Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Sau Khi Thành Thân Cùng Trạng Nguyên

Sau Khi Thành Thân Cùng Trạng Nguyên
Chương 20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Ta quan sát sắc mặt của hắn, tiếp tục nói: "Nàng ấy khá thích huynh, còn hỏi thăm ta về huynh.

Nếu huynh muốn biết nàng ấy đã hỏi những câu hỏi gì, đưa cho ta năm lượng bạc, ta có thể nói cho huynh."
Mặc dù biết nếu hắn thành hôn với tiểu thư họ Tống, sau này ta nhất định không thể nói chuyện với hắn như vậy, cũng không thể ở riêng một phòng với hắn, nhưng vẫn may mắn là hắn vẫn chưa thành hôn.
Haiz, hành vi bây giờ của ta thật sự không được, ta quyết tâm, đến kinh thành sẽ phải ở một mình.
"Hừ."
Hắn cười một tiếng: "Nữ nhân thì có thể có câu hỏi gì chứ."
Nói xong, liền đuổi ta đi, nói: "Mau ra ngoài, ta muốn ngủ rồi."
“Vậy huynh quyết định sẽ đến nhà ai tá túc?"
"Nhà ai ta cũng không đến.

Ta sẽ tự mình thuê nhà ở."
Trước khi đi ngủ, ta kiểm lại túi tiền của mình, không khỏi có chút hâm mộ Cố Yến Thanh, hắn đúng là giàu nứt đố đổ vách.
Sau khi hắn thi đỗ, các vị hương thân ở địa phương đều biếu tặng hắn rất nhiều đồ, coi như là lộ phí cho hắn.

Hắn đương nhiên chẳng thiếu tiền rồi.

Đáng tiếc hắn lại là người có định lực quá tốt, ta đã nhiều lần quyến rũ hắn mà hắn vẫn không mắc lừa.
Trước kia, khi chưa thân thiết, ta còn có thể làm ra những chuyện không biết xấu hổ, nhưng giờ đây, khi đã thân quen với nhau rồi, ta lại không nỡ ra tay quyến rũ hắn nữa.

Một phần là vì không hạ được tay, một phần là vì lương tâm cắn rứt.
Đến kinh thành, ta định tự mình thuê một căn phòng, nhưng Cố Yến Thanh không đồng ý.

Hắn đến chỗ nha môn, thuê một căn có hai phòng ngủ, mỗi người một phòng.
Hắn hào phóng trả tiền thuê nhà trước nửa năm.
Cuộc sống của chúng ta lại giống như khi còn ở Kim Lăng, nhưng lần này, phần lớn thời gian hắn đều ở nhà ôn bài, chỉ thỉnh thoảng ra trà lâu thảo luận việc học với các học tử khác.
Còn ta, nơi ta bán son phấn, lại một lần nữa nằm đối diện thanh lâu.
Các cô nương ở kinh thành còn hào phóng hơn ở Kim Lăng.

Ta mỗi ngày đều cười đến không khép được miệng.

Dù có mệt hơn nữa, ta cũng cam lòng.

Ta không chỉ bán son phấn mà còn bán son môi, buôn bán rất phát đạt.
Mỗi tối đếm tiền, ta cảm thấy mình có chút vận may về tài lộc.
Sau khi chúng ta đến kinh thành, Tống công tử và Tư Mã công tử có đến tìm Cố Yến Thanh uống rượu ăn cơm, nhưng không gặp Tống tiểu thư.
Một hôm, ta vừa bán hết son phấn thì thấy Tư Mã công tử đi tới.

Hắn mỉm cười hỏi ta: "Vị cô nương này, còn son phấn không?".


 
Chương 21


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Đã gặp hắn vài lần nên ta cũng quen thuộc hơn, biết hắn đang nói đùa, bèn đáp: "Công tử đến muộn rồi, hôm nay hàng đã bán hết.

Ngày mai xin hãy đến sớm.

"
Hắn cười lớn, cuối cùng nói: "Hạnh Hoa cô nương, ta nghe nói cô đang tìm cửa hàng?"
Ta gật đầu, có chút ngượng ngùng: "Bởi vì ta không có đủ tiền, nhiều cửa hàng hoặc là quá lớn, giá quá cao, hoặc là quá hẻo lánh, không tốt để kinh doanh, hiện tại vẫn đang xem, hoặc là đợi ta tích cóp thêm chút tiền, có thể mua một cửa hàng lớn hơn.

"
Tư Mã Túc nói: "Vừa hay, ta biết có một cửa hàng, hẳn là phù hợp với những gì cô nương muốn, ta đưa cô nương đi xem thử nhé?"
Sao hắn đột nhiên tốt bụng như vậy?
Mặc dù bình thường hắn cũng rất nhiệt tình, nhưng khi đi cùng một nam nhân lại không có Cố Yến Thanh, ta luôn cảm thấy kỳ quái.

Hắn nhìn ra sự nghi ngờ của ta, nói: "Hay là chúng ta về gọi Cố huynh đi cùng, cửa hàng đó thật sự rất tốt, nhiều người muốn lắm, ông chủ trước đây thường xuyên tặng nhà ta hương cao, có chút giao tình, ta mới đến gọi cô nương, cô nương yên tâm, cô nương là người nhà của Cố huynh, ta sẽ không hại cô.

"
Nói đến như vậy, nếu ta không đi cùng hắn, sẽ có vẻ ta không biết điều.

Cửa hàng mà Tư Mã Túc nói nằm ở Bắc Nhai Nam Hạng, xung quanh cửa hàng san sát, người qua lại đông đúc.

Cửa hàng chia làm tiền viện và hậu viện, ở giữa có một cái giếng trời ngăn cách, có hai tầng.

Tiền viện có thể làm nơi buôn bán.

Phía bắc hậu viện là sảnh đường, có thể dùng bữa, trên lầu là phòng ốc, phía tây là trù phòng và nhà xí, phía đông là hai phòng ngủ trên dưới.

Ở giếng trời có một cái giếng, góc tường trồng hoa, nhìn qua, thanh u yên tĩnh, cách biệt với sự ồn ào bên ngoài.

Chỉ mới xem qua một vòng nơi này, ta đã nghĩ ra cách bố trí sau này rồi.

Tầng một tiền viện sẽ để hàng hóa bán hàng ngày, tầng hai để hàng dự trữ.

Sảnh đường hậu viện sẽ dùng để đặt dụng cụ và nguyên liệu làm son phấn, phòng tầng một phía đông sẽ để y phục của ta, ta muốn mua thật nhiều y phục đẹp, còn tầng hai chính là phòng của ta.

Phòng của ta phải thật thơm tho xinh đẹp…
Nhưng mà…
Nơi này địa thế tốt, lại rộng rãi như vậy, hơn nữa ta thấy việc buôn bán của chủ quán cũng rất tốt, khách hàng ra vào liên tục mua hương cao và son phấn nước hoa.

Ngay cả việc kinh doanh cũng phù hợp như vậy.

Chắc chắn là rất đắt.

Thật không biết Tư Mã công tử này làm sao lại nghĩ nơi này phù hợp với mong muốn của ta.

Loại cửa hàng này, ta cũng đã xem qua, ít nhất cũng phải 2000 lượng bạc.

"Thế nào?"
Tư Mã Túc mắt sáng long lanh nhìn ta: "Nơi này có phải rất tốt không?"
"Rất đắt phải không?"
Ta nói: "Tư Mã công tử, ta không có nhiều tiền như vậy.

"
"Không đắt đâu, ông chủ bán 800 lượng, ta nghe Cố huynh nói cô định mua một cửa hàng khoảng bảy tám trăm lượng bạc mà.

".


 
Chương 22


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


"800 lượng?"
Ta nuốt nước miếng: "Rẻ vậy sao? Chẳng lẽ...!chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì không may mắn sao?"
"Không! Sao có thể chứ, sạch sẽ lắm! Nếu cô nương thích, vậy thì đến quan phủ ký khế ước đi.

Đi thôi."
"Bây giờ?"
"Đương nhiên."
Vị chưởng quầy kia đứng ngay bên cạnh nhìn chúng ta, mặt mày hớn hở.
"Nhưng hôm nay ta vẫn chưa mang đủ tiền."
"Ngày mai đưa cũng như nhau cả thôi, cứ đến quan phủ ký khế ước trước đã."
Hắn ta làm như kẻ mua cửa tiệm là mình vậy.
Đến quan phủ, viên quan lại phụ trách đăng ký không ngừng cúi đầu khom lưng trước Tư Mã Túc, dâng trà bánh, chỉ thiếu nước thờ phụng hắn ta.

Đối với ta cũng niềm nở lắm.
"Cô nương, xin hãy xuất trình lộ dẫn của mình."
"Lộ dẫn? Ta không có."
Chế độ quản lý dân số của triều đại này không nghiêm ngặt, dân quê như chúng ta căn bản chẳng ai làm gì gọi là lộ dẫn.
Cố Yến Thanh tuy có làm lộ dẫn, ghi đầy đủ thông tin trên đó, nhưng vì hắn phải đi thi.

Ta đi theo hắn, chẳng ai kiểm tra ta cả.
Ta nhất thời có chút chán nản, tuy không rõ lắm về thứ gọi là lộ dẫn này, nhưng thường thì phải về quê mới làm được.

Nếu về quê thì thật quá mất thời gian.
Nếu không làm, chẳng lẽ ta không thể đăng ký cửa hàng ở quan phủ sao?
Viên quan lại kia ngẩn người một chút, rồi cười nói: "Không sao, không sao.

Đã là người Tư Mã công tử mang đến, vậy thì làm trước một cái lộ dẫn ở đây, rồi ta sẽ đăng ký khế ước cho cô."
Tư Mã Túc tỏ ra thích thú, bước tới, nhìn viên quan lại lấy ra một tờ giấy và một con dấu.
Viên quan lại hỏi ta: "Cô nương, họ tên là gì, quê quán ở đâu, đã hứa hôn với ai chưa? Tên phụ mẫu là gì?"
Tư Mã Túc nhìn ta, ta cũng nhìn hắn.
Ánh sáng ngoài cửa sổ hắt lên gương mặt hắn, càng làm nổi bật làn da trắng trẻo, phúng phính như trẻ con.
Đó là một gương mặt đẹp.
Cũng là một gương mặt lớn lên trong nhung lụa, chưa từng trải qua sương gió cuộc đời.
Phải chăng những đứa trẻ lớn lên trong gia đình như hắn đều hết lòng vì bằng hữu, không toan tính thiệt hơn? Phải chăng đều luôn cười ha hả, phóng khoáng kết giao bằng hữu, nâng chén trò chuyện vui vẻ?
Thoải mái, quý phái, lại rất tự tại.
Ta rất mong mình cũng được như hắn, nhưng ta biết đời này ta không thể nào được như vậy.
Nhưng ta có thể cho mình một khởi đầu mới..


 
Chương 23


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Vì vậy ta nói: "Thượng Quan Hạnh Hoa, người Kim Lăng, mồ côi, chưa từng thành thân."
Viên quan lại cầm bút viết xuống, rồi "bộp" một tiếng, đóng dấu quan.
Ta cầm hai tờ giấy đỏ của quan, một là lộ dẫn, một là khế đất, cảm động đến suýt rơi lệ.
"Ngươi đừng...!đừng khóc!"
Tư Mã Túc nhìn ta, có chút sốt ruột, muốn chạm vào ta nhưng không dám.

"Sao vậy? Có chỗ nào không hài lòng sao?"
Ta lau nước mắt, lắc đầu.
"Vậy thì sao?"
Ta hít hít mũi, chân thành nói với hắn: "Tư Mã công tử, ngươi thật là người tốt, đại ân đại đức của ngươi, ta sẽ mãi mãi nhớ đến ngươi."
"Hả?"
Hắn sờ sờ mũi, ngượng ngùng nói: "Ngươi vốn đã định mua cửa tiệm, ta chỉ tiện tay giúp một chút thôi.

Đừng đau lòng nữa, ngươi rất giỏi a.

Ngươi xem, một tiểu cô nương như ngươi, dựa vào bản thân đã kiếm được một cửa tiệm, nếu là ta, ta nào làm được.

Bằng hữu bên cạnh ta cũng chẳng ai làm được."
Ta phá lên cười, trong lòng vui vẻ.
Trời dần tối, ta nói: "Tư Mã công tử, ngươi cùng ta về nhà, ta làm đồ ngon cho ngươi ăn, cảm tạ ngươi hôm nay đã giúp ta.

Ngày mai ta sẽ đưa bạc cho người bán."
Chúng ta cùng nhau trở về, Cố Yến Thanh đang xách đèn lồng ra ngoài, thấy ta thì thở phào nhẹ nhõm, nói: "Hôm nay sao lại về muộn vậy?"
Hắn nhìn thấy Tư Mã Túc, ngẩn người một chút, rồi cười chắp tay: "Tư Mã huynh đài."
Sau khi chúng ta đến kinh thành, Cố Yến Thanh đã nói với mọi người rằng ta đã tự do, không còn là nha hoàn của hắn nữa, hiện tại chỉ là giúp đỡ lẫn nhau.
Tuy bằng hữu mới quen của hắn nhìn chúng ta bằng ánh mắt kỳ quái, nhưng mọi người cũng chỉ trêu đùa một chút.

Thời gian lâu rồi, đều ngầm coi ta là họ hàng xa của hắn.
Cố Yến Thanh liếc nhìn ta một cái, rồi dẫn Tư Mã Túc vào trong.
Rau củ mua sáng nay vẫn còn, ta cất kỹ hai tờ giấy tờ vào dưới gối, lại nhìn thêm một lần rồi mới bước chân nhẹ nhàng đi nấu cơm.
Nửa canh giờ sau, ta dọn xong một bàn cơm thịnh soạn.
Tư Mã Túc liên tục chắp tay với ta, nói đã làm phiền.
Hắn cũng khá là lễ phép.
Trong bữa ăn, hai người họ nói chuyện quốc gia đại sự, còn ta thì đang tính toán sau khi trả tiền mua cửa tiệm, ta chỉ còn lại 20 lượng bạc.

May mà chưởng quầy nói để lại hết đồ đạc cho ta, nếu không thì phải thuê thợ làm đồ cũng tốn kém.
Ta đang nghĩ thì Cố Yến Thanh hỏi: "Hôm nay sao muội về muộn vậy?"
Ta ngẩng đầu, nói với hắn: "Hôm nay ta..."
Ta chợt nhận ra, chuyện vui hôm nay ta lại không hề hào hứng muốn chia sẻ với hắn, ta chỉ đang suy nghĩ kỹ những việc cần làm tiếp theo.
Mà chuyện quan trọng như vậy, ta cũng không làm cùng hắn.
Mỗi lần hắn vào trường thi là ta tiễn, ra khỏi trường thi là ta đón, chúng ta luôn nhìn nhau mỉm cười, như rất ăn ý.
Ngày đầu tiên ta đến kinh thành đi bán hàng, cũng là hắn tiễn ta đi, đón ta về..


 
Chương 24


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Lần này đột nhiên không còn như vậy nữa, trong lòng ta có chút mất mát và buồn bã kỳ lạ.

Nhưng ta nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ kỳ lạ này, cười nói: "Hôm nay ta mua cửa tiệm rồi! Còn làm cả lộ dẫn và khế đất của riêng ta nữa.

"
Tư Mã Túc cười nói: "Cố huynh, là ta giới thiệu người bán cho Hạnh Hoa cô nương, huynh cứ yên tâm, tuyệt đối không bị thiệt.

"
Cố Yến Thanh nhìn ta, lại nhìn Tư Mã Túc, biểu cảm trên mặt có chút trống rỗng, chợt hiểu ra nói: "Vậy ra hai người cùng đến nha môn làm việc rồi mới về.

"
Giọng hắn không được tự nhiên lắm, có chút căng thẳng, nhưng lại cố tỏ ra vui vẻ, hơi kỳ lạ.

Ta cuối cùng cũng nhớ ra vì sao ta không nói với hắn chuyện vui này, chuyện vô cùng quan trọng với ta.

Là bởi vì lần đầu tiên ta kiếm được nhiều tiền, ta muốn nói với hắn, nhưng hắn lại lạnh lùng với ta, không thèm để ý.

Sau đó ta rất ít khi nói với hắn những chuyện khiến ta vui nhưng đối với hắn lại chẳng có ý nghĩa gì.

Ta vừa sợ làm phiền hắn, lại vừa sợ hắn dội nước lạnh vào ta.

Cố Yến Thanh thật là thất thường.

Tư Mã Túc cười gật đầu, chúc mừng ta: "Hạnh Hoa cô nương, đợi đến ngày cô khai trương chuyển nhà, ta sẽ mang lễ vật đến chúc mừng.

Trước tiên xin chúc cô buôn may bán đắt, tiền vào như nước.

"
Ta rất vui.

Cố Yến Thanh cũng cười, Tư Mã Túc cũng rất vui.

Ăn cơm xong, dọn dẹp bàn, Cố Yến Thanh và Tư Mã Túc tiếp tục trò chuyện, ta đi đun nước tắm.

Tắm xong, vắt tóc cho khô đi một nửa, đang tỉ mỉ xem lộ dẫn và khế đất của mình dưới ánh nến thì có tiếng gõ cửa.

"Là ta.

"
Là Cố Yến Thanh.

Ta mở cửa.

Hắn nhìn ta một lúc, rồi mới nói: "Từ khi nào thì muội thân thiết với Tư Mã Túc vậy?"
Ta ngẩn người một chút, nói: "Không phải ta thân thiết với hắn, chẳng phải là hắn nể mặt huynh mới giúp ta sao? Hắn là người tốt lắm.

"
"! "
Hắn lại nói: "Ngày mai ta cùng muội đến xem cửa tiệm đó.

"
Trong lòng ta cảm thấy ấm áp.

Ta có thể đi đến ngày hôm nay, phần lớn là nhờ hắn.

Ta gật gật đầu.

Hắn lại nói: "Đưa lộ dẫn và khế đất cho ta xem nào.

"
Hắn bước vào, dù sao trước đây chúng ta cũng ở chung một phòng trong ngôi miếu đổ nát, cũng chẳng có nhiều lễ nghi gì.

Ta cầm nến cho hắn, hắn xem qua một lượt, rồi nói: "Muội còn đổi cả họ của mình sao?"
Ta có chút xấu hổ, nói: "Chỉ là muốn có một khởi đầu mới cho riêng mình.

"
Hắn gật đầu, nói: "Cũng tốt.

".


 
Chương 25


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Nói xong, cũng không biết đang nghĩ gì, vừa không nói, cũng không đi.

Ta nghi hoặc nhìn hắn, hỏi: "Có vấn đề gì sao?"
Hắn đột nhiên nhìn ta, hỏi: "Muội thấy Tư Mã Túc thế nào?"
Ta vừa định nói thì hắn giơ tay ngăn ta lại, nói: "Ý ta là nếu hắn nói thích muội thì muội sẽ làm thế nào?"
Ta nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, Cố Yến Thanh hẳn là từ chuyện hôm nay mà cho rằng Tư Mã Túc thích ta?
Nhưng Tư Mã Túc chỉ là một công tử thế gia nhiệt tình, hắn ở nhà chắc chắn được bảo bọc rất kỹ, nên ra ngoài cũng rất hào hiệp với bằng hữu, hơn nữa còn quan tâm đến nữ tử hơn cả nam nhân bình thường.

Cho nên hắn chăm sóc ta, một là vì quan hệ của Cố Yến Thanh, hai là vì ta là nữ tử yếu đuối, hắn thấy ta không dễ dàng nên mới ra tay giúp đỡ ta.

"Vậy là hắn muốn thành thân với ta sao?" Ta hỏi.

"Sao có thể?" Cố Yến Thanh không cần nghĩ đã phản bác: "Con cháu nhà quyền quý như hắn nhất định sẽ thành thân với một cô nương môn đăng hộ đối.

Cho dù có thích nữ tử nào không phù hợp, cùng lắm cũng chỉ nạp làm thiếp, hoặc nuôi ở bên ngoài làm ngoại thất.

"
Mặc dù ta có tự mình hiểu rõ, ta biết thân phận mình thấp kém, ta cũng chưa từng mơ tưởng gì đến chuyện bay lên cành cao làm phượng hoàng, nhưng bị Cố Yến Thanh nói ra như vậy, ta vẫn cảm thấy hơi khó chịu trong lòng.

Hơn nữa, trong lòng hắn chắc cũng nghĩ như vậy.

Hắn sớm muộn gì cũng sẽ trở thành người giống như Tư Mã Túc và những người khác.

Hắn tuyệt đối sẽ không thành thân với một nữ tử như ta.

Ta cố gắng không để lộ ra chút thất vọng hay buồn bã nào trên mặt, lấy lại tinh thần nói: "Vậy ta nhất định không đồng ý.

Ta tự mình kiếm tiền được, ta sẽ làm bà chủ lớn.

"
"Vậy nếu, nếu hắn muốn! "
Hắn không nói hết nửa câu sau, mà phẩy tay áo, nói: "Thôi bỏ đi, chuyện này không thể xảy ra.

"
Nói xong, liền rời đi.

Tâm trạng vốn rất vui vẻ, giờ lại giảm đi nhiều.

Ta nhìn hai tờ giấy, cố xua đi nỗi buồn không tên, nghĩ rằng mình sắp có nhà mới rồi, còn có một cửa tiệm thật tốt, chẳng còn gì bằng.

52
Người bán hàng mất ba ngày thu dọn cửa tiệm.

Ba ngày sau, cửa tiệm trống huơ trống hoác, chỉ còn vài bộ bàn ghế cũ cùng quầy thu ngân nằm chỏng chơ ở góc nhà.

Ta xắn tay áo, chuẩn bị dọn dẹp, lau chùi mọi ngóc ngách.

Cô Yến Thanh cùng ta đến xem cửa tiệm hai lần, một lần trước khi người bán dọn đi, một lần sau khi họ đã rời khỏi.

Hôm nay hắn phải đến trà lâu nghe giảng bài của một bậc thầy nổi tiếng, nên không đến cùng ta được.

.


 
Chương 26


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Đã sang Tháng Tám rồi, chỉ vài tháng nữa là hắn phải tham gia khoa thi quan trọng, thời gian quý báu lắm, ta đi lại cũng rón rén, sợ làm phiền hắn ôn bài.
Đang dọn dẹp hăng say thì có tiếng gọi ngoài cửa.
"Hạnh Hoa cô nương? Hạnh Hoa cô nương?"
Ta mở cửa, thấy Tư Mã Túc đang đứng đó, vui vẻ vẫy tay với ta.
"Tư Mã công tử, sao huynh lại đến đây vậy?"
Gặp hắn, ta cũng thấy lòng rộn ràng vui sướng.
“Ta đến xem có gì giúp được không, chắc hôm nay cô nương chuyển đến đây phải không?"
"Ta đang dọn dẹp đây!" ,ta vui vẻ đáp: "Dọn dẹp là việc của ta, ta giỏi lắm, huynh là công tử thế gia, cứ ngồi chơi là được."
53
Dù sao thì trước đây ở làng Hạnh Hoa chẳng có nam nhân nào biết làm việc nhà, từ giặt giũ, nấu nướng, quét dọn đến cho lợn ăn, trông con, đều là việc của nữ nhân cả.
Sống cùng Yến Thanh hơn một năm, hắn cũng chẳng giúp ta việc gì.

Hắn là người học rộng tài cao, nói rằng bậc quân tử phải tránh xa bếp núc.

Cho nên Tư Mã Túc công tử như thế này, càng không thể giúp ta làm việc rồi.

May mà chút việc này với ta chỉ là chuyện nhỏ.
Ta tìm cho hắn một chiếc ghế đẩu, bảo hắn ngồi.
Ta biết phàm là công tử như hắn thì rất thích tán gẫu, ba hoa đủ chuyện, ta cũng thích nghe người khác nói, như vậy có thể học hỏi được nhiều điều.

Hắn cũng có thể ở bên ta, ta cũng đỡ sợ khi chỉ có một mình trong căn nhà mới, ta rất vui.
Ai ngờ đâu, Tư Mã Túc lại nói: "Ta đến giúp cô nương thật đấy, ban đầu ta định gọi hạ nhân đến dọn dẹp, nhưng mẫu thân ta nói, mang hạ nhân đến sẽ làm cô nương sợ, bà ấy nói ta xem công nương là bằng hữu, nên tự mình đến giúp thì tốt hơn."
Nói xong, hắn giật lấy cây chổi trong tay ta: "Hạnh Hoa cô nương, trước đây ta theo phụ thân đến biên ải cũng phải tự giặt y phục, còn từng làm binh lính hậu cần nữa.

Cô nương đi lau tủ đi, ta quét nhà cho."
Ta sững sờ, ngẫm nghĩ một lúc rồi đi lau tủ.
54
Hai người cùng làm việc quả là thú vị hơn hẳn một mình làm việc.
Chúng ta vừa làm việc, Tư Mã Túc vừa kể rằng phụ mẫu hắn đã ra trận nơi biên ải, hắn bị nội tổ phụ cùng nội tổ mẫu cưng chiều nên sinh hư, chỉ biết quậy phá, sau đó bị phụ thân đưa vào doanh trại rèn luyện.
Ta ngạc nhiên hỏi: "Mẫu thân huynh cũng ra trận sao?"
"Mẫu thân ta vốn là y nữ, quen phụ thân ta khi doanh trại năm đó bùng phát dịch bệnh.

Mẫu thân ta rất có hứng thú với việc chữa bệnh nên đã đến biên ải, sau đó hai người thành thân.

Phụ thân ta ra trận thì mẫu thân ta làm quân y.

Khi phụ thân ta về kinh thành thì mẫu thân ta cũng về theo, còn mở y quán khám bệnh cho mọi người.

Nhưng mấy năm gần đây, vết thương cũ của phụ thân ta tái phát nên mẫu thân dành phần lớn thời gian ở nhà chăm sóc cho phụ thân."
"Vậy chắc hẳn tình cảm của họ rất tốt nhỉ.".


 
Chương 27


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Tư Mã Túc tự hào gật đầu: "Đương nhiên rồi, trong nhà ta thì mẫu thân đứng nhất, ta đứng nhì, phụ thân ta đứng thứ ba.

"
"Nội tổ phụ cũng nội tổ mẫu của huynh thì sao?"
"Đều đã qua đời rồi.

"
Gia đình vị công tử này thật hạnh phúc, ta có chút ghen tị.

"Không nói về ta nữa, còn muội, hiện tại muội cũng đã có cửa hàng, tương lai có dự định gì?"
Ta bèn kể cho hắn nghe về dự định của mình.

Ta định mua hai hạ nhân về, như vậy ta sẽ không phải ở một mình trong cửa hàng nữa.

Có thêm người, sẽ có người giúp ta bán son phấn, ta sẽ không phải vừa làm vừa bán nữa.

Vừa làm vừa bán như vậy sẽ mất rất nhiều thời gian, hơn nữa ta cũng không có thời gian để nghiên cứu những loại son phấn mới.

Ta nói: "Sau khi đã huấn luyện hạ nhân xong, ngoài việc làm ra những loại son phấn mới, ta còn muốn làm cao thơm.

Các cô nương chắc chắn sẽ thích cao thơm, nhất định sẽ bán chạy.

"
Tư Mã Túc vừa giúp ta bày son phấn vào tủ, vừa nói: "Hay lắm, muội biết làm cao thơm không?"
Ta lắc đầu: "Ta không biết, nhưng ta có thể học, ta nghĩ chắc cũng giống như làm son phấn, ta có thể thử nhiều.

"
Hắn gật đầu.

Chúng ta dọn dẹp xong sân trước, bày biện hết son phấn của ta lên, nhưng kệ hàng vẫn còn rất trống.

Nhưng ta không vội, ta sẽ biến cửa hàng này thành một cửa hàng chuyên bán son phấn nước hoa, để mọi người trong kinh thành đều biết, cửa hàng của ta sẽ trở thành nơi các cô nương thích ghé thăm nhất.

Chúng ta lại đến sân sau dọn dẹp, sau khi xong việc, cả hai đều mệt đến nỗi không thể đứng thẳng lưng được.

56
Tư Mã Túc nói: "Mệt c.

h.

ế.

t đi được, quét dọn một cửa hàng lớn như vậy thật mệt.

"
Ta nhìn hắn, đầu tóc hắn bám đầy bụi, bộ cẩm hoa y phục cũng lấm lem, trông thật thảm hại, ta bật cười thành tiếng.

Ta nói sẽ mời hắn dùng bữa.

Hắn đáp: "Muội cũng mệt rồi, đừng bận tâm nữa, chúng ta ra quán ăn đi.

"
Ta có chút ngượng ngùng vì ta chưa từng ăn ở ngoài, sợ bị quê, lại thấy ăn ở ngoài rất đắt đỏ, ở nhà tự nấu vừa ngon vừa rẻ.

Hơn nữa, ta là nữ nhi, đi ăn với một nam tử như hắn, người khác sẽ dị nghị mất.

Hắn nhìn sắc mặt ta, nói: "Vậy thôi, hay là đến chỗ Cố huynh đi?"
Ta gật đầu, trong cửa hàng hiện tại chẳng có gì cả.

Chúng ta phủi bụi trên người, múc nước giếng rửa mặt, khóa cửa, rồi hắn cùng ta đi chợ mua thức ăn.

Về đến nhà, Tư Mã Túc nói: "Để ta nhóm lửa giúp muội.

"
"Không cần đâu Tư Mã công tử, quân tử tránh xa việc bếp núc, sao ta có thể để huynh làm việc này?"
Hắn đi thẳng vào bếp, vì cửa hơi thấp nên hắn phải cúi xuống, trông khá buồn cười.

Hắn nhóm lửa khá thành thạo.

Vì làm việc cả buổi sáng, vừa mệt vừa đói, nấu cơm thì lâu quá, ta xào thịt heo ớt xanh, chiên hai quả trứng gà vàng ươm, để ra một bên, rồi cho nước vào nồi, chuẩn bị luộc mì.

Trong lúc chờ nước sôi, ta dọn dẹp bếp lò, Tư Mã Túc nói: "Muội làm cả ngày cứ như có sức khỏe vô biên ấy, chẳng thấy mệt mỏi gì cả.

"
"Ta quen rồi.

Trước kia ở nhà ngày nào ta cũng! "
Ngày nào cũng lên rừng xuống ruộng làm việc, còn phải làm việc nhà, nên đã quen từ lâu rồi.

Nhưng ta không thể nói ra điều đó, ta nhớ ra rằng mình đã nói là nha hoàn của Cố Yến Thanh, Cố Yến Thanh thì phụ mẫu mất sớm, bị thúc thúc đuổi đi, vậy ta đi đâu mà làm việc?
Ta vội sửa lời: "Trước kia ta theo công tử nhà ta đi khắp nơi, nên đã quen rồi.

"


 
Chương 28


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


"Cố huynh thật là người nhân nghĩa, cho phép muội ra ngoài bán son phấn, lại không lấy tiền của muội, còn cho muội tự do.

Nghe nói trước kia huynh ấy cũng từng khốn khó một thời gian, hai người nương tựa vào nhau cũng không dễ dàng."
"Đúng vậy."
Nước sôi, ta thả mì đã mua vào nồi, vừa dùng đũa khuấy.
"Muội có nghĩ đến việc tìm người thân của mình không? Nếu muội muốn, ta có thể giúp.

Phụ thân ta từng dẫn dắt các tướng quân và binh lính, họ phân bố ở khắp nơi, nếu muội nhớ ra thông tin gì về người thân, cứ nói với ta, ta sẽ giúp muội hỏi thăm."
Một lời nói dối lại phải dùng vô số lời nói dối khác để che đậy.
"Họ đều đã mất cả rồi, hiện tại ta sống rất tốt, ta không muốn tìm người nhà nữa."
58
Hai bát mì phủ thịt heo xào ớt xanh và trứng chiên đã xong.
Ta vừa định bưng ra phòng khách ăn, Tư Mã Túc nói: "Ăn ngay ở đây đi, ta sắp c.h.ế.t đói rồi."
Ánh sáng trong bếp cũng khá tốt.
Hắn bưng bát, ăn ngấu nghiến, vì nóng, hắn còn vừa ăn vừa thổi phù phù.
Ta ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên kia, nỗi buồn khi hắn nhắc đến phụ mẫu đã tan biến, ta vui vẻ ăn mì.
Tư Mã Túc nói: "Khi nào muội đi mua hạ nhân? Để ta đi cùng, ta sẽ giúp muội xem xét, trước kia ta đã từng đi mua hạ nhân cùng phụ mẫu, ta biết cách chọn."
Ta nhìn hắn với ánh mắt lấp lánh: "Tư Mã công tử, ta không biết làm sao để cảm ơn huynh cho đủ."
"Nếu muội thật lòng muốn cảm ơn, thì đừng gọi ta là Tư Mã công tử nữa, thật xa lạ.

Cứ gọi ta là Túc, bằng hữu thân thiết đều gọi ta như vậy."
Ta sững sờ.
Hắn tiếp tục: "Vậy ta sẽ gọi muội là Hạnh Hoa.

Tên của muội thật hay, thật đẹp, khiến người ta vừa nghe đã liên tưởng đến một khung cảnh hoa hạnh nở rộ tuyệt đẹp, thảo nào muội lại làm son phấn, quả thật là xứng đôi vừa lứa."
Ta chưa từng nghĩ tên mình lại có ý nghĩa sâu xa như vậy, ban đầu chỉ là không muốn lấy một cái tên quá tầm thường, nhưng vì không có học thức nên không nghĩ ra tên hay, nên đã dùng hai chữ "hạnh hoa" của thôn Hạnh Hoa.
59
Dòng suy nghĩ của ta bị hắn làm cho lạc đi, hắn lại nói: "Phải rồi, cửa hàng của muội tên là gì? Phải có một cái tên thật kêu, để sau này các cô nương trong kinh thành đều lấy việc mua son phấn của muội ra làm chuyện bàn tán, chẳng phải rất tuyệt sao?"
"Ta vẫn đang phân vân.

Ta không có học, ừm, ta nghĩ ra vài cái, huynh giúp ta xem thử."
Ta nói ra vài cái tên, cuối cùng vẫn quyết định là Hạnh Hoa Các, dù sao bây giờ ta cũng tên là Hạnh Hoa.
Chúng ta đang nói chuyện thì bỗng nhiên ánh sáng ở cửa bị che mất một nửa, ta nhìn ra thì thấy Cố Yến Thanh..


 
Chương 29


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Ta ngạc nhiên nói: "Ta tưởng hôm nay huynh ăn ở ngoài nên không nấu cơm, huynh ăn gì chưa?"
Cố Yến Thanh gượng cười, nói: "Chưa ăn, hai người đang nói chuyện gì vậy?"
May mà trong nồi vẫn còn nước dùng, Tư Mã Túc nhanh nhẹn cho thêm củi vào bếp, ta đặt bát xuống, lại đi nấu mì cho Cố Yến Thanh, vừa nói: "Đang bàn về tên cửa hàng của ta, ta quyết định rồi, vẫn là Hạnh Hoa Các.

Vì chủ nhân của nó tên là Hạnh Hoa mà!"
"Hay lắm!" Tư Mã Túc lập tức hưởng ứng, chúng ta cùng cười.

Cố Yến Thanh mặt hơi tái, cũng cười theo.

Không biết hôm nay hắn gặp phải chuyện gì.

May mà món thịt xào rau còn thừa một ít, ta làm thêm cho hắn một bát mì.

60
Ăn xong, Cố Yến Thanh biết chúng ta định đi mua hạ nhân, nói: "Để ta đi cùng các ngươi.

"
Ta có chút lo lắng: "Bây giờ là lúc huynh đang tập trung ôn thi, sao có thể phân tâm?"
Tư Mã Túc nói: "Cố huynh cứ yên tâm, ta đảm bảo sẽ giúp Hạnh Hoa cô nương chọn lựa cẩn thận, huynh cứ chuyên tâm ôn tập.

"
Cố Yến Thanh không nói gì thêm.

Trên đường, ta hỏi Tư Mã Túc vì sao hắn không chuẩn bị thi cử.

Tư Mã Túc nói hắn không có duyên với việc đọc sách, hiện tại đang làm việc trong Ngự lâm quân.

Ta hơi ngạc nhiên, thấy hắn có vẻ nhàn rỗi, cứ tưởng hắn không có việc gì làm.

Hắn nói thời gian làm việc tuy dài, nhưng thời gian nghỉ ngơi cũng dài.

Đến chỗ người môi giới, hắn giúp ta xem xét, chọn được hai hạ nhân, một người là nữ nhi có phụ mẫu là người bán nàng.

Nha đầu này cứ khóc mãi, nói rằng nàng có thể ăn ít đi, xin phụ mẫu đừng bán nàng.

Mẫu thân nàng ở bên cạnh khóc lóc thảm thiết, phụ thân nàng nói nếu không bán nàng đi để lấy tiền thì tay ông sẽ bị chặt.

Ông thua bạc, sòng bạc đòi ông trả nợ, không có tiền thì sẽ bị chặt tay.

Con bé chỉ mới tám chín tuổi, dáng vẻ ngoan ngoãn, hàm răng đều tăm tắp, khóc rất thảm thương.

Ta nghe nàng khóc, trong lòng cũng không khỏi xót xa.

Ta nhớ lại lúc ta còn nhỏ, phụ thân ta cũng từng muốn bán ta đi.

Ông nói nuôi nhi nữ chỉ tổ lỗ vốn, chẳng có ích gì.

Lúc đó ta nói ta sẽ kiếm tiền, rồi ta bắt đầu may giày đem bán, ngay cả trong mơ cũng thấy mình đang may giày.

Ta còn mua thêm một đứa nam hài, ước chừng mười một, mười hai tuổi, dáng người hơi mập mạp, ít nói, có vẻ không được lanh lợi cho lắm, nhưng vẫn nghe hiểu được lời người khác, chỉ là phản ứng hơi chậm.

.


 
Chương 30


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Đứa bé này giá cũng rẻ, trông mặt mũi có vẻ thật thà, ta bèn mua nó về.

Trong tiệm dần dần được sắm sửa thêm đồ đạc, nào nồi niêu xoong chảo, nào củi gạo dầu muối tương dấm trà, rồi y phục, chăn màn,! đủ thứ.

Về hai hạ nhân mà ta mua về, ta đặt tên cho nữ nhi là Ngưng Hương, nam nhi thì đặt tên là Tiến Bảo.

Ngưng Hương và Tiến Bảo đã dọn vào ở trước, cả hai đều thật thà, ít nói lại còn hay rụt rè.

Ngày đầu tiên, ta dọn dẹp cửa hàng, mua thêm hạ nhân và sắm sửa đồ dùng sinh hoạt.

Sáng hôm sau, ta chỉ dạy cho Ngưng Hương và Tiến Bảo cách bán phấn son giúp ta, nhưng có vẻ như hai đứa nó vẫn chưa hiểu rõ lắm, khiến ta không khỏi nghi ngờ mình đã tốn tiền vô ích.

Tuy nhiên, cả hai đứa làm việc nhà lại rất thạo.

Ta định bụng vừa bán hàng vừa dạy dỗ chúng nó.

Ta vốn định đi đặt làm một tấm biển hiệu, nhưng Tư Mã Túc bỗng đến, tay cầm một tấm biển được bọc trong lụa đỏ, nói: "Đây là quà mừng cho muội, ta sợ nếu mình đến muộn thì muội đã đặt làm mất rồi.

Ta đến thật đúng lúc phải không?"
Trên tấm gỗ tử đàn đen bóng, ba chữ "Hạnh Hoa Các" được dát vàng nổi bật.

Mở cửa hàng mới cần xem lịch âm, chọn ngày lành tháng tốt, ngày khai trương đã chọn là sáu ngày sau, ta phải chuyển đến cửa hàng trước.

Điều đó có nghĩa là ta phải rời xa Cố Yến Thanh rồi.

Nếu ta còn tiếp tục ở nhờ chỗ hắn, quả thật không ra thể thống gì.

Đồ đạc của ta ở chỗ hắn rất nhiều, tay chúng ta đều không rảnh, đi đi lại lại hai chuyến mới xong.

Đối với việc ta dọn đi, Cố Yến Thanh chỉ gật đầu nói: "Cũng tốt.

"
Ta cảm thấy hai chúng ta ngày càng xa cách.

Lúc mới đầu ở thôn Hạnh Hoa, ta tính kế hắn, hắn nhìn thấu ta, nói rõ với ta rằng hắn sẽ tìm cách tiến thân, đêm chúng ta cùng nhau đốt nhà Trịnh Què, hắn nói chúng ta đã ở trên cùng một con thuyền, chúng ta thẳng thắn với nhau về những điều không thể chấp nhận được của nhau.

Giờ đây, hắn lại muốn theo đuổi tương lai của riêng mình, ta cũng có tương lai của riêng mình.

Trong lòng ta luôn có chút trống trải.

Thu dọn xong tất cả mọi thứ, ta ép mình làm quen với môi trường mới, cũng như vượt qua nỗi sợ hãi.

Ban đêm, chúng ta khóa chặt cửa sổ, ta ngủ ở phòng ngủ trên lầu phía đông, cài chặt then cửa, lấy bàn chặn cửa lại.

Ngưng Hương và Tiến Bảo ở tầng dưới, ta mời thợ đến chia thành hai phòng, Tiến Bảo tạm thời ngủ dưới đất, Ngưng Hương ngủ trên chiếc giường duy nhất.

Bữa sáng đầu tiên ở cửa hàng là mì nấu, ba chúng ta ăn như nhau.

Ta âm thầm nói với chính mình, từ hôm nay phải độc lập, hơn nữa còn phải chịu trách nhiệm cho tương lai của hai đứa nhỏ.

.


 
Chương 31


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Nghĩ xong những điều này, trong lòng ta tràn đầy năng lượng, dẫn Tiến Bảo ra ngoài mua thức ăn.

Nhân dịp tân gia, ta mời những người quen biết đến chung vui.

Tiệc mừng được tổ chức vào đúng ngày hôm trước khi khai trương cửa hàng.

Có Cố Yến Thanh, Tư Mã Túc, còn có tú bà và Thúy Vân cô nương của Túy Hoa Lâu.

Ban đầu ta còn do dự có nên mời tú bà và Thúy Vân cô nương hay không, dù sao thân phận của hai người họ nghe có vẻ không được tốt lắm.

Nhưng tú bà và Thúy Vân cô nương có ơn với ta, Thúy Vân cô nương là đệ nhất mỹ nhân của Túy Hoa Lâu, mua phấn son của ta, còn kéo theo rất nhiều cô nương khác mua, tú bà một lần đặt mua của ta 50 hộp.

Dùng hết còn tìm đến ta.

Tương lai ta làm cao thơm, chắc chắn cũng không thể thiếu được hai vị khách quý này.

Tiền mới là thứ thiết thực nhất.

Dù sao Cố Yến Thanh cũng hoàn toàn hiểu rõ về ta, Tư Mã Túc là người tốt, ta đã hỏi hắn có phiền không khi dùng bữa với những người ở thanh lâu, hắn nói bữa cơm của ta thì do ta làm chủ.

Ta bắt đầu bận rộn với bữa tiệc tân gia của mình từ ngày hôm trước, khi khách khứa đến thì mọi thứ đã gần như hoàn tất, một bàn tiệc lớn với đầy đủ các món ăn, rất thịnh soạn.

Mọi người đều mang quà đến.

Cố Yến Thanh là người trực tiếp nhất, hắn đưa cho ta 80 lượng bạc.

Tư Mã Túc vốn đã tặng ta biển hiệu, bây giờ lại tặng thêm công thức làm cao thơm, còn có một bức tượng Phật bằng vàng, nói rằng sẽ chiêu tài tiến bảo, gặp dữ hóa lành.

Tú bà và Thúy Vân cô nương cũng mang đến cho ta những món quà tân gia rất hậu hĩnh.

Ngày khai trương, ta mua rất nhiều pháo, lại chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt, cho mọi người dùng thử phấn son, một lúc người ra người vào, tấp nập vô cùng.

Cửa hàng của ta dần đi vào quỹ đạo, khi rảnh rỗi, Tư Mã Túc thường dẫn bằng hữu đến cửa hàng của ta, giới thiệu ta là bạn của hắn, nhờ mọi người giúp đỡ ta nhiều hơn.

Những người bằng hữu đó của Tư Mã Túc đều là những người giàu có hoặc quyền quý, mọi người đều rất hào hiệp, tuy hầu hết đều là nam nhân nhưng lại ngay tại chỗ mua một ít phấn son về, mọi người đều cười nói đùa: "Túc, ta là nam nhân mà mua phấn son về, phụ thân ta có đánh ta, ta sẽ nói là ngươi nhất định bắt ta phải mua.

"
Nhờ sự ghé thăm của những công tử nhà giàu đó, cửa hàng của ta không ai gây phiền phức, ngay cả khi người của quan phủ đến kiểm tra định kỳ, ta có dúi tiền, họ cũng không dám nhận.

Càng không có côn đồ lưu manh đến quấy rối.

Thúy Vân ngày thường cũng hay đến cửa hàng của ta, có khi mua ít đồ, có khi ngồi chơi ở sân sau.

Tất cả bằng hữu trừ Cố Yến Thanh đều nói ta rất giỏi, một mình có thể đạt đến ngày hôm nay.

Ta cảm thấy lời họ nói chưa hẳn đã đúng.

Ta dẫu có cố gắng đến đâu, nếu không có sự giúp đỡ của mọi người, cũng chẳng thể nào có được ngày hôm nay.

.


 
Chương 32


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Thời gian thấm thoát thoi đưa, chẳng mấy chốc đã sang tiết thu đông.

Ta đã điều chế ra được vài loại son phấn cùng với cao thơm mới.
Hạnh Hoa Các trong lời kể của các cô nương, tiểu thư trong kinh thành đã trở thành nơi có thể giúp người ta thay da đổi thịt, thơm tho hơn hẳn.
Ngưng Hương và Tiến Bảo dần quen với nơi này, không còn sợ hãi nữa, trên mặt thường nở nụ cười.

Ngưng Hương có thể giúp ta bán son phấn, miệng nàng ngọt như mía lùi, đầu óc lại nhạy bén.

Chỉ cần ta nói qua một lần về những đặc điểm của son phấn, nàng đã có thể thao thao bất tuyệt giới thiệu với khách ngay.
Tiến Bảo tuy không khéo ăn nói, nhưng cũng học theo Ngưng Hương luôn nở nụ cười trên môi.

Nam hài lớn lên tròn trịa, trắng trẻo, đáng yêu, thường cặm cụi làm việc nhà, từ quét dọn, chẻ củi đến nấu cơm, tay chân thoăn thoắt.
Ta chỉ ra phụ giúp khi đông khách, thường là vào buổi sáng, lúc các cô nương, tiểu thư ra ngoài dạo phố.

Đến trưa và chiều, khách vãn hơn, ta lại lui vào trong.
Kinh thành cũng có chợ lớn, chợ nhỏ.

Chợ lớn thường họp vào các ngày mùng 5, 10, 15, 20, 25 và cuối tháng.

Những ngày này, chợ đông vui, buôn bán tấp nập nhất.

Còn những ngày khác thì ảm đạm hơn.
Danh tiếng Hạnh Hoa Các ngày càng vang xa, nhiều nhà quyền quý bắt đầu đến đặt mua son phấn, son môi và cao thơm.
Vì vậy, khi không phải tiếp khách, ta lại tập trung vào việc điều chế các loại mỹ phẩm.
Đang lúc ta mải mê kiếm tiền, đắm chìm trong niềm vui đếm bạc, Tư Mã Túc đột ngột xông vào.
Ta giật mình thon thót, thấy hắn hớt hải, mồ hôi nhễ nhại.
"Hạnh...!Hạnh Hoa! Mau lên, Cố huynh bị bệnh rồi! Ta vừa đến thăm huynh ấy, thấy người nóng như lửa đốt!"
Ta hoảng hốt: "Đã mời đại phu chưa?!"
"Rồi, rồi! Đại phu bắt mạch kê đơn, ta mua thuốc xong mới chạy đến báo cho muội."
Chúng ta vội vã trở về.

Quả nhiên, sắc mặt Cố Yến Thanh đỏ bừng bất thường, trán nóng hầm hập.
Ta múc nước lạnh, bảo Tư Mã Túc chườm lên trán cho Cố huynh, còn mình thì đi sắc thuốc.
Trong lúc chờ thuốc, chẳng còn thời gian để ý đến chuyện nam nữ thụ thụ bất tương thân, ta và Tư Mã Túc cùng nhau cởi áo cho Cố Yến Thanh, dùng khăn lau người rồi lấy rượu xoa sau gáy và trán hắn
Sau một hồi vất vả lau người, cho uống thuốc, cuối cùng một canh giờ sau, Cố Yến Thanh cũng hạ sốt.
Tư Mã Túc và ta vừa mệt, vừa hoảng sợ, ngồi phịch xuống bên giường.
Hóa ra hôm qua công tử họ Tống và Tư Mã Túc lại rủ Cố Yến Thanh đi uống rượu.

Cố huynh vốn dạo này chỉ ở nhà đèn sách, đã lâu không gặp bằng hữu, không nỡ từ chối, nên đã ngồi với họ đến tận khuya..


 
Chương 33


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Chắc hẳn Cố huynh vốn đã thấy trong người không khỏe, lại thêm say rượu, nhiễm lạnh cả đêm nên mới sốt cao như vậy.
Tư Mã Túc đầy vẻ hối lỗi: "Đều tại ta cả.

Nếu hôm qua ta không rủ Tống công tử đến, chắc Cố huynh cũng không đến nỗi bệnh nặng thế này."
Son phấn ta còn đang làm dở, Ngưng Hương và Tiến Bảo lại còn nhỏ, không biết có thể quán xuyến cửa hàng được không, nên ta phải quay về.

Lại không thể bỏ mặc Cố Yến Thanh không ai chăm sóc, Tư Mã Túc thì vụng về, chẳng biết trông nom ai bao giờ.

Thế là chúng ta đưa Cố Yến Thanh về cửa hàng của ta.
May sao phòng phía bắc trên lầu hai còn trống, chúng ta tạm thời an trí hắn ở đó.
Đến tối, Cố Yến Thanh tỉnh lại.

Tư Mã Túc đã về rồi, ta đang ngồi dưới ánh nến kiểm kê sổ sách, thấy vậy vội bưng cháo và thuốc đến cho hắn.
Giọng Cố Yến Thanh khàn đặc: "Ta...!đang ở đâu đây?"
Ta thuật lại mọi chuyện, hắn nói lời cảm tạ, nhưng có vẻ vẫn còn mệt mỏi.
Sợ hắn đêm về lại nhiễm lạnh, ta đắp thêm một chiếc chăn cho hắn rồi mới dọn bát, yên tâm ra về.
Hôm sau, Cố Yến Thanh đã có thể xuống lầu, nhưng sắc mặt vẫn còn rất kém.
Ta thầm nghĩ, chúng ta cũng chỉ mới hai, ba tháng không gặp, sao hắn lại gầy đi nhiều đến vậy?
Ngưng Hương bưng cơm canh đến, Cố Yến Thanh ngồi ăn dưới sân.
Ta buông việc đang làm xuống, ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi han: "Huynh sao vậy? Có phải có chuyện gì không vui không? Huynh cứ nói với ta, mọi người cùng nhau tìm cách giải quyết."
Cố Yến Thanh liếc nhìn ta: "Ta thì có thể gặp chuyện gì chứ?"
Đúng vậy, hắn có rất nhiều bằng hữu, lại khéo léo trong giao tiếp, học vấn uyên bác, đầu óc thông minh, hẳn là không có chuyện gì có thể làm khó được hắn.
Ta nói: "Dù vậy huynh cũng phải chú ý sức khỏe.

Huynh xem, huynh gầy yếu đi nhiều rồi.

Huynh là người đọc sách, càng phải giữ gìn thân thể, bằng không, nếu sức khỏe sa sút thì mọi thứ cũng thành công cốc."
Cố Yến Thanh thở dài: "Ta giờ sống một mình, thường mải mê đọc sách mà quên cả thời gian."
Hắn nhìn ta.
Ta chủ động nói: "Vậy huynh cứ tạm thời ở đây với ta đi.

Huynh ở trên lầu đọc sách, chúng ta buôn bán cũng không làm phiền gì đến huynh.

Ta sẽ lo cơm nước cho huynh mỗi ngày.

Huynh sắp thi rồi, đúng là cần có người chăm sóc."
Cố Yến Thanh vốn chẳng để tâm đến chuyện cơm nước sinh hoạt, trước đây khi còn ở chung, mọi chuyện đều là ta nhắc nhở huynh ấy.
"Nhưng mà..."
Ta khẽ nhíu mày: "Người ngoài mà biết chuyện, e là cũng không hay lắm."
Đang nói, Tư Mã Túc bước vào.
Tư Mã Túc đến thăm Cố Yến Thanh.
Hắn nói: "Cố huynh, nghe tin huynh bị bệnh, mẫu thân ta bèn sai người dẫn một đầu bếp đến để tiện bề chăm sóc huynh.

Ban đầu còn định mời huynh đến nhà ta ở, nhưng huynh không chịu.

Vậy ta tặng huynh đầu bếp này, huynh đừng chê nhé.

Trương đại nương nấu ăn rất ngon, đảm bảo huynh ăn một lần là muốn ăn thêm lần hai.".


 
Chương 34


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Ta há hốc mồm kinh ngạc.

Quả nhiên phía sau Tư Mã Túc có một phụ nhân phúc hậu, tròn trịa, mặt mày tươi cười đi theo.
Nhà giàu đúng là chu đáo quá.
Cố Yến Thanh từ chối mãi, cuối cùng nói vẫn muốn ở lại chỗ ta cho đỡ phiền phức.
Nghe đến đây, Tư Mã Túc ngẩn người ra một hồi lâu, rồi đỏ mặt tía tai hỏi: "Cố huynh, huynh muốn lấy Hạnh Hoa sao?"
Câu hỏi quá thẳng thừng khiến cả ta và Cố Yến Thanh đều sững sờ.
Cố Yến Thanh im lặng không nói.
Tư Mã Túc quay sang ta, nghiêm nghị hỏi: "Hạnh Hoa, ngươi muốn gả cho Cố huynh sao?"
Ta lắp bắp: "Đương...!đương nhiên là không rồi! Sao huynh lại nghĩ vậy chứ!"
"Không phải ta đa nghi, mà là hai người trước vốn là chủ tớ, nay đã đường ai nấy đi, lại ở chung một nhà như vậy, thật không hợp lẽ thường.

Nếu sau này hai người nên duyên phu thê thì với tư cách là bằng hữu, ta tất nhiên sẽ chúc mừng.

Nhưng nếu không, việc này sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cả hai, ta là bằng hữu của hai người, không thể không khuyên can."
Ta cảm thấy mặt mình nóng bừng, vội nói: "Đương nhiên là không rồi! Chỉ là Cố ca ca trước đây từng có ơn với ta, nên ta không muốn huynh ấy không có ai chăm sóc.

Huynh ấy sắp thi rồi, không thể để bị bệnh nữa."
Tư Mã Túc thở phào nhẹ nhõm: "Vậy ta quyết định thay hai người nhé.

Cố huynh, huynh đưa Trương đại nương về nhà đi.

Hạnh Hoa, muội cứ chuyên tâm lo việc buôn bán của mình đi."
Ta nhìn Tư Mã Túc, không biết nói gì.

Hắn tự tiện quyết định chuyện của người khác như thế là sao chứ?
Nhưng nghĩ lại, lời hắn nói cũng có lý.

Ta và Cố Yến Thanh ở chung quả thật không ổn thỏa cho lắm.
Từ sau hôm đó, ta nhận ra mình vẫn chưa quan tâm đến Cố Yến Thanh đủ nhiều.

Dù sao chúng ta cũng là đồng hương, nên thỉnh thoảng qua lại thăm hỏi.
Vì vậy, cứ cách vài hôm, ta lại mang chút đồ ăn, thức uống sang cho hắn.
Trương đại nương chăm sóc Cố Yến Thanh rất chu đáo.

Nhờ ăn uống điều độ, sắc mặt hắn đã hồng hào hơn hẳn.
Tư Mã Túc thì cứ hai mươi ngày trực ban, mười ngày nghỉ.
Tư Mã Túc than thở làm việc trong cung rất mệt mỏi, thường xuyên phải thức trắng đêm.

Nhưng hắn nói phụ thân hắn sắp đưa hắn ra khỏi cung, điều đến quân doanh.
Có vài lần Tư Mã Túc và ta tình cờ gặp nhau ở nhà Cố Yến Thanh.

Sau này, mỗi khi muốn đến nhà Cố huynh, hắn đều ghé qua cửa hàng ta trước, rủ ta cùng đi.
Mùa đông trôi qua nhanh chóng.

Đầu xuân năm sau, Cố Yến Thanh đi thi.
Hắn đỗ đầu khoa thi, lại được Hoàng thượng đặc cách bổ nhiệm, trở thành vị Trạng nguyên nổi tiếng khắp kinh thành.
Có lần, Tư Mã Túc rủ ta đến nhà hắn để gặp Cố Yến Thanh, nhưng đến nơi mới thấy người ra người vào tấp nập, chúng ta không tài nào chen chân được
Chúng ta nhìn nhau, nhún vai rồi bỏ đi..


 
Chương 35


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Mùa xuân trên núi hoa dại nở rộ.

Ngưng Hương và Tiến Bảo có thể trông coi cửa hàng giúp ta, nên ta đeo gùi lên núi hái hoa hải đường cùng vị thẩm thẩm hàng xóm và nhi nữ của bà.
Hoa hải đường có mùi thơm thoang thoảng gần giống hoa nhài, lại thêm chút hương thanh mát của dưa chuột, là nguyên liệu tuyệt vời để làm cao thơm.
Chúng ta vừa nói vừa cười đi ra khỏi cổng thành thì Tư Mã Túc xuất hiện.
Hắn thở hổn hển chạy đến.

Trên trán Tư Mã Túc còn lấm tấm mồ hôi.
Ta mỉm cười hỏi: "Tư Mã công tử, sao huynh lại đến đây?"
"Ta đến tìm muội chơi."
Hắn thở hổn hển, nói tiếp: "Ai ngờ không thấy muội đâu, họ nói muội đã ra khỏi thành, ta liền đuổi theo."
Thế là hắn đi cùng chúng ta ra khỏi thành.

Chúng ta đến một vùng ngoại ô non nước hữu tình, cầm kéo cắt những cành hoa đang nở rộ.
Thẩm thẩm hàng xóm và nhi nữ của bà ấy cắt hoa để bán cho ta.
Cảnh sắc ngoại ô mùa xuân thật đẹp, cỏ xanh mướt như thảm nhung, đâu đâu cũng thấy hoa nở, liễu xanh.

Vài công tử nhà quyền quý đang du ngoạn trong khung cảnh tươi đẹp ấy.
Tư Mã Túc hôm nay có vẻ lơ đãng, cứ thẫn thờ như người mất hồn.

Không biết hắn đang nghĩ ngợi điều gì.

Mãi đến khi hắn lại làm rơi cả cành hoa đã cắt xuống đất, ta không nhịn được nữa.
Ta hỏi: "Tư Mã công tử, huynh đang nghĩ gì vậy?"
"Hả?" Hắn giật mình, vội vàng xin lỗi rồi nhặt cành hoa lên, cười ngượng nghịu.
"Huynh sao vậy?"
"Không có gì đâu, ta được điều đến doanh trại rồi, mỗi ngày sau khi luyện tập xong là có thể về nhà."
"Chúc mừng huynh!" Ta thật lòng chúc mừng hắn.
Tư Mã Túc là một bằng hữu tốt, lại cẩn thận tỉ mỉ, chắc chắn làm việc gì cũng sẽ tốt thôi.
Hắn gãi đầu: "Phụ mẫu ta muốn ta kiếm một chức quan tốt hơn để có thể sớm thành gia lập thất."
Ta nghĩ, nếu hắn lấy thê tử rồi, ta không thể cứ vô tư chơi đùa với hắn như thế này nữa.

Nhưng hắn đã giúp ta rất nhiều, ta phải tìm cách nói khéo với hắn, không để sứt mẻ tình cảm đôi bên.
Chuyện này, ta nghĩ nên đi hỏi ý kiến Thúy Vân.

Thúy Vân nói năng khéo léo, làm việc chu toàn, hỏi nàng ấy chắc chắn sẽ có cách hay.
Tư Mã Túc nhìn ta chằm chằm.

Ta hỏi: "Thế thì tốt quá rồi, huynh đã định được nhà nào chưa?"
Hắn hít sâu một hơi, nói: "Hạnh Hoa cô nương, muội thấy ta thế nào?"
Thấy ta ngơ ngác, hắn nói tiếp: "Muội có bằng lòng gả cho ta không? Ta muốn được chăm sóc muội suốt đời...".


 
Chương 36


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


"Túc!"
Lời hắn bị tiếng gọi từ xa cắt ngang.

Vài công tử trẻ tuổi cưỡi ngựa đến gần: "Dạo này tìm ngươi mãi không thấy, hóa ra ngươi ở đây hái hoa à? Sao thế, mất chức rồi nên tính làm người trồng hoa sao?"
Nói xong, mấy người nọ cười ồ lên rồi lần lượt xuống ngựa.
Tư Mã Túc đỏ mặt tía tai, đ.ấ.m vào người công tử gần nhất: "Các ngươi nói linh tinh gì đấy?"
Sau vài câu qua lại, mấy công tử kia nói với Tư Mã Túc: "Chúng ta đang ở đằng kia uống rượu, ăn thịt đấy.

Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa năm nay đều có mặt.

Bên kia còn có các cô nương đang đi chơi xuân nữa.

Mọi người đang vui vẻ lắm, đi, qua đó với bọn ta đi."
Ta liếc nhìn về phía xa.

Cố Yến Thanh cũng ở đó sao?
Tư Mã Túc nói: "Ta còn có việc, các ngươi cứ chơi trước đi, hôm khác ta mời rượu tạ lỗi."
Nhưng mấy người kia không chịu buông tha, cứ lôi kéo hắn đi cho bằng được.
Hắn không lay chuyển được, ánh mắt cầu cứu nhìn ta.

Ta nói: "Huynh cứ đi đi, ta tự lo liệu được." Hắn vừa nói những lời như thế, thật ngại ngùng, may thay có kẻ đến phá đám.

Bọn công tử bột kia mới chịu nhìn ta, rồi lại cười ầm lên: "Tư Mã Túc, ngươi được lắm, hóa ra lại đang hẹn hò với tiểu thư khuê các!"
Ta và Tư Mã Túc nhất thời đều lúng túng, mặt đỏ bừng.

Tư Mã Túc nói với ta: "Hạnh Hoa, muội cùng ta qua đó đi.

Chúng ta ngồi một lát rồi về, khỏi phiền phức với bọn họ."
Khi chúng ta đến nơi, mọi người đang chơi trò phi hoa lệnh, kẻ thua phải cạn chén rượu.

Tư Mã Túc bị trêu chọc một phen, hắn vội chắp tay tạ lỗi, nói dạo này bận việc quan, hẹn ngày khác lại mời rượu, sau đó giới thiệu ta với mọi người.

Trong đó có nhiều người ta quen biết, đều là khách quen của cửa tiệm ta.

Dù buôn bán ở chốn nào, kết giao với bậc quyền quý cũng chẳng sai, nay hơn nửa thu nhập của cửa tiệm không phải từ tiền bán son phấn thường ngày, mà là từ các bậc hào môn thế gia đặt hàng, để làm quà biếu tặng, không chỉ có tiền bán son phấn, còn có cả tiền thưởng nữa.
Tư Mã Túc kéo ta đến ngồi cạnh Cố Yến Thanh.

Cố Yến Thanh chẳng buồn liếc ta một cái.

Ta cảm thấy hắn có chút lạnh nhạt, có lẽ là vì không muốn để lộ quen biết ta trước mặt mọi người chăng? Cũng có thể hắn đang không vui, hắn thường xuyên không vui, dù giờ đây hắn không còn nói những lời lạnh lùng với ta như trước nữa.

Ta không rành Trò phi hoa lệnh lắm.

Giờ ta chỉ biết đọc chữ và viết chữ thôi, những thứ văn vẻ uyên bác ta thật sự không hiểu, ngày ngày bận rộn làm son phấn, nghĩ ra những mẫu mã mới, lại còn bận việc cửa tiệm, nào có thời gian đâu mà học.
Kẻ thua phải uống rượu, ta cũng không tiện từ chối, vừa nâng chén lên định uống thì Tư Mã Túc đã cầm lấy, nói: "Để ta uống thay MUỘI, rượu này uống vào dễ say lắm."
Ta chưa kịp nói gì, mọi người xung quanh đã cười ầm lên, trêu chọc không ngớt: "Ôi chao! Đây là lẽ gì? Túc, rượu của Hạnh Hoa cô nương, cớ sao huynh lại uống thay? Huynh là gì của nàng ta vậy?"
"Phải đấy, hôm nay mọi người đều có mặt, huynh nói rõ xem nào, rảnh rỗi không tìm huynh đệ, lại đi tìm cô nương, giờ còn uống rượu thay, đây là đạo lý gì?"
Ta chỉ muốn độn thổ cho xong, mặt nóng bừng.

Tư Mã Túc vừa cười vừa mắng: "Liên quan gì đến ngươi! Lần sau trên trường tập võ ta sẽ cho ngươi biết tay!"
Đây là lần đầu tiên ta nghe hắn nói lời thô tục như vậy..


 
Chương 37


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


"Túc!"
Lời hắn bị tiếng gọi từ xa cắt ngang.

Vài công tử trẻ tuổi cưỡi ngựa đến gần: "Dạo này tìm ngươi mãi không thấy, hóa ra ngươi ở đây hái hoa à? Sao thế, mất chức rồi nên tính làm người trồng hoa sao?"
Nói xong, mấy người nọ cười ồ lên rồi lần lượt xuống ngựa.
Tư Mã Túc đỏ mặt tía tai, đ.ấ.m vào người công tử gần nhất: "Các ngươi nói linh tinh gì đấy?"
Sau vài câu qua lại, mấy công tử kia nói với Tư Mã Túc: "Chúng ta đang ở đằng kia uống rượu, ăn thịt đấy.

Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa năm nay đều có mặt.

Bên kia còn có các cô nương đang đi chơi xuân nữa.

Mọi người đang vui vẻ lắm, đi, qua đó với bọn ta đi."
Ta liếc nhìn về phía xa.

Cố Yến Thanh cũng ở đó sao?
Tư Mã Túc nói: "Ta còn có việc, các ngươi cứ chơi trước đi, hôm khác ta mời rượu tạ lỗi."
Nhưng mấy người kia không chịu buông tha, cứ lôi kéo hắn đi cho bằng được.
Hắn không lay chuyển được, ánh mắt cầu cứu nhìn ta.

Ta nói: "Huynh cứ đi đi, ta tự lo liệu được." Hắn vừa nói những lời như thế, thật ngại ngùng, may thay có kẻ đến phá đám.

Bọn công tử bột kia mới chịu nhìn ta, rồi lại cười ầm lên: "Tư Mã Túc, ngươi được lắm, hóa ra lại đang hẹn hò với tiểu thư khuê các!"
Ta và Tư Mã Túc nhất thời đều lúng túng, mặt đỏ bừng.

Tư Mã Túc nói với ta: "Hạnh Hoa, muội cùng ta qua đó đi.

Chúng ta ngồi một lát rồi về, khỏi phiền phức với bọn họ."
Khi chúng ta đến nơi, mọi người đang chơi trò phi hoa lệnh, kẻ thua phải cạn chén rượu.

Tư Mã Túc bị trêu chọc một phen, hắn vội chắp tay tạ lỗi, nói dạo này bận việc quan, hẹn ngày khác lại mời rượu, sau đó giới thiệu ta với mọi người.

Trong đó có nhiều người ta quen biết, đều là khách quen của cửa tiệm ta.

Dù buôn bán ở chốn nào, kết giao với bậc quyền quý cũng chẳng sai, nay hơn nửa thu nhập của cửa tiệm không phải từ tiền bán son phấn thường ngày, mà là từ các bậc hào môn thế gia đặt hàng, để làm quà biếu tặng, không chỉ có tiền bán son phấn, còn có cả tiền thưởng nữa.
Tư Mã Túc kéo ta đến ngồi cạnh Cố Yến Thanh.

Cố Yến Thanh chẳng buồn liếc ta một cái.

Ta cảm thấy hắn có chút lạnh nhạt, có lẽ là vì không muốn để lộ quen biết ta trước mặt mọi người chăng? Cũng có thể hắn đang không vui, hắn thường xuyên không vui, dù giờ đây hắn không còn nói những lời lạnh lùng với ta như trước nữa.

Ta không rành Trò phi hoa lệnh lắm.

Giờ ta chỉ biết đọc chữ và viết chữ thôi, những thứ văn vẻ uyên bác ta thật sự không hiểu, ngày ngày bận rộn làm son phấn, nghĩ ra những mẫu mã mới, lại còn bận việc cửa tiệm, nào có thời gian đâu mà học.
Kẻ thua phải uống rượu, ta cũng không tiện từ chối, vừa nâng chén lên định uống thì Tư Mã Túc đã cầm lấy, nói: "Để ta uống thay MUỘI, rượu này uống vào dễ say lắm."
Ta chưa kịp nói gì, mọi người xung quanh đã cười ầm lên, trêu chọc không ngớt: "Ôi chao! Đây là lẽ gì? Túc, rượu của Hạnh Hoa cô nương, cớ sao huynh lại uống thay? Huynh là gì của nàng ta vậy?"
"Phải đấy, hôm nay mọi người đều có mặt, huynh nói rõ xem nào, rảnh rỗi không tìm huynh đệ, lại đi tìm cô nương, giờ còn uống rượu thay, đây là đạo lý gì?"
Ta chỉ muốn độn thổ cho xong, mặt nóng bừng.

Tư Mã Túc vừa cười vừa mắng: "Liên quan gì đến ngươi! Lần sau trên trường tập võ ta sẽ cho ngươi biết tay!"
Đây là lần đầu tiên ta nghe hắn nói lời thô tục như vậy..


 
Chương 38


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Ta quay đầu nhìn hắn, mặt hắn vẫn ửng hồng, đôi mắt long lanh như phủ một tầng sương khói.

Chơi được một lúc, mưa bão bất ngờ ập đến, ai nấy đều giật mình, vội vã chạy về xe ngựa của mình.

Cố Yến Thanh, người vẫn im lặng nãy giờ, nắm lấy cổ tay ta, nói: "Đi mau, mưa to rồi."
Tư Mã Túc cũng nắm lấy tay kia của ta.

Cố Yến Thanh nhìn tay Tư Mã Túc.

Ta cảm thấy vô cùng bối rối, cả hai người đều không buông tay, có một a hoàn gọi Cố Yến Thanh.

"Cố công tử, mau lên xe thôi."
Tư Mã Túc ôn tồn nói: "Cố huynh, đích tôn nữ của Tể tướng đang đợi huynh đó."
Ta ngước mắt nhìn cỗ xe ngựa xa hoa, đến cả nha hoàn cũng xinh đẹp như hoa sen mới nở, có thể tưởng tượng tiểu thư kia hẳn là tuyệt sắc giai nhân.
Thời gian như ngừng lại, ta nín thở.
Dù đã chuẩn bị từ trước, nhưng khi Cố Yến Thanh buông tay ta, dặn dò Tư Mã Túc cẩn thận trên đường, lòng ta vẫn không khỏi chùng xuống, thất vọng trào dâng.
Đôi khi ta cũng không thể chống lại số mệnh.

Hóa ra ta cũng chỉ là một kẻ hèn nhát.
Xe ngựa của họ nhanh chóng biến mất trong màn mưa.

Tư Mã Túc cõng sọt của ta, kéo ta chạy nhanh về phía thành.

Cảm tạ cơn mưa, nước mắt cứ thế lăn dài trên má, chẳng ai có thể nhìn ra.
76
Sau khi trở về, ta lâm vào một trận bệnh nặng.
Mê man suốt mấy ngày, may mắn trước đây từng gắng sức làm ra rất nhiều phấn, son môi, cao thơm để trong phòng trên sảnh đường, Ngưng Hương và Tiến Bảo có thể tự mình gánh vác, ta yên tâm dưỡng bệnh.
Ngủ đã rồi, ta nằm trên giường, nghĩ về những ngày tháng cơ cực trước đây, rồi cảm thấy hiện tại thật tốt đẹp biết bao.
Lại nghĩ, có gì to tát đâu, phần lớn những thứ ta muốn đều đã có được.
Nhưng thân thể cứ như cố tình chống đối ta, ta rất ít khi ốm đau, thân thể khỏe mạnh như trâu mộng, lần này lại cứ mãi không khỏi, lúc thì sốt, lúc thì ho, cứ lặp đi lặp lại.
Ốm đau dễ khiến người ta yếu đuối, mà đã yếu đuối thì chỉ muốn khóc, chỉ muốn đa sầu đa cảm thôi.
Tư Mã Túc thường xuyên đến thăm ta, xin lỗi ta, nói hôm đó hắn quên mang ô.
Thực ra căn bản chẳng liên quan gì đến hắn, hắn chỉ tình cờ tìm thấy ta mà thôi.
Sau khi tan ca thì hắn đến, nhìn ta một cái, nói vài câu, phần lớn là về công việc của hắn, ta mệt mỏi rã rời, đôi khi còn lơ đãng không nghe thấy gì.
Ta bệnh nửa tháng, Ngưng Hương nói với ta son môi sắp hết, hỏi ta phải làm sao?
Ngày hôm sau ta liền khỏe mạnh dậy làm việc.
77
Cái nghề kiếm cơm này ta sẽ không dạy cho Ngưng Hương và Tiến Bảo.

Khi ta làm việc, hai người bọn họ đều ở phía trước trông coi cửa hàng.
Sau khi ta khỏe lại, Tư Mã Túc lại đến rủ ta đến nhà Cố Yến Thanh chơi.

Cố Yến Thanh đã chuyển nhà, là nơi ở do triều đình cấp, hai gian nhà, thanh u tao nhã, nhỏ nhắn xinh xắn.
Ta không muốn đi lắm, ta nói ta phải làm son phấn..


 
Chương 39


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Ta quay đầu nhìn hắn, mặt hắn vẫn ửng hồng, đôi mắt long lanh như phủ một tầng sương khói.

Chơi được một lúc, mưa bão bất ngờ ập đến, ai nấy đều giật mình, vội vã chạy về xe ngựa của mình.

Cố Yến Thanh, người vẫn im lặng nãy giờ, nắm lấy cổ tay ta, nói: "Đi mau, mưa to rồi."
Tư Mã Túc cũng nắm lấy tay kia của ta.

Cố Yến Thanh nhìn tay Tư Mã Túc.

Ta cảm thấy vô cùng bối rối, cả hai người đều không buông tay, có một a hoàn gọi Cố Yến Thanh.

"Cố công tử, mau lên xe thôi."
Tư Mã Túc ôn tồn nói: "Cố huynh, đích tôn nữ của Tể tướng đang đợi huynh đó."
Ta ngước mắt nhìn cỗ xe ngựa xa hoa, đến cả nha hoàn cũng xinh đẹp như hoa sen mới nở, có thể tưởng tượng tiểu thư kia hẳn là tuyệt sắc giai nhân.
Thời gian như ngừng lại, ta nín thở.
Dù đã chuẩn bị từ trước, nhưng khi Cố Yến Thanh buông tay ta, dặn dò Tư Mã Túc cẩn thận trên đường, lòng ta vẫn không khỏi chùng xuống, thất vọng trào dâng.
Đôi khi ta cũng không thể chống lại số mệnh.

Hóa ra ta cũng chỉ là một kẻ hèn nhát.
Xe ngựa của họ nhanh chóng biến mất trong màn mưa.

Tư Mã Túc cõng sọt của ta, kéo ta chạy nhanh về phía thành.

Cảm tạ cơn mưa, nước mắt cứ thế lăn dài trên má, chẳng ai có thể nhìn ra.
76
Sau khi trở về, ta lâm vào một trận bệnh nặng.
Mê man suốt mấy ngày, may mắn trước đây từng gắng sức làm ra rất nhiều phấn, son môi, cao thơm để trong phòng trên sảnh đường, Ngưng Hương và Tiến Bảo có thể tự mình gánh vác, ta yên tâm dưỡng bệnh.
Ngủ đã rồi, ta nằm trên giường, nghĩ về những ngày tháng cơ cực trước đây, rồi cảm thấy hiện tại thật tốt đẹp biết bao.
Lại nghĩ, có gì to tát đâu, phần lớn những thứ ta muốn đều đã có được.
Nhưng thân thể cứ như cố tình chống đối ta, ta rất ít khi ốm đau, thân thể khỏe mạnh như trâu mộng, lần này lại cứ mãi không khỏi, lúc thì sốt, lúc thì ho, cứ lặp đi lặp lại.
Ốm đau dễ khiến người ta yếu đuối, mà đã yếu đuối thì chỉ muốn khóc, chỉ muốn đa sầu đa cảm thôi.
Tư Mã Túc thường xuyên đến thăm ta, xin lỗi ta, nói hôm đó hắn quên mang ô.
Thực ra căn bản chẳng liên quan gì đến hắn, hắn chỉ tình cờ tìm thấy ta mà thôi.
Sau khi tan ca thì hắn đến, nhìn ta một cái, nói vài câu, phần lớn là về công việc của hắn, ta mệt mỏi rã rời, đôi khi còn lơ đãng không nghe thấy gì.
Ta bệnh nửa tháng, Ngưng Hương nói với ta son môi sắp hết, hỏi ta phải làm sao?
Ngày hôm sau ta liền khỏe mạnh dậy làm việc.
77
Cái nghề kiếm cơm này ta sẽ không dạy cho Ngưng Hương và Tiến Bảo.

Khi ta làm việc, hai người bọn họ đều ở phía trước trông coi cửa hàng.
Sau khi ta khỏe lại, Tư Mã Túc lại đến rủ ta đến nhà Cố Yến Thanh chơi.

Cố Yến Thanh đã chuyển nhà, là nơi ở do triều đình cấp, hai gian nhà, thanh u tao nhã, nhỏ nhắn xinh xắn.
Ta không muốn đi lắm, ta nói ta phải làm son phấn..


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top