Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Sau Khi Xuyên Không Nuôi Con Làm Giàu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Sau Khi Xuyên Không Nuôi Con Làm Giàu
Chương 40


Chuyện này mà cũng có thật!

Không trách được, từ lúc hắn bị bắt đi, ngoài cha nuôi đến thăm một lần, chẳng còn ai xuất hiện. Thậm chí, vì không có ai lo lót, hắn phải ăn toàn cơm thiu, cơm hỏng trong ngục, chẳng trách được! Thì ra, ngay từ lúc đó, hắn đã trở thành kẻ bị bỏ rơi!

Vũ Đồng quay người đi về phía nhà họ Vương, còn La Tử Lâm đứng đó, đợi cho đến khi bóng dáng nàng hoàn toàn biến mất trong màn đêm, hắn mới quay người đi về phía sau thôn.

La Tử Lâm đã đi rồi, Vũ Đồng đợi đến khi không còn nghe thấy bất kỳ tiếng động nào nữa, mới thò đầu ra khỏi góc tường.

Phải, đừng nhìn nàng trước mặt La Tử Lâm mạnh mẽ và cứng rắn như vậy, thực ra bên trong nàng lại đang rất kích động.

Phải biết rằng nàng cũng là một kẻ mê cái đẹp! Đặc biệt người nam nhân này còn là cha của con nàng, sao nàng có thể không rung động cho được?

Nghĩ đến việc người nam nhân trẻ tuổi và điển trai này có khả năng trở thành chồng nàng trong tương lai, trong lòng nàng không khỏi rộn ràng niềm vui!

Ừm, chuyến xuyên không này, thật đáng giá!

Sáng hôm sau, Vũ Đồng làm một nồi canh bánh nóng hổi cho gia đình.

Thịt mua hôm qua là thịt chân sau, nàng trộn thêm chút tim lợn, băm nhuyễn rồi để sẵn trong bát. Sau đó, nàng lấy vài hạt tiêu mà Lưu đồ tể tặng, dùng chày nghiền nhỏ rồi trộn vào nhân thịt, cuối cùng thêm dầu vừng và muối để gia vị.

Để chiêu đãi mọi người, lần này Vũ Đồng dùng bột trắng để làm vỏ bánh. Bột trắng thời này chưa được tinh luyện nhiều, nhưng so với bột ngũ cốc thì đã là rất ngon rồi. Đặc biệt, bánh súp còn được thêm ngò và hành lá dại, mùi thơm ngào ngạt lan tỏa khắp nơi, đến nỗi ai đi qua nhà họ Vương cũng phải ngửi thấy.

“Chậc chậc, thật không ngờ, nhà họ Vương giờ cũng được ăn thịt rồi, ngửi cái mùi này, ai mà tin không có thịt chứ!”

“Đúng vậy, hôm qua ta còn thấy Vũ Đồng và Tố Tuyết thuê xe bò từ thành trở về, chỉ riêng bột cũng phải mua đến một đấu, còn xách thêm thịt nữa, ngươi nói xem, tốn bao nhiêu tiền chứ!”

Tất nhiên, cũng có người đầy ghen tị, nghi ngờ.

“Bán mấy cái thứ cỏ khô đó ai mà mua? Ta không tin!” Một người bĩu môi nói. “Có khi hai tỷ muội nó vào thành làm việc khác rồi, mấy món đồ kia vứt bỏ trên đường về cũng nên! Ai mà biết được!”

“Ồ, có lý đấy! Ta đã bảo mà, hai đứa này xưa nay không đi đường chính đáng, sao mà bán được nhiều tiền như vậy chứ!”

Cả thôn lại xôn xao bàn tán.

Vũ Đồng chẳng thèm để ý những lời bàn tán, nàng lấy một bát súp đưa cho Tố Tuyết: “Mang sang nhà Vương tẩu đi, bảo Đào nhi sức khỏe yếu, bồi bổ chút.”

Tố Tuyết vâng dạ rồi bưng bát súp đi. Vũ Đồng cũng mang phần cho cha mẹ chồng, sau đó ngồi xuống vừa trông Triều Nhi vừa ăn cơm.

Trong lúc ăn, Vương lão hán nhìn ra ngoài trời nắng, rồi nói: “Xuân về rồi, theo lẽ thường thì nhà ta cũng nên cày bừa hai mẫu đất, chuẩn bị trồng ngũ cốc thôi.”

Lời nhắc của Vương lão hán khiến Vũ Đồng sực nhớ ra, quả thật nàng mải lo làm hàng mà quên mất việc chính. Được rồi, hôm nay ra đồng cày đất, nhân tiện thư giãn đôi tay nhức mỏi. Đặc biệt là Tố Tuyết, tiểu cô nương còn nhỏ, da dẻ mỏng manh, nhiều ngày liên tiếp làm việc tay chân, đến giờ đã bị trầy xước nhiều rồi.

Tố Tuyết quay về rất nhanh, lúc đi bưng bát súp nóng, lúc về tay vẫn bưng một bát nặng trĩu, bên ngoài còn được quấn một tấm khăn, rõ ràng là không muốn người ngoài nhìn thấy.

Vũ Đồng ngạc nhiên, mở khăn ra xem, hóa ra là mấy miếng bánh được làm rất tinh xảo. Điều đặc biệt là bánh không chỉ có màu sắc khác nhau, mà hoa văn in trên bánh cũng không giống nhau. Chỉ nhìn hoa văn thôi cũng đã biết bánh này rất đắt giá, chưa kể mùi thơm ngọt ngào lan tỏa khiến người ta muốn nếm thử ngay lập tức.

Vũ Đồng nhíu mày nghĩ: Nhà Vương tẩu từ bao giờ lại xa hoa thế này? Nhìn bánh này chẳng giống thứ mà người bình thường có thể mua được.

Quả nhiên, Tố Tuyết cười toe toét: “Tỷ, nếm thử đi, Vương tẩu bảo đây là bánh do một người họ hàng xa tặng. Ngon lắm, Đào nhi ăn liền mấy miếng, bệnh cũng đỡ đi nhiều rồi.”

Vũ Đồng gật đầu: “Ồ…”

Họ hàng xa? Hừm, sống cạnh nhau bao năm, chưa từng nghe nói nhà họ có họ hàng giàu sang như vậy. Hay là người họ hàng này mang họ La?

Nghĩ đến đây, Vũ Đồng bỗng ngộ ra, đồng thời nghiến răng tức giận. Thằng nhóc này, hóa ra còn biết dùng chiêu vòng vo như vậy!
 
Chương 41


Sau khi ăn uống no nê, Vũ Đồng thu dọn nông cụ, định gọi Tố Tuyết địu Triều Nhi cùng đi ra đồng cày bừa. Vương lão hán cũng hăm hở chuẩn bị cùng đi. Vũ Đồng vội ngăn cản, lo lắng ông sẽ mệt. Không ngờ ông cụ lại không chịu.

“Các con còn trẻ, biết gì về việc trồng trọt.” ông nói: “Hơn nữa, con cũng chẳng biết mảnh nào là đất nhà mình. Ta đi cùng chỉ dẫn cho các con, lại còn có thể giúp một tay, ta vẫn còn làm được!”

Quả thật, mấy ngày nay ông lão dưỡng sức, cơ thể tốt lên rõ rệt. Nghĩ lại cũng thấy kỳ diệu, lúc Vũ Đồng mới vào nhà, hai ông bà cụ yếu như sắp không gắng gượng được nữa. Vậy mà sau một thời gian được chăm sóc bằng cơm canh nóng hổi, ông lão giờ đây có thể ra đồng làm việc.

Thôi được, nếu ông cụ muốn đi thì cứ để ông đi, hoạt động một chút cũng có lợi. Hơn nữa, trồng trọt cũng là một công việc có kỹ thuật, mà nàng lại hoàn toàn là người ngoại đạo, không có ai hướng dẫn thì nàng thật không biết bắt đầu từ đâu.

Sau khi bàn bạc, cả gia đình đông đủ hùng hổ xuất phát.

Vũ Đồng thấy vui mừng vì mảnh ruộng hai mẫu của nhà họ Vương nằm không xa thôn, đi bộ chừng nửa giờ đã đến nơi. Nhưng khi đến nơi, nàng lại cảm thấy nhức đầu. Nhìn mảnh đất, quả thật đúng như danh xưng “ruộng cằn”, bề mặt đất sau mùa đông phủ một lớp muối trắng xóa. Ngay cả cỏ dại mọc đầy bờ ruộng cũng trông ốm yếu héo mòn hơn hẳn khi vào tới ruộng nhà nàng.

Vũ Đồng chỉ biết muốn khóc nhưng không được.

Thế nhưng, ông lão lại vô cùng hăng hái, chỉ dẫn cho Vũ Đồng: “Trước tiên, nhổ hết cỏ dại trong ruộng đi, rồi bừa đất. Sau đó để nắng chiếu cho khô, rồi có thể gieo hạt.”

Nói xong, ông liền cầm lấy cái cuốc đơn giản, bắt đầu cuốc cỏ.

Vũ Đồng đành đặt Triều Nhi – lúc này đang duỗi tay chân chơi đùa – xuống cạnh bờ ruộng, lót một chiếc đệm sạch dưới người bé, rồi gia nhập vào đội ngũ cuốc cỏ.

Tố Tuyết thì nhanh hơn tỷ, đã sớm cùng ông lão bắt tay vào việc.

Sau một hồi làm việc chăm chỉ, khi mặt trời đã lên cao, hơn nửa mảnh ruộng đã được nhổ sạch cỏ. Thế nhưng, Vũ Đồng đã mệt đến mức không đứng thẳng được nữa. Thêm vào đó, Triều Nhi chơi một mình một lúc thì bắt đầu khóc, nàng nhân cơ hội này quay lại bờ ruộng dỗ con, cũng tranh thủ nghỉ ngơi một chút.

Lúc này, khắp cánh đồng đều đang vào vụ xuân, thỉnh thoảng lại thấy những người láng giềng ra đồng làm cỏ, cày bừa. Có người chào hỏi, Vũ Đồng vui vẻ đáp lại, có người chẳng buồn để ý, nàng cũng không cần nhìn lại. Dù sao thì cũng vậy, nàng không muốn ép buộc người khác, cũng chẳng muốn tự làm khó mình. Chỉ tiếc là bản thân nàng chưa đủ mạnh mẽ, nếu không thì ai dám bất kính với nàng?

Đang thong thả nghỉ ngơi, đột nhiên thấy Vương đại ca vác nông cụ bước tới, theo sau là Vương tẩu dẫn theo Đào nhi.

Vũ Đồng vội đứng dậy đón: “Sao vậy, ruộng nhà tẩu cũng ở gần đây à?”

Vương tẩu cười đáp: “Phải rồi, ruộng nhà ta ngay cạnh ruộng nhà muội.”

Nói rồi, nàng kéo Vũ Đồng lại, vẻ mặt đầy bí ẩn hỏi nhỏ: “Cái điểm tâm... ăn chưa?”

Vũ Đồng ngượng ngùng gật đầu: “Cảm ơn tỷ đã quan tâm.”

Vương tẩu che miệng cười: “Chỉ là mượn hoa cúng Phật thôi, không cần cảm ơn ta đâu.”

Vũ Đồng chỉ biết lắc đầu, thở dài, không muốn nói thêm về chuyện này.

Vương tẩu thấy nàng lúng túng, liền đổi chủ đề: “Sáng nay muội làm bát canh bánh đó à? Thơm thật đấy! Ta chưa bao giờ ăn món canh bánh nào ngon như thế!”

Nghe nhắc đến canh bánh, Vũ Đồng bỗng hứng thú, liền hỏi: “Nói thật nhé, so với canh bánh trong thành thì sao?”

“Ngon gấp mười lần!” Vương tẩu cười nói: “Nhiều thịt, nhân thơm, nước dùng cũng đậm đà! Theo ta nghĩ, muội nên mở một quán nhỏ bán canh bánh đi, không cần phải đi chặt liễu nữa, vừa đỡ bị mắng chửi, lại có nghề lâu dài. Nếu làm ngon, một năm kiếm được không thua gì việc muội làm đồ thủ công đâu! Biết đâu mười năm sau muội còn mở được một tửu lâu lớn đấy chứ!”

Vũ Đồng bật cười. Thực ra, nàng cũng đã có ý định mở một quán nhỏ, nhưng mở tửu lâu thì thôi, nàng không đủ sức phục vụ những người giàu có quyền thế! Nàng chỉ cần làm ăn nhỏ lẻ, đủ lo cho gia đình là đã mãn nguyện rồi!

Vũ Đồng mỉm cười. Thực lòng mà nói, nàng cũng có ý định mở một quán nhỏ, nhưng mở tửu lâu lớn thì miễn bàn, nàng không có sức phục vụ đám quan lại, quyền quý. Nàng chỉ mong muốn yên ổn làm một cái nghề nhỏ, đủ để lo cho cả nhà là đã mãn nguyện rồi.

Khi đã nảy ra ý định này, trong lòng nàng cũng đã rõ ràng cần phải trồng gì trên mảnh đất kia. Thế nhưng, điều nàng không ngờ tới là khi nàng nói ý định này với Vương lão hán, ông lại không vui chút nào.

“Trồng rau mùi? Mảnh đất lớn thế này mà trồng rau mùi ư?” Ông nói: “Trừ khi cả nhà chúng ta không cần cơm ăn nữa!”

Vũ Đồng cười đáp: “Con chỉ cần một phần tư đất là đủ. Phần đất còn lại chúng ta có thể trồng hành lá, và vài loại rau khác...”

“Không được, không được!” Vương lão hán liên tục lắc đầu: “Ý tưởng của con ta không tán thành. Một là con là nữ nhân, thỉnh thoảng đan lát rồi mang lên thành bán thì được, nhưng mở quán đón khách, ta không thể đồng ý. Không chỉ ta, mà mẹ chồng và trượng phu của con cũng sẽ không đồng ý!”

Vũ Đồng có chút tức giận, không nhịn được mà phản bác: “Nhà ta đã nghèo đến thế này rồi, còn nói gì đến chuyện nữ nhân hay không nữ nhân? Quan trọng là có cái ăn, sống cho thoải mái một chút, sao lại phải bận tâm nhiều như vậy?”

“Không được! Dù thế nào ta cũng không để con làm chuyện đó! Ta không thể để con trai ta mất mặt vì theo con làm những việc không đứng đắn!” Nói xong, ông giận dữ vác cuốc bỏ đi.

Vũ Đồng tức đến mức dậm chân thình thịch. Quả là lão nhân cố chấp, bảo thủ!
 
Chương 42


Khi Vương lão hán rời đi, Tố Tuyết lo lắng đến gần khuyên nhủ: “Tỷ, hay là thôi đi, chúng ta cứ tiếp tục đan lát như trước vậy!”

Vũ Đồng chỉ vào tay nàng: “Muội nhìn tay mình mà xem, nếu cứ tiếp tục đan lát, tay muội sẽ thành ra thế nào? Hơn nữa, liễu này chúng ta không thể cứ hái mãi được, không chỉ hàng xóm không vui, mà chính chúng ta cũng thấy không ổn.”

“Nhưng... vậy phải làm sao mới tốt?” Tố Tuyết cũng bắt đầu lo lắng.

Vũ Đồng suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên vỗ trán: “Có rồi! Sân nhà cũ của chúng ta vẫn bỏ không, chúng ta có thể cày đất làm vườn trồng rau ở đó. Vừa gần nhà, vừa dễ chăm sóc.”

Đây quả là một ý kiến hay! Tố Tuyết ngay lập tức tán thành, nhưng lại lo lắng: “Nếu rau trồng lên rồi, mà lão nhân gia vẫn không đồng ý mở quán nhỏ, thì biết làm sao?”

Vũ Đồng ngước nhìn trời, bất đắc dĩ nói: “Cứ trồng rau trước đã, nếu ông ẫy không đồng ý, thì để ông tự nghĩ cách kiếm tiền đi, ta cũng không muốn bận tâm nữa!”

Vương lão hán quả nhiên là một lão nhân gia cứng đầu, để dẹp bỏ cái ý định mở tiệm nhỏ của con dâu, ngày hôm sau ông đã nhờ hàng xóm giúp sức, đem toàn bộ mảnh đất trồng đầy kê và lúa mì, thậm chí những khoảnh đất nhỏ nơi mép dốc cũng chẳng bỏ sót.

Dù có người giúp, nhưng lão vẫn làm đến mức kiệt sức, làm cho mấy ngày liền không thể rời giường. Vũ Đồng vừa giận vừa lo, chỉ còn biết ngửa mặt nhìn trời, không nói nên lời.

Tuy nhiên, Vương lão hán có sự cứng đầu của, thì nàng cũng có sự bướng bỉnh của riêng mình. Nàng không hề bàn bạc với cha mẹ chồng, sau khi lo liệu xong bữa ăn cho họ, liền cùng Tố Tuyết ra khu nhà cũ sửa sang lại sân, gieo hạt giống rau mùi, và còn mua ít giống hành lá từ chợ về trồng. Ngoài ra, nàng còn tách hạt ớt từ quả mà lão đồ tể Lưu tặng, rồi gieo xuống đất.

Thế là từ nay về sau, bất kể là làm canh bánh hay canh mì, thậm chí là nấu các món xào, cũng đã có đầy đủ gia vị cơ bản. Giờ chỉ cần chờ chúng mọc rễ, nảy mầm, lớn lên là xong.

Dĩ nhiên, trong thời gian đó nàng cũng không ngồi không, tiếp tục đi hái cành liễu đan những món đồ nhỏ. Sau lần cuối cùng lên Nam Thị bán hàng cho khách quen, nàng đã quyết định không quay lại nữa, mà thỉnh thoảng lại đến họa quán của Trình Vĩnh Hân, nhờ y mang hàng tới phủ cho Nghiêm lão gia, đổi lấy chút tiền thưởng khá hậu.

Nhưng lạ thay, từ dạo ấy nàng chẳng còn gặp La Tử Lâm nữa. Quả nhiên, hắn là người biết nghe lời, bảo không được xuất hiện, hắn thật sự không xuất hiện.

Thế cũng tốt, khỏi phải mỗi lần thấy hắn lại thêm lời qua tiếng lại.

Hôm ấy, Vũ Đồng vừa từ thành trở về, chưa kịp vào nhà thì đã thấy có người đi ra đón. Nhìn kỹ lại, ồ, chẳng phải là đại thẩm của nàng sao? Sao thẩm lại đến đây?

Thẩm vừa thấy Vũ Đồng, liền đập tay vào đùi kêu lên: “Ôi, cháu gái ngoan của ta, con về rồi! Ta đợi con suốt nửa ngày trời!”

Vũ Đồng vội hỏi: “Thẩm, có chuyện gì xảy ra sao? Chẳng lẽ ngoại mẫu…”

“Không phải, không phải, ngoại mẫu của con vẫn khỏe!” Thẩm vội vàng xua tay: “Cả nhà chúng ta đều ổn, con không cần lo lắng! Hôm nay thẩm đến là để nói với con một chuyện...”

Nói đến đây, dì kéo Vũ Đồng ra xa, sau khi chắc chắn không có ai xung quanh, mới hạ giọng nói nhỏ: “La Tử Lâm, người nhà họ La, đã trở về!”

“La Tử Lâm?” Vũ Đồng ngượng ngùng cười, đáp: “Thẩm à, chuyện này con đã biết rồi.”

“Con biết rồi à?” Dì có vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi cũng hiểu ra, thở dài: “Biết rồi thì tốt, biết rồi thì tốt! Chỉ là chuyện hắn trở về khiến nhà họ La bị người ta cười chê, con biết chuyện này không?”

“Chuyện này thì con chưa biết!” Vũ Đồng thắc mắc: “Chẳng phải nhà họ La đã gạch tên hắn khỏi gia phả rồi sao? Theo lý mà nói, hắn không còn liên quan gì đến nhà họ La nữa, cớ gì còn gây chuyện?”

“Dĩ nhiên là như thế!” Thẩm chép miệng nói: “Nghe nói sau khi Tử Lâm về, hắn có ghé qua nhà họ La, nhưng bị phu thê nhà ấy đuổi đi thẳng. Cũng phải thôi, La Tử Lâm khi về trông tả tơi, rách rưới như một kẻ ăn xin. Không những thế, hắn còn bị què một chân, phu thê nhà ấy nhìn thấy liền nổi giận, ném cho hắn một cái bánh rồi đuổi ra khỏi nhà, nếu không thì sẽ báo quan.”

“Ăn xin ư?” Vũ Đồng kinh ngạc, mắt mở to: “Không thể nào? Thẩm chắc chắn đó là La Tử Lâm chứ?”

“Dĩ nhiên rồi, sao mà nhận nhầm được? Phu thê nhà họ La có thể nhận nhầm sao?” Thẩm đáp, vẻ mặt đầy tiếc nuối: “Đáng thương cho một đứa trẻ tài giỏi, chỉ vì một bước sai lầm mà lạc lối, trở nên tàn tạ như vậy.”

Nói đến đây, thẩm nhìn Vũ Đồng, rồi hạ giọng hỏi: “Thế con còn định hỏi cho rõ chuyện với La Tử Lâm không? Nếu hắn thực sự là cha của Triều Nhi, bây giờ hắn không nhà không cửa, lỡ đâu hắn bám vào con thì sao? Nhà họ Vương chắc chắn sẽ không dung thứ cho con đâu! Con e là cũng khó lòng ở lại Hàn gia thôn này.”

Vũ Đồng cười nhạt: “Một nam nhân, nếu vì không nhà không cửa mà trở thành kẻ vô lại, thì hắn cũng không xứng đáng làm cha của Triều Nhi! — Con thà rằng Triều Nhi không có người cha này! Thẩm yên tâm, con sẽ bảo vệ tốt cho con và Triều Nhi.”
 
Chương 43


Tiễn đại thẩm ra về, Vũ Đồng bật cười. La Tử Lâm, La Tử Lâm, trò trẻ con như vậy mà ngươi cũng bày ra được.

Tuy nhiên, dù là trò trẻ con cũng có người bị mắc lừa, chẳng hạn như phu thê nhà họ La. Họ đã nuôi dưỡng La Tử Lâm nhiều năm, nhưng khi thấy hắn không thể mang lại vinh quang, thậm chí còn kéo họ xuống, liền không ngần ngại mà vứt bỏ.

Nếu đã vậy, La Tử Lâm cũng chẳng cần phải áy náy gì nữa. Chỉ là, không biết liệu sau này, khi phu thê nhà họ La phát hiện La Tử Lâm đã đổi đời, mang thân phận khác, họ có hối hận đến xanh ruột hay không.

La Tử Lâm đã về được hơn nửa tháng, nhưng Vương Tân Vinh vẫn chưa trở lại.

Vương lão hán đã nằm dưỡng bệnh vài ngày, giờ đã có thể ra khỏi giường. Mỗi ngày ngoài việc ra đồng xem xét tình hình mùa màng, thời gian còn lại ông đều đến nhà lý trưởng ngồi chờ, để nếu có tin tức gì về con trai, ông sẽ là người biết đầu tiên.

Những người nam nhân trong làng đi lính mà không tử trận đã lần lượt trở về, nhưng Vương Tân Vinh vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.

“Con trai ta còn có thể về không đây?” Vương lão hán sốt ruột đứng ngoài cổng nhà lý trưởng hét lớn: “Nói một câu chắc chắn đi, nếu không mọi người sẽ đợi đến phát cuồng mất thôi!”

Lý trưởng cũng thấy khó hiểu. Rõ ràng trong danh sách cấp trên gửi về có tên Vương Tân Vinh, nhưng sao hắn vẫn chưa về?

“Mai ta sẽ vào thành một chuyến.” lý trưởng trầm ngâm rồi nói: “Sống hay chết, ta thề sẽ cho ông một câu trả lời chắc chắn!”

Vương lão hán đợi mãi để nghe được câu nói này. Ngoài lý trưởng ra, người khác chẳng có quyền hạn gì để đi thăm hỏi tại các công sở liên quan. Vũ Đồng từng thử qua, nhưng người ta chỉ bảo về nhà chờ, tuyệt đối không tiết lộ điều gì.

Được rồi, lần này lý trưởng đích thân ra mặt, Vương Tân Vinh chắc chắn sẽ trở về.

Quả nhiên, đúng như ý nguyện của Vương lão hán, vào lúc trời tối ngày hôm sau, Vương Tân Vinh đã thực sự trở về!

Nhưng điều bất ngờ là, hắn không trở về một mình mà có một người khác đi cùng. Khi người đó điều khiển chiếc xe ngựa đến trước cửa nhà Vương Tân Vinh, Vũ Đồng và Tố Tuyết đồng loạt tái mặt.

La Tử Lâm!

Sao lại là hắn?

Tại sao hắn lại đi cùng Vương Tân Vinh trở về?

Rốt cuộc, hắn muốn làm gì đây?

Khi ấy, trước cửa nhà họ Vương đã tụ tập một đám đông làng xóm đến xem náo nhiệt. Khi Vương Tân Vinh chưa về tới, có kẻ lén lút bàn tán rằng hắn chắc chắn không thể trở về được nữa. Bao lâu rồi không có tin tức, chắc hẳn đã c.h.ế.t giữa đường rồi. Mà dù có trở về, e rằng cũng chỉ là một cái xác mà thôi.

Tất nhiên, cũng có người đoán rằng có lẽ Vương Tân Vinh đã lập được chiến công, nhận được phần thưởng, có khi còn được thăng chức, chứ nếu không thì sao lại mất nhiều thời gian như vậy mà chưa về. Biết đâu lần này hắn sẽ khải hoàn trở về làng! Mà nếu hắn đã có tiền đồ, thì tức phụ nhà này chắc chắn sẽ bị bỏ rồi. Chỉ cần nhìn đứa bé không phải con ruột của hắn cũng đủ lý do để bỏ thê tử trăm lần!

Về những lời bàn tán của dân làng, Vương lão hán chỉ giả vờ như không nghe thấy, mặt mày u ám ngồi trước cửa, không ăn không uống, chỉ ngóng cổ chờ đợi.

Vương lão thái thì run rẩy bước ra khỏi nhà, vừa lau nước mắt vừa ngó nhìn con đường xa tít, đồng thời không quên chào hỏi láng giềng.

Vũ Đồng cũng không thể không ra đón, dưới sự thúc giục của cha mẹ chồng. Nhưng khi nàng định bế Triều Nhi ra ngoài cùng, họ lại ra hiệu bảo nàng để đứa bé ở trong nhà. Còn lý do, họ chẳng nói gì, chỉ cúi đầu lặng im.

Khoảnh khắc đó, cơn giận của Vũ Đồng bùng lên.

Được thôi, những ngày qua nàng hết lòng chăm sóc, nhưng cuối cùng đứa trẻ này vẫn không phải cháu của họ. Tất nhiên, nếu Vương Tân Vinh c.h.ế.t trận, không thể trở về, họ sẽ coi Triều Nhi như báu vật. Nhưng nếu con trai của họ có hy vọng trở về, thì Triều Nhi không chỉ là gánh nặng, mà còn là chướng ngại vật.

Lúc ấy, mọi sự áy náy và cảm giác không nỡ rời xa nhà họ Vương trong lòng Vũ Đồng bỗng cứng rắn lại.

Vương Tân Vinh cuối cùng cũng trở về!

Đám dân làng nhìn thấy xe ngựa tới, lập tức ồ ạt ùa lên. Ai nấy đều reo hò, nghĩ rằng Vương Tân Vinh thực sự đã được thăng chức, phát tài và khải hoàn trở về như dự đoán. Nếu không, làm gì có ai chỉ là tiểu tốt mà được ngồi xe ngựa?

Nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc nhất là khi xe ngựa dừng lại, Vương Tân Vinh không tự mình xuống, mà được người đánh xe quay lại trong xe và cõng xuống!

Phải, chính La Tử Lâm đã cõng Vương Tân Vinh xuống xe!
 
Chương 44


Lúc này, mọi người đều nhìn rõ ràng một điều – một ống quần của Vương Tân Vinh trống rỗng, phấp phới trong gió!

“Con trai ta ơi!” Ngay khi Vương lão thái định lao tới ôm con, vừa nhìn thấy chân của hắn, bà lập tức ngã quỵ, mắt trợn trắng rồi ngất lịm.

Vương lão hán cũng kinh ngạc đến cứng họng, mãi đến khi La Tử Lâm cõng Vương Tân Vinh vào nhà, ông mới lảo đảo chạy theo, nắm c.h.ặ.t t.a.y con trai mà hỏi: “Con trai, chân con đâu rồi? Chân con đi đâu rồi!”

Vương Tân Vinh không muốn nhìn thấy cha mẹ già đau lòng đến thế, hắn quay lưng đi, nước mắt rơi lã chã.

La Tử Lâm đi ngang qua Vương lão hán, bước thẳng vào sân, hỏi: “Đặt hắn vào phòng nào?”

Vương lão hán ngẩn ngơ, một lúc cũng không biết nên để con trai ở đâu. Cuối cùng, Vũ Đồng không chịu được nữa, liền nói: “Đặt hắn ở Đông phòng đi, ta và Tố Tuyết sẽ chuyển sang Tây phòng.”

Câu nói cuối cùng này khiến mọi người có mặt đều sửng sốt.

Vương lão hán lộ vẻ lúng túng, còn đám dân làng chen vào xem náo nhiệt đều nhìn nhau, sau đó thì ra chiều hiểu rõ mọi chuyện.

Dĩ nhiên, họ nghĩ gì không quan trọng, điều quan trọng là La Tử Lâm đã hiểu rõ ý nghĩa câu nói đó.

Hắn nhìn Vũ Đồng một cái, không nói lời nào, quay người đưa Vương Tân Vinh vào Đông phòng.

Trong Đông phòng, mọi thứ đã được sắp xếp tươm tất.

Dù chăn đệm vẫn là cũ kỹ, đồ đạc thì hư hỏng, nhưng mọi thứ đều đã được giặt sạch, lau chùi kỹ lưỡng, như thể mọi thứ đã sẵn sàng chờ đợi người nam nhân trở về.

La Tử Lâm đặt Vương Tân Vinh lên giường, sắp xếp lại cho ổn thỏa rồi khẽ dặn dò: “Tĩnh dưỡng cho tốt, đừng quên ước hẹn giữa chúng ta.”

Nói xong, hắn quay lại cúi chào Vương lão hán một cái, rồi bước đi thẳng.

Sau đó, Vương lão thái được mọi người lay tỉnh, bà gào khóc thảm thiết, kêu la thê thảm rồi được dìu vào trong phòng.

Mọi chuyện đã dần lắng xuống, việc Vương Tân Vinh mất một chân trên chiến trường và trở thành một người tàn tật không thể tự lo liệu sinh hoạt là sự thật không thể chối cãi.

Về chuyện liệu Vương Tân Vinh có thể chấp nhận Vũ Đồng hay không, nếu hắn còn khỏe mạnh, lại có chút khí khái nam nhi, có lẽ sẽ còn chút náo nhiệt để xem. Nhưng với tình cảnh hiện tại, vấn đề không còn nằm ở việc hắn có chấp nhận hay không, mà là liệu Vũ Đồng có muốn ở lại để chăm sóc cho một người đã trở thành già yếu, bệnh tật như hắn hay không.

Nhưng Vũ Đồng lại tỏ ra như chẳng có gì xảy ra, nàng bắt đầu bận rộn ra vào lo liệu mọi việc trong nhà.

Phải rồi, mẹ chồng bất ngờ ngất xỉu cần người pha trà, xoa ngực, vỗ lưng để bà hồi tỉnh. Cha chồng thì bị đả kích nặng nề, tinh thần cũng không tốt, cần được khuyên giải vài lời. Còn phu quân kia, từ lúc trở về chưa nói một lời, chỉ nằm quay mặt vào trong, không biết sống c.h.ế.t ra sao, cũng cần phải có người hiểu rõ tình trạng của hắn.

Tóm lại, mọi việc trong nhà không cho phép Vũ Đồng có một phút giây nào để thở. Nàng không còn cách nào khác, chỉ có thể lao vào công việc.

May mắn thay, vẫn còn có Tố Tuyết giúp đỡ, nàng đã sớm chuẩn bị bữa tối trong bếp.

Đến bữa ăn, mẹ chồng không thể không lau nước mắt mà thay đổi thái độ, tỏ ra thân thiện với Vũ Đồng.

“Con à, ban ngày ta suy nghĩ chưa chu đáo, con đừng để bụng. Thật ra trong lòng ta, ta luôn coi Triều Nhi như cháu ruột. Chỉ là ta sợ thằng bé bất ngờ xuất hiện sẽ làm Tân Vinh hoảng sợ…”

Vương lão hán cũng cúi đầu nói: “Đúng vậy, ta cũng nghĩ như vậy, chứ không có ý không cho con bế Triều Nhi ra ngoài…”

Khoé miệng Vũ Đồng khẽ hiện lên một nụ cười lạnh, nàng thản nhiên nói: “Cha, mẹ, không cần phải nói gì thêm, con hiểu cả.”

Nói xong, nàng không nói thêm một lời nào nữa, vội vã ăn xong bữa tối rồi bế Triều Nhi vào Tây phòng.

Vương lão thái từ khe cửa nhìn thấy rõ ràng, không màng đến việc thân thể mình yếu kém, cố gắng yêu cầu Vương lão hán dìu ra sân, gọi Vũ Đồng từ Tây phòng ra.

“Con ngoan à, tất cả đều là lỗi của ta, là ta làm mẹ chồng mà sai trái. Con có trách thì hãy trách ta, ngàn vạn lần đừng ghét bỏ Tân Vinh! Dù sao, hắn cũng vì triều đình mà thành ra thế này, chắc chắn triều đình sẽ có tiền trợ cấp…”

Vũ Đồng lặng lẽ nghe bà nói, đến khi bà nói xong, nàng mới đáp: “Mẹ, con biết rồi, giờ con trở lại phòng kia đây.”

Nói xong, nàng dặn Tố Tuyết chăm sóc Triều Nhi, còn mình không ngần ngại bước vào Đông phòng.
 
Chương 45


Trong Đông phòng, Vương Tân Vinh đã ngồi dựa lưng vào tường, chờ đợi Vũ Đồng từ lâu.

Dù từ nhỏ đã quen biết, nhưng giờ đây quan hệ đã khác, Vũ Đồng cảm thấy có chút lúng túng. Chưa kịp mở lời, Vương Tân Vinh đã nở một nụ cười ôn hòa, nói: “Vũ Đồng, lâu rồi không gặp!”

Lâu rồi không gặp ư? Đúng vậy, rất lâu rồi. Từ khi Vũ Đồng xuyên không tới đây, nàng chưa từng gặp hắn, cũng không biết mặt mũi hắn ra sao. Hôm nay, nàng cuối cùng cũng thấy rõ, phu quân của nàng, hóa ra cũng là một nam nhân ưa nhìn với đôi lông mày rậm và ánh mắt tinh anh.

Đúng vậy, Vương Tân Vinh thừa hưởng hết ưu điểm từ cha mẹ, lông mày rậm, mắt to, mũi thẳng, miệng rộng, trông hệt như một nam tử hán điển hình vùng phương Bắc.

Chỉ có điều, sau gần một năm chiến trường tàn phá, thêm vào đó là vết thương và nỗi đau tinh thần, hắn đã đen sạm, gầy gò, gần như không còn dáng vẻ cũ.

“Vương đại ca, ta thật xin lỗi...”

Vũ Đồng vừa mở lời thì đã bị Vương Tân Vinh ngắt lời.

“Muội không làm gì sai cả.” Hắn không tỏ ra chút giận dữ nào, ngược lại là sự trìu mến, như thể Vũ Đồng là muội muội của hắn, mà muội muội chịu oan ức thì người anh phải đau lòng.

“Là lỗi của tên tiểu tử La Tử Lâm kia!” Vương Tân Vinh cười khẽ: “Khi hắn chặn đường ta trên đường về, hắn đã kể cho ta mọi chuyện. Muội biết không, từ nhỏ chúng ta đã cùng lớn lên trong làng, ta luôn coi muội như thân muội. Vậy nên khi nghe tin hắn đã lừa dối và làm tổn thương muội muội của ta, ta chẳng hề bận tâm hắn là ai, lập tức cho hắn một quyền! Ta nói với hắn, đây là ta thay muội muội ta đánh ngươi, ngươi đáng phải nhận lấy!”

“Thật sao?” Vũ Đồng kinh ngạc, trừng to mắt, muốn cười nhưng không dám.

Vương Tân Vinh lại cười ha ha: “Đúng vậy, muội có thể tưởng tượng được sắc mặt của hắn lúc ấy không? Muốn đánh trả mà không dám, còn mang vẻ không cam lòng. Nghĩ lại lúc đó, ta vẫn thấy buồn cười!”

Vương Tân Vinh cười một hồi, rồi nước mắt bỗng chảy dài.

Hắn nói: “Vũ Đồng, muội biết không, ta vẫn thấy an ủi lắm, vì người lừa dối muội là La Tử Lâm, chứ không phải ai khác. Ít nhất thì hắn còn sống, và đang tìm cách đón muội về. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ khiến ta nghĩ rằng, muội sẽ không sai khi có hắn đồng hành trong tương lai! Hoặc có thể nói, ngoài hắn ra, chẳng ai dám làm tổn thương muội nữa.”

“Vương đại ca!” Vũ Đồng không ngờ Vương Tân Vinh lại rộng lượng và thẳng thắn như vậy, nước mắt nàng cũng tuôn trào.

Đúng vậy, nàng đã nghĩ rằng việc yêu cầu Vương Tân Vinh để nàng ra đi sẽ là một quá trình gian nan, nhưng không ngờ nàng đã lo xa. Phu quân trên danh nghĩa của nàng là một người hiểu chuyện và bao dung như vậy! Lúc này, trái tim nàng, vốn đã cứng rắn sau khi chứng kiến sự thay đổi thái độ của cha mẹ chồng, bỗng chốc lại cảm thấy cảm động.

Đêm đó, tất nhiên Vũ Đồng ngủ ở phòng của Tố Tuyết, Triều Nhi cũng rất ngoan, không khóc không quấy, ngủ một giấc thẳng đến sáng.

Bữa sáng hôm sau vô cùng thịnh soạn. Vũ Đồng đã thái nhỏ thịt, làm mì sợi từ bột mì trắng, thậm chí nàng còn dùng dầu vừng để nấu. Khi mì đã chín, nàng còn thêm vào mỗi bát một chút dầu vừng.

Khi Vũ Đồng bưng bát mì thơm phức với thịt băm đặt trước mặt hai ông bà cụ, cả hai đều đồng loạt rơi nước mắt vì hổ thẹn.

Vương lão hán chẳng nói một lời, chỉ lặng lẽ ăn mì. Vương lão thái thì vừa lau nước mắt, vừa kiên quyết, mặc cho Vũ Đồng ngăn cản, chia một nửa bát mì của mình sang bát của Vũ Đồng.

Ăn từng sợi mì trong bát, Vũ Đồng chợt nhận ra tất cả đều thật đáng giá! À, đây chính là bản chất của con người – sự phức tạp của nhân tính. Chỉ một suy nghĩ lệch lạc, con người có thể trở thành thiên thần, nhưng chỉ cần một suy nghĩ khác, họ cũng có thể trở thành ác quỷ. Vì vậy, khi làm người, không ai là thiên thần hay ác quỷ hoàn toàn. Ta phải học cách chấp nhận, bao dung và buông bỏ.

Sau bữa sáng, Vương Tân Vinh gọi lý trưởng tới, bày tỏ quyết định muốn hòa ly với Vũ Đồng.

Tin tức vừa được truyền ra, cả thôn Hàn Gia như có một quả b.o.m được ném xuống, trong chưa đầy một bữa ăn, hầu như ai ai cũng biết chuyện. Tất nhiên, có đủ lời bàn tán xôn xao, nhưng ngoài những người ấy ra, gia đình họ Vương và Vũ Đồng chẳng ai còn bận tâm nữa.

Buổi chiều, một chiếc xe ngựa chầm chậm tiến vào Thôn Hàn Gia, người đánh xe vẫn là La Tử Lâm, người hôm qua đã đưa Vương Tân Vinh trở về.

Đây là lời hứa giữa La Tử Lâm và Vương Tân Vinh. Một người muốn kết hôn đường hoàng, một người không muốn cướp thê tử người khác. Sự kết hợp này chẳng phải là kết cục hoàn hảo hay sao?

Nhưng không ai ngờ, Vũ Đồng lại không muốn lên xe.

“Ta đã mua một ngôi nhà trong thành.” La Tử Lâm nói khẽ: “Hơn nữa, ta đã có việc làm dưới trướng Nghiêm đại nhân. Chẳng phải cả nhà sống hòa thuận với nhau sẽ rất tốt sao?”

Vũ Đồng mỉm cười lắc đầu: “Tốt, mà cũng không hoàn toàn tốt.”

Nàng giải thích: “Nếu Vương đại ca mắng chửi, đánh đập ta để buộc ta rời khỏi Vương gia, chắc chắn ta sẽ ra đi không chút do dự. Nhưng huynh ấy không làm vậy, mà mang lòng bao dung, giúp ta rời đi một cách đẹp lòng. Chính vì thế, ta không thể bỏ đi ngay lập tức.”

Nói tới đây, nàng nhìn lại cha mẹ chồng đang cúi đầu rơi lệ, rồi tiếp tục: “Gia đình này cần một người làm bếp, và ta muốn làm người đó. Cho đến khi có người thay thế ta, ta mới có thể theo ngươi rời đi.”

“Vũ Đồng!” Vương Tân Vinh thực sự nổi giận, mặt mày sa sầm quát lớn: “Lập tức cùng La huynh đệ đi ngay! Vương gia chúng ta không cần nàng thương hại! Sau khi nàng đi, chúng ta cũng sẽ không c.h.ế.t đói!”

Vũ Đồng vẫn lắc đầu: “Ta không yên tâm! Trừ khi có người ngay lập tức đến thay thế ta!”

La Tử Lâm cũng không thể làm gì hơn, sau một hồi im lặng, hắn đành nhượng bộ.

“Được rồi, nàng có thể tạm thời ở lại Thôn Hàn Gia, nhưng với điều kiện là chúng ta phải thành thân trước.”

“Thành thân?” Ánh mắt Vũ Đồng thoáng qua sự ngạc nhiên, nhưng không chút do dự, nàng gật đầu đồng ý: “Được, thành thân đi, vì chúng ta thật sự nên thành thân rồi, nếu không, dân làng này sẽ không để chúng ta yên.”

Nói đến đây, nàng cố ý liếc qua đám đông hàng xóm đến xem náo nhiệt, đặc biệt là những người như thê tử Đại Ngưu, thê tử Nhị Trụ, thê tử Tam Phúc. Khi ánh mắt sắc bén của Vũ Đồng lướt qua, vài người nhanh chóng cúi đầu tránh né.

Phải, Vũ Đồng bây giờ đã khác, cánh nàng đã cứng cáp rồi. Người nam nhân đến đón nàng đã trở thành tay chân đắc lực của Nghiêm đại nhân, lại trẻ tuổi, văn võ song toàn. Tương lai, việc hắn vượt qua Nghiêm đại nhân không phải là điều không thể. Ai dám động vào nàng lúc này?
 
Chương 46


Vũ Đồng sắp thành thân, và tân phòng của nàng được bố trí ngay tại Thôn Hàn Gia. Có thể hiểu rằng nàng đã đón rể về, nhưng rể này lại đặc biệt, không phải một tên vô sản nghèo khổ, không cưới nổi thê tử, cũng chẳng phải tay côn đồ lêu lổng. Hắn từng đọc sách, từng g.i.ế.c địch trên chiến trường, và nay đã có chỗ đứng trong quan phủ. Tương lai, có thể hắn sẽ trở thành một huyện lệnh, phủ chủ, hoặc thậm chí là thống đốc một châu.

Một tháng sau, Vũ Đồng đã có ngôi nhà mới, đó chính là căn nhà cũ của nàng được sửa sang lại. Lần này, căn nhà không còn dột nát, tường bao được xây cao vững chắc, cổng vào cũng rộng lớn và uy nghi hơn. Đặc biệt, có một điều bất ngờ khi trong lúc sửa sang, dưới chiếc giường cũ nát, người ta phát hiện ra một chiếc hũ cũ chứa hai mươi lượng bạc!

Vũ Đồng vừa khóc vừa cười.

Nguyên thân thật ngốc nghếch! La Tử Lâm đã để lại đủ tiền để nàng sống thoải mái, vậy mà nàng không dám tiêu, chỉ biết cất giấu. Có lẽ nàng nghĩ rằng, khi La Tử Lâm trở về, hai người sẽ lấy số tiền đó mua nhà và sống hạnh phúc bên nhau. Nhưng tiếc thay, vì thiếu năng lực tự lo liệu, cuối cùng nàng chỉ sống trong cảnh nghèo khó và mất mạng.

Thật đáng thương cho tiểu cô nương ngốc nghếch ấy! Vũ Đồng thầm nghĩ, mình tuyệt đối không muốn lặp lại sai lầm đó.

Khi xuân sang, rau xanh trong vườn cũng bắt đầu đ.â.m chồi nảy lộc, mọc lên tươi tốt. Vũ Đồng giờ đã có một ngôi nhà mới, cuộc sống an nhàn không còn lo đói khát, nên mỗi ngày, nàng chỉ cần bế Triều Nhi ra ngoài vui đùa, hoặc nghĩ cách dùng những loại rau tươi này để chế biến các món ăn ngon.

Ban đầu, món ăn nào nàng làm cũng đều mang phần đầu tiên đến nhà họ Vương. Nhưng dần dần, khi Vương Tân Vinh hồi phục, có thể chống gậy tự mình nấu nướng, và Vương lão hán cùng lão thái cũng nhờ sự trở về của con trai mà lại tràn đầy sinh lực, thì việc ăn uống dần dần cũng không cần Vũ Đồng lo nữa. Tuy vậy, nếu nàng làm món gì mới lạ, vẫn sẽ là người đầu tiên mang đến nhà họ Vương.

Đến một ngày, Vũ Đồng thuê người dựng ba gian nhà nhỏ ở đầu thôn, trước nhà có mái hiên che nắng, rồi chuẩn bị nồi niêu xoong chảo cùng các dụng cụ mở quán ăn, dựng lên tấm bảng hiệu, trên đó ghi bốn chữ to “Tứ Vị Thực Tứ”.

Phải, quán ăn nhỏ của Vũ Đồng cuối cùng cũng khai trương, nhưng mục đích không phải cho nàng, mà là vì nhà họ Vương. Vương Tân Vinh mất một chân, không thể xuống đồng làm ruộng, Vương lão hán tuổi cao sức yếu, năm nay còn miễn cưỡng làm việc, nhưng năm sau thì chưa chắc. Còn lão thái thì sức cùng lực kiệt, trụ được thêm ngày nào hay ngày ấy. Vậy nên, nhà họ Vương sau này sống nhờ vào đâu là một câu hỏi lớn. Quán ăn nhỏ phải khai trương bằng mọi giá.

Lúc trước, khi còn là con dâu nhà họ Vương, Vương lão hán không đồng ý cho Vũ Đồng ra ngoài giao thiệp buôn bán. Nhưng nay đã không còn ràng buộc ấy nữa, ông không còn quyền can thiệp vào việc của nàng. Vũ Đồng chỉ cần thuyết phục Vương Tân Vinh học hỏi công việc là được. Bên cạnh đó, để tránh điều tiếng và báo ân, nàng còn mời Vương tẩu đến giúp.

Khi Vương Tân Vinh nghe nói Vũ Đồng muốn mời mình đến giúp ở quán ăn, suy nghĩ suốt ba ngày, cuối cùng cũng phải khuất phục trước thực tế khắc nghiệt của cuộc sống, lết tấm thân tật nguyền đến báo danh. Nhưng điều khiến hắn bất ngờ là ngay hôm đó, Vũ Đồng đã tặng hắn một món quà.

“Đây là xe lăn ta đặt thợ mộc làm riêng cho huynh.” nàng cười, đẩy ra một chiếc xe lăn bằng gỗ. “Huynh có thể ngồi lên khi làm việc để tránh bị ngã, nhưng khi không làm việc, nhất định phải đứng dậy vận động, nếu không huynh sẽ sớm trở thành phế nhân.”

Vũ Đồng vừa dứt lời, vừa ngồi lên chiếc xe lăn làm mẫu cho Vương Tân Vinh xem. Hắn nhìn nàng mà sửng sốt, không ngờ nàng lại thông minh đến mức nghĩ ra được thứ tiện lợi như vậy.

Vũ Đồng còn yêu cầu hắn phải nhanh chóng học cách làm các món ăn như bánh canh và mì của quán, đồng thời phải đối đãi với khách hàng bằng thái độ niềm nở, nếu không nàng sẽ cắt hết tiền công năm trăm văn một tháng. Nghĩ đến tiền, Vương Tân Vinh cắn răng quyết tâm làm cho bằng được.

Thời gian trôi qua, sau hai tháng, quán ăn của Vũ Đồng ngày càng đông khách. Ngoài việc các món ăn ngon miệng, khách hàng còn bị thu hút bởi tinh thần kiên cường của Vương Tân Vinh, một người tàn nhưng không phế. Dù quãng đường đến quán xa hơn, họ vẫn tình nguyện đi thêm một đoạn để đến ủng hộ, thay vì chi tiền cho những quán ăn trong thành với thái độ phục vụ kiêu căng.

Thế rồi, quán ăn nhỏ của họ đã thành công. Và lợi ích đầu tiên mà danh tiếng cùng tiền bạc mang lại chính là có bà mối đến hỏi cưới cho Vương Tân Vinh. Nhưng điều khiến Vũ Đồng ngạc nhiên là Vương Tân Vinh từ chối tất cả các lời đề nghị từ bà mối, mà bí mật nhờ Vương tẩu đến thăm Xuân Liễu, người vừa bị nhà chồng đánh đập nhục mạ rồi đuổi về Thôn Hàn Gia.

Nghe tin Vương Tân Vinh muốn cưới Xuân Liễu, Vũ Đồng cũng không bất ngờ, vì nàng sớm đã đoán được kết cục này. Trong thời đại này, một người nữ nhân đã từng có mối quan hệ tình cảm trước khi xuất giá thì cả đời gần như không thể có được hạnh phúc. Nếu Vương Tân Vinh không đón nhận Xuân Liễu, nàng ta chỉ có hai con đường: hoặc là tự vẫn, hoặc sống trong sự tê liệt cảm xúc. May mắn thay, Vương Tân Vinh là một nam tử hán chân chính, đã cho Xuân Liễu một lối thoát và cho chính mình một hy vọng.

Còn về phần Vũ Đồng, nàng tự tin rằng sự kết hợp của một đôi trải qua bão tố như Vương Tân Vinh và Xuân Liễu sẽ mang đến một mối quan hệ vững bền và ổn định nhất, giống như mối quan hệ giữa nàng và La Tử Lâm.

Nhắc đến La Tử Lâm, Vũ Đồng cũng không khỏi đau đầu. Hắn là người hoàn hảo về mọi mặt, nhưng có điều lại quá dồi dào sức lực. Mỗi ngày sau khi xử lý công việc trong thành xong, dù có muộn đến mấy, hắn cũng cưỡi ngựa quay về. Hắn không mệt sao? Hắn không mệt, nhưng nàng thì mệt! Cứ thế này, chẳng mấy chốc Triều Nhi sẽ có muội trai muội muội mất!

Trời ơi, cứu mạng, nàng chưa muốn sinh con thứ hai đâu, nàng còn muốn phát triển quán ăn nữa! Nàng muốn lập nghiệp, lập nghiệp!

(Hết)
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top