Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 463


Chương 463

“Không phải, anh vẫn thường xuyên đến thăm anh ấy.” Anh võ hai má cô, vui vẻ khi cô đã trở lại với phiên bản thiện lương vốn có của cô: “Chỉ là bà nội không muốn nhắc đến chuyện này ở nhà, nên không ai nói nữa.”

“Anh ấy… làm sao lại bị thương ở não?” Trân Nam Phương hỏi, không hiểu sao lại để ý thấy ánh mắt Hà Minh Viên lóe lên sắc bén, sức lực của cánh tay bất giác tăng lên mấy phần.

“Đã trừng phạt rồi.”

Cô nhất thời hiểu được anh không muốn nhớ lại quá khứ quá nhiều nên chỉ có thể kìm nén sự tò mò, nhưng sự tò mò lại nảy nở như măng mọc sau cơn mưa.

“Cho nên, Nam Phương, em có thể tha thứ cho anh được không?” Hà Minh Viên cúi người cắn lên đôi môi anh đào của cô: “Đừng giận anh nữa, được không?

Trân Nam Phương lắc đầu, sau đó thu lại suy nghĩ của mình: “Thứ nhất, tôi không tin lời anh nói, hơn nữa chuyện gì ra chuyện đó, Ngô Hà, cô ta phạm pháp, không thể buông tha dễ dàng chỉ vì lời anh đã hứa với anh trai của anh.”

Con của cô hay là con của anh chứ!

Chỉ vì tương lai có thể mang thai lần nữa, cứ tùy tiện hy sinh đứa bé đó sao?

Dựa vào cái gì?

“Hà Minh Viễn, buông tôi ra.” Trần Nam Phương lạnh giọng hoàn toàn: “Tôi vấn nói như vậy. Anh có lời hứa của mình, tôi có nguyên tắc của tôi. Anh trai của anh đối với anh rất quan trọng, con của tôi cũng quan trọng với tôi.”

“Em không có chứng cứ.” Hà Minh Viễn nhíu chặt mày kiếm.

“Tôi sẽ có thôi.” Trần Nam Phương vô cùng chắc chắn: “Còn một điều nữa, tôi và con tôi đối với Tổng giám đốc Minh Viễn có cũng được không có cũng không sao, anh buông tôi ra, chúng ta ly hôn đi.”

“Nam Phương, đừng nghĩ tới chuyện đó nữa!” Anh tức giận đến nỗi hai mắt phượng nóng rực, sau khi nói nhiều như vậy, cô chẳng những không tin, còn đưa ra kết luận như vậy sao?

Thực sự làm tổn thương anh!

Cốc cốc cốc.

Minh Phúc gõ cửa đi vào, lo lắng nói: “Cậu Ba, cậu Vũ đã xảy ra chuyện rồi ạI”

Hà Minh Viễn và Minh Phúc đi rồi!

Đi rất vội vàng!

Trần Nam Phương lúc này có chút †in tưởng vào sự tồn tại của “cậu Vũ”

rồi. Anh trai Hà Minh Viễn tên là Hà Minh Vũ sao?

Nhà họ Hà thực sự là một tồn tại bí ẩn, ba mẹ đều chết, anh trai bị thương, mẹ kế lại càng khó giải thích.

Trân Nam Phương vấn chưa nghĩ ra, từ lúc bà Diêu đến nhà họ Hà, bất luận người nào cũng đều dường như không muốn làm rõ chuyện đó.

“Quên đi!” Cô hơi bực bội ngồi vào chô: “Sau khi hiểu hết chuyện của mình rồi nói sau.”

Như đã nói trước đó, người nhà họ Tạ đã sớm đến đây rồi, trong một hai ngày này cô còn chưa biết phải đối mặt với thân thế của mình như thế nào nữa đây.

Tỉnh tỉnh tỉnh.

Trân Nam Phương vừa nghe điện thoại liền nhìn thấy Ngô Hà xuất hiện ở cửa, tùy tiện đi vào: “Ai cho phép cô vào đây? Cô cút ngay ra ngoài!”
 
Chương 464


Chương 464

Ngô Hà ra vẻ yếu đuối mong manh đóng cửa lại: “Không ai cho phép, nhưng tôi chắc chắn nếu tôi mở miệng đề nghị với Minh Viễn, anh ấy nhất định sẽ đồng ý với tôi thôi.”

Không đợi Trân Nam Phương lên tiếng, cô ta nói tiếp: “Sợ tôi nghe cô nói chuyện điện thoại à? Sẽ không phải là sau lưng Minh Viên vụng trộm với người đàn ông khác đó chứ?”

“Cúp máy trước, liên lạc lại sau.”

Trân Nam Phương nhẹ nhàng đặt điện thoại lên bàn, lạnh lùng nhìn Ngô Hà: “Thì ra cô là người đáng thương như „ vậy.

“Ý cô là gì?” Cô lộ rõ vẻ khẩn trương.

“Mở miệng ra là Minh Viễn, người không biết còn tưởng rằng các người tình sâu như biển, đáng tiếc anh ấy đã nói hết với tôi rồi” Trần Nam Phương cố ý nhấc cổ lên, chậm rãi nói: “Anh ấy căn bản không có quan hệ gì với cô, mà là vì anh trai anh ấy mà thôi.”

Ngô Hà sắc mặt trắng bệch từng chút một, nhưng hai mắt dính nhau như rắn, giọng điệu thay đổi lại, yểu điệu nói: “Nam Phương, trước đây tôi cũng đã nói rồi, tôi cùng Minh Viễn không có gì…”

“Tôi không muốn nhìn cô diễn xuất chút nào.” Trần Nam Phương ngắt lời cô †a: “Nếu không có việc gì khác thì mau ra ngoài đi, bằng không tôi không chắc cũng sẽ làm nũng với Hà Minh Viễn đấy.

Anh trai anh ấy tuy rằng quan trọng đấy, nhưng để xem một người thổi gió bên gối như tôi cuối cùng có thể làm được gì”

Hai mắt Ngô Hà trợn to, hai tay cô †a năm chặt, xoay người đi ra ngoài, lần này cô ta thật sự là tính sai rồi, không ngờ Trân Nam Phương lại quan trọng với Hà Minh Viễn như vậy!

Anh ấy nói hết mọi chuyện về anh trai mình, đó cũng là điều cấm ky trong nhà họ Hài “Phải nhanh chóng tìm cách mới được.” Ngô Hà dùng ngón tay sắc bén siết chặt bàn: “Nếu thân phận bại lộ như vậy…”

Trần Nam Phương trong phòng làm việc không ngờ người ngoài cửa lại đang tính kế với cô, cô nhanh chóng cầm điện thoại lên nói với ống nghe: “Ôn Tứ Hiên, lời anh vừa nói là thật sao?

Anh đã tìm ra chứng cứ chưa?”

“Đừng kích động.” Ôn Tứ Hiên trấn an: “Không phải chứng cứ trực tiếp, chẳng qua tôi phát hiện trước đây anh trai cô Tần Anh Huy đã từng có liên hệ với Ngô Hà.”

“Làm sao có thể chứ? Làm sao bọn họ quen biết nhau được?” Trần Nam Phương hoàn toàn bối rối: “Anh chắc chắn chứ?”

“Có ảnh chụp chứng minh.” Ôn Tứ Hiên cam đoan: “Hơn nữa cô còn chưa biết trước đây là khi nào… ba tháng trước khi cô kết hôn với Hà Minh Viễn.”

“Ý anh là người lên kế hoạch để tôi kết hôn với Hà Minh Viễn là Ngô Hà sao? Không thể nào!” Trần Nam Phương lập tức phủ nhận: “Cô ta muốn kết hôn với Hà Minh Viễn lắm kia mà, đừng hỏi tại sao, trực giác thôi.”

Bên kia điện thoại dừng lại vài giây trước khi Ôn Tứ Hiên nói: “Có thể là bọn họ không đồng ý? Cho nên anh trai của cô khăng khăng làm theo ý mình?”

Trần Nam Phương không phủ nhận, cô làm sao có thể nghĩ thông suốt những chuyện này!

“Tôi nghĩ đó cũng là một khả năng lớn, nghĩ theo trực giác.” Ôn Tứ Hiên nói: “Nhưng cô yên tâm, tôi sẽ tìm ra chứng cứ”

“Cảm ơn anh rất nhiều.” Trần Nam Phương chân thành cảm ơn: “Nhưng đừng quên chuyện quan trọng của anh, hãy tìm thêm cơ hội để bồi dưỡng tình cảm với Thanh Hoa. Cô ấy mấy ngày nay đang ở chung cư Hạnh Phúc đấy.”

“Tôi đang ở khu chung cư đây, định gặp các cô.”

“Được! Vậy tôi về ngay.” Trần Nam Phương nói xong đứng lên.

Ôn Tứ Hiên từ chối: “Tôi thấy cậu hai Hoàng Bách ở đây rồi, hôm nay thôi đi.”
 
Chương 465


Chương 465

Trân Nam Phương nghe tin Trịnh Hoàng Bách đã đến căn hộ thuê của họ, cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, có khi anh ta tìm Đỗ Thanh Hoa để nói về việc kế toán cho bệnh viện.

Cô cũng không vội quay lại, mà ngồi xuống và cẩn thận nhớ lại chuyện quá khứ…

Vào năm thứ nhất, Tân Anh Huy đến Đại học Thâm Thành tìm cô, có vẻ như anh ta cũng đã từng gặp Ngô Hà, nhưng vấn chưa chính thức giới thiệu.

Sau đó, Tần Anh Huy dường như có hỏi cô về Ngô Hà.

“Trời ạ, lúc đó mình hoàn toàn không phát hiện ra!” Trân Nam Phương đập mạnh vào đầu, cô quả thật quá ngu ngốc, hoặc là nên nói từ khi gặp Dạ Hành, cuộc sống của cô chỉ xoay quanh chuyện học tập và Dạ Hành mà thôi.

“Dạ Hành…” Cô khẽ lẩm bẩm: “Anh thật sự còn sống sao? Anh đang ở đâu?

Thật sự bị thương nặng sao? Anh có quan hệ gì với Tân Anh Huy hay Ngô Hà không?”

Nếu phỏng đoán của Ôn Tứ Hiên là đúng, thì Ngô Hà và Tần Anh Huy không đồng ý ở điểm nào?

Tần Anh Huy thích Ngô Hà, muốn kết giao với cô ta, rồi sau đó cô ta thích Hà Minh Vũ, càng chắc chắn hơn là sau khi Hà Minh Vũ bị thương ở đầu, Ngô Hà lại thích Hà Minh Viễn sao?

Cho nên Tần Anh Huy liền lên kế hoạch để cô kết hôn với Hà Minh Viễn?

“..” Trần Nam Phương sao lại cảm thấy lộn xộn, huống hồ tại sao cô lại là người bị hy sinh ở đây?

Lông mày cô ấy nhăn lại, cô không thể nói rõ có điều gì đó là lạ, nhưng cô không thể hình dung ra được.

Đúng rồi!

Trần Nam Phương võ trán thật mạnh, Tần Anh Huy biết Dạ Hành là ai, thì Ngô Hà chắc chăn cũng biết!

Thân thể so với suy nghĩ còn nhanh hơn một bước, cô đứng dậy lao ra ngoài, ánh mắt trong veo nhìn chằm chăm Ngô Hà.

“Cô làm gì vậy?” Ngô Hà cảnh giác cực kỳ.

“Đột nhiên nhớ tới một chuyện.” Trần Nam Phương đôi mắt đẹp: “Đêm trước khi chết, anh trai tôi gọi điện thoại cho tôi, muốn tôi hỏi cô Dạ Hành là ai.”

Ngô Hà sắc mặt lập tức tái nhợt, biến sắc!

“Cô biết đúng không?” Trần Nam Phương năm lấy cánh tay cô: “Nói cho tôi biết! Anh ấy là ai! Anh ấy đang ở đâu? Cô biết từ khi nào?”

“Cô buông tay ra đi!” Ngô Hà hai tay vùng văng mà gào thét: “Tôi không biết cô đang nói cái gì, cô đừng hù dọa làm tôi sợi”

Trần Nam Phương mạnh mẽ kéo cô †a một cái, đột nhiên buông tay ra, chỉ thấy cô ta lùi lại đụng phải ghế văn phòng, cả người ngã xuống đất vì mất thăng bằng.

“Ngô Hà, trong lòng cô có quỷ.” Trần Nam Phương trịch thượng nhìn cô ta từ trên cao, tự tin nói: “Không phải cái chết của anh trai tôi có liên quan đến cô đó chứ?”

“Vớ vẩn! Tôi còn không biết anh trai của cô là ail”

“Thật sao?” Cô hơi cúi xuống, nheo lại đôi mắt đẹp “Nhưng cô biết Dạ Hành là ai đúng không?”

Ngô Hà ánh mắt run rẩy lóe lên, chợt nở nụ cười kỳ quái: “Trần Nam Phương, cô đến bây giờ còn nhớ thương người bạn quen qua mạng của mình sao? Nếu như Hà Minh Viễn biết chuyện này, cô nói xem với tính cách ngang ngược, anh ấy sẽ làm thế nào?”

“Anh ấy làm gì không cần cô quan tâm. Nói cho tôi biết Dạ Hành là ai và bây giờ anh ấy đang ở đâu?”

“Anh ta đang ở nước Anh, nhưng anh ta nói rằng đời này anh ta không muốn gặp cô.”
 
Chương 466


Chương 466

“Làm sao có thể chứ!” Trần Nam Phương không tin điều này, cô cũng không tin Dạ Hành sẽ nói ra lời như vậy: “Anh ấy ở chỗ nào của nước Anh? Nói maul”

“Tại sao tôi phải nói cho cô biết? Tôi được lợi gì chứ?” Ngô Hà làm cô lo lắng.

Trần Nam Phương cắn chặt răng, hai tay kích động run rẩy: “Cô biết tình cảm của tôi và Dạ Hành, khi nào tìm được anh ấy tôi tự nhiên sẽ ly hôn với Hà Minh Viên, cô có thể đạt được ước nguyện.”

“Được toại nguyện sao?” Ngô Hà hừ lạnh: “Nếu như Minh Viễn biết tôi tiết lộ tung tích của người mà cô luôn giữ trong lòng, anh ấy sẽ nghĩ thế nào về tôi đây?”

“Anh ấy sẽ không biết được đâu.”

Trần Nam Phương cam đoan: “Tôi sẽ không nói cho anh ấy biết, cũng không cần thiết phải thế”

“Đây là chính cô nói đó, Dạ Hành ở trong Bệnh viện an dưỡng số 1 của nước Anh. Về phần anh ta là ai, cô cứ gặp mặt thì sẽ biết.”

Trân Nam Phương vấn rất hoài nghi lời nói của Ngô Hà, ai đã khiến họ có ân oán sâu đậm như vậy?

Vì vậy, cô ấy cảnh báo: “Tốt hơn là cô không nên nói dối tôi, nếu không…

cô sẽ biết tay tôi đấy.”

Mặc dù nhiều lúc cô mềm yếu và cam chịu, nhưng trong những chuyện quan trọng, cô sẵn sàng đánh cược cả mạng sống của mình.

Ngô Hà nhíu mày: “Tôi làm sao có thể lừa cô được?”

Sau khi Trần Nam Phương trừng mắt nhìn cô ấy, liền xoay người quay lại thu dọn đồ đạc, bước nhanh vào thang máy, khi vào tới thang máy rồi cô mới dám bày tỏ sự kích động.

Cô ấy thực sự có thể gặp được Dạ Hành sao?

“Chắc chắn là có thể!” Cô đan hai †ay vào nhau và thầm nói nhỏ, nhưng ai biết rằng cánh cửa của tòa nhà Kim Địa đã bị người ta vây lấy rồi!

Bà Hạnh giơ tay tát Trần Nam Phương một cái: “Đồ khốn kiếp! Cuối cùng tao cũng bắt được mày. Là do mày hại chết anh trai! Hôm nay tao nhất định bắt mày đền mạng cho nó!”

Sự công kích bất ngờ khiến Trần Nam Phương ngẩn ra một lúc, cô bị kéo ra vài mết mới phản ứng lại, cô dùng sức phản kháng: “Bà mau buông tôi ral Tôi không hại Tần Anh Huy!”

“Không phải sao?” Bà Hạnh hét lên: “Chính là mày! Nhà chúng ta tám đời mới nuôi một con sao chổi như mày, cuối cùng lại giết con của taol”

Nói xong, bà ấy lại giơ tay lên Cũng may Trần Nam Phương kịp thời chặn lại, mới không để cho bên mặt còn lại không sưng lên: “Buông ral Tần Anh Huy đã chết thì bà nên tìm cảnh sát giúp đỡI”

Dựa vào cái gì mà đến gây sự với tôi?

Dù sao cũng đã từng là mẹ con, mà cuối cùng lại thành ra hận thù!

“Con tiện nhân này, mày tưởng trèo vào nhà họ Tạ, bọn họ sẽ chấp nhận mày hay sao, mơ đi!”

Trân Nam Phương cau mày nhìn chằm chằm bà Hạnh, cô ấy không ngờ bà Hạnh lại biết được tin nhanh đến như vậy!

Cô không nên suy nghĩ nhiều, chỉ muốn mau chóng thoát khỏi bà Hạnh, để đi tìm Dạ Hành, ngay lúc cô định giãy ra khỏi tay đối phương thì nghe thấy tiếng lốp xe ma sát mạnh với mặt đất vô cùng chói tai, một chiếc xe màu đen đi về phía họ với tốc độ khủng khiếp.

“Hãy cẩn thận Người Trần Nam Phương bị lôi về phía sau, vào thời khắc sinh tử, cô nắm chặt tay bà Hạnh không buông, muốn kéo tay người kia đi, nhưng tay cô lại bị một nhát dao đâm!

Bàn tay buông ra…
 
Chương 467


Chương 467

Như thể với tốc độ ánh sáng, cô ấy quay đầu nhìn sang thì thấy Ngô Hà đang kéo cô đi, bóng dáng lóe lên, liền đổi vị trí với cô ấy!

Khi Trân Nam Phương cùng người đàn ông cầm dao nhìn nhau, anh ta sững sờ, đầu óc ngẩn ra.

Người này… quen thuộc một cách khó hiểu!

“AI” “Rầm!”

Thay vào đó là tiếng hét của bà Hạnh, và cả tiếng bà Hạnh ngã mạnh xuống đất!

Tiếng đâm chói tai của chiếc xe va vào lan can, cùng sự hoảng sợ của đám đông!

Trân Nam Phương và Ngô Hà cũng ngã xuống đất, người sau càng thêm nghiêm trọng, động tác vừa quay đầu lại khiến cô vừa đụng phải mép và góc trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt.

Cô ngây người nhìn bầu trời u ám, không kịp phản ứng…

“Nam Phương, cô không sao chứ?”

Ngô Hà chật vật bò qua, hỏi cô.

Trân Nam Phương trợn mắt nhìn Ngô Hà, không có phiền muộn hay vui mừng, ngay cả sợ hãi cũng biến mất, chỉ còn lại một câu hỏi, tại sao cô ta lại cứu mình?

Cô đã ghét nhầm người nhiều năm như vậy sao?

Hay là vì cô ấy muốn kết hôn với Hà Minh Viễn mà ngay cả mạng sống cũng không cần nữa?

“Nam Phương, hãy cố gắng chịu đựng một chút, xe cấp cứu sẽ đến sớm.” Ngô Hà khuôn mặt đâm máu an ỦI.

Cô ta giành được vô số sự khen ngợi của nhiều người xem xung quanh.

“Trời ạ, cô gái này tốt bụng quái Mình bị thương mà đi giúp người khác.”

“Không phải sao, cô ấy vừa ra tay cứu người! Cô ấy nhất định xứng đáng được thưởng vì dám làm việc nghĩa!”

Trân Nam Phương bất động nghe Vậy, tựa như quên không phản ứng, không biết qua bao lâu, trong đâu Trần Nam Phương giống như lóe lên sấm chớp, cô ấy biết người cầm dao là ail Thảo nào cảm thấy rất quen thuộc!

Khi cô quay đầu lại, người đó đã biến mất rồi…

Người đàn ông đó chính là người đã kéo Ngô Hà vào xe hồi đại học!

Nói cách khác, đó là người đã “bắt nạt” Ngô Hà hồi đó!

Làm sao anh ta có thể xuất hiện ở đây? Anh ta dùng dao rạch tay khiến cô buông tay bà Hạnh? Họ có hận thù gì với nhau chăng?

Đột nhiên trong đầu Trân Nam Phương tràn ngập câu hỏi, đầu cô như muốn nổ tung, trong khi đó Ngô Hà lại tiếp tục diễn vai đạo đức giả.

“Cô đừng diễn nữa được không?”

Cô ấy lạnh lùng ngắt lời, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn Ngô Hà.

“Trân Nam Phương, cô tại sao lại nói như vậy… tôi…”

“Đủ rồi đấy!” Trần Nam Phương ngẩng đầu lên, bước nhanh về phía bà Hạnh, đến gần hơn thì phát hiện bà ta đang nằm trên vũng máu, có thể thấy được bà ta bị va đập mạnh như thế nào!

Sau đó quay đầu nhìn chiếc xe màu đen phía trước, người lái xe bên trong rõ ràng là ông Hải!

Trân Nam Phương ngồi sụp xuống đất không còn sức lại gần, hóa ra người muốn cô chết lại chính là ba mẹ nuôi đã sống với cô hơn hai mươi năm.
 
Chương 468


Chương 468

Rốt cuộc là thù hận như thế nào, mà tình cảm nhiều năm như vậy vấn không thể bù đắp, rốt cuộc trái tim họ được làm bằng gì?

“Nam Phương…” Ngô Hà lại rối như †ơ VÒ.

“Cút đi!” Trần Nam Phương nghiến răng phun ra một chữ.

Tuy nhiên, câu nói đó đã thu hút sự khó hiểu và thóa mạ của nhiều người: “Xem xem khoảng cách giữa người với người lớn như vậy. Cô gái kia trông thì xinh xắn lại có trái tim đen tối như thế.

Người ta cứu mình một mạng, mà cô ấy cũng không buồn cảm kíchI”

“Chi bằng, để cho cô ấy chết đi cho rồi, không, nên để cô ta sống tàn tật và phải chịu đựng cơn đau gặm nhấm!”

Trân Nam Phương nhíu mày, cô không quan tâm đ ến những lời vu khống của người lạ, nhưng thật bất ngờ, khi Hà Minh Viễn xuất hiện sau khi họ được đưa đến bệnh viện, anh vẫn tin vào “lòng tốt” của Ngô Hà.

Sự tin tưởng này hoàn toàn triệt tiêu đi sự quan tâm của anh đối với cô.

“Anh có thể ra ngoài không?” Trần Nam Phương thờ ơ nhìn Hà Minh Viễn: “Tôi đang rất mệt, chuyện để sau hãy TH nói.

“Nam Phương!” Anh nhướng mày, cúi thấp người: “Hiện tại có chuyện gì không nói được, phải đợi lát nữa sao?”

“Anh nói đúng.” Trần Nam Phương nhìn anh ấy: “Chúng ta cũng chẳng có chuyện gì cân phải để sau rồi hãy nói, đừng bao giờ nói cũng được.”

Áp lực quanh người của Hà Minh Viễn càng ngày càng thấp: “Anh cứ luôn nghĩ em là người lý trí khách quan, chuyện gì ra chuyện đó cơ.”

“Vậy thì tổng giám đốc Minh Viễn, anh sai rồi. Tôi vẫn luôn là người giống như anh. Tôi cứ thích làm rối tung mọi thứ lên đấy.” Cô ấy lại tự tạo nên vỏ bọc cho mình: “Hồi đó anh vơ đũa cả nắm với tôi. Liệu có khách quan lý trí không?

Có chuyện gì ra chuyện đó không?”

Anh tự mình cũng không được, dựa vào cái gì yêu cầu cô phải làm vậy?

“Bởi vì anh trai của anh là người khách quan lý trí, nhìn người sẽ không ““

Sal.

“Anh trai của anh?” Trần Nam Phương chế nhạo: “Tôi thật sự không thấy được anh còn có một người anh đáng để ngưỡng mộ đến như vậy đâu.”

Hà Minh Viễn bị giọng điệu khó nghe của cô làm cho choáng ngợp, anh nắm chặt lấy vai cô: “Nam Phương, chuyện gì cũng phải có chứng cứ, thay vì buộc tội và phàn nàn một cách mù quáng.”

“Cám ơn lời dạy bảo của anh.” Trân Nam Phương hất tay anh ta ra: “Tôi nghĩ anh mau đi gặp cục cưng của anh đi, sợ răng người ta vì cứu tôi mà bị thương kia kìa.”

Hà Minh Viễn đưa tay lên vuốt má cô, bất lực nói: “Nam Phương, chỗ anh trai anh xảy ra chút chuyện, dạo này anh rất bận… em hãy học cách tin tưởng anh”

Nói xong, anh bước một bước dài rồi rời đi.

Trân Nam Phương dựa vào đầu giường bệnh nhìn ra ngoài cửa sổ, anh luôn muốn cô tin mình, nhưng anh có tin cô không?

Chỉ là… bằng chứng?

Cô siết chặt bàn tay đang bị băng bó, cơn đau ập đến ngay lập tức, cô nhất định có thể tìm được, nhất định phải tìm được bằng chứng!
 
Chương 469


Chương 469

“Mợ ba!” Minh Vy gõ cửa bước vào, lo lắng nhìn cô.

Cô quay đầu nhìn sang: “Cô đến đúng lúc lắm, tôi có thể hỏi chuyện về anh trai của Hà Minh Viễn được không?”

Minh Vy giật mình, nhưng vẫn gật đầu, bước tới, kính cẩn nói: “Mợ ba, cô muốn biết điều gì?”

“Cô chắc chắn có thể trả lời được câu hỏi của tôi không?” Trần Nam Phương nhướng mày nhìn cô: “Vậy thì tại sao trước đây chưa từng có ai nhắc đến anh trai anh ấy?

“Trước đây bà chủ chưa từng nhắc tới.”

“Hiện tại thì sao?”

Minh Vy gật đầu: “Bà chủ nói mợ ba muốn biết thì cũng được.”

Trân Nam Phương cụp mắt xuống, thực sự cảm kích trước tình cảm mà bà Diêu dành cho mình: “Anh của Hà Minh Viên tên là Hà Minh Vũ à? Anh ấy bây giờ ở đâu? Tại sao lại bị thương ở đầu?”

“Anh Minh Vũ từ khi mười mấy tuổi đã không còn ở nhà nữa, mà được gửi đến quân đội để huấn luyện.”

Minh Vy nói: “Nhưng tôi không biết tại sao anh ấy bị thương ở đầu. Tôi nghe nói rằng anh ấy đã bị người ta ám toán.”

“Bị người ta ám toán sao?” Trần Nam Phương nhíu mày, đoán được khả năng trong đó: “Vậy anh ta với Hà Minh Viễn có quan hệ tốt chứ?

Minh Vy gật đầu: “Đúng vậy, mặc dù không gặp nhau quá nhiều nhưng dù sao thì họ cũng là anh em, cộng với…”

Cô ấy dừng lại một chút rồi thì thâm: “Ba và mẹ đều đã qua đời. Cậu ba lúc đó đã chịu một sự đả kích lớn, cảm thấy rất đau khổ…”

Nam Phương có thể tưởng tượng được cảm giác của Hà Minh Viễn khi mất đi ba mẹ, ai lại có thể thoát khỏi được loại đả kích như vậy, tim cô ấy chùng xuống, nhưng cô càng buồn hơn khi nghĩ đến sự tin tưởng vô điều kiện của anh dành cho Ngô Hà.

“Mợ ba, xin cô đừng giận cậu ba, Minh Phúc đã nói, cậu ba rất thích cô, nhưng cậu lại không biết cách thể hiện.”

Cô không cảm thấy Hà Minh Viễn không phải không biết cách thể hiện, ngược lại, anh ta còn nói rất rõ ràng, bởi vì anh ta tin Hà Minh Vũ, cho nên mới †in tưởng Ngô Hà.

“Minh Vy, cô có biết Ngô Hà không?

Cô ấy và Hà Minh Vũ gặp nhau như thế nào?”

“Tôi không biết.” Cô ấy lắc đầu xin lôi: “Tôi chưa từng tiếp xúc với cậu Minh Vũ.”

Trần Nam Phương cười nhẹ: “Không “

Sao.

“Nhưng tôi nghe nói cậu Minh Vũ vô cùng sỉ tình.” Minh Vy liếc mắt nhìn Trần Nam Phương nói thêm: “Cả cậu ba cũng vậy.”

Trân Nam Phương không đồng tình với câu nói đó, cô tiếp tục hỏi: “Tôi vẫn muốn biết tại sao Đặng Liên lại trở thành mẹ kế của Hà Minh Viễn? Bà ta và ba của Minh Viễn…”

“Không! Không!” Minh Vy xua tay lần nữa: “Quan hệ giữa ông chủ và bà chủ vấn luôn rất tốt, bà Đặng Liên là người của ông lớn cơ..”

Câu cuối cùng Minh Vy gần như bật ra khỏi môi.

Trần Nam Phương vô cùng sửng sốt, chưa bao giờ nghĩ lại là như thế này, nhưng sau khi cẩn thận suy xét một chút, có lẽ sẽ hiểu được đây chỉ là chuyện thường của gia đình hào môn mà thôi.
 
Chương 470


Chương 470

“Theo tôi được biết, cả nhà ông lớn đã di cư đến Hàn Quốc rồi. Có liên quan đến chuyện này không?”

Minh Vy lắc đầu tỏ ý không biết.

Cô không hỏi nữa, nếu hỏi rõ ràng thì sẽ thế nào?

Chỉ cần ông lớn đừng âm thầm đạp đổ Hà Minh Viễn là được rồi.

“” Trần Nam Phương không nói nên lời trước những gì cô nghĩ, cô ấy vân đang quan tâm đ ến anh, nhưng anh hoàn toàn không tin lời cô nói.

“Tôi vừa nghe Hà Minh Viễn nói anh trai anh ấy đã xảy ra chuyện, cô biết chuyện gì xảy ra không?”

Minh Vy chớp mắt và nói sau một lúc im lặng: “Tôi nghe Minh Phúc nói rằng cậu Vũ đã mất tích rồi.”

“Đã mất tích?” Trần Nam Phương kinh ngạc, ngấm lại thì người bị thương ở não không thể minh mân như người bình thường được, cũng khó trách anh ấy vội vã như thế, vì anh ấy rất coi trọng anh trai mình.

Cô hoàn toàn im lặng, thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy có một bàn tay đang thao túng mọi thứ, cô dù đã cố gắng giấy giụa nhưng vẫn không thể thoát ra.

“Mợ ba.” Minh Vy ngập ngừng nói, muốn thuyết phục anh ấy: “Cô xem từ nguyên nhân của cậu Vũ, có lẽ sẽ hiểu được cậu ba nhiều hơn.”

Trân Nam Phương không nhìn lại, cô có thể hiểu được Hà Minh Viễn về mặt lý trí, nhưng không phải về mặt tình cảm, cô càng khó chịu hơn khi nghĩ răng nếu cô tìm được bằng chứng rằng Ngô Hà đã làm chuyện đó, thì anh vẫn sẽ giúp Ngô Hà, cô rồi sẽ lại càng phiền não.

Vừa nghĩ tới đây, Trịnh Hoàng Phong đã gõ cửa đi vào: “Nam Phương, người nhà họ Tạ đến rồi.”

Trân Nam Phương sửng sốt một chút, chớp mắt nói: “Thật sao? Ở đâu?”

Trịnh Hoàng Phong không vội trả lời, mà là nhìn Minh Vy, nói thẳng: “Cô đi ra ngoài trước đi.”

“Nhưng cậu ba bảo tôi…”

“Nếu anh ấy có vấn đề gì, có thể trực tiếp nói với tôi.” Anh ấy cắt ngang, giọng nói cứng rắn hơn bao giờ hết: “Minh Vy, tôi có thể lo được, cô có thể ra ngoài rồi.”

Sau khi nhận được sự đồng ý của Nam Phương, Minh Vy bất lực ra ngoài.

“Hoàng Phong, em có chuyện muốn nói với anh?” Trần Nam Phương nói trước.

“Em không sao chứ? Anh nghe bác Sĩ nói vết thương không nghiêm trọng.”

Anh ấy ngồi bên cạnh cô lo lắng hỏi: “Nhưng làm sao lại có chuyện như vậy?

Chẳng lẽ có người cố tình giở trò sao?”

Cô lắc đầu: “Em không biết, nhưng là người lái xe đâm em là ông Hải, bà Hạnh lại là người kéo em, bọn họ… luôn cho rằng chính em là người giết Tân Anh Huy.”

Trân Nam Phương nghẹn ngào nói xong không khỏi buồn bực, rốt cuộc chỉ có thể thở dài.

“Nam Phương, em đừng như vậy.”

Trịnh Hoàng Phong vươn tay nắm lấy tay cô vô về: “Người xấu sẽ bị trừng phạt.”

Cô ấy không nói, điều cô muốn không phải là sự trừng phạt, điều cô muốn là một cuộc sống bình yên, ấm áp tình cảm gia đình, tin tưởng lẫn nhau trong tình yêu.

Nhưng chẳng có gì cả.

“Đợi một lát người nhà họ Tạ sẽ đến đây.” Trịnh Hoàng Phong không buông ra, mà là nắm chặt hơn: “Anh nghĩ có một chuyện em cần phải biết.”

Trân Nam Phương bối rối nhìn anh ấy chờ đợi.
 
Chương 471


Chương 471

“Trong quá khứ, nhà họ Tạ và nhà họ Hà có một chút ràng buộc…”

Cô ấy nhướng mày và hỏi thẳng thừng hơn: “Có thù oán sao ạ?”

“… Đúng.”

“Tại sao?”

“Minh Vũ là anh trai của Minh Viễn, và não của anh ấy bị thương là do chú của em.”

Trân Nam Phương trợn to mắt, cô chưa bao giờ nghĩ tới điều này, chẳng trách Minh Viễn biết thân phận của cô từ lâu nhưng chưa từng nhắc tới, chẳng trách anh không tin tưởng bản thân cô chút nào!

Thì ra đó chính là lý do.

“Anh đang nói nghiêm túc đó sao?”

Cô ngồi thẳng dậy, dán mắt vào Trịnh Hoàng Phong: “Em… tại sao chú em lại khiến cho Hà Minh Vũ bị thương?

“Có người nói rằng đó là bởi vì một cô gái.” Anh ta dừng một chút: “Nhưng chú của em quả thực rất nổi tiếng.”

Trần Nam Phương không ngốc: “Vậy là Hà Minh Viễn chính là người gây ra sự xuống dốc của nhà họ Tạ?”

Trịnh Hoàng Phong nắm chặt tay, đồng thời gật đầu: “Đúng vậy, quan hệ giữa Minh Viên và Minh Vũ rất tốt.”

Cô ấy yếu ớt thở ra một hơi hôi, có vẻ như giữa cô và Hà Minh Viên thật sự không có duyên phận, thêm những trở ngại khác phát sinh càng củng cố những gì cô ấy nghĩ trong lòng: “Hay là quên anh ta đi.”

“Nam Phương.” Trịnh Hoàng Phong do dự: “Anh thực sự không nghĩ rằng em và Minh Viễn hợp nhau.”

“Vậy là em thua Ngô Hà rồi sao.”

Trân Nam Phương đổi chủ đề sau khi cười khổ: “Em muốn biết người nhà họ Tạ có quan hệ gì với em?”

“Chú của em là Tạ Đăng Ninh… Bây giờ nhà họ Tạ gần như không còn sản nghiệp gì ở Việt Nam, và cũng không có kế hoạch mở lại công ty ở Việt Nam.

Ông ấy có thể sẽ đưa em đi.”

“Đưa em đi sao?” Trân Nam Phương nhướng mày, lập tức kiên quyết lắc đầu: “Em sẽ không rời Việt Nam đâu.”

Trịnh Hoàng Phong không tiếp tục chủ đề này, chỉ bảo cô ấy hãy nghỉ ngơi thật tốt và chữa lành vết thương.

“Em biết rồi.” Cô cúi đầu phát hiện anh vẫn đang năm tay mình, liền rụt lại, cố gắng thoát ra.

Ngay khi cánh cửa phòng được đẩy ra, Đặng Mai Tuyết và Tạ Đăng Ninh bước vào, theo sau là Trịnh Hoàng Bách, họ cũng thấy được hai người đang tay trong tay.

“Anh Viên, tôi biết rồi.” Trịnh Hoàng Bách nhìn chằm chằm vào Trần Nam Phương, lắc lắc điện thoại: “Chị dâu, anh Viên gọi đến, chị có muốn nghe không?”

“Không cần đâu, anh ấy đi chưa được bao lâu, những gì cần nói đều đã nói xong rồi.”

Trần Nam Phương dùng sức rút tay về, nhẹ nhàng đặt lên chăn.

Chẳng qua là Trịnh Hoàng Bách không chịu buông tha chô cô, anh ta đi mấy bước tới, kín đáo đưa điện thoại cho cô: “Chị dâu, hay là chị nói gì đó với anh Viễn đi, có lẽ anh Viễn đang rất nhớ chị đấy!”

“..” Trần Nam Phương vẫn không chịu lên tiếng, vừa muốn đưa tay nhận lấy điện thoại đã bị Trịnh Hoàng Phong giật lấy, sau đó nhấn nút tắt máy.

“Anh!” Trịnh Hoàng Bách lên tiếng: “Anh Viên tìm chị dâu là có việc gấp cần nói.”
 
Chương 472


Chương 472

Anh ta nhấn mạnh hai chữ “chị dâu”, muốn nhắc nhở Trịnh Hoàng Phong về thân phận của Trần Nam Phương.

“Em không nghe Nam Phương vừa nói gì sao? Vừa rồi cô ấy vừa mới nói rồi đấy!” Trịnh Hoàng Phong lạnh lùng: “Nhưng mà anh sẽ tự mình gọi lại cho Minh Viễn.”

Đặng Mai Tuyết thấy hai đứa con trai của mình đang đối chọi gay gắt, vội vàng lên tiếng: “Nam Phương à, con mau nhìn xem ai tới kìa. Đây chính là cậu của con đấy!”

Trân Nam Phương nghe thấy thế thì nhìn sang, gật đầu một cái: “Chào cậu.”

Tạ Đăng Ninh không lên tiếng, chỉ hơi nghiêng đầu nháy mắt với Đặng Mai Tuyết, sau đó liền nghe thấy người kia nhanh chóng kêu hai anh em Trịnh Hoàng Phong đi ra ngoài.

Trong phòng bệnh nhanh chóng trở nên yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy hô hấp của hai người.

“Nếu cháu muốn trở về nhà họ Tạ thì hãy ly hôn với Hà Minh Viễn đi.”

Trần Nam Phương khiếp sợ ngẩng đầu, cô lập tức trở nên im lặng. Đến khi cô kịp phản ứng thì trong đầu cô chỉ toàn là sự giêu cợt và lạnh lùng. Thái độ của người nhà cô đều là kiểu chỉ tay năm ngón như thế, cũng chẳng có gì lại khi chú nhỏ lại ra tay khiến não của Hà Minh Vũ bị tổn thương!

“Vậy thì cậu cứ yên tâm đi, tôi không có ý định muốn quay về nhà họ Tạ đâu.”

Trân Nam Phương kiên định lên tiếng.

Cô vấn luôn không quan tâm đ ến họ hàng của mình, hôm nay lần đầu tiên gặp mặt đã cảm thấy không ưa nổi.

Nhưng lời nói này của cô lại k1ch thích Tạ Đăng Ninh, ông ta nhíu chặt hàng mày, lên giọng nói: “Cháu có ý gì?

Để cậu lặn lội đường xá xa xôi đến đây để nghe cháu nói mình không về nhà họ Tạ sao? Cháu nói lời này không sợ khiến mẹ cháu trên trời cảm thấy đau lòng sao? Đừng nó với tôi cháu đã yêu Hà Minh Viễn rồi đấy nhé! Nhà họ Tạ không cho phép chuyện này xảy ra đâu!”

“Thật sự xin lôi, bây giờ tôi đang mang họ Trần, ông cũng biết mẹ tôi đã chết, vì thế tôi cũng không có ý định sẽ đổi sang họ Tạ đâu!” Nếu sau này có muốn đổi sang họ mới thì cũng phải đổi thành họ của ba của cô chứ?

Ôi, dù sao cái người mà cô gọi là ba cũng là một tên cặn bã, không nhắc tới cũng được.

“Cháu, con nhỏ bất hiếu này!” Tạ Đăng Ninh trừng mắt nhìn thẳng về phía cô: “Gả cho Hà Minh Viễn thì cũng thôi đi, bây giờ còn không muốn nhận tổ tiên, đúng là bất hiếu!”

“..” Trân Nam Phương thật sự không muốn nói gì. Trong khoảng thời gian cô đã nghĩ tới rất nhiều chuyện liên quan tới nhà họ Tạ, thế nhưng không ngờ kết quả lại như thế, cô gặp phải một người vô cùng cố chấp!

Còn chưa trả mà đã muốn đòi lấy!

“Thật sự giống y hệt mẹ cháu!” Tạ Đăng Ninh rống lên một câu: “Không muốn nhận cũng được thế nhưng cậu cảnh cáo cháu. Nếu cháu giúp Hà Minh Viễn đối phó với nhà họ Tạ thì nhà họ Tạ tuyệt đối sẽ không tha cho cháu đâu!”

Trân Nam Phương lạnh lùng lên tiếng: “Cảm ơn cậu đã đặc biệt tới đây thăm tôi, bây giờ cậu có thể đi được rồi.”

Cô cụp mắt, trong đầu nghĩ cả đời này có lẽ cô không có vận may để nhận lại người thân, nhà họ Tần đã nuôi cô suốt hai mươi mấy năm qua thế nhưng chỉ còn lại sự hận thù, thế còn nhà họ Tạ chưa kịp nhận nhau đã bắt đầu có xích mích.

“Cháu dám đuổi cậu đi sao?”
 
Chương 473


Chương 473

“Nếu không thì sao?” Trần Nam Phương hỏi ngược lại: “Lần đầu tiên gặp mặt mà cậu đã gia trưởng như thế rồi, không ngừng ra vẻ oai phong với tôi!”

Cô yếu ớt lên tiếng phải kháng lại ông ta, bởi vì ông ta ăn nói không có đạo lý, ông ta không có đủ tư cách!

Cốc cốc cốc!

Cửa phòng nhanh chóng được đẩy ra, Đặng Mai Tuyết nóng nảy đi tới: “Này anh đang làm gì thế? Không phải anh đã bảo tôi rằng sẽ nói chuyện nhẹ nhàng thôi sao?”

“Hừi” Tạ Đăng Ninh hung hăng lên tiếng: “Tôi thật sự không ngờ con bé là một người như thế.”

Nói xong, ông ta nhanh chóng ra ngoài.

“Chuyện này…” Đặng Mai Tuyết cũng không đuổi theo.

Trịnh Hoàng Phong đi tới, ân cần hỏi thăm cô: “Nam Phương, em có sao không? Sao em lại chọc giận ông cậu của em làm gì?”

“Ông ta không phải ông cậu của tôi!”

Trần Nam Phương lên tiếng phản bác lại: “Tôi chẳng có quan hệ gì với nhà họ Tạ cả”

Không biết vì sao, cô thật sự cảm nhận được trong ánh mắt anh ta hiện lên vẻ mất mác, cô còn chưa nghĩ xong thì nhanh chóng nghe thấy âm thanh lạnh lùng của Trịnh Hoàng Bách…

“Đỗ Thanh Hoa đang đánh người ở bên ngoài kìal”

“Đỗ Thanh Hoa đánh người sao?

Cậu ấy đánh ai thế?” Trần Nam Phương khó hiểu nhìn về phía Trịnh Hoàng Bách, không hiểu vì sao anh ta lại có thể bình tĩnh như thế.

Cô ấy không thể làm thế được!

Cô nhanh chóng vén chăn bước xuống.

“Nam Phương à, em đừng có gấp!”

Trịnh Hoàng Phong giữ cô lại: “Thanh Hoa không sao cả, cô ấy đang ở chỗ Ngô Hà.”

Trân Nam Phương trợn tròn hay mắt: “Cô ấy đang đánh Ngô Hà sao?”

Đối phương ngầm thừa nhận suy đoán của côi!

Lần này cô càng cảm thấy gấp gáp hơn, nhanh chóng đẩy Trịnh Hoàng Phong ra muốn chạy đi tìm Đỗ Thanh Hoa. Cô không sợ bạn thân mình sẽ thua thiệt ở chỗ của Ngô Hà, thế nhưng sau lưng cô ta còn có Hà Minh Viễn che chởi Ai biết được anh sẽ vì người mình yêu mà làm ra những chuyện thế nào chứi “Tôi thấy hay là chị dâu cứ để Đỗ Thanh Hoa phát ti3t ra ngoài hết đi, như thế sẽ tốt hơn đấy!”

“..” Trần Nam Phương trợn tròn hai mắt nhìn Trịnh Hoàng Bách, anh ta thật sự đúng là một người thích hóng chuyện: “Cô ấy trút giận xong thì sẽ tuyệt vời lắm đấy. Chờ tới khi Hà Minh Viễn phát hiện ra chuyện này, không biết bác sĩ Hoàng Bách có còn nói những lời như thế nữa không nhỉ?”

Nghe thấy lời nói của Trần Nam Phương, anh ta phất phất tay, ánh mắt đào hoa, anh ta lên tiếng: “Chị dâu cứ yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ cho Thanh Hoa cẩn thận.”

“… Cô không hiểu vì thế mới quay sang nhìn anh ta. Sao cô có cảm giác lời nói này của anh ta có gì đó không được tự nhiên lắm!

Anh ta sẽ bảo vệ cho Thanh Hoa sao?

Dựa vào cái gì mà muốn bảo vệ cho cô ấy?
 
Chương 474


Chương 474

Lấy thân phận gì mà che chở cho cô ấy? Quan hệ hợp tác trong công việc sao?

Cô không cảm thấy Trịnh Hoàng Bách rảnh rồi như thế, không khỏi cảm thấy mê muội. Đúng lúc này, cửa phòng bệnh nhanh chóng được đẩy ra, Đỗ Thanh Hoa xuất hiện trước mặt họ.

Cười ha ha.

“Thoải mái quá!” Tiếng người phụ nữ nào hét lớn, đánh trả lại: Nam Phương, cậu biết không, tớ đã đánh Ngô Hà tới mức ba ngày sau cô ta cũng không xuống giường được đâu!”

Trân Nam Phương không biết nên nói gì, cô biết bạn thân cô làm thế là vì cô vì thế chỉ có thể thở dài: “Thanh Hoa, cậu cần gì phải làm thế với cô ta chứ?”

“Tại sao lại không?” Đỗ Thanh Hoa hừ một tiếng, nắm lấy tay Trần Nam Phương: “Nam Phương à, tớ vẫn giữ nguyên câu nói kia, cậu là một người quá lương thiện, đối xử với mấy đứa trà xanh trà đỏ cũng không thể quá nương tay được!”

“Thế nhưng…” Cô nhướng mày, nháy nháy mắt.

“Không phải cậu nói mình sợ Hà Minh Viễn sao? Tớ không sợ anh ấy đâu!” Đỗ Thanh Hoa nói rõ ràng: “Anh ấy vẫn một mực tin tưởng Ngô Hà, nói rõ nơi này của anh ấy và cả nơi này nữa nhất định là đã có vấn đề rồi.”

Trân Nam Phương thấy bạn thân mình đưa tay chỉ chỉ vào đầu và mắt của cô ấy, cô chỉ đành bất lực lắc đầu một cái.

Thế nhưng không ngờ Trịnh Hoàng Phong lại lên tiếng phụ họa: “Tôi cũng cảm thấy gần đây Minh Viễn xử lý các vấn đề không được ổn cho lắm.”

“Nam Phương, cậu đã nghe thấy chưa.” Đỗ Thanh Hoa cảm thấy như có người cho cô ấy chỗ dựa, đứng thẳng lưng: “Cũng xem như là anh sáng suốt, ngay cả anh Phong đây cũng nhận thấy đang có vấn đề xảy ra nói rõ rằng Hà Minh Viễn thật sự không đáng để cậu phải mong chờ.”

Trần Nam Phương rũ mắt.

Cô không biết nên nói gì, cô cảm thấy vô cùng thất vọng với Hà Minh Viễn, dù cho cô biết được tình cảm mà anh dành cho anh cô, thế nhưng cô lại không bằng người phụ nữ kia!

Vả lại cô đã quyết định sẽ điều tra ra chân tướng của mọi chuyện, vì thế chắc chắn sẽ phải đấu đá với Ngô Hà, cô không muốn vì Hà Minh Viễn mà cô lại phải nhượng bộ.

“Cô đấy! Làm gì cũng có chừng mực thôi!”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Trân Nam Phương nghe thấy lời của Trịnh Hoàng Bách, chợt quay sang nhìn anh ta. Sao cô vẫn luôn cảm thấy trong lời nói của anh ta lại lộ ra vẻ cưng chiều như thết “Có chừng mực gì chứ?” Đỗ Thanh Hoa trợn mắt nhìn anh ta: “Cho dù tôi có phải liều mạng cũng sẽ không để cho bất kì ai có thể bắt nạt được Nam Phương. Đừng nói tới Ngô Hà, đừng nói tới ba bà Hạnh vừa từ phòng cấp cứu đi ra, tôi sẽ theo đánh đến cùng!”

“Bọn họ vẫn còn chưa ra sao?” Ánh mắt Trần Nam Phương lộ vẻ đau đớn, rốt cuộc hai người họ vẫn là người đã nhận nuôi cô suốt hơn hai mươi năm qua.

“Nam Phương, cậu đừng như thế.”

Đỗ Thanh Hoa siết chặt tay: “Là do những người đó muốn lợi dụng cậu, bây giờ còn muốn đổ lỗi cho cậu, bảo cậu gây ra cái chết cho Tân Anh Huy, muốn hại chết cậu!”

Đúng thế, đây đều là sự thật.

Thế nhưng tại sao bọn họ lại uổng công nhiều như thế?

“Để chị dâu nghỉ ngơi đi, tôi đưa cô ra ngoài ăn cơm.”

Bà Hạnh chết rồi.

Ba Hải bị đưa vào đồn cảnh sát, nghe nói đột nhiên tinh thần ông ta trở nên không bình thường.
 
Chương 475


Chương 475

Chỉ sau hai ngày mà Trần Nam Phương đã nhận được hai tin dữ, trong lòng cô cảm thấy không ổn lắm, Đỗ Thanh Hoa vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc cho cô.

“Thanh Hoa à, tớ không sao đâu.”

Trần Nam Phương nghiêm túc nhìn bạn thân của mình: “Chắc chắn là tớ sẽ thấy khó chịu rồi đấy, thế nhưng trên đời này vẫn luôn có những chuyện cực đoan như thế, dù sao thì tớ vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm.”

“Được rồi tớ biết rồi.” Ngoài miệng Đô Thanh Hoa nói như thế nhưng trong lòng cô ấy vân cảm thấy không yên lòng, sợ rằng cô sẽ không nhịn được mà nghĩ quẩn.

“Ôn Tứ Hiên nói với tớ rằng Ngô Hà và Tân Anh Huy quen biết nhau từ lâu rồi. Trước đây khi còn ở nước Anh họ đã từng gặp mặt nhau thế nhưng mối quan hệ này vô cùng khăng khít, nhất định là có vấn đề.” Trần Nam Phương nói: “Còn việc khi tớ và chị Tô Thanh Nhã cùng nhau té xuống lầu. Lúc bảo vệ đến lại không thấy Ngô Hà, nhất định chuyện này cũng có vấn đề!”

“Còn có chuyện này nữa, tớ thật sự thấy được người đàn ông kia. Làm sao anh ta lại có thể xuất hiện ở đây chứ, hơn nữa còn mang theo dao nữa, chuyện này chắc chắn không phải là trùng hợp!”

“Hơn nữa, bây giờ khi nghĩ lại chuyện năm đó cũng giống như cố ý sắp xếp, thế nhưng không hiểu vì sao lại muốn nhắm vào tớ”

Đỗ Thanh Hoa nắm tay Trần Nam Phương, khích lên tinh thần cô: “Chắc chăn là có thể điều tra ra được! Cái đuôi hồ ly càng dài thì sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra mà thôi!”

Ngừng một chút, cô ta lại nói tiếp: “Thế nhưng Ôn Tứ Hiên cung cấp thông tin có chính xác không đấy! Cậu đừng có để bị anh ta lừa!”

“Làm sao cậu lại có thành kiến với anh ta như thế? Anh ta vẫn luôn vô cùng… Tôn trọng cậu cơ mà?”

“Tôn trọng sao?” Đỗ Thanh Hoa chỉ vào mình: “Thế sao tớ lại không nhìn thấy vậy?”

“Người đứng ngoài cuộc thì luôn sáng suốt hơn người trong cuộc. Tớ cảm thấy anh ta vô cùng tốt, tớ còn mời anh ta đến nhà chúng ta làm khách nữa đấy!”

“Cái gì! Đỗ Thanh Hoa giơ tay sờ trán Trần Nam Phương: “Cậu không có sốt đó chứ, cậu đừng để bị anh ta lừa đấy!”

“Thanh Hoal” Trần Nam Phương không biết làm sao: “Không thể xem vẻ bề ngoài mà đánh giá người khác được.

Cậu hãy để ý đến Ôn Tứ Hiên một chút đi, anh ta là người tốt đấy!”

Người phụ nữ nào đó lên tiếng phản bác: “Tớ thích nhìn mấy anh đẹp trai mà thôi!”

“Tớ muốn hỏi cậu một câu!” Trần Nam Phương đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Cậu và bác sĩ Hoàng Bách…

Có phải hai người…”

“Cái gì cũng không phải!” Đỗ Thanh Hoa lớn tiếng nói: “Tớ làm sao có thể theo anh ta được cơ chứ! Chính là… anh ta… anh ta tán thưởng năng lực làm việc của tớ thôi!”

Cô ấy nháy mắt một cái, lúc vừa chuẩn bị mở miệng lại nghe thấy tiếng cửa phòng bị ai đó đẩy ta, Hà Minh Viễn nhanh chóng bước vào!

“Đỗ Thanh Hoa!” Anh gầm lên: “Cô đã làm gì thế?”

“Ôi ôi, vợ của anh còn đang năm đây mà anh lại chạy tới hỏi tội thay cho người phụ nữ khác sao?”

Trần Nam Phương vội vàng kéo tay bạn mình, nhỏ giọng nhắc nhở cô ấy không nên tranh cãi trực tiếp với Hà Minh Viễn như thế.

“Nam Phương, cậu đừng sợ. Hôm nay tớ không tên cái con hồ ly tinh kia có thể một tay che trời được đâu!” Đỗ Thanh Hoa không sợ hất cằm một cái: “Cậu ba, anh nói đi, ngay trước mặt vợ anh mà anh lại dám vì người phụ nữ khác mà dạy dỗ tôi sao?”
 
Chương 476


Chương 476

Ánh mắt anh sắc bén, nhìn chằm chằm về phía cô ấy và Trân Nam Phương, không biết nên làm sao cho phải: “Trân Nam Phương, đưa chứng cứ ra đây!”

“Nếu có chứng cứ thì anh có thể thay đổi hành động của mình sao?”

Trần Nam Phương hỏi ngược lại anh, cô cũng không đợi anh trả lời, thế nhưng cười một tiếng: “Đáng tiếc rằng tôi lại không có chứng cứ, mà cho dù có cũng sẽ không đưa cho anh, mà tôi sẽ giao thẳng đến đồn cảnh sát cơ.”

Hà Minh Viễn đi tới trước giường bệnh của cô, lạnh lùng nói với Đỗ Thanh Hoa: “Cô đi ra ngoài trước đi!”

“Không bao giờ!” Cô ấy không chỉ không đi ra mà còn đứng chắn trước mặt Trân Nam Phương: “Anh muốn làm gì thì cứ làm với tôi đây này!”

“Yên tâm đi, cô cũng sẽ nhanh chóng nhận được dạy dõ thôi.” Anh còn không thèm nhìn Đỗ Thanh Hoa lấy một cái: “Bây giờ tôi có chuyện cần nói với Nam Phương.”

“Nếu anh dám dạy dỗ Thanh Hoa, tôi sẽ không nói cho anh biết bất cứ chuyện gì cả!” Trân Nam Phương nhìn thăng vào mặt anh: “Hà Minh Viễn, tôi thật sự cảm thấy chúng ta không cần phải tiếp tục dây dưa với nhau nữa đâu!”

“Đúng thế…” Đô Thanh Hoa lên tiếng phụ họa, thế nhưng cô ấy vẫn còn chưa nói xong thì cánh tay cô đã nhanh chóng bị Hà Minh Viễn kéo ra ngoài.

“Anh Viễn!”

Động tác diễn ra gần như ngay lập tức của Trịnh Hoàng Bách khiến người ta cảm thấy nghi ngờ. Không chỉ có thế, anh ta còn che chắn trước mặt Đỗ Thanh Hoa nữa.

Ánh mắt Trân Nam Phương trở nên nghiêm túc, không ngờ câu nói tiếp theo của anh ta càng khiến cô cảm thấy kinh ngạc.

“Mong anh Viễn nương tay, đây là người của eml”

“Thanh Hoa sao?” Trân Nam Phương kinh ngạc nhìn về phía Đỗ Thanh Hoa, vẻ mặt của người đẳng sau không nhịn được mà trở nên đỏ bừng.

Cô ấy cố ý đẩy Trịnh Hoàng Bách một cái, thấp giọng nói: “Anh đang nói bậy bạ cái gì thế?”

“Lời anh nói có vấn đề gì sao?” Anh †a nhíu mày, không hề buông tay Đỗ Thanh Hoa: “Suy nghĩ giúp chị dâu một chút đi.”

Đỗ Thanh Hoa hừ lạnh một tiếng, nhìn Trần Nam Phương gãi gãi đầu: “Chuyện đó… Tớ…”

“Chị dâu, tí nữa quay lại tôi sẽ giải thích với chị sau. Bây giờ tôi phải đưa cô ấy ra ngoài trước đã, để hai người có thể từ từ nói chuyện với nhau.”

Trần Nam Phương mờ mịt nhìn bóng lưng rời đi của hai người. Cho đến khi Hà Minh Viễn đưa tay ôm mặt cô thì cô mới hoàn hồn, cô đánh vào tay anh một cái, ra lệnh: “Buông tôi ra maul”

“Nam Phương, chúng ta có thể đừng gây gổ với nhau vì Ngô Hà nữa được không?”

“Không thể!” Cô lên tiếng từ chối: “Chính anh vẫn luôn bảo vệ cho cô ta, thế nhưng cô ta lại làm không biết bao nhiêu chuyện xấu!”

Trân Nam Phương mím môi: “Tôi nói cho anh biết, nếu anh trai của anh không sao thì chắc chắn cũng sẽ không dung túng cho một người như thế.”

“Em không có chứng cứ.” Hà Minh Viễn lên tiếng nhắc nhở: “Nếu như em „ GÓP “Thì anh sẽ làm thế nào? Sẽ không che chở cho cô ta nữa sao?” Cô lên tiếng chất vấn anh: “Anh dám vi phạm lời hứa với anh trai của anh, trừng phạt cô ta sao?”

Ánh mắt anh trở nên sâu hút, gật đầu một cách chắc chăn: “Ừm.”
 
Chương 477


Chương 477

Tay phải anh chậm rãi di chuyện, vuốt v e gò má cô: “Thậ ra thì anh sắp xếp cho cô ấy làm thư kí cũng là vì cân nhắc tới chuyện này.”

Trân Nam Phương sững sốt một chút, không ngờ anh lại có suy nghĩ như thế. Nói thế thì cô vẫn luôn hiểu lầm anh sao?

Thế nhưng cô vấn cảm thấy có chút khó tin.

Anh bắt đầu đè cô xuống, chuẩn bị trừng phạt cô, hôn thật mạnh lên môi cô một cái, xụ mặt xuống vạch trần suy nghĩ của cô: “Anh biết em không tin anhl”

“Tôi… Cô đột nhiên không biết phải trả lời thế nào: “Tôi chỉ tin vào những gì tôi nhìn thấy mà thôi.”

“Cứ mắt thấy thì sẽ là sự thật sao, Nam Phương à?”

“Không hẳn, thế nhưng nếu không thấy thì sẽ càng không thể là sự thật.”

Nói xong, cô hít một hơi thật sâu: “Tôi không muốn tranh cãi với anh nữa, tôi sẽ mau chóng tìm ra chứng cứ thôi.”

“Có thể, thế nhưng trước khi tìm ra chứng cứ anh không cho phép em ngó lơ anh, không cho phép em trốn tránh anh, em phải nhìn thẳng vào mặt anh.”

Hà Minh Viễn liên tục đưa ra các yêu cầu của mình.

Trân Nam Phương theo bản năng muốn từ chối. Thật sự thì giữa hay người họ vấn luôn tồn tại một con sông dài. Tuy nó không rộng lớn nhưng lại khó để vượt qua: “Hai ngày trước, Tạ Đăng Ninh có tới đây, chuyện đó chắc hẳn anh biết rồi chứ?”

“Biết, vợ anh đã đánh đuổi ông ta ra ngoài.”

“..” Đây không phải là điểm chính, điểm chính ở đây là: “Nhà họ Tạ có thành kiến rất lớn với anh.”

“Không phải em cũng không muốn trở về nhà họ Tạ sao?” Hà Minh Viễn vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh Trần Nam Phương.

Cô nhích người sang một bên, một lúc sau mới phát hiện có gì đó không đúng. Cô không nên cho anh cơ hội thế nhưng lúc cô kịp phản ứng thì người nào đó đã mạnh mẽ ôm lấy cô rồi.

Hơn nữa còn nói nhỏ bên tai cô: “Anh chính là nhà của em cơ mài”

“Cái gì thuộc về quá khứ thì cứ để cho nó qua đi! Sao thế?” Anh hôn lên tai cô: “Nam Phương, chúng ta khó khăn lắm mới có thể ở cùng nhau, vì thế anh không muốn để những sai lầm của họ làm ảnh hưởng đến chúng ta.”

Trân Nam Phương rụt cổ, không đáp lại.

“Nhà họ Tạ bây giờ cũng không phải nơi thích hợp để em trở về.” Anh được voi đòi tiên, tiếp tục cúi xuống hôn cô, bàn tay cũng dần dần không yên.

“Này này!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trở nên đỏ bừng, bắt lấy tay của Hà Minh Viễn: “Anh đàng hoàng một chút xem nào!”

“Tuân lệnh, thưa vợ yêu!” Anh thật sự ngồi yên, chỉ dùng một ánh mắt thâm sâu để nhìn cô.

“Được, không nói chuyện này nữa.”

Trần Nam Phương cố gắng không nhìn thẳng vào mặt anh, cũng không chủ động lên tiếng. Trong đầu cô chỉ nghĩ đến việc làm sao để có thể sớm tìm ra chứng cứ.

Cũng may Hà Minh Viễn nói được làm được, vô cùng yên tĩnh ngồi bên cạnh cô, anh cứ ngồi bên cạnh cô như thế cho tới khi Đỗ Thanh Hoa quay lại.

Trân Nam Phương cũng không vội vàng thẩm vấn Đỗ Thanh Hoa.
 
Chương 478


 

Chương 478

Mà là trước tiên gọi cho Ôn Tứ Hiên để hỏi thăm tin tức, biết được tình hình bên phía anh ta cũng đã có chút tiến triển.

Cô hỏi xong mới quay sang nhìn bạn mình, tò mò hỏi: “Cậu và bác sĩ Hoàng Bách… Hai người sao thế?”

“Chuyện này, nói không có thì là không có mà nói có thì là có.”

Trân Nam Phương cảm thấy khó hiểu: “Cậu đang nói gì thế? Anh ta cũng đã nói rồi, cậu là người của anh ta, không phải cậu đến bệnh viện làm trợ lý cho anh ta đó chứ?”

Cô không tin, Trịnh Hoàng Bách không phải là một người nhàm chán như cô đã từng nghĩ.

“Ôi…” Đỗ Thanh Hoa ra gãi gãi đầu, ngồi xuống bên mép giường, thấp giọng lên tiếng: “Nam Phương, tớ cũng không cố ý muốn giấu giếm cậu. Cho đến bây giờ tớ cũng không biết sao mình lại ngủ với anh ta nữa.”

“Sao?” Trần Nam Phương trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm về pía Đỗ Thanh Hoa: “Hai người… Ngủ với nhau rồi sao?”

“Chính là ngày đó uống say ở nhà họ Trịnh đấy!” Cô ấy lên tiếng, cuối cùng cũng chịu kể hết mọi chuyện: “Là vì rượu mà thành chuyện.”

“Không ngờ bác sĩ Hoàng Bách lại thích kiểu người như cậu đấy!”

“Nam Phương?”

Trân Nam Phương đầu hàng, mỉm cười lên tiếng: “Thanh Hoa, tớ cũng không có ý gì khác, chỉ có thể bình luận một cách đơn giản là trước đây anh ta ghim thù với cậu. Bây giờ nghĩ lại thì hóa ra là do biểu hiện của cậu.”

“Cậu thôi đi!” Đỗ Thanh Hoa không đồng ý: “Một tên công tử con nhà giàu như anh ta sao có thể thích một người như tớ được chứ, cùng lắm thì cũng chỉ là chơi qua đường một chút thôi.”

“Sao cậu lại nghĩ như thế?”

“Nếu không thì sao?” Cô ấy nhún vai một cái: “Ngay cả Thẩm Minh cũng như thế, đừng nói có tiên là muốn làm gì thì làm!”

Cô ấy thở dài một hơi: “Thế nhưng tớ cũng đã đồng ý sẽ tìm hiểu anh ấy ru rồi.

Đỗ Thanh Hoa nắm lấy tay của Trần Nam Phương: “Dù sao thì tớ cũng đang rảnh rỗi, nếm thử cảm giác quen với một anh đẹp trai giàu có là như thế nào.”

“Suy nghĩ này của cậu quá nguy hiểm!” Trần Nam Phương lên tiếng nhắc nhở bạn mình: “Đừng có để bản thân mình tiền mất tật mang! Chuyện tình cảm phải thật cẩn thận đấy!”

“Cậu yên tâm đi, tớ biết cậu đang lo lắng điều gì.” Đỗ Thanh Hoa lên tiếng đảm bảo: “Tớ sẽ không để mình bị thiệt thòi đâu.”

Hai người đang nói thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, khác xa so với trước đây. Âm thanh này rất nhẹ, mang theo vẻ dò xét.

Sau khi cô lên tiếng mời người đó vào, mãi một lúc sau người đó mới đi vào, chính là Tạ Minh Sơn.

“Là anh sao?” Đỗ Thanh Hoa đứng cách cửa hai bước chân, vừa rồi cô ấy phải tự mình ra ngoài mở cửa: “Anh tới đây là vì không tìm được luật sư Diệp Anh sao?”

“Không phải, tôi tới đây là vì muốn thăm mợ ba một chút.” Tạ Minh Sơn nghiêm túc nói, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Trần Nam Phương: “Cô có cảm thấy ổn hơn chút nào không?”

“Ổn hơn nhiều rồi, mời anh ngồi đi.”

Mặc dù Trân Nam Phương không biết vì sao Tạ Minh Sơn lại đến đây, thế nhưng khách đến đây thì cô vẫn nên đón tiếp thật chu đáo!

Tạ Minh Sơn cầm lấy ly nước, hiển nhiên là anh ta đang muốn nói gì đó, thế nhưng không hiểu vì sao anh ta lại có chút do dự.
 
Chương 479


Chương 479

“Tối nay cậu muốn ăn gì? Để tớ đi mua cho.” Đỗ Thanh Hoa thấy không ổn vì thế nên cô ấy tìm cớ ra ngoài.

Trong phòng bệnh lúc này chỉ còn có Trần Nam Phương và Tạ Minh Sơn, cô lên tiếng trước: “Anh đến tìm tôi có chuyện gì? Là chuyện liên quan tới luật sư Diệp Anh sao?”

“Không phải!” Tạ Minh Sơn trả lời: “Tôi tới đây là vì có chuyện muốn hỏi cô.

Cô đang chờ.

“Cô… Trước đây cô chạy đến tìm tôi hỏi chuyện liên quan tới việc trong quân đội có người bị thương, người đó có quan hệ thế nào với cô thế?”

“Sao vậy?” Trần Nam Phương cảm thấy nghi ngờ, nhớ lại đoạn đối thoại trước đây của hai người. Lúc đó anh ta bảo mình không biết người đó, sao bây giờ lại đến đây hỏi như thế?

“Thật ra thì…” Tạ Minh Sơn thấp giọng nói: “Tôi…”

Anh ta đang muốn giải thích thì Lục Diệp Anh lại xuất hiện trước cửa phòng bệnh. Sau khi nhìn thấy Tạ Minh Sơn thì lên tiếng chất vấn: “Sao anh lại có mặt ở đây?”

Anh ta chợt đứng dậy, sống lưng thẳng tắp. Nuốt xuống những lời vừa định nói ban nấy, bỏ lại một câu rồi nhanh chóng rời đi.

“Người này bị làm sao thế?” Lục Diệp Anh vô cùng tức giận: “Cho tới bây giờ vẫn chưa có lúc nào bình thường giống người được chút.”

Trân Nam Phương gãi đầu một cái, không biết nên tiếp lời thế nào, nhanh chóng tiếp lời bằng một câu nói mình vừa nghĩ ra: “Hai người đúng là thần giao cách cảm, đến thăm tôi cùng một lúc luôn nhỉ?”

“Thôi đi, tôi thật sự đến thăm cô mà. Lục Diệp Anh cũng không hề nói giúp chồng mình, mạnh miệng lên tiếng: “Còn anh ta tới đây là vì chuyện gì thì tôi không biết. Ôi, nói tới anh ta là khiến tâm trạng tốt của tôi đều bị phá hỏng.”

Trân Nam Phương cảm thấy hơi lúng túng, thế nhưng vần lên tiếng khuyên nhủ cô ấy: “Tôi cảm thấy mặc dù Tạ Minh Sơn có hơi ngốc một chút thế nhưng anh ấy thật lòng với cô đấy.

Trông dáng vẻ của anh ấy thì chắc hẳn là vân còn rất quan tâm đ ến cô.”

“Quân tâm cái gì? Gần đây, anh ta luôn để tôi một mình.” Lục Diệp Anh bất mãn lên tiếng: “Hỏi gì anh ta cũng không chịu nói, suốt ngày cứ nói bận.

Thật sự không biết một nhân viên bảo vệ nho nhỏ thì bận rộn được cái chuyện gì”

“Anh ấy… Có khi nào anh ấy đang phải làm chuyện gì khác không?” Trần Nam Phương suy đoán. Bởi vì cô thấy Hà Minh Viễn biết tới Tạ Minh Sơn vì thế anh chắc chắn sẽ không để phí một nhân tài đâu.

“Ai mà biết được!” Lục Diệp Anh không nghĩ sẽ nói tới chủ đề này, cô ấy nhanh chóng chuyển đề tài: “Nam Phương, cô đã khỏe hơn chưa? Chuyện của cô tôi cũng có nghe qua, có một số trang web cũng đã đưa tin, nói rằng gần đây tinh thần của ba nuôi cô không được tốt. Luật sư đang tìm cách để xin giảm nhẹ hình phạt, rất có thể ông ta sẽ được xử vô tội và được thả ra.”

“Thật không?” Trân Nam Phương nháy mắt một ái, nhẹ nhàng nói: “Bọn họ đã bỏ công nuôi dạy tôi, tôi cũng không thể hận ông ta được. Được thả ra cũng tốt, bị bắt nhốt cũng được, đều do †ự mình ông ta gánh chịu.”

“Ừm, tôi cũng nghĩ thế.” Diệp Lục Anh lên tiếng phụ họa: “Nếu cô cần tôi giúp gì thì cứ nói tôi một tiếng.”

Cô vui mừng gật đầu: “Cảm ơn cô.”

“Cô cứ khách sáo với tôi như thế làm gì?” Cô ấy thoải mái lên tiếng, sau đó trò chuyện với Trần Nam Phương thêm vài câu nữa, rồi mới quay lại chuyện của Tạ Minh Sơn: “Cô có cần tôi giúp cô hỏi về chuyện vướng mắc đó hay không?”
 
Chương 480


Chương 480

“Không cân, sau này có cơ hội hãy nói.” Mặc dù Trần Nam Phương nói như thế, nhưng sau khi Lục Diệp Anh rời khỏi đó, cô càng nghĩ rằng những gì Tạ Minh Sơn muốn nói với cô có liên quan tới chuyện của Dạ Hành.

Cô nhanh chóng gọi điện thoại cho anh ta, đầu bên kia nhanh chóng nhận: “Vừa rồi, anh muốn hỏi tôi chuyện gì thế?”

“Lúc ấy, tôi nhớ anh đã vô cùng kiên định nói với tôi răng không có bất cứ ai bị thương cả. Thế nhưng bây giờ lại chạy tới hỏi tôi là vì anh đột nhiên nhớ ra điều gì đó sao?”

“Không phải.” Tạ Minh Sơn nhanh chóng trả lời: “Tôi chỉ tò mò không biết cô đã trải qua những gì mà thôi.”

Trân Nam Phương nhíu mày, có thể nói ngay cả việc nối dối mà anh ta cũng không thể làm được!

Hỏi về những gì mà cô đã trải qua sao? Chuyện này làm sao có thểi “Được rồi, nếu anh chưa muốn nói thì cũng được thôi. Chờ tới khi anh nghĩ xong rồi hãy nói cho tôi biết.” Cô cố ý nói thật chậm, cũng không vội vàng cúp máy.

Ngón tay cô xoa bóp một chút, Tạ Minh Sơn nhanh chóng mở miệng: “Tôi thật sự biết có người bị thương nhưng không biết người đó có phải người mà cô muốn tìm hay không.”

“.” Tim Trân Nam Phương đập mạnh, thế nhưng cũng không ảnh hưởng tới suy nghĩ của cô: “Cho nên có thể nói rằng trước đây anh đã cố tình cung cấp sai thông tin và địa chỉ để lừa gạt tôi.”

=IOif “Không cân giải thích, bây giờ anh mau nói cho tôi địa chỉ đúng đi. Thật sự có một người bị thương sao?” Trần Nam Phương từng bước từng bước dẫn dắt.

“Đúng rồi.”

“Người đó đang ở đâu?” Cô cố gắng kìm nín sự trông đợi trong lòng, cố nhịn xuống lên tiếng hỏi: “Người đó đã hết bị thương chưa? Bị thương ở đâu?”

“Chuyện này…” Tạ Minh Sơn không xác định: “Tôi không có hỏi được nhiều như thế.”

Nói xong thì nhanh chóng cúp điện thoại.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Trân Nam Phương không nói gì, rõ ràng anh ta tự tới đây hỏi mà lại úp úp mở mở nói không rõ.

“Ôi!” Đỗ Thanh Hoa xách hộp đồ ăn vào: “Không biết là tớ đang đói bụng lắm sao?”

Trân Nam Phương lắc đầu, nhanh chóng kể lại cho cô ấy nghe những lời ban nãy Tạ Minh Sơn vừa nói.

“Thật hay giả thế?” Đỗ Thanh Hoa cảm thấy hơi nghi ngờ: ‘Hay là để tớ đi điều tra một chút?”

“Không cần đâu, tớ đã nhờ Ôn Tứ Hiên giúp đỡ rồi.” Sở dĩ Trần Nam Phương nói như vậy thứ nhất là không muốn bạn mình quá để tâm đ ến chuyện này, thứ hai là nhân cơ hội này hàn gắn tạo ấn tượng tốt giữa Đỗ Thanh Hoa và Ôn Tứ Hiên.

“Cậu nhờ anh ta sao?” Quả nhiên mặt Đỗ Thanh Hoa nghe xong thì nhăn nhó: “Có đáng tin không? Tớ luôn cảm thấy anh ta tiếp cận cậu với động cơ không trong sáng chút nào.”

Thực ra Trân Nam Phương rất muốn nói rõ rằng sở dĩ Ôn Tứ Hiên giúp cô là bởi vì cô ấy chính là chị gái thất lạc từ lâu của anh.

“Hay là anh ta thích cậu rồi? Muốn theo đuổi cậu ư?” Đỗ Thanh Hoa mắt trợn tròn lên, khẽ hừ: “Nếu như anh ta thực sự muốn như vậy thì cậu cũng nên lợi dụng anh ta một chút xem, tên đốn mạt này.”

“Cậu đừng nói lung tung nữa” Trần Nam Phương ngăn cô ta lại: “Cái gì mà đang theo đuổi tớ chứ, bọn tớ chỉ là bạn bè bình thường, hơn nữa sao có thể làm ra việc lợi dụng người khác như thế được!”

“Ôi chao, tớ thấy tớ nói chuẩn đấy chứ, khẩu khí của tên khốn nạn kia không vừa đâu.”

“Cậu đó.” Trân Nam Phương vừa bực mình vừa buồn cười, võ võ tay bạn: “Đã là người có bạn trai rồi thì đừng giở cái thói trẻ con ấy ra nữa.”
 
Chương 481


Chương 481

Đỗ Thanh Hoa bĩu môi, cù lét cô: “Được lắm Nam Phương, cậu quả nhiên là lấy Trịnh Hoàng Bách ra trêu chọc tớ, xem ra tớ chiều cậu hư rồi đúng không!”

Trân Nam Phương bị cù lét nhột nên cười ha ha, hai người đè lên nhau mà cười.

Đúng lúc này thì Trịnh Hoàng Phong bước vào, nhìn cảnh tượng như vậy thì rất vui vẻ, hai cô gái kia tuy răng bộ dạng chẳng ra làm sao hết nhưng tiếng cười khanh khách của hai người vang vọng khắp phòng.

Người khác nhìn cũng thấy thoải mái theo.

“Hoàng Phong?” Trần Nam Phương quay ra thì thấy anh đến, vội vã đẩy Đỗ Thanh Hoa ra, người kia cũng ngồi nghiêm chỉnh trở lại.

“Sao anh lại đến đây? Hôm nay anh rảnh lắm sao?”

“Anh đến thăm em” Trịnh Hoàng Phong chậm rãi bước đến, rất tự nhiên cũng rất ấm áp, cứ như đã quen với điều này từ lâu: “Xem vết thương của em thế nào rồi, sau đó xem đã ăn cơm tối chưa.”

“…

„. Trong lòng Trân Nam Phương đang căng thắng bỗng nhiên thấy dễ chịu hẳn, cô cảm kích cười với anh: “Thanh Hoa đã mua cơm cho em rồi, đợt chút nữa em với cô ấy sẽ cùng nhau ăn”

Ai ngờ vừa mới nói xong thì điện thoại của Đỗ Thanh Hoa vang lên, bên kia truyền đến giọng nói của Trịnh Hoàng Bách đang thúc giục.

Cô ta hơi đỏ mặt, xấu hổ.

Nhưng mà Trịnh Hoàng Phong không hề dừng bước, còn đi thẳng đến, cố ý nói: “Hoàng Bách hẹn Thanh Hoa đi ăn rồi, không ngờ là hai người lại đang yêu nhau đấy.”

Trân Nam Phương tỏ ý không nói gì, cô cũng không thể làm kì đà cản mũi cuộc hẹn hò của bạn thân mình được, cũng không thể viện cớ này nọ.

Cuối cùng Đỗ Thanh Hoa cũng bị xách đi.

“Anh biết em không có thói quen này, nhưng anh nhìn em ăn xong là được rồi.” Trịnh Hoàng Phong ngồi cạnh cô, giúp cô bày đồ ăn ra: “Bác sĩ bảo em gầy quá, dạ dày lại không tốt, hơn nữa trước đây ăn uống không điều độ nên giờ phải tẩm bổ cẩn thận mới khỏe lên được.”

Viên mắt Trân Nam Phương ửng đỏ, không biết là bởi vì anh quan tâm cô hay là vì anh vô tình nhắc đến chuyện mất con nữa.

“Nam Phương, tục ngữ có câu thế này, chỉ cần còn rừng xanh thì chẳng cần lo không có củi đốt, em còn trẻ như vậy, phải biết quý trọng bản thân mình.”

Giọng anh như tiếng suối chảy êm ru, rất dễ nghe.

“Cảm ơn anh Hoàng Phong, em biết rồi.” Trần Nam Phương cố găng đè nén nỗi lòng, ngẩng đầu cười với anh: “Em rất tham sống sợ chết đấy.”

Anh đưa tay ra xoa xoa đầu cô, không nói gì.

Anh biết lúc cô mất con, suýt chút nữa cô cũng không còn muốn sống nữa.

“Uống canh trước đi, sau đó thì ăn cơm.” Trịnh Hoàng Phong lấy đũa ra, giúp cô gắp thức ăn: “Ngó sen xào tuy có vị rất mát nhưng hơi cứng, hơi khó ăn. Sau này anh sẽ làm canh sườn ninh ngó sen cho em ăn, như vậy mới dễ tiêu hóa.”

Trân Nam Phương không có ý định để anh chăm sóc, muốn ngăn anh lại: “Hoàng Phong, em tự làm được rồi, anh cùng em ăn cơm đi.”

“Được.” Đương nhiên là anh không từ chối, nhưng không vội vã ăn ngay mà vân ngồi gắp thức ăn cho cô.
 
Chương 482


Chương 482

Chờ cô ăn gần xong, anh mới đút từng miếng vào miệng, sau đó ngẩng lên: “Trước khi đến đây anh thấy Minh Viễn ở trong phòng bệnh của Ngô Hà.”

Trân Nam Phương sững sờ nhìn Trịnh Hoàng Phong.

Cô không nghi ngờ lời Hoàng Phong nói, lại thêm một lần nữa thất vọng về Hà Minh Viễn rồi.

Anh ta luôn miệng nói nếu có chứng cứ nhất định sẽ trừng trị Ngô Hà, thế nhưng mồm nói vậy thôi, sự thực thì hết lòng che chở cho cô ta, cho nên cuối cùng vần không thể chấp nhận nổi anh ta.

“Không sao cả.” Cô cười nhạt, buông đũa xuống, không nuốt nổi cơm nữa.

“Nam Phương… Trịnh Hoàng Phong cũng buông đũa xuống theo: “Có phải anh lại nói những lời không nên nói rồi không?”

“Không đâu.” Cô vẫn duy trì nụ cười trên môi: “Em với Hà Minh Viên không còn tiếp tục ở bên nhau được nữa rồi, điều đó em biết rất rõ, cho nên em đang cố gắng bảo vệ mình khỏi những tổn thương ấy, cố gắng để không quan tâm đ ến anh ấy nữa.”

Đôi mắt anh dừng trên gương mặt cô, gương mặt đẹp như tiên giáng trần đó mới đầu rất nghiêm túc, sau đó mới thả lỏng ra: “Nam Phương, em có thể nghĩ được như vậy là tốt lắm rồi, Minh Viễn… anh ta không xứng với em.”

Trân Nam Phương rất đau lòng, cô không muốn tiếp tục đề tài này nữa, lái sang chuyện khác: “Vậy anh cho rằng bác sĩ Hoàng Bách với Thanh Hoa rất hợp nhau có phải không?”

Trịnh Hoàng Phong giật mình, chợt cười cười: “Bao nhiêu năm qua anh chưa từng thấy Hoàng Bách đối xử với cô gái nào giống như Thanh Hoa vậy, nói như thế nào nhỉ…”

“Như thế nào?” Cô rất hiếu kỳ, cũng rất quan tâm.

“Thằng bé rất quan tâm đ ến Thanh Hoa, cũng rất dính cô ấy, cứ như là sợ con bé ném ra đường không bằng ý.”

Anh cố gắng diễn tả.

Trần Nam Phương rất tin tưởng Trịnh Hoàng Phong, cho nên khi nghe anh nói như vậy thì cô càng mừng thay cho bạn thân của mình: “Em hy vọng sẽ giống như anh nói, bác sĩ Hoàng Bách có thể trân trọng Thanh Hoa.”

Suy cho cùng, tính của Đỗ Thanh Hoa không mềm lòng và hay do dự như cô, nếu cô ấy gặp rắc rối thì cô ấy sẽ bỏ đi không chút do dự.

Giống như cô ấy với Thẩm Minh vậy.

Nghĩ đến đây, Trần Nam Phương cảm giác như mình đã thay đổi thật rồi.

“Đang nghĩ gì thế?” Trịnh Hoàng Phong quơ quơ tay trước mặt cô: “Không ăn nữa thì anh đi dọn nhé.”

“Để em tự làm cho.” Cô chuẩn bị xuống giường thì bị anh đè lại.

Thân hình anh cao ráo, lúc này anh cúi người rất thấp, rất gần cô, bàn tay thon dài nắm lấy cổ tay cô, đôi mắt thoát tục không dính bụi trần lúc này như ẩn chứa ánh sao lấp lánh.

“Hoàng Phong, anh…” Trân Nam Phương đang muốn giấy ra thì Hà Minh Viên đẩy cửa bước vào.

Hơi thở của anh lạnh lùng một cách đáng sợ, ánh mắt tràn đầy nguy hiểm, lời nói lạnh lẽo như băng: “Hoàng Phong, mấy ngày nay anh cũng ân cần gớm nhỉ!”

Sau đó anh bước qua đây, bá đạo kéo Trân Nam Phương sang bên cạnh mình: “Đáng tiếc đây là vợ của tôi mà.”

“Phải không?” Trịnh Hoàng Phong ngồi thẳng dậy, đối diện thẳng với Hà Minh Viễn: “Tôi còn không biết là làm chồng lại là như vậy đấy, bỏ mặc vợ mình chạy đến phòng người phụ nữ khác.”

“Hoàng Phong!” Anh gầm nhẹ, cố áp chế lửa giận.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom