Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1660


"Mạt nhi, muội và Lan Nhược ở ngoài canh chừng, ta dẫn người xông vào."

Giọng nói của hắn luôn khiến người khác an tâm.

Tuy hiện giờ Hoàng Phủ Cẩn rất bận rộn, mọi chuyện đều theo ý Tô Mạt, luôn lấy nàng làm trọng tâm, tuyệt đối sẽ không cướp mất hào quang nổi bật của nàng.

Cũng không phải là ỷ vào để Tô Mạt làm hết mà là hắn rất tin tưởng Tô Mạt, cảm thấy nàng có thể xử lý tốt những chuyện đó.

Nhưng hiện giờ không giống, những người đó quyết tâm cá chết lưới rách, hắn không muốn nàng gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, thái độ của hắn đối với điều này rất cứng rắn.

So với sự ôn hòa ngày thường, nay đã khôi phục lại sự lạnh lùng thâm trầm, đôi mắt sắc bén sâu thẳm, tràn đầy sát khí.

Tô Mạt nhận thấy sự thay đổi của hắn, liền nở nụ cười yếu ớt: "Huynh không cần coi thường ta, hơn nữa huynh lo lắng cho ta, chẳng lẽ ta không lo lắng cho huynh sao? Huynh yên tâm, ta sẽ luôn đi bên cạnh huynh, có nguy hiểm sẽ trốn sau lưng huynh được chưa?"

Nam nhân vẫn là nam nhân, không nên nhìn ngày thường ôn nhu như thế nào, đến thời điểm mấu chốt chủ nghĩa nam nhân vẫn là điều tất nhiên.

Nói xong, nàng cầm lấy tay của Hoàng Phủ Cẩn, ấm áp, khô ráo, không có chút mồ hôi nào, bọn họ không có chút khẩn trương nào.

Hoàng Phủ Cẩn nhìn sâu vào mắt nàng, khí phách toàn thân dần thu lại, khí tức quanh người cũng trở nên bình thường, "Được rồi."

Hoàng Phủ Giới không kiên nhẫn thúc giục hai người nhanh đi.

Đoàn người lợi dụng bóng đêm để di chuyển, giống như cú đêm bay vút qua các con phố trong kinh thành.

Hiện giờ đã không còn lệnh cấm ra ngoài ban đêm, mà thủ hạ của Hoàng Phủ Giới đều là cao thủ đại nội có lệnh bài thông hành, một đường đều thuận lợi.

Dưới ánh trăng, bóng cây loang lổ, bọn họ di chuyển rất nhanh, cho dù có người đứng trên lầu vô tình nhìn thấy cũng chỉ nghĩ đó là bóng chim.

Có ánh trăng, nhưng càng giúp họ ẩn thân.

Đến hà hoa phường, Lan Nhược học theo tiếng chim ưng kêu lên, lập tức có tiếng mèo đáp lại.

Một tên ăn mày nhảy ra, hành lễ với đám người Tô Mạt.

Hắn biết từ trước đến nay Tô Mạt không thích dài dòng, lập tức đem trọng điểm ra nói.

Từ sau khi xuất hiện những tín hiệu kia, trong nhà liền vang lên những âm thanh kỳ quái nhưng rất nhanh liền biến mất, không cách nào tìm hiểu thêm.

Hơn nữa không có người ra ngoài, thậm chí là hai vợ chồng đi mua đồ ăn cũng không thấy nữa, cửa ra vào luôn đóng chặt, im hơi lặng tiếng.

Tô Mạt chắc chắn tòa nhà này có đường hầm thông với nơi khác, nếu muốn đào một đường hầm đi lại thì được, còn nếu muốn xây một căn cứ ở dưới thì không có khả năng.
 
Chương 1661


Bởi vì nơi đây là con đường sầm uất, có nhiều dân chúng ở xung quanh, thì không thể nào không phát hiện ra động tĩnh lớn như vậy, nhưng nếu làm một con đường thông đến chỗ khác thì vẫn có thể.

Giống như ở trong tiểu viện của Hoàng Phủ Cẩn, có một con đường thông đến rạp kịch ở đại viện, bên trong vô cùng náo nhiệt, nhưng người ngoài không hề biết.

Nàng đem suy nghĩ của mình nói cho Hoàng Phủ Cẩn, có thể giấu nhiều nam nhân như vậy mà không bị bại lộ, trừ rạp xem kịch trong đại viện, rạp hát thì chỉ còn thanh lâu.

Quán trà và quán rượu có quá nhiều người lạ ra vào, đều cần phải đăng ký với quan phủ.

Hoàng Phủ Cẩn lập tức bảo Hoàng Phủ Giới cho người đi giám sát các thanh lâu trong kinh thành, mặt khác tăng thêm người canh chừng bên ngoài, khi có tín hiệu lập tức xông vào bắt người.

Những thủ hạ của Hoàng Phủ Giới đều là cao thủ đại nội, còn có cả ám vệ, hành động nhanh chóng, rất nhanh liền truyền mệnh lệnh đi.

Tô Mạt và mấy người Hoàng Phủ Cẩn phi thân qua tường rào, sau đó nhanh chóng bay lên cây ngô đồng trong sân.

Đây là một tòa nhà gồm ba viện, tiền viện và hậu viện có vẻ nhỏ, viện ở giữa lớn nhất, bọn họ trốn trên cây có thể nhìn được toàn cảnh xung quanh.

Ở phía đông bắc hậu viện vẫn còn đèn sáng, các nơi khác đều tối đen như mực.

Một đám mây bay tới, che mất ánh trăng, ánh sáng càng thêm ảm đạm.

Hoàng Phủ Giới không thể nhìn rõ xung quanh, Tô Mạt thường ngày rất chăm chỉ luyện công, hơn nữa có Hoàng Phủ Cẩn và Kim Liên trợ giúp, đã khác xưa rất nhiều, trong bóng đêm như vậy dùng đến nội lực thì vẫn có thể nhìn thấy một chút.

Hoàng Phủ Cẩn thì hoàn toàn không bị bóng đêm cản trở, dù sao cũng không phải là tối hoàn toàn, hắn đưa nội lực lên mắt, có thể nhìn rõ mọi vật trong viện.

Hoàng Phủ Giới không có tính nhẫn nại, định nhảy xuống trực tiếp điều tra, Tô Mạt giữ lấy vai của hắn, ý bảo hắn bình tĩnh lại.

Tòa viện này khiến nàng cảm thấy vô cùng quỷ dị, bên trong im lặng không hề có tiếng động, đây không giống bình thường!

Nàng quay đầu nhìn các nhà xung quanh, trong lòng khẽ giật mình, nhẹ nhàng kéo ống tay Hoàng Phủ Cẩn, ý bảo hắn nhìn thử.

Hoàng Phủ Cẩn đã sớm để ý, tòa nhà này so với các nơi khác thì vô cùng yên tĩnh, hắc ám, hơn nữa bọn họ ở đây càng lâu, càng có cảm giác đi vào một cái động không đáy.

Hắn tung ra vài chưởng, hướng xuống dưới đất và về phía bắc của nhà giữa, nhưng lại giống như ném đá xuống biển, không hề có động tĩnh gì.

Hoàng Phủ Giới không nhịn được nói: "Chúng ta trực tiếp xông vào bao vậy chúng."
 
Chương 1662


Nói xong hắn liền nhảy xuống, mấy thủ hạ của hắn cũng nhảy theo.

Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt không kịp ngăn cản, đành phải nhảy theo, không để ý được tất cả mọi người, chỉ có thể cố gắng bảo vệ Hoàng Phủ Giới.

Đột nhiên nghe thấy vài tiếng kêu đau, vài ám vệ ngã xuống.

Hoàng Phủ Giới kinh hô: "Sao lại như vậy?"

Không đợi hắn rơi xuống đất đã bị Hoàng Phủ Cẩn nắm lấy vai, nhảy về hướng khác, Tô Mạt bắn ra vài viên phích lịch đạn, lập tức sáng lên một vùng, nàng quát lớn: "Núi giả!"

Nàng không hiểu trận pháp, chỉ nghe qua Diệp Tri Vân nói vài câu, trận pháp biến hóa khôn lường, nhưng dù thế nào thì vẫn luôn có một điểm không thay đổi, cơ bản đều theo ngũ hành bát quái mà triển khai thành các loại phức tạp khác.

Nhưng cho dù là phức tạp hay đơn giản, có người cao tay, giấu ám khí ở bên trong, độc dược, ảo thuật, cổ độc, như vậy cũng vô cùng lợi hại không thể so sánh với cái bình thường.

Nàng không hiểu trận pháp, cho nên không có hành động gì, không muốn làm ảnh hưởng đến Hoàng Phủ Cẩn.

"Mạt Nhi, muội cùng thất đệ ra ngoài trước, ta thử xem có thể phá được trận pháp này hay không."

Hiện giờ bọn họ đã xông vào trận địa, muốn dẫn bọn họ xông vào thì chưa chắc thành công, nhưng là đưa bọn họ ra ngoài thì hắn vẫn có tự tin.

Trong bóng đêm, hai mắt Tô Mạt vẫn sáng như cũ trên mặt không hề có sự hoảng sợ, nàng mím môi, nhẹ giọng nói: "Ta và huynh cùng nhau làm."

Tuy nàng không hiểu trận pháp, nhưng nếu đứng ở nơi an toàn thì vẫn có thể trợ giúp cho hắn.

Hoàng Phủ Cẩn hiểu tính cách của nàng, lúc này tranh cãi với nàng cũng không được ích gì, đành phải bảo Hoàng Phủ Giới dẫn người ra ngoài.

Tuy trong lòng Hoàng Phủ Giới vẫn còn sợ hãi, nhưng lại không phục: "Nhị ca, ta không sợ, ngược lại ta muốn nhìn thử xem yêu ma quỷ quái nào lại lợi hại như vậy."

Vừa rồi chính mình không cẩn thận, không biết ở dưới có ám khí, nếu hắn cẩn thận hơn thì sẽ ra sao?

Tô Mạt nhướn mày, tiểu tử này không biết suy tính lợi hại, làm tướng quân đem binh đi đánh thì còn được, còn nếu muốn làm người giang hồ xông pha đầm rồng hang hổ, chỉ sợ là kém nhiều.

Nàng ra tay trong chớp mắt, đánh vào vai của hắn, toàn thân Hoàng Phủ Giới lập tức bủn rủn, Tô Mạt nói với Hoàng Phủ Cẩn: "Cẩn ca ca, chuẩn bị xong rồi."

Hoàng Phủ Cẩn đứng trước mở đường, vận nội công, song chưởng đánh ra, "ầm, ầm", vách tường sụp xuống, Tô Mạt dẫn theo Hoàng Phủ Giới nhảy lên, ném hắn qua tường, "Ngươi ngoan ngoãn dẫn người cùng Lan Nhược ở ngoài tiếp ứng đi."
 
Chương 1663


Vừa nói xong, Hoàng Phủ Cẩn ôm lấy nàng, cùng với mấy thủ hạ nhảy đến chỗ bức tường bị sập.

Lưu Vân và mấy người khác nhanh chóng thắp đèn lên, chiếu sáng cả một vùng.

Mọi người nhanh chóng đem đan dược phòng độc nuốt xuống, cũng mang theo mặt nạ phòng độc mà Tô Mạt phát cho đeo ở bên hông phòng trường hợp bất ngờ.

"Cẩn ca ca, huynh có thể phá được trận pháp không?" Tô Mạt nhìn thử, có chút không chắc chắn.

Hoàng Phủ Cẩn suy nghĩ một lúc, "Có thể, nhưng có chút rắc rối."

Tô Mạt cũng suy nghĩ rồi nói: "Muội nghĩ chúng ta không cần rắc rối như vậy."

Những người này bày trận ở nơi dân chúng hay tụ tập thế nào thì trận pháp sẽ lớn đến đâu? Cũng không phải là phép thuật thần tiên, chỉ là có thể giấu hình đi mà thôi.

Không thể giải được, vậy thì phá hủy đi.

Nàng khẽ nhếch môi cười, nói khẽ: "Chờ xem!"

Nàng không tin ma thuật, để xem một trận pháp này gặp đạn dược mạnh thì sẽ ra sao!

Nàng cầm lấy tay Hoàng Phủ Cẩn, lấy ra hai viên phích lịch đạn mới được nghiên cứu đưa cho hắn, "Cẩn ca ca, chúng ta đi nhìn thử xem, huynh tìm ra trung tâm của trận pháp, chúng ta sẽ một lần phá nó luôn."

Hoàng Phủ Cẩn muốn tự đi một mình, nhưng Tô Mạt vẫn luôn giữ chặt lấy hắn, khiến hắn đành nắm chặt lấy tay của nàng, dặn dò Lưu Vân cẩn thận, không có mệnh lệnh của hắn thì không được tùy tiện tiến vào.

Hiển nhiên trận pháp này chỉ là cơ bản, chủ yếu là che dấu tầm nhìn, không phải là để đả thương kẻ địch mà là muốn bao vây kẻ địch hoặc chính là muốn che giấu việc đào một tầng hầm dưới đất không muốn người khác biết.

Tô Mạt chỉ cảm thấy bên tai vang lên tiếng gió rít, thậm chí có cả tiếng thác nữa, còn có các loại âm thanh không có khả năng xuất hiện ở đây vang lên bên tai.

"Là ảo thuật, cẩn thận!" Giọng nói trầm ổn của Hoàng Phủ Cẩn vang lên bên tai, khiến cho nàng tỉnh táo lại.

Nhìn cẩn thận xung quanh, nhưng lại không rõ đang ở nơi đâu, khắp nơi đều là sương mù, mơ hồ còn có thể thấy được đình đài lầu các.

Hoàng Phủ Cẩn vẫn chưa dừng lại, ôm lấy nàng dùng khinh công di chuyển, rồi dừng lại trên một hành lang.

Tô Mạt đưa mắt nhìn xung quanh, rõ ràng chỉ là một sân viện bình thường, cũng không tối như trước, dù không có ánh sáng từ chỗ của Lưu Vân nhưng nàng vẫn có thể nhìn rõ.

"Cẩn ca ca, xem ra kẻ địch không đơn giản, rất am hiểu bày bố trận pháp."

Hoàng Phủ Cẩn lên tiếng, "Ở Trung Nguyên am hiểu bày bố trận pháp nhất là Tần gia, nhưng bọn họ không nghiên cứu sâu về ảo thuật, ảo thuật trong trận pháp mạnh như vậy chắc hẳn là người Nam Trạch, có thể là Quân gia, cũng có thể là Lan gia."

Hắn dùng một chưởng đánh tung cửa sổ phía trước, cất cao giọng nói: "Không cần cố làm vẻ huyền bí, nếu đã tới kinh thành sao không xuất hiện đi!"
 
Chương 1664


Chỉ thấy trong phòng có một ngọn đèn đang cháy, chiếu sáng một góc nho nhỏ, càng khiến cho xung quanh tối hơn.

Ngọn đèn kia chỉ bé như hạt đậu, lấp lánh, dường như nó cũng có sinh mệnh, giống như đang dò xét lòng người.

Dần dần khiến lòng người trở nên gợn sóng, chao đảo, giống như ở trên mặt biển tối đen vậy.

Hai người lập tức biết ngọn đèn này là không bình thường, Hoàng Phủ Cẩn lập tức dùng truyền âm nói với Tô Mạt: "Đừng nói gì, dùng Huyền Tâm Kinh tâm pháp, không thể để nó bắt được suy nghĩ."

Vào thời điểm này, Tô Mạt hoàn toàn nghe lời hắn.

Chờ nàng ổn định lại tinh thần, ngọn đèn dầu vẫn chỉ là ngọn đèn dầu, không có gì khác cả.

Tuy Tô Mạt không hiểu gì về trận pháp, thế nhưng nàng nghĩ chỉ là một căn phòng, thì có thể chứa được bao nhiêu bí mật chứ?

"Chúng ta đốt luôn nhà của hắn đi!" Nàng hơi nổi giận, bọn họ cố tình tỏ ra huyền bí, thì nàng cần gì phải theo chân họ chứ?

Nàng không tin trận pháp này có thể có bao nhiêu điều thần bí, mặc kệ là thứ gì thì cũng một ngọn lửa cũng cháy.

Giải quyết từ chướng ngại này đến chướng ngại khác.

Hơn nữa, kinh động đến dân chúng xung quanh, thì những người đó có thể làm cái gì?

Vẫn định làm rùa trốn trong mai sao.

Nghe thấy nàng nói như vậy, Hoàng Phủ Cẩn cũng ngẩn ra, hắn vẫn luôn nghĩ biện pháp để phá giải, dù sao cao thủ so chiêu, đều tôn trọng lẫn nhau, ngươi tới ta đi, ngươi ra chiêu thì ta tiếp chiêu.

Lần này Tô Mạt ra tay thì cũng như tiếp chiêu của người ta, nhưng nàng không quan tâm đến chuyện gì cả, đốt một cái, cần gì quan tâm người khác sẽ ra sao.

Dù sao hiệu quả của trận pháp cũng có hạn, không có khả năng bao vây quá nhiều người, không có thời gian dài, mà diện tích cũng bị hạn chế.

Hoàng Phủ Cẩn không nhịn được mà cười rộ lên, nếu thật sự dùng đến lửa thì người bày trận chắc sẽ tức đến chết mất, hơn nữa còn nhất định phải nói Hoàng Phủ Cẩn hắn là người nhát gan, không dám tiếp chiêu.

Nhưng nếu Mạt Nhi thích thì hắn cũng chẳng quan tâm người khác nghĩ hắn như thế nào, "Được, vậy dùng lửa thử xem."

Hắn lấy ra mồi lửa, cất cao giọng nói: "Nếu các vị không xuất hiện, vậy thì hãy trốn cho kỹ, trách cho bị lửa thiêu đến nơi."

Nói xong hắn hít vào một hơi, rồi thổi mạnh ra, mồi lửa trong tay đột nhiên biến thành hỏa long, lập tức tiến đến chỗ ngọn đèn dầu trong phòng, "Ầm" một tiếng, ngọn đèn nổ tung, dầu thắp bay khắp nơi, tiếp xúc với đốm lửa lập tức bốc cháy bừng lên.

Rất nhanh cả căn phòng đều bốc cháy.
 
Chương 1665


Hoàng Phủ Cẩn dùng nội lực truyền âm ra ngoài, nói với Lưu Vân, bảo Hoàng Phủ Giới cho người canh chừng xung quanh, ổn định dân chúng, đồng thời khống chế ngọn lửa.

May mà tòa nhà này không xây quá gần với các nhà khác xung quanh, ngăn cách bằng ngõ nhỏ, nhà cũng được xây ở giữa sân, không xây sát vào tường rào.

Trong đám cháy, có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, còn có mùi cháy khét lẹt.

Tô Mạt vui mừng vỗ tay, cho các ngươi giả thần giả quỷ, về sau gặp chuyện như thế này, nàng cứ trực tiếp dùng pháo bắn vào, xem trận pháp của các ngươi còn có tác dụng gì nữa không.

Pháo?

Nàng bỗng nhiên nghĩ tới, xem ra phải cùng Hồ phu nhân cẩn thận nghiên cứu một chút, tốt nhất là làm ra mấy loại pháo nhỏ mang theo bên người, có gặp phải chuyện như hôm nay, trực tiếp dùng đạn pháo nổ tung là được, cần gì phải cần nhiều lời với bọn họ.

Nàng không tin các loại độc dược, ảo thuật khi gặp phải đạn pháo còn có thể làm được gì.

Đột nhiên, trong đám cháy có một bóng đen lao nhanh ra, giống như hoảng hốt chạy bừa, chạy thẳng về phía Hoàng Phủ Cẩn.

Hoàng Phủ Cẩn dùng một chiêu "lưu vân thiết tụ", đánh về phía bóng người kia, chỉ nghe thấy người nọ kêu lên một tiếng liền ngã xuống.

Không ngừng có người từ trong đám cháy chạy ra, có người chạy ra sau viện, vừa ra khỏi tiểu viện liền bị người của Hoàng Phủ Giới ngăn lại, bắt đầu đánh nhau.

Những nhà bên cạnh đều được Hoàng Phủ Giới cho người bảo vệ, những người trong nhà đều trốn trong phòng sợ hãi, không ai biết chuyện gì xảy ra, lại không dám tự tiện ra xem.

Trận pháp trong nhà đã bị phá, trong sân vô cùng rối loạn, Hoàng Phủ Giới dẫn người giơ cao ngọn đuốc xông vào, hét lớn một tiếng, "Đi vào khám xét."

Thị vệ nghe lệnh liền nhanh chóng liên tục bắn tên vào, khiến cả căn phòng lộ ra sau đó mới giơ đuốc đi vào.

Trong lúc đó có bắt được vài tên, nhưng chưa chờ hỏi thì họ đã tự sát, may mắn là lần này không dùng phương pháp dùng độc tự báo để tự sát.

Tô Mạt nghĩ rằng, có thể bọn họ cấp thấp hơn so với bạch y nhân trong địa cung.

Nàng sai những thị vệ đó gõ thử vào vách tường và sàn nhà, khẳng định có chỗ trống, đó chính là cửa vào địa đạo.

"Vương gia!" Một thị vệ cầm đuốc chạy lại, đến trước mặt hai người báo: "Ở phía bắc căn phòng, phía dưới sàn có một cửa vào."

Hoàng Phủ Giới cảm thấy mừng rỡ, nói với Tô Mạt: "Có thật sao."

Hắn hưng phấn nói: "Mau chỉ đường đi."

Từ nhỏ hắn đã sống trong cung, tuy là có học võ công, nhưng đây là lần đầu thực chiến, vừa gặp trận pháp, vừa thấy hỏa công, vô cùng kích thích.
 
Chương 1666


Nhưng chưa được tự mình thử qua bao giờ, nên có chút nóng lòng muốn thử, sốt ruột muốn đi xem.

Hoàng Phủ Cẩn đang tìm kiếm xung quanh nghe thấy vậy liền dẫn Tô Mạt đi qua xem.

Sân sau nhà chưa bị lửa cháy tới, trong sân có mấy thị vệ cầm đuốc, sáng rực một mảng xung quanh.

Hoàng Phủ Giới vội vàng đi tới, phía bắc của sân có một cửa động tối đen.

Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn đi đến cạnh cửa động, nàng tùy ý nhìn lướt qua, đúng lúc thị vệ kia cũng nhìn về phía nàng, sau đó nhanh chóng cúi đầu, tránh sang một bên.

Tô Mạt híp mắt, kéo tay Hoàng Phủ Cẩn đang định bước vào trong, hô lớn một tiếng: "Ngươi đứng lại."

Thị vệ kia giật mình, chẳng những không đứng lại, ngược lại quay người bỏ chạy.

Tô Mạt quát lớn một tiếng, quay người đuổi theo, những thị vệ trong sân theo bản năng cũng giúp nàng ngăn hắn lại.

Mà Hoàng Phủ Cẩn lập tức hiểu ý nàng, hô lớn gọi những người khác qua đây.

Những thị vệ ngăn cản đều bị tên đó dùng ám khí đả thương hoặc đánh chết, nhưng chậm lại một chút đã bị Tô Mạt đuổi kịp.

Tên thị vệ kia thấy vậy, không chạy trốn nữa mà dừng lại, đôi mắt u ám nhìn chằm chằm Tô Mạt, hai tay chuẩn bị tư thế.

Tô Mạt hừ lạnh một tiếng, nàng không thích những chiêu thức đẹp mắt, nàng cần đánh nhanh đánh chuẩn, hơn nữa một chiêu là phải trúng.

Nàng lạnh lùng nói: "Cho ngươi một cơ hội, đầu hàng hay là chết."

Những người ở trong này, đều đã trải qua huấn luyện đặc biệt, bị bắt lại liền tự sát, tất nhiên sẽ không đầu hàng.

Cho nên nàng cũng chẳng muốn nói nhiều với hắn, một là đầu hàng hoặc là chết!

Tên thị vệ kia bỗng nhiên cười rộ lên, "Không nghĩ tới trên giang hồ còn có người ra giá như vậy, tiểu nha đầu ngươi không đơn giản."

Tô Mạt hừ một tiếng, "Ta cũng không phải là người giang hồ, những người trong giang hồ các ngươi lại chạy tới kinh thành làm loạn, nên chuẩn bị bị diệt toàn quân đi."

Người nọ bỗng bật cười, "Ngươi đừng nên nói trước như vậy, nên nhìn đằng sau ngươi đi!"

Tô Mạt không mắc mưu của hắn, vận nội lực, trong tay nắm chặt ám khí, "Ra tay đi."

Thân hình nàng nhảy lên, đánh một chưởng về phía người kia, người nọ chẳng thèm để ý, "Chút tài vặt!"

Bỗng nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên, giống như có thứ gì đó vừa bị nổ.

Người nọ cười lớn, nhẹ nhàng lui về sau, muốn tránh khỏi công kích của Tô mạt, nhưng hắn lập tức cảm giác được ở chân giống nhưng bị muỗi đốt, liền biết đó là ám khí của Tô Mạt.
 
Chương 1667


Gần như trong nháy mắt, một cơn tê ập đến, hắn vội vàng dừng lại, lấy ra một viên thuốc uống vào.

"Mạng ngươi lớn, nhưng hai vị vương gia kia lại không may mắn như vậy rồi!" Điều hắn muốn chính là bọn hắn đi vào, chết chắc rồi!

Tô Mạt nghe thấy tiếng nổ lớn liền giật mình, tiếng nổ đó không phải là tiếng của đạn phích lịch mà nàng mang đến, hẳn là bạch y nhân đã có mai phục từ trước.

Người này giả trang thị vệ, để lừa bọn họ đi vào gian phòng, sau đó kích nổ thuốc nổ.

Tuy rằng nàng tin tưởng Hoàng Phủ Cẩn, nhưng trong lòng vẫn có lo lắng, nàng hơi do dự một chút, tên thị vệ kia liền nhân cơ hội chạy mất.

Người chạy mất, giống nói còn vọng lại, "Lần đầu so chiêu, tại hạ vô cùng thích thú, chờ lần tới gặp lại cô nương. Trận pháp lần sau sẽ không đơn giản như thế nữa..."

Nghe giống như hắn đang vô cùng vui vẻ.

Tô Mạt không đuổi theo hắn nữa, dù sao có Lan Nhược và Lưu Vân ở bên ngoài, nàng khẩn trương quay đầu nhìn tình hình sân sau.

Vụ nổ mạnh kia khiến không ít thị vệ phải bỏ mạng, nhưng may mắn là Hoàng Phủ Cẩn kịp thời cứu được Hoàng Phủ Giới, vụ nổ lớn như vậy, nhưng mà nội lực không đủ khiến cho thính giác sẽ bị mất trong một thời gian.

Tô Mạt tức giận nhìn hắn một cái, "Cho ngươi chừa cái tính vội vàng, đã nói nơi này rất nguy hiểm."

Hoàng Phủ Giới không nghe rõ, hắn hỏi lại: "Ngươi nói cái gì? Ta không nghe rõ!"

Hoàng Phủ Giới chán nản nhìn về phía Hoàng Phủ Cẩn, "Nhị ca, thôi xong rồi, đệ bị điếc rồi. Làm sao bây giờ, đệ còn chưa lấy vợ đâu."

Hoàng Phủ Cẩn thấy Tô Mạt không có việc gì, biết tên thị vệ kia đã chạy mất, hắn liền chỉ huy thị vệ dọn sạch sân viện này, cẩn thận kiểm tra xem còn độc hay ám khí nào khác, cũng cẩn thận dọn sạch cửa động.

Nghe thấy Hoàng Phủ Cẩn khóc lóc kể lể, hắn cười nói: "Không sao đâu, dù đệ có điếc, cũng vẫn có thể có vợ."

Đến khi làm xong mọi việc thì trời cũng bắt đầu sáng.

Lỗ tai của Hoàng Phủ Giới cũng tốt hơn một chút, đám thị vệ dọn sạch cửa động, có người cầm đuốc đi vào thăm dò, sau đó báo lại là không có nguy hiểm, tổng cộng có bốn đường đi, nhưng chỉ có một đường là thông với một cái giếng cạn, còn lại đều là ngõ cụt.

Tô Mạt trầm ngâm một chút, "Không thể không có đường khác, thử kiểm tra lại xem."

Hoàng Phủ Giới dẫn người dọn dẹp xung quanh, tổng cộng có 17 thị vệ đã chết, có 3 ám vệ, bên địch cũng chết đến 10 người.
 
Chương 1668


Nhưng kẻ cầm đầu bên địch đã chạy mất, nơi này đã không còn tác dụng gì nữa.

Kiểm tra một lúc, Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn quay về phủ Quốc công, Hoàng Phủ Giới dẫn người quay về cung, mặt khác cũng để lại không ít người canh chừng nơi đây, tiếp tục tìm kiếm xung quanh.

Dân chúng xung quanh chỉ biết là nơi này bị quan binh vây quanh, đêm qua còn có tiếng nổ lớn, có người nửa đêm đi nhà xí bị tiếng nổ lớn làm cho giật mình suýt rơi xuống.

Dù là người giỏi săn tin tức nhất, dù có quan hệ rộng đến đâu, cũng không hề biết là có chuyện gì xảy ra.

Càng khiến cho câu chuyện càng thêm thần bí, thậm chí có người nói nơi này có quỷ, triều đình phái pháp sư có pháp lực cao cường đến bắt quỷ, hiện giờ muốn nhổ tận gốc, để cho con quỷ đó biến mất hoàn toàn.

Đám người Tô Mạt nghe thấy những điều đó đều cảm thấy buồn cười, không biết chân tướng càng dễ đoán mò.

Gốc rễ thì không có, chỉ có tầng hầm, không quá lớn, nhưng cũng chứa đựng được không ít thứ.

Đám thị vệ đã tìm được ở trong đó một thiếu nữ sắc mặt tái xanh, tiều tụy.

Đó chính là Thủy Muội!!

Hoàng Phủ Giới tự mình đưa Thủy Muội đến phủ Quốc Công giao cho Tô Mạt, nói lớn: "Tô Mạt, ngươi định cảm ơn ta như thế nào đây? Chúng ta đào đất đưa nha đầu này lên, mệt đến mức khiến ta eo mỏi lưng đau."

Tô Mạt nhướn mày, nếu không phải tại hắn vội vàng, lỗ mãng thì sẽ khiến nhiều huynh đệ phải bỏ mạng vậy sao.

Thủy Muội giống như tỉnh dậy từ cơn ác mộng, khi nhìn thấy Tô Mạt, liền bật khóc, nhào vào trong lòng Tô Mạt.

Hoàng Phủ Giới vội hô: "Này này, ngươi thử kiểm tra xem có đúng là nha đầu kia không, nhỡ đâu là kẻ thù dịch dung, trà trộn vào."

Tô Mạt tức giận trừng mắt nhìn hắn, một bên an ủi Thủy Muội, sai người nhanh chóng gọi Kim Kết đến.

Kim Kết vừa đến, liền nhanh chóng tiến lên ôm lấy Thủy Muội khóc: "Thủy Muội, đều là do ta không tốt, khiến muội phải chịu ủy khuất rồi."

Nàng vừa khóc vừa kéo Thủy Muội kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới, từ trên đầu, cánh tay, chân, rồi lại hỏi xem nàng bị kẻ xấu hành hạ ra sao.

Hoàng Phủ Giới sợ nhất là thấy con gái khóc, không chào hỏi gì, để lại một câu đến Tề vương phủ, liền rời đi.

Khóc một lúc, Thủy Muội từ từ bình tĩnh lại, kể ngắn gọn lại những chuyện đã xảy ra.
 
Chương 1669


Những người đó cũng không làm khó nàng, được ăn uống đầy đủ, nhưng lại không chịu nói lý do vì sao lại bắt nàng đến đây.

Sau đó bọn họ cho nàng uống thuốc, rồi ném cho nàng một số dược liệu để cho nàng tự mình chữa trị, không rõ lý do vì sao.

"Chẳng lẽ bọn họ bắt muội đến để thử thuốc sao?" Kim Kết vô cùng đau lòng, nước mắt lại chảy ra, "Thủy Muội đáng thương, đều là do ta không bảo vệ được muội."

Những người độc ác đó bắt Thủy Muội đi, cho nàng uống độc dược, sau đó bắt nàng tự mình giải độc, nếu không phải đã được học qua cùng Hồ tiên sinh, chỉ sợ đã sớm mất mạng.

Ngược lại Thủy Muội lại an ủi Kim Kết, lau nước mắt, nói với Tô Mạt: "Tiểu thư, ban đầu bọn họ muốn muội giải độc cho nhưng muội không đồng ý, vốn là muốn giết muội, ai ngờ lại cho muội uống thuốc rồi đưa cho một đống dược liệu để tự muội giải dược."

Tô Mạt nhìn nàng đã tốt hơn, liền hỏi: "Muội bị bọn hắn bắt đến đó, lại không chịu giải độc cho bọn họ, may mà bọn họ không làm gì thương tổn muội. Về sau đừng bướng bỉnh như vậy. Về sau muội là sao biết được bọn họ là Bạch y nhân? Còn để lại tín hiệu cho chúng ta?"

Nói đến chuyện này, hai má Thủy Muội đỏ lên, rất nhanh liền khôi phục, nàng mím môi, rồi nói: "Có thể là do muội có khả năng giải độc cho bọn họ, nên bọn họ cũng không quá khắt khe với muội, muội nói ở dưới rất ẩm ướt, muốn phơi nắng một chút, tên đầu lĩnh nói mỗi ngày cho muội phơi nắng một canh giờ."

Nàng cảm thấy khô miệng, uống một ngụm nước, nói tiếp: "Muội bắt đầu suy đoán xem bọn họ là ai, quần áo của bọn họ không có gì đặc biệt, muội không nhìn ra. Sau đó trong lúc vô ý muội nghe thấy bọn họ nói có người muốn tới, bọn họ liền đổi quần áo và đạo cụ. Bọn họ có thể không sợ muội, thay y phục ngay trước mặt muội, chính là bạch y nhân mà tiểu thư đã ta."

Nàng khoa tay múa chân miêu tả một phen, "Áo khoác trắng, mũ trắng, dây lưng trắng."

Tô Mạt hỏi: "Thủy Muội, muội có thấy gương mặt của bọn họ không?"

Thủy Muội lắc đầu, "Những người đó luôn mang theo mặt nạ, cho dù có lộ mặt cũng đều dich dung. Người khác thì có thấy quá."

Nàng có nói đến một chuyện, lúc đầu có người hạ lệnh cho bạch y nhân nhưng xảy ra tranh chấp, hơn nữa còn gây gổ, tuy rằng nàng ở tầng hầm, nhưng cũng có hai người khác, hai người kia nhỏ giọng nói chuyện nhưng nàng vẫn nghe được ít nhiều.
 
Chương 1670


Tuy rằng không rõ bọn họ đang nói chuyện gì, nhưng có thể hiểu là do bên trên truyền lệnh xuống hoặc là lệnh của một người nào đó, hai bên không đồng nhất ý kiến nên dẫn đến gây gổ.

Khi bạch y nhân bắt đầu hành động, Thủy Muội liền tìm cách truyền tin ra bên ngoài.

Tuy Thủy Muội đã thoát ra ngoài, nhưng Kim Kết vẫn vô cùng lo lắng, "Thủy Muội, lá gan của muội thật là lớn, sao muội biết có người của tiểu thư ở bên ngoài? Nếu không có ai, muội truyền tín hiệu ra như vậy, để bọn họ biết được, mạng nhỏ của muội không thể giữ được."

Thủy Muội mấp máy môi, bọn họ sẽ không giết muội, ban đầu muội cũng cho rằng bọn họ không cần đến muội thì sẽ giết muội, ai ngờ kẻ cầm đầu lại không hạ lệnh, ngược lại còn chuẩn bị đồ ăn và cho muội ra ngoài hít thở một lúc. Muội lợi dụng lúc phơi quần áo, giả vờ như không cẩn thận làm chiếc váy thêu tín hiệu mắc lại trên cây, sau đó lấy gậy trúc chọc lên cao, vẫy vẫy để người ở ngoài có thể nhìn thấy, khi đó muội cũng không chắc là bọn họ có nhìn thấy hay không. Hai tên trông coi nói ta truyền tin ra ngoài liền đánh muội một cái, kẻ cầm đầu cũng không nói gì, sai người đưa muội nhốt lại, sau đó bọn họ bắt đầu bố trí gì đó."

Tô Mạt gật đầu, tuy rằng Thủy Muội không biết rõ mọi chuyện, nhưng cũng không quan trọng lắm.

Nàng lại cẩn thận hỏi Thủy Muội xem những người đó cho nàng ăn lại độc gì, độc tính ra sao.

Tuy là Thủy Muội chủ yếu học y thuật để cứu người nhưng cũng có nghiên cứu qua độc dược, được Hồ tiên sinh tự mình truyền thụ, nàng dựa vào trí nhớ, viết ra một đơn thuốc.

Sau khi xem xong, Tô Mạt nhăn mày suy nghĩ, những dược liệu này, có một phần là độc dược mà bạch y nhân đã dùng ở địa cung, trước đó bọn họ đã được Hồ tiên sinh và Diệp Tri Vân căn dặn trước, chuẩn bị thuốc giải độc.

Nhưng vì sao bạch y nhân cũng cần thuốc giải?

Chẳng lẽ là... nhớ tới chuyện nội chiến của hai tên bạch y nhân mà Thủy Muội đã nói, nàng cười nhẹ: "Nói như vậy thì giữa bọn họ đang có mâu thuẫn."

Có lẽ là có người muốn lui, có người lại muốn tiếp tục mai phục?

Mục đích cuối cùng của bọn họ là gì?

Đại Chu?

Báo thù?

Tô Mạt an ủi Thủy Muội vài câu, bảo Kim Kết đưa nàng về phòng nghỉ ngơi, tạm thời không cần làm gì, cứ hồi phục lại cơ thể, ổn định tinh thần trước đã.

Lần này vây quét Hà hoa phường, bởi vì Hoàng Phủ Giới cùng tham gia, hơn nữa bên Tô Mạt cũng chỉ có mấy người Lan Nhược và Lưu Vân Lưu Hỏa tham gia, cho nên hoàng đế cũng không nghi ngờ gì.
 
Chương 1671


Hơn nữa Hoàng Phủ Giới cũng giấu diếm, không nói đến việc gặp nguy hiểm lúc đó, chỉ tập trung nói đến vụ nổ thuốc lớn, hoàng đế nghe xong liền coi như là một dạng tổ chức giang hồ, mưu đồ gây rối kinh thành.

Hoàng đế lại hạ lệnh, đem toàn quyền quản lý an toàn kinh thành giao cho Hoàng Phủ Giới, yêu cầu nghiêm khắc quản lý nhân sĩ võ lâm trong kinh thành, có các quy định rõ ràng cho võ lâm nhân sĩ, tránh để cho bọn họ kết bè kết phái, chống lại triều đình.

Những ngày tiếp theo, Tô Mạt tiếp tục cho người giám sát các nơi công cộng, nhưng đám người bạch y nhân giống như bốc hơi, không hề thấy trong kinh thành.

Mà Kim chưởng quỹ cũng không có hành động gì, thậm chí còn oán hận đối với việc hà hoa phường bị quan binh canh giữ, căn bản không biết lý do vì sao lại như vậy.

Ngày thứ hai, Hoàng Phủ Giới dẫn người bắt hắn lại, hắn vẫn tiếp tục kêu oan uổng.

Kim chưởng quỹ thề son sắt nói chính mình chỉ là bao một tiểu thiếp, thuê một đôi phu thê trông coi nhà cửa, còn có hai nha đầu ở tòa nhà đó, căn bản không có người khác.

Sau đó hắn còn đem ra nhân chứng vật chứng, người làm trong ngân hàng tư nhân giúp hắn làm việc, còn có khế ước mua nhà cùng hôn thư.

Hoàng Phủ Giới không thèm để ý đến lời hắn, trong nhà kia không tìm thấy tiểu thiếp nào, ngược lại cơ quan khắp nơi, thiếu chút nữa là lấy mất cái mạng của hắn.

Hắn trực tiếp hạ lệnh đưa Kim chưởng quỹ cùng hai người bắt được lần trước đi, lại nghe theo kế hoạch của Tô Mạt, dẫn người đến nơi làm việc của Kim chưởng quỹ tại ngân hàng tư nhân kiểm tra mấy lần.

Lần này ngược lại tìm ra không ít thứ, thậm chí còn tóm được mấy người giang hồ không rõ thân phận vào làm tiêu sư, nhưng không có chứng cứ là người Thẩm gia.

Có khả năng là lần này Kim chưởng quỹ âm thầm hành động.

Tô Mạt sai người dùng bồ câu đưa cho quản sự Thẩm gia, rất nhanh liền có hồi âm, Thẩm lão gia tự mình viết thư lại, nói giải thích và cảm ơn Tô Mạt.

Ông bày tỏ chính mình đã sớm nhận thấy Kim chưởng quỹ có hành vi bất chính, nhưng vì đã bỏ nhiều công sức cho Thẩm gia, ông không tiện xử trí, cho nên mới cố ý bảo quản sự phái hắn tới kinh thành.

Rời khỏi sự giám sát của Thẩm gia, như vậy lá gan của hắn sẽ lớn hơn, ngầm chiếm đoạt thêm tiền bạc, rơi vào mắt của Tô Mạt, nàng tất nhiên sẽ không ngồi yên không để ý tới.

Nhưng lại không ngờ lá gan của Kim chưởng quỹ lại lớn như vậy, ngoài chiếm đoạt tiền bạc của ngân hàng tư nhân, lại còn lại chứa chấp người ngoài như vậy. Nếu triều đình đã nhúng tay vào thì toàn bộ đều do triều đình giải quyết, Thẩm gia sẽ không quản nhiều.

May mà tiền bạc mà Kim chưởng quỹ lấy đều là của Thẩm gia, có Mẫn chưởng quỹ ở trông coi, hắn cũng không dám chiếm tiện nghi của Tô Mạt.
 
Chương 1672


Nhìn thư của Thẩm lão gia gửi đến, Tô Mạt không biết nên khóc hay nên cười, nàng vẫy nhẹ lá thư, nói với Hoàng Phủ Cẩn: "Thẩm lão gia này thật sự là lão hồ ly giảo hoạt. Hợp tác với chúng ta, vậy mà cài một quả thuốc nổ hẹn giờ bên cạnh chúng ta. Chính ông ấy không muốn đeo trên lưng tội danh vứt bỏ thuộc hạ, ngược lại đem hắn đẩy cho chúng ta, để chúng ta xử lý."

Đương nhiên, cũng không phải là không có lợi, Thẩm lão gia chia hai phần lợi nhuận từ ngân hàng tư nhân kinh thành cho Tô Mạt.

Tô Mạt thương lượng cùng mấy người Tô Việt, đem chia một phần lợi nhuận cho đám người ăn mày, dù sao khi bọn họ đi rồi, đám người họ vẫn ở lại phụ cận kinh thành kiếm ăn.

Hơn nữa, phải giúp nàng lưu ý tình hình kinh thành, làm những việc này đều cần đến tiền bạc.

Trước đây đám người ăn mày đều là đến tìm Tô Việt lãnh tiền, hiện giờ Tô gia muốn chuyển đến Trữ Châu, Tô Mạt muốn đưa cho Hoa Tử một tín vật, để cho hắn có thể tùy ý sử dụng một phần tiền tài.

Mặt khác quán trà, quán rượu, cửa hàng hương liệu vẫn có người quản lý như cũ, sổ sách cũng có người chuyên theo dõi.

Vườn hoa từ lâu đã không cần nàng và Tô Việt để ý đến, thành lập một tổ quản lý vườn hoa, do mấy người giúp nàng quản lý, chưa xảy ra sai sót gì, về sau vẫn để bọn họ quản lý như cũ.

Còn nông trại lại càng không cần lo lắng đến.

Mà A Cổ Thái ở lại đó, khiến nàng không chắc chắn lắm, ngày đó nhờ có Hoàng Phủ Cẩn mời hắn đến hỗ trợ điều chế hương liệu, hiện giờ hắn vẫn làm rất tốt, say mê khám phá hương liệu mới, nhưng nàng và Hoàng Phủ Cẩn lại muốn rời đi.

Chẳng lẽ để lại một mình hắn?

Dẫn hắn đi Trữ Châu, chưa chắn hắn đã vui vẻ.

Dù sao cũng cần tìm thời gian đến nói chuyện với hắn.

Đảo mắt đã tới đông chí, đám người Tô Mạt vội vàng như một con quay, cả ngày chân gần như không chạm đất.

Trước rằm, nàng cùng Tô Việt đã phái người hộ tống một đoàn xe đến Trữ Châu, chủ yếu là gia cụ, một số người làm.

Sở dĩ phái người đi trước vì Tô Mạt có tính toán riêng, nàng gửi tin đi trước, trước đưa Tô lão phu nhân và người nhà đi trước, nàng cùng nhị ca và phụ thân sẽ đi sau.

Nàng muốn thử xem, trên đường đi có người bụng dạ khó lường, nửa đường chặn bọn họ lại hay không.

Nàng sợ có người không có lòng tốt giữ lại Tô gia.

May mà tháng sau, có tin báo bình an trở lại, tuy là có gặp thổ phỉ nhưng nhìn thấy cờ hiệu của Tô quốc công liền chủ động thối lui, Tô quản sự vẫn chủ động đưa cho bọn họ một ngàn lượng bạc tạ lễ.
 
Chương 1673


Những người làm trong phủ không muốn đi có thể đến thôn trang lập gia đình, làm việc ở đó, còn lại đều muốn đi theo về Trữ Châu, bọn họ là nhóm người đi đầu tiên.

Hiện giờ trong phủ rất vắng vẻ, trước đây luôn có một đám nha hoàn đi qua đi lại giờ chỉ còn lại có vài người.

Tô Hinh Nhi sợ cô đơn, liền dẫn theo nha hoàn đến ở trong viện của Tô Mạt, dù sao nơi này vẫn còn có Kim Kết và Thủy Muội, mọi người ở chung một chỗ cũng náo nhiệt hơn.

Kim Kết nhìn sắc mặt Tô Hinh Nhi không được tốt, cười nói: "Tam tiểu thư đừng lo lắng, dù sao Trữ Châu cũng là quê nhà của chúng ta, trở lại Trữ Châu, cách xa hoàng đế, chúng ta càng thêm thoải mái."

Tô Mạt lườm nàng một cái, Kim Kết lập tức lè lưỡi, vỗ nhẹ hai má của mình, "Cho ngươi chừa tội nói linh tinh."

Tô Hinh Nhi có chút không yên lòng, "Mạt nhi, cửa hàng hương liệu thì tính sao bây giờ?"

Tô Mạt nói: "Nhị ca đã có sắp xếp, huynh ấy đã huấn luyện tốt mấy người phòng thu chi và chưởng quỹ, bọn họ đã sớm có thể tự quản lý rồi."

Tô Hinh Nhi a một tiếng, "Vậy những người khác thì sao? Hoa tỷ tỷ làm sao bây giờ?"

Tô Mạt suy nghĩ, đúng là chưa nghĩ đến chuyện này, dù sao hiện giờ Hoa Ngọc La cũng không nhà để về, luôn ở lại cửa hàng hương liệu giúp đỡ mọi người, tuy rằng Tô gia trả cho nàng không ít tiền nhưng cũng không thể để cho một mình nàng ấy lưu lại kinh thành.

Nàng cười nói: "Để xem ý định của Hoa tỷ tỷ ra sao, để cho tỷ ấy quyết định ở lại kinh thành làm chưởng quỹ cửa hàng hương liệu hay đi theo chúng ta trở về Trữ Châu, đều theo ý của tỷ ấy."

Kim Kết bỗng bật cười nói: "Muội nghĩ Hoa cô nương khẳng định muốn đi theo Nhị gia, tỷ ấy luôn đi cùng Nhị gia! Lại nói Nhị gia chúng ta cũng không đành lòng để tỷ ấy ở lại đây."

Mấy nữ hài tử cười rộ lên, đều quay qua nhìn Kim Kết, "Phải nhanh chóng tìm nhà chồng cho muội thôi, tránh cho muội chỉ biết nói bừa."

Tô Hinh Nhi vài lần muốn nói lại thôi, ngược lại Thủy Muội đột nhiên hỏi một câu, "Tiểu thư, A Cổ Thái sư phụ thì tính sao bây giờ?"

Tô Hinh Nhi lập tức nhìn chằm chằm Tô Mạt, sợ mình nghe thiếu một chữ, Tô Mạt trầm ngâm nói: "Để xem quyết định của A Cổ Thái. Vương gia nói hắn từ trước tới nay luôn đi khắp mọi nơi, không nơi nương tựa, mấy năm nay ở lại vườn hoa và cửa hàng hương lâu đã là chuyện lạ rồi. Nếu như chúng ta đi, chắc hẳn hắn sẽ không lưu lại nữa rồi. Dù sao nếu hắn có lưu lại, cửa hàng hương liệu ở kinh thành chia cho hắn một nửa cũng không sao."

Tô Hinh Nhi cắn môi, nói khẽ: "Mạt nhi, nếu không, nếu không trước khi đi, chúng ta đến gặp mọi người một chút."

Nàng nói có phần ngập ngừng, đôi má đỏ bừng, Tô Mạt nhìn nàng một cái, mặt nàng lại càng đỏ, vội vàng cúi đầu ăn dưa, không cho nàng nhìn thấy mặt
 
Chương 1674


Tô Mạt cũng không có nghi ngờ gì, dù sao trong lòng nàng Tô Hinh Nhi trước đây rất ngang ngược, sau này lại rất tự ti.

Tô Mạt rất để ý đến sự tự ti của nàng, sợ vì chân của nàng ấy không tốt nên càng thêm tự ti, luôn luôn khuyên bảo nàng ấy, nghĩ rằng khi trở về Trữ Châu chuyện này sẽ tốt hơn.

Ở đó có người quen cũ, bà nội sẽ tìm cho nàng ấy một người trong sạch để gả.

Nghe Tô Hinh Nhi nói như vậy, Tô Mạt nói: "Đó là điều tất nhiên. Phụ thân và bà nội khẳng định muốn tiến cung tạ ơn, chào từ biệt, chúng ta thì ở trong phủ.... Ừm, hay là đi cửa hàng hương liệu được không?"

Nói thật là nàng không bỏ được những cơ nghiệp này, cửa hàng hương liệu và vườn hoa là những tâm huyết đầu tiên của nàng, là nàng cùng Hoàng Phủ Cẩn, nhị ca, đại tỷ và A Cổ Thái cùng nhau xây dựng lên.

Từ ban đầu chỉ là một nơi không ai để ý đến, có thể khiến cho cửa hàng hương liệu trở nên nổi tiếng như vậy không phải một sớm một chiều mà được.

Bên trong đó là mồ hôi cùng tâm huyết của bọn họ.

Nhưng vẫn phải lấy đại cục làm trọng, những thứ này chỉ là vật ngoài thân, cuối cùng vẫn có thể lấy lại được.

Chờ bọn họ rời đi, sẽ không phải nhìn sắc mặt của người khác, không cần lo lắng điều gì nữa.

Thời điểm đó, nàng sẽ tự quyết định chuyện theo ý mình, ít nhất trong phạm vi nàng quản được, trên đỉnh đầu sẽ không còn hoàng đế mỗi ngày đều tính kế bọn họ.

Thời điểm đó, bọn họ liền tự do, hạnh phúc.

Cho nên, Trữ Châu sẽ không phải là nơi dừng chân của nàng, đó là nơi phụ thân và bà nội luôn muốn trở về, không phải là nàng.

Tương lai tương đẹp của nàng và Hoàng Phủ Cẩn là một nơi rộng lớn hơn.

Biết bọn họ muốn rời khỏi kinh thành, Mẫn chưởng quỹ cùng với quản sự của ngân hàng tư nhân vài lần mời nàng và Tô Việt đi làm khách, muốn tạm biệt bọn họ trước, tránh cho đến lúc mấy người Tô Mạt không có thời gian để đi..

Nàng không đến nông trang, bởi vì nàng sợ có người trong cung nhìn thấy, lúc ly biệt thường dễ mất cảnh giác.

Trụ sở bí mật ở nông trang đã chuyển vào trong núi, nàng rất ít khi đến, đều là do A Lý âm thầm liên hệ.

Hiện giờ A Lý như thần long thấy đầu không thấy đuôi, cả người đều thêm trầm tĩnh, giống như bảo đao trong vỏ, rất vừa ý của Tô Mạt.

Ngay từ đầu đã đi theo nàng gây dựng sự nghiệp, hiện giờ cũng đã phát đạt, cũng không thấy quên mất gốc, không có ai rời đi một mình.

Nghe nàng nói là phải rời đi, dù là đại nam nhân, nhóm người lão Hoa tượng cũng không nhịn được rơi nước mắt, vô cùng không nỡ để nàng rời đi.
 
Chương 1675


Tô Mạt nói không phải là không bao giờ quay lại nữa, để cho bọn họ an tâm sống tốt, hỗ trợ lẫn nhau, đừng xa lánh lẫn nhau,...

Bọn họ vừa khóc vừa đồng ý, hơn nữa mấy quản sự còn thề, nhất định thay nàng trông coi tốt những cơ nghiệp này.

Việc này không là gì đối với Tô Mạt, dù sao đi đến nơi đâu nàng cũng sẽ mở một sản nghiệp riêng của mình.

Nàng không muốn tốn quá nhiều thời gian, tươi cười chào tạm biệt với mọi người, kéo tay Hoàng Phủ Cẩn đi ra ngoài.

Những lúc như thế này, Hoàng Phủ Cẩn gần như người tàng hình, hắn không thích những trường hợp như thế này, nhưng lại không thể không đi cùng nàng.

Hơn nữa, nhìn nàng được lòng người như vậy, trong lòng hắn cũng rất vui.

Lúc hai người đang chuẩn bị lên ngựa, đột nhiên hai tỷ đệ Phương Oánh từ trong đám người chạy ra.

Hai tỷ đệ họ ở nơi này được ăn uống đầy đủ, hiện giờ sắc mặt hồng hào, bộ dạng thanh tú, nhất là Phương Vũ, còn đẹp hơn cả nữ nhân.

Phương Oánh kéo đệ đệ chạy lên trước, "Tiểu thư, người dẫn chúng ta đi theo đi."

Phương Vũ đứng một bên, chỉ lẳng lặng nhìn Tô Mạt, đôi mắt trong suốt giống như không hề có bất kỳ ham muốn gì, trong veo giống như bầu trời, không có mây.

Hắn cứ nhìn nàng như vậy, đôi mắt đã nói lên những điều không thể nói.

Tô Mạt nhìn bọn họ một cái, cười cười: "Ở lại vườn hoa không tốt sao?"

Nếu bọn họ thật sự là hai tỷ đệ đi chạy nạn, thì ở lại vườn hoa, học được kỹ năng trồng hoa, kiếm tiền, thành thân, sống một đời an ổn.

Phương Oánh khẽ lắc đầu, "Ta và đệ đệ muốn đi theo tiểu thư, tiểu thư đã cứu chúng ta, để cho chúng ta ở lại vườn hoa. Lúc này tiểu thư muốn rời đi, chúng ta muốn đi theo tiểu thư, làm trâu làm ngựa, chúng ta đều nguyện ý."

Những người ở vườn hoa đều khuyên họ lưu lại, dù sao mọi người ở chung đã lâu, cũng có cảm tình với nhau.

Tô Mạt nhìn về phía Lan Như, nói với nàng: "Lan Như, đã vất vả cho ngươi rồi, ngươi theo chúng ta trở về đi, về sau đồng hành cùng tỷ tỷ của ngươi, không cần tách ra nữa."

Lan Như vừa nghe thấy vậy thiếu chút nữa bật khóc, ôm lấy Lan Nhược.

Lan Nhược dù luôn trầm ổn cũng nhịn không được mà tươi cười.

Đồng thời nàng cũng hiểu, tiểu thư muốn ngả bài cùng tỷ đệ Phương gia rồi.

Tô Mạt cáo từ mọi người, thật ra mục đích chính của nàng lần này là tỷ đệ Phương gia, cho nên không đưa đại tiểu thư và Tô Hinh Nhi tới, bởi vì các nàng đã đi trước cùng Nhị ca rồi.

Tô Mạt quay đầu nói với Lan Nhược: "Đưa bọn họ lên xe ngựa đi."
 
Chương 1676


Vì để trên đường có thể nghỉ ngơi, tuy bọn họ cưỡi ngựa nhưng cũng có chuẩn bị thêm xe ngựa.

Phương Oánh vừa nghe thấy vậy vô cùng vui mừng, vội lau nước mắt, kéo tay đệ đệ ra sau đám người cõng lên ba bao quần áo, sau đó trèo lên xe ngựa.

Người bình thường nếu phải rời đi, những đồ dùng hàng ngày chắc chắn không thể thiếu, hai tỷ đệ này, chắc chỉ mang theo vài bộ quần áo để thay đổi, quả nhiên là đã có chuẩn bị trước để rời đi.

Tô Mạt nhíu mày, nhìn Hoàng Phủ Cẩn một cái, hai người tâm ý tương thông, cùng nhìn nhau cười một cái, sóng vai thúc ngựa đi.

Ngày đông thời tiết rất lạnh, những cơn gió thổi qua như đao cắt qua mặt.

Về đến Trữ Châu, thời tiết sẽ ấm hơn nhiều.

Đồng ruộng hai bên đường đã được khai hoang, lúa xanh như tạo thành một làn sóng biển.

Chim trắng bay cao, càng tôn lên sự mênh mông.

Chỉ là phía chân trời hơi tối lại, giống như sắp có tuyết rơi.

Trong gió lạnh vẫn có người ở những quán trà ven đường, những ấm nước sôi ùng ục đặt trên bếp lò.

Tổng cộng có năm sáu bàn, cũng có mấy người khách đang ngồi, dừng chân dùng trà, thuận tiện ăn một bát bánh chẻo hoặc mỳ sợi.

Tô Mạt nhìn thoáng qua, cười nói: "Cũng hơi mệt rồi, không bằng chúng ta nghỉ một chút."

Nàng xuống ngựa, Hoàng Phủ Cẩn liền vẫy tay, đám người Lan Nhược liền hiểu ý, bảo tỷ muội Phương gia cũng xuống xe, ăn chút gì đó.

Mặc dù quán bán rong có dựng lều trại, nhưng những cơn gió vẫn lạnh thấu xương, Phương Vũ từ trước đến nay đều rất yếu, bây giờ bị gió rét thổi qua, lập tức cả người run lên, môi tái nhợt, dựa vào tỷ tỷ đi qua, ngồi xuống bên cạnh bàn nhỏ.

Tô Mạt gọi mấy ấm trà, mỗi người một bát sủi cảo nóng, nàng nhìn Phương Vũ một cái, hỏi: "Lạnh lắm sao? Hay là các ngươi lên xe ăn đi?"

Phương Vũ lắc đầu.

Lan Nhược nhìn hắn một cái, những người ở đây hầu như tất cả đều có võ công, cho nên căn bản không có sợ lạnh.

Ngược lại xem ra Phương Vũ thật sự không có võ công, cho nên dù mặc áo bông nhưng vẫn lạnh đến co hết cả người lại.

Mà Phương Oánh lại tốt hơn một chút, nhìn cũng không thấy lạnh như thế, thỉnh thoảng rùng mình một chút, sắc mặt cũng không có gì thay đổi.

Nàng cười cười, quay đầu nói chuyện cùng muội muội.

Thật ra mọi người cũng không có đói bụng, ở vườn hoa đã ăn khá nhiều, hương vị ngon hơn bánh sủi cảo ở đây rất nhiều.

Nhưng Phương Vũ vẫn ăn, tuy là ăn chậm, nhưng canh nóng vào bụng, sắc mặt tốt hơn rất nhiều.

Hoàng Phủ Cẩn tuy đã ăn no, nhưng từ nhỏ đã sống trong quân đội đã tạo thành thói quen không lãng phí lương thực, cho nên liền ăn hết một bát sủi cảo lớn, thuận tiện giải quyết luôn hộ Tô Mạt - nàng chỉ ăn hết một nửa
 
Chương 1677


Tô Mạt súc miệng, rồi nhìn Phương Vũ, cẩn thận nhìn kỹ hắn.

Thấy gương mặt của Phương Vũ có chút tái nhợt từ từ đỏ lên, sau đó hắn múc một thìa canh lớn, do ăn vội nên bị sặc ho dữ dội.

Thật ra, hắn cũng là một mỹ thiếu niên, mà nàng cũng có chút quá đáng.

Nàng hắng giọng một cái, hắn liền đặt bát xuống, cũng đã ăn hết bát, khóe miệng không hề dính nước canh, chắc hẳn là vừa lau xong.

Hàng mi dài của hắn khẽ buông xuống, không nói lời nào chỉ im lặng ngồi đó.

Tô Mạt khẽ cười, rõ ràng nàng là người có lý, mà hắn như vậy khiến cho nàng giống như người xấu, đang bắt ép một kẻ vô tội là hắn.

"Vậy, chúng ta nói thẳng đi." Nàng mở miệng nói trước, nhìn hai tỷ đệ Phương Oánh.

Phương Oánh chớp mắt nhìn nàng: "Tiểu thư muốn nói chuyện gì?"

Tô Mạt nhướn mày, nàng ta muốn giả ngu sao?

"Hai người có bí mật tất nhiên sẽ không muốn nói với chúng ta, mà chúng ta cũng không có hứng muốn biết. Hiện giờ Tô gia chúng ta muốn quay về Trữ Châu, các ngươi là người của Tống công tử cũng được, hay là của người khác cũng thế, những điều này không còn quan trọng nữa rồi."

Phương Oánh biến sắc, thề thốt phủ nhận, "Tiểu thư nói cái gì vậy? Ta, chúng ta nghe không hiểu."

Tô Mạt a... một tiếng, nhìn Phương Vũ, "Người thật sự câm điếc và người giả vờ câm điếc sẽ có điểm khác nhau, mặc kệ là cố gắng giả vờ thế nào, đều là giả, tất nhiên sẽ có sơ hở."

Sắc mặt Phương Vũ trắng bệch, nhưng lập tức nở nụ cười, nụ cười giống như đất đai được hồi xuân, lập tức đánh tan khí lạnh.

Hắn vẫn không nói chuyện, chỉ lắc lắc đầu.

Phương Oánh bất đắc dĩ nói, "Đệ đệ của ta thật sự bị điếc."

Tô Mạt cười, "Không sao cả. Mọi người hảo tụ hảo tán, các người truyền tin cho Tống Ngũ, hơn nữa chúng ta lợi dụng các người truyền tin khiến độ giả sơn trang suy sụp. Hơn nữa, dù thế nào toàn bộ cũng không có ý nghĩa gì cả."

Tống gia đã sớm sụp đổ, Tô gia cũng sắp rời khỏi kinh thành.

Những tranh chấp cùng cạnh tranh đều như mây bay, không còn nhìn thấy nữa.

Phương Oánh cắn chặt môi, bỗng nhiên bật khóc, "Tiểu thư, thật xin lỗi, thật xin lỗi. Ta, ta không có lựa chọn nào khác, nhưng mà ta chỉ truyền tin cho họ một lần, ta thề là sau này ta không còn quan hệ gì với bọn họ nữa rồi. Từ khi, từ khi nhà bọn họ đóng cửa, ta và đệ đệ nhận ra rằng chúng ta đã được tự do, không cần lo lắng có người uy hiếp đến mạng sống nữa rồi. Chúng ta nghĩ rằng sẽ ở vườn hoa làm việc thật tốt, báo đáp cho tiểu thư."
 
Chương 1678


Nói xong, nàng đứng dậy rồi quỳ xuống dập đầu, "Cầu xin tiểu thư tha thứ cho chúng ta, về sau chúng ta không dám làm như vậy nữa. Nếu như còn tái phạm, sẽ bị thiên lôi đánh chết."

Sắc mặt Phương Vũ trắng bệch, vội vàng kéo tỷ tỷ dậy, lắc đầu u u a a nói gì đó.

Phương Oánh nức nở quỳ trên mặt đất lạnh, kiên quyết không dậy, Phương Vũ vội vàng quay đầu nhìn Tô Mạt, ánh mắt cầu xin.

Tô Mạt vẫn ngồi im như cũ.

Phương Oánh đưa tay lau nước mắt, "Tiểu thư, ta biết ta sai rồi, nhưng Phương Vũ thật sự không biết những điều mà ta làm."

Tô Mạt nhìn bọn họ, nàng thản nhiên nói: "Một khi đã như vậy, tại sao các ngươi không lưu lại vườn hoa? Các ngươi làm ra chuyện đó, khi các ngươi bị Tống gia đuổi đi ta đã tha thứ cho các ngươi. Ta biết các ngươi là do bất đắc dĩ, Tống gia đã sụp đổ, các ngươi đã được tự do. Hiện giờ, vì sao lại đi theo chúng ta?"

Phương Oánh vội nói: "Tiểu thư đừng hiểu lầm, ta và đệ đệ không có ý gì khác, thật sự chỉ muốn báo đáp cho tiểu thư. Dù phải làm trâu làm ngựa, ta cũng nguyện ý."

"Ngươi đứng lên trước đi đã." Tô Mạt nhìn Phương Vũ vẫn cố gắng kéo tỷ tỷ dậy, trong mắt đong đầy nước mắt nhưng lại không để nó rơi xuống, không biết vì sao, điều đó khiến nàng mềm lòng.

Người này thật sự khiến người khác mất cảnh giác, nếu không phải từ đầu nàng đã nghi ngờ hắn, chỉ sợ....

Phương Oánh đứng dậy ngồi xuống ghế, lau nước mắt, Phương Vũ gấp đến mức khoa tay múa chân trước mắt nàng, nàng bật khóc nói: "Tiểu Vũ, hai chúng ta rời khỏi tiểu thư thì sẽ đi đâu được? Đi đâu mà tỷ có thể bảo vệ đệ an toàn đây?"

Phương Vũ vô cùng xinh đẹp, vô cùng sạch sẽ, đối với một số người, vẻ đẹp của hắn còn hấp dẫn hơn vẻ đẹp của nữ nhân.

Phương Vũ lại quật cường không chịu buông tha, hắn rời khỏi chỗ, chỉ chỉ phương xa, cầm lấy bao đựng quần áo muốn đi.

Phương Oánh cầu xin nhìn Tô Mạt.

Tô Mạt vẫn ngồi im như cũ.

Bọn họ diễn trò cũng được, thật sự cũng được, nàng không cần quan tâm đến họ làm gì.

Nếu bọn họ không muốn ở lại vườn hoa, vậy thì rời đi cũng tốt.

Phương Oánh lớn tiếng gọi Tiểu Vũ, hắn cũng không quay đầu lại, Phương Oánh đành phải đuổi theo.

Lúc này Phương Vũ quay đầu lại nhìn Tô Mạt, đôi mắt kia vẫn trong suốt như cũ, quật cường đến cùng, nhưng mà Tô Mạt không biết có phải là mình hoa mắt hay không, nàng nhìn thấy thoáng qua một tia hận ý trong đôi mắt ấy.

Chợt lóe lên rồi mất, hắn kéo tay tỷ tỷ xoay người rời đi.

Bóng dáng đơn bạc, bước cao bước thấp rời đi.

Lời tác giả: Chuyện của hai tỷ đệ Phương gia không đơn giản như vậy, nhưng nếu đã bị nhìn thấu, chỉ có thể rời đi. Nhưng mà chưa vạch mặt, cho nên sẽ còn đến tiếp.
 
Chương 1679


Gió bắt đầu mạnh hơn, trời cũng bắt đầu tối, xem ra không tới tối trời sẽ đổ tuyết.

Tô Mạt đứng dậy, nói với Hoàng Phủ Cẩn, "Chúng ta nên đi sớm đi, sợ rằng không lâu nữa trời sẽ có tuyết rơi."

Khi bọn họ đi đến ngoài thành, quả nhiên là trời đổ tuyết lớn, tuyết trắng như lông ngỗng càng rơi càng lớn, nhiệt độ vô cùng lạnh.

Lan Như cuối cùng cũng được trở về đi theo tiểu thư và thiếu gia nê vô cùng vui vẻ, cùng Lan Nhược ngồi trên xe ngựa nói không ngừng, ghé người vào cửa sổ xe ngựa nhìn quang cảnh đường phố kinh thành.

Đột nhiên nàng thở dài nói với Lan Nhược: "Tỷ tỷ, thật ra Phương Oánh có vấn đề, nhưng Phương Vũ thật sự không có tội gì. Ta cam đoan là trừ bỏ mật báo cho Tống Ngũ ra bọn họ không có làm gì khác. Tiểu thư luôn khoan hồng độ lượng như vậy mà lại không tha thứ cho bọn họ, tuyết lớn như vậy, không chừng Phương Vũ...."

"Tiêu Như!" Lan Nhược lớn tiếng cắt ngang lời của Lan Như, thấp giọng khiển trách: "Muội có biết mình đang nói gì không?"

Không nên nghi ngờ việc làm của tiểu thư và thiếu gia, không cần nghi ngờ quyết định của bọn họ, không cần đồng tình với địch nhân của mình.

Kẻ địch của tiểu thư và thiếu gia cũng chính là kẻ địch của nàng.

Lan Như nghịch ngợm thè lưỡi, ôm vai Lan Nhược giải thích: "Tỷ tỷ, muội sai rồi. Muội không có ý đó, muội chỉ cảm thấy là tuyết lớn như vậy, bọn họ khẳng định không kiên trì được bao lâu, mà bọn họ hình như không có cầm theo tiền."

Tỷ đệ Phương Oánh ở vườn hoa bao lâu này, dù có hành động gì đều bị nàng nhìn thấy, bọn họ không có tiền bạc gì, lần này lại muốn đi theo tiểu thư cũng thật kỳ lạ, vì sao không thành thật ở lại vườn hoa đi?

Nơi đó luôn có đồ ăn, có người chiếu cố, lại muốn đi theo tiểu thư, tất nhiên là khiến tiểu thư nghi ngờ rồi.

Hy vọng bọn họ không bị lạnh cóng đến chết, nhất là Phương Vũ, thân thể nhỏ bé yếu ớt như vậy.

Sợ nhất là hai tỷ muội họ bị kẻ xấu bắt đi, vậy thì phiền phức rồi, có rất nhiều nam nhân bỉ ổi mơ ước đến Phương Vũ.

Nhưng mà nếu tỷ tỷ đã mắng như vậy, nàng cũng không dám nói nữa, nàng biết tính tình của tỷ tỷ.

Đi theo tiểu thư mấy năm nay, nàng phát hiện tỷ tỷ so với trước đây, càng ngày càng lạnh lùng, quả thật giống như một nữ chiến sĩ, không còn đáng yêu nữa.

Trở lại kinh thành cũng không có thời gian nghỉ ngơi, còn phải tiếp tục thu thập hành trang, nhóm đầu tiên đi trên đường an toàn, không có nghĩa là nhóm thứ hai sẽ không gặp chuyện không may, Tô Mạt muốn chuẩn bị thật tốt.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom