Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Tạm Biệt Từ Tương Lai - Ngụy Mãn Thập Bát Toái

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Tạm Biệt Từ Tương Lai - Ngụy Mãn Thập Bát Toái

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
915,440
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Tạm Biệt Từ Tương Lai - Ngụy Mãn Thập Bát Toái

Tạm Biệt Từ Tương Lai - Ngụy Mãn Thập Bát Toái
Tác giả: Ngụy Mãn Thập Bát Toái
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tên truyện: 来自未来的道别- Tạm Biệt Từ Tương Lai

Tác giả: Ngụy Mãn Thập Bát Toái

Số chương: 13 chương 

Thể loại: Hiện đại, xuyên không 

Chuyển ngữ: Thu Vũ Miên Miên

Giới thiệu

Người con trai mà tôi yêu nhất chết ở độ tuổi cực kỳ tươi đẹp.

Vì vậy tôi trở lại hai mươi năm trước, cố gắng hết sức để mang lại một tia hy vọng cho anh.

Cố Tri Nhàn, nói ra có thể anh không tin, nhưng em là vợ tương lai của anh.

Cố Tri Nhàn, anh của tương lai là một người rất tốt, rất lương thiện.

Cố Tri Nhàn, tương lai chúng ta sẽ có một đứa con rất đáng yêu, mắt giống anh, còn lông mày thì giống em.

Vậy nên anh đừng từ bỏ bản thân, được không?

Chàng trai tôi yêu tin tưởng tôi, chuông mười hai giờ sắp vang lên, tôi phải đi rồi.

Xin lỗi, em đã lừa anh.

Em không phải vợ anh.

Tương lai chúng ta sẽ không gặp lại nhau.
 
Chương 1


Lúc tôi tìm được Cố Tri Nhàn mười tám tuổi, anh đang chuẩn bị tự sát.

Tôi vội vàng tiến lên ôm chặt cánh tay anh: “Bảo bối! Đừng nhảy!”

Anh vung cánh tay nhưng vẫn không thể thoát khỏi tôi, giọng nói lạnh lùng: “Đừng xen vào việc của người khác.”

Tôi ho nhẹ một tiếng, ngẩng đầu điềm đạm đáng yêu nhìn anh: “Nói ra có thể anh không tin, nhưng em là vợ tương lai của anh…”

Quả nhiên, anh nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu.

Tôi nghiêm túc kể lại tỉ mỉ chuyện sẽ xảy ra sau đó: “Lần này sau khi anh nhảy sông, sẽ được người khác cứu lên rồi đưa đến bệnh viện, ba mẹ anh không quan tâm đến chuyện này, cũng không tới thăm anh lần nào, chỉ giúp đóng tiền thuốc men. Nhưng vì đuối nước nên anh đã bị tổn thương phổi, còn thường xuyên đau đầu, bởi vậy anh học được cách hút thuốc để kiềm chế nó, điều này cũng khiến cho mười năm sau anh mắc ung thư phổi.”

Nhớ tới bộ dạng ngày càng tiều tụy của anh sau khi bị ung thư, tôi bất giác tăng lực siết chặt cánh tay anh.



Cố Tri Nhàn cười nhẹ: “Vậy nên tôi của tương lai đã chết, cô là vợ tương lai cố tình vượt thời gian để cứu tôi?”

Tôi gật đầu.

Đúng vậy.

Chỉ là tôi đã lừa anh một chút.

Tôi không phải vợ của anh.

Mà chỉ là một người yêu thầm anh mười năm.

 
 
Chương 2


“Dì à, cho dù xuất phát từ lòng tốt thì dì cũng không cần bịa ra lời nói dối vụng về như vậy đâu.”

Cố Tri Nhàn dời tầm mắt, gió đêm thổi loạn tóc anh, dưới ánh trăng lạnh lẽo, đôi mắt u ám của anh nhìn về nơi xa.

Đúng là tai hại mà.

Hiện giờ tôi ba mươi tám tuổi đứng trước mặt anh, cũng đủ cho anh gọi dì.

Thấy anh hình như vẫn chưa bỏ ý định nhảy sông, tôi nắm tay anh đặt lên lòng bàn tay, dùng giọng mềm mại nói: “Cố Tri Nhàn, anh đừng xúc động, được không? Anh biết không, tương lai chúng ta sẽ có một đứa con rất đáng yêu, đôi mắt giống anh, lông mày giống em.”

“Sau khi anh ra đi, một mình em không biết làm thế nào để nuôi dạy nó lớn lên, làm mẹ đơn thân rất vất vả.”

Nhưng trên thực tế, anh và vợ của anh đã từng có một đứa con, mà sau khi biết anh bị bệnh, cô ấy không may đã sảy thai.

Sau đó, căn bệnh ung thư của anh trở nên tồi tệ hơn.

Vì không muốn liên lụy vợ, anh lựa chọn ly hôn, ngoại trừ chuyển giao lại cổ phần công ty, anh còn để lại cho cô ấy một khoản tài sản lớn.

Cuối cùng Cố Tri Nhàn cũng nhận ra điều không đúng, anh nhíu mày: “Cô biết tên tôi?”



Tôi lại gật đầu, mỉm cười nói: “Anh của tương lai sẽ có một gia đình rất đầm ấm. Có một người vợ xinh đẹp và đứa con ngoan ngoãn thông minh, sự nghiệp thành công, trải qua cuộc sống mà vô số người hướng tới.”

“Cố Tri Nhàn, đó là một quãng thời gian rất tốt.”

Tôi gần như thở dài, khẩn cầu: “Cho nên… đừng từ bỏ chính mình được không?”

Có thể là do ánh mắt tôi quá nghiêm túc nên anh hơi sững người.

Nhưng sau đó anh đã tỉnh táo lại ngay, dường như anh rất hứng thú, ánh mắt quan sát tôi mang theo chút chế nhạo: “Người vợ xinh đẹp… là nói cô sao?”

Ặc.

Tôi chột dạ né tránh ánh mắt của anh: “... Em không xinh đẹp sao?”

Nụ cười trên khóe miệng anh thu lại, có chút lười nhác tựa vào lan can, quay đầu đi.

“Dì à, đừng làm loạn nữa.”
 
Chương 3


Có lẽ là biết có tôi ở bên cạnh, sẽ không để cho anh thực hiện được ý đồ nên Cố Tri Nhàn từ bỏ ý định nhảy sông, cất bước đi xuống cầu.

Tôi đi theo sau anh.

Trời đầu thu hơi lạnh, chàng trai phía trước một thân áo mỏng, càng lộ vẻ gầy gò cô đơn.

Tốt quá.

Lúc này anh vẫn còn khỏe mạnh.

Trong những năm tháng cuối cùng của cuộc đời anh, Cố Tri Nhàn ngày càng suy yếu, anh cạo sạch tóc vì hóa trị, người đàn ông cao một mét tám mươi ba gầy đến mức chưa tới chín mươi cân.

Đến cuối cùng, vì xương đổi vị trí nên xương cốt toàn thân anh yếu đến mức giống như một cái cây khô mục nát bị sâu mọt, xoay người cũng cần phải cẩn thận từng li từng tí dưới sự giúp đỡ của tôi, sợ hơi dùng sức một chút thì xương sẽ gãy mất.

Ung thư đau bao nhiêu, lượng thuốc giảm đau không ngừng tăng lên bấy nhiêu, nó luôn làm cho anh khó ngủ cả đêm, thậm chí anh còn lo lắng vì quá đau đớn, có thể sẽ không tự chủ được phát ra tiếng rên, như thế sẽ đánh thức tôi, vậy nên anh cố gắng kiềm chế.

Nhưng anh mới hai mươi tám tuổi thôi.

Không nên như vậy.

Khi thu dọn đồ đạc cho anh, tôi phát hiện ra nhật ký của anh.

Từ hồi tiểu học, anh đã có thói quen viết nhật ký.

Bởi vì từ nhỏ quan hệ giữa ba mẹ không hợp, họ hay cãi vã, chiến tranh lạnh, thậm chí ẩu đả lẫn nhau, giận chó đánh mèo và bỏ mặc anh trong một khoảng thời gian dài.



Vì thế năm ấy, khi kỳ thi đại học kết thúc, Cố Tri Nhàn mười tám tuổi biết được bà lão hàng xóm bên cạnh, người duy nhất yêu thương anh đã qua đời, mà ba mẹ vì không muốn ảnh hưởng kỳ thi của anh nên không thông báo cho anh, ngay cả gặp mặt lần cuối cũng không thể gặp được.

Mà chú chó con anh nhận nuôi cũng không thấy đâu, hỏi kỹ mới biết được là bị ba mẹ chê bẩn nên vứt bỏ nó.

Anh để bụng đói tìm một ngày một đêm, cuối cùng tìm được t.h.i t.h.ể của nó trong đống rác bên bờ sông.

Cố Tri Nhàn ôm t.h.i t.h.ể chó con bẩn thỉu về nhà, lại nhìn thấy mẹ đã thu dọn hành lý xong, dùng giọng điệu lạnh lùng báo cho anh biết, lúc trước anh còn nhỏ, không thể rời xa ba mẹ, bây giờ anh đã mười tám tuổi, có thể tự lập được rồi.

Sáng nay, bà ta và ba của anh đã đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn.

Mẹ anh chán ghét nói: “Bây giờ thằng cha kia của mày đã vui mừng hớn hở chạy theo con tiểu tam rồi.”

Mẹ kéo vali rời đi, trước khi đi còn nói cho anh biết, bà ta để một vạn tệ trên bàn, đó là tiền học phí và tiền sinh hoạt của anh, sau này thiếu tiền thì tìm ba của anh đòi, bà ta đã tận tình tận nghĩa lắm rồi.

Bị đả kích liên tiếp khiến Cố Tri Nhàn cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, sau khi mai táng chó con xong, anh quyết định nhảy sông tự sát, chính chuyện đó đã ngầm gieo tai họa cho căn bệnh ung thư phổi sau này.

Đó là lý do tại sao anh bị bệnh ở tuổi trung niên.

Cỗ máy thời gian có thể quay ngược thời gian nhiều nhất là hai mươi năm, chỉ có thể đưa tôi trở lại ngày anh tự sát.

Lần này, tôi sẽ cản anh lại.

 
 
Chương 4


Không biết đi bao lâu, Cố Tri Nhàn chậm rãi mở miệng: “Dì à, dì định đi theo tôi tới khi nào? Tôi báo cảnh sát đấy nhé.”

“Đợi tới lúc anh không muốn c.h.ế.t nữa.”

Vẻ mặt tôi kiên định: “Em muốn đợi ở đây ba ngày.”

Cố Tri Nhàn im lặng vài giây, không biết tại sao đột nhiên bật cười, dừng bước chờ tôi đi tới bên cạnh anh.

Ánh sáng xanh của mặt trăng rơi trên đỉnh đầu anh, khiến khuôn mặt của anh có chút cảm giác hiu quạnh vỡ nát: “Không phải cô nói, cô là vợ tương lai của tôi à?”

Anh tin hả?

Hai mắt tôi sáng ngời: “Đúng!”

Anh nhàn nhạt nở nụ cười: “Vậy cô có thể nói cho tôi biết, cô thích cái gì ở tôi không?”

Trong giọng nói lộ ra vẻ châm chọc, lại mơ hồ xen lẫn chút hy vọng khó có thể thấy được.

Trải qua quãng thời gian dài bị ba mẹ bỏ mặc và chán ghét mà vứt bỏ, điều đó khiến anh không tin rằng sẽ có người thích kiểu người như anh.

Lồng n.g.ự.c giống như bị gì đó hơi đau nhói, tôi nhìn anh: “Anh của tương lai ấy à, sẽ kéo cún con sắp ngã xuống vũng nước vào lòng để tránh mưa; sẽ nhịn ăn nhịn xài một tháng tiền lương để chữa bệnh cho nó; cũng sẽ mua cả xe đậu cho bà lão trong trời mưa.



Rõ ràng khi còn bé bản thân anh bị chìm trong nước, vì thế liên tục gặp ác mộng, nhưng nhìn thấy người vô tình rơi xuống nước, anh vẫn sẽ không chút nghĩ ngợi nhảy xuống mà cứu cô ấy.”

Tôi không nói cho anh biết, tôi chính là cô gái được anh cứu lên.

Tôi cực kỳ nghiêm túc nói: “Anh của tương lai là một người rất lương thiện, rất tốt bụng.”

“Vì bản thân đã từng chịu đau chịu khổ, vậy nên đã tài trợ cho hơn một nghìn học sinh có gia cảnh nghèo khó, sau đó còn quyên góp hơn mười triệu cho trường cũ, thiết lập học bổng đặt theo tên anh.”

Cố Tri Nhàn nhìn tôi, không lên tiếng.

Nhưng tôi nhạy bén phát hiện ra trên cổ anh đã nổi lên một mảng ửng hồng.

Tôi mỉm cười, nghiêng đầu nhìn anh: “Bởi vì anh tốt như vậy, nên em mới thích anh.”

Anh không được tự nhiên nghiêng đầu lên.

“Chúng ta quen biết qua quan hệ hữu nghị, anh thật sự rất lạnh lùng, em phải xin phương thức liên lạc của anh tận hai lần anh mới cho em, ngay cả người tỏ tình cũng là em.”

Những điều này đều là do tôi nghe nói.

Khi còn học đại học Cố Tri Nhàn là nhân vật gọi mưa gọi gió, năm đó, chuyện anh được hoa khôi khoa Báo chí theo đuổi được truyền đi xôn xao.

Cũng vào lúc đó, tôi đã hoàn toàn hết hy vọng.



“Anh là một người bạn trai rất có trách nhiệm, sẽ ghi kỳ kinh nguyệt của em vào sổ, biết em qua loa nên sẽ chuẩn bị khăn và socola trước cho em, em đau bụng kinh nổi giận lung tung, anh cũng chưa từng trách em lần nào. Chúng ta cùng nhau leo núi theo câu lạc bộ, vì đùa giỡn mà hai người chúng ta bị ngã, anh cõng em cả đường, lúc trở về em mới phát hiện trên người anh có vài chỗ xanh tím, đầu gối bị cọ chảy máu, nhưng lại không nói tiếng nào.”

Tôi cười nhưng mắt lại tràn ngập nước.

Lúc ấy tôi cũng ở đó, nhưng tôi không phải là nhân vật chính.

Hôm ấy, tôi nhìn anh cẩn thận cõng cô gái kia lên lưng, cõng cả đường không biết mệt, nam nữ trẻ tuổi ngoại hình đẹp đẽ, trông vô cùng xứng đôi.

Hoàng hôn dần dần chìm xuống phía tây, vùi lấp ánh chiều tà và nỗi mến mộ chua xót của tôi.

Nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn làm một người đứng bên ngoài quan sát tình yêu của bọn họ.

Ánh mắt Cố Tri Nhàn nhìn tôi hơi khác, anh hỏi: “Cô tên gì?”

Tôi từ từ mở miệng nói: “Đồng Hi.”

Đồng Hi là tên vợ tương lai của anh.

 

        
 
Chương 5


Tôi và Cố Tri Nhàn đến phố ẩm thực.

Gần mười hai giờ, phố ẩm thực vẫn còn đèn đóm sáng trưng, thực khách tấp nập không dứt.

Tôi sờ sờ bụng: “Em đói bụng rồi, anh ăn cơm với em được không?”

Cố Tri Nhàn từ chối cho ý kiến.

Tôi kéo anh tìm một quầy hàng rồi ngồi xuống, hì hục gọi bốn món mặn và một bát canh, còn có năm cân tôm hùm.

“Tôi không có tiền trả.”

Anh liếc nhìn menu, hừ một tiếng rồi nói.

“Yên tâm đi, em cố ý chuẩn bị tiền tệ ở thời đại này của anh rồi, một bà dì như em làm sao có thể để một đứa nhỏ như anh tính tiền chứ.”

Anh bất mãn với xưng hô đứa nhỏ này, giễu cợt nhìn tôi: “Không phải cô nói mình là vợ tương lai của tôi sao? Giờ sinh thực tế còn muộn hơn tôi chứ gì?”

Lúc này có một cô bé xách giỏ trái cây qua bán trái cây và hoa, tôi làm bộ không nghe thấy anh nói chuyện. chọn một ít hoa quả và một bó hoa tú cầu xanh đưa cho anh: “Anh không thể ăn xoài và vải, ăn vào thì sẽ bị nổi mẩn đỏ, thích nhất là hoa tú cầu đúng không?”

Anh nhíu mày.

Tôi nhẹ giọng, nói tiếp: “Bởi vì hoa tú cầu có nghĩa là… mỹ mãn, đoàn tụ.”



Đây vẫn luôn là khát vọng của anh.

Cuối cùng Cố Tri Nhàn cũng không bình tĩnh được nữa, có chút gấp gáp hỏi tôi: “Sao cô biết?”

Tôi nhẹ nhàng cầm tay anh đặt trên bàn, dịu dàng bình tĩnh nói: “Anh thích ăn tôm nhất, không thích ăn thịt dê, sợ rau thơm nhất, nói rằng nó có mùi giống như đánh rắm. Anh rất sùng bái một bậc đàn anh trong giới IT, ao ước rằng có thể trở thành người giống như anh ấy, có được đội kỹ thuật của mình. Thực ra anh rất đáng yêu, khi còn bé thường xuyên một mình lén lút trốn đi lau nước mắt, nhớ ba mẹ. Mông phải của anh có một nốt ruồi, đùi trong có một vết bớt đỏ sậm…”

Đó là những gì tôi nhìn thấy khi anh bị ung thư giai đoạn cuối.

Cố Tri Nhàn bụm mặt ngắt lời: “... Đừng nói nữa!”

Tôi nhịn cười: “Còn nữa, tai phải của anh có chút chướng ngại thính giác, đó là vì…”

Tôi không nói tiếp.

Đó là vì bị ba của anh đánh.

Cố Tri Nhàn thở hổn hển kịch liệt, mắt anh đỏ ngầu, nhìn chằm chằm tôi: “Rõ ràng tôi không quen cô…”

Thức ăn được bưng lên hết đĩa này đến đĩa khác, đều là món anh thích ăn.

Trên mặt Cố Tri Nhàn tràn đầy vẻ không thể tin được.

Tôi dùng giọng nói dịu dàng nhất trong cuộc đời này nói: “Bởi vì, em là vợ tương lai của anh.”
 
Chương 6


Dường như Cố Tri Nhàn tin vài phần rồi.

Ít nhất lúc tôi đề nghị qua đêm ở nhà anh, nếu không sẽ trôi giạt đầu đường, anh ngạc nhiên nghi ngờ nhìn tôi chằm chằm một lát, cuối cùng vẫn đồng ý.

Dù sao có một số việc, anh chưa bao giờ nói hết với người khác mà viết toàn bộ trong nhật ký.

Tôi vẫn luôn không thể lén xem nhật ký của anh.

Trong nhà của anh trống rỗng, lộn xộn không chịu nổi, có lẽ anh cũng không có tâm trạng dọn dẹp.

Tôi ném quần áo bẩn rải rác vào máy giặt, giặt xong rồi phơi, đặt sách vở ngay ngắn lại trên giá sách, rửa bát đĩa chồng chất, sau khi dọn dẹp xong, mở cửa sổ, phun xịt phòng làm mát không khí.

Chậu cơm và chăn mà cún con đã từng dùng, còn có một ít đồ chơi nhỏ, tôi đều rửa và giặt sạch rồi cất vào trong rương nhỏ, tương lai lúc Cố Tri Nhàn nhớ đến nó, là có thể lấy ra xem.

Cố Tri Nhàn im lặng nhìn nhất cử nhất động của tôi, tôi đi tới đâu, anh theo tới đó.

Mắt thấy biểu cảm của anh dường như có chút khó hiểu, tôi làm như ảo thuật, móc một con ch.ó bông lông nhung ra từ sau lưng: “Có phải cái này và Tráng Tráng rất giống nhau không? Màu lông giống y như đúc, anh ấn công tắc dưới bụng nó, nó có thể hì hục bò dưới đất đấy, siêu đáng yêu!”

Tôi biểu diễn cho anh xem, cuối cùng Cố Tri Nhàn cũng bị chọc cười.



Tôi nhét cún con vào trong lòng anh, hạ thấp giọng dịu dàng nói: “Trước tiên để nó thay thế Tráng Tráng ở bên anh, sau này chúng ta sẽ nuôi một chú chó nhỏ giống như Tráng Tráng, nuôi trắng trẻo mập mạp. Nó cũng giống như Tráng Tráng, thích ăn ngô và khoai tây chiên, thích đào hố trên giường, đào hỏng mấy cái giường, chúng ta đều nói nó giống như Tráng Tráng đầu thai thành.”

Cố Tri Nhàn nhìn tôi, dưới ánh đèn vàng ấm áp, trong mắt anh dường như có chút mềm mại.

Lúc lau nhà, cái eo thoái vị cột sống của tôi có chút không chịu nổi, quay đầu ngoắc tay sai anh: “Đừng chỉ nhìn được không? Có thể đau lòng vợ của anh xíu không?”

Anh cứng nhắc nhận lấy cây lau nhà, vùi đầu im lặng không lên tiếng lau lau, chỉ có lỗ tai đỏ ửng để lộ sự luống cuống của anh.

Tôi vui vẻ nói: “Em đi tắm nha!”

Động tác của Cố Tri Nhàn bỗng nhiên dừng lại.

Tôi tắm xong thơm ngát đi ra, mặc quần áo cũ của anh: “Anh cũng đi tắm đi, tối nay ngủ sớm chút, ngày mai còn có việc.”

Anh ừ một tiếng rồi đi vào phòng tắm, ngay cả liếc nhìn tôi một cái cũng không dám.

Quấn chăn nằm trên sô pha bên ngoài, tôi cười thầm mình có tà tâm không có can đảm làm tặc, dù sao cũng là chồng của người khác.

Còn hai ngày nữa là tôi phải quay về rồi.
 
Chương 7


Tôi dẫn Cố Tri Nhàn đến nhà bà lão hàng xóm.

Chuyện mà anh hối hận nhất trong tương lai chính là không thể nhìn thấy bà ấy lần cuối cùng, cũng không thể đi đến viếng thăm vào ngày tang.

Con cái của bà ấy đều dốc sức làm việc ở bên ngoài nên trong lòng vô cùng cô đơn, bà ấy coi Cố Tri Nhàn như cháu ruột mà yêu thương, nguyện vọng lớn nhất trước khi mất chính là Cố Tri Nhàn có thể đậu được một trường đại học tốt, sau này sẽ có tiền đồ lớn.

Trong nhật ký của Cố Tri Nhàn ghi lại tuổi thơ cô độc của anh, ba mẹ cãi vã suốt ngày, hai người đều ngoại tình, không có tâm trạng để ý đến anh.

Nhờ có bà lão hàng xóm tốt bụng nên anh không bị bỏ đói nữa, anh có cơm ăn, không còn mặc quần áo bẩn thỉu bốc mùi bị giáo viên và bạn bè trong trường bóp mũi ghét bỏ.

Anh cảm nhận được mùi vị tình thân ở bà lão hàng xóm.

Sau đó bà ấy qua đời, ngay cả gặp mặt lần cuối anh cũng không thể gặp được.

Gia đình đó đã chuyển đi từ lâu, cánh cửa đó cũng vĩnh viễn khép lại với anh.

Anh quỳ trước cửa khóc ba ngày.

Ba ngày sau, đi ngang qua bờ sông thì đột nhiên có ý định tự sát trong đầu.



Tôi không thể để cho anh năm của mười tám tuổi ôm lấy tiếc nuối như vậy.

Trong tang lễ, Cố Tri Nhàn quỳ rất lâu trước di ảnh bà lão hàng xóm, từng giọt nước mắt rơi trên mặt đất, khóc đến mức gân xanh trên trán nổi lên, làm cho người nhà rất cảm động, tiến lên vây một vòng an ủi anh.

Sau khi tang lễ kết thúc, người nhà của bà lão đưa cho anh một mặt dây chuyền ngọc Phật, có lẽ do chủ nhân trước đeo quá lâu, chất ngọc đã hơi ngả vàng:

“Trước khi lâm chung, bà nội từng dặn nhất định phải đưa cho con, cảm ơn con đã làm bạn cùng bà ấy lúc tuổi già, để cho bà ấy không quá mức cô đơn ở quãng đời còn lại. Hi vọng ngọc Phật này có thể phù hộ cho con vào một trường đại học tốt, chí hướng cao xa, tiền đồ như gấm.”

Cố Tri Nhàn nhận lấy, trân trọng ôm vào lòng rồi cúi chào họ.

Trên đường ngồi tàu về nhà, Cố Tri Nhàn đột nhiên hỏi tôi: “Tôi của tương lai… rất yêu cô sao?”

Giọng của anh rất nhẹ, ánh mắt dịu dàng rơi vào trên người tôi.

Tôi cười: “Tất nhiên rồi.”

Cố Tri Nhàn của tương lai mang toàn bộ tình thân thiếu thốn bù đắp cho Đồng Hi, nhất là sau khi cô ấy mang thai, anh càng bảo vệ cẩn thận, săn sóc đầy đủ.

Ngực tôi đột nhiên trở nên chua xót, tôi hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc xuống, nghiêng đầu cười nhìn anh: “Sao thế? Bắt đầu tin em rồi sao?”

Cố Tri Nhàn quay đầu, nhắm mắt lại không nói gì.



Anh ấy vẫn luôn ngoài lạnh trong nóng như vậy.

Tôi nhớ tới anh của mười năm sau, sau khi tôi chăm sóc anh ngày đêm rất lâu, anh đột nhiên mở miệng hỏi tôi: “Lý Yên, có phải em thích anh không?”

Tôi quay mặt đi, không dám trả lời anh.

Anh nở nụ cười: “Xem ra là rất thích, nhìn bộ dạng bây giờ của anh mà vẫn còn đỏ mặt.”

Tôi nắm chặt lòng bàn tay, lấy hết dũng khí: “Nếu như lúc ấy em tỏ tình với anh, anh sẽ thích em chứ?”

Anh nhìn tôi một hồi, ánh mắt có chút phức tạp.

Một lúc lâu sau, câu nói từ miệng anh khiến tim tôi lạnh lẽo, tia hy vọng cuối cùng cũng bị vụt tắt: “Sẽ không.”

Ngay sau đó anh thở dài nói: “Vậy nên… Đừng nhớ mãi không quên anh nữa, mau kết hôn đi.”

Trong khoảnh khắc hấp hối, anh nhẹ nhàng tựa đầu vào vai tôi, hơi thở yếu ớt: “Lý Yên, nếu như… Anh nói là nếu như, có kiếp sau, sẽ đến lượt anh đến tìm em.”

Cố Tri Nhàn, chúng ta không có kiếp sau.
 
Chương 8


Có lẽ do bi thương đã qua, Cố Tri Nhàn đã trải qua quá nhiều chuyện nên sốt cao.

Hai má anh đỏ bừng, môi trắng bệch không có chút màu sắc nào, anh không ngừng ho khan, còn tôi thì bận trước bận sau nấu cháo đút thuốc cho anh.

Một người bình thường rất rụt rè, lúc bị bệnh lại chui thẳng vào lòng người ta, tôi vừa đi thì anh tỉnh ngay, mở to hai mắt phủ kín tơ m.á.u nhìn tôi chăm chú, tôi đi tới đâu anh nhìn tới đó.

Mười năm sau anh cũng vậy, cực kỳ đau đớn cũng kéo tôi không buông, ép người mù nhạc như tôi hát lạc điệu cho anh nghe, anh vừa nghe vừa nhịn cười, còn tôi thì tức giận vừa đau lòng vừa xấu hổ.

Cố Tri Nhàn mơ màng thì thầm gọi tên bà nội trong miệng.

Tôi thay khăn mặt lạnh cho anh, đút nước, sau đó anh hơi mở mắt ra, nói nhỏ: “Vợ ơi…”

Sau khi tỉnh táo anh lại không muốn thừa nhận.

Chúng tôi cùng nhau đi siêu thị, mua đồ ăn, tôi một mực kéo cánh tay Cố Tri Nhàn, anh ghét bỏ hất ra rồi đi theo tôi.

Đến nơi đông người, tôi lại tự giác nới lỏng.

Cố Tri Nhàn nghi hoặc hỏi: “Vừa nãy chẳng phải rất mặt dày sao? Sao bây giờ lại xấu hổ rồi?”

Vẻ mặt tôi cầu xin: “Em lo lắng bị người ta hỏi… Con của cô ngoan ghê, còn đi ra ngoài mua đồ ăn với cô nữa, bao nhiêu tuổi rồi thế?”



Cố Tri Nhàn cười không ra tiếng, khoác tay lên vai tôi: “... Ngốc muốn chết.”

Sau đó, đổi lại là anh ôm tôi.

Tôi nhanh chóng mua nguyên liệu nấu ăn và đồ dùng sinh hoạt xong, vô cùng lo lắng trở về nhà.

Ăn cơm xong thì trời đã tối.

Chúng tôi ngồi trên ghế ở ban công hóng gió, nghe tiếng quảng cáo phát ra từ TV, trên bệ cửa sổ có đầy chậu cây xanh, đôi khi thoang thoảng mùi thơm của quần áo đã được giặt sạch, cùng với trà cũ giải ngấy sau khi ăn xong, gom lại thành một trong ngàn ngọn đèn, từng ngọn từng ngọn lan ra đến cuối thành phố nhỏ.

Cố Tri Nhàn chỉ muốn thế thôi.

Đôi mắt của thanh niên tuấn tú có chút cảm xúc khó tả, anh hỏi tôi: “Tương lai… Bao lâu chúng ta mới gặp nhau?”

Tôi hơi sửng sốt, mím môi, mỉm cười đáp lời anh: “Còn hai năm nữa, anh sẽ gặp được em.”

"Cô tên Đồng Hi, đúng không?”

Tôi gật đầu.



Thái độ của anh đột nhiên trở nên có chút nghiêm túc: “Tôi nhớ kỹ rồi.”

Tôi vẫn mỉm cười đáp lại: “Ừm.”

Xin lỗi Cố Tri Nhàn, em đã lừa anh.

Nhưng không sao, anh sẽ không nhớ mặt em đâu.

Căn cứ vào quy tắc do cỗ máy thời gian định ra, vì để loại bỏ dấu vết do người xuyên không để lại, giảm bớt ảnh hưởng đối với thời không của tương lai.

Trong tương lai, chúng ta sẽ không gặp lại nhau.

Em cũng sẽ không còn xuất hiện trong quỹ đạo cuộc đời anh nữa.

Mà vì bị quy tắc khống chế, anh cũng sẽ dần dần quên đi dáng vẻ của em, trong trí nhớ của anh, em chỉ là một cái bóng mơ hồ, giống như một giấc mơ hão huyền.

Anh của tương lai, cho dù gặp thoáng qua em bao nhiêu lần đi nữa, cũng sẽ không nhớ rõ bộ dạng của em.

 

   
 
Chương 9


Năm nhất đại học, tôi vô tình rơi vào hồ nhân tạo của trường.

Vì là khu trường cũ bỏ hoang nên vốn dĩ không có ai đi qua.

Hơn nữa gần đây trời mưa liên tiếp, mực nước dâng lên rất cao, bởi vì quá lâu không có ai quản lý nên chất nước đục ngầu xanh mét, mọc ra một lượng lớn tảo xanh, mặt nước còn trôi nổi rất nhiều rác.

Mùa đông, nước hồ lạnh thấu xương, nó điên cuồng tràn vào trong miệng và mũi tôi.

Tôi đập nước lung tung, định bắt lấy gì đó để nổi lên mặt nước, ngay cả vài tiếng kêu cứu liên tiếp đều bị nước nhấn chìm, nước lần lượt tràn qua đỉnh đầu, cơ thể của tôi cũng dần dần không còn sức lực nữa.

Tôi không khỏi bắt đầu hối hận, tại sao tôi lại đến đây một mình, làm gì có đôi trai gái nào hẹn hò ở một nơi như thế này chứ.

Đến đây còn chưa tính, tại sao tôi lại phải ngốc nghếch đi vớt con mèo kia.

Lần này thì hay rồi, con mèo kia vừa gào lên thảm thiết vừa bơi lên bờ, móc vào những khe hở giữa những tảng đá rồi mạnh mẽ bò lên, tiếp theo lập tức vẫy nước trên người rồi chạy nhanh như chớp, còn tôi lại sắp c.h.ế.t ở đây.

Tôi sẽ không bao giờ làm chuyện ngu ngốc này nữa.

Ngay lúc tôi tuyệt vọng, Cố Tri Nhàn đi ngang qua ném ba lô, nhảy xuống cứu tôi.



Anh kéo tôi lên bờ, làm biện pháp cấp cứu, sau đó cõng tôi đến phòng y tế của trường.

Tôi ngất đi, khi tỉnh lại thì anh đã đi rồi, chỉ có anh trai ở bên cạnh tôi.

Tôi tìm bác sĩ hỏi tên và số điện thoại của anh, thấp thỏm muốn thêm WeChat của anh để cảm ơn, hơn nữa còn muốn mời anh ăn cơm.

Nhưng anh lại khéo léo từ chối: Tiện tay thôi, không cần đâu.

Sau đó tôi không còn tìm được cơ hội để liên lạc nữa.

Tôi đã xóa cậu trai trước đó trêu đùa tôi, sức chú ý không tự chủ được chuyển sang ân nhân cứu mạng.

Tôi phát hiện ra anh rất lương thiện nhưng hình như kinh tế của anh có chút khó khăn, anh cầm không ít học bổng, toàn bộ thời gian ngoài giờ học đều dùng để làm việc vặt, thời gian trôi qua vẫn thảm như vậy.

Cho dù như thế, anh vẫn sẵn lòng dùng một tháng tiền lương chữa bệnh cho chó hoang nhặt được.

Đúng lúc anh trai tôi đang làm một hạng mục chip cảm biến gì đó, gần đây anh ấy rất đau đầu, “thủ lĩnh” của đội từ bỏ thử thách, có lẽ là thật sự hiểu rõ tầm quan trọng của mình, anh tôi không hề sợ hãi, kiêu ngạo đi tìm người lấp vào chỗ trống này.

Tôi đột nhiên nhớ tới chuyên ngành của Cố Tri Nhàn là cái này, hình như anh còn lấy được bản quyền sáng chế phát minh gì đó.



Kết quả là, quả nhiên anh không phụ kỳ vọng của tôi, sau khi gia nhập đội của anh tôi, anh đã tỏa sáng rực rỡ, khi hạng mục thành công thu được tiền, anh cũng nhận được hai mươi vạn tiền thưởng.

Khi tổ chức bữa tiệc ăn mừng, anh trai tôi đã kéo tôi đi đến đó.

Trong bữa tiệc, tôi căng thẳng lạ thường, căng thẳng đến nỗi môi run rẩy, ngay cả nụ cười cũng lộ ra vẻ bất an.

Anh trai thần bí hỏi anh: “Cậu còn nhớ em gái tôi không?”

Anh nhận ra tôi, mỉm cười với tôi: “Nhớ rõ, nhóc ướt sũng.”

Nghe vậy gò má tôi nóng lên.

“Em ấy vẫn rất cảm kích cậu, hạng mục chip cảm biến của tập đoàn DF cũng là do em ấy tiến cử cậu, khen cậu hết lần này đến lần khác đấy.”

Anh đứng dậy mời rượu tôi, khách sáo đến mức gần như xa cách: “Bây giờ có lẽ anh nên cảm ơn em.”

Sau đó, anh có bạn gái.

Vậy là chúng tôi không còn cơ hội nữa.
 
Chương 10


Có lẽ là biết tôi sắp rời đi, Cố Tri Nhàn nằm trên sô pha cũ bên cạnh tôi, hỏi tôi rất nhiều vấn đề mà không biết mệt.

“Em nói tương lai của chúng ta có một đứa con, là con trai hay con gái thế?”

“Chuyện này phải giữ bí mật rồi.”

Dù sao tôi cũng không biết.

“Chúng ta kết hôn được mấy năm?”

“Hai năm.”

Anh nhíu mày: “Mới hai năm.”

“Ừm, trong lúc đó chúng ta chia tay, em ra ngoài bốn năm. Sau khi trở về, em phát hiện anh vẫn luôn chờ em, vì vậy chúng ta kết hôn.”

Anh nở nụ cười: “Thì ra anh si tình như vậy.”

“Đúng thế.”

Tầm nhìn tôi đột nhiên có chút mơ hồ như có thứ gì đó muốn chảy ra, tôi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Si tình đến mức không có nữ sinh nào dám đến gần.”



Năm thứ ba Đồng Hi rời đi, tôi từng thử bày tỏ tấm lòng với Cố Tri Nhàn, nhưng dường như anh vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc thất tình, thái độ đối với việc này vô cùng hờ hững và lạnh nhạt.

Sau vài lần thăm dò, đáp án đưa ra khiến tôi hoàn toàn sốc.

“Lúc anh c.h.ế.t mới hai mươi tám tuổi? Vậy bây giờ em bao nhiêu tuổi?”

“Ba mươi tám.”

Anh khựng lại vài giây: “Vậy nên em đã đợi anh mười năm.”

Tôi gật gật đầu: “Mười năm sau, cỗ máy thời gian đã được nghiên cứu và phát triển.”

Có một số chuyện tôi không nói với anh.

Thật ra trong tương lai, cỗ máy thời gian vừa mới được phát minh ra thì đã bị niêm phong rồi.

Vì anh trai muốn tôi được giải sầu nên đã lợi dụng quyền hạn bỏ ra nhiều tiền để cho tôi có tư cách trải nghiệm.

Giọng Cố Tri Nhàn trở nên khàn khàn: “Đáng không?”



“Đương nhiên là đáng.”

Xích đu chậm rãi lắc lư vang lên tiếng kẽo kẹt dưới thân, gió đêm nay thổi khiến người khác vô cùng thoải mái, và cả ký ức của quá khứ cũng theo cơn gió này mà đến: “Có một buổi tối, có lẽ là khoảng chín đến mười giờ, cô bạn thân sống ngoài khuôn viên trường của em thất tình nên đã rủ em đến ở cùng cô ấy. Nhà của cô ấy ở trong ngõ nhỏ, có một đoạn đường rất tối, vừa tối vừa ngoằn ngoèo, em đi tới đi lui thì phát hiện có hai người đàn ông bám đuôi em.”

“Em rất sợ, chỉ có thể cầm điện thoại giả vờ gọi điện cho ba em, khi đó anh còn chưa biết em, yên lặng đi cách em một bước, cho đến khi em được bạn thân tới đón, anh nhìn theo bọn em vào sân khóa cửa rồi mới rời đi. Nhưng bạn thân của em đã nhận ra, cậu ấy lén lút nói cho em biết rằng anh rất đẹp trai, khi đó em đã cảm thấy anh thật sự là một người tốt.”

Tô kể cho anh nhiều như vậy nhưng chỉ có chuyện này là thật sự xảy ra giữa tôi và anh.

Lúc đó, anh đã cứu mạng tôi ở hồ nhân tạo trong khuôn viên trường cũ.

Chỉ là chắc anh đã quên rồi.

Tình cảm không nói được thành lời, không ngờ lại có một ngày tôi có thể nói trước mặt cho anh biết.

Cố Tri Nhàn cúi đầu, rất chăm chú nghe tôi nói.

Trong ánh mắt anh nhìn tôi mang theo chút dịu dàng nhỏ nhặt.

“Có thể đó chỉ là một chuyện nhỏ.”

“Nhưng đối với em mà nói thì không phải như thế.”
 
Chương 11


Tôi ngủ rất lâu.

Giấc ngủ này vô cùng sâu, là giấc ngủ yên ổn nhất trong mười năm qua.

Khi tỉnh lại đã là hoàng hôn.

Tôi chợt nhớ ra.

Hôm nay là ngày cuối cùng.

Qua đêm nay, tôi sẽ rời đi.

Nhưng Cố Tri Nhàn lại không ở trong phòng.

Tôi không có điện thoại của anh, ở nhà đợi anh một tiếng, trời tối đen mà anh vẫn chưa về.

Nhà của anh ở một tiểu khu cũ, bên cạnh là phố thương mại, có hai đến ba khách sạn mở hai bên, còn lại đều là tiệm rửa chân và mát xa, có những người phụ nữ trang điểm đậm ngồi sau rèm cửa.

Con đường này rất tối, không sáng bằng những nơi khác, kèm theo tiếng ồn ào như có như không, tôi đi vào sâu trong đường phố.



Đột nhiên thấy Cố Tri Nhàn đánh nhau với mấy thiếu niên quỷ quái.

Nói chính xác hơn là  anh đang bị đánh.

Đối phương ỷ người đông thế mạnh, xô đẩy, nhục mạ, đ.ấ.m đánh, quá đáng hơn là còn có người nhảy lên đạp anh.

Tôi thấy có một tên côn đồ không biết nhặt được một chai bia ở đâu, vung lên định đánh vào đầu anh.

Trong lòng tôi tức giận vô cùng, gào lên rồi tiến tới chắn trước mặt anh, đỡ thay anh.

Cái đập này khiến tôi vỡ đầu chảy máu, mấy nhóc côn đồ chưa lớn tuổi nhất thời ngẩn người.

Máu tươi chảy xuống theo mặt tôi, tôi ôm đầu, cố gắng lấy uy nghiêm của người trưởng thành ra: “Tôi là dì nhỏ của Cố Tri Nhàn, vừa nãy tôi đã báo cảnh sát rồi, còn lấy điện thoại ghi lại hành vi xấu của mấy đứa, mấy đứa xem đi, nếu tôi xảy ra chuyện không hay, dù thế nào cũng phải để lại một án tiền sử, để cho con của mấy đứa đều không thể thi đỗ công.”

Rốt cuộc vẫn là mấy đứa nhóc, bọn họ bị hù giật mình rồi bỏ chạy.

Tôi quay người lại.

Dưới ánh trăng, khuôn mặt Cố Tri Nhàn trắng bệch.

Anh nhanh chóng bế tôi lên xe điện của anh, chạy như bay đưa tôi đến bệnh viện gần đó.



Đám nhóc thối kia cũng tàn nhẫn thật, vết thương trên trán tôi bị khâu năm đến sáu mũi, đau đến mức khiến tôi nhe răng trợn mắt.

Sắc mặt Cố Tri Nhàn nghiêm túc đến mức dọa người: “Sau này em có thể đừng liều lĩnh vậy không?”

Tôi cười cười với anh: “Sao nào, em phá tướng thì anh không cần em nữa hả?”

Anh vội vàng nói: “Đương nhiên là không rồi.”

Tôi vẫn còn đang cười.

Anh lại ngượng ngùng nhìn tôi: “Em là con gái, đánh nhau là chuyện của con trai.”

Haha.

Lời của Cố Tri Nhàn năm mười tám tuổi ngây thơ đến mức có chút tâm tình.

Không sao đâu Cố Tri Nhàn, anh cũng đã cứu em mà.

Em cũng phải trả ơn chứ.
 
Chương 12


Tôi hỏi anh những người đó là ai, tại sao lại đánh anh.

Anh nói là  người trước kia mà anh đã từng đắc tội ở trường cấp ba, lần này thấy anh lạc đàn nên vây đánh.

Phả i rồi, Cố Tri Nhàn năm mười sáu tuổi còn từng làm trùm trường mà.

“Trễ vậy rồi anh ra ngoài làm gì?”

Tôi kỳ quái hỏi.

Cố Tri Nhàn lấy một cái kẹp tóc bươm bướm được đóng gói tinh xảo từ túi ra, chỉ chỉ trên đầu tôi: “Kẹp tóc của em rơi rồi, anh muốn đến trung tâm thương mại mua cho em một cái…”

Tôi hơi kinh ngạc lại có chút xúc động.

Chuyện mà ngay cả tôi cũng không chú ý tới mà anh lại để ý.

Chỉ có điều cái gu thẩm mỹ này đúng là quê mùa.

Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường bệnh viện.

Không còn bao lâu nữa… Tôi phớt lờ lời khuyên của bác sĩ, đưa Cố Tri Nhàn ra khỏi bệnh viện.

Đường dành riêng cho người đi bộ ở thành phố nhỏ này vẫn còn rất náo nhiệt.



Cố Tri Nhàn có chút lo lắng: “Đầu của em…”

Tôi chỉ vào hai con ma nơ canh được trang trí trong tủ kính của một cửa hàng quần áo, nghiêng đầu nhìn chăm chú vài giây, nhẹ giọng hỏi: “Em muốn thử với anh, được không?”

Vành tai Cố Tri Nhàn đỏ lên, anh mím môi, vẫn kéo tôi đi vào.

Coi như là tâm tư thầm kín của tôi đi, tôi muốn mua đồ cặp với anh.

Dù sao thì… sớm muộn gì anh cũng sẽ quên tôi thôi.

Suy cho cùng tôi cũng đã hơn ba mươi tuổi, mà Cố Tri Nhàn mới là bộ dạng học sinh cấp ba, lúc tính tiền, nhân viên bán hàng cùng nhìn chúng tôi bằng ánh mắt là lạ.

Tôi trêu chọc: “Hình như cô ấy coi em là phú bà bao nuôi anh rồi.”

Cố Tri Nhàn không có phản ứng đặc biệt gì, chỉ mở miệng nói: “Đây là vợ tôi.”

Khụ, nhóc con c.h.ế.t tiệt.

Mặt già của tôi đỏ lên.

 

    
 
Chương 13


Tôi hỏi anh những người đó là ai, tại sao lại đánh anh.

Anh nói là người trước kia mà anh đã từng đắc tội ở trường cấp ba, lần này thấy anh lạc đàn nên vây đánh.

Phải rồi, Cố Tri Nhàn năm mười sáu tuổi còn từng làm trùm trường mà.

“Trễ vậy rồi anh ra ngoài làm gì?”

Tôi kỳ quái hỏi.

Cố Tri Nhàn lấy một cái kẹp tóc bươm bướm được đóng gói tinh xảo từ túi ra, chỉ chỉ trên đầu tôi: “Kẹp tóc của em rơi rồi, anh muốn đến trung tâm thương mại mua cho em một cái…”

Tôi hơi kinh ngạc lại có chút xúc động.

Chuyện mà ngay cả tôi cũng không chú ý tới mà anh lại để ý.

Chỉ có điều cái gu thẩm mỹ này đúng là quê mùa.

Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường bệnh viện.

Không còn bao lâu nữa… Tôi phớt lờ lời khuyên của bác sĩ, đưa Cố Tri Nhàn ra khỏi bệnh viện.



Đường dành riêng cho người đi bộ ở thành phố nhỏ này vẫn còn rất náo nhiệt.

Cố Tri Nhàn có chút lo lắng: “Đầu của em…”

Tôi chỉ vào hai con ma nơ canh được trang trí trong tủ kính của một cửa hàng quần áo, nghiêng đầu nhìn chăm chú vài giây, nhẹ giọng hỏi: “Em muốn thử với anh, được không?”

Vành tai Cố Tri Nhàn đỏ lên, anh mím môi, vẫn kéo tôi đi vào.

Coi như là tâm tư thầm kín của tôi đi, tôi muốn mua đồ cặp với anh.

Dù sao thì… sớm muộn gì anh cũng sẽ quên tôi thôi.

Suy cho cùng tôi cũng đã hơn ba mươi tuổi, mà Cố Tri Nhàn mới là bộ dạng học sinh cấp ba, lúc tính tiền, nhân viên bán hàng cùng nhìn chúng tôi bằng ánh mắt là lạ.

Tôi trêu chọc: “Hình như cô ấy coi em là phú bà bao nuôi anh rồi.”

Cố Tri Nhàn không có phản ứng đặc biệt gì, chỉ mở miệng nói: “Đây là vợ tôi.”

Khụ, nhóc con c.h.ế.t tiệt.

Mặt già của tôi đỏ lên.
 
Chương 14: Ngoại truyện Cố Tri Nhàn (1)


Sau khi cô rời đi cũng không để lại dấu vết gì nữa.

Cả con ch.ó đồ chơi mà cô tặng cũng biến mất sau khi cô rời đi.

Anh lục lọi cả căn nhà cũng không tìm thấy.

Anh tìm kiếm rất lâu nhưng bỗng nhiên một khắc nào đó giật mình nhận ra, có lẽ đây là quy tắc gì đó cho thời gian định ra.

Cô vốn không thuộc về thế giới này, đương nhiên cũng không để lại bất cứ thứ gì.

Không sao, ít nhất anh còn có trí nhớ.

Mỗi ngày sau khi cô rời đi, anh đều sống nghiêm túc hơn trước.

Cuộc sống của anh vẫn không tính là thuận lợi, nhưng tâm trạng của anh lại không như thế.

Bởi vì mỗi một phút một giây, vị trí cô của tương lai đang cách anh càng ngày càng gần một bước hơn.

Một ngày nọ, cậu bạn tham gia câu lạc bộ nhiếp ảnh của anh chụp ảnh tại khuôn viên trường cũ, gọi anh đến hỗ trợ, lúc đi ngang qua một cái hồ nhân tạo, anh đột nhiên mơ hồ nghe thấy tiếng kêu cứu.

Tiếng kêu cứu có chút yếu ớt, anh đi theo tiếng gọi tìm tới, nhìn thấy một cô gái đang hấp hối trong nước.

Anh đang định đi xuống cứu người, lại thấy một cậu trai mặc áo bóng rổ ném trái bóng trong tay, nhảy xuống nước bơi về phía cô gái.

Anh giúp đỡ vớt người lên, sắc mặt cô gái tái nhợt, tóc ước hỗn loạn dán trên mặt, không hiểu sao anh cảm thấy cô hơi quen thuộc, rồi lại không biết chút cảm giác quen thuộc này đến từ đâu.

Rất nhanh, chuyện này đã bị anh vứt ra sau đầu, cũng không còn nhớ rõ khuôn mặt của cô gái nữa.



Cũng đúng thôi, đây vốn chỉ là một chuyện nhỏ không quan trọng trong cuộc sống của anh.

Trên lịch gạch đỏ hết ngày này tới ngày khác, anh càng ngày càng mong chờ ngày gặp cô hơn.

Năm ba đại học, lần đầu tiên anh tham gia một hội giao lưu hữu nghị.

Bỗng nhiên anh có dự cảm rằng cô sẽ ở đó.

Quả nhiên, đêm đó có một cô gái mặc váy hồng chủ động xin phương thức liên lạc của anh.

Tóc cô ấy dài đến eo, dáng người rất đẹp, anh nghe người bên cạnh nói thì biết là nữ thần khoa Báo chí.

Cô ấy cười ngọt ngào với anh, nói ra cái tên đã lâu không gặp kia.

“Xin chào, em là Đồng Hi.”

Nó giống như số mệnh, trong đầu anh trống rỗng một lát, sau đó cũng mỉm cười đáp lại, đưa tay nắm lấy tay cô ấy.

Sau đó, tất cả mọi chuyện đều đúng như cô gái kia nói, anh và cô ấy thuận lợi ở bên nhau.

Khi đó anh đã có một ít thu nhập dựa vào hạng mục, anh cố gắng hết sức đối xử tốt với Đồng Hi, càng tốt hơn so với cô gái kia miêu tả.

Rất nhanh, bọn họ trở thành một đôi tình nhân mà mọi người đều hâm mộ trong trường đại học.

Nhưng vì cái gì mà lồng n.g.ự.c của anh luôn trống trải, cho dù đối diện với Đồng Hi, cho dù dùng sức ôm lấy cô ấy nhưng trái tim anh vẫn có một lỗ hổng, trận gió lạnh thổi vào khiến anh đau đớn như có như không.



Rõ ràng nguyện vọng đã được hoàn thành rồi mà, không phải sao?

Rõ ràng đây chính là điều anh luôn mong đợi.

Anh suy nghĩ một lát, có lẽ là tưởng niệm quá lâu, vậy nên cảm giác hạnh phúc tới không đủ rõ ràng.

Có thể do thời gian làm phai mờ ký ức của anh nên anh đã không còn nhớ nổi bộ dạng lúc cô đến.

Nhưng anh vẫn nhớ, cô hát lạc điệu, lúc suy nghĩ sẽ gặm ngón tay, thích ăn phần thịt dừa, cho dù rất tốn sức nhưng cô cũng làm không biết mệt.

Rõ ràng đã đến tuổi xế chiều, lúc phấn khích lại rất sôi nổi, không điềm tĩnh chút nào, nhắc tới tương lai của anh thì sẽ nghiêng đầu cười dịu dàng với anh.

Nhưng cho dù là cười, trong mắt cô cũng có chút đau lòng.

Đồng Hi hiện tại thục nữ hơn so với cô gái ấy, tao nhã hơn, uống nước dừa xong thì cũng sẽ ném đi, tùy ý ngâm nga ca khúc cũng có thể uyển chuyển du dương, là nữ thần được cả trường công nhận.

Hoàn hảo như cô ấy chẳng phải tốt hơn sao?

Nhiều năm trôi qua con người luôn thay đổi.

Anh tự nhủ như vậy.

Cô ấy không thể nào biết được chuyện tương lai, giờ khắc này cô ấy chỉ là cô ấy thôi.

Chỉ cần là cô ấy là được.

Anh giống như thuyết phục bản thân.
 
Chương 15: Ngoại truyện Cố Tri Nhàn (2)


Trước khi tốt nghiệp, Đồng Hi đưa ra lời chia tay, nói cho anh biết trong nhà định để cô ấy ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu.

Thực ra lúc này anh đã biết được từ bạn bè rằng, Đồng Hi có một mối tình đầu khó quên, hai người là thanh mai trúc mã, trói buộc rất sâu, sâu đến mức người ngoài khó có thể xen vào.

Như là lần xuất ngoại này, cũng là vì đi đến quốc gia của anh ta.

Bởi vì đêm trước, người đàn ông kia gửi tin nhắn nói rất nhớ cô ấy, hy vọng cô ấy có thể qua đó với anh ta.

Cho dù là ngày hôm đó khi bắt chuyện trong hội giao lưu hữu nghị, chẳng qua chỉ là tiết mục cô ấy tuyên chiến giận dỗi với mối tình đầu thôi.

Nhưng cuối cùng cô ấy sẽ trở về, không phải sao?

Cô gái kia kia đợi anh mười năm, anh chỉ đợi cô ấy bốn năm, thế thì có sao?

Anh đã đồng ý.

Ánh mắt Đồng Hi nhìn anh dường như có chút áy náy.

Ngày ra sân bay đưa tiễn, ba mẹ cô ấy cũng đến.

Anh hỏi cô ấy: “Anh trai em đâu? Không đến tiễn em sao?”



Vẻ mặt Đồng Hi mơ màng: “Em là con gái một, làm gì có anh trai?”

Không có anh trai?

Bỗng nhiên đầu của anh hơi đau nhói, đau đến mức ngay cả hít thở cũng cảm thấy chua xót.

Có lẽ lâu ngày nên trí nhớ của anh bị sai lệch.

Chỉ có thể là như vậy thôi.

Năm thứ ba sau khi Đồng Hi đi, anh tra ra ung thư não giai đoạn cuối.

Mấy năm nay anh cố gắng làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, ăn uống lành mạnh, cho dù là mấy năm cường độ làm việc cao nhất, cũng nhớ kỹ lời dặn dò của cô gái kia khi rời đi, không dám lười biếng trong chốc lát.

Bởi vì cô nói rằng sau khi anh đi, cô rất đau lòng.

Là loại đau lòng bất lực như cành dây leo lan tràn đến từng phân từng tấc của cuộc sống.

Anh không muốn làm cô buồn nữa.



Làm sao bây giờ, hình như anh vẫn chưa làm được.

So với không cam lòng và sợ hãi với sinh mạng sắp tận thì điều anh càng lo lắng hơn đó chính là, nên làm sao với cô gái kia bây giờ?

Lúc cô đi đã nói với anh như uy hiếp, cô bảo anh nhất định phải chăm sóc tốt cho mình, sau này cô sẽ kiểm tra.

Sau khi cô biết chắc sẽ tức giận lắm.

Rõ ràng đã cố gắng như thế, cố gắng muốn cứu vớt anh.

Nói ra cũng thật buồn cười, hai năm Đồng Hi và anh ở bên cạnh nhau, nhưng thứ thường xoay quanh trong đầu anh vẫn luôn là quãng thời gian ba ngày mà cô vượt thời không đến bên anh.

Cô gái kia cố chấp nói cho anh biết hết lần này đến lần khác rằng anh rất tốt, anh thật sự rất tốt… Vậy nên, đừng từ bỏ bản thân, được không?

Những cảnh tượng này đã làm bạn với anh vượt qua vô số thứ gần như không chống đỡ nổi trong nháy mắt.

Không được rồi, anh vẫn phụ lòng cô.

Có lẽ không thể nào thay đổi tương lai được.

 
 
Chương 16: Ngoại truyện Cố Tri Nhàn (3)


Lại qua một năm sau, Đồng Hi trở về.

Bụng cô ấy to lên, vẻ mặt tiều tụy, đề nghị anh kết hôn với cô ấy.

Người đàn ông đó không muốn đứa bé này.

Anh ta muốn ở lại Mỹ, muốn kết hôn với một cô gái Mỹ có thể giúp ích cho sự nghiệp của anh ta.

Nghe xong hết thảy, anh ngẩng đầu, nhìn thoáng qua bầu trời xanh biếc kia.

Anh chợt nhớ tới cái đêm gió thu ấy, cô gái đáng thương nói với anh: “Cố Tri Nhàn, anh biết không? Tương lai chúng ta sẽ có một đứa nhỏ rất đáng yêu, mắt giống anh, lông mày giống em. Sau khi anh ra đi, một mình em không biết làm thế nào để nuôi nấng nó lớn lên, làm mẹ đơn thân rất vất vả.”

Là thế này đúng không?



Nếu là như thế, vậy cũng không sao.

Hai năm sau, bệnh tình của anh bước vào giai đoạn cuối, bác sĩ nói anh có thể đi bất cứ lúc nào.

Bởi vì anh đã đầu tư một số tiền lớn vào việc nghiên cứu và phát triển xuyên thời không trong nhiều năm, người bạn nghiên cứu vật lý lượng tử của anh thông báo cho anh đầu tiên: “Sắp thành công rồi! Dưới sự truyền tống máy móc của chúng ta, con chuột bạch bị thương kia đã thành công trở lại trạng thái khỏe mạnh, không quá vài năm nữa chúng ta có thể tạo ra một cỗ máy xuyên không thật sự!”

Anh suy tư một lát, không nhịn được hỏi: “Vậy nếu tôi muốn xuyên không đến mười năm trước cứu bà nội của tôi, có phải tương lai sẽ bị thay đổi không?”

“Tuy hiện tại cỗ máy thời gian chỉ có thể thực hiện xuyên qua mấy giây, nhưng xem xét từ trạng thái chuột bạch thí nghiệm, tương lai bị thay đổi mà cậu nói có thể sẽ thực hiện được. Nhưng thời gian sẽ tự sửa đổi, để loại bỏ dấu vết tồn tại do người xuyên không để lại, nó sẽ tránh cho hai người gặp nhau… Nói cách khác, cậu sẽ bị loại bỏ khỏi cuộc đời của bà nội cậu, không có sự tham gia của cậu, có lẽ bà ấy cũng sẽ mất theo cách khác thôi.”

 
 
Chương 17: Ngoại truyện Cố Tri Nhàn (4)


Vào khoảnh khắc kia, anh dường như đột nhiên hiểu ra gì đó.

Chả trách.

Chả trách khi nhắc tới chuyện cũ, vẻ mặt cô gái kia luôn điềm tĩnh mà cô đơn.

Giống như… đang kể lại câu chuyện của người khác.

Cô chưa bao giờ là Đồng Hi.

Cũng chưa bao giờ là vợ của anh.

Ngốc thật.

Sao lại có người ngốc vậy chứ?

Anh vỗ trán cười khẽ, nước mắt lại không ngừng chảy đầy mặt, đến cuối cùng thì gần như khóc rống lên.

Thì ra lúc cô vượt thời không tìm anh, từ khoảnh khắc đó trở đi đã được định trước rằng tương lai bọn họ sẽ không gặp lại nhau.

Thì ra từng giây phút cô và anh ở bên nhau đều là đang nói lời tạm biệt.

Dù cho có tình cờ gặp nhau thì cũng sẽ không gặp lại nữa.

Cô làm nhiều như vậy cũng chỉ vì để cho anh sống tốt một chút, hạnh phúc hơn.



Cho dù những hạnh phúc đó không liên quan đến cô.

Hai ngày sau, người bạn lại gọi cho anh một cuộc điện thoại, nói với giọng thở dài: “Chuột bạch c.h.ế.t rồi, bọn tôi đã phát hiện ra một vết thương khác trên người nó có loại tương tự như trước. Cuối cùng chúng ta vẫn không thể thay đổi chuyện đã xảy ra.”

Anh cười:

“Không, có một số thứ đã thay đổi.”

Thật ra chưa chắc cô gái kia không biết kết quả không thể thay đổi.

Nhưng ít nhất trong quá trình đó không chỉ có bụi gai làm bạn.

Luôn luôn có một luồng gió ở nhân gian lấp đầy mười vạn tám ngàn giấc mộng của tôi.

. . .

Tối hôm đó, anh mơ một giấc mơ.

Trong mơ, anh đợi mười năm, cuối cùng cũng đợi được ngày cỗ máy thời gian được nghiên cứu ra.

Anh trở về năm cô mười tám tuổi, anh tìm cô, khi đó vì kỳ thi thất bại mà tinh thần cô có chút chán nản.

Trong ánh mắt kinh ngạc của cô, anh mỉm cười mở miệng: “Nói ra có thể em không tin, anh là chồng tương lai của em…”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top