Cập nhật mới

Dịch Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 701


Chương 701

Nghĩ tới đây, trong lòng Trình Nam Quyền tràn đầy áy náy. Anh ta thầm thề trong lòng, đợi anh ta tìm được Tô Thư Nghi rồi, anh ta nhất định sẽ chăm sóc cô thật tốt, chiều chuộng cô, bù đắp những gì anh ta đã nợ cô bao năm qua. Anh ta tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương tới người thân duy nhất của mình trên đời này nữa.

Còn Tô Thư Nghi thì lúc này đang đi trên đường như mất hồn mất vía. Tuy đã quyết định dù có một mình cũng phải sống thật tốt, nhưng sau khi cô ra khỏi cửa nhà mới biết rằng mình chẳng còn chỗ nào để đi cả.

Cô chắc chắn sẽ không quay về nhà họ Cố, cô cũng không thể tới chỗ Tô Ninh Kiều, sức khỏe của bà vốn đã không tốt rồi, cô không thể để bà lo lắng cho mình nữa.

Nhà họ Trình sao? Cô tìm Trình Nam Quyền được không? Có thể nói tất cả những điều này với anh trai mình không?

Nhưng nhỡ đâu Trình Nam Quyền lại giống Cố Mặc Ngôn chọn tin Trình Thu Uyển chứ không tin cô thì sao? Tới lúc đó mình phải làm sao đây?

Ngay khi Tô Thư Nghi đang suy nghĩ những vấn đề này, đột nhiên có một chiếc xe đỗ bên cạnh cô. Cửa xe mở ra, mấy người trông như vệ sĩ nhanh chóng chạy tới bao vây Tô Thư Nghi.

Tô Thư Nghi bị dọa bởi cảnh tượng trước mắt, ngây ra tại chỗ không dám cử động, rốt cuộc những người này định làm gì vậy?

Muốn bắt cóc hay là cướp? Nhưng thấy người xuống xe theo sau đó, Tô Thư Nghi trừng to mắt.

Thấy Dương Tùng Đức bước từng bước về phía mình, phản ứng đầu tiên của Tô Thư Nghi là quay người bỏ chạy. Cô không cần đoán cũng biết, chắc chắn Dương Tùng Đức giúp Cố Mặc Ngôn bắt cô tới bệnh viện.

Nhưng sao những vệ sĩ ở xung quanh kia lại để Tô Thư Nghi chạy mất được, họ nhanh chóng đi lên ngăn Tô Thư Nghi lại.

Tô Thư Nghi bị giữ hai cánh tay không giãy dụa được, chỉ có thể hét lên với Dương Tùng Đức: “Mấy người định làm gì!? Dương Tùng Đức, anh bảo bọn họ buông tôi ra!”

Dương Tùng Đức cúi đầu không dám nhìn thắng vào Tô Thư Nghĩ, giọng nói đầy vẻ áy náy: “Xin lỗi mợ chủ, tôi thực sự không còn cách nào cả.”

“Dương Tùng Đức, coi như tôi cầu xin anh đi, anh thả tôi ra có được không?” Tô Thư Nghi khóc lóc cầu xin Dương Tùng Đức, cô không thể tới bệnh viện, cô phải bảo vệ con của cô.

Nghe thấy Tô Thư Nghĩ cầu xin mình một cách hèn mọn như vậy, Dương Tùng Đức cảm thấy chua xót vô cùng, một người bình thường luôn cứng rắn như anh ta suýt chút nữa đã chảy nước mắt. Nhưng nghĩ tới ba mẹ mình, Dương Tùng Đức không thể không nhãn tâm phất tay.

Những vệ sĩ kia thấy Dương Tùng Đức ra hiệu, bèn cưỡng ép nhét Tô Thư Nghi vào trong xe.

“Các anh buông tôi ra!” Tô Thư Nghi ra sức vùng vẫy người. Nhưng một cô gái như cô sao mà chống lại đám vệ sĩ thân hình vạm vỡ này được.

Vệ sĩ ngồi môi người ngồi một bên Tô Thư Nghị, giữ cô lại, để cô không cử động được. Xe lái về phía bệnh viện rất nhanh.

Sau khi tới bệnh viện, mấy vệ sĩ kéo Tô Thư Nghi xuống xe.

“Tôi không đi, tôi không muốn tới bệnh viện, Dương Tùng Đức… cầu xin anh ấy, tôi không thể mất đứa con này được, anh thả tôi ra có được không…” Tô Thư Nghi khóc lóc xin xỏ Dương Tùng Đức, hai tay bám chặt tay vịn bên cạnh chỗ ngồi không chịu buông ra, cơ thể cũng gắng sức rụt về sau.

Nhìn thấy Tô Thư Nghi như vậy, Dương Tùng Đức chỉ muốn hung hăng đấm mình hai phát. Anh ta ép bản thân dời ánh mắt đi không nhìn Tô Thư Nghi nữa, sau đó gian nan thốt ra hai chữ với những vệ sĩ kia: “Xuống xe.”

Đám vệ sĩ nghe vậy liên cưỡng chế bẻ ngón tay Tô Thư Nghi ra, lôi mạnh cô ra khỏi xe.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 702


Chương 702

“Đừng mà… tôi không muốn đi…” Tô Thư Nghi khuyu người mình xuống không muốn bị bọn họ lôi vào bệnh viện, giày cũng rơi mất một chiếc, chân dâm xuống đất nhanh chóng bị mài rách da, kéo thành vệt máu trên mặt đất.

Chân truyền đến cảm giác đau nhói, nhưng Tô Thư Nghi chẳng để ý được những điều này mà vẫn phải ra sức giấy dụa. Cô từng nói phải bảo vệ được đứa con này, cô đã mất chồng mình rồi, tuyệt đối không thể mất cả con của mình được.

Dương Tùng Đức thấy mà hơi đau lòng: “Mợ chủ, cô đừng giãy dụa nữa, yên lặng đi vào bệnh viện với chúng tôi có được không?”

“Dương Tùng Đức, anh gọi điện cho Cố Mặc Ngôn có được không? Anh cho tôi nói với anh ấy hai câu thôi, tôi không tin anh ấy lại nhấn tâm đến như vậy!” Tô Thư Nghi vừa giấy dụa vừa gào khóc thê lương với Dương Tùng Đức: “Xin anh đấy Dương Tùng Đức… Dương Tùng Đức!”

Nghe thấy lời Tô Thư Nghĩ nói, sắc mặt Dương Tùng Đức khó coi không lên tiếng nưa.

Phải rồi, anh Cố yêu mợ chủ đến vậy, còn từ bỏ cả sự nghiệp và tiền đồ của mình vì cô, sao có thể nhân tâm tới vậy được, kẻ nhẫn tâm chính là ả đàn bà ác độc kia!

Nhớ tới Trình Thu Uyển, mắt Dương Tùng Đức ánh lên nỗi căm hận nồng đậm, bàn tay siết chặt lại. Nhưng anh ta không có lựa chọn, anh ta chỉ có thể làm đồng phạm của Trình Thu Uyển thôi.

Cố kìm nước mắt của mình, Dương Tùng Đức khàn giọng ra lệnh với mấy người kia: “Khiêng mợ chủ vào đi.” Nói xong câu này, Dương Tùng Đức quay người đi sang một bên.

Anh ta không thể nhìn được cảnh tượng Tô Thư Nghi khóc lóc cầu xin mình, anh ta sợ mình sẽ mềm lòng. Nhưng ba mẹ anh ta vẫn còn đang ở trong tay Trình Thu Uyển, anh ta không thể!

Tô Thư Nghi bị mấy người cưỡng ép khiêng vào bệnh viện, đã có bác sĩ chuẩn bị xong từ sớm, Tô Thư Nghi nhanh chóng bị ấn lên xe đẩy, sau đó bị đẩy vào phòng phẫu thuật.

Nhìn thấy bác sĩ đang chuẩn bị trước khi phẫu thuật, trong mắt Tô Thư Nghi đầy vẻ hoảng sợ và tuyệt vọng, nước mắt như vừa chảy khô, đôi mắt chỉ còn lại lỗ hổng.

Nhìn bác sĩ cầm dụng cụ lóe ánh bạc đi về phía mình. Không hiểu sao trong đầu Tô Thư Nghỉ lại xuất hiện cảnh tượng Cố Mặc Ngôn và Trình Thu Uyển mây mưa trong phòng ngủ của bọn họ.

Tại sao!? Tại sao Cố Mặc Ngôn lại không để ý chút nào tới tình cảm trước đây, tại sao lại đối xử tuyệt tình với cô như vậy!

Nghĩ đến Cố Mặc Ngôn đang quấn quýt với người phụ nữ khác, còn mình thì lại phải mất đi đứa con đầu tiên trong cuộc đời, trong lòng Tô Thư Nghĩ nảy sinh nỗi căm hận tận trời với Cố Mặc Ngôn.

Cố Mặc Ngôn, tôi hận anh, trước đây tôi yêu anh bao nhiêu, thì lúc này tôi hận anh bấy nhiêu!

Bác sĩ trước mặt chuẩn bị đưa dụng cụ phá thai và cơ thể Tô Thư: Nghị, thậm chí cô có thể cảm nhận được hơi lạnh từ dụng cụ này.

Tuyệt vọng nhắm mắt lại, Tô Thư Nghi cảm thấy mình sắp chết ngay lúc này.

Cô cảm thấy mình thật vô dụng, đến cả con mình cũng không bảo vệ được. Nếu không còn con nữa, vậy cô sống còn có ý nghĩa gì đây? Cứ để cô chết cùng với con đi…

Ngay lúc Tô Thư Nghỉ không còn chút hy vọng nào nữa, chỉ nghe thấy “rầm’ một tiếng cực lớn vang lên ngoài cửa. Mọi người trong phòng phẫu thuật đồng loạt quay đầu nhìn ra đằng sau, Tô Thư Nghỉ cũng trợn tròn mắt kinh ngạc.

Khi thấy người xuất hiện ngoài cửa, Tô Thư Nghỉ vốn tưởng đôi mắt sẽ không bao giờ rơi lệ nữa lại rưng rưng, trong lòng lại dấy lên niềm hy vọng được sống.

Là Trình Nam Quyền! Lại giống lần trước bị Trình Thu Uyển bắt cóc, Trình Nam Quyền lại tới cứu cô!

“Cút ra!” Trình Nam Quyền đi tới đẩy bác sĩ ra, sau đó nhấc chân đạp mấy người đang ấn Tô Thư Nghi xuống, kiên quyết bảo vệ Tô Thư Nghi đẳng sau mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 703


Chương 703

“Cút ra ngoài hết cho tôi!” Trình Nam Quyền đỏ sọng mắt hét lên với những người kia, trong lòng đầy sợ hãi.

May mà khi nấy mình lái xe đi qua đây, vô tình thấy cảnh Tô Thư Nghỉ bị ép khiêng vào bệnh viện. Nếu không chỉ suýt chút nữa thôi, nếu mình tới muộn hơn một chút, anh ta không thể tưởng tượng nổi em gái mình sẽ bị tổn thương như thế nào nữa.

Những vệ sĩ và bác sĩ kia thấy có người xông vào cũng kinh ngạc, nhất thời ngây ra tại chỗ không biết nên vào hay lên ra ngoài.

Nhớ tới cảnh tượng mình thấy lúc vừa vào, Trình Nam Quyền túm cái ghế bên cạnh đập về phía bọn họ, sau đó đi lên đánh đấm đám người kia.

Nhìn thấy thân thủ nhanh nhẹn và tư thế liều mạng của Trình Nam Quyền, đám người kia cũng sợ hãi, không còn dây dưa với Trình Nam Quyền nữa, quay đầu chạy ra ngoài cửa. Trình Nam Quyền vô thức muốn đuổi theo đánh tiếp, anh ta hận không thể băm thây đám người này thành từng mảnh!

“Trình Nam Quyền!” Thấy Trình Nam Quyền muốn đuổi theo, Tô Thư Nghỉ vội vàng gọi anh ta lại. Vừa trải qua một phen kinh hãi, bây giờ trong lòng Tô Thư Nghỉ vẫn còn rất hoảng sợ, Trình Nam Quyền ở bên cạnh cô sẽ khiến cô yên tâm hơn.

Nghe thấy tiếng Tô Thư Nghỉ, Trình Nam Quyền vội vàng quay đầu lại Chỉ thấy mái tóc Tô Thư Nghi xõa tung trên vai, mặt đầy vết nước mắt chưa khô, trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi và bất an. Quần áo.

trên người cũng nhăn nhúm, có thể thấy được trên da đầy vết xanh tím… dáng vẻ trông còn thê thảm hơn lần bị bắt cóc trước đây.

Khi thấy rõ Tô Thư Nghỉ trước mắt, Trình Nam Quyền cảm thấy trái tim mình như bị ai đó bóp nghẹt, đau đến mức anh ta không.

hít thở nổi.

Anh ta vội đi tới ôm Tô Thư Nghi vào lòng, cố nén sự chua xót nơi đáy mắt, nhẹ nhàng vỗ lưng Tô Thư Nghị, giọng điệu đầy ý xin lỗi và áy náy: “Thư Nghị, xin lỗi, anh tới muộn rồi… Xin lỗi, để em phải sợ hãi như vậy… Anh xin lỗi…”

Được Trình Nam Quyền ôm vào lòng, Tô Thư Nghi cảm thấy vô.

cùng yên tâm, sự hoảng sợ trong lòng cũng bớt đi nhiều, lập tức không nhịn nổi nước mắt.

Gô túm chặt lấy quần áo Trình Nam Quyền, khóc không kìm nổi.

Nếu Trình Nam Quyền tới muộn hơn một chút, chắc con của cô đã không giữ được thật rồi.

Nghe thấy tiếng khóc xé lòng của Tô Thư Nghị, trái tim Trình Nam Quyền càng khó chịu hơn, giọng cũng không kìm được nghẹn ngào: “Xin lỗi, đều do anh không tốt, là anh không bảo vệ được em, đều là anh sai…”

Nghe thấy lời Trình Nam Quyền nói, Tô Thư Nghỉ khiếp sợ ngẩng đầu từ trong lòng Trình Nam Quyền. Trên lông mi vẫn còn dính nước mắt, Tô Thư Nghỉ nấc nghẹn hỏi: “Anh… Anh biết hết rồi ư?”

“Đúng, anh biết hết rồi, hóa ra em mới là em gái ruột của anh.”

Trình Nam Quyền vươn tay ra lau nước mắt cho Tô Thư Nghi, ánh mắt đầy thương tiếc: “Thư Nghị, tại sao trước đây em không nói cho anh biết sự thật vậy?”

“Em sợ anh không tin em.” Tô Thư Nghỉ khóc nói: ‘Em sợ anh cảm thấy… cảm thấy em không bằng Trình Thu Uyển, sợ anh không… không chịu nhận đứa em gái là em.”

“Cô bé ngốc.” Trình Nam Quyền lại ôm Tô Thư Nghi vào lòng: “Em là người thân duy nhất trên đời này của anh, sao anh lại không chịu nhận em chứ.”

Nghe thấy giọng điệu đầy thương yêu và chiều chuộng của Trình Nam Quyền, cuối cùng Tô Thư Nghỉ cũng yên tâm. Trình Nam Quyền không ghét bỏ mình, không hề có chuyện không cần đứa em gái là mình, cuối cùng mình cũng có người thân có thể dựa vào trên đời này rồi.

Nghĩ tới đây, Tô Thư Nghi ôm chặt Trình Nam Quyền.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 704


Chương 704

Khóc trong lòng Trình Nam Quyền rất lâu, Tô Thư Nghi mới nhớ tới một vấn đề, nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn Trình Nam Quyền “Anh, sao anh lại biết em là em gái anh vậy?”

Dịu dàng vuốt tóc Tô Thư Nghị, Trình Nam Quyền khẽ giải thích với CÔ.

“Lần trước em hẹn anh tới quán cà phê, nói bóng nói gió hỏi anh chuyện Trình Thu Uyển bị bắt cóc lúc nhỏ, anh đã cảm thấy là lạ rồi. Khi đó em rất kì lạ, phản ứng với chuyện này cũng không giống tò mò, mà giống như đang xác minh hơn.”

“Sau đó em lại gọi điện hỏi anh về vết bớt của Trình Thu Uyển, anh càng cảm thấy bất ổn hơn, cho nên mới cho người điều tra.

Lúc này mới biết Tô Ninh Kiều bị bệnh máu trảng, mà cũng tra ra được em không phải con gái ruột của bà ta.”

“Khi đó anh liền nghỉ ngờ thân phận thực sự của Trình Thu Uyển và em, nên đã cho người mang tóc của Trình Thu Uyển và Tô Ninh Kiều đi xét nghiệm ADN. Quả nhiên, kết quả xét nghiệm cho.

thấy Trình Thu Uyển là con gái ruột của Tô Ninh Kiều, không có quan hệ huyết thống với anh.”

“Hóa ra là vậy, hóa ra anh đã bắt đầu nghi ngờ từ lâu rồi.’ Sau khi nghe Trình Nam Quyền nói hết đầu đuôi sự việc, Tô Thư Nghi hối hận tại sao mình không nói thẳng sự thật cho Trình Nam Quyền biết. Nếu mình có thể nói với Trình Nam Quyền sớm hơn một chút, có lẽ đã không xảy ra những chuyện sau đó.

“Thư Nghi, em yên tâm, sau này anh sẽ bảo vệ em. Không ai có thể làm tổn thương tới em và đứa con trong bụng em. Anh tuyệt đối sẽ không để chuyện khi nấy xảy ra thêm lần nữa đâu.”

Trong mắt Trình Nam Quyền đầy vẻ nghiêm túc và kiên quyết.

Đây không những là lời hứa của anh ta với Tô Thư Nghỉ, mà còn là lời thê với bản thân mình.

Nghe thấy lời Trình Nam Quyền nói, Tô Thư Nghỉ không nhịn được lại ôm Trình Nam Quyền đau khổ bật khóc. Sau này mình sẽ không còn một thân một mình nữa, hóa ra cảm giác được người thân yêu thương bảo vệ là như vậy.

Tuy rằng Tô Ninh Kiều cũng rất yêu thương cô, nhưng dù gì Trình Thu Uyển cũng mới là con gái ruột của bà, giữa cô và Trình Thu Uyển, rõ ràng Tô Ninh Kiều sẽ yêu thương Trình Thu Uyển hơn, rất nhiều lúc cũng sẽ quên để ý tới cảm nhận của cô.

Nhưng Trình Nam Quyền lại nói chắc chắn với cô rằng, sau này tuyệt đối sẽ không để cô bị tổn thương một chút nào, điều này khiến cô cảm nhận được sự ấm áp và yên lòng trước nay chưa từng có.

Nhưng rất kì lạ là, rõ ràng trong lòng mình vui mừng, yên tâm, nhưng nước mắt vẫn không kìm được chảy xuống, nhanh chóng làm ướt quần áo của Trình Nam Quyền thêm lần nữa.

Trình Nam Quyền không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ ôm Tô Thư Nghỉ trong lòng, để cô trút hết tất cả những cảm xúc tốt và cả không tốt trong lòng mình ra.

Khóc đi, những uất ức mà cô em gái này của anh ta phải chịu trong bao năm qua thực sự quá nhiều, bây giờ khóc hết ra đi, cũng coi như vĩnh biệt quá khứ. Sau này anh ta sẽ cho cô một cuộc sống hoàn toàn mới, chắc chắn không để cô phải chịu uất ức nữa.

Đợi đến khi Tô Thư Nghỉ khóc mệt rồi, Trình Nam Quyền bế cô lên đi ra ngoài bệnh viện.

“Anh à, em không sao, tự đi được mà.” Tô Thư Nghỉ thấy hơi xấu hổ, vội vàng giấy dụa muốn xuống, nhưng Trình Nam Quyền lại không buông tay.

“Thư Nghi, chân em bị thương rồi, huống hồ anh còn là anh trai em, cũng không phải người ngoài, không cần phải ngại đâu.”

Nghe thấy lời Trình Nam Quyền nói, rồi lại nhìn bàn chân bị thương của mình, Tô Thư Nghỉ cũng không giấy dụa nữa, ngoan ngoãn ở trong lòng Trình Nam Quyền, trên mặt vô thức nở một nụ cười nhàn nhạt nhưng chân thực Lúc đi tới cổng bệnh viện, Tô Thư Nghỉ nhìn thấy Dương Tùng Đức đang đứng cách đó không xa. Trong lòng thấy sợ hãi, Tô Thư Nghi bám chặt cánh tay của Trình Nam Quyền.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 705


Chương 705

Cảm nhận được phản ứng của Tô Thư Nghị, Trình Nam Quyền nhìn thấy Dương Tùng Đức theo tâm mắt của cô. Trong lòng.

đoán được đại khái, Trình Nam Quyên lạnh lùng hỏi: “Là Cố Mặc.

Ngôn không cần đứa con này nữa sao?”

Khóe mắt Tô Thư Nghỉ rưng rưng, mãi lâu sau mới gian nan nói “Anh ta tưởng đứa bé này không phải của anh ta.”

Nghe thấy lời Tô Thư Nghỉ nói, Trình Nam Quyền mím chặt môi, trên mặt là vẻ tức giận dễ thấy. Tuy anh ta biết là Trình Thu Uyển lừa Cố Mặc Ngôn, khiến anh hiểu nhầm Tô Thư Nghi bị xâm phạm. Nhưng anh ta không ngờ rằng Cố Mặc Ngôn lại cưỡng ép Tô Thư Nghỉ phá bỏ đứa bé trong bụng bằng cách này.

Người như vậy không xứng được ở bên em gái anh ta!

Trong lòng có một suy nghĩ, Trình Nam Quyền nhìn Tô Thư Nghị, hỏi ý kiến của cô: “Thư Nghỉ, em muốn ly hôn không?”

Tô Thư Nghỉ sững sờ, sau đó nghiêm túc gật đầu với Trình Nam Quyền: “Vâng”

Sau khi nghe vậy, Trình Nam Quyền bế Tô Thư Nghi sải bước đi tới chỗ Dương Tùng Đức. Tuy không biết Trình Nam Quyền định làm gì, nhưng trong lòng Tô Thư Nghỉ hoàn toàn tin tưởng anh †a.

Dương Tùng Đức đang vô cùng áy náy đứng đợi ngoài cổng bệnh viện. Cứ nghĩ tới chuyện mà Tô Thư Nghi đang phải chịu đựng lúc này, Dương Tùng Đức càng oán hận mình hơn, thầm mắng mình là đồ khốn nạn trong lòng, quay lưng lại không dám nhìn bệnh viện.

“Dương Tùng Đức.”

Nghe thấy sau lưng có người gọi tên mình, Dương Tùng Đức quay đầu lại, không ngờ lại thấy Trình Nam Quyền đang bế Tô Thư Nghỉ. Bị dọa cho loạng choạng lùi về sau hai bước, Dương Tùng Đức lắp bắp nói: “Anh… anh Trình.”

Không quan tâm tới phản ứng của Dương Tùng Đức, Trình Nam Quyền lạnh lùng nói với vẻ mặt vô cảm: “Quay về nói với Cố Mặc Ngôn, thủ tục ly hôn sẽ đưa tới tay cậu ta ngay lập tức.”

Nói xong, Trình Nam Quyền bế Tô Thư Nghi quay người đi về phía nơi đỗ xe của mình Ở bên này, Cố Mặc Ngôn đang mở cuộc họp hội đồng quản trị của tập đoàn Cố Thị Không biết trưa nay Cố Thành Vũ nổi cơn thần kinh gì, đột nhiên bảo trợ lý của mình tới báo cho Cố Mặc Ngôn biết rằng tập đoàn ©ố Thị có chuyện cần xử lý, cho nên phải mau chóng mở một cuộc họp hội đồng quản trị, muốn Cố Mặc Ngôn qua ngay lập tức.

Nhìn thấy trợ lý của Cố Thành Vũ đầy vẻ căng thẳng và nôn nóng, Cố Mặc Ngôn cũng không nghỉ ngờ gì, tới tập đoàn Cố Thị họp cùng với cậu ta luôn.

Nhưng cuộc họp này đã diễn ra sắp hai tiếng đồng hồ rồi, Cố Mặc Ngôn mãi chẳng nghe thấy nội dung thực chất gì, càng không nghe nói có chuyện quan trọng gì cần xử lý.

Thấy Cố Thành Vũ cứ nói nhảm mấy lời vô dụng, Cố Mặc Ngôn hơi mất kiên nhãn, đứng dậy định rời đi. Anh còn rất nhiều việc phải làm, không có thời gian phung phí ở đây với Cố Thành Vũ.

Nhưng Cố Thành Vũ lại gọi anh lại: “Cố Mặc Ngôn, cuộc họp còn chưa kết thúc, sao cậu lại đi được chứ?”

Quay đầu nhìn Cố Thanh Vũ, Cố Mặc Ngôn mất kiên nhẫn nói: “Tôi không cảm thấy cuộc họp này có ý nghĩa gì cả.”

“Sao cậu lại nói như vậy được hả!” Cố Thành Vũ tức giận vỗ bàn: “Cuộc họp lần này chủ yếu muốn thảo luận phương hướng phát triển sau này của tập đoàn Cố Thị, đây là mấu chốt quyết định tương lai công ty có thể đi lên một tâm cao mới hay không, sao cậu có thể nói nó không quan trọng được?”

Cố Thành Vũ vừa như vậy, các cổ đông bên dưới cũng phụ họa theo.

“Đúng đấy, thái độ thế này làm sao quản lý được tập đoàn Cố Thị?”

“Tôi thấy lần trước không nên buông tha cho anh ta dễ dàng, nên để anh ta giao cổ phần trong tay ra mới phải.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 706


Chương 706

“Nói đi là đi ngay, thế này thì coi thường đám người chúng ta quá Nghe thấy tiếng bàn tán của mọi người, Cố Mặc Ngôn cũng không muốn có thêm phiền phức, chỉ đành ngồi xuống họp tiếp Chuyện lần trước đã để lại ấn tượng rất không tốt đối với các cổ.

đông của tập đoàn Cố Thị, nếu lại để mọi người có suy nghĩ gì về mình, sợ là sau này anh sẽ không có chỗ đứng trong tập đoàn Cố Thị nữa.

Thấy Cố Mặc Ngôn tiếp tục ngồi xuống, trong mắt Cố Thành Vũ lóe lên vẻ đắc ý, đồng thời cũng thở phào một hơi trong lòng Trước đó Trình Thu Uyển gọi một cuộc điện thoại cho ông ta, bảo ông ta trưa nay nhất định phải giữ chân Cố Mặc Ngôn. Tuy ông †a không biết Trình Thu Uyển định làm gì, nhưng Trình Thu Uyển hứa rằng chỉ cần mình phối hợp với cô ta, sau này cô ta sẽ có cách khiến Cố Mặc Ngôn đưa cổ phần của tập đoàn Gố Thị trong tay anh cho mình.

Dù gì cũng hợp tác với Trình Thu Uyển mấy lần rồi, Cố Thành Vũ tin thủ đoạn của người phụ nữ này, cô ta có năng lực này, cho.

nên đã đồng ý với cô ta.

©ố Thành Vũ nói năng hùng hồn suốt hai tiếng đồng hồ, lúc này mới tuyên bố tan họp.

Khó khăn lắm mới chịu đựng tới khi cuộc họp kết thúc, Cố Mặc.

Ngôn ra khỏi phòng họp đầu tiên, điều này lại khiến đám cổ.

đông đẳng sau bàn tán và bất mãn. Nhưng anh cũng không để ý.

lắm, sự kiên nhãn của anh đã bị mai mòn từ khi nấy rồi, thực sự không thể ngồi thêm được nữa, những người này thích nghĩ thế nào thì nghĩ đi.

Lái xe quay về tập đoàn Ngôn Diệu, Cố Mặc Ngôn định gọi điện cho Tô Thư Nghị, hỏi tình hình cụ thể cô khám thai thế nào. Tuy tới bây giờ anh vẫn không chấp nhận đứa bé kia lắm, nhưng lúc.

cần quan tâm Tô Thư Nghỉ anh vẫn không bỏ qua Nhưng sờ vào túi áo mình, Cố Mặc Ngôn lại phát hiện không tìm thấy điện thoại mình đâu.

Gọi thư kí ngoài cửa vào, Cố Mặc Ngôn dùng điện thoại của cô gọi vào số của mình, nghe thấy dì bảo mẫu trong nhà nghe máy, hóa ra là quên ở nhà.

Sau khi kêu bảo mẫu đem điện thoại của mình tới công ty, Cố Mặc Ngôn gọi điện cho Tô Thư Nghi, nhưng lại không có ai bắt máy. Trong lòng thấy hơi lo lắng, Cố Mặc Ngôn lại gọi thêm vài cuộc, vẫn không có ai nghe.

Ngay lúc trong lòng Cố Mặc Ngôn nôn nóng, định ra ngoài tới bệnh viện tìm Tô Thư Nghị, thư kí ngoài cửa đi vào, tay còn cầm thứ gì đó.

*Tổng giám đốc Gố, đây là giấy tờ mà tổng giám đốc Trình Trình Nam Quyền của tập đoàn Trình Thị gửi cho anh.” Nói rồi, thư ký cung kính đưa văn kiện trong tay cho Cố Mặc Ngôn bằng hai tay.

Trình Nam Quyền? Cố Mặc Ngôn thấy hơi khó hiểu, anh ta gửi gì cho mình vậy!?

Nhưng khi mở túi giấy tờ ra, nhìn rõ nội dung bên trong rồi, Cố Mặc Ngôn lại sững sờ. Chỉ thấy trên giấy tờ tin bốn chữ: Đơn xin ly hôn.

Hơn nữa chỗ ký tên dưới cùng của tờ giấy đã được ký ba chữ “Trình Thư Nghỉ”.

“Trình Thư Nghi?” Cố Mặc Ngôn đọc cái tên này, là ai? Trình Nam Quyền vô duyên vô cớ gửi đơn xin ly hôn này cho mình làm gì!?

Ngoài Tô Thư Nghi ra, mình còn ly hôn với ai được nữa?

Đợi đã, Cố Mặc Ngôn càng ngày càng cảm thấy không ổn. Trình Thư Nghị, Thư Nghĩ! Lẽ nào là đơn ly hôn của Tô Thư Nghi với mình sao? Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 707


Chương 707

Cố Mặc Ngôn tiếp tục gọi điện cho Tô Thư Nghị, định hỏi cô có biết chuyện đơn xin ly hôn không, nhưng điện thoại của Tô Thư Nghỉ lại trực tiếp tắt máy.

Cố Mặc Ngôn nhíu mày ném điện thoại sang một bên, thấy hơi tức giận, hôm nay Tô Thư Nghi sao vậy, tại sao điện thoại không phải không bắt máy thì là không gọi được? Rốt cuộc đơn xin ly hôn này có ý gì?

Suy nghĩ xoay chuyển, Cố Mặc Ngôn cầm điện thoại gọi cho.

Trình Nam Quyền, nếu đã là thứ anh ta gửi tới, vậy chắc anh ta cũng phải biết là chuyện gì.

Trình Nam Quyền thì lại nghe máy rất nhanh. Không đợi Cố Mặc Ngôn lên tiếng, Trình Nam Quyền đã nói luôn: “Ký xong chưa?”

“Có ý gì? Đây rốt cuộc là sao? Trình Thư Nghi là aï?’ Cố Mặc Ngôn bị Trình Nam Quyền hỏi cho hoang mang, trong lòng xuất hiện lên càng nhiều câu hỏi.

Nghe thấy câu hỏi của Cố Mặc Ngôn, Trình Nam Quyền cười khẩy, quả nhiên Cố Mặc Ngôn vẫn như lúc đầu, dám làm nhưng không dám nhận.

“Chuyện chính cậu làm, giờ còn giả vờ hồ đồ cái gì? Tôi nói cho.

cậu biết, Thư Nghỉ không muốn ở bên cậu nữa, cậu ký đơn xin ly hôn xong gửi tôi là được.”

“Tại sao Thư Nghỉ lại muốn ly hôn với tôi?’ Cố Mặc Ngôn cảm thấy mình bây giờ hoàn toàn mờ mịt: “Có phải bây giờ Thư Nghỉ đang ở với anh không? Anh đưa điện thoại cho cô ấy, tôi muốn nói chuyện với cô ấy!”

“Người như cậu không có tư cách nói chuyện với em ấy!” Trình Nam Quyền giận dữ quát Cố Mặc Ngôn ở đầu kia điện thoại, anh †a tuyệt đối sẽ không để cái tên khốn nạn này làm tổn thương em gái mình nữa.

Nghe thấy Trình Nam Quyền không phủ nhận, Cố Mặc Ngôn biết chắc chắn giờ anh ta đang ở cùng với Tô Thư Nghi. Mãi không liên lạc được với Tô Thư Nghị, rồi tự dưng nhận được thứ gọi là đơn xin ly hôn, bây giờ Trình Nam Quyền còn nói như vậy với mình, lửa giận của Cố Mặc Ngôn cũng bị khơi gợi lên.

“Trình Nam Quyền rốt cuộc anh có ý gì, anh mau bảo Tô Thư Nghỉ nghe điện thoại đi, tôi muốn hỏi cô ấy cho rõ ràng!”

“Cố Mặc Ngôn, mọi người đều biết rõ chuyện cậu làm, tới bây giờ cậu còn giả vờ hồ đồ gì nữa? Nếu cậu đã nhẫn tâm làm được chuyện khốn nạn như vậy, thế thì cậu không có tư cách ở bên Thư Nghỉ nữa, tôi khuyên cậu mau chóng ký đơn xin ly hôn đi.”

Nghe thấy Cố ặc Ngôn tới tận giờ vẫn không thừa nhận, trong lòng Trình Nam Quyền càng khinh bỉ anh hơn.

*Trình Nam Quyền mẹ nó anh đừng có chơi cái trò úp úp mở mở với tôi nữa. Đây là chuyện giữa vợ chồng chúng tôi, anh không có tư cách tham gia, mau bảo Tô Thư Nghỉ nghe máy đi!” Nghe không hiểu Cố Mặc Ngôn móc mia là có ý gì, Cố Mặc Ngôn bị ép cho chửi tục luôn.

“Tôi không có tư cách?” Trình Nam Quyền cười khẩy: “Tôi là anh trai của Thư Nghỉ, đương nhiên tôi có tư cách tham gia, ly hôn với cậu là ý của chính Thư Nghi, cậu mau ký đơn xin ly hôn cho tôi!”

Nói xong, Trình Nam Quyền liền cúp máy, anh ta thực sự không muốn nói chuyện với người vô trách nhiệm như vậy nữa. Nghĩ tới chuyện Cố Mặc Ngôn làm với Tô Thư Nghị, Trình Nam Quyền hận không thể đánh anh một trận bầm dập qua điện thoại.

Nhưng giờ vẫn chưa phải lúc trừng phạt Cố Mặc Ngôn, chuyện càng quan trọng hơn lúc này là sắp xếp xong chuyện của Tô Thư Nghỉ.

Trình Nam Quyền cũng biết với thế lực của Cố Mặc Ngôn, nếu anh muốn ngăn Tô Thư Nghi rời đi, sợ là đến cả mình cũng không có cách nào, cho nên bây giờ anh ta phải nhân lúc Cố Mặc Ngôn còn chưa kịp hành động, mau chóng đưa Tô Thư Nghi ra nước ngoài.

“Gì mà anh là anh trai của Thư Nghĩ, Trình Nam Quyền rốt cuộc anh có ý gì, anh nói rõ ràng cho tôi!” Nghe thấy Trình Nam Quyền tự xưng là anh trai của Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn càng mờ mịt hơn.

Nghe thấy đầu bên kia điện thoại im phăng phắc, Cố Mặc Ngôn nhìn điện thoại, phát hiện Trình Nam Quyền đã cúp máy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 708


Chương 708

Anh tức tới mức thở hổn hển, đi qua đi lại hai vòng rồi đạp một phát lên bàn làm việc. Chỉ nghe “rầm” một tiếng lớn, tất cả giấy tờ và đồ trang trí lập tức rơi vãi đây đất.

Cố Mặc Ngôn cố gắng bình ổn tâm trạng của mình, sau đó nhớ tới lời Trình Nam Quyền vừa nói với mình. Anh ta nói anh ta là anh trai của Tô Thư Nghỉ, hơn nữa chữ ký trên đơn xin ly hôn được gửi tới là Trình Thư Nghi, đây rốt cuộc là sao?

Cố Mặc Ngôn lúc này như ruồi mất đầu, không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Chỉ trong một buổi chiều, sao anh lại cảm thấy tất cả mọi chuyện đều khác với những gì mình biết vậy?

Nghĩ tới đây, Cố Mặc Ngôn gọi điện cho Dương Tùng Đức, muốn bảo anh ta đi điều tra chuyện này.

Lúc này Dương Tùng Đức đang ở chỗ Trình Thu Uyển.

“Gái gì!? Anh tôi lại cứu Tô Thư Nghi nữa ư!” Nghe thấy lời Dương Tùng Đức nói với mình, Trình Thu Uyển cảm thấy cả người như phát điên. Lẽ nào đây chính là ý trời, bởi vì Tô Thư Nghỉ mới là em gái ruột của Trình Nam Quyền, cho nên ông trời mới sắp xếp để lần nào Trình Nam Quyền cũng kịp thời cứu được Tô Thư Nghi như thế.

Trình Thu Uyển siết chặt lòng bàn tay mình, trên mặt đầy vẻ hung ác. Tô Thư Nghị, tại sao lần nào cô cũng may mắn như vậy!

“Tôi đã làm theo lời cô nói rồi, mợ chủ được cứu cũng là chuyện bất ngờ, bây giờ cô thả ba mẹ tôi ra được chưa?” Dương Tùng.

Đức nôn nóng nói. Ba mẹ đã bị Trình Thu Uyển bắt đi mấy ngày ‘ũng không biết bây giờ thế nào nữa?

“Đều làm theo những gì tôi nói?” Trình Thu Uyển tức quá hóa cười, sau đó thét lên với Dương Tùng Đức: “Nói thì hay lắm, nhưng anh đã thành công lần nào chưa! Muốn tôi thả ba mẹ anh ra à, nằm mơ đi!”

“Trình Thu Uyển cô…” Dương Tùng Đức vô cùng tức giận, đang định cãi cọ với Trình Thu Uyển thì đột nhiên nghe thấy chuông điện thoại mình vang lên. Lấy điện thoại ra nhìn, Dương Tùng Đức phát hiện là Cố Mặc Ngôn gọi điện cho mình.

Lúc đang do dự có nên nghe hay không, Trình Thu Uyển cướp lấy điện thoại anh ta. Nhìn thấy là Cố Mặc Ngôn gọi tới, Trình Thu Uyển lại đưa điện thoại cho Dương Tùng Đức: “Nghe, mở loa ngoài.”

“Trình Thu Uyển, cô lại định làm gì nữa!?” Trực giác Dương Tùng.

Đức thấy không phải chuyện tốt.

“Bảo anh nghe thì nghe, không muốn ba mẹ anh sống nữa phải không?” Trình Thu Uyển đe dọa Dương Tùng Đức.

Dương Tùng Đức trừng Trình Thu Uyển đầy căm hận, sau đó chỉ đành bất đắc dĩ nghe máy.

Dương Tùng Đức vừa nghe máy đã nghe thấy Cố Mặc Ngôn nói nhanh chóng với giọng điệu gấp gáp: “Dương Tùng Đức, tôi không cần biết giờ cậu đang làm gì, bỏ tất cả việc trong tay cậu xuống, giúp tôi điều tra ngay xem Tô Thư Nghỉ giờ đang ở đâu, còn cả Tô Thư Nghi và Trình Nam Quyền nữa, rốt cuộc có quan hệ gì”

Nghe tới đây, Trình Thu Uyển lộ vẻ mặt suy tư, ra hiệu Dương Tùng Đức cúp máy.

“Vâng, cậu Cố, tôi sẽ điều tra ngay.” Sau khi đồng ý, Dương Tùng Đức liên cúp máy, sau đó nhìn Trình Thu Uyển.

Suy nghĩ một chút, trong lòng Trình Thu Uyển lại có ý tưởng, sau đó nói với Dương Tùng Đức: “Lát nữa anh báo cáo với Cố Mặc Ngôn theo như những gì tôi nói, nếu không tôi không dám bảo đảm tính mạng của ba mẹ anh đâu.”

Hết cách, Dương Tùng Đức chỉ đành đồng ý với Trình Thu Uyển.

Ngay sau đó, Dương Tùng Đức đã trở lại văn phòng của Cố Mặc Ngôn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 709


Chương 709

“Tra được chưa?” Thấy Dương Tùng Đức trở về, Cố Mặc Ngôn vội vàng đứng dậy hỏi.

“Rồi ạ” Dương Tùng Đức gật đầu, sau đó cúi đầu trả lời Cố Mặc Ngôn: “Tôi đã tra rõ rồi, lúc sinh ra Trình Thu Uyển đã từng bị bắt cóc một lần, sau đó được bà Tô Ninh Kiều mẹ của mợ chủ đón.

về.

“Vì muốn để cho con gái mình có một cuộc sống tốt đẹp, Tô Ninh Kiều đã để con mình lại cho nhà họ Trình, còn đứa con gái thực.

sự của nhà họ Trình thì giữ lại nuôi nấng. Cho nên, mợ chủ mới là con gái thực sự của nhà họ Trình, còn Trình Thu Uyển lại là con gái ruột của Tô Ninh Kiều.”

Thật ra, khi vừa nghe Trình Thu Uyển nói chuyện này, Dương Tùng Đức cũng đã rất sốc, không ngờ lại có chuyện như vậy.

Nghe những lời của Dương Tùng Đức, cuối cùng Cố Mặc Ngôn cũng hiểu những lời Trình Nam Quyền nói có ý gì, nhưng đơn xin ly hôn thì là vì lí do gì chứ!? Không được, phải tự mình nhanh chóng tìm được Tô Thư Nghỉ hỏi cho rõ ràng.

Nghĩ đến đây, Cố Mặc Ngôn nhìn Dương Tùng Đức: “Tra ra được Tô Thư Nghi ở đâu chưa?”

“Vừa tra được, mợ chủ đã đến Mỹ bằng máy bay riêng cùng với cậu Trình Nam Quyền rồi.”

“Không thể nào!” Cố Mặc Ngôn không thể tin được Tô Thư Nghi lại không nói một lời nào đã rời xa mình, nhất thời không kịp phản ứng, “Tôi còn tra được, có thể mợ chủ đã nhớ được chuyện lúc trước bị người khác làm nhục, phát hiện ra đứa bé trong bụng có khả năng rất lớn là không phải con của anh. Mợ chủ nhất thời không biết phải đối mặt với anh như thế nào, cho nên mới lựa chọn rời đi nhanh như thế, đến Mỹ cùng với Trình Nam Quyền.” Dương Tùng Đức nói theo những điều Trình Thu Uyển dặn.

Thì ra là như vậy, cuối cùng Cố Mặc Ngôn cũng hiểu tại sao Tô Thư Nghỉ lại đột ngột đề nghị ly hôn với anh.

Lúc trước sở dĩ anh không chịu nói với Tô Thư Nghỉ chuyện cô bị làm nhục là bởi vì sợ cô không cách nào đối mặt với anh mà rời bỏ anh, không ngờ đến cuối cùng vẫn không thể tránh được kết quả này.

Nhưng anh không thể để Tô Thư Nghi rời đi như thế được. Nếu không có Tô Thư Nghi, cuộc đời sau này của anh phải sống tiếp thế nào đây, anh nhất định phải tìm được cô về.

“Dương Tùng Đức, bây giờ cậu đặt giúp tôi máy bay đi Mỹ nhanh nhất có thể. Còn nữa, tra ra vị trí chính xác của Trình Nam Quyền và Tô Thư Nghi ở Mỹ, nhất định phải nhanh lên!”

“Vâng.” Dương Tùng Đức trả lời ngay, sau đó quay người định đi ra ngoài.

Mặc dù anh ta bị Trình Thu Uyển đe dọa, không thể không nói ra những lời trái với lương tâm. Nhưng anh ta cũng tra ra chuyện Tô Thư Nghỉ đi Mỹ là thật. Nếu cậu Cố có thể tìm được mợ chủ về thì tốt vô cùng, trong lòng anh ta sẽ bớt cảm giác áy náy.

“Chờ chút đã.” Cố Mặc Ngôn đột nhiên gọi Dương Tùng Đức lại: “Bây giờ tôi với cậu đi đến sân bay!”

Nghĩ đến việc Tô Thư Nghỉ đang chạy trốn khỏi cuộc sống của mình, Cố Mặc Ngôn thật sự không chờ nổi một khắc nào nữa, anh tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra.

Dương Tùng Đức nghe vậy liền lui ra phía sau Cố Mặc Ngôn, hai người nhanh chóng bước ra ngoài. Nhưng lại phát hiện thang máy tạm thời không hoạt động. Cố Mặc Ngôn khó chịu đá mạnh vào cửa thang máy, sao đó liền rẽ trái rồi chạy xuống cầu thang,

Không ngờ mới vừa chạy xuống một tầng, Trình Thu Uyển đột nhiên xuất hiện.

“Cố Mặc Ngôn, anh định làm gì!?” Trình Thu Uyển đưa tay ngăn Cố Mặc Ngôn lại.

“Tránh ra!” Không có thời gian dài dòng với Trình Thu Uyển, Cố Mặc Ngôn liền tránh ra, tiếp tục chạy xuống lầu.

Sao Trình Thu Uyển lại có thể để Cố Mặc Ngôn rời đi được, cô ta liền đuổi theo nắm lấy cánh tay của Cố Mặc Ngôn: ‘Anh muốn tìm Tô Thư Nghỉ đúng không? Cô ấy đã đi rồi! Hơn nữa cô ấy còn sắp ly hôn với anh, sao anh cứ nhất quyết phải nắm lấy cô ấy không buông chứ?”

“Sao em biết những chuyện này?” Cố Mặc Ngôn hoài nghỉ nhìn Trình Thu Uyển.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 710


Chương 710

Ánh mắt Trình Thu Uyển có chút né tránh. Chuyện Tô Thư Nghi và Cố Mặc Ngôn ly hôn đương nhiên là do Dương Tùng Đức nói với cô ta, nhưng cô ta không thể nói như thế, nếu không những chuyện cô ta uy hiếp Dương Tùng Đức phải làm sẽ bị bại lộ.

“Là Trình Nam Quyền nói với em.” Trình Thu Uyển nhanh chóng suy nghĩ trong đầu rồi nói: “Chắc anh cũng đã biết chuyện em không phải là em gái ruột của Trình Nam Quyền rồi. Trước khi đi Trình Nam Quyền có gọi điện thoại cho em. Anh ấy nói Tô Thư Nghi đã hạ quyết tâm muốn ly hôn với anh.”

Nói xong, Trình Thu Uyển càng ôm cánh tay Cố Mặc Ngôn chặt hơn, dùng giọng điệu nũng nịu cầu xin nói: “Cố Mặc Ngôn, nếu Tô Thư Nghỉ đã không cần anh thì anh đừng đi tìm cô ấy nữa, có được không?”

“Đây là chuyện giữa anh và Tô Thư Nghỉ, không liên quan đến em! Buông ra!” Cố Mặc Ngôn cố gắng rút cánh tay của mình ra, Trình Thu Uyển bất lực năm chặt không buông.

Nghe Cố Mặc Ngôn nói như vậy, Trình Thu Uyển cũng có chút suy sụp, lại bắt đầu khóc, vẻ mặt tràn đầy kích động: “Sao lại không liên quan đến em? Chuyện này đương nhiên liên quan đến eml Em yêu anh, em yêu anh! Anh có biết không!”

Dù sao Trình Thu Uyển cũng là con gái, hơn nữa còn có tình cảm với Cố Mặc Ngôn thật. Bây giờ thấy mình vì Cố Mặc Ngôn làm nhiều chuyện như vậy nhưng anh vẫn không để trong lòng, vẫn chỉ một lòng muốn đi tìm người phụ nữ Tô Thư Nghi xấu xa kia, trong lòng không khỏi cảm thấy tổn thương.

Sau khi nghe Trình Thu Uyển hét ra những lời này, trong lòng Cố Mặc Ngôn cũng cảm thấy chấn động, sao có thể như vậy? Lúc trước Trình Thu Uyển từng nói hiện tại chỉ xem anh như bạn bè bình thường thôi cơ mà?

Trình Thu Uyển tiếp tục khóc: “Cố Mặc Ngôn, lúc trước em lừa anh thôi, em không thể nào xem anh như bạn bè bình thường được. Sở dĩ em nói với anh như vậy là bởi vì sợ anh sẽ phớt lờ em.

Nước mắt Trình Thu Uyển rơi dữ dội: “Từ sau khi em khôi phục trí nhớ, nhớ ra anh, em liền lập tức từ nước ngoài quay về tìm anh.

Em muốn nói với anh rằng em nhớ ra anh rồi, em còn muốn giải thích rõ ràng với anh chuyện đã xảy ra suốt những năm qua, em muốn ở bên cạnh anh một lần nữa! Nhưng sau khi em về nước lại phát hiện anh đã kết hôn rồi.”

“Cố Mặc Ngôn, em cũng từng thử cố gắng nói với chính mình, anh đã là người đàn ông có vợ rồi, em không nên có bất kỳ tình cảm nam nữ nào với anh nữa. Nhưng em không có cách nào khiến bản thân quên anh đi, em yêu anh Cố Mặc Ngôn!”

Lời tỏ tình của Trình Thu Uyển lúc này không những không làm Cố Mặc Ngôn cảm động, mà còn khiến anh cảm thấy phiên muộn. Nếu như sớm biết Trình Thu Uyển có suy nghĩ như vậy, anh tuyệt đối sẽ không làm việc chung với Trình Thu Uyển “Nhưng anh đã không còn tình cảm với em từ lâu rồi, bây giờ người anh yêu là Tô Thư Nghi, em buông anh ra, anh phải đi tìm cô ấy!” Cố Mặc Ngôn sốt ruột muốn thoát khỏi sự níu kéo của Trình Thu Uyển.

Nghe Cố Mặc Ngôn nói thẳng thừng như vậy, trái tim Trình Thu Uyển tràn ngập sự ghen tị. Tại sao mình đã nói rõ ràng như vậy.

rồi mà Cố Mặc Ngôn vẫn đi tìm Tô Thư Nghỉ chứ? Chẳng lẽ trong lòng anh không có một chút vị trí nào dành cho mình hay sao?

Tô Thư Nghi! Đều tại cô! Đôi mắt Trình Thu Uyển hiện lên vẻ hung ác. Nếu không phải tại cô, sao Cố Mặc Ngôn lại có thể nói với tôi những lời như thế! Sao Trình Nam Quyền lại không cần đứa em gái là cô ta được, rõ ràng anh ta đã từng rất yêu chiều cô ta cơ mà.

Giờ cô ta đã không còn là cô cả nhà họ Trình nữa rồi, nếu ngay cả Cố Mặc Ngôn cũng không cần cô ta nữa thì cô ta phải làm sao đây? Chẳng lẽ phải lưu lạc đầu đường xó chợ ư?

Không! Cuộc đời của cô ta phải được người người ngưỡng mộ, cô †a tuyệt đối không cho phép mình trở nên thê thảm như vậy. Nghĩ đến đây, Trình Thu Uyển hạ quyết tâm, lập tức đưa ra quyết định.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 711


Chương 711

Theo lực của Cố Mặc Ngôn đẩy cô ta ra, Trình Thu Uyển cố ý ngả người ra sau, cả người lập tức lăn xuống cầu thang.

*Thu Uyển!” Nhìn thấy cả người Trình Thu Uyển lăn xuống cầu thang, sau đó nằm bất động trên mặt đất, Cố Mặc Ngôn nhất thời choáng váng.

Anh nhớ lúc đẩy Trình Thu Uyển ra đã khống chế lực của mình rồi mà cơ, sao cô ta có thể ngã xuống được? Lẽ nào vừa rồi mình vẫn dùng lực quá mạnh sao? Nhưng bây giờ Cố Mặc Ngôn cũng.

không còn tâm trí nào nghĩ đến những điều này nữa.

Anh vội vàng chạy xuống đỡ Trình Thu Uyển lên, nhưng Cố Mặc Ngôn phát hiện cô ta đã mất ý thức và ngất đi rồi, hơn nữa trên trán còn có vết máu Cố Mặc Ngôn hoảng hốt, quay đầu lại hét lên với Dương Tùng Đức: “Mau gọi xe cấp cứu!”

Trước đó, khi Dương Tùng Đức nghe Trình Thu Uyển thú nhận với Cố Mặc Ngôn, trong lòng anh ta rất khinh thường. Người phụ nữ này đúng là biết diễn trò, rõ ràng đã làm bao nhiêu chuyện độc: ác, cuối cùng lại nói như thể mình là nạn nhân. Nhưng may là Cố Mặc Ngôn không có ý định chấp nhận cô ta.

Nhưng những gì đang xảy ra bây giờ là sao? Tại sao Trình Thu Uyển lại đột nhiên ngã xuống?

Vừa rồi Dương Tùng Đức cũng luôn chú ý tới hai người họ, anh ta tuyệt đối sẽ không tin rằng sức mạnh của Cố Mặc Ngôn vừa rồi có thể khiến Trình Thu Uyển ngã xuống, lẽ nào là Trình Thu Uyển cốý?

Có lẽ là như vậy thật. Người như cô ta, muốn đạt được mục đích của mình, còn có chuyện gì mà không dám làm nữa. Nói không chừng đây là khổ nhục kế của cô ta đối với Cố Mặc Ngôn.

Dương Tùng Đức đang suy nghĩ về những điều này thì chợt bị tiếng hét của Cố Mặc Ngôn kéo ra khỏi dòng suy nghĩ của mình.

Mặc dù anh ta nghỉ ngờ chuyện này nhưng không thể nói với Cố Mặc Ngôn được. Dù sao ở một mức độ nào đó, anh ta cũng tính là đồng phạm của Trình Thu Uyển, có một số chuyện anh ta thật sự không thể tìm ra lý do để giải thích với Cố Mặc Ngôn.

“Vâng.” Dương Tùng Đức trả lời rồi nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi đến bệnh viện. Cứ nên đưa Trình Thu Uyển đến bệnh viện trước đã, bất kể có phải là cô ta có cố ý hay không thì bây giờ cô ta cũng đang bị thương thật, dù sao đó cũng là một mạng người Hơn nữa nếu cô ta xảy ra chuyện gì, anh ta cũng không biết làm sao để tìm được bố mẹ mình Không lâu sau, tiếng xe cứu thương đã vang lên ở dưới lầu. Cố Mặc Ngôn vội vàng giúp nhân viên cấp cứu của bệnh viện đưa cô †a lên cáng, sau đó cùng đi đến bệnh viện.

Cho dù thế nào, chuyện này cũng có trách nhiệm của anh, vẫn nên đảm bảo an toàn cho tính mạng của Trình Thu Uyển trước đã. Chuyện ra nước ngoài tìm Tô Thư Nghỉ chỉ có thể gác lại.

Sắc mặt Cố Mặc Ngôn căng thẳng đợi ở bên ngoài phòng phẫu thuật.

Bây giờ, một mặt anh lo lắng cho sự an nguy của Trình Thu Uyển, cầu mong cô ta sẽ không xảy ra chuyện gì, nếu không thì e rằng anh cũng không thoát khỏi trách nhiệm Mặt khác, chuyện của Tô Thư Nghỉ càng khiến anh lo lắng hơn.

Bây giờ cô đang ở đâu, đã đến Mỹ chưa? Anh nên đi đâu tìm cô đây? Nếu như tìm được rồi mà Tô Thư Nghỉ vẫn khăng khăng muốn ly hôn với anh thì làm sao? Anh phải làm gì mới có thể giữ cô lại đây?

Cố Mặc Ngôn hận không thể lập tức đi tìm Tô Thư Nghi quay về, sau đó giữ cô bên cạnh mình cả đời, không để cô rời xa anh nửa bước, cảm giác nhớ nhung nhưng không thể gặp như bây giờ sắp làm anh phát điên lên rồi. Nhưng anh không thể, Trình Thu Uyển vẫn còn đang trong phòng phẫu thuật, anh không thể bỏ đi một cách vô trách nhiệm như vậy được.

Ngay khi sự kiên nhẫn của Cố Mặc Ngôn sắp cạn kiệt, đèn trong phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt. Nhìn thấy bác sĩ bước ra, Cố Mặc Ngôn lập tức bước đến hỏi thăm tình hình của Trình Thu Uyển như thế nào rồi?

Nhưng biểu cảm của bác sĩ lại có vẻ nặng nề: “Anh là người nhà của bệnh nhân?”

“Tôi là bạn của cô ấy.” Cố Mặc Ngôn trả lời, trong lòng loáng thoáng có một dự cảm chẳng lành.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 712


Chương 712

“Anh vẫn nên thông báo cho người nhà bệnh nhân càng sớm càng tốt thì hơn, hai chân của bệnh nhân bị va đập mạnh trong lúc lăn xuống. Phẫu thuật điều trị không có tác dụng. E rằng nửa đời sau phải ngồi xe lăn rồi.”

Bác sĩ nói xong thì lắc lắc đầu, trên mặt lộ vẻ thương xót: “Haiz, thật đáng tiếc, còn trẻ như vậy mà đã tàn tật. Sau khi bệnh nhân tỉnh lại, mọi người nên cố gắng động viên cô ấy đi, tôi sợ cô ấy nghĩ quẩn.”

Sau khi dặn dò, bác sĩ quay người rời đi, để lại Cố Mặc Ngôn thân thờ đứng khựng tại chỗ.

Hai chân tàn phế sao? Sao Trình Thu Uyển có thể bị thương nghiêm trọng như vậy được? Rõ ràng lúc đó anh không sử dụng sức mạnh đến vậy mà Nhưng bây giờ không phải là lúc trốn tránh trách nhiệm. Có vẻ Trình Thu Uyển thật sự vì động tác vung tay của anh mà ngã xuống, chắc chắn anh phải chịu trách nhiệm về chuyện này.

Vậy bây giờ rốt cuộc phải làm sao đây? Anh phải nói chuyện này với Trình Thu Uyển như thế nào đây? Cô ấy vẫn còn trẻ như vậy, liệu có thể chấp nhận sự thật răng mình sẽ phải ngồi xe lăn cả đời không?

Cố Mặc Ngôn ngồi thừ người trên chiếc ghế ngoài phòng phẫu thuật, anh ôm đầu chìm vào cảm giác tội lỗi trong lòng, Đều là lỗi của anh, lúc đó anh không nên thô bạo hất Trình Thu Uyển như vậy, anh nên nói rõ với cô ta, nếu không đã không xảy.

ra chuyện như thế này. Rốt cuộc anh nên làm gì bây giờ?

Dương Tùng Đức luôn đứng đợi bên ngoài phòng phẫu thuật cùng với Cố Mặc Ngôn, sau nghe bác sĩ nói xong, anh ta cũng rất sốc. Nếu như đây là khổ nhục kế thì Trình Thu Uyển thật sự đã trả cái giá đắt quá rồi đấy.

Nhìn thấy vẻ mặt ăn năn và đầy tội lỗi của Cố Mặc Ngôn hiện tại, trong lòng Dương Tùng Đức vừa cảm thấy khó chịu lại vừa cảm thấy lo lắng.

Với tính cách của Cố Mặc Ngôn, anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm cho sự việc này, nói không chừng sẽ chủ động chăm sóc cho Trình Thu Uyển đến cuối đời. Có lẽ mục đích của Trình Thu Uyển khi làm việc này cũng chỉ có vậy.

Nhưng nếu như vậy thì mợ chủ phải làm sao? Nghĩ đến đây, Dương Tùng Đức không nhịn được mà bước tới trước hỏi: Cố, bây giờ có cần đi tìm mợ chủ nữa không? Tôi sẽ lập tức đi đặt vé máy bay đi Mỹ!”

Cố Mặc Ngôn vẫn trâm lặng không nói gì. Nhìn thấy phản ứng của Cố Mặc Ngôn, trái tim Dương Tùng Đức lỡ một nhịp, xem ra Trình Thu Uyển đã đạt được mục đích rồi.

Quả nhiên, Cố Mặc Ngôn trầm tư một lúc rồi nói: “Cứ chờ trước đã, chờ tôi xử lý xong chuyện của Trình Thu Uyển đã rồi tính.”

Thật ra Cố Mặc Ngôn rất muốn đi tìm Tô Thư Nghỉ ngay lập tức, nhưng bây giờ Trình Thu Uyển vẫn còn nẵm trên giường bệnh, hơn nữa còn là do anh, sao anh có thể bỏ đi như thế được chứ?

Nói xong, Cố Mặc Ngôn đứng dậy đi về phía phòng bệnh của Trình Thu Uyển, để lại Dương Tùng Đức vẫn đứng nguyên chỗ cũ, nhưng lại không thể nói gì với Cố Mặc Ngôn.

Khi bước vào phòng bệnh, Trình Thu Uyển đã tỉnh dậy rồi, nhưng sắc mặt thì tái nhợt, không chút màu máu nào, trông rất yếu ớt và đáng thương.

Nhìn thấy Cố Mặc Ngôn đi vào, Trình Thu Uyển đã rơm rớm nước mắt: “Cố Mặc Ngôn, vừa nãy… vừa nãy ý tá nói với em, chân của em… chân của em…”

Trình Thu Uyển nghẹn ngào không nói tiếp được nữa.

Nghe thấy Trình Thu Uyển đã biết chuyện này rồi, cảm giác tội lỗi trong mắt Cố Mặc Ngôn càng mãnh liệt hơn.

Cố Mặc Ngôn đi đến bên giường của Trình Thu Uyển, ngồi xổm xuống: “Thu Uyển, chuyện này đều là lỗi của anh, là anh không đúng, em yên tâm, anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm với em, anh xin lỗi.”

Nghe thấy Cố Mặc Ngôn nói xin lỗi, trong lòng Trình Thu Uyển thoáng hiện vẻ đắc ý và vui mừng, nhưng ngoài mặt thì vẫn giả vờ đau lòng nói: “Không sao đâu Mặc Ngôn, xin anh đừng nói như vậy, chuyện này không thể trách anh được. Nếu có trách thì em cũng chỉ có thể trách chính mình thôi, là em không nên cản anh lại.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 713


Chương 713

Sau đó, Trình Thu Uyển che miệng ngăn không cho mình khóc.

lớn: “Nhưng Mặc Ngôn, em thật sự không quên được anh, em không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, em tưởng rằng anh sẽ đợi em… em…”

Trình Thu Uyển bật khóc, nói không nên lời.

Cố Mặc Ngôn nghe xong thì càng thêm áy náy.

Anh nghĩ cũng không thể trách Trình Thu Uyển chuyện này được, dù gì cũng là anh vẫn luôn cho rằng cô ta không còn sống nữa.

Kể ra, trong hai người, anh cũng là người thay lòng trước, sau khi Trình Thu Uyển hồi phục trí nhớ quay trở về nước chứng kiến tất cả mọi chuyện chắc cũng không biết phải làm sao.

Nhưng hiện giờ trong lòng anh chỉ có một mình Tô Thư Nghỉ, anh không thể chứa thêm một Trình Thu Uyển nữa, bây giờ anh cũng chỉ đành dốc hết sức để bù đắp cho cô ta thôi.

“Thu Uyển, anh cũng có một phần trách nhiệm không thể trốn tránh trong chuyện này, không phải em nói không trách anh là xong chuyện. Em nói đi, em muốn bù đắp thế nào, chỉ cần là việc.

anh làm được, nhất định anh sẽ dốc sức làm!” Cố Mặc Ngôn nghiêm túc nhìn Trình Thu Uyển Thấy Cố Mặc Ngôn nghiêm túc hứa hẹn với mình như thế, Trình Thu Uyển càng mừng thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt cô ta vẫn cố tỏ ra khó xử, nhìn Cố Mặc Ngôn rồi ngập ngừng.

“Cố Mặc Ngôn, anh… anh nói thật không? Anh bằng lòng làm bất cứ chuyện gì mình có thể làm vì em thật sao?

“Ừ;’ Cố Mặc Ngôn gật đầu, anh đảm bảo thêm lần nữa: “Thu Uyển, em nói đi, chỉ cần là việc anh có thể làm được, nhất định anh sẽ dốc sức làm.”

Cố Mặc Ngôn nghĩ bụng, nửa đời sau này của một cô gái trẻ trung xinh đẹp như Trình Thu Uyển lại bị hủy hoại bởi vì sai lầm nhất thời của anh, có gì mà anh không thể đồng ý được chứ.

Trình Thu Uyển nhìn Cố Mặc Ngôn bằng đôi mắt rưng rưng, cô ta cố tình tỏ vẻ thảm thương rồi nói: ‘Cố Mặc Ngôn, bây giờ sau khi anh trai biết em không phải là em gái ruột của anh ấy thì không cần em nữa, anh ấy đã đuổi em ra khỏi nhà họ Trình rồi, em thật sự không biết sau này một mình em phải sống thế nào, anh nói xem rốt cuộc em nên làm gì đây?”

Nghĩ đến tình cảnh hiện tại của Trình Thu Uyển, trên gương mặt của Cố Mặc Ngôn cũng thoáng hiện sự đau lòng, anh lớn hơn Trình Thu Uyển vài tuổi, từ nhỏ đã nhìn cô ta khôn lớn, hơn nữa cô ta còn là người đầu tiên anh thích, tuy bây giờ anh đã không còn tình cảm nam nữ với cô ta nữa nhưng anh vẫn rất quan tâm đến cô ta.

“Không sao, em cứ yên tâm, em còn có anh mà, anh sẽ không bỏ mặc em đâu.” Cố Mặc Ngôn an ủi Trình Thu Uyển Cuối cùng Trình Thu Uyển cũng đợi được đến lúc Cố Mặc Ngôn chủ động nói ra câu này, ánh mắt của cô ta hiện rõ niềm vui, có điều do cô ta đang cúi đầu nên Cố Mặc Ngôn mới không nhìn thấy.

“Vâng ạ'” Trình Thu Uyển khóc lóc gật đầu, sau đó cô ta nhào vào.

lòng Cố Mặc Ngôn “Cố Mặc Ngôn, bây giờ trên đời này em chỉ còn lại một mình anh thôi, anh đừng bao giờ rời xa em nhé, em thật sự rất yêu rất yêu anh, anh hứa với em đi, anh sẽ ở bên em cả đời này được không?

Chúng ta sẽ giống như mười năm trước mãi mãi bên nhau, chẳng phải mười năm trước anh đã hứa với em anh sẽ luôn ở.

bên cạnh em sao?”

Thấy Trình Thu Uyển nhào vào lòng mình, Cố Mặc Ngôn vô thức muốn đẩy cô ta ra. Nhưng lại nghĩ đến tình hình sức khỏe hiện giờ của cô ta, bất đắc dĩ anh chỉ đành ôm lấy cô ta.

Nhưng sau khi nghe thấy những gì Trình Thu Uyển nói, Cố Mặc Ngôn lại hoảng sợ, mãi lâu sau anh cũng không phản ứng lại được, anh không ngờ Trình Thu Uyển lại đưa ra yêu cầu này.

Vừa rồi anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cho dù Trình Thu Uyển có muốn lấy hết tài sản trong tay anh thì anh cũng chấp tay dâng tặng. Anh sẽ mời bác sĩ tốt nhất đến chữa bệnh cho cô ta, anh sẽ mời đội ngũ bác sĩ giỏi nhất đến chăm sóc cô ta, anh sẽ chỉ trả mọi chỉ phí của cô ta trong nửa đời sau, nhưng ở bên cạnh cô ta cả đời thì…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 714


Chương 714

Tô Thư Nghi vốn đã không thích anh gặp Trình Thu Uyển, ngày trước gần như lần nào anh cãi nhau và chiến tranh lạnh với Tô Thư Nghi cũng vì Trình Thu Uyển. Nếu như bây giờ anh đồng ý với Trình Thu Uyển, vậy thì anh với Tô Thư Nghi phải làm sao? Không lẽ muốn anh và người mình yêu mỗi người một ngả sao?

“Thu Uyển, cái này… anh…” Cố Mặc Ngôn đẩy Trình Thu Uyển ra khỏi vòng tay của mình, anh do dự không biết nên nói thế nào với Trình Thu Uyển.

Trông thấy vẻ mặt khó xử của Cố Mặc Ngôn, Trình Thu Uyển hơi hoảng hốt, cô ta cố gắng chớp mắt để nước mắt chảy ra nhiều hơn, sau đó đáng thương nhìn Cố Mặc Ngôn.

“Cố Mặc Ngôn, chẳng phải vừa rồi anh đã hứa với em, anh sẽ bằng lòng làm mọi thứ vì em sao? Em thật sự không thể không có anh, nếu như anh không đồng ý với em thì em sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, em thà chết quách đi cho xong!”

*Thu Uyển!” Cố Mặc Ngôn cất cao giọng, anh nghiêm túc nói: “Sao em có thể nói ra những lời đó? Tại sao em lại không biết trân trọng mạng sống của mình như thế hả?”

“Vậy anh đồng ý sẽ ở bên em đi, không có anh, em thật sự không biết bây giờ mình nên sống tiếp thế nào nữa” Trình Thu Uyển khóc càng đáng thương hơn: “Cố Mặc Ngôn, bây giờ em đã là một người tàn phế, ngoài anh ra sẽ không có ai sẵn lòng cần em nữa. Giờ em đã không có người thân rồi, không lẽ anh còn muốn em sống bơ vơ một mình trên cõi đời này sao?”

Thấy Trình Thu Uyển nói như thế, Cố Mặc Ngôn cũng hơi dao động, nhưng nếu như anh thật sự đồng ý với Trình Thu Uyển, vậy anh với Tô Thư Nghỉ phải làm sao?

Cố Mặc Ngôn không biết cuối cùng mình nên lựa chọn thế nào, rất khó để đưa ra quyết định.

Nhìn Trình Thu Uyển đang khóc lóc thảm thiết trước mặt mình, cuối cùng Cố Mặc Ngôn vẫn bị áp đảo bởi sự áy náy trong lòng mình, sở dĩ Trình Thu Uyển biến thành thế này đều là do anh, bây giờ Trình Thu Uyển đã nói ra yêu cầu này rồi, anh không thể khước từ.

Hơn nữa, cũng giống như những gì Trình Thu Uyển nói, ngoài anh ra, trên thế giới này cô ta thật sự không còn ai để dựa dẫm nữa.

Tô Thư Nghỉ còn có Trình Nam Quyền chăm sóc, anh tin chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện. Đợi đến khi Trình Thu Uyển có thể chấp nhận được tình trạng của mình, có thể sống một mình được thì anh sẽ đi tìm Tô Thư Nghi sau vậy.

Cố Mặc Ngôn đã đấu tranh rất lâu, cuối cùng anh khó khăn lên tiếng: “Được, anh hứa với em, anh sẽ ở bên cạnh em.”

“Anh nói thật không?” Lúc này Trình Thu Uyển không giấu nổi niềm vui sướng trong lòng mình, cô ta lại ôm chầm lấy Cố Mặc Ngôn: “Cảm ơn anh Cố Mặc Ngôn, cảm ơn anh!”

Lúc này Trình Thu Uyển đang rất đắc ý. Tô Thư Nghỉ, cho dù cô có cướp được thân phận cô cả nhà họ Trình của tôi thì có sao, chäng phải cuối cùng Cố Mặc Ngôn vẫn là của tôi sao?

Hừ, chỉ với tập đoàn Ngôn Diệu và cổ phần của tập đoàn Gố Thị trong tay Cố Mặc Ngôn, làm vợ của anh cũng sống sung sướng hơn làm cô chủ của nhà họ Trình nhiều. Cuối cùng vẫn là tôi thắng cô, Tô Thư Nghỉ ạ!

“Em thành ra thế này là do anh hại, đây là việc anh nên làm.” Đột nhiên Cố Mặc Ngôn đầy Trình Thu Uyển ra: “Em nằm xuống nghỉ ngơi cho khỏe đi, anh còn có việc cần phải xử lý, lát nữa anh lại đến với em.”

“Vâng ạ, anh đi làm việc của mình đi, em không sao đâu.” Sau khi Trình Thu Uyển đạt được mục đích của mình thì tỏ ra rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện.

Sau khi đỡ Trình Thu Uyển nằm xuống nghỉ ngơi xong, Cố Mặc Ngôn bèn xoay người rời khỏi phòng bệnh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 715-716


Chương 715

Lúc này Dương Tùng Đức đang đứng ngoài phòng bệnh đợi Cố Mặc Ngôn, thấy Cố Mặc Ngôn đi ra, anh ta vội vàng chạy lên phía trước: “Cậu Cố, sao rồi? Trình Thu Uyển sao rồi.” Dương Tùng Đức sợ Trình Thu Uyển sẽ nhân cơ hội này đưa ra yêu cầu gì đó quá đáng.

Cố Mặc Ngôn không trả lời câu hỏi của Dương Tùng Đức, anh kìm nén nhìn Dương Tùng Đức rồi nói: “Đưa đơn ly hôn Trình Nam Quyền gửi tới cho tôi, tôi ký.”

“Cậu Cố, anh không thể ký được!” Dương Tùng Đức vội nói, anh ta biết chắc hẳn đây là trò quỷ của Trình Thu Uyển. Nếu không, với tình cảm cậu Cố dành cho mợ chủ, sao anh có thể đồng ý ký đơn ly hôn được.

Bây giờ Dương Tùng Đức chỉ ước gì có thể nói hết những chuyện Trình Thu Uyển đã làm cho Cố Mặc Ngôn biết.

“Cậu Cố, chắc chắn mợ chủ đang đợi anh đến tìm cô ấy, anh không thể..” Dương Tùng Đức còn muốn khuyên Cố Mặc Ngôn nhưng lại bị anh cắt ngang.

“Tôi tự có kế hoạch của mình, hơn nữa tôi cũng đã suy nghĩ kỹ rồi, đi lấy cho tôi đi.”

Thấy Cố Mặc Ngôn đã có quyết định, Dương Tùng Đức cũng.

không thể nói thêm được gì nữa: “Vâng, bây giờ tôi sẽ quay về công ty lấy.” Sau khi nói xong, Dương Tùng Đức bèn rời khỏi bệnh.

viện.

Trên đường lái xe về công ty, Dương Tùng Đức vô cùng áy náy, Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghi đi đến bước đường ngày hôm nay cũng có một phần trách nhiệm của anh ta trong đó. Tuy anh ta cũng là bị Trình Thu Uyển bắt ép, nhưng anh ta đã phản bội Cố Mặc Ngôn rồi làm ra những việc không thể tha thứ được là sự: thật, không thể nào phủ định.

Đừng nói là Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghi, ngay cả anh ta cũng không thể tha thứ cho mình, xem ra sau này anh ta chỉ đành tìm cách bù đắp lại lỗi lầm mình đã gây ra cho họ thôi.

Sau khi quay về văn phòng lấy đơn ly hôn, không lâu sau Dương Tùng Đức đã quay trở về bệnh viện.

Nhìn đơn ly hôn trước mặt, Cố Mặc Ngôn cầm lấy cây bút Dương Tùng Đức đưa tới, nhưng lại do dự không đặt bút ký tên của mình.

Nhớ lại tháng ngày trước đây mình và Tô Thư Nghỉ ở bên nhau, Cố Mặc Ngôn thấy rất xót xa. Chỉ cần anh ký tên của mình lên tờ giấy này, cũng đồng nghĩa với việc sau này Tô Thư Nghi sẽ chẳng còn quan hệ gì với anh nữa.

Nghĩ đến đây, Cố Mặc Ngôn nở một nụ cười khổ, trước đây anh và Tô Thư Nghỉ đã có với nhau nhiều ký ức đẹp đẽ đến thế, không.

lẽ bây giờ lại phải kết thúc băng cách này hay sao? Chỉ cần vài nét bút là có thể quyết định mối quan hệ giữa hai người ư?

“Cậu Cố, anh có cần suy nghĩ lại không, bây giờ đuổi theo mợ chủ vẫn còn kịp đấy.” Thấy được sự đau khổ trên gương mặt của Cố Mặc Ngôn, Dương Tùng Đức vẫn không từ bỏ hy vọng mà khuyên nhủ anh.

Cố ặc Ngôn bỗng hoàn hồn khi nghe thấy Dương Tùng Đức nói như thế, anh ngẩng đầu nhìn về phía phòng bệnh của Trình Thu Uyển. Nhớ lại những lời kể lể trong nước mắt của Trình Thu Uyển vừa rồi với mình, Cố Mặc Ngôn nhẫn tâm nhìn sang chỗ khác rồi nhanh chóng đặt bút ký tên của mình lên đơn ly hôn.

Sau khi ký xong, Cố Mặc Ngôn cũng không nhìn nó thêm lần nào nữa, anh đưa nó cho Dương Tùng Đức: “Lúc nào đấy gửi nó cho Trình Nam Quyên.”

“Vâng.” Dương Tùng Đức ủ rũ nhận lấy đơn ly hôn, cuối cùng anh †a vẫn không khuyên được Cố Mặc Ngôn “Cậu ở đây chăm sóc Trình Thu Uyển cho tôi, bây giờ c‹ có người ở bên, tôi muốn ra ngoài một mình cho bình tĩnh lại.” Cố Mặc Ngôn dặn dò Dương Tùng Đức. Bây giờ anh thật sự không có tâm trạng, cũng không biết nên đối mặt thế nào với Trình Thu Uyển. Anh cần không gian và thời gian để suy nghĩ xem sắp tới rốt cuộc mình nên làm gì.

“Vâng.” Dương Tùng Đức trả lời.

Chương 716

Nguồn thiếu chương.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 717


Chương 717

“Trình Thu Uyển, người cậu Cố yêu là mợ chủ, anh ấy sẽ không bao giờ thích loại phụ nữ như cô đâu. Mọi điều cô làm cũng chỉ là phí công vô ích thôi!”

Nghe thấy Dương Tùng Đức nhắc đến Tô Thư Nghỉ, cơn giận của Trình Thu Uyển bùng phát: “Người phụ nữ như Tô Thư Nghỉ thì có gì tốt chứ, tôi có điểm nào không sánh bằng cô ta! Cố Mặc Ngôn sẽ không thích người phụ nữ xấu xí như cô ta đâu!”

“Mợ chủ không xấu, cô mới xấu!” Dương Tùng Đức lớn tiếng phản bác lại: “Hơn nữa, phải là cô không sánh bằng mợ chủ mới đúng, cô ấy lương thiện, cô sống tám đời cũng không sánh nổi”

Tức quá hóa cười, Trình Thu Uyển chế giễu: ‘Không nhìn ra đấy Dương Tùng Đức, không lẽ anh cũng thích Tô Thư Nghỉ hả?

©ố Mặc Ngôn có biết suy nghĩ này của một cấp dưới như anh không?”

“Chỉ có kẻ độc ác như cô mới có suy nghĩ ấy thôi.” Dương Tùng Đức không hề chột dạ: “Chỉ cần là người hơi có mắt nhìn thì đều sẽ lựa chọn mợ chủ, chứ không lựa chọn cô!”

“Câm miệng!” Tiếng Trình Thu Uyển rất chói tai, những lời của Dương Tùng Đức khiến cô ta nhớ lại lựa chọn của Trình Nam Quyền và Cố Mặc Ngôn: “Tô Thư Nghỉ thì có điểm gì tốt mà mấy người ai cũng thích cô ta hết!”

“Ít nhất mợ chủ cũng sẽ không tính kế cậu Cố và những người quan tâm, yêu thương cô ấy.”

Trình Thu Uyển nghe xong thì không khỏi bật cười: “Dương Tùng.

Đức, anh thì có tư cách gì mà nói tôi? Anh đừng quên, chúng ta là người cùng hội cùng thuyền, anh cũng có phân trong chuyện này đấy.”

“Sau này tốt nhất đừng để tôi nghe thấy anh nói những lời nếu không hậu quả anh tự gánh lấy, tôi cũng không dám đảm.

bảo mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”

Dương Tùng Đức nghe thấy những lời Trình Thu Uyển nói thì tức.

không nói được gì. Đúng vậy, anh ta thì có tư cách gì để ở đây.

chỉ trích Trình Thu Uyển chứ? Chẳng phải anh ta đã lợi dụng lòng tin của Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghi dành cho mình để làm tổn thương họ sao?

Sau khi Trình Nam Quyền đưa Tô Thư Nghi đến nước M, anh ta đã nhanh chóng sắp xếp chỗ ở mới cho cô, tập đoàn Trình Thị cũng có không ít việc làm ăn ở nước M, thế nên sống ở đây cũng không phải chuyện gì khó khăn.

Sau khi xong xuôi tất cả mọi thứ, Tô Thư Nghỉ nói muốn đi đến bệnh viện khám thai. Vất vả lâu như thế, cô sợ đứa con trong bụng mình có vấn đề gì đó.

“Vết thương trên người em còn chưa lành, em đừng đến bệnh viện nữa, lát nữa anh sẽ gọi điện với bác sĩ, mời họ đến nhà kiểm tra cho em.” Trình Nam Quyền suy nghĩ rất chu toàn.

“Vâng, được ạ.” Tô Thư Nghỉ cảm kích gật đầu với Trình Nam Quyền: “Cảm ơn anh, mấy ngày nay vất vả cho anh rồi.”

Mấy ngày qua Trình Nam Quyền chăm sóc cho cô rất chu đáo.

Hơn nữa Trình Nam Quyền còn cho cô rất nhiều cảm giác an toàn, khiến cô không còn cảm giác mình không còn nơi để về trên thế giới rộng lớn này nữa. Thì ra có người thân để nương tựa, được anh trai bao bọc chở che lại hạnh phúc đến thế.

“Em nói gì đấy hả.” Trình Nam Quyền cố tình nghiêm mặt nói, anh ta dùng ngón tay búng nhẹ lên trán của Tô Thư Nghỉ: “Anh là anh trai của em, làm những việc này cho em cũng là chuyện anh nên làm thôi, sau này đừng nói mấy lời khách sáo như thế nữa.”

“Em biết rồi.” Tô Thư Nghỉ mỉm cười xoa trán, nhìn Trình Nam Quyền rồi nói: “Anh ơi.”

Tô Thư Nghỉ gọi rất nghiêm túc. Đúng vậy, anh trai, từ nay vê sau cô đã là người có anh trai rồi. Cô có thể làm nũng với anh ta, có thể tùy ý nổi nóng với anh ta mà không cần kiêng dè gì, bởi vì bọn họ là anh em ruột thịt. Tuy với tính cách của cô, khả năng cô làm ra mấy chuyện này là rất thấp.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 718-719


Chương 718

Trình Nam Quyền cũng bị cảm động bởi một tiếng anh này của Tô Thư Nghị, anh ta giang tay ôm Tô Thư Nghĩ vào lòng: “Em gái, sau này anh sẽ không để bất cứ ai bắt nạt em nữa, anh sẽ bù đắp lại hết những gì anh nợ em trong suốt nhiều năm qua.”

“Vâng ạ.” Tô Thư Nghỉ ôm Trình Nam Quyền, rơm rớm nước mắt.

Buổi chiều, Trình Nam Quyền mời một bác sĩ người gốc Hoa đến nhà. Sau khi kiểm tra một lượt, bác sĩ nói với Tô Thư Nghỉ tình trạng sức khỏe của cô hơi yếu, cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nhiều.

“Con tôi không sao chứ?” Tô Thư Nghỉ căng thẳng hỏi.

“Không sao, cô yên tâm, đứa bé rất khỏe mạnh.” Bác sĩ an ủi Tô Thư Nghị, rồi dặn dò cô: “Có điều giờ cô đã là phụ nữ mang thai rồi, cho nên bình thường cần phải chú ý nghỉ ngơi, cũng phải chú ý kỹ đến vấn đề ăn uống, cố gắng đừng kén ăn, phải cân đối dinh dưỡng.”

Tô Thư Nghỉ nghe thấy con không sao thì thở phào nhẹ nhõm “Được, tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ, tôi sẽ chú ý.”

“Còn nữa…

Bác sĩ lại dặn dò Tô Thư Nghi rất nhiều chuyện nữa, cô nghe mà đau cả đầu, thì ra mang thai một đứa trẻ lại là một chuyện vừa hạnh phúc vừa phiền phức như thế. Trái lại nhìn Trình Nam Quyền ở bên cạnh, trông anh ta còn nghiêm túc nghe hơn cả cô, từng câu từng chữ bác sĩ nói đều ghi tạc trong lòng.

Cuối cùng sau khi nói được kha khá những việc cần phải chú ý, nói cảm ơn không ngừng xong, Trình Nam Quyền đã tự tiễn bác Sĩ về.

Tô Thư Nghi ngồi trên sô pha vuốt ve bụng của mình, cô không khỏi nghĩ đến dáng vẻ sau này của con, không biết con sẽ giống cô nhiều hơn? Hay là… Đau thương hiện lên trong đôi mắt cô, hay là giống anh nhiều hơn nhỉ.

Tô Thư Nghỉ nhớ đến Cố Mặc Ngôn, cô lại không cầm lòng nổi, con tim nhói đau, chắc là bây giờ anh đang ngọt ngào hạnh phúc.

bên cạnh Trình Thu Uyển phải không? Cô đi rồi, hai người họ cũng không còn trở ngại nữa.

Lúc Trình Nam Quyền đi vào thì thấy Tô Thư Nghỉ đang cúi đầu, dáng vẻ chán nản, đau khổ.

“Sao vậy?” Trình Nam Quyền đi tới xoa đầu cô, anh ta dịu dàng nói.

“Anh, đơn ly hôn…” Tô Thư Nghỉ hơi nghẹn ngào, cô hẳng giọng rồi giả vờ mỉm cười thoải mái nói: “Cố Mặc Ngôn, anh ta ký chưa?”

“Ừ, sáng nay anh đã nhận được rồi.” Trình Nam Quyền vẫn chưa biết phải nói thế nào với Tô Thư Nghị, không ngờ cô lại chủ động nhắc đến chuyện này.

Thấy nụ cười trên mặt của Tô Thư Nghỉ lúc này còn xấu hơn cả khóc, Trình Nam Quyền hơi đau lòng: “Thư Nghị, nếu như em buồn thì đừng miễn cưỡng bản thân.”

“Em không buồn đâu.” Tô Thư Nghi càng cười tươi hơn: “Em là người chủ động nói ly hôn, bây giờ cũng coi như là hoàn thành tâm nguyện rồi, sao em phải buồn chứ?”

Trước đây khi nhìn thấy nụ cười của Tô Thư Nghi, tâm trạng của Trình Nam Quyền cũng sẽ bất giác trở nên tốt hơn, nhưng hiện giờ khi nhìn nụ cười trên gương mặt của Tô Thư Nghị, anh ta lại thấy rất chói mắt.

“Thư Nghị, anh là anh trai của em, trước mặt anh em không cần phải như thế, muốn khóc thì cứ khóc đi.”

Tô Thư Nghi nghe thấy những lời đó của Trình Nam Quyền, nụ cười trên gương mặt cô còn chưa kịp tắt thì nước mắt đã nhanh chóng lăn dài.

“Anh ơi… hu hu…’ Tô Thư Nghỉ nằm trong lòng Trình Nam Quyền rồi khóc nấc lên, cô cảm thấy mình sắp không thở nổi nữa, hít lấy hít để không khí rồi lại khóc rống lên, như thể muốn khóc ra hết mọi ấm ức và đau khổ trong lòng vậy.

Chương 719

Nguồn thiếu chương.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 720


Chương 720

Nhất là đôi giày cao gót màu lam đậm mà cô đang mang trên chân, hoàn toàn khiến khí chất của cô gái nổi bật lên, làm cho người ta có cảm giác cô gái này là người đẹp hệ cấm dục lạnh lùng, Chỉ là, có một điều khiến người qua đường tiếc nuối xuýt xoa là vì tay phải của cô gái này còn nắm tay một cậu bé, xem ra cô là hoa đã có chủ rồi.

Khác với dáng vẻ lạnh lùng băng giá nhàn nhạt toát ra từ người của cô gái, trông bé con ngây thơ này vừa non mềm vừa đáng yêu.

Cậu bé sở hữu một làn da trắng nõn, ngũ quan xinh xắn, có non nớt cũng có dễ thương. Lúc này, đôi mắt to tròn trong veo như nước đang quan sát cảnh tượng xung quanh, trong con ngươi trong vắt, linh động vô cùng sạch sẽ thuần khiết, như thể chưa từng nhiễm chút bụi trần nào.

Chỉ cần ai đó chạm phải tầm mắt của cậu bé, cậu sẽ mỉm cười tươi tắn một cách lễ phép, lộ ra hàm răng trắng tinh chỉnh tề, khiến không ít hành khách gục ngã trong tích tắc.

*Mẹ ơi, có phải vì con đẹp trai nên bọn họ cứ ngắm con mãi không ạ?” Cậu nhóc vừa nở nụ cười đáng yêu khiến người khác không thể chống cự vừa khoái chí hỏi cô gái.

Trong nháy mắt, cô gái cũng chẳng biết phải nói như thế nào, con trai của cô giỏi về mọi mặt, chỉ là có hơi tự luyến, không biết là cậu nhóc giống ai nữa. Dâu sao thì chắc chẳn sẽ không được di truyền từ cô đâu, từ trước tới nay cô chưa từng cảm thấy bản thân xuất sắc như thế.

Còn anh… cô gái nghĩ tới đây, vẻ thất vọng chợt lướt qua trong mắt cô, sao cô lại nghĩ tới anh chứ?

‘Vì mãi không nghe mẹ mình trả lời nên cậu bé ngẩng đầu thắc mắc nhìn cô, lại phát hiện chẳng biết cô suy nghĩ cái gì mà trên mặt lại có vẻ đau lòng nhàn nhạt.

“Mẹ ơi, mẹ làm sao thế ạ?” Cậu bé hơi lo lắng cho cô nên lay lay bàn tay mẹ đang nắm lấy tay mình.

Cô gái hoàn hồn, cúi đầu nhìn con trai: “Đúng thế, vì con đẹp trai nên bọn họ mới nhìn con đấy, Manh Bảo nhà ta người gặp người yêu.

Cô gái trước mắt mỉm cười nhẹ nhàng, thản nhiên đùa giỡn với con trai mình như thể tất cả những gì diễn ra vừa rồi chỉ là ảo giác, đâu còn vẻ đau lòng bi đát gì?

“Chứ còn sao nữa ạ!” Cậu nhóc ngẩng đầu vênh váo, ra vẻ tự cao tự đại, ta đây đẹp trai nhất thiên hạ.

Cô gái buồn cười lắc đầu rồi nắm tay cậu bé đi ra khỏi sân bay.

Sau khi ra khỏi sân bay, cô nhìn cảnh tượng vừa xa lạ vừa quen thuộc trước mắt mình, không nhịn được mà sững sờ mất một thoáng. Năm năm rồi, cuối cùng cô cũng trở về thành phố từng gieo vào lòng cô một nỗi đau khó xóa nhòa.

Cô gái này chính là Tô Thư Nghỉ đã rời khỏi đây vào năm năm trước, nhưng bây giờ cô đã đổi tên thành “Trình Thư Nghỉ” rồi.

Tất nhiên, cậu nhóc bên cạnh cô chính là con trai của cô và Cố Mặc Ngôn, tên cậu nhóc là Trình Hiểu, nhũ danh là Manh Bảo. Từ nhỏ cậu bé đã có tính cách ranh ma, là một thiên tài nhỏ nhưng rất thông minh, biết rất nhiều điều, cả IQ và EQ đều cao, không hề giống một đứa bé năm tuổi.

Vốn dĩ Trình Thư Nghi định cả đời này không về đây, nhưng có một phần quyền cổ phần của nhà họ Trình gặp trục trặc nên cô đành phải về nước cùng Trình Nam Quyền, giải quyết vấn đề.

Vì chuyện này khá là gấp gáp nên Trình Nam Quyền đã về nước trước cô.

Hình như trong khoảng thời gian năm năm, thành phố này đã thay đổi rất nhiều, ngoài một vài công trình kiến trúc chính ra thì những tòa nhà xung quanh đã thay đổi bảy, tám phần, không còn giống cái thành phố mà cô từng thân thuộc.

Trước khi về nước, Trình Nam Quyền có hỏi cô rằng cô đã cân nhắc kỹ về chuyện về nước hay chưa. Nếu cô thật sự không muốn gặp lại những người kia thì anh ta sẽ nghĩ cách giải quyết vấn đề quyền cổ phần Nhưng sao mà cô không biết chuyện này khó giải quyết đến nhường nào chứ? Lỡ như không giải quyết êm đẹp, e là địa vị của Trình Nam Quyền ở tập đoàn Trình thị sẽ bị đe dọa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 721


Chương 721

Qua nhiều năm như thế, Trình Nam Quyền vẫn làm tròn trách nhiệm của một người anh, gân như là nghe lời cô rắm rắp, còn cưng chiều Manh Bảo lên tận trời. Bây giờ anh ta gặp khó khăn, cô là em gái của anh ta, làm sao cô khoanh tay đứng nhìn được chứ?

Huống chỉ đã qua năm năm rồi, cô trốn đủ lâu rồi. Chuyện lúc trước chẳng phải do lỗi của cô, cô không có lỗi với bất kỳ ai, chẳng việc gì mà cô không dám gặp lại bọn họ.

Vả lại thời gian năm năm này đã mài giữa cô thành một người phụ nữ mạnh mẽ từ lâu, cô không bao giờ còn là Tô Thư Nghi chỉ có thể bỏ chạy ra nước ngoài theo Trình Nam Quyền lúc trước, bây giờ cô đã là Trình Thư Nghỉ Trình Thư Nghỉ cúi đầu nhìn con trai mình, sự dịu dàng mềm mại trỗi dậy trong lòng cô, sau đó là sự kiên định và quyết tâm vững chắc. Bây giờ cô là một người mẹ, cho nên cô sẽ không bao giờ để những người đó làm tổn hại tới cô và con trai mình một cách dễ dàng đâu!

“Mẹ, mẹ nhìn người kia kìal” Tiểu Trình Hiểu hưng phấn chỉ vào màn hình lớn ở đối diện sân bay rồi kêu lên.

Trình Thư Nghỉ nhìn theo hướng mà ngón tay con trai mình chỉ tới, lòng cô thầm cười khổ. Sao vừa về nước mà đã gặp anh bằng cách này cơ chứ? Chẳng lẽ đây là nghiệt duyên của anh và cô sao?

Hình ảnh đang chiếu trên màn hình lớn chính là cảnh Cố Mặc Ngôn đang được phóng viên phỏng vấn.

Nhìn Cố Mặc Ngôn trong TV và năm năm trước không khác biệt quá lớn, anh vẫn có phong thái tao nhã, từng hành vi cử chỉ toát ra sức hấp dẫn chỉ thuộc về người đàn ông trưởng thành, khiến các cô gái si mê ngưỡng mộ, còn những người bạn bên cạnh bọn họ thì chỉ vào màn hình TV, xuýt xoa bàn tán.

“Ôi, người này đẹp trai thật, không biết anh ta đã kết hôn chưa nhỉ?”

*Vậy là cậu chưa biết rồi! Đây là người làm mưa làm gió trong thành phố bọn tớ, trưởng thành chín chắn, sự nghiệp thành công, diện mạo điển trai không khác gì minh tinh, có thể nói là hình mẫu điển hình của đàn ông thành đạt.” Người bạn bên cạnh cô gái vừa rồi bèn phổ cập kiến thức cho cô ta: “Lúc trước mình bảo.

cậu tới thành phố này mà cậu không chịu tới, bây giờ cậu bỏ lỡ anh chàng đẹp trai qua nhiều năm như thế, chắc cậu hối hận rồi phải không?”

“Ừm ừm!” Cô gái kia gật đầu như giã tỏi, sau đó cất lời hỏi han với vẻ mong chờ: “Không biết anh ta là cây đã có chủ chưa?”

“Haiz!” Người bạn thở dài một hơi: “Mình nghe nói năm năm trước anh ta đã kết hôn, nhưng hình như đã ly hôn rồi, bây giờ thế nào thì mình không rõ.”

“Đàn ông như thế mà ly hôn thì chỉ càng khiến người ta si mê thôi…”

Hai người đi xa dần, Trình Thư Nghi không còn nghe rõ những gì bọn họ nói nữa, nhưng cô có thể tưởng tượng được đại khái.

Trình Thư Nghỉ nhếch môi cười mỉa, không biết sau khi bọn họ biết được những chuyện Cố Mặc Ngôn đã từng làm, bọn họ có còn sùng bái người đàn ông này như thế hay không?

Nhìn ngũ quan của Cố Mặc Ngôn được phóng to trên màn hình, Trình Thư Nghi cẩn thận quan sát hàng mi, đôi mắt, mũi và miệng của anh… cô kinh ngạc phát hiện ra trong năm năm nay, dù cô chưa từng cố nhớ về anh nhưng từng đường nét, từng bộ phận trên gương mặt của anh vấn hiện rõ trong lòng cô như thế, vậy nên bây giờ cô lại chẳng cảm thấy xa lạ với anh chút nào.

Nếu nói có cái gì khác biệt thì chắc cũng chỉ là Cố Mặc Ngôn chín chắn hơn năm năm trước. Năm năm trước, cô còn có thể gắng gượng đọc hiểu ánh mắt của Cố Mặc Ngôn, nhưng bây giờ đôi mắt sâu thẳm của anh khiến cô cảm thấy hoảng hốt vì không.

thể hiểu nổi.

“Mẹ ơi? Mẹ ơi!” Manh Bảo nhìn chăm chú vào màn hình một lát, cậu bé càng quyết tâm với suy nghĩ của mình.

“Sao vậy con?” Trình Thư Nghi cũng rất ngạc nhiên trước chuyện Manh Bảo vừa nhìn một cái là thấy được Cố Mặc Ngôn. Chẳng lẽ đây là duyên phận bằng mắt giữa hai ba con với nhau ư? Dù hai người chưa từng gặp nhau lân nào cũng có thể chú ý tới người kia giữa đám đông chỉ băng một cái liếc mắt.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 722


Chương 722

“Mẹ ơi, mẹ có cảm thấy người trong TV kia rất giống con hay không?” Manh Bảo nhìn Trình Thư Nghỉ với gương mặt đầy kích động, trên thế giới này còn có người giống cậu bé đến vậy luôn ư?

Nghe được câu hỏi của Manh Bảo, trong lòng Trình Thư Nghỉ hơi căng thẳng, chẳng lẽ con mình đã nhận ra điều gì sao?

Không, không thể nào được, lòng Trình Thư Nghỉ tự an ủi bản thân, cho dù Manh Bảo có thông minh tới đâu cũng chỉ là một đứa bé năm tuổi. Huống chỉ cô và Trình Nam Quyền chưa từng kể chuyện gì về Cố Mặc Ngôn cho cậu bé nghe. Hai người chỉ nói với Manh Bảo là ba của cậu bé đã mất từ rất lâu rồi, cho nên cậu bé chưa từng nghĩ nhiều về chuyện này.

Trình Thư Nghỉ ép bản thân nở nụ cười thoải mái, cô dỗ dành Manh Bảo: “Manh Bảo, con còn nhỏ như vậy, anh ta lại lớn thế kia, con cảm thấy anh ta và con giống nhau ở chỗ nào?”

Thật ra trông Manh Bảo không giống Cố Mặc Ngôn cho lắm, mặt mũi của cậu bé giống cô hơn, chỉ là thi thoảng thần thái lộ ra trên mặt cậu bé khiến cô nhớ tới Cố Mặc Ngôn làm cô phải bùi ngùi than thở, suy cho cùng thì hai người bọn họ cũng là ba con ruột.

“Con cũng không biết ạ.” Giọng điệu của nhóc tì có hơi buồn bã: “Con chỉ có cảm giác là người đó và con rất giống nhau, như thể con đã gặp người đó ở đâu rồi nhưng lại không nhớ ra”

Manh Bảo vò đầu bứt tai muốn tìm Cố Mặc Ngôn ra trong mớ ký ức của mình, nhưng rõ ràng là không thể nào.

Cảm giác ư? Nghe những gì con mình nói, khi Trình Thư Nghi cảm thấy buồn cười cũng là lúc cô hơi hốt hoảng. Đây là lần đầu tiên Manh Bảo thấy được Cố Mặc Ngôn, còn là thấy trên TV mà đã có cảm giác như thế. Lỡ như sau này cậu bé thấy được người thật, thế thì… mai này nếu Cố Mặc Ngôn gặp Manh Bảo, có khi nào anh cũng có cảm giác giống như Manh Bảo không?

Nghĩ tới đây, Trình Thư Nghỉ siết chặt tay Manh Bảo, bỗng nhiên, một nỗi sợ khó hiểu nhảy ra trong lòng cô. Không thể được!

Manh Bảo là của một mình cô!

“Mẹ ơi, con đau.” Manh Bảo nhíu mày muốn giấy ra khỏi tay Trình Thư Nghĩ.

“Hả?” Sau khi Trình Thư Nghỉ hoàn hồn, cô vội vàng thả lỏng bàn tay đang siết chặt tay Manh Bảo ra: “Mẹ xin lỗi Manh Bảo, xin lỗi con, mẹ nắm chặt quá phải không? Mẹ thổi thổi cho con nhé!”

Nói xong, Trình Thư Nghi ngồi xổm xuống, cẩn thận thổi tay cho.

Manh Bảo với vẻ đau lòng.

Manh Bảo lén lút lườm cô, mẹ thật là! Mình đã lớn tướng rồi, sao mẹ còn coi mình như con nít thết “Mẹ, mẹ nói xem, chú kia và con giống nhau lắm đúng không?”

Manh Bảo tiếp tục hỏi Tô Thư Nghi.

“Thế à?” Sắc mặt của Trình Thư Nghỉ hơi tối tăm: “Mẹ không thấy hai người giống nhau chỗ nào.”

Cô xoa xoa tay nhỏ mềm mại của Manh Bảo vài cái rồi đứng dậy dẫn cậu bé đi ra ngoài: ‘Được rồi Manh Bảo, cậu của con còn đang chờ chúng ta ở nhà đấy, chẳng phải con nói là muốn gặp cậu từ sớm rồi sao? Chúng ta nhanh chân về nhà nhé?”

“OKP” Nghe tới cậu mình, Manh Bảo lập tức quên đi vấn đề mà cậu bé thấy đáng ngờ, cậu bé vui sướng chạy tới phía trước: “Mẹ, mẹ nhanh lên nào! Chúng ta mau đi tìm cậu thôi!”

“Được!” Thấy con trai đã vui vẻ, tâm trạng của Trình Thư Nghi cũng vui lây: “Con đừng chạy nhanh quá, cẩn thận có xe.”

Chẳng bao lâu sau, hai người một lớn một nhỏ đi xe chạy tới nhà họ Trình.

“Cậu ơi!” Manh Bảo vừa thấy Trình Nam Quyền là lập tức giấy ra khỏi tay Tô Thư Nghị, hai cái chân ngắn tũn nhanh nhẹn chạy về phía Trình Nam Quyền Sau khi Trình Nam Quyền sững sờ một chốc, anh ta cũng lập tức ngồi xổm xuống dang đôi tay chờ nhóc con nhào vào lòng, vẻ cưng chiều và nhung nhớ tràn đầy trên gương mặt của anh ta Nhóc con bổ nhào vào người Trình Nam Quyền, liên tục dụi đầu vào lồng ngực anh ta, trong đôi mắt to tròn ầng ậng nước mắt long lanh: “Cậu ơi, cháu nhớ cậu quá!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom