Cập nhật mới

Dịch Nhật Ký Theo Đuổi Tình Đầu

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 60: 60: Tâm Điểm Bàn Tán Là Tô Dĩ An


Ai cũng biết Hoắc Thừa Ân có quan hệ gần gũi với Vũ Lăng.

Thế nhưng cũng vì Hoắc Thừa Ân không bao giờ ỷ lại vào đó mà kênh kiệu, thấy sang bắt quàng làm họ mà coi thường mọi người xung quanh, thành ra mối quan hệ của anh với mọi người trong công ty cũng tốt đẹp lắm.
Một vài người lén lút xúm lại chỗ Hoắc Thừa Ân, hỏi:
"Hoắc Thừa Ân, cậu có thông tin gì không?"
Hoắc Thừa Ân nãy giờ tập trung vào màn hình máy tính tìm bug, thế quái nào tìm cả ngày trời cũng không ra lỗi, mắt mỏi nhừ.

Đúng lúc ai cũng tò mò chuyện này, anh mới rời mắt khỏi máy tính một chút, xem như thư giãn cho con mắt.
"Chuyện Tô Dĩ An ấy hả?" Anh chép miệng, "Nó là một câu chuyện dài, mấy người không hiểu được đâu!"
Câu trả lời hời hợt của Hoắc Thừa Ân lại càng khiến đám người xung quanh tò mò hẳn lên:
"Cậu nói rõ ràng cái coi!"
Chẳng biết từ bao giờ, đề tài về Tô Dĩ An đã trở thành đề tài nóng hổi đối với tất cả mọi người trong công ty.

Từ bàn tán to nhỏ, cho đến lén lút nói chuyện với nhau trong nhóm kín, nơi không có các ông lớn tham gia.
Đương nhiên trong đó cũng có Hoắc Thừa Ân.

Nhưng anh không tiết lộ chuyện này cho Vũ Lăng biết.


Vì ít nhất, lâu lâu nói xấu anh ta trong nhóm kín ấy cũng thú vị phết.
Mặc cho nhiều người tới hỏi đền nhức đầu, Hoắc Thừa Ân cũng kiên quyết không kể.
Anh chỉ sợ nếu bọn họ biết chuyện ông chủ của mình có ý với Tô Dĩ An, chắc chắn sẽ ghen ghét, đố kị, mặc cho công việc của cô có xứng đáng đến mức nào đi chăng nữa.
Hỏi đến mỏi miệng mà Hoắc Thừa Ân cũng không chịu hé răng một lời, bọn họ cũng đành bó tay mà bỏ đi.
Hoắc Thừa Ân bật cười thở dài, quay về với quá trình fix bug.
Nói gì thì nói, fix bug là quãng thời gian cột sống dễ tổn thương nhất đấy.
Anh vò đầu bứt tai, gào lên:
"Rốt cuộc là lỗi ở đâu chứ? Cái ngôn ngữ lập trình quái quỷ này!"
Đám người xung quanh hô lên:
"Kể đi, rồi bọn tôi tìm cho!"
"..." Thà tự tìm còn hơn!
Ngồi trước màn hình máy tính cả ngày trời, tới khi trời tối mịt, anh mới tìm ra cái bug biến thái chết tiệt đó.
Một dấu ";".
Cay không! Thiếu một dấu ;.
"Má nó!" Hoắc Thừa Ân tức tưởi kêu lên, "Điên rồi! Thật sự là điên rồi! Bỏ nghề cho rồi!"
Ít nhất thì cũng may là thêm dấu ; đó là chương trình có thể chạy bình thường.

Tâm trạng Hoắc Thừa Ân vốn đã bực dọc, nếu như sửa được lỗi này lại lòi ra thêm bao nhiêu cái lỗi khác nữa, có lẽ anh sẽ bỏ nghề thật chứ không phải nói điêu.
Vũ Lăng cũng bây giờ mới xong việc.

Thời gian tăng ca đã lâu, nhưng Hoắc Thừa Ân vẫn ở lại để tìm cho ra cái lỗi nhỏ, tình nguyện tăng ca.
"Nay chăm chỉ thế?" Anh bước tới chỗ Hoắc Thừa Ân, cất giọng hỏi.
"Vũ Lăng!" Hoắc Thừa Ân thở dài mệt mỏi, tựa vào ghế, "Rốt cuộc, tại sao trên đời này lại có thứ gọi là lập trình?"
Vũ Lăng: "..."
Tên này fix bug đến điên người rồi à?
Nói nhăng nói cuội gì thế?
Chương trình chạy vô cùng trơn tru, ít nhất thì nó cũng khiến tâm trạng Hoắc Thừa Ân tốt hơn một chút.

Anh quay sang nhìn Vũ Lăng:

"Chuyện Tô Dĩ An trở thành phiên dịch viên riêng của cậu...là thật hả?"
"Ừ!"
"Cô ấy chấp nhận luôn sao?" Nếu xét theo tính cách của Tô Dĩ An, ít nhất thì cô cũng sẽ phải tra hỏi cho thật sòng phẳng chứ?
"Tất nhiên là không!" Vũ Lăng cởi chiếc áo vest bên ngoài, chỉ mặc áo sơ mi bên trong, "Tớ đã phải thuyết phục khá lâu đấy!"
Nghe thấy thế, Hoắc Thừa Ân lại bật cười sặc sụa.
Đường đường là ông chủ lớn của Mộc Lưu, thật không thể ngờ lại có ngày ngồi nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ với một thực tập sinh chỉ để thuyết phục cô làm phiên dịch viên cho mình.
Vũ Lăng quả thực là một người rất chịu chơi.
Hoắc Thừa Ân tắt máy, rời khỏi bàn làm việc.

Ngồi gõ gõ suốt cả ngày, bụng anh đã đói meo.
"Đi ăn đi!" Hoắc Thừa Ân ôm bụng, ánh mắt sáng trưng nhìn Vũ Lăng.
Thế mà anh không hề từ chối như thường ngày, ngược lại còn rất hào phóng:
"Bữa này tớ mời! Xem như thường cho cậu vì tự nguyện tăng ca!"
"Cảm...cảm ơn!"
Sao anh dám nói cho Vũ Lăng biết là dự án này anh đã bỏ bê nó từ mấy tuần trước, sắp đến ngày nộp mới lôi ra làm, phải khổ sở ngồi fix bug cả ngày trời chứ.
Miếng ăn là miếng nhục.

Anh bị phạt gì cũng để sau, ăn cái đã.
Dù sao người đói là Hoắc Thừa Ân, anh để cậu ta chọn địa điểm.
Thế quái nào tên này lại chọn quán ăn vỉa hè ăn mấy thứ tạp nham.


Lại còn nói:
"Không sao! Buổi tối không nên ăn nhiều! Ăn bình thường thôi!"
"..." Bình thường cái đầu cậu!
Đây là ăn vặt chứ đâu phải ăn tối?
Toàn món chiên xào đầy dầu mỡ, chắc gì đã tốt hơn mấy món ăn bình thường?
Vũ Lăng chống cằm nhìn bạn mình ăn say sưa.

Tên này ăn như thể bị bỏ đói lâu năm, gọi hết món này tới món khác, dễ có khi đã gọi hết cả cái thực đơn.
Phải rồi, người trả tiền là anh, tên chết tiệt họ Hoắc này có gì phải sợ chứ?
Rầm rầm!
Cách chỗ ngồi hai người không xa, những tiếng động vang lên khiến ai cũng phải chú ý.
Bàn ghế bị ném tứ tung, là đồ nhựa, có khi cũng bị vỡ vài cái rồi.

Đứng giữa cái hỗn loạn ấy, một cô gái với máu tóc xoăn dài đứng đối diện với một gã bặm trợn, hệt như một tên côn đồ.
Cả Vũ Lăng lẫn Hoắc Thừa Ân sững người cả ra, đồng tử mắt cũng thu nhỏ lại.
Người con gái đang đứng trước mặt hai người bọn họ...lại là Tô Dĩ An.\u0005\u0005\u0005\u0005\u0005.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 61: 61: Ngồi Xem Drama


"Chuyện gì thế? Đánh nhau à?"
"Này này, ở đây nhiều người lắm đấy!"
Xung quanh cũng bắt đầu náo loạn cả lên.

Người thì vội vàng tính tiền mà chạy đi, người lại hóng hớt ở lại xem xét tình hình.
Chỗ ngồi của Hoắc Thừa Ân và Vũ Lăng cách chỗ Tô Dĩ An không xa, thậm chí Hoắc Thừa Ân còn có ý định chạy tới giúp đỡ, nhưng nhanh chóng bị Vũ Lăng ngăn lại.
"Cậu không cần phải lo!" Vũ Lăng thản nhiên nói.
Lúc ấy, Hoắc Thừa Ân chỉ biết nhăn mày:
"Cậu nói cái quỷ gì thế? Đó là Tô Dĩ An đấy!"
Vũ Lăng lại nói tiếp:
"Nếu cậu đã có tình người như vậy...thì tới giúp đỡ tên bép mập đó đi!"
"Hả?"
Hoắc Thừa Ân khó hiểu vô cùng.

Anh không buồn hỏi thêm gì nữa, quay sang nhìn hai người kia.
Gã đàn ông to con, đầu cạo trọc lóc, xăm trổ đầy người, nhìn gớm chết.


Thế mà sắc mặt Tô Dĩ An vẫn vô cùng sắc lạnh, dường như không có chút sợ hãi gì.
Bà chủ quán, nhìn qua cũng khá trẻ, có khi cũng chỉ mới hơn 30 chạy tới, van xin:
"Cô gái à, tôi xin cô! Chỉ là vài đồng tiền mọn, cô bỏ qua đi!"
"Đồng tiền mọn?" Tô Dĩ An nhíu mày nhìn bà chủ, "Số tiền lớn như vậy, cô lại có thể dễ dàng bỏ qua như vậy sao? Còn tôi thì không đâu!"
Không chỉ thế, còn số tổn thất của bàn ghế nãy giờ nữa, cô nhất định phải bắt hắn đền bù cho bằng được.
Hắn ta cười khẩy, nhìn Tô Dĩ An, giọng điệu mỉa mai:
"Cô em à, ông đây không đánh phụ nữ, nhưng tốt nhất mày đừng khiến tao phải ra tay với mày!"
Tô Dĩ An nhăn mày nhìn hắn ta.

Có phải quá khinh người rồi không vậy?
Tối nay cô chỉ định tự thưởng mình một bữa ăn vì bản thân có công việc mới, nhưng xem ra hoàn cảnh không cho cô được vui vẻ bao nhiêu.
Hắn ta ăn như một con lợn bỏ đói lâu năm, ăn nhồm nhoàm như thể ai đó cướp mất của hắn ta.

Đồ ăn bà chủ mang ra liên tục cũng không kịp với sức ăn của hắn.

Cô xui xẻo thế nào lại ngồi gần tên chết tiệt này, chỉ nghe tiếng nhồm nhoàm phát ra từ bên cạnh thôi, cô đã không thể ăn ngon được rồi.

Ăn xong, hắn cứ thế ung dung đứng dậy bỏ đi, không thèm tính tiền.

Ngôn Tình Xuyên Không
Nhìn số bát cũng đĩa thức ăn trên bàn ăn của hắn, Tô Dĩ An cũng phải nhăn mày.

Sức ăn của hắn có khi bằng cả sức ăn của ba, bốn người.
Vậy mà bà chủ lại không dám so đo, đành im lặng chịu lỗ.
Trong lòng Tô Dĩ An khó chịu vô cùng.

Bà chủ đã không dám nói, vậy thì cô nói thay vậy.
"Chưa tính tiền mà đã chạy sao? Đồ hèn!"
Giọng nói của Tô Dĩ An vang lên, khiến gã cũng phải dừng lại.

Còn bà chủ thì sững người, đến mức suýt thì làm rơi đĩa thức ăn trên tay.

Hắn quay đầu lại, nhận ra là con gái, chẳng thèm so đo, còn tính bỏ đi.
Ai ngờ Tô Dĩ An đứng phắt dậy, bước nhanh tới chỗ hắn ta, đứng trước mặt hắn, giơ chân đạp vào cây, chắn đường của hắn.
"Không nghe thấy sao? Trả tiền!"
"Con ả thối! Mày từ đâu chui ra?" Tên mập tròn đó gầm lên, dường như đã nổi cơn điên lên rồi.
Đó cũng chính là lúc hắn ta phá tan cả quán ăn, ném bàn ghế tứ tung, dường như để hù dọa Tô Dĩ An.

Nhưng cái trò hù dọa rẻ tiền này, cô có gì phải sợ cơ chứ?
Cô chỉ nhìn đống ghế ngốn ngang trước mắt, lại thiệt hại thêm bao nhiêu? Tên chết bằm này nếu không xử lý được vào bây giờ, cô không phải là Tô Dĩ An.
Cô bắt đầu thiếu kiên nhẫn, xem ra nói chuyện bình thường không ổn rồi.
"Có phải anh có vấn đề về thính giác không?" Sắc mặt của Tô Dĩ An vô cùng khó coi, "Tôi bảo anh trả tiền!"
Lần này thì cô chọc điên hắn thật rồi.
Ngồi quan sát từ phía xa, Hoắc Thừa Ân cũng phải run người:
"Mẹ ơi, Tô Dĩ An nay ăn phải gan hùm hả?"
Anh quay sang nhìn Vũ Lăng, tên này nãy giờ cứ ngồi thản nhiên nhâm nhi cốc nước mà theo dõi tình hình như thể không có gì nghiêm trọng vậy.
Bởi vì Vũ Lăng tin, cô có thể giải quyết được.
Nhưng không ngờ lại phải dùng tới vũ lực.
Hắn ta gào lên như một con thú.

Mặc dù nhìn tướng người to béo vậy, nhưng những khối cơ của hắn cũng nổi lên cuồn cuộn.

Ít nhất thì cũng không phải một tên chỉ biết sống và ăn và ngủ.
Hắn lao tới chỗ cô, tay giơ nắm đấm, hướng vào mặt cô mà lao tới.

Nhưng cô là ai chứ? Cô là Tô Dĩ An!
Đã lâu rồi không động tay động chân, cô cũng có chút ngứa ngáy trong người.
Mặc dù học võ để bảo vệ bản thân, nhưng đây cũng là giúp người mà, đúng không?
Hắn ta lao đến, cô nhanh chóng tránh sang một bên, kết quả tên mập mất đà, chới với lao về phía trước.

Cũng chính lúc đó, nhanh như chớp, Tô Dĩ An nắm lấy áo hắn ta, kéo lại về phía mình, "tặng" cho hắn một cú đá như trời giáng vào bụng.
Nhìn cảnh tượng ấy, mọi người xung quanh ai cũng phải nhăn mày.

Chắc đau lắm!
Bao nhiêu thức ăn trong bụng còn chưa tiêu hóa hết, bây giờ lại còn bị giáng cho một quả như thế, không nôn mửa hết ra ngoài là vẫn còn khỏe đấy.
Hoắc Thừa Ân trố mắt lên, mặc dù cũng xót cho tên béo, nhưng anh thất bất ngờ với Tô Dĩ An hơn.

Ai mà tin được cô lại ghê gớm đến mức này.
"Ngầu thật đó!" Anh thốt lên.
Vũ Lăng cầm lấy cốc nước thản nhiên uống, miệng còn lẩm bẩm:
"Còn phải nói!".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 62: 62: Người Nhà Của Tôi


Người ngoài nhìn vào, chắc chắn sẽ nghĩ hai tên này đúng là hai tên bệnh hoạn.
Người ta đánh nhau tơi tả thế rồi, hai người còn thảnh thơi ngồi ăn bánh uống trà là sao?
Tên béo đã sắp khuỵu xuống đến nơi rồi, nhưng có vẻ như Tô Dĩ An vẫn chưa chịu tha.

Cô cúi người xuống, định kéo hắn lên đánh cho trận nữa thì tên mập bắt đầu van xin:
"Chị đại, đủ rồi! Đừng đánh nữa! Em trả tiền là được chứ gì!"
"Biết điều đấy!" Tô Dĩ An tặc lưỡi.
Rượu mời không uống, thích uống rượu phạt.

Lâu rồi không đánh nhau, bây giờ đánh lại xem như cũng có chút hả hê.
Tên béo lồm cồm bò dậy, có vẻ như lưng hắn đau lắm, đứng dậy mà vẫn còn run run, chân hình như còn không trụ nổi.

Hắn móc trong túi ra xấp tiền dày, toàn là tiền lớn chứ đâu phải lẻ gì.

Giàu thế mà còn thích ăn quỵt của người nghèo.
"Cộng thêm số thiệt hại này nữa!" Tô Dĩ An quát, cô nhìn xung quanh, bàn ghế ngổn ngang, ít nhất thì cũng hư hỏng phân nửa, "Bà chủ, bà tính tổng lại đi!"

"V...Vâng!" Bà chủ cả người run lên như cầy sấy, nghe theo lời Tô Dĩ An răm rắp.
Nhưng éo le thế nào lại có tiếng xe cảnh sát.
Tên béo trả tiền xong, vội chạy biến đi.

Tô Dĩ An còn chưa kịp phản ứng lại thì vài ba chú cảnh sát đã đứng trước mặt cô rồi.
Ách! Chuyện này đi quá xa rồi!
"Đánh nhau gây mất trật tự công cộng, lại còn là con gái sao?" Cảnh sát nhíu mày nhìn Tô Dĩ An.
Cô vẫn còn mặc đồ công sở chỉnh tề, chỉ là ban nãy đánh nhau, quần áo có chút xộc xệch, tóc tai cũng hơi rối.
Trông thấy cảnh sát đến, hai vị thanh niên ngồi nhâm nhi ăn bánh uống trà nãy giờ mới đứng dậy, đi nhanh tới chỗ cảnh sát.
Mọi người xung quanh đó vội vàng nói đỡ cho Tô Dĩ An:
"Cô ấy giúp bà chủ! Cô ấy không đáng tội!"
"Giúp? Giúp thế nào? Giúp chúng tôi thêm việc à?"
Tô Dĩ An: "..."
Mọi người xung quanh: "..."
Cay cú thế nào tên béo đó lại chạy trốn trước mất rồi.

Báo hại cô bây giờ phải tìm cách ứng xử lại với cảnh sát.

Ca này xem ra khó đây.

Ít nhất thì trận đánh nhau lúc nãy, thời gian diễn ra tuy ngắn nhưng cũng hơi bị ghê.
Thế là cuối cùng, tên béo chết tiệt đó trốn được ngon lành, còn cô thì phải ở lại chịu phạt.
Tô Dĩ An mặt mày nhăn nhó móc túi.

Đúng là làm ơn mắc oán mà, rõ ràng cô đang giúp người, tại sao lại bị phạt cơ chứ?
Phía xa, bóng hai người đàn ông đi tới, một chất giọng trầm trầm có chút quen thuộc vang lên:
"Cảnh sát Quách, cô ấy phạm lỗi gì sao?"
Tô Dĩ An giật mình quay đầu lại.


Ngay từ khi cái chất giọng đó phát ra, cô đã biết người đi tới là ai rồi.
"Ồ! Vũ tổng, không ngờ tôi lại được gặp ngài ở đây!" Một trong hai vị cảnh sát kia mặt mày rạng rỡ đi tới, tay bắt mặt mừng với Vũ Lăng.
Đến Hoắc Thừa Ân cũng phải ngơ ngác.

Tên này bình thường lạnh lùng ít nói thế mà quan hệ ngoại giao cũng tốt phết.

Còn quen được với cảnh sát nữa chứ.
Vị cảnh sát họ Quách kia quay sang nhìn cô, có chút bực mình:
"Đường đường là con gái, thế mà lại ngang nhiên đánh nhau giữa thanh thiên bạch nhật, làm loạn khu phố! Tôi đang bắt cô ta nộp phạt!"
Tô Dĩ An không biết nói gì, chỉ biết im lặng.

Cô đánh nhau, đúng là sai thật, nhưng người mà hai ông nên bắt phải là tên béo đó chứ?
"Cô ấy là người nhà của tôi! Không biết...ngài có thể khoan hồng?"
Ách! Người nhà?
Cái lý do này có đi quá xa so với thực tế không vậy?
Cảnh sát Quách bắt đầu bối rối, nhìn Tô Dĩ An, chưa biết nên tiếp tục xử lý như thế nào.
Vũ Lăng nói thêm:
"Tất cả mọi người ở đây đều chứng kiến, người làm loạn trước không phải cô ấy!"
Đám đông lại tiếp tục hưởng ứng:
"Đúng vậy, cô ấy là người tốt!"
"Chuyện này..." Cảnh sát Quách bối rối nhìn xung quanh, rồi ông lại thở dài, nhìn Vũ Lăng, vẻ mặt không hề có gì là miễn cưỡng, "Thôi được, nể tình cô ấy là người thân của ngài, tôi tha cho cô ấy!"

Vũ Lăng cũng mỉm cười gật đầu, bắt tay với cảnh sát Quách:
"Cảm ơn ngài!"
Tô Dĩ An đứng phía sau, nhìn mọi chuyện vừa diễn ra nhanh như một cơn gió mà chưa dám tin vào mắt mình.
Thế mà cô được tha một cách dễ dàng như vậy sao? Thật không thể tin được! Đúng là quyền lực của một ông chủ mà!
Phải rồi, sao Vũ Lăng lại xuất hiện ở đây?
Một quán ăn lề đường, thật sự chẳng phù hợp với anh ta chút nào.
Cô lúc đầu cứ ngỡ bọn họ chỉ tình cờ đi ngang qua, nhưng đến khi Hoắc Thừa Ân gọi bà chủ tính tiền, cô mới chắc chắn hai người họ cũng ngồi đây ăn vặt.
Vũ Lăng...tính ra cũng giản dị đấy chứ.
Cô bước tới chỗ Vũ Lăng, có chút ngập ngừng:
"Chuyện vừa nãy...cảm ơn anh rất nhiều!"
Trong lòng Vũ Lăng cũng sướng điên lên, nhưng không bộc lộ ra ngoài.
Anh chỉ nhìn cô, nói:
"Không có gì, dù sao cô cũng có ý làm loạn!"
Hoắc Thừa Ân còn thừa nước thêm vào:
"Nhưng cũng thật bất ngờ đấy! Tô Dĩ An, cô ngầu bá cháy!"\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 63: 63: Tạo Khoảng Cách


Hoắc Thừa Ân lại tiếp tục, giọng vô cùng hồ hởi:
"Cô học võ lâu chưa thế? Cô đánh tên béo đó, lực ghê lắm đấy! Thế mà tay chân cô vẫn thon thả quá nhỉ! Không có chút cơ bắp nào luôn!"
"..."
Không chỉ Tô Dĩ An, cả Vũ Lăng cũng phải đứng hình.
Cô bật cười, đáp lại:
"Bố tôi là trước kia là võ sư, tôi theo học ông ấy cũng khá lâu rồi!"
"Võ sư sao?" Ánh mắt Hoắc Thừa Ân sáng rực lên, "Ngầu cả một gia đình luôn!"
"Đủ rồi đó, Hoắc Thừa Ân!" Vũ Lăng không chịu nổi, quát.
Cũng chỉ đến lúc đó, Hoắc Thừa Ân mới im lặng.
Tô Dĩ An thì ngượng đến mức không dám nhìn mặt anh nữa.

Đường đường là con gái, lại đi đánh đấm như thế này, mất hết cả nét duyên dáng của con gái, sao cô dám nhìn mặt anh ta cơ chứ.
Cũng may là hôm nay mặc quần, cũng không phải quần bó sát mới có thể dễ dàng hoạt động như vậy.
Từ nãy đến giờ không kịp xem thời gian, vậy mà đã hơn 10 giờ tối.
Vũ Lăng nhìn đồng hồ, lại nhìn Tô Dĩ An:
"Cô có ai chở về chưa?"

"À..." Tô Dĩ An ngừng lại vài giây, anh ta hỏi thế là có ý gì? "Tôi bắt taxi về!"
"Nguy hiểm lắm đấy! Để bọn tôi đưa cô về!" Hoắc Thừa Ân lên tiếng.
Từ nãy đến giờ, bây giờ anh mới thấy tên này nói được một câu ưng ý anh.
Tô Dĩ An méo xệch cả mặt.

Hai người này có phải lo lắng quá cho cô rồi không? Chứng kiến cảnh tượng hồi nãy, bọn họ vẫn nghĩ cô không thẻ tự bảo vệ mình được hay sao?
Cô vẫn một mực từ chối:
"Không cần đâu! Tôi có thể tự lo cho bản thân mà!"
Nhưng ai ngờ Vũ Lâng lại tiến tới gần cô, ánh mắt sâu thăm thẳm khó đoán:
"Vô cùng nguy hiểm! Bọn họ dù sao cũng là con trai! Cô không nên chủ quan!"
"À...vâng..." Mẹ nó, cô bị anh dọa trước tiên đấy.
Hai người họ có ý tốt như vậy, cô cũng đành chấp nhận.

Có lẽ Vũ Lăng nói đúng, con gái không nên đi một mình vào ban đêm, cho dù cô có võ đi chăng nữa thì sức con gái cũng không thể bằng con trai.
Hoắc Thừa Ân nhanh chóng chui vào hàng ghế sau, Tô Dĩ An đi phía sau, cũng định ngồi gần anh ta.
Vũ Lăng ngay lập tức thấy bất bình:
"Cô lên ngồi ghế trước đi!"
"Dạ?" Tô Dĩ An trợn tròn mắt lên, nhưng rồi cũng nghe lời, chuyển sang ngồi ở ghế trợ lái.
Hoắc Thừa Ân ngồi phia sau, biểu cảm không nói nên lời.
Hay lắm Vũ Lăng! Bây giờ cậu còn kiêng nệ cả tôi rồi đúng không?
Dù sao anh cũng có bạn gái đấy! Anh sẽ không bao giờ nghĩ tới chuyện bắt cá hai tay đâu!
Nhắc tới bạn gái, mặt anh lại buồn xo.
Diệp Lục Nghiên dạo này tham gia dự án gì ở thành phố khác, nghe bảo là dự án quan trọng, thậm chí còn mất cả liên lạc.
Không được gặp Diệp Lục Nghiên đã hơn một tuần, anh nhớ đến sắp điên dại ra rồi.
Mà có điều bất ngờ hơn.

Mặc dù Diệp Lục Nghiên và Tô Dĩ An vẫn còn kết nối với nhau, vẫn còn vô cùng thân thiết, vậy mà Diệp Lục Nghiên lại không hề hay biết gì chuyện Tô Dĩ An bị mất trí nhớ.
Chiếc xe đen lao vút đi trên đường quốc lộ, dừng lại ở một khu chung cư khá sang trọng.
Tô Dĩ An nhanh chóng sửa soạn đồ đạc, mở cửa đi ra, không quên quay lại chào hai người:
"Chuyện tối nay, tôi cảm ơn hai anh rất nhiều!"

Vũ Lăng khẽ gật đầu:
"Chúc ngủ ngon!"
Tô Dĩ An có chút sững sờ.

Ông chủ của cô cũng quan tâm tới nhân viên của mình quá nhỉ? Có chút cảm động đấy.
Cô bật cười, đáp lại:
"Ông chủ, anh cũng ngủ ngon!"
Hoắc Thừa Ân ngồi phía sau, nhìn hai người mà nghiến răng ken két.

Anh alf người vô hình hả? Anh là bóng đèn của hai người hay sao? Ít nhất thì cô cũng phải chúc anh một câu chứ?
Thậm chí Vũ Lăng còn liếc mắt xuống nhìn anh, cười khẩy vô cùng đáng ghét.

Ánh mắt cậu ta như thể đang muốn nói: cậu không có tuổi.
Thật muốn chửi thề!
Chỉ đến khi Tô Dĩ An bước vào bên trong sảnh tòa nhà, Vũ Lăng mới lái xe rời đi.
Hoắc Thừa Ân ngó đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn khu chung cư.

Sao anh cứ thấy nơi này quen quen...
[…]
Tô Dĩ An đi nhanh về phòng.


Tối mịt thế này mới vác mặt vẻ, có lẽ Khước Thần cũng lo lắm.
Quả nhiên, cô vừa về tới cửa, anh đã đi ra, trách móc:
"Sao em về muộn thế? Anh lo cho em lắm đấy!"
Tô Dĩ An nhoẻn miệngcười:
"Em không sao mà! Nãy gặp chút chuyện, đánh nhau tí thôi!"
"Đánh nhau?" Khước Thần nhíu mày, vội vàng đi tới chỗ cô xem xét, không bị thương ở đâu, anh cũng đỡ lo lắng đi phần nào.
"Lần sau đừng đánh nhau nữa! Em là con gái! Không an toàn lắm đâu!"
Khước Thần nắm lấy tay Tô Dĩ An, vẻ mặt của anh tỏ rõ sự lo lắng.
Nhưng bàn tay của cô...nó bị anh nắm lấy thì lại...có chút là lạ.
Cô vội rút tay lại, miệng liên tục nói không sao, chạy nhanh vào nhà tắm đánh răng, nhưng thực chất là cô cố tránh né ánh mắt của Khước Thần.
Ánh mắt của anh khi nhìn cô, thật giống ánh mắt của Vũ Lăng.
Nhưng sao cô cứ thấy lạ lạ, muốn tạo khoảng cách với Khước Thần thế nào ấy.

Ngay từ khi cô bước xuống sân bay, cô đã thấy bản thân không thê tự nhiên với Khước Thần như ngày xưa nữa.
Chắc phải nhanh chóng thu dọn đồ đạc mà tới nhà của cô sớm thôi!\u0002\u0002.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 64: 64: Trực Giác Của Phụ Nữ Luôn Nhạy Bén


Tối muộn, nhưng cô vừa vệ sinh cá nhân xong thì mẹ cô gọi điện tới.
Không thể ngờ họ vẫn còn thức tới giờ này.
"Con gái à, mọi việc vẫn ổn chứ?" Bà Tô nhanh chóng cất tiếng hỏi.
Việc cô trở thành phiên dịch viên chính thức của công ty, cô còn chưa có thời gian báo lại cho bố mẹ biết nữa.
Bởi thế mà khi nghe cô báo tin, không chỉ bà Tô, cả ông Tô khi nghe thấy cũng mừng rỡ ghê lắm.

Thấy hai người họ sung sướng thế, Tô Dĩ An cũng vui lây.
"Nhưng mà nè, con gái à..." Giọng bà Tô liền có chút bối rối, "Con vẫn ở chung với Khước Thần sao?"
Tô Dĩ An gật đầu:
"Đúng rồi ạ!"
"Con cũng nên thu xếp dần dần đi! Con là con gái, nó là con trai, không thể ở chung mãi như vậy được đâu!" Không chỉ sẽ có nhiều rắc rối có thể xảy ra, mà người ngoài nhìn vào cũng có thể sẽ phán xét ít nhiều.
Hơn nữa, điều mẹ cô lo lắng còn là chỉ sợ với cái tính cách ngỗ ngược vốn có từ lâu của Tô Dĩ An lại làm phiền nhiều tới Khước Thần.
Tô Dĩ An nghĩ ngợi hồi lâu.

Ngôi nhà mà cô chuẩn bị thuê, có lẽ cũng sắp vào ở được rồi.

Cũng chỉ vì lịch bay về nước quá bị động, khiến cô không kịp chuẩn bị trước nơi ở, thành ra mới phải bất đắc dĩ ở chung với Khước Thần.

Cho dù hai người có thân nhau từ nhỏ rồi đi chăng nữa, thì chuyện nam nữ cũng rắc rối ghê lắm.
"Chắc khoảng vài ngày nữa con sẽ dọn ra ngoài! Mẹ yên tâm!"
"Vậy thì tốt!" Bà Tô ưng ý gật đầu, "Khước Thần dù sao cũng bận việc của nó, con không thể làm phiền nó hàng ngày được!"
Thấy chưa đủ, bà lại hỏi thêm:
"Thế còn công việc mới thế nào? Không ai quá ghê gớm chứ?"
Tô Dĩ An bật cười, mẹ cô lại làm cô nhớ tới Vũ Lăng và Hoắc Thừa Ân:
"Chỗ con làm có ông chủ "dễ thương" lắm.

Thường ngày nhìn cao ngạo vậy thôi nhưng lại vô cùng quan tâm tới người khác! Lúc nãy anh ta còn hào phóng đưa con về nhà đấy!"
"Ông chủ?" Cả bà Tô lẫn ông Tô đều ngạc nhiên thốt lên.
Mẹ cô lại gấp rút hỏi han:
"Cậu ta tên gì? Bao nhiêu tuổi?"
"...Chuyện này..." Tô Dĩ An cũng phải cứng họng.
Hai người họ quan tâm tới ông chủ của cô làm gì cơ chứ? Cô còn chưa biết hết về anh ta cơ mà.
"Anh ấy...tên Vũ Lăng.

Còn tuổi thì...chắc hơn con vài tuổi!" Cô trả lời, mặt mũi méo xệch.
"Vũ Lăng? Không phải là người hay xuất hiện trên TV sao? Con lại được làm việc với cậu ta sao? Tuyệt quá!"
Kì thực, tới bây giờ Tô Dĩ An mới biết anh ta nổi tiếng đến như vậy.
Bà Tô vẫn tiếp tục:
"Hây dà, con gái mẹ học giỏi thế mà mấy chuyện liên quan đến nam nữ này lại kém quá thể! Một người có địa vị cao như vậy, lại còn đang trẻ tuổi, sao con không thử "trèo cao" xem?"
Sắc mặt của Tô Dĩ An bây giờ thật sự không thể nói thành lời:
"Ý mẹ là sao chứ?"
"Tô Dĩ An! Con nghe này! Không có người đàn ông thành công nào quá thân thiết với phụ nữ đâu! Cậu ta đối xử tốt với con đến như vậy, chắc chắn là có để ý đến con!"
"Mẹ à..." Tô Dĩ An bất lực kêu lên, "Lúc nãy con và anh ta chỉ tình cờ gặp mà thôi.


Hơn nữa lúc ấy còn muộn nhự vậy, anh ấy đưa con về cũng là lẽ thường tình!"
"Hây dà, mẹ bảo rồi! Trong chuyện này con không có kinh nghiệm gì đâu!"
"..."
"Tin mẹ đi, trực giác của phụ nữ luôn luôn nhạy bén!"
[…]
Trên đường quốc lộ, chiếc xe đen đang lao đi bỗng nhiên đi chậm lại, tấp vào lề đường.
"Cậu nói cái gì?" Vũ Lăng sắc mặt đen kịt như nhọ nồi, tâm trạng cực kì tệ.
Hoắc Thừa Ân khẽ nuốt nước bọt.

Hình như những gì anh vừa nói ra...không đúng thời điểm rồi.
Nhưng lỡ nói ra rồi, lại đối diện thêm với cái khuôn mặt đáng sợ này của Vũ Lăng, anh không thể không nói:
"Khước Thần cũng ở trong khu chung cư đó! Tớ không nhớ nhầm đâu!"
Vũ Lăng thầm chửi rủa trong lòng.

Có cần phải trùng hợp vậy không? Chỉ mong suy nghĩ xấu nhất mà anh có thể nghĩ ra là hai người bọn họ sống chung không hề xảy ra.
"Vũ Lăng...cậu bình tĩnh chút đi!" Hoắc Thừa Ân mặt mày trắng dã, chỉ e anh không đủ mạng mà ngồi trên chiếc xe này nữa.
Ai mà tin được Vũ Lăng lại phản ứng mạnh mẽ đến vậy chứ.
"Vẫn chưa có gì là chính xác! Cậu hạ hỏa đi!" Hoắc Thừa Ân mếu máo khuyên bảo.
Bây giờ anh chỉ muốn về nhà, chỉ muốn về nhà mà thôi!
Đã khuya lắm rồi đấy! Ngày mai còn bao nhiêu chương trình đang đợi anh, còn bao nhiêu cái bug đang đợi anh đấy! Anh chỉ muốn có một giấc ngủ thật ngon thôi mà khó vậy hay sao?

"Đưa laptop cho tôi!"
"Hả?"
"Sau lưng cậu!"
"..."
Vũ Lăng! Cậu lại tính giở trò gì thế?
Hoắc Thừa Ân khẽ nuốt nước bọt, đành nghe lời Vũ Lăng, tìm laptop.
Vũ Lăng mở máy, tay lướt trên bàn phím, chỉ vài phút sau, toàn bộ camera trong khu chung cư kia xuất hiện trên màn hình.
Hoắc Thừa Ân trố mắt lên:
"Dã man! Cậu biết cái trò này ở đâu ra thế?"
Nhưng Vũ Lăng không hề quan tâm, anh dán mắt vào màn hình laptop, cố tìm cho ra căn phòng mà Tô Dĩ An bước vào.
"Khước Thần ở phòng mấy?"
"Sao lại hỏi tớ chứ?" Anh đâu phải thần thánh?
Vũ Lăng quắc mắt lên nhìn Hoắc Thừa Ân:
"Thì tìm đi!"
"..." Con mẹ nó ông đây tan làm rồi!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 65: 65: Tâm Trạng Không Tốt


Hoắc Thừa Ân mặt mày đen kịt như nhọ nồi.

Anh ngồi tìm lỗi tới sắp gãy xương sống đến nơi rồi, tên này còn chưa chịu tha cho anh sao?
"Vũ Lăng à! Cũng gần nửa đêm rồi đấy! Chuyện này cậu không thể đợi đến sáng mai rồi làm được sao?"
Nhưng đáp lại anh, chỉ là một sự im lặng đến rợn người.
Vũ Lăng tập trung vô cùng cao độ, camera của tất cả các tầng, anh không bỏ sót bất cứ cái nào.
Thôi được rồi, giúp cậu một lần, xem như giúp cậu giữ bạn gái!
Theo dõi một lúc, anh đã trông thấy Tô Dĩ An.

Cô nhanh chóng bước tới trước một căn phòng, đẩy cửa bước vào.

Không cần tra chìa khóa, nghĩa là trong phòng có người.
Mi tâm Vũ Lăng đen kịt hẳn lại, lẽ nào thật sự là cô ở chung với Khước Thần?
Anh quay sang nhìn Hoắc Thừa Ân, tên này vẫn đang tìm thông tin về khu chung cư.
"Tô Dĩ An ở phòng 3120, tên Khước Thần đó ở phòng mấy?"
"Phòng 3120?" Hoắc Thừa Ân giật mình mà đơ người, mặt mày trắng bệch, quay sang nhìn Vũ Lăng.

Khốn nạn! Tại sao lại phải trùng hợp đến mức này?
Mặt mày Hoắc Thừa Ân lấm lét, dường như đã có thể tưởng tượng ra được một cơn nổi trận lôi đình vô cùng đáng sợ của Vũ Lăng rồi.
"Bạn tôi à, cậu phải bình tĩnh! Nghe tớ nói này, Khước Thần đang ở...phòng 3120"
"..."
Sắp có bão rồi!
Nam nữ thụ thụ bất thân! Tô Dĩ An! Sao cô lại ở chung với tên đó cơ chứ? Cô khiến tôi sắp bị tên này dọa chết rồi!
[...]
Sáng hôm sau, Tô Dĩ An dậy từ rất sớm, chuẩn bị đồ đạc.

Nhà mới của cô, sáng nay vừa mở mắt ra đã nghe tin có thể chuyển vào ở, khiến cô vội vội vàng vàng thu dọn.

Dù sao ở mãi với Khước Thần cũng không tiện, dọn ra sớm cho đỡ rắc rối.
Nhưng nhìn cô vội vàng dọn đồ để chuyển tới nơi khác, Khước Thần lại có chút thất vọng.

Anh cứ ngỡ sẽ được ở cùng với cô lâu thêm nữa, nhưng không ngờ cô lại vội vàng đến thế.
"Bao giờ thì em chuyển?" Anh cất tiếng hỏi.
"Bên nhà kia đồ đạc đã được vận chuyển tới xong xuôi cả rồi! Em chỉ cần mang đồ tới là có thể ở được! Có lẽ chiều tối muộn khi đi làm về, em sẽ chuyển sang đó luôn!"
"Vậy sao!" Giọng của Khước Thần có chút buồn buồn.
Nhìn tâm trạng anh như vậy, quả thực cô cũng có chút mềm lòng.
Hai người đã thân với nhau quá lâu, ở chung với nhau cũng không thể nói là quá ngại.

Hơn nữa, ở hai người như thế này cũng vui lắm, nhưng biết làm sao được, cô là con gái, không thể ở chung phòng với một người khác giới quá lâu được.

Người ngoài nhìn vào sẽ đánh giá cô sao chứ?
"Thi thoảng em sẽ tới thăm anh mà!" Tô Dĩ An cười cười, trấn an.
Cũng sắp muộn giờ làm, cô không tiện nói nhiều với anh, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Là nhân viên mới, ngày đầu tiên đi làm đã muộn giờ thì không hay chút nào!
Sáng hôm nay, Mộc Lưu tràn ngập một không khí ảm đạm.
Nhất là từ khi trông thấy ông chủ của họ bước vào, không ai dám nói với nhau một lời nào.


Thành ra, tâm điểm chú ý của tất cả mọi người dồn hết vào Hoắc Thừa Ân:
"Hôm nay boss có chuyện gì thế? Tâm trạng có vẻ tệ quá!"
"Nhớ cẩn thận đấy! Sai một li thôi cũng đủ để anh ấy đuổi ta khỏi công ty rồi!"
Hoắc Thừa Ân ngồi gõ gõ trên máy tính.

Rõ ràng là đang lập trình, nhưng những kí tự mà anh viết ra trên màn hình thì chẳng ai hiểu nổi.
Khốn nạn! Đến anh đây cũng sắp bị Vũ Lăng dọa cho sắp chết đến nơi rồi! Huống hồ là mấy người!
Tối qua biết tin hai người kia ở chung với nhau, lại tìm thêm được tin Tô Dĩ An chuẩn bị chuyển sang nhà mới, trong đêm khuya Vũ Lăng kêu người tới dọn gấp rút, với mức hạn sáng nay phải xong xuôi.

Dù sao nhà mới của Tô Dĩ An cũng dọn gần xong, chỉ một đêm, tuy có chút vất vả nhưng cũng không đến nỗi là tên chết tiệt đó bóc lột sức lao động của người khác.
Nhưng cho dù là Tô Dĩ An chuẩn bị dọn ra ngoài đi chăng nữa, thì tâm trạng của Vũ Lăng hiện tại vẫn là cực kì tệ.

Tốt nhất là đừng nên đả kích gì anh ta, cũng không nên nhắc gì tới Tô Dĩ An.
Tô Dĩ An bước vào công ty, ngay lập tức mọi con mắt đổ dồn về phía cô.

Mặc dù chỉ mới một mình Hoắc Thừa Ân biết được mối quan hệ khá là phức tạp của Tô Dĩ An và Vũ Lăng, nhưng những người xung quanh đây ít nhất thì cũng cảm nhận được, ít nhất trong chuyện này thì Tô Dĩ An cũng có liên quan.
Phòng biên tập nằm cách biệt với những phòng khác, nhưng ngặt nỗi, nó lại nằm dưới ngay cái tầng 15 ghê gớm ấy.
"Người mới, hôm nay làm việc đừng để xảy ra sơ suất gì đấy! Ông chủ hôm nay có vẻ không vui!" Mọi người trong ban tiến sát lại gần Tô Dĩ An, nhắc nhở.
Nhìn sắc mặt có chút sợ hãi của bọn họ, Tô Dĩ An cũng ngoan ngoãn nghe lời.
Người mới, có lẽ sẽ không bị giao quá nhiều công việc.


Nhưng như họ nói, cô nhất định không được để xảy ra sai sót nào.
Mặc dù các ông lớn họp khá nhiều, nhưng không phải cuộc họp nào cũng cần sự có mặt của phiên dịch viên, nên công việc của cô cũng là biên dịch một số tài liệu nước ngoài.
Đối với một người từ bên Pháp trở về như cô, công việc này đơn giản như trở bàn tay.
Một lúc lâu sau, trong phòng biên dịch lại có chút ồn ào.
Chị trưởng phòng đứng bên cạnh chủ nhiệm, sắc mặt vô cùng lo lắng, có chút trắng bệch:
"Anh đi đi! Tôi cho dù có 10 lá gan cũng không dám tới phòng Vũ tổng đâu!"
"Chỉ là một tập tài liệu cần anh ấy thông qua, cô có gì phải sợ chứ?" Chủ nhiệm hắng giọng.
"Vậy thì anh đi đi! Anh bảo đơn giản mà!"
"Nhưng..."
Quả thực, đến cả anh cũng thấy sợ.
Thế rồi, sống lưng Tô Dĩ An bỗng nhiên ớn lạnh.

Khi cô quay đầu lại, hai người kia đều đang nhìn chằm chằm vào cô.
"Tô Dĩ An! Trăm sự nhờ vào em!".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 66: 66: Sáng Nắng Chiều Mưa


"Em?" Tô Dĩ An mặt mày méo xệch.
Chị trưởng phòng chạy tới bên cạnh Tô Dĩ An, con mắt long lanh lên, như thể vừa tìm được một vị cứu tinh.
Cô đặt lên tay Tô Dĩ An một xấp tài liệu dày cộm:
"Em là người mới, cho dù có sai sót thì chắc chắn anh ta cũng sẽ dễ dàng bỏ qua! Em giúp chị lần này thôi! Được không?"
"Nhưng mà..." Cô cũng sợ lắm chứ.
"Đi mà! Năn nỉ!"
"..."
Hết cách, cô đành ôm lấy xấp tài liệu, đi lên tầng 15.
Chưa bao giờ cô cảm thấy bước chân của mình nặng nề như thế.

Rõ ràng trong ngày tới gặp mặt Vũ Lăng, cô vô cùng tự tin, bước rất đường hoàng cơ mà.
Chẳng lẽ vì mọi người quá sợ hãi nên cô cũng sợ lây hay sao?
Chắc chắn là thế! Rõ ràng tối hôm qua anh ta vẫn rất dịu dàng, ừm...cũng có chút đáng sợ nhưng ít nhất cũng không đến nỗi mà đám người kia miêu tả.
Cô đứng trước cửa phòng, gõ cửa.
Chỉ đến khi bên trong có tiếng vang lên, cô mới nhanh chóng đẩy cửa bước vào.
Vũ Lăng tập trung vào màn hình máy tính, tưởng chừng như không thèm quan tâm ai vừa bước vào.
"Vũ tổng..." Tô Dĩ An khẽ gọi.

Thực ra thì...quả thực, lúc cô bước vào căn phòng này, có áp lực gì đó vô cùng ghê gớm khiến cô cũng phải lạnh sống lưng.
Nghe tiếng gọi của cô, bàn tay anh mới dừng lại trên bàn phím, hướng con mắt nhìn về phía Tô Dĩ An.
Thấy vậy, cô nhanh chóng đặt hồ sơ lên bàn:
"Vũ tổng, nhờ anh kiểm tra giúp tôi hồ sơ ạ!"
Vũ Lăng không nói gì, tiện tay với lấy tập tài liệu, lật lật từng trang đọc.
Sao anh ta...không nói gì thế?
Có phải hơi đáng sợ rồi không?
Bây giờ cô mới thấy, hình như bọn họ nói đúng thật.

Anh ta không phải đáng sợ vì những hành động của anh ta, mà là do cái sự lạnh lùng này.
Vũ Lăng vẫn đọc nghiền ngẫm, còn Tô Dĩ An thì đứng đợi anh đến mức chân mỏi rã rời.

Có cần đọc kĩ đến mức ấy không vậy? Lỡ mà anh tìm ra được lỗi nào trong đó, chắc cô mới là người phải chịu đòn.
Nhưng cũng may là không có vấn đề gì.
Nhìn Vũ Lăng hạ tập hồ sơ xuống, lấy bút kí vào cuối trang, cô thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
"Cảm...cảm ơn Vũ tổng!" Cô lắp bắp.
Rõ ràng sát khí của người ngồi trước mặt cô đây hoàn toàn khác biệt với tối hôm qua.

Linh cảm cho cô biết được, hiện tại phải thật sự nghiêm túc, không nghiêm túc là cho dù có là nhân viên mới đi chăng nữa cũng sẽ bị một chân đạp thẳng ra khỏi công ty.
Đến khi cô cúi đầu chào Vũ Lăng, quay gót đi ra ngoài, anh ta vẫn không buông tha cho cô, cất tiếng hỏi:
"Cô ở một mình sao?"
"..." Câu hỏi này...có phải hỏi không đúng lúc không thế?
Tô Dĩ An mồ hôi lấm tấm trên trán, quay sang nhìn Vũ Lăng.

Tất nhiên cô sẽ không thể nói với anh ta cô ở chung với một người khác giới được, ít nhất thì cũng phải giấu nhẹm đi chuyện đó:
"Tôi ở với bạn, nhưng chiều nay sẽ chuyển ra ngoài!"
"Vậy sao?" Vũ Lăng lẩm bẩm, trong thoáng chốc Tô Dĩ An liền thấy đường chân mày của anh ta có chút nới lỏng ra.
Sao im lặng rồi? Anh ta không hỏi thêm gì nữa hả?
"Vậy...tôi xin phép!" Tô Dĩ An đánh bạo nói.
"Ừ!"

"..."
Chắc chắn thần kinh anh ta có vấn đề.
Bước ra khỏi phòng của Vũ Lăng, cảm giác như cái ớn lạnh xương sống vơi đi một nửa.

Cô thở hắt ra, ít nhất thì còn có thể sống sót.
[...]
Chiều hôm đó, không hiểu sao tâm trạng Vũ Lăng lại trở về bình thường, mọi người trong công ty cũng hoang mang không kém, đổ dồn nhau vào trong nhóm chat kín mà bàn tán.
[Tâm trạng Vũ tổng sáng nắng chiều mưa thế nào ấy? Sáng nay có người bị chửi cho tơi bời, còn suýt bị sa thải, thế mà nãy tài liệu của tôi sai bét nhè ra vẫn không khiển trách gì, chỉ bảo về làm lại!]
Có thêm người hưởng ứng:
[Đúng thế! Rõ ràng lúc sáng cực kì đáng sợ, thế mà bây giờ lại "hiền" đến mức không dám tin!]
Hoắc Thừa Ân lại được réo tên:
[Ngài Hoắc, không biết cậu có thông tin gì không?]
Đọc dòng tin nhắn hoang mang của đồng nghiệp, không hiểu sao Hoắc Thừa Ân lại buồn cười, cứ phải cố nhịn để không bật cười thành tiếng.
Đúng là bạn thân lâu năm, ít nhất thì anh cũng quá hiểu Vũ Lăng rồi.

Sáng nay tâm trạng bất ổn như vậy, bây giờ lại trở nên hiền hòa, không phải do Tô Dĩ An hay sao? Mặc dù anh chẳng hiểu có chuyện gì đang xảy ra, nhưng chắc chắn là nhờ Tô Dĩ An mà tâm trạng tên đó mới bình ổn lại như vậy.

Cả đám người trong công ty này, bọn họ phải cảm ơn Tô Dĩ An đấy.
Nhưng anh không công khai chuyện đó ra.

Chuyện tình cảm trong công ty, lại còn là sếp và nhân viên, Tô Dĩ An lại chưa nhớ được bất cứ chuyện gì, nếu anh nói thật cho cả bàn dân thiên hạ biết, chắc chắn người khổ sở nhất là Tô Dĩ An.
Thế nên anh cũng chỉ đáp lại trên nhóm kín:

[Không biết! Đừng gọi tôi!]
Một loạn tin nhắn liên tiếp gửi tới với nội dung y hệt nhau:
[Đồ vô dụng!]
Hoắc Thừa Ân: "..." Lũ hám chuyện mấy người mới là đồ vô dụng.

ngôn tình hoàn
Tô Dĩ An chỉ mới được vào nhóm kín cách đây không lâu, thành ra chưa nhắn với nhóm câu nào.

Cả sáng, làm xong việc của bản thân, cô ngồi lướt lại tin nhắn cũ để đọc.

Loạt tin nhắn cũ ấy, đa số đều là bàn về Vũ Lăng.
Xem ra anh ta cũng đáng sợ hơn cả lời đồn.
Các chị làm cùng ban với cô, trông thấy sắc mặt Tô Dĩ An trắng bệch, có chút trấn an:
"Em đừng quá lo lắng! Trong nhóm bọn họ chỉ đang thồi phồng sự việc lên thôi!"
Bọn họ chưa nói xong, ánh mắt lại đột nhiên chuyển sang hướng khác, mặt mày có chút rạng rỡ hẳn ra:
"Xem ai đến kìa! Là Vũ Dương đó!".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 67: 67: Gió Tầng Nào Gặp Mây Tầng Ấy


"Vũ Dương?" Tô Dĩ An lẩm bẩm, nhìn theo hướng mắt của bọn họ, đi tìm bóng dáng người tên Vũ Dương.
Cùng họ Vũ, phải chăng là người quen của Vũ Lăng?
Ngoài hành lang, Hoắc Thừa Ân đi bên cạnh một người thanh niên cao ráo, đẹp trai, khuôn mặt cũng có chút giống Vũ Lăng.

Cả hai nói chuyện với nhau vui vẻ lắm, xem ra quan hệ cũng khá tốt.
"Vũ Dương đó! Em trai của Vũ Lăng!" Một chị giới thiệu, còn không quên chêm vào: "Em gái chị cũng chỉ thua Vũ Dương vài tuổi, có nên làm mối không ta?"
Một cô khác phản bác lại:
"Mơ mộng hão huyền! Người ta lá ngọc cành vàng, em gái chị sao có cửa chứ?"
"Đúng thế! Gió tầng nào gặp mây tầng ấy thôi! Em gái chị tốt nhất nên tìm người khác đi!"
"..." Mấy người không thể cho tôi tưởng tượng chút được hả?
Nhìn cả phòng ban nhộn nhịp như thế, Tô Dĩ An cũng có chút bật cười.

Thấy ai cũng thích Vũ Dương như thế, có lẽ tính cách cậu ta cũng tốt.
Bên ngoài, đi qua phòng ban biên dịch, Vũ Dương tiện mắt nhìn vào bên trong.

Đồng tử mắt của cậu thu nhỏ lại, có chút sững sờ.

Mặc dù chỉ là lướt qua, nhưng có phải cậu bị hoa mắt không? Có một người trông rất giống Tô Dĩ An.
Đi lên tầng 15, nghe tiếng từ bên trong vọng ra, cả hai nhanh chóng bước vào.

Cũng chỉ tại Hoắc Thừa Ân lắm chuyện, thích đi thang bộ, nên cậu mới phải cùng đi bộ với anh ta từ tầng 1 đến tận tầng 15, hiện tại chân mỏi rã rời.
Trên tay Vũ Dương là hộp cơm được gói lại vô cùng cẩn thận.

Dạo gần đây anh ở cả ngày trong công ty, ăn uống cũng qua loa, báo hại Ngọc Khả Dư lo lắng đến sốt ruột, hiếm lắm mới có thời gian làm hộp cơm thật ngon đưa cho anh.
Nhìn hộp cơm Vũ Dương cất công mang tới cho anh, Vũ Lăng dừng việc, nhìn cậu:
"Ăn bên ngoài cũng được, đâu cần phải cất công đưa tới tận đây?"
"Đồ ăn tự làm vẫn là đảm bảo hơn mà!" Vũ Dương cất giọng.
Dù sao cũng là mẹ bỏ công ra làm cơm cho anh, anh không thể không ăn.
Cũng đã lâu rồi Vũ Lăng không về nhà.

Công việc bận rộn đến như thế lại càng khiến Ngọc Khả Dư lo lắng gấp bội.
Ngập ngừng một hồi lâu, cậu mới quyết định cất tiếng hỏi:
"Ở trong phòng biên dịch...có một người rất giống Tô Dĩ An!"
Nghe tới đây, Hoắc Thừa Ân cũng phải giật mình, Vũ Lăng phải dừng việc, hướng con mắt về phía Vũ Dương.

Tên này sao có thể tia được nhanh như thế? Không ngờ nhanh vậy đã phát hiện ra rồi.
"Quả nhiên là người chú mày thầm thương trộm nhớ bấy lâu, chỉ nhìn qua đã biết rồi nhỉ!" Hoắc Thừa Ân bật cười khiêu khích.
Vũ Dương chỉ đen mặt lườm tên chết tiệt đó một cái.

Cái kiểu trêu đùa này của Hoắc Thừa Ân cậu cũng đã quá quen rồi, nhưng cũng có hơi bực mình.


Không buồn quan tâm đến Hoắc Thừa Ân, cậu quay sang nhìn Vũ Lăng, điệu bộ có chút gấp gáp:
"Thật sự là Tô Dĩ An?"
Vũ Lăng cũng không có gì phải giấu diếm, gật đầu:
"Ừ!"
Vũ Dương khẽ đứng hình.

Thế mà thật sự là Tô Dĩ An.

Cô bỏ đi nhanh như một cơn gió và quay về cũng như một cơn gió.
"Nhưng em cũng không cần hi vọng quá nhiều! Cô ấy không nhớ gì về em đâu!"
"Tại sao?"
"Mất trí nhớ rồi!"
"Mất trí nhớ?" Vũ Dương sững người.
Đang yên đang lành sao bỗng nhiên lại mất trí nhớ? Câu hỏi này đến cả Vũ Lăng cũng không trả lời được, chỉ đành thở dài lắc đầu mà thôi.
Vũ Dương lại thẫn thờ ngồi xuống ghế.

Bảo sao lúc nãy đi qua phòng ban của cô, cô lại chẳng phản ứng gì, về nước cũng đã lâu, vậy mà cũng không thèm báo lấy một tin.

Nếu như không phải vì Tô Dĩ An mất trí nhớ thì cậu cũng rủa cô một trận tơi bời vì đồ vô lương tâm.
Vũ Lăng vừa làm việc, vừa hỏi:
Còn em thì sao? Nghe nói cũng có chút rắc rối!"
Gần đây tâm trạng Vũ Dương cũng cục cằn sao đó.

Anh tìm hiểu thì mới biết do ở trường có vấn đề.
Cũng cuối năm rồi, gây ảnh hưởng gì tới bản thân là không ổn chút nào.
Nghe tới đây, Vũ Dương có chút ảo não:
"Đừng nhắc tới nữa! Em không muốn nhớ tới đâu!"
Vũ Lăng dừng việc, quay sang nhìn Vũ Dương, có chút tò mò:
"Rắc rối lớn đến vậy sao?"
Mặt Vũ Dương đỏ ửng lên, nhìn anh trai mình, nói như thể sắp quát anh tới nơi:
"Nếu em nói liên quan đến con gái thì anh có tin không?"\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 68: 68: Hônở Miệng


Con gái? Không ngờ cũng có ngày tên nhóc này vướng phải thứ này rồi.
Ngày xưa u mê Tô Dĩ An, không thân mật với bất cứ đứa con gái nào, vậy mà bây giờ đã dám rồi.
Lại còn nghe nói là một chuyện vô cùng động trời.
"Ồ! Bất ngờ đấy! Chuyện gì đã xảy ra?"
"..." Anh có thể đừng hỏi nữa được không?
Vũ Dương ngập ngừng lúc lâu, thậm chí còn tìm cách chuyển đề tài nhưng vô dụng.

Cuối cùng cậu cũng chỉ đành nói:
"Hôn...ở miệng...ngay giữa trường..."
"Cái gì?" Hoắc Thừa Ân hốt hoảng thốt lên.
"Hôn rồi? Còn hôn ở miệng? Chú mày..." Hoắc Thừa Ân kích động đến mức không nói nên lời.
Ai cũng biết Vũ Dương rất dễ sát gái, nhưng đến mức này thì hơi quá rồi đấy!
Anh đây lên tận đại học mới biết được nắm tay gái là gì đấy! Mới biết mùi vị của yêu đương là như thế nào đấy! Tên Vũ Dương chết tiệt này có phải già trước tuổi rồi không?
Hoắc Thừa Ân ồn ào đến mức Vũ Lăng cũng phải chau mày.

Đến cả anh trai nó còn chưa có ý kiến gì, sao Hoắc Thừa Ân đã phải kích động đến như thế.
Vũ Dương thẫn thờ nằm oạp lên bàn, nói thêm:

"Hình như con nhóc đó cũng có người thân làm ở đây đấy!" Cậu khẽ nghiến răng, "Chỉ mong đừng gặp mặt!"
Phải! Xác suất gặp mặt nhau còn không lên nổi 10%.
Vậy mà Vũ Lăng vẫn thản nhiên như không:
"Anh lại rất muốn gặp mặt cô gái ấy đấy!"
Lại nhìn trúng Vũ Dương.

Ngoại trừ cái mã đẹp trai, học hành dạo này cũng có chút tiến bộ ra thì cũng chẳng được cái tích sự gì.

Nhất là cái tính nết khó ưa thì anh thật sự khâm phục cô gái ấy đấy.
Vũ Dương mặt mày đen kịt như nhọ nồi:
"Tốt nhất đừng nhắc đến nữa đi!"
Nghĩ lại chỉ khiến cậu thấy đau đầu.
Cũng chỉ mới cách đây vài tuần.

Không dám tin một người cao ngạo như cậu, một buổi sáng lại bao nhiêu thứ nhục nhã cùng ập lên đầu.
Mới sáng ra liền nhận được thư tình, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị con gái người ta đè ra cưỡng hôn, lại còn ngay trước sân trường, bàn dân thiên hạ đều trông thấy hết.

Nỗi nhục nhã này thật sự cậu không thể quên.
Nhưng cũng từ ngày đó cho tới tận bây giờ, cậu vẫn chưa gặp lại cô gái đó.

Còn cậu thì bị đem ra trêu chọc tới mức suýt nữa thì gây ra mấy trận đánh nhau trong trường, may mà vẫn kịp khống chế cảm xúc với có đám bạn xung quanh kịp thời ngăn cản.

Chắc chắn cô ta ăn phải gan hùm rồi mới to gan lớn mật đến như vậy.
Không muốn để Vũ Lăng hỏi thêm gì nữa, cậu nhanh chóng bỏ đi.
Trong phòng còn lại mỗi Vũ Lăng và Hoắc Thừa Ân.

Anh bước tới bên cạnh bàn Vũ Lăng:
"Có lẽ Vũ Dương cũng không có cảm xúc gì với Tô Dĩ An nữa nhỉ?"
"Cũng không chắc!" Vũ Lăng trả lời, ánh mắt thăm thẳm khó đoán.
[...]
Trời chuyển dần về chiều muộn, bầu trời nhuộm một màu hồng nên thơ.


Tâm trạng Tô Dĩ An lại có chút khác lạ.
Bỗng nhiên cô lại được thêm vào một nhóm chat lạ hoắc, phải cố nhớ mãi mới biết thì ra là nhóm lớp hồi cấp ba.

Đã lâu không có chút liên lạc gì, người bạn duy nhất cô vẫn còn thân thiết cho tới tận bây giờ chỉ có mình Diệp Lục Nghiên.
Thế mà hôm nay bọn họ lại rủ rê họp lớp.
Lại còn là vào cuối tuần này.

Tại sao lại phải gấp đến thế? Mỗi người ở một nơi, đâu thể đảm bảo sẽ có mặt đầy đủ?
Cô thẫn thở nhìn điện thoại, đi ra khỏi công ty, chuẩn bị về nhà.

Trời lại đột ngột đổ mưa, khiến cô phải luống cuống chạy vào bên trong sảnh công ty.
Mới về nước chưa được bao lâu, cô còn chưa kịp mua xe riêng, dạo này chỉ đành phải đi tạm taxi hoặc xe buýt qua ngày.

Nhưng trời mưa thế này, đành phải gọi taxi vậy.
Thời tiết đúng là lạ, mưa đến bất ngờ như vậy, cô còn chưa kịp phản ứng theo.
Ngồi trước sảnh đợi xe, cô lại rút điện thoại ra đọc tin nhắn cũ trong nhóm lớp.

Cả năm cấp ba cô chỉ vùi mình vào trong sách vở, thành ra chẳng tiếp xúc gì nhiều với thế giới bên ngoài.

Trong nhóm chat cũng chẳng bao giờ thấy cô nhắn lấy một câu.

Bây giờ thậm chí còn có vài người cô không nhớ nổi tên.

Trong lòng Tô Dĩ An có chút hồi hộp.

Cuối tuần này...Diệp Lục Nghiên còn chưa về, cô nàng phải đi cùng công ty tới thành phố nào đó để khảo sát thực tế, thiết kế kiến trúc của một dự án khá là lớn.
Nghĩa là cô sẽ phải đi họp lớp một mình.

Có chút dè dặt.
Ngồi đợi gần chục phút, cuối cùng cô lại nhận được một cuộc gọi với thông tin:
"Xin lỗi cô! Trời mưa lớn quá! Tôi không thể tới đón cô được! Mong cô thông cảm!"
"..." Có cần đen đủi đến mức này không?
Biểu cảm bây giờ của Tô Dĩ An khó mà diễn tả thành lời.

Cô cũng chỉ đành cười gượng mà đáp lại:
"Vâng! Không sao ạ!"
Có sao đấy! Rất là nhiều sao!
Bây giờ thì cô về nhà kiểu gì đây? Trời mưa càng ngày càng nặng hạt, mưa như xối nước bên ngoài, bảo sao taxi cũng không nhận chở khách.
Cứ thế này, biết bao giờ mới ngớt?
Hết cách, cô đành cầm điện thoại, gọi điện cho Khước Thần..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 69: 69: Thật Ngứa Mắt


Vừa thấy Tô Dĩ An gọi điện tới, Khước Thần nhanh chóng nghe máy.

Cô nhờ anh đưa cô về, đương nhiên Khước Thần không hề từ chối.

Anh thậm chí còn vô cùng gấp gáp, nhanh chóng đi tới Mộc Lưu.
Ngồi đợi Khước Thần trước sảnh công ty, trời càng ngày càng nhá nhem, lại thêm vì trời mưa mà chỉ một lúc sau đã trở nên tối mịt.
Giờ này công ty cũng chỉ còn vài người, cả sảnh rộng không có một ai, Tô Dĩ An thoáng có chút rùng mình.

Mặc dù có đèn đấy, nhưng chắc là không có ma đâu nhỉ?
Cả không gian vốn đã yên tĩnh nặng nề, thần kinh Tô Dĩ An căng lên như dây đàn, đã vậy còn suýt nữa bị dọa cho suýt ngất khi có ai đó đặt tay lên vai cô.
"Vũ...Vũ tổng!" Tô Dĩ An mặt mày trắng bệch, nhìn người con trai đứng trước mặt mình.
Mẹ nó, trời tối rồi, đừng dọa người như thế chứ?
"Giờ này cô còn chưa về sao?" Cũng muộn quá rồi đấy.
Tô Dĩ An vẫn chưa hết hoàng hồn vì bị anh dọa lúc nãy, nhất thời chưa thể trả lời Vũ Lăng.

Anh cũng đâu ngờ cô nhóc này mới vài ngày trước còn đánh nhau với tên côn đồ hăng máu đến thế, thế mà lại vô cùng sợ ma.

Nhìn cô run lên như cầy sấy như thế, anh cũng khẽ bật cười, lại khiến Tô Dĩ An một phen đỏ mặt.
Cô ngập ngừng:
"Tôi chờ bạn đến đón!"
"Không cần phiền bạn cô! Tôi đưa cô về! Dù sao cũng tiện đường!"
"Nhưng mà..." Khước Thần cũng đang trên đường đến rồi.
Cũng đúng lúc đó, một chiếc xe trắng đậu trước sảnh công ty, Khước Thần bước ra, trên tay còn cầm thêm chiếc ô, đi vào bên trong.
Vũ Lăng khó chịu mà mặt mày đen sầm lại.

Tên đó lại đến đúng lúc như vậy sao?
Thấy Khước Thần tới, Tô Dĩ An cũng có chút thở phào nhẹ nhõm.

Ít nhất thì đi với Khước Thần cô cũng không áp lực cho lắm.

Mặc dù Vũ Lăng cũng tốt với cô đấy, nhưng đi cùng xe với anh ta, lại chỉ có một mình cô, áp lực vô cùng ghê gớm.
Tô Dĩ An quay sang nhìn Vũ Lăng:
"Bạn tôi đến rồi! Vũ tổng, chào anh!"
Nói xong, cô chạy nhanh tới chỗ Khước Thần.

Nhìn cô cười trìu mến với anh ta, cả hai lại còn cùng nhau đi chung ô, bước tới xe, Khước Thần còn mở cửa cho cô vào, hầu hạ không khác gì một công chúa.

Thật ngứa mắt.
Ngồi trên xe của Khước Thần, Tô Dĩ An chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại, lướt lướt đọc tin nhắn.

Nhìn sắc mặt cô có chút không vui, Khước Thần cũng không hỏi gì nhiều.

Suốt cả chặng đường trên xe, không ai nói với ai câu nào.

Cô lo tới cái vụ họp lớp đến mức chẳng màng quan tâm gì đến thế giới bên ngoài nữa.
Đến ngày đó cô sẽ thế nào đây? Mặc dù cô có thể tự nhận bây giờ mình ngoại giao tốt hơn hẳn ngày xưa, nhưng ít nhất thì đối diện lại với những người đó, cô cũng thấy lo lo.
Hẹn nhau ở quán bar, có phải hơi bất hợp lý rồi không vậy?

Tô Dĩ An chưa bao giờ tới quán bar, hơn nữa cũng vì ảnh hưởng từ mọi người xung quanh, cô có chút kiêng dè về quán bar.

Nhưng dù sao cũng có nhiều người bạn của cô, chắc cũng sẽ không sao.
Về khu chung cư của Khước Thần lấy đồ, anh chở cô về nhà mới.

Nhìn khung cảnh xung quanh, mặc dù đã tới đây rồi nhưng cô cũng không khỏi trầm trồ.

Một ngôi nhà ở vị trí đắc địa như thế này, vậy mà giá cả lại khá rẻ so với thị trường, cô quả thực đã quá may mắn rồi mới tìm được ngôi nhà này.
Lần đầu tiên ở một mình trong nhà riêng, Tô Dĩ An sung sướng đến mức chạy xung quanh nhà ngắm nghía.

Quá là đẹp! Cô không dám tin mình có thể được sống trong một ngôi nhà thế này.

Một ngày nào đó, chắc chắn cô phải đưa bố mẹ tới đây ở cho đã.
Nhưng mà...có gì đó sai sai...
Mặc dù cô biết kế bên nhà cô chính là lối vào khu đô thị, nơi chỉ giành cho giới thượng lưu, nhưng hình như có hơi trùng hợp rồi thì phải...
Đứng trước sân nhà nhìn ra bên ngoài, đồng tử mắt Tô Dĩ An co rúm lại, nhìn chằm chằm vào chiếc xe đen đang dần dần đi tới, lại còn dễ dàng đi vào bên trong mà không cần phải kiểm tra bất cứ giấy tờ gì.

Nhưng chỉ có vậy thì có gì bất ngờ chứ? Chiếc xe đen đó, cô không nhớ nhầm, đó là xe của Vũ Lăng.
"Hay thật! Mình và anh ta lại sống chỉ cách nhau một đoạn đường!" Sắc mặt Tô Dĩ An vô cùng phức tạp, không biết nên bày ra vẻ mặt vui sướng hay là lo lắng, bất an.
Không sao! Không có gì phải lo lắng hết! Anh ta bận trăm công nghìn việc, chắc gì đã để tâm đến việc có một cô nhân viên của mình chuyển tới ở gần nhà chứ?
Phải! Chắc chắn là thế!

Vũ Lăng ngồi trong xe, đi ngang qua nhà Tô Dĩ An.

Thấy cô đã chuyển vào ở, có chút hài lòng.

Chỉ cần cô cách xa tên Khước Thần đó, anh đã thấy trong lòng vô cùng thoải mái rồi.
[...]
Cuối tuần, ông trời cũng có chút thương tình mà trời quang mây tạnh, họp lớp trong thời tiết này cũng xem như là khá ổn.
Sáng hôm đó, Diệp Lục Nghiên gọi điện cho cô, dặn dò bao nhiêu thứ khiến Tô Dĩ An cũng phải bật cười.

Cô nàng lo cho cô như mẹ lo cho con gái vậy.

Bởi thế mới nói, có thể chơi thân với một cô bạn trưởng thành như Diệp Lục Nghiên cũng là phước ba đời của cô.
Mặc dù cứ bảo với Diệp Lục Nghiên rằng cô sẽ ổn, nhưng mà khi bước tới trước quán bar, trái tim Tô Dĩ An lại đập thình thình.

Sao cô cứ thấy có gì đó không ổn....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 70: 70: Sự Cố Ở Quán Bar


Tô Dĩ An diện trên người bộ đồ vô cùng nghiêm túc, nói đúng hơn là không khác gì một bộ đồ công sở.

Đi vào bên trong, cô nào cô nấy đều ăn mặc sành điệu, gợi cảm, vài ba cô còn ăn mặc thiếu vải lại khiến Tô Dĩ An sởn cả da gà.
Chỗ họp lớp quái quỷ gì thế này?
Cô đánh bạo đi sâu vào bên trong.

Phía trước quán bar chính là một quán rượu trông như một quán bình thường, đi sâu vào bên trong chính là hộp đêm.

Chỉ vừa ngó vào bên trong, cô đã giật mình mà đóng sầm cửa lại, chạy ra ngoài.

Âm nhạc xập xình đến mức muốn choáng váng đầu, lại trông thấy bao nhiêu cô gái ăn mặc thiếu vải uốn éo bên trong, Tô Dĩ An còn không dám nhìn dù chỉ là 1 giây.
Điên rồi! Thật sự điên rồi! Không ngờ có một ngày cô lại bước chân vào một nơi như thế này.
Cô thầm chửi rủa tên nào lại đưa ra cái ý kiến họp lớp ở đây.

Lại thêm mấy người não tàn cũng nhiệt liệt hưởng ứng, có phải mấy người đều bị điên hết rồi hay không?
Đi lần mò mãi trong quán, bao nhiêu ánh mắt cũng đổ dồn về phía cô, đa số là con trai, nó lại khiến cô thấy khó chịu vô cùng.
Phải tìm một lúc lâu, Tô Dĩ An mới trông thấy lớp của mình.


Cũng may là cô vẫn còn nhớ mặt một vài người.
Bọn họ ngồi thành một nhóm, uống rượu, hút thuốc, đủ mọi thứ.

Con gái cũng không phải dạng vừa, cũng diện lên trên người những bộ đồ lộng lẫy đến lóa mắt.

Xem ra chỉ có mình Tô Dĩ An là lạc loài.
Ai mà ngờ được đám bạn học cũ của cô lại thay đổi nhanh chóng như vậy.

Ai ai cũng trông có vẻ...như là dân chơi.
Chắc nói vậy có hơi quá đáng, nhưng thật sự là như vậy.
Trong đầu Tô Dĩ An lại thấp thoáng cuộc đối thoại giữa cô và Diệp Lục Nghiên lúc sáng:
"Hay là cậu đừng đi? Tớ lo cho cậu lắm! Về chuyện ngày đó..."
Chuyện ngày hôm đó...quả thực cô cố đến mấy cũng không thể nào quên được.

Bởi vậy mà bây giờ, có lẽ khi đã trưởng thành, chẳng ai bận tâm đến nó nữa, nhưng cô cũng phải dè chừng.
Trông thấy Tô Dĩ An, bọn họ cũng thi nhau chào đón:
"Ô kìa! Học bá! Cậu cũng tới sao?"
"Tụi này cứ tưởng cậu không thích tới những nơi thế này cơ đấy!"
Quả nhiên...
Hai bàn tay của cô siết chặt lại, cố để cảm xúc không lộ ra trên mặt, bình thản đi tới chỗ bọn họ, ngồi xuống vô cùng tự nhiên:
"Dù sao cũng đã lâu không gặp lại! Tớ đương nhiên phải tới chứ!"
Trông thấy Tô Dĩ An có chút hoang dại hơn so với ngày xưa, bọn họ cũng bắt đầu dè chừng.
Đối với Tô Dĩ An mà nói, buổi họp lớp này còn áp lực hơn cả việc ngồi chung xe với Vũ Lăng.
Nghĩ cách ứng phó với từng người trong lớp, cô cũng đã thấy đau đầu.
Nhân viên phục vụ lần lượt đưa từng chai rượu lên, mọi người mỗi người cầm một ly, rót rượu, không quên rót cho Tô Dĩ An một ly.
Mùi rượu nồng nồng khiến Tô Dĩ An không khỏi nhướng mày.

Tửu lượng cô rất tệ, rượu này xem ra cũng khá nặng, uống vào, có khi còn không nhớ nổi đường mà về.
Quả nhiên vừa uống ly rượu đầu tiên, đầu óc Tô Dĩ An đã có chút choáng váng.


Thật sự không ổn tí nào, uống thêm một cốc nữa, chắc chắn cô sẽ nằm liệt luôn ở đây.

Nhưng có vẻ như bọn họ vẫn chưa chịu tha cho cô.
Bọn họ thi nhau rót rượu, ai uống hết, họ lại tiếp tục rót, rót liên tục không ngừng nghỉ.

Tô Dĩ An còn thầm nghĩ trong lòng, liệu mấy người này có phải toàn là những tên nát rượu hay không?
Chẳng lẽ Diệp Lục Nghiên đã khuyên rất đúng? Rằng ngay từ đầu cô không nên tới đây?
"Tôi...đi vệ sinh một lát!" Tô Dĩ An cất giọng, đứng dậy, lảo đảo đi ra bên ngoài.
Đầu óc cô choáng váng, nhìn đâu cũng thấy trời đất chao đảo.

Nhìn thấy cô như vậy, đám người ngồi đó cũng có chút thích thú.
"Quả nhiên, gái ngoan thì mãi mãi cũng là gái ngoan!"
"Chỉ mới uống một ly rượu vậy thôi đã đi không nổi rồi! Thật thất vọng!"
Trước mặt Tô Dĩ An chỉ là những hình bóng mờ nhòa, không nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì.

Đi được một lúc, cô va phải một ai đó.

truyện ngôn tình
"Chết!" Tiếng đám bạn học của cô vang lên.
"Phen này Tô Dĩ An khó sống rồi!"

Quả thực! Cô sắp đối diện với cái chết rồi.
Giọng một người phụ nữ vang lên, vô cùng dữ tợn:
"Nhãi ranh! Mày dám động vào người bà?"
Chỉ trong nháy mắt, mọi sự chú ý của đám đông đều đổ dồn về phía Tô Dĩ An.
Cả người Tô Dĩ An rũ rượi cả ra, vốn dĩ không còn chút sức lực nào.

So với tên béo mà cô đánh cho một trận nhừ tử hôm trước, ả đàn bà này đối với Tô Dĩ An dễ như trở bàn tay.

Khốn nỗi, bây giờ lại bị rượu cầm chừng.
Con mẹ nó, đây không phải rượu!
Nóng! Rất nóng! Cả người cô nóng ran cả lên, run bần bật.

Rốt cuộc trong rượu đó có gì thế?
Cổ áo Tô Dĩ An bị người phụ nữ kia kéo lên, ánh mắt cô vẫn hướng về phía đám bạn học, nhìn thái độ của bọn họ.

Ly rượu của cô, chắc chắn là bị bọn họ dở trò.\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 71: 71: Thương Hoa Tiếc Ngọc Là Gì


Tô Dĩ An tới quán bar không lâu, Diệp Lục Nghiên đã lo sốt vó lên.
Gọi mãi cũng không ai nghe máy, cô biết chắc chắn Tô Dĩ An đã gặp chuyện rồi.

Cho dù cô nhóc đó có mạnh mẽ hơn mức nào đi chăng nữa, gặp lại đám người bọn họ, chắc chắn cái bóng đen yếu đuối trong người Tô Dĩ An sẽ bộc phát.
Gọi mãi không được, cô gọi ngay cho Hoắc Thừa Ân.
"Quán bar?" Anh khẽ nhướng mày.
Nhưng mà...
Biểu cảm của Hoắc Thừa Ân không nói nên lời.

Ngồi trong xe của Vũ Lăng, anh nhoài người nhìn ra bên ngoài.

Chiếc xe đen đỗ bên đường, mà ngay kế bên nơi chiếc xe đang đỗ, chính là quán bar mà Tô Dĩ An đi vào.
Sao có thể trùng hợp đến mức này cơ chứ?
Có nghĩa là, cả Tô Dĩ An và Vũ Lăng đều đang ở bên trong.
Hoắc Thừa Ân tặc lưỡi.


Có tên đáng sợ đó bên trong rồi, Tô Dĩ An có gì phải nguy hiểm cơ chứ.
Nhưng chỉ họp lớp thôi mà Diệp Lục Nghiên cũng phải lo lắng đến như vậy, xem ra cũng đáng lo ngại.
[…]
Bên trong, cả quán bar như bị náo loạn một phen.
Bạch Đình Đình một tay túm lấy cổ áo Tô Dĩ An, một tay túm lấy tóc, kéo đến sát mặt.

Cái khuôn mặt trát đầy phấn, chỉ cần ghé sát một chút thôi đã có thể nghe thấy mùi nước hoa nặc đến ngạt thở.
"Lại dám chọc giận Đình Đình! Cô ta phen này khó sống rồi!"
"Nhìn cách ăn mặc của cô ta đi! Chắc chắn là người mới tới!"
"Đúng là cừu non, để xem chị Bạch dạy dỗ thế nào!"
Đám người xung quanh thi nhau bàn tán, chẳng có ai bận tâm đến việc tới ngăn cản hai người.
Loạn thật rồi! Đám người ở đây đúng là chẳng có ai binh thường.
Người phụ nữ trước mặt Tô Dĩ An, nhìn qua, gương mặt cũng đẹp đấy, dáng người cũng nuột nà, bảo sao được mọi người ở đây tôn sùng, gọi cô ta một cách kính cẩn: "chị Bạch".
Thật tức chết cô rồi! Tại sao đúng lúc này lại say rượu?
Cái thái độ ngạo nghễ của cô ta, thật muốn đấm cho mấy phát.
Cả đám người bạn học cũ của cô nữa, bọn họ là bù nhìn hả?
Thấy Tô Dĩ An không phản kháng, Bạch Đình Đình lại được đà lấn tới:
"Nhìn qua thì cũng xinh đấy! Có muốn chị mày đào tạo cho một khóa hầu rượu không?"
"Hầu rượu?" Tô Dĩ An suýt chút nữa thì bị câu nói của Bạch Đình Đình làm cho bật cười, "Đúng là chỉ có những người phẩm chất chó gặm như cô mới nghĩ được những điều này nhỉ?"
"Mày..."
Bạch Đình Đình bị cô làm cho tức điên lên, vung tay hòng tát cho Tô Dĩ An vài cái.
Nhưng ai ngờ, tay còn chưa kịp hạ xuống khuôn mặt của Tô Dĩ An, nó đã bị ai đó giữ chặt lại, thậm chí còn siết chặt đến mức cô ta phải kêu lên ai oái.
Bàn tay siết lấy cổ áo Tô Dĩ An cũng vì thế mà buông lỏng ra, cô nhanh chóng lùi ra sau.
Thế mà người vừa ngăn cú tát vừa rồi của Bạch Đình Đình...lại là Vũ Lăng.
Tại sao anh ta lại ở đây?
Tô Dĩ An cũng phải lắp bắp:
"S...Sếp!"
Phía sau lưng cô, đám con gái háo sắc cũng phải trầm trồ:
"Đẹp trai quá! Đó là ai vậy?"
"Nhìn tướng mạo của anh ta đi! Chắc chắn không tầm thường đâu!"

Tô Dĩ An cười khổ, trở thành bạn cùng lớp với đám người này, đúng là một nỗi nhục lớn trong quãng đời học cấp ba của cô mà.
Bạch Đình Đình bị Vũ Lăng giữ chặt lại.

Mặc dù cổ tay đau điếng, nhưng trông thấy anh, cô ta lại nổi hứng trêu chọc:
"Anh đẹp trai! Mạnh tay như vậy, anh cũng chẳng thương hoa tiếc ngọc gì nhỉ?"
Thương hoa tiếc ngọc?
Mặt mày Tô Dĩ An méo xệch cả ra.

Cô ta có gì để gọi là hoa, là ngọc cơ chứ? Sắc mặt Vũ Lăng trước đó vốn đã tệ, nay vì câu nói của Bạch Đình Đình mà khí sắc lại càng tệ hơn.
Nhưng mà phải công nhận một điều, anh ta đến cả con gái cũng không tha.
Bàn tay đang siết chặt lấy cổ tay Bạch Đình Đình, chỉ trong nháy mắt liền vặn ngược xuống.

Tiếng rắc rắc vang lên, kèm theo đó là tiếng hét thất thanh của Bạch Đình Đình khiến ai cũng phải nổi cả da gà.
Tiếng rắc rắc to như vậy...không phải gãy xương rồi chứ?
Vũ tổng, anh cũng thật tàn bạo!
Bạch Đình Đình đau đớn khuỵu xuống đất, ôm lấy bả vai mà rên lên đau đớn.

Vũ Lăng còn chả thèm đoái hoài gì tới cô ta, sải bước nhanh tới chỗ Tô Dĩ An:
"Cô có sao không?"
"...Tôi..."
Chiếc áo của Tô Dĩ An bị Bạch Đình Đình kéo xộc xệch, lộ rõ hai xương quai xanh gợi cảm.


Thêm khuôn mặt có chút bơ phờ, đỏ ửng lên vì cồn rượu, nhìn cô cũng có chút "nổi hứng".
Vũ Lăng nghiêm mày, nhìn bộ dạng của cô, anh khó chịu vô cùng, nhanh chóng đưa tay lên sửa sang lại áo cho cô.
Quản lý vội vàng chạy tới, trông thấy bộ dạng thảm hại của Bạch Đình Đình thì tái mét cả mặt.

Bạch Đình Đình từ trước tới nay kiêu ngạo, hống hách, không sợ trời, sợ đất, vậy mà bây giờ lại quỳ dưới đất, ôm lấy bả vai mà khóc nức nở.
Xem ra vụ này hơi căng rồi!
Hắn rón rén đi tới chỗ Vũ Lăng.

Anh vẫn chăm chú chỉnh trang lại cho Tô Dĩ An, không thèm nhìn tên quản lý.
Tô Dĩ An đứng ngây người ra, mặc cho anh chỉnh cổ áo.

Ai mà ngờ được lúc nãy anh ta lại ngầu đến thế cơ chứ.
Phía sau, một lũ ghen ăn tức ở cũng phải thở than, giọng điệu tức tối:
"Sao Tô Dĩ An lại quen được một người như anh ta cơ chứ! Thật không công bằng!"\u0006\u0006\u0006\u0006\u0006\u0006.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 72: 72: Tô Dĩ An Điên Rồi


"Vũ tổng, xin anh tha lỗi! Là Bạch Đình Đình ngông cuồng, không biết phép tắc!"
Tên quản lý giọng run run nói.

Mặc cho hắn nói gì đi nữa, hắn cũng biết phen này Bạch Đình Đình toi đời rồi.

Không cứu được nữa.
Đối với đám người trong hộp đêm, không có Bạch Đình Đình khiến bọn chúng thấy thiếu thốn ghê lắm.

Nhưng so với con gái, không có ả ta lại thấy trong lòng vô cùng hả dạ.
Tô Dĩ An cả người lảo đảo.

Cái cơn nóng ran trong người lại lan ra, khiến cô không đứng vững, ngã nhào vào lòng Vũ Lăng, mắt nhắm nghiền, thở dốc liên hồi.
"Nóng...nóng quá..."
Tô Dĩ An co rúm lại, nhỏ bé trong lòng Vũ Lăng càng khiến anh lo lắng gấp bội.
"Tô Dĩ An!" Anh hốt hoảng gọi tên cô, nhưng rốt cuộc, cô vẫn không nghe thấy, vẫn tiếp tục thở hổn hển.
Anh thầm chửi thề, bế cô đi ra ngoài, không quên trừng mắt với tên quản lý:.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1.

Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
2.

Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Nấm Nhỏ Chỉ Muốn Ly Hôn Nuôi Bé Con
3.

Pheromone Luôn Có Hình Dạng Yêu Anh
4.

Nhà Lao Của Cáo
=====================================
"Cô ta không cần làm ở đây nữa đâu!"
"V...Vâng..." Tên quản lý run rẩy đáp lại.
Bạch Đình Đình nghe thấy vậy, điên loạn gào lên như một con thú.

Ả làm việc ở đây suốt mấy năm trời, cuối cùng chỉ vì chọc ghẹo một con nhỏ lần đầu vào quán bar mà liền bị sa thải hay sao?
"Đừng làm loạn nữa!" Tên quản lý quát, "Làm loạn chưa đủ hay sao? Cô có biết mình vừa động tới ai không vậy?"
Đám bạn học của Tô Dĩ An cũng co rúm người lại, không dám cử động.

Nghe quản lý quát mắng Bạch Đình Đình, ai cũng lấm lét nhìn nhau.
"Lẽ nào...người đó là bạn trai của Tô Dĩ An?"
"Đùa hả? Sao có thể như vậy chứ?"
"Nhìn anh ta bế Tô Dĩ An ra ngoài xem? Không phải bạn trai thì là gì?"
Trong đám người đó, một nhóm vài ba người mặt xanh như tàu lá chuối, bủn rủn hết cả chân tay, lấm lét nói:
"Phải làm sao đây? Nãy bọn tao..."
Cả đám ngay lập tức nhìn về phía bọn chúng, sắc mặt không khỏi nghiêm trọng:
"Rốt cuộc chúng mày lại bày ra trò gì nữa?"
Một tên chỉ tay vào ly rượu của Tô Dĩ An, run lên:
"Lúc nãy bọn tao...bỏ vào đó...thuốc kích dục!"
[…]
Ngồi bên trong xe nhìn ra bên ngoài, thấy trong quán bar đột nhiên nhiều người lui tới, Hoắc Thừa Ân biết ngay bên trong đã có chuyện.


Nhưng chỉ mong là không có chuyện gì nghiêm trọng.

Vũ Lăng cho dù có kích động thế nào thì chắc cũng sẽ không vô lương tâm đến mức phá nát cả quán bar đâu đúng không?
Phải mất mấy chục phút sau, anh mới trông thấy Vũ Lăng bế Tô Dĩ An đi nhanh ra ngoài.

Sắc mặt Tô Dĩ An tệ vô cùng, còn thở hồng hộc, mặt đỏ gay như người bệnh.
Quái! Chỉ là họp lớp, có cần tàn tạ đến như thế không?
Lớp cũ của Tô Dĩ An, xem ra cũng không phải dạng vừa đâu.
Hoắc Thừa Ân vội vàng đi ra, mở cửa ghế ngồi phía sau, để Vũ Lăng đưa cô vào bên trong.
Tô Dĩ An được đặt ngay ngắn trong xe, cả người rũ rượi, không còn chút sức sống.
"Tô Dĩ An bị sao thế?" Hoắc Thừa Ân hỏi.
Nhìn bộ dạng của cô, chắc chắn không phải chuyện gì đó đơn giản rồi.
Vũ Lăng chỉ im lặng, đứng nhìn Tô Dĩ An, tiện tay sửa sang lại trang phục, ngồi vào sát bên cạnh Tô Dĩ An, ngăn cô không làm loạn.
Anh vẫn nhớ lần say rượu trước đó của Tô Dĩ An, cô đã khiến anh phải trải qua một phen khốn đốn đến mức nào.
"Về nhà!"
"Hả!" Hoắc Thừa Ân trợn tròn mắt, "Nhà nào?"
Vũ Lăng liếc mắt nhìn Hoắc Thừa Ân, tên này có phải bị chậm tiêu không vậy?
"Về nhà tôi!"
"Cái..."
Vũ Lăng! Cậu đây có phải nhân lúc con gái người ta say rượu mà giở trò đồi bại không vậy?
Nhưng đối mặt với sát khí của Vũ Lăng, anh đành ngoan ngoãn nghe lời.
Cũng may mà tối nay Vũ Lăng cũng có việc phải tới đây.

Tên đối tác làm ăn của Vũ Lăng cũng là một tên háo sắc, sớm ngày lui tới chỗ này, còn đặc biệt biến thái hẹn gặp anh ở đây để bàn công việc.

Dù sao cũng là đối tác quan trọng, Vũ Lăng đành miễn cưỡng chấp nhận.
Cũng may vì thế nên anh mới kịp thời ngăn được Bạch Đình Đình, đưa được Tô Dĩ An về nhà.
Anh thật không dám tưởng tượng, nếu như không có anh ở đó, Tô Dĩ An sẽ như thế nào?
Nhìn người con gái đang nằm rũ rượi bên cạnh anh, Vũ Lăng có chút đau lòng.
Vừa ngồi yên chưa được bao lâu, Tô Dĩ An lại kêu lên:
"Nóng quá!"
Đến cả Hoắc Thừa Ân ngồi ghế trước lái xe cũng không khỏi thắc mắc:
"Kì quái! Chỉ là uống rượu, sao lại có thể nóng đến mức đấy? Hơn nữa trong xe còn có điều hòa cơ mà!"
"Tớ cũng không biết!" Vũ Lăng nắm chặt lấy tay Tô Dĩ An, trong lòng thấp thỏm không yên.
Tô Dĩ An nóng đến mức mặt đỏ ửng như trái cà chua, lấy tay phẩy phẩy trước mặt lấy thêm tí gió.
Chỉ vài giây sau, Tô Dĩ An bắt đầu nổi khùng, không thèm quan tâm xung quanh mình có ai, bắt đầu chửi thề:
"Nóng chết tôi mất thôi! Đám chết tiệt mấy người, giảm nhiệt độ điều hòa cái coi!"
Hoắc Thừa Ân bị cô quát đến giật bắn người, tay vội vàng chỉnh nhiệt độ điều hòa.
Lạnh cóng người thế này rồi cô còn đòi giảm xuống nữa là sao chứ?
"Bệnh rồi! Chắc chắn Tô Dĩ An điên rồi!".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 73: 73: Xuân Dược


Vũ Lăng siết chặt lấy tay Tô Dĩ An, đè cô ngồi xuống ghế, không để cô làm loạn.
Thế mà Tô Dĩ An vẫn tăng động ghê lắm, giãy nảy khiến Vũ Lăng cũng phải toát mồ hôi.
Vừa giữ yên được Tô Dĩ An không lâu, cô lại tiếp tục lên cơn.

Tay cô vớ được cái gì, cô liên tục ném lên phía trước, bao nhiêu thứ trong xe, Hoắc Thừa Ân đều hứng trọn.

Cũng may mà anh vẫn né được, ít nhất thì không có cái nào trúng đầu.

Nhưng cả người anh cũng đau ê ẩm.
Con mẹ nó! Tôi đang lái xe đấy!
Anh gào lên:
"Vũ Lăng! Cậu giữ Tô Dĩ An yên tí được không? Tai nạn bây giờ!"
"Hết cách!"
"Thật muốn chửi thề!"
Hoắc Thừa Ân nghiến răng ken két, giẫm ga, lao nhanh trên đường.

Có bị phạt thế nào đi chăng nữa anh cũng mặc kệ, phải đưa hai của nợ này về nhà càng sớm càng tốt.

Còn chậm trễ thêm chút nữa, không vào viện vì tai nạn thì cũng sẽ bị Tô Dĩ An ném đồ cho trọng thương đấy.

Chỉ mất vài phút sau, xe đã đỗ ngay trước cổng nhà Vũ Lăng.
Hoắc Thừa Ân gục đầu trước vô lăng, không còn sức lực mà bước ra ngoài nữa.
Tô Dĩ An lúc say sao có thể làm loạn tới mức này cơ chứ? Tổn thọ mất!
Vũ Lăng bước ra khỏi xe, mặc cho Tô Dĩ An quậy phá bên trong, anh vẫn đi tới trước Hoắc Thừa Ân, chìa tay ra, ý muốn lấy lại chìa khóa:
"Cậu vất vả rồi!"
Hoắc Thừa Ân gằn từng chữ một:
"Cuối tháng cậu nhất định phải tăng lương cho tôi!"
Vũ Lăng xám mặt đi một hồi lâu, nhưng rồi cũng đành đồng ý.

Dù sao để có thể lái xe về đây được an toàn, Hoắc Thừa Ân cũng đã vất vả lắm rồi.

Nhưng tất nhiên đây chỉ xem như là "tiền boa", không tính vào lương, dù sao chuyện này cũng không liên quan tới công việc.
"Nhưng mà...tớ về bằng các nào?"
Vũ Lăng chỉ thản nhiên trả lời:
"Bắt taxi!"
"Vũ Lăng! Đồ không có tình người!"
Dây dưa một lúc lâu, cuối cùng Hoắc Thừa Ân cũng đành ngậm ngùi đi bắt taxj về nhà.

Cuộc đời anh không thể nào đen hơn được nữa.
Thấy Hoắc Thừa Ân đi rồi, anh mới nhìn vào bên trong xe.

Tô Dĩ An đập đập cửa, đòi ra ngoài.
Được rồi, hết cách rồi! Đưa cô vào trong nhà vậy!
"Tên sở khanh! Anh tránh xa tôi ra! Nếu không, tôi sẽ báo cảnh sát!"
Vũ Lăng chỉ đành bất đắc dĩ đáp lại:
"Tôi không phải sở khanh, tôi là sếp của cô!"
Tô Dĩ An nhướng mày, lấy tay chọc chọc vào má Vũ Lăng, lát sau cô lại nói:
"Sếp của tôi là Vũ Lăng! Cao cao tại thượng.

Một tên xấu xí như anh, sao dám nhận là sếp tôi? Sếp của tôi đẹp trai hơn anh gấp nhiều lần!"
Xấu xí?
Mi tâm Vũ Lăng nổi mấy vạch đen.

Ít nhất cũng được cô khen là đẹp trai đấy, nhưng sao vẫn cứ thấy khó chịu sao đó.

Thuốc kích dục trong ly rượu lại bắt đầu hành hạ Tô Dĩ An.

Không chỉ là cái nóng tỏa ra vô cùng dữ dội, cả người cô cũng bắt đầu có chút khác lạ, dường như là một chút...khoái cảm.
Đưa được Tô Dĩ An vào phòng ngủ, đến Vũ Lăng cũng phải rũ rượi cả người.
Đúng lúc đó, Hoắc Thừa Ân lại gọi điện báo tin:
"Vũ Lăng, chuyện quan trọng! Cậu nhất định phải nghe cho rõ!"
"Chuyện gì?"
"Tô Dĩ An...không hẳn chí là say rượu thôi đâu!" Giọng của Hoắc Thừa Ân bắt đầu có chút nghiêm trọng, "Tớ vừa tìm hiểu, thì bên trong ly rượu mà Tô Dĩ An uống...có..."
Ây da! Sao cái tên này khó nói ra quá vậy?
Thấy Hoắc Thừa Ân cứ ngập ngừng, Vũ Lăng cũng phải nối cáu:
"Nói nhanh lên!"
Tô Dĩ An lại run lên, khiến Vũ Lăng sắp hết kiên nhẫn rồi.
"Được rồi, tớ nói này.

Cái thứ đó...nói một cách mĩ miều thì chính là xuân dược đó!"
"Xuân dược?" Vũ Lăng nhướng mày, có chút không tin.
Nhưng ngay sau đó, bên phía Hoắc Thừa Ân liền nghe thấy tiếng ngắt cuộc gọi.

Thế mà Vũ Lăng lại ngắt cuộc gọi rồi.

Hoắc Thừa Ân nhìn màn hình điện thoại đen ngòm, hơi lạnh sống lưng.

Không phải...thuốc phát huy tác dụng rồi chứ?
Vũ Lăng! Chúc cậu may mắn!
Bên phía Vũ Lăng, anh còn chưa kịp phản ứng lại, Tô Dĩ An đã bất ngờ tiến tới sau lưng anh, đè anh ra giường.

"Vũ tổng à! Sao lúc này trông anh lại gợi cảm đến vậy?"
"..." Tình huống gì đây?
Cả người Tô Dĩ An đè lên người Vũ Lăng, một tay cô còn vo vo cúc áo, hòng cởi ra.
Vũ Lăng hốt hoảng can ngăn:
"Tô Dĩ An! Cô biết mình đang làm gì không?"
Tô Dĩ An trước mắt anh bây giờ không khác gì một con cáo ranh.

Cô hoang dã, tùy tiện, thật sự khiến anh có chút lo lắng.
Lẽ nào Hoắc Thừa Ân nói đúng? Cô uống trúng thuốc kích dục?
Vũ Lăng nghiến răng, trong lòng chỉ hận thời gian trôi qua quá lâu, chưa thể tìm ra tên nào giờ trò đồi bại thế này.
Tô Dĩ An lại bày ra bộ mặt mê hoặc chết người, uốn éo trên người Vũ Lăng:
"Anh đẹp trai, có muốn chơi một đêm không?"
Ha! Bây giờ lại khen anh đẹp trai rồi?
Nhưng Vũ Lăng cười không nổi.

"Chơi một đêm" là cái quái gì chứ? Có phải vào quán bar đó rồi, cô bị nhiễm đám người đó phải không?
"Tô Dĩ An! Đừng nói linh tinh!" Vũ Lăng bất lực nói.
Nhưng ai dám tin, người mà anh đang tích cực theo đuổi, lại bất ngờ nâng cằm anh lên, hôn kịch liệt...\u0001.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 74: 74: Anh Là Một Tênbất Lực


Tô Dĩ An từ một cô cừu non ngây thơ trở thành một con hồ ly bò trên người Vũ Lăng, cứ như thể cô sắp ăn trọn cả anh vậy.
"Tô Dĩ An! Cô biết mình đang làm gì không thế?" Cả người Vũ Lăng cứng đờ, căn bản là không thể chống lại Tô Dĩ An.
Bỗng nhiên cô táo bạo như thế này, mặc dù biết là do tác dụng của thuốc kích dục, nhưng anh vẫn thấy...có chút sung sướng.
Tô Dĩ An trườn trên người Vũ Lăng, hung hăng gặm nhấm đôi môi mỏng của anh.

Mặc dù trong trạng thái đầu óc điên loạn, hoàn toàn không thể khống chế nổi bản thân, nhưng không hiểu sao cô lại có cảm giác hương vị trên đôi môi này lại có chút quen thuộc.
"Anh đẹp trai à..." Tô Dĩ An rời khỏi môi Vũ Lăng, lấy tay chạm nhẹ vào môi mình, khuôn mặt đỏ bừng lên, trông vô cùng...kích thích...!"Anh cũng quyến rũ chết người quá đấy!"
Vũ Lăng: "..."
Vừa trước đó còn chê anh là một tên xấu xí, bây giờ lại khen anh đẹp trai.
Rốt cuộc là tên chết tiệt nào đã khiến Tô Dĩ An trở thành bộ dạng này? Anh tuyệt đối không tha cho hắn đâu!
"Mỹ nam à, anh chơi với tôi một đêm nhé!" Tô Dĩ An thì thầm vào tai Vũ Lăng, hơi thở từ trong miệng Tô Dĩ An tỏa ra, phả vào tai Vũ Lăng, khiến anh có chút tê dại.
Còn chưa kịp để anh phản ứng lại mà trả lời, cô nhanh chóng ngồi bật dậy, ngồi luôn trên hai chân của Vũ Lăng, cứ vậy, rất tự nhiên mà...cởi áo.
"Này!" Vũ Lăng vội ngồi bật dậy.
Chiếc áo được vén lên, chỉ vừa mới lộ ra vùng da bụng trắng nõn sau lớp áo, Vũ Lăng đã kịp thời kéo xuống.

Anh nghiến răng ken két, có phải bọn họ cho quá liều thuốc rồi không thế? Tô Dĩ An lại có thể mạnh bạo đến mức này...
Thế mà ai ngờ được mặt mày Tô Dĩ An liền đen sầm lại, cô bĩu môi:
"Anh đẹp trai, mặt mũi anh trông sáng lạn thế, mà hóa ra lại là một tên bất lực sao?"
"..." Tô Dĩ An, cô nói hơi nhiều rồi đấy!
Anh không muốn động chạm tới cô, ít nhất cũng là vì muốn giữ cái "trong trắng" cho cô đấy! Vậy mà anh lại bảo anh là một tên...bất lực?
Thôi được rồi! Bình tĩnh đi Vũ Lăng! Mày lại đi chấp lời ăn nói của một cô nhóc say rượu bí tỉ, lại còn bị dính thuốc kích dục hay sao?
"Nhưng mà trong người tôi thật sự rất khó chịu!" Tô Dĩ An lèm bèm, cuối cùng gục xuống, gục luôn vào người Vũ Lăng.
Vũ Lăng thở dài gác tay lên trán, mặc cho Tô Dĩ An nằm dài trên người anh, xem anh như một cái nệm êm mà ngủ vô cùng ngon lành.

Được rồi, cô ngủ là tốt rồi, ít nhất thì cũng không làm loạn nữa.
Thuốc kích dục cái quái gì chứ? Bọn họ có bỏ nhầm sang thuốc điên không thế?
Hành động của Tô Dĩ An không ai có thể theo được, chỉ biết bất lực dập đầu lạy cô mà thôi.

Có lẽ cũng chỉ có Vũ Lăng mới có thể chịu được cô trong cái hoàn cảnh này.
Điện thoại lại vang lên lần nữa.

Hơn 12 giờ đêm, lại là Hoắc Thừa Ân gọi tới.
Anh thật sự không an tâm gì về tình hình của hai người kia chút nào.

Mặc dù Tô Dĩ An mới là người bị hại, nhưng anh lo cho Vũ Lăng hơn.

Phải chiến đấu với một "cô nhóc điên" như thế này cả đêm, chắc sáng mai tên đó cũng không còn sức mà tới công ty.
"Cậu không cần phải lo, cô ấy ngủ rồi!"
"Ngủ rồi?" Hoắc Thừa Ân trợn mắt, "Bạn tôi ơi, cơ hội tốt như vậy, sao cậu không được đà lấn tới? Mà bọn chúng có phải đổ nhầm thuốc dỏm không thế? Mới một chút thế đã lăn ra ngủ rồi?"
Sắc mặt Vũ Lăng tối sầm hẳn ra.


Vài năm trước còn không phân biệt nổi từng loại băng vệ sinh của con gái, thế mà bây giờ đã đạt tới cảnh giới vô cùng đen tối này hay sao?
Thật tiếc quá, Hoắc Thừa Ân! Anh đây kiềm chế hơi bị tốt đấy!
"Nhưng mà...hai người tối nay tính ngủ thế nào?" Chắc không phải ngủ chung một giường đó chứ?
Vũ Lăng liếc con mắt nhìn người con gái đang ngủ ngon lành trên người mình, trái tim có chút xao xuyến.

Đến cả lúc ngủ cũng có thể đáng yêu đến như vậy, lại thêm khuôn mặt đỏ hây hây, phảng phất mùi rượu đó, anh lại không nỡ rời xa cô.
Anh đành tặc lưỡi, không dám nhìn tiếp, nếu không, chắc anh không kiềm chế nổi:
"Tớ ngủ sô pha!"
Nghe thế, Hoắc Thừa Ân lại phá lên cười khiến Vũ Lăng đen cả mặt.
Đường đường là ông chủ của một công ty to khủng bố, cuối cùng lại vì gái mà phải ra nằm sô pha, có phải quá nhục nhã rồi không vậy?
"Nằm trên giường êm nệm ấm, bỗng nhiên hôm nay lại ra sô pha nằm, cậu có ổn không đấy?"
"Lắm chuyện!"
Vũ Lăng bực mình cúp máy, không để Hoắc Thừa Ân tiếp tục nói nhảm.
Cứ để tên này luyên thuyên, Tô Dĩ An còn chưa khiến anh bực mình thì Hoắc Thừa Ân đã khiến anh nổi trận lôi đình.
Ném điện thoại ra giường, Vũ Lăng lại thở dài.


Tô Dĩ An chắc ngủ say rồi nhỉ?
Anh khẽ cựa mình, đặt Tô Dĩ An xuống giường.

Cô nhóc ngủ ngon lành, tưởng chừng như có sóng thần hay động đất cũng không thể gọi cô dậy được.
Cũng phải thôi, say đến mức đấy cơ mà!
Vũ Lăng bò trên giường, đi xuống.

Bị cô hành hạ gần một tiếng đồng hồ, cả người anh cũng uể oải theo.
Cơ thể vốn đã thấm mệt, điện thoại Tô Dĩ An lại sáng lên.

Tâm trạng Vũ Lăng lại càng khó tả.

Người gọi tới, thế mà lại là Khước Thần.\b\b\b\b\b\b\b\b.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 75: 75: Tại Sao Lại Kích Động Như Vậy


Đã khuya như vậy rồi còn gọi cho cô.

Anh ta cũng quan tâm Tô Dĩ An quá nhỉ?
Không cần nghe anh cũng đoán được Khước Thần gọi cho Tô Dĩ An làm gì.
Mặc dù cuộc gây lộn ở quán bar không đáng kể, nhưng dù sao nạn nhân cũng là Tô Dĩ An, người như Khước Thần không thể không tới xem xét tình hình.
Nhưng có cần gọi vào lúc này không? Giờ thiêng quá rồi đấy!
Vũ Lăng cắn môi.

Chuông reo lên vài lần, anh mới nghe máy.
Ngay lập tức, bên kia đã vang lên giọng nói lo lắng của Khước Thần:
"Tô Dĩ An! Em có sao không vậy? Anh nghe nói em bị Bạch Đình Đình ức hiếp!"
Ức hiếp? Dùng từ "ức hiếp" có phải đơn giản quá rồi không? Tô Dĩ An còn nghiêm trọng hơn như vậy nhiều.
Anh vẫn im lặng chưa nói gì, khẽ liếc mắt nhìn cô gái ngủ trên giường, vô cùng vô tư.
Người như Tô Dĩ An, tại sao vẫn có người ghét cơ chứ? Vì cô học giỏi nên bị ghen ghét?
Khước Thần đã lo lắng hỏi thăm đến như vậy, anh cũng không nỡ ngó lơ.
Nhưng anh ta lại chỉ biết mỗi việc cô bị Bạch Đình Đình hành hạ, việc bị đám bạn học lấy làm trò chơi, uống phải thuốc kích dục, anh ta hoàn toàn không hề hay biết.

Nếu đã như vậy, có lẽ khoảnh khắc "anh hùng cứu mỹ nhân" của anh, Khước Thần cũng không hề hay biết.
Vũ Lăng khẽ thở dài, tốt nhất là cũng không nên kể ra làm gì.
Vũ Lăng cất giọng:
"Cô ấy an toàn rồi!"
"..."
Khước Thần như thể sững sờ mấy giây.
Tại sao anh gọi cho Tô Dĩ An, nhưng người nghe máy lại là đàn ông?
"Vũ Lăng?" Khước Thần nhíu mày.
"Đã lâu không gặp! Cũng may mà anh vẫn còn nhớ tôi!"
Nghe giọng điệu pha chút hống hách trong điện thoại, bàn tay Khước Thần siết chặt lại, nghiến răng ken két, giận mà không thể làm gì.
Vũ Lăng đang cầm điện thoại của Tô Dĩ An.

Lẽ nào hai người bọn họ...
Anh thật sự không dám chấp nhận sự thật này.
"Tô Dĩ An...đang ở chỗ cậu?"
"Đúng vậy!" Vũ Lăng vẫn đáp rất thản nhiên.
"Vũ Lăng! Cô ấy đã quên cậu rồi, tại sao vẫn bám lấy cô ấy?"
"Quên tôi sao?" Tâm trạng Vũ Lăng lại càng khó chịu hơn, "Không phải chỉ là mất trí nhớ tạm thời thôi sao? Sao anh có thể chắc chắn cô ấy sẽ không bao giờ nhớ lại tôi?"
Đôi mày của Vũ Lăng chau lại, giọng cũng trầm xuống hẳn:
"Lẽ nào trong chuyện này anh có liên quan?"
Thế mà chỉ một câu hỏi như vậy cũng đã khiến Khước Thần kích động:
"Vũ Lăng! Chưa có chứng cứ, đừng vu oan người khác! Tôi và Tô Dĩ An thân thiết đến mức nào, cậu còn không hiểu sao? Tôi lại nỡ lòng gây tổn thương cho Tô Dĩ An hay sao?"
"Tôi chỉ buột miệng hỏi như vậy, sao anh phải kích động như thế?"
"Tôi..."
Ngay từ đầu, trong chuyện Tô Dĩ An bị mất trí nhớ anh đã không định xen vào, vì anh nghĩ có lẽ cũng chỉ là tai nạn hi hữu.

Nhưng sau cơn kích động của Khước Thần, anh bắt đầu suy nghĩ lại.
Kẻ có tật mới hay giật mình.


Cho dù anh biết Khước Thần thích thầm Tô Dĩ An đã lâu, nhưng cũng không có nghĩa là không có lý do để động tay động chân.
Khước Thần cũng vì thế mà vội biện lý do cúp máy.
Nhìn điện thoại đen ngòm, đầu óc Vũ Lăng lại càng điên loạn.
Xem ra chuyện này không còn đơn giản như anh nghĩ nữa rồi.
Rốt cuộc trong suốt 3 năm ở bên Pháp, cô ấy đã xảy ra chuyện gì cơ chứ?
Cũng đã quá khuya, không thể nhờ vả Hoắc Thừa Ân, anh đành tự thân vận động.
Đắp chăn gọn gàng cho Tô Dĩ An, anh với lấy chiếc áo vest bị cô ném xõa bên cạnh, ôm laptop đi ra ngoài phòng khách.
Cái khoảnh khắc vòng tay với lấy áo, dường như anh có thể cảm nhận rất rõ từng hơi thở cũng như nhịp tim đập đều đều của Tô Dĩ An.
Cũng may mà thứ thuốc đó không tác dụng quá lâu.
Anh lại bật cười, nhớ lại cảnh ngày hôm đó, cô lại bảo anh giống một con chó béc-giê.

Nếu như anh lại cho cô nghe lại đoạn ghi âm đó, cô có sốc không nhỉ?
Bàn tay ấm áp của Vũ Lăng đặt nhẹ lên trán cô, hơi nóng, nhưng không phải là bệnh.
"Ngủ ngon! Tô Dĩ An!"
[…]
Sáng hôm sau, quả nhiên cả hai đều dậy muộn.
Điện thoại còn tắt chuông, kết quả bao nhiêu cuộc gọi liên tiếp gọi tới, gọi tới chây máy nhưng cũng không ai thèm nghe máy.
Hoắc Thừa Ân mặt mày đen sì, nhìn số lần gọi thất bại lên tới 32, hai người kia có phải chết ngắc ở nhà luôn rồi không?
Vũ Lăng thì không có gì phải lo, dù sao anh cũng là sếp, không ai dám nói gì.

Nhưng còn Tô Dĩ An, cô chỉ mới đi làm đúng một ngày, lần này tới muộn, thế nào cũng bị người khác bàn tán.

Không còn cách nào khác, anh đành gọi cho Vũ Dương.
"Gì đấy? Tôi đang học!" Vũ Dương nhăn mày quát.
"Thằng nhóc thối! Dám nói năng như thế với người lớn tuổi à?" Hoắc Thừa Ân tức đến mức suýt thì hộc máu.
Thôi bỏ đi! Tính khí tên nhóc đó, đâu phải anh chưa từng gặp qua.
Phải cố gắng lắm mới nén được cơn giận vào bụng, anh hít một hơi thật sâu, chất giọng bắt đầu thay đổi, nhanh chóng nhờ vả:
"Chú mày tới nhà Vũ Lăng gọi hắn dậy được không? Công ty sắp thành rắn mất đầu rồi!"
"..."
Vũ Dương còn chưa kịp đáp lại, điện thoại đã vang lên tiếng ngắt kết nối.
Vũ Dương thở dài, tựa lưng vào thế.

Hai người đó muốn khiến cậu tức chết hay sao?
Thấy Vũ Dương lằng lặng bỏ đi ra ngoài, đám bạn trong lớp cũng phải tò mò:
"Đi đâu đấy? Sắp vào học rồi mà!"
Vũ Dương khẽ cong môi:
"Tôi trốn học!"\u0005\u0005\u0005\u0005\u0005.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 76: 76: Hoàn Cảnh Trớ Trêu


Gọi cho Vũ Dương xong, Hoắc Thừa Ân mới thấy sai sai...
"Tiêu rồi! Sao mình lại quên mất thằng nhóc đó cũng thích Tô Dĩ An cơ chứ? Lỡ như nó trông thấy hai người bọn họ...!Ây da, thật không dám tưởng tượng mà!"
Hoắc Thừa Ân ôm đầu, không dám ngẩng cổ lên nhìn đời nữa.

Phen này anh tiêu đời chắc rồi.
Vũ Lăng à, tớ chỉ muốn tốt cho cậu! Có chuyện gì xảy ra cũng chỉ là sự cố! Cậu đừng hận tớ!
[…]
Đứng trước cổng nhà Vũ Lăng, Vũ Dương khoanh tay trước ngực, mặt khó chịu nhăn lại.
Vũ Lăng từ khi nào đã tha hóa đến mức ngủ quên không dậy đi làm vậy?
Cũng may là cậu cũng có chìa khóa nhà anh, còn có thể dễ dàng đi vào bên trong.
"Vũ Lăng! Anh dậy chưa đấy?" Vũ Dương vừa lớn tiếng hỏi, vừa đi vào bên trong.
Đập vào mắt cậu là một người đàn ông ngủ rất tùy tiện trên ghế sô pha, trông kham khổ vô cùng.
"Chuyện gì thế này? Có giường sao lại không nằm?" Vũ Dương bật lực tự hỏi, chưa vội đánh thức anh, cậu đi nhanh vào trong phòng ngủ.
Tiếng động của Vũ Dương lại khiến Vũ Lăng nhanh chóng tỉnh dậy.


Anh rũ rượi ngồi trên ghế sô pha, dường như vẫn chưa phát hiện ra sự hiện diện của Vũ Dương.
Chỉ cho tới khi cậu bước vào trong phòng ngủ, anh mới trông thấy Vũ Dương.
Nó lại đang đi vào phòng ngủ!
"Vũ Dương! Sao em lại tới đây?" Vũ Lăng vội vàng đứng dậy, đuổi theo Vũ Dương vào trong phòng.
Nhưng đã không kịp nữa rồi.
Vũ Dương đứng sững người trước cửa phòng, con mắt trắng dã nhìn về phía giường.
Một người con gái đang ngủ say giấc, yên bình đến mức khiến lòng Vũ Dương có chút chua chát.
"Hai người ở với nhau cả đêm?" Cậu quay sang nhìn Vũ Lăng, con mắt dò xét.
Trong thâm tâm, cậu thật sự chỉ mong Vũ Lăng hay chối bỏ cái câu hỏi đấy.

Cậu không dám tin, cả hai đã tới mức này.
Mặc dù đã dặn lòng sẽ không còn lưu luyến gì Tô Dĩ An nữa, nhưng trông thấy cảnh tượng này, cậu cũng xót xa vô cùng.
"Chỉ là chuyện bất đắc dĩ! Bọn anh chưa xảy ra chuyện gì cả!" Vũ Lăng thở dài.
Câu trả lời cũng chỉ có vậy, Vũ Dương không chịu chấp nhận cũng đành chịu.
"Chưa có chuyện gì sao?" Vũ Dương thở dài, quay lưng bỏ đi.
"Dù sao việc của em tới đây cũng chỉ để đánh thức anh dậy.

Còn những việc khác, xem như em chưa nhìn thấy gì đi!"
"Vũ Dương!"
Bóng lưng cậu một mình rời đi.

Chỉ nhìn tấm lưng rộng của Vũ Dương, Vũ Lăng cũng phần nào đoán được tâm trạng của nó.
Quả thực, nhìn bộ dạng của Tô Dĩ An trên giường, không ai dám tin là đêm qua cả hai không có chuyện gì xảy ra.
Quần áo xộc xệch, thậm chí còn tháo vài chiếc cúc phía dưới, để lộ vùng bụng trắng ngần.


Đã vậy cái dáng nằm cũng không thể...xấu hơn...
Đồng hồ đã điểm lên 9 tiếng, thế mà cả hai đã ngủ li bì tới tận 9 giờ sáng.
Tô Dĩ An, thế nào cô cũng sẽ bị phạt nặng cho mà xem.
Mặc dù cũng có chút thương cảm, nhưng anh sẽ không giúp đỡ gì cô trong chuyện này.

Ngày càng thiên vị Tô Dĩ An, cô sẽ chẳng có sung sướng gì, ngược lại còn sẽ khó sống dưới những con mắt ghen ghét của đồng nghiệp.
Mãi một lúc sau, Tô Dĩ An mới tỉnh dậy.
Thứ đầu tiên mà cô quan tâm không phải là mình đã trễ giờ đi làm, mà đó là cái ngôi nhà này.
"Cái quái gì thế? Đây đâu phải nhà mình?" Tô Dĩ An hét toáng lên khi nhìn thấy khung cảnh lạ hoắc trước mắt mình.
Đã vậy lại còn xuất hiện thêm một ông chủ Vũ Lăng đứng sừng sững trước mắt cô.

Rốt cuộc cả đêm hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy?
Nhìn sắc mặt Vũ Lăng có chút mệt mỏi, khóe mắt còn trông thấy vết quầng thâm, cô đoán chắc là đêm qua cô đã hành hạ cho anh một trận tơi bời rồi.
"Vũ...Vũ tổng...hôm qua tôi không làm gì không phải phép với anh chứ?" Tô Dĩ An ái ngại nhìn Vũ Lăng.
Còn hỏi gì nữa? Nhìn bộ dạng đó của anh ta cô cũng đoán được rồi.
Vũ Lăng chỉ im lặng nhìn Tô Dĩ An.

Cô không làm gì anh cả! Ngoại trừ việc làm loạn trên xe, cưỡng hôn anh, suýt cởi đồ làm...chuyện người lớn thì cô hoàn toàn không làm gì cả!
"Chuyện đó quan trọng sao?" Vũ Lăng vội chuyển đề tài, "Nếu cô không nhanh đến công ty, chỉ e đến cả quyền hành của tôi cũng khó mà giữ cô lại!"

"Dạ?" Tô Dĩ An ngẩng mặt lên nhìn Vũ Lăng.

Anh ta nói thế là có ý gì?
Lại quay sang nhìn đồng hồ, lần này Tô Dĩ An mới tá hỏa lên.

Muộn giờ rồi!
Cô vội vội vàng vàng chạy xuống giường.

Không kịp chào anh, cô đã ba chân bốn cẳng xách thêm chiếc túi đeo mà chạy biến ra ngoài, về nhà vệ sinh cá nhân.
Cuộc đời khốn nạn, công nghệ hóa làm gì? Cái khóa cửa sử dụng mật khẩu và vân tay.

Vũ Lăng không biết mật khẩu cửa vào nhà cô, bảo sao anh ta phải đưa cô về tận nhà mình.
Hay lắm Tô Dĩ An! Chưa kịp tạo ấn tượng nào với sếp, cô đã cho anh ta thấy bao nhiêu cái bộ dạng xấu hổ của mình rồi.\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 77: 77: Chị Là Tô Dĩ An


Trường cấp ba Hứa Tịch.
Đi thất tha thất thểu về trường, nếu như không biết nguyên do, có lẽ ai cũng nghĩ Vũ Dương vừa đánh trận về.
Lúc nãy còn ngang nhiên cúp học hẳn một tiếng vô cùng ngầu lòi, báo hại cả lớp phải ngồi nghe chửi thay, thế mà bây giờ lại mò tới trường trong cái bộ dạng này.
Trong lòng vốn đã bực tức sẵn, tới trường, bao nhiêu tên hóng hớt lại cứ bu vào cậu mà hỏi han tình hình, khiến Vũ Dương không khỏi bực mình mà quát lên:
"Chuyện của ông, không cần tụi mày quan tâm!"
Thế là cả lũ im thin thít.
Nhìn cái bảng thành tích học tập của Vũ Dương, chắc cũng chẳng ai nghĩ cậu có máu giang hồ.

Phải nói rằng, từ lớp 9 tới bây giờ, lực học của cậu như được đà, ngày càng nổi trội.

Tới tận bây giờ thì đã dễ dàng chiếm ngôi đầu bảng trong những kì thi.
Bởi thế, trước đó vốn đã có nhiều fan, bây giờ lại càng nhiều fan hơn nữa.
Vừa giang hồ, lại học giỏi, đứa con gái nào chả mê!
Nhìn Vũ Dương lẳng lặng đi vào lớp, ngồi xuống, gục xuống bàn ngủ, chẳng ai dám tới gần nữa.

Vũ Dương đã nổi máu điên trong người, chẳng ai dại gì mà động tới cậu.

"Rốt cuộc có chuyện gì mà cậu ta bực mình quá vậy?"
"Tức giận đến mức này, hiếm lắm mới thấy đấy!"
Bọn họ thi nhau bàn tán, một lúc lâu sau, cả nhóm lại quay sang nhìn một đứa con gái:
"Giang Tình! Cậu biết chuyện gì không?"
Giang Tình ngồi chán nản, nhìn chằm chằm vào Vũ Dương từ khi cậu bước vào lớp tới tận bây giờ vẫn chưa dứt.

Đối với câu hỏi của bọn họ, cô chỉ khẽ lắc đầu.
Trong lòng Giang Tình đang trỗi dậy bao nhiêu là suy nghĩ ngổn ngang.

Tức giận đến như vậy, lẽ nào...liên quan đến con gái?
Dạo gần đây không còn thấy Vũ Dương chơi Vinh giả vinh diệu, thời gian offline cũng đã lên tới mấy năm.

Trước đó cô có theo dõi lịch sử đấu của Vũ Dương, trong mọi trận đều có chơi chung với một người, mặc dù cô không biết là ai, nhưng có vẻ cũng vô cùng thân thiết.

Thế nhưng chỉ sau đó vài tháng, không thấy người đó chơi cùng cậu nữa, Vũ Dương cũng không còn chơi game tới tận bây giờ.
Không chỉ thế, bất cứ ai hỏi câu gì liên quan tới game hay các bậc hạng, Vũ Dương cũng đều tức giận giống như bây giờ.

Muốn lớp được yên bình, ai cũng tự biết, tốt nhất không nên bàn chuyện về Vương giả vinh diệu trước mặt Vũ Dương.
Về chuyện này lại có thể nhạy cảm đến như vậy, Giang Tình cũng có chút tò mò, chỉ là, không thể tìm ra được gì.
[...]
Tan học, Vũ Dương không về nhà, cậu đi ngược tới Mộc Lưu.
Dạo gần đây Ngọc Khả Dư công việc rảnh rỗi, không có việc gì làm, đi làm cơm cho Vũ Lăng.

Riết rồi cậu lại trở thành "shipper" bất đắc dĩ.
Nhưng cứ nghĩ lại chuyện lúc sáng, cậu lại chần chừ không muốn đi.
Giang Tình cứ lẽo đẽo phía sau cậu, Vũ Dương lại càng tức sôi máu.

Nhưng khổ nỗi, cậu lại không muốn dính dáng gì tới Giang Tình, vì chính cô là người đã...đè cậu ra cưỡng hôn trước bàn dân thiên hạ.
Cũng không hiểu sao lúc đó Giang Tình lại có thể liều lĩnh đến thế, trong khi thường ngày cô lại chỉ là một cô nhóc ít nói, dễ bị bắt nạt, mà người bắt nạt nhiều nhất, chính là Vũ Dương.


Từ khi chuyện đó xảy ra, cậu cũng không còn bắt nạt Giang Tình nhiều như trước nữa.

Nói đúng hơn là gần như đoạn tuyệt quan hệ.
Nhưng càng như thế, Giang Tình bám càng dai.

Trùng hợp éo le kiểu gì người thân của nhỏ cũng làm việc trong Mộc Lưu.

Đôi lúc nó đi theo Vũ Dương, lấy lý do tới công ty đón người nhà, nhưng cậu chẳng bao giờ tin, nó chỉ lấy cớ để được đi theo cậu mà thôi.
Nhưng lần này, thấy Giang Tình cũng đi về phía Mộc Lưu, cậu mới thấy cô lâu lâu cũng có ích.
"Này!"
"Hả?" Giang Tình hốt hoảng dừng lại, "Cậu gọi tớ à?"
Vũ Dương chau mày.

Con nhóc này vẫn cứ như người trên trời rớt xuống vậy.
Cậu giơ hộp cơm ra, đặt trước mặt Giang Tình:
"Mày cũng tới Mộc Lưu đúng không? Đưa tới đó hộ tao, để ở chỗ tiếp tân cũng được, bảo là đồ của Vũ Lăng!"
Giang Tình đứng người nhìn Vũ Dương, rồi lại nhìn hộp cơm được bọc gói kĩ càng, khẽ nuốt nước bọt.
Vũ Dương...đang nhờ cô đấy à?
"Nhưng mà...sao thế?"
"Không có gì!" Vũ Dương gạt phăng, quay lưng bỏ đi, "Chỉ là không muốn tới đó mà thôi!"
"..."

Còn cách nào nữa? Cô đành mang theo hộp cơm tới Mộc Lưu.
Lần này trông thấy người đưa hộp cơm tới không phải Vũ Dương, nhân viên tiếp tân cũng thấy kì lạ.

Một cô nhóc học sinh đi tới bàn tiếp tân, đặt hộp cơm lên bàn, nói lại y nguyên lời của Vũ Dương, khiến cô tiếp tân cũng không khỏi thắc mắc trong lòng.
Chẳng lẽ ở Vũ gia còn có một cô con gái xinh đẹp đến thế này sao? Đúng là của quý không bao giờ trưng ra cho người thường trông thấy mà.
Nhưng rồi cái suy nghĩ ấy cũng dập tắt đi khi có tiếng gọi cất lên:
"Giang Tình! Em làm gì ở đây?"
Mặt mày cô tiếp tân méo xệch hẳn ra.

Cô gái đứng trước mắt cô, không phải người của Vũ gia, mà lại là em gái của Giang Hạ Sơ - người phụ nữ béo múp míp trong ban biên dịch sao?
Trên đời ai mà hiểu được chữ ngờ!
Giang Hạ Sơ vội vàng chạy tới, kế bên cô là Tô Dĩ An, thấy Giang Hạ Sơ chạy, cô cũng chạy theo.
"Tô Dĩ An! Để chị giới thiệu cho em! Đây chính là Giang Tình, em gái của chị, người mà chị đang thiết tha muốn nó trở thành bạn đời của Vũ Dương!"
Ai ngờ Tô Dĩ An còn chưa kịp bất ngờ, Giang Tình đã hốt hoảng thốt lên:
"Tô Dĩ An? Chị là Tô Dĩ An?".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 78: 78: Ký Ức Lẫn Lộn


Trước phản ứng của Giang Tình, không chỉ có Tô Dĩ An, ngay cả Giang Sơ Hạ cũng phải bất ngờ.
Tô Dĩ An đáp lại trong sự ngơ ngác:
"Đúng...đúng thế! Em biết chị sao?"
Giang Tình đáp:
"Cũng...không hẳn ạ! Chỉ là...em đã từng thấy chị thôi!"
"Thấy chị sao?"
"Vâng ạ!" Mặt Giang Tình có chút rầu rầu, "Em thấy chị...trong điện thoại của Vũ Dương!"
Không chỉ có mình Tô Dĩ An, đến cả Giang Hạ Sơ cũng phải thất kinh mà hét lên.
Cô quay sang nhìn Tô Dĩ An, mặt vừa hoảng loạn vừa nghi ngờ, lắc lắc người Tô Dĩ An khiến cô cũng phải chóng mặt:
"Rốt cuộc là có chuyện gì thế? Sao em lại quen biết Vũ Dương?"
Tô Dĩ An khổ sở không thể phản kháng, chỉ mặc cho Giang Hạ Sơ làm loạn:
"Em không biết mà! Em cũng bất ngờ lắm chứ!"
Quả thực, đến cô còn sốc muốn ngất ra đây.


Sao chuyện gì cũng có liên quan đến hai anh em nhà họ Vũ kia vậy chứ?
Lẽ nào kể cả việc cô được Vũ Lăng ưu ái một phần cũng là do có quen biết từ trước? Nếu như vậy, thật sự cô không thấy thoải mái một chút nào.

Cô muốn vào đây bằng thực lực, chứ không phải vì mấy mối quan hệ kia.

Hơn nữa, để mọi người biết cô có quen biết Vũ gia, có khi cô còn sống không bằng chết.
Nói chuyện ở đây không tiện, bởi vì có Giang Hạ Sơ, cô đành kiếm chuyện đổi đề tài.

Chỉ tới khi đưa Giang Tình tới căng tin, hai chị em cùng ngồi nói chuyện, cô mới dám hỏi tiếp về vấn đề này.
Giang Tình cũng không giấu diếm gì mà kể lại hết từ đầu đến cuối.
Từ việc Vũ Dương từ năm lớp 9 bỗng nhiên siêng học, thành tích cũng tăng đột biến, chơi game cũng đột nhiên hạng tăng vọt, Giang Tình tìm hiểu thì biết hóa ra có người chơi cùng cậu ta, người đó chơi cũng không hề tầm thường.

Nhưng tới cuối năm, đột nhiên người đó không chơi cùng Vũ Dương nữa, cậu cũng nghỉ game, người ta còn thi nhau nói khẩy cậu, rằng cậu là đồ nhát cáy, chỉ đợi người ta kéo hạng.

Lên cấp ba, Vũ Dương vẫn học tập bình thường, nhưng tính tình có chút trầm ổn hơn.

Có vài lần thấy cậu xem điện thoại, Giang Tình lại phát hiện trong máy cậu ta có một bức ảnh về một người con gái, chỉ là chụp trộm, nhưng vẫn xinh đẹp vô cùng.
Tô Dĩ An nhíu mày:
"Thế...em đoán người trong ảnh...là chị?"
Giang Tình vô cùng dứt khoát:
"Chắc chắn là chị! Em nhớ rất kĩ người con gái đó! Em không thể nhầm lẫn được!"
Sao Giang Tình có thể quên được cơ chứ! Cô gái đó chính là tình địch của cô cơ mà.

Cứ ngỡ nếu như gặp mặt trực tiếp chắc sẽ được một phen đánh ghen long trời lở đất, nhưng ai ngờ khi gặp được Tô Dĩ An, Giang Tình lại thấy thích cô đến vậy.
Tô Dĩ An chỉ biết cười khổ:
"Chị thậm chí còn chưa được trông thấy rõ mặt mũi của Vũ Dương, sao chị có thể là người trong lòng của em ấy được chứ?"

Chuyện này thật quá hư cấu!
Nhưng Giang Tình vẫn không hề thay đổi suy nghĩ của mình, vẫn một mực khẳng định cô chính là người mà Vũ Dương thầm thương trộm nhớ.

Cô cũng chỉ đành bất lực nghe theo.
Đến khi quay lại phòng, mở điện thoại lên, cô mới nghĩ lại những lời kể của Giang Tình.
Cái quãng thời gian Vũ Dương học lớp 9, không phải là quãng thời gian mà cô nhất thời quên mất sao? Lúc còn ở Pháp, khi tỉnh lại trên bệnh viện, bác sĩ bảo rằng cô bị mất trí nhớ tạm thời về một quãng thời gian ngắn, cô cũng có chút bất ngờ, cũng có chút tò mò, rằng trong quãng thời gian ấy cô đã làm những gì.
Hình như...trong điện thoại của cô cũng có lưu lại vài thứ...
Trước đây cô không quan tâm lắm, vì cứ ngỡ trong quãng thời gian mà mình nhất thời quên mất đó chẳng có gì đặc biệt.

Nhưng xem ra bây giờ thì nó đặc biệt thật rồi.
Cô vẫn chưa dám tin, mình lại quen biết với hai anh em nhà họ Vũ kia.

Thậm chí còn khiến người em si mê mình như điếu đổ.
Lục lại tin nhắn cũ, mặt mày Tô Dĩ An như có chút dãn ra, may quá, vẫn chưa xóa hết.
Bây giờ thì cô thật sự sốc lắm rồi.

Thế mà cô lại có kết bạn với Vũ Lăng và Vũ Dương, thậm chí còn nhắn tin với nhau vô cùng thân thiết.
Nhưng hình như...nhắn tin với Vũ Lăng thì cô lại có chút dè chừng.
Vì sợ à?

Cô cũng không biết.

Nhưng cách nhắn tin giữa Vũ Lăng và Vũ Dương nó vô cùng khác biệt.
Tâm trạng cô bây giờ khó đoán vô cùng.

Cứ ngỡ cô sẽ sung sướng vì biết mình thân thiết với những người có địa vị cao sang, nhưng không, cô lại có chút buồn.
Chuyện quan trọng như thế này, tại sao Khước Thần lại không kể cho cô biết? Hơn nữa, vì lý do gì mà cô lại thân thiết với Vũ Lăng và Vũ Dương?
Đọc tin nhắn một hồi lâu, cô chỉ biết mình trước kia làm gia sư dạy cho người em nhà họ Vũ, còn với Vũ Lăng, chắc chỉ là vì người cùng một nhà mà cả hai dần quen biết.
Có lẽ cũng vì thế mà Vũ Lăng bây giờ đối xử với cô khá tốt.
Đầu óc cô đau như búa bổ.

Bao nhiêu ký ức lẫn loạn cứ chèn ép vào não cô, khiến Tô Dĩ An mệt mỏi mà ôm đầu.
Đắn đo hồi lâu, cô quyết định gọi cho Khước Thần..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 79: 79: Cùng Cô Về Nhà


Khước Thần vừa nghe điện thoại, Tô Dĩ An đã nhanh chóng hỏi luôn:
"Khước Thần! Anh có biết...trong khoảng thời gian em mất trí nhớ đã xảy ra chuyện gì không?"
Câu hỏi của Tô Dĩ An khiến Khước Thần thoáng cứng đờ, im lặng hồi lâu, không nói nên lời.
Trước đó Tô Dĩ An đã nói rằng cô sẽ không để tâm đến chuyện này nữa.

Cô bảo rằng dù gì cũng chỉ là quá khứ, có tốt hay xấu thì quên đi cũng không sao.

Nghe thế, Khước Thần lại thấy an tâm, Vũ Lăng xem như không tồn tại.

Nhưng ai ngờ ngày hôm nay cô lại gọi cho anh hỏi về chuyện quá khứ.
"Sao bỗng nhiên em lại hỏi về chuyện này?" Khước Thần hỏi, có chút run run.
Anh sợ cô lại hỏi về Vũ Lăng.

Chẳng lẽ ngay cả khi cô đối với Vũ Lăng chỉ còn là người dưng xa lạ thì cô vẫn sẽ tiếp tục thích Vũ Lăng hay sao? Chẳng lẽ một người gắn bó với cô hơn hai mươi năm cũng không bằng Vũ Lăng hay sao?
Tô Dĩ An bẽn lẽn trả lời, cho dù có thân thiết với Khước Thần đến mức nào đi chăng nữa thì hỏi về vấn đề này cũng thật khó:
"Em...chỉ hơi tò mò tí thôi."
Cô chỉ tò mò về mối quan hệ với hai người kia thì đúng hơn.

Khước Thần cũng không thể từ chối:
"Được rồi, tối nay tới cửa hàng của anh, anh kể cho em nghe mọi chuyện!"
Tô Dĩ An thích chí nhanh chóng gật đầu.

Cô không ngờ Khước Thần lại nhanh chóng nhận lời đến như vậy.
Đúng lúc đó lại có người gọi cô:
"Tô Dĩ An! Tới phòng Vũ tổng! Hình như có việc lớn!"
Việc lớn?
Tô Dĩ An vội cúp máy, nhanh chóng chạy tới phòng Vũ Lăng.

Chuyện lớn là chuyện gì? Sao cô thấy không ổn chút nào.

Chắc không phải là anh ta chuẩn bị phạt cô về chuyện đi làm muộn đó chứ?
Đứng trước phòng Vũ Lăng, cô tưởng chừng như bên trong là cả một phòng băng.

Còn chưa bước vào cô đã cảm nhận được một áp lực vô cùng nặng nề.

Hay là do cô tưởng tượng quá nhiều.
Chỉ đến khi nghe thấy lệnh của Vũ Lăng, cô mới dám bước vào.
"Vũ tổng, anh gọi tôi?" Cô cất tiếng hỏi, chỉ mong không phải anh ta gọi cô tới để phạt.
Vũ Lăng trông thấy cô, nhanh chóng rời mắt khỏi máy tính, đưa cho cô một tập tài liệu dày cộm.
"Cô về nghiên cứu trước đi! Vài ngày nữa chúng ta xuất phát."
"Xuất phát?"
Tô Dĩ An khó hiểu nhìn Vũ Lăng, lật lật tài liệu, ánh mắt cứ thế mà sáng lên.
Là đi phiên dịch! Cô được đi phiên dịch cho một buổi gặp mặt lớn của Vũ Lăng.
Tim cô đập thình thịch.

Công việc lớn lao đầu tiên, cô không thể để xảy ra sai sót.

Vũ Lăng tin tưởng cô, cô lại càng không thể để anh thất vọng.
Liếc sang nhìn vị trí buổi gặp mặt, cô lại hận không thể tự do mà hét lên vì vui sướng.
"Vạn An? Thật sự là tới Vạn An?"

Nhìn vẻ mặt rạng rỡ của Tô Dĩ An, Vũ Lăng cũng phải tò mò:
"Sao thế?"
"Quê tôi ở Vạn An!" Tô Dĩ An sung sướng nói, "Sau khi buổi họp kết thúc, anh có thể cho tôi về thăm nhà một chút không? Dù sao từ khi về nước tới bây giờ tôi cũng chưa được gặp mặt bố mẹ!"
Vũ Lăng cũng phải bất ngờ mà ồ lên một cái.

Anh chọn Tô Dĩ An tham gia dự án này quả thực không sai.

Vậy mà quê của cô lại ở Vạn An, quá trùng hợp đi.
Anh cũng không có gì phải từ chối, nhanh chóng gật đầu.

Thấy thế, Tô Dĩ An lại mừng quýnh lên mà nhảy tưng tưng.
Vạn An cách đây khá xa, cho dù là máy bay cũng phải mất mấy tiếng đồng hồ.

Đã được công ty lo liệu tiền vé, lại còn được về thăm gia đình, Tô Dĩ An, mày may mắn quá rồi.
"Nhưng mà..." Vũ Lăng lại nói tiếp, khiến Tô Dĩ An ngay lập tức khững lại.

Những lúc như thế này, mọi phát ngôn của anh chẳng bao giờ bình thường.
"Tôi đi cùng cô!"
"D...Dạ?" Tô Dĩ An ngớ người.
"Tôi cùng cô về nhà!"
"..." Vũ tổng à, có phải hơi kì lạ quá không?
"Chuyện này...!Vũ Tổng à, anh về nhà tôi, không phải rất dễ gây hiểu lầm sao?"

"Hiểu lầm?" Vũ Lăng lại ngẩng đầu lên nhìn Tô Dĩ An, một con mắt ngây thơ vô số tội.
Ngây thơ cái quỷ gì! Là anh ta cố tình.
"Không đưa tôi về nhà cô, cô muốn tôi ở đâu đây? Ngoài đường chắc?"
Tô Dĩ An hít một hơi sâu, cố nén những câu chửi thề vào bụng.

Phải rồi, Vũ tổng, anh nói gì cũng đúng.
Quả thực, về nhà cô muốn ở bên bố mẹ lâu hơn một tí.

Bao nhiêu chuyện cần tâm sự, tỉ tê, chỉ vào một chút rồi lại về, cô thật sự không chịu được.
Nhưng tên Vũ Lăng đó, đường đường là ông chủ lớn, lẽ nào lại không tìm được nơi ở hay sao? Dù gì cũng chỉ là một buổi, ngồi ngoài quán nhâm nhi một tách cà phê chiều, không phải tốt hơn sao?
"Vậy..." Tô Dĩ An cười gượng, "Rất hoan nghênh anh tới nhà tôi chơi!"
Vẻ mặt của Vũ Lăng rất đỗi hài lòng: "Được!"
Tô Dĩ An chỉ biết cắn môi, không nói thêm được câu nào.

Cô thật sự không thể hiểu nổi ngày hôm đó sao cô có thể thân thiết được với anh ta.

Quá biến thái!.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom