Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Sau Khi Thành Thân Cùng Trạng Nguyên

Sau Khi Thành Thân Cùng Trạng Nguyên

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
919,310
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Sau Khi Thành Thân Cùng Trạng Nguyên

Sau Khi Thành Thân Cùng Trạng Nguyên
Tác giả: Hoa Tr
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: Hoa Tr

Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Chữa Lành, Cưới Trước Yêu Sau, Điền Văn, Ngọt

Team dịch: Tớ Là Con Ma Nè

Giới thiệu

Ta là một cô nương ít nói, lại rụt rè nhất làng.

Nhưng mỗi đêm, ta đều lẻn đến miếu hoang, quyến rũ chàng thư sinh duy nhất trong làng.

Hắn không động lòng, ta nản chí, quyết định trộm hết tiền trong nhà bỏ trốn.

Hắn ngăn ta lại: "Ta đã nói rồi, tương lai ta mà phát đạt thì muội phải tự mình rời đi."

Ta vội vàng gật đầu.

Về sau, hắn quả nhiên đỗ đạt, ta cũng đã có thể tự lập, bèn đưa hắn hưu thư.

Mắt hắn đỏ ngầu: "Muội muốn rời xa ta?"
 
Chương 1


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Phụ mẫu ta định đem bán ta cho gã què làng bên.
Gã ta năm nay ba lăm tuổi, chính thê bị chính hắn đánh chết, nghe đâu là do nàng ta ngoại tình làm gã nổi cơn tam bành rồi ra tay sát hại.
Gã què bằng lòng dâng phụ mẫu ta năm lạng bạc làm sính lễ.

Ta trốn trong phòng, thấy phụ mẫu ta hớn hở ra mặt.
Gã què rất thấp, có lẽ còn chưa tới vai ta, răng vừa sâu vừa vàng, đôi mắt cứ đảo láo liên hồi, lấm lét như chuột.
Đợi bà mối và gã què đi rồi ta mới nói với phụ mẫu: "Con không lấy hắn.

Phụ thân và mẫu thân cứ giữ con ở nhà, con có thể tiếp tục may giày kiếm tiền, chứ nếu gả con đi, sau này tiền con kiếm được sẽ phải đưa hết cho gã què mất."
Phụ mẫu không đồng ý, bởi vì giày ta may dù có bán chạy đến mấy thì một tháng nhiều nhất cũng chỉ kiếm được 120 đồng.

Hơn nữa, để ta kiếm tiền, họ đã giữ ta lại đến tận 18 tuổi.

Trong làng, rất nhiều cô nương mới 16 tuổi đã đi lấy chồng, vì thế họ đã bị người ta dị nghị rồi.
Đêm hôm đó, ta mang theo một chiếc búa, định đến nhà gã què c.h.é.m c.h.ế.t hắn.
Chỉ cần gã què c.h.ế.t đi thì tạm thời ta không cần gả cho hắn ta nữa.
Ai có thể nghĩ rằng ta là người đã g.i.ế.c gã què?
Trong nhà của gã què có người đang tụ tập uống rượu, tổng cộng có bốn người bao gồm cả gã què.
May mà nhà hắn không nuôi chó.
Ta núp ở góc tường, muốn chờ hắn đi vào rồi sẽ ra tay sát hại.
Nhưng lại nghe thấy bọn họ nói chuyện.
Một người nói: "Trịnh Què, ngươi thật sự muốn bỏ ra năm lượng bạc để cưới Từ Lục Muội ở thôn Hạnh Hoa kia sao?"
Người khác nói: "Thế này cũng quá đắt! Con bé ấy trông thì được, cũng khéo làm, nhưng thật không đáng giá này.

Ngươi rước bồ tát về cúng hay sao?"
Trịnh Què nói: "Các ngươi thì biết cái gì? Ta bỏ bao nhiêu tiền lấy nàng, sẽ khiến nàng kiếm bấy nhiêu tiền lại cho ta!"
"Kiếm thế nào?" Kẻ không nói kia không để ý: "Nàng may giày, một tháng cùng lắm kiếm vài chục đồng, một năm đều không kiếm nổi một lượng! Hiền đệ, ngươi lỗ to rồi!"
Trịnh Què cười đắc ý, sau đó thần bí hỏi: "Huynh đệ, các ngươi thấy con bé ấy thế nào? Chờ ta lấy về, nếu huynh đệ muốn nếm thử, cũng không phải không được."
Mấy người ở đó đều sững sờ, sau đó nổ ra tiếng cười như sấm.
Phần đầu ta nghe không rõ, sau đó mới nghe Trịnh què nói: "Mỗi lần thu các ngươi năm mươi đồng, ta cho con ranh kia vài tháng là kiếm lại đủ!"
Mấy tên kia vội vàng đáp: "Được, được.".


 
Chương 2


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Hiểu ra ý bọn chúng, ta tức đến run người.
Ta mang theo hộp quẹt, dự định đợi bọn chúng say mèm rồi phóng hỏa thiêu chết.

Vốn không muốn làm hại người vô tội, nhưng loại người như chúng mà không c.h.ế.t thì đúng là ông trời không có mắt.
Ta nấp rình đã lâu, bọn chúng vẫn chè chén say sưa, tửu lượng có vẻ không tồi, cứ huyên thuyên đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.

Ta định tiếp tục chờ đợi, nhưng bỗng nhiên có một nhà trong làng đèn đuốc sáng trưng, tiếng kèn trống vang lên, chắc là có người già trong nhà qua đời.
Người từ các nhà khác cũng lần lượt bước ra.

Ta bất đắc dĩ, đành phải lén lút rời khỏi.
Trên đường về nhà, ta đụng phải một người, chính là vị thư sinh duy nhất trong làng, tên là Cô Yến Thanh.

Hắn không thèm liếc nhìn ta lấy một cái, cứ thế đi thẳng về phía ngôi miếu đổ nát trên núi.
Làng bên quả thật có người qua đời, theo tục lệ, dân làng sẽ phải ăn uống suốt mấy ngày liền, hơn nữa buổi tối còn tụ tập uống rượu đánh bài.

Tên Trịnh Què đó chắc chắn cũng không ngoại lệ, như vậy ta càng khó ra tay.
Sau vài ngày suy nghĩ, ta bắt đầu tìm đến ngôi miếu đổ nát.

Nếu đã nhất định phải lấy chồng, vậy ta sẽ chọn Cô Yến Thanh.
Ít ra hắn cũng có tướng mạo khôi ngô, tương lai chắc chắn sẽ khá khẩm, dù chỉ làm một thầy đồ dạy học cũng hơn đứt lấy mấy tên bần cùng trong làng suốt ngày bán con cái đi.
Nhưng Cô Yến Thanh chẳng thèm để ý đến ta.

Ban đầu, ta biếu hắn đôi giày do chính tay mình khâu vá.

Phụ mẫu của hắn đều đã mất, nhà cửa ruộng vườn bị nhà bá bá chiếm hết, nghe đồn hắn còn phải thường xuyên sang nhà đồng học ở thị trấn ăn nhờ ở đậu.
Thế nhưng hắn không nhận giày của ta.
Ta mang đồ ăn đến cho hắn, hắn cũng không nhận.

Cuối cùng, không còn cách nào khác, ta cởi bỏ xiêm y trước mặt hắn, liều lĩnh ôm chặt lấy hắn.
Hắn cau mày đẩy ta ra, nói: " Từ cô nương, tại hạ nghèo túng, ngay cả bản thân còn không nuôi nổi, thật sự không dám trèo cao."
Lời này quả không sai.

Ta vội vàng nói: "Ta biết, nhưng ta thật lòng thích huynh, ta nguyện ý cùng huynh chịu khổ."
Hắn cười nhạt, nói: "Muội thích ta? Vậy sao hai năm trước, khi nội tổ mẫu của ta ngỏ ý muốn ta lấy muội, muội lại không đồng ý?"
Lúc bấy giờ, ta nào có quyền tự quyết.

Phụ mẫu ta chỉ muốn giữ ta lại ở nhà để kiếm tiền cho họ.

Ta chẳng khác nào gà đẻ trứng vàng, ai nỡ đem cho? Ta lại vừa khóc vừa van xin hắn: "Cố ca ca, ta van huynh, lấy ta đi mà.

Song thân muốn gả ta cho tên Trịnh Què ở làng bên.

Ta nghe hắn nói rằng đợi ta về nhà hắn, hắn chơi chán chê rồi sẽ bắt ta đi làm kỹ nữ mỗi đêm kiếm cho hắn 50 đồng.".


 
Chương 3


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Cố Yến Thanh vẫn từ chối.

Hắn nói mình như tượng bùn qua sông, tự thân còn khó bảo toàn, lấy đâu ra tiền cưới ta? Ta bèn nói với hắn, chúng ta có thể "gạo sống nấu thành cơm".

Chỉ cần đã nên nghĩa phu thê thì phụ mẫu ta vì danh tiếng, cũng sẽ gả ta cho hắn mà thôi.
Nhưng hắn lại nói rằng hắn là người có học, không thể làm ra chuyện đồi bại như vậy.

Dù sao cũng nhất quyết không giúp.

Ta lại đến ngôi miếu đổ nát vài lần.

Có lần, ta bỏ xuân dược mua được lúc đi bán giày vào rượu của hắn, nhưng hắn không uống.

Hắn nói uống rượu sẽ ảnh hưởng đến việc đọc sách.

Chỉ còn ba ngày nữa thôi là Trịnh Què sẽ đến nhà ta rước dâu đi rồi.
Ta khóc mà rằng: "Cố ca ca, huynh có phải thấy ta không xứng với mình? Huynh yên tâm, chỉ cần huynh lấy ta, tạm thời giúp ta qua cơn hoạn nạn này, đợi huynh thi đỗ, ta sẽ tự mình rời đi, tuyệt không làm lỡ việc huynh cưới tiểu thư khuê các, được không?"
Ta lại nói: "Ta biết giặt giũ nấu cơm, khâu giày bán lấy tiền, huynh đi thi cần bạc, ta có thể lo liệu cho huynh ăn học, huynh sẽ chẳng thiệt thòi gì đâu."
Cố Yến Thanh chỉ khẽ liếc nhìn ta, không nói lời nào.
Ta đành thở dài.

Trách mình sức yếu, không thể ép buộc được một nam nhân.
Nhưng nếu ta có sức mạnh, há còn sợ gì cái xã hội đầy bất công này? Ta lên phố, mua thuốc mê, bỏ vào nước trà trong nhà cho phụ mẫu, huynh trưởng, tẩu tử, nhị ca và tam ca uống.

Đợi họ ngủ say, ta lục hết tiền phụ mẫu giấu trong tủ ra, thu dọn mấy bộ y phục rách của mình, bôi bùn lên mặt, cắt tóc bạc của mẫu thân rồi dán lên tóc mình.

Soi mình dưới nước, thấy mình trông như một bà lão già xấu xí, ta vội vã cõng túi lên đường lúc trời còn tờ mờ sáng.
Đương nhiên, trong túi ta có giấu đao.
Ta lại gặp Cô Yến Thanh trên đường, hắn ta đang chạy bộ.
Mọi người đều nói Cô Yến Thanh đầu óc có vấn đề, ai cũng muốn nghỉ ngơi, chỉ có hắn là cứ sáng sớm nào cũng chạy vòng quanh con đường trong làng.
Hắn vừa thấy ta thì ngẩn người, lại nhìn ta dò xét mấy lần.
Ta không để ý đến hắn.
Lúc đi ngang qua, hắn gọi: "Từ cô nương? Muội định đi đâu? Sao lại ăn mặc thế này?"
Ta trừng mắt: "Liên quan gì đến ngươi!"
Hắn ngẩn ra một chút, rồi cười lớn: "Thật là mở mang tầm mắt, cô nương yên tĩnh giữ lễ nghĩa nhất trong làng, không chỉ nửa đêm tự tiến cử gối chăn với ta, còn buông lời ô uế."
Ta cũng cười, dù sao cũng sắp đi rồi, cả đời này sẽ không gặp lại, xả giận một chút cũng tốt.
"Ngươi tưởng ta tự tiến cử gối chăn với ngươi là vì ngươi đẹp sao? Hay vì ngươi có tiền có thế? Chỉ là vì ngươi là nam nhân, lại còn là người đọc sách, cố tỏ ra thanh cao, vì thể diện nên không đến nỗi hành hạ ta, ta mới tìm ngươi thôi! Ngươi cũng chỉ là người cao nhất trong đám thấp bé mà thôi! Ngươi không lấy ta, ta có biết bao nhiêu cách để sống tiếp! Không như ngươi! Một đấng nam nhi, ở miếu đổ nát, ăn cơm của trăm họ, ta nhìn thấy cũng thấy xấu hổ thay ngươi!".


 
Chương 4


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


"Tức giận rồi sao?"
Hắn cũng không tức giận, cười nói: "Đây mới là bộ mặt thật của muội sao? Cả ngày giả vờ hiền lương thục đức, ôn nhu săn sóc, còn nói cái gì mà thích ta đã lâu, đều là giả vờ sao?"
Ta hung dữ đẩy hắn một cái, vòng qua hắn mà đi.
Hắn đưa tay muốn ngăn ta: "Muội đi làm gì?"
Ta rút đao ra: "Đi làm thổ phỉ! Còn ngăn cản ta nữa thì ta g.i.ế.c ngươi đấy!"Hắn cười lớn, cười đủ rồi mới nói: "Lời đề nghị của muội, ta đồng ý."
Ta đang tức giận, nghe lời hắn nói thì trong nháy mắt liền sững sờ.
Hắn nói: "Nói rõ rồi nhé, sau này nếu ta đỗ đạt, muội phải tự mình rời đi, đừng nói gì ta là kẻ phụ tình, cản trở ta cưới tiểu thư khuê các giúp ta trên con đường làm quan."
Ta vội vàng thề: "Huynh yên tâm! Ta tuyệt đối sẽ không làm vướng chân huynh! Ta còn sẽ chăm sóc huynh, báo đáp huynh!"
Không khí im lặng vài giây, hắn sờ sờ mũi, hơi chột dạ nói: "Nhưng ta không có tiền cho phụ mẫu muội sính lễ."
"Chuyện sính lễ dễ nói."
Ta về nhà, lấy đồ đạc trả lại chỗ cũ.
Sau đó ta và Cô Yến Thanh đến nhà trưởng làng.
Ta khóc lóc nói với trưởng làng rằng ta và Cô Yến Thanh tâm đầu ý hợp, hơn nữa ta đã có con với Cô Yến Thanh, nhưng song thân của ta vì năm lạng bạc mà muốn bán ta cho Trịnh Què, xin trưởng làng giúp đỡ chúng ta.
Trưởng làng là người xem trọng người đọc sách nhất, chỉ cần trong làng có một tú tài hoặc tiến sĩ, thì trưởng làng cũng sẽ nở mày nở mặt.
Hơn nữa, mỗi năm ta cũng tặng nhà trưởng làng vài đôi giày.

Cho nên trưởng làng nói, chuyện này ông ấy sẽ làm chủ cho chúng ta.
Phụ mẫu ta choàng tỉnh trong cơn mê man, vừa mở mắt đã thấy thôn trưởng cùng dân làng xúm lại mắng nhiếc.
Vì ta vốn ít nói, chỉ biết cặm cụi làm lụng, mọi người đều biết ta là đứa con ngoan ngoãn, chắc chắn không làm điều gì sai trái nên đều đứng về phía ta.
Trưởng thôn không hề nhắc đến chuyện ta có mang, chỉ trách phụ mẫu không nên gả ta cho Trịnh Què, bảo rằng người có chút lương tâm cũng không nỡ đẩy nhi nữ vào chỗ chết.
Ta cùng Cố Yến Thanh quỳ xuống, van xin phụ mẫu tác thành cho đôi ta.
Ta cùng Cố Yến Thanh quỳ xuống van xin, song thân ta đầu óc như hồ đồ, bị lời đồn đại của dân làng làm cho mờ mắt, thế là hôm đó đôi ta làm lễ thành thân đơn giản, mọi người ăn bữa cơm coi như xong chuyện.

Nhà nghèo, chẳng câu nệ gì nhiều.

9
Phụ mẫu ta sau khi tỉnh ngộ lại bắt đầu mắng nhiếc ta cùng Cố Yến Thanh.

Ta không để tâm đến, dọn dẹp đồ đạc rồi theo hắn về ngôi miếu đổ nát.
Gã què nhìn thấy chúng ta, nhấp một ngụm nước bọt, mắng ta: “Con điếm ngàn người cưỡi vạn người chơi, sau lưng ta mà lại dám ngoại tình với một gã nam nhân khác! Sớm muộn gì thì ta cũng sẽ *** ngươi cho đến khi ngươi không thể khép chân lại được nữa.”
Hắn ta lại nói những lời khó nghe và hỏi Cố Yến Thanh có thể cho ta *** với hắn ta không, hắn ta sẵn sàng trả tiền.
Khi nói vậy, hắn ném cho ta vài cái nhìn khinh bỉ.
Thật ra khi bán giày ngoài đường, ta cũng gặp phải kẻ trêu ghẹo, nhưng chưa từng gặp ai nói lời ghê tởm và khó nghe như tên Trịnh què.
Cô Yến Thanh kéo ta đi.

Hơi thở của hắn có chút nặng nề, xem ra rất tức giận..


 
Chương 5


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Thấy hắn tức giận, ta ngược lại không còn giận nữa, nói: "Đừng bận tâm đến kẻ điên này nữa.

May mà ta không phải gả cho hắn, cảm ơn huynh."
Để báo đáp ân tình lớn lao của Cô Yến Thanh, ta quyết định sẽ hầu hạ hắn thật chu đáo.
Ta đi một vòng quanh ngôi miếu đổ nát, buộc một cây chổi, quét dọn sạch sẽ, rồi lại đem y phục của hắn ra sông giặt, vá lại những chỗ rách.
Hắn chỉ có một cái nồi thủng và hai cái bát.

Trong một cái chum có mấy củ khoai lang.
10
Ta còn có một ít tiền riêng.

Ta mua nửa đấu gạo, rồi ra bãi đất hoang đào rau dại, nấu cháo rau dại ăn.
Ta tiếp tục mua kim chỉ và vải để khâu giày, sau khi khâu xong thì đem ra chợ bán.
Số tiền bán được trước đây, ta đều phải nộp cho phụ mẫu , chỉ có đôi khi ta lén giấu lại một ít, nhưng cũng chẳng được bao nhiêu, còn bây giờ thì khác, tiền ta có thể giữ lại hết cho mình rồi.

Cố Yến Thanh không có tiền cho ta lo liệu cơm nước, vậy thì ta cũng chẳng cho hắn ăn thứ gì ngon lành cả, một ngày ba bữa, toàn là cháo rau.

Nửa đấu gạo ăn nửa tháng.

Rau dại ngoài đồng có thể hái, măng, nấm, củ mài trên núi đều ăn được.

Thỉnh thoảng ta cũng đi đào lươn, mang ra chợ bán, lươn bán được giá lắm, một con có thể bán được 50 đồng.

Nhưng lươn không dễ đào, lại ít nữa.
Trong miếu ta tự mình lót mấy tấm ván, lấy chăn đệm ở nhà sinh mẫu mang sang, tối đến trải chiếu ngủ dưới đất, ta và Cố Yến Thanh mỗi người một bên.

Hắn thì đọc sách thánh hiền, ta thì ngồi đếm tiền.

Cứ như vậy hai tháng trôi qua, mùa thu tới.

Mùa thu trên núi có rất nhiều thứ ngon.

Ta xách giỏ, chuẩn bị đi nhặt hạt dẻ ở cây dẻ đã từng đến trước đây.
Sau khi hái hạt dẻ, ta đang định xuống núi thì nhìn thấy Trịnh Què.
Mặt hắn ta đỏ bừng, trông có vẻ như đang say rượu.
Trịnh Què cười dâm đãng khi nhìn thấy ta: "Con điếm, nếu ngươi không gả cho ta, hôm nay ta sẽ làm c.h.ế.t ngươi!"
Hắn nói rằng hắn sẽ bắt được ta.
May thay, hắn bị què nên không đuổi kịp ta.

Ta chạy vào rừng, đi đường vòng một đoạn, bỏ xa hắn ở phía sau.
Vừa xông xuống núi, ta đã thấy Cố Yến Thanh vội vã đi lên.

Trông thấy ta, hắn thở phào nhẹ nhõm: "Muội có làm sao không? Có thấy Trịnh Què không? Các thẩm thẩm trong thôn nói thấy hắn lên núi."
Sắc mặt ta có chút trắng bệch, bèn kể hết sự tình cho hắn nghe.
Chúng ta cùng nhau trở về.
Không lâu sau, Trịnh Què cũng xuống núi, còn cố ý đến ngôi miếu đổ nát mắng nhiếc chúng ta vài câu, bảo chúng ta là đôi gian phu dâm phụ.
Ta và Cô Yến Thanh đều không nói gì.
Vì chuyện của Trịnh Què, ta không dám lên núi nữa, chỉ có thể ra đồng đào rau dại.
Trưởng thôn và mọi người đều thấy ta đáng thương, bởi vì những thứ rau dại đó, đều là rau người ta cho lợn ăn.
Hai ngày sau, ta nói với Cô Yến Thanh rằng ta muốn về nhà sinh mẫu ở..


 
Chương 6


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Ngôi miếu đổ nát và nhà sinh mẫu ta không xa lắm, chỉ cách nhau một nén nhang đi đường, còn có thể nhìn thấy nhà của nhau.
Buổi tối, ta vẫn như cũ bỏ thuốc mê vào trà rồi lặng lẽ ra khỏi cửa.
Ta không dám giở trò với Cô Yến Thanh, hắn cẩn thận và thông minh hơn phụ mẫu ta rất nhiều, nếu uống thuốc mê, hắn nhất định sẽ phát hiện ra.
Đêm khuya thanh vắng, trăng sáng rất đẹp, nhà nhà đều đã ngủ.
Hôm nay Trịnh Què ở nhà một mình uống rượu.

Hắn uống rượu tới nửa đêm.

Ta ngồi xổm suốt nửa đêm.

Cuối cùng hắn cũng ngáp một cái, thổi tắt nến rồi ngủ.
Ngay cả khi ở ngoài nhà, ta vẫn có thể nghe thấy tiếng ngáy như sấm của hắn.
Ta châm lửa, vừa định đốt nhà của hắn thì bị người ta bịt miệng lại.
Khi nào thì có người đến?
Ta toát mồ hôi lạnh, sờ thấy chiếc liềm của mình.
"Suỵt.

Đừng động."
Là giọng của Cô Yến Thanh.

Ta thoáng an tâm phần nào.

Xoay người, ta mượn ánh trăng cùng ánh sáng yếu ớt từ hỏa chiết tử để quan sát hắn.

Khuôn mặt hắn lạnh băng, thốt ra: "Bước đi bước này, sẽ không còn đường lui."
Sau đó, trước sự kinh ngạc của ta, hắn nắm lấy tay ta, ném hỏa chiết tử vào đống cỏ khô dễ bén lửa.

"Chúng ta đã cùng chung một thuyền." Nụ cười của hắn mang vẻ ma mị.

Ta cũng cười đáp lại.

13
Ngày hôm sau, cả làng xôn xao chuyện Trịnh Què đêm qua uống rượu say, làm đổ chân nến, thiêu rụi cả nhà, bản thân cũng bỏ mạng trong biển lửa.
Chẳng ai thương tiếc hắn, thậm chí còn không ai báo quan.

Mỗi lần ta lên núi, Cô Yến Thanh đều mang theo một cuốn sách, đi cùng ta.

Hắn không làm việc, ta hái quả dại, đào rễ cây có thể ăn, hắn chỉ ngồi bên cạnh đọc sách.

Vì mùa đông sắp đến, ta nhặt rất nhiều cỏ tranh mà người ta bỏ đi về miếu, trải thành giường để chúng ta khỏi bị lạnh.

Ta còn chặt rất nhiều củi về để mùa đông có thể nhóm lửa nấu ăn và sưởi ấm.

Chưa đầy một tháng, cả ngôi miếu đổ đã được ta chất đầy.
Ta mua ba thăng gạo, hai cân đậu, còn mua thêm mười cây cải thảo để dành.

Áo ấm mùa đông quá đắt, nếu mua thì ta sẽ chẳng còn đồng nào, nên đành thôi.

Khi mùa đông thực sự đến, chúng ta đóng chặt cửa miếu đổ, không bước chân ra ngoài.

Năm nay trời rất lạnh, lửa sưởi ấm trong miếu luôn được duy trì.

Cô Yến Thanh tự giác đảm nhận việc nặng nhọc là đi gánh nước.

Mỗi lần hắn trở về, người lại run cầm cập vì lạnh, ta lại thấy có chút hối hận vì đã không mua một chiếc áo ấm.
May thay, nhờ có sức khỏe tốt, hắn không bị bệnh.

Mùa đông không thể ra ngoài, hắn vẫn miệt mài đọc sách, ta thì buồn chán vô vị, chỉ biết nhìn chằm chằm vào sách của hắn mà ngẩn ngơ.

Có lẽ để báo đáp việc ta lo cơm nước cho hắn, mỗi bữa ăn, hắn sẽ viết mười chữ trên đất, dạy ta cách đọc, để ta tự tập viết và đọc theo, nếu quên thì có thể hỏi lại.

.


 
Chương 7


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Phụ mẫu ta vì muốn ta đưa tiền bán giày cho họ mà ta lại từ chối, cho nên họ coi ta như đã chết.

Họ chưa từng gọi chúng ta về ăn cơm.

Ngày ba mươi Tết, ta không nấu cháo mà nấu một nồi cơm thơm phức, lại rán nửa cân thịt heo nhờ dì Triệu mua, coi như là bữa cơm tất niên.
Cô Yến Thanh nhìn miếng thịt, nhìn ta, cuối cùng lấy ra 100 văn tiền giấu trong người đưa cho ta.

Mùa đông qua đi, hắn phải đến phủ nha để tham gia kỳ thi Hương.

Ta suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn lấy ra 150 văn đưa cho Cô Yến Thanh để hắn mang theo đi thi.

Hắn nhướng mày nói: "Không đủ." Ta cắn răng, đưa thêm cho hắn 50 văn nữa.

May mắn thay, trưởng thôn đã đến và chủ động giúp đỡ hắn 500 văn.

Ta sợ hãi khi ở một mình trong ngôi miếu đổ nát, nên đã trở về nhà sinh mẫu.
Đương nhiên là bị đủ kiểu chê bai.

Sau hơn một tháng chờ đợi, cuối cùng cũng có tin vui, Cô Yến Thanh đã đỗ đạt, trở thành tú tài lão gia! Ta vui mừng khôn xiết, phi vụ này quả là đáng giá.

Khi Cô Yến Thanh trở về, hắn đưa cho ta một cái rương, nói rằng đó là tiền lộ phí thi cử mà các vị lão gia trong trấn tặng.

Ta vui vẻ nhận lấy.

Sau khi trả lại tiền cho trưởng thôn, vẫn còn dư hơn trăm lượng bạc.

Chẳng trách người ta đổ xô đi học, hóa ra còn có lợi hơn cả buôn bán.
Cô Yến Thanh dẫn ta đến trấn trên thuê một căn nhà để tiện cho việc giao thiệp bằng hữu của hắn.

Ta cũng tiện bán giày hơn.

Tiền của Cô Yến Thanh là của hắn, tuy hắn giao cho ta lo liệu cuộc sống, nhưng ta không thể không nghĩ đến tương lai của mình.

Việc bán giày vẫn quá khó khăn, kiếm được quá ít, hơn nữa những cô nương biết may giày cũng không phải là ít.

Sau vài ngày suy nghĩ, ta quyết định hỏi mượn Cô Yến Thanh một ít tiền.

"Tiền thì muội cứ dùng đi.
Hắn hỏi: "Nhưng muội muốn làm gì?"
Ta thành thật đáp: "Lúc nhỏ, ta từng thấy một tỷ tỷ trong làng dùng cánh hoa làm son phấn.Tha nhớ son phấn của tỷ ấy làm rất tốt, tuy không biết toàn bộ quá trình, nhưng ta có thể đoán được đại khái tỷ ấy đã làm những gì, nên muốn thử làm son phấn." Ta lại nói: "Ta muốn mượn huynh...!5 lượng bạc, để thử trước.” Hắn nhanh chóng đồng ý.

Hắn cũng không đề phòng ta, tiền bạc đều do ta quản lý.
Ta mua một số dụng cụ và vải trắng, lại mua thêm ngọc trai, lên núi hái rất nhiều hoa rum, hăm hở bắt đầu làm son phấn.

Ban đầu, ta chỉ thử với một lượng nhỏ, sau đó không ngừng cải tiến.

Nhưng thử vài lần, kết quả không được như ý lắm.

Cô Yến Thanh đến xem ta làm vài lần, cuối cùng đưa cho ta một cuốn sách, nói: "Trong cuốn sách cổ này có ghi lại một số cách làm son phấn, muội có thể thử xem."
Ta nói: "Nếu trong sách có ích, vậy ai cũng có thể đọc sách mà học, tại sao những người bán son phấn lại giữ bí mật cách làm son phấn mà người ngoài không biết được?"
16.


 
Chương 8


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Cô Yến Thanh nói: "Những người muốn bán son phấn kiếm tiền đều là những người như nàng, nàng biết chữ sao? Hơn nữa, cuốn sách này là sách cổ, ngay cả thư sinh như ta cũng rất ít khi đọc, người bình thường càng không đọc, làm sao họ biết được."
Ta bừng tỉnh, lập tức xem, rất nhiều chữ không biết, vội vàng thỉnh giáo hắn.

Hắn giúp ta sao chép cách làm lên giấy.
Ta làm theo cách trong sách, lại dựa vào trí nhớ về những thứ mà người tỷ tỷ năm xưa bảo ta đi tìm để suy ngược lại, cuối cùng cũng làm ra được loại son có màu sắc tươi tắn, chất phấn mịn màng.

Sau khi làm xong son , ta lại mua thêm một số hộp son đẹp mắt, chuẩn bị đi thử nghiệm thị trường.

Nhưng Cô Yến Thanh lại gọi ta lại, hỏi: "Muội định ăn mặc thế này đi bán son phấn sao?"
Ta gật đầu.

Cần kiệm tiết kiệm, gian khổ giản dị là tín ngưỡng sống của ta.
Hắn lắc đầu: "Như vậy sẽ chẳng có ai mua đâu.

Người mua son phấn muốn gì? Họ muốn được xinh đẹp, và muội chính là tấm biển quảng cáo sống."
Mắt ta sáng lên, lập tức vô cùng ngưỡng mộ hắn.

Ta kìm nén mong muốn đi bán son phấn ngay, cắn răng chịu đựng nỗi xót xa, đi mua một tấm vải để may một bộ y phục mới trước đã.

Ta mua một tấm lụa, đây là lần đầu tiên ta được y phục áo bằng vải tốt như vậy.
Ta cẩn thận nhớ lại những kiểu y phục của các cô nương mà ta đã thấy khi bán giày trên phố, suy nghĩ một chút rồi nhanh chóng may một bộ.

Ta còn thêu thêm vài bông hoa trà trắng lên trên đó.

17
Vài ngày sau, ta mặc bộ y phục mới, búi tóc hai bên, mang một đôi giày thêu rồi ra khỏi cửa.

Đương nhiên, điều quan trọng nhất là ta đã thoa son tự làm lên mặt.

Vì không có gương đồng, ta nhờ Cô Yến Thanh xem giúp có thoa đều không.

Hắn có vẻ bị ta làm cho kinh diễm, ngẩn người một chút rồi mới nói, khá đẹp.

Vậy là ta yên tâm rồi.

Ta xách chiếc giỏ, bước chân nhẹ nhàng ra khỏi cửa.
Nơi ta chọn để bán son phấn là bên ngoài kỹ viện lớn nhất trong trấn.

Ở đó có rất nhiều người bán đủ thứ.

Các cô nương ở kỹ viện vốn tiêu tiền rất phóng khoáng, việc buôn bán cũng dễ dàng hơn.

Trước đây, ta cũng từng bán giày ở đây, những đôi giày bán cho các cô nương này, ta đều thêu hoa văn đẹp hơn.

Cách ăn mặc của ta quả nhiên thu hút không ít cô nương đến xem.

Son phấn ở các cửa hàng trong trấn bán một lượng bạc một hộp.

Son phấn của ta rẻ hơn 20 đồng so với trong cửa hàng.
Nếu ở đây không bán được, ta sẽ đến một kỹ viện khác bán, giảm thêm 30 đồng nữa.

Ta mang theo năm hộp, ở nhà còn son  chưa đóng xong.

Ta tổng cộng tốn 4 lượng bạc vốn, bao gồm cả bộ y phục trên người ta.

18
Các cô nương thấy hơi đắt, sau khi thử đều do dự.

Ta nói: "Một hộp son  ít nhất dùng được nửa năm, tương đương mỗi tháng chỉ tốn 160 văn tiền.".


 
Chương 9


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Các cô nương ở kỹ viện, nếu làm ăn tốt, một đêm kiếm được đâu chỉ 160 văn.

Quả nhiên, có ba cô nương móc tiền ra mua, rồi ngáp ngắn ngáp dài, nói mệt quá rồi, phải về ngủ thôi.

Ta đứng ngoài kỹ viện gần nửa canh giờ, thấy ở đây không có hy vọng, chuẩn bị chuyển sang một kỹ viện khác thì lại có hai cô nương ra mua son phấn của ta.

Ta mừng rỡ khôn xiết! Một lần là hoàn vốn rồi.

Hơn nữa ở nhà ta còn son, ít nhất còn đóng được 5 hộp nữa.

Tính ra, ta có thể kiếm được hơn 5 lượng bạc, lại còn có một bộ phục mới và những dụng cụ kia đều có thể tái sử dụng.

Ta vội vã về nhà, chỉ hận không thể nhảy cẫng lên.
Đây là lần đầu tiên ta kiếm được nhiều tiền đến thế.

Con đường làm giàu đang mở ra trước mắt! Ta vội vàng báo tin vui này cho Cố Yến Thanh, cứ ngỡ hắn sẽ vui mừng như ta, nào ngờ hắn chỉ thản nhiên, không chút cảm xúc.

Ta như bị dội một gáo nước lạnh.

19
Nhưng ta nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Ta thay y phục mới, khoác lại bộ đồ cũ, rồi ra chợ mua cân thịt heo với vài quả trứng, sau đó về nhà nấu cơm.

Trên mâm cơm, ta định kể cho Cố Yến Thanh nghe chuyện vui, nhưng hắn chẳng mấy để ý.

Hình như hắn thật sự không vui.

Ta đành cất trả số tiền đã mượn vào hòm.

Không ngờ việc buôn bán của ta khấm khá hơn, Cố Yến Thanh lại trở nên lạnh nhạt.

Tuy hắn vốn dĩ trầm lặng, nhưng lần này có vẻ khác.
Ta lại làm thêm vài mẻ son, tổng cộng cũng kiếm được gần năm mươi lạng bạc.

Nhưng sau đó ế ẩm hẳn.

Các cô nương trong trấn có tiền mua son phấn chẳng được bao nhiêu.

Ai đã mua rồi thì đâu có mua thêm ngay.

Ta bỗng dưng nhàn rỗi.

Đang lúc ta hoang mang, Cố Yến Thanh nói hắn muốn lên phủ Kim Lăng, nghe giảng của một vị đại nho để chuẩn bị cho kỳ thi Hương sang năm.
Ta vội vàng xin đi cùng, hắn tỏ vẻ khó xử, dường như không muốn ta đi theo.

Nhưng ta cũng muốn đến Kim Lăng.

Ta chưa từng rời khỏi huyện, nay có cơ hội được đi cùng hắn mở mang tầm mắt, biết đâu lại gặp vận may làm ăn.

Người xưa có câu: "Cây di thì chết, người di thì sống", chỉ cần dám nghĩ dám làm, ta sẽ có cuộc sống sung túc.

20
Ta bỏ ngoài tai những lời bóng gió của Cố Yến Thanh, cố chấp giấu hết của cải vào người và hành lý, rồi tờ mờ sáng hôm ấy, cùng hắn lên xe ngựa rời khỏi huyện.
Đây là lần đầu tiên ta đi xa.

Ta chuẩn bị rất kỹ, mang theo hai bình trà, bánh ngọt và trứng gà.

Cố Yến Thanh mặt mày cau có, ngồi co ro một góc xe ngựa, chẳng nói chẳng rằng.

Ta nghĩ bụng vẫn phải nịnh hắn, bèn lên tiếng dò hỏi: "Cố ca ca, huynh có muốn uống nước hay ăn chút gì không?"
Hắn ngoảnh mặt đi.

Nhưng bụng lại sôi lên ùng ục.
Ta dúi bánh vào tay hắn, nói: "Cố ca ca, huynh yên tâm ta tuyệt đối không làm phiền huynh.

Đến nơi, ta sẽ nói ta là nha hoàn, đi theo để chăm sóc huynh , được không? Huynh xem, một thân nam nhi như huynh, nào biết tự chăm sóc mình.

Ta đi theo vừa có thể nấu nướng, giặt giũ, chỉ có lợi chứ không có hại.

Ta giờ còn có thể tự lo chi phí nữa."
Quả thật, từ khi kiếm được tiền, ta không tiêu đến tiền của hắn nữa, mọi thứ đều tự túc.

Ta ăn cơm trắng, trứng gà, có cả thịt nữa.

Tuy chỉ ăn thịt và trứng vài ngày một lần, nhưng cũng tốn kha khá.

Nhờ vậy, cả hai chúng ta đều cao lớn hơn trông thấy..


 
Chương 10


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Cố Yến Thanh bực bội nói: "Ta không phải vì chuyện đó mà giận, muội đừng có đoán mò tâm tư của ta!" Ta hiểu ý gật đầu, thầm nghĩ, mình vẫn còn vụng về quá, sau này nói chuyện với người khác phải khéo léo hơn, kẻo làm người ta phật lòng.

Xe ngựa xóc nảy suốt mấy ngày trời, cuối cùng chúng ta cũng đến Kim Lăng.

Kim Lăng phồn hoa tấp nập, người xe như nước, ai ai cũng ăn vận sang trọng, xem ra không thiếu tiền của.

Ta linh cảm rằng son phấn của mình sẽ rất đắt hàng ở đây.

Cố Yến Thanh đến thư viện nộp thiếp và được mời vào trong, còn ta mặc bộ đồ cũ, gánh gánh theo sau, trông chẳng khác gì nha hoàn.
Thầy đồ ở thư viện tiếp đón hắn khá niềm nở, ghi danh hắn rồi bảo mai đến học là được.

Rời thư viện, chúng ta tìm đến nha môn để thuê nhà.

Nhà cửa ở Kim Lăng đắt đỏ quá, mỗi tháng tốn đến hai lạng bạc mà chỉ có một phòng.

Cố Yến Than bảo"Muội phải góp tiền thuê nhà, chúng ta thuê chung căn hai phòng.

Bằng không tiền của ta không đủ để lên kinh dự thi đâu."
Ta vội xua tay: "Ta ngủ ở sảnh, lấy ghế ghép lại là được." Ta nào muốn tốn tiền thuê nhà, đắt đỏ thế kia, thà ngủ nhà kho còn hơn.
Điều này càng khiến ta quyết tâm phải kiếm thật nhiều tiền.

22
Cố Yến Thanh không hài lòng khi ta không chịu góp tiền thuê nhà.

Hắn còn tỏ vẻ khó chịu.

Ta vờ như không biết.

May sao trong gánh của ta không chỉ có dụng cụ làm son phấn, mà còn có y phục và chăn đệm.

Chiếc chăn mới được ta mua khi ở huyện thành, vừa thơm tho vừa mềm mại, đến Kim Lăng ta chẳng cần sắm thêm gì nữa.
Nhưng Cố Yến Thanh lại muốn mua.

Hắn không chịu vác theo chăn đệm, chỉ mang mỗi chiếc túi sách đựng vài bộ y phục và sách vở.

Hắn sĩ diện lắm.

Nghèo mà bày vẽ.

Ta đi theo hắn ra phố sắm đồ dùng, hắn tiêu tiền chẳng tiếc tay, còn mua hẳn hai bộ y phục mới.

Ta nghĩ bụng, nếu hắn muố y phục mới, cứ mua vải về, ta may cho, đảm bảo đẹp hơn của tiệm may, hắn cứ thích tiêu hoang.
Nơi chúng ta ở cách học viện không xa.
Nơi này cũng nằm trong khu phố sầm uất, khá phồn hoa.
Ta đi dạo một vòng làm quen với đường sá, suy nghĩ xem nên bán son phấn ở đâu là tốt nhất.
23
Ngày hôm sau, Cố Yến Thanh ăn sáng xong liền đến học viện, ta tiếp tục ra phố dạo chơi.
Sau khi đã nắm bắt được các kiểu trang phục đang thịnh hành ở Kim Lăng, ta cũng mua một tấm vải về, tự may cho mình một bộ y phục mới..


 
Chương 11


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Ta lại mua nguyên liệu để làm son phấn, mất vài ngày mới làm xong.
Mọi việc đều diễn ra khá suôn sẻ, ta mua một chiếc xe đẩy nhỏ, hàng ngày đều đẩy xe chở son phấn ra bờ sông Tần Hoài để bán.
Nơi đó có rất nhiều nam thanh nữ tú đi dạo, đa phần là công tử tiểu thư con nhà quyền quý.

Thấy ta ăn mặc xinh đẹp, lại bán son phấn, họ đều muốn đến xem thử.
Không chỉ các tiểu thư mua son phấn, mà các công tử cũng mua để tặng người khác.

Nhờ vậy, việc buôn bán son phấn của ta nhanh chóng trở nên vô cùng phát đạt.
Nhưng ta đã qua rồi cái thời mới kiếm được tiền mà mừng rỡ như điên.

Giờ đây, mỗi ngày ta kiếm được nhiều tiền hơn cả một năm làm lụng vất vả ở quê nhà.
Để kiếm được nhiều tiền hơn, ta thường dậy từ lúc trời còn chưa sáng để làm son phấn.

Ta ngâm hoa, vò hoa, ngâm nước, vắt khô, đến khi trời hửng sáng thì đem ra phơi.

Sau đó, ta chuẩn bị bữa sáng cho Cố Yến Thanh, còn mình thì ăn vội vài miếng rồi lấy hồng lam hoa phơi khô từ mấy hôm trước ra giã nhỏ, tiếp tục các công đoạn làm son.
Có hôm buổi sáng, ta phải đi mua nguyên liệu như trân châu các loại.

Còn hồng lam hoa thì ta đã đặt mua trước với một người nữ nhân lớn tuổi, bà ấy sẽ giao hàng đúng hẹn cho ta.
Sau khi bận rộn xong xuôi, ta lại vội vã đi chợ mua thức ăn về nấu cơm trưa.

Nấu xong, ta thay bộ y phục nha hoàn rồi mang cơm đến cho Cố Yến Thanh.

Trước mặt người ngoài, ta luôn gọi hắn là thiếu gia.
Hắn nói với mọi người, ta là nha hoàn được mua về, nhà hắn sa sút nhưng ta một lòng trung thành, không chịu rời đi.

Bạn đồng học của hắn khen ta là người trung thành, lại nói Cố Yến Thanh là người lương thiện, nếu không người hầu kẻ hạ đâu thể tận tâm đến vậy.
24
Đưa cơm xong, ta lại vội vàng quay về ăn qua loa rồi dọn dẹp một chút, sau đó ra bày hàng bán son phấn.
Thường thì ta bán hết son phấn trước khi trời tối.
Dù sao thì buổi tối cũng khó nhìn rõ, ít người mua son phấn lắm.
Thật ra ta rất muốn tối đến bên sông Tần Hoài bán đồ ăn như tôm nướng.

Buổi tối người đi dạo trên sông rất đông, còn nhộn nhịp hơn cả ban ngày, chắc chắn sẽ kiếm được bộn tiền.
Nhưng ta sợ không đủ sức.
Hơn nữa, ta có nói ý định này với Cố Yến Thanh, hắn lạnh lùng bảo: "Nếu muội còn muốn ra ngoài buôn bán vào buổi tối, vậy thì tự ra ngoài mà ở, đừng làm ồn giấc ngủ của ta."
Hắn đã nói vậy, ta cũng không tiện nhắc lại chuyện này nữa.
Dù sao thì lúc ta mới bắt đầu dậy sớm làm son phấn, hắn đã tỏ ra khó chịu rồi.
Sau gần hai tháng bán son phấn ở Tần Hoài, ta lại trông thấy Cố Yến Thanh và các bạn đồng học của hắn.

Nhóm người này rõ ràng là đi theo hai công tử và một tiểu thư ăn mặc sang trọng.
Ta đang đứng ngay trên con đường mà họ sẽ đi qua khi du ngoạn trên sông, giờ muốn tránh cũng không kịp nữa rồi..


 
Chương 12


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Một người học trò mắt tinh nhìn thấy ta, vui vẻ nói với Cố Yến Thanh: "Cố huynh, huynh nhìn xem, gia quyến của huynh kìa."
Cả nhóm đã đến gần.
Vị tiểu thư duy nhất trong nhóm mặc y phục màu hồng, đang tò mò nhìn ta.
Vừa nãy, khi cả nhóm đi cùng nhau, rõ ràng là Cố Yến Thanh và vị tiểu thư kia đi rất gần, hơn nữa hắn còn đang thì thầm giới thiệu gì đó với nàng ta.
Một vị công tử đi bên cạnh tiểu thư lên tiếng hỏi: "Ồ, đây là...!nương tử của Cố huynh sao?"
Cố Yến Thanh không nói gì.
Ta vội vàng hành lễ, đáp: "Nô tỳ không phải.

Công tử nhà ta chưa thành gia, nô tỳ chỉ là nha hoàn, tên là Hạnh Hoa."
Ta đã đổi cho mình một cái tên mới.
Hihi.
Hạnh Hoa nghe hay hơn nhiều.
Hơn nữa, ta đã quyết định sẽ không quay về huyện nữa, ta muốn ở lại Kim Lăng.
Ta muốn ở Kim Lăng dành dụm tiền mua nhà, rồi tiếp tục làm son phấn, cuối cùng trở thành một bà chủ giàu có.
26
Nghe những lời ta nói, hai vị công tử và tiểu thư kia rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Biết được Cố Yến Thanh đã sa cơ lỡ vận, lại có ta là người hầu trung thành, bán son phấn kiếm tiền phụ giúp hắn, mấy vị công tử tiểu thư con nhà giàu kia lập tức cảm động.
Họ hào phóng mua hết số son phấn còn lại của ta, còn cho phép ta đi du ngoạn trên sông cùng họ.
Ta gửi chiếc xe đẩy cho một thẩm thẩm quen biết trông hộ rồi vui vẻ lên thuyền cùng họ.
Cố Yến Thanh đi chậm lại phía sau, dặn dò ta: "Cô nương y phục hồng là thiên kim tiểu thư của Thượng thư bộ Hộ ở kinh thành, người bên cạnh là huynh trưởng của nàng ấy, còn nam nhân cai cao kia là nhi nữ độc nhất của Đại tướng quân.

Ba người họ đều rất có ích cho tương muội hãy khôn khéo một chút."
Ta nháy mắt với hắn, ra hiệu hắn cứ yên tâm.
Ta lặng lẽ đi theo bên cạnh vị tiểu thư y phục hồng.

Nàng ngồi xuống ghế, ta vội lấy khăn tay ra lót ghế cho nàng.

Nàng nóng, ta phe phẩy quạt cho nàng.
Nghe họ nói chuyện một hồi, ta đã hiểu ra cả nhóm đến đây cũng là để nghe vị Đại nho giảng bài.
Mục đích của chuyến đi này vừa là để nghe giảng, vừa là để du ngoạn sơn thủy.
Thiếu nữ y phục hồng tên là Tống Vũ Nhu, huynh trưởng của nàng tên là Tống Chí Viễn, còn vị công tử nhà tướng quân tên là Tư Mã Túc.
Ba người có tính cách khác nhau.

Tiểu thư Tống Vũ Nhu trầm tĩnh, muốn gì đều chỉ cần ra hiệu bằng ánh mắt, lời muốn nói sẽ có huynh trưởng nói thay, đồ muốn lấy sẽ có ta giúp nàng lấy..


 
Chương 13


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Huynh trưởng của nàng khá ít nói, chỉ ngồi nhâm nhi rượu và ngắm cảnh hai bên bờ sông.

Riêng vị công tử nhà tướng quân lại rất dễ gần, hắn nói chuyện rất hợp với những người xung quanh, thỉnh thoảng còn trò chuyện vài câu với ta.

Lúc lên bờ, ta vốn định đỡ Tống Vũ Nhu xuống thuyền, nhưng thuyền bất ngờ rung lắc khiến cả hai chúng ta đều mất đà, ngã nhào từ trên thuyền xuống sông.

Cố Yến Thanh đứng gần chúng ta nhất, hắn theo bản năng đưa tay ra định đỡ ta, nhưng rồi lại do dự, quay sang định đỡ Tống Vũ Nhu.

Cuối cùng, hắn không đỡ được ai, cả hai chúng ta đều rơi xuống nước.

Ta không sao, từ nhỏ đã quen làm lụng nên khá nhanh nhẹn, ta lập tức nhảy xuống.

Nước ven bờ không sâu, chỉ làm ướt giày và quần của ta mà thôi.

Còn Tống Vũ Nhu thì bị ngã trúng đầu gối.

Mọi người đều giật mình.

Huynh trưởng của nàng vội vàng ôm nàng, gọi xe ngựa của mình rồi lập tức rời đi.

Tư Mã Túc nhìn đôi giày ướt sũng của ta, vội vàng hỏi: "Hạnh Hoa cô nương, cô không sao chứ? Đều tại ta, vừa rồi ta đứng quá xa, không đỡ được cô.

"
Ta chưa từng gặp vị công tử nào ôn hòa như vậy, vội vàng cười nói không sao.

Vị công tử kia dặn đi dặn lại về phải uống trà gừng, ta mới vội vàng đuổi theo Tống Vũ Nhu và những người khác.

Vài vị thư sinh người bản địa khẽ bàn tán mấy câu về sự đài các của tiểu thư khuê các, rồi lại nói thêm về gia thế hiển hách của họ, rằng kết giao nhiều cũng chẳng có hại gì, rồi ai về nhà nấy.

Cố Yến Thanh hỏi ta: "Muội không sao chứ?"
Ta vắt khô nước trên đôi hài thêu, xỏ vào rồi nói: "Không sao, chuyện nhỏ mà.

"
Ta hàng năm đều lội ruộng cấy mạ, có sá gì đâu.

Hắn cau mày nói: "Sao muội phải khúm núm hầu hạ nàng ta như vậy? Muội đâu phải nha hoàn của nàng ta!"
Ta còn tưởng hắn thích Tống Vũ Nhu.

Vốn nghĩ, ta là nha hoàn của hắn, ta hầu hạ Tống Vũ Nhu, chẳng phải là giúp hắn chăm sóc nàng ta sao?
Không ngờ lại dùng sai cách.

Cố Yến Thanh quả thật có chút thất thường.

Hắn nói: "Muội không cần phải khúm núm như vậy, nếu không người ta sẽ nghĩ ta muốn nịnh bợ họ mà xem thường ta.

"
Ta gật đầu.

Không biết đâu là chừng mực, dù sao ta cũng chỉ là một nha hoàn.

Ta vuốt cằm, nghĩ vẫn là phải nhanh chóng kiếm tiền, như vậy mới có thể mua nhà, rồi tự mình ra ở riêng.

Vài ngày sau, ta vừa chuẩn bị làm cơm trưa thì Cố Yến Thanh dẫn một nhóm người về nhà.

Ta cười hỏi: "Thiếu gia, hôm nay tan học sớm vậy ạ?"
Hắn đáp: "Hôm nay thầy bị bệnh, cho chúng ta nghỉ, Tống huynh, Tư Mã huynh và Tống tiểu thư đến nhà dùng cơm, làm thêm mấy món nhé.

"
"Vâng ạ!"
Hai vị công tử cũng không hề câu nệ, một người cùng Cố Yến Thanh khiêng bàn ra sân, một người đi bê ghế.

Ta vội vàng rang lạc bưng ra thì thấy họ đã bày sẵn rượu mua trên bàn rồi.

Ta nhờ thẩm thẩm hàng xóm mua giúp một con cá, một con gà, hai cân thịt lợn và hai đĩa thịt kho tàu.

.


 
Chương 14


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Xắn tay áo lên, ta nhanh chóng nấu cơm, thái rau, xào rau.

Hôm nay là ngày họp chợ phiên, ta đã chuẩn bị 30 hộp son phấn để đi bán, nấu cơm cho nhiều người thế này thật sự rất tốn thời gian của ta.

Sau khi dọn cơm lên bàn, ta vội vàng ăn cơm trong bếp.

Ngửi thấy mùi dầu mỡ trên người, ta vội vàng đun nước rồi đi tắm rửa.

May mà Cố Yến Thanh cẩn thận, đã tách riêng chỗ tắm và nhà xí, nếu không ta xách nước đi qua bọn họ vào nhà xí cũng ngại lắm.

Phòng tắm nhỏ là một căn phòng phía sau bếp.

Tắm xong, ta nhóm lửa hong khô tóc, chải đầu rồi vào phòng khách thoa chút son phấn, mới vội vàng ra ngoài.

Tống Vũ Nhu thấy ta, ngạc nhiên hỏi: "Hạnh Hoa, muội còn ra ngoài sao?"
Ta cung kính nói: "Tống tiểu thư, nô tỳ xin phép đi bán son phấn ở bờ sông Tần Hoài, sau khi bán xong, nô tỳ sẽ về dọn dẹp nhà cửa ạ.

"
Tống tiểu thư nói với Cố Yến Thanh: "Nàng ấy vừa mới tất bật chuẩn bị một bàn cơm nước, bây giờ còn phải đi bán son phấn, thật sự vất vả quá.

"
Họ còn tưởng là Cố Yến Thanh sai ta đi bán son phấn sao?
Cố Yến Thanh đáp: "Nha đầu này của ta quen bận rộn rồi, sáng sớm tinh mơ đã dậy làm son phấn, ta bảo nghỉ ngơi cũng không nghe, thôi, tính muội ấy ngang bướng, nói không được, cứ để muội ấy đi.

"
Sắc mặt Tống Vũ Nhu có chút cứng đờ, nhưng không nói gì nữa.

Hôm nay buôn bán quả nhiên rất tốt, Kim Lăng người qua kẻ lại, thương nhân nhiều, khách du lịch cũng nhiều, không như ở huyện, bán một lúc là hết khách.

Bán được hai canh giờ, ta hài lòng trở về.

Về đến nhà, mấy người đó vẫn đang uống rượu trò chuyện, ai nấy đều có vẻ thoải mái hơn nhiều, mặt ai cũng ửng đỏ.

Tống Vũ Nhu hôm nay mặc nam trang, lúc này mặt nàng ửng hồng, mắt long lanh, trông rất xinh đẹp.

Đều là nữ tử, ta có thể nhận ra Tống Vũ Nhu có tình ý với Cố Yến Thanh.

Cố Yến Thanh chắc chắn cũng muốn lấy lòng Tống Vũ Nhu.

Ta thay bộ y phục đẹp trên người ra rồi mặc một bộ y phục cũ sạch sẽ vào, đi dọn dẹp xương thừa trên bàn.

Thấy họ vẫn chưa có ý định ngừng lại, ta lại đi mua thêm hai cân rượu, hai đĩa thịt kho tàu, một con gà và hai cân thịt lợn nữa.

Thật tốn kém, ta phải bảo Cố Yến Thanh trả lại số tiền này, nó đã vượt quá chi tiêu sinh hoạt bình thường rồi.

Ta vừa suy nghĩ, vừa nấu món gà kho hạt dẻ.

Đang canh lửa, Tống Vũ Nhu bước vào.

.


 
Chương 15


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Nàng ta có vẻ hơi say, phản ứng chậm chạp, chống tay lên đầu, ngồi xuống bên cạnh ta.

Nàng ta hỏi: "Kể ta nghe thiếu gia nhà ngươi là người thế nào đi?"
Ta đáp: "Thiếu gia nhà nô tỳ  học rộng tài cao, tính tình ôn hòa, dễ gần, tương lai nhất định sẽ làm nên nghiệp lớn.

"
Tống Vũ Nhu nghiêng đầu nhìn ta, hỏi: "Ngươi! ngươi có phải là thiếp của chàng không?"
Ta giật mình: "Không phải, không phải, nô tỳ sau này còn phải gả cho trượng phu, tiểu thư đừng nói lung tung.

"
Mắt nàng ta sáng lên, nhưng ngay sau đó lại hỏi: "Nhưng nhà các ngươi chỉ có một phòng, ngươi ngủ ở đâu?"
"Nô tỳ buổi tối ghép ghế lại ngủ, chỉ là ban ngày để chăn trong phòng thôi, Tống tiểu thư, nô tỳ  không lừa người đâu, nô tỳ và thiếu gia trong sạch.

"
Nàng ta thở phào nhẹ nhõm, nói: "Ngươi đừng nói với thiếu gia nhà ngươi là ta đã hỏi chuyện này, được không?"
Rồi nàng ta đưa cho ta một thỏi bạc.

Một thỏi bạc bằng mười lượng bạc, ta vui mừng khôn xiết nhận lấy, bảo nàng ta yên tâm.

Nàng ta còn hứa hẹn: "Đợi sau này ngươi theo thiếu gia nhà ngươi lên kinh thành, ta sẽ giới thiệu người đánh xe nhà ta cho ngươi, hai người sống tốt, con cái sau này sinh ra còn có thể làm người hầu trong nhà ta.

"
Nàng ta thật tốt bụng.

Thời gian thấm thoát trôi qua, mùa đông năm nay ta không chỉ mua được áo bông, mà còn làm một bữa cơm tất niên với tám món toàn thịt.

Ta còn tự chuẩn bị một bao lì xì lớn, giấu dưới gối, sáng hôm sau tỉnh dậy, vui mừng khôn xiết mở ra, bên trong có tám lượng bạc.

Ta mê mẩn nghịch bạc nửa ngày, rồi lại cất đi.

Lúc nấu cơm, trong lòng ta cứ nhẩm đi nhẩm lại tổng số bạc của mình.

Rồi lại tính toán tiền mua một căn nhà tươm tất.

Tiền của ta đã đủ mua nhà rồi.

Nhưng Cố Yến Thanh sắp chuẩn bị thi Hương, ta vẫn sẽ chăm sóc hắn cho đến khi thi xong, đợi hắn quyết định lên kinh, ta sẽ tính đến chuyện đại sự của mình.

Cũng có thể nhân lúc này kiếm thêm chút tiền, dù sao mua nhà rồi, còn phải sắm sửa đồ đạc, tốt nhất mua thêm vài người hầu kẻo bị bắt nạt.

Mấy vị công tử kia đã đi rồi, trước khi đi còn nói sẽ đợi tin tốt lành của Cố Yến Thanh ở kinh thành.

Tống Vũ Nhu còn rơi vài giọt lệ.

Thật ngưỡng mộ họ, ai cũng có một cuộc sống rực rỡ hơn ta.

Ta vốn tưởng cuộc sống của mình sẽ cứ thuận lợi như vậy, nhưng sự xuất hiện của phụ mẫu ta khiến ta nhận ra, ta vẫn chưa thoát khỏi họ.

.


 
Chương 16


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Phụ mẫu ta xuất hiện khi ta đang bán son phấn.

Y phục, giày dép của họ rách nát, trông như đã lặn lội từ làng quê đến tận Kim Lăng.

Vừa thấy ta, họ liền òa khóc, nói rằng tìm ta không dễ dàng, đã phải chịu nhiều khổ cực, trách ta vô tâm, gả đi rồi rồi không đoái hoài gì đến phụ mẫu đã nuôi nấng ta, cả nhà ai cũng lo lắng cho ta, chỉ có ta là sống sung sướng...!Chẳng mấy chốc, rất nhiều người vây quanh, chỉ trỏ bàn tán về ta.

"Nhìn xem kìa, chậc chậc, nhi nữ ăn vận đẹp đẽ là thế, phụ mẫu lại như kẻ ăn mày, thật bất hiếu!"
"Thật bại hoại! Thật bại hoại!"
Ta vội quỳ sụp xuống đất, gào khóc thảm thiết: "Phụ thân! Mẫu thân! Chẳng phải hai người định bán con vào lầu xanh để lấy tiền thành gia lập thất cho đệ đệ sao? Con vất vả lắm mới lấy được một tấm trượng phu, xin hai người đừng bán con lần nữa!"
Nói rồi, ta dập đầu lia lịa trước mặt phụ thân và mẫu thân.

Quả nhiên, mọi người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, chỉ trích song thân của ta.

Họ sững sờ, c.h.ế.t lặng.
Ta kéo tay họ, nói: "Hai người là phụ mẫu của con, dù có bị chủ nhà đánh đòn, con cũng sẽ lo cho hai người no đủ.

Đi thôi phụ mẫu, con đưa hai người đi ăn cơm."
Mãi đến khi vào một quán ăn vắng vẻ, gọi cho họ mỗi người một bát mì, nhìn họ ăn ngấu nghiến, ta mới lên tiếng: "Nói đi, hai người tìm ta có việc gì?"
Phụ thân ta cười lấy lòng: "Nghe người trong huyện nói đã gặp con ở Kim Lăng, sống rất tốt, chúng ta liền muốn đến thăm con."
Mẫu thân ta nói: "Ca ca của con đánh nhau với người ta, đánh c.h.ế.t người rồi, hu hu, nhà người ta muốn chúng ta bồi thường 20 lượng bạc, nếu không sẽ báo quan bắt ca ca con đền mạng..."
20 lượng bạc!
Họ cũng thật mặt dày mà nói ra được.
May mà hôm nay ta vừa bán son phấn, trong túi còn chưa có tiền.

"Vậy hai người có biết ta ở đâu không?"
Mẫu thân ta nhìn ta một cái: "Chúng ta không biết, nhưng chúng ta sẽ luôn tìm con ở Kim Lăng."
Trốn tránh họ không phải cách, trừ phi ta không buôn bán nữa, nhưng họ hỏi người khác cũng có thể biết tin tức của ta, huống chi thư viện của Cố Yến Thanh dễ tìm như vậy.
Trong lòng ta mừng thầm, may mà ta chưa mua nhà, nếu không họ biết ta ở đâu, cứ dăm bữa nửa tháng lại đến xin tiền, bám lấy không đi, ta thật sự phát điên mất.
Suy nghĩ một hồi, ta nói: "Nhưng ta không có tiền."
Mẫu thân ta mắng: "Son phấn của ngươi bán đắt lắm nhỉ, nha đầu này, lúc ở nhà không chịu lấy nghề kiếm tiền này ra hiếu kính phụ mẫu, bây giờ lại mang đi cung phụng tên thư sinh nghèo kia!"
Phụ thân ta nói: "Ngươi không có tiền thì phu quân ngươi có tiền! Lúc hắn lấy ngươi, đâu có cưới hỏi đàng hoàng, một đồng sính lễ cũng không có, ta phải đến thư viện hỏi xem hắn học sách thánh hiền gì!"
Ta không nói nên lời.
Họ đã có chuẩn bị mà đến.

Kẻ cùng đường chẳng còn gì để mất.
Hơn nữa nếu ta không đáp ứng họ, họ sẽ đi tìm Cố Yến Thanh làm loạn.

Cố Yến Thanh rất coi trọng danh tiếng, hiện giờ là lúc hắn chuyên tâm đọc sách, kết giao bằng hữu hữu ích, nếu phụ mẫu ta đến đó, không chỉ khiến hắn mất mặt, bạn học của hắn chắc chắn sẽ biết quan hệ của chúng ta, cho rằng hắn nói dối..


 
Chương 17


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Cố Yến Thanh ít nhất đã giúp ta thoát khỏi bể khổ, ta không thể hại hắn thêm nữa.

Nhưng về phía hai người kia, đã cho lần đầu, chắc chắn sẽ có lần hai.

Ta nói: "Huynh ấy giờ chê ta là con nhà quê, không giúp ích được gì cho huynh ấy, muốn bỏ ta, hai người đến làm loạn, huynh ấy chắc chắn sẽ lập tức tìm cớ bỏ ta.

"
Phụ mẫu ta nhìn nhau: "Bỏ càng tốt, ngươi về với chúng ta, khỏi phải chịu uất ức!"
Họ là đang nhắm vào nghề của ta, lại muốn bán ta lần nữa đây mà.

Ta lại nói: "Cố Yến Thanh sau này chắc chắn sẽ làm quan lớn, con cháu cũng được nhờ.

"
Mẫu thân ta lại nói: "Vậy vẫn không thể để hắn bỏ ngươi, đã lấy ngươi rồi, sau này ngươi là phu nhân quan lớn, mẫu thân già này cũng phải được nhờ, sau này là nhạc mẫu của quan lớn!"
Phụ thân ta nói: "Nhưng hai người phải đưa tiền ra đây! Lần trước hai người các ngươi lén lút bỏ đi, không nói một lời, trong mắt thật không coi chúng ta ra gì.

Thật quá đáng.

"
Ta nói: "Phụ thân, mẫu thân, hai người ở đây đợi ta, ta về lén lấy tiền, không thể để tướng công biết, đây là lộ phí huynh ấy lên kinh ứng thí.

"
"Tiền ngươi kiếm được đâu?" Mẫu thân ta nhìn chằm chằm ta với ánh mắt sắc bén.

Ta nhìn bà với ánh mắt thẳng thắn: "Xuất giá tòng phu, tiền của ta đều đưa cho huynh ấy rồi, huynh ấy thích ăn ngon, uống ngon, lại thường xuyên cùng bạn học ra tửu lâu ăn uống, vui vẻ còn mời khách tặng quà, tiền của ta, căn bản không đủ cho huynh ấy tiêu.

"
Mẫu thân ta vặn tay ta: "Tiền của ngươi, sao ngươi  không tự giữ?"
"Mẫu thân, đây cũng là vì tương lai của huynh ấy, tướng công kết giao thêm nhiều bằng hữu, sau này có tiền đồ tốt, chút bạc này bây giờ đáng là gì?"
Họ bị ta lừa gạt, chỉ bảo ta lén lấy tiền mang đến là được, đừng để ai biết.

Ta đẩy xe son phấn, cứ vừa đi vừa ngoảnh lại, e sợ bọn họ lén bám theo sau.

Sau khi đi vòng một đoạn đường thật xa, ta mới quay trở về, lấy tiền đưa cho họ, lòng đau như cắt.

Nước mắt ta rơi lã chã, khóc trong đau đớn.

.


 
Chương 18


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Ta cũng chẳng còn tâm trạng bán son, ủ rũ trở về nhà.
Tuy căn nhà do Cố Yến Thanh thuê này chẳng to bằng một căn phòng của ta, nhưng ta lại có tình cảm với nơi đây hơn cái phòng không cửa sổ ở nhà phụ mẫu ta.
37
“Muội làm sao vậy?"
Trên bàn cơm, Cố Yến Thanh hỏi ta.
Ta nhìn hắn, đáp: "Phụ mẫu ta hôm nay đến tìm ta."
Ta kể đại khái tình hình cho hắn nghe.
Cố Yến Thanh cười lạnh một tiếng, trên mặt là vẻ khinh miệt và chế giễu không chút che giấu.
Ta hiểu hắn, hắn vốn không muốn lấy ta, chính là không muốn dính dáng đến những người thân thích như phụ mẫu ta.
Ta xấu hổ cúi đầu.
Những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên tay.
Dù ta có tràn đầy năng lượng muốn xây dựng cuộc sống, tích lũy của cải đến đâu thì đối với những tổn thương mà phụ mẫu ta mang đến, ta không thể dễ dàng vượt qua.
Đây là một cảm giác bất lực sâu sắc.
Có lúc ta thậm chí ước mình cũng là đứa trẻ mồ côi ăn nhờ ở đậu, như vậy ít ra sẽ không có ai kéo chân sau.
Cố Yến Thanh thở dài, không mấy dịu dàng cầm khăn tay lau nước mắt cho ta
Thấy nước mắt ta càng rơi nhiều hơn, hắn giữ đầu ta, ôm ta vào lòng, n.g.ự.c hắn rung lên, hắn nói: "Sợ gì? Ngay cả tên vô lại như Trịnh Què chúng ta còn giải quyết được, huống hồ là song thân của muội?"
Hắn an ủi ta như vậy, ta lại càng khóc to hơn.
Dạo gần đây hắn đối xử với ta thật lạnh nhạt, ta cứ ngỡ hắnhắn sẽ lạnh lùng đuổi ta đi, hoặc im lặng không nói gì mà giận dỗi, không ngờ hắnhắn lại an ủi ta.
Khóc một hồi, ta cảm thấy hơi ngại, nói: "Ta ổn rồi, ta phải nghĩ cách giải quyết chuyện này."
Than thân trách phận chẳng phải cách.
Cố Yến Thanh nói: "Còn có cách nào khác? Chẳng lẽ lại đốt nhà phụ mẫu muội à? Đã đến thì cứ bình tĩnh, đợi ta có kết quả thi cử ở đây, sẽ đi Kinh thành.

Phụ mẫu muội lấy của muội 20 lượng bạc, tự nhiên sẽ không tiêu hết nhanh như vậy.

Họ có thể đến Kim Lăng, vì chỉ mất vài ngày đường, nhưng Kinh thành thì mất hơn một tháng đường, chỉ cần chúng ta đến Kinh thành, bỏ xa họ là được."
 
Cách giải quyết hiện tại cũng chỉ có thể như vậy.

Người như ta, lòng muốn xa quê hương không nhiều.

Phụ mẫu ta cũng sĩ diện, ăn mặc rách rưới bị người ta cười nhạo, chắc cũng sẽ khổ sở một thời gian dài.
Nghĩ vậy, ta vừa bán son, vừa cầu mong thời gian trôi qua nhanh chóng.
Cuối tháng ba, Cố Yến Thanh đỗ đầu kỳ thi Hương.
Sau khi mở tiệc chiêu đãi bằng hữu đồng học, chúng ta lập tức thu xếp đồ đạc lên đường.
Ta vẫn quyết định đi theo hắn đến Kinh thành, ta có thể kiếm tiền ở Kim Lăng, thì cũng có thể kiếm tiền ở Kinh thành, chỉ cần có thể kiếm tiền thì ta có thể an cư lạc nghiệp ở đó.
Lại một lần nữa theo Cố Yến Thanh lên đường, ta cảm thấy mình như cục nợ của hắn, thật sự có lỗi với hắn quá.
Vì vậy ta chỉ có thể đối xử tốt với hắn hơn một chút, trên đường ta cũng chẳng có việc gì làm, có lúc hắn lại dạy ta đọc chữ.
Khi hắn nhắm mắt nghỉ ngơi, ta lại lấy kim chỉ ra khâu giày cho hắn.

Tối đến, khi chúng ta nghỉ ngơi tại khách điếm, ta cắt may vải vóc, ban ngày trên xe ngựa may y phục mới cho hắn..


 
Chương 19


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Đến khi gần tới Kinh thành, ta đã làm cho hắn hai đôi giày, hai bộ quần áo rồi.
Hắn vừa tắm xong bước ra, ta đưa bộ y phục cuối cùng cho hắn, hắn nhận lấy, mỉm cười nói: "Tay nghề của muội quả thật rất tốt."
Ta cũng mím môi cười.
Đưa y phục xong, ta định về phòng mình.
Tuy có hơi sợ ở một mình, nhưng cứ bám lấy Cố Yến Thanh thế này cũng không phải cách.
Hơn nữa về sau…
Nghĩ sắp đến Kinh thành rồi, ta quay lại, nói với hắn: "Chúng ta đến Kinh thành rồi, ta nghĩ, ta sẽ ra ngoài ở riêng."
Hắn nhíu mày, nhìn ta không nói gì.

Thật ra trong lòng ta vẫn không nỡ rời xa hắn.
Ngoài gia quyến của ta, Cố Yến Thanh là người ở bên ta nhiều nhất.
Hơn nữa, hắn rất thông minh, suy nghĩ mọi việc rất chu đáo.

Ta một đường làm ăn, những chỗ quan trọng hắn đều giúp ta.

Ở bên hắn, dù cho ở trong một căn nhà, ta cũng không lo lắng hắn sẽ bắt nạt ta.
Tuy rằng có lúc không biết vì sao hắn đột nhiên nổi giận, mặt lạnh tanh, nhưng dù hắn có giận, cũng chỉ tự mình tức tối, cũng không đánh mắng ta, còn để ta ở căn nhà hắn thuê.
Ta còn hầu hạ hắn lâu như vậy, chính là bởi vì cải thảo nhỏ trong ruộng trồng lâu rồi, cũng có tình cảm rồi.
Hắn nhất định sẽ bay cao, ta cũng muốn được nhờ, sau này làm ăn, nói với người khác vị quan lớn nào đó là họ hàng của ta, nhất định cũng rất thuận lợi.
Nhưng… nếu ta tiếp tục đi theo hắn, dù cho có nói với người khác ta là nhà hoàn, nhưng người ta cũng cho rằng ta là thị tỳ của hắn, nhất định cũng có ảnh hưởng đối với hắn.

Hơn nữa, ta cũng không muốn luôn luôn thấp kém hơn người khác.
Lỡ như việc của chúng ta ở thôn Hạnh Hoa bị người khác biết, đối với hắn mà nói, nhất định là một tai họa rất lớn.
Ta hít sâu một hơi, nắm chặt nắm tay, nói: “Ta sẽ tạo nên sự nghiệp của riêng mình! Không cần lo lắng cho ta!”
"Sao muội lại ở một mình? Lỡ như gặp phải kẻ xấu thì sao? Vật giá ở kinh thành bao nhiêu? Muội có biết không?"
Hắn lạnh lùng thốt ra một tràng câu hỏi.

Ta đã nghĩ đến những điều này, nhưng nếu không vào kinh mà lập tức chia tay hắn, sau này lỡ như càng phiền phức hơn thì sao?
"Thôi được rồi, vào kinh rồi tính."
Hắn nói: "Công tử nhà họ Tống và nhà họ Tư Mã đều viết thư bảo ta đến nhà họ tá túc."
Ta có chút hứng thú, hỏi hắn: "Ở Kim Lăng ta không tiện hỏi huynh, vậy huynh có muốn thành hôn với tiểu thư họ Tống không?"
Hắn nhướn mày, uống một ngụm trà, không nói..


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top