Cập nhật mới

Dịch Xuyên Qua Chạy Nạn Ta Dựa Vào Làm Ruộng Để Làm Giàu

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: 40: Không Có Tiền Đồ


Liễu Nhứ lười lắm lời với hắn ta, ban đầu nàng còn muốn chậm rãi dò xét nhưng nếu đã bị phát hiện thì không cần phải chờ đợi nữa.

Bên cạnh nam tử này lại không có người đi cùng, trong tay hắn ta chỉ có một tảng đá, Liễu Nhứ thừa dịp hắn ta còn chưa có phản ứng thì lấy đà nhảy lên, đạp hắn ta một cái.

Trương Cẩu Đản và Trương Nhị Cẩu đứng cách đó mấy chục thước nghe thấy động tĩnh thì nhìn sang, thế nhưng chỉ nhìn thấy một tiểu cô nương mười mấy tuổi đang chậm rãi đi về phía bọn hắn, y phục trên người chật vật, tóc tai xốc xếch, gương mặt nhỏ bẩn thỉu nhưng nhìn thế nào cũng thấy sạch sẽ hơn đám người ngoài kia, động tác nhẹ nhàng, rung động lòng người khiến trong lòng Trương Nhị Cẩu không khỏi nhộn nhạo.

“Cô nương? Sao ngươi lại ở đây một mình? Lạc đường sao?” Trương Nhị Cẩu nở nụ cười vui vẻ mà hắn ta tự cho là rất đẹp trai, giọng nói những nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Mà Trương Cẩu Đản thì không thể nhìn nổi dáng vẻ này của Trương Nhị Cẩu, từ nhỏ đến lớn, mỗi khi hắn nhìn thấy cô nương xinh đẹp thì không thể bước đi được, bao nhiêu năm vẫn không thay đổi.

Đúng là không có tiền đồ!

Chẳng phải chỉ là một tiểu nha đầu thôi sao? Có cần đến mức đó không?
Thôn của bọn hắn là thôn duy nhất ở mấy chục dặm quanh đây còn nước, chỉ cần cho nước thì lập tức có nữ nhân dán lên cửa ngay, không cần như thế này.

“Ngươi từ đâu đến?” Trương Cẩu Đản hoàn toàn không liên tưởng đến Liễu Nhứ là người trong đoàn người bên dưới khe núi, hắn chỉ cho rằng nha đầu này cũng giống như bọn hắn, từ một nơi xa đi vòng qua đây.

Liễu Nhứ im lặng không nói, thản nhiên đi về phía trước, đợi đến khi nàng đến trước mặt huynh đệ họ Trương này thì không biết một tảng đá từ đâu bay đến, suýt nữa đã nện lên người Liễu Nhứ.

Phát hiện nguy hiểm, Liễu Nhứ lập tức tránh thoát.

Đến khi nhìn lại, thì ra đó là đồng bọn nhặt đá của bọn hắn đã trở về.

“Đại ca, cô nương này đã đánh ngất lão cửu, bây giờ còn chưa tỉnh lại, mọi người mau tránh xa ả ra, ta muốn giết chết ả!”

“Các huynh đệ, mau đến đây! Có người muốn tìm phiền phức!” Tên nam tử hô to lên, gọi đồng bọn đang nhặt đá tập trung lại.

“Sao lại nhiều người như vậy?” Liễu Nhứ nhìn thấy mấy đầu người đang đi về phía nàng, không ngừng ném đá về phía nàng, ý đồ muốn nàng bị thương.

Trương Cẩu Đản và Trương Nhị Cẩu cũng bắt đầu đề phòng, rút dao ra, tư thế kia hiển nhiên là muốn sống chết một phen với Liễu Nhứ.

Liễu Nhứ chưa cần nghĩ đến năng lực của đám người này thế nào, thế nhưng nhân số của bọn hắn cũng khá nhiều, hơn hai mươi trung niên, thậm chí còn có thể tổ chức cướp bóc, vậy mà chỉ dám trốn vào một nơi bí mật chơi xấu.

Cũng may ông trời đã cho Liễu Nhứ một bàn tay vàng có sức mạnh, nàng tung một chân ra, lực đá rất lớn khiến hai huynh đệ Trương Cẩu Đản sửng sốt vì bị đá văng xa mấy thước.

Trương Cẩu Đản và Trương Nhị Cẩu không ngờ bản thân mình lại bị một nữ tử đá bay, trong chớp mắt cả hai thẹn quá hóa giận rống lên:
“Đàn bà thối! Dám đánh lão tử hả? Ta thấy ngươi không muốn sống nữa rồi.


Trương Cẩu Đản cũng dữ tợn nói: “Các huynh đệ, lên cho ta! Bắt ả kỹ nữ kia lại cho ta!”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: 41: Nhuộm Đỏ Áo


Ở đằng xa thì ném đá, đến gần thì vung đao.

Liễu Nhứ phán đoán sai lầm, suýt nữa đã dồn bản thân mình vào đường cùng, kẻ thù người đông thế mạnh, cung tiễn sau lưng nàng hoàn toàn không thể dùng được.

Nhìn thấy mấy người đen kịt càng lúc càng đến gần mình, Liễu Nhứ lảo đảo lùi lại, sau lưng nàng chính là vách núi cao hơn mười thước.

Sơ suất rồi, sơ suất rồi! Lần này là do nàng quá kích động rồi!
Hai huynh đệ Trương Cẩu Đản nhìn thấy một tiểu cô nương bị dồn đến vách núi thì tự cho là bản thân đã nắm chắc toàn cục, thế là bọn hắn hô hào các huynh đệ ngừng ném đá.

“Ả kỹ nữ, ta xem ngươi còn mánh khóe gì không!” Thấy Liễu Nhứ đã đến đường cùng, Trương Nhị Cẩu không kiêng kỵ mà bắt đầu sỉ nhục.

Một đám người cũng học theo, hàng loạt những lời ô uế thoát ra miệng bọn hắn.


Trong khi đám kẻ xấu này đang dương dương tự đắc thì ở phía sau Liễu Nhứ mà bọn hắn không nhìn thấy, nàng đã lặng lẽ sờ lên đao bổ củi.

Liễu Nhứ nghe đám người này không ngừng mắng chửi, sỉ nhục mình thì trong lòng nàng cũng hơi hối hận.

Nàng đã quá tự phụ, nàng căn bản không ngờ trên đỉnh núi lại có nhiều người như vậy, nếu biết sớm, nàng đã cầm cây đao lớn kia đến, nàng phải chém đám người này ra như chặt dưa chuột mới phải.

Nàng không thể nhảy xuống núi, vất vả lắm mới được sống lại một lần, nàng không muốn chết, cũng không thể tùy tiện để người khác giết mình.

Nếu rơi vào tay đám người này thì vẫn chưa biết kết cục thế nào, nhưng với sực lực này của nàng mà phải chết trong tay đám người tép riu này thì làm sao nàng cam tâm?
Nàng có thể thu hồi lại lần cược này không?
Trương Nhị Cẩu thấy vẻ mặt đầy thù hận của nàng nhìn chằm chằm vào mấy huynh đệ bọn hắn thì vừa cười vừa nói: “Đại ca, ngươi xem ánh mắt của tiểu nương tử kia! Có phải ả muốn ăn chúng ta không?”

“Ha ha, tiểu nương tử đừng gấp! Muốn ăn chúng ta chẳng phải rất dễ dàng sao? Chỉ sợ ngươi chịu không nổi thôi.

” Lời này của Trương Nhị Cẩu hàm súc quá mức khiến đám nam tử xung quanh đều nở nụ cười.

Thế nhưng trong lúc cả đám đang cười như điên thì Liễu Nhứ đã hành động, nàng không còn chậm chạp như vừa rồi nữa, lần này nàng đã dùng hết sức xông về phía trước.

Cơ thể của nàng càng lúc càng nhẹ, trong chớp mắt đã bay thật xa, trước khi đám kẻ xấu này còn chưa nhìn thấy rõ động tác của nàng thì đao đã bổ xuống người bọn hắn.

Xung quanh nàng đều là kẻ thù, Liễu Nhứ cũng không quan tâm, nàng chém lung tung một trận, trong nháy mắt đã có rất nhiều người bị thương ngã xuống.

Nàng đã dùng hết sức lực, với sức mạnh này thì đến đá cứng cũng không ngăn được chớ đừng nói đến cơ thể với máu thịt bình thường.

Chờ đến khi người đến gần nàng lần lượt ngã xuống, trải qua nhiều lần như vậy Liễu Nhứ phát hiện người càng ngày càng ít, mà trên đao, trên người và trên tay nàng đều là vết máu, máu đỏ tươi nhuộm lớp y phục màu vàng nhạt của nàng thành đỏ đậm thì kẻ thù đều đã ngã xuống.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: 42: Ám Ảnh


Lấy lại tinh thần, hai tay Liễu Nhứ không ngừng run rẩy, nàng không quan tâm đám người kia đã chết hay còn sống mà cố nén cơn run rẩy, chạy đến vách núi, lớn tiếng gọi xuống:
“Mọi người mau ra khỏi khe núi, người trên này đã bị ta khống chế rồi!”
“Là giọng nói của Liễu Nhứ.

Mọi người mau cầm đồ lên, chạy thôi!” Người trong thôn đã nghe thấy lời nàng nói.

“Liễu Nhứ, trên đó có chuyện gì không?” Người trong thôn vừa vội thu dọn đồ vừa quan tâm hỏi thăm tình hình của Liễu Nhứ.

Liễu Nhứ đã đi lâu như vậy nhưng bọn họ ở dưới này cũng không nghe thấy động tĩnh gì, chờ mãi mới nghe thấy tiếng nàng khiến người ở bên dưới cũng xem như nhẹ nhõm hơn.

Liễu Vân Lai cũng gấp đến mức muốn leo lên núi nhưng vách núi dốc đứng, ông ấy leo lên được một nửa thì không có cách nào leo lên tiếp được nữa, thậm chí suýt nữa đã bị ngã xuống, không còn cách nào Liễu Vân Lai đành ở dưới khe núi chờ đợi tin tức.

“Nhứ Nhi, con mau xuống đây!” Lý Tam Nương gọi, một khi chưa nhìn thấy Liễu Nhứ xuống thì bà ấy vẫn chưa thể yên tâm.

Một hướng khác dường như có đường nên Liễu Nhứ không cần mạo hiểm bằng cách quay lại đường cũ.


Liễu Nhứ sợ phụ mẫu chậm chạp bị bỏ lại phía sau nên nói: “Mọi người không cần lo cho con! Mau ra ngoài trước chờ con! Con sẽ đi đường vòng qua tập hợp với mọi người.


Nếu nữ nhi đã không quay về bằng đường cũ nữa thì bọn họ tiếp tục canh giữ ở khe núi này cũng thành vô dụng, vẫn nên mau chóng đi qua khe núi, tập hợp ở đầu bên kia vẫn tốt hơn.

“Được! Vậy con cẩn thận, mau chóng đến đó!”
Nhưng Liễu Vân Lai vẫn còn lo lắng: “Con có muốn phụ thân đón con không?”
“Phụ thân, con không sao! Mọi người ra ngoài trước đi! Mọi người ra khỏi khe núi thì con cũng sẽ xuống đến nơi.


Tay cầm đao của Liễu Nhứ vẫn còn run rẩy, máu vẫn còn nhỏ giọt từ trên y phục của nàng xuống, nàng không biết máu trên người mình là máu của chính mình hay của người khác.

Nàng căn bản không biết đám người kia còn sống hay đã chết, chỉ thúc giục mọi người bên dưới mau chóng rời đi.

Hiện trường đánh nhau trên này hỗn loạn không chịu nổi, đám kẻ xấu trước đó đều đã ngã gục trên mặt đất, sau một trận chém lung tung vừa rồi thì có không ít người đã bị nàng chặt đứt tay chân, máu thịt be bét, tứ chi rơi cạnh chân nàng.

Liễu Nhứ được sinh ra trong thời đại hòa bình, cho đến bây giờ nàng cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ giết người.


Nàng không ngừng tự trách, có phải bản thân mình đã quá tàn nhẫn không?
Không đúng! Nàng không phải như vậy! Là do đám người này cản đường, còn nện đá, muốn dồn nàng vào đường chết, là do bọn hắn ra tay trước, nàng chỉ đánh trả thôi.

Nếu không phải bọn hắn cản đường thì sao nàng lại đả thương bọn hắn? Nàng không sai! Nàng chỉ muốn sống sót mà thôi.

Không chỉ một mình nàng mà còn bốn mươi mấy hộ sau lưng nàng, nàng chỉ muốn chạy nạn để sống sót.

Tất cả đều do đám người xấu xa này, nếu không phải bọn hắn muốn cướp của thì làm sao phải rơi vào tình trạng thế này? Đều do bọn hắn mà ra.

“Mình chỉ đánh trả mà thôi! Là phòng vệ chính đáng.


“Đúng vậy, chuyện này không liên quan đến mình.


Trong lòng Liễu Nhứ hốt hoảng, nàng không ngừng tự thuyết phục chính mình rằng kẻ mà mình đã giết đều là người xấu, nàng không muốn đuổi cùng giết tận bọn hắn, bởi vì bọn hắn không chịu buông tha nàng.

Thấy người trong khe núi đã ra ngoài, cơ thể Liễu Nhứ vẫn còn run rẩy mới bắt đầu rời khỏi đỉnh núi này.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: 43: Tụ Họp


Đầu bên kia, một nhà của Liễu Thuận đứng cách lối ra không xa, con bò già bị cột bên cạnh một cái cây thấp bé cách họ không xa đang ăn cỏ khô.

Liễu Tự Sơn bị đá nện trúng bả vai, lúc này đang ngồi trên chiếu nghỉ ngơi.

Mấy anh em Liễu Thuận, Liễu Bình và Liễu An cầm chặt vũ khí trên tay, mắt nhìn chằm chằm xung quanh, thỉnh thoảng có lưu dân đỏ mắt nhìn chằm chằm nhà họ nên ba anh em phải đề phòng chặt chẽ.

Bọn họ đã trốn thoát khỏi khe núi nhưng không biết những người dân cùng thôn ở phía sau thế nào? Mưa đá rơi xuống như thế, không biết là kẻ nào trên đỉnh núi kia đã ra tay.

Nếu người trong thôn mãi mà vẫn không qua khỏi khe núi này thì gia đình họ vẫn phải nghĩ cách qua đó tập họp với mọi người, muốn thuận lợi đến phương nam chỉ với một người nhà họ đơn thân độc mã thế này là hoàn toàn không có khả năng.

Liễu Tự Sơn muốn để nhi tử của mình đi tìm hiểu tình hình nhưng lương thực, gia sản đều ở đây, bên cạnh còn có các lưu dân đói khát đang nhìn chằm chằm, họ không thể đi tìm hiểu tình hình được.

“Ôi, thời thế loạn cả rồi!”
“Phụ thân, người mau nhìn xem! Mọi người đến rồi!” Liễu Thuận vẫn nhìn chằm chằm về phía khe núi, khi chiếc xe đẩy đầu tiên xuất hiện, ông ấy phấn khởi nói với mọi người.


“Quá tốt rồi! Người thôn chúng ta đến rồi! Mọi người không có việc gì.

” Liễu Bình thấy người thôn mình đang chạy về phía này thì không khỏi kích động.

Cho dù người nhà họ đều ở đây nhưng bị cách ly khỏi đoàn người cùng thôn vẫn khiến họ không yên tâm.

Người nhiều thì sức lớn, đoàn người trong thôn đi cùng nhau, đám lưu dân nhìn thấy đều tránh xa không dám đến gần, mà không giống như bây giờ, chỉ mới một lúc mà xung quanh nhà họ đã xuất hiện không ít lưu dân nhìn chằm chằm.

Thấy đoàn người đang rời khỏi khe núi, Liễu Thuận lập tức phất tay ra hiệu: “Này, Liễu Toàn ca, chúng ta ở đây!”
“Chúng ta ở bên này!” Liễu Bình và Liễu An cũng lớn tiếng gọi, ba huynh đệ phất tay gọi đoàn người từ xa.

Người đang dẫn đầu đoàn người ra khỏi khe núi chính là Liễu Toàn, ông ấy lập tức nghe thấy tiếng người gọi tên mình thì giương mắt nhìn về phía trước, dường như có mấy người đang phất tay gọi ông ấy.


“Phụ thân, đó có phải mấy người thôn trưởng không?” Đại nhi tử của Liễu Toàn là Liễu Kim cũng nghe thấy tiếng gọi.

Liễu Toàn gật đầu: “Đúng là mấy người thôn trưởng rồi! Ngoài họ ra thì còn có thể là ai!”
Liễu Toàn lập tức quay đầu về phía sau mình, lớn tiếng nói: “Mọi người, thôn trưởng đang ở phía trước chờ chúng ta!:
“Thôn trưởng? Họ không sao chứ?” Người trong thôn lao nhao hỏi, sau khi gặp phải trận mưa đá thì họ cũng không gặp thôn trưởng, hiện trường quá hỗn loạn, không biết có ai bị thương không, cũng không biết sau khi ra khỏi khe núi, mấy người trưởng thôn có gặp phải nguy hiểm gì nữa không.

Liễu Thuận và thôn trưởng đều là những người đáng tin cậy, lần này xuôi nam cũng phải trông cậy vào lộ trình Liễu Thuận đã lên kế hoạch.

Mọi người trông thấy nhà trưởng thôn từ xa thì vội vàng muốn mau chóng tập hợp với họ.

Đợi đến khi đến chỗ thôn trưởng, đoàn người khiến đám lưu dân phải tránh xa.

Nếu chỉ có một nhà thôn trưởng, một đám lưu dân này cùng xông lên thì vẫn có thể cướp được đồ nhưng cả một đoàn người tập hợp lại, sắc mặt người nào cũng còn hồng hào, cơ thể khỏe mạnh, lại còn câm đao trong tay, cho dù đỏ mắt nhưng đám lưu dân này vẫn không dám tùy tiện nhào đến, chỉ có thể tránh đi.

“Mọi người không bị thương chứ?” Liễu Thuận hỏi.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: 44: Tôn Trọng Sinh Mạng


Người trong thôn lắc đầu, Liễu Thuận nhìn thấy từng nhà đều đã đến thì đề nghị: “Hay là chúng ta tiếp tục lên đường trước đi! Ta chỉ sợ những kẻ xấu trên đỉnh núi kia sẽ đuổi theo, chúng ta tìm đến nơi có bóng râm rồi ngồi nghỉ ngơi.”
“Chúng ta phải chờ Liễu Nhứ! Liễu Nhứ vẫn còn ở phía sau.” Người trong thôn vội nói.
Liễu Thuận nhìn kỹ lại thì quả nhiên không thấy bóng dáng Liễu Nhứ đây, ông ấy vội hỏi: “Liễu Nhứ đi đâu? Sao lại không đi cùng với mọi người?”
“Ôi…”
Người trong thôn không nói nên lời, tâm trạng cũng sa sút khiến Liễu Thuận càng gấp hơn: “Mọi người nói gì đi chứ? Liễu Nhứ đâu? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
Liễu Thuận thật sự rất lo lắng cho cháu gái có tài bắn cung này, thấy mọi người chỉ thở dài mà không chịu nói càng khiến ông ấy sốt ruột hơn.
Đúng lúc này, Liễu Vân Lai đẩy xe lên phía trước, Liễu Thuận kéo góc áo ông ấy, nóng lòng hỏi: “Vân Lai ca, Nhứ Nhi đâu? Sao lại không đi chung với mọi người?”
Trong lòng Liễu Vân Lai cũng rất sốt ruột.

Sao đứa nhỏ Nhứ Nhi này còn chưa trở lại?
Với sự quan tâm của Liễu Thuận, ông ấy nói: “Nhứ Nhi leo lên đỉnh núi khống chế đám người kia rồi.”
“Cái gì?” Không riêng gì Liễu Thuận mà cả nhà thôn trưởng đều chấn động.
Nhứ Nhi khống chế đám người kia? Họ vốn cho rằng thoát khỏi mưa đá, chờ người trong thôn đến đông đủ thì nhanh chóng chạy khỏi đây vì sợ đám người trên đỉnh núi đuổi theo, thế nhưng không ngờ đám người đó đã bị Liễu Nhứ giải quyết.

Người trong thôn, mỗi người một câu kể lại chuyện Liễu Nhứ leo lên đỉnh núi.
Người trong thôn nhao nhao đánh giá Liễu Nhứ to gan thế nào nhưng nói gần nói xa đều lo lắng cho nàng, nếu không có Liễu Nhứ thì đoàn người vẫn phải trốn tránh ở bên kia.

Không biết đứa nhỏ kia có bị thương hay không.
Chờ một hồi lâu, người trong thôn vô cùng sốt ruột vì sao Liễu Nhứ còn chưa đến nơi, lúc Liễu Thuận chọn người chuẩn bị đi tìm người thì trên đường bỗng xuất hiện một bóng người.
“Kia có phải là Liễu Nhứ không? Có phải không?”
“Để ta xem!”
“Không sai! Chính là Liễu Nhứ!”
Bóng dáng nàng mờ nhạt càng lúc càng gần hơn.

Quả nhiên là Liễu Nhứ.
Mọi người giơ tay lên, hô to: “Liễu Nhứ, chúng ta ở đây!”
Liễu Vân Lai nhìn dáng vẻ nàng chậm rãi đi đến, ông ấy còn chưa kịp dặn dò thê tử và nhi tử đang đứng cạnh mình đã lập tức chạy đến.
Mấy hán tử trẻ tuổi, khỏe mạnh như Liễu Toàn, Liễu Phú Quý cũng chạy theo Liễu Vân Lai.

Liễu Nhứ chỉ cảm thấy mặt trời trên đỉnh đầu sắp nướng cháy nàng rồi.

Sau một trận đánh, nàng không phải hao tổn sức lực quá nhiều, cơ thể cũng không mệt nhừ mà chỉ cảm thấy tinh thần rất khổ sở.
Lúc thấy đám người kia không nhúc nhích, nàng không thể khờ dại mà nghĩ rằng bọn hắn hôn mê bất tỉnh…
Thậm chí nàng cũng không có can đảm để kiểm tra xem bọn hắn còn thở hay không.

Trong đầu Liễu Nhứ không tự chủ được mà nhớ lại hình ảnh đám người kia nằm la liệt trên mặt đất.
“Ọe.”
Nhớ lại cảnh tượng đó, Liễu Nhứ không kìm được mà nôn khan, thậm chí còn rơi nước mắt.

Không ngờ nàng đã giết người.
Liễu Nhứ run rẩy, nàng sợ hãi, cho đến bây giờ nàng cũng chưa bao giờ muốn làm kẻ giết người gì đó, nàng chỉ không muốn chết mà thôi, nàng có lỗi gì?
Nhưng đối mặt với cảnh tượng hỗn loạn đó, trái tim nàng như bị thứ gì đó bóp chặt.

Nếu không phải do thời thế khó khăn thì người sống cũng không mệt thế này.
Nàng hoàn toàn không đồng tình với đám người kia, nàng cũng không phải có lòng thánh mẫu, chẳng qua chỉ vì nàng tôn trọng sinh mạng.
Nhìn thấy người từ phía xa chạy đến, Liễu Nhứ chỉ cảm thấy ánh mặt trời chói chang bỗng tối sầm khiến nàng không nhìn thấy rõ con đường phía trước nữa.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: 45: Ngất Xỉu


“Nhứ Nhi, con không sao chứ?” Liễu Nhứ nghe được tiếng cha lo lắng gọi mình, nàng muốn lên tiếng trả lời ông ấy, nói bản thân không sao, nhưng ngay cả sức mở miệng cũng không có.


Nàng đột nhiên cảm thấy mình mệt mỏi quá, trước mắt một mảnh màu đen, không thấy một tia sáng nào, cả người mềm nhũn rồi ngã xuống.


Liễu Vân Lai trơ mắt nhìn nữ nhi mình ngã xuống, vội vàng chạy đến đỡ lấy con gái, lúc nhìn lại, liền thấy cả người nữ nhi bê bết máu, quần áo đều bị máu làm cho ướt sũng, khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem bùn đất, sắc mặt vốn đã vàng như nến, nay lại càng thêm trắng bệch.


“Nhứ Nhi, Nhứ Nhi, con không sao chứ?”


“Nhứ Nhi, con tỉnh lại đi.”


“Nhứ Nhi, con đừng làm cha mẹ sợ.”


Cả người con gái ông bê bết máu, lại hôn mê bất tỉnh khiến Liễu Vân Lai cực kỳ hoảng loạn, trong lòng cũng cảm thấy bối rối.



Cẩn thận lay người nữ nhi, lúc thì ấn huyệt nhân trung, lúc lại xoa mặt nữ nhi nhưng nàng đều không có chút phản ứng lại.


Lý Tam Nương nhìn cả người nữ nhi đầy máu thì hai mắt đỏ bừng, đột nhiên khóc nức nở.


Bởi vì Liễu Nhứ bị thương và hôn mê bất tỉnh, cho nên mọi người trong thôn Tiểu Hà đều tạm dừng và cắm trại nghỉ ngơi tại chỗ.

Liễu Nhứ vì người trong thôn đang bị nhốt trong sơn cốc cho nên mới cố lấy hết dũng khí đi đối đầu với kẻ địch, mặc dù là do nàng tự chủ động làm như vậy, nhưng tất cả mọi người đều hiểu được sự trả giá của nàng.


Nước ở thời điểm này cực kỳ quý hiếm, việc tắm rửa là không thể nào, nhưng nhà nào cũng cố gắng đổ chút nước, để Lý Tam Nương dùng khăn lau người cho Liễu Nhứ.


Lý Tam Nương nhìn cả người nữ nhi đều là máu, lại hôn mê bất tỉnh thì cho rằng vết thương của Liễu Nhứ rất nghiêm trọng, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống.


Sau khi giúp nữ nhi lau sạch vết máu trên người, thay bộ quần áo đầy máu kia đi thì cảm giác lo âu của bà ấy mới dịu đi đôi chút.


Trên bả vai và cánh tay của Liễu Nhứ có mấy vết thương nhỏ, lượng máu chảy ra cũng không nhiều lắm.


Bột tam thất mà Liễu Vân Lai được kê ở Hồi Xuân Đường vẫn còn một ít, cậu nhóc dược đồng Xuyên Khung từng nói rằng bột tam thất có tác dụng thần kỳ trong việc cầm máu, Lý Tam Nương vội vàng rắc một ít lên vết thương của nữ nhi, rồi băng bó lại.


Lý Tam Nương cho rằng sau khi bôi thuốc xong, nữ nhi rất nhanh sẽ tỉnh lại, trạng thái tinh thần lúc này của bà ấy mới tốt hơn một chút, mới có tâm trạng để làm những việc khác.


Mặt trời lặn nhuộm đỏ cả bầu trời, xa xa từng ngọn núi trập trùng, cỏ khô héo ở nơi hoang dã nên nhìn từ xa sẽ trông thấy một thảm vàng óng rất đẹp, nhưng không ai có tâm trạng để thưởng thức cảnh tượng này.


Liễu Duệ ngồi bên cạnh tỷ tỷ của mình, nhìn hai mắt nhắm chặt của tỷ tỷ thì tâm trạng không được tốt lắm.


“A tỷ, tỷ nhanh dậy đi, trời sắp tối rồi.”


“Nương nói sẽ pha nước đường đỏ cho tỷ uống đó.

Tỷ nhanh dậy đi.”


Mặc dù cha và nương đều nói rằng a tỷ sẽ sớm tỉnh lại thôi, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất sợ hãi.

Nương vẫn luôn không ngừng rơi nước mắt thì hắn cũng nhìn thấy.

Hắn muốn ở bên cạnh tỷ tỷ, có lẽ sau khi nghe được tiếng gọi của hắn thì a tỷ có thể thức dậy cũng nên.


“Không phải tôi, đừng trách tôi, không phải lỗi của tôi.” Liễu Nhứ đang hôn mê đột nhiên ngắt quãng nói mớ, Liệu Duệ vội vàng cúi người xuống, ghé tai sát lại, nhưng mà không nghe được gì cả.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: 46: Sốt Cao


Liễu Duệ muốn lay a tỷ của mình dậy, bàn tay nhỏ bé cẩn thận nắm lấy Liễu Nhữ.

Tại sao người a tỷ lại nóng như vậy? Lại đưa tay sờ trán của a tỷ thì giật mình sửng sốt, trán của a tỷ nóng đến mức sắp rán chín được một quả trứng rồi.



“Cha, nương, a tỷ sốt rồi.

” Liễu Duệ hoảng sợ nói.



Lý Tam Nương cảm thấy tự trách khi để nữ nhi mơ mơ màng bị sốt.

Tất cả đều do bà ấy, ban ngày bà ấy cảm thấy nhiệt độ cơ thể của nữ nhi hơn cao, lúc đó bà ấy còn cho rằng là do ánh nắng mặt trời chiếu vào nên mới vậy.



“Cha nó, trên xe có thuốc, ông nhanh đi tìm đi.

” Lý Tam Nương âm thầm cảm thấy may mắn, may mà Nhứ Nhi đã đi tìm Trần đại phu kê đơn thuốc giảm sốt, hiện giờ đúng lúc có thể dùng.



Liễu Vân Lai đi sắc thuốc, Lý Tam Nương cùng Liễu Duệ liên tục dùng khăn ướt để lau mặt và lau tay cho Liễu Nhứ.




Đợi sau khi Liễu Nhứ uống xong bát thuốc đắng kia, cả nhà cũng không dám thả lỏng.



——


Liễu Nhứ chỉ cảm thấy bản thân đã ngủ rất lâu, trong lúc ngủ, hình ảnh thê thảm của đám người kia không ngừng xuất hiện trong đầu của nàng, khiến nàng không thể ngủ yên được.



Khi tỉnh dậy, chỉ cảm thấy toàn thân đều đau nhức, bụng cồn cào, trong miệng tràn đầy vị đắng.

Vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Lý Tam Nương đang híp mắt ngồi bên cạnh mình.



Trời đã tối, bởi vì xung quanh dân chạy nạn không ngừng có ý đồ xấu, cho nên người dân thôn Tiểu Hà vẫn sắp xếp người canh gác, một số người canh gác đến nửa đêm, một số người canh gác từ nửa đêm đến rạng sáng.

Bây giờ đã là đêm khuya, đợi thêm 1-2 canh giờ nữa là trời sẽ sáng.



Liễu Nhứ cảm thấy miệng của mình vừa đắng chát, vừa khô khốc, nhìn thấy nương đang ngủ, không muốn quấy rầy bà ấy, cho nên cố gắng tự mình đứng dậy, chuẩn bị đi tìm một chút nước uống.




Nhưng nàng vừa mới cử động một chút, Lý Tam Nương đang nhắm mắt lập tức giật mình tỉnh dậy, dưới ánh lửa yếu ớt, nhìn thấy nữ nhi Liễu Nhứ đang mò mẫm tìm kiếm gì đó.



“Nhứ Nhi?”


"Nương, con đang tìm nước uống.

" Liễu Nhứ thấy mẫu thân bị hành động của mình đánh thức thì lập tức nhỏ giọng trả lời.



Các vị thúc bá đang gác đêm vẫn luôn thức không dám ngủ, bếp lò đang cháy sáng, nhìn thấy Liễu Nhứ tỉnh lại thì nhanh chóng đổ một ống tre nước ấm mang đến.



"Nhứ nha đầu, uống ít nước ấm đi, cháu làm chúng ta sợ hết hồn đấy.

" Người lên tiếng là Liễu Toàn, bên cạnh còn có hai vị thúc bá trong thôn, vừa lúc đến lượt bọn họ gác đêm.



"Thúc, cháu không sao đâu, khiến mọi người lo lắng rồi.

" Nghe những lời quan tâm của người dân trong thôn, trong lòng Liễu Nhứ cảm thấy ấm áp, lúc nhớ lại cảnh tượng đẫm máu kia, trong lòng nàng dường như cũng không còn khổ sở như trước nữa.



Trời đã sáng, sau khi nhìn thấy Liễu Nhứ đã tỉnh, dân làng đều ân cần chạy đến hỏi thăm, gia đình của trưởng thôn thậm chí còn lấy quả trứng gà cuối cùng còn sót lại trong nhà, nói rằng để bồi bổ sức khỏe cho Liễu Nhứ.



Cơn đau về thể xác cũng không nghiêm trọng lắm, mà nhiều hơn là chuyện kia đã để lại bóng ma tâm lý trong cô, trong sự quan tâm của mọi người thì Liễu Nhứ uống thuốc, uống nước đường đỏ, ăn trứng gà, sau đó cả đội ngũ lại lên đường.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: 47: Con Đường Phía Trước Thật Ảm Đạm


Đường đi về phía Nam còn rất xa, trước mắt, bọn họ còn chưa đến được Bồ Thành, không thể trì hoãn được, nếu không nhanh chóng lên đường thì nước trong tay bọn họ thật sự không đủ để uống.


Liễu Vân Lai và Lý Tam Nương nhất quyết không đồng ý để cho Liễu Nhứ đẩy xe, nếu như không phải thể lực có hạn, hai phu thê thậm chí còn muốn để Liễu Nhứ ngồi lên xe.


Lý Tam Nương đẩy xe nhỏ, Liễu Vân Lai đẩy xe lớn.

Hai phu thê đều cực kỳ trông cực kỳ chật vật, Liễu Nhứ nghĩ đến cái chân bị thương của cha mình vẫn chưa bình phục, nhìn nương nghiến răng kiên trì cả một đoạn đường, muốn đi lên âm thầm giúp đỡ, nhưng lại bị đuổi đi.


Đôi phu thê này quá bướng bỉnh, trong lòng họ chỉ nghĩ rằng nữ nhi đang bị thương, cho nên cần thời gian để khôi phục, hoàn toàn không nghĩ đến việc hai người họ cố gắng gồng gánh như vậy sẽ mệt mỏi đến thế nào.

Suốt cả một ngày như vậy, ngay cả sức ăn cơm cũng không có, chỉ nghĩ đợi đến lúc nghỉ ngơi sẽ nằm xuống ngủ luôn.



Thời tiết vẫn oi bức như trước, hôm nay chỗ nghỉ chân của họ là một mỏm nhỏ giữa hai ngọn núi, cách đường chính khoảng mấy trăm mét, là địa điểm tốt mà trường thôn đã sắp xếp người đi thăm dò.


Trên đường đi, người chạy nạn càng ngày càng nhiều, nơi nghỉ ngơi hàng ngày cần phải được lựa chọn cẩn thận.

Không ai dám nấu nướng bừa bãi ngay trên đường chính, nếu để cho những người dân chạy nạn không có gì ăn, không có gì uống kia nhìn thấy, vậy thì gặp rắc rối to.


Trên đường đi, họ thậm chí còn không dám uống thêm một chút nước nào, sợ bị những người dân chạy nạn đang khát khô cổ kia theo dõi.


Sau khi nghỉ ngơi một hồi lâu, Liễu Vân Lai và Lý Tam Nương mới thở phào nhẹ nhõm.


Đặc biệt là Liễu Vân Lai, sức nặng của chiếc xe đẩy lớn kia đối với một người đàn ông trưởng thành như ông ấy còn khó, vậy mà nữ nhi lại có thể vừa đẩy xe vừa bước đi nhanh như gió, trong lòng ông ấy cảm thấy rất áy náy, chỉ cảm thấy người làm cha như ông ấy thật vô dụng, cũng cảm thấy đau lòng cho nữ nhi của mình.



"Cha, nương, hai người nhanh uống ít nước đi, đợi con đi nấu cơm." Liễu Nhứ nhìn cha nương mệt mỏi đến mức không muốn di chuyển, lập tức lấy nước cho họ uống.

Đổ mồ hôi cả ngày, lượng nước trong cơ thể tiêu hao quá nhanh, nếu lúc nghỉ ngơi lại không uống nước, thì cho dù người có mình đồng giáp sắt cũng không thể chịu đựng được.


Bữa tối do Liễu Nhứ nấu, trong nhà không còn dưa chua hay rau khô gì nữa.

Thêm chút nước trực tiếp nấu cháo, sau khi sôi thì rắc một ít muối vào, bữa tối liền nấu xong.


Không có dầu ăn, cũng không đồ ăn kèm, chỉ là một nồi cháo nhạt nhẽo, chỉ riêng một mình Liễu Nhứ là có thể ăn hết hơn một cân, đây là do nàng đã cố ý kiểm soát sức ăn của mình, nếu như nàng uống thoải mái, chỉ sợ 3-5 cân cũng không đủ, trông nhà chỉ có nàng là người có sức ăn lớn nhất.


Một nhà bốn người một ngày ít nhất phải ăn 5 cân lương thực, Liễu Nhứ cảm thấy có chút lo lắng, số lương thực trong xe họ có thể chống trụ được bao lâu? Còn cả nước nữa, thực sự không còn nhiều nữa.


Nước còn khó kiếm hơn lương thực, nhà nàng có hơn 100 kg nước, và 50 ống tre, đã trôi qua mấy ngày kể từ khi bắt đầu khởi hành, lượng nước cho một nhà bốn người họ không đủ dùng, ngay cả lúc nấu cháo cũng không dám cho nhiều.


Haiz, con đường phía trước thật ảm đạm!

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: 48: Có Hiệu Quả


Làm bánh nướng đều là do Lý Tam Nương phụ trách, Liễu Nhứ đi theo học cả một chặng đường, vẫn không học được điều cốt lõi trong đó.

Không có dầu ăn, không có nước, mà chảo vẫn không bị cháy, cũng chỉ có Lý Tam Nương mới làm được như vậy.



"Nương, chân của nương còn đau hay không?" Kể từ lúc rời khỏi sơn cốc, nàng vẫn luôn bị thương hôn mê, hôm nay đi cả một ngày mới nhớ ra chuyện này.



"Hả? Nhứ Nhi, con không nói thì nương cũng quên mất.

" Lý Tam Nương đang xoay chiếc nồi trong tay, nghe được câu hỏi của nữ nhi mới nhận ra bản thân không hề chú ý đến chiếc đai buộc trên đùi của người, bây giờ vẫn đang buộc ở bắp chân, chưa cởi ra.



"Chân của nương có vẻ đỡ đau hơn hai ngày trước rồi, cha nó, ông thì sao?" Lý Tam Nương vừa nói, vừa hỏi Liễu Vân Lai đang ngồi bên cạnh


"Dường như ta cũng không thấy đau nữa, phương pháp này thực sự có hiệu quả!" Liễu Vân Lai vừa nói, vừa xoa bóp bắp chân, ông ấy cũng vừa mới cởi đai vải trên chân ra.



Khác với tình trạng đau nhức và sưng tấy mấy ngày trước, tuy rằng chân vẫn còn nhức mỏi, nhưng cũng đỡ hơn rất nhiều.




Sau khi có câu trả lời, Liễu Nhứ cũng không muốn giấu diếm: "Cha, nếu đã có tác dụng, vậy thì chúng ta hãy nói chuyện này cho người dân trong thôn đi, để cho chân của mọi người đỡ bị đau nhức, như vậy một ngày cũng có thể đi được nhiều hơn một chút.

"


Vừa nói vừa bắt đầu hành động, tranh thủ lúc mọi người còn đang bận rộn ăn cơm, chưa đi ngủ thì hai cha con vội vàng cầm theo mảnh vải đi tìm trưởng thôn.



Mấy người phụ nữ trong nhà trưởng thôn đều đang bận rộn làm việc, Liễu Bình, Liễu An thỉnh thoảng phụ giúp nương tử của mình, trưởng thôn đang hút tẩu thuốc không có thuốc lá, dường như đang nghĩ gì đó.

Liễu Thuận đang chơi đùa với mấy đứa cháu trai nhỏ của mình, lúc Liễu Vân Lai và Liễu Nhứ đến đây thì bọn họ có chút kinh ngạc.



Tuy rằng mọi người đều ở cùng một thôn, nhưng đi đường cả ngày mệt mỏi như vậy, tất cả chỉ nghĩ ăn cơm nhanh rồi đi nghỉ, hai cha con này đều không phải là người thích nói chuyện, sao đột nhiên lại đến đây? Trong lòng Liễu Thuận và Liễu Tự Sơn lập tức giật nảy mình.

Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Nghĩ đi nghĩ lại, vội vàng nhìn ngó xung quanh, không có chuyện gì mà, tất cả đều là người trong thôn.



"Trưởng thôn, Thuận Tử, ta có chuyện muốn nói với mọi người.


"


Liễu Vân Lai lên tiếng chào hỏi trước, sau đó nói thẳng: "Không biết mọi người có để ý đến giải phải buộc ở trên chân ta không, buộc phải vải này lên là có thể giảm bớt đau nhức cho chân.

"


"Cái gì? Chúng ta còn tưởng rằng cả nhà ngươi buộc cho vui chứ.

" Sau khi Liễu Vân Lai nói xong thì những người dân xung quanh lập tức tụ tập lại đây, bọn họ đã nhìn thấy giải bài màu xám ở trên chân của cả nhà Liễu Vân Lai lâu rồi.



"Có tác dụng sao? Sao ông lại không nói sớm.

"


Liễu Vân Lai giải thích: "Đây là do Nhứ Nhi tình cờ nghe được từ Hồi Xuân Đường ở châu phủ, ban đầu chúng ta cũng không biết nó có tác dụng hay không, cho nên muốn tự mình thử xem, sau khi có tác dụng mới nói cho mọi người.

"


Liễu Thuận hỏi: "Hồi Xuân Đường? Chính là nơi đã chữa chân cho ông à?"


Liễu Vân Lai gật đầu, sau đó nói tiếp: "Hôm nay ta đã thử một chút, biện pháp này quả thực có hiệu quả, cho nên mới đem chuyện này nói với mọi người.

"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: 49: Sau Thảm Họa Lớn Sẽ Xảy Ra Đại Dịch


"Mọi người có nhìn thấy dải vải trên tay ta không? Nó dài và rộng như thế này, sau đó ta sẽ chỉ cách buộc chân cho mọi người xem."


Xung quanh người già và trẻ em đều chen chúc cực kỳ chật chội, những người bên ngoài không chen vào được thì cảm thấy lo lắng, trưởng thôn nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức gõ chiêng nhắc nhở.


"Mọi người đừng lo lắng, những người phía sau không nhìn thấy có thể đợi một lúc nữa lại học, mọi người đi chuẩn bị dây vải như này trước đi, nếu không mọi người dùng cái gì để buộc!"


Những lời này của trưởng thôn nhắc nhở mọi người, trời càng ngày càng tối, vẫn là tranh thủ thời gian chuẩn bị dải vải ra mới chính xác.


"Làm sao bây giờ? Nhà tôi không có vải." Có người lo lắng, thấy mọi người đều bận rộn cắt vải, nhưng trong nhà họ lại không có vải thừa.



Lý Tam Nương nhanh chóng nhắc nhở: "Dải vải này của nhà chúng tôi được cắt từ ga trải giường ra, hiện tại thời tiết nóng như vậy, tạm thời không cần dùng đến chăn, cho nên dùng tạm ga trải giường trước."


Những người này đã nhắc nhở rất nhiều người, hiện tại không cần phải dùng ga trải giường, trời nóng như vậy, đợi trời lạnh vẫn còn sớm lắm.

Những người phụ nữ với bàn tay khéo léo, khi màn đêm buông xuống, chỉ dựa vào ngọn lửa yếu ớt đã chuẩn bị đầy đủ hết những dải vải.


Vì để không cho bản thân quá mức bắt mắt, mặc dù Liễu Nhứ không cảm thấy mệt mỏi, nhưng vẫn đeo dây vải.


Tối nay đến lượt Liễu Vân Lai canh gác nửa đêm trước, vết thương của Liễu Nhứ đã tốt hơn rất nhiều, thương cha mình phải đẩy xe mệt mỏi cả ngày, cho nên thay ông ấy gác đi.


Bầu trời đêm trên đầu cực kỳ tối tăm, sau khi rời khỏi trấn Ngô Đồng, cũng không hề nhìn thấy ánh sao và ánh trăng trong đêm nữa, vốn dĩ còn có ý tưởng tranh thủ lúc có ánh trăng lên đường, nhưng bây giờ không khả thi nữa.


Ngày hôm sau khi lên đường, trên đùi mọi người đều đeo những dải vải có màu sắc khác nhau.

Dương Thành cách Bồ Thành ít nhất 500- 600 dặm, bọn họ đi bộ hai ngày, còn chưa đi được nửa đường.


Con đường chính được sửa càng thêm rộng rãi, người trên đường càng ngày càng nhiều, những người dân chạy lại đều tụ tập cùng nhau, có rất nhiều người giống như bọn họ, đều lấy thôn vì một đội.


"A! Đó là gì vậy?" Một đứa trẻ hét lên, thu hút sự chú ý của mọi người.



"Là, là người chết!" Có một người thanh niên lấy hết dũng khí tiến tới quan sát, bởi vì nhìn không rõ, cho nên còn dùng cả gậy gỗ để lật lên xem, lộ ra bộ mặt người chết đã thối rữa, khiến hắn ta sợ đến mức lùi lại phía sau mấy bước.


Liễu Nhứ cũng nhìn thấy, nằm ngay trên bụi cỏ ở ven đường.

Bởi vì thời tiết nóng bức, quần áo không bị người ta lột sạch, máu thịt đều đã thối rữa, rất nhiều ruồi, bọ và chim đều vây quanh mổ xẻ.


Nhìn qua cực kỳ ghê rợn.

Đây là lần đầu tiên Liễu Nhứ nhìn thấy xác chết thối rữa, hầu hết mọi người đều giống vậy, đều cảm thấy buồn nôn.


“Ẹo.”


"Đi nhanh, đi nhanh lên, chúng ta đi xa một chút." Tiếng chiêng của trưởng thôn lại vang lên.


Mọi người cũng không quan tâm đến việc có nôn mửa hay không, người dẫn đầu phía trước cũng tăng tốc.


Liễu Tự Sơn nhìn thấy thi thể liền có cảm giác không tốt, từ sau khi ông ấy sinh ra đến giờ, triều đại Khánh An chưa từng xảy ra đại họa gì, phủ Hưng Châu đều mưa thuận gió hòa.


"Sau thảm họa lớn, sẽ xảy ra đại dịch."


Đây đều là những lời truyền miệng từ các thế hệ trước, các bô lão trong làng cũng từng kể rằng năm Khánh An thứ 98 đã xảy ra một trận dịch lớn chuyển từ Nam đến Bắc, đó là do phương nam xảy ra lũ lụt, có quá nhiều thi thể không được chôn cất, bị phơi thây ngoài hoang dã, những người dân may mắn sống sót đều chạy trốn về phía Bắc để tìm đường sống, cũng mang theo dịch bệnh đến phương Bắc.


Sự thật chứng minh, quyết định của trưởng thôn là đúng đắn.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50: 50: Ôn Dịch


Sau khi nhìn thấy thi thể kia, họ càng đi về phía trước thì càng nhìn thấy nhiều thi thể hơn, thậm chí còn trực tiếp nhìn thấy người ngã thẳng giữa đường chính.


"Cha, tại sao lại có nhiều thi thể như vậy?" Người lên tiếng hỏi là Liễu Duệ, cậu còn nhỏ, liên tục gặp phải hàng trăm thi thể, cho nên sợ đến mức không dám mở mắt, chỉ dám nhìn sang một bên, hoặc cúi đầu xuống bước về phía trước.


"Mọi người nếu thiếu nước và thức ăn, không có cách nào để sống sót." Bọn họ cũng vì muốn tìm một con đường để sống, cho nên mới đi hàng ngàn dặm về phía Nam như vậy, cũng không biết họ sẽ giống những người này hay không, sắc mặt của Liễu Vân Lai âm trầm


"Đã chết nhiều người như vậy, sẽ không xảy ra ôn dịch chứ?" Liễu Nhứ không biết tại sao bản thân đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, nhưng khi nhìn thấy ruồi bọ cắn thi thể, nàng lại cảm thấy rất khả năng sẽ xảy ra chuyện như vậy.


"Không thể nào? Có lẽ những xác chết này có lẽ không bị nhiễm bệnh." Sau khi nghe câu hỏi của nữ nhi, giọng điệu của Liễu Vân Lai mang theo chút không xác định mà trả lời.



Đoàn người đi bộ hơn nửa giờ dưới cái nắng như thiêu đốt, mới dần dần bỏ lại những xác chết đó ở phía sau.

Cho dù mệt mỏi đến đâu, trưởng thôn cũng không bảo họ dừng lại, mọi người chỉ đành cố gắng chống chọi, nhưng tốc độ đã chậm lại rất nhiều, bọn họ thực sự cảm thấy quá mệt mỏi.


Suy nghĩ của Liễu Nhứ được những người đi trước xác nhận, trưởng thôn và những người lớn ở trong làng đều nhất trí cho rằng những xác chết kia rất có thể sẽ gây ra dịch bệnh.

có lẽ bản thân của những xác chết đó không bị bệnh, nhưng sau khi phơi xác ở nơi hoang dã, bị động vật ăn thịt, sau đó khiến những động vật đó bị nhiễm bệnh, những động vật đó lại truyền bệnh cho con người, tự nhiên sẽ hình thành dịch bệnh.


Nhớ lại trận đại dịch cách đây 47 năm, mấy người già lớn tuổi nhất trong thôn đều cảm thấy sợ hãi, lúc đó họ vẫn còn trẻ tuổi, ký ức rất sâu sắc.


Quan phủ đóng cửa thành, những người có triệu chứng bị nhiễm bệnh đều bị nhốt lại một chỗ, khi người vừa chết, xác chết của họ lập tức bị mang đi đốt thành tro, có những nơi, quan phụ trực tiếp còn giết chết những người có dấu hiệu bị nhiễm bệnh.


Năm đó thương vong vô số


Hiện giờ Hoàng đế đang bệnh nặng, người thừa kế ngai vàng là ai vẫn chưa được xác định.


Ngay cả khi phủ Hưng Châu xảy ra hạn hán nghiêm trọng, hoàng đế cũng không ban hành lệnh cứu trợ thiên tai, mà thay vào đó còn tăng thêm thuế má.


Nếu như thực sự xảy ra dịch bệnh, không có đại phu khám bệnh, không đủ thuốc để trị bệnh, quan phụ cũng không quan tâm, họ không dám tưởng tượng hậu quả đó sẽ như thế nào.


Trong lòng Liễu Nhứ cảm thấy cực kỳ lo lắng, nếu như thực sự bùng phát dịch bệnh, vậy thì đoàn người của bọn họ sẽ như thế nào đây? Có thể bị nhiễm bệnh hay không, quan hệ bị quan sai trực tiếp giết chết hay không? Chẳng lẽ nàng sống lại một lần nữa, vẫn gặp phải kết cục phải chết sao!


Không được, nàng vẫn muốn sống yên bình thêm vài chục năm nữa.

Dự phòng, đúng vậy, họ có thể phòng ngừa trước, chú ý vệ sinh, nâng cao khả năng miễn dịch của cơ thể, tục ngữ nói bệnh từ miệng mà ra, họ uống nước đun sôi, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì, nước cũng là từ trong thôn mang đi, chắc chắn không có vấn đề.


Chỉ cần chú ý vệ sinh mới là cách tốt nhất để tự bảo vệ mình, nhưng dựa theo điều kiện hiện tại thì có chút khó khăn, ngay cả nước để rửa tay cũng không có.

Mỗi ngày cũng chỉ có thể dùng khăn tay lau……



May mắn thay, trong khoảng thời gian chạy nạn này, kinh nguyệt của nàng cũng chưa đến, nếu không sẽ càng thêm chật vật hơn.


Vấn đề về nước dùng vẫn chưa được giải quyết, bây giờ lại có khả năng sẽ xảy ra ôn dịch…….


Tinh thần cả ngày đều trong trạng thái lo lắng, những suy nghĩ cũng không ngừng nảy lên trong đầu.


Đợi đến buổi tối được nghỉ, Liễu Nhứ cảnh từng miếng từng miếng bánh nướng! Bánh bột ngô cứng nhắc khiến quai hàm của nàng hơi nhức nhối, trong nhà đã không còn đủ nước để nấu cháo, bữa tối biến thành bánh bột ngô cứng ngắc.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom