Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Phượng Họa Phong Vân

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Phượng Họa Phong Vân

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
915,577
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Phượng Họa Phong Vân

Phượng Họa Phong Vân
Tác giả: Nakami Mokirashi
Tình trạng: Đang cập nhật




Tác giả: Nakami Mokirashi

Thể loại: Xuyên Không, Huyền Huyễn

Giới thiệu:

Nàng là sát thủ đệ nhất không may xảy ra sự cố trên máy bay mà nàng xuyên không vào cơ thể của một công chúa mất nước.

Từ đây hạ nổi lên phong ba, một mối tình oan nghiệt sẽ kết thúc ra sao?
 
Chương 1: 1: Giới Thiệu





Trên sân thượng của một nhà cao tầng, một mái tóc bạch kim tung bay trong gió,trong bộ quần áo đen tuyền,cặp mắt hổ phách lạnh lùng mang ý cười chính là đặc điểm để nhận ra cô - đệ nhất sát thủ của thế kỷ 21 Hàn Băng Vô Tình.


" Hừ ! Thật nhàm chán." Cô nghĩ

Đường đường là đệ nhất sát thủ mà lại đi ám sát một tên chẳng ra gì.
Haizz.
Ai bảo tên này treo thưởng cao.Làm xong phi vụ này là cô có thể ẵm một số tiền lớn, có thể sống một cuộc sống xa hoa nửa năm.
Biết làm sao được ai bảo cô rất lười.
Haizz.


Cô được mệnh danh là sát thủ thiên tài.Năm cô mười tuổi gia đình cô bị người ta thuê sát thủ giết hại nhưng cô đã may mắn sống sót.

Cô đã quyết tâm báo thù bằng được.
Chính vì thế suốt bao nhiêu năm qua cô đã trải qua được sự huấn luyện hà khắc của sư phụ để trở thành một sát thủ xuất sắc như ngày hôm nay và cô cũng đã báo thù thành công.


Trên sân thượng ,cô điều chỉnh ống ngắm và ống giảm thanh.Chưa đầy vài giây sau, một tiếng động nhỏ "Chíu" vang lên trong không gian tĩnh mịch.
Cô xoay người rời đi bởi cô biết không một ai có thể sống sót trong tay cô, đây là điều mà cô luôn kiêu ngạo.


Sáng hôm sau, cô quay lại nơi nạn nhân bị cô ám sát ngày hôm qua để kiểm tra cho chắc chắn.
Mặc dù kiêu ngạo nhưng cô làm việc luôn rất cẩn thận và chắc cũng chẳng có sát thủ nào dám quay trở lại hiện trường mà mình thực hiện nhưng cô chính là một ngoại lệ.


Cô đi lướt qua bên ngoài thấy cảnh sát tụ tập rất đông và phong tỏa nơi này.Điều này chứng tỏ cô đã thực hiện phi vụ thành công.



Cô quay về khách sạn nơi mà cô đã thuê để nghỉ ngơi.
Cô gọi điện cho quầy tiếp tân "Làm phiền cậu chuẩn bị cho tôi chút rượu vang, một vài món ăn và một chiếc pizza mang lên phòng tôi." Giọng cô trong trẻo vang lên.
Cô ăn nói lịch thiệp như vậy liệu có ai biết được ra rằng đây là người đứng đầu trong thế giới sát thủ.


Trong lúc chờ đợi tiếp tân chuẩn bị đồ ăn ,cô lấy quần áo đi tắm.
Mở cửa bước vào bồn tắm đã chuẩn bị sẵn nước nóng vừa đủ cô ngâm mình khoảng 20 phút rồi mặc đồ mới bước ra ngoài.


Sau khi ăn uống xong, cô lên giường ngủ một lát để chuẩn bị cho chuyến bay ra nước ngoài vào buổi chiều.



.

 
Chương 2: 2: Sự Cố





Buổi chiều, trên sân bay,nàng mặc áo sơ mi trắng kết hợp với chiếc quần jean tay phải bước kéo chiếc va li xám tự tin bước lên máy bay.


Ngồi trên chiếc ghế màu đỏ - chiếc ghế dành cho khách VIP của chiếc máy bay nàng thư thả ngả lưng trong chốc lát.
Máy bay bắt đầu cất cánh bay lên bầu trời xanh cao vời vợi.


_ 18:30

Bên ngoài bầu trời đã nhá nhem tối, bỗng nhiên một cơn mưa lớn không báo trước đổ xuống xối xả, sấm chớp rền vang,cuồng phong nổi lên cuồn cuộn.



Một hành khách nói:

- Vốn dĩ thời tiết rất đẹp, đài khí tượng đã dự báo trước sẽ không có bão tại sao bây giờ lại xuất hiện cuồng phong bão lốc chứ? Sớm biết như vậy tôi đã không lên chuyển bay này mà ở nhà còn hơn.


Vị khách này vừa dứt lời thì bỗng nhiên một tiếng ầm vang inh tai nhức óc truyền tới, mọi người hoảng loạn vội hỏi tiếp viên gần đó đã xảy ra chuyện gì.
Tiếp viên hàng không vội đến phòng điều kiện hỏi tình hình thì hay tin máy bay biết sét đánh trúng không thể điều khiển được nữa liền vội vàng chạy đi thông báo cho các hành khách và cố gắng chấn an họ.
Lúc này, máy bay bắt đầu chao đảo sắp rơi không thể giữ thăng bằng được nữa mặc dù những người điều khiển đã cố hết sức.



Tiếp viên hàng không trưởng vội vàng bảo các tiếp viên trẻ nhanh tay lấy dù cho mọi người để nhảy khỏi máy bay trước khi máy bay rơi xuống mặt đất để bảo toàn tính mạng.
Thật trớ trêu thay do tốc độ rơi của máy bay quá nhanh nên cửa không cách nào mở được và vì vậy cũng chẳng ai có thể toàn mạng.Khi máy bay rơi xuống mặt đất vài giây lúc sau liền phát nổ ầm ầm và cháy liên tiếp dữ dội.


Vụ nổ đã kéo đến không ít người đến, họ vội vàng gọi điện cho cảnh sát và xe cứu thương nhưng gọi cho xe cứu thương thì có ích gì chứ, tất cả mọi hành khách trên chuyến bay này đều đã chết, chết một cách không toàn thây.


Khi xe cứu thương và cảnh sát đến, họ không tìm thấy bất kỳ nguyên nhân nào của vụ chiếc máy bay rơi và phát nổ.
Họ cho rằng đây là lỗi của người lái máy bay và các nhân viên sửa chữa không bảo trì, kiểm tra kĩ càng trước khi cất cánh.
Cuối cùng sẽ chẳng ai biết được rằng nguyên nhân chiếc máy bay bay rơi xuống hay nói cách khác không ai biết được sự khủng khiếp của cơn bão mà những người trên máy bay gặp phải và cơn bão ấy từ đâu mà xuất hiện lại là một điều bí ẩn, một ẩn số không thể nào giải thích được.



.

 
Chương 3: 3: Dục Huyết Trùng Sinh





"Ong ong" từng tiếng nổ vang dội trong đầu, nàng cảm thấy khó thở nhưng bản năng cầu sinh trỗi dậy, nàng vùng vẫy bơi lên bờ.
Trong không khí nồng nặc mùi tanh của máu, ngoi lên khỏi mặt nước , đập vào hai mặt là một cảnh trong chém giết đẫm máu.
Hít một ngụm khí lạnh, nàng nhìn lại xung quang vị trí của mình thì phát hiện đang ở giữ một chiếc hồ khá lớn,xung quanh là những khối thi thể bị chém giết nằm la liệt, máu chảy thành từng dòng đổ về phía hồ nước.
Mặt nước bị nhuộm đỏ,nàng ở bên trong như một con phượng hoàng dục huyết mà ra.


Thu hết cảnh vật vào tầm mắt, nàng liền cố hết sức bơi lên bờ.
Lên bờ, nàng phở phì phò vì kiệt sức "Ai da, mệt chết lão nương, cả đời này cũng chưa từng chịu chất vật như thế quá."


Nhìn lại hai bàn tay bé nhỏ cùng đôi chân ngắn này là của một đứa trẻ khoảng mười tuổi,nàng thầm than: "Xuyên không, đoạt xác, trùng sinh trong truyền thuyết của mấy tiểu thuyết lừa tiền đích thị là có thực nha (mặc dù nàng cũng rất thích đọc mấy loại này).Không ngờ vận khí của mình lại tốt như vậy, mặc dù có lẽ đã chết trong cơn bão nhưng vẫn có thể sống lại một đời a."

Bỗng nhiên,một ánh đao bạc lóe sánh, một tên hắc y nhân phát hiện nàng đưa đao qua chém tới.
Nàng liếc nhìn một cái, xoay người nhảy vòng ra phía sau đưa tay bóp cổ hắc y nhân.
"Rắc" một tiếng gãy xương cổ vang lên, hắc y nhân ngã xuống liền đã chết.



Giải quyết xong một hắc y nhân, nàng xoay người ẩn nấp tìm cách thoát khỏi nơi đánh đánh giết giết này.Tuy nàng lớn lên trong huấn luyện khắc nghiệt, trong tay dính không ít máu tươi nhưng tránh được phiền phức vẫn tốt nhất dù sao giờ nàng cũng đang trong cơ thể của một tiểu cô nương mười tuổi.


Chọn phương hướng ít hắc y nhân lui tới, thân ảnh của nàng liền qua đi.Trong đêm tối ,thân ảnh của nàng thoắt ẩn thoắt hiện tựa quỷ mị giống nhau.Tới một tòa nhà lớn sơn son thiếp vàng như cung điện giống nhau, bất quá xung quanh nằm la liệt thi thể, máu chảy thành sông,trên người bọn họ mặc y phục của cung nữ, thái giám.
Nhìn nhìn lại mình, nàng phát hiện trên người là một bộ y phục nhiễm đỏ huyết nhưng vẫn nhìn ra độ sang quý của nó." Có lẽ tiểu cô nương này là nhi nữ của vị quý nhân nào đi".Qua vài giây suy nghĩ miên man, nàng bèn hướng phía cửa cung điện bên kia đi đến.



.

 
Chương 4: 4: Nữ Tử Thần Bí Trong Mật Thật





Đẩy cửa bước vào, nàng thấy một cái long ỷ bằng vàng nhuốm huyết,ngồi bên trên là một người.Không, không phải một người mà chính xác là một thi thể mặc hoàng bào đầu đội kim quan.Đó là một nam tử trung niên khuôn mặt anh tuấn, có nét nghiêm nghị ,mắt mở trừng lớn.Trên ngực trái hắn là một vết thương do kiếm tạo thành,nhất kiếm xuyên tâm.Nhìn biểu tình của hắn hẳn là do thân tín bên người tạo thành.Không hiểu sao trong lòng nàng hiện lên nỗi ưu thương nhàn nhạt,hai mắt mông lung,từng giọt lệ từ trong hộc mắt chảy xuống.Cảm thấy có dòng nhiệt lưu ấm áp trên mặt mình,nàng đưa tay lên sờ chợt nhận ra là những giọt nước mắt.


"Đây là nước mắt của mình sao?Không phải a,mình sao có thể khóc chứ,có lẽ nước mắt là của khối thân thể này do xúc động mà tuôn rơi.Nhưng rốt cuộc tại sao thân thể này lại xúc động như vậy chẳng lẽ người ngồi trên kia có quan hệ với với thân thể này sao?"Nàng trầm tư suy nghĩ ,chợt nghe thấy tiếng bước chân của nhiều người hướng đến nơi này.Nàng vội vàng tìm chỗ ẩn nấp.


Tiến ra phía sau ngai vàng, nàng nhìn thấy một chiếc nút nhỏ được nằm xen kẽ với hoa văn chạm trổ tinh xảo nếu không nhìn kỹ thì không thể nhận ra.Tò mò, đưa tay lên chiếc nút ẩn thử thì một thông đạo hiện ra trước mặt.Đúng lúc này, cửa điện mở toang, một đám hắc y nhân tiến vào,không kịp suy nghĩ nhiều, nàng lắc mình tiến vào thông đạo,sau đó cửa thông đạo không một tiếng động đóng lại.



Nương theo cấu thang dài bằng cẩm thạch đi xuống là một gian thạch thật rộng rãi thỉnh thoảng lại nhìn thấy những viên dạ minh châu tỏa ánh sáng nhẹ giúp nàng có thể lờ mờ quan sát xung quanh.


Sau một hồi đi lại trong gian mật thất, nàng đến một gian phòng bày biện trang nhã,treo rất nhiều tranh vẽ của một nữ tử .Đó là một nữ nhân có dung mạo khuynh quốc khuynh thành được khắc họa hoàn mĩ trên từng bức họa.Mỗi bức hoa là một khung cảnh, tư thế, biểu tình của nàng từ những góc độ khác nhau.
Ở giữa căn phòng là một chiếc giường hàn ngọc,bên trên là vị nữ tử trong tranh.
Nàng mặc một thân bạch y với những hoa văn tinh xảo,mái tóc đen dài được cố định đơn giản bằng một cây trâm bạch ngọc.Nàng nằm đó ngủ một giấc ngàn thu với nét mặt thanh thản,nụ cười nhạt trên môi.



Nhìn vị nữ tử khoảng hai mươi tư tuổi này, không hiểu vì sao nàng nước mắt không biết từ khi nào lăn xuống ướt hai gò má làm khối thân thể rất muốn tiến lên ôm nữ tử này nhưng lại sợ quấy rầy giấc ngủ của nàng nên đành đứng bất động tại chỗ lặng lẽ rơi lệ.


"Rốt cuộc nữ nhân này là ai,tại sao khi nhìn thấy nàng khối thân thể này lại xúc động như vậy?"Nàng đặt ra một nghi vấn trong đầu.



.

 
Chương 5: 5: Linh Hồn Cố Chủ





Bỗng nhiên,nàng đưa hai tay lên ôm đầu lùi lại phía sau.Một cơn đau dữ dội bất ngờ ập,nàng cảm thấy phía trước mơ hồ rồi ngất.


Trong lúc hôn mê, nàng hiện lên trước mắt nàng là một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn của một nữ hài phấn điêu ngọc trác khoảng mười tuổi.Tiểu nữ hài một thân hồng y thêu hoa hải đường tinh xảo lại gần nàng,khuôn mặt lộ vẻ bi thương,thống khổ cùng rất hay cảm xúc đan xen nhưng thứ hiện rõ nhất là hận ý."Xin chào tỷ tỷ, muội tên là Phượng Linh Nguyệt,là công chúa Vô Ưu của Linh Phượng quốc .Chỉ vì sai lầm của mình mà muội đã hại người chết người thân làm mất quốc gia của mình vào tay kẻ khác".Nói đến đây,từng giọt lệ lăn dài theo hai gò má của tiểu nữ hài."Tỷ tỷ,tỷ làm ơn giúp muội báo thù,muội nguyện dùng thân thể này làm điều kiện trao đổi."Tiểu nữ hài lên tiếng cầu xin tràn đầy oán hận với những kẻ đã lừa nàng gây ra việc này.



Nhìn vẻ mặt tràn đầy hận ý của tiểu nữ hài trước mắt, Hàn Băng Vô Tình không khỏi nhớ lại bản thân mình năm đó khi nàng cầu xin sư phụ.Khi ấy, nàng bái nữ vương của giới sát thủ-người đã thu nhận mình,dạy mình một thân bản lĩnh làm thầy vì muốn báo thù cho gia đình."Nga?Tiểu muội muội tại sao lại nghĩ rằng tỷ có thể giúp muội báo thù?Muội cho rằng tỷ chỉ vì một khối thân thể dùng để lưu giữ hồn phách tiếp tục sống sẽ đồng ý giúp muội báo thù sao?"Hàn Băng Vô Tình lên tiếng hỏi đầy trêu chọc cùng khiêu khích.


"Muội cảm thấy tỷ có khả năng giúp muội báo thù bởi muội là người triệu hồi linh hồn tỷ đến đây nhập vào thân thể muội.Muội ngoài thân thể dùng để hậu tạ tỷ cũng còn có phần ký ức của muội coi như phần tạ lễ mong tỷ có thể giúp muội".Dứt lời, thân hình nhỏ nhắn của tiểu nữ hài tan ra thành những đốm sáng nhỏ dần biến mất trong không khí trước mắt Hàn Băng Vô Tình."Tiểu muội muội tỷ còn chưa đáp ứng muội mà!Muội không thể ép buộc người khác thực hiện thỉnh cầu của mình như vậy a.Thôi vậy, nếu muội đã cho tỷ cơ hội sống lại lần nữa,tỷ đành miễn cưỡng giúp muội vậy.Đúng là vô công bất thụ lộc a."Nàng nói.



Mở mắt tỉnh lại,hiện lên trước mắt nàng là gian mật thất lúc trước khi ngất xỉu.Bỗng nhiên,những hình ảnh của ký ức như những thước phim quay chậm hiện lên trong đầu nàng.Đó là ký ức của tiểu nữ hài đã nhờ nàng báo thù.



.

 
Chương 6: 6: Kí Ức Về Nữ Tử Trong Mật Thất





Hình ảnh đầu tiên hiện lên là một khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc của một nữ tử cung trang diễm lệ thêu phượng hoàng trong tay ôm một đứa bé mập mạp đáng yêu.Điều trùng hợp là nữ tử nét mặt ôn hòa trìu mến nhìn đứa bé trong tay đó lại giống y như đúc với nữ tử một thân bạch y trong căn mật thất mà Hàn Băng Vô Tình đang ở.Bỗng nhiên,một nam tử mặc hoàng bào từ ngoài cửa bước vào.Nam tử này giống y như người ngồi trên long ỷ bị đâm chết lúc trước nhưng trẻ tuổi hơn.


Nam nhân tiến vào ngồi xuống ôm nữ tử vào lòng ôn nhu hỏi:"Hi nhi,nàng đã nghĩ sẽ đặt tên cho tiểu công chúa của chúng ta là gì chưa?"

Nữ tử được gọi tên Hi nhi trả lời:"Bởi vì con bé sinh ra vào một đêm trăng tròn mà lúc ấy linh khí đất trời hội tụ nên thiếp muốn đặt tên là Phượng Linh Nguyệt."Đoạn nàng nói tiếp:"Có lẽ cuộc đời này của con bé sẽ không bình phàm như bao đứa trẻ khác nhưng là một người mẫu thân, thiếp mong đứa trẻ này luôn được bình an,vô ưu vô lo nên về sẽ ban danh gọi là Vô Ưu."


Tiếp đó,từng đoạn ký ức nhanh chóng lướt qua, hiện lên lúc này là một tiểu hài tử năm tuổi phấn điêu ngọc trác đang chơi đùa một mình trong vườn hoa.Bỗng nhiên,một người mặc y phục thái giám lấm la lấm lét đi đến nói với tiểu hài tử:"Công chúa, người có muốn cứu mẫu hậu của người chứ?"rồi nhét vào một lọ thuốc vào tay tiểu hài tử nói tiếp:"Chỉ cần người cho thuốc này vào trong thuốc của hoàng hậu thì ngài ấy sẽ khỏe lại."Nghe vậy,tiểu nữ hài cầm lấy lọ thuốc vui vẻ chạy đi mà không nhận ra trong mắt tên thái giám hiện lên tia âm hiểm.


Tiếp đó là hình ảnh một nữ tử sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn không làm ảnh hưởng đến dung mạo hiện lên.Nữ tử ngồi trên giường dưỡng bệnh nở nụ cười hiền dịu với tiểu nữ hài thay cung nữ bê bát thuốc tới.Nữ hài lo lắng nói với nữ tử trên giường:"Mẫu hậu, người hãy mau uống thuốc đi."rồi đưa bát thuốc tới trước.


Nữ tử nhận lấy rồi uống một hơi hết sạch quay sang nói với tiểu nữ hài:"Nguyệt nhi ngoan,mẫu hậu không sao.

Con không cần lo lắng cho mẫu hậu.Trên đời này,ai cũng có lúc phải chết chỉ là sớm hay muộn thôi vì vậy nếu có một ngày mẫu hậu không ở bên con thì con nhất định phải kiêm cường hiểu không!"

Nữ hài lắc đầu:"Con không muốn hiểu.Mẫu hậu nhất định phải sống bên con cả đời."

Đưa tay xoa đầu hài tử,nữ tử dịu dàng nói:"Hài tử ngốc!Không ai có thể bên con cả đời vì vậy con phải học cách tự lập..."Chưa kịp nói hết câu thì khóe một nữ tử tràn ra máu tươi khí tuyệt bỏ mình trước mặt tiểu nữ hài.



.

 
Chương 7: 7: Đế Vương Chi Lệ





Cung nữ xung quanh thấy vậy quỳ xuống khóc lớn,một người trong số đó được phân đi thông báo cho hoàng thượng.


Lúc này,trên khuôn mặt tiểu nữ hài hai dòng lệ đã rơi lã chã từ lúc nào.Đôi mắt vô thần của nữ hài vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đã dần mất đi hơi ấm trước mặt như không tin vào hai mắt mình.Trên mặt tiểu nữ hài là sự bàng hoàng,môi run rẩy cất lên từng tiếng nghẹn ngào bi thương như những nhát dao làm lòng người đau đớn:"Không...Không...
Mẫu hậu...
hức...Người làm sao vậy...
Đừng dọa...hức hức...
"


Thấy vậy, một cung nữ mặc lam y cũng là cung nữ thân cận bên cạnh hoàng hậu tên là Nhật Uyển tiến lên ôm nữ hài vào lòng cất giọng an ủi:"Công chúa xin nén bi thương...Hoàng hậu trên trời có linh chắc chắn cũng không mong muốn vì cái chết của mình làm người khổ sở."

Nghe lời an ủi của nàng, tiểu công chúa ôm chầm lấy Nhật Uyển khóc nức nở làm ướt một mảng lam y.Sau đó, tiểu công chúa ngẩng khuôn mặt đẫm lệ lên nhìn Nhật Uyển đôi mắt ngấn lệ nghẹn ngào:"Nhật Uyển tỷ tỷ...Mẫu hậu bỏ ta mà đi người không cần ta nữa rồi...hức hức..."Từng tiếng nấc vang lên theo tiếng nói của tiểu công chúa.


Đúng lúc này,tiếng bước chân vội vàng từ ngoài cửa vang lên.Tiếp theo là một giọng nói the thé của thái giám truyền tới :"Hoàng thượng giá lâm!" Tiếng thái giám vừa dứt thì một nam tử mặc hoàng bào tiến vào nhanh chóng tiến đến bên cạnh giường.


Nam tử cúi xuống ôm lấy nữ tử đã mất đi sự sống vào lòng, bàn tay khẽ vuốt lọn tóc rũ xuống trên khuôn mặt đã dần lạnh lẽo của nàng sau đó đưa tay nhẹ nhàng lau đi vết máu nơi khóe môi nữ tử."Hi nhi..."Nam tử thì thầm gọi tên nữ tử,trong mắt lấp lánh lệ quang rồi cứ thế từng giọng lệ rơi xuống trên khuôn mặt mặt anh tuấn góc cạnh rõ ràng của nam tử.Ai nói bậc đế vương vô tình chỉ là họ chưa gặp được người mà định mệnh sắp đặt làm họ động tâm mà thôi.Ai nói nam nhi không bao giờ rơi lệ thực ra là do thứ họ chịu đựng chưa đau tận tâm can mà thôi.



Bỗng một thái y theo đám người hoàng thượng từ lúc tiến vào sau một lúc trầm mặc lên tiếng phá vỡ không gian yên lặng:"Khởi bẩm hoàng thượng xin người nén bi thương.Thần có việc bẩm báo."

"Nói."Chỉ đơn giản một từ nhưng khí thế đế vương đã bao phủ khắp xung quanh tẩm cung của hoàng hậu.


Thái y cố gắng bình tĩnh trả lời:"Khởi bẩm hoàng thượng,theo vi thần quan sát được thì hoàng hậu không phải mất vì bệnh mà vì trúng độc."


.

 
Chương 8: 8: Thiên Sát Cô Tinh





"Cái gì! " Hoàng thượng long nhan phẫn nộ, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm thái y vừa nói chuyện.


Từng mảng ký ức lướt qua, tiểu nữ hài vốn là tiểu công chúa cứ thế bị thất sủng,đày vào lãnh cung.Cuộc sống trong lãnh cung của tiểu công chúa trôi qua cũng không đến nỗi nào bởi hoàng thượng chỉ có duy nhất một nữ nhi.Trong hậu cung của đế vương vốn dĩ có ba ngàn giai lệ nhưng trong hậu cung của hắn chỉ có duy nhất một người đó là hoàng hậu Hoàng Tuyết Hi.Từ sau khi vào lãnh cung, mọi vật dụng mà tiểu công chúa dùng được hoàng thượng phân phó mang đến đều là thứ tốt nhất.Dù gì thì đó cũng là nữ nhi của hắn và người hắn yêu nhưng từ khi hoàng hậu nhập hoàng lăng hắn chưa từng gặp nàng một lần.



Trong một phần ký ức mơ hồ của tiểu công chúa,Hàn Băng Vô Tình đã phát hiện một chuyện liên quan đến cuộc đời của nàng cũng như vận mệnh của sát thủ đến từ hiện đại Hàn Băng Vô Tình.Sau khi hoàng hậu nhập hoàng lăng, tiểu công chúa vốn phải trở lại trong lãnh cung thì lúc này không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại tiến về phía ngự thư phòng tìm phụ hoàng của mình.


Đứng trước cửa ngự thư phòng,tiểu công chúa do dự cắn cắn môi,đưa bàn tay nhỏ ra định mở cửa đến giữa không trung lại rút về.
Nàng biết nàng hại chết mẫu hậu chắc chắn phụ hoàng sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho nàng nhưng nàng thực sự không cố ý.Sống trong sự bảo vệ chu đáo của phụ hoàng và mẫu hậu đã tạo nên một tiểu công chúa hồn nhiên, ngây thơ dễ dàng tin tưởng vào người khác.



Trong lúc do dự, một âm thanh xa lạ từ ngự thư phòng vang lên:"Hoàng thượng,người không nên giận công chúa, mỗi người đều có số mệnh riêng.
Hoàng hậu số mệnh đã định sẵn sẽ không qua khỏi năm nay.Người làm như vậy vừa làm khổ công chúa vừa tự hành hạ bản thân mình.Người hà tất như vậy đâu."

"Ngươi không hiểu a."Hoàng thượng than nhẹ một tiếng.Rồi hắn ngẩng đầu, ánh mắt xa xăm kể lại chuyện mười năm trước khi người hắn yêu sinh nữ nhi:"Nhờ lại năm đó khi hoàng hậu sinh hạ Nguyệt nhi thời điểm trời giáng dị tượng.Đúng lúc này, một vị cao nhân không biết từ đâu tới,dung mạo hắn mơ hồ nhưng lại đưa tay ôm lấy Nguyệt nhi đã tính toán số mệnh của con bé.Hắn nói con bé là một thiên sát cô tinh giáng thế sẽ khắc chết những người xung quanh kể cả phụ mẫu.Tuy nhiên,hoàng hậu kiếp trước hành y tích đức từng cứu vô số người nên kiếp này sau khi sinh hạ tiểu công chúa sẽ có thể sống thêm khoảng năm năm nữa nhưng thể chất của người sẽ ốm yếu nhiều bệnh."rồi quay đầu nhìn hoàng thượng:"Còn ngài tuy có long mệnh hộ thân nhưng cũng chỉ chống đỡ được khoảng mười năm.Ta nghĩ ngài nên suy nghĩ cho việc sau này."Bỗng nhiên, hắn nhìn xuống Nguyệt nhi vẻ mặt ngạc nhiên lên tiếng thở dài:"Không ngờ đứa trẻ này lại có một phần long mệnh nhưng là cuộc đời của nàng lại rất gian truân a.Chỉ có điều thành bại hay không là do nàng." dứt lời hắn ta liền biến mất mà nữ nhi của ta không biết từ lúc nào lại ở trên tay bà vú."


.

 
Chương 9: 9: Hận Ý





Tí tách từng giọt lệ lăn dài theo hai gò má của tiểu công chúa rơi xuống sau khi nghe xong câu chuyện của phụ vương.Nàng lặng lẽ chạy về lãnh cung với cảm xúc hỗn loạn,trong đầu luôn vang lên một câu: "Nàng là thiên sát cô tinh sẽ khắc chết người xung quanh kể cả phụ mẫu."Cuộc sống sau đó của tiểu công chúa chỉ quanh quẩn trong lãnh cung và rất ít nói chuyện với người xung quanh bởi nàng sợ mình sẽ lại hại chết họ.



Ký ức lại bắt đầu biến đổi,đó là một đêm trời không trăng cũng không sao cũng là nguồn gốc khởi đầu cho mầm mống thù hận của tiểu công chúa đáng thương.Đêm đó đánh dấu sự chấm dứt của một vương triều cũng là lúc cả nhà ba người tiểu công chúa đoàn tụ nơi cửu tuyền.Trước khi rơi xuống huyết hồ,nàng được Nhật Uyển tỷ tỷ - tỳ nữ trẻ tuổi trung thành của mẫu hậu chăm sóc khi ở lãnh cung.Đến cuối cùng tỷ tỷ cho nàng sự ấm áp ấy cũng vì nàng cản đường hắc y nhân giành thời gian để nàng chạy trốn.Nhìn Nhật Uyển tỷ tỷ cũng tại vì mình bị hắc y nhân một đao chém chết,tiểu công chúa sợ hãi run rẩy lùi về phía sau nhưng trong lòng lại dâng lên đầy hận ý.Bất cẩn lùi về phía sau,tiểu công chúa ngã vào hồ nước vùng vẫy trong đó nhưng hận ý vẫn không hề giảm mà còn gia tăng.Khi sinh mệnh tiểu công chúa dần tan biến thì một sinh mệnh mới của một nữ sát thủ dần dần xuất hiện.Chính hận ý ngập trời của tiểu công chúa với vận mệnh của mình đã đưa nàng đến nhập vào thân thể bé nhỏ này.Có thể nói không ai hiểu nỗi hận của tiểu công chúa hơn Hàn Băng Vô Tình bởi nàng là người từng trải và cũng từng có hận ý ngút trời như thế chỉ là sau này khi chính khi chính tay giết chết kẻ thù thì hận ý ấy chưa từng tan biến.Nàng đã biến hận ý là nguồn động lực để bước tiếp trên con đường huấn luyện đẫm máu đầy đau thương và nước mắt để có thể trở nên cường đại.Thế nhưng hận ý ấy lại trở thành thứ tiếc nuối duy nhất của cả đời nàng bởi vì khi nàng đã trở nên mạnh mẽ,đã thành công báo thù bằng chính đôi tay của mình thì nàng đã khóc.Nàng hận mình hồi nhỏ không có đủ sức bảo vệ gia đình đến khi đủ mạnh mẽ giết được kẻ thù thì chỉ còn lại mình nàng cô độc trên thế gian này.Đây là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất nàng khóc trong đời.Lúc ấy, trời đổ mưa rào,những giọt nước lăn dài trên mặt nàng là giọt lệ nóng bỏng cay đắng hay vẫn là nước mưa lạnh lẽo vô tình đâu?



.

 
Chương 10: 10: Năm Năm Sau





Ký ức hoàn toàn dung nhập,Hàn Băng Vô Tình chậm rãi mở mắt tìm kiếm đường ra.Đưa tay tìm kiếm khắp căn phòng,nàng tìm thấy cơ quan sau một bức họa của vị hoàng hậu đã mất.Khởi động cơ quan,một cánh cửa mở ra một thông đạo.Thông đạo dài dẫn đến lối ra là một hang động được dây leo che khuất.Vừa rời khỏi hang động,phía sau lưng nàng bỗng vang lên tiếng "rầm rầm",toàn bộ hang động liền sập xuống cắt đứt đường quay lại.
Nếu có truy binh phía sau chắc chắn cũng vì hang động sập đè chết.


Hang động này ở trong một khu rừng rậm rạp đến tia sáng cũng không xuyên lọt.Trong rừng, không khí ẩm ướt như vừa trải qua một trận mưa.Đi loanh quanh tìm đường ra,Hàn Băng Vô Tình bỗng nghe thấy tiếng nước chảy róc rách rất êm tai bèn qua đó uống chút nước.Đến nơi nàng thấy một thác nước từ vách núi chậm chạp chảy xuống tạo thành một hồ nước trong xanh.Này phong cảnh có thể gọi là sơn thủy hữu tình a.


Soi bóng xuống dòng nước trong vắt,nàng giật mình trước dung mạo của tiểu công chúa.Ngũ quan phải nói là tinh xảo không một chút tỳ vết,làn da trắng mịn,mái tóc đen nhánh mượt mà rủ xuống hai bờ vai.Đặc biệt đôi mắt màu hổ phách quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

Để ý kỹ thì dung mạo này có vài phần tương tự với dung mạo nàng kiếp này chỉ khác một chút là khuôn mặt này vẫn còn non nớt và thiếu một đầu bạch kim.


Bên cạnh hồ là một cánh rừng trúc xanh tốt.Những tiếng gió "xào xạc" cuốn theo vài mảnh lá trúc bay đến rơi trên tay nàng.Lúc nãy, Hàn Băng Vô Tình chưa bao giờ cảm thấy linh hồn yên bình như thế.Cảm giác thư thái nơi này mang đến làm nàng quyết định tại nơi này sinh hoạt và lên kế hoạch hoàn thiện tâm nguyện của tiểu công chúa.


Năm năm sau.



Trong khu rừng trúc,một căn nhà trúc ba gian được dựng lên.Đứng trước sân là một thiếu nữ khoảng mười lăm tuổi bạch y tung bay trong gió.Nàng mang lụa mỏng che đi dung mạo khuynh quốc khuynh thành đã rút đi nét ngây thơ thay vào đó là vẻ lạnh nhạt.Đôi mắt hổ phách nhìn về phía xa:"Đã gần năm năm rồi.Tiểu công chúa,là muội đem ta đến thế giới này, cho ta một cuộc sống mới.
Chỉ vài tháng nữa ta sẽ rời khỏi nơi này hoàn thành tâm nguyện cùng của muội coi như báo đáp muội cho ta sinh mệnh mới."

Nhìn căn nhà trúc mất ba năm dùng tiểu thân thể của mình hoàn thành từng chút một nhớ lại lúc mới xuyên vào thân thể tiểu công chúa Phượng Linh Nguyệt và kí ức của nàng.Suy nghĩ trong chốc lát, Hàn Băng Vô Tình tiếp tục những bài huấn luyện sát thủ kiếp trước mà sư phụ nàng từng dạy và một số bài do nàng tự nghĩ ra để rèn luyện thân thủ của mình giúp tiểu công chúa hoàn thành tâm nguyện.





.

 
Chương 11: 11: Cứu Người





Một nơi nào đó trong rừng,một trận chém giết đẫm máu vừa kết thúc.Một nam tử hắc bào tựa vào gốc cây,xung quanh hắn khoảng có khoảng ba mươi hắc y nhân nằm la liệt trong vũng máu.Nam tử trên thân tràn đầy vết thương nông sâu có nơi còn lộ ra cả bạch cốt, máu nhiễm ướt trường bào hắn mặc,môi dần tím đen là biểu hiện của trúng độc.Do mất máu quá nhiều, ý thức hắn bắt đầu mơ hồ rồi không còn sức lực mà ngã xuống.


Gần đó, Hàn Băng Vô Tình phát hiện trong không khí mùi máu tanh gay mũi liền tiến đến xem xét.Đến nơi,nàng nhìn thấy một mảnh rừng cây cối đổ ngang dọc, máu tươi nhiễm đỏ một vùng cỏ xanh,vài chục tên hắc y nhân nằm la liệt.Đây là một cuộc đánh giết rất ác liệt.Bên cạnh một gốc cây, nam tử hắc bào thương tích đầy mình có nơi còn lộ cả bạch cốt, máu chảy không ngừng đang nằm,hơi thở mỏng manh.
Đến gần, nàng phát hiện nam nhân này trúng kịch độc.Bị trúng độc nặng như vậy mà vẫn có thể giết được những tên hắc y trông thực lực có vẻ không tầm thường kia Hàn Băng Vô Tình quyết định cứu hắn một mạng.Nàng chưa bao giờ thừa lòng thương hại với bất cứ kẻ nào, cứu hắn chỉ là do đối với cường giả thưởng thức.



Đưa hắn từ trong rừng về căn nhà trúc của mình, đặt hắn lên chiếc giường,Hàn Băng Vô Tình ra ngoài nấu nước nóng mang vào giúp hắn sử lý vết thương.Xem xét độc trong người hắn, nàng đi ra ngoài hái thảo dược.Trong khu rừng này có rất nhiều thảo dược đặc biệt là hầu như dược liệu quý hiếm gì cũng có nên không bao lâu nàng đã trở lại nấu thuốc.


Đời trước nàng vốn là một sát thủ nhưng có thể nói là một sát thủ toàn năng.Trước khi chịu sự huấn luyện để trở thành sát thủ, nàng cái gì cũng học và đều học thành tài vì vậy xem bệnh bốc thuốc đối với nàng cũng không phải việc khó.


Đem thuốc vừa sắc xong kiên nhẫn đút từng chút một cho nam tử nàng cứu từ trong rừng về uống.
Xong xuôi, nàng nhìn lại bản thân thân mình,một thân bạch y nhiễm máu liền đi đến bên hồ nước tắm rửa thay y phục.



Sau khi đã tẩy sạch mùi máu tươi,thay y phục mới nàng về căn nhà trúc của mình chuẩn bị ăn tối.Dùng bữa xong, chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi thì chợt nhớ ra là ở đó có người bệnh.
Không chút do dự,nàng phẩy tay áo,một đoạn lụa trắng theo ống tay áo nàng bay ra quấn vào hai bên vách nhà.
Tiếp đó,thân nhẹ như yến,nàng tiêu sái vững vàng nằm trên dải lụa mỏng manh ấy.



.

 
Chương 12: 12: Mĩ Nam Tử





Khi tia sáng đầu tiên của thái dương ấm áp len lỏi qua kẽ lá chiếu xuống thảm cỏ xanh trong rừng,Hàn Băng Vô Tình đã hoàn thành xong một đợt huấn luyện.Trở lại căn nhà trúc,xem xét thương thế của hắc y nam tử được nàng cứu hôm qua.Khuôn mặt tái nhợt ban đầu của hắn đã có huyết sắc không uổng công nàng dùng rất nhiều dược liệu quý để cứu mạng hắn từ tay thần chết.Ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn đáp trên cổ tay thăm dò mạch tượng nam nhân.


Đúng lúc này, ngón tay nam tử cử chỉ rồi bất chợt bắt lấy cổ tay người bắt mạch cho hắn,khàn khàn hỏi :"Ngươi muốn làm gì?"

Cổ tay bắt được nhỏ nhắn mềm mại truyền đến cảm giác làm nam tử có chút sửng sốt buông lỏng.Đưa mắt nhìn xung quanh nhưng thứ hắn nhìn thấy cũng chỉ là một mảnh đen tối,lắng nghe xung quanh hắn cũng không thể nghe được tiếng động gì.


Hàn Băng Vô Tình nhìn chằm chằm nam nhân có thể nói là đẹp nhất trong số những người nàng từng gặp kể cả những mĩ nam tử kiếp trước cũng không bằng hắn một phần vạn.Nam nhân có đôi mắt đỏ như máu nhìn xung quanh những trong đó không hề có tiêu cự.



Nàng bắt lấy bàn tay hắn viết từng chữ lên lòng bàn tay hắn:"Ngươi bị trúng độc tạm thời sẽ không nghe thấy không nhìn thấy, đợi đến khi hoàn toàn thanh trừ thì sẽ không còn chuyện gì nữa."

Cảm giác lòng bàn tay truyền đến, nam tử gật đầu khàn giọng hỏi :"Nữ nhân?Là ngươi cứu ta?Hôm nay ngươi cứu ta sau này chắc chắn sẽ hối hận."

Nghe vậy, Hàn Băng Vô Tình nhíu mày,viết tiếp vào lòng bàn tay hắn :"Ta không quan tâm.Sau khi giải độc xong ngươi chỉ cần rời khỏi đây tốt nhất là không bao giờ quay lại."

Nam nhân tử khéo miệng giật giật không ngờ nữ nhân này trực tiếp đuổi người không chút lưu tình nào như vậy nhưng vẫn lên tiếng :"Nữ nhân, ngươi tên gì?"


"Ngươi không cần biết cũng không nhất định phải biết dù sao sau này chúng ta cũng sẽ không gặp lại."Rồi nàng đứng dậy ra ngoài.


Một khắc sau,nàng quay lại với một chén thuốc trên tay đưa đến trước mặt hắn.


Ngửi thấy mùi thảo dược, nam tử không chút do dự cầm lấy một hơi uống cạn đưa bát thuốc về trước mặt trả lại cho nàng.Nhìn nam tử,Hàn Băng Vô Tình thu hồi bát thuốc không nói gì đi ra ngoài.Tiếp đó, nàng lại mang thêm đồ ăn nước uống cho hắn.Hắn cũng rất phối hợp nên tất cả những gì nàng đưa hắn ăn hắn đều không chút do dự cho vào bụng.



.

 
Chương 13: 13: Nữ Nhân Này Ta Muốn





Năm ngày sau.


Trên giường trúc,nam tử tỉnh dậy, đôi mắt vẫn không thể nhìn thấy gì ngoài bóng tối vô tận nhưng hắn lại có thể nghe thấy âm thanh xung quanh.Hắn nghe thấy tiếng chim chóc líu lo vào mỗi buổi sớm,tiếng vi vu của gió kèm theo tiếng xào xạc của lá cây mang theo mùi hương thơm mát của tự nhiên.Đặc biệt nhất là âm thanh của tiếng tiêu như gần như xa,trầm bổng như đang kể một câu chuyện từ xa xưa.Vui,buồn,yêu,hận,ân oán tình thù đan xen trong tiếng tiêu tạo nên một khúc nhạc lạ lẫm nhưng cũng thật độc đáo.Nam tử lắng nghe tiếng tiêu, khóe môi khẽ nhếch:"Thật có ý tứ.Nữ nhân này ngày càng thú vị.Nữ nhân này ta muốn."


Trước căn nhà trúc,nữ tử một thân bạch y, thân nhẹ như yến vững vàng đứng trên một nhánh trúc từ từ buông tiêu kết thúc khúc nhạc.Khúc nhạc này vốn là do nàng tùy hứng mà thổi nhưng bên trong vẫn hàm chứa cảm xúc,câu chuyện của nàng.
Kết thúc khúc nhạc là những âm điệu trầm lắng làm lòng người như lắng đọng lại như mặt nước không gợn sóng.Tâm lặng như nước,bình tĩnh,cơ trí như có một đôi mắt nhìn thấy hết thảy.


Thu hồi trúc tiêu,Hàn Băng Vô Tình từ nhánh trúc nhẹ hơn đáp xuống.Tiến vào căn nhà trúc,nàng thấy nam tử đang ngồi trên giường đôi mắt đỏ như máu vô thần nhìn về phía trước như đang suy nghĩ điều gì đó.Đưa tay bắt mạch cho hắn, nàng phát hiện độc tố gần như đã hoàn toàn thanh trừ,ngày mai là có thể nhìn thấy.Chưa nhận ra nam tử đã có thể nghe thấy nên nàng đưa ngón tay chậm rãi viết vào lòng bàn tay hắn :"Độc tố đã giải,ngày mai người có thể nhìn thấy, nghe thấy.Thương thế của ngươi cũng tương đối hồi phục vì vậy ngày mai ngươi có thế rời đi."


Chưa để nam tử kịp trả lời,Hàn Băng Vô Tình xoay người đi ra ngoài tiếp tục những cuộc huấn luyện hàng ngày của mình.Ngày mai,nàng sẽ rời khỏi nơi này thực hiện lời hứa với tiểu công chúa tuy vậy nàng vẫn sẽ cố gắng nâng cao năng lực của mình.Không biết từ khi nào,nàng đã đem mối thù của tiểu công chúa coi như mối thù của mình.Có lẽ là do cảm xúc trước chết của tiểu công chúa còn lưu lại trong khối thân thể này đã tác động đến nàng.Cũng có thể là do nàng và tiểu công chúa đều có cùng một cảnh ngộ,đồng bệnh tương liên.Nhưng dù sao điều nàng đã hứa thì sẽ làm được mặc dù lời hứa này là miễn cưỡng đáp ứng.



.

 
Chương 14: 14: Rời Đi





Sáng hôm sau,nữ tử một thân bạch y như tuyết xuất hiện ngoài rừng trúc lên đường rời đi.


Trong căn nhà trúc,nam tử dung mạo tuấn mĩ tuyệt luân được Hàn Băng Vô Tình cứu từ từ mở đôi mắt đỏ như máu quan sát xung quanh.Đúng như lời nữ nhân đã cứu hắn,độc của hắn đã hoàn toàn được giải hôm nay hắn có thể nhìn thấy.Nơi hắn đang ở là một căn nhà trúc có ba gian,trong nhà chỉ có một chiếc giường, một bộ bàn ghế,một tủ đựng đồ cùng giá sách tất cả đều làm bằng trúc.Bố trí căn nhà rất trang nhã nhưng lại rất sạch sẽ,ngăn nắp như sự nghiêm túc của chủ nhân nó.



Nam tử nhìn căn nhà trúc một lượt,khóe môi khẽ nhếch:"Quả nhiên là phong cách bày trí kiểu này giống hệt tính cách lạnh lùng, đạm mạc của nữ nhân đó." Tuy vậy, hắn lại cảm thấy rất vừa mắt với kiểu trang trí này.Chỉ nhìn cách bày trí của căn phòng hắn liền biết người cứu hắn là một nữ tử còn rất trẻ.Điều đó càng khơi dậy hứng thú của hắn với nữ nhân trẻ tuổi này.


Tiến đến bên mép bàn,rót một chén trà đưa lên uống một ngụm, nước trà ngọt thanh vào miệng làm hắn thấy thật thoải mái hương trà thoang thoảng còn lưu lại trong khoang miệng.
Có chút kinh ngạc,hắn nhìn xuống chén trà trong tay mình chỉ thấy nước trà trong suốt,thông thấu óng ánh màu hồng nhạt,bên trên có cánh hoa đào nhẹ trôi.Hương trà thoang thoảng, tươi mát làm hắn càng thêm hứng thú với nữ nhân này.Rốt cuộc là nữ nhân như thế nào là có thể lấy hoa pha trà.



Đặt chén trà xuống,nam tử nhìn thấy trên bàn có một tờ giấy giống như có người cố ý để lại.Cầm lên, mở ra,hiện lên trước mất hắn là những nét chữ như tùy ý nhưng lại rất thu hút người nhìn.Bên trên chỉ đơn giản viết :"Ta có việc phải rời đi không biết bao giờ có thể trở lại cũng có thể là không bao giờ quay lại nữa.Tốt nhất là sau khi ngươi đọc xong thư này thì rời đi ngay, phía dưới là con đường rời khỏi đây.Nếu như hôm nay ngươi không rời khỏi đây thì mười năm sau mới có thể rời đi.Xung quanh nơi này ta vốn bố trí rất nhiều trận pháp,mỗi ngày chúng sẽ tự biến đổi một lần vì vậy muốn rời khỏi đây tốt nhất ngươi nên đi trong hôm nay không thì phải đợi thêm mười năm nữa tiếp tục theo chỉ dẫn này rời đi."

Đọc xong,khéo miệng nam tử khẽ giật:"Nữ nhân này từng chữ từng câu đều là đuổi người.
Tốt nhất đừng để cho ta bắt được không thì ngươi sẽ biết tay ta."Tuy nói vậy nhưng đến dung mạo nàng hắn còn chẳng biết thì bắt kiểu gì đây?


.

 
Chương 15: 15: Chủ Tử





Bước ra khỏi căn nhà trúc,trước mặt nam tử hiện lên là những cây hoa mai, hoa đào đang khoe sắc được trồng đan xen nhau.Khi làn gió nhẹ thổi qua,những cành lá khẽ lay động,những cánh theo hướng gió bay lên vũ động trong không khí.Những cánh hoa bay múa như người thiếu nữ tinh nghịch chạy nhảy trong biển hoa hết sức đẹp mắt.Người con gái ấy chạy nhảy trong tiếng nhạc từ nhiên được phát ra từ rừng trúc.
Tiếng lá "xào xạc" từ rừng trúc khi gió thổi qua như tiếng nhạc hòa quyện cùng một màn mưa hoa tạo lên một bức tranh tuyệt đẹp.


"Nữ nhân này cũng thực biết thưởng thức." Khóe môi nam tử khẽ nâng tạo thành một độ cong rất nhỏ như có như không.Hứng thú đối với nữ nhân đã cứu hắn càng lúc càng lớn nhưng đáng tiếc rằng nàng đã nhanh chân chạy thoát trước khi ma trảo của hắn kịp vươn tới.



Nhiều năm như vậy,hắn chưa từng có hứng thú với nữ nhân nào nhiều như thế.Cũng không biết đã bao lâu,hắn lại có cảm giác thảnh thơi như những ngày dưỡng thương ở nơi này.Nơi này cùng nữ nhân đó làm cho hắn có một cảm giác khó nói thành lời nhưng hắn lại không chán ghét cảm giác này.


Theo chỉ dẫn trong bức thư mà nữ nhân kia để lại,hắn đã thành công rời khỏi những trận pháp được bố trí xung quanh căn nhà trúc mà không một chút sứt mẻ nào.Đi đến bìa rừng,một hắc y nhân không biết từ đâu xuất hiện chấp tay,quỳ một gối xuống đất:"Chủ tử! Chúng thuộc hạ đã tìm kiếm người suốt nhiều ngày nay cuối cùng cũng tìm thấy người.
May mà người không sao nếu không chúng thuộc hạ có chết ngàn lần cũng không hết tội."


Nam tử nhàn nhạt nhìn hắc y nhân trước mặt lên tiếng:"Đừng lên đi.Ngươi gọi thêm một vài người am hiểu trận pháp cùng một số người khác đến đây, ta có một nhiệm vụ trường kì muốn giao cho bọn họ."

Nhận lệnh,hắc y nhân xoay người biến mất.Chưa đầy một một khắc sau,một đám hắc ảnh đã xuất hiện,cung kính quỳ xuống trước mặt nam tử:"Thuộc hạ tham kiến chủ tử."

Nam tử trực tiếp chọn ra vài người trong đó: "Ngươi, ngươi, ngươi, còn ngươi nữa,từ bây giờ, các ngươi sẽ ở lại đây.Bên trong cánh rừng này có một căn nhà trúc, xung quanh nó có bố trí rất nhiều trận pháp phức tạp.Ta muốn các ngươi nghiên cứu chúng để tìm ra con đường tiến vào an toàn nhất đồng thời căn giữ nơi đó." Hắn vừa dứt lời, đám thuộc hạ liền nhận lệnh:"Rõ.Thuộc hạ quyết không phụ sự kì vọng của chủ tử."


.

 
Chương 16: 16: Mục Đích





Đám hắc y nhân vừa nhận được chuẩn bị rời đi thì nam tử lại nói thêm một câu:"Các ngươi chỉ được nghiên cứu, tìm kiếm con đường an toàn tiến vào tuyệt đối không được tự ý xông vào hay làm hư hại trận pháp.Kẻ nào vi phạm xử tử tại chỗ."Chần chờ thêm một chút,hắn nói tiếp :"Nếu có bắt người nào xông vào thì giết không cần hỏi nhưng nếu đó là một nữ nhân trẻ tuổi có vẻ lạnh lùng thì tạm thời bắt lại nhưng tuyệt đối không được thương tổn nàng ta sau đó phái người đến bẩm báo cho ta biết."

Đám hắc y nhân nhận lệnh không khỏi toát mồ hôi lạnh.Trong lòng không khỏi gào thét :"Không xông vào thử thì làm sao tìm được cách đi qua chứ.
Muốn vượt qua trận pháp mà không làm hư hao trận pháp một chút gì là không có khả năng a.Chủ tử, nhiệm vụ này cùng quá khó đi."Tuy trong lòng không ngừng gào thét nhưng nhiệm vụ của chủ tử giao ắt có lí do của nó.Đám hắc y nhân có niềm tin tuyệt đối vào chủ tử mình nên không hỏi thêm gì liền rời đi cố gắng thực hiện nhiệm vụ.



Bọn họ đâu biết rằng nhiệm vụ này cũng không hề có nguyên nhân sâu xa gì mà chẳng qua chỉ là tâm tư riêng của chủ tử hắn.
Vì vậy, đám y nhân cực khổ mất rất nhiều thời gian và công sức mới có thể tìm được vô số con đường tiến vào trận pháp.Ai bảo mỗi ngày trận pháp sẽ thay đổi một lần đây?Nhưng chuyện này thì để nói sau,quay lại với mục đích mà nam tử muốn đem người canh giữ căn nhà trúc.Hắn có hai mục đích chính.
Thứ nhất,hắn muốn tìm được nữ nhân đã cứu hắn mặc dù cơ hội rất nhỏ nhưng không thử thì làm sao biết được.Thứ hai, hắn muốn lần nữa tiến vào căn nhà trúc của nữ nhân đó.Bởi vì hắn cảm thấy ở đó rất đặc biệt nhưng đặc biệt ở chỗ nào thì hắn cũng không rõ.Có lẽ là do cách bài trí đơn sơ mà không mất sự trang nhã của chủ nhân nó.
Cũng có thể là do để ý đến chén trà lần đầu tiên hắn uống trong căn nhà trúc đó.Đó là chén trà đầu tiên hắn uống khi dưỡng thương ở đó cũng là lần đầu tiên hắn uống một loại trà đặc biệt như vậy.

Vậy còn những ngày trước,khi dưỡng thương thì hắn uống gì chẳng lẽ chết khát?()Tất nhiên là không bởi vì Hàn Băng Vô Tình chỉ lấy nước cho hắn uống thay vì lấy trà.Ngoài ra cũng có thể là do căn nhà trúc đó tạo ra cho hắn một cảm giác kì lạ không thể nói thành lời.



.

 
Chương 17: 17: Tổ Chức Điệp Sát





Lại nói đến Hàn Băng Vô Tình,sau khi rời khỏi khu rừng liền liên lạc với thuộc hạ của mình.Trong năm năm nghỉ ngơi dưỡng sức,nàng không chỉ rèn luyện bản thân mình mà còn âm thầm thành lập một thế lực ở bên ngoài.Chỉ trong ba năm,tổ chức này đã len lỏi đến ngóc ngách và trở nên lớn mạnh.Tổ chức này là một trong ba thế lực lớn nhất tạo thành thế chân vạc với hai thế lực còn lại.


Một ngày của năm năm trước,nàng từng mua một đôi huynh muội bán mình chôn cha.Sau hai năm truyền thụ võ nghệ và bản lĩnh, nàng giao cho họ một số bạc lớn để chiêu mộ người thành lập thế lực bên ngoài.Phương pháp tuyển chọn và đào tạo là được nàng đưa ra rất kĩ càng và tỉ mỉ.
Từ đó,nàng đã đào tạo được một lực lượng tuyệt đối trung thành chỉ là người tiếp xúc với họ là huynh muội kia còn nàng thì chưa từng xuất hiện.



Thế lực nàng đào tạo chuyên thu nhập tình báo và ám sát được người đời gọi là tổ chức Điệp Sát.Huynh muội được nàng cứu họ Vân,đại ca gọi là Vân Lạc,muội muội gọi là Vân Khinh.Tổ chức Điệp Sát được chia làm bốn phân bộ gồm :Điệp Giả,Dạ Sát,Ẩn Tinh,Nguyệt Vệ.


Điệp Giả phân bộ phụ tránh thu thập và phân tích,ghi chép tin tức tình báo giúp tổng bộ đưa ra phán đoán chính xác nhất.Ngoài ra,phân bộ này còn phụ trách buôn bán tin tức sau khi thông tin được kiểm duyệt và được sự cho phép của cấp trên nếu không gây ảnh hưởng đến lợi ích của toàn bộ tổ chức.Các thành viên trong Điệp Giả thường rải rác ở tửu lâu, lầu xanh và những nơi đông người lui tới,một số khác thì xâm nhập trong nhà các quan viên,trong triều đình và lẫn cả vào hậu cung.



Dạ Sát là phân bộ sát thủ của Điệp Sát chuyên nhậm tiền làm giết người.Trước khi nhận nhiệm vụ giết người,thông tin về nạn nhân thường được phân bộ Điệp Giả cung cấp và cấp trên phê duyệt thì sát thủ mới có thể tiếp nhận.Vì thế nên phân bộ này luôn hoàn thành bất kì đợt ám sát nào mà chưa từng thất bại.Dạ Sát phân bộ còn là thanh kiếm sắc bén dùng để diệt trừ những kẻ cản trở đối với sự phát triển của nó tổ chức.


Ẩn Tinh là phân bộ hậu cần của Điệp Giả và Dạ Sát.Phân bộ này phụ trách thu dọn tàn cuộc của các vụ ám sát nếu vô tình có dấu vết để lại và trợ giúp các thành viên Điệp Giả trốn thoát nếu bị phát hiện và gặp nguy hiểm.Thành viên trong phân bộ này tản mát ở nhiều nơi và hành tung hoàn toàn bí ẩn nhưng lại luôn xuất hiện đúng lúc.



.

 
Chương 18: 18: Ngọc Bội Của Điệp Sát





Phân bộ Nguyệt Vệ là phân bộ bí ẩn nhất, ngay cả ba phân bộ còn lại cũng chưa bắt gặp bất kì thành viên nào của phân bộ này.
Nguyệt Vệ phân bộ từ khi thành lập chưa từng tiếp xúc với ba phân bộ khác.Trong ba năm thành lập,phân bộ này chưa từng nhận được chỉ thị nào mà phải vật lộn các bài huấn luyện cổ quái với độ khó ngày càng cao.Sau khi Hàn Băng Vô Tình rời khỏi căn nhà trúc trong rừng cũng là lúc Nguyệt Vệ xuất hiện trước mắt thế nhân và ba phân bộ còn lại.Đây là phân chuyên phụ trách an toàn của Hàn Băng Vô Tình và hoàn toàn nghe lệnh của nàng.Vì trong ba năm thành lập tổ chức Điệp Sát nàng chỉ ở trong căn nhà trúc đưa ra chỉ thị nên phân bộ này tạm thời chưa dùng đến.
Người đứng đầu phân bộ này là Vân Khinh.Ba phân còn lại do ca ca nàng ấy Vân Lạc phụ trách.


Mỗi thành viên sau khi gia nhập các phân bộ thì sẽ có các biệt danh khác nhau.Gia nhập phân bộ nào thì chữ đầu tiên trong biệt danh sẽ là chữ đầu tiên của tên phân bộ đó.Ngoài ra, mỗi thành viên đều được phát một miếng ngọc bội tùy vào từng phân bộ để phân biệt.



Phân bộ Điệp Giả có ngọc bội hình hồ điệp,Dạ Sát có ngọc bội hình vũ khí hình cung,Ẩn Tinh có ngọc bội là nửa trắng nửa đen,Nguyệt Vệ còn ngọc bội hình bán nguyệt.


Huynh muội họ Vân do là người phụ trách nên ngọc bội có hình tuyết liên.Còn Hàn Băng Vô Tình vốn là người thống trị tối cao nên ngọc bội của nàng được chạm trổ một đóa hoa mai tinh xảo thuần một sắc trắng tinh.


Trong mắt thế nhân,tổ chức Điệp Sát chỉ gồm hai phân bộ Điệp Giả và Dạ Sát còn phân bộ Ẩn Tinh và Nguyệt Vệ là một phần thực lực được ẩn tàng của tổ chức Điệp Sát.

Vì vậy ngoại trừ những thành viên đã được sàng chọn kĩ càng tiến vào tổ chức đều biết các ngọc bội tượng trưng của người từ các phân bộ khác thì không một người nào ngoài tổ chức biết được.


Ngọc bội của tổ chức Điệp Sát rất đặc biệt và không thể làm giả.
Từng có người thử làm giả nhưng những người trong tổ chức một khi nhìn qua liền có thể phân biệt được.Cũng không biết tại sao họ có thể phát hiện, có người trong tổ chức từng nói rằng khi nhìn thấy ngọc bội đó thì họ sẽ có cảm giác rất kì lạ và có gì đó sai sai.Vì vậy, với mỗi người trong Điệp Sát mà nói thì việc phân biệt ngọc bội thật của tổ chức được trộn lẫn trong đống ngọc giả nhắm mắt vào cũng có thể làm được.



.

 
Chương 19: 19: Hai Vị Phó Cung Chủ





Cách chia người vào bốn phân bộ cũng rất đặc biệt, không phải do phân bộ chọn người mà là do ngọc bội chọn người.Sau khi chọn được người, những người đó sẽ phải trả qua kiểm tra và được chia vào các phân bộ.Cách chia phân bộ rất đơn giản,người phụ trách sẽ đưa ra một khay gỗ đến trước mỗi người,ngọc bội sáng lên trước mặt ai có kí hiệu của phân bộ nào thì từ đấy về sau sẽ đi theo phân bộ đấy.


Sau khi rời khỏi khu rừng,Hàn Băng Vô Tình được Vân Khinh đưa đến nơi huấn luyện của Nguyệt Vệ.Vân Khinh lớn hơn nàng hai tuổi rất thông minh linh động.Sau ba năm từ biệt,Vân Khinh đã trổ mã thành một cô nương xinh đẹp tú lệ trên người ngập tràn anh khí.
Nguyệt Vệ do nàng dẫn dắt tất cả đều là những cô nương trẻ tuổi, trên người ai cũng đều có một phần anh khí giống như nàng ấy.



Vân Khinh dẫn đầu phân bộ Nguyệt Vệ quỳ một chắp tay cung kính với Hàn Băng Vô Tình: "Thuộc tham kiến chủ tử!" Theo sau nàng,thành viên của Nguyệt Vệ đồng loạt quỳ xuống :"Thuộc hạ tham kiến chủ tử!"

Hàn Băng Vô Tình đưa tay ra dấu cho mọi người đứng lên.


Tổ chức Điệp Sát do huynh muội họ Vân nhận lệnh của nàng mà thành lập có lòng trung thành tuyệt đối.Hai người họ là phó cung chủ của Điệp Sát vì vậy khi Hàn Băng Vô Tình tiếp quản chúc cung chủ không một người nào có ý kiến mặc dù nàng chỉ là một nha đầu mới mười lăm tuổi.Thử hỏi hai vị phó cung chủ họ Vân của bọn họ một người chỉ hơn cung chủ ba tuổi, một người hơn cung chủ hai tuổi mà lại có một thân bản lĩnh không thua bất cứ ai phải cúi đầu thuần phục thì ai còn dám có ý kiến.Mà có người còn từng nghe từ miệng hai vị phó cung chủ rằng một thân bản lĩnh của hai người đều do cung chủ dùng hai năm dạy dỗ mà có được.Chỉ trong hai năm mà hai người họ từ một người bình thường trở nên có thực lực và địa vị như ngày hôm nay.

Mà quan trọng nhất là những bài huấn luyện và chỉ thị mà nàng đưa đều rất hiệu quả.Chỉ trong ba năm,Điệp Sát từ một tổ chức không có tiếng tăm đã có thể trở thành thế lực đứng ngang hàng với hai thế lực lớn còn lại.
Vì thế, trong Điệp Sát không ai không phục vị cung chủ nhỏ tuổi này bởi vì từ khi vào tổ chức bọn họ đều được dạy cho rất nhiều đạo lý và một trong số đó là không được trông mặt mà bắt hình dong.
Theo bọn họ, cung chủ của tổ chức tuổi của nhỏ mà đã có thành tựu như vậy thì tương lai chắc chắn sẽ tiền đồ vô lượng,đi theo nàng chắc chắn không sai.



.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top