Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới
Chương 600


Lận Thanh Dương lại nói: "Cô nương đừng hiểu lầm, ta đã nói chuyện với ma ma rồi, sau này ngươi vẫn ở lại đây, những chuyện ngươi không muốn làm, sẽ không có ai ép buộc ngươi."

Nữ tử không ngờ rằng mọi chuyện lại có thể xoay chuyển như vậy, nước mắt lập tức rơi xuống.

Nàng ta muốn cảm tạ Lận Thanh Dương nhưng lại bị hắn đỡ dậy, lại nói thêm vài câu, nữ tử liền cùng nha hoàn rời khỏi gian viện này.

Từ Chỉ Âm thi triển một lá chắn cách âm, nhỏ giọng nói với Thẩm Dao Chu: "Ta còn tưởng rằng sẽ là một tên nam tu béo ú, háo sắc..."

Thẩm Dao Chu cũng có chút kinh ngạc, trong ký ức của nàng, Lận Thanh Dương là một nam tử yếu đuối hay rơi lệ, nam tử trước mắt vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.

Lận Thanh Dương chậm rãi bước vào viện: "Hai vị tiên hữu, nghe lén nãy giờ cũng đủ rồi, có muốn ra gặp mặt một chút không?”

Thẩm Dao Chu kỳ thực cũng không trông mong mấy lá bùa ẩn thân này có thể qua mắt được Lận Thanh Dương, dù sao trước kia bọn họ cùng nhau gây họa, mỗi lần đều phải dựa vào bản lĩnh này của Lận Thanh Dương để chạy trốn.

Nàng kéo Từ Chỉ Âm bước ra.

Lận Thanh Dương nhíu mày: "Đã ra mặt rồi, chi bằng hãy hiện nguyên hình đi."

Thẩm Dao Chu tháo mặt nạ dịch dung xuống, cười nói: "Lận đạo hữu, tại hạ là Thẩm Dao Chu." Lận Thanh Dương nhìn nàng, ngẩn người một chút: "Ngươi..."

Khi nhìn thấy Thẩm Dao Chu, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một cảm giác quen thuộc, thế nhưng hắn rất chắc chắn mình chưa từng gặp nàng.

Mặc dù kiếp này hai người là lân đâu gặp mặt nhưng kiếp trước Thẩm Dao Chu đã quen biết hắn nhiều năm, đối với hắn vẫn rất hiểu rõ, nói chuyện một lúc, rất nhanh đã được Lận Thanh Dương coi là tri kỷ.

Mà Thẩm Dao Chu cũng từ trong cuộc trò chuyện, dân dần tìm lại được cảm giác quen thuộc khi ở cạnh Lận Thanh Dương.

Đang nói chuyện vui vẻ, Thẩm Dao Chu bỗng nhiên hỏi: "Không biết Lận đạo hữu có hay biết chuyện Tàng Tượng Môn nuôi dưỡng ma tu không?"

Lời này như sấm sét giữa trời quang, khiến Lận Thanh Dương trở tay không kịp.

Từ Chỉ Âm len lén kéo tay áo Thẩm Dao Chu, sợ nàng quá kích động, bảo nàng thấy đủ rồi thì dừng lại.

Thẩm Dao Chu ấn tay nàng ta xuống, khẽ nói: "Ta tự biết chừng mực."

Nàng hiểu rõ tính cách Lận Thanh Dương, giấu diếm cũng vô dụng, không bằng nói thẳng, huống hồ động thái của Tàng Tượng Môn lần này khác với kiếp trước, nàng lo lắng sẽ xảy ra chuyện, cũng không có thời gian từ từ tiếp cận Lận Thanh Dương.

Lận Thanh Dương sau khi kinh ngạc ban đầu, chỉ nói: "Xem ra đạo hữu đã biết thân phận của tại hạ, tối nay cố ý tiếp cận tại hạ?”

Thẩm Dao Chu gật đầu: "Không sai."

Lận Thanh Dương nghẹn lời: "Người bình thường lúc này ít nhất cũng phải che giấu mục đích của mình chứ?" Thẩm Dao Chu cười nói: "Ngươi để ý chuyện đó sao?"

Lận Thanh Dương lại nghẹn lời, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sao ta lại cảm thấy ngươi như con giun đũa trong bụng ta vậy, hiểu ta đến thế..."

Thẩm Dao Chu giả vờ như không nghe thấy: "Chúng ta có bằng chứng, cũng có nhân chứng, ngày mai sẽ đến Nhân Thánh Môn đòi lại công bằng, nếu Lận đạo hữu muốn biết, ngày mai có thể đến Nhân Thánh Môn."

Lận Thanh Dương quả nhiên không để ý đến những chỉ tiết nhỏ nhặt đó, ngược lại càng để ý đến chuyện mà Thẩm Dao Chu nói: "Các ngươi thực sự chắc chắn như vậy sao?"

Thẩm Dao Chu: "Thiên chân vạn xác."

Lận Thanh Dương do dự một lúc: "Được, vậy ngày mai ta nhất định sẽ đến Nhân Thánh Môn, nếu lời ngươi nói là thật, Thanh Nang Môn chúng ta cũng sẽ không dung túng cho hành vi này. Nhưng nếu ngươi vu khống, từ nay về sau, ngươi cũng đừng mong Lận mỗ coi ngươi là bằng hữu nữa."
 
Chương 601


Thẩm Dao Chu cười nói: "Nhất ngôn vi định."

Mục đích đã đạt được, nàng nhớ đến Phó Sinh Hàn còn đang đợi bên ngoài, liền đứng dậy cáo từ: "Vậy chúng ta xin phép đi trước."

Lận Thanh Dương: ”..."

Thẩm Dao Chu kéo Từ Chỉ Âm đi ra ngoài, phía sau, Lận Thanh Dương bỗng nhiên gọi các nàng lại.

Hai người hiếu kỳ bèn quay đầu nhìn lại.

"W[... vị kia."

Lận Thanh Dương bỗng có chút ngượng ngập: "Vị cô nương này cũng là y tu sao? Ngày khác có thể cùng nhau đàm... đàm đạo y thuật được không?”

Thẩm Dao Chu: "..."

Quả nhiên là nghiệt duyên, hai đời người vẫn không bỏ được ý định này.

Ngày hôm sau, mọi người dựa theo kế hoạch mà hành động.

Thẩm Túy An và Phiến Ngôn tiếp tục quay về Tàng Tượng Môn, âm thầm theo dõi động tĩnh của bọn chúng, còn Yến Phi và Lạc Tiên thì giả dạng thành tu sĩ bình thường, trà trộn vào đội ngũ chiêu mộ đệ tử của Tàng Tượng Môn.

Thịnh Hoài Khanh cùng Vân Tùng vẫn mang theo chứng cứ đến Nhân Thánh Môn đòi lại công đạo.

Lần này, người của Nhân Thánh Môn tiếp bọn họ vẫn là Liễu Chuẩn trưởng lão, lý do đưa ra cũng vẫn như cũ, chưởng môn bế quan chưa xuất quan. Thẩm Dao Chu vừa nhìn thấy thái độ của ông ta, trong lòng liền lạnh đi phân nửa.

Thịnh Hoài Khanh sớm đã nghe Thẩm Dao Chu kể qua về thái độ mơ hồ của Nhân Thánh Môn trong chuyện này, liền nói: "Không phải tại hạ không thông cảm cho chưởng môn của quý phái, chỉ là chuyện này vô cùng quan trọng, e rằng Liễu trưởng lão chưa chắc đã có thể làm chủ được."

Sắc mặt Liễu Chuẩn cứng đờ, nhưng rất nhanh sau đó liền khôi phục như thường: "Vị đạo hữu này, Nhân Thánh Môn chúng ta làm việc từ trước đến nay luôn công bằng minh bạch, bất kể là lão phu hay chưởng môn, nếu đạo hữu không tin tưởng, hoàn toàn có thể không cần đến Nhân Thánh Môn chúng ta."

Mọi người đều không ngờ tới Nhân Thánh Môn lại có thể ngang ngược đến vậy.

Thịnh Hoài Khanh còn muốn nói gì đó, Vân Tùng sơn trưởng vốn tính tình nóng nảy liền ngăn hắn lại, nói với Liễu Chuẩn: "Liễu trưởng lão nói rất phải, các phái y tu từ xưa đến nay đều lấy Y Tu Minh Hội làm đầu, chúng ta thân là †u sĩ cũng nên tuân theo quy củ, chỉ là nếu như Y Tu Minh Hội tự mình giám sát vậy mà lại để xảy ra chuyện tự tiện trộm đồ, chúng ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, Liễu trưởng lão, ngài nói xem có phải không?”

Liễu Chuẩn khóe miệng giật giật: "Vân sơn trưởng nói chí phải."

Liễu Chuẩn phái người đi mời Giang Phỉ Tĩnh đến, không ngờ người đến lại chỉ là Lục Hoa Quân, hắn ta tuy rằng dùng ngữ khí áy náy nhưng thái độ lại vô cùng cao ngạo: "Sư tôn trước đó bị thương, hiện đang bế quan chữa thương, thực sự không thể đến được, mong chư vị thứ lỗi."

Liễu Chuẩn đang định lên tiếng giảng hòa, lại có một đệ tử hốt hoảng chạy vào, ghé vào tai ông ta nói nhỏ: "Liễu trưởng lão, thiếu chưởng môn của Thanh Nang Môn là Lận Thanh Dương... đến rồi..."

Liễu Chuẩn nhíu mày, thầm mắng trong lòng.

Thanh Nang Môn từ trước đến nay luôn tự cho mình là thanh cao, không bao giờ cùng bọn họ đồng lõa, lúc này lại chạy đến xem náo nhiệt, còn nữa, Lận Thanh Dương này từ nhỏ đã là một tên tiểu ma đầu, hắn ta đến đây chắc chắn là muốn gây chuyện rồi!

Ông ta đang định bảo đệ tử đuổi người đi thì Lận Thanh Dương đã dẫn theo mấy tu sĩ hùng hổ đi vào: "Liễu trưởng lão, lâu ngày không gặp, tu vi của ngài lại tinh tiến rồi!"
 
Chương 602


Liễu Chuẩn trong lòng thâm mắng nhưng trên mặt vẫn phải giữ nụ cười: "Thanh Dương thế chất hôm nay sao lại rảnh rỗi đến Nhân Thánh Môn chúng †a vậy?"

Lận Thanh Dương cười nói: "Liễu trưởng lão nói vậy là sao, chúng ta đều là mười ba môn phái nòng cốt của Y Tu Minh Hội, nên tăng cường qua lại mới phải, ngay cả trong thư của Y Tổ cũng đã nói, phải bảo chúng ta đồng tâm hiệp lực, mọi việc đều phải thương lượng, Liễu trưởng lão là muốn chống đối Y Tổ sao?"

Liễu trưởng lão tức giận đến mức muốn hộc máu.

Những năm gần đây, Y Tu Minh Hội dân dần bị Nhân Thánh Môn thao túng, mười ba môn phái cùng nhau bàn bạc đại sự sớm đã chỉ còn là hư danh, sự thật này ai ai cũng biết, chỉ là hôm nay bị Lận Thanh Dương vạch trân mà thôi.

Nhưng ông ta cũng không thể nói gì hơn, đành cố nhịn giận nói: "Nếu vậy, Lận thiếu chưởng môn cứ ở lại đây cùng lão phu bàn bạc thêm."

Lục Hoa Quân nhíu mày, hắn đã sớm nhận được tin tức, biết Thẩm Dao Chu bọn họ đến đây để làm gì, vốn nghĩ có Liễu trưởng lão ở đây, chỉ cần qua loa cho xong chuyện là được, nào ngờ lại xuất hiện một biến số là Lận Thanh Dương.

Hắn nhìn Liễu trưởng lão, thấy đối phương gật đầu.

Thẩm Dao Chu tuy đã sớm đoán được Lận Thanh Dương sẽ đến, nhưng khi thực sự nhìn thấy hắn xuất hiện, trái tim nàng mới thực sự trở về vị trí cũ.

Nàng bước tới: "Lần trước chúng ta mang đến t.h.i t.h.ể ma tu, Giang chưởng môn nói, muốn thử nghiệm đan dược không thể không nuôi ma tu, vậy thì ta hỏi Liễu trưởng lão, phải nuôi bao nhiêu ma tu mới đủ để các ngươi thử nghiệm đan dược đây?”

Liễu trưởng lão đang định lên tiếng.

Bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng kinh hô: "Cái gì?! Ma tu!"

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lận Thanh Dương.

Chỉ thấy hắn mở to mắt, lộ ra vẻ không thể tin nổi: "Vì sao thử nghiệm đan dược lại phải nuôi ma tu? Thanh Nang Môn chúng ta chưa từng nuôi ma tul!"

Thẩm Dao Chu không khỏi che mặt, diễn xuất khoa trương này thật sự quá chói mắt, thật sự không muốn thừa nhận đây chính là cứu binh mà nàng tìm đến.

Lận Thanh Dương không hề cảm thấy xấu hổ, vẫn tiếp tục diễn xuất đến nghẹt thở, truy hỏi Liễu Chuẩn: "Liễu trưởng lão, chẳng lẽ đây là quy củ Nhân Thánh Môn mới đưa ra sao? Nhưng chúng ta sao lại không nghe thấy bất kỳ tin tức nào? Hơn nữa lúc trước đã nói rõ ràng, một khi minh hội đưa ra bất kỳ điều kiện nào đều phải do mười ba môn phái cùng nhau biểu quyết, quá nửa mới có thể thi hành, chẳng lẽ ngài đã quên rồi sao?"

Liễu Chuẩn nhẫn nhịn nói: "Lận thiếu chưởng môn nói đùa rồi, không có chuyện đó."

Lận Thanh Dương gật đầu, lại nhìn về phía Thẩm Dao Chu: "Vậy chẳng lẽ là các ngươi vu khống Giang chưởng môn?”

Thẩm Dao Chu nhịn cười, nói: "Tự nhiên không phải, chúng ta có chứng cứ.

Lận Thanh Dương vội vàng tiếp lời: "Có chứng cứ, vậy còn không mau lấy ra? Hai người một câu một lời, trực tiếp đẩy Liễu Chuẩn vào thế bí.

Liễu trưởng lão cũng hiểu ra, Lận Thanh Dương hôm nay đến đây chính là để chống lưng cho Thẩm Dao Chu bọn họ.

Ông ta lạnh mặt nói: "Lận thiếu chưởng môn, Y Tu Minh Hội chúng ta mới là một thể, ngươi là một thành viên trong đó, những năm qua cũng hưởng thụ đãi ngộ nên có, sao đến lúc này lại phản bội?"

Lận Thanh Dương không còn cười đùa nữa, nghiêm túc đáp trả: "Liễu trưởng lão, ta tuy là một thành viên của Y Tu Minh Hội nhưng ta càng là một thành viên của tu tiên giới này, một số chuyện nhỏ, ta có thể không so đo, nhưng nuôi dưỡng ma tu rõ ràng không nằm trong số đó, chẳng lẽ Liễu trưởng lão còn muốn cố chấp không tỉnh ngộ sao?"
 
Chương 603


Liễu Chuẩn im lặng không nói.

Lục Hoa Quân lại nhìn Lận Thanh Dương hỏi: "Lận thiếu chưởng môn nói vậy, rốt cuộc là ý của riêng ngài hay là ý của Lận chưởng môn?”

Lận Thanh Dương nhìn hắn: "Ngươi muốn nói gì?"

Lục Hoa Quân cất tiếng: "Nếu lời ấy là do Lận thiếu chưởng môn ngẫu ý thốt ra, vậy coi như lời trẻ con bỡn cợt, nghe rồi bỏ qua. Nhưng nếu là ý của Lận chưởng môn, vậy chính là đại diện cho lập trường của toàn bộ Thanh Nang Môn."

"Năm đó Y Tổ để lại thư tay, câu đầu tiên chính là, y tu sinh tôn không dễ, tuyệt đối không được nội đấu, vì vậy mới sáng lập Y Tu Minh Hội."

"Vậy mà hiện tại Lận thiếu chưởng môn lại tương trợ ngoại nhân công kích chúng ta, chẳng phải là trái với tâm nguyện cả đời của Y Tổ hay sao? Theo tại hạ thấy, mười ba môn phái nòng cốt tồn tại bấy lâu nay cũng nên có chút đổi thay, Liễu trưởng lão, ngài thấy có đúng không?"

Mọi người đều kinh ngạc, không ai ngờ hắn có thể thốt ra những lời như vậy, rõ ràng là muốn trục xuất Thanh Nang Môn ra khỏi mười ba môn phái nòng cốt.

Liễu Chuẩn miễn cưỡng trấn tĩnh lại: "Đừng ăn nói hàm hồ." Rồi nhìn về phía Lận Thanh Dương: "Lận thiếu chưởng môn cũng đừng gây thêm rối ren nữa..."

Lời ông ta chưa dứt, Vân Tùng vốn im lặng từ đầu đến giờ bỗng lên tiếng: "ý của Liễu trưởng lão là, những người chúng ta lặn lội đến tận Lăng Hàn Băng Nguyên, tốn bao tâm huyết tìm được chứng cứ, hóa ra chỉ là gây thêm rắc rối hay sao?"

Liễu Chuẩn: "Vân sơn trưởng..."

Vân Tùng phất tay, đầu ngón tay như ẩn chứa uy lực vạn quân, viết hai chữ "Đại nghĩa" giữa không trung, rơi xuống sau lưng Liễu Chuẩn.

Hai chữ này như có ma lực khiến Liễu Chuẩn không thể nhúc nhích, không chỉ vậy, ông ta còn đắc ý nói: "... Ngày nào cũng đến sinh sự, Tàng Tượng Môn dù thế nào cũng là người trong Y Tu Minh Hội chúng ta, huống hồ Giang chưởng môn đã sớm tặng ta không ít linh thảo quý hiếm, chỉ vì chút linh thảo này, ta cũng không thể để các ngươi truy cứu bà ta, huống hồ nuôi dưỡng vài ma tu thì đã sao, g.i.ế.c vài người thì đã sao? Nếu không có y tu chúng ta, các ngươi đã sớm bỏ mạng rồi, được tiện còn lên mặt dạy đời..."

Nghe những lời này, sắc mặt mọi người đều trở nên nghiêm trọng.

Những năm gần đây, Y Tu Minh Hội quả thực càng ngày càng kiêu ngạo, nhưng vì y tu cứu người giúp đời, mạng sống của chúng tu sĩ đều nằm trong tay bọn họ nên chỉ có thể nhẫn nhịn.

Giờ nghe Liễu Chuẩn nói ra sự thật mới khiến bọn họ giật mình nhận ra, thì ra kết quả của sự dung túng chính là khiến bọn họ càng ngày càng ngông cuồng.

Liễu Chuẩn cũng hoảng sợ, ông ta muốn ngậm miệng lại nhưng căn bản không thể khống chế: "Lận Thanh Dương kia cũng vậy, một tên hỗn thế ma vương dựa hơi phụ thân đến đây làm càn, nếu không phải nể mặt phụ thân hắn, ta đã sớm sai người đuổi hắn ra ngoài rồi."

"Những năm gần đây, Thanh Nang Môn cũng càng ngày càng sa sút, luôn đối đầu với Nhân Thánh Môn chúng ta, nếu có cơ hội, thật sự muốn trục xuất bọn họ ra khỏi Y Tu Minh Hội." "Nhưng những lời này chỉ nên giữ trong lòng, nào giống như Lục Hoa Quân kia ngu ngốc đến mức nói thẳng ra, nếu để người ta nắm thóp, về sau sẽ rất phiền phức, chẳng trách tên nhóc này không được Giang Phỉ Tĩnh để mắt tới..."

Lục Hoa Quân tức đến mặt đỏ bừng.

Ông ta càng nói càng lỡ lời, thần sắc cũng càng ngày càng hoảng loạn.
 
Chương 604


Lận Thanh Dương không hề tức giận, ngay từ lúc hắn bắt đầu lảm nhảm, hắn đã hứng thú lấy lưu ảnh thạch ra, tìm một góc độ tốt, ghi lại toàn bộ lời nói của Liễu Chuẩn.

Chờ đến khi Liễu Chuẩn nói hết những gì có thể nói, hai chữ lớn trên đỉnh đầu ông ta mới dần dần biến mất.

Liễu Chuẩn ngã quy xuống đất, không còn chút khí thế ngông cuồng như lúc trước.

Vân Tùng thản nhiên lên tiếng: "Liễu trưởng lão, giờ đã đến lúc mời chưởng môn ra gặp chúng ta rồi chăng?”

"Không cần, lão phu đã ở đây rồi."

Từ phía sau lưng mọi người truyền đến một giọng nói trâm hùng lão luyện, một lão ông tóc bạc phơ chống gậy trúc đứng nơi cửa, chính là Viên chưởng môn của Nhân Thánh Môn, người đứng bên cạnh ông ta là một y tu ăn vận giản dị, nét mặt luôn treo nụ cười.

Lận Thanh Dương mở to mắt: "Phụ thân, sao người lại tới đây?"

Lận chưởng môn nhìn hắn, cười hiền từ: "Con trai đừng sợ, vi phụ đến đây để chống lưng cho conl"

Đúng là thiên vị trắng trợn.

Thế nhưng Viên chưởng môn bên cạnh lại làm như không hay biết, lạnh lùng nói: "Liễu trưởng lão, những lời ngươi vừa thốt ra, chúng ta đều đã nghe rõ, chức vị trưởng lão này ngươi không còn xứng đáng nữa rồi, tự mình đến Tư Quá Nhai diện bích trăm năm đi." Dứt lời, chẳng thèm quan tâm đến sắc mặt của Liễu trưởng lão, liền hướng mắt về phía Thẩm Dao Chu và những người khác, gượng cười nói: "Là lão phu bị kẻ gian che mắt, chậm trễ các vị rồi, các vị có oan ức gì cứ việc trình bày, lão phu nhất định..."

Lời còn chưa dứt, ánh mắt chạm phải gương mặt tươi cười của Lận chưởng môn, liên nghiến răng nghiến lợi nói: "... Sẽ cùng Lận chưởng môn chủ trì công đạo cho chư vị!"

Sự xuất hiện đột ngột của Lận chưởng môn khiến cho cả Nhân Thánh Môn và Tàng Tượng Môn đều trở tay không kịp.

Dù cho Viên chưởng môn có bao che, dung túng cho Tàng Tượng Môn đến đâu cũng không thể hành động trắng trợn như vậy được, nếu không thanh danh của Nhân Thánh Môn coi như hủy hoại hoàn toàn.

Lục Hoa Quân thấy tình hình bất lợi, vội vàng lên tiếng: "Chuyện này vô cùng hệ trọng, đệ tử bất tài, không thể tự ý quyết định, kính xin hai vị chưởng môn cho phép đệ tử hồi bẩm sư tôn."

Lận Thanh Dương cười khẩy: "Lục Hoa Quân, chẳng phải lúc này sư tôn của ngươi đang bế quan tĩnh dưỡng sao?"

Lục Hoa Quân bị vạch trân, sắc mặt có chút cứng đờ.

"Thanh Dương." Lận chưởng môn giành nói trước Viên chưởng môn, giả vờ trách móc: "Không được vô lễ với Giang chưởng môn như thế"

Viên chưởng môn đành nuốt lời định nói vào bụng, sắc mặt có chút khó coi: "Đã vậy thì để Hoa Quân về bẩm báo với Giang chưởng môn trước đi."

Dứt lời, ông ta cùng Liễu trưởng lão phất tay áo bỏ đi.

Lục Hoa Quân cũng vội vàng đuổi theo. Chỉ còn lại hai cha con Lận chưởng môn và Thẩm Dao Chu cùng những người khác.

Vân Tùng chắp tay nói: "Đa tạ Lận chưởng môn đã ra mặt tương trợ, nếu không thì hôm nay chúng ta e là sẽ phải ra về tay trắng."

Lận chưởng môn cười nói: "Đạo hữu khách khí rồi, chuyện đã xảy ra tại môn phái y tu chúng ta, chúng ta sao có thể trốn tránh trách nhiệm được."

Sau khi hàn huyên đôi câu, ông ta tiến đến trước mặt Thẩm Dao Chu: "Vị này hẳn là Thẩm y tu gần đây danh tiếng vang xa?"

Thẩm Dao Chu hành lễ đáp: "Lận chưởng môn, tại hạ chính là Thẩm Dao Chu."

Lận chưởng môn cười nói: "Quả là tuổi trẻ tài cao! Thẩm y tu không chỉ y thuật cao siêu mà bản lĩnh nhìn thấu lòng người cũng hơn người, đứa con ngốc nhà ta kém xa ngươi rồi."
 
Chương 605


Lời này có ẩn ý khiến Thẩm Dao Chu chỉ biết cười khổ.

Thế nhưng nàng cũng hiểu, chuyện nàng lén tiếp cận Lận Thanh Dương trước đó chắc chắn đã bị ông ta biết, nhìn thì có vẻ như ông ta để mặc cho Lận Thanh Dương tự do hành động bên ngoài, nhưng thực chất những chuyện liên quan đến Lận Thanh Dương, không có chuyện gì mà ông ta không để tâm.

Ông ta vội vàng đến thẳng Nhân Thánh Môn, một là vì chuyện Tàng Tượng Môn nuôi dưỡng tà ma, hai là lo lắng cho Thanh Dương bị nàng lừa gạt.

Nàng vốn định mượn chuyện này để Lận Thanh Dương thấy rõ bộ mặt thật của Nhân Thánh Môn và Tàng Tượng Môn cấu kết với nhau, từ đó dẫn đường cho Lận chưởng môn. Ai ngờ Lận chưởng môn lại tự mình đến đây.

Nhưng nàng chợt nhớ ra, kiếp trước Lận chưởng môn còn làm những chuyện kinh thiên động địa hơn thế này nhiều, có gì mà phải lạ.

Thẩm Dao Chu biết Lận chưởng môn không phải kẻ xấu, những lời này bất quá chỉ là muốn cảnh cáo nàng, đừng mượn danh nghĩa của Lận Thanh Dương mà làm bậy.

Nàng khẳng khái nói: "Ban đầu đích thực ta có ý tiếp cận Lận đạo hữu vì chuyện này, nhưng ta và Lận đạo hữu hiện giờ là bằng hữu chân thành, nào phải giả dối."

Lận Thanh Dương bước lên, nói với phụ thân: "Đúng vậy, nếu không cha còn tưởng là con ngốc nghếch, ai cũng đi giúp đỡ sao?"

Lận chưởng môn u oán nói: "Ta còn tưởng con vì chính nghĩa, vì môn phái mà ra tay... Lận Thanh Dương ho khan một tiếng: "Đương nhiên đây cũng là một lý do.

Giải toả hiểu lầm xong, Lận chưởng môn mới lên tiếng: "Chuyện Tàng Tượng Môn nuôi dưỡng tà ma, ta cũng đã nghe phong thanh từ lâu. Nhưng Giang chưởng môn vẫn một mực khẳng định là đang thử nghiệm đan phương, lại có Viên chưởng môn và một số người khác biện hộ, cho nên chúng ta cũng không làm gì được."

"Hôm nay vạch trân bộ mặt thật của chúng, nhưng Y Tu Minh Hội hiện tại đã nằm trong tay Viên chưởng môn. Trong số mười ba môn phái lớn mạnh nhất, có hơn một nửa nghe theo lệnh của ông ta. Còn một số môn phái khác thì không màng thế sự, chỉ còn lại vài môn phái chúng ta miễn cưỡng chống đỡ.

"Nếu các vị có bằng chứng xác thực, ta nhất định sẽ dốc toàn lực để Tàng Tượng Môn phải trả giá. Nhưng kết quả thế nào, ta cũng không dám chắc."

Mọi người nghe xong, trong lòng đều nặng trĩu.

Ngay cả Lận chưởng môn cũng nói như vậy, có thể thấy thế lực của Tàng Tượng Môn và Nhân Thánh Môn lớn mạnh đến nhường nào, hôm nay quả là một trận chiến khó khăn!

Lận chưởng môn thấy vậy, lại hỏi: "Vậy ta xin hỏi thêm một câu, nếu hôm nay không thể định tội Giang Phỉ Tĩnh, các vị định làm thế nào?"

Vân Tùng chậm rãi nói: "Vậy chúng ta chỉ còn cách phái đệ tử trong môn phái đi khắp Cửu Châu, truyền bá chuyện này ra ngoài, để thiên hạ thay Y Tu Minh Hội trừng trị chúng. Còn chúng ta, chỉ có thể tự mình đi tìm Giang chưởng môn đòi lại công bằng." Lận chưởng môn nghe vậy, sắc mặt trở nên phức tạp: "Làm như vậy chẳng phải là công khai đối đầu với toàn thể y tu thiên hạ sao?”

Thẩm Dao Chu tiếp lời: "Lận chưởng môn, năm xưa Y tổ sáng lập Y Tu Minh Hội, mục đích ban đầu là để y tu vốn bị người đời khinh rẻ đoàn kết với nhau, cùng chung tay chống lại yêu ma."

"Vậy mà bây giờ lại trở thành công cụ để Nhân Thánh Môn và những môn phái kia cấu kết với nhau, chèn ép người khác. Là chúng ta đối đầu với toàn thể y tu thiên hạ, hay là Nhân Thánh Môn và những môn phái đó đối đầu với cả thiên hạ?”
 
Chương 606


Lận chưởng môn nghe vậy, ngẩn người ra.

Từ trước đến nay, Y Tu Minh Hội luôn tự cho mình cao cao tại thượng, ngay cả Lận chưởng môn cũng trong tiêm thức mà đặt y tu lên trên tất cả.

Nhưng ngàn năm trước, y tu vốn không có khả năng chiến đấu, là tâng lớp thấp nhất trong giới tu hành.

Là Y tổ Tư Không Chiêu đứng ra thành lập Y Tu Minh Hội, dựa vào chiến công trong các cuộc chiến, khiến các tu sĩ khác phải thừa nhận, mới có được như ngày hôm nay.

Lời ấy như tiếng chuông cảnh tỉnh, kéo Lận chưởng môn ra khỏi cơn mê muội tự đắc.

Ông ta thở dài: "Ngươi nói phải, nếu cứ tiếp tục thế này, e sẽ có một ngày, hào quang tiên đạo mà tổ tiên để lại cũng lu mờ, đến lúc đó, chúng ta còn thảm hại hơn cả ngàn năm trước..."

Thẩm Dao Chu vẫn luôn rõ Lận chưởng môn là người tỉnh táo, nếu không phải vậy, Thanh Nang Môn bị Nhân Thánh Môn bức ép nhiều năm như thế e đã quy phục từ lâu, hoặc là quy ẩn giang hồ, làm một môn phái không màng thế sự.

Thực tế, nếu không có Thanh Nang Môn, Nhân Thánh Môn cùng Tàng Tượng Môn e rằng càng thêm ngang ngược.

Trong lòng nàng bỗng chốc nhẹ bãng.

Hóa ra ở nơi nàng không nhìn thấy, vẫn còn rất nhiều người âm thầm nỗ lực vì chính nghĩa. So với kiếp trước, lúc này bên cạnh nàng có rất nhiều người cùng chí hướng, sẽ không còn phải cô độc bước đi trên con đường đó nữa.

Bỗng nhiên, một bàn tay ấm áp nắm lấy tay nàng, hơi ấm quen thuộc khiến Thẩm Dao Chu vô thức siết chặt lại.

"Nghĩ gì vậy?" Phó Sinh Hàn hỏi.

Thẩm Dao Chu quay đầu, mỉm cười: "Cảm thấy thật may mắn khi có người đồng hành trên con đường này."

Lục Hoa Quân vội vã về tới sơn môn, Giang Phỉ Tĩnh nghe hắn thuật lại mọi chuyện, tức giận quát: "Lão già Lận Thành kia rõ ràng là muốn gây chuyện với bổn tôn!"

Lục Hoa Quân nhỏ giọng hỏi: "Sư phụ, chúng ta nên làm gì?"

"Vô dụng!" Giang Phỉ Tĩnh không chút lưu tình mắng: "Chuyện cỏn con thế này cũng không làm được, còn cần bổn tọa phải ra tay, giữ ngươi lại có ích gì?"

Lục Hoa Quân im lặng.

Giang Phỉ Tĩnh vốn không ưa hắn, từ khi bị đồ đệ tâm phúc Tô Thanh Uẩn phản bội, lại ngoài ý muốn bị thương, sau đó nữ nhi ruột Ngu Vẫn Nguyệt c.h.ế.t thảm, tính tình bà ta càng thêm quái gở, nóng nảy.

Mắng một hồi, thấy Lục Hoa Quân không phản ứng cũng không tiếp tục nữa, phân phó: "Bổn tọa còn có việc cần xử lý, ngươi lui xuống trước đi."

Lục Hoa Quân khẽ biến sắc, nhưng vẫn cung kính đáp: "Đệ tử tuân mệnh."

Đợi hắn lui ra, Giang Phỉ Tĩnh mới đi về phía Ngọc Hủy đang bị giam cầm.

Ngọc Hủy bị nhốt trong thủy lao, trên đài là một nhóm nhạc sư và vũ cơ mới, đầu ngón tay của nhạc sư đã đàn đến bật máu, mũi chân vũ cơ cũng nhảy đến rách da nhưng không một ai dám dừng lại, nếu dừng, yêu ma đang cười tủm tỉm kia sẽ lập tức biến họ thành bọt máu, giống như những người trước đó, thân xác nổ tung, m.á.u tươi nhuộm đỏ cả đài cao.

Giang Phỉ Tĩnh vội vàng tiến vào, vừa ngửi thấy mùi m.á.u tanh nồng nặc, nhìn thấy tứ chi tách rời trên đài, trong lòng có chút khó chịu nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại: "Ngọc Hủy tiền bối."

Ngọc Hủy cười nói: "Ngươi luôn thích phá hỏng hứng thú của bổn tọa."

Giọng nói nhẹ nhàng nhưng sát ý ẩn chứa trong đó lại cực kỳ chân thật, ngay cả Giang Phỉ Tĩnh đã quen với sóng gió cũng phải rợn tóc gáy, một lần nữa nhận thức được, người ngồi trước mặt là yêu ma, là kẻ khát m.á.u và g.i.ế.c chóc.
 
Chương 607


Lần đầu tiên, bà ta do dự, có thật sự muốn thả một con mãnh thú như vậy ra ngoài hay không?

Nhưng rất nhanh, nghĩ đến ái nữ c.h.ế.t thảm, lòng bà ta lại kiên định: "Ngọc Hủy tiền bối, tu sĩ đã chuẩn bị thỏa đáng, có thể tiến hành nghi thức giải phong bất cứ lúc nào."

Ngọc Hủy khẽ híp mắt: "Tốt lắm."

Giang Phỉ Tĩnh lại vội vàng nói: "Vậy lời hứa giúp ta tìm được hồn phách của ái nữ thì sao?"

Ngọc Hủy: "Yên tâm, chỉ cần bổn tọa khôi phục thần lực, việc đầu tiên sẽ là giúp ngươi tìm lại mảnh hồn phách của con gái ngươi, để hai mẹ con trùng phùng."

Giang Phỉ Tĩnh nghiến răng: "Được. Một lời đã định."

Dứt lời, bà ta vội vã rời đi.

Ngọc Hủy nhìn về phía nhạc công trên đài, khẽ cười: "Hôm nay bổn tọa vui vẻ, các ngươi tấu thêm một khúc cuối cùng rồi có thể dừng lại."

Nhạc công không ngờ tên ác ma này lại động lòng từ bi, mừng đến phát khóc, nhịn đau, cố gắng tấu thật hay khúc cuối cùng, vũ công càng thêm diễm lệ, đứng giữa m.á.u tươi và tứ chi đứt lia mà vẫn múa may, tựa như bức họa địa ngục.

Một khúc nhạc chấm dứt.

Tất cả nhạc công đều tràn đây chờ mong chờ Ngọc Hủy mở miệng tha mạng. Ai ngờ yêu ma kia lại cười nham hiểm, giơ tay nâng bọn họ lên giữa không trung, rồi buông tay, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, trên đài chỉ còn lại những xác c.h.ế.t m.á.u thịt be bét.

Ngọc Hủy thản nhiên nói: "Chẳng phải đã dừng rồi sao?"

Giang Phỉ Tĩnh tìm đến đệ tử phụ trách thu thập tu sĩ, hỏi: "Hiện giờ đã có bao nhiêu tu sĩ rôi?"

Đệ tử đáp: "Đã có chín trăm chín mươi tám người rồi."

Giang Phỉ Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, thúc giục: "Nhất định phải nhanh chóng."

Đệ tử liên tục gật đầu.

Lúc này, một đệ tử khác lại dẫn hai tu sĩ đến, bẩm báo: "Hai vị này đều là †u sĩ tán tu đến từ Vân Trạch Châu..."

Hai người này chính là Yến Phi và Lạc Tiên, hai người cải trang thành tu sĩ tán tu trà trộn vào, giả vờ chưa từng trải sự đời nhìn đông ngó tây.

Giang Phỉ Tĩnh cũng không ngờ, đang lo lắng thì trời lại đẹp ý người, mừng rỡ khôn xiết, bảo đệ tử dẫn bọn họ đến nơi ở của một nghìn tu sĩ trước đó, sau đó tự mình đi chuẩn bị nghi lễ giải phong ấn.

Bà ta sắp xếp những tu sĩ này ở một sơn cốc linh khí đồi dào, nhưng không ai biết rằng, dưới sơn cốc này lại có một pháp trận khổng lồ, thông với viện tử nơi Ngọc Hủy đang ở.

Đợi đến khi pháp trận mở ra, m.á.u thịt và linh lực của những tu sĩ này sẽ bị hút vào trong, trở thành năng lượng của pháp trận, giải trừ phong ấn đã giam cầm Ngọc Hủy ngàn năm.

Giang Phỉ Tĩnh đứng trước pháp trận, sắc mặt âm trầm bất định. Pháp trận muốn mở hoàn toàn cần mười hai canh giờ, một khi bà ta đặt viên linh thạch mắt trận này xuống, pháp trận sẽ không thể đảo ngược được nữa.

Còn bà ta, sẽ trở thành tội đồ của toàn tu tiên giới.

Trong lòng Giang Phỉ Tĩnh giằng xé dữ dội.

Sự do dự của bà ta như lời mời gọi, tưới tắm cho tâm ma trong thần phủ, hoa bỉ ngạn đỏ rực đã lan tràn khắp thần phủ của bà ta.

Cuối cùng, bà ta vẫn đặt viên linh thạch mắt trận xuống, xoay người rời đi.

Nhưng bà ta không biết rằng, cảnh tượng này đã bị người khác dùng lưu ảnh thạch ghi lại toàn bộ.
 
Chương 608


Giang Phỉ Tĩnh đến Nhân Thánh Môn nhưng bà ta không ngờ rằng, chờ ở đây không chỉ có Viên chưởng môn, Lận chưởng môn, mà còn có chưởng môn của mười ba tông môn cốt cán khác.

Ngay khi Lục Hoa Quân quay về tìm bà ta, Lận chưởng môn cũng đã thông báo cho chưởng môn các tông môn khác, bởi vì sự việc quá mức nghiêm trọng, phần lớn chưởng môn đều đến, còn những người không đến cũng đều phái trưởng lão chủ sự hoặc là đệ tử tâm phúc nhất đến.

Thấy vậy, Giang Phỉ Tĩnh làm sao còn không biết hôm nay khó mà êm ả, nhưng bà ta không bận tâm, viên linh thạch kia đã được bà ta đặt vào mắt trận, cả tu tiên giới sắp không còn, bà ta còn sợ gì nữa chứ!

Vẻ mặt Giang Phỉ Tĩnh không sợ hãi chút nào lọt vào mắt Thẩm Dao Chu, khiến nàng không khỏi nhíu mày.

Nàng hiểu rõ Giang Phỉ Tĩnh hơn bất kỳ ai ở đây.

Kiếp trước, nàng vốn là người của Tàng Tượng Môn, vì vậy nàng rất rõ ràng, Giang Phỉ Tĩnh là kẻ dễ bị cảm xúc chỉ phối, xảy ra chuyện lớn như vậy, sao bà ta có thể bình tĩnh đến thế, chẳng lẽ bà ta còn có cách xoay chuyển tình thế?

Chuyện đã đến nước này, đâu còn là chuyện Nhân Thánh Môn có thể che giấu được nữa. Viên chưởng môn cũng hiểu rõ điều này, ông ta không thể tiếp tục bao che cho Giang Phỉ Tĩnh.

Về phần Thẩm Dao Chu, nhân chứng vật chứng đầy đủ, trong lưu ảnh thạch, ma tu nhan nhản khắp nơi, chúng hung hăng cắn nuốt đồng loại, tiếng nhai nuốt ghê rợn cùng tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, chẳng khác nào nhân gian luyện ngục.

Những tu sĩ lớn tuổi có mặt ở đây đều từng trải qua trận chiến yêu ma ngàn năm trước, khi đó bọn họ còn nhỏ tuổi nhưng những yêu ma tàn bạo kia vẫn để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng.

Bao năm qua, yêu ma đều bị phong ấn ở Thiên Cực Hải, tuy sau này có ma tu gây loạn nhưng chúng căn bản không thể lọt đến trước mặt y tu được bảo vệ nghiêm ngặt, theo thời gian, ký ức ấy dần dần bị chôn vùi.

Cho đến hôm nay, khi nhìn thấy những hình ảnh tàn khốc ấy.

Nỗi sợ hãi trong ký ức cũng theo đó bị đánh thức.

Bị yêu ma coi như thức ăn, coi như đồ chơi có thể tùy ý đùa bỡn, con người sống trong tủi nhục và gian nan, không biết cái c.h.ế.t sẽ đến lúc nào, ngày qua ngày sống trong sợ hãi.

Những nỗi sợ hãi ấy chồng chéo lên hình ảnh trước mắt, khiến bọn họ một lần nữa cảm nhận được nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng.

Mà nỗi sợ hãi này, tất cả đêu hóa thành phẫn nộ đối với kẻ chủ mưu gây ra chuyện này.

"Giang chưởng môn! Ngươi định giải thích chuyện này thế nào?"

"Không ngờ ngươi thân là chưởng môn một phái lại làm ra chuyện tày trời như vậy! Chuyện này nhất định phải nghiêm trị!"

"Y tu đường đường chính chính, đáng lẽ phải cứu người giúp đời, vậy mà ngươi vì tư lợi của mình mà nuôi dưỡng thứ này, ngươi làm sao đối diện với y tổ đây?U"

Viên chưởng môn cũng không khỏi quở trách: "Giang chưởng môn, ta tin tưởng ngươi như vậy, không ngờ ngươi lại là loại người đói" Giang Phỉ Tĩnh không nói một lời, tựa như ngầm thừa nhận lời buộc tội của bọn họ đối với mình.

Nuôi dưỡng ma tu là trọng tội, sau khi các chưởng môn cùng nhau thương nghị, Viên chưởng môn tuyên bố xử lý bà ta: "Tàng Tượng Môn chưởng môn Giang Phỉ Tĩnh, vì tư lợi của mình mà nuôi dưỡng ma tu, tội ác tày trời, không thể tha thứ, theo nghị quyết của Y Tu Minh Hội, trục xuất Tàng Tượng Môn khỏi minh hội, điều tra tội lỗi của các đệ tử trong môn, phế bỏ tu vi của Giang Phỉ Tĩnh, giam vào Vô Gian Địa Ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh!"
 
Chương 609


Nghe xong bản án này, Giang Phỉ Tĩnh không hề sợ hãi, khóe miệng thậm chí còn nở một nụ cười chế giễu.

Thấy vậy, trong lòng Thẩm Dao Chu càng thêm bất an.

Phó Sinh Hàn như nhận ra tâm trạng bất ổn của nàng, không nhịn được tiến lên nắm lấy tay nàng.

Lận Thanh Dương vốn đứng một bên nhắm mắt dưỡng thần nghe phán quyết, dường như cảm nhận được điều gì, đưa mắt nhìn về phía Phó Sinh Hàn.

Mà ngay lúc này, một tu sĩ hớt hải chạy vào, phía sau còn có mấy đệ tử Nhân Thánh Môn đi theo, dường như muốn ngăn cản hắn.

Mọi người nhìn kỹ mới phát hiện ra tu sĩ chạy vào chính là Lục Hoa Quân.

Lúc này Viên chưởng môn đang không vui, lạnh lùng nói: "Tàng Tượng Môn tội chứng rõ ràng, ngươi là đại đệ tử của Giang Phỉ Tĩnh, chắc chắn cũng không thoát được, bây giờ ngươi tự chui đầu vào lưới, ngược lại còn đỡ phải cho người đi bắt ngươi."

Lục Hoa Quân ngây người, không ngờ bọn họ lại thực sự đuổi Tàng Tượng Môn ra khỏi Y Tu Minh Hội, thế nhưng lúc này không cho phép hắn kinh ngạc, hắn giơ một viên lưu ảnh thạch lên, vội vàng nói: "Giang Phỉ Tĩnh đã mở trận pháp, muốn thả yêu ma bị phong ấn ra ngoài!"

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt đều kinh hãi.

Vẻ mặt vốn nhẹ nhàng thản nhiên của Giang Phỉ Tĩnh cũng thay đổi: "Ngươi dám ngậm m.á.u phun người!" Nhưng Lục Hoa Quân đã mở lưu ảnh thạch, trong đó không chỉ có hình ảnh Giang Phỉ Tĩnh đặt linh thạch vào trận nhãn mà còn có hình ảnh Ngọc Hủy trêu đùa nhạc công, sau đó g.i.ế.c c.h.ế.t họ.

Mọi người nhìn nam nhân lạnh lùng tàn nhẫn nửa người nửa rắn trong ao, ma khí ngút trời như xuyên qua lưu ảnh thạch, khiến mỗi người có mặt đều bị nỗi sợ hãi chiếm giữ tâm trí, không thể phản ứng lại.

Lục Hoa Quân lắp bắp nói: "Ta nhân lúc bà ta rời đi, muốn lấy viên linh thạch đó xuống nhưng không thể lấy ra được..."

Ban đầu hắn định dùng viên lưu ảnh thạch này ghi lại hành động của Giang Phỉ Tĩnh, sau đó tự mình lấy linh thạch xuống, chấm dứt trận pháp, như vậy cho dù Giang Phỉ Tĩnh có xảy ra chuyện gì, hắn cũng có thể dựa vào danh nghĩa cứu vớt chúng sinh để bảo toàn tính mạng.

Nhưng hắn không ngờ rằng, trận pháp đó một khi đã mở ra thì không thể dừng lại được nữa.

Hắn mới sợ hãi, vội vàng chạy đến Nhân Thánh Môn.

Viên chưởng môn nhìn lưu ảnh thạch, há hốc mồm, ông ta vốn tưởng rằng Giang Phỉ Tĩnh chỉ nuôi ma tu lén lút nhưng không ngờ bà ta lại to gan lớn mật như vậy, thậm chí còn giấu một con yêu ma.

Viên chưởng môn tức đến mức giọng nói run rẩy: "Ngươi... ngươi sao lại nuôi yêu ma, yêu ma không phải đã bị phong ấn hết ở Thiên Cực Hải từ nghìn năm trước rồi sao?!"

Không chỉ Viên chưởng môn, những tu sĩ khác có mặt cũng đang bàn tán xôn xao.

Thẩm Dao Chu cau mày, rất nhiều chuyện kiếp trước không nghĩ thông, lúc này dường như đều có lời giải đáp. Nàng đi ra khỏi đám đông, nhìn về phía Giang Phỉ Tĩnh: "Yêu ma này từ nghìn năm trước đã ẩn núp trong Tàng Tượng Môn, đúng không?”

Hiện trường có một khoảnh khắc im lặng.

Giang Phỉ Tĩnh nhìn nàng, chưa bao giờ hối hận như vậy, lúc trước g.i.ế.c Tô Thanh Uẩn, đáng lẽ phải g.i.ế.c luôn cả nghiệt chủng này, cỏ dại không nhổ tận gốc mới để lại nhiều tai họa như hôm nay!

Chuyện đã đến nước này, bà ta cũng không còn giấu giếm nữa, lộ ra vẻ điên cuồng: "Đúng vậy. Những ma tu kia cũng được nuôi bằng m.á.u của Ngọc Hủy!"
 
Chương 610


Hiện trường lập tức náo loạn.

"Ngươi điên rồi sao?! Đây là yêu ma! Ngươi còn dùng m.á.u của yêu ma để nuôi ma tu?!"

"Tàng Tượng Môn các ngươi, từ sư tổ xuống đến đệ tử đều là lũ cuồng đồ!"

"Ngươi muốn kéo cả tiên giới chôn cùng hay sao!"

Giang Phỉ Tĩnh nghe mọi người trách cứ mình nhưng chẳng những không biện minh hay sợ hãi, ngược lại còn cười khinh miệt: "Từng kẻ một đều đạo mạo, giả vờ thanh cao."

"Nuôi dưỡng ma tu là tội nghiêng trời lệch đất? Là vì tư lợi?"

"Nếu không có ma tu do Tàng Tượng Môn ta nuôi dưỡng, các ngươi cho rằng Y Tu Minh Hội có thể an vị tại đây sao? Cảnh ngộ của y tu ngàn năm trước ra sao, các ngươi đã quên rồi ư?"

"Nếu không có đại chiến yêu ma, ai thèm để mắt đến y tu chúng ta? Chim trời hết thì cung giấu, thỏ khôn c.h.ế.t thì chó săn bị nấu. Tai họa yêu ma đã bị dẹp yên, chúng ta không còn giá trị lợi dụng, y tu vốn yếu thế lại trở vê cảnh khốn cùng như trước, chính Tàng Tượng Môn ta mạo hiểm làm những việc này, mới có Y Tu Minh Hội phồn thịnh như ngày hôm nay."

"Người ngoài có thể mắng ta, nhưng các ngươi thì không có tư cách!"

Giang Phỉ Tĩnh nói năng hùng hồn khiến không ít y tu d.a.o động.

Ai ngờ trên không trung lại truyên đến một tiếng "Phỉ" thật lớn.

Thẩm Dao Chu lạnh lùng nhìn bà ta: "Đừng lấy cớ bao biện cho sự nhu nhược và bất lực của bản thân, chẳng lẽ ngoài những thương tích liên quan đến ma tu, ngươi không thể chữa trị những vết thương khác sao?"

"Linh mạch, đan điền, linh căn, thậm chí là thân phủ, tu sĩ khi tu luyện đều sẽ xuất hiện đủ loại bệnh tật, nghiên cứu tường tận bệnh tật, từ đó tìm ra phương pháp chữa trị, đây mới là việc y tu chúng ta nên làm, cũng là chính đạo của y tu."

"Chỉ có y tu bất tài vô dụng mới dùng loại tà môn ngoại đạo này, hại người hại mình!! Còn dám tự xưng là cao thượng, ngươi không biết xấu hổ sao!"

"Ngươi!" Giang Phỉ Tĩnh tức giận đến mức mặt đỏ tía tai nhưng lại không thể phản bác.

Những y tu suýt nữa bị bà ta thuyết phục cũng lần lượt tỉnh ngộ, lộ ra vẻ hổ thẹn.

Lận chưởng môn không còn nụ cười trên mặt, vô cùng nghiêm nghị nói: "Sử sách ghi chép, Hủy tộc rất giỏi mê hoặc lòng người, thời kỳ đại chiến yêu ma, chúng thậm chí không cần ra tay cũng có thể khiến tu sĩ tự g.i.ế.c lẫn nhau."

Khi xưa phong ấn yêu ma, y tổ Tư Không Chiêu và các đệ tử của ông ta đều có tham gia, nói không chừng lúc đó chính là Ngọc Hủy đã mê hoặc sư phụ của Giang Phỉ Tĩnh, chỉ là đối phương còn giữ được một tia tỉnh táo, phong ấn Ngọc Hủy lại, cho nên nghìn năm nay, Ngọc Hủy đều bị nhốt ở Tàng Tượng Môn, không có cách nào ra ngoài gây sóng gió.

Nhưng dù vậy, Giang Phỉ Tĩnh cuối cùng vẫn bị Ngọc Hủy mê hoặc, muốn giải trừ phong ấn cho nó.

Lục Hoa Quân lo lắng nói: "Ta đã thử mọi cách nhưng không thể dừng trận pháp đó lại." Giang Phỉ Tĩnh cười lạnh: "Trận pháp đó một khi đã mở ra thì không thể đóng lại, không đến mười hai canh giờ, Ngọc Hủy sẽ tái xuất... Các ngươi đều phải chết!"

Thẩm Dao Chu đã lười mắng bà ta là kẻ điên rồi.

Trước đại nạn, Viên chưởng môn và những người khác cho người giam Giang Phỉ Tĩnh lại trước, bàn bạc cách phá giải trận pháp, giải quyết Ngọc Hủy.

Mọi người theo Lục Hoa Quân đến trận pháp, chỉ thấy trận pháp đó phát ra ánh sáng đỏ rực không lành, linh lực nông đậm và màu m.á.u tràn ngập trong đó.
 
Chương 611


Vào lúc này, không ai còn che giấu nữa, chỉ là tìm đến vị trận tu giỏi nhất, đối phương cũng bất lực: "Trận pháp này ta chỉ thấy trong sách cổ, tên là Thập Phương Thí Huyết Trận, lấy m.á.u thịt làm tế phẩm, một khi mở ra thì sẽ hợp nhất, căn bản không thể giải trừ."

Thẩm Dao Chu nghe vậy, nhớ đến việc Giang Phỉ Tĩnh chiêu mộ tu sĩ xưa nay bất thường, cả người run rẩy, dung nhan trắng bệch.

Yến tỷ!

Lạc Tiên!

Bọn họ vừa trà trộn vào đám tu sĩ đói

Yến Phi và Lạc Tiên giả dạng trà trộn vào đám tu sĩ được Tàng Tượng Môn chiêu mộ, bị đưa đến một sơn cốc.

Vừa bước vào, hai người đã cảm nhận được linh khí nông đậm, trong lòng lập tức dâng lên dự cảm chẳng lành, linh khí nơi đây nồng đậm đến mức gần như hữu hình, e rằng ngay cả chủ điện mà Giang Phỉ Tĩnh cư ngụ cũng chẳng sánh bằng, dùng để cho những tu sĩ mà bọn họ xem là "hộ vệ" ở, há chẳng phải quá lãng phí hay sao?

Yến Phi dường như cảm nhận được điều gì đó, hỏi Lạc Tiên: "Ngươi có cảm thấy... một tia ma khí không?"

"Ma khí?"

Lạc Tiên sửng sốt, vận công cảm ứng kỹ càng một hồi, quả nhiên cảm nhận được một tia ma khí cực kỳ nhỏ, hắn lập tức nói: "Chẳng lẽ Tàng Tượng Môn còn giấu ma tu ở đây?" Yến Phi năm đó từng giao đấu với ma tu rất nhiều lần, đối với ma khí vô cùng nhạy cảm, nàng ta do dự lắc đầu: "Không, không giống..."

Ma khí này dường như tinh khiết hơn, cũng đáng sợ hơn.

Yến Phi nói: "Ta có một dự cảm chẳng lành, không nên ở lại đây lâu."

Hai người lập tức đi tìm những tu sĩ khác, muốn khuyên bọn họ cùng rời đi, nào ngờ không ai tin bọn họ cả, những người này phần lớn đều là hạng người không thể dung thân ở những nơi khác, có thể vào được Tàng Tượng Môn đã khiến bọn họ mừng rỡ khôn xiết, huống chi còn được ở trong một nơi linh khí đồi dào như thế này.

Mọi người đều cho rằng hai người có ý đồ xấu, muốn lừa bọn họ rời đi để độc chiếm tài nguyên tu luyện.

Yến Phi và Lạc Tiên nói không lại, đành định tự mình chuồn ra ngoài xem xét tình hình trước, nào ngờ đến cửa vào sơn cốc mới phát hiện nơi đó đã sớm bị phong tỏa.

Ý đồ của Tàng Tượng Môn đã quá rõ ràng.

Toàn bộ sơn cốc từ trên xuống dưới đều bị trận pháp phong tỏa, căn bản không thể trốn ra ngoài.

Yến Phi dùng hết sức c.h.é.m một kiếm, chỉ c.h.é.m ra được một vết nứt cực nhỏ trên kết giới, nhưng rất nhanh đã bị trận pháp tự động phục hồi.

Lúc này bọn họ mới vỡ lẽ, linh khí nông đậm này căn bản không phải chuẩn bị cho bọn họ, mà là dùng để vận hành trận pháp.

Chỉ dựa vào nàng ta và Lạc Tiên thì chắc chắn không thể phá vỡ được trận pháp này, nhất định phải có người khác trợ giúp.

Yến Phi và Lạc Tiên lại gọi những người khác đến, cố gắng thuyết phục bọn họ.

Mọi người nhìn thấy trận pháp khổng lồ đó, trong lòng cũng không khỏi sinh nghi, tuy nhiên sự kính sợ đối với y tu từ lâu đã ăn sâu vào tâm trí, khiến bọn họ vô thức không muốn tin Yến Phi và Lạc Tiên.

Yến Phi và Lạc Tiên khuyên bảo một hồi cũng chẳng thu được kết quả gì, cuối cùng chỉ có thể bất lực từ bỏ.

Đã không thể trông cậy vào người khác, vậy thì chỉ có thể tự lực cánh sinh.

Yến Phi và Lạc Tiên dốc toàn lực phá trận, những tu sĩ khác chỉ đứng bên cạnh cười nhạo bọn họ, không một ai chịu ra tay giúp đỡ, dù sao thì trận pháp này cũng là của Tàng Tượng Môn, nếu thực sự bị phá hỏng, nói không chừng sẽ bị trục xuất.
 
Chương 612


Nhưng Yến Phi và Lạc Tiên căn bản không để ý đến sự chế giễu của bọn họ, may mắn là ở đây linh khí dồi dào, hai người không lo cạn kiệt linh lực, từng kiếm từng kiếm, hung hăng công kích vào trận pháp.

Dưới sự nỗ lực không ngừng của bọn họ, trận pháp quả nhiên bị phá ra một lỗ hổng bằng quả trứng, mặc dù phải liên tục c.h.é.m g.i.ế.c để duy trì lỗ hổng này nhưng tinh thần của hai người vẫn phấn chấn vô cùng.

Thế nhưng, ngay lúc này, trong lòng sơn cốc lại tựa hồ như có gì đó bất ổn.

Mấy tên tu sĩ kia ban nãy còn đang mỉa mai Yến Phi cùng Lạc Tiên, bỗng nhiên cảm thấy linh lực trong cơ thể không ngừng trôi đi, nhất thời kinh hãi. Yến Phi tự nhiên cũng cảm nhận được, trong lòng chìm xuống.

Ban đầu, bọn họ tuy đoán Tàng Tượng Môn thu nhận những tu sĩ này là không có ý tốt, nhưng lại không ngờ bọn chúng dám ngang ngược như vậy, chẳng lẽ không sợ thanh danh của Tàng Tượng Môn bị hủy hoại hoàn toàn, thậm chí bị trục xuất khỏi Y Tu Minh Hội sao?

Nhưng Tàng Tượng Môn như thế nào cũng là chuyện sau này, lúc này bọn họ phải đối mặt với một mối nguy hiểm thực sự.

Yến Phi cắn răng, bất chấp linh lực hao tổn, bay lên giữa không trung, lớn tiếng nói: "Trận pháp này có vấn đề, Tàng Tượng Môn thu nhận chúng ta chính là có ý đồ xấu! Chư vị còn muốn cố chấp không nghe sao? Nếu không tự cứu lấy mình, e rằng sẽ bỏ mạng ở đây!"

Lời nàng ta nói ra giống như ném một hòn đá xuống mặt hồ yên tĩnh, lập tức khiến mọi người xôn xao. Có kẻ chẳng thèm để ý, dù sao tốc độ linh lực mất đi rất chậm, với linh khí nồng đậm thế này bổ sung thì chẳng đáng là bao.

Nhưng cũng có một số người đã ý thức được nguy cơ, lần lượt đi về phía sau Yến Phi, cùng bọn họ phá vỡ cái lỗ hổng kia.

Quả nhiên như vậy nhanh hơn nhiều, với tốc độ hiện tại, hẳn là rất nhanh có thể phá vỡ trận pháp để thoát ra ngoài.

Thế nhưng ngay lúc này, mọi người bỗng nhiên kinh hãi phát hiện, linh lực mất đi trong cơ thể càng lúc càng nhanh, không chỉ vậy, m.á.u thịt và sinh khí của bọn họ cũng đang dần dần biến mất.

Một tu sĩ trơ mắt nhìn làn da của mình trở nên nhăn nheo già nua, mái tóc đen cũng không ngừng bạc trắng, chỉ trong nháy mắt, hắn đã từ một thanh niên tuấn tú trở thành một lão già yếu ớt, hắn kêu lên thảm thiết, dường như muốn cầu cứu, nhưng mới chạy được vài bước, ánh mắt đã tan rã, ngã xuống đất, hóa thành một bộ xương khô.

Điều này mới khiến các tu sĩ thật sự hoảng sợ, nhao nhao chạy về phía Yến Phi.

Thế nhưng chính sự chen lấn này lại khiến Yến Phi rối loạn, gần như trong nháy mắt, lỗ hổng vốn đã to bằng miệng bát lại khép lại ngay lập tức.

Lúc này Yến Phi thật muốn chửi thê một tiếng.

Ban nãy không chịu ra tay tương trợ, bây giờ lại đến gây phiền phức!

Tốc độ trận pháp thôn phệ linh lực ngày càng nhanh, muốn phá vỡ thêm một lỗ hổng nữa rõ ràng là không kịp.

Yến Phi chỉ suy nghĩ trong chớp mắt, liền dùng linh lực khuếch đại thanh âm: "Đừng hoảng sợ! Chia thành từng nhóm hai người, tìm một chỗ trận pháp công kích, trận pháp này dù lợi hại đến đâu cũng phải dựa vào linh lực để duy trì, nếu uy lực của chúng ta đủ lớn, nói không chừng có thể trực tiếp phá vỡ nót"

Thanh âm của Yến Phi khiến cho đám người đang hoảng loạn dần dân ổn định trở lại.
 
Chương 613


Trong số bọn họ, phần lớn là tu sĩ tán tu, hầu như không ai tinh thông trận pháp, phát hiện mình bị nhốt chỉ có thể hoảng loạn như rắn mất đầu.

Còn lời nói của Yến Phi lại giống như một viên linh đan, trấn an tâm thần bọn họ.

Mọi người bỗng nhớ lại, trước đó cũng chính là Yến Phi luôn nói Tàng Tượng Môn có ý đồ xấu, muốn bọn họ liên thủ rời khỏi đây.

Vì vậy, bọn họ lập tức tin tưởng Yến Phi, tìm một người gần đó kết thành một nhóm, bắt đầu công kích trận pháp.

Quả nhiên, trận pháp vốn có thể tự động khôi phục với tốc độ cực nhanh, dưới sự công kích của nhiều người như vậy, tốc độ tự phục hồi cũng chậm lại.

Yến Phi ánh mắt sáng lên, lại cùng Lạc Tiên và những người khác bắt đầu phá giải trận pháp.

Tuy rằng dùng hết lực phá trận rất chậm, nhưng đây cũng là cách duy nhất bọn họ có thể sử dụng.

Nhưng mọi người đều không ngờ, tốc độ trận pháp thôn phệ linh lực lại càng nhanh hơn, không ngừng có người kêu thảm thiết, bị hút cạn linh lực và tinh huyết, biến thành xương khô ngã xuống đất.

Bọn họ hầu như đều là tu sĩ Kim Đan kỳ và Nguyên Anh kỳ, trước mặt người thường đủ để hô phong hoán vũ, ở đây lại chỉ là những con cừu non chờ bị g.i.ế.c thịt, thân thức của bọn họ yếu ớt, thân hồn càng thêm mỏng manh không chịu nổi, c.h.ế.t như vậy, ngay cả cơ hội đoạt xá cũng không có, thậm chí không ai biết, trận pháp đáng sợ này có phải cũng thôn phệ cả thần hồn của bọn họ, tước đoạt cơ hội đầu thai chuyển thế của bọn họ hay không.

Mọi người chỉ biết phải nhanh hơn một chút, nhanh hơn một chút nữa.

Yến Phi và Lạc Tiên ngay từ đầu đã ở rìa trận pháp, cố gắng tự bảo vệ mình, vì vậy hai người bọn họ chịu ảnh hưởng ít nhất nhưng dù vậy, Yến Phi vẫn phát hiện ra đuôi tóc của mình đã bạc trắng.

Linh lực trong cơ thể không ngừng tiêu hao khiến nàng ta không thể không giảm bớt việc sử dụng linh lực, chuyển sang dùng kiếm pháp.

Nhưng không đủ, còn lâu mới đủ.

Theo số lượng tu sĩ không ngừng giảm đi, trận pháp lại khôi phục nguyên khí, tốc độ tự phục hồi lại càng lúc càng nhanh.

Sự tuyệt vọng bao trùm lấy trái tim Yến Phi.

Nàng ta có chút nhớ sư phụ và các sư huynh đệ, không biết khi bọn họ biết tin nàng ta c.h.ế.t sẽ đau lòng như thế nào, tiểu nha đầu Dao Chu kia nhất định sẽ rất tự trách...

Nàng ta mơ màng, dường như nhìn thấy bóng hình Thẩm Túy An.

Yến Phi cười tự giêu, quả nhiên là sắp c.h.ế.t rồi, vậy mà lại bắt đâu xuất hiện ảo giác.

Nhưng rất nhanh, nàng ta đã nghe thấy giọng nói lo lắng của Thẩm Túy An: "Yến sư tỷ! Mau tỉnh lại!"

Yến Phi đột nhiên bừng tỉnh, lúc này mới phát hiện đây không phải là ảo giác, Thẩm Túy An và Phiến Ngôn vậy mà đã phá vỡ trận pháp trói buộc bọn họ.

Lúc này, linh lực trong cơ thể Yến Phi đã cạn kiệt, gân như không thể chống đỡ để điều khiển phi kiếm, Phiến Ngôn chỉ huy những con rối của hắn, một người ôm vài người, đem những tu sĩ đã kiệt sức này ôm ra ngoài.

Sau khi rời khỏi trận pháp, Thẩm Túy An đưa bọn họ đến một nơi an toàn, lại cho bọn họ dùng đan dược hồi phục linh lực, mọi người lúc này mới dần dần khỏe lại.

Yến Phi khá hơn một chút, vội vàng hỏi: "Sao hai người các ngươi lại ở đây?"

Thẩm Túy An vẻ mặt lạnh lùng, nói: "Chúng ta vẫn luôn âm thầm theo dõi Lục Hoa Quân, không ngờ Tàng Tượng Môn lại giấu một con yêu ma, không chỉ vậy, Giang Phỉ Tĩnh dường như còn định giải trừ phong ấn của con yêu ma này, mà trận pháp Thập Phương Thí Huyết dùng để giải trừ phong ấn đang ở ngay dưới chân các ngươi."
 
Chương 614


Tàng Tượng Môn trước tiên để bọn họ vào sơn cốc linh khí dồi dào này, sau đó dùng trận pháp nhốt bọn họ ở bên trong, đợi đến khi trận pháp Thập Phương Thí Huyết mở ra, sẽ không ngừng thôn phệ linh lực và tinh huyết của bọn họ.

Nhưng vì linh khí trong sơn cốc quá dồi dào nên bọn họ sẽ không phát hiện ra chuyện này ngay lập tức.

Mà đến khi bọn họ phát hiện ra, linh lực đã không ngừng mất đi, bọn họ sẽ phát hiện ra rằng, với linh lực hiện tại của mình, căn bản không thể phá vỡ trận pháp đang nhốt bọn họ, chỉ có thể tuyệt vọng chờ c.h.ế.t trong trận pháp, trở thành vật tế để yêu ma giải phong ấn.

Chiêu thức này quả là hiểm độc, khiến người người kinh hãi.

May thay có Thẩm Túy An ở đây, hắn và Phiến Ngôn đều tinh thông trận pháp, hơn nữa bọn họ ở bên ngoài, phá trận tất nhiên dễ dàng hơn bên trong.

Yến Phi thần sắc nghiêm trọng: "Giang Phỉ Tĩnh điên rồi sao? Yêu ma hung tàn vô tình, một khi giải khai phong ấn, toàn bộ tu tiên giới sẽ hóa thành tu la tràng, đến lúc đó không biết sẽ có bao nhiêu sinh linh đồ thán!"

Mặc dù bọn họ chưa từng tận mắt nhìn thấy yêu ma nhưng năm đó đã từng đích thân giao chiến với ma tu, ngay cả ma tu bình thường cũng lợi hại như vậy, huống chỉ yêu ma còn lợi hại hơn bọn chúng một bậc?

Lạc Tiên thở phào một hơi: "May là Thẩm đạo hữu kịp thời đến, hiện tại trận pháp đã bị phá, vật tế không đủ, như vậy thì phong ấn trên người yêu ma kia cũng không thể giải trừ được!"

Nhưng sắc mặt Thẩm Túy An lại không lạc quan như vậy. Hắn đã ở Tàng Tượng Môn một thời gian, không ngừng dò hỏi tin tức, cũng có chút hiểu biết về vị Giang chưởng môn này, bà ta tuy điên cuồng nhưng tâm tư lại rất kín kẽ.

Bà ta thật sự không chuẩn bị gì sao?

Gần như cùng lúc đó, những đệ tử vốn ở khắp nơi trong Tàng Tượng Môn như bị thứ gì đó dẫn dắt, vậy mà đều hướng về phía trận pháp Thập Phương Thí Huyết.

Trận pháp Thập Phương Thí Huyết vốn có sắc thái ảm đạm, vì được bổ sung thêm m.á.u huyết và linh lực tươi mới, lại bắt đầu vận hành trở lại.

Mà lúc này, Thẩm Túy An rốt cục cũng ý thức được điều gì đó, sắc mặt đại biến: "Không ổn!"

Hắn không kịp giải thích với Yến Phi và những người khác, liền vội vàng chạy ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy không ít đệ tử Tàng Tượng Môn như thiêu thân lao đầu vào trận pháp Thập Phương Thí Huyết.

Không ai ngờ Giang Phỉ Tĩnh lại độc ác như vậy, ngay cả đệ tử trong môn phái cũng đem ra hiến tế.

Thẩm Túy An vội vàng đánh ngất những đệ tử này nhưng đã không kịp nữa, hắn cảm thấy mặt đất dưới chân không ngừng rung chuyển.

Thiên không đột nhiên biến đổi, tâng mây đen kịt nặng nề đè xuống.

Ma khí nhớp nháp và nồng đậm như được mở tung xiềng xích, điên cuồng lan tràn khắp nơi.

Biến cố của Tàng Tượng Môn rất nhanh đã truyên đến Nhân Thánh Môn.

Mọi người không ngờ Giang Phỉ Tĩnh lại điên cuồng như vậy, nhưng lúc này lên án bà ta cũng chẳng ích gì, điều quan trọng nhất là phải ngăn chặn yêu ma này.

Cuộc chiến với yêu ma đã là chuyện của ngàn năm trước, ký ức của mọi người trong tu tiên giới về yêu ma đã sớm phai nhạt, chỉ có mỗi mười năm một lần gia cố phong ấn Thiên Cực Hải mới nhớ lại.

Trước đó, yêu ma ở Thiên Cực Hải nổi loạn, suýt nữa phá vỡ phong ấn, may mà bọn họ phát hiện kịp thời, gia cố lại phong ấn.
 
Chương 615


Nhưng dù vậy, cũng chưa từng có ai nghĩ rằng yêu ma sẽ lại xuất hiện trên thế gian này.

Thẩm Dao Chu vừa nghe tin đã lập tức đến Tàng Tượng Môn.

Lúc này, Tàng Tượng Môn đã hoàn toàn thay đổi, linh hoa dị thảo ban đầu đều bị ma khí ô nhiễm, héo úa tàn lụi, một số đệ tử tỉnh táo lại sợ hãi co rúm lại nhưng cũng không tránh khỏi bị ma khí xâm nhiễm, chỉ có thể liều mạng dùng Tịnh Ma Đan để áp chế.

Thẩm Dao Chu vừa nhìn thấy cảnh tượng này, nghĩ đến Yến Phi và Thẩm Túy An vẫn còn ở bên trong, vội vàng muốn xông vào nhưng bị Phó Sinh Hàn kéo lại.

Thẩm Dao Chu lúc này mới phát hiện, tình trạng của Phó Sinh Hàn rất không ổn, tia m.á.u trong mắt xuất hiện rồi lại biến mất.

Nàng bỗng chột dạ nhớ đến hắc vụ trong cơ thể Phó Sinh Hàn, ma khí trên người yêu ma e rằng sẽ khiến hắn khó chịu hơn, vội vàng nói với hắn: "Phò Sinh Hàn, ngươi mau rời khỏi đây trước đi."

Phó Sinh Hàn lắc đầu: "Nàng bình tĩnh một chút, đừng làm chuyện dại dột.

Thẩm Dao Chu: "Ta không làm chuyện dại dột, những ma khí này tuy không ảnh hưởng đến ta, nhưng lục thúc và Yến tỷ ở trong ma khí nồng đậm như vậy e rằng không thể chống đỡ được bao lâu! Ta phải đưa bọn họ ra ngoài."

Phó Sinh Hàn: "Vậy ta đi cùng nàng."

Thẩm Dao Chu lại trực tiếp từ chối: "Những ma khí này ảnh hưởng đến ngươi lớn thế nào, ngươi rõ hơn ta, ta biết ngươi có thể chống đỡ, nhưng đừng lãng phí tinh lực của mình vào chuyện này, ta biết ngươi lo lắng cho ta, tương tự như vậy, ta cũng lo lắng cho ngươi."

Phó Sinh Hàn còn muốn nói gì đó, Thẩm Dao Chu lại đột nhiên nhón chân, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.

Đôi môi mềm mại như còn mang theo chút hương thơm của mật ong, từng sợi từng sợi len lỏi theo khóe môi hắn chui vào, tựa như mang theo đóa hồng mới nở, khuấy động lòng hắn.

Phó Sinh Hàn ngây người, đến khi hắn hoàn hồn, Thẩm Dao Chu đã chạy vào trong ma khí, chỉ để lại một câu nhẹ nhàng "Đợi ta trở về."

Tâm nhìn trong ma khí rất kém, Thẩm Dao Chu cũng không dám tùy tiện phóng thần thức ra, nếu không thần thức yếu ớt sẽ dễ bị ma khí xâm nhiễm hơn cơ thể.

Trên người nàng có tiên khí do Nghiêm Tri để lại, có thể bảo vệ nàng không bị ma khí xâm thực, nàng lại lấy ra một viên dạ minh châu, đây là lúc trước lục thúc lo nàng thiếu đồ dùng nên đã chuẩn bị rất nhiều thứ, đều đưa cho nàng.

Nhớ đến lục thúc, lòng Thẩm Dao Chu lại chua xót.

Với hiểu biết của nàng về lục thúc, hắn chắc chắn sẽ không một mình chạy trốn, mà sẽ chọn đi cứu Yến Phi và Lạc Tiên.

Nàng căn bản không biết Yến Phi và Lạc Tiên ở đâu, chỉ có thể dựa vào cảm giác đi về phía nơi ma khí nồng đậm nhất.

Nhưng Thẩm Dao Chu biết, nếu Giang Phỉ Tĩnh muốn hiến tế Yến Phi bọn họ để giải phong ấn yêu ma thì trận pháp này sẽ không cách xa yêu ma quá, mà trận pháp mở ra sẽ có d.a.o động linh lực, nàng nhất định có thể cảm nhận được, nhanh chóng cứu bọn họ ra.

Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động.

Ma khí nông đậm như bao phủ toàn bộ Tàng Tượng Môn trong sương mù, Thẩm Dao Chu chỉ có thể nhìn thấy một khoảng nhỏ phía trước được dạ minh châu chiếu sáng, còn sau sương mù, không biết còn có thứ gì sẽ đột nhiên nhảy ra.

Lúc này, Thẩm Dao Chu mới chậm chạp cảm thấy sợ hãi, nhưng nàng đã không còn đường lui, ngược lại dân dần bình tĩnh.
 
Chương 616


Ngay lúc này, phía sau nàng truyền đến tiếng động nhỏ, Thẩm Dao Chu kinh hãi, nắm chặt tiên khí quay đầu lại, lại thấy một đệ tử mặc trang phục Tàng Tượng Môn.

Hắn không nhìn thấy Thẩm Dao Chu, đang ngây ngốc đi về phía trước.

Thẩm Dao Chu lập tức nhận ra có điều không ổn, đệ tử này như bị thứ gì đó khống chế.

Thẩm Dao Chu sau khi chữa khỏi Chiếu Tâm Cổ đã tìm hiểu về các loại trùng cổ, cho nên rất dễ dàng nhận ra những đệ tử này đều trúng cổ.

Nàng phát hiện trùng cổ sẽ không làm hại đệ tử này, chỉ khống chế hành động của hắn, vừa khéo, hướng đi của đệ tử này trùng với nàng, nàng liền không vội giải cổ, chỉ cẩn thận đi theo đối phương, xem hắn rốt cuộc muốn đi đâu.

Nhưng càng đi vào sâu, nàng lại phát hiện, đệ tử như hắn càng ngày càng nhiều, đều đi về cùng một hướng.

Cảnh tượng trước mắt thật kỳ quái đến rợn người.

Bỗng nhiên, phía trước vang lên một tiếng động trầm đục.

Một đệ tử của Tàng Tượng Môn bỗng nhiên gục đầu xuống đất.

Tiếp theo đó là mấy tiếng động trâm đục khác, mấy đệ tử khác cũng lần lượt ngã xuống.

Trái tim Thẩm Dao Chu bỗng nhiên đập mạnh, nhưng ngay lúc này, nàng nghe thấy một giọng nói quen thuộc. 9fdtc

Yến Phi thở hổn hển, tức giận nói: "Giang Phỉ Tĩnh điên rồi! Thật sự hạ cổ cả Tàng Tượng Môn sao?!"

Sau đó là giọng nói của Thẩm Túy An: "E là vậy, may mà lối vào chỉ có một, chỉ cân không để bọn họ vào trận pháp, ít nhất có thể kéo dài thời gian giải trừ phong ấn..."

Thẩm Dao Chu không ngờ tìm mãi không thấy, vậy mà lại dễ dàng tìm được bằng cách này, nàng vội vàng gọi: "Lục thúc! Yến tỷ tỷ!"

Yến Phi và Thẩm Túy An đang đánh ngất những đệ tử kia đều sửng sốt.

Yến Phi do dự hỏi: "Ngươi... có nghe thấy gì không?”

Thẩm Túy An có chút mơ hồ: "Hình như là giọng của Dao Chu, nhưng chẳng phải nàng đã đi theo Nhân Thánh Môn rồi sao?"

Biểu cảm của hắn đột nhiên nghiêm túc: "Không thể nào là nàng được, nhất định là ma khí nơi đây đang xâm thực tâm trí chúng ta, khiến chúng ta sinh ra ảo giác!"

Yến Phi: "..."

Bị ma khí quấy nhiễu nhiều năm như vậy, nàng ta còn chưa từng nghe nói ma khí lại có tác dụng này.

Thẩm Dao Chu nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, vừa tức vừa buồn cười, thấy bọn họ vừa mất tập trung, suýt nữa để một đệ tử trúng cổ chạy thoát, liền lấy kim gây mê ra, vô cùng thành thạo đ.â.m vào cơ thể đối phương.

Theo một tiếng "Phịch", đối phương ngã xuống, Yến Phi và Thẩm Túy An đồng thời nhìn lại.

Thẩm Dao Chu cầm dạ minh châu, nhịn không được xúc động muốn nhào vào lòng bọn họ: "Lục thúc, Yến tỷ, ta đến cứu hai người đây!"

Trên mặt Thẩm Túy An thoáng hiện một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại biến thành kinh sợ: "Ai cho phép ngươi đến nơi này! Có biết là rất nguy hiểm không? Phó Sinh Hàn đâu? Chẳng phải đã để hắn bảo vệ ngươi sao? Hắn bảo vệ ngươi kiểu gì vậy?"

Thẩm Dao Chu nhìn thấy bọn họ, mặc dù đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm nhưng sự bất an trong lòng đã sớm tan thành mây khói, nàng thè lưỡi, chuyển chủ đề: "Lục thúc, người kia sắp vào rồi!"

Có sự giúp đỡ của Thẩm Dao Chu, những đệ tử kia đều không bị đưa vào trận pháp, tất cả đều nằm bên ngoài.

Điều này làm chậm đáng kể tốc độ giải trừ phong ấn nhưng mặt đất vẫn không ngừng bốc lên ma khí, không ít đệ tử đã có triệu chứng bị ma khí xâm thực, một khi ma khí xâm nhập vào đan điền hoặc thần phủ thì ngay cả Thẩm Dao Chu cũng không thể cứu được.
 
Chương 617


Vì vậy, Thẩm Dao Chu đã đưa bọn họ cùng những tu sĩ khác được Thẩm Túy An và Yến Phi cứu, vào bí cảnh Hạnh Lâm.

Ba người không kịp nói nhiều, vội vàng đi ra ngoài.

Thẩm Túy An và Yến Phi ở trong ma khí đã lâu, may mà có Tịnh Ma Đan chống đỡ, trong tay Thẩm Dao Chu lại có tiên khí chống lại ma khí, mới miễn cưỡng ngăn cản được sự xâm thực của ma khí.

Ba người thử đi về nơi ma khí loãng hơn, ít nhất cũng phải rời khỏi nơi này trước đã.

Ai ngờ bọn họ dùng phi kiếm bay một khắc đồng hồ mà vẫn không thoát khỏi phạm vi ma khí, dừng lại thì phát hiện mình lại trở về chỗ cũ.

Đây chẳng phải là quỷ đả tường sao?l

Ba người không tin tà, tế ra phi kiếm thử lại lần nữa nhưng kết quả vẫn không thay đổi.

Bọn họ thử bay lên trời nhưng dù bay bao lâu cũng không bay ra ngoài được, một khi dừng lại lại trở về chỗ cũ.

Hơn nữa, vì linh lực tiêu hao nên tốc độ bị ma khí xâm chiếm lại càng nhanh hơn.

Yến Phi phẫn nộ, vung kiếm c.h.é.m nát một tảng đá bên cạnh, Thẩm Túy An chau mày: "Yến sư tỷ, bình tâm, chớ để tà khí thừa cơ xâm nhập."

Yến Phi lúc này mới nhận ra bản thân bị tà khí khơi gợi lại chuyện cũ, suýt nữa thì tự sinh tâm ma.

Thẩm Dao Chu thần sắc nghiêm trọng: "Xem ra yêu nghiệt kia tuy chưa hoàn toàn phá giải phong ấn nhưng đã có thể sử dụng một phần yêu lực, nhỡ có người đi vào đây, e là sẽ bị hắn dụ vào Thập Phương Thí Huyết Trận."

Thẩm Túy An im lặng, với tình hình hiện tại của bọn họ, chuyện này rất có thể xảy ra.

Bởi vậy, bọn họ phải lập tức rời khỏi nơi này, báo tin ra ngoài.

Nhưng dường như có thứ gì đó trong tà khí này đang quấy nhiễu tâm trí bọn họ, bọn họ lại không thể phóng xuất thần thức, cho nên căn bản không thể rời khỏi đây.

Ngay cả Thẩm Túy An vốn mưu trí hơn người cũng không còn cách nào.

Trước lực lượng tuyệt đối, mưu kế cũng trở nên vô dụng.

Tuy rằng yêu nghiệt kia vẫn chưa lộ diện nhưng yêu lực mà hắn thể hiện đã vô cùng cường đại.

Tứ phía bát phương đều là tà khí, nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ chỉ có thể bỏ mạng nơi đây.

Yến Phi và Thẩm Túy An đều đã bị tà khí xâm thể, xuất hiện dị trạng, Thẩm Dao Chu muốn đưa cả hai vào bí cảnh Hạnh Lâm nhưng bị cự tuyệt.

Thẩm Túy An xoa đầu nàng: "Nơi nguy hiểm như vậy, lục thúc sao có thể để ngươi ở lại một mình?"

Yến Phi nhiều năm kinh nghiệm đối kháng với tà khí, vừa nuốt đan dược vừa nói: "Ta cũng không cần, chút tà khí này thì tính là gì, chưa đủ nhét kế răng tai"

Thẩm Dao Chu biết cả hai đều chỉ muốn an ủi mình, nàng muốn cong môi cười một cái nhưng đột nhiên nhớ tới điều gì đó, đưa tay chạm vào đôi khuyên tai Linh Hồ. Năm đó Mộ Thiên Hồ trước khi c.h.ế.t đã dùng một nửa tu vi của mình hóa thành đôi khuyên tai Linh Hồ này, nói rằng sau này nếu nàng gặp nguy hiểm, có thể triệu hồi Hồ tộc tương trợ.

Hiện tại tuy không phải tuyệt cảnh nhưng cũng coi như là cùng đường bí lối.

Hồ tộc bản tính mê hoặc, ngược lại sẽ không dễ bị quấy nhiễu.

Thẩm Dao Chu làm theo lời Mộ Thiên Hồ dạy, niệm chú ngữ, chờ một lúc lâu, một con linh hồ trắng như tuyết xuất hiện trước mặt bọn họ.

Nó dường như cũng rất kiêng dè tà khí nơi này nhưng vẫn nghe theo chú ngữ đến cứu nàng.
 
Chương 618


Thẩm Dao Chu trong lòng ngũ vị tạp trần.

Năm đó nàng cứu Mộ Thiên Hồ, chưa từng nghĩ đến việc sẽ nhận được báo đáp, chỉ là làm tròn bổn phận của một y giả, nhưng không ngờ gieo nhân nào gặt quả nấy, cuối cùng lại là Mộ Thiên Hồ cứu bọn họ.

Linh hồ kia cực kỳ thông minh, dẫn bọn họ đi ra ngoài. Tốc độ của nó không nhanh, phát hiện bọn họ không đuổi kịp, nó còn dừng lại chờ đợi.

Có linh hồ dẫn đường, bọn họ cuối cùng cũng dần dần rời khỏi nơi tà khí nồng đậm, ba người nhìn thấy ánh sáng mặt trời, suýt nữa thì mừng đến rơi lệ.

Linh hồ lưu luyến cọ cọ mu bàn tay Thẩm Dao Chu, sau đó nhanh chóng nhảy vào bụi cỏ biến mất.

Thẩm Dao Chu nhìn theo bóng lưng của nó, khẽ nói: "Đa tạ."

Ba người vừa thở phào nhẹ nhõm thì thấy trong màn sương mù xám xịt lại xuất hiện một bóng người mơ hồ.

Tim ba người đều đập thình thịch, nhưng khi nhìn thấy đối phương, tất cả đều ngây người.

"Phó Sinh Hàn!"

Phó Sinh Hàn ở bên ngoài chờ đợi đã lâu, hắn biết mình nên nghe lời Thẩm Dao Chu ở bên ngoài chờ nàng, trên người nàng có nhiều tiên khí, nàng nhất định sẽ bình an vô sự.

Nhưng càng tự an ủi bản thân như vậy, hắn càng không thể yên lòng.

Chờ đợi một canh giờ, cuối cùng hắn không thể chờ thêm nữa, cầm Ngọc Đồng Tâm xông vào.

Trong màn sương mù xám xịt, Phó Sinh Hàn lại không giống Thẩm Dao Chu và những người khác, từng bước đi đều khó khăn, hắn loại bỏ hắc vụ hoạt động quá mức trong thần phủ, ngược lại còn có cảm giác như cá gặp nước.

Trải qua nhiều chuyện, kỳ thực hắn đã có rất nhiều suy đoán về hắc vụ này, chỉ là dù suy đoán nhiều đến đâu cũng không bằng sự an nguy của Thẩm Dao Chu lúc này.

Phó Sinh Hàn vốn định dựa vào Ngọc Đồng Tâm để tìm Thẩm Dao Chu, nhưng Ngọc Đồng Tâm dường như cũng bị sương mù làm nhiễu loạn, căn bản không thể chỉ ra chính xác vị trí của nàng.

Phó Sinh Hàn dứt khoát thu nó lại, quyết định tự mình đi tìm Thẩm Dao Chu.

Tu sĩ ở nơi tràn ngập ma khí không ai dám phóng ra thần thức, nhưng Phó Sinh Hàn lại phát hiện, màn sương mù xám xịt này không thể quấy nhiễu hắn, cho dù hắn phóng ra thần thức cũng sẽ không bị ma khí xâm chiếm, ngược lại còn trở nên ngưng luyện hơn.

Nếu là bình thường, phát hiện như vậy chắc chắn khiến hắn khó chịu, nhưng lúc này muốn cứu Thẩm Dao Chu, ngược lại hắn mừng rỡ vì bản thân không bị ảnh hưởng, có thể cứu nàng.

Hắn thả thần thức ra, đi về phía Thẩm Dao Chu.

Chỉ là đi được một lúc, hắn lại phát hiện trung tâm của màn sương mù xám xịt truyên đến một lực hấp dẫn kỳ lạ, dụ dỗ hắn đi qua đó.

Phó Sinh Hàn là người có ý chí cực kỳ kiên định, hắc vụ trong thần phủ hắn hoành hành như vậy cũng không khiến hắn khuất phục, nhưng lúc này hắn lại dừng bước.

Một cảm giác mãnh liệt xông thẳng vào tâm can hắn.

Chỉ cần đi qua đó, những vấn đề từng làm hắn phiên não đều có thể được giải đáp.

Chỉ cần đi qua đó...

Bước chân của hắn suýt chút nữa đã di chuyển, nhưng rất nhanh chóng phản ứng lại.

Ánh mắt Phó Sinh Hàn hơi trầm xuống.

Vừa rồi suýt chút nữa hắn đã bị khống chế, xem ra màn sương mù xám xịt này còn đáng sợ hơn hắn tưởng.

Hắn càng thêm lo lắng cho Thẩm Dao Chu và những người khác.

Sau đó hắn càng cẩn thận hơn, màn sương mù xám xịt dường như cũng không còn cố gắng khống chế hắn nữa, vì vậy hắn rất nhanh đã tìm thấy Thẩm Dao Chu cùng mọi người.
 
Chương 619


Mọi người gặp nhau đương nhiên đều mừng rỡ.

Thẩm Túy An tuy có chút chướng mắt Phó Sinh Hàn, nhưng nể tình hắn không sợ nguy hiểm liều mình đến tìm Thẩm Dao Chu, hắn cũng không tiện nói gì.

Việc đầu tiên sau khi mọi người thoát nạn là nhanh chóng đến Nhân Thánh Môn, gặp Viên chưởng môn và Lận chưởng môn nói hết những gì mình biết, sau đó cùng thương nghị đối sách, quan trọng nhất là trước khi bàn bạc rõ ràng đối sách, tuyệt đối không được để bất kỳ ai tiến vào màn sương mù xám xịt này, nếu không may bị dẫn vào trận Thập Phương Thí Huyết, giúp yêu ma kia giải trừ phong ấn thì hỏng chuyện lớn.

Lúc này, Viên chưởng môn và Lận chưởng môn cũng dẫn người đến Tàng Tượng Môn.

Nhìn màn ma khí cuồn cuộn bốc lên từ mặt đất, hai người đều không hẹn mà cau mày.

Cả hai đều rõ, ma khí đậm đặc đến vậy, so với ma khí trong cơ thể ma tu còn lợi hại hơn gấp bội, tu sĩ bình thường e rằng một khắc cũng không chống đỡ nổi, nếu để yêu ma kia thoát ra ngoài, hậu quả thật khó lường.

Viên chưởng môn nhớ lại cảnh tượng yêu ma kia tàn sát chúng sinh khi xưa, trong lòng không khỏi rùng mình sợ hãi.

Ông ta nhìn về phía Lận chưởng môn, hiếm khi dịu giọng: "Lận chưởng môn, theo ý ông, việc này nên giải quyết thế nào?".

Lận chưởng môn cũng không mỉa mai, ông ta hiểu rõ, đến lúc này, dù có mâu thuẫn gì cũng nên gác lại, việc cấp bách nhất là giải quyết yêu ma kia. Ông ta trầm ngâm một lát, trầm giọng nói: "Việc này, chỉ bằng vào số ít y tu chúng ta e là không ổn, nhất định phải báo cho các môn phái khác, cùng nhau thương nghị mới được...

Vân Tùng cùng những người khác lên tiếng: "Lận chưởng môn yên tâm, chúng ta lập tức truyền tin, phái thêm tinh anh các phái đến trợ giúp."

Lận chưởng môn thở phào nhẹ nhõm: "Đa tạ chư vị."

Nói xong, ông ta sai người đưa Lục Hoa Quân đến.

Lúc này, Lục Hoa Quân nào còn phong thái đại đệ tử Tàng Tượng Môn ngày nào, cả người như quả cà dập, hắn ta căn bản không lường được sự tình nghiêm trọng, còn tưởng có thể mượn việc này kéo Giang Phỉ Tĩnh xuống, để mình leo lên.

Lận chưởng môn cũng chẳng muốn nói nhiều về sự thiển cận của hắn ta, chỉ hỏi: "Ngươi biết gì về yêu ma kia?"

Lục Hoa Quân sụp đổ hoàn toàn, không dám giấu diếm, vội vàng nói: "Ta... Ta chỉ biết, yêu ma kia là do tổ sư trấn áp, vẫn luôn bị giam cầm ở Lăng Hàn Băng Nguyên, đến mấy tháng trước, sư tôn lệnh ta đưa y về Tàng Tượng Môn, ta... Ta cũng không biết y lại có thể làm ra loại chuyện này..."

Lận chưởng môn không rảnh nghe hắn ta khóc lóc ăn năn, trực tiếp hỏi: "Ngươi có biết cách nào chế ngự yêu ma kia không?"

Lục Hoa Quân ngơ ngác lắc đầu, lắp bắp nói: "Có lẽ... Có lẽ sư tôn biết."

Lòng Lận chưởng môn trâm xuống, Thanh Nang Môn và Tàng Tượng Môn vốn là giao hảo, ông ta rất hiểu Giang Phỉ Tĩnh, bà ta tính tình ương ngạnh, đã quyết tâm thả yêu ma kia ra thì không dễ gì từ bỏ, nhưng dù vậy, đây cũng là cách duy nhất lúc này.

Đang lúc ông ta cùng Viên chưởng môn thương nghị nên làm thế nào thì bỗng nhiên bên cạnh truyền đến tiếng kinh hô.

Hai người quay đầu lại, chỉ thấy Lục Hoa Quân như phát điên lao vào màn sương mù mị[t.

Thân thủ hắn ta cực nhanh, ngay cả tu sĩ bên cạnh muốn ngăn cản cũng không kịp.

Có người lập tức dùng pháp khí muốn bắt hắn ta lại, đáng tiếc pháp khí vừa chạm vào màn sương mù liền mất đi cảm ứng, bất đắc dĩ phải triệu hồi trở về.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top