Cập nhật mới

Dịch Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,407
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 535


Chương 535

“Đừng nghe lý luận hời hợt của cô ấy.’ Anh ta hơi nâng cằm lên, giống như cố ý khiêu khích Đỗ Thanh Hoa: “Tuy rằng tên hacker này không phải là hacker đẳng cấp nhất, nhưng cũng có thể xếp vào top năm thế giới, hơn nữa muốn gặp cậu ta cũng khá thuận tiện, cậu ta ở Tập đoàn Kim Địa. “

“Ý anh là… Trần Nam Phương chớp chớp mắt: “Hà Minh Viễn cũng biết cậu †a sao? “

“Cậu ba nhà họ Hà thuê cậu ta, hiện tại cậu ta là Quản lý của bộ phận Công nghệ thông tin ở Tập đoàn Kim Địa.”

Đỗ Thanh Hoa tiến tới hừ hừ: “Hà Minh Viễn biết cậu ta là hacker sao?”

Ôn Tứ Hiên híp mắt liếc qua như là đang muốn nói vấn đề đơn giản như vậy mà sao cô ấy còn muốn hỏi.

“Này!” Cô ấy có chút tức giận: “Thái độ của anh là sao vậy hả? Ai bảo trước kia Hà Minh Viễn luôn cản trở, vậy mà tôi không thể nghi ngờ anh ta sao?”

“Cô có thể nghi ngờ nhưng đừng hoài nghỉ chỉ số thông minh của người khác như vậy.”

Đỗ Thanh Hoa nhíu mày, tiếng nói lại cao hơn mấy độ: “Tôi nói hôm nay anh bị làm sao vậy? Hôm nay anh ăn phải thuốc súng à? “

Mắt thấy hai người này mà cãi nhau chắc phải đến sáng mai, cho nên Trần Nam Phương vội vàng hòa giải: “Thanh Hoa à! Cậu đừng như vậy, dù sao Ôn Tứ Hiên cũng đến đây để giúp tớ mà. “

“Hừ!”

Ôn Tứ Hiên thấy Trân Nam Phương vẫn dùng ánh mắt nghỉ ngờ nhìn anh ta, cho nên lại kiên nhân giải thích: ‘Là do tôi không tốt, hắn là ngay từ đầu đã phải nói rõ ràng, lại cứ để cho mấy cô ngồi đoán.”

Đỗ Thanh Hoa lại hừ thêm một tiếng, nhưng vì vết thương của Trân Nam Phương, vân là cùng anh ta “hòa giải”.

“Thanh Hoa! Hay là cậu thay tớ mời Ôn Tứ Hiên ăn cơm đi, cậu xem bây giờ tớ thế này…”

“Không cần đâu!”

“Dừng lại!”

Hai người đồng thanh cắt ngang lời của Trần Nam Phương, không hẹn mà nhìn thoáng qua nhau một cái. Nếu đi ăn cơm, chắc là đến bàn ăn cũng có thể lật lên mất.

Trần Nam Phương tỏ vẻ không còn gì để nói. Cô vẫn luôn tìm cơ hội kết hợp đôi chị em trước mắt này mới nhưng mà hình như lân nào cũng hỏng chuyện thì phải?

“Cô không cần suy nghĩ nhiều nữa.”

Dường như Ôn Tứ Hiên đã nhìn thấu suy nghĩ của cô: “Cứ để mọi việc chậm rãi, không cần phải vội “

Cô rối rắm mím môi rồi lẩm bẩm:”Có lẽ nói rõ ràng sẽ tốt hơn!”

“Sẽ đến lúc phải nói chuyện rõ ràng, nhưng hiện tại còn chưa phải là lúc “

“Hai người đang giở trò bí hiểm gì vậy?’ Đỗ Thanh Hoa chống tay dưới cằm, liếc mắt đầy nghỉ ngờ: “Hình như tôi không hiểu. “

“Vậy thì đúng rồi.” Ôn Tứ Hiên cũng không đợi cô ấy mở miệng, vội vàng đứng lên tạm biệt ra về: ‘Cô cứ cố gắng dưỡng thương đi, mấy ngày nữa tôi sẽ quay trở lại, bất cứ lúc nào có tin tức gì thì tôi sẽ liên lạc với cô.

Trần Nam Phương thấy không thể giữ anh ta lại nên cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Chờ Ôn Tứ Hiên rời đi, Đỗ Thanh Hoa duõi thẳng lưng: “Trong phòng này vừa ít đi một người mà ngay cả hít thở cũng thuận lợi hơn hẳn”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,407
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 536


Chương 536

“Cậu ấy à… Tại sao cứ luôn nhằm vào anh ta vây?”

“Tớ cũng không biết nữa, chẳng qua là chỉ cần nhìn thấy anh ta như vậy là tớ cũng đã cảm thấy không thoải mái rồi.”

Đỗ Thanh Hoa nằm sấp bên giường một lần nữa, ánh mắt trông nom nhìn bạn tốt: ‘Nam Phương à! Cậu có cảm thấy cái tên Ôn Tứ Hiên này đối xử hơi khác biệt với cậu không?”

“Cậu… Cậu đừng có mà nói nhảm!”

Trần Nam Phương tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ bé nhăn lại: “Anh ta…’ Suýt chút nữa thì cô nói ra thân phận thật sự của Ôn Tứ Hiên rồi. Nhưng vào một giây cuối cùng, cô vẫn cố gắng mà nhịn xuống mà chỉ nói: “Chỉ là anh ta có lòng tốt, hơn nữa cũng có thể đây là ý của Hà Minh Viễn.”

“Thôi đi…” Đỗ Thanh Hoa vuốt vuốt cằm: “Nếu thật sự là ý của Hà Minh Viễn, vậy tớ sẽ thật sự hoài nghỉ về chỉ số thông minh của anh ta, cậu có biết cái này gọi là gì không? “

Trần Nam Phương cũng không rõ nguyên nhân là gì.

“Dẫn sói vào phòng.” Nói xong, cô ấy cười khanh khách.

Trần Nam Phương đưa tay lên gõ vào đầu bạn tốt, kết quả lại đụng đến vết thương, đau đến hít hơi cũng khó.

“Được rồi được rồi, tớ không nói nữa, không nói lung tung nữa được chưa.” Đỗ Thanh Hoa nhận sai: “Tớ nói lung tung, ngoại trừ có một vài lúc rất khốn kiếp thì chỉ số thông minh của cậu ba nhà họ Hà vấn luôn rất cao, chắc chắn anh ta có thể cảm nhận được nguy cơ.”

“..” Trần Nam Phương không nói gì mà khóe miệng chỉ giật giật.

Nam Phương rất nhớ Hà Minh Viễn, nhất là từ khi cô nghe Ôn Tứ Hiên nói là anh tìm hacker thì cô càng nhớ anh nhiều hơn.

Nhưng mấy ngày liên tiếp cô đã không thấy anh đâu, cũng không biết là anh đang bận rộn chuyện gì.

“Nam Phương! Cũng không tệ nha.”

Đỗ Thanh Hoa đỡ Nam Phương đi lại hai vòng trên mặt đất: “Sức khỏe hồi phục rất tốt.”

Bản thân cô cũng vui vẻ, ít nhất vết thương không đau lắm, cũng không cần chuyện gì cũng cần người khác giúp đỡ: “Đúng vậy, mình cảm thấy rất thoải mái.”

Vừa dứt lời thì đã thấy cửa phòng bị đẩy ra, Hà Minh Viễn chậm rãi bước đi vào.

“Ôi! Đúng là khách quý nhỉ!” Đỗ Thanh Hoa mở miệng châm chọc: “Hiểu rõ tình huống thì biết cậu ba đến thăm vợ của mình chứ nếu không biết thì còn tưởng rằng mợ ba ở đây vì tổ chức một bữa tiệc.”

“Thanh Hoa!” Nam Phương trừng mắt nhìn bạn tốt một cái, không hy vọng lại xuất hiện điều không vui.

“Cô Thanh Hoa đi ra ngoài trước đi.”

Hà Minh Viễn thản nhiên mở miệng.

Đỗ Thanh Hoa cũng không muốn làm bóng đèn, nhưng không tránh được Nam Phương cũng khuyên cô đi ra ngoài nghỉ ngơi: “Tớ đi ra ngoài được, cậu nhớ chú ý thân thể, không thể để anh ta làm chuyện hồ đồ.”

Mặc dù cô ấy nói rất nhỏ câu cuối cùng nhưng vẫn làm cho Nam Phương đỏ mặt.

Cô nhìn về phía Hà Minh Viễn, theo bản năng cảm thấy anh có chút mệt mỏi, khuôn mặt đẹp trai tối tăm: ‘Mấy ngày nay rất bận rộn sao? Anh ngồi xuống và nghỉ ngơi chút đi, anh có muốn uống nước không?”

“Không cần.” Ánh mắt anh ta hung hăng động một chút rồi lại khôi phục bình thường: “Em mau ngồi đi, anh có chuyện muốn nói với em.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,407
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 537


Chương 537

Nam Phương âm thầm lo lắng một chút, nhẹ nhàng di chuyển đến giường bệnh: “Sao vậy? Có chuyện gì vậy?”

Đôi chân dài của Minh Viên bước tới, anh ngồi lên ghế, mắt phượng sâu như biển, tối tăm làm cho người ta nhìn không rõ cảm xúc bên trong, im lặng suy nghĩ khoảng ba mươi giây rồi sau đó anh mới nói: ‘Nam Phương! Chúng †a ly hôn đi.”

“..” Cô hoàn toàn sửng sốt, cho rằng mình nghe lầm, còn ngốc nghếch hỏi một câu: “Anh… Anh nói cái gì vậy?”

“Tôi nói chúng ta ly hôn đi. Giọng nói khàn khàn của anh vang lên trong sự nghẹn lời của cô.

Nam Phương ngạc nhiên và hoảng sợ nhìn Hà Minh Viên, khiếp sợ đến mức ngay cả cảm xúc vui vẻ ban nấy cũng không còn nữa.

“Mấy ngày nay anh vẫn luôn suy nghĩ, vân cảm thấy rằng chúng ta không thích hợp nữa.” Mặt anh không chút thay đổi, đôi môi mỏng giống như một con dao đâm vào vết thương chưa khỏi hẳn của cô: “Đây là thỏa thuận ly hôn, em nhìn xem, nếu cảm thấy bồi thường không đủ, anh sẽ…”

“Anh mau đi đi! lát nữa em sẽ ký.

Nam Phương khó khăn chớp chớp mắt, cố gắng khống chế toàn thân đang vô cùng đau đớn.

Đáy mắt Hà Minh Viễn xẹt qua vẻ đau đớn như trái tim bị xé rách nhưng lại bị anh kìm nén gắt gao. Anh đứng dậy đi ra ngoài mà không có một chút lưu luyến nào.

Chỉ là còn chưa đi ra ngoài đã nghe một tiếng bịch… Nam Phương ngã xuống khỏi giường bệnh!

Trong lòng Đỗ Thanh Hoa âm thâm giận đến nỗi muốn giết người, rõ ràng Nam Phương đã có thể đi lại rồi, sao đột nhiên lại bị đẩy vào phòng cấp cứu?

“Hà Minh Viên! Nếu Nam Phương có việc gì, tôi, tôi sẽ giết chết anh đấy!” Cô ấy gào lên: “Anh không muốn đến thì đừng đến, vừa đến đã đòi ly hôn với cậu ấy, kiếp trước cậu ấy đã mắc nợ anh sao?”

Trịnh Hoàng Bách ôm lấy Đỗ Thanh Hoa từ phía sau và khuyên nhủ: “Đừng ồn ào nữa. Ngoan nào! Nếu không đợi lát nữa thì lại đến lượt Nam Phương lo lắng cho em.”

“Anh đừng tưởng rằng trong lòng tôi không biết, mặt ngoài là anh đang khuyên tôi, kỳ thật trong lòng lại âm thâm hướng về phía tên khốn kiếp kia, dựa vào cái gì mà tôi không thể nói, bạn tốt của tôi nằm đang trong phòng cấp cứu đấy! Anh ta không đau lòng nhưng tôi đau lòng!” Đỗ Thanh Hoa khóc nức nở.” Nam Phương… Cậu ấy không nợ ai, cậu ấy rất tốt bụng như vậy mà cuối cùng phải chịu đau đớn như thế này.”

Trịnh Hoàng Bạch vuốt ve đầu cô, ánh mắt liếc nhìn người đàn ông đứng thẳng như pho tượng bên kia.

Còn người đàn ông này lại nợ ai chứ?

Khó khăn lắm mới yêu một cô gái, nhưng cuối cùng đó lại là người trong lòng của anh trai anh taI Đúng là tạo hóa thích trêu đùa con người!

“Chị ấy sẽ ổn thôi.” Trịnh Hoàng Phong gian nan mở miệng, khuyên hai người trước mặt.

Lúc đèn phòng cấp cứu tắt đi, Hà Minh Viễn lập tức xoay người, mắt phượng tối tăm nhìn Đỗ Thanh Hoa: “Chờ cô ấy hồi phục xong thì hãy để cô ấy ký thỏa thuận ly hôn. “

“Hà Minh Viễn! Anh chính là một tên khốn kiếp, vô cùng khốn kiếp! Lúc nào đề cập đến vấn đề ly hôn không được, hết lần này đến lần khác anh nói ngay lúc này!” Đỗ Thanh Hoa sửng sốt nửa ngày mới rống lên: “Tôi nguyền rủa anh chết luôn đi!

Thâm Thành Trần Nam Phương trực tiếp ký vào đơn ly hôn.

Cô biết Minh Viễn là đang lo lắng điều gì, anh không tin vào tình cảm giữa cô và Dạ Hành, anh lại càng không tin tương lai sau này cô có thể xử lý chuyện này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,407
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 538


Chương 538

Cho nên anh muốn từ bỏ.

Thật ra như vậy cũng tốt, từ đầu đến cuối, tình cảm giữa bọn họ là một sai lầm, vốn dĩ cũng chẳng có một chút tin tưởng nào.

Suốt nửa tháng trời Trân Nam Phương cũng chẳng hé răng nửa lời làm toàn thân bạn thân của cô đều vô cùng khó chịu.

“Nam Phương!” Trong lòng Đỗ Thanh Hoa âm thầm lo lắng nhưng mặt ngoài thì giả vờ như không có gì xảy ra.

“Trưởng khoa Nghĩa bảo ngày mai cậu có thể xuất viện rồi, nếu được thì chúng ta đi biển chơi đi?”

Nam Phương nghiêng đầu nhìn cô bạn thân, đáy mắt ê ẩm, rốt cuộc cũng không còn nước mắt để mà chảy ra nữa. Mấy ngày vừa qua, tối nào cô cũng khóc một trận, cô thật sự quá mệt mỏi rồi.

“Thanh Hoal Thật sự xin lỗi vì những ngày qua để cậu phải lo lắng cho tớ.’ Cuối cùng cô cũng mở miệng nói chuyện, còn cố gắng mỉm cười như không có gì cả.

“Cậu cũng gầy đi rồi.”

“Nam Phương! Cuối cùng cậu cũng chịu nói chuyện rồi!” Thanh Hoa xúc động ôm chầm lấy cô. “Nói nữa đi, nói chuyện thêm với tớ được không? Tớ bị cậu hù sợ muốn chết rồi.”

“Được rồi, sau này tớ sẽ không như vậy nữa.” Nam Phương võ võ nhẹ vào lưng cô bạn.

“Vậy ngày mai chúng ta đi biển chơi một chút nhé.”

“Có thật không? Cậu muốn đi hả?”

Thanh Hoa thật sự sợ răng Nam Phương sẽ lại rơi vào cái vòng xoáy tình cảm kia nên trầm cảm.

Cô nghiêm túc gật đầu: “Nhưng mà không thể chơi quá lâu đâu đó, tớ còn phải quay lại làm việc nữa.”

“Hoan nghênh cô gái cuồng công việc trở lại.” Mặc dù Thanh Hoa không muốn Trần Nam Phương quay lại làm việc quá sớm nhưng so với trạng thái của nửa tháng trước thì bây giờ tốt hơn nhiều, cô ấy cũng chỉ có thể vui vẻ đồng ý thôi.

Ánh mặt trời chiếu rọi xuống bãi cát, bãi biển xanh thảm bát ngát vẫn làm cho Nam Phương cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn nhiều.

Đỗ Thanh Hoa nhìn thấy sắc mặt hồng hào của bạn thân cũng thấy đúng là không uổng chuyến đi này.

“Cậu và bác sĩ Bách sao rồi?” Lúc lên máy bay, đột nhiên Nam Phương nghiêng đầu hỏi.

“Hả?” Đỗ Thanh Hoa gãi gãi đầu: “Tớ vừa mới nhận ra độc thân thật vui.

Nhưng làm sao lại đột nhiên xuất hiện một vấn đề đầy mùi vị của mẹ như vậy?”

“Này, cậu đừng có lảng sang chuyện khác!” Nam Phương vươn tay xoa xoa mái tóc cô bạn. “Cũng không được cắt tóc nữa, cậu phải thể hiện là mình vân sống tốt chứ?”

“Thôi đi! Vậy phải xem người ta đối xử với tớ như thế nào đã.” Ngoài miệng nói vậy nhưng trên mặt Thanh Hoa ngọt ngào chưa từng thấy.

Nam Phương cũng yên tâm phần nào: “Vậy thì tốt! Dì Tuyết sỉ tình như thì chắc hẳn là con của dì ấy cũng di truyền điều đó.”

“Nam Phương… Thanh Hoa cũng biết là không nên nói nhiều về đề tài Hà Minh Viên với Nam Phương nhưng trong lòng cô ấy vẫn luôn cảm thấy thấp thỏm về sự kiện kia: “Chưa chắc sỉ tình là một chuyện tốt.”

“Không nói đến cái này nữa.” Nam Phương cười gượng: “Thật ra tớ muốn nói chuyện này với cậu. Sau khi ra viện, tớ định quay lại Thâm Thành. Cậu cũng biết tớ vẫn luôn thích thành phố đó mà.”

“Được thôi!” Thanh Hoa hoang mang một giây nhưng sau đó cũng võ đùi nói: “Quay về tớ sẽ thu dọn đồ.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,407
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 539


Chương 539

“Thanh Hoa!” Đôi lông mày xinh đẹp của Nam Phương nhíu lại, sau đó cô nắm lấy tay cô bạn của mình: “Cậu không thể đi, cậu còn tình cảm, còn sự nghiệp tốt đẹp cần kinh doanh và duy I1) “Sao tớ lại không thể đi? Nhiều người yêu xa như vậy mà, có gì là lạ đâu?”

“Nhiều người như vậy là vì không còn cách nào khác, còn cậu có thể không cần đi yêu xa thì sao lại phải tạo ra trở ngại cho tình cảm của mình chứ?”

Giọng điệu của Nam Phương vô cùng kiên quyết: “Tớ có thể đi một mình!”

Thấy Thanh Hoa định mở miệng nói gì đó, cô tìm cách chặn đầu trước:” Nếu không thì vậy đi, trước hết cứ để tớ thử hai tháng, nếu như không được thì cậu sẽ đến đó với tớ?”

“Nhưng mà… Thanh Hoa còn định thuyết phục Nam Phương lại bị một tiếng cười khẽ cắt ngang.

Hai người họ quay đầu nhìn sang mới thấy khoang thương gia cũng không chỉ một mình bọn họ, phía sau còn một người đàn ông. Trông anh ta rất cao, mái tóc màu vàng xoăn nhẹ, đôi mắt hẹp dài. Dùng hai chữ để miêu tả thì chính là bình thường, rất bình thường.

“Anh cười cái gì?” Thanh Hoa tỏ vẻ khó chịu “Cô gái! Cô có bạn trai chưa?”

Thanh Hoa tức giận trợn mắt nhìn còn Nam Phương thì hơi bất ngờ một chút.

Nam Phương nhớ rất rõ giọng nói này!

Đây chính là người đàn ông nước ngoài đã từng gặp Lý An lúc ở khách sạn của nhà họ Trần.

Nghĩ đến đây cô càng cảm thấy người đàn ông trước mắt cũng hơi giống người Âu Mỹ, nhất định là anh ta.

“Cô gái! Hình như cô biết tôi à?” Anh †a nhìn về phía Nam Phương, ánh mắt lóe lên.

“Tôi không quen anh.” Cô vội vàng quay đi, che giấu suy nghĩ của mình.

Thanh Hoa không hề biết những chuyện bên trong, chỉ cảm thấy hai người các cô đã bị một tên vô duyên bắt chuyện: “Anh trai này! Xin anh thu hồi kỹ năng diễn xuất vụng về của mình đi. Chúng tôi không quen anh mà cũng không muốn quen anh.”

“Nếu như tôi muốn quen biết hai cô thì sao?” Người đàn ông đứng dậy đi tới trước mặt hai cô: “Hai vị đều cô gái giàu có à?

“Đồ điên!” Đỗ Thanh Hoa chửi anh ta:”Nói thêm một câu nữa tôi gọi tiếp viên ném anh ra khỏi máy bay đấy.”

“Ha ha! Cô gái, cô thật đáng yêu!”

Anh ta bật cười suồng sã: “Tạm thời tôi tin cô đã có bạn trai, tâm hồn thú vị như cô thì đúng là ngàn năm mới tìm được một.

“Ôi trời ạ!” Thanh Hoa thấp giọng hừ nhẹ. Có một câu nói là không vung tay đánh gương mặt tươi cười, người ta cũng đã khen cô ấy mà chẳng lẽ cô ấy lại không biết tốt xấu trừng mắt nhìn người ta.

Chỉ là Nam Phương đang ở bên cạnh hơi căng thẳng là sao chứ?

“Tôi tên là Tạ Hàn Phong!” Người đàn ông đưa tay ra, giống như muốn bắt tay: “Hân hạnh được quen biết các coø.

“Được rồi.” Thanh Hoa khoanh tay trước ngực: “Chúng tôi không muốn kết giao bạn mới gì cả.”

Tạ Hàn Phong nhìn về phía Nam Phương: ‘Cô cũng không muốn sao?”

“Cô ấy lại càng không. Cô ấy đã là hoa đã có chủ rồi.’ Thanh Hoa phất phất tay rồi đưa tay ra hiệu mời anh ta về chỗ ngồi của anh ta ở phía sau.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,407
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 540


Chương 540

Nam Phương cúi đầu dựa lưng vào ghế, cái danh tiếng “hoa đã có chủ” làm suy nghĩ của cô bị xáo trộn. Cô lại nhớ đến Hà Minh Viễn.

Bây giờ anh đang làm gì?

Có phải ly hôn với cô xong thì anh cảm thấy rất thoải mái không?

Dừng lại! Dừng lại!

Cô dùng sức lắc đầu, ép mình không được suy nghĩ thêm gì cả.

“Nam Phương…’ Thanh Hoa nhỏ giọng nói: “Cậu biết tên kia hả?”

“Tớ mệt rồi, tớ muốn ngủ một chút.”

Nam Phương nhắm mắt nghỉ ngơi một chút nhưng lại không ngờ ngủ thật, cô ngủ một mạch tới khi máy bay hạ cánh.

Cô và Thanh Hoa đi lấy hành lý nhưng lại không ngờ gặp phải hai anh em họ Trịnh Hoàng Bách và Trịnh Hoàng Phong đang đứng đợi bên ngoài.

“Nam Phương!” Trịnh Hoàng Phong gọi lớn, rõ ràng anh ta có chút kích động: “Cuối cùng em cũng về rồi, nhưng sao em lại nghỉ phép lâu như vậy?”

“Hả? Ừ… Nam Phương hơi bất ngờ một chút nhưng cũng nhanh chóng trả lời: ‘Đúng vậy, tại vì vui quá.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Nếu em thích biển thì…”

“Không thích.” Cô lập tức cắt ngang: “Cũng chơi chán rồi.”

Trịnh Hoàng Phong dừng lại một chút nhưng cũng nhanh chóng trở lại bình thường: “Để anh xách hành lý giúp em.

“Ông anh! Anh cũng xách hộ hành lý của tôi luôn nhé, tôi có quà cho anh đấy.” Thanh Hoa sợ Nam Phương lúng túng nên nói tiếp ngay.

“Được.” Hoàng Phong cũng không từ chối, dịu dàng cười: “Nếu biết hai người đi biển chơi thì tôi cũng đi chung rồi.”

Đỗ Thanh Hoa gãi đầu một cái: “Đột nhiên muốn đi chứ không dự định trước, cũng không ngờ lại cảm thấy thoải mái như vậy nên cứ chơi chán rồi mới về.”

Vừa nói cô vừa liếc nhìn Hoàng Bách một cái, ý nói là đừng làm chúng tôi phải nói dối nữa, anh ta làm em trai cũng nên cố gắng giúp đỡ chứ.

“Anh! Chút nữa chúng ta đưa Nam Phương và Thanh Hoa đến cửa là được, chắc đi đường cũng mệt mỏi, hôm khác nói chuyện tiếp.”

Hoàng Phong bất đắc dĩ ừ một tiếng, đã hơn một tháng rồi anh ta chưa được nhìn thấy Nam Phương, nếu không phải anh ta bị lừa thì đã sớm đi †ìm hai người họ.

Đột nhiên anh ta phát hiện rằng Nam Phương đang nhìn xung quanh, giống như đang tìm ai đó: ‘Nam Phương…”

“Hả?” Cô quay đầu lại, ngượng ngùng cười cười: ‘Không có gì đâu, tôi thấy một người giống người quen của tôi thôi.”

Tất cả mọi người đều biết cô đang nói dối, chẳng qua mỗi người có một vẻ mặt khác nhau.

Thanh Hoa biết là cô đang tìm cái tên Tạ Hàn Phong mà hai người bọn họ gặp trên máy bay nhưng Hoàng Phong lại cho là cô nhìn thấy Hà Minh Viễn.

Trần Nam Phương không phát hiện ra Hà Minh Viên, cô cũng không chờ mong điều đó.

Sau khi về nhà ngủ một giấc ngon lành, ngày hôm sau cô nhận được cuộc gọi của bà Diêu.

Đối phương hẹn cô gặp mặt ở nhà cũ của nhà họ Hà, cô ngơ ngác hồi lâu mới nhận ra rằng mình nên từ chối.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,407
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 541


Chương 541

Cô không biết liệu bà Diêu có biết hết mọi chuyện không, cho nên trước khi đi cô gọi cho Minh Phúc.

“Mợ ba!”

“Tôi đã ly hôn với Tổng giám đốc Viễn rồi, đừng gọi tôi như vậy.” Giọng điệu của Trần Nam Phương lạnh nhạt: “Bà Diêu hẹn gặp tôi, tôi muốn hỏi có phải bà Diêu đã biết hết rồi không?”

“À! Mợ ba chờ tôi một chút, để tôi hỏi cậu ba thử xem.” Minh Phúc gần như xông vào văn phòng, đưa di động như dâng vật quý, đồng thời nói ra vấn đề của Trần Nam Phương.

Hà Minh Viễn hơi nhướng mày, không nhịn được cầm lấy điện thoại di động.

Giọng nói từ tính mà quen thuộc truyền đến, trái tim của Trân Nam Phương đau nhói nhưng cô cố gắng chịu đựng.

“Bà nội biết hết mọi chuyện rồi, em không cần phải có gánh nặng.”

“Được rồi.” Nói xong cô lập tức cúp điện thoại, sợ bản thân không kiểm soát được những gì mình biểu hiện ra.

Hà Minh Viên nghe tiếng máy bận tút tút, ngón tay cầm lấy điện thoại trắng bệch, cô không còn là của anh nữa, cô có thể cười với người đàn ông khác, có thể không phản ứng với anh, không nhìn anh.

Thậm chí cô sẽ nhanh chóng đến với Dạ Hành phải không?

Mà anh chỉ có thể trơ mắt chịu đựng.

“Cậu ba! Anh có muốn về nhà cũ không?” Minh Phúc thử lên tiếng đề nghị, anh ấy luôn đi theo Hà Minh Viên, biết những ngày qua anh đã khó khăn thế nào.

Thế nhưng vết thương và bệnh cũ của cậu Vũ lại tái phát, trong lúc hôn mê còn luôn miệng kêu “Thiên An”, nếu như anh ấy là anh, anh ấy cũng không biết nên lựa chọn như thế nào.

Đúng là tạo hóa trêu người!

“Cất kỹ điện thoại của cậu rồi đi làm việc đi.” Hà Minh Viễn đưa điện thoại qua, cúi đầu xem tài liệu trên bàn.

Minh Phúc thở dài trong lòng, xoay người định đi lại nghe thấy tiếng ghế dựa lạch cạch một tiếng, quay đầu thì nhìn thấy Hà Minh Viễn đã đứng lên và đi ra ngoài.

Gặp lại bà Diêu, Trân Nam Phương có cảm giác như đã trải qua một kiếp người, không chỉ chính cô tang thương mà cô còn cảm thấy bà cụ trước mặt cũng đã già đi rất nhiều.

Một tiếng “Bà nội” đều khiến cho hai người đỏ cả hốc mắt.

“Con bé này… Mau đến đây để bà nội nhìn xem.” Bà Diêu nắm chặt tay của Trần Nam Phương, ánh mắt đầy vẻ hiên từ: “Để con chịu khổ rồi!”

Cô chỉ lắc đầu, không nói nên lời, đúng là cô đã chịu khổ vô ích, người đàn ông làm cô bị thương đã chết đột ngột trong tù, vụ án gây thương tích này chỉ có thể bỏ mặc, không giải quyết được.

“Con và Minh Viễn…”

“Bà nội!” Trần Nam Phương giật giật khóe miệng lúng túng: “Hôm nay con đến gặp bà, bà là người có phúc, phải an hưởng tuổi già thật tốt.”

“Con bé này!” Bà Diêu lau khóe mắt: “Con vân lo lắng cho bà già này à.”

“Bà đừng nói như vậy, tất cả mọi người rất quan tâm bà.” Trân Nam Phương không giỏi tùy ý nhận xét về người nhà họ Hà, chỉ có thể cố hết sức trấn an bà ấy: “Quan trọng nhất là bà nên thoải mái trong mọi việc.”

“Là bà già hồ đồ, bà nên tin tưởng ánh mắt của Minh Vũ, sao nó có thể nhìn trúng người như Ngô Hà chứ” Bà Diêu tự trách mình: “Bà nên đi điều tra, chứ không phải không quan tâm.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,407
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 542


Chương 542

Nghe thấy lời này, Trần Nam Phương xem như đã hiểu rõ chuyện năm đó, Hà Minh Vũ bị thương, Hà Minh Viễn thay anh ta đi gặp cô, nửa đường lại bị Ngô Hà chặn lại, đến đây tất cả mọi người đều coi Ngô Hà là “Thiên An, thực hiện lời dặn dò của Hà Minh Vũ trước khi bị thương.

Không có ai nghi ngờ Ngô Hà, cho dù bọn họ nhìn rõ nhân phẩm của cô ta.

Ngoại trừ cười khổ đối mặt với loại trải nghiệm máu chó này thì cô cũng không nói được chữ nào cả, cuối cùng là do cô và Dạ Hành có duyên không phận hay là cô và Hà Minh Viễn có duyên nợ trái ngang từ kiếp trước?

Thật là buồn cười!

“Bà nội, tất cả đã qua rồi.” Trần Nam Phương võ tay bà Diêu giống như quan tâm một đứa bé: “Hai ngày nữa con về Thâm Thành, chúng ta nói vài chuyện vui vẻ đi”

“Về Thâm Thành ư?” Bà Diêu kinh ngạc: “Nhà của con ở đây, sao con có thể một mình đến đó?”

Trần Nam Phương im lặng một lúc rồi thấp giọng nói: “Người nhà của con đã mất rồi.”

Sợ bà Diêu suy nghĩ nhiều, cô thẳng lưng lên nói: “Nhưng một mình ở Thâm Thành cũng không sao, hồi đại học con đã đến đó, trước kia cũng từng làm việc ở đó, bà không cần lo lắng.”

“Nhưng mà…

“Anh cũng đi!”

Một câu của bà Diêu còn chưa nói hết thì Hà Minh Vũ đã xông ra, yên lặng đứng trước mặt Trần Nam Phương và nói một cách cố chấp: “Tôi muốn đến Thâm Thành với em.”

Người đàn ông cao lớn trước mắt đã gầy hơn rất nhiều so với lần đầu tiên gặp mặt, chắc có lẽ là do vết thương và bệnh tật, nhưng vừa nghĩ tới anh là Dạ Hành, ngược lại cô không biết nên phản ứng như thế nào.

Không phải đau lòng, nhưng mà cô lại không thể tỏ ra lạnh nhạt với anh ta được.

“Tôi cũng thích Thâm Thành.” Anh ta đi đến bên cạnh cô và đưa ra lý do: “Hoa anh đào ở đại học Thâm Thành cũng rất đẹp.”

“Nhưng anh đang cần phải chữa bệnh” Trân Nam Phương xem như từ chối yêu cầu của anh ấy: “Đợi anh khỏi bệnh thì đi cũng không muộn.”

Nói xong, cô không đợi bọn họ tiếp tục nói gì, vội vã đứng dậy tạm biệt: “Bà nội! Khi nào có thời gian thì con lại đến thăm bà.”

Cô vội vàng đi ra ngoài, khi đến gần hành lang gấp khúc thì thấy Hà Minh Vũ đuổi theo: “Em không muốn tôi đi cùng đúng không? Em chán ghét tôi như vậy sao?”

Trần Nam Phương dừng chân lại, không dám quay đầu: “Không phải! Em chỉ hy vọng thân thể của anh chuyển biến tốt hơn mà thôi.”

“Em lừa gạt tôi!” Giọng nói của anh ta khàn khàn: “Tôi không nhớ rõ về quá khứ, nhưng anh không ngốc.”

Cô nắm chặt tay, tiếp thêm sức mạnh cho mình.

“Tôi không nhớ rõ nguyên nhân, nhưng tôi muốn tìm Thiên An, em thật sự là cô ấy sao?”

Trân Nam Phương không nhịn được nữa, nước mắt không ngừng rơi xuống, cô vân là Thiên An năm đó sao?

Rõ ràng là muốn gặp Dạ Hành, vì sao bây giờ anh ta ở ngay trước mặt mà cô lại không muốn nhìn nhận chứ?

Có phải vì Hà Minh Viễn không?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,407
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 529


Chương 529

Trịnh Hoàng Bách võ vai cô ấy, thăm dò hỏi: “Chỉ là vì anh Hành đã chết nên mới nhớ thương sao? “

Đỗ Thanh Hoa còn đang khóc, giọng mũi rất nặng nói: ‘Bọn họ là tri kỷ chưa từng gặp mặt, rất nhiều ý nghĩ đều giống nhau, cho nên Nam Phương mới không tiếp nhận cái chết của Dạ Hành, đối với cậu ấy mà nói, anh ấy chính là một người thân. ˆ “Người thân ư?’ Hà Minh Viễn chính xác nắm bắt được từ này. Lời nói từ miệng người bạn thân nhất của Trân Nam Phương nói ra đã khiến cho anh cảm thấy có chút thoải mái.

Đương nhiên Thiên An và Dạ Hành là người thân rồi, cũng không phải là người yêu mà.

Anh còn chưa kịp vui mừng đã nghe tiếng y tá kêu lên: “Mau đi gọi Trưởng khoa Nghĩa, bệnh nhân có dấu hiệu bất thường!”

Trịnh Hoàng Bách buông Đỗ Thanh Hoa ra, trong nháy mắt xông vào phòng chăm sóc đặc biệt kiểm tra Trân Nam Phương, sau đó Trưởng khoa Nghĩa cũng nhanh chóng chạy tới…

“Nam Phương à! Cậu không thể có chuyện gì đâu đấy!” Hai tay của Đỗ Thanh Hoa chắp lại và âm thầm cầu nguyện: ‘Cậu đã đáp ứng tớ rất nhiều chuyện, không thể cứ thế mà đi được”

Hà Minh Viễn đứng im tại chỗ, đôi mắt có chút chua xót, vừa rồi lúc bác sĩ đi vào, rõ ràng anh đã nghe thấy Trân Nam Phương hô lên một cái tên.

“Minh Viễn…”

Trần Nam Phương đang gọi tên của anh.

Cô thực sự rất yêu anh! Đây thực sự là một niềm vui.

Tuy nhiên, điều này cũng làm cho người ta thật khổ sở bởi vì cô đang phải chịu đựng đau đớn mà anh lại không thể làm gì để giúp cô.

Cũng may là tình huống bất thường đã nhanh chóng qua đi, sau đó Trần Nam Phương nhanh chóng phục hồi lại trạng thái bình thường. Dưới sự giám sát chặt chế, sang ngày hôm sau cô đã tỉnh lại.

“Nam Phương! Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi. Có thấy chỗ nào đau không?”

Đồ Thanh Hoa vội vàng hỏi.

Trần Nam Phương cố gắng nhếch khóe miệng, muốn nói chuyện nhưng lại bị ngăn lại: “Chị dâu! Chị không cần trả lời câu hỏi của cô ấy đâu. Bọn em đều biết mà, chị hãy dưỡng thương cho thật tốt.”

Cô nhìn Trịnh Hoàng Bách bằng một ánh mắt đầy vẻ biết ơn.

Tròng mắt nhẹ nhàng chuyển động, cô đã nhìn thấy gương mặt đẹp trai mà quen thuộc, Hà Minh Viên đang nhìn chằm chằm vào cô. Tuy rằng không có biểu hiện gì nhưng cô biết là anh đã rất sốt ruột và lo lắng.

Cho nên cô nhẹ nhàng mấp máy môi, dùng giọng khàn khàn nói: ‘Em không sao…’ “Câm miệng lại.” Anh tức giận mở miệng.

Lời này chọc giận Đỗ Thanh Hoa, cô ấy trừng mắt lên mà hỏi ngược lại anh: “Anh đang có thái độ gì vậy? Không biết Nam Phương là bệnh nhân vừa mới tỉnh lại sao?”

Trịnh Hoàng Bách vội vàng kéo cô ấy lại, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Anh Viễn như vậy cũng là vì quá thương chị dâu thôi. Chúng ta đi ra ngoài trước, lát nữa rồi lại trở về. “

“Tôi không muốn! Ai biết được anh †a sẽ làm gì khi chúng ta ra ngoài chứ?

Thương xót cũng không phải là dùng phương pháp này.” Đỗ Thanh Hoa không tình nguyện đi ra ngoài, nhưng chưa tranh cãi xong đã bị Trịnh Hoàng Bách lôi ra, vân phải nhường lại không gian riêng cho hai người.

Toàn thân của Trần Nam Phương đều đau đớn, gần như không thể nhúc nhích được, chỉ có thể dùng ánh mắt ấm ức nhìn về phía Hà Minh Viễn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,407
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 530


Chương 530

Anh đi qua, cúi người nhẹ nhàng lau mổ môi cho cô, dùng giọng dịu dàng nhất mà nói: “Bà xã à! Anh cũng không muốn hung dữ với em đâu! Anh xin lỗi.”

Đúng là nằm ngoài dự kiến của Trân Nam Phương, cô không ngờ một người kiêu ngạo như anh mà lại cúi đầu xin lỗi cô.

“Có phải rất đau không?”

Khóe mắt cô chảy ra hai giọt nước mắt nhưng cô lại bướng bỉnh chối: “Em không đau, em lại làm cho anh phải lo lắng, em…”

Cô không biết nên nói cái gì. Chắc chắn một người thông minh như anh đã biết toàn bộ mọi chuyện rồi, kể cả chuyện anh trai anh là Dạ Hành, kể cả lý do vì sao cô lại đến ga tàu hỏa.

“Hà Minh Vũ…”

Anh dùng ngón tay đặt lên môi cô, giả vờ ra lệnh: “Không được nói đến chuyện này nữa, em cần phải dưỡng thương. “

Trân Nam Phương chớp chớp mắt, lông mi dài như đang đựng nước mắt.

Cô rất muốn nói cho anh biết, cô không muốn đi, cô đã nhận ra tình cảm của mình rồi.

Cô thực sự rất yêu anh.

“Trưởng khoa Nghĩa nói, mấy ngày nay em không được ăn cái gì cả, phải quan sát thêm một thời gian nữa mới có thể ăn.” Anh nói: “Nhưng mà em yên tâm đi, anh sẽ luôn làm bạn bên cạnh “

em: “Không cần đâu, anh cũng phải bảo vệ sức khỏe.”

Hà Minh Viễn nhếch khóe môi cười: “Nam Phương nói vậy là đang quan tâm đ ến anh sao?”

“Em quan tâm anh.” Bởi vì nói to, cô lại động vào vết thương, đau đến nỗi khuôn mặt nhỏ bé của cô nhăn tít lại.

Anh cũng nhíu mày: “Được thôi! Em đã quan tâm đ ến anh như vậy thì phải nhanh chóng khỏi bệnh, nếu không anh cũng chỉ có thể không ăn cơm.”

“Anh không cần phải như vậy…’ Trần Nam Phương thật sự muốn khuyên anh, nhưng hiện tại vết thương quá đau, rất nhiều lời muốn nói nhưng cô cũng không có sức để mà nói ra.

Hà Minh Viễn ngồi không nhúc nhích, bởi vì thấy cô đau như vậy thì làm sao anh có thể ăn được và ngủ thật ngon đây?

“Em cũng đừng nói gì nữa, chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng thân thể, bà nội bên kia cũng không có biết. Anh không nói cho bà biết, sợ sau khi biết thì bà nội lại không chịu nổi.”

Trân Nam Phương nhẹ nhàng gật đầu.

“Anh trai anh… Anh ấy… Không bị thương.” Hà Minh Viễn vẫn nói ra, anh nhìn thấy đôi mắt của Trần Nam Phương khẽ động, sự quan tâm không thể kìm nén mà tràn ra ngoài.

Anh lại nghe thấy cô mở miệng, giọng nói đã khàn khàn hơn nhiều: “Chúng ta có thể không nhắc tới chuyện của quá khứ nữa, được chứ? “

Bây giờ cô không có cách nào để đối mặt với tình huống phức tạp như vậy, cô chỉ cần đã biết Dạ Hành còn bình an sống trên thế giới này, như vậy là đủ rồi.

Mí mắt của Hà Minh Viên cũng động một cái, người phụ nữ của anh thật sự là có tấm lòng lương thiện mà.

Cơ thể của Trần Nam Phương có lẽ là vì mệt, cho nên đã rất nhanh lại chìm vào trong giấc ngủ.

Hà Minh Viễn ngồi bên giường, đôi mắt phượng không rời mà nhìn chăm chằm vào người cô. Cô đã thể hiện rõ tình cảm trong tim mình rồi đúng không?

Không đề cập đến quá khứ, chính là đồng ý cùng anh đối mặt với tương lai sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,407
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 531


Chương 531

Đây đúng là một niềm vui.

“Cậu bal” Minh Phúc gõ cửa vào, cung kính nói: ‘Cậu Kỳ muốn gặp anh.”

Lúc đầu là anh không muốn đi, anh chỉ muốn một giây cũng không muốn rời khỏi Trân Nam Phương, nhưng Đỗ Thanh Hoa cứ như hồn ma không tiêu †an, còn nhìn chằm chăm vào anh như một bóng đèn chiếu sáng và hỏi: “Anh sẽ không tức giận với Nam Phương phải không? “

“Cô Thanh Hoa! Cậu ba nhà chúng tôi sẽ không như vậy đâu.” Minh Phúc ngay lập tức trả lời, chỉ có trời mới biết là ngày Trân Nam Phương bị thương, cậu chủ nhà anh ấy giống như bị điên vậy.

Anh ấy đã đi theo Hà Minh Viễn lâu thế rồi mà cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy anh như vậy, có thể nói là điên cuồng!

Đau lòng vì mợ ba như thế, làm sao có thể tức giận với cô được đây?

“Hừ, ai mà biết được.” Đỗ Thanh Hoa tru miệng, cũng đi đến bên giường bệnh rồi ngồi xuống, giống như có đến chín con trâu cũng không kéo đi được.

Hà Minh Viễn liếc cô ấy một cái, nói với Minh Phúc: ‘Sắp xếp tốt việc ở đây GÌI Sau đó anh đi ra khỏi phòng bệnh, đi đến phòng nghỉ VỊP dưới tâng, nhìn thấy Hà Minh Kỳ đã chờ ở đó. Sau khi nhìn thấy anh, lập tức cười hỏi: ‘Anh ba bận rộn như vậy, còn có thời gian giấu cô dâu tôi sao?”

Chợt nghe thấy anh ta nhắc đến Ngô Hà, đôi mắt phượng của anh phủ băng, hung hăng híp lại: ‘Nhìn không ra anh đối với cô ta còn quan tâm như vậy đấy”

“Khó có nhìn ra được tâm tư mà.

Anh ba, tốt xấu gì tôi cũng có một vị hôn thê đã chết. Lần này không thể đi thêm một bước đi sai nữa rồi.” Hà Minh Kỳ giống như đang câu xin, nhưng trong giọng nói lại có không ít sự đe dọa.

Hà Minh Viễn liếc mắt nhìn qua: “Nếu còn đi sai nữa thì sao? “

“Anh ba, anh là đang có ý gì?” Hà Minh Kỳ lập tức muốn nổ tung: “Tôi mặc kệ mấy chuyện trong quá khứ, Ngô Hà đã gả cho tôi rồi, bà nội đều đồng ý. “

“Mấy chuyện về quá khứ là gì?” Anh hỏi ngược lại, giả vờ như không hiểu: “Bà xã của cậu thường xuyên phải đến chịu thẩm vấn ở đồn cảnh sát, nếu như cô ta không làm gì sai thì tất nhiên bọn họ sẽ tự thả cô ta ra thôi. “

“Đồn cảnh sát ư?” Hà Minh Kỳ không nghĩ tới, tin tức người của anh ta tìm được nói là Ngô Hà bị bắt đến bệnh viện, anh ta vốn tưởng răng bệnh tình của Hà Minh Vũ lại xảy ra tình huống gì, thật sự không ngờ ở giữa lại còn có chuyện khác.

Thân thể của anh ta đúng là không tOI”

“Nói xong rồi sao?” Hà Minh Viên trầm giọng nói, ánh mắt sắc bén như dao.

Hà Minh Kỳ không hiểu sao lại sợ tới mức run lên. Khí thế của người anh ba này thật sự đã đến mức cao nhất rồi, không ai sánh bằng nếu không hạn chế thì chỉ sợ…

“Còn có việc gì nữa?”

“Không còn nữa.” Hà Minh Kỳ vội vàng khoát tay, dừng một chút lại nói một câu: “Tôi nghe nói anh cả đã trở về rồi, là thật sao? “

Ánh mắt Hà Minh Viên ảm đạm đi vài phần, anh biết lời này của đối phương không phải là đang hỏi, mà là đang truyền đạt ý tứ.

Anh cả muốn trở về nước, thật là đã không chọn đúng thời điểm rồi.

“Anh ba tôi đi đây.’ Hà Minh Kỳ bước nhanh ra khỏi bệnh viện, một cước đá vào đùi tên đàn em: “Đúng là một đám rác rưởi, làm cho tao mất hết cả mặt.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,407
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 532


Chương 532

Rõ ràng là đi đến đây để hỏi tội, ngược lại bị cảnh cáo cho một phen.

“Mau điều tra cho tao xem con đàn bà kia đã phạm phải chuyện gì.”

“Được rồi thưa anh Kỳ.’ So với sự ầm ï ở bên ngoài, Trần Nam Phương lại đang ngủ như một đứa bé trong phòng bệnh, rất nhanh đã tỉnh lại, vừa mở mắt lập tức nhìn thấy người bạn tốt Đỗ Thanh Hoa.

Khóe miệng nhếch lên, khàn giọng kêu lên: “Thanh Hoa à…”

“Nam Phương à!” Hốc mắt của Đỗ Thanh Hoa không nhịn được mà đỏ lên, nhẹ nhàng nắm tay cô, quan tâm hỏi: “Cậu có sao không? Bác sĩ không cho ăn, cậu có muốn uống nước không?”

“Không có việc gì, tớ thật sự không sao.”

“Làm thế nào có thể không sao chứ?” Đỗ Thanh Hoa vấn không không thể tin: “Tớ nghe nói chỉ cần con dao lệch sang trái một chút, cậu sẽ lập tức…”

Lời nói phía sau thì cô ấy đã nói không nên lời, cũng không muốn nói, dứt khoát chuyển đề tài, lại nói đến chuyện càng không nên nhắc tới: “Anh trai của Hà Minh Viễn thật sự là Dạ Hành sao?”

Trần Nam Phương không nói gì, nhưng cái động tác cười khổ lại không có cách nào để lừa gạt người khác, càng không lừa được Đô Thanh Hoa.

“Nam Phương, tớ xin lỗi… Cô ấy gãi đầu: ‘Cậu xem kìa, tớ lại nói lung tung rồi, đúng là đáng đánh”

Sau khi nói xong, cô ấy lại thật sự tự gõ lên đầu mình một cái.

Trân Nam Phương nhẹ nhàng lắc đầu, muốn ngăn cản cô ấy: “Không có việc gì… Đó cũng là một chuyện tốt, không phải sao? Dạ Hành… Anh ấy chưa chết, còn đang rất khỏe mạnh và còn sống, tuy rằng không nhớ được những chuyện trước kia.”

“Vâng vâng vâng…” Đỗ Thanh Hoa phụ họa thêm: “Người ta thì rất tốt. “

“Sau này đừng nhắc tới nữa.” Trân Nam Phương nhìn chăm chằm trần nhà: “Hà Minh Viễn… Khụ khụ…’ “Cậu đừng nói chuyện nữa Nam Phương à!” Đỗ Thanh Hoa lo lắng đến mức không biết nên làm thế nào mới tốt, cũng không dám chạm vào người cô, chỉ liên tục nói: ‘Không nói chuyện nữa, cứ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thân thể cho tốt mới là việc quan trọng nhất.”

Trần Nam Phương ho, cũng không dám mở miệng nữa, sợ ảnh hưởng đến vết thương.

“Tớ đảm bảo sau này sẽ không nhắc tới chuyện trước đây nữa.” Đỗ Thanh Hoa giơ tay thề: ‘Chúng ta cứ nhìn về phía trước thôi.”

Ánh mắt cô ấy khi được bạn tốt tán thành, cô ấy lại bắt đầu tức giận: “Tớ thật sự không nghĩ tới Ngô Hà lại có thể làm ra những chuyện như vậy. Năm đó lại giả mạo cậu đi gặp Hà Minh Viễn.

Lần này tơ phải để cho cô ta nếm thử mùi vị của nhà tù mới được.”

Trần Nam Phương lại không dám đồng ý, không nói đến việc Ngô Hà đã gả cho Hà Minh Kỳ, sau này phải dùng thái độ gì để gặp mặt, chỉ riêng chuyện giả mạo thôi là đã không thể định tội.

Về chuyện Ngô Hà đẩy mình xuống lầu, còn có người đàn ông kia muốn giết cô cũng không có chứng cứ chứng minh được là Ngô Hà làm.

“Nam Phương! Cậu đừng lo lắng.

Chắc chắn Hà Minh Viễn sẽ có cách.

Nếu anh ta còn dám che chở cho Ngô Hà, chắc chắn tớ sẽ không để yên cho anh tai”

“Cho dù anh ấy có bảo vệ hay là không bảo vệ thì đều phải có chứng cứ.’ Trần Nam Phương nhắc nhở.

Đỗ Thanh Hoa hừ hừ: “Chờ đến khi cậu khỏe hơn một chút, tớ sẽ tự mình đi tìm chứng cứ, tớ không tin là không bắt được thóp của con đàn bà đó. “
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,407
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 533


Chương 533

Cô còn chưa mở miệng, cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra, Hà Minh Viễn bước nhanh vào, sờ sờ hai má của cô: “Không được nói nhiều, vết thương của em cần được tĩnh dưỡng. “

Anh thật sự đã gắn ra hai chữ “tĩnh dưỡng”, rõ ràng là đang nói cho Đỗ Thanh Hoa nghe.

“Anh có chắc…”

Sau khi tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên, Minh Phúc chần chừ hồi lâu mới lên tiếng: “Cậu ba…”

“Có việc gì thế?” Anh nhìn qua và nhíu mày, Ánh mắt của Minh Phúc chợt lóe lên, cũng không trả lời ngay lập tức.

“Anh đi ra ngoài một lát rồi sẽ về ngay, em ở đây ngoan ngoãn nghe lời.”

Hà Minh Viễn dặn dò rồi vội vàng rời đi.

Trần Nam Phương rũ mi mắt xuống và hỏi bạn tốt: “Thanh Hoa! Cậu nói xem sẽ có chuyện gì xảy ra chứ? “

“Hả?” Đỗ Thanh Hoa có chút mơ hồ, dừng lại một giây rồi mới phản ứng lại: “Tớ không biết, có lẽ là đã tìm được chứng cứ có thể khiến Ngô Hà vào tù.”

Cô ấy nói bằng giọng rất hưng phấn: “Cậu ở đây đợi tớ một chút, tớ đi ra ngoài thăm dò một chút rồi sẽ trở về nay.”

“Này… Như vậy cũng không tốt đâu.”

“Có cái gì mà không tốt, lúc này anh †a còn muốn giữ bí mật để tặng cho cậu một sự ngạc nhiên mừng rỡ gì à, đương nhiên là nói cho cậu biết càng sớm càng tốt chứ!” Đỗ Thanh Hoa chạy ra ngoài.

Chỉ là ngoài ý muốn của cô ấy, cũng không phải là Hà Minh Viên đã tìm được chứng cứ mà là Hà Minh Vũ bị ngất xỉul “Chuyện gì đã xảy ra với anh ta vậy?” Đỗ Thanh Hoa nhìn Trịnh Hoàng Bách một cách dò xét: “Trông cơ thể của anh ta rất tốt mà, ngoại trừ việc đầu bị thương ra, đúng không? Anh ta còn bị bệnh nào khác không? “

Đôi mắt đào hoa của của anh ta chợt lóe lên, kéo người vào trong góc hỏi: ‘Chị dâu bảo em tới hỏi sao?”

“Cái gì vậy?” Đỗ Thanh Hoa nắm chặt lấy Trịnh Hoàng Bách và nói: “Nam Phương vẫn còn đang năm ở bên trong, động đậy cũng không thể động, càng không biết là Dạ Hành bị ngất xỉu, chỉ đơn giản là tôi muốn hỏi anh thôi, có trả lời không thì bảo?”

“Không muốn trả lời.” Anh ta sờ sờ mũi: “Sợ em biết rồi sẽ không quản được cái miệng mà nói cho Trân Nam Phương biết.”

“ý anh là sao?” Đỗ Thanh Hoa đến gần, trừng mắt hỏi: ‘Dạ Hành không khỏe mạnh như dáng vẻ của anh ta sao? Chính xác thì anh ta đã bị thương gì vậy?”

“Anh ấy chính là bị cậu út của Trần Nam Phương làm cho bị thương.” Trịnh Hoàng Bách nhíu mày: “Em xem tình huống hiện tại phức tạp hơn rồi đúng không?” Một bên là một người quen qua mạng trong quá khứ, là một người tri kỷ.

Bên còn lại là cháu của kẻ thù.

“Cậu út nào chứ?” Đỗ Thanh Hoa bất mãn: “Nam Phương đã nói, chắc chăn cậu ấy sẽ không trở về nhà họ Tạ.

Ngay cả Hà Minh Viễn cũng không nhắc gì đến thân phận của cậu ấy, sao mà anh còn lo mọi chuyện phức tạp?”

“Được rồi, đừng nổi giận.” Trịnh Hoàng Bách thở dài trong lòng, anh nhéo nhéo vai của Đỗ Thanh Hoa: “Anh nói sai rồi, còn không được sao?”

“Hừ.’ Ai đó đã không chịu được mà bị đánh bại trong bàn tay của cô ấy.

Anh ta hơi nghiêm mặt: “Thanh Hoa à, vì tình cảm của chị dâu và anh Viễn mà suy nghĩ một chút, những chuyện trong quá khứ, nếu như có thể không nhắc tới thì đừng nhắc tới nữa. Tâm tư của anh Viễn vốn rất nhạy cảm.”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,407
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 534


Chương 534

“Anh ta mà nhạy cảm à?” Đỗ Thanh Hoa bu môi, chạm vào con ngươi đang rất nghiêm túc của Trịnh Hoàng Bách, vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng lại và thở dài: “Thôi vậy! Ngoại trừ việc chăm sóc cho Nam Phương ra thì dù chuyện gì tôi cũng mặc kệ, cũng không hỏi gì cả.”

“Như vậy là đúng rồi.” Anh ta võ võ đầu cô ấy: “Chị dâu cũng không thích hợp phải lo lắng quá nhiều.”

“Không thèm để ý tới anh nữa, tôi quay trở về đây. Thật là đã vui vẻ một cách vô ích, còn tưởng là có thể diệt trừ con đàn bà kia, xả cơn giận thay cho Nam Phương” Gô ấy lẩm bẩm.

“Chuyện này thì chắc chắn sẽ xảy ra…” Trịnh Hoàng Bách cho cô một lời đảm bảo.

Ngô Hà dám lừa gạt Hà Minh Viễn như vậy, cho dù có ai ở phía sau bảo vệ cô ta, cô ta đều cách “cái chết” không bao xa nữa đâu.

Sau khi Đỗ Thanh Hoa trở lại phòng bệnh, cô ấy phát hiện Trân Nam Phương lại ngủ thiếp đi, như vậy cũng tốt, cô ấy cũng sẽ không cần phải nói dối nữa.

Mấy ngày liên tiếp, Trân Nam Phương không hỏi, Đỗ Thanh Hoa cũng không nói, hai người một lòng muốn dưỡng thương cho nên vết thương cũng đã nhanh chóng có chuyển biến tốt hơn.

“Thật tốt, Trưởng khoa Nghĩa nói rằng qua hai ba ngày nữa cậu sẽ có thể xuống giường đi lại.’ Đỗ Thanh Hoa vui vẻ võ tay: “Cũng có thể ăn đồ ăn nhẹ.

Khi nào được về nhà thì tớ sẽ nấu canh cho cậu, ăn nhiều một chút nhất định sẽ tốt lên nhanh thôi.”

Trần Nam Phương bất lực cười cười, nhìn bạn tốt hào hứng giống như một đứa trẻ, cô không vội vàng phủ nhận.

Nhưng mà đã có người thay cô nói ra: ‘Cô có thể thôi đi được không, canh đó mà là đồ thanh đạm sao? Thứ đó mà uống vào chắc chắn sẽ bốc cháy mất thôi.

Nghe được có tiếng nói, Trân Nam Phương và Đỗ Thanh Hoa đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy Ôn Tứ Hiên đang đứng ở cửa, sắc mặt không chút thay đổi nói.

“Này! Tại sao anh lại tới đây hả?” Đỗ Thanh Hoa trừng mắt nhìn anh ta một cái: “Vừa mới tới liền khoác lác hả? Anh cũng không phải là bác sĩ, anh thì biết cái gì chứ?”

“Kiến thức của tôi cũng thường thường thôi.” Ôn Tứ Hiên cũng không khách khí đi vào. Sau đó nghiêm túc nhìn Trân Nam Phương một cái, giọng điệu không có chút thay đổi nào: “Đã tốt hơn chưa?”

“Đã tốt hơn nhiều rồi.” Trần Nam Phương cười cười với anh ta đồng thời còn nháy mắt, ý bảo anh ta đừng tranh cãi với Thanh Hoa nữa: ‘Làm sao anh lại biết là tôi đang ở chỗ này?”

Cô cho rằng Hà Minh Viễn đã phong tỏa mọi tin tức về chấn thương của cô rồi chứ.

“Muốn biết một người ở đâu cũng có rất nhiều biện pháp.” Ôn Tứ Hiên cũng không nói nhiều mà trực tiếp đi vào vấn đề chính: “Tôi đã tìm được một tên hacker rất lợi hại.”

“Thật sao?” Trân Nam Phương kích động hỏi: “Có thể phá giải giám sát được bảo mật hả?”

“Không thể thành công một trăm phần trăm thì cũng có tám mươi đến chín mươi phần trăm.” Ôn Tứ Hiên gật đầu: “Nhưng trước tiên cô cũng đừng quá cao hứng, một chứng cứ thì quá yếu ớt, không được bao lâu thì cô ta sẽ lại được thả ra thôi, cho nên chúng ta cần phải thu thập nhiều hơn một chút.”

“Coi như tên nhóc nhà anh đã nói đúng rồi.” Đỗ Thanh Hoa ngồi ở phía bên kia: “Nhất định phải tìm thêm chứng cứ, không thể để con đàn bà kia cứ nhởn nhơ như vậy được.”

Cô ấy vừa nói vừa hung hăng siết tay thành nắm đấm, giống như đang nắm chặt cổ người khác.

Ôn Tứ Hiên liếc cô ấy một cái, đúng là không thể nói mấy kiến thức bình thường với cô ấy được, anh ta lại hỏi Trần Nam Phương: “Đợi mấy ngày nữa cô có thể xuống đất, có muốn đi gặp hacker đó không? “

“Có gì đặc biệt không?” Đỗ Thanh Hoa không cho là được: ‘Không phải Hacker cũng là người hay sao? Một cái mũi và hai con mắt chứ gì?”

Trần Nam Phương bình tĩnh nhìn về phía Ôn Tứ Hiên, cô biết chắc rằng anh ta nói như vậy thì còn có lý do khác.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,407
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 535


Chương 535

“Đừng nghe lý luận hời hợt của cô ấy.’ Anh ta hơi nâng cằm lên, giống như cố ý khiêu khích Đỗ Thanh Hoa: “Tuy rằng tên hacker này không phải là hacker đẳng cấp nhất, nhưng cũng có thể xếp vào top năm thế giới, hơn nữa muốn gặp cậu ta cũng khá thuận tiện, cậu ta ở Tập đoàn Kim Địa. “

“Ý anh là… Trần Nam Phương chớp chớp mắt: “Hà Minh Viễn cũng biết cậu †a sao? “

“Cậu ba nhà họ Hà thuê cậu ta, hiện tại cậu ta là Quản lý của bộ phận Công nghệ thông tin ở Tập đoàn Kim Địa.”

Đỗ Thanh Hoa tiến tới hừ hừ: “Hà Minh Viễn biết cậu ta là hacker sao?”

Ôn Tứ Hiên híp mắt liếc qua như là đang muốn nói vấn đề đơn giản như vậy mà sao cô ấy còn muốn hỏi.

“Này!” Cô ấy có chút tức giận: “Thái độ của anh là sao vậy hả? Ai bảo trước kia Hà Minh Viễn luôn cản trở, vậy mà tôi không thể nghi ngờ anh ta sao?”

“Cô có thể nghi ngờ nhưng đừng hoài nghỉ chỉ số thông minh của người khác như vậy.”

Đỗ Thanh Hoa nhíu mày, tiếng nói lại cao hơn mấy độ: “Tôi nói hôm nay anh bị làm sao vậy? Hôm nay anh ăn phải thuốc súng à? “

Mắt thấy hai người này mà cãi nhau chắc phải đến sáng mai, cho nên Trần Nam Phương vội vàng hòa giải: “Thanh Hoa à! Cậu đừng như vậy, dù sao Ôn Tứ Hiên cũng đến đây để giúp tớ mà. “

“Hừ!”

Ôn Tứ Hiên thấy Trân Nam Phương vẫn dùng ánh mắt nghỉ ngờ nhìn anh ta, cho nên lại kiên nhân giải thích: ‘Là do tôi không tốt, hắn là ngay từ đầu đã phải nói rõ ràng, lại cứ để cho mấy cô ngồi đoán.”

Đỗ Thanh Hoa lại hừ thêm một tiếng, nhưng vì vết thương của Trân Nam Phương, vân là cùng anh ta “hòa giải”.

“Thanh Hoa! Hay là cậu thay tớ mời Ôn Tứ Hiên ăn cơm đi, cậu xem bây giờ tớ thế này…”

“Không cần đâu!”

“Dừng lại!”

Hai người đồng thanh cắt ngang lời của Trần Nam Phương, không hẹn mà nhìn thoáng qua nhau một cái. Nếu đi ăn cơm, chắc là đến bàn ăn cũng có thể lật lên mất.

Trần Nam Phương tỏ vẻ không còn gì để nói. Cô vẫn luôn tìm cơ hội kết hợp đôi chị em trước mắt này mới nhưng mà hình như lân nào cũng hỏng chuyện thì phải?

“Cô không cần suy nghĩ nhiều nữa.”

Dường như Ôn Tứ Hiên đã nhìn thấu suy nghĩ của cô: “Cứ để mọi việc chậm rãi, không cần phải vội “

Cô rối rắm mím môi rồi lẩm bẩm:”Có lẽ nói rõ ràng sẽ tốt hơn!”

“Sẽ đến lúc phải nói chuyện rõ ràng, nhưng hiện tại còn chưa phải là lúc “

“Hai người đang giở trò bí hiểm gì vậy?’ Đỗ Thanh Hoa chống tay dưới cằm, liếc mắt đầy nghỉ ngờ: “Hình như tôi không hiểu. “

“Vậy thì đúng rồi.” Ôn Tứ Hiên cũng không đợi cô ấy mở miệng, vội vàng đứng lên tạm biệt ra về: ‘Cô cứ cố gắng dưỡng thương đi, mấy ngày nữa tôi sẽ quay trở lại, bất cứ lúc nào có tin tức gì thì tôi sẽ liên lạc với cô.

Trần Nam Phương thấy không thể giữ anh ta lại nên cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Chờ Ôn Tứ Hiên rời đi, Đỗ Thanh Hoa duõi thẳng lưng: “Trong phòng này vừa ít đi một người mà ngay cả hít thở cũng thuận lợi hơn hẳn”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,407
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 536


Chương 536

“Cậu ấy à… Tại sao cứ luôn nhằm vào anh ta vây?”

“Tớ cũng không biết nữa, chẳng qua là chỉ cần nhìn thấy anh ta như vậy là tớ cũng đã cảm thấy không thoải mái rồi.”

Đỗ Thanh Hoa nằm sấp bên giường một lần nữa, ánh mắt trông nom nhìn bạn tốt: ‘Nam Phương à! Cậu có cảm thấy cái tên Ôn Tứ Hiên này đối xử hơi khác biệt với cậu không?”

“Cậu… Cậu đừng có mà nói nhảm!”

Trần Nam Phương tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ bé nhăn lại: “Anh ta…’ Suýt chút nữa thì cô nói ra thân phận thật sự của Ôn Tứ Hiên rồi. Nhưng vào một giây cuối cùng, cô vẫn cố gắng mà nhịn xuống mà chỉ nói: “Chỉ là anh ta có lòng tốt, hơn nữa cũng có thể đây là ý của Hà Minh Viễn.”

“Thôi đi…” Đỗ Thanh Hoa vuốt vuốt cằm: “Nếu thật sự là ý của Hà Minh Viễn, vậy tớ sẽ thật sự hoài nghỉ về chỉ số thông minh của anh ta, cậu có biết cái này gọi là gì không? “

Trần Nam Phương cũng không rõ nguyên nhân là gì.

“Dẫn sói vào phòng.” Nói xong, cô ấy cười khanh khách.

Trần Nam Phương đưa tay lên gõ vào đầu bạn tốt, kết quả lại đụng đến vết thương, đau đến hít hơi cũng khó.

“Được rồi được rồi, tớ không nói nữa, không nói lung tung nữa được chưa.” Đỗ Thanh Hoa nhận sai: “Tớ nói lung tung, ngoại trừ có một vài lúc rất khốn kiếp thì chỉ số thông minh của cậu ba nhà họ Hà vấn luôn rất cao, chắc chắn anh ta có thể cảm nhận được nguy cơ.”

“..” Trần Nam Phương không nói gì mà khóe miệng chỉ giật giật.

Nam Phương rất nhớ Hà Minh Viễn, nhất là từ khi cô nghe Ôn Tứ Hiên nói là anh tìm hacker thì cô càng nhớ anh nhiều hơn.

Nhưng mấy ngày liên tiếp cô đã không thấy anh đâu, cũng không biết là anh đang bận rộn chuyện gì.

“Nam Phương! Cũng không tệ nha.”

Đỗ Thanh Hoa đỡ Nam Phương đi lại hai vòng trên mặt đất: “Sức khỏe hồi phục rất tốt.”

Bản thân cô cũng vui vẻ, ít nhất vết thương không đau lắm, cũng không cần chuyện gì cũng cần người khác giúp đỡ: “Đúng vậy, mình cảm thấy rất thoải mái.”

Vừa dứt lời thì đã thấy cửa phòng bị đẩy ra, Hà Minh Viễn chậm rãi bước đi vào.

“Ôi! Đúng là khách quý nhỉ!” Đỗ Thanh Hoa mở miệng châm chọc: “Hiểu rõ tình huống thì biết cậu ba đến thăm vợ của mình chứ nếu không biết thì còn tưởng rằng mợ ba ở đây vì tổ chức một bữa tiệc.”

“Thanh Hoa!” Nam Phương trừng mắt nhìn bạn tốt một cái, không hy vọng lại xuất hiện điều không vui.

“Cô Thanh Hoa đi ra ngoài trước đi.”

Hà Minh Viễn thản nhiên mở miệng.

Đỗ Thanh Hoa cũng không muốn làm bóng đèn, nhưng không tránh được Nam Phương cũng khuyên cô đi ra ngoài nghỉ ngơi: “Tớ đi ra ngoài được, cậu nhớ chú ý thân thể, không thể để anh ta làm chuyện hồ đồ.”

Mặc dù cô ấy nói rất nhỏ câu cuối cùng nhưng vẫn làm cho Nam Phương đỏ mặt.

Cô nhìn về phía Hà Minh Viễn, theo bản năng cảm thấy anh có chút mệt mỏi, khuôn mặt đẹp trai tối tăm: ‘Mấy ngày nay rất bận rộn sao? Anh ngồi xuống và nghỉ ngơi chút đi, anh có muốn uống nước không?”

“Không cần.” Ánh mắt anh ta hung hăng động một chút rồi lại khôi phục bình thường: “Em mau ngồi đi, anh có chuyện muốn nói với em.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,407
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 537


Chương 537

Nam Phương âm thầm lo lắng một chút, nhẹ nhàng di chuyển đến giường bệnh: “Sao vậy? Có chuyện gì vậy?”

Đôi chân dài của Minh Viên bước tới, anh ngồi lên ghế, mắt phượng sâu như biển, tối tăm làm cho người ta nhìn không rõ cảm xúc bên trong, im lặng suy nghĩ khoảng ba mươi giây rồi sau đó anh mới nói: ‘Nam Phương! Chúng †a ly hôn đi.”

“..” Cô hoàn toàn sửng sốt, cho rằng mình nghe lầm, còn ngốc nghếch hỏi một câu: “Anh… Anh nói cái gì vậy?”

“Tôi nói chúng ta ly hôn đi. Giọng nói khàn khàn của anh vang lên trong sự nghẹn lời của cô.

Nam Phương ngạc nhiên và hoảng sợ nhìn Hà Minh Viên, khiếp sợ đến mức ngay cả cảm xúc vui vẻ ban nấy cũng không còn nữa.

“Mấy ngày nay anh vẫn luôn suy nghĩ, vân cảm thấy rằng chúng ta không thích hợp nữa.” Mặt anh không chút thay đổi, đôi môi mỏng giống như một con dao đâm vào vết thương chưa khỏi hẳn của cô: “Đây là thỏa thuận ly hôn, em nhìn xem, nếu cảm thấy bồi thường không đủ, anh sẽ…”

“Anh mau đi đi! lát nữa em sẽ ký.

Nam Phương khó khăn chớp chớp mắt, cố gắng khống chế toàn thân đang vô cùng đau đớn.

Đáy mắt Hà Minh Viễn xẹt qua vẻ đau đớn như trái tim bị xé rách nhưng lại bị anh kìm nén gắt gao. Anh đứng dậy đi ra ngoài mà không có một chút lưu luyến nào.

Chỉ là còn chưa đi ra ngoài đã nghe một tiếng bịch… Nam Phương ngã xuống khỏi giường bệnh!

Trong lòng Đỗ Thanh Hoa âm thâm giận đến nỗi muốn giết người, rõ ràng Nam Phương đã có thể đi lại rồi, sao đột nhiên lại bị đẩy vào phòng cấp cứu?

“Hà Minh Viên! Nếu Nam Phương có việc gì, tôi, tôi sẽ giết chết anh đấy!” Cô ấy gào lên: “Anh không muốn đến thì đừng đến, vừa đến đã đòi ly hôn với cậu ấy, kiếp trước cậu ấy đã mắc nợ anh sao?”

Trịnh Hoàng Bách ôm lấy Đỗ Thanh Hoa từ phía sau và khuyên nhủ: “Đừng ồn ào nữa. Ngoan nào! Nếu không đợi lát nữa thì lại đến lượt Nam Phương lo lắng cho em.”

“Anh đừng tưởng rằng trong lòng tôi không biết, mặt ngoài là anh đang khuyên tôi, kỳ thật trong lòng lại âm thâm hướng về phía tên khốn kiếp kia, dựa vào cái gì mà tôi không thể nói, bạn tốt của tôi nằm đang trong phòng cấp cứu đấy! Anh ta không đau lòng nhưng tôi đau lòng!” Đỗ Thanh Hoa khóc nức nở.” Nam Phương… Cậu ấy không nợ ai, cậu ấy rất tốt bụng như vậy mà cuối cùng phải chịu đau đớn như thế này.”

Trịnh Hoàng Bạch vuốt ve đầu cô, ánh mắt liếc nhìn người đàn ông đứng thẳng như pho tượng bên kia.

Còn người đàn ông này lại nợ ai chứ?

Khó khăn lắm mới yêu một cô gái, nhưng cuối cùng đó lại là người trong lòng của anh trai anh taI Đúng là tạo hóa thích trêu đùa con người!

“Chị ấy sẽ ổn thôi.” Trịnh Hoàng Phong gian nan mở miệng, khuyên hai người trước mặt.

Lúc đèn phòng cấp cứu tắt đi, Hà Minh Viễn lập tức xoay người, mắt phượng tối tăm nhìn Đỗ Thanh Hoa: “Chờ cô ấy hồi phục xong thì hãy để cô ấy ký thỏa thuận ly hôn. “

“Hà Minh Viễn! Anh chính là một tên khốn kiếp, vô cùng khốn kiếp! Lúc nào đề cập đến vấn đề ly hôn không được, hết lần này đến lần khác anh nói ngay lúc này!” Đỗ Thanh Hoa sửng sốt nửa ngày mới rống lên: “Tôi nguyền rủa anh chết luôn đi!

Thâm Thành Trần Nam Phương trực tiếp ký vào đơn ly hôn.

Cô biết Minh Viễn là đang lo lắng điều gì, anh không tin vào tình cảm giữa cô và Dạ Hành, anh lại càng không tin tương lai sau này cô có thể xử lý chuyện này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,407
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 538


Chương 538

Cho nên anh muốn từ bỏ.

Thật ra như vậy cũng tốt, từ đầu đến cuối, tình cảm giữa bọn họ là một sai lầm, vốn dĩ cũng chẳng có một chút tin tưởng nào.

Suốt nửa tháng trời Trân Nam Phương cũng chẳng hé răng nửa lời làm toàn thân bạn thân của cô đều vô cùng khó chịu.

“Nam Phương!” Trong lòng Đỗ Thanh Hoa âm thầm lo lắng nhưng mặt ngoài thì giả vờ như không có gì xảy ra.

“Trưởng khoa Nghĩa bảo ngày mai cậu có thể xuất viện rồi, nếu được thì chúng ta đi biển chơi đi?”

Nam Phương nghiêng đầu nhìn cô bạn thân, đáy mắt ê ẩm, rốt cuộc cũng không còn nước mắt để mà chảy ra nữa. Mấy ngày vừa qua, tối nào cô cũng khóc một trận, cô thật sự quá mệt mỏi rồi.

“Thanh Hoal Thật sự xin lỗi vì những ngày qua để cậu phải lo lắng cho tớ.’ Cuối cùng cô cũng mở miệng nói chuyện, còn cố gắng mỉm cười như không có gì cả.

“Cậu cũng gầy đi rồi.”

“Nam Phương! Cuối cùng cậu cũng chịu nói chuyện rồi!” Thanh Hoa xúc động ôm chầm lấy cô. “Nói nữa đi, nói chuyện thêm với tớ được không? Tớ bị cậu hù sợ muốn chết rồi.”

“Được rồi, sau này tớ sẽ không như vậy nữa.” Nam Phương võ võ nhẹ vào lưng cô bạn.

“Vậy ngày mai chúng ta đi biển chơi một chút nhé.”

“Có thật không? Cậu muốn đi hả?”

Thanh Hoa thật sự sợ răng Nam Phương sẽ lại rơi vào cái vòng xoáy tình cảm kia nên trầm cảm.

Cô nghiêm túc gật đầu: “Nhưng mà không thể chơi quá lâu đâu đó, tớ còn phải quay lại làm việc nữa.”

“Hoan nghênh cô gái cuồng công việc trở lại.” Mặc dù Thanh Hoa không muốn Trần Nam Phương quay lại làm việc quá sớm nhưng so với trạng thái của nửa tháng trước thì bây giờ tốt hơn nhiều, cô ấy cũng chỉ có thể vui vẻ đồng ý thôi.

Ánh mặt trời chiếu rọi xuống bãi cát, bãi biển xanh thảm bát ngát vẫn làm cho Nam Phương cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn nhiều.

Đỗ Thanh Hoa nhìn thấy sắc mặt hồng hào của bạn thân cũng thấy đúng là không uổng chuyến đi này.

“Cậu và bác sĩ Bách sao rồi?” Lúc lên máy bay, đột nhiên Nam Phương nghiêng đầu hỏi.

“Hả?” Đỗ Thanh Hoa gãi gãi đầu: “Tớ vừa mới nhận ra độc thân thật vui.

Nhưng làm sao lại đột nhiên xuất hiện một vấn đề đầy mùi vị của mẹ như vậy?”

“Này, cậu đừng có lảng sang chuyện khác!” Nam Phương vươn tay xoa xoa mái tóc cô bạn. “Cũng không được cắt tóc nữa, cậu phải thể hiện là mình vân sống tốt chứ?”

“Thôi đi! Vậy phải xem người ta đối xử với tớ như thế nào đã.” Ngoài miệng nói vậy nhưng trên mặt Thanh Hoa ngọt ngào chưa từng thấy.

Nam Phương cũng yên tâm phần nào: “Vậy thì tốt! Dì Tuyết sỉ tình như thì chắc hẳn là con của dì ấy cũng di truyền điều đó.”

“Nam Phương… Thanh Hoa cũng biết là không nên nói nhiều về đề tài Hà Minh Viên với Nam Phương nhưng trong lòng cô ấy vẫn luôn cảm thấy thấp thỏm về sự kiện kia: “Chưa chắc sỉ tình là một chuyện tốt.”

“Không nói đến cái này nữa.” Nam Phương cười gượng: “Thật ra tớ muốn nói chuyện này với cậu. Sau khi ra viện, tớ định quay lại Thâm Thành. Cậu cũng biết tớ vẫn luôn thích thành phố đó mà.”

“Được thôi!” Thanh Hoa hoang mang một giây nhưng sau đó cũng võ đùi nói: “Quay về tớ sẽ thu dọn đồ.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,407
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 539


Chương 539

“Thanh Hoa!” Đôi lông mày xinh đẹp của Nam Phương nhíu lại, sau đó cô nắm lấy tay cô bạn của mình: “Cậu không thể đi, cậu còn tình cảm, còn sự nghiệp tốt đẹp cần kinh doanh và duy I1) “Sao tớ lại không thể đi? Nhiều người yêu xa như vậy mà, có gì là lạ đâu?”

“Nhiều người như vậy là vì không còn cách nào khác, còn cậu có thể không cần đi yêu xa thì sao lại phải tạo ra trở ngại cho tình cảm của mình chứ?”

Giọng điệu của Nam Phương vô cùng kiên quyết: “Tớ có thể đi một mình!”

Thấy Thanh Hoa định mở miệng nói gì đó, cô tìm cách chặn đầu trước:” Nếu không thì vậy đi, trước hết cứ để tớ thử hai tháng, nếu như không được thì cậu sẽ đến đó với tớ?”

“Nhưng mà… Thanh Hoa còn định thuyết phục Nam Phương lại bị một tiếng cười khẽ cắt ngang.

Hai người họ quay đầu nhìn sang mới thấy khoang thương gia cũng không chỉ một mình bọn họ, phía sau còn một người đàn ông. Trông anh ta rất cao, mái tóc màu vàng xoăn nhẹ, đôi mắt hẹp dài. Dùng hai chữ để miêu tả thì chính là bình thường, rất bình thường.

“Anh cười cái gì?” Thanh Hoa tỏ vẻ khó chịu “Cô gái! Cô có bạn trai chưa?”

Thanh Hoa tức giận trợn mắt nhìn còn Nam Phương thì hơi bất ngờ một chút.

Nam Phương nhớ rất rõ giọng nói này!

Đây chính là người đàn ông nước ngoài đã từng gặp Lý An lúc ở khách sạn của nhà họ Trần.

Nghĩ đến đây cô càng cảm thấy người đàn ông trước mắt cũng hơi giống người Âu Mỹ, nhất định là anh ta.

“Cô gái! Hình như cô biết tôi à?” Anh †a nhìn về phía Nam Phương, ánh mắt lóe lên.

“Tôi không quen anh.” Cô vội vàng quay đi, che giấu suy nghĩ của mình.

Thanh Hoa không hề biết những chuyện bên trong, chỉ cảm thấy hai người các cô đã bị một tên vô duyên bắt chuyện: “Anh trai này! Xin anh thu hồi kỹ năng diễn xuất vụng về của mình đi. Chúng tôi không quen anh mà cũng không muốn quen anh.”

“Nếu như tôi muốn quen biết hai cô thì sao?” Người đàn ông đứng dậy đi tới trước mặt hai cô: “Hai vị đều cô gái giàu có à?

“Đồ điên!” Đỗ Thanh Hoa chửi anh ta:”Nói thêm một câu nữa tôi gọi tiếp viên ném anh ra khỏi máy bay đấy.”

“Ha ha! Cô gái, cô thật đáng yêu!”

Anh ta bật cười suồng sã: “Tạm thời tôi tin cô đã có bạn trai, tâm hồn thú vị như cô thì đúng là ngàn năm mới tìm được một.

“Ôi trời ạ!” Thanh Hoa thấp giọng hừ nhẹ. Có một câu nói là không vung tay đánh gương mặt tươi cười, người ta cũng đã khen cô ấy mà chẳng lẽ cô ấy lại không biết tốt xấu trừng mắt nhìn người ta.

Chỉ là Nam Phương đang ở bên cạnh hơi căng thẳng là sao chứ?

“Tôi tên là Tạ Hàn Phong!” Người đàn ông đưa tay ra, giống như muốn bắt tay: “Hân hạnh được quen biết các coø.

“Được rồi.” Thanh Hoa khoanh tay trước ngực: “Chúng tôi không muốn kết giao bạn mới gì cả.”

Tạ Hàn Phong nhìn về phía Nam Phương: ‘Cô cũng không muốn sao?”

“Cô ấy lại càng không. Cô ấy đã là hoa đã có chủ rồi.’ Thanh Hoa phất phất tay rồi đưa tay ra hiệu mời anh ta về chỗ ngồi của anh ta ở phía sau.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,407
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 540


Chương 540

Nam Phương cúi đầu dựa lưng vào ghế, cái danh tiếng “hoa đã có chủ” làm suy nghĩ của cô bị xáo trộn. Cô lại nhớ đến Hà Minh Viễn.

Bây giờ anh đang làm gì?

Có phải ly hôn với cô xong thì anh cảm thấy rất thoải mái không?

Dừng lại! Dừng lại!

Cô dùng sức lắc đầu, ép mình không được suy nghĩ thêm gì cả.

“Nam Phương…’ Thanh Hoa nhỏ giọng nói: “Cậu biết tên kia hả?”

“Tớ mệt rồi, tớ muốn ngủ một chút.”

Nam Phương nhắm mắt nghỉ ngơi một chút nhưng lại không ngờ ngủ thật, cô ngủ một mạch tới khi máy bay hạ cánh.

Cô và Thanh Hoa đi lấy hành lý nhưng lại không ngờ gặp phải hai anh em họ Trịnh Hoàng Bách và Trịnh Hoàng Phong đang đứng đợi bên ngoài.

“Nam Phương!” Trịnh Hoàng Phong gọi lớn, rõ ràng anh ta có chút kích động: “Cuối cùng em cũng về rồi, nhưng sao em lại nghỉ phép lâu như vậy?”

“Hả? Ừ… Nam Phương hơi bất ngờ một chút nhưng cũng nhanh chóng trả lời: ‘Đúng vậy, tại vì vui quá.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Nếu em thích biển thì…”

“Không thích.” Cô lập tức cắt ngang: “Cũng chơi chán rồi.”

Trịnh Hoàng Phong dừng lại một chút nhưng cũng nhanh chóng trở lại bình thường: “Để anh xách hành lý giúp em.

“Ông anh! Anh cũng xách hộ hành lý của tôi luôn nhé, tôi có quà cho anh đấy.” Thanh Hoa sợ Nam Phương lúng túng nên nói tiếp ngay.

“Được.” Hoàng Phong cũng không từ chối, dịu dàng cười: “Nếu biết hai người đi biển chơi thì tôi cũng đi chung rồi.”

Đỗ Thanh Hoa gãi đầu một cái: “Đột nhiên muốn đi chứ không dự định trước, cũng không ngờ lại cảm thấy thoải mái như vậy nên cứ chơi chán rồi mới về.”

Vừa nói cô vừa liếc nhìn Hoàng Bách một cái, ý nói là đừng làm chúng tôi phải nói dối nữa, anh ta làm em trai cũng nên cố gắng giúp đỡ chứ.

“Anh! Chút nữa chúng ta đưa Nam Phương và Thanh Hoa đến cửa là được, chắc đi đường cũng mệt mỏi, hôm khác nói chuyện tiếp.”

Hoàng Phong bất đắc dĩ ừ một tiếng, đã hơn một tháng rồi anh ta chưa được nhìn thấy Nam Phương, nếu không phải anh ta bị lừa thì đã sớm đi †ìm hai người họ.

Đột nhiên anh ta phát hiện rằng Nam Phương đang nhìn xung quanh, giống như đang tìm ai đó: ‘Nam Phương…”

“Hả?” Cô quay đầu lại, ngượng ngùng cười cười: ‘Không có gì đâu, tôi thấy một người giống người quen của tôi thôi.”

Tất cả mọi người đều biết cô đang nói dối, chẳng qua mỗi người có một vẻ mặt khác nhau.

Thanh Hoa biết là cô đang tìm cái tên Tạ Hàn Phong mà hai người bọn họ gặp trên máy bay nhưng Hoàng Phong lại cho là cô nhìn thấy Hà Minh Viễn.

Trần Nam Phương không phát hiện ra Hà Minh Viên, cô cũng không chờ mong điều đó.

Sau khi về nhà ngủ một giấc ngon lành, ngày hôm sau cô nhận được cuộc gọi của bà Diêu.

Đối phương hẹn cô gặp mặt ở nhà cũ của nhà họ Hà, cô ngơ ngác hồi lâu mới nhận ra rằng mình nên từ chối.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom