Cập nhật mới

Dịch Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 523


Chương 523

Tuy nhiên, bà ấy vẫn thiên vị Trần Nam Phương vài phần, cho nên cau mày hỏi Ngô Hà: “Cô đang làm gì ở đây vậy? Không cần phải chăm sóc Phong Kỳ sao?”

“Bà… Hốc mắt của Ngô Hà hồng hồng: “Cháu sẽ đi ngay đây.”

Trước khi đi cô ta còn đưa mắt nhìn Hà Minh Vũ một cái. Hà Minh Vũ giống im lặng suy nghĩ giống như đã nhận ra điều gì.

“Đứa nhỏ! Mau tới đây với bà.” Bà Diêu năm lấy tay của Trân Nam Phương và an ủi cô: “Bà nội biết là chắc hẳn cháu lại đau lòng cho đứa bé số khổ kia rồi, nhưng mọi chuyện đều nên nhìn về phía trước.”

Một đứa trẻ số khổ sao?

Ngoài đứa bé bị sảy thai kia còn có Dạ Hành nữa!

Rốt cuộc là anh ấy đã chết hay chưa? Bây giờ thì anh ấy đang ở đâu?

Anh ấy đang phải chịu đựng những khó khăn khổ sở như thế nào?

“Bà nội! Cháu và Nam Phương lên lâu nghỉ ngơi một chút đây.” Hà Minh Viễn đề nghị.

“Em không muốn đi.” Trân Nam Phương lại từ chối: “Em còn có việc bận phải đi ra ngoài một lúc.”

Nói xong cô lập tức đi luôn, cũng không để ý xem bọn họ nghĩ như thế nào.

“Nam Phương!” Hà Minh Viên muốn ngăn cản nhưng lại thấy bà Diêu khoát tay: “Tìm người đi theo con bé là được rồi, có một số việc chỉ có thể để con bé tự mình làm.”

Hà Minh Viễn Hà Minh Viễn siết chặt nắm đấm.

Anh biết là tâm trạng của Trân Nam Phương không tốt thế này cũng không phải hoàn toàn vì chuyện của đứa bé mà chắc chắn là Ngô Hà lại nhắc tới những chuyện đã qua.

Trong lòng cô vẫn còn nhớ về người con trai đã chết kia.

Điều này làm cho anh có chút không thể chấp nhận được. Bởi vì trong lòng anh đang nghĩ đến những chuyện này, vì vậy anh cũng không chú ý tới anh trai của mình cũng đã ra khỏi nhà từ lúc nào…

Hà Minh Vũ đi theo sau lưng Trần Nam Phương, bước từng bước y hệt cô.

Trân Nam Phương đi ở phía trước lại không hề phát hiện ra. Cô đang hoàn toàn đắm chìm trong cảm xúc buồn bã của mình.

Ngô Hà nói rằng chính cô đã phản bội Dạ Hành. Theo bản năng, cô muốn phản bác lại, muốn thoát khỏi sự trói buộc của xiềng xích này.

Từ trước đến nay cô chưa bao giờ phản bội Dạ Hành.

Cô và anh ấy là bạn bè tri kỷ. Trước đây cô vân luôn cho răng Dạ Hành đã chết rồi. Nếu như không phải như vậy, chắc chắn cô sẽ sẵn sàng đi tìm anh ấy và cùng anh ấy chịu đựng mọi nỗi đau khổ.

Nghĩ như vậy, Trần Nam Phương lại càng bước đi nhanh hơn. Cô hận không thể dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đến bệnh viện an dưỡng số một nước Anh để đi tìm Dạ Hành. Tuy rằng cô cũng không biết liệu rằng tin tức mà Ngô Hà cung cấp có chính xác hay không.

Trần Nam Phương dùng thời gian ngắn nhất để đến ga tàu hỏa. Cô ngẩng đầu nhìn lên kiến trúc nguy nga, tâm tình đang kích động của của cô lại không thể nào nguôi ngoai đi được.

“Nam Phương! Đời này em đừng có nghĩ đến việc rời khỏi anh. Nam Phương! Em là của anh… Bà xã àI Ngoan nào…” Giọng nói của Hà Minh Viễn tràn vào tai cô, còn không ngừng chiếm lấy suy nghĩ của cô.

Trân Nam Phương không thể nhúc nhích được đôi chân của mình. Cô cứ ngơ ngác mà đứng ở trong ga xe lửa, nhìn dòng người đang qua lại không ngừng, trước mắt cô lại đều là hình bóng của Hà Minh Viễn.

Từng cái cau mày và từng nụ cười của anh, sự thờ ơ của anh, sự nhiệt tình của anh, sự cưng chiều của anh và cả sự độc đoán của anh nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 524


Chương 524

Trân Nam Phương chưa bao giờ biết rằng hình bóng của Hà Minh Viên đã khác sâu trong tâm trí của cô đến như vậy, cứ giống như là đã hòa vào trong tủy xương, không thể nào dứt ra được.

Điều này làm cho cô buông bỏ quyết định đi tìm Dạ Hành vào giây phút cuối cùng. Không! Có thể nói là muốn buông tha theo bản năng.

Một bên là kỷ niệm thời thanh xuân dài đằng đãng, một bên là tình yêu nông đậm của cô và Hà Minh Viễn.

Rõ ràng là cán cân tình cảm đã nghiêng về phía vế sau…

“Hà Minh Viễn là chồng của mình, hai người đã từng có quan hệ thân thiết nhất.” Một khi phát hiện cô còn lưu luyến Hà Minh Viễn, tất cả suy nghĩ của Trân Nam Phương như là đang thuyết phục cô ở lại.

“Em có sao không?”

Đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nói, đồng thời có một cánh tay đặt lên vai cô. Cô lập tức thấy hoảng sợ, quay đầu nhìn lại.

“Hà Minh Vũ!” Trân Nam Phương ngạc nhiên nhìn xung quanh: “Sao anh cũng ở đây vậy?”

“Anh đi theo em tới đây.”

“Hả?” Cô trợn tròn hai mắt: ‘Vậy Hà Minh Viễn có biết không? Anh ấy… Anh ấy… Anh ấy không đến à? “

“Em ấy không biết.” Hà Minh Vũ lắc đầu: “Em hy vọng người đến là em ấy sao?”

Trần Nam Phương không biết phải trả lời anh ta như thế nào, chỉ có thể thay đổi chủ đề khác: “Bây giờ em sẽ gọi điện cho anh ấy, chắc chăn là anh ấy đang rất lo lắng cho anh. “

“Em mà không trở về thì anh cũng sẽ không trở về.” Hà Minh Vũ trâm giọng nói: “Anh với bọn họ đều không quen biết nhau.”

Cô cảm thấy có chút đau lòng nhìn anh ta: “Là bởi vì trước kia anh đã bị thương, cho nên anh đã quên mất tất cả ký ức về bọn họ thôi. Nhưng mà người thân vẫn luôn là người thân, bọn họ đều luôn nhớ đến anh, hy vọng anh có thể sống tốt, hy vọng anh sẽ được hạnh phúc. “

Anh ta không nói gì như thể là anh †a đang suy nghĩ vậy.

“Chúng ta không thể sống một mình trên thế giới này được, anh thấy đúng không?” Trân Nam Phương giúp anh ta phân tích: “Tuy rằng anh đã không còn nhớ rõ nữa, nhưng anh có thể làm quen với mọi người thêm một lần nữa, cùng nhau bắt đầu tìm hiểu từ bây giờ. “

“Làm như vậy có được không?” Hà Minh Vũ nhíu mày, khuôn mặt ngăm đen tràn đầy sự nghỉ ngờ.

Cô gật đầu một cách nặng nề: “Đương nhiên là có thể rồi, bây giờ em sẽ gọi điện thoại cho Hà Minh Viên.”

Vừa nói vừa cầm máy lên gọi, đầu kia rất nhanh truyền đến một giọng nói trầm ổn quen thuộc: ” Em đang ở đâu? “

“Em…” Cô rối rắm ngẩng đầu lên, không trả lời: “Em lập tức về để gặp anh, còn có, anh trai của anh cũng đang ở bên cạnh em.”

“Được.” Hà Minh Viễn chỉ đáp lại một chữ.

Trần Nam Phương còn chưa kịp nói những lời tiếp theo thì đã nghe thấy Hà Minh Vũ nói: “Em thay tôi nói với em ấy là đừng để Thiên An tới đây. “

Nghe thấy hai từ Thiên An!

Trần Nam Phương nhìn về phía Hà Minh Vũ theo bản năng, đôi mắt trong veo trợn tròn, bên trong tràn đầy sự nghi ngờ và khiếp sợ.

“Anh… Anh vừa nói đến ai vậy?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 525


Chương 525

“Là Thiên An.” Hà Minh Vũ chớp chớp mắt giải thích: “Chính là cô gái vừa rồi mới đánh nhau với em đó.“

Nói xong, anh ta lẩm bẩm như đang tự nói với chính mình: “Thật ra tôi vẫn luôn cảm thấy cô ấy không phải là Thiên An, cô ấy không giống Thiên An một chút nào hết.”

“Anh nói cái gì cơ?” Trân Nam Phương vọt tới trước mặt anh ta và mở miệng hỏi: “Anh vừa mới nói ai là Thiên An? Ngô Hà được gọi là Thiên An từ khi nào vậy?”

Thiên An là tên của cô ở trước mặt Dạ Hành lúc trước.

Dạ Hành… Dạ Hành… Hà Minh VũI “Anh…” Trân Nam Phương thật sự không thể tin được vào những suy nghĩ vừa hiện ra trong đầu mình, cô không ngừng lui về phía sau, dùng sức lắc đầu.

“Có chuyện gì với em vậy?” Hà Minh Vũ nắm lấy tay cô: “Đừng để bị ngã. “

“Dạ Hành!” Cô hét lên một cách không chắc chăn với đôi mắt tràn đầy nước mắt. Sau đó ngây người nhìn người đàn ông ngăm đen ở trước mặt: “Vì sao anh lại gọi cô ta là Thiên An?

Anh có phải là Dạ Hành không? “

Anh ta không hiểu tại sao cô lại khóc, nhưng đối mặt với những câu hỏi này, anh ta vẫn trả lời: ‘Dạ Hành và Thiên An là một đôi bạn rất thân thiết. “

“..” Trần Nam Phương Như bị sét đánh.

Dạ Hành! Người mà cô vấn luôn nhớ nhung lại chính là người ở trước mắt sao?

Dạ Hành vậy mà lại là anh trai ruột của Hà Minh Viễn sao?

“Em đừng khóc nữa, nếu không người khác lại nghĩ là do tôi bắt nạt em đấy.’ Hà Minh Vũ lo lắng đến mức chân tay luống cuống.

Một giây sau, xung quanh bỗng nhiên vang lên tiếng la hét và tiếng bước chân lộn xôn.

Trần Nam Phương quay đầu lại theo bản năng, cô nhìn thấy một người đàn ông, người đàn ông năm đó đã lên xe cùng với Ngô Hà.

“Hãy cẩn thận!” Hà Minh Vũ hét lớn một tiếng, nhưng mà đã quá muộn.

Con dao của người đàn ông kia đã đâm vào ngực của Trân Nam Phương …

Trần Nam Phương cúi đầu xuống nhìn chuôi dao. Lúc cô ngã xuống đất, cô nhìn thấy Hà Minh Vũ dùng sức đá người đàn ông đó. Theo như những gì cô có thể nhìn thấy, hình như cô đã nhìn thấy Hà Minh Viễn  Người mà cô mong đợi.

Cô vẫn chưa nói với anh rằng cô thích anh, nhưng lần này cô ấy sẽ chết phải không?

Trần Nam Phương giữ lại được một mạng, nhưng vẫn hôn mê, phải nằm quan sát trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Đã hai ngày hai đêm trôi qua.

Hà Minh Viễn đứng ở bên ngoài nhìn qua cái cửa sổ thủy tỉnh, cũng đã hai ngày hai đêm.

Trong khoảng thời gian này, anh đã nhớ lại rất nhiều chuyện trong quá khứ.

Với tư cách là người thừa kế của nhà họ Hà, anh đã trải qua quá nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi, nhưng không có một chuyện nào có thể so sánh được với những chuyện vừa xảy ra ở hiện tại.

Người phụ nữ anh mà anh đã cưới, người vợ của anh, cô gái mà anh yêu cũng chính là người mà anh trai anh đã dặn anh phải chăm sóc trước khi anh trai anh bị thương.

Nói cách khác, đó là người mà anh trai của anh yêu.

Minh Phúc đã điều tra ra tất cả thông tin cho anh. Anh có thể lấy mấy tài liệu đó, nhưng anh lại không muốn đọc chúng chút nào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 526


Chương 526

Tại sao không phải là Ngô Hà? Cho dù lòng dạ của cô ta ác độc, ghen ghét!

Cho dù như vậy anh cũng nguyện ý giữ lời hứa, nhưng hiện tại lại đổi thành Trần Nam Phương.

Trước đây anh bị mù rồi, bởi vì anh đã để Ngô Hà tổn thương cô nhiều lần như vậy, nhưng anh thà để mình bị mù, cũng tốt hơn so với bây giờ. Chẳng lẽ anh muốn khoanh tay nhường tình yêu của mình sao?

“Anh Viễn!” Trịnh Hoàng Bách mở miệng một cách thản nhiên: “Anh hãy đi nghỉ ngơi đi. Chị Nam Phương sẽ không sao đâu. Sớm muộn gì chị ấy cũng sẽ tỉnh lại, chỉ mới có hai ngày thôi mà “

“Nếu như chỉ chậm một chút thôi, cô ấy có thể đã chết.” Anh vân nhìn chằm chằm vào cô gái nhợt nhạt trên giường.

“Đó là chỉ giả thuyết thôi.” Trịnh Hoàng Bách an ủi: “Bây giờ chị ấy đã không sao nữa rồi. Cố gắng an dưỡng, qua nửa năm nữa chị ấy sẽ lại khỏe mạnh như trước đây thôi. ˆ Đôi môi mỏng của Hà Minh Viễn mím chặt, anh im lặng như đang suy nghĩ về điều gì.

Mặc dù cô chưa chết, nhưng có trời mới biết cô đang đau đớn đến mức nào.

“Trước kia tôi đã từng làm rất nhiều chuyện quá đáng.”

Tay Trịnh Hoàng Bách đút vào túi: “Anh Viễn! Chị dâu rất yêu anh.”

“Yêu sao?” Cô vẫn luôn nghĩ về anh trai của anh.

Cho dù anh đã từng xem qua những cuộc trò chuyện giữa Dạ Hành và Thiên An, không liên quan đến tình cảm nam nữ nhưng lại kéo dài như vậy, có thể thấy được tình cảm này vô cùng giá trị, hết sức quý giá.

Càng nghĩ về điều đó, trái tim của Hà Minh Viễn càng giống như bị một nghìn bàn tay đang nắm chặt.

Anh không thể hiểu được.

“Khi nào thì em ấy tỉnh sẽ tỉnh lại?”

Hà Minh Vũ đi tới, cau mày nhìn bên trong: “Vết thương rất sâu, em ấy nhất định là thấy rất đau.”

“Cô ấy sẽ không sao đâu, sẽ rất nhanh tỉnh lại thôi.” Trịnh Hoàng Bách thay mặt anh để trả lời.

Hà Minh Vũ “ừ một tiếng, trầm mặc một lát rồi mới tiếp tục nói, lần này là hướng về phía Hà Minh Viễn nói: “Anh hy vọng em ấy là Thiên An, anh không thích người phụ nữ kia. ˆ “Anh Hành!” Thật lòng Trịnh Hoàng Bách không hy vọng bây giờ anh ta lại tiếp tục nói về mấy chuyện trong quá khứ, phải biết rằng Trân Nam Phương lúc này giống như là một miếng thịt trong lòng Hà Minh Viễn, cắt một chút lập tức máu sẽ chảy ra: “Chờ chị ấy tỉnh lại rồi chúng ta lại nói. ˆ Hà Minh Vũ liếc mắt, có chút bất mãn nhưng cũng không nói gì.

Reng reng reng….

Tiếng chuông từ điện thoại di động của Trịnh Hoàng Bách vang lên. Khi lấy điện thoại ra và nhìn thấy là Đỗ Thanh Hoa, anh ta có chút chột dạ không dám bắt máy, bởi vì anh ta đã giấu chuyện lần này của Trân Nam Phương với cô ấy, sợ cô ấy lại “phát điên” lên.

“Trịnh Hoàng Bách, vì sao bây giờ anh mới trả lời điện thoại?” Đỗ Thanh Hoa vội vàng hét lên một tiếng: “Có phải là anh đã làm một chuyện gì xấu rồi đúng không? “

“Em đang nói về cái gì vậy?” Anh ta đi tới góc hành lang, không muốn làm hưởng đến Hà Minh Viễn: “Anh lại là người như vậy sao? “

“Anh chính là…. Đỗ Thanh Hoa không khách khí nói ra: “Anh là cậu hai nổi tiếng của nhà họ Hà, con cháu nhà giàu có như vậy, ai mà biết có phải là đang vui đùa với ai khác hay không? “

“Em thật là…’ Anh ta cũng quay đầu lại, sờ lên mũi: “Còn có việc gì nữa không? Không thì anh cúp máy nhớ. “
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 527


Chương 527

“Này, đừng cúp máy.” Đỗ Thanh Hoa nhận ra: “Tôi có chuyện quan trọng muốn tìm bạn mình, nhưng tôi không liên lạc được với Nam Phương, mí mắt lại nhảy lên liên hồi. Anh mau gọi điện cho tên xấu xa kia, xem có phải anh ta lại bắt nạt Nam Phương rồi hay không? “

“Anh Viễn sẽ không làm như vậy đâu.”

“Tại sao không? Anh ta bắt nạt bạn tôi còn ít sao? “Đỗ Thanh Hoa hỏi ngược lại, nói xong lại cảm thấy không được: “Quên đi, tôi vẫn nên tự mình đến nhà họ Hà tìm xem, không ở đây tức giận với anh nữa.”

“Em nói cái gì vậy?” Trịnh Hoàng Bách bất mãn: “Anh thấy em là không nên qua đó để làm khó chị dâu làm gì.

Sau hai ngày nữa, chị ấy nhất định sẽ liên lạc với em thôi.”

Lời còn chưa dứt thì đã nghe Hà Minh Viễn nói: ‘Để cho cô ấy tới đây đi.”

“Anh Viên!”

“Nam Phương mà tỉnh lại, nhất định sẽ muốn nhìn thấy cô ấy.” Dừng một chút, anh lại bổ sung thêm một câu: “Tôi cũng đang có việc cần phải tìm cô ấy.”

Trịnh Hoàng Bách sờ mũi, vẻ mặt khó xử.

Sự thật chứng minh lo lắng của anh ta là đúng. Sau khi Đỗ Thanh Hoa tới, suýt chút nữa đã đã lật tung hết mái của bệnh viện.

Anh ta ôm cô ấy, khuyên nhủ cả nửa ngày mới làm cho cô ấy ngừng mắng chửi và khóc lóc.

“Trịnh Hoàng Bách! Anh chính là một tên vô cùng xấu xa. Tôi tức chết mất, thật là xấu hổ.” Đỗ Thanh Hoa khit khit cái mũi, hận không thể thay bạn tốt chịu nhát dao đó.

Anh ta cũng không tranh cãi với cô ấy về bất kỳ điều gì, ai bảo anh ta thật sự đã giấu diếm cô ấy chứ!

“Hoàng Bách! Tôi có việc cần nói với cô ấy.’ Hà Minh Viễn lên tiếng.

Đỗ Thanh Hoa nhìn thấy người này, trong nháy mắt, đứng bật dậy: ‘Hà Minh Viễn! Anh vẫn còn mặt mũi mà xuất hiện ở đây sao? Nếu không phải anh tin con đàn bà Ngô Hà kia, năm đó đã có thể bắt được người đàn ông kia. Hắn ta cũng sẽ không có cơ hội làm tổn thương Nam Phương?”

“Đặc biệt là vì sao anh lại tin Ngô Hà? Lời nói của anh trai anh quan trọng lắm sao? Anh ta không thể nhìn lâm sao?”

“Nam Phương phải chịu nhiều đau khổ như vậy đều là tại anh hết. Anh đã không thích cậu ấy thì thôi đi, lại cứ phải một bên giữ cậu ấy ở bên mình, còn một bên lại làm tổn thương cậu ấy.

Rốt cuộc là anh muốn cái gì vậy hả?”

Trịnh Hoàng Bách nghe không nổi nữa nên mở miệng nhắc nhở: “Thanh HoaI Anh Viễn cũng không muốn chị dâu xảy ra chuyện.”

“Anh ta không muốn ư?” Đỗ Thanh Hoa Hét lớn, cô ấy thật sự muốn đánh cho Hà Minh Viễn một trận: “Trước kia anh ta bắt nạt bạn tôi còn ít sao? “

Người nào đó nhíu mày nhìn lại, đáy mắt như đang ấp ủ một trận mưa to gió lớn, giọng nói khàn khàn cam chịu: “Anh trai tôi sẽ không đi nữa…”

“Cái gì…?”

“Anh trai tôi là Dạ Hành, người mà anh ấy coi trọng là Thiên An.”

Một câu nói này đã khiến Đỗ Thanh Hoa hoàn toàn rơi vào im lặng.

Cô ấy khiếp sợ mà đứng im tại chõ, không phát ra thêm một chữ nào nữa..
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 528


Chương 528

Hà Minh Viễn nhìn thấy cô ấy như vậy, tâm trạng nhanh chóng nặng nề, tất cả chờ mong của anh đều không có khả năng xảy ra nữa.

Trần Nam Phương thật sự là Thiên An, thật sự là tri kỷ của anh trai anh.

“Làm thế nào… Làm thế nào lại có thể?” Đỗ Thanh Hoa ngốc nghếch hỏi: “Người mà anh trai anh quan tâm không phải là Ngô Hà sao? Không phải anh ta sẽ chăm sóc Ngô Hà cả đời sao? Sao bây giờ anh ta lại biến thành Dạ Hành rồi?”

“Chị dâu thật sự là Thiên An sao?”

Trịnh Hoàng Bách liếc mắt nhìn Hà Minh Viễn đang im lặng đến mức lạnh như băng, hỏi.

“Cô ấy đúng là Thiên An! Nhưng mà.. Nhưng mà anh trai anh thật sự là Dạ Hành sao? Năm đó Nam Phương nhận được một bức thư giấu tên nói là Dạ Hành đã chết rồi mà.”

“Cho nên cậu ấy đã từng nghĩ sẽ chết cùng anh ấy.”

Đồ Thanh Hoa lo lắng nhìn Hà Minh Viễn, khó có thể bình tĩnh như vậy, không quên mang thêm mùi thuốc súng: “Còn không phải bởi vì lúc ấy anh vẫn luôn bắt nạt cậu ấy, còn có các tác phẩm của gia đình cậu ấy, cho nên khi cậu ấy biết Dạ Hành đã chết thì…”

Lời nói phía sau không cần nghe nữa, hai tay của Hà Minh Viễn đã nắm thành nắm đấm: “Vậy cô ấy nhạy cảm đối với mùi đào cũng là bởi vì anh tôi sao?”

“Khi nhìn thấy bức thư giấu tên đó, Nam Phương đang ăn đào, lập tức bị đả kích.” Đầu óc Đỗ Thanh Hoa choáng váng như là không thể hoạt động được nữa. Ngay cả việc từ chối trả lời cũng quên mất, đầu óc cô ấy đều đang hỏi vì sao Dạ Hành lại là anh trai của Hà Minh Viễn được chứ?

“Không đúng, anh có phải đang lừa tôi hay không?” Đầu óc cô ấy cứ thấy mờ mịt không ngừng: “Nếu anh trai anh thật sự là Dạ Hành, làm sao có thể quan tâm đ ến Ngô Hà được đây?”

“Năm đó Ngô Hà cùng anh Viễn đã nói cô ta là Thiên An.”

“Cái gì?” Đỗ Thanh Hoa một lần nữa lại hét lên: “Cô ta nói cô ta là Thiên An, Thật đáng chết! Làm thế nào mà cô ta có thể… Trời ạ! Cô ta… Cô ta vậy mà lại dám lấy cắp tên của Nam Phương ư?

Con mẹ nó! Sao cô ta dám làm thế chứi!”

Cô ấy điên cuồng túm tóc: “Tôi phải đi tìm còn đàn bà đen đủi đó và liều mạng với cô ta! Tôi phải bóp ch3t cô ta!

Cô ta đã hại Nam Phương nhà tôi thê thảm đến mức này.”, “Em đừng xúc động.’ Trịnh Hoàng Bách vội vàng ngăn cản cô ấy lại: ‘Mọi chuyện cứ phải chờ chị dâu tỉnh lại rồi nói sau. “

Đỗ Thanh Hoa tức giận hét lên một tiếng, tay đấm vào tường: “Ngô Hà đúng là nên chịu hình phạt năm con ngựa xé xac.

Hà Minh Viễn im lặng xoay người, người phụ nữ của của anh… Ngay từ đầu bởi vì chuyện này nên cô đã phải chịu rất nhiều khổ sở.

Năm đó là do anh đã quá thiếu cẩn thận, thay anh trai đi gặp người ta nhưng lại không điều tra thêm một chút, nhưng mà…

Đáy lòng anh lại có một tia may mắn. Nếu năm đó anh biết Trân Nam Phương là Thiên An, cô cũng sẽ không trở thành người phụ nữ của anh.

Hai người cũng sẽ không hề trải qua những chuyện thân mật như thế, cũng sẽ không có em bé, nghĩ như vậy nên anh cũng không áy náy nữa.

“Cuối cùng thì Nam Phương cũng có thể buông xuống tâm sự này rồi.’ Đột nhiên Đỗ Thanh Hoa bật khóc lên: ‘Mấy năm nay Nam Phương vân không buông được cái chết của Dạ Hành, vẫn luôn cảm thấy áy náy và hối hận. Bây giờ thì tốt rồi, rốt cục cũng không còn thấy gánh nặng nữa. “
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 515


Chương 515

Cơ thể Trần Nam Phương căng lên, hai bàn tay năm chặt thành nắm đấm, nói một cách quật cường: “Tổng giám đốc Minh Viễn định ở đây truy hỏi quá khứ của em hay sao?”

Anh híp mắt nhìn, hận không thể vạch trái tim của cô gái nhỏ này ra, xem xem rốt cuộc có anh ở trong đó không?

“Anh, để em đưa anh về nhà.” Anh †ức giận xoay người, dù sao cũng không thể không quan tâm đến Hà Minh Vũ, mặc dù anh không biết vì sao anh ấy lại chạy đến đây.

“Tôi không về!” Hà Minh Vũ từ chối, nhìn anh một cách xa lạ, sau đó xoay đầu nhìn Ngô Hà: “Tôi không nhớ những chuyện trước kia nữa rồi.”

“Minh Vũ ngoan nào.” Ngô Hà giống như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Mọi người đều rất quan tâm anh, anh phải nỗ lực, từ từ nhớ ra chúng em.”

Giọng nói ngọt đến phát ngấy khiến cho người nghe cảm thấy không thoải mái.

Trân Nam Phương cụp mắt xuống nhìn đồng hồ, đã qua mười hai giờ rồi, mà hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của anh trai Tô Thanh Nhã xuất hiện.

Đúng thế, nhìn thấy nhiều người như vậy, ai chịu xuất hiện chứ?

“Thanh Hoa, chúng ta cũng về đi.”

Cô vô cùng thất vọng, kế hoạch tốt đẹp của cô đã bị làm xáo trộn rồi.

“Nam Phương, cậu đừng từ bỏ, có lẽ anh ta sẽ còn liên lạc với chúng ta.” Đỗ Thanh Hoa nhỏ giọng nói.

Nhưng Trần Nam Phương không dám ôm quá nhiều hi vọng, sự xuất hiện của người đàn ông đó tuyệt đối không phải là trùng hợp, mục đích của anh ta là cô!

Chắc chắn là như thế.

Hơn nữa anh ta và Ngô Hà, cô quay đầu lại nhìn, lại phát hiện ra Hà Minh Vũ đang đi theo cô: “Anh…”

“Cô là người tốt.” Lí do của anh ấy vô cùng giản đơn: “Tôi đi cùng cô.”

Trân Nam Phương chớp mắt, có chút không biết phải làm thế nào, nhưng nhìn thấy trong đáy mắt Hà Minh Viễn có gì đó như đang mong đợi, cô không nhịn được mỉm cười, gật đầu đồng ý: “Vậy thì đi thôi, chúng ta đi tàu cao tốc.”

Đỗ Thanh Hoa không quen nhìn cảnh này, nhếch miệng bất mãn nói: “Anh không còn quan tâm đến người trong lòng nữa sao?”

“Thanh Hoa, cậu cũng đừng trêu chọc anh ấy nữa.” Trần Nam Phương nhỏ giọng nhắc nhở.

“Nam Phương cậu thật là tốt bụng.”

Đỗ Thanh Hoa bực bội, nhỏ giọng lầm bầm: “Bây giờ anh ta đã quên hết những chuyện lúc trước, cho nên mới tỏ vẻ vô hại, ngày nào đó anh ta khỏe lại, nói không chừng lại càng thêm bảo vệ cô nàng trà xanh kia sau lưng đấy.”

Cô chỉ khẽ mím môi, âm thầm thở dài một hơi, không nói gì thêm.

“Cô ta là người xấu à?” Hà Minh Vũ hỏi, ánh mắt vẫn dính chặt vào Đỗ Thanh Hoa.

“Tất nhiên, cô ta vẫn luôn bắt nạt Nam Phương nhà chúng tôi.”

Anh ta chau mày, lại kiên định thốt ra một câu: “Cô là người tốt.”

Trân Nam Phương nhếch nhếch khóe môi: “Chúng ta về nhà thôi.”

Nếu có thể đánh đổi trở lại mạng sống của đứa bé cô đã làm mất, cô thà rằng lựa chọn không lương thiện như vậy!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 516


Chương 516

“Cô không vui à?” Hà Minh Vũ kiên trì truy hỏi: “Bởi vì… cô gái trà xanh kia sao?”

Cô lắc lắc đầu: “Không phải, bởi vì †ôi nhớ người thân của tôi thôi.”

“Người thân?” Anh ta giống như một đứa trẻ tò mò.

“Vừa rồi người gọi anh là anh trai, chính là người thân của anh đấy.” Trần Nam Phương kiên nhãn giải thích: “Anh rất quan trọng với anh ấy, anh ấy vẫn luôn tìm kiếm bác sĩ chữa trị cho anh.”

“Nhưng mà tôi không thích anh ta chút nào.” Hà Minh Vũ thẳng thắn nói: “Anh ta không thích cười, mặt mũi lúc nào cũng cứng đơ.”

Đỗ Thanh Hoa cười ha hả thành tiếng: “Cảm quan tốt! Nhãn lực tốt!”

Nói xong còn giơ ngón tay cái lên.

“Thanh Hoa…” Trân Nam Phương bất lực trừng mắt cô ta một cái.

“Làm sao chứ? Tớ gặp được người cùng chung chí hướng với tớ mà.” Đỗ Thanh Hoa tiếp tục tán thưởng Hà Minh Vũ: “Xem ra lời người xưa nói rất đúng, trẻ con đều rất sáng mắt sáng lòng.”

Cô đảo hai mắt một cái, lời này rõ ràng đang nói đầu óc của Hà Minh Vũ thật sự đã hỏng rồi, nếu như bị Hà Minh Viên nghe thấy, e là lại xảy ra chuyện mất.

“Người thân của cô đi đâu rồi?” Hà Minh Vũ tiếp tục đặt câu hỏi: “Bọn họ cũng bị lạc mất rồi sao?”

Khóe mắt Trần Nam Phương bỗng nhiên cảm thấy ẩm ướt, giọng điệu xa xăm: “Đúng vậy, lạc mất rồi.”

“Tôi sẽ tìm giúp cô.”

“Cảm ơn anh.” Cô chân thành nói: “Tuy răng anh đã không còn nhớ chuyện trước đây nữa, nhưng anh đừng bao giờ hoài nghi tình cảm và nỗi mong nhớ của gia đình dành cho anh”

Hà Minh Vũ nửa hiểu nửa không ừ khế một tiếng.

Hà Minh Vũ cũng không trở về nhà cũ của nhà họ Hà, tạm thời sống ở trong biệt thự cùng với Trần Nam Phương và Hà Minh Viễn.

“Em đang nghĩ gì vậy.” Trân Nam Phương nghe thấy giọng nói liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hà Minh Viên vừa mới tắm rửa xong đang đi về phía cô.

Cô sẽ không nói với anh rằng, cô đang nghĩ đến Ngô Hà, cô đang phân biệt biểu cảm và phản ứng của người đăng sau, giống như rất sợ Hà Minh Viên sẽ đi qua đây.

“Nói đi.” Người nào đó thấy cô mất †ập trung, giọng điệu bực bội cũng trở nên lạnh lão đi vài phần.

“Anh ngơi đi, hôm nay em ngủ ở phòng khách.” Cô nói rồi đứng dậy.

Thế nhưng bị giữ lại, hai tay Hà Minh Viên ôm chặt lấy vòng eo thon thả của cô, gắn từng tiếng một gọi tên cô: “Anh không cho phép.”

“Anh đừng có ngang ngược quái”

“Bây giờ em mới biết à?” Anh hất cảm lên, vẻ mặt cao ngạo: “Anh đã nói rồi em là của anh, không ai có thể giành được!”

“Em chỉ muốn đi sang phòng khách ngủ, không có ai muốn giành em cải”

“Không có ai giành sao?”

Anh nhấc cằm cô lên: “Vậy là Nam Phương chủ động từ bỏ anh à?”

“Ai từ bỏ anh chứ?” Cô buột miệng thốt ra, nói xong mới biết bản thân đã bị lừa rồi.

“Thật sự sẽ không từ bỏ anh sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 517


Chương 517

Hà Minh Viên buông hai tay xuống, ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng thì thầm vào bên tai cô: “Anh không cần biết người đó là ai, Nam Phương, quên anh ta đi.”

“Không thể nào!” Trần Nam Phương từ chối, chưa nói đến việc làm sao anh biết được cô bị dị ứng với mùi đào, nhưng bảo cô quên đi Dạ Hành, cô không thể làm được.

Trước đây cô quả thực từng có tâm tư tình cảm với Dạ Hành, nhưng điều càng quan trọng hơn đối với cô chính là những ký ức tuổi trẻ.

Đó chính là niềm an ủi trong những năm tháng nhạy cảm của cô ấy!

“Tại sao không thể?” Sắc mặt Hà Minh Viễn trở nên u ám: “Nếu anh ta trở về, em vẫn sẽ đi cùng anh ta sao?

Trân Nam Phương buồn bực ngẩng đầu nhìn lên nhìn anh, không biết nên trả lời như thế nào, cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này!

“Em thật sự có ý định đi cùng anh ta sao?” Ánh mắt Hà Minh Viễn hiện rõ tia sắc bén, bộ dáng như muốn ăn thịt người ta, cực kỳ dọa người!

Trân Nam Phương sợ hãi giấy dụa.

Anh không cho phép, hai tay giữ chặt lấy vai cô: “Nam Phương nhìn anh, nhìn vào mắt anh trả lời.”

“Trả lời cái gì? Anh đừng…”

“Đừng? Đừng phát điên à?” Hà Minh Viên cảm thấy bản thân thật sự sắp phát điên rồi, một khi nghĩ đến cảnh tượng người phụ nữ nhỏ nhắn trước mặt sẽ rời khỏi mình, giống như có hàng ngàn hàng vạn bàn tay đang bóp chặt trái tim anhI “Em không có nói như vậy.” Trần Nam Phương giải thích.

“Em trả lời anh, em muốn rời khỏi anh? Bỏ đi cùng anh †a?”

“Anh ta nào cơ chứ?” Cô bị ép đến đỏ cả mắt, cánh môi tái nhợt, toàn thân run lên.

“Không có anh ta nào sao? Vậy tại sao em lại dị ứng với mùi đào như vậy?”

“Anh buông em ra, anh đừng ép em quá đáng!”

Hà Minh Viên kiên trì ép cô phải đối mặt: “Trân Nam Phương… anh đã nói rồi, muốn anh buông tay, cả đời này cũng đừng hòng.”

“Hôm nay anh đặt lời nói của anh tại đây, cho dù ngày mai anh ta có xuất hiện, em cũng đừng hòng mơ tưởng hão huyền.” Anh hung ác tiếp tục nói.

Trân Nam Phương uất ức đến nỗi sắp ứa cả nước mắt, giơ tay đánh Hà Minh Viễn: “Anh dựa vào cái gì mà ép buộc em? Có phải anh đang điều tra em không?”

“Anh không có điều tra em.”

“Vậy thì anh nghe lời Ngô Hà nói có đúng không? Anh thà tin lời kẻ xấu xa kia cũng không thèm tin eml” Trần Nam Phương lớn tiếng chỉ trích: “Lúc trước chuyện của đứa nhỏ cũng như vậy, bây giờ cũng như vậy!”

Cô chỉ thẳng vào tim anh: “Anh tự hỏi lại lòng mình xem, anh coi trọng cô ta đến như vậy thực sự chỉ vì anh trai của anh thôi sao? Anh cũng thích cô ta phải không? Anh thấy anh cũng đã có người mình thích rồi, tại sao em lại…”

Hà Minh Viên tức giận đến mức bịt miệng Trân Nam Phương lại, cô muốn nói gì?

Thừa nhận răng cô cũng có người mình thích sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 518


Chương 518

Sao có thểt “Ưm ưm ưm, anh là tên khốn, tên khốn kiếp!”

“Anh chính là tên khốn nạn, nếu em còn nhớ đến người khác anh có thể trở nên càng khốn nạn hơnl”

Trần Nam Phương bị hôn đến mức không thở được, đầu óc cũng quay cuồng cứng đờ, lại thêm phần tâm tình đang kích động, trực tiếp hét lớn lên: “Tôi nhớ anh ấy thì đã làm sao? Anh ấy cũng đã chết rồi em vẫn không được nhớ đến sao?”

Động tác của Hà Minh Viễn dừng động, kinh ngạc khó tin nhìn cô: “Anh to “Chết rồi!” Trân Nam Phương khóc nấc lên: “Anh ấy chết rồi, sao anh ấy có thể chết được? Anh ấy đúng là một tên xấu xa! Anh cũng vậy!”

Anh duõi tay ra muốn ôm lấy cô, nhất thời lại không biết nên phản ứng như thế nào, anh vì lời nói từ một phía của Ngô Hà mà liên tưởng tới rất nhiều thứ, nhưng lại chưa từng nghĩ đến tình huống này?

Người đó đã chết rồi sao?

Chính là nói sẽ không ai cướp Trần Nam Phương của anh nữa?

“Đừng khóc, đừng khóc nữa… ngoan nào.” Anh võ nhẹ vào lưng cô, giúp cô điều hòa hơi thở.

“Em cứ khóc đấy! Tại sao em không thể khóc? Tại dựa vào cái gì mà anh cứ luôn kìm kẹp tôi? Em không nghe, em không muốn nghe lời!” Trần Nam Phương hoàn toàn giải phóng bản thân mình.

Lúc này tính khí của Hà Minh Viễn trở nên tốt hơn hẳn, chỉ kiên nhân dỗ dành cô: “Nam Phương…”

Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói của Hà Minh Vũ cũng truyền đến: “Cô ấy là người tốt, anh không thể bắt nạt cô ấy”

Cốc cốc cốc.

“Mở cửa cho tôi, tôi muốn vào!”

Không đợi Hà Minh Viễn và Trần Nam Phương kịp phản ứng, tiếng của người giúp việc cũng truyền đến: “Cậu Minh Vũ, để tôi đưa cậu về phòng nghỉ ngơi, cậu ba và mợ ba đang có chuyện.”

“Có chuyện? Anh ta đang bắt nạt cô ấy, anh ta làm cô ấy khóc.” Hà Minh Vũ nhíu mày: “Tôi phải đi giúp Nam Phương.”

Người giúp việc không biết tình hình cụ thể trong phòng, nghe xong lời này cũng không dám tự mình suy đoán, lỡ như cậu ba và mợ ba đang… thì không hay lắm.

“Không được, tôi không thể để người tốt khóc được.”

Người giúp việc: “…”

Đang lúc bối rối, cửa phòng mở ra, Hà Minh Viễn bước ra: “Anh trai.”

“Trần Nam Phương đâu?” Hà Minh Vũ nhoài người nhìn vào trong: “Cô ấy là người tốt.”

“Em biết mà, cô ấy không sao.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 519


Chương 519

Cuối cùng cũng thuyết phục được Hà Minh Vũ trở về…

Lúc Hà Minh Viễn trở về phòng thì nhanh chóng phát hiện Trần Nam Phương đang nằm trên giường, quay lưng về phía anh mà khóc nức nở, anh chạy tới ôm cô từ phía sau, nhẹ giọng dỗ dành: “Bà xã ngoan, đừng khóc.”

“Em không muốn nói chuyện với anh.” Trần Nam Phương khàn khàn lên tiếng, giọng mũi rất nặng.

Nhưng mà người nào đó vẫn ở lì bên cạnh cô: ‘Bà xã không muốn nói chuyện với anh thật sao? Hả?”

Cô không đáp lại, anh liền nói: “Mặc kệ em nghĩ anh như thế nào, anh đều vui vẻ, em phải ở bên cạnh anh mãi mãi…”

Cũng không biết có phải Trần Nam Phương phát tiết xong rồi hay không, cô ngơ ngác nghe Hà Minh Viễn thủ thỉ những lời ngọt ngào bên tai, rất nhanh sau đó liên chìm vào giấc ngủ.

Anh vuốt ve khóe mắt cô, sau đó cúi người xuống hôn: “Từ giờ trở đi, anh sẽ dùng bản thân lấp đầy cuộc sống của em.

Sáng sớm hôm sau, Trân Nam Phương từ từ mở mắt, phát hiện đã là ngày mới, người đàn ông nằm bên cạnh cô vẫn đang ngủ say, lúc anh thức trông anh rất hiên ngang và kiên cường, lúc ngủ thì lại trông vô cùng nhẹ nhàng, yên tĩnh.

Trần Nam Phương ngắm nhìn anh, môi khẽ mím lại, cô không thể không thừa nhận rằng tối hôm qua cô ngủ rất ngon giấc, anh luôn khiến cho cô cảm thấy vô cùng an toàn.

“Nam Phương, anh nhất định sẽ ở bên cạnh em mãi mãi, cả đời này em cũng không thể rời xa anh!” Từng câu từng chữ anh nói còn văng vắng bên tai.

Cô không nói rõ được cảm giác của bản thân, nhưng có thể cảm nhận được, cô không quá phản cảm với những từ ngữ đó.

Nhìn Hà Minh Viễn một hồi lâu, Trần Nam Phương mới bước xuống giường đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, thay một bộ quần áo rồi chuẩn bị đi ra ngoài.

Ai ngờ khi vừa mới mở cửa, cô đã sợ hãi kêu lên một tiếng!

“Trời ạ! Anh, sao anh lại đứng ở đây?” Cô trừng mắt nhìn Hà Minh Vũ đang tựa đầu vào cửa, giống như những người lính đang đứng gác: “Anh làm sao thế? Không thoải mái chỗ nào sao?”

“Ngày hôm qua em đã khóc.” Hà Minh Vũ nói một cách chân thành.

Trong lòng Trần Nam Phương cảm thấy vô cùng ấm áp, nhìn về phía anh ấy rồi mỉm cười: ‘Hôm qua tâm trạng em không được tốt lắm, nhưng bây giờ thì đã không sao nữa rồi.”

“Liệu có phải bởi vì chuyện người thân của em đã mất?”

Cô cảm động vì anh ấy vẫn nhớ đến chuyện này, lắc đầu nói: “Không phải, vào cùng một lúc có rất nhiều chuyện không hay xảy ra khiến em cảm thấy vô cùng tủi thân, vì thế em mới khóc để phát tiết, sau khi khóc xong thì mọi chuyện đều đã ổn cả rồi!”

Hà Minh Vũ nửa tin nửa ngờ nhìn cô: “Thật sự không có chuyện gì cả sao? Không phải Hà Minh Viễn nạt em đấy chứ?”

Trân Nam Phương gật đầu: ‘Không có, anh ấy không bắt nạt em.”

Hà Minh Vũ gật đầu, tỏ vẻ tin tưởng, vừa muốn mở miệng nói gì đó thì đôi mắt liên mở lớn, nhìn thấy Hà Minh Viễn đang ở phía sau cô.

Trân Nam Phương quay đầu lại liền đập mặt vào lồng ngực của anh: “Anh lại có hứng đứng ở đây nói chuyện với cô ấy sao.”

“Cô ấy là người tốt.’ Hà Minh Vũ lên tiếng nói với anh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 520


Chương 520

“Em biết.” Hà Minh Viễn có chút bất đắc dĩ: “Anh là anh trai em, em tin vào phán đoán của anh, em là em trai anh, anh cũng phải tin tưởng vào nhân cách của em.”

Anh ấy trâm mặc một lúc, không trả lời nữa.

“Anh Minh Vũ đói bụng chưa?

Chúng ta xuống nhà dưới ăn cơm thôi.”

Trần Nam Phương muốn làm dịu đi bầu không khí, liền chủ động nói.

Hà Minh Vũ lập tức nở nụ cười làm lộ ra hàm răng thẳng tăm tắp, trắng bóng.

“Không đợi ông xã của em sao?” Hà Minh Viễn nhỏ giọng nói ngọt ngào bên tai Trần Nam Phương: “Không được bỏ anh lại.”

“Đó là anh của anh.” Cô dùng ánh mắt đáp lại.

Anh xoa cằm: “Như thế cũng không được.”

Trân Nam Phương không để ý đến những gì anh nói, xem anh trai anh còn quan trọng hơn anh, nhưng hiện tại anh lại không nói lên lời.

Anh rốt cuộc phải làm gì đây?

Dường như đã hiểu được tâm tư của cô, anh nhanh chóng đi đến bên cô, thì thầm vào tai cô một câu: “Một người đàn ông khác gần em khiến cho anh ghen.”

“Trần Nam Phương, sao mặt của em lại đỏ bừng như thế? Có phải cảm thấy nóng hay không?” Hà Minh Vũ không biết những lời nói mờ ám của hai người bọn họ, chân thành hỏi cô.

Mặt cô càng lúc càng đỏ, dùng sức véo Hà Minh Viễn một cái, nói: ‘Có chút nóng thật, chúng ta xuống ăn cơm thôi.”

Nói xong, cô bước nhanh xuống lầu.

Không hiểu sao nhưng cô luôn cảm giác nghe được tiếng cười của ai đó ở đằng sau.

Trân Nam Phương đi xuống lầu, phát hiện Ngô Hà đang thản nhiên ngồi trên sô phal “Sao cô lại tới đây?” Hơn nữa còn đến sớm như vậy!

“Minh Vũ!” Ngô Hà không để ý đến Trần Nam Phương, nhìn về phía Hà Minh Vũ: ‘Hôm qua anh có sao không?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Tôi vẫn ổn.” Giọng nói anh ấy vô cùng lạnh lùng.

“Ừm, vậy thì tốt rồi.” Ngô Hà nhìn Trần Nam Phương bằng ánh mắt u ám.

Cô hiểu đối phương muốn cô tránh mặt, cô căn bản cũng không muốn gặp mặt Ngô Hà, Trân Nam Phương bước về phía nhà ăn.

Đáng tiếc còn chưa được được ba bước, chợt nghe thấy người giúp việc lên tiếng: “Mợ ba, cậu Vũ, bà chủ đến.”

Trần Nam Phương xoay người, nhìn Ngọc Cẩm đang đỡ bà Diệu đi đến, cô vội chạy đến gần chào hỏi: ‘Bà nội, sao sớm như vậy bà nội đã đến đây?”

“Bà nội không ngủ được lên tới đây.”

Đôi mắt trũng sâu của bà Diêu khẽ liếc về phía Ngô Hà đang đứng cách đó không xa: ‘Cô đến đây làm gì?”

“Bà Diêu, cháu… Ngô Hà ngập ngừng, muốn nói lại thôi.

“Sắp thành cô dâu rồi, tốt hơn hết vân không nên chạy lung tung.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 521


Chương 521

“Cháu biết rồi, bà Diêu.” Ngô Hà lễ phép đáp lại, tuy nhiên vấn liếc về phía Hà Minh Vũ, anh ấy cũng không có bất kỳ một phản ứng nào: “Ngày đầu tiên Hà Minh Vũ về đây, cháu muốn đến xem anh ấy ở có quen hay không.”

“Ở trong nhà em trai mình thì có gì mà không quen chứ?” Sắc mặt của bà Diêu lập tức trở nên khó coi, giọng nói cũng trở nên lớn tiếng hơn.

Trần Nam Phương cảm thấy Ngô Hà không vui, nhưng nghĩ tới những lời cô ta nói với bà Diêu, lại không thể không †ò mò, muốn xem rốt cuộc Ngô Hà có quan hệ gì với Hà Minh Vũ.

Tuy nhiên cô chưa kịp nghĩ nhiều, Hà Minh Viên đã xuống tầng, giới thiệu „, Hà Minh Vũ với bà Diêu cùng Ngọc Cầm.

“Chuyện trước kia cháu cũng không nhớ rõ.”

“Chuyện trong nhà không nhớ rõ, nhưng có một số việc lại nhớ rất rõ ràng.” Bà Diêu cũng tỏ rõ thái độ không thích Hà Minh Vũ, nhưng cũng may chỉ chào hỏi vài câu, bọn họ liền đi ăn bữa sáng.

“Cô ăn sáng xong rồi hãng về, nếu không tôi cũng không biết phải giải thích với Phong Kỳ kiểu gì.’ Bà Diêu nhìn Ngô Hà rồi nói: ‘Tuy cô không cần chuẩn bị gì cho hôn lễ, nhưng cũng không thể đứng nhìn mọi chuyện như kiểu không liên quan như vậy.”

Ngô Hà vâng vâng dạ dạ đáp lại.

Trần Nam Phương vừa ăn sáng vừa liếc trộm về phía Hà Minh Vũ vài lần, mỗi lần đầu thấy trên mặt anh ấy không có chút cảm xúc nào, Cho dù có cảm xúc cũng nhanh chóng khôi phục lại bình thường, nhìn thấy người ở trong lòng mình lấy em trai, nên có cảm xúc như thế nào?

“Có phải nó bắt nạt em?” Hà Minh Vũ bỗng nhiên buông đôi đũa xuống, hỏi Trần Nam Phương.

“Dạ?” Cô sửng sốt, không chỉ có cô mà tất cả mọi người có mặt đầu ngạc nhiên.

“Em nhìn anh, muốn anh giúp gì sao?” Giọng nói của anh vô cùng dứt khoát, sau đó lại nhìn về phía Hà Minh Viễn: “Đêm hôm qua anh khiến cho cô ấy khóc, hôm nay không được bắt nạt cô ấy nữa.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều khác nhau, nhìn về phía Trần Nam Phương cùng Hà Minh Viễn có chút thay đổi, hiển nhiên là đang hiểu nhầm.

“Khu.” Trần Nam Phương không để ý liền bị hóc, hơn nữa nhìn dáng vẻ bình tĩnh của ai đó khiến cô cảm thấy vô cùng buồn bực.

Không nên tưởng tượng như vậy?

Anh không biết xấu hổ, còn cô thì có!

“Cô bé, không cần phải xấu hổ, nếu như Minh Viễn bắt nạt con, còn cứ đánh lại, có bà nội ở đây, bà sẽ làm chỗ dựa cho conl”

“..” Trân Nam Phương không muốn có được cái quyền lợi đó, cô chỉ muốn là một cô gái đơn thuần và trong sáng, nhưng ánh chân thành của Hà Minh Vũ khiến cô cô không chịu được: ‘Không ai bắt nạt con cả, mọi người ăn nhiều một chút, không cần khách sáo.”

“Được.” Hà Minh Viễn nở một nụ cười tươi, dùng giọng nói nhẹ nhàng đáp lại lời cô, vừa nghe liên biết tâm trạng của anh đang rất tốt.

Trần Nam Phương bực bội lườm anh một cái!

Với tình tiết này, mọi người ăn bữa sáng một cách vui vẻ, tuy nhiên chỉ có Ngô Hà như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, trong đáy mắt chỉ có hận thù…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 522


Chương 522

Sau khi ăn sáng xong, Hà Minh Viễn muốn để cho Hà Minh Vũ tiếp xúc với bà Diêu nhiều hơn, nên đi trong vườn hoa với bà ấy.

Trong biệt thự lớn như thế này chỉ còn lại Ngô Hà và Trân Nam Phương.

Lúc đầu cô không muốn phải nhìn thấy Ngô Hà, nhưng lại bị đối phương nhanh chân chặn lại.

“Có chuyện gì sao?”

“Trần Nam Phương! Cô được bà Diêu yêu quý và quan tâm cho nên bây giờ đang cảm thấy rất đắc ý phải không?”

Cô nhíu mày, cảm thấy vô cùng chói tai: “Liên quan gì đến cô chứ? Cô dâu mới thì vẫn nên nhanh chóng về mà quan tâm đ ến việc của mình đi.”

“Hà Minh Viễn thích cô, còn Hà Minh Vũ lại cứ dính lấy cô, có phải cô đang cảm thấy rất thành công hay không?” Ngô Hà hạ giọng, nhưng cũng không dập tắt được sự thù hận và ghen tuông trong lời nói: “Không phải cô thực sự cho rằng đây là sự thật đấy chứ?”

Trân Nam Phương nheo mắt lại, muốn nhìn thấu Ngô Hà: ‘Đương nhiên đó không phải sự thật rồi.”

Cô bước lên một bước, giọng nói lạnh như băng: “Sự thật chính là đứa con của tôi đã bị cô hại chết, và đến bây giờ cô còn chưa bị trừng phạt.”

“Sự thật chính là năm đó cô chủ động đi trêu chọc một người đàn ông khác, nhưng tôi lại là người phải nhận sự trừng phạt thay cho cô.”

“Sự thật là tôi coi cô như một người bạn thân thiết, vậy mà cô lại phản bội tình bạn của chúng ta.”

Ngô Hà chột dạ, lui vê phía sau một bước, nhưng rất nhanh lại khôi phục: “Vậy thì sao chứ? Trân Nam Phương! Cô có bằng chứng gì sao?”

Cô ta đắc ý lại bật cười không có một chút kiêng ky gì: Đừng nói là cô không có một chút chứng cứ gì, mà cho dù cô có thì cô sẽ làm gì được tôi chứ?”

Trần Nam Phương hận không thể ghi âm lại hết những lời nói này: “Tôi không thể làm gì được sao? Tôi thấy Hà Minh Vũ đối với cô cũng bình thường thôi, hai người thực sự là một cặp sao?”

Cũng không biết tại sao, chỉ với một câu hỏi đơn giản như vậy, Trần Nam Phương lại có thể nhìn thấy được sự hoảng sợ và bối rối trong mắt của Ngô Hà.

“Không phải là cô đang cố giả vờ bí ẩn đấy chứ?” Cô không ngừng công kích: “Ngô Hà! Đúng là cô hiểu rất rõ về Hà Minh Viễn, anh ấy che chở cô bởi vì nể mặt anh trai của mình. Nhưng một khi anh ấy biết được là cô đã lừa anh ấy, cô nghĩ xem anh ấy sẽ làm gì ?”

“Trân Nam Phương! Tôi thật sự là không ngờ là cô lại có thể cay nghiệt và ác độc như vậy, lại còn ghen tị người khác nữa chứ.” Ngô Hà đột nhiên tố cáo cô: “Chính mình yêu mà không được, chẳng lẽ cô muốn tôi phải giống cô hay sao?”

Bốn chữ “yêu mà không được” như một cái búa đập thẳng vào trái tim của Trân Nam Phương.

Đau quái “Có chuyện gì vậy? Mới nói như vậy mà đã không thể chịu nổi sao?” Ngô Hà hừ lạnh: “Ngâm lại lúc Dạ Hành đang phải chịu đau khổ, cô lại đang làm cái gì chứ? Cô và Hà Minh Viễn đang thể hiện tình yêu với nhau, tình cảm của cô trong sáng mà nồng nàn, nhưng thật nực cười, cô mới là kẻ phản bội lớn nhất.”

“Đủ rồi!” Trần Nam Phương hét lên một tiếng, giơ tay nắm chặt cổ áo của Ngô Hà: “Cô im miệng cho tôi.”

“Tôi sẽ cứ nhắc lại chuyện này hết lần này đến lần khác đây. Để xem một người mẹ như cô có còn mặt mũi để gặp Dạ Hành hay không?” Cô ta cố ý k1ch thích cô nhưng đột nhiên sắc mặt của cô ta thay đổi: ‘Nam Phương! Đang yên đang lành, tôi có chọc ghẹo gì cô đâu.

“Nam Phương!” Hà Minh Viên xông lại, kéo cô ra: ‘Em sao vậy?”

Bà Diêu cũng cảm thấy khó hiểu, lập tức hỏi: ‘Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 523


Chương 523

Tuy nhiên, bà ấy vẫn thiên vị Trần Nam Phương vài phần, cho nên cau mày hỏi Ngô Hà: “Cô đang làm gì ở đây vậy? Không cần phải chăm sóc Phong Kỳ sao?”

“Bà… Hốc mắt của Ngô Hà hồng hồng: “Cháu sẽ đi ngay đây.”

Trước khi đi cô ta còn đưa mắt nhìn Hà Minh Vũ một cái. Hà Minh Vũ giống im lặng suy nghĩ giống như đã nhận ra điều gì.

“Đứa nhỏ! Mau tới đây với bà.” Bà Diêu năm lấy tay của Trân Nam Phương và an ủi cô: “Bà nội biết là chắc hẳn cháu lại đau lòng cho đứa bé số khổ kia rồi, nhưng mọi chuyện đều nên nhìn về phía trước.”

Một đứa trẻ số khổ sao?

Ngoài đứa bé bị sảy thai kia còn có Dạ Hành nữa!

Rốt cuộc là anh ấy đã chết hay chưa? Bây giờ thì anh ấy đang ở đâu?

Anh ấy đang phải chịu đựng những khó khăn khổ sở như thế nào?

“Bà nội! Cháu và Nam Phương lên lâu nghỉ ngơi một chút đây.” Hà Minh Viễn đề nghị.

“Em không muốn đi.” Trân Nam Phương lại từ chối: “Em còn có việc bận phải đi ra ngoài một lúc.”

Nói xong cô lập tức đi luôn, cũng không để ý xem bọn họ nghĩ như thế nào.

“Nam Phương!” Hà Minh Viên muốn ngăn cản nhưng lại thấy bà Diêu khoát tay: “Tìm người đi theo con bé là được rồi, có một số việc chỉ có thể để con bé tự mình làm.”

Hà Minh Viễn Hà Minh Viễn siết chặt nắm đấm.

Anh biết là tâm trạng của Trân Nam Phương không tốt thế này cũng không phải hoàn toàn vì chuyện của đứa bé mà chắc chắn là Ngô Hà lại nhắc tới những chuyện đã qua.

Trong lòng cô vẫn còn nhớ về người con trai đã chết kia.

Điều này làm cho anh có chút không thể chấp nhận được. Bởi vì trong lòng anh đang nghĩ đến những chuyện này, vì vậy anh cũng không chú ý tới anh trai của mình cũng đã ra khỏi nhà từ lúc nào…

Hà Minh Vũ đi theo sau lưng Trần Nam Phương, bước từng bước y hệt cô.

Trân Nam Phương đi ở phía trước lại không hề phát hiện ra. Cô đang hoàn toàn đắm chìm trong cảm xúc buồn bã của mình.

Ngô Hà nói rằng chính cô đã phản bội Dạ Hành. Theo bản năng, cô muốn phản bác lại, muốn thoát khỏi sự trói buộc của xiềng xích này.

Từ trước đến nay cô chưa bao giờ phản bội Dạ Hành.

Cô và anh ấy là bạn bè tri kỷ. Trước đây cô vân luôn cho răng Dạ Hành đã chết rồi. Nếu như không phải như vậy, chắc chắn cô sẽ sẵn sàng đi tìm anh ấy và cùng anh ấy chịu đựng mọi nỗi đau khổ.

Nghĩ như vậy, Trần Nam Phương lại càng bước đi nhanh hơn. Cô hận không thể dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đến bệnh viện an dưỡng số một nước Anh để đi tìm Dạ Hành. Tuy rằng cô cũng không biết liệu rằng tin tức mà Ngô Hà cung cấp có chính xác hay không.

Trần Nam Phương dùng thời gian ngắn nhất để đến ga tàu hỏa. Cô ngẩng đầu nhìn lên kiến trúc nguy nga, tâm tình đang kích động của của cô lại không thể nào nguôi ngoai đi được.

“Nam Phương! Đời này em đừng có nghĩ đến việc rời khỏi anh. Nam Phương! Em là của anh… Bà xã àI Ngoan nào…” Giọng nói của Hà Minh Viễn tràn vào tai cô, còn không ngừng chiếm lấy suy nghĩ của cô.

Trân Nam Phương không thể nhúc nhích được đôi chân của mình. Cô cứ ngơ ngác mà đứng ở trong ga xe lửa, nhìn dòng người đang qua lại không ngừng, trước mắt cô lại đều là hình bóng của Hà Minh Viễn.

Từng cái cau mày và từng nụ cười của anh, sự thờ ơ của anh, sự nhiệt tình của anh, sự cưng chiều của anh và cả sự độc đoán của anh nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 524


Chương 524

Trân Nam Phương chưa bao giờ biết rằng hình bóng của Hà Minh Viên đã khác sâu trong tâm trí của cô đến như vậy, cứ giống như là đã hòa vào trong tủy xương, không thể nào dứt ra được.

Điều này làm cho cô buông bỏ quyết định đi tìm Dạ Hành vào giây phút cuối cùng. Không! Có thể nói là muốn buông tha theo bản năng.

Một bên là kỷ niệm thời thanh xuân dài đằng đãng, một bên là tình yêu nông đậm của cô và Hà Minh Viễn.

Rõ ràng là cán cân tình cảm đã nghiêng về phía vế sau…

“Hà Minh Viễn là chồng của mình, hai người đã từng có quan hệ thân thiết nhất.” Một khi phát hiện cô còn lưu luyến Hà Minh Viễn, tất cả suy nghĩ của Trân Nam Phương như là đang thuyết phục cô ở lại.

“Em có sao không?”

Đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nói, đồng thời có một cánh tay đặt lên vai cô. Cô lập tức thấy hoảng sợ, quay đầu nhìn lại.

“Hà Minh Vũ!” Trân Nam Phương ngạc nhiên nhìn xung quanh: “Sao anh cũng ở đây vậy?”

“Anh đi theo em tới đây.”

“Hả?” Cô trợn tròn hai mắt: ‘Vậy Hà Minh Viễn có biết không? Anh ấy… Anh ấy… Anh ấy không đến à? “

“Em ấy không biết.” Hà Minh Vũ lắc đầu: “Em hy vọng người đến là em ấy sao?”

Trần Nam Phương không biết phải trả lời anh ta như thế nào, chỉ có thể thay đổi chủ đề khác: “Bây giờ em sẽ gọi điện cho anh ấy, chắc chăn là anh ấy đang rất lo lắng cho anh. “

“Em mà không trở về thì anh cũng sẽ không trở về.” Hà Minh Vũ trâm giọng nói: “Anh với bọn họ đều không quen biết nhau.”

Cô cảm thấy có chút đau lòng nhìn anh ta: “Là bởi vì trước kia anh đã bị thương, cho nên anh đã quên mất tất cả ký ức về bọn họ thôi. Nhưng mà người thân vẫn luôn là người thân, bọn họ đều luôn nhớ đến anh, hy vọng anh có thể sống tốt, hy vọng anh sẽ được hạnh phúc. “

Anh ta không nói gì như thể là anh †a đang suy nghĩ vậy.

“Chúng ta không thể sống một mình trên thế giới này được, anh thấy đúng không?” Trân Nam Phương giúp anh ta phân tích: “Tuy rằng anh đã không còn nhớ rõ nữa, nhưng anh có thể làm quen với mọi người thêm một lần nữa, cùng nhau bắt đầu tìm hiểu từ bây giờ. “

“Làm như vậy có được không?” Hà Minh Vũ nhíu mày, khuôn mặt ngăm đen tràn đầy sự nghỉ ngờ.

Cô gật đầu một cách nặng nề: “Đương nhiên là có thể rồi, bây giờ em sẽ gọi điện thoại cho Hà Minh Viên.”

Vừa nói vừa cầm máy lên gọi, đầu kia rất nhanh truyền đến một giọng nói trầm ổn quen thuộc: ” Em đang ở đâu? “

“Em…” Cô rối rắm ngẩng đầu lên, không trả lời: “Em lập tức về để gặp anh, còn có, anh trai của anh cũng đang ở bên cạnh em.”

“Được.” Hà Minh Viễn chỉ đáp lại một chữ.

Trần Nam Phương còn chưa kịp nói những lời tiếp theo thì đã nghe thấy Hà Minh Vũ nói: “Em thay tôi nói với em ấy là đừng để Thiên An tới đây. “

Nghe thấy hai từ Thiên An!

Trần Nam Phương nhìn về phía Hà Minh Vũ theo bản năng, đôi mắt trong veo trợn tròn, bên trong tràn đầy sự nghi ngờ và khiếp sợ.

“Anh… Anh vừa nói đến ai vậy?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 525


Chương 525

“Là Thiên An.” Hà Minh Vũ chớp chớp mắt giải thích: “Chính là cô gái vừa rồi mới đánh nhau với em đó.“

Nói xong, anh ta lẩm bẩm như đang tự nói với chính mình: “Thật ra tôi vẫn luôn cảm thấy cô ấy không phải là Thiên An, cô ấy không giống Thiên An một chút nào hết.”

“Anh nói cái gì cơ?” Trân Nam Phương vọt tới trước mặt anh ta và mở miệng hỏi: “Anh vừa mới nói ai là Thiên An? Ngô Hà được gọi là Thiên An từ khi nào vậy?”

Thiên An là tên của cô ở trước mặt Dạ Hành lúc trước.

Dạ Hành… Dạ Hành… Hà Minh VũI “Anh…” Trân Nam Phương thật sự không thể tin được vào những suy nghĩ vừa hiện ra trong đầu mình, cô không ngừng lui về phía sau, dùng sức lắc đầu.

“Có chuyện gì với em vậy?” Hà Minh Vũ nắm lấy tay cô: “Đừng để bị ngã. “

“Dạ Hành!” Cô hét lên một cách không chắc chăn với đôi mắt tràn đầy nước mắt. Sau đó ngây người nhìn người đàn ông ngăm đen ở trước mặt: “Vì sao anh lại gọi cô ta là Thiên An?

Anh có phải là Dạ Hành không? “

Anh ta không hiểu tại sao cô lại khóc, nhưng đối mặt với những câu hỏi này, anh ta vẫn trả lời: ‘Dạ Hành và Thiên An là một đôi bạn rất thân thiết. “

“..” Trần Nam Phương Như bị sét đánh.

Dạ Hành! Người mà cô vấn luôn nhớ nhung lại chính là người ở trước mắt sao?

Dạ Hành vậy mà lại là anh trai ruột của Hà Minh Viễn sao?

“Em đừng khóc nữa, nếu không người khác lại nghĩ là do tôi bắt nạt em đấy.’ Hà Minh Vũ lo lắng đến mức chân tay luống cuống.

Một giây sau, xung quanh bỗng nhiên vang lên tiếng la hét và tiếng bước chân lộn xôn.

Trần Nam Phương quay đầu lại theo bản năng, cô nhìn thấy một người đàn ông, người đàn ông năm đó đã lên xe cùng với Ngô Hà.

“Hãy cẩn thận!” Hà Minh Vũ hét lớn một tiếng, nhưng mà đã quá muộn.

Con dao của người đàn ông kia đã đâm vào ngực của Trân Nam Phương …

Trần Nam Phương cúi đầu xuống nhìn chuôi dao. Lúc cô ngã xuống đất, cô nhìn thấy Hà Minh Vũ dùng sức đá người đàn ông đó. Theo như những gì cô có thể nhìn thấy, hình như cô đã nhìn thấy Hà Minh Viễn  Người mà cô mong đợi.

Cô vẫn chưa nói với anh rằng cô thích anh, nhưng lần này cô ấy sẽ chết phải không?

Trần Nam Phương giữ lại được một mạng, nhưng vẫn hôn mê, phải nằm quan sát trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Đã hai ngày hai đêm trôi qua.

Hà Minh Viễn đứng ở bên ngoài nhìn qua cái cửa sổ thủy tỉnh, cũng đã hai ngày hai đêm.

Trong khoảng thời gian này, anh đã nhớ lại rất nhiều chuyện trong quá khứ.

Với tư cách là người thừa kế của nhà họ Hà, anh đã trải qua quá nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi, nhưng không có một chuyện nào có thể so sánh được với những chuyện vừa xảy ra ở hiện tại.

Người phụ nữ anh mà anh đã cưới, người vợ của anh, cô gái mà anh yêu cũng chính là người mà anh trai anh đã dặn anh phải chăm sóc trước khi anh trai anh bị thương.

Nói cách khác, đó là người mà anh trai của anh yêu.

Minh Phúc đã điều tra ra tất cả thông tin cho anh. Anh có thể lấy mấy tài liệu đó, nhưng anh lại không muốn đọc chúng chút nào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 526


Chương 526

Tại sao không phải là Ngô Hà? Cho dù lòng dạ của cô ta ác độc, ghen ghét!

Cho dù như vậy anh cũng nguyện ý giữ lời hứa, nhưng hiện tại lại đổi thành Trần Nam Phương.

Trước đây anh bị mù rồi, bởi vì anh đã để Ngô Hà tổn thương cô nhiều lần như vậy, nhưng anh thà để mình bị mù, cũng tốt hơn so với bây giờ. Chẳng lẽ anh muốn khoanh tay nhường tình yêu của mình sao?

“Anh Viễn!” Trịnh Hoàng Bách mở miệng một cách thản nhiên: “Anh hãy đi nghỉ ngơi đi. Chị Nam Phương sẽ không sao đâu. Sớm muộn gì chị ấy cũng sẽ tỉnh lại, chỉ mới có hai ngày thôi mà “

“Nếu như chỉ chậm một chút thôi, cô ấy có thể đã chết.” Anh vân nhìn chằm chằm vào cô gái nhợt nhạt trên giường.

“Đó là chỉ giả thuyết thôi.” Trịnh Hoàng Bách an ủi: “Bây giờ chị ấy đã không sao nữa rồi. Cố gắng an dưỡng, qua nửa năm nữa chị ấy sẽ lại khỏe mạnh như trước đây thôi. ˆ Đôi môi mỏng của Hà Minh Viễn mím chặt, anh im lặng như đang suy nghĩ về điều gì.

Mặc dù cô chưa chết, nhưng có trời mới biết cô đang đau đớn đến mức nào.

“Trước kia tôi đã từng làm rất nhiều chuyện quá đáng.”

Tay Trịnh Hoàng Bách đút vào túi: “Anh Viễn! Chị dâu rất yêu anh.”

“Yêu sao?” Cô vẫn luôn nghĩ về anh trai của anh.

Cho dù anh đã từng xem qua những cuộc trò chuyện giữa Dạ Hành và Thiên An, không liên quan đến tình cảm nam nữ nhưng lại kéo dài như vậy, có thể thấy được tình cảm này vô cùng giá trị, hết sức quý giá.

Càng nghĩ về điều đó, trái tim của Hà Minh Viễn càng giống như bị một nghìn bàn tay đang nắm chặt.

Anh không thể hiểu được.

“Khi nào thì em ấy tỉnh sẽ tỉnh lại?”

Hà Minh Vũ đi tới, cau mày nhìn bên trong: “Vết thương rất sâu, em ấy nhất định là thấy rất đau.”

“Cô ấy sẽ không sao đâu, sẽ rất nhanh tỉnh lại thôi.” Trịnh Hoàng Bách thay mặt anh để trả lời.

Hà Minh Vũ “ừ một tiếng, trầm mặc một lát rồi mới tiếp tục nói, lần này là hướng về phía Hà Minh Viễn nói: “Anh hy vọng em ấy là Thiên An, anh không thích người phụ nữ kia. ˆ “Anh Hành!” Thật lòng Trịnh Hoàng Bách không hy vọng bây giờ anh ta lại tiếp tục nói về mấy chuyện trong quá khứ, phải biết rằng Trân Nam Phương lúc này giống như là một miếng thịt trong lòng Hà Minh Viễn, cắt một chút lập tức máu sẽ chảy ra: “Chờ chị ấy tỉnh lại rồi chúng ta lại nói. ˆ Hà Minh Vũ liếc mắt, có chút bất mãn nhưng cũng không nói gì.

Reng reng reng….

Tiếng chuông từ điện thoại di động của Trịnh Hoàng Bách vang lên. Khi lấy điện thoại ra và nhìn thấy là Đỗ Thanh Hoa, anh ta có chút chột dạ không dám bắt máy, bởi vì anh ta đã giấu chuyện lần này của Trân Nam Phương với cô ấy, sợ cô ấy lại “phát điên” lên.

“Trịnh Hoàng Bách, vì sao bây giờ anh mới trả lời điện thoại?” Đỗ Thanh Hoa vội vàng hét lên một tiếng: “Có phải là anh đã làm một chuyện gì xấu rồi đúng không? “

“Em đang nói về cái gì vậy?” Anh ta đi tới góc hành lang, không muốn làm hưởng đến Hà Minh Viễn: “Anh lại là người như vậy sao? “

“Anh chính là…. Đỗ Thanh Hoa không khách khí nói ra: “Anh là cậu hai nổi tiếng của nhà họ Hà, con cháu nhà giàu có như vậy, ai mà biết có phải là đang vui đùa với ai khác hay không? “

“Em thật là…’ Anh ta cũng quay đầu lại, sờ lên mũi: “Còn có việc gì nữa không? Không thì anh cúp máy nhớ. “
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 527


Chương 527

“Này, đừng cúp máy.” Đỗ Thanh Hoa nhận ra: “Tôi có chuyện quan trọng muốn tìm bạn mình, nhưng tôi không liên lạc được với Nam Phương, mí mắt lại nhảy lên liên hồi. Anh mau gọi điện cho tên xấu xa kia, xem có phải anh ta lại bắt nạt Nam Phương rồi hay không? “

“Anh Viễn sẽ không làm như vậy đâu.”

“Tại sao không? Anh ta bắt nạt bạn tôi còn ít sao? “Đỗ Thanh Hoa hỏi ngược lại, nói xong lại cảm thấy không được: “Quên đi, tôi vẫn nên tự mình đến nhà họ Hà tìm xem, không ở đây tức giận với anh nữa.”

“Em nói cái gì vậy?” Trịnh Hoàng Bách bất mãn: “Anh thấy em là không nên qua đó để làm khó chị dâu làm gì.

Sau hai ngày nữa, chị ấy nhất định sẽ liên lạc với em thôi.”

Lời còn chưa dứt thì đã nghe Hà Minh Viễn nói: ‘Để cho cô ấy tới đây đi.”

“Anh Viên!”

“Nam Phương mà tỉnh lại, nhất định sẽ muốn nhìn thấy cô ấy.” Dừng một chút, anh lại bổ sung thêm một câu: “Tôi cũng đang có việc cần phải tìm cô ấy.”

Trịnh Hoàng Bách sờ mũi, vẻ mặt khó xử.

Sự thật chứng minh lo lắng của anh ta là đúng. Sau khi Đỗ Thanh Hoa tới, suýt chút nữa đã đã lật tung hết mái của bệnh viện.

Anh ta ôm cô ấy, khuyên nhủ cả nửa ngày mới làm cho cô ấy ngừng mắng chửi và khóc lóc.

“Trịnh Hoàng Bách! Anh chính là một tên vô cùng xấu xa. Tôi tức chết mất, thật là xấu hổ.” Đỗ Thanh Hoa khit khit cái mũi, hận không thể thay bạn tốt chịu nhát dao đó.

Anh ta cũng không tranh cãi với cô ấy về bất kỳ điều gì, ai bảo anh ta thật sự đã giấu diếm cô ấy chứ!

“Hoàng Bách! Tôi có việc cần nói với cô ấy.’ Hà Minh Viễn lên tiếng.

Đỗ Thanh Hoa nhìn thấy người này, trong nháy mắt, đứng bật dậy: ‘Hà Minh Viễn! Anh vẫn còn mặt mũi mà xuất hiện ở đây sao? Nếu không phải anh tin con đàn bà Ngô Hà kia, năm đó đã có thể bắt được người đàn ông kia. Hắn ta cũng sẽ không có cơ hội làm tổn thương Nam Phương?”

“Đặc biệt là vì sao anh lại tin Ngô Hà? Lời nói của anh trai anh quan trọng lắm sao? Anh ta không thể nhìn lâm sao?”

“Nam Phương phải chịu nhiều đau khổ như vậy đều là tại anh hết. Anh đã không thích cậu ấy thì thôi đi, lại cứ phải một bên giữ cậu ấy ở bên mình, còn một bên lại làm tổn thương cậu ấy.

Rốt cuộc là anh muốn cái gì vậy hả?”

Trịnh Hoàng Bách nghe không nổi nữa nên mở miệng nhắc nhở: “Thanh HoaI Anh Viễn cũng không muốn chị dâu xảy ra chuyện.”

“Anh ta không muốn ư?” Đỗ Thanh Hoa Hét lớn, cô ấy thật sự muốn đánh cho Hà Minh Viễn một trận: “Trước kia anh ta bắt nạt bạn tôi còn ít sao? “

Người nào đó nhíu mày nhìn lại, đáy mắt như đang ấp ủ một trận mưa to gió lớn, giọng nói khàn khàn cam chịu: “Anh trai tôi sẽ không đi nữa…”

“Cái gì…?”

“Anh trai tôi là Dạ Hành, người mà anh ấy coi trọng là Thiên An.”

Một câu nói này đã khiến Đỗ Thanh Hoa hoàn toàn rơi vào im lặng.

Cô ấy khiếp sợ mà đứng im tại chõ, không phát ra thêm một chữ nào nữa..
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 528


Chương 528

Hà Minh Viễn nhìn thấy cô ấy như vậy, tâm trạng nhanh chóng nặng nề, tất cả chờ mong của anh đều không có khả năng xảy ra nữa.

Trần Nam Phương thật sự là Thiên An, thật sự là tri kỷ của anh trai anh.

“Làm thế nào… Làm thế nào lại có thể?” Đỗ Thanh Hoa ngốc nghếch hỏi: “Người mà anh trai anh quan tâm không phải là Ngô Hà sao? Không phải anh ta sẽ chăm sóc Ngô Hà cả đời sao? Sao bây giờ anh ta lại biến thành Dạ Hành rồi?”

“Chị dâu thật sự là Thiên An sao?”

Trịnh Hoàng Bách liếc mắt nhìn Hà Minh Viễn đang im lặng đến mức lạnh như băng, hỏi.

“Cô ấy đúng là Thiên An! Nhưng mà.. Nhưng mà anh trai anh thật sự là Dạ Hành sao? Năm đó Nam Phương nhận được một bức thư giấu tên nói là Dạ Hành đã chết rồi mà.”

“Cho nên cậu ấy đã từng nghĩ sẽ chết cùng anh ấy.”

Đồ Thanh Hoa lo lắng nhìn Hà Minh Viễn, khó có thể bình tĩnh như vậy, không quên mang thêm mùi thuốc súng: “Còn không phải bởi vì lúc ấy anh vẫn luôn bắt nạt cậu ấy, còn có các tác phẩm của gia đình cậu ấy, cho nên khi cậu ấy biết Dạ Hành đã chết thì…”

Lời nói phía sau không cần nghe nữa, hai tay của Hà Minh Viễn đã nắm thành nắm đấm: “Vậy cô ấy nhạy cảm đối với mùi đào cũng là bởi vì anh tôi sao?”

“Khi nhìn thấy bức thư giấu tên đó, Nam Phương đang ăn đào, lập tức bị đả kích.” Đầu óc Đỗ Thanh Hoa choáng váng như là không thể hoạt động được nữa. Ngay cả việc từ chối trả lời cũng quên mất, đầu óc cô ấy đều đang hỏi vì sao Dạ Hành lại là anh trai của Hà Minh Viễn được chứ?

“Không đúng, anh có phải đang lừa tôi hay không?” Đầu óc cô ấy cứ thấy mờ mịt không ngừng: “Nếu anh trai anh thật sự là Dạ Hành, làm sao có thể quan tâm đ ến Ngô Hà được đây?”

“Năm đó Ngô Hà cùng anh Viễn đã nói cô ta là Thiên An.”

“Cái gì?” Đỗ Thanh Hoa một lần nữa lại hét lên: “Cô ta nói cô ta là Thiên An, Thật đáng chết! Làm thế nào mà cô ta có thể… Trời ạ! Cô ta… Cô ta vậy mà lại dám lấy cắp tên của Nam Phương ư?

Con mẹ nó! Sao cô ta dám làm thế chứi!”

Cô ấy điên cuồng túm tóc: “Tôi phải đi tìm còn đàn bà đen đủi đó và liều mạng với cô ta! Tôi phải bóp ch3t cô ta!

Cô ta đã hại Nam Phương nhà tôi thê thảm đến mức này.”, “Em đừng xúc động.’ Trịnh Hoàng Bách vội vàng ngăn cản cô ấy lại: ‘Mọi chuyện cứ phải chờ chị dâu tỉnh lại rồi nói sau. “

Đỗ Thanh Hoa tức giận hét lên một tiếng, tay đấm vào tường: “Ngô Hà đúng là nên chịu hình phạt năm con ngựa xé xac.

Hà Minh Viễn im lặng xoay người, người phụ nữ của của anh… Ngay từ đầu bởi vì chuyện này nên cô đã phải chịu rất nhiều khổ sở.

Năm đó là do anh đã quá thiếu cẩn thận, thay anh trai đi gặp người ta nhưng lại không điều tra thêm một chút, nhưng mà…

Đáy lòng anh lại có một tia may mắn. Nếu năm đó anh biết Trân Nam Phương là Thiên An, cô cũng sẽ không trở thành người phụ nữ của anh.

Hai người cũng sẽ không hề trải qua những chuyện thân mật như thế, cũng sẽ không có em bé, nghĩ như vậy nên anh cũng không áy náy nữa.

“Cuối cùng thì Nam Phương cũng có thể buông xuống tâm sự này rồi.’ Đột nhiên Đỗ Thanh Hoa bật khóc lên: ‘Mấy năm nay Nam Phương vân không buông được cái chết của Dạ Hành, vẫn luôn cảm thấy áy náy và hối hận. Bây giờ thì tốt rồi, rốt cục cũng không còn thấy gánh nặng nữa. “
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom