Cập nhật mới

Dịch Full Tay Xé Trà Xanh: Ta Bảo Vệ Nam Chính

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Tay Xé Trà Xanh: Ta Bảo Vệ Nam Chính

Tay Xé Trà Xanh: Ta Bảo Vệ Nam Chính
Tác giả: Hắc Dương Vu Hòa
Tình trạng: Đã hoàn thành




Cách để trừng trị một ả trà xanh, chính là phải trà xanh hơn ả ta (?!)

- --- Một đoạn trích ngắn:

“Tỷ tỷ đừng hiểu lầm, tướng quân chỉ là tội nghiệp muội mới đưa muội về phủ, giữa bọn muội không hề có chuyện gì cả.”

Ả ta giống hệt như những gì trong truyện nói, yếu ớt đáng thương và trốn đằng sau phu quân ta, nhìn ta nói một cách sợ sệt.

Ở trong truyện, nguyên chủ đã bước đến cho ả một cái tát, lưu lại cho mình ác danh đố phụ.

Mà lúc này ta…

Ta bước qua đó, nâng mặt ả lên, dịu dàng nói: “Tiểu cô nương ngốc, hiểu lầm cái gì chứ, thanh danh của muội mới là quan trọng nhất.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


Ta xuyên thành nữ chính trong một quyển truyện ngược.

Ngày đầu tiên thành thân còn chưa kịp viên phòng, phu quân Lâm An Đình đã bị phái đi đánh giặc.

Ba tháng sau, hắn đưa về một cô nương xinh đẹp như hoa, yếu ớt mềm mại như một chú thỏ trắng.

Cô nương này là thiên kim Hứa Như Vân của Hứa thượng thư, đến chùa Hương tích ngoài thành cầu phúc thì gặp phải sơn tặc, may mắn gặp Lâm An Đình vừa thắng trận trở về.

Từ đó, Hứa Như Vân vừa gặp đã thương, tìm mọi cách trở thành thiếp thất của Lâm An Đình, không ngại trả bất cứ giá nào.

Nàng ta bắt đầu ở trong phủ tướng quân bắt đầu diễn mấy tiết mục đầy mùi trà xanh*.

*nguyên tác là trà lý trà khí, từ này dùng để tả mấy cô gái muốn dụ dỗ (cướp giật) các chàng trai đã in relationship rồi bằng cách giả vờ yếu đuối, cần được giúp đỡ bảo vệ, kiểu very bitchy, thường nó mang nghĩ châm biếm hơn là khen ngợi.

Ngặt nổi nữ chính là người có trái tim pha lê.

Vốn dĩ nàng ấy chỉ muốn được cùng nam chính yêu đương vui vẻ, lại vô tình nhiều lần rơi vào bẫy của Hứa Như Vân.

Cuối cùng lại bởi vì hiểu lầm và nhiều chuyện ngoài ý muốn khác mà tách khỏi nam chính, nhanh chóng bệnh nặng rồi hương tiêu ngọc vẫn*.

*qua đời

Sau khi nam chính biết phu nhân của mình đã qua đời thì tự xin đóng giữ ở biên quan, trong một lần đánh giặc cũng bỏ mạng nơi sa trường.

Lúc đọc xong quyển sách này, ta đau buồn đến mức ruột gan đứt thành từng khúc.

Ngủ một giấc dậy, ta lại biến thành nữ chính của bộ truyện.

Còn trùng hợp hơn là xuyên vào ngay đúng tình tiết Lâm An Đình vừa mới đưa Hứa Như Vân này về phủ.

Quả nhiên, Hứa Như Vân dựa theo nguyên tác cốt truyện bắt đầu diễn.

Ta phải cho ả chút bất ngờ mới được.

Sau câu nói của ta, nét mặt ả cứng ngắt lại.

Ha ha.

Lòng ta cười lạnh.

Trong nguyên tác, ả vừa đến đã thể hiện mình có gì đó mập mờ với Lâm An Đình, khiến cho nữ chính hiểu lầm. Sau khi ăn một cái tát của nữ chính xong, ả mới chịu làm rõ ngọn nguồn, vì thế mọi người đều trách nữ chính chưa kịp phân rõ trắng đen đã ra tay đánh người, gánh chịu tiếng đố phụ.

Ả cố gắng tận dụng cái tát đó, khiến chuyện bé xé ra to, khiến mọi người đều vây xem, còn luôn miệng nói bản thân và Lâm An Đình là trong sạch, tình tiết cẩu huyết như vậy, ai nấy nhìn thấy đều cho rằng giữa hai người họ thật sự là có gì đó. Xong việc, ả lại cố tình tung vài tin đồn, cuối cùng dùng nguyên nhân bảo vệ thanh danh của mình, ép nam chính nạp ả vào cửa.

Lần này ta sẽ không cho ả có cơ hội đâu.

Vì vậy ta xoay người nói với Lâm An Đình: “Phu quân đi đường mệt nhọc, ta đã cho người chuẩn bị nước tắm cho chàng, chàng đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi, lát nữa ta sai người đưa Hứa cô nương về phủ là được.”

Lâm An Đình hơi kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng gật đầu.

Ta quan sát nét mặt hắn không hề có chút nghi ngờ nào, trong lòng vui mừng, đồng thời khẽ thở dài một hơi.

Khác với những quyển truyện ngược khác, thiết lập nhân vật chính vốn rất thông minh, lại bởi vì nhiều lý do khác nhau mà hiểu lầm nam chính. Trong nguyên tác, Lâm An Đình được xây dựng rất thẳng thắn ngay thẳng, hành sự dứt khoát, có đủ thông minh để ứng phó những việc lớn, vậy mà với mấy chuyện lục đục rối loạn trong phủ trạch lại thường không đủ minh mẫn sáng suốt, suy xét không chu toàn.

Đôi phu thê này, một người thẳng thắn không phòng bị, một người mong manh như pha lê, xứng đáng bị Hứa Như Vân mưu tính từng chút một.

Nghĩ đến đây, ta không khỏi sờ cằm, ta không chỉ muốn xé nát trà xanh, mà còn phải giữ kỹ nam chính bên cạnh ta, trách nhiệm này đúng là rất trọng đại nha.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


Thấy Lâm An Đình sắp rời đi, quả nhiên Hứa Như Vân nóng nảy, ả nhanh chóng vươn tay bắt lấy ống tay áo của Lâm An Đình, lã chã chực khóc nói: “Tướng quân đừng đi, Vân nhi sợ lắm, hay là tướng quân đưa Vân nhi về nhà đi.”

Ta tặc lưỡi một tiếng.

Không đợi Lâm An Đình có phản ứng, ta nắm lấy bàn tay ả đang níu ống tay áo của phu quân ta, tỏ vẻ moi tim móc phổi của mình ra nói với ả: “Nha đầu ngốc,  nghe tỷ tỷ một câu, dọc đường đi muội đã chịu hoảng sợ không ít, nhưng dù sao nam nữ cũng khác biệt, nếu tướng quân đưa muội trở về, để người ngoài thấy được chắc chắn sẽ nói này nói nọ, thanh danh của nữ tử lớn hơn cả tánh mạng, mấy loại lời đồn kia nếu truyền ra ngoài, không phải là sẽ bức tử muội muội đây sao?!”

Ta nói rất dõng dạc hùng hồn, ít nhất thoạt nhìn mặt ngoài, ta là thật tình suy nghĩ cho ả.

Vẻ mặt Hứa Như Vân xấu hổ, tâm tư của ả bị ta vạch trần, nhưng ả vẫn không cam lòng, hất tay ta ra tiến tới hai bước, ấm ức tủi hổ nói với Lâm An Đình: “Là Vân nhi suy xét không chu toàn, xin tướng quân đừng trách. Tướng quân đã cứu Vân nhi, đại ơn đại đức như vậy, Vân nhi chỉ muốn cùng ngài hồi phủ để có thể cảm tạ tướng quân tốt nhất.”

Ánh mắt ả cứ nhìn chăm chăm vào Lâm An Đình, hai phần rầu rĩ, ba phần đáng thương, năm phần thẹn thùng.

Ta đứng bên cạnh nhìn mà ngứa răng, nữ nhân này quả thật hơi khó chơi đấy. 

Có điều như vậy càng khơi dậy ý chí chiến đấu của ta, là người hiện đại xuyên đến thời đại này, chẳng lẽ ta lại bị ả đánh bại sao?

Ta kéo Lâm An Đình một phen, dùng ánh mắt ý bảo hắn đừng lên tiếng, ta chen vào giữa hai người họ, tỏ rõ lòng chân thành: “Tâm ý của Hứa muội muội ta rất hiểu, nếu muội muội đã có suy nghĩ này, vậy ta sai thị nữ thân cận của mình là Thúy nhi đi cùng muội. Hồi phủ rồi cũng không cần nhắc tới tướng quân, chỉ cần nói trên đường lễ phật ta thấy muội muội gặp nguy nên ra tay cứu giúp, như vậy sẽ không tổn hại gì đến thanh danh của muội, cũng sẽ không phụ tấm lòng báo ân của muội, còn lễ vật cảm tạ cứ đưa Thúy nhi đem về là được.”

“Việc này…” Mặt ả lộ vẻ khó xử, vừa định mở miệng thì ta lại ngắt ngang.

Ta cất cao giọng nói với thị vệ và hạ nhân xung quanh, “Mọi người đều nghe thấy rồi đó, Hứa cô nương gặp sơn tặc, nếu có người hỏi thì cứ nói là ta trên đường lễ phật cứu được. Sự việc này liên quan đến danh tiết của nữ nhi gia, nếu để ta nghe thấy có bất cứ lời đồn bậy bạ nào, điều tra ra được ai ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ đó!”

“Dạ!” Thị vệ và đám hạ nhân cực kỳ phối hợp, ta hài lòng gật đầu.

Mặt mày Hứa Như Vân tái mét hết, nhưng dưới tình thế này, ả cũng không thể nói cái gì, chỉ đành mềm mại nói tiếng cảm tạ với Lâm An Đình, rồi không cam lòng đi theo Thúy nhi rời đi.

Ta nhìn bóng dáng ả rời đi, vô thức cười khỉnh.

Hừ, ranh con, muốn đấu với ta!

Cho ngươi biết tỷ tỷ đây lợi hại thế nào!

Trận đầu tiên chiến thắng, tất nhiên ta phải đắc ý.

Vừa quay đầu lại, chợt nhìn thấy hai mắt Lâm An Đình sáng ngời nhìn ta, ta lập tức hết hồn.

Không xong rồi, ta chỉ lo ra xé mặt trà xanh, đã bất cẩn bỏ quên nam chính mất rồi…

© 2024 Mị Sắc ViênDMCA.com Protection Status
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


Buổi tối, trong ánh nến mập mờ, ta và Lâm An Đình xấu hổ cùng ngồi trên giường.

Lại nói, đây là lần đầu tiên ta nhìn hắn gần và kỹ như vậy.

Tuy hai chúng ta là phu thê, nhưng còn chưa viên phòng hắn đã ra ngoài đánh giặc, hơn nữa trước đó cũng chưa từng có tiếp xúc, hiện tại nhìn kỹ quả nhiên không hổ là nam chính trong sách, ngoại hình xác thật không hề thua kém bất cứ ai.

Ta cầm lòng không đậu hít hít nước miếng.

Bỗng nhiên ta ý thức được tình hình hiện tại, lập tức hoàn hồn, đêm đại hôn chưa xong hắn đã phải đi rồi, giờ hắn quay về, có phải nên làm chuyện trước đó chưa hoàn thành hay không…

Dường như hắn cũng suy nghĩ đến chuyện này, chợt hắn mở miệng: “Lúc trước đột ngột nhận chiếu chỉ lãnh binh xuất chinh, làm nương tử phải ấm ức, hiện tại ta đã trở về, nhất định sẽ không để nàng chịu thêm bất cứ thiệt thòi nào nữa.”

Giọng điệu hắn lúc nói mấy lời này có hơi mất tự nhiên, hắn không dám nhìn thẳng ta, ta liếc nhìn hắn một cái, úi chà, đỏ mặt kìa.

“Vậy, chúng ta…” Hắn ngập ngừng, ánh mắt mông lung, ấp úng nói không nên lời cái gì đó. 

“Đi ngủ?” Ta giúp hắn bổ sung nửa câu sau.

Lòng thầm nghĩ, nam chính đơn thuần hiền lành thế này, làm ta có chút cảm giác tội lỗi.

“Ừ.” Hắn nhẹ nhàng gật đầu.

Ta khoát tay, ý bảo hắn chờ một lát.

Không sai, ta muốn ngửa bài.

“Nói ngươi biết, thật ra ta không phải Khương Kỳ. Ta là…”

Trên giường, dưới ánh nến mờ ảo, ta ngồi xếp bằng, hắn cũng ngồi xếp bằng, ta lẳng lặng giải thích đầu đuôi cho hắn.

“… Thực ra ta là người xuyên đến đây, hiện tại ngươi đã hiểu chưa?” Ta nhìn hắn có chút mong chờ.

Hắn yên lặng một lát, bỗng nhiên xuống giường mang giày vào, đi ra mở cửa, kêu tên nha hoàn Thúy nhi của ta.

Ta: “……”

Cái tên này, không phải là tức giận muốn bỏ đi đấy chứ? Nhưng mà hắn kêu Thúy nhi làm gì?

Ta ló đầu ra xem, chỉ thấy hắn đứng ở cạnh cửa lẩm bẩm lầm bầm gì đó với Thúy nhi, không rõ là nói cái gì, ta đang đắn đo có nên dứt khoát xuống giường hỏi cho rõ hay không, đã thấy hắn đóng cửa quay trở lại.

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của ta, hắn lần nửa cởi giày lên giường. Bỗng nhiên hắn kéo tay của ta thở dài nói: “Nương tử, dù đầu óc nàng có bệnh hay bị ngốc, chúng ta cũng đã thành thân rồi, nàng mãi mãi là thê tử của Lâm An Đình này… nào, đi ngủ thôi.”

Vừa dứt lời, ta lập tức bị hắn đẩy ngã, trong cơn kinh hoàng đầu ta vẫn đang suy nghĩ lời hắn vừa nói.

Nghĩ thông rồi ta lại tức giận, vươn tay đánh sau lưng hắn hai cái.

Đầu óc ngươi mới có bệnh đó!

Chỉ là kế đó ta đã bị hắn nhấn chìm, không thể đánh tiếp được nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


Ngày hôm sau ta ngủ đến mặt trời lên cao mới tỉnh dậy.

Lâm An Đình không có bên cạnh, hỏi ra mới biết hắn đã lên triều.

Lúc đi hắn có để lại lời nhắn, muốn ta rửa mặt sạch sẽ chờ hắn trở về, cùng đi đến phủ của trưởng công chúa Huệ Bình thỉnh an.

Nhắc đến công chúa Huệ Bình, không thể không nói một chút về thân thế của Lâm An Đình.

Mẫu thân Lâm An Đình là trưởng tỷ của công chúa Huệ Bình, công chúa Huệ An, phụ thân là tiền Uy vũ tướng quân Lâm Kính Ngôn, có thể nói là xuất thân từ một gia thất tiếng tăm lẫy lừng.

Theo lý mà nói, hắn thuộc dòng dõi cao môn, vẻ ngoài lại xuất sắc như vậy, không đến phiên nữ chính có được mới đúng. Vì dù gì phụ thân của nữ chính cũng chỉ là một tiểu quan tứ phẩm, hơn nữa nữ chính còn là do thiếp thất sinh ra, tuy rằng được nuôi dưỡng dưới gối phu nhân, nhưng thân phận quả thật có chút thấp.

Sở dĩ nữ chính có được nam chính là bởi vì thanh danh của Lâm An Đình vốn không được tốt.

Nghe đồn ngày hắn được sinh ra, phụ thân hắn bất hạnh chết trận nơi sa trường, mẫu thân đau lòng cũng thắt cổ tự vẫn, cho nên nhiều người nói số mạng của hắn khắc chết phụ mẫu.

Sau đó hắn được Huệ Bình công chúa ôm về nuôi dưỡng, vậy mà sau đó vài năm, phò mã An Dương hầu - Ngụy Thịnh cũng té ngựa chết. Từ đó Huệ Bình công chúa đóng chặt cửa phòng, ăn chay niệm phật, cho biểu ca của hắn là Ngụy Tử kế thừa tước vị.

Càng về sau tin đồn xấu càng gia tăng, Lâm An Đình không tiện ở lại phủ trưởng công chúa, vì thế học theo phụ thân tòng quân, từ nhỏ trưởng thành ở trong quân.

Sau khi lập được chiến công, được bệ hạ phong làm tướng quân.

Lúc đọc đến khúc này ta còn cảm thán rất lâu, nam chính thực sự có lý do không thể nhìn rõ hết mấy việc lục đục trong hậu trạch, bởi vì từ nhỏ hắn đã sống trong quân, chưa từng trải qua mấy chuyện tranh chấp hậu trạch.

Đến tuổi nghị thân, Huệ Bình công chúa đích thân vì hắn tìm một nữ tử dòng dõi danh giá, kết quả chẳng hiểu bàn hôn sự thế nào, mà bàn đến người nào thì chết người đó.

Tuy sau này điều tra rõ cái chết của mấy cô nương kia đều là có nguyên nhân, chỉ là trùng hợp mà thôi, nhưng cuối cùng vẫn không có ai dám nghị thân với hắn.

Vì thế Huệ Bình công chúa đành phải lên tiếng, không phải là quý nữ cũng không sao, chỉ cần gia thế trong sạch, hợp bát tự thì đều có thể bàn bạc.

Kết quả là phụ thân của nữ chính thấy người sang bắt quàng làm họ, bán nữ chính – Khương Kỳ đi.

Hôn sự của hai người vốn chẳng được ai xem trọng, tất cả đều thầm chế giễu.

Trong đó có cả con dâu của Huệ Bình công chúa hiện tại, phu nhân An Dương hầu - Hứa Diệu Vân.

Vì sao ư? Vì nàng ta là tỷ tỷ ruột của Hứa Như Vân…

Cho nên trong nguyên tác, sau khi Hứa Như Vân bày ra đủ chuyện rồi thì đi nói với tỷ tỷ mình rằng ả muốn gả cho Lâm An Đình, Hứa Diệu Vân lập tức đi tìm Huệ Bình công chúa.

Huệ Bình công chúa vì muốn giữ thể diện cho con dâu của mình, tạo áp lực cho nam chính, làm nam chính bất đắc dĩ phải cưới Hứa Như Vân vào phủ.

Lúc ta đọc đến đoạn này còn chửi rủa một hồi lâu, sao giờ các ngươi không chê mạng nam chính khắc người nữa đi!?

Có điều chửi thì chửi, dựa theo hướng phát triển của cốt truyện, hẳn là Hứa Như Vân đã nói rõ tâm tư của mình với Hứa Diệu Vân, cũng đã châm ngòi thổi gió ở chỗ Huệ Bình công chúa.

Nhưng hiện tác đã khác với nguyên tác, sự việc ả Hứa Như Vân muốn mượn cớ làm lớn lên đã không thành công, cho nên lý do bức ép nam chính cưới ả ta không thành lập được.

Vì vậy ta chỉ cần đề phòng không để ả mưu tính làm ra chuyện xấu gì là được. 

Nghĩ đến đây, ta nhanh chóng rời giường rửa mặt, cũng tự trang điểm trở nên xinh xắn.

Nhìn gương mặt xinh đẹp của mình trong gương, ngọn lửa nhỏ trong mắt ta đang hừng hực rực cháy.

Bão tố gì đó cứ mạnh mẽ ập tới đi!

(chụy đây tiếp chiêu!)
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5


Lâm An Đình hạ triều, cùng ta xuất phát đến phủ trưởng công chúa.

Ngồi trên xe ngựa, trước tiên ta châm cho hắn một mồi dự phòng: “Chàng cảm thấy Hứa Như Vân là người thế nào?”

Hắn sửng sốt, hiển nhiên là vì không ngờ dọc đường đi đang yên đang lành tự nhiên ta lại nhắc đến Hứa Như Vân.

Có điều hắn vẫn thành thật trả lời: “Mảnh mai đáng thương.”

Ta nghĩ lần đầu tiên hắn tiếp xúc với ả trà xanh kia chính là lần cứu ả từ tay đám đạo tặc, suốt đường về ả ta diễn xuất không khác gì một chú thỏ trắng, đích thực là rất mảnh mai.

“Ừm… còn gì nữa không?” Ta tiếp tục dò hỏi.

Hắn liếc nhìn ta, tuy ngờ vực nhưng vẫn suy nghĩ để đáp: “Cũng khá xinh đẹp, chỉ là có vẻ yếu ớt quá.”

Xinh đẹp? Ta nghe được câu này đã thấy trong lòng không vui rồi, nói một cách chua lòm: “Nàng ta đẹp như vậy, còn yếu ớt mảnh mai, không phải càng đáng yêu hay sao?”

“Đúng vậy.” Hắn gật gật, ta nhìn hắn, hai mắt chớp chớp, tiếp sau đó hắn chuyển ý: “Có điều lá gan quá nhỏ.”

Cho nên mới cần nam nhân như ngươi bảo vệ chứ gì. Ta bất mãn đến mức không thèm giấu diếm, dứt khoát cười lạnh nói: “Thân là nữ tử cần to gan làm cái gì, cũng đâu cần phải ra trận giết địch, nàng ta yếu ớt vậy là nàng ta tốt!”

Ta nhất thời không rõ bản thân có tâm tình gì, lý trí nghĩ bọn họ mới gặp nhau một lần, Hứa Như Vân lại là nhân vật được thiết lập như vậy, phán đoán của Lâm An Đình cũng không có gì là sai.

Nhưng lòng ta lại nghĩ, cái tên Lâm An Đình chết tiệt này sao có thể ở trước mặt ta khen nữ nhân khác xinh đẹp mảnh mai cơ chứ? Hắn có ý gì? Là cảm thấy ta quá mạnh mẽ hay sao?

Thấy ta đột ngột phát giận, Lâm An Đình hơi giật mình, nhưng ta mặc kệ hắn, không thèm nói thêm câu nào.

Vậy mà hắn cũng không thèm nói lời an ủi ta, ta vừa ngước mắt nhìn, lập tức thấy hắn đang nhìn chằm chằm ta.

Cứ nhìn thẳng một đường như vậy vào người ta.

Có vẻ muốn nói lại thôi.

Ta buồn bực cau mày: “Sao nào?”

Hắn có vẻ hơi do dự một chút, nhíu màu hỏi: “Nàng… nàng như vậy là cũng thích Hứa cô nương sao?”

Ngụm máu tích tụ đã lâu của ta suýt chút nữa không kiềm mà bị được phun ra.

Ta cố gắng nhịn xuống, run rẩy hỏi: “Vì sao lại hỏi như vậy?”

“Hôm qua ở trước cửa phủ tướng quân nàng suy nghĩ cho nàng ấy như vậy, hết che chở lại còn nói giúp cho nàng ấy, hôm nay ta chỉ mới nói nàng ấy nhát gan nàng liền giận ta. Giữa hai người các nàng… có phải đã sớm quen biết nhau?”

Ta hơi nghẹn trong lòng, nhìn vẻ mặt tò mò  của hắn, vừa nghi hoặc, vừa đơn thuần, vẻ mặt khó hiểu…

Là ta thua.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6


Mãi cho đến khi đã tới trước cửa phủ trưởng công chúa, ta vẫn chưa bình tâm trở lại, Trong cơn hoảng hốt ta bước xuống xe, nắm tay hắn vào phủ.

Phu thê An dương hầu đã chờ sẵn đón tiếp, cùng nhau đến thỉnh an Huệ Bình công chúa. Nhìn cách phu nhân An Dương hầu Hứa Diệu Vân quan sát ta, ta biết chắc Hứa Như Vân đã nói gì đó với nàng ta.

Sau khi dùng bữa xong, Huệ Bình công chúa đề nghị mọi người đi dạo hoa viên, mọi người đều cùng đi.

Ta và Hứa Diệu Vân ở hai bên đỡ lấy Huệ Bình công chúa đi trước, An Dương hầu và Lâm An Đình theo sau cách vài bước chân.

Phía sau nữa là một hàng hạ nhân. Ta thầm nghĩ hôm nay xem như mình được mở rộng tầm mắt, người cổ đại xa hoa phô trương đến mức ta thật sự không thể tưởng tượng được luôn.

Mọi người trò chuyện trên trời dưới đất, ta lặng lẽ đánh giá Huệ Bình công chúa, nghĩ thầm lúc còn trẻ bà ấy chắc chắn là một người hô mưa gọi gió, cho dù hiện tại đã có tuổi, còn ăn chay niệm phật nhiều năm, nhưng phong thái của bà ấy vẫn toát ra vẻ vô cùng uy nghiêm.

Bầu không khí đang hoà thuận vui vẻ, bỗng nhiên Hứa Diệu Vân dừng chân lại, xoay người nói với Lâm An Đình: “À phải rồi, sáng nay phủ thượng thư có gửi đến một lá thơ, nói tiểu muội nhà ta hôm qua trên đường lễ phật gặp phải đạo tặc, may mắn có tướng quân giúp đỡ, Diệu Vân ở chỗ này thay tiểu muội cảm tạ tướng quân.”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều sửng sốt.

An Dương hầu thốt lên: “Có chuyện như vậy sao!?”

Huệ Bình công chúa nhìn nàng ta bằng một ánh mắt không rõ thâm ý.

Phản ứng của bọn họ chứng minh mọi người đều không hề biết trước chuyện này.

Mặt ta đanh lại, quả nhiên đã xuất chiêu, ta xốc tinh thần lên, chuẩn bị nhìn xem nàng ta sẽ bày ra trò gì.

Hứa Diệu Vân tiếp tục nói: “Đúng vậy, tiểu muội nói trong thư là muốn cảm tạ Lâm tướng quân đã đưa nó về nhà, cũng nhắc sau này nhớ mời tướng quân sang phủ thượng thư chơi một chuyến, phụ thân có nói muốn đích thân cảm tạ tướng quân.”

An Dương hầu phụ họa: “Nói như vậy thì đúng là phải cảm ơn An Đình, rốt cuộc là bọn đạo tặc nào vô pháp vô thiên như vậy, chờ ngày mai ta sẽ xin Thánh Thượng hạ chỉ truy diệt hết đám người bọn chúng….”

Y bắt đầu thao thao bất tuyệt, ta nhìn y một cái, chẳng hiểu được người này đang lảm nhảm cái gì.

Ta lại chuyển mắt nhìn xem Huệ Bình công chúa có phản ứng gì, lại thấy gương mặt uy nghiêm của bà ấy đang nhiễm màu tức giận.

Ta ngẩn ra.

Sao tự dưng lại nổi giận cái gì vậy?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7


Huệ Bình công chúa đang tức giận, không chỉ có ta, mà mọi người ở đây đều dần nhận ra.

Hứa Diệu Vân kéo tay An Dương hầu một phen, cuối cùng y cũng chịu ngậm miệng lại.

Mọi người đều không dám thở mạnh, không khí tự nhiên trở nên nặng nề, như đang bị phán xét trong im lặng.

Rốt cuộc Huệ Bình công chúa cũng mở miệng: “Các ngươi lui xuống trước đi.” Bà ấy nói với đám hạ nhân ở phía sau.

Chờ bọn họ rời khỏi rồi, Huệ Bình công chúa mới lạnh lùng hỏi Hứa Diệu Vân: “Chuyện này còn có ai biết không?”

Hứa Diệu Vân không rõ nguyên do, nhỏ giọng nói: “Ngoài…… người ở Thượng thư phủ, còn có con.”

“Vậy mà con còn dám ở trước mặt nhiều người như vậy nói thẳng ra?!” Huệ Bình công chúa đột ngột cao giọng.

Đừng nói Hứa Diệu Vân, ta đây còn phải sợ hãi mà rùng mình một cái.

An Dương hầu vội la lên: “Không phải, mẫu thân, sao lại như vậy, Diệu nhi…”

Huệ Bình công chúa trừng mắt một cái, y lập tức câm miệng.

Huệ Bình công chúa tiếp tục răn dạy: “Ở đây đều không phải là người ngoài, ta nói thẳng cho con biết. Muội muội con trẻ người không hiểu chuyện, chẳng lẽ con cũng không hiểu chuyện như nó sao? Chuyện như vậy nói ra trước mặt hạ nhân, con sợ tin tức truyền không đủ nhanh đúng không? Sao con không nghĩ, nếu lỡ bọn chúng đồn bậy bạ ra ngoài, thanh danh của muội muội con phải làm sao? Hay là tỷ muội hai đứa còn có dụng ý gì khác?”

Hứa Diệu Vân không gánh nổi tội này, phịch một tiếng quỳ rạp xuống đất.

Ta đứng bên cạnh nhìn xem… hận không thể nhảy cẩng lên vỗ tay hoan hô.

Cao minh! Đây thực sự là cao minh nha!

Không hổ là lão thái thái duyệt qua vô số người, lòng dạ hẹp hòi của người trẻ thật sự không thể qua mắt được bà ấy.

Cũng phải, rõ ràng trên người đã dính phải chuyện khiến người khác phải đàm tếu, chẳng những không thèm che giấu, ngược lại còn chủ động nói ra, ngoại trừ có tâm tư gì khác thì ai lại làm vậy?

Hơn nữa cũng không có lý giải, một tiểu cô nương tình ý vừa chớm nở, ngay lúc tuyệt vọng trong hiểm nguy lại gặp được một nam nhân phi phàm đến cứu giúp, lại hộ tống một đường về nhà, khó mà không đơn phương xiêu lòng được.

Trong nguyên tác vốn không miêu tả nhiều về Huệ Bình công chúa, vậy nên ta thật sự không ngờ, bà ấy lại là người quyết đoán, nhìn thấu lòng người như vậy.

Dù gì phò mã cũng không được nạp thiếp, xét theo thực tế công chúa không thể nào am hiểu chuyện trạch đấu sâu sắc như vậy.

Nhưng nghĩ lại, công chúa từ nhỏ được nuôi lớn trong hoàng cung, trạch đấu có là gì, thứ người ta trải qua chính là cung đấu đó! Sự tranh giành giữa các nữ nhân, có chiến trường nào tàn khốc hơn hậu cung cơ chứ?!

Cho nên bà ấy mới có thể trong nháy mắt đã nhìn ra tâm tư của tỷ muội Hứa thị!

Tương phản hoàn toàn chính là…

Ta nhìn qua Lâm An Đình và An Dương hầu, hai gương mặt đó đến giờ vẫn là mờ mịt khó hiểu, như sao chép lẫn nhau vậy.

Ta không khỏi thở dài.

Ôi, nam nhân thật là..
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8


Hứa Diệu Vân quỳ dưới đất, Huệ An công chúa tức giận, Lâm An Đình và An Dương hầu không hiểu chuyện gì, còn ta lại đứng bên cạnh vui sướng trong yên lặng.

Ta không cần tự mình ra tay đã có người đứng ra giáo huấn các nàng, nhìn Hứa Diệu Vân quỳ ở đó cúi gằm mặt, hẳn là đang rất hối hận vì nghe lời xúi giục của Hứa Như Vân rồi.

Ta chỉ hận không thể lập tức cười to ha hả, đành đè nén trong lòng.

Ngay lúc này, ta thấy Huệ Bình công chúa dường như đang lơ đãng nhìn về phía ta.

Tuy chỉ là lơ đãng, nhưng mắt cũng là đảo qua hướng này.

Với kinh nghiệm xem 180 kịch bản cung đấu, ta hoàn toàn có thể khẳng định, đây tuyệt đối không phải là một cái liếc mắt bình thường.

Ta tức khắc ngốc ra, suy nghĩ bay loạn xạ trong đầu.

Cẩn thận ngẫm lại, kỳ thật Huệ Bình công chúa thực sự không cần phải ở trước mặt bọn ta tỏ ra nghiêm khắc với Hứa Diệu Vân như thế. Tuy nàng ta phạm sai lầm, nhưng bà ấy cũng không nhất thiết phải vả mặt con dâu mình trước mặt bọn ta.

Chắc chắn là Huệ Bình công chúa cố tình làm như vậy, hơn nữa còn tỏ rõ sự lạnh lùng sắc bén của mình.

Có khi nào là… Là muốn thử ta hay không?

Ta hít sâu một ngụm khí lạnh.

Thật sự rất có khả năng.

Bằng chứng là, ngoại trừ ta, chỉ còn hai kẻ ngốc không hiểu chút nào về tranh đấu giữa các nữ nhân ở đây, cho nên việc thành ra thế này, chỉ có thể là làm cho ta xem!

Nghĩ vậy, nội tâm ta khóc ròng, quả nhiên chuyện giữa các nữ nhân một khắc cũng không thể thả lỏng, bản năng cảm nhận được nguy hiểm của ta báo động lên.

Mặc kệ mục đích thử ta của Huệ Bình công chúa là gì, trước tình huống này, ta không muốn tiếp chiêu cũng phải làm.

Ôm tâm tình thê thảm, ta hít sâu hai cái, kéo Lâm An Đình một phen.

Thấy hắn nhìn qua đây, ta nghiêm túc nói nhỏ với hắn: “Chàng nghe đây, ta sắp phải nói giúp Hứa Như Vân, chỉ là chàng đừng suy nghĩ nhiều, ta tuyệt đối không có thích ả đâu!”

Dứt lời, không đợi hắn có phản ứng, ta nhanh chóng bước lên phía trước, mềm giọng nói: “Công chúa, xin bớt giận……”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9


Mọi người đều nghi hoặc mà nhìn ta, ta điều chỉnh nét mặt mình cho hiền lành chút rồi nói: “Công chúa, xin bớt giận, tẩu tẩu đây cũng chỉ là quan tâm muội muội nhà mình quá mức thôi, ai gặp phải chuyện này tâm tình cũng sẽ hoảng loạn, đây là điều rất bình thường.”

Huệ Bình công chúa nhướng mày, tim ta như rơi lộp độp, ta tiếp tục nói: “Còn việc của Hứa Như Vân cô nương, hôm qua con đã nói với tất cả hạ nhân, rằng con cũng trên đường lễ phật cứu được Hứa cô nương, cho nên chắc bọn họ sẽ không dám đồn mấy lời xằng bậy đâu.”

Nói xong, thấy Huệ Bình công chúa không có phản ứng gì, ta còn đang suy xét lại xem lời nói của mình có vấn đề gì không, lại thấy bà ấy chợt mỉm cười.

“Xem ra đứa nhỏ này cũng rất thông minh. Hai đứa đứng lên đi.”

Ta thở phào một hơi, biết mình đã vượt qua cửa ải này rồi.

Vì thế ta giả bộ kéo Hứa Diệu Vân: “Tẩu tẩu mau đứng lên đi.”

Bầu không khí bên ngoài thoạt nhìn có vẻ hòa thuận trở lại, nhưng thực tế, ít nhất là ba người bọn ta đều ôm những tâm tư riêng.

Cuối cùng cũng đến lúc hồi phủ, sau khi chào tạm biệt với Huệ Bình công chúa xong, phu thê An Dương hầu tiễn phu thê bọn ta ra cửa.

Sau khi nói vài câu xã giao, Lâm An Đình đỡ ta lên xe ngựa.

Xe ngựa từ từ rời đi.

Trong lòng ta chợt nghĩ đến gì đó, lặng lẽ nhấc một góc rèm cửa lên, nghe thấy tiếng sang sảng của An Dương hầu theo gió truyền đến, y nói với Hứa Diệu Vân: “… hôm nay ít nhiều nhờ đệ muội, hôm nào đó phải cảm ơn muội ấy mới được!”

Vừa dứt lời, Hứa Diệu Vân đạp mạnh lên chân y một cái, giận phừng phừng rời đi.

Để lại An Dương hầu không rõ nguyên do ôm chân kêu to, nói vọng theo bóng lưng nàng ta: “Sao nàng lại vậy…”

Ta buông rèm cửa xuống cười khúc khích, cười vô cùng xán lạn.

Lâm An Đình ở đối diện nhìn có hơi rùng mình, nghi hoặc hỏi ta: “Chuyện gì… vậy?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10


Sau đó mấy ngày, ta cho rằng Hứa Như Vân sẽ tìm mọi cách dùng cái cớ ‘cảm tạ’ đến phủ tướng quân hoặc mời Lâm An Đình sang phủ thượng thư. Nhưng có lẽ vì bị Hứa Diệu Vân cảnh cáo, cho nên không thấy chuyện gì xảy ra.

Ta không khỏi tiếc nuối thở dài, còn có chút cảm giác chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Mấy ngày qua ở trong phủ tướng quân thật sự buồn chán, ta không ngủ thì cũng chỉ xem thoại bản.

Hôm nay là ngày nghỉ của Lâm An Đình, ta kêu hắn dẫn ta ra ngoài đi dạo.

Cùng ngồi xe ngựa, hắn dẫn ta đi đến Túy Tiên Lâu - tửu lầu xa hoa bậc nhất kinh thành.

Lâm An Đình xuống xe trước, đang lúc ta định xuống xe thì bên tai văng vẳng tiếng gọi mềm mại quen thuộc: “Tướng quân! Trùng hợp vậy, ngài cũng đến đây dùng cơm sao?!”

Nghe trong giọng nói là một niềm vui sướng vô tận.

Ta ngớ người ra.

Vì sao Hứa Như Vân lại ở chỗ này?

Ta nhanh chóng vén rèm lên, đập vào mắt quả nhiên là gương mặt làm người thương tiếc của ả ta.

Hôm nay ả mặc một bộ xiêm y màu trắng, trang điểm nhẹ nhàng, như một đóa hoa lay động trong gió, thanh lệ đáng yêu.

Ta lại cúi đầu nhìn chính mình, bởi vì ra ngoài chơi cho thoải mái, cho nên ta chỉ mặc một bộ y phục bình thường, cũng chỉ trang điểm qua loa, tuy rằng nữ chính vốn cũng khá xinh xắn, không hề khó coi, nhưng so với ả trà xanh kia thì…

Ta oán hận siết chặt nắm tay.

Tuyệt đối không thể thua!

“Phu quân ~” Ta mềm mại kêu Lâm An Đình một tiếng, hắn nghi hoặc nhìn ta.

Ta vươn tay đi, ý bảo hắn đỡ ta xuống xe.

Hắn nghi hoặc, nhưng vẫn làm theo.

Sau đó ta lảo đảo một cái, cố tình ngã vào lòng hắn.

Hắn ngẩn ra: “Nàng đây là……”

“Ít nói lại! Ôm chặt ta đi!” Ta nhỏ giọng nói ở trong lòng hắn.

Đương nhiên ta biết hắn muốn nói gì, vừa rồi ta đi rất vững vàng, giờ lại cố ý vấp chân, người khác nhìn không thấy, bộ hắn không thể nhìn thấy sao.

Cánh tay hắn siết chặt lấy ta.

Vì thế ta tỏ vẻ nũng nịu đấm tay vào ngực hắn: “Đều tại đêm qua chàng… làm chân người ta đến giờ còn mềm đây này!”

Ta dùng một âm lượng vừa đủ để đảm bảo Hứa Như Vân có thể nghe thấy được, nhưng ở góc độ này, ta lại không thể nhìn thấy sắc mặt của ả.

Đang đoán xem ả sẽ có phản ứng gì, ta chợt nghe thấy chất giọng trầm ấm của nam nhân từ trên đỉnh đầu truyền đến: “Đêm qua không phải nàng……”

Ta vội vàng bấm vào hông hắn một cái.

Đêm qua ta làm cái gì, chẳng lẽ ta còn không biết sao.

Phải, là ta đọc thoại bản cả đêm.

Lúc này ta mới chậm chạp nhích dần ra khỏi vòng tay Lâm An Đình, quay sang nhìn Hứa Như Vân nói: “Muội muội, để muội chê cười rồi.”

Nhìn gương mặt thanh tú của ả biến thành mặt heo, ta đắc ý sờ thái dương, chỉ ước có thể ngửa mặt lên trời cười điên cuồng.

Nhưng đang khi ta còn đang đắc ý, thình lình phía sau vang lên tiếng nói: “Ồ, chân mềm sao…”

Ta cứng đờ người.

Sao ta có cảm giác như vừa tự lấy đá đập vào chân mình vậy nhỉ…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11


Sau khi tiến vào Túy Tiên Lâu, Hứa Như Vân đòi ngồi cùng bàn với bọn ta.

Dù sao cũng là quen biết, nếu đã trùng hợp gặp được nhau, chúng ta không thể cứ thế ăn uống mà không màng đến ả được.

Vì vậy mọi người quyết định ngồi cùng với nhau. Ta và Lâm An Đình ngồi một bên, Hứa Như Vân ngồi đối diện.

Đồ ăn nhanh chóng được dọn lên, Hứa Như Vân ăn từng ngụm nhỏ trông rất tao nhã, chỉ là ánh mắt ả thường quét về phía Lâm An Đình.

Ta khó chịu.

Ngoài mặt ta vẫn giữ nguyên nụ cười, tay cầm đũa gắp một miếng đậu hủ bỏ vào chén của Lâm An Đình rồi dịu dàng nói: “Phu quân, chàng ăn nhiều chút nha.”

Lúc hắn nhìn về phía ta, ta vội vàng dùng ánh mắt ý bảo hắn gắp đồ ăn cho ta.

Hắn bất đắc dĩ liếc nhìn ta một cái, không nói lời nào gắp một con tôm bóc vỏ cho ta.

Đương nhiên ta hiểu ánh mắt này.

Không sai, ta từng nói với hắn dùng đũa gắp thức ăn cho nhau sẽ dễ lây bệnh, yêu cầu hắn đừng làm loại chuyện này nữa.

Nhưng trước khác nay khác.

Người trong giang hồ, có đôi khi thân bất do kỷ.

“Cảm ơn phu quân ~” Ta cũng gắp cho hắn một đũa thức ăn: “Nào, ta nhớ chàng rất thích ăn món này.”

Ta dành chút thì giờ quét mắt nhìn Hứa Như Vân một cái.

Hai bọn ta ân ân ái ái ở bên này, ả ngồi ở đối diện nhìn sang mà tức đến mức sắp bẻ gãy đũa trên tay mình rồi.

Ta sảng khoái.

Cơm nước xong xuôi, lúc xuống lầu, Hứa Như Vân đi phía trước, Lâm An Đình đi phía sau, ta đi chót, đồng thời thả chậm một bước nắm tay Lâm An Đình.

Lúc này ở trước mặt chợt có một tiểu nhị đang bưng đồ ăn lên.

Trong tích tắc, ta lóe lên một suy nghĩ.

Theo vị trí của ba chúng ta hiện tại, nếu tiểu nhị bước lên cầu thang hẳn sẽ phải chen chúc nhau.

Người dễ bị đụng trúng nhất chính là Hứa Như Vân.

Tâm cảnh giác của ta nổi lên.

Nếu là ta, rất có khả năng ta sẽ giả bộ bị đụng trúng, đầu thời tranh thủ thời cơ ngã vào lòng Lâm An Đình.

Ta nhìn Hứa Như Vân, ngay lúc tiểu nhị vừa bước đến, quả nhiên ả đảo người sắp nhào về phía Lâm An Đình.

Ta nhanh như chớp đẩy Lâm An Đình ra, còn mình nhanh chóng đỡ lấy ả ta.

Ả nhào vào ngực ta, bàn tay còn “không cẩn thận” ấn vào ngực ta một cái.

“A, cảm ơn…” Đột nhiên ả im bặt, chắc là vì thấy cảm giác sờ trúng cái gì đó sai sai.

Ngẩng đầu lên thì thấy là ta.

Là nụ cười xinh đẹp như hoa của ta.

Ta ưỡn ngực, cười xán lạn: “Đừng khách sáo.” =))))

Mặt ả tái mét.

Ra khỏi Túy Tiên Lâu, ta nhìn theo hướng Hứa Như Vân rời đi.

Ta đã thành công cản trở được ả trà xanh kia tiếp xúc với Lâm An Đình, vì thế nên đang rất vui vẻ.

Lúc này, Lâm An Đình ở phía sau ta nói lời sâu xa: “Quả nhiên nàng rất thích Hứa cô nương.”

Cái gì cơ?

Tim ta giật thót, khó hiểu hỏi: “Sao chàng lại nghĩ như vậy?”

Ánh mắt hắn u oán: “Vừa nãy nàng vì cứu nàng ta mà quên luôn bản thân, còn gì để biện hộ nữa.”

Ta vịn thùng xe, khóc không ra nước mắt.

Ta vừa tạo nghiệt gì thế này!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12


Phu quân hoài nghi ta thích tình địch của chính mình.

Chuyện này nghĩ thế nào cũng rất kì cục.

Cho nên ta không thèm suy nghĩ nữa.

Sau khi trở về phủ, ta bắt đầu sinh hoạt như bình thường, hết ăn ăn ngủ ngủ, rồi đọc thoại bản.

Mấy ngày sau ta nhận được một thiệp mời.

Tĩnh Quốc công tổ chức tiệc trăm ngày cho cháu nội trai của mình, Lâm An Đình được mời đi dự.

Yến tiệc?

Ta nhăn mày lại.

Chẳng phải trong mấy quyển trạch đấu, yến hội là nơi chiến trường quan trọng nhất hay sao.

Ta cũng đoán được rất có thể sẽ đụng phải Hứa Như Vân ở đó.

Để thắng ả ta, mấy ngày qua ta đã bắt đầu chăm sóc nhan sắc, tuyển chọn quần áo.

Lâm An Đình ở bên cạnh ta hỏi với giọng chua lét: “Nàng đang mong sẽ gặp được ai ở yến tiệc vậy hả?”

Rốt cuộc ngày dự tiệc cũng đã đến, Lâm An Đình vẫn như cũ đi xe ngựa cùng ta.

Lúc bọn ta lên xe đã là giờ cao điểm.

Trên đường từng chiếc xe ngựa nối tiếp nhau đến.

Nếu là ở hiện đại, nhiều xe như vậy rất dễ xảy ra tai nạn.

Không cần phải nói, xe ngựa cũng không khác gì.

Đi được nửa đường, bỗng dưng xe ngựa của ta dừng lại.

Ta ló đầu ra, muốn nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.

Thì thấy phía trước có một chiếc xe ngựa đụng vào một sạp hàng, người ngựa đều ngổn ngang.

Thúy nhi ở phía trước chạy đến nói: “Tiểu thư, cô gia, là xe ngựa của Hứa thượng thư né người đi đường, bất cẩn đụng phải sạp hàng, người thì không sao, chỉ là không có cách nào dựng xe lên lại.

Hứa thượng thư?

Ta sửng sốt, nghĩ thầm sẽ không trùng hợp đến vậy chứ?

Ta chồm ra phía trước, quả nhiên nhìn thấy bên đường là một cô nương dùng khăn che hờ gương mặt, không phải Hứa Như Vân thì là ai.

Là ta may mắn, trường hợp này cũng có thể gặp được ả?!

Không phải ả cố ý bày ra chuyện này thì là ai?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13


Đúng lúc này Hứa Như Vân nhìn thấy bọn ta.

Hai mắt ả sáng ngời, sải bước về phía chúng ta.

“Lâm tướng quân, trùng hợp vậy, gặp nhau ở chỗ này!”

Hừ…… Lâm tướng quân, ta to đùng đùng thế này mà ả không thèm nhìn thấy sao hả?

Lâm An Đình gật gật, vẻ mặt không có biến hóa gì lớn: “Hứa tiểu thư.”

Ta chen vô giữa, hơn nửa người chắn trước mặt Lâm An Đình: “Hứa tiểu thư đang gặp phiền phức gì sao?”

Ả làm bộ ngượng ngùng nói: “Để  Lâm tướng quân chê cười rồi, chỉ là xe ngựa của ta tránh một người đi đường mà vô tình đụng phải sạp hàng của người ta, rất may không có người nào bị thương.”

Ta thầm nghĩ: Ngươi ngượng ngùng cái gì, còn nữa, lại là Lâm tướng quân, bộ ta là người tàng hình sao hả?!

Ta thầm rủa trong lòng, nghiến răng nhưng vẫn phải giả lả: “Vậy thì may quá.”

Đột nhiên Hứa Như Vân hỏi: “Tướng quân cũng đang đến Tĩnh Quốc công phủ đúng không?”

Ta ngẩn ra, nháy mắt đã hiểu tâm tư kín kẽ của ả.

Ả là đang muốn đi nhờ xe đây mà!

Đây đúng là cơ hội tốt, chỉ cần leo được lên xe là có cơ hội tiếp xúc với Lâm An Đình rồi.

Sao ta có thể để ả dễ dàng thực hiện được chứ!

Ta làm như sực nhớ ra cái gì. “Ây da, Hứa tiểu thư nói vậy làm ta nhớ ra, bọn ta phải đi nhanh kẻo trễ, Hứa tiểu thư cứ từ từ giải quyết chuyện của mình đi ha.”

Nói xong ta lập tức kêu xa phu xuất phát.

Hứa Như Vân rõ ràng kinh ngạc, hẳn là không nghĩ ta sẽ nói như vậy.

Cũng đúng thôi, người bình thường tốt xấu gì cũng sẽ khách sáo vài câu, đâu có mấy ai cự tuyệt dứt khoát như ta vậy chứ.

Ả ta không chịu thua, bước đến ngăn trước xe ngựa, cất giọng mềm mại: “Nếu đã tiện đường, tướng quân có thể cho Vân nhi theo cùng một đoạn được không. Hôm nay là ngày vui của Tĩnh Quốc công phủ, đến trể thì thật quá thất lễ.”

Lòng ta nói ngươi thất lễ liên quan quái gì đến ta!

Ta thật không ngờ Hứa Như Vân kia lại cố chấp như vậy, còn tưởng rằng ả sẽ không mặt dày đến thế chứ.

Ta không khỏi cảm thán, xem ra trải qua mấy trận tranh đấu ngầm, da mặt ả đã dày hơn không ít.

Mà đến nước này ta lại không tiện từ chối, chủ yếu là vì ta không nghĩ ra cái cớ đường hoàng nào để từ chối.

Cho nên chỉ có thể cắn răng đồng ý.

Vì phòng ngừa ả làm ra mấy trò hề té ngã vào lòng Lâm An Đình, khi ả lên xe, ta vươn tay đỡ lấy ả một phen.

Đổi lại được là ánh nhìn kỳ lạ của Lâm An Đình.

Ta: “……”

Thật là quá đủ rồi!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14


Sau khi Hứa Như Vân lên xe, ta và Lâm An Đình ngồi một bên, còn ả ngồi một mình bên kia.

Khó lắm mới nắm được cơ hội tốt thế này, đương nhiên ả phải thể hiện tốt một chút.

Trước tiên là lễ độ nói cảm tạ với ta và Lâm An Đình một phen.

Đương nhiên ta không muốn phản ứng với ả.

Nhưng nếu ta không phản ứng, Lâm An Đình sẽ xuất phát từ phép lịch sự nói chuyện với ả.

Như vậy chẳng phải ả sẽ được như ý sao?

Vì vậy ta tỏ ra vui vẻ, cười nói với ả.

“Hôm nay muội muội rất xinh đẹp.” Ta nói.

“Đâu có, ta vẫn kém tỷ tỷ hoa dung nguyệt mạo* nhiều lắm.” Ả đáp.

*dung mạo xinh đẹp như hoa tươi, như trăng tròn. Mang hàm ý ca ngợi, tán thưởng

Hừ, lòng ta cười lạnh.

Còn biết lấy lui làm tiến.

Ta giương mắt nhìn ả, vừa lúc thấy ánh mắt ả tia qua đây.

Tầm mắt đan chéo nhau, tóe lửa xẹt xẹt trong không khí.

“Bộ vày này tỷ tỷ mua ở đâu vậy, rất là phù hợp với khí chất của tỷ đó.” Lần này đổi lại là ả mở lời.

Lại giống như đang khiêu chiến với ta.

Ha ha.

Ngọn lửa nhỏ trong lòng ta bùng cháy tách tách.

Ta mạnh mẽ cả đời lý nào có thể chịu thua trước ả.

Ta nở một nụ cười thẹn thùng, bắt lấy cánh tay Lâm An Đình: “Cái này ta cũng không rõ lắm, là phu quân chọn giúp ta đấy. Có thể được muội muội khen đẹp, quả nhiên phu quân ta rất có mắt nhìn đồ, đúng không phu quân~”

Lâm An Đình đột ngột bị điểm danh mà á khẩu: “…”

Hắn im lặng một lúc rồi gật đầu: “Ừ.”

Ta nhìn hắn bằng ánh mắt tán thưởng.

Phản ứng không tệ, mà tất nhiên váy này không phải là hắn mua rồi.

Lúc đi lựa, hắn nói cái nào cũng đều đẹp, chỉ biết nói câu cái gì cũng đẹp.

Không hề có chút đóng góp ý kiến nào.

Cho nên sau khi tham khảo ý kiến của Thúy nhi xong, ta tự mình mua.

Mà lần này hắn không hề nghi hoặc, lại vô cùng phối hợp với ta, ta hài lòng gật đầu.

Quả nhiên trẻ nhỏ cũng dễ dạy.

Nhìn lại Hứa Như Vân.

Nụ cười giả tạo trên mặt ả sắp không thể duy trì được nữa.

Con nít ranh, muốn đấu với ta à.

Hứa Như Vân dùng ánh mắt căm tức nhìn ta, lại đột ngột mở miệng nói: “Khương tỷ tỷ quả nhiên yêu tướng quân sâu sắc, dù ở bên ngoài cũng một lòng đặt trên người tướng quân, không hề kiêng dè ánh mắt người khác.”

Ta lập tức hiểu đây là đang mỉa mai ta.

Hứa Như Vân còn rất đơn thuần.

Ả cho rằng nói mấy câu như vậy ta đây sẽ xấu hổ sao?

Aiz, con nít ranh, ngươi đúng là hoàn toàn không biết gì về da mặt siêu dày của người hiện đại gì hết.

Ta liếc xéo ả một cái, rồi bỗng bổ nhào vào lòng Lâm An Đình, ra vẻ thẹn thùng: “Đâu có~ tại vì chàng ấy quá dính người, không chịu rời khỏi ta chút nào, nhất là mỗi tối…”

Ta nhìn thấy Hứa Như Vân đã tức đến phát run lên rồi.

Làm như nhận ra mình lỡ lời, ta vội che miệng cười hỏi Lâm An Đình: “Ái chà, mấy chuyện như vậy có thể nói được không?”

Mặt Lâm An Đình đờ đẫn, hắn khẽ thở dài. “Không sao.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15


Tới Tĩnh Quốc công phủ, Lâm An Đình từ trên ngựa nhảy xuống trước tiên.

Sau đó theo ánh mắt ra hiệu của ta mà đỡ ta từ trên xe xuống.

Tiếp đó ta dùng ánh mắt ra hiệu kêu Thúy nhi đỡ Hứa Như Vân xuống xe.

Mấy người bọn ta vừa xuống xe, ánh mắt tò mò của đám người đã đổ dồn về đây.

Phỏng chừng mọi người đều đang tự hỏi vì sao Hứa Như Vân lại đi cùng bọn ta trên một chiếc xe ngựa.

Tĩnh Quốc công phủ cho người dẫn chúng ta vào trong.

Bởi vì nam nữ khác biệt, Lâm An Đình đến chỗ cho khách nam, ta và Hứa Như Vân đến ngồi giữa đám nữ quyến.

Trong sách nói, vì sức khỏe của nữ chính không tốt, nên thường vắng mặt trong mấy buổi yến hội thế này.

Cho nên ở đây có rất nhiều nữ quyến nàng ấy không quen biết. dẫn đến việc hiện tại ta ngồi giữa đám người, ngoại trừ đại nương tử Tĩnh Quốc công phủ vào đây tiếp đón một chút rồi ra ngoài, bên cạnh ta hoàn toàn không có ai.

Những người khác đều tụm năm tụm ba, cười đùa vui vẻ, khen nhau hết lời.

Chỉ có một mình ta cô đơn lẻ loi, ngồi một mình lẻ bóng.

Tương phản hoàn toàn với ta chính là Hứa Như Vân.

Là con gái của Hứa thượng thư, tỷ tỷ là phu nhân của An Dương hầu, gia thế tốt, người xinh đẹp, lại hiểu chuyện, cho nên mối quan hệ của Hứa Như Vân vốn không tệ.

Hoàn toàn khác với vẻ hậm hực trên xe ngựa ban nãy, lúc này, ả giống hệt như một chú bướm nhỏ bay lả lướt trong đám người, giao thiệp với mọi người.

Thỉnh thoảng còn ném ánh mắt đắc ý về phía ta.

Mặt ta để lộ vẻ khinh thường, nhưng thực chất trong lòng đã ê ẩm đến sắp bật khóc.

Chậc chậc, ta cũng muốn tìm chị em tâm sự về váy vóc, kiểu tóc, trang dung xinh đẹp.

Ta cũng muốn trao đổi những lời khen ngợi với các nàng ấy nha!

Càng nghĩ ta càng cảm thấy mình thật đáng thương.

Một mình ở đây, tham gia yến hội còn có ý nghĩa gì nữa chứ.

Không được, ta phải nghĩ cách hòa mình vào trong vòng tròn này.

Ta hạ quyết tâm, quét mắt về đám người Hứa Như Vân, rồi bước nhanh đến hướng ả ta, vừa đi vừa nói.

“Hứa muội muội, sao đi nhanh như vậy mà không chờ tỷ nha.”

Ta nói lời này, mọi người nghe thấy đều sửng sốt, đặc biệt là Hứa Như Vân.

Ánh mắt ả khó hiểu, lòng ta cũng thấy hơi chột dạ.

Không còn cách nào khác, ai bảo giữa đám người này ta chỉ biết duy nhất có mình ả cơ chứ.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, rốt cuộc ta cũng đi đến bên cạnh Hứa Như Vân, một cô nương diện trang phục lộng lẫy đứng bên cạnh lên tiếng: “Vị này chắc là phu nhân của Lâm tướng quân nhỉ, quả nhiên xinh đẹp như lời đồn.”

“Hi hi, quá khen.” Ta khiêm tốn nói: “Làm sao sánh được một phần vạn của muội muội đây.”

Trong mấy trường hợp này, tâng bốc là không thể thiếu.

Nàng ấy cũng giả bộ khiêm tốn nói ‘đâu có đâu có’, rồi mới hỏi: “Xem ra, Lâm phu nhân và Hứa muội muội đã quen biết nhau từ trước?”

Ta liếc nhìn Hứa Như Vân một cái, thấy ả đã bắt đầu hiểu ý đồ của ta, hai mắt ả trợn tròn lên, há miệng “A!” một tiếng.

Vì vậy ta vội vàng bước đến kéo tay ả, cười nói với mọi người: “Đúng vậy, lúc trước nhờ chút cơ duyên mới có việc quen biết với Hứa muội, hai chúng ta vừa gặp đã quen, hiện tại thành tỷ muội tốt không có giấu giếm gì nhau.”

Ta nắm chặt bàn tay đang cố rút về của Hứa Như Vân, ngoài mặt nở nụ cười, nhưng giọng nói không chút gợn sóng: “Muội nói đúng không, Hứa muội muội?”

Mọi người đều tỏ vẻ: Ồ ra là thế.

Đúng vậy, thứ truyền đi nhanh nhất trên đời này không phải là ánh sáng, mà là lời đồn.

Không lâu trước đây Hứa Như Vân gặp sơn tặc vô tình được ta cứu giúp đã là chuyện được truyền khắp kinh thành, chắc chắn đám người này cũng biết.

Hơn nữa Hứa Như Vân cũng không thể phủ nhận chuyện này.

Nếu không ả sẽ bị nói thành người vong ân phụ nghĩa, lòng lang dạ sói.

Cho nên ả đã bị rơi vào thế cục, không thể không miễn cưỡng cười nói: “Tỷ nói rất đúng, Khương tỷ tỷ.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16


Bầu không khí lập tức vui vẻ lên.

Sau khi làm quen với mọi người, rốt cuộc ta cũng có thể cùng các nàng ấy thảo luận về quần áo, kiểu tóc.

Chỉ có Hứa Như Vân ở bên cạnh, miệng cười mà mắt thất thần.

Bỗng nhiên Hưng Vinh Bá phu nhân đề nghị: “Mọi người đứng lâu chắc cũng mệt rồi, chúng ta vào phòng ngồi nghỉ chút, rồi tìm gì vui tiêu khiển đi.”

Ai nấy đều tán thành.

Sắc mắt của Hứa Như Vân cũng tốt lên rất nhiều.

Hai mắt ta sáng ngời.

Việc vui?

Việc gì vui?

Ta liên tưởng đến mấy cuộc tụ tập ở hiện đại.

Chẳng lẽ là ca hát uống rượu chơi mạt chược?

Ta nhớ chính xác trò mạt chược khởi xướng từ Trung Quốc cổ đại, cũng không rõ là quy tắc có thay đổi gì nhiều so với hiện đại hay không…

Ta vừa theo các nàng vào phòng, vừa suy tư.

Nhưng khi vừa nhìn thấy cái gọi là việc vui của bọn họ, ta suýt nữa hộc máu.

Vẽ tranh! Làm thơ! Viết văn chương!

Có phải mấy người này định nghĩa việc vui sai rồi đúng không?

Ta đang định lấy cớ đau bụng bỏ chạy, lại bị Hưng Vinh Bá phu nhân vịn vai.

“Không biết Lâm phu nhân đây am hiểu nhất là cái gì, có muốn tham gia không?”

Có lẽ nàng ấy thấy ta là người mới, nên có lòng tốt muốn giới thiệu cho ta thôi.

Nhưng mà ta…

Ta đành cười gượng nói: “Thật ra cũng có chút am hiểu, nhưng không tham gia có được không?”

Lúc này ta chỉ có thể dựa vào da mặt dày của mình.

Ta có thể cảm thấy bàn tay nàng ấy đang bắt lấy ta rõ ràng cứng đờ một chút.

Một lúc lâu sau nàng ấy cũng cười nói: “Nếu vậy thì chúng ta xem mấy tỷ muội khác chơi gì trước đã.”

Ta vội gật đầu: “Như thế cũng được.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17


Cũng may trò này không bắt buộc ai cũng phải tham gia, ngoài trừ ta, cũng có rất nhiêu tiểu thư phu nhân đứng bên ngoài nhìn.

Hứa Như Vân chọn trước, chính là vẽ tranh.

Ả chỉ phác họa trên giấy trắng một lát, rất nhanh đã vẽ xong một bức mỹ nhân thưởng mai đồ*, khiến mọi người đều trầm trồ khen ngợi.

*Bức vẽ Người đẹp thưởng thức hoa mai

Bên cạnh có một phu nhân lên tiếng khen: “Quả nhiên Hứa tiểu thư đây tài mạo song toàn, không ai sánh kịp.”

Hứa Như Vân khiêm tốn nói: “Phu nhân quá khen.”

Nói xong còn đắc ý liếc mắt nhìn ta một cái.

Giống như đang cười nhạo ta cái gì cũng không biết.

Ta lại bừng bừng bốc cháy.

Cứ tưởng giai đoạn này sẽ nhanh chóng qua đi bình thản, nào ngờ lại thình lình bắt được "thư" khiêu chiến.

Chuyện như vậy sao có thể nhẫn nhịn?!

Thấy mọi người đều dán mắt về phía Hứa Như Vân, ta cố ý vỗ tay, “Hưng Vinh Bá phu nhân nói không sai, tài mạo của Hứa muội muội đích thực không ai có mấy có thể bì kịp.”

Vừa vỗ ta vừa nâng cao tay lên, để cổ tay áo theo trọng lực rơi xuống, để lộ một chiếc vòng ngọc nạm vàng trên cổ tay.

Ánh mắt vài người nhìn về phía ta, người biết nhìn hàng lập tức hô lên.

“Ôi, kia không phải là vòng phỉ thúy nạm vàng phiên bản có hạn ở phường Tân Khoản sao? Toàn thành chỉ có 5 chiếc, vừa lên kệ đã có không ít đại quan quý nhân tranh nhau, là thứ có tiền cũng không mua được đó!

Lòng ta hừ lạnh.

Đương nhiên rồi, Thúy nhi nhà ta phải chầu chực xếp hàng ba ngày ba đêm mới giành được đấy!

Lời vừa được nói ra, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía vòng ngọc trên cổ tay ta, không còn ai để ý đến Hứa Như Vân nữa.

Ta che miệng giả bộ kinh ngạc: “Hả? Món này quý giá đến vậy sao, ta thực sự không biết, ngày đó tướng quân tặng ta, ta còn cho rằng đây chỉ là một chiếc vòng bình thường…”

Người khôn ăn nói giữ chừng, để cho kẻ dại nửa mừng nửa lo…

Vì thế, mọi người lại bắt đầu trầm trồ: “Lâm tướng quân và phu nhân quả thực rất ân ái nha.”

Ta thẹn thùng mà cúi đầu, giả bộ ngượng ngùng nói: “Làm gì có.”

Sau đó, chuyện ngâm thơ vẽ tranh vẫn được tiếp tục như bình thường, chỉ là tâm tư mọi người không còn đặt hết vào đó nữa.

Hẳn là đang nghĩ về vòng ngọc trên tay ta.

Đều là phụ nữ với nhau, đương nhiên ta biết sức hấp dẫn của loại phiên bản giới hạn này là cực kì khó cưỡng.

Ta liếc nhẹ sang Hứa Như Vân một cái.

Trả cho ả một ánh mắt đắc ý.

Ả đang dùng ánh mắt căm tức trừng lại ta.

Hẳn là bị chọc tức đến phát điên rồi.

Ta đang suy nghĩ, bỗng nhiên thấy Hứa Như Vân bước đến đây.

Sự căm ghét trong mắt ả càng rõ nét.

Ả mở miệng hỏi ta: “Xem ra tỷ tỷ biết rõ tâm tư của ta đúng không?”

Ta sửng sốt.

Đương nhiên ta biết tâm tư của ả là muốn gả cho Lâm An Đình.

Ta quay đầu nhìn xung quanh, thấy mọi người đều không để ý đến bên này, cũng cười hỏi: “Lại là sao đây?”

Có vẻ ả đã sớm có chuẩn bị.

Ả cười lạnh tiếp tục nói: “Nếu đã đến mức này, Như Vân chỉ muốn nói với tỷ tỷ một câu, bất kể dùng cách gì, ta cũng sẽ không bỏ cuộc.”

Nói xong, ả rời đi.

Dáng đi của Hứa Như Vân có vẻ hơi chao đảo, xem ra lần này ả bị thương không nhẹ.

Nhưng thật lòng mà nói, tuy lần này chiến thắng đối thủ, lòng ta lại chẳng cảm thấy vui sướng gì.

Hứa Như Vân là thật lòng yêu mến Lâm An Đình.

So với Hứa Như Vân tinh thông cầm kỳ thư họa, ta đây ngoại trừ dung mạo xinh đẹp, cũng chỉ là một tiểu tiên nữ hai bàn tay trắng.

Cho nên ta rầu rĩ.

Hứa Như Vân ưu tú như vậy, muốn loại nam nhân mà không được, vì sao cứ dòm ngó nam nhân của ta?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 18


Sau khi từ Tĩnh Quốc công phủ trở về, ta quay lại với sinh hoạt ăn uống vui chơi thường ngày, cuộc sống khá là dễ chịu.

Chỉ là có lẽ do thời tiết bắt đầu nóng lên, cho nên cảm giác thèm ăn của ta cũng giảm dần.

Hôm nay ta lại nhận được một tấm thiếp mời, đại khái là Hưng Vinh Bá phu nhân mời ta cùng đi đến chùa Hương Tích ngoài thành cầu phúc, tiện thể cùng nhau đi dạo chơi.

Chùa Hương Tích?

Nhìn thấy cái tên này, ta có chút do dự.

Nhớ lại thì, lúc trước là do Hứa Như Vân đến chùa Hương Tích cầu phúc nên mới gặp phải sơn tặc, sau đó nhờ Lâm An Đình cứu mới xảy ra một loạt chuyện phía sau.

Mà đến giờ vẫn chưa biết đã xử trí đám sơn tặc kia như thế nào.

Sau khi Lâm An Đình hạ triều, ta hỏi hắn việc này, hắn nói: “Huynh trưởng của Hứa Như Vân là Hứa Khâm đã dẫn người đi tiêu diệt đám đó rồi, nghe nói hầu hết đều đã bị bắt giam vào ngục, chỉ có vài tên chạy thoát, chắc không làm ra được chuyện gì đâu.”

Hắn thắc mắc không hiểu vì sao ta lại đột ngột hỏi chuyện này, vì vậy ta kể cho hắn nghe chuyện Hưng Vinh Bá phu nhân gửi thiếp mời đến.

Lâm An Đình nhíu mày: “Gần đây không phải nàng ăn uống không ngon miệng sao, vẫn là nên ở nhà đi, mặc kệ nàng ta.”

Ta không thèm để ý hắn, ở thế giới này, ta không có nhiều mối quan hệ, hiếm khi có người chịu mời ta đi chơi, đương nhiên ta phải nắm lấy cơ hội này.

Vì vậy, sáng hôm sau ta theo như lời hẹn đi đến cổng thành Bắc.

Sắc trời âm u, nhìn có vẻ không được tốt lắm, như là sắp mưa.

Khi đến điểm hẹn, ta không thấy Hưng Vinh Bá phu nhân đâu, lại bắt gặp Hứa Như Vân ở đó.

Ta hết chỗ nói, sao đi đâu ta cũng đụng phải ả.

“Sao ngươi lại ở đây?” Ta hỏi ả.

Ả nhướng mày: “Sao hả? Chẳng lẽ mời ngươi được mời ta không được sao?”

Ả không thèm cho ta sắc mặt tốt.

Cũng phải, từ lúc lật bài ngửa ở Tĩnh Quốc công phủ, giữa bọn ta không cần cho nhau sắc mặt tốt làm gì.

Vì thế ta cũng hừ lạnh một tiếng, xoay người đi.

Ai cũng là ‘tiểu công chúa’ kiêu kỳ.

Còn đang suy nghĩ sao chưa thấy Hưng vinh bá phu nhân đến, lại nghe Hứa Như Vân nói: “Hưng Vinh Bá phu nhân mới cho người đến nói cảm thấy không khỏe, không thể đi được, nhờ chúng ta đến chùa Hương Tích xin cho tỷ ấy một lá bùa bình an.”

Nghe ả nói nửa câu đầu Hưng Vinh Bá phu nhân không đi được, ta cũng không muốn đi nữa.

Nhưng nửa câu sau chính là muốn ta nhất định phải đi một chuyến.

Chẳng trách Hứa Như Vân biết rất rõ Hưng vinh bá phu nhân không đi được còn cố tình đứng đây chờ ta.

Với quan hệ giữa hai bọn ta, ả có thể tự mình rời đi, không cần báo cho ta biết, để ta một mình chờ trong vô vọng cũng không có gì là quá đáng.

“Vậy chúng ta đi thôi.” Ta nói với ả, rồi tự mình bước lên xe trước.

Vậy mà chuyến này lại phải đi ‘du lịch’ với tình địch, đây là chuyện ta hoàn toàn không nghĩ đến nha.

-

(Haruka: rồi sao tự dưng mất cảnh giác vậy bà? Hông sợ bị hại hả? tự dưng bạch liên hoa?)
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19


Trên đường đi, ngồi trong xe ngựa ả không nói lời nào, ta cũng im lặng.

Hai chúng ta giống như đang cố phân cao thấp, chơi trò ai mở miệng trước sẽ thua.

Nhưng phải nói rằng, trò chơi này không thú vị nào.

Ngoài mặt ta tỏ ra sóng êm biển lặng, nội tâm lại nôn nao không thôi.

Rốt cuộc ta nhịn không được mở miệng trước, hỏi vấn đề trước giờ ta luôn tò mò.

"Ta hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi coi trọng Lâm An Đình ở điểm nào?”

Ả quét mắt nhìn ta một cái, rồi không nói gì.

Hừ, lòng ta cười lạnh, thái độ này của ả đúng là chọc điên người khác mà.

Nhưng ta vẫn rất nhẫn nại tiếp tục nói: “Với điều kiện của ngươi, hoàn toàn có thể tìm được người tốt, cùng ngươi tương kính như tân, cử án tề mi, hà cớ gì ngươi phải chịu thiệt gả vào làm thiếp cho Lâm An Đình?”

Lúc này ả mới lạnh lùng lên tiếng: “Ngươi sợ à? Ngươi sợ sau khi ta vào phủ chàng ấy sẽ không yêu ngươi nữa?”

Ta thở dài: “Ta chỉ là cảm thấy không đáng giá thay ngươi thôi.”

Hứa Như Vân lại xoay mặt đi: “Con đường này là ta chọn, ngươi không cần phải tội nghiệp ta.”

Không biết có phải ảo giác hay không, hình như ta thấy chút tủi hổ trong mắt ả.

Đã nói đến nước này rồi, còn gì nữa để nói, hai chúng ta lại lần nữa lâm vào bầu không khí tẻ nhạt.

Tiếng của Thúy nhi truyền vào từ ngoài xe, nói là đã đến lều trà bên sườn núi, hỏi bọn ta có muốn dừng chân nghỉ tạm hay không.

Chùa Hương Tích ở trên đỉnh núi, ven đường có rất nhiều lều trà, tiện cho người đi đường nghỉ ngơi.

Ta còn chưa nói gì, Hứa Như Vân đã đẩy rèm xuống xe.

Vì vậy ta dặn dò Thúy nhi dẫn mấy người đi uống trà nghỉ ngơi một chút, còn mình thì ở lại trong xe nhắm mắt tĩnh dưỡng.

Mà chỉ mới một lát, mí mắt ta bỗng nhiên cực kỳ nặng nề, không cưỡng lại được chìm vào giấc ngủ.

Trong cơn hoảng hốt không rõ chuyện gì đang xảy ra, ta nghe thấy ngoài xe ngựa vang lên một tiếng đoàng.

Kế đó ta không còn biết gì nữa.

-

Haru cảm thán:

Ờm, dùng kinh nghiệm đọc truyện nhiều năm, ta bik ngay là dị mà. 

Trăm lần phòng bị không ai biết, một lần bất cẩn lọt hố sâu =)))
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom