Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 483


Chương 483

Trân Nam Phương không muốn vì mình mà hai người trở mặt với nhau, nhanh chóng giải thích: “Hoàng Phong chỉ đến thăm tôi như bạn bè, giữa chúng tôi không có gì cả.”

“Nghe thấy chưa?” Hà Minh Viễn bật cười: “Vợ tôi nói rồi đấy, anh chỉ là bạn của cô ấy thôi.”

Cô thoáng nhìn thấy tia thất vọng trong mắt của Trịnh Hoàng Phong, sau đó cũng nhanh chóng biến mất ngay, anh bình tĩnh tự tin nói: “Tốt xấu gì tôi với cô ấy cũng là bạn, vậy còn anh thì sao? Minh Viễn?”

Đáp trả xong, anh cúi đầu nhìn Nam Phương cười: “Anh đi trước đây, sáng mai lại đến ăn sáng với em.”

“.” Trần Nam Phương nhìn bóng lưng biến mất nhanh chóng, muốn từ chối cũng không kịp.

Tình huống vừa rồi đã hoàn toàn chọc giận đến Hà Minh Viễn, anh tóm lấy cằm cô, găn từng chữ gọi cô: “Nam Phương!”

“Có chuyện gì sao?” Cô bắt lấy tay anh, nhíu mày chất vấn: “Tôi đã nói tôi và Hoàng Phong không có gì rồi, anh không tin thì bỏ đi!”

“Vừa nấy còn sán gần nhau như vậy bảo sao anh tin được đây?”

“Thôi đi.” Cô hừ lạnh một tiếng: “Bất kể có gần như thế nào thì anh cũng nhìn thấy, nhưng khoảng cách giữa anh và người khác thì không ai có thể nhìn thấy được.”

Trái tim Trần Nam Phương chợt nhói lên, cũng không cần quan tâm Hà Minh Viên như thế nào nữa.

Trong lòng cô có gì thì nói vậy.

“Anh không phải đến chỗ của Ngô Hà sao? Còn đến chỗ tôi làm gì nữa?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt “Không cân diễn kịch đâu, dù sao ở đây cũng không có người ngoài.”

“Diễn kịch à?” Biểu cảm của Hà Minh Viễn rất dữ tợn, anh gần từng câu từng chữ: “Nam Phương em cảm thấy anh đang diễn kịch sao?”

“Được rồi!” Trần Nam Phương không chịu nổi nữa chặn họng anh lại, gạt tay anh ra: “Không có chuyện gì thì anh về trước đi, tôi muốn nghỉ ngơi.”

“Mới ăn xong đã nghỉ ngơi rồi à?”

Cô lườm anh, cô rất muốn hỏi rằng anh quản được sao?

Nhưng để không phải dây dưa gì với anh nữa, Trân Nam Phương không thể để cho bản thân quá lắm lời được, cô nghiêng đầu sang chỗ khác không thèm để ý đến anh.

Hà Minh Viên im lặng một hồi lâu, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh cô, mở miệng nói, giọng anh đã thay đổi rất nhiều, như có chút bất đắc dĩ, vừa như là ấm ức vậy: “Có một chuyện…”

Ngập ngừng một lát anh mới tiếp tục: “Dạo này em đừng đụng đến Ngô Hà, cô ta muốn vào cửa nhà họ Hà.”

“Thế là sao?” Trần Nam Phương quay đầu lại, mắt không chớp nhìn anh: “Anh muốn cưới cô ta sao?”

Khóe môi anh giật giật hai lần, cúi người xuống nựng nưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hung hăng cắn lên đó biểu thị sự tức giận của mình, cô gái nhỏ này đang nghĩ cái gì vậy?

Làm sao anh có thể kết hôn với Ngô Hà chứ?

Đó là người mà anh trai anh thích cơ mài “Anh làm gì vậy?” Trân Nam Phương ghét bỏ xoa xoa mặt, cau mày nói: “Nếu anh không cưới cô ta, làm sao cô ta có thể vào cửa nhà họ Hà nhà anh?”

“Hà Minh Kỳ cưới cô ta.”

“.. Cô mất vài giây mới hoàn hồn lại: “Không phải chứ, anh trai anh…”

Thấy cô tỏ ra quan tâm, Hà Minh Viễn lập tức ngồi ở trên giường bệnh, từ bên cạnh ôm lấy Nam Phương, chống căm lên vai cô sưởi ấm: “Là ý của bà Ai nội.
 
Chương 484


Chương 484

“Hả?” Cô càng khó hiểu, với sự khôn khéo của bà Diêu, bà không phải không biết rằng Hà Minh Vũ thích Ngô Hà sao, nhưng bây giờ bà đã để Hà Minh Kỳ kết hôn với cô ta, phải biết rằng chị Tô Thanh Nhã vừa qua đời chưa được bao lâu!

Đúng là người giàu thường bạc tình.

“Bà nội làm vậy là thương em.”

Trân Nam Phương quay đầu nhìn Hà Minh Viễn, còn không hiểu ý của anh là gì, có nghĩa là bà Diêu làm vậy là vì cô sao? Làm sao có thể chứ?

“Bà nội muốn chặt đứt tơ tưởng của cô ta với anh, sợ ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta.”

“Vậy thì anh nên nói với bà nội, giữa chúng ta không còn tình cảm gì nữa.”

“Nam Phương!” Hà Minh Viễn dùng hai tay bóp chặt vai cô, đôi mắt phượng của anh bốc hỏa, hận không thể ăn tươi nuốt sống người phụ nữ trước mặt: “Không có tình cảm với anh sao? Vậy em có tình cảm với ai?”

Lông mày hơi nhướng lên, anh không nhịn được hỏi tên: “Trịnh Hoàng Phong ư?”

“Anh nói sao cũng được.” Cô không muốn phí hơi giải thích với anh nữa, dù sao thì anh cũng không tin.

Giữa họ, ngay từ lúc bắt đầu, đã là một sai lầm rồi.

Trước gương mặt xinh xắn của cô, Hà Minh Viễn cực kỳ khó chịu, và tức giận chồm tới bắt lấy nó vô cùng thẳng thừng liều lĩnh.

“Anh, anh làm gì vậy?” Trân Nam Phương né qua trái né qua phải, nhưng không thoát ra được, hoàn toàn bị anh năm trong lòng bàn tay. “Ưm, Hà Minh Viên, anh là đồ khốn nạn! Thả tôi ra!

Buông tôi ra! Nếu không tôi la lên đấy!”

“Nếu như Nam Phương của anh không ngại để người khác xem cảnh xấu hổ thì anh cũng không ngại đâu.”

Anh vòng tay ôm chặt lấy cô, giữ thật chặt, sau đó nỉ non thì thầm vào tai cô: “Nam Phương, em trốn không thoát đâu, em đã khiêu khích anh rồi thì nên làm chịu đời đi.”

Mặt Nam Phương đỏ bừng, không nói được đây vì là tức giận hay là bị hôn, cô tức giận quay đầu ra: “Tôi không muốn chọc tức anh. Là anh đục nước béo cò lợi dụng tôi. Thật ra anh đã sớm biết Tân Anh Huy không phải anh trai ruột của tôi rồi?”

Anh còn dùng cái bấy do người khác thiết kế để đưa cô xuống hố, không phải ngay từ đầu anh đã muốn dẫn vặt cô rồi sao?

“Biết rồi thì sao?” Hà Minh Viễn hỏi ngược lại: “Bây giờ nghĩ lại mới thấy, quyết định lúc đó là quyết định quan trọng nhất trong cuộc đời anh.”

Trân Nam Phương cảm thấy lời Hà Minh Viễn nói không hề dễ nghe chút nào, trái lại còn thấy anh ngang ngược vô cùng, vả lại còn tùy tiện thích gì làm nấy nữa!

Nếu như anh không thích cô, vậy thì còn muốn cô trong lúc đang nước sôi lửa bỏng thế này làm gì!

“Cho nên Nam Phương à, em không trốn thoát được đâu.” Hà Minh Viễn lặp lại một lần nữa: “Em là của anh rồ.”

Nói xong anh còn nhéo nhéo mặt của Trần Nam Phương.

Cô tức giận gạt tay anh ra, quyết định nhắm tịt mắt lại ngủ, nghĩ bụng tạm thời không để ý đến anh nữa, có lẽ sau một thời gian ngắn sau Hà Minh Viên lại thay đổi nhanh thôi.

Anh cúi xuống nhìn cô chằm chằm, như là có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô, điều này cũng khiến anh khá bất lực, có vẻ như bà nội anh nói đúng. Không cần biết Ngô Hà quan trọng với anh trai như thế nào, điều quan trọng hơn là tình cảm của Nam Phương với anh ra sao?
 
Chương 485


Chương 485

Ôm nỗi suy tư trong lòng, anh không nói gì nữa, mà nằm xuống và ôm cô từ phía sau, cố gắng truyền đạt khát vọng và tình yêu từ trong nội tâm mình.

Trân Nam Phương không tài nào hiểu được Hà Minh Viễn, cũng không muốn hao tổn tâm trí thăm dò anh ta nữa, cô còn có quá nhiều việc phải làm…

Ngày hôm sau, cô đến gặp ba Hải †rong trại tạm giam, sau khi trải qua biến cố, ông ấy đột nhiên trở nên già đi, sau một đêm thì bạc trắng đầu.

“Mày… cái con sao chổi kia, mày tới gặp tao làm gì? Nhà tao bị mày hãm hại còn chưa đủ khổ rồi sao?” Ba Hải điên cuồng hét lên.

Trần Nam Phương lạnh lùng nhìn ông ta, người ba mà cô từng kính trọng, thậm chí sợ hãi nay đã trở thành một kẻ xa lạ đáng sợ: “Tôi không hại bất kỳ ai trong số các người cả.”

Ngừng một chút, cô lạnh giọng nói tiếp: “Ngược lại các người… không chỉ một… mà cả ba người đều hãm hại tôi.

Tân Anh Huy ép tôi phải kết hôn. Còn ông thì định lái xe đâm chết tôi!”

“Tao muốn g iết chết mày đấy! Mày đã g iết chết con trai tao! Mày cũng hại chết cả…”

“Mẹ Hân là do ông hại chết!” Nam Phương lớn tiếng ngắt lời, cô đứng thẳng dậy: “Tân Anh Huy cũng là do ông gián tiếp hại chết, con không dạy nổi thì là lỗi của bal “Mày câm miệng cho tao!” Ba Hải gầm lên, hai mắt đầy tơ máu điên cuồng: “Đồ sao chổi, đồ khốn nạn, chỉ biết đi dụ dỗ đàn ông, lẽ ra ngay từ đầu tao nên để cho Lý An hủy hoại mày!

Không, từ lúc bắt đầu tao không nên nuôi dưỡng mày, không nên nghe lời người kia nói!”

Con ngươi của Tần Mục nhíu chặt, hơi nhíu mày lại, hỏi: “Người đó là ai? Ai kêu ông nhận nuôi tôi? Tại sao ông lại nhận nuôi tôi?”

“Tao sẽ không nói cho mày biết đâu!.” Ba Hải nói: “Cả đời này tao sẽ không nói cho mày biết đâu!”

Trân Nam Phương rất hiểu tính tình của ba Hải, biết mình không hỏi gì được nữa, nên cố gắng kiềm chế lại đổi chủ đề: “Nếu ông không nói với tôi, tôi sẽ tự mình tìm hiểu, nhưng mục đích lần này tôi đến đây là để nói cho ông biết rằng răng ông và anh trai có thể đã bị người khác lợi dụng và vô duyên vô cớ phải hy sinh chính bản thân mình rồi.”

Ba Hải nhìn chăm chằm cô như một con mãnh thú, dường như đang thăm dò, dường như bị chọc đúng tim đen, cuối cùng vẫn không ngừng lẩm bẩm: “Không thể, không thể nào… Cho dù cậu ta gạt tao thì Lý An cũng không thể gạt †ao được…”

Trân Nam Phương giương mắt nhìn một lúc, sau đó xoay người rời đi không chút lưu luyến nào, mọi chuyện trong nhà họ Tần giờ đều đã không liên quan gì đến cô nữa rồi.

Mặc dù cô vẫn không biết trước đây tại sao mình lại được nhận nuôi và ai là người đứng sau bày ra mọi chuyện, nhưng từ lời mà ba Hải nói, cô đoán rằng Lý An biết tất cả.

Sau khi ra khỏi trại giam, Trần Nam Phương nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, Ôn Tứ Hiên.

“Sao anh lại ở đây?.” Cô rảo bước nhanh tới: “Làm sao anh biết được tôi ở đây?”

Ôn Tứ Hiên gật đầu, trên khuôn mặt vốn dĩ rất lạnh lùng còn nở một nụ cười, nhìn ấm áp hơn trước kia rất nhiều: “Đoán xem.”

“Tôi đoán ư? Hay là thế lực ngầm của anh vân ở khắp nơi thế?” Trần Nam Phương nói đùa.

“Tôi làm gì có nhiều cơ quan ngầm đến mức ấy.” Ôn Tứ Hiên nhún vai: “Tôi phải mở rộng phạm vi làm việc ra, nếu không thì tôi lấy đâu ra chỗ làm việc cho cô.”

“Anh nói như vậy, tôi cảm thấy mình phải nhanh chóng kiếm thật nhiều tiền, nếu không sẽ không trả nổi thù lao cho anh mất.”
 
Chương 486


Chương 486

“Tôi không nhận tiên của cô đâu.”

Ôn Tứ Hiên kiên quyết nói: “Tôi rất vui vì được cống hiến sức lực của mình cho GOM “.” Trần Nam Phương chớp chớp mắt, cảm thấy xấu hổ: “Chúng ta vẫn nên làm chung đi, nếu không tôi sẽ cảm thấy có lỗi với anh, dường như trong chuyện của Thanh Hoa tôi vẫn chưa giúp được gì cho anh.”

“Cô đã giúp tôi được rất nhiều rồi.”

Ôn Tứ Hiên nhẹ giọng nói.

Không đợi Trần Nam Phương kịp phản ứng, anh ta lại cướp lời: “Lần này tôi mang đến tin tốt và một tin xấu.”

Trần Nam Phương hơi bĩu môi nói: “Vậy thì tôi sẽ nghe tin xấu trước.”

“Chúng ta lên xe rồi nói.” Ôn Tứ Hiên mở cửa, tay làm động tác mời lên xe, sau khi cả hai người họ lên xe, anh ta nói: “Tin xấu là cần phải tìm một hacker, là một trong 10 người giỏi nhất thế giới, rất khó tìm.”

“Tại sao lại phải tìm người đó chứ?”

“Đây chính là tin tốt mà tôi đang nói đến.” Ôn Tứ Hiên đã bán được một nút thắt. “Đoạn video mà cô nhận được từ Tập đoàn Kim Địa lần trước đã được xác nhận là đã bị người nào đó động †ay động chân.”

“Ý của anh là… đối phương đã mời được một người tài giỏi như vậy sao?”

Trần Nam Phương hoài nghỉ hỏi: “Rốt cuộc là ai? Tại sao phải tốn công tốn sức như vậy chứ?”

“Có thể mục đích của đối phương không phải là cô.” Ôn Tứ Hiên khởi động xe: “Cô muốn đi ăn trưa ở đâu?”

Cô sững sờ, là do anh ta chuyển đề tài quá nhanh: “Thế nào cũng được, anh quyết định đi.”

Sau đó cô lại đưa chủ đề về đúng hướng: “Anh nói mục đích của đối phương không phải là tôi? Vậy là Hà Minh Viễn sao? Không phải là toàn bộ tòa nhà của Tập đoàn Kim Địa đều bị hacker kiểm soát chứ? Vậy anh ấy có biết không?”

“Anh ấy có lẽ sẽ không biết cô quan tâm đ ến anh ấy nhiều như vậy.”

Trân Nam Phương cúi đầu, cô không tự chủ được sự quan tâm của mình đến Hà Minh Viễn, nhưng trong lòng cô lại có một giọng nói khác phản bác, đương nhiên khi đối mặt với một chuyện lớn như vậy thì cô có thể quan tâm đ ến anh ấy rồi.

Ôn Tứ Hiên cười tủm tỉm nói: “Cô xấu hổ rồi sao?”

“Làm gì có!” Trần Nam Phương ngẩng đầu lên nói lớn: “Tôi đã nhớ ra trưa nay mình muốn ăn gì rồi. Ăn món Tứ Xuyên đi, Thanh Hoa thích ăn những món đó.”

Sau đó cô lấy điện thoại di động ra điện thoại cho Đỗ Thanh Hoa.

“Cô có chắc là cô ấy đang rảnh không? Không phải cô ấy đang đi cùng bạn trai mới sao?” Ôn Tứ Hiên giễu cợt.

Trân Nam Phương nghe được một giọng nói truyên đến từ trong điện thoại: “Trần Nam Phương, không phải cậu đang ở cùng Ôn Tứ Hiên chứ? Anh ta đang nói về bạn trai mới của tớ sao?

Cậu hỏi xem anh ta có ý kiến gì không?”

Trân Nam Phương vô cùng bất lực: Tai của người bạn thân này cũng thính quá rồi đấy.

Nhưng sau khi nói rõ ra mục đích, Đỗ Thanh Hoa không hề nghĩ ngợi gì mà đồng ý đến cuộc hẹn, Trần Nam Phương rất vui mừng.

Ôn Tứ Hiên nói như đang đánh cược: “Đồng ý một cách vui vẻ như vậy, nhất định cô ấy sẽ không đến một mình. Cô có chắc mình muốn thảo luận về cuộc điều tra trước mặt Trịnh Hoàng Bách không?”
 
Chương 487


Chương 487

“Có vấn đề gì sao?” Trần Nam Phương phản bác: “Hà Minh Viễn không có thời gian lo chuyện của tôi đâu.”

Anh ta gật đầu đồng ý: “Lời này ngược lại là đúng, với thực lực của anh ấy thì muốn giúp cô cũng chỉ là chuyện hoàn thành trong vòng nửa phút thôi.”

Những lời này được nói ra, trong lòng Trần Nam Phương càng buồn hơn, mặc dù biết Hà Minh Viễn không muốn cô điều tra về Ngô Hà, nhưng khi nghe những bình luận từ chính miệng của người khác như vậy, cô không khỏi cảm thấy ớn lạnh.

“Gần đây anh ấy đang rất mệt mỏi.”

Ôn Tứ Hiên lại nói, lần này như thể anh ấy đang nói giúp Hà Minh Viễn một lần nữa.

Trân Nam Phương cau mày, khó hiểu nhìn anh ta “Anh đang nói đến chuyện của anh trai của anh ấy sao?”

“Đúng vậy, không tìm thấy người thì làm sao có thể không lo lắng chứ.”

“Anh có biết việc này là do ai làm không?” Trần Nam Phương cũng lo lắng: “Có phải là cùng một bọn với người làm giám sát không?

“Tôi không biết.” Anh ta ăn ngay nói thật: “Đừng lo lắng, chuyện của Hà Minh Vũ nhất định sẽ được giải quyết, cô không cần phải lo lắng nữa.”

“Nhưng mà…” Trân Nam Phương và nói được một nửa thì dừng lại rồi gật đầu: “Hay là chúng ta nói chuyện tìm hacker đi, anh có tài liệu gì không?”

Ôn Tứ Hiên lắc đầu: “Tôi không có, nhưng mà tôi biết có một người có.”

“Là Hà Minh Viễn!”

Ôn Tứ Hiên nói chuyện rất nhẹ, tựa như người lúc trước nhận xét Hà Minh Viễn không giúp được gì không phải là anh ta vậy.

Bây giờ lại bảo cô đến gặp Hà Minh Viễn để được giúp đỡ sao?

Gương mặt Trần Nam Phương lộ ra vẻ khó xử, cô không muốn có quá nhiều người tham gia vào việc này, đặc biệt là nhà họ Hà, ai bảo Ngô Hà có thân phận đặc biệt như vậy chứ?

Người ta chính là người mà Hà Minh Vũ đã nhìn trúng.

“Không muốn nhờ anh ấy giúp đỡ sao?” Ôn Tứ Hiên dừng xe, nhưng không mở cửa ra.

Trân Nam Phương lắc đầu: “Nếu như đây là cách duy nhất, vậy thì tôi sẽ đi tìm anh ấy.”

Ánh mắt anh ta sáng lên, sau đó chỉ tay vê phía trước: “Nhìn xem tôi đã nói gì nào, cô ấy không đến một mình đúng không?”

Cô nhìn theo tay anh ta, cô thực sự nhìn thấy bạn thân của mình là Đỗ Thanh Hoa, thêm Trịnh Hoàng Bách, vậy mà còn có Trịnh Hoàng Phong đi theo phía sau.

“Xem ra cậu cả nhà họ Trịnh thật sự là không muốn chịu thua rồi.” Ôn Tứ Hiên mở cửa, tùy ý vẫy tay với bọn họ, nhìn Trần Nam Phương xuống xe.

“Tớ nói này, có phải cậu rảnh đến nỗi hoảng rồi không?” Đỗ Thanh Hoa vội vàng chạy tới, kéo Trân Nam Phương ra sau lưng, ngửa cổ nhìn Ôn Tứ Hiên.

“Thanh Hoa, cậu đang làm gì vậy?”

Cô võ vai bạn thân mình: “Ôn Tứ Hiên đến đây để giúp đỡ chúng ta mà”

Đồ Thanh Hoa khit mũi, tỏ vẻ cực kỳ băng lòng, bởi vì trực giác của cô ấy rất nhanh nhạy, từ động tác và ánh mắt vừa rồi của anh ta có thể biết được anh ta thích Trân Nam Phương, mục đích giúp đỡ cũng không trong sáng.
 
Chương 488


Chương 488

Cũng đúng thôi, thế giới này làm gì có ai có thể đơn thuần đến mức không dính một chút tạp chất chứ?

“Thôi được rồi…” Trịnh Hoàng Bách đi tới, ôm lấy Đỗ Thanh Hoa: “Đừng lo lắng mù quáng như vậy, năng lực của chị dâu cũng rất mạnh đấy.”

Trân Nam Phương liếc mắt nhìn, không biết tại sao, nhưng là vì thân phận bạn trai mới của bạn thân này, cô cũng không nói nhiều, kêu mọi người vào trong ngồi.

“Nam Phương, tại sao emlại chạy ra đây? Sức khỏe của em đã tốt hơn chưa?” Trịnh Hoàng Phong quan tâm hỏi, đôi mắt êm dịu như nước.

Cô gật đầu: “Đừng lo, em không sao 3u cả.

Thấy anh ta lại muốn nói gì đó, Ôn Tứ Hiên Văn liền cướp lời: “Nếu cậu cả Hoàng Phong sự quan tâm đ ến Nam Phương như vậy thì anh cũng nên giúp cô ấy giải quyết vấn đề chứ nhỉ.”

“Anh muốn tôi giúp gì cho cô ấy?”

Đôi mắt anh ta không có chút gợn sóng, nhưng rõ ràng đã sáng hơn một chút, giọng điệu càng thêm phần mong đợi: “Nam Phương, em nói đi, anh sẽ cố gắng hết sức để giúp em!”

“Em…” Trân Nam Phương dừng lại, nhưng khi nghĩ đến việc Hà Minh Viễn đang bận tìm anh trai, cô vẫn nên mở miệng nhờ Trịnh Hoàng Phong giúp đỡ.

“Tôi đang tìm một hacker tên K, nghe nói người đó là một trong số 10 hacker giỏi nhất trên thế giới. Một khoảng thời gian trước, hệ thống giám sát của Tập đoàn Kim Địa bị hack nên không có bằng chứng để buộc tội Ngô Hà.”

“Cô chắc chứ?” Hai anh em nhà họ Trịnh đồng thời lên tiếng, đặc biệt là Trịnh Hoàng Bách còn trợn mắt lên, một †ay sờ căm. “Chị dâu, anh Viễn có biết chuyện này không?”

“Tôi nghĩ anh ấy không chỉ biết, mà có lẽ người đã thuê hacker chính là anh ấy!” Đỗ Thanh Hoa mỉa mai, sau đó khẩn cầu nói với Trịnh Hoàng Phong: “Anh Hoàng Phong, nếu anh có thể giúp đỡ chuyện này, thì anh nhất định phải giúp Nam Phương đấy, phải nhổ tận gốc đóa sen đen tối đó mới được.”

Cô ấy vừa nói vừa làm một hành động phù hợp để thể hiện sự tức giận trong lòng mình.

“Cô yên tâm! Tôi sẽ cố gắng hết sức để tìm ra hacker KI”

“Anh!” Trịnh Hoàng Bách cau mày muốn nhắc nhở.

“Em không cần nói gì cả, gọi món đi!” Trịnh Hoàng Phong ngắt lời của em trai, trong mắt hiện lên vẻ trịnh trọng: “Việc của anh, anh tự biết cách giải quyết.”

Mặc dù Trần Nam Phương cảm thấy có chút áy náy khi nhìn thấy điều này, nhưng cô lại cảm kích nhiều hơn, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều so với lúc sáng, nhất định có thể đưa kẻ xấu ra trước công lý!

Nhưng niềm hy vọng này chỉ kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ liền bị cuộc điện thoại của bà Diêu dập tắt, trực giác của Trần Nam Phương cảm giác được bà nội gọi cô đến để nói về chuyện của Ngô Hà…

Quả nhiên, ngay khi Trần Nam Phương đến, bà Diêu đã nói thẳng mục đích của mình.

“Nam Phương, con biết chuyện Minh Kỳ chuẩn bị kết hôn với Ngô Hà rồi đúng không?” Bà nội võ võ tay Trân Nam Phương, ôn nhu nhìn cô nói: “Con phải đảm đương nhiều hơn nữa rồi!”

Cô không nói một lời nào, bởi vì cô không biết những gì cô phải đảm đương việc gì việc gì.

Ngọc Cẩm giúp đỡ: “Mợ ba, bà Diêu đã rất nhớ cô đấy.”

Trần Nam Phương nhướng mị, cười nói: “Con biết ạ.”

“Mợ ba đừng trách bà nội, bà nội chỉ muốn tốt cho mợ ba và Minh Viễn, nhưng thăng nhóc đó lại không quan tâm đ ến anh trai mình gì cả.”
 
Chương 489


Chương 489

Bà Diêu thở dài: “Không thể trách nó được, trên đời này người duy nhất có mối quan hệ huyết thống sâu sắc nhất với nó chính là Minh Vũ.”

Trân Nam Phương trầm mặc trong chốc lát, vân không nhịn được mà nói: “Vậy tại sao bà lại để cho Ngô Hà…”

“Hừml” Đột nhiên Bà Diêu hừm một tiếng: “Loại con gái này quả thực muốn vào nhà họ Hà thì dễ, nhưng gả cho Minh Kỳ cũng không phải là chuyện gì tốt.”

Bà ấy vừa nói xong, Trần Nam Phương vừa hiểu vừa thấy mơ hồ, bây giờ cô chắc chắn rằng Hà Minh Kỳ là một tên cặn bã, trước đây cái chết của Tô Thanh Nhã không tránh khỏi việc có liên quan đến anh ta.

Nhưng nếu như sau này Ngô Hà cũng…

“Con nhóc ngốc nghếch này, con người không thể lúc nào cũng lương thiện được.” Bà Diêu siết chặt tay cô: “Kết hôn với Minh Kỳ, Ngô Hà không bị gì đâu.”

Trân Nam Phương ngơ ngác, sau đó gật đầu, cô ít nhiều cũng hiểu rõ Ngô Hà, cô ta là một loại người biết tính †oán, nên con đường sau này như thế nào, chắc chăn cô ta đã tính cả rồi: “Cảm ơn bà nội đã nhắc nhở.”

“Mợ ba…” Ngọc Cẩm nhìn bà Diêu sau đó ngập ngừng nói: “Khoảng thời gian này cô nên ở cùng cậu ba nhiều hơn. Bây giờ chỉ có cô mới có thể xoa dịu nỗi đau của cậu ấy mà thôi.”

Nỗi đau của anh ấy sao?

Trong lòng Trân Nam Phương cảm thấy trầm xuống. Cô biết Ngọc Cẩm đang ám chỉ điều gì. Hà Minh Viễn lớn lên trong một gia đình phức tạp như nhà họ Hà, cùng với cái chết của ba mẹ khi anh còn nhỏ, anh trai bị thương, sau khi tốt nghiệp, anh dựa vào năng lực của mình để chống đỡ nhà họ Hà.

Có lẽ anh đã một mình chịu đựng qua bao nhiêu ngày đêm rồi.

Sau khi rời khỏi nhà bà Diêu, cô thất thân ngồi trên băng ghế dưới ánh nắng mặt trời, vừa suy nghĩ nhưng cũng không khỏi lấy tay sờ bụng dưới của mình.

“Con của mình đã mất rồi, mình cũng đau khổ lắm chứ.” Đôi mắt Trần Nam Phương đỏ hoe, nước mắt không ngừng rơi xuống.

“Anh xin lỗi.” Một giọng nói trầm ấm vang lên, một bàn tay to lớn giữ chặt vai cô.

Cô vội vàng quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt sâu thắm như đại dương của Hà Minh Viên: “Anh… làm sao anh biết được là tôi ở đây?”

“Anh không thể để mất bà xã của mình thêm một lần nào nữa.” Giọng nói của anh nhẹ hơn bao giờ hết.

Trân Nam Phương biết đây là nỗi đau của anh, ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ đau khổ nói: “Vẫn chưa tìm thấy anh trai anh sao?”

“Anh vấn còn có em mà.” Hà Minh Viễn ôm chặt cô vào lòng.

“Anh đừng nói như vậy.” Cô không biết nên an ủi anh như thế nào, đành để anh ôm lấy mình, không nhúc nhích: “Anh sẽ tìm được anh ấy thôi, đừng lo lắng”

Thời gian giữa hai người cứ lặng lẽ trôi qua như vậy, không ai nói câu nào cả.

Phải hơn một giờ sau, Hà Minh Viễn mới thả Trần Nam Phương ra: “Có chuyện gì muốn nói với anh không?”

“Hả?” Cô cử động cơ thể đang tê dại của mình, ngây người nhìn anh.

Anh ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Em thà nhờ người đàn ông khác còn hơn là nhờ ông xã của mình giúp đỡ sao?”
 
Chương 490


Chương 490

Trần Nam Phương lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, hất tay anh ra: “Khả năng báo cáo của bác sĩ Hoàng Bách cũng sắp đuổi kịp y thuật của anh ta rồi.”

“Làm sao em có thể chắc chắn rằng Hoàng Bách đã nói điều đó?”

“Còn có thể là ai nữa chứ? Chẳng lẽ là Thanh Hoa và Hoàng Phong chạy đến nói sao?”

Hà Minh Viễn nhướng mày nói: “Không còn khả năng khác sao?”

“Chẳng lẽ là Ôn Tứ Hiên?” Trần Nam Phương trợn to hai mắt: “Anh nói Ôn Tứ Hiên đến tìm anh sao?”Hà Minh Viên nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi Trân Nam Phương.

“Chứ không phải là năng lực của ông xã em tốt, tự điều tra ra được sao?”

Cô cau lại đôi mày thanh tú của mình lại: “Vậy ý của anh là anh điều tra tôi sao? Theo dõi tôi sao?”

“Đúng là không nên cho em có cơ hội nói chuyện.” Hà Minh Viễn cúi người thật sâu chặn môi cô lại, gân đây miệng lưỡi của người phụ nữ nhỏ này thật lợi hại.

“Ưm… anh làm gì vậy?” Trần Nam Phương vô thức nhìn xung quanh, đây là viện dưỡng lão đấy, lúc nào cũng có người ra vào. “Tôi nói trúng tim đen anh rồi đúng không?

“Không có.” Anh dùng đôi mắt phượng của mình nhìn chằm chằm cô: “Là vì anh thèm khát đó mà.”

Cô thật sự không nên nói chuyện, khuôn mặt của người đàn ông trước mặt dày đến nỗi không nói nên lời.

Sau khi lấy lại được tâm trạng, Trần Nam Phương lại lên tiếng: “Vậy anh có †ìm hacker K không?”

“Tại sao lại không tìm chứ?” Anh nói một cách tự nhiên.

Cô ngơ ngác một chút, sau đó lẩm bẩm nói: “Anh không định thực hiện lời hứa bảo vệ Ngô Hà của mình sao.”

Hà Minh Viễn lại nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, cắn lên đôi môi đỏ mọng của cô: “Nam Phương, anh cứ tưởng là anh đã nói rõ rồi chứ”

“Gì chứ?” Trái tim cô nhanh chóng trầm xuống, biết rằng anh sẽ bảo vệ Ngô Hà: “Anh muốn cảnh cáo tôi đúng không?”

“Đúng vậy!”

“Vậy…”

“Em là người quan trọng nhất!”

Những lời muốn nói của Trần Nam Phương đều nghẹn ở cổ họng, cô thật sự cảm thấy mình đang gặp ảo giác, vậy mà Hà Minh Viên đang… tỏ tình với cô hay sao?

Anh năm tay cô, kéo cô ra khỏi băng ghế: “Đi thôi.”

“Đi đâu chứ?”

“Đi về nhà.” Ngừng một chút, lại nghe anh nói thêm một câu: “Anh đói bụng rồi.”

Bước chân của Trần Nam Phương dừng lại, tại sao cô vẫn cảm thấy những lời này có chút không nghiêm túc nhỉ?

Cũng may trên đường đi Hà Minh Viên không có những hành động và lời nói gì quá đáng, cô cứ dựa vào ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, cô cũng im lặng, nghĩ về những gì anh vừa nói.

Anh đang chuẩn bị giúp mình tìm chứng cứ sao?

Một khi tìm được chứng cứ, anh sẽ không ngăn cản việc cô giao chúng cho đồn cảnh sát đúng không?

“Haizz…” Cô thở dài một hơi, làm sao có thể dễ dàng tìm thấy chứng cứ như vậy chứ?
 
Chương 491


Chương 491

Ngô Hà đã đoán được phòng giám sát bị hack, cho thấy có người đứng sau lưng cô ta, người đó là ai chứ?

Trở lại biệt thự, Trần Nam Phương còn đang miên man suy nghĩ gì đó, đột nhiên, Hà Minh Viễn từ phía sau ôm lấy cô.

“Suy nghĩ nhiều như vậy không mệt sao?”

“Anh biết tôi đang nghĩ gì sao?” Trần Nam Phương thật sự không nhìn thấu anh, cô chưa hề nói gì cả, chẳng lẽ anh là con giun đũa trong bụng cô sao?

Hà Minh Viễn lắc đầu: “Anh chỉ nghĩ là bà xã nên nghĩ đến chuyện khác rồi…”

Vừa nói, bàn tay lớn của anh cũng bắt đầu lộn xôn…

“Anh làm gì vậy? Buông tôi ra!” Trần Nam Phương bất mãn bẻ tay anh.

“Anh đã nói rồi, anh đói bụng rồi.”

Biết ngay mà!

Cô biết mọi lời nói của anh không có câu nào nghiêm túc cả.

“Tôi không đói.” Cô chỉnh đốn anh: “Đói bụng thì đến nhà hàng ăn cơm.”

Thấy anh không buông ra, cô cứng nhắc: “Tôi muốn nhắc nhở anh, chúng lộ 4 “Chúng ta làm sao?” Hà Minh Viễn căn môi cô: “Em dám nói ra không?”

Trần Nam Phương giận dữ căn lại một cái: “Tại sao tôi lại không dám nói chứ? Bây giờ tôi không còn giống như trước nữa, không thể để anh tùy tiện ức hiếp nữa, quan hệ của chúng ta cũng không còn như trước nữa, đã không còn tình cảm gì nữa rồi!”

“Tình cảm là do bồi đắp mà ra.” Anh bất lực nhìn cô: “Đặc biệt là cần phải đi sâu vào bồi đắp.”

“Nam Phương, em phải cho anh một cơ hội.” Trán anh chạm vào trán cô: “Em đừng tự dối lòng mình nữa”

Trái tim cô run lên, anh đã có thể nhìn thấu cô, nhưng cô lại đẩy anh ra, sau đó chạy lên lầu với tốc độ nhanh nhất, cô không muốn đối mặt với anh!

Anh đang đau khổ, cũng như cô đã nói, cô cũng đang đau khổ.

Đứa con trước đây của họ còn khổ hơn.

Cô không muốn dễ dàng tha thứ, ít nhất cô phải chứng kiến được anh không còn bảo vệ Ngô Hà nữa thì mới có thể tha thứ cho anh được.

Trân Nam Phương đứng trước cửa sổ, lắc lắc đầu, lại hít thở sâu thêm vài lần rồi mới xoay người lại.

Không ngờ, Hà Minh Viễn giống như “âm hồn không tan” đứng ngay đằng sau, đang lặng lẽ nhìn cô chằm chặp.

“Anh… lên đây từ khi nào vậy?” Trân Nam Phương lập tức tỉnh táo lại không ít, mà giọng điệu lạnh lùng như cũ: “Những gì cần nói tôi đều đã nói cả rồi, Hà Minh Viễn… anh không thể cưỡng ép tôi được nữa.”

“Nếu anh muốn em thì em có thể phản kháng được sao?” Anh đột nhiên lấn tới, từ trên cao nhìn xuống cô, môi mỏng mím chặt.

Cô cắn chặt cánh môi, bướng bỉnh nhìn lại, bởi vì chênh lệch thể lực cô không thể chống cự lại được, nhưng nếu anh vấn như thế này, sao có thể coi là thích cô được cơ chứ?

“Nếu như anh dám, tôi sẽ, tôi sẽ không bỏ qua cho anh… Trân Nam Phương trợn to hai mắt, nhìn chằm chăm vào khuôn mặt phóng đại đang kề tới gần, tên khốn này đúng là không có lúc nào không giở trò lưu manhI Còn chưa đợi cô nói xong thế mà đã hôn cô rồi!
 
Chương 492


Chương 492

Cũng may anh nhanh chóng buông †ay, còn giơ tay lên vuốt ve đôi mắt như muốn phun ra lửa của cô, nhẹ giọng nói: “Nam Phương em yên tâm, em là vợ anh, anh sẽ không cưỡng ép em.”

Sao cô có thể tin được những lời này chứ, vẫn nhìn anh chằm chằm.

Hà Minh Viễn xoa xoa đỉnh đầu cô đầy yêu chiều, bàn tay giống như có ma thuật biến ra một thứ gì đó.

Trần Nam Phương nhìn lại, là khúc gô tử đàn hình đám mây mà trước đây từng nhìn thấy, lúc đó bà Diêu lấy ra, sau đó lại bị Hà Minh Viễn cầm đi mất, bây giờ anh lại lấy ra để làm gì?

“Bắt đầu từ hôm nay giao bảo bối cho bà xã cất giữ.” Anh nhét vật kia vào tay Trần Nam Phương, ánh mắt thâm thúy, giống hệt như vũ trụ sâu thắm và bao la.

“Tôi…” Cô theo phản xạ muốn từ chối.

“Không được phép trả lại.” Hà Minh Viễn nghiêm mặt nắm chặt lấy tay cô, sau đó lại ôm lấy cô, nhẹ giọng thì thào nói: “Nam Phương không muốn trái tim của anh sao?”

“Cái gì mà trái tim của anh cơ chứ?”

Sau một hồi sửng sốt cô dường như mới như hiểu ra: “Có nghĩa là lúc trước từng thổ lộ nhiều lần như vậy, tất cả đều là vô tâm sao?”

“Nam Phương!” Anh chau mày im lặng một lúc sau đó mới giải thích: “Anh trai của anh cũng có một chiếc, hình cái cây, lúc trước anh hy vọng anh ấy nhìn thấy cái này có thể nhớ lại chuyện quá khứ, cho nên mới không để ở chỗ em.”

Trái tim Trần Nam Phương giống như bị cái gì đó chèn ép, đau đớn, thật sự cảm nhận được nỗi đau đớn muốn có người thân nhưng lại không có của anh.

Cô cũng vậy không phải sao?

“Hà Minh Viễn, tôi…” Cô buồn bã cụp mắt xuống, không hiểu sao lại cảm thấy nhẹ nhõm, cuối cùng đành phải thốt lên: “Tôi xin lỗi.”

“Cô bé ngốc.” Anh vòng tay ôm cô: “Thấy thương anh lắm à?”

“Tôi chỉ…” Những lời nói che đậy bị nuốt trở lại, Nam Phương nhẹ giọng nói: “Phải, cho nên anh phải suy nghĩ cho thật kỹ”

Ngoại trừ lực đạo trong tay rất mạnh mẽ, anh không phát ra bất cứ âm thanh nào.

“Anh đừng làm như vậy.” Trân Nam Phương muốn đứng thẳng người dậy, nhưng bị cự tuyệt.

Hà Minh Viễn hình như cười khẽ một tiếng: “Anh không sao, chỉ là muốn hưởng thụ, cảm giác được bà xã thương thật ngọt ngào.”

Tuy răng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vùi vào hõm vai anh, nhưng cô vẫn không tự chủ được mà đỏ mặt: “Miệng mồm trơn tru.”

Anh cong người chiếm hữu đôi môi của cô: “Chưa nếm thử sao em biết miệng mồm anh trơn tru chứ.”

“..”

Trần Nam Phương cảm thấy được toàn thân giống như bị cảm giác ngọt ngào tuyệt vời làm mê hoặc, dần dần giao bản thân mình ra, chân thành tới mức không hề giữ lại chút gì.

Ngày hôm sau, cô bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức, cảnh tượng đầu tiên cô nhìn thấy là khuôn mặt anh tuấn quyến rũ của Hà Minh Viên, phản ứng đầu tiên của cô là đánh vào ngực anh: “Xấu xal”

Sau đó, mới cầm điện thoại lên.

Nào ngờ có tên vô lại nào đó quấn lấy, còn bấm tắt điện thoại của cô: “Bà xã nói xem sao anh lại xấu xa?”
 
Chương 493


Chương 493

“Anh chính là đồ xấu xa!” Mê hoặc nhân tâm.

“Chưa làm em thỏa mãn à?”

Trân Nam Phương tức giận đến mức tát Hà Minh Viễn hai cái, mặt mũi đỏ bừng: “Anh chỉ biết bắt nạt em! Sau này…”

“Sau này chúng ta lại sinh một bé con nhé.”

Trân Nam Phương bị những lời này làm giật mình, nhìn Hà Minh Viễn đến ngây người.

“Anh…” Còn chưa kịp nói hết lời, lại bị tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang, lúc này cô mới hoàn hồn nhận điện thoại.

“Nam Phương!” Đỗ Thanh Hoa ở đầu dây bên kia hét lên: “Ba cậu, ý mình nói là tên khốn kiếp đã đánh cậu kia, chết rồi.”

“Cái gì?” Trần Nam Phương qua hồi lâu không có phản ứng: “Ai chết?”

Ông Hải chết rồi sao?

Đột ngột chết trong trại tạm giam?

“Hôm qua mình vừa mới đi gặp ông ấy cơ mà” Cô chớp chớp đôi mắt vô hồn, vừa nói vừa nhìn sang Hà Minh Viên: “Không đúng, sao ông ấy có thể chết được chứ? Thanh Hoa, cậu nghe ai nói vậy?”

“Diệp Anh nói đấy! Cô ấy đang ở ngay bên cạnh tớ đây này!” Đỗ Thanh Hoa đưa điện thoại cho Lục Diệp Anh.

Nghe xong lời của đối phương, cúp điện thoại rồi cô vẫn không thể tin nổi sự thật đang bày ra trước mắt, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, người nhà họ Tần đều đã ra đi rồi!

Thân thể cô khẽ run lên, Hà Minh Viên vẫn luôn ôm lấy cô, tiếp cho cô thêm sức lực: “Em.. anh nói xem có phải em thực sự là sao chổi không?”

“Em nói bậy bạ gì vậy!” Anh gầm khế ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Không cho phép em nghĩ bậy bạ như vậy.”

“Nhưng mà, nhưng mà bọn họ đều chết cả rồi.” Trần Nam Phương thương cảm không thôi: “Hình như tất cả những người xung quanh em… Thanh Hoa cũng từng bị thương, cả anh, còn có con của em nữa…”

“Không được nói nữa!” Hà Minh Viễn mím chặt môi: “Trên đời này có rất nhiều kẻ xấu, sao em có thể dùng lỗi lầm của bọn họ để trừng phạt bản thân chứ?”

Anh lau những giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt cô, cam đoan: “Anh sẽ điều tra xem đã xảy ra chuyện gì.”

“Anh không thể xảy ra chuyện nữa!”

Trân Nam Phương lúc này thực sự sợ hãi, cô lo lắng không yên: “Thanh Hoa cũng không thể, em phải gọi điện thoại báo cho cô ấy một tiếng!”

Hà Minh Viễn giật lấy điện thoại di động của cô, ôm cô thật chặt nhẹ nhàng vô về: “Nam Phương không sao đâu, anh sẽ không sao, những người khác cũng không sao đâu.”

“Thật sao? Nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì cả!” Anh trâm giọng nói: “Nhìn về phía trước đi, Nam Phương.”

Vừa nháy mắt đã mấy ngày trôi qua, Trân Nam Phương vấn luôn ở trong biệt thự, ngay cả ăn cơm cũng không rời khỏi phòng, Hà Minh Viễn luôn cố gắng hết sức để dành thời gian ở bên cạnh cô.

“Em không sao đâu, nếu anh có việc gì thì đi làm đi.” Cô biết anh vẫn đang tìm kiếm anh trai mình: “Có nó ở bên cạnh em rồi.”
 
Chương 494


Chương 494

Cô cầm khúc gõ tử đàn lên, nhìn nó đầy âu yếm.

“Thái độ không tệ.” Hà Minh Viễn chen đến bên cạnh cô: “Nam Phương biết trân trọng trái tim của anh rồi.”

Trân Nam Phương nắm chặt cây tử đàn trong lòng bàn tay, do dự mở lời: “Vẫn chưa tìm được anh trai của anh sao? Không có chút tin tức nào à?”

“Sẽ mau có thôi.” Anh ôm lấy hai vai cô, đổi chủ đề: “Anh thấy em gầy quá rồi, phải bồi bổ nhiều một chút.”

“Gầy chỗ nào chứ?” Trần Nam Phương vô thức cúi đầu nhìn xuống, cô lại nghĩ răng phụ nữ chưa bao giờ cảm thấy mình đủ gầy.

Đột nhiên lại nghe thấy tiếng cười khe khẽ của Hà Minh Viễn, nói thì thầm bên tai cô một câu: “Chỗ nên có thịt cảm giác vẫn đầy đặn lắm.”

“Anh…” Cô bị câu nói bông đùa có chút xấu xa của anh làm đỏ bừng cả mặt: “Không nghiêm túc.”

“Vậy nói chuyện nghiêm túc đi?” Hà Minh Viễn dựng thẳng tắp hai vai lên: “Ngày mai anh đi nước Anh.”

“Đi đến đó làm gì?” Trần Nam Phương vừa nghe đến nơi này lập tức theo phản xạ nghĩ đến lần trước anh bị đả thương: “Công ty có chuyện sao?

Không thể phái người khác đi ư?”

Anh cúi người hôn nhẹ lên môi cô, đôi mắt đen láy như ngọc: “Nam Phương đang lo lắng cho anh à”

“Em đang nghiêm túc mài! Sao anh vấn không nghiêm túc vậy?” Trần Nam Phương có chút tức giận: “Sẽ không nguy đến hiểm tính mạng chứ?”

“Nam Phương quan tâm tới anh như vậy…” Anh xoa xoa hai má cô: “Thật khiến người ta cảm động.”

Cô giật mình, lúc này mới nhận ra sự quan tâm của mình thể hiện rõ đến mức nào, không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ.

“Muốn như thế này mãi không, hửm?”

“Vậy phải xem anh biểu hiện như thế nào đã.” Cô không tự nhiên quay đầu lại nói: “Sau này nếu anh còn khiêu khích em, em sẽ không quan tâm đến anh nữa.”

“Tuyệt đối nghe lời bà xã.”

Hà Minh Viên đã đến nước AnhI Cả căn biệt thự rộng lớn bỗng chốc trở nên trống trải, Trần Nam Phương không muốn ngồi mãi ở nhà, nên chuẩn bị ra ngoài một lát.

Vốn định đến bệnh viện Minh Tâm để tìm Đỗ Thanh Hoa, nhưng không ngờ ngay trước cổng bệnh viện lại đụng phải Ngô Hài “Nam Phương.” Đối phương lên tiếng trước, cực kỳ nhẹ nhàng: “Hiếm khi gặp được cô.”

“Bởi vì tôi không muốn gặp cô đấy.”

Trân Nam Phương lạnh lùng liếc cô ta một cái, định bụng bỏ đi.

“Tôi sắp sửa gả vào nhà họ Hà rồi, đám cưới của tôi và Minh Kỳ là do nhà họ Hà ra mặt sắp xếp đấy!” Ngô Hà khoe khoang: “Còn cô kết hôn với Minh Viễn đã lâu như vậy mà còn chưa được tổ chức đám cưới.”

“Có liên quan gì đến cô không?”

“Chỉ là muốn nhắc nhở cô rằng Minh Viễn đối với cô chẳng qua cũng chỉ đến vậy.” Ngô Hà vừa nói vừa nghịch móng tay của mình: “Cô thấy móng tay của tôi thế nào? Minh Viễn nói trông rất đẹp.”

“Này.” Trần Nam Phương cười lạnh: “Nếu lời này của cô mà bị Hà Minh Kỳ nghe thấy thì sao nhỉ? Cô nói anh ta có cung kính hai tay mà dâng cô cho Hà Minh Viên không?”
 
Chương 495


Chương 495

Ngô Hà cau mày, đáy mắt hiện lên một tia hoảng sợ.

“Nếu tình cảm giữa cô và Hà Minh Viễn đã sâu đậm như vậy, có cần tôi đến tìm Hà Minh Kỳ, bảo anh ta tác thành cho hai người không?”

ko + “Tôi làm sao? Sợ tôi không nỡ à?”

Tần Nam Phương tỏ vẻ bình thản nhún vai một cái: “Cô cứ yên tâm, dù sao tôi và Hà Minh Viễn cũng vẫn chưa tổ chức đám cưới, có thể ly hôn bất cứ lúc nào.”

Ngô Hà càng thêm kinh ngạc.

“Hay là để tôi đi tìm bà Diêu nhé, bà ấy…”

“Đủ rồi!” Ngô Hà gầm lên, trong mắt tràn đầy hận ý không thể xóa nhòa, cô †a tiến lại gân trâm giọng nói: “Trần Nam Phương cô ra vẻ kiêu ngạo cho ai xem chứ? Chẳng qua là vì âm dương đảo lộn gả nhầm cho Minh Viễn, đợi đến khi anh ấy biết được tình cảnh của cô, cô nói xem liệu anh ấy còn thích cô chứ?”

Trân Nam Phương nhíu mày, không hiểu rõ lời này của cô ta có ý gì, tình cảnh của cô là sao?

Rốt cuộc Ngô Hà đã biết được những gì?

“Hừ, Trân Nam Phương… rồi sẽ có một ngày Minh Viễn không cần cô nữal”

Cô ta cười vô cùng đắc ý: “Chỉ cần một câu nói của tôi thôi, cô có tin hay không?”

Không đợi Trân Nam Phương phản ứng lại, Ngô Hà liền bổ sung thêm một câu: “Cũng giống như nhà họ Tần đấy, không phải đều chết cả rồi sao?”

“Cô nói cái gì!” Trân Nam Phương lập tức trừng lớn hai mắt, túm lấy cô ta một phát: “Đều là do cô làm có đúng không? Cô kẻ sát nhân này!”

“AI Cứu với!” Ngô Hà đột nhiên gào lên: “Trân Nam Phương cô buông tôi ra, tôi không biết cô đang nói cái gì, a…”

“Thật không ngờ chị dâu lại lợi hại như vậy?” Giọng nói của Hà Minh Kỳ truyền đến, giống như con rắn đang phun ra nọc độc, vô cùng nhớp nháp, anh ta kéo Ngô Hà trở lại bên cạnh mình: “Đã hủy hoại một cô dâu của tôi rồi, còn định hủy thêm một người nữa hay sao?”

Trân Nam Phương theo phản xạ lui về phía sau một bước, cô vẫn luôn cảm thấy ánh mắt Hà Minh Kỳ quá mức phức tạp.

“Minh Kỳ, chúng ta đừng gây chuyện với Nam Phương nữa, bằng không để cậu ba biết được…”

“Biết được thì sao?” Hà Minh Kỳ giống như bị chọc giận: “Người của cậu ba anh có thể giành được một, thì cũng có thể giành được hai.”

Ngô Hà sửng sốt, đáy mắt lóe lên một tỉa sáng.

Mà Trần Nam Phương nghe thấy những lời này càng cảm thấy buồn nôn chán ghét, cô không có ý định dây dưa, xoay người rời đi…

“Minh Kỳ?” Ngô Hà đứng sựng tại chỗ thì thào khẽ hỏi: “Lời anh nói là thật sao?”

“Sao vậy?” Hà Minh Kỳ bóp chặt căm Ngô Hà: “Trong lòng lo lắng cho cậu ba, hay là muốn kiềm chế anh đây?”

“Em không có…”

“Không có?” Anh ta hừ lạnh, hai tay lại càng siết chặt thêm: “Ở chỗ của tôi, Hà Minh Vũ không có chút ảnh hưởng gì đâu!”

Cô ta bị đau, nhanh chóng nắm tay anh ta: “Em, em biết rồi.”

“Biết cái gì cơ?”

 
 
Chương 496


Chương 496

“Sau này em sẽ không, trong mắt em sẽ chỉ có anh Kỳ mà thôi.” Ngô Hà im lặng.

Hà Minh Kỳ siết chặt cô ta kéo lại gần: “Đêm nay có một tiết mục rất hay, em sẽ thích cho xem.”

Cô ta gần như đang run rẩy, nụ cười trên mặt càng trở nên mất tự nhiên hơn.

“Sau này nếu có cơ hội thì mời thêm chị dâu, anh sẽ càng thương em hơn.”

Anh ta vừa nói vừa võ võ mặt Ngô Hà.

Cô ta cảm thấy bị sỉ nhục không gì bằng!

Trân Nam Phương bước đi trong vô thức một hồi lần, chỉ cần có thể khiến cô tránh xa Hà Minh Kỳ và Ngô Hà, dường như đi đâu cũng không thành vấn đề.

Nhưng vừa nghĩ đến những lời nói trong bệnh viện lúc nãy, cô vấn cảm thấy ớn lạnh cả người, có một vài người trời sinh đã là cặn bã, cho nên nhất định phải tìm cách tránh xal Còn chưa kịp loại bỏ ý nghĩ này, liền nghe thấy một giọng nói vang lên: “Cháu gái chạy đến tận đây, có phải là nhớ cậu không nhỉ?”

Trân Nam Phương lập tức giật mình, quay đầu nhìn lại, thật sự là Lý An, chuông báo động trong lòng lập tức reo vangl “Cháu gái…”

“Ông đừng tới đây!” Trần Nam Phương nhịn không được hét lớn tiếng, nhìn quanh bốn phía một lượt, nhưng mà lúc này là thời gian làm việc buổi sáng, trên đường cũng không có nhiều người qua lại, không khỏi sợ hãi hơn: “Ông muốn làm gì?”

“Muốn làm gì à?” Lý An thở ra một hơi: “Hại chết cả nhà em gái của tao rồi, mày đã vừa lòng chưa?”

“Không phải do tôi hại?” Trân Nam Phương nhíu mày: “Là do các người làm chuyện xấu!”

“Tao đã nói với mày chưa nhỉ, nhìn mày có vẻ cũng chẳng làm ra chuyện tốt lành gì.” Khuôn mặt Lý An lộ rõ vẻ tà ác.

Cô lùi lại, vừa nói chuyện vừa quan sát đảo mắt quan sát con đường qua lại: “Ông tốt nhất đừng có đụng đến tôi, bằng không Hà Minh Viễn sẽ không tha cho ông đâu!”

“Cậu ba nhà họ Hà à..” Lý An hừ lạnh một tiếng: “Liệu cậu ta còn có thể từ nước Anh trở về nữa không đây…

Trái tim Trần Nam Phương lập tức chùng xuống, không hiểu lời ông ta nói có ý gì, chẳng lẽ Hà Minh Viễn lại gặp nguy hiểm lần nữa sao? Rốt cuộc là ai muốn đối phó với anh?

“Anh ấy sao rồi?” Cô lạnh giọng truy hỏi: “Là các người giở trò xấu xa, có đúng không?”

“Chậc chậc, cháu gái thật sự là trong sáng đáng yêu.” Lý An tiến lên: “Có muốn nếm thử mùi vị của đám người xấu của bọn tao không?”

Trần Nam Phương cố gắng bỏ ngoài tai lời nói kinh tởm của ông ta, vừa định xoay người rời đi, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó: “Tôi hỏi ông, ba tôi vì sao mà chết? Có phải năm đó là kẻ đó giết ông ấy không?”

Lý An hung hăng trừng mắt: “Muốn biết kẻ đó là ai à2”

Im lặng một lúc, ông ta nói tiếp: “Hầu hạ cậu một đêm, có lẽ cậu có thể… al”

Không đợi ông ta nói xong, một vật thể không xác định liền đập ngay vào trán ông ta, chảy máu ngay lập tức.

“Kẻ nào dám!”

Trân Nam Phương cũng nhìn sang bên cạnh, liền thấy một cậu thanh niên nước da hơi ngăm đen đang đi tới, vóc người cao lớn, tỷ lệ hoàn mỹ hơn cả người mẫu, trong tay còn đang lắc lắc vài viên đá cuội.

“Mày dám ném tao sao?” Lý An hung hăng hỏi: “Không muốn sống nữa phải không?”

Chàng thanh niên không nói lời nào, tay phải lại bóp mạnh một viên đá khác, nhắm thẳng về phía Lý An, lão ta bị dọa sợ không nhẹ, hoảng loạn chạy thẳng vào trong chiếc xe đậu bên đường.
 
Chương 497


Chương 497

“Thăng nhóc mày cứ chờ đó, lần sau gặp lại tao không tha cho mày đâu!”

Bốp!

Những viên đá trên tay cậu thanh niên thi nhau bay tới tấp đánh lên cửa kính xe hơi của Lý An.

“Cảm ơn.” Trần Nam Phương mở lời cảm ơn, nếu không phải nhờ cậu ta, e răng Lý An sẽ quấy rối cô nửa ngày trời.

Chàng trai xoay người lại, dùng đôi mắt đen nhánh như ngọc nhìn cô, sau đó khẽ nhún vai: “Nhìn thấy kẻ xấu nên khó chịu thôi.”

“Cậu đã dạy ông ta một trận rồi.” Cô mỉm cười, đảo mắt liền thấy trên mu bàn tay trái của cậu ta có một vết thương rớm máu: “Tay của cậu… bị thương rồi.”

Cậu ta cúi đầu nhìn lại, một lúc lâu sau vẫn không trả lời.

Trân Nam Phương vốn muốn nói lời tạm biệt, nhưng cảm bỏ đi như vậy không được tự nhiên lắm, nên chỉ đành vào tiệm thuốc bên kia đường: “Đi sát trùng vết thương trước đã.”

“Không có tiền là không được phải không?”

Cô không hiểu tại sao cậu ta lại hỏi câu hỏi đơn giản như vậy, nhưng vẫn bật cười đáp: “Tôi có tiền, xem như cảm ơn vừa rồi cậu đã giúp tôi.”

Bất chợt, chàng trai bật cười, để lộ hàm răng đều tăm tắp trắng bóng.

Sau khi xử lý vết thương, Trần Nam Phương mua thêm cho cậu ta một ít thuốc mang theo, bởi vì nghĩ đến Hà Minh Viễn cô mở miệng nói lời từ biệt: “Tôi có chuyện phải về trước đây.”

“Cô tên gì?” Chàng trai đột nhiên hỏi.

Trân Nam Phương giương mắt, tỏ vẻ kỳ quặc nhìn về phía cậu con trai kia.

Không chờ cô đáp lại, điện thoại cô đã reo chuông, cô nhìn về phía cậu con trai cười ngượng ngùng, sau đó bắt máy: “Alo, Hà…”

“Em ở đâu?”

Thanh âm đầu dây bên kia cuồng cuồng, đầy lo lắng.

“Em (Ø,..

Trần Nam Phương nhìn quanh quất: “Đường Thống Nhất.”

Đôi mắt trông sang, thấy cậu con trai đang rời đi, bóng hình cao lớn đây vẻ cô độc: “Này!”

Trân Nam Phương muối gọi cậu ta, lại nghe thấy Hà Minh Viễn lên tiếng: “Ở yên đấy đừng đi đâu cả, anh kêu người đến đón em.”

“Có chuyện gì vậy?”

Cô nhớ tới lời của Lý An, quýnh lên hỏi: “Anh ở bên đấy thế nào rồi? Có nguy hiểm gì không? Khi nào anh quay lại?”

“Nhanh thôi.”

“Hà Minh Viễn anh không được có chuyện gì đâu đấy!”

Trân Nam Phương không biết tự bao giờ đã khóc nức nở: “Anh nói rằng anh sẽ luôn nghe theo lời em cơ mà!”

“Tất nhiên rồi, bà xã.”

Anh nhẹ giọng đáp lại: “Đừng sợ mà, anh sẽ không có chuyện gì đâu.”
 
Chương 498


Chương 498

“Nhưng mà…”

Làm sao cô tin lời anh cho được: “Em vừa gặp Lý An, ông ấy nói, ông ấy khẳng định anh đã gặp chuyện, rốt cuộc anh đến nước Anh làm gì vậy hả?”

“Nam Phương!”

Hà Minh Viễn tức tối cao giọng lên, hận mình không thể bay về ngay lập tức để đánh cô một cái: “Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về.”

“Em biết rồi.”

Cô chột dạ đáp lời, cô cũng không muốn gặp cái tên xấu xa này đâu.

Đầu dây bên kia lại lải nhải dặn dò vài câu rồi mới cúp máy, rất nhanh chóng có xe đến đón Trần Nam Phương quay về.

Nhưng đi được nửa đường, dừng lại tại một làn đèn đỏ, cô lại nhìn thấy một người: “Đặng Liên!”

“Khoan đã…”

Ánh mắt Trần Nam Phương nhìn chăm chăm vào người đứng cách đấy không xa, người đó mang một dáng vẻ cẩn trọng, mỗi một bước đều đi vô cùng cẩn thận.

Điều này khiến trong lòng cô thấy có gì có hơi sai, lòng hiếu kỳ nhen nhóm: “Anh dừng xe lại chờ tôi một chút, à mà, đừng có báo cho Hà Minh Viễn biết!

Tôi sẽ quay lại ngay thôi.”

Trân Nam Phương không đợi tài xế đáp lại đã cất bước xuống xe, đi vê phía Đặng Liên. Cô muốn nhìn xem Đặng Liên đang làm gì?

Nơi Đặng Liên đi đến là một tiệm trà, sau khi Trân Nam Phương bước vào theo thì nấp mình ở một góc phòng mà quan sát, dường như hơi trông thấy được người ngồi đối diện với Đặng Liên là một người đàn ông, từ xa trông lại có vẻ ngoài khá giống người Châu Âu, nhưng cũng không thể vội kết luận.

Nhưng có một động tác mà Trần Nam Phương thấy rõ, ấy là người đàn ông kia đưa cho Đặng Liên một bao trà cỡ nhỏ màu trắng, trực giác của cô cho răng trong đấy là thuốc bột, kiểu gì cũng không thể là lá trà thông thường được.

Vì sợ bị phát hiện, Trần Nam Phương cũng không dám nán lại quá lâu, cô vốn tưởng mình sẽ không có thu hoạch gì lớn, nhưng ở chỗ rẽ nơi ngã tư thế mà lại nghe được cuộc trò chuyện của Đặng Liên ở đằng sau.

“Gặp rồi, tôi sẽ nghe theo mà, chừng nào mới về vậy? Người ta nhớ lắm đó…”

Một câu cuối cùng khiến Trần Nam Phương nổi hết cả da gà, nhưng đồng thời cô cũng nhận ra được người ở đầu dây bên kia là ai: Ông lớn!

Hay còn có một thân phận khác là bác cả của Hà Minh Viễn.

Không phải ông ta vẫn luôn ở Hàn Quốc à? Ông ta về rồi ư? Sao lại về?

Cô không dám chần chờ thêm phút nào mà leo lên xe, nói hết mọi chuyện từ đầu chí cuối cho Hà Minh Viễn nghe, nhưng mà chẳng nhận lại được câu khen ngợi nào, lại còn bị la mắng thậm tệ, còn vạ lây khiến tài xế đưa cô đi bị phạt.

“Này, em cũng đâu có bị gì đâu.”

Cô bu môi: “Hơn nữa, anh phạt em thì cũng thôi, đừng phạt lây sang cả người khác chứ”

“Không được!”

Hà Minh Viễn hầm hừ đáp: “Người không có chính kiến thì giữ lại có ích gì!”

Sau đấy anh lại nói thêm: “Người rất có chính kiến cũng phải phạt.”
 
Chương 499


Chương 499

Trân Nam Phương theo bản năng co rúm mình mẩy, người này lại bắt đầu chơi trò độc địa gì rồi!

“Em không phải rất có chính kiến, cũng không phải hoàn toàn không có…”

Cô lầm bầm, nghiêm túc nói rằng: “Chứ việc này anh không định đề phòng hay sao?”

“Yên chí đi, mấy trò mèo này của ông ta chẳng được lâu đâu.”

Giọng nói Hà Minh Viễn lạnh lẽo, rồi lại tan rã: “Mấy ngày nay khi nào rồi rãi nhớ phải đến thăm bà nội đấy”

“Em định đi tìm Thanh Hoa.”

“Không cho!”

Anh không đồng ý: “Ngoan nào, nghe lời anh, về rồi anh thương em.”

Thương em.

Thương… em.

Trân Nam Phương cứ cảm thấy câu này của Hà Minh Viễn có thêm lớp nghĩa đồi bại nào đó nữa!

“Không thèm…”

Cô cũng từ chối theo: “Anh đừng phạt em là em cảm ơn lắm rồi.”

“Em định lấy công chuộc tội à?”

Thanh âm của anh trầm bổng êm tai: “Không có cửa đâu!”

“Hà Minh Viễn anh..”

Trân Nam Phương vốn định cầu xin anh, nghĩ một hồi cũng hừ lại: “Anh không có việc gì thì em cũng không thèm để tâm anh nữa.”

Dù sao anh ta cũng ở nơi xa tít mù khơi, quản thế nào được cô. Cô có đi †ìm Đỗ Thanh Hoa thì anh ta cũng chẳng có cách nào bắt cô lại được!

Nhưng mà lên kế hoạch là một chuyện, thực hiện được ngoài đời không là một chuyện khác. Chiêu đến, Trần Nam Phương hãy còn chưa kịp đi tìm Đồ Thanh Hoa đã nhận được một tin nhắn bí ẩn.

“Di động của anh trai cô có bí mật.”

“ị”

Tim Trần Nam Phương gần như muốn giật bắn ra ngoài, cô không biết đối phương là ai, có mục đích gì, nhưng cô cũng không muốn bỏ qua bất kỳ tin tức hữu ích nào.

“Ai vậy? Di động của anh tôi đang ở đâu?”

Cô nhăn gửi hai tin liên tiếp, nhưng không nhận lại được chút hồi đáp nào.”

Cô bình tâm lại một chút, mới ngăn lại được tâm trạng kích động của mình: “Bình tĩnh đi nào, có lẽ đối phương là Ngô Hà, định đào hố chờ mình sụp bấy đấy…”

Lý trí tuy rằng nghĩ như thế, nhưng trong lòng hận mình không thể lập tức tìm thấy di động của anh trai Tần Anh Huy, tìm xem bí mật bên trong đó là gì.

Đợi đến bốn giờ chiều, Trần Nam Phương cũng chẳng đợi được thêm chút tin tức nào, cô không định ngồi đến nổi mốc ở đây, lập tức thay đồ giả vờ như rời khỏi biệt thự, ra khỏi cửa lại quay ngoát về, vơ lấy một con dao hoa quả cất vào trong túi.

Sau đấy đi thắng đến nhà họ Tần.
 
Chương 500


Chương 500

Bước chân nặng nề đi đến mạnh mẽ mở toang cánh cửa mà bên trong chỉ là một không gian yên tĩnh, ngay cả nỗi hận thù trong dĩ vấng cũng không có.

NÓI S4 Trân Nam Phương não nề thở dài thườn thượt, vừa nhìn mái ấm nay đã cảnh còn người mất, vừa đi tìm chiếc điện thoại của Tần Anh Huy.

Vừa xoay người vào phòng ngủ của Tân Anh Huy, cô chợt nghe ở ngoài cửa có tiếng động gì đấy, giống như ai đó đang mở cửa, phản ứng đầu tiên của cô là chạy sang phòng ngủ mình mà nấp vào!

Ngay khoảnh khắc chạy vọt vào phòng vệ sinh, ánh mắt Trần Nam Phương gần như muốn rớt cả ra ngoài, bởi vì bên trong vậy mà lại đứng một người.

Không phải ai khác, mà là cậu con trai cô nhìn thấy hôm qual tGO Nghe thấy cậu ta lên tiếng, cô cũng không muốn quan tâm vì sao cậu ta lại ở đây, thở hắt một hơi.

Rồi nâng tay lên che miệng cậu ta lại, im lặng chỉ chỉ rằng có tiếng bước chân ở bên ngoài, đến khi cậu con trai gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cô mới buông tay ra, tựa vào phía sau cửa nghe ngóng chuyện ở bên ngoài.

Cũng không biết Lý An đang làm gì, cứ đi đi lại lại ở trong phòng…

“Này.”

Giọng Lý An nói với chiếc điện thoại truyền đến: “Còn tốt lắm, hắn là không có vấn đề gì đâu…. Ừ, trao đổi giữa tôi với anh ta là gặp nhau ở nhà họ Tần.”

“Lạch cạch” một tiếng!

Đầu Trần Nam Phương cúi xuống, thân thể nháy mắt căng thẳng, mồ hôi lạnh túa ra, cậu con trai ở sau lưng cô là người gặp mặt Lý An đó hả?

Vậy chẳng phải là cô bị rơi vào bẫy rồi ư?

“Làm sao bây giờ?”

Trong lòng cô kêu gào, trên mặt cũng chẳng dám biểu hiện lấy điều gì, sợ sẽ lộ ra mình đang hoảng sợ.

“Tôi định tìm…”

Trân Nam Phương rút con dao hoa quả ra, xoay người đặt lên cổ cậu ta, bắt đầu nói những lời mà cô đã suy nghĩ xong từ lâu.

\G TM Ánh mắt cậu con trai tỏ vẻ mình bị oan khuất.

Cô không dám dễ dàng tin tưởng như vậy, trên tay không hề lơi lỏng, hai tai vừa nghe tiếng động bên ngoài của Lý An, ông ấy cũng không tiến vào đây.

Ngay lúc cô chẳng biết nên làm sao cho đặng, ngoài cửa vọng vào hai tiếng cộc cộc, sau đấy có người bước vào.

“Tống Giám đốc Lý An thật đúng là biết chọn chỗ ghê!”

Khẩu âm đặc sệt giọng người ngoại quốc nói tiếng nước lạ.

“Cảm ơn ngài, lân đầu gặp mặt, mong ngài giúp đỡ chol”

Lý An nịnh nọt đáp lời: “Ngài thấy?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Đừng nói lời vô nghĩa, cẩn thận tai vách mạch dừng”

Giọng người ngoại quốc lại vang lên: “Hoàn thành chuyện cuối cùng này, ông ra nước ngoài liền đi.”

“Ngài quả là sắp xếp chu toàn, tôi nhất định nghe theo, có điều…

Câu tiếp theo thì Trần Nam Phương không nghe rõ, không biết được “ngài” trong miệng bọn họ là ai, lại càng không rõ chuyện cuối cùng cần hoàn thành ấy là gì.
 
Chương 501


Chương 501

Nhưng nói chung người đó cũng chẳng phải là người tốt, và chuyện đó cũng càng không phải là chuyện tốt lành gì.

“AI”

Khi cô còn đang tự hỏi, con dao trong tay đã bị lấy đi mất.

Trân Nam Phương kinh khiếp, ánh mắt trợn trừng nhìn cậu con trai, cậu ấy cũng nhìn cô.

“Người đi rồi”

“Sao cậu biết?”

Cô lên tiếng theo bản năng, hỏi xong mới thấy mình ngu ngốc, đã phán đoán sai lần thì thôi, hiểu nhầm cậu con trai này, rồi lại chẳng biết phán đoán tình huống thế nào đã tùy tiện lên tiếng.

Nếu mà Lý An và người kia vẫn còn chưa đi, có thể hôm nay cô sẽ không xong rồi!

“Tôi nghe thấy.”

Cậu con trai chỉ vào tai mình, sau đấy ném con dao hoa quả vào thùng rác: “Lấy dao đâm người là không đúng đâu.”

NM Trần Nam Phương nhìn cậu ta, vẫn không dám khẳng định cậu ta là người tốt hay kẻ xấu: “Sao cậu lại ở trong này?”

Cậu con trai không đáp mà hỏi ngược lại: “Chõ này là nhà cô hả?”

Cô định nói phải, nhưng nghĩ lại một hồi lại thấy nơi này từ lâu đã không phải là nhà cô rồi, vậy nên lắc đầu: “Là nhà bạn tôi.”

Không biết vì sao cô lại thấy được †rong mắt cậu con trai hằn lên sự thất vọng, có phần uất ức chẳng thể kiêm nén.

“Tôi không thấy cô ấy đâu cả.”

Bởi vì cậu ấy nói có hơi mơ hồ không rõ, Trần Nam Phương lại nghe thành: “Tôi không tìm được nhà đâu cả.”

“Nhà cậu… ở đâu?”

“Tôi không biết nữa.”

Cậu con trai đáp: “Tôi không nhớ rõ.”

“Không nhớ rõ?”

Cô không biết nói sao mà nhìn cậu ta: “Cho nên cậu…”

“Đi lung tung.”

Cậu ấy đáp: “Nơi này không có ai ở.”

Trân Nam Phương trừng mắt nhìn, tính hỏi thêm: “Cậu không biết tôi, cũng không có ý đánh tôi à?”

“Không, cô không phải người xấu.”

Thế mà lại được dán lên cái nhấn như vậy, Trân Nam Phương thấy hơi xấu hổ, dù sao thì ban nãy cô cũng giơ dao về phía cậu ấy, nghĩ ngợi một hồi cô cũng áy náy nói: “Ban nãy cho tôi xin lỗi nhé, tôi còn tưởng cậu là người có hẹn với Lý An.”

“Là người xấu hả?”

“i77: Trân Nam Phương từ chối cho ý kiến.

“Tôi biết rồi, tôi biết rồi!”

Trong mắt cậu con trai sáng rỡ, có phần tùy tiện của con trẻ.

“Cậu nói gì cơ?”
 
Chương 502


Chương 502

Cô không hiểu nổi ý cậu ấy là gì, nhưng mà thấy có vẻ như đối phương cũng chẳng định giải thích cho cô hiểu, cô đổi sang một vấn đề khác: “Tôi vân chưa biết tên cậu nữa? Tôi tên Trần Nam Phương.”

“Nam Phương…”

Cậu con trai lẩm nhẩm cái tên, sau đó gãi đầu đáp: “Tôi là Tuấn.”

Cô còn tưởng mình nghe lầm, ngơ ngác hỏi lại cậu: “Cái gì Tuấn mới được?”

“Chỉ là Tuấn thôi.”

Trần Nam Phương chẳng biết nói sao, có cái tên nào tùy tiện như vậy chứ: “Thế họ của cậu là?”

Cậu con trai chỉ lắc đầu, trông không giống như đang giả vờ.

Cô cũng không bối rối quá lâu, cười nói: “Thế thì cứ gọi là Tuấn thôi vậy, à phải, cậu có nhớ người nhà mình không? Tôi có thể giúp cậu gọi cho họ.”

“Tôi tính đi Thâm Thành.”

Thiên bảo: “Nhưng lại không có tiền, người ta không cho tôi lên xe.”

Trân Nam Phương nhìn thấy Tuấn túng quân như vậy, thoáng cảm thấy đau lòng, lập tức rút hết tiền trong ví ra đưa cho cậu ấy: “Nè, cầm lấy mà dùng.”

“Tôi biết cô là người tốt mà, là người tốt giống cô ấy vậy.”

Thiên cười rộ lên, nói rằng.

Cô cũng cười rộ lên theo, bỗng võ gáy mình một cái: “Tôi còn phải tìm đồ nữa, thôi không nói chuyện với cậu nữa đâu.”

“Cô muốn tìm cái gì? Để tôi giúp cô.”

Thiên chủ động lên tiếng muốn giúp.

Trân Nam Phương nghĩ ngợi một hồi, xoay xoay di động, rồi lại giải thích với cậu ấy một hồi, hai người chuẩn bị phân công nhau ra tìm, nhưng vừa mới ra khỏi nhà vệ sinh, Tuấn lập tức dừng bước, hô lên: “Không hay rồi!”

“Sao vậy?”

Cô còn chưa dứt lời, đã bị Tuấn nắm lấy tay, dắt cô chạy khỏi khu nhà: 1GQAU “Sẽ phát nổi Không đợi Trần Nam Phương phản ứng lại, chợt nghe thấy trên lầu truyền đến âm đùng đùng, lập tức thanh âm thủy tinh vỡ tan hoang vọng đến.

Trân Nam Phương ngẩng đầu lên nhìn, đúng là nhà của họ Trần!

Tại sao lại như vậy?

Nếu không có Tuấn, có phải bây giờ cô chỉ còn là một khối thi thể hay không?

“Cứu hỏa! Phải gọi cứu hỏa nhanh!”

Đây là ý nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu Trần Nam Phương, hai tay cô run lẩy bẩy mở di động ra: “Còn phải gọi cả cấp cứu, nhỡ đâu có người khác bị thương.”

“Hẳn là không có ai bị thương đâu.”

Thiên đáp chắc nịch.

Cô vừa gọi điện thoại thuật lại tình huống vừa nhìn qua cậu con trai đứng †rước mặt, giờ phút này cậu ấy hoàn toàn không giống một người có vấn đề về trí não, mà càng giống một chuyên gia trầm ổn hiểu rõ mười mươi.

Khoan đã, đầu óc có vấn đề?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom