Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1640


Tín vương cuối cùng cũng thoát ra khỏi sự kiềm chế của thị vệ, âm trầm nhìn Tô Nhân Vũ, oán hận nhìn Tần Nguyên Quân, lạnh lùng nói: "Ngươi có tư cách gì mà cưới nàng?"

Một câu nói khiến mọi người kinh ngạc.

Từ lâu đã có tin đồn là khi Tín vương còn là thái tử vẫn luôn có tình ý với đại tiểu thư của Tô gia, nàng là người có khả năng ngồi lên vị trí thái tử phi.

Khi đó Hoàng quý phi cũng có ý kiến như vậy, mọi người đều chờ chúc mừng, ai ngờ mọi chuyện thay đổi bất ngờ, thái tử phi lại là tiểu thư Tả gia.

Lại có người xuất hiện nói là căn bản không chọn Tô gia, tất cả chỉ là do mọi người hiểu nhầm.

Hơn nữa, nhị tiểu thư của Tô gia lại làm lương đệ của thái tử, càng khiến người ta không hiểu gì.

Không ngờ tới hôn lễ hôm nay, lại xuất hiện một chuyện lớn như vậy -- Tín vương ngang nhiên xuất hiện.

Hơn nữa còn mạnh mẽ nói tân lang không có tư cách lấy đại tiểu thư Tô gia, đây xem như là tiết mục hoành đao đoạt ái đi?

Người để ý đến chuyện bát quái chưa bao giờ thiếu, mặc kệ tình thế có căng thẳng đến đâu, dù đã cũ thế nào, bọn họ vẫn mở to hai mắt, dựng lộ tay, hai mắt nhìn chằm chằm đương sự.

Tô gia gả nữ nhi, có thể sánh ngang với công chúa, lại có tiền thái tử tới cưỡng hôn, đề tài này chắc chắn sẽ lưu truyền nhiều năm tới.

Hoàng Phủ Cẩn nhanh chóng quyết định, muốn tiến lên ngăn cản Tín vương, "Đại ca, còn chưa mở tiệc sao huynh đã uống rồi, cứ ngồi vào vị trí trước đã."

Nói xong liền giữ lấy bả vai của hắn, muốn ép hắn đi.

Hoàng Phủ Tuyên lập tức la lớn: "Nhu nhi, Nhu nhi, chẳng lẽ nàng nhẫn tâm như vậy? Ta đã mất đi tất cả, nàng còn muốn ta mất đi nhung nhớ này sao? Chẳng lẽ nàng không biết ....hu hu hu..."

Không thể nghe những gì hắn nói nữa, Hoàng Phủ Cẩn trực tiếp điểm á huyệt của hắn.

Hoàng Phủ Tuyên tức giận trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Cẩn, muốn tránh khỏi sự kiềm chế nhưng lại không phải đối thủ của Hoàng Phủ Cẩn.

Tô Nhân Vũ muốn bắt đầu lại, cũng không thể ngăn cản miệng người, chỉ có thể tiếp tục hôn lễ, không thể vì một Tín vương mà làm rối loạn mọi chuyện.

Ông quyết định để kiệu hoa khởi hành đến Tần gia.

Tần Nguyên Quân cưỡi trên con ngựa cao to đi phía trước, tuy vẫn tươi cười như cũ, nhưng trong nụ cười lại có chút mờ mịt.

Tô Mạt nhìn thấy rõ mọi chuyện, tuy là muốn hỗ trợ nhưng đây là chuyện của hai người họ, có đôi khi nên để cho chính hai người giải quyết với nhau.

May mà tỷ tỷ đã sớm quên Tín vương, giữa bọn họ cũng không có dây dưa không rõ.

Chỉ là vì sao Tín vương lại tới quấy rối?

Thật sự là đáng giận!
 
Chương 1641


Nhìn đội ngũ đưa dâu đi xa, Tô Mạt kéo tay Tô Hinh Nhi đi vào, tiệc rượu được bày ở đại sảnh, Tô Nhân Vũ đang tiếp khách ở đó, yến tiệc linh đình, giống như chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra.

Hai nàng đi về phía thiên sảnh, Tín vương và đám người Hoàng Phủ Cẩn đang ở đó.

Thấy Tô Mạt đi vào, Hoàng Phủ Cẩn đứng dậy, áy náy nói: "Ta không ngờ tới hắn lại đến quấy rối."

Tô Mạt lắc đầu, "Chuyện này không trách các huynh được, chúng ta đều không nghĩ tới."

Tín vương vẫn đang bị giam lỏng trong phủ, hơn nữa hiện giờ kinh thành cũng yên ổn, lại là phủ Quốc Công gả nữ nhi, ai dám tới quấy rối, dù là ai cũng không nghĩ tới hắn lại chạy đến đây.

Hoàng Phủ Giới nhao nhao nói: "Ta đã cố ý sai người tuần tra bên ngoài, ngăn không cho những kẻ khả nghi đi vào, vậy mà vẫn xảy ra chuyện, thật là!"

Thấy hắn coi Tín vương là kẻ khả nghi, Tô Mạt và Tô Hinh Nhi không nhịn được mà bật cười.

Hoàng Phủ Giác nhìn nàng tươi cười như vậy có chút thất thần, hắn vội nói: "Nhị ca, huynh ở đây hỗ trợ, đệ ra bên ngoài giúp Tô quốc công, dù sao đã đến đây, không thể không uống vài chén."

Tô Mạt cảm kích sự chu đáo của hắn: "Ngũ ca, làm phiền huynh rồi."

Hoàng Phủ Giác cười với nàng, "Không có gì, vốn là tới chúc mừng, nếu không đi ra thì thật không phải."

Nhìn nàng thêm một cái, rồi rũ mắt xuống, cất bước đi ra ngoài.

Đối với Tín vương, Tô Mạt thật sự đau đầu, trừng phạt không được, giết không được, nàng nói với Hoàng Phủ Giới: "Hay là ngươi đưa hắn về đi, cẩn thận canh chừng hắn."

Để làm một lần cho xong, Tô Mạt thật sự muốn cho hắn dùng độc, khiến cho hắn thành người thực vật luôn.

Nhưng hoàng đế chưa hạ lệnh, nàng không dám làm bừa, dù sao Tô gia vẫn chưa rời đi, nàng không dám gây nên mâu thuẫn gì.

Khi mấy người đang thương lượng, Tô Trì đột nhiên xông vào, "Các ngươi sao có thể đối đãi với Tín vương như vậy? Quá vô lễ! Không thể tha thứ được!"

Có thể là hắn đi quá vội, quần áo còn chưa mặc hẳn hoi, đai lưng buộc lỏng, để lộ ra quần áo trắng bên trong.

Thậm chí một bên giày còn chưa đi vào.

"Điện hạ, điện hạ!" Tô Trì gọi to, vội vàng nhìn xung quanh, tìm kiếm Tín vương.

Tín vương bị Hoàng Phủ Cẩn điểm á huyệt tất nhiên không thể đáp lại, nhưng trên mặt hiện lên sự vui mừng, ô ô đáp lại.

Vì đây là chuyện nhà Tô gia, nên Hoàng Phủ Cẩn và Hoàng Phủ Giới không tiện nhúng tay, hai người đành để cho Tô Trì đi vào, sốt ruột đỡ Tín vương dậy.
 
Chương 1642


Tín vương bị điểm huyệt, toàn thân bủn rủn, hắn đang miễn cưỡng chống người dậy, nhìn thấy Tô Trì liền nước mắt lưng tròng.

Hiện tại bản thân chỉ là một phế vật, nhưng mà Tô Trì vẫn nhớ đến mình.

Tô Trì tức giận quát lớn: "Tô Mạt, ngươi là nha đầu chết tiệt, còn không mau giải huyệt đạo cho Tín vương, hiện giờ các ngươi lớn mạnh rồi. Cũng không ngẫm lại trước đây là ai chiếu cố các ngươi, chiếu cố Tô gia. Các ngươi đều là đám vong ân phụ nghĩa!"

Hắn càng nói càng khó nghe, Tô Hinh Nhi tức giận run cả người, lại không dám cãi lại, dù sao hắn cũng là đại ca.

Nghe hắn mắng Tô Mạt, sắc mặt Hoàng Phủ Cẩn trầm xuống, không chờ hắn nói gì, Hoàng Phủ Giới đã không nhịn được, nhảy ra nói: "Có người làm đại ca như ngươi sao? Muội muội thành thân, ngươi không lộ mặt, người khác tới quấy rối, ngươi ngược lại lại đi trách người thân của mình."

Tô Trì hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Giới một cái, nếu là trước đây, tiểu tử này dám lớn tiếng với hắn sao?

Hiện giờ bọn họ đều xưng vương xưng bá, dẫm điện hạ dưới chân, thật sự là -- buồn cười!

Chuyện triều đình hắn không quản tới, nhưng đây là Tô gia, nhà của hắn, chẳng lẽ hắn cũng không xen vào?

Hắn lạnh lùng nói: "Đây là Tô gia, ta là con trưởng của Tô gia, nói vậy đây là chuyện nhà của ta, không cần một người ngoài quan tâm."

Hắn trừng mắt nhìn Tô Mạt, "Nha đầu chết tiệt, còn không qua đây giải huyệt?"

Tô Mạt nhướn mày, nói: "Xin lỗi Tô đại gia, Tề vương đã ra tay, tiểu dân chúng ta sẽ không giải, cũng không có năng lực giải huyệt."

Hoàng Phủ Tuyên dám tới phá hoại hôn lễ của tỷ tỷ, các nàng còn chưa xử lý hắn, Tô Trì lại dám đến chỉ trích nàng, buồn cười!

Đồng thời nàng có chút lo lắng, không biết tỷ phu sẽ nghĩ như thế nào, dù sao trong ngày thành thân, có nam nhân đến nói bản thân và tân nương có quan hệ mờ ám, thậm chí trước đây có quan hệ yêu đương, không có tân lang nào không để ý.

Tô Trì biết hắn đánh không lại bọn họ, đấu võ mồm cũng không thắng được nha đầu kia, nơi ở lại không được tự do, lại không thể nhìn Tín vương chịu khổ, tức run cả người, sắc mặt trắng bệch.

Không lâu sau, bên ngoài có người truyền lời tới, nói là Trắc vương phi của Tín vương tới làm khách, đưa hạ lễ tới.

Tô mạt sợ Tô Văn Nhi làm loạn bên ngoài, vội vàng nhờ Hoàng Phủ Cẩn canh chừng Tín vương, nàng dẫn người ra xem, tránh cho Tô Văn Nhi chọc tức phụ thân.

Nàng cảm thấy Tô Văn Nhi sẽ không có lòng tốt tới làm khách, chúc mừng đại tỷ.
 
Chương 1643


Tô Mạt dẫn theo vài người đi ra ngoài, thấy Tô trắc phi đang nói chuyện với một đám người, những phu nhân này cũng không thật sự muốn nói chuyện với nàng ta, nhưng vì nể mặt Tô gia nên đành ứng phó một chút.

Tô Văn Nhi ăn mặc sang trọng, nhưng đó chỉ là đồ cũ, cũng chẳng quý giá gì, chỉ là trên mặt vẫn là biểu hiện tự cao tự đại như cũ.

Thật không ngờ Tô nhị tiểu thư trước đây luôn tự ti, một khi bay lên ngọn cây, cứ như vậy mà xóa đi nội tâm tự ti.

Đương nhiên, có khả năng nàng càng tự ti thêm nhiều hơn, nhưng mà dùng sự kiêu ngạo để che đi thôi.

Tô Văn Nhi giống như đã quên lần trước cầu xin Tô Mạt, vẻ mặt hiện giờ vẫn cao ngạo như cũ, giống như nàng vẫn là lương đệ của thái tử.

Nhưng mà Tô Mạt vẫn nhận ra bề ngoài hoa lệ kia che dấu sắc mặt trắng xanh của nàng ta.

Đáy mắt của nàng run rẩy, thân thể dưới lễ phục cũng đang run rẩy.

Vốn Tô Nhân Vũ không muốn nhìn thấy nàng, thấy Tô Mạt đến, ông dứt khoát rời đi, tiếp tục tiếp khách.

Tô Văn Nhi nhìn Tô Mạt, hiện giờ nàng ta đã trưởng thành hơn, đôi mắt của nàng sáng như sao đêm, chớp lóe, khiến người khác không dám nhìn gần.

"Ta muốn đưa Tín vương trở về." Tô Văn Nhi cắn môi, giọng nói không còn hung hãn như trước.

Dù sao Tô Mạt không chỉ một lần nhìn thấy vẻ chật vật của nàng, nàng cũng không cần cố gồng mình chịu đựng nữa.

Tô Mạt nhìn nàng, thản nhiên nói: "Để hắn trở về, chẳng phải là ngươi sẽ phải chịu khổ tiếp sao?"

Tô Mạt có người trong Tín vương phủ, một mặt là bảo vệ Tả Nghi Lan, một mặt là thăm dò chuyện Tín vương phủ.

Người giám sát nói, Tín vương thật sự suy sụp, cả ngày như chim sợ cành cong, bên ngoài có âm thanh gì, hắn liền cho rằng thánh chỉ đến, muốn bắt hắn hỏi tội.

Hắn mỗi ngày đều làm loạn, một hồi tìm chết, nói là sống không nổi nữa, muốn giết vợ giết con, rồi tự sát.

Một hồi lại đau khổ cầu xin, ở trong sân lớn tiếng xin tha thứ, cầu phụ hoàng bỏ qua cho hắn, hắn nguyện ý hối cải.

Một hồi lại chửi trời chửi đất, đem những oán hận ra nói hết.

Dù sao hắn cũng không có một khắc bình thường, đánh chửi hạ nhân, thậm chí là đánh chửi Tả Nghi Lan, Tô Văn Nhi và mấy người thê thiếp, những chuyện đó thường như cơm bữa.
 
Chương 1644


Ngoại trừ Tả Nghi Lan, toàn bộ Tín vương phủ, không ai là không sợ hãi.

Càng quá đáng hơn là, do Tín vương không có bản lĩnh, sa vào tửu sắc, dùng nhiều biện pháp khác nhau nữ nhân của mình, thủ đoạn khiến người khác tức giận.

Nhưng mà hoàng đế chưa từng hỏi đến, người khác càng không để ý đến các nàng.

Tô Văn Nhi run rẩy, lắc đầu, "Không, nếu vương gia không quay về, vậy..."

Vậy nàng liền xong đời.

Chỉ cần còn Tín vương phủ, nàng vẫn là trắc vương phi, còn có con trai kế thừa làm thế tử.

Nếu Tín vương chết, nói không chừng hoàng đế sẽ tha thứ cho Tín vương phủ, vẫn để cho con trai của nàng lập tước, vậy thì nàng lại nở mày nở mặt.

Xem ra chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Tô Mạt nhìn thấu suy nghĩ của nàng ta, cũng không nói nhiều, đối với Tô Văn Nhi nàng đã không còn tình tỷ muội gì nữa.

Những điều có thể làm, trước đây đã làm rồi.

Nàng ta không cảm kích thì thôi, ngược lại còn bỏ đá xuống giếng hại Tô gia, thật không thể tha thứ cho nàng ta.

Nàng không nhổ cỏ tận gốc đã là nể tình lắm rồi.

Tô Hinh Nhi không nghĩ như vậy, thấy Tô Văn Nhi không đi đến bước đường cùng, vậy mà vẫn tỏ vẻ như vậy, liền châm chọc nói: "Trắc vương phi thật là kiêu ngạo, cũng không biết vinh quang như vậy có phải là có thể đúng hạn vào cung thỉnh an hay không?"

Vương gia và vương phi, định kỳ đều phải tiến cung thỉnh an hoàng đế.

Nhưng mà đó là ân điển đối với những vương gia bình thường, còn đối với người có tội như Tín vương, chỉ sợ hoàng đế cũng không muốn gặp hắn, không tước đi tước vị, giáng hắn làm thứ dân, đều là hoàng đế rộng lượng rồi.

Tô Văn Nhi vẫn như cũ không chịu được chút châm chọc này, nàng ta lạnh lùng liếc nhìn Tô Hinh Nhi một cái, "Ngươi là thá gì, thất bản phi không quỳ, còn dám đứng đấy nói."

Tô Hinh Nhi cười lạnh nói, kéo tay Tô Mạt nói: "Mạt Nhi, chúng ta vào phòng đi. Chuẩn bị một chút, ba ngày nữa là ngày tỷ tỷ lại mặt. Tín vương dám tới quấy rối, để phụ thân làm một bản tấu lên, xem bệ hạ đuổi hắn ra khỏi Tín vương phủ, để hắn thành ăn mày."

Tô Mạt biết hoàng đế tất nhiên sẽ không làm như vậy, mặc kệ Tín vương có phạm phải sai lầm gì, chỉ cần không phải là mưu phản, hoàng đế tuyệt đối sẽ không xử phạt hắn.

Dù sao hoàng đế hiện tại có tâm bệnh, không muốn người trong thiên hạ chỉ trích, càng không muốn sau khi chết sử sách chê bai.

Cho nên ông tuyệt đối sẽ không để lại cái danh giết con.

Chẳng những sẽ không giết, còn phải để cho Tín vương sống tốt, cũng không thể khiến người khác hại chết, nếu không ông liền bị gán danh bất nghĩa.
 
Chương 1645


Cũng bởi vì vậy mà Tô Mạt khá khoan dung với Tín vương phủ.

Thời điểm này tự bảo vệ chính mình là quan trọng nhất, những kẻ địch không còn sức mạnh đã không còn uy hiếp gì nữa.

Tô Mạt sợ Tô Văn Nhi lại tiếp tục nói lời không hay, chọc tức Tô Hinh Nhi, liền nói với Hinh Nhi: "Tỷ vào trước đi, muội dẫn nàng ta đi."

Tô Hinh Nhi biết sự nóng tính của bản thân, tuy hiện giờ sửa được nhiều rồi, nhưng vẫn không quen nhìn những chuyện này, không đứng nhìn được liền muốn nói, nhịn cũng không nhịn được.

Mà mỗi lần bị người công kích trong lòng liền tức giận khó chịu, không chịu được.

Nàng biết Tô Mạt là muốn bảo vệ nàng, liền nhịn xuống, trừng mắt nhìn Tô Hinh Nhi, hừ nói: "Chính mình không biết xấu hổ mà còn không biết."

Nói xong liền dẫn theo nha hoàn đi vào trong.

Tô Văn Nhi tức giận nhưng Tô Hinh Nhi nói không sai, ngày đó là nàng đi quyến rũ thái tử trước, còn thường xuyên nói xấu đại tiểu thư, khiến thái tử và đại tiểu thư sinh ra tranh cãi.

Tô Văn Nhi thật muốn tìm chết, nhưng lại không có chỗ.

Đi theo Tô Mạt đến thiên sảnh, liền thấy Tô Trì và Hoàng Phủ Tuyên ôm nhau khóc.

Hoàng Phủ Cẩn giải huyệt đạo cho Tín vương, sau đó cùng Hoàng Phủ Giới ở bên cạnh uống rượu nói chuyện, mặc kệ hai người kia.

Vì kiêng kị võ công và uy nghiêm của Hoàng Phủ Cẩn, hai người kia cũng không dám có hành động gì, trách tự khiến mình mất mặt.

Tô Văn Nhi vừa đi vào, bước lên trước nói: "Vương gia, sao người lại tới đây, chúng ta về thôi, mọi người rất lo lắng cho người."

Tín vương lạnh lùng liếc nàng một cái, nói: "Ta chỉ đến uống ly rượu, cùng Tô thư đồng nói chuyện, có cái gì mà phải lo lắng."

Tô Văn Nhi tất nhiên không tin, từ khi biết đại tiểu thư gả cho Tần Nguyên Quân, sắc mặt của hắn chưa từng tốt.

Hai ngày trước hôn lễ, hắn giống như người điên, như kiến bò trên chảo, ồn ào muốn chia rẽ bọn họ, còn ôm một gốc cây hai đường nói linh tinh.

Nói "Nhu nhi, tha thứ cho ta."

"Nhu nhi, ta vẫn còn yêu nàng."

"Nàng không nên gả cho người khác, nếu không ta sẽ giết các ngươi."

... ...

Sau đó sáng sớm ngày hôm nay, hắn từ trong rượu đứng dậy, ăn mặc chỉnh tề, sau đó ngồi trong phòng ngẩn người.

Sau đó lại đột nhiên nổi điên lao ra ngoài, thị vệ bên ngoài sơ ý khiến cho hắn chạy thoát từ cửa sau.
 
Chương 1646


Tô Văn Nhi không quan tâm tới chuyện Tín vương tới quấy rối hôn lễ, nàng còn mong sao càng loạn càng tốt, phá hỏng luôn, khiến cho Tô gia phải mất mặt, Tô Nhu Nhi phải xấu mặt.

Nhưng không như mong muốn, đám người Tề vương lại có mặt ở đó, lại thêm Tô Mạt, một Tín vương căn bản không tạo được sóng gió gì.

Cho nên nàng mới tự mình đến một chuyến, để cho bọn họ thiếu nàng, mặt khác là muốn cứu Tín vương ra, khiến hắn phải cảm kích mình.

Một mũi tên trúng hai con chim.

Tô Trì trừng mắt nhìn Tô Mạt, "Còn không mang thức ăn và rượu lên mở tiệc chiêu đãi điện hạ."

Tô Mạt làm bộ như không nghe tiếng, nói với Tô Văn Nhi: "Trắc phi, Tín vương ở đằng trước, ngươi nên đưa hắn về đi. Nếu làm lớn chuyện, truyền vào trong cung, nếu là có thánh chỉ truyền xuống, ta cũng không dám đảm bảo là hắn còn có cơ hội ra lệnh nữa."

Tô Trì tức giận vỗ bàn, hiện giờ cái nhà này, quả là cái nhà giam của hắn rồi.

Tín vương nắm lấy cánh tay của Tô Trì, thở dài nói: "Là ta làm phiền tới ngươi rồi, lúc trước...."

"Không, không, điện hạ như vậy khiến nô tài giảm thọ." Tô Trì cầm ngược lại tay Tín vương, sắc mặt áy náy nói: "Đều là do nô tài không tốt, là nô tài vô dụng. Không cứu được điện hạ lúc nước sôi lửa bỏng, sớm nên tự sát để tạ tội với người."

Nói xong hắn gào khóc.

Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn, Hoàng Phủ Giới ở bên cạnh đều sững sờ, không ngờ mọi chuyện lại thành như vậy.

Xem ra hai người kia không cần giữ lại thể diện rồi.

Nhìn hai đại nam nhân ôm nhau khóc, Tô Mạt cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng, vội vàng xoay người, tránh phải nhìn cảnh này.

Ngược lại Tô Văn Nhi lại rất bình tĩnh, lạnh lùng đứng một bên nhìn.

Tô Trì khóc thương tâm muốn chết, Tín vương ôm hắn, đặt đầu của hắn trên vai của mình, nhẹ nhàng vỗ vai hắn, "Trì, không phải lỗi của ngươi, mưu sự tại nhân hành sự tại thiên, chúng ta đều không sai, chỉ là do ông trời không để ý đến chúng ta. Nhi Nhi, nàng...nàng, hy vọng nàng sẽ được hạnh phúc."

"Điện hạ, người yên tâm, trong lòng Nhu Nhi người mới là tình yêu đích thực của nàng, đối với tiểu tử Tần Nguyên Quân kia chỉ là áy náy mà thôi." Tô Trì ngả đầu trên vai Tín vương, cảm nhận thấy hắn rất gầy, trong lòng vô cùng đau đớn.

Nghe thấy hai người bọn họ nói hưu nói vượn, Tô Mạt nhíu mày, cảnh cáo nói: "Đừng để ta nghe thấy tên tỷ tỷ từ miệng các ngươi."

Tín vương quay đầu nhìn nàng, hừ nói: "Nếu không phải do ngươi gây khó dễ, Nhu Nhi đã sớm là thê tử của ta. Nếu có nàng ở bên cạnh làm bạn ta đã không đến mức này, có nàng ở bên cạnh, lòng ta đã được thỏa mãn sẽ không làm ra những chuyện đó."
 
Chương 1647: Có vài người không biết chỉnh sửa khuyết điểm 01


Editor: Nhan Tiếu Tiếu

Beta: nguyetanh117

"Phi!" Tô Mạt châm chọc nói: "Tín vương, ngươi đừng hễ có chuyện gì cũng đem giao cho người khác. Một người đàn ông, sẽ phải dám làm dám chịu, loại người như ngươi có gan làm mà không có gan thừa nhận, rồi lại đẩy trách nhiệm cho người khác, còn được coi là nam nhân sao? Thật không biết xấu hổ!"

"Tô Mạt, ngươi nói cái gì !" Tô Trì nổi giận, từ từ đứng lên, âm lãnh (âm u, lạnh lẽo) nhìn chằm chằm vào Tô Mạt.

Tô Mạt không hề có dù chỉ một chút sợ hãi chút nào, hiện tại dù có mấy Tô Trì cũng không phải là đối thủ của nàng.

Nàng lạnh nhạt nói: "Muốn ta đếm từng việc một sao? Năm xưa Tín vương nhiều lần phái người ám sát Tề vương, sau lại cấu kết Tống gia, ba lần bảy lượt muốn hại phụ thân ta, muốn mưu quyền soán vị. Cuối cùng thất bại, bệ hạ rộng lượng nhân từ, không có đem ngươi lăng trì, ngươi lại không hối cải, cấu kết với Vu Hận Sinh cùng Quân gia, âm thầm sát hại Tần tỷ phu, lại phái người ám sát Ngụy Vương, nhốt Bệ Hạ, những thứ này không phải đều là ngươi làm sao? Thế nào, không có can đảm thừa nhận sao?"

"Ngươi nói hưu nói vượn, ta không hề làm. Ám sát Tề vương là ám vệ trong cung, muốn hại Tô quốc công cũng là hắn, hắn còn muốn diệt trừ Tống gia, là Tống gia đánh đòn phủ đầu thôi. Hừ, nếu không phải ngươi từ trong phá hỏng, Nhu Nhi sẽ dễ dàng rời bỏ ta sao? Nếu như có Nhu nhi ở bên cạnh, ta cũng sẽ không lỗ mãng như vậy, càng sẽ không bởi vì tuyệt vọng mà không khống chế được chuyện tình."

Tín vương càng nói càng kích động, đi đến gần trước mặt Tô Mạt, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm nàng.

Tô Mạt cười lạnh, "Chẳng lẽ Điện hạ không phải là bởi vì Tô gia không tham dự việc các vị hoàng tử tranh ngôi đoạt vị, không phải là bởi vì Tả gia có nhiều quyền thế hơn, không phải là bởi vì Tả tiểu thư có thể mang đến cho Điện hạ lợi ích lớn hơn nữa mới chọn Tả gia sao?"

Tín vương gầm lên, "Nếu không phải ngươi xúi giục Tô quốc công không giúp ta, khuyến khích Tô lão phu nhân cùng Tô quốc công nói rõ với phụ hoàng, để cho Nhu Nhi gả cho hoàng thất, ta sẽ có hôm nay? Ta thấy ngươi thật ích kỷ, chỉ biết tính toán cho mình, ngươi khiến Nhu Nhi không được gả cho ta, còn ngươi lại muốn gả cho Tề vương. Hừ, thật là một chủ ý tốt! Thật là một nữ nhân thông minh!"

"Điện hạ, nếu ta nhớ không lầm thì ngươi là muốn đem Tô gia ta kéo vào nước xoáy, vướng vào tình cảnh vạn kiếp bất phục. Mà Tề vương, cho tới bây giờ đều không nghĩ tới chuyện tranh thủ tình cảm đoạt vị trí thái tử, hắn chỉ là vì triều đình xuất lực thôi. Về sau, hắn cũng chỉ là một Vương Gia, ngay cả bổng lộc có thể không lấy, còn chuyện gì cần lo lắng? Chẳng lẽ Tô gia còn cần lo nghĩ ăn bữa hôm lo bữa mai sao?"
 
Chương 1648: Có vài người không biết chỉnh sửa khuyết điểm 02


Edit: Nhan Tiếu Tiếu

Beta: nguyetanh117

Tô Mạt đe dọa nhìn hắn, chưa bao giờ nghĩ đến một người đàn ông không có trách nhiệm đến mức này, đem tất cả sai lầm của mình đẩy tới trên người người khác.

Nếu như tỷ tỷ gả cho hắn, hắn có thể nói tỷ ấy hồng nhan họa thủy, xúi giục hắn làm Hoàng đế.

Hiện nay tỷ tỷ không lấy hắn, hắn còn nói bởi vì không có tỷ ấy ở bên người, khiến hắn tuyệt vọng, thật sự là nói nhảm.

Trước khi hắn mưu phản thất bại, thời điểm thuận buồm xuôi gió, đều không nhìn ra một chút tuyệt vọng, mất mác nào của hắn.

Càng không nhìn ra được hắn có bao nhiêu thành ý, nói một cách thẳng thừng, hắn muốn trở nên cường đại hơn: làm Hoàng đế.

Đến khi nghèo túng, lại tìm lý do ngụy biện cho sự đáng khinh của bản thân, không cảm thấy là chính mình đã làm sai, chỉ biết đổ thừa người khác.

Loại nam nhân này, may lúc ấy nàng không đồng ý tỷ tỷ cùng hắn, nếu không chính là phá hủy cả đời của tỷ tỷ.

Tín vương cùng Tô Trì thế nào cũng không nghe lọt , bọn họ luôn cho rằng vì Tô gia không chịu giúp một tay, cho nên mới khiến Tín vương thành ra như vậy, trong lòng luôn ôm hận này.

Tín vương đắc ý nói: "Dù sao ta đã thành thế này, ngươi muốn nói sao, ta còn có thể như thế nào? Ta không đánh được ngươi, không mắng chửi lại ngươi. Chẳng qua ta nghĩ tới ta cũng không thể oan uổng như vậy, tình cảm của ta và Nhu Nhi là thật, không thể cứ tiện nghi cho Tần Nguyên Quân như vậy."

Hắn muốn Tần Nguyên Quân biết chuyện tình của hắn và Nhu Nhi,muốn Tần Nguyên Quân hiểu, ở trong lòng của Nhu nhi, hắn mới là quan trọng nhất.

Ở trong lòng Tần Nguyên Quân chôn một hạt giống, cả đời này, bọn họ đừng mong được hạnh phúc.

Tô Mạt cười lạnh, "Ngươi thật là đủ ác độc , loại hành vi này cũng muốn Tô gia giúp ngươi?"

Một chút khí chất hoàng gia cũng không có, so với những tiểu hoàng tử chưa trưởng thành cũng kém xa.

"Nếu như ngươi còn nói đến chuyện của tỷ tỷ ta, ta bảo đảm, ngươi tuyệt đối sẽ không được thoải mái." Trong mắt Tô Mạt hàn ý lóe lên, "Ngươi cấu kết Vu Hận Sinh phái người ám hại hại Tần ca ca, chuyện này ta vẫn không có tính toán với ngươi, là ngươi tự mình nhắc tới."

Tô Mạt vừa lật bàn tay, ngón giữa lấp lánh ánh lạnh, đó là một cây châm nhỏ.

Nàng nhướn mày, thổi thổi cây châm trong tay, lạnh nhạt nói: "Dựa theo thủ pháp của Thiên Thủ Quan Âm, nếu muốn đem châm cắm vào sọ người mà bên ngoài cũng không nhìn ra triệu chứng gì chỉ là khiến người đó ngủ say, là một việc vô cùng đơn giản."

Nàng nói rất nhẹ nhàng, nụ cười trên mặt vẫn như cũ, khóe môi khẽ giương lên, ba người Tín vương, Tô Trì, Tô Văn Nhi đã cảm thấy trước mắt ngân quang thoáng qua, bọn họ theo bản năng che đầu của mình.

Tô Mạt châm chọc cười cười, tầm mắt rơi vào trên cây cột phía trước bọn họ.
 
Chương 1649: Có vài người không biết chỉnh sửa khuyết điểm 03


Edit: Nhan Tiếu Tiếu

Ba người lập tức nhìn sang màu đỏ sậm trên cây cột, dầu rất dầy, bóng loáng bằng phẳng giống như thủy tinh, mấu chốt nhất là, loại nước sơn này vô cùng bền chắc, từng tầng một quét xuống, Cương Đao chém cũng không hỏng.

Nhưng bây giờ, phía trên kia có ba cây cương châm, chỉ lộ ra một chút xíu cái đuôi, ánh lạnh làm cho người ta không rét mà run.

"Tô Mạt, ngươi, ngươi, ngươi định mưu sát hoàng tử?" Tô Trì đột nhiên cảm nhận cánh tay trái vốn đã khôi phục cảm giác lúc này lại bắt đầu tê cứng, quả thực toàn thân chết lặng.

Tô Văn Nhi sắc mặt trắng bệch, nghĩ tới mình và Tô gia đụng chạm, nếu như Tô Mạt tự mình ra tay, hôm nay Tín vương không có thế lực, đây chẳng phải là. . . . . .

Nàng không khỏi sợ run cả người, "Vương Gia, chúng ta về sớm một chút thôi. Quá muộn, chỉ sợ có người sẽ đi nói xấu."

Hoàng đế cực hận Tín vương, nhưng mà cũng vì một chút suy tính mới không xử lí hắn, nếu không, hắn còn có thể có thời gian làm như chim sợ cành cong sao?

Tín vương hung hăng lườm nàng một cái, "Chuyện của ta không cần ngươi lo, thế nào, ngươi bây giờ muốn trở về Tô gia rồi hả ?"

Ngày đó nếu không phải nàng quyến rũ mình thì làm sao Nhu Nhi có thể hiểu lầm mình, vứt bỏ mình mà thích Tần Nguyên Quân?

Tần Nguyên Quân!! Ngày đó nên trực tiếp giết hắn, đều do Vu Hận Sinh nói giết Tần Nguyên Quân không phải mục đích chính, mà là có thể mượn trò này tiêu hao thế lực của Hoàng Phủ Cẩn.

Kết quả thế nào? Hoàng Phủ cẩn căn bản không muốn tranh ngôi vị hoàng đế.

Sớm biết như vậy, hắn nên cùng Hoàng Phủ Cẩn cải thiện quan hệ, khiến Hoàng Phủ cẩn cùng Tô gia trở thành trợ lực của mình.

Thật là nghĩ sai thì hỏng hết!

Tô Văn Nhi mặc dù không có tình cảm gì đối với Tín vương, nhưng mà mình sống dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu.

Tô trì lại trách cứ Tô Văn Nhi cùng Tô Mạt, sợ bọn họ đối xử không tốt với Tín vương.

"Điện hạ, không bằng ngài ở chỗ này ở mấy ngày, chúng ta cùng nhau họp mặt cũng tốt."

Tô Mạt cười lạnh, bọn họ đem hoàng mệnh thành cái gì? Để cho hắn tùy tiện ra vào? Hiện tại Tô gia không có thực quyền, Hoàng đế không cần hoài nghi bọn họ kết đảng, nhưng như thế là trắng trợn cãi lời hoàng mệnh, vậy bọn họ chịu phạt cũng đủ.

Tín vương có chút động tâm, dù sao ở Tô phủ, không cần thời khắc đều lo lắng đề phòng có người muốn hại chết mình, thị vệ trong vương phủ, phòng bếp hầu như đều là trong cung phái tới .

Mỗi lần ăn cơm, hắn đều muốn các thị thiếp ăn trước, nhìn họ không có việc gì hắn mới dám đũa, nếu không, hắn sợ mình không biết sẽ chết từ lúc nào.
 
Chương 1650: Có vài người không biết chỉnh sửa khuyết điểm 04


Edit: Nhan Tiếu Tiếu

Tô Mạt cũng không muốn chiêu đãi bọn hắn, nàng nhìn Tô Trì, "Tô đại thiếu gia nếu như muốn cùng Tín vương ôn chuyện thì di giá Tín vương phủ sẽ tốt hơn.Tô phủ chúng ta thứ cho không nghe mệnh lệnh."

Nói xong nàng đi tới phòng kế bên, nói với Hoàng Phủ Giới: "Ngụy Vương Điện hạ, kính xin giúp một chuyện, đem Tín Vương điện hạ mời về vương phủ. Nếu như sơ xuất, chúng ta cũng không tiện giao phó cùng Bệ Hạ."

Hoàng Phủ Giới lập tức đứng dậy "Nhị ca, ta cần phải trở về. Vừa đúng lúc thuận đường."

Thời điểm đi qua trước mặt Tô Mạt, hắn liếc nhìn nàng, "Ngươi nợ ta bao nhiêu ân tình rồi?"

Tô Mạt cười cười, nhỏ giọng nói: "Chỉ cần Ngụy Vương có việc cần nhờ, chúng ta đương nhiên toàn lực ứng phó. Chỉ là ngài nghĩ vào cung phục mệnh như thế nào?"

Về việc Tín vương làm sao chạy đến, làm sao tới Tô gia quấy rối, Bệ Hạ nhất định là có nghe thấy, đương nhiên muốn hỏi, trở về như thế nào cũng là vấn đề.

Hoàng Phủ giới ngẩn ra, hắn cũng không nghĩ tới vấn đề này.

Tô Mạt đi tới cạnh Hoàng Phủ Cẩn, cười cười với hắn, giảm thấp thanh âm nói: "Tín vương điện hạ tới liền nói xằng nói bậy, khích bác quan hệ quân thần, bọn ta không dám nghe, xin Ngụy Vương Điện hạ hộ tống hắn trở về phủ."

Ý kia nói đúng là Tín vương tới quấy rối không phải mục đích, thực tế là khích bác quan hệ giữa Bệ Hạ cùng quần thần, nói hắn phái người ám sát Hoàng Phủ Cẩn, phái người muốn hại Tô Nhân Vũ.

Hoàng Phủ Giới hiện nay đã trải qua không ít chuyện, cũng hiểu được một chút lợi hại, hắn cất giọng nói: "Yên tâm đi, ta biết rõ phải nói thế nào."

Nói xong cũng đi mời Tín vương hồi phủ.

Thiếu niên anh tài như hắn đứng trước mặt Tín vương, một hăng hái, đang lúc được cưng chiều, một nghèo túng, chịu rất nhiều chán ghét vứt bỏ, so sánh trên dưới, cao thấp chia nhau.

Trong lòng Tín vương xông lên một nỗi tuyệt vọng, một nỗi tức giận, một nỗi thương tâm không cách nào khống chế được.

Đến cuối cùng, Hoàng đế đã được như nguyện, dùng hắn thu thập Tống gia.
 
Chương 1651


Gần như trong nháy mắt, hắn đã nghĩ thông suốt.

Hắn thật sự thất bại vô cùng, tình yêu, tình thân, sự nghiệp...Hai bàn tay trắng!

"Ngươi, sao ngươi dám vênh mặt sai khiến với ta!" Hắn vươn cánh tay đang run rẩy ra, "Ngươi là thứ gì, chỉ là một kẻ tạp chủng, được mẫu thân ta thu lưu...."

"A- - " chỉ nghe thấy một tiếng thét, tay của Tín vương bị Hoàng Phủ Giới nắm lấy, sắc mặt hắn lạnh lẽo, ánh mắt âm trầm, giống như chỉ cần hơi dùng lực thì cánh tay của Tín vương sẽ bị bẻ gãy.

Hoàng Phủ Giới hừ lạnh một tiếng, "Đại ca, huynh còn chưa rõ tình hình hiện tại sao? Vẫn còn cảm thấy mình là thái tử như trước sao? Huynh cùng mẫu phi huynh đã làm nhiều chuyện không có tính người như vậy, phụ hoàng còn khoan dung các người, các người được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, đã đến bước này còn không biết hối cải, vậy mà chỉ biết oán hận, hừ, thật sự là tự tạo nghiệt không thể sống!"

Nói xong kéo Tín vương đi như kéo một con chó.

Tô Trì muốn tiến lên ngăn cản, thì bị Hoàng Phủ Giới đá một cước, không chút lưu tình, nghe thấy tiếng "răng rắc" giòn vang, Tô Trì ôm lấy đùi kêu thảm thiết, Hoàng Phủ Giới trực tiếp đạp gãy chân hắn.

Hoàng Phủ Giới gọi người tới, ném Tín vương cho bọn họ, dặn dò: "Đưa Tín vương về phủ, nếu hắn tùy tiện bước chân ra khỏi cửa nửa bước, nói cho những người canh gác, bảo bọn họ tự chặt chân mình đi, đừng làm mất mặt của ta."

Mấy tên thị vệ vội vàng đáp ứng, chẳng dám thở mạnh, kéo Tín vương đang vùng vẫy đi.

Tô Mạt nhìn Hoàng Phủ Giới, có chút bất ngờ, hắn chính là thiếu niên ngạo kiều Hoàng Phủ Giới sao?

Nhìn hắn bất ngờ trưởng thành, trách không được hắn lại cầm binh đến cứu hoàng đế, hắn đã trưởng thành, đã có suy nghĩ và quyết định của bản thân.

Nàng đột nhiên cảm thấy không thể khinh thường hắn được rồi.

Giống như cảm nhận được sự khẩn trương của nàng, Hoàng Phủ Giới đột nhiên cười với nàng, nói: "Ta đi trước, không chào Tô quốc công được, ta tiến cung phụng mệnh phụ hoàng."

Nói xong quay ra chào Hoàng Phủ Cẩn, sau đó sải bước đi ra ngoài.

Tô Văn Nhi lau nước mắt, vội vàng đi theo.

Tô Trì kêu la thảm thiết, nhưng không ai đến dìu hắn dậy.

Tô Mạt không muốn quan tâm đến hắn, gọi mấy tên sai vặt đến, đưa hắn ra ngoài, để cho hắn ngoan ngoãn ở đông viện, không được tùy tiện ra ngoài.
 
Chương 1652


Hoàng Phủ Cẩn nắm lấy tay của nàng, nhìn mọi chuyện xảy ra, cười cười: "Tạm thời, hắn không thể chạm đất rồi."

Chân chắc chắc gãy rồi!

Tô Mạt cười nhẹ nói: "Hắn sẽ không đi đường, phải nhảy bằng một chân."

Nàng vẫn có chút lo lắng chuyện của tỷ tỷ và tỷ phu, không biết bọn họ như thế nào, chỉ lo bọn họ vì chuyện của Tín vương mà có hiềm khích.

Trái lại những vị khách đến không hề có thắc mắc gì, cũng không ai dám nghị luận, hiện giờ đã lục đục rời Tô gia đến Tần gia uống rượu mừng rồi.

Tô Trì và Tín vương vừa rời đi, cả sảnh đều yên tĩnh trở lại, hơi thở nhẹ nhàng của hai người đều có thể nghe rõ.

Hoàng Phủ Cẩn nắm tay Tô Mạt, cảm xúc mềm mại khiến người ta yêu thích không buông, hắn nói khẽ: "Mạt nhi, đại tiểu thư đã thành hôn, chúng ta có thể sớm rời khỏi đây."

Hiện giờ việc hắn muốn làm nhất là mang nàng rời khỏi nơi đây, dàn xếp ổn thỏa cho Tô gia, sau đó cùng nàng đi du ngoạn khắp nơi, chỉ có hai người không có bất kỳ ai quấy rối.

Những ngày như vậy, thật là tốt đẹp bao nhiêu.

Mái tóc của nàng đã dài thêm rất nhiều, hiện giờ đã có thể búi kiểu Như Vân, đã có phong thái của thiếu nữ, khiến hắn không thể dời mắt.

Hắn từ từ cúi đầu, hôn nhẹ lên mái tóc thoang thoảng mùi hoa nhài, đến trán, rồi đi xuống.

Nhịp tim của Tô Mạt tăng nhanh, cuống quít ngăn hắn lại, "Này!"

Bọn họ đang ở phòng khách đó, nhiều người nhìn như vậy.

Hai má nàng đỏ ửng, cuống quít nhìn xung quanh, hành động này khiến Hoàng Phủ Cẩn bật cười, "Bọn họ đã sớm đi ra ngoài rồi."

Lúc này Tô Mạt mới phát hiện người hầu lui ra từ lúc nào không biết, không còn một bóng người.

Dù vậy, nàng vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, tuy nàng vô cùng yêu hắn, cũng dám yêu dám hận, nhưng trước mặt mọi người có hành động thân thiết thì vẫn là miễn đi, nàng cảm thấy đóng cửa trong phòng thì được.

Nàng cầm tay hắn: "Hay là chúng ta đi nháo động phòng đi."

Nghĩ lại chuyện này cũng vui, mà quan trọng hơn là nhìn xem tỷ tỷ và tỷ phu thế nào, không nên để Tín vương ảnh hưởng thì tốt.

Hoàng Phủ Cẩn nhìn chằm chằm nàng, nhìn trái nhìn phải, khiến hai má của Tô Mạt càng đỏ hơn.

"Có đi hay không?" Nàng giả vờ tức giận lườm hắn một cái, nàng cũng không phải là nương tử, có cái gì đẹp mà nhìn?

Hoàng Phủ Cẩn cười nói: "Chuyện động phòng là chuyện của hai người, nhiều người xem không có ý nghĩa, chúng ta sớm thành thân, tự mình động phòng là được."
 
Chương 1653


Tô Mạt hừ một tiếng, trừng mắt nhìn hắn nhưng mà đôi mắt nàng long lanh như nước, nếu nó là tức giận thì lại như đang dụ dỗ hắn, tim hắn rung động, hôn xuống gò má của nàng, ôm lấy nàng, cười nói: "Được rồi, chúng ta đi nhìn một cái."

Ngày hôm sau từ trong cung liền truyền tới lệnh xử lý Tín vương, hoàng đế đã chuyển từ giam lỏng sang nhốt, để hắn ở trong một tiểu viện của vương phủ, không có mệnh lệnh của hoàng đó, không được bước ra ngoài nửa bước, bất luận kẻ nào cũng không được đến thăm hỏi.

Toàn bộ việc này do Ngụy vương phụ trách.

Mặc khác cũng ban một chiếu chỉ tới Tô gia, hoàng đế phái người ở Trữ Châu sửa chữa lại Phủ Quốc Công, cho phép Tô gia tùy thời rời khỏi kinh thành, cáo lão hồi hương.

Trong lúc này, từ trên xuống dưới ở Tô gia đều cực kỳ vui mừng, Tô Mạt bắt đầu phân phó bọn hạ nhân tiếp tục chuẩn bị, những đồ có thể mang đi đều đã mang đi trước, dù sao cũng sẽ không thường xuyên trở về kinh thành.

Những đồ yêu thích của mọi người đều đã mang đi hết rồi.

Nếu hoàng đế có thể cho phép phụ thân bỏ xuống quyền lực, như vậy cũng đỡ khiến phụ thân và bà nội phải vất vả, dù sao lá rụng về cội, Trữ Châu là tổ nghiệp của Tô gia, từ đường cũng được đặt ở đó.

Nếu để bọn họ đi Tây Vực cùng nàng, bọn họ sẽ không quen.

Hoàng đế đã chiếu cáo thiên hạ, cho phép Tô gia trở về Trữ Châu, sẽ không gây khó dễ nữa, Tô gia có khả năng bảo vệ yên bình lâu dài, chỉ cần an phận không đi theo con đường làm quan nữa là được.

Đến ngày Tô Nhu Nhi cùng Tần Nguyên Quân trở lại nhà mẹ đẻ, Tô Nhân Vũ mở tiệc rượu, nhưng không mời khách, chỉ có một vị khách quý là con rể.

Tô Mạt quan sát thấy Tần Nguyên Quân không có gì khác lại, sắc mặt của tỷ tỷ cũng rất hạnh phúc, không nhìn thấy có gì là không ổn.

Tối hôm đó, nàng và Hoàng Phủ Cẩn vốn định đi nháo động phòng, kết quả phát hiện, ngoài cửa đã có nhiều người, bọn họ đã tới trễ.

Lại không dám chạy lên nóc nhà vén ngói rình xem, cho nên đành phải rời đi, để hai người có không gian riêng của họ.

Sau tiệc rượu, khi Tần Nguyên Quân và Tô Nhu Nhu đi thỉnh an lão phu nhân, khi đó, hắn thật cẩn thận đỡ nàng, không nói gì nhưng cẩn thận chăm sóc nàng.

Khiến mấy nha hoàn bên dưới đều che miệng cười.

Nhìn hắn sủng ái kiều thê như vậy, lão phu nhân cực kỳ vui mừng, cảm thấy an tâm khi đem cháu gái giao cho Tần gia.

Sau khi thỉnh an, Tần Nguyên Quân liền đi nói chuyện với Tô Nhân Vũ và Tô Việt, còn Tô Nhu Nhi ở lại phòng lão phu nhân trò chuyện với hai muội muội và Kim Kết.
 
Chương 1654


Lão phu nhân vẫn tiếp tục dặn dò hai vợ chồng phải hòa thuận, tôn trọng nhau, mọi người cực kỳ ăn ý không nhắc tới Tín vương, giống như ngày hôm đó chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Tô Mạt vẫn dành một cơ hội, kéo Tô Nhu Nhi ra sân hỏi, "Tỷ tỷ, tỷ phu không có nổi giận với tỷ chứ?"

Tô Nhu Nhi đỏ mặt, thẹn thùng liếc mắt nhìn Tô Mạt một cái, gương mặt thường ngày luôn tỏ ra lạnh lùng nay lại đỏ ửng, đầy vẻ hạnh phúc.

Nàng lắc đầu, "Không có, huynh ấy hiểu chuyện đó mà."

Tần Nguyên Quân từ đầu đã biết mọi chuyện, chỉ là mọi người không nói ra, chỉ là không ngờ tới Tín vương lại làm loạn như vậy, chỉ là Tô Mạt vẫn sợ hắn nghĩ khác.

Cẩn thận suy nghĩ, chính mình suy nghĩ quá nhiều rồi, Tần Nguyên Quân và tỷ tỷ đã trải qua nhiều trắc trở như vậy, sao có thể để ý đến những chuyện như vậy nữa.

Sau khi nghĩ thông suốt, nàng bật cười: "Tỷ tỷ, tỷ phu đối tốt với tỷ như vậy thì chúng ta yên tâm rồi. Hy vọng hai người sẽ ở bên nhau đến đầu bạc răng long, sớm sinh quý tử."

Tô Nhu Nhi giả vờ tức giận lườm nàng một cái, "Cái nha đầu này, chỉ biết trêu ghẹo người khác. Nhưng mà tỷ xin nhận lời chúc của muội. Cảm ơn muội."

Nói xong đưa cho Tô Mạt một cái hà bao, "Mạt Nhi, muội cầm theo cái này, dù muội đi đến nơi đâu, thì hãy luôn nhớ tỷ luôn luôn nhớ đến muội, có thời gian thì trở về thăm tỷ."

Tô Mạt ôm lấy nàng, "Tỷ tỷ, tỷ yên tâm, muội sẽ nhớ."

Tô Nhu Nhi gật đầu, nói khẽ: "Muội nói tỷ phu của muội sẽ ăn giấm, huynh ấy chỉ hận không sớm gặp được tỷ, khiến cho tỷ gặp nhiều ủy khuất như vậy. Huynh ấy nói may có trời xanh chiếu cố, để cho Tín ... buông tỷ ra, huynh ấy mới có cơ hội để yêu thương tỷ. Cả đời này huynh ấy sẽ đối tốt với tỷ."

Tô Mạt cười vui vẻ nhưng trong mắt nước mắt lưng tròng, ghé vào vai tỷ tỷ nói: "Tỷ tỷ, muội thật sự rất vui. Tỷ có thể hạnh phúc, muội thật sự rất vui."

Đến chạng vạng, Tô Nhu Nhi và Tần Nguyên Quân rời đi, ngày lại mặt không ở lại qua đêm, đó là tục lệ của Đại Chu, Tô gia cũng không ngoại lệ.

Bọn họ vừa đi, lão phu nhân liền nhìn Tô Việt, cười nói: "Gả nữ nhi đi là ít đi một người, cưới vợ thì nhiều người thêm. Việt nhi à, con phải nắm chắc cơ hội, thật sự không được thì bà nội sẽ giúp đỡ con. Hoặc là con ở đấy cưới vợ hoặc là về Trữ Châu rồi cưới."

Tô Việt vừa nghe, lập tức đau đầu, vội nói: "Bà nội, hai ngày nay con bận rất nhiều chuyện, người cùng Mạt Nhi và Hinh Nhi nói chuyện, con có việc đi trước, tránh để đến lúc lại làm sai."

Nói xong liền chạy mất người.
 
Chương 1655


Lão phu nhân bật cười, sẵng giọng: "Cái thằng quỷ này, đã không còn như trước nữa, trước kia thì còn bắt ép được, cũng không dám nói lại điều gì, hiện giờ thì tốt rồi, tính bướng bỉnh nổi lên, giống như trẻ con vậy."

Tô Hinh Nhi đứng bên cạnh nói: "Bà nội, là do hiện giờ người đã không còn tâm sự gì nữa, càng ngày càng hiền lành, càng ngày càng yêu thương chúng con, khiến chúng con được một tấc lại muốn tiến thêm một thước nữa. Hì hì!!"

Mọi người trong phòng cười rộ lên, Trương ma ma chúc mừng lão phu nhân con cháu đầy nhà, tiểu thư và thiếu gia đều có phúc khí.

Tô Mạt cùng mọi người nói chuyện một lúc, Lan Nhược đến tìm Kim Kết truyền tin, Kim Kết lập tức nói với Tô Mạt: "Mạt nhi, có tin tức từ Hà Hoa phường rồi."

Tô Mạt nghe vậy quay đầu nói với nàng: "Ra ngoài rồi nói."

Đám ăn mày vẫn luôn giám sát Hà Hoa phường, bọn họ cảm thấy có sự không bình thường, tuy trước đây nhìn như không có ai, nhưng thật ra bọn họ vẫn luôn ở đó, không chừng là có âm mưu gì.

Lan Nhược nói: "Tiểu thư, có người đã phát tín hiệu cho chúng ta, có thể là do vội vàng vẽ lại, không quá rõ, nhưng bên trong là tin tức quan trọng, thường xuyên có Bạch y nhân lui tới."

Tô Mạt nhăn mày, "Bạch y nhân? Tín hiệu cho chúng ta? Chúng ta có người lẫn trong đó sao?"

Nhưng Bạch y nhân kia sau khi biến mất ở mật thất dưới lòng đất liền không có dấu vết, chẳng lẽ lại xuất hiện ở Hà Hoa phường?

Nếu nói như thế, vậy chẳng phải là có liên quan đến Kim chưởng quỹ?

Nếu như thật sự có liên quan đến Kim chưởng quỹ, chẳng lẽ cũng liên quan đến Thẩm gia?

Trong lúc này nàng chưa thể xác định được, dù sao không có đủ mười phần chứng cứ, dù có liên quan đến Kim chưởng quỹ, cũng chưa chắc đã có quan hệ với Thẩm gia.

Nàng cần chứng cớ, tạm thời Bạch y nhân trốn trong Hà Hoa phường, mà nàng nhất định phải đi một chuyến.

Lan Nhược lắc đầu, "A Lý nói người của chúng ta không trà trộn vào được, cho nên mọi người đều chắc chắn là có âm mưu gì đó."

"Có thể là Thủy Muội hay không?" Kim Kết kích động nói, không tìm được Thủy Muội, nàng vô cùng áy náy, cả ngày đều nhắc đến.

"Tiểu thư!" Hai mắt Lan Nhược sáng lên, "Không chừng lại là như vậy."

Thủy Muội bị bắt đi, đến giờ vẫn chưa có tin tức, mà người bắt nàng ấy, có thể chính là Bạch y nhân.

Tô Mạt gật đầu, "Việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức bố trí."

Mặc kệ đó có phải là Thủy Muội hay không, đều phải đi một chuyến, nếu là Thủy Muội, vậy càng phải nhanh chóng đến Hà Hoa phường, một lưới bắt gọn đám Bạch y nhân đó.

Tô Mạt phân phó Lan Nhược đi truyền tin cho A Lý, bảo hắn phái người trợ giúp ăn mày đang tiếp cận nơi đó, sau đó bảo Kim Kết vào giải thích với lão phu nhân rằng nàng có chuyện cần phải đi trước.
 
Chương 1656


Tô Mạt tự mình đến vương phủ, sai Lưu Vân vào cung báo với Hoàng Phủ Cẩn, nói hắn lập tức về phủ, tốt nhất là gọi cả Hoàng Phủ Giới đi cùng.

Chuẩn bị xong mọi việc, Tô Mạt ngồi trên ghế của Hoàng Phủ Cẩn nhắm mắt nghỉ ngơi, suy nghĩ xem tiếp theo nên làm như thế nào, tính toán xem địch nhân là ai.

Lưu Hỏa từ bên ngoài tiến vào, nói với Lan Nhược: "Hồ phu nhân muốn gặp tiểu thư."

Hồ tiên sinh vẫn luôn đi theo Diệp Tri Vân, giúp ông khống chế bệnh tình, mà Hồ Tú Hồng tự nguyện ở lại nông trường, hoặc cùng đám người A Lý đi làm nhiệm vụ, giúp bọn họ chữa thương.

Thời gian trước Hồ Tú Hồng có trở về nông trại, Hồ phu nhân đến thăm con gái, Tô Mạt có nhờ bà chuẩn bị giúp mình một số thứ.

Tô Mạt chỉ biết là nhà mẹ đẻ của Hồ phu nhân là một môn phái bí mật, am hiểu chế tạo hỏa dược, gia tộc kia rất ít khi giao lưu với bên ngoài.

Đến mức chuyện Hồ phu nhân đi theo Hồ tiên sinh như thế nào, mọi người cũng không biết, cũng hỏi không được.

Tô Mạt cho họ đi vào.

Hồ phu nhân tuy đã hơn bốn mươi, nhưng nhìn vẫn rất trẻ, dáng người thiết tha thùy mị.

Bà cười rồi đặt một chiếc hộp lên bàn, "Tiểu thư, người nhìn thử xem có vừa không."

Tô Mạt mở hộp ra, thấy bên trong là 12 viên bị sắt - là bản mới nghiên cứu của phích lịch đạn.

Tất cả đều to gần bằng một nắm tay, tất nhiên uy lực lớn hơn rất nhiều.

Nàng vui mừng cười, hai mắt sáng lên, "Hồ phu nhân, phu nhân thật sự quá giỏi!"

Hồ phu nhân cười nói: "Tiểu thư nếu muốn học, chỉ sợ không bao lâu đã vượt qua cả ta rồi."

Bà giải thích cho Tô Mạt cách sử dụng để có hiệu quả tốt nhất, phải chú ý những gì.

Hai người thảo luận xong Hồ phu nhân liền nói: "Ta và tiên sinh đã phối dược cho Diệp đại hiệp, ngược lại hai vị cô nương của Nhạc gia lại cực kỳ nhiệt tình giúp đỡ, Nhạc Phong Nhi rất có thiên phú ở phương diện này, muốn đi theo tiên sinh học hỏi."

Ánh mắt Tô Mạt trầm xuống, "Tiên sinh đã đáp ứng rồi sao?"

Hồ phu nhân lắc đầu, cười nói: "Sao có thể. Nàng ta là ai chứ, ta cùng tiên sinh đã từ chối, cơ bản đều đã truyền hết cho tiểu thư cùng Tú Hồng, tất nhiên sẽ không thu thêm đồ đệ. Nhưng mà Diệp đại hiệp lại muốn để cho tiên sinh truyền thụ một ít. Ta đến hỏi ý kiến của tiểu thư."

Ngón tay thon dài của Tô Mạt vỗ nhẹ chiếc hộp, thản nhiên nói: "Nếu cha nuôi đã mở miệng, tiên sinh và phu nhân cứ theo vậy mà dạy một ít, tránh cho lão nhân gia nói chúng ta keo kiệt. Dù sao trị bệnh cứu người, có nhiều người thì càng tốt."
 
Chương 1657


Ý của nàng là muốn ông dạy cho nàng ta phương diện dùng thuốc cứu người, còn về phần độc dược thì không dạy.

Hồ phu nhân lập tức hiểu ra, cười nói: "Tiểu thư yên tâm, chúng ta hiểu."

Nói xong lấy từ trong tay áo ra một chiếc hộp ngọc, cười nói: "Đây là của nha đầu Tú Hồng, nói là muốn ta tự mình đưa cho tiểu thư, còn dặn ta nhất định không được nhìn lén."

Nói đến Hồ Tú Hồng, trong lòng Tô Mạt ấm áp, cười nhận lấy, Tú Hồng này, không chịu đi theo nàng, nhất định muốn đi lang bạt, đi theo đám đại lão gia, cũng không biết là muốn cái gì.

Thấy nàng không có chuyện gì nữa, Hồ phu nhân liền cáo từ trở về.

Tô Mạt nhẹ nhàng mở hộp ngọc ra, lập tức một mùi hương thơm ngát thấm vào lòng người bay ra, nàng khẽ nhắm mắt lại, tinh tế thưởng thức, trong lòng vừa vui vừa sợ.

Tú Hồng này, thật là lợi hại.

Bản thân mới chỉ nói qua một lần với nàng ấy, không ngờ tới nàng ấy thật sự chế tạo thành công rồi.

Thủy Muội đi theo Hồ tiên sinh, chủ yếu là học y lý, trị bệnh cứu người.

Mà Tú hồng lại học các độc dược.

Tiên sinh nói chuyện này cùng với tính cách có liên quan với nhau.

Lúc ấy Tô Mạt và Tú hồng nói bản thân muốn học về độc dược, muốn chính mình có khả năng khống chế độc tính, thời gian phát tác, có tác dụng trong thời gian nhất định, khoảng cách, dược tính thấm chậm.

Mấu chốt là muốn thuận tiện, nhanh chóng, hữu hiệu.

Độc dược truyền thống chủ yếu là cần phải có chất dẫn, hoặc là đặt và phích lịch đạn, hoặc dùng hương, cho vào rượu và thức ăn.

Tóm lại muốn để cho người khác bị trúng độc khi chưa có phòng bị, thì không thể trực tiếp dùng độc được.

Mà loại độc này, tạo thành phấn trang điểm, ngoài ra phối hợp một một loại hương nhang khác, hai loại độc dược gặp nhau sẽ tạo ra một loại kịch độc.

Hơn nữa, phấn và hương bình thường đối với mọi người đều là vô hại, nhất là người tạo ra bột phấn này, son phấn này có tác dụng rất tốt cho dưỡng nhan.

Hương nhan kia thật ra là một loại thuốc, nếu địch nhân đạt được công lực ở một mức nhất định có thể hấp thu độc dược vào cơ thể, khi dùng nội lực bức ra, gặp phải bột phấn kia, hai thứ này phát huy công dụng, thần không biết quỷ không hay.

Dù cho là thầy thuốc có giỏi đến đâu, kiểm tra bằng cách nào, cũng không thể phát hiện ra là bọn họ mang độc trên người.

Có thể đem độc dược hấp thụ vào trong người mà không bị ảnh hưởng gì, trước mắt Tô mạt biết một người ở ngay cạnh là Hoàng Phủ Cẩn, lúc trước nàng đã thử nghiệm rồi.

Nàng dùng loại dược trong suốt, nàng đã để vào móng tay của hắn, sau đó khi hắn luyện công thì sẽ hấp thụ vào.
 
Chương 1658


Không hề gây hại gì cho hắn.

Hơn nữa tay phải và tay trái của hắn là hai loại dược khác nhau, một loại không có độc, có khả năng phối hợp với những dược khác, ví dụ như hộp phấn này.

Còn một loại là kịch độc, ở một mức độ nào đó có thể lấy độc trị độc, phá giải độc dược của kẻ địch.

Khi ở địa cung, cũng vì lý do này mà khi dính độc dược của Vu Hận Sinh nhưng hắn vẫn bình an vô sự.

Tô Mạt dùng đầu ngón tay lấy một ít phấn, hồng nhạt, nhẹ nhàng xoa trong lòng bàn tay rồi mở ra, vỗ lên hai má.

Lấy kính thủy ngân nhìn thử, quả nhiên là cả gương mặt đều trở nên sáng sủa, khiến người khác phải kinh ngạc.

Hồ Tú Hồng này, bản thân không để ý đến ăn mặc mà lại thích nghich mấy thứ này.

Nàng dùng thử rồi bảo Lan Nhược truyền tin cho A Lý, bảo hắn nói với Tú Hồng làm nhiều loại phấn son này một chút, sau này nàng có chỗ cần dùng đến.

Không lâu sau, Hoàng Phủ Cẩn và Hoàng Phủ Giới gấp gáp về đến nơi, cả hai đều đang mặc y phục vào triều của các vương gia chưa kịp thay xuống.

Hoàng Phủ Giới có vẻ vô cùng hưng phấn, đây là lần đầu tiên hắn làm nhiệm vụ bí mật, vô cùng kích động.

Sở dĩ Tô Mạt muốn hắn tới, là vì muốn bắt bạch y nhân, tốt nhất là nên để cho cả hoàng đế biết, nếu không ông ta lại nghĩ rằng nàng và Hoàng Phủ Cẩn có thế lực riêng.

Có Hoàng Phủ Giới ra tay, hắn dẫn theo những người giỏi nhất và ám vệ trong cung, như vậy nàng có thể không cần để người của mình ra tay, chẳng quả chỉ là mang theo mấy người Lan Nhược, A Lý, Lưu Vân, những người khác sẽ không xuất hiện.

Nhưng người này hoàng đế đều biết, cũng sẽ không dẫn tới phiền toái.

Tróc nã bạch y nhân trong kinh thành cũng là điều có lợi với hoàng đế, khiến cho ông không cần lo lắng, có thể khống chế tốt trị an của kinh thành.

Tô Mạt sai người mang y phục đến cho hai người họ thay, tuy rằng mặc y phục vào triều rất anh tuấn, nhưng như vậy thì khá là mệt, vẫn là thay y phục dạ hành tốt hơn nhiều.

Vừa nhìn thấy y phục dạ hành, Hoàng Phủ Giới càng thêm kích động, "Chúng ta đi làm trộm sao? Đến chỗ nào trộm đây?"

Tô Mạt trừng mắt nhìn hắn, "Trộm cái đầu ngươi ý, ngươi dẫn bao nhiêu người theo?"

Hoàng Phủ Giới nhẩm tính, "Gần trăm người đi."

Tô Mạt nghĩ như vậy cũng đủ rồi, người của mình cũng có khả năng âm thầm hỗ trợ.

Chủ yếu là chuẩn bị tốt, bọn họ phải buộc được bạch y nhân đi ra ngoài, để bọn chúng bước ra sáng, như vậy sẽ không phải là đối thủ của quan binh, trăm tên cùng bắn, dù là cao thủ cũng phải kiêng dè, huống chi bọn chúng còn đang phải chạy trốn.
 
Chương 1659


Tô Mạt nói thêm vài câu với Hoàng Phủ Giới, muốn hắn chuẩn bị tốt vòng vây bên ngoài.

Hoàng Phủ Giới bật cười, "Không cần nói, ta đã sớm chuẩn bị, những điều này nhị ca đã sớm hướng dẫn cho ta."

Tô Mạt thấy mọi chuyện đã chuẩn bị tốt, bàn bạc thêm một chút với Hoàng Phủ Cẩn, sau đó đưa ba viên phích lịch đạn mới nghiên cứu cho hắn.

Hoàng Phủ Giới thấy được liền đòi, "Cho ta vài viên đi."

Tô Mạt không đồng ý, tiểu tử này tính tình nóng nảy, cầm trong tay không nổ đến chỗ bạch y nhân ngược lại có khi lại khiến mọi người cùng ngã xuống, quá là dọa người rồi.

Nàng để cho Hoàng Phủ Giới đi trước cùng với đám người Lan Nhược, nàng và Hoàng Phủ Cẩn đến chào Diệp Tri Vân một tiếng.

Không ngờ rằng tỷ muội Nhạc Phong Nhi đang hầu hạ Diệp Tri Vân, bưng canh đến cho ông uống.

Nhìn thấy hai người họ đến, Nhạc Phong Nhi hành lễ, vẻ mặt nhàn nhạt, không nhìn ra cảm xúc gì.

Nhạc Lâm Nhi lại tức giận thở phì phì, "Canh do tỷ tỷ của ta hầm, chẳng lẽ có thể tùy tiện cho người khác uống sao. Có người không uống, tất nhiên sẽ có người khác uống. Diệp công công còn khen tay nghề của tỷ tỷ càng ngày càng tốt."

Tô Mạt không so đo với nàng ta, cùng Hoàng Phủ Cẩn đi vào trong phòng, thông báo cho Diệp Tri Vân một câu.

Diệp Tri Vân nghe xong, dặn hai người phải cẩn thận, "Hai đứa đều đã lớn, việc này tự lo liệu được, ta cũng không để ý đến nữa." Dừng một chút ông nói thêm, "Ta để cho hai tỷ muội kia đi theo Hồ tiên sinh học một chút, các con nhìn thử xem an bài thế nào."

Hoàng Phủ Cẩn nói: "Cha nuôi cứ nói một tiếng với Hồ tiên sinh là được rồi."

Diệp Tri Vân hừ một tiếng, "Ta biết là phải nói một tiếng với Hồ tiên sinh rồi. Nhưng nghe rồi có làm theo hay không, làm như thế nào, lại không giống nhau. Con và nha đầu kia nói một tiếng vẫn tốt hơn là ta. Ta đã nói nhiều lần, ông ấy cũng đáp ứng nhưng cũng chỉ cho nha đầu kia vào quyển sách thì có thể học được cái gì? Các ngươi chê ta dài dòng, ta nghĩ rằng hai tỷ muội kia có khả năng bảo vệ chính mình, thì về sau không cần đi theo các ngươi, tất nhiên sẽ không bị chịu thiệt thòi, tránh cho các ngươi đến làm phiền ta."

Tô Mạt mím môi cười nhẹ, ông cũng biết là bọn họ không muốn gặp hai tỷ muội kia.

Còn không phải là chuyện tốt ông ban cho.

Tô Mạt nói: "Cha nuôi yên tâm, con đã nói qua với Hồ phu nhân, để cho tiên sinh dạy cho các nàng. Các nàng học y thuật liền có thể nuôi sống chính mình, học được nhiều thì càng bảo vệ được bản thân."

Diệp Tri Vân cười, "Vẫn là nha đầu hiểu chuyện."

Nói xong liền vẫy tay, bảo bọn họ bận gì thì cứ đi là đi, không cần đến nói với ông, ông cũng bận rộn vô cùng.

Hoàng Phủ Cẩn sợ Mạt nhi xảy ra chuyện, dù sao đây là đi vây quét hang ổ của bạch y nhân, những người này đều tâm ngoan thủ lạt, không từ thủ đoạn nào.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom