Cập nhật mới

Dịch Full Tay Xé Trà Xanh: Ta Bảo Vệ Nam Chính

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20


Tiếng người nói chuyện truyền vào tai, ta tỉnh lại.

Người nói là một nam một nữ, hình như bọn họ đang đứng phía trước ta.

Nữ nhân kia đang nói với nam nhân: “Ngươi làm tốt lắm, ta sẽ thuyết phục ca ca ta không truy bắt ngươi nữa.”

Giọng nói này rất quen…

Ta cố gắng ngẩng đầu nhìn xem, quả nhiên là Hứa Như Vân.

Đối diện ả là một nam nhân có vết sẹo bên mặt phải, mặc một bộ y phục màu xám đen, để râu quai nón, bộ dạng như hung thần ác sát.

Ta tức khắc giật mình.

Giờ phút này ta đã hoàn toàn thanh tỉnh, lập tức xem xét tình trạng hiện tại của bản thân.

Xung quanh ta đều là cây cối, ta bị bọn họ dùng dây thừng cột vào thân cây.

Đây là tình huống gì vậy?

Ta nhớ rõ ràng là…

Hồi tưởng lại cảnh tượng trước khi ngất, liên kết với hiện tại, ta sực hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Hứa Như Vân.

Tất cả chuyện này đều là do ả sắp đặt.

Lúc ở lều trà ả xuống xe trước, chính là muốn hành trình của mọi người dừng ở đó.

Trước khi rời khỏi xe ả hạ thuốc ta, để gã này có thể tiện bề bắt ta đi.

Hưng Vinh bá phu nhân không thể đi cùng, càng khiến ả dễ dàng làm theo kế hoạch.

Hoặc có lẽ chuyện này vốn không liên quan gì đến Hưng Vinh bá phu nhân, thiếp mời được gửi đến phủ tướng quân vốn là của ả!

Chính là vì muốn kéo ta đến chỗ này.

Sau đó thì sao? Ả ta muốn làm gì?

Nhìn gã to cao mặt râu quai nón trước mặt, lòng ta rét lạnh.

Không được, ta nhất định phải nghĩ biện pháp chạy trốn.

Hai người kia có vẻ như không phát hiện ra ta đã tỉnh lại, vẫn còn đang nói chuyện với nhau.

Ta không có tâm tư nghe bọn họ nói cái gì, chỉ lo nhìn dáo dác xung quanh xem có vật gì có thể tận dụng được không.

Bỗng nhiên, ta sờ đến chiếc vòng ngọc nạm vàng trên cổ tay mình.

Ta nghĩ, nếu đập vỡ vòng ngọc này, ta có thể tận dụng mảnh sắc của nó để cắt đứt dây thừng.

Vậy thì ít nhất cũng có cơ hội trốn thoát.

Chỉ sợ khi ta đập vỡ nó sẽ phát ra tiếng động, khiến hai người kia chú ý.

Nhưng hiện tại ta không còn cách nào khác, chỉ có thể mạo hiểm thử một lần. 

Vì vậy ta hạ quyết tâm, cắn răng một cái, đập mạnh tay vào thân cây.

Vòng tay vang lên tiếng vỡ.

Ta đang mừng thầm, thì thấy hai người kia quay đầu lại nhìn về phía ta.

Nam nhân kia gầm lên: “Ngươi làm cái gì đó?”

Vừa nói gã vừa xông tới chỗ ta.

Ta giả bộ trấn tĩnh.

Ta không để ý đến hắn, ngược lại nhìn về phía Hứa Như Vân: “Hứa cô nương, ngươi biết mình đang làm cái gì không?”

Hứa Như Vân lảng tránh ánh mắt của ta: “Việc đã đến nước này, ta cũng không còn lựa chọn nào khác.”

Ta vội la lên: “Sao lại không có, ngươi thả ta ra, ta hứa với ngươi sẽ không nói gì với bên ngoài!”

Lúc này, gã kia đã đến chỗ ta, nhìn thấy vòng tay trên mặt đất đã vỡ thành nhiều mảnh, gã vung tay tát vào mặt ta một cái bốp.

“Nữ nhân thối! Dám ra vẻ hả!”

Ta bị một cái tát này làm đầu óc ong ong, tức khắc trong lòng nổi bão.

Bà đây lớn như vậy rồi chưa từng bị ai đánh qua đâu!

Đầu ta nóng lên, bất chấp hậu quả, nâng chân lên đạp vào giữa hạ bộ gã một cái thật mạnh.

Tiếng heo bị giết mổ vang lên, gã ta giống như một con tôm cuộn tròn trên mặt đất.

Hứa Như Vân đứng một bên nhìn đến ngẩn ra.

Gã kia trừng mắt hung ác nhìn ta, đứng dậy rồi lại đột ngột cho ta thêm một cú tát trời giáng.

Sau đó gã bắt đầu xé y phục trên người ta, vừa xé vừa mắng chửi: “Nữ nhân đáng chết! Lần này có trời cũng không cứu được ngươi!”

Ta lập tức ý thức được gã sắp làm cái gì với mình.

Gã sắp giở trò lưu manh với ta!

Lập tức ta nâng cao giọng hét toáng lên.

Lúc này Hứa Như Vân cũng chạy đến la lên: “Dừng tay! Ta chỉ muốn ngươi bắt nàng ta, làm mọi người hiểu lầm nàng ta mất trong sạch, chứ không muốn ngươi thật sự vấy bẩn nàng!”

Gã nam nhân quay đầu lại trừng mắt nhìn Hứa Như Vân, quát: “Cút! Nếu không lão tử cũng sẽ chơi ngươi!”

Hứa Như Vân bị dọa cho kinh hãi, chậm rãi lui về sau.

Gã kia chợt túm lấy tóc ta kéo mạnh ra sau, cười rất dữ tợn: “Tướng quân phu nhân quả nhiên hoa dung nguyệt mạo, vừa rồi dám đá ta đúng không, ta sẽ khiến ngươi khóc không ra nước mắt.”

Nói rồi gã nhào vào người ta, gặm nhắm loạn xạ.

Thật sự rất ghê tởm.

Trong lòng ta cảm thấy sợ hãi tột cùng.

Ta sẽ không thực sự chết ở chỗ này đó chứ.

Trên trời bỗng dưng đổ mưa xuống, nhưng gã kia giống như không hề nhận ra.

Ta không kiềm nén được nữa, bắt đầu giãy giụa khóc lớn, kêu to cứu mạng.

Gã nam nhân ngẩng đầu lên, lại cho ta cái bạt tai thứ ba: “Câm miệng!”

Đúng lúc này, một đòn hiểm ập đến sau đầu gã. 

Tiếp theo đó gã ta bất tỉnh ngã rạp xuống đất.

Ta mờ mịt ngẩng đầu.

Nhìn thấy phía sau là một thân ảnh đang giơ cao một tảng đá.

Là Hứa Như Vân.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21


Hứa Như Vân đi tới, không nói lời nào, cởi bỏ dây thừng trói quanh người ta, rồi xoay người đi ra khỏi cánh rừng.

Ta nhanh chóng đứng dậy, yên lặng đi theo sau.

Mưa rơi càng lúc càng lớn, hai bọn ta cứ như vậy một trước một sau im lặng mà đi về phía trước.

Cho đến khi ra khỏi cánh rừng, Hứa Như Vân bỗng nhiên dừng lại.

Ta cũng nhẹ nhàng thở ra, hiện tại hẳn là đã an toàn rồi.

Mưa vẫn đang rơi, cả người ta thả lỏng, chợt thấy toàn thân như nhũn ra chẳng còn chút sức lực nào.

Ta cố chống chọi, vừa đi về phía Hứa Như Vân vừa nói: “Cảm ơn ngươi đã chịu trở lại cứu ta…”

“Đừng tới đây!” Lời còn chưa dứt, bỗng dưng ả hô to lên.

Ta sững sờ ở tại chỗ.

Không rõ nguyên do mà nhìn ả.

Hứa Như Vân xoay người lại, vừa khóc nức nở vừa nói: 

“Khương Kỳ, ngươi biết không, lúc trước chính là như vậy, lúc ta sắp bị đạo tặc xâm hại, là Lâm An Đình một đao gi.ết chế.t kẻ đó. Từ lúc đó ta đã phải lòng huynh ấy. Luận xuất thân, luận tướng mạo, ta không có điểm nào thua ngươi. Nhưng vì sao huynh ấy chẳng bao giờ chịu liếc nhìn ta một cái cơ chứ?! Vì huynh ấy, ta đã vứt bỏ tôn nghiêm, không từ thủ đoạn, nhưng rốt cuộc vẫn không được gì. Ta hỏi ngươi, ta đã sai ở đâu?!” 

Tiếng nói run rẩy của Hứa Như Vân bắt đầu cao lên như rống to. “Khương Kỳ, ta ghét ngươi! Ta ghen ghét đến mức chỉ hận sao ngươi không chết đi‼”

Tiếng rống chợt vỡ thành tiếng khóc òa, Hứa Như Vân giống như một đứa trẻ, ngồi bệt xuống đất khóc oa oa.

Ta nhìn bộ dạng này của ả, địch ý trong lòng cũng tiêu tán hết.

Ta bước qua chỗ này, chậm rãi ngồi xổm xuống, đang không biết an ủi ả thế nào, lại nghe Hứa Như Vân nói: “Thực xin lỗi……”

Hạt mưa cứ tí tách rơi, cuốn trôi đi ân oán giữa hai chúng ta.

Ta vỗ vỗ bả vai của Hứa Như Vân nói: “Trước hết chúng ta nghĩ cách về nhà an toàn đã.”

Hứa Như Vân có vẻ khá hơn sau khi bộc phát hết cảm xúc ra ngoài, ả dùng tay áo lau mặt, nhưng vẫn khó chịu không nói với ta lời nào.

Ta không thèm để ý, đang định đứng lên, bỗng nhiên lại thấy đầu choáng váng.

Hai chân ta mềm nhũn ngã xuống đất.

Trong cơn hoảng hốt, ta chỉ nghe thấy tiếng hét thảm thiết kèm theo tiếng nức nở của Hứa Như Vân: “Khương Kỳ! Ngươi đừng chết nha, Khương Kỳ!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22


Khi tỉnh lại, ta đã trở về tướng quân phủ.

Thúy nhi vừa thấy ta mở mắt, lập tức mừng như điên nói: “Phu nhân tỉnh lại rồi!”

Lâm An Đình cũng nhanh chóng nắm lấy tay ta, thâm tình nói: “Phu nhân tỉnh rồi!”

Ta cạn lời, cảm thấy thái độ của hai người này có phải nịnh nọt quá không đây.

Chợt nhớ lại chuyện xảy ra trong rừng, ta vội hỏi bọn họ tình hình lúc đó làm sao đưa ta về?

Lâm An Đình nói: “Hôm qua ta nhận được tin hộ vệ theo nàng lên núi tới báo, nói không biết nàng và Hứa cô nương sao lại biến mất ở lều trà, vì vậy ta vội dẫn người đi tìm, tìm được hai người các nàng ở ngoài bìa rừng. Phu nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Ta trầm ngâm một lát, rồi hỏi: “Hứa cô nương nói thế nào?”

“Hứa cô nương nói chờ nàng tỉnh lại hỏi nàng.”

Ta im lặng.

Vậy nghĩa là Hứa Như Vân giao quyền quyết định lại cho ta.

Là nói rõ chuyện nàng ta bày mưu hãm hại hay là giấu chuyện này đi, đều là do ta lựa chọn.

Ta nói: “Là tàn dư của đám sơn tặc lần trước, bọn chúng bắt ta đi, là Hứa cô nương đã cứu ta.”

Nói rồi ta định hàm hồ cho chuyện này qua đi, lại không ngờ Lâm An Đình tiếp tục truy hỏi: “Thật vậy sao?”

Nào nào, ta ngẩng đầu, thấy trong ánh mắt hắn nhìn ta như đã biết điều gì đó.

Ta lười suy nghĩ, gật đầu nói: “Đương nhiên là thật.”

Hắn bỗng nhiên xoa mặt ta, dịu dàng nói: “Nàng nói sao thì là vậy!”

Ta hiếm khi đỏ mặt lên, thầm nghĩ tên này trúng phải gió gì à?

Đúng lúc này, bụng ta kêu một tiếng rầm vang.

Mọi người cùng nhau nhìn về phía bụng ta.

Ta xấu hổ đến mức muốn đâm đầu vào tường, lại cố tỏ ra trấn định nói: “Hôm qua đến giờ ta vẫn chưa ăn gì, bụng kêu một chút không được sao?”

Lâm An Đình tỏ ra đúng vậy, nghiêm trang gật  đầu, sai Thúy nhi đi chuẩn bị cơm.

Để cứu vãn thể diện, ta lải lải nhải ghét bỏ bọn họ: “Loại chuyện này không phải nên chuẩn bị trước sao? Vì sao không lo trước đi chứ?”

Kết quả ta còn chưa dong dài xong, Thúy nhi đã bưng đồ ăn lên, xác thật người ta đã chuân bị sẵn hết rồi, chỉ là không bày ra trước mặt thôi.

Nhưng mà nhìn chỗ đồ ăn này….

Ta đang là người bệnh, không cho sơn hào hải vị, ít nhất cũng phải có gà vịt thịt cá tẩm bổ mới đúng chứ.

“Mấy món này quá thanh đạm rồi.” Ta lên án bọn họ.

“Đây là thái y nói,” Lâm An Đình nói tỉnh bơ: “Nàng phải kiêng ăn dầu mỡ cay nóng.”

Ta phát hỏa: “Tại sao ta phải nghe thái y nói, thái y quản được ta ăn cái gì sao? Ta không biết, ta muốn ăn giò kho, thịt kho tàu, gà xả ớt, cá hầm ớt!”

Ta bắt đầu lăn lội la lối.

Lâm An Đình không thèm phản ứng, hắn chỉ nhìn ta nói: “Nhưng hiện tại nàng đang có thai.”

Ta cứng đờ người.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23


Rốt cuộc ta đã là người có thai.

Nhẹ nhàng vuốt ve bụng, ta vẫn đang thấy hơi khó tin.

Lâm An Đình gắp đồ ăn vào trong chén ta nói: “Ăn khi còn nóng đi.”

Lần này ta không nói gì, ngoan ngoãn cầm đũa lên ăn.

Đúng lúc này ngoài cửa có người vào báo, Hứa Như Vân đến thăm.

Ta vội cho người mười vào.

Vừa vào thấy ta đang ăn cơm, Hứa Như Vân hơi sửng sốt.

Lâm An Đình đứng lên trước, hành lễ với ả: “Đa tạ Hứa cô nương.”

Hứa Như Vân nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp.

Hứa Như Vân không để ý tới hắn, ngược lại chuyển hướng về phía ta.

“Lần này coi huề nhau, tỷ cũng không cần quá cảm kích.”

Ta biết Hứa Như Vân đang nói đến chuyện gài bẫy ta rồi lại cứu ta.

Tuy đó là sự thật, nhưng thái độ này nhìn thế nào cũng khiến người ta phát hỏa.

Ta nhăn mày lại, Lâm An Đình nhìn ra ta đang bất mãn, ngồi trở lại tiếp tục gắp đồ ăn cho ta nói: “Phu nhân ăn nhiều một chút, thai nhi quan trọng.”

Nghe xong Hứa Như Vân sửng sốt.

“Tỷ có thai?”

Ta đắc ý: “Không sai, sắp tới muội đây phải chuẩn bị chút lễ vật rồi.” 

Hứa Như Vân lại tiếp tục giở thói xấu, không đợi mời mà tự mình ngồi vào ghế, miệng lẩm bẩm giống như thở phảo nhẹ nhõm: “May là lúc đó ta quay lại cứu tỷ.”

Nhìn bộ dạng này của Hứa Như Vân, ta cũng không khỏi thở dài.

Cô nương này ngoài miệng như bất cần, thật ra trong lòng vẫn rất để ý.

Làm chuyện trái với lương tâm, Hứa Như Vân cũng rất bất an, khó lòng bỏ xuống được.

Lúc này Thúy nhi bưng thuốc dưỡng thai lại đây, Lâm An Đình rất tự nhiên nhận lấy, thổi thổi vài cái rồi dùng muỗng đút cho ta.

Ta đang định uống, lại bỗng nhiên nghĩ đến nay đã khác xưa.

Ở trước mặt Hứa Như Vân thân mật với hắn như vậy, có khi nào làm ả thêm khó chịu không?

Ta đang nghĩ có nên giữ khoảng cách với Lâm An Đình mỗi khi có mặt Hứa Như Vân hay không, lại nghe ả cười lạnh: “Xùy, mắc ói.”

Cái gì?!

Ta lập tức muốn bộc phát muốn đứng dậy đôi co.

Lâm An Đình giữ chặt ta: “Phu nhân đừng để ý, Hứa cô nương là đang ghen ghét chúng ta ân ái đấy mà.”

Phản ứng của phu quân làm ta được xoa dịu rất nhiều.

Nhưng trải qua một trận náo loạn này, thuốc dưỡng thai bị đổ không ít.

Ánh mắt trách cứ của ta quét về phía Lâm An Đình, hoàn toàn không cảm thấy đây chính là vấn đề do mình gây ra.

Hắn nói: “Ta đi rót thêm một chén.”

Nói rồi hắn ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn ta và Hứa Như Vân.

Cả hai đều không nói chuyện.

Kỳ thật cũng không có gì để nói, ân oán giữa chúng ta, đến hiện tại đã xong xuôi hết rồi.

Im lặng một lát, ta bỗng mở miệng.

“Ngươi có muốn là nghĩa mẫu của con ta không?”

Hứa Như Vân ngơ ngác một chút, mặt mày giãn ra, ngoài miệng lại nói: “Không muốn.” 

Ta siết chặt chiếc đũa trong tay: “Không, ngươi muốn!” =))))

Nàng còn chưa đáp lại, lúc này Lâm An Đình đã bưng thuốc đến.

Ta lại dùng giọng điệu nũng nịu nói với Lâm An Đình: “Phu quân~ Vừa rồi Hứa cô nương có nói muốn làm nghĩa mẫu của con chúng ta, nể tình muội ấy cứu ta, chúng ta đồng ý với muội ấy được không?”

Lâm An Đình đối với ta là nói gì nghe nấy: “Được.”

Hứa Như Vân lẳng lặng nhìn ta biểu diễn xong, đứng dậy nói: “Ta về đây, lần khác đến thăm tỷ sau.”

Dứt lời, không đợi ta giữ người, Hứa Như Vân lập tức bước ra ngoài.

Lúc này bỗng dưng Lâm An Đình buông chén thuốc trong tay, nói với ta: “Ta đi tiễn Hứa cô nương.”

Ta ngẩn người ra.

Đây là tình huống ta không nghĩ tới.

Có điều ta cũng chẳng nói thêm gì, chỉ gật đầu.

Nhìn hắn ra ngoài, trong lòng ta lại tò mò, không biết vì sao hắn bỗng dưng muốn tiễn Hứa Như Vân đi.

Tuy nói khách rời nhà, chủ nhà đưa tiễn là hết sức bình thường, nhưng Hứa Như Vân là cô nương chưa xuất các, Lâm An Đình tiễn đi chỉ sợ là… hơi bất tiện.

Ta thầm đoán già đoán non, lúc này Thúy nhi từ ngoài cửa tiến vào, mặt mày hớn hở không chút che giấu nói: “Phu nhân, Huệ Bình công chúa cho người tặng rất nhiều đồ bổ lại đây!”

Ta thất thần gật gật.

Thúy nhi không nhận thấy tâm trạng của ta bất thường, tiếp tục hí hửng nói: “Cũng may phu nhân tỉnh dậy rồi, lúc người chưa tỉnh, không biết gã sơn tặc bắt được trong rừng kia nói cái gì, mà sắc mặt của tướng quân như muốn giết người luôn vậy.”

Người nói vô tâm, người nghe có ý.

Ta bắt lấy tay Thúy nhi vội hỏi: “Cái gì trong rừng? Người nào?”

Thúy nhi nói: “Nghe nói tướng quân bắt được một gã đầu đầy máu trong rừng, là người đã bắt cóc tiểu thư, tiểu thư yên tâm, hắn đã bị tướng quân tống giam rồi.”

Ta bừng tỉnh.

Lúc này mới nhớ tới còn có gã kia.

Nói như vậy, vì sao Lâm An Đình muốn nói chuyện riêng với Hứa Như Vân, ta đã hiểu rồi.

Nghĩ vậy, trong lòng ta cảm thấy vô cùng ấm áp.

Thì ra, không chỉ có Hứa Như Vân giao quyền quyết định vụ việc đó cho ta, mà cả Lâm An Đình cũng vậy.

Dù hắn đã giải được nội tình phức tạp trong đó, cũng có phán đoán của bản thân, nhưng vẫn chờ ta tỉnh lại nghe ta nói trước, để ta đưa ra lựa chọn cuối cùng.

Hiện tại, ân oán giữa cả ba người chúng ta, xem như đã thực sự được hóa giải.

Ta vuốt ve chiếc bụng còn bằng phẳng của mình.

Chuyện phát sinh về sau, trong sách không có ghi lại, đây sẽ là câu chuyện thuộc về riêng ta.

-
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom