Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 2230


Tần Minh Nguyệt nói tiếp: “Bây giờ anh đã là người của tôi nên khi ở trước mặt anh... Tôi cũng không cần giấu nữa”.  

“Nhưng anh cũng không được nói ra ngoài”.  

Nói xong, cô ta lại đưa tay ra nhẹ nhàng nâng cằm của Trương Minh Vũ lên!  

Ực!  

Trương Minh Vũ nuốt nước bọt.  

Không thể tin được!  

Còn che giấu thực lực nữa hả?  

Ngay sau đó Trương Minh Vũ lại cảm thấy nhẹ nhõm.  

Chắc chắn là do có liên quan tới gia đình cô ta.  

Nhưng mà...  

Sức mạnh này quá bất thường!  

Vì ít ra cú đấm này đã mạnh hơn Long Tam rồi!  

Tần Minh Nguyệt mạnh như vậy sao?  

Một lúc sau Trương Minh Vũ mới sực tỉnh từ trong cú sốc.  

Tần Minh Nguyệt thờ ơ hỏi: “Anh chịu thua chưa?”  

Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu.  

Rồi gật nhẹ đầu.  

Chênh lệch quá lớn.  

Tần Minh Nguyệt cười đắc ý nhỏ giọng nói: “Được rồi, nếu sau này có người ăn hiếp anh thì anh cứ nói với tôi”.  

“Nhưng... Tôi chỉ có thể giúp anh giết người chứ không thể giúp anh đánh người đâu”.  

“Những người có thể thấy toàn bộ sức mạnh của tôi... đều phải chết”.  

Vô cùng khí thế!  

Ực!  

Trương Minh Vũ chật vật nuốt nước miếng.  

Không biết tại sao anh lại cảm thấy hoảng sợ!  

Khí thế này quá mạnh mẽ.  

Tần Minh Nguyệt nói tiếp: “Tất nhiên, chỉ trừ anh ra thôi”.  

Nói rồi cô ta nở một nụ cười tà ác.  

Quay người bỏ đi.  

Trương Minh Vũ ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của Tần Minh Nguyệt.  

Tới tận bây giờ anh vẫn còn cảm giác như đang ở trong mơ!  

Đây là... Thật hả?  

Hôm nay có quá nhiều chuyện mà Trương Minh Vũ không ngờ tới.  

Trương Minh Vũ do dự một lúc rồi mới bước theo.  

Trời đã nhá nhem tối.  

Tần Minh Nguyệt bước đi càng nhanh hơn.  

Lần này, Trương Minh Vũ không nghi ngờ nữa, xung quanh chắc chắn sẽ rất nguy hiểm.  

Hai người bắt đầu tăng tốc.  

Có một cảm giác rất kỳ lạ xuất hiện ở trong lòng Trương Minh Vũ.  

Lâu như vậy...  

Liệu bọn chúng có đuổi kịp thật không?  

Trương Minh Vũ khẽ gật đầu và không suy nghĩ nữa.  

Im lặng đi về phía trước.  

Thời gian chậm rãi trôi qua.  

Trong nháy mắt, bầu trời bắt đầu tối đen.  

Khu rừng càng tối hơn.  

Giọng nói dễ nghe của Tần Minh Nguyệt vang lên: “Nếu chúng ta cùng nhau kiên trì tới tối thì sẽ được an toàn, đi nhanh hơn nào”.  

“Nếu anh không thể đi nổi thì lên đây tôi cõng”.  

Hừ...  

Trương Minh Vũ tức giận trợn trắng mắt.  

Sự thay đổi này... rất lớn.  

Một lúc sau Trương Minh Vũ mới nói: “Không cần đâu, tôi tự đi được”.  

Dứt lời, anh lại đi nhanh hơn. 
 
Chương 2231


Hai người nhanh chóng đi qua khu rừng.  

Tần Minh Nguyệt đi nhanh hơn.  

Thấy vậy, cảm giác lo lắng ở trong lòng của Trương Minh Vũ càng mãnh liệt hơn..  

Anh cảm thấy căng thẳng...  

Một lúc sau, Tần Minh Nguyệt dừng lại.  

Gương mặt xinh đẹp đầy vẻ lạnh lùng!  

Trương Minh Vũ ngẩn người.  

Sao thế?  

Tần Minh Nguyệt nghiêm túc nói: “Người tới rồi”.  

Hả?

Trương Minh Vũ nghe vậy trong ánh mắt ngay lập tức lóe lên vẻ khó tin!  

Có người tới ư?  

Chẳng biết tại sao, trong lòng trong Trương Minh Vũ thấy hoang mang.  

Lâu như vậy lại có thể đuổi kịp!  

Tần Minh Nguyệt cau mày, nói: "Mau đi thôi!"  

Nói xong, cô ta nắm lấy tay Trương Minh Vũ.  

Nhanh chóng chạy về phía trước!  

Trương Minh Vũ không nghĩ gì nhiều, yên lặng đi theo bước chân của Tần Minh Nguyệt.  

Chẳng mấy chốc, rừng cây rộng lớn hơn rất nhiều.  

Nhưng lúc này Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt đều cau mày!  

Phù!  

Hô hấp Trương Minh Vũ dồn dập.  

Hai ngày này thật sự quá mệt mỏi.  

Tần Minh Nguyệt giống như không hề bị ảnh hưởng gì vậy.  

Yên lặng đi tới trước!  

Trương Minh Vũ cẩn thận nhìn xung quanh, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không phát hiện có điểm bất thường nào.  

Rốt cuộc là có người hay không?  

Lúc sau, giọng nói thánh thót của Tần Minh Nguyệt vang lên: "Nhanh lên chút, chờ đến khi trời tối chúng ta sẽ an toàn, bây giờ phải mau chóng kéo dài khoảng cách”.  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ bất đắc dĩ.  

Trời tối... Sẽ an toàn sao?  

Hai người tiếp tục đi tới phía trước, Trương Minh Vũ đã bắt đầu thở hổn hển.  

Tần Minh Nguyệt cau mày, hỏi: "Anh có được không vậy? Không được thì tôi cõng anh, yếu thế”.  

Phì!  

Lời này vừa nói ra, Trương Minh Vũ tức hộc máu!  

Tôi yếu sao?  

Nhưng thay đổi suy nghĩ một chút...  

Khoảng cách giữa anh và Tần Minh Nguyệt cũng không hề nhỏ...  

Không so sánh sẽ không có đau thương!  

Lúc lâu sau, Trương Minh Vũ cắn răng, tăng tốc đi nhanh!  

Liều mạng!  

Thời gian chậm rãi trôi qua.  

Trương Minh Vũ đã đói không chịu được, nhưng Tần Minh Nguyệt vẫn không có ý dừng lại.  

Anh chỉ có thể kiên trì.  

Sắc trời dần mờ tối, trong rừng cây tầm mắt cũng bị trở ngại.  

Trương Minh Vũ thật sự chạy hết nổi.  

Một lúc sau, mới hỏi: "Chúng ta vẫn không thể nghỉ ngơi sao? Bọn chúng có thể đuổi đến nhanh như vậy à?"  

Tần Minh Nguyệt dừng bước.  

Lắng tai nghe ngóng...  

Lúc này mới lẩm bẩm nói: "Lạ thật, tại sao lại không đuổi nữa?"  

Trương Minh Vũ nghe vậy khóe miệng giật lên một cái.  

Mẹ kiếp!  
 
Chương 2232


Không đuổi theo mà bảo tôi chạy lâu như vậy?  

Trương Minh Vũ đặt mông ngồi trên mặt đất.  

Phàn nàn trong bất lực!  

Nhưng ánh mắt của Tần Minh Nguyệt tràn đầy sự khó hiểu.  

Vừa rồi rõ ràng là...  

Bỗng nhiên, trong con ngươi của Tần Minh Nguyệt lóe lên một ý nghĩ, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ...”  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Chẳng lẽ cái gì?  

Bùm!  

Bỗng nhiên, lại một tiếng nổ nặng nề vang lên!  

Trương Minh Vũ sợ hết hồn!  

Định thần nhìn lại...  

Ở phương hướng mà bọn họ đến, phát ra một luồng ánh sáng vàng khắp bầu trời!  

Trong ánh mắt Trương Minh Vũ lộ ra vẻ kinh ngạc.  

Lại chiến đấu nữa sao?  

Nhưng...  

Rốt cuộc là ai giúp mình?  

Trương Minh Vũ đầy sự khó hiểu.  

Nhưng trong mắt Tần Minh Nguyệt hiện lên sự đau khổ.  

Cuối cùng, Tần Minh Nguyệt chỉ có thể lặng lẽ than thở.  

Không còn cách nào khác.  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới chậm rãi đi đến.  

“A…"  

Bỗng nhiên, lại là một tiếng gào thống khổ vang lên!  

Làm rung động toàn bộ rừng rậm!  

Trương Minh Vũ trợn to hai mắt, cơ thể cũng khẽ run rẩy!  

Đây là... Tiếng kêu của loài thú hoang nào vậy?  

Thật sự có thú hoang sao?  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ chật vật nuốt nước miếng, sợ hãi tột độ!  

Sắc mặt Tần Minh Nguyệt không đổi, giống như không nghe thấy.  

Lúc sau, Trương Minh Vũ mới mê man hỏi: "Chúng ta... Không đi sao?"  

Nghe âm thanh...  

Giống như thú hoang cách đây không xa...  

Tần Minh Nguyệt thản nhiên nói: "Không cần, vẫn kịp”.  

Trương Minh Vũ nghe vậy khóe miệng khẽ co quắp lại.  

Thế nào gọi là vẫn kịp...  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ cũng không thể nói thêm được gì.  

Yên lặng nghỉ ngơi.  

Trời hoàn toàn trở tối.  

Tần Minh Nguyệt nói: "Tối nay an toàn rồi, không đốt lửa là được”.  

Trương Minh Vũ khó hiểu hỏi: "Vậy chúng ta ăn gì?"  

Tần Minh Nguyệt chậm rãi nói: "Không ăn là được rồi”.  

Phì!  

Trương Minh Vũ lại bị kích động.  

Không ăn?  

Tần Minh Nguyệt không vui nói: "Một người đàn ông không ăn một bữa thì có làm sao, cũng không đói chết được”.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ hung hãn co quắp lại.  

Mẹ kiếp!  

Nói cũng đúng!  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ cũng không thể nói gì.  

Tần Minh Nguyệt ngồi xuống.  

Nhưng trong mắt luôn hiện ra một vẻ lo lắng.  

Xung quanh yên tĩnh lại. 
 
Chương 2233


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trương Minh Vũ yên lặng liếc nhìn xung quanh, trong rừng cây là một mảnh đen nhánh.  

Trương Minh Vũ yên lặng thở dài.  

Một sự lo lắng khó hiểu.  

Bùm!  

Đột nhiên, lại một tiếng nổ vang lên!  

Ánh lửa lóe lên khắp trời!  

Trương Minh Vũ lúc này mới phát hiện vị trí của ánh lửa cách nơi này chỉ có ba bốn cây số.  

Không xa, cũng không gần.  

"Gầm!"  

Ngay sau đó, tiếng kêu gào của thú hoang lại vang lên.  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Tiếng kêu của thú hoang sao lại... phát ra cùng lúc với tiếng nổ?  

Hai lần đều như vậy!  

Chẳng lẽ...  

Trương Minh Vũ bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng.  

Bom này là để bắt thú hoang?  

Mặc dù cảm giác rất tin, nhưng... những thứ khác cũng không có khả năng...  

Trương Minh Vũ ngẩng đầu lên.  

Lúc này mới nhìn thấy Tần Minh Nguyệt ngồi ở đó, im lặng không lên tiếng.  

Sao vậy?  

Trương Minh Vũ nghi ngờ.  

Lúc sau, Tần Minh Nguyệt than thở, đứng thẳng người dậy.  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Tần Minh Nguyệt nói có vẻ hơi phức tạp: "Chúng ta đi tiếp thôi, trong thời gian ngắn chắc chúng sẽ không đuổi đến đâu”.  

Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu.  

Chẳng biết tại sao, bỗng nhiên anh có cảm giác Tần Minh Nguyệt giống như có rất nhiều tâm sự.  

Tần Minh Nguyệt đi về phía trước trong bầu trời đen tối.  

Trương Minh Vũ lẳng lặng đi theo.  

Lần này, Tần Minh Nguyệt yên tĩnh đến lạ lùng, từ đầu đến cuối không nói một lời nào.  

Thấy vậy, Trương Minh Vũ bỗng hơi áp lực.  

Rốt cuộc cô ấy làm sao vậy?  

Thời gian chậm rãi trôi qua.  

Chẳng mấy chốc, hai người cũng đã đi được hai ba cây số.  

Suy cho cùng, dưới bầu trời đen nhánh, đụng vào nhau là điều khó tránh.  

Đột nhiên, Tần Minh Nguyệt dừng lại, lắng tai nghe ngóng!  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Sao vậy?  

Một lúc sau, lúc này Tần Minh Nguyệt mới có vẻ hơi lo lắng hỏi: "Vừa rồi anh có nghe thấy gì không?"  

Âm thanh gì?  

Trương Minh Vũ lắng tai nghe.  

Lúc sau, mới khẽ gật đầu.  

Tần Minh Nguyệt nhíu mày!  

Nhanh chóng lắng nghe!  

Ờ...  

Trong ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên sự khó hiểu.  

Bỗng nhiên anh có cảm giác Tần Minh Nguyệt đang... hoảng loạn!  

Hồi lâu sau, khóe miệng Tần Minh Nguyệt bỗng nhiên lộ ra một nụ cười, lẩm bẩm: "Nghe được rồi!"  

Nghe được rồi ư?  

Nghe được cái gì?  

Trương Minh Vũ càng khó hiểu.  

Lạ thật…  

Tần Minh Nguyệt chậm rãi nói: "Được rồi, chúng ta có thể tìm một nơi để ngủ”.  

Lần này, giọng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.  

Trương Minh Vũ lắc đầu một cách thật thà.  

Thật sự anh không hiểu nổi Tần Minh Nguyệt này thế nào.  

Bàn tay cô ta lạnh như băng, nắm lấy tay anh đi về hướng xa xa.  

Trương Minh Vũ đờ đẫn đi theo.  

Chẳng mấy chốc, Tần Minh Nguyệt kinh ngạc và vui mừng nói: "Bên này không tệ, hôm nay ngủ ở đây đi”.  

Nói xong, cô ta đi tới một mảnh đất phía trước.  

Ngược lại rất an toàn.  

Trương Minh Vũ yên lặng ngồi xuống.  

Tần Minh Nguyệt lại nói: "Chờ ở đây, tôi đi kiếm chút đồ ăn cho anh”.  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 2234


Nhưng còn chưa kịp nghĩ nhiều, Tần Minh Nguyệt đã biến mất vào trong bóng tối.  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ chật vật nuốt nước bọt.  

Nhìn xung quanh một vòng...  

Xung quanh đều là một mảnh đen vô tận.  

Trong lòng Trương Minh Vũ cũng xuất hiện một loại cảm giác hốt hoảng.  

Suy cho cùng thì...  

Vừa rồi thật sự là có dã thú!  

Trầm ngâm một lúc, Trương Minh Vũ vẫn đến bên cạnh một cây to.  

Anh leo lên đó!  

Trương Minh Vũ ngồi trên cành cây, sự lo lắng trong lòng lúc này mới từ từ giảm bớt.  

Thời gian chậm rãi trôi qua.  

Nhưng đợi mãi lâu, Tần Minh Nguyệt vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.  

Cô gái này không phải lạc đường rồi chứ?  

Sự lo lắng trong lòng Trương Minh Vũ mới vừa thả lỏng, lại lần nữa nổi lên.  

Phù!  

Không lâu sau, gió nhẹ nổi lên.  

Trong rừng cây, các loại âm thanh kì lạ bắt đầu rõ ràng.  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ chật vật nuốt nước bọt.  

Sao còn chưa quay lại...  

Còn không quay lại tôi sẽ đi đó...  

Không lâu sau, một tiếng bước chân nhỏ nhẹ vang lên.  

Hả?  

Trương Minh Vũ lập tức kinh ngạc và vui mừng trợn to hai mắt.  

Anh nhìn lại...  

Ánh trăng yếu ớt chiếu rọi xuống, vừa hay thấy hình bóng một cô gái xinh đẹp chậm rãi đi tới.  

Tần Minh Nguyệt!  

Sự lo lắng trong lòng Trương Minh Vũ hoàn toàn thả lỏng.  

Tần Minh Nguyệt đứng dưới tán cây, chậm rãi nói: "Xuống đây đi, đàn ông còn sợ bóng tối ư?"  

Trương Minh Vũ cạn lời.  

Anh không phát ra tiếng động nào, cô ta làm sao biết anh ở chỗ này?  

Lạ thật...  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới lẳng lặng di chuyển bước chân nhảy xuống.  

Tần Minh Nguyệt bắt đầu tìm củi khô.  

Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "Phải đốt lửa ư? Không sợ bọn chúng tìm tới sao?"  

Tần Minh Nguyệt thản nhiên nói: "Tôi là người quyết định, không cần anh hoài nghi, biết chưa?"  

Trương Minh Vũ nghe vậy, hậm hực liếc mắt.  

Lời nói này...  

Muốn ăn đòn à?  

Trương Minh Vũ cũng lười nói thêm.  

Anh ngồi xuống.  

Không lâu sau, Tần Minh Nguyệt đốt lửa.  

Ấm áp lên không ít, xung quanh cũng được chiếu sáng.  

Tần Minh Nguyệt khẽ giơ tay lên.  

Hả?  

Trong ánh mắt Trương Minh Vũ hiện liên vẻ kinh ngạc.  

Trong tay Tần Minh Nguyệt thế mà lại giữ chặt một con thỏ!  

Sao tìm được vậy?  

Khóe miệng Trương Minh Vũ lộ ra một nụ cười.  

Có đồ ăn rồi! 
 
Chương 2235


Tần Minh Nguyệt con dao găm bắt đầu làm sạch thỏ, lẩm bẩm nói: "Thấy chưa? Làm người của tôi đi tới đâu cũng đều được ăn ngon uống say”.  

Trương Minh Vũ tức giận liếc mắt, lẩm bẩm: "Không biết là ai vừa rồi nói sẽ để cho tôi đói bụng”.  

Bây giờ giả bộ làm người tốt.  

Tần Minh Nguyệt cau mày, nói: "Im miệng, quên những lời vừa nãy đi, nhớ câu nói này là được”.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ khẽ giật.  

Thật ngang ngược...  

Chờ đến ngày tôi có thể đánh bại cô!  

Tần Minh Nguyệt xách thỏ rừng để lên phía trên đống lửa.  

Trong lòng Trương Minh Vũ vẫn không hiểu.  

Người phía sau thật sự không đuổi theo sao?  

Nhưng cuối cùng... Trương Minh Vũ cũng lười nghĩ nhiều.  

Tần Minh Nguyệt không nôn nóng thì mình nôn nóng gì chứ?  

Mùi thơm bắt đầu lan ra, Trương Minh Vũ di chuyển ngón trỏ.  

Thịt chín rồi.  

Tần Minh Nguyệt cầm một miếng thịt đưa tới.  

Trương Minh Vũ không chút khách khí, nhận lấy rồi bắt đầu ăn ngấu nghiến từng miếng lớn.  

Mặc dù nóng, nhưng thật sự rất đã.  

Tần Minh Nguyệt không vui liếc mắt nhìn, nhưng khóe miệng lại chậm rãi lộ ra một nụ cười.  

Cô ta cũng bắt đầu ăn.  

Trương Minh Vũ ăn xong một cái chân con thỏ.  

Tần Minh Nguyệt lại đưa một cái chân thỏ tới.  

Hả?  

Chân mày Trương Minh Vũ cau lại.  

Khóe miệng Tần Minh Nguyệt chậm rãi nở một nụ cười, nói: "Thấy không? Anh còn ăn ngon hơn cả tôi”.  

Trong mắt Trương Minh Vũ thoáng qua vẻ bất đắc dĩ.  

Nhưng không thể không nói...  

Lúc sau, Trương Minh Vũ mới cười ha ha nói: "Cảm ơn”.  

Nói xong, anh tiếp tục ăn.  

Tần Minh Nguyệt lẳng lặng nhìn Trương Minh Vũ, đôi mắt đẹp lần nữa lóe sáng!  

Không bao lâu, hai người đã ăn no.  

Thỏ còn dư lại gần một nửa.  

Trương Minh Vũ thoải mái nằm ở trên cây to phía sau, hưởng thụ.  

Được ăn no là tuyệt nhất!  

Tần Minh Nguyệt cũng nhẹ nhõm đi không ít.  

Xung quanh trầm lặng.  

Trương Minh Vũ nằm trên mặt đất, nói: "Tôi ngủ trước, sáng sớm ngày mai chúng ta lên đường sớm một chút”.  

Còn không biết lúc nào có thể đi ra khỏi đây.  

Chân mày Tần Minh Nguyệt hơi nhíu lại, hỏi: "Cứ vậy mà ngủ ư?"  

Trương Minh Vũ khó hiểu hỏi: "Nếu không thì sao?"  

Tần Minh Nguyệt tức giận liếc mắt, nói: "Nhàm chán, ngủ đi”.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co quắp lại.  

Vậy còn làm gì nữa sao?  

Thật sự coi là vợ chồng à?  

Trương Minh Vũ trừng mắt,rồi nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.  

Ngủ!  

Hai ngày này thật sự quá mệt mỏi.  

Sau khi nằm xuống, cả người trên dưới thoải mái đến mức không thể diễn tả bằng lời.  

Cơn buồn ngủ nhanh chóng ập tới.  

Trương Minh Vũ mơ mơ màng màng tiến vào trong mộng đẹp.  

Thời gian chậm rãi trôi qua.  

Không biết qua bao lâu, Trương Minh Vũ bỗng nhiên cảm giác trong ngực mềm nhũn...  

Hả?  

Trương Minh Vũ mơ mơ màng màng. 
 
Chương 2236


Mơ hồ cảm thấy có vật gì, nhưng Trương Minh Vũ cũng không suy nghĩ nhiều.  

Tiếp tục ngủ.  

Ngày hôm sau.  

Một cơn lạnh thức tỉnh Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ từ từ mở mắt, lúc này mới phát hiện trời đã sáng.  

Lạnh như vậy ư?  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, theo bản năng kéo giãn gân cốt.  

Nhưng...  

Tay trái không nâng lên được?  

Hơn nữa... phía trên ngực sao lại nặng như vậy?  

Trương Minh Vũ bối rối.  

Cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới phát hiện một cánh tay đang gác trên ngực!  

Trương Minh Vũ hoảng hốt.  

Lặng lẽ di chuyển tầm mắt.  

Giật mình phát hiện Tần Minh Nguyệt lại... nằm trên cánh tay trái của anh?  

Yên lặng ngủ ở trong lòng anh!  

Ơ kìa...  

Trương Minh Vũ trợn to hai mắt, ánh mắt trở nên mờ mịt!  

Nằm lên từ lúc nào vậy?  

Định thần nhìn lại...  

Gương mặt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt đang ở ngay trước mắt.  

Làn da mỏng manh, khuôn mặt tinh tế.  

Giờ phút này...  

Khóe miệng còn dính một sợi tơ vô cùng nhỏ.  

Ngủ ngon thật đó...  

Cũng rất đẹp...  

Trương Minh Vũ thật thà ngắm nhìn, trong lòng vô thức dâng lên một cảm giác kích động.  

Thời gian chậm rãi trôi qua.  

Nhưng Trương Minh Vũ nằm trên mặt đất, hoàn toàn không biết nên làm thế nào cho phải.  

Bỗng nhiên, cơ thể mềm mại của Tần Minh Nguyệt khẽ run.  

Đôi mắt đẹp đột nhiên mở ra!  

Hả?  

Trong lòng Trương Minh Vũ căng thẳng!  

Bốn mắt nhìn nhau...  

Trong mắt Trương Minh Vũ xuất hiện cảm giác chột dạ.  

Nhanh chóng thu hồi ánh mắt.  

Tần Minh Nguyệt nhẹ nhàng chuyển động cơ thể, lần nữa rúc vào trong lòng Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nói: "Ơ... Cô ngủ trong lòng tôi làm gì?"  

Tần Minh Nguyệt thản nhiên nói: "Khó khăn lắm mới có một người đàn ông, không phải nên dùng sao?”  

Rất lười biếng.  

Dùng?  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co quắp lại.  

Nhưng trầm ngâm một lúc... vẫn không nói ra lời nào.  

Tần Minh Nguyệt nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.  

Trương Minh Vũ hỏi một cách khó hiểu: "Cô vẫn chưa chịu dậy à? Cánh tay của tôi mỏi cả rồi này...”  

Tần Minh Nguyệt mở đôi mắt đẹp ra.  

Một lúc sau, mới lẩm bẩm nói: "Được, vậy thì dậy thôi”.  

"Ghé sát đầu lại đây”.  

Hả?  

Trong mắt Trương Minh Vũ tràn đầy sự khó hiểu!  

Ghé qua làm gì?

Đôi mắt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt lóe lên vẻ mất kiên nhẫn.  

Vụt!  

Cô ta nhanh chóng duỗi cánh tay ra.  

Trương Minh Vũ ngơ ngác!
 
Chương 2237


Còn chưa kịp nghĩ gì thì tay của Tần Minh Nguyệt đã đè lên trên đầu anh!  

Trương Minh Vũ giật mình!  

Ngay sau đó, một lực rất lớn đè lên...  

Trương Minh Vũ hoàn toàn không thể tự kiểm soát được đầu của mình mà nhích lại gần Tần Minh Nguyệt!  

Nhìn lại...  

Mới nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt càng lúc càng lớn hơn...  

Điều quan trọng nhất là...  

Môi của Tần Minh Nguyệt còn chu ra nữa!  

Ôi vãi!  

Trương Minh Vũ hoảng sợ!  

Nhưng hiện giờ anh không thể chống cự được!  

Sức lực quá lớn!  

Trong nháy mắt...  

Trương Minh Vũ cảm thấy trên môi mình có thứ gì đó rất mềm...  

Môi của Tần Minh Nguyệt mạnh mẽ đè lên trên đó!  

Ực!  

Trương Minh Vũ nuốt nước miếng, đôi mắt mở to như chuông đồng!  

Nhưng vẻ mặt của Tần Minh Nguyệt lại không có bất kỳ biểu cảm nào.  

Tần Minh Nguyệt buông tay.  

Trương Minh Vũ nhanh chóng ngồi thẳng dậy, nghệch mặt ra!  

Tần Minh Nguyệt nhẹ nhàng nói: “Nhớ kỹ, từ nay về sau ngày nào cũng phải hôn chào buổi sáng hết, biết chưa?”  

Phụt!  

Trong thoáng chốc, Trương Minh Vũ có cảm giác muốn hộc máu!  

Hôn... Chào buổi sáng?  

Tần Minh Nguyệt ngồi thẳng người dậy.  

Thu dọn đồ đạc.  

Khóe miệng của Trương Minh Vũ co giật dữ dội.  

Mẹ kiếp! Cô có xem tôi là con người không vậy!  

Nhưng Trương Minh Vũ cũng không thể nói gì cả.  

Đánh thì đánh không lại...  

Tần Minh Nguyệt cất thỏ rừng đi rồi lẩm bẩm: “Được rồi, đi thôi”.  

Nói xong cô ta đi về phía trước.  

Trương Minh Vũ hung hăng trợn trừng mắt, sau đó mới bước đi theo sau.  

Không hiểu tại sao nhưng anh vẫn luôn cảm thấy khó xử ở trong lòng.  

Mới sáng sớm...  

Cuối cùng Trương Minh Vũ cũng chỉ có thể im lặng thở dài.  

Không có thực lực thì ai cũng có thể ức hiếp mình!  

Sự khát khao sức mạnh trong lòng của Trương Minh Vũ lại trỗi dậy!  

Nhưng...  

Bây giờ còn không có cách nào tập luyện cả.  

Hai người lẳng lặng đi về phía trước.  

Tần Minh Nguyệt nói: “Nếu như không có chuyện gì xảy ra thì chúng ta có thể ra khỏi khu rừng vào buổi trưa”.  

Hả?  

Vừa nghe xong câu này, Trương Minh Vũ lập tức trợn tròn mắt.  

Sắp ra ngoài rồi?  

Nhưng...  

Sao Tần Minh Nguyệt biết được?  

Một nụ cười đầy phấn khích xuất hiện trên môi của Trương Minh Vũ.  

Quan tâm cô ta nhiều quá làm gì chứ?  

Ra ngoài được là tốt rồi!  

Ban ngày đi bộ thoải mái hơn nhiều.  

Ít nhất là sẽ không đụng trúng cái gì đó.  

Nhưng đi cả buổi trời mà con đường này vẫn còn rất dài, từ nãy đến giờ vẫn đi trên con đường đó.  

Tần Minh Nguyệt đi ở phía trước còn Trương Minh Vũ đi theo sau lưng.  
 
Chương 2238


Vẫn còn hơi khó xử.  

Thời gian từ từ trôi đi.  

Trong thoáng chốc mặt trời sắp đứng bóng, khoảng cách từ đây ra ngoài cũng không còn xa nữa.  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở dài nhẹ nhõm.  

Mặc dù rất mệt nhưng ít nhất là sắp kết thúc rồi.  

Giọng nói dễ nghe của Tần Minh Nguyệt vang lên: “Cẩn thận một chút, tôi vẫn cảm thấy chỗ này không được an toàn”.  

Cảm thấy?  

Đôi mắt của Trương Minh Vũ hiện lên vẻ bất lực.  

Tại sao lại không chắc chắn vậy chứ?  

Trương Minh Vũ cảm thấy lo lắng.  

Nhìn xung quanh...  

Nhưng vẫn không có động tĩnh gì.  

Trương Minh Vũ im lặng thở dài một hơi.  

Quá khó chịu!  

Thời gian cứ chầm chậm trôi đi, hai người lại đi thêm được vài cây số.  

Sắp ra ngoài rồi.  

Nhưng sự lo lắng ở trong lòng Trương Minh Vũ càng lúc càng nhiều hơn.  

Vẫn luôn cảnh giác quan sát xung quanh.  

Rừng cây ở xung quanh thưa dần đi.  

Điều này có nghĩa là họ sắp ra ngoài được rồi!  

Tầm nhìn mở rộng.  

Đột nhiên, giọng nói dễ nghe của Tần Minh Nguyệt cất lên: “Cẩn thận, tôi cảm nhận được có người đang tới đây”.  

Chuyện này cũng cảm nhận được hả?  

Trương Minh Vũ ngơ ngác.  

Nhìn một vòng xung quanh cũng không thấy có cái gì kỳ lạ.  

Bực bội quá!  

Trái tim của Trương Minh Vũ vọt lên tới tận cổ họng.  

Cho dù bọn chúng xông ra ngay bây giờ luôn cũng được!  

Bà mẹ nó.  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi cố gắng để bình tĩnh lại.  

Phù!  

Đột nhiên, một cơn gió ập tới!  

Cơ thể của Trương Minh Vũ run lên dữ dội!  

Anh theo bản năng nhìn xung quanh!  

Tần Minh Nguyệt cau mày, đôi mắt xinh đẹp hiện lên sự lạnh lùng.  

Xoẹt!  

Ngay sau đó, âm thanh chói tai cùng với tiếng gió lao tới!  

Trương Minh Vũ không hề nhận ra!  

Tần Minh Nguyệt ngay lập tức hét lên: “Cẩn thận!”  

Nói rồi ngay lập tức chạy đi!  

Hả?  

Trương Minh Vũ trợn to hai mắt, đôi mắt hiện rõ sự hoang mang!  

Quay người nhìn lại....  

Vừa lúc nhìn thấy Tần Minh Nguyệt đang chạy tới chỗ mình!  

Trương Minh Vũ ngơ ngác!  

Tần Minh Nguyệt nhanh chóng nhảy lên!  

Đè Trương Minh Vũ té nhào xuống đất!  

Phập!  

Âm thanh lanh lảnh vang lên!   

Trương Minh Vũ tập trung nhìn lại mới hoảng sợ khi nhìn thấy một con dao đang cắm trên mặt đất ở bên cạnh!  

Nó đang rung nhẹ!  

Ực!  

Trương Minh Vũ nuốt nước miếng một cách đầy khó khăn!  

Suýt nữa thì... 
 
Chương 2239


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đôi mắt của Tần Minh Nguyệt hiện lên sự lạnh lùng!  

Quay người nhìn lại!  

Cô ta đạp mạnh chân lao về cái cây ở phía trước, không một chút do dự!  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Nghiêng đầu nhìn...  

Anh bất ngờ nhận ra tốc độ của Tần Minh Nguyệt cực kỳ đáng sợ!  

Trương Minh Vũ ngạc nhiên!  

Tới tận bây giờ anh mới biết Tần Minh Nguyệt không hề nói dối!  

Đúng là cô ta đang che giấu sức mạnh của mình!  

Hơn nữa... còn giấu đi rất nhiều!  

Trương Minh Vũ vội vàng nhìn về hướng Tần Minh Nguyệt lao tới.  

Lúc này mới nhìn thấy có một người mặc đồ đen đang ở trên cây!  

Quần áo giống hệt đám người ngày hôm đó!  

Trương Minh Vũ cau mày, không khỏi cảm thấy lo lắng!  

Tần Minh Nguyệt nhanh chóng chạy về phía trước!  

Người mặc áo đen dồn hết sức vào chân rồi nhảy xuống cây!  

Tung cú đá ra!  

Trương Minh Vũ cau mày, vô cùng nôn nóng.  

Tần Minh Nguyệt vui mừng nhiều hơn lo sợ!  

Nhanh chóng chạy lên phía trước!  

Khi hai người sắp chạm nhau, Tần Minh Nguyệt bỗng nhảy lên trên!  

Nhảy rất cao!  

Vượt qua cả người mặc đồ đen!  

Nhưng...  

Trương Minh Vũ ngạc nhiên!  

Người mặc áo đen cũng ngơ ngác!  

Tần Minh Nguyệt đạp một cước!  

Người mặc đồ đen vẫn ở trên không trung nên hoàn toàn không thể né được!  

Bốp!  

Tần Minh Nguyệt đá mạnh vào bụng của người mặc đồ đen!  

Người mặc đồ đen đập thẳng người xuống đất!  

Bịch!  

Âm thanh nặng nề vang lên!  

Ruột gan của người đàn ông mặc đồ đen sắp vỡ nát, thở gấp từng hơi!  

Tần Minh Nguyệt đáp xuống đất.  

Trương Minh Vũ trợn mắt, đôi mắt đầy ngỡ ngàng!  

Giỏi... giỏi quá!  

Tần Minh Nguyệt không hề do dự, đi về phía người mặc đồ đen.  

Ai nhìn thấy sức mạnh của cô ta đều phải chết!  

Một luồng khí tức lạnh lẽo tràn ra từ người của Tần Minh Nguyệt!  

Lạnh như băng!  

Trương Minh Vũ sợ ngây người.  

Cơ thể của người mặc áo đen run lên bần bật!  

Vô cùng hoảng sợ!  

Một lúc sau, đôi mắt của người mặc đồ đen hiện lên sự quyết tâm.  

Im lặng thò tay vào trong áo.  

Gã quay lưng về phía Tần Minh Nguyệt nên Tần Minh Nguyệt không nhìn thấy được.  

Nhưng Trương Minh Vũ lại nhìn thấy!  

Hả?  

Trương Minh Vũ hét lên: “Cẩn thận!”  

Ám khí sao?  

Tần Minh Nguyệt khẽ nhíu mày.  

Người mặc đồ đen cầm một vật rất dài ở trong tay!  

Trương Minh Vũ sững sờ!  

Đôi mắt của Tần Minh Nguyệt hiện lên sự lạnh lùng.  

Bất ngờ tung cú đá!  

Tốc độ cực kỳ khủng khiếp!  

Tần Minh Nguyệt đá mạnh vào cổ người mặc đồ đen!  

Ực!  

Trương Minh Vũ nuốt nước bọt!  

Rắc!  

Một giây sau, âm thanh giòn giã vang lên!  

Trương Minh Vũ trừng mắt nhìn vào cổ của người mặc áo màu đen... gãy luôn rồi!  

Trương Minh Vũ hoàn toàn sửng sốt.  
[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 2240


Tần Minh Nguyệt chau mày.  

Trong mắt Trương Minh Vũ cũng lộ rõ sự ngạc nhiên!  

Nếu nhìn kỹ thì… sẽ thấy một cột sáng đột nhiên phóng lên trời từ vật gì đó trong tay người đàn ông mặc đồ đen!  

Đùng!  

Chẳng mấy chốc, pháo hoa nổ tung!  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật dữ dội.  

Mẹ nó, đây là đang phát tín hiệu à?  

Tần Minh Nguyệt nhíu mày lại, cô ta hét lên: “Chạy mau đi!”  

Hét xong, cô ta chạy thật nhanh về phía Trương Minh Vũ!  

Trương Minh Vũ đang chật vật đứng dậy!  

Trong nháy mắt, Tần Minh Nguyệt đã chạy tới nắm lấy tay Trương Minh Vũ.  

Nhanh chóng chạy về trước!  

Trương Minh Vũ dùng hết sức lực, nhanh chân chạy theo Tần Minh Nguyệt.  

Lần này không phải đùa!  

Tần Minh Nguyệt vừa chạy vừa trịnh trọng nói: “Bọn chúng to gan thật, lại dám phân chia người vào rừng tìm kiếm chúng ta!”  

“Chẳng bao lâu nữa, tất cả bọn chúng sẽ đến đây”.  

“Chúng ta phải ra khỏi đây trước đã!”  

Trương Minh Vũ nặng nề gật đầu.  

Tuy vậy nhưng trong lòng anh vẫn không khỏi lo lắng.  

Nếu chúng đang phân công tìm kiếm thì nhất định khoảng cách hai bên sẽ không xa lắm!  

Nhưng…   

Nếu đi ra ngoài sẽ rất xa!  

Trương Minh Vũ không dám nghĩ nhiều nữa, anh dồn hết tâm trí vào con đường phía trước, chạy bằng tốc độ nhanh nhất của mình!  

Toàn lực chạy nhanh!  

Tuy đã dùng hết sức lực nhưng Trương Minh Vũ vẫn phải dựa vào sức Tần Minh Nguyệt để kéo mình đi.  

Trương Minh Vũ cũng ý thức rõ thực lực của Tần Minh Nguyệt!  

Cây cối xung quanh không ngừng lùi về đằng sau.  

Chẳng mấy chốc, mười lăm phút đã trôi qua.  

Trương Minh Vũ cẩn thận nhìn trước ngó sau, nhưng anh không hề thấy một bóng người nào cả.  

Vẫn chưa đuổi kịp hả?  

Giọng nói nặng nề của Tần Minh Nguyệt vang lên: “Xung quanh có người, chỉ là số lượng ít nên bọn chúng không dám manh động mà đang chờ người đến!’’  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Nhưng…  

Rốt cuộc Tần Minh Nguyệt phát hiện có kẻ địch xung quanh bằng cách nào?  

Trương Minh Vũ cảm thấy khó hiểu vô cùng.  

Không lâu sau, giọng nói êm tai của Tần Minh Nguyệt lại vang lên: “Chúng ta mau ra ngoài đi”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ nhướng mày!  

Quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện khoảng cách của họ với bìa rừng cũng không còn xa lắm!  

Mờ mờ... có thể nhìn thấy phía trước là một con sông rộng lớn.  

Cuối cùng cũng sắp ra ngoài rồi!  

Trương Minh Vũ không kiềm chế được sự kích động của mình.  

Tiếp tục bước nhanh!  

Tuy nhiên, Tần Minh Nguyệt vẫn còn cau mày.  

Khoảng cách tới bìa rừng càng lúc càng gần, chỉ còn khoảng ba bốn trăm mét!  

Trương Minh Vũ vô cùng phấn khởi!  

Tuy ra bên ngoài cũng không đảm bảo sẽ an toàn nhưng ít nhất ra ngoài sẽ dễ chạy trốn hơn! 
 
Chương 2241


Chẳng mấy chốc, chỉ còn hai trăm mét nữa!  

Bỗng nhiên Tần Minh Nguyệt khẽ quát một tiếng: “Có người tới, cẩn thận chút!”  

“Nếu không chắc chắn giết sạch hết bọn chúng thì tuyệt đối không thể để lộ hết thực lực bản thân ra, anh nhớ rõ chưa?”  

À  

Trương Minh Vũ đờ đẫn gật đầu!  

Anh cẩn thận quan sát xung quanh...  

Đột nhiên có một bóng đen xuất hiện trên cây.  

Trương Minh Vũ chợt thấy căng thẳng!  

Quả nhiên là bọn mặc đồ đen kia!  

Vèo vèo!  

Bỗng nhiên anh nghe thấy có hai tiếng xé gió.  

Trương Minh Vũ giả vờ lao ra ngoài!  

Nhưng anh còn chưa kịp dùng sức chạy, đã bị Tần Minh Nguyệt bên cạnh kéo vào núp sau thân cây!  

Bụp!  

Ngay lập tức, một con dao găm bay tới cắm ngay vào thân cây!  

Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt yên lặng trốn sau thân cây.  

Tần Minh Nguyệt vẫn đang âm thầm quan sát tình hình.  

Cơ thể Trương Minh Vũ càng thêm căng thẳng, trong lòng lại cảm thấy nghiêm trọng.  

Rất nhanh sau đó cả hai nghe thấy tiếng bước chân nặng nề vang lên.  

Trương Minh Vũ biết bọn chúng tới rồi, thậm chí còn khá đông!  

Tần Minh Nguyệt nhíu màu lại: “Có bốn tên, hơn nữa lại khá phân tán, chúng ta chắc chắn có thể giết được hai tên”.  

Hả...  

Trương Minh Vũ càng thêm ngu người.  

Sao cô ấy biết được có bao nhiêu tên tới cơ chứ?  

Tuy nhiên Trương Minh Vũ cũng chẳng dư thời gian suy nghĩ.  

Chắc chắn giết được hai tên, hay nói cách khác mỗi người bọn họ phải giết được một tên!  

Trương Minh Vũ nhanh chóng gật đầu đồng ý!  

Tiếng bước chân càng gần!  

Tần Minh Nguyệt siết chặt nắm đấm, dồn hết sức xuống chân, chạy vọt ra ngoài!  

Trương Minh Vũ cũng theo sát phía sau.  

Khi cả hai vừa chạy ra ngoài thì ngay lập tức bốn tên kia lao tới chỗ hai người từ các hướng khác nhau!  

Từng đôi mắt sắc bén!  

Bọn người này không hề đơn giản!  

Trong nháy mắt, hai tên tấn công Tần Minh Nguyệt, hai tên còn lại nhắm vào Trương Minh Vũ!  

Trong mắt Tần Minh Nguyệt lộ vẻ lo lắng.  

Cô ta không có vấn đề, nhưng bên Trương Minh Vũ thì…  

Song trong mắt Tần Minh Nguyệt lóe lên một tia sáng.  

Đánh nhanh thắng nhanh!  

Bốp bốp!  

Tần Minh Nguyệt nhanh chóng tấn công hai tên đàn ông áo đen!  

Trương Minh Vũ chậm rãi nắm chặt tay lại.  

Mấy ngày lăn lộn vất vả làm anh suýt quên mất bản thân mình cũng có thể chiến đấu.  

Đến đây đi!  

Trong nháy mắt hai tên đàn ông áo đen còn lại đồng thời bay lên tung cú đấm ra.  

Trương Minh Vũ cau mày lại.  

Nhanh như vậy sao? 
 
Chương 2242


Trương Minh Vũ nhanh chóng lùi về phía sau, tránh né cú đấm đang tấn công về phía mình!  

Anh không đoán được thực lực đối phương ở mức nào, hơn nữa hai tay rất khó địch lại bốn tay!  

Đòn tấn công đầu tiên của hai tên áo đen rơi vào không trung.   

Một tên áo đen dồn lực xuống chân, nhanh chóng nhảy vọt lên trước tấn công.  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Cơ hội tới rồi!  

Một tên dồn hết sức tung ra một cú đấm, tên còn lại cũng theo sát tên kia!  

Trương Minh Vũ nhếch mép cười khẩy.  

Cơ hội đến rồi!  

Trương Minh Vũ cũng đồng thời đấm mạnh vào đối phương!  

Bốp!  

Bụp!   

Tiếng xương cốt va chạm nặng nề vang lên!  

Bỗng có một lực mạnh tấn công đến.  

Ngay lập tức cơ thể Trương Minh Vũ lui về phía sau ba bước.  

Tên áo đen lộn ngược người về sau.  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm đồng thời xoa cánh tay đau của mình.  

Tên này dùng lực mạnh ghê!  

Ngay cả mấy tên thuộc hạ cũng lợi hại vậy cơ à?   

Ánh mắt Trương Minh Vũ lộ rõ vẻ trầm trọng.  

Một tên áo đen cũng nhanh chóng nhảy vọt lên trước!  

Trương Minh Vũ liên tục lùi về sau!  

Lúc này, một giọng nói quyến rũ vang lên: “Người của tôi mà các người cũng dám động vào à?”  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt  

Nếu nhìn kỹ lại  

Chợt nhìn thấy cơ thể mảnh mai của Tần Minh Nguyệt vọt nhanh về trước như bay, nhắm thẳng đến mấy tên áo đen!  

Khóe miệng Trương Minh Vũ khẽ giật, trong lòng cũng thả lỏng hơn trước.  

Gì mà “người của tôi” chứ?  

Trong mắt tên áo đen lộ rõ sự nghiêm trọng!  

Khó mà địch nỗi!  

Trong mắt Tần Minh Nguyệt xuất hiện sát khí!  

Toàn lực tung đòn!  

Lúc nắm đấm sắp trúng tên áo đen thì Tần Minh Nguyệt bỗng nhiên nhíu mày lại.  

Cú đấm cũng theo đó mà rút đi phân nửa sức lực!  

Bụp!  

Tiếng va chạm nặng nề vang lên!  

Tên áo đen thuận theo cú đấm văng ra sau!  

Trương Minh Vũ thấy vậy cũng không khỏi kích động!  

Mặt Tần Minh Nguyệt không đổi sắc, nôn nóng nói: "Chúng ta đi mau!"  

Đi?  

Trương Minh Vũ vô cùng ngờ vực!  

Không giết người hả?  

Không để cho Trương Minh Vũ có thời gian suy nghĩ, Tần Minh Nguyệt bèn lôi anh chạy vọt về trước. 
 
Chương 2243


Ở đằng sau, bốn tên áo đen đang vất vả đứng dậy.  

Chẳng mấy chốc cả hai đã chạy tới bìa rừng, sắp lao ra ngoài!  

Tuy vậy, đúng lúc này....  

Bụp bụp bụp...  

Đột nhiên, một âm thanh đinh tai nhức óc truyền đến!  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Tần Minh Nguyệt lập tức lôi Trương Minh Vũ lùi về sau.  

Vèo vèo...  

Ngay lập tức có mấy cành cây nhỏ bằng cánh tay người lao tới trước vị trí hai người vừa đứng.  

Trương Minh Vũ lại cau mày.  

Đôi mắt Tần Minh Nguyệt lộ rõ vẻ nghiêm trọng!  

Nếu nhìn kỹ lại…  

Có năm tên đàn ông mặc đồ đen đang từ từ xuất hiện từ phía bìa rừng,   

Bước chân ung dung!  

Đằng sau lại có thêm bốn tên cũng đồng thời bước tới!  

Hai người họ đã bị bọn chúng bao vây!  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, trong lòng lo lắng vô cùng.  

Tần Minh Nguyệt siết chặt nắm tay, nhẹ giọng nói: “Cẩn thận, bọn chúng là người của tổ 10 của nhà họ Âu Dương!”  

Cái gì?  

Dứt lời, Trương Minh Vũ trợn mắt há mồm!

Nhà Âu Dương… tổ 10?  

Thật lâu sau đó, Trương Minh Vũ mới bừng tỉnh khỏi sự khiếp sợ.  

Thì ra là thế…  

Thảo nào!  

Bỗng nhiên, ánh mắt của Trương Minh Vũ trở nên nghiêm túc.   

Còn chưa diệt được tổ 11 mà tổ 10 đã xuất hiện rồi sao?  

Anh biết, sức chiến đấu của tổ 10 chắc chắn mạnh hơn rất nhiều so với tổ 11!  

Đánh hai bên đều rất tốn sức.  

Hiện giờ… tổng cộng đã có chín người rồi!  

Tần Minh Nguyệt thản nhiên, hỏi: “Âu Dương Triết đâu?”  

Một người đàn ông trong số năm người đứng trước mặt bước ra.  

Cơ thể hắn vạm vỡ, cơ bắp rắn chắc, trên mặt luôn bày ra vẻ mặt hung ác.  

Trên mặt hắn có một vết đao, trông vô vùng bắt mắt!  

Tiếp đó đã nghe thấy giọng nói thô lỗ của người đàn ông kia: “Cậu chủ nhà chúng tôi nói muốn tôi đưa anh ta về”.  

“Chuyện lần này của cô Tần, có thể bỏ qua”.  

Gì cơ?  

Trương Minh Vũ nhướng mày.  

Anh vô cùng hoang mang.  

Sau đó, Tần Minh Nguyệt bình thản nói: “Anh ta tự tin thật đấy, tôi cần anh ta bỏ qua cho à?”  

“Quay về nói với cậu chủ nhà các người, anh ấy là người của tôi”.  

“Động đến anh ấy chính là động đến tôi”.  

Giọng nói lạnh lùng, rất có khí thế.  

Nghe vậy, ánh mắt của Trương Minh Vũ lại trở nên hơi kỳ lạ.  

Nhưng vẫn rất thoải mái…  

Người đàn ông vạm vỡ nhíu mày.  

Qua một lúc lâu sau, hắn mới lầm bầm: “Xin lỗi cô Tần, mệnh lệnh tôi nhận được là phải đưa anh ta về”.  

Nói xong, hắn chỉ tay về phía Trương Minh Vũ.  

Vô cùng kiên định.
 
Chương 2244


Tần Minh Nguyệt nhíu mày.  

Cô ta đã biết sẽ có kết quả như vậy, nhưng đôi mắt xinh đẹp vẫn không nén nổi tức giận.  

Rất lâu sau, cô ta mới lạnh lùng nói: “Nếu đã như vậy, thì không còn gì để thương lượng nữa”.  

“Muốn bắt người thì ra tay đi”.  

Nói xong, cô ta siết chặt nắm đấm.  

Trương Minh Vũ ngạc nhiên nhìn Tần Minh Nguyệt.  

Cô gái này… rất trượng nghĩa nhỉ?  

Tiếp đó, khóe miệng Trương Minh Vũ cong lên một nụ cười.  

Không biết vì sao, cả người Tần Minh Nguyệt bỗng nhiên tràn ngập cảm giác an toàn.  

Người đàn ông vạm vỡ híp mắt lại, lầm bầm: “Nếu đã như vậy thì đừng trách chúng tôi không nể tình”.  

“Bắt người!”  

Nói xong hắn vung tay lên!  

Ngay lập tức, bốn người đàn ông ở phía trước và bốn người ở phía sau hùng hổ lao về phía hai người!  

Bỗng chốc, tràn ngập khí thế áp bức!  

Người đàn ông vạm vỡ vẫn đứng yên tại chỗ.  

Trương Minh Vũ thấy vậy, ánh mắt lóe lên tia bất lực.  

Anh trầm ngâm giây lát rồi mới cất tiếng hỏi: “Chúng ta… đánh thế nào đây?”  

Nhóm người này rất lợi hại, Trương Minh Vũ chỉ đánh hai người là đã cố hết sức rồi, đừng nói gì đến tận chín người…  

Tần Minh Nguyệt nhíu mày.  

Hồi lâu, cô ta mới âm thầm, nói: “Đánh cái rắm ấy, anh đánh có lại đâu, chúng ta tìm cơ hội chạy thôi”.  

À  

Nghe cô ta nói vậy, khóe miệng Trương Minh Vũ đột nhiên run run.  

Có khí thế như vậy, anh còn tưởng…  

Chốc lát, một nhóm đàn ông vạm vỡ đã sắp lao đến trước mặt.  

Công kích trước sau!  

Tần Minh Nguyệt nhíu mày, quát nhỏ: “Anh lao ra từ bên cạnh đi, lát nữa tôi sẽ đuổi theo sau!”  

Hả?  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Nhưng anh vẫn chưa kịp nghĩ nhiều thì Tần Minh Nguyệt đã xông vào trong đám người kia.  

Trương Minh Vũ siết chặt nắm đấm.  

Cuối cùng anh vẫn xông ra ngoài từ phía bên trái theo kế hoạch.  

Dù sao thì bên trái không có ai cả.  

Bình bịch!  

Trong phút chốc Tần Minh Nguyệt đã đánh nhau với đám người kia.  

Trương Minh Vũ nhìn chăm chú…  

Tần Minh Nguyệt hoàn toàn không rơi vào thế bất lợi.  

Nhưng có hai người trong số bốn người đàn ông vạm vỡ phía sau đã đuổi theo Trương Minh Vũ.  

Hai người?  

Trương Minh Vũ nhướng mày, ánh mắt lóe lên sự phấn khích.  

Có thể chiến đấu một trận!  

Trương Minh Vũ bước nhanh chân hơn.  

Sau khi lao ra mấy chục mét, anh lập tức chạy ra ngoài bìa bìa rừng.  

Hai người đàn ông vạm vỡ đuổi sát theo!  

Đột nhiên vang lên một tiếng quát lớn: “Chạy đi đâu!”  

Cơ thể Trương Minh Vũ cứng ngắc.  

Tiếp đó, tiếng xé gió xoẹt đến sau lưng!  

Nhanh vậy sao?  

Trương Minh Vũ không hề do dự, anh đạp lên thân cây bay qua một bên!  

Người đàn ông đấm vào khoảng không!  

Còn một người khác đã đánh thẳng về phía Trương Minh Vũ!  

Nắm đấm nện xuống!  

Lông mày của Trương Minh Vũ nhíu chặt.  

Bỗng nhiên ánh mắt anh sáng lên. 
 
Chương 2245


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sao anh có thể quên tuyệt chiêu chị sáu dạy chứ!  

Lâu rồi không chiến đấu, tinh thần của đầu óc Trương Minh Vũ sắp không theo kịp nữa rồi!  

Nắm đấm nhanh chóng đến trước mặt.  

Trương Minh Vũ cắn chặt răng, nhanh chóng ra tay!  

Tôi nhéo!  

Lập tức trong tay anh truyền đến một loại cảm giác bão hòa!  

Trúng rồi sao?  

Trương Minh Vũ nhướng mày, khóe miệng dần dần nhếch lên một nụ cười nhạt!  

Chiêu này đối phó với người có thực lực tương đương thì dường như trăm trận trăm thắng!  

Người đàn ông cứng đờ.  

Trương Minh Vũ mạnh mẽ kéo!  

Cơ thể người đàn ông ngay lập tức lao về phía Trương Minh Vũ!  

Người đàn ông chống cự theo bản năng!  

Nhưng… cánh tay hoàn toàn không thể dùng sức!  

Trương Minh Vũ đột nhiên nâng đầu gối lên!  

Thúc!  

Sau đó lập tức nghe thấy một tiếng vang nặng nề.  

“A!”  

Theo sau đó là tiếng kêu rên đau đớn!  

Không di chuyển nữa!  

Trương Minh Vũ nở nụ cười phấn khích!  

Rất lâu rồi không nghe thấy!  

Tiếp theo, Trương Minh Vũ lại mạnh mẽ đá vào bụng người đàn ông thêm cú nữa!  

Cùng lúc đó… tiếng xé gió lại vang lên!  

Nụ cười trên mặt Trương Minh Vũ tắt dần!  

Biết nắm bắt cơ hội như vậy à?  

Chân của anh còn chưa đặt xuống nữa, hiện giờ hoàn toàn không có cách né tránh!  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ chỉ có thể cứng rắn đá một cước.  

Người đàn ông trước mặt bị đá bay ra!  

Nhưng ngay lúc đó eo anh lập tức truyền đến cảm giác đau đớn.  

Hít!  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, ngã về phía trước.  

Anh và người đàn ông dường như rơi xuống đất cùng lúc!  

Nhưng người đàn ông đang đau đớn ôm bụng, uốn éo vặn vẹo.  

Vết thương của Trương Minh Vũ không nặng lắm.  

Nhìn kỹ lại…  

Đúng lúc thấy một người đàn ông khác đang nhanh chóng lao đến!  

Trương Minh Vũ cố nén cơn đau, nhanh chóng đứng lên!  

Vừa mới đứng vững, nắm đấm của người đàn ông đã đánh tới.  

Tôi nhéo!  

Trương Minh Vũ ra tay nhanh như chớp!  

Bàn tay nhanh chóng truyền đến cảm giác bão hòa lần nữa.  

Trúng nữa rồi!  

Trương Minh Vũ trở nên phấn khích!  

Quá trình vẫn giống như trước!  

“A!”  

Tiếng rên rỉ đau đớn lại vang lên.  

Sau đó, cả hai người đàn ông đều đã ngã xuống đất.  

Thấy vậy Tần Minh Nguyệt khẽ nhướng mày, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt.  

Cũng không phải thứ vô dụng.  

Trương Minh Vũ không còn lòng dạ nào nghĩ nhiều nữa, anh đỡ eo tiếp tục lao ra ngoài!  

Nhưng trong lòng lại lo lắng.  

Lần này chiến thắng đều là nhờ chiêu thức chị sáu dạy, nhưng nó chỉ có hiệu quả khi người khác không đề phòng mà thôi…  

Lần sau…  

Trương Minh Vũ không muốn nghĩ nhiều, anh nhanh chóng xông ra!  

Hai người đàn ông ngã trên mặt đất vẫn đang đau đớn vặn vẹo.  

Không đứng dậy nổi.  

Trương Minh Vũ nhanh chóng vọt đến bìa rừng.  

Anh quay đầu nhìn lại…  

Lúc này anh mới phát hiện Tần Minh Nguyệt đang nhanh chóng né tránh, vừa chạy vừa tránh.  

Đây cũng coi như một cách…  

Dù sao thì bọn chúng không thể nào đuổi kịp tốc độ của Tần Minh Nguyệt, không cần lo lắng về chuyện sẽ bại lộ thực lực.  

Thông minh!  

Trương Minh Vũ lập tức hét lên: “Có thể đi rồi!”  

Tần Minh Nguyệt nhướng mày.  

Sau đó, dồn sức dưới chân vọt thẳng về phía Trương Minh Vũ.  

Đám đàn ông kia mệt đến mức thở hổn hển!  

Ánh mắt của người đàn ông cầm đầu ngập tràn căm hận.  

Người phụ nữ này tại sao lại nhanh như vậy chứ?  

Một lúc lâu sau mới quát lên một tiếng: “Đuổi theo!”  

Nói xong, một đám người đuổi theo Tần Minh Nguyệt.  

Cho dù như thế thì khoảng cách giữa họ và Tần Minh Nguyệt vẫn dần bị kéo xa.  

Trương Minh Vũ nhướng mày.  
[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 2246


Đuổi?  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười, lẩm bẩm: “Tôi xem các người đuổi thế nào!”  

Nói xong, anh cúi người gom tất cả những viên đá trên mặt đất bên cạnh lại với nhau!  

Chẳng mấy chốc, Tần Minh Nguyệt đã chạy đến.  

Một nhóm người cũng đã tiến vào phạm vi!  

Trương Minh Vũ nhặt một hòn đá.  

Tao ném bà mày!  

Hòn đá trong tay anh nhanh chóng được ném mạnh.  

Thẳng đến đám đông!  

Bốp!  

“A!”  

Một tiếng la đau đớn vang lên!  

Tất cả sự chú ý của bọn chúng đang đặt trên người Tần Minh Nguyệt, không ngờ Trương Minh Vũ sẽ giở trò!  

Một người ngã xuống!  

Thấy vậy, đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt lóe lên vẻ tán thưởng.  

Mặc dù thực lực không tốt lắm, nhưng vẫn khá thông minh.  

Tần Minh Nguyệt lại tăng tốc!  

Trương Minh Vũ nhanh chóng nhặt đá trên mặt đất ném tới!  

Cũng không ném trúng, nhưng vẫn ném về phía đám người!  

Dù sao đám người tương đối đông, mặc dù có thể né tránh, nhưng cũng sẽ làm chậm trễ thời gian của bọn chúng!  

Hơn nữa nhiều đá như vậy, chắc chắn có thể trúng!  

“A!”  

Ngay sau đó, lại có một tiếng kêu đau đớn vang lên!  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười, trong ánh mắt tràn đầy vẻ hưng phấn.  

Chơi vui thật!  

Hơn nữa, Trương Minh Vũ còn chợt phát hiện bản thân mình rất có tiềm lực ném phi tiêu!  

Khá chính xác!  

Không bao lâu, Tần Minh Nguyệt đã chạy tới!  

Trương Minh Vũ cũng ném gần xong!  

Tuy chỉ ném trúng ba người, nhưng cũng làm chậm tốc độ đuổi theo của những người khác!  

Khoảng cách được kéo xa!  

Tần Minh Nguyệt kéo lấy tay Trương Minh Vũ, hét lên: “Đi!”  

Trương Minh Vũ vội vàng đi theo, nhưng trong lòng anh lại dâng lên một cảm giác bất đắc dĩ.  

Cái kéo tay này cũng quá tự nhiên rồi nhỉ…  

Chẳng mấy chốc, cả hai đã chạy dọc theo con sông hướng đến hạ lưu!  

Có sức kéo của Tần Minh Nguyệt, tốc độ của Trương Minh Vũ cũng tăng lên.  

Phía sau, một đám người cường tráng đang truy đuổi gắt gao!  

Dù sao vừa rồi bọn chúng phải đuổi theo Tần Minh Nguyệt nửa ngày, thể lực đã sớm tiêu hao!  

Nhưng Tần Minh Nguyệt lại không có chút biến đổi nào!  

Khoảng cách càng lúc càng xa!  

Trương Minh Vũ thấy vậy nhếch miệng cười, nói: “Nam nữ phối hợp, làm việc không mệt!”  

Thật tuyệt!  

Tần Minh Nguyệt khẽ cau mày nói: “Anh phối với ai cơ?”  

Hử?  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật dữ dội.  

Mẹ kiếp, từ ngữ quái quỷ gì vậy?  

Trương Minh Vũ hung hăng liếc mắt, không thèm để ý.   

Tiếp tục chạy như điên! 
 
Chương 2247


Sau khi rời khỏi khu rừng, phương hướng đã trở nên rõ ràng.  

Đi dọc bờ sông, chắc chắn không có vấn đề gì!  

Chẳng mấy chốc, hai người đã chạy xa ngoài mấy cây số!  

Trương Minh Vũ quay đầu lại nhìn…  

Chỉ còn hai ba người trong tổ 10 của nhà họ Âu Dương vẫn đang ra sức đuổi theo.  

Hơn nữa còn cách xa gần một cây số!  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở gấp, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười.  

Thật lâu sau, Tần Minh Nguyệt mới bước chậm lại.  

Hả?  

Trương Minh Vũ ngẩn ra.  

Giọng nói êm tai của Tần Minh Nguyệt vang lên: “Mệt không? Đi chậm một chút nhé”.  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.  

Đây có xem là đang quan tâm tôi không?  

Ngay sau đó, Trương Minh Vũ cũng dừng lại, khó khăn thở dốc.  

Quả thật mệt mỏi!  

Quay lại nhìn, phía sau chỉ còn hai ba gã đàn ông cao lớn cũng đã ngừng đuổi theo.  

Dường như chúng biết rằng không thể đuổi kịp.  

Trương Minh Vũ liếc nhìn xung quanh, rồi hỏi: “Tiếp theo chúng ta đi hướng nào?”  

Tần Minh Nguyệt nhìn quét qua một vòng.  

Rồi hờ hững nói: “Chúng ta tiếp tục đi tới trước, không lâu nữa có thể đi ra rồi”.  

Hả?  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ nghi hoặc.  

Làm sao cô ấy biết?  

Nhưng Trương Minh Vũ cũng không nhiều lời.  

Chẳng mấy chốc đã nghỉ ngơi xong.  

Hai người tiếp tục đi về phía trước.  

Để tránh khỏi sự truy đuổi của đám người phía sau, cả hai lại điên cuồng chạy.  

Trương Minh Vũ quay đầu nhìn thoáng qua.  

Hiện tại đã hoàn toàn không thấy đám người phía sau nữa.  

Phù!  

Trái tim treo lơ lửng của Trương Minh Vũ coi như hoàn toàn được hạ xuống.  

Thời gian chậm rãi trôi qua.  

Đã tới cuối khu rừng, trước mặt là một đồng bằng.  

Có đồng ruộng!  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ vui mừng.  

Tần Minh Nguyệt cũng thở phào nhẹ nhõm.  

Tốt quá…  

Cuối cùng cũng thoát rồi.  

Trương Minh Vũ cười ha ha nói: “Cuối cùng cũng thoát rồi!”  

Tần Minh Nguyệt cho ném cho anh ánh mắt coi thường, lẩm bẩm nói: “Thế nào? Anh còn sợ mình chết ở trong đấy à?”  

Trương Minh Vũ lúng túng cười: “Tôi chưa nghĩ đến việc này”.  

Tần Minh Nguyệt bĩu môi, không buồn để ý.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: “Được rồi, chúng ta đi nhanh đi, ra ngoài lại nói tiếp!”  

Tần Minh Nguyệt liếc nhìn xung quanh.  

Một lúc lâu, cô ta mới hỏi: “Đi đâu?”  

Trương Minh Vũ ngẩn ra.  

Hồi lâu mới hỏi: “Ngoại trừ đi qua ruộng, còn có cách nào sao?”  

Tần Minh Nguyệt khẽ lắc đầu.
 
Chương 2248


Trương Trương Minh Vũ hung dữ liếc mắt coi thường.  

Bị bệnh hả?  

Còn cách nào để đi qua nữa?  

Trương Minh Vũ không thèm để ý, cất bước đi về phía cánh đồng trước mặt.  

Bên này đều là cây ngô.  

Mặc dù còn chưa đến lúc trưởng thành, nhưng cũng đã cao hơn người rồi.  

Chí ít có thể che đậy tầm nhìn.  

Chẳng mấy chốc, hai người đã tiến vào trong cánh đồng ngô.  

Ánh mắt Tần Minh Nguyệt lấp lánh, thản nhiên hỏi: “Thế này có phải gọi là chúng ta … chui vào ruộng ngô không?”  

Trương Minh Vũ nghe vậy khóe miệng nhất thời giật kịch liệt.  

Mẹ kiếp!  

Chui vào ruộng ngô?  

Trương Minh Vũ tức giận nói: “Đúng, chúng ta còn vừa mới chui vào bụi cây nữa”.  

Tần Minh Nguyệt nhướng mày, thì thầm nói: “Chui vào ruộng ngô… có phải là nên làm gì đó không?”  

Trương Minh Vũ nghe vậy nhất thời cảm thấy muốn hộc máu!  

Cô gái này là lên cơn thèm à?  

Một lúc lâu, anh mới nói: “Đúng vậy, hẳn là nên tạo ra một em bé”.  

Hả?  

Tần Minh Nguyệt khẽ cau mày.  

Có ý gì?  

Khóe miệng Trương Minh Vũ lộ ra một nụ cười xấu xa.  

Không hiểu nổi?  

Tần Minh Nguyệt bừng tỉnh, hờ hững hỏi: “Ở chỗ này có thể sao?”  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật dữ dội.  

Đúng là lên cơn thèm đàn ông rồi!  

Nếu không phải có người đang truy đuổi, thế nào cũng phải xử lý cô ngay tại chỗ!  

Trương Minh Vũ liếc mắt.  

Mặc kệ vậy.  

Thấy vậy, đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt lại lóe lên.  

Thời gian chậm rãi trôi qua.  

Trên người Trương Minh Vũ cũng đã bị lá ngô cắt cho vừa đau vừa ngứa!  

Thật lâu sau, cuối cùng hai người cũng chui ra ngoài!  

Phù!  

Trương Minh Vũ ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm.  

Nhìn xung quanh…  

Lúc này mới phát hiện trước mặt có một ngôi làng nhỏ trên núi.  

Khói bếp lượn lờ.  

Trong mắt Trương Minh Vũ lập tức hiện lên vẻ hưng phấn!  

Cuối cùng cũng thấy nhà dân rồi!  

Tần Minh Nguyệt hờ hững nói: “Đi nhanh lên, tôi sắp chết đói rồi”.  

Nói xong, cô ta cất bước về phía trước.  

Trương Minh Vũ hậm hực liếc mắt.  

Không kích động ư?  

Trương Minh Vũ cũng cất bước theo sau.  

Hai người đi theo đường núi, chẳng mấy chốc đã vào thôn nhỏ trên núi.  

Trương Minh Vũ cười nói: “Muốn tôi giúp cô… Đi hóa duyên không?  

Nói xong, trong lòng cảm thấy rất kỳ quái.  

Tần Minh Nguyệt nhíu mày hỏi: “Để làm gì?”  

Trương Minh Vũ hờ hững nói: “Không phải cô đói bụng sao? Tìm cho cô cái gì đó để ăn”.  

Tần Minh Nguyệt nhướng mày.  

Tìm đồ ăn cho tôi ư? 
 
Chương 2249


Một lúc sau, khóe miệng cô ta cong lên, lẩm bẩm nói: “Đàn ông của tôi… Sao có thể đi xin ăn chứ?”  

Chậc…

Trương Minh Vũ nghe vậy, khóe miệng khẽ giật.  

Lời này …  

Bỗng chốc, toàn thân anh nổi da gà.  

Tần Minh Nguyệt mỉm cười, thì thào nói: “Đi thôi, không lâu nữa là có thể đến thị trấn rồi”.  

Nói xong, cô ta xua tay.  

Trương Minh Vũ không thể làm gì khác hơn là yên lặng đi theo.  

Chẳng mấy chốc, hai người đã vào trong làng.  

Bên trong làng.  

Các ông cụ bà cụ ngồi thành nhóm ba bốn người đang trò chuyện thoải mái dưới bóng cây.  

Sự xuất hiện của Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người!  

Mọi người đều rất ngạc nhiên.  

Mặc dù bây giờ quần áo của hai người đều vô cùng nhếch nhác, nhưng vẫn rất bắt mắt!  

Trương Minh Vũ cảm thấy hơi lúng túng.  

Nhưng mặt Tần Minh Nguyệt không biến sắc, im lặng đi về phía trước.  

Rất nhanh, hai người đã đi ra khỏi ngôi làng.  

Trương Minh Vũ ngơ ngác hỏi: “Cô biết nơi này sao?”  

Tần Minh Nguyệt lắc đầu nói: “Không biết, nhưng cứ đi theo đường bê tông này thì chắc chắn có thể đi tới trấn trên”.  

Trong mắt Trương Minh Vũ tràn đầy bất đắc dĩ.  

Cũng đúng…  

Hai người yên lặng đi về phía trước.  

Trương Minh Vũ nhìn về phía sau, cũng không cảm thấy có gì bất thường.  

Người của tổ 10 nhà họ Âu Dương không đuổi theo nữa sao?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Mặc dù bây giờ đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng lúc nào anh cũng cảm thấy chuyện này dường như không đơn giản như vậy.  

Haizz.  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ chỉ có thể im lặng thở dài.  

Đi bước nào tính bước đó vậy.  

Hai người chậm rãi bước đi.  

Thời gian trôi qua từ từ.  

Trong nháy mắt, đã tới buổi chiều.  

Hai người trèo đèo lội suối, cuối cũng cũng đi tới thị trấn.  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.  

Nhìn lướt qua xung quanh một vòng, mặc dù không nhiều, nhưng vẫn còn có một vài quán ăn đang mở cửa!  

Cuối cùng có thể ăn cơm rồi.  

Hai người đi đến một quán ăn.  

Gọi hai bát mì.  

Sau khi ăn một bát mì nóng hổiTrương Minh Vũ bỗng cảm thấy bản thân sống lại rồi.  

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt cũng tràn đầy vẻ hưởng thụ.  

Hai ngày qua thực sự đã chịu khổ không ít…  

Sau khi ăn xong, Trương Minh Vũ thoải mái dựa vào ghế.  

Một lúc lâu, anh mới hỏi: “Lát nữa chúng ta tìm xe trở về Tĩnh Châu hả?”  

Tần Minh Nguyệt khẽ lắc đầu.  

Hả?  

Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi: “Không quay về ư?”  

Tần Minh Nguyệt lặng lẽ nói: “Bây giờ chúng ta đang ở đâu cũng không biết, hơn nữa Âu Dương Triết sẽ từ bỏ việc truy đuổi chúng ta sao?”  

Trương Minh Vũ sửng sốt. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom