Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 2190


Khi nói, giọng của Tần Minh Nguyệt càng kích động hơn!  

Có vẻ như đang rất sợ!   

Luyện công?  

Trong mắt của Trương Minh Vũ hiện lên vẻ mờ mịt.  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài.  

Xem ra... Tần Minh Nguyệt cũng là một người đáng thương.  

Sau khi cân nhắc một lúc, Trương Minh Vũ khẽ dùng sức của cánh tay, ôm Tần Minh Nguyệt vào lòng.  

Anh muốn dùng cách này để cho đi một chút hơi ấm.  

Tần Minh Nguyệt nhanh chóng cảm nhận được sự ấm áp trong vòng tay của Trương Minh Vũ.  

Cơ thể mảnh mai đang run rẩy dần im bặt.   

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên một tia kinh ngạc.  

Thật sự có tác dụng sao?  

Ngay sau đó, Tần Minh Nguyệt không còn run rẩy nữa.  

Cô ta dần bình tĩnh lại.  

Trương Minh Vũ cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.   

Phù!   

Một cơn gió thổi qua.   

Cơ thể của Trương Minh Vũ run lẩy bẩy!  

Lạnh vậy nhỉ?  

Trương Minh Vũ di chuyển cơ thể của mình, đốt lửa lại một lần nữa.   

Ngọn lửa bùng cháy, nhiệt độ cũng tăng lên.  

Trương Minh Vũ trở lại vị trí hồi nãy.   

Nhìn thật kỹ.  

Tần Minh Nguyệt hơi cau mày, mặc dù đã bình tĩnh lại, nhưng trong lòng dường như vẫn còn căng thẳng.  

Trương Minh Vũ nằm xuống.   

Đặt tay lên vai Tần Minh Nguyệt.   

Vỗ nhẹ.   

Tần Minh Nguyệt từ từ thả lỏng cặp chân mày đang nhíu chặt.  

Thật yên tĩnh.   

Khóe miệng của Trương Minh Vũ nở một nụ cười.  

Anh nhắm mắt lại.   

Thời gian chậm rãi trôi qua, không bao lâu Trương Minh Vũ cũng chìm vào giấc ngủ.  

Sáng hôm sau.  

"A!"   

Trương Minh Vũ bị đánh thức bởi một giọng nói!  

Có chuyện gì vậy?   

Trương Minh Vũ mờ mịt mở mắt ra.  

Anh phát hiện Tần Minh Nguyệt đang ngồi bên cạnh với vẻ mặt đầy hoảng hốt, giống như đang... kiểm tra quần áo?  

Sao vậy?   

Trương Minh Vũ sửng sốt.   

Ngay sau đó, gương mặt của Tần Minh Nguyệt lạnh tanh, thờ ơ hỏi: "Anh ôm tôi làm gì?"   

Ơ...  

Trương Minh Vũ sửng sốt một lúc, sau đó nhớ lại những gì đã xảy ra vào tối hôm qua.   

Một lúc lâu, Trương Minh Vũ tức giận nói: "Cô nương ơi, là cô tự nhích qua đây đấy!”  

"Tôi không nhúc nhích, vẫn nằm ở chỗ ngày hôm qua mà”.  

Nói xong anh trợn mắt.   

Chuyện gì vậy...   

Hả? 
 
Chương 2191


Tần Minh Nguyệt khẽ nhíu mày, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ bối rối.  

Tự mình nhích lại?  

Không thể nào!   

Trương Minh Vũ tiếp tục nói: "Cô đã gặp ác mộng, còn nói mớ nữa”.   

Tần Minh Nguyệt cau mày, hỏi: "Tôi đã nói gì?"   

Cô ta vẫn còn nghi ngờ.   

Trương Minh Vũ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cô nói bố cô đừng đánh cô nữa, cô sẽ đi luyện công...”  

Suýt nữa là quên mất.   

Nghe vậy, cơ thể của Tần Minh Nguyệt đột nhiên căng cứng!

Chuyện này...  

Cô ta cực kỳ chắc chắn rằng mình đã nói câu đó!  

Nằm mơ thật sao?  

Phù!  

Tần Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.  

Trương Minh Vũ tức giận trợn tròn mắt, không vừa lòng nói: “Chỉ một tí nữa thôi là tay của tôi đã bị cô đè gãy rồi, thật là...”  

“Ý tốt không được đền đáp”.  

Sau khi nói xong còn hung hăng liếc Tần Minh Nguyệt.  

Nghe thấy những lời này, vẻ mặt của Tần Minh Nguyệt hơi lúng túng.  

Chỉ có thể hé miệng...  

Thấy vậy, Trương Minh Vũ cảm thấy hơi mắc cười.  

Ngồi thẳng lưng dựa vào vách cây.  

Thật lâu sau, Tần Minh Nguyệt mới từ tốn hỏi: “À... lúc nói mớ tôi không nói mấy chuyện khác chứ?”  

Nói xong, cô ta nghiêm túc nhìn chằm chằm.  

Hả?  

Trương Minh Vũ giật mình.  

Người này... còn có bí mật gì khác sao?  

Trương Minh Vũ cười toe toét nói: “À... Phải coi coi tôi có nhớ được không đã, cô cũng nói rất nhiều”.  

Nói xong, trong mắt lóe lên tia sáng.  

Cái gì cơ?  

Nghe thấy vậy, Tần Minh Nguyệt mở to hai mắt.  

Hoàn toàn choáng váng!  

Đã nói... rất nhiều ư?  

Chuyện này...  

Tần Minh Nguyệt mỉm cười, nói: “Đừng nghĩ nữa, bây giờ chúng ta nghĩ cách để có thể ra ngoài đi”.  

Trương Minh Vũ lắc đầu, nói với lẽ đương nhiên: “Không được, tôi phải nghĩ thật kỹ, tối hôm qua phải chịu đựng lâu như vậy mà sáng ra lại bị cô trách móc”.  

"Thật khó chịu”.  

Trên mặt của Tần Minh Nguyệt hiện lên vẻ xấu hổ.  

Quả thật...  

Cánh tay bị đè lâu như vậy, chắc là... đau lắm đúng không?  

Một lúc sau, Tần Minh Nguyệt mới lúng túng nói: “À... Tôi xin lỗi, tôi... tôi quá kích động. Xin lỗi...”  

Từ nhỏ tới lớn cô ta chưa từng xin lỗi ai!  

Câu này... sao khó nói thế...  

Tần Minh Nguyệt nhíu mày.  

Vậy còn tạm được...  

Trương Minh Vũ nhẹ nhàng nói: “Được rồi, tôi cũng không phải là một người nhỏ mọn”.  

“Nếu cô có thái độ như vậy...”  

“Thì tôi sẽ không nhớ tới mấy chuyện mà cô đã nói trong lúc ngủ nữa”.  

Nói xong, anh cười toe toét.  

Tần Minh Nguyệt hậm hực trợn mắt.  

Trương Minh Vũ không để ý, từ từ nhìn ra bên ngoài.  

Trời đã sáng, mưa cũng nhỏ hơn.  

Mưa phùn. 
 
Chương 2192


Tần Minh Nguyệt cúi đầu xuống, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên sự phức tạp.  

Càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu.  

Dù gì...  

Tần Minh Nguyệt thở dài.  

Tâm tư của Trương Minh Vũ giờ không ở nơi này.  

Im lặng nhìn ra bên ngoài.  

Thật lâ sau, Trương Minh Vũ vũ mới nhăn mày hỏi: “Chúng ta nên rời đi rồi nhỉ?”  

Hả?  

Đôi mắt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt hiện lên sự nghi ngờ.  

Trương Minh Vũ từ tốn nói: “Cơn mưa này không hề ảnh hưởng đến việc bọn chúng tìm kiếm chúng ta”.  

Đôi mắt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt lộ ra vẻ bất lực.  

Đang nghĩ cái gì vậy trời!  

Chuyện quan trọng như vậy mà cũng quên....  

Tần Minh Nguyệt nói: “Được, chúng ta đi thôi”.  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Sau đó cầm theo mấy con thỏ đã bắt được, đi ra khỏi hốc cây.  

Tần Minh Nguyệt lặng lẽ đi theo.  

Sau cơn mưa, bên trong khe núi rất mát mẻ.  

Thậm chí còn có hơi lạnh.  

Mưa phùn tạt vào người còn lạnh hơn!  

Sau khi Tần Minh Nguyệt đi ra ngoài, cảnh giác nhìn xung quanh.  

Trong mắt của Trương Minh Vũ đầy nghiêm túc.  

Khi chắc chắn đã an toàn, anh lấy lá cây che hốc cây lại, sau đó mới rời đi.  

Trước mặt là rừng thông.  

Cảnh vật ở xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa rơi.  

Nếu không phải là đang bị kẻ thù đuổi bắt, thì khoảnh khắc này có thể xem là rất tuyệt vời.  

Trương Minh Vũ ngẩng đầu nhìn về phía trước, vẫn là rừng cây trải dài vô tận, không nhìn thấy bìa rừng!  

Khi nào mới đi ra khỏi đây?  

Trương Minh Vũ cau mày hỏi: “Người của cô không đón được cô, liệu họ có đi tìm cô không?”  

Tần Minh Nguyệt lắc đầu nói: “Bọn họ... không thể vào Tĩnh Châu”.  

Trương Minh Vũ vỗ trán.  

Quên mất...  

Vậy... không có cách đi ra ngoài thật sao? Chỉ có thể đi bộ thôi à?  

Tần Minh Nguyệt cúi đầu yên lặng, khẽ nói; "Yên tâm, tôi chắc chắn sẽ dẫn anh ra ngoài”.  

“Chỉ là... khó tránh khỏi sẽ phải chịu khổ một chút”.  

Giọng nói chứa đầy áy náy.  

Trong ánh mắt của Trương Minh Vũ hiện lên vẻ bất lực.  

Một lúc sau mới lên tiếng: “Không sao, chỗ này có cảnh đẹp, lại có người đẹp ở bên cạnh, cũng có thể xem là một chuyến đi hiếm có”.  

Nói xong, anh cười toe toét.  

Nghe thấy thế, cơ thể của Tần Minh Nguyệt như căng cứng, một cảm giác thật khó miêu tả.  

Một lúc sau mới mỉm cười trả lời: “Cảm ơn”.  

Trương Minh Vũ lắc đầu cười thầm.  

Tần Minh Nguyệt ngẩng đầu lên nói nhỏ: “Nếu vậy thì hãy để người đẹp này giúp anh vẽ thêm một ít màu sắc cho chuyến đi này”.  

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: “Màu sắc gì cơ?”  

Đôi mắt của Tần Minh Nguyệt lóe lên một tia sáng, cười nói: “Đừng vội, anh sẽ biết sớm thôi”.  

Ơ kìa... 
 
Chương 2193


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trương Minh Vũ tức giận trợn mắt.  

Vớ vẩn..  

Hai người từ từ đi dọc theo rừng thông.  

Thật thảnh thơi.  

Sau lưng vẫn không có tiếng động nào.  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên sự nghi ngờ.  

Chưa đuổi tới nữa sao?  

Đột nhiên giọng nói êm tai của Tần Minh Nguyệt vang lên: “Tôi đói rồi”.  

Trương Minh Vũ tròn mắt hậm hực.  

Hai người nhanh chóng ngồi xổm xuống dưới gốc một cái cây lớn.  

Hai người lấy thỏ ra rồi chia nhau ăn.  

Tần Minh Nguyệt nghi ngờ hỏi: “Có biết bây giờ là màu gì không?”  

Trong mắt của Trương Minh Vũ hiện lên vẻ hoang mang.  

Nhìn một vòng xung quanh....  

Có cái gì đâu....  

Trương Minh Vũ ngơ ngác hỏi: “Màu gì vậy?”  

Tần Minh Nguyệt hơi cau mày, nghi ngờ hỏi: “Anh có phải là đàn ông không vậy?”  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Liên quan đến nhau à?  

Tần Minh Nguyệt trừng mắt nói: “Để xem khi nào anh mới phát hiện ra”.  

Ơ...  

Trương Minh Vũ không nói nên lời.  

Đang nói cái gì vậy trời?  

Tần Minh Nguyệt ăn tiếp, nhưng khóe môi đang từ từ nở một nụ cười.  

Thật lâu sau mới lẩm bẩm: “Vẫn là trai tân à?”  

Phụt!  

Nghe xong câu này, Trương Minh Vũ cảm thấy tức giận đến nỗi suýt hộc máu.  

Trai tân?  

Có liên quan hả?  

Gương mặt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt nở ra một nụ cười.  

Có tật giật mình...  

Trương Minh Vũ tức giận trừng mắt nhìn, thật sự không biết phải nói gì.  

Sau đó, cả hai ăn xong và tiếp tục lên đường.  

Mặc dù là mưa phùn, nhưng một lúc sau cả người của Trương Minh Vũ đều ướt nhẹp.  

Nước nhỏ từ tóc xuống...  

Cái quan trọng nhất là trời có hơi lạnh...  

Trương Minh Vũ hơi hoài nghi, hỏi: “Bọn chúng chậm như vậy sao? Khi nào mới đuổi kịp chứ?”  

Tần Minh Nguyệt không vui nói: “Không đuổi kịp không phải tốt hơn sao?"  

Dứt lời cô ta đưa tay lên quệt nước mưa trên mặt.  

Cũng đúng...  

Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười.  

Đi tiếp về phía trước.  

Hai người nhanh chóng đi tới bìa của khu rừng thông.  

Trước mặt... lại xuất hiện một khung cảnh giống như rừng mưa nhiệt đới, cây cối rậm rạp!  

Trương Minh Vũ ngập ngừng hỏi: “Chúng ta... có đi tiếp không?”  

Nơi này cũng không được an toàn lắm...  

Tần Minh Nguyệt bình tĩnh nói: “Chúng ta không còn đường nào để đi nữa, chỉ có thể tiến lên phía trước thôi”.  

Nói rồi, cô ta bước về phía trước.  

Đôi mắt của Trương Minh Vũ hiện lên sự bất lực.  

Đúng là như vậy...  

Hai người tiếp tục đi về phía trước.  
[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 2194


Trương Minh Vũ nhìn chằm chằm...  

Đúng lúc nhìn thấy đôi mắt đang phát sáng của Tần Minh Nguyệt.  

Đang lặng lẽ nhìn chằm chằm vào anh!  

Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: “Sao vậy?”  

Còn tưởng là gặp phải thú dữ hay gì đó nữa chứ...  

Tần Minh Nguyệt mỉm cười hỏi: “Anh vẫn chưa nhận ra màu gì sao?”  

Màu?  

Trương Minh Vũ ngơ ngác nhìn xung quanh.  

Nhưng...  

Thật lâu sau đó Trương Minh Vũ mới đờ đẫn nói: “Không, rốt cuộc đó là màu gì vậy?”  

Hoàn toàn ngơ ngác!  

Tần Minh Nguyệt ngẩng đầu lên nói nhỏ: “Anh thật quyến rũ”.  

Nói xong, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh.  

Đôi môi đỏ mọng quyến rũ cũng nở ra một nụ cười.  

Trương Minh Vũ chết lặng!  

Cô ta... bị bệnh hả?  

Quyến rũ cái quái gì?  

Một lúc sau Tần Minh Nguyệt từ tốn nói: “Chợt nhận ra anh là một người đàn ông khá dễ thương, nếu anh chưa phát hiện ra thì cứ đợi đi”.  

Nói xong cô ta bước về phía trước.  

Ơ...  

Khóe miệng của Trương Minh Vũ co giật dữ dội.  

Chết tiệt...  

Mắc bệnh gì vậy?  

Trương Minh Vũ hậm hực trợn tròn mắt.  

Nhìn một vòng xung quanh.  

Xác định xung quanh không có nguy hiểm gì mới tiếp tục đi tới.  

Sau lưng không có ai, trước mặt cũng không có tiếng động nào, nhưng không biết vì lí do gì, Trương Minh Vũ luôn có một cảm giác rất kỳ lạ.  

Giống như bị một thứ gì đó rất nguy hiểm nhìn chằm chằm.  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ chỉ có thể nhẹ nhàng lắc đầu.  

Tần Minh Nguyệt lặng lẽ đi về phía trước.  

Nước mưa vẫn rơi đều đều, hai người họ đã ướt nhẹp.  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở hổn hển.  

Đi lâu như vậy khiến thể lực không thể nào theo kịp.  

Nếu tiếp tục đi như thế này thì chừng nào mới tới bìa rừng đây?  

Còn nữa, Trương Minh Vũ cảm thấy khu rừng này hình như không có điểm kết thúc.  

Ngay cả một khe núi cũng là một khu rừng!  

Trương Minh Vũ cau mày, linh cảm xấu trong lòng dần dần trở nên rõ ràng hơn.  

Không thể tiếp tục như thế này được!  

Thật lâu sau, Trương Minh Vũ mới từ tốn nói: “Chúng ta có nên tìm cách để đi lên trên không?”  

Tần Minh Nguyệt nhìn một vòng xung quanh.  

Cuối cùng, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Không được, chỗ này cao quá, không thể trèo lên được”.  

Trương Minh Vũ lại hỏi: “Vậy cô có thể nghĩ cách tìm người tới cứu cô không, sẽ thuận tiện hơn nếu có trực thăng hay là một thứ gì đó khác?”  

Trực thăng...  

Tần Minh Nguyệt trợn mắt nói: “Anh nghĩ tôi là thần tiên hay gì? Điện thoại không có tín hiệu thì tôi có cách nào chứ?”  

Trương Minh Vũ cảm thấy thất vọng.  

Quả thật...  

Anh lại lấy điện thoại ra, muốn xem xem có bất ngờ nào không.  

Nhưng...  

Lần này ngay cả pin cũng không còn...  

Bà nội nó! 
 
Chương 2195


Trương Minh Vũ bực bội cất điện thoại vào.  

Tiếp tục đi về phía trước.  

Tần Minh Nguyệt mỉm cười nói: “Không phải anh đã nói đây là chỉ là một chuyến du lịch thôi sao? Tại sao lại vội vàng như vậy hả?”  

Hừ...  

Trương Minh Vũ bĩu môi.  

Nói vậy không phải là để an ủi cô thôi sao...  

Còn tưởng là thật nữa chứ...  

Tần Minh Nguyệt nhẹ nhàng nói: “Đi tiếp thôi, anh sẽ sớm có thể trải nghiệm niềm vui của chuyến du lịch này”.  

Niềm vui?  

Màu sắc hả?  

Trương Minh Vũ tức giận trợn tròn mắt.  

Nhưng bây giờ anh thật sự không làm được gì, chỉ có thể yên lặng đi về phía trước.  

Tần Minh Nguyệt vẫn luôn đi ở trước.  

Trong đôi mắt của Trương Minh Vũ hiện lên sự nghi ngờ.  

Lúc trước đều đi cùng nhau.  

Lần này...  

Lẹp bẹp!  

Đột nhiên, một tiếng động nhẹ truyền tới.  

Đây là...  

Trương Minh Vũ ngay lập tức mở to hai mắt, cơ thể căng cứng!  

Tần Minh Nguyệt dừng lại.  

Ánh mắt lạnh lùng ngay lập tức nhìn về chỗ phát ra âm thanh.  

Nhìn chăm chú...  

Chỗ đó cỏ rất cao, khoảng ngang thắt lưng.  

Nhưng không có gì hết!  

Trương Minh Vũ cau mày, linh cảm xấu trong lòng anh càng rõ ràng hơn.  

Người sao?  

Hay là... Thú dữ?  

Khuôn mặt tươi cười của Tần Minh Nguyệt hiện lên sự lạnh lùng.  

Suy nghĩ một chốc, cô ta từ từ rút dao găm trong tay ra.  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Muốn qua đó hả?  

Giây tiếp theo, Tần Minh Nguyệt từ từ đi về phía bụi cỏ.  

Chuyện này...  

Trong lòng Trương Minh Vũ cảm thấy căng thẳng.  

Suy nghĩ một lúc rồi đi theo.  

Tần Minh Nguyệt lặng lẽ tới gần.  

Bước đi cẩn thận!  

Trương Minh Vũ nhìn xung quanh, rồi nhặt một cục đá cầm trong tay.  

Im lặng lại gần, nhìn chằm chằm!  

Hai người nhanh chóng đi tới chỗ bụi cỏ đó.  

Nhìn kỹ...  

Phát hiện bên trong bụi cỏ có có dấu hiệu bị đè nát.  

Nhưng...  

Không có một bóng người!  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Tần Minh Nguyệt cau mày, nghiêm túc nói: “Cẩn thận một chút, chỗ này không an toàn”.  

Trương Minh Vũ im lặng gật đầu.  

Tần Minh Nguyệt nói tiếp: “Chúng ta phải đi nhanh hơn”.  

Nói rồi cô ta bước về phía trước.  

Trương Minh Vũ bám sát sau lưng, tim vọt lên tới cuống họng.  

Vừa rồi... là cái quái gì vậy? 
 
Chương 2196


Hai người đi thêm được một đoạn.  

Nhưng... phía trước vẫn là khu rừng trải dài vô tận!  

Tần Minh Nguyệt dừng lại, lặng lẽ chờ đợi.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Sau đó đứng bên cạnh Tần Minh Nguyệt.  

Vẻ mặt đầy hoang mang.  

Tại sao lại đứng lại vậy?  

Tần Minh Nguyệt nghi ngờ hỏi: “Anh thấy màu gì chưa?”  

Lại thế nữa rồi...  

Trương Minh Vũ hung dữ liếc mắt.  

Không thèm quan tâm!  

Ánh sáng bên trong đôi mắt của Tần Minh Nguyệt càng đậm hơn.  

Thật lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Anh tự tìm đi, nói cho anh một tin tốt, không bao lâu nữa là chúng ta đã có thể ra ngoài”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: “Cái gì?”  

Tần Minh Nguyệt ngẩng đầu lên, nói: “Chúng ta đã bắt đầu đi xuống dốc, đến chân núi chắc chắn sẽ không có khe núi”.  

“Ngay cả khi có, các khe núi cũng thấp hơn rất nhiều”.  

Nghe thấy vậy mắt của Trương Minh Vũ ngay lập tức lóe sáng!  

Nhìn kỹ hơn...  

Đúng là đang đi xuống dốc!  

Trương Minh Vũ cười toe toét nói: “Vậy thì chờ gì nữa? Đi nhanh lên nào!”  

Dứt lời, anh đi nhanh về phía trước!  

Anh bắt đầu cảm thấy phấn khích trong lòng!  

Sắp được ra ngoài rồi!  

Đột nhiên, giọng nói lạnh lùng của Tần Minh Nguyệt vang lên: "Chờ đã”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ đứng lại.  

Tần Minh Nguyệt bước đôi chân dài của mình lên, nói: “Tôi đi trước”.  

Nói xong, cô ta im lặng đi lên trước mặt của Trương Minh Vũ.  

Đôi mắt của Trương Minh Vũ đầy vẻ bất lực.  

Cái tật xấu này...  

Sau đó, hai người tiếp tục đi về phía trước, rừng cây xung quanh vẫn không hề thay đổi.  

Cây cối rậm rạp.  

Trương Minh Vũ không còn nhìn thấy độ cao của khe núi bên cạnh nữa.  

Cảnh vật xung quanh yên tĩnh hơn.  

Trương Minh Vũ nghĩ tới những gì Tần Minh Nguyệt đã nói.  

Màu sắc?  

Rốt cuộc đó là màu gì?  

Suy nghĩ lâu vậy mà Trương Minh Vũ vẫn không thể nghĩ ra.  

Cuối cùng chỉ có thể lắc đầu.  

Tần Minh Nguyệt đi ở phía trước, gương mặt xinh đẹp tràn đầy sự bất lực.  

Người này rốt cuộc có phải là đàn ông không vậy?  

Khóe môi của Tần Minh Nguyệt từ từ nở nụ cười quyến rũ.  

Dù sao cũng sắp đi ra ngoài rồi...  

Tần Minh Nguyệt cười tinh nghịch, dừng chân lại.  

Trương Minh Vũ mờ mịt hỏi: “Lại sao nữa vậy?”  

Tần Minh Nguyệt xoay người lại, đứng thẳng tắp, trên mặt không có biểu cảm gì cả.  

Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: “Cô... muốn làm gì?”
 
Chương 2197


Tần Minh Nguyệt cười thần bí, nói nhỏ: “Do anh ngốc quá, nên... tôi sẽ nói cho anh biết màu sắc là gì”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.

Màu sắc...  

Thật lâu sau, Trương Minh Vũ bực bội nói: "Được rồi, cô mau nói cho tôi biết đi, làm tôi chờ mong quá”.  

Nói xong, anh chăm chú nhìn cô ta.  

Xung quanh toàn là cây cối, còn có thể có màu gì?  

Màu xanh lá?  

Trương Minh Vũ bĩu môi.  

Tần Minh Nguyệt nhướng mày, đôi mắt đẹp của cô ta sáng rực lên.  

Sau đó, Tần Minh Nguyệt cất bước đi tới.  

Hạ?  

Nét mặt Trương Minh Vũ cứng đờ.  

Cực kỳ khó hiểu.  

Cô ta muốn làm gì?  

Khuôn mặt của Tần Minh Nguyệt vô cùng bí ẩn, nhưng không hề có ý định dừng lại.  

Bước thẳng đến trước mặt Trương Minh Vũ.  

Chuyện này...  

Trong mắt Trương Minh Vũ lộ ra vẻ khó hiểu.  

Cơ thể theo bản năng lùi lại phía sau.  

Dù sao... quá gần.  

Nhưng không đợi anh kịp di chuyển, bỗng nhiên cảm giác được bả vai mình bị ấn xuống.  

Tần Minh Nguyệt đặt tay lên vai ngăn không cho anh lùi lại.  

Nhìn kỹ lại thì...  

Lúc này, Trương Minh Vũ mới ngạc nhiên phát hiện khuôn mặt thanh tú của Tần Minh Nguyệt chỉ cách mình không quá hai mươi ba mươi centimet.  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt, đầu óc trống rỗng.  

Khóe miệng Tần Minh Nguyệt chậm rãi vẽ lên một vòng cung quỷ dị.  

Lẳng lặng nhìn chằm chằm anh.  

Lúc bốn mắt nhìn nhau, thời gian dường như dừng lại.  

Thật lâu sau, Trương Minh Vũ thật thà hỏi: “Rốt cuộc… cô muốn làm gì?”  

Tần Minh Nguyệt lại tiến gần thêm mấy bước.  

Cơ thể Trương Minh Vũ theo bản năng tiếp tục lùi về phía sau né tránh.  

Nhưng… căn bản không thể nhúc nhích được.  

Tay Tần Minh Nguyệt vẫn luôn dùng sức giữ cơ thể anh lại.  

Trương Minh Vũ hoàn toàn mơ hồ.  

Rất nhanh sau đó, đôi môi đỏ mọng của Tần Minh Nguyệt khẽ mở, nhỏ giọng nói: “Không có gì, chỉ là bây giờ muốn biết cuối cùng anh có phải là đàn ông hay không”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ lập tức mở to hai mắt nhìn.  

Tần Minh Nguyệt tiếp tục nói: “Hay là… anh biết sở thích của tôi mà vẫn cố tình giả vờ?”  

Vấn đề này...  

Khóe miệng Trương Minh Vũ run lên dữ dội.  

Giả vờ?  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ tức giận nói: “Biết sở thích của cô, cho nên tôi phải giả thành con gái ư?”  

“Vậy…cô thích con gái sao?”  

Logic này... 
 
Chương 2198


Dứt lời, Trương Minh Vũ cũng hết sức kinh ngạc.  

Tần Minh Nguyệt ngẩn người.  

Một lúc lâu sau, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, cô ta tức giận trợn tròn mắt.  

Tất cả chuyện này là sao...  

Tần Minh Nguyệt lập tức bình tĩnh trở lại, thản nhiên nói: “Đừng nói nhảm nhiều như vậy? Tôi hỏi anh có biết màu sắc mà tôi đang nói hay không?  

Trương Minh Vũ bất mãn: “Chị hai ơi, chị có thói xấu à?”  

“Ý anh là gì?”  

Tần Minh Nguyệt nhướng mày, đôi mắt lóe lên vài luồng suy nghĩ.  

Kế đó, vẻ mặt cô ta lộ ra vẻ kiên định.  

Trương Minh Vũ nhăn mày, trong lòng anh chợt cảm thấy bất an.  

Cô ta định làm gì?  

Tần Minh Nguyệt cười bí ẩn, nhỏ giọng nỉ non: “Tôi muốn xem anh đang giả vờ hay… là thật”.  

Nói xong, cô ta chậm rãi lui về phía sau hai bước.  

Hả?  

Đi rồi?  

Khóe miệng Trương Minh Vũ rung lên kịch liệt.  

Càng thêm chắc chắn!  

Cô ta nhất định có tật xấu.  

Tần Minh Nguyệt lùi lại hai mét rồi đứng yên.  

Đôi mắt xinh đẹp vẫn luôn chăm chú nhìn mặt Trương Minh Vũ, quan sát từng thay đổi nhỏ của biểu cảm.  

Đây là...  

Trương Minh Vũ lại rơi vào hoang mang.  

Tần Minh Nguyệt nheo mắt, ngón tay ngọc ngà khẽ đặt lên môi.  

Ánh mắt ấy… dần trở nên mê hoặc.  

Cơ thể mảnh khảnh gợi cảm nhẹ nhàng uốn éo, dáng người quyến rũ kia…  

Này...  

Ừng ực.  

Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt, đầu óc trống rỗng, không nghĩ được gì nữa.  

Thật cám dỗ!  

Thật gợi cảm!  

Trong đầu anh chỉ quanh đi quẩn lại có hai cụm từ này.  

Ánh mắt dụ dỗ của Tần Minh Nguyệt lại nhìn anh, cơ thể mềm mại đong đưa càng rõ ràng.  

Cổ họng Trương Minh Vũ khô khốc.  

Cơ thể Trương Minh Vũ nhanh chóng dâng lên cảm giác rạo rực xao xuyến.  

Quá gợi cảm!  

Anh không thể tưởng tượng được hằng ngày Tần Minh Nguyệt lạnh nhạt, nhưng khi ra sức quyến rũ… lại có thể sáng ngang với Liễu Thanh Duyệt.  

Trương Minh Vũ cứng đờ tại chỗ.  

Tần Minh Nguyệt cố giữ nét mặt và duy trì động tác.  

Nhưng…  

Trong lòng cô ta cũng cảm thấy xấu hổ không thôi.  

Cô ta cũng không biết tại sao mình lại làm thế nữa.  

Tại sao phải khăng khăng để lộ ra sắc thái này?  

Bù đắp nỗi áy náy?  

Hoặc là… muốn biết Trương Minh Vũ có đang giả vờ hay không?  

Cô ta nghĩ không ra.  

Nhưng bây giờ đã đi đến bước này, đành tự mượn cớ để an ủi bản thân.  

Đôi mắt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt quan sát tỉ mỉ từng nét mặt của Trương Minh Vũ.  

Nhưng cả buổi trời, chỉ thấy Trương Minh Vũ sợ đến ngây người.  

Tần Minh Nguyệt nhíu lại. 
 
Chương 2199


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Anh… thật sự không nhìn đến?  

Không hề giả vờ?  

Lúc lâu sai, Tần Minh Nguyệt từ từ dừng động tác.  

Trương Minh Vũ vẫn chìm trong mơ hồ, chưa tỉnh được.  

Tần Minh Nguyệt nhanh chóng tiến lên hai bước, hỏi: “Lần này… biết màu sắc là gì chưa?”  

A...  

Lời vừa nói ra, Trương Minh Vũ mới tỉnh khỏi cơn hoảng sợ.  

Ừng ực.  

Trương Minh Vũ nuốt nước bọt, đờ đẫn trả lời: “Là… màu vàng?”  

Màu vàng?  

Tần Minh Nguyệt nhíu mày, hỏi: “Anh đang nói cái gì vậy?”  

Gương mặt Trương Minh Vũ hết sức thật thà.  

Không biết làm sao.  

Bỗng nhiên, Tần Minh Nguyệt mở to hai mắt nhìn: “Anh không nhìn cái khác hả?”  

Trương Minh Vũ muốn phun máu.  

Anh hít sâu một hơi, lúc lâu sau mới lên tiếng: “Cô nói thẳng luôn đi? Không muốn thì thôi, đừng giày vò tôi nữa được không?”  

Nói gì giờ?  

Tần Minh Nguyệt nghe vậy cũng ngẩn người.  

Vấn đề được nhắc rõ đến vậy… vẫn không nhìn?  

Tỉ mỉ quan sát thì…  

Trên mặt Trương Minh Vũ không lộ ra dấu vết của sự giả vờ.  

Này...  

Đôi mắt Tần Minh Nguyệt tràn đầy ngạc nhiên.  

Không phải giả vờ?  

Sao có thế được.  

Tần Minh Nguyệt hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đứng thẳng người lên.  

Lúc sau mới lên tiếng hỏi: “Bây giờ đã biết chưa?”  

Hả?  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Trông có vẻ như Tần Minh Nguyệt không đùa với anh.  

Cô ta muốn anh nhìn cái gì?  

Trương Minh Vũ chau mày.  

Ngẫm kỹ lại…  

Con ngươi Trương Minh Vũ lập tức co chặt lại.  

Trừng đến mức tròng mắt sắp rơi ra ngoài.  

Cho tới bây giờ anh mới hiểu màu sắc mà Tần Minh Nguyệt nhắc là gì.  

Bởi vì…  

Ực.  

Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt.  

Cơ thể anh lập tức nóng như lửa đốt.  

Tần Minh Nguyệt không mặc cảnh phục, chỉ đang mặc bộ đồ khá giống đồ thể thao.  

Khá mỏng.  

Hiện giờ, quần áo đều ướt nhẹp vì bị thấm nước mưa.  

Quần áo… trong suốt.  

Xuyên qua lớp quần áo là da thịt trắng nõn của cô ta.  

Một tay có thể ôm trọn vòng eo.  

Còn có…  

Ừng ực.  

Trương Minh Vũ nuốt nước bọt một cách khó khăn.  

Hiểu rõ mọi chuyện.  

Đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt sáng lấp lánh.  

Phản ứng này…  

Vừa mới hiểu ra sao?  

Tần Minh Nguyệt lập tức nở nụ cười, hỏi: “Giờ thì… anh biết màu sắc là gì chưa?”  

Biểu cảm ấy, giọng nói ấy…  

Đúng chuẩn mấy chị gái tài sắc vẹn toàn.  

Ừng ực.  

Trương Minh Vũ lại gian nan nuốt nước bọt.  

Anh gật đầu một cách máy móc.  
[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 2200


Nhưng…  

Tại sao?  

Trong đầu Trương Minh Vũ trở nên rối loạn.  

Ngốc luôn rồi!  

Tần Minh Nguyệt tiến lên một bước, dịu giọng nói: “Tôi đang hỏi anh, tại sao không trả lời?”  

Trương Minh Vũ đờ đẫn ngẩng đầu lên.  

Thật lâu sau mới lên tiếng: “Đen… màu đen”.  

Vừa dứt lời không hiểu sao nhịp tim của anh đột nhiên nhanh lên.  

Trong lòng Tần Minh Nguyệt ngại ngùng một cách kỳ lạ nhưng trên mặt hoàn toàn không có biểu cảm gì.  

Rất nhanh sau đó, cô ta lại tiếp tục thì thầm: “Anh mới phát hiện ra thật sao?”  

Cô ta rất tò mò.  

Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu, nói: “Đúng vậy…”  

Cho đến tận bây giờ, suy nghĩ trong đầu anh vẫn tắc nghẽn như cũ.  

Suy nghĩ chậm chạp.  

Khóe miệng Tần Minh Nguyệt nở nụ cười thần bí.  

Thật vậy?  

Lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Nhưng… tại sao tôi cảm thấy không đáng tin nhỉ?”  

Ơ...  

Bây giờ Trương Minh Vũ mới thật sự tỉnh táo.  

Mặc dù không biết vì sao Tần Minh Nguyệt lại như vậy, nhưng trong lòng luôn có một dự cảm xấu.  

Chẳng phải chuyện tốt đẹp gì!  

Rất nhanh sau đó, Trương Minh Vũ dời ánh mắt rồi thản nhiên nói: “Tin hay không thì tùy”.  

Cho dù không nhìn nhưng trong đầu vẫn không ngừng tái hiện cảnh tượng mê người kia.  

Quá gợi cảm!  

Tần Minh Nguyệt ngẩn người.  

Nhanh như vậy đã tỉnh táo rồi hả?  

Ngay sau đó, nụ cười trên khóe môi Tần Minh Nguyệt càng trở nên rõ ràng hơn.  

Người đàn ông này…  

Rất thú vị!  

Nhưng để tôi xem anh có thể giả vờ được bao lâu.  

Tôi không tin!  

Tần Minh Nguyệt nhanh chóng hăng hái hỏi: “Anh còn không hài lòng với màu sắc của chuyến đi này sao?”  

Trương Minh Vũ nhăn mày.  

Rốt cuộc cô ta đang muốn làm gì chứ?  

Một lúc lâu sau, Trương Minh Vũ bình thản nói: “Màu sắc cũng không tệ lắm, nhưng nếu có viền ren thì tốt hơn”.  

Dứt lời, anh cố gắng khống chế cảm xúc của mình.  

Nhưng nhịp tim cũng bắt đầu tăng tốc, hoàn toàn không kiềm chế được.  

Dù sao thì… cũng quá gợi cảm.  

Tần Minh Nguyệt sải bước dài đến gần anh.  

Trương Minh Vũ cảnh giác lùi về phía sau.  

Bây giờ, anh rất sợ Tần Minh Nguyệt sẽ làm ra… chuyện không thể tưởng tượng được.  

Dù sao… nhất định là có âm mưu.  

Tần Minh Nguyệt nhướng mày.  

Cái tên này…  

Ngay sau đó, Tần Minh Nguyệt thản nhiên nói: “Được rồi, anh cũng thấy được màu sắc rồi, chúng ta đi tiếp thôi”.  

Trương Minh Vũ tức giận lẩm bẩm: “Xem ra tôi nghĩ nhiều rồi…”  

Tần Minh Nguyệt khẽ giật mình.  

Dường như là…  

Chỉ là…  
 
Chương 2201


Trương Minh Vũ cảm thấy đau đầu.  

Trong đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt sáng lấp lánh.  

Chỉ cần đi thì sẽ an toàn nên cô ta cũng không lo lắng nữa.  

Ngược lại… còn tò mò về Trương Minh Vũ.  

Thời gian chậm rãi trôi qua.  

Chớp mắt đã đến buổi trưa.  

Bắt đầu có mưa nhỏ, bầu trời vẫn như trước không có tý ánh sáng nào.  

Trương Minh Vũ im lặng thở dài.  

Bỗng nhiên, âm thanh dễ nghe của Tần Minh Nguyệt vang lên: “Tôi hơi đói bụng”.  

Trương Minh Vũ ngẩn người.  

Anh cẩn thận cảm nhận mới phát hiện bản thân cũng đói rồi.  

Trương Minh Vũ chậm rãi nói: “Vừa đi vừa tìm, xem có gì ăn được không”.  

Tần Minh Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu.  

Dù sao… cô ta cũng không tìm được thức ăn.  

Trương Minh Vũ bắt đầu nhìn xung quanh.  

Nhưng rừng cây bên này quá um tùm, không thể thấy được gì.  

Có cái gì để ăn đây?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Tiếp tục bước đi.  

Không lâu sau, hai người lại tiến vào bên trong rừng cây tùng.  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.  

Lúc này anh mới phát hiện rừng cây mọc thành hàng ngang, bọn họ lại đi hàng dọc.  

Bên này ngược lại rất rộng rãi.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ lộ ra vẻ hưng phấn.  

Nơi này dễ tìm thấy thỏ hơn.  

Hai người yên lặng tiến lên.  

Trương Minh Vũ tìm cả buổi cũng không thấy dấu vết của thỏ rừng.  

Không thể nào…  

Trong lòng Trương Minh Vũ dâng lên cảm giác nôn nóng.  

Bỗng nhiên, giọng nói thanh thoát của Tần Minh Nguyệt vang lên: “À, thứ này có ăn được không?”  

Trương Minh Vũ giật mình.  

Nhìn kỹ lại thì phát hiện Tần Minh Nguyệt đang khom người nhặt lên một khóm… nấm?  

Hả?  

Trương Minh Vũ mở to hai mắt nhìn, vội vàng cầm nấm trong tay.  

Cẩn thận xem xét…  

Trương Minh Vũ lập tức kích động nói: “Đây là nấm đỏ, ăn được!”  

Trong mắt Tần Minh Nguyệt lóe lên tia kinh ngạc.  

Trương Minh Vũ nhoẻn miệng cười.  

Đúng là ngốc quá, chỉ biết mỗi thỏ.  

Mùa này chẳng phải là mùa nấm ăn được hay sao?  

Trương Minh Vũ vui vẻ nói: “Nhanh lên, chúng ta tranh thủ thời gian tìm thêm loại nấm này”.  

Tần Minh Nguyệt gật đầu đồng ý.  

Hai người nhanh chóng tách nhau để tìm kiếm.  

Không lâu sau đã thu hoạch được một đống nấm lớn.  

Trương Minh Vũ phấn khích không thôi, có thể ăn no một bữa rồi.  

Khóe miệng Tần Minh Nguyệt nở rộ nụ cười tươi.  

Trương Minh Vũ nhoẻn miệng cười, nói: “Đi thôi, chúng ta tìm một hốc cây nướng ăn đi”.  

Tần Minh Nguyệt lẳng lặng gật đầu.  

Hai người tiếp tục đi tìm hốc cây, gặp cây nấm nào cũng nhiệt tình hái.  

Xào xạc! 
 
Chương 2202


Bỗng nhiên, có tiếng bụi cỏ lay động vang lên.  

Trương Minh Vũ trở nên căng thẳng.  

Lại đến rồi hả?

Sắc mặt của Tần Minh Nguyệt bỗng trở nên lạnh lùng!  

Ngay sau đó hai người họ cùng nhìn về nơi âm thanh phát ra.  

Bụi cỏ ở đằng kia đang rung lên dữ dội!  

Đây là...  

Trương Minh Vũ cau mày lại, ánh mắt tràn đầy sự nghiêm túc.  

Rốt cuộc đó có phải là con người hay không?  

Tần Minh Nguyệt bỏ cây nấm xuống đất, nghiêm túc nói: “Tôi đi qua đó coi thử, anh ở đây đợi tôi”.  

Nói xong cô ta lặng lẽ rút dao găm ra, đi lại nơi phát ra âm thanh!  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Tần Minh Nguyệt đi lại gần hơn.  

Nhìn kỹ lại...  

Có những dấu vết giống như đã bị một thứ gì đó đè lên bên trong bụi cỏ!  

Nhưng... Không có cái gì cả!  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: “Có thể nhận ra đó là người hay thú dữ không?”  

Là người thì tốt rồi.  

Nhưng nếu là thú dữ....  

Tần Minh Nguyệt khẽ lắc đầu.  

Trương Minh Vũ nghiêm túc nói: “Chúng ta đi nhanh đi, tìm chỗ nào đó ăn trước đã”.  

Tần Minh Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu.  

Hai người nhanh chóng đi về phía trước.  

Trương Minh Vũ âm thầm nhớ lại, cảm giác sợ hãi ở trong lòng đang dâng lên không ngừng.  

Dù sao...  

Dấu vết bị đè đó cũng rất giống với lần trước.  

Nếu là con người thì không sao.  

Nhưng nếu đó là thú dữ thì có nghĩa là... đang có thú dữ theo dõi bọn họ!  

Cuối cùng thì Trương Minh Vũ cũng chỉ có thể im lặng thở dài.  

Cũng không có cách nào khác.  

Một lúc sau Tần Minh Nguyệt đã tìm được một cái hốc cây khá lớn.  

Hai người đi vào trong đó.  

Sau khi dọn sạch hốc cây, Trương Minh Vũ bỏ đống nấm xuống đất.  

Tần Minh Nguyệt lặng lẽ nói: “Được rồi, anh đi tìm củi khô đi, tôi sẽ làm sạch nấm”.  

Trương Minh Vũ im lặng gật đầu.  

Trời đang mưa, muốn kiếm củi khô cũng không hề dễ.  

Đi lòng vòng một hồi Trương Minh Vũ mới tìm đủ củi khô.  

Tần Minh Nguyệt đã làm sạch đống nấm.  

Trương Minh Vũ ngồi xuống đất nhóm lửa.  

Tần Minh Nguyệt im lặng ngồi ở bên cạnh.  

Trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên một tia sáng khác thường.  

Lần này... Tôi xem anh giả vờ như thế nào!  

Ngay sau đó, khóe môi của Tần Minh Nguyệt từ từ nở ra một nụ cười.  

Trương Minh Vũ không để ý.  

Suy cho cùng thì suy nghĩ của anh đã tập trung hết vào dấu vết hồi nãy.  

Đó rốt cuộc là gì vậy chứ?  

Cuối cùng Trương Minh Vũ cũng không đưa ra được bất kỳ câu trả lời nào. 
 
Chương 2203


Ngọn lửa nhanh chóng bùng lên.  

Không khí trong hốc cây ấm dần lên, không còn lạnh nữa.  

Trương Minh Vũ cười toe toét.  

Lặng lẽ cầm nấm xỏ thành một xiên rồi nướng trên đống lửa.  

Nướng từ từ.  

Tần Minh Nguyệt đang lặng lẽ nhìn chằm chằm Trương Minh Vũ, đôi mắt sáng lấp lánh.  

Hơi do dự.  

Trương Minh Vũ ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt kỳ lạ của Tần Minh Nguyệt.  

Cơ thể của Trương Minh Vũ căng cứng.  

Không biết vì sao anh lại có cảm giác Tần Minh Nguyệt đang ấp ủ một âm mưu gì đấy...  

Một lúc sau Trương Minh Vũ mới giả vờ bình tĩnh hỏi: “Cô đang nhìn gì vậy?”  

Tần Minh Nguyệt nhíu mày cười nói: “Nhìn xem người đàn ông như anh có thể giả vờ giả vịt được bao lâu”.  

Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu.  

Thật sự không nói nên lời!  

Một lúc sau anh mới bất lực nói: “Chị hai à, rốt cuộc là tôi đang giả vờ cái gì hả?  

Tần Minh Nguyệt khẽ nói: “Trong lòng anh tự hiểu rõ”.  

Nói xong cô ta lại nhìn chằm chằm.  

Tiếp tục bắt lấy những biểu cảm nhỏ nhặt của Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ tức giận trừng mắt.  

Rốt cuộc cô có mục đích gì thế?  

Một lúc sau Trương Minh Vũ không còn kiên nhẫn nữa xua tay nói: “Được thôi, cô thích nói thế nào là thế đó đi”.  

Tần Minh Nguyệt mỉm cười bí ẩn nói nhỏ: “Ngã bài rồi hả? Không giả vờ nữa sao?”  

Bà mẹ nó!  

Trương Minh Vũ hung hăng trừng mắt.  

Tôi chả thèm quan tâm!  

Thiệt tình...  

Tần Minh Nguyệt cười bí ẩn hỏi lại: “Muốn anh nói ra sự thật khó như vậy sao?”  

Phù!  

Trương Minh Vũ cố gắng điều chỉnh hơi thở.  

Khó chịu quá!  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ không vừa lòng nói: “Cô không còn chuyện gì khác để nói sao?”  

“Tôi chỉ nói sự thật, cô không tin thì thôi!”  

Rốt cuộc người này muốn làm gì vậy chứ?  

Chân mày của Tần Minh Nguyệt cau lại hỏi: “Anh có chắc là mình nói thật không?”  

Trương Minh Vũ gật đầu mạnh nói: “Tất nhiên là chắc chắn rồi!”  

Anh không biết bây giờ mình còn có thể nói gì.  

Tần Minh Nguyệt cười tinh nghịch.  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Không hiểu tại sao nhưng trong lòng anh luôn cảm thấy khó chịu.  

Giống như Tần Minh Nguyệt đang có âm mưu gì đó.  

Một lúc sau Trương Minh Vũ mới nói: “Cô... Đừng nhìn tôi như vậy, tôi sợ”.  

Tần Minh Nguyệt nhướng mày: “Là sợ, hay là... làm anh lỡ mất thời gian nhìn tôi?”  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Trước kia Tần Minh Nguyệt đâu có như vậy, bây giờ bị gì vậy chứ?   

Một lúc sau Trương Minh Vũ mới bất lực nói: “Tôi nói với cô thêm một lần nữa, tôi không có nhìn cô, càng không muốn nhìn cô!”  

“Tự tin ở đâu ra vậy...” 
 
Chương 2204


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trương Minh Vũ thầm thấy buồn nôn.  

Thiệt tình...  

Đôi mắt của Tần Minh Nguyệt sáng lên, hỏi: “Thật hả? Không muốn nhìn thật ư?”  

Trương Minh Vũ không chút do dự gật đầu nói: “Tôi thật sự không muốn nhìn!”  

Có gì mà nhìn chứ...  

Mặc dù... cũng hơi hấp dẫn...  

Tần Minh Nguyệt gật đầu nói: “Được thôi, tốt nhất anh đừng để tôi bắt gặp, nếu không thì..”  

Dứt lời, trong đôi mắt cô ta lóe lên vẻ xấu xa.  

Cơ thể của Trương Minh Vũ không khỏi run lên.  

Không biết vì lí do gì mà dự cảm xấu ở trong lòng lại tăng lên!  

Không đúng!  

Chắc chắn là có vấn đề!  

Rốt cuộc Tần Minh Nguyệt muốn làm gì?  

Một lúc sau Trương Minh Vũ mới bình tĩnh nói: “Được, tôi không thèm nhìn đâu”.  

Nói rồi anh dán mắt lên đống lửa.  

Liếc thôi cũng không thèm!  

Nếu tôi nhìn thì cô bắt thóp được cái gì!  

Khóe môi của Trương Minh Vũ từ từ nở ra một nụ cười.  

Tần Minh Nguyệt đăm chiêu suy tư.  

Trương Minh Vũ không để ý nữa, dồn hết sự chú ý của mình lên xiên nấm ở trước mặt.  

Đói chết tôi rồi!  

Tần Minh Nguyệt không nhìn nữa, im lặng chờ cơ hội.  

Mùi thơm thoang thoảng bay ra.  

Mặc dù không thơm lắm nhưng đối với hai người đang đói mà nói thì là thơm phức.  

Trương Minh Vũ xoa tay cười nói: “Chúng ta có thể ăn được rồi”.  

Tần Minh Nguyệt cau mày lại.  

Trương Minh Vũ cầm một xiên nấm đưa cho Tần Minh Nguyệt.  

Không thèm nhìn.  

Khóe miệng của Tần Minh Nguyệt chậm rãi nở ra một nụ cười.  

Duỗi tay ra cầm lấy xiên nấm.  

Trương Minh Vũ không quan tâm, cầm lấy một xiên nấm khác lên ăn.  

Tần Minh Nguyệt cười bí ẩn.  

Sau đó bỏ xiên nấm qua một bên.  

Hả?  

Đôi mắt của Trương Minh Vũ thoáng hiện lên vẻ nghi ngờ.  

Sao không ăn?  

Nhưng Trương Minh Vũ vẫn khống chế được ánh mắt của mình, anh không nhìn.  

Tần Minh Nguyệt nhanh chóng đưa tay xuống hông, nắm lấy vạt áo.  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Mặt dù không nhìn nhưng từ khóe mắt vẫn có thể thấy được một ít.  

Cô ta muốn làm gì vậy?  

Không đợi Trương Minh Vũ có câu trả lời, Tần Minh Nguyệt đã giơ tay lên cởi áo ra.  

Phụt!  

Trương Minh Vũ không kìm chế được nữa!  

Phun nấm ở trong miệng ra ngoài!  

Chuyện này...  
[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 2205


Ực!  

Trương Minh Vũ chật vật nuốt nước bọt.  

Trong đôi mắt hiện lên vẻ bối rối!  

Tần Minh Nguyệt nhanh chóng đặt áo bên cạnh đống lửa.  

Sau đó cầm xiên nấm lên ăn.  

Khóe miệng vẫn luôn nở nụ cười.  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở hổn hển, hỏi: “Cô... làm gì vậy?”  

Tần Minh Nguyệt nói một cách tự nhiên: “Sao thế? Anh thấy rồi hả?”  

Trương Minh Vũ vội vàng nói: “Không, thấy cái gì đâu?”  

Nhưng trong đầu lại hiện lên những hình ảnh vừa nhìn thấy lúc nãy!  

Tần Minh Nguyệt mỉm cười nói: “Nếu như vậy thì làm sao anh biết được?”  

Trương Minh Vũ vội vàng nói: “Tôi... nghe tiếng, cô... đang làm gì vậy?  

Tần Minh Nguyệt chậm rãi nói: “Không có gì, quần áo tôi bị ướt nên tôi hong khô chúng thôi”.  

Nói xong, cô ta cầm xiên nấm lên ăn tiếp.  

Khóe miệng của Trương Minh Vũ co giật dữ dội.  

Cô không coi tôi là người ngoài hả?  

Nhưng không lâu sau đó, trong lòng của Trương Minh Vũ đã hiểu ra.  

Chắc chắn là đang có âm mưu!  

Trương Minh Vũ nhanh chóng quay người đi, chìa tấm lưng ra cho Tần Minh Nguyệt.  

Đôi mắt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt hiện lên vẻ ngạc nhiên.  

Thật sự không muốn nhìn hả?  

Tần Minh Nguyệt không để ý tới nữa, bắt đầu im lặng ngồi ăn.  

Trương Minh Vũ cảm thấy hơi khó xử.  

Rốt cuộc người phụ nữ này đang muốn làm cái gì vậy chứ? Có mục đích gì?  

Trong đầu của Trương Minh Vũ đầy nghi ngờ!  

Cuối cùng Trương Minh Vũ cũng không nói thêm gì nữa.  

Thật sự vô cùng khó chịu!  

Tần Minh Nguyệt đã ăn xong rồi.  

Trương Minh Vũ cũng ăn gần hết, nhưng quan trọng nhất là anh không còn tâm trạng để ăn nữa!  

Trong đầu cứ hiện lên mấy hình ảnh vừa nãy!  

Thật khó chịu!  

Tần Minh Nguyệt thấy vậy thì mỉm cười.  

Không quan tâm nữa.  

Thời gian chậm rãi trôi qua.  

Không lâu sau, quần áo đã khô hơn rồi...  

Trương Minh Vũ từ tốn nói: “À... Không phải đã tới lúc chúng ta nên đi tiếp rồi sao?”  

Tới tận lúc này anh cũng chưa quay đầu nhìn lại.  

Dù sao...  

Cũng không dám nhìn!  

Tần Minh Nguyệt nhẹ giọng nói: “Được thôi”.  

Nói xong cô ta cầm quần áo lên.  

Từ từ mặc vào.  

Phù!  

Thấy vậy, Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.  

Nhưng trong lòng vẫn còn cảm thấy khó chịu.  

Tần Minh Nguyệt đứng dậy.  

Trương Minh Vũ nhìn thử một chút, sau khi đã chắc chắn rằng Tần Minh Nguyệt đã mặc xong quần áo thì mới thở phào nhẹ nhõm.  

Tốt rồi... 
 
Chương 2206


Chẳng mấy chốc Tần Minh Nguyệt đã bước ra khỏi hốc cây.  

Trương Minh Vũ vội vàng nhìn xung quanh, lặng lẽ quan sát.  

Xung quanh không có bất kỳ một tiếng động nào.  

Trong đôi mắt của Trương Minh Vũ bỗng chốc hiện lên sự bất lực.  

Rốt cuộc là có người đuổi theo không vậy?  

Tần Minh Nguyệt chậm rãi nói: “Đừng nhìn nữa, bọn chúng đuổi tới rồi”.  

Hả?  

Câu nói này vừa được thốt ra, ngay lập tức khiến cho Trương Minh Vũ ngơ ngác.  

Cái gì cơ?  

Tần Minh Nguyệt cũng không quan tâm lắm.  

Cô ta đi về phía trước.  

Đôi mắt thoáng hiện lên một tia sáng.  

Tên Trương Minh Vũ này...  

Thú vị.  

Tần Minh Nguyệt phớt lờ đi rồi tiếp tục lặng lẽ đi về phía trước.  

Nhưng trong đầu lại nhanh chóng suy nghĩ.  

Tôi không tin!  

Đàn ông mà...  

Khóe miệng của Tần Minh Nguyệt lại nở một nụ cười!  

Trương Minh Vũ bĩu môi, im lặng đi sau lưng Tần Minh Nguyệt.  

Hai người im lặng đi về phía trước.  

Trước mặt vẫn là khu rừng đó, không có gì thay đổi cả.  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở dài.  

Khi nào mới có thể ra ngoài đây? Nếu không thể ra ngoài nữa... Thì thật sự không thể nào chịu nổi được!  

Nhưng Trương Minh Vũ cũng không còn cách nào khác.  

Loạt soạt!  

Đột nhiên, âm thanh quen thuộc đó lại vang lên!  

Cơ thể của Trương Minh Vũ căng cứng!  

Chưa kịp nghĩ gì thì đã thấy Tần Minh Nguyệt rút dao găm ra lao về phía âm thanh phát ra.  

Nhanh vậy ư?  

Trong mắt của Trương Minh Vũ hiện lên vẻ ngạc nhiên.  

Sau đó nhìn lại...  

Khoảnh khắc Tần Minh Nguyệt vụt qua, bên trong bụi cỏ bắt đầu lay động kịch liệt.  

Giống như có một thứ gì đó đang nhanh chóng chạy trốn!  

Tốc độ cực kỳ nhanh!  

Ực!  

Trương Minh Vũ nhìn thấy thế thì chật vật nuốt nước bọt, tỏ vẻ khó tin.  

Tốc độ này... Con người không thể nào làm được!   

Chẳng lẽ... là thú dữ thật sao?  

Lẽ nào...  

Trương Minh Vũ hoảng sợ.  

Nhưng Tần Minh Nguyệt lại không hề do dự, vội vàng tiếp cận chỗ đó!  

Trương Minh Vũ cau mày, cảm giác lo lắng không ngừng dâng lên ở trong lòng.  

Sau khi suy nghĩ một lúc, Trương Minh Vũ không còn cách nào khác ngoài việc chạy đuổi theo.  

Tốc độ của Trương Minh Vũ cực kỳ nhanh!  

Nhưng cũng không thể đuổi kịp thứ đó!  

Bụi cỏ đang lung lay dần dần khuất xa khỏi tầm mắt.  

Trương Minh Vũ cau mày, tỏ vẻ nghiêm túc.  

Đó rõ ràng là thú dữ!  

Chẳng lẽ... 
 
Chương 2207


Rốt cuộc nó là loài gì vậy? Tại sao nó lại bỏ chạy khi nhìn thấy Tần Minh Nguyệt?  

Thú dữ nhỏ yếu sao?  

Nghĩ vậy, cảm giác lo lắng ở trong lòng của Trương Minh Vũ dần giảm bớt.  

Tần Minh Nguyệt tỏ vẻ thất vọng quay lại.  

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: “Cô có thấy rõ nó là loài thú dữ gì không?”  

Tần Minh Nguyệt nhíu mày.  

Một lúc sau mới từ từ nói: “Không”.  

Trương Minh Vũ nghe thấy thế thì khóe mắt hiện lên sự thất vọng.  

Nhưng....  

Bây giờ cô ta cũng không biết nên làm gì.  

Tần Minh Nguyệt từ tốn nói: “Yên tâm đi, đừng lo vấn đề thú dữ, chúng ta rời khỏi chỗ này trước đã”.  

Nói rồi cô lại đi về phía trước.  

Trương Minh Vũ nhìn một vòng xung quanh, sau khi xác định không có gì bất thường mới lặng lẽ đi theo bước chân của Tần Minh Nguyệt.  

Hai người tiếp tục đi về phía trước.  

Mưa đã tạnh.  

Nhưng bầu trời vẫn còn âm u.  

Không khí ẩm thấp, những giọt nước mưa đọng lại trên cây thi nhau rơi xuống.  

Trương Minh Vũ chậm rãi nói: “Hôm nay chúng ta có thể ra ngoài được không?”  

Dù sao cũng không có việc gì để làm nên tán gẫu một chút...  

Tần Minh Nguyệt nhẹ nhàng nói: “Lát nữa mới biết được”.  

Hừ...  

Trương Minh Vũ trợn mắt.  

Nói như không nói vậy.  

Hai người nhanh chóng đi về phía trước, không lâu sau đã đi được ba cây số.  

Trương Minh Vũ ngạc ngạc nhiên nhận ra khe rãnh đang hẹp dần.  

Đây là...  

Trương Minh Vũ hí hửng nói: “Chúng ta sắp đi tới điểm cuối của khe rãnh rồi hả?”  

Tần Minh Nguyệt nhẹ giọng nói: “Có lẽ vậy”.  

Sau khi nói xong, đôi mắt xinh đẹp của cô ta lại hiện lên sự phức tạp.   

Không biết tại sao trong lòng lại có cảm giác không nỡ.  

Không nỡ gì?  

Tần Minh Nguyệt suy nghĩ một lúc nhưng không thể đưa ra câu trả lời.  

Trương Minh Vũ không nhận ra.  

Chỉ cảm thấy phấn khích ở trong lòng!  

Tiếp tục bước về phía trước.  

“Á!”  

Đột nhiên một tiếng hét yếu ớt vang lên từ sau lưng!  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày, ngay lập tức nhìn về hướng âm thanh phát ra.  

Không thấy gì hết.  

Cho dù âm thanh rất nhỏ nhưng chắc chắn là không hề xa họ.  

Đuổi kịp rồi hả?  

Trương Minh Vũ nhíu mày, trong mắt hiện lên sự lo lắng.  

Tần Minh Nguyệt cũng nghiêm túc nhìn chằm chằm.  

“A!”  

Tiếng kêu gào thảm thiết lại vang lên.  

Hả?  

Đôi mắt của Trương Minh Vũ hiện lên vẻ nghi ngờ.  

Bên kia... đang đánh nhau sao?  

Viện bình tới rồi à?

Nhưng... 
 
Chương 2208


Trương Minh Vũ suy nghĩ mãi cũng hoàn toàn không nghĩ ra là quân viện binh nào.  

Dù sao ở trong này cũng không thể liên lạc với người khác được!  

Tần Minh Nguyệt chậm rãi nói: “Chắc bên kia đang gặp rắc rối, chúng ta đi nhanh thôi”.  

Trương Minh Vũ im lặng gật đầu.  

Dù sao nếu bây giờ họ đánh nhau thì cũng không thể đánh thắng được.  

Rời khỏi chỗ này ngay lập tức mới là lựa chọn đúng đắn nhất!  

Trương Minh Vũ không còn do dự nữa, tiếp tục đi về phía trước.  

Tần Minh Nguyệt cảnh giác nhìn xung quanh, không biết là đang đề phòng cái gì.  

Đôi mắt xinh đẹp không không ngừng đảo tròn!   

“Á!”  

Đột nhiên Tần Minh Nguyệt hét lên!  

Gì vậy?  

Trương Minh Vũ cảm thấy căng thẳng!  

Nhìn kỹ lại mới thấy Tần Minh Nguyệt bị trượt chân, cả người mềm nhũn ngã xuống đất...  

Ơ...  

Trương Minh Vũ trợn mắt tức giận.  

Làm tôi sợ muốn chết.  

Hai tay của Tần Minh Nguyệt ôm chặt chân phải, khuôn mặt lộ ra vẻ đau đớn.  

Trương Minh Vũ bước lên hai bước hỏi: “Cô không sao chứ?”  

Tần Minh Nguyệt trợn mắt, hung dữ nói: “Anh nói xem, nếu không có gì thì tôi sẽ hét lên hay sao...”  

Ờ...  

Khóe miệng của Trương Minh Vũ co giật dữ dội.  

Cái câu nói này...  

Thật lâu sau Trương Minh Vũ mới hỏi: “Vậy... Cô thế nào rồi? Vẫn có thể đi tiếp được chứ?”  

Tần Minh Nguyệt thử nhúc nhích.  

Một lúc sau mới lắc đầu nói: “Không được rồi, bây giờ chân của tôi hoàn toàn không thể dùng sức được”.   

Hả?  

Ánh mắt của Trương Minh Vũ hiện rõ sự nghi ngờ.  

Thật lâu sau mới hỏi tiếp: “Vậy... Chúng ta phải làm gì bây giờ?”  

Tần Minh Nguyệt khẽ nhíu mày, nói: “Bây giờ bọn chúng không còn xa nữa, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây”.   

Cô như thế này... thì rời khỏi chỗ này thế nào đây?  

Trương Minh Vũ ngập ngừng hỏi: “Thế... Tôi cõng cô nhé?”  

Nghe thấy vậy, đôi mắt của Tần Minh Nguyệt chợt lóe sáng!  

Nhưng vẻ mặt vẫn hiện lên sự cảnh giác, hỏi: “Anh muốn lợi dụng tôi sao?”  

Phụt!  

Nghe vậy, Trương Minh Vũ suýt hộc máu!  

Nói năng kiểu gì vậy...  

Trương Minh Vũ bất lực nói: “Chị à, tôi cõng chị ở trên lưng thì được lợi gì hả?”  

Khuôn mặt của Tần Minh Nguyệt vẫn đầy cảnh giác!  

Trương Minh Vũ bất lực xua tay nói: “Được rồi, cô tự ngồi đó nghỉ ngơi đi, tôi không cõng cô nữa”.  

Nói rồi anh hung hăng trừng mắt.  

Cô gái này...  

Tâm lý có vấn đề!  

Thậm chí bây giờ Trương Minh Vũ đã bắt đầu tự hỏi xem xem có phải trước kia Tần Minh Nguyệt đã bị một thằng tồi nào đấy làm tổn thương hay không...  

Nhưng... chuyện này là không thể... 
 
Chương 2209


Trương Minh Vũ âm thầm nguyền rủa.  

Đột nhiên giọng nói đầy cảnh giác của Tần Minh Nguyệt vang lên: “Được thôi, vậy... anh không được lợi dụng tôi”.  

Trương Minh Vũ hậm hực trợn mắt: “Quên đi, tôi không cõng nữa đâu, tự ngồi ở đó mà nghỉ ngơi đi”.  

Nói rồi, anh quay mặt dời tầm mắt đi chỗ khác.  

Cái gì vậy chứ...  

Tần Minh Nguyệt khẽ cau mày, tức giận nói: “Ôi trời, lúc nào rồi mà anh còn nhỏ nhen gắt gỏng như vậy hả? Lát nữa chúng mà đuổi kịp chúng ta là tiêu luôn đó”.  

Hừ...  

Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu.  

Nổi giận rồi!  

Tôi mà nhỏ nhen gắt gỏng hả?  

Rõ ràng tôi chỉ muốn cõng cô thôi vậy mà cô không chịu!  

Nhưng...  

Cuối cùng Trương Minh Vũ cũng chỉ tức giận nói: “Được được được, tôi cũng không muốn so đo với cô”.  

Dứt lời, anh đi lại chỗ của Tần Minh Nguyệt.  

Ngồi xổm xuống quay lưng về phía của Tần Minh Nguyệt.  

Thấy vậy, khóe miệng của Tần Minh Nguyệt nở ra một nụ cười đầy đắc ý!  

Nhưng lại nhanh chóng kiềm chế lại.  

Tần Minh Nguyệt di chuyển cơ thể đầy khó khăn, sau đó bám lên lưng của Trương Minh Vũ.  

Cơ thể của Trương Minh Vũ ngay lập tức căng cứng!  

Tới bây giờ Trương Minh Vũ mới hiểu ra...  

Hóa ra...  

Cõng người khác trên lưng cũng có thể lợi dụng được!  

Sau lưng... thật sự rất mềm!  

Ực!  

Trương Minh Vũ chật vật nuốt nước bọt.  

Tần Minh Nguyệt nghi ngờ hỏi: “Anh đang làm gì vậy? Đi thôi”.  

À...  

Trương Minh Vũ sực tỉnh, nhanh chóng đỡ nhẹ đùi của Tần Minh Nguyệt bằng cả hai tay của mình.  

“Anh làm cái gì vậy!”  

Giọng nói không hài lòng của Tần Minh Nguyệt vang lên!  

Trương Minh Vũ hoảng sợ, nghi ngờ hỏi: “Sao hả?”  

Tần Minh Nguyệt nhíu mày, khẽ nói: “Anh đang sờ vào chỗ nào vậy hả?”  

A?  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Cảm nhận cẩn thận rồi mới hiểu ra...  

Ánh mắt của Trương Minh Vũ hiện lên sự bất lực: “Chị ơi, nếu không như vậy thì làm sao tôi có thể cõng chị được đây?”  

Cõng người khác mà không cần dùng hai tay nâng sao?  

Tần Minh Nguyệt cười bí ẩn, vẫn bất mãn nói: “Được thôi, nếu vậy thì anh giữ cái tay mình kỹ một chút, nếu không thì...”  

“Hừ”.  

Dứt lời, cả cơ thể của cô ta từ từ đè lên lưng của Trương Minh Vũ.  

Đè xuống hoàn toàn!  

Cơ thể của Trương Minh Vũ run rẩy!  

Cảm giác ở sau lưng... càng rõ hơn!  

Không được nghĩ... không được nghĩ...  

Trương Minh Vũ âm thầm tự an ủi bản thân.  

Anh nhanh chóng đi về phía trước, cẩn thận quan sát đường đi.  

Tần Minh Nguyệt nằm thoải mái trên lưng của Trương Minh Vũ, nở một nụ cười tự mãn. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom