Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Nữ Phụ Đương Nhiên Phải Ác Rồi

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Nữ Phụ Đương Nhiên Phải Ác Rồi

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
997,268
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Nữ Phụ Đương Nhiên Phải Ác Rồi

Nữ Phụ Đương Nhiên Phải Ác Rồi
Tác giả: Khuyết Danh
Tình trạng: Đã hoàn thành




Thể loại: Nữ Cường, Vả Mặt, Hiện Đại, Hào Môn Thế Gia, Trả Thù, Xuyên Sách

Team dịch: Cá Mặn Rất Mặn

Giới thiệu

Ngay khi bàn tay tôi sắp giáng xuống mặt con gái của bảo mẫu, tôi mới biết được nội dung câu chuyện.

Cô ta là nữ chính trời chọn, còn tôi chỉ là nữ phụ ác độc.

Vậy thì càng phải đánh mạnh hơn nữa.

Đúng lúc nam chính xuất hiện, anh ta giận dữ đẩy tôi xuống hồ nước.

Tôi ướt sũng leo lên, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.

Không dạy dỗ đám người này một trận, làm sao xứng đáng với danh hiệu nữ phụ ác độc của tôi?
 
Chương 1


Ngay khi bàn tay tôi sắp giáng xuống mặt con gái của bảo mẫu, tôi mới biết được nội dung câu chuyện.

 

Cô ta là nữ chính trời chọn, còn tôi chỉ là nữ phụ ác độc.

 

Vậy thì càng phải đánh mạnh hơn nữa.

 

Đúng lúc nam chính xuất hiện, anh ta giận dữ đẩy tôi xuống hồ nước.

 

Tôi ướt sũng leo lên, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.

 

Không dạy dỗ đám người này một trận, làm sao xứng đáng với danh hiệu nữ phụ ác độc của tôi?

 

1

 

Trong buổi tiệc sinh nhật của vị hôn phu, món quà tôi tỉ mỉ chọn lựa bị ném mạnh xuống đất.

 

Chu Trạch ung dung lấy khăn tay lau sạch đầu ngón tay vừa chạm vào món quà của tôi.

 

Anh ta nhìn tôi đầy chán ghét: “Tống Viên, tôi mắc chứng sạch sẽ. Đồ học đòi tinh tế mà cô tặng, tôi thấy bẩn.”

 

Nhìn chiếc trâm cài tinh xảo lăn ra khỏi hộp, mặt tôi đỏ bừng lên vì ngượng.

 

Vài cô bạn thân xung quanh bị cảnh tượng này làm cho sợ đến mức nín thở.

 

Sợ rằng ngay giây sau tôi sẽ nổi cơn thịnh nộ.

 

Dù sao với thân phận của tôi, đi đến đâu cũng là tâm điểm được mọi người tâng bốc.

 

Thế nhưng, lúc này tôi lại không vì việc anh ta chẳng nể mặt tôi mà nổi giận đùng đùng.

 

Ngược lại, tôi đã quen với thái độ này của anh ta, thậm chí còn rất dung túng cho hắn.

 

“Là do em không suy nghĩ chu toàn. Em không nên tặng món đồ giống như vậy. Em thấy trước đây Trần Diễm đã tặng nên...”

 

“Đủ rồi.”

 

Tôi còn chưa nói hết câu, anh ta đã cau mày ngắt lời tôi.

 

“Tôi đã nói với cô từ lâu rồi, dù cô có bắt chước Diễm Diễm cũng vô ích. Diễm Diễm lương thiện, đơn thuần, hoàn toàn không giống loại người tâm cơ sâu như cô. Mấy trò vặt vãnh này của cô chỉ càng làm tôi thêm chán ghét. Đừng phí công vô ích nữa.”

 

Tôi cúi đầu, vẻ tổn thương hiện rõ, đau lòng đến mức không thể thở nổi.

 

Quả thật, món quà này là tôi học theo Trần Diễm để tặng. Vì trước đây, tôi thấy món quà Trần Diễm tặng được Chu Trạch nâng niu như báu vật.

 

Trần Diễm là con gái của người giúp việc nhà tôi.

 

Nhưng tôi không hiểu vì sao, Chu Trạch lại yêu thích không rời món quà mua ở quầy ven đường giá 15 tệ của cô ta, trong khi chiếc trâm cài trị giá 150 vạn mà tôi tốn bao công sức lựa chọn, thậm chí phải dốc hết tâm tư mới có được, lại bị anh ta xem như rác mà tiện tay ném xuống đất.

 

Vậy mà một người kiêu ngạo như tôi, trước mặt Chu Trạch lại luôn hạ mình, nhường nhịn đến tận xương tủy.

 

Tôi cẩn thận nhặt chiếc trâm cài lên, rồi cất nó đi.

 

“Nếu anh không thích, lần sau em sẽ bù cho anh một món khác.”

 

Thế nhưng, Chu Trạch chẳng hề tỏ ra bất kỳ phản ứng nào với tôi, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không buồn để lại.

 

Dường như ở cùng một không gian với tôi khiến anh ta cảm thấy vô cùng khó chịu, anh ta quay lưng bỏ đi ngay lập tức.

 

Đợi đến khi anh ta rời khỏi, nhóm bạn thân vốn im lặng bấy giờ bắt đầu thi nhau lên tiếng, thay tôi bất bình.

 

“Cái tên Chu Trạch này đúng là tự cho mình thành trung tâm vũ trụ quá rồi!”

 

“Ngay cả bố mẹ anh ta cũng chẳng dám đối xử với cậu như thế, anh ta đúng là đi quá giới hạn. Chẳng phải chỉ dựa vào việc cậu thích anh ta sao?”

 

“Mà nói thật, con nhỏ Trần Diễm kia cũng chẳng phải dạng tốt lành gì. Biết rõ Chu Trạch là vị hôn phu của cậu, thế mà vẫn cứ lằng nhằng không dứt. Nhà cậu giúp đỡ nó nhiều như vậy, thế mà còn đi dây dưa với vị hôn phu của cậu. Làm người cũng nên biết điều một chút chứ.”

 

Nghe bọn họ người một câu, kẻ một lời, đầu óc tôi không tự chủ được mà bắt đầu bài xích những lời nói không tốt về Chu Trạch. Trong lòng tôi, anh ta mãi mãi là hình tượng cao cao tại thượng, ánh trăng sáng hoàn mỹ nhất.

 

“Đủ rồi.” Tôi nghiến răng, thấp giọng gầm lên.

 

Quả nhiên, không ai dám nói thêm một câu nào nữa. Thân phận của tôi đồng nghĩa với việc dù ở đâu, tôi cũng luôn là tâm điểm, là vị trí trung tâm được chú ý nhất.

 

Nhưng, kể từ khi Trần Diễm xuất hiện, mọi thứ bắt đầu thay đổi.

 

Vị hôn phu thanh mai trúc mã của tôi, Chu Trạch, từng là cậu bé nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, thề rằng sẽ bảo vệ tôi suốt đời suốt kiếp.

 

Thế mà bây giờ, trong mắt anh ta chỉ còn lại mỗi Trần Diễm.

 

Tôi đang thất thần chuẩn bị rời đi thì bất ngờ có một người cầm khay đi vụng về lao thẳng vào tôi.

 

Khay lập tức bị lật, những chiếc ly thủy tinh rơi xuống đất vỡ tan, mảnh vụn b.ắ.n tung tóe.

 

Giữa những tiếng hô hoảng loạn xung quanh, tôi bị người kia va ngã xuống sàn.

 

“Aaa…”

 

Làn da mỏng manh của tôi đè lên những mảnh thủy tinh, ngay lập tức cơn đau thấu xương truyền đến, khiến tôi không kìm được mà rùng mình.

 

Máu tươi từ lòng bàn tay tôi rỉ ra, nổi bật một cách chói mắt giữa những mảnh vụn thủy tinh trong suốt.

 

Chiếc váy trắng tinh tôi mặc cũng không thoát khỏi vận xui, đủ loại rượu đổ lên người, loang lổ một màu nhếch nhác.
 
Chương 2


Đầu tóc tôi còn nhỏ xuống một giọt chất lỏng không rõ là gì.

 

“Cậu không sao chứ?”

 

Một giọng nói yếu ớt vang lên trên đầu tôi. Ngẩng lên liền thấy gương mặt vô tội của Trần Diễm.

 

Cô ta đỏ hoe mắt, trông như thể vừa phải chịu nỗi ủy khuất to lớn nào đó, chỉ chực khóc òa ngay giây tiếp theo.

 

“Cô cố ý phải không?”

 

“Đúng vậy, chỗ rộng như thế mà lại đ.â.m thẳng vào Tống Viên!”

 

“Tôi thật sự mắc chứng dị ứng với sự ngu ngốc đấy. Bọn tôi đứng đây bao lâu mà không sao, cô vừa lại gần đã làm cả người chúng tôi bẩn hết. Lúc đi đường mắt cô một bên gác, một bên đứng nhìn hả?”

 

Những người bạn của tôi khó tin đến mức bắt đầu liên tục chất vấn Trần Diễm.

 

Cô ta cắn chặt môi, không nói một lời, đôi mắt lập tức ngấn lệ, nước mắt chỉ trực trào ra.

 

“Áaaa!”

 

Nhìn cảnh tượng hỗn độn trước mắt và kẻ đầu sỏ đang thút thít trước mặt, tôi không kìm được mà hét lên.

 

Lúc này trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ: Đứng lên và tát cô ta.

 

Tôi lắc mạnh đầu, bất chợt ký ức về tình tiết cốt truyện trào dâng trong tâm trí như một dòng suối chảy xiết.

 

2

 

Lúc này tôi mới nhận ra, nơi tôi đang ở là một cuốn tiểu thuyết. Tôi chính là nữ phụ ác độc, còn Trần Diễm chính là nữ chính trời định.

 

Vị hôn phu của tôi, Chu Trạch, lại chính là nam chính định mệnh của cô ta.

 

Sau này, cả gia đình tôi cũng chỉ là bàn đạp trên con đường tình yêu của hai người họ.

 

Vì thân phận của tôi có thể giúp đứa con ngoài giá thú như Chu Trạch chiếm lấy quyền thừa kế, nên anh ta phải nén cơn ghét bỏ mà cưới tôi, nhưng lại rất căm ghét quyền lực của gia đình chúng tôi.

 

Anh ta cam chịu nhục nhã, chịu đựng tất cả chỉ để giúp Trần Diễm báo thù những người như chúng tôi, những người từng xem cô ta như một người giúp việc, coi thường cô ta.

 

Bọn họ hợp sức với nhau, Trần Diễm đã lừa dối cậu em trai yêu cô ta say đắm, lấy được những tài liệu bí mật nhất của công ty, cuối cùng khiến gia đình tôi phá sản hoàn toàn.

 

Cha mẹ tôi bị đám người đòi nợ chặn ngoài cửa, và rồi họ cùng nhau nhảy lầu tự tử.

 

Cậu em trai tôi không thể chấp nhận việc mình bị người yêu lừa dối, lại còn vì thế mà hại tất cả mọi người. Cậu ta chạy đến công ty của Chu Trạch để gây náo loạn, nhưng lại bị người của họ đánh thành tàn phế.

 

Chu Trạch vốn là người tàn nhẫn, định ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t cậu em trai đó. Anh ta nói: “Tất cả là vì người nhà họ, chúng ta phải chịu bao nhiêu khổ sở mới có thể ở bên nhau. Nếu không để họ nhà đó tan nát, làm sao được.”

 

Nhưng lúc đó, nữ chính lương thiện lại lên tiếng cầu xin, tha cho cậu em trai một mạng. Cô ta hỏi Chu Trạch:

 

“Anh không thấy việc để những người cao cao tại thượng này trở thành phế nhân mới thú vị hơn sao? Làm người vẫn nên có chút lòng nhân ái. Đừng có quá độc ác như vậy.”

 

Không một đồng trong tay, tôi bị Chu Trạch đuổi ra khỏi biệt thự. Nghe tin về cậu em trai, tôi mơ màng chạy đến bệnh viện, nhưng lại bị một chiếc xe tải lớn đ.â.m phải ngay trên đường.

 

Cuối cùng, tôi ngã xuống trong vũng máu, hoàn toàn mất đi ý thức.

 

Chỉ vì trở thành chướng ngại trong con đường tình yêu của nam nữ chính, tôi từ một tiểu thư được cưng chiều hết mực đã rơi vào cảnh gia đình tan nát.

 

Tất nhiên, sau khi Chu Trạch trở thành một ông trùm quyền lực, anh ta đã tiêu diệt tất cả các thế lực từng không ưa anh ta và Trần Diễm.

 

Trong đó có cả những người trưởng bối trong nhà họ Chu, những người coi trọng môn đăng hộ đối.

 

Họ, cùng với Trần Diễm, đã giẫm lên chúng tôi, những kẻ phản diện tự xưng, lấy khẩu hiệu "tình yêu đích thực có thể vượt qua mọi khó khăn", cuối cùng bước vào con đường ngọt ngào, vô não, với một cái kết hoàn hảo.

 

Khi tôi tỉnh ngộ và nhận ra tất cả cốt truyện, vừa mới hiểu ra thì trước mặt tôi đã xuất hiện gương mặt vô tội như nai con của Trần Diễm.

 

“Xin lỗi, tôi không cố ý.”

 

Trần Diễm vì sợ hãi mà khẽ run rẩy, giống như tôi là một con quái vật khủng khiếp vậy.

 

Tôi khinh thường nhếch môi, kết cục như vậy sao có thể khiến tôi cam tâm? Tôi là trưởng nữ của nhà họ Tống, là tiểu thư sinh ra đã quyền quý.

 

Tôi không phải là vai phụ của ai cả.

 

Nữ phụ ác độc sao? Vậy thì tôi phải càng mạnh tay với cô ta, nếu không làm sao xứng đáng với thân phận này của tôi.

 

Tôi nhìn chằm chằm vào Trần Diễm, ánh mắt đầy sát khí.

 

“Cô nói xin lỗi, thì tôi phải tha thứ cho cô sao?”

 

“Á!” Trần Diễm bị tôi dồn ép lùi lại một bước.

 

Mặc dù tôi có chút ngang ngược, nhưng cũng không phải là người không có lý lẽ.

 

Tôi xoay cổ tay một chút, rồi vung tay chuẩn bị lực, chính xác vả mạnh vào mặt Trần Diễm.

 

Tiếng vả tai nghe thanh thoát, trong không gian yên tĩnh này, âm thanh ấy càng trở nên rõ ràng.
 
Chương 3


Mọi người xung quanh đều hít một hơi lạnh.

 

Trần Diễm ngã xuống đất, khuôn mặt trắng nõn lập tức hiện ra năm vết đỏ từ bàn tay.

 

Cô ta cứng đầu che nửa mặt, ngẩng đầu nhìn tôi đầy ương ngạnh: “Tôi biết các người coi thường tôi, nhưng cô cũng quá đáng quá rồi đó.”

 

Nghe những lời này, tôi không khỏi nhíu mày. Cái này thì có liên quan gì đến việc coi thường hay không? Cô ta thật sự giỏi trong việc chuyển hướng chú ý.

 

Phải biết rằng, chỉ riêng việc tạo kiểu tóc của tôi đã mất ba tiếng đồng hồ, chưa kể đến những phụ kiện và bộ đồ tôi mặc trên người.

 

Trên khuôn mặt Trần Diễm, nơi tôi tát, còn vết máu, đó là m.á.u của tôi, tôi bị cô ta đụng phải rồi bị thương.

 

Nghĩ đến gương mặt này, đang giả vờ đáng thương để kiếm lấy sự đồng cảm, sẽ tự mãn như thế nào sau khi gia đình tôi tan nát, tôi lại vung tay chuẩn bị tát thêm một lần nữa, nhưng lúc này Trần Diễm lại nhìn về phía sau tôi.

 

Ban đầu cô ta sợ hãi, định tránh đi, nhưng giờ cô ta lại nhắm mắt, nghiêng mặt ra đón lấy.

 

Tôi biết có người đến rồi, vì vậy tôi càng mạnh tay hơn.

 

Một cái tát nữa vang lên, Trần Diễm lập tức khóc nức nở, vẻ mặt đầy sự chịu đựng và uất ức, trông thật sự đáng thương.

 

“Cô làm gì vậy?” Một giọng nam lạnh lùng cắt đứt cảnh hỗn loạn này.

 

Là Chu Trạch đến rồi.

 

Theo sau anh ta là em trai tôi và một số trưởng bối của hai nhà Tống và Chu.

 

Tống Thiên ngay lập tức ra tay ngăn tôi lại: “Chị, sao lại động tay động chân vậy? Có chuyện gì thì nói cho rõ ràng.”

 

Cậu ấy nhìn Trần Diễm với ánh mắt đầy thương tiếc, vì trong mắt cậu, Trần Diễm chỉ là một con thỏ nhỏ vô hại.

 

Nhưng con thỏ nhỏ này từ khi bước vào nhà tôi đã biết lợi dụng tình cảm của em trai để coi cậu ấy như một quân cờ dự phòng.

 

Tôi không thèm đáp lại, chỉ liếc nhìn hai người kia đang thân mật vô cùng trước mặt các trưởng bối.

 

“Em không sao đâu.” Trần Diễm an ủi Chu Trạch đang có vẻ lo lắng, nhưng lại cố tình liếc nhìn tôi một cách đầy cẩn thận.

 

Cái thái độ này chẳng phải là muốn nói với Chu Trạch rằng tôi có chuyện nhưng không dám nói, và kẻ gây ra tất cả chính là cô ta, đang ở ngay trước mặt anh sao?

 

Chu Trạch từ trước đến nay chẳng hề kiêng nể tôi, cộng thêm một chút kích động từ Trần Diễm, anh ta đột ngột đứng dậy và mạnh mẽ đẩy tôi lùi lại.

 

“Á!”

 

Tôi không kịp tránh, theo lực đẩy của anh ta, tôi lùi lại vài bước, mất thăng bằng và ngã ngay xuống hồ cảnh phía sau.

 

“Viên Viên!”

 

“Chị!”

 

……

 

Tiếng kêu của những người xung quanh ngay lập tức bị át đi bởi nước tràn vào miệng và mũi.

 

Cảm giác lạnh buốt khiến não tôi trong giây lát như tê liệt.

 

3

 

May mà nước không sâu, chưa kịp để vệ sĩ xuống, tôi đã tự đứng dậy được.

 

Tôi nhìn Chu Trạch, người đang đối mặt với những lời chỉ trích của mọi người nhưng vẫn không hề nao núng.

 

Hiện tại, anh ta chắc chắn vẫn nghĩ tôi sẽ bò dậy và không có giới hạn, xin anh ta tha thứ, đổ hết lỗi lên bản thân, vì tôi trước đây vẫn luôn làm vậy, khiến anh ta hoàn toàn không coi tôi ra gì.

 

Nhưng mọi thứ không những không được anh ta cảm thông, mà còn bị anh ta chế nhạo.

 

Sau khi ướt sũng đứng dậy, tôi lập tức yêu cầu người ta mang điện thoại đến.

 

"Cô lại định làm trò gì?" Chu Trạch bất mãn lạnh lùng hỏi tôi.

 

Tôi cười nhẹ nhàng: "Nếu anh đã thích làm anh hùng như vậy, thì tốt nhất giải quyết chuyện này cho rõ ràng đi."

 

"Ý của cô là gì?"

 

"Tôi cũng chẳng có ý gì đặc biệt, nhưng chuyện là, chiếc váy của tôi vừa bị cô ta đổ rượu làm hỏng, đáng ra chỉ cần tôi tát vài cái cho hả giận là xong rồi, nhưng giờ anh tự tiện đứng ra, tôi càng tức hơn. Anh có bản lĩnh thì đền tiền cho cô ta, nếu không tôi sẽ dẫn cô ta đến đồn cảnh sát để giải quyết cho rõ ràng."

 

Rõ ràng anh ta không ngờ tôi sẽ làm vậy, khi nghe tôi muốn báo cảnh sát, sắc mặt của Trần Diễm lập tức tái xanh.

 

Nhưng điều đáng tiếc là, Chu Trạch đã đứng ra lên tiếng vì cô ta, nên cô ta cũng không thể nói gì.

 

Tôi đoán cô ta giờ hối hận lắm, vì so với việc đền tiền cho chiếc váy, mấy cái tát là quá rẻ so với những gì cô ta nhận được.

 

"Chẳng qua là muốn thu hút sự chú ý của tôi thôi, cô làm đủ rồi đấy."

 

Chu Trạch không vui nhíu mày, rõ ràng sự kiên nhẫn đã hết sạch.

 

Tôi vô cùng ngán ngẩm, liếc mắt một cái rồi trực tiếp ấn số điện thoại báo cảnh sát. Cảnh tượng này thật sự quá khó coi, em trai tôi định lên tiếng can ngăn, nhưng chỉ cần một ánh mắt của tôi, cậu ấy đã sợ hãi lùi lại.

 

"Bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả." Chu Trạch giật lấy điện thoại của tôi.

 

Tôi ngừng lại, thấy anh ta chịu chiêu này, tôi thầm mừng trong lòng.

 

"Năm trăm vạn." Tôi trả lời dứt khoát.
 
Chương 4


Mặt mày Chu Trạch ngay lập tức tái mét. Tôi đương nhiên biết anh ta không thể lấy ra số tiền đó.

 

Về mặt tài chính, nhà họ Chu vốn không thể so sánh với nhà họ Tống tôi, trước kia chính tôi đã quá chiều anh ta.

 

Những thứ này đối với tôi chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đối với anh ta, một đứa con riêng, thì lại chẳng dễ dàng gì.

 

Cả những tình tiết trước đây, việc anh ta trở thành ông chủ bá đạo, nắm trong tay quyền lực tuyệt đối, là nhờ vào những thủ đoạn không thể công khai, rồi thôn tính luôn cả gia tộc đứng đầu ngành, chính là nhà họ Tống tôi đây.

 

"Được, hôm nay về, tôi sẽ gọi cho cô." Vì giữ thể diện, Chu Trạch không trực tiếp nói ra mà chỉ dùng cách này để bảo vệ chút tự trọng nghèo nàn của mình.

 

Tuy nhiên, tôi tốt bụng không vạch trần anh ta, chỉ để chúng ta cùng chờ xem làm sao họ sẽ gom đủ số tiền này.

 

"Được thôi, nhưng kiên nhẫn của tôi có hạn đấy. Các người tốt nhất nên giải quyết nhanh chóng, nếu không tôi cũng chẳng còn hứng thú chờ đợi đâu."

 

Khi thấy tôi đồng ý, Chu Trạch, Trần Diễm và cả em trai tôi đều thở phào nhẹ nhõm.

 

Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi.

 

4

 

Về đến nhà, bố mẹ tôi lo lắng sợ tôi bị cảm lạnh.

 

Nhìn thấy vẻ mặt lo âu của họ, tôi không thể không cảm thấy nghẹn ngào nơi sống mũi.

 

"Viên Viên, có phải là bị Chu Trạch làm con tức giận không? Không sao đâu, dù sao thì cậu ta cũng sẽ không bỏ rơi con vì quyền lực của nhà ta. Đừng buồn."

 

Mẹ tôi là người rất dịu dàng.

 

Bà rất tốt bụng.

 

Vì thế, khi nhà tôi cho mẹ con Trần Diễm một làm giúp việc, nhà tôi còn chuẩn bị cho họ một nơi ở riêng biệt trong nhà, mặc dù nhà tôi đã có hơn mười người giúp việc.

 

Nhưng chẳng ai ngờ rằng, hành động tử tế của chúng tôi lại như mở cửa mời sói vào nhà.

 

Người mà chúng tôi đã từng cưu mang, cuối cùng lại giẫm lên đầu chúng tôi.

 

Tôi lau nước mắt, dựa vào lòng mẹ.

 

"Ba đã nói rồi, không tin cái thằng nhóc này được. Hôm nay nó dám đẩy con, sau này có phải nó cũng dám đẩy ba mẹ không?" Ba nhìn tôi rồi thở dài, bất lực, "Thôi, đừng nói về nó nữa con gái à, kẻo con lại không vui."

 

Ba mẹ tôi lúc trước cực kỳ phản đối tôi và Chu Trạch, anh ta với gia đình tôi vốn dĩ có khoảng cách rất lớn, nhưng không cản nổi tính cứng đầu của tôi, tôi vẫn cố tình theo đuổi cái thằng con riêng ấy.

 

Nhưng lần này tôi không phản bác lại ba như mọi khi, chỉ rất bình tĩnh nói với họ: "Con quyết định sẽ hủy hôn với Chu Trạch."

 

Mắt mẹ sáng lên.

 

Ba mặc dù không biểu hiện gì trên mặt, nhưng từ giọng điệu có thể nghe ra ông cũng rất vui: "Viên Viên, con nói thật chứ?"

 

Tôi nghiêm túc gật đầu. Cái gọi là ác nữ phản diện, từ lúc tôi tỉnh ngộ, cuộc sống của tôi chỉ do chính tôi quyết định.

 

Tôi cũng tuyệt đối không để gia đình tôi theo đúng kịch bản mà trở thành hôn phục cho nam nữ chính.

 

Trên điện thoại, có tin nhắn của Chu Trạch, anh ta đã chuyển tiền.

 

Nhưng chỉ chuyển có hai trăm vạn, nói rằng sẽ chuyển phần còn lại vào vài ngày nữa.

 

Một người không thể lấy ra nổi năm trăm vạn, thế mà lại coi chiếc cài áo tôi chuẩn bị tỉ mỉ như rác.

 

Cái nam chính tự cho mình là cao quý này, vừa giả vờ vừa vô dụng, thật không hiểu sao tôi trước đây lại có thể chịu đựng anh ta.

 

"Về chuyện hủy hôn, con sẽ tự mình đến nhà họ Chu nói rõ."

 

Ba mẹ đều rất vui mừng khi thấy tôi đã tỉnh ngộ.

 

Sau đó tôi lại nhờ họ làm một việc.

 

"Giúp con khóa thẻ của em trai."

 

Ba mẹ nghĩ là em trai làm gì khiến tôi không vui, nên lập tức làm theo.

 

Thực ra không phải, mà là vì số tiền này rất có thể, Trần Diễm sẽ giả vờ tội nghiệp, hỏi em trai làm người yêu "dự bị" xin tiền.

 

Còn tôi, tuyệt đối không để cô ta có cơ hội này.

 

5

 

Sáng hôm sau, chưa kịp ngồi xuống bàn ăn, tôi đã nghe thấy tiếng em trai đang cãi nhau với ba mẹ.

 

Chắc chắn là cậu ấy đang nói về chuyện thẻ ngân hàng.

 

Vì từ hôm qua, tôi đã kiểm tra camera giám sát trong bãi đậu xe dưới hầm.

 

Trần Diễm biết em trai sẽ về nhà vào lúc này, nên cô ta chọn một góc nhỏ ngồi co lại, mắt đỏ và đã nhỏ thuốc mắt sẵn.

 

Chờ đợi đến khi em trai xuống xe, cô ta bắt đầu nức nở khóc.

 

Em trai tôi còn tưởng mình vừa gặp phải khoảnh khắc yếu đuối của người mình yêu, vội vã chạy lại an ủi cô ta.

 

Dưới sự khóc lóc ầm ĩ của Trần Diễm, em trai tôi lập tức mất bình tĩnh, vội vã vỗ n.g.ự.c hứa sẽ lo liệu hết.

 

Hứa cái gì chứ, đồ ngu ngốc.

 

"Em ồn ào cái gì vậy?" Tôi kéo ghế ra, chân ghế phát ra tiếng động vang dội.

 

Em trai lập tức im bặt.

 

Máu mủ huyết thống là điều không thể phủ nhận.

 

"Chị đã yêu cầu ba mẹ khóa thẻ, từ giờ trở đi, tiền của em chị sẽ quản lý, cần tiền thì tới tìm chị."
 
Chương 5


Nghe tôi nói vậy, em trai tôi như bị xì hơi, cả người thoáng chốc xụi lơ.

 

Đương nhiên là nó không dám lấy lý do giúp Trần Diễm trả tiền mà đến tìm tôi xin tiền.

 

Trần Diễm ngồi đối diện tôi, mặt đầy vẻ lo lắng.

 

Thật nực cười, xét đến việc cô ta và tôi đều cùng độ tuổi, bố mẹ luôn đối xử với cô ta như con cái của mình.

 

Với sức mạnh của hào quang nữ chính, cô ta đã nhận được rất nhiều sự ưu ái trong gia đình.

 

Ở nhà, cô ta gần như không khác gì chúng tôi, chúng tôi ăn cơm cùng một bàn, đôi khi những món chúng tôi có cũng sẽ chia cho cô ta một phần.

 

Chỉ có điều, loại người này lại không biết đủ.

 

Vì đã là đặc quyền mà chúng tôi ban cho, thì giờ tôi rút lại là điều hoàn toàn hợp lý.

 

Tôi nhìn Trần Diễm đang cúi đầu ăn bánh mì nướng trong sự bối rối.

 

Tôi đưa cốc về phía cô ta, giọng điệu bình thản, thậm chí còn không ngẩng đầu lên: “Đi pha cho tôi một cốc yến mạch.”

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Diễm ngay lập tức đỏ bừng.

 

Cô ta có vẻ vừa xấu hổ lại vừa khó xử.

 

Tôi thấy cô ta vẫn không có ý định nhận lấy, hơi mất kiên nhẫn, tôi chất vấn:

 

“Làm sao? Ở đây ăn uống miễn phí, ở miễn phí, bảo cô làm một việc này mà cô cảm thấy oan ức à? Cô nghĩ đây là chỗ nào? Thuê một người giúp việc còn phải cung cấp ăn uống cho con cái của họ nữa đấy.”

 

Trần Diễm bị tôi nói xong, mắt cô ta lập tức đỏ hoe, mang theo chút oán giận, không cam tâm giật lấy cốc từ tay tôi.

 

Tôi tức giận ngay lập tức, không buông tay, trong lúc giằng co, tôi đã trực tiếp ném cốc xuống.

 

Âm thanh lớn đó khiến mọi người trong phòng đều sững sờ.

 

Tôi luôn là cô công chúa nhỏ được nuông chiều trong gia đình, bố mẹ rất yêu thương tôi, thấy tôi nổi giận thì bố cũng đã quen, vẫn bình thản ăn sáng.

 

Mẹ tôi còn cố gắng làm dịu tình hình: "Viên Viên, sao sáng sớm mà lại nổi giận như vậy? Toàn là chuyện nhỏ, không cần phải thế."

 

Tôi không thèm để ý đến mẹ, trực tiếp nắm lấy mặt Trần Diễm: "Sao? Cô không hiểu rõ vị trí của mình à? Nếu không chịu nổi, thì lúc nào cũng có thể cút đi, được hưởng thụ sự nuông chiều của nhà chúng tôi, lại không chịu nhìn sắc mặt tôi, còn muốn giả vờ đứng giữa, cô là cái thá gì?"

 

Nói xong, tôi mạnh tay đẩy ra, Trần Diễm bị đẩy ngã xuống đất theo lực đẩy của tôi.

 

Quả nhiên cô ta không dám cãi lại nữa.

 

Trước đây là tôi quá nuông chiều cô ta, nên cô ta mới dám lấn tới.

 

Tác giả muốn thể hiện thân phận gian truân của nữ chính, vì vậy đã tạo ra một người cha nghiện cờ bạc, gia đình cô ấy hiện đang gánh chịu một món nợ khổng lồ.

 

Nhà họ Tống bây giờ là nơi duy nhất họ có thể nương nhờ.

 

Nhìn tôi như thể đang cố tình làm khó cô ta, Trần Diễm lại bắt đầu dùng chiêu trò quen thuộc của mình: "Tôi biết tiểu thư luôn coi thường tôi, là tôi tự coi mình quá quan trọng, còn tưởng nhà này là của mình. Từ nay, tôi sẽ không ăn cùng tiểu thư nữa, tôi là con gái của người giúp việc, phải có sự tự giác của mình."

 

Khi nghe những lời này, mẹ và em trai tôi lại bắt đầu có ý định mở miệng, nhưng tôi đã nhanh chóng lên tiếng trước khi họ kịp nói, hài lòng vỗ nhẹ vào mặt Trần Diễm và nói: "Cô biết là tốt."

 

Trần Diễm mặt cứng đờ.

 

Trước khi rời đi, tôi ghé sát tai cô ta và nói bằng giọng chỉ có chúng tôi mới nghe được: "Chuyện của cô và Chu Trạch đừng nghĩ là tôi không biết, nếu cô không biết giữ mình, thì anh ta cũng chẳng còn mặt mũi gì. Anh ta chắc chắn biết mình là vị hôn phu của tôi, nhưng không sao, tôi sẽ nhanh chóng xử lý cả hai người."

 

6

 

Khi tôi đến nhà Chu Trạch để hủy hôn, tôi không báo trước.

 

Khi thấy tôi, Chu Trạch vẫn tưởng tôi đến tìm anh ta.

 

Kể từ khi tôi yêu cầu anh ta bồi thường vì chiếc váy, anh ta đã bắt đầu một cuộc đơn phương chiến tranh lạnh.

 

Bây giờ, khi thấy tôi đến, anh ta tự nhiên nghĩ tôi đến để hòa giải.

 

"Cô đến làm gì?" Chu Trạch sắc mặt khó coi.

 

Dù sao, trước đây tôi cũng từng làm những việc ngu ngốc này, để làm vừa lòng Chu Trạch, tôi đã điên cuồng hạ mình, nịnh nọt gia đình anh ta.

 

"Ôi trời, Viên Viên đến rồi."

 

Trước mặt tôi là người phụ nữ đeo đầy trang sức, chính là mẹ của Chu Trạch, người tình của ông Chu.

 

Thái độ của bà ta và Chu Trạch hoàn toàn khác biệt, tôi nghĩ là vì một nửa trong số trang sức bà ta đang đeo là do tôi tặng.

 

Bà ta nhìn tôi một lượt, thấy tôi lần này không mang gì theo, lén lút hỏi: "Có phải đồ đạc quá nhiều, không mang vào được không? Cần dì bảo người giúp việc mang vào không con?"

 

Tôi lạnh lùng đáp: "Không phải, lần này tôi đến không phải để tặng quà."

 

Mẹ của Chu Trạch nghe xong lập tức không vui, thái độ lúc này hoàn toàn thay đổi, không còn nhiệt tình như lúc trước.
 
Chương 6


Bình thường, để bà ta có thể nói tốt cho tôi trước mặt Chu Trạch, một tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ như tôi, đã đi mua sắm cùng bà ta, xách túi giúp, tự tay nấu ăn cho bà ta. Dù bà ta có yêu cầu quá đáng thế nào, tôi cũng đáp ứng.

 

Nhưng bây giờ, mọi chuyện không còn như trước nữa.

 

"Tống Viên, tôi hơi khô miệng, cô gọt cho tôi một quả táo đi."

 

Nhìn mẹ của Chu Trạch đang ra lệnh cho tôi, tôi cười lạnh.

 

Bà ta dường như đã quên, nếu không có tôi, bà ta thậm chí không xứng đứng trong căn nhà này.

 

"Đây là cách tiếp đãi khách của nhà họ Chu sao?" Tôi khoanh tay, đứng im tại chỗ.

 

Mẹ của Chu Trạch hơi ngạc nhiên, ngay cả Chu Trạch cũng nhướng mày nhìn về phía này.

 

"Cô... có chuyện gì vậy?" Bà ta bắt đầu hoảng hốt, giờ mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

 

Tôi nghiêng người một chút, hỏi bà ta: "Không phải bà muốn ăn sao?"

 

Rồi tôi lập tức lật ngược mọi thứ trên bàn, một quả táo đỏ to rơi xuống bên chân mẹ của Chu Trạch.

 

"Á!" Bà ta hoảng hốt kêu lên, Chu Trạch định tiến lên lý luận, nhưng những vệ sĩ đứng sau lưng tôi lập tức chắn trước mặt tôi.

 

Tôi nhìn chằm chằm vào đống đồ vỡ nát trên mặt đất, khinh thường đá văng cái chén trà vừa bị vỡ, rồi bước đến trước mặt mẹ Chu Trạch, giả vờ ngỡ ra: "À đúng rồi, tôi quên mất, bà chỉ là tình nhân, đâu phải là phu nhân chính thức của nhà họ Chu, bà thì hiểu cái gì về lễ nghĩa? Nếu bà hiểu, sao lại leo lên giường của một người đàn ông đã có vợ?"

 

Mẹ Chu Trạch tức giận đến mức muốn túm lấy mặt tôi, nhưng một giọng nói cắt ngang.

 

"Đủ rồi."

 

Chúng tôi quay lại nhìn về phía phát ra tiếng nói, đó là Chu phu nhân.

 

Chu Trạch là một đứa con riêng, vốn dĩ nhà họ Chu chỉ miễn cưỡng nhận cậu ta về, còn mẹ cậu ta, nhà họ Chu chẳng hề quan tâm.

 

Kể từ khi Chu Trạch đính hôn với tôi, vị trí của anh ta trong nhà họ Chu thậm chí còn vượt qua cả người thừa kế thực sự của nhà họ Chu.

 

Người thừa kế đó chính là anh trai cùng cha khác mẹ của Chu Trạch, Chu Yến.

 

Cuối cùng, mẹ của Chu Trạch, người mà luôn phải sống trong bóng tối, cũng được chính thức nhận vào nhà họ Chu.

 

Vì vậy, để tranh giành quyền thừa kế, dù Chu Trạch có ghét tôi thế nào, anh ta cũng không dám nhắc đến chuyện hủy bỏ hôn ước.

 

Đối mặt với Chu phu nhân, tôi cảm thấy tâm trạng mình bình tĩnh hơn rất nhiều.

 

Dù cùng độ tuổi, nhưng Chu phu nhân lại vô cùng dịu dàng và quý phái.

 

"Xin lỗi, nhà họ Chu chúng tôi có chút chuyện gia đình."

 

Tôi lắc đầu, ý muốn nói đừng để tâm.

 

Sau đó, tôi giải thích rõ ràng với Chu phu nhân về mục đích thực sự của mình: "Lần này tôi đến là để hủy hôn."

 

Chu Trạch và mẹ anh ta nghe xong tin này thì không thể giữ bình tĩnh, nhưng vì Chu phu nhân chưa lên tiếng, cả hai không dám tiến lên nói gì.

 

Nhưng đây chính là kết quả mà Chu phu nhân mong muốn, mặc dù nhà họ Chu không còn sự giúp đỡ của nhà họ Tống, nhưng nếu không có tôi, một người con ngoài giá thú như Chu Trạch còn có thể tranh giành gì với con trai chính thức của nhà họ Chu chứ.

 

"Ồ?" Chu phu nhân tiếp tục hỏi, "Chuyện là thế nào?"

 

Tôi lấy ra một số bức ảnh mà tôi đã chuẩn bị sẵn trong điện thoại, là những bức ảnh Chu Trạch và Trần Diễm hôn nhau, đặt chúng trước mặt Chu phu nhân.

 

"Tôi nghĩ, chuyện này cũng không cần phải làm lớn chuyện trước mặt mọi người."

 

Ánh mắt của Chu phu nhân lóe lên một tia sắc bén, sau đó bà không biểu lộ gì, chỉ nhìn thoáng qua Chu Trạch và mẹ anh ta.

 

Sau khi Chu Trạch đính hôn, lại còn quan hệ với người phụ nữ khác, tôi yêu cầu hủy hôn là hoàn toàn hợp lý. Đây chính là bằng chứng để nhà họ Chu không thể không đồng ý hủy hôn.

 

Tôi thậm chí không công khai chuyện này, mà chỉ đến nhà họ Chu để giải quyết riêng tư.

 

"Hành vi thay lòng đổi dạ như thế này, tôi nghĩ Chu phu nhân cũng không thích chút nào, đúng không?"

 

Tôi và Chu phu nhân đối diện nhau vài giây, rồi bà mỉm cười: "Tôi đồng ý, hủy hôn đi."

 

Đối với bà ấy, chuyện này chỉ có lợi chứ không có hại gì.

 

Và còn những bức ảnh này, đủ để đối phó với những trưởng bối nhà họ Chu rồi.

 

Chu Trạch đã sai, và nhà họ Tống giờ chỉ mới đề nghị hủy bỏ hôn ước, không làm ầm lên hay giận dữ với nhà họ Chu đã là điều tốt.

 

Nhưng mẹ của Chu Trạch ngay lập tức bắt đầu la lối: "Tôi không đồng ý, tôi mới là mẹ của Chu Trạch, Tống Viên, cô phải ở lại với con trai tôi, nhà họ Tống các người sao có thể nói hủy là hủy, nếu không, phải bồi thường cho chúng tôi, tôi muốn..."

 

Bà ta chưa kịp nói xong, đã bị một tiếng tát vang dội cắt ngang.

 

Mẹ của Chu Trạch bị Chu phu nhân tát ngã xuống đất, mấy món đồ trang sức trên đầu cũng bị văng đi.

 

Bà ta vội vàng lấy tay che mặt, không thể tin nổi hỏi Chu phu nhân: "Bà đánh tôi?"
 
Chương 7


Tôi lạnh lùng nhìn cảnh hỗn loạn này, rồi khéo léo gợi ý cho Chu phu nhân: "Bây giờ bà có thể yên tâm giải quyết công việc gia đình rồi, mấy thứ không quan trọng, những con mèo con ch.ó cũng nên giải quyết đi, đừng để mấy thứ bẩn thỉu này trong nhà nữa."

 

Khi tôi rời đi, tiếng la hét chói tai của mẹ Chu Trạch vang lên phía sau, kèm theo âm thanh đồ vật nặng bị vỡ.

 

Dù bà ta có làm ầm ĩ thế nào, Chu phu nhân cũng không phải người dễ bị bắt nạt, rất nhanh thôi bà ta sẽ mất tất cả, bị đuổi đi như một con ch.ó bị mất chủ.

 

Nhưng điều tôi không ngờ tới là, ngay khi chiếc xe của tôi chuẩn bị rời khỏi đây, Chu Trạch đột nhiên đuổi theo và chặn xe lại.

 

Anh ta kiên quyết lôi tôi ra khỏi xe.

 

Vầng trán tạo thành chữ "川", thể hiện rõ tâm trạng bực bội của anh ta lúc này.

 

“Tống Viên, đủ rồi, chưa chơi đủ sao? Nếu cô nghĩ đây là cách để trả thù tôi vì hôm đó tôi đẩy cô xuống nước, tôi thừa nhận, cô thành công rồi. Đây chẳng phải là cách cô đổi một phương thức khác để thu hút sự chú ý của tôi sao?”

 

Không, người này có bị điên không vậy? Tôi ghét anh ta còn chưa đủ rõ ràng sao?

 

Tôi tức giận giật tay mình ra khỏi anh ta, nhưng Chu Trạch càng thêm quyết tâm.

 

“Đi, bây giờ đến xin lỗi mẹ tôi, nói với Chu phu nhân rằng không hủy hôn, tôi có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra.”

 

“Anh...” Tôi cạn lời.

 

Anh ta kéo tôi đi, định quay lại.

 

Tôi bị dồn đến đường cùng, không còn cách nào khác, dồn hết sức lực đ.ấ.m vào anh ta một cú.

 

Chu Trạch được tôi nuông chiều quá lâu, ánh mắt từ sự bối rối chuyển thành không thể tin được, cuối cùng anh ta lướt ngón tay cái lên khóe môi bị đánh vỡ, vẻ mặt đầy vẻ thô tục.

 

Anh ta cười nhạo: “Tống Viên, lần này cô thật sự quá đáng rồi, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, tôi không phải là người có tính khí tốt như vậy, tôi chưa bao giờ nói tôi không đánh phụ nữ.”

 

Tôi ngẩn người, ý anh ta là gì? Nói cách khác, nếu tôi không chịu quay về và tái hôn với anh ta, anh ta sẽ đánh tôi một trận sao?

 

"Thử xem nào?" Tôi vỗ nhẹ hai cái vào lòng bàn tay, những vệ sĩ mặc vest ngay lập tức bao vây Chu Trạch.

 

Vì tôi đã biết rõ Chu Trạch và Trần Diễm sẽ không từ thủ đoạn nào, nếu không tôi cũng sẽ không đến mức gia đình tan nát, nên tôi đã mang theo vệ sĩ khi đến.

 

Nhìn thấy những người này, Chu Trạch lập tức thay đổi thái độ: "Cô xem tôi là cái gì? Làm sao tôi có thể thật sự động tay động chân với cô? Tôi đã nói rồi, sau này dù thế nào, tôi cũng đồng ý cô và Trần Diễm tặng cho tôi những thứ giống nhau là được mà."

 

Tôi trợn mắt, mỉa mai nói: "Chẳng phải anh mắc chứng sạch sẽ sao?"

 

Chu Trạch cuối cùng không biết nói gì nữa, tôi nhìn anh ta, thực ra anh ta mới là người khiến mọi chuyện rối ren.

 

Ngày trước, anh ta luôn lợi dụng tình cảm của tôi dành cho anh ta.

 

Vô pháp vô thiên.

 

Thấy tôi vẫn thản nhiên như vậy, anh ta tức giận đến mức đỏ mặt, nói ra câu đe dọa quen thuộc: "Cô sẽ hối hận đấy."

 

Nhưng trong mắt tôi, sự giận dữ không kiểm soát này chỉ là một trò hù dọa yếu ớt.

 

Tôi chẳng buồn trả lời anh ta, chỉ khẽ vẫy tay.

 

Một vệ sĩ lao lên, đá mạnh Chu Trạch ngã xuống đất, tiếp theo là vô số đ.ấ.m đá như mưa rơi xuống người anh ta.

 

Trong những tiếng rên rỉ đầy đau đớn, tôi cảnh cáo Chu Trạch: "Anh chỉ là một đứa con riêng, nếu còn quấy rối tôi, tôi sẽ hỏi cha anh xem ông ấy dạy dỗ anh thế nào. Nếu ông ấy dạy không nổi, thì nhà họ Tống chúng tôi cũng có thể giúp đỡ để dạy dỗ lại nhà họ Chu một phen."

 

“Cô dám à?” Chu Trạch ôm đầu chịu đòn, vẫn cứng đầu không nhận sai.

 

Tôi dựa vào cửa xe, chuẩn bị rời đi: “Để tôi nhắc nhở anh một chút, có lẽ anh đã hiểu nhầm rồi. Tôi luôn là người mà anh không thể với tới, việc xử lý anh và Trần Diễm đối với tôi chỉ là chuyện dễ dàng. Hơn nữa, anh, một đứa con riêng, chỉ xứng với loại người như Trần Diễm. Anh còn dám mơ tưởng đến tôi sao? Ngay cả việc anh giúp tôi xỏ giày tôi cũng thấy bẩn.”

 

Rời khỏi sự kiểm soát của kịch bản, tôi sẽ không bao giờ để mắt đến loại người như anh ta, càng đừng nói đến việc vì anh ta mà dốc hết lòng hết dạ.

 

Cái gì mà nam chính, nữ phụ ác độc đều được trời chọn, còn chị gái, cuối cùng vẫn là đại nữ chủ của chính mình.

 

Sau khi thỏa mãn việc sỉ nhục Chu Trạch, tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm và rời đi.

 

7

 

Ngày hôm sau, Trần Diễm mang đến cho tôi ba trăm vạn còn lại.

 

Cô ta đắc ý nói: "Đó chẳng phải chỉ là mấy đồng tiền bẩn sao? Dám bắt nạt người khác như thế, cô có biết vì sao Chu Trạch lại hủy hôn với cô không? Là vì anh ta coi thường cái bộ dạng kiêu căng này của cô. Với kiểu như cô, ai mà dám lấy cô chứ?"
 
Chương 8


Trần Diễm bĩu môi, kiêu ngạo đưa thẻ cho tôi.

 

Thì ra Chu Trạch vì sợ mất mặt, đã nói với Trần Diễm là chính anh ta hủy hôn với tôi.

 

Tôi nhìn thẻ trong tay cô ta, chỉ bình tĩnh nhận lấy, không có ý định đấu khẩu với cô ta.

 

Khi cô ta quay người định rời đi, tôi cầm thẻ trên tay, nghịch nghịch.

 

Tiếp theo mới là phần quan trọng.

 

Dù tôi đã cẩn thận đề phòng, nhưng cuối cùng vẫn không thể tránh được việc thằng em trai si tình của tôi, lại lén lút gom đủ hai trăm vạn cho Trần Diễm.

 

Tuy nhiên, số tiền một trăm vạn còn lại có nguồn gốc rất lạ.

 

Vào giờ ăn trưa, thằng em trai thậm chí còn cảm thấy có lỗi đến mức không dám nhìn tôi.

 

Chưa ăn được hai miếng đã vội vàng muốn bỏ đi, tôi giữ chặt vai nó.

 

Cố tình hỏi: "Cậu bạn của em gọi điện tới đây đòi nợ rồi."

 

Thằng em nhất thời hoảng loạn, tuôn ra: "Làm sao có thể, rõ ràng chúng nó đã hứa với em là có thể trả sau một tháng, sao lại..."

 

Ngay lập tức nhận ra mình đã lỡ lời, nó vội vàng im lặng.

 

Tôi nhận ra, chỉ cần nó ở đây, tôi sẽ không thể dạy dỗ Trần Diễm một cách nghiêm khắc được.

 

Vì thế, tôi quyết định ngay lập tức: "Em đi nước ngoài đi, cứ theo kế hoạch chúng ta đã bàn trước."

 

Trước đây gia đình tôi đã định gửi em trai đi du học, nhưng Trần Diễm nghĩ rằng em này còn có giá trị lợi dụng, nên cô ta cứ liên tục tẩy não nó, cuối cùng, sau một cuộc đấu tranh tâm lý, em tôi đã quyết định ở lại vì Trần Diễm.

 

Lúc đó tôi lại đang bận rộn làm hài lòng Chu Trạch, chẳng có thời gian để quản lý em trai.

 

"Chị!" Em trai không hài lòng lên tiếng tố cáo tôi.

 

Nhưng trong gia đình, tôi luôn là người quyết định, chuyện tôi đã quyết định rồi, cả nhà đều sẽ nghe theo.

 

"Không có gì để bàn cãi, chút nữa chị sẽ cho em xem cái này."

 

Tôi gửi cho nó một video, chính là cảnh quay trong bãi đỗ xe, nơi mà Trần Diễm cố tình tạo ra một cuộc gặp tình cờ. Nếu em tôi không ngốc, chỉ cần xem động tác nhỏ nhặt của việc nhỏ thuốc mắt mà cô ta làm thì sẽ biết, thực ra Trần Diễm chỉ giả vờ, mục đích không trong sáng chút nào.

 

Cha mẹ tôi tất nhiên không có ý kiến gì về chuyện này. Sau đó, khi mẹ đang ăn cơm, không cẩn thận nhắc đến: "Cái vòng tay ngọc bích mẹ mới mua gần đây ở chỗ đấu giá mất rồi. Haizz, tiếc thật, mẹ tìm cả buổi sáng mà vẫn không thấy."

 

Đến lúc tôi chuẩn bị tiết lộ sự thật.

 

Tôi đặt đũa xuống, mỉm cười nói với mẹ: "Con biết nó ở đâu."

 

"Rầm."

 

Mẹ của Trần Diễm bất cẩn làm đổ bể cá.

 

"Xin lỗi, xin lỗi, tôi sẽ dọn dẹp ngay."

 

Tôi đi đến trước mặt mẹ của Trần Diễm, đang vội vã dọn dẹp những mảnh kính vỡ, lạnh nhạt nói: "Đừng giả vờ nữa, chính là bà lấy cắp đúng không?"

 

8

 

Trước đó, tôi đã biết mẹ của Trần Diễm có thói quen trộm vặt, đồ trang sức của mẹ tôi như cây ATM của bà ấy. Nhưng trước đây, bà chỉ dám lấy những món đồ rẻ tiền nhất, lần này để giúp Trần Diễm, bà ấy thẳng thừng trộm đồ mới mua của mẹ tôi. Bà ấy không biết giá trị, nhưng lại biết đồ mới mua chắc chắn rất đắt.

 

Tuy nhiên, bà ấy không biết rằng tôi đã lắp camera giám sát trong phòng trang điểm của mẹ mấy ngày trước. Trên màn hình máy tính, tôi có thể thấy rõ ràng cảnh mẹ của Trần Diễm lén lút vào phòng trang điểm của mẹ tôi và lấy đi chiếc hộp gỗ đựng vòng tay.

 

Để tránh sự biện minh của mẹ con họ, tôi tiếp tục tìm ra đoạn video từ một cửa hàng trang sức. Trong video, rõ ràng là mẹ của Trần Diễm đang bán lại chiếc vòng tay này.

 

Bằng chứng rõ ràng, tôi lập tức báo cảnh sát bắt giữ mẹ của Trần Diễm. Trong suốt quá trình này, mẹ con họ liên tục cầu xin tha thứ, đến mức mẹ tôi cũng muốn bỏ qua.

 

Tuy nhiên, tôi kiên quyết, nhất định phải để bà ta ngồi tù. 

 

Dù mẹ tôi không chứng kiến cảnh tượng đó, nhưng sau khi gia đình tôi phá sản, mẹ của Trần Diễm đã vô cùng tự mãn. Bà ấy ném tiền vào mặt mẹ tôi, dùng những lời lẽ xỉ nhục người từng giúp đỡ mình.

 

Tất cả chỉ vì bà ấy ghen tị với mẹ tôi. 

 

Cả gia đình họ đều là những con sói vong ơn bội nghĩa.

 

Khi Trần Diễm cầu xin tha thứ, cảnh sát vẫn dẫn mẹ cô ta đi. Trong khoảnh khắc đó, Trần Diễm cuối cùng cũng nhận ra và lao vào tôi.

 

"Chính là mày, chính là mày gài bẫy hãm hại tụi tao, mày cố tình làm vậy, mày biết tao không thể trả số tiền này, tao đã trúng kế của mày, tại sao phải nhắm vào nhà tao chứ?"

 

Nhìn Trần Diễm như con ch.ó điên, tôi không buồn để tâm tới cô ta.

 

Nhưng cô ta không chịu buông tha, vẫn níu c.h.ặ.t t.a.y áo tôi, tôi quay lại và tát cô ta một cái.

 

"Muốn c.h.ế.t à?"

 

Trần Diễm ngã xuống đất, tức giận nhìn tôi.

 

"Tất cả đều là do mày, vì anh Chu Trạch không thích mày, nên mày đã gài bẫy hại gia đình tao, đúng không? Mày biết mẹ tao sẽ đến, mày chuẩn bị bẫy sẵn, chờ mẹ tao đúng không? Loại người như mày, anh Chu Trạch cả đời cũng không bao giờ yêu mày."
 
Chương 9


Tôi không thể nhịn cười trước hai kẻ kỳ quặc này. Không ngờ, em trai tôi cũng không thể nhịn được nữa, lập tức lên tiếng trước:

 

"Đâu phải chị tôi ép mẹ cô đi ăn trộm, bà ta vốn dĩ tay chân không sạch sẽ, chỉ là chị tôi có chứng cứ vạch trần thôi, sao cô có thể đổi trắng thay đen như vậy? Hơn nữa, nghe cho rõ, chị tôi không cần cái tình yêu của cái đứa con ngoài giá thú đó đâu, loại rác rưởi ấy, nhà chúng tôi chả thèm để ý."

 

Có lẽ em trai cũng đã bị lời chỉ trích đầy cảm động của Trần Diễm làm tức giận, nên cơn giận bộc phát ngay lập tức. Thế mới đúng, dù sao chúng tôi cũng là ruột thịt, còn Trần Diễm chỉ là người ngoài.

 

Em trai tôi vốn rất hiền lành, mới bị Trần Diễm lợi dụng, nhưng không phải là người thiếu lý trí, không phân biệt đúng sai.

 

Tôi nhìn em trai đầy sự an tâm, em ấy thở dài một hơi, rồi nghiêm túc nói với tôi:

 

"Chị, em đồng ý với kế hoạch của chị, sẽ ngoan ngoãn đi du học."

 

Sau khi em trai rời đi, tôi nhìn Trần Diễm đang tức giận đến mức sắp phát điên nằm dưới đất.

 

Tôi giả vờ nghiêm túc hỏi cô ta: "Cô nghĩ chuyện này đã kết thúc rồi sao?"

 

Vì số tiền liên quan quá lớn, mẹ của Trần Diễm đã bị kết án 10 năm tù giam.

 

Nhưng số tiền ba trăm vạn ấy, vẫn chưa xong. 

 

Em trai tôi đã lấy hai trăm vạn, mẹ Trần Diễm lấy 80 vạn, còn lại 20 vạn là do cô ta tự bỏ ra, còn Chu Trạch thì không có tiền để cho cô ta nữa.

 

Vì vậy, tôi đã tìm ra một tài khoản.

 

Chủ tài khoản này, thường xuyên xuất hiện với túi xách hàng hiệu, xe hơi sang trọng, mỗi video đều mặc những bộ đồ khác nhau, không có lần nào mặc lại.

 

Cô ta đã sao chép hoàn toàn cuộc sống của tôi, từng chi tiết một.

 

Hơn nữa, tài khoản này đã bắt đầu hoạt động từ một năm trước.

 

Trần Diễm lén mặc đồ của tôi, mang túi xách của tôi để chụp ảnh, còn quay video nhiều chiếc xe của tôi và nội thất trong nhà tôi.

 

Cô ta dùng những hình ảnh này để tạo dựng một hình tượng giả mạo là cô tiểu thư giàu có trên mạng.

 

Phong cách phô trương của cô ta đã giúp cô ta thu hút hàng loạt người theo dõi.

 

Cũng chính từ tài khoản này mà cô ta kiếm được 20 vạn.

 

Tôi đã báo trước với ba mẹ về tài khoản đó, và cả hai đều tỏ ra thất vọng về Trần Diễm.

 

Trong khi đó, em trai tôi bận rộn chuẩn bị đi du học, thậm chí không hỏi gì về chuyện của Trần Diễm.

 

Vì vậy, khi tôi nhờ người vạch trần tài khoản của cô ta, phần bình luận của cô ta đã hoàn toàn bùng nổ.

 

Lần này, không ai có thể giúp cô ta được nữa.

 

Những lời khen ngợi và ngưỡng mộ trước kia đã chuyển thành sự sỉ nhục và mắng chửi.

 

Khi Trần Diễm chịu đựng những đợt tấn công trên mạng, cô ta không thể nhịn nổi nữa, tìm tôi đối chất: "Là cô làm đúng không? Thấy tôi bị chửi, cô vui lắm à? Hủy video đó đi!"

 

Thật nực cười, cái sự kiêu ngạo giống như nữ chính và nam chính trong mấy bộ phim, có phải trong mắt họ, cả thế giới đều quay quanh họ không?

 

Tôi thật không hiểu, rõ ràng cô ta tự mình ăn cắp đồ của tôi để xây dựng hình tượng trên mạng, giờ đây lại chẳng ngượng mà đến trước mặt tôi hét lên như thế.

 

"Giả không thể trở thành thật, mà thật cũng không thể giả được. Nếu cô đã hưởng thụ được lợi ích này, thì bị phản tác dụng là điều cô đáng phải nhận."

 

Trần Diễm không cam tâm, vẫn cố gắng lý luận, nhưng ngay lập tức mấy người vệ sĩ vào giữ c.h.ặ.t t.a.y cô ấy.

 

"Các người muốn làm gì?"

 

Trần Diễm trừng mắt nhìn tôi.

 

Tôi vẫy tay một cách thờ ơ: "Những thứ của cô đều để ngoài cửa rồi, nhà tôi không phải tổ chức từ thiện, mau biến đi."

 

Trần Diễm chợt nhận ra, liền vật vã giãy giụa. 

 

Cô ta gào lên: "Tống phu nhân đã hứa sẽ nhận tôi, cô không thể đuổi tôi đi!"

 

Nhưng giọng nói đó nhanh chóng nhỏ dần, rồi hoàn toàn biến mất.

 

Cô ta đương nhiên rất sợ rời đi, bởi vì người cha nghiện cờ b.ạ.c của cô ta ngoài kia đang nợ tiền cầm cố, mà hai mẹ con họ chẳng hề có ý định trả nợ.

 

Nhà họ Tống là nơi duy nhất có thể bảo vệ họ. Ở đây, bọn đòi nợ sẽ không thể đến, nhưng ở ngoài thì không chắc.

 

Trần Diễm bây giờ chỉ còn có thể trông cậy vào Chu Trạch.

 

Nhưng hiện tại Chu Trạch như một tượng Phật bằng đất, chẳng thể tự lo cho bản thân.

 

Vì mất đi sự hỗ trợ của tôi, anh ta thậm chí không còn đủ khả năng để đứng vững trong nhà họ Chu.

 

Mẹ của anh ta, người tình đó, cũng đã bị đuổi ra ngoài, và ngay cả khi anh ta ở lại nhà họ Chu, mọi chuyện vẫn vô cùng khó khăn.

 

Bây giờ, mỗi ngày tôi đều nhận được trung bình mười cuộc gọi nhỡ từ anh ta, đến mức tôi đã phải chặn số của anh ta.

 

Anh ta lại tìm đủ mọi cách để liên lạc với tôi, coi tôi như là cứu cánh cuối cùng.
 
Chương 10: Hoàn


Nhưng anh ta đã sai, vì tôi không đến để cứu anh ta, mà là để đẩy anh ta xuống vực sâu.

 

Đối với tình huống của Trần Diễm, Chu Trạch cũng không thể ngồi yên.

 

Ngồi trong phòng giám sát, tôi nhìn thấy Trần Diễm lo lắng gọi điện cho Chu Trạch rồi vội vàng bắt taxi đi đến nhà họ Chu.

 

Vậy là, tôi ngả người trên ghế, bình thản gọi một cuộc điện thoại, đó là gọi cho Chu Yến, anh trai cùng cha khác mẹ của Chu Trạch.

 

Đây chính là bước cuối cùng trong kế hoạch.

 

Vì bản năng bảo vệ của nam chính dành cho nữ chính, dù có phải giả vờ mạnh mẽ, Chu Trạch vẫn sẽ giúp Trần Diễm.

 

Tiếng của một người đàn ông trầm thấp vang lên bên kia.

 

"Alô, Chu Yến, anh còn nhớ chuyện tôi đã nói với anh trước không? Giờ thì có thể bắt đầu chú ý rồi, việc thu thập chứng cứ giao cho anh nhé."

 

Tôi nói với giọng vui vẻ, trong khi lười biếng ngắm nghía bộ móng tay mới làm của mình, những viên đá quý nhỏ xíu càng thêm lấp lánh dưới ánh sáng.

 

Chu Yến rất lịch sự, anh ta cười hài lòng và nói: "Cảm ơn cô đã nhắc nhở."

 

9

 

Vì lo sợ Trần Diễm bị người cho vay nặng lãi tìm đến, Chu Trạch đã giúp cô ta trả số tiền đó.

 

Và số tiền ấy là do anh ta đã tham ô công quỹ.

 

Tất cả bằng chứng đã được Chu Yến thu thập từ trước.

 

Chu phu nhân đã lâu không ưa gì đứa con riêng này, làm sao có thể bỏ qua cơ hội này.

 

Bà ấy và Chu Yến đã chuẩn bị kỹ càng, cuối cùng Chu Trạch bị kết án.

 

Mặc dù tôi chỉ góp phần nhỏ vào việc thúc đẩy quá trình này, nhưng tất cả đều là do anh ta tự chuốc lấy.

 

Loại người như vậy, dù có ra ngoài sau vài năm, cũng chỉ là một quân cờ vô dụng trong gia đình hào môn.

 

Nghe nói, hôm Chu Trạch bị bắt, Trần Diễm đã khóc đến xé ruột gan, suýt ngất đi.

 

Tuy nhiên, Chu Trạch đã tát cô ta một cái. Thực ra, trong xương tủy anh ta cũng là một người ích kỷ.

 

Anh ta u sầu nói với Trần Diễm: "Tất cả là do cô."

 

Chó cắn chó, thật thú vị.

 

Nhưng tất cả chuyện này vẫn chưa kết thúc, vì Trần Diễm vẫn chưa nhận được hình phạt thích đáng.

 

Tin tức này lọt vào tai người mẹ của Chu Trạch, người tình của ông Chu, bà ta hoàn toàn không thể chấp nhận việc con trai bảo bối, hy vọng cả đời của mình lại bị nhốt vào tù như vậy.

 

Vì vậy, bà ta trực tiếp đi tìm Trần Diễm để quyết đấu. Trong lúc xô xát, bà ta dùng chai bia vỡ làm hủy hoại dung nhan của Trần Diễm.

 

Nghe nói kết quả cuối cùng là, mẹ Chu Trạch bị tống vào tù, còn Trần Diễm bị đánh thành tàn phế.

 

Nhưng đối với Trần Diễm, liệu kết quả này không phải là kết thúc mà cô ta mong muốn sao? Trước đây, khi nhìn thấy em trai tôi sa cơ, cô ta đã tự nói, bị biến thành kẻ tàn phế còn có gì thú vị hơn là chết?

 

Câu chuyện của những người như họ, đối với tôi, đã hoàn toàn khép lại.

 

Tôi không có ý định quan tâm đến việc Chu Trạch sẽ ra tù và sau đó, câu chuyện tình yêu đầy g.i.ế.c chóc của hai nhân vật chính này sẽ diễn biến ra sao.

 

Dù sao đi nữa, chúng tôi vốn dĩ chưa bao giờ thuộc về cùng một thế giới, tôi cũng không thèm quan tâm để có thêm bất kỳ sự liên quan nào với họ.

 

Không còn sự điều khiển của kịch bản, họ chẳng là gì cả. Làm sao có thể lật đổ được nhà họ Tống?

 

Là cô tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ trong một gia đình bình thường, làm sao tôi lại có thể để mắt đến một người như Chu Trạch, thứ rác rưởi mà chẳng bao giờ có thể giúp chính mình đứng dậy?

 

Anh ta, thật sự không xứng với tôi.

 

*NGOẠI TRUYỆN*

 

Tôi đeo kính râm, cùng mẹ đi ra ngoài mua sắm.

 

Ngồi trong phòng VIP, nhìn các người mẫu thay đổi trang phục mới nhất trong cửa hàng, họ đi đi lại lại trước mặt chúng tôi, một vòng lại một vòng.

 

Tôi nhìn chán, liền đưa tay che miệng ngáp một cái.

 

Sau đó, tôi tiện tay chỉ vào một chiếc áo khoác trắng: "Ngoài cái này ra, gói hết lại cho tôi."

 

Nhân viên cửa hàng ánh mắt sáng lên, không thể giấu nổi sự phấn khích.

 

Nhưng đối với tôi mà nói, đây chỉ là những thao tác bình thường.

 

Trợ lý ở lại xử lý mọi thứ, còn tôi và mẹ chuẩn bị đi đến sân bay.

 

Em trai của tôi, người đã ra nước ngoài hai năm trước, giờ đã trở về, còn dẫn theo bạn gái mới.

 

Mẹ và tôi đã chuẩn bị quà, sẵn sàng ra đón tại sân bay.

 

[Hết]
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top