Cập nhật mới

Dịch Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 571


Chương 571

“Giáo sư Nam không phải là người nhà họ Tạ.” Anh nhịn không được giơ tay xoa xoa đầu cô, anh rất thích dáng vẻ trưng cầu ý kiến của cô gái nhỏ này.

Trần Nam Phương bất mãn đập tay anh ra, tên khốn này đúng là ngày càng không biết kiềm chế, cô cảm thấy không có lúc nào mà anh ta bớt tỏ ra thân mật với cô được!

“Ta quen mẹ của con.”

Từ “mẹ” này làm Trần Nam Phương cảm thấy thật xa lạ.

Nhất là khi nghe thấy Tạ Đình Nam nói Tạ Ngọc Hân rất dịu dàng, cô rất khó tưởng tượng ra được, dù sao tất cả những ấn tượng của cô về bà Hạnh đều là sự chanh chua chợ búa.

“Vậy à!” Trần Nam Phương lễ phép nở nụ cười: “Ông là bạn học của bà ấy ư?

“II “Giáo sư à! Thức ăn đến rồi.” Tạ Hàn Phong như đang cố ý ngắt lời, nhưng quả thật phục vụ đang bưng đồ ăn bước vào.

Tạ Đình Nam lập tức ngừng câu nói không đầu không đuôi kia, bắt đầu mời bọn họ ăn cơm: “Đã nhiều năm rồi tôi chưa được ăn món cay Tứ Xuyên, nếm thử xem có còn là hương vị năm xưa không?”

“Nam Phương bé bỏng cũng ăn nhiều một chút, không phải cô sắp sang Canada rồi sao?” Tạ Hàn Phong gắp một miếng thịt gà cho cô: “Đừng để đến lúc đó lại nhớ đồ ăn của quê nhà.”

“Con muốn đến Canada à?” Tạ Đình Nam dừng đũa, hỏi một cách nghiêm túc: “Con qua đó làm gì?”

Mặc dù Trân Nam Phương không biết vì sao ông ta lại trở nên nghiêm túc, nhưng cô cũng không ghét sự nhiệt tình hơi thái quá của ông mà chỉ cười nói: “Tôi có một người bạn bị bệnh, tôi phải đến chăm sóc cho anh ấy.”

“Minh Viễn cũng đi à?”

“Đúng vậy, tôi cũng đi.” Hà Minh Viễn vừa gắp miếng thịt trong bát Trần Nam Phương hất ra ngoài vừa trả lời, đồng thời còn vấy tay gọi phục vụ, bảo mang ít đồ không cay lên, cô không ăn cay được.

Tất cả lực chú ý của Trân Nam Phương đều không đặt vào đồ ăn, kinh ngạc nhìn anh hỏi: “Anh cũng sang Canada à?”

“Anh có bảo anh không đi à?”

“..” Hình như anh thật sự chưa bảo là mình không đi?

“Không phải… Anh đã đi rồi thì sao còn muốn kéo tôi đi làm gì?” Trần Nam Phương dứt khoát đặt đũa xuống, dù sao cô thấy đồ ăn cay thì dạ dày cũng đã bắt đầu co thắt rồi.

Mày kiếm của Hà Minh Viên nhíu lại: “Vì sao anh đi thì em lại không đi?”

Anh thật sự muốn đi với cô ư?

Trân Nam Phương bị dáng vẻ đương nhiên đúng lý hợp tình của anh làm cho tức giận đến mức không nói được gì, lúc anh đưa ra quyết định thì anh có cân nhắc đến cảm nhận của cô không?

“Ông chủ à! Nam Phương bé bỏng không ăn được đồ cay.” Tạ Hàn Phong đẩy một đĩa tôm hấp đến trước mặt bọn họ, chỉ sợ hai người âm ï lên.

“Trần Nam Phương không thích ăn cay à?” Dường như Tạ Đình Nam cũng hiểu ra, không còn quan tâm chuyện giữa hai người nữa, tránh cho bọn họ lại đấu võ mồm.

“Dạ dày của vợ tôi không tốt.” Hà Minh Viễn trả lời thay: “Trước kia vì kiếm tiền nên luôn tăng ca thức đêm, không ăn cơm đúng giờ.”

Trân Nam Phương càng thấy rõ sự yêu thương phát ra từ trong ánh mắt của Tạ Đình Nam, cô nhanh chóng nói: “Không nghiêm trọng như vậy đâu, cũng có thể ăn một ít. Đúng rồi! Chắc trước đây giáo sư Nam đã ở Canada rất lâu nhỉ? Không biết có thể đề cử mấy chỗ đi chơi không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 572


Chương 572

“Canada là một đất nước rất lớn, cũng có không ít chỗ để vui chơi đâu, ví dụ như bãi đá ngầm san hô..” Ông ta như một hướng dẫn viên du lịch, không chỉ giới thiệu rất nhiều nơi chơi đùa cho cô mà còn kể thêm sự tích đặc sắc.

Chỉ thấy Trân Nam Phương say sưa nghe mãi, liên tục cảm thán dù thế nào thì sau này cũng phải dành thời gian tới Canada đi chơi.

Kiến thức du lịch là một thứ rất có ích, qua một bữa cơm, Trần Nam Phương đã rất thân thiết với Tạ Đình Nam, không còn sự ngại ngùng như lúc mới gặp mặt nữa.

“Từ trước đến giờ giáo sư của tôi chưa nhiệt tình với ai như vậy đâu.” Tạ Hàn Phong tổng kết.

Trần Nam Phương nghe ra ẩn ý trong mấy lời này, xem ra là do cô có liên quan đến Tạ Ngọc Hân.

Chỉ là mối quan hệ giữa Tạ Đình Nam và Tạ Ngọc Hân là gì? Đều là họ Tạ nhưng Tạ Đình Nam lại không phải người nhà họ Tạ ư?

Ngay lúc vừa nghĩ đến chuyện này, Trần Nam Phương cảm thấy tay mình bị ai đó kéo kéo, ngẩng đầu nhìn lên thì chạm phải ánh mắt của Hà Minh Viễn, cô nhíu mày theo bản năng.

“Hãy về Kim Thành với anh”

“Vì sao?” Phản ứng đầu tiên của cô chính là từ chối: “Tôi còn phải làm việc.”

“Giáo sư Nam! Cô ấy có thể xin nghỉ phép không?” Hà Minh Viễn lên tiếng.

Trân Nam Phương lập tức nổi giận khi thấy bộ dạng ngang ngược muốn làm theo ý mình của anh, chẳng lẽ cô chết rồi à? Không có tim nên không có cảm giác à? Còn muốn làm chủ luôn chuyện của cô?!

Nhưng ngay sau đó, Hà Minh Viễn dùng một câu đã nhận được sự đồng ý của Trần Nam Phương.

“Ngô Hà bị phán án tử hình rồi.”

“..” Trần Nam Phương ngẩn ngơ nhìn anh, trước đó cô vẫn luôn mong ngóng thông tin này, thế nhưng lúc thật sự nghe thấy thì lại không tiêu hóa nổi: “Anh nói gì?”

“Lên xe rồi anh sẽ nói cho em ghe.”

Hà Minh Viễn đưa mắt ra hiệu cho Tạ Hàn Phong, sau đó kéo người lên xe.

Sau khi lên xe, Trân Nam Phương mới phản ứng được, tiếp tục hỏi: “Những gì anh vừa nói là sự thật à?”

“Anh đã từng lừa em bao giờ chưa hả bà xã.” Một chữ buồn nôn còn không đủ, cuối câu còn cao giọng lên.

Cô vô thức xoa xoa lỗ tai rồi lẩm bẩm: “Chẳng phải từ đầu đã lừa tôi sao?”

Không đợi Hà Minh Viễn đáp lại, cô bắt đầu điều chỉnh lại tinh thần cho tỉnh táo: “Có kết quả nhanh vậy à?”

“Làm quá nhiều chuyện xấu, báo ứng chỉ đến sớm chút thôi.”

“Anh làm nhiều chuyện như vậy, không sợ Hà Minh Kỳ trả thù mình sao?”

Cô vấn lo lắng cho anh.

“Chỉ cần Nam Phương quan tâm anh là đủ rồi.”

Trần Nam Phương chu mỏ một cái, phản bác: “Ai quan tâm đến anh? Tổng giám đốc Viễn đừng quên…”

Hà Minh Viên thò người sang hôn lên đôi môi anh đào để ngăn chặn những lời nói có thể kích thích anh. Thật tuyệt vời! Hệt như người chết khát nhìn thấy nguồn nước, anh liên tục hôn cô.

“Anh…” Cô tức giận giấy dụa, cắn vào môi của anh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 573


Chương 573

Anh không hề có ý định dừng lại, linh hoạt tránh né, kết quả Trân Nam Phương không chỉ không cắn được mà còn bị anh chọc giận, hôn vài cái đã thở hồng hộc.

“Đồ khốn kiếp!” Cô vừa tức giận vừa xấu hổ: “Dừng xe! Tôi muốn xuống xe.”

“Đừng giận mà bà xã!” Anh dụi đầu vào cổ cô, dùng giọng dịu dàng nhất để nói với cô: “Anh…”

Anh còn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Trân Nam Phương vang lên.

Đôi mắt anh như muốn phun lửa, lại là Đỗ Thanh Hoa, chắc chắn cô ấy chính là thiên địch của anh, cô ấy luôn luôn quấy rầy anh thân mật với vợ của mình.

“Thanh Hoa à!” Trân Nam Phương điều chỉnh lại hơi thở rôi nhận cuộc gọi.

“Nam Phương!” Đỗ Thanh Hoa lớn tiếng hét: “Cậu biết gì chưa? Ngô Hà bị phán án tử hình rồi!”

“ỪI Tớ đang trên đường đến Kim Thành.” Cô không giấu giếm gì cả, cũng nói cho bạn thân cô biết là được Hà Minh Viễn đưa đến.

Đầu bên kia hừ hừ: “Hà Minh Viễn muốn nhân cơ hội lấy lòng cậu chứ gì?

Nam Phương! Tớ nói cho cậu biết, nhất định cậu phải hung dữ vào, cũng thừa cơ dạy dỗ cho anh ta biết mặt, ai bảo anh ta dám ly hôn với cậu.”

Trần Nam Phương tránh xa người bên cạnh ra, sợ người nào đó nghe được tiếng nói của bạn mình.

“Nam Phương này! Nếu cậu gặp được Ngô Hà rồi, nhớ thay tớ cười hai tiếng thật to vào, rốt cuộc người xấu cũng bị trừng trị đích đáng!”

Cô đồng ý.

Sau khi đến Kim Thành, Trân Nam Phương theo sau Hà Minh Viên bước vào Trại tạm giam số một, Ngô Hà ngồi sau lớp cửa sổ thủy tinh, người ngợm dơ bẩn, vết thương chồng chất, không còn sự đắc ý và xinh đẹp của ngày xưa nữa.

“Minh Viễn! Em biết là anh sẽ đến mài!” Ngô Hà như phát điên gọi tên Hà Minh Viễn: “Anh mau cứu em ra đi, em không muốn ở đây, những người kia đều là ma quỷ, bọn họ đều muốn ăn thịt eml”

Cô ta chớp mắt nhìn Trân Nam Phương, bỗng nhiên trong mắt như lóe ra tỉa lửa: “Con đàn bà hèn hạ này! Mày dựa vào đâu mà dám đứng cạnh Hà Minh Viễn, tao mới là Thiên An! Tao mới là Thiên An! Dạ Hành là bạn trên mạng của tao, Minh Viễn bảo vệ tao, người nên được hưởng vinh hoa phú quý nhà họ Hà cũng là tao!”

“Đúng vậy! Đều là cô.” Ánh mắt Trần Nam Phương lạnh lẽo nhìn cô ta: “Cái tên Thiên An bị cô ta nắm giữ suốt năm năm, anh ấy đã bảo vệ cô năm năm, cô cũng hưởng thụ vinh hoa phú quý năm năm, người cũng bị cô giết, cả đời này cô sống thật đáng giái”

“Tao không đáng! Tao còn muốn nhiều hơn! Tao đáng giá hơn nhiều!”

Ngô Hà gào thét như bệnh nhân tâm thần: “Trần Nam Phương! Mày thì có gì?

Chẳng phải mày xinh đẹp sao? Mày không cha không mẹ, người khác nuôi mày nhiều năm như vậy, còn không phải là vì nuôi một đứa con dâu miễn phí!”

“Ha ha! Trân Nam Phương! Cả đời này mày sẽ không gặp được cha mẹ ruột của mình, không gặp được con của mình đâu! Ha hai”

“Câm miệng!” Hà Minh Viễn quát, vươn tay ôm lấy Trần Nam Phương và nhẹ nhàng vuốt lưng trấn an cô.

Cô đau lòng như xé ruột xé gan!

Nhưng cô cố gắng chịu đựng, cô không còn là con người mềm yếu không chịu nổi một kích nữa, cô cong môi nở nụ cười lạnh: “Ngô Hài Người không thấy được là cô, bởi vì cô đã bị phán tử hình vì tội cố ý giết người.”

Người phía sau cửa sổ thủy tỉnh nhìn chằm chằm cô.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 574


Chương 574

Cô hoàn toàn không sợ, giơ tay ôm Hà Minh Viễn: “Cô đã thấy chưa, Minh Viễn yêu tôi, tôi chỉ cân muốn có con thì chúng tôi có thể có ngay thôi mà, bà nội cho tôi rất nhiều tài sản và cổ phiếu, chỉ cần tôi muốn thì vinh hoa phú quý gì cũng đều sẽ có.”

“Đúng rồi, còn có bố mẹ ruột của tôi, tôi không gặp được họ thì sao nào, mẹ tôi là cô chủ nhà họ Tạ, tôi chỉ cần gật đầu là lập tức có thể quay về nhà họ Tạ và trở thành cô chủ của nhà đó.”

“Còn cô thì sao? Ngô Hài! Cô đã lấy thứ vốn không thuộc về cô, ông trời cũng không vừa mắt nên muốn lấy về, người đáng thương nhất chính là cô!”

“Năm năm qua, cô nghĩ nát óc cả ngày lẫn đêm mà không có được, nhất định là rất đáng sợ nhỉ? Còn lúc cô giật dây Tô Thanh Nhã nhảy lầu, lúc cô đẩy Trần Anh Huy xuống núi, cô không cảm thấy mình xấu xa đến mức địa ngục cũng chê bai cô hả?”

“Mày nói bậy! Trần Nam Phương!

Mày là một con điếm! Anh ta sẽ không bỏ qua cho mày!” Ngô Hà cố gắng đập cửa sổ thủy tinh, gào thét điên dại: “Mày chơi chết tao, anh ta sẽ không bỏ qua cho mày!”

Hà Minh Viễn hơi phất tay, có người lôi Ngô Hà phát điên đi.

Anh ôm chặt cô, dịu giọng nói: “Chúng ta về thôi.”

Ra khỏi trại tạm giam, Trân Nam Phương mới né tránh cánh tay của Hà Minh Viễn rồi nhàn nhạt nói: “Tôi đi đây.”

“Để anh đưa em về.”

“Không cần.” Cô từ chối, bình thản đến mức không nhìn ra cảm xúc: “Tôi muốn ở một mình một lát.”

“Nam Phương…”

“Tôi sẽ không làm bất cứ việc dại dột nào đâu, yên tâm đi.” Cô ngửa đầu cười một cái rồi nhanh chân rời đi.

Trên đường từ Kim Thành đến Thâm Thành, mặc dù Trân Nam Phương bị kích thích đến mức tổn thương, nhưng nếu đã có thể báo thù cho con của mình, cô vẫn vui vẻ hơn không ít.

“Ting ting…”

Ngay khi cô đang chuẩn bị đón xe quay về chung cư, điện thoại bỗng nhận được một thông báo: Phòng bốn trăm linh ba ở Câu lạc bộ Gia Thành, ký tên: Anh trai của Tô Thanh Nhã.

Trần Nam Phương nhìn sáu chữ cuối cùng mà giật nảy mình, cuộc gặp trước đó giữa anh trai của Tô Thanh Nhã và Hà Minh Viễn bị hủy, từ đó đến nay người kia như biến mất khỏi thế giới này, làm cách nào cũng không liên lạc được, vì sao hôm nay lại xuất hiện?

Ngô Hà đã bị phán tử hình, cô không cảm thấy mình cân phải gặp anh trai của Tô Thanh Nhã để nghe đoạn ghi âm và đọc quyển nhật ký kia nữa.

“Thôi bỏ đi” Trân Nam Phương mở điện thoại, kêu một chiếc xe, thế nhưng ở cửa được một nửa, cô vẫn bảo lái xe quay đầu, lòng tò mò đã thôi thúc cô.

Trước khi đi vào Câu lạc bộ Gia Thành, cô đã có kinh nghiệm, gửi tin nhắn cho bạn thân Đỗ Thanh Hoa để đề phòng chuyện không hay xảy ra.

GÓC GOC GOG Trân Nam Phương gõ cửa ba lần vẫn không ai đáp lại, thấy nhân viên phục vụ lui tới, cô cả gan đẩy cánh cửa khép hờ ra, lại phát hiện bên trong không có ai.

Cô đi vào nhìn xung quanh mình, không phát hiện có gì khác thường, đang muốn trả lời cho số điện thoại kia thì lại nghe thấy tiếng bước chân lảo đảo phía sau, mùi rượu nồng nặc lập tức ập tới.

“Anh cả! Hoàng Phong!” Cô vừa quay đầu lại thì hết sức ngạc nhiên và hoảng sợ, cô nhìn thấy Trịnh Hoàng Phong nhìn cô say đắm, khuôn mặt đỏ bừng vì say rượu.

“Nam Phương! Đúng là em rồi.” Anh ta đưa tay võ võ vai Trần Nam Phương, lảo đảo không vững.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 575


Chương 575

Cô vội dìu anh ta ngồi xuống: “Sao anh lại ở đây? Sao lại uống say thành thế này?”

“Anh muốn uống rượu, anh ta nói với anh là rượu có thể tăng thêm lòng dũng cảm, uống xong thì anh sẽ dám nói chuyện.” Giọng nói vốn nhẹ nhàng và thành thật nhưng giờ phút này trở nên khàn khàn vì cồn.

“Ai nói cho anh? Anh đến đây với ai?

Bác sĩ Bách đâu? Anh ta đâu rồi?”

Trịnh Hoàng Phong kéo tay Trần Nam Phương: “Nam Phương! Anh có lời muốn nói với em.”

Đột nhiên trái tim của Trân Nam Phương đập thật mạnh!

Cô đoán được Trịnh Hoàng Phong muốn nói gì, nhất là trong tình huống uống rượu để tăng thêm lòng can đảm, thế nhưng cô không muốn nghe, bọn họ không hề có bất cứ cơ hội nào cải “Anh cải!” Cô cố cao giọng lên: “Anh uống say rồi, bây giờ em liên lạc với bác sĩ Bách đưa anh về đi nghỉ.”

Cô thật không rõ, vì sao Trịnh Hoàng Bách lại đi cùng anh ta đến Thâm Thành để uống rượu?

Vấn đề là còn gặp được cô ở đây!

Vấn đề này vừa mới xuất hiện trong đầu nhưng chưa kịp suy nghĩ rõ ràng thì không ngờ đột nhiên Trịnh Hoàng Phong lại kéo cô đến bên cạnh mình, ánh mắt si mê tỏ tình: “Nam Phương!

Anh yêu eml Anh muốn hẹn hò với eml”

“Hoàng Phong! Anh buông ta ral Chúng ta không thể đến với nhau được đâu!”

“Vì sao lại không thể? Không phải em đã ly hôn với Minh Viên sao?” Trịnh Hoàng Phong đau khổ hỏi đến cùng: “Mặc dù Dạ Hành mà em luôn nhớ thương chưa chết, cậu ta quay lại rồi, thế nhưng Dạ Hành không phải như trước kia nữa, bây giờ cậu ta là một kẻ đần!”

“Anh… Anh câm miệng đi!” Trần Nam Phương thật sự không ngờ là anh ta lại nghĩ về Dạ Hành như vậy: “Anh ấy không phải là kẻ ngốc, chỉ là đầu anh ấy đang bị thương thôi!”

“Đúng đúng đúng, cậu ta không phải người ngốc. Nam Phương! Em đừng giận anh” Anh ta cầu xin, càng thể hiện đúng dáng vẻ của một người say rượu: “Anh cảm thấy cậu ta không xứng với em! Nam Phương! Cậu ta và Minh Viễn đều không phải người xứng đôi với em, đều không phải!”

Trần Nam Phương giãy dụa: “Hoàng Phong! Tạm thời chúng ta đừng thảo luận vấn đề này được không? Để em đưa anh đi nghỉ trước, chờ anh tỉnh lại rồi nói sau.”

“Không được! Không được!” Trịnh Hoàng Phong nắm chặt cổ tay cô, anh ta nói: “Biết đâu sau đêm nay sẽ không còn cơ hội nữa.”

“Rốt cuộc là kẻ nào?” Là kẻ chết tiệt nào đã dẫn dụ anh ta làm thế này vậy?

“Nam Phương! Em nhìn anh đi, anh có chỗ nào không tốt, em nói cho anh biết đi, anh sẽ thay đổi để trở thành người mà em thích được không?” Anh †a cầu xin một cách chân thành và nghiêm túc.

Trong lòng Trần Nam Phương đau xót, dù sao cô cũng đã đánh giá cao sự trong sáng của tình cảm giữa bọn họ, làm cho con người kiêu ngạo, lạnh lùng như thần tiên rơi xuống trần gian này còn phải chịu đựng nôi đau của người thường, là lỗi của cô!

“Hoàng Phong! Em xin lỗi, anh đừng vậy nữa.” Cô không biết nên khuyên như thế nào: “Anh nhìn cho kỹ đi, em cũng không tốt như vậy đâu, em yếu đuối, không biết ăn nói, em không bảo vệ được người mà em muốn bảo vệ, em…”

“Không phải đâu, Nam Phương là người rất tốt, em rất tốt…” Anh ta cứ lặp đi lặp lại chữ “tốt” kia, cứ như nói thế nào cũng không hết được.

Trần Nam Phương không biết khuyên anh ta như thế nào, vừa muốn lấy điện thoại ra gọi điện thì thấy nhân viên phục vụ gõ cửa đi vào, mang tới hai chén nước.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom