Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1680


Quan trọng nhất là bảo vệ phụ thân và bà nội được an toàn.

Vừa vào tháng chạp, thời tiết càng thêm lạnh lẽo, tất cả mọi người đều không hiểu vì sao Tô Mạt lại chọn thời gian này để rời khỏi kinh thành, sao không đợi đến mùa xuân, khi thời tiết đã ấm áp hơn.

Tô Mạt có suy tính riêng của mình, thời điểm lạnh như thế này, đám thổ phỉ cũng lười hành động, đều đã sớm tích lũy lương thực trong sơn trại đợi mùa xuân đến, xuân về hoa nở, thích hợp để bọn họ cướp bóc.

Để tránh được tối đa nguy hiểm trên đường đi, nàng phải tính đến mọi chuyện.

Hoàng Phủ Cẩn không dắt theo nhiều người như nàng, đã sớm sắp xếp ổn thỏa, Diệp Tri Vân từ đầu đã không muốn đi cùng bọn họ, hắn cũng không phí lời, mỉm cười nói đến lúc sức khỏe kém đi thì tự mình chịu được sao, Diệp Tri Vân cũng thấy sợ, đành phải đáp ứng tạm thời đi theo, đến Trữ Châu trước.

Hoàng Phủ Cẩn để lại vài người quản lý vương phủ, chủ yếu là để xử lý công việc của vương phủ cũng như của điền trang và sản nghiệp khác, bọn họ chuẩn bị đưa Mẫn chưỡng quỹ mà Tô Mạt để lại vào vương phủ để tiện theo dõi, định kỳ báo cáo cho bọn họ.

Mặt khác Nhạc gia tỷ muội cũng muốn đi theo hắn, nhưng hắn nhất định không cho đi theo, để cho các nàng thích thì ở lại vương phủ, còn nếu không thì có thể đến thôn trang, còn nếu không muốn thì có thể tự mình chọn nơi khác, cũng có thể lấy tiền từ vương phủ ra, chiếu cố các nàng đầy đủ.

Ngoài mặt thì tỷ muội Nhạc gia cũng không oán hận câu nào, đành chấp nhận như vậy.

Ngày mùng 8 tháng chạp, Báo Ân tự theo chiếu dụ của hoàng đế làm lễ cầu phúc, phát cháo mùng 8 tháng chạp. Hoàng đế mang theo bệnh nhẹ cũng đến Báo Ân tự cầu phúc, từ quan tam phẩm trở lên đều đi theo, đến buổi trưa nghỉ lại tại chủ viện của Báo Ân tự.

Hoàng đế bảo mọi người lưu ra hết, chỉ để lại Lưu Ngọc hầu hạ, Hoàng Phủ Giác và Hoàng Phủ Giới ở bên cạnh, lại triệu kiến Tô Nhân Vũ, lão phu nhân, Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn đến.

Nhìn sắc mặt của hoàng đế cũng không có nhiều thay đổi, nhưng ánh mắt của Tô Mạt khác mọi người, lập tức nhận ra tinh thần của hoàng đế không được tốt, hẳn là dựa vào nội lực và đan dược để chống đỡ, từ bên trong đã phát ra tử khí, không thể qua được ánh mắt của những cao thủ võ lâm.

Nhìn ông hiện giờ tuổi già sức yếu, gần đất xa trời, nhớ lại lần đầu tiên thấy ông thần thái tuấn tú hăng hái, Tô Mạt khẽ thở dài.

Tất cả ân oán đều như mây khói bay đi.

Hoàng đế đối với bọn họ vừa có ân vừa có hận, những thứ này không cần đem ra so sánh nữa.

Dù sao hôm nay đến cáo biệt, trời cao đường xa, cơ bản là sẽ không gặp lại nữa rồi.
 
Chương 1681


Hoàng đế ho khan một tiếng, nở nụ cười với Tô Nhân Vũ và lão phu nhân, giọng nói có chút bi thương: "Các ngươi phải đi, ai... trẫm thật sự không nỡ."

Sắc mặt của Tô Nhân Vũ vẫn bình thản, không lộ ra cảm xúc gì, giống như những nhiệt huyết hay phẫn nộ đều đã hóa thành khói bay, không còn trong người nữa.

Ông đã từng vì được hoàng đế coi trọng mà cố gắng chiến đấu, rời xa tri kỷ của mình, cũng bởi vì hoàng đế nhẫn tâm giết chết Doanh Nhi của ông mà khiến nội tâm của ông nản lòng.

Nhưng mọi chuyện đều đã qua, ông không muốn nhắc đến nữa.

Tráng sĩ lấy cái chết đền cho tri kỷ.

Vì hoàng đế, ông đã chết một lần, ông không còn thiếu nợ gì hoàng đế nữa.

Vinh hoa phú quý, Tô gia cũng trả lại cho hoàng gia, về sau ông chỉ chuyên tâm nhớ đến Doanh Nhi của ông.

"Bệ hạ bảo trọng." Giọng nói của ông trầm ổn.

Trong ánh mắt của hoàng đế hiện lên một tia hiu quạnh, thậm chí còn có một chút âm trầm thoáng qua, khiến Tô Nhân Vũ không kịp phát hiện ra.

Hoàng đế nhìn về phía Tô lão phu nhân, "Nhiều năm qua, trẫm có thể được Tô gia nâng đỡ, trẫm vô cùng vui mừng. Hiện giờ các ngươi muốn đi, trẫm cũng đã lớn tuổi, Đại Chu nên dành lại cho người mới rồi."

Ông đưa ánh mắt nhìn Hoàng Phủ Cẩn, nhìn một lúc sau đó quay sang phía Hoàng Phủ Giác và Hoàng Phủ Giới, "Con nối dõi của trẫm tuy nhiều, nhưng lại ít người tài. Hiện giờ Tề vương đã muốn đi, chỉ còn lại Lạc vương và Ngụy vương."

Nói xong, ông thở dài, giống như có chút không cam lòng, lại có chút bất đắc dĩ, bàn tay nắm chặt dần thả ra, tự giễu cười, "Tuy địa vị của trẫm cao quý, nhưng cũng có chuyện không được như ý. Cho nên khi nghe những dân chúng bình thường luôn kêu than nhân sinh không được như ý, trẫm liền thấy buồn cười, ngay cả là trẫm, sao lại có những chuyện không thiếu ý muốn như vậy?"

Lời ông vừa nói ra, trong lòng mọi người đều chút bi ai, đâu có ai mọi chuyện đều được như ý?

Dù là ông trời, sợ cũng không thể được.

"Nếu sau này hai đứa nó có chuyện khó khăn, ái khanh...." Ánh mắt bi thương của hoàng đế nhìn Tô Nhân Vũ.

Tô Nhân Vũ lập tức nói: "Bệ hạ, xin người an tâm, nếu thật sự là triều đình có chuyện cấp bách, dù thần không còn năng lực gì cũng nhất định sẽ cố gắng hết sức. Dù thần không có ở đó, không phải là còn có Tề vương sao?"

Hoàng đế giương mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Cẩn, trong lòng lại dâng lên một trận uất ức, con của ông... Tốt, thật là rất tốt!

Ánh mắt của Hoàng Phủ Cẩn lạnh lùng, sắc mặt lạnh nhạt, từ trước đã là một thiếu niên cố chấp, còn hơn nhiều so với Tín vương, từ khi nào hắn lại trở nên lạnh nhạt như vậy?

Giống như không còn để ý đến bất kỳ điều gì.
 
Chương 1682


Không phải là tất cả đều thuộc về hắn sao?

Tức giận trong lòng hoàng đế càng ngày càng lớn, lại không biết phải nói sao, đành đưa ánh mắt nhìn về phía Tô Mạt.

Nha đầu này, đã trưởng thành rồi.

Hiện giờ dung mạo đã trở nên tuyệt sắc, so với mẫu thân là Doanh Nhi còn đẹp hơn vài phần, vẻ đẹp này khiến người khác không biết dùng từ nào để diễn tả.

Bởi vì ngươi cho rằng nàng rất yếu đuối, thì nàng lại vô cùng kiên cường.

Ngươi cho rằng nàng ngây thơ, thì ngược lại nàng vô cùng thông minh giảo hoạt.

Ngươi cho rằng....

Ông cảm thấy ngực càng lúc càng khó thở, hít thở không thuận, đuôi mắt của nàng như mỉm cười nhưng thật ra là đang mỉa mai, dáng điệu đó lại vô cùng giống dáng vẻ của Vân Nhi.

Qua một thời gian nữa, nha đầu kia, sẽ trở thành tuyệt đại phong hoa, nghiêng nước nghiêng thành.

Thế gian này có mấy người có thể sánh được?

Không nói đến nữ nhân, có nam nhân nào có thể đạt được thành tựu chói mắt như vậy?

Thật sự là đáng tiếc....

Hoàng đế cảm thấy tim mình giống như bị cái gì đó bóp chặt, giống như muốn vỡ tung khiến ông không thể hít thở.

Lưu Ngọc nhìn sắc mặt tái nhợt của ông, bước lên điểm vài huyệt đạo của ông, lấy đan dược cho ông nuốt xuống.

Không một chút kiêng dè đám người Tô Nhân Vũ.

Hoàng đế thở hổn hển một lúc, giống như bừng tỉnh khỏi giấc ngủ, lúc này, sắc mặt ông tiều tụy không có khởi sắc, ánh mắt cũng không được rõ ràng, suy yếu thở dài, tùy ý phất tay, "Lạc vương và Ngụy vương, thay trẫm tiễn Tô quốc công rời kinh đi."

Hai người lập tức lĩnh mệnh.

Tô Nhân Vũ đỡ Tô lão phu nhân đứng dậy cáo lui.

Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt đi sau, hoàng đế khẽ gọi một tiếng, "Cẩn nhi."

Bước chân của Hoàng Phủ Cẩn khẽ chững lại, quay đầu nhìn ông, hoàng đế nhìn hắn, "Ta có chuyện muốn nói với con."

Tô Mạt nhìn ông một cái, nói với Hoàng Phủ Cẩn: "Muội đợi huynh ở bên ngoài."

Trong phòng chỉ còn lại hoàng đế, Lưu Ngọc và Hoàng Phủ Cẩn, không khí có chút nặng nề, Hoàng Phủ Cẩn quỳ xuống, "Phụ hoàng, xin thứ cho nhi thần không thể ở bên phụng dưỡng người. Ngũ đệ và thất đệ đều là thiếu niên anh tuấn, nhất định sẽ hoàn thành được tâm nguyện của phụ hoàng."

Tuy từ nhỏ hoàng đế luôn nghiêm khắc với hắn, lạnh lùng, xa cách vô cùng, khi đó hắn cũng từng oán hận, từng khát vọng, nhưng sau này hắn đã không cần những điều đó nữa.

Cuối cùng, hắn biết được thân phận thật sự của mình, thấy được mẫu thân đã chết, cũng không còn quá đau đớn nữa.

Mẫu thân đã chết, nhưng đến chết người vẫn yêu trượng phu của mình, tuy là ông ấy vẫn luôn sống trong cái bóng ma của bà, không thể nào tiêu tan, không thể nào quên đi,....
 
Chương 1683


Hắn nghĩ mẫu thân trên trời có linh, nhất định cũng không hy vọng hắn sẽ vì những chuyện xưa mà trả thù phụ thân thân sinh của mình.

Hài tử không trách phụ thân, hắn chọn rời đi.

Về sau chân trời góc biển, không hẹn gặp lại!

"Cẩn nhi, con cũng biết, ta, cuộc đời này đứa con mà ta yêu nhất, chính là con..." Nói ra những lời này, giống như hoàng đế phải dùng hết sức lực để nói, ẩn sâu dưới đáy lòng, không thể nói, không dám nói, tự chính mình không dám thừa nhận đây là một điều khó khăn.

Hai vai Hoàng Phủ Cẩn run nhẹ, lập tức ổn định lại, "Tạ phụ hoàng tán thưởng."

Hoàng đế tiếp tục nói: "Trẫm cũng đã từng hối hận, nếu lúc trước không làm như vậy, trẫm và con, quan hệ giữa trẫm và con có phải sẽ khác đi không."

Ông thở dài, "Con là đứa mà ta thấy có tiền đồ lớn, mẫu thân của con..." Ông cảm thấy ngực mình đau như bị kim châm, không biết là đau lòng hay là bi thương, "Trẫm có lỗi với nàng, nhưng trẫm yêu nàng ấy."

Hoàng Phủ Cẩn nhíu mày không rõ hoàng đế nói đến ai, Thục phi hay là hoàng hậu.

Nếu là hoàng hậu, chẳng lẽ hoàng đế đã biết được thân phận thật sự của hắn?

Ý nghĩ này chợt lóe lên, ngược lại bản thân sắp rời khỏi đây, những chuyện này không còn quan trọng nữa.

"Phụ hoàng, khi còn bé nhi thần đã từng oán hận, nhưng về sau nhi thần đã hiểu, trời đất to lớn, đời người lại quá ngắn, thời gian trôi qua quá nhanh, không bằng đi khắp nhân gian để tận hưởng. Những vinh hoa phú quý đó, những quyền mưu tranh đoạt, đối với nhi thần đều như mây bay. Nhi thần tình nguyện cùng Mạt nhi trải qua ngày tháng sinh hoạt bình thường, không hỏi đến thế tục, sinh con dưỡng cái." Nhìn nữ nhân của bản thân mang thai, sinh con, nuôi con lớn lên, cả đời này như vậy là đủ rồi.

Hắn không cần đứng trên cao để cái lạnh lẽo hành hạ bản thân.

Hoàng đế trợn mắt nhìn hắn, có chỗ hiểu, có chỗ không, vì sao lại có người không quan tâm đến quyền thế, cứ thản nhiên như vậy mà rời đi?

Ông cảm thấy nam nhân luôn có dã tâm đối với quyền thế, đó chính là chuyện hiển nhiên, ai cũng không ngăn cản được.

Ngay cả tình yêu...

Tình yêu a...Vợ của ông...

Ông có chút choáng váng đầu óc, ho khan một trận, "Thôi, ý con đã quyết, ta, cũng không bắt ép nữa. Chỉ là nếu như triều đình gặp nạn, con hãy giúp đỡ những đệ đệ của con."

Hoàng Phủ Cẩn dập đầu, "Nhi thần ghi nhớ. Nhi thần cáo lui."

Hoàng đế khoát tay, buồn bã nói: "Đi đi....Tất cả đều đã đi....Trẫm...cũng nên đi!"

Nhìn bóng lưng cao ngất của Hoàng Phủ Cẩn, hoàng đế gần như không mở được mắt ra nữa
 
Chương 1684


Đời người chính là vui vẻ lúc bắt đầu, buồn bã lúc kết thúc.

Những chuyện giao tranh chém giết, lục đục với nhau, tất cả là vì cái gì?

Lúc sắp chết nhìn lại khi bắt đầu, quyền thế, mỹ nhân, phú quý, công danh, hưởng thụ,...Gần như đã không còn gì quan trọng nữa, nhất là khi đã mất đi, cũng không thể trở lại được nữa.

Lúc này, chỉ muốn được nắm lấy tay nàng, nhìn đuôi mày khóe mắt nàng khi cười, nhìn nàng và ông cùng già đi, từ phong hoa tuyệt đại đến ôn nhu hiền lành, trên mặt nàng mỗi nếp nhăn đều có một câu chuyện, mỗi biểu cảm trên gương mặt nàng ông đều nhớ.

Cuộc đời trải qua như vậy mới cảm nhận được hạnh phúc, mà không phải như bây giờ, toàn bộ đều tan thành mây khói.

"Vân nhi, nàng vẫn không chịu tha thứ cho ta sao? Vì sao chưa đến đón ta?" Đôi mắt của ông lim dim, nhìn vào hư không, cố gắng muốn nhìn rõ, như có một tấm màng ở trước, có phải là hiện giờ sẽ không còn những thăng trầm, giống như tổ mẫu sao?

Nhưng ông mặc kệ, tất cả đều không thấy rõ.

Ngực ông quặn đau, hô lớn một tiếng, lập tức ngã xuống long sàng, Lưu Ngọc vội vàng tiến lên đỡ lấy ông, thay ông vận công, "Bệ hạ, thỉnh người không nên tức giận."

Hoàng đế cảm cổ họng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu, lập tức ngất đi.

Đoàn người Tô Mạt rời khỏi Báo Ân tự, trong lòng mọi người đều cảm thấy thoải mái, tinh thần sảng khoái, tuy thời tiết lạnh giá, trên đất toàn là băng, nhưng lại không thấy lạnh.

Mọi người vui vẻ nói chuyện cực kỳ thoải mái.

Khi xuống núi, Tô Mạt để lão phu nhân ngồi kiệu mền, những người khác thì đi bộ.

Xuống đến chân núi thì thay bằng xe ngựa, đi thẳng về Tô phủ.

Trong nhà những người làm đã chuẩn bị xong, rời đi, lưu lại, cao hứng, cô đơn...

Tô Mạt định mùng mười tháng chạp sẽ lên đường, ngày đó sẽ xuất phát.

Buổi tối trước ngày đó, tất cả mọi người đều hưng phấn không ngủ được, dù sao khi trời chưa sáng tỏ bọn họ sẽ lên đường ra đi.

Hoàng Phủ Cẩn không có ý định trở về vương phủ, ở lại phòng Tô Mạt một lúc lâu, Tô Mạt bảo hắn sang phòng Nhị ca nghỉ ngơi nhưng hắn không đồng ý, sau đó ngồi ở phòng ngủ của Tô Mạt tĩnh tọa luyện công.

Tô Mạt lại cùng mấy người Kim Kết nói chuyện, đều không ngủ được.

Thủy Muội nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, hình như tam tiểu thư có chuyện không vui."

Tô Mạt nghi hoặc nhìn nàng một cái, "Sao lại như vậy?"

Đúng ra hiện giờ Tô Hinh Nhi đã không còn là một cô gái điêu ngoa nữa, tại sao lại không vui?

Kim Kết cẩn thận trang điểm cho Tô Mạt, nói nhỏ: "Ta biết một chút, nhưng không chắc có đúng hay không."

Tô Mạt lườm nàng một cái, "Biết còn không chịu nói?"
 
Chương 1685


Kim Kết cười hì hì: "Ta sợ muội nói ta nhiều chuyện."

Nàng đi đến gần ngọn nến, "Ta cảm thấy...Khụ, tam tiểu thư là tư xuân rồi."

Bỗng dưng Thủy Muội đỏ mặt, ánh mắt có chút lúng túng nhìn ngọn nến, vội vàng cúi đầu tiếp tục đọc sách thuốc trong tay.

Trong mắt Tô Mạt nửa cười nửa không, "Tư xuân? Tỷ làm sao biết? Hay là chính tỷ tư xuân. Tỷ ấy ít tiếp xúc với người ngoài, sẽ nhớ đến ai chứ? Chẳng lẽ?"

Tô Mạt kinh ngạc một phen, khi Tô Hinh Nhi nhìn thấy tỷ phu ánh mắt tỷ ấy sáng lên, chẳng lẽ tỷ ấy thích Tần Nguyên Quân?

Như vậy không được!

Kim Kết thấy sắc mặt Tô Mạt thay đổi, vội vàng nói: "Tiểu thư, em đừng mắng ta, em như vậy ta không dám nói."

Kim Kết nắm lấy hai vai của nàng ấn lên giường, "Tỷ dám không nói, nói nhanh lên!"

Kim Kết bị nàng cù cả người đều mềm nhũn, cười nói, "Mạt nhi, Mạt nhi, tha cho ta, tha cho ta, ta nhất định sẽ nói hết cho em biết."

Lúc này Tô Mạt mới buông nàng ra, để cho nàng thành thật khai báo.

Kim Kết nói: "Là như vậy, mấy ngày nay không phải mọi người đều bận rộn chuẩn bị rời đi sao, ta liền đi các nơi để kiểm tra, tránh cho có chuyện ngoài ý muốn. Ta có nghe thấy tam tiểu thư nói chuyện cùng Thu Nguyệt, nói là A Cổ Thái sư phụ phải làm sao bây giờ, có thể đi cùng chúng ta hay không, hay là ở lại của hàng hương liệu và vườn hoa, hay là muốn đi Tây Vực gì đó."

Tô Mạt chăm chú nhìn nàng, "Vậy thì sao?"

A Cổ Thái đã về vườn hoa trước, thời gian vừa rồi lại vội vàng quay lại, chỉ nói là có nguyên liệu mình cần để nghiên cứu chế tạo hương liệu mới, hiện giờ vẫn đang bận rộn ở cửa hàng hương liệu, mất ăn mất ngủ.

Nếu nói Tô Hinh Nhi và A Cổ Thái có chuyện gì đó, nàng cảm thấy không có khả năng.

Kim Kết cười cười, tuy là tiểu thư cùng Tĩnh thiếu gia là lưỡng tình tương duyệt, nhưng nói thật ra, tiểu thư thật ra rất trì độn trong tình ái.

Nếu không phải ban đầu Tĩnh thiếu gia vừa dỗ vừa lừa, tiểu thư cũng sẽ không hiểu ra nhanh như vậy.

"Mạt nhi, sao lại không có khả năng? Em cần phải quyết định, nếu tam tiểu thư thật sự thích A Cổ Thái sư phụ, sau này nếu hai người bị ngăn cách hai nơi, tam tiểu thư khẳng định sẽ tiếc nuối cả đời."

Đôi mắt của Tô Mạt vụt sáng, ánh nến khiến bóng nàng in lên màn che, vừa lúc Hoàng Phủ Cẩn ở bên trong mở mắt, thấy bóng nàng trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, khẽ mỉm cười.
 
Chương 1686


Tô Mạt bỗng nhiên đứng dậy, "Để ta đi hỏi tam tỷ một chút, nếu như thật sự như vậy thì cần phải có chuẩn bị khác."

Nàng biết trước đây A Cổ Thái giống như có chút thích đại tỷ, nhưng mà A Cổ Thái luôn đối tốt với mọi người, cũng không nhìn rõ được điều gì.

Quan trọng hơn là A Cổ Thái có tình cảm gì với Tô Hinh Nhi hay không?

Nàng cũng không muốn ép buộc, nhưng nếu có một chút hy vọng nàng muốn thử xem, dù sao những năm gần đây A Cổ Thái không có tình cảm với nữ nhân nào, nàng muốn thử một lần.

Tô Mạt đứng dậy đi vào phòng trong, Hoàng Phủ Cẩn đã ngồi thiền xong, đang ngồi luyện tập một số chiêu thức nhỏ, Tô Mạt không thể không bội phục hắn, thật ra cao thủ là luyện từng chiêu từng chiêu mà ra, tuyệt đối không có đường tắt để đi.

"Muội muốn thương lượng với huynh một chuyện." Nàng cười đi đến, hắn giơ hai tay chuẩn bị ôm nàng, nàng lại đi đến bên cạnh ngồi xuống, trừng mắt nhìn hắn một cái, ở trong phòng của nàng, còn muốn nhân cơ hội ăn đậu hũ, thực quá phận!

"Đi tìm A Cổ Thái?" Hắn nhìn nàng.

Tô Mạt đứng lên, "Ai nha, huynh đều đã nghe thấy hết." Có cao thủ là bạn trai cũng thật khó giữ bí mật, chuyện gì hắn cũng có thể nghe thấy, hơn nữa còn đoán trúng tâm tư của nàng.

"Dù sao chúng ta cũng sắp đi, đến hỏi A Cổ Thái thêm lần nữa xem hắn có đồng ý đi theo chúng ta. Đến Trữ Châu một thời gian, sau đó đến Tây Vực." Dù sao nàng sẽ không ở Trữ Châu cả đời, non sông tươi đẹp, nàng nhất định phải đi thăm quan khắp nơi.

Hoàng Phủ Cẩn có chút trầm ngâm, nói: "Chuyện này không được tốt lắm, nói không chừng A Cổ Thái có ý định của riêng mình."

"Dù hắn có suy nghĩ của hắn, chúng ta cũng phải thử một chút." Tô Mạt kéo hắn đi ra ngoài.

Thật ra nàng và Hoàng Phủ Cẩn đã sớm hỏi qua A Cổ Thái, ý của A Cổ Thái là hiện giờ hắn đang nghiên cứu một lượng lớn hương liệu, hắn luôn coi bốn bể là nhà, nơi nào vui vẻ, ở thấy thoải mái, nơi nào cũng là nhà.

Khi đó nàng vẫn luôn cảm thấy hắn có tâm sự không nói cho bọn họ biết.

Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn không muốn kinh động đến người khác, hai người dùng khinh công hướng đến của hàng hương liệu, cũng không đi vào từ cửa trước, lập tức nhảy qua tường đi vào sân viện của A Cổ Thái.
 
Chương 1687


Phòng ngủ tối đen, nghe ngóng thấy không có ai nghỉ ở bên trong, bọn họ đi về phía phòng riêng dành để nghiên cứu của A Cổ Thái, nơi đó quả nhiên vẫn còn sáng đèn.

Tô Mạt kéo tay Hoàng Phủ Cẩn chuẩn bị đi vào, Hoàng Phủ Cẩn lại dừng lại, bảo nàng đừng nói gì.

Tô Mạt khó hiểu nhìn hắn.

Hoàng Phủ Cẩn thấp giọng nói: "Có người ở bên trong." Hắn vận nội công, nghiêng tai lắng nghe, khóe môi hơi nhếch lên, nói nhỏ bên lỗ tai Tô Mạt, "Là tam tỷ của muội."

Tô Mạt a một tiếng, Hinh Nhi? Tỷ ấy đi sang đây lúc nào vậy?

Đúng rồi, hình như là khi từ bên ngoài trở lại, Kim Kết có nói là tam tiểu thư đến cửa hàng hương liệu, sau đó nàng tưởng rằng Hinh Nhi đã về rồi, tưởng rằng là muốn chuẩn bị một số thứ nên không đến gặp nàng, ai ngờ lại còn chưa về sao?

Lại còn lừa cả phụ thân và bà nội nữa?

Nàng giấu đi hơi thở của bản thân, khẽ ghé người vào bên cửa sổ.

Hoàng Phủ Cẩn cảm thấy rất buồn cười, tuy không hiếu kỳ, như sợ nàng đứng cạnh cửa sổ như vậy sẽ bị lạnh, vẫn nên là đến bên che cho nàng, vạn nhất có động tĩnh gì, hắn cũng có thể làm theo lời của nàng.

Trong phòng vẫn im lặng, không có ai nói gì, ngược lại có tiếng chai lọ va vào nhau.

Một lúc sau, Tô Hinh Nhi lên tiếng, giọng nói có chút kìm nén, "A Cổ Thái sư phụ, chúng ta, trời sáng chúng ta sẽ rời đi. Huynh..."

Tô Mạt đánh giá bố cục của căn phòng, quay sang nhìn Hoàng Phủ Cẩn rồi chỉ chỉ vào cửa sổ, Hoàng Phủ Cẩn lập tức hiểu ý, dùng nội công, không gây ra tiếng động gì mà tạo thành một cái lỗ trên cửa, vừa đủ để Tô Mạt nhìn được tình hình bên trong phòng.

Tô Hinh Nhi mặc áo choàng dày, ngồi ở trên ghế, bên cạnh là lò lửa đang cháy, chiếu lên hai má đỏ rực của nàng, càng thêm diễm lệ như hoa.

A Cổ Thái mặc đơn bạc hơn, chỉ có một áo choàng ngoài, vẫn là màu xanh đen như cũ, cao lớn vững chãi, gương mặt góc cạnh được ánh lửa chiếu lên càng thêm anh tuấn.

Hắn cười cực kỳ trong sáng, "Tam tiểu thư yên tâm, A Cổ Thái nhất định sẽ đến tiễn mọi người."

Tô Hinh Nhi có chút mất mát, nàng mím môi, do dự như muốn nói gì đó.

Tô Mạt gấp đến nỗi nắm lấy tay của Hoàng Phủ Cẩn, tên A Cổ Thái này, Hinh Nhi đêm khuya đến thăm, chẳng lẽ còn muốn nói gì khác sao? Chỉ cần là nam nhân lập tức sẽ hiểu được tâm tư của nàng ấy, chẳng qua là nàng không có cơ hội để nói chuyện với hắn, suy nghĩ một chút là biết nàng ấy cần dùng đến bao nhiêu dũng khí để nửa đêm đến đây, hắn lại nói chuyện vô dụng như vậy.

Nếu thích thì hãy chấp nhận nàng ấy, còn không thích thì nói rõ ra, đừng để Hinh Nhi phải canh cánh trong lòng.
 
Chương 1688


Tô Hinh Nhi nhẹ nhàng di chân, nhìn than cháy trong chậu than, gương mặt trắng nõn của nàng lấm tấm vài giọt mồ hôi, nàng cúi đầu nhìn xuống, đôi má lại đỏ lên.

Dường như nàng đang cố lấy hết dũng khí, đột nhiên, nàng ngẩng đầu dậy, mạnh dạn nhìn A Cổ Thái, đôi mắt trong trẻo, tràn đầy nhiệt huyết, "A Cổ Thái sư phụ, ta, ta có chuyện muốn hỏi."

A Cổ Thái hình như có chút né tránh, không dám nhìn thẳng ánh mắt của nàng, vừa nhìn liền đưa mắt ra chỗ khác, "Tam tiểu thư cứ nói."

"Huynh, huynh, có đồng ý theo chúng ta đến Trữ Châu không? Ở Trữ Châu cũng có cửa hàng hương liệu, hơn nữa có thể mở một vườn hoa khác, dù sao cũng có Tô Mạt ở đấy,... Ai, dù Tô Mạt không có ở đó, chúng ta cũng có thể làm..."

Nàng vội vàng nói, nói xong liền cảm thấy đầu óc trống rỗng, không nghĩ được điều gì khác.

Nàng đang chờ A Cổ Thái trả lời, nhưng lại sợ hắn trả lời, giống như muốn nhìn sét đánh ra sao, nhưng lại sợ hãi, cẩn thận không biết khi nào thì sét đánh xuống.

A Cổ Thái lúc này mới đưa mắt nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy chợt lóe lên điều gì đó, nhưng lập tức bị sự mỉa mai ép xuống.

"Ta, ta định ở lại thêm một thời gian nữa, nghiên cứu xong đám hương liệu này, sau đó liền đến nơi khác." Giọng nói của hắn có chút nhỏ, Tô Hinh Nhi chỗ nghe được chỗ không.

Giọng nói kia truyền đến tai nàng, có cảm giác mang theo một chút bi thương và né tránh.

Từ khi hắn bước vào căn phòng này, thì hắn đã biết được tâm tư của nàng.

Sở dĩ không cự tuyệt, vì...xuất phát từ lòng tốt, để ý đến lòng tự trọng của nàng.

Nếu như chính mình hiểu lấy, nên lập tức đứng dậy rời đi.

Nhưng mà...rời đi, có phải là sẽ không còn cơ hội đúng không?

Bản thân nàng đã trưởng thành, có thể đợi được bao lâu?

Một khi rời đi, đến bao giờ mới được gặp lại?

Hiện tại hắn không thích mình, có phải là tương lại hắn càng không thích nàng đúng không?

Nghĩ lại, có một thời gian dài, Tô Mạt vội vàng làm chuyện lớn, còn bị chiêu vào cung, nàng ở cửa hàng hương liệu giúp đỡ nhị ca, sớm chiều ở chung với A Cổ Thái, thời điểm đó nàng đã thích hắn rồi.

Khi nàng đau khổ, hắn ở bên an ủi nàng, cười đùa với nàng, lại còn tỉ mỉ cho nàng một số loại hương liệu.

Còn nói nàng giống như hoa hồng, kiên cường mỹ lệ, còn đưa cho nàng một lọ nước hoa độc nhất vô nhị.

Khi đó nàng liền động tâm, chỉ là không dám thừa nhận.
 
Chương 1689


Dù sao thì A Cổ Thái ưu tú như vậy, mà hắn luôn đối xử tốt với nữ nhân, chân thành như thế, dù là Mạt nhi, hay đại tỷ, Hoa Ngọc La, Kim Kết, Thủy Muội, hắn vẫn luôn đối tốt với họ, cho dù chỉ là một nha hoàn thì hắn cũng không coi thường họ, hắn cũng sẽ đưa nước hoa cho họ dùng.

Cho nên, nàng chưa từng dám hy vọng xa vời.

Chỉ khi đối mặt với đại tỷ, nàng có thể thấy trong mắt hắn sự đau thương, ẩn nhẫn.

Tại yến tiệc hứa hôn của đại tỷ, thấy được hắn say rượu luống cuống.

Ngày thành hôn của đại tỷ, hắn đưa lên lễ vật vô cùng trân quý, nhưng lại không có xuất hiện, nàng nghĩ nhất định hắn lại trốn ở nơi nào đó say rượu không đến.

Khi đó nàng không có tư cách đến hỏi, cũng không biết dùng thân phận gì để quan tâm đến hắn.

Thân là tam tiểu thư của Tô gia, nàng không thể nào tìm được cách trốn ra tìm hắn.

Nhưng nàng lại không khống chế được mình, không quản được trái tim mình, trong lúc không để tâm, lại từng chút từng chút rơi vào tay giặc, không được đáp lại, càng lún sâu vào.

Nàng thương hắn, nàng xác định, cũng chắc chắn nếu không phải là hắn, cả đời này nàng sẽ không yêu được ai nữa, thậm chí nàng không muốn tái hôn, dù không có cách nào khác phải gả cho người khác, thì cả đời nàng cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ.

Nàng nhìn thấy tình cảm vững chắc của Mạt nhi và Tề vương, trung trinh không đổi, cũng rất hâm mộ tình cảm của đại tỷ và tỷ phu.

Nếu như yêu đúng người, nàng cũng có thể kiên định như vậy từ đầu đến cuối.

Đáng tiếc....Nàng thấy được trong ánh mắt của hắn như muốn nói xin lỗi, thấy được sự né tránh.

Cuối cùng thì hắn cũng không phải là của nàng.

"Như vậy à." Nàng cười rộ lên, vô cùng miễn cưỡng, vẫn xinh đẹp như cũ, sắc mặt không còn ửng hồng nữa, ngược lại trở nên trắng xanh.

"Chuyện ấy....quấy rầy huynh rồi." Nàng cuống quít đứng dậy, có chút vội vàng, chân đứng không vững, lảo đảo một chút, bước hụt một cái, ngã về phía chậu than.

A Cổ Thái vội vươn tay đỡ lấy nàng, nhuyễn ngọc ôn hương, nàng cũng là một nữ tử xinh đẹp, nhưng là....trong lòng của hắn vẫn không xóa bỏ được bóng hình xinh đẹp kia.

Hai má Tô Hinh Nhi đỏ bừng, trong lòng lại thầm đau đớn, tức giận đấm vào chân của mình, trong giọng nói có chút nức nở, "Chân này..."

Chân không tốt, nàng không thể trách được ai, muốn trách thì trách chính bản thân nàng.

Nước mắt nàng chảy xuống, nàng cũng không muốn khóc, nhưng lại không nhịn được.

A Cổ Thái thấy nàng bật khóc, lập tức hốt hoảng, không biết phải làm thế nào cho phải, vội vàng lấy tay áo giúp nàng lau nước mắt, "Hinh nhi, đừng, đừng khóc, muội vừa khóc, ta, ta không biết phải làm sao bây giờ."
 
Chương 1690


Tô Hinh Nhi nhìn bộ dạng luống cuống chân tay của hắn liền bật cười, nhưng lập tức lại cảm thấy bi thương.

Có một số chuyện không thể cưỡng cầu, nhưng cũng không phải nói buông tay liền có thể buông tay được.

Lúc ở cùng một chỗ thì không biết giữ lấy, chỉ cảm thấy nhìn thấy hắn sống tốt là được, đến khi phải rời đi, gặp cũng không thể gặp, liền cảm thấy giống như vết thương trong lòng vỡ ra, cực kỳ trống trải, cảm giác vô vọng bao trùm lấy nàng.

Nàng cúi đầu, nắm lấy tay của hắn, vẫn giữ nguyên tư thế hắn đỡ nàng, không lùi lại.

Dù sao cũng phải đi, sẽ không được nhìn thấy nữa, cứ mặc kệ cho một lần phóng túng đi.

Nàng nhẹ nhàng cắn răng, nhìn vạt áo thêu hoa của hắn, giọng nói nhẹ nhàng như có như không, "Huynh, huynh ở lại đây, có phải là muốn, muốn ở gần...đại tỷ..."

Mấy chữ cuối, hắn không nghe rõ.

A Cổ Thái giật mình, vội vàng đẩy nàng ra, nhìn nàng, "Muội, muội...." Hắn muốn hỏi rằng "Sao muội lại biết?"

Hắn cảm thấy bản thân mình đã giấu kỹ, hơn nữa không muốn hủy hoại danh dự của đại tiểu thư, nếu để cho người khác biết chính mình đã cùng nàng nghiên cứu hương liệu, chính mình tự tay dạy cho nàng ấy, lại có suy nghĩ không an phận với nàng ấy, như vậy sẽ tổn hại đến danh dự của nàng ấy, khiến nàng không thể ngẩng đầu trước người khác.

Như vậy, hắn đã trở thành tội nhân.

Tô Hinh Nhi biết, vậy người khác cũng có thể biết, hắn thực đáng chết!

Hắn tự đấm vào đầu mình.

Tô Hinh Nhi vội nói: "Huynh đừng quá khẩn trương, muội không nói cho người khác biết. Nhưng mà...huynh không biết dù lưu lại cũng không có ý nghĩa gì sao?"

A Cổ Thái nhìn nàng, không nói gì.

Tô Hinh Nhi cắn môi, nói tiếp: "Thật ra muội rất hâm mộ tỷ tỷ, có được được hai nam nhân như huynh và...tỷ phu yêu như vậy, luôn bảo vệ tỷ ấy. Muội vừa dốt, vừa xấu....chân lại bị..."

"Hinh nhi, đừng như vậy..." A Cổ Thái cắt ngang lời của nàng, "Muội là một cô nương tốt, tính tình thẳng thắn đáng yêu, thương tật trên chân cũng không phải là điều muội có thể khống chế, nhưng nó không ảnh hưởng đến sự thiện lương vào vẻ đẹp của muội. Muội, nhất định sẽ hạnh phúc."

Sẽ sao? Tô Hinh Nhi nhìn hắn, hắn không tiếp nhận nàng, nàng lại không thể yêu được ai khác.

Thế gian này, còn có ai có thể khiến nàng hạnh phúc sao?

Nhìn người khác đều có đôi, nàng, một mình, còn có ý nghĩa gì sao?

"Muội cần phải về." Nàng vội vàng chỉnh lại quần áo, đầu tóc của mình, trở về cũng tốt.

A Cổ Thái nói: "Ta đưa muội về."
 
Chương 1691


Hắn đi lên trước mở cửa, bên ngoài Tô Mạt vội vàng kéo Hoàng Phủ Cẩn trốn đi.

Nhìn bọn họ cầm đèn lòng lẫn vào trong bóng đêm, Tô Mạt thở dài, nói khẽ: "Dù thời gian A Cổ Thái và Hinh Nhi ở chung không dài, chẳng lẽ hắn không hề có...."

Hoàng Phủ Cẩn ôn nhu nói: "Mạt nhi, không phải là do thời gian ngắn, suy nghĩ khác nhau, quan điểm khác nhau. Trong tình cảm người đến trước bao giờ cũng có ấn tượng tốt hơn."

Tô Mạt bật cười, " Vậy không phải huynh nên thích Nhạc Phong Nhi trước sao?"

Đây xem như là lần đầu tiên nàng nói chuyện với hắn về vấn đề tình cảm của Nhạc Phong Nhi, hắn ôm nàng tránh vào trong, để nàng ngồi cạnh chậu than, "Tình cảm ban đầu thì cũng phải trong lòng có để ý đến. Trong lòng không để ý, tất nhiên là không tính."

Nói như vậy từ trước đến nay hắn chưa từng động tâm đối với Nhạc Phong Nhi sao? Coi như là giải thích cho nàng rằng hắn cùng Nhạc Phong Nhi không hề có gì sao?

Thật ra nàng không để ý đến vấn đề đó nữa, nếu hắn và Nhạc Phong Nhi thật sự có gì đó, cũng không thể ... nhiều năm như vậy không có dấu vết gì, chỉ có thể là hắn thật sự không có suy nghĩ gì đến chuyện đó.

Trong đầu nàng hiện lên một vấn đề: có phải là do Nhạc Phong Nhi lớn tuổi? Tĩnh thiếu gia rõ ràng có khuynh hướng thích trẻ con, nàng cười cười nhìn hắn, nàng nhớ rõ ràng khi đó nàng mới có mấy tuổi...Sáu tuổi?

Nàng hừ một tiếng, lườm hắn.

Hoàng Phủ Cẩn có chút rợn gáy, nghĩ thầm, rõ ràng là đến giải quyết vấn đề của A Cổ Thái và Tô Hinh Nhi, đừng khiến hắn rước họa vào thân, biến thành vấn đề của hắn rồi.

Tô Mạt đứng dậy nhìn xung quanh, A Cổ Thái làm việc rất nhanh, quả nhiên có rất nhiều chủng loại mới.

Hắn thật sự rất yêu thích hương liệu, không phải là đem đi bán, chỉ vì hoàn thành suy nghĩ ở trong lòng, giống như trong lòng đã nghĩ đến điều gì đó muốn đem nó bày tỏ ra ngoài, cho nên hương liệu của hắn không phải là kích thích mùi hương mà ngược lại khiến cho người khác có những cảm nhận.

Hoặc là hoài niệm, thương cảm, thoải mái, vui vẻ, hồi ức...

Nàng đem một chút hương liệu của hắn cho Hồ Tú Hồng, sau đó Hồ Tú Hồng mới nghiên cứu chế tạo ra loại độc "yên chi hỏa".

Hiện giờ những thứ này là hương liệu kích thích cảm giác, Tô Mạt suy nghĩ có nên để Hồ Tú Hồng nghiên cứu một số dược liệu thôi miên không? Loại dược có thể khiến người khác rơi vào cảm giác khác, thúc dục dục vọng nội tâm của con người, khiến bọn họ sinh ra ảo giác.

Căn cứ vào yêu cầu khác nhau, có thể chia làm vô hại, có ít hại, từ từ mạnh dần.

Nàng vừa nảy sinh ý nghĩ này liền thương lượng cùng Hoàng Phủ Cẩn.
 
Chương 1692


Hoàng Phủ Cẩn than thở, tiểu nha đầu này, thật sự là tận dụng được mọi thứ, hắn nắm lấy tay của nàng, "Mạt nhi, hiện giờ không phải là muội nên giải quyết vấn đề tình cảm của tam tỷ muội sao?"

Tô Mạt cười nói: "Không phải là muội đang nghĩ cách sao? Đầu tiên là đưa A Cổ Thái đến Trữ Châu. Chúng ta đem ý tưởng này nói cho hắn biết, hắn nhất định sẽ hứng thú với điều này. Đến lúc đó vợ chồng Hồ tiên sinh, Tú Hồng, Thủy Muội đều phải đi, liền kéo A Cổ Thái đi theo, không phải là đúng lúc nghiên cứu thêm cái này sao?"

Với sự yêu thích mãnh liệt với hương liệu của A Cổ Thái, nghiên cứu thú vị như vậy, hắn không động lòng mới là lạ.

Hoàng Phủ Cẩn nhìn nàng, tiểu thê tử này của hắn, quả thật là vô cùng hiểu lòng người, khiến hắn không thể không bội phục.

Khi A Cổ Thái quay lại, hắn vào phòng, đóng cửa lại, dựa vào cửa, thở dài một cái.

Trong lòng hắn có chút mê mang, tình cảm của mình không dành được, chính mình thương tâm.

Ai ngờ lại liên lụy đến một nữ tử khác cũng thương tâm, hắn cực kỳ áy náy.

Hắn đưa tay ôm đầu, thét lên một tiếng, đột nhiên nghe thấy tiếng cười nhẹ, hắn vội vàng quát hỏi: "Ai đó?"

Chỉ thấy Tô Mạt dựa vào Hoàng Phủ Cẩn đứng ở cạnh đống hương liệu, mỉm cười nhìn hắn.

"Này, A Cổ Thái, huynh sao vậy?" Thật ra Tô Mạt muốn hỏi hắn cuối cùng là nghĩ như thế nào, nếu không thì trói hắn đưa đến Trữ Châu, để cho hắn và tam tỷ ở chung một thời gian, nếu thật sự không có cảm tình gì, khi đó để hắn rời đi cũng không muộn.

Hiện giờ nàng đã có cách tốt hơn, nên đổi cách làm.

Mặt A Cổ Thái đỏ lên, "Muội, muội, hai người...đến lúc nào?"

Từ hiểu biết của hắn về Tô Mạt, quỷ nha đầu này tuyệt đối không phải là vừa đến, đôi mắt đen kia lóe lên sự giảo hoạt, vừa nhìn là biết không có ý tốt.

Khẳng định là đã sớm đến đây, nói không chừng... Chẳng lẽ là đến cùng lúc với Tô Hinh Nhi?

Tim hắn đập mạnh lên, Tô Hinh Nhi là tỷ tỷ của nàng, hiện giờ tình cảm của họ rất tốt, Tô Hinh Nhi xuất môn đến chỗ của hắn, với bản lĩnh của Tô Mạt sao có thể không biết?

Nàng lo lắng, nhất định sẽ đi theo bảo vệ, cho nên...

Ai nha, bọn họ sớm đã biết? Vậy...chẳng phải là họ đã thấy hết rồi sao?

Cả người A Cổ Thái nóng lên, hai má đỏ bừng, không biết phải nói sao cho phải, xoa xoa hai tay hận không thể tìm một cái hố chui xuống.

Hoàng Phủ Cẩn không muốn hắn phải khó xử, vội vàng giải vây hộ hắn, "A Cổ Thái, chúng ta vừa mới đến, ngươi sao vậy?"
 
Chương 1693


A Cổ Thái tin Hoàng Phủ Cẩn không nói dối, liền thở nhẹ ra, cười nói: "Mới đến a, ha ha, mới đến thì tốt, để ta pha trà cho hai người uống?"

Tô Mạt cười tít mắt nhìn hắn, không nói câu nào.

Hoàng Phủ Cẩn nói: "Không cần, Mạt nhi có ý tưởng mới, muốn thương lượng với ngươi."

Hắn nói qua ý tưởng dùng hương liệu để nghiên cứu thuốc thôi miên của Tô Mạt cho A Cổ Thái nghe.

Quả nhiên, hai mắt A Cổ Thái sáng lên, giống như lập tức quên hết những phiền não trước đây, hứng trí bừng bừng muốn nói lên quan điểm của mình, "Nếu nghiên cứu thành công, đó chính là con dao hai lưỡi, vừa có thể giết người, vừa có thể hại người, ta muốn nhanh chóng nhìn thấy kết quả."

Nếu dựa theo kế hoạch của Tô Mạt nghiên cứu loại dược kia, cùng loại thuốc gây ảo giác hiện giờ không giống nhau.

Những loại dược hiện có, nói trắng ra đều là độc dược, làm cho người ta sinh ra ảo giác, đồng thời sẽ làm tổn hại đến thần kinh,, làm cho người ta luôn có cảm giác hoảng hốt, thậm chí là phát điên.

Nếu kết hợp với âm luật huyễn dược, như vậy càng thêm lợi hại.

Nhưng nếu giao đấu cùng với cao thủ, loại huyễn dược đó rất khó có thể thành công, như vậy loại dược mà Tô Mạt nói đến nhất định sẽ có ích.

Loại dược này trộn vào cùng hương liệu bình thường, khiến người khác khó mà phòng bị trước, đặc biệt là từ từ tích trữ hiệu lực của dược, cho dù là cao thủ võ công cao cường cũng khó phân biệt được.

Dù sao có ai lại nghi ngờ mùi hương nhàn nhạt trên người nữ hài lại có hiệu quả lợi hại như vậy?

"Ta lập tức làm luôn." Hắn kích động nói.

Tô Mạt ngăn hắn lại, "Đừng nói vội, trừ huynh ra, tất cả mọi người đều đang chuẩn bị chuyển nhà. Muội thấy không bằng thế này, huynh mang theo những tài liệu quan trọng, muội sẽ chuẩn bị một đoàn xe cho huynh, huynh theo chúng ta đến Trữ Châu. Ở Trữ Châu có núi Vân Vụ, chúng ta có thể làm vườn hoa ở đó, điều chế hương liệu, chuyển phòng thực nghiệm của huynh đến đó, huynh thấy như vậy được không?"

A Cổ Thái trầm ngâm, rời khỏi kinh thành?

Hắn không chắc với ý định này, có lẽ là chưa hề nghĩ tới.

Hoàng Phủ Cẩn cười nói: "Đừng do dự, dù sao ngươi cũng không có chuyện gì khác phải làm. Ở lại Trữ Châu vài năm, chúng ta cùng đi đến Tây Vực. Ở đó chúng ta đã lập không ít thành nhỏ, đến lúc đó chia cho ngươi hai tòa."

A Cổ Thái khoát tay, "Các ngươi cứ làm chúa đất cho tốt, ta không muốn làm thành chủ gì cả, ta chỉ cần làm hoàng đế của vương quốc hương liệu là được rồi."

Tô Mạt tiếp tục dụ dỗ hắn, "Muội chỉ cho huynh một phương hướng nghiên cứu tốt như vậy, huynh không động lòng sao?"
 
Chương 1694


Tô Mạt tiếp tục dụ dỗ hắn: "Muội chỉ cho huynh một phương phương hướng nghiên cứu tốt như vậy, huynh không động lòng sao? Huynh có thể hoàn thành được hương liệu, nhưng cần phải có dược liệu pha chế sẵn, cần có Hồ tiên sinh và mọi người giúp đỡ, chẳng lẽ huynh không nghĩ đến sao? Động lòng không bằng hành động, lập tức thu dọn đồ đạc, khi trời sáng chúng ta lập tức rời đi được không?"

A Cổ Thái vẫn còn do dự, Tô Mạt hừ một tiếng, "Thôi, chúng ta đi. Tự huynh suy nghĩ đi."

Nói xong nàng kéo tay Hoàng Phủ Cẩn nói: "Cẩn ca ca, muội buồn ngủ rồi, chúng ta về đi."

Hoàng Phủ Cẩn nháy mắt vài cái với A Cổ Thái, ý bảo hắn nhanh đáp ứng đi, đắc tội với Tô Mạt, bọn họ cũng không thể yên ổn được.

A Cổ Thái thở dài, đành phải nói: "Được, huynh đồng ý."

Lập tức nghĩ đến Tô Hinh Nhi, vừa rồi muội ấy đến mời mình, chính mình còn từ chối....Thế này...Thật là tự vả vào miệng mình.

Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn trở về Tô phủ, đã quá nửa đêm gần sáng, không còn nhìn rõ trăng sao, tối như mực.

Tô Mạt cũng không kinh động đến người khác, để Hoàng Phủ Cẩn nghỉ ngơi ở phòng của mình, còn nàng muốn tĩnh tọa luyện công.

Khi trời tờ mờ sáng, bên ngoài vang lên tiếng của Thu Hà, "Tiểu thư, tiểu thư, đại tiểu thư và cô gia đến."

Tô Mạt giật mình đứng lên, lại phát hiện chính mình vậy mà lại ngủ ở trong lòng của Hoàng Phủ Cẩn, không khỏi đỏ mặt, trợn mắt nhìn hắn, "Muội rõ ràng là tĩnh tọa."

Hoàng Phủ Cẩn mỉm cười, "Huynh thấy muội ngồi ngủ mệt quá."

Dù không làm chuyện gì, có thể ôm nàng là tốt rồi..

Tô Mạt trừng mắt nhìn hắn, "Muội đi ra ngoài xem."

Nàng đứng dậy, nhanh chóng rửa mặt, sau đó vội vàng chạy ra ngoài, mang theo hai nha hoàn đến phòng của lão phu nhân.

Tô Nhu Nhi và Tần Nguyên Quân cũng vừa mới đến, hai người đều tươi cười hạnh phúc, thấy Tô Mạt đến lại càng thêm vui vẻ.

Tô Mạt chào hỏi qua loa với Tần Nguyên Quân, sau đó kéo tay tỷ tỷ, "Tỷ tỷ, hai người đến tiễn chúng ta sao? Hôm nay muốn ở lại đây sao?"

Tần Nguyên Quân nói chuyện với lão phu nhân, hắn nói: "Bà nội, chúng con đã thương lượng với cha mẹ, muốn...Dù sao hiện giờ mấy đệ đệ của con cũng đã lớn, mà con lại không muốn làm quan, Nhu Nhi vừa mới gả qua cũng không quen lắm, con định cùng với nhạc phụ và bà nội, cùng nhau trở về Trữ Châu. Cũng không biết có gây thêm phiền toái cho mọi người không?"

Nghe hắn nói muốn cùng đi Trữ Chây, lão phu nhân và Tô Mạt đến ngạc nhiên đến ngây cả người.
 
Chương 1695


Lúc này Tô Hinh Nhi cũng chạy vào, "Thật vậy sao? Thật vậy sao? Tỷ tỷ và tỷ phu muốn cùng chúng ta về Trữ Châu? Thật là tốt quá!"

Lão phu nhân nhìn bọn họ, hỏi: "Thông gia có đồng ý không?"

Tần Nguyên Quân cười nói: "Bà nội yên tâm, chúng con vừa nhắc tới, phụ thân và mẫu thân con đều đồng ý rồi. Bọn họ cảm thấy tuổi cũng đã cao, qua vài năm nữa cũng nên cáo lão hồi hương rồi. Đệ đệ của con cũng đã lớn, đều rất hiếu thuận, phụng dưỡng họ rất tốt, không cần bọn con phải lo lắng nhiều. Phụ mẫu con có nói là để con cùng Nhu Nhi đi Trữ Châu vài năm, chờ bọn họ rồi cùng về quê ở, hai bên đi lại như vậy mọi người sẽ thân thiết hơn."

Mọi người nghe vậy đều rất vui vẻ.

Tô Mạt chuẩn bị mọi thứ rất chu đáo, hỏi xem bọn họ đã thu xếp đồ đạc chưa.

Tần Nguyên Quân nói, bọn họ đã chuẩn bị xong, cũng thuê vài tiêu sư, có khoảng bốn năm xe ngựa, hầu hết là do phụ mẫu chuẩn bị, không thể không nghe theo, đành phải mang theo hết.

"Lại gây thêm phiền toái cho Mạt Nhi rồi." Hắn chắp tay thi lễ với Tô Mạt, càng ngày hắn càng cảm thấy thích vị tiểu muội này.

Tô Mạt cười nói: "Tỷ phu không cần khách khí, huynh đến Trữ Châu giúp đỡ nhị ca nhiều hơn là được rồi."

Nàng vẫn luôn mong có ai đó đi cùng, đến lúc đó có thể giúp đỡ nhị ca quản lý sinh ý, như vậy nàng có thể được giải thoát rồi.

Tần Nguyên Quân sảng khoái nói: "Tất nhiên, cứ giao cho huynh."

Khi hắn vừa nói xong thì Tô Nhân Vũ và Tô Việt đi tới, Hi Thước bế Tô Điều đi theo phía sau, An Bình cũng dẫn theo Tô Khang tới.

Ngoại trừ Tô Trì không có mặt, người một nhà đều rất vui vẻ, vô cùng hạnh phúc.

Khi trời bắt đầu sáng, Tần Nguyên Quân quay về nhà mời phụ mẫu và huynh đệ tỷ muội tới Tô gia, mọi người cùng ăn một bữa cơm.

Trải qua chuyện của Tần Nguyên Quân, Tần phu nhân cũng đã nhận ra, chỉ cần con trai có thể vui vẻ, dù đi tới nơi đâu cũng tốt, không nhất thiết phải giữ lại cạnh mình.

Huống hồ là đi theo Tô gia, bà cảm thấy con trai sẽ sống tốt.

Bà nói chuyện rất lâu cùng Tô lão phu nhân, hẹn khoảng hai năm nữa sẽ đến Trữ Châu gặp mọi người.

Ngày mười hai, những người đã ngủ say, cũng có những người cả đêm không ngủ, đến giờ tý mọi việc bắt đầu bận rộn.

Chuẩn bị hành lý, đồ đạc, tiễn đưa, mọi người đều rất vội vàng.

Nhưng khi chuẩn bị xuất phát lại xảy ra vấn đề, đó chính là Tô Trì.

Trước đó hắn vẫn luôn im lặng, tuy rằng khi đám người An Bình thu dọn đồ đạc hắn có châm chọc khiêu khích vài câu, nhưng cũng không có gây rối gì.

Hiện tại chuẩn bị xuất phát, hắn đột nhiên nói không muốn rời đi, muốn lưu lại.
 
Chương 1696


Thậm chí hắn còn nói là cuối cùng bọn họ cũng đi, hiện giờ phủ Quốc Công sẽ là của hắn, hắn muốn sử dụng quyền lực của đương gia, không muốn rời đi.

Tô Nhân Vũ bị hắn làm cho tức giận, nói toàn bộ đều theo hắn nói, ông không muốn quan tâm đến.

Tô Mạt lại không đồng ý để hắn ở lại kinh thành, ai biết hắn định làm gì, không chừng lại muốn cùng Tín Vương có âm mưu quỷ kế gì.

Cho nên nàng trực tiếp điểm huyệt ngủ của hắn, lại cho hắn ăn nhuyễn cân tán, khiến hắn không khác gì một con nít, để người khác hầu hạ.

Đến giờ dần, xe ngựa của Tô gia bắt đầu xuất phát, xe ngựa chở đồ phía trước ra khỏi thành, xe cuối cùng còn chưa bắt đầu đi.

Tô gia nói tạm biệt với những người tới tiễn đưa, lên xe khởi hành, xe chở đồ vẫn còn ở sau.

Bởi vì đã tiến cung cáo biệt, cho nên bọn họ cũng không trì hoãn gì thêm, đi thẳng ra ngoài thành.

Khi trời sáng rõ, toàn bộ xe ngựa đã ra khỏi thành, Tô Nhân Vũ để đám người Tô Việt hộ tống lão phu nhân đi trước. Ông cùng với Tô Mạt, Hoàng Phủ Cẩn đi phía sau, nhìn từng chiếc xe ngựa đi qua.

Vì để an toàn và che mắt người khác, Tô Mạt mời năm mươi người của hai tiêu cục trong kinh, nhưng có một nửa là người của A Lý trà trộn vào, đề phòng mọi trường hợp.

Đến lúc đó, nếu trên đường thật sự gặp chuyện không may, người của nàng có thể lấy một chọi một trăm.

Một số người bạn thân thiết của Tô Nhân Vũ cưỡi ngựa ra tận cổng thành để tiễn đưa, lấy rượu đưa tiễn.

Hoàng Phủ Cẩn đã sớm dặn dò Hoàng Phủ Giới và Hoàng Phủ Giác, mấy người họ đã cùng uống rượu trong cung, không cần bọn họ phải ra ngoài thành tiễn.

Một là hắn không muốn quá đa cảm, hơn nữa cũng sợ khi họ trở về xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Đồng liêu bằng hữu của Tô Nhân Vũ lần lượt cáo lui, ông liền dẫn Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn chuẩn bị lên đường.

Lúc này phía xa bụi đất tung bay, có người đang cưỡi ngựa chạy tới.

"Nhị ca, nhị ca, đợi đệ với!" Hoàng Phủ Giới dẫn đầu, nhanh chóng đi đến chỗ bọn họ.

Hắn nhảy từ trên ngựa xuống, Tô Nhân Vũ bước lên tiến lên thỉnh an, hắn vội vàng không kịp nâng Tô Nhân Vũ dậy.

Hắn xông lên ôm lấy Hoàng Phủ Cẩn, nhịn không được nước mắt chảy dài, lớn tiếng nói: "Nhị ca, nhị ca, huynh phải đi, đệ không thể không đến tiễn huynh!"

Lúc này Hoàng Phủ Giác dẫn theo thị vệ đại nội cùng đến chỗ bọn họ, hắn nhảy xuống ngựa, người đằng sau lập tức đem thức ăn và rượu đến đình nhỏ bên cạnh, dựng bình phong lên, đốt lửa hâm nóng thức ăn.
 
Chương 1697


Dù chỉ một lát, nhưng cũng đủ rồi.

Hoàng Phủ Giác ôm quyền hành lễ, "Nhị ca, Tô quốc công, là phụ hoàng phái chúng ta đến tiễn mọi người."

Tướng mạo của hắn thanh nhã tuấn tú, ánh mắt đoan chính hiền hòa, nhưng giữa trán lại có sự bi thương nồng đậm.

Ánh mắt hắn khi nhìn Tô Mạt chợt sáng lên, nhìn nàng khoác áo lông chồn bạc, hắn cười, thoải mái nói: "Mạt nhi, quen biết mười năm, nay chia ly, chúc muội hạnh phúc."

Rượu nóng, từ trên lò nhấc xuống liền lạnh bớt đi, mà mấy nam nhân lại rất nhiệt tình uống, nhưng vẫn còn nóng, liền bị nghẹn đến rơi nước mắt.

Tô Mạt ở bên cạnh nhìn bọn họ, mặc kệ trước đây có bao nhiêu chuyện không vui, giờ sắp phải chia xa, khó ngày gặp lại, tình cảm huynh đệ vẫn luôn nồng đậm.

Xe ngựa của Tô gia đã đi xa, không còn nhìn thấy, cả Diệp Tri Vân không tình nguyện cũng bị Lưu Vân và Lưu Hỏa hộ tống đi trước.

Đám người Hồ tiên sinh cũng đi cùng bọn họ.

Hiện giờ tỷ muội Lan Nhược cùng vài thuộc hạ đang ở chỗ không xa chờ bọn họ, chỉ cần đặt ly rượu xuống, đồ đạc gọn nhẹ, rất nhanh có thể vượt qua đoàn xe.

Gió, rất lạnh. Tô Mạt bỗng dưng rùng mình một cái, theo bản năng cuốn chặt áo lông trên người.

Lẽ ra là không cảm nhận được lạnh, dù sao nội lực của chính mình đã đạt được trình độ chống được lạnh.

Nàng cảm thấy chính mình có phần đa nghi, theo bản năng nhìn xung quanh, ngoài mười mấy đại nội thị vệ và mấy tiểu thái giám, cũng không có người khác.

Cùng mấy nam nhân uống rượu xong, Hoàng Phủ Cẩn và Tô Nhân Vũ cáo từ, Hoàng Phủ Giác hoàn lễ, Hoàng Phủ Giới lại không nhịn được, ôm lấy Hoàng Phủ Cẩn gào khóc, không có một chút khí khái nam nhân, tùy hứng giống như một đứa bé.

"Nhị ca, nhị ca, nếu mọi người nhớ ta, ta sẽ đến thăm mọi người, mọi người cũng có thể về thăm ta..."

Hoàng Phủ Cẩn cười vỗ đầu hắn, bảo hắn yên tâm nhất định sẽ thăm hắn, sau đó nhẹ nhàng đẩy hắn ra.

Hoàng Phủ Giác kéo Hoàng Phủ Giới: "Thất đệ đừng tùy hứng nữa, không nên làm chậm trễ hành trình của nhị ca."

Tô Mạt vẫy tay, mấy người Lan Nhược dặt ngựa đi tới, mọi người liền xoay người lên ngựa, ôm quyền rời đi.

Nhìn bọn họ nhanh chóng rời đi, càng đi càng xa, rất nhanh liền không thấy bóng nữa, Hoàng Phủ Giới khóc đến khản cả giọng, ánh mắt của Hoàng Phủ Giác cũng có sự trống rỗng.

Bọn họ không biết đứng bao lâu, lâu đến nỗi đầu óc cảm thấy choáng váng, hắn thở dài, vô lực nói: "Trở về thôi."
 
Chương 1698


Ngay cả bản thân cũng không nghe được giọng nói của chính mình, mấy ngày nay, bao sự dày vò, gặp mặt, thật ra cũng chỉ để nói một câu, "Chúc muội hạnh phúc!"

Còn có thể nói được gì khác sao?

Chính mình không đủ mạnh, không có năng lực,...Cho nên cũng chỉ có thể như vậy?

Thị vệ bên người dẫn ngựa đến, Hoàng Phủ Giác giẫm lên bàn đạp xoay người lên ngựa, đột nhiên đầu vô cùng đau đớn, giống như bị khoét ra, lại cảm thấy bụng cũng vô cùng đau, hắn thét lên một tiếng, lập tức ngã xuống ngựa.

Hoàng Phủ Giới hoảng sợ, cũng bất chấp lau đi nước mắt, hắn nhảy xuống ngựa, "Ngũ ca, ngũ ca, huynh sao vậy?"

Sắc mặt Hoàng Phủ Giới trắng bệch như giấy, cố gắng mở mắt ra, cố sức nhìn về phía trước, "Rượu, rượu,...độc."

Trong lòng Hoàng Phủ Giới chấn động, "Trong rượu có độc? Không thể nào, không thể nào!"

Rượu là do hắn tự mình theo lệnh của phụ hoàng chuẩn bị, từ trong bảo khố của phụ hoàng lấy ra, sao có thể có độc?

Trước đó hắn cũng đã uống.

Không thể nào....

"Nhị ca!"

Lòng Hoàng Phủ Giới đau như cắt, chân tay run rẩy, cố nén xuống sợ hãi, xoay người lên ngựa, vội chạy đuổi theo.

Nhị ca và Tô quốc công uống rất nhiều, rất nhiều, nhiều hơn cả ngũ ca.

Nếu ngũ ca bị như vậy, vậy bọn họ...

Hoàng Phủ Giới không dám nghĩ tiếp, rốt cuộc là ai đã hạ độc, là ai?

Ngựa của Hoàng Phủ Giới là con ngựa được chọn lọc có thể đi ngàn dặm, nhưng sao vẫn chưa đuổi kịp bọn họ?

Có lẽ bọn họ không có chuyện gì, cho nên đã đi xa, trong lòng hắn hy vọng như vậy, nhưng cũng không dám dừng lại.

Thị vệ đi theo bị hắn bỏ lại rất xa.

Hoàng Phủ Giới không biết đã chạy được bao lâu, sau đó con ngựa thật sự không chạy được nữa, ngã xuống, hắn nhảy xuống ngựa tiếp tục đuổi theo...

Đến khi hắn cảm thấy chính mình không thể chạy được nữa, hắn ngửi được mùi máu tanh trong không khí.

Hắn không dám nghĩ thêm, rút đao tiến lên, nhìn thấy trên đất toàn xác chết, những thi thể này hầu hết là hắc y che mặt, cũng có hắc y bị chém rách lộ ra áo trắng bên trong.

Tuyết trắng rơi khắp nơi, cảnh tượng hết sức dọa người.

Hắn tiếp tục đi về phía trước, không còn một ai sống sót, không thấy mấy người Hoàng Phủ Cẩn.

Hắn đứng giữa đám thi thể, khí lạnh từ lòng bàn chân dâng lên, cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra?

Trong đầu hắn hiện lên một ý nghĩ, hắn vội vàng lắc đầu, "Không thể nào!"

Đám thị vệ cuối cùng cũng đuổi đến nói, cũng bị cảnh tượng trước mặt dọa cho ngây người, chân tay luống cuống nhìn xung quanh, thị vệ trưởng vội nhảy xuống xem xét thi thể, lại cho người quay về bẩm báo.


Hoàng Phủ Giới giống như phát điên hét lớn: "Lập tức đuổi theo tề vương, nhất định phải tìm thấy bọn họ."

Ánh mắt hắn đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sống phải thấy người, chết phải thấy xác."

Đám người thủ hạ không dám thất lễ, trưởng thị vệ lập tức phân phó, sai người chia thành các tổ, chia ra các phương hướng để tìm kiếm, ven đường có gặp trạm dịch hay huyện trấn phụ cận, có thể yêu cầu giúp đỡ.

Hoàng Phủ Giới cũng không quay về, hắn cho hạ trại ở gần đó, huy động một số lớn thị vệ và người xung quanh tìm kiếm.

Đến giờ dậu có tin truyền đến, ngũ điện hạ trúng kịch độc, các ngự y đều bó tay, tình hình nguy cấp.

Hoàng đế triệu hắn lập tức hồi cung, Hoàng Phủ Giới không muốn nghĩ đến, hắn còn chưa biết được tin tức của nhị ca.

Nửa đêm, cuối cùng cũng có được tin của đám người Hoàng Phủ Cẩn, bọn họ ở một thôn nhỏ cách thành mười dặm dưỡng thương, thị vệ đi theo đã chết hơn nửa, Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt đều bị thương, tỷ muội Lan Nhược bị trọng thương.

Tô Nhân Vũ, đã chết!

Nghe xong tin này, Hoàng Phủ Giới lập tức ngất đi, hắn thật sự quá mệt rồi.

Khi tỉnh lại, hắn đã ở trong cung, là đám thị vệ đưa hắn về.

Tô quốc công đã chết!

Hắn trừng mắt nhìn khung tranh, trong tranh là long thủ hàm châu, quang huy mênh mang, nhưng lại khiến hắn cảm thấy lạnh.

May mà nhị ca không có chuyện gì, Mạt Nhi cũng không có chuyện gì.

Chợt hắn nhớ tới điều gì đó, xoay người đi, giống như một cơn gió đi về phía cung Càn Thanh, thị vệ ngăn hắn lại, "Điện hạ mời quay về, bệ hạ đã nghỉ ngơi không muốn gặp ai."

Hoàng Phủ Giới không chịu, nhất định phải đi vào, thị vệ kia liền đưa ra ý chỉ của hoàng đế, "Bệ hạ nói, nếu người sốt ruột, không bằng đi thăm ngũ điện hạ, tình hình hiện giờ của ngài ấy đang rất nguy cấp."

Hoàng Phủ Giới có chút mờ mịt, không thể hiểu được chuyện vừa xảy ra.

Nhị ca không có việc gì, Tô quốc công đã chết, ngũ ca trúng kịch độc...

Vì sao hắn lại không có chuyện gì?

Đúng rồi, chính mình không uống rượu? Không đúng, chính mình có uống ba bát, vì sao lại không có việc gì?

Chẳng lẽ hắn trúng tà, chính mình hạ độc nhưng không nhớ?

Hắn bước thấp bước cao đi tới, bất tri bất giác đi đến bên ngoài tẩm cung của hoàng hậu.

Tẩm cung này đã sớm bị niêm phong, người ngoài không được tùy tiện đi vào.

Hắn nhớ trước kia nhị ca hay đến nơi này, bởi vì chỗ ở của Thục phi ở giữa hậu cung của tiên hoàng, nơi này có kỷ niệm ấu thơ của nhị ca.

Hắn theo bản năng trèo tường vào, đối với hắn hiện giờ, độ cao của tường không làm khó được hắn.

Hắn lảo đảo đi vào bên trong, lại bị một bóng đen ngăn lại ngoài cửa, thì ra đó là Lưu Ngọc.

Sắc mặt Lưu Ngọc không tốt, giọng nói có chút vô lực, "Điện hạ, mời người quay về.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom