Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 2170


Khoảnh khắc tiếp theo, một tiếng nổ đột ngột vang lên!  

Ngọn lửa bốc cháy!  

Cơ thể Trương Minh Vũ căng thẳng!  

Ngay sau đó, từ sau lưng có một luồng hơi nóng thổi tới!  

Ngã nhào về phía trước!  

Tần Minh Nguyệt cũng làm động tác giống hệt!  

Những người trong tổ 11 nhanh chóng lùi lại, nhưng tất cả bọn họ đều nhìn chằm chằm vào chỗ của Trương Minh Vũ.  

Ầm ầm bùm!  

Chẳng mấy chốc, ngọn lửa bốc lên cao vút!  

Trương Minh Vũ cố gắng chịu đau hét lên: “Đi mau!”  

Nếu không đi thì sẽ không còn cơ hội nào nữa!  

Tần Minh Nguyệt đứng dậy một cách khó khăn.   

Ngay sau đó, cả hai cùng dìu nhau lao thẳng vào rừng.  

Nhanh chóng rời khỏi đó!  

Trương Minh Vũ quay đầu nhìn lại...   

Sau đó anh mới nhận ra rằng chỗ xảy ra vụ nổ vừa rồi thực sự là chiếc ô tô đó!  

Đôi mắt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt tràn đầy sợ hãi.  

Chỉ một chút nữa thôi!  

Tần Minh Nguyệt nhìn Trương Minh Vũ bằng ánh mắt đầy phức tạp.  

Nhưng giờ phút này cũng không nghĩ nhiều!  

Trương Minh Vũ nghiêm túc nói: “Rời khỏi chỗ này trước rồi nói!”  

Tần Minh Nguyệt gật đầu lia lịa!  

Chẳng mấy chốc, hai người họ đã lao thẳng vào rừng!  

Nếu bây giờ chạy dọc theo con đường này thì chắc chắn sẽ chết.  

Tần Minh Nguyệt theo sát sau lưng.  

Trương Minh Vũ nhìn lại một lần nữa, mới phát hiện tám người đàn ông vạm vỡ đó đã đuổi kịp!  

Chết tiệt!  

Trương Minh Vũ chửi rủa.  

Nhưng lúc này cũng không còn cách nào khác!  

Đột nhiên, giọng nói đầy kinh ngạc của Tần Minh Nguyệt vang lên: “Còn có người khác nữa sao?”  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Ngẩng đầu nhìn lại.  

Bây giờ mới nhận ra chỗ chiếc xe lại xuất hiện một đám người nữa!  

Khoảng chừng... mười người!  

Đây là...  

Trương Minh Vũ cau mày, trong lòng tràn ngập cảm giác nghiêm trọng.  

Hóa ra bọn họ đã mai phục từ lâu!  

May thay...  

Bây giờ Trương Minh Vũ cũng đã hiểu tại sao Long Tam không để anh đánh nhau!  

Nhiều người như vậy...  

Trương Minh Vũ cắn chặt răng nói: “Đi nhanh đi, đừng quan tâm tới bất cứ thứ gì!”  

Các chiến sĩ đều đã hi sinh!  

Long Tam và Long Thất cũng không biết đang ở chỗ nào.  

Bảo toàn tính mạng mới là thứ quan trọng nhất!  

Tần Minh Nguyệt nặng nề gật đầu!  

Ngay sau đó, cả hai cùng nhau lao vào rừng.  

Khu rừng này rất lớn.  

Trương Minh Vũ liếc nhìn xung quanh, ngoại trừ ba hướng khác ở phía sau, anh hoàn toàn không nhìn thấy bìa rừng!
 
Chương 2171


Thời gian chậm rãi trôi qua.  

Trương Minh Vũ không biết mình đã đi được bao xa.  

Quay đầu nhìn lại.  

Không còn nhìn thấy con đường chính ở sau lưng nữa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy lờ mờ một vài bóng người lướt qua!  

Rõ ràng là chúng vẫn đang đuổi theo!  

Phù!  

Trương Minh Vũ khó khăn thở hổn hển, thể lực sắp không thể theo kịp nữa.  

Nhưng nhìn lại...  

Tần Minh Nguyệt không hề cảm thấy mệt mỏi, tốc độ vẫn rất nhanh!  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật dữ dội.  

Người này... rốt cuộc có còn là con người hay không?  

Trương Minh Vũ chỉ có thể lắc đầu bất lực.  

Hai người tiếp tục tiến về phía trước!  

Không mất quá nhiều thời gian để cả hai đi đến chân núi.  

Ngọn núi rất lớn.  

Trương Minh Vũ do dự một chút rồi nghiêm túc nói: “Chúng ta lên núi trước đi!”  

Trên núi có một con dốc.  

Bằng cách này, việc che giấu cơ thể của mình sẽ dễ dàng hơn.  

Tần Minh Nguyệt nặng nề gật đầu.  

Ngay sau đó, cả hai lao lên đỉnh núi.  

Quay đầu nhìn lại...  

Trương Minh Vũ nhận ra đám người đó cũng đã đuổi theo tới chân núi!  

Điều duy nhất có thể vui mừng đó tốc độ của họ cũng từ từ chậm lại.  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.  

Dù sao cũng là leo lên núi, tốc độ vẫn sẽ bị ảnh hưởng.  

Không lâu sau, Trương Minh Vũ chạy không nổi nữa.  

Nhưng Tần Minh Nguyệt vẫn bước đi như bay...  

Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên một tia bất lực, hỏi: “Cô không mệt hả?”  

Tần Minh Nguyệt do dự một chút, sau đó nói: “Sao lại không mệt, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể cố gắng chịu đựng thôi”.  

Chuyện này...  

Trong mắt của Trương Minh Vũ tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.  

Chuyện này cũng có thể cố gắng chịu đựng sao?  

Trương Minh Vũ nhìn lại, nghiêm túc nói: “Mau lên, họ sắp đuổi kịp rồi”.   

Nhanh vậy sao?  

Trương Minh Vũ cau mày!  

Cuối cùng, anh chỉ có thể bước từng bước về phía đỉnh núi!  

Đột nhiên, cánh tay anh mềm nhũn.  

Hả?  

Trương Minh Vũ giật mình.  

Nhìn kỹ mới thấy đó là Tần Minh Nguyệt đang nắm lấy cánh tay của anh, muốn cho anh một chút sức lực.  

Trương Minh Vũ cười toe toét.  

Xem như cô vẫn còn một chút lương tâm!  

Nhờ có Tần Minh Nguyệt kéo mà đôi chân cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.  

Trương Minh Vũ đã dùng hết sức lực của mình.  

Nhanh chóng lao tới!  

Đồng thời cẩn thận quan sát xung quanh.  

Nhưng sau khi tìm kiếm một lúc lâu, vẫn không có chỗ để trốn.  

Bọn chúng vẫn không ngừng đuổi theo!  

Không thể trốn được!
 
Chương 2172


Trương Minh Vũ cau mày, trong lòng hơi lo lắng.  

Nếu cứ tiếp tục..  

Sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt!  

Tần Minh Nguyệt nghiêm túc nói: “Chúng ta phải tìm cách tránh khỏi tầm mắt của chúng!”  

Trương Minh Vũ hậm hực trợn mắt.  

Tôi cũng nghĩ như vậy.  

Nhưng... làm thế nào để tránh đây?  

Đột nhiên, Tần Minh Nguyệt di chuyển tay, nắm lấy tay của Trương Minh Vũ!  

Hả?  

Cơ thể của Trương Minh Vũ ngừng lại một chút!  

Cô ta muốn làm gì vậy?

Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ, trên tay đã truyền đến một lực.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Nhìn kĩ lại thì...  

Lúc này anh mới nhận ra Tần Minh Nguyệt đã thay đổi phương hướng...  

Đây là?  

Trương Minh Vũ ngẩn người.  

Vốn định đi lên núi, Tần Minh Nguyệt lại đổi hướng vọt về phía bên phải.  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên tia nghi ngờ.  

Nếu như vậy thì...  

Không phải sẽ càng khó che giấu dấu vết hơn sao?  

Sau đó, âm thanh Tần Minh Nguyệt lạnh lùng vang lên: "Bên kia có một cái rãnh, đi qua đó xem có cơ hội hay không?"  

Rãnh?  

Ánh mắt Trương Minh Vũ lộ ra vẻ mờ mịt.  

Đảo mắt nhìn xung quanh...  

Anh phát hiện ra thực sự có một cái rãnh dễ thấy ở đằng xa.  

Hơn nữa còn rất xa.  

Trương Minh Vũ dọc theo khe rãnh chậm rãi di chuyển lên trên, lúc này mới phát hiện đầu nguồn của rãnh là hướng mà Tần Minh Nguyệt đã chỉ.  

Khả năng quan sát không tồi.  

Trương Minh Vũ nhoẻn miệng cười.  

Xoay người nhìn lại, tám người đàn ông cao lớn vẫn đang cấp tốc đuổi theo phía sau.  

Hình như tốc độ của bọn chúng cũng bị hạn chế.  

Bỗng nhiên, lực trong tay tăng lên một chút.  

Trương Minh Vũ mở to mắt nhìn, vô cùng ngạc nhiên.  

Tần Minh Nguyệt vẫn còn sức sao?  

Anh thậm chí còn không thể chạy nổi nữa...  

Tám người đàn ông vạm vỡ kia cũng đã cạn kiệt sức lực, ảnh hưởng đến tốc độ.  

Chỉ có Tần Minh Nguyệt đi như bay...  

Đúng là không phải người.  

Trương Minh Vũ lắc đầu khó hiểu.  

Hai người vội vàng bước lên phía trước.  

Rừng cây ở đây cũng bắt đầu rậm rạp hơn, Trương Minh Vũ không còn phân biệt được các loại cây.  

Tóm lại...  

Anh có cảm cảm giác đây là rừng mưa nhiệt đới.  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở hổn hển đầy gian nan.  

Đẩy nhanh tốc độ tiến lên, nhưng sức lực của anh đã giảm xuống không thể kiểm soát.  

Không chạy nổi nữa.
 
Chương 2173


Đôi mày thanh tú của Tần Minh Nguyệt nhíu lại, nói: "Kiên trì thêm chút nữa, chúng ta sắp đến rồi”.  

Trương Minh Vũ mệt mỏi gật đầu.  

Bây giờ không còn cách nào khác ngoài cách này.  

Muốn đánh thì chắc chắn đánh không lại.  

Huống chi, bây giờ bọn họ không biết phía sau có bao nhiêu người.  

Long Tam đâu?  

Trương Minh Vũ cau mày, trong mắt lại hiện lên sự lo lắng.  

Nếu không có chuyện gì xảy ra, Long Tam và Long Thất chắc chắn đã tới cứu người.  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ lẳng lặng thở dài.  

Bây giờ chỉ có thể dựa vào bản thân anh.  

Sau một hồi bước nhanh về phía trước, cuối cùng cả hai đã đến vị trí của khe rãnh.  

Trương Minh Vũ liếc nhìn, vô cùng ngạc nhiên.  

Mặc dù cái rãnh này khá dễ thấy, nhưng vô cùng sâu.  

Hơn nữa, hai bờ cách nhau ít nhất bảy, tám mét.  

Cẩn thận nhìn quanh.  

Có vẻ là khe rãnh từ trên đỉnh núi chảy xuống, vừa lớn vừa sâu.  

Tần Minh Nguyệt khẽ nhíu mày, nói: "Chúng ta xuống trước đã”.  

Trương Minh Vũ gật đầu đồng ý.  

Tần Minh Nguyệt nhanh chóng tìm được vị trí có độ dốc tương đối thoải.  

Đôi chân dài của cô ta nhanh chóng hoạt động.  

Trương Minh Vũ quay đầu nhìn lại, anh hết sức ngạc nhiên khi phát hiện tám tên cao lớn kia còn chưa xuất hiện.  

Tốt quá rồi!  

Trương Minh Vũ không hề do dự, vội vàng cất bước vọt đến rìa khe rãnh.  

Mau chạy thôi.  

Khe rãnh rất sâu, độ cao ước chừng tầm mười mét, hơn nữa chỗ nào cũng rất dốc.  

Không có cách nào để đi.  

Chẳng mấy chốc, Tần Minh Nguyệt đã xuống đến đáy khe.  

Trương Minh Vũ im lặng đi theo.  

Dưới khe rãnh mọc nhiều cây to và cỏ dại rậm rạp.  

Ở giữa là một con sông nhỏ.  

Trương Minh Vũ ngẩng đầu nhìn nhưng tầm mắt đã bị cây cối che khuất.  

Không thấy được ai cả.  

Tần Minh Nguyệt quét mắt nhìn xung quanh, nói: "Đi theo tôi”.  

Nói xong, cô ta lần nữa bắt lấy cánh tay Trương Minh Vũ, chạy về phía đỉnh núi.  

Trương Minh Vũ theo sát.  

Quay người nhìn lại, đám cỏ dại sau khi bị họ giẫm lên không có bất kỳ biến dạng gì.  

Cũng may…  

Chẳng mấy chốc, cả hai đã đi một quãng đường vài trăm mét.  

Cỏ dại ngày càng cao hơn.  

Bây giờ, ứng chừng cỏ dại đã cao quá đầu gối.  

Cây cối xung quanh cao chót vót, che khuất hoàn toàn tầm nhìn.  

Phù!  

Tần Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm nói: "Trước mắt, chúng ta nghỉ ngơi một chút”.  

Trương Minh Vũ gật đầu thật mạnh.  

Bây giờ, bắp đùi không còn chịu sự khống chế của anh nữa rồi.  

Lập tức ngã người xuống bên cạnh khe rãnh.  

Gian nan thở dốc.  

Tần Minh Nguyệt im lặng ngồi bên cạnh anh, đôi mắt đẹp tràn đầy lo lắng.  

Căng tai lắng nghe...
 
Chương 2174


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Xung quanh không có động tĩnh nào.  

Vẫn may...  

Trương Minh Vũ ngạc nhiên nhìn Tần Minh Nguyệt.  

Bây giờ… cô ta vẫn khỏe mạnh không mệt?  

Đúng là quái vật?  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ chỉ có thể bất lực lắc đầu.  

Sau đó, Tần Minh Nguyệt lấy di động ra.  

Gọi điện thoại.  

Nhưng đợi một lúc lâu, điện thoại hoàn toàn không có bất kỳ phản hồi nào.  

Không có tín hiệu?  

Tần Minh Nguyệt cau mày.  

Mắt Trương Minh Vũ lập tức mở to.  

Một lúc sau, Tần Minh Nguyệt nhỏ giọng nói: "Không được, chúng ta phải nghĩ cách nhanh chóng rời khỏi nơi này”.  

"Nếu trời tối sẽ rất nguy hiểm”.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ run rẩy dữ dội.  

Nói vậy không phải là vô nghĩa sao...  

Thật lâu sau, Trương Minh Vũ chậm rãi nói: "Bây giờ chúng ta đi hướng nào?"  

Tần Minh Nguyệt cau mày, nói: "Bây giờ đi bộ xuống có thể rời núi, nhưng không an toàn”.  

"Đi lên trên thì an toàn, nhưng... chúng ta không biết liệu bên trên có đường ra hay không”.  

Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu.  

Đúng vậy.  

Cả hai chìm vào im lặng.  

Do dự không biết nên thế nào.  

Đột nhiên, một giọng nói nhỏ vang lên: "Nhất định bọn chúng đã đi đến khe rãnh, mau tìm cho tôi”.  

"Cử bốn người xuống đi”.  

"Hai người đi bên trên tìm, hai người xuống phía dưới”.  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Trong đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt lộ ra sự lo lắng.  

Cuối cùng vẫn tìm tới rồi...  

Lúc sau, Tần Minh Nguyệt chậm rãi nói: "Bốn người, chúng ta có thể đánh thắng không?"  

Trương Minh Vũ nhăn mày.  

Hồi lâu sau, anh mới nhỏ giọng nói: "Bọn chúng biết bốn người đánh không lại chúng ta, nhưng vẫn tới”.  

"Hơn nữa...”  

"Bây giờ không có tin tức gì về Long Tam và Long Thất. Tôi nghĩ bọn chúng không chỉ có bấy nhiêu người đó đâu”.  

"Tốt hơn là... đừng đánh”.  

Kế hoạch của Âu Dương Triết không thể đơn giản như vậy.  

Hắn tự tin vào bản thân chắc chắn thành công.  

Trong đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt lộ ra vẻ đăm chiêu.  

Thật lâu sau, cô ta mới gật đầu.  

Trương Minh Vũ yên lặng thở dài một hơi, trong lòng cảm thấy ngột ngạt.  

Bị đuổi chạy vào rừng...  

Suy nghĩ một lát, Trương Minh Vũ chậm rãi nói: "Chúng ta đi thôi, có lẽ bọn chúng sắp tới rồi”.  

Tần Minh Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu.  

Hai người lập tức đứng lên, tiếp tục đi về hướng đỉnh núi.  

Khe rãnh càng rộng và sâu hơn.  

Hai người đi giữa đám cỏ dại, hết sức thận trọng, dù gì bọn họ cũng không thấy trên mặt đất có gì.  

Cỏ dại ở đây cao đến thắt lưng.  

Lỡ trong đám cỏ này có loài rắn độc nào đó...  

Trương Minh Vũ rùng mình.  

Sợ quá!  

Gương mặt Tần Minh Nguyệt nghiêm túc, yên lặng đi về phía trước, không hề lo lắng.  

Chẳng mấy chốc, cả hai đã đi thêm được vài trăm mét.  

Tuy là trên núi nhưng khe rãnh ở đây bằng phẳng không dốc.  

Điều đó cho thấy rãnh càng lúc càng sâu hơn.  

Trương Minh Vũ quét mắt nhìn quanh một vòng.  

Lúc này anh mới phát hiện các bức tường xung quanh của rãnh là thẳng đứng.  

Cực kỳ cao.  

Ở chỗ này, không còn khả năng leo lên nữa.  

Trương Minh Vũ nhăn mày, trong lòng hiện lên tia lo lắng.  
[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 2175


Lâu sau, Trương Minh Vũ chậm rãi nói: "Cứ đi tiếp xem sao, bây giờ cũng không xác định được”.  

Anh không nhìn thấy điểm kết thúc của khe rãnh này.  

Trong đôi mắt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt tràn đầy bất lực.  

Bị ép đến không biết làm sao.  

Hai người tiếp tục đi về phía trước.  

Trương Minh Vũ quay đầu nhìn thoáng qua, vẫn không thấy bóng dáng của mấy người kia.  

Tầm nhìn vẫn bị hạn chế.  

Chậm rãi tiến lên.  

Trong chớp mắt, hai người đã đi được một kilomet.  

Rất nhanh đã lên đến đỉnh núi.  

Nhưng cả hai vẫn không nhìn thấy điểm cuối của khe rãnh.  

Rừng cây chỗ này trở nên rậm rạp hơn làm tầm nhìn bị hạn chế.  

Không biết có phải do mấy cây lớn hay không, mà cỏ dại không cao lắm, chỉ đến đầu gối.  

Trương Minh Vũ đi bộ đến mỏi nhừ.  

Xoay người nhìn lại, phía sau vẫn không có tiếng động gì.  

Mẹ nó...  

Cuối cùng có đuổi theo hay không đây?  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, trong lòng tràn đầy tức giận.  

Mẹ kiếp... nghẹt thở quá.  

Ngẩng đầu nhìn lại…  

Đã đến giữa trưa, nhưng... bọn họ không hề nhìn thấy điểm dừng của khe rãnh.  

Tần Minh Nguyệt nhẹ nhàng thở dài, nói: "Chúng ta đi tiếp thôi, xem phía trước có đường đi lên không?"  

Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu.  

Sau đó, hai người đứng dậy tiếp tục đi về phía trước.  

Bên này...  

Không khác gì rừng cây nhiệt đới ban đầu.  

Xào xạc!  

Bỗng nhiên, từ đằng xa truyền đến tiếng động.  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Đôi mắt đẹp Tần Minh Nguyệt dần trở nên lạnh lẽo.  

Quan sát kỹ lại...  

Vừa lúc nhìn thấy ngọn cỏ bên kia khẽ đung đưa.  

Nhưng chẳng mấy chốc... không còn động tĩnh gì.  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Tần Minh Nguyệt chậm rãi nói: "Hình như không phải người”.  

Không phải người?  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên tia kinh ngạc.  

Vậy...  

Là thú hoang?  

Tần Minh Nguyệt nghiêm túc nói: "Trước mắt chúng ta cứ đi tiếp”.  

Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu.  

Hai người nhanh chóng lên đường.  

Đi thật lâu.  

Có lẽ hai người đã lên đến đỉnh núi, độ lớn của khe rãnh ước chừng tầm hai ba mươi mét.  

Hơn nữa cũng không có đường ra ngoài.  

Đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt ẩn chứa đầy ưu phiền.  

Trương Minh Vũ thả lỏng. 
 
Chương 2176


Không biết tại sao, anh có cảm giác thân thiết không thể giải thích được với cảnh vật xung quanh.  

Dù sao...  

Từ nhỏ đến giờ, anh đều lớn lên ở trong rừng cây.  

Ký ức ùa về trong đầu anh.  

Nếu không nguy hiểm thì dẫn mấy chị đến đây... cũng đáng để hưởng thụ.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ chợt nở nụ cười tươi.  

Anh đã từng tưởng tượng như thế nhiều lần rồi.  

Tần Minh Nguyệt khẽ cau mày, nói: "Anh đang cười à?"  

Trương Minh Vũ bối rối gãi đầu.  

Không thể hiểu nổi.  

Vẻ nghi ngờ xẹt qua trong mắt Tần Minh Nguyệt.  

Tiếp tục đi về phía trước.  

Thời gian chậm rãi trôi đi, chớp mắt đã chập tối.  

Trương Minh Vũ không thể đi nổi nữa.  

Chiều cao của khe rãnh cũng đạt tới bốn mươi mét.  

Rõ ràng không thoát ra được.  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt, nói: "Chúng ta tìm một nơi để nghỉ ngơi chút đi”.  

Tần Minh Nguyệt nhíu mày đẹp.  

Sau khi cân nhắc một lúc, cô ta nói: "Được”.  

Trương Minh Vũ ngồi xuống mép khe rãnh bên cạnh.  

Vừa đói vừa khát.  

Tần Minh Nguyệt nhấc đôi chân dài nhanh chóng phóng lên khe rãnh bên cạnh.  

Cẩn thận quan sát.  

Thật lâu sau, Tần Minh Nguyệt mới thong thả đi xuống.  

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Có động tĩnh gì sao?"  

Tần Minh Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu.  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Vậy mà không có đuổi theo? Chuyện này...  

Bọn chúng đang bò hay gì...  

Mắt Tần Minh Nguyệt chợt lóe sáng, cô ta nói: "Chẳng lẽ bọn chúng vừa đi vừa tìm chúng ta, cho nên mới chậm như vậy”.  

Ừ...  

Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu, nói: "Có thể là vậy”.  

Dù sao, cỏ đằng kia rất cao.  

Nếu nằm trong bụi cỏ thì không dễ bị phát hiện.  

Chúng chắc chắn đang điều tra cẩn thận.  

Nếu vậy... thì bây giờ có lẽ anh đã cách bọn chúng một khoảng khá xa.  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.  

Nằm xuống.  

Mặt trời xuống núi, bên trong khe rãnh càng trở nên âm trầm hơn.  

Ùng ục.  

Đột nhiên, bụng anh sôi lên thành tiếng.  

Lúc này Trương Minh Vũ mới phát hiện mình đã không ăn gì cả ngày.  

Tần Minh Nguyệt cũng rất đói.  

Trương Minh Vũ bất lực nói: "Cô nó xem chúng ta có chết đói ở đây không?"
 
Chương 2177


Tần Minh Nguyệt tức giận trừng mắt, thản nhiên nói: "Có thế nào tôi cũng không chết, cùng lắm là tôi ăn anh thôi”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Ăn tôi?"  

Giờ còn nói được thế này...  

Trên khuôn mặt Tần Minh Nguyệt lập tức xuất hiện biểu cảm kỳ quái.  

Có vẻ...  

Đang nghĩ đến gì đó...  

Trương Minh Vũ sửng sốt, hỏi: "Cô đang nghĩ gì thế?"  

Tần Minh Nguyệt trừng mắt nhìn anh, lẩm bẩm: "Lưu manh”.  

Lưu manh?  

Trương Minh Vũ lập tức mở to hai mắt, hoàn toàn không hiểu vấn đề gì.  

Thật lâu sau, anh mới mở miệng hỏi: "Cô… cô đang nói gì vậy?"  

Tần Minh Nguyệt giật mình.  

Bốn mắt nhìn nhau...  

Suy nghĩ một lát, Tần Minh Nguyệt hỏi: "Anh... không nghĩ nhiều?"  

Nghĩ nhiều?  

Ơ...  

Trương Minh Vũ đột nhiên tỉnh táo lại, khóe miệng giật giật dữ dội.  

Lúc sau, Trương Minh Vũ tức giận nói: "Cô có ổn không, đang suy nghĩ cái gì đó, thật là…"  

Khuôn mặt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt lập tức ửng hồng.  

Vô cùng xấu hổ.  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên tia kinh ngạc, hỏi: "Cô... còn biết đỏ mặt ư?"  

Tần Minh Nguyệt cắn răng.  

Cuối cùng, cô ta hung dữ trừng mắt nhìn Trương Minh Vũ.  

Không cần nhiều lời nữa.  

Trương Minh Vũ ngây người một lúc.  

Thật lâu sau, khóe miệng anh chậm rãi nở nụ cười.  

Thú vị.  

Cô gái này... không quá lạnh lùng.  

Hai người nhanh chóng nằm bên trong bụi cỏ, yên lặng nghỉ ngơi.  

Ăn...  

Ăn?  

Đột nhiên, ánh mắt Trương Minh Vũ sáng rực lên.  

Đây là rừng cây.  

Chắc chắn có đồ ăn.  

Đã lâu không vào rừng, sao có thể quên việc đi săn...  

Nhưng…  

Trong mắt Trương Minh Vũ lại hiện lên vẻ do dự.  

Suy cho cùng...  

Nếu tìm được con thỏ hay thứ gì đó, nhưng... bọn họ cũng không thể đốt lửa lúc này được.  

Cuối cùng Trương Minh Vũ chỉ có thể âm thầm thở dài.  

Trên mặt Tần Minh Nguyệt không có biểu cảm gì.  

Thời gian chậm rãi trôi qua.  

Chẳng mấy chốc, cả hai gần như đã nghỉ ngơi đủ.  

Nhưng... cũng đói không chịu nổi.  

Trương Minh Vũ chậm rãi nói: "Làm sao bây giờ?"  

Tần Minh Nguyệt khẽ lắc đầu.  

Cô ta cũng không biết phải làm sao.
 
Chương 2178


Trương Minh Vũ lấy điện thoại di động ra, không có tín hiệu.  

Đến bây giờ anh mới phát hiện hóa ra không có tín hiệu thật khó chịu...  

Đột nhiên, mắt Trương Minh Vũ sáng lên, hỏi: "Cô nói xem... buổi tối bọn chúng có tiếp tục tìm chúng ta không?"  

Tần Minh Nguyệt nhướng mày.  

Hồi lâu sau, cô ta mới từ tốn nói: "Chắc là không, phòng ngừa chúng ta giấu thứ gì đó vào bụi cỏ, bọn họ không thể phát hiện được”.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ chậm rãi mở nụ cười.  

Không đuổi theo?  

Nếu là anh, anh cũng sẽ không đuổi theo.  

Nói cách khác...  

Tiến thêm chút nữa đi, vậy có thể đốt lửa đúng không?  

Trương Minh Vũ đứng lên, vô cùng phấn khích nói: "Có đồ ăn, đi với tôi”.  

Nói xong, anh lập tức nắm lấy cánh tay Tần Minh Nguyệt.  

Bước nhanh về phía trước.  

Tần Minh Nguyệt khẽ cau mày, đôi mắt đẹp của cô ta chứa đầy sự nghi ngờ.  

Có đồ ăn?  

Chuyện này... nói đùa cái gì vậy...  

Trương Minh Vũ không thèm để ý đến.  

Rừng cây... là sân chơi của anh.

Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ đã đưa Tần Minh Nguyệt ra ngoài khoảng một trăm mét.  

Chỗ này có thể xem là khá an toàn.  

Dù sao những người đuổi theo cũng sẽ mất một lúc để đến được đây.  

Trương Minh Vũ hào hứng xoa tay, cười nói: “Bây giờ chúng ta có thể tìm cái gì đó để ăn rồi!”  

Nói xong, đôi mắt anh từ từ nhìn xung quanh  

Vẻ mặt của Tần Minh Nguyệt đầy ngạc nhiên: “Anh... Sẽ không ăn vỏ cây đấy chứ?”  

Phụt!  

Đột nhiên Trương Minh Vũ có cảm giác sắp hộc máu!  

Vỏ cây...  

Nghĩ cái gì vậy....  

Trương Minh Vũ liếc mắt, nhưng cũng không để ý lắm.  

Ngay sau đó, anh bắt đầu tìm kiếm.  

Nhưng lâu sau đó cũng không tìm thấy chỗ nào có dấu hiệu đặc biệt.  

Lạ thật...  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Lẽ ra chỗ này phải có rất nhiều thỏ rừng hoặc con gì đó tương tự chứ.  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới cất tiếng nói: “Chúng ta tìm kiếm nhanh hơn một chút đi, một lát nữa là trời tối rồi”.   

Nói xong, anh bước về phía trước.  

Tìm hả?  

Đôi mắt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt đầy nghi ngờ.  

Tìm cái gì cơ?  

Sau khi cân nhắc một lúc, cô ta mới bước lên để bắt kịp Trương Minh Vũ.  

Đôi mắt của Trương Minh Vũ vẫn luôn nhìn xung quanh.  

Tuy nhiên cỏ dại trên mặt đất thật sự rất cao, không thể nhìn thấy cái gì cả.  

Phải làm gì bây giờ?  

Trương Minh Vũ cau mày. 
 
Chương 2179


Không có thỏ rừng thì con vật khác cũng được mà!  

Hai người lại đi được vài trăm mét nữa.  

Nhưng Trương Minh Vũ vẫn không tìm được gì cả.  

Tần Minh Nguyệt khẽ cau mày hỏi: “Rốt cuộc anh đang tìm gì vậy?”  

Trương Minh Vũ hơi xấu hổ.  

Cũng may là hồi nãy không nói...  

Trương Minh Vũ cười ha ha nói: “Lát nữa cô sẽ biết thôi”.  

Nói xong, lại tiếp tục đi về phía trước!  

Cỏ dại ở đây thật sự quá cao, vả lại chúng còn vừa thô vừa to.  

Thỏ rừng... Không thích ở những nơi như thế này.  

Không lâu sau, đôi mắt của Trương Minh Vũ đột nhiên sáng lên!  

Bờ sông ở bên kia có một khu rừng thông!  

Cỏ dại rất thấp!  

Trương Minh Vũ cười toe toét, trong mắt hiện lên sự hăng hái.  

Chắc chắn sẽ có!  

Ngay sau đó, Trương Minh Vũ dẫn theo Tần Minh Nguyệt băng sang bên kia bờ.  

Tìm kiếm thật kỹ!  

Mặt đất nơi đây bị phủ bởi lá thông màu vàng, toàn bộ cỏ dại đều nằm ở bên dưới.  

Tần Minh Nguyệt nhăn mày hỏi: “Rốt cuộc là anh đang làm gì vậy hả?”  

Tìm gì chứ?  

Có đồ ăn không?  

Trương Minh Vũ nói lại một lần nữa: “Lát nữa cô sẽ biết thôi mà”.  

Nói cũng đã nói rồi, nếu không tìm được thì xấu hổ quá...  

Tần Minh Nguyệt tức giận trừng mắt.  

Gì mà bí mật dữ vậy?  

Trương Minh Vũ mặc kệ, tiếp tục tìm kiếm trên mặt đất.  

Ngay sau đó, anh tới một chỗ cỏ dại phát triển khá tốt, không cao lắm.  

Trương Minh Vũ nhăn mày lại.  

Đây chính là nơi bọn thỏ sống!  

Bầu trời đang tối dần.  

Hành động của Trương Minh Vũ trở nên nhanh hơn, cẩn thận tìm kiếm.  

Hả?  

Đột nhiên hai mắt Trương Minh Vũ sáng lên!  

Nhìn thật kỹ mới phát hiện bên trong bụi cỏ có những dấu chân nhỏ xíu!  

Có vẻ như con gì đó đã đi ngang qua!  

Đây là...  

Đôi mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ kinh ngạc.  

Có thỏ thật sao?  

Rõ ràng là thỏ đã đi qua con đường này rất nhiều lần.  

Trương Minh Vũ không còn do dự nữa, lặng lẽ tìm kiếm dọc theo đường đó.  

Cẩn thận từng bước chân!  

Đôi mắt của Tần Minh Nguyệt lại một lần nữa lóe lên sự hoang mang.  

Đang làm gì vậy?  

Tần Minh Nguyệt làm ra vẻ muốn hỏi thử.  

Suỵt!  

Trương Minh Vũ vội vàng làm ký hiệu im lặng.  

Anh đã nhìn thấy hang thỏ! 
 
Chương 2180


Dưới tán cây lớn, cỏ dại mọc rất ngay ngắn, giống như một xoáy nước.  

Trương Minh Vũ cười toe toét!  

Hồi nhỏ anh đã từng bắt rất nhiều lần, không ngờ lại có ích như vậy.  

Tần Minh Nguyệt thẫn thờ đứng im một chỗ.  

Nhìn xung quanh...  

Đây là...  

Có cái gì đang ở đó sao?  

Trương Minh Vũ phớt lờ rồi nhón chân đi lên phía trước.  

Anh không chắc bên trong có hay không, nên bây giờ anh chỉ có thể thử may mắn của mình một chút!  

Trương Minh Vũ nhanh chóng đi tới cửa hang!  

Lắng nghe cẩn thận...  

Không có bất kỳ tiếng động nào ở bên trong cả...  

Không có ư?  

Trương Minh Vũ cau mày, trong lòng hơi thất vọng.  

Lạch ba lạch bạch!  

Đột nhiên ở bên kia vang lên tiếng bạch bạch!  

Hả?  

Trương Minh Vũ ngay lập tức trợn to hai mắt!  

Mẹ kiếp!  

Hóa ra là đi ra ngoài bằng cửa hang bên kia!  

Trương Minh Vũ hét lên: “Đuổi theo mau lên!”  

Nói xong, anh lao ra ngoài.  

Tần Minh Nguyệt sững sờ.  

Tại sao lại đuổi theo? Đuổi theo cái gì?  

Suy nghĩ một chút, Tần Minh Nguyệt mới bắt đầu chạy theo bước chân của Trương Minh Vũ!  

Trương Minh Vũ đuổi theo bằng tốc độ tối đa!  

Bây giờ anh chỉ có thể nhìn thấy mấy ngọn cỏ ở trước mặt mình đang lắc lư liên tục!  

Không thể nhìn thấy gì cả!  

Đó có phải là thỏ không?  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên sự do dự.  

Nhưng đôi chân của anh không hề do dự một chút nào.  

Trương Minh Vũ nhanh chóng đuổi theo được mấy chục mét.  

Cỏ dại rất thấp, tới rừng thông rồi!  

Một con thỏ xám từ từ xuất hiện!  

Là thật!  

Hai mắt Trương Minh Vũ mở to, trong mắt đầy vẻ vui mừng!  

Có đồ ăn rồi!  

Mặc dù thỏ chạy rất nhanh, nhưng sức lại không bền.  

Chỉ cần đuổi theo, chắc chắn sẽ bắt được!  

Trương Minh Vũ nhanh chóng đuổi theo!  

Tần Minh Nguyệt chạy theo sau, cuối cùng cũng nhìn thấy con thỏ!  

Tần Minh Nguyệt ngạc nhiên!  

Vậy mà... tìm được thật sao?  

Trương Minh Vũ nhanh chóng đuổi theo!  

Nhưng tốc độ của con thỏ quá nhanh!  

Rất khó để đuổi theo!  

Trong tay của Trương Minh Vũ không có công cụ nào cả...  

Bà mẹ nó, chạy nhanh vậy hả? 
 
Chương 2181


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đùi của Trương Minh Vũ đã bắt đầu đau đớn, nhưng con thỏ vẫn chưa hề chậm lại!  

Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu.  

Đột nhiên giọng nói dễ nghe của Tần Minh Nguyệt vang lên: “Tôi bắt cho!”  

Gì?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Nhưng chưa kịp nghĩ nhiều, một bóng người xinh đẹp vụt qua...  

Tần Minh Nguyệt đã đuổi theo!  

Vãi chưởng!  

Trương Minh Vũ trợn tròn hai mắt, trong mắt là sự ngỡ ngàng!  

Nhanh vậy hả?  

Tần Minh Nguyệt nhanh chóng lao ra được hơn mười mét!  

Cơ thể nhẹ nhàng nhảy lên!  

Hả?  

Trương Minh Vũ sững sờ!  

Làm gì vậy?  

Còn chưa kịp suy nghĩ thì nhìn thấy Tần Minh Nguyệt ném ra một... Cục đá?  

Dùng đá để bắt thỏ?  

Trương Minh Vũ không thể không dừng lại.  

Vẻ mặt đầy hoang mang!  

Bốp!  

Đột nhiên, một âm thanh nặng nề vang lên.  

Tần Minh Nguyệt dừng lại.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật dữ dội.  

Đập trúng thật rồi sao?  

Tần Minh Nguyệt đi về phía trước rồi mất tăm.  

Trương Minh Vũ đờ đẫn đi tới.  

Không lâu sau, Tần Minh Nguyệt đi ra khỏi hốc của cây thông.  

Tay cầm... một con thỏ xám.  

Đây là...  

Trương Minh Vũ hoàn toàn chết lặng!  

Đập... Đập trúng thiệt hả?  

Khuôn mặt của Tần Minh Nguyệt tràn đầy sự ngạc nhiên, nói: “Anh giỏi quá, có thể tìm được thỏ luôn này?”  

Trương Minh Vũ tức giận trợn trắng mắt.  

Thiệt tình...  

Tần Minh Nguyệt đứng trước mặt anh khen ngợi: “Không tệ, hôm nay anh lập công rồi”.  

Trương Minh Vũ hậm hực nói: “Cô có công, nó là do cô bắt được”.  

Nói xong, anh bĩu môi.  

Công lao lớn như vậy mà lại bị cướp mất tiêu.  

Tần Minh Nguyệt ngạc nhiên nhìn Trương Minh Vũ.  

Một lúc sau mới nói: “Được rồi, chúng ta ăn thôi, rồi tìm chỗ nghỉ ngơi nữa”.  

Trương Minh Vũ lại bĩu môi.  

Im lặng gật đầu.  

Sau đó hai người đi tới một mảnh đất trống.  

Bên đây rộng rãi hơn một chút.  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 2182


Một lúc lâu sau, Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Cô có bật lửa à?"  

A...  

Lời này vừa nói ra, động tác của Tần Minh Nguyệt đột nhiên dừng lại.  

Đúng nhỉ.  

Không có bật lửa...  

Sau đó, Tần Minh Nguyệt hỏi: "Anh là đàn ông, không hút thuốc sao?"  

Trương Minh Vũ trừng mắt cáu kỉnh.  

Phải hút thuốc mới là đàn ông hả?  

Vả lại...  

Khi còn nhỏ ở trên núi, anh không biết đến thuốc lá là gì...  

Tần Minh Nguyệt mệt mỏi nói: "Bỏ đi, không còn đồ ăn nữa”.  

Trương Minh Vũ nhướng mày.  

Không ăn nữa ư?  

Nhưng trên khóe miệng anh chậm rãi nở nụ cười.  

Vẫn còn cơ hội thể hiện.  

Ngay sau đó, Trương Minh Vũ im lặng nhìn quanh.  

Không lâu sau, anh nhìn thấy một cái cây lớn vô cùng cứng cáp ở cách đó không xa.  

Khô héo.  

Ồ?  

Hai mắt Trương Minh Vũ sáng lên.  

Những loại cây này khi chúng khô đi thường tạo thành cái hốc.  

Cây này có không nhỉ?  

Trương Minh Vũ cười ha ha nói: "Đi, đi theo tôi”.  

Nói xong, anh cầm con thỏ lao đi.  

Tần Minh Nguyệt trừng mắt nhìn anh đầy bất mãn.  

Anh lại làm gì nữa?  

Mệt không cử động nổi...  

Nhưng sau khi suy nghĩ, cô ta vẫn cất bước đi theo.  

Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ đã tới gần cái cây trước mặt.  

Nhìn kỹ lại...  

Quả nhiên bên trong có một cái hốc cây.  

Trong mắt Trương Minh Vũ tràn đầy sự ngạc nhiên và vui mừng.  

Có hốc cây thì tốt rồi.  

Tần Minh Nguyệt nghi ngờ hỏi: "Đến chỗ này làm gì?"  

Trương Minh Vũ tức giận trợn tròn hai mắt, nói: "Để chui vào ngủ, ngủ ở bên ngoài không sợ rắn cắn sao?"  

Rắn độc ở khắp mọi nơi trong rừng.  

Rắn?  

Tần Minh Nguyệt khẽ cau mày.  

Trương Minh Vũ chậm rãi nói: "Đừng nhàn rỗi nữa, cô mau dọn dẹp sạch sẽ bên trong hốc cây đi, sửa sang lại một chút”.  

Nói xong, anh quay người rời đi.  

Tia nghi ngờ lóe lên trong đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt.  

Sau khi cân nhắc, cô ta vẫn chọn bước vào hốc cây.  

Chắc chắn an toàn rồi bắt đầu dọn dẹp.  

Chẳng mấy chốc, một đống cỏ dại đã được dọn sạch.  

Bên trong sạch sẽ.  

Trương Minh Vũ đang xách theo một đống đồ vật lớn nhỏ đi đến.  

Hả?  

Tần Minh Nguyệt nhíu mày.  

Nhìn kỹ lại thì...  

Mãnh gỗ, khúc cây và đống bù xù gì đó?  

Cái này... để làm gì?  

Tần Minh Nguyệt hoàn toàn không hiểu.  

Trương Minh Vũ cười đắc ý, nói: "Cô đi rửa sạch thỏ rừng đi”. 
 
Chương 2183


Tần Minh Nguyệt mờ mịt hỏi: "Anh có lửa hả?"  

Trương Minh Vũ cười đắc ý nói: "Tôi là lửa đây”.  

Nói xong, anh lập tức ngồi vào bên trong hốc cây.  

Không gian không nhỏ.  

Trương Minh Vũ cười tươi, trong mắt anh tràn đầy sự tự mãn.  

Có thể tiến hành tiếp rồi.  

Tần Minh Nguyệt do dự một lúc, sau đó lấy ra một con dao găm bắt đầu làm sạch con thỏ.  

Còn Trương Minh Vũ đang bắt đầu mày mò.  

Cách nguyên thủy nhất... đánh gỗ tạo lửa.  

Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ gần như đã chuẩn bị xong mọi thứ, đặt đám cỏ bù xù lên bề mặt các mảnh gỗ.  

Rồi anh bẻ mấy khúc củi khô bỏ vào.  

Xoay xoay!  

Trương Minh Vũ bắt đầu dùng sức chà xát.  

Thấy vậy, đôi mắt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt tràn đầy sự bất lực, lẩm bẩm nói: "Anh thực sự nghĩ rằng bản thân có thể tạo lửa...”  

Nói xong, cô ta yên lặng đặt dao găm xuống.  

Thế này có bắt lửa được không?  

Dọn dẹp cũng đã dọn dẹp rồi...  

Tần Minh Nguyệt mệt mỏi thở dài, trong mắt chỉ có thất vọng.  

Vốn tưởng rằng có thể ăn.  

Trương Minh Vũ không để ý đến cô ta.  

Thời gian chậm rãi trôi qua, trời đã tối hẳn.  

Tần Minh Nguyệt lặng lẽ thở dài.  

Đột nhiên, một mùi hương lạ chui vào mũi cô ta.  

Tần Minh Nguyệt khẽ cau mày.  

Nghiêng đầu nhìn lại, đôi mắt đẹp lập tức đầy ngạc nhiên.  

Trương Minh Vũ... bốc khói?  

Không đúng…  

Vậy mà Trương Minh Vũ thật sự đánh được lửa.  

Chuyện này...  

Đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt tràn đầy sự khiếp sợ.  

Cháy thật hả?  

Phù!  

Đột nhiên, một âm thanh rất nhỏ vang lên.  

Có một tia sáng lóe lên trước mắt cô ta.  

Cái này...  

Tần Minh Nguyệt ngạc nhiên, gương mặt xinh đẹp đầy vẻ khó tin.  

Nhìn kỹ lại thì...  

Trên khúc củi trong tay Trương Minh Vũ có đốm lửa nhỏ đang cháy lên.  

Thật sự… cháy rồi.  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng thả nhánh cây tùng bên cạnh vào ngọn lửa.  

Chẳng mấy chốc, ngọn lửa càng lúc càng lớn.  

Trương Minh Vũ nhoẻn miệng cười, ánh mắt tràn đầy hưng phấn.  

Sắp được ăn rồi.  

Tần Minh Nguyệt cứ há hốc mồm nhìn chằm chằm anh.  

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Cô rửa thỏ rừng xong chưa?"  

Ơ...  

Mãi đến lúc này, Tần Minh Nguyệt mới tỉnh táo lại sau cú sốc.  

Thỏ rừng?  

Ngay sau đó, Tần Minh Nguyệt xấu hổ nói: "Sắp, sắp xong rồi”.  

Dứt lời, cô ta lập tức nhặt con dao găm lên.  

Nhanh chóng làm sạch. 
 
Chương 2184


Nhưng đôi mắt đẹp của cô ta vẫn chứa đầy sự hoang mang.  

Tần Minh Nguyệt nhanh chóng thu dọn đồ đạc.  

Trương Minh Vũ trừng mắt tức giận.  

Lười để ý.  

Sau đó, anh tiếp tục thêm củi và lá cây vào đám lửa.  

Ngọn lửa càng cháy mạnh hơn.  

Toàn bộ bên trong hốc cây cũng trở nên ấm áp.  

Trương Minh Vũ nhe răng cười.  

Trong đầu chợt hiện lên hình ảnh khi nhỏ anh bị sư phụ phạt, sau đó trốn nhà đi...  

Cũng là qua đêm trong hốc cây.  

Lúc đó, chị cả còn mang đồ ăn đến...  

Khóe miệng Trương Minh Vũ bất giác nở nụ cười.  

Rất hoài niệm.  

Khi nào chúng ta có thể gặp lại nhau đây chị cả?  

Kế đó, âm thanh mềm mại của Tần Minh Nguyệt vang lên: "Này… rửa sạch rồi”.  

Lúc này Trương Minh Vũ mới tỉnh lại từ hồi ức.  

Nhìn lại...  

Tần Minh Nguyệt đưa con thỏ cho anh.  

Trương Minh Vũ cầm lấy con thỏ, chậm rãi kiểm tra nó.  

Làm rất sạch sẽ.  

Ngay sau đó, Trương Minh Vũ dùng một thanh gỗ đâm xuyên qua con thỏ.  

Dùng mấy khúc gỗ làm giá đỡ.  

Sau khi hoàn thành, đặt thỏ lên giá và bắt đầu nướng.  

Tần Minh Nguyệt cúi đầu im lặng.  

Rất lúng túng.  

Thời gian chậm rãi trôi qua.  

Không bao lâu, hương thơm bắt đầu tỏa ra.  

Ừng ực!  

Tần Minh Nguyệt nuốt nước bọt.  

Đói quá!  

Trong mắt Trương Minh Vũ cũng tràn đầy vẻ phấn khởi.  

Ngửi mùi có vẻ không tệ.  

Mặc dù không có gia vị, nhưng đói rồi... cái gì ăn được đều ngon.  

Tần Minh Nguyệt háo hức nhìn chăm chú.  

Bên ngoài trời đã sập tối.  

Đen như mực.  

Tia nghi ngờ lóe lên trong mắt Trương Minh Vũ.  

Mặc dù ở trong khe, nhưng trời sẽ không tối đến mức này...  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Chẳng mấy chốc, thịt đã chín.  

Trương Minh Vũ nhoẻn miệng cười nói: "Chín rồi, có thể ăn”.  

Nói xong anh hạ con thỏ xuống.  

Cẩn thận xé một cái đùi đưa cho Tần Minh Nguyệt.  

Tần Minh Nguyệt có hơi phức tạp nói: "Cảm ơn”.  

Dứt lời, cô ta cầm lấy.  

Nóng hôi hổi.  

Nhưng cả hai người đều đói không chịu được nữa, căn bản không quan tâm đến điều đó.  

Tần Minh Nguyệt nhanh chóng cắn một miếng nhỏ.  

Từ từ nhai nuốt…  

Trương Minh Vũ nhìn cô ta đầy mong chờ.  

Trên mặt Tần Minh Nguyệt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, nói: "Ăn rất ngon”.  

Trương Minh Vũ nhoẻn miệng cười.  

Thế này cũng không tệ lắm. 
 
Chương 2185


Sau đó Trương Minh Vũ cũng bắt đầu ăn.  

Vị khá ngon, mùi hương cũng không tồi.  

Chờ nguội một chút, hai người bắt đầu cắn từng miếng lớn.  

Cực kỳ thỏa mãn.  

Đùng đoàng.  

Đột nhiên, một âm thanh trầm đục vang lên.  

Động tác của hai người chợt dừng lại.  

Đây là... sấm sét sao?

Đây là...  

Trời sắp mưa?  

Trong mắt Trương Minh Vũ lộ ra vẻ rối rắm.  

Khó trách vừa rồi bên ngoài tối như vậy, hóa ra… là trời kéo mây...  

Tần Minh Nguyệt nhíu mày.  

Bây giờ cả hai bị mắc kẹt trong thung lũng này, nếu trời mưa… sẽ càng thêm bất lợi cho họ.  

Nhưng…  

Không ai thay đổi được.  

Thật lâu sau, Trương Minh Vũ cười ha ha nói: "Trời mưa, bọn họ càng khó để tìm được chúng ta, có thể ngủ ngon”.  

Trong bất kỳ trường hợp nào, giữ vững tinh thần lạc quan là được.  

Tần Minh Nguyệt bĩu môi phàn nàn: "Ở nhà không lương thiện, ra ngoài gặp mưa như trút nước”.  

Ơ...  

Trương Minh Vũ trừng mắt giận dỗi.  

Chẳng mấy chốc, hai người đã ăn xong.  

Ăn hơn phân nửa con thỏ, còn dư lại không nhiều…  

Trương Minh Vũ lau miệng.  

Ngẩng đầu nhìn lại, bên ngoài trời đen kịt.  

Không xong rồi...  

Đột nhiên, Trương Minh Vũ cau mày nói: "Chúng ta quên tìm nước uống”.  

Tần Minh Nguyệt cũng giật mình nhận ra.  

Nhưng... bây giờ trời đã tối, làm sao mà ra ngoài được?  

Thật lâu sau, Tần Minh Nguyệt chậm rãi nói: "Vậy sáng mai uống, tôi cũng không khát lắm”.  

Trương Minh Vũ hung dữ trợn tròn mắt.  

Cô không khát tôi khát.  

Đùng đoàng!  

Bất thình lình, một tiếng sấm rền vang cả bầu trời.  

Gió bắt đầu nổi lên.  

Trong mắt Trương Minh Vũ ánh lên tia bất lực.  

Trời thật sự sắp mưa…  

Trương Minh Vũ nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài, thu dọn đống củi khô bỏ vào hốc cây.  

Tần Minh Nguyệt cũng không nhàn rỗi.  

Lộp bộp!  

Không lâu sau, từ nơi xa truyền đến một trận âm thanh rất nhỏ.  

Lòng Trương Minh Vũ thắt lại.  

Mưa rồi.  

Trương Minh Vũ vội vàng nói: "Mau trở về nhanh lên”.  

Tần Minh Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu.  

Còn chưa đi được mấy bước thì mưa đã như trút nước.  

Mẹ kiếp!  

Trương Minh Vũ lập tức mở to hai mắt nhìn.  

Cái lạnh nhanh chóng bao trùm cơ thể anh.  

Điều quan trọng nhất là… tại sao vừa bắt đầu đã lớn như vậy?  

Chẳng mấy chốc, quần áo của Trương Minh Vũ đã ướt sũng.  

Trở lại hốc cây.  

Phù! 
 
Chương 2186


Trương Minh Vũ gian nan thở dốc.  

Quay đầu nhìn lại, Tần Minh Nguyệt vừa lấy tay che trán vừa nâng bước vọt vào.  

Cả người cũng ướt nhẹp...  

Trương Minh Vũ không hài lòng lẩm bẩm: "Mẹ kiếp, mưa lớn thế!"  

Vừa nói vừa vỗ nước trên người.  

Khoảng cách chưa đến hai trăm mét, vậy mà… ướt đẫm…  

Tần Minh Nguyệt cũng làm động tác tương tự.  

Mưa càng lúc càng nặng hạt.  

Trương Minh Vũ kiểm tra xung quanh, sau khi xác nhận gốc cây không bị rỉ nước, anh mới thở phào nhẹ nhõm.  

Xui xẻo thật...  

Một lúc lâu, cả hai ngồi bên đống lửa.  

Một luồng hơi ấm quấn lấy cơ thể cả hai, cực kỳ thoải mái.  

Tần Minh Nguyệt cúi đầu thấp giọng nói: "Trời mưa, chúng ta muốn ra ngoài càng thêm khó khăn”.  

Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu.  

Đúng vậy.  

Xung quanh các khe rãnh vốn đã dốc.  

Bây giờ trời đang mưa… càng không dễ bò lên.  

Trương Minh Vũ cười an ủi: "Không sao, chúng ta không ra ngoài được thì bọn chúng cũng không dễ dàng tìm thấy chúng ta đâu”.  

"Ít nhất đêm nay có thể yên tâm ngủ ngon”.  

Trời mưa, chúng không thể tiếp tục đuổi theo.  

Tần Minh Nguyệt im lặng gật đầu.  

Nhưng luôn có một tia sáng lấp lánh trong đôi mắt đẹp của cô ta.  

Hôm nay, cô ta thất bại thảm hại.  

Chẳng những người của Sơn Bản Lộ bỏ chạy, mà cả những chiến sĩ của cô ta đều mất mạng.  

Tần Minh Nguyệt lẳng lặng thở dài.  

Trương Minh Vũ thấy vậy, trong mắt cũng lộ ra vẻ phức tạp.  

Anh biết.  

Lần này... Tần Minh Nguyệt đã phạm một sai lầm lớn.  

Thật lâu sau, Trương Minh Vũ cười ha ha an ủi cô ta: "Đừng nghĩ nữa, tìm cơ hội bắt bọn chúng về là được”.  

Tần Minh Nguyệt khẽ lắc đầu.  

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"  

Tần Minh Nguyệt cười khổ, nói: "Anh cảm thấy tôi phạm sai lầm lớn như vậy, còn có cơ hội đi bắt người ư?"  

Trương Minh Vũ nghe vậy chợt hiểu ra.  

Sẽ… mất chức?  

Chuyện này...  

Gương mặt của Tần Minh Nguyệt đầy sự tự trách.  

Lúc lâu sau, Trương Minh Vũ cười nói: "Ôi, đừng nghĩ nhiều như vậy, thay vì nghĩ lung tung thì cô nghĩ cách làm thế nào để báo thù đi”.  

"Hơn nữa, cho dù cô không làm ở đó nữa, cũng có thể bắt người mà”.  

Mắt Tần Minh Nguyệt chợt sáng lên, hỏi: "Tự tôi… sao bắt được?"  

Trương Minh Vũ nhoẻn miệng cười nói: "Không phải là còn có tôi sao?"  

A...  

Tần Minh Nguyệt sững sờ một lúc.  

Thật lâu sau, đôi mắt đẹp của cô ta trở nên vui vẻ, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn”.  

Trương Minh Vũ lắc đầu nói: "Giúp cô cũng giống tôi tự giúp mình thôi”.  

Tần Minh Nguyệt khẽ gật đầu.  

Đôi mắt xinh đẹp của cô ta vẫn long lanh như cũ.  

Âu Dương Triết.  

Hãy đợi đấy!
 
Chương 2187


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong hốc cây trở nên yên tĩnh.  

Bên ngoài mưa xối xả, gió điên cuồng rít gào, vô cùng kinh khủng.  

Dưới ánh lửa chiếu rọi, hốc cây ấm áp lạ thường.  

Tần Minh Nguyệt cố gắng điều chỉnh cảm xúc, nhưng không thể xua tan cảm giác nghẹn ngào trong lòng.  

Trương Minh Vũ thấy vậy không hiểu sao lại cảm thấy đau lòng.  

Dù sao...  

Trương Minh Vũ âm thầm thở dài một hơi, cười nói: "Được rồi, tâm sự với tôi đi”.  

Tần Minh Nguyệt không ngẩng đầu, bình tĩnh nói: "Nói cái gì?"  

Không hứng thú với chủ đề nào cả.  

Trương Minh Vũ khẽ đảo mắt.  

Ngay sau đó, anh cười hì hì hỏi: "Cô từng ngủ với đàn ông chưa?"  

Hả?  

Tần Minh Nguyệt nhíu mày, hỏi: "Lời này có ý gì?"  

Ơ...  

Trương Minh Vũ hơi xấu hổ.  

Nghiêm túc như vậy làm gì...  

Sau đó, Trương Minh Vũ tiếp tục cười nói: "Hỏi bừa thôi”.  

Tần Minh Nguyệt cẩn thận đánh giá anh.  

Lúc này cô ta mới phát hiện gương mặt Trương Minh Vũ bình tĩnh, ánh mắt cũng vô cùng trong sạch.  

Không nghĩ nhiều?  

Thật lâu sau, Tần Minh Nguyệt từ tốn nói: "Chưa từng”.  

Chưa ư?  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên tia kinh ngạc.  

Sau khi suy nghĩ một lúc, anh cười nói: "Vậy thì cô rất may mắn đó”.  

May mắn?  

Tần Minh Nguyệt nghi ngờ hỏi: "Có loại may mắn này hả?"  

Trương Minh Vũ nhoẻn miệng cười, trêu ghẹo cô: "Lần đầu tiên cô ngủ với người đàn ông khác, lại là một người đàn ông tuyệt vời như tôi”.  

Nói xong, anh nhe răng cười.  

Trong phút chốc, một tia sáng bất lực lóe lên trong đôi mắt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt.  

Cô ta cũng hiểu rõ Trương Minh Vũ chỉ nói đùa.  

Nhưng không biết vì sao, trong lòng cảm thấy thả lỏng không ít.  

Một lúc lâu sau, Tần Minh Nguyệt mới tức giận nói: "Tôi thực sự ngưỡng mộ sự tự tin của anh, có điều vận may của anh cũng không tệ”.  

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Không tệ như thế nào?"  

Đôi mắt của Tần Minh Nguyệt sáng rực, kiêu ngạo nói: "Có cơ hội ngủ chung với người đẹp như tôi”.  

Trương Minh Vũ trợn tròn mắt.  

Nhưng… cũng tốt.  

Dù sao anh cũng đã đạt được mục đích rồi.  

Thật lâu sau, Trương Minh Vũ thì thầm nói: "Cô còn có tự tin hơn tôi, người đẹp thì…"  

Tần Minh Nguyệt khẽ nhíu mày, nói: "Sao? Lẽ nào tôi không phải cô gái đẹp sao?"  

Đến lúc tán gẫu rồi.  

Trương Minh Vũ mỉm cười, nói: "Nếu là người đẹp, tại sao chưa từng thấy ai theo đuổi cô?"  

"Những người đẹp khác có biết bao người theo đuổi”.  

Tần Minh Nguyệt bĩu môi, nói: "Người theo đuổi tôi có trái tim nhưng không có can đảm”.  

Ơ...  

Trương Minh Vũ bất lực.  

Lời này cũng đúng...  

Lúc sau, Trương Minh Vũ nói: "Được rồi, miễn cưỡng xem cô là người đẹp”.  

"Ngủ chung người đẹp không có ích lợi gì sao?"  
[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 2188


Tần Minh Nguyệt nhíu mày lại hỏi: “Anh muốn lợi ích gì?”  

Trương Minh Vũ nhe răng cười, nói: “Nếu như được mát xa hay cái gì đó thì tốt, hôm nay quá mệt mỏi”.  

Nói xong, anh lặng lẽ nhìn đống lửa.  

Nhưng suy nghĩ của anh đã bay sang Tĩnh Châu, Lâm Kiều Hân thế nào rồi? Long Tam đang ở đâu?  

Nói chuyện chỉ là bản năng.  

Khuôn mặt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt hiện lên vẻ tức giận.  

Mát xa?  

Tần Minh Nguyệt nhỏ giọng hỏi: “Mát xa? Được, tôi dám làm, anh dám hưởng thụ không?”  

Trương Minh Vũ không suy nghĩ gì, cười ha hả nói: “Sao lại không dám? Cô cũng không thể ăn được tôi mà”.  

Đôi mắt của Tần Minh Nguyệt hiện lên vẻ kinh ngạc.  

Dám hả?  

Tần Minh Nguyệt nhếch môi nói: “Được, vậy anh chờ mà hưởng thụ đi”.  

Nói xong cô ta nhanh chóng di chuyển cơ thể mềm mại của mình, im lặng đi lại gần Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ ngơ ngác trả lời: “Được”.  

Nói chuyện theo bản năng.  

Đôi mắt của Tần Minh Nguyệt lóe lên, im lặng duỗi những ngón tay thon dài ra.  

Trương Minh Vũ nhìn không chớp mắt.  

Đột nhiên, có cảm giác cái gì đó chạm vào trên chân anh.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sững sờ, đầu óc chợt bừng tỉnh giữa dòng suy nghĩ.  

Bình tĩnh nhìn kỹ...  

Tần Minh Nguyệt... Đang bóp chân?  

Ơ...  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật dữ dội, hỏi: “Cô... đang làm gì vậy?”  

Tần Minh Nguyệt hơi cau mày nói: “Không phải anh bảo tôi mát xa cho anh sao?”  

Hả?  

Tôi bảo hả?  

Đôi mắt của Trương Minh Vũ đầy bối rối!  

Anh chỉ để ý đến việc an ủi mà không chú ý mình đang nói gì.  

Giọng nói êm tai của Tần Minh Nguyệt vang lên: "Thế nào? Có thoải mái không?"  

Trương Minh Vũ cười ngượng ngùng nói: “Thoải mái..”.  

Đôi mắt của Tần Minh Nguyệt sáng lên, ẩn ý nói: “Thoải mái là được rồi, cứ hưởng thụ từ từ đi”.  

Nói xong, đột nhiên cô ta mạnh tay hơn!  

Rít!  

Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu!  

Đùi bị bóp mạnh!  

Mẹ kiếp!  

Trương Minh Vũ vội vàng co đùi lại, nhỏ giọng hỏi: “Cô làm gì vậy hả?”  

Tần Minh Nguyệt thản nhiên nói: “Mát xa cho anh đó, sao nào... cảm thấy khó chịu sao?”  

Khóe môi Trương Minh Vũ co giật dữ dội.  

Lòng dạ đàn bà thật độc ác.  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ cũng chỉ có thể trợn mắt nhìn.  

Chuồn đi...  

Tần Minh Nguyệt nở nụ cười đắc ý!  

Cho anh đắc ý này!  

Sau đó, bên trong hốc cây yên tĩnh trở lại.  

Đoàng! 
 
Chương 2189


Ở bên ngoài tiếng sấm sét xen lẫn với những tia chớp vang lên.  

Mưa càng nặng hạt.  

Nhìn thấy cảnh này, trong mắt của Trương Minh Vũ tràn đầy bất lực.  

Bình thường thì một giọt mưa cũng không có.  

Hôm nay thì vừa khéo...  

Không lâu sau, hai người đều cảm thấy buồn ngủ.  

Trương Minh Vũ lặng lẽ dựa vào bức thành cây và ngủ thiếp đi.  

Tần Minh Nguyệt cũng tìm thấy một chỗ khá thoải mái rồi nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.  

Đêm đã khuya.  

Củi khô đã cháy hết, trong hốc cây trở nên âm u, lạnh lẽo.  

Hả?   

Trương Minh Vũ cau mày.   

Từ từ mở mắt ra...   

Trước mắt tối đen như mực...  

Chuyện này...  

Đôi mắt của Trương Minh Vũ hiện lên vẻ bối rối.  

Lửa tắt rồi ư?  

Nhưng... tại sao tay lại nặng như vậy chứ?  

Trương Minh Vũ cố gắng rút cánh tay của mình ra, kinh hãi khi phát hiện có... một người đang nằm trên người anh?  

Tần Minh Nguyệt?   

Trương Minh Vũ sững sờ trong giây lát!  

Cảm nhận cẩn thận...   

Cơ thể mảnh mai của Tần Minh Nguyệt hình như đang run nhẹ.  

Mới gặp ác mộng sao? Hay đang lạnh?   

Phù!  

Dù thế nào đi nữa, Trương Minh Vũ thầm thở phào nhẹ nhõm.   

Còn tưởng...  

Trương Minh Vũ cảm thấy xấu hổ.  

Làm sao bây giờ?  

Trương Minh Vũ nhìn kỹ, nhưng vẫn không thể nào nhìn thấy Tần Minh Nguyệt đang đè cái gì lên người mình...  

Trương Minh Vũ bất lực.  

Mấy cái khác thì không nói, nhưng... cánh tay anh đã tê cứng!  

Thời gian chậm rãi trôi qua.   

Trương Minh Vũ vẫn không biết phải làm gì.  

Ư...  

Đột nhiên, một âm thanh nhỏ xíu vang lên.  

Trương Minh Vũ sững sờ trong giây lát.   

Nhìn thật kỹ...  

Cơ thể mảnh mai của Tần Minh Nguyệt đang cựa quậy, trong miệng cũng phát những âm thanh nhỏ xíu.  

Đây là...  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Đột nhiên, có một lực rất mạnh đè lên cánh tay.  

Tần Minh Nguyệt đưa tay ra giữ chặt cánh tay của Trương Minh Vũ, cơ thể còn hơi run run.  

Mơ nữa sao?  

Vẻ do dự hiện lên trong mắt của Trương Minh Vũ.  

Không biết phải làm sao.  

Ngay sau đó, Tần Minh Nguyệt run lên dữ dội hơn!  

Ực!  

Trương Minh Vũ nuốt nước bọt một cách đầy khó khăn.  

Nhưng nên làm gì?  

Đột nhiên, giọng nói đầy sợ hãi của Tần Minh Nguyệt vang lên: “Bố, đừng... Đừng đánh con mà... Con luyện công, con sẽ luyện công ngay!” 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom