Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Phóng Đãng Thoát Tục - W Tòng Tinh

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Phóng Đãng Thoát Tục - W Tòng Tinh

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
916,942
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Phóng Đãng Thoát Tục - W Tòng Tinh

Phóng Đãng Thoát Tục - W Tòng Tinh
Tác giả: W Tòng Tinh
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: W Tòng Tinh

Nhân vật chính: Càn Nhược An (Trong sạch thoát tục chính trực hòa thượng công) x Triệu Tuyển (Háo sắc phóng đãng trẻ trung công tử thụ)

Tag: Ngắn - Cổ đại - HE - Bánh ngọt - 1v1

Giới thiệu

Thiếu gia Triệu gia là Triệu Tuyển lỡ quen một đám bạn xấu, chẳng làm gì mà chỉ trốn học vào thanh lâu uống rượu, thường xuyên về nhà với mùi son phấn nồng nặc trên người.

Bị cha đánh mấy trận nhưng thiếu gia chẳng những không biết hối cải mà hôm sau còn ra đường chọc gái nhà lành, quyết tâm làm một thiếu gia ăn chơi vô học.
 
Chương 1


Tác giả: W Tòng Tinh

Nhân vật chính: Càn Nhược An (Trong sạch thoát tục chính trực hòa thượng công) x Triệu Tuyển (Háo sắc phóng đãng trẻ trung công tử thụ)

Tag: Ngắn - Cổ đại - HE - Bánh ngọt - 1v1

Nếu ngươi không vương vấn hồng trần thì sao không dám nhìn ta?

♡*+:•*∴":♡.•♬✧♡*+:•*∴":♡.•♬✧

Chương 1

Thiếu gia Triệu gia là Triệu Tuyển lỡ quen một đám bạn xấu, chẳng làm gì mà chỉ trốn học vào thanh lâu uống rượu, thường xuyên về nhà với mùi son phấn nồng nặc trên người.

Bị cha đánh mấy trận nhưng thiếu gia chẳng những không biết hối cải mà hôm sau còn ra đường chọc gái nhà lành, quyết tâm làm một thiếu gia ăn chơi vô học.

Tuy Triệu lão gia chẳng trông mong con mình sẽ thành người xuất chúng nhưng cũng không muốn tiểu tử này phong lưu phóng đãng ăn chơi trác táng. Ban đêm ông và phu nhân vắt óc nghĩ cách để con mình hồi tâm chuyển ý, chăm chỉ học hành đỗ đạt công danh.

Thế là họ quyết định gửi con vào chùa để tụng kinh ăn chay theo các hòa thượng, khi nào bỏ được sắc dục thì về.

Đương nhiên Triệu thiếu gia không chịu nhưng vẫn bị trói gô đem đi.

Hòa thượng dẫn y có mày rậm mũi cao, tuấn tú trắng trẻo, khi im lặng nhìn cực kỳ nghiêm khắc.

Triệu Tuyển bị trói quỳ trên bồ đoàn với đối phương, y buồn chán nhìn tượng Phật tỏa ánh vàng rực rỡ trên cao rồi hỏi hòa thượng: "Sao ngươi lại xuất gia thế?"

Hòa thượng nhắm mắt gõ mõ: "Chẳng vì sao cả."

Triệu Tuyển nói: "Ta nghe đồn các ngươi đều thích nói tứ đại giai không gì đấy, nhưng trên đời nhiều món ngon và thú vui như vậy, làm người sao có thể cắt đứt tạp niệm được chứ."

Hòa thượng nói: "Tụng kinh phải tĩnh tâm, ngươi đừng nghĩ đến chuyện khác nữa."

Triệu Tuyển không nghe khuyên bảo mà vẫn lẩm bẩm: "Ta đã từng tuổi này rồi mà cha vẫn không chịu nạp thông phòng cho ta, ta thèm nữ nhân quá nên mới đến thanh lâu gặp cô nương xinh đẹp cho đỡ thèm đấy chứ."

Hòa thượng mở mắt ra rồi chậm rãi quay sang nhìn y: "......"

Hòa thượng nói: "Miệng nói lời ô uế, ngươi tạ lỗi với Phật Tổ đi."
 
Chương 2


Hầu hết thời gian hòa thượng này đều tụng kinh chứ chẳng đoái hoài gì tới Triệu Tuyển.

Triệu Tuyển có lải nhải bao nhiêu cũng không được đáp lại, bị ép đi theo hòa thượng quỳ bồ đoàn và ăn chay mấy ngày.

Y đoán chắc mình cũng không phải ở lâu trong chùa này, ráng nhịn thêm chút nữa là được rồi. Biết đâu hôm sau cha mẹ cảm thấy trong nhà vắng y quạnh quẽ quá sẽ gọi người đem kiệu tới đón y về cũng nên.

Nhiều nhất là nửa tháng sau y sẽ được trở về những ngày tháng chơi bời thỏa thích.

Mỗi sáng y đều bị hòa thượng gọi dậy với mỹ danh là muốn y "tu hành".

Hòa thượng xách hai thùng nước to, y theo sau gặm bắp ngô.

Hòa thượng chẻ củi, y ngồi trên cọc gỗ ăn bánh hấp.

Hòa thượng ngồi thiền tụng kinh, y ngồi cạnh gục đầu ngủ gà ngủ gật.

Hòa thượng chắp tay quay sang nhìn Triệu Tuyển, nhất thời không nói nên lời: "......"

Triệu Tuyển ngáp dài rồi vươn vai một cái, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn hỏi hòa thượng: "Nhiều người đến chùa các ngươi cầu Phật cầu Bồ Tát như vậy, thắp nhang xong có thể ước gì được nấy thật à?"

Hòa thượng đẹp trai A Di Đà Phật một tiếng rồi nói: "Thành tâm thì linh, không tin thì không."

Triệu Tuyển lấy ra một nén bạc nhỏ giấu trong tay áo, dời bồ đoàn của mình đến cạnh hòa thượng rồi thì thào: "Vậy cho ta xin mấy nén nhang đi."

Hòa thượng nhíu mày, nhưng thấy Triệu Tuyển có vẻ thật tâm nên cũng chiều ý thiếu gia này.

Chạng vạng tối sau khi khách hành hương về hết, Triệu Tuyển cầm nhang quỳ trước tượng Bồ Tát lẩm nhẩm: "Bồ Tát ơi Bồ Tát, cho con một cô nương thật đẹp nhé ạ, một người là đủ rồi, con cũng chẳng tham lam đâu...... Đương nhiên nếu ngài thấy con tuấn tú thì cho con thêm mấy người cũng được......"

Hòa thượng đứng sau lưng y: "......"

-

Nửa đêm Triệu Tuyển bực bội ngồi dậy trên giường, thầm nghĩ hòa thượng này thật kỳ quái, thế mà trả lại bạc cho y, quyết không để y dâng hương cho Bồ Tát.

Sao người khác có thể cầu duyên còn y thì không chứ?

Hôm sau nghe y nói thế, khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo của hòa thượng lộ vẻ lạnh lùng: "Các thí chủ khác là cầu duyên, còn ngươi chỉ là háo sắc thôi."
 
Chương 3


Triệu Tuyển đọc sách không vào, y ôm mõ của hòa thượng ngáp một cái rồi hỏi: "Ta thấy sau chùa các ngươi có rừng trúc, ngươi đã bao giờ thấy tinh quái chưa?"

Hòa thượng không có mõ để gõ nên đành lần chuỗi hạt gỗ trong tay: "Chưa."

Triệu Tuyển cười gian tà: "Trong thoại bản hay kể nửa đêm yêu tinh sẽ chạy vào chùa tìm hòa thượng trẻ......"

Y nói câu này quá mạo phạm khiến hòa thượng lộ vẻ tức giận, chắc hẳn lại muốn bắt y xin lỗi Phật Tổ.

Nhưng một mình y thật sự rất buồn chán, phải trêu chọc hòa thượng này mới tìm được chút niềm vui.

Bị y chọc tức, hòa thượng chẳng thèm ngó ngàng đến y nữa.

-

Ban đêm Triệu Tuyển đi rửa mặt, đột nhiên nảy ra một kế.

Y xõa tóc dài rồi chọn một bộ đồ trắng mặc vào, thừa dịp trời tối mò tới phòng hòa thượng kia, quyết tâm dọa hòa thượng cứng nhắc này một phen.

Cửa không khóa nên y vừa đẩy đã mở, cũng chẳng phát ra tiếng động gì.

Trong phòng hòa thượng thoang thoảng mùi đàn hương.

Thấy dáng người đắp chăn mỏng nằm trên giường, Triệu Tuyển cười thầm rồi rón rén đi tới áp bàn tay lạnh buốt của mình lên cổ đối phương, uốn giọng nói: "Tiểu sư phụ, thiếp đây thích dung mạo tuấn tú của chàng lắm, hôm nay ngày tốt cảnh đẹp, chi bằng chàng và thiếp......"

Y còn chưa dứt lời thì đột nhiên trời đất quay cuồng trước mắt, khi định thần lại đã bị nam tử trẻ tuổi kia túm lên giường đè dưới thân mình.

Hòa thượng véo má y lạnh lùng nói: "Miệng đầy ô ngôn uế ngữ, Triệu Tuyển, thú vị lắm sao?"
 
Chương 4


Triệu Tuyển bị hòa thượng trói gô ném lên giường.

Đối phương bị y đánh thức nửa đêm cũng không ngủ nữa mà ngồi nghiêm chỉnh tụng kinh bên cạnh.

Giọng hòa thượng trầm thấp, vừa ôn hòa vừa có từ tính như tiếng nước chảy róc rách qua những tảng đá sâu trong thung lũng.

Mới đầu Triệu Tuyển còn tỉnh táo nhưng nghe tụng kinh quả thực làm người ta buồn ngủ rã rời, mí mắt y nhanh chóng trĩu xuống, nghe hòa thượng tụng đến chỗ thành kính còn ngáp dài.

Hòa thượng cầm cây gõ mõ đập lên đầu y một cái không nhẹ không nặng, y buồn ngủ đến nỗi mắt mở không ra, mơ màng nói: "Được rồi, xin lỗi Phật Tổ xin lỗi Phật Tổ......"

Hòa thượng lắc đầu chắp tay nhìn y một hồi, thầm nghĩ công tử phóng đãng này nói xin lỗi mà cũng qua loa như vậy, quả nhiên là kẻ không tim không phổi.

Đợi Triệu Tuyển ngáy khò khò, hòa thượng mới tháo dây lưng trói tay y rồi thở dài, cảm thấy có lẽ Phật Tổ phái tên này tới để thử thách mình.

Khi hắn ngồi lại chỗ cũ tiếp tục thiền định, Triệu thiếu gia đột nhiên trở mình nắm ngón tay trái của hắn.


Triệu Tuyển ngủ ngon lành, chắc mơ thấy gì hay ho nên khuôn mặt thanh tú nở nụ cười ngây ngô.

Hòa thượng đoán tên này lại mơ thấy nữ nhân nữa rồi.

Hắn đang định rút tay ra thì lại nghe Triệu Tuyển cười ngốc trong mơ: "Tiểu sư phụ, đi theo thiếp đi mà......"

Hòa thượng nghĩ thầm, a, đang sỉ nhục người xuất gia như hắn đây mà.

Triệu Tuyển gục đầu xuống, chóp mũi cọ vào mu bàn tay hơi lạnh của hòa thượng, tiếp tục nói mớ: "Như Lai đâu có đẹp bằng mỹ nhân, sao ngươi không thích mỹ nhân chứ......"
 
Chương 5


Triệu Tuyển ngủ ngon lành nhưng lại hại hòa thượng ngồi suốt đêm.

Tất nhiên hòa thượng không thể so đo với y nhưng hôm sau vẫn cắt giảm một quả trứng gà trong chén y, bắt y vác củi hôm qua nhặt được trong rừng về mới được ăn.

Vác củi chẳng có gì khó cả.

Nhưng Triệu Tuyển có tính thiếu gia nên cực kỳ lười, vác củi đi mấy bước lại muốn nghỉ chân, còn rảnh rỗi đuổi ong bắt bướm.

Hòa thượng bí mật quan sát một hồi, tự hỏi chừng nào thiếu gia này mới có thể xuống núi, ngày nào cũng ở đây quấy nhiễu hắn thật chẳng đàng hoàng chút nào.

Hắn nhìn chằm chằm, phát hiện Triệu Tuyển đặt củi xuống rồi ngồi cạnh bờ ao thò chân khuấy nước tung tóe.

Hòa thượng: "......"


Nhìn thêm một lát, trong rừng xuất hiện một thiếu nữ có nụ cười duyên dáng. Nàng không chú ý tới hòa thượng mà chỉ lo đến gần Triệu Tuyển, phía sau kéo lê đuôi rắn thật dài.

Hắn đã tu hành ở đây bao năm mà chưa bao giờ thấy tinh quái, Triệu Tuyển mới vào rừng lần đầu đã bị nhìn trúng. Hòa thượng lắc đầu, định tiến tới đuổi yêu tinh đi, nào ngờ thấy Triệu Tuyển quay sang vui vẻ hàn huyên với yêu tinh kia.

Hòa thượng nhíu mày dừng lại.

Xà nữ cũng chẳng làm gì xấu, sau khi trò chuyện với Triệu Tuyển thì cười duyên quay người vào rừng.

Lúc này Triệu Tuyển mới vươn vai một cái rồi đứng dậy vác củi về chùa với vẻ mặt vui phơi phới.

Hòa thượng cất tràng hạt trong tay rồi lạnh mặt bước đi thật nhanh, mất công Triệu Tuyển phát hiện hắn ở đây lại nói mấy câu kỳ quái.

Nửa đêm giả làm yêu tinh vào phòng hắn, còn ban ngày thì cười đùa với yêu tinh thật.

Hòa thượng nghĩ: Đúng là chẳng biết phép tắc gì cả.

Đi mấy bước, chẳng hiểu sao hắn càng thấy bực bội hơn.

Tên Triệu Tuyển này đã không biết phép tắc mà còn không biết xấu hổ nữa!
 
Chương 6


Ngày thường Triệu Tuyển toàn nói nhảm, thế mà lúc về hoàn toàn không nhắc gì đến chuyện gặp yêu trong rừng, hòa thượng nhịn từ lúc mặt trời treo cao đến khi bóng chiều ngả về Tây, nhịn đến khi trăng lên đầu cành, cuối cùng nhịn không được gọi Triệu thiếu gia vào phòng mình, cau mày hỏi: "Ngươi có biết mình gây ra rắc rối gì chưa?"

Triệu Tuyển chắp tay sau lưng đi quanh phòng hắn, chớp mắt nói: "Ta luôn an phận ở trong chùa thì có thể gây ra rắc rối gì chứ?"

Hòa thượng nhìn chằm chằm Triệu Tuyển không nói lời nào, Triệu Tuyển dừng lại sờ mặt mình, tuy hơi băn khoăn nhưng vẫn không biết xảy ra vấn đề gì.

Y...... Y lén xuống núi mua giò heo rồi nấp trong kho củi gặm bị hòa thượng phát hiện rồi sao?

Hay là y thả gà rừng vào phòng lão phương trượng bị tiểu sa di khai ra!? Rõ ràng đã nói mọi người đều là châu chấu trên một sợi dây, đứa nhỏ này đúng thật là!

Mới đầu y hết sức thản nhiên, nhưng bị hòa thượng nghiêm túc nhìn chằm chằm hồi lâu cũng trở nên khẩn trương, tới đứng cạnh hòa thượng nói: "Tại ta, ta thấy ở đây chán quá nên mới tìm thú vui thôi mà!"

Lại còn tìm thú vui nữa à?

Cơn giận vô cớ của hòa thượng lại bùng lên, lạnh mặt nói: "Ngươi mà gây ra họa lớn ta cũng chẳng bảo vệ nổi ngươi đâu!"

Nếu hôm nào thiếu gia này tự mò tới hang ổ yêu tinh rồi bị ăn thịt thì hắn cũng không thấy bất ngờ lắm!

Triệu Tuyển ngồi xổm xuống nắm tay hòa thượng ấm ức nói: "Có nghiêm trọng vậy không? Ta chỉ thèm ăn thôi mà......"

Y chỉ muốn ăn giò heo và trêu chọc hòa thượng thôi, sao hòa thượng này lại hung dữ thế chứ......

Hừ, thèm ăn!

Hòa thượng cười lạnh một tiếng rồi tụng kinh, không muốn ngó ngàng đến Triệu Tuyển nữa.

Triệu Tuyển nói thêm mấy câu, thấy hòa thượng không nhìn mình thì càng thêm lo sợ, cầm tay thanh niên chặt hơn rồi nói: "Nếu ngươi nghĩ ta có lỗi thì đánh ta mấy cái đi, tiểu sư phụ, ngươi đừng làm ngơ ta mà."

Hòa thượng nghĩ một hồi lại bực mình, chỉ muốn đi lấy chày cán bột quất mông Triệu Tuyển.

Đánh tới chừng nào thiếu gia này không dám đi tìm yêu tinh nữa mới thôi.

Triệu Tuyển nghe hắn nói muốn lấy chày cán bột thì mở to mắt lắp bắp: "Không, không đến mức đó chứ? Đánh mấy cái chẳng phải ta sẽ quy tiên luôn sao?"

Hòa thượng xụ mặt nói: "Da mặt ngươi dày vậy chắc chỗ khác cũng dày lắm."

Triệu Tuyển tưởng tượng ra cảm giác gậy đánh vào người thì lập tức hít sâu một hơi, kéo tay hòa thượng đặt lên mông mình với vẻ mặt cầu khẩn: "Đại sư, ngươi muốn đánh thì đánh bằng tay là được rồi, đừng lấy gậy mà."
 
Chương 7


Hòa thượng chỉ buột miệng nói vậy chứ cũng không định đánh y thật, Triệu Tuyển kéo tay hắn đặt lên mông mình làm hắn trở nên mất tự nhiên, sắc mặt càng thêm khó coi.

Hắn cảm thấy Triệu Tuyển đang trêu đùa mình, khi chạm vào chỗ ấm áp mềm mại kia lông mày lập tức nhíu chặt, cứ như đụng phải vật gì bẩn thỉu lắm.

Nếu lập tức rút tay về sẽ lộ ra trong lòng có quỷ, hòa thượng quay đầu đi, bàn tay chần chờ trên mông một hồi mới vờ như không có chuyện gì xảy ra chậm rãi rút về.

Hắn đã định thả Triệu Tuyển đi nhưng y lại nắm chặt cổ tay hắn không cho rút về, sốt ruột bảo hắn:

"Tiểu sư phụ, ngươi đánh bằng tay đi! Cây gậy kia ta chịu không nổi đâu!"

Hòa thượng nghẹn lời: "Ta......"

Hắn chỉ cảm thấy thiếu gia này gây chuyện khắp nơi khiến người ta tức giận chứ đâu muốn ra tay đánh y thật!

Triệu Tuyển nói tiếp: "Cứ đánh đi mà!"

Hòa thượng không tìm thấy đường lui, không đánh cũng khó rút tay về nên đành hít sâu một hơi rồi nói: "Vậy ngươi nằm sấp lên bàn đi."

Triệu Tuyển ngoan ngoãn chổng mông nằm sấp trên bàn vuông chờ hắn đánh.


Chắc tên nhóc này ở nhà cũng từng bị cha mẹ đánh đòn. Hòa thượng nghĩ mình thay phu nhân Triệu gia trông chừng thiếu gia này, đối phương phạm lỗi thì đánh mấy cái cũng là hợp tình hợp lý.

Sau khi chuẩn bị tâm lý kỹ càng, cuối cùng hắn giơ tay đánh bốp một cái lên mông Triệu thiếu gia.

Cái đầu tiên hắn đánh không mạnh lắm nhưng trong phòng quá yên tĩnh nên nghe rõ mồn một, tràng hạt trên cổ tay hắn cũng rung lên sàn sạt. Lòng bàn tay có thể cảm nhận được chỗ thịt mềm kia bị hắn đánh run lên, trong lòng hòa thượng cũng run theo, cứ cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.

Triệu Tuyển vùi đầu vào cánh tay, cũng không kêu đau mà ngoan ngoãn chờ hắn đánh tiếp.

Sau cú đánh đầu tiên, hòa thượng đã vượt qua rào cản trong lòng nên tăng thêm lực quất bên mông còn lại.


Triệu Tuyển run lên, thấp giọng bảo hắn: "Tiểu sư phụ, ngươi đánh...... đánh nhẹ chút được không?"

Hắn dừng lại nói: "Ta có dùng sức đâu, Triệu Tuyển, ngươi còn muốn kêu đau nữa à?"

Dám nói chuyện với yêu tinh mà mới bị đánh hai cái đã kêu đau, đúng là thiếu gia nhà giàu chưa bao giờ nếm mùi đau khổ!

Triệu Tuyển ngẩng đầu há miệng run rẩy bảo hắn: "Tiểu sư phụ hạ thủ lưu tình đi mà, ta không, không đau, chỉ hơi sợ thôi."

"Ngươi biết lỗi chưa?" Hòa thượng nhíu mày đánh mạnh một cái, tiếng "bốp" nghe cực kỳ vang dội, "Sau này còn dám nữa không?"

Triệu Tuyển kêu rên, không trả lời ngay mà một lát sau mới nói: "Nếu không làm mấy chuyện kia thì ta khó sống ở đây lắm......"

Dưới núi đi dạo thanh lâu, trêu chọc gái nhà lành, nói lên chùa để tu thân dưỡng tính mà còn đi hẹn hò với yêu nữ, tên háo sắc Triệu Tuyển này có còn biết liêm sỉ là gì không!

Khó khăn lắm hòa thượng mới hơi nguôi giận, Triệu Tuyển nói ra câu này lại làm hắn nổi tức, chẳng hề nương tay đánh liên tiếp lên mông thiếu gia kia, Triệu Tuyển cúi gằm mặt, bị đánh cho run lên.

"Triệu Tuyển, mấy ngày nay ngươi ở chùa mà vẫn chưa bỏ được thói tham ăn!" Hòa thượng vừa đánh vừa nói, "Đúng là hết thuốc chữa! Biết ngày nào ngươi mới xuống núi được hả!"

Thật ra Triệu Tuyển cũng không biết tại sao mình chỉ tham ăn mà lại bị đánh như vậy, y cắn tay áo khóc không ra nước mắt nghĩ: "Giò heo ăn ngon thật! Trong chùa toàn ăn chay, không ăn chút thịt làm sao sống nổi chứ!"
 
Chương 8


Trong nhà Triệu Tuyển được cưng chiều từ nhỏ đến lớn, tuy từng bị phụ thân đánh mấy trận nhưng chỉ như phủi bụi chứ không đau không ngứa, quả thực chẳng để lại ấn tượng gì cho y.

Càng về sau hòa thượng càng tức giận, ra tay chẳng chút lưu tình làm Triệu thiếu gia bị đánh toát mồ hôi, nằm rạp trên bàn hồi lâu mới có sức chống tay đứng dậy.

Hòa thượng chỉ lớn hơn y mấy tuổi nhưng lại trầm ổn chính trực hơn y nhiều, từ trước đến giờ y luôn sợ kiểu người nghiêm khắc này nên trong lòng cũng không trách đối phương đánh mình, còn muốn tới gần nói mấy câu lấy lòng, năn nỉ tiểu sư phụ đừng nhớ tội tham ăn của y nữa.

"Tiểu sư phụ, tiểu sư phụ......" Y ôm mông mình, trên mi còn đọng hai giọt lệ ứa ra vì đau, xáp lại gần hòa thượng nói, "Ngươi đừng giận ta nữa, dưới núi ta đã quen sống như vậy nên nhất thời chưa sửa được mà......"

"Triệu Tuyển, ngươi......"

Hòa thượng cau mày định mắng Triệu Tuyển vài câu, nhưng thiếu gia này ngoại trừ háo sắc và lười biếng cũng chẳng có tính xấu nào khác, giờ còn thành khẩn nhận lỗi với hắn nên cũng không tiện nói gì.


Dường như tay hắn vẫn còn đọng lại xúc cảm và nhiệt độ trên mông Triệu Tuyển khiến trong lòng hắn cảm thấy là lạ, nhưng vẫn không thể nói rõ rốt cuộc có chỗ nào không đúng.

Thấy hắn im lặng, Triệu Tuyển ngồi xổm trước mặt nắm lấy bàn tay cầm tràng hạt của hắn, chớp mắt khẩn trương nói: "Tiểu sư phụ, ngươi đừng làm ngơ ta mà."

Thiếu gia này thích nữ tử mà còn muốn đùa hắn, thỉnh thoảng lại tới trêu chọc hắn. Hòa thượng niệm mấy câu kinh, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng.


Lẽ ra hắn nên hất tay Triệu Tuyển, nhưng chẳng hiểu sao khi Triệu Tuyển nịnh nọt hắn, hắn lại vô thức cầm tay thiếu niên, ngoài miệng vẫn hung dữ nói: "Triệu Tuyển, sắp tới ngươi không được rời khỏi tầm mắt ta, biết chưa?"

Đúng là tay thiếu gia, lòng bàn tay thật mềm.

Hầu kết hòa thượng khẽ nhúc nhích, trong lòng chợt nảy ra ý nghĩ kỳ lạ này.

Triệu Tuyển gật đầu lia lịa, ngoan ngoãn đáp ứng hắn.

Nhưng bấy nhiêu vẫn chưa đủ. Bản tính đào hoa của Triệu Tuyển hết sức lợi hại, lỡ đêm nào bị yêu tinh mò tới mà hắn không cứu kịp thì chẳng phải Triệu Tuyển sẽ bị ăn sạch không chừa xương sao?

"Đem gối của ngươi tới đây," nghĩ vậy hòa thượng nắm chặt tay Triệu thiếu gia rồi lạnh lùng nói, "Thời gian còn lại ngươi phải ngủ trong phòng ta."
 
Chương 9


Hòa thượng tên Càn Nhược An, từ khi sinh ra đã ở trên núi này. Hắn có vẻ ngoài tuấn tú nên được xem như bộ mặt của chùa, khá nhiều nữ thí chủ đến đây thắp hương chỉ vì muốn gặp hắn chứ không phải thật lòng cầu Phật.

Nhưng hắn luôn tuân thủ nội quy của chùa nên xưa nay chưa bao giờ nghĩ đến tình yêu, mỗi ngày đốn củi gánh nước, tụng kinh ngồi thiền, luôn gò bó mình theo khuôn phép.

Lão phương trượng nói chưa biết chừng sau này hắn sẽ là người am hiểu đạo giáo Phật pháp nhất chùa này, chỉ cần hắn tĩnh tâm và không bị thế tục quấy nhiễu thì sẽ ngộ được chân lý đại đạo trên đời.

Càn Nhược An từng thấy rất nhiều người bị tình yêu giày vò đến chùa thổ lộ đau khổ. Trong đó có lang quân trẻ tuổi yêu mà không được đáp lại, cũng có nữ tử đáng thương sau khi hoa tàn ít bướm bị chồng bỏ, còn có rất nhiều cô nương bị lừa dối, trao gửi tình cảm nhầm người.

Hắn buồn bực lắc đầu tự nhủ tình yêu có gì tốt chứ, làm người ta mê muội, hại người ta đau lòng khổ sở, có người còn mất hết tiền bạc dành dụm được.

Càng ở lâu trong chùa hắn càng không có hứng thú với những chuyện như vậy, đối với thế gian ái tình là cả đời người, tránh được thì cứ tránh. Hơn nữa hắn là hòa thượng nên cũng không cần lội xuống vũng nước đục thế tục này.

Triệu Tuyển hoàn toàn trái ngược với hắn.

Hắn thấy tiểu công tử họ Triệu này không phải lội trong vũng nước đục thế tục mà là ngâm mình trong đó làm toàn thân bẩn thỉu, còn cười hì hì muốn kéo hắn chìm chung với mình.

Cực kỳ đáng sợ.


Người tên Triệu Tuyển này hết sức đáng sợ.

Suốt ngày nói năng cợt nhả, còn hay nghĩ đến mấy chuyện dâm ô nữa.

Càn Nhược An nhíu mày gõ mõ, Triệu Tuyển ở cạnh hắn đọc sách, chỉ chốc lát sau đã quay sang bắt chuyện với hắn làm sắc mặt hắn càng thêm khó coi, chỉ hận không thể tới nhà bếp lấy bánh bao lớn chặn miệng thiếu gia này lại.

Rốt cuộc đêm qua hắn nghĩ gì mà lại bảo Triệu Tuyển đem gối đến ngủ chung phòng với mình chứ.

Giờ hắn đang rất hối hận nhưng không tiện rút lại lời nói.

"Tiểu sư phụ, ta buồn ngủ quá......" Triệu Tuyển thản nhiên ngáp một cái rồi tựa đầu lên đùi hắn, nắm tay áo hắn mơ màng nói, "Trời hơi lạnh, ngài cho ta dựa ngủ một lát nhé?"

Càn Nhược An hít sâu một hơi rồi véo tai Triệu Tuyển lạnh lùng nói: "Không được."

Hắn véo không mạnh nên Triệu Tuyển cũng chẳng thấy đau, cứ thế nằm gối lên chân hắn, chỉ chốc lát sau đã thở đều đều ngủ thiếp đi.

Lạ thật, hắn đánh thiếu gia này một trận mà đối phương càng bám hắn hơn trước. Đọc‎ thêm‎ 𝓷hiều‎ tru𝘆ệ𝓷‎ ở‎ ||‎ T𝑹𝗨MT‎ 𝑹𝗨YỆ𝑁.v𝓷‎ ||

Càn Nhược An muốn đẩy Triệu Tuyển ra để tiếp tục gõ mõ nhưng tay hắn lại làm trái ý muốn, chẳng những không đẩy Triệu Tuyển ra mà còn vuốt ve gò má và tóc y.

Hắn nhớ lại mấy ngày trước mình và Triệu Tuyển bàn luận về hai chữ tình yêu, hắn nói đây là họa còn Triệu Tuyển lại nói là phúc.

"Nếu là phúc," hắn lần tràng hạt trong tay cau mày nói, "Thì sao lại có nhiều người đau khổ đến kể lể với Phật Tổ Bồ Tát như vậy?"

"Tiểu sư phụ, ngươi không xuống núi nên những gì ngươi nghe được chỉ là một phần nhỏ của tình yêu thế nhân thôi." Triệu Tuyển cười nói với hắn, "Người đang hạnh phúc cần gì phải đến cầu xin thần Phật nữa chứ?"
 
Chương 10


Sợ mình vừa lơ đễnh thì thiếu gia này lại chạy đi gặp yêu tinh, cả ngày nay Càn Nhược An đều canh chừng Triệu Tuyển. Khi hai người ngồi đối diện nhau ăn cơm chay, hắn chợt nhận ra mình để ý Triệu Tuyển hơi nhiều, mấy ngày nay tụng kinh cũng không tập trung lắm.

Càn Nhược An thở dài rồi ngước mắt nhìn Triệu Tuyển đang sầu mi khổ kiểm: "Ăn cơm với ta mà ngươi rầu rĩ đến vậy à?"

Triệu Tuyển vội lắc đầu xua tay: "Tất nhiên không phải rồi, chỉ là ta......"

Y nhìn cháo trong chén, đồ chay trên bàn hầu như không có một giọt dầu nào, khóc không ra nước mắt nói: "Chỉ là ta thèm thịt quá, trong lúc ngủ cũng mơ thấy mình gặm xương, đói ơi là đói!"

Càn Nhược An: "......"

Hắn không ngờ Triệu Tuyển ngồi đối diện mình ấp úng do dự nửa ngày chỉ vì ấm ức không có thịt ăn!

Nghĩ cũng đúng, lúc còn dưới núi Triệu Tuyển đã quen áo đến thì đưa tay cơm đến thì há miệng, muốn ăn thịt gì mà chẳng có, giờ lên núi ăn toàn bánh bột và đồ chay, ăn không quen cũng là dễ hiểu.

Nhưng trong chùa không cho sát sinh nên dù sau núi có gà rừng lợn rừng thì hắn cũng không thể bắt cho Triệu Tuyển ăn.

Nếu là trước kia, Triệu Tuyển có gào thế nào Càn Nhược An cũng chẳng buồn quan tâm, nhưng gần đây hắn luôn nhịn không được chú ý đến thiếu gia phiền phức này......

Im lặng một hồi, Càn Nhược An nói: "Ngày mai...... Ta sẽ tìm cách nhờ người dưới núi mang lên ít thịt cho ngươi."

Khi nói câu này giọng hắn cực nhỏ, vừa nói vừa hối hận, nhưng thấy vẻ mặt mừng rỡ của Triệu thiếu gia thì lại cảm thấy vi phạm nội quy của chùa một lần cũng không sao.


Ban đêm Triệu Tuyển ôm chăn gối lên giường hắn nằm, hớn hở cười nói với hắn: "Tiểu sư phụ chịu tìm thịt cho ta ăn thì ta chẳng cần năn nỉ mấy yêu tinh kia nữa rồi......"

Càn Nhược An đang định nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy hai chữ "yêu tinh" lập tức mở mắt ra quay sang nhìn Triệu Tuyển hỏi: "Yêu tinh nào?"

Triệu Tuyển cũng chẳng thấy có gì không nên nói, tiếp tục nằm sấp cười: "Chính là cô nương xà tinh trong rừng trúc ấy! Tiểu sư phụ, ngươi gạt ta nói không có tinh quái nhưng ta đã gặp mấy người rồi cơ! Họ đều là yêu tinh tốt cả, nghe ta nói không có thịt ăn còn bắt gà rừng cho ta nữa......"

Càn Nhược An hít sâu một hơi: "Ngươi nói chuyện với bọn chúng chỉ vì một con gà rừng thôi à!?"

Triệu Tuyển gật đầu: "Tiếc là ta không biết làm thịt gà, tăng nhân nấu cơm cũng chẳng chịu làm thịt giùm ta......"

Càn Nhược An tức quá hóa cười: "Trong chùa không cho phép sát sinh, hắn không giúp ngươi là đương nhiên."

"Thì đấy, cho nên ta đâu có ăn được," Triệu Tuyển lấm lét nhìn quanh rồi thì thầm, "Ta thả con gà kia vào phòng lão phương trượng của các ngươi rồi."
 
Chương 11


Càn Nhược An vừa cảm thấy tính xấu này của Triệu Tuyển đáng bị phạt lại vừa không nhịn được cười. Thời niên thiếu hắn tự cao tự đại, cho rằng người khác thua kém mình nên không thích nói chuyện với các sư huynh đệ mà chỉ thích tụng kinh đọc sách một mình, là người cực kỳ tẻ nhạt.

Những người khác sợ vẻ mặt lạnh lùng của hắn nên chẳng bao giờ đùa giỡn với hắn, càng không kéo hắn đi tìm niềm vui thú.

Hắn cảm thấy hầu hết mọi người trên đời đều thấp kém, còn khịt mũi coi thường, chỉ nghĩ làm hòa thượng thì nên một lòng hướng Phật chứ đừng vương vấn những thứ trần tục.

Hắn cứ tưởng mình đã vứt bỏ lòng phàm, đời này sẽ không động tình với bất kỳ ai.

Triệu Tuyển hoàn toàn không biết hắn đang nghĩ gì mà vẫn ngủ ngon lành, lúc trở mình còn ôm eo hắn rồi tựa đầu lên vai hắn, hơi thở phả vào tai hắn.

Tình là họa hay phúc?

Có lẽ chỉ những ai đã từng đi qua đường tình mới có được câu trả lời cho riêng mình.

"Triệu Tuyển, ngươi......" Càn Nhược An khẽ thở dài, lòng bàn tay hơi nhột, khi sợi tóc của Triệu Tuyển cọ vào mặt hắn, hắn thực sự nhịn không được nữa, cuối cùng đưa tay ôm Triệu Tuyển vào lòng.

Triệu Tuyển mơ màng hừ khẽ một tiếng, có lẽ mơ thấy gì vui nên cười khúc khích nói: "Mỹ nhân thơm quá......"

Càn Nhược An mở mắt ra nhìn thiếu niên trong ngực, thầm nghĩ tên Triệu Tuyển này chắc lại đang mơ thấy cô nương nhà nào rồi, trong lòng lập tức bực bội.

Đáng ghét đáng ghét, thủ phạm nói những lời và làm những việc khiến tinh thần hắn hỗn loạn, còn hại hắn bứt rứt ngủ không yên giờ lại nằm trên giường hắn mơ tưởng đến người khác.

Hắn càng nghĩ càng tức, định đẩy phắt Triệu Tuyển ra khỏi ngực mình nhưng sực nhớ lần trước hiểu lầm thiếu gia này còn quất mông y một trận, thế là bình tĩnh lại rồi kề vào tai Triệu Tuyển hỏi thầm: "Mỹ nhân là ai?"

"Tiểu, tiểu sư phụ......" Nghe giọng hắn, Triệu Tuyển nửa mê nửa tỉnh đáp lại rồi vừa cười vừa chồm tới ôm mặt hắn hôn lên khóe môi, thì thầm với hắn, "Ngày tốt cảnh đẹp, chi bằng làm chuyện vui vẻ với thiếp đi......"

Càn Nhược An bị hôn thì sửng sốt hồi lâu, hai mắt mở to, khuôn mặt trắng nõn dần nóng ran.

Bao năm nay hắn chưa từng thẹn thùng, hôm nay bị Triệu Tuyển hôn một cái lại khiến trái tim trong ngực đập loạn.

Hắn nên đẩy Triệu Tuyển ra rồi tụng kinh để thanh tâm quả dục......


Nhưng hắn chẳng làm gì cả, đôi môi mấp máy, trong cổ phát ra một chữ "Được".

Khi Triệu Tuyển hôn hắn lần nữa, hắn còn phối hợp mở miệng để thiếu gia kia luồn đầu lưỡi vào dây dưa với mình.

Lưỡi Triệu Tuyển nóng hơn hắn, tựa như có một đốm lửa nằm trên lưỡi hắn vậy. Hắn vuốt lưng thiếu niên rồi nhắm mắt lại, nuốt xuống nước bọt y truyền qua.

Thì ra hôn lại dễ chịu như vậy.

Ngọn lửa tà kia chui xuống bụng hắn cháy hừng hực làm lòng bàn tay hắn rịn mồ hôi, sau lưng cũng ướt sũng, đan điền dần nóng lên.

"Hại ta phá giới luật......" Càn Nhược An thở hổn hển nhìn Triệu thiếu gia đã cởi hết một nửa y phục lộ ra lồng ngực trắng như tuyết, nghiến răng nói, "Triệu Tuyển, ngươi đúng là tai họa mà."

Dứt lời hắn đè Triệu Tuyển dưới người mình, vừa ngậm đôi môi hoa đào mềm mại kia vừa đưa tay mân mê hai núm vú đỏ hồng. Bình thường hắn dùng bàn tay này để gõ mõ và lần tràng hạt, còn giờ lại dùng nó để làm chuyện hoang đường đến mức này.

Triệu Tuyển bị hắn mơn trớn làm nổi lên phản ứng, khi bị hắn mò đến giữa hai chân thì dương căn đứng thẳng chĩa vào bụng hắn, hầu kết nhấp nhô, phát ra một tiếng rên rỉ.

Trong mơ mà cũng không biết xấu hổ vậy sao?

Càn Nhược An nhíu mày lột đồ mình ra, dương căn phình trướng nổi rõ đường gân bật ra giữa hai chân thiếu niên.
 
Chương 12


Triệu Tuyển nằm mơ.

Trong mơ có một đám mỹ nhân ôn hương nhuyễn ngọc vây quanh y, y chơi bời nhậu nhẹt với đám bạn xấu, cuộc sống cực kỳ phong lưu.

Đang vui vẻ thì mỹ nhân và bạn tốt bên cạnh đều tan thành mây khói, trước mặt chỉ có một tăng nhân tuấn tú đang lần tràng hạt.

Triệu Tuyển nhăn mũi đi quanh thanh niên ngồi quỳ chân kia vài vòng, sau đó mới nhớ ra mình đã bị phụ mẫu đưa lên núi ăn chay tu tâm.

Hòa thượng tên Càn Nhược An này có vẻ ngoài đoan chính, lông mày thẳng rậm, sống mũi cao vút như có huyết thống dị tộc. Y ngồi xếp bằng bên cạnh nhìn một hồi, thầm nghĩ nếu người này là công tử nhà giàu thì với dung mạo kia chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều ong bướm.

Nhưng hòa thượng chẳng màng đến tình yêu, dù người khác có động tâm cũng sẽ không được đáp lại.

Triệu Tuyển gọi Càn Nhược An là "tiểu sư phụ", trong giọng nói ít nhiều mang theo vẻ trêu đùa chứ cũng chẳng thật lòng kính trọng đối phương.

Y chống cằm đưa tay nhéo má Càn Nhược An một cái, thầm nghĩ hòa thượng này thật tẻ nhạt, nghe không hiểu mấy lời đùa cợt thì thôi đi, còn suốt ngày giảng cho y nghe những thanh quy giới luật đáng ghét kia nữa.

Càn Nhược An mở mắt ra nhìn y, đôi mắt đen thẫm tựa như hồ nước tĩnh mịch.

Từ nhỏ đến lớn Triệu Tuyển chưa bao giờ chịu khổ.


Người trong nhà đều hết mực cưng chiều cậu con trai độc nhất này, cho dù y phạm lỗi cũng không nỡ trách phạt. Vì vậy y chẳng thèm sợ bất kỳ ai, thích gì làm nấy, hoàn toàn không bận tâm đến ánh mắt người khác.

"Tiểu sư phụ......" Trong lòng biết rõ đây là mơ nên y càng thêm bạo dạn, vừa cười vừa ôm khuôn mặt tuấn tú của hòa thượng rồi càn rỡ trêu đùa đối phương mấy câu, giả làm yêu tinh quyến rũ hòa thượng như trong thoại bản hay kể.

Khi y hôn lên, Càn Nhược An không tránh nữa.

Triệu Tuyển nghĩ thầm đây quả nhiên là mơ, hòa thượng đời nào để mặc y làm chuyện này chứ. Y bật cười rồi lại hôn đôi môi mỏng nhếch lên của đối phương.

Cảm giác răng môi giao nhau này thật quá chân thực.


Thậm chí y còn ngửi được mùi đàn hương thoang thoảng trên người thanh niên.

Trước kia Triệu Tuyển cũng không nghĩ mình là đoạn tụ, nhưng khi hôn hòa thượng trong lòng lại chẳng có chút bài xích nào mà còn nhắm mắt thè lưỡi dây dưa với đối phương.

Trong mơ Càn Nhược An ôm lấy y.

Hai người mặc quần áo xộc xệch lăn lộn trước tượng Phật, vì biết không được phép làm vậy nên trong lòng càng thấy kích thích hơn. Y vốn cũng không phải người biết giữ phép tắc, chỉ cần làm y vui vẻ thì đối phương có là hòa thượng cũng chẳng sao.

Y thở hổn hển, mỉm cười dụi mặt vào cổ thanh niên, cảm nhận bàn tay nổi rõ khớp xương đang vỗ về chơi đùa chỗ kia của mình.

Giấc mộng xuân này thật sảng khoái......

Triệu Tuyển chẳng những không phản kháng mà còn hưởng thụ sự hầu hạ của đối phương.

Núm vú trước ngực bị cắn làm da đầu y tê rần, vô thức đạp chân rồi rên lên một tiếng.

Chốc lát sau, y cảm thấy giữa hai chân có thêm vật gì đó vừa cứng vừa nóng.

"Thì ra hòa thượng cũng, cũng có vật này sao......" Triệu Tuyển cúi đầu nhìn, nhịn không được cười khúc khích, đưa tay ôm cổ hòa thượng rồi kề tai hắn thì thầm, "Tiểu sư phụ, ngươi đang muốn phạt ta bằng cây gậy này đúng không?"
 
Chương 13


Nhiều lần Càn Nhược An đã định thu tay về nhưng Triệu Tuyển níu lấy tay áo hắn, nhất định phải nói những lời thô tục kia, còn dán sát vào người hắn như quả thương nhĩ đã lỡ bám thì sẽ gỡ không ra nữa.

Vốn dĩ hắn vẫn còn nhớ đến nội quy chùa, âm thầm tụng kinh để mình thanh tâm quả dục đừng nghĩ thêm nữa. Nhưng dù sao hắn vẫn là nam nhân, trong lòng cũng không ghét Triệu Tuyển, đối phương cọ xát lung tung làm lửa tà dưới thân hắn càng lúc càng cháy mạnh.

Khi gậy th*t vạch ra hai bờ mông trắng nõn kia, Càn Nhược An còn nghĩ thầm: Triệu Tuyển này đúng là thiếu gia quen được nuông chiều, lần trước hắn đánh một trận làm y nằm sấp nửa ngày không dậy nổi, hôm sau mông đau đến mức không thể ngồi ghế cứng, hắn phải lót thêm nệm êm mới chịu ngồi, nếu không lại kêu la ầm ĩ.

Y phục đã cởi, người cũng nằm dưới thân, nhưng tiếp theo phải làm thế nào đây?

Càn Nhược An cau mày nhớ lại những kinh thư từng đọc, phát hiện mình chẳng biết chút gì về kỹ xảo phòng the cả.

Nhưng ngẫm lại...... Hắn là hòa thượng đứng đắn, không biết cũng là lẽ thường tình thôi!

Hắn niệm một câu A Di Đà Phật, hầu kết nhấp nhô mấy lần, bàn tay phủ lên cặp mông trắng nõn của Triệu Tuyển rồi chậm rãi dời xuống tìm tòi, tìm được một lối vào bí mật.

Ngón trỏ chưa vào hết mà Triệu Tuyển đã kêu rên, chỗ mềm mại kia càng thít chặt khiến hắn khó lòng đẩy vào trong.

Càn Nhược An không biết người khác làm chuyện này thế nào, tăng thêm chút lực tiến vào bên trong, ngón tay bị thịt mềm nóng ấm bao bọc, hương hoa mai như có như không trong phòng làm lưng hắn rịn đầy mồ hôi, hạ thân càng trướng đến lợi hại.

Tên đã lên dây, muốn kéo lại chắc chắn phải dốc hết sức lực toàn thân.

Triệu Tuyển mở mắt ra nhưng vẫn chưa tỉnh hẳn, mơ màng ôm cổ hắn rồi ngửa đầu hôn lên môi mỏng của hắn.


Đầu lưỡi nóng ướt chạm nhau, Càn Nhược An giật mình, cảm xúc trong lòng dấy lên một cơn sóng lớn như có hàng trăm dây đàn cùng nhau tấu vang, nhưng sắc mặt hắn vẫn lạnh nhạt như cũ.

Có lẽ trong tình dục con người luôn có bản lĩnh vô sự tự thông, tay hắn mân mê chỗ kia hồi lâu, chẳng biết đè trúng chỗ thịt mềm nào mà bụng Triệu Tuyển đột nhiên thắt lại, nơi bí mật chảy ra dâm dịch trơn trượt.

Như vậy càng thuận tiện hơn nhiều, Càn Nhược An luồn hai ngón tay vào mò mẫm làm hậu huyệt thiếu niên càng thêm ướt mềm.

Triệu Tuyển banh rộng chân ưỡn cao eo dưới người hắn rồi thở hào hển gọi hắn là tiểu sư phụ, thanh âm nũng nịu hơn cả yêu tinh.

Càn Nhược An lấy môi lưỡi chặn lại cái miệng gọi bậy của Triệu thiếu gia rồi nghĩ thầm: Triệu Tuyển ơi Triệu Tuyển, ngươi đúng là họa lớn mà.

Khi họa đến, lẽ ra hắn có thể tránh nhưng lại vui sướng ôm họa vào ngực.

Thế là bị hại cho động tình động dục, thân thể không một hạt bụi đã nhiễm hồng trần.
 
Chương 14


Triệu Tuyển mơ màng tưởng mình còn đang mơ, nhưng cảm giác lỗ nhỏ bên dưới thật sự bị một vật cứng rắn nóng bỏng vạch ra, tuy hơi đau nhưng y vẫn chịu được chứ không đến nỗi khó chịu lắm.

Y vừa định kêu ra tiếng thì đầu lưỡi lại bị cuốn lấy, thanh âm trong cổ bị nước bọt hòa tan rồi hóa thành cam lộ chảy xuống bụng y.

Y hay theo đám bạn xấu chơi bời nhưng đều là được hầu hạ chứ chưa bao giờ chịu nằm dưới thân người khác như hôm nay, tuy không ghét nhưng ít nhiều gì vẫn có chút không quen.

Hậu huyệt căng trướng, chẳng biết bị đâm vào đâu mà nhất thời có một tia sét vọt lên đỉnh đầu Triệu Tuyển làm da đầu y tê rần.

Chính y đã sinh lòng đùa nghịch leo lên giường Càn Nhược An, nhưng y không ngờ hòa thượng đứng đắn này sẽ bị mình trêu chọc động tình, bằng lòng làm chuyện hoang đường này với y ngay trong chùa.

Dương căn đi vào càng sâu thì hậu huyệt càng thít chặt, nhất thời không thể tiến thêm được nữa. Càn Nhược An ổn định lại hơi thở gấp rút rồi nằm đè lên người y, tạm thời cứ rút ra đút vào như vậy, chậm rãi đâm chỗ thịt mềm kia rỉ nước dâm trơn ướt.

"Tiểu, tiểu sư phụ......" Cuối cùng Triệu Tuyển đã thở được, nửa mê nửa tỉnh đưa tay sờ soạng chỗ kết hợp của hai người, cũng không muốn đẩy đối phương ra chạy trốn mà chỉ lẩm bẩm rên rỉ, "Ngài nhẹ chút đi, ta hơi đau......"

Càn Nhược An đè lên người y nằng nặng, khi cúi người chặn miệng y thì chỗ kia đi vào càng sâu hơn, y vô thức túm lấy tăng bào của hắn, ngửi được mùi đàn hương nhàn nhạt trên y phục thanh niên, vừa run rẩy vì dưới thân bị xâm nhập vừa không nhịn được rung động xao xuyến.

Có lẽ vì bản chất con người vốn xấu xa, vừa muốn kỹ nữ hoàn lương vừa muốn trăng sáng nhiễm bụi.

Sau khi lên núi Triệu Tuyển cũng chẳng có gì làm, thú vui lớn nhất là trêu chọc hòa thượng còn trẻ mà cứng nhắc này, hết chọc giận đối phương lại ra sức dỗ ngon dỗ ngọt.

Y cũng không ghét hòa thượng gò ép la mắng mình, kiểu công tử như y phải bị người khác mài giũa bớt sự khinh cuồng của tuổi trẻ mới tốt, bên cạnh toàn những kẻ a dua nịnh bợ mãi cũng chán.

Hơn nữa từ ngày đầu tiên đến đây y đã cảm thấy hòa thượng này hợp nhãn mình, không chỉ vì dáng dấp Càn Nhược An tuấn tú mà còn vì trên mặt đối phương luôn mang theo vẻ khinh thường thế tục.

Người ta hay nói âm dương hút nhau, y tự biết mình là kẻ phàm tục, không chỉ thích ăn uống vui chơi mà còn háo sắc, so với hòa thượng chỉ biết tụng kinh gõ mõ này quả thực là một trời một vực.

Y phóng đãng còn người kia thoát tục, làm bạn tựa như bụi đất và tuyết trắng trộn lẫn vào nhau vậy.

Càn Nhược An túm lấy cánh tay huơ lung tung của Triệu Tuyển, vật dưới thân vùi vào giữa hai mông thịt trắng mềm làm rất nhiều dịch nhờn chảy ra giữa hai chân thiếu niên.

Hắn vừa thấy sảng khoái vừa nhớ đến hai người họ còn đang trong chùa, nếu Phật Tổ biết hắn phá sắc giới thì hắn sẽ không thể làm tăng nhân nữa.

Từ khi vào chùa làm đệ tử đến nay hắn luôn gò bó theo khuôn phép, chưa bao giờ làm việc gì trái với đạo pháp. Biết không được làm mà vẫn làm, cảm giác này tội lỗi càng khiến hắn thêm hưng phấn, dương v*t càng thêm phình trướng, cúi người xuống cưỡng ép vạch ra thành ruột nhỏ hẹp của Triệu Tuyển làm eo thiếu niên run lên dữ dội, nếu không phải bị hắn bịt miệng chắc đã rên to dưới người hắn.

Trên mi Triệu Tuyển đọng nước mắt, khó khăn lắm mới thở nổi, hoảng hốt nói với thanh niên: "Chậm, chậm một chút...... Ta đau......"

Vành tai Càn Nhược An đỏ bừng, nhíu mày bóp mặt y thì thầm trả lời: "Triệu Tuyển, ngươi hại ta độ tình kiếp, có đau cũng phải chịu cho ta!"
 
Chương 15


Mới đầu Triệu Tuyển còn tưởng là mơ nhưng bị thúc quá mạnh, cảm giác căng trướng dưới thân cực kỳ rõ ràng, muốn kêu mà không được, y bò tới trước bằng cả tay lẫn chân, mở mắt ra cũng chẳng thấy rõ gì, cứ như đang ngắm hoa trong sương vậy.

Người phía sau kéo y lại rồi khom lưng thúc thật mạnh vào cơ thể ấm áp của y làm ván gỗ rung lên kẽo kẹt, mọi tiếng động đều bị phóng đại trong không gian tĩnh mịch.

Miệng y bị bàn tay to rộng của thanh niên bịt kín nên không thể rên rỉ, hầu kết nhấp nhô, gương mặt thanh tú đọng mấy vệt nước mắt, khi nhắm mắt lại chóp mũi có thể ngửi được mùi nhang khói thoang thoảng nhắc nhở y đang thật sự ở trong chùa trang nghiêm chứ không phải thanh lâu mình hay dạo chơi.

Sao, sao...... Chẳng lẽ đây không phải mơ ư?

Đau đớn tan ra theo từng đợt sóng nhiệt, lông mày Triệu Tuyển hết nhíu chặt lại giãn ra, hơi thở gấp rút từ từ chậm lại, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong ngực mình.

Càn Nhược An sảng khoái bắn ra một lần, dương v*t chôn trong chỗ nóng bỏng kia lại dần cương cứng. Hắn vô sự tự thông nắm được chút kỹ xảo từ từ đưa đẩy, lúc sâu lúc cạn làm vòng eo thon gầy của Triệu Tuyển như nhũn ra.

Răng môi hắn cọ vào cần cổ trắng nõn để lại vết cắn và dấu hôn. Triệu Tuyển dụi mặt lên mu bàn tay hắn, khi gọi hắn là "tiểu sư phụ" âm cuối nũng nịu như một móc câu vô hình treo tim hắn lơ lửng giữa không trung.


Hắn vừa lo sợ bất an lại vừa sung sướng không thôi.

Dưới chân núi Triệu Tuyển cẩm y ngọc thực, được nuông chiều nên toàn thân da mịn thịt mềm, chẳng biết có phải ảo giác hay không mà hắn còn ngửi được mùi son phấn trên tóc thiếu niên này. Truyện Phương Tây

Không ghét mà chỉ khiến lòng người nhộn nhạo.

Càn Nhược An đưa ngón tay xoắn một sợi tóc của Triệu Tuyển, mi mắt rũ xuống, cúi đầu liếm vành tai ửng hồng của thiếu niên, đầu lưỡi nếm được vị ngọt nhàn nhạt, hắn thấp giọng nói: "Triệu Tuyển, hôm đó ngươi nói không sai, đúng là yêu tinh sẽ chạy vào phòng hòa thượng......"

Nghe bên ngoài có tiếng bước chân của tăng nhân tuần tra ban đêm, Càn Nhược An lập tức kéo chăn mỏng đắp kín thân hình hai người chồng lên nhau, bịt miệng Triệu Tuyển rồi tiếp tục chậm rãi đưa đẩy.

Hơi thở ấm áp của thiếu niên phả vào ngón trỏ hắn như một ngọn lửa nhỏ không gây bỏng người.

Ánh đèn nhạt nhòa hắt vào cửa sổ giấy, Càn Nhược An hôn lên mí mắt Triệu Tuyển, hôn lên khuôn mặt thanh tú dưới ánh đèn của thiếu gia trẻ tuổi này. Trước kia hắn luôn cảm thấy tình yêu vô vị, nhưng khi hôn môi Triệu Tuyển và chạm vào đầu lưỡi đối phương, trong tim tựa như tràn ngập nước xuân ấm áp, nhất thời không muốn nghĩ đến Phật, cũng không muốn đắc đạo như sư phụ nói nữa.

Triệu Tuyển, Triệu Tuyển......

Tình yêu ở chốn nhân gian có lẽ không phải họa......

Mà là phúc.
 
Chương 16


Tỉnh dậy sau giấc ngủ, toàn thân Triệu Tuyển nhớp nháp mồ hôi, mờ mịt nhìn chằm chằm vách tường hồi lâu mới giật mình nhận ra đêm xuân kia không phải mơ mà là y đã thật sự lên giường với hòa thượng trong chùa này.

Y đứng dậy nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, phát giác trời đã sáng hẳn. Càn Nhược An không có trong phòng, chắc đã dậy sớm ra ngoài tu hành rồi.

Triệu Tuyển vén chăn lên, phát hiện cả người mình trần trụi, khi di chuyển còn thấy chất lỏng màu trắng đục sót lại giữa hai chân. Cảm thấy hậu huyệt đau rát, giờ y mới biết xấu hổ, khuôn mặt tuấn tú lập tức đỏ bừng, xuống giường nhìn quanh tìm y phục, vừa quay đầu thì trông thấy bộ đồ mỏng của mình được Càn Nhược An xếp lại gọn gàng đặt cạnh gối.

Y chẳng còn lòng dạ nào lau đi những thứ dính trên người nữa, đang định xách quần về phòng mình thì Càn Nhược An đẩy cửa bước vào.

"Ta đi nấu nước cho ngươi, y phục cũng để sẵn đằng kia rồi." Sắc mặt thanh niên vẫn điềm tĩnh như thể đêm qua chẳng hề xảy ra chuyện gì, "Nếu thân thể có chỗ nào khó chịu thì để ta xem cho ngươi."

"Không, không có chỗ nào khó chịu hết......" Triệu Tuyển ngẩn người một hồi, vành tai đỏ lên, luống cuống buộc dây lưng lại. Thấy Càn Nhược An nhìn chằm chằm lồng ngực lộ ra của mình, y còn tưởng hòa thượng này sắp mắng mình luộm thuộm nên vội vàng kéo lại vạt áo rồi cười lấy lòng với hắn.

"Triệu Tuyển," khi y định đi vòng qua Càn Nhược An, đối phương nắm cánh tay y, gọi tên y rồi nói, "Đêm qua......"

Triệu Tuyển nuốt nước bọt, bàn tay còn lại vô thức sờ mông mình, nhớ lại đêm qua lăn lộn giày vò thì sống lưng như nhũn ra.

Y đối diện với đôi mắt đen tĩnh mịch kia một hồi, mặt đỏ tới mang tai ngắt lời đối phương: "Đêm qua là ta, ta......"

Triệu Tuyển định nói đây đều do y nghịch phá nên tuyệt đối sẽ không nói với ai khác, nếu Càn Nhược An không thích thì có thể quên hết mọi chuyện đêm qua rồi tiếp tục làm hòa thượng thanh tâm quả dục, không cần mang gánh nặng trong lòng.

Càn Nhược An nhìn y chăm chú làm đầu lưỡi y như thắt nút, bao lời muốn nói đều không thốt ra được.

"Triệu Tuyển, ta đã phạm vào sắc giới." Ngữ khí Càn Nhược An vẫn như thường lệ, buông cánh tay y ra rồi chậm rãi lồng năm ngón vào tay y, "Là do tâm ta bất định, nếu sư phụ phát hiện thì ta sẽ tự đi chịu phạt."

"Chịu phạt!?" Triệu Tuyển mở to mắt, níu tay áo thanh niên lí nhí, "Không, không cần đâu...... Tiểu sư phụ, ngươi không nói ta không nói thì ai biết chúng ta......"


Càn Nhược An hờ hững nói: "Trời đang nhìn."

Triệu Tuyển cưỡng từ đoạt lý: "Đã khuya như vậy Phật cũng phải ngủ rồi chứ, sao nhìn trộm chúng ta giao hoan được!"

Y nói lời này hết sức càn rỡ, hầu kết Càn Nhược An khẽ động, lập tức che miệng y, vành tai cũng đỏ lên: "Triệu Tuyển, ta...... ta muốn thú nhận với sư phụ, sau khi chịu phạt ta sẽ xuống núi với ngươi."

Sau khi Triệu Tuyển ngủ thiếp đi, Càn Nhược An đã suy nghĩ kỹ về chuyện sau này. Hòa thượng phá giới đương nhiên không thể ở lại chùa tụng kinh như trước nữa.

Hắn trằn trọc trở mình nhìn Triệu Tuyển say ngủ, đến khi định thần lại thì môi hắn đã dán vào gò má thiếu niên để lại một nụ hôn nhẹ nhàng.

Hòa thượng không biết dỗ ngon dỗ ngọt, cũng chẳng biết tỏ tình thế nào.

Trên hành lang, một cơn gió mát lướt qua thổi rơi giọt mồ hôi óng ánh trên đuôi tóc Triệu Tuyển.

Càn Nhược An dắt Triệu Tuyển đi tới trước rồi nhìn thoáng qua bóng hai người sóng vai nhau, trong lòng cực kỳ hỗn loạn nhưng cuối cùng chỉ thốt ra một câu: "Triệu Tuyển, ngươi đã làm chuyện này với ta thì từ nay về sau không được thích người khác nữa đâu đấy."
 
Chương 17: Hoàn


Dạo này đám yêu tinh sau núi lại có niềm vui mới.

Tháng trước có một công tử trẻ trung tuấn tú từ dưới núi lên, họ Triệu tên Tuyển, thích ăn hay cười.

Y cũng không sợ bọn chúng mà thường xuyên tới rừng trúc này nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, tính cách vô cùng thú vị, tựa như có rất nhiều chuyện hay kể mãi không hết.

Bọn chúng đều là yêu tinh tốt nên chỉ hấp thu tinh hoa nhật nguyệt để cố gắng tu luyện chứ không có ý hại người.

Triệu Tuyển dạy bọn chúng rất nhiều trò chơi giết thời gian, còn hứa với mấy cô nương yêu tinh sau này trở lại nhất định sẽ đem cho các nàng váy áo và trâm cài tóc thịnh hành nhất. Để báo đáp, bọn chúng bắt gà rừng cho y ăn, nghe y kể trong chùa có tiểu sư phụ lúc nào cũng xụ mặt, dáng dấp đoan chính anh tuấn, chỉ là hơi hung dữ thôi.

Y nói thoại bản hay kể ban đêm yêu tinh sẽ tìm tới hòa thượng, hỏi bọn chúng đã bao giờ thử chưa.

Đám yêu tinh quay sang nhìn nhau rồi lắc đầu: "Chúng ta đâu dám trêu chọc hòa thượng chứ."

Bọn chúng tu hành không dễ dàng gì nên đâu thể chôn vùi tu vi trong ngôi chùa nhỏ này được, tốt nhất là chờ có được hình người rồi xuống núi từ từ chọn hôn phu.

Triệu Tuyển cười, dựa vào tảng đá trong rừng trúc ngửa cổ rót rượu ngon bọn chúng đem đến vào miệng rồi nói: "Được thôi, nếu các ngươi không thử thì ta sẽ giả làm yêu tinh đến chọc hắn."

Một thời gian sau, Triệu Tuyển tới gặp bọn chúng, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ, trên người còn dính mùi hương ngọt ngào mà sau khi làm chuyện phòng the mới có.

Bọn chúng đột nhiên nảy lòng hiếu kỳ, vây quanh y mồm năm miệng mười hỏi y đã ngủ với ai.

Chắc không phải ngủ với hòa thượng thật đấy chứ?

Vừa hỏi xong, bọn chúng nhìn thấy một hòa thượng nghiêm mặt đi vào hang, dáng dấp tuấn tú nhưng vẻ mặt rất hung dữ làm bọn chúng sợ hãi im bặt, xúm nhau nấp sau lưng Triệu Tuyển.

"Tiểu sư phụ, ta và bọn họ thân nhau lắm," Triệu Tuyển thấy Càn Nhược An tỏ vẻ ghen tuông thì trong lòng có chút buồn cười, vội vàng đi tới nắm tay thanh niên thì thầm, "Ngươi đừng hù dọa bọn họ, ta còn phải nhờ họ bày tiệc mừng cho chúng ta nữa đấy."

Lúc này Càn Nhược An mới hết xụ mặt, hắn ngại ngùng nhếch môi, vành tai lại đỏ lên. Hắn nghĩ đầu tiên là mình phá giới, sau đó thành hôn với nam tử, tiệc mừng còn để yêu tinh tổ chức nữa, nói không chừng sau khi chết sẽ bị Phật Tổ đày xuống mười tám tầng địa ngục cũng nên.

Đám yêu tinh thấy hắn không còn hung dữ thì muốn vây quanh nhìn hắn nhưng bị Triệu Tuyển cản lại.

Triệu Tuyển cười nói: "Không cho các ngươi đụng đâu, tiểu sư phụ chỉ được có một yêu tinh là ta thôi."

Ra khỏi hang, Càn Nhược An cứ nghĩ mãi về lời nói của thiếu niên, những yêu tinh kia đều là mỹ nhân nhưng làm hắn động tâm chỉ có Triệu Tuyển không đứng đắn này mà thôi.

Đi trong rừng một hồi, hắn nhịn không được kéo lại Triệu Tuyển đang hát ngâm nga phía trước rồi ôm người vào lòng, khi Triệu Tuyển ngạc nhiên ngước mắt nhìn hắn, hắn hôn lên đôi môi hoa đào của y.

-

Càn Nhược An chẳng có bao nhiêu hành lý để thu dọn, sau khi xuống núi thì vào Triệu phủ phụ trách đốc thúc Triệu thiếu gia học hành.

Cha mẹ Triệu Tuyển cực kỳ vui mừng khi thấy y siêng năng đọc sách, thầm nghĩ sư phụ trong chùa thật bản lĩnh, có thể làm con mình ngoan ngoãn học hành chứ không còn chơi bời lêu lổng nữa.

Sau khi biết Triệu Tuyển và Càn Nhược An tình ý tương thông, hai ông bà vô cùng kinh ngạc nhưng nghĩ kỹ lại thì có sư phụ trẻ tuổi này bên cạnh, Triệu Tuyển quả thực đã nỗ lực chăm chỉ hơn nhiều, mấy ngày trước còn được đề tên trên bảng vàng khiến Triệu gia nở mày nở mặt.

Họ nghĩ rất thoáng, chỉ là thỉnh thoảng lại phát sầu vì dòng dõi Triệu gia.

Nhưng có yêu tinh xuống núi tặng cho Triệu Tuyển một viên đan dược, năm sau y hạ sinh một nhóc tì xinh xắn.

Ánh nến trong phòng đã tắt, Triệu Tuyển bị chơi đùa không còn sức lực rên rỉ dưới người thanh niên, níu tóc đã mọc dài của đối phương nói: "Tiểu sư phụ, đừng, đừng làm nữa mà......"

Vào chùa tu thân thực sự quá nguy hiểm! Y thường xuyên bị hòa thượng phá giới tràn đầy ham muốn đè ra chơi đùa, quả thật hết sức vất vả. Sau khi Càn Nhược An dẫn y bước lên con đường đúng đắn thì lại bị y lấy oán trả ơn lôi vào biển hoa hồng trần ý loạn tình mê.

Gọi là tay ăn chơi đi chính đạo, người thoát tục nhập phàm trần.

[HOÀN]
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top