Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài
Chương 460


"Xem mắt với ai mà không phải xem mắt? Anh từ chối đối phương xem mắt với tôi là được rồi.” Mạnh Hiểu Giai cảm thấy mình đã suy nghĩ được một giải pháp hay, bảo: “Sau đó tôi cũng từ chối đối tượng hẹn hò của tôi, xem mắt với anh!"

"Trái lại có thể cân nhắc..." Lý Yến Hi trầm ngâm nói, bỗng nhiên cười một tiếng: "Đúng rồi, tôi tên là Lý Yến Hi, cô tên gì?"

"Tôi tên Mạnh Hiểu..." Mạnh Hiểu Giai đột nhiên mở to hai mắt, chỉ vào Lý Yến Hi nói “anh… anh… anh…” cả buổi.

Lý Yến Hi cũng không nhịn được nữa, cười ha ha ra tiếng, cha Mạnh đã cho cậu xem hình của cô ấy, mới gặp là cậu đã nhận ra cô ấy!

Mạnh Hiểu Giai: "..."

Bầu không khí trong lúc ăn cơm hết sức khó xử, Mạnh Hiểu Giai hồi tưởng lại khung cảnh ban nãy là rất ngại đối diện với Lý Yến Hi.

Lý Yến Hi thấy dáng vẻ cô ấy phiền muộn sắp co người thành chim cút, không nhẫn tâm đùa với cô ấy, bèn nói: "Thật ra cô không muốn xem mắt thì có thể trực tiếp từ chối bố cô!"

Mạnh Hiểu Giai hừ một tiếng: "Bố tôi không cho phép tôi từ chối, ông đã ưng ý anh rồi, nhất quyết bảo tôi tới gặp anh một lần."

Lý Yến Hi nghe vậy nhíu mày, cậu đã tiếp xúc với cha Mạnh, biết đối phương đúng là người cha tốt: “Nhưng bố cô không phải loại người cô không thích còn cưỡng ép cô kết hôn, sau khi xem mắt nếu cô không thích, trực tiếp từ chối là được, không cần làm tới mức... như này!"

Mạnh Hiểu Giai không đủ tự tin, nhỏ giọng nói: "Còn không phải là tôi sợ đối phương thích tôi sau đó quấn tôi sao?"

Lý Yến Hi nghẹn họng, nhìn cô ấy chăm chú, vừa rồi sau khi thẳng thắn nhận biết nhau, cô ấy đã vào nhà vệ sinh tẩy trang, tháo đi lớp trang điểm nặng nề, để lộ một gương mặt sạch sẽ, có điều chiếc áo đỏ phối với váy xanh lục vẫn đang mặc trên người cũng vẫn không che đậy được nét kiều thơm của cô ấy. Với dáng vẻ này, lại thêm gia thế và lý lịch của cô ấy, nỗi lo nghĩ của cô ấy cũng không phải là không có khả năng xảy ra.

Lý Yến Hi nghẹn lời một lát, bật cười nói: "Cô yên tâm, lúc đầu tôi cũng chỉ là nhận lời mời của bố cô tới gặp một lần mà thôi. Hiện tại... Cô không bằng lòng, tôi cũng sẽ không bắt buộc cô."

Thật ra sau khi nhìn thấy Mạnh Hiểu Giai, Lý Yến Hi cảm thấy Mạnh Hiểu Giai rất thú vị, cũng có hảo cảm với cô ấy, kết hôn với cô ấy, lựa chọn phương thức kết hợp cường với cường liên kết[1], dường như... Cũng không tệ?

[1]Ý nói hai nhà thông gia đều rất mạnh, kết hợp với nhau.

Nhưng cô ấy không bằng lòng, cậu cũng không phải là thằng oắt con mới mọc tóc. Đã chìm nổi ở thương trường nhiều năm như vậy, cậu biết cái gì có lợi với mình.

Mạnh Hiểu Giai không nghe ra ngụ ý của cậu ấy, cho là cậu ấy không có ý gì với mình, sau một khoảng hụt hẫng nho nhỏ thì không có nói tiếp

Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, tràn đầy tính hí kịch.

Sau khi về nhà, cha Mạnh hỏi cô ấy kết quả.

Mạnh Hiểu Giai nói thẳng Lý Yến Hi không coi trọng mình.

Cha Mạnh không tin, để Mạnh Hiểu Giai kể lại quá trình.

"Người ta cũng không hề có ý định từ chối mà.” Cha Mạnh nghe xong nói.

"Cái này còn không phải là từ chối sao?" Mạnh Hiểu Giai kinh ngạc.

Cha Mạnh yên lặng, bảo là từ chối thì cũng là từ chối, nhưng đều cùng đàn ông, ông ấy luôn cảm thấy đối phương đã chừa lại một sơ hở.

Mặc dù khinh thường hành vi giả xấu của con gái, nhưng đây là lần đầu tiên con gái thích một người, người kia còn là Lý Yến Hi mà ông ấy coi trọng, đương nhiên ông ấy sẽ không chấp nhận dễ dàng buông tha, bèn hỏi con gái tiếp: "Nếu như bây giờ Lý Yến Hi bằng lòng cưới con, con có bằng lòng kết hôn với cậu ấy không?"

Mạnh Hiểu Giai trầm ngâm.

Cô ấy biết cha cô ấy về nước đầu tư, gặp phải rất nhiều ngăn trở, nếu như nhà cô ấy có thể thông gia với nhà họ Lý, bọn họ với nhà họ Lý đã xem như bị cột vào chung một thuyền rồi. Nể mặt mũi của nhà họ Lý, trở ngại cha cô ấy gặp phải sẽ ít hơn rất nhiều. Và cha cô là người có m.á.u mặt trong giới tài chính phố Wall, mặc dù bây giờ hệ thống tài chính của nước Trung Quốc chưa vững vàng, nhưng với tốc độ cải cách trường thị hóa của Trung Quốc trước mắt, ngành nghề tài chính sớm muộn gì cũng sẽ phát triển mạnh mẽ ở Trung Quốc, nhà họ Lý có thể từ chỗ cha cô ấy đạt được tài nguyên và mạng lưới quan hệ. Có thể nói, chỉ tính riêng lợi ích thì việc hôn sự này quả thật là hoàn mỹ đến không thể hoàn mỹ hơn nữa.

Ngoài ra cô ấy từ nhỏ đã được cha cô ấy nuông chiều lớn lên, thật sự không nghĩ tới có một ngày cha sẽ vì lợi ích mà đẩy cô ấy ra gặp mặt với một người đàn ông chưa từng gặp làm thông gia. Trong cơn tức giận mới có một màn kịch ăn diện xấu kia. Bây giờ cô ấy vẫn phản cảm loại phương thức mưu lợi này, nhưng nhìn mái tóc hoa râm của cha, lại nghĩ tới tình yêu thương ông ấy dành cho mình, và Lý Yến Hi hôm nay nhìn thấy, ngoài ý muốn đã không có tâm trạng mâu thuẫn lớn thế với việc hôn sự này rồi.

"Nếu như anh ấy nguyện ý, kết hôn thì kết hôn thôi!"

Nể tình Lý Yến Hi đẹp trai như vậy, cô ấy cũng không thua lỗ.

"Tốt!" Cha Mạnh cực kỳ vui mừng, dĩ nhiên ông ấy không phải như Mạnh Hiểu Giai tưởng là bởi vì lợi ích mới đẩy cô ấy đi ra.

Ông ấy không thiếu tiền, con đường về nước đầu tư này mặc dù gặp phải rất nhiều chướng ngại, nhưng nếu thật sự không thực hiện được ông ấy có thể quay đầu tiếp tục chuyên tâm vào nghề cũ. Mạnh Hiểu Giai là đứa con gái duy nhất của ông ấy, của cải của ông ấy về sau đều sẽ để lại cho cô ấy, chỉ là con gái của ông ấy nên ông ấy biết, năng lực thì có, nhưng tính cách bị ông ấy nuôi dưỡng thành quá đơn thuần và quá chủ nghĩa duy tâm, ông ấy sợ có một ngày ông ấy không còn ở đây, cô ấy sẽ bị sài lang hổ báo dùng âm mưu quỷ kế cắn nuốt không còn sót cặn bã. Ông ấy nhất định phải tìm cho cô ấy một người chồng đáng tin cậy, và Lý Yến Hi chính là người chồng mà ông ấy chọn.

Bên Lý Yến Hi, cứ nghĩ là việc hôn sự này đã không thành rồi, mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng rất nhanh đã lao đầu vào công việc. Cho nên khi nghe Mạnh Hiểu Giai lại có ý tính việc sau này, cậu cực kỳ kinh ngạc, lập tức đồng ý. Sau khi đính hôn với Mạnh Hiểu Giai, bởi vì còn chưa kết hôn, hai người vẫn tách ra ở riêng.

Mặc dù Mạnh Hiểu Giai được nuông chiều lớn lên, nhưng cô ấy cũng biết mình là đứa con duy nhất của cha Mạnh, phải gánh trách nhiệm chèo chống nhà họ Mạnh, cho nên sau khi tốt nghiệp về nước đã tiến vào công ty của cha làm việc.

Ngày hôm sau sau hôm đính hôn, cô ấy đã bận tối mặt tối mũi.

Lúc Lý Yến Hi đến đón người, cô ấy vẫn đang họp, nghe nhân viên nói vị hôn phu của cô ấy tới, cô ấy còn tưởng rằng là mình bận rộn tới mức đầu óc choáng váng nghe lầm.

Kết quả cô ấy đến cửa sổ nhìn thử, đúng thật là cậu!!!

Mạnh Hiểu Giai vội vội vàng vàng xuống lầu: "Sao anh lại tới đây?"

Lý Yến Hi quơ quơ chìa khóa xe trong tay, uể oải nói: "Đón em tan tầm, sau đó đi ăn cơm, có thời gian thì có thể đi xem một bộ phim... Nhưng em mệt mỏi vậy, xem phim bỏ qua đi, hôm khác đi."

Mạnh Hiểu Giai: “???”

Cô hơi ấy ngây ngẩn, thận trọng hỏi: "Anh không trúng tà chứ?"

"Cái gì mà trúng tà?" Lý Yến Hi nhìn cô ấy: "Đừng rủa anh, bà nội anh rất tin cái này, bị bà biết bà sẽ đòi bắt anh đi trừ tà."

Mạnh Hiểu Giai: "..."

Cô ấy ngẩn ngơ đi theo Lý Yến Hi đi ăn cơm, lúc ăn cơm Lý Yến Hi rất săn sóc cô ấy, sau khi ăn xong thì đưa cô ấy về nhà, ngày kế tiếp lại chạy tới đón cô ấy đi làm, mang bữa sáng cho cô ấy. Liên tục một tháng đều là như thế, cậu không chỉ nhớ kỹ sở thích của cô ấy, còn nhớ thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô ấy, nếu có chuyện không tới được, cậu sẽ gọi điện thoại cho cô ấy nói rõ tình hình.

Hai người bọn họ đều có điện thoại di động, liên hệ rất tiện.

Khiến Mạnh Hiểu Giai có ảo giác là bọn họ là tự do yêu đương.

Cho nên một tháng sau, ăn xong cơm tối, cuối cùng cô ấy đã không nhịn được, hỏi Lý Yến Hi: "Chúng ta không phải là thông gia sao?"

"Chúng ta là thông gia.” Lý Yến Hi nói.

Mạnh Hiểu Giai há miệng, theo cái nhìn của cô ấy, thông gia cũng là bởi vì một loại lợi ích tập thể nào đó mà tiến tới với nhau, hai người không có tình cảm kết hôn trở thành vợ chồng, có thể tương kính như tân, không can thiệp vào đời sống lẫn nhau cũng đã là trạng thái rất tốt, chờ khi quan hệ không còn lợi ích thì có thể giải trừ quan hệ hôn nhân...

Dù sao bất kể như thế nào, cũng không nên là bọn họ như bây giờ!

"..." Lý Yến Hi đã hiểu rồi. Bị tức mà cười, lần đầu tiên gọi tên đầy đủ của cô ấy: "Mạnh Hiểu Giai, nếu như em muốn quan hệ hôn nhân như thế, vậy anh cảm thấy chúng ta không phù hợp!"

"Thế thì…” Nhịp tim của Mạnh Hiểu Giai càng lúc càng nhanh, sợ mình nghĩ sai, thận trọng hỏi: "Anh muốn quan hệ hôn nhân như thế nào?"

"Đôi bên đều yêu, luôn cần có nhau, cứu nhau trong lúc hoạn nạn, tin tưởng lẫn nhau, nắm lấy tay nhau, cùng đi đến già!" Lý Yến Hi nói liên tiếp mấy câu.

Mạnh Hiểu Giai: "Nhưng chúng ta không phải là không có cơ sở tình cảm sao?"

"Không có cơ sở tình cảm có thể bồi dưỡng, thông gia chỉ là bắt đầu của chúng ta.” Lý Yến Hi nói: “Tình yêu mới là kết cục của chúng ta."

Sau khi anh dứt lời, trong lòng Mạnh Hiểu Giai như có con hươu chạy loạn, không cần nghi ngờ, cô ấy thích Lý Yến Hi, nếu không sẽ không ngay lần đầu tiên gặp cậu đã muốn cách thức liên lạc của cậu.

Đời sống vợ chồng cậu miêu tả chính là vào lần đầu tiên gặp cậu, cô đã mong chờ. Khi biết cậu chính là đối tượng thông gia của mình, cô ấy đã cảm thấy không có khả năng. Khi ở nước ngoài, cô ấy đã gặp quá nhiều hôn nhân bởi vì lợi ích mà đến bên nhau, cô ấy cho là cậu với cô ấy có lẽ cũng là như thế, nhưng nào ngờ...

“Ai mà có tình yêu với anh chứ!” Mạnh Hiểu Giai lầu bầu, ánh mắt láo liên, nhưng mặt cô ấy đã đỏ lên.

"Em không có tình yêu với anh?" Lý Yến Hi hỏi lại: “Thế thì là ai lần đầu tiên gặp anh đã muốn xin cách thức liên lạc của anh?"

"..." Mạnh Hiểu Giai không phục hỏi lại: "Thế thì sau khi anh xem hình của anh, khẳng định cũng là vừa gặp đã yêu em! Nếu không sao anh lại tới gặp em?"

"Không phải!" Lý Yến Hi cố ý nói: "Lúc ấy anh không tiện từ chối cha em mới đi!"

"..." Mạnh Hiểu Giai phồng má nhìn cậu.

"Nhưng hiện tại anh thích em mà!" Lý Yến Hi lập tức bổ sung. Đương nhiên, cậu thật sự cảm thấy cậu không được xem là vừa gặp đã yêu cô ấy, cậu là sau khi gặp cô ấy, đã có hảo cảm, đính hôn, trong khoảng thời gian này ở chung nhiều với cô ấy mới lâu ngày sinh tình: “Dù sao trăm sông đổ về một biển mà!"

Mạnh Hiểu Giai hài lòng, xô nhẹ cậu một cái: “Sao anh không nói thẳng? Khoác lác dữ thế này, có phải cố ý đùa giỡn em hay không?"

Lý Yến Hi xấu xa cười, cũng không biết thế nào, cậu rất thích trêu chọc cô ấy, dáng vẻ cô ấy tức giận rất tươi sáng.

Nghĩ như vậy, cậu lại nghĩ tới lúc bọn họ mới gặp nhau, cô ấy giả xấu cậu đùa cô ấy... Thật ra nói cậu vừa gặp đã yêu cũng có khả năng.

Nghĩ vậy, cậu nắm chặt tay của cô ấy: “Cuối tuần em có rảnh không? Chúng ta đi châu Úc chơi đi?"

"Không đi, không rảnh.” Mạnh Hiểu Giai hơi lẫy.

"Đi mà." Lý Yến Hi khẩn cầu: “Anh đã nghe bố em nói, hạng mục trên tay em sắp sửa hoàn tất rồi, có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian!"

Mạnh Hiểu Giai khiếp sợ nhìn cậu.

"Có đi hay không?" Lý Yến Hi hơi lay tay của cô ấy.

Mạnh Hiểu Giai: "..." Cậu đang nũng nịu với cô ấy? Một tổng giám đốc bá đạo như cậu đang làm nũng với cô ấy?

Nhưng sao đẹp trai tới vậy thế? Giống như một con cún to to đẹp trai, vừa đáng yêu vừa dính người, khiến cho người ta không chống đỡ được!

"Đi!" Mạnh Hiểu Giai đỏ mặt nói.
 
Chương 461


Đối với chuyện Tần Thiệu Hiên đánh bậy đánh bạ lại gặp gỡ Thẩm Nhất Lạc, hai người còn trở thành bạn bè tốt, mẹ Tần hết sức kinh ngạc.

Sợ bọn nhỏ tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện lén ăn cơm trước kẻng, sau khi cô ấy đã cảnh cáo thì lại bảo con trai mời Thẩm Nhất Lạc tới nhà chơi.

Lần đầu tiên gặp nhau cô ấy đã thích Thẩm Nhất Lạc xinh đẹp, ngoan hiền, hiểu lễ nghĩa, mở miệng là gọi Lạc Lạc, chỉ ước Thẩm Nhất Lạc là con gái của bà ấy, khiến ngay cả Tần Thiệu Hiên cũng ghen ghét.

Về sau tại một buổi họp phụ huynh, mẹ Tần và Thẩm Y Y gặp nhau, đặc biệt tiến đến lôi kéo làm quen, hai người rất hợp nhau, sau khi trò chuyện cởi mở hơn, hai người vậy mà biết được, ông cố ngoại của Thẩm Nhất Lạc và ông cố nội của Tần Thiệu Hiên lại là quan hệ chiến hữu!

Có một mối quan hệ này, cộng thêm hai đứa bé là bạn bè, người hai nhà càng đi càng gần, có đôi khi sẽ hẹn nhau ra ngoài liên hoan.

Có điều so sánh với Thẩm Nhất Lạc đặc biệt người nhà họ Tần hoan nghênh, Tần Thiệu Hiên không được chào đón cho lắm ở nhà họ Lý, nhất là Lý Thâm và mấy người anh Lý Yến Thanh, đối xử với Tần Thiệu Hiên không hữu hảo là bao.

Tần Thiệu Hiên là kẻ da mặt dày, không hề để tâm thái độ của cha và các anh của Thẩm Nhất Lạc, thấy người là thân thiết nồng nhiệt hô chú ơi, anh ơi, chẳng hề có chút “khí thế đại ca” nào khi trước mặt đám bạn lêu lỏng của cậu bé. Có lần mẹ Tần nhìn thấy cậu xum xoe lấy lòng trước mặt Lý Thâm mà sợ ngây người, nghi ngờ đây có phải Tiểu Bá Vương nhà cô ấy hay không. Có điều bất kể như thế nào thì cũng không ảnh hưởng đến quan hệ của Tần Thiệu Hiên và Thẩm Nhất Lạc.

Thẩm Nhất Lạc có thiên phú nghệ thuật, cô bé thích vẽ tranh và khiêu vũ, bởi vì các loại diễn xuất và tranh tài vũ đạo tương đối nhiều nên kỹ năng này của cô bé đã sớm được khai quật, lần đầu lên sân khấu là vào bữa tiệc tối Tết Nguyên Đán tại cung thiếu niên, bởi vì nhảy tốt nên lại được sắp xếp đi đến bữa tiệc tối trong thành phố. Từ đó về sau, diễn xuất của cô bé được mời nên cuối cùng chưa từng đứt đoạn, được mời có mặt các loại tiệc tối, tham gia các loại thi đấu vũ đạo, được rất nhiều chức quán quân và giải thưởng, tự biên soạn tác phẩm vũ đạo của mình, có điệu múa trứ danh của riêng mình, mở bữa tiệc tối vũ đạo cá nhân, từng xuất hiện trong tiết mục trên ti vi, tiến vào đoàn ca múa trung ương của Trung Quốc, theo đoàn đi rất nhiều quốc gia viếng thăm nghệ thuật của nước họ...

Vào năm cô bé học lớp mười hai, cũng chính là thời điểm mười bảy tuổi. Thành tựu của cô bé ở phương diện vũ đạo không dám nói cao bao nhiêu, nhưng lại là thành tựu mà rất nhiều vũ công cả cuộc đời cũng chưa chắc đạt được!

Mà nhà họ Tần là một gia tộc lớn, trẻ con rất nhiều, cha của Tần Thiệu Hiên là đứa con nhỏ nhất của ông cụ nhà họ Tần, Tần Thiệu Hiên lại là đứa con nhỏ nhất của cha cậu bé, cho nên cả nhà đều cưng chiều cậu bé, yêu cầu dành cho cậu bé cũng không cao, đến mức tính cách của cậu bé từ nhỏ đã tương đối tùy ý bá đạo, không khát vọng phát triển. Về sau mẹ Tần nhận ra tính cách của con trai nên muốn uốn nắn, nhưng đã không còn tác dụng gì nữa, huống chi Tần Thiệu Hiên còn có người ông mười phần yêu chiều cậu bé làm chỗ dựa, sau khi mẹ Tần bị ông cụ trách móc mấy lần thì từ bỏ rồi. Trái phải có gia thế khổng lồ làm bối cảnh, Tần Thiệu Hiên chỉ cần không làm trái luật phạm pháp, đời này cậu bé làm một con em phú quý, nhàn tản cũng được.

Chuyện xuất hiện bước ngoặt là vào năm Tần Thiệu Hiên học lớp bảy, mẹ Tần ngoài ý muốn phát hiện con trai trở nên phấn đấu, thời gian đi ra ngoài vui chơi ít, thành tích thi còn vững bước lên cao, ngay cả giáo viên cũng khen Tần Thiệu Hiên hiểu chuyện rồi.

Mẹ Tần: “???”

Hỏi mấy câu mới biết được, hóa ra là Thẩm Nhất Lạc lại giành được mấy giải thưởng, Tần Thiệu Hiên cảm thấy mình không thể kém cô bé được, cậu bé phải đuổi kịp cô bé mới được, nhưng cậu bé không thể học khiêu vũ, học vẽ tranh giống như cô bé, cho nên chỉ có thể cố gắng ở mặt học tập.

Mẹ Tần: “???”

Về sau Lạc Lạc chính là con gái ruột của cô ấy!!!

Trước kia Tần Thiệu Hiên là không muốn học, nhưng cậu bé không ngu ngốc, cộng thêm cậu bé tỉnh ngộ sớm, nhà họ Tần lại có một cục tài nguyên to đùng đập vào người cậu bé, thành tích của cậu bé tăng cao cao, thứ tự thành tích bắt đầu áp sát tầng lớp tiên phong của lớp, sau đó áp sát tầng lớp tiên phong của khối, về sau lại áp sát tầng lớp tiên phong của thành phố…

Ngay lúc đó, cậu bé bắt đầu thử tới gần Thẩm Nhất Lạc thích nghệ thuật, từ chủ đề, trữ tình, quan niệm nghệ thuật, ngôn ngữ, động tác, kết cấu, các loại phương diện và bắt đầu hiểu về vũ đạo và hội họa, song hành cả hai hướng, sau đó bất ngờ phát hiện mình rất có tế bào nghệ thuật!

Có đôi khi có thể đưa ra đề nghị hữu dụng dành cho tác phẩm hội họa, vũ đạo của Thẩm Nhất Lạc. Khi có linh cảm, cậu bé còn có thể biên soạn ra một đoạn câu chuyện xưa hoặc là âm nhạc bằng tác phẩm vũ đạo của Thẩm Nhất Lạc, càng được nhiễm khí chất nghệ thuật càng dày hơn. Có phương hướng yêu thích, tiếng nói chung của hai người trở nên nhiều hơn, Tần Thiệu Hiên đắc ý, cảm thấy mình và Thẩm Nhất Lạc quả là một đôi trời sinh.

Và cậu bé cũng tìm được phương hướng quãng đời còn lại muốn cố gắng, đó là làm đạo diễn, quay phim điện ảnh, dùng ống kính dừng hình ảnh trong nghệ thuật!

Cứ như vậy, hai người đã dắt tay qua cấp hai, lại lên cấp ba.

Vào một ngày trong ngày nghỉ đông năm 1992, Tần Thiệu Hiên rất phiền muộn.

Lúc chưa đến ngày nghỉ Thẩm Nhất Lạc thường thường đi ra ngoài diễn xuất coi như thôi đi, nghỉ cũng không thấy người. Không phải đi nghỉ dưỡng với cha mẹ mấy ngày thì là đi ra ngoài chơi mấy ngày cùng với các anh của cô bé. Hiện tại sắp hết năm rồi, cô bé rõ ràng trong nhà nhưng cô bé không ra chơi, cậu bé gọi điện thoại đến nhà cô bé, mỗi lần hoặc là anh của cô bé bắt máy hoặc là bảo mẫu bắt máy... Sau đó đã không có sau đó rồi.

"Tương tư thành bệnh" Tần Thiệu Hiên đánh bi-a thua liền mấy lần cũng không nổi lên dục vọng tranh thắng thua, bị tức giận mà rời đi trong tiếng kêu la của đám bạn lêu lỏng, dự định đi trèo tường của nhà họ Lý!

Hai năm trước nhà họ Lý đã chuyển vào khu biệt thự, Tần Thiệu Hiên thường xuyên đưa Thẩm Nhất Lạc về nhà, bảo vệ khu vực nhà biết cậu bé, cậu bé đi đến trước biệt thự nhà họ Lý rất thuận lợi.

Trong bóng tối cậu bé nhìn vào tòa biệt thự to lớn trước mặt, trong lòng âm thầm phàn nàn nhà họ Lý thật sự là quá vô nhân tính, mua biệt thự lớn như vậy làm gì, làm lỡ việc cậu bé trèo tường rồi.

Mặc dù tường vây cao, nhưng Tần Thiệu Hiên lớn lên ở quân khu, hiển nhiên có chút công phu, rất nhanh đã trèo lên, vừa mới chuẩn bị nhảy xuống, chợt nghe có tiếng chó sủa, còn có người tới quan sát. Tần Thiệu Hiên căng thẳng, sốt ruột, cho là mình sắp bị phát hiện, ngừng thở, lại phát hiện bóng người đi xa, cậu bé đắc ý, cảm thấy bản lĩnh của mình xem như không tệ. Về sau rất thuận lợi, cậu bé trèo tới phòng vũ đạo của Thẩm Nhất Lạc đồng thời như ý nguyện gặp được cô bé.

"Thẩm Nhất Lạc!" Tần Thiệu Hiên đè nén giọng nói, sốt ruột hô: “Tôi sắp rơi xuống rồi, mau tới đây kéo tôi xuống đi!"

Thẩm Nhất Lạc đang ép chân trong đầu đang suy nghĩ, chợt nghe giọng nói thì giật nảy mình, sau khi phản ứng kịp là ai thì nói: “Sao cậu lại tới đây?"

"Cậu đừng quan tâm tôi làm gì, cậu mau tới giúp tôi một tay, tôi không trèo vào được!" Tần Thiệu Hiên vô cùng đáng thương nói.

Tiểu Bối đi tới: “Tại sao có có cửa chính cậu không đi, nhất định phải leo cửa sổ?"

"Cậu nhỏ giọng một chút!" Tần Thiệu Hiên vội vàng ra hiệu cho cô bé, thuận theo lực của Tiểu Bối, nhảy vào, phủi tay, trái ngược với thái độ vô cùng đáng thương vừa rồi, lẽ thẳng khí hùng chỉ trích: "Nếu không phải cậu không đi ra ngoài rủ tớ đi chơi, còn không nhận điện thoại của tớ thì tớ cần gì phải leo cửa sổ chứ? Lầu hai cơ đấy, té xuống tớ sẽ chân gãy, đó đều tại cậu!"

"Cậu đã gọi điện thoại cho tớ?" Vẻ mặt Thẩm Nhất Lạc không hiểu!

"Gọi! Gọi rất nhiều cuộc, hoặc là anh trai của cậu bắt, hoặc là bảo mẫu nhà cậu bắt.” Tần Thiệu Hiên dữ dằn nói, thật nhiều ngày liên tiếp không thấy người, khiến cậu bé tức giận.

"Vậy cũng không phải tớ bắt, bọn họ không có nói cho tớ biết, tớ sẽ không biết, cậu dữ dằn với tớ thế làm gì?" Thẩm Nhất Lạc cao giọng: “Có bản lĩnh cậu đi làm dữ với bọn họ ấy!"

"..." Tần Thiệu Hiên trừng cô bé, đây rốt cuộc là ai dữ hơn ai?

"Vậy vì sao cậu không rủ tớ chơi?" Tần Thiệu Hiên lại chất vấn.

"Tớ đang luyện múa này.” Thẩm Nhất Lạc quay đầu trở về tiếp tục ép chân: “Nào có nhiều thời gian như cậu chứ?"

"Tớ cũng phải ôn tập, nhưng tớ vẫn nhớ tới tìm cậu, nhưng cậu ngay cả thời gian tìm tớ cũng không có, cậu thế này là không coi tớ là bạn!" Tần Thiệu Hiên đi bịch bịch theo đằng sau cô bé lên án.
 
Chương 462


"Tớ còn không xem cậu là bạn á? Rõ ràng là cậu quá dính người, mới bao lâu chưa gặp chứ?" Thẩm Nhất Lạc quay đầu nói với cậu bé: “Cậu phải làm quen những tháng ngày không có tớ!”

Tần Thiệu Hiên khó hiểu: “???”

"Tại sao phải làm quen tháng ngày không có cậu?" Tần Thiệu Hiên vội hỏi: “Cậu muốn đi đâu?"

"Tớ có lẽ..." Thẩm Nhất Lạc nhìn cậu bé một cái, khó chịu nói: "Không ở lại trong nước học đại học, cho nên có khả năng chúng ta sẽ có một khoảng thời gian rất dài không gặp nhau được."

"Vì sao cậu không học đại học ở trong nước?" Tần Thiệu Hiên sốt ruột nói: “Cậu muốn đi đâu?"

Thẩm Nhất Lạc ấp úng nói: "Bởi vì tớ muốn đi Italy, đi học mỹ thuật."

"Tại sao cậu lại học mỹ thuật thế? Không phải cậu học vũ đạo sao?"

"Tớ thích cả hai.” Thẩm Nhất Lạc nói: “Trước kia đặt nhiều tâm huyết vào vũ đạo, bỏ qua vẽ tranh sang một bên, cho nên mấy năm tiếp theo tớ muốn chuyên tâm vào vẽ tranh mà thôi!"

Thẩm Nhất Lạc là một cô bé có nhiều sở thích và ý nghĩ độc lập, Tần Thiệu Hiên biết chỉ cần là chuyện cô bé quyết định thì sẽ sẽ rất khó thay đổi.

Nhưng cậu bé như nghe được tin dữ, đầu óc loạn cào cào, theo bản năng hỏi: "Vậy tớ phải làm sao đây?"

Thẩm Nhất Lạc cắn môi: “Cậu đương nhiên là dựa theo kế hoạch ban đầu học hành chăm chỉ, thi vào trường đại học tốt!"

"Vậy chúng ta chẳng phải sẽ tách nhau ra sao?"

"Tách ra cũng sẽ không rất lâu, mấy năm mà thôi..." Thẩm Nhất Lạc chột dạ nói.

"Không được!" Tần Thiệu Hiên làm ầm ĩ: “Mấy năm, lâu như vậy! Tớ không thể chia tách với cậu lâu như vậy!"

"Thế chẳng lẽ cậu đi chung với tớ?" Thẩm Nhất Lạc hỏi lại: “Cậu muốn tự hủy hoại tương lai sao?"

"Đi chung với nhau?" Tần Thiệu Hiên chỉ nghe nửa câu đầu, đôi mắt sáng lên: “Tớ cảm thấy được đó!"

Thẩm Nhất Lạc: “???”

"Cậu thật dự định đi chung với tớ à?" Thẩm Nhất Lạc có chút sốt ruột: “Cậu đi chung với tớ thì có thể học được cái gì chứ? Không được..."

"Không phải tự hủy hoại tương lai!" Tần Thiệu Hiên thật sự đang suy nghĩ tính khả thi của chuyện này, kích động nói: "Tớ vốn muốn lên đại học sẽ lựa chọn ngành biên kịch và đạo diễn, mà trong nước bây giờ phương diện này lạc hậu hơn nước ngoài nhiều, tớ ra nước ngoài học biên kịch và đạo diễn thì thật ra là một con đường không tệ!"

"..." Thẩm Nhất Lạc lại bị cậu bé thuyết phục, cũng bắt đầu suy tính tới chuyện này: “Hình như cũng đúng!"

"Không sai!" Tần Thiệu Hiên vỗ tay ra tiếng, vô cùng phấn khích: "Bây giờ tớ sẽ trở về thương lượng với bố mẹ tớ!"

Cậu rất vui mừng, quên mất mình là trèo tường vào đây, không hề nghĩ ngợi muốn đi cửa chính trở về, kết quả vừa mở cửa phòng, đã thấy Lý Yến Hi vòng tay, lười biếng dựa vào trên khung cửa liếc nhìn cậu bé.

Tần Thiệu Hiên: "..." Tắc trách!

"Anh út!" Tần Thiệu Hiên ngoan ngoãn gọi người ta.

"Ai là anh út của cậu?" Lý Yến Hi không chịu điệu bộ này của cậu bé, đừng tưởng rằng cậu không biết cậu bé muốn mơ mộng hão huyền với em gái của cậu, em gái của cậu dễ hão huyền vậy sao? Quan sát cậu bé từ trên xuống dưới: “Cậu vào bằng cách nào?"

“Em tới lâu rồi ha ha.” Tần Thiệu Hiên nào dám nói thật, cực kỳ chột dạ: “Do anh út không biết mà thôi!"

Lý Yến Hi cười ha ha hai tiếng: “Sau cơm tối tôi luôn ngồi trong phòng khách, chẳng lẽ cậu đã đến trước cơm tối sao?"

Tần Thiệu Hiên vừa định gật đầu mình là đến trước cơm tối nhưng không ngờ Lý Yến Hi còn nói: "Nếu là cậu đến trước cơm tối vậy bố mẹ tôi đều ở đó. Một người khách như cậu trốn tránh không gặp chủ nhân là có rắp tâm gì?"

Tần Thiệu Hiên: "..." Đây là phá hủy cả đường lui của cậu bé luôn!

Thẩm Nhất Lạc vừa định nói giúp cậu bé thì Lý Yến Hi đã không cho cô bé cơ hội mở miệng, nhìn cửa sổ: “Leo cửa sổ tiến vào nhỉ?"

Tần Thiệu Hiên: "..."

Thẩm Nhất Lạc: "..."

"Anh út, anh đã biết rồi còn hỏi!" Thẩm Nhất Lạc lầu bầu.

"Em còn nói giúp cậu ta!" Lý Yến Hi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giáo dục nói: “Cậu ta là một đứa con trai mà leo tường vào gặp con gái, là hành vi quân tử sao. Ở thời xưa là hái hoa tặc, bị bắt được thì phải diễu phố nhét vào lồng heo ngâm xuống nước!"

Mồ hôi lạnh của Tần Thiệu Hiên chảy ròng ròng, Thẩm Nhất Lạc: "..."

"Vậy cậu ấy gọi điện thoại cho em, anh giấu em chính là hành vi quân tử sao?" Thẩm Nhất Lạc chớp mắt.

Lý Yến Hi nhìn em gái một lát, chỉ trích nói: "Rốt cuộc em là em gái của ai?"

"Anh út!" Thẩm Nhất Lạc lấy lòng, cười: "Nhưng cậu ấy cũng là bạn tốt của em mà!"

Bạn tốt cái quần què!

Lý Yến Hi âm thầm phỉ nhổ ở trong lòng, đừng tưởng rằng cậu không biết hai đứa đang dùng danh nghĩa bạn bè tốt để yêu đương, còn thiếu một bước đưa ra ngoài sáng mà thôi!

Lý Yến Hi không nỡ mắng em gái, hừ một tiếng với Tần Thiệu Hiên!

Tần Thiệu Hiên luôn luôn xưng vương xưng bá trong khu quyến thuộc khi ở trước mặt Lý Yến Hi cứ như đàn em, cười ha ha hai tiếng: "Anh út, bạn của em từ nước ngoài ta mang về hai bộ trang bị trong trò chơi, hôm nào em mang một bộ tới cho anh nhé?"

Lý Yến Hi nhìn cậu bé: "Tôi mà thèm bộ trang bị trò chơi của cậu sao?" Ngành cậu học đại học chính là chuyên ngành máy tính, cảm thấy hứng thú nhất với phương diện máy tính, máy chơi trò chơi cầm tay này, trong nhà có phòng chuyên chơi trò chơi của cậu, trang bị trong trò chơi nhiều vô số kể.

"Bản mới nhất!" Tần Thiệu Hiên bổ sung: “Trong nước vẫn chưa có."

"Vậy cậu lấy ra đi.” Lý Yến Hi lập tức ra vẻ “phải cố thôi”, nói: “Cám ơn cậu nhé!"

Thẩm Nhất Lạc... Anh út của cô bé thật là mặt mũi to quá!

"Anh hai của tôi cũng quay về rồi..." Lý Yến Hi có ý riêng.

"Mang cả hai bộ sang!" Tần Thiệu Hiên chỉ một giây đã hiểu!

Lý Yến Hi hài lòng, mãn nguyện thả Tần Thiệu Hiên rời đi.

"Anh út, anh có thể kiên quyết với lập trường chút không?" Chờ sau khi Tần Thiệu Hiên đi, Thẩm Nhất Lạc bất mãn nói.

"Anh thế nào? Em đau lòng cậu ta rồi?" Lý Yến Hi cũng không vui: “Cậu ta bắt cóc em gái của anh, anh lấy hai bộ trang bị trong trò chơi của cậu ta thì thế nào?"

Thẩm Nhất Lạc bị anh út cô nói thế thì mặt đỏ tim đập nhanh, tức giận nói: “Cái gì mà bắt cóc với không bắt cóc chứ? Em với cậu ấy là bạn!"

"Em đang gạt anh hay là đang gạt chính em?" Lý Yến Hi nhìn cô bé.

Thẩm Nhất Lạc: "..." Được rồi, cô bé thích Tần Thiệu Hiên!

Về mặt tình cảm Thẩm Nhất Lạc nhạy bén hơn mấy anh trai nhiều. Sau khi lên cấp ba, cô bé đã dần dần nhận ra Tần Thiệu Hiên thích cô bé rồi, mà chính cô bé, cũng trong tháng ngày đã tích lũy mà sinh ra loại tình cảm giống như loại tình cảm của Tần Thiệu Hiên.

Tần Thiệu Hiên về nhà nói với cha mẹ chuyện ra nước ngoài học, lúc cậu bé chơi bời lêu lổng cha mẹ đã không quản nổi cậu bé, về sau cậu bé biết phấn đấu rồi, cha mẹ của cậu bé càng mặc kệ cậu bé.

Nghe cậu bé nói chuyện du học, còn là đi chung với Thẩm Nhất Lạc. Ngày hôm sau, mẹ Tần đã gọi điện thoại cho Thẩm Y Y hỏi thăm chuyện đi du học của Thẩm Nhất Lạc, sau đó lại thương lượng tính khả thi nếu Tần Thiệu Hiên đi cùng.

Thẩm Y Y nghe thấy Tần Thiệu Hiên muốn đi chung cũng không thấy bất ngờ, lần đầu tiên gặp, Tần Thiệu Hiên đã có tâm tư nho nhỏ với con gái của cô, cô đã sớm nhìn ra, vốn cho rằng chỉ là một vị khách qua đường, không ngờ phía sau lại còn đụng phải, còn làm bạn bè nhiều năm như vậy. Cô cảm thán sự kỳ diệu của duyên phận, không tỏ vẻ ý kháng cự với đoạn duyên phận này. Bên cạnh con gái có thể có một người hiểu cô bé, chăm sóc cô bé, làm bạn với cô bé, vậy dĩ nhiên là không còn gì tốt hơn. Huống chi hai người còn là thanh mai trúc mã, hai người đã quen biết nhau nhiều năm như vậy, đã hiểu rõ, có thể yêu nhau, sống bên nhau thì dù thế nào cũng tốt hơn những người nửa đường quen biết nhiều. Cho nên đã phân tích lợi và hại chuyện Tần Thiệu Hiên đi du học với mẹ Tần.

Mẹ Tần tính toán, cảm thấy lợi nhiều hơn hại, càng thêm đồng ý việc Tần Thiệu Hiên đi du học, bấy giờ đã đồng ý quyết định đi du học của Tần Thiệu Hiên.

Sau khi Tần Thiệu Hiên biết thì vừa kích động vừa hứng khởi, chạy như phi mã đi tìm Thẩm Nhất Lạc.
 
Chương 463


Lúc này Thẩm Nhất Lạc đang bị An An lấy ra làm bia đỡ đạn.

An An có người yêu, năm ngoái sau khi tốt nghiệp trung học thì hẹn hò, nhưng đại học không chung một nơi, thành tích người yêu của cô bé tương đối tốt, đã thi vào đại học Phúc Đán, còn thành tích của cô bé thì nửa vời, chạy tới phương nam học tập trường đại học Thâm Quyến lúc bấy giờ là trường cao đẳng bậc hai. Bây giờ đã nghỉ đông về ăn tết, hai người yêu xa chỉ ước có thể được dính nhau từng giây từng phút. Không hiểu làm sao cha mẹ cô bé lẫn anh trai biết được chuyện cô bé đang hẹn hò, sợ các thanh niên lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, thường xuyên hạn chế cô bé ra đường. An An mượn có đi tìm Thẩm Nhất Lạc mới trốn thoát.

Thẩm Nhất Lạc ra ngoài mới biết được chân tướng, An An còn hung hăng căn dặn cô bé: “Em tuyệt đối lỡ miệng nói với cha chị lẫn anh trai của chị, nhất là anh của chị, anh ấy là một luật sư, cực kì nhạy bén, em có chỗ nào hơi kỳ lạ là anh ấy đã phát hiện ra rồi!”

Vượng Tài đã sớm tốt nghiệp, cậu bé rất phấn đấu tiến lên, trường đại học thi vào là đại học khoa học chính trị và pháp luật, sau khi tốt nghiệp thì thành một luật sư.

Hiện tại luật sư vô cùng ít ỏi, cộng thêm trình độ nghiệp vụ của Vượng Tài cừ khôi, chỉ vẻn vẹn mấy năm, danh tiếng của cậu đã lan tỏa, dự định năm nay sẽ thành lập văn phòng luật sư tư nhân riêng mình.

Lâm Đại Nữu vì đứa con trai này mà hãnh diện vô cùng, dẫn theo Vượng Tài trở về để quét mộ cho cha ruột của cậu. Hai người anh trai cùng cha khác mẹ của Vượng Tài, còn có các em trai, em gái của Lâm Đại Nữu bởi vậy mà biết tin tức mẹ con bọn họ có tương lai tươi sáng, hối hận đan xen, cũng có người mặt dày muốn bấu vào, nhưng cuối cùng đều thất vọng ra về.

"Biết rồi!" Thẩm Nhất Lạc gật đầu nhận lời, bị An An dẫn tới sân trượt băng, gặp người yêu của cô bé, là một nam sinh cao cao, gầy gò có khí chất văn nhân.

Nếu như Thẩm Nhất Lạc không phải là người chứng kiến ái tình của bọn họ từ đầu đến cuối thì cô bé chắc chắn sẽ không tin một cô gái có khí chất thổ phỉ như An An mà lại tiến tới bên nhau với một nam sinh văn nhược thế này, bọn họ nhìn là biết chính là người của hai thế giới.

An An nhìn thoáng qua đã biết Thẩm Nhất Lạc đang suy nghĩ gì, vừa mang giày trượt băng vừa lại gần hừ cười: "Sao nào? Mặc dù em chưa từng hẹn hò, nhưng nếu chị đoán không sai thì em thích Tần Thiệu Hiên đúng không? Còn không hiểu tình yêu là như thế nào? Tình yêu chính là cảm xúc đã tới thì cản không nổi!"

Thẩm Nhất Lạc: "Tranh thủ thời gian đi trượt băng với người yêu chị đi, được chứ?"

"Được được được.” An An bỗng nhiên cười xấu xa giây lát: “Vậy em ở chơi với người yêu tương lai của em đi, chị với người yêu của chị sẽ không quấy rầy em nữa.”

Thẩm Nhất Lạc đang suy nghĩ cô bé nói thế là có ý gì, vừa quay đầu liền thấy Tần Thiệu Hiên mang giày trượt băng lướt tới, trên gương mặt là nụ cười xán lạn: "Nhất Lạc, tớ đã tìm được cậu rồi, tớ có chuyện tốt muốn chia sẻ với cậu!"

"Sao cậu lại tới đây?" Thẩm Nhất Lạc trượt qua đó, tay của hai người rất tự nhiên mà di chuyển gần vào nhau: “Chuyện gì thế?”

"Bố mẹ tớ đồng ý chuyện tớ đi du học rồi.” Tần Thiệu Hiên kích động nói.

Đôi mắt Thẩm Nhất Lạc sáng lên: "Thật sao!"

Lúc này An An và người yêu của cô bé vừa khéo trượt qua đây, bỗng nhiên ác ý xô Thẩm Nhất Lạc về phía Tần Thiệu Hiên.

"Thật đó... Nhất lạc cẩn thận!" Tần Thiệu Hiên giúp Thẩm Nhất Lạc, cau mày nhìn về phía An An, lửa giận dâng lên: “Sao cô ấy dám đẩy cậu, ngộ nhỡ tớ không có ở đây đỡ cậu, cậu ngã thì phải làm sao?”

Thẩm Nhất Lạc đứng vững, nhìn về phía An An, có chút cạn lời với hành vi hỗ trợ thúc đẩy của An An, trấn an Tần Thiệu Hiên: "Tớ không sao."

Tần Thiệu Hiên không phục, kéo Thẩm Nhất Lạc muốn đi giáo huấn An An.

“Giáo huấn” này dĩ nhiên không phải đi đánh người, Tần Thiệu Hiên tinh thông kỹ thuật trượt băng dọa An An với người yêu của cô bé chút xíu vẫn dư sức.

An An và người yêu của cô bé không phải là đối thủ của Tần Thiệu Hiên, nhiều lần An An cho là mình sắp ngã, bị dọa sợ kêu lên a a, cuối cùng được người yêu của cô bé ôm vào lòng mới trốn thoát một kiếp. An An tức giận đến dựng tóc.

Tần Thiệu Hiên cười ha ha, Thẩm Nhất Lạc cũng bị chọc cười, lanh lợi kéo cậu bé thoát khỏi chiến trường.

"Người chị này của cậu chả biết đùa gì cả.” Tần Thiệu Hiên báo thù cho Thẩm Nhất Lạc, mặt mày tươi rói.

Thẩm Nhất Lạc cũng cảm thấy chị An An không biết đùa, có điều: "Người yêu của chị ấy rất tốt, nhìn văn nhược, nhưng mỗi lần đều che chở cho chị An An!"

"Tớ cũng che chở cậu!" Tần Thiệu Hiên không vui khi Thẩm Nhất Lạc khen đứa con trai khác, thốt ra, nói xong sửng sốt mấy giây, sau đó quan sát Thẩm Nhất Lạc.

Thẩm Nhất Lạc từ chối cho ý kiến, gắt giọng: "Tớ biết cậu sẽ che chở tớ mà!"

Tần Thiệu Hiên lại nở nụ cười, dẫn cô bé trượt phi tốc cách một khoảng trên mặt băng, cậu bé thấp thỏm nói: "Nhất Lạc, chờ chúng ta đi du học, cậu... Làm người yêu của tớ có được hay không?"

"Được!" Thẩm Nhất Lạc ngoái nhìn cậu bé cười một cái.

Tần Thiệu Hiên!!!

Trả lời nhanh vậy sao???

Trong lòng của cậu bé reo vang, không kìm được ôm Thẩm Nhất Lạc, Thẩm Nhất Lạc cười vươn tay ôm lại cậu bé.

Cái bóng hai người ôm nhau được ánh chiều tà kéo đi rất kéo dài.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top