Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1600


Tô Mạt trợn mắt nhìn hắn, như cười như không nói: "Sao nào, ngươi muốn đùa giỡn tiểu thư Tô gia sao?"

Lưu Hỏa thè lưỡi, vội vàng lắc đầu, "Vậy cũng không dám, dù có cho ta mượn thêm lá gan ta cũng không dám, đúng không Lưu Vân?"

Lưu Vân cười một cái, từ chối cho ý kiến, Lưu Hỏa tức giận đẩy vai hắn.

Hoàng Phủ Cẩn nhìn bọn họ cười đùa, cười cười, đến bên cạnh cầm lấy tay Tô Mạt, "Mạt nhi, chúc mừng!"

"Chúc mừng ta cái gì?" Tô Mạt nghịch ngợm nhìn hắn, phải là nàng chúc mừng hắn mới đúng, có một đôi tỷ muội như hoa chuyên tình với hắn nha...

Hoàng Phủ Cẩn nghiêm mặt nói: "Chúc mừng Mạt Nhi của ta có một vị tỷ muội tốt... Có thêm người giúp ta thương muội, chăm sóc muội, ta nên đến cảm ơn nàng ấy mới đúng."

Mấy ngày nay hắn vẫn luôn bận chuyện trong cung, tuy rằng trong lòng không có kiên nhẫn giải quyết, nhưng nghĩ đến sắp tới hắn và Mạt Nhi sẽ rời đi, vậy trong thời gian này cũng nên giúp đỡ một chút.

Dù sao mình hiện giờ vẫn là vương gia, nên gánh vác trọng trách của một vị vương gia.

Tô Mạt tùy ý để hắn cầm lấy tay mình, cũng không thèm nhìn đến hai tỷ muội Nhạc gia, xoay người cùng hắn đi vào trong.

Nhạc Phong Nhi thấy Hoàng Phủ Cẩn nắm chặt tay Tô Mạt, cẩn thận nhìn đường phía trước như sợ Tô Mạt bị ngã.

Nàng nhẹ nhàng cắn môi, hai mắt đẫm lệ, rũ mắt xuống, nước mắt liền rơi xuống.

Nhạc Lâm Nhi vội vàng nói khẽ: "Tỷ tỷ, không cần để ý đến nàng ta. Nàng ta đang cố ý để cho chúng ta nhìn, không thèm nhìn là được. Vương gia đối tốt với tỷ như vậy, tỷ còn hoài nghi điều gì?"

Nhạc Phong Nhi gật đầu,"Ta tất nhiên sẽ không nghi ngờ hắn. Chỉ là... dù sao Tô tiểu thư cũng xuất thân danh giá..."

Nhạc Lâm Nhi hừ nói: "Cũng chỉ là do di nương sinh, có cái gì cao quý chứ, so với chúng ta thì tốt hơn gì chứ? Tỷ không cần tự coi nhẹ mình, tỷ thành thục trầm ổn, lại luôn quan tâm đến vương gia, không cần suy nghĩ nhiều."

Lan Nhược đi trước hai nàng mấy bước, dù không muốn nhưng đối thoại của hai nàng đều nghe thấy hết, trong lòng hừ lạnh một tiếng, thật không biết lượng sức mình.

Sao lại có người không biết lượng sức mình vậy chứ, đã không nhìn rõ tình huống còn không nhìn rõ vị trí của mình nữa.
 
Chương 1601


Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn đi ở phía trước, Hoàng Phủ Cẩn vốn ngày nào cũng muốn ở bên cạnh nàng, đã nhiều ngày bận rộn, không thể đến gặp nàng, thậm chí liên tiếp vài ngày không gặp, hắn vô cùng nhớ nàng.

Cầm lấy bàn tay mềm mại của nàng, trong lòng vô cùng ấm áp, hận không thể ôm nàng đến một nơi yêu tĩnh, không có người quấy rầy, cùng nàng nói chuyện.

Nhưng hắn là người không giỏi thể hiện tình cảm, bảo hắn thể hiện tình cảm như thiếu niên mới lớn thì hắn làm không được, hắn cảm thấy xấu hổ.

"Mạt Nhi, chờ thêm vài ngày nữa, chúng ta có thể đi rồi." Hắn nhẹ giọng nói, đem chuyện trong cung cùng nàng thảo luận.

Thân thể hoàng đế càng ngày càng không tốt, không giống với Diệp Tri Vân, ý của ông là muốn lập Lạc vương làm thái tử, để cho Ngụy vương nắm giữ binh quyền, đồng ý với Hoàng Phủ Cẩn chỉ cần khi triều đình gặp nạn hắn về hỗ trợ, cho phép hắn làm một vương gia nhàn hạ.

Tô Mạt lẳng lặng nghe hắn nói, giọng nói của hắn ngày càng nhẹ nhàng êm tai, vốn có chút lạnh lùng hiện giờ đã hóa thành nhu tình, làm cho người ta như được tắm gió xuân.

So với trước đây có thêm vài phần tưởng niệm và mất tự nhiên, ngoài ra không có cái gì khác.

Vậy đối với hai tỷ muội kia, cũng chỉ là người quen cũ đi.

Nàng cười cười, đối với nàng Hoàng Phủ Cẩn không hề có cảm giác áy náy, không có sự ngượng ngùng, điều đó nói lên, hắn căn bản không cần hai người đó, ít nhất là không hề có tình yêu nam nữ.

Nếu như vậy, nàng còn quan tâm các nàng làm gì, cũng không hề muốn nhìn đến.

Tuy nói là Tô gia nhận con gái nuôi, nhưng thật ra là muốn tìm cơ hội để mọi người được thả lỏng một chút, bữa tiệc diễn ra vô cùng vui vẻ.

Lưu Vân và Lưu Hỏa tìm mấy người Lan Nhược, Kim Kết nói chuyện, Tô Việt cùng vài vị chưởng quỹ, Tô Nhân Vũ và lão phu nhân chơi đùa với mấy đứa nhỏ, một nhà đều vui vẻ hòa thuận.

Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt ngồi dưới bụi cây trúc đào lặng lẽ nói chuyện, đột nhiên nghe thấy một tiếng thét, hắn theo thói quen nhíu mày, quay đầu lại nhìn.

Tô Mạt lập tức sai người qua xem có chuyện gì.

Một lúc sau, nha hoàn kia trở lại, trên mặt mang theo vẻ khinh thường, "Bẩm vương gia, tiểu thư, là Nhạc gia đại cô nương bị phỏng một chút."

Bỏng rồi sao? Tô Mạt nghi hoặc nói: "Sao lại bị bỏng? Cũng không phải là để các nàng bưng trà đổ nước."

Nha hoàn kia lắc đầu, "Nô tỳ cũng không biết ạ, hình như là đụng trúng mấy tỷ tỷ đang bưng nước, bị bỏng một chút."
 
Chương 1602


Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn quay lại phòng xem chuyện gì đã xảy ra, Nhạc Phong Nhi và Nhạc Lâm Nhi là đi theo Hoàng Phủ Cẩn tới, lão phu cũng rất khách khí với hai nàng, đã cho người lấy thuốc cho nàng.

Khi Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn bước vào, Nhạc Phong Nhi liền dùng đôi mắt đầy nước nhìn hắn, bộ dạng muốn nói lại thôi, hơi cắn nhẹ môi, gương mặt xinh đẹp hơi xanh, làm cho người ta cảm thấy thương tiếc muốn che chở.

Nhạc Lâm Nhi thở phì phì nói: "Vương gia, đám nha đầu Tô gia thật không hiểu chuyện, đã vậy còn khi dễ khách nhân. Nha đầu kia không biết là nghe ai sai, cố ý làm đổ nước sôi lên cánh tay của tỷ tỷ. Nếu không phải ta nhanh tay đón kịp thì cánh tay của tỷ tỷ bị hủy rồi."

Nói xong liền kéo ống tay áo của Nhạc Phong Nhi, để lộ ra một ống tay ướt đẫm, "Kia rõ ràng là nước mới sôi, cố ý muốn hại chết người, cũng không biết do ai sai, ác độc như vậy?"

Nàng ta không chút khách khí trừng mắt nhìn Tô mạt, hiển nhiên là muốn ám chỉ là Tô Mạt cố ý xui khiến hạ nhân ám hại tỷ muội các nàng, nhất định phải nhờ vương gia đòi lại công đạo.

Hoàng Phủ Cẩn nhíu mày, thản nhiên nói: "Lâm Nhi, ngươi không cần ác ý đoán mò. Hôm nay mọi người đều bận rộn, nhất thời không chú ý là bình thường."

Tô Hinh Nhi đứng ngoài hừ lạnh, "Ngược lại ta lại muốn hỏi các ngươi một chút, các ngươi đến làm khách, nên ngồi ở bên trong mới đúng, tại sao lại chạy đến đường nhỏ của hạ nhân để người ta đụng phải?"

Sắc mặt Hoàng Phủ Cẩn trầm xuống, hơi liếc qua hai tỷ muội.

Nhạc Phong Nhi bởi vì kinh sợ, lung lay sắp đổ, giống như sắp ngã xuống.

Nhạc Lâm Nhi hầm hừ đứng trước mặt Tô Hinh Nhi.

Tô Mạt nhìn thoáng qua, phân phó nói: "Lan Nhược, em cùng Lưu Vân Lưu Hỏa, cho người chuẩn bị kiệu, đưa hai vị cô nương về vương phủ, nếu có chuyện gì xảy ra sẽ hỏi tội các người."

Mấy người liền đáp lại, Lưu Hỏa có chút không vừa ý, liếc mắt nhìn Nhạc Lâm Nhi một cái, thật sự là việc không đâu, hắn còn đang muốn chơi một lúc, kết quả là phải đưa các nàng về .

Nhạc Phong Nhi hai mắt đẫm lệ nhìn Hoàng Phủ Cẩn, điềm đạm đáng yêu, tựa hồ muốn nói: "Vương gia, hai tỷ muội chúng ta theo người tới, kết quả lại bị đưa về như vậy, không nể mặt thầy tu cũng phải nể mặt phật tổ, chẳng lẽ Tô gia không nể mặt ngài sao?"

Hoàng Phủ Cẩn giống như không nhìn ra ánh mắt của nàng, gật đầu nói: "Cũng được, các ngươi trở về nghỉ ngơi, không cần phải làm gì."

Chân mày Tô Mạt khẽ nhếch lên, không cần phải làm gì? Chẳng lẽ các nàng phải làm việc sao?
 
Chương 1603


Chẳng lẽ hai tỷ muội này ở vương phủ phải làm việc như nha hoàn sao? Không phải là làm tiểu thư?

Suy nghĩ một chút, nàng liền hiểu ra, tất nhiên hai tỷ muội nay vẫn là khách quý của vương phủ, nhưng cũng tự mình xuống bếp nấu gì đó cho Hoàng Phủ Cẩn.

Nàng cũng không có tức giận, ngược lại cười rộ lên.

Nhạc Lâm Nhi nhìn thẳng Hoàng Phủ Cẩn, "Vương gia tỷ tỷ vô cùng đau đớn."

Ý tứ là muốn hắn đích thân đưa hai nàng trở về mới được.

Hoàng Phủ Cẩn giống như không hề nhận ra ý nàng, vẫn như cũ nói: "Lưu Vân, Lưu Hỏa, các ngươi chiếu cố hai vị cô nương cẩn thận, đưa các nàng về."

Nước mắt của Nhạc Phong Nhi rơi đầy mặt, che mặt khẽ nấc, hành lễ với lão phu nhân và Tô Nhân Vũ, "Tỷ muội Phong Nhi thất lễ, gây phiền toái cho lão phu nhân và quốc công, tỷ muội Phong Nhi vô cùng áy náy, mong hai ngài thông cảm. Tỷ muội Phong Nhi về trước."

Tuy rằng lão phu nhân không có kiên nhẫn, lại không thể không cho Hoàng Phủ Cẩn mặt mũi, cười cười, bảo Trương mama thưởng cho một chút.

Khi Nhạc Phong Nhi đi qua bên cạnh Hoàng Phủ Cẩn, thân người hơi lung lay, ngã về phía Hoàng Phủ Cẩn.

Nhạc Lâm Nhi kinh hô một tiếng, những hạ nhân đứng xung quanh thì liếc mắt xem thường...

Mọi người đều cho rằng Nhạc Phong Nhi nhất định là giả vờ, nhìn nàng cả ngày đều hai mắt đẫm lệ, bộ dạng mềm mại đáng thương, một khi đã vậy thì ở trong nhà đi, ra ngoài này làm gì chứ?

Nếu như đi ra ngoài thì nên có chút phong thái chứ.

Nhìn thấy Nhạc Phong Nhi sắp ngã vào lòng Hoàng Phủ Cẩn, sắc mặt lão phu nhân và Tô Nhân Vũ đều trầm xuống, Tô Mạt vẫn cười như cũ, không có biểu hiện gì cả, giống như nàng đã sớm đoán được trước.

Chỉ thấy Hoàng Phủ Cẩn nhẹ nhàng phất ống tay liền như có một bàn tay vô hình đẩy ngược thân mình của Nhạc Phong Nhi, khiến nàng ta ngã về phía Nhạc Lâm Nhi.

Nhạc Lâm Nhi vội vàng đỡ nàng, "Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?" Nàng lo lắng nhìn Hoàng Phủ Cẩn, "Vương gia, nhất định là tỷ tỷ bị bỏng nặng, thân thể của tỷ ấy vốn yếu ớt, không thể chịu được hành hạ, người xem....."

Hoàng Phủ Cẩn không nói gì, ngược lại nhìn về phía Tô Mạt, "Mạt Nhi, chuyện của nữ giới ta không hiểu, nàng đến nhìn xem đi."

Sắc mặt của Nhạc Phong Nhi vốn đã tái nhợt, hàng lông mi dài mang theo chút nước mắt, nghe thấy Hoàng Phủ Cẩn nói như vậy, thân thể run rẩy, từ từ mở mắt, buồn bã nói: "Vương gia, không cần phiền đến Tô tiểu thư. Ta, ta có thể chịu được."
 
Chương 1604


Nàng run rẩy đứng lên, giống như phải dùng hết sức vậy, một tay vịn vào tay của muội muội, giọng nói yếu ớt nói: "Lâm nhi, chúng ta đi."

Nếu các nàng như vậy, Tô Mạt cũng không tỏ ra tốt bụng, chỉ phân phó Lan Nhược đưa các nàng về.

Nhạc Phong Nhi vẻ mặt đau đớn nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: "Đa tạ ý tốt của Tô tiểu thư, không cần phiền toái như vậy."

Nói xong kéo Nhạc Lâm Nhi từ từ đi ra ngoài.

Gió thổi khiến làn váy trắng của nàng tung bay, càng thêm vẻ nhỏ bé và yếu ớt, giống như sắp bay theo gió.

Lưu Vân nhìn theo bóng lưng của hai nàng, không thể không thừa nhận, hai tỷ muội Nhạc gia cũng rất đẹp, một hoa hồng và một hoa u lan, chỉ là... Lưu Vân thở dài, nghiêng đầu nhìn Lan Nhược ở bên cạnh.

Sắc mặt nàng có chút lạnh lùng, đôi môi hơi nhếch lên, có phần không kiên nhẫn.

Sau khi tỷ muội Nhạc gia rời đi, không khí quỷ dị khẩn trương cũng biến mất, tất cả mọi người đều thoải mái trở lại, nói cười vui vẻ, giống như hai người kia chưa từng xuất hiện.

Hoàng Phủ Cẩn không có điểm gì khác, chỉ cần ở cạnh Tô Mạt, ánh mắt của hắn chỉ tập trung trên người của nàng.

Hắn đưa cho Kim Kết một lễ vật vô cùng quý giá, khiến nàng cảm động rơi nước mắt, vội vàng nói cảm ơn.

Nàng cũng không xem trọng lễ vật, mà xem trọng tình nghĩa của vương gia đối với nàng, sở dĩ vương gia coi trọng nàng là vì người yêu tiểu thư, trong lòng Kim Kết thở dài nhẹ nhõm một cái, lúc trước nàng đã lo lắng thừa rồi.

Đến chạng vạng tối, Lạc vương và Ngụy vương cũng đưa lễ vật tới, nhưng người lại không tới, Tô Mạt cho người nhận lấy lễ vật.

Khi trăng lên cao, Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn ngồi trên nóc nhà hóng gió, mùi hoa nhàn nhạt.

"Mạt nhi, thật là muốn cưới nàng về luôn." Hắn cười cười nói.

Tô Mạt nhẹ nhàng dựa vào lòng hắn, "Đến Tây Vực chúng ta liền thành thân."

Đến lúc đó, tỷ tỷ cùng ca ca đều đã thành thân, mọi người đều có hạnh phúc của mình, nàng sẽ không còn gì để lo lắng nữa, có thể đi theo hắn du ngoạn khắp nơi rồi.

Hai người lặng lẽ nói chuyện, ngày hè ve kêu râm ran, trong gió có mùi hoa nhàn nhạt.

Đột nhiên, trong viện truyền đến tiếng ồn ào của đám nha hoàn, "Thu Hà, tiểu thư có ở đây không?"

"Tiểu thư cùng điện hạ đi ra ngoài, có chuyện gì?"

"Là chuyện ở Đông viện, thật là kỳ cục. Đại thiếu gia đánh công chúa, hắn uống đến say mèm, nói cái gì muốn từ công chúa để cưới Quan Mị, còn nói.... Ai, thật sự là không chịu được!"
 
Chương 1605


Thu Hà nói: "Tiểu thư không có ở đây, mau đến tìm lão phu nhân và lão gia đi."

Trong nhà hiện giờ có thể trấn áp được Tô Trì, ngoài Tô Mạt ra thì chỉ có lão gia cùng lão phu nhân, Nhị thiếu gia và các tiểu thư khác đều không làm gì được.

Tô Mạt kéo tay Hoàng Phủ Cẩn, nói khẽ: "Chúng ta đến xem thế nào."

Hoàng Phủ Cẩn ôm lấy eo nhỏ của nàng, hai người dùng khinh công nhanh chóng đi đến Đông viện.

Hai người đứng ở trên nóc nhà, trong viện treo rất nhiều đèn lồng khiến trong sân rất sáng, nên không ai nhìn thấy họ ẩn trong bóng tối.

Tô Trì uống rượu say mèm, đang chỉ tay vào An Bình mà mắng, trong lòng là Quan Mị quần áo không chỉnh tề, ngoài ra còn có hai nữ tử ăn mặc lòe loẹt chỉ đạo đám nha hoàn hầu hạ.

Đám nha hoàn bà tử không dám nói lớn tiếng.

An Bình công chúa co rúm lại một chỗ, vẻ mặt tuyệt vọng, nước mắt ràn rụa, Tô Trì lại không hề thương tiếc cho nàng, luôn mắng nàng là thấp hèn.

Nhìn bộ dạng ủy khuất của nàng, hắn càng thêm phát hỏa, tiến lên giơ tay tát nàng một cái khiến nàng ngã xuống đất, "Ngươi thì có gì tốt đẹp, ngươi là ai chứ, dám quản ta? Ngươi có giỏi thì đi cáo trạng với lão hoàng đế đi, để hắn giết ta, sao ngươi không đi đi? Công chúa, công chúa cái rắm, thứ rách nát như vậy đưa ta, tưởng ta hiếm lạ lắm sao?"

Không lâu sau, Tô Việt dẫn theo mấy tên sai vặt đi qua, nhìn thoáng qua, thấy đại tẩu ngã trên mặt đất, nha hoàn bên cạnh muốn đi đến đỡ nàng đều bị đại ca đá văng ra.

Hắn nhíu mày, nhanh chóng đi lên phía trước ngăn Tô Trì lại để cho đám nha hoàn đưa đại tẩu đến chỗ lão phu nhân.

Hai mắt Tô Trì say đến lờ mờ, vừa nhìn thấy Tô Việt, lửa giận càng tăng thêm, hắn đẩy vai Tô Việt, lớn tiếng nói: "A, còn tưởng là ai, thì ra là Nhị thiếu gia. Hiện giờ ngươi giỏi rồi, đứa con hoang như ngươi hiện giờ còn nở mày nở mặt hơn con trưởng gấp trăm lần đi. Lão già coi trọng ngươi, lão bất tử dựa vào ngươi, con nha đầu chết tiệt kia đem việc làm ăn giao cho ngươi xử lý, như thế nào, ngươi hiện giờ cũng coi là đương gia của Tô gia, sao có thời gian rảnh đến chỗ của ta vậy?"

Tô Việt nghe hắn nói liên tục như vậy, đâu có chỗ nào giống người say? Tuy rằng mùi rượu nồng nặc nhưng cũng chỉ là hắn đang lấy cớ.

Tô Việt trầm giọng nói: "Đại ca, huynh hơi quá đáng rồi, dù đại tẩu không phải là công chúa thì huynh cũng không được đánh nàng như vậy."

"A, ngươi đau lòng? Ngươi thượng qua nàng rồi? Ta thấy ngươi cùng nàng ngày thường mắt qua mày lại... Hừ đừng tưởng cho ta đội nón xanh ta không biết, tiểu tạp chủng kia chắc gì đã..."
 
Chương 1606


"Đủ rồi!" Tô Việt quát lên một tiếng, ngắt lại câu nói của Tô Trì.

Tô Trì hừ lạnh một tiếng, đến gần nói: "Đủ rồi cái gì? Sao, dẫm phải chân đau của ngươi rồi sao? Hay là sợ ta đánh công chúa, truyền đi thanh danh không tốt, ảnh hưởng đến Tô gia, ngăn cản tiền đồ của ngươi?"

Hắn vung tay lên, đẩy Tô Việt lui về sau hai bước, giận dữ hét lên: "Ta nói cho ngươi biết, các ngươi đem tiền của ta đi, đừng có nghĩ sẽ có tiền đồ tốt. Muốn ta không thành công, tất cả các ngươi đừng nghĩ sẽ tốt, muốn hại ta sao, để cho các ngươi tự do sao, đừng có nằm mơ đi."

"Súc sinh, ngươi nói cái gì vậy?"

Từ cửa ngăn truyền đến giọng nói uy nghiêm, Tô Nhân Vũ tức giận đi vào, xuất hiện trước mặt mọi người.

Tô Trì cười ha ha, "Sao nào, đều không quen nhìn ta? Một cái hai cái, đều muốn dẫm lên đầu ta, các ngươi còn muốn sao?"

Tô Nhân Vũ đi nhanh vào trong, cho người đưa An Bình đến chỗ lão phu nhân, hừ lạnh một tiếng, "Ngươi là thằng khốn nạn, nếu ngươi có chút khí phách, muốn bán mạng vì chủ tử thì ngươi có thể rời khỏi cái nhà này, muốn đi nơi nào thì đi. Nếu ngươi còn làm xằng bậy, ta liền cáo lên trên, trục xuất ngươi ra khỏi gia tộc Tô thị."

Giọng nói của ông mạnh mẽ, nói năng khí phách, làm chấn động lỗ tai của mọi người.

Tô Trì đột nhiên gào khóc, nào còn chút phong thái của công tử thế gia, hắn vừa khóc vừa nói: "Đúng, đúng, các ngươi đều nhìn ta không vừa mắt. Ông, ông là cha ta sao? Ông có coi ta là nhi tử sao? Từ nhỏ đến lớn, ông đã suy nghĩ cho ta cái gì chưa? Trong lòng ông chỉ nghĩ đến nữ nhân đã chết kia, một lòng..."

"Bốp" một tiếng, Tô Nhân Vũ xuống tay, giận dữ quát: "Câm miệng!"

Tô Trì bị Tô Nhân Vũ dùng toàn lực tát một cái, xoay hai vòng, ngã vào hòn núi giả, lập tức khóe miệng chảy máu ròng ròng.

Quan Mị sợ hãi kêu lên, tiến lên đỡ lấy hắn, "Đại gia, đại gia, người không sao chứ?"

Tô Nhân Vũ lạnh lùng nói: "Người đâu, đem nữ nhân này ra ngoài, tìm người bán đi chỗ khác."

Quan Mị nghe thấy vậy, lập tức hét lên, "Lão gia, người không thể làm như vậy, đại thiếu gia, đại thiếu gia, cứu ta, ta không muốn rời khỏi người."

Hai bà tử thô kệch cũng mặc kệ, nắm lấy cánh tay của nàng lôi ra ngoài, Quan Mị còn muốn vùng vẫy nhưng không thể động được.

Tô Trì tức giận thét lên một tiếng, bộ dạng giống như không chết không dừng, cầm lên một hòn đó ném về phía Tô Nhân Vũ.
 
Chương 1607


Tô Nhân Vũ nhìn hắn với ánh mắt khinh bỏ, ông thật nghi ngờ đó có phải là con ông hay không, vung tay chặn lại hòn đá, giọng nói của ông không còn chút tình cảm nào nói: "Cho ngươi suy nghĩ một đêm, hoặc là cút ra ngoài, hoặc là ngoan ngoãn ở nhà."

Nói xong ông tức giận xoay người rời đi.

Tô Trì vô cùng tức giận, gặp người liền đánh, cầm được thứ gì liền đập.

Nhìn bộ dạng điên cuồng của hắn, Tô Việt cho người lên ngăn hắn lại nhưng đều bị đánh ngã.

Tô Việt nghĩ muốn mặc kệ hắn, ai ngờ Tô Trì đột nhiên điên cuồng nhào tới, nắm chặt cổ của Tô Việt.

Tuy Tô Việt có học chút võ công, nhưng chỉ là để rèn luyện thân thể, đâu phải là đối thủ của Tô Trì, lập tức bị hắn bóp chặt cổ.

Mà đám nha hoàn bà tử trong viện đều không phải là đối thủ của Tô Trì.

Tô Trì nghiến răng nghiến lợi nói: "Bóp chết ngươi, bóp chết ngươi, xem ngươi còn đắc ý được không. Tưởng rằng giẫm lên ta thì có thể ngồi lên vị trí đương gia sao? Tưởng ta sẽ để cho các ngươi có ngày an lành sao?"

Tô Việt giãy dụa, hít thở khó khăn, ra sức cạy tay hắn ra.

Tô Trì hận không thể bóp chết hắn ngay lập tức, đột nhiên trên tay bị vật gì đó đâm vào, giống như bị muỗi chích nhưng lại khiến hắn không thể không buông tay, Tô Việt được tự do, liền khom người ho khan.

Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn nhảy từ trên mái nhà xuống, đứng ở trong sân viện, nàng đi đến bên cạnh kiểm tra giúp Tô Việt, may là không có chuyện gì.

Tô Trì ngửa đầu cười lớn, hai mắt đỏ ngầu.

Tô Mạt liếc nhìn hắn, "Tô Trì ta đã cảnh cáo ngươi, nếu dám động vào một sợi tóc của đại tẩu, ta sẽ lấy đi một ngón tay của ngươi. Hôm nay sợ rằng cái tay này sẽ bị hủy đi rồi."

Tô Trì lại chắc chắn nàng không dám ra tay, hắn đầu tóc bù xù, đôi mắt âm trầm híp lại đánh giá nàng, "Ngươi dám ra tay với ta, ngày mai cả kinh thành đều sẽ biết ti, các ngươi sủng thiếp diệt thê, nâng con vợ kế, giẫm lên con trưởng, phạm và quy củ của Đại Chu."

Khóe môi Tô Mạt hơi nhếch lên, giọng nói vẫn bình thản như cũ, "Tô Trì, ngươi lầm rồi, dựa theo quy củ Đại Chu, ngươi dám ra tay với phụ thân thì ngươi đáng tội chết rồi, dù là lăng trì cũng không đủ làm hết tội của ngươi."

Nàng giương tay lên, Tô Trì cảm thấy mắt hoa lên, nhìn thấy vào tia hàn quang trước mặt, liền cảm thấy bàn tay trái vừa ngứa vừa đau hắn vội nhìn xuống, trên mu bàn tay đã có năm vết máu chảy.

Hắn vội vàng lau đi, nhưng một cơn đau thấu xương truyền đến, cả cánh tay trái không thể nâng lên được.

Hắn kinh hoàng nhìn cánh tay mình, "Yêu nữ, ngươi, ngươi đã làm cái gì với ta, ngươi..."
 
Chương 1608


Giọng nói của Tô Mạt trong trẻo mà lạnh lùng, trầm ổn: "Chỉ là cho ngươi một chút giáo huấn, chuyện ngày hôm nay chỉ là phế đi một cánh ta của ngươi, nếu như ngày mai ngươi còn làm chuyện gì nữa, vậy thì sẽ không chỉ đơn giản như vậy. Nếu như ngươi không rời khỏi Tô gia, vậy thì không thể để ngươi quấy phá đến mức chó gà không yên được, càng không thể để ngươi phá hoại danh dự của Tô gia."

"Ngươi, ngươi muốn làm cái gì?" Tô Trì nhớ tới mẫu thân của mình, hiện giờ đang bị trúng gió, giống như người chết chỉ có thể nằm trên giường.

Nhưng hắn biết, mẫu thân vẫn có cảm giác, chỉ là không thể nói chuyện hay biểu đạt được điều gì.

Hắn cảm thấy sống như vậy thì không bằng chết đi, thật là đáng sợ.

Nữ nhân này, thật là quá độc ác!

Tô Mạt cười, ôn nhu nói: "Cũng không có gì, nếu muốn làm cho ngươi ngoan ngoãn thì ta có cả trăm cách, muốn xem ngươi chọn cách nào thôi."

"Ngươi cút, tất cả các ngươi cút đi!" Tô Trì như bị điên quát lên.

Tô Mạt nhìn thoáng qua đám người nịnh bợ Tô Trì, lại dám bắt nạt đại tẩu, ánh mắt lạnh như băng của nàng quét qua các nàng một lượt, khiến cho các nàng cảm thấy lạnh thấu xương.

"Các ngươi hãy biết điều một chút, nếu các ngươi muốn làm thiếp, thích cùng người khác tranh giành nam nhân, vậy thì ta..."

"Tiểu thư, cầu người bỏ qua cho chúng nô tỳ, nô tỳ không dám nữa, không dám nữa rồi."

Mấy nha hoàn đó vội vàng quỳ xuống cầu xin, dập đầu như giã tỏi, đã không nửa điểm quyến rũ.

Tô Mạt cười cười, vẫy tay gọi mấy bà tử, "Đi truyền lệnh của ta, đem mấy người này đến thôn trang, để cho các nàng tự chọn người để gả, từ nay về sau sẽ sống ở đó."

Mấy nha hoàn vội vàng dập đầu tạ ơn, vội vàng đứng dậy, đi theo bà tử thu dọn đồ đạc rời khỏi Tô phủ.

Tô Mạt chỉnh đốn lại người trong viện Tô Trì một lần, đem những hạ nhân hay nịnh hót, đưa đến thôn trang làm việc, ngoài ra chọn một số nha hoàn bà tử có kinh nghiệm tới hầu hạ.

Nàng nói với Thu Hà: "Tí nữa đi nói với Lan Nhược, bảo nàng chọn ra một số nha hoàn biết chút quyền cước tới hầu hạ, miễn cho đại thiếu gia có ra tay hơi nặng, người bình thường không chịu được."

Tô Trì tức giận đến mức muốn nôn ra máu, cánh tay của hắn vừa tê dại vừa đau, không thể nâng lên, công lực toàn thân bị che lại, hiện giờ hắn không khác gì một nam nhân bình thường, thậm chí không cả bằng người bình thường, hắn giống như một phế nhân.

Hắn tức giận đến mức hận không thể đâm chết chính mình.
 
Chương 1609


Tô Việt cùng Tô Mạt phân phó mọi người làm việc, sau đó Tô Mạt lại giúp Tô Việt băng bó vết thương ở cổ.

Tô Mạt thân thiết nói: "Nhị ca cũng thật là, nếu lần sau có xảy ra chuyện như vậy thì huynh cứ trực tiếp cho người trói lại là được."

Tô Việt cười khổ, "Dù sao hắn cũng là đại ca."

Tô Mạt hừ nói: "Hắn hận không thể ăn chúng ta luôn."

Tô Việt nhìn Tô Trì một cái, chống lại ánh mắt oán độc, trong lòng không khỏi sợ hãi, vội vàng bước nhanh hơn, cùng Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn đi ra ngoài.

Hắn cảm thấy mình thật may mắn, ngay từ đầu đã chọn đứng cùng môn phe với Mạt nhi.

Tô Mạt đưa Hoàng Phủ Cẩn ra cửa, hai người không đi đến cửa chính, vẫn giống như trước đi ra đường cửa bên.

Đi trên con đường đá vụn, thả chậm cước bộ, tiếng gió nhè nhẹ, Hoàng Phủ Cẩn đột nhiên bật cười, "Mạt nhi không làm một nữ vương thật là đáng tiếc."

Khí thế của nàng có thể thống trị cả thiên hạ, có mấy nam nhân có thể so được? Thật sự khiến hắn không thể dời mắt đi được.

Tô Mạt nghịch ngợm trợn mắt nhìn hắn, ánh đèn lồng mỏng manh, hắn lại nhìn thấy rõ ràng, bật cười vui vẻ, đưa tay ngắt mũi nàng một cái, "Nàng yên tâm, khi rời khỏi Đại Chu, ta nhất định sẽ để nàng làm chuyện bản thân muốn, sẽ không làm mai một tài năng của nàng đâu."

Tô Mạt than thầm, hắn cứ dung túng nàng như vậy, rõ ràng hắn mới là một đế vương tốt, lại buông giang sơn, để ở lại bên cạnh nàng.

Trên thế gian này có được mấy nam nhân đồng ý đứng sau lưng nữ nhân, để nàng che đi mất hào quang của bản thân.

Nàng cười rộ lên, không phải, Tĩnh thiếu gia của nàng, ai cũng không ngăn được vầng hào quang của hắn, dù có muốn giấu đi thì cũng vẫn tỏa sáng bốn phía.

Hắn càng khiêm tốn thì lại càng khiến cho người khác không dám khinh thường!

"Cẩn ca ca, huynh nói xem có phải là ta quản quá nhiều không? Tô Trì muốn nạp thiếp, cũng không phải là chuyện ta cần quan tâm, đối với huynh..." Nàng chu môi, nàng chỉ là không quen nhìn.

Hoàng Phủ Cẩn cười cười, "Dù sao thì ta biết rằng, ta chỉ muốn một người là đủ rồi, nam nhân khác thế nào thì ta không quan tâm tới."

Tô Mạt liếc mắt nhìn hắn một cái, nhớ tới hai tỷ muội kia, đáng tiếc nàng không thể khiến Hoàng Phủ Cẩn đeo một cái bảng "Ta đã có Mạt nhi, nữ nhân chớ tới gần", cho nên từ nay về sau có lẽ vẫn sẽ có những nữ nhân không biết sống chết, cho rằng có thể cướp hắn khỏi nàng.

Có một số nữ nhân quá tự tin vào sức quyến rũ của chính bản thân.

Sau khi tiễn Hoàng Phủ Cẩn, Tô Mạt đi đến chỗ ở của đại tỷ, Tô Hinh Nhi đang an ủi đại tẩu.

Vừa thấy Tô Mạt đứng dậy, mọi người liền đứng dậy, các nàng đã nghe nha hoàn nói lại, biết Tô Mạt đã ra tay trừng phạt Tô Trì.
 
Chương 1610


Tô Hinh Nhi vỗ tay khen nàng, "Đại tẩu, nên giáo huấn hắn một lần như vậy, như vậy hắn mới không dám tùy tiện đánh tẩu."

An Bình khóc đỏ cả hai mắt, giống như có chút lo lắng, muốn nói lại thôi, nhìn Tô Mạt một cái, lắp bắp nói: "Mạt nhi, tay của hắn..."

Lúc này rồi mà nàng vẫn còn nhớ đến hắn, Tô Mạt lắc đầu, thật sự là một nữ tử si mê mà.

"Đại tẩu yên tâm, muội không phế đi cánh tay của đại ca, chỉ là che lại huyệt đạo của hắn thêm một chút thuốc mê, tạm thời khiến huynh ấy cảm thấy như tay trái đã bị phế. Tẩu không cần đến thăm đâu, cứ ở lại đây sống cho tốt. Đối với nam nhân, nếu như tẩu cứ đối xử với hắn quá tốt, hắn sẽ không biết quý trọng tẩu. Tẩu phải để cho hắn biết không có hắn tẩu vẫn sống tốt, hắn sẽ cảm thấy mất mác, ngược lại sẽ không thể vứt bỏ tẩu."

Tô Hinh Nhi bật cười, "Mạt nhi muội giỏi thật, hiểu rõ nam nhân như vậy, chẳng lẽ muội cũng đối xử với vương gia như vậy sao? Hắn cũng đâu có làm vậy với muội."

Tô Mạt nhướng mày, khẽ cười nói: "Chưa ăn thịt heo thì cũng đã nhìn thấy heo chạy."

Mọi cười cười rộ lên, An Bình vốn rất thương tâm nhưng cũng đã nở nụ cười.

Bởi vì hoàng đế bị bệnh nặng, triều đình lại đang bận rộn điều tra đám nghịch phản, thiếu người trầm trọng, vì vậy sức ép vô cùng lớn.

May mà có Hoàng Phủ Cẩn mỗi đêm giúp đỡ chỉnh lý tấu sớ, mới có thể miễn cưỡng không tồn đọng quá nhiều, khiến cho triều đình có thể hoạt động bình thường được.

Liên tiếp mấy ngày mệt nhọc, ngoài Hoàng Phủ Cẩn, hầu hết mọi người đều trong trạng thái mệt mỏi, nhất là Hoàng Phủ Giác, bởi vì trong đầu hắn có một cây châm chưa lấy ra, khiến hắn vô cùng tiều tụy.

Vốn Hoàng Phủ Cẩn muốn dùng huyền băng châu để lấy châm ra giúp hắn, kết quả là Tiêu Vũ Lâu và Tô Mạt đều nói hắn không thể động vào, bởi vì vị trí kia quá nguy hiểm, nếu lấy ra có thể sẽ hại chết hắn.

Tô Mạt giúp hắn điều phối một số loại dược, có thể áp chế kim châm, có thể giúp hắn ngày thường không cảm thấy đau đớn.

Chỉ là mấy ngày nay thường xuyên thức đêm, hắn có chút không chịu được, ánh mắt đỏ bừng, sắc mặt tiều tụy, đầu đau như sắp nổ ra.

"Ngũ đệ, đệ có sao không?" Hoàng Phủ Cẩn nhìn hắn một cái, rót một ly trà đưa qua.

Hoàng Phủ Giác xoa thái dương, cười khổ, "Không chết được, chỉ là giống như có người cầm gậy gỗ gõ vào đầu."

Hoàng Phủ Giới cũng đã chạy tới, đặt mông ngồi xuống, "Mệt chết a, Nhị ca, Ngũ ca, đệ cảm thấy làm hoàng đế không phải việc người thường có thể làm, may mà không cần tới đệ làm, nếu không chỉ cần hai ngày cũng mệt chết thôi!"
 
Chương 1611


Hoàng Phủ Cẩn cười rộ lên, Hoàng Phủ Giác cẩn thận nhìn ra bên ngoài, sẵng giọng: "Thất đệ, đệ không thể cứ lỗ mãng liều lĩnh như vậy, không được tùy tiện nói như vậy!"

Hoàng Phủ Giới bĩu môi, nhìn Hoàng Phủ Cẩn nói: "Nhị ca, việc này đúng là chỉ có huynh mới làm được thôi. Người khác làm không được, phí sức lại không có kết quả. Đệ thấy huynh nên đáp ứng phụ hoàng, làm thái tử, còn có thể đem những chuyện chưa làm xong giao cho nha đầu chết tiệt kia làm, đỡ cho nàng không có việc gì làm liền bắt nạt đệ. Hơn nữa còn quản không có huynh nạp thiếp, không được cùng người khác đi uống rượu."

Lần này Hoàng Phủ Giác không có mắng hắn nữa, sắc mặt hơi thay đổi, sau đó liền khôi phục bình thường, hắn ngồi xuống, cầm ly trà lên, từ từ thưởng thức.

Hoàng Phủ Cẩn nhìn hắn một cái, nói với Hoàng Phủ Giới: "Ngũ ca đã nói đệ mà đệ không nghe, không nên tùy tiện nói như vậy. Huynh nhất định phải đi, triều đình đã có hai đệ, còn cần lo lắng gì nữa?"

Hoàng Phủ Giác hạ chén xuống, "Nhị ca, huynh thật sự quyết định rời đi sao?"

Hoàng Phủ Cẩn gật đầu, "Đúng."

Hoàng Phủ Giác khe khẽ thở dài, nhìn chằm chằm ly trà, đột nhiên cười, nói: "Nhị ca, thật ra đệ cũng thấy thất đệ nói đúng, cái vị trí đó, thật sự huynh là người thích hợp nhất. Đệ và thất đệ, tất nhiên sẽ toàn lực giúp đỡ huynh... Đương nhiên, nếu huynh cần."

Hoàng Phủ Cẩn vội vàng khoát tay, "Thôi, các đệ đừng khuyên ta nữa. Nói thật huynh không hề hợp với vị trí đó, huynh sẽ không đem đại cục đặt lên làm đầu, cũng sẽ coi chính sự là quan trọng nhất, các đệ đừng ép huynh khiến huynh muôn đời mang tiếng hôn quân, huynh đảm đương không nổi cái tội danh này."

Nói xong, chính hắn cũng bật cười.

Vốn là một Nhị ca lạnh lùng, cao ngao, vậy mà cũng có lúc ôn hòa giống như một khối bạch ngọc, Hoàng Phủ Giác nhìn mà có chút thất thần.

Vậy nữ hài kia... Chính là động lực của Hoàng Phủ Cẩn, khiến cho một nam hài trở thành một nam nhân như vậy!

Hắn nhẹ nhàng nhếch môi, trong lòng rất phức tạp, không thể nói rõ.

Hoàng Phủ Giới vẫn chưa từ bỏ ý định, Hoàng Phủ Cẩn cắt ngang lời hắn, nhìn sắc trời không còn sớm, nói muốn đi về trước.

Mặc kệ là trễ thế nào, trừ phi là phải làm suốt đêm, Hoàng Phủ Cẩn tuyệt đối không ngủ lại trong cung, cũng không xác định là vì cái gì, giống như là một nguyên tắc của hắn.

Không muốn cùng người kia ở chung một thời gian dài.

Ba người đồng thời đi ra khỏi cùng, phủ đệ của Hoàng Phủ Giác ở gần đây.
 
Chương 1612


Hoàng Phủ Giời chờ hắn đi liền giục ngựa tới gần Hoàng Phủ Cẩn, "Nhị ca, huynh sao lại nói như vậy. Nếu huynh lưu lại, Ngũ ca có thể nói gì?"

Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên nói: "Huynh chưa từng sợ người khác sẽ nói gì, đó là chủ ý của bản thân ta. Thật đệ, đệ không cần khuyên ta nữa."

Hoàng Phủ Giời còn muốn nói, giọng nói của Hoàng Phủ Cẩn hơi trầm xuống, rất có uy áp nói: "Thất đệ, đệ phải nhớ kỹ, đệ là tướng quân, sau này cần phụ tá ngũ đệ, không được cùng đệ ấy có hiềm khích, để ngoại nhân chen vào. Huynh đệ đồng tâm, cả hai đều có lợi."

Hoàng Phủ Giới không đồng ý, "Huynh là nhị ca của ta."

Hoàng Phủ Cẩn nhìn hắn một cái, trời đã hơi tối, nhưng với nội lực của hắn, thấy rõ được trong mắt Hoàng Phủ Giới có sự cố chấp, hắn nhẹ giọng nói: "Thất đệ, huynh là nhị ca, hắn là ngũ ca của đệ. Đại Chu của chúng ta không chịu nổi giày vò nữa."

Hoàng Phủ Giới cái hiểu cái không, trong nhận thức của hắn, nhị ca là nhị ca, nhưng vì sao nhị ca không thể lưu lại?

Nếu ở lại, mọi người mỗi ngày đều được ở gần nhau, không tốt sao?

Hoàng Phủ Cẩn chào tạm biệt thất đệ, trở lại vương phủ, hạ nhân chờ trước cửa liền tiến lên hầu hạ, dắt ngựa đi theo hắn vào trong.

Hoàng Phủ Cẩn sải bước đi về viện của mình, hai người tùy tùng đi sát theo hắn, đi vào đến cửa bên trong bọn họ liền ẩn vào chỗ tối.

Hoàng Phủ Cẩn không đi vào phòng ngủ mà đi đến thư phòng.

Bên trong thư phòng thắp nến, có đốt một chút hương bách hợp, tuy là ngày hè không nóng nhưng lại không có chút nóng nực nào.

Thêm nữa ban ngày bên ngoài thư phòng có tán cây che nắng, cả sân đều râm mát, cho nên hiện tại có chút hơi lạnh.

Trên bàn đã đặt sẵn một bát sứ trắng, nước canh nhiệt độ thích hợp, hương thơm tỏa ra bốn phía.

Hoàng Phủ Cẩn nhìn một chút, là có người tỉ mỉ nấu canh bách nhưỡng ngũ hoa. Bên trong là các loại thảo dược thích hợp cho ngày hè, nước canh thanh mát còn thoang thoảng mùi hoa, ngoài ra còn có một con gà rừng được hầm kỹ với rau củ.

Hắn nhấc bát canh lên uống một ngụm, hương vị tươi mới ngọt ngào, quả nhiên là tỉ mỉ pha chế.

Hắn cười cười, cái nha đầu này.

Tô Mạt biết hắn bận rộn, không hề làm phiền hắn - nàng cũng không phải là người hay làm phiền người khác, muốn nàng dính người cũng không được. Nàng sợ hắn quá mệt mỏi, cho nên thường nấu canh cho hắn.

Hắn cười cười, đi đến bên cạnh chậu đồng rửa mặt, sau đó ngồi lại bên bàn, bắt đầu ăn đến phần gà hầm, sau đó còn đem nước canh uống cạn.
 
Chương 1613


Sau khi ăn xong, gọi người vào dọn dẹp, hắn bắt đầu tập trung xử lý công việc, sau đó luyện công rồi đi nghỉ.

Mấy ngày liên tiếp đều diễn ra như vậy.

Tô Mạt một bên bận rộn xử lý công việc buôn bán, một bên phải cẩn thận phân tích tình hình trước mắt, nàng có cảm giác là hoàng đế thật sự đã buông lỏng cảnh giác với Tô gia, có thể là liên quan đến việc hiện tại phụ thân đã không còn thực quyền gì trong tay.

Một đại tướng quân oai phong một phương, nhưng trong ty không có binh khí, dù có lợi hại đến đâu cũng không thể làm nên chuyện gì lớn, cho nên hoàng đế không cần đề phòng ông nữa.

Thỉnh thoảng, hoàng đế cũng có ban thưởng châu báu, còn cho gọi Tô Nhân Vũ là Tô lão phu nhân tiến cung nói chuyện, luôn nói về những chuyện ngày trước.

Theo như phán đoán của Tô Nhân Vũ và lão phu nhân, hoàng đế thật sự đồng ý cho Tô gia rút khỏi, ly khai kinh thành an ổn sống nốt quãng đời còn lại, cũng có thể xem là trước sau vẹn toàn rồi.

Vì vậy Tô Nhân Vũ vô cùng cảm kích, tuy là hoàng đế có lỗi với ông, nhưng nếu có thể bảo vệ mẫu thân và con của ông, với ông như vậy là quá đủ rồi, cần phải cảm ơn đại ơn đại đức này của hoàng đế.

Hôm nay, Lưu Ngọc lại đến truyền chỉ, để cho Tô Nhân Vũ và lão phu nhân tiến cung.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên, mà Lưu Ngọc luôn đảm bảo là không có nguy hiểm gì, Tô Mạt cũng yên tâm để bà nội và phụ thân đi, đồng thời cũng phái người đi theo bảo vệ.

Hơn nữa, Hoàng Phủ Cẩn cũng đã nói qua, gần đây sức khỏe của hoàng đế không được tốt, có thể là do cảm thấy cô đơn nên muốn tìm người cùng nói chuyện.

Hầu hết chính sự đều đẩy cho mấy vương gia bọn họ giải quyết, trừ những chính sách quan trọng còn lại thì hoàng đế đều phủi tay mặc kệ.

Tô Mạt càng thêm yên tâm, có hắn ở trong cung chiếu cố, bà nội và phụ thân tất nhiên là sẽ bình an không có việc gì, nàng cũng có thể an tâm xử lý việc của mình.

Mục tiêu của nàng là âm thầm đưa một phần tài sản và việc làm ăn ra ngoài, ít nhất là phải chuyển sang hoạt động bí mật, không để cho người khác thấy có liên quan gì với Tô gia.

Như vậy, khi đó Tô gia không còn quyền lực trong triều, cũng không có gì nổi bật trong buôn bán, hoàng đế có thể hoàn toàn buông xuống đề phòng với bọn họ.

Nhìn ngoài trời đã sắp tối, phụ thân và bà nội vào cung chưa về, nàng liền đặt sổ sách xuống, đưa những sổ sách mình và Kim Kết đã làm xong cho Tô Việt, "Nhị ca, đã không còn sớm nữa, hay là chúng ta về nhà trước đi."
 
Chương 1614


Tô Việt đang vội vàng dựa theo yêu cầu của Tô Mạt mà phân loại sổ sách, cái nào có thể xử lý, cái nào chưa xử lý được, cần tìm người hợp tác sao cho an toàn.

Hắn không cả nâng đầu lên nói: "Mạt nhi, muội cùng Kim Kết về trước đi, huynh làm thêm lúc nữa."

Tô Mạt biết nhị ca chính là một người cuồng công việc, bận rộn muốn chết, cũng không khuyên hắn thêm nữa, dù sao hiện giờ hắn muốn gánh vác cả gia tộc, muốn nàng, phụ thân và bà nội về sau không cần chịu khổ nữa.

Hoa Ngọc La bưng một cái khay đựng mấy ly trà đi vào, nói với Tô Mạt: "Mạt nhi, muội cứ an tâm về đi, nơi này có ta giúp muội chiếu cố hắn, muội yên tâm, ta sẽ nhắc nhở hắn ăn cơm đúng giờ."

Có người quan tâm đến Tô Việt như vậy, tất nhiên Tô Mạt sẽ không nói gì nữa, để tránh cho Nhị ca bị áp lực quá lớn, đến ly rời khỏi kinh thành, hắn lại suy sụp trước.

Tô Mạt và Kim Kết về nhà trước, bà nội và phụ thân còn chưa trở về, trái lại tỷ muội Nhạc gia lại đến đây.

Hai người đang ngồi ở sảnh ngoài chờ, Tô Mạt không muốn để ý đến các nàng, Thủy Muội mất tích, bà nội và phụ thân chưa về, nàng cũng mệt mỏi cả một ngày, còn phải đích thân nấu canh cho Hoàng Phủ Cẩn.

Nàng đi đến sân viện của Tô Nhu Nhi, Tô Hinh Nhi đang giúp nàng hoàn thành công việc may áo cưới.

Hôn sự của Tần Nguyên Quân và đại tiểu thư được ấn định là ngày mùng tám tháng tám, là một ngày tốt. Bởi vì thời gian hứa hôn không lâu, nên việc chuẩn bị đồ cưới có chút vội vàng.

Tuy tiền bạc, đồ dùng, đất đai đều có sẵn, chỉ cần bỏ tiền ra là được, nhưng tân nương tử cũng cần bỏ ra một chút tâm ý, nhưng cũng cần có chút thời gian để hoàn thành.

Đương nhiên, Tần gia không quan trọng mấy việc này, Tần Nguyên Quân lại khẩn trương muốn cưới vợ vào nhà, dù nàng không mang theo đồ cưới cũng được, nhưng Tô gia sao có thể ủy khuất nữ nhi nhà mình được.

Tô gia đã mời những tú nương giỏi nhất kinh thành đến hỗ trợ, chỉ cần đại tiểu thư hoàn thành giá y của mình và một số đôi vớ cho phu quân là được, những cái khác đã có các nàng lo.

Hai tỷ muội bận rộn thêu thùa, chuyện trong nhà Tô Mạt không muốn gây phiền nhiễu cho các nàng, nên hai tỷ muội đến đây liền được quản gia dẫn tới sảnh ngoài chờ, không có ai đến báo cho hai nàng, hai nàng liền không biết gì.

Thấy Tô Mạt đi vào, hai người liền vui vẻ ra đón, mỗi người một bên kéo tay nàng thân thiết nói chuyện.

Đại tiểu thư sắp xuất giá, trên mặt đều hiện lên sự vui vẻ, hạnh phúc.

Nói chuyện một lúc, Tô Hinh Nhi lo lắng nói: "Mạt nhi, bà nội và phụ thân sao còn chưa về nhỉ?"

Đại tiểu thư cười nói: "Không cần gấp, hiện giờ hoàng đế đối với phụ thân rất tốt, chắc là giữ lại cùng ăn bữa cơm đi."
 
Chương 1615


Bà nội cũng đã nói với các nàng, hoàng đế cũng già rồi, hiện giờ cũng không còn nhiều người để cùng ông ôn lại kỷ niệm xưa, vô cùng cô đơn nhàm chán, mà phụ thân cũng đoán rằng, xem ra hoàng đế thật sự buông xuống, cũng đã không còn sức làm gì nữa, muốn tìm người để trò chuyện thôi.

Tô Mạt phân phó nhà bếp chuẩn bị một số món ăn để tỷ muội các nàng lót bụng trước, tránh để bị đói.

Kim Kết đi vào nói mọi nguyên liệu đã chuẩn bị tốt, có thể đi nấu canh được rồi.

Tô Hinh Nhi cười nói: "Ai nha, Mạt nhi của chúng ta đúng là hiền thê, mỗi ngày đều đi nấu canh cho người ta. Một người ở trong cung vất vả chịu khổ, một người ở trong bếp..."

Nói đến đây mọi người đều cười rộ lên, hai má Tô Mạt đỏ bừng.

Tô Mạt cùng các nàng nói đùa vài câu, sau đó để các nàng tiếp tục thêu thùa, không trêu các nàng nữa, nàng đi xuống phòng bếp nhìn xem.

Lúc này bên ngoài bỗng nhiên ồn ào, có một giọng nói sắc nhọn hô lên: "Các ngươi là cái gì? Sao dám ngăn tỷ muội chúng ta? Chúng ta muốn gặp Tô tiểu thư, nàng ta dám không gặp chúng ta sao? Chúng ta hảo tâm đến cửa tìm nàng, nàng ta dám mặc kệ chúng ta ở một xó xỉnh? Thật là buồn cười, phủ Quốc công tiếp đãi khách như vậy sao?"

Có nha hoàn đi theo giải thích với các nàng, nàng ta không thèm nghe, càng lớn tiếng nói: "Bảo nàng ta ra gặp chúng ta, nếu không tự gánh lấy hậu quả!"

Nghe giọng nói, có vẻ là đã đi đến gần đây, khi nghe đến câu tự gánh lấy hậu quả, khóe môi Tô Mạt hơi nhếch lên nụ cười lạnh.

Đại tiểu thư nghe thấy liền ngạc nhiên, vội hỏi nha hoàn sao lại thế này.

Tô Hinh Nhi bực bội nói: "Mạt nhi, hai nữ nhân này, muội quá khoan dung rồi, hết lần này đến lần khác chạy đến nhà chúng ta làm loạn, muội nể mặt vương gia, các nàng liền tự cho mình là bảo bối, tự cho mình là nữ chủ nhân của vương phủ, thật quá đáng, ta đi dạy cho các nàng một bài học."

Tô Mạt vội ngăn nàng lại, cười cười, " Đừng nóng giận, không đáng như vậy."

Với kiểu ăn nói ác ý của Nhạc Lâm Nhi, nếu Hinh Nhi đi qua, chắc chắn sẽ bị công kích, đã mất rất nhiều để áp chế xuống lòng tự ti của Hinh Nhi, nàng sẽ không điều đó xảy ra lần thứ hai.

Một nữ hài tử từ vô cùng kiêu ngạo lại trở nên tự ti, muốn trở lại bình thường là điều không hề dễ dàng.
 
Chương 1616


Nếu không vì sao mỗi lần nàng rủ Hinh nhi đến hương lâu, nàng đều từ chối không chịu đi? Lại tình nguyện ở nhà thuê áo cưới cùng tỷ tỷ?

Đây không phải là tình cách của Hinh Nhi.

Suốt một thời gian trước, A Cổ Thái nói muốn đến vườn hoa dốc lòng nghiên cứu hương liệu, Tô Mạt để cho hắn đi làm, Tô Hinh Nhi đều mượn cớ trốn tránh không đi.

Đại tiểu thư cũng khuyên Hinh Nhi, "Hinh Nhi, tỷ thấy Mạt Nhi làm như vậy là đúng, có đôi khi người khác không làm chuyện gì quá đáng, thì chúng ta không thể chủ động ra tay, nếu không thì cứ mặc kệ lời dèm pha. Dù sao chúng ta cũng không sợ, cứ để các nàng nói, rồi Tô Mạt sẽ xử lý các nàng."

Tô Hinh Nhi chỗ hiểu chỗ không, đều là sẽ xử lý các nàng, vậy sao còn phải xem quá phận hay không? Nàng cảm thấy các nàng đã đủ quá đáng lắm rồi.

Tô Mạt cũng giải thích với nàng, sau đó cùng Kim Kết đi ra ngoài.

Vừa mới đi đến cửa tròn phía bên trái, đã nhìn thấy Nhạc Lâm Nhi một thân hồng y đang đỡ Nhạc Phong Nhi một thân tuyết trắng, một như hỏa một như lan, một như liễu yếu điềm đạm đáng yêu, một lại mạnh mẽ khiến người ta đau đầu.

Khóe môi Tô Mạt từ từ nâng lên, nàng nhớ lại, các nàng ở vương phủ nếu muốn làm chuyện gì đó thì phải cẩn thận, vì khi Hoàng Phủ Cẩn ở vương phủ, các nàng đến gần, lộ ra đuôi hồ ly, Hoàng Phủ Cẩn cũng sẽ không cần kiêng kỵ Nhạc Thiếu Sâm mà đuổi các nàng ra ngoài.

Xem ra các nàng không có cơ hội hoặc không có gan, liền trực tiếp tự mình tới đây?

Nàng biết nữ nhân muốn cướp nam nhân của người khác, thường dùng cách đổi trắng thay đen, hoặc xuyên tạc một chút để nam nhân nói một câu chọc giận nữ nhân.

Nàng không có ngốc như vậy.

Nhạc Lâm Nhi thấy Tô Mạt nhàn nhã đi tới, nhất thời lửa giận bốc lên, nàng ta lớn tiếng nói: "Tô Mạt, ngươi rõ ràng ở nhà, vì sao không ra gặp chúng ta?"

Kim Kết lạnh lùng nói: "Các ngươi tưởng tiểu thư giống các ngươi sao? Giống các ngươi cả ngày không có việc gì, suốt ngày giả vờ đáng thương?"

Sắc mặt Nhạc Phong Nhi lập tức tái đi, lã chã sắp khóc, "Lâm Nhi, chúng ta đi nhanh đi, không cần..."

Nhạc Lâm Nhi hừ nói: "Tỷ tỷ, không cần sợ các nàng." Nàng quay lại nói với Kim Kết, "Ngươi là cái thá gì chứ, chỉ là một nha hoàn thấp hèn..."
 
Chương 1617


"Ha! Nha hoàn, lỗ tai của ngươi bị điếc hay mắt ngươi bị mù vậy?" Kim Kết nhướn mày, nở nụ cười, rất có phong thái được Tô Mạt truyền dạy, nàng quay đầu lại cười với Tô Mạt, "Mạt nhi, nàng nói ta là nha hoàn thấp hèn. Ngày đó phụ thân và bà nội bày rượu, có phải là có hai người không biết xấu hổ đến xem náo nhiệt sao? Chẳng lẽ nhiều rượu ngon thức ăn ngon như vậy đều mang đi cho chó ăn đi? Vậy mà các nàng lại không có đầu óc như vậy? Cũng không biết có phải là điếc không nghe thấy, mù không nhìn thấy..."

Trong lòng Tô Mạt không nhịn được cười, Kim Kết này, càng ngày càng lợi hại rồi.

Xem ra lần đó đã đánh thức được nàng, đối phó với địch cần có chiến lược, không thể khinh xuất, cứ thấy địch là mở miệng không suy nghĩ, như vậy là rơi vào bẫy của địch bày ra.

Nhưng hiện tại, Kim Kết mắng chửi người không cần dùng từ ngữ thô tục, lại chiếm được cái lý, dù sao cũng là Nhạc Lâm Nhi mắng người trước.

Kim Kết liếc nhìn Tô Mạt một cái, nhận được ánh mắt cổ vũ, không có vẻ trách cứ, thậm chí là có cả tán thưởng, cảm thấy mừng thầm, đưa mắt nhìn nha hoàn Thu Vân của mình một cái, "Ngươi thấy người ngoài tới chửi tiểu thư, ngươi liền đợi ta cũng nàng cái nhau sao?"

Tư thế này, lời nói này, rất có phong thái của tiểu thư của phủ Quốc công.

Thu Vân vốn là nha hoàn nhị đẳng bên người Tô Mạt, từ khi Kim Kết trở thành tiểu thư của Tô phủ, liền chọn nàng làm đại a đầu.

Từ trước nàng và Kim Kết đã hợp nhau, hiện giờ càng muốn thể hiện một chút.

Nàng lập tức tiến lên, giọng nói rõ ràng, "Hai vị cô nương nên bình tĩnh lại đi, như vậy mọi người đều sẽ bớt lo. Tiểu thư của chúng ta từ trước đến nay không so đo với những người không đáng, chưa bao giờ chủ động đi khiêu khích người khác. Hai vị cô nương suốt ngày khóc sướt mướt ở cửa phủ Quốc công, rõ ràng là muốn dùng Nhạc tướng quân để ép buộc chúng ta. Tiểu thư nhà chúng ta đã nể tình cũ, không sợ bị Nhạc tướng quân làm liên lụy, khuyên vương gia cho hai vị ở lại, hai vị chẳng những không cảm ơn, sao lại không biết điều như vậy? Chẳng lẽ hai vị chưa học qua câu người dưới mái hiên không thể không cúi đầu? Ăn nhờ ở đậu, chịu ân huệ của người khác, sao lại tự cho mình là chủ nhân cơ chứ? Lại vẫn còn ủy khuất không chịu nổi? Chẳng lẽ hai vị không phải là tiểu thư của Nhạc gia, mà là công chúa nước láng giềng sao? Nếu không sao lại lớn lối như vậy?"

Nàng còn chưa nói xong, Nhạc Phong Nhi đã giàn giụa nước mắt, Nhạc Lâm Nhi tức giận đến mức run cả người, chỉ vào Tô Mạt, "Ngươi, ngươi, ngươi... được, xem như ngươi lợi hại!"
 
Chương 1618


Sắc mặt Tô Mạt trầm xuống, thản nhiên nói: "Nếu không phải hai người các ngươi là muội muội của Nhạc tướng quân thì loại người lợi dụng nước mắt để làm chuyện xấu như các ngươi sớm đã bị ném ra sau núi rồi."

Dám chỉ tay vào mặt nàng? Thật sự là chán sống rồi.

Sắc mặt Nhạc Phong Nhi càng thêm tái nhợt, giống như là bị người ta chà đạp, nàng lôi tay áo của muội muội, "Lâm Nhi, đi thôi, chúng ta trở về thôi."

Nhạc Lâm Nhi vô cùng tức giận, "Tỷ tỷ, sao tỷ có thể như vậy chứ? Tỷ mỗi ngày đều ninh canh cho vương gia, vương gia đều thích uống, kết quả công lao đều bị nàng ta chiếm mất, như vậy còn thiên lý sao?"

Ý cười trong mắt Tô Mạt hơi trầm xuống, nhưng không thể hiện ra ngoài, giống như khi trời sắp có bão, mưa gió cứ tích tụ dần dần, đến một lúc nào đó, sẽ xuất hiện sấm chớp vang dội mà không ai có thể ngăn cản.

Kim Kết là người hiểu rõ Tô Mạt, vội vàng nói với Thu Vân: "Thu Vân, hôm nay em tự mình dẫn người mang canh tới, sau đó đợi vương gia uống, xem vương gia sẽ uống canh của ai."

Thu Vân đáp lại một tiếng, nói tiếp: "Tiểu thư, chuyện này không cần hỏi, dù nô tỳ chưa từng trải qua nhiều chuyện nhưng chuyện này ngay cả nha đầu ngốc cũng biết, canh của chúng ta mang sang, có người đã đem đổi đi, hơn nữa, nô tỳ hoài nghi, nước canh vương gia uống vẫn là canh của chúng ta, có người trợn mắt nói dối, cứng rắn muốn đem công lao để lên người mình."

Sắc mặt Tô Mạt vẫn như cũ, khinh miệt nhìn tỷ muội Nhạc gia, thản nhiên nói: "Nếu vương gia thật sự uống canh của hai vị, vậy thì trái lại ta cần mời Hồ tiên sinh đến kiểm tra cho vương gia một chút."

Nhac Lâm Nhi trợn mắt, "Nhìn cái gì? Tự vương gia đồng ý, ngươi còn muốn gì chứ? Cho dù ngươi có vương phi tương lai, ngươi cũng không thể quản được vương gia, vương gia có tự do có tôn nghiêm của vương gia. Vương gia thích tỷ tỷ của ta, ngươi dựa và cái gì mà không cho phép?"

Tô Mạt nhướn mày, cười lạnh nói: "Hai vị cô nương sai lầm rồi, ta không có ngăn cản. Vốn là vương gia muốn đưa hai người đến thôn trang, nhưng cha nuôi của vương gia lại thương tiếc các ngươi, liền để cho các ngươi ở lại vương phủ há mồm chờ cơm, nhưng các ngươi không hề thấy quý, vậy thì không ủy khuất hai vị."

Nàng rũ mắt nhẹ nhàng sửa lại ống tay áo của mình, lộ ra ngón tay bạch ngọc, tinh tế sờ qua ống tay áo được thêu hoa tinh xảo, khẽ cười nói: "Thu Hà, em đi tìm Lan Nhược, bảo nàng đến vương phủ an bài một chút, bảo Lưu Vân Lưu Hỏa đưa hai vị Nhạc cô nương đến thôn trang miễn cho các nàng ở đây không được thoải mái, ủy khuất các nàng."
 
Chương 1619


Nhạc Phong Nhi lại nức nở khóc, nói năng lộn xộn: "Tô tiểu thư, người không thể, không thể, không thể ngang ngược như vậy. Vương gia đã đáp ứng cho chúng ta ở lại vương phủ hầu hạ người."

Nhạc Lâm Nhi tức giận nói: "Còn có vương pháp sao? Cái này gọi là ức hiếp người, ngươi sao là một nữ nhân hung dữ, vương gia sẽ lấy ngươi sao? Ngươi còn chưa có gả đi, muốn nhúng tay vào chuyện của vương phủ, cũng hơi quá đáng rồi đấy. Ngược lại ta muốn tìm người phân xử, nhìn thử xem ngươi còn nói được không. Có được xem là hiền lành nữa không."

Tô Mạt cười nhạt nói: "Ta chưa từng nói mình hiền lành, ta vừa độc ác vừa hung dữ."

Nàng quay đầu nhìn Kim Kết một cái, cho nàng một ánh mắt trấn an, nói tiếp: "Hôm nay người nào chịu trách nhiệm ở sảnh ngoài này, sao không có trách nhiệm vậy, còn không mau chiêu đãi khách nhân, để cho các nàng phải đập ruồi bọ như vậy."

Kim Kết lập tức bảo nha hoàn của mình đi gọi nha đầu kia tới.

Mạt Nhi vừa nói như vậy, Kim Kết liền hiểu, khẳng định là có nha đầu không an phận nhận hối lộ của hai nàng, nếu không phủ Quốc công lớn như vậy, sảnh ngoài cách sân của đại tiểu thư xa như vậy, hai người này sao có thể đến tận đây?

Kim Kết hừ lạnh một tiếng, lập tức sai người đi làm, rất nhanh một nha đầu mặt mày thanh tú bị dẫn tới.

Toàn thân nàng run rẩy, vừa đến nơi liền quỳ xuống: "Cầu tiểu thư tha mạng, cầu tiểu thư tha mạng, nô tỳ không cố ý, mẫu thân của nô tỳ bị bệnh cần dùng bạc, nô tỳ... nô tỳ nhất thời bị mê hoặc, thấy tiền sáng mắt."

Nhạc Phong Nhi đưa cho nàng một đôi vòng vàng, đủ cho nàng chữa bệnh cho mẫu thân.

Tô Mạt miễn cưỡng nói: "Ta còn muốn đi hầm canh, Kim Kết tỷ xem rồi tự làm, chỉ cần trời không sập thì không cần đến tìm ta."

Nói xong nàng phất ống tay rời đi.

Nhạc Lâm Nhi tức giận đến sắp ngất đi, đây là sao chứ? Coi tỷ muội các nàng không ra gì chứ?

Nàng tức giận đến mức muốn chửi ầm lên, lại bị Kim Kết cắt ngang, "Kéo người này xuống, trả lương rồi đuổi nàng ra khỏi phủ đi." Nói xong nàng hừ lạnh một tiếng, "Phủ Quốc công từ trước đến giờ đối xử với hạ nhân tốt như vậy, ta cũng từ hạ nhân mà lên. Bị mua vào, khi đến tuổi, trong phủ liền miễn tiền chuộc thân thả ra, lại còn trợ cấp đồ cưới. Nếu là người ở lại, thì đãi ngộ càng tốt hơn. Trong phủ chưa bao giờ kỳ thị hạ nhân, cho nên mọi người đều sống vui vẻ. Cũng không ngờ trong tình huống như thế ngươi vẫn không cảm thấy đủ, vậy mà còn muốn lừa bạc của khách nhân, thật sự không thể chấp nhận được, lập tức kéo ra ngoài."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom