Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Phượng Họa Phong Vân

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Phượng Họa Phong Vân
Chương 40: 40: Bao Che Thuộc Hạ Là Trách Nhiệm Của Cung Chủ





Lời của nàng vừa dứt đã có hai thành viên của phân bộ Dạ Sát xoa tay hứng phấn đi lên kéo xềnh xệch tên háo sắc xuống.


Một trong hai người nói :"Cung chủ cũng quá nhân từ rồi.
Nếu là ta thì hắn không chỉ đơn giản mất một cánh tay như thế đâu.
Lại dám đánh chủ ý lên các tỷ muội trong tổ chức Điệp Sát đặc biệt là những mỹ nhân của phân bộ Nguyệt Vệ thật đúng là chán sống.
Đến những nam nhân trong Điệp Sát còn chưa có mấy người được bắt chuyển với bọn họ vậy mà hắn lại dám phi lễ sờ soạng tay nhỏ của người ta."

Người còn lại cũng phụ họa nói :"Đúng vậy.Cũng tại phó cung chủ Vân Khinh che giấu các nàng kỹ quá nếu không trong chúng ta chắc chắn sẽ có đôi có cặp.
Đã thế, tên này lại dám đi đào góc tường của những nam nhân trong Điệp Sát chúng ta thì phải chuẩn bị tâm lý thừa nhận hậu quả.
Ta thấy lát nữa cứ từ từ chặt tay hắn thành thịt vụn sau đó đem chế biến thành thức ăn.
Trước khi thả hắn về thì cho hắn nếm thử thịt của chính mình cũng không tồi."


Hai tên thuộc hạ không nhanh không chậm kéo môn chủ Dao Sa xuống nên những lời của bọn họ đều rơi vào tai của những người có thực lực thâm hậu đến dự tiệc.


Cũng may tên háo sắc Tiêu Tà vừa nghe Hàn Băng Vô Tình nói ra hình phạt đối với mình đã sớm ngất xỉu nên không thế lời của hai thành viên Dạ Sát.


Thuộc hạ thân tín của Tà Tôn lên tiếng nói nhỏ xin ý kiến :"Tôn chủ, hình phạt của tổ chức Điệp Sát này cũng thật là thú vị.
Thuộc hạ thấy sau này trở về chúng ta cũng thử một chút xem sao?"

Hắc y nam tử được gọi là Tà Tôn quét mắt nhìn tên thuộc hạ một cái:"Cũng được."

Rồi hắn đứng dậy, có chút hứng thú nhìn vị thiếu niên tân cung chủ của Điệp Sát :"Điệp Sát cung chủ thật là một người biết bao che thuộc hạ của mình.

Hình phạt của tổ chức cũng rất đặc biệt không biết có thể hay không phải kể ra cho mọi người lĩnh giáo một chút."

Hàn Băng Vô Tình nhìn hắn, nhớ đến tư liệu Vân Lạc từ phân bộ Điệp Giả mang đến nhận ra thân phận của hắc y nam tử.
Nàng nhìn hắn, không nóng không lạnh nói :"Là cung chủ của Điệp Sát, bao che thuộc là trách nhiệm của ta."

Có thể nói, lời này của nàng đã làm xúc động tất cả thành viên của tổ chức Điệp Sát đặc biệt là nữ Nguyệt Vệ bị phi lễ hồi nãy.
Tất cả đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn nàng.


Tiếp đó, Hàn Băng Vô Tình lại nói :"Còn về hình phạt của Điệp Sát có rất nhiều loại.
Nếu Tà Tôn có hứng thú với chúng thì có thể hỏi phó cung chủ Vân Lạc của ta.
Hoặc cũng có thể cho thuộc hạ tùy tiện hỏi một thành viên trong tổ chức của ta xem.
Chắc chắn bọn họ tuy từng trải nhưng vẫn có thể kể ra tất cả các hình phạt."


.

 
Chương 41: 41: Kết Cục Của Kẻ Phản Bội





"Vậy được.
Làm phiền phó cung chủ Vân Lạc cho bổn tôn biết tổ chức Điệp Sát có những biện pháp trừng phạt nào." Hắc y nam tử làm thỉnh giáo Vân Lạc nhưng ngữ khí lại mang theo sự bá đạo và cuồng vọng của cường giả đứng đầu coi thường hết thảy.


Trước khí thế này, Vân Lạc có cảm giác áp bách nặng nề phải cố hết sức mới chống đỡ được.


Lúc này, Hàn Băng Vô Tình lại lên tiếng với giọng điệu không mang theo bất kỳ cảm tình nào như cũ :"Vân Lạc còn không mau cho Tà Tôn biết những hình phạt mà Điệp Sát chúng ta có."


Vân Lạc phát hiện từ khi Hàn Băng Vô Tình lên tiếng thì áp lực vô hình của nam tử gọi là Tà Tôn kia cũng biến mất.
Nhận ra tiểu muội muội đang giúp mình, để không làm cho nàng thất vọng, Vân Lạc dõng dạc trả lời cho Tà Tôn cũng như tất cả mọi người có mặt nghe.


"Điệp Sát chúng ta có một trăm linh tám biện pháp trừng phạt.
Mỗi biện pháp có ba cấp bậc: nhẹ, trung bình, nặng.
Tùy theo mức độ phạm tội và hậu quả gây ra sẽ đưa ra mức độ và biện pháp trừng phạt khác nhau.Ví dụ như đối với kẻ phản bội thì sẽ phế võ công, cắt đứt gân tay gân chân,lột da,xẻo thịt từng chút một rồi ngay trước mắt hắn cho chó ăn.Trong quá trình này, sẽ đánh vỡ xương cốt của phạm nhân,thịt xẻo đến đâu xương vỡ đến đấy làm cho kẻ đó sống không bằng chết.Đến khi hắn còn một hơi sẽ cho thiêu chết hắn,mang tro cốt của hắn hòa ném xuống hồ cho cá ăn.Đây là hình phạt nặng nhất cho kẻ phản bội bởi Điệp Sát chúng ta không dung kẻ có hai lòng.
Tiếp theo,tại hạ sẽ giới thiệu thêm cho mọi người một số biện pháp trừng phạt tiêu biểu cho những tội danh khác...
"


Nghe Vân Lạc kể ra những hình phạt của Điệp Sát, ai cũng rùng mình, sống lưng lạnh buốt.Ai cũng thầm ghi nhớ không thể đắc tội người của Điệp Sát.
Hắc y nam tử nghe xong những hình phạt này cũng không khỏi cam bái hạ phong trước vị cung chủ tâm ngoan thủ lạt trước mắt.
Khéo môi hắn khẽ nhất tạo thành một đường cong tuyệt đẹp :"Hình phạt của Điệp Sát quả nhiên mới lạ và đủ tàn nhẫn, Tà Tông ta nhất định phải học hỏi."

Hàn Băng Vô Tình ngữ khí không nóng không lạnh trả lời :"Tà Tôn các hạ quá khen.
Càng là một tổ chức lớn mạnh thì hình phạt càng phải khắc nghiệt.Có công lĩnh thưởng, có tội trừng phạt là một điều hiển nhiên không phải sao? Tại hạ nghe nói Tà Tông của các hạ không phải cũng có rất nhiều biện pháp trừng phạt cũng không hề thu kém Điệp Sát không phải sao?"

"Quả nhiên phân bộ Điệp Giả của cung chủ Điệp Sát đúng là danh bất hư truyền." Nói xong, Tà Tôn trở về chỗ ngồi của mình.



.

 
Chương 42: 42: Điều Tra





"Được rồi.
Mọi người bắt đầu dự tiệc thôi." Vân Lạc đứng ra điều tiết không khí.


Tiếp đó, Vân Khinh ra hiệu cho nhóm nữ Nguyệt Vệ ra sân khấu.
Các nàng mặc y phục thuần trắng xuất hiện vô cùng hoành tráng.
Trong lúc mọi người đang thưởng thức tiệc rượu, các nàng từ trên trời hạ xuống xinh đẹp như những tiên tử hạ phàm.
Sau khi nhẹ nhàng đáp xuống trước con mắt kinh ngạc của mọi người, các nàng bắt đầu khởi vũ.
Vũ điệu xinh đẹp, uyển chuyển kết hợp với những động tác tung dải lụa làm cho người xem không nỡ rời mắt.Nhưng bọn họ chỉ đơn giản xem không dám có tâm tư nào khác bởi vì bọn họ sợ a.
Ở trên địa bàn của một trong ba thế lực mạnh nhất, cung chủ người ta còn là một người bao che thuộc hạ và quan trọng nhất là bọn họ không muốn bước theo vết xe đổ của môn chủ Dao Sa môn.Buổi tiệc cứ thế kết thúc trong không khí yên bình.



Sau khi kết thúc buổi tiệc, Hàn Băng Vô Tình để Vân Khinh cùng những thành viên Nguyệt Vệ dùng trận pháp đưa mọi người về.


Ngày hôm sau, Hàn Băng Vô Tình gọi Vân Lạc đến.
Ngồi trên chủ vị, Hàn Băng Vô Tình hỏi Vân Lạc :"Vân Lạc đại ca, huynh đã điều tra được chuyện của hoàng tộc Linh Phượng rồi chứ?"

"Ta có điều tra được một chút.
Năm năm trước, hoàng cung Linh Phượng quốc xảy ra biến động lớn.Chỉ trong một đêm,hoàng cung vốn huy hoàng rực rỡ đã biến thành địa ngục,thây chất thành đống,máu chảy thành sông,không một ai sống sót.Hoàng thượng bị người giết hại,một chiêu đoạt mệnh.Theo như những gì Điệp Giả điều tra và phân tích, hoàng thượng là người có tu vi không thấp và dựa biểu tình trước khi chết của ngài ấy thì chắc chắn là do thân tín bên người sát hại.

Sau khi tin tức hoàng cung Linh Phượng quốc xảy ra chuyện được truyền ra,khắp nơi trong nước xảy ra nội chiến, các nước xung quanh cũng rục rịch xâm lấn.
Dưới sự đàn áp của thân vương Phượng Phi Thiên, Linh Phượng quốc mới may mắn thoát khỏi tình cảnh này rồi từ đó được mọi người tán thành lên ngôi." Vân Lạc nói ra tất cả những gì điều tra được.


"Vậy vị thân vương Phượng Phi Thiên này là người như thế nào?" Hàn Băng Vô Tình tiếp tục hỏi.


"Theo những gì Điệp Giả điều tra được thì người này là một người có dã tâm.Sáu năm trước hắn nhiều lần viết thư qua lại với các nước xâm lấn Linh Phượng quốc.
Ta cho rằng cuộc thảm sát hoàng cung Linh Phượng quốc có liên quan đến hắn." Vân Lạc trả lời.



.

 
Chương 43: 43: Chất Vấn





"Tốt.
Vậy ngày mai muội sẽ xuất phát đến Linh Phượng quốc một chuyến." Hàn Băng Vô Tình suy nghĩ rồi nói.


"Muội muốn đi Linh Phượng quốc? Tại sao chứ?" Vân Lạc có chút ngạc nhiên,hỏi lại.


"Bởi vì muội có việc nhất định phải làm và cũng buộc phải làm được." Nàng bình thản đáp lời nhưng ngữ khí bình thản đã có phần cố chấp.


Vân Lạc thở dài rồi nhắm mắt lại như hạ quyết tâm một điều gì đó lên tiếng hỏi:"Muội rốt cuộc là ai?Có thân phận gì? Phải chăng thân thế của muội có liên quan đến Linh Phượng quốc?"

Nghe câu hỏi mang ngữ khí gần như khẳng định của hắn, nàng thất thần, ánh mắt xa xôi rồi cũng chỉ tùy tiện hỏi lại:"Muội a.

Muội rốt cuộc là ai và có thân phận gì lại có liên quan đến Linh Phượng quốc hay không? Huynh thực sự muốn biết sao?"

"Đúng vậy." Vân Lạc chắc chắn gật đầu.


"Nếu huynh biết rồi có thể sẽ không có cơ hội còn mạng để rời khỏi đây.Huynh vẫn thực sự muốn nghe câu trả lời của muội sao?" Hàn Băng Vô Tình tiếp tục hỏi lại.


"Phải." Vân Lạc kiên định nhìn nàng, trong mắt đều là chấp nhất và không tha.


"Tỷ cũng rất muốn biết." Một giọng nói từ cửa truyền đến,một thiếu nữ tú lệ, giữa mi tâm tràn đầy anh khí tiến vào.
Xoay người đóng cửa lại,Vân Khinh tiến lên đứng sóng vai với Vân Lạc, ánh mắt chăm chú nhìn người trước mặt.



Hàn Băng Vô Tình trong mắt hiện lên một tia sắc bén, nàng vung tay tạo một kết giới xung quanh phòng.Rồi bỗng nhiên, đưa tay rút nhiễm kiếm từ bên hông đặt ngang cổ của hai người.
Động tác của nàng liền mạch,lưu loát nhanh như nước chảy mây trôi đến nỗi hai người chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã thấy một thanh kiếm mỏng như cánh ve nhưng lại vô cùng dẻo dai và sắc bén đặt trên cổ mình.


Nàng chính là người như vậy, một người giống như cái tên của nàng.
Nàng là một người trong trẻo, thanh lãnh, lạnh lùng như hàn băng cô độc ngàn năm.Nàng cũng là một sát thủ giết người không chớp mắt có thể vô tình đoạt đi tính mạng của bất kì kẻ nào có sự uy hiếp đến nàng kể cả hai người đã theo nàng năm năm, cùng nàng sớm chiều hai năm chung đụng như huynh muội họ Vân.
Đó là con người của nàng cũng là ý nghĩa của cái tên Hàn Băng Vô Tình.


"Nếu hai người đã muốn biết như thế vậy hãy cho muội lí do để tin tưởng hai người.
Có như thế thì sau khi hai người biết chuyện, muội sẽ không vì thế mà giết người diệt khẩu." Nàng lên tiếng cho hai huynh muội họ Vân một cơ hội nhưng ngữ khí so với mọi khi đã lạnh lùng hơn rất nhiều.



.

 
Chương 44: 44: Chân Thành





Hai huynh muội họ Vân nhìn nhau rồi đồng thanh nói :"Được."

"Vậy trong hai người ai nói trước?" Hàn Băng Vô Tình hỏi.


"Để ta nói trước đi." Hai huynh không hẹn mà cùng trả trả lời.


Hàn Băng Vô Tình lên tiếng :"Được rồi.
Vân Lạc huynh nói trước."

Vân Lạc nhìn nàng lên tiếng :"Lần đầu tiên nhìn thấy muội ta đã cảm thấy muội không giống như những tiểu cô nương mười tuổi khác.Muội trầm tĩnh, thanh lãnh nhưng trong ánh mắt lại có một tia ưu thương.
Bây giờ, tuy không nhìn thấy tia cảm xúc ấy nữa nhưng ta có cảm giác nó vẫn còn trong muội chỉ là muội che giấu rất sâu mà thôi.

Từ khi tổ chức Điệp Sát thành lập, những thành viên trong phân bộ Điệp Giả được phái đi mọi nơi thu thập tin tức.
Khi đó, muội liền cho ta hạ lệnh bọn họ chú ý đến những tin tức, tình báo về Linh Phượng quốc.
Những thông tin ấy đều được trực tiếp đưa đến chỗ ta, sau khi xem xét tất cả, ta rất muốn biết thân phận của muội.
Nhưng bất kể muội có thân phận gì thì ta cũng sẽ giúp muội."

Trước ánh mắt kiên định của Vân Lạc, Hàn Băng Vô Tình lên tiếng tán thưởng :"Quả nhiên không làm muội thất vọng.
Huynh rất thông minh."

"Còn tỷ thì sao?" Nàng quay sang hỏi Vân Khinh.


"Ta sao?" Vân Khinh nở nụ cười nói :"Lí do của ta rất đơn giản.
Ta chỉ muốn nhìn muội nở nụ cười dù chỉ một lần.

Năm năm trước,muội dùng tiền giúp chúng ta rồi đưa chúng ta vào rừng sinh sống.
Muội dùng hai năm dạy bọn ta võ công, rồi đưa chúng ta rất nhiều thứ để chúng ta giúp muội thành lập Điệp Sát.
Trong ba năm không ngừng lăn lộn bên ngoài, ta thỉnh thoảng lại nhớ đến thời gian hai năm ba người chúng ta sống chung trong rừng trúc.
Khi nhớ đến muội, ta chợt nhận ra từ khi gặp muội đến khoảng thời gian sống hay thậm chí là bây giờ ta cho bao giờ thấy có cảm xúc nào khác ngoài sự thanh lãnh.
Từ đó, ta liền muốn bảo hộ muội,chia sẻ mọi khó khăn với muội.
Có thể thực lực của ta không bằng muội nhưng ta sẽ cố gắng bảo vệ muội, ta hi vọng muội có thể giống nữ hài tử khác vui vẻ hạnh phúc mà nở nụ cười."

Lí do đơn giản kết hợp với lời nói và ánh mắt chân thành của Vân Khinh làm cho Hàn Băng Vô Tình có chút chấn động.
Nàng đưa ánh mắt nhìn thẳng Vân Khinh, ngón tay cầm kiếm hơi run, bàn tay cầm kiếm có chút vô lực hạ xuống.


Thu hồi nhuyễn kiếm, nàng quay lưng lại với hai người để lại một bóng lưng nhỏ bé, cô độc.



.

 
Chương 45: 45: Liệt Hỏa Vô Tâm





Nàng cất giọng rất nhỏ như đang tự nói với bản thân mình :"Tỷ nói đúng.
Kể từ năm ta mười tuổi chính mắt nhìn từng người thân ngã xuống trước mặt mình thì ta đã không thể trở lại thành một hài từ hạnh phúc như trước kia."

Rồi nàng chợt thất thần, nhớ đến một cô gái mặc váy bó sát, khuôn mặt xinh đẹp, quyết rũ từng nói với nàng :"Hàn Băng Vô Tình nếu có một ngày băng sơn mĩ nhân như ngươi cười lên chắc chắn sẽ rất đẹp mắt." Nàng nhớ không nhầm thì người đó cũng tên là Liệt Hỏa Vô Tâm.
Nếu trong giới sát thủ Hàn Băng Vô Tình là đệ nhất thì trong giới lính đánh thuê nàng xưng đệ nhị cũng không ai dám nhận đệ nhất.
Hai nàng từng điều tra nhau thì phát hiện đối phương bằng tuổi mình lại sinh ra cùng cùng một thời điểm.Sau khi giao thủ qua vài lần nhưng thực lực lại sàn sàn như nhau, bất phân thắng bại.
Có thể nói hai nàng không đánh không quen biết, đặc biệt là dung mạo các nàng lại có bảy tám phần tương tự.
Hàn Băng Vô Tình có một đầu tóc bạch kim còn nàng có một đầu bạch phát.
Nếu Hàn Băng Vô Tình có một đôi con ngươi màu hổ phách thì nàng có một đôi mắt kim sắc.

Thực lực và dung mạo của hai người bất phân cao thấp nhưng khí chất khác biệt sẽ không làm cho các nàng bị người khác nhầm lẫn.
Một kẻ lành lùng như hàn băng, một người lại mãnh liệt như hỏa.
Sau vài lần giao thủ, hai người bắt đầu phát hiện mình và đối phương có cảm giác rất quen thuộc như đã từng quen biết.
Từ đó, hai người vừa coi nhau là bằng hữu vừa đem nhau thành đối thủ để vượt qua.


Đứng trên đỉnh cao quá lâu, tự nhiên gặp được một kỳ phùng định thủ so với ngươi kẻ tám lạng người nửa cân liền sẽ thưởng thức người đó và sinh ra cảm giác muốn siêu việt đối phương.
Hàn Băng Vô Tình và Liệt Hỏa Vô Tâm chính là như vậy, một kẻ như nước, một người như lửa.



Cảm thấy suy nghĩ của mình bay xa, bất giác lại nhớ đến bằng hữu cũng là đối thủ của mình ở hiện đại là Liệt Hỏa Vô Tâm, Hàn Băng Vô Tình có chút sửng sốt rồi rất nhanh đã sắp xếp lại suy nghĩ của mình.


Vẫn quay lưng lại với hai huynh muội họ Vân, nàng cất tiếng nói, giọng nói mang theo một tia bất đắc dĩ:" Nếu hai người đã muốn biết như vậy thì muội sẽ nói cho hai người biết về thân phận của mình.
Muội tên trước kia là Phượng Linh Nguyệt vốn là Vô Ưu công chúa của Linh Phượng quốc.
Năm xưa, muội nhà tan cửu nát,sau khi đi theo một thông đạo liền lưu lạc đến một khu rừng nơi này...
"




.

 
Chương 46: 46: Ấm Áp





Sau khi kể xong câu chuyện về thân thế của mình, Hàn Băng Vô Tình khẽ thở dài nhẹ nhõm như bỏ xuống được một gánh nặng.Rồi nàng cất giọng lạnh nhạt hỏi :"Bây giờ hai người đã biết thân phận của muội sẽ tiếp tục đi muội nữa sao?"

Nàng đứng đó, bóng lưng đơn bạc đưa về phía hai người.
Trên đôi vai bé nhỏ của nàng là cả một trọng trách lớn lao, một sứ mệnh nhất định phải hoàn thành.
Nàng cũng chỉ là một nữ hài nhỏ bé đáng lẽ phải có một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc giống như danh hiệu Vô Ưu công chúa của nàng.
Vô Ưu, vô ưu, cả đời vô ưu.
Nhưng nàng lại phải trưởng thành trước tuổi của mình, cố gắng sống sót, mạnh mẽ như thế làm hai huynh muội họ Vân không khỏi đau lòng.


Không kìm được lòng, Vân Khinh bất giác tiến lên ôm lấy Hàn Băng Vô Tình.


Bất ngờ bị ôm vào trong lòng, thân mình nàng có chút cứng đờ, rồi dần dần thả lỏng.



Đã rất lâu rồi, kể từ khi nàng nhà tan cửa nát chưa có ai từng ôm nàng như vậy.
Khoảng thời gian sống nữ vương giới sát thủ, nàng chỉ chuyên tâm hoàn thành các bài huấn luyện để sớm ngày trả được thù.
Mặc dù sư phụ quan tâm và đối với rất tốt những cũng chưa bao giờ ôm nàng giống như thế này.
Cái ôm của Vân Khinh rất ôm nhu mang theo sự ấm áp như cái ôm của mẹ nàng vậy.


Đang dần trầm luân trong vòng tay của Vân Khinh thì giọng nói mang theo đau lòng của nàng ấy cũng từ phía trên truyền xuống :"Vô Tình, sau này ta sẽ thay phụ hoàng và mẫu hậu chăm sóc muội thật tốt."

"Đúng.
Bọn ta sẽ chăm sóc muội, sẽ luôn là hậu thuẫn vững chắc phía sau lưng của muội.
Muội chỉ cần yên tâm làm những chuyện muội cần làm, phía sau dù trời có sập xuống thì chỉ cần huynh muội bọn ta còn sống một ngày cũng giúp muội đỡ." Vân Lạc cũng lên tiếng.


Chỉ vài lời nói đơn giản nhưng hai người họ đã là trái tim băng giá của Hàn Băng Vô Tình có một tia ấm áp.



"Lời là huynh nói.
Đến lúc đó trời có sập xuống, hai người nhất định phải thay ta đỡ." Nàng bỗng nhiên cất tiếng nói lạnh nhạt nhưng lời nói có vài phần trẻ con mà tuổi này nàng lên có.


"Đó là tất nhiên." Hai huynh muội có chút sửng sốt câu nói trẻ con này của nàng nhưng lại đều vui vẻ đáp ứng.


"Được rồi." Hàn Băng Vô Tình bỏ đi kết giới, giọng nghiêm túc nói.


"Ngày mai muội sẽ đi trở về Linh Phượng quốc một chuyến, Vân Khinh tỷ sẽ đi cùng muội.
Vân Lạc, huynh giúp muội thu xếp mọi chuyện, phân phó cho người của chúng ta ở đó biết một tiếng.
Sáng sớm ngày mai,muội và Vân Khinh tỷ sẽ xuất phát." Nàng lên tiếng phân phó.



.

 
Chương 47: 47: Tìm Người





Ngày hôm sau, tại một vùng đất trống trải, một trăm nữ tử lam y đứng thành vòng tròn, hai tay kết ấn.
Linh lực theo tay các nàng truyền đến, bao quanh hai người một lớn một nhỏ đang đứng trong trung tâm.
Bên trong là một thiếu nữ thanh lệ mặc quần áo vàng nhạt, mái tóc dài buộc cao, anh tư táp sảng.
Người còn lại thân hình nhỏ nhắn, bạch y thắng tuyết, con ngươi hổ phách bình tĩnh không gợn sóng, quanh thân là khí chất thanh lãnh.
Hai người này chính là Vân Lạc và Hàn Băng Vô Tình còn một trăm lam y nữ tử xung quanh đều là người của phân bộ Nguyệt Vệ.


Sau khi một trăm nữ tử hoàn thành kết ấn, ánh sáng do linh lực phát ra ở trung tâm liền trở nên chói mắt và hai người trong trung tâm cũng theo đó mà biến mất.
Đây là một truyền tống đại trận giống với truyền tống trận được thực hiện trên Tuyệt Địa Phong Nhai.
Linh Phượng quốc cách đây nơi này khá xa nên sẽ tiêu tốn nhiều linh lực hơn vì vậy cần nhiều người thực hiện.
Còn vì sao mỗi lần đều là người của phân bộ Nguyệt Vệ làm thì điều này lại rất đơn giản.

Tác giả thấy họ rảnh rỗi không có việc nên tạm thời an bài cho bọn họ công việc này.


Sau khi được truyền tống, Vân Lạc và Hàn Băng Vô Tình trực tiếp xuất hiện ở một con hẻm vắng vẻ, nơi phồn hoa nhất của Linh Phượng quốc - kinh thành.


Hàn Băng Vô Tình và Vân mang lên đấu lạp, tiến vào một tửu lâu lớn ở đây.
Tiểu nhị đón tiếp nhiệt tình, dẫn hai người lên lầu ba.


Tại một nhã gian trên lầu hai, một nam tử mặc trường bào đen vừa thưởng thức trà vừa nghe thuộc hạ báo cáo.

Đối diện hắn là hắc y nhân đang quỳ một gối cung kính bẩm báo :"Chủ tử, đã cho người điều tra nhưng vẫn chưa tra được bất kỳ một tin tức nào về nữ nhân theo như người mô tả."

Nghe xong, hắc y nam tử trầm ngâm suy nghĩ.


Hắc y nhân không thấy người đối diện có động tác gì, sau lưng không khỏi toát mồ hôi lạnh :"Liệu chủ tử có cho rằng hắn vô dụng rồi một chiêu chụp chết không?" Cũng không thể trách hắc y nhân có suy nghĩ như vậy bởi vì những người báo cáo trước hắn cũng báo cáo y như vậy và kết quả bị chủ tử cho là vô dụng thưởng một chưởng chết tươi.
Nhưng mà theo thông tin mà chủ tử cung cấp cho bọn hắn thì cũng rất khó tìm được a.
Một nữ tử trẻ tuổi từ trong rừng đi ra cũng không dễ tìm được a.
Huống chi đến dung mạo của người ta mà chủ tử còn không biết thì bảo bọn thuộc hạ như hắn làm sao mà tìm được a.



.

 
Chương 48: 48: Nhiếp Chính Vương Phượng Kinh Hồng





Cuối cùng không chịu được sự im lặng đến đáng sợ này, hắc y nhân bạo dạn lên tiếng :"Chủ tử, chúng thuộc hạ tạm thời không thể tìm được vị nữ tử thần bí này trong thời gian ngắn."

"Nga?" Hắc y nam tử nhìn người nọ chờ hắn nói tiếp.


Hắc y nhân có chút lắp bắp nói tiếp :"Nhưng...
nhưng chúng ta có thể trả tiền mua tin tức của Điệp Sát.
Nghe nói Điệp Sát có các thành viên của phân bộ Điệp Giả phân tán khắp nơi thu thập vô số tin tức.
Đa số tin tức đều là ngàn kim khó cầu, chỉ có tin tức không muốn bán chứ không có tin tức nào không điều tra được."

"Điệp Sát, phân bộ Điệp Giả." Trong mắt hắn hiện lên hứng thú bởi vì người này không phải ai khác mà chính là người đứng đầu thế lực thứ hai giang hồ Tà Tôn.

Lúc này, hắn không còn đeo mặt nạ nữa mà để lộ ra dung nhan tuấn mĩ như được điêu khắc.Mái tóc đen dài được ngọc quan cố định, khí chất cao ngạo không ai bì nổi.
Lúc này, hắn xuất hiện ở tửu lâu này với thân phận là Nhiếp Chính Vương của Linh Phượng quốc Phượng Kinh Hồng.


Phượng Kinh Hồng là con trai duy nhất của Phượng Phi Thiên, sáu năm trước bị hắn giết hại rồi thay thế.
Một năm trước, Phượng Phi Thiên bắt đầu ham mê tửu sắc, bỏ bê triều chính không màng bèn sắc phong cho hắn là Nhiếp Chính Vương để quản lí triều chính.
Với lôi đình thủ đoạn, chỉ trong một năm hắn đã nắm trong tay một phần ba quan lại triều.
Trong mắt người dân Linh Phượng quốc, hắn là một người làm việc khó đoán đôi khi lại làm người khác cảm thấy nguy hiểm.
Vì thế dù là kẻ có gan lớn đến đâu cũng không dám trêu chọc bất cứ ai liên quan đến hắn.



Lúc này, tiểu nhị đã dẫn hai Hàn Băng Vô Tình và Vân Khinh lên cầu thang.
Lên lầu hai, khi đi qua một nam tử mặc trường bào đen, nàng có cảm giác như đã từng gặp người này ở đâu rồi.
Nam tử sắp đi qua nàng bỗng nhiên dừng lại, bất ngờ nắm lấy cổ tay nàng, dùng ánh mắt sắc bén nhìn nàng :"Bổn vương từng gặp qua ngươi sao?"

Khi đi qua nàng, hắn bỗng ngửi thấy một hương hoa anh đào cùng hoa mai kết hợp với mùi dược thảo chỉ có trên người nữ nhân đã cứu hắn trong rừng kia.Vì thế, hắn liền đưa tay bắt lấy nàng lên tiếng hỏi.


Đối diện với hắn là một người mang đấu lạp trắng, nhìn không rõ dung mạo nhưng hắn lại có thể chắn chắn người cứu hắn chính là nàng bởi vì hắn cũng từng nắm cổ tay nữ nhân kia như vậy.
Cổ tay nàng mềm mại, mảnh khảnh như chỉ cần dùng một chút lực là có thể bẻ gãy.



.

 
Chương 49: 49: Thói Quen





Hàn Băng Vô Tình cũng chỉ cao đến vai hắn, nghe thanh âm nam tử có vài phần quen thuộc nhưng nàng vẫn không thèm liếc mắt nhìn một cái.
Để tránh dây dưa phiền phức, nàng lạnh nhạt lên tiếng:"Vị công tử này, chúng ta chưa từng gặp mặt.Công tử nhận sai người thỉnh buông tay." Rồi nàng rút cổ tay về.


Nhận thấy nàng động tác, nam tử càng dùng sức nắm lấy cổ tay nàng.
Lực đạo không nặng cũng không nhẹ nhưng lại không tránh thoát.


Vân Khinh thấy tình hình không ổn liền tiến lên định giúp đỡ Hàn Băng Vô Tình :"Công tử, tiểu thư trước giờ cửa trước bước không ra, cửa sau không bước vào nên chắc chắn chưa từng gặp qua công tử.
Người nhận lầm người rồi."

Lúc này, dưới lầu, mọi người đang xôn xao bàn tán."Kia không phải Nhiếp Chính Vương sao? Trước giờ chưa từng thấy ngài gần nữ sắc.
Bất kì nữ nhân có ý định tiếp cận đều sẽ không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai." Một người nói.



Một người tiếp cũng chen vào :"Đúng vậy.
Huống chi lần này lại là chủ động nắm tay một cô nương."

Những người này hạ thấp giọng nghị luận tựa như sợ hãi cái gì nhưng vẫn lọt vào tai đám người trên lầu.


Như không nghe những lời nghị luận của đám người bên dưới, hắc y nam tử sau khi nghe lời Vân Khinh thoáng suy nghĩ liền chậm rãi buông lỏng tay, xoay người dời đi.


Hàn Băng Vô Tình thoáng nhìn bóng lưng của hắn rồi tiếp tục lên lầu ba.


Ngồi vào bàn, Vân Khinh rót một chén trà đưa cho nàng.
Nhìn nước trà xanh biếc còn vài tia nhiệt khí, Hàn Băng Vô Tình khẽ nhíu mày nhìn Vân Khinh.

Nhìn biểu tình của nàng, Vân Khinh nhớ ra rằng nàng sẽ không uống những loại trà như thế này mà có thói quen uống loại trà mang theo người của mình.Đưa ánh mắt xin lỗi nhìn nàng, Vân Khinh lên tiếng nói với tiểu nhị sắp rời đi:"Tiểu nhị ca này, làm phiền mang cho bọn ta một ấm nước sôi và một bộ trà cụ tới.
Bọn ta không quen uống loại trà ở đây nên sẽ sử dụng trà mà mình mang theo."

Nghe vậy, tiểu nhị ngạc nhiên nhìn hai nữ tử mang đấu lạp.
Phải nói loại trà mà hai nữ tử này đang dùng là Bích Loa Xuân thượng đẳng nhất ở đây.
Tuy nhiên, hắn cũng không để ý nhiều dù sao thì khách hàng là thượng đế nên hắn cũng không hỏi nhiều.


Chỉ trong chớp mắt, tiểu nhị vừa rồi đã mang lên những thứ Vân Khinh cần rồi lui xuống.


Sau đó, từ nhẫn trữ vật, Hàn Băng Vô Tình lấy ra một hộp gỗ, lấy từ trong đó ra một loại bột màu hồng nhạt thả vào ấm trà rồi đổ nước sôi vào.
Lúc này, hương trà lan tỏa khắp căn phòng.
Đó là một mùi hương thanh mát, thấm vào ruột gan mang theo hương thơm thoang thoảng của hoa mai, hoa đào.
Nước trà cũng chuyển thành màu hồng nhạt đẹp mắt.



.

 
Chương 50: 50: Có Người Theo Dõi





"Lâu rồi chưa uống trà muội pha.
Hồng Mai trà của muội vẫn ngon như ngày nào." Vân Khinh rót một chén trà nhấp một ngụm rồi mỉm cười.


Hàn Băng Vô Tình cũng rót một chén trà:"Nếu tỷ thích vậy muội liền tặng cho tỷ một phần."

"Vậy ta liền không khách khí." Vân Khinh vui vẻ nói.


"Người cứ chúng ta cũng sắp tới đây đi?" Hàn Băng Vô Tình hỏi.


"Hẳn là." Vân Khinh chắc chắn đáp.


Lúc này, một nam tử trẻ tuổi tiến vào, cung kính hành lễ :"Thuộc hạ ra mắt cung chủ, phó cung chủ."

"Không cần đa lễ." Vân Khinh nói.



Chợt ba người cảm thấy có người đang tiến đến gần nghe lén bọn họ.
Để tránh đả thảo kinh xà, ba người để lại bạc rồi rời khỏi.


Sau một hồi nghe ngóng không có động tĩnh, một hắc y nhân vọt vào trong nhã gian mà ba người vừa ở.
Người này không phải ai khác mà chính là hắc y nhân đã nói chuyện với Phượng Kinh Hồng.
Hắn ngạc nhiên khi trong phòng không có người nào mà ba người vừa rồi lại biến mất ngay trước mắt hắn.
Nghe trong không khí có mùi hương thơm thoảng, hắn tiến đến mở ấm trà ra.


Bên trong là một nước trà màu hồng nhạt óng ánh, thông thấu.
Đây rõ ràng không phải trà mà tửu lâu này có, chắc chắn là của bọn họ.
Nghĩ vậy, hắn liền bỏ xuống một thỏi bạc, bê luôn cả bộ trà cụ cho dễ báo cáo.


Sau khi hắc y nhân rời đi, ba bóng người từ con hẻm gần đó xuất hiện.



"Không ngờ lại có kẻ cho người theo dõi chúng ta." Vân Khinh tức giận nói.
Hàn Băng Vô Tình trên mặt cũng có vài phần sắc lạnh.


Nam tử thấy không khí có vài phần lạnh lẽo vội vàng nói :"Thuộc hạ sẽ cho người đi tra rốt cuộc kẻ nào lại có gan cho người theo dõi."

Hàn Băng Vô Tình lạnh nhạt lên tiếng :"Tiện thể mang tất cả tư liệu về Nhiếp Chính Vương đến cho bổn cung chủ."

Nhiếp Chính Vương phủ, ngự thư phòng, một nam tử đưa tay cầm ấm trà rót ra một chén.
Nước trà hồng nhạt từ từ rơi xuống chén trà thu hút ánh mắt nam tử.
Người này không phải ai khác chính là Phượng Kinh Hồng kiêm chức Tà Tôn.
Nước trà mà hắn rót ra chính là từ bộ trà cụ mà hắc y nhân đang quỳ một gối xuống đất phía dưới đem về.


"Ngươi nói hai người họ gặp gỡ một người sau đó người đánh mất dấu vết của bọn họ?" Nam tử lên tiếng hỏi.


"Chủ tử, chính là như vậy.
Sau khi thuộc hạ tiến vào thì bọn họ đã rời đi chỉ để lại trên bàn một thỏi bạc.
Sau đó, thuộc hạ phát hiện loại trà không phải ở đâu có vì vậy cũng để lại một thỏi bạc rồi đem bộ trà cụ này mang về." Hắc y nhân đáp, trên trán đã toát mồ hôi.



.

 
Chương 51: 51: Hắn Choáng Váng Lúc Nào





Phượng Kinh Hồng đưa chén trà vừa rót lên môi, nhấp một ngụm.Nước trà ngọt thanh, thấm vào ruột gan, răng môi còn lưu hương.


Loại trà này lần đầu tiên hắn uống là ở căn nhà trúc kia giờ lại xuất hiện ở đây.Điều này chứng tỏ nữ nhân đã cứu hắn chính là nàng.


"Ngươi đã điều tra được thân phận của nàng ta chưa?" Hắn hỏi.


"Bẩm chủ tử, bọn thuộc hạ khác điều tra được bất cứ tin tức nào liên quan đến nàng ta cả.Nàng ta cứ như là trống rỗng xuất hiện vậy." Tên hắc y nhân đáp mà mồ hôi đã ướt đầm sau lưng.


"Các ngươi vô dụng như vậy, ta nuôi các ngươi làm gì?" Hắn bỗng dưng sắc mặt âm trầm xuống.



Tên hắc y nhân đang quỳ run rẩy, chờ đợi kết cục của mình.Sau khi đã chuẩn bị xong tâm lý chờ tử thần đến mang sinh mạng bé bỏng của hắn đi thì khi Phượng Kinh Hồng lên tiếng, trái tim hắn lại bùm bụp loạn nhảy.


"Các ngươi vô dụng như vậy xem ra ta cũng không thể quá trông chờ vào các ngươi.
Ngươi đi xuống lĩnh mười vạn lượng hoàng kim..." Chưa kịp nói hết câu thì tên hắc y nhân đã dập đầu :"Đa ta vương gia ban thưởng."

Trên đầu hắn chảy xuống một đường hắc tuyến, gân xanh trên chán nổi lên, giọng nói ẩn ẩn tức giận :"Bổn vương ban thưởng cho ngươi lúc nào.
Ta bảo ngươi đi lĩnh mười vạn lượng hoàng kim đem đến Điệp Sát mua tin tức của nữ nhân đó về cho bổn vương.
Nếu không đem được tin tức về thì ngươi cũng không cần sống đến ngày mai nữa."

Hắn vừa dứt lời, hắc y nhân đã nhanh chóng rời đi như sợ Phượng Kinh Hồng đổi ý lấy mạng hắn ngay bây giờ.

Thấy vậy, khéo miệng Phượng Kinh Hồng khẽ giật.
Không biết hắn choáng váng lúc nào mà lại đi thu nhận tên này làm thuộc hạ.


Dời khỏi thư phòng, hắc y nhân vỗ ngực chấn an con tim nhỏ bé của mình :"Hôm nay, ta ba lần dạo quỷ môn quan.Đại nạn không chết ắt có đại phúc.Bất quá chỉ cần ta sống sót được qua ngày mai rồi hẵng tính."

Trên một ngọn núi nào đó, trước một sơn động có một nam hai nữ đang đứng đó.
Nam tử đưa tay nhấn vào một chỗ gồ ghề trên sơn động, mặt đất rung chuyển hiện ra một lối đi xuống lòng đất.
Đây căn cứ của những thành viên Điệp Sát ở Linh Phượng quốc.
Qua những bậc thang dài, ba người đi đến đại sảnh.
Nơi này ở dưới mặt đất vì vậy không có ánh sáng mặt trời nên dùng dạ minh châu thay thế.
Dạ minh châu ở đây tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, nhu hòa những cũng đủ để nhìn rõ mọi vật.Viên nào cũng là giá trị liên thành nhưng với mỗi người ở đây nó ngoài dùng để trang trí và chiếu sáng thì chẳng có tác dụng nào cả.
Vì vậy, tất cả các bức tường ở đây đều được khảm dạ minh châu.



.

 
Chương 52: 52: Vận Đào Hoa Của Hàn Băng Vô Tình





Trên đại điện có một ghế chủ vị bằng bạch ngọc, phía dưới là những bộ bàn ghế làm từ gỗ thuợng đẳng.
Bởi vì nơi này chỉ là nơi dành cho các thành viên Điệp Sát phân bố nhiệm vụ nên bài trí vô cùng đơn giản.
Tuy vậy, giá trị của mỗi món đồ ở đây lại không hề nhỏ chút nào.


Nam tử trẻ tuổi dẫn hai người đến nơi nghỉ ngơi rồi rời đi điều tra kẻ cho người theo dõi bọn họ.


Ngay chiều hôm đó, hắc y nhân hôm qua đem mười vạn lượng hoàng kim đến căn cứ của Điệp Sát ở khe núi Tuyệt Địa Phong Nhai.
Trước khi rời khỏi Nhiếp Chính Vương phủ, Phượng Kinh Hồng còn đưa cho hắn một bức họa về một nữ tử bạch y, dung mạo bị đấu lạp che đậy nhưng sự lạnh nhạt toát ra từ nàng lại không thể che mất.
Cũng may cho hắn, sau khi xuống khe núi Tuyệt Địa Phong Nhai thì đám người Vân Lạc chưa rời đi hết và hắn lại trùng hợp gặp được vị phó cung chủ này.



Sau khi kiểm tra tiền, Vân Lạc bắt đầu xem bức họa hắc y nhân mang đến.
Đây chính là quy củ của Điệp Sát.
Trước khi cung cấp hay điều tra bất kì thông tin gì giúp người ủy thác đều sẽ kiểu tra tiền và xem xét yêu cầu mà bọn họ đưa ra có ảnh hưởng đến tổ chức không rồi mới đáp ứng.


Vừa mở bức họa, Vân Lạc có chút ngạc nhiên, sau đó khóe môi khẽ giật, trong lòng không khỏi suy nghĩ :"Xem ra vận đào hoa của cung chủ Điệp Sát ta cũng đến rồi.
Nếu không thì sao muội ấy vừa ra ngoài chưa được mấy canh giờ mà đã có kẻ cho người dùng mười vạn lượng đến mua tin tức về muội ấy.
Mười vạn lượng hoàng kim là số tiền không nhỏ a.Xem người này rất coi trọng tin tức về Vô Tình."

Tuy nghĩ vậy nhưng sắc mặt Vân Lạc nói chuyện với hắc y nhân cũng rất nghiêm túc :"Được.

Ngươi đem hoàng kim về trước đi.
Để bọn ta cần thời gian để điều tra tin tức và xem xét có bán tin tức này không.
Ngày mai ngươi tới sẽ nhận được câu trả lời."

Nghe vậy, hắc y nhân xoay người rời đi nhưng trong lòng không khỏi cảm thán :"Phân bộ Điệp Giả của Điệp Sát hiệu suất làm việc cũng quá cao đi.
Bọn họ chỉ cần thời gian chưa đến một ngày mà có thể điều tra được tin tức mà chủ tử cần mà bọn họ thì..." Rồi hắn lại thở dài:"Haiz.
Chẳng lẽ thật sự giống lời chủ tử nói.
Vô dụng như vậy sao?"

Sau khi hắc y nhân rời đi, Vân Lạc cho vài Điệp Giả đi điều tra tin tức kẻ đứng sau hắn.



.

 
Chương 53: 53: Lại Là Hắn





Buổi tối, dưới sơn động của một ngọn núi nào đó, một thiếu nữ bạch y ngồi trên ghế chủ vị, ánh mắt bình tĩnh nghe Vân Khinh nói chuyện xảy ra lúc chiều ở Tuyệt Địa Phong Nhai.


Sau khi điều tra được kẻ đứng sau hắc y nhân, Vân Lạc liền truyền tin tức cho nhờ Vân Khinh hỏi ý kiến của Hàn Băng Vô Tình.


Vân Khinh giở giọng trêu đùa :"Điệp Sát cung chủ mới xuất hiện chưa được mấy ngày mà đã có vận đào hoa rồi."

"Ý tỷ là sao?" Hàn Băng Vô Tình khuôn mặt không chút biểu tình hỏi.


"Muội còn nhớ tên Nhiếp Chính Vương Phượng Kinh Hồng kia chứ?" Vân Khinh giọng nói có vài phần nghiêm túc.



"Hắn không phải người dễ chọc." Nàng cho một câu đánh giá hắn.


"Vừa rồi Vân Lạc đại ca truyền tin đến, huynh ấy nói có một hắc y nhân dùng mười vạn hoàng kim đến mua tin tức về một người.
Người hắn muốn tìm là một nữ nhân.
Bức họa hắn đưa đến vẽ một người đang đấu lạp nhưng nhìn vào liền có thể chắc chắn là một thiếu nữ bộ dạng mười lăm tuổi.
Và huynh ấy nhận ra người trong bức họa là muội vì trang phục muội mặc lúc rời đi giống trong tranh như đúc.
Huynh ấy liền cho người điều tra biết được kẻ đứng sau hắc y nhân là Nhiếp Chính Vương Phượng Kinh Hồng của Linh Phượng quốc.
Huynh ấy bảo ta hỏi muội nên xử lý thế nào." Vân Khinh tường thuật lại tất cả câu chuyện.


Đúng lúc này, một nam tử trẻ tuổi từ bên ngoài tiến vào, cung kính quỳ xuống :"Bẩm cung chủ, thuộc hạ đã điều tra được người theo dõi chúng ta ở tửu lâu.
Hắn là thuộc hạ của Nhiếp Chính Vương Phượng Kinh Hồng."


"Lại là tên Nhiếp Chính Vương Phượng Kinh Hồng.
Rốt cuộc hắn đối cung chủ có âm mưu gì?"Vân Khinh nghe xong nam tử bẩm báo có chút tức giận.


Hàn Băng Vô Tình sau khi nghe xong hai người báo cáo liền rơi vào trầm tư suy nghĩ.
Có lẽ hắn nhận nhầm người hoặc nàng và hắn đã từng gặp nhau ở đâu đó.
Chắc là vế sau đi.Nếu không vì sao nàng lại thấy hắn có vài phần quen thuộc nhưng lại không nhớ đã gặp ở đâu.


Một lúc sau, Hàn Băng Vô Tình lên tiếng :"Vân Khinh truyền tin lại cho phó cung chủ Vân Lạc nhận nhiệm vụ này."

"Vì cái gì?" Vân Khinh kinh ngạc hỏi ra thành tiếng.


"Mười vạn lượng hoàng kim là một số tiền không nhỏ mặt khác bổn cung chủ muốn biết rốt cuộc tên Phượng Kinh Hồng này muốn giở trò gì." Nàng lên trả lời rồi cầm bút viết vài dòng chữ đưa cho Vân Khinh :"Đây là một số tin tức về ta có thể đưa cho hắc y nhân chuyển cho Phượng Kinh Hồng."


.

 
Chương 54: 54: Một Hàng Rùa Đen





Sáng hôm sau, hắc y nhân mang đến mười vạn lượng hoàng kim chờ dưới Tuyệt Địa Phong Nhai, trong lòng có chút thấp thỏm không yên.


Vân Lạc xuất hiện, kiểm tra mười vạn lượng hoàng kim một lần nữa rồi đưa cho hắn một phong thư :"Mười vạn lượng hoàng kim này ta nhận.
Đây là thông tin về nữ tử trong họa mà Điệp Sát có thể cung cấp.
Các hạ có thể rời khỏi đây được rồi."

Nhiếp Chính Vương phủ, ngự thư phòng, hắc y nhân cung kính hai tay dâng phong thư có tin tức dùng mười vạn lượng hoàng kim mới có được.


Phượng Kinh Hồng đưa tay mở phong thư lấy ra một tờ giấy.
Đọc xong, khóe môi hắn khẽ giật, gân xanh trên trán ẩn hiện, trên gương mặt tuấn mĩ có vài phần nổi giận.



Hắc y nhân cảm thấy không khí ngày càng lạnh tựa hồ muốn đông lạnh hắn ngay tại đây.
Hắn sẽ trở thành người đầu tiên bị hơi lạnh trên người chủ tử toát ra đông lạnh mà chết.


Phượng Kinh Hồng tức giận, ném tờ giấy chỉ có vài dòng chữ xuống trước mặt hắc y nhân:"Đây là tin tức ngươi đem về cho bổn vương sao?"

Hắc y nhân run rẩy cầm lấy thì thấy trên tờ giấy nào phải chữ viết gì mà là những con rùa đen bé nhỏ được vẽ thành một hàng.
Hắc y nhân không khỏi kinh rớt tròng mắt, vội vàng dập đầu :"Chủ tử tha mạng.
Là thuộc hạ sơ xuất không hoàn thành sứ mệnh được giao phó."

Phượng Kinh Hồng từ trước đến nay chưa từng tức giận như vậy, lần này tức giận khiến màu đen đôi mắt dần bị huyết sắc thay thế.


"Bổn vương cho ngươi một cơ hội cuối cùng.

Lập tức quay lại Điệp Sát hỏi cho rõ ràng và đem tin tức của nữ nhân kia về đây nếu không hậu quả của việc chọc giận bổn vương ngươi không gánh nổi đâu."

Hắc y nhân như được đại xá vội đem tờ giấy và phong thư rời đi, một lần nữa đến Tuyệt Địa Phong Nhai.


Vân Lạc như biết sẵn hắc y nhân sẽ quay lại nên đã chờ sẵn ở nơi đó.
Hắc y nhân vừa xuất hiện, hắn đã nở nụ cười, tức chết người không đền mạng nói :"Vị huynh đệ này, thật có lỗi, ban nãy ta lấy nhầm phong thư."

Trong lòng hắc y nhân không khỏi xúc động muốn chửi thề :"Đưa nhầm cái đầu nhà ngươi ấy.
Ngươi hại lão tử suýt chút nữa phải dưới tay chủ tử cưỡi hạc quy tiên có được không! "

Kìm nén xúc động đập bầm dập khuôn mặt đang tươi cười của Vân Lạc, hắc y nhân từ trong tay áo lấy ra phong thư trả lại cho Vân Lạc.
Vân Lạc cũng lấy ra một phong thư khác đưa cho hắn và khẳng định lần này không lấy nhầm nữa thì hắc y nhân mới rời đi.



.

 
Chương 55: 55: Ràng Buộc





Hắc y nhân vừa khuất bóng, Vân Lạc đã nở nụ cười rồi truyền tin cho Vân Khinh.


Vân Khinh sau khi nhận được tin của Vân Lạc liền vui vẻ cất tiếng cười.
Lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang lên bên cạnh nàng :"Có chuyện gì vui sao?"

Không một chút suy nghĩ, Vân Khinh đã kể ra chuyện mà mình cùng đại ca bày ra rồi lại cất tiếng cười.
Chợt như nhận ra điều gì, nụ cười trên gương mặt nàng cứng lại, nàng thận trọng đưa mắt nhìn sang người bên cạnh, lời nói có chút chột dạ :"Vô Tình...
Muội đến đây lúc nào thế?"

Hàn Băng Vô Tình nhìn chằm chằm nàng, lời nói có chút thất vọng :"Vân Khinh, tỷ không nên rủ Vân Lạc đại ca hồ nháo như vậy."


"Ta..." Vân Khinh tưởng nói gì nhưng lời nói lại nghẹn ở cổ họng khi nghe Hàn Băng Vô Tình nói tiếp :"Ta biết hai người làm vậy là vì ta nhưng mà hai người không nên giở trò đùa nghịch như hài tử này để chọc giận Phượng Kinh Hồng.
Ngộ nhỡ hắn thật suy nghĩ nổi giận trút hết lên các thành viên của Điệp Sát thì chúng ta liền ăn không hết gói đem đi.
Hai người không chỉ vì nhất thời cao hứng mà đẩy tất cả thành viên Điệp Sát vào hố lửa."

"Xin lỗi muội.Là ta sơ xuất." Vân Khinh tựa như một hài tử làm sai chuyện cúi thấp đầu nghe người lớn răn dạy.


Nhìn bộ dạng này của nàng, Hàn Băng Vô Tình thở dài :"Được rồi.
Chuyện này dừng ở đây nhưng tỷ nên nhớ lần sau không được làm như vậy nữa.
Phượng Kinh Hồng không phải là người đơn giản, chắc chắn hắn còn ẩn dấu thế lực ngầm.
Hắn hiện cùng ta dây dưa không rõ lại là con trai của Phượng Phi Thiên nên chúng ta làm bất cứ việc cũng cần phải cẩn thận chút." Sau khi để lại là lời nhắc nhở, Hàn Băng Vô Tình xoay người liền đi.

Nếu nàng là sát thủ Hàn Băng Vô Tình của trước kia có lẽ sẽ không mất nhiều thời gian giảng giải cho Vân Khinh những điều này.
Nhưng bây giờ nàng đã bắt đầu thay đổi không còn như trước, dần dần sẽ chú ý những thứ xung quanh, nàng cũng dần bị ràng buộc bởi nàng biết quan tâm người bên cạnh.
Dẫu biết thân thể này của nàng mang mệnh thiên sát cô tinh sẽ gây cho người xung quanh không ít phiền phức chính là nàng tin tưởng mệnh của nàng không do trời định mà do nàng nắm trong tay.
Tâm từ lâu đã đóng băng không biết từ khi nào đã có dấu hiệu bị tan chảy bởi sự ấm áp của những người quan tâm nàng.


Nhìn bóng lưng đi xa của nàng, Vân Khinh trong mắt là sự hối hận.
Nàng từng nói sẽ chăm sóc và bảo vệ Hàn Băng Vô Tình vậy mà lại gây phiền phức thêm cho muội ấy.
Thậm chí, muội ấy còn nhỏ hơn nàng hai tuổi mà đã suy nghĩ chín chắn hơn nàng và đại ca.
Vân Khinh sắc mặt có chút buồn bã trở về phòng mình đóng cửa suy nghĩ.



.

 
Chương 56: 56: Thiên Cơ Bất Khả Lộ





Nhiếp Chính Vương phủ, Phượng Kinh Hồng vẫn giống như lần trước, cầm lấy phong thư, ánh mắt như có như không liếc xéo tên hắc y nhân đang quỳ trước.
Ánh mắt của hắn như muốn nói :"Lần này mà còn xảy ra sai lầm thì coi chừng cái mạng nhỏ của ngươi."

Hắc y nhân cúi thấp đầu đánh một cái rùng mình nhưng cũng không dám ngẩng mặt lên.


Sau một lát, không thế Phượng Kinh Hồng có động tĩnh gì, hắc y nhân mới bạo gan ngẩng đầu lên liếc nhìn một cái.
Thấy chủ tử chăm chú nhìn bức thư trầm tư suy nghĩ, hắn liền vội vàng cúi đầu xuống giảm cảm giác tồn tại của mình xuống mức thấp nhất có thể.


Phượng Kinh Hồng nhìn lá thư chỉ có vài câu liên quan đến thân phận nữ tử - người muốn tìm không khỏi suy nghĩ sâu xa.
Trên lá thư viết :"Người nữ tử ngươi muốn điều tra tên là Hàn Băng Vô Tình, năm nay mười lăm tuổi.
Thân phận của nàng: Thiên cơ bất khả lộ."

"Rốt cuộc nàng ta có thân phận gì mà Điệp Sát không thể điều tra được hay nói cách khác là điều tra được nhưng lại không thể cung cấp?" Trong đầu hắn không khỏi hiện lên câu hỏi này.


Tuy bức thư này chỉ cung cấp tên tuổi của Hàn Băng Vô Tình nhưng Phượng Kinh Hồng cũng không tức giận bởi vì những người muốn nhờ Điệp Sát giúp điều tra rất nhiều nhưng có rất ít người có thể khiến Điệp Sát tiếp nhận nhiệm vụ.



Lúc này, hắn mới nhớ đến tên hắc y nhân vẫn đang giữ tựa thế quỳ một gối bất động trước mặt mình.
Hắn lên tiếng hỏi :"Ngươi tên là gì?"

Hắc y nhân thụ sủng nhược kinh,lắp bắp trả lời:"Thuộc...thuộc hạ...
hạ tên Diệp Phong."

"Diệp Phong, từ giờ trở đi ngươi sẽ đi theo bên cạnh bổn vương." Phượng Kinh Hồng hạ lệnh.


"Rõ!" Diệp Phong cung kính đáp, trong lòng vui mừng.


"Trong này không còn việc gì nữa, ngươi lui ra ngoài trước đi." Phượng Kinh Hồng phất tay áo làm hắn đi ra ngoài.


Hắc y nhân nhanh chóng rời đi, không quên đóng lại cửa phòng.
Hắn đi đường rạng rỡ sinh phong không khỏi khiến các huynh đệ tò mò xúm lại hỏi :"Diệp Phong, ngươi có chuyện gì vui sao?"


"Có sao?" Diệp Phong hỏi lại.


"Ngươi đừng đục nước béo cò nữa.
Trên mặt ngươi viết hai chữ "đắc ý " to tướng như vậy, bọn ta cũng không có mù,không nhận ra mới lại." Một người trong số đó nói.


"Trên mặt ta có viết rõ như vậy sao?" Diệp Phong đưa tay sờ sờ mặt mình.


"Được rồi, đừng giả bộ nữa.Có chuyện gì vui thì mau chia sẻ với các huynh đệ đừng có úp mở như thế." Tên kia không nhịn được tò mò thúc giục.


Nhắc đến chuyện này, Diệp Phong không khỏi đắc ý cười to ra tiếng :"Ha ha ha! Ta mới được Vương gia cho phép đi bên cạch."

Đám người nghe vậy không khỏi đưa ánh mắt hâm mộ nhìn hắn.


Đúng lúc này, tiếng Phượng Kinh Hồng truyền âm đến vang lên :"Các ngươi chán sống rồi sao? Còn không cút đi làm việc hay là muốn bổn vương đưa tiễn các ngươi một đoạn."

Đám người nghe vậy không khỏi rùng mình, chỉ vài cái chớp mắt đã không thấy bóng dáng.



.

 
Chương 57: 57: Cây Trâm





Hôm sau, trên đường lớn, hai nữ tử mang khăn che mặt dừng lại trước một quầy bán trang sức ven đường.
Thiếu nữ bạch y như chừng mười lăm tuổi nhưng đã lộ ra vẻ đẹp khuynh thành, đôi mắt hổ phách trước giờ luôn bình tĩnh đã có vài tia cảm xúc dao động.


"Muội sao vậy?" Nhận thấy Hàn Băng Vô Tình có chút không đúng, thiếu nữ áo xanh đứng cạch nàng nhỏ giọng hỏi.
Hiển nhiên người không phải ai khác mà chính là Vân Khinh.


"Ta không sao." Hàn Băng Vô Tình trả lời.


"Vân Khinh, tỷ giúp muội mua lại cây trâm này.
Nếu muội nhớ không nhầm thì đây là cây trâm mà phụ hoàng từng tặng cho mẫu hậu của muội.
Mẫu hậu luôn rất yêu thích cây trâm này." Hàn Băng Vô Tình đột nhiên truyền âm cho Vân Khinh.



Vân Khinh sửng sốt rồi nhìn kỹ các cây trâm trên sạp hàng.
Cây trâm mà Hàn Băng Vô Tình nhờ nàng mua là một chiếc trâm phỉ thúy không hề có gì đặc biệt.
Nó đơn giản đến không thể đơn giản hơn và so với những cây trâm hoa lệ được bày trên sạp hàng có thể nói là khác nhau một trời một vực.


"Muội chắc là cây trâm đó chứ?" Vân Khinh có chút không tin truyền âm hỏi lại.


"Chắc chắn.
Năm xưa mẫu hậu từng nói đây là cây trâm mà phụ hoàng đích thân làm tặng người.
Trên cây trâm có một vết xước do phụ hoàng không cẩn thận gây ra.
Muội đã xem xét rất kỹ, không sai được." Hàn Băng Vô Tình khẳng định.


Nghe vậy, Vân Khinh lên tiếng hỏi người bán hàng :"Lão bản hai cây trâm này bán như thế nào?" Nàng chỉ vào cây trâm phỉ thúy và một chiếc bên cạnh hỏi.
Đó là một chiếc trâm bằng bạc rất tinh xảo có hình những bông hoa mai nở rộ.



"Này hai cây trâm hơi đắt chút.
Tổng cộng là mười lăm lượng bạc." Người bán hàng ra giá.


Vân Khinh đưa tay cầm lấy trâm hoa mai nhanh chóng cài lên mái tóc Hàn Băng Vô Tình.
Nhìn kiệt tác của mình, Vân Khinh ngẩn ngơ chỉ có thể nói ra hai từ :"Thực mỹ."

Khí chất của Hàn Băng Vô Tình thanh lãnh thoát tục mang lên trâm bạc có những đóa hoa mai kiêu ngạo nở rộ mỹ đến mức Vân Khinh không thể nào rời mắt ra được.


Hàn Băng Vô Tình đưa tay định gỡ cây trâm xuống thì Vân Khinh liền ngăn cản :"Cây trâm này rất phù hợp với muội.
Đừng tháo xuống coi như đây là món quà nho nhỏ mà ta tặng muội."

Hàn Băng Vô Tình cũng không nói gì nhưng cánh tay muốn tháo cây trâm cũng đã bỏ xuống.
Nàng đưa tay cầm cây trâm phỉ thúy rồi xoay người đi trước.
Vân Khinh để lại mười lượng bạc rồi đuổi theo.



.

 
Chương 58: 58: Ngươi Có Ý Gì





Hai người vừa rời đi thi thì có một nam tử trẻ tuổi đến hỏi thăm lão bản rồi để lại một thỏi bạc lẫn vào trong đám người.


Đằng xa, Vân Khinh lên tiếng hỏi :"Có cần cho người điều tra việc vì sao cây trâm này xuất hiện ở đây không?"

Hàn Băng Vô Tình nhàn nhạt trả lời :"Không cần thiết.
Làm vậy sẽ khiến người có tâm chú ý và phát sinh những việc không cần thiết."

"Được rồi.
Cũng không còn sớm nữa.
Chúng ta vào đó ăn cơm." Nàng đưa tay chỉ một tửu lầu khá lớn trước mặt.


Tùy ý ngồi vào một chiếc bàn trong đại sảnh, hai nàng gọi tiểu nhị đem thức ăn lên.
Đa phần các món đều là do Hàn Băng Vô Tình gọi, món nào cũng hết sức thanh đạm.


Vân Khinh khổ bức nhìn món ăn trên bàn :"Vô Tình muội muội, ta có thể gọi thêm vài món khác sao?"

Liếc nàng một cái, Hàn Băng Vô Tình lạnh nhạt buông một câu :"Không thể."


Vân Khinh vẫn không buông tha :"Tại sao?"

Hàn Băng Vô Tình cầm đũa, gắp cho nàng một chút rau thản nhiên nói :"Một mình muội ăn không hết chỗ này, cho dù thêm tỷ ăn nữa cũng chưa chắc đã ăn hết huống chi tỷ còn muốn gọi thêm món.
Quan trọng là ăn nhiều thịt cá không tốt cho sức khỏe vì vậy đôi khi vẫn phải nên dùng đồ thanh đạm chút."

Vân Khinh không thể phản bác lại lời nào, vẻ mặt ỉu xìu, tâm bất cam tình bất nguyện cúi đầu xuống bắt đầu dùng cơm.


Bỗng nhiên, trước mặt hai người xuất hiện một bóng đen, một giọng nam nhân từ trên cao vọng xuống: "Tiểu thư của cô nói rất đúng."

"Không biết Hàn Băng tiểu thư có phiền không nếu bổn vương cùng hai người dùng bữa." Giọng nói nam nhân có vài phần cường thế, không dung cự tuyệt.


Người đến không phải ai khác mà chính là Nhiếp Chính Vương Phượng Kinh Hồng.


"Nga? Ngươi biết họ của ta? Hẳn cũng biết tên của ta? Chắn chắn là đã từng cho người điều tra ta?" Hàn Băng Vô Tình hỏi nhưng ngữ khí mang theo sự khẳng định.Nàng vẫn ngồi đấy tiếp tục dùng bữa như chưa có chuyện gì xảy ra cũng không thèm liếc mắt nhìn kẻ nói chuyện cùng mình một cái.


Trái lại với nàng, những người xung quanh đã vội vàng để lại tiền rời khỏi đây.
Tiểu nhị và chưởng quầy thì run run trốn ở trong góc.Hiển nhiên, những người này vì sợ hắn mà rời khỏi.



Vân Khinh cũng không biết từ khi nào đã rời khỏi bàn, đứng phía sau Hàn Băng Vô Tình, cảnh giác nhìn Phượng Kinh Hồng.


"Hàn Băng tiểu thư quả nhiên thông minh.
Quả nhiên xứng đáng cùng bổn vương dùng bữa?" Phượng Kinh Hồng ngữ khí cao ngạo.


Lúc này, Hàn Băng Vô Tình buông đũa,không nóng không lạnh nói :"Ta đã dùng xong xin thứ không thể phụng bồi."

Rồi nàng xoay người rời đi mà không bỏ lại lời nói :"Nếu Nhiếp Chính Vương không ngại có thể tiếp tục ngồi xuống dùng bữa.
Tiện thể phiền ngài cũng giúp tiểu nữ tử trả tiền luôn.
Ta nghĩ một chút bạc vụn đối với ngài cũng chẳng là gì."

Vân Khinh cũng đi theo, trong lòng không khỏi than thở :"Đây là Vô Tình muội muội mà ta quen biết sao? Không ngờ nàng ấy cũng có một mặt phúc hắc như vậy!"

Ra đến cửa, hai nàng bị hai hộ vệ tùy thân là Đao Quang và Kiếm Ảnh của Phượng Kinh Hồng chặn lại.
Hai người giống nhau như hai giọt nước, chân chính là một cặp huynh đệ song sinh.
Nhìn bằng mắt thường thì không thể phân biệt được những nhìn vào vũ khí bên hông họ là có thể biết ai là Đao Quang, ai là Kiếm Ảnh bởi vì hai người họ một người dùng kiếm, một người dùng đao.


Vân Khinh định đối với hai người động thủ thì bị Hàn Băng Vô Tình ngăn lại.
Nàng không quay đầu chỉ đứng đó lên tiếng hỏi :"Nhiếp Chính Vương đây là có ý gì?"


.

 
Chương 59: 59: Thói Quen 2





"Không phải đã nói rồi sao? Bổn vương muốn cùng Hàn Băng tiểu thư đây cùng dùng bữa." Phượng Kinh Hồng đưa tay cầm một ly trà đưa lên nhấp một ngụm."Ta vừa dùng xong nên không thể phụng bồi." Hàn Băng Vô Tình lạnh lùng đáp.Không để ý đến sự lạnh lùng trong lời nói của nàng, Phượng Kinh Hồng lên tiếng, ngữ khí không dung cự tuyệt :"Vậy cùng bổn vương uống trà như thê nào nào?""Nếu Nhiếp Chính Vương bằng mọi cách cũng muốn ta lưu lại thì chi bằng nói thẳng.
Hà tất phải mất công lòng vòng vô nghĩa như vậy." Hàn Băng Vô Tình xoay người lại, đôi con ngươi hổ phách nhìn thẳng vào mắt hắn.Ánh mắt nàng trong trẻo lạnh lùng không một gợn sóng cũng vô cùng xinh đẹp.Bắt gặp ánh mắt của nàng, Phượng Kinh Hồng có một thoáng ngây ngẩn, khóe môi khẽ cong cất tiếng cười :"Ha ha ha! Quả nhiên là một nữ tử băng tuyết thông minh.
Nếu Hàn Băng tiểu thư đã biết mục đích của bổn vương vậy thì lưu lại bồi bổn vương thêm chốc lát.""Nếu Nhiếp Chính Vương đã muốn ta ở lại thì ta cung kính không bằng tuân lệnh.
Dù sao thì dù ta có muốn đi ngươi cũng chưa chắc đã đồng ý không phải sao?" Hàn Băng Vô Tình tiến đến ngồi đối diện với hắn."Tiểu thư rất biết thức thời." Phượng Kinh Hồng lên tiếng khen ngợi."Cũng không hẳn.Bọn ta muốn đi thi thì ai cũng không ngăn cản được.
Hai người họ cùng lắm chỉ cùng nàng đánh ngang tay." Hàn Băng Vô Tình đưa ánh mắt đánh giá hai huynh đệ song sinh Đao Quang và Kiếm Ảnh rồi ánh mắt dừng ở trên người Vân Khinh."Vậy nếu bổn vương cũng ra tay ngăn cản thì sao?" Phượng Kinh Hồng ánh mắt như đáy vực sâu thẳm nhìn nàng."Nếu ngươi ra tay, bọn ta tuy không thể nắm chắc có đánh bại ngươi nhưng cũng đủ tự tin có thể toàn thân mà lui." Hàn Băng Vô Tình rót một chén trà đang chuẩn bị uống thì lại bỏ xuống.Nhìn thấy động tác của nàng, Phượng Kinh Hồng đưa tay nhấp một ngụm trà:"Hàn Băng tiểu thư sợ bổn vương hạ độc trong trà nên không uống sao?"Hàn Băng Vô Tình không nói, cúi đầu như đang suy nghĩ gì đó.Vân Khinh lúc này tiến lên nói thay nàng, bộ dáng quy củ như một tỳ nữ chuyên nghiệp :"Nhiếp Chính Vương thứ lỗi.

Tiểu thư có thói quen chỉ uống trà của người đem theo còn những loại trà khác trước nay người chưa từng uống quá."Rồi nàng đến chỗ lão bản và tiểu nhị yêu cầu một bộ trà cụ.
Không cần nàng nhiều lời, lão bản đã nhanh chóng sai tiểu nhị đi lấy."Trà Long Tỉnh ở đây có thể coi là thượng đẳng.
Không thể trà mà Hàn Băng tiểu thư đem theo là loại như thế nào?" Con ngươi Phượng Kinh Hồng lộ ra vẻ hứng thú.Lúc này, tiểu nhị vừa hay mang bộ trà cụ tốt nhất ra tới và cũng không quên đem theo nước nóng ra tới.Hàn Băng Vô Tình cũng không nói gì, nàng đặt tay lên bàn, lấy ra một hộp gỗ tinh xảo từ nhẫn trữ vật.Lấy ra một ít loại phấn bột màu hồng nhạt cho vào ấm trà rồi đổ thêm nước nóng.
Tự rót cho mình một ly, nàng đổ ra thêm một ly khác đưa cho Vân Khinh.Hai nữ tử không coi nam nhân đối diện ra gì, thản nhiên khẽ vén khăn che mặt uống một ngụm.Lúc này, không khí đã tràn ngập mùi trà thoang thoảng mang theo cả mùi hoa mai.
Tiểu nhị và lão bản ngửi thấy cũng không khỏi muốn thử một chuyện.

Nhưng vì sợ một khi ló mặt ra sẽ bị Nhiếp Chính Vương cho một vé dạo chơi xuống âm phủ miễn phí và vĩnh viễn nên kìm nén nỗi lòng ngứa ngáy mà an phận ở yên tại chỗ.



.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top