Cập nhật mới

Dịch Full Người Hầu! Anh Yêu Em

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 80: Chính nhân quân tử


Từ Phương Hiểu dìu Hoa Châu Châu ra khỏi bệnh viện bước lên xe rời đi, trên xe Từ Phương Hiểu nheo mắt nhìn Hoa Châu Châu, gương mặt tỏ vẻ hình sự, đáng sợ:

"Thì ra trước khi đi ăn sáng với tớ và Lam Lam cậu đã ăn những đồ ăn ven đường trước rồi nên mới bị ngộ độc thực phẩm may là chỉ ngộ độc nhẹ thôi đấy."

Hoa Châu Châu cười hì hì với cô cổ hơi rụt lại nói:

"Tớ nói tớ chưa ăn sáng chứ tớ đâu có nói là sáng giờ tớ vẫn chưa ăn gì đâu."

Cô bó tay với cô bạn của mình chỉ biết lắc đầu thở dài không biết nói gì hơn nữa.

"Hân Hân! Tối nay chúng ta hãy bày ra một trò vui đi." Đột nhiên, Hoa Châu Châu chòm người tới vẻ mặt gian xảo, ranh mãnh nói nhỏ với cô.


"Trò gì chứ?" Từ Phương Hiểu nheo mắt mỗi lần thấy vẻ mặt này của Hoa Châu Châu cô điều có cảm giác chẳng lành.

Trời tối, Hoa Châu Châu dẫn cô đi đến nhà của Dương Mộc Đồng trên tay còn cầm một cái túi rồi quăng vào bên trong, Từ Phương Hiểu ngơ ngác nhìn Hoa Châu Châu gương mặt vặn vẹo chỉ vào cổng hỏi:

"Chẳng lẽ cậu định trèo qua cái cổng này hả? Còn tớ thì sao? Nói trước tớ không trèo được đâu đó."

"Cậu phải trèo qua tớ sẽ đứng ở dưới đỡ cậu sau khi cậu trèo qua xong rồi tớ sẽ trèo qua ngay. Cậu yên tâm tớ đã cho người làm nhiễu hết tất cả camera trong thời gian dài rồi nên cho dù có phát hiện cũng sẽ không biết chúng ta là ai đâu."

Từ Phương Hiểu chưa kịp nói gì đã bị Hoa Châu Châu thúc giục đẩy người lên bảo cô phải trèo qua, Từ Phương Hiểu vừa rung vừa từ từ trèo lên, cô nhảy qua ngã xuống đất đau ê ẩm cả mông, Hoa Châu Châu nhanh chóng trèo qua một cách thuần thục.

"Rồi làm sao mà lên phòng của Dương Mộc phòng của cô ta ở lầu hai lận đấy." Từ Phương Hiểu ngẩng đầu lên nhìn nuốt một ngụm nước bọt sợ sệt.

Hoa Châu Châu cầm một sợi dây ở đầu có phần móc vào quăng lên phòng của Dương Mộc Đồng rồi nắm sợi dây leo lên, tới ban công cô vẫy vẫy tay với Từ Phương Hiểu:

"Cậu mau leo lên đi. Mau lên!"

Từ Phương Hiểu từ từ leo lên, lên tới trên cô thở phào nhẹ nhõm hai người các cô bắt đầu những trò ma quái của mình.

Đang ngủ, Dương Mộc Đồng nghe tiếng gõ cửa ở ngoài ban công cô nhăn nhó mở mắt ra nhìn thấy bóng trắng ở bên ngoài Dương Mộc Đồng sợ hãi, run rẩy, Từ Phương Hiểu ở bên ngoài áp sát mặt vào cánh cửa cất giọng:

"Tại sao cô lại hại chết tôi? Tại sao cô lại độc ác đến như vậy?"

"Từ Phương Hiểu! Cô đừng có ám tôi tất cả cũng chỉ là tại cô thôi ai bảo cô giành Hoằng Phong với tôi làm chi? Còn chọc điên tôi cô chết là phải." Dương Mộc Đồng chùm chăn, run như cầy sấy, xanh cả mặt mày.


"Tới bây giờ cô còn mạnh miệng nói như thế nữa sao? Được! Vậy hôm nay tôi sẽ bắt cô chết chung với tôi." Từ Phương Hiểu trừng mắt mở toang cánh cửa ra làm cho Dương Mộc Đồng hét thất thanh ngất đi vì quá hoảng sợ.

Hoa Châu Châu kéo Từ Phương Hiểu chạy đi:"Chúng ta hãy mau đi thôi cô ta hét lớn như thế thế nào cũng có người đến."

Hai người các cô vội rời khỏi đó, người hầu cùng những vệ sĩ thấy hai người các cô liền đuổi theo, cô cùng Hoa Châu Châu chia nhau ra chạy cũng may lúc nãy trước khi lên dọa Dương Mộc Đồng hai người các cô đã mở cổng trước có gì dễ chạy.

Chạy ra đường lớn bỗng có một chiếc xe lao đến khiến Từ Phương Hiểu giật mình hoảng sợ ngã xuống đường. Chiếc xe dừng lại người đàn ông bước xuống xe chạy đến xem:"Này cô! Cô không sao chứ?"

Từ Phương Hiểu xanh mặt ngẩng đầu lên nhìn, cô ngạc nhiên lên tiếng:"Là anh?!"

"Phương Hiểu? Là em sao?" Âu Hoằng Phong tròn mắt kinh ngạc khi thấy cô.

"Phương Hiểu? Sao anh lại biết tên lúc trước của tôi?" Từ Phương Hiểu ngơ ngác cau mày hỏi anh.

"Em không nhớ anh sao? Mà em không sao chứ? Có bị chỗ nào không?" Âu Hoằng Phong bỏ qua chuyện cô tại sao cô lại không nhớ mình anh chỉ quan tâm, lo lắng xem cô có bị thương chỗ nào không?

"Tôi không sao!" Từ Phương Hiểu đứng dậy lắc đầu đáp.

Nhìn thấy phía xa, đám vệ sĩ kia đã đuổi gần đến cô đẩy anh vào trong xe vội vã bảo:"Mau! Mau lái xe đi! Bọn họ sắp đuổi đến rồi."

Anh vẫn chưa hiểu gì nhưng vẫn lái xe đi chạy được một đoạn đường anh quay sang hỏi:"Bọn họ là ai? Sao lại đuổi theo em?"

"Là bọn điên ấy mà đừng có quan tâm đến. Mà quên nữa tại sao anh lại biết tên lúc trước của tôi? Lúc trước tôi và anh có quen nhau sao?" Từ Phương Hiểu vẫy vẫy tay rồi hỏi anh.


"Em thật sự không nhớ anh là ai sao? Hoàn toàn không nhớ gì cả sao? Chỉ nhớ được tên của mình." Âu Hoằng Phong dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cô.

"Lúc trước tôi bị tai nạn dẫn mất trí nhớ hoàn toàn không nhớ gì cả tên cũng không tên đó cũng là do bạn của tôi nói cho tôi biết."

"Vậy sao? Vậy em muốn anh đưa đi đâu để anh đưa em đi." Anh quay qua hỏi cô.

Quay qua thì nhìn thấy cô đã ngủ thiếp đi anh khẽ bật cười giơ tay lên vén tóc của cô:"Nếu em đã không nhớ thì anh sẽ giúp em nhớ lại anh tuyệt đối sẽ không để em quên anh mãi mãi đâu."

Lái xe về biệt thự, anh bế cô đi thẳng lên phòng quản gia Lưu, Tiểu Cúc cùng những người hầu thấy anh bế cô về thì kinh hãi, mắt chữ a mồm chữ o, Tiểu Cúc quay sang mếu máo nói với quản gia Lưu:

"Quản gia! Chẳng phải Phương Hiểu đã chết rồi sao? Sao thiếu gia lại có thể bế cô ấy về đây được vậy?"

Quản gia Lưu im lặng chỉ dõi theo anh môi cau lên cười, Âu Hoằng Phong bế Từ Phương Hiểu vào phòng của mình nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, cởi giày cô ra nằm xuống ngắm nhìn cô, môi cứ nở nụ cười đầy yêu thương, sủng nịnh:

"Cũng may anh là một chính nhân quân tử nếu không tối nay em đã bị anh ăn sạch rồi."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 81: Dữ dằn hơn trước


Hoa Châu Châu chạy thoát được ở trong xe gọi cho Từ Phương Hiểu mãi vẫn không được, cô lo lắng sợ Từ Phương Hiểu đã bị bắt lại trong lòng thấp thỏm không thôi, hoảng quá cô không biết phải làm sao đành phải gọi cho Mộ Khánh Dương:"Khánh Dương! Có chuyện rồi."

Nghe giọng Hoa Châu Châu mếu máo sắp khóc anh phát hoảng, đứng bật dậy hỏi cô:"Đã có chuyện gì? Mà giờ này hai người còn đi đâu nữa? Đi cũng không dẫn theo vệ sĩ."

"Hân Hân biến mất rồi em cũng suýt bị bắt." Hoa Châu Châu sắp òa khóc đến nơi bây giờ đầu óc của cô rất hoảng loạn không biết phải làm sao?

"Em đang ở đâu? Anh sẽ đến đó ngay." Mộ Khánh Dương nóng ruột, lo lắng hỏi.

"Em đang ở gần nhà của Dương Mộc Đồng để em gửi vị trí cho anh." Hoa Châu Châu tắt máy gửi vị trí cho Mộ Khánh Dương.

Mộ Khánh Dương nhanh chóng dẫn theo vệ sĩ đi đến, đến nơi thấy xe của Hoa Châu Châu anh chạy đến gõ cửa gọi cô:"Châu Châu!"


Hoa Châu Châu mở cửa chạy ra ôm chằm lấy anh, Mộ Khánh Dương vỗ nhẹ lưng cô trấn an:"Không sao! Có anh ở đây rồi bây giờ em hãy nói cho anh biết rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy? Hân Hân đâu rồi? Hân Hân bị làm sao?"

"Em không biết lúc nãy em và Hân Hân chia nhau ra chạy sau khi quay lại xe thì không thấy cậu ấy đâu gọi điện cũng không được em lo là cậu ấy đã bị bắt lại." Hoa Châu Châu lắc đầu trả lời anh.

"Mà tại sao em và Hân Hân lại ở đây? Hai người đã làm gì?"

"Chuyện này nói sau đi bây giờ điều quan trọng là phải tìm ra Hân Hân." Hoa Châu Châu mím môi, sốt ruột cô cảm thấy lần này cô chết chắc rồi.

Mộ Khánh Dương im lặng suy nghĩ tìm cách bỗng anh nhìn thấy người hầu trong nhà bước ra đi kiểm tra xung quanh liền ngồi xuống nhặt một hòn đá ném vào. Người đàn ông trong đó hơi giật mình từ từ bước ra:"Ai đó?"

Mộ Khánh Dương nhướng mày ra hiệu cho mấy vệ sĩ, bọn họ hiểu ý nhanh chóng lôi người đàn ông đó sang một bên chỉa súng vào đầu hù dọa khiến cho ông ta sợ mất vía, mặt cắt không còn giọt máu:"Các...các người là ai? Tôi không có tiền bạc gì hết đâu tôi chỉ là người làm trong biệt thự dù các người có giết tôi tôi cũng không có tiền."

Ba vệ sĩ nhìn nhau trong đầu hiện lên cùng một câu hỏi có ăn cướp nào mà mặc vest nghiêm túc vậy không? một trong ba người vệ sĩ lên tiếng hỏi:

"Ông chỉ cần trả lời cho tôi một câu hỏi thôi xong thì chúng tôi sẽ thả cho ông đi."

"Được! Các người cứ hỏi đi tôi biết cái gì tôi sẽ trả lời hết." Người đàn ông ấy gật đầu như băm tỏi rối rít nói.

"Tôi hỏi ông lúc nãy các người đuổi theo hai người vậy các người có bắt được ai không?"

"Không! Chúng tôi không bắt được ai cả hai người họ đều chạy thoát."

"Chúng tôi đã hỏi xong rồi bây giờ sẽ thả ông đi nhưng ông nên nhớ nếu như ông dám nói một lời nào với bất cứ người nào trong căn biệt thự này thì ông biết mình sẽ lãnh hậu quả gì rồi đó."

"Vâng! Vâng! Tôi sẽ không hé nửa lời tôi sẽ im lặng xem như chưa có chuyện gì xảy ra."


Ba người thả ông ta đi rồi ba người họ đi đến xe của Hoa Châu Châu báo cáo với Mộ Khánh:"Thiếu gia! Ông ta nói không bắt được ai cả."

"Tôi biết rồi." Mộ Khánh Dương khẽ gật đầu nét mặt trở nên nghiêm hơn, trong lòng càng lo lắng cho Từ Phương Hiểu hơn.

"Bây giờ chúng ta phải làm sao? Không biết Hân Hân như thế nào rồi? Tất cả cũng là lỗi tại em em không nên đưa cậu ấy đến đây." Hoa Châu Châu nước mắt rưng rưng tự trách mình cảm thấy có lỗi vô cùng.

"Em đừng lo lắng quá Hân Hân sẽ không sao đâu anh sẽ cho người đi tìm em đừng có tự trách mình." Mộ Khánh Dương ôm cô vỗ về trấn an.

Sáng hôm sau, tại biệt thự của Âu Hoằng Phong trong một căn phòng lớn Từ Hiểu ngủ say quay người qua ôm Âu Hoằng Phong xem anh là gối ôm mà ôm thoải mái.

Bỗng nhiên, cô cảm thấy cái gối ôm mà mình đang ôm có gì đó hơi kì kì, nó cứng cứng làm sao mở mắt ra nhìn mắt cô ngay tức khắc trợn trắng, ngồi dậy đứng trên giường dùng chân đạp mạnh một cái khiến cho anh lăn xuống giường, cô cũng loạng choạng ngã xuống sàn vì vấp phải chăn.

Âu Hoằng Phong nằm dưới sàn ê ẩm cả người nghe tiếng cô té xuống liền đứng dậy chạy quay đỡ cô đứng dậy:"Em không sao chứ?"

Từ Phương Hiểu cảm thấy mông sắp nở hoa luôn rồi hai tay xoa xoa mông của mình thấy Âu Hoằng Phong đang choàng tay qua vai mình cô liền đẩy anh ra, mắt chăm chăm nhìn anh:

"Này! Tại sao tôi lại ở đây? Còn nữa tại sao tôi lại ngủ chung với anh?"

Âu Hoằng Phong khẽ cười trả lời cô:"Em không nhớ sao? Tối qua em ngủ trên xe anh không biết đưa em về đâu nên đã đưa em về nhà của anh còn việc anh và em ngủ chung là chuyện bình thường mà lúc trước chúng ta đã ngủ chung với rồi."

"Hả? Anh nói cái gì? Đã ngủ chung với nhau? Anh bị điên sao? Làm gì có chuyện này được mà tối qua anh có làm gì tôi không?" Cô nhăn nhó, nghi ngờ không tin những gì anh nói rồi cô thay đổi sắc mặt đôi mắt hơi híp lại hỏi anh.

"Em đoán xem tối qua chúng ta có làm gì nhau không?" Âu Hoằng Phong bày ra vẻ mặt gian tà, đưa tay lên cằm tặc lưỡi nhướng mày hỏi cô.


"Cái gì mà chúng ta có làm gì nhau? Phải nói là anh có làm gì tôi không mới đúng nhưng quần áo của tôi vẫn còn nguyên nên chắc chắn anh không có làm gì tôi rồi." Cô nhìn xuống nhìn quần áo của mình rồi thở phào nhẹ nhõm.

"Tại sao em lại chắc chắn tối qua anh không làm gì em? Nếu như tối qua anh ăn sạch em xong rồi mặc quần áo lại cho em thì sao?" Anh cười cười trêu cô đôi mày cứ liên tục nhướng nhướng lên.

"Anh...Tôi nói cho anh biết nếu như anh dám làm gì tôi thì anh tôi sẽ không tha cho anh đâu." Nghe anh nói thế cô theo phản xạ lấy tay che người lại trừng trừng mắt lớn tiếng dọa anh.

"Oh...Anh của em? Ý em là Mộ Khánh Dương sao? Anh ta thì làm gì được anh chứ? Mà cho dù anh có làm gì em thì cũng đâu có sao bởi vì em là vị hôn thê của anh chúng ta đã đính hôn với nhau rồi sớm muộn gì em cũng sẽ trở thành vợ của anh thôi." Âu Hoằng Phong nói dối mà không chớp mắt, vẻ mặt rất thật.

"Gì chứ? Đính hôn? Không thể nào! Tôi nói cho anh biết nếu như anh hai tôi không xử anh được thì tôi sẽ xử anh." Cô chu chu cái môi mình, tay chống nạnh nghênh nghênh đe doạ anh.

"Xử anh? Em định xử anh như thế nào? Em định ăn ngược lại anh sao? Được như thế thì quá tốt anh sẵn sàng dâng hiến tấm thân này cho em ăn sạch anh cũng được anh rất sẵn lòng." Âu Hoằng Phong kề sát mặt của anh thì thầm bên tai những lời nói ấy khiến cho cô đỏ hết cả mặt.

Từ Phương Hiểu mím môi, ngại ngùng cùng với đó là sự tức tối cô đạp mạnh vào chân của anh nói lớn rồi bỏ đi:"Anh đúng là đồ vô liêm sỉ, biến thái."

"Ôi! Sao lại dữ dằn hơn trước vậy chứ? Lúc trước ở bên cạnh mình chẳng phải luôn là một con mèo ngoan ngoãn sao? Sao mất trí nhớ rồi lại dữ quá vậy? Nhưng không sao mình thích." Âu Hoằng Phong nở một nụ cười thích thú, hưng phấn đi cà nhắc theo cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 82: Tức giận


Âu Hoằng Phong đuổi theo Từ Phương Hiểu xuống dưới lầu vừa đi cô vừa quay người lại nhìn mặt mày nhăn nhó cất giọng:

"Ôi ~ Sao chân què mà đi nhanh quá vậy?"

Anh bước nhanh đến ôm cô lại:"Em định đi đâu vậy? Em nói đi anh sẽ đưa em đi."

Cô dùng trỏ thục vào bụng của anh khiến cho anh ôm bụng buông cô ra, vừa định bước lại gần cô phùng má lên chỉ thẳng vào anh:

"Này! Nếu như còn dám lại gần tôi nữa tôi sẽ cho cái chân còn lại của anh què luôn đó."

"Được! Được! Anh sẽ không lại gần em nữa nhưng trước khi em muốn đi đâu thì em cũng hãy vệ sinh thay đồ khác đi." Anh giơ hai tay lên không trêu cô nữa.


"Thay đồ? Tôi làm gì có đồ để thay chứ?"

"Ai nói không có chứ? Em quên những gì anh nói lúc nãy rồi sao? Em là vị hôn thê của anh chúng ta đã sống chung với nhau nên em có quần áo ở đây tất cả mọi thứ của em vẫn còn nguyên không ai đụng vào cả để anh dẫn em đi lên phòng mà lúc trước em đã từng ở."

"..." Từ Phương Hiểu không nói gì chỉ đi theo anh lên phòng, mở cửa phòng ra Âu Hoằng Phong quay lại nói với cô:

"Đây là phòng của em em hãy vào trong thay đồ đi."

"Ai biết được anh có phải là đang nói xạo không chứ? Lỡ như đây là phòng của cô gái nào đó đã từng sống ở đây rồi anh nói đây là phòng của tôi thì sao?" Cô dáng vẻ dửng dưng, nghi ngờ khoanh tay quan sát căn phòng rồi cất giọng nói.

Anh bước vào trong cầm khung hình lên đưa cho cô xem:

"Nếu em không tin thì em có thể xem trong hình này là ai? Có phải là em không?"

Từ Phương Hiểu bước đến cầm xem trong ảnh chính là lúc cô cùng anh và Dạ Thành Đông, Hạ Tử Quyên, Phương Thần và những người khác đi Hàn Quốc chơi, cô xem xong bắt đầu tin, gãi gãi cổ mình nhìn anh:

"Vậy là những lời anh nói lúc nãy là sự thật anh thật sự là vị hôn phu của tôi."

"Đúng vậy! Thật mừng vì cuối cùng em cũng đã chịu tin anh." Âu Hoằng Phong muốn cười nhưng không dám chỉ có thể cười trong lòng vì đã lừa được cô.

"..." Cô không nói gì chỉ đi lấy quần áo rồi bước vào phòng tắm.

"Vợ mình đáng yêu thật." Âu Hoằng Phong suýt xoa cười tươi.

"Hoằng Phong! Đến bây giờ anh vẫn còn nhớ cô ta sao? Anh nên nhớ cô ta đã chết rồi chết từ ba tháng trước rồi." Dương Mộc Đồng xông xông vào lớn tiếng nói với anh.


Ở trong phòng tắm, Từ Phương Hiểu nghe bên ngoài có tiếng nói của người phụ nữ liền áp sát tai vào cánh cửa để nghe. Âu Hoằng Phong khó chịu cau chặt đôi mày lại chỉ tay ra ngoài cửa, giọng nói lạnh lùng cất lên:

"Ai cho phép cô vào đây đi ra ngoài cho tôi."

Dương Mộc Đồng không để lời nói ấy của anh vào tai:"Hoằng Phong! Anh hãy tỉnh lại đi cô ta đã chết rồi từ bỏ cô ta đi anh vẫn còn có em. Chúng ta hãy bắt đầu lại lại từ đầu đi."

Âu Hoằng Phong không trả lời chỉ nhìn Dương Mộc Đồng bằng đôi mắt lạnh lẽo, đáng sợ khiến cho Dương Mộc Đồng không dám nói nữa chỉ có thể tức tối bỏ đi. Từ Phương Hiểu ở bên trong phòng tắm bước ra ngoài trừng trừng mắt với anh.

Âu Hoằng Phong thấy cô vẫn chưa thay đồ liền hỏi:

"Sao em vẫn chưa thay đồ?"

"Không cần nữa tôi muốn đi về ngay anh cũng không cần phải đưa tôi về tôi sẽ tự về một mình." Từ Phương Hiểu tức giận rời khỏi phòng.

Âu Hoằng Phong đuổi theo cô kéo tay cô lại:"Phương Hiểu! Em bị làm sao vậy? Tại sao đột nhiên em lại tức giận?"

"Anh còn hỏi sao? Vậy tôi phải hỏi anh tại sao Dương Mộc Đồng lại ở đây?"

"Anh cũng rất muốn hỏi cô ta là tại sao cô ta lại đến đây? Cô ta cứ luôn đeo bám lấy anh và anh cũng đã nói nhưng cô ta không nghe." Anh cố gắng giải thích không muốn cô hiểu lầm.

"Cô ta cứ luôn đeo bám anh thì anh phải tìm cách nào đó đừng cho cô ta đeo bám anh đi chứ? Anh nói anh là vị hôn phu của tôi vậy thì tôi muốn anh phải cắt đứt hoàn toàn với cô ta tôi không muốn vị hôn phu của mình dính dáng tới bất kì người phụ nữ nào, là một kẻ đào hoa." Từ Phương Hiểu khó chịu, tức giận lớn tiếng.

Từ Phương Hiểu hất tay anh ra rồi nhanh chóng rời khỏi biệt thự Âu Hoằng Phong vội vã lấy xe chạy theo phía sau của cô. Yến Quang Nam từ phía xa lái xe nhìn thấy cô liền chạy đến, bước xuống xe:


"Hân Hân! Cuối cùng cũng tìm được em rồi em không sao chứ?"

Âu Hoằng Phong thấy Yến Quang Nam đang nắm lấy cánh tay của cô liền bước xuống xe nhanh chóng bước đến đẩy Yến Quang Nam ra:

"Này! Anh là ai? Sao lại nắm tay của Phương Hiểu."

"Sao anh lại đẩy anh ấy? Anh ấy là ai anh không cần biết anh chỉ cần biết là anh ấy không phải là tên đào hoa giống như anh còn nữa sau này anh đừng gọi tôi là Phương Hiểu nữa tên tôi là Mộ Kiều Hân tôi mong anh gọi đúng tên." Từ Phương Hiểu đứng bên cạnh Yến Quang Nam nhíu mày nói với anh.

"Chúng ta quay về thôi mọi người đang rất lo lắng cho em đó Châu Châu đã khóc từ tối qua đến giờ." Yến Quang Nam đưa cô lên xe, giọng nói cực ấm áp, nhẹ nhàng.

"Ừm..." Từ Phương Hiểu gật đầu bước lên xe, chiếc xe từ từ lăn bánh rời khỏi.

Âu Hoằng Phong nheo mắt nhìn theo chiếc xe, nghiến răng nói:

"Đừng tưởng không nói thì anh sẽ không thể biết được anh ta là ai? Tốt nhất là không phải tình địch nếu không đừng hòng yên ổn."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 83: Chuyện buồn cười


Yến Quang Nam đưa Từ Phương Hiểu về đến biệt thự Hoa Châu Châu ngay lập tức chạy nhanh ra ôm lấy cô khóc nức nở, vui mừng:

"Hân Hân! Cuối cùng cậu cũng về rồi cậu có biết là tớ lo lắng cho cậu lắm không? Rốt cuộc tối qua cậu đã đi đâu vậy?"

"Tớ xin lỗi vì đã làm cậu lo lắng tối qua tớ đã bị một kẻ biến thái, vô liêm sỉ đưa về nhà nhưng cậu yên tâm tớ không bị gì cả." Từ Phương Hiểu vừa nói vừa nghiến răng tức tối.

Yến Quang Nam khẽ cười khi nghe cô nói Vũ Quân Minh thấy anh cười liền lên tiếng hỏi:

"Sao đột nhiên cậu lại cười? Cậu biết kẻ biến thái, vô liêm sỉ mà Hân Hân nói là ai sao?"

"Tất nhiên là biết ai rồi lúc nãy tớ đã gặp người đó người đó không ai khác chính là Âu Hoằng Phong." Yến Quang Nam gật gù trả lời.

"Cái gì? Âu Hoằng Phong?" Mộ Khánh Dương, Hoa Châu Châu và Vũ Quân không khỏi bất ngờ, sững sốt đồng thanh cất giọng.


"Hân Hân! Rốt cuộc mọi chuyện là sao em hãy mau kể cho mọi người đi." Mộ Khánh Dương chau mày vội hỏi cô anh rất muốn biết chuyện này là như thế nào?

"Có gì mà phải kể chứ? Bây giờ em không muốn nhắc đến cái tên sát gái đó nữa. Châu Châu! Chúng ta đi lên phòng đi." Từ Phương Hiểu nhướng một bên mày, cười nhạt có chút ẩn ý với Hoa Châu Châu.

Hoa Châu Châu hiểu ý của cô liền gật đầu cùng cô đi lên phòng, Mộ Khánh Dương cau chặt mày lại, hơi thở nặng nề vẻ mặt nghiêm nghị lên tiếng:

"Xem ra lần này phải cử thêm Huệ Di và nhiều vệ sĩ khác đi bảo vệ Hân Hân mới được tuyệt đối không cho tên đào hoa đó lại gần Hân Hân."

Ở trên phòng, Từ Phương Hiểu lấy quần áo rồi đi tắm bên ngoài Hoa Châu Châu lấy laptop ra bắt đầu điều tra về vị bác sĩ thôi miên kia, một lúc sau Từ Phương Hiểu bước ra tay cầm khăn lau khô tóc cất giọng hỏi Hoa Châu Châu:

"Sao rồi? Cậu đã tìm được thông tin gì của tên bác sĩ đó chưa?"

Hoa Châu Châu lắc đầu, chán nản:"Không tìm thấy được gì cả một chút thông tin cũng không có luôn."

Từ Phương Hiểu lấy điện thoại gọi cho Mộ Kiều Lam:"Alo! Chị! Chị có biết thông tin gì về tên bác sĩ thôi miên đó không?"

Bên kia, Mộ Kiều Lam ngay lập tức trả lời:"Không! Ngoại trừ việc Dương Nguyên Khánh dẫn chị đến đó để thôi miên chị thì chị không còn biết gì nữa cả."

"Vậy bây giờ chị có rảnh không? Em cùng Châu Châu muốn hẹn chị ở quán cà phê cũ để dễ nói chuyện hơn."

"Được! Chị đến đó ngay."

Từ Phương Hiểu tắt máy nhìn Hoa Châu Châu:"Chúng ta đi đến quán cà phê thôi."

Hoa Châu Châu gật đầu hai người các cô đi xuống lầu Mộ Khánh Dương thấy hai người chuẩn bị đi liền cất giọng hỏi:


"Hân Hân! Châu Châu! Hai người đi đâu vậy?

"Em cùng Châu Châu đi ra ngoài một lát anh không cần phải cho vệ sĩ đi theo em đâu." Từ Phương Hiểu không nhanh không chậm đáp.

"Hai người đi đâu cũng được nhưng phải đem vệ sĩ theo nếu không thì khỏi cần đi đâu cả." Mộ Khánh Dương nhìn hai người dáng vẻ nghiêm túc khiến cho hai người các cô không nghe không được.

"Được! Được rồi! Đem theo thì đem theo không cần phải căng đến như thế." Hoa Châu Châu lên tiếng nói với anh.

Trường đua ngựa

"Hoằng Phong! Sao hôm nay lại có tâm trạng kêu bọn này đến đây vậy?" Phương Thần vừa hỏi vừa dắt ngựa của mình.

"Đúng thế! Hôm nay, tôi thấy cậu tâm trạng rất là phơi phới tràn đầy sức sống luôn đấy không còn là một cái xác không hồn nữa." Dạ Thành Đông nhếch mép cười nhạt nhìn Âu Hoằng Phong.

"Tôi hỏi các cậu làm thế nào để theo đuổi một người con gái trong khi cô ấy đang có ác cảm với mình." Âu Hoằng Phong không trả lời câu hỏi của các anh mà còn hỏi ngược lại.

"Theo đuổi con gái? Cậu đã từ bỏ được Phương Hiểu rồi sao? Bắt đầu theo đuổi người con gái khác rồi?" Lục Dĩ Tường kinh ngạc, tò mò hỏi anh.

"Từ bỏ cái gì chứ? Cô gái tôi theo đuổi vẫn là Phương Hiểu không ai khác cả, Phương Hiểu vẫn còn sống nhưng sau tai nạn cô ấy đã hoàn toàn mất trí nhớ nên bây giờ tôi phải theo đuổi cô ấy lại từ đầu." Âu Hoằng Phong nói cho các anh biết.

"Từ Phương Hiểu vẫn còn sống? Và bị mất trí nhớ sao? Này! Hoằng Phong! Cậu chắc chắn đó là Từ Phương Hiểu không nhận lầm chứ? Cậu nên nhớ có một cô gái giống Từ Phương Hiểu y như đúc đó." Tần Đình Danh chau mày có chút nghi hoặc hỏi anh sợ anh nhận lầm.

"Tôi chắc chắn đó là Phương Hiểu bởi vì cô ấy đã nhận lại gia đình hơn nữa lúc tôi gặp cô ấy cô ấy còn đi chung với Hoa Châu Châu nữa." Âu Hoằng Phong gật đầu khẳng định.

"Vậy cô ấy có ấn tượng xấu gì với cậu?" Phương Thần lên tiếng hỏi anh.


"Thì lúc đó Phương Hiểu đang ở biệt thự của tôi Dương Mộc Đồng cũng ở đó tuy rằng không chạm mặt với nhau nhưng cô ấy rất tức giận nói là không muốn có bất kì quan hệ nào với một tên đào hoa, sát gái như tôi nên tôi mới nhờ các cậu suy nghĩ giúp xem nên làm thế nào đây?" Âu Hoằng Phong bây giờ vô cùng phiền não không biết nên làm thế nào để cô có ấn tượng tốt với mình.

"Hahahaha..." Lục Dĩ Tường đột nhiên cười phá lên không ngừng.

Bốp! Âu Hoằng Phong đánh một cái thật vào vai của Lục Dĩ Tường nhíu mày hỏi:"Cậu cười cái gì? Chuyện này mắc cười lắm sao?"

"Mắc cười chứ? Quá mắc cười luôn là đằng khác cậu hãy nghĩ đi cậu đường đường là một tay sát gái, bạn gái cũ của cậu đếm không xuể vậy mà bây giờ lại đi hỏi bọn này về cách tán gái." Lục Dĩ Tường gật gật đầu vừa cười vừa nói với anh.

"Quả thật chuyện này rất buồn cười xem ra tay sát gái như cậu đã hết thời rồi."

Dạ Thành Đông vỗ vỗ vai của anh ngữ điệu đầy trêu chọc.

"Ây da~ Hết thời hay không không quan trọng điều quan trọng bây giờ là các cậu phải nghĩ cách giúp tôi."

"Được rồi! Được rồi! Nghĩ cách bọn này sẽ nghĩ cách giúp đừng căng." Lục Dĩ Tường vuốt vuốt ngực bảo anh hạ hỏa rồi quay người lại khẽ bật cười nhướng nhướng mày với những người khác.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 84: Bác sĩ thôi miên


Tại quán cà phê, Mộ Kiều Lam, Từ Phương Hiểu cùng Hoa Châu Châu ngồi ở trong một căn phòng kín Từ Phương Hiểu hơi chau mày nét mặt dần trở nên nghiêm túc hỏi Mộ Kiều Lam:

"Chị! Chị thật sự không biết một chút thông tin gì về tên bác sĩ đó sao?"

Mộ Kiều Lam lắc lắc đầu:"Chị thật sự không biết mỗi lần chị gặp anh ta chị đều bị anh ta thôi miên với từ trước đến giờ chị và anh ta không hề nói chuyện với nhau dù chỉ một câu cũng không."

"Haizz~ Vậy chúng ta phải làm sao đây?" Hoa Châu Châu thở dài, xụ mặt xuống.

"Đúng rồi! Chị nhớ ra rồi." Mộ Kiều Lam nhíu mày suy tư một lúc rồi lên tiếng.

"Chị nhớ ra cái gì?" Từ Phương Hiểu ngay lập tức hỏi Mộ Kiều Lam với vẻ mặt mong chờ.

"Có một lần chị và Dương Nguyên Khánh chuẩn bị đi Ý trước khi đi Dương Nguyên Khánh có đi đến một nơi nơi đó hình như là một kho chứa hàng từ trong xe chị nhìn ra thì thấy một đám người cúi chào Dương Nguyên Khánh dáng vẻ rất sợ anh ta và trong đám người đó có tên bác sĩ thôi miên đó." Mộ Kiều Lam cố gắng nhớ và kể lại những gì mình đã thấy cho Từ Phương Hiểu và Hoa Châu Châu nghe.


"Vậy chị có biết tên của anh ta là gì không?" Từ Phương Hiểu tiếp tục hỏi Mộ Kiều Lam.

"Anh ta tên là Brian tuy anh là ta bác sĩ nhưng chị cảm thấy anh ta đang che giấu điều gì đó anh ta luôn là một kẻ thần bí, khó hiểu."

Tập đoàn Âu thị

A Bân bước vào phòng làm việc của anh báo cáo kết quả việc mà Âu Hoằng Phong đã giao:

"Chủ tịch! Người mà anh bảo tôi điều tra tôi đã điều tra ra rồi ạ. Theo như điều tra anh ta tên là Yến Quang Nam là bác sĩ con trai của viện trưởng bệnh viện lớn của Mỹ và là bạn thân của Mộ Khánh Dương và Vũ Quân Minh."

"Được rồi! Cậu ra ngoài đi." Âu Hoằng Phong gật gù rồi bảo A Bân ra ngoài.

A Bân gật đầu rời khỏi, Âu Hoằng Phong nhếch môi lẩm bẩm:

"Bác sĩ sao? Cho dù đó có là Tổng thống thì anh đây cũng đá văng hết đừng có mà mơ tưởng đến việc đào góc tường."

Quay về biệt thự, Từ Phương Hiểu cùng Hoa Châu Châu bước vào trong thấy Yến Quang Nam đang ngồi ở phòng khách Từ Phương Hiểu bước đến hỏi:

"Anh Quang Nam! Sao chỉ có anh ngồi đây vậy? Anh hai và anh Quân Minh đâu rồi?"

"Khánh Dương thì đã đi đến tập đoàn xử lý một số việc còn Quân Minh thì đi đến trường gặp bạn rồi." Yến Quang Nam chậm rãi cất giọng trả lời.

"Vậy còn anh ngồi ở đây làm gì?" Hoa Châu Châu nhìn anh lên tiếng hỏi.

"Anh ngồi đây là đợi hai người các em về có chuyện muốn hỏi." Yến Quang Nam đứng dậy đầu hơi nghiêng nhìn các cô.

"Hỏi bọn em chuyện gì chứ?" Hoa Châu Châu nhướng mày hiếu kì hỏi anh.


"Lúc nãy, anh tưởng hai người ở trong phòng nên mới lên hỏi hai em có muốn ăn bánh ngọt không? Khi anh bước vào phòng anh vô tình nhìn thấy và biết được hai em đang điều tra Brian. Hai người các em hãy nói cho anh tại sao lại muốn điều tra Brian?" Yến Quang Nam hơi híp mắt nhìn cô và Hoa Châu Châu với ánh mắt nghi hoặc.

"Anh Quang Nam! Anh biết anh ta sao?" Từ Phương Hiểu bước lên một bước nắm lấy cánh tay của anh, trong lòng xuất hiện một tia hy vọng mong là anh biết được gì đó.

"Đúng thế! Brian là bạn tốt của anh nhưng đáng tiếc cậu ấy đã mất cách đây hơn hai năm rồi." Yến Quang Nam trả lời với ngữ điệu có chút buồn bã mỗi khi nhắc đến người bạn tốt của mình.

"Hơn hai năm trước sao?" Hoa Châu Châu nhìn Từ Phương Hiểu mày hơi nhíu lại, hai người các cô kéo anh ngồi xuống hai người các cô ai nấy đều mang một vẻ mặt hình sự.

"Anh Quang Nam! Bây giờ, anh hãy kể cho em nghe tất cả những gì anh biết về bạn của anh đi." Từ Phương Hiểu nhìn anh chăm chăm bây giờ cô rất muốn biết mọi thông tin về vị bác sĩ thôi miên ấy.

"Khoan đã! Tại sao đột nhiên hai em lại muốn biết thông tin của bạn anh chứ? Một người đã chết rồi thì cần biết thông tin để làm gì?" Yến Quang Nam thật sự không hiểu hai người các cô đang suy nghĩ cái gì? Đang muốn làm gì?

"Anh đừng hỏi nhiều nữa bây giờ anh chỉ cần nói cho tụi em nghe những gì anh biết về bạn anh đi." Từ Phương Hiểu nôn nóng rất muốn biết thông tin ngay bây giờ.

"Ok! Ok! Brian cậu ấy là một cảnh sát luôn hết mình vì nhiệm vụ cậu ấy là một người rất tốt ngoại trừ là cảnh sát cậu ấy còn có một khả năng đó chính là thôi miên người khác nhưng đáng tiếc cậu ấy đã hy sinh trong một lần làm nhiệm vụ."

"Là cảnh sát sao?" Từ Phương Hiểu cùng Hoa Châu Châu sững sốt, kinh ngạc tròn mắt nhìn Yến Quang Nam đồng thanh thốt lên.

"Đúng! Cậu ấy là cảnh sát hai em làm gì mà ngạc nhiên quá vậy?" Yến Quang Nam gật đầu càng lúc càng cảm thấy hai người các cô kì lạ.

"Anh còn biết gì về anh ta nữa không?" Hoa Châu Châu lên tiếng hỏi anh.

Yến Quang Nam tiếp tục nói cho cô và Hoa Châu Châu biết:

"Châu Châu! Em đã từng học ở trường Ái Tư vậy em có biết một người tên là Tạ Thiên Trình không?"

Hoa Châu Châu gật gật đầu, Yến Quang Nam cười nhạt nói:


"Brian còn có một cái tên khác là Tạ Hoàng Bảo cậu ấy chính là anh trai của Tạ Thiên Trình."

"Hả? Anh nói sao? Anh trai của Tạ Thiên Trình?" Cô cùng Hoa Châu Châu không hẹn đồng loạt thốt lên trong sự ngỡ ngàng, không ngờ được chuyện này quả là khó tin được mà.

"Anh nói cho hai em biết những thông tin cần biết rồi bây giờ hai em hãy nói cho anh biết tại sao đột nhiên lại điều tra Brian còn nữa rốt cuộc là hai em đang muốn làm cái gì?" Yến Quang Nam nheo mắt nhìn hai người các cô chằm chằm anh có thể chắc chắn rằng hai người các cô đang muốn làm gì đó? Và anh có cảm giác chuyện đó không hề an toàn chút nào.

"Tụi em có muốn làm gì đâu chứ? Tại tụi em tò mò chút thôi nếu như không còn chuyện gì thì tụi em xin được phép lên phòng đây." Vừa nói dứt lời, Từ Phương Hiểu cùng Hoa Châu Châu chạy nhanh lên phòng đóng chặt cửa lại không kịp cho anh phản ứng gì cả.

Đứng ở cánh cửa, hai người các cô vuốt ngực thở phào Từ Phương Hiểu cau môi cười nói với Hoa Châu Châu:

"Không ngờ anh ta lại là cảnh sát lại còn đã chết cách đây hai năm trình độ giả chết của anh ta cũng cao siêu đấy."

Hoa Châu Châu bĩu môi gật gù:"Nếu chúng ta biết sớm anh ta chính là bạn của anh Quang Nam thì chúng ta đâu có phiền não, vất vả điều tra chứ."

Ở dưới lầu, Yến Quang Nam lo lắng, bất an sợ Từ Phương Hiểu và Hoa Châu Châu lại gây ra chuyện gì đó nguy hiểm đến bản thân, hai tay chống nạnh, cắn khóe môi của mình:

"Không được! Đợi Khánh Dương cùng Quân Minh về mình phải nói chuyện này cho hai người họ biết nếu không sau này xảy ra chuyện gì thì hậu quả sẽ khó lường."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 85: Nghi hoặc


Yến Quang Nam đi ra cửa hàng tiện lợi mua chút đồ mua xong anh đẩy cửa bước ra thì vô tình đụng trúng Mộ Kiều Lam anh ngay lập tức choàng tay qua eo đỡ lấy cô, anh nhướng mày hỏi:

"Hân Hân! Tại sao em lại ở đây chẳng phải em đang ở biệt thự cùng với Châu Châu sao?"

Mộ Kiều Lam đứng ngay ngắn lại cười gượng nghe cách anh gọi chắc chắn anh là người quen biết thân thiết với Từ Phương Hiểu nên cô đành giả vờ mình là Từ Phương Hiểu trả lời anh:

"Em...em muốn mua một chút đồ nên đã đến đây anh cũng đến đây mua đồ sao?"

"Ừm...anh mua xong rồi em vào mua đi anh ở ngoài đây đợi rồi chở em về luôn." Yến Quang Nam gật đầu tay chỉ ra xe nói với cô.

"Ơ...Không cần đâu! Em mua đồ lâu lắm không cần phải đợi em đâu anh đi về trước đi." Mộ Kiều Lam lắc đầu lia lịa, vẫy vẫy tay từ chối.

"Không sao! Anh đợi được mà em cứ từ từ mua."


"Em đã bảo là không cần đâu anh đi về trước đi em còn đi chỗ khác mua đồ nữa."

"Vậy để anh chở em đi em đi ra ngoài không dẫn theo vệ sĩ sẽ rất nguy hiểm anh đi với em cho an toàn hơn."

Mộ Kiều Lam mặt mày nhăn nhó cảm thấy sao mà anh lại nhây đến như vậy đã bảo anh đi rồi mà cứ vẫn muốn đợi:"Một lát nữa em còn phải đi đến một nơi nơi đó là nơi bán những đồ chỉ dành cho con gái con trai như anh không tiện đến đâu."

"Thôi được rồi! Anh sẽ quay về trước em nhớ quay về sớm đó." Yến Quang Nam cười nhẹ gật gù đồng ý quay về trước.

Thấy anh lên xe rời đi Mộ Kiều Lam vuốt ngực thở phào cô thật sự không thể nào tưởng tượng được cảnh lúc anh nhìn thấy cô và Từ Phương Hiểu ở cùng nhau thì sẽ như thế nào? Lúc đó chắc Yến Quang Nam không thể nào phân biệt được ai là ai?

Yến Quang Nam lái xe quay về biệt thự vừa về đến anh tròn mắt đứng sững người lại khi nhìn thấy Từ Phương Hiểu cùng Hoa Châu Châu hí ha hí hửng chuẩn bị đi đâu đó, môi anh mấp máy chỉ vào hai người cất giọng hỏi:

"Hân...Hân Hân! Em về từ khi nào vậy? Chẳng phải lúc nãy anh còn thấy em ở cửa hàng tiện lợi sao? Sao em về đây nhanh như vậy?"

"Hả? Anh đang nói cái gì vậy?" Từ Phương Hiểu nghe anh hỏi thế thì ngơ ngác không hiểu anh đang nói cái gì? Rõ ràng nãy giờ cô vẫn ở biệt thự không hề đi đâu mà?

Hoa Châu Châu suy nghĩ vài giây rồi nhanh trí nói với anh:

"À...Cậu ấy mới vừa về thôi anh đột nhiên anh hỏi như thế Hân Hân chưa phản ứng kịp."

Vừa nói Hoa Châu Châu vừa khều khều Từ Phương Hiểu cô hiểu ý nhanh chóng phối hợp với Hoa Châu Châu:"À...à em chỉ mới vừa về đến thôi."

"Bây giờ, em định đâu nữa vậy?" Yến Quang Nam chau mày nghi ngờ vẫn không tin được lời của cô nói.

"Hai em đi ra ngoài dạo chơi một chút, bọn em chỉ đi một lúc rồi về ngay nên sẽ không dẫn theo vệ sĩ." Từ Phương Hiểu cười cười trả lời anh.

Hoa Châu Châu kéo Từ Phương Hiểu chạy rồi lên xe lái đi mất hút không cho anh kịp nói gì cả. Yến Quang Nam thở một hơi dài suy nghĩ:


"Rõ ràng là lúc nãy mình thấy Hân Hân còn đứng ở cửa hàng lợi cho dù không có mua được gì thì cũng không thể nào về trước mình được với lại Hân Hân không biết lái xe, không đi cùng Châu Châu càng không dẫn theo vệ sĩ thì chắc chắn em ấy không hề đi xe cho dù em ấy đi taxi quay về cũng không thể nào về trước mình được về cùng lượt còn nghe được chứ về trước một khoảng thời gian lại còn thay đồ là chuyện không thể nào."

Yến Quang Nam cho người gọi một vệ sĩ vào hỏi:

"Lúc nãy Hân Hân có rời khỏi biệt thự không?"

Vệ sĩ lắc đầu đứng nghiêm trả lời anh:"Dạ không! Tiểu thư không hề rời khỏi biệt thự."

Yến Quang Nam nheo mắt suy tư rồi cất giọng bảo:"Thôi được rồi! Cậu hãy ra ngoài đi."

Từ Phương Hiểu cùng Hoa Châu Châu đi đến nơi của Brian vừa đi đến nơi hai người các cô nấp vào một góc nhìn lén khi thấy bên ngoài có rất nhiều vệ sĩ, Từ Phương Hiểu hiếu kì, thắc mắc khẽ hỏi:

"Tại sao bên ngoài lại có nhiều vệ sĩ đến như vậy chứ?"

Hoa Châu Châu đứng bên cạnh cô cất giọng đáp:"Tớ cũng không biết nếu như là dẫn Lam Lam đến khám thì không có vệ sĩ đứng canh nhiều như vậy."

Hai người các cô thấy Dương Nguyên Khánh bước ra liền nấp sát vào bên trong đợi Dương Nguyên Khánh rời đi hẳn rồi mới bước ra đi vào trong, Hoa Châu Châu gõ cửa ở trong Brian vừa nghe tiếng gõ cửa liền đứng dậy mở hộc tủ lấy súng từ từ bước đến cánh cửa đứng sát vào tường anh vừa mở cửa ra liền chỉa súng thẳng vào mặt của hai người các cô.

"Áaaaa..." Từ Phương Hiểu cùng Hoa Châu Châu giơ hai tay lên hét lớn sợ xanh mặt.

Brian nhíu mày ngạc nhiên tay vẫn cầm súng chỉa thẳng vào hai người các cô:

"Lam Lam tiểu thư? Tại sao cô lại đến đây?"

Hoa Châu Châu cười cười trong lòng đã run như cầy sấy đẩy tay cầm súng của Brian xuống:"Súng đạn không có mắt anh hãy cất súng trước đi rồi nói chuyện."

Brian cất súng vào để cho hai người các cô vào trong:"Lam Lam tiểu thư! Tại sao cô lại đến đây? Người này là ai?" Brian vừa nói vừa chỉ vào Hoa Châu Châu thắc mắc hỏi.


"Chào anh! Đây là Hoa Châu Châu cô ấy là bạn của tôi hôm nay tôi đến đây là có chuyện muốn nói với anh." Từ Phương Hiểu cười nhạt lên tiếng đáp.

"Không! Cô không phải là Lam Lam tiểu thư tuy cô có gương mặt giống hệt Lam Lam tiểu thư nhưng từ ánh mắt đến lời nói đều không giống." Brian nhận ra sự khác biệt giữa cô và Mộ Kiều Lam.

"Khác? Khác chỗ nào chứ?" Từ Phương Hiểu khá là bất ngờ khi anh nhận ra ngay cô không phải là Mộ Kiều Lam.

"Lam Lam tiểu thư không bao giờ nói chuyện với tôi dù chỉ một câu mỗi lần gặp tôi trong ánh mắt của cô ấy có phần sợ hãi còn cô thì không trái ngược hoàn toàn với cô ấy." Brian nói ra những điểm khác cho cô nghe.

"Đúng như anh nói tôi quả thật không phải là Lam Lam tôi là em gái song sinh của Lam Lam tôi là Mộ Kiều Hân." Từ Phương Hiểu cười mỉm ngồi xuống ghế chân vắt chéo nói với anh.

Hoa Châu Châu cũng ngồi cạnh cô, Brian nheo mắt quan sát từng cử chỉ của cô:

"Em gái song sinh? Lam Lam tiểu thư có em gái song sinh từ lúc nào mà tôi lại không biết vậy? Cô có bằng chứng gì để chứng minh cô là em gái của cô ấy."

Từ Phương Hiểu nhún vai dáng vẻ dửng dưng đáp lại:

"Anh tin hay không thì tùy anh hôm nay tôi đến đây là muốn dừng việc thôi miên chị của tôi và trả lại toàn bộ ký ức lúc trước cho chị ấy."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 86: Dương nguyên khánh rất nguy hiểm


Brian hừ lạnh ngồi xuống đối diện với Từ Phương Hiểu và Hoa Châu Châu anh bày ra dáng vẻ dửng dưng không một chút lo lắng khi hai người các cô biết chuyện Mộ Kiều Lam bị thôi miên:

"Nếu như tôi không làm thì sao? Hai người các cô sẽ làm gì tôi?"

"Nếu như anh không làm thì cũng được thôi vậy thì tôi sẽ đi nói với Dương Nguyên Khánh thân phận thật sự của anh. Ký ức còn có thể tìm lại được nhưng cái mạng của anh thì không thể tìm lại được đâu." Từ Phương Hiểu bình thản, điềm tĩnh đáp trả lại khóe môi cau lên, đôi mày của cô nhướng lên thể hiện sự khiêu khích, đắc ý.

"Ý của là sao? Thân phận gì chứ? Cô đã biết được những gì rồi?" Brian giật người, ngồi thẳng lưng lên nhíu chặt đôi mày nhìn cô.

"Chúng tôi không biết gì nhiều cả chỉ là biết anh là một cảnh sát hết mình vì nhiệm vụ giỏi về thôi miên và hơn hai năm trước anh đã giả chết." Từ Phương Hiểu nhẹ nhàng đáp lại.


Hoa Châu Châu tiếp lời của Từ Phương Hiểu:"Còn nữa anh tên thật là Tạ Hoàng Bảo anh có một người em trai tên là Tạ Thiên Trình."

Mặt không đổi sắc Brian hít thở thật sâu nhìn hai người các cô:

"Tại sao các cô lại biết những chuyện này tất cả thông tin của tôi điều được bảo mật rất kĩ càng người thường không thể điều tra ra được. Rốt cuộc hai người các cô là ai?"

"Quả thật là bọn tôi đã điều tra nhưng không hề được một chút thông tin gì cả nhưng may mắn bọn tôi đã biết được chuyện này qua lời kể của một người." Từ Hiểu Phương không nhanh không chậm trả lời anh.

"Là ai?" Brian thật sự rất hiếu kì không biết người đó là ai mà lại có thể biết anh một cách tường tận như thế?

"Người đó chính là bạn thân của anh Yến Quang Nam." Từ Phương Hiểu cười nhạt đáp.

"Yến Quang Nam? Hai người các cô có quan hệ gì với cậu ấy?" Brian kinh ngạc vô cùng khi nghe đến tên Yến Quang Nam người bạn thân nhất của mình.

Hoa Châu Châu chậm rãi nói với anh:"Anh Quang Nam là bạn của anh hai và anh họ Hân Hân."

"Ý của cô là Mộ Khánh Dương và Vũ Quân Minh sao?" Brian cau mày hỏi lại.

"Đúng vậy! Nếu như anh đã biết thì bây giờ anh có thể giúp Lam Lam chứ?" Hoa Châu Châu khẽ gật đầu nói.

"Nếu như hai người các cô đã biết tất cả thì tôi cũng không cần che giấu gì cả. Từ rất lâu tôi đã biết được thân phận thật sự của Lam Lam chính là Mộ Kiều Lam em gái của Khánh Dương tôi cũng có thể giúp Lam Lam tìm lại ký ức nhưng chuyện này sẽ rất nguy hiểm cho cô ấy." Brian thở dài nói với các cô.


"Lời nói của anh là có ý gì? Nguy hiểm gì?" Từ Phương Hiểu không hiểu lời của anh nói, tìm lại kí ức cho Mộ Kiều Lam thì có gì nguy hiểm chứ?

Brian nói cho hai người các cô nghe mọi chuyện:

"Dương Nguyên Khánh rất nguy hiểm không phải là một người đơn giản như các cô nghĩ đâu có thể nói anh ta là một kẻ bệnh hoạn. Hai người cũng biết tôi là một cảnh sát và tôi đã được giao cho nhiệm vụ phải trà trộn trở thành cánh tay đắc lực của Dương Nguyên Khánh để có thể tìm ra bằng chứng phạm tội của hắn vì thế tôi mới giả chết tôi vất vả hơn một năm mới có thể lấy được lòng tin của Dương Nguyên Khánh anh ta là một kẻ rất đa nghi, tàn nhẫn khác hoàn toàn với bề ngoài của anh ta."

"Anh ta đã phạm tội gì?" Hoa Châu Châu hiếu kì, thắc mắc hỏi anh.

"Anh ta là một tay buôn gỗ và ma túy cảnh sát đã nhiều lần theo dõi nhưng mãi vẫn không tóm được anh ta tuy anh ta là một kẻ bệnh hoạn, đa nghi nhưng có một người anh ta hoàn toàn tin tưởng một cách vô điều kiện."

Từ Phương Hiểu mắt hơi nheo lại dường như đoán được ý trong lời của anh nói:

"Ý của anh là chị của tôi Kiều Lam?"

"Đúng vậy! Tôi không biết rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra với Lam Lam vào hai năm trước nhưng khi tôi gặp cô ấy cô ấy đang trong tình trạng rất hoảng sợ dường như là phát điên lúc đó Dương Nguyên Khánh đã bảo tôi thôi miên cho cô ấy quên sạch tất cả mọi chuyện vì muốn lấy được lòng tin của anh ta nên tôi đã thôi miên cho Lam Lam quên sạch mọi chuyện." Brian gật đầu tiếp tục nói.

"Nếu như tất cả mọi chuyện theo như lời anh nói thì chẳng phải chị ấy đang gặp nguy hiểm sao?" Từ Phương Hiểu bắt đầu lo lắng, bất an sợ Mộ Kiều Lam sẽ xảy ra chuyện.

"Chuyện này thì cô có thể yên tâm tuy anh ta tàn nhẫn, vô tình nhưng có một điều mà tôi dám khẳng định đó chính là tình cảm mà anh ta dành cho Lam Lam là thật anh ta thật sự rất yêu Lam Lam cho nên anh ta sẽ không hại Lam Lam đâu. Tôi định sau khi hoàn thành nhiệm vụ mới thôi miên giúp cô ấy lấy lại kí ức nếu bây giờ trả lại ký ức cho Lam Lam thì sẽ không nói chắc được điều gì." Brian không dám thôi miên lấy lại kí ức cho Mộ Kiều Lam vì sợ cô sẽ gặp nguy hiểm anh thừa biết với tính cách của Mộ Kiều Lam.

Từ Phương Hiểu cắn môi suy nghĩ một lúc rồi nói với anh:


"Việc này anh có thể yên tâm anh cứ việc thôi miên tìm lại kí ức cho chị ấy sau khi lấy lại được kí ức của mình thì tôi sẽ thay chị ấy ở bên cạnh Dương Nguyên Khánh và trở thành tay trong giúp anh điều tra và tìm bằng chứng phạm tội của Dương Nguyên Khánh."

"Không được! Chuyện này rất là nguy hiểm cậu không thể mạo hiểm như thế được." Hoa Châu Châu phản đối ý kiến của Từ Phương Hiểu cô tuyệt đối không thể để bạn mình gặp nguy hiểm.

"Cậu không cần nói nữa tớ đã quyết định rồi tớ sẽ là chị ấy chị ấy sẽ là tớ." Từ Phương Hiểu kiên định với ý nghĩ của mình khó có thể thay đổi.

"Cô chắc chứ? Chuyện này không đùa được đâu nó sẽ rất là nguy hiểm đấy." Brian nghiêm túc hỏi cô.

"Tôi chắc chắn vậy bây giờ anh có thể giúp chị ấy lấy lại kí ức đúng không?" Từ Phương Hiểu gật đầu chắc chắn, ánh mắt của cô vô cùng kiên định.

"Được! Vậy tôi sẽ giúp nhưng không phải là bây giờ bởi vì Dương Nguyên Khánh mới bảo tôi đi giao dịch có lẽ vài ngày nữa tôi mới trở về sau khi trở về tôi sẽ gọi cho hai người các cô." Brian gật đầu đồng ý giúp Mộ Kiều Lam lấy lại kí ức.

"Được! Vậy bây giờ bọn tôi phải quay về đây có gì chúng ta sẽ nói chuyện sau." Từ Phương Hiểu cùng Hoa Châu Châu đứng dậy rời khỏi đấy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 87: Bị thương


Âu Hoằng Phong lái xe đến cô nhi viện những đứa trẻ ở đấy vừa thấy anh đến liền mừng rỡ chạy đến vây xung quanh anh anh cầm quà và bánh kẹo phát cho những đứa trẻ ấy rồi đi vào trong nói chuyện cùng với bà Từ - Từ Thu Phương.

"Bà Từ! Cháu đến đây là muốn báo cho bà một tin vui." Âu Hoằng Phong cười tươi lễ phép nói với Từ Thu Phương.

"Tin vui gì vậy?" Từ Thu Phương hiếu kì, tò mò hỏi Âu Hoằng Phong.

"Cháu đến đây là muốn báo cho bà biết Phương Hiểu vẫn còn sống cháu đã gặp cô ấy rồi ạ." Âu Hoằng Phong vui vẻ nói cho bà biết.

"Thật sao? Vậy bây giờ Phương Hiểu như thế nào rồi?" Từ Thu Phương vui mừng vội vàng hỏi anh.

"Bây giờ Phương Hiểu sống rất tốt cô ấy đã nhận lại gia đình rồi ạ nhưng cô ấy bị mất trí nhớ." Âu Hoằng Phong từ từ nói cho bà nghe.

"Mất trí nhớ cũng không sao chỉ cần Phương Hiểu bình an vô sự là tốt rồi." Từ Thu Phương cảm thấy lòng mình bây giờ rất nhẹ nhõm.


"Nhưng tính tình của cô ấy hơi thay đổi một chút trở nên dữ dằn hơn không còn giống một lúc trước nữa." Âu Hoằng Phong cười nhẹ nhớ lại những lần cô dữ với anh.

"Chị ấy dữ dằn đó giờ rồi tại lúc trước chị ấy làm việc cho anh nên mới hiền lành, nhẫn nhịn vì công việc thôi còn bình thường đố ai dám bắt nạt được chị ấy." Một cậu nhóc khoảng chừng mười mấy tuổi từ đâu xuất hiện lên tiếng nói với anh.

Từ Thu Phương hơi chau mày lại nhìn cậu bé ấy:

"Khi người lớn nói chuyện không được xen vào cháu hãy đi ra ngoài chơi với các bạn đi."

"Vâng ạ!" Cậu bé ấy mặt mày xụ xuống đi ra ngoài chơi.

Âu Hoằng Phong bật cười hỏi bà:"Có thật là như những gì cậu bé ấy nói không?"

"Thật đấy! Phương Hiểu nói nó hiền thì không hiền nói dữ cũng không dữ nó sẽ tùy thuộc vào tình hình mà có thái độ, tính tình khác nhau." Từ Thu Phương khẽ gật đầu cười nhẹ trả lời anh.

Từ Phương Hiểu cùng Hoa Châu Châu đi đến trung tâm mua sắm mua ít đồ đang đứng đợi Từ Phương Hiểu đi vệ sinh ra Hoa Châu Châu vô tình nhìn thấy kẻ chạy môtô đã hại mình và Từ Phương Hiểu lúc trước.

Hoa Châu Châu vội vàng lên xe đuổi theo Từ Phương Hiểu bước ra thấy Hoa Châu Châu chuẩn bị lái xe đi liền chạy đến gõ cửa hỏi:

"Châu Châu! Cậu định đi đâu vậy? Tớ còn chưa lên xe mà."

"Cậu hãy ở đây đợi tớ tớ phải đuổi theo tên đã hại chúng ta bị tai nạn." Hoa Châu Châu trả lời cô xong liền đạp ga nhanh chóng đuổi theo.

"Này! Châu Châu!" Từ Phương Hiểu chạy theo cô cũng muốn đi nữa.

Quay người lại, Từ Phương Hiểu nhìn thấy xe của Âu Hoằng Phong từ xa chạy đến cô ngay lập tức chạy ra đứng chặn xe anh lại.

Két! Âu Hoằng Phong thấy cô đột ngột xông ra chặn đầu xe lại liền thắng gấp xe vừa dừng Âu Hoằng Phong vội xuống xe xem xem cô có bị thương chỗ nào không?


Từ Phương Hiểu kéo anh ngược vào trong xe Âu Hoằng Phong vẫn chưa kịp định hình mọi chuyện là như thế nào thì đã bị cô giục:

"Anh còn đứng đó làm gì? Mau lên xe đi! Mau lên!"

"Hả? Được! Anh lên ngay." Âu Hoằng Phong bước nhanh vào trong xe.

"Anh hãy mau đuổi theo xe đằng trước chiếc xe môtô ấy." Từ Phương Hiểu vừa chỉ vừa giục anh.

"Được! Được! Anh đuổi theo ngay." Âu Hoằng Phong đạp ga đuổi theo.

Vừa chạy anh vừa hỏi cô:"Rốt cuộc là đã có chuyện gì? Tại sao em lại đuổi theo chiếc xe đó chứ?"

"Anh đừng hỏi nhiều nữa cứ lo đuổi theo chiếc xe đó đi nếu như anh làm mất dấu của chiếc xe đó thì anh sẽ chết chắc đó." Từ Phương Hiểu chau mày lại lời nói có chút đe dọa anh.

"..." Âu Hoằng Phong không dám nói gì nữa chỉ tiếp tục tăng tốc đuổi theo xe của anh vượt qua xe của Hoa Châu Châu đuổi sát theo chiếc xe môtô.

Âu Hoằng Phong ép sát chiếc xe môtô ấy vào bên trong khiến chiếc xe môtô ấy ngã xuống đường, người đàn ông ấy nhanh chóng bỏ chạy cô cùng anh đuổi theo. Hoa Châu Châu cũng đến ngay sau đó xuống xe đuổi theo, Âu Hoằng Phong đuổi kịp người đàn ông ấy ông ta liền lấy dao ra chống trả.

Anh vừa đánh vừa né con dao ấy người đàn ông ấy cứ quơ loạn xạ Âu Hoằng Phong né sang một bên ông ta liền lao đến phía Từ Phương Hiểu, Hoa Châu Châu hoảng hốt hét lớn:"Hân Hân! Cẩn thận!"

Thấy ông ta lao đến Từ Phương Hiểu theo phản xạ giơ tay lên chắn người đàn ông ấy cầm con dao chém trúng tay của cô, Âu Hoằng Phong vội chạy đến xem cô như thế nào? Cùng lúc ấy, Đỗ Huệ Di cùng dàn vệ sĩ đi ngang qua đấy thấy Từ Phương Hiểu bị thương, người đàn ông ấy lao đến tấn công anh liền dừng xe lại chạy xuống giúp bọn họ.

Âu Hoằng Phong đứng dậy lao đến đấm vào mặt của ông ta, Đỗ Huệ Di cũng những vệ sĩ lao đến đánh rất nhanh đã bắt được ông ta. Âu Hoằng Phong chạy lại cùng Hoa Châu Châu đỡ Từ Phương Hiểu đứng dậy.

"Chị Huệ Di! Cẩn thận!" Từ Phương Hiểu hoảng hốt, hét lớn khi nhìn thấy từ phía xa trên tầng nhà cao kia có người đang chỉa súng về phía của Đỗ Huệ Di.

Viên đạn ấy không ngay Đỗ Huệ Di mà trúng ngay giữa đầu của người đàn ông kia khiến cho ông ta chết tại chỗ. Đỗ Huệ Di cau chặt đôi mày nhìn về phía tầng nhà kia thì người trên đấy đã biến mất quay lại nhìn thì thấy vết thương của Từ Phương Hiểu chảy máu không ngừng liền nói:


"Hai người hãy mau đưa Kiều Hân đến bệnh viện đi ở đây chúng tôi sẽ lo."

Âu Hoằng Phong và Hoa Châu Châu gật đầu đưa cô nhanh đến bệnh viện, Mộ Khánh Dương cùng Vũ Quân Minh hay tin liền vội vã chạy đến bệnh viện.

Dương gia

Bốp! Dương Mộ Đồng ở trong phòng đập vỡ ly rượu khi nghe người gọi đến báo tin Từ Phương Hiểu vẫn còn sống, ánh mắt Dương Mộc Đồng lại hiện lên sự độc ác, đáng sợ:

"Vậy anh đã xử tên đó chưa? Đừng để tên đó khai ra bất cứ chuyện gì?"

"Tiểu thư yên tâm tôi đã xử lý hắn rồi." Người đàn ông bên kia cất giọng trả lời.

Dương Mộc Đồng tắt điện thoại rồi quăng lên giường:

"Từ Phương Hiểu! Không ngờ cô lại mạng lớn đến như vậy. Nhưng cũng không sao tôi có thể hại cô cùng Hoa Châu Châu một lần thì sẽ có lần thứ hai, hai người cứ đợi cùng nhau nắm tay xuống âm tào địa phủ đi."

Mộ Kiều Lam được Hoa Châu Châu báo tin trong lòng rất lo lắng cho Từ Phương Hiểu nhưng lại không thể đến được chỉ có thể ở nhà sốt ruột, lo âu, chờ tin.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 88: Tôi sẽ là người trị cô ta


Băng bó xong, Từ Phương Hiểu cùng Yến Quang Nam bước ra ngoài Hoa Châu Châu vội đến dìu Từ Phương Hiểu, Yến Quang Nam nhìn mọi người rất cất giọng nói:"Vết thương của Hân Hân không quá sâu máu cũng đã được cầm rồi nên mọi người cứ yên tâm Hân Hân không sao đâu."

Đỗ Huệ Di bước đến dáng người nghiêm túc đứng trước mặt của Mộ Khánh Dương nói với anh:

"Thiếu gia! Người đàn ông mà Kiều Hân tiểu thư đuổi theo đã chết rồi và theo như điều tra người đàn ông đó chính là kẻ đã gây ra tai nạn cho Kiều Hân tiểu thư và Hoa tiểu thư."

"Gì chứ? Hắn ta là kẻ gây ra tai nạn cho Hân Hân và Châu Châu? Chẳng phải đó chỉ là một tai nạn bình thường thôi sao?" Vũ Quân Minh kinh ngạc thốt lên.

Âu Hoằng Phong nhìn Từ Phương Hiểu lên tiếng hỏi:

"Phương Hiểu! Có phải em đã biết chuyện này đúng không? Bởi vậy, lúc nãy em mới bảo anh đuổi theo đến như vậy? Còn nữa nếu như anh đoán không sai em cũng đã biết người đứng sau vụ này đúng không?"

Từ Phương Hiểu cùng Hoa Châu Châu nhìn nhau bỗng nhiên Từ Phương Hiểu ngã tựa người vào Mộ Khánh Dương:

"Anh hai! Chúng ta hãy quay về thôi đột nhiên em cảm thấy mệt quá."


Âu Hoằng Phong lo lắng tiến đến một bước xem cô:"Phương Hiểu! Em bị làm sao vậy? Có chỗ nào không khỏe sao?"

Mộ Khánh Dương mặt không đổi sắc từ từ cất giọng nói với Từ Phương Hiểu:

"Em đừng có mà giả vờ với anh chỉ có mấy tên ngốc mới tin em bị làm sao thôi."

Từ Phương Hiểu đứng ngay ngắn lại bĩu môi nhìn Mộ Khánh Dương, Âu Hoằng Phong mắt trừng trừng nhìn Mộ Khánh Dương thầm nghĩ trong đầu:

"Dám mắng mình là tên ngốc cũng may anh là anh trai của Phương Hiểu nếu không tôi đã xử anh lâu rồi."

"Thôi được rồi! Em nói! Người đứng sau vụ tai nạn chính là bạn gái của anh ta." Từ Phương Hiểu chỉ thẳng vào Âu Hoằng Phong nói.

Tất cả ánh mắt đều hướng về phía của Âu Hoằng Phong mặt anh ngơ ra tự chỉ mình hỏi cô:

"Bạn gái của anh? Bạn gái của anh chẳng phải là em sao?"

Từ Phương Hiểu hừ một tiếng vẻ mặt giận dỗi đáp lại:

"Ai là bạn gái của anh chứ? Anh đang nằm mơ đó sao? Người mà tôi nói đến chính là Dương Mộc Đồng."

"Dương Mộc Đồng?" Mộ Khánh Dương, Âu Hoằng Phong cùng Vũ Quân Minh đồng thanh cất giọng lên.

"Ừm...Người chủ mưu hại em và Hân Hân chính là cô ta chính tai em nghe thấy." Hoa Châu Châu gật đầu lên tiếng nói với mấy người các anh.

"Không ngờ cô ta lại độc ác đến như vậy đúng là đồ rắn độc." Vũ Quân Minh tức giận mắng Dương Mộc Đồng.

"Chuyện này anh sẽ cho người xử lý bây giờ chúng ta quay về thôi cũng gần tối rồi." Mộ Khánh Dương vẫn giữ vẻ mặt lạnh nói.

Tại một căn biệt thự khá lớn, Dương Nguyên Khánh bước vào phòng thấy Mộ Kiều Lam đang xem điện thoại anh cười nhẹ bước đến hỏi cô:


"Lam Lam! Em đang xem cái gì vậy?"

Mộ Kiều Lam đang đợi điện thoại của Hoa Châu Châu thì giật mình khi nghe giọng nói của Dương Nguyên Khánh liền tắt điện thoại đặt xuống bàn nở nụ cười gượng gạo:"Anh về rồi sao?"

"Em đang xem gì mà chăm chú quá vậy?" Dương Nguyên Khánh gật đầu nhìn cô với ánh mắt cưng chiều, yêu thương.

"Không có gì! Chỉ là mấy bản tin xem cho đã nhàm chán thôi."

"Nếu em thấy chán thì để anh dẫn em đi du lịch." Dương Nguyên Khánh ngồi cạnh nắm lấy bàn tay của cô.

"Thôi! Không cần đâu hai năm qua chúng ta đã đi nhiều lắm rồi bây giờ em chỉ muốn ở đây nếu buồn chán thì em đi mua sắm là được rồi." Mộ Kiều Lam lắc đầu từ chối ngay lập tức.

"Được! Em muốn sao cũng được mọi thứ đều nghe theo em." Dương Nguyên Khánh gật đầu cười tươi, nghe theo cô không muốn cô phải buồn.

Quán bar Lovers

"Hoằng Phong! Nghe nói Phương Hiểu bị thương bây giờ cô ấy sao rồi?" Lục Dĩ Tường ngồi cạnh Âu Hoằng Phong cất giọng hỏi.

"Cô ấy không sao nếu cô ấy có sao thì bây giờ tôi đã không có ngồi đây cùng với các cậu rồi." Âu Hoằng Phong lắc đầu chậm rãi đáp.

Đột nhiên, anh nhớ đến chuyện gì đó ánh mắt liền chuyển hướng nhìn Tần Đình Danh:"Đình Danh! Bạn gái của cậu có biết võ không vậy?"

Tần Đình Danh hơi cau mày lắc đầu đáp:"Không! Huệ Di không hề biết võ mà tại sao đột nhiên cậu lại hỏi chuyện này? Có chuyện gì liên quan đến cô ấy sao?"

"Lúc tôi xém bị chém chính Đỗ Huệ Di đã cứu tôi cô ấy đánh nhau với tên đó theo tôi thấy cô ấy không chỉ đơn thuần là biết võ thôi đâu mà tôi còn cảm thấy cô ấy đã học võ rất lâu rồi kìa đánh rất dứt khoát, mạnh mẽ." Âu Hoằng Phong nói cho Tần Đình Danh nghe những gì mà mình đã chứng kiến.

"Không thể nào! Huệ Di nói với tôi cô ấy không hề biết võ là một cô gái yếu đuối." Tần Đình Danh hơi khó tin những lời mà anh đã nói.

"Vậy thì chuyện này rất kì lạ đấy tôi còn thấy và nghe cô ấy gọi Mộ Khánh Dương là thiếu gia gọi Phương Hiểu là tiểu thư từ cách ăn mặc đến lời nói giống như là một vệ sĩ vậy." Âu Hoằng Phong nhíu mày nói.


"Đình Danh! Cậu có từng điều tra Đỗ Huệ Di không?" Dạ Thành Đông lên tiếng hỏi Tần Đình Danh.

Tần Đình Danh lắc đầu đáp:"Không! Tôi không có lý do gì mà phải điều tra cô ấy cả."

"Vậy thì lần này cậu phải điều tra rồi đấy tôi nghĩ chuyện này không còn đơn giản nữa rồi." Phương Thần tay cầm ly rượu mắt nhìn Tần Đình Danh lên tiếng.

"Mà đúng rồi Hoằng Phong cậu có biết ai là người đứng đằng sau chuyện hãm hại Phương Hiểu không?" Lục Dĩ Tường thắc mắc hỏi anh.

"Người đứng đằng sau chính là Dương Mộc Đồng." Âu Hoằng Phong không nhanh không chậm đáp lại.

"Cái gì? Dương Mộc Đồng? Không ngờ đấy." Lục Dĩ Tường bất ngờ, sững sốt khi nghe anh nói.

Phương Thần uống một ngụm rượu đặt ly xuống rồi cất giọng:

"Xem ra Dương Mộc Đồng chính là Nghê Quân Dao thứ hai rồi nói không chừng cô ta còn lợi hại hơn cả Nghê Quân Dao."

"Nghê Quân Dao còn có Tử Quyên trị nhưng với tính cách hiền lành, yếu đuối của Phương Hiểu thì không chắc là có thể trị được Dương Mộc Đồng đâu." Lục Dĩ Tường gật gù cảm thấy lời của Phương Thần nói rất đúng.

"Quả thật Phương Hiểu không phải là đối thủ của Dương Mộc Đồng nên tôi sẽ không để cô ấy phải đối đầu với Dương Mộc Đồng đâu tôi không muốn Phương Hiểu phải gặp nguy hiểm với bẩn tay của cô ấy đâu. Tôi sẽ là người trị cô ta chính tay tôi sẽ xử lý Dương Mộc Đồng." Âu Hoằng Phong đôi mắt hơi nheo lại cất giọng với ngữ điệu lạnh lẽo.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 89: Cảm giác bất an


Sáng sớm, Mộ Kiều Lam đã gọi cho Từ Phương Hiểu hỏi thăm cô:

"Hân Hân! Em sao rồi? Có bị thương nặng không?"

Từ Phương Hiểu đứng ở ngoài ban công nói chuyện với Mộ Kiều Lam:

"Em không sao chỉ là một vết thương nhỏ thôi."

"Vậy bây giờ em và Châu Châu ra quán cà phê được không?"

Từ Phương Hiểu nhăn nhó, khó chịu, mặt mày bí xị nói với cô:"Bây giờ em không đi được rồi em bị anh hai nhốt ở nhà đây không cho em ra ngoài anh ấy sợ em gặp nguy hiểm."

"Vậy thì chị sẽ đến gặp em và Châu Châu." Mộ Kiều Lam suy nghĩ vài giây rồi cất giọng.

"Hả? Chị nói sao? Chị đến gặp em và Châu Châu? Làm sao mà được chứ?" Từ Phương Hiểu ngạc nhiên, hai người các cô giống nhau đến như thế nếu như Mộ Kiều Lam đến đấy thì thế nào cũng bị phát hiện.


"Em yên tâm chị có cách của chị sẽ không bị người khác phát hiện đâu em chỉ cần nói với Châu Châu đứng ở ngoài đón chị là được rồi." Mộ Kiều Lam cười nhẹ đáp lại.

"Được! Vậy chị hãy cẩn thận đấy đừng để bị phát hiện." Từ Phương Hiểu nói xong liền tắt máy đi sang phòng của Hoa Châu Châu.

"Châu Châu! Cậu hãy giúp tớ đi xuống lầu đón Lam Lam đi chị ấy sắp đến đây đấy." Từ Phương Hiểu bước vào phòng kéo chăn nói với Hoa Châu Châu.

"Hả? Cậu vừa mới nói cái gì? Chị ấy đến đây? Cậu không đùa chứ?" Hoa Châu Châu tỉnh ngủ hẳn ngồi dậy tròn mắt hỏi cô một lần nữa.

"Tớ đùa với cậu làm gì? Chị ấy đến thăm tớ nên mới nhờ cậu đón vào cậu nhớ đừng để mấy người vệ sĩ với chị Huệ Di phát hiện đấy."

"Tớ biết rồi! Để tớ đi thay đồ rồi ra chờ chị ấy." Hoa Châu Châu bước xuống đi thay đồ, Từ Phương Hiểu đứng dậy quay về phòng của mình.

Mộ Kiều Lam đi taxi đến đứng trước cổng tóc che một phần gương mặt, đội nón nhấn chuông ngay lập tức thu hút sự chú ý của Đỗ Huệ Di và những vệ sĩ, Mộ Kiều Lam không ngờ rằng lại có nhiều vệ sĩ đến như vậy, người hầu bước mở cửa hỏi cô:

"Xin hỏi cô tìm ai ạ?"

"Cô ấy là bạn của tôi." Hoa Châu Châu nhanh chóng bước ra lên tiếng.

Hoa Châu Châu đưa Mộ Kiều Lam bước nhanh vào trong đi thẳng lên phòng của Từ Phương Hiểu rồi khóa cửa lại. Từ Phương Hiểu ngồi cạnh Mộ Kiều Lam cất giọng hỏi:

"Có ai phát hiện hay nghi ngờ gì không?"

Mộ Kiều Lam lắc đầu thấy tay của Từ Phương Hiểu không sao cô đã an tâm:

"Hân Hân! Châu Châu! Hôm qua, có người nhận lầm chị là em làm chị run muốn chết cứ tưởng là bị phát hiện rồi."

"Em cũng vậy thôi hôm qua khi anh Quang Nam vừa về thấy em và Châu Châu anh ấy hỏi tại sao em lại về nhanh như vậy lúc đó em ngơ luôn không hiểu chuyệng gì cả cũng may Châu Châu nhanh trí nếu không là chết chắc rồi." Từ Phương Hiểu kể lại cho Mộ Kiều Lam nghe chuyện ngày hôm qua.

"Thì ra anh ta tên là Quang Nam mà hai người hãy giới thiệu sơ lược mọi người cho chị biết đi để sau này lỡ có gặp thì chị còn biết đường mà ứng phó."

Hoa Châu Châu nói cho Mộ Kiều Lam biết:"Người hôm qua chị gặp tên Yến Quang Nam là bác sĩ cũng là bạn của anh trai và anh họ của Hân Hân cũng là anh trai và anh họ của chị. Anh trai của chị là Mộ Khánh Dương còn anh họ là Vũ Quân Minh."

Vừa nói Hoa Châu Châu vừa đưa hình cho Mộ Kiều Lam xem, Từ Phương Hiểu đưa hình của Lữ Vũ Ni và Mộ Tần cho cô xem:


"Còn đây là ba mẹ của chúng ta."

Mộ Kiều Lam bất giác không làm chủ được cầm lấy điện thoại tay sờ vào màn hình mắt nhìn không rời:"Chị cảm giác được có gì đó rất quen thuộc."

"Vậy chị có nhớ ra được gì không?" Từ Phương Hiểu vội vàng hỏi cô.

Mộ Kiều Lam lắc lắc đầu, Từ Phương Hiểu có hơi hơi thất vọng nhưng rồi cũng tươi cười, vui vẻ nói với Mộ Kiều Lam:

"Không sao cả chị sẽ nhanh chóng nhớ lại mọi chuyện thôi bởi vì Brian đã đồng ý giúp chị thôi miên lấy lại kí ức."

"Hả? Em nói thật sao? Anh ta có thể dễ dàng đồng ý như vậy sao?" Mộ Kiều Lam nghi ngờ sợ rằng Brian có ý đồ xấu gì đó.

"Chị sẽ không thể nào ngờ rằng được vị bác sĩ đã thôi miên chị thuộc hạ của Dương Nguyên Khánh lại là cảnh sát được cài vào để điều tra tìm bằng chứng phạm tội của Dương Nguyên Khánh." Hoa Châu Châu thích thú nói cho Mộ Kiều Lam nghe.

"Em nói sao? Anh ta là cảnh sát?" Mộ Kiều Lam vẫn chưa hết bất ngờ về chuyện Brian đồng ý giúp mình thì lại bị bất ngờ về việc anh là cảnh sát.

Từ Phương Hiểu cùng Hoa Châu Châu gật đầu, Hoa Châu Châu tiếp tục nói cho cô nghe:

"Lúc đầu anh ta không chịu giúp bởi vì nếu giúp chị lấy lại kí ức thì chị sẽ gặp nguy hiểm sợ chị sẽ trở mặt với Dương Nguyên Khánh khiến anh ta phát hiện làm chuyện gây hại đến chị nhưng Hân Hân đã đồng ý giúp anh ta nên anh ta mới đồng ý giúp chị."

"Đồng ý giúp chuyện gì chứ?" Mộ Kiều Lam nheo mắt mày cau lại nhìn Từ Phương Hiểu.

"Sau khi giúp chị lấy lại kí ức thì Hân Hân sẽ thay thế, trở thành chị ở bên cạnh Dương Nguyên Khánh để giúp anh ta tìm bằng chứng." Hoa Châu Châu nói cho Mộ Kiều Lam biết.

"Không được! Chị không đồng ý chị không để em mạo hiểm đâu chị là người rất hiểu rõ Dương Nguyên Khánh anh ta rất đa nghi chỉ cần em lộ một chút sơ hở thôi thì ngay tức khắc em sẽ gặp nguy hiểm." Mộ Kiều Lam phản đối kịch liệt chuyện này cô tuyệt đối không để ai mạo hiểm vì mình.

"Nhưng mà..." Từ Phương Hiểu chưa kịp nói hết câu thì đã bị Mộ Kiều Lam cắt ngang.

"Không nhưng nhị gì cả sau khi chị lấy lại được trí nhớ của mình chị vẫn sẽ tiếp tục ở bên cạnh Dương Nguyên Khánh để điều tra giúp Brian em không cần phải mạo hiểm. Chuyện này cứ quyết định vậy đi không cần phải bàn gì nữa cả."

Hoa Châu Châu nhìn Mộ Kiều Lam từ từ cất giọng hỏi:


"Lam Lam! Chị có tình cảm với Dương Nguyên Khánh không? Nếu có em sợ rằng..."

"Không! Chị không hề có tình cảm với Dương Nguyên chị đối với anh ta chỉ là sự biết ơn nếu có cũng chỉ là tình cảm giữa bạn bè bởi vì anh ta đã yêu thương, chăm sóc chị chứ tình cảm nam nữ thì hoàn toàn không." Mộ Kiều Lam lắc đầu đáp lại nhanh chóng.

Nhắc đến chuyện tình cảm đột nhiên Từ Phương Hiểu nhớ đến chuyện gì đó liền hỏi Hoa Châu Châu:

"Nhắc đến chuyện tình cảm tớ mới nhớ Châu Châu! Lúc trước tớ thật sự có yêu Âu Hoằng Phong sao?"

"Đúng vậy!" Hoa Châu Châu gật đầu đáp.

"Vậy...tớ và anh ta đã đính hôn rồi sao? Tớ là vị hôn thê của anh ta?" Từ Phương Hiểu mắt hơi nheo lại hỏi.

Mặt Hoa Châu Châu nhăn nhó, đầu lắc nhẹ:"Không! Hai người chỉ là mới ở giai đoạn đầu của yêu đương thôi làm gì mà có đính hôn hay vị hôn thê gì chứ?"

Từ Phương Hiểu hít một hơi thật sâu cười như không, nụ cười có gì đó rợn người đáng sợ, cô bẻ khớp tay, nghiến răng nói:

"Âu Hoằng Phong! Anh dám lừa tôi lần này anh chết chắc rồi."

Tập đoàn Âu thị,

Đang làm việc, Âu Hoằng đột nhiên cảm thấy rùng mình, lạnh cả sống lưng cảm giác chẳng lành, bất an vô cùng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 90: Xém bị phát hiện


Một lúc sau, Mộ Kiều Lam rời khỏi biệt thự ánh mắt Đỗ Huệ Di luôn dán vào cô vừa bước khỏi cổng có làn gió lướt ngang qua khiến cho tóc cô bay lộ gương mặt của Mộ Kiều Lam, Đỗ Huệ Di ngay tức khắc có phản ứng vừa định đuổi theo thì Từ Phương Hiểu cùng Hoa Châu Châu bước ra gọi:"Chị Huệ Di!"

Đỗ Huệ Di quay người lại thấy cô và Hoa Châu Châu mày chau lại rõ là lúc nãy cô thấy Từ Phương Hiểu chạy đi mà? Từ Phương Hiểu cất giọng hỏi Đỗ Huệ Di:

"Chị định đâu vậy?"

"Hả? Chị đâu đi đâu đâu." Đỗ Huệ Di lắc đầu nghĩ mình đã nhìn lầm.

Mộ Kiều Lam chạy nhanh vừa chạy vừa nhìn lại xem có ai đuổi theo không, Yến Quang Nam vô tình nhìn thấy cô liền dừng xe lại:

"Hân Hân! Tại sao em lại ở đây? Em lại trốn ra ngoài sao?"

Mộ Kiều quay đầu sang chỗ khác nhăn nhó, mím môi rồi thay đổi sắc mặt nhìn anh cười gượng gạo:"Sao lần nào em trốn được vệ sĩ, mọi người nhưng lại không trốn được anh vậy chứ?"

Yến Quang Nam khẽ bật cười nhìn cô:"Tại sao em lại trốn? Em muốn đi đâu mà trốn không dẫn vệ sĩ theo vậy?"


Mộ Kiều Lam nhanh trí đáp lại:"Em đi đến trung tâm mua sắm nhưng em không muốn người khác chú ý nên mới trốn đi còn Châu Châu thì ở đấy đi hai người rất dễ bị phát hiện."

"Vậy để anh đưa em đi." Yến Quang Nam cười nhẹ nói.

Mộ Kiều Lam biết thế nào Yến Quang Nam cũng nói thế nên cô mới nói là đi mua sắm cô gật gật đầu bước lên xe. Trên xe, Mộ Kiều Lam lấy điện thoại gọi cho Từ Phương Hiểu, Từ Phương Hiểu vừa nghe máy liền hoảng hốt, sững sốt khi nghe thấy tiếng của Yến Quang Nam, cô im lặng nghe hai người nói:

"Anh Quang Nam! Anh chở em đến trung tâm mua sắm rồi anh chở em về luôn sao?" Mộ Kiều Lam cố tình nói như thế để cho Từ Phương Hiểu cô chuẩn bị đi đâu.

"Ừm..." Yến Quang Nam gật đầu đáp lại.

"Như vậy thì anh phải đợi lâu đấy tại vì em vào khu quần áo lựa hơi lâu đấy."

"Không sao anh cũng không bận gì cả."

Vừa nghe xong, Từ Phương Hiểu tắt điện thoại chạy xuống lầu tìm Hoa Châu Châu, Hoa Châu Châu đang ăn bỗng bị cô kéo dậy, dáng vẻ gấp gáp:

"Nguy rồi! Nguy rồi! Châu Châu! Cậu đừng ăn nữa xảy ra chuyện lớn rồi."

"Ây da~ Có chuyện gì nói sau đi tớ đang ăn đợi tớ ăn xong đã." Hoa Châu Châu vẫn không ngừng ăn mì.

"Trời ơi ~ Tới lúc này còn ăn cậu có biết là Lam Lam đang đi cùng với anh Quang Nam không hả? Họ đang đi đến trung tâm mua sắm đó." Từ Phương Hiểu khẽ nói với Hoa Châu Châu.

"Hả? Cậu nói gì? Hai người họ đi chung sao?" Hoa Châu Châu nuốt hết mỳ trong miệng tròn mắt há mồm khó hiểu.

"Tớ cũng không biết bây giờ chúng ta phải làm sao đây?" Từ Phương Hiểu rối rắm không biết phải làm thế nào?

Hoa Châu Châu cũng không biết phải làm sao? Bỗng Từ Phương Hiểu nghĩ ra một cách liền nói ngay:

"Chúng ta hãy tìm tên lừa gạt nhờ anh ta giúp chúng ta."

"Tên lừa gạt? Tên lừa gạt nào chứ? Đó là ai?" Hoa Châu Châu ngơ ra không biết người cô đang nói đến là ai?


"Chính là Âu Hoằng Phong bây giờ chúng ta chỉ có thể nhờ anh ta giúp thôi." Nói là làm ngay, Từ Phương Hiểu lấy điện thoại ra gọi cho Âu Hoằng Phong.

Đang làm việc, Âu Hoằng Phong thấy Từ Phương Hiểu gọi đến môi anh ngay tức khắc cau lên, hắng giọng:"Alo! Phương Hiểu! Cuối cùng, em cũng gọi cho anh rồi có phải nhớ anh rồi không?"

"Im đi tên lừa gạt! Nhớ cái gì mà nhớ chứ? Tôi gọi cho anh là có chuyện muốn nhờ." Mỗi lần nói chuyện với anh cô đều tức điên lại nhớ chuyện anh lừa cô khiến cô càng tức hơn nhưng cô phải ráng kiềm chế lại.

Âu Hoằng Phong khẽ bật cười có ai như cô không chứ? Nhờ giúp đỡ mà lại nói chuyện lớn tiếng, mắng người ta:"Có chuyện gì em cứ nói đi."

Từ Phương Hiểu nói cho anh biết kế hoạch của mình, nói xong cô cùng Hoa Châu Châu lái xe rời khỏi đấy, Đỗ Huệ Di cùng những vệ sĩ lái xe theo phía sau Hoa Châu Châu lái xe nhanh hơn xe của vệ sĩ cũng chạy nhanh theo bỗng nhiên từ đâu có một chiếc xe màu đen khác chen vào chặn xe của Đỗ Huệ Di lại, nhân cơ hội Hoa Châu Châu chạy nhanh hơn nữa cắt đuôi được xe của Đỗ Huệ Di.

Đến trung tâm mua sắm, Hoa Châu Châu cùng Từ Phương Hiểu vội vã chạy vào bên trong tìm Mộ Kiều Lam cùng Yến Quang Nam.

Yến Quang Nam ngồi đợi Mộ Kiều Lam đột nhiên anh nhớ lại lúc nãy khi anh vô tình nắm tay Mộ Kiều Lam anh không hề thấy vết thương trên tay của cô, anh đứng dậy đôi mày nhíu chặt lại anh đang chờ Mộ Kiều Lam thử đồ xong ra ngoài để anh kiểm tra lại một lần nữa.

Bên trong phòng thử đồ, Mộ Kiều Lam đứng ngồi không yên chờ đợi Từ Phương Hiểu cùng Hoa Châu Châu đến. Đột nhiên, một nhân viên bước đến nói với Yến Quang Nam:

"Xin hỏi anh chính là Yến Quang Nam?"

"Đúng vậy! Tôi là Yến Quang Nam xin hỏi có chuyện gì không?" Yến Quang Nam gật đầu đáp lại.

"Bên kia, có một vị tiểu thư tên là Hoa Châu Châu bị đồ ngã đè lên người cô ấy không bị sao nhưng chân bị trật nói là muốn anh qua đó dìu cô ấy về."

"Được! Tôi qua đó ngay." Yến Quang Nam ngay lập tức đi đến chỗ của Hoa Châu Châu xem cô như thế nào?

Bên này, Từ Phương Hiểu nhanh chóng bước vào phòng thay đồ Mộ Kiều Lam thấy cô môi nở nụ cười mừng rỡ:"Hân Hân! Cuối cùng, em cũng đến rồi."

Yến Quang Nam đỡ Hoa Châu Châu ngồi xuống anh nhìn vào bên trong phòng thử đồ mày lại nhíu chặt, Từ Phương Hiểu bước ra Yến Quang Nam ngay lập tức cầm tay cô giơ lên xem nhìn thấy vết thương của cô anh buông xuống xem ra lúc nãy là anh nhìn lầm rồi.

Yến Quang Nam cười như không quay lại hỏi Hoa Châu Châu:

"Châu Châu! Tại sao em lại đến đây?"


Hoa Châu Châu cười cười giả vờ gãi đầu trả lời anh:"Tại em cảm thấy chán quá nên mới trốn đến đây. Thôi! Bây giờ, chúng ta hãy quay về đi."

Ba người cùng nhau quay về, Mộ Kiều Lam thấy anh đã đi liền nhanh chóng rời khỏi đấy. Bước ra khỏi trung tâm mua sắm, cả ba người nhìn thấy Đỗ Huệ Di cùng vệ sĩ đứng ở đấy, khóe môi của Từ Phương Hiểu giật giật hỏi Đỗ Huệ Di:

"Chị Huệ Di! Sao chị biết ở đây mà đến vậy?"

Đỗ Huệ Di trầm mặt nhìn cô thở dài một hơi đáp:

"Cũng may là thiếu gia đã gắn định vị trên điện thoại nên chị mới có tìm mau chóng tìm được hai người."

Từ Phương Hiểu liếc qua nhìn Hoa Châu Châu, Hoa Châu Châu lắc lắc đầu cô không hề biết chuyện này. Từ Phương Hiểu mím môi cất giọng:

"Chuyện này tớ tính với cậu sau bây giờ tớ phải đến Âu thị tính sổ với Âu Hoằng Phong. Tên lừa gạt đó tớ nhất định phải cho anh ta biết tay."

"Được! Vậy cậu đi đi!" Hoa Châu Châu ngay lập tức nói.

"Vậy để chị cùng mọi người đi với em." Đỗ Huệ Di lên tiếng nói với cô.

"Được! Vậy chúng ta đi thôi." Từ Phương Hiểu gật đầu cười nhạt trong đầu thầm nghĩ:

"Nếu em nói không cần chị cũng sẽ đi thôi cần gì phải hỏi chứ? Âu Hoằng Phong! Anh dám lừa tôi lần này anh chết chắc rồi."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 91: Đánh chết anh


Tập đoàn Âu thị

Từ Phương Hiểu bước vào trong sảnh phía sau là một dàn vệ sĩ mặc vest đen mặt ai nấy cũng đều đáng sợ thu hút toàn bộ sự chú ý của tất cả nhân viên ở đấy, Từ Phương Hiểu bước đến cất giọng nói với nhân viên tiếp tân:

"Nhờ cô thông báo với chủ tịch một tiếng nói có Mộ tiểu thư đến gặp."

"Vâng!" Nhân viên tiếp tân gọi báo ngay lập tức.

A Bân nhanh chóng chạy xuống đón Từ Phương Hiểu vừa xuống nhìn thấy dàn vệ sĩ khiến cho anh thất kinh, tròn mắt còn thấy cô nở nụ cười kì dị nữa anh đột nhiên cảm giác sắp có chuyện chẳng lành.

A Bân đưa cô lên nói với cô:"Cô hãy ở đây đợi một chút chủ tịch sắp họp xong rồi."

"Sắp họp xong rồi? Vậy thì tôi phải vào trong đó giục anh ta bảo anh ta họp xong mau một chút." Từ Phương Hiểu bước đến phòng họp.


Mở cửa ra, Từ Phương Hiểu ngay lập tức cảm thấy được cả căn phòng u ám đáng sợ sắc mặt của ai nấy đều kinh sợ không dám nhìn Âu Hoằng Phong. Âu Hoằng Phong quay người sang định quát nạt khi có người dám tự ý xông vào vừa quay qua thấy cô sắc mặt anh liền thay đổi ngay.

"Phương Hiểu! Tại sao em lại đến đây? Có chuyện gì sao?" Âu Hoằng Phong tươi cười đứng dậy đi đến chỗ của Từ Phương Hiểu.

Thái độ của anh thay đổi chóng mặt khiến cho nhân viên không tin vào mắt của mình. Từ Phương Hiểu nhướng một chân mày lên cất giọng hỏi anh:

"Hôm nay, tôi đến đây tất nhiên là có chuyện rồi mà anh họp xong chưa?"

"Xong rồi! Anh họp xong rồi." Âu Hoằng Phong gật đầu đáp lại nhanh chóng.

Âu Hoằng Phong gương mặt thay đổi quay người lại nghiêm túc, đáng sợ:

"Hôm nay, họp đến đây thôi. Tan họp!"

Tất cả nhân viên thở phào nhẹ nhõm, Âu Hoằng Phong đưa Từ Phương Hiểu đi vào phòng làm việc của mình Đỗ Huệ Di cùng những vệ sĩ đứng ở bên ngoài, mấy nhân viên kéo A Bân lại hỏi:

"A Bân! Cô gái đó là ai vậy? Sao chủ tịch vừa thấy liền vui vẻ, tươi cười ngay?"

Một nhân viên khác đứng cạnh lên tiếng:"Tất nhiên là bạn gái của chủ tịch rồi."

"Tôi không cần biết cô gái ấy là ai? Tôi chỉ cần biết cô ấy là vị cứu tinh của chúng ta nếu như cô ấy không đến thì chúng ta xong đời rồi."

"Đúng đúng! Chắc lát nữa tôi phải xin số điện thoại của cô ấy để sau này những lúc chủ tịch tức giận thì gọi cho cô ấy đến."

"Thôi! Mọi người hãy mau đi làm việc đi nếu không chủ tịch mà biết được thì mọi người càng nguy to hơn đó." A Bân lên tiếng nói.

Bên trong phòng làm việc, Từ Phương Hiểu nhếch môi cười nụ cười rất quỷ dị bước đến đánh Âu Hoằng Phong tới tấp khiến anh bất ngờ, sững sốt không hiểu chuyện gì rút vai lại chạy, vừa chạy anh vừa hỏi cô:

"Phương Hiểu! Sao tự nhiên em lại đánh anh? Anh đã làm chuyện gì sai sao?"


"Anh còn dám hỏi sao? Tên lừa gạt! Tên sát gái! Biến thái! Vô sỉ! Hôm nay, tôi nhất định sẽ đánh chết anh." Từ Phương Hiểu đuổi theo anh tay vẫn đánh không ngừng.

"Aaaa...Đau!" Âu Hoằng Phong bị cô véo tai lôi lại ghế.

Âu Hoằng Phong ngồi xuống ghế, lưng thẳng dáng vẻ nghiêm túc đầu hơi quay lại hỏi Từ Phương Hiểu:

"Em có thể nói cho anh biết rốt cuộc anh đã làm sai chuyện gì không? Em muốn đánh chết anh cũng được nhưng trước khi chết anh muốn biết lý do."

"Được! Tôi sẽ hoàn thành tâm nguyện của anh trước khi chết tôi sẽ nói cho anh biết lý do tại sao."

Âu Hoằng Phong mỉm cười lắng nghe cô nói lý do, Từ Phương Hiểu chậm rãi cất giọng:"Tôi hỏi anh tôi từ lúc nào mà trở thành vị hôn thê của anh vậy?"

Anh sờ mũi chuyển ánh mắt sang chỗ khác cô nheo mắt cười như không hỏi:

"Sao anh không trả lời? Tôi trở thành vị hôn thê của anh từ lúc nào? Đính hôn khi nào vậy?"

Âu Hoằng Phong cười tươi nắm lấy tay của cô:"Tuy bây giờ không phải nhưng trước sau gì em cũng sẽ là vị hôn thê của chúng ta sẽ mau chóng đính hôn thôi."

Bốp! Từ Phương Hiểu mỉm cười đầy đáng sợ thẳng tay đấm vào mắt của anh rồi đứng dậy:

"Anh đừng có mà nằm mơ tôi sẽ không đính hôn với anh đâu tôi không muốn sau này phải lấy một tên sát gái, biến thái, vô sỉ thích lừa gạt người khác như anh.

Anh có biết lần đó anh nói với tôi khiến cho tôi tin là thật không? Tôi nói cho anh biết nếu sau này anh còn dám lừa gạt tôi nữa tôi sẽ cho con mắt còn lại anh nâu luôn đấy."

Dứt lời, Từ Phương Hiểu đi ra ngoài rời khỏi tập đoàn, A Bân thấy cô đi ra liền chạy nhanh vào trong xem anh còn sống hay là đã chết. Bước vào thấy con mắt của anh bầm tím A Bân cố nhịn cười từ từ lên tiếng hỏi anh:

"Chủ tịch! Anh có cần lăn trứng gà không? Hay là để tôi đi mua thuốc về thoa cho anh."


"Không cần mua thuốc đi mua trứng gà rồi luộc đem vào cho tôi." Anh vừa xoa vừa lấy tay che nếu như cái bộ dạng này của anh mà cho nhân viên nhìn thấy chẳng phải anh sẽ bị cười vào mặt sao? Quá mất mặt rồi.

A Bân phì cười nhanh chóng chạy đi anh cảm thấy nếu như anh còn đứng đó nữa thì chắc chắn Âu Hoằng Phong sẽ đánh chết anh.

Buổi trưa, Dạ Thành Đông cùng Lục Dĩ Tường đến gặp Âu Hoằng Phong thấy anh đang lăn trứng gà thì phì cười ngồi xuống nhìn kĩ con mắt bị bầm của anh.

"Hahahaha...." Dạ Thành Đông cùng Lục Dĩ Tường cười lăn cười bò không ngừng, cười chảy cả nước mắt khi nghe anh nói người đánh mình chính là Từ Phương Hiểu.

"Hoằng Phong! Cậu đã bị đánh như thế vậy cậu còn muốn lấy Phương Hiểu không?" Lục Dĩ Tường nhịn cười hỏi anh.

"Lấy! Tất nhiên là lấy rồi tôi nói cho hai người biết cả đời này người mà Âu Hoằng Phong tôi lấy chỉ có một mình Từ Phương Hiểu không thể là ai khác." Âu Hoằng Phong gật đầu khẳng định chắc chắn tay vẫn cầm trứng gà lăn mắt.

"Vậy nếu như sau này trường hợp này còn lặp lại bị người khác thấy thì sao? Cậu không cảm thấy mất mặt sao?" Dạ Thành Đông sờ mũi một cái môi vẫn không chủ động mà cau lên nhìn Âu Hoằng Phong bây giờ trông vô cùng buồn cười tuy thấy đáng thương nhưng thương không nổi.

"Mất...mất mặt cái gì chứ? Bị vợ đánh thì có gì là mất mặt tôi nói cho hai người biết bị vợ đánh đó là một niềm hạnh phúc thì có gì mà mất mặt?" Âu Hoằng Phong mạnh miệng nói.

"Haizzz~ Đúng là con người thích bị ngược." Lục Dĩ Tường thở dài lắc đầu.

"Vậy thì chúc cậu quãng đời sau này bình an vô sự." Dạ Thành Đông vỗ vỗ vai anh, bật cười.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 92: Anh ghen


Đến chiều, Mộ Khánh Dương đi làm về thấy Từ Phương Hiểu cùng Hoa Châu Châu chuẩn bị đi đâu đó liền lên tiếng hỏi:

"Hân Hân! Châu Châu! Hai người đi đâu vậy? Không ăn cơm sao?"

Từ Phương Hiểu cười mỉm cất giọng trả lời anh:

"Châu Châu muốn ra ngoài ăn nên bọn em sẽ không ăn ở đây anh cùng mọi người hãy ăn đi."

Hoa Châu Châu làm lơ Mộ Khánh Dương nhìn cũng không thèm nhìn kéo Từ Phương Hiểu đi, Mộ Khánh Dương ngơ ngác không hiểu chuyện gì quay đầu lại nhìn Yến Quang Nam và Vũ Quân Minh.

Vũ Quân Minh nhún hai chính anh cũng không biết chuyện anh cũng chỉ mới vừa về đến, Yến Quang Nam đứng dậy bước đến gần Mộ Khánh Dương lên tiếng:

"Cậu lén cài định vị lên điện thoại của Châu Châu em ấy biết được liền tức giận bây giờ không muốn nói chuyện với cậu."


"Vậy bây giờ tớ phải làm sao? Làm thế nào để cô ấy hết giận?" Mộ Khánh mặt mày nhăn nhó lần này anh tiêu rồi.

"Không biết! Chuyện này do cậu làm nên cậu hãy tự mình nghĩ cách đi." Yến Quang Nam nhếch môi cười rồi cùng Vũ Quân Minh ngồi vào bàn ăn.

Hoa Châu Châu cùng Từ Phương Hiểu đi đến nhà hàng, Tạ Thiên Trình vô tình nhìn thấy hai người liền chạy đến ngồi xuống làm cho hai người các cô giật mình, ngạc nhiên.

"Lam Lam! Châu Châu! May quá gặp hai người ở đây anh có chuyện muốn nói với hai người đây."

Từ Phương Hiểu, Hoa Châu Châu nhìn nhau Hoa Châu Châu cất giọng hỏi anh:

"Anh Thiên Trình! Rốt cuộc là anh có chuyện gì muốn nói với bọn em vậy?"

Tạ Thiên Trình vẻ mặt nghiêm trọng nói với hai người các cô:

"Lam Lam! Em hãy mau chóng rời xa Dương Nguyên Khánh đi anh ta rất là nguy hiểm."

Từ Phương Hiểu nheo mắt khẽ hỏi Tạ Thiên Trình:"Tại sao đột nhiên anh lại nói vậy? Chẳng phải anh là bạn của Dương Nguyên Khánh sao? Sao anh lại nói Dương Nguyên Khánh nguy hiểm lại còn bảo tôi rời xa anh ta?"

"Lúc đó anh không biết nhưng bây giờ anh đã biết Dương Nguyên Khánh nguy hiểm, độc ác đến cỡ nào anh không muốn em bị gặp nguy hiểm." Tạ Thiên Trình nhanh chóng đáp lại.

"Dương Nguyên Khánh độc ác, nguy hiểm như thế nào? Anh hãy kể cho bọn em biết đi." Hoa Châu Châu tuy đã biết chuyện nhưng cô cũng rất muốn biết anh đã biết chuyện gì rồi?

"Tối qua, anh đến tìm Dương Nguyên Khánh anh vô tình nhìn thấy anh ta giết người rồi còn phát hiện anh ta là kẻ buôn lậu ma túy anh còn nghe được tối nay anh ta sẽ giao dịch. Cho nên Lam Lam em hãy rời xa Dương Nguyên Khánh đi nếu không em sẽ gặp nguy hiểm đó."

Hoa Châu Châu hơi híp mắt lại người chòm lên một chút hỏi Tạ Thiên Trình:

"Anh Thiên Trình! Em hỏi anh anh là thật sự lo lắng cho Lam Lam hay là vì Lam Lam có gương mặt giống với Phương Hiểu nên anh mới lo lắng?"

"...." Tạ Thiên Trình im lặng không trả lời ánh mắt nhìn sang hướng khác, vẻ mặt buồn bã.


Một lúc sau, Từ Phương Hiểu, Hoa Châu Châu cùng Tạ Thiên Trình rời khỏi nhà hàng cùng lúc ấy Âu Hoằng Phong cùng Dạ Thành Đông bước vào mọi người chạm mặt nhau.

"Phương Hiểu! Em cùng Châu Châu đi ăn sao?"

Từ Phương Hiểu nhếch môi, mắt híp lại nhìn anh ánh mắt sắc lẹm khiến cho không dám nói gì chỉ cười trừ, Hoa Châu Châu khẽ cau mày nhìn kĩ Âu Hoằng Phong lên tiếng hỏi anh:

"Âu tổng! Mắt của anh bị làm sao vậy? Sao bầm hết một con rồi?"

Dạ Thành Đông phì cười lên tiếng:"Cô hãy hỏi bạn của cô đấy đã làm gì cậu ấy."

Hoa Châu Châu quay qua nhìn Từ Phương Hiểu cô không nói gì chỉ lườm lườm Âu Hoằng Phong. Tạ Thiên Trình nghe anh gọi cô là Phương Hiểu liền quay đầu nhìn cô:"Em không phải là Lam Lam? Em là Phương Hiểu sao? Em thật sự là Phương Hiểu?"

Mặt của Từ Phương Hiểu hơi nhăn lại gật gật đầu:"Nhưng đó là tên lúc trước của tôi thôi bây giờ tên của tôi là Mộ Kiều Hân sau này anh cứ gọi tôi là Kiều Hân được rồi."

Tạ Thiên Trình vui mừng vô cùng ôm lấy Từ Phương Hiểu cô giơ hai tay lên tròn mắt ngơ ngác nhìn mọi người, ánh mắt của Âu Hoằng Phong tràn đầy sát khí kéo Tạ Thiên Trình ra:"Này! Ai cho cậu ôm bạn gái của tôi vậy hả?"

"Ai là bạn gái của anh? Anh có tin là tôi cho con mắt còn lại của anh bầm luôn không? Cho hai bên đồng đều." Từ Phương Hiểu nhướng mày nhìn anh nghiến rằng nói.

"Thật tốt quá rồi em vẫn còn sống mà khoan đã Mộ Kiều Hân? Em họ Mộ sao? Vậy em có quan hệ gì với Mộ Khánh Dương không?" Tạ Thiên Trình không để tâm đến Âu Hoằng Phong bây giờ trong mắt anh chỉ có Từ Phương Hiểu.

"Mộ Khánh Dương? Anh ấy là anh trai của tôi." Từ Phương Hiểu không nhanh không chậm đáp lại.

"Anh trai? Em nói thật sao?" Tạ Thiên Trình kinh ngạc, khó tin.

"Anh nhìn tôi giống nói đùa lắm sao?" Từ Phương Hiểu nhìn Tạ Thiên Trình cười như không hỏi.

Tạ Thiên Trình cười cười nắm lấy tay của cô:"Mặc kệ em là Từ Phương Hiểu hay là Mộ Kiều Hân em vẫn là người mà anh yêu."

"Này này! Cậu hết ôm rồi lại nắm tay là sao?" Âu Hoằng Phong kéo Từ Phương Hiểu sang đứng cạnh nghênh mặt trừng mắt với Tạ Thiên Trình.


Thấy cô im lặng không nói lời nào, Âu Hoằng Phong kéo cô ra chỗ khác nhíu mày hỏi cô:

"Phương Hiểu! Sao em lại không nói gì hết vậy? Em cứ để người ta nắm tay, ôm mình như vậy sao?"

"Có liên quan gì đến anh không?" Từ Phương Hiểu bày ra dáng vẻ dửng dưng không để tâm đến.

Âu Hoằng Phong tức muốn nổ phổi, hít một hơi thật sâu áp sát mặt vào mặt của cô khiến cho cô trợn mắt hơi ngã người ra phía sau:"Anh muốn làm gì?"

Tay anh tự chỉ vào mặt của mình nói với cô:"Em hãy nhìn thẳng vào mắt anh rồi nhìn mặt của anh thật kĩ đi."

Từ Phương Hiểu đưa đầu tới nhìn mặt anh rồi hỏi:"Rồi sao? Tôi thấy mặt anh đâu có dính gì đâu chứ?"

"Mặt anh hiện rõ chữ ghen như thế mà em lại không nhìn thấy là sao? Em có biết là anh đang ghen không?"

Từ Phương Hiểu bật cười hỏi anh:"Anh ghen sao?"

Âu Hoằng Phong gật gật đầu cuối cùng cô cũng hiểu lòng anh rồi sau này cô sẽ không tiếp xúc, đến gần những tên con trai khác nữa, Từ Phương Hiểu cười như không phán lại một câu:"Anh ghen thì kệ anh chứ? Không liên quan đến tôi."

Mắt Âu Hoằng Phong chớp chớp khóe môi giật giật cố nặn ra một nụ cười khó coi:"Không sao! Không sao cả! Vậy thì anh sẽ tự mình đập chết những kẻ muốn đến gần em."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 93: Hoán đổi


Trời đã tối, tại một căn nhà hoang cũ nát Brian tay cầm vali đặt xuống bàn:

"Đây là số hàng mà anh cần."

Người đàn ông nước ngoài kia bước đến kiểm tra hàng rồi đưa vali bên trong đựng tiền đưa cho Brian, Brian cầm lấy đưa cho thuộc hạ kiểm tra xem đủ không? Đột nhiên, từ bên ngoài có rất nhiều cảnh sát xông vào cầm súng chỉa vào Brian và những người.

"Tất cả đứng im! Ở đây đã bị chúng tôi bao vây rồi các người sẽ không thể nào trốn thoát được đâu."

Dương gia,

"Cái gì? Tất cả đều bị cảnh sát tóm hết rồi?" Dương Nguyên Khánh đứng bật người dậy, căng thẳng, bực tức đôi mày không thể nhíu chặt hơn.

Dương Nguyên Khánh cố gắng bình tĩnh lại cất giọng nói:"Các người hãy mau chóng tìm cách đưa Brian cùng những người khác ra ngoài và nhớ kĩ phải xóa sạch tất cả mọi thứ."

Nói xong, Dương Nguyên Khánh cúp máy quăng điện thoại xuống ghế Mộ Kiều Lam ở bên ngoài nghe hết tất cả liền nhanh chóng quay trở về phòng để tránh Dương Nguyên Khánh phát hiện.


Sáng hôm sau, Từ Phương Hiểu đi qua phòng của Hoa Châu Châu vừa bước đến cửa cô đứng sựng lại khi nhìn thấy trước cửa phòng của Hoa Châu Châu có rất nhiều bó hoa không những gì còn có những cánh hoa hồng xếp thành hình trái tim chính giữa còn có chữ sorry.

Từ Phương Hiểu bật cười vừa nhìn đã biết cái này là do ai bày ra rồi, cô chòm người gõ cửa Hoa Châu Châu vừa mới thay đồ xong liền bước ra mở cửa vừa mở ra Hoa Châu Châu nhíu mày khi nhìn thấy những hoa dưới sàn.

"Xem ra lần này anh của tớ rất thành tâm thành ý xin lỗi cậu đó." Từ Phương Hiểu tựa lưng vào tường khoanh tay lại nói.

"Chuyện này tớ sẽ suy nghĩ lại xem tớ có nên tha thứ cho anh ấy không?" Hoa Châu Châu trong lòng đã tha thứ nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ lạnh lùng, giận dỗi.

Tiếng chuông điện thoại của Từ Phương Hiểu vang lên cô thấy Mộ Kiều Lam gọi đến liền nghe máy:"Có chuyện gì mà chị gọi em sớm vậy?"

"Tối qua, chị nghe và biết được lô ma túy và thuộc hạ của Dương Nguyên Khánh đã bị cảnh sát bắt trong đó có cả Brian." Mộ Kiều Lam không nhanh không chậm nói cho cô nghe.

Phụt! "Hahahaha...Anh ta bị cảnh sát bắt sao? Cảnh sát mà bị cảnh sát bắt? Chuyện này đúng là buồn cười mà." Từ Phương Hiểu bật cười nghiêng ngả.

"Nhưng mà Dương Nguyên Khánh đã cho người đưa anh ta ra rồi."

"Tất nhiên là anh ta được thả ra rồi không cần Dương Nguyên Khánh tìm cảnh sát cũng sẽ tự động thả anh ta thôi."

"Vậy em hãy hẹn anh ta xem trưa hoặc là chiều nay có thể thôi miên chị không?" Mộ Kiều Lam rất nôn nóng muốn tìm lại kí ức của mình.

"Chị yên tâm em sẽ gọi hỏi anh ta ngay."

Mộ Khánh Dương bước lên lầu lên tiếng hỏi Từ Phương Hiểu:

"Hân Hân! Em vừa nói chuyện với ai mà vui vẻ đến vậy?"

"Em nói chuyện với Châu Châu mà đâu có nói chuyện với ai khác ngoài cậu ấy đâu chứ?" Từ Phương Hiểu cười nhạt đáp lại.

"Em đừng có gạt anh lúc nãy anh thấy em nói chuyện điện thoại với ai đó Châu Châu đứng cạnh em còn cần phải lấy điện thoại ra gọi điện nói chuyện sao?" Mộ Khánh Dương nheo mắt không biết tại sao dạo này anh cảm thấy cô và Hoa Châu Châu đều có điều gì đó đang giấu anh cứ thần thần bí bí.

"Anh hai! Anh đừng có lo chuyện của em anh hãy lo chuyện của anh trước đi đã Châu Châu cậu ấy vẫn chưa tha lỗi cho anh kìa." Từ Phương Hiểu lắc lắc cái đầu đi vào phòng.

Mộ Khánh Dương vừa định mở miệng nói với Hoa Châu Châu cô liền lên tiếng trước:"Em đi vào trong phòng với Hân Hân đây."


Vừa dứt tiếng cô đã bước vào phòng không cho anh nói câu nào anh chỉ đành bất lực đi xuống tiếp tục nghĩ cách khác để cho Hoa Châu Châu nguôi giận.

Từ Phương Hiểu gọi cho Brian muốn hỏi anh khi nào có thể giúp Mộ Kiều Lam:

"Alo! Nghe nói anh bị cảnh sát bắt sao?"

Brian nghe giọng điệu của cô liền biết cô đang cố tình muốn trêu mình:

"Bây giờ cô muốn trêu chọc tôi hay là muốn tôi giúp chị của cô lấy lại kí ức đây?"

"Được rồi! Được rồi! Tôi không chọc anh nữa bây giờ anh hãy sắp xếp thời gian xem trong ngày hôm nay có thể giúp chị ấy không?"

"Chiều nay, cô hãy đưa Lam Lam đến đi tôi sẽ thôi miên giúp cô ấy lấy lại trí nhớ. Nếu như hôm nay không được thì e là phải nửa tháng sau mới có thể thôi miên tôi phải đi làm nhiệm vụ mà Dương Nguyên Khánh giao cho nữa rồi lần này rất quan trọng có thể sẽ là bằng chứng bắt Dương Nguyên Khánh."

"Được! Vậy tôi sẽ gọi điện nói cho chị ấy biết để chị ấy sắp xếp đến." Từ Phương Hiểu nói xong cúp máy gọi cho Mộ Kiều Lam.

"Chị! Brian nói chiều nay chị hãy đến đấy anh ta sẽ giúp chị thôi miên."

"Hả? Chiều nay sao? Chiều nay không được rồi Dương Nguyên Khánh mới vừa nói với chị chiều nay chị phải cùng với anh ta đi dự tiệc muốn giới thiệu chị với mọi người." Mộ Kiều Lam nhíu mày đáp lại.

"Vậy chị hãy giả vờ bệnh đi chị nói chị không khỏe không thể đi được." Từ Phương Hiểu gương mặt nhăn lại suy nghĩ cách.

"Không được! Nếu như chị nói chị không khỏe thì Dương Nguyên Khánh cũng sẽ không đi mà ở lại chăm sóc cho chị cho dù anh ta có đi cũng sẽ cho người giám sát, bảo vệ chị không cho chị bước ra ngoài dù chỉ nửa bước em có thể hẹn anh ta bữa khác được không?."

"Anh ta nói sau ngày hôm nay anh ta phải đi làm nhiệm vụ mà Dương Nguyên Khánh giao cho nữa rồi nếu muốn cũng phải đợi nửa tháng nữa."

"Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?"

Từ Phương Hiểu cắn khóe môi tìm cách để cho Mộ Kiều Lam ra ngoài:

"Có cách rồi em và chị sẽ hoán đổi cho nhau em sẽ cùng với Dương Nguyên Khánh đi dự tiệc còn chị sẽ trở thành em cùng Châu Châu đi đến gặp Brian."


Hoa Châu Châu ngay lập tức lên tiếng khi nghe cô nói thế:"Không được! Như thế sẽ rất nguy hiểm."

"Đúng đó! Như vậy sẽ rất là nguy hiểm cho em." Mộ Kiều Lam lên tiếng phản đối.

"Em đã quyết định rồi dù sao cũng chỉ là cùng Dương Nguyên Khánh đi dự tiệc sẽ không bị bại lộ đâu. Lát nữa, chị hãy đi đến quán cà phê cũ chúng ta sẽ hoán đổi cho nhau." Từ Phương Hiểu kiên quyết khó ai có thể thay đổi được nói xong cô cúp máy.

Thấy Hoa Châu Châu định nói cô biết Hoa Châu Châu định nói cái gì liền nói ngay:"Cậu đừng nói nữa tớ đã quyết định như vậy rồi bây giờ cậu chỉ cần giúp cùng chị ấy đến gặp Brian thôi còn những chuyện khác tớ sẽ tự mình ứng phó."

"Thôi được rồi! Nhưng cậu nhớ phải cẩn thận đấy nếu như cậu gặp nguy hiểm thì nhất định phải tìm cách trốn thoát đừng để bản thân gặp nguy hiểm." Hoa Châu Châu biết tính cô khó thay đổi nên chỉ đành nghe theo cô.

Từ Phương Hiểu cùng Hoa Châu Châu thay đồ đi đến quán cà phê Đỗ Huệ Di cùng những vệ sĩ khác đi theo đến đó. Mộ Kiều Lam đến đấy thấy vệ sĩ liền phủ tóc che một phần mặt cố gắng đi vào ba người các cô gặp nhau ở trong một căn phòng kín.

Từ Phương Hiểu và Mộ Kiều Lam thay đồ mặc đồ của nhau, ngồi xuống ghế lại Mộ Kiều Lam nói với cô:

"Hân Hân! Em hãy nhớ đừng có gượng gạo trước mặt của Dương Nguyên Khánh em phải thoải mái đừng để anh ta nghi ngờ lúc nào cũng phải dịu dàng nói chuyện dễ nghe đừng nóng nảy."

"Em biết rồi! Chị yên tâm nhưng mà sau khi dự tiệc e rằng chúng ta sẽ rất khó hoán đổi lại nên em sẽ ở Dương gia một đêm chị sẽ ở Mộ gia sáng hôm sau đợi Dương Nguyên Khánh đi làm em và chị sẽ đổi lại." Từ Phương Hiểu gật đầu nét mặt vô cùng nghiêm túc nói.

"Được! Em nhất định phải cẩn thận đấy." Mộ Kiều Lam gật gật đầu.

Một lát sau, Mộ Kiều Lam cùng Hoa Châu Châu bước ra trước lên xe cùng Đỗ Huệ Di và những người khác quay về biệt thự, Từ Phương Hiểu bước ra ngay sau đó quay trở về Dương gia.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 94: Giả bệnh


Dương Nguyên Khánh quay trở về đưa cho Từ Phương Hiểu một bộ váy rất đẹp còn thêm cả túi xách, trang sức Từ Phương Hiểu cầm lên xem khẽ gật gù trong đầu thầm nghĩ:

"Quả thật Dương Nguyên Khánh thật sự rất yêu Lam Lam, đối với chị ấy rất tốt."

"Lam Lam! Em thích những thứ này chứ? Nếu không thích thì anh sẽ đổi cho em." Dương Nguyên Khánh khoác tay lên vai của cô giọng nói rất dịu dàng, dễ nghe.

Từ Phương Hiểu gật gật đầu cười nhẹ với Dương Nguyên Khánh:"Không cần phải đổi đâu em rất thích."

Mộ gia

Mộ Khánh Dương quay về thấy Mộ Kiều Lam cùng Hoa Châu Châu đang ngồi xem phim ở phòng khách anh bước đến nói với hai người các cô:

"Hân Hân! Châu Châu! Lát nữa hai người hãy cùng anh đi dự một buổi tiệc có được không?"


Hoa Châu Châu ngay lập tức lên tiếng từ chối:"Em và Hân Hân không đi đâu."

Mộ Khánh Dương nhíu mày hỏi cô:"Tại sao chứ? Chẳng lẽ em và Hân Hân muốn đi đâu sao?"

Hoa Châu Châu vẫn chưa nghĩ ra lý do để trả lời anh Mộ Kiều Lam nhanh trí nói:

"Tại mấy hôm nay em tới tháng nên bụng cứ đau mãi em muốn ở nhà nghỉ ngơi mà anh cũng biết em đi Châu Châu mới đi."

"Được! Vậy anh, Quân Minh và Quang Nam sẽ đi dự tiệc em cứ ở nhà nghỉ ngơi đi." Mộ Khánh Dương cười nhẹ nói xong liền đi lên phòng vừa đi anh vừa suy nghĩ anh có cảm giác em gái của mình có gì đó hơi kì lạ cách nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, dịu dàng hơn ngày thường.

Hai người các cô đi lên phòng chuẩn bị một chút nữa đi đến gặp Brian hai người các cô đang tìm cách để thoát khỏi sự giám sát của Đỗ Huệ Di và đám vệ sĩ Hoa Châu Châu ngồi xuống giường cắn môi suy nghĩ tìm cách.

"Em có cách rồi có một người có thể giúp chúng ta người này cũng đã biết sự nguy hiểm của Dương Nguyên Khánh có anh ấy giúp một tay chắc chắn sẽ thuận lợi đến gặp Brian." Hoa Châu Châu suy nghĩ một lúc liền nghĩ đến một người.

"Đó là ai?" Mộ Kiều Lam hiếu kì, tò mò hỏi Hoa Châu Châu.

"Đó chính là em trai của Bria Tạ Thiên Trình."

"Tạ Thiên Trình? Chẳng phải anh ta là bạn của Dương Nguyên Khánh sao?"

"Ừm...Nhưng chị yên tâm anh ta không theo phe của Dương Nguyên Khánh đâu bởi vì anh ấy thích Hân Hân. Để em gọi cho anh ấy đến đây giúp cho chúng ta."

Hoa Châu Châu lấy điện thoại gọi cho Tạ Thiên Trình:

"Alo! Anh Thiên Trình em có một chuyện muốn nhờ anh giúp."

Tạ Thiên Trình không do dự ngay lập tức đồng ý:"Em cứ nói đi nếu anh giúp được anh nhất định sẽ giúp."


"Em muốn nhờ anh mua chút huyết lợn mang đến Mộ gia chuyện sau đó em sẽ nói với anh sau nhưng anh nhớ lúc mua rồi phải giấu kĩ đừng để những người trong biệt thự thấy."

"Được! Anh sẽ mua rồi đem đến cho em ngay." Tạ Thiên Trình nhanh chóng tắt máy lái xe đi mua cho Hoa Châu Châu.

Đến giờ đi dự tiệc, Mộ Khánh Dương, Vũ Quân Minh cùng Yến Quang Nam lái xe đi đến đấy, Hoa Châu Châu đi ra ngoài đứng đón Tạ Thiên Trình thấy anh đến liền vẫy tay dẫn anh vào phòng, Tạ Thiên Trình lấy túi huyết lợn ra đưa cho cô:

"Châu Châu! Rốt cuộc là em và Phương Hiểu muốn làm cái gì vậy? Sao phải mua huyết lợn?"

Mộ Kiều Lam cười nhẹ chậm rãi nói với anh:

"Thiên Trình! Anh hãy nhìn kĩ xem tôi là ai? Có phải là Hân Hân không?"

Tạ Thiên Trình quan sát Mộ Kiều Lam một lúc mày hơi nhíu lại cất giọng:

"Em là Lam Lam sao? Cái dáng vẻ hiền lành, dịu dàng này chỉ có thể Lam Lam Phương Hiểu thì hơi dữ một chút."

Mộ Kiều Lam đầu khẽ gật nhẹ:"Đúng vậy! Tôi là Lam Lam không phải Hân Hân."

"Vậy Phương Hiểu cô ấy đâu rồi?" Tạ Thiên Trình ngó nghiêng tìm kiếm Từ Phương Hiểu.

"Cậu ấy không có ở đây về chuyện này em sẽ nói cho anh biết sau bây giờ anh phải giúp em đưa em và Lam Lam thành công trốn ra ngoài đi đến một nơi nơi đó có một người anh cần gặp đấy." Hoa Châu Châu nói với anh.

Một lúc sau, Tạ Thiên Trình bế Mộ Kiều Lam xuống lầu chạy nhanh ra ngoài, Hoa Châu Châu chạy theo sau Đỗ Huệ Di nhìn thấy cả người Mộ Kiều Lam đầy máu liền hốt hoảng:"Em ấy bị làm sao vậy? Tại sao cả người lại toàn máu?"

"Em cũng không biết nữa lúc nãy khi Hân Hân đi vào phòng tắm rồi em nghe tiếng hét của cậu ấy khi em và anh Thiên Trình bước vào thì đã thấy như vậy rồi."

Tạ Thiên Trình đưa Mộ Kiều Lam vào trong xe Hoa Châu Châu bước vào đỡ người cô khẽ nói với Tạ Thiên Trình:

"Mọi chuyện nhờ vào anh đấy nhớ cắt đuôi được bọn họ."


"Em yên tâm hãy tin vào tài lái xe của anh." Tạ Thiên Trình ngồi vào ghế lái bắt đầu chạy.

Trên xe, Mộ Kiều Lam lấy điện thoại của mình ra gọi cho Tần Đình Danh, Tần Đình Danh thấy số lạ liền lạnh giọng nói:"Alo! Ai vậy?"

"Tôi là Kiều Hân đây tôi muốn nói cho anh biết hiện tại chị Huệ Di đang bị thương rất nặng cả người đầy máu đang được đưa đến bệnh viện anh hãy mau đến xem chị ấy như thế nào đi."

"Được! Tôi sẽ đến ngay." Tần Đình Danh quay xe lại chạy đến bệnh viện trên đường anh gặp xe đang chở cô liền chặn đầu xe lại, Đỗ Huệ Di cau mày bước xuống:"Đình Danh! Anh đang làm cái gì vậy?"

"Huệ Di! Anh nghe Phương Hiểu nói em bị thương nặng máu đầy người bây giờ em sao rồi em bị thương ở đâu?" Tần Đình Danh nắm tay xem cô bị thương chỗ nào?

"Ây da~Anh bị lừa rồi Hân Hân đã thành công cắt đuôi bọn em rồi." Đỗ Huệ Di bực tức cầm điện thoại xem định vị của Hoa Châu Châu thấy định vị của Hoa Châu Châu là ở biệt thự cô càng tức tối hơn, giậm chân tức giận.

Tạ Thiên Trình, Mộ Kiều Lam cùng Hoa Châu Châu thành công cắt đuôi được Đỗ Huệ Di, Mộ Kiều Lam vui mừng nói với Hoa Châu Châu:

"Ba của em cũng quá là lợi hại đi chỉ trong thời gian ngắn mà có thể điều tra ra số điện thoại của Tần Đình Danh."

"Tất nhiên rồi! Ba của em mà." Hoa Châu Châu tươi cười tự hào về ba của mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 95: Tìm lại kí ức


Đến nơi, bước vào phòng Tạ Thiên Trình đứng sững lại mắt trợn ngược lên không tin vào mắt mình, Brian cũng đứng hình sững sờ nhìn Tạ Thiên Trình, môi của Tạ Thiên Trình mấp máy gọi Bria:"Anh...anh hai! Là anh thật sao?"

"Phải! Là anh! Anh vẫn còn sống." Brian gật đầu mỉm cười.

Tạ Thiên Trình xúc động ôm Brian, Brian nhìn Hoa Châu Châu cùng Mộ Kiều Lam:"Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Tại sao hai người lại đưa Thiên Trình đến đây? Còn nữa Lam Lam bị sao vậy? Tại sao cả người đầy máu?"

Hoa Châu Châu ngồi xuống ghế nói cho anh nghe:

"Anh yên tâm đi Lam Lam không sao cả máu đó không phải là của Lam Lam đó là huyết lợn còn về anh Thiên Trình là vì bọn em nhờ anh ấy giúp để có thể dễ dàng thoát khỏi chị Huệ Di và anh ấy cũng biết chuyện của Dương Nguyên Khánh em cảm thấy có thêm một người giúp ta sẽ tốt hơn."

Brian khẽ gật đầu nhìn Tạ Thiên Trình:"Về chuyện của anh anh sẽ nói cho em biết sau còn bây giờ anh phải giúp Lam Lam lấy lại trí nhớ."

Tạ Thiên Trình gật gật đầu, Brian quay sang nhìn Mộ Kiều Lam cất giọng hỏi cô:


"Lam Lam! Cô đã sẵn sàng chưa?"

Mộ Kiều Lam gật đầu cô ngồi lên ghế sẵn sàng cho anh thôi miên, Brian hít thở thật sâu bắt đầu thôi miên cô.

Tại buổi tiệc, Từ Phương Hiểu khoác tay Dương Nguyên Khánh bước vào trong Âu Hoằng Phong, Lục Dĩ Tường, Phương Thần và Dạ Thành Đông nhìn Từ Phương Hiểu chăm chăm, bọn người Hạ Tử Quyên cũng không thể rời mắt khỏi cô.

Mộ Khánh Dương, Vũ Quân Minh cùng Yến Quang Nam vừa nhìn thấy Từ Phương Hiểu liền phản ứng ngay, Mộ Khánh Dương bước đến kéo lấy tay Từ Phương Hiểu:"Hân Hân! Tại sao em lại ở đây? Chẳng phải em đang nghỉ ngơi ở nhà sao?"

Từ Phương Hiểu đẩy tay của Mộ Khánh Dương ra cười nhạt giả vờ như không quen biết anh:"Anh là ai? Tôi không quen anh tôi cũng không phải là Hân Hân anh nhận nhầm người rồi."

Dương Nguyên Khánh cười ôn nhu nói với Từ Phương Hiểu:

"Lam Lam! Em hãy đứng đây đợi anh một lát anh có chút chuyện muốn nói với Mộ tổng."

Từ Phương Hiểu gật gật đầu, Mộ Khánh Dương cùng Dương Nguyên Khánh đi đến chỗ khác nói chuyện với nhau, Từ Phương Hiểu liền biết đi theo nghe xem hai người họ nói gì với nhau.

Bạch Nhã Băng nheo mắt đi theo cô, bên kia Dương Nguyên Khánh nói với Mộ Khánh Dương:"Khánh Dương! Hân Hân là ai? Tại sao anh lại nhận nhầm Lam Lam thành cô gái tên là Hân Hân vậy?"

Mộ Khánh Dương nhíu mày đáp lại:"Hân Hân là một người tôi quen biết thôi mà khoan đã cậu mới vừa nói cô gái đó tên là Lam Lam?"

Dương Nguyên Khánh cười nhạt gật đầu nói:"Thật ra sau khi Lam Lam mất em có cứu được một cô gái cô ấy mồ côi cha mẹ nên em mới đưa cô ấy về chăm sóc đặt tên cho cô ấy là Lam Lam rồi vì quá nhớ Lam Lam nên em đã đưa cô ấy đi phẫu thuật để có được gương mặt giống với Lam Lam."

"Cậu nói cái gì? Đưa cô gái đó đi phẫu thuật thành Tiểu Lam?" Mộ Khánh Dương kinh ngạc, sững sốt không ngờ rằng Dương Nguyên Khánh lại làm như thế.

Từ Phương Hiểu nghe hai người họ nói chuyện cô tức giận nghiến răng nói:


"Dương Nguyên Khánh! Anh hay thật đó nói dối không chớp mắt luôn cái gì mà phẫu thuật thành Lam Lam chứ? Rõ ràng chính là Lam Lam anh chính là sợ mọi chuyện bại lộ mà thôi."

Bạch Nhã Băng mày nhíu chặt lại bước ra kéo Từ Phương Hiểu sang một bên nói chuyện:"Phương Hiểu! Cô hãy nói rõ cho tôi biết Lam Lam người mà cô mới vừa nói đến có phải là Mộ Kiều Lam không?"

Từ Phương Hiểu nuốt một ngụm nước bọt giả vờ không biết gì, không quen Bạch Nhã Băng:"Cô đang nói cái gì vậy? Tôi không hiểu cả."

"Cô đừng có ở đây giả vờ nữa cô không phải là Lam Lam mà chính là Từ Phương Hiểu à không phải là Mộ Kiều Hân." Bạch Nhã Băng nhìn chăm chăm Từ Phương Hiểu khẳng định đó chính là cô.

Từ Phương Hiểu cảm thấy hết đường chối cãi, giả vờ đành phải nói cho Bạch Nhã Băng biết:

"Quả thật tôi chính là Mộ Kiều Hân còn người tên Lam Lam mà tôi và bọn họ nói đến chính là Mộ Kiều Lam."

"Vậy Kiều Lam vẫn còn sống sao?"

Từ Phương Hiểu gật gật đầu:"Đúng vậy! Chị ấy vẫn còn sống nhưng hiện tại chị ấy không nhớ gì cả đã hoàn toàn bị Dương Nguyên Khánh tẩy sạch kí ức rồi."

"Vậy bây giờ Kiều Lam đang ở đâu?" Bạch Nhã Băng vội hỏi cô.

"Hiện tại, chị ấy đang đi đến một nơi ở đó có một người giúp chị ấy lấy lại kí ức."

Bạch Nhã Băng mày vẫn cau chặt hỏi cô:"Tại sao cô lại không nói cho Khánh Dương và những người khác cùng biết chuyện này?"

Từ Phương Hiểu giải thích cho cô hiểu:"Chúng tôi sẽ nói sau khi chị ấy lấy lại kí ức hoàn toàn nhưng chỉ nói cho anh hai, anh họ, anh Quang Nam và ba mẹ biết thôi bởi vì nếu như chuyện này mà quá nhiều người biết thì chúng tôi và mọi người sẽ gặp nguy hiểm."

Ở căn phòng của Brian đã anh đã thôi miên lấy lại kí ức cho Mộ Kiều Lam thành công Mộ Kiều Lam ngồi dậy đầu cô vẫn còn đau, Hoa Châu Châu đỡ người của cô hỏi:


"Lam Lam! Chị thấy sao rồi? Đã nhớ ra mọi chuyện chưa?"

Mộ Kiều Lam gật gật đầu, Brian lên tiếng nói:"Hai người khoan hãy hỏi đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy cứ để cô ấy nghĩ ngơi đi sáng mai hãy hẳn hỏi."

Hoa Châu Châu gật đầu vui mừng:"Cuối cùng cũng lấy lại kí ức cho chị rồi chúng ta có thể nói chuyện này cho Khánh Dương và những người khác biết rồi."

Brian nhíu mày nhìn Hoa Châu Châu:"Cô muốn nói chuyện này cho những người khác biết sao? Cô có biết chuyện này càng nhiều người biết sẽ càng nguy hiểm không hả?"

"Bọn tôi chỉ nói cho gia đình của Lam Lam biết thôi dù sao khi bọn họ biết được thì chúng ta cũng sẽ không cần phải trốn như vậy nữa, bọn họ cũng sẽ giúp chúng ta một tay."

"Thôi được rồi! Nhưng cô nên nhớ chỉ cho gia đình của Lam Lam biết thôi đó."

"Ừm...Vậy chúng tôi quay về đây có gì chúng tôi sẽ gọi cho anh."

Brian gật đầu, Hoa Châu Châu, Mộ Kiều Lam cùng Tạ Thiên Trình quay về biệt thự.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 96: Giết gà doạ khỉ


Từ Phương Hiểu cùng Bạch Nhã Băng quay lại Dương Nguyên Khánh bước đến ôm eo của cô:"Lam Lam! Từ nãy giờ em đi đâu vậy? Chẳng phải anh đã bảo là em hãy đứng đợi ở đây sao?"

"Em đi nhà vệ sinh trùng hợp gặp Bạch tiểu thư em cảm thấy em và Bạch tiểu thư nói chuyện rất hợp nhau nên đã nói chuyện hơi lâu." Từ Phương Hiểu cười nhẹ, dịu dàng trả lời Dương Nguyên Khánh.

Âu Hoằng Phong đứng từ xa quan sát Từ Phương Hiểu rồi nói với bọn người Tần Đình Danh:"Cô gái đó không phải là Phương Hiểu của tôi đâu Phương Hiểu của tôi không dịu dàng như thế cô ấy dữ dằn hơn không nói nhỏ nhẹ như thế."

Lục Dĩ Tường cùng Phương Thần bật cười, Dạ Thành Đông đứng bên cạnh Hạ Tử Quyên quan sát vợ mình từ nãy đến giờ anh thấy cô cùng Clara cứ nhìn Từ Phương Hiểu mãi.

Buổi tiệc kết thúc, Dương Nguyên Khánh đưa Từ Phương Hiểu quay về Dương gia vừa bước vào bên trong cô liền cảm nhận ánh mắt kì lạ, rùng mình từ Dương Thác ba của Dương Nguyên Khánh.

Mộ gia

Mộ Khánh Dương quay về nghe Đỗ Huệ Di báo lại anh ngay lập tức bước lên phòng của Mộ Kiều Lam mở cửa thấy Mộ Kiều Lam cùng Hoa Châu Châu đang xem phim anh đi vào đứng che màn hình ti vi lại nhìn hai người các cô chăm chăm.


Mộ Kiều Lam định lên tiếng liền bị Hoa Châu Châu cản lại lắc lắc đầu:"Cứ mặc kệ anh ấy đừng để tâm đến."

Mộ Khánh Dương híp mắt nhìn Hoa Châu Châu như muốn cắn cô, Hoa Châu Châu đầu hơi nghiêng thở mạnh một hơi hỏi anh:

"Mộ Khánh Dương! Anh có tránh ra không?"

Mộ Khánh Dương thấy giọng điệu của Hoa Châu Châu thay đổi liền cười trừ nhích sang một bên, Mộ Kiều Lam khẽ cười, lắc đầu bó tay với anh, Hoa Châu Châu mắt vẫn nhìn anh chằm chằm:

"Anh vào đây là để hỏi tội bọn em sao? Anh nên nhớ em vẫn còn chưa bỏ qua cho anh đâu đó nếu như..."

Hoa Châu Châu chưa nói hết liền bị Mộ Khánh Dương cắt ngang anh cười hì hì với cô:"Em và Hân Hân có tội gì mà hỏi chứ? Anh chỉ là lên xem Hân Hân như thế nào rồi? Có hết đau bụng chưa thôi."

Hoa Châu Châu nhếch môi cười mỉm:"Xì...lật mặt nhanh thật mới vừa hùng hổ bước vào bây giờ lại như một chú cún con."

Mộ Khánh Dương bước đến gần Hoa Châu Châu tươi cười khẽ hỏi:

"Châu Châu! Em bỏ qua cho anh chuyện lần trước nha cái đó anh chỉ là muốn tốt cho em và Hân Hân thôi sẽ không có lần sau."

"Được! Thấy anh cũng rất thành ý hối lỗi lần này em tha cho anh sẽ không có lần sau đâu." Hoa Châu Châu gật gù đáp lại.

"Suỵt! Hân Hân ngủ rồi." Mộ Khánh Dương gật đầu cười ngốc rồi nói nhỏ với Hoa Châu Châu.

Hoa Châu Châu rời khỏi giường đắp chăn cho Mộ Kiều Lam rồi đi ra ngoài với Mộ Khánh Dương.

Dương gia


Từ Phương Hiểu không tài nào ngủ được cô cảm thấy khó chịu khi ngủ chung với một người đàn ông xa lạ, cô ngồi dậy từ lầu ba đi xuống kiếm gì đó ăn nhẹ đang đi xuống lầu bỗng Từ Phương Hiểu bị bịt miệng lôi đi cô giật mình hoảng hốt giãy giụa không ngừng.

Từ Phương Hiểu bị lôi vào một căn phòng tối ở cuối cùng của lầu ba người kéo cô vào đây đã trói hai tay cô ra phía sau rồi rời đi Dương Thác bước vào nở một nụ cười quỷ dị, gian tà ông ta từ từ bước đến cô cảm giác được cái ánh mắt mà Dương Thác nhìn cô là ánh mắt của sự thèm thuồng, kinh tởm dường như muốn chiếm hữu cô.

Dương Thác ngồi xổm xuống giơ tay lên sờ gương mặt mịn màng trắng nõn của Từ Phương Hiểu vừa sờ vừa suýt xoa:

"Xinh đẹp thật! Lại còn quyến rũ khiến người ta phải chìm đắm vào."

Dương Thác đưa mặt vào cổ của Từ Phương Hiểu hít một hơi:"Thơm thật."

Từ Phương Hiểu cả người run rẩy cố gắng bình tĩnh hết mức:

"Tôi là bạn gái của con trai ông đấy tôi không ngờ ông lại kinh tởm đến như vậy đấy."

Chát! Dương Thác tát vào mặt của cô rất mạnh khiến miệng cô chảy máu ngay lập tức, Dương Thác lau máu ở khóe môi của cô từ từ cất giọng nói:

"Lam Lam! Bây giờ em chỉ cần nói là em muốn ở bên cạnh tôi đi theo tôi là được em không cần phải sợ Nguyên Khánh nó sẽ không làm gì em đâu."

"Ông là đồ điên! Kẻ bệnh hoạn! Ngay cả bạn gái của con trai mình cũng muốn cướp." Từ Phương Hiểu mắng chửi không ngừng cô không thể nào nói năng ngon ngọt với ông ta cô cảm thấy như thế rất buồn nôn.

Chát! Dương Thác tát cô cái tát thứ hai gương mặt trắng nõn kia đã hằng lên dấu tay đỏ ửng, Dương Thác vừa định tiếp tục tát Từ Phương Hiểu thì cánh cửa mở toang ra Dương Nguyên Khánh bước vào tay cầm súng chỉa thẳng vào đầu của Dương Thác ông ta hoảng sợ vội vàng giải thích.

Pằng! Không để cho Dương Thác giải thích Dương Nguyên Khánh thẳng tay bắn một phát thẳng vào đầu của ông ta khiến cho ông ta chết ngay tại chỗ, không nhắm mắt.

Từ Phương Hiểu chứng kiến cảnh tượng ấy không khỏi kinh hãi, bàng hoàng, sợ hãi tột cùng cô không thể nào tưởng tượng nổi Dương Nguyên Khánh lại chính tay giết chết ba của mình. Dương Nguyên Khánh bước đến cởi trói cho Từ Phương Hiểu cô run rẩy khi thấy Dương Nguyên Khánh đi lại gần.

"Lam Lam! Em không sao chứ? Ông ta có làm gì em không?"


Từ Phương Hiểu cả người không run bần bật, nước mặt sắp trào ra ngoài lắc lắc đầu môi mấp máy hỏi:"Tại...tại sao anh lại giết ông ấy ông ấy là ba của anh đấy."

Dương Nguyên Khánh mỉm cười với cô người ngoài nhìn vào đó chỉ là một nụ cười bình thường nhưng cô có thể cảm nhận được sâu bên trong nụ cười ấy là một sự đáng sợ, nguy hiểm, Dương Nguyên Khánh vuốt tóc của cô chậm rãi đáp:

"Bởi vì ông ta dám có ý với em còn ra tay đánh em nữa anh không cho phép bất cứ ai mơ tưởng đến em cả nếu như anh biết thì anh chắc chắn sẽ giết chết không tha."

Gương mặt của cô trắng bệch không còn một giọt máu, thấy cô sợ hãi như thế Dương Nguyên Khánh ôm cô vào lòng khẽ nói:

"Lam Lam! Anh đã tốt với em như thế tốt nhất em đừng làm chuyện gì có lỗi với anh nếu không em cũng sẽ không có kết cục tốt đâu."

Từ Phương Hiểu giật mình người càng run hơn nước mắt tuông trào ra ngoài Dương Nguyên Khánh chính là đang giết gà dọa khỉ, anh ta đang cảnh cáo cô chẳng lẽ anh đã biết chuyện gì rồi sao?

Dương Nguyên Khánh ôm cô nhớ lại lời mà thuộc hạ của mình đã báo cáo:

"Thiếu gia! Dạo gần đây Lam Lam tiểu thư thường xuyên đi gặp Hoa Châu Châu và còn một người nữa chính thuộc hạ không biết rõ đó là ai bởi vì người đó luôn đội nón che mặt lại."

Thuộc hạ của Dương Nguyên Khánh hiểu lầm Từ Phương Hiểu chính là Mộ Kiều Lam còn người không rõ kia chính là những lúc Mộ Kiều Lam đi gặp Hoa Châu Châu cùng Từ Phương Hiểu luôn che kín để không bị phát hiện.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 97: Anh ta quá đáng sợ


Sáng hôm sau, tại Mộ gia

Hoa Châu Châu cùng Mộ Kiều Lam bước xuống lầu thấy Mộ Khánh Dương vẫn chưa đi làm Hoa Châu Châu liền bước đến hỏi anh:

"Khánh Dương! Sao anh vẫn chưa đi làm nữa?"

Mộ Khánh Dương không nhanh không chậm đáp lại:"Ba mẹ của anh mới vừa gọi điện bảo anh và mọi người không ai được phép đi đâu cả mọi người không ai hiểu chuyện gì gọi lại thì ba mẹ đã khóa máy bây giờ chỉ còn biết ngồi đợi ba mẹ của anh gọi lại thôi."

"Gì chứ? Không được đi đâu cả?" Mộ Kiều Lam cùng Hoa Châu Châu đồng loạt thốt lên trong sự ngỡ ngàng, khó hiểu nếu như vậy thì sao mà Mộ Kiều Lam có thể hoán đổi lại cho Từ Phương Hiểu được chứ?

"Sao hai người lại phản ứng mạnh đến như vậy? Chẳng lẽ hai người muốn đi đâu sao?" Yến Quang Nam thấy hai người các cô phản ứng mạnh như thế liền cất giọng hỏi.


Hai người các cô nhìn nhau mặt mày nhăn nhó Mộ Kiều Lam kéo Hoa Châu Châu quay người lại nói nhỏ với cô:"Xem ra lát nữa chị không những nói những chuyện xảy ra lúc trước cho Hân Hân nghe không mà còn phải nói cho mọi người biết nữa."

"Vậy em sẽ gọi cho Hân Hân bảo cậu ấy đến đây chúng ta sẽ nói mọi chuyện cho mọi người biết." Hoa Châu Châu khẽ nói với Mộ Kiều Lam.

"Hai con đang thì thầm to nhỏ gì đó?" Lữ Vũ Ni cất giọng cùng Mộ Tần bước vào trong.

Hai người các cô giật mình ngẩng đầu lên nhìn, Mộ Khánh Dương cùng mọi người ngạc nhiên vô cùng khi nhìn thấy Lữ Vũ Ni cùng Mộ Tần xuất hiện, Mộ Khánh Dương bước đến đứng cạnh hai người lên tiếng hỏi:

"Ba! Mẹ! Tại sao hai người lại ở đây? Ba và mẹ về sao không báo cho bọn con biết để bọn con đến đón."

Mộ Tần cười nhẹ chậm rãi cất giọng đáp lại anh:"Chẳng phải vì các con không ai gọi cho ba mẹ hơn nữa ba mẹ rất nhớ con và mọi người nên ba mẹ về đây để gặp các con luôn."

Hoa Châu Châu vui vẻ lẩm bẩm:"Vậy thì tốt quá rồi có mặt tất cả mọi người ở đây khỏi phải nói đi nói lại."

"Hả? Châu Châu! Con đang nói cái gì vậy?" Lữ Vũ Ni nghe loáng thoáng cô đang nói gì đó liền hỏi.

"Dạ không! Con xin phép hai bác con đi ra ngoài gọi cho một người bạn một chút." Hoa Châu Châu cười cười lắc đầu.

"Con cứ đi đi!" Mộ Tần gật gật đầu cất giọng.

Hoa Châu Châu bước ra ngoài gọi cho Từ Phương Hiểu:"Alo! Hân Hân! Cậu hãy về biệt thự đi hôm nay chúng ta sẽ nói cho mọi người biết mọi chuyện có ba mẹ của cậu ở đây nữa đó."

"Được! Tớ về ngay." Từ Phương Hiểu trả lời xong liền tắt máy ngay cô vẫn còn chưa hết hoảng sợ về chuyện tối hôm qua nó cứ ám ảnh trong tâm trí của cô mãi.


Từ Phương Hiểu rời khỏi Dương gia đi được một quãng đường cô cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình đúng lúc ấy Tạ Thiên Trình thấy cô liền dừng xe lại. Từ Phương Hiểu vừa nhìn thấy anh liền bước vào trong xe:

"Thiên Trình! Anh hãy giúp tôi cắt đuôi bọn người ở phía sau đi."

"Được! Em hãy ngồi chắc vào." Tuy Tạ Thiên Trình vẫn chưa phân biệt được đây là Từ Phương Hiểu hay là Mộ Kiều Lam nhưng chỉ cần nói anh sẽ giúp ngay.

Tạ Thiên Trình đạp ga tăng tốc lao nhanh trên đường anh chạy vòng qua đường này đến đường khác hơn nửa tiếng sau cuối cùng anh cũng thành công cắt đuôi bọn người kia.

"Em bị làm sao vậy?" Tạ Thiên Trình bây giờ mới phát hiện vết thương trên miệng của Từ Phương Hiểu, lúc nãy do gấp quá anh không kịp để ý đến.

"Tôi không sao đâu anh hãy chở tôi đến Mộ gia được không?" Từ Phương Hiểu lắc lắc đầu, mặt không đổi sắc chậm rãi nói.

Tạ Thiên Trình lái xe đưa cô đến Mộ gia cô vừa chuẩn bị bước xuống liền bị anh kéo lại:"Em là Phương...em là Hân Hân hay là Lam Lam vậy? À đúng rồi anh quên mất em là Hân Hân bởi vì em đi ra từ hướng của Dương gia em đã hoán đổi với Lam Lam."

"Xem ra anh đã biết mọi chuyện rồi vậy thì anh hãy vào trong luôn đi."

Tạ Thiên Trình gật đầu cùng cô đi vào trong anh cảm thấy hôm nay cô có gì rất lạ dường như cô đang sợ hãi điều gì đó? Đỗ Huệ Di cùng dàn vệ sĩ thấy Từ Phương Hiểu bước vào liền đứng sững người cứ tưởng mình hoa mắt, tất cả ánh mắt đều hướng về phía của cô.

Tất cả mọi người ngoại trừ Mộ Kiều Lam cùng Hoa Châu Châu thì ai nấy đều kinh ngạc, há hốc mắt mở to hết cỡ khi nhìn thấy Từ Phương Hiểu, Lữ Vũ Ni chỉ vào Từ Phương Hiểu:"Chuyện này là sao? Sao lại có đến hai Hân Hân?"

Hoa Châu Châu nhìn thấy vết thương trên khóe miệng của Từ Phương Hiểu liền cất giọng hỏi trong sự lo lắng:"Hân Hân! Cậu bị làm sao vậy? Dương Nguyên Khánh đã đánh cậu sao?"

Từ Phương Hiểu lắc đầu đôi mắt thẫn thờ như người vô hồn:"Không! Anh ta không đánh tớ là Dương Thác đã đánh tớ."


"Hân Hân! Em hãy mau ngồi xuống nói cho chị và mọi người nghe xem rốt cuộc là đã có chuyện gì đã xảy ra với em? Thiên Trình! Anh cũng ngồi xuống đi." Mộ Kiều Lam dẫn cô ngồi xuống bên cạnh mày nhíu chặt khi nhìn thấy cô bị thương.

"Khoan đã! Ba người có thể nói cho anh và mọi người biết rốt cuộc chuyện này là sao không? Tại sao lại có hai Hân Hân?" Vũ Quân Minh vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện này là như thế nào?

Mộ Kiều Lam nhìn mọi người rồi cất giọng nói:"Ba! Mẹ! Anh hai! Anh Quân Minh! Anh Quang Nam! Em là Mộ Kiều Lam là Tiểu Lam của mọi người."

"Hả? Cái gì chứ? Con mới vừa nói sao? Con là Mộ Kiều Lam sao? Sao có thể chứ?" Mộ Tần sững sốt rất kinh ngạc khi nghe Mộ Kiều Lam nói thế.

"Con vẫn chưa chết con đã bị Dương Nguyên Khánh thôi miên cho quên đi mọi chuyện nhưng mọi người yên tâm bây giờ con đã nhớ ra tất cả mọi chuyện rồi tất cả đều nhờ Hân Hân, Châu Châu và cả Thiên Trình giúp đỡ." Mộ Kiều Lam chậm rãi nói với mọi người.

"Mọi chuyện tụi con sẽ giải thích sau cho mọi người biết bây giờ đều quan trọng mà con muốn biết là rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Hân Hân?" Hoa Châu Châu không thể nào chờ thêm được nữa cô rất muốn biết đã có chuyện gì xảy ra với Từ Phương Hiểu mà có thể khiến cô trở nên như vậy.

Từ Phương Hiểu cả người lại bắt đầu run rẩy khi nhớ đến chuyện tối qua cô quay qua nói với Hoa Châu Châu và Mộ Kiều Lam:

"Dương Nguyên Khánh! Anh ta rất đáng sợ anh ta đã điên rồi anh ta độc ác đến mức chính tay bắn chết ba của mình. Lam Lam! Chị đừng ở bên cạnh hắn nữa hình như hắn đã biết được chuyện gì đó rồi? Tối qua, anh ta giết chết ba của mình xong rồi còn hỏi em có làm chuyện gì có lỗi với anh ta không? Anh ta chính là đang giết gà dọa khỉ."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 98: Kể lại mọi chuyện


Thấy dáng vẻ sợ hãi của Từ Phương Hiểu mọi người càng lúc càng lo lắng, Mộ Kiều Lam hiếu kì, thắc mắc vội hỏi Từ Phương Hiểu:

"Hân Hân! Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra? Em hãy mau nói cho chị biết đi."

Từ Phương Hiểu nắm chặt tay của Mộ Kiều Lam kể lại mọi chuyện:

"Tối qua, em đói bụng đi xuống lầu tìm đồ ăn thì em bị Dương Thác lôi vào căn phòng tối ông ta đã có ý đồ xấu với em ông ta đã đánh em khi em phản kháng, mắng ông ta Dương Thừa Khánh xông vào cầm súng bắn chết Dương Thác còn hỏi em là có làm gì có lỗi với anh ta không? Anh ta nói nếu anh ta phát hiện thì em cũng sẽ không có kết cục tốt đâu."

"Chẳng lẽ anh ta đã phát hiện ra em là giả rồi sao?" Tạ Thiên Trình nhíu chặt đôi mày hỏi Từ Phương Hiểu.

"Tôi cũng không biết là Dương Nguyên Khánh có phát hiện ra hay không nhưng tôi nghĩ là vẫn chưa phát hiện ra đâu bởi vì nếu như anh ta phát hiện tôi là giả thì tôi sẽ không thể nào sống mà bước khỏi Dương gia được." Từ Phương Hiểu lắc lắc đầu nói.


"Khoan đã! Rốt cuộc mọi chuyện là sao? Giả giả thật thật gì ở đây? Còn nữa Tiểu Lam rõ ràng anh và mọi người thấy em đã chết hơn nữa còn chính tay đi chôn cất em làm sao mà em lại có thể sống lại được chứ?" Mộ Khánh Dương vẫn còn chưa hiểu rõ rốt cuộc chuyện là như thế nào? Sao ngay cả Tạ Thiên Trình cũng biết mà anh và mọi người lại không hề biết gì?

Mộ Kiều Lam cất giọng trả lời:"Vậy bây giờ em sẽ kể cho mọi người nghe trước về việc tại sao em lại còn sống."

Từ Phương Hiểu cùng mọi người gật đầu lắng nghe, Mộ Kiều Lam kể lại những gì mà mình đã nhớ cho mọi người nghe:

"Thật ra em không hề tự tử như mọi người đã nghĩ mà là do Dương Nguyên Khánh bày ra tất cả, lúc đó em đề nghị chia tay với Dương Nguyên Khánh nhưng anh ta không chịu rồi có một lần anh ta hẹn em ra nói chuyện nhưng mà thật chất anh ta cho em uống một loại thuốc để giả chết sau đó dựng lên chuyện em tự tử anh ta đợi sau khi mọi người chôn cất em xong thì ngay tức khắc đào mộ đưa em lên rồi xây lại như cũ."

"Rồi anh ta cho người thôi miên chị để chị quên hết tất cả mọi chuyện?" Từ Phương Hiểu lên tiếng hỏi Mộ Kiều Lam.

Mộ Kiều Lam gật đầu, Vũ Quân Minh hiếu kì cất giọng hỏi:

"Tiểu Lam! Nếu như em đã mất trí nhớ thì làm thế nào mà em và Hân Hân, Châu Châu biết nhau?"

Hoa Châu Châu cất giọng trả lời Vũ Quân Minh:"Cái này là phải cảm ơn anh Thiên Trình lúc đấy anh Thiên Trình là bạn của Dương Nguyên Khánh anh ấy vô tình gặp Lam Lam rồi nói cho em và Hân Hân nói rằng anh ấy đã gặp một người giống Hân Hân nói được một lúc thì Hân Hân nghi ngờ lúc đó em và Hân Hân còn cho người đào mộ của Lam Lam lên quả thật là đúng như những gì mà Hân Hân suy đoán trong quan tài không hề có gì cả."

"Vậy tiếp theo đó là như thế nào?" Lữ Vũ Ni rất muốn biết mọi chuyện tiếp theo là như nào? Trong lòng của bà bây giờ rất vui khi biết Mộ Kiều Lam còn sống đang xuất hiện trước mắt của mình.

Hoa Châu Châu tiêp tục nói cho mọi người nghe:

"Thì như mọi người biết sau đó con và Hân Hân xảy ra tai nạn mấy tháng sau con mới gặp anh Thiên Trình nhờ anh ấy tìm cách cho con gặp Lam Lam sau khi nghe Lam Lam kể con đã gần như chắc chắn chị ấy chính là Mộ Kiều Lam sau đó con nghe Lam Lam nói hàng tháng Dương Nguyên Khánh đều dẫn chị ấy đi khám nhưng sau khi khám chị ấy lại không hề biết chuyện gì xảy ra trong lúc đó cũng không hề biết mình bị bệnh gì mà cứ đi khám mãi nên con đã nghi ngờ đi theo dõi phát hiện hàng tháng Dương Nguyên Khánh đều đưa Lam Lam đi kiểm tra xem chị ấy có nhớ gì không?"


Mộ Kiều Lam tiếp lời của Hoa Châu Châu:"Lúc Châu Châu nói với con con không tin nhưng sau khi nghe em ấy kể chuyện lúc trước từ ánh mắt đến cử chỉ đều rất chân thật nên con dần dần tin và bắt đầu cùng em ấy và Hân Hân tìm cách lấy lại kí ức lúc trước."

"Vậy bây giờ con đã nhớ hết mọi chuyện chưa?" Mộ Tần lên tiếng hỏi Mộ Kiều Lam.

"Ba mẹ cứ yên tâm bây giờ con đã nhớ ra mọi chuyện rồi." Mộ Kiều Lam cười nhẹ gật đầu đôi mắt khẽ chớp đáp.

"Vậy còn chuyện hoán đổi thật thật thật giả giả là sao?" Yến Quang Nam hiếu kì, tò mò hỏi.

"Là do hôm qua bọn em có hẹn một vị bác sĩ thôi miên nhưng vị bác sĩ ấy chỉ có thể gặp vào chiều qua còn nếu không thì phải đợi nửa tháng nữa và cũng cùng lúc đó Dương Nguyên Khánh muốn Lam Lam đi dự tiệc nên bọn em mới phải hoán đổi cho nhau." Từ Phương Hiểu chậm rãi cất giọng nói cho Yến Quang Nam biết.

"Không ngờ Dương Nguyên Khánh lại nguy hiểm, độc ác đến như vậy Tiểu Lam em hãy rời xa hắn càng nhanh càng tốt đừng ở bên cạnh hắn nữa." Mộ Khánh Dương nhíu mày cảm thấy mọi chuyện càng lúc càng nguy hiểm anh không nào tưởng tượng được nếu như một ngày nào đó Dương Nguyên Khánh biết chuyện gì đó thì sẽ làm ra chuyện gì gây hại đến Mộ Kiều Lam.

"Không! Em sẽ tiếp tục ở bên cạnh hắn bởi vì em đã hứa với một người rằng sẽ giúp người đó điều tra tìm bằng chứng phạm tội của Dương Nguyên Khánh." Mộ Kiều Lam lắc lắc đầu cười nhạt cô không thể thất hứa dù sao Brian cũng giúp cô lấy lại trí nhớ.

Thấy Mộ Khánh Dương sắc mặt đã dần khó coi, lo lắng Hoa Châu Châu lên tiếng nói với anh:

"Khánh Dương! Sẽ không sao đâu bây giờ không chỉ có em, Hân Hân và anh Thiên Trình bảo vệ Lam Lam mà còn có anh và mọi người nữa Lam Lam sẽ không sao đâu."

Mộ Khánh Dương thở dài một hơi anh đành phải vậy thôi cho dù không muốn mấy người các cô cũng sẽ không thay đổi, bỗng đôi mắt anh hơi híp lại nhìn Hoa Châu Châu:

"Châu Châu! Sao anh nghe em gọi Tạ Thiên Trình thân thiết quá vậy? Anh Thiên Trình! Anh Thiên Trình! Nghe nói ngọt, thân thiết làm sao ấy."

Tạ Thiên Trình bật cười một tiếng không nhanh không chậm cất giọng nói với anh:


"Chỉ như vậy thôi mà anh cũng ghen làm ơn đi anh đừng quên người mà tôi theo đuổi là Hân Hân em gái của anh chứ không phải là Châu Châu bạn gái của anh."

"Nhưng tôi vẫn phải đề phòng những người đàn ông bên cạnh của Châu Châu ai nấy cũng đều nguy hiểm không phòng không được." Mộ Khánh Dương mặt không đổi sắc đáp lại.

"Ý anh đang nói anh sao?" Hoa Châu Châu nghiêng đầu nhìn anh môi khẽ nhếch lên hỏi.

"Tất nhiên là ngoại trừ anh rồi anh đâu có nguy hiểm chỗ nào đâu chứ? Anh rất đáng tin cậy." Mộ Khánh Dương cười tươi với Hoa Châu Châu.

"Anh là kẻ không đáng tin nhất đấy ai biết được nửa đêm anh lẻn vào phòng cậu ấy có ý đồ gì rồi sao?" Từ Phương Hiểu ngay lập tức lên tiếng.

"Anh làm sao có thể làm ra chuyện đó được chứ? Không thể nào."

"Có thể đó." Từ Phương Hiểu, Hoa Châu Châu cùng Mộ Kiều Lam không hẹn đồng loạt cất giọng nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 99: Đập chết hắn


Buổi trưa, Mộ Kiều Lam quay về Dương gia Từ Phương Hiểu đi lên phòng nằm nghỉ ngơi vừa nằm xuống tiếng chuông điện thoại của cô vang lên là Bạch Nhã Băng gọi cô liền nhấc máy nghe:"Alo!"

Bên kia, Bạch Nhã Băng nhanh chóng nói với Từ Phương Hiểu với giọng điệu khá gấp gáp:"Hân Hân! Cô hãy mau đến bệnh viện đi Hoằng Phong xảy ra chuyện rồi."

Từ Phương Hiểu ngay lập tức ngồi bật dậy vội hỏi:"Đã xảy ra chuyện gì với anh ta?"

"Vẫn chưa rõ chuyện gì nhưng theo lời Hoằng Phong kể lại là lúc Hoằng Phong lái xe thì đột nhiên có bị chặn lại anh bước xuống xe xem tình hình thì bị một đám người cầm gậy đánh bây giờ anh ấy đang bị chấn thương ở đầu rồi còn bị thương ở nhiều chỗ khác nữa."

Từ Phương Hiểu hừ lạnh đáp lại ngay lập tức:"Chuyện này thì có liên quan gì đến tôi chứ? Anh ta bị gì thì mặc kệ anh ta cần gì phải báo cho tôi biết chứ?"

Bạch Nhã Băng cau mày hỏi cô:"Cô không muốn đến thăm Hoằng Phong sao?"


"Không! Tại sao tôi lại phải đến chứ? Tôi không rảnh."

"Cô thật sự không muốn đến thăm anh ấy?" Bạch Nhã Băng hỏi cô lại một lần nữa.

"Không! Tôi sẽ không bao giờ đến thăm anh ta anh ta bị gì tôi cũng mặc kệ." Từ Phương Hiểu trả lời lại bằng giọng điệu vô tình không quan tâm đến anh.

"Được rồi! Vậy tôi không làm phiền cô nữa." Bạch Nhã Băng vừa dứt câu liền tắt điện thoại.

Từ Phương Hiểu quăng điện thoại sang một bên nằm lăn qua lăn lại trên giường trong đầu cứ suy nghĩ một chuyện duy nhất:"Âu Hoằng Phong có bị thương nặng lắm không? Mình có nên đi đến thăm anh ta không? Có nên đến thăm không đây?"

Bệnh viện Ái Tâm

Từ Phương Hiểu hỏi y tá rồi đi đến thăm Âu Hoằng Phong mở cửa bước vào thấy anh đang ăn cháo cô đứng gần cánh cửa nhìn anh cất giọng:

"Xem ra anh không sao vẫn còn sống vẫn chưa có chết như vậy được rồi bây giờ tôi quay về đây."

Âu Hoằng Phong thấy Từ Phương Hiểu đến thăm liền vui mừng bỗng sắc mặt của anh thay đổi mày nhíu lại đặt chén cháo lên bàn bước xuống giường đi đến gần cô nâng cằm cô lên:

"Phương Hiểu! Tại sao khóe miệng của em lại bị thương vậy? Là ai đã đánh em?"

"Không ai đánh cả cái này chỉ là do tôi bất cẩn đụng trúng nên bị thương thôi." Từ Phương Hiểu quay sang chỗ khác đáp.

"Em đừng có mà gạt anh chẳng lẽ anh lại không biết đây là vết thương do em bất cẩn hay bị người khác đánh hay sao? Em hãy mau nói cho anh biết là ai đã đánh em?" Âu Hoằng Phong vừa nhìn đã biết đấy là vết thương do người đánh trong người anh đã tức giận hừng hực khi thấy có người dám đánh cô.

"Là Dương Nguyên Khánh đã đánh tôi." Cô không thể nào nói người đánh là Dương Thác được bởi vì nói thế anh sẽ càng nghi ngờ khi đột nhiên Dương Thác lại đánh cô với lại Dương Thác cũng đã chết cô hiểu với tính cách của anh thế nào cũng sẽ cho người điều tra chuyện này.


"Tại sao anh ta lại đánh em?" Âu Hoằng Phong khá là bất ngờ, ngạc nhiên khi biết Dương Nguyên Khánh là người đã đánh cô.

"Anh không cần biết nhiều không liên quan đến anh."

Thấy Âu Hoằng Phong đột nhiên đi ra ngoài Từ Phương Hiểu liền hỏi:

"Anh đi đâu vậy?"

"Anh đi đập chết Dương Nguyên Khánh anh không thể nào nuốt trôi cơn tức này anh tuyệt đối không cho phép bất cứ ai gây tổn hại đến em huống hồ chi anh ta lại đánh em ra nông nỗi này anh tuyệt đối sẽ không tha cho hắn." Âu Hoằng Phong quay người lại nói với cô với vẻ mặt rất tức giận.

Từ Phương Hiểu kéo anh lại cô tuyệt đối không cho anh đi đến đó nếu không mọi chuyện sẽ bại lộ Mộ Kiều Lam nhất định sẽ gặp nguy hiểm với lại anh mới vừa bị người ta đánh nếu đến đó chẳng phải là nộp mạng sao?

"Tôi không cho phép anh đi đến đó gặp Dương Nguyên Khánh nếu anh dám đi thì anh sẽ chết chắc với tôi."

"Tại sao anh lại không thể đến đó? Chẳng lẽ em dễ dàng bỏ qua chuyện này sao?"

"Tôi không bỏ qua nhưng tôi cũng không cho phép anh đi đến gặp anh ta nếu như anh dám đến thì tôi sẽ mặc kệ anh không thèm quan tâm đến anh nữa."

Nghe cô nói thế anh liền ngoan ngoãn quay lại giường bệnh, Dạ Thành Đông cùng Hạ Tử Quyên bước vào thấy cô liền cười nhẹ, Dạ Thành Đông đi đến đưa cho Âu Hoằng Phong xem một bức ảnh:

"Tôi đã điều tra ra được kẻ đã đánh cậu chính là người này còn về người đứng đằng sau thì tôi vẫn chưa điều tra ra bởi vì người trong tấm ảnh đã chết rồi anh ta đã tự tử chết."

Từ Phương Hiểu giật mình hoảng hốt khi nhìn thấy người ở bên trong tấm ảnh đó chính là thuộc hạ của Dương Nguyên Khánh hôm qua cô mới vừa gặp anh ta hôm nay anh ta đã chết khiến hồn vía cô lên mây, rất sợ hãi.

Hạ Tử Quyên thấy cô thẫn người ra liền vỗ nhẹ vai hỏi:"Sao đột nhiên cô lại đứng thần người ra vậy? Mà khóe miệng của cô bị làm sao vậy?"


Từ Phương Hiểu giật mình lắc đầu cô cắn khóe môi suy nghĩ vài giây rồi lên tiếng nói với Hạ Tử Quyên và Dạ Thành Đông:

"Tôi không sao! Bây giờ hai người có thể giúp tôi một chuyện được không?"

"Cô cứ nói đi là chuyện gì?" Hạ Tử Quyên nhanh chóng đáp lại.

"Tôi muốn hai người hãy cử ra vài người âm thầm bảo vệ bạn gái của Dương Nguyên Khánh bởi vì cô ấy là bạn của tôi dạo gần đây tôi nghe được cô ấy đang gặp nguy hiểm."

"Được! Tôi và Thành Đông sẽ giúp cô." Hạ Tử Quyên không suy nghĩ gì cả ngay tức khắc đồng ý với cô.

Âu Hoằng Phong đầu khẽ gật gù thầm suy nghĩ:"Thì ra là do có bạn của cô ấy ở đấy vì sợ cô gái đó gặp nguy hiểm nên mới không cho mình đi vậy thì lúc mình đốt nhà Dương Nguyên Khánh thì cho người đưa cô gái đó ra là được rồi còn những người khác thì mình cho A Bân điều tra nếu như vô tội không biết chuyện gì thì anh sẽ có cách đưa họ khỏi biệt thự."

Từ Phương Hiểu thấy anh suy nghĩ gì đó liền nói:"Anh đang suy nghĩ cái gì vậy? Tôi đã cảnh cáo anh rồi đấy đừng có mà manh động."

Âu Hoằng Phong gật đầu cười cười anh nói là anh không làm gì Dương Nguyên Khánh nhưng anh đâu có nói là không đốt nhà anh ta anh đâu có làm hại đến anh ta anh là đang muốn hại cái ngôi nhà của anh ta. Anh cầu mong lúc cháy nhà có Dương Nguyên Khánh trong đấy để thiêu đốt anh ta thành tro vì dám đánh cô, có Dương Mộc Đồng lại càng tốt như vậy sẽ thiêu cô ta luôn để khỏi đến làm phiền anh và cô nữa.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom