Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 2210


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hôm nay... tôi coi anh trốn như thế nào!  

Nhất định phải làm anh lộ nguyên hình!  

Nghĩ tới đây, đôi mắt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt lại lóe lên một tia sáng đầy kiên định!  

Còn tại sao phải làm như vậy...  

Tần Minh Nguyệt từ từ nở một nụ cười.  

Đầy mong đợi!  

Trương Minh Vũ đã thành công chuyển hướng sự chú ý của mình.  

Dù sao cũng quá nguy hiểm.  

Trương Minh Vũ bắt đầu đi về phía trước, tiếp tục đi dọc theo khu rừng.  

Rừng cây vẫn rậm rạp như trước, cây cối chi chít.  

Đi một mình thì không sao nhưng nếu cõng thêm Tần Minh Nguyệt thì... lại khó khăn hơn nhiều.  

Tần Minh Nguyệt im lặng nằm trên lưng anh, cơ thể thỉnh thoảng cựa quậy một chút...  

Phù!  

Tần Minh Nguyệt khó khăn thở dốc.  

Bên trong cơ thể nóng hừng hực!  

Mẹ kiếp  

Lúc này, Trương Minh Vũ thật sự muốn quăng Tần Minh Nguyệt xuống đất...  

Nhưng cuối cùng Trương Minh Vũ cũng chỉ có thể im lặng thở dài.  

Tạo nghiệp...  

Trương Minh Vũ đi được vài trăm mét.  

Mặc dù không mệt nhưng đi bộ lại quá tốn sức.  

Quay đầu nhìn lại...  

Lúc này Trương Minh Vũ mới phát hiện khe rãnh bên cạnh đã thấp đi rất nhiều!  

Có phải sắp xuống tới chân núi rồi không?  

Trong đôi mắt của Trương Minh Vũ hiện lên sự phấn khích.  

Xuống núi thì chắc chắn không bao lâu nữa là có thể ra ngoài rồi!  

Trương Minh Vũ dồn hết sức, bước đi nhanh hơn!  

Nhưng cũng vì vậy mà cơ thể của Tần Minh Nguyệt bắt đầu lắc lư...  

Lắc lư...  

Khuôn mặt xinh đẹp đang tươi cười của Tần Minh Nguyệt bỗng nhiên đỏ ửng.  

Thẳng người lên một chút.  

Cuối cùng Trương Minh Vũ cũng nhận ra sự kỳ lạ này.  

Nhưng...  

Tuyệt quá!  

Trương Minh Vũ cười toe toét rồi tiếp tục bước nhanh về phía trước!  

Dần dần...  

Cơ thể của Tần Minh Nguyệt đã hoàn toàn thẳng tắp!  

Mặt mày đỏ bừng cả lên!  

Thằng khốn này!  

Nhưng... Tần Minh Nguyệt cũng không thể nói bất cứ thứ gì.  

Chỉ có thể im lặng chịu đựng.  

Trương Minh Vũ nở một nụ cười đầy xấu xa.  

Coi cô còn dám kiêu ngạo nữa hay không?  

Trương Minh Vũ lại đi thêm được vài cây số.  

Hết sức rồi...  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở hổn hển, nặng nề, nói: “Chúng ta... Chúng ta nghỉ một chút đi”.  

Tần Minh Nguyệt tức giận trợn tròn mắt nói: “Được, thả tôi xuống đây đi”.  

Cô ta thở phào nhẹ nhõm.  

Xấu hổ quá!  

Nhưng...  

Trương Minh Vũ đi lại gần một gốc cây lớn.  
[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 2211


Xì!  

Một âm thanh yếu ớt truyền vào tai hai người!  

Tần Minh Nguyệt sững sờ!  

Trương Minh Vũ trợn to hai mắt, chợt quát một tiếng: "Không hay rồi!"  

Nói xong, anh cõng Tần Minh Nguyệt nhanh chóng đứng dậy!  

Nhưng còn không chưa kịp đứng lên, Tần Minh Nguyệt bỗng kêu lên một: "A!"  

Trong lòng Trương Minh Vũ chùng xuống.  

Vẫn chậm chân rồi!  

Trương Minh Vũ nhanh chóng bước đi mấy bước.  

Xoay người lại nhìn lại...   

Một con rắn nhỏ màu xanh biếc đang trên cây bò nhanh xuống...   

Ơ kìa...   

Ánh mắt của Trương Minh Vũ hốt hoảng.  

Rắn độc!  

Tần Minh Nguyệt lấy tay che nơi bị cắn lại, đôi mắt đẹp tràn đầy hoang mang!  

Trương Minh Vũ vội vàng đặt Tần Minh Nguyệt xuống đất.  

Con rắn nhỏ nhanh chóng chui vào trong bụi cỏ, chuồn mất...   

Tần Minh Nguyệt ngây người ngồi dưới đất.  

Trương Minh Vũ ngồi xổm trước mặt Tần Minh Nguyệt, mặt thẫn thờ.  

Lúc lâu sau, Tần Minh Nguyệt mới lẩm bẩm nói: "Đó là... rắn gì vậy?"  

Trương Minh Vũ trầm ngâm một lát, rồi mới lên tiếng; "Sư phụ tôi nói... nó tên là rắn hoang... ”  

Cụ thể tên là gì, hắn cũng không biết.  

Tần Minh Nguyệt khẽ cắn hàm răng, hỏi: "Có độc không?"  

Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu, nói: "Có độc”.  

Tần Minh Nguyệt ngây người.  

Trong rừng cây như tĩnh lặng!  

Lúc sau, Tần Minh Nguyệt mê man hỏi: "Sư phụ anh biết nó, chẳng lẽ... không biết giải độc sao?"  

Trong con ngươi của Trương Minh Vũ lóe lên một tia sáng, kích động nói; "Đúng! Ông ấy biết giải độc!"  

Hả?  

Tần Minh Nguyệt kích động hỏi: "Thật sao?"  

Trương Minh Vũ gật đầu!  

Nhưng rất nhanh sau đó, ánh sáng trong con ngươi phai nhạt đi, lẩm bẩm nói: "Nhưng tôi không biết...”  

Tần Minh Nguyệt bị đả kích suýt nôn máu ra!  

Lời này...   

Thật ngứa đòn!  

Ánh mắt của Trương Minh Vũ cũng tràn đầy sự bất đắc dĩ.  

Một lúc sau, mới hỏi: "Bị cắn trúng rồi sao?"  

Tần Minh Nguyệt liếc mắt nhìn một cách hung hãn, nói: "Anh nói xem!"  

Trương Minh Vũ bĩu môi.  

Bị cắn còn nóng nảy như vậy...   

Trầm ngâm một lát, Trương Minh Vũ thật thà nói: "Hay là...”  

Hả?  

Chân mày của Tần Minh Nguyệt hơi cau lại.  

Hay là gì?  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới lên tiếng: "Hay là tôi giúp cô hút độc ra?"  

Tần Minh Nguyệt cau mày, nói: "Nước bọt không phải sẽ làm tăng tốc độ lan truyền của độc tố sao?"  

Trương Minh Vũ không vui nói: "Đó là do phương pháp không đúng”.
 
Chương 2212


Ánh mắt của Tần Minh Nguyệt hơi do dự.  

Thật hay giả vậy?  

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Trước tiên cô hãy nói cho tôi biết bị cắn chỗ nào? Tôi mới quyết định có giúp cô hút ra hay không”.  

Tần Minh Nguyệt gần như nghẹt thở!  

Còn... chê tôi ư?  

Lúc sau, Tần Minh Nguyệt mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Hông! Sau lưng!"  

Trương Minh Vũ bĩu môi, nói: "Cố chịu đi”.  

Nói xong, trong lòng rất đắc ý!  

Suy cho cùng đây không phải lần đầu anh làm việc này.  

Từ nhỏ đã lớn lên ở trong rừng, bị rắn cắn là chuyện thường xảy ra!  

Tần Minh Nguyệt thấy vậy trong lòng càng tức giận!  

Nhưng...   

Hừ!  

Cuối cùng, Tần Minh Nguyệt cũng chỉ có thể hừ một tiếng!  

Trương Minh Vũ chậm rãi nói: "Mau nằm xuống đi, còn ngây ra đó làm gì?"  

"Chờ độc lan ra sao?"  

Tần Minh Nguyệt trợn mắt nhìn một cách hung hăng!  

Cuối cùng, vẫn từ từ nằm ở trên bãi cỏ, trong lòng... có một sự sỉ nhục không thể giải thích!  

Vậy mà...   

Hừ!  

Nhưng cho dù thế nào, Tần Minh Nguyệt bây giờ cũng không thể làm được gì.  

Trương Minh Vũ ngồi xổm xuống, lẩm bẩm nói: "Haizz, càng không có hứng thú... càng dâng đến miệng!"  

"Thật là...”  

Nói xong, anh cười xấu xa.  

Tần Minh Nguyệt khẽ cắn răng.  

Vốn dĩ muốn bắt thóp Trương Minh Vũ, không ngờ... anh lại lợi dụng một cách quang minh chính đại!  

Hừ!  

Tần Minh Nguyệt lại hừ một tiếng.  

Trong lòng cực kỳ bất mãn!  

Nhưng cuối cùng, Tần Minh Nguyệt cũng không thể nói được gì.  

Trương Minh Vũ chậm rãi đưa tay vén vạt áo của Tần Minh Nguyệt lên.  

Da thịt trắng nõn, vòng eo hấp dẫn...   

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ chật vật nuốt nước bọt, động tác hơi khựng lại.  

Ngây người nhìn.  

Chân mày của Tần Minh Nguyệt hơi nhíu lại, hỏi: "Anh làm gì vậy?"  

Trương Minh Vũ cố làm ra vẻ bình tĩnh nói: "Tôi nhìn vết thương”.  

Nói xong, vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác.  

Không lâu sau, anh thấy ở hông quả nhiên có hai lỗ nhỏ.  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Một lúc sau, mới lên tiếng: "Cô đừng nhúc nhích, tôi chuẩn bị hút đây”.  

Cơ thể Tần Minh Nguyệt ngay lập tức căng thẳng.  

Khẽ gật đầu.  

Trương Minh Vũ không do dự nữa, từ từ cúi người xuống.  

Xít lại gần ra sau, một mùi hương thoang thoảng nhàn nhạt bay mũi.  

Tim của Trương Minh Vũ đập nhanh hơn.  

Nước bọt của anh phun vào da của Tần Minh Nguyệt.  

Cơ thể Tần Minh Nguyệt giống như điện giật!  

Rất không thoải mái! 
 
Chương 2213


Khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng!  

Cố gắng nuốt nước bọt trong miệng xuống.  

Rất nhanh sau đó, miệng chạm lên da.  

Cơ thể mềm mại của Tần Minh Nguyệt không ngừng run lên!  

Giờ phút này, khuôn mặt đỏ ửng kia như sắp chảy máu!  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ lần nữa chật vật nuốt nước bọt.  

Trầm ngâm một lúc, anh dùng sức hút mạnh!  

"Hử...”  

Tần Minh Nguyệt nhất thời phát ra tiếng kêu thống khổ...   

Khóe miệng Trương Minh Vũ nhất thời run lên.  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ cũng chỉ có thể trợn tròn hai mắt.  

Chẳng mấy chốc, một ngụm máu độc được hút ra!  

Trương Minh Vũ vội vàng phun ra một bên, sau đó lấy một nắm cỏ dại nhét vào trong miệng!  

Nhanh chóng nhai!  

Hả?  

Thấy vậy trong đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt chợt mê man.  

Anh ta làm gì vậy?  

Trương Minh Vũ cũng không giải thích.  

Rất nhanh sau đó, anh lại cúi người xuống.  

Mặc dù là thứ hai lần, nhưng lúc chạm môi vào, trong lòng Trương Minh Vũ vẫn có chút kích động!  

Quá...   

Trương Minh Vũ cố gắng tập trung suy nghĩ của mình.  

Không lâu sau, lại phun máu ra ngoài, lại nhai cỏ dại!  

Nhổ ra!  

Tần Minh Nguyệt cắn chặt hàm răng.  

Mặc dù đau...   

Nhưng bây giờ nỗi đau không phải là thứ đầu tiên.  

Quá ngượng ngùng!  

Trương Minh Vũ lần nữa cúi người xuống.  

Lặp đi lặp lại.  

Không lâu sau, Tần Minh Nguyệt đã thích ứng được phần nào.  

Nhưng trong lòng vẫn không được tự nhiên.  

Thời gian chậm rãi trôi qua.  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ nhổ máu ra cũng không cúi người xuống nữa.  

Mà là điều chỉnh tư thế ngồi.  

Anh để tay phải lên trên vết thương.  

Tay trái... để vào dưới vết thương.  

Hả?  

Tần Minh Nguyệt trợn tròn mắt, bỗng chốc cơ thể trở nên căng thẳng!  

Dù sao dưới vết thương là...   

Tần Minh Nguyệt theo bản năng quát lên một tiếng: "Khốn kiếp, anh sàm sỡ tôi!"  

Nhưng sau khi nói xong, trong lòng mau chóng tỉnh ngộ!  

Bắt thóp được rồi nhé?  

Trong lòng Tần Minh Nguyệt bắt đầu kích động.  

Hoàn toàn quên mất tay anh đang ở trên người mình!  

Trương Minh Vũ cau mày, không vui nói: "Ai sàm sỡ cô chứ, đừng nói bậy bạ”.  

Nói xong, anh nhẹ nhàng dùng sức.  

Muốn thử ép máu bên trong ra một ít.  

Nhưng Tần Minh Nguyệt lại không biết!  

Cô ta còn tưởng rằng...   

Tần Minh Nguyệt theo bản năng muốn đứng dậy, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ tức giận!  

Còn muốn được voi đòi tiên?  

Nhưng cô ta chưa kịp đứng lên...   

Đột nhiên...   

A!  

Một âm thanh lanh lảnh vang lên.  

Trương Minh Vũ ăn một bạt tai!

Chuyện này...  

Trái tim của Tần Minh Nguyệt run lên dữ dội!  

Khuôn mặt xinh đẹp... đầy vẻ thẫn thờ!  

Ánh mắt của Trương Minh Vũ cũng hiện lên sự lúng túng.  

Đó phản ứng hoàn toàn theo bản năng.  

Nhưng... cảm giác cũng không tệ lắm...  

Một lúc sau Trương Minh Vũ mới sực tỉnh trong sự mông lung.  

Dù sao thì cũng đã đánh...  

Có thể làm gì đây?  

Trương Minh Vũ không do dự nữa mà dùng sức ép chặt miệng vết thương.  

Cố gắng nặn ra nhiều máu nhất có thể.  

Nhưng Tần Minh Nguyệt vẫn sững sờ tại chỗ, người như hóa đá!  

Sự ngại ngùng và cả cơn đau vẫn còn ở đó.  

Hơn nữa, cảm giác đó còn được phóng đại vô tận trong đầu cô ta, vô cùng rõ ràng.  

Anh lại dám đánh tôi... vậy... 
 
Chương 2214


Tần Minh Nguyệt nắm chặt tay, cảm giác xấu hổ mãnh liệt đó đã quá sức chịu đựng của cô ta!  

Ngay sau đó, Tần Minh Nguyệt đứng dậy!  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Không một chút do dự!  

Bốp!  

Âm thanh giòn giã ấy lại vang lên!  

Trương Minh Vũ tức giận hét lớn: “Thành thật một chút đi, nếu cô gây rối thêm một lần nữa thì sẽ bị trúng độc mà chết đó”.  

Nói xong, anh lại bóp chặt hơn!  

Nhưng khóe miệng lại không kiềm được mà nở một nụ cười.  

Tuyệt!  

Tần Minh Nguyệt nghiến răng thật chặt, khuôn mặt đỏ ửng tựa hồ có thể vắt ra máu!  

Xấu hổ muốn chết!  

Nhưng...  

Nhất thời Tần Minh Nguyệt hoàn toàn không biết nên làm gì.  

Có thể hút hết độc được thật sao?  

Nhưng mà...  

Anh ta đánh mình như vậy...  

Hừ!  

Tần Minh Nguyệt cố gắng hít thở đều đặn.  

Một lát rồi tính sổ sau, không được vội, không được nôn nóng!  

Cô ta không ngừng lặp đi lặp lại câu nói đó ở trong đầu như muốn tẩy não bản thân, từ từ áp chế ngọn lửa giận ở trong lòng!  

Cuối cùng Tần Minh Nguyệt cũng ngoan ngoãn nằm trên mặt đất.  

Không nói gì nữa.  

Có lẽ... tất cả sự chú ý đều đã tập trung vào chỗ bị đánh đó rồi.  

Tần Minh Nguyệt khẽ thở dài.  

Nhìn thấy vậy, Trương Minh Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm.  

Ngộ nhỡ chọc Tần Minh Nguyệt nổi giận...  

Thì sẽ không có kết cục tốt đẹp.  

Sau đó Trương Minh Vũ bắt đầu nghiêm túc trị độc.  

Trong vòng mười phút, nọc độc bên trong cơ thể gần như đã được làm sạch.  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm, ngồi thẳng dậy.  

Tần Minh Nguyệt hít một hơi thật sâu, hỏi: “Xử lí sạch chưa?”  

Trương Minh Vũ suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói: “Ổn rồi, đợi một lát nữa coi cô có phản ứng gì không đã”.  

Thực ra là đã xong hết rồi.  

Dù thế nào đi chăng nữa, cũng không thể lấy sạch nọc độc ra được.  

Nhưng nếu chỉ còn một ít thì cũng không gây ảnh hưởng tới tính mạng.  

Anh nói như vậy chỉ để đề phòng Tần Minh Nguyệt trả đũa anh mà thôi.  

Dù sao hồi nãy... cũng hơi quá đáng mà nhỉ?  

Nghe thấy thế, Tần Minh Nguyệt nhíu mày lại.  

Cuối cùng cũng chỉ có thể hít một hơi thật sâu rồi im lặng chỉnh sửa quần áo.  

Tần Minh Nguyệt ngồi thẳng dậy.  

Nhưng đôi mắt xinh đẹp vẫn nhìn chằm chằm vào Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ cảm thấy ngượng ngùng mãi không thôi.  

Nhưng anh không dám thể hiện ra ngoài mặt, nếu không... sẽ là chột dạ!  

Một lúc sau Trương Minh Vũ mới tỏ ra không vui nói: “Nhìn tôi làm gì hả? Định cảm ơn tôi hay sao? Nếu muốn lấy thân báo đáp thì thôi dẹp giùm, tôi không thèm cô đâu”. 
 
Chương 2215


Nói xong anh vội vàng đứng lên đi chỗ khác.  

Nhưng trên miệng vẫn nở một nụ cười!  

Quá đã!  

Tần Minh Nguyệt nghiến răng thật chặt.  

Nhưng...  

Cô ta cũng chỉ có thể im lặng nhìn Trương Minh Vũ rời đi.  

Không nói được gì hết!  

Tức chết mất thôi!  

Hừ!  

Tần Minh Nguyệt dùng hết sức cử động chân.  

Ở tư thế này cô ta ngồi ngay ngắn giống hệt một cô gái nhỏ.  

Nhưng Trương Minh Vũ cũng không phát hiện ra.  

Tần Minh Nguyệt ngồi im tại chỗ, trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng.  

Trương Minh Vũ... làm được thật sao?  

Lúc này Trương Minh Vũ đã leo lên một cái cây lớn.  

Ở đây thật sự không có cảm giác an toàn.  

Kẻ thù và thú dữ đuổi theo ở phía sau chính là mối đe dọa lớn.  

Trương Minh Vũ nhanh chóng leo lên một chỗ rất cao.  

Nhìn xung quanh một vòng.  

Lúc này anh mới nhận ra đã gần tới điểm cuối của khe núi!  

Chắc chỉ còn khoảng vài cây số mà thôi.  

Trương Minh Vũ cười toe toét, sự phấn khích hiện lên trong đôi mắt anh.  

Anh nhanh chóng quay đầu lại.  

Hả?  

Đột nhiên, Trương Minh Vũ cau mày.  

Mặc dù không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì trên mặt đất ở phía sau, nhưng lại thấy được những làn khói đen bốc lên!  

Đây là...  

Đôi mắt của Trương Minh Vũ hiện lên vẻ hoang mang.  

Có ai đó đang nấu ăn sao?  

Nhưng màu của làn khói này... không giống lắm...  

Điều quan trọng là vị trí của làn khói đen này lại cách họ không quá xa.  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Anh nhìn thêm một chút nữa nhưng vẫn không nhận ra bất kỳ thứ gì.  

Trương Minh Vũ nhảy xuống đất.  

Nhanh chóng đi lại chỗ Tần Minh Nguyệt.  

Đôi mắt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt lại hiện lên vẻ tức giận.  

Trương Minh Vũ không còn lòng dạ nào để chú ý, anh hơi nôn nóng nói: “Đằng sau có khói đen nhưng tôi không biết đó là thứ gì, hay là chúng ta đi nhanh lên đi”.  

Khói đen?  

Tần Minh Nguyệt khẽ cau mày.  

Một lúc sau mới nhỏ giọng nói: “Được, anh cõng tôi đi đi”.  

Nói xong cô ta còn lười biếng duỗi hai tay ra.  

A...  

Khóe miệng của Trương Minh Vũ co giật dữ dội.  

Vẫn chưa đi được hả?  

Cuối cùng Trương Minh Vũ chỉ có thể hậm hực trợn mắt, từ từ ngồi xuống.  

Tần Minh Nguyệt dựa lên lưng của Trương Minh Vũ.  

Không nói một câu nào.  

Trương Minh Vũ bĩu môi, đứng dậy rồi im lặng bước đi. 
 
Chương 2216


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng trong lòng vẫn luôn có một cảm giác kỳ lạ.  

Cô ta không đi được thật sao?  

Trương Minh Vũ nhếch mép cười, hỏi: “À... sếp Tần, cô đừng đè hết lên người tôi có được không?”  

“Cô thẳng người lên chút đi”.  

“Nếu không cô lại nói tôi lợi dụng sàm sỡ cô gì đó nữa”.  

Hả?  

Tần Minh Nguyệt sửng sốt.  

Cô ta lập tức tỉnh táo, đôi mắt xinh đẹp lại hiện lên sự tức giận!  

Thằng khốn!  

Một lúc sau Tần Minh Nguyệt mới im lặng, thẳng người dậy!  

Trương Minh Vũ cười toe toét, từ tốn nói: “Vậy mới đúng chứ, nếu lát nữa cô còn dựa sát vào thì đừng trách tôi không nhắc cô”.  

“Tôi cũng không thích lợi dụng kiểu này đâu”.  

Nói rồi, anh nhanh chóng hước về phía trước!  

Tần Minh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, lửa giận trong đôi mắt cô ta như sắp bùng lên!  

Từ nhỏ tới lớn, ai dám nói chuyện với cô ta như vậy đâu chứ?  

Thế nhưng...  

Bây giờ cô ta lại bị Trương Minh Vũ nói đến mức cứng họng!  

Hừ!  

Tần Minh Nguyệt chỉ có thể hừ một tiếng.  

Anh chờ đó cho tôi!  

Đợi tới lúc tôi nắm thóp được anh!  

Tần Minh Nguyệt giận dữ trừng mắt nhìn Trương Minh Vũ, sau đó dứt khoát quay đầu qua một bên.  

Mắt không thấy thì lòng không phiền!  

Khóe môi của Trương Minh Vũ lại hiện lên nụ cười đắc ý.  

Anh bước nhanh về phía trước.  

Thời gian chậm rãi trôi đi.  

Xung quanh vẫn không có nguy hiểm gì.  

Một lát sau, Trương Minh Vũ đã đi được vài cây số.  

Anh đã nhìn thấy điểm cuối của khe núi!  

Trương Minh Vũ cảm thấy phấn thích.  

Đôi mắt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt khẽ xoay tròn, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ.  

Bây giờ các mối nguy hiểm đối với cô ta đã không còn quan trọng nữa.  

Trương Minh Vũ mới quan trọng!  

Làm sao để “hại” anh ta đây?  

Trương Minh Vũ tiếp tục đi về phía trước, không còn cách quá xa khe núi nữa.  

Nhưng mà...  

Trương Minh Vũ khẽ nhíu mày.  

Ở điểm cuối của tầm mắt... tại sao lại không nhìn thấy bên ngoài?  

Vẫn có một khu rừng khác ư?  

Không thể nào...  

Trương Minh Vũ cảm thấy lo lắng.  

Tiếp tục bước về phía trước.  

Đôi mắt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt bỗng lóe lên!  

Khụ khụ!  

Tần Minh Nguyệt ho khan một tiếng.  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 2217


Trương Minh Vũ nghe vậy lập tức muốn hộc máu!  

Muốn đi vệ sinh thì nói với tôi làm gì?  

Trương Minh Vũ bực bội liếc mắt, nói: "Đi đi, chuyện này cũng nói với tôi, sợ tôi không đến nhìn trộm sao?"  

Khuôn mặt Tần Minh Nguyệt đỏ ửng.  

Trương Minh Vũ cũng không để ý.  

Anh dừng bước, tự thế như định đặt Tần Minh Nguyệt xuống.  

Tần Minh Nguyệt đỏ mặt nói: "Làm gì vậy? Anh phải cõng tôi đi chứ”.  

Trương Minh Vũ nghe vậy, cơ thể run lên kịch liệt.  

Một lúc sau, mới đần độn hỏi: "Tôi cõng cô... đi vệ sinh hả?"  

Tần Minh Nguyệt liếc mắt, nói: "Tôi bảo anh cõng tôi đi đến chỗ khuất!"  

A... Ha ha...  

Trương Minh Vũ cười một cách ngượng ngùng, lẩm bẩm nói: "Làm tôi giật cả mình, tôi còn tưởng rằng bảo tôi cõng cô đi tiểu, vậy không phải tiểu lên cả người tôi sao?”  

Anh vừa lẩm bẩm, vừa đi về phía bên cạnh.  

Tần Minh Nguyệt nghe vậy sắc mặt trầm xuống, hung hăng trợn mắt nhìn Trương Minh Vũ.  

Nhưng bây giờ...  

Cô ta cũng không làm được gì.  

Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ dẫn Tần Minh Nguyệt đến một bụi cỏ rậm rạp bên cạnh.  

Ngồi xổm người xuống.  

Tần Minh Nguyệt dựa theo một cây lớn và từ từ di chuyển.  

Lần này, cô ta cẩn thận nhìn xung quanh, rất sợ ở nơi nào đó lại chui ra một con rắn nhỏ.  

Sau khi chắc chắn không có, lúc này mới thả lỏng.  

Trương Minh Vũ cười toét miệng, hỏi: "Có cần tôi ở đây nhìn chằm chằm vào cô không?"  

Tần Minh Nguyệt hít sâu một hơi, hét lên: "Cút!"  

Trương Minh Vũ cười toét miệng nói: "Được thôi!"  

Nói xong, vội vàng xông ra bụi cỏ bên ngoài!  

Tần Minh Nguyệt khó khăn thở dốc, ngực kịch liệt phập phồng!  

Tức chết mất!  

Vốn dĩ muốn xem có thể nắm được điểm yếu nào đó của anh hay không.  

Nhưng...  

Trương Minh Vũ quá vô liêm sỉ!  

Cuối cùng, Tần Minh Nguyệt lại hung dữ trợn mắt nhìn Trương Minh Vũ rời đi.  

Cô ta định cởi quần!  

Hù!  

Bỗng nhiên, Trương Minh Vũ ở phía sau cây nhô đầu ra!  

Tần Minh Nguyệt sợ hết hồn, khẽ kêu nói: "Anh làm gì vậy?"  

Trương Minh Vũ cười xấu xa, nói; "Nhớ đè cỏ dại xuống, nếu không sẽ bị châm chít đấy”.  

Nói xong, anh bước chân rời đi.  

Tần Minh Nguyệt ngẩn người.  

Châm chít?  

Chẳng mấy chốc, Tần Minh Nguyệt phản ứng lại, trên gương mặt đẹp lại lộ ra vẻ tức giận!  

Nhưng...  

Ngẩng đầu nhìn lại, Trương Minh Vũ từ sớm đã không thấy bóng dáng!  

Tên khốn kiếp!  

Tần Minh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, hàm răng cũng sắp bị cắn nát!  

Hừ!  

Cuối cùng, Tần Minh Nguyệt hừ một tiếng!  

Giờ phút này, Trương Minh Vũ đã trở lại vị trí mới vừa dừng lại.  

Lặng lẽ ngồi xuống. 
 
Chương 2218


Nhưng trên mặt từ đầu đến cuối đều mang nụ cười đắc ý!  

Trò vặt vãnh, muốn đấu với tôi sao?  

Ha ha!  

Chẳng biết tại sao, trong lòng Trương Minh Vũ đắc ý đến dị thường!  

Nhưng ngay cả chính anh cũng không biết anh rốt cuộc đắc ý vì điều gì.  

Thời gian chậm rãi trôi qua.  

Không lâu sau, âm thanh lãnh đạm của Tần Minh Nguyệt vang lên: "Đến đây đi!"  

Trương Minh Vũ tức giận liếc mắt.  

Đang gọi chó sao?  

Nhưng trầm ngâm một lúc, anh vẫn đi tới.  

Sau khi bước lại gần.  

Lúc này Trương Minh Vũ mới phát hiện vị trí mà Tần Minh Nguyệt đi vệ sinh ban nãy không phải là chỗ này.  

Thật thông minh.  

Trương Minh Vũ cười toe toét, nói: "Đi chuyển được xa như vậy, có phải là có thể tự đi rồi không?"  

Tần Minh Nguyệt có vẻ hơi lúng túng nói: "Không, tôi... chỉ thử đi đến đây thôi”.  

"Ồ ~ "  

Trương Minh Vũ cố ý kéo dài hơi.  

Tần Minh Nguyệt trợn mắt nhìn, nói: "Mau lên đi, một lúc nữa là đuổi tới rồi đó”.  

Cũng đúng...  

Trương Minh Vũ không lãng phí thời gian nữa, nhanh chóng tiến lên phía trước vài bước, cõng Tần Minh Nguyệt lên người.  

Bước về phía trước.  

Tần Minh Nguyệt bĩu môi.  

Lại thất bại...  

Trương Minh Vũ tiếp tục đi tới trước.  

Không lâu sau, cuối cũng cũng đến cuối khe núi!  

Cuối cùng ra ngoài rồi!  

Khóe miệng Trương Minh Vũ chậm rãi lộ ra một nụ cười.  

Bùm!  

Bỗng nhiên, một tiếng nổ chói tai vang lên!  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Nhìn theo tiếng nổ, phía bầu trời xa xa chỉ có thể nhìn thấy chim bay tán loạn vì sợ hãi.  

Những thứ khác đều không nhìn thấy.  

Phát nổ rồi?  

Lại là thuốc nổ tự chế?  

Ngoài cái này ra, Trương Minh Vũ không nghĩ ra còn thứ gì khác còn có thể phát ra loại âm thanh này.  

Chân mày của Tần Minh Nguyệt hơi cau lại.  

Lúc sau, mới lên tiếng: "Bên kia hẳn là đang đánh nhau, nếu không thì đã sớm đuổi tới”.  

Đánh nhau?  

Trương Minh Vũ trợn to hai mắt, ánh mắt ngỡ ngàng!  

Đánh với ai?  

Trương Minh Vũ hỏi một cách kinh ngạc và vui mừng: "Chẳng lẽ viện binh của chúng ta đến rồi?"  

Tần Minh Nguyệt không chút do dự phủ định, nói: "Không phải”.  

Trương Minh Vũ tức giận liếc mắt nhìn.  

Ánh mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt lóe sáng.  

Lúc lâu sau, mới nói: "Chúng ta đi nhanh lên đi”.  

Trương Minh Vũ yên lặng lẽ gật đầu.  

Không do dự nữa, nhanh chóng đi về hướng cuối rãnh núi.  

Bùm bùm! 
 
Chương 2219


Lại là hai tiếng nổ nặng nề.  

Trong lòng Trương Minh Vũ vô cùng nghi ngờ.  

Rất rõ ràng, một bên nhất định là thuộc hạ của Âu Dương Triết lại đuổi theo.  

Nhưng bên còn lại... là ai chứ?  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ cũng không nghĩ ra được gì, tiếp tục đi tới trước.  

Đi ra ngoài khe núi.  

Trước mặt Trương Minh Vũ lại là một con sông lớn vô cùng rộng rãi.  

Những dòng nước trong khe núi đổ ra sông.  

Nhưng sông lớn suối nhỏ đều ở trạng thái thẳng đứng, nên bọn họ không có cách nào qua sông được.  

Trương Minh Vũ phán đoán phương hướng.  

Cuối cùng chỉ có thể đi dọc theo con sông theo hướng con đường đã đi qua.  

Tiếng nước chảy róc rách, chim hót hoa thơm, ngược lại lại là sự hưởng thụ.  

Ra khỏi rãnh núi, mặt đất trước mặt bỗng rộng rãi.  

Cách đó bốn năm mét mới có một cây to.  

Rất cao.  

Đi một hồi, phía sau vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.  

Trong lòng Trương Minh Vũ cũng không biết làm sao.  

Hơi hoang mang.  

Rừng cây này rốt cuộc rộng bao nhiêu? Bao lâu mới có thể đi ra ngoài?  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ chỉ có thể lặng lẽ than thở.  

Tần Minh Nguyệt giống như có tâm sự gì đó, không nói một lời nào.  

Chẳng mấy chốc, hai người đã đi thêm mấy cây số.  

Vẫn không có điểm cuối.  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở dốc một cách nặng nề.  

Mệt chết đi được.  

Hành trình không có mục tiêu như này... thực sự rất đau khổ!  

Trương Minh Vũ chậm rãi nói: "Ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi”.  

Hả?  

Lúc này Tần Minh Nguyệt mới sực tỉnh.  

Một lúc sau, mới nói; "Không sao, tôi không mệt”.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ giật giật, nói: "Tôi mệt!"  

Tần Minh Nguyệt liếc mắt, lẩm bẩm: "Anh mệt anh nói với tôi làm gì, anh muốn nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi đi, chân cũng không phải là mọc trên người tôi”.  

Phụt!  

Trương Minh Vũ tức hộc máu!  

Anh bất mãn đặt Tần Minh Nguyệt trên mặt đất, rồi ngồi ở một bên.  

Trong lòng thầm chửi rủa.  

Trước kia không phải hai bọn họ rất kính trọng, tán thưởng nhau sao?  

Từ lúc nào...  

Lại biến thành như vậy?  

Chuyện lạ...  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.  

Khóe miệng Tần Minh Nguyệt lộ ra một nụ cười đắc ý.  

Cuối cùng cũng phản kích được một chút!  

Nhưng...  

Vẫn chưa đã!  

Trương Minh Vũ ngẩng đầu lên, nhìn quanh một vòng.  

Xế chiều rồi.  

Nhưng bọn họ vẫn chưa biết khi nào mới có thể đi ra khỏi đây...  

Trương Minh Vũ lại than thở. 
 
Chương 2220


Tần Minh Nguyệt cau mày, nói: "Có thể đừng lúc nào cũng than thở không, rất ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi”.  

"Hành trình đầy màu sắc này... không tốt sao?"  

Trương Minh Vũ câm lặng.  

Màu sắc...

Lúc sau, Trương Minh Vũ mới không vui nói: "Tôi không quan tâm đến màu sắc của cô, tôi vẫn muốn về nhà ngủ một giấc ngon lành”.  

Chân mày của Tần Minh Nguyệt cau lại, hỏi: "Vậy... anh thích màu gì?"  

Trương Minh Vũ cười xấu xa nói: "Tôi thích màu vàng”.  

Tần Minh Nguyệt thầm nhổ nước bọt.  

Đồ lưu manh!  

Trương Minh Vũ cười đắc ý.  

Anh không muốn ở tiếp tục nói về đề tài này nữa.  

Một câu nói trực tiếp kết thúc!  

Bỗng nhiên, giọng nói ngọt ngào của Tần Minh Nguyệt vang lên: "Nơi hoang sơ hẻo lánh này... trái lại cũng không phải là không được”.  

Hả?  

Lời này... là có ý gì?  

Trương Minh Vũ ngây người.  

Có...  

Ngẩng đầu nhìn lại.  

Vừa hay nhìn thấy Tần Minh Nguyệt đang nháy mắt với mình.  

Lại là cạm bẫy...  

Trương Minh Vũ cố gắng trấn tĩnh, thản nhiên nói: "Tôi thấy cũng được đấy”.  

Tần Minh Nguyệt mỉm cười nói: "Vậy còn do dự gì nữa?"  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.  

Khá lắm!  

Lộ nguyên hình rồi hả?  

Tim Tần Minh Nguyệt không kìm hãm được tốc độ.  

Là vì nắm được thóp…  

Liều mạng!  

Trương Minh Vũ ổn định tâm trạng, lẩm bẩm: "Không được, tôi không có hứng thú với cô, nếu là vợ tôi ở chỗ này thì tốt biết mấy”.  

Nói xong, anh cố nén nụ cười trong lòng.  

Tổn thương!  

Anh hiểu rõ Tần Minh Nguyệt chỉ đang quyến rũ anh mà thôi.  

Anh không mắc lừa đâu!  

Tần Minh Nguyệt nghe vậy, cơ thể mềm mại cũng nhẹ nhàng run lên.  

Trương Minh Vũ!  

Tần Minh Nguyệt khẽ cắn răng, trong đôi mắt xinh đẹp của cô ta xuất hiện.... một tia sáng kỳ lạ.  

Một lúc sau, Tần Minh Nguyệt thản nhiên nói: "Tôi thua kém cô ấy chỗ nào chứ?"  

Lần này, thái độ hết sức bình thản.  

Trương Minh Vũ cũng không phát giác, chậm rãi nói: " Hả... Vợ tôi dịu dàng dễ gần, hiền lành hào phóng, xinh đẹp như hoa, dáng vóc cũng đẹp!"  

Tần Minh Nguyệt không chút do dự hỏi: “Dáng vóc của tôi không đẹp sao?"  

Trương Minh Vũ bĩu môi, thì thầm nói: "Cũng tạm”.  

Tần Minh Nguyệt cắn chặt hàm răng.  

Chẳng biết tại sao, trong lòng ngay lập tức thấy... bất mãn!  

Tần Minh Nguyệt đứng lên, cơ thể thẳng tắp.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sợ hết hồn.  

Nghiêng đầu nhìn, vừa hay nhìn thấy cơ thể đáng tự hào của Tần Minh Nguyệt được bày ra một cách hoàn hảo.  

Cái này...  

Sao lại đứng lên vậy?  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ chật vật nuốt nước miếng.  

Quả thật... 
 
Chương 2221


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tần Minh Nguyệt ngơ ngác.  

Hồi lâu sau, mới lẩm bẩm nói: "Được, vậy tôi lại muốn xem anh không khống chế được kiểu gì”.  

Nói xong, lại cúi người xuống!  

Cơ thể như sắp dán lên người anh!  

Khóe miệng Trương Minh Vũ liên tục co quắp lại.  

Rất hiển nhiên.  

Cô ta... Không sợ...  

Nhưng...  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nói: "Chị hai, đừng như vậy được không?"  

"Tôi không khống chế được thì cũng chẳng có lợi gì với cô…”  

Khóe miệng Tần Minh Nguyệt nhếch lên một đường cong tinh tế, tỏ vẻ chơi đùa: "Nhưng... cũng không có hại gì”.  

"Tôi vẫn tương đối hài lòng về anh”.  

Nói xong, cô ta đưa ngón tay ra lả lớt đụng vào cằm của Trương Minh Vũ.  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ chật vật nuốt nước miếng.  

Trong cơ thể rạo rực lạ thường!  

Cơ thể mềm mại của Tần Minh Nguyệt cũng nhẹ nhàng run lên.  

Chẳng biết tại sao lại rất căng thẳng.  

Trương Minh Vũ cố gắng trấn tĩnh!  

Nhưng...  

Khuôn mặt xinh đẹp đang ở trước mắt...  

Vóc người hấp dẫn, ánh mắt mê hồn.  

Phù!  

Trương Minh Vũ chật vật thở dốc, nói; "Tôi biết tôi rất ưu tú, nhưng... Tôi dù sao cũng là người đã có vợ, cho nên... không có lợi gì cho cô đâu”.  

"Đúng không?"  

Tần Minh Nguyệt thủ thỉ: "Tôi không ngại”.  

Cô ta cũng không biết tại sao lại nói như vậy.  

Trương Minh Vũ bối rối.  

Không để ý sao?  

Nói đùa như vậy cũng hơi quá rồi nhỉ...  

Trương Minh Vũ hoàn toàn nằm trên mặt đất.  

Tần Minh Nguyệt ở trên người Trương Minh Vũ.  

Từng bước ép sát!  

Trương Minh Vũ đã không còn đường lui!  

Tần Minh Nguyệt, hỏi: "Bây giờ... hành trình này được coi như hưởng thụ rồi chứ?"  

Trương Minh Vũ vội vàng lắc đầu.  

Tần Minh Nguyệt mỉm cười nói: "Được, vậy cho anh hưởng thụ một chút”.  

Nói xong, cơ thể lại cúi xuống!  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ nuốt nước bọt một cách khó khăn.  

Nhưng bây giờ chỉ có thể nhìn Tần Minh Nguyệt xinh đẹp không ngừng ép tới gần!  

Trương Minh Vũ luống cuống!  

Khóe miệng Tần Minh Nguyệt chậm rãi nở ra một nụ cười đắc ý.  

Giờ khắc này, cô ta cũng hơi hoảng hốt.  

Đã rất gần.  

Rốt cuộc mình đang hù dọa anh ta hay là…?  

Trong lúc nhất thời, Tần Minh Nguyệt hơi mơ hồ.  

Hai người thở gấp.  

Hương thơm điên cuồng xộc thẳng vào mũi!  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ hoàn toàn dao động!  

Không chịu nổi nữa rồi!  

Trương Minh Vũ cắn chặt hàm răng.  

Dù Tần Minh Nguyệt có mục đích gì cũng không thể tiếp tục như vậy nữa!  

Rất nhanh, trong con ngươi anh lóe lên một tia sáng!  

Không do dự nữa!  
[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 2222


Ngay sau đó, Trương Minh Vũ dồn hết sức vào hông của mình!  

Ngồi thẳng dậy!  

Đồng thời đè chặt Tần Minh Nguyệt xuống mặt đất!  

Cái gì?  

Tần Minh Nguyệt ngẩn ra.  

Lúc nãy suy nghĩ của cô ta hoàn toàn rối bời khiến cô ta không kịp phản ứng!  

Nhưng bây giờ...  

Tần Minh Nguyệt nhìn kỹ lại...  

Mới nhận ra Trương Minh Vũ đang ngồi trên bụng của cô ta!  

Hai tay của cô ta đang bị đè xuống đất ở hai bên đầu!  

Đã bị khống chế hoàn toàn!  

Chuyện này...  

Tần Minh Nguyệt đứng hình.  

Trương Minh Vũ thở hổn hển, chậm rãi nói: “Những chuyện như thế này đàn ông chủ động sẽ tốt hơn!”  

A...  

Trái tim của Tần Minh Nguyệt đập thình thịch.  

Nhưng... Cô ta không muốn nhận thua!  

Tần Minh Nguyệt nhanh chóng ổn định tâm trạng, cười nói: “Được thôi, vậy anh hãy cho tôi xem anh chủ động như thế nào đi”.  

Nói xong cô ta còn cười tinh nghịch.  

Cô ta hiểu ra rồi, chắc chắn là Trương Minh Vũ sẽ không dám làm gì!  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.  

Giận sôi máu!  

Tới lúc này rồi mà cô còn dám uy hiếp tôi hả?  

Phù!  

Trương Minh Vũ cố gắng hết sức để điều chỉnh lại hơi thở của mình, lấy lại sự tỉnh táo.  

Nhưng...  

Tần Minh Nguyệt cười giễu cợt rồi lẩm bẩm: “Anh không dám hả? Nếu không dám... Thì anh cũng không cần giả bộ nữa đâu”.  

“Xuống khỏi người tôi đi”.  

Đùng!  

Câu này vừa được thốt ra, đầu óc của Trương Minh Vũ gần như đã nổ tung!  

Bây giờ anh hoàn toàn không biết được rốt cuộc Tần Minh Nguyệt cố ý hay thế nào.  

Nhưng mà...  

Nếu tiếp tục thì có được coi là đàn ông không?  

Bà mẹ nó!  

Đôi mắt của Trương Minh Vũ lóe sáng, lẩm bẩm: “Tôi là một người... Không thích giả bộ!”  

Nói rồi đôi mắt của anh bắt đầu bắn ra lửa!  

Ở trước mặt một người cực kỳ đẹp như thế này, có thằng đàn ông nào không động lòng chứ?  

Tần Minh Nguyệt nhíu mày.  

Không biết vì sao nhưng tự dưng cô ta lại cảm thấy hoảng sợ ở trong lòng.  

Không dám phản kháng...  

Trương Minh Vũ không hề do dự cúi người xuống!  

Hả?  

Thấy thế, con ngươi của Tần Minh Nguyệt đột nhiên co lại!  

Không thể nào!  

Anh ta... Sao anh ta dám chứ!  

Không đợi cô ta suy nghĩ gì nhiều, khuôn mặt của Trương Minh Vũ đã cúi xuống càng lúc càng gần.  

Chuyện này...  

Tần Minh Nguyệt trợn tròn mắt!  

Ngay sau đó... 
 
Chương 2223


Có một cảm giác mềm mại xuất hiện ở trên môi.  

Còn có cảm giác nóng bỏng của hơi thở...  

Bùm!  

Đầu óc của Tần Minh Nguyệt nổ tung!  

Nụ hôn đầu... bị cướp mất rồi ư?  

Tần Minh Nguyệt thẫn thờ nằm trên mặt đất, không có một chút phản ứng nào.  

Để mặc cho đôi môi của Trương Minh Vũ hoành hành!  

Phù!  

Một lúc sau Trương Minh Vũ mới ngồi thẳng dậy, thở hổn hển hít sâu một hơi.  

Đôi môi này... cực kỳ hương thơm!  

Giờ phút này, trái tim của Trương Minh Vũ đập rất nhanh!  

Hấp dẫn quá!  

Ngay sau đó Trương Minh Vũ nhẹ giọng nói: “Bây giờ cô đã tin tôi chưa?”  

Ực.  

Tần Minh Nguyệt nuốt nước miếng trong vô thức.  

Trên môi... vẫn còn cảm giác tê rần.  

Tới tận bây giờ cô ta mới tỉnh lại từ trong sự hoảng loạn.  

Từ từ di chuyển tầm mắt...  

Chẳng mấy chốc đã nhìn thấy vẻ mặt tự mãn của Trương Minh Vũ.  

Tần Minh Nguyệt hơi ngẩn ngơ.  

Hôn thật... sao?  

Chuyện này...  

Suy nghĩ một lúc lâu, Tần Minh Nguyệt vẫn không biết nên nói gì.  

Trương Minh Vũ cũng sửng sốt.  

Nổi giận rồi à?  

Nhưng chẳng mấy chốc Trương Minh Vũ đã bình tĩnh lại.  

Muốn giận thì cứ giận đi...  

Dẫu sao... Cũng là do cô uy hiếp tôi.  

Thời gian dường như đã bị đóng băng, Tần Minh Nguyệt vẫn không hề cử động.  

Trương Minh Vũ hơi xấu hổ.  

Suy nghĩ một chút rồi im lặng cử động cơ thể để chuẩn bị đi xuống.  

Đột nhiên... Một cơn gió mạnh thổi tới!  

Chết tiệt!  

Đôi mắt của Trương Minh Vũ mở to, không biết chuyện gì đang xảy ra!  

Có chuyện gì vậy?  

Chưa kịp suy nghĩ đã cảm thấy vai mình bị đè xuống...  

A...  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Cả cơ thể không được phòng bị ngay lập tức bị đè ngã ra sau lưng!  

Bộp!  

Âm thanh nặng nề vang lên.  

Lưng của Trương Minh Vũ đập mạnh xuống đất!   

Bĩnh tĩnh nhìn lại...  

Ơ...  

Mí mắt của Trương Minh Vũ co giật dữ dội.  

Lúc này anh mới nhận ra Tần Minh Nguyệt đã tự đổi khách thành chủ, đẩy anh ngã xuống mặt đất và.... đang ngồi trên người của anh!  

Ực!  

Trương Minh Vũ nuốt nước bọt.  

Cảm thấy căng thẳng nhưng không thể giải thích được lý do. 
 
Chương 2224


Truyện mới hay dành cho bạn: Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm - Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Vợ trước đừng kêu ngạo Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân Tuyệt Thế Cường Long Ông Phạm Quang Nghị cho rằng nhiều công trình vi phạm có người chống lưng nên phải xem xét trách nhiệm của cán bộ địa phương trong vụ cháy chung cư mini.

Thủ tướng Phạm Minh Chính đến San Francisco, bắt đầu chuyến công tác tại Mỹ kéo dài đến ngày 23/9.

Thông tin đầy đủ tới người dân để tránh những hoang mang sai lệch. Đồ điện, đồ công nghệ an toàn hơn nhiều những nguyên liệu thô như xăng dầu ngày xưa. Vậy mà không hiểu sao một số người lại phòng tránh tiêu cực và hiểu sai về an toàn như thế?

Khuôn mặt của Tần Minh Nguyệt vẫn không hiện lên cảm xúc nào, nhưng trong đôi mắt lại lóe lên tia sáng.  

Mái tóc dài suôn mượt rũ xuống đất....  

Cảnh này...  

Một lúc sau Trương Minh Vũ mới thật thà hỏi: “Cô... muốn làm gì?”  

Giết tôi ư?  

Không phải chứ...  

Giọng nói lạnh lùng của Tần Minh Nguyệt vang lên: “Làm gì sao? Anh nói thử xem?”  

Dứt lời, vẻ mặt của cô ta càng lạnh lùng hơn.  

Mí mắt của Trương Minh Vũ lại co giật thêm lần nữa.  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ ngờ nghệch nói: “Chuyện này... Rõ ràng là do cô ép tôi, cô... không được trách tôi mới phải chứ?”  

Không được trách hả?  

Tần Minh Nguyệt bật cười lạnh lùng, nhỏ giọng nói: “Sao lại trách anh chứ?”  

Nói xong, đôi mắt của cô ta hiện lên sự quyết tâm!  

Ơ...  

Nghe vậy, Trương Minh Vũ lại cảm thấy mờ mịt.  

Câu này... Có ý gì?  

Không biết tại sao anh lại có cảm giác hoảng sợ ở trong lòng!  

Giọng nói lạnh lùng của Tần Minh Nguyệt lại vang lên: “Cướp mất nụ hôn đầu của tôi, tôi yêu anh còn không kịp nữa là!”  

Ánh mắt cô ta hiện lên sự quyết liệt!  

Nụ hôn đầu hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt!  

Không ổn rồi...  

Nhưng anh còn chưa suy nghĩ gì thì đã thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt cúi xuống càng gần hơn!  

Đây là...  

Trương Minh Vũ ngay lập tức cảm thấy hoảng hốt!  

Cơ thể căng cứng sẵn sàng bị đánh!  

Nhưng...  

Ngay lập tức có một mùi thơm xông vào mũi!  

Cảm giác mềm mại ấy lại xuất hiện trên môi!  

Trương Minh Vũ trợn tròn mắt!  

Nhìn kỹ...  

Mới nhận ra rằng Tần Minh Nguyệt đang điên cuồng hôn anh!  

Dùng hết sức mình!  

Đầu óc của Trương Minh Vũ trở nên trống rỗng!  

Tại sao chứ?  

Trương Minh Vũ khiếp sợ!  

Ư ư...  

Anh há miệng ra nhưng vẫn không nói được câu nào!  

Muốn phản kháng...  

Nhưng cơ thể lại bị Tần Minh Nguyệt đè chặt xuống đất!  

Không thể động đậy được!  

Cơ thể của Trương Minh Vũ bắt đầu run rẩy!  

Một dòng điện đang chạy qua một cách điên cuồng!  

Gương mặt của Tần Minh Nguyệt đỏ bừng nhưng trong lòng lại vô cùng quyết tâm!  

Giờ phút này...  

Cô ta không muốn nhịn nữa!  

Gia tộc, liên hôn gì chứ?  

Dẹp hết đi! 
 
Chương 2225


Tần Minh Nguyệt hôn ngấu nghiến!  

Trương Minh Vũ chết lặng!  

Một lúc sau Tần Minh Nguyệt mới ngồi thẳng dậy!  

Thở hổn hển!  

Nụ hôn này suýt chút nữa đã khiến cho cô ta nghẹt thở!  

Trương Minh Vũ im lặng nằm trên mặt đất, mặc dù cũng khó thở nhưng tất cả cũng chỉ là bản năng mà thôi...  

Vẫn không có phản ứng nào!  

Tần Minh Nguyệt giơ bàn tay khô ráp của mình lên, chậm rãi lau miệng.  

Trương Minh Vũ im lặng nhìn.  

Mặt mày đờ đẫn.  

Thời gian... Lại đứng yên!  

Thật lâu sau Tần Minh Nguyệt cười giễu cợt nói: “Anh nói xem... Tôi sẽ trách anh sao?”  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ từ từ tỉnh lại trong cơn sốc...  

Cô ta...  

Một lúc sau Trương Minh Vũ mới ngơ ngác hỏi lại: “Cô... muốn trả thù sao?”  

Dùng cách này để trả thù?  

Đôi mắt của Tần Minh Nguyệt lóe lên: “Anh cho rằng tôi đang trả thù hả?”  

Dứt lời, khóe miệng cô ta cong lên tạo thành nụ cười.  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ hoàn toàn sửng sốt!  

Anh chưa từng nhìn thấy... vẻ mặt này của Tần Minh Nguyệt...  

Trương Minh Vũ ôn tồn nói: “Đây không phải là trả thù, mà là... tình yêu dành cho anh”.  

“Hiểu chưa?”  

Nói xong, cô ta lại dùng đầu ngón tay... nhéo cằm của Trương Minh Vũ!

Chậc...  

Trương Minh Vũ nghe vậy, khóe miệng lần nữa khẽ giật.  

Mẹ kiếp!  

Đùa hơi quá rồi đó?  

Trương Minh Vũ há to miệng, nhưng không thốt nên lời.  

Không biết nên tiếp nhận kiểu gì...  

Thấy vậy, khóe miệng Tần Minh Nguyệt nở một nụ cười.  

Thú vị...  

Nhưng trong lòng Tần Minh Nguyệt xuất hiện một loại cảm giác mà trước giờ cô ta chưa từng trải qua, cô ta cố ý không muốn nghĩ về nó.  

Chỉ muốn thuận theo tự nhiên...  

Lúc lâu sau, Trương Minh Vũ mới hiền lành nói: "Có thể đứng dậy chưa? Lát nữa... chúng sẽ đuổi tới đấy”.  

Tần Minh Nguyệt cau mày, hỏi: "Đứng dậy hay không, cần anh ra lệnh cho tôi sao?"  

Khóe miệng Trương Minh Vũ nhất thời co quắp lại.  

Nói chuyện cũng không cho sao...  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới lặng lẽ nói: "Không phải ra lệnh, chẳng qua là... ư ư...”  

Không đợi nói xong, đôi môi anh lại mềm nhũn!  

Trương Minh Vũ ngay lập tức trợn to hai mắt!  

Định thần nhìn lại...  

Lúc này mới phát hiện Tần Minh Nguyệt lại hôn lên môi anh!  

Cố gắng dùng sức!  

Những làn hương thơm điên cuồng chui vào trong hơi thở!  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ chật vật nuốt nước bọt.  

Hoàn toàn bối rối!  

Mẹ kiếp!  
 
Chương 2226


Thủ tướng Phạm Minh Chính đến San Francisco, bắt đầu chuyến công tác tại Mỹ kéo dài đến ngày 23/9.

Thông tin đầy đủ tới người dân để tránh những hoang mang sai lệch. Đồ điện, đồ công nghệ an toàn hơn nhiều những nguyên liệu thô như xăng dầu ngày xưa. Vậy mà không hiểu sao một số người lại phòng tránh tiêu cực và hiểu sai về an toàn như thế?

Một lúc lâu sau, Tần Minh Nguyệt ngồi ngay ngắn người lại.  

Trương Minh Vũ nhìn một cách thẫn thờ.  

Mặt Tần Minh Nguyệt không biểu cảm nói: "Nhớ cho kĩ, chuyện sau này... sẽ do tôi quyết định”.  

"Anh không cần nhiều lời”.  

Nói xong, cô ta yên lặng đứng dậy.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co lại.  

Bị bệnh.  

Tuyệt đối là bị bệnh rồi!  

Âm thanh lãnh đạm của Tần Minh Nguyệt lần nữa vang lên: "Đi thôi”.  

Nói xong, bước tới phía trước.  

Trương Minh Vũ yên lặng đứng dậy.  

Anh giơ lên tay, theo bản năng lau mép.  

Hương thơm vẫn còn đó.  

Nhưng trong lòng Trương Minh Vũ vẫn tràn đầy cảm giác quái dị.  

Nằm mơ sao?  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ lặng lẽ bước đi theo, trong lòng hết sức phức tạp.  

Tần Minh Nguyệt đi ở phía trước.  

Trương Minh Vũ lẳng lặng theo sau lưng.  

Nhưng Trương Minh Vũ lúc đó lại không nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng như muốn chảy máu của Tần Minh Nguyệt!  

Cô ta cũng biết ngượng ngùng.  

Nhưng cô ta không muốn cho Trương Minh Vũ thấy.  

Lúc sau, loại cảm giác quái dị trong lòng Trương Minh Vũ mới giảm đi một ít.  

Mình lại không chịu thiệt, nghĩ nhiều làm gì chứ...  

Trương Minh Vũ ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt hơi tránh né.  

Không dám nhìn thẳng Tần Minh Nguyệt.  

Hai người yên lặng đi về phía trước.  

Không bao lâu, hai người Tần Minh Nguyệt đã đi được hai cây số.  

Lần này, hai người cũng không nghe được âm thanh lạ nào.  

Trương Minh Vũ không suy nghĩ gì nhiều.  

Âm thanh của Tần Minh Nguyệt lại vang lên: "Sao nãy giờ không nói chuyện vậy?"  

Trương Minh Vũ hậm hực liếc mắt nhìn, hỏi: "Nói gì cơ?"  

Nói chuyện cô cưỡng hôn tôi hả?  

Thật là...  

Tần Minh Nguyệt nói một cách xa xăm: "Bây giờ nói chuyện với tôi một chút, lát nữa không có thời gian nữa đâu”.  

Không có thời gian?  

Trương Minh Vũ cau mày, trong ánh mắt lộ ra vẻ nghi ngờ.  

Anh luôn cảm thấy Tần Minh Nguyệt giống như biết rất nhiều chuyện mà anh không biết vậy...  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới thản nhiên nói: "Không có thời gian thì không có thời gian thôi”.  

Tần Minh Nguyệt dừng bước.  

Một đôi mắt lạnh như băng nhìn Trương Minh Vũ: "Tôi bảo anh nói chuyện”.  

Trương Minh Vũ nghe vậy cơ thể nhất thời căng thẳng.  

Chết tiệt...  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ thỏa hiệp, bất đắc dĩ hỏi: "Nói chuyện gì?"  

Trong con ngươi của Tần Minh Nguyệt lóe lên một tia sáng, nói: "Trò chuyện về tôi”.  

Trêu sao?  

Trương Minh Vũ thật thà hỏi: "Người đẹp, có số điện thoại không?"  

Hả? 
 
Chương 2227


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trương Minh Vũ mê man nói: "Cô bảo tôi trêu cô mà...”  

Tần Minh Nguyệt rất bất mãn nói: "Trò chuyện, là trò chuyện hiểu chưa?”  

À...  

Trương Minh Vũ cười lúng túng nói: "À... Nhà cô ở đâu?"  

Tần Minh Nguyệt thản nhiên nói: "Yên Kinh”.  

Chân mày Trương Minh Vũ cau lại, hỏi tiếp: "Nhà cô có bao nhiêu tiền?"  

Tần Minh Nguyệt cau mày.  

Trầm ngâm chốc lát, rồi mới lên tiếng: "Đếm không hết, vài trăm tỷ”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ nghe vậy liền trợn to hai mắt!  

Vài trăm tỷ?  

Mẹ kiếp... Thật hay giả vậy?  

Tần Minh Nguyệt giàu vậy ư?  

Trương Minh Vũ hỏi tiếp: "Nhà cô làm gì vậy?"  

Tần Minh Nguyệt chậm rãi nói: "Chiến sĩ, thế gia”.  

Khóe miệng của Trương Minh Vũ co lại.  

Thế gia...  

Nói nghe đơn giản vậy...  

Tần Minh Nguyệt bất mãn hỏi: "Anh có thể hỏi những câu có ý nghĩa hơn không?"  

Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "Thế nào là câu có ý nghĩa?"  

Tần Minh Nguyệt trầm ngâm chốc lát, chậm rãi nói: "Ví dụ như... Điều kiện tìm con rể của nhà tôi, tôi có đối tượng kết hôn chưa, tại sao tôi lại ở đây...”  

Trương Minh Vũ càng nghe càng cảm thấy không đúng lắm.  

Sao lại?  

Lúc sau, Trương Minh Vũ thật thà hỏi: "Không phải cô muốn tôi làm con rể của nhà cô chứ?"  

Trong con ngươi Tần Minh Nguyệt lóe lên một tia sáng.  

Sau đó, nhàn nhạt hỏi: "Anh cho rằng tôi không xứng với anh sao?"  

Phù!  

Lời này vừa nói ra, Trương Minh Vũ bị đả kích!  

Mẹ kiếp!  

Trương Minh Vũ kích động nói: "Chị hai, chị đừng làm loạn nữa, tôi đã kết hôn rồi!"  

Tần Minh Nguyệt thản nhiên nói: "Tôi nói rồi, tôi không để ý đâu”.  

Cô không để ý nhưng tôi để ý!  

Trương Minh Vũ sợ hãi nói: "Chị hai, chị đừng làm loạn nữa, giữa chúng ta cũng không có tình cảm gì mà...”  

Tần Minh Nguyệt cau mày lại, hỏi: "Nếu tôi nói có tình cảm thì sao?"  

Cái này...  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co quắp lại.  

Lúc sau, Tần Minh Nguyệt tiếp tục nói: "Tôi cần anh thì ắt sẽ có chỗ dùng, anh yên tâm, tôi sẽ không làm lỡ việc của nhà anh”.  

"Còn những việc khác, anh không cần phải để ý đến”.  

Tôi không cần để ý đến?  

Trương Minh Vũ trợn mắt há mồm nói: "Tôi kết hôn rồi... còn không cần để ý sao?”  

Tần Minh Nguyệt thản nhiên nói: "Có kết hôn với tôi hay không... còn chưa chắc đâu, anh bớt nói nhảm, còn dài dòng nữa tôi sẽ lại hôn anh”.  

Phù!  

Trương Minh Vũ suýt chút nữa phun máu ra ngoài!  

Hôn tôi thành uy hiếp tôi ư?  

Thật là...  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.  

Nhưng cuối cùng, vẫn không thể nào nói gì.  

Khóe miệng Tần Minh Nguyệt chậm rãi nở một nụ cười.  

Ngoài ngượng ngùng ra...  

Dường như chẳng có gì là không tốt cả.  

Tần Minh Nguyệt thả lỏng một chút, tiếp tục đi về phía trước.  

Trong ánh mắt Trương Minh Vũ tràn đầy sự bất đắc dĩ.  

Đây không phải là cướp sao...  

Không biết từ lúc nào, hai người đi ngang nhau đi về phía trước.  

Tần Minh Nguyệt chậm rãi nói: "Tôi hôn anh rồi, bắt đầu từ hôm nay anh là người của tôi”.  

"Tôi bảo anh làm gì, anh phải phối hợp”.  

"Bằng không...”  

Trương Minh Vũ hung hãn liếc mắt, nói: "Cô có tin tôi đi tố cáo cô không hả?”  

Tần Minh Nguyệt cười khẩy, lẩm bẩm nói: "Tùy anh, nếu anh không nghe lời...”  

"Tôi sẽ nói chuyện này với Lâm Kiều Hân”.  

Trong lòng Trương Minh Vũ ngay lập tức xuất hiện cảm giác quái dị.  

Lâm Kiều Hân...  

Haizz.  

Trương Minh Vũ yên lặng than thở, trong lòng bực bội không nói ra.  

Tần Minh Nguyệt bỗng nhiên đưa tay ra khoác lên bả vai Trương Minh Vũ. 

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 2228


Nói xong, cơ thể Tần Minh Nguyệt nhích lại gần hơn.  

Ực!  

Trương Minh Vũ nuốt nước bọt.  

Cảm giác hết sức kỳ lạ...  

Tần Minh Nguyệt khẽ nhíu mày, hỏi: “Anh nghe rõ chưa?”  

A...  

Trương Minh Vũ xấu hổ trả lời: “Nghe rồi..”.  

Bị người khác bắt nạt như thế này...  

Không được!  

Đôi mắt của Trương Minh Vũ lóe lên một tia sáng.  

Tần Minh Nguyệt cảm thấy hài lòng gật đầu.  

Ngay sau đó, cô ta thả lỏng tay của Trương Minh Vũ ra rồi tiếp tục đi về phía trước.  

Đôi mắt của Trương Minh Vũ lóe sáng.  

Suy nghĩ một lúc... Mà vẫn không nghĩ ra cách giải quyết nào.  

Bà mẹ nó.  

Vậy mà lại...  

Cuối cùng Trương Minh Vũ cũng chỉ có thể im lặng thở dài.  

Tiếp tục đi về phía trước.  

Không lâu sau, giọng nói dễ nghe của Tần Minh Nguyệt vang lên: “Chúng ta phải chạy thôi”.  

Chạy?  

Đôi mắt của Trương Minh Vũ hiện lên sự khó hiểu.  

Còn chưa nghĩ ra lý do thì tay của anh đã bị Tần Minh Nguyệt kéo lấy.  

Chạy nhanh về phía trước!  

Trương Minh Vũ vừa chạy vừa nhìn xung quanh.  

Nhưng mà...  

Vẫn không nhìn thấy bất kỳ thứ gì.  

Tại sao lại chạy chứ?  

Bây giờ anh đang cảm thấy nghi ngờ có phải Tần Minh Nguyệt đang cố ý hay không...  

Tần Minh Nguyệt càng chạy càng nhanh.  

Trương Minh Vũ lặng lẽ theo sau.  

Một lúc sau anh mới chật vật nói: “Chị hai à, chị đi chậm lại được không, tôi không đuổi kịp rồi!”  

Tại sao Tần Minh Nguyệt lại đi nhanh như vậy chứ?  

Tần Minh Nguyệt khẽ nhíu mày.  

Cô ta suy nghĩ một chốc rồi từ từ đi chậm lại.  

Giọng nói dễ nghe ấy lại vang lên: “Anh cần phải luyện tập để đi nhanh hơn chứ với tốc độ này của anh thì gia đình của tôi sẽ không cho anh bước chân vào cửa đâu”.   

Phụt!  

Trương Minh Vũ lại suýt phun ra máu!  

Một lúc sau mới nói: “Nếu như vậy thì cả đời này tôi cũng sẽ không luyện tập đâu”.  

Gì cơ?  

Tần Minh Nguyệt cau mày.  

Sau đó đánh thật mạnh vào mông của Trương Minh Vũ!  

“Á!”  

Trương Minh Vũ kêu lên đầy đau đớn!  

Anh hoàn toàn không đề phòng một chút nào!  

Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: “Anh phải nghe lời tôi, biết chưa?”  

Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu.  

Ép người quá đáng!  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới bực bội nói: “Cô có đánh tôi thì tôi cũng không khách sáo đâu!”  

Thật quá đáng!  

Tần Minh Nguyệt cau mày lại.  

Sau đó cô ta khoanh tay nói: “Được thôi, để tôi xem xem anh không khách khí như thế nào”. 
 
Chương 2229


Dứt lời, trên mặt cô ta tràn đầy khiêu khích.  

Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu.  

Mặc dù biết rằng thực lực của Tần Minh Nguyệt không hề đơn giản, nhưng...  

Có thể chênh lệch bao nhiêu chứ?  

Có phải trước kia họ chưa từng đối đầu đâu!  

Tần Minh Nguyệt giục: “Nhanh lên, sau khi đánh bại anh, chúng ta còn phải đi tiếp nữa”.  

Trương Minh Vũ nghiến răng thật chặt.  

Chết tiệt... Không coi tôi ra gì!  

Một lúc sau Trương Minh Vũ mới nói: “Được thôi, để xem cô bắt tôi chịu thua như thế nào!”  

Nói xong anh tung một cú đấm cực kỳ bất ngờ!  

Một giây sau đó, tay của anh mất sức...  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Nhìn lại mới thấy nắm đấm của anh đã bị Tần Minh Nguyệt chặn lại thật dễ dàng.  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ trợn to hai mắt!  

Mặc dù không dùng hết sức nhưng... Cú đấm cũng không hề nhẹ!  

Chặn lại dễ như vậy hả?  

Bốp!  

Nhưng còn chưa suy nghĩ được gì đã cảm thấy cảm giác nóng bỏng ấy lại xuất hiện trên mông anh!  

Trương Minh Vũ trợn mắt!  

Đánh như thế nào vậy?  

Tần Minh Nguyệt mạnh tới mức đó hả?  

Nhưng... Tại sao trước kia mình không phát hiện ra?  

Giọng nói của Tần Minh Nguyệt lại vang lên: “Chịu thua chưa?”  

Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu rồi quát lên: “Chưa thua!”  

Nói rồi anh lại đấm thêm một cú!  

Nhưng...  

Cú đấm ấy lại bị Tần Minh Nguyệt dễ dàng tóm lấy!  

Ơ kìa...  

Trương Minh Vũ trợn tròn mắt, ánh mắt hiện lên sự mờ mịt!  

Dù sao....  

Lần này Trương Minh Vũ đã dùng hết sức!  

Điều này hoàn toàn không thể!  

Bốp!  

Âm thanh ấy lại vang lên!  

Cực kỳ đau rát!  

Nhưng Trương Minh Vũ lại không có bất kỳ phản ứng nào mà chỉ giương mắt ra nhìn!  

Không thể nào...  

Anh đã từng nhìn Tần Minh Nguyệt đánh nhau với người khác, nhưng chắc chắn cô ta không mạnh như thế này!  

Tần Minh Nguyệt cười nói: “Chịu thua chưa?”  

Ực!  

Trương Minh Vũ nuốt một ngụm nước miếng.  

Một lúc sau anh mới hỏi: “Cô... Cô mạnh như vậy từ hồi nào vậy?”  

Tần Minh Nguyệt cười đắc ý nói: “Tôi mạnh từ đó tới giờ rồi”.  

Trương Minh Vũ lắc đầu nói: “Không thể nào, cô cố lắm mới đánh ngang tay với Dạ Thập Nhất mà!”  

Thật không thể tin được!  

Đôi mắt của Tần Minh Nguyệt lóe sáng nói: “Đó chỉ là do tôi che giấu thực lực của mình thôi!”  

Che giấu?  

Trương Minh Vũ càng thêm ngờ nghệch!  

Tại sao chứ? 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom