Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược

Chương 20: Chương 20


Trần Hi đang tính toán nên mở miệng như thế nào với Hứa Bán Tiên, mơ mơ hồ hồ nghe được đoạn đối thoại của cha Trần và mẹ Trần, vốn dĩ không quá để ý, nàng đang muốn lấy cớ nói đi tìm Hứa Bán Tiên xem vết thương trên trán có thể để lại sẹo hay không, trong đầu đột nhiên hiện lên một chút tin tức, nàng nhất thời nhíu chặt mày: "Mẹ, hai người vừa mới nói cửa hàng gì?"
Vẻ mặt mẹ Trần vui mừng: "Không phải mua, mà là thuê, cửa hàng trong thành thuê đắt quá, con không phải vẫn nhắc tới việc muốn mở cửa hàng ở trong thành sao, không muốn mỗi ngày đều phải chạy qua chạy lại hai bên trong thành và trong nhà cho nên ta cùng cha con ba ngày trước đã đi vào trong thành xem một chút, vốn dĩ chờ khi con định hôn xong sẽ cho con một cái kinh hỉ, tiền cũng đã trả, ngày mai có được văn thư, một nhà chúng ta đều có thể dọn vào, cửa hàng kia rất lớn, ước chừng có hai gian!"
Nghe được không phải mua, Trần Hi liền thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà khẩu khí này còn chưa buông lỏng đã nghe được mẹ Trần lại nói: "Gia đình kia vội vã về quê thăm cha mẹ sinh bệnh, cho thuê gấp, giá tiền có thể có lời! "
Không đợi bà ấy nói xong, trong lòng Trần Hi đã lộp bộp một tiếng.

Dưới ánh mắt hoảng sợ của Trần Hi, mẹ Trần mở to mắt cười nói: "Ta cùng cha ngươi sợ bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, cho nên đã trực tiếp thanh toán năm năm tiền thuê nhà!"
Trần Hi: "! "

Trước mắt nàng biến thành màu đen, gần như đứng không vững.

Trần Hi cũng không kịp giải thích vội vàng gọi cha Trần và mẹ Trần: "Chúng ta phải vào thành ngay! Đó là lừa đảo!"
Cha mẹ Trần sửng sốt: "Con đang nói cái gì? Lừa đảo gì?"
Trần Hi lôi kéo hai người đi ra ngoài: "Thuê cửa hàng! Là lừa đảo! Hai người bị lừa rồi! Mau theo con vào thành tìm hắn ta!"
Vừa nghe bị lừa tiền, cha mẹ Trần lập tức nóng nảy.

Vừa chạy chậm ra cửa vừa dặn dò Trần Diệu ở nhà đừng đi đâu cả.

Trần Diệu vốn định đi theo nghe nói như thế thì ngoan ngoãn đáp ứng, mắt thấy cha mẹ và muội muội đi càng ngày càng xa.

Thôn Bình Sơn cách thị trấn cũng không gần, mấy chục dặm, chỉ dựa vào hai chân, sợ là chạy tới cũng không còn sức lực để đòi tiền bị lừa, Trần Hi định thần trước, bảo cha Trần đến nhà Lý thúc mượn xe lừa.

Nhưng chuyện từ hôn hôm qua đã làm cho Trần gia đều không được chào đón ở toàn bộ thôn, Lý thúc ngay cả cửa cũng không cho vào chớ nói chi là mượn xe lừa.

Thấy cha Trần bị đả kích như vậy, trong lòng Trần Hi có chút không vui, nàng trấn an cha mẹ Trần, còn mình thì đến Lý gia mượn xe bò.

"Ta đau đầu một đêm, sợ là gần chết rồi.


" Mặt Trần Hi trắng bệch, cúi người nói xin lỗi với Lý thúc: "Lý thúc làm người tốt, coi như cứu ta một mạng, kiếp sau ta làm trâu làm ngựa báo đáp cho thúc.

"
Tuy rằng Lý lão đầu nhìn không vừa mắt chuyện bọn họ từ hôn, nhưng cũng không thể thấy chết mà không cứu được.

Trần gia bất nhân bất nghĩa, ông ấy cũng không phải là người lang tâm cẩu phế.

Rốt cục cũng mượn được xe lừa, người một nhà vội vàng đi vào trong thành.

Việc mượn xe này gây ra động tĩnh không nhỏ, trong thôn rất nhanh đã biết được Trần Hi sắp bệnh chết, đang vội vàng đi vào trong thành tìm thầy thuốc.


Đúng vào buổi sáng, người trong thôn ăn cơm xong, đang định ra ngoài làm việc, nhìn vẻ mặt hoảng sợ, vội vã chạy xe lừa hai vợ chồng lão Trần, trên mặt đầy vẻ ghét bỏ, nhưng nghĩ đến Trần Hi yếu ớt cuộn tròn ở trên xe lại rất thổn thức.

Đây cũng không phải là báo ứng sao.

Cho nên mới nói, làm người mà, không thể làm chuyện thất đức, ông trời đều đang nhìn kìa!
Muốn nhanh chóng rời khỏi thôn thì phải đi từ phía đông, Trần Hi đang cầu nguyện trong lòng, tên lừa đảo kia ngàn vạn lần đừng chạy trốn!
Trong lòng nàng đều là chuyện này, đối với việc người trong thôn xem náo nhiệt còn có cả sự chế nhạo và trào phúng trong lời nói, nàng căn bản không để tâm.



 
Chương 21: Chương 21


Vừa ra khỏi thôn, lúc rẽ vào đường lớn, trong mắt Trần Hi liếc thấy một bóng dáng.

Nàng có cảm giác hơi quen thuộc, ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy Lục Thời Nghiễn mang theo một bó củi, vẻ mặt lạnh lùng nhìn sang bên này.

Trần Hi: "! "
A, nhìn tinh thần thì xem ra cũng khôi phục chút ít, không uổng công nàng bận rộn.

Quả thật là gầy yếu đến đáng thương.

Một bộ y phục màu trắng giống như treo trên người hắn.

Buổi sáng lúc nàng rời đi, nàng cũng để ý thấy củi nhà họ Lục không còn bao nhiêu, chỉ là lúc ấy trời sắp sáng, nàng đành vội vã về nhà trước.

Vốn dĩ dự định chờ đến khi trời tối sẽ đưa cho hắn một chút củi lửa để dùng, không nghĩ tới chính hắn sẽ đi ra ngoài nhặt củi.

Tuy nhiên có thể tự mình đi ra ngoài nhặt củi, chứng tỏ thân thể của hắn còn có thể chống đỡ, ít nhất sẽ không lập tức lìa đời.

Để nàng có thể thở một chút.

Lục Thời Nghiễn chỉ nghe tiếng bánh xe, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên.


Nhìn thấy là Trần Hi và cha mẹ Trần, trên mặt hắn không chút thay đổi, cũng không có bất kỳ cảm xúc nào.

Cũng chỉ nhìn thoáng qua, sau đó thu hồi tầm mắt.

Trần Hi đang tính toán sẽ đưa củi và than cho hắn: "! "
Thôi, không quan trọng.

Vốn dĩ nàng làm những điều này cũng không phải vì để cho hắn nhớ kỹ mình.

Nàng là vì chính mình và Trần gia.

Nhưng nàng vẫn nhìn Lục Thời Nghiễn thêm hai lần.

Cho đến khi hắn vào làng, nàng mới thu hồi tầm mắt.

Quay đầu lại thấy mẹ Trần đang đan hai tay vào nhau, sắc mặt căng thẳng đến mức tái nhợt, Trần Hi lại cảm thấy phản ứng vừa rồi của mình quá lớn, đã dọa hai ông bà sợ rồi.

"Mẹ à.

" Nàng suy nghĩ một chút, nở nụ cười trấn an nói:" Không có việc gì đâu, mẹ đừng nóng vội.


"
"Sao không vội cho được.

" Trong giọng nói của mẹ Trần mang theo vẻ nghẹn ngào: "Đây chính là tất cả số tiền trong nhà chúng ta!"
Vốn dĩ tiền này là giữ lại làm của hồi môn cho con gái, nhưng thấy con gái thật sự muốn mở cửa hàng ở trong thành, bọn họ bàn bạc một lúc rồi quyết định trước tiên sẽ lấy tiền ra để thuê cửa hàng, coi như là cho con gái một chút của hồi môn, cửa hàng này về sau đều do con gái quản, hơn nữa bỏ tiền ra để kiếm thêm tiền, tiền hồi môn chẳng mấy chốc sẽ tích góp lại được sao?
Chỉ là không nghĩ tới, vậy mà bọn họ lại bị lừa.

Nghĩ tới đây, mẹ Trần nhìn con gái hỏi: "Tiểu Hi à, sao con biết người nọ là kẻ lừa đảo?"
Trần Hi trừng mắt nhìn, cũng không bởi vì lộ tẩy mà lộ vẻ kinh hoảng: "Đêm qua lúc con đi đến hồ nước nhặt trứng vịt hoang, có nghe thấy người bán hàng rong nói thoáng qua, ban đầu không để ý, vừa rồi cha mẹ nói đến cửa hàng, con hỏi thì mới biết ra là nhà mình thuê cửa hàng!"
Dứt lời nàng lại nói thêm: "Đương nhiên, cũng không chắc chắn đó chính là nhà chúng ta, có lẽ người bán hàng rong kia nói đến nhà người khác, mẹ đừng nóng vội, không có việc gì đâu, chúng ta qua đó xem một chút.

"
Không vội?
Làm sao có thể không vội?
Mẹ Trần rất hoảng hốt, cho dù biết con gái nói có lý, bà vẫn không ngừng sốt ruột.

Tích lũy được chút tiền bạc thật khó khăn, bà ấy làm sao có thể không sợ?
"Nếu nhỡ đâu.

" Vừa nghĩ đến việc tất cả toàn bộ tiền trong nhà đều bị lừa, giọng mẹ Trần cũng bắt đầu run rẩy: "Nếu nhỡ đâu thật sự là chúng ta thì sao?"
Trần Hi nắm tay mẹ Trần, cười cười: "Cho dù thật sự là chúng ta, vậy coi như mất tiền để chắn tai họa, tiền này sau này con sẽ kiếm lại gấp trăm ngàn lần, mẹ, mẹ còn không tin vào con gái mình sao?"
Nói xong nàng ghé sát lại gần trước mặt mẹ Trần, vẻ mặt khoe mẽ: "Con gái của mẹ thông minh lanh lợi thế này, là một mầm non tốt trong việc kinh doanh, sau này sao lại lo không kiếm được tiền chứ?"
Mẹ Trần bị bộ dạng này của nàng chọc cười.



 
Chương 22: Chương 22


Nhưng nở nụ cười không bao lâu, lại bắt đầu mặt ủ mày chau.

Nói là nói như vậy, nhưng bà ấy vẫn sợ chứ.

Dù sao đó cũng là tiền mồ hôi nước mắt mà cả nhà bọn họ vất vả mới tích góp được.

Sau khi từ hôn, Trần gia và Lục gia chưa đến mức tuyệt vọng ngay, mà là do sau đó khi mở cửa hàng bị lừa hết tiền, mới dẫn đến tình trạng suy sụp không gượng dậy nổi.

Trong sách không viết chi tiết cụ thể, chỉ nói là tiền mở cửa hàng đã bị lừa sạch.

Gia đình giống như Trần gia, gom góp tất cả cũng chỉ có chút vốn liếng này, nếu bị lừa hết, để xoay người lần nữa là chuyện khó biết bao?
Chớ nói chi là bởi vì việc từ hôn còn bị mọi người phỉ nhổ không thôi, hơn nữa bánh ngọt làm ra lại không bằng nữ chính, việc làm ăn càng ngày càng kém, Trần gia rất nhanh đã chống đỡ không nổi.

Người trong thôn đều nói đây là báo ứng của Trần gia.

Mẹ Trần vốn là bởi vì con gái bị mắng cho nên cảm giác u sầu tích tụ trong lòng, sau đó lại bị lừa tiền, bà ấy lại càng tự trách áy náy, dần dà cũng bị bệnh, không chống đỡ được bao lâu thì buông tay nhân gian.

Vận mệnh của Trần gia từ đó mà nhanh chóng lao dốc.


Dù sao kể từ sau khi từ hôn, Trần gia chưa từng gặp chuyện may mắn, đúng như lời mọi người trong làng nói về "báo ứng".

Cho dù là sau khi Trần Hi qua đời rất nhiều năm, già trẻ Bình Sơn khi nhắc tới vợ chồng nam nữ chính làm quan lớn, cũng còn có thể nhắc tới ví dụ của việc làm chuyện xấu bị báo ứng - là Trần Hi và Trần gia, bọn họ dùng chuyện này để dạy dỗ tiểu bối trong nhà, làm người nhất định phải giữ chữ tín, không thể làm chuyện xấu, càng không thể làm chuyện tổn hại âm đức, phải theo nam nữ chính học hỏi nhiều hơn.

Cho dù chết, Trần Hi cũng vẫn bị đưa ra so sánh với nữ chính.

"Mẹ.

" Trần Hi nắm tay mẹ Trần thật chặt, thấy mẹ Trần ngẩng đầu nhìn qua, nàng lại cười với bà: "Tin con đi, cho dù thế nào cũng không sao, người một nhà chúng ta bình an khỏe mạnh mới là quan trọng nhất, tiền tài cho dù thật sự mất đi, sau này luôn có cơ hội kiếm lại.

"
Lời này làm cho mẹ Trần nghĩ tới Lục gia.

Cha mẹ Lục chính là vì để kiếm nhiều tiền, mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong tiết trời lạnh như vậy.

So với Lục gia bây giờ, nhà bọn họ quả thật vẫn rất tốt.

Đừng nói bây giờ còn chưa xác định có phải thật sự bị lừa hay không, cho dù thật sự bị lừa, Tiểu Hi nói cũng đúng, người một nhà bọn họ bình an khỏe mạnh, đây mới là quan trọng nhất.


Cuối cùng mẹ Trần cũng nhẹ nhõm hơn một chút.

Cảm giác được thân thể mẹ Trần không còn căng thẳng nữa, lúc này Trần Hi mới nói: "Hơn nữa con gái đã nghĩ ra cách kiếm tiền rồi, sau này mẹ chỉ cần hưởng phúc là được.

"
Trong lòng nàng cũng có chút suy nghĩ, chỉ là vẫn chưa điều tra tình huống trong thành hiện giờ cho nên chưa có kế hoạch cụ thể.

Nhưng mẹ Trần vẫn rất vui vẻ.

Thấy con gái tự tin như vậy, bà ấy thật sự cao hứng.

Vốn dĩ bà ấy còn tưởng rằng con gái sẽ bởi vì ánh mắt cùng tiếng mắng của người trong thôn ảnh hưởng tâm tình, cho nên mới cố ý cùng chồng mình nhắc đến chuyện mở cửa hàng vào hôm nay để con gái có thể vui vẻ hơn.

"Ai!" Mẹ Trần vừa vui vẻ vừa đau lòng lên tiếng.

Đáp lời xong, bà ấy lập tức quay đầu, len lén lau nước mắt -- chuyện từ hôn này, nếu có thể thì bọn họ cũng không muốn làm như vậy.

Nếu mọi việc đều tốt đẹp, ai lại muốn con gái mình từ hôn để ảnh hưởng đến danh tiếng chứ?
Nhưng cậu con trai của Lục gia, dùng mắt thường nhìn cũng thấy hắn sẽ không chống đỡ nổi bao lâu nữa, để cho con gái của bà ấy chưa xuất giá đã phải thủ tiết sao?
Làm cha làm mẹ ai mà muốn điều đó?
Lại nói tiếp, đều là do Tiểu Hi mệnh khổ.



 
Chương 23: Chương 23


Nghĩ như vậy, mẹ Trần lại càng đau lòng.

Nhìn ra mẹ Trần không còn lo lắng về chuyện thuê cửa hàng, trong lòng Trần Hi cũng yên tâm hơn rất nhiều, chỉ có điều khúc mắc này của mẹ Trần thì cần có thời gian mới có thể giải tỏa, nhưng chỉ cần nàng sớm làm ăn phát đạt, kiếm được tiền, mẹ chắc chắn sẽ vui trở lại.

Điều này cũng làm cho Trần Hi càng sốt ruột, muốn nhanh chóng điều tra rõ ràng tình hình trong thành để bắt tay vào việc kinh doanh sớm một chút.

Nếu làm thì vẫn nên tập trung vào lĩnh vực ẩm thực, với vô vàn món ngon thời hiện đại, nàng không tin là không làm ra ăn nên được.

Có điều cụ thể sẽ làm cái gì, làm như thế nào, còn phải điều tra nghiên cứu một phen rồi mới quyết định.

Đợi đến cửa thành, trong lòng Trần Hi đã có một ý tưởng đại khái.

Nhưng chờ sau khi nộp tiền vào thành, Trần Hi ngay cả cửa hàng ven đường cũng không để ý, chỉ một lòng một dạ thúc giục cha Trần nhanh chóng đi đến cửa hàng đã thuê kia.

Trong lòng cha Trần cũng rất gấp.


"Có phải ở phía trước hay không, bên cạnh quán trà Tiểu Lương kia!" Trần Hi tinh mắt, liếc mắt một cái đã thấy hai chiếc xe lừa chở hàng dừng ở bên ngoài một cửa hàng ngừng kinh doanh.

Sau khi cha Trần gật đầu, Trần Hi trực tiếp nhảy xuống từ trên xe, bước nhanh vào bên trong - - phía trước bị đoàn xe chặn đường, đánh xe không nhanh bằng tự mình chạy bộ tới.

Cha mẹ Trần hoảng sợ, cũng lập tức xuống xe, buộc con lừa ở một bên, sau đó vội vàng lo lắng xông tới.

Trần Hi vừa vọt vào cửa hàng đã nhìn thấy bên trong có người đang chuyển đồ ra bên ngoài, một một nam nhân cao gầy, mặt mũi gian xảo đang chỉ huy những người làm công: "Nhanh một chút, lề mề làm chậm trễ bổn đại gia ra khỏi thành, một phân tiền ta cũng không trả cho đâu!"
Mi tâm Trần Hi nhảy dựng, đây là tên lừa đảo kia? Ông chủ Lý trong miệng cha mẹ Trần?
"Ông chủ Lý?" Nàng thử hỏi một chút.

Người đàn ông cao gầy chưa từng gặp Trần Hi, nghe tiếng thì nhìn về phía nàng, thấy là một nông nữ không quen biết, nhướng mày: "Ngươi là ai?"
Trần Hi thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may cũng may, bọn họ tới kịp lúc, người còn chưa chạy mất.


Nếu muộn một chút, hắn ta đã cao chạy xa bay rồi!
Trần Hi chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, nàng nghẹn một bụng lửa giận dọc đường lập tức vọt tới, mượn lấy sức chạy lấy đà, nàng trực tiếp nhào tới trên người Lý Cốc: "Ngươi là tên lừa đảo khốn kiếp! Trả tiền lại cho ta!"
Lý Cốc căn bản không hề phòng bị, bị Trần Hi nhào tới như vậy, trực tiếp ngã sấp xuống đất, hắn ta nhất thời kêu to: "Thứ gì vậy chứ, lăn xuống cho lão tử!"
Trần Hi đã có phòng bị từ sớm, cưỡi ở trên người hắn ta, gắt gao khóa lấy cổ của hắn ta: "Ngươi có phải đã nhận tiền thuê cửa hàng năm năm của gia đình Trần Đại Loan, thôn Bình Sơn không? Mau trả lại cho ta!"
Nghe nói như thế, Lý Cốc biến sắc, nhưng rất nhanh hắn ta đã bắt đầu phủ nhận: "Người điên này từ đâu tới, nói hươu nói vượn! Cút ngay! Các ngươi nhìn cái gì, mau kéo con điên này xuống!"
Những người bận rộn ra ra vào vào này đều là những người tạm thời đến làm việc ngắn hạn, vốn đã rất ghét Lý Cốc cay nghiệt, nghe hắn ta nói như thế, căn bản không ai cử động.

Ngay khi Lý Cốc chửi ầm lên, cha mẹ Trần cũng vọt vào.

Lý Cốc vừa nhìn thấy hai người bọn họ, sắc mặt liền thay đổi.

Nhìn thấy công nhân ra ra vào chuyển đồ, trong lòng cha mẹ Trần còn có cái gì không rõ, ông chủ Lý này rõ ràng chính là muốn chạy trốn.

Sắc mặt cha Trần thật khó coi.

"Ta vừa mới hỏi qua.

" Cha Trần lớn tiếng nói: "Ngươi căn bản cũng không phải ông chủ của căn nhà này, ngươi chỉ là khách thuê trước mà thôi! Ngươi đã nhận tiền thuê năm năm của ta!"
Lý Cốc trợn tròn mắt: "Ta không biết ngươi, các ngươi đều là những điêu dân, nghèo đến điên rồi cho nên mới lừa tiền của ta!"

 
Chương 24: Chương 24


Cha Trần lấy ra biên lai do hai người tạm thời viết hôm trước.

Lý Cốc cũng không thèm nhìn: "Đó là bằng chứng do ngươi giả tạo!"
Từ khi xuyên không đến đây, nàng đã kìm nén rất nhiều lửa giận, giờ lại thấy đức hạnh Lý Cốc này, nàng níu lấy cổ áo hắn ta: "Muốn quỵt nợ?"
Lý Cốc bày ra vẻ mặt ta chính là quỵt nợ đấy, ngươi có thể làm gì được ta, hắn ta cho rằng những này là những người nhà quê, không có kiến thức sẽ không dám nháo cho lớn chuyện, nhân tiện nói: "Báo quan đi!"
Hắn ta nói lời thề son sắt, thấy vậy cha Trần lại cảm thấy không nắm chắc -- cũng không phải ông ấy sợ báo quan, mà là sợ hắn ta cấu kết cùng quan phủ, vậy lại thành ra không những không đòi được tiền mà còn bị phạt.

Trần Hi làm sao không nhìn ra những gì hắn ta đang tính toán.

Nàng đang muốn cho tên khốn nạn này ăn vài quyền, trong ánh mắt liếc thấy một người làm công ngắn hạn cách đó không xa, đang chuyển dụng cụ làm bếp, dao phay đặt ngay trong sọt.

Nàng trực tiếp đưa tay rút dao ra.

Trần Hi lúc này tràn ngập lửa giận, có giận vì nội dung cốt truyện, cũng có vì tên vô lại trước mắt này: "Vậy ngươi thử xem, xem ngươi có mệnh tiêu tiền lừa gạt từ nhà ta hay không?"
Một màn đột ngột phát sinh này, chớ nói Lý Cốc, ngay cả cha mẹ Trần cũng không nghĩ tới.

Trần Hi thật sự tức điên rồi.


Đang yên đang lành, rất nhanh nàng sẽ được tốt nghiệp, vậy mà lại xuyên sách.

Hơn nữa, lại còn xuyên vào nhân vật phản diện, lúc nào cũng bị đem ra so sánh với nữ chính một cách ác ý.

Ở trong thôn thì bị người trong thôn chỉ vào mũi mắng, bây giờ một tên vô lại thối tha mà còn dám khi dễ người như vậy.

Cùng lắm thì nàng sẽ chết thôi.

Đối với cuộc sống của người làm nền cho nữ chính này, nhìn nàng giống đang sống rất vui vẻ lắm sao?
Nàng thật sự rất phiền não, lệ khí trong mắt cũng là thật, dao phay trong tay đè lên cổ Lý Cốc.

"Có trả tiền hay không, không trả thì cùng lắm ta lấy một mạng đổi một mạng! Tất cả mọi người đừng hòng sống!"
Lý Cốc là một tên vô lại chuyên hãm hại lừa gạt người khác, nhưng rất tiếc mạng.

Thấy Trần Hi thật sự không sợ chết, hắn ta dám không nhận thì nàng nhất định sẽ cắt cổ hắn ta, hắn ta thấy vậy thì lập tức sợ hãi.

Nhất là khi trên cổ truyền đến cảm giác đau đớn, dòng máu ấm áp chảy vào cổ áo, Lý Cốc bị hù chết, vội vàng cầu xin tha thứ: "Nữ, nữ hiệp, nữ hiệp tha mạng, ta trả, ta trả!"

"Tiền đâu!" Mắt Trần Hi đỏ au, gắt gao trừng hắn ta.

Lý Cốc run rẩy sờ tay áo.

Rất nhanh đã lấy ra một tờ ngân phiếu hai mươi lượng, cùng một nén bạc.

Chờ sau khi cha Trần thu tiền lại, lúc này Trần Hi mới cầm dao phay đứng lên từ trên người Lý Cốc.

Nàng lấy đao ra, Lý Cốc nhảy dựng lên như khỉ, hắn ta chỉ vào Trần Hi: "Ngươi, ngươi…"
Trần Hi dùng dao chỉ vào hắn: "Ngươi cái gì mà ngươi? Ngươi nghĩ ta không dám tìm đến quê nhà Lâm Thành, Ngô Địa của ngươi giết cả nhà ngươi sao?"
Kẻ nghèo sợ kẻ ngang ngược, kẻ ngang ngược lại sợ kẻ không cần mạng.

Lý Cốc vừa nhìn chính là loại người chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ cứng rắn, nàng mới không sợ hắn ta.

Quả nhiên lời này của nàng vừa ra khỏi miệng, Lý Cốc lập tức ngậm miệng.

Hắn ta oán hận nhìn chằm chằm Trần Hi một cái, sau đó nhìn về phía cha Trần và mẹ Trần: "Tiền đều đã trả lại các ngươi, còn ở chỗ này làm gì?"
Trần Hi hừ lạnh một tiếng, nói với cha mẹ Trần: "Cha mẹ, chúng ta đi.

"
"Ai!" Lý Cốc chỉ vào nàng: "Dao phay, của ta!"
Chờ đến khi ra khỏi cửa, Trần Hi mới ném dao phay cho hắn ta: "Đừng nghĩ tới chuyện trả thù, hôm nay nhiều người đều đã nhìn thấy, nhà chúng ta cùng ngươi kết thù, phàm là cha mẹ ta cùng ta xảy ra chuyện gì, người đầu tiên bị hoài nghi chính là ngươi!"
Lý Cốc, chỉ cảm thấy xui xẻo vì con vịt đến tay lại bay mất: "…"

 
Chương 25: Chương 25


Trần Hi buông lời tàn nhẫn xong thì quay đầu bước đi.

Toàn thân toát ra khí thế không dễ chọc vào.

Mãi cho đến khi đã đi xa, Trần Hi cố gắng chống đỡ một hơi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cả người như nhũn ra, dựa vào mẹ Trần thì lúc này mới không trượt xuống có từ trên xe lừa.

Mẹ Trần đang mừng rỡ vì đã lấy lại được tiền, con gái thật giỏi, quay đầu lại thấy con gái đang tựa vào mình, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Thấy cha Trần muốn dừng xe kiểm tra, Trần Hi vội nói: "Cha, con không sao, chúng ta nghỉ ngơi một chút ở quán phía trước đi.

"
Mẹ Trần: "Có phải đói bụng không? Chạy tới trưa rồi, quả thật cũng đã đói bụng!"

Nói xong bà ấy vội vàng nói với lão chồng mình nhanh chóng đến quán mì kiếm cái gì đó để ăn.

Trần Hi không phản bác, cô không phải đói, mà là sợ.

Dù sao, nàng lớn như vậy, cũng là lần đầu tiên cầm đao kề vào cổ người khác.

Nhắm mắt lại, trước mắt vẫn là vết máu đỏ tươi chảy xuống theo lưỡi dao, sau khi ném dao tay của nàng vẫn luôn phát run.

Để cha Trần và mẹ Trần không lo lắng, nàng nhếch khóe miệng giải thích: "Vâng, con đói bụng rồi.

"
Thôn Bình Sơn.

Lâm đại nương được nhi tử nhắc nhở đến thăm Lục Thời Nghiễn, thấy tinh thần Lục Thời Nghiễn vẫn tốt, cũng không vì chuyện từ hôn mà bị k1ch thích quá lớn, thoáng yên tâm một chút, trước khi đi còn nói đến chuyện hiện tại trong thôn đều đang truyền bá, Trần gia bị báo ứng rồi, bọn họ bị lừa tiền.

Lâm đại nương trấn an hắn: "! Ông trời đều đang nhìn, ngươi là người tốt, sẽ có báo đáp, an tâm dưỡng bệnh cho tốt, thân thể quan trọng hơn.

"
Chờ Lâm đại nương đi rồi, Lục Thời Nghiễn mới nhớ tới tình hình buổi sáng khi hắn gặp phải một nhà Trần Hi.

Lúc ấy bọn họ là vội vã vào thành là để đòi tiền bị lừa?
Chỉ suy nghĩ một lát, hắn lập tức thu hồi những suy nghĩ lại.


Hai nhà bọn họ đã từ hôn, Trần gia và hắn đã không còn liên quan gì đến nhau nữa.

Cửa hàng trên phố Tiền Phong là cửa hàng có vị trí tốt nhất huyện Duy, tiền thuê cũng đắt nhất.

Dù là những cửa hàng nhỏ ở sâu phía trong, giá thuê mỗi tháng cũng phải sáu, bảy trăm đồng, còn hai cửa hàng mà cha mẹ Trần định thuê có trí không tệ, mà lại là hai cửa hàng lớn, nhưng mỗi tháng chỉ cần sáu trăm tiền, cha mẹ Trần nghĩ rằng đã gặp vận may lớn, cho nên nhanh chóng bàn bạc giá cả và thời gian thuê với Lý Cốc.

Lý Cốc thực ra không phải là chủ của cửa hàng, mà chỉ là người thuê trước đó mà thôi.

Việc kinh doanh hàng khô của hắn ta không thành công, lại không cam lòng rời đi trong nhục nhã, nên đã nảy sinh ý định đi lừa đảo.

Hắn ta giả vờ mình là ông chủ, nói dối rằng cha già ở quê nhà sinh bệnh nặng chịu không nổi cho nên hắn ta phải nhanh chóng trở về, chỉ sợ không kịp gặp mặt lần cuối cùng, chỉ có thể đóng cửa hàng một cách qua loa.

Hơn nữa, hắn ta lại tỏ vẻ lo sợ rằng mình không thể quay lại kịp, cửa hàng để không cũng uổng phí, cho nên muốn cho thuê lại ngay trước khi rời đi.

Bởi vì cho thuê gấp, cho nên tiền thuê hắn ta đưa ra rẻ hơn một nửa so với giá thị trường.


Lúc cha mẹ Trần vào trong thành hỏi thăm thì bị Lý Cốc ngoài ý muốn nghe được, nhìn bọn họ tuổi tác lớn, lại còn trông giống như những nông dân thành thật cho nên đã nổi lên tâm tư, cố ý nói tình hình khó xử của mình cho bằng hữu để cho cha mẹ Trần nghe được hắn ta muốn gấp rút cho thuê cửa hàng của mình.

Cha mẹ Trần làm sao phân rõ những thứ này, vừa nghe nói giá rẻ hơn một nửa so với giá thị trường đã vội vàng đuổi theo Lý Cốc hỏi thăm cẩn thận.

Lý Cốc vừa thấy hai người dễ dàng mắc câu như vậy, trong lòng đắc ý không chịu được, vốn dĩ chỉ muốn lừa gạt chút lộ phí về nhà, hắn ta lập tức thay đổi chủ ý - - bạc đã đưa tới cửa thì không nên uổng phí.

Cho nên khi cha mẹ Trần hỏi xem nếu thuê lâu thì có thể đưa ra giá rẻ hơn một chút hay không, Lý Cốc lập tức ra vẻ khó xử, nói rằng nếu có thể thuê năm năm tám năm thì hắn ta cũng không phải không thể đưa ra giá rẻ hơn, thật sự là trong nhà hắn ta còn có một bà mẹ già không thể rời khỏi người, hắn ta sợ rằng sẽ không thể để ý tới cửa hàng bên này trong một khoảng thời gian.

Cha mẹ Trần mừng rỡ trong lòng, dưới sự dẫn dắt của Lý Cốc, cuối cùng lấy giá năm trăm một tháng, thuê tổng cộng năm năm.



 
Chương 26: Chương 26


Trong quán mì, trước tiên xin chủ quán một chén canh mì để uống vào làm ấm dạ dày, Trần Hi thoáng bình tĩnh lại một chút, nghe cha mẹ Trần nói với nàng quá trình thuê cửa hàng, căn cứ vào nội dung cốt truyện trong sách, sau khi đã bổ sung đầy đủ thông tin từ đầu đến cuối, Trần Hi nhịn không được lại hít sâu một hơi.

Thật sự quá nguy hiểm!
Nếu không phải buổi sáng mẹ Trần thuận miệng nói một câu, đúng lúc bị nàng nghe được, mà nàng lại có ấn tượng rất sâu đối với đoạn nội dung cốt truyện nhà nàng bị lừa đảo này, thì tên lừa đảo kia đã sớm mang theo tiền trốn ra khỏi thành.

Cha mẹ Trần gia tin tưởng người khác quá dễ dàng, trong thiên hạ làm sao có thể có miếng bánh từ trên trời rớt xuống như vậy được.

Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt nghĩ mà sợ của cha mẹ của Trần, nàng chỉ dặn dò: "Sau này những chuyện có liên quan đến tiền, cha mẹ không nên tùy tiện quyết định, người một nhà chúng ta cùng nhau thương lượng rồi đi làm, miễn cho có cái gì đó bất ngờ xảy ra.

"
Trần gia chẳng qua là chỉ là nông hộ bình thường, liều chết liều sống quanh năm suốt tháng cũng chỉ kiếm được mười hai mươi lượng bạc, ngoại trừ tiêu dùng hàng ngày, một năm có thể dư lại năm lượng bạc, đã tốt lắm rồi.

Thoáng cái đã bị lừa đi số tiền tích góp sáu năm, đó là tất cả số tiền hiện có trước mắt của Trần gia, làm sao không khiến cho cha mẹ Trần sợ cho được?
Dù là đã đòi được tiền, nhưng trong lòng hai người đều còn đang lo lắng điên cuồng.

Mẹ Trần lập tức lên tiếng: "Là mẹ và cha con hồ đồ, sau này có chuyện gì chúng ta chắc chắn sẽ cho con biết.

"
Hôm nay nếu không phải nhờ có con gái, số tiền này đã sớm bay mất, mẹ Trần hiện tại rất tin tưởng con gái mình.


Cha Trần cũng thở dài, không nói nên lời.

"Hôm nay nhờ có vận khí tốt, nếu chậm một bước thì chắc chắn không kịp rồi.

" Trần Hi lại nói: "Cũng là trong cái rủi có cái may.

"
Nói xong, nàng cười cười với cha mẹ: "Dù sao đây cũng là một chuyện vui, chúng ta hẳn là nên vui vẻ một chút.

"
Mẹ Trần nhìn nàng một cái, thoáng hòa hoãn một ít, lại bắt đầu oán giận: "Con lúc nãy điên rồi sao, lại còn dám rút dao, nếu lỡ như tự làm mình bị thương thì phải làm sao bây giờ?"
Nói xong ánh mắt lập tức đỏ lên.

Vừa rồi thật sự đã khiến bà ấy sợ hãi.

Bà ấy nghĩ mà sợ, cũng không phải sợ bạc không còn, mà là sợ có chuyện gì đó xảy ra với con gái.

Đó chính là một con dao đấy!

Đến máu cũng chảy ra rồi.

Nếu lỡ như tên lừa đảo kia chỉ muốn tiền không muốn sống, tổn thương tính mạng nàng!
Vậy thì bà ấy và chồng còn sống thế nào được?
Trần Hi cười cười với bà ấy: "Con có chừng mực, đối phó loại người này phải tàn nhẫn hơn so với hắn ta, chủ động hù dọa hắn ta trước, nhanh chóng đòi tiền về mới là đúng đắn, lề mề một chút sẽ bị hắn ta nhìn ra ý định của chúng ta, đến lúc đấy đừng hòng lấy lại tiền.

"
Nghe nàng nói rằng nàng chỉ đang hù dọa người, bất an trong lòng mẹ Trần lúc này mới tiêu tán chút ít.

Lúc nãy nghe nàng nói cái gì mà chết thì chết, còn cả chuyện đòi giết cả nhà người ta! Bà ấy thật sự sợ chuyện từ hôn đã làm ảnh hưởng đến tâm tính của con gái mình.

Buổi sáng, khi mượn xe lừa còn bị chế nhạo như vậy, lúc đi còn phải nghe những lời chửi mắng suốt dọc đường từ trong thôn, bà ấy cũng không thấy nàng nháy mắt một cái.

Trong lòng bà ấy không yên nhưng cũng không dám hỏi.

Bây giờ nghe khuê nữ nói không có việc gì, lúc này bà ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

Ăn bữa sáng từ sớm, lại căng thẳng chạy một đường, vừa rồi còn bộc phát một trận, Trần Hi thật sự rất đói bụng.

Sau khi ba bát mì trứng gà nóng hổi được bưng lên, Trần Hi lập tức vùi đầu ăn.

Mì chay không ngon lắm, nhưng may mà bột cán tay lại rất ngon.



 
Chương 27: Chương 27


Ăn xong một chén mì nóng, Trần Hi cũng thoát ra khỏi trạng thái lúc nãy, khôi phục như bình thường.

Để đũa xuống, nàng nhìn ánh mặt trời chói mắt trên đỉnh đầu, híp híp mắt: "Nếu đã vào thành thì đừng vội trở về, đi dạo trong thành một vòng đi ạ.

"
Cha mẹ Trần liếc nhìn nhau, cho rằng khuê nữ muốn giải sầu nên vội vàng đáp ứng.

"Thích cái gì mẹ mua cho con.

" Tâm tình của Trần khôi phục, nghĩ đến việc bị lừa tiền nhưng đã lấy lại được, vui mừng nói: "Cha mẹ hiện tại có tiền, con đừng không nỡ tiêu.

"

Chuyện từ hôn với Lục gia đã tiêu tốn không ít tiền, vét sạch cả nhà bọn họ rồi.

"Đi dạo thôi ạ.

" Trần Hi nhìn ra ý của cha mẹ Trần, cười nói: "Con cũng không có gì muốn mua, hôm nay chủ yếu là tìm hiểu xem sau này nên kinh doanh cái gì.

"
Cha Trần không hiểu: "Không kinh doanh bánh ngọt nữa à?"
Rõ ràng chuyện kinh doanh này đang rất tốt, nàng cũng rất thích, đoạn thời gian trước còn nhắc tới chuyện muốn thuê một cửa hàng phát triển chuyện làm ăn bánh ngọt này lớn hơn, tại sao hôm nay còn nói muốn tìm chuyện làm ăn khác?
"Không làm nữa ạ.

" Trần Hi trả lời vô cùng dứt khoát: "Thập Bát Nương cùng thôn với chúng ta ấy ạ, nàng ta làm kinh doanh bánh ngọt trước, chúng ta làm theo thì lại giống như cướp mối làm ăn với người ta rồi, chúng ta kinh doanh cái khác đi ạ.

"
Cha mẹ Trần không quá đồng ý, lấy chuyện buôn bán mà thôi, ai có thể kiếm được tiền thì kiếm, cả thành cũng không phải chỉ có Thập Bát Nương đang bán bánh ngọt.

Trần Hi nhìn chung quanh một chút dọc đường, trong lòng ước chừng cũng đã có tính toán, ngẩng đầu thấy vẻ mặt cha mẹ Trần, cười nói: "Lợi nhuận từ việc buôn bán bánh ngọt rất ít, con chướng mắt, con đã nghĩ kỹ xem nên làm cái gì rồi, chỉ là con muốn đi dạo một chút, nhìn xem bày sạp ở đâu thì thích hợp.

"
Mẹ Trần: "Không thuê cửa hàng sao con? Trong nhà có tiền! Con đừng vì tiết kiệm tiền, số tiền lúc nãy đòi được, con tận mắt nhìn thấy đó!"
"Không thuê nữa ạ.

" Trần Hi nói chắc như đinh đóng cột: "Trước tiên bày sạp bán đã, chờ sau này làm ăn tốt hơn, chúng ta trực tiếp mua một cửa hàng thích hợp, đến lúc đó có thể ở lại trong thành, không cần phải bôn ba nữa.


"
Chút tiền kia còn phải làm lấy làm tiền vốn, hơn nữa chuyện làm ăn phát triển như thế nào vẫn chưa xác định được, sao có thể thoáng cái đã đầu tư nhiều như vậy, tính rủi ro quá lớn.

Chi phí bày sạp là nhỏ nhất, áp lực cũng nhỏ hơn một chút.

Vạn nhất xảy ra chuyện gì cũng có tiền giải quyết tạm thời.

Nàng cũng có nguyên nhân khác lo lắng đó chính Lục Thời Nghiễn bệnh nặng cần tiêu tiền.

Trong sách, sau khi Trần gia bị lừa số tiền này, thoáng cái đã lâm vào khốn cảnh.

Theo sau cái chết của Lục Thời Nghiễn, thanh danh càng ngày càng kém, cũng càng ngày càng trở nên nghèo khó, cuối cùng trong nhà đã sắp không còn gì để ăn.

Bất cứ lúc nào cũng vậy, trong tay có tiền thì mới có thể không hoảng hốt, Trần Hi đương nhiên cũng giống như vậy.


Thấy khuê nữ có quyết tâm như vậy, cha mẹ Trần vui vẻ đứng lên: "Đúng, Tiểu Hi nói đúng, chúng ta đến lúc đó mua một cửa hàng, dọn ra ngoài ở!"
Như vậy sẽ không còn phải nghe lời đồn đãi trong thôn nữa.

Từng lời như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, đều rất hung dữ, nhưng nếu đổi lại để khuê nữ nhà bọn họ gả cho một con ma ốm rõ ràng sẽ đoản mệnh, đám người đó sẽ nguyện ý chắc?
Chỉ sợ còn không bằng so với nhà bọn họ?
Bọn họ tốt xấu gì cũng tốn nhiều tiền hỏi y bốc thuốc, mua nhiều thuốc bổ như vậy.

Vừa nghĩ tới những thứ này mẹ Trần cảm thấy khó chịu vô cùng.

Chỉ là vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuê nữ đang hăng hái bừng bừng nhìn chằm chằm cửa hàng ven đường để đánh giá, ngay cả quán nhỏ của người bán hàng rong trên đường cũng đặc biệt xem xét một cách nghiêm túc, trong miệng còn lẩm bẩm, dáng vẻ rõ ràng đang chuyển biến tốt đẹp hơn nhiều, điều này đã làm cho bà ấy hoàn toàn yên tâm.



 
Chương 28: Chương 28


Huyện Duy không lớn, tổng cộng cũng chỉ có năm sáu con phố ra hồn.

Trần Hi mất cả buổi chiều mới đi lòng vòng một lần.

Nàng quan sát rất kỹ, gặp phải cửa hàng nào cảm thấy có hứng thú còn có thể đi vào ngồi một chút.

Đôi khi còn gọi món gì đó để ăn - nếm thử hương vị.

Sau đó nàng vẫn quyết định làm đồ ăn vặt, đây là việc làm ăn dễ bắt đầu nhất, cũng không dễ phạm sai lầm nhất.

Trong đầu có mỹ thực toàn thế giới, còn có tinh túy văn hóa ẩm thực mấy ngàn năm, đương nhiên không thể lãng phí.

Giai đoạn đầu điều tra nghiên cứu, việc tiêu tiền là cần thiết, không thể tiết kiệm.

Tuy nhiên Trần Hi cũng không tiêu xài bừa bãi, chờ đến khi đã thăm dò xong năm sáu đường phố nhưng cũng chỉ tốn có năm sáu trăm tiền, nàng lúc này mới nói với cha mẹ Trần: "Cha mẹ, con quyết định rồi, ngày mai bắt đầu, nhà chúng ta sẽ làm đồ ăn có vị cay!"
Thời đại này vừa mới bắt đầu ăn ớt, thông qua việc điều tra nghiên cứu, ớt vẫn chưa đưa vào mảnh đất này, nàng là một người hiện đại, làm vị cay chính là phương án tốt nhất.

Chẳng qua trong quá trình điều tra nghiên cứu vừa rồi, cô đã tỉ mỉ đúc kết ra được.


Tuy rằng không có ớt, nhưng lại có món ăn cay và gia vị cay.

Tuy nhiên, vị cay này không phải là ớt, mà là một loại thực phẩm k1ch thích vị cay như thù du, hồ tiêu, dùng để làm gia vị cay.

Hương vị kém xa so với ớt, nhưng sau khi nàng ăn món cay của mấy nhà hàng, còn có dưa muối do người bán hàng làm ra, trong lòng đã có một ý nghĩ rõ ràng.

"Vị cay?" Mẹ Trần rất khó hiểu.

Trần gia chưa từng tiếp xúc với vị cay.

Hơn nữa, việc kinh doanh vị cay không dễ làm lắm phải không?
Trần Hi gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta đi chợ mua chút đồ ăn, về nhà con nấu cho mẹ và cha nếm thử.

"
Bởi vì hôm nay đã thuận lợi đòi lại số bạc bị lừa, mẹ Trần vô cùng tín nhiệm khuê nữ của mình, cho dù trong lòng có nghi ngờ cũng vẫn gật đầu nói được.

"Khuê nữ muốn làm thì để cho con bé làm thử xem.

" Mẹ Trần thúc một cái vào người cha Trần đang cau mày: "Có lẽ có thể thành công đấy!"
Thấy mẹ đứa nhỏ có tâm dỗ khuê nữ vui vẻ, Trần phụ liền gật đầu đáp ứng.


"Có tận ba mươi lượng bạc, tốn mấy lượng bạc dỗ khuê nữ vui vẻ thì có sao đâu?"
Khi đi chợ Trần Hi cũng không chỉ mua gia vị cần thiết, mà còn mua đậu khô, nội tạng gà.

Ở chợ rau, mọi nguyên liệu đều đầy đủ cả, chỉ là lúc Trần Hi mua đồ, cũng tùy ý hàn huyên cùng chưởng quỹ buôn bán quanh năm nay một chút, nhưng nàng không nghe được tin tức liên quan đến ớt cay, điều này làm cho nàng có chút tiếc nuối.

Thế nhưng nàng cũng không hề nổi giận.

Một ngày không nghe ngóng được thì hai ngày, hai ngày không được thì một năm! Một ngày nào đó chắc chắn sẽ nghe ngóng được.

Nếu không, chờ đến khi nàng có tiền, nàng có thể dùng tiền nhờ người giúp nàng tìm kiếm.

Nào là mỳ, nào là đồ ăn, nào là thịt, còn có gia vị gì đó, nàng đều mua không ít, Trần Hi còn thuyết phục cha mẹ Trần bỏ ra mười ba lượng bạc mua thêm một phương tiện giao thông cho gia đình - - đó chính là một con lừa.

Thôn Bình Sơn cách thị trấn quá xa, không có phương tiện đi lại thì chỉ có thể dựa vào việc đi bộ, không chỉ vất vả mà còn tốn quá nhiều thời gian.

Trần Hi hiểu rõ rằng số tiền này không thể tiết kiệm được, hơn nữa nếu sau này làm ăn lớn, việc kéo hàng vận chuyển lại càng không thể tránh được, vậy thì mua muộn không bằng mua sớm.

Trước khi mở sạp hàng, trong nhà không cần chi tiêu tiền vào những cái khác, chỉ cần mua một con lừa là được.

Chờ chất hết đồ đã mua lên xe, chuẩn bị ra khỏi thành phố về nhà, Trần Hi đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.

"Cha, có thể cho con thêm ít tiền không? Con đi y quán một chuyến.

"

 
Chương 29: Chương 29


Cha mẹ Trần khẩn trương lên: "Đi y quán làm gì, có phải không thoải mái hay không?"
Trần Hi xua tay: "Không có, con chỉ muốn đi hỏi lang y xem có thuốc mỡ trị sẹo không.

"
Dứt lời, nàng lại nói: "Có thể không ạ?"
Mẹ Trần đau lòng nói: "Chuyện này có gì mà không thể.

"
Có con gái nhà nào lại không thích chưng diện.

"Mẹ cùng con…"
"Không cần.

" Trần Hi cự tuyệt: "Chạy đi chạy lại cả một ngày rồi, hai người nghỉ ngơi một chút, con đi hỏi một chút rồi sẽ trở lại.

"
Cha Trần lập tức móc ra hai khối bạc vụn đưa cho nàng.

Trần Hi suy nghĩ một chút lại nói: "Cha mẹ, thuốc bổ bây giờ vẫn còn ở trong nhà mình, Lục Thời Nghiễn không cần những thứ đó, cho nên con muốn mua thứ khác lén đưa qua cho hắn, có được không?"
Cha mẹ Trần nhìn nhau một cái, hai người cũng không do dự trực tiếp gật đầu: "Đã nói rằng chuyện này con xử lý, con xem mà làm.

"
Nói xong, cha Trần còn đem số bạc vụn còn lại nhét cho nàng: "Con cũng lớn rồi, ta và mẹ con không thông minh lanh lợi bằng con, tiền con cầm thì tốt hơn.


"
Miễn cho bọn họ lại vô ý bị lừa, hại người một nhà đều chịu tội theo.

Trần Hi muốn từ chối, lại bị mẹ Trần trừng mắt, nàng đành phải nhận lấy.

"Vậy con tạm thời giữ vậy.

" Nàng cười cười: "Lúc cha mẹ cần dùng, nói với con là được.

"
Trời sắp tối, cần phải nhanh chóng trở về thôn, Trần Hi chạy chậm đến y quán, nàng cũng không hỏi thuốc trị sẹo gì, mà nói với lang y tình trạng của Lục Thời Nghiễn và thuốc mà hắn uống.

Bởi vì bệnh nhân Lục Thời Nghiễn này chưa tới, lang y chỉ đồng ý kê một đơn thuốc bổ, cũng dặn dò Trần Hi mau chóng đưa bệnh nhân tới cho ông ta khám mới đúng bệnh hốt thuốc được.

Trần Hi lại mua ba miếng nhân sâm, lúc này mới mang theo thuốc rời đi.

Khả năng mang Lục Thời Nghiễn đến y quán khám bệnh là bằng không, bản thân nàng lại không hiểu y thuật, vẫn phải đi tìm Hứa Bán Tiên hỏi một chút xem sao.

Tuy rằng nàng không thể nào tin tưởng y thuật của Hứa Bán Tiên, nhưng mạch tượng và chứng bệnh cái gì đó, kỹ năng của ông ấy chắc chắn tốt hơn so với nàng, một người không hiểu chút y thuật nào, sau khi nàng hỏi rõ ràng thì lại đến tìm đại phu để bốc thuốc.

Còn mua thêm nhân sâm, mặc dù chỉ có ba miếng, nhưng cũng khiến Trần Hi an tâm hơn một chút.

Sắc trời đã tối, trên đường về thôn, cha Trần điều khiển xe lừa chạy thật nhanh, đợi đến khi vào thôn, màn đêm trải dài, trời đã hoàn toàn tối đen, không ít gia đình trong thôn đều đốt đèn, ánh sáng le lói, trông rất yên tĩnh an bình.


Ra khỏi thôn thì phải đi qua cửa nhà Lục Thời Nghiễn, vào thôn cũng thế.

Lúc đi qua nhà họ Lục, Trần Hi qua khe cửa nhìn vào bên trong.

Tối đen như mực, cũng không đốt đèn.

Đang cân nhắc xem hắn có ăn cơm tối hay không, trong sân đã truyền ra một đợt tiếng ho khan tê tâm liệt phế.

Dù cho xe đã đi ra khỏi địa phận của Lục gia thật xa, tiếng ho khan vẫn không ngừng lại, mà còn hung mãnh hơn, tiếng ho này còn lợi hại hơn so với hôm qua, quả thực chính là ho khan đến tận cửa quỷ môn quan rồi.

Trần Hi bất giác mím môi.

Tin tốt là Lục Thời Nghiễn còn sống.

Tin xấu là bệnh hắn ngày một nặng hơn!
Khi về đến nhà thì trời đã tối, mẹ Trần lập tức xắn tay áo vào phòng bếp làm cơm tối, cha Trần thì xách hai cân thịt đi trả xe lừa cho Lý thúc.

Sau khi đi trả xe lừa trở về, vừa vào cửa ông ấy đã nhìn thấy khuê nữ đang cầm cành cây, nương theo ánh sáng phòng bếp, ở trên mặt sân viết viết vẽ vẽ gì đó.

"Tiểu Hi đang làm gì vậy?" Nhìn thấy con gái, ông Trần thu lại vẻ xui xẻo trên mặt, cười hỏi.

"Đang cân nhắc tỉ lệ gia vị ạ.

" Trần Hi ngẩng đầu nhìn ông ấy một cái:" Chờ sau khi ăn cơm xong, con sẽ thử từng cái một.

"
Ông Trần lập tức nói muốn giúp nàng làm nhưng lại bị Trần Hi từ chối.



 
Chương 30: Chương 30


Vốn cũng không phải chuyện phiền toái gì, hôm nay đã chạy đi chạy lại một ngày, cha mẹ Trần cũng mệt mỏi, phải nghỉ ngơi sớm mới được.
"Không phiền cha đâu ạ." Trần Hi nói: "Con tự làm được rồi, người đông thành ra lại dễ loạn, mai còn phải dậy sớm nữa."
Nghe nàng nói như vậy, cha Trần cũng không nói thêm gì nữa.
Nhưng đến khi ăn cơm xong, ông ấy vẫn hỏi một câu, cuối cùng là định làm kinh doanh cái gì.
Nào là gia vị mới, nào là thịt, nào là mì.
Quả thật không giống kinh doanh bánh ngọt.
Nói là làm đồ ăn vị cay, nhưng làm vị cay gì, cũng chưa nghe nàng nói.
Trần Hi giúp mẹ Trần rửa bát, vẻ mặt thần bí: "Ngày mai hai người sẽ biết thôi."
Nhìn nàng thần thần bí bí, cha mẹ Trần chỉ cảm thấy buồn cười, dưới sự thúc giục của nàng, cả hai người đều chuẩn bị đi nghỉ ngơi.
Chẳng qua là trước khi đi ngủ hai người bọn họ vẫn giúp con gái băm nhỏ tỏi và gừng.
Trần Hi bày các nguyên liệu đầu tiên lên thớt.
Nàng muốn làm một loại dầu ớt vạn năng.
Không có ớt, cũng chỉ có thể dùng thù du, đinh hương và tỏi...!mấy thứ này để pha chế ra.
Nàng cũng chưa thử qua cách ăn này, nhưng là dân học hóa, việc kiểm soát biến số làm thí nghiệm đã tập mãi thành thói quen.

Từng bước từng bước thử nghiệm, cuối cùng có thể thử ra phương pháp điều chế dầu ớt khiến nàng hài lòng.
Chẳng qua là trước đó, nàng còn có một chuyện quan trọng phải làm.
Từ những nguyên liệu mà nàng đã mua về hôm nay, nàng lấy hạt mè ra.
Sau đó, lại lấy đường đỏ ra từ trong tủ trong nhà.
Dưới ánh đèn, nàng nắm hạt mè trong tay, thổi qua thổi lại để loại bỏ tạp chất.

Sau khi đã thổi được nửa bát, nàng mới dừng lại, buộc kín túi đựng mè và đặt sang một bên.

Sau đó, nàng mang bếp nhỏ ra, bắt đầu nhóm củi đốt lửa.
Hạt mè phải xào bằng lửa nhỏ, chờ sau khi nồi nóng, nàng mới đổ mè đã thổi sạch vào chảo, rang từ từ trên lửa nhỏ.
Khi mè bắt đầu tỏa hương thơm, nàng lập tức xúc ra, sau đó đổ đường đỏ vào chảo tiếp tục đảo đều.
Khi đường đỏ bắt đầu tan chảy, nàng đổ mè đã rang vào, tiếp tục đảo đều trên lửa nhỏ.

Khi đường đỏ và mè trộn đều vào nhau, nàng nhanh chóng xúc ra, đặt lên thớt.

Nàng cũng không sợ nóng, nhanh chóng gom lại đống mè và đường vừa cho ra khỏi chảo, rồi dùng cây cán bột cán thành hình dài và dày.
Sau khi đã tạo hình, nàng để sang một bên cho nguội.
Đường đỏ tan nhanh, nguội cũng nhanh.
Lúc mới lấy ra khỏi nồi, còn nóng thì mềm nhũn, nguội rồi thì giòn giòn cứng cứng.
Trần Hi sờ sờ độ cứng, không bao lâu sau, nàng dùng dao cắt thành từng miếng nhỏ.
Có chút giống kẹo mè, nhưng lại không hoàn toàn giống.
Kẹo đường đỏ hạt mè có tác dụng trị ho.

Khi còn nhỏ, nàng thường hay ho mà không thích uống thuốc, người lớn trong nhà thường làm món này cho nàng ăn.
Rốt cuộc có hiệu quả thế nào nàng không chắc, nhưng ít ra cũng có chút tác dụng.

Hơn nữa, đường đỏ và mè đều bổ dưỡng, ăn vào cũng không có hại gì.
Sau khi gói kẹo đường đỏ mè bằng giấy dầu, Trần Hi rửa sạch chảo, rồi dùng dầu mè chiên hai quả trứng gà.
Mặc dù không bỏ gia vị gì, nhưng trứng chiên ra lại thơm đến mê người.
Nàng tìm khắp nhà cũng không thấy dụng cụ nào thuận tiện, cuối cùng đành dùng lá cỏ sậy gói trứng gà rán lại, chỉ là nàng bọc thêm vài tầng.
Trước khi đi, lại bỏ thêm mấy quả trứng gà, mang theo nhân sâm và thuốc mà nàng mua vào buổi chiều trong thành phố, Trần Hi lặng lẽ ra cửa.
Lúc này đêm đã khuya, ban đêm không có việc gì, cũng không có hoạt động giải trí gì, người trong thôn đều ngủ rất sớm, không ít người đều đã tắt đèn, yên tĩnh không ít so với ban ngày, nhưng Trần Hi vẫn rất cẩn thận, thả nhẹ bước chân, trốn đi từ cửa sổ.
Hôm nay Lục Thời Nghiễn đóng cửa, Trần Hi chỉ có thể đi vòng ra sau nhà để trèo tường vào.

 
Chương 31: Chương 31


Cũng giống như hôm qua, nàng lẳng lặng đợi một lát, xác nhận trong sân không có động tĩnh gì, lúc này nàng mới cẩn thận trèo tường vào viện.

Vừa rơi xuống đất, lúc này nàng mới nhớ tới một chuyện quan trọng - - nàng quên mang củi cho Lục Thời Nghiễn.

Thôi quên chuyện đó đi.

Nàng trầm ngâm một chút, chuẩn bị sáng mai thức dậy lại đưa tới sau.

Dù sao ngày mai nàng cũng phải chuẩn bị hàng, cũng cần phải dậy sớm, hơn nửa đêm, Lục Thời Nghiễn cũng không nhóm lửa, củi lửa cũng không cần phải sốt ruột.

Lúc rón rén đi vào trong phòng, thoáng nhìn bếp lò và nồi dưới hành lang.

Nhìn rất sạch sẽ, không giống như đã nấu cơm.

Đương nhiên cũng có thể đã nấu cơm rồi, chỉ là Lục Thời Nghiễn thích sạch sẽ cho nên đã dọn rửa sạch sẽ.


Nhưng nàng khịt khịt mũi, trong gió mang theo mùi cỏ cây trong núi, nàng rất chắc chắn, Lục Thời Nghiễn hôm nay không hề sắc thuốc.

Hay là nàng sắc thuốc cho hắn?
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, đã bị Trần Hi bóp nát.

Sắc thuốc tốn thời gian quá lâu, không có cách nào để nàng bảo đảm mình không bị Lục Thời Nghiễn phát hiện, còn không bằng để thuốc lại cho hắn, để hắn tự mình sắc.

Đương nhiên, nếu hắn thật sự bệnh rất nặng, không dậy nổi để sắc thuốc,vậy thì nàng khẳng định sẽ làm thay hắn.

Vốn định để thuốc và đồ đạc ở cửa, chờ đến lúc nàng trèo lên tường thì ném đá đánh thức Lục Thời Nghiễn dậy lấy đồ, nhưng đến gần mới phát hiện, cửa nhà chính không khóa, để lại một khe hở.

Trần Hi do dự một lát, vẫn quyết định vào xem tình hình của Lục Thời Nghiễn - - nếu bệnh không khỏi, hắn có thể xảy ra chuyện bất cứ lúc nào, Trần Hi vẫn có chút sợ.

Sau khi nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nàng không đi vào, mà đứng ở cửa cẩn thận lắng nghe một chút.

Một tiếng hít thở nhàn nhạt, giống như đã ngủ thiếp đi.

Sau khi nàng vào nhà, nhón chân đi vào trong, không phát ra một chút động tĩnh nào.

Vừa đi tới bên giường…
"Khụ! Khụ khụ khụ…"
Người đang ngủ trên giường, thân thể đột nhiên co rúm lại, nghiêng người bắt đầu ho khan.

Trần Hi: "! !"
Trần Hi sợ hãi, lập tức lắc mình trốn vào sau tủ.


Lục Thời Nghiễn ho đến nỗi ván giường cũng rung theo, người cũng ho đến mức tỉnh lại.

Nhưng hắn quá mệt mỏi, cả người cũng rơi vào hôn mê, sau khi tỉnh lại, ngồi dậy một chút, không ho nữa, nhưng không bao lâu lại ngủ thiếp đi.

Trước khi đi vào giấc ngủ lần nữa, hình như hắn ngửi được mùi thơm trong cơn hoảng hốt.

Vô cùng thơm, thơm đến nỗi có chút không chân thật.

Hắn cảm thấy do mình ho quá dữ dội nên mới lâm vào hôn mê, hơn nữa hắn thật sự rất mệt mỏi, cho nên cũng không để trong lòng.

Toàn thân Trần Hi cứng đờ, đứng yên sau tủ một lúc lâu.

Cho đến khi tiếng hít thở say ngủ của Lục Thời Nghiễn vang vọng trong phòng hồi lâu, lúc này, nàng mới di chuyển đôi chân đau nhức đi ra ngoài.

Hắn ho quá nghiêm trọng, phải đi khám bác sĩ, phải hốt thuốc đúng bệnh mới được.

Nếu không, cứ ho tiếp như vậy thì người đang khoẻ cũng phải ho đến mức tàn phế, chớ nói chi là thân thể Lục Thời Nghiễn vốn đã bị tổn thương nghiêm trọng.

Nhưng cũng may, hắn không bị sốt.


Sau khi thu hồi bàn tay do thám trên trán hắn của mình với nguy cơ bị phát hiện, Trần Hi thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Trên bàn đầu giường, đêm qua số nhân sâm và bánh táo đỏ củ từ mà nàng đưa đến vào hôm qua đã không còn.

Xem ra hắn không ghét ăn bánh táo đỏ củ từ, về sau có thể làm nhiều một chút để đưa tới cho hắn.

Nàng lấy ra kẹo mè đường đỏ và trứng chiên dầu mè từ trong lòng, cùng với thuốc và mấy lát sâm, đặt lên bàn bên cạnh giường.

Cũng không biết hắn hôm nay đã giải quyết cơm trưa và cơm tối như thế nào, ăn bánh ngọt?
Khi đặt trứng sống ở cùng một vị trí, Trần Hi phát hiện, trứng gà đã thiếu mất hai quả.

Sáng hôm nay, nàng mang theo năm quả trứng, mà giờ chỉ còn lại ba quả trên bàn.



 
Chương 32: Chương 32


Lục Thời Nghiễn ăn hai cái?
Phát hiện này khiến Trần Hi rất vui mừng.

Ăn cái gì đó là được.

Có bánh táo đỏ củ từ, hai quả trứng gà, cũng đủ đối phó hai bữa cơm.

Đặt mấy quả trứng xuống, lúc này Trần Hi mới rón rén ra khỏi nhà chính.

Sau khi khép hờ cánh cửa, cô lại đi vào phòng bếp nhìn.

Trong phòng bếp đặt củi lửa rải rác, hẳn là hắn buổi sáng nhặt dùng còn dư lại, không nhiều lắm.

Nước trong vại cũng không còn nhiều.

Trần Hi yên lặng quan sát một vòng, sau khi ghi nhớ những thứ còn thiếu, mới trèo lên tường đi ra ngoài.

Sau khi leo ra ngoài, nàng dời tảng đá kê chân ra, cũng không lập tức đi, mà là nhặt chút đá vụn, leo lên cây táo cách tường viện hơi xa, ném đập vào cửa sổ và cửa nhà chính.

Đợi thêm lát nữa thì trứng chiên dầu vừng sẽ nguội mất.

Nếu lạnh rồi mới ăn, không nói đến mùi vị, hiệu quả cầm ho nhuận phế cũng giảm mạnh.


Nghĩ như vậy, nàng dốc hết sức, dùng hơn phân nửa sức lực, ném một cục đá lên cửa.

Bùm.

Một tiếng vang thật lớn, vô cùng rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh.

Bản thân Trần Hi cũng bị động tĩnh này làm cho hoảng sợ.

Sau khi định thần lại, nàng cẩn thận nghe động tĩnh trong phòng - - không có động tĩnh gì cả.

Lại đợi một lát, xác định Lục Thời Nghiễn chưa tỉnh, nàng lại ném một cục đá ném xuống.

Bùm.

Lại một âm thanh vang lên.

"Ai ở bên ngoài?"
Bên trong truyền đến tiếng hỏi thăm và tiếng ho khan.

Trần Hi lập tức trượt xuống từ trên cây, trốn đằng sau một tảng đá lớn.

Sau khi trốn xong, nàng lập tức nghe thấy tiếng mở cửa, Lục Thời Nghiễn đi ra cửa kiểm tra.

Còn có thể đứng dậy kiểm tra, chứng tỏ vẫn còn chưa đến mức quá tệ, còn có thể cứu.

Chờ sau khi bày sạp trở về, nàng sẽ đến thôn bên cạnh cầu Hứa Bán Tiên.

Sau khi tiếng đóng cửa vang lên, Trần Hi lúc này mới yên tâm rời đi.

Lục Thời Nghiễn nghe được động tĩnh đi ra xem xét, cái gì cũng không có.

Tưởng là tiếng gió thổi gãy cành cây.

Nhưng vừa trở về phòng, hắn lập tức nhận ra có chỗ không thích hợp.

Mùi thơm.

Chính là mùi thơm nồng đậm của dầu vừng.


Và mùi trứng chiên.

Hắn nhíu mày, lập tức tìm đá lửa đốt đèn dầu.

Không đợi hắn cố sức kiểm tra, đã thấy được mấy gói hàng trên bàn ở đầu giường.

Mùi hương phát ra từ đây.

Lục Thời Nghiễn chỉ chần chừ một lát rồi lập tức đẩy cửa nhà chính ra ngoài.

Sau khi đi ra ngoài, bước chân không ngừng, trực tiếp vọt tới cửa lớn, lấy chốt cửa, đi tới trên đường lớn kiểm tra.

Gió thu xào xạc, thổi bay quần áo mỏng manh của hắn, cả con đường chỉ có một mình hắn.

Rất yên tĩnh, ngay cả mèo chó cũng không có.

Chỉ có tiếng gió thu lay động cành cây.

Lục Thời Nghiễn đứng trên đường một lát, một lúc lâu mới trừng mắt, xoay người trở về.

Bị gió đêm thổi qua, hơn nữa lúc nãy đi nhanh vài bước, vừa về phòng Lục Thời Nghiễn lập tức ho không ngừng.

Hắn chống tay lên ngăn tủ, ho đến nỗi cũng không thẳng thắt lưng nổi, một lúc lâu sau, mới thoát lực vịn ngăn tủ di chuyển vào bên trong.

Chờ đến khi dựa vào giường ngồi xuống, lại thở hổn hển trong chốc lát, thân thể mới coi như khôi phục một chút khí lực.


Hắn liếc mắt nhìn mấy gói đồ trên bàn.

Nghĩ đến lúc tỉnh lại vì ho lúc trước, tựa hồ ngửi được mùi thơm của dầu vừng.

Hắn vốn tưởng là nằm mơ, hiện tại xem ra lúc ấy đồ vật đã được đưa tới, chỉ là thấy hắn ngủ say cho nên người tới mới không đánh thức hắn.

Vừa rồi hẳn chỉ là gió thổi mà thôi.

Nhưng đến khi mở mấy gói đồ ra, Lục Thời Nghiễn lập tức ngây ngẩn cả người.

Có trứng chiên không nói, Lâm Lang còn tốt bụng lấy thuốc cho hắn.

Vậy thì thôi, lại còn có kẹo mè đường đỏ.

Không cần phải nói, khẳng định lại là tay nghề của Thập Bát Nương.

Lục Thời Nghiễn cảm kích, đồng thời lại cảm thấy áy náy sâu sắc.

Nhưng đồng thời, hắn lại sinh ra một ý niệm nhất định phải sống thật tốt, không phụ tâm ý của bạn tốt.



 
Chương 33: Chương 33


Trứng chiên có chút nguội, Lục Thời Nghiễn không dùng đũa, chỉ dùng lá lau sậy bọc lại, nuốt từng ngụm.

Không biết có phải do được cổ vũ đến mức sinh ra ý niệm mãnh liệt hay không, hay là do trứng gà chiên dầu vừng, sau khi ăn xong, hắn cảm thấy lục phủ ngũ tạng thoải mái hơn rất nhiều, không còn ứ đọng ngột ngạt như trước, hơi thở cũng thở đều hơn, trên người càng có khí lực.

Nhờ sức mạnh này, hắn đi vào bếp múc nước, đem bếp lò vào nhà, sắc thuốc ở trong phòng.

Hắn phải uống thuốc để nhanh chóng khỏi bệnh.

Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của hắn, trong con ngươi đen nhánh thâm thúy, ngọn lửa nhảy múa…
Chờ sau khi uống thuốc, hắn ăn một khối kẹo hạt vừng đường đỏ, giòn tan thơm ngọt trong miệng, không hề đắng một chút nào, ngay cả sau khi ngủ, khóe miệng cũng mang theo nụ cười.


Chính hắn cũng không nghĩ tới, đêm nay hắn cũng không tỉnh giấc vì ho, cuối cùng an an ổn ổn ngủ một giấc trọn vẹn.

Mà bên này, Trần Hi sau khi trốn trốn tránh tránh cũng về đến nhà, một hơi không nghỉ, lao vào phòng bếp, bắt đầu tiếp tục bận rộn.

Nàng không vội vã điều chế dầu ớt cần dùng, trước tiên lấy vỏ tôm và nấm hương khô mua ở trong thành phố vào buổi chiều ra, xào nhẹ trong nồi, xào cả hai thứ đến khi bóp một cái lập tức giòn tan thành bã, sau đó mới đổ lên thớt, để nguội rồi dùng chày cán bột nghiền nát từng chút một, cuối cùng dùng sàng nhỏ, sàng bột mịn, bỏ vào trong bình có nắp đậy.

Gia vị tự chế tự nhiên không có chất phụ gia, sau này còn cần dùng vào rất nhiều chỗ.

Sau khi gói bột gia vị xong, Trần Hi lúc này mới bắt đầu điều chế dầu ớt.

Trong nhà không có giấy bút, hôm nay ở trong thành phố cũng quên mua, nàng dứt khoát lấy đất làm giấy, lấy cành cây làm bút, vẽ bảng biểu dưới sân, đánh dấu từng loại nguyên liệu, sau khi nếm thử dầu ớt chế từ các tỉ lệ khác nhau, nàng sẽ viết nhận xét cảm quan và những điểm thiếu sót để tiếp tục điều chỉnh.

Thử từng chút một, khó thì không khó, nhưng lại phải rất tỉ mỉ.

Nhưng so với những thí nghiệm hóa học khô khan và không có kết quả, việc này vẫn thú vị hơn nhiều.

Ít nhất, nàng có thể được thỏa mãn vị giác.

Thậm chí khi điều chỉnh tỉ lệ, nàng còn vui vẻ tính toán, khi rảnh sẽ làm thêm mấy món cay, tự mình ăn một phần, phần còn lại mang đi bán, chắc chắn sẽ có lãi.


Đương nhiên, những thứ này đều là chuyện sau này, món kho cay cũng được, món bánh cay cũng được, thậm chí là lẩu cay! đều nằm trong kế hoạch của nàng, điều kiện tiên quyết là nàng phải bắt đầu từng bước trước, bất kể là kinh nghiệm hay là tài chính, hiện tại nàng đều đang rất thiếu thốn, không thể một bước mà thành công, phải từ từ tiến tới, nàng không vội.

Sau khi thử nghiệm hai mươi sáu lần với tỉ lệ khác nhau, cuối cùng cũng điều phối ra một loại dầu ớt khiến Trần Hi miễn cưỡng hài lòng.

Dầu ớt bây giờ không ngon bằng ớt đời sau, nhưng không bột đố gột nên hồ, không có ớt, vật thay thế rốt cuộc cũng không ngon bằng chính phẩm, nhưng có thể điều chế ra sáu phần hương vị, Trần Hi đã rất thỏa mãn.

Sau khi ghi nhớ tỉ lệ phối hợp các loại nguyên liệu trong lòng, nàng nhanh chóng xào một lon dầu ớt.

Hít sâu một hơi, mùi thơm cay xông vào mũi.

Chỉ ngửi thôi đã khiến người ta thèm thuồng.

Cho dù lúc sáng đã sớm biết nhất định có thể điều chế ra, nhưng Trần Hi vẫn vui vẻ không thôi.


Có bình dầu ớt này, ngày đầu tiên khai trương vào ngày mai, khẳng định sẽ có khởi đầu tốt đẹp!
Thế cho nên, lúc ngủ nàng cũng không nỡ buông tay, đem bình dầu ớt đặt ở đầu giường, nhìn nó mà chìm vào giấc ngủ!
Một đêm này, Trần Hi đắm chìm trong mộng đẹp về việc kinh doanh thịnh vượng, tài nguyên dồi dào, ngủ cũng không an ổn.

Tiếng gà gáy đầu tiên vang lên, nàng lập tức bật dậy khỏi giường.

Phải chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.



 
Chương 34: Chương 34


Nàng vừa vào bếp thắp đèn, mẹ Trần cũng đi theo vào.

Trần Hi sửng sốt: "Mẹ, vẫn còn sớm mà, mẹ nghỉ ngơi đi, để con làm là được.

"
Mẹ Trần không chịu: "Mẹ giúp một tay, con có thể thoải mái một chút, việc chuẩn bị thức ăn này cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, về lâu dài, thân thể con sẽ mệt mỏi suy sụp, hơn nữa, con ở chỗ này bận rộn, mẹ sao có thể ngủ được! là trộn bột mì sao? Cần trộn bao nhiêu?"
Trần Hi nhìn mẹ Trần cướp gáo mì từ trong tay nàng, đành nở nụ cười: "Đúng ạ, trước tiên cứ làm một chậu đi ạ, không biết hôm nay có thể bán được bao nhiêu.

Chúng ta mang theo bột, không đủ thì trộn thêm tại chỗ, nhân thì khó chuẩn bị, nên làm sẵn ở nhà.

"
Nói rồi, nàng lấy thịt đi rửa.


Thịt ba phần mỡ bảy phần nạc, là loại tốt nhất để làm nhân bánh.

Đầu tiên nàng cắt thịt thành lát, rồi một tay cầm dao thái, một tay cầm dao mài, luân phiên đập xuống.

Cốc cốc cốc!
Tiếng dao chặt nhịp nhàng vang lên trong sân nhỏ.

Chờ thịt băm nhỏ một chút, lúc này mới cho thêm hành tây đã rửa sạch vào nhân thịt.

Hôm nay đầu tiên là thử một lần, Trần Hi lúc đầu chỉ định làm nhân thịt heo hành tây, chờ ổn định lại làm thử cái khác.

Sau khi băm nhuyễn nhân thịt, nàng lấy nước gừng đã chuẩn bị, từ từ thêm vào nhân thịt, trộn đều theo một hướng.

Đun nóng dầu trong chảo, cho hạt tiêu và hành tây vào, sau khi toả mùi thơm, lọc hạt tiêu và hành tây ra, dầu nóng trực tiếp đổ lên nhân thịt.

Tiếng xèo xèo vang lên, mùi thơm nồng đậm trong nháy mắt đã tràn ngập phòng bếp.

"Tiểu Hi, đây là nhân gì, sao mà thơm thế?" Mẹ Trần đang lột vỏ hành tây và tỏi theo lời khuê nữ phân phó, ngửi được mùi thơm thì vẻ mặt trở nên kinh ngạc.

Bà ấy vừa rồi rõ ràng nhìn thấy, chỉ là nhân thịt heo hành lá bình thường của sủi cảo, sao Tiểu Hi có thể điều chế ra nguyên liệu thơm như vậy?
Thêm muối, xì dầu và bột gia vị tự chế bằng vỏ tôm và nấm hương đêm qua, sau khi trộn đều, Trần Hi cười đáp: "Chính là nhân thịt heo hành tây, hôm qua ở trong thành phố thấy có chủ quán chiên bằng dầu hạt tiêu, cho nên con đột nhiên nảy ra ý tưởng, cũng chiên thử một chút, quả nhiên làm dậy mùi thơm của nhân thịt.

"

Mẹ Trần đầu tiên là kinh ngạc rồi sau đó bày ra vẻ mặt kiêu ngạo: "Tiểu Hi thật là thông minh!"
Vừa đảm đang, vừa thông minh lanh lợi, chỉ tiếc là số phận không may mắn.

Mẹ Trần ở trong lòng yên lặng đau lòng cho con gái một chút, sợ con gái khổ sở, bà ấy cái gì cũng không nói, chỉ tự mình yên lặng đau lòng.

Trần Hi không biết trong lòng mẹ Trần đang suy nghĩ cái gì, sau khi nàng dùng giấy dầu bọc nhân thịt đã chế biến sẵn lại, sau đó vội vàng chuẩn bị các vật dụng cần thiết để bày bán quầy.

Hành, tỏi, những thứ này tất nhiên không thể thiếu.

Còn phải chuẩn bị sẵn các gia vị như giấm muối.

Quan trọng nhất là dầu ớt đã pha xong đêm qua.

Hai mẹ con bận rộn hơn nửa canh giờ, chờ sau khi dọn dẹp xong, mỗi người một việc, một người cán bột một người làm sủi cảo - - chuẩn bị làm điểm tâm.

Ngày đầu khai trương, trong nhà cũng nên ăn mừng một chút, làm món khác thì phức tạp, mà nhân, bột và gia vị đều đã sẵn có, nàng ngày hôm qua bận rộn đến nửa đêm, khắp cả sân đều thơm nức mùi cay, khiến cha mẹ đều tò mò không biết con gái đã làm ra món gì, vừa hay cả nhà cùng nếm thử trước để đánh giá một phen.


Cha Trần cũng đã dậy sớm, đang ở trong sân lắp xe, lắp bếp lò và nồi niêu xoong chảo.

Vừa nghe nói điểm tâm sẽ ăn dầu ớt mà khuê nữ bận rộn đến nửa đêm để làm ra, cho nên cha Trần vô cùng hăng hái.

Trần Diệu sớm rời giường để giúp đỡ chẻ củi, càng thêm vui vẻ.

"Muội muội muội.

" Hắn ném rìu trong tay xuống, chạy vào phòng bếp, vui vẻ nói: "Chúng ta sẽ ăn món ngon mà muội làm đêm qua phải không? Ta đã muốn ăn từ tối qua, lúc ấy thơm đến mức làm ta không ngủ được.

"

 
Chương 35: Chương 35


Trần Diệu tuy rằng trí lực chỉ dừng lại ở năm sáu tuổi, nhưng hắn hiểu rất nhiều đạo lý.

Biết rằng việc buôn bán của nhà khó khăn, nhiều thứ làm ra là để bán lấy tiền, dù thèm ăn, hắn cũng không bao giờ đòi hỏi muốn ăn.

Cha mẹ và em gái đều rất vất vả, hắn cũng không giúp được nhiều, chỉ biết ngoan ngoãn không gây rối.

Đêm qua món mà muội muội làm chắc sẽ ăn rất ngon, thật sự quá thơm, thơm đến mức khiến hắn tỉnh cả ngủ, vốn dĩ hắn muốn giúp muội muội, cùng nhau bận rộn, nhưng sợ mình nhịn không được sẽ ăn vụng cho nên cứng rắn chịu đựng.

Bây giờ, muội muội lại nói, buổi sáng nay bọn họ sẽ được ăn ngon!
Điều này làm Trần Diệu vui vẻ muốn chết.

"Đúng vậy.


" Nghe được tiếng vui mừng của ca ca, Trần Hi cũng không khỏi hưng phấn:"Ca muốn ăn sao không nói với muội, sau này muốn ăn cái gì thì nói, muội đều làm cho ca ăn, đợi lát nữa ca nếm thử một chút đi, nếu ca thích ăn thì ăn nhiều một chút, muội và mẹ đã làm rất nhiều sủi cảo.

"
Hai mắt Trần Diệu sáng lấp lánh nhìn nàng, nghe nói như thế thì mím môi gật đầu thật mạnh.

Một nhà bốn người, nếu nấu sủi cảo thì cần một lượng không nhỏ, nồi nấu chính là nồi lớn ở tận cùng bên trong.

Sau khi nước sôi, sủi cảo mập mạp trắng trẻo được cho vào trong nồi, theo ngọn lửa bùng lên, sôi sùng sục giống như từng viên ngọc lăn vào trong nồi, trông rất hấp dẫn, k1ch thích sự thèm ăn.

Sau khi thêm ba lần nước lạnh, sủi cảo đã được nấu chín.

Trần Hi lần lượt bỏ hành hoa và tỏi băm đã thái sẵn vào bát của mỗi người, thêm vừng, muối, bột gia vị tự chế và giấm thơm, cùng với một muỗng dầu ớt mới pha hôm qua.

Dầu ớt này, thiên về mùi hương, không thiên cay, nhưng Trần Hi vẫn cho ba người bọn họ một ít trước, miễn cho bọn họ ăn không được quá cay, nếu ăn quen thì lại thêm một chút là được.

Cuối cùng múc hai muỗng canh sủi cảo nóng hổi.

Mùi thơm chua cay phả vào mặt.

Cha mẹ Trần liếc mắt nhìn nhau, bọn họ làm buôn bán nhỏ nhiều năm, còn buôn bán đồ ăn, làm sao không biết chỗ độc đáo của chén canh do khuê nữ nấu này.


Tìm cả huyện Duy cũng tìm không ra nhà thứ hai đâu!
Hai ông bà rất là kích động.

Bưng bát lên húp một miếng, nước canh chua chua cay cay, ăn một miếng sủi cảo tươi mới, kinh ngạc đến nỗi trợn tròn mắt.

Ngon quá!
Chua chua chua cay, còn có cả vị cay cay do khuê nữ nói, hoà quyện vào nhau, khiến món ăn vừa ngon miệng vừa k1ch thích khẩu vị tuy rằng đầu lưỡi miệng bị cay đến nỗi hơi đau, nhưng vị cay vừa đủ khiến người ta càng muốn ăn thêm.

Cha mẹ Trần là nông dân, thường làm việc nặng nhọc, lại lần đầu tiên ăn món ăn lạ miệng như vậy, không kìm được mà mỗi người ăn liền ba bát, thậm chí uống cạn cả nước dùng.

Ngay cả Trần Diệu cũng ăn hai bát.

Lượng cơm Trần Hi ăn ít hơn, hơn nữa bây giờ trời vẫn còn quá sớm, nàng vẫn chưa đói bụng, cho nên chỉ ăn một chén.

Mùi vị sủi cảo chua cay không khác nhiều so với dự đoán của nàng, cá nhân nàng vẫn rất hài lòng, thấy cha mẹ Trần chi lo ăn mà không lên tiếng, đoán chừng người huyện Duy bên này hẳn là cũng có thể ăn cay.


Nghĩ như vậy, cô bảo cha Trần chất thêm một túi bột mì lên xe.

Sau khi Trần Hi dặn dò cha mẹ Trần phải xếp đồ lên xe, lập tức cất một gói sủi cảo, khiêng một bó củi ra cửa.

Cha mẹ Trần biết nàng muốn đến nhà Lục Thời Nghiễn, việc này đã nói sẽ giao cho con gái tự mình xử lý, hai ông bà ngoại trừ giữ bí mật, cũng không hỏi nữa, còn dặn dò con trai, không được nói với người ngoài.

Có lẽ là bởi vì Trần gia hơn nửa đêm băm nhân sủi cảo, lúc đi tới phía đông của thôn, khu vực nhà Lục Thời Nghiễn, Trần Hi nghe được vài nhà sáng sớm cũng đang băm nhân.

Về phần băm nhân bánh gì thì nàng cũng không rõ ràng lắm, nàng chỉ biết là, vừa rồi còn do dự có nên đưa sủi cảo cho Lục Thời Nghiễn hay không, hiện tại đã không cần lo lắng gì nữa rồi.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom