Cập nhật mới

Dịch Full Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1620


Không để ý đến nha đầu đang hét đến khản giọng, Kim Kết không có chút thương cảm, nhìn nàng bị người kéo xuống.

Xử lý xong nha đầu kia, nàng quay đầu lại nhìn hai tỷ muội Nhạc gia, bật cười một tiếng không rõ cảm xúc: "Suy tính của hai vị nghĩ bằng chân cũng biết, đơn giản là muốn cướp vương gia của Mạt nhi, muốn bay lên làm phượng hoàng, thậm chí muốn gây chia rẽ quan hệ giữa vương gia và Mạt nhi, sau đó hai người muốn làm tu hú chiếm tổ chim khách, hừ, thật không biết lượng sức mình!"

Thật là không biết xấu hổ!

Tình cảm của vương gia và Mạt nhi dễ dàng bị người lòng dạ hẹp hòi phá hoại sao?

Nếu là như vậy, sao có thể trải qua nhiều năm gian khó trước đây chứ.

Nếu tỷ muội Nhạc gia đã sớm ở bên cạnh vương gia, vậy vì sao vương gia năm đó không để ý đến các nàng? Lại lựa chọn tiểu thư?

Nếu đã chọn tiểu thư, đã nói lên rằng vương gia không có chút tình cảm nam nữ nào .

Các nàng không biết tự lượng sức mình, thật là buồn cười, đáng tiếc.

HIện giờ lại muốn nhảy ra tìm chỗ đứng cho mình, thật là quá đáng!

"Hai vị Nhạc cô nương, đi đường cho tốt. Nếu vương gia không có chuyện gì, chúng ta sẽ không quấy rầy hai vị, nếu như vương gia có chuyện gì, hai vị...."

Nàng khẽ hừ một tiếng, khinh thường nói: "Kỳ thật hai người không biết, tiểu thư chúng ta từ trước đến giờ chưa bao giờ là người hiền lành. Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu như người đụng đến ta, thì khẳng định sẽ đuổi tận giết cùng. Nhị vị không cần nghĩ nhiều..."

Nói xong, nàng xoay người dẫn theo nha hoàn bà tử đi về phía nhà bếp.

Nhạc Lâm Nhi và Nhạc Phong Nhi khi đến khí thế hừng hực, vậy mà lại rơi vào kết cục hiện giờ.

Vốn tưởng rằng vương gia uống canh của mình, mình lại khoe với nàng ta, khẳng định Tô Mạt sẽ làm loạn một phen, nói không chừng còn giận dữ đùng đùng đến tìm vương gia cãi lộn như một người đàn bà chanh chua.

Nếu như vậy, thì mục đích của các nàng đã đạt được, vương gia sẽ chán ghét Tô Mạt, mọi người sẽ nói nàng không hiểu chuyện, sẽ khinh thường nàng ta.

Nhưng nào biết được, vậy mà nàng ta không hề tức giận, ngược lại giống như đang xem các nàng diễn trò.

Nhạc Phong Nhi kéo tay áo của muội muội, vội vàng hỏi: "Lâm nhi, giờ phải làm sao đây?"

Nàng không muốn vất vả mới vào được vương phủ mà giờ lại phải đến thôn trang, tuy ở thôn trang cũng tốt, mọi người sẽ chiếu cố nàng, nhưng nàng không muốn đi.

Lúc trước vương gia đã muốn đưa các nàng đến thôn trang, các nàng sống chết không chịu, cầu xin Diệp Tri Vân mới được phép ở lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1621


Nếu như bị Tô Mạt quấy rối, vậy thì phải làm sao bây giờ?

Nhạc Lâm Nhi hừ nói: "Tỷ tỷ, không cần sợ nàng? Chúng ta đi tìm Diệp công công, ông ấy nhất định sẽ làm chủ cho chúng ta. Đại ca chúng ta vì bọn họ nên mới thành ra như vậy, bọn họ không thể không lo cho chúng ta. Nếu như bọn họ muốn đưa chúng ta đến thôn trang, chúng ta liền tự sát, uy hiếp Tô Mạt, xem bọn họ sẽ làm như thế nào."

Nói xong, kéo Nhạc Phong Nhi đi ra ngoài.

Khi Tô Mạt nấu canh rất cẩn thận, nguyên liệu nấu ăn đều phải tươi mới, quan trọng là nàng còn cho thêm cả dược thảo ở trong đó, là những dược thảo thích hợp với công lực của Hoàng Phủ Cẩn, không phải ai cũng có thể tùy tiện uống.

Nếu Hoàng Phủ Cẩn không uống canh nàng nấu, vậy khẳng định là bị hai tỷ muội kia đổ đi, nếu như để người khác uống thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, nhưng không có nghe nói trong vương phủ có người uống thuốc bị vấn đề, vậy nên không có chuyện gì.

Vốn nàng có lo lắng chuyện hai tỷ muội đem canh đổi đi, mang cho Diệp Tru Vân hoặc Lưu Vân Lưu Hỏa uống, vậy thì sẽ hại bọn họ không tốt.

Suy nghĩ một chút liền cảm thấy hẳn là không, chỉ là đáng tiếc những thảo dược tốt này, trong lòng nàng có chút tức giận.

Kim Kết thấy nàng trầm tư cũng không quấy rầy nàng, bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng Tô Mạt cười rộ lên, Kim Kết ngạc nhiên nói: "Mạt nhi, cười gì vậy?"

Tô Mạt nói nhỏ vài câu, hai mắt Kim Kết sáng lên, bật cười, "Được, em đi chuẩn bị một chút."

Trước đây Tô Mạt tinh nghịch biết bao, suốt ngày nghịch ngợm, sau này lớn lên, lại trải qua chuyện hoàng cung nàng đã chững chạc hơn nhiều, lần này gặp hai tỷ muội chỉ biết giả bộ, đã kích thích ý chí chiến đấu của nàng, Kim Kết vui vẻ nhớ lại, đi chuẩn bị những đồ cần thiết.

Lan Nhược dựa theo mệnh lệnh của Tô Mạt, đi đến vương phủ, tìm Lưu Vân Lưu Hỏa, yêu cầu đưa hai tỷ muội này đi.

Lưu Hỏa lập tức tán thành nói: "Ta đồng ý đưa các nàng đi, một người suốt ngày chỉ biết ầm ĩ, một người suốt ngày chỉ biết khóc, phiền chết người."

Hơi chút không hài lòng là chạy đến tìm sư phụ khóc lóc kể lể, làm như sư phụ là lão phụ thân của các nàng.

Lưu Vân hỏi lại: "Có cần thương lượng với sư phụ và vương gia không?"

Lan Nhược hừ một tiếng, "Chẳng lẽ tiểu thư không làm chủ chuyện này được sao?"

Lưu Vân vội cười nói: "Tất nhiên là được, chỉ sợ các nàng đến tìm sư phụ khóc lóc kể lể."

Lưu Hỏa ra sức gật đầu, hắn cũng làm chứng, không chỉ một lần, thật sự là phiền chết đi.

Quả nhiên, không đợi Lan Nhược đến thúc giục, hai nàng tóc tai bù xù, chạy đến sân của Diệp Tri Vân, vừa vào đến cửa liền quỳ xuống khóc lóc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1622


Nhạc Phong Nhi nức nở nói: "Công công, Phong nhi, khiến ngài, khiến ngài xấu mặt, thỉnh công công đưa chúng ta đến thôn trang."

Nhạc Lâm Nhi hầm hừ nói: "Công công, người phải cho chúng ta công đạo, Tô Mạt quá coi thường người khác. Chẳng những không coi ai ra gì, lại còn vũ nhục người khác. Tỷ muội chúng ta là do người quyết định giữ lại, nàng lại muốn đuổi chúng ta, nói chúng ta là hồ ly, quyến rũ vương gia. Chúng ta không làm chuyện đó."

Nhạc Phong Nhi khóc thương tâm vô cùng, "Ca ca, ca ca, sao người lại bỏ lại chúng ta, vì sao không để chúng ta tự sinh tự diệt, lại còn muốn người khác cứu chúng ta. Chúng ta có thể dễ dàng mà chết, sao có thể chịu khuất nhục..."

Trong phòng, vết thương cũ của Diệp Tri Vân tái phát, vẫn phải dựa vào dược và vận công để duy trì, các nàng cứ khóc lóc ở bên ngoài khiến ông vô cùng phiền lòng.

Diệp Tri Vân liền thu công lại, gọi một tiếng: "Lưu Vân, Lưu Hỏa!"

Hai huynh đệ đang ở cách vách thương lượng với Lan Nhược lập tức phi thân đến trước mặt ông: "Sư phụ, người có gì phân phó?"

Diệp Tri Vân chỉ chỉ ra bên ngoài, Lưu Vân và Lưu Hỏa bây giờ mới chú ý đến hai tỷ muội quỳ trước cửa, không khỏi chảy mồ hôi lạnh, bọn họ kém nhất là khoản giao tiếp với nữ nhân.

Đặc biệt là nữ nhân nhu nhược, gió thổi là ngã.

"Sư phụ, người có gì phân phó?" Lưu Vân cẩn thận hỏi.

Diệp Tri Vân thuận miệng quát, "Muốn ta tức chết phải không? Làm cho các nàng yên tĩnh, muốn ở đâu thì ở, chờ ta chết, các nàng muốn đi đâu thì đi. Nha đầu Mạt nhi càng nàng càng quá phận, sao mắt nhìn lại nhỏ như vậy, Tĩnh nhi cũng không có cái tâm tư kia."

A, vậy cũng không chịu được, quả nhiên là nữ nhân!

Bên ngoài, hai tỷ muội nghe thấy Diệp Tri Vân nói Tô Mạt không tốt, hai mắt Nhạc Lâm Nhi liền vui mừng, liếc mắt ra hiệu với Nhạc Phong Nhi, thấp giọng nói: "Tỷ tỷ, thấy sao?"

Khuôn mặt tái nhợt của Nhạc Phong Nhi cũng hơi hồng lại, nàng mím môi, vẫn còn chút lo lắng, bản thân mình phải lo xong chuyện hôn nhân đại sự trước khi Diệp công công qua đời, nếu không toàn bộ đều không tốt.

Lưu Hỏa than thở nói: "Sư phụ, tiểu thư nói để Lan Nhược đưa các nàng đi. Đến thông trang không phải càng tốt sao? Mọi người đều được yên tĩnh?"

Diệp Tri Vân quát lên một tiếng, "Lan Nhược, nha đầu ngươi lăn qua đây cho ta!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1623


Nói xong, ông hầm hừ mà nói: "Các người muốn làm phản, hết đứa này đến đứa kia, trong mắt không còn ta nữa rồi. Ta còn chưa có chết, chờ ta chết, các ngươi thích làm gì thì làm."

Lan Nhược nhanh chóng đi đến, quỳ ở trước giường, lưng vẫn thẳng tắp.

Diệp Tri Vân biết sau khi đi theo Tô Mạt, đã có thêm vài phần ngạo khí, công lực cũng có tiến bộ, trong lòng ông cũng thấy vừa lòng, nhưng nhìn bộ dạng cung kính, ít đi vài phần thân thiết với ông, trong lòng không rõ tư vị.

"Khụ khụ, xem ra nha đầu kia đối xử với ngươi không tệ, khiến ngươi quên luôn lão già ta rồi."

Lưu Vân Lưu Hỏa: "...."

Sao nghe thấy giống như đang ghen vậy?

Lan Nhược miễn cưỡng cười một cái: "Sư phụ, người nói gì vậy. Tiểu thư cũng vì nghĩ cho người, người hiện giờ cần chuyên tâm dưỡng thương, không thể tức giận, không cần quan tâm đến việc của người khác, đối với thân thể không tốt, tiểu thư nhớ người."

Diệp Tri Vân hừ lạnh một tiếng, "Đừng nịnh hót nữa, ta biết nha đầu kia có ý kiến với ta."

Ban đầu là chuyện Tĩnh nhi kế vị.

Thứ hai chắc là chuyện của hai nha đầu Nhạc gia kia.

Nhưng ông... cũng đau đầu không phải sao? Là ai mà ông phải sai Nhạc Thiếu Sâm nằm vùng, là ai khiến ông đẩy Nhạc Thiếu Sâm vào kết quả này?

Ông cũng có nỗi khổ của ông.

Không phải tất cả đều vì Tĩnh nhi sao? Nha đầu Mạt nhi này, sao lại không thông cảm cho ông chứ?

Bỗng nhiên ông vuốt mặt một cái, "Lão già ta còn sống được mấy ngày chứ? Các ngươi đã chê ta rồi..."

Nhìn ông như vậy, đâu còn là sư phụ ngày trước, mấy đệ tử nhìn nhau, nhất thời chân tay luống cuống không biết làm sao.

Lan Nhược vội nói: "Sư phụ, người, người, ... Đệ tử đi nói với tiểu thư...."

Rõ là... nàng bất đắc dĩ đứng dậy, nhanh chóng rời đi.

Ánh mắt của Diệp Tri Vân lim dim, lướt qua một vòng, "Đi rồi."

Lưu Vân bất đắc dĩ, xoa trán, "Đi rồi."

Lưu Hỏa cười nói: "Sư phụ, người càng ngày càng xảo quyệt rồi."

Diệp Tri Vân nói: "Xú tiểu tử, không phải lão tử cũng là bất đắc dĩ sao? Cho người đưa hai nha đầu kia về, đừng để các nàng suốt ngày khóc lóc, tự tạo nghiệp không thể sống."

Câu cuối là ông tự nói với mình,

Lưu Vân Lưu Hỏa lại cho là nói với hai tỷ muội kia, cười cười, ra ngoài giải quyết.

Đầu canh tuất, Kim Kết tự mình mang canh Tô Mạt nấu đến, hai tỷ muội kia cũng đang ở trong thư phòng của Hoàng Phủ Cẩn, một bên thêm nhang, một bên dọn dẹp phòng, thật ra cũng không có gì phải dọn, chỉ là đang giả vờ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1624


Kim Kết đem những lời của Tô Mạt nói lại một lần, đơn giản là nói đây là những thảo dược vô cùng quý, chuyên dùng để bồi bổ cho vương gia, có thể giúp vương gia lo công việc mà không mệt mỏi, tinh thần luôn tốt. Lại nói bên trong bỏ không ít các loại thảo quý khác nhau.

Lưu Vân Lưu Hỏa nghe được liên tiếp gật đầu, "Đúng là như vậy."

Tỷ muội Nhạc Phong Nhi nửa tin nửa ngờ, trên đời này có dược tốt như vậy? Dược nào cũng có ba phần độc, cũng đều gây hại cho cơ thể.

Mà khi các nàng còn đang nghi ngờ, Kim Kết khinh bỉ nhìn các nàng, hừ lạnh một tiếng, tất nhiên là châm chọc các nàng không có kiến thức.

Lưu Hỏa cũng phối hợp nói: "Nhạc cô nương không cần để ý, dù là có độc, chỉ cần là tiểu thư làm, gia chúng ta đều dùng hết."

Hắn nói những lời này rất xuôi tai, Kim Kết nhìn hắn lộ ra một nụ cười sáng lạn, sau đó dẫn người đi.

Nhạc Lâm Nhi tức giận muốn chửi ầm lên, chỉ là ngại Lưu Vân và Lưu Hỏa ở bên cạnh.

Nhạc Phong Nhi nhìn bát canh xuất thần, lẩm bẩm nói: "Thật sự là kỳ diệu vậy sao?"

Nhạc Lâm Nhi hừ nói: "Nếm thử là biết thôi." Nói xong liền muốn đi lấy bát canh, liếc mắt nhìn Lưu Vân Lưu Hỏa một cái, "Hai người các ngươi nếm thử đi."

Nếu như thật sự có độc, cũng để cho bọn họ thử trước.

Lưu Vân biến sắc, lắc đầu nói: "Đa tạ hảo ý của cô nương, đây là tiểu thư làm cho vương gia, chúng ta không dám uống."

Tuy vương gia coi bọn hắn như là huynh đệ, tiểu thư cũng rất tốt với bọn họ, nhưng bọn họ vẫn biết chừng mực, nếu tự mình vượt qua, vậy chẳng phải tự đưa mình vào con đường chết sao?

Nhạc Lâm Nhi nhìn hai người với ánh mắt xem thường, dù đều là nam nhân nhưng so với vương gia, hai người hắn không là cái gì cả.

Lưu Hỏa đột nhiên nói: "A, trước kia các ngươi đưa canh cho chúng ta, có phải là canh tiểu thư nấu cho vương gia đúng không?"

Nhạc Phong nhi biến sắc, Nhạc Lâm Nhi hừ nói: "Thật sự là nam nhân vong ân bội nghĩa, tỷ tỷ ta hảo tâm nấu canh cho các ngươi uống, các ngươi lại có thể nói như vậy."

Nhạc Phong Nhi thở ra.

Lưu Hỏa bĩu môi, chính mình không dám có quan hệ gì với các nàng, xét theo lập trường của tiểu thư, Lan Nhược và Kim Kết, hắn đã sớm đem đổ hết chưa từng dùng qua.

Lưu Vân cũng làm như vậy.

Mà Diệp Tri Vân không tùy tiện ăn đồ người khác đưa qua.

Lưu Vân và Lưu Hỏa cáo từ đi về viện của sư phụ.

Chờ hai người đi rồi, khuôn mặt Nhạc Phong Nhi đầy vẻ u sầu, "Lâm Nhi, muội nói đến bao giờ chúng ta có thể nấu ra canh tốt như vậy."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1625


Cho dù có tay nghề tốt, cũng không có nguyên liệu tốt như vậy.

Nhạc Lâm Nhi an ủi nàng: "Tỷ tỷ, tỷ sợ gì chứ? Chỉ cần tỷ làm vương phi, muốn nấu canh gì vương gia đều được không phải sao?"

Dù có quý đến đâu, vương gia cũng sẽ không tiếc đâu.

Nhạc Phong Nhi gật đầu, nhìn nồi canh, liếm môi, "Lâm Nhi, nếm thử xem vị như thế nào, lần sau chúng ta hầm canh cho vương gia uống."

Thật ra hai tỷ muội Nhạc gia cũng có chút bản lĩnh, bộ dạng xinh đẹp, biết một ít chữ, cầm kỳ thi họa đều biết một chút, hơn nữa về phần nữ công, lại càng giỏi.

Cắt may, thêu thùa, nấu ăn đều là sở trường của các nàng.

Đặc biệt là Nhạc Lâm Nhi, có vị giác rất lợi hại, chỉ cần nếm qua một lần, có thể biết được hầu hết các thành phần bên trong.

Những lần trước canh Tô Mạt đưa đến, bọn họ đều để Nhạc Lâm Nhi nếm qua, sau đó Nhạc Phong Nhi tự mình nấu canh, gần giống với hương vị kia, sau đó đem đổi với canh của Tô Mạt, vương gia cũng thích uống, không nhận ra điều khác biệt.

Điều này chứng tỏ, thật ra không phải vương gia không thể tiếp nhận nàng, chỉ là cần thời gian.

Nhạc Lâm Nhi gật đầu, cười nói: "Tỷ để muội."

Nàng lật tấm vải giữ ấm, mở nắp nồi, hơi nóng bốc lên, một mùi hương xông vào mũi.

Nàng cầm lấy chiếc thìa trong bát, múc một muỗng, thổi thổi, cảm thấy bớt nóng liền đưa vào miệng.

Nhìn nàng dùng thìa của vương gia, Nhạc Phong Nhi không hiểu làm sao, cổ họng co rút một trận.

Nhạc Lâm Nhi híp mắt, bắt đầu cảm nhận mùi hương thơm ngát,...

Oa...Không biết dùng từ nào để nói, thật là ngon, lại không thể hình dung ra sao.

Nàng tiếp tục uống thìa thứ hai, thìa thứ ba...

Nhạc Phong Nhi vội vàng, "Lâm nhi, thật sự ngon vậy sao?" Nghĩ rằng lát nữa nhớ phải đổi thìa, "Tỷ nếm thử một chút xem sao."

Nàng sốt ruột mà đoạt lấy thìa, múc canh muốn uống, bỗng nhiên Nhạc Lâm Nhi đánh rơi thìa trên tay nàng, ôm lấy cổ họng vẻ mặt đau đớn.

Nhạc Lâm Nhi hoảng sợ, vội vàng đỡ lấy nàng, lo lắng nói: "Lâm nhi, Lâm nhi, muội, muội làm sao vậy?"

Nhạc Lâm Nhi cảm thấy cổ họng tê dại, cổ họng đau giống như bị đao cứa qua, không thể nói rõ là như thế nào, tóm lại là cực kỳ khó chịu, nói không ra câu.

Nhạc Phong Nhi cuống quít gọi người, bảo người mau gọi ngự y.

Nha hoàn bên ngoài hừ lạnh, không thèm nhìn, muốn mời ngự y sao, nghĩ mình là vương phi sao?

Phi, thật không biết xấu hổ!

Cứ dựa vào vương phủ chết mà không đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1626


Nhạc Lâm Nhi không thể nói ra được từ nào, muốn nôn hết những gì đã uống ra nhưng không được.

Một lúc sau, sắc mặt của nàng chuyển sang màu vàng, tái nhợt đi, Nhạc Phong Nhi sợ hãi vội hô lên gọi người đi tìm Lưu Vân Lưu Hỏa, còn sai người vào cung mời vương gia về.

Rất nhanh Lưu Vân và Lưu Hỏa đi qua, vừa vào liền nhìn thấy Nhạc Lâm Nhi đang co giật ngã trên đất, Nhạc Phong Nhi thì cố gắng giữ nàng lại, nhưng không đủ sức giữ nàng.

Đám nha hoàn không biết trốn ở đâu, không chịu tiến lên giúp đỡ.

"Sao lại thế này?" Lưu Vân nhăn mày hỏi.

Lưu Hỏa nhìn thoáng qua bàn, thấy nồi canh bị mở ra, thìa rơi trên bàn.

Hắn tức giận nói: "Các ngươi thật to gan, lại dám uống canh mà tiểu thư nấu cho vương gia."

Hơn nữa Lan Nhược còn nói là các nàng dám đến phủ Quốc công làm loạn, kết quả là khiến tiểu thư không vui vì vậy muốn đưa các nàng đi.

Không ngờ các nàng lại vô pháp vô thiên như vậy, các nàng nghĩ mình là ai chứ?

Cũng không nghĩ xem vương gia là ai, năm đó hoàng đế tặng người nhiều mỹ nhân như vậy, vương gia cũng đâu thèm nhìn.

"Có độc, có độc, trong canh có độc." Nhạc Phong Nhi chỉ vào nồi canh nói.

Nhạc Lâm Nhi không ngừng kêu rên, bộ dạng vô cùng thống khổ.

Lưu Vân bèn tiến lên điểm huyệt ngủ của nàng, khiến nàng ngất đi.

Nhạc Phong Nhi vội vàng lau đi bọt mép của muội muội, sai nha hoàn đỡ nàng trở về.

"Hai người nói xem giờ nên làm cái gì? Có cách nào cứu muội muội của ta? Nhanh đi nói với vương gia, bảo người nhanh chờ về. Hoặc là, nhờ Diệp công công cứu muội muội của ta."

Nhạc Phong Nhi vừa lau nước mắt vừa nói.

Lưu Hỏa tức giận nói: "Ta nghĩ không có cách nào, ngươi nên đi cầu tiểu thư đi. Tiểu thư đã ra tay, người khác đâu dám giải chứ?"

Ngay cả sư phụ cũng sẽ không làm, huống chi công lực của sư phụ hiện giờ không tốt, chỉ sợ cũng không cứu được.

Hơn nữa nếu là tiểu thư ra tay thì vương gia lại càng không cứu.

Tất cả đều là vô dụng, không còn đường sống nữa.

Nhạc Phong Nhi nhìn sắc mặt tiều tụy của muội muội, mới chỉ một khoảng thời gian ngắn, vậy mà từ một nữ hài như hoa như ngọc lại biến thành dạng này, trong lòng nàng lạnh dần.

"Xem ra, Tô tiểu thư thật sự không muốn nhìn thấy tỷ muội chúng ta nữa, muốn tỷ muội chúng ta chết thì mới vừa lòng."

Muốn đưa các nàng đi không được, đã muốn hạ độc rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1627


Lưu Hỏa nói: "Có phải Nhạc cô nương đã quá đa nghi không? Đó là canh tiểu thư hầm cho vương gia, sao lại là muốn hạ độc các ngươi?"

Với thủ đoạn của tiểu thư, muốn giết hai tỷ muội Nhạc gia thì đâu cần hạ độc? Tùy tiện động một ngón tay là được.

"Nàng? Nàng?" Nhạc Phong Nhi hoảng sợ mở to hai mắt, "Nàng ta muốn hạ độc vương gia? Vì sao chứ?"

Lưu Vân không muốn nói nhiều với nàng, "Ta sai người đến phủ Quốc Công hỏi một chút."

Phủ Quốc Công, huynh muội Tô Mạt đang đứng ngoài cửa đón bà nội và phụ thân trở về, một nhà vui vẻ nói chuyện đi về viện của lão phu nhân.

Thấy tâm tình của họ không tồi, chắc là có chuyện tốt.

Sau khi ngồi xuống, Tô Mạt liền hỏi.

Lão phu nhân vui vẻ nhướn mày, "Các con đoán thử xem."

Vài người thi nhau đoán, cũng chưa lần nào đoán trúng, lão phu nhân nhìn Tô Mạt, "Nha đầu, con đoán thử xem?"

Tô Mạt cười nhẹ, "Vậy là bệ hạ đã đồng ý cho chúng ta rời khỏi kinh thành sớm sao?"

Lão phu nhân vỗ tay cười nói: "Không hổ là Mạt nhi, bệ hạ đã đồng ý với chúng ta, để cho chúng ta về Trữ Châu dưỡng già. Mà phong hào Quốc công vẫn được giữ lại, bổng lộc không thiếu."

Như vậy, dù không có thực quyền, quan địa phương cũng không dám khinh thường bọn họ.

Tô Việt lập tức đứng dậy, cùng mấy muội muội đồng thời quỳ xuống, hành lễ với lão phu nhân và phụ thân.

Lão phu nhân bảo bọn họ nhanh chóng đứng dậy, ngồi xuống, nói: "Ta và phụ thân các con đã thương lượng, tổ chức hôn sự cho Nhu nhi, đưa Nhu nhi giao cho Tần gia, đầu mùa đông chúng ta sẽ trở về Trữ Châu."

Tô Nhu Nhu vừa nghe thấy vậy lập tức lệ nóng dâng lên, lại quỳ xuống một lần nữa, "Bà nội, phụ thân, chẳng lẽ hai người muốn bỏ Nhi nhi lại sao?"

Lão phu nhân xoa đầu nàng, cười hiền, nghe nàng nói vậy liền mềm giọng nói: "Nhu nhi, con đã trưởng thành, vốn là nên sớm lập gia đình, bởi vì chuyện trong nhà, chậm trễ mấy ngày nay. Chúng ta trở về Trữ Châu cũng không phải là vĩnh viễn không trở lại, các con cũng có thể đến thăm chúng ta, chúng ta cũng có thể tới, bà nội thấy Tần gia cũng tốt, Nguyên Quân là đứa bé ngoan, là trượng phu tốt, nhất định sẽ không khiến con bị ủy khuất."

Tô Nhu Nhi hai mắt đẫm lệ, trong lòng lại rất ấm áp, gối đầu lên đùi lão phu nhân, "Bà nội, nếu chàng, chàng không muốn đi theo con đường làm quan, con sẽ khuyên chàng cùng rời khỏi kinh thành."

Lão phu nhân bật cười, khuyên nàng vài câu, bảo nàng không cần khổ sở, người một nhà dù có xa đến đâu, cũng là người một nhà, cắt cũng không đứt huyết mạch tương liên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1628


Tô Việt sợ muội muội và lão phu nhân không vui, bước lên trước khuyên nàng vài câu, Tô Mạt và Tô Hinh Nhi cũng đứng xung quanh, mọi người đều vui vẻ hòa thuận.

Tô Nhân Vũ nhìn một nhà hòa thuận vui vẻ như vậy, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, giống như đã không còn lo lắng gì nữa.

Ông chậm rãi đứng dậy, từ từ thong thả đi ra ngoài, trong lòng thầm nói: "Doanh nhi, tuy kiếp này không thể cưới nàng làm vợ, nhưng trong tâm của ta, nàng là thê tử duy nhất. Nàng ở dưới cửu tuyền nhất định phải chờ ta, kiếp sau chúng ta lại làm vợ chồng.

Con gái đã lớn, ông không còn gì tiếc nữa rồi.

Một trận gió to thổi tới, lá cây cánh hoa bay theo gió, trong gió mang theo mùi mưa.

Ông lững thững đi trong gió đêm khô nóng, nhưng trong lại vui vẻ thoải mái.

Không lâu sau, tiếng sấm vang lên, những giọt mưa lớn bắt đầu rơi trên người ông, ông ngẩng đầu lên yên lặng nguyện cầu.

"Doanh nhi, ta sẽ coi trận mưa này là lời đáp ứng của nàng. Nàng nhất định phải chờ ta."

Mấy huynh muội trẻ tuổi sợ quấy rầy lão phu nhân nghỉ ngơi, nhanh chóng cáo từ, cùng nhau đến chỗ Tô Việt tiếp tục nói chuyện.

Lúc này đã tạnh mưa, mưa mùa hè, đến nhanh mà đi cũng nhanh.

Thuận tiện đi qua thăm An Bình, nàng ấy đã chuyển về đông viện, cánh tay trái của Tô Trì của không mất cảm giác như trước nhưng cũng không được như trước nữa.

Đấy là do An Bình đến cầu Tô Mạt, lấy được một phần giải dược, mỗi ngày đều giúp hắn lau, mới khiến hắn tốt hơn một chút.

Hắn cũng không còn hay nổi nóng nữa, cũng không quát mắng An Bình nữa, mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm.

An Bình lại thấy có hy vọng, cứ lẳng lặng ở bên cạnh hắn.

Còn chưa đến đông viện, có một bà tử vội vàng chạy tới, tìm Kim Kết nói vài câu.

Kim Kết nghe xong liền nở nụ cười, phất tay ý bảo bà lui đi, nàng bước nhanh đến chỗ Tô Mạt, nói nhỏ: "Mạt nhi, Nhạc Phong Nhi phái người tới cầu thuốc giải rồi."

Tô Mạt cười, "Phái người tới? Xem ra phải trả giá liền học được rồi."

Kim Kết khinh thường nói: "Trước đây là Nhạc Lâm Nhi làm chỗ dựa cho nàng ta, hiện giờ Nhạc Lâm Nhi ngã xuống, nàng không có tâm phúc, tất nhiên là không dám rồi."

Tô Mạt lắc đầu, "Em nhìn nhầm rồi. Theo ta, Nhạc Phong Nhi mới là người có tâm phúc."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1629


Tô Nhu Nhi đứng phía sau nghe các nàng nói chuyện, liền hỏi xem chuyện gì.

Tô Mạt nói: "Không có gì, vương phủ có chút việc, Nhị ca, huynh và hai tỷ tỷ đến chỗ đại tẩu trước đi, muội qua xem rồi sẽ trở về ngay."

To Nhu Nhi và Tô Hinh Nhi lập tức đoán được là chuyện tỷ muội Nhạc gia, Tô Hinh Nhi nói nàng không cần đi, Tô Nhu Nhi lại khuyên nàng đi xem.

Tô Việt nói: "Mạt nhi, huynh đưa muội đi."

Tô Mạt bảo hắn yên tâm, nàng sẽ không có chuyện gì, sau đó dẫn Kim Kết đi cùng.

Tuy là Nhạc Phong Nhi phái người tới cầu nhưng Tô Mạt lại không muốn đi ngay lập tức, nàng quay lại chỗ của mình, sau đó chậm rãi rửa mặt, dưỡng da,...

Tuy là da nàng đã vô cùng mịn màng, trắng mịn nhẵn nhụi nhưng vẫn cần được chăm sóc nếu không về già sẽ rất nhanh lão hóa.

Hơn nữa trong lúc làm đẹp cũng có thể thả lỏng tâm tình, khiến đầu óc nàng suy nghĩ nhanh hơn, sau đó sẽ có nhiều biện pháp giải quyết hiện lên trong đầu nàng.

Vấn đề liền được giải quyết dễ dàng rồi.

Chuyện của tỷ muội Nhạc gia, không phải là chuyện của nàng và Hoàng Phủ Cẩn, nàng tin tưởng Hoàng Phủ Cách không hề có suy nghĩ gì về tỷ muội kia.

Nếu không hắn sẽ không thản nhiên như vậy, cũng không chút kiêng dè như thế.

Nói đi nói lại, mấu chốt vấn đề này là ở trên người lão nhân.

Lão nhân kia, không có việc gì làm, đã từng tuổi nàng rồi, còn đang suy nghĩ kiếm việc vào thân?

Chẳng lẽ thật sự muốn để cho Hoàng Phủ Cẩn chiếu cố Nhạc Phong Nhi cả đời?

Hoặc là -- Tô Mạt nhíu mày, Kim Kết vội vàng nhắc nhở, "Tiểu thư, không nên nhíu mày, mặt nạ bị phồng lên rồi, sẽ để lại nếp nhăn đó!"

Tô Mạt thở dài, cái quả cam này, vẫn cần nàng dạy nhiều, hiện giờ là thời điểm dùng để đáp lễ nàng rồi.

"Ta còn nghĩ làm sao, không phải là lão nhân gia còn chưa từ bỏ sao? Nói không chừng là muốn dùng Nhạc Phong Nhi giữ Tĩnh thiếu gia lại? Không cho chúng ta rời đi."

Nàng không phải là đang hỏi Kim Kết, tự nhủ xong, nàng cảm thấy không chừng là thật.

Nàng nhanh chóng từ trên ghế quý phi đứng dậy, "Không được, ta phải đi xem."

Hiện giờ không phải là đến đấu cùng Nhạc Phong Nhi, nên không cần để ý đến nàng ta kêu nàng qua làm gì.

Mà là cần thăm suy nghĩ của lão nhân, nếu không đến lúc đó sẽ thành một quả bom hẹn giờ.

Tô Mạt chuẩn bị một chút, thay quần áo, đổi sang một bộ quần áo màu lam, tôn lên khuôn mặt tinh xảo của nàng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1630


Tô Mạt dẫn theo đám người Kim Kết, ngồi xe ngựa từ từ đi đến vương phủ. Tuy là có lệnh cấm ra ngoài buổi tuổi, nhưng với thân phận của nàng, muốn đi ra ngoài -- đặc biệt là ở trong thành vẫn vô cùng thuận lợi.

Người gác cửa của Tô phủ vừa thấy xe ngựa của nàng, lập tức mở cửa ra, mời bọn họ đi vào, đi vào bên trong, Tô Mạt xuống xe lập tức có kiệu chờ sẵn.

Đến hậu viện, Hoàng Phủ Cẩn còn chưa về, Diệp Tri Vân đang ngồi ở nhà chính, phía dưới là Nhạc Phong Nhi đang cúi đầu rơi lệ, Lưu Vân và Lưu Hỏa chia nhau đứng ở hai bên.

Vừa nhìn thấy nàng tới, Nhạc Phong Nhi đột nhiên đứng dậy đến quỳ trước mặt nàng, Tô Mạt cảm thấy đau đầu gối thay nàng.

"Tô tiểu thư, cầu người bỏ qua cho muội muội ta. Tuy là Lâm nhi nói chuyện không thuận tai, nhưng cũng chỉ là ruột để ngoài da, không có ý xấu. Mong Tô tiểu thư đại nhân đại lượng, không so đo cùng muội ấy."

Tô Mạt không thèm nhìn đến nàng, định đi qua vòng qua nàng ta, Nhạc Phong Nhi đột nhiên ôm lấy hai chân Tô Mạt, trong lòng Tô Mạt tức giận.

Nữ nhân này thật sự là không có võ công sao?

Nếu không phải võ công của nàng tốt, khi chuẩn bị bước đi đột nhiên bị người ôm lấy hai chân, khẳng định là sẽ bị ngã sấp.

Nàng khẽ hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Diệp Tri Vân: "Diệp lão đầu, ông đang bày trận gì thế? Muốn nhìn ta phá trận sao?"

Khóe miệng nàng khẽ nâng, ánh mắt liền lạnh đi vài phần.

Nếu Diệp Tri Vân không mở miệng, nàng liền trực tiếp đá bay Nhạc Phong Nhi.

Diệp Tri Vân cười ha ha, "Nha đầu, ngươi tới rồi, không phải là ta nhớ ngươi sao. Phong nhi, ngươi đứng dậy đi, có gì rồi nói."

Ông cũng rất đau đầu, tỷ muội Nhạc gia này, làm việc sao lại thành thế này, thật sự làm cho người ta đau đầu.

Nhạc Phong Nhi ủy khuất, khóc sướt mướt, buông Tô Mạt ra, sợ hãi nhìn nàng một cái, trở về ngồi chỗ của mình.

Diệp Tri Vân thở dài, "Nha đầu, sao ngươi lại đùa dai như vậy, canh nấu cho Tĩnh nhi sao lại có độc? Nhanh đem giải dược cho nàng ta đi."

Tô Mạt nhướn mày, "Diệp lão đầu, canh là ta chuẩn bị cho Cẩn ca ca, sao có thể đi hạ độc người khác được? Vương phủ từ khi nào lại không có quy củ như vậy."

Đồ của vương gia lại dám tùy tiện dùng?

Nhạc Phong Nhi vội nói: "Không, không phải, muội muội là muốn thay vương gia thử xem, để tránh...."

"Để tránh có độc sao?" Tô Mạt cười.

Nhạc Phong Nhi đột nhiên rùng mình, "Nếu thật sự là như vậy, cho dù ta có chết thì cũng phải nói cho vương gia, cũng cần thỉnh bệ hạ chủ trì công đạo."

Bất kể là ai muốn ám sát người của hoàng thất, tất cả đều chỉ còn đường chết.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1631


Tô Mạt nàng ta dám hạ độc trong canh của Hoàng Phủ Cẩn, không phải là đi tìm chết sao?

Dù nàng là con gái của Tô quốc công cũng như thế, hoàng đế nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng.

Nhạc Phong Nhi đã sớm nghe qua, hoàng đế vô cùng kiêng kị Tô gia, nhưng lại để Tô Mạt tiến cung, phong làm Chiêu nghi.

Nhưng về sau lại lừa dối là Tô chiêu nghi đã qua đời, cho rằng tất cả mọi người đều là kẻ ngốc sao?

Nữ nhân đã từng được phong làm chiêu nghi, sao còn có tư cách làm Tề vương phi?

Tô Mạt mỉm cười, "Nói như vậy, Nhạc cô nương là muốn đến trước mặt hoàng đế cáo trạng sao?"

Cũng không biết muội muội của tội thần như nàng bằng cách nào đi cáo, đến được cửa cung hay không còn khó nói.

Huống hồ lúc này đi sẽ bị coi là đồng mưu với ca ca, không ai tin.

Cho nên, Nhạc Phong Nhi nói như vậy chỉ là muốn dọa mình thôi.

Tô Mạt vẫn chỉ nhìn Diệp Tri Vân, cũng không nhìn Nhạc Phong Nhi lấy một cái, Diệp Tri Vân bị nàng nhìn có chút chột dạ.

Cái nha đầu này, luôn như vậy, trên mặt thì cười, nhưng không biết trong lòng đang tính toán cái gì, đắc tội với nàng thì tuyệt đối không bao giờ được tốt.

Ai...Dù sao ông cũng sắp không qua được rồi.

Diệp Tri Vân giả bộ không nhìn thấy ánh mắt của Tô Mạt.

"Khụ, khụ, nghe ta nói này nha đầu, ngươi thật sự cho Tĩnh nhi uống canh có độc đi, nếu ngươi bất mãn điều gì, sao không nói thẳng ra?"

Nhạc Phong Nhi nước mắt ràn rụa, "Diệp công công, người hay làm chủ, chuyện vốn là như vậy, nếu là ghét bỏ tỷ muội chúng ta, thì hãy nói thẳng đi, sao lại đối xử với vương gia như vậy? Vương gia ngày nào cũng bận rộn, áp lực từ triều đình rất lớn, vương gia..."

Muốn lấy chiêu nghi của phụ hoàng, vậy áp lực có thể nhỏ sao?

Trong lòng Nhạc Phong Nhi hừ lạnh, hai mắt đẫm lệ lóe lên tia hàn quang.

Chỉ riêng chứng cớ bát canh có độc này đủ để khiến Tô Mạt chết trăm lần rồi.

Mưa gió đi qua không khí vô cùng mát mẻ, những giọt nước đọng lại trên lá chuối ngoài cửa sổ dưới ánh đèn lồng hơi lóe sáng như những hạt châu.

Khi Hoàng Phủ Cẩn trở về, ánh mắt liền tập trung vào Tô Mạt.

Ánh mắt của Tô Mạt cũng dừng lại đó, giống như không nghe thấy giọng nói của Nhạc Phong Nhi.

Nàng đã nhận định Hoàng Phủ Cẩn, cả đời này hắn là của nàng, chỉ cần hắn không phản bội tình cảm nàng, vậy mặc kệ dù là thiên hoàng hậu thổ, ai cũng không ngăn được.

Cùng lắm thì, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1632


Kim Kết đi ngay sau Tô Mạt hành lễ với Diệp Tri Vân, sau đó đứng sang một bên, nghe thấy Nhạc Phong Nhi khóc lóc tố cáo như vậy, nàng hừ lạnh một tiếng, "Nhạc cô nương sao lại biết chúng ta hạ độc trong canh của vương gia chứ?"

Nhạc Phong Nhi mở to hai mắt, yếu đuối nói không nên lời khiến người khác thấy thương xót, giống như chú dê con, vô cùng sợ hãi nhưng vẫn cố chịu đựng.

"Muội muội của ta, còn, còn đang nằm đó, bất tỉnh nhân sự. Kia chính là canh có độc."

Nàng ta cúi đầu nức nở, nâng tay áo lau nước mắt.

Tô Mạt từ từ xoay người, ánh mắt dừng trên người nàng, nếu như không phải là ở đây, mà là ở giang hồ, chỉ sợ với bộ dạng điềm đạm đáng yêu của Nhạc Phong Nhi, thật sự có khả năng muốn gió được gió muốn mưa được mưa.

Đáng tiếc, nơi đây toàn là người tâm địa cứng rắn.

Nàng lại càng không mềm lòng với kẻ địch, đặc biệt là tình địch.

"Diệp công công, xin người hãy làm chủ cho vương gia và tiểu nữ, muội muội tiểu nữ vẫn còn đang bất tỉnh. Cầu xin Diệp công công chuyển lời tới vương gia, cầu xin người nhanh chóng hồi phủ, để cho vương gia tự mình phán đoán, canh này rốt cuộc là có độc hay không."

Trên mặt Diệp Tri Vân hiện lên sự khó xử, vết sẹo trên mặt hơi lóe sáng.

Cái nha đầu này, sao lại ngu ngốc và cứng đầu như vậy, vẫn không rõ tình thế hiện giờ, nếu Hoàng Phủ Cẩn trở về, thì đó có là độc dược Tĩnh nhi vẫn uống.

"Chuyện này, Mạt nhi, tóm lại không nên làm lớn chuyên lên, ngươi đưa giải dược ra, đưa cho nha đầu Nhạc gia uống đi, tránh để nàng khóc sướt mướt như vậy, Tĩnh nhi làm việc đã đủ mệt mỏi rồi, không có thời gian để ý đến những chuyện này. Các ngươi đừng làm khó lão già ta nữa."

Kim Kết đứng ra nói với Diệp Tri Vân, "Lão gia, có vẻ như Nhạc cô nương đã hiểu lầm, canh của tiểu thư nấu cho vương gia vốn không hề có độc."

Nhạc Phong Nhi mở to hai mắt nhìn, giọng nói run run: "Không có khả năng, nếu không phải có độc, vậy sao Lâm nhi lại thành như vậy?"

Kim Kết khinh thường lườm nàng một cái, "Đó là do Tô Mạt tỉ mỉ chuẩn bị cho vương gia, chẳng lẽ để chó mèo có thể tùy tiện uống sao?"

Khóe miệng Tô Mạt khẽ nở nụ cười, Kim Kết này!

Ngẫm lại cũng tốt, thân phận hiện giờ của mình không nên nói những lời như vậy, Kim Kết đã nói thay cho nàng.

Hai người các nàng thật sự là tâm hữu tương thông!

Sắc mặt Nhạc Phong Nhi trắng bệch, hơi hé môi nhưng lại không thể nói gì, nước mắt chảy dài.

Khiến người nhìn vô cùng thương xót.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1633


Nguồn bị nhảy chương.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1634


Hoàng Phủ Cần ngại mọi người xung quanh, đưa mắt ra hiệu với nàng.

Tô Mạt cũng không muốn đùa hắn, liền đứng dậy nói: "Ta mỗi ngày đều hầm canh cho chàng uống, cũng không biết chàng có uống không?"

Hoàng Phủ Cẩn cười nói: "Tất nhiên là uống rồi, phải cảm ơn Mạt nhi, uống rất ngon, khẳng định tối nay cũng có đi, trong lòng nhớ đến nên nhanh chóng cưỡi ngựa chạy về đây."

Chân mày Nhạc Phong Nhi căng lên, u oán nhìn Hoàng Phủ Cẩn một cái.

Tô Mạt nhướn mày, nói với Kim Kết: "Đưa canh lên cho vương gia dùng."

Hoàng Phủ Cẩn vội nói: "Mạt nhi, đã trễ rồi, chúng ta đến thư phòng dùng, để cho cha nuôi đi nghỉ trước đi."

Nói xong hắn xoay người ôm quyền vái chào, "Cha nuôi, người cứ về nghỉ đi, buổi tối không nên để bị mệt."

Diệp Tri Vân vừa nghe xong, hừ tiểu tử thối, có nàng dâu liền quên phụ thân rồi!

Ông nghiêm mặt, "Con không hỏi xem chân tướng sự việc sao?"

Hoàng Phủ Cẩn kinh ngạc nói: "Cha nuôi, có người và Mạt nhi, có thể có chuyện gì?"

Chẳng lẽ cha nuôi và Mạt nhi đánh nhau, hại đến tỷ muội Nhạc gia.

Nhạc Phong nghe hắn nói, càng thêm nức nở, "Vương gia, Lâm Nhi và ta mỗi ngày đều biết vương gia làm việc vất vả, mà Tô tiểu thư cũng rất bận rộn, chúng ta thử nghĩ có thể nấu canh cho người được không, không phiền Tô tiểu thư mệt nhọc. Lâm Nhi giỏi về phần nếm thử, liền nếm thử canh Tô tiểu thư đưa đến, ai ngờ...ai ngờ, liền...liền trúng độc..."

Nàng ôm mặt òa khóc.

Nàng ta sao nhiều nước mắt vậy chứ? Kim Kết tò mò nhìn.

Hoàng Phủ Cẩn nhíu mày, nhìn về phía đám người Lưu Vân, "Trong phủ có địch nhân sao? Có người hạ độc mà các ngươi không biết?"

Nhạc Phong Nhi thấy hắn không hề nghi ngờ Tô Mạt hạ độc, vậy mà nghi ngờ người trong phủ không sạch sẽ, hiện giờ trong phủ ngoài tỷ muội hai nàng ra, đâu có người ngoài.

Nàng ủy khuất, ánh mắt ai oán, "Nói không chừng là người bên phía Tô tiểu thư?"

Nàng không thể nói là Tô Mạt, nhưng vẫn có thể nói là địch nhân ở chỗ nàng ta.

Hoàng Phủ Cẩn lắc đầu, tự tin nói: "Người bên Mạt nhi đều là người mình, huống hồ phòng bếp của nàng, ngoại nhân không thể đến gần, tất nhiên là trong phủ có gian tế rồi."

Lưu Vân thấy lửa sắp cháy đến người mình, hắn vội vàng giải thích: "Vương gia, Kim Kết cô nương nói, tiểu thư nấu canh cho người, người khác không thể uống, bởi vì người khác không có cùng nội lực như người, đó là dành riêng cho người. Nhạc cô nương không hiểu chuyện, vụng trộm nếm thử, liền xảy ra chuyện."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1635


Nhạc Phong Nhi vừa nghe thấy Diệp Tri Vân giúp đỡ Tô Mạt, nàng ta vội la lên: "Nhất định là cố ý, nếu không sao trước đây không làm sao?"

Lưu Vân và Lưu Hỏa liền đổ mồ hôi, Lưu Vân theo bản năng liếc nhìn Tô Mạt, thấy tiểu thư không có phản ứng gì, trong lòng thầm nghĩ không tốt, tiểu thư đã sớm biết.

Xem ra tỷ muội Nhạc gia đã tráo đổi canh của tiểu thư, nói không chừng là đưa cho hắn và Lưu Hỏa, may mà... Bọn họ chưa uống, nếu không ... phải chịu đau khổ rồi.

"A, thì ra trước kia canh là do tỷ muội các ngươi uống trộm sao?" Kim Kết tức giận nhìn Nhạc Phong Nhi, đúng là không biết xấu hổ, dám tráo đổi canh của tiểu thư nấu cho vương gia, thật là buồn cười.

Trong lòng Tô Mạt nghĩ, hai người này chỉ nếm canh của nàng mà có thể nấu ra giống như đúc đưa cho Hoàng Phủ Cẩn uống.

Mà chàng không hề phát hiện ra, chứng tỏ hai nàng cũng có bản lĩnh.

Nếu như học được cách dùng độc, chỉ sợ làm người khác khó mà phòng bị.

Nếu như bỏ dược linh tinh, hoặc là xuân dược, vậy thì phiền toái rồi.

May mà Nhạc Lâm Nhi thiếu kiên nhẫn, kéo Nhạc Phong Nhi đến phủ Quốc công khoe ra, nếu không chính mình cũng không hề biết, không thể phòng trước chuyện gì, đến lúc đó thật sự xảy ra chuyện, vậy đã chậm mất rồi.

Lần này, xem ra nàng phải cảm ơn Nhạc Lâm Nhi mới đúng.

Sắc mặt Hoàng Phủ Cẩn không hề thay đổi, nhưng ánh mắt lại trầm xuống, quét mắt nhìn qua Nhạc Phong Nhi, nhàn nhạt hỏi: "Phong nhi, rốt cuộc chuyện là sao?"

Khi Nhạc Thiếu Sâm đi theo hắn, tỷ muội Nhạc gia cũng thường xuyên ở bên cạnh, khi đó chỉ là hai tiểu nha đầu, một người mạnh mẽ dũng cảm, một người lương thiện nhu nhược.

Tuy hắn không thích giao tiếp nhiều với người khác, nhưng vì có quan hệ với Nhạc Thiếu Sâm, nên đối với hai tỷ muội này cũng không quá xa lạ.

Xưng hô cũng có chút thân thiết, vẫn gọi là Phong nhi và Lâm nhi.

Nhạc Thiếu Sâm "phản bội" hắn, hắn liền cắt đứt liên hệ với họ, lúc đó các nàng đến tìm hắn, hắn đều tìm cách tránh đi, không muốn dính đến phiền toái.

Hiện giờ Nhạc Thiếu Sâm gặp chuyện không may, hắn cho các nàng ở lại, cũng là chuyện nên làm.

Nhưng không có nghĩa là để cho các nàng làm chuyện gì quá phận.

Nhất là đối với Mạt nhi!

Nhạc Phong Nhi cảm nhận được uy áp trong giọng nói của hắn, nhất thời run lên, nàng lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Phong nhi, Phong nhi chỉ là không muốn Tô tiểu thư phải vất vả, muốn chia sẻ với tiểu thư chăm sóc vương gia. Tô tiểu thư là tiểu thư lá ngọc cành vàng, đâu thể làm những chuyện nhà bếp này, chuyện này cứ để Phong nhi và Lâm nhi làm là được rồi. Nhưng sợ Tô tiểu thư suy nghĩ nhiều, cho nên không nói lại. Có lẽ, ... có lẽ Tô tiểu thư không thích tỷ muội chúng ta, cho nên...cho nên nấu ra nồi canh này, tới giáo huấn chúng ta."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1636


Nàng cắn môi, hơi ngẩng đầu, vừa đúng khiến người khác nhìn thấy những giọt lệ của nàng thi nhau chảy xuống, rơi trên váy của nàng.

"Tô tiểu thư, Phong nhi sai rồi, về sau không dám nữa, cầu xin người không cần đuổi chúng ta đi. Chúng ta chỉ xin vương phủ cho một nơi ở, không dám xin danh phận gì. Về sau nếu tiểu thư không thích, tỷ muội chúng ta nhất định sẽ không là, chỉ khi tiểu thư sai bảo chúng ta mới làm. Chỉ cần tiểu thư không đuổi chúng ta đi, tỷ muội chúng ta nguyện ý làm nô tỳ."

Nhìn nàng nói một cách đáng thương như vậy, đổ mọi tội lỗi cho Tô Mạt, chỉ trích nàng keo kiệt không rộng rãi, chỉ trích nàng muốn đuổi tỷ muội họ đi, coi các nàng như nô tỳ.

Ý tứ trong câu nói, chỉ cần là người bình thường đều có thể nghe ra.

Khóe miệng Tô Mạt hơi nhếch lên, tinh nghịch nhìn Hoàng Phủ Cẩn, giống như đang chờ hắn trách phạt, thử xem hắn sẽ làm như thế nào.

Ánh mắt của Hoàng Phủ Cẩn cũng đang nhìn về phía Tô Mạt, hơi cảnh cáo nàng một cái, lập tức nói: "Hiện giờ kinh thành hỗn loạn, người của vương phủ không đủ, nếu không chiếu cố tốt, thì chúng ta sẽ cảm thấy áy náy. Thôn trang tuy không ở kinh thành, nhưng ở người dân ở đó chất phác hiền lành, nếu hai người đến đó, bổn vương sẽ để cho các ngươi quản lý, tất nhiên sẽ không có ai dám khinh thường các ngươi."

Nhạc Phong Nhi vừa nghe thấy, Hoàng Phủ Cẩn lại không hề phân phải trái cứ như vậy đưa tỷ muội các nàng đi, quả thực... quá đau lòng rồi!

Nàng nức nở khóc, chậm rãi đứng dậy, cả người lung lay nhưng không ngã xuống.

Không có người quan tâm đến nàng, ngã xuống chỉ rước thêm nhục thôi.

Xem như là nàng thông minh, Tô Mạt hừ lạnh.

"Được rồi, đừng khóc nữa, chuẩn bị đến thôn trang, vài ngày nữa xuất phát cũng không muộn." Diệp Tri Vân đã xem đủ, phất tay áo, nói: "Ta mệt rồi, trở về nghỉ ngơi đi."

Tô Mạt cười lạnh, ông ấy thấy Hoàng Phủ Cẩn không chịu nhận, không nói gì nàng, sắc mặt nghiêm nghị, không che chở cho Nhạc Phong Nhi nên thất vọng muốn đi rồi.

Cái lão hồ ly này, mặt trước mặt sau không giống nhau, một mặt đối tốt với nàng, một bên lại tính kế nàng, hừ!

Thật là đáng giận!

Mọi người vẫn giữ lại mặt mũi cho Diệp Tri Vân, tỷ muội Nhạc Phong Nhi vẫn ở lại vương phủ, nhưng vì chuyện hầm canh, Hoàng Phủ Cẩn ra lệnh, không cho tỷ muội Nhạc gia tiến vào sân viện và thư phòng của hắn, không làm phiền đến các nàng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1637


Khiến cho các nàng đỡ buồn là không thiếu thứ gì, không cần tự mình làm gì, muốn ăn gì không cần tự mình làm.

Còn về Nhạc Lâm Nhi, chỉ là nằm mười ngày nửa tháng liền khỏi, không cần uống thuốc.

Nhưng mà đã là giáo huấn, Tô Mạt sẽ không nương tay, hủy đi khả năng nếm hương vị của Nhạc Lâm Nhi, khiến cho nàng ta không khác người thường ở điểm nào.

Nhạc Lâm Nhi tức đến phát khóc, nhưng không có cách nào khác.

Sau chuyện hầm canh, Nhạc Phong Nhi đã hiểu được tình cảm của Hoàng Phủ Cẩn đối với Tô Mạt, dù là độc dược người cũng vui vẻ mà chịu đựng, dù tội của Tô Mạt có lớn đến đâu thì người vẫn sẽ bao che tới cùng cho nàng ta, những điều đó đủ khiến cho nàng chết tâm.

Hai tỷ muội nàng cứ yên lặng ở vương phủ, mỗi ngày cùng nhau nói chuyện, thêu thùa may vá.

Tô Mạt cảm thấy các nàng cứ như vậy là tốt nhất, tránh cho nàng không nhịn được mà ra tay với các nàng, tuy các nàng chọc giận nàng thật, dù sao cũng là nữ nhân trói gà không chặt, đánh nữ nhân, nàng không có chút không nỡ.

Đảo mắt đã tới mùng tám tháng tám, ngày đại tiểu thư xuất giá.

Từ mấy ngày trước phủ Quốc công đã giăng đèn kết hoa, vô cùng bận rộn, từ trong ra ngoài ai cũng vội vàng.

Gần như cả đêm qua Tô Mạt không ngủ, nàng ở trong phòng cùng đại tiểu thư, giúp nàng ấy chăm sóc da mặt, tâm sự với nàng, nửa đêm mới đi chợp mắt, trời vẫn còn tối đã bị hỉ nương gọi dậy chuẩn bị trang điểm.

Tô Mạt biết nữ nhân cổ đại khi xuất giá vô cùng phiền toái, cũng không ngờ lại phiền như vậy.

Chải đầu cũng có đến ba người, một người cầm lược chải đầu. Hai người đứng cạnh giúp đỡ, một người pha chế dầu thơm bôi lên tóc, chuẩn bị trang sức, một người giúp người chải dùng lần lượt từng cái lược khác nhau.

Hỉ nương chải đầu giúp tân nương đội lên mũ phượng, sau đó để cho người kia cài các loại trang sức lên.

Làm xong mọi việc mất khoảng nửa canh giờ.

Sau khi chải đầu xong lại có người đến giúp tân nương mặc hỉ phục, trang điểm...

Sau khi làm xong toàn bộ thì trời cũng gần sáng, Tô Mạt ước chừng tất cả hết gần ba canh giờ.

Gần đến giờ Tần gia đến đón dâu, Tần Nguyên Quân mặc hỉ phục màu đỏ, thần thái rạng rỡ, gương mặt anh tuấn hiện lên vẻ mặt thỏa mãn, còn có gã sai vặt đi theo phát lì xì rất lớn.

Tô Mạt và Tô Hinh Nhi liền trêu hắn vài câu, ngăn không cho hắn đi vào, khiến hắn phải bỏ thêm phí vào cửa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1638


Tần Nguyên Quân gấp gáp đến mức đổ mồ hôi, cúi chào chắp tay thi lễ nói: "Hai vị muội muội tốt, dù hồng bao ít nhiều cũng đã đưa, để cho huynh cưới được tân nương về đi."

Tô Hinh Nhi cười nói: "Tần gia ca ca, huynh đi vào cũng vô ích, dù sao huynh cũng không được cõng tân nương tử, phải để đại cữu cõng ra mới được."

Tần Nguyên Quân cười đến phát ngốc, suy nghĩ một chút lại vui vẻ cười, "Huynh đến giúp, huynh đỡ lên cũng được."

Có thể sớm nhìn thấy Nhu nhi thêm một chút, hắn liền cảm thấy hạnh phúc cũng nhiều hơn.

Huống chi mấy ngày nay hắn chưa nghỉ ngơi tốt, mở mắt, nhắm mắt đều nghĩ đến nàng, nhớ tới sắp cưới được nàng vào cửa, hưng phấn đến mức không ngủ được, hai mắt cứ mở thao láo.

Hôm nay trời còn chưa sáng hắn đã tỉnh, suy nghĩ xem vì sao trời chưa sáng, hay là hôm nay trời nhiều mây?

Tô Mạt che miệng cười, "Tỷ phu, chúng ta giao tỷ tỷ cho huynh, về sau huynh nhất định phải đối tốt với tỷ ấy..."

Vừa nghe thấy câu này, Tần Nguyên Quân lập tức vén vạt áo, quỳ xuống hướng về hai chiếc đèn lồng lớn ở cửa, giơ tay lên thề: "Trời đất chứng giám, ta - Tần Nguyên Quân nhất định sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với thê tử, nếu không..."

"Được rồi, được rồi, hai vị tiểu thư đừng làm khó tân lang nữa, mau vào đi." Nha hoàn hồi môn của đại tiểu thư Minh Ngọc cười đi ra, giải vậy giúp Tần Nguyên Quân.

Tô Hinh Nhi nói với Tô Mạt: "Tỷ tỷ đang đau lòng thay tỷ phu đây mà, hì hì, thật là thú vị."

Đang nói thì đám người Tô Việt cũng đi đến, đều là mặc đồ mới, vẻ mặt vui vẻ.

Vì Tô Việt phải cõng đại tiểu thư lên kiệu, Tần Nguyên Quân càng thêm khách khí với hắn.

Cùng Tô Việt cõng đại tiểu thư lên kiệu, mọi người đi theo ai cũng đều rất vui vẻ.

Hiện giờ Tô gia đã không có thực quyền, nhưng ân sủng của hoàng đế lại rất nhiều, ban cho rất nhiều vật quý giá cho hai nhà Tô Tần, mặt khác còn có vài thái giám trong cung đến hỗ trợ lo liệu hôn lễ, có thể nói là phong quang vô hạn.

(Phong quang vô hạn: cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.)

Người đến hôn lễ của Tô gia vô cùng náo nhiệt, có người ăn cỗ ở nhà tân nương rồi lại theo đến nhà tân lang, một bữa trưa, một bữa tối, vô cùng náo nhiệt.

Dù công việc bận rộn, Hoàng Phủ Cẩn và Lạc vương, Ngụy vương và mấy vị tiểu hoàng tử đều đến góp vui, đưa lễ vật tới.

Trời vừa sáng liền đưa đồ cưới sang Tần gia, đến giờ vẫn chưa xong.

Dân chúng vây xem rất đông, nhìn hàng dài đồ cưới, có Ngọc Quan Âm, san hô hồng mà hoàng đế ban tặng, còn có lễ vật của các vị vương gia...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1639


Hơn hai trăm người nâng mà vẫn chưa hết.

Mà những đồ cưới này, dù là thứ gì đều là hàng tốt.

Khiến một số người ghen muốn chết.

Tô Mạt kéo tay Tô Hinh Nhi đi đằng sau nhị ca, đưa đại tỷ lên kiệu hoa, những khách nhân đến tham gia yến tiệc đứng ở hai bên xem lễ.

Cửa lớn mở ra, không khí vui mừng tự nhiên mà đến.

Các loại hoa được tung lên tạo thành một cơn mưa hoa, trong không khí cũng phảng phất hương hoa, khiến cho người ta say mê, càng tôn lên vẻ đẹp của tân nương tử.

Khi Tô Việt cõng Tô Nhu Nhi gần đến kiệu hoa, bỗng nhiên một mũi tên bay vụt tới.

Mọi người xung quanh đều kinh ngạc, nhìn mũi tên bay thẳng về phía ngực của Tần Nguyên Quân.

Có người nghĩ trong lòng: Tần Nguyên Quân này số thật khổ, không dễ dàng gì mới tỉnh dậy có thể lấy được vợ, kết quả lại bị bắn chết rồi.

Có người thì suy nghĩ xem ai lại lớn mật như vậy, vậy mà muốn phá hoại hôn lễ, không sợ gặp báo ứng sao?

Mọi người không đành lòng nhìn thấy cảnh máu me, hôn lễ biến thành tang lễ, có người trực tiếp nhắm mắt lại.

Ngay lúc đó, Lưu Vân dùng khinh công nhảy lên, tay áo đánh về phía mũi tên, đầu mũi tên sắp chạm đến người Tần Nguyên Quân thì bị đánh bay, rơi xuống đất.

"Hảo công phu!" Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Lập tức có người đuổi về phía ngược lại của mũi tên, rất nhanh có hai người bị bắt đến đây.

Một người mặc áo xám, một người ăn mặc đẹp đẽ, diện mạo tuấn tú, trên mặt có chút hung dữ.

"Oa?" Mọi người kinh ngạc, thì ra là Tín vương?

Hoàng Phủ Tuyên thở phì phì muốn thoát khỏi kiềm chế của người khác, nhưng hai người kia không có phản ứng gì, không quan tâm đến thân phận ra sao, lúc này mà giở trò quấy phá, đều nghiêm trị giống nhau.

Tô Việt nhân cơ hội này đưa Tô Nhu Nhi vào kiệu, trấn an nàng vài câu.

Đồng thời, Lan Nhược và Lưu Vân chia nhau đứng ở hai bên kiệu hoa, chuẩn bị hộ tống kiệu hoa đến nơi.

Tuy rằng Tần Nguyên Quân suýt chút nữa bước qua quỷ môn quan, nhưng lại không hề sợ hãi, hắn nhíu mày nhìn ánh mắt âm độc của Tín vương, cũng không thêm gì, chỉ muốn nhanh chóng đưa tân nương tử về nhà.

Tô Nhân Vũ, Hoàng Phủ Cẩn dẫn đầu đi lên trước, nhìn thấy Tín vương, bọn họ đều cảm thấy đau đầu.

Hoàng Phủ Giới lên tiếng chất vấn: "Đại ca, huynh đang làm cái gì vậy?"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom