Cập nhật mới

Dịch Sổ Tay Làm Ruộng Của Thành Hoàng

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Sổ Tay Làm Ruộng Của Thành Hoàng

Sổ Tay Làm Ruộng Của Thành Hoàng
Tác giả: Đào Tử Đăng
Tình trạng: Đang cập nhật




Tác giả: Đào Tử Đăng

Thể loại: Đô thị, Truyện Khác, Huyền Huyễn, Hệ thống, Dị Năng, Linh Dị, Đông Phương, Điền Văn

Dịch giả: Bất Lương

Giới thiệu:

Bạn thân đột ngột qua đời vì làm việc quá sức, nhà thiết kế Vân Vô Lự cảm thấy chán ghét cuộc sống xô bồ chốn thành thị. Hắn từ chức trở về quê cũ, muốn bắt đầu cuộc đời làm nông của mình.

Ai ngờ ngay ngày đầu tiên trở về đã có đại gia nhiệt tình tới cửa giới thiệu công việc cho hắn. 

“Nhóc con, chỗ anh đây có một công việc, thời giấc tự do, bao ăn bao ở, còn đảm bảo biên chế. Lại tặng kèm hai thú nuôi vô cùng đáng yêu và chỗ chôn cất sang trọng, cậu cảm thấy hứng thú không?”

“Không được, tôi chỉ muốn yên bình làm người tầm thường…” Vân Vô Lự vô thức từ chối, nhưng chợt sững lại: “Đợi đã, có thú nuôi à?”

Đại gia bật cười làm hiện rõ các nếp nhăn trên mặt: “Có, bây giờ đi xem ngay cũng được.”

Buổi tối, Vân Vô Lự thấy được hai thú nuôi siêu cấp đáng yêu kia. Một đứa là chó Địa ngục hai đầu cao hai mét, một đứa là đèn Trường Minh vừa biết bay vừa nói được tiếng người. 

“Chúc mừng nhóc chính thức đi làm, trở thành Thành Hoàng kế nhiệm.” Đại gia cười xoa tay: “Tuy rằng công việc này hơi nguy hiểm, nhưng nhóc yên tâm, công việc có bao luôn cả phần mộ trọn gói.”

Vân Vô Lự: “...”

Nếu được, chôn hắn luôn đi còn hơn. 

Bình luận vắn tắt: 

Vân Vô Lo từ chức trở lại nông thôn nhỏ, dự định bắt đầu cuộc sống làm ruộng, lại ngoài ý muốn trói buộc hệ thống Minh Phủ, kế thừa một tòa miếu Thành Hoàng đổ nát, trở thành Thành Hoàng gia kế tiếp.

Thủ hạ còn có hai vị thủ hộ Thành Hoàng gào khóc đòi ăn. Vân Vô Lo đành phải xắn tay áo lên, nghiêm túc làm nhiệm vụ Thành Hoàng. Hắn dụng tâm thủ hộ quần chúng, xây dựng miếu Thành Hoàng, trong quá trình này, cảm nhận được sự ấm áp và ý nghĩa của phàm trần nhân gian. Danh vọng miếu Thành Hoàng ngày càng nâng cao, còn kéo theo sự phát triển kinh tế của địa phương. 

Tác phẩm này để chữa lành, miêu tả cho độc giả một thế ngoại đào nguyên tràn ngập màu sắc kỳ ảo. Đằng sau mỗi một nhân vật nhỏ trong truyện đều có những câu chuyện khiến người ta cảm động.

Linh Phong chờ ước định năm mươi năm trước, mèo ngói lang thang tìm được chốn về, vong linh thâm tình vì người trong lòng mà tạo ra một giấc mộng đẹp...... Những câu chuyện này có cười có khóc, có khói lửa nhân gian, đáng giá đọc một lần.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: Chương 1


Chạng vạng tối, Vân Vô Lự ngồi trong sân, nhìn bầu trời ráng đỏ thiêu đốt.
Cửa viện kêu lên, bà ngoại đi dạo trở về vẫy tay với Vân Vô Lự, cười giới thiệu ông vụ lớn tuổi đội mũ rơm bên cạnh: "Tiểu Lự, đây là ông Từ ở miếu Thành Hoàng, ông ấy có việc cần tìm con bàn bạc.”
Vóc dáng ông cụ không cao, gầy gò, mái tóc đã hoa râm, trên mặt có nếp nhăn giống như đao khắc.

Lông mày dài bạc màu không che được đôi mắt đặc biệt sáng ngời, đôi môi mỏng mím lại thành một nụ cười bình dị gần gũi.
Đây là một cụ ông rất thích hợp đi diễn vai thần tiên, rất có cảm giác tiên phong đạo cốt.


Vân Vô Lự trong lòng nảy ra ý nghĩ như vậy, vội vàng đứng dậy, lễ phép hỏi: "Chào ông Từ, ông tìm con có việc gì không?"
Chẳng lẽ là miếu Thành Hoàng có việc cần hỗ trợ?
Ông Từ nhìn chằm chằm hắn chốc lát, cười ha hả nói: "Nghe bà ngoại con nói, con chuẩn bị ở lại thôn Lục Ấm phát triển? Chỗ ông đây có một công việc rất thích hợp với con, thời gian làm việc tự do, bao ăn bao ở, bao dạy kỹ thuật, biên chế cả đời, còn tặng một thứ xa hoa...Hay là con thử xem?"
Nói đến công việc, ánh mắt Vân Vô Lự tối sầm lại.

Một tuần trước, bạn thân của hắn vì mệt nhọc quá độ, ngã xuống bàn làm việc, không thể đứng dậy, hưởng thọ 22 tuổi.

Sau khi tham gia tang lễ xong, Vân Vô Lự cả đêm không ngủ được, lúc nằm trên giường mở mắt nhìn trần nhà, bỗng nhiên hắn cảm thấy tạp âm của thành phố rất lớn.

Hàng xóm trên lầu vang lên tiếng đóng cửa, tiếng ô tô chạy trên đường phố vĩnh viễn không ngừng nghỉ, tiếng thi công của tòa nhà đối diện, đều làm cho hắn cảm thấy mệt mỏi và chán ghét.
Hắn đệ đơn từ chức, rời khỏi thành phố phồn hoa, về lại thôn Lục Ấm nơi bà ngoại ẩn cư.

Thôn này nằm ở thành phố Tam Xuyên, gần công viên rừng rậm Lục Ấm, đi tới trung tâm thành phố chỉ cần hơn một giờ, cách trạm tàu cao tốc Tam Xuyên cũng gần, đủ yên tĩnh, lại không đến mức quá hẻo lánh.
Vân Vô Lự thu hồi suy nghĩ, lắc đầu cự tuyệt: "Cảm ơn ý tốt của ông, nhưng con định nghỉ ngơi một thời gian.”
Nói thật thì hiện tại hắn chỉ muốn làm một kẻ lười biếng, trước tiên là làm ruộng, sau đó đi bắt vài bé thú hoang về nuôi.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: Chương 2


Ông Từ nhìn ánh mắt Vân Vô Lự, thở dài: "Không giấu gì con, ông lớn tuổi rồi gần đây muốn về hưu, nếu như không tìm được người làm thay.

Cái miếu Thành Hoàng này sẽ hoàn toàn bị mọi người quên lãng, hai bé vật nuôi ở trong miếu cũng không còn chỗ để đi.

Haizz, có thể bọn chúng sẽ phải lang thang lần nữa.


“Tiểu Lự thích nhất là động vật nhỏ.

" Bà ngoại nhớ lại: “Khi còn bé còn nuôi một con chó nhỏ.



Đó là một con chó hoang, lúc Vân Vô Lự nhặt được nó, nó đã vào tuổi già, gầy trơ xương, còn mù một con mắt.

Sau khi được nhận nuôi, nó chậm rãi béo lên, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều, mỗi ngày đều ngồi xổm trước cửa nhà chờ Vân Vô Lự tan học.

Khi Vân Vô Lự lên trung học cơ sở, chó con sống thọ và chết tại nhà, sau đó hắn không nuôi con gì khác.

Nhưng Vân Vô Lự vẫn nhớ rõ, xúc cảm lông nhung ấm áp của chó con, và ánh mắt ướt sũng toàn tâm tin cậy của nó.

Ông Từ nói: "Trong miếu có một con chó nhỏ, vốn là chó hoang, công việc trong miếu rất tự do, cũng không có ai quản, sân rất lớn, có thể trồng đủ loại hoa cỏ rau dưa.

Tiểu Lự, con suy nghĩ lại được không?"
Nghe có vẻ không chênh lệch quá lớn với cuộc sống lý tưởng của mình, Vân Vô Lự mềm lòng: "Ông à, nếu thuận tiện, ông dẫn con đến đó xem thử?"

Đi xem rồi nói sau, cho dù công việc không thích hợp, cũng có thể giúp đỡ nhận nuôi hai bé kia.

Ông Từ cao hứng gật đầu: "Thuận tiện, hiện tại cũng rất thuận tiện.


Vân Vô Lự làm việc không thích kéo dài: "Vậy bây giờ đi ngay.


Vân Vô Lự đẩy ra một chiếc xe đạp từ trong phòng dụng cụ, không phải xe đạp leo núi mà là loại sinh hoạt có giỏ xe có thể chở người.

Hắn đạp xe đạp, chở ông Từ, theo chỉ dẫn của ông mà đi tới miếu Thành Hoàng.

Ông Từ rất nhẹ, lúc chở không hề có cảm giác, xe đạp đi ngang qua ruộng lúa, đi ngang qua dòng suối trong vắt, đi qua một cây cầu phong vũ có lịch sử lâu đời, đón gió xuống dốc, xuyên qua đồng ruộng, cuối cùng đến chân núi rợp bóng cây.

Ông Từ chỉ vào quần thể kiến trúc phía trước nói: "Đây là chỗ làm việc của chúng ta, khí phái chứ?”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: Chương 3


Miếu thờ trước mắt hoang tàn không sao chịu nổi, chữ trên tấm bảng đã phai màu nghiêm trọng, không thấy rõ chữ ban đầu.

Đèn lồ ng rách nát treo dưới mái hiên lay động trong gió, tựa hồ lúc nào cũng có thể vỡ vụn.
Ngay cả con sư tử đá ở cửa cũng bể, một con gãy móng gãy đuôi, một con không có đầu.

Bốn phía miếu thờ mọc đầy cỏ dại, tường bao và nóc nhà phủ đầy cây mây, dáng vẻ toàn cảnh như hoà với tự nhiên vậy.
Vân Vô Lự:...
Đây không phải là sắp bị lãng quên, mà là đã bỏ hoang rất lâu rồi.

Hiện tại ngẫm lại, trước kia hắn nghỉ phép về thôn Lục Ấm thăm bà ngoại.

Hình như chưa từng nghe nói qua miếu Thành Hoàng này.

Vị trí địa lý này cũng hơi đặc biệt, không thuộc về công viên rừng rậm Lục Ấm, cũng không thuộc về thôn Lục Ấm, không biết nên quy về nơi nào quản.
"Ông Từ, ông luôn làm việc ở đây sao?” Vân Vô Lự dừng xe đạp, hoài nghi: "Nơi này không có ai ở...!Muốn vào đúng là hơi khó khăn."
"Có thể vào, không khó khăn, con đi theo ông, hai bé đáng yêu kia còn đang chờ bên trong đấy.” Ông Từ sợ Vân Vô Lự xoay người bước đi, dẫn hắn đi về phía trước: "Chỗ chúng ta bên ngoài thoạt nhìn hơi hoang tàn, nhưng hoàn cảnh bên trong cũng không tệ lắm, nhất là ký túc xá nhân viên rất rộng rãi!"
Đi qua thềm đá, cổng gỗ bị đẩy ra, phát ra tiếng nghiến răng xèo xèo, Vân Vô Lự đi theo ông Từ vượt qua ngưỡng cửa bị mài mòn nghiêm trọng, tiến vào trong miếu Thành Hoàng.

Nhắc tới cũng kỳ quái, khi vượt qua ngưỡng cửa kia, Vân Vô Lự cảm giác thân thể nhẹ nhàng, mệt mỏi vì mất ngủ mấy ngày liền dường như được giảm bớt một chút.
Ảo giác sao? Vân Vô Lự quay đầu nhìn thoáng qua, không phát hiện chỗ nào bất thường.
"Tiểu Lự, bé cún siêu đáng yêu đây nè, con nhìn xem.” Ông Từ nói xong, một cơn gió lạnh thổi đến.
Vân Vô lự quay đầu, một bóng ma khổng lồ bao phủ toàn thân hắn bên trong.
Một con chó đen hai đầu cao hơn hai mét, vô cùng dữ tợn đứng trước mặt hắn.

Bốn con mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt.

Đó là một màu đỏ thuần túy chói mắt, phối hợp với bộ lông đen nhánh bóng loáng, uy nghiêm lại âm trầm, thoạt nhìn không giống chó, ngược lại giống sói.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Chương 4


Vân Vô Lự hít một hơi thật sâu, da gà toàn thân nổi từng đợt.

Hắn từng nuôi thú cưng, tuy không nhiều nhưng tự nhận có chút kinh nghiệm.

Xưa giờ chưa từng thấy con chó hoặc sói nào lớn như vậy...!Không đúng, điều quan trọng chính là nó có hai, cái, đầu!
Vân Vô Lự cả người cứng ngắc, suýt chút nữa là mất giọng: “Ông Từ, ông gọi cái này là bé cún siêu đáng yêu sao?"
"Cái đầu nó hơi lớn." Ông Từ xoa xoa tay, ra sức an ủ: "Nhưng rất biết làm nũng!"
Ông Từ nhìn con chó đen hai đầu kia một cái, nó tiến lên một bước.


Cúi đầu nhìn chằm chằm Vân Vô Lự ở khoảng cách gần trong chốc lát.

Đột nhiên mở ra một cái miệng rộng như chậu máu...!li3m mặt Vân Vô lự.
Lưỡi to li3m tới khiến cả khuôn mặt Vân Vô Lự đều ướt sũng, da đầu tê dại, trong đầu gào thét một chuỗi đơn âm bất lực: "A a a a a a!"
Khi con chó đen hai đầu nhiệt tình muốn li3m lần thứ hai, DNA huấn luyện chó của Vân Vô Lự thức tỉnh, hoảng sợ phát ra mệnh lệnh: "Tiểu Hắc, ngồi xuống!"
Chó đen hai đầu ngoan ngoãn ngồi xuống, đầu bên trái thè lưỡi, nhiệt tình như lửa, đầu bên phải ánh mắt trầm tĩnh, trang trọng uy nghiêm.

Hai cái đuôi dài bồng bềnh quét tới quét lui trên mặt đất, thổi bụi bặm bay mịt mùng.

"Đây là giống chó gì thế, sao lại có hai đầu?” Vân Vô Lự lau mặt, kinh hồn bạt vía nói: "Biến dị sao, có cần nộp lên quốc gia không ạ."
"Cái này con cứ yên tâm, nó thuộc về biên chế, còn chủng loại thì…" Ông Từ giới thiệu: "Đây là chó Địa ngục hai đầu, mấy năm nay nó ăn không tốt, nếu được cho ăn đàng hoàng còn có thể lớn hơn chút."
“Chó gì cơ?" Vân Vô Lự sửng sốt.
"Chó Địa ngục hai đầu."
"Địa ngục gì cơ?"
"Chó địa ngục hai đầu là một loại chó cỏ ở Địa ngục, từng sống tại mười tám tầng Địa ngục.

Về sau hợp nhất trở thành chó công tác của Minh phủ.” Ông Từ cười đến mức nhe hết cả hàm răng ra: “Con đặt cho nó tên mới, chứng minh con đã chấp nhận nó!”
Mẹ nó chó cỏ Địa ngục!
“Con không có ý định nuôi chó hoang địa ngục đâu." Vân Vô Lự toát mồ hôi lạnh: “Hơn nữa, ông là người canh miếu mà? Sao lại có quan hệ với Địa ngục, Minh phủ.”
Vân Vô Lự cảm giác tam quan của mình đã lung lay sắp đổ.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: Chương 5


“Con à, ông sợ dọa đến bà ngoại con, mới nói mình là người canh miếu, kỳ thật ông là Thành Hoàng nơi này.

Ông không nói đùa, hợp đồng thu nuôi là thật, trừng phạt phản ước cũng là thật.

” Thành Hoàng vỗ vỗ bả vai Vân Vô Lự, vui mừng nói: “Từ giờ trở đi, con chính là Thành Hoàng kế tiếp, con lấy điện thoại di động ra xem đi, chắc phần mềm văn phòng đã cài đặt xong rồi!”
“Cái gì mà phần mềm văn phòng! ! ”
Vân Vô Lự lấy điện thoại di động ra, màn hình sáng lên, thấy phía trên có thêm một cái app hình phủ nha, bên trên viết hai chữ màu trắng rất to -- Minh phủ.

Chết tiệt!
Ông cụ Thành Hoàng: "Công việc này mặc dù có chút mạo hiểm, nhưng con yên tâm, xét thấy con là nhân tài đặc biệt được Minh phủ đưa vào, đơn vị cố ý chuẩn bị cho con một mộ phần sang trọng coi như phúc lợi.


Phong thủy tuyệt hảo, cách đơn vị gần, sau khi con chết tiếp tục trở lại làm việc, đi lại cũng rất thuận tiện!"
Vân Vô Lự hoảng hốt nhớ lại, lúc mới gặp mặt, ông cụ từng nói công việc này sẽ tặng thêm một cái gì đó xa hoa.

Hoá ra là tặng mộ, phần, sang, trọng.


Sau khi chết còn phải về làm công, nhân gian đúng là bể khổ, à không phải gọi là cõi âm đúng là bể khổ.

"Con đặc biệt ở chỗ nào?" Vân Vô Lự khóc không ra nước mắt, chân thành nói: “Con sửa còn kịp không?”
“Con đặc biệt ở chỗ.

" Ông cụ Thành Hoàng nói: “Còn sống.



Cái này quả thật không có cách nào sửa, Vân Vô Lự kiên cường nói: "Vậy bé thú cưng thứ hai đâu? Không phải có hai con sao, chẳng lẽ chó hai đầu tính là hai con?"
“Không, không, quả thật còn một bé nữa.

" Ông cụ Thành Hoàng khoát tay áo.

Vân Vô Lự thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần bé này thật sự đáng yêu, hắn có thể miễn cưỡng bản thân một chút!
Lúc này, ông cụ Thành Hoàng mở hai tay ra, một ngọn đèn dầu cổ xưa chợt xuất hiện giữa không trung.

Trên ngọn đèn xanh thẫm, nổi lơ lửng một đạo u hồn áo trắng nửa trong suốt, không rõ tướng mạo, lại có thể cảm giác nó cũng đang nhìn chằm chằm chính mình.

Vân Vô Lự tê dại, thật sự tê dại.

“Đây là đèn hồn Trường Minh, đáng yêu không?" Ông cụ Thành Hoàng đề nghị: "Hay là các con ôm nhau một cái đi?”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6: Chương 6


“Dạ.

” Đèn hồn vâng một tiếng, không đợi Vân Vô Lự trả lời, giang hai tay ôm lấy hắn.

Vân Vô Lự cảm thấy một luồng gió lạnh thổi đến, trơ mắt nhìn u hồn xuyên qua thân thể của mình, lần nữa trở lại trên ngọn đèn.

Lạnh quá, nhưng cũng không khó chịu, tâm tình vốn kích động cũng bởi vì cái ôm này mà bình tĩnh trở lại.

Vân Vô Lự bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt trợn tròn: "Ngọn đèn này vừa mới nói sao?"
“Đúng vậy, sau này phải ở chung thật tốt đó, nhớ đặt cho đèn hồn Trường Minh một cái tên mới.

Còn nữa, kỹ thuật con cần học đều ở trong PPT của Minh Phủ, ông già này không biết dùng, con tự suy nghĩ đi.

" Ông cụ Thành Hoàng nói nhanh: "Tiểu Lự, làm tốt vào, khu vực trực thuộc này về sau phải dựa vào con bảo vệ, những gì ông nên nói đã nói xong rồi, cáo từ!”
Một trận gió thổi qua, lão Thành Hoàng đã biến mất tăm, chỉ còn lại có Vân Vô Lự và chó Địa ngục hai đầu, đèn hồn Trường Minh mắt to trừng mắt nhỏ.


Hiện tại hắn hoài nghi, lão Thành Hoàng là vì không muốn học cách quản lý hiện đại hóa mới từ chức.

Vân Vô Lự mở ứng dụng Minh Phủ, quét mặt nghiệm chứng thân phận, ứng dụng tự động nhảy đến mảng quản lý Thành Hoàng, xuất hiện hướng dẫn.

“Xây dựng hài hòa tam giới, nhân quỷ thần tiên đều có phép tắc, xin hãy cố gắng đưa miếu Thành Hoàng trở thành nơi thắng địa tín ngưỡng nổi danh khắp tam giới, mở rộng khu vực bảo hộ!"
Vân Vô Lự theo hướng dẫn của APP, vào "Khu vực thông tin".

Tên đơn vị: Miếu Thành Hoàng Lục Ấm
Thuộc dự án: Thôn Lục Ấm và công viên rừng rậm Lục Ấm (tạm thời)
Thành hoàng: Vân Vô Lự
Thần hộ mệnh của Thành hoàng: Tiểu Hắc (chó Địa ngục HAI đầu), Vô Danh (đèn hồn Trường Minh)
Vị trí trống:
Phán quan.

Hắc Bạch Vô Thường.


Nhật Dạ Du Thần.

……
Vị trí trống này là có ý gì, chẳng lẽ sau này còn phải đi tuyển dụng Phán quan và Hắc Bạch Vô Thường đến làm công sao?
Vân Vô Lự không dám suy nghĩ sâu xa.

Lúc này hai chữ "Vô danh" sáng lên.

“Xin ban tên cho thần hộ mệnh của thành hoàng "Đèn hồn Trường Minh"!”
Vân Vô Lự mở thẻ tư liệu của đèn hồn Trường Minh ra.

Tên thật: Vô Danh
Nguồn gốc: Địa Ngục Chi Hoả.

Tuổi: 600 năm
Chức vị: Thần bảo hộ
Kỹ năng: Dẫn đường, xoa dịu, nướng BBQ, v.

v.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: Chương 7


Chỉ dẫn rất dễ hiểu, đèn sáng chỉ đường, nhưng đường này dẫn thẳng đến địa ngục.

Về phần trấn an, Vân Vô Lự nhớ tới cái ôm của đèn Trường Minh, lúc ấy hắn cảm nhận được sự bình tĩnh đã lâu không gặp, chắc đó là sức mạnh trấn an.

Nhưng cái Vân Vô Lự quan tâm nhất chính là: "Giỏi nướng thịt là nghiêm túc sao?”
"Là thật, Thành Hoàng có thể thử một lần, quả thực là món ngon hiếm có.

" Giọng nói của Trường Minh rất trong trẻo tựa như thiếu niên, không nghe ra giới tính, đối với một ngọn đèn mà nói, giới tính cũng không phải điều quan trọng.

“Ngon không?” Vân Vô Lự nóng lòng muốn thử, bây giờ vẫn còn chính sự phải làm.

"Đèn Trường Minh, cậu muốn lấy tên gì?" Vân Vô Lự nhấp vào chỗ tên gọi, chuẩn bị gõ chữ.

Đèn Trường Minh cúi đầu, tao nhã lịch sự: "Xin Thành Hoàng ban tên.



Vân Vô Lự có chút ngượng ngùng: "Tôi không giỏi đặt tên.


“Tiểu Hắc chính là một ví dụ, chi bằng cậu tự đặt cho mình một cái tên đi.


“Gâu, gâu.

" Tiểu Hắc cho rằng Vân Vô Lự đang gọi mình, vẫy đuôi nhào tới, hai chân trước giơ lên thật cao, lộ ra lòng bàn chân màu hồng.

Vân Vô Lự thật sự không chịu nổi việc một con chó cao hơn hai mét làm nũng, vội vàng gào lên: "Tiểu Hắc, dừng lại!"
Tiểu Hắc dừng lại, thu lại hai móng vuốt thật lớn, đầu trái lộ vẻ tủi thân, đầu phải ghét bỏ liếc đầu trái một cái.


Tính cách hai cái đầu này khác biệt quá mức rõ ràng, Vân Vô Lự cho rằng Tiểu Hắc có hai linh hồn, vả lại đa số thời gian do linh hồn nhiệt tình khống chế thân thể.

Tiểu Hắc còn đang ủy khuất, Vân Vô Lự mềm lòng xoa đầu nó nó, con này dù có vẻ ngoài hơi hung hãn nhưng sờ vào rất mềm mại.

Tiểu Hắc cúi đầu cọ cọ vào lòng bàn tay Vân Vô Lự, kết quả không khống chế tốt sức lực, suýt chút làm gãy tay Vân Vô Lự.

Vân Vô Lự: "! " Xoa đầu chó có nguy hiểm.

Đèn Trường Minh im lặng ngăn cản Tiểu Hắc, ôn hòa kéo lực chú ý của Vân Vô Lự về: "Tôi không có tên, khẩn cầu Thành Hoàng ban tên.


Đèn Trường Minh rất cố chấp, Vân Vô Lự gật đầu: "Để tôi suy nghĩ thật kỹ.


Vân Vô Lự cúi đầu trầm tư, đèn Trường Minh và Tiểu Hắc không dám quấy nhiễu, vô cùng yên tĩnh.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8: Chương 8


Trong đầu hiện lên "Coca Cola, khoai tây chiên, trà sữa, Tiểu Bạch, Tiểu Minh, Gấu Nhỏ! ! " Sau khi gọi đủ thứ tên bất chợt Vân Vô Lự nảy ra một ý: "Năm nay cậu 600 tuổi, gọi là Diễm Diễm vậy.

Một ngọn lửa hơn trăm tuổi, đại diện cho mong đợi tốt đẹp, hy vọng cậu tiếp tục tỏa sáng, cũng hy vọng miếu Thành Hoàng hương khói cường thịnh.

Cậu và Tiểu Hắc còn có thể tổ hợp, gọi là tối đèn tắt lửa.


Đèn Trường Minh Đăng không muốn tổ hợp "tối đèn tắt lửa" với chó Địa ngục, nhưng nó rất thích tên mới của mình, giọng nói có chút vui sướng phập phồng: "Tạ Thành Hoàng ban tên, Diễm rất vui.


“Diễm?" Vân Vô Lự cho rằng nó không thích từ láy.



“Một chữ Diễm nghe như chỉ mới 300 tuổi.

" Đèn Trường Minh thẹn thùng nói: "Sau này gặp được đèn Trường Minh khác, có thể giả vờ mình còn trẻ.


“! ! " Không hiểu lắm về đèn Trường Minh của các ngươi.

Vân Vô Lự điền tên mới của đèn Trường Minh, ứng dụng Minh Phủ nhắc nhở:
[Ngài đã cùng đèn hồn Trường Minh ký kết hợp đồng nhận nuôi, tùy ý vứt bỏ sẽ bị lửa Địa Ngục trừng phạt!]
Khó trách đèn Trường Minh cố chấp như vậy, hoá ra cũng giống như Tiểu Hắc, cần thông qua đặt tên để ký kết hợp đồng.

Vứt bỏ thì không có khả năng vứt bỏ, sủng vật mình chọn khóc cũng phải nuôi tiếp.


Sau đó, ứng dụng Minh Phủ dẫn dắt Vân Vô Lự tiến vào "Nhiệm vụ Thành Hoàng".

[Bàn giao Thành Hoàng: Vui lòng làm quen với môi trường làm việc càng sớm càng tốt và kiểm kê tài sản của miếu Thành Hoàng Lục Ấm.

]
[Minh Phủ khen thưởng: Hoàn thành nhiệm vụ, có thể nhận được một phần sản phẩm thuốc diệt cỏ đặc hiệu của Minh phủ!]
Nhìn miếu hoang đổ nát cỏ dại mọc đầy, Vân Vô Lự cảm thấy, phần thưởng này thật sự rất cần thiết.

Lúc này trời đã hoàn toàn tối, đèn trong miếu Thành Hoàng đều đã hỏng, chỉ có đèn Trường Minh tản ra ánh sáng xanh thẳm, trong bụi cỏ thường thường vang lên thanh âm xào xạc.

Vì suy nghĩ đến chuyện an toàn, Vân Vô Lự quyết định chờ hừng đông lại đến kiểm kê tài sản.

Vân Vô Lự chọn mục "Xử lý sau", nhìn về phía đèn Trường Minh cùng chó Địa ngục rồi hỏi: "Người bình thường có thể nhìn thấy các cậu không? Doạ người ta thì không tốt lắm.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9: Chương 9


Đèn Trường Minh biến thành một ngọn lửa to bằng nắm tay, đậu trên vai trái Vân Vô Lự: "Hiện tại tôi chính là hồn hỏa trên vai Thành Hoàng, chỉ có người mở thiên nhãn mới có thể nhìn thấy.

Đương nhiên, người tu vi không đủ sẽ chỉ cho rằng tôi là hồn hỏa.”
Vân Vô Lự gật đầu nói: "Vậy cậu có thể khống chế nhiệt độ một chút không, lạnh quá.”
Hôm nay đã vào thu, ban đêm hơi lạnh, là lúc nhiệt độ thoải mái nhất.

Sau khi đèn Trường Minh tới gần, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, lông mi Vân Vô Lự liền kết sương.
Đèn Trường Minh đáp: "Có thể.”

“27 độ C, nhiệt độ ổn định, ánh đèn không nên quá sáng, cám ơn.”
“……”
Chó địa ngục biến thành một con chó con mắt nâu, ngẩng đầu nhìn Vân Vô Lự, ánh mắt ướt sũng, đuôi vẫy rất vui vẻ, khác một trời một vực so với hình tượng có thể dọa khóc trẻ con lúc trước.
Dáng vẻ này tạm được, đưa tới trước mặt bà ngoại cũng có thể giải thích.
Vân Vô Lự gọi một tiếng, Tiểu Hắc liền chạy chân ngắn theo phía sau hắn.
Vân Vô Lự đặt Tiểu Hắc lên giỏ xe, đạp xe về nhà.

Tiểu Hắc dùng hai chân bám lấy giỏ xe, hai lỗ tai xù lông đón gió bay về phía sau, vui vẻ lắc lư cái đuôi.
Trên đường trở về, Vân Vô Lự luôn cảm giác thôn có chút không giống với trước kia.


Lại nói không nên ra có chỗ nào không giống, cũng may dọc theo đường đi đều không có gặp phải thứ kỳ quái gì.
Lúc về đến nhà, Vân Vô Lự cố ý dặn Tiểu Hắc và đèn Trường Minh: "Ngoan ngoãn một chút, đừng mang âm khí đến người bà ngoại.

Tiểu Hắc khống chế nhiệt độ cơ thể một chút, bà ngoại có thể sẽ sờ mi.”
Nhận được câu trả lời khẳng định, Vân Vô Lự mới đẩy cửa viện ra: "Bà ngoại, con về rồi.”
“Sao lại đi lâu như vậy." Bà ngoại đi ra đón, liếc mắt nhìn thấy chó con Tiểu Cẩu ngoan ngoãn ngồi xổm trong giỏ xe, vui vẻ vỗ tay: "Đây là cún con mà con nhận nuôi à? Thật đáng yêu làm sao.”
Tiểu Hắc nhảy xuống đất, phát ra một tiếng "ầm", bụng tròn nhỏ đầy lông tơ lắc lư.

Nó ngửa đầu, nịnh nọt xoay quanh bà ngoại, cái đuôi cũng sắp lắc thành cối xay gió rồi, giống như có hai cái đuôi...!Là thật sự hai cái!
Vân Vô Lự vội vàng hô một tiếng: "Tiểu Hắc, ngoan ngoãn, ngoan ngoãn!”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10: Chương 10


Tiểu Hắc rất nhanh liền phản ứng lại, thu hồi một cái đuôi, cũng may tốc độ lay động đủ nhanh, hơn nữa ánh sáng trong sân tối tăm, bà ngoại không chú ý.

"Không sao cả, cún con đang chơi vui cùng bà ngoại mà.

" Bà ngoại ngồi xổm xuống khẽ vuốt đầu Tiểu Hắc, trong mắt tràn đầy vui mừng: "Tiểu Lự, cún con này bao nhiêu tuổi rồi?”
Vân Vô Lự dừng xe đạp, mở thẻ tư liệu của Tiểu Hắc ra nhìn thoáng qua.

Tên thật: Tiểu Hắc
Giống chó: Chó cỏ Địa ngục
Tuổi: 200 tuổi (thiếu niên)
Chức vị: Thần bảo hộ
Kỹ năng: Theo dõi, khiếp sợ, làm nũng, tự lo liệu cuộc sống! !
Vân Vô Lự mặt không đổi sắc nói: "Hai tháng tuổi, gọi là Tiểu Hắc.



Đèn Trường Minh: "! ! ”
Bà ngoại không chút hoài nghi, đi vào phòng bếp lấy ra một hộp sữa bột dê, pha cho Tiểu Hắc một chậu sữa đầy, đặt ở cửa phòng bếp.

Tiểu Hắc, một con chó địa ngục hai đầu uy phong lẫm liệt.

Từ khi sinh ra đến nay đã 200 tuổi, chưa từng uống qua một ngụm sữa.

Nếu để cho đám ác quỷ trong mười tám tầng địa ngục biết nó đang uống sữa, mặt mũi của Nhất Ca Địa Ngục nó sẽ bày ra chỗ nào?
Tiểu Hắc quay đầu đi, nghĩ thầm dù nó chết đói cũng phải xem nơi này là mười tám tầng địa ngục, không được phép uống sữa của con người.

“Sao con không uống, ngoan nào, phải ăn cơm thật ngon mới có thể lớn nhanh.

" Bà ngoại bôi một chút sữa dê lên mũi Tiểu Hắc, Tiểu Hắc vô thức li3m li3m mũi.


Mùi sữa nồng đậm tản ra trong khoang miệng! ! Tiểu Hắc, một con chó địa ngục hai đầu uy phong lẫm liệt, vùi đầu uống chậu sữa.

Bà ngoại vui mừng sờ sờ lưng Tiểu Hắc, hỏi Vân Vô Lự: "Chỗ làm thế nào?”
“Rất tốt, miếu Thành Hoàng rất lớn, chỉ là bỏ hoang đã lâu, phải thu dọn một chút, con định ngày mai bắt đầu đi làm.

" Vân Vô Lự lựa lời nói: "Canh miếu phải trực đêm, sau này buổi tối con phải ngủ ở miếu Thành Hoàng.


Thành Hoàng phải giao tiếp với Minh phủ, vì để cho bà ngoại tiếp tục sống cuộc sống yên bình, Vân Vô Lự quyết định chuyển đến miếu ở.

"Con tự sắp xếp đi, đừng quá vất vả, trong khoảng thời gian này còn về nhà ăn cơm chứ?"
“Có ạ.

” Trước mắt trong miếu không có gì cả, chỉ có thể về nhà kiếm cơm ăn.

Lão Thành Hoàng còn nói đơn vị bao ăn bao ở, nào có đồ ăn?


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11: Chương 11


Bà ngoại lại hỏi vấn đề khác, Vân Vô Lự trả lời cẩn thận để bà yên lòng, mới đi tắm rửa.
Tiểu Hắc uống xong chậu sữa theo sát Vân Vô Lự, bị ngăn ngoài cửa phòng tắm.
Vân Vô Lự cúi đầu nhìn ngọn lửa Trường Minh trên vai: "Cậu cũng đi ra ngoài.”
Đèn hồn Trường Minh ngồi xổm trước cửa chốc lát, nhìn thoáng qua Tiểu Hắc ngồi xổm bên cạnh, lè lưỡi, bỗng nhiên cảm thấy mình dính hơi chó, ghét bỏ nhíu mày, quyết đoán rời đi, tiến vào phòng ngủ của Vân Vô Lự.
Thần điện hậu viện trống rỗng, bên trong không cung phụng bất kỳ tượng thần nào.

Sương phòng trái phải chính là nơi sinh sống của người canh miếu, phân chia ra ký túc xá và phòng bếp, không có đồ dùng trong nhà, cũng không có dấu vết sinh hoạt.
Vân Vô Lự đi hết gian phòng cuối cùng, danh sách bảng tài sản đã được cập nhật xong.

App Minh Phủ thông báo: [Nhiệm vụ kiểm kê hoàn thành, mời điền địa chỉ nhận hàng đặc biệt, thuốc diệt cỏ đặc hiệu sắp giao hàng!]
Nhiệm vụ hoàn thành, thuốc diệt cỏ vẫn chưa tới, Vân Vô Lự tạm thời không có chuyện gì khác làm.

Hắn tan tầm sớm, ở nhà làm quen với app Minh Phủ.
Trên thực tế, ứng dụng của Minh Phủ có rất nhiều chức năng ẩn, Vân Vô Lự, tìm được một cộng đồng tên là "Hướng dẫn nuôi dưỡng thần bảo hộ".

Tất nhiều "người" ở đây nặc danh chia sẻ kinh nghiệm hàng ngày và kinh nghiệm nuôi dưỡng thần bảo hộ.
"Thần bảo hộ lấy hương khói làm thức ăn, đầy đủ thức ăn mới có thể trợ giúp chúng nó trưởng thành.


Thỉnh thoảng cũng có thể đút chút đồ ăn vặt, bảo bối nhà tôi rất thích ăn hung trạch tục tĩu.

Mỗi tháng tôi đều dành chút thời gian đưa nó đi tìm đồ ăn vặt, haizz nuôi con đúng là vất vả mà…."
"Tối hôm qua con nhà tôi ra ngoài đi dạo, lại ngậm được một con ác quỷ siêu hung ác đã tu luyện 200 năm về.

[Ngón tay cái] [Ngón tay cái].”
Vân Vô Lự xem đến say sưa, cũng tích cực tìm kiếm:
"Chó Địa ngục có cần diệt rận không?"
"Chó Địa ngục có cần phải triệt sản không?"
"Chó cỏ Địa ngục 200 tuổi có thời kỳ phản nghịch hay không?"
Tiểu Hắc đang nhìn lén: "!!!”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12: Chương 12


Ngày hôm sau, Vân Vô Lự nhận được thông báo nhận hàng, hơn nữa trạng thái là "Đã ký nhận".

Người ký nhận là sư tử đá bên phải cửa miếu Thành Hoàng - - đúng, chính là con thiếu đầu kia.
Vân Vô Lự: “...”
Chuyển phát nhanh gì mà không đáng tin như vậy? Vân Vô Lự vừa nhìn, công ty vận chuyển tên là "Chuyển phát nhanh Tam giới".
Chà, cũng chẳng sao.
Chín giờ sáng, Vân Vô Lự mang theo bình xịt đến miếu Thành Hoàng, tìm được bưu phẩm dưới chân sư tử đá bên phải.
Hai hộp chuyển phát nhanh to bằng bàn tay, dán băng dính có in logo Minh Phủ.


Vân Vô Lự nhìn lướt qua hóa đơn chuyển phát nhanh, cột người gửi viết: Mạnh bà.
Bỗng nhiên cục hàng trở nên có chút phỏng tay.

Thuốc diệt cỏ đặc hiệu này không có công hiệu gì khác chứ, ví dụ như làm cho người ta mất trí nhớ các thứ.
Vân Vô Lự mở hộp chuyển phát nhanh ra, bên trong đặt hai bình thuốc diệt cỏ, thân bình dán "Sản phẩm của Minh Phủ", kèm theo lời hướng dẫn: "Chỉ có tác dụng với cỏ dại, vô hại với thực vật bình thường, cơ thể con người, hồn thể, xin yên tâm sử dụng.”
Có thể nói là rất cẩn thận.
Sân sau miếu Thành Hoàng có giếng nước, Vân Vô Lự cho máy phun nước vào, đeo khẩu trang và găng tay vào, thêm thuốc diệt cỏ vào máy phun, tùy tiện tìm một bụi cỏ dại đến kiểm tra, không ngờ bụi cỏ dại kia vừa đụng phải hơi nước diệt cỏ, liền biến mất trước mặt hắn.

Sản phẩm của Minh phủ, quả nhiên không giống người thường.
Nhưng chuyện này nếu để người khác nhìn thấy sẽ rất khó giải thích.

Vân Vô Lự thừa dịp hiện tại không có ai, dọn dẹp cỏ dại bốn phía miếu Thành Hoàng.
Bất cứ nơi nào hắn ta đi qua, cỏ dại đều biến mất sạch sẽ, ngay cả những dây leo ngoan cố bò trên tường cũng không thoát được, nhưng những con bò sát hữu ích vẫn được giữ lại.
Xử lý xong cỏ dại bên ngoài, miếu Thành Hoàng nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều, trông có vẻ hoà nhập với xã hội loài người hơn.

Vân Vô Lự không ngừng cố gắng, một lần nữa rót bình xịt, bắt đầu xử lý cỏ dại trong sân.
Vân Vô Lự cảm giác mình đang chơi trò huỷ diệt.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13: Chương 13


Rêu xanh trên bậc thang, huỷ diệt.
Mộc nhĩ trên cột, huỷ diệt.
Lùm cây thương nhĩ, huỷ diệt.
Hắn bắt thang leo lên mái nhà, đám dây leo phía trên không thể thoát được.

Với loại thuốc đặc hiệu này, mấy ngọn cọng cỏ dại bé nhỏ kia chẳng là cái gì cả.
Dọn sạch cỏ dại xong, miếu Thành Hoàng đã bớt hoang tàn, Vân Vô Lự cảm thấy rất tự hào.
Buổi trưa về nhà ăn cơm, Vân Vô Lự mua dụng cụ vệ sinh, quét dọn trong ngoài miếu Thành Hoàng một lần.


Lại mượn xe chú hàng xóm, chuyển hành lý tới, trải giường ở ký túc xá, treo quần áo trong tủ quần áo, cuối cùng cũng tăng thêm chút hơi người cho nơi này.
Nhưng miếu Thành Hoàng bỏ hoang quá lâu, không có điện cũng không có mạng, cuộc sống rất bất tiện.

Vân Vô Lự dự định ngày mai đi mời trưởng thôn hỗ trợ, mau chóng nối mạng cho miếu Thành Hoàng.

Miếu Thành Hoàng Lục Ấm tuy rằng không thuộc thôn Lục Ấm quản lý, nhưng trưởng thôn là người địa phương, quen biết rộng rãi, nhất định biết nên xử lý như thế nào.
Trong lúc không để ý, mặt trời đã xuống núi, Vân Vô Lự nhận được tin nhắn của bà ngoại, bảo hắn sau khi tan tầm đến vườn rau hái chút hành và đậu cô-ve mang về.
Bà ngoại rất thích trồng rau và nấu nướng, vườn rau nhỏ được xử lý vô cùng xinh đẹp.


Mỗi lần tới hái rau, Vân Vô Lự đều có cảm giác được chữa lành.
Đậu cô-ve tươi tốt căng mọng, tươi đến mức có thể véo ra nước, nhẹ nhàng lặt một cái liền rơi vào trong túi.
Vân Vô Lự đặt đồ ăn trong giỏ xe, chỗ ngồi của Tiểu Hắc bị chiếm, ngoan ngoãn ngồi trên trên vai Vân Vô Lự, dọc theo đường đi thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt.

Có thôn dân chào hỏi Vân Vô Lự, Tiểu Hắc còn có thể nhiệt tình mà "Gâu gâu" hai tiếng, đáng yêu vẫy đuôi.
Về đến nhà, Vân Vô Lự rửa rau nhặt rau, xử lý sạch sẽ đậu cô-ve rồi mới giao cho bà ngoại.

Bà ngoại đun sôi dầu, một món thịt khô nhà nông thơm ngào ngạt xào đậu cô-ve mới ra lò, thơm đến mức Tiểu Hắc điên cuồng vẫy đuôi, dựa vào việc làm nũng mà nhận được một phần thức ăn dành riêng cho cún.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14: Chương 14


Vân Vô Lự vừa ăn vừa khen tay nghề của bà ngoại tốt, khen đến mức bà ngoại mặt mày hớn hở, cơm tối cũng ăn nhiều hơn nửa chén.

Chỉ cần ở nhà, Vân Vô Lự sẽ nhận thầu tất thảy mọi việc nhà ngoại trừ nấu cơm, hắn thuần thục thu dọn xong phòng bếp, đi tắm rửa.

Lúc đi ra, bà ngoại đưa cho hắn một cái hộp, cười híp mắt nói: "Quà cho Tiểu Hắc.


Vân Vô Lự mở ra nhìn, trong hộp có một cái vòng cổ chó dệt kim màu trắng tinh xảo.

Phía trên có một tấm bảng da hình con chó nhỏ, thêu chữ "Tiểu Hắc" và số điện thoại của Vân Vô Lự.

Trên bảng tên còn treo một cái chuông, lúc cầm lên leng keng rung động, rất dễ nghe.

Bà ngoại nói: "Như vậy sẽ không sợ Tiểu Hắc đi lạc.



Đi lạc thì chắc chắn không rồi nhưng đây là tâm ý của bà ngoại, Vân Vô Lự nhìn về phía Tiểu Hắc: "Còn không mau cám ơn bà ngoại?”
Tiểu Hắc đi tới bên cạnh bà ngoại, thân mật cọ cọ bà ngoại, sau đó nằm xuống đất, lộ ra cái bụng mềm mại.


“Nằm yên nào.


Bà ngoại cười ha ha, tự mình đeo vòng cổ cho nó, sờ sờ cái bụng nhỏ của nó: "Ngoan quá, ngoan quá.


Đèn Trường Minh: “Chậc.


Anh Hắc, anh nhanh thích nghi với cuộc sống nhân gian ghê ta.


Tiểu Hắc: “! ”
Lao động cả một ngày, Vân Vô Lự đi vào giấc ngủ sớm, một đêm không mộng.

Sáng sớm hôm sau, hắn xin bà ngoại số điện thoại của trưởng thôn, chuẩn bị hỏi chuyện kéo điện đến miếu Thành Hoàng, không ngờ vừa mới báo tên, trưởng thôn liền kích động nói: "Trùng hợp quá, tôi đang chuẩn bị đi miếu Thành Hoàng tìm cậu đây!"
Hai bên bàn bạc, quyết định gặp mặt ở miếu Thành Hoàng.

Vân Vô Lự đến không bao lâu, trưởng thôn đã tới, ông ấy chừng bốn mươi tuổi, gầy gò, mặc áo hoa văn, bên hông đeo một chuỗi chìa khóa, vừa thấy hắn đã bắt tay Vân Vô Lự: "Xin chào, xin chào, cậu chính là người phụ trách miếu Thành Hoàng Vân Vô Lự sao, nghe nói cậu là cháu ngoại của bà Sương Như à?”
Vân Vô Lự gật đầu, chào một tiếng.

Trưởng thôn cười nói: "Theo bối phận trong thôn, chắc cậu phải gọi tôi là chú, tôi gọi cậu là Tiểu Lự nhé.


Vân Vô Lự ôn hoà nói: "Dạ được.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15: Chương 15


Khoảng cách giữa hai người thoáng cái gần hơn rất nhiều, nụ cười của trưởng thôn càng sâu: "Chú đã nhận được thông báo, miếu Thành Hoàng sắp mở cửa lần nữa, miếu Thành Hoàng này không thuộc sự quản lý của thôn ta.

Nhưng bọn chú vẫn sẽ hỗ trợ công việc của cháu, có gì cần giúp thì cứ nói.”
Vân Vô Lự đã sớm đoán được, Minh phủ sẽ xử lý xong các thủ tục liên quan.

Hắn không hề ngạc nhiên mỉm cười, lộ ra hai cái răng thỏ: “Cảm ơn chú.”

"Đừng khách sáo, về sau miếu Thành Hoàng phát triển phải dựa vào cháu, nếu hương khói cường thịnh, còn giúp được thôn Lục Ấm một chút đấy!" Trưởng thôn nhìn quanh bốn phía, thật lòng khen nói: "Tiểu Lự, cháu chịu khó thật đó, mới vừa tiếp nhận đã dọn dẹp sạch sẽ miếu Thành Hoàng như vậy, chú cũng sắp không nhận ra nữa rồi!"
Vân Vô Lự ngượng ngùng sờ gáy: "Cháu chỉ thu dọn đơn giản thôi, còn nhiều việc phải làm lắm.”
Trưởng thôn là một người làm việc thực tế, thấy Vân Vô Lự nói muốn kéo điện kéo mạng thì ông ta nói thẳng cứ để ông ta xử lý.
Buổi chiều, có thợ điện tới nhà nối điện và mạng, sửa chữa đèn điện.
Ba ngày sau, miếu Thành Hoàng thuận lợi thông điện thông mạng, ngay cả wifi cũng có.
Hôm nay thông điện xong, trưởng thôn dẫn theo mấy thôn dân tới, hỗ trợ sửa nóc nhà cùng thay ống nước hư hao, miếu Thành Hoàng xanh mát hiện tại không có hội đồng, trong sổ sách cũng không có tiền, những thôn dân này đều là tình nguyện báo danh.
Chi phí thông điện thông mạng và chi phí sửa chữa vật liệu, đều được các thôn dân đồng thuận sẽ do ủy ban thôn Lục Ấm thanh toán.


Tất nhiên cũng không phải vật liệu cao cấp gì cả, chỉ mua được ngói xám bình thường lợp lại chỗ hổng.

Nếu so với ngói lưu ly màu vàng ban đầu của miếu Thành Hoàng thì chênh lệch vô cùng rõ ràng.
Tuy không ăn khớp còn hơn là bị dột mưa.
Trưởng thôn vỗ vỗ bả vai Vân Vô Lự: "Thành Hoàng gia phù hộ, sau này mỹ danh của miếu Thành Hoàng nhất định sẽ lan xa, hương khói cường thịnh, đến lúc đó chúng ta sẽ có điều kiện xây dựng.”
Bản thân Thành Hoàng: "...!Vâng!”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16: Chương 16


“Thành Hoàng, ngài phù hộ trưởng thôn trước đi.

” Đèn Trường Minh bỗng nhiên nhắc nhở: "Ông ấy vừa xuất hiện, tôi đã phát hiện ấn đường của ông ấy biến thành màu đen, trên người có âm khí nhàn nhạt.


Tiểu Hắc phụ họa một tiếng: "Gâu!”
Vân Vô Lự: Mới đó đã có việc làm rồi ư?
Trưởng thôn không nghe được tiếng của đèn Trường Minh, chỉ có thể nghe thấy Tiểu Hắc sủa ông, cho rằng nó muốn đòi ăn mới lấy một bao thịt bò khô trong túi ra, xé mở rồi mang đến trước mặt nó: "Này nhóc, đói bụng rồi phải không?”
Tiểu Hắc không đói bụng, nhưng thịt bò khô rất thơm.


Nó khịt khịt mũi, a ô há miệng, biên độ lớn như muốn nuốt chửng luôn trưởng thôn.

Vân Vô Lự giật mình: "Tiểu Hắc, chỉ được ăn thịt bò khô.


Tiểu Hắc hừ một tiếng, khép miệng lại, chỉ nuốt thịt bò khô.

Trưởng thôn hồn nhiên không biết mình tránh được một kiếp, gấp miệng túi lại, vui vẻ nói: “Con chó nhỏ này thật thông minh, cháu sợ nó ăn cả túi ngoài à?”
Vân Vô Sầu: Không, cháu sợ nó ăn cả chú thôi.


Vân Vô Lự "Ừ" một tiếng, lại hỏi: "Chú, gần đây chú ngủ có ngon không?”
Sau khi đèn Trường Minh chỉ ra trên người trưởng thôn dính âm khí, Vân Vô Lự mới chú ý tới sắc mặt của ông ta không tốt lắm, dưới mắt có hai quầng thâm rất rõ ràng.

Trưởng thôn thở dài: "Mấy ngày nay không biết vì sao, mỗi tối đều mơ thấy trong nhà bị nước nhấn chìm, trong mộng không thở nổi, mỗi lần đều thức giấc đều là nửa đêm, vừa ngủ lại mơ thấy bị nước nhấn chìm, hiện tại chú không dám ngủ nữa.


Thôn dân La Đại Thạch đến l@m tình nguyện nghe được lời này, bèn nói: "Giấc mộng này quá tà môn, trưởng thôn, hay là chú gặp phải thứ gì dơ bẩn rồi?”
Trước nay trưởng thôn chưa từng nghĩ đến điều nay, sắc mặt trắng bệch: "Cậu nói thế khiến chú nhớ đến một chuyện, kể từ khi chú mơ giấc mơ này, mỗi ngày vợ chồng chú đều cảm thấy ngực khó thở, ngực nặng như bị đá đè.

Bọn chúng còn tưởng là do ảnh hưởng giao mùa, nhưng hôm nay chú vào miếu Thành Hoàng thì thân thể thoải mái hơn rất nhiều, hiện tại hoàn toàn không khó chịu.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17: Chương 17


Vân Vô Lự nhìn thoáng qua đền thờ, lúc trước hắn bị mất ngủ triền miên, lần đầu tiên tiến vào miếu Thành Hoàng, cũng có cảm giác thể xác và tinh thần thoải mái.

"Nhất định chú bị tiểu quỷ quấn lấy rồi, mới cảm thấy ngực nặng mơ nhiều.

Nhưng vào miếu Thành Hoàng, tiểu quỷ không dám lỗ m ãng, bệnh trạng liền biến mất.

" La Đại Thạch nói rất có lý: "Ngay cả thím cũng không thoải mái, tiểu quỷ kia chắc chắn ở nhà chú.

Đây không phải là chuyện nhỏ, chú mau dâng hương cho ngài Thành Hoàng, cầu gia đình bình an!"
Những thôn dân khác đến l@m tình nguyện nghe được lời của bọn họ nói, cũng buông công việc trong tay xuống vây quanh, mồm năm miệng mười khuyên trưởng thôn cẩn thận.

Trưởng thôn nghe xong sắc mặt xanh mét, vội vàng gật đầu: "Mọi người nói đúng, tôi về chuẩn bị ngay đây.



Buổi chiều, sau khi các thôn dân rời đi, trưởng thôn mang vợ đến bái Thành Hoàng.

Ông mở giỏ ra, lấy ra đồ cúng đặt trên bàn Bát Tiên, cống lễ là một con gà luột và ba chén cơm trắng xới thành hình nón rất khéo, và ba chén rượu trắng.

Vợ trưởng thôn đốt một bó nhang, sau khi dập tắt ngọn lửa, chia một nửa cho trưởng thôn.


Hai người cầm nhang vừa bái, vừa nhỏ giọng cầu nguyện.

Vân Vô Lự đứng ở trong sân, cách bọn họ một quãng nhưng lời cầu nguyện của bọn họ lại trực tiếp vang lên trong đầu hắn, vô cùng rõ ràng.


"Thành Hoàng gia Lục Ấm, con làm trưởng thôn ở Lục Ấm đã ba năm, cẩn trọng giúp đỡ mọi người, chưa từng làm chuyện xấu, gần đây còn tận tâm tận lực trợ giúp Tiểu Lự xây dựng miếu Thành Hoàng.

"
Trưởng thôn nghẹn ngào: "Nhưng gần đây con luôn mơ thấy trong nhà bị ngập nước, ngủ cũng ngủ không ngon, ăn cũng ăn không ngon, Đại Thạch nói có thể con gặp phải thứ gì đó dơ bẩn, con không nghĩ ra được nguyên nhân.

Hy vọng ngài có thể phù hộ nhà con bình an, để đêm nay con ngủ ngon.

"
“Nếu như có thể thực hiện tâm nguyện, con sẽ trở lại trả lễ hậu hĩnh.


Vợ trưởng thôn cũng như chồng, đều khẩn cầu muốn nhà cửa bình an.

Hai người cầu nguyện xong, cung kính cắm nhang lên lư hương.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 18: Chương 18


Cùng lúc đó, linh hồn Vân Vô Lự được hương khói tẩm bổ, cả người nhẹ nhàng, đèn Trường Minh và Tiểu Hắc đi theo bên cạnh hắn cùng hưởng hương khói này, cảm động đến mức suýt nữa rớt nước mắt.

Đèn Trường Minh thở dài: "Bao nhiêu năm rồi, tôi cũng sắp quên mùi hương khói rồi.


Lúc này, app Minh Phủ gửi nhiệm vụ mới:
[Nhiệm vụ Thành Hoàng: Bảo vệ lê dân thương sinh là chức trách quan trọng của Thành Hoàng, xin trợ giúp trưởng thôn thực hiện tâm nguyện!]
[Mở khóa kỹ năng Thành Hoàng: Thuật Ly Hồn.

]
[Minh phủ khen thưởng: sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ được sửa chữa cổng vào đền Thành Hoàng.

]
[Trừng phạt thất bại: Đánh dấu một lần, đủ qua đánh dấu, phải đến Minh phủ báo cáo công việc với Thập Điện Diêm La.


]
“Đi đâu báo cáo công tác cơ???”
Người khác làm việc sai thì gặp cấp trên, hắn làm việc sai thì trực tiếp gặp Diêm Vương đại nhân.

Vân Vô Lự ngây ngốc tại chỗ, mãi cho đến khi trưởng thôn tới trước mặt chào hỏi, mới phục hồi tinh thần.

Trưởng thôn khách sáo nói: "Tiểu Lự, tình hình nhà chú chắc cháu đã biết, không tiện mời cháu về nhà ăn cơm, chờ vạn sự bình an sau, lại mời cháu về nhà ăn bữa cơm đạm bạc.

"
Vân Vô Lự trong lòng nói chú đã mời cháu ăn rồi, ngoài mặt thì cười: "Vâng, chú đi thong thả, chúc chú thím đêm nay ngủ ngon.


Trưởng thôn chắp tay trước ngực lẩm bẩm: "Chỉ mong Thành Hoàng gia phù hộ.



Sau khi đưa mắt nhìn vợ chồng trưởng thôn rời đi, Vân Vô Lự nhìn cổng vào miếu Thành Hoàng Lục Ấm.

Nó có kiểu dáng kinh điển ba gian bốn cột năm tầng, nóc nhà trải ngói lưu ly màu vàng, dưới mái hiên có đấu củng bằng gỗ.

Hiện nay, những cột cửa và đấu củng này có cái hư thối, có cái phai màu, mái che không còn hoàn chỉnh.

Ngay cả ngói cũng thiếu hụt, bởi vì cổng chào không cần che mưa, thôn dân đến l@m tình nguyện cũng không sửa chữa.

Tóm lại, công trình sửa chữa rất lớn, hơn nữa tất cả đều cần kỹ thuật cao, không phải vấn đề mà thôn dân tình nguyện có thể giải quyết được.

Về sau muốn ở đây sinh sống, làm việc thì chỗ ở không thể sửa qua loa.

Nếu Minh phủ đã có lòng tốt muốn sửa cho hắn, thì hắn phải ráng hoàn thành nhiệm vụ mới được.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19: Chương 19


Hắn hỏi: "Tiểu Diễm, cậu và Tiểu Hắc biết bắt quỷ không?”
đèn Trường Minh: "Thành Hoàng yên tâm, tÔI và chó hai đầu có thể dễ dàng áp chế oán linh bình thường.”
Vân Vô Lự thở phào nhẹ nhõm: "Vậy được, đêm nay chúng ta đến nhà trưởng thôn xem thử.

Nếu gặp phải oán linh nghe lời, chúng ta sẽ không động thủ.”
Đèn Trường Minh gật đầu: "Nghe theo lời Thành Hoàng.”
Chờ hương khói đốt xong, Vân Vô Lự tan tầm về nhà, hắn không giống đèn Trường Minh và Tiểu Hắc.


Trước mắt vẫn là thân thể phàm thai, hưởng dụng hương khói không thể no bụng, phải đúng giờ về nhà ăn cơm.
Bên kia, vợ chồng trưởng thôn về đến nhà, vừa khéo gặp được con trai tan tầm về nhà.
Con trai trưởng thôn biết được bọn họ đi bái Thành Hoàng, kỳ quái hỏi một câu: "Cũng không phải mùng một mười lăm, cũng không phải ngày lễ gì, sao ba mẹ lại đột nhiên đi bái Thành Hoàng thế, hơn nữa chỗ chúng ta có miếu Thành Hoàng sao?"
“Gần đây ba con gặp ác mộng, mơ thấy trong nhà bị ngập nước." Vợ trưởng thôn nhìn bốn phía, hạ giọng nói: "Người trong thôn đều nói nhà chúng ta gặp phải thứ dơ bẩn, nên ba mẹ mới đi bái Thành Hoàng.

Chính là miếu Thành Hoàng gần núi Lục Ấm, chuẩn bị mở cửa lại nên ba con đi hỗ trợ.”

Con trai trưởng thôn không có ấn tượng gì về nơi đó, cũng không rõ công việc gần đây của ba, bèn nói: "Miếu kia không linh nghiệm mới hoang phế nhiều năm như vậy.

Theo con thấy, nếu ba mẹ thật sự lo lắng thì cả nhà mình đến Linh Quế Quán trong thành phố cầu một tấm bùa bình an thì hơn.”
Trưởng thôn khoát tay: "Ba mẹ đều cảm thấy ở nhà khó thở, vừa vào miếu Thành Hoàng toàn thân liền thoải mái.

Miếu Thành Hoàng Lục Ấm này, hiện giờ đã thay da đổi thịt rồi.”
Con trai trưởng thôn trầm mặc một lát, gần đây gã cũng có triệu chứng kia, nhưng hắn không nghĩ đến chuyện trúng tà.

Hiện tại cũng không cho rằng một tòa miếu Thành Hoàng hoang phế có thể linh nghiệm như vậy, ba mẹ cảm thấy thoải mái có thể là tác dụng tâm lý.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom