Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo Đỏ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo Đỏ
Chương 320: C320: Chương 320


Sau khi Triệu Kỳ biết cũng muốn đi theo anh ấy. Bởi vì lần trước Quan Tường tung tin đồn về Thẩm Minh Dữu lên mạng nên Triệu Kỳ vẫn luôn muốn đích thân xin lỗi Thẩm Minh Dữu, anh ấy nhất thời mềm lòng đã đồng ý với cô ta.

Ban đầu Triệu Diễm không muốn đồng ý, nhưng mấy hôm trước sức khỏe của Triệu Kỳ không tốt và phải nhập viện, cô ta chỉ vừa mới xuất viện hai hôm nay. Gần đây thời tiết ở thành phố A không tốt lắm, trời mưa liên tục, chân Triệu Kỳ bị thương rất nghiêm trọng vì cứu anh ta trong trận hỏa hoạn lúc trước. Phần lớn da chân đã bị bỏng và hoại tử, tuy rằng sau này vết sẹo được chữa bằng việc cấy ghép da và đã tốt hơn rất nhiều, nhưng vết sẹo vẫn ở đó cũng vì vậy mà Triệu Kỳ rất ít khi mặc váy. Đùi và đầu gối của cô ta đã trải qua rất nhiều lần phẫu thuật, đến nay vẫn còn một số di chứng. Khi trời mưa, đôi lúc sẽ cảm thấy nhức nhối khó chịu, nếu nặng hơn thì phải nhập viện.

Triệu Diễm thật sự không đành lòng từ chối, anh ấy bèn đưa Triệu Kỳ đi cùng.

Thẩm Minh Dữu thấy Triệu Diễm và Triệu Kỳ đi vào, chỉ nhìn bọn họ một cái rồi tiếp tục đút Niệm Niệm ăn.

Triệu Diễm bất ngờ đến tiệc sinh nhật của người khác mà không chào hỏi, anh ta ngượng ngùng nói: "Tôi cũng chưa chuẩn bị quà cáp gì hay là như này đi, tôi nướng đồ ăn cho mọi người, nhìn thế thôi chứ tôi đã từng trải qua "huấn luyện nướng thịt chuyên nghiệp" rồi đấy, mùi vị chắc chắn sẽ ngon."


Đường Khiêm khách sáo nói: "Sao có thể để khách nướng thịt được chứ?"

"Không sao đâu." Triệu Diễm xắn tay áo đi tới, chuẩn bị nướng thịt xiên cho mọi người.

Trên bếp nướng đã đặt rất nhiều xiên thịt, những xiên thịt nhỏ rất nhiều dẫu mỡ, lò than phía dưới đang cháy hừng hực. Lúc Triệu Diễm vừa tới gần, ngọn lửa bùng lên và đột nhiên bốc cháy.

Thẩm Minh Dữu nhìn sang bên đó và nhíu mày.

Đường Khiêm vội vàng hỏi: "Không sao chứ?"

"Không sao." Triệu Diễm cầm xiên thịt lên, thuần thục dập tắt lửa.
Thấy Triệu Diễm không sao, Đường Khiêm tiếp tục đón khách, Triệu Kỳ cũng được anh ta sắp xếp ngồi ở một chỗ cách Thẩm Minh Dữu không xa.

Triệu Kỳ nhiều lần nhìn về phía Thẩm Minh Dữu, nhưng người xung quanh quá đông lại ồn ào, cô ta không tiện lên tiếng. Vì thế cô ta dứt khoát im lặng ngồi ở đó, thầm nghĩ đợi lát nữa tìm một lúc nào đó không có người sẽ xin lỗi Thẩm Minh Dữu lần nữa.


Không lâu sau, Triệu Diễm bưng thịt xiên đã nướng xong tới.

"Không phải anh sợ lửa sao?" Lúc anh ta đi ngang qua Thẩm Minh Dữu, cô đột nhiên lên tiếng hỏi: "Chẳng lẽ khỏi rồi?"

Cô nhớ rõ sau khi xảy ra hỏa hoạn năm Triệu Diễm mười một tuổi, anh ta đã bị rối loạn căng thẳng hậu chấn thương rất nghiêm trọng. Sau khi được cứu, tuyệt đối không được nhắc tới những chuyện liên quan đến trận hỏa hoạn đó, một khi nhắc tới thì cảm xúc của anh ta sẽ bị mất kiểm soát, tuy rằng sau này đã tốt hơn rất nhiều, nhưng từ đó về sau trở nên rất sợ lửa.

Thẩm Minh Dữu luôn cho rằng căn bệnh này của Triệu Diễm vẫn chưa khỏi, nhưng vừa rồi khi ngọn lửa hừng hực trong lò nướng đột nhiên bùng lên, Triệu Diễm không hề cảm thấy hoảng sợ chút nào.

Nhìn có vẻ như không hề sợ lửa.


Triệu Diễm bối rối hỏi: "Sao em biết anh sợ lửa thế?" Năm anh ta mười một tuổi, trong nhà đã xảy ra hỏa hoạn nên sau này, mỗi khi nhìn thấy lửa, anh ấy sẽ cảm thấy sợ hãi. Nhưng sau khi lớn lên, căn bệnh này đã dần trở nên tốt hơn. Có điều lúc anh ta gặp phải hỏa hoạn thì Dữu Dữu đang ở nước ngoài xa xôi, căn bản không biết chuyện gì, người trong nhà cũng chưa từng nói cho cô chuyện này.

Vì thế, lẽ ra Dữu Dữu không biết chuyện anh ấy sợ lửa mới đúng.

Chẳng lẽ ba đã nói cho Dữu Dữu sao?

Ở bên kia, Triệu Kỳ nghe thấy bọn họ nhắc tới trận hỏa hoạn năm đó, cả người cô ta bỗng cứng đờ, hai tay để dưới bàn gắt gao siết chặt lại, thấp thỏm và bất an nhìn về phía Thẩm Minh Dữu.
 
Chương 321: C321: Chương 321


Ngay khi Triệu Kỳ cảm thấy vô cùng căng thẳng, Đường Khiêm say bí tỉ ngã "phịch" xuống, cả người và ghế đều nằm dài trên đất.

Tầm mắt của tất cả mọi người đều bị Đường Khiêm hấp dẫn, sự chú ý của Thẩm Minh Dữu và Triệu Diễm cũng chuyển sang đó. Thấy đề tài trận hỏa hoạn kia bị cắt đứt, lúc này đôi tay đang đặt dưới bàn của Triệu Kỳ mới thả lỏng, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Triệu Diễm đặt đĩa xuống rồi cùng những người khác đỡ Đường Khiêm dậy.

Đường Khiêm cười ha ha hai tiếng: "Không sao, không sao, tôi không say, chỉ không cẩn thận trượt chân thôi, mọi người cứ ăn uống tiếp đi."

Đường Khiêm đứng dậy rót rượu cho mọi người thì lại phát hiện đã uống hết rượu, anh ta xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên: "Rượu hết rồi, mọi người chờ ở đây để tôi đi mua."

Rõ ràng Đường Khiêm đã say, mọi người cũng không dám để anh ta ra ngoài. Thẩm Minh Dữu nhớ ra tủ lạnh nhà mình cũng có rượu và đồ uống, lại thấy Niệm Niệm có vẻ đã hơi buồn ngủ, cô bèn bế Niệm Niệm lên và nói: "Không cần đi mua đâu, nhà tôi có rượu, để tôi về nhà lấy cho."

Đường Khiêm lập tức nói: "Lão sư Thẩm, vậy cô nhớ qua đây nhanh nhé, tất cả mọi người đều đang chờ rượu của cô đó."


Giang Trầm đang định đứng lên quay về cùng Thẩm Minh Dữu thì Triệu Diễm lại đứng lên nhanh hơn anh một bước, ôm lấy Niệm Niệm từ tay Thẩm Minh Dữu, anh ấy nói: "Anh đi với em."

Anh ấy nói xong lập tức bế Niệm Niệm đi, Thẩm Minh Dữu chỉ có thể đi theo anh ấy ra cửa.

Tâm trạng của Triệu Kỳ lại vô cùng thấp thỏm.

Sau khi trở về, Thẩm Minh Dữu bảo Triệu Diễm qua tủ lạnh lấy rượu và đồ uống, còn cô bế Niệm Niệm lên lầu, nhanh chóng tắm rửa cho Niệm Niệm. Cũng đã sắp chín giờ, Niệm Niệm nằm trên giường dụi mắt, nói với mẹ: "Chúc mẹ ngủ ngon."

Thẩm Minh Dữu hôn Niệm Niệm, Niệm Niệm nhắm mắt lại, rất nhanh đã ngủ say.
Thẩm Minh Dữu bật camera giám sát trong phòng ngủ lên, hình ảnh giám sát kết nối với điện thoại di động, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Niệm Niệm xuất hiện trong ống kính điện thoại, cô mới rời khỏi phòng và bước xuống lầu.

Lúc đến đầu cầu thang, cô tình cờ đụng phải Triệu Diễm vừa đi lên.

Thẩm Minh Dữu còn tưởng Triệu Diễm lấy rượu xong đã rời đi, không ngờ anh ấy vẫn còn đang ở đây chờ mình.


Triệu Diễm hỏi: "Niệm Niệm ngủ rồi à?"

Thẩm Minh Dữu làm lơ anh ấy, đi vòng qua rồi tiếp tục bước xuống lầu, nhưng ngay sau đó Triệu Diễm đã đưa tay ra nắm lấy cánh tay của cô.

"Dữu Dữu, em có nhất thiết phải dùng thái độ như vậy với anh không?" Trong lòng Triệu Diễm rất khó chịu, anh ấy luôn muốn hàn gắn mối quan hệ với em gái, nhưng Thẩm Minh Dữu luôn dùng thái độ dửng dưng với anh ấy. Điều này khiến anh ấy cảm thấy bản thân rất vô dụng, ngay cả việc lấy lòng em gái cũng không biết nên làm như thế nào.

"Anh cảm thấy em nên dùng thái độ như thế nào để nói chuyện với anh?" Thẩm Minh Dữu hất tay Triệu Diễm ra: "Triệu Kỳ thông đồng với Quan Tường hại em bị chửi mắng trên mạng, loại người như vậy, anh còn dám đưa cô ta đến trước mắt em? Anh như vậy là ghét em hay là ghét chính bản thân mình hả?"

Tối nay là tiệc sinh nhật của Đường Khiêm nên cô không muốn phá hỏng bầu không khí, bằng không Thẩm Minh Dữu đã sớm khó chịu bảo bọn họ rời đi rồi.

Triệu Diễm lo lắng nói: "Anh không có ý gì cả, anh dẫn em ấy tới là để em ấy xin lỗi em."

"Em không cần lời xin lỗi của cô ta!"

Triệu Diễm hơi luống cuống tay chân: "Dữu Dữu, Triệu Kỳ đã biết sai rồi, em ấy cũng đã bị trừng phạt rồi. Chúng ta là người một nhà, giữa người nhà với nhau, cho dù có một chút xung đột..."

Thẩm Minh Dữu ngắt lời anh ấy: "Em xin anh hãy nhớ cho kỹ, cô ta không có bất cứ quan hệ gì với em hết. Triệu Kỳ là người nhà của anh, không phải của em!"
 
Chương 322: C322: Chương 322


Lúc nhỏ, Thẩm Minh Dữu theo Thẩm Viện ra nước ngoài không được bao lâu thì đã nghe nói Triệu Chấn Hải tái hôn, sau đó còn có thêm một đứa con gái kế. Thật ra, Thẩm Minh Dữu không quan tâm lắm, ngay cả phản ứng của Thẩm Viện sau khi nghe được chuyện này còn phóng đại hơn Thẩm Minh Dữu rất nhiều.

Thẩm Minh Dữu thật sự không quan tâm, cô vốn không quen bà vợ mới cưới và cô con gái kế của Triệu Chấn Hải, cũng không có bất cứ quan hệ gì với cô, tại sao cô phải quan tâm chứ?

Ấn tượng đầu tiên của cô về Triệu Kỳ là qua những cuộc gọi.


Sau khi cô vừa theo mẹ ra nước ngoài sinh sống, lúc đầu cô thường xuyên gọi điện về nhà hoặc gọi riêng cho Triệu Diễm, nhưng người bắt máy không phải là mẹ của Triệu Kỳ thì sẽ là Triệu Kỳ.

Thẩm Minh Dữu hỏi Triệu Diễm ở đâu, Triệu Kỳ sẽ nói: "Anh trai đang bận, không tiện nghe máy."

Thẩm Minh Dữu hỏi cô ta Triệu Diễm đang bận gì, Triệu Kỳ sẽ nói: "Anh trai dẫn tôi ra ngoài chơi, anh ấy vừa mới đi mua trà sữa cho tôi rồi."

Thẩm Minh Dữu không thể làm gì khác ngoài việc bảo Triệu Kỳ chuyển lời cho Triệu Diễm, có thời gian thì gọi điện lại cho cô, nhưng Thẩm Minh Dữu rất ít khi nhận được cuộc gọi lại từ Triệu Diễm.
Những việc tương tự như vậy đã xảy ra rất nhiều lần.

Khi đó, Thẩm Minh Dữu còn nhỏ, cô không nghĩ nhiều như thế, nhưng trong lòng đã bắt đầu không thích Triệu Kỳ - người lúc nào cũng biểu lộ việc mình thân thiết với người anh trai Triệu Diễm này.


Thẩm Viện và Triệu Chấn Hải không ly hôn trong hòa bình. Lúc hai vợ chồng ly hôn, bởi vì vấn đề phân chia tài sản và con cái nên cả hai bên vô cùng căng thẳng. Vốn dĩ Thẩm Viện cũng không phải là một người mẹ giỏi nuôi dạy con, lúc trước ở trong nước, bà ấy đã không quan tâm đến hai anh em Triệu Diễm và Thẩm Minh Dữu, sau khi xuất ngoại, bà ấy lại càng lười hỏi thăm Triệu Diễm. Thẩm Viện không chỉ lười hỏi mà cũng không thích Thẩm Minh Dữu liên lạc với người thân trong nước. Vì thế, dần dần Thẩm Minh Dữu cũng hiếm khi liên lạc với Triệu Diễm.

Cho đến khi Thẩm Viện qua đời, Thẩm Minh Dữu mới quay về nước lần nữa.

Khi đó, Thẩm Minh Dữu mang theo một con tim tràn đầy hy vọng về nước, nhưng về đến nhà, cô lại nhận ra hình như nhà của cô đã sớm không còn là nhà của cô nữa rồi, người anh trai mà cô nhớ nhất cũng đã có một người em gái yêu quý khác.


Tâm tư của Thẩm Minh Dữu rất nhạy bén, cô có thể cảm nhận được mẹ của Triệu Kỳ và cô ta đều mang một thái độ phòng bị và bài xích tự nhiên đối với một người vừa mới về nước như cô, giống như Thẩm Minh Dữu mới là người ngoài đột nhiên xông vào nhà họ Triệu. Sự khác biệt trong thói quen sinh hoạt cũng dẫn đến việc Thẩm Minh Dữu cảm thấy lạc lõng ở nhà họ Triệu, trong cuộc sống hàng ngày cũng có nhiều xung đột với mẹ con Triệu Kỳ. Triệu Chấn Hải bận rộn làm việc, thường xuyên không ở nhà, khi Thẩm Minh Dữu hy vọng nhận được sự ủng hộ của người anh trai Triệu Diễm này, Triệu Diễm lại từng bước làm cô thất vọng.

Triệu Diễm xem mẹ của Triệu Kỳ thành mẹ ruột của mình, xem Triệu Kỳ thành em gái ruột của mình, mà Thẩm Minh Dữu chẳng qua cũng chỉ là một người em gái khác rời nhà nhiều năm mới quay về của anh ấy mà thôi. Anh ấy hy vọng Thẩm Minh Dữu có thể chung sống hòa bình với những người thân khác, thế nên khi Thẩm Minh Dữu xảy ra xung đột với bọn họ, Triệu Diễm luôn đứng ở giữa theo thói quen, anh ấy tránh làm mất lòng cả hai bên, đồng thời cũng lấy lòng cả hai bên. Anh ấy cho rằng bản thân đã làm được một việc rất công bằng, nhưng Triệu Diễm không biết rằng chính thái độ có vẻ như không thiên vị ấy của mình đã đẩy Thẩm Minh Dữu ngày càng xa hơn.

Từ trước giờ, Thẩm Minh Dữu chưa từng để Triệu Kỳ vào mắt, thứ cô quan tâm mãi mãi chỉ có thái độ của Triệu Chấn Hải và Triệu Diễm mà thôi, hiển nhiên thái độ của bọn họ đã làm cô cảm thấy thất vọng.
 
Chương 323: C323: Chương 323


Vì thế, không bao lâu sau, Thẩm Minh Dữu đã dọn vào ký túc xá đại học.

Cô rất ít khi về nhà họ Triệu, mặc dù Triệu Diễm thường sẽ đến trường đưa cho cô đủ thứ đồ, hỏi thăm cô, nhưng phần lớn thời gian Thẩm Minh Dữu đều lười gặp anh ấy, bởi vì sợ làm tổn thương họ nên đã luôn giữ khoảng cách.

Thật ra Thẩm Minh Dữu biết rất rõ suy nghĩ ích kỷ này của Triệu Kỳ.

Tên ban đầu của Triệu Kỳ vốn không phải là Triệu Kỳ, đó là khi mẹ cô ta gả vào nhà họ Triệu rồi mới đổi thành cái tên Triệu Kỳ này.

Khi hai cái tên Triệu Diễm và Triệu Kỳ đặt canh nhau, dù là ai nhìn vào cũng sẽ cho rằng họ là anh em ruột, Triệu Kỳ và mẹ cô ta xem như đã phí hết tâm tư cho phần đặt tên này.

Mục đích của Triệu Kỳ cũng đạt được, qua nhiều năm như vậy, dần dần bên ngoài chỉ biết Triệu Chấn Hải có một cặp trai gái là Triệu Diễm và Triệu Kỳ, mà không biết con gái ruột của Triệu Diễm thật ra là Thẩm Minh Dữu.

Triệu Kỳ coi mình là thiên kim đại tiểu thư chân chính của tập đoàn Triệu thị cho nên sau khi Thẩm Minh Dữu về nước, Triệu Kỳ mới phòng bị cô, vì sợ Thẩm Minh Dữu xuất hiện sẽ cướp đi những thứ cô ta có.


Thẩm Minh Dữu nhìn ra được những suy nghĩ ích kỉ đó của Triệu Kỳ, chẳng lẽ hai thương nhân khôn khéo như Triệu Chấn Hải và Triệu Diễm thật sự không nhìn ra sao?

Chỉ là mặc kệ không thèm quản thôi.

Triệu Kỳ không đứng đúng vị trí của bản thân. Trên thực tế, đó là kết quả của việc Triệu Chấn Hải và Triệu Diễm từng bước dung túng mà thành, là bọn họ cho Triệu Kỳ sự tự tin đó.

Mà sự tự tin của Triệu Kỳ lại từng chút, từng chút một xâm chiếm lấy tình thân của Thẩm Minh Dữu đối với người nhà họ Triệu, đẩy hai anh em Thẩm Minh Dữu và Triệu Diễm ngày càng xa nhau.
Thật ra Thẩm Minh Dữu đã sớm nhìn thấu được, trước đây cô không quan tâm suy nghĩ của Triệu Chấn Hải, hiện tại suy nghĩ của Triệu Diễm, cô cũng không quan tâm nốt.

"Sau này, anh ít liên lạc với em đi." Thẩm Minh Dữu nhìn về phía Triệu Diễm với sắc mặt rất khó coi, nói: "Triệu Diễm, anh biết mà, giữa anh em chúng ta không thể quay về như khi còn bé nữa rồi."

Lúc nhỏ, ba mẹ mặc kệ bọn họ, hai anh em bọn họ nương tựa vào nhau, hiện tại cô đã không cần Triệu Diễm nữa, không có người anh trai này, cô vẫn có thể sống rất tốt.


Triệu Diễm lắc đầu nói: "Dữu Dữu, em đừng như vậy, anh là anh trai em mà."

Trong lòng Triệu Diễm rất khó chịu, tuy trước đây em gái luôn thích phớt lờ mình, nhưng cô chưa từng nói với anh ấy những lời nghiêm trọng như bây giờ. Nhìn vào ánh mắt của Thẩm Minh Dữu, khoảnh khắc này Triệu Diễm đột nhiên có cảm giác dường như anh ấy thật sự sắp mất đi người em gái này.

Thẩm Minh Dữu cười khẽ: "Em không cần nữa, anh làm anh trai của Triệu Kỳ là được rồi."

Trong lòng Triệu Diễm chua xót, lúc Dữu Dữu nói ra những lời này, vẻ mặt và giọng nói của cô đều rất thản nhiên, giống như cô thật sự không cần người anh trai này nữa.

Triệu Diễm hoảng loạn nắm lấy tay cô: "Dữu Dữu, sau này anh sẽ không bao giờ dẫn Triệu Kỳ tới gặp em nữa. Em ấy đã dọn ra khỏi nhà cũ rồi, từ giờ trở đi em gần như sẽ không gặp mặt em ấy nữa. Vậy nên em đừng nói ra mấy lời giận hờn như vậy nữa được không, nhà họ Triệu mãi mãi là nhà của em, chúng ta cũng mãi mãi là anh em ruột."

Thẩm Minh Dữu mỉm cười. Cho tới tận bây giờ, Triệu Diễm vẫn cảm thấy cô đang giở tính trẻ con, đang nói mấy lời giận dỗi, anh ấy không biết mỗi một lời cô nói ra đều là từ trong lòng cô.

Thẩm Minh Dữu lại lần nữa giãy tay ra, cô nhìn về phía Triệu Diễm, thản nhiên nói: "Đã muộn rồi."

Nói xong cô lập tức bước xuống lầu.

Triệu Diễm nhìn bóng lưng của Thẩm Minh Dữu, muốn lập tức đuổi theo, nhưng lại chần chừ không dám tiến lên.
 
Chương 324: C324: Chương 324


Tối nay, Thẩm Minh Dữu không cho Triệu Kỳ bất cứ cơ hội xin lỗi nào, sau khi tiệc sinh nhật của Đường Khiêm kết thúc, Triệu Diễm mang theo tâm sự nặng nề dẫn Triệu Kỳ rời đi.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Minh Dữu đến phim trường quay phim như thường lệ, Giang Trầm ở nhà chăm Niệm Niệm.

Gần đến giờ cơm trưa, Thẩm Minh Dữu không đi lấy thức ăn nhanh của đoàn làm phim, cô ngồi trên ghế chờ Giang Trầm đưa cơm tới cho mình giống như hai hôm trước.

Nhưng buổi trưa hôm nay, ngoại trừ cơm trưa ra, Giang Trầm còn mang đến cho cô một bất ngờ rất lớn.

Đi phía sau Giang Trầm là một ông cụ tóc đã bạc nhưng ăn mặc vô cùng gọn gàng và tinh tế, Thẩm Minh Dữu nhìn thấy người tới thì vui vẻ ra đón: "Chú Hà, sao chú lại tới đây?"

Quản gia Hà cười nói: "Nhớ cháu và Niệm Niệm nên về nước thăm hai người."


"Niệm Niệm cũng nhớ ông quản gia." Niệm Niệm ôm đùi ông quản gia, ngọt ngào nói.

Trước đây, quản gia Hà là quản gia của Thẩm Viện, mẹ của Thẩm Minh Dữu, sau đó lại làm quản gia cho Thẩm Minh Dữu. Ông luôn dõi theo Thẩm Minh Dữu khôn lớn, tuy đã về hưu, nhưng thân thể vẫn còn khỏe mạnh. Mấy hôm nay, quản gia Hà luôn nhận được cuộc gọi của Giang Trầm, hỏi thăm về các loại sở thích của Thẩm Minh Dữu và Niệm Niệm, quản gia Hà nghe xong thì rất vui.

Là quản gia của Thẩm Minh Dữu, quản gia Hà biết rất rõ tình trạng hôn nhân của Thẩm Minh Dữu và Giang Trầm, nam chủ nhân lúc trước hiếm khi về nhà, hiện tại đã biết để tâm tới gia đình, quản gia Hà cảm thấy rất vui mừng.

Ông nghe Giang Trầm nói qua điện thoại rằng Thẩm Minh Dữu và Niệm Niệm đều rất nhớ mình. Vì thế, sau khi ông sắp xếp xong việc ở nước ngoài đã lập tức đáp máy bay về nước, định đến thăm hai mẹ con Thẩm Minh Dữu, tiện thể về quê thăm người thân.

Thẩm Minh Dữu đỡ quản gia Hà ngồi xuống ghế: "Chú Hà, lần này chú tới thì phải ở lại đây thêm mấy ngày nhé, bây giờ trong nước đã thay đổi rất nhiều so với trước đây, chỗ để vui chơi cũng rất nhiều, chú có thể đi dạo đó đây, ngắm nhìn một chút."

"Được, được, được." Quản gia Hà nói: "Lần này nhất định sẽ chơi đủ rồi mới đi."

Niệm Niệm ghé vào đùi của ông quản gia: "Ông quản gia có thể đừng đi được không ạ?" Niệm Niệm không nỡ rời xa ông quản gia.
Quản gia Hà xoa đầu Niệm Niệm: "Nếu Niệm Niệm nhớ ông quản gia thì ông có thể đến thăm Niệm Niệm bất cứ lúc nào."

Niệm Niệm ăn vạ: "Nhưng lúc nào Niệm Niệm cũng nhớ ông quản gia."


Quản gia Hà bị Niệm Niệm chọc đến mức cười to, đã lâu rồi không gặp Niệm Niệm, vậy mà bé con đã trở nên cởi mở hoạt bát hơn trước rất nhiều, xem ra quyết định về nước lúc trước của Thẩm Minh Dữu là đúng đắn.

Ăn cơm xong, Giang Trầm còn phải quay về làm việc, Niệm Niệm liền nắm tay quản gia Hà ở lại phim trường xem Thẩm Minh Dữu quay phim.

Sau khi Thẩm Minh Dữu bị đạo diễn gọi đi, Niệm Niệm hỏi: "Ông quản gia ơi, bộ phim mà bây giờ mẹ diễn, Niệm Niệm cũng có tham gia đó, ông đoán xem Niệm Niệm diễn vai gì trong phim?"

Quản gia Hà đoán: "Diễn vai công chúa nhỏ ư?"

Niệm Niệm lắc đầu: "Không phải đâu." . Tìm‎ t?uyệ?‎ hay‎ tại‎ ﹏‎ t?ùmt?uyệ‎ ?.V?‎ ﹏

Quản gia Hà lại đoán: "Diễn tiểu tiên nữ hả?"

"Con biết là ông quản gia sẽ không đoán được mà." Niệm Niệm ưỡn cái bụng nhỏ tròn xoe, giọng điệu vô cùng kiêu ngạo nói: "Trong phim, Niệm Niệm diễn một bé ăn xin đó, nhân vật này rất là quan trọng luôn."


"..." Quản gia Hà cười nói: "Oa, thế mà Niệm Niệm lại diễn một vai lợi hại như vậy, thật sự rất giỏi đó."

Niệm Niệm được khen đến mức thẹn thùng che mắt, đợi cô bé mở mắt ra lại thì nhìn thấy một người quen.

"Cậu ơi." Niệm Niệm gọi Triệu Diễm đang đi tới.

Hôm nay Triệu Diễm phải về thành phố A, trước khi đi, anh ấy đã do dự một hồi lâu rồi quyết định lại đến phim trường thăm Thẩm Minh Dữu.

Những lời Thẩm Minh Dữu nói hôm qua thật sự quá mức đả kích với Triệu Diễm. Tối qua, anh ấy thao thức suốt đêm, nếu hôm nay không nhìn Thẩm Minh Dữu một lần thì khi về đến nhà, anh ấy sẽ không cam lòng.
 
Chương 325: C325: Chương 325


Vì thế, anh ấy lập tức lái xe đến phim trường.

Vừa tới, anh ấy đã nhìn thấy Niệm Niệm đang dựa vào một ông cụ, dùng bàn tay nhỏ bé che mắt mình trông rất đáng yêu.

Nhìn thấy Niệm Niệm, trái tim nặng trĩu của Triệu Diễm mới hơi nhẹ nhõm một chút.

Anh ấy chú ý đến ông cụ ở bên cạnh Niệm Niệm, nhận ra đó là quản gia ở nước ngoài của Thẩm Minh Dữu, Triệu Diễm đã từng gặp ông vài lần, mặc dù có quen biết nhưng cũng không thân thiết.

Quản gia Hà cũng nhận ra Triệu Diễm.


Sau khi chào hỏi nhau, Triệu Diễm ngồi bên cạnh quản gia Hà, nhìn về phía Thẩm Minh Dữu đang nói chuyện với đạo diễn cách đó không xa.

"Quản gia Hà vẫn khỏe chứ? "Triệu Diễm ân cần hỏi han.

"Vẫn khá tốt."

"Tôi nhớ lúc trước quản gia Hà đã từng chăm sóc mẹ tôi." Triệu Diễm như rơi vào hồi ức, anh ấy nói: "Nếu lúc đầu tôi có thể cùng mẹ và em gái mình xuất ngoại thì tốt biết mấy."

Nếu là như vậy thì tất cả mọi chuyện sau đó đều sẽ không xảy ra, quan hệ của anh ấy và Thẩm Minh Dữu cũng sẽ không đến mức như hiện tại.

"Hai người là người nhà, cho dù không sống cùng nhau, trái tim vẫn ở cùng một chỗ." Quản gia Hà biết sau khi ba mẹ của Thẩm Minh Dữu và Triệu Diễm ly hôn, hai anh em họ một người theo ba, một người theo mẹ.

Ông nhìn ra tâm trạng Triệu Diễm hình như không tốt lắm, quản gia Hà nói: "Tôi còn nhớ lúc tiểu thư vừa ra nước ngoài chỉ mới tám chín tuổi, không quen với cuộc sống ở nước ngoài, mẹ cô ấy lại thường xuyên vắng nhà, có vài lần cô ấy còn khóc ầm ĩ đòi về nước tìm anh trai."

"Vậy sao?" Triệu Diễm không hề biết rằng còn có chuyện này, anh ấy cười nói: "Nhưng mà Dữu Dữu chưa lần nào quay về tìm tôi."
"Sao lại chưa từng chứ?" Quản gia Hà thắc mắc: "Giao thừa năm tiểu thư chín tuổi, cô ấy đã về nước thăm cậu đấy, là tôi lén dẫn cô ấy về nước mà."

Năm đó, quản gia Hà về nước thăm người thân, sau khi Thẩm Minh Dữu biết ông muốn về nước đã luôn năn nỉ ông, bảo ông dẫn cô cùng về nước.


Lúc đó, Thẩm Viện thường xuyên vắng nhà, ở bên ngoài ba bốn tháng không về nhà cũng là chuyện bình thường. Sau khi quản gia Hà biết Thẩm Minh Dữu muốn về nước, vốn muốn xin Thẩm Viện nhưng Thẩm Minh Dữu lại không cho ông nói chuyện này với Thẩm Viện, nếu như nói với Thẩm Viện, cô sẽ không được về nước.

Không có sự đồng ý của bà chủ, quản gia Hà nào dám làm chuyện như vậy, nhưng Thẩm Minh Dữu là một đứa trẻ rất ngoan. Khoảng thời gian đó cô luôn tỏ ra đáng thương, lẽo đẽo phía sau ông, một mực cầu xin ông. Quản gia Hà cũng không biết lúc đấy đầu óc ông có vấn đề gì không mà lại đồng ý với cô.

Ông nghĩ dù sao cũng có mình chăm sóc, về nước hai ngày rồi lập tức quay về, không cần lo lắng về vấn đề an toàn, Thẩm Viện cũng sẽ không phát hiện ra.

Vì vậy, vào giao thừa năm đó ông đã dắt Thẩm Minh Dữu về nước.

Sau khi Triệu Diễm nghe những gì Hà quản gia nói, anh ấy suy nghĩ một chút, năm giao thừa ấy của Thẩm Minh Dữu cũng là năm anh ấy mười một tuổi.

Đêm giao thừa năm mười một tuổi, đúng lúc Triệu Diễm trải qua một trận hỏa hoạn lớn, suýt chút nữa đã c.h.ế.t trong trận hỏa hoạn đó.


Sao Thẩm Minh Dữu có thể về nước vào hôm đó chứ?

Triệu Diễm vội vàng hỏi: "Sau đó thì sao? Sau khi về nước, Dữu Dữu đi đâu, em ấy có về nhà không?"

Quản gia Hà lập tức ý thức được hình như ksự việc hông đúng: "Cậu không nhớ sao? Lúc ấy, nhà cậu đang cháy, lửa rất lớn, lúc tôi dẫn tiểu thư đến nhà họ Triệu, cậu chẳng may bị vây trong biển lửa, là tiểu thư lao vào đám cháy và cứu cậu ra!"

Triệu Diễm lập tức đứng lên từ trên ghế: "Sao có thể chứ? Ý ông là Dữu Dữu đã cứu tôi?"

"Tôi nhớ rất rõ lúc ấy lửa rất to, sau khi chúng tôi phát hiện có người trong nhà qua cửa sổ, còn không đợi tôi gọi điện thoại báo cháy, tiểu thư đã lao vào cứu cậu ra. Bên trong còn có một cô bé bị thương nặng hơn cả cậu, cô ấy tự bò tới cánh cửa cách đó không xa rồi được tôi kéo ra, nhưng cô ấy bị thương rất nghiêm trọng. May mà chúng tôi tới kịp, nếu như chậm thêm chút nữa thì không biết đã xảy ra chuyện gì đâu."
 
Chương 326: C326: Chương 326


Năm đó, ông dẫn Thẩm Minh Dữu về nhà họ Triệu, lúc vừa tới nơi thì phát hiện nhà họ Triệu đang bốc cháy phừng phừng.

Lúc ấy đúng ngay đêm giao thừa nên rất nhiều người về quê ăn tết, người trong thành phố vốn đã không nhiều, biệt thự nhà họ Triệu gia lại nằm giữa sườn núi, xung quanh chỉ có mấy căn nhà, còn cách nhau rất xa, có lẽ chính vì vậy nên lửa cháy lớn như thế cũng chẳng có người phát hiện ra.

"Là ông cứu Triệu Kỳ!" Triệu Diễm kinh ngạc nói: "Là Dữu Dữu đã cứu tôi!"

"Nhưng tại sao sau khi tôi tỉnh lại, tất cả mọi người đều nói là Triệu Kỳ cứu tôi?" Hai tay Triệu Diễm nắm chặt vào nhau, một sự hoảng loạn cực lớn sắp sửa chôn vùi anh ấy.

Là Triệu Kỳ đã lừa anh!

Còn có mẹ của Triệu Kỳ, là hai mẹ con bọn họ thông đồng với nhau để lừa gạt anh ấy!


Nhiều năm như vậy, anh ấy đã xem Triệu Kỳ như em gái ruột của mình, nhưng hóa ra đây là một cú lừa ư!

Anh ấy mang ơn bọn họ, vì Triệu Kỳ, thậm chí anh ấy còn xem nhẹ cảm xúc của em gái ruột, khiến Dữu Dữu phải chịu bao nhiêu thiệt thòi, nhưng hóa ra người cứu anh ấy lại chính là Dữu Dữu.

Hốc mắt Triệu Diễm lập tức đỏ lên, trái tim như bị bàn tay của ai đó bóp chặt khiến anh ấy không thể thở nổi.

Tại sao anh ấy lại có thể ngốc như vậy, anh ấy đúng là kẻ ngu ngốc nhất trên thế giới mà!
Quản gia Hà vẫn còn nhớ rõ, sau khi ông và Thẩm Minh Dữu cứu Triệu Diễm với Triệu Kỳ, Triệu Diễm đã ngất xỉu do thiếu oxy vì hít phải quá nhiều khói, nhưng rõ ràng lúc đó Triệu Kỳ vẫn còn ý thức. Cô ta đã tận mắt chứng kiến cảnh bọn họ cứu người, chỉ có điều vết thương của Triệu Kỳ nghiêm trọng hơn Triệu Diễm rất nhiều nên cũng ngất đi ngay sau khi được cứu ra.

Không lâu sau khi được đưa đến bệnh viện, mẹ của Triệu Kỳ đã vội vã chạy tới. Bọn họ không gặp được ba của Thẩm Minh Dữu ở bệnh viện. Mẹ của Triệu Kỳ nói rằng Triệu Chấn Hải tạm thời phải đi giải quyết công việc xảy ra ở chi nhánh nước ngoài, chỉ có một mình bà ấy trở về nhà, lúc đó Triệu Chấn Hải đang ở trên máy bay nên không liên lạc được.

Triệu Diễm sợ hãi quá mức cộng với việc hít phải quá nhiều khói nên vẫn chưa tỉnh lại. Nhưng may mắn là không xảy ra chuyện gì lớn, anh ấy chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được. Ngược lại, Triệu Kỳ bị bỏng một vùng lớn ở chân, đùi bị tủ rơi đè gãy nên tình hình khá nghiêm trọng.


Lúc đó, mẹ Triệu Kỳ đã khóc như mưa, liên tục bày tỏ lòng biết ơn ông và Thẩm Minh Dữu trong bệnh viện.

Sau khi chờ đợi ở bệnh viện một đêm, quản gia Hà bất ngờ nhận được tin Thẩm Viện luôn đi du lịch ở khắp nơi trên thế giới đột nhiên lên kế hoạch trở về đón năm mới cùng Thẩm Minh Dữu. Quản gia Hà đã tự ý đưa Thẩm Minh Dữu về nước, vì vậy ông nhất định phải đưa Thẩm Minh Dữu quay trở về ngay lập tức. Chẳng may bị bà chủ Thẩm Viện phát hiện ra việc ông tự ý đưa tiểu thư về nước, quản gia Hà sợ rằng mình không thể giữ được công việc này.

Sau khi biết được tình hình, Thẩm Minh Dữu lập tức quyết định quay về cùng quản gia Hà. Về phần Triệu Diễm, anh ấy đã không còn nguy hiểm nữa, bọn họ ở đây chờ đợi cũng vô ích.

Vì vậy, sau khi chào mẹ của Triệu Kỳ, quản gia Hà liền đưa Thẩm Minh Dữu ra sân bay.

May mắn thay, cuối cùng quản gia Hà và Thẩm Minh Dữu đã về đến nhà trước Thẩm Viện. Sau khi trở về, bà ấy không phát hiện ra điều gì bất thường nên cả hai mới xem như thoát được một kiếp nạn.

Còn sau đó nhà họ Triệu xảy ra chuyện gì, quản gia Hà cũng không rõ.

Sau khi nghe quản gia Hà kể lại chuyện, Triệu Diễm gần như không thể đứng vững.

Niệm Niệm bên cạnh thấy sắc mặt của cậu rất tệ, bé con dựa vào người cậu, ôm đùi cậu rồi ngẩng đầu hỏi: "Cậu bị thương sao? Có đau không ạ?"
 
Chương 327: C327: Chương 327


Nghe quản gia Hà nói xong, Niệm Niệm biết rằng hình như trước đây cậu đã gặp phải một trận hỏa hoạn rất lớn, may mà mẹ của cô bé đã cứu được cậu.

Hai mắt Triệu Diễm đỏ hoe, anh ấy quỳ xuống ôm lấy Niệm Niệm, nói: "Niệm Niệm, cậu sai rồi, cậu có lỗi với mẹ cháu."

Niệm Niệm cảm nhận được hõm cổ mình ươn ướt, hình như cậu… khóc rồi.

Niệm Niệm hơi ngạc nhiên, cô bé chưa từng thấy cậu mình khóc bao giờ.

Niệm Niệm giơ tay vỗ về lưng cậu, an ủi: "Nếu biết lỗi và sửa sai thì chính là bé ngoan."

Trong nháy mắt, Triệu Diễm không kìm được mà ôm chặt cơ thể nhỏ bé của Niệm Niệm hơn.

Giống như trước kia anh ấy đã từng ôm đứa em gái ba bốn tuổi của mình.


Năm đó, Triệu Diễm bị mắc kẹt trong vụ hoả hoạn. Lúc tỉnh dậy, đầu óc anh ấy đã choáng váng vì thiếu oxy, tay chân cũng không còn sức lực, xung quanh toàn là lửa. Khi anh ấy ý thức được chuyện gì đang xảy ra, cơ thể nặng nề gắng gượng đứng dậy muốn chạy trốn, nhưng chưa đi được mấy bước đã ngã sõng soãi, không sao đứng dậy được. Ngọn lửa thiêu đốt ngày càng khiến cho cơ thể anh ấy nóng hơn, ngọn lửa ngày càng đến gần cơ thể anh ấy như thể nó sẽ nhấn chìm anh ấy ngay giây tiếp theo.

Triệu Diễm rơi vào trạng thái hoảng loạn tột độ, ngọn lửa hừng hực bao quanh, anh ấy tưởng chừng mình sẽ c.h.ế.t ở đó, nhưng ngay trước khi anh ấy hoàn toàn ngất đi, anh mơ hồ cảm nhận được có ai đó mở cửa phòng mình và xông vào lửa lớn đến cứu anh ấy.

Triệu Diễm không biết người đến là ai, anh ấy đã chẳng còn sức để mở mắt, sau đó hoàn toàn ngất lịm.

Khi tỉnh lại lần nữa, Triệu Diễm đã ở trong bệnh viện.
Anh ấy hôn mê suốt một ngày một đêm. Từ mẹ của Triệu Kỳ, Triệu Diễm biết rằng người xông vào đám cháy để cứu mình chính là Triệu Kỳ, thậm chí để cứu anh ấy, bản thân Triệu Kỳ đã bị thương rất nghiêm trọng.

Triệu Diễm không có bất kỳ nghi ngờ nào, bởi vì vào đêm giao thừa đó, tất cả người hầu trong nhà đều về nhà đón năm mới, vợ chồng Triệu Chấn Hải lại vắng nhà, vì vậy trong nhà chỉ còn lại hai người là anh ấy và Triệu Kỳ. Trong trường hợp không có trợ giúp từ bên ngoài, ngoài Triệu Kỳ ra còn ai sẽ cứu anh ấy chứ?

Lúc đó Triệu Diễm rất tự trách bản thân, sau khi mẹ Triệu Kỳ gả vào nhà họ Triệu, mặc dù anh ấy không chủ động làm hai mẹ con bọn họ khó xử nhưng cũng chưa từng đối đãi với họ như người nhà. Anh ấy chỉ xem như trong nhà có thêm hai người không thân thích, giữ thái độ lịch sự mà xa cách với bọn họ, "nước sông không phạm nước giếng".


Nhưng Triệu Kỳ đã liều mạng để cứu anh ấy ra khỏi đám cháy.

Nhìn thấy Triệu Kỳ nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt sau ca phẫu thuật, trong lòng Triệu Diễm cảm thấy vừa sốc vừa áy náy. Áy náy vì sao trước đây bản thân lại hẹp hòi như vậy, tại sao lại không đối xử với cô ta tốt hơn một chút.

Triệu Diễm biết rằng mẹ của Triệu Kỳ coi con gái mình là tất cả đối với bà ấy. Triệu Kỳ vì cứu anh ấy mà thành ra thế này, Triệu Diễm cảm thấy rất có lỗi với mẹ của Triệu Kỳ. Anh ấy nghĩ mẹ của Triệu Kỳ có thể sẽ trách mình, nhưng bà ấy không chỉ không trách cứ mà còn chăm sóc anh ấy từng li từng tí. Vì thế, trong lòng Triệu Diễm càng thêm áy náy, cũng càng thêm biết ơn hai người họ.

Từ đó về sau, Triệu Diễm đối xử với hai mẹ con họ chân thành hơn rất nhiều, xem bọn họ giống như người một nhà.

Anh ấy chưa bao giờ nghĩ đây có thể là một trò lừa đảo!

Anh ấy càng chưa từng nghĩ rằng người cứu mình sẽ là Thẩm Minh Dữu lúc đó đang ở nước ngoài xa xôi!

Triệu Diễm buông Niệm Niệm ra, anh ấy muốn tìm Triệu Kỳ và hỏi cô ta rốt cuộc tại sao lại lừa gạt mình.

Anh ấy vừa mới bước ra ngoài được mấy bước đã đụng phải Thẩm Minh Dữu quay lại sau khi nói chuyện với đạo diễn.
 
Chương 328: C328: Chương 328


Triệu Diễm nhìn Thẩm Minh Dữu đang đứng cách mình không xa, rõ ràng cô ở gần anh ấy như vậy, nhưng anh ấy lại cảm thấy em gái cách mình rất xa.

Triệu Diễm gần như không biết bản thân nên đối mặt với Thẩm Minh Dữu như thế nào chứ đừng nói đến việc nên nói gì với cô vào lúc này. Triệu Diễm nhắm mắt lại, bước từng bước nặng nề đi tới.

"Dữu Dữu, anh xin lỗi." Triệu Diễm không biết bản thân còn có thể nói gì khác ngoài câu xin lỗi.

Sau khi Triệu Diễm nói một câu xin lỗi không đầu không đuôi, anh ấy đã bước nhanh ra khỏi phim trường.

Thẩm Minh Dữu cảm giác được cảm xúc của Triệu Diễm rất bất thường, hình như hai mắt còn đỏ hoe. Sau khi trở về chỗ ngồi, Thẩm Minh Dữu mới biết được chuyện gì đã xảy ra từ chỗ quản gia Hà.

Lông mày của Thẩm Minh Dữu nhíu lại, rõ ràng năm đó cô là người đã cứu Triệu Diễm, tại sao có thể biến thành Triệu Kỳ chứ?


Không ngờ Triệu Diễm lại hiểu lầm nhiều năm như vậy!

Thẩm Minh Dữu cảm thấy thật khó tin.

Thẩm Minh Dữu nhớ rất rõ, bởi vì lúc đó Thẩm Viện đột ngột quyết định trở về nên cô và quản gia Hà đã vội vàng bay về. Sau khi quay về, Thẩm Minh Dữu chột dạ, sợ Thẩm Viện phát hiện ra việc cô lén lút về nước, thậm chí những ngày đó, cô còn không dám gọi điện thoại về nước.

Đợi sau khi Thẩm Viện rời đi và tiếp tục lang bạt khắp thế giới, Thẩm Minh Dữu mới dám gọi điện về nhà.
Mẹ của Triệu Kỳ đã bắt máy. Bà ấy nói cả Triệu Diễm và Triệu Kỳ đều đã ổn, bảo cô đừng lo lắng nữa. Tuy nhiên, trận hỏa hoạn đó khiến Triệu Diễm bị rối loạn căng thẳng sau chấn thương rất nghiệm trọng. Chỉ cần anh ấy thấy lửa thì sẽ rất sợ hãi, chỉ cần nhắc đến trận hỏa hoạn đó thì sẽ không kiểm soát được cảm xúc và trở nên kích động. Bác sĩ nói sau này tốt nhất người nhà không nên nhắc đến những việc có liên quan đến trận hỏa hoạn đó trước mặt anh ấy, tránh làm anh ấy kích động.

Thẩm Minh Dữu không hề nghi ngờ lời mà mẹ Triệu Kỳ nói. Triệu Diễm đã thành ra như vậy, đương nhiên cô sẽ không nhắc tới chuyện hỏa hoạn đó nữa, hơn nữa về sau hai người cũng không còn liên lạc với nhau nhiều, dần dần, Thẩm Minh Dữu gần như đã quên mất chuyện này. Kể cả sau khi trở về nước, cô cũng chưa bao giờ đề cập đến chuyện này với Triệu Diễm.


Cô không biết rằng Triệu Kỳ thoắt cái đã trở mình, biến thành ân nhân cứu mạng của Triệu Diễm.

Thẩm Minh Dữu cẩn thận suy nghĩ một hồi, rõ ràng chuyện này là do Triệu Kỳ và mẹ cô ta cố ý làm ra. Lúc đó, cô đang ở nước ngoài xa xôi và rất ít liên lạc với người trong nhà, so với Triệu Diễm, Thẩm Minh Dữu không có nhiều tình cảm với Triệu Chấn Hải. Cô hiếm khi chủ động liên lạc với ba mình, liên lạc với Triệu Diễm cũng ngày càng ít đi theo thời gian, người một nhà gần như không liên lạc gì. Lại thêm việc Triệu Diễm bị rối loạn căng thẳng hậu chấn thương, Thẩm Minh Dữu càng không chủ động đề cập đến trận hỏa hoạn đó. Tổng hợp lại, nếu như mẹ con Triệu Kỳ muốn che giấu sự thật thì cũng không phải là không có khả năng.

Thẩm Minh Dữu thở dài, cô ngây người ngồi đó ôm Niệm Niệm.

Ở phía bên kia, Triệu Diễm tức tối đi đến khách sạn Âu Hoàng, mỗi lần anh ấy đến công tác ở thành phố S đều sẽ ở khách sạn của nhà mình.

Chiều nay, Triệu Diễm và Triệu Kỳ vốn định cùng nhau trở về thành phố A, thấy Triệu Diễm quay lại, Triệu Kỳ ra đón và hỏi: "Anh ơi, hành lý của em đã thu dọn xong rồi, anh có muốn đi ngay bây giờ không?"

Triệu Diễm không trả lời cô ta, anh ấy nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô ta như thể đang nhìn một người xa lạ.

Triệu Kỳ khó hiểu nhìn anh ấy, cô ta lấy làm lạ hỏi: "Anh sao vậy?"

Triệu Diễm lắc đầu cười: "Cô đừng gọi tôi là anh, tôi và cô không có quan hệ huyết thống. Tôi là anh trai của Thẩm Minh Dữu, không phải anh trai của cô."
 
Chương 329: C329: Chương 329


Tim Triệu Kỳ rơi một nhịp, mặc dù Triệu Diễm cười nhưng ánh mắt anh ấy nhìn cô ta lại lạnh băng.

"Anh…"

"Tôi đã nói rồi, đừng gọi tôi là anh!" Triệu Diễm dùng sức đá mạnh chậu hoa sang một bên, chiếc kệ nặng nề rơi xuống, chậu hoa trên đó vỡ tan tành. "Cô cảm thấy tôi rất dễ bị lừa phải không, cô và mẹ cô xoay tôi như chong chóng nhiều năm như vậy, có phải mẹ con cô vẫn luôn âm thầm đắc ý, cười nhạo tôi là kẻ ngu xuẩn nhất thế giới này không?"

"Triệu Kỳ, cô và mẹ cô thật sự rất giỏi. Mẹ cô thì nắm lấy cơ hội để gả vào nhà họ Triệu, còn cô nắm lấy cơ hội để trở thành ân nhân cứu mạng của tôi. Sau đó, ba con nhà họ Triệu chúng tôi bán mạng vì hai mẹ con cô. Thật sự rất giỏi, cô và mẹ cô đều rất giỏi."

Những lời mỉa mai của Triệu Diễm khiến trái tim Triệu Kỳ tổn thương sâu sắc, Triệu Kỳ biết Triệu Diễm nhất định đã biết được sự thật năm đó.

Mặc dù cô ta từng vô số lần tưởng tượng ra cảnh tượng khi Triệu Diễm biết được sự thật, nhưng khi nó thật sự xảy ra, cô ta vẫn không khỏi cảm thấy ớn lạnh cả người.


"Anh ơi, anh đừng như vậy, là em đã lừa anh, là em có lỗi với anh. Nhưng mẹ em không muốn lừa anh, chỉ là bà ấy bị em ép buộc nên mới phải làm như vậy. Cũng vì chuyện này mà bà ấy luôn cảm thấy rất hổ thẹn với anh, cho nên sau này bà ấy đối xử với anh còn tốt hơn con gái ruột là em."

"Em muốn cứu anh, nhưng lúc đó em lại bị thương nên không cứu được anh. Anh tin em đi, cho dù chỉ có một tia hy vọng cuối cùng, em cũng sẽ cứu anh mà!"

Khi hỏa hoạn xảy ra, Triệu Kỳ định đi cứu Triệu Diễm, nhưng lúc đó cô ta bị tủ ngã đè gãy chân, ngọn lửa cháy lên người cô ta, cô ta chỉ có thể dùng chút ý thức cuối cùng để bò ra ngoài cửa, cô ta còn không thể tự cứu mình thì làm sao có thể cứu được Triệu Diễm chứ.
Cô ta nghĩ đi nghĩ lại, nếu lúc đó cô ta không bị thương, nếu lúc đó Thẩm Minh Dữu chưa quay về, nếu người cứu Triệu Diễm thật sự là cô ta thì tốt biết bao.

Nhiều năm như vậy, cô ta lo lắng sợ sệt, cô ta sợ lời nói dối lúc đầu của mình sẽ bị vạch trần, nhưng cho dù cô ta có đề phòng cách mấy đi nữa, cuối cùng vẫn không đề phòng được.

Triệu Diễm nhìn cô ta chằm chằm: "Thế nên cô có thể đổi trắng thay đen, lừa gạt tất cả chúng tôi à?"


"Em xin lỗi, chỉ là em quá ghen tị với chị Minh Dữu. Em ghen tị với chị ấy vì có một người ba tốt, ghen tị với chị ấy vì có một người anh trai tốt, cho nên mới nhất thời xúc động mà đã làm ra chuyện như vậy."

Triệu Kỳ thực sự ghen tị với Thẩm Minh Dữu.

Thật ra từ khi còn nhỏ, cô ta đã biết Thẩm Minh Dữu. Khi còn học tiểu học, cô ta và Thẩm Minh Dữu đã từng học cùng trường.

Thẩm Minh Dữu là nhân vật nổi tiếng trong trường, cô ta biết Thẩm Minh Dữu, nhưng Thẩm Minh Dữu lại không biết cô ta.

Thẩm Minh Dữu giống như một nàng công chúa nhỏ, cô luôn ăn mặc xinh đẹp, các bạn cùng trường đều thích cô. Cô còn có một người anh trai luôn nghe lời cô, làm mọi thứ vì cô. Những thứ cô dùng luôn là những thứ đắt tiền nhất, thời thượng nhất. Cô sẽ mua rất nhiều đồ ăn vặt đắt tiền cho các bạn cùng lớp. Mỗi ngày sẽ có một chiếc ô tô cực sang trọng đưa cô đến trường, sau giờ học lại có một chiếc ô tô đưa cô về nhà...

Từ khi còn rất nhỏ, Triệu Kỳ đã cùng mẹ mình kiếm sống mưu sinh, cũng trưởng thành sớm hơn những bé gái đồng trang lứa. Khi đó, cô ta thực sự ghen tị với những công chúa nhỏ như Thẩm Minh Dữu.

Không lâu sau đó, không ngờ mẹ cô ta được gả vào nhà họ Triệu, vậy mà cô ta lại trở thành em gái của Triệu Diễm, còn Thẩm Minh Dữu, cô công chúa nhỏ luôn ăn mặc xinh đẹp lại theo mẹ đến đất nước khác vì ba mẹ ly hôn.
 
Chương 330: C330: Chương 330


Triệu Kỳ cảm thấy mình như đang mơ một giấc mơ đẹp, trong lòng cô ta thầm vui mừng, cảm thấy mình đã trở thành người may mắn nhất thế giới.

Nhưng hiện thực không hề tươi đẹp như cô ta tưởng tượng, mẹ cô ta đưa theo cô ta đi tái hôn ở nhà họ Triệu, người khác đều nói cô ta là con chồng trước của mẹ cô ta. Triệu Kỳ không muốn trở thành con ghẻ, cô ta hy vọng nhà họ Triệu có thể thật sự thích và chấp nhận cô ta.

Cô ta đã cố gắng đối xử tốt với người nhà họ Triệu, nhưng cho dù cô ta có cố gắng lấy lòng thế nào, thận trọng đến đâu thì không phải là con ruột thì cả đời chắc chắn không phải là con ruột. Từ đầu đến cuối, Triệu Chấn Hải luôn giữ khoảng cách với cô ta, Triệu Diễm cũng xa cách và bài xích hai mẹ con cô ta, cô ta không thể nào hòa nhập với nhà họ Triệu, không cách nào trở thành người nhà họ Triệu thật sự.

Trong hoàn cảnh như vậy, ác ý dần dần được nảy sinh, lúc đầu Thẩm Minh Dữu ở nước ngoài xa xôi thường xuyên gọi điện về nhà. Sau khi Triệu Kỳ bắt máy, vì ghen tị nên cô ta cố tình nói rằng Triệu Chấn Hải và Triệu Diễm không có ở nhà.

Thậm chí là điện thoại di động của Triệu Diễm bị mất, cô ta tìm lại được rồi cũng bí mật giấu đi. Cô ta nhìn thấy những tin nhắn mà Thẩm Minh Dữu gửi đến nhưng cô ta không bao giờ trả lời. Còn những cuộc gọi mà Thẩm Minh Dữu gọi đến, có khi cô ta sẽ không bắt máy và để mặc cho điện thoại reo, có khi cô ta sẽ nghe máy rồi cố ý nói Triệu Diễm không có ở đó, anh ấy đã mua trà sữa cho cô ta hoặc giúp cô ta làm những việc khác.


Cô ta giả vờ rằng mình rất thân với Triệu Diễm, giả vờ rằng mình rất được chào đón ở nhà họ Triệu, cô ta không muốn bị Thẩm Minh Dữu ở bên kia đại dương coi thường.

Cô ta hy vọng mình cũng có thể trở thành người khiến Thẩm Minh Dữu ghen tị.

Bởi vậy, sau trận hỏa hoạn đó, Triệu Kỳ mới có thể nảy ra một suy nghĩ khủng khiếp như vậy, cô ta muốn thay thế vị trí của Thẩm Minh Dữu, cô ta muốn người nhà họ Triệu thật sự chấp nhận mình.
Vì thế, trước khi phẫu thuật, Triệu Kỳ đã khóc lóc cầu xin mẹ giúp cô ta nói dối một lần để lừa gạt người nhà họ Triệu, bảo bà ấy nói rằng chính cô ta là người cứu Triệu Diễm trong biển lửa chứ không phải là Thẩm Minh Dữu.

Ngay từ ban đầu, mẹ cô ta đã không chấp nhận suy nghĩ của cô ta, bà ấy nói cuối cùng cũng sẽ có một ngày lời nói dối của cô ta bị vạch trần, khuyên Triệu Kỳ đừng làm như vậy.


Nhưng lúc ấy Triệu Kỳ hoàn toàn không nghe lời của mẹ, cô ta ép mẹ phải làm, nếu không đồng ý với cô ta, cô ta sẽ không vào phòng phẫu thuật, mặc kệ chân bị gãy cũng không chịu tiếp nhận trị liệu.

Triệu Kỳ luôn lớn lên bên người mẹ đơn thân này, mẹ yêu cô ta nhất, dù cô ta có làm gì thì mẹ cũng sẽ đồng ý. Cuối cùng, mẹ cô ta đã giúp cô ta nói dối như cô ta mong muốn, thậm chí bà ấy còn ở phía sau thu dọn giúp cô ta, để lời nói dối của cô ta không bị người khác phát hiện ra một cách dễ dàng.

Sau ca phẫu thuật, Triệu Kỳ đã đạt được điều mình mong muốn. Sau khi tỉnh dậy, Triệu Diễm đối xử với cô ta như thể một con người khác, Triệu Chấn Hải đối xử với cô ta chân thành hơn trước rất nhiều. Dường như cô ta đã thực sự trở thành con gái của nhà họ Triệu, trở thành em gái của Triệu Diễm. Mỗi ngày, cô ta đều sống rất hạnh phúc.

Nhưng cô ta biết, thực ra hạnh phúc này là do cô ta cướp lấy, ngày nào cô ta cũng có cảm giác như bước đi bên bờ vực thẳm, sợ hãi một ngày nào đó mình sẽ đột nhiên rơi xuống.

Và ngày này đã thực sự đến.

"Em biết em đã lừa dối anh, anh sẽ không tha thứ cho em." Triệu Kỳ vừa khóc vừa nhìn Triệu Diễm: "Nhưng chắc hẳn anh đã cảm nhận được mẹ em đã đối xử với anh như thế nào trong những năm qua, bà ấy thật lòng tốt với anh, đối xử với anh như con trai ruột."
 
Chương 331: C331: Chương 331


Triệu Diễm đau đớn nhắm nghiền mắt.

Mẹ của Triệu Kỳ và mẹ Thẩm Viện của anh là hai người mẹ hoàn toàn khác nhau.

Trước khi kết hôn với Triệu Chấn Hải, dù cuộc sống của hai mẹ con họ không mấy tốt đẹp nhưng mẹ Triệu Kỳ luôn dành hết tình yêu thương cho con mình.

Mẹ của Triệu Kỳ là một người phụ nữ rất dịu dàng, ăn nói nhỏ nhẹ. Cho dù Triệu Diễm có thái độ không tốt với mẹ kế, bà ấy vẫn sẽ luôn cười dịu dàng nhìn anh ấy, kiên nhẫn nhìn anh ấy, nói chuyện với anh ấy, nấu cơm cho anh ấy, chăm sóc anh ấy từ những điều nhỏ nhặt nhất. Khi đó, Triệu Diễm nghĩ nếu mẹ của anh ấy cũng giống như mẹ của Triệu Kỳ thì thật tốt.

Thẩm Viện chưa bao giờ là một người mẹ phù hợp với việc nuôi dạy con cái.

Trước khi liên hôn với Triệu Chấn Hải, bà ấy đã có người mình thích. Nhưng khi đó, ông bà ngoại của Triệu Diễm đã ép Thẩm Viện chia tay người bà ấy thích vì lợi ích của công ty, sau đó liên hôn với Triệu Chấn Hải. Bà ấy không có tình cảm với Triệu Chấn Hải, sau khi sinh con cũng chẳng ngó ngàng gì tới con cái.

Cho đến khi ly hôn, hai bên không hề chia tay trong êm đẹp. Bọn họ đã tranh cãi rất quyết liệt về vấn đề tài sản.


Trước khi Thẩm Viện rời đi, bà ấy đã bảo Triệu Diễm sau này đừng liên lạc với bà ấy và Dữu Dữu, bọn họ sẽ bắt đầu một cuộc sống mới trong tương lai. Thẩm Viện nói rằng bà ấy hi vọng mọi người và mọi việc trong nước sẽ không làm phiền bọn họ nữa, bảo rằng về sau Triệu Diễm hãy xem như không có một người mẹ này.

Mặc dù Triệu Diễm vẫn luôn biết Thẩm Viện không phải là một người mẹ tốt, nhưng khi Thẩm Viện nói những lời như vậy với anh ấy, cậu thiếu niên trẻ tuổi đó vẫn rất đau lòng, bị mẹ bỏ rơi, anh ấy tựa như đã bị cả thế giới bỏ rơi.

Anh ấy hận Thẩm Viện.

Trong lòng như mang một nỗi oán giận và sự kiêu ngạo đặc biệt của thiếu niên, Triệu Diễm tự nhủ với bản thân, nếu mẹ anh ấy không còn cần anh ấy nữa thì tại sao anh ấy vẫn phải nhớ đến bà ấy? Chi bằng giống như bà ấy mong muốn, anh ấy sẽ tránh xa bọn họ, để họ bắt đầu một cuộc sống mới.
Sau khi Thẩm Viện dẫn Thẩm Minh Dữu rời đi, trong khoảng thời gian đó, Triệu Diễm trở nên rất nổi loạn, trốn học, đánh nhau, không chịu về nhà,... Ngay cả Triệu Chấn Hải cũng không thể quản được anh ấy.

Cho đến khi trận hỏa hoạn đó xảy ra, Triệu Kỳ bị thương rất nặng khi cố gắng cứu anh ấy, mẹ của Triệu Kỳ không những không trách móc anh ấy mà còn chăm sóc anh ấy rất chu đáo, đây là lần đầu tiên anh ấy nhận được tình mẫu tử ấm áp như vậy.

Nhưng bây giờ Triệu Diễm mới biết, ngay cả một chút tình mẫu tử đó cũng là giả tạo.


Mẹ của Triệu Kỳ sẽ đối xử tốt với anh ấy nhưng đó chỉ là vì bà ấy cảm thấy có lỗi mà thôi. Có lẽ bà ấy không phải là người xấu nhưng vì con gái mình và tư lợi cá nhân, bà ấy đã lừa dối anh ấy như thể anh ấy là một kẻ ngốc. Nó giống như c.h.é.m anh ấy một nhát rồi giúp anh ấy cầm máu, mà anh ấy thì ngu ngốc mang ơn bọn họ.

Cũng chính vì điều này, anh ấy mới càng thêm căm hận.

Thật mỉa mai làm sao, anh ấy chính là kẻ ngu ngốc, bị bọn họ lừa gạt, sao anh ấy có thể ngu ngốc như vậy chứ!

"Cô đi đi, sau này, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa, đừng xuất hiện ở nhà họ Triệu, cũng đừng xuất hiện ở trước mặt em gái của tôi." Triệu Diễm xoay người, nói: "Từ nay về sau, cô không còn bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Triệu chúng tôi nữa."

**

Triệu Diễm đã quên mất mình đang ở đâu, anh ấy uống say bí tỉ, không hiểu sao lại chạy đến nhà Thẩm Minh Dữu ở thành phố S.

Là Giang Trầm mở cửa cho anh ấy.

Nhìn thấy Triệu Diễm say đến như vậy, Giang Trầm vội vàng đỡ anh ấy vào.
 
Chương 332: C332: Chương 332


Thẩm Minh Dữu đã về nhà sau khi quay xong cảnh đêm, cô vừa mới dỗ Niệm Niệm đi ngủ, khi xuống lầu lại nhìn thấy Triệu Diễm say đến nỗi đứng không vững.

Triệu Diễm nhìn thấy cô xuống lầu lập tức đứng thẳng dậy, nhưng anh ấy lại say đến mức không thể đứng vững, ngay khi anh ấy sắp ngã sang một bên thì được Giang Trầm đỡ lấy.

Từ chỗ quản gia Hà và Niệm Niệm mà Giang Trầm biết chuyện xảy ra chiều nay, mặc dù thông cảm cho việc anh vợ nhận nhầm ân nhân cứu mạng, nhưng anh lại càng thông cảm với vợ mình hơn.

"Anh tới đây làm gì?" Thẩm Minh Dữu đứng đó, cau mày nhìn anh ấy rồi nói: "Nếu say thì quay về nhà ngủ đi, đừng đến đây để say rượu làm loạn."

Triệu Diễm không muốn say rượu làm loạn.

Anh ấy chỉ muốn gặp Thẩm Minh Dữu thôi.

Triệu Diễm thoát khỏi tay Giang Trầm đang đỡ mình, loạng choạng đứng ở đó.


"Dữu Dữu, đừng tức giận, anh sẽ lập tức rời đi." Triệu Diễm giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, nhìn thấy vẻ mặt không vui của Thẩm Minh Dữu, anh ấy nhanh chóng xoay người rời đi.

Nhưng anh ấy say đến nỗi đi không vững, chỉ mới bước được hai bước đã ngã lăn xuống đất, lần này ngay cả Giang Trầm cũng không đỡ anh ấy kịp.

Người trực tiếp ngã xuống, Giang Trầm và Thẩm Minh Dữu đều giật mình, vội vàng chạy tới kiểm tra.

May mắn thay, Triệu Diễm đã chống đỡ nên không bị thương chỗ nào khác ngoại trừ đầu gối.

Thẩm Minh Dữu thấy không sao nên cô cất bước muốn bỏ đi.

Tuy nhiên, giây tiếp theo, cô nhận ra mình hoàn toàn không thể đi được.

Triệu Diễm ngồi trên mặt đất, hai tay ôm khư khư chân phải của cô, sau đó thực sự bắt đầu say rượu làm loạn.

"Hu hu hu…" Một người đàn ông trưởng thành như Triệu Diễm lại ôm chân của Thẩm Minh Dữu khóc lớn: "Dữu Dữu, hu hu, anh xin lỗi, anh đã sai, anh có lỗi với em!"

"Anh không xứng làm anh trai em, anh không xứng!" Triệu Diễm như một đứa trẻ đang ăn vạ ôm chặt lấy chân em gái, úp mặt vào chân cô, nức nở không thôi: "Anh xin lỗi, Dữu Dữu, anh xin lỗi..."

Thẩm Minh Dữu đá anh ấy, dùng sức muốn kéo chân ra, sau đó Triệu Diễm bị cô đẩy về phía trước mà ngã xuống đất, nhưng hai tay anh ấy vẫn giữ c.h.ặ.t c.h.â.n cô không chịu buông ra.
Thẩm Minh Dữu: "..."

Triệu Diễm vẫn đang khóc lớn: "Dữu Dữu, hu hu..."


Khi Giang Trầm nhìn thấy anh vợ ăn vạ, anh bước tới muốn cạy ngón tay của Triệu Diễm ra, nhưng anh đã tốn rất nhiều sức, tay Triệu Diễm bị anh cạy đỏ bừng vẫn không thể cạy ra được.

"Bỏ đi." Thẩm Minh Dữu lắc đầu với anh, để mặc Triệu Diễm ôm chân cô khóc một trận lớn.

Nhưng Triệu Diễm thật sự khóc quá lớn, Thẩm Minh Dữu sợ đánh thức Niệm Niệm, lập tức đá anh ấy: "Anh nhỏ tiếng chút đi, Niệm Niệm đang ngủ đó."

Sau đó, Triệu Diễm từ gào khóc chuyển sang lặng lẽ nức nở.

"..." Giang Trầm nhất thời nghi ngờ Triệu Diễm đang giả vờ say.

Anh tiến lên xác nhận một chút, phát hiện đôi mắt của Triệu Diễm đã rệu rã, đúng là say đến tàn tạ.

Sau khi khóc xong, Triệu Diễm chật vật đứng dậy muốn đi về nhà.

Nhìn thấy anh ấy như vậy, Giang Trầm nào dám để anh ấy tự trở về nên anh đã bảo Triệu Diễm ở lại đây.


Nhưng Triệu Diễm vừa khóc vừa hét lên muốn về nhà.

Thẩm Minh Dữu không muốn Triệu Diễm ở lại, vì vậy người em rể là Giang Trầm đây không còn cách nào khác ngoài việc dọn dẹp mớ hỗn độn và đưa Triệu Diễm đến khách sạn u Hoàng.

Lái xe đến thẳng cửa khách sạn, Giang Trầm đỡ Triệu Diễm xuống. Khi anh vừa đóng cửa xe lại thì cách đó không xa có một bóng người đi tới.

"Anh." Nhìn thấy Triệu Diễm say đến tàn tạ, Triệu Kỳ vội vàng bước tới đỡ anh ấy.

Triệu Diễm mở mắt ra, sau khi thấy rõ cô ta, anh ấy chán ghét dùng hết sức lực mà quát cô ta: "Cút cho tôi!"

Triệu Kỳ rụt lại bàn tay đang đưa ra của mình.

Cô ta liếc nhìn Giang Trầm ở bên cạnh, phát hiện Giang Trầm căn bản cũng không thèm nhìn cô ta.
 
Chương 333: C333: Chương 333


Triệu Kỳ không còn cách nào khác là phải lui về góc tối một lần nữa, nhìn Giang Trầm dìu Triệu Diễm vào cửa khách sạn Âu Hoàng.

Sau khi thu xếp ổn thỏa cho Triệu Diễm, Giang Trầm đi ra khỏi khách sạn.

Triệu Kỳ vẫn chưa rời đi, cô ta đứng dậy ngăn Giang Trầm lại, tựa như cô ta cố ý ngồi ở đó để đợi anh.

Giang Trầm cau mày lùi lại vài bước.

Thấy Giang Trầm tránh né mình như bệnh dịch, Triệu Kỳ cười khổ.

Triệu Diễm rất tuyệt tình, chỉ trong thời gian một buổi chiều, tất cả thẻ của cô ta đã bị đóng băng, thậm chí cô ta còn không thể vào khách sạn Âu Hoàng và bị nhân viên chặn lại trước cửa.

Cô ta gọi cho Triệu Chấn Hải nhưng Triệu Chấn Hải hoàn toàn không bắt máy.


Triệu Kỳ biết nhà họ Triệu muốn lấy lại tất cả những gì họ từng trao cho cô ta.

Triệu Kỳ không thể chấp nhận kết quả này, cô ta đứng cách cửa khách sạn Âu Hoàng không xa, một lòng đợi Triệu Diễm ở đây, cô ta không muốn cứ như vậy mà bỏ cuộc. Cô ta trở thành con gái nhà họ Triệu nhiều năm như thế, trở thành em gái của Triệu Diễm nhiều năm như thế, cô ta sớm đã xem nhà họ Triệu là nhà của mình, sao cô ta có thể dễ dàng từ bỏ như vậy!

Nhưng vừa rồi ánh mắt Triệu Diễm nhìn cô ta tràn đầy chán ghét và hận thù, vào khoảnh khắc đó, Triệu Kỳ biết mình đã không còn cơ hội nữa.

Cô ta không thể chấp nhận nổi sự thật này.
Cô ta ở nhà họ Triệu nhiều năm như thế, ngoại trừ việc nói dối Triệu Diễm, cô ta đối xử với Triệu Chấn Hải và Triệu Diễm bằng tất cả sự chân thành của bản thân, kính trọng yêu thương họ như ba ruột và anh trai ruột của cô ta. Cũng chính vì điều này, sau khi biết tin về cuộc liên hôn giữa Thẩm Minh Dữu và nhà họ Giang, cô ta không khóc lóc hay làm ầm ĩ mà im lặng chấp nhận tất cả.

Nhưng rõ ràng là cô ta thích Giang Trầm trước.

Năm tư đại học, Triệu Kỳ đến tập đoàn Triệu thị thực tập. Trùng hợp là vào thời điểm đó, tập đoàn Triệu thị và Lăng Vũ Tư Túc có một dự án quan trọng cần hợp tác. Lãnh đạo trực tiếp của cô ta là người phụ trách dự án này, anh ta biết Triệu Kỳ là con gái của chủ tịch công ty nên đã đề nghị Triệu Kỳ cũng tham gia dự án này để học tập kinh nghiệm. Vì vậy, khi Triệu Kỳ đi theo giám đốc dự án đến Lăng Vũ Tư Túc họp, cô ta đã gặp Giang Trầm.


Giang Trầm rất tuấn tú, anh khác hẳn những tên công tử ăn chơi kia, tuổi còn trẻ đã có địa vị cao, nắm giữ Lăng Vũ Tư Túc to lớn, có rất nhiều tài sản ròng, có ai mà không động lòng trước người ưu tú như vậy.

Chính vào lúc đó, Triệu Kỳ đã thích Giang Trầm.

Ngay khi Triệu Kỳ muốn thổ lộ tình yêu của mình với Giang Trầm thì bỗng một ngày nọ, người quản lý dự án bí mật nói với Triệu Kỳ một tin, Triệu Chấn Hải có ý định gả Triệu Kỳ cho Giang Trầm của Lăng Vũ Tư Túc. Lúc đó, quản lý nịnh bợ, mặt mày hớn hở chúc mừng Triệu Kỳ, nói sau này cô ta đừng quên người lãnh đạo là anh ta.

Triệu Kỳ vô cùng vui mừng, cô ta rất mong được gả vào nhà họ Giang, nhưng khi cô ta đang đợi mọi việc được thu xếp ổn thỏa thì lại nghe tin cuộc liên hôn bị hủy bỏ.

Triệu Kỳ rất thất vọng nhưng cô ta không bỏ cuộc, cô ta dự định tận dụng thời gian hợp tác dự án để tiếp xúc với Giang Trầm nhiều hơn, đến lúc đó nói không chừng có thể sẽ có một cơ hội khác.

Nhưng chỉ vài ngày sau, một tin tức nóng bất ngờ khiến cô ta suy đổ.

Chuyện liên hôn giữa nhà họ Giang và nhà họ Triệu căn bản không hề bị hủy bỏ, chỉ là người gả vào nhà họ Giang không phải là cô ta, mà là Thẩm Minh Dữu!

Mọi chuyện xảy ra nhanh đến mức người khác trở tay không kịp, Triệu Kỳ còn chưa kịp phản ứng thì Thẩm Minh Dữu và Giang Trầm đã đi lãnh giấy đăng ký kết hôn, tất cả mọi việc đã kết thúc, cuối cùng Thẩm Minh Dữu đã trở thành bà Giang.
 
Chương 334: C334: Chương 334


Trong mắt Triệu Kỳ lộ ra sự điên cuồng, cô ta nhìn Giang Trầm trước mặt: "Anh biết không, Thẩm Minh Dữu không hề yêu anh, cô ta cưới anh chỉ là để trả thù em mà thôi, bởi vì cô ta hận em đã cướp đi tình yêu của ba và anh trai, cho nên khi biết em và anh sắp liên hôn, Thẩm Minh Dữu đột nhiên xuất hiện muốn liên hôn với nhà họ Giang. Nhưng lúc đó cô ta đã có người mình yêu rồi, cô ta chán ghét em, muốn trả thù em nên mới cưới anh, cô ta căn bản không hề yêu anh!"

Triệu Kỳ từng tình cờ nghe được Thẩm Minh Dữu nói chuyện điện thoại với một người bạn, cô nói rằng mình đã thích thầm một người rất lâu rồi. Triệu Kỳ có thể nghe ra Thẩm Minh Dữu rất thích người đó, nhưng khi Thẩm Minh Dữu có người mình thích, cô lại bỗng nhiên quay về kết hôn với Giang Trầm, người mà cô chưa từng gặp trước đây. Triệu Kỳ không thể nghĩ ra lý do nào khác trừ khi... Thẩm Minh Dữu muốn trả thù cô ta.

Bản thân Thẩm Minh Dữu có tài sản kếch xù, cô không thiếu tiền, sẽ không gả vào nhà họ Giang vì tiền. Quan hệ giữa cô với người nhà không tốt, vì vậy cô sẽ không vì sự phát triển của tập đoàn Triệu thị trong tương lai mà hy sinh hạnh phúc của chính mình để gả vào nhà họ Giang.

Triệu Kỳ luôn biết rằng Thẩm Minh Dữu ghét cô ta.

Thẩm Minh Dữu ganh ghét cô ta đã cướp đi tình yêu thương của Triệu Chấn Hải và Triệu Diễm, vì vậy khi biết cô ta sắp liên hôn với Giang Trầm, cô mới ngáng đường cố gắng cướp Giang Trầm khỏi cô ta. Triệu Chấn Hải luôn cảm thấy áy náy với Thẩm Minh Dữu nên lúc Thẩm Minh Dữu nhắc đến việc muốn gả cho Giang Trầm, Triệu Chấn Hải không thể làm trái nguyện vọng của Thẩm Minh Dữu, thế nên Thẩm Minh Dữu mới thuận lợi kết hôn với Giang Trầm.


Thẩm Minh Dữu đã cướp đi người cô ta thích, khiến cô ta đau lòng, để cô ta khổ sở.

Mục đích trả thù cô ta của Thâm Minh Dữu đã đạt được.

Triệu Kỳ cười nói: "Thẩm Minh Dữu đã yêu thầm một người đàn ông từ rất lâu, nhưng cô ta lại ghét em. Để trả thù em, cô ta quay người đồng ý gả cho anh, nhưng cô ta căn bản không hề yêu anh. Không phải Thẩm Minh Dữu đang làm loạn muốn ly hôn với anh sao? Nói không chừng, có lẽ là vì người yêu cũ của cô ta đã quay về nên cô ta mới muốn ly hôn với anh."
Triệu Kỳ vô tình biết được chuyện Thẩm Minh Dữu ly hôn với Giang Trầm, mặc dù cô ta không biết nguyên nhân bọn họ ly hôn, nhưng chỉ cần Thẩm Minh Dữu không hạnh phúc thì cô ta sẽ vui vẻ!

"Nghe nói Thẩm Minh Dữu đã thích người đàn ông đó rất lâu rồi, nếu anh không tin thì có thể đi xác nhận." Triệu Kỳ không cam lòng nhượng bộ, cô ta muốn cắm một cái gai vào cuộc hôn nhân của Thẩm Minh Dữu, nếu cô ta đã không hạnh phúc vậy thì Thẩm Minh Dữu cũng đừng nghĩ đến việc hạnh phúc một mình!


Lông mày Giang Trầm nhíu lại.

Quả thực là Triệu Kỳ đã điên rồi, đến lúc này rồi mà cô ta vẫn muốn tiếp tục gây chuyện.

Ngay từ lần đầu tiên Triệu Chấn Hải đề xuất ý định liên hôn với Giang Trầm, đối tượng kết hôn đã luôn là Thẩm Minh Dữu, không liên quan gì đến Triệu Kỳ. Triệu Chấn Hải vẫn chưa phải là ông lão hồ đồ để cho một cô con gái riêng không cùng huyết thống liên hôn với nhà họ Giang, cho nên chính Triệu Kỳ đã không biết vị trí của bản thân, cô ta không chỉ có tâm tư hão huyền mà còn cho rằng Thẩm Minh Dữu cưới anh là để trả thù cô ta!

Không chỉ có lòng kiêu hãnh cao mà còn mắc bệnh hoang tưởng bị hại!

Giang Trầm chưa bao giờ nhìn Triệu Kỳ quá hai lần, anh càng biết rõ Thẩm Minh Dữu cũng như anh, chưa bao giờ đặt Triệu Kỳ vào trong mắt. Tất cả những điều này chỉ là tưởng tượng của chính Triệu Kỳ, có đôi khi đề cao bản thân quá mức cũng là một căn bệnh!

Giang Trầm chán ghét nhìn Triệu Kỳ, nói: "Cô nghĩ cô là ai?"
 
Chương 335: C335: Chương 335


Triệu Kỳ cũng nhìn thấy sự chán ghét trong mắt Giang Trầm. Cô ta nắm chặt hai tay thành quyền, những lời ngắn ngủi của Giang Trầm như d.a.o nhọn chà đạp lên lòng tự trọng cuối cùng còn sót lại của cô ta, hết lần này đến lần khác đục khoét.

Ánh mắt Triệu Kỳ đầy mỉa mai: "Em chẳng là gì cả, vậy còn anh, trong lòng Thẩm Minh Dữu, anh cũng chẳng là gì cả."

"Không liên quan tới cô." Giang Trầm không muốn tiếp tục dây dưa, anh rảo bước đi ngang qua cô ta, dừng lại rồi trầm giọng nói…

"Cho dù trong lòng cô ấy, tôi chẳng là gì nhưng tôi vẫn sẽ yêu cô ấy mãi mãi và không bao giờ thay đổi!"

Triệu Kỳ thẫn thờ đứng ở đó, nhìn Giang Trầm rời đi.

Tại sao cuộc đời của Thẩm Minh Dữu lại tốt như vậy, không chỉ có người nhà yêu thương cô, còn có Giang Trầm. Cho dù Thẩm Minh Dữu không yêu anh, Giang Trầm lại nói rằng anh sẽ vĩnh viễn yêu cô...

Rốt cuộc là tại sao.

Triệu Kỳ suy sụp ngồi xổm xuống.

Nếu cô ta là Thẩm Minh Dữu thì tốt biết bao.

**

Giang Trầm đi thẳng về nhà.


Khi về đến nhà, anh gặp Lâm Tịnh vừa đi làm về ở nhà bên cạnh.

Giang Trầm nhớ tới Lâm Tịnh từng là bạn thân tốt nhất của Thẩm Minh Dữu, Giang Trầm gọi cô ấy lại: "Tổng giám đốc Giang."

Lâm Tịnh hạ cửa sổ xe xuống.

Giang Trầm đứng ở bên cạnh xe của cô ấy, anh im lặng một hồi, cuối cùng mới lên tiếng hỏi: "Cô có biết lúc trước Dữu Dữu từng thích một người rất lâu không?"

Lâm Tịnh lấy làm lạ liếc Giang Trầm một cái rồi đáp: "Biết."

Trong lòng Giang Trầm bỗng nhiên trầm xuống, hóa ra là sự thật!
"Người đó là ai?"

Lâm Tịnh không chỉ cảm thấy kỳ lạ mà còn dùng ánh mắt đầy vẻ khó tin nhìn Giang Trầm.

Thẩm Minh Dữu đã kết hôn được năm năm, vậy mà chồng cô vẫn không biết cô đã từng thầm mến anh!

Thậm chí Giang Trầm còn chạy tới hỏi cô ấy người Thẩm Minh Du thầm mến là ai, đừng tưởng rằng cô ấy không nhìn ra ánh mắt của Giang Trầm lúc này tràn đầy sự ghen ghét khó có thể kiềm chế được.


Tự mình ghen ghét với mình, thật thú vị.

Lâm Tịnh: "Tôi nghĩ chuyện này anh nên tự mình đi hỏi Dữu Dữu."

Nếu Thẩm Minh Dữu đã không nói chuyện này cho Giang Trầm biết thì nhất định có lý do của cô. Lâm Tịnh không dám tùy tiện can thiệp vào, tốt nhất nên để hai vợ chồng họ tự mình giải quyết.

Lâm Tịnh nói xong thì kéo cửa sổ ô tô lên, lái xe tiến thẳng vào cổng nhà mình.

Giang Trầm đứng đó một hồi lâu, cuối cùng anh hít một hơi thật sâu rồi mới trở về nhà.

Anh đi thẳng vào nhà, tiến vào phòng ngủ, Thẩm Minh Dữu vẫn chưa ngủ, cô đứng trên ban công phòng ngủ, nhìn ánh đèn phía xa, không biết đang nghĩ gì.

Giang Trầm từng bước đi tới, ôm lấy cô từ phía sau, một tay vòng qua eo cô, một tay vòng qua vai cô, gắt gao ôm cô vào lòng, anh hỏi: "Dữu Dữu, em thích anh đi, được không?"

Anh không muốn Thẩm Minh Dữu thích bất kì ai, anh chỉ muốn Thẩm Minh Dữu thích anh thôi!

Giang Trầm thừa nhận bản thân rất ghen tị, vất vả lắm anh mới xác nhận được tình cảm của mình. Khi biết mình đã sớm yêu Thẩm Minh Dữu thì có người nói với anh rằng Thẩm Minh Dữu từng thích một người rất lâu, làm sao anh có thể không ghen tị đây?

Cánh tay Giang Trầm ôm lấy vòng eo thon gọn của Thẩm Minh Dữu càng ngày càng siết chặt hơn.

Anh đang ghen tị! Anh ghen tị đến sắp điên rồi!

Thật ra Thẩm Minh Dữu cũng không nhớ rõ tại sao trước kia mình lại thích Giang Trầm nữa.

Khi đó, cô vẫn còn du học ở nước ngoài. Vào độ tuổi thiếu nữ vừa mới biết yêu, cô và Lâm Tịnh thường thảo luận xem sau này các cô sẽ thích người như thế nào.

Khoảng thời gian đó cô và Lâm Tịnh đang thi vào đại học. Lâm Tịnh là một học bá* nên cô ấy rất cẩn thận trong việc lựa chọn trường đại học. Vì vậy cô ấy đã kéo theo Thẩm Minh Dữu đi xem thử mấy trường đại học nổi tiếng ở nước họ đang sống.
 
Chương 336: C336: Chương 336


Đúng vào lúc đó, Thẩm Minh Dữu đã gặp được Giang Trầm.

Hôm đó Giang Trầm là đại biểu sinh viên xuất sắc, đứng phát biểu trên khán đài. Xung quanh anh toàn là người nước ngoài, anh đứng ở trên cao và nhìn xuống phía dưới, tự tin đến mức cả người giống như đang phát sáng.

Thẩm Minh Dữu tìm bạn học hỏi thăm, biết được tên của anh là Giang Trầm, đến từ cùng một đất nước với cô.

Ở đại học, Giang Trầm luôn được người khác ngưỡng mộ, anh là một thiếu niên thiên tài, được các giáo viên cố vấn ưu ái. Anh đã dựa vào thực lực của bản thân để giành được sự tôn trọng của mọi người ở đất nước xa lạ này.

Dĩ nhiên anh còn có ngoại hình rất đẹp.


Thẩm Minh Dữu đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Sau đó, vì để có thể được nhìn anh thêm vài lần nên cô đã lén lút đi qua trường học của anh rất nhiều lần. Khi Thẩm Minh Dữu lấy hết can đảm, định tỏ tình với Giang Trầm thì cô lại biết tin Giang Trầm tốt nghiệp sớm, không biết đã đi đâu.

Vào lúc đó, Thẩm Minh Dữu cảm thấy rất tiếc nuối, cô còn buồn bã vài ngày vì mối tình đầu đã kết thúc trong vô vọng.

Có điều rất nhanh cô đã không còn nhiều thời gian rảnh rỗi để buồn nữa, bởi vì sau đó không lâu thì Thẩm Viện qua đời, Thẩm Minh Dữu trở về nước, bắt đầu lại một cuộc sống mới.

Ngoài những lúc ngẫu nhiên nhắc đến Giang Trầm khi nói chuyện điện thoại với Lâm Tịnh thì cô rất ít khi nghĩ tới anh. Nhưng có lẽ là do khi còn trẻ lần đầu tiên đã yêu thầm một người như thế nên sau này, dù Thẩm Minh Dữu có gặp được người xuất sắc hơn đi chăng nữa thì cô cũng chưa từng động lòng.

Thẩm Minh Dữu không ngờ bản thân sẽ gặp lại Giang Trầm. Tại buổi xem mắt mà Triệu Chấn Hải sắp xếp, cô đã gặp lại anh, đồng thời lại động lòng với anh một lần nữa.

Khi đó, sự nghiệp của Thẩm Minh Dữu trong giới giải trí gặp rất nhiều khó khăn. Cô đã có ý định giải nghệ cho nên cô đã làm theo suy nghĩ trong lòng của mình là kết hôn với Giang Trầm.
Năm đầu tiên sau khi cưới, Thẩm Minh Dữu rất kỳ vọng và mong chờ vào cuộc hôn nhân của mình. Tuy nhiên rất nhanh, cô nhận ra rằng hôn nhân trong hiện thực khác hoàn toàn trong tưởng tượng của cô. Giang Trầm lạnh nhạt luôn khiến cô lo ngại, sự xa cách của anh khiến cô đánh tan kỳ vọng về hôn nhân hết lần này đến lần khác, dần dần, Thẩm Minh Dữu chấp nhận hiện thực, cô không còn ôm lấy ảo tưởng với bất kỳ điều gì nữa.

Mãi cho đến khi cô mơ thấy giấc mơ đó, sau khi biết được mình đang sống trong một cuốn sách, Thẩm Minh Dữu mới tỉnh ra, cô muốn thay đổi vận mệnh của mình, cũng muốn cho cô và Giang Trầm một cơ hội.


Nhưng Thẩm Minh Dữu vô cùng kiêu ngạo nên lòng kiêu hãnh của cô không cho phép cô tỏ tình với Giang Trầm trước, vì vậy cô giống như một người thợ săn, đợi Giang Trầm chủ động yêu cô.

Bây giờ, rốt cuộc cô cũng đợi được điều mình muốn rồi.

Giang Trầm ôm cô nói: "Dữu Dữu, em thích anh được không?"

Câu nói này là một câu tán tỉnh vô cùng thẳng thắn, Thẩm Minh Dữu và Giang Trầm đều hiểu ý nghĩa của câu nói này.

Thẩm Minh Dữu tựa vào trong n.g.ự.c anh, ngoài ban công thổi tới một làn gió lạnh, cô nói: “Xem biểu hiện của anh đã.”

Ngay cả một câu tỏ tình “Anh thích em” cũng không chịu nói mà muốn cô buông vũ khí đầu hàng à, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy chứ?


**

Hai ngày nay Giang Trầm thường xuyên liên hệ với chuyên gia tư vấn tình cảm.

Chuyên gia tư vấn tình cảm này nghe nói là một người cực kỳ chuyên nghiệp mà Giang Trầm đã cố ý nhờ trợ lý tìm giúp anh sau khi Thẩm Minh Dữu đưa đơn ly hôn cho anh.

Nhưng sau một hai lần liên lạc với vị chuyên gia tư vấn tình cảm này thì Giang Trầm cũng không liên lạc với người đó nữa.

Chỉ là Thẩm Minh Dữu nói còn phải xem biểu hiện của anh, Giang Thần thật sự không biết nên biểu hiện như thế nào nên hai ngày nay anh đã liên lạc lại với vị chuyên gia tư vấn tình cảm đó.
 
Chương 337: C337: Chương 337


Giang Trầm và Niệm Niệm ngồi ở trường quay xem Thẩm Minh Dữu đóng phim, rất nhanh lại có một tin nhắn từ điện thoại của anh gửi đến.

Giang Trầm mở tin nhắn ra—

[Thật ra anh có thể dùng một chút mưu mẹo để theo đuổi vợ. Ví dụ như giả vờ bệnh để khiến cho vợ thương, giả vờ say rượu để làm nũng với vợ...]

[Đàn ông giả vờ yếu đuối sẽ mang lại hiệu quả bất ngờ đấy.]

[Nhất là những người đàn ông mạnh mẽ!]




Giang Trầm cẩn thận nhìn chăm chú tin nhắn của chuyên gia tư vấn tình cảm gửi đến, sau khi chọn lọc câu từ thì cuối cùng ánh mắt của Giang Trầm tập trung vào việc giả vờ yếu đuối.

Nhưng mà anh không biết phải giả vờ yếu đuối như thế nào cả.

Giang Trầm nhìn con gái đang ở bên cạnh: “Niệm Niệm, con làm nũng cho ba xem đi.”

Thẩm Minh Dữu yêu con gái của mình nhất, Giang Trầm nghĩ có lẽ anh có thể học Niệm Niệm một vài cách làm nũng?

Trên mặt Niệm Niệm đầy dấu chấm hỏi nhìn ba mình.

Giang Trầm dụ dỗ nói: “Bảo bối, bình thường con làm nũng với mẹ như thế nào thì làm nũng với ba như thế đó, con dạy ba để ba học theo con được không?”

“Nhưng Niệm Niệm không biết làm nũng.” Niệm Niệm chưa bao giờ học cách làm nũng nên cũng không biết phải dạy cho ba như thế nào.

“Không phải Niệm Niệm thường xuyên làm nũng với mẹ à?”
“Không có mà.” Niệm Niệm lắc đầu: “Niệm Niệm không cần làm nũng, mẹ vẫn sẽ đáp ứng tất cả nguyện vọng của Niệm Niệm.”

Giang Trầm thở dài, quả nhiên con gái là người quan trọng nhất ở trong lòng vợ.


Sau khi Thẩm Minh Dữu đóng xong một cảnh thì mới tới chào Giang Trầm và Niệm Niệm. Giang Trầm chuẩn bị đưa Niệm Niệm về thành phố A để tham dự đám cưới của Tiêu Hàng ngay bây giờ.

Tiêu Hàng cần Niệm Niệm làm tiểu hoa đồng trong đám cưới của cậu ta. Hai ngày trước Tiêu Hàng đã gọi điện hối thúc Giang Trầm mấy lần rồi, yêu cầu Giang Trầm mau chóng đưa Niệm Niệm về, nhưng Giang Trầm vẫn trì hoãn đến hôm nay. Vừa nãy Tiêu Hàng còn gọi điện cho Giang Trầm đưa ra tối hậu thư, sáng hôm nay Giang Trầm nhất định phải đưa Niệm Niệm trở về để tiểu hoa đồng diễn tập trước hôn lễ một lần, nếu trong quá trình diễn ra hôn lễ mà lại có vấn đề gì xảy ra thì Tiêu Hàng sẽ liều mạng với Giang Trầm.

Hôm nay Thẩm Minh Dữu cũng sẽ quay trở lại thành phố A, mùa này của chương trình《Mẹ Là Siêu Nhân》cũng sắp kết thúc rồi, Thẩm Minh Dữu sẽ dẫn Niệm Niệm đi ghi hình tập cuối của chương trình vào ngày mai. Địa điểm ghi hình cuối cùng là ở thành phố A nên chiều nay Thẩm Minh Dữu cũng sẽ về nhà.

Nhưng buổi sáng cô có cảnh quay, không thể về cùng Giang Trầm và Niệm Niệm được.

Niệm Niệm ôm mẹ mãi, cô bé không muốn xa mẹ chút nào.

Thẩm Minh Dữu sờ đầu nhỏ của Niệm Niên, dỗ dành nói: “ Giờ Niệm Niệm về cùng ba trước nhé, chiều nay con có thể gặp lại mẹ rồi.”

“Nhưng mà Niệm Niệm không nỡ rời xa mẹ.” Niệm Niệm cuộn tròn trong lòng mẹ, Thẩm Minh Dữu ôm chặt Niệm Niệm rồi hôn lấy hôn để.


Giang Trầm nhìn hai mẹ con không nỡ xa nhau, lại nhìn Niệm Niệm đang thì thầm trong lòng vợ, Niệm Niệm vừa nói cô bé không biết làm nũng, vậy đây không phải làm nũng thì là cái gì?

Giang Trầm rất vất vả mới bế được Niệm Niệm rời đi, vừa quay người lại thì đã nhìn thấy Hoắc Tinh Trạch quay xong ngồi xuống bên cạnh Thẩm Minh Dữu. Hai người họ vừa nói vừa cười, khung cảnh trông rất hài hòa.

Sau khi trở về thành phố A, Giang Trầm lại tiếp tục dẫn Niệm Niệm đến khu nghỉ dưỡng Thanh Tây để tham dự hôn lễ của Tiêu Hàng.

Sau khi hôn lễ xong xuôi, Giang Trầm lại đưa Niệm Niệm đến nhà trẻ. Mấy ngày nay vì theo đuổi vợ nên anh đã trì hoãn rất nhiều công việc, chiều nay anh nhất định phải đến công ty một chuyến.

Sau khi họp xong thì cũng gần đến giờ đón Niệm Niệm tan học.

Lớp học hè đặc biệt mở ra dành cho các bậc phụ huynh bận rộn. Vì lo nghĩ cho thời gian của phụ huynh nên buổi chiều các bạn nhỏ sẽ không tan trường sớm. Giang Trầm nhìn thời gian, không hề vội vàng ra ngoài mà lại gọi điện cho Thẩm Minh Dữu trước. Sau khi gọi xong anh mới biết là Thẩm Minh Dữu đã trở về thành phố A, cô còn đến nhà trẻ để đón Niệm Niệm về nhà.
 
Chương 338: C338: Chương 338


Giang Trầm cảm thấy yên tâm, tiếp tục bắt đầu bận rộn với công việc trước mặt.

Giang Trầm bận rộn đến khi qua giờ ăn tối thì mới xử lý xong những công việc quan trọng bị dồn lại. Anh xem điện thoại một chút thì phát hiện ra vợ không hề gửi cho anh một tin nhắn nào cả.

Mở weibo ra, anh lại thấy Thẩm Minh Dữu và Hoắc Tinh Trạch lên hot search cùng với nhau.

Hóa ra là chiều hôm nay hai người ngồi cùng một chuyến bay để về thành phố A. Lúc ở sân bay họ bị fan vây tới chụp ảnh rồi đăng lên mạng, sau đó hai người cùng nhau lên hot search.

Bấm vào hot search, hầu như mọi người đều bàn luận về giá trị nhan sắc của họ nhưng cũng có một số rất nhỏ đang bàn luận về CP.

Giang Trầm ném điện thoại đi, cũng không có hứng làm việc nữa, anh không về nhà mà đi đến chỗ của Tiêu Hàng.

Hôm đó ở chỗ của Tiêu Hàng còn có một bữa tiệc tối, vốn dĩ Giang Trầm không có ý định đi, nhưng mà anh tạm thời đổi ý rồi.

Thân là chú rể nên Tiêu Hàng là người bận rộn nhất, không có thời gian một mình tiếp đón Giang Trầm. Chờ đến khi cậu ta gần như đã tiễn hết khách về và quay lại thì nhìn thấy Giang Trầm đang ngồi uống rượu giải sầu một mình.


Nhìn dáng vẻ thì hình như anh đã uống rất nhiều.

Tiêu Hàng hỏi: “Cậu tới đây tìm tôi chỉ để uống rượu thôi à?”

Đêm nay Giang Trầm rất muốn uống cho say, nhưng tửu lượng của anh khá tốt, dù uống hết ly rượu này đến ly rượu khác trong bữa tiệc tối nay, nhưng anh vẫn rất tỉnh táo.

Giang Trầm mất kiên nhẫn đặt ly rượu lên bàn, anh nhìn đồng hồ thì thấy đã hơn mười giờ: "Rượu ở chỗ cậu pha loãng với nước hả? Sao uống hoài mà không say vậy?"

“Do tửu lượng của cậu tốt thì có, đừng có đổ lỗi cho rượu của tôi.” Tiêu Hàng rót cho mình một ly rồi nhấp một ngụm, phát hiện rượu quả thực rất ngon, vậy chỉ có thể là do Giang Trầm uống quá tốt.
Giang Trầm lại uống thêm mấy ly nữa nhưng thấy mình vẫn tỉnh táo, anh lấy điện thoại di động ra, tìm số của Thẩm Minh Dữu rồi đưa cho Tiêu Hàng: “Gọi cho vợ tôi, nói là… Tôi uống say rồi đi.”

"..." Tiêu Hàng nhận lấy điện thoại, khó hiểu nói: "Nhưng cậu không có say mà."

Không biết Giang Trầm do trời sinh hay là do sau này rèn luyện trong môi trường công việc mà Tiêu Hàng chưa từng thấy anh say rượu, tửu lượng của anh cũng tốt nhất trong số những người cậu ta từng gặp.


Giang Trầm nhìn cậu ta: "Cậu không thấy tôi say à? Tôi say đến mức không đi nổi nữa rồi, phải để vợ tôi đến đón thì mới có thể về nhà được đây này."

"..." Tiêu Hàng cười thầm thì ra là Giang Trầm muốn giả vờ say để lừa Thẩm Minh Dữu tới đón anh về.

Tiêu Hàng đành phải làm theo anh, sau khi điện thoại được kết nối, Tiêu Hàng nén cười nói: “Alo, em dâu hả, tôi là Tiêu Hàng.”

"Giang Trầm ở chỗ anh uống say rồi, em đến đón cậu ấy được không?"

Thẩm Minh Dữu ở bên kia điện thoại sợ đánh thức Niệm Niệm, cô nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng ngủ, sau đó nói với đầu bên kia điện thoại: “Uống say rồi à? Vậy để tôi bảo tài xế tới đón anh ấy."

“Em dâu à, hay là em tự đến đi.” Tiêu Hàng nhìn Giang Trầm nói: "Giang Trầm bắt đầu uống rượu như điên ở đây rồi nè, tôi bảo tài xế của mình đưa cậu ấy về nhưng cậu ấy không chịu, cứ nhất quyết muốn để em đến đón cậu ấy. Vậy bây giờ phải làm sao đây?"

“…” Thẩm Minh Dữu không thể tưởng tượng được Giang Trầm say rượu sẽ trông ra sao, cô chưa từng nhìn thấy Giang Trầm say rượu bao giờ.

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Minh Dữu đành phải lái xe ra ngoài đón Giang Trầm trở về.

Lúc đến nơi, Giang Trầm đang nằm trên bàn, khi thấy cô bước vào thì anh miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn cô với ánh mắt mơ màng, dáng vẻ giống như anh thực sự say.

"Anh có thể đi được không?" Thẩm Minh Dữu giúp anh lấy đồ.
 
Chương 339: C339: Chương 339


"Anh không có say." Giang Trầm tự đứng lên, mới đi được hai bước, dường như sắp ngã sang một bên, Thẩm Minh Dữu nhanh chóng bước lên đỡ anh.

Giang Trầm còn muốn thoát khỏi tay cô, lẩm bẩm nói: "Anh thật sự không có say."

"Được rồi được rồi, anh không say." Thẩm Minh Dữu lại đỡ anh, bình thường người say rượu đều nói mình không có say.

Tiêu Hàng đi theo Thẩm Minh Dữu cùng nhau đỡ Giang Trầm lên xe, nhìn bóng của chiếc xe rời đi, Tiêu Hàng cười to tại chỗ, cậu ta không ngờ Giang Trầm còn có thủ đoạn này.

Vừa nãy ngay cả cậu ta cũng suýt chút nữa đã bị Giang Trầm lừa, tưởng rằng anh thật sự say quắc cần câu rồi đó chứ.

Thẩm Minh Dữu lái xe một mạch đưa người về nhà, Giang Trầm ngồi ở ghế lái phụ, nhưng lại rất im lặng không giống như người đang say rượu, anh dựa lưng vào ghế, không biết là đang nhắm mắt thư giãn hay là ngủ thiếp đi.


"Đến rồi." Sau khi về đến nhà, Thẩm Minh Dữu lái xe vào gara, cô đụng nhẹ vài cái để đánh thức Giang Trầm, nhìn ánh mắt mơ màng của anh rồi hỏi: "Có ổn hơn chưa?"

Mặc dù Giang Trầm không say, nhưng tối nay anh có uống nhiều rượu hơn bình thường một chút, mặc dù uống rượu giỏi, nhưng bây giờ chất cồn đang phát huy tác dụng, đầu có hơi choáng váng, nhưng ý thức của anh vẫn còn tỉnh táo.

Đối với anh đây chỉ là hơi say, khác xa với việc say hoàn toàn.

Nhưng nếu muốn giả vờ say thì phải giả vờ triệt để một chút.

Giang Trầm ngẩng đầu xoa trán, nhìn Thẩm Minh Dữu rồi tỏ ra đáng thương nói: "Anh đau đầu."

"Ai kêu anh uống nhiều như vậy làm gì." Thẩm Minh Dữu tháo dây an toàn, chuẩn bị xuống xe đi sang bên kia đỡ Giang Trầm xuống, nhưng còn chưa đợi cô kịp mở cửa xe, Giang Trầm đã nắm lấy tay cô.

"Đừng vội về nhà."
"Sao thế?"

Giang Trầm nắm lấy tay cô rồi dựa vào ghế, học theo dáng vẻ làm nũng lúc sáng của Niệm Niệm, giống như rất khó chịu mà lẩm bẩm hai tiếng. Thẩm Minh Dữu nghĩ rằng anh thật sự không thoải mái, giơ tay lên rồi đặt lên trán của anh, muốn kiểm tra nhiệt độ cơ thể của anh.


Nhiệt độ cơ thể rất bình thường.

Cô muốn rút tay về, nhưng Giang Trầm giữ lại không chịu buông ra.

Thẩm Minh Dữu bất lực hỏi: "Rốt cuộc anh muốn cái gì đây?"

Giang Trầm lại khó chịu mà lẩm bẩm hai tiếng.

"…" Thẩm Minh Dữu đành phải kiên nhẫn giống khi dỗ dành Niệm Niệm, nhẹ giọng an ủi: "Anh nghe lời đi, về nhà uống chút canh giải rượu, rất nhanh sẽ không thấy khó chịu nữa."

Nghe giọng điệu của Thẩm Minh Dữu như đang dỗ dành một đứa trẻ, trong lòng Giang Trầm có chút buồn cười nhưng lập tức cảm thấy có hơi chán nản.

Anh nắm lấy tay cô, cuối cùng vẫn nhờ sự trợ giúp của rượu mà hỏi được câu muốn hỏi ở trong lòng: "Dữu Dữu, người em thích là Hoắc Tinh Trạch hả?"


Buổi chiều sau khi nhìn thấy Thẩm Minh Dữu và Hoắc Tinh Trạch lên hot search, trong lòng Giang Trầm giống như bị đổ chai giấm. Anh không khỏi bắt đầu suy nghĩ linh tinh, người mà Thẩm Minh Dữu đã phải lòng lúc trước có phải chính là Hoắc Tinh Trạch hay không?

Lúc trước họ từng là chị em hàng xóm, một tình yêu giữa nam và nữ được tạo ra giữa một chàng trai và một cô gái ngây thơ cũng không phải là chuyện không thể, nhưng Thẩm Minh Dữu vẫn luôn là người có lý trí. Điều đó có nghĩa là sau khi nhận ra bản thân thích một em trai nhỏ tuổi hơn cô, cảm thấy hai người không có khả năng cho nên mới buông bỏ mối tình đầu này, sau đó quay lại gả cho anh?

"Cái gì?" Thẩm Minh Dữu nghe không hiểu lời nói của Giang Trầm là có ý gì, nói cái gì mà cô thích Hoắc Tinh Trạch chứ?

"Anh biết, em đã từng phải lòng một người từ rất lâu rồi, người đó có phải là Hoắc Tinh Trạch không?"

"Đương nhiên không phải." Lông mày Thẩm Minh Dữu nhíu chặt lại, giữa cô và Hoắc Tinh Trạch không có bất kỳ tình cảm nam nữ nào cả. Ở trong lòng cô, Hoắc Tinh Trạch giống như em trai ruột của mình vậy, cho dù cô có thích thì cũng chỉ là loại tình cảm dành cho em trai mà thôi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top