Cập nhật mới

Dịch Full Người Hầu! Anh Yêu Em

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,899
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: Dáng vẻ chưa từng thấy


Bước vào trong nhà hàng Từ Phương Hiểu chạm mặt với Mộ Khánh Dương sắc mặt của cô ngay lập tức thay đổi thấy cô đột ngột dừng lại Âu Hoằng Phong quay người lại nhìn cô:

"Phương Hiểu! Sao đột nhiên em lại đứng lại vậy? Có chuyện gì sao?"

Thấy cô cứ nhìn về một hướng anh cũng nhìn theo thì nhìn thấy Mộ Khánh Dương đang từ đằng xa đi đến Âu Hoằng Phong nở một nụ cười nhạt chào Mộ Khánh Dương, Mộ Khánh Dương nở nụ cười chào lại cất giọng:

"Không ngờ lại có thể gặp hai người ở đây hai người đến đây ăn sao?"


"Đúng vậy! Bạn thân mở chúng tôi phải đến ủng hộ chứ."

Mộ Khánh Dương vẫn giữ nụ cười như không của mình di chuyển ánh mắt về phía cô:

"Âu tổng! Tôi muốn mượn Phương Hiểu một lát tôi có chuyện muốn nói với cô ấy có được không?"

Âu Hoằng Phong khẽ nhướng mày quay đầu lại nhìn cô rồi nhìn Mộ Khánh Dương:"Cái này anh phải hỏi cô ấy."

"Thiếu gia! Anh hãy đi vào phòng ăn trước đi tôi sẽ vào sau." Từ Phương Hiểu gương mặt không một chút cảm xúc đôi mắt sắc lạnh nhìn Mộ Khánh Dương.

Vừa nghe cô nói thế anh ngạc nhiên dù sao anh cũng đang đứng ở đây vậy mà cô lại muốn gặp riêng Mộ Khánh Dương, anh nhếch môi quay người lại nhìn cô vừa quay lại thấy đôi mắt lạnh lẽo kia anh có chút đứng hình không thể nói gì chỉ có thể gật gù đi vào trong.

Đứng sang một góc Từ Phương Hiểu lạnh nhạt cất giọng:

"Không biết Mộ tổng đây có chuyện gì muốn nói với tôi?"


Mộ Khánh Dương nắm lấy bàn tay của cô ánh mắt tha thiết, khẩn cầu:

"Phương Hiểu! Anh biết là em đã biết mọi chuyện rồi em hãy tha thứ cho mẹ cũng như là mọi người đi có được không? Mẹ đã hối hận lắm rồi hối hận vì lúc đó đã bỏ rơi em. Em hãy tha thứ cho mẹ đi có được không?"

Cô hất tay Mộ Khánh Dương ra ngữ điệu đầy lạnh lẽo:

"Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bà ta anh có biết lúc bà ta bỏ rơi tôi tôi đã trải qua những gì không? Anh có biết là nó đáng sợ đến như thế nào không? Nó ám ảnh tôi suốt bao năm nay. Tôi không có hận anh và những người khác nên anh đừng đến xin tôi tha thứ cho bà ta nếu anh còn cầu xin tha thứ nữa thì tôi cũng sẽ hận anh và tất cả bọn họ."

"Tại sao em lại không chịu cho mẹ và mọi người một cơ hội để bù đắp lại những giờ mà mọi người đã nợ em chứ? Tại sao em lại không chịu thử mở lòng mình?"

"Bù đắp? Thử mở lòng mình? Lúc tôi còn là đứa trẻ bốn tuổi phải ở ngoài đường ăn xin, nhặt rác, bán hàng rong khắp nơi rồi còn bị đánh đập thì các người ở một nơi khác sống một cuộc sống sung sướng, hạnh phúc lúc đó bà ta có nghĩ đến tôi không? Lúc tôi xém bị người khác cưỡng bức thì các người đang ở đâu? Bà ta đang ở đâu? Bà ta có nghĩ đến mình còn một đứa con gái bị chính bà ta bỏ rơi không? Anh nói xem tôi phải tha thứ cho bà ta như thế nào đây?" Nước mắt của cô lặng lẽ rơi xuống, cô nói ra hết những gì trong lòng của mình cô muốn trút ra hết tất cả.

"Anh xin lỗi! Anh thật sự không biết là em đã phải trải qua những chuyện khủng khiếp như thế này." Mộ Khánh Dương đứng hình, cứng miệng không thể nói được gì khi nghe cô nói.

"Cùng là con nhưng một đứa lại được bà ta đem về sống một sống đầy đủ, hạnh phúc có ba có anh đứa còn lại phải sống ở ngoài đầu đường xó chợ, hàng ngày bị đánh đập không ai quan tâm tôi không thể oán trách ai cả bởi vì đó chính là số của tôi cái mà tôi không thể nào chấp nhận chính là khi bà ta mất đi đứa con gái mà bà ta yêu thương thì bà ta mới nhớ đến bà ta vẫn còn một đứa con gái mà bà ta đã bỏ rơi năm xưa rồi đi đến muốn nhận muốn tôi tha thứ đó chính là điều mà tôi không thể nào chấp nhận được."


Mộ Khánh Dương im lặng không thể nói được gì nữa, nói ra hết lòng mình cô cảm thấy trong lòng nhẹ hơn hẳn cô quay người bước đi, Mộ Khánh Dương níu kéo nắm lấy cánh tay của cô:

"Cho dù thế nào anh cũng mong em có thể suy nghĩ lại, thử mở lòng chấp nhận bà ấy một lần nữa. Dù sao bà ấy cũng là mẹ của em mẹ của chúng ta."

"Đó là điều không thể nào và tôi cũng xin nhắc lại một lần nữa tôi không có mẹ đối với tôi bà ấy đã không còn từ lúc bà ấy bỏ rơi chính đứa con gái ruột của mình." Lời nói đầy tuyệt tình, lạnh lùng của cô cất lên rồi rời đi.

Ở bên trong căn phòng, Âu Hoằng Phong cứ nhớ mãi ánh mắt sắc lạnh của cô đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy ánh mắt đáng sợ đó của cô còn cái dáng vẻ xa cách, lạnh lùng kia anh cũng chưa từng thấy anh rất thắc mắc rằng rốt cuộc giữa cô và Mộ Khánh Dương đã xảy ra chuyện gì mà khiến cô trở nên đáng sợ như thế?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,899
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: Không muốn nói


Bước vào trong, Từ Phương Hiểu cười nhẹ cất giọng nói với Âu Hoằng Phong:

"Thiếu gia! Xin lỗi đã để anh đợi lâu."

Thấy cô bước vào với dáng vẻ bình thường lại như lúc trước khác hẳn với lúc nãy anh có chút bất ngờ, ngạc nhiên anh khẽ lắc đầu mỉm cười:

"Có gì đâu mà em phải xin lỗi, em muốn ăn gì em cứ gọi đi."


Cô cầm thực đơn lên xem rồi gãi gãi đầu mình trong thực đơn toàn là những món với giá trên trời chỉ cần gọi vài món thôi cũng đủ để cô ăn xài một, hai năm thấy cô xem mãi mà không gọi anh liền biết cô đang nghĩ gì nhìn những bảng giá đấy tất nhiên là cô không dám gọi món rồi anh khẽ cười nhìn cô, cất giọng:

"Không có món em thích sao? Nếu như không có món em thích vậy thì hãy để tôi gọi giúp em."

Một bên khóe môi của cô khẽ cong lên gật gật đầu Âu Hoằng Phong bắt đầu gọi món mỗi lần nghe anh gọi một món là cô lại nhìn vào giá trong thực đơn người cô lại giật lên một cái. Thấy anh gọi xong cô khẽ hỏi anh:

"Thiếu gia! Anh gọi nhiều món như thế anh có ăn hết không?"

Âu Hoằng Phong thấy vẻ mặt vô cùng buồn cười của cô không kìm được anh bật cười nói với cô:

"Tôi biết em đang nghĩ cái gì tôi dẫn em đến đây là để ăn những món tôi gọi đều là bồi bổ sức khỏe cho nên em đừng có mà tiếc tiền nữa. Về khoản ăn uống em hoàn toàn khác với Tử Quyên."

Từ Phương Hiểu nhíu mày nhìn anh cô và Hạ Tử Quyên khác nhau là đúng rồi đẳng cấp giữa hai người các cô khác nhau rõ rệt. Vừa nhìn anh đã đoán được trong đầu cô suy nghĩ cái gì rồi anh không ngờ suy nghĩ của cô lại đơn giản, dễ đoán như vậy.


"Không phải như em nghĩ đâu không phải là giữa việc có tiền hay không có tiền mà là Tử Quyên rất thích ăn uống, cô ấy sẵn sàng chi ra rất nhiều tiền chỉ để ăn uống chỉ cần là ăn uống thì cô ấy sẽ không bao giờ tiếc tiền còn những thứ khác thì cô ấy sẽ tiếc tiền đó cô ấy để dành tất cả tiền của mình chỉ để ăn uống."

"Thiếu gia! Anh nói thật sao? Chỉ để ăn uống thôi sao?" Cô rất ngạc nhiên về việc này cô luôn nghĩ những cô gái xinh đẹp như Hạ Tử Quyên phải kiêng ăn này nọ để giữ được dáng đẹp như thế và chỉ dùng tiền để làm đẹp không ngờ lại dùng vào việc ăn uống.

"Còn một chuyện em còn chưa biết nữa đó chính là sức ăn của Tử Quyên bằng sức ăn của bốn, năm người lận đấy. Có lần tôi đã tận mắt chứng kiến cô ấy ăn thấy cô ấy ăn mà tôi phải toát cả mồ hôi đấy."

"Hả? Thiếu gia! Anh không đùa đấy chứ? Cô ấy ăn như vậy mà không mập luôn sao?" Vừa nghe anh nói như thế miệng cô há hốc, đôi mắt chớp chớp cô cảm thấy chuyện này hơi khó tin.

"Tôi không đùa đâu sau này em sẽ được chứng kiến sức ăn của Tử Quyên thôi."

Thấy tâm trạng của cô đã thoải mái hơn anh bèn hỏi về chuyện giữa cô và Mộ Khánh Dương:

"Phương Hiểu! Giữa em và Mộ Khánh Dương đã xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng phải lúc trước em vẫn rất bình thường sao? Mỗi lần gặp anh ta em đều rất vui vẻ mà tại sao bây giờ em gặp anh ta lại như kẻ thù vậy?"

Nghe Âu Hoằng Phong hỏi sắc mặt của Từ Phương Hiểu có chút biến sắc rồi quay trở lại như thường cô giấu đi vẻ mặt lạnh lẽo kia mỗi khi nhắc đến Mộ Khánh Dương cô cười nhạt đáp:


"Chỉ là giữa tôi và anh ta xảy ra một chút chuyện khiến cho tôi không thích làm bạn hay gặp mặt anh ta nữa."

"Chỉ như vậy thôi sao? Chỉ là một chút chuyện?" Âu Hoằng Phong nheo mắt hỏi lại cô.

"Vâng! Chỉ như vậy thôi." Cô không muốn nói chuyện giữa cô và Mộ Khánh Dương bởi vì cô thấy chuyện đấy là không cần thiết dù sao thì cô cũng sẽ không nhận lại họ không xem bọn họ là gia đình không có bất cứ liên quan gì đến họ.

Thấy cô không nói anh cũng không ép buộc chỉ cười cho qua với cô, đồ ăn được dọn lên hai người bắt đầu thưởng thức những món ngon ấy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,899
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: Xung quanh toàn trai đẹp


Ngày hôm sau, Từ Phương Hiểu đi học Hoa Châu Châu vừa nhìn thấy cô đến liền bước đến nắm tay kéo cô chạy đi, đột nhiên bị kéo đi cô ngơ ngác hỏi:

"Châu Châu! Cậu kéo tớ đi đâu vậy?"

"Đi xem các mỹ nam chơi bóng rổ hôm nay khoa chúng ta đấu với khoa y."

Đến sân bóng rổ, hai người các cô ngồi xuống xem Hoa Châu Châu vẻ mặt vô cùng thích thú, không ngừng luyên thuyên tay chỉ chỉ:

"Phương Hiểu! Cậu có thấy cái anh đẹp trai đanh tranh bóng với anh Thiên Trình không?"


"Ò...tớ thấy." Từ Phương Hiểu gật gật đầu vẻ mặt không hiện ra một chút biểu cảm nào.

"Anh ấy là Vũ Quân Minh đàn anh năm hai của khoa chúng ta có rất nhiều cô gái theo đuổi anh ấy nhưng anh ấy từ chối hết không có ai lọt vào mắt xanh của anh ấy cả."

Từ Phương Hiểu đầu gật gật nghiêng qua vẻ mặt vô cùng chán chường cô hoàn toàn không có hứng thú xem cái này. Trận đấu kết thúc, các cô gái ở đấy chạy ùa xuống vây quanh tất cả bọn họ cô thở hắt một cái đứng dậy:

"Tớ quay về trước đây cậu cứ ở đây ngắm nam thần của cậu đi."

"Ây! Phương Hiểu! Phương Hiểu!" Hoa Châu Châu đứng dậy vừa chạy theo cô vừa gọi.

Tạ Thiên Trình nhìn thấy cô rời đi liền chạy theo kéo tay cô lại, cô khẽ cau mày nhìn anh:

"Xin hỏi anh có chuyện gì sao?"

Tạ Thiên Trình lắc lắc đầu cười nhẹ:"Không có gì chỉ là muốn hỏi vết thương lần trước bóng đập vào của em như thế nào rồi?"

"Cảm ơn anh đã quan tâm tôi không sao cả." Cô cười như không đáp lại anh.


Tạ Thiên Trình mỉm cười gật gù cô nhìn xuống cánh tay mình cất giọng:

"Vậy anh có thể buông tay tôi ra được rồi chứ?"

Tạ Thiên Trình vội rút tay lại cười trừ cô không nói gì thêm rời khỏi đấy Hoa Châu Châu vẫy tay với anh rồi nhanh chóng đi theo cô. Tạ Thiên Trình nhìn theo bóng lưng của cô đôi mắt híp lại lẩm bẩm:

"Kì lạ! Rõ là mình đẹp trai như vậy sao cô ấy lại không say mê, phát cuồng khi gặp mình như những cô gái khác ngược lại còn lạnh lùng, xa cách nữa chứ?"

Ở phía xa, Vũ Quân Minh nhìn về hướng của cô đi lẩm bẩm một mình:

"Tại sao cô ấy lại giống với Kiều Lam đến như vậy? Chẳng lẽ đây chính là cô em gái song sinh của em ấy Mộ Kiều Hân?"

Hoa Châu Châu đi theo cô miệng nói không ngừng:

"Phương Hiểu! Tớ thật sự khâm phục cậu đó cậu có thể bình tĩnh, lạnh lùng nói chuyện với anh Thiên Trình như vậy gặp tớ là tớ vui đến phát điên đấy."

Ngồi xuống băng ghế gương mặt tỏ vẻ khó chịu cô nói với Hoa Châu Châu:

"Tớ không có thích anh ta thì làm sao mà tớ có thể phát cuồng khi gặp anh ta được chứ?"


"Đúng! Đúng! Nhưng nếu đổi lại người đó là Âu tổng thì cậu sẽ phản ứng khác có đúng không?" Hoa Châu Châu nhướng nhướng mày ý trêu chọc cô.

Từ Phương Hiểu khẽ cười có chút ngượng ngùng, Hoa Châu Châu bỗng khoác tay qua vai của cô vẻ mặt vô cùng thích thú, phấn khích:

"Tớ cảm thấy sự lựa chọn của tớ là đúng vào học ở đây ngày nào tớ cũng được ngắm trai đẹp. Cậu có biết không nơi đây hội tụ rất nhiều trai đẹp cậu ngắm không hết luôn đấy đặc biệt là cựu sinh viên trường mình Lục Dĩ Tường anh ấy đẹp trai không góc chết luôn."

"Ý cậu nói là người này?" Từ Phương Hiểu mở điện thoại đưa cho Hoa Châu Châu xem tấm hình mà cô cùng mọi người chụp chung với nhau lúc ở Hàn Quốc.

"Đúng! Chính là anh ấy! Trời ơi ~ Phương Hiểu! Bây giờ tớ biết tại sao cậu lại miễn nhiễm với trai đẹp rồi đó là vì xung quanh cậu toàn trai đẹp. Đây toàn là những người nổi tiếng đầy quyền lực có thể hô mưa gọi gió ở đất nước mình tớ thật ngưỡng mộ cậu đó." Hoa Châu Châu hai mắt sáng rỡ vẻ mặt hiện rõ sự ngưỡng mộ cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,899
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: Bạn trai


Buổi tối, Vũ Quân Minh đi đến biệt thự gặp Lữ Vũ Ni bước vào bên trong anh cúi người chào rồi ngồi xuống ghế:

"Dì! Dì có biết hôm nay cháu đã gặp ai ở trường không?"

Lữ Vũ Ni lắc lắc đầu anh gặp ai ở trường làm sao bà có thể biết được chứ? Bà cất giọng hỏi:"Cháu đã gặp ai?"

"Cháu đã gặp một cô gái tên là Phương Hiểu cô gái đó rất giống với Kiều Lam. Dì! Chẳng lẽ cô gái đó chính là cô gái mà mọi người nói chính là em gái song sinh với Kiều Lam. Kiều Hân?"

"Đúng vậy! Cháu đã gặp Hân Hân sao? Nó đang học ở trường của cháu sao?" Lữ Vũ Ni vừa nghe Vũ Quân Minh nhắc đến cô liền có phản ứng mạnh.


"Vâng!" Vũ Quân Minh gật đầu đáp lại.

Lữ Vũ Ni cảm thấy tin tức này rất tốt bà có thể thường xuyên đến đấy gặp cô lúc cô ở biệt thự bà không thể lúc nào cũng đến gặp nhưng ở trường thì khác bà có thể thường xuyên đến gặp, thăm cô.

Tại quán ăn nhỏ, Từ Phương Hiểu ngồi ăn cùng Hoa Châu Châu đang ngồi ăn bỗng nhiên có một đám con gái bước đến một trong số họ cất giọng mỉa mai, khinh thường:

"Đây chẳng phải là Hoa tiểu thư sao? Sao lại đi ăn với một đứa mồ côi, nghèo kiết xác như vậy chứ? Còn ở một quán ăn nhỏ bé nữa."

Hoa Châu Châu đặt mạnh đôi đũa xuống ngẩng đầu lên trừng mắt với bọn họ:

"Tôi ăn với ai thì kệ tôi liên quan gì đến các người. Các người thử mở miệng nói bạn tôi là đứa mồ côi, nghèo kiết xác một lần nữa xem xem tôi có xé rách miệng các người không?"

"Tôi cứ nói đó cô ta chính là một đứa mồ côi bị cha mẹ bỏ không ai cần là thứ nghèo hèn." Cô gái đấy trợn mắt miệng không ngừng mắng cô.

Chát! Từ Phương Hiểu tát vào mặt của cô ta một cái thật mạnh đôi mắt lạnh lùng nhìn chăm chăm vào bọn họ:

"Nãy giờ tôi im lặng nhưng không đồng nghĩa là tôi hiền tôi dễ bắt nạt."

"Cô dám đánh tôi? Đồ nghèo hèn! Hôm nay, tôi cho cô biết tay." Cô ta tức điên lên giơ tay lên định đánh cô nhưng bị một bàn tay khác nắm lấy ngăn lại.

Mộ Khánh Dương quăng mạnh tay cô ta xuống Từ Phương Hiểu vừa nhìn thấy anh đôi mày nhíu chặt lại, vẻ mặt khó chịu, lạnh nhạt. Hoa Châu Châu vừa thấy anh xuất hiện đôi mắt đã sáng như sao, tim bỗng trở nên đập nhanh khóe miệng tự giác cau lên nhìn anh không chớp mắt, Mộ Khánh Dương bước đến đứng cạnh cô, vẻ mặt đầy đáng sợ, cảnh cáo bọn họ:


"Tôi cảnh cáo các cô nếu như tôi còn nghe các cô nói bất cứ lời nào không hay, thái độ mỉa mai, khinh thường Phương Hiểu một lần nào nữa thì đừng trách tôi."

"Anh là ai mà dám xen vào chuyện này? Tôi cứ thích nói đó thì làm sao anh làm gì được tôi?"

"Thì tập đoàn Đinh thị của cô sẽ ngay lập tức biến mất trên thế gian này." Âu Hoằng Phong bước đến nhìn Đinh Mỹ Kỳ với ánh mắt chán ghét, lạnh lẽo.

"Âu...Âu thiếu!" Đinh Mỹ Kỳ vừa nhìn thấy anh liền nuốt nước bọt sợ sệt, lắp bắp gọi anh.

Cô bạn bên cạnh Đinh Mỹ Kỳ khẽ nói vào tai của cô:"Chúng ta đi thôi người lúc nãy cậu lớn tiếng là chủ tịch của Mộ thị Mộ Khánh Dương đó, anh ta và Âu thiếu bất cứ ai chúng ta cũng không nên đụng đến đâu."

Hoa Châu Châu vừa nghe bọn họ nói thế liền quay qua tay khoác vào tay của cô nói nhỏ:

"Thì ra anh ấy chính là Mộ Khánh Dương, đẹp trai thật đó không biết hôm nay là ngày gì mà tớ lại có thể gặp được Mộ tổng còn có cả Âu tổng nữa."

Khóe môi của Từ Phương Hiểu giật giật lên cô thật sự không ngờ rằng bạn của mình lại mê trai đến như vậy. Đinh Mỹ Kỳ cùng đám bạn của mình nhanh chóng rời đi.

Mộ Khánh Dương quay sang nhìn cô, quan tâm, hỏi han:

"Phương Hiểu! Em không sao chứ? Cô ta có làm gì em không?"


Hoa Châu Châu ngạc nhiên đôi mày nhướng cao lên hỏi cô:

"Phương Hiểu! Cậu và Mộ tổng quen nhau sao?"

"Ừm! Tớ và Mộ tổng đây có quen biết nhau nhưng không thân." Từ Phương Hiểu tỏ ra xa cách với Mộ Khánh Dương, Mộ Khánh Dương chỉ có thể cười gượng, ánh mắt cô thay đổi quay sang cười nhẹ giới thiệu Hoa Châu Châu với Âu Hoằng Phong:

"Thiếu gia! Đây là Châu Châu bạn mới của tôi."

"Chào! Tôi là Âu Hoằng Phong tôi là bạn trai của Phương Hiểu." Âu Hoằng Phong miệng cười tươi bước đến choàng tay qua vai của cô giới thiệu mình.

Từ Phương Hiểu nhướng cao đôi mày tròn mắt nhìn anh anh thích thú nhướng mày lại với cô. Hoa Châu Châu bật cười toe toét khều khều trêu cô, Mộ Khánh Dương tỏ vẻ khó chịu, bĩu môi nhìn sang chỗ khác.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,899
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: Cảnh tượng hiếm thấy


Trên xe, Âu Hoằng Phong liên tục quay sang nhìn Từ Phương Hiểu cô ngượng ngùng cười mỉm vui trong lòng, ngồi thẳng người lên cô hắng giọng hỏi anh:

"Thiếu gia! Bộ mắt của anh bị gì sao? Sao anh không tập trung lái xe vậy?"

"Có người đẹp ngồi cạnh làm sao anh có thể tập trung lái xe được chứ?!" Âu Hoằng Phong cười tươi hết cỡ đáp lại.

Từ Phương Hiểu đỏ mặt quay ra nhìn cửa sổ cười tủm tỉm Âu Hoằng Phong bật cười cảm thấy cô đáng yêu vô cùng.

Sáng hôm sau, Từ Phương Hiểu đến trường đang đi cô vô tình va vào Đinh Mỹ Kỳ cả hai người các cô đều ngã xuống Hoa Châu Châu thấy cô ngã liền vội vã chạy đến đỡ cô đứng dậy:


"Phương Hiểu! Cậu không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?"

"Tớ không sao! Tôi xin lỗi! Cô không sao chứ?" Từ Phương Hiểu lắc đầu trả lời Hoa Châu Châu xong thì quay sang đỡ Đinh Mỹ Kỳ đứng dậy hỏi han.

Đinh Mỹ Kỳ hất mạnh tay cô ra, dáng vẻ đanh đá, chua ngoa quát cô:

"Bộ cô bị mù hay sao mà đụng vào tôi vậy hả?"

"Đinh Mỹ Kỳ! Cô đừng có mà quá đáng Phương Hiểu đâu có phải cố ý va vào cô đâu chứ? Với lại cậu ấy cũng đã xin lỗi rồi cô còn muốn gì nữa hả?" Hoa Châu Châu trợn mắt, tức tối kéo cô ra phía sau bước lên phía trước quát Đinh Mỹ Kỳ.

"Tôi thấy cô ta chính là cố ý va vào tôi đừng tưởng có Mộ tổng cùng Âu tổng bênh vực tối qua rồi lên mặt tôi nói cho cô biết hai người họ chỉ là thấy cô tội nghiệp, đáng thương nên mới giúp thôi." Đinh Mỹ Kỳ nghênh mặt, trừng trừng mắt với hai người các cô.

Từ Phương Hiểu không thể chịu đựng được nữa cô bước lên một bước vẻ mặt tức giận, xám xịt nhìn Đinh Mỹ Kỳ:

"Tại sao cô càng nói càng quá đáng vậy hả? Tôi đã nói là tôi không có cố ý va vào cô rồi tôi cũng đã xin lỗi cô rồi cô còn muốn gì nữa đây?"

"Cô hỏi tôi muốn gì sao? Tôi chính là muốn như thế này này." Đinh Mỹ Kỳ giật lấy ly nước trên tay bạn của mình tạt vào người của cô.

Cô cùng Hoa Châu Châu không kịp phản ứng gì chỉ có thể nhắm chặt mắt lại, cô cảm thấy người của mình không ướt với lại hình như có ai đó đang ôm lấy mình cô mở mắt ra nhìn cô ngỡ ngàng khi thấy Tạ Thiên Trình đang ôm lấy mình che chắn, hứng toàn bộ ly nước ấy, Hoa Châu Châu mở mắt ra cũng sững sốt, ngỡ ngàng khi thấy cảnh tượng đấy.

Mọi người xung quanh bắt đầu vây quanh lại nhìn có người còn lấy điện thoại ra quay phim, chụp ảnh, Đinh Mỹ Kỳ giật mình kinh ngạc vội vàng giải thích với Tạ Thiên Trình:


"Em...em không có cố ý hất ly nước vào anh đâu người em muốn hất chính là Từ Phương Hiểu."

Tạ Thiên Trình quay người lại gương mặt đáng sợ, lạnh lùng, đôi mày nhíu chặt lại cất giọng:

"Đinh Mỹ Kỳ! Cô quá đáng rồi đó."

Đinh Mỹ Kỳ im lặng cắn chặt môi của mình không dám nói gì Tạ Thiên Trình quay người lại thấy ở khủy tay của cô bị trầy liền nói:

"Tay của em bị thương rồi để anh đưa em đến phòng y tế băng bó lại."

Cô chưa kịp mở miệng từ chối thì bị anh kéo đi đi được vài bước cô bị một lực khác kéo ngược lại cô cùng Tạ Thiên Trình quay đầu lại nhìn thì nhìn thấy người kéo tay cô chính là Vũ Quân Minh.

Hoa Châu Châu tròn mắt nhìn trong sự kinh ngạc, bất ngờ những người ở đó ai nấy đều lấy điện thoại ra chụp lại cảnh tượng này một cảnh tượng vô cùng hiếm thấy, Đinh Mỹ Kỳ hai tay nắm chặt lại nghiến răng tức tối, Vũ Quân Minh nhìn cô và Tạ Thiên Trình rồi cất giọng:

"Để tôi đưa em ấy đi đến phòng y tế."

"Chuyện này thì có liên quan gì đến cậu mà cậu đòi đưa em ấy đi chứ?" Tạ Thiên Trình chau đôi mày đáp lại tay vẫn không buông tay của cô ra.

"Tôi có chuyện muốn nói riêng với Phương Hiểu." Vũ Quân Minh lạnh nhạt đáp lại.


Cô ngơ ngác nhìn Vũ Quân Minh cô và anh thì có chuyện gì để nói chứ? Cô và anh đâu có quen biết gì nhau đâu? Cô nhăn nhó, khó hiểu hỏi Vũ Quân Minh:

"Tôi và anh chưa từng quen biết nhau thì anh có chuyện gì mà muốn nói riêng với tôi chứ?"

"Là chuyện liên quan đến Mộ Khánh Dương." Vũ Quân Minh không nhanh không chậm trả lời cô.

Vừa nghe nhắc đến tên Mộ Khánh Dương sắc mặt của cô ngay lập tức thay đổi, quay đầu nói với Tạ Thiên Trình:

"Anh buông tôi ra đi để anh ta đưa tôi đến phòng y tế. Cảm ơn anh đã giúp tôi."

Cô đã lên tiếng Tạ Thiên Trình đành buông tay của cô ra, cô cùng Vũ Quân Minh đi đến phòng y tế.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,899
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: Nổi tiếng


Đến phòng y tế, Từ Phương Hiểu được cô y tế băng lại vết thương thấy đã băng xong Vũ Quân Minh lên tiếng:"Chúng ta ra ngoài nói chuyện."

Cô đứng dậy cùng anh đi ra ngoài ngồi ở một băng ghế đá ở gần đó cô nheo mắt hỏi anh:

"Anh và Mộ Khánh Dương quen biết với nhau sao? Anh đã biết chuyện gì rồi?"

Vũ Quân Minh nhếch môi mỉm cười đáp lại cô:

"Tất nhiên là anh và Khánh Dương quen nhau rồi còn quen thân nữa là khác mọi chuyện giữa em và Mộ gia anh đều biết hết bởi vì anh chính là anh họ của Khánh Dương cũng chính là anh họ của em."


Đôi mày của cô càng nhíu chặt lại hơn cô đứng dậy định bỏ đi thì bị Vũ Quân Minh nắm tay kéo ngồi xuống lại:

"Em hãy bình tĩnh lại đi đừng có mà vừa nghe nhắc đến những người nhà Mộ gia và dòng họ lại mất bình tĩnh bỏ đi như thế anh đã nghe về những chuyện mà em đã trải qua rồi anh cũng hiểu là em sẽ khó chấp nhận nhưng em hãy mở lòng nghĩ thoáng một chút."

Từ Phương Hiểu im lặng vẻ mặt không hề quan tâm đến, lạnh nhạt, xa cách với Vũ Quân Minh, anh cảm thấy cô rất cứng đầu nhưng vẫn cố hết sức khuyên cô:

"Mọi người đều rất mong em tha thứ, đặc biệt là mẹ của em cũng là dì của anh bà ấy đã rất hối hận khi năm đó làm thế với em bà ấy cùng những người khác ở Mộ gia đều rất hy vọng chờ đợi em tha thứ để họ có thể bù đắp lại tất cả anh cũng vậy."

Mưa dầm thấm lâu cô được Mộ Khánh Dương, Vũ Quân Minh khuyên nhủ cô cũng có chút mủi lòng nhưng vẫn cố tỏ vẻ lạnh nhạt, vô tâm không muốn tha thứ. Bỗng nhiên, Hoa Châu Châu chạy đến đứng trước mặt vừa thở vừa nói với cô:

"Phương Hiểu! Cậu đã nổi tiếng rồi đó bây giờ khắp trường ai nấy đều biết đến cậu."

Từ Phương Hiểu chau mày lại khó hiểu:"Nổi tiếng? Tại sao tớ lại nổi tiếng chứ? Cậu nói vậy là sao?"

Hoa Châu Châu đưa điện thoại cho cô xem tin tức giải thích cho cô nghe:

"Lúc cậu được hai nam thần giành giựt đưa cậu đến phòng y tế đã được những người khác chụp lại rồi đăng lên trang của trường."

"Cái gì vậy chứ? Tất cả cũng tại anh." Từ Phương Hiểu bực tức, khó chịu quay sang đánh vào vai của Vũ Quân Minh một cái, trách móc anh.

Vũ Quân Minh cười hì hì nói với cô:"Để anh kêu bọn họ xóa bài đăng với lại em yên tâm sau này ở trong trường này anh sẽ là chỗ dựa, chống lưng cho em sẽ không có ai dám bắt nạt em đâu."


Cô bĩu môi đảo mắt sang chỗ khác Hoa Châu Châu nghe thế thì đẩy nhẹ cô một cái nhìn cô cười đầy ẩn ý. Từ Phương Hiểu thừa biết là bạn mình đang nghĩ gì liền cắt đứt cái suy nghĩ ấy ngay:

"Cậu đừng có mà suy nghĩ lung tung."

Từ Phương Hiểu kéo Hoa Châu Châu đi Vũ Quân Minh đứng dậy cất giọng nói với cô:

"Anh mong em hãy suy nghĩ lại những lời mà anh nói lúc nãy."

Cô dừng lại một chút rồi tiếp tục đi vừa đi Hoa Châu Châu vừa hỏi:

"Lúc nãy cậu và anh Quân Minh đã nói gì vậy?"

"Không có gì đâu."

Đi trong khuôn viên trường mọi người ai nấy đều hướng mắt nhìn cô khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu, Hoa Châu Châu khẽ nói với cô:

"Cậu thấy không? Tớ đã bảo rồi bây giờ cậu chính là trung tâm của sự chú ý chỉ cần một lời nói một hành động nhỏ của cậu thôi bọn họ cũng sẽ chú ý, soi mói."

Từ Phương Hiểu đi nhanh lên ban công của trường cô không thể chịu nổi những ánh mắt của bọn họ được nữa.


Tập đoàn Âu thị

A Bân bước vào phòng làm việc của Âu Hoằng Phong đưa điện thoại cho anh xem:

"Chủ tịch! Trên trang trường của Từ tiểu thư mới vừa đăng lên một tin tức liên quan đến cô ấy."

Âu Hoằng Phong vừa nghe có liên quan đến cô liền dừng làm việc cầm lấy điện thoại của A Bân xem thấy ảnh cô bị hai người con trai giành giựt sắc mặt của anh trở nên xám xịt, anh tức tối quăng điện thoại lên bàn A Bân há hốc mồm cầm điện thoại lên kiểm tra xem có bị gì không? Anh vẫn chưa muốn đổi điện thoại mới đâu.

Âu Hoằng Phong nghiến răng lẩm bẩm trong miệng:

"Chưa gì đã có kẻ muốn đào góc tường nhà mình mình phải cẩn thận đề phòng mới được."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,899
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: Đánh dấu chủ quyền


Âu Hoằng Phong lái xe đi đón Từ Phương Hiểu anh trong bộ vest màu đen lịch lãm, phong độ ngời ngời đứng tựa vào chiếc xe đợi cô bước ra, những nữ sinh vừa thấy anh liền la hét, phát cuồng chạy đến vây xung quanh anh.

Từ Phương Hiểu cùng Hoa Châu Châu bước ra thấy mọi người đang vây quanh gì đó bèn bước đến xem thử vừa nhìn thấy anh cô quay đầu lại trốn sợ anh sẽ nhìn thấy, Hoa Châu Châu khóe môi cong lên ngay lập tức nói với cô:

"Phương Hiểu! Đó chẳng phải là Âu thiếu bạn trai của cậu sao?"

"Cái gì? Bạn trai của Từ Phương Hiểu?" Một cô gái đứng cạnh đó nghe thấy liền thốt lên với giọng rất lớn khiến cho mọi người chú ý nhìn cô chăm chăm.

"Đúng thế! Tôi chính là bạn trai của Từ Phương Hiểu." Âu Hoằng Phong tiến đến nắm lấy tay của cô kéo về phía của mình.


Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao về cô:

"Không ngờ bạn trai của cô ta lại đẹp trai, giàu có đến như vậy."

"Phải nói là rất giàu có mới đúng anh ta chính là chủ tịch của tập đoàn Âu thị Âu Hoằng Phong."

"Thật sao? Không ngờ cô ta lại có số hưởng như vậy một bước thành phượng hoàng."

Từ Phương Hiểu cảm thấy khó chịu khi nghe những lời bàn tàn về mình cô quay ngược lại giận dỗi anh bước nhanh lên xe, anh biết là cô đã dỗi rồi liền nhanh chóng lên xe lái đi tìm cơ hội dỗ dành.

Trên xe, Âu Hoằng Phong thấy cô im lặng không hề nói gì nhìn anh cũng chẳng có anh khẽ cau môi cười hỏi cô:"Em giận anh sao?"

"Anh nghĩ xem em có giận không? Hiện tại em đã nổi tiếng ở trong trường rồi nhờ anh em càng nổi tiếng hơn đấy." Từ Phương Hiểu nheo mắt nói với anh vẻ mặt hiện rõ sự giận dỗi.

Anh không nhanh không chậm đáp lại:"Ai bảo em đào hoa quá làm chi chỉ mới đi học có mấy ngày đã có người thích đã vậy còn công khai giành giựt em trước mặt bao nhiêu người anh làm vậy chỉ là đánh dấu chủ quyền thôi."

Cô hoàn toàn bó tay với anh chỉ có thể thở dài, lắc đầu Âu Hoằng Phong tâm trạng vui vẻ nghĩ thầm:

"Để xem lần này còn ai dám ve vãn, cưa cẩm Phương Hiểu nữa trừ khi là những ngươi không biết sống chết là gì công khai đối đầu với Âu Hoằng Phong này. Đến một người ông đây sút đi một người."


Trời gần tối, Hoa Châu Châu một mình đi mua đồ ăn vặt ở cửa hàng tiện lợi mua xong cô rời khỏi vừa bước ra cô đã nhìn thấy Mộ Khánh Dương mắt cô sáng rực lên khóe môi ngay tức khắc cong lên nụ cười của cô tươi hơn khi thấy anh đang vẫy tay chào mình rồi bước đến gần.

"Chào! Chúng ta lại gặp nhau."

"Chào! Em thật không ngờ anh cũng tới đây mua đồ đấy." Hoa Châu Châu vẫy cả hai tay chào, miệng cười toe toét.

"Không! Anh không đến đây mua đồ anh đến đây là để gặp em."

Mắt của cô trợn lên hết cỡ bề ngoài cố gắng giữ cho mình bình tĩnh không được phấn khích nhưng trong lòng của cô đã rộn ràng, phấn khích dữ dội thầm nghĩ:

"Ôi cha mẹ ơi ~ Lần đầu tiên có trai đẹp đến tìm mình còn là người mình crush nữa mình phải nên làm gì đây? Làm gì đây?"

"Chúng ta hãy qua bên kia nói chuyện một chút đi." Mộ Khánh Dương chỉ tay về phía công viên gần đó.

Hoa Châu Châu gật gật đầu nhanh chóng cùng anh đi đến công viên, ngồi xuống băng ghế Mộ Khánh Dương đi thẳng vào chuyện cần nói:

"Anh đến tìm em là muốn nhờ em chăm sóc, quan tâm Phương Hiểu nhiều hơn anh sợ lúc ở trường em ấy sẽ bị người khác bắt nạt."

Hoa Châu Châu nhướng đôi mày ngạc nhiên nhìn anh:


"Mộ tổng! Anh...anh thích Phương Hiểu sao? Nếu không thì tại sao anh lại quan tâm cậu ấy đến như vậy?"

Mộ Khánh Dương khẽ bật cười, lắc đầu đáp:"Không! Em hiểu lầm rồi anh quan tâm Phương Hiểu là bởi vì Phương Hiểu là em gái của anh."

"Hả? Anh nói sao? Phương Hiểu là em gái của anh?" Hoa Châu Châu sững sốt, kinh ngạc vô cùng cứ tưởng mình nghe lầm. Chẳng phải cô là cô nhi sao? Sao đột nhiên lại có anh trai? Người đó còn là chủ tịch của tập đoàn Mộ thị.

"Chuyện này kể ra khá dài sau này anh sẽ nói cho em biết em chỉ cần biết bây giờ Phương Hiểu rất hận anh và gia đình của mình nên anh chỉ có thể nhờ em bởi vì em là bạn của em ấy em cũng đừng nói chuyện anh và em gặp nhau xem như em chưa biết gì cả có được không?"

Hoa Châu Châu gật đầu hứa với Mộ Khánh Dương anh cho cô số điện thoại của mình:"Sau này có chuyện gì em cứ gọi cho anh."

Hoa Châu Châu gật đầu như băm tỏi cô cảm thấy lần này quá hời cho mình rồi vừa được gặp crush còn được crush tin tưởng nhờ cậy và điều quan trọng chính là đương không lại crush cho số điện thoại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,899
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: Cứu thế giới hay tiêu diệt thế giới?


Sáng hôm sau, Từ Phương Hiểu đến trường cảm thấy hôm nay Hoa Châu Châu có gì đó là lạ cô kéo Hoa Châu Châu ngồi xuống ghế nheo mắt nhìn chăm chăm hỏi:

"Châu Châu! Hôm nay, cậu có gì đó rất lạ nha đã có chuyện gì sao? Tớ cảm thấy ánh mắt hôm nay cậu nhìn tớ có gì đó là lạ. Mặt tớ có dính gì sao? Hay là trong trường này lại có tin gì về tớ nữa hả?"

"Quả thật là trong trường lại đưa tin tức về cậu chính là việc bạn trai cậu chính là chủ tịch của tập đoàn Âu thị cộng thêm việc hai nam thần trong trường công khai giành giật cậu thì bây giờ không ai là không biết đến cậu ngay cả thầy cô cũng đều biết." Hoa Châu Châu khẽ gật gù đáp.

Từ Phương Hiểu thở một hơi dài chống cằm than thở:


"Châu Châu! Hình như số của tớ mãi mãi không được sống yên ổn hay sao ấy hết chuyện này đến chuyện khác tớ nghĩ đến ngày nào cũng phải đối mặt với những ánh mắt lúc nào cũng chăm chăm nhìn tớ là tớ thật hoảng sợ rồi."

Hoa Châu Châu bật cười cô vỗ vỗ vai Từ Phương Hiểu cất giọng nói:

"Có gì mà phải hoảng sợ chứ? Cậu có biết bây giờ trong trường có biết bao nhiêu cô gái ước ao muốn là cậu không? Bọn họ nói chắc kiếp trước cậu đã giải cứu cả thế giới nên kiếp này cậu mới có số hưởng như vậy đó."

Cô bĩu môi ngay lập tức đáp lại:"Cậu nói tớ cứu cả thế giới sao? Theo tớ thấy kiếp trước chắc tớ là kẻ tiêu diệt thế giới thì có đấy."

Hoa Châu Châu phì cười trong đầu nghĩ thầm:"Nếu như kiếp trước tiêu diệt thế giới mà kiếp này có thể được trai đẹp vây quanh như thế thì tớ đã đi tiêu diệt từ lâu rồi mà cho dù cậu có cứu hay tiêu diệt thì chắc chắn kiếp trước tớ cũng đi theo cậu hầu cận cho cậu nên bây giờ mới được hưởng ké."

Tập đoàn Âu thị

Âu Hoằng Phong ngồi trong phòng làm việc suy tư một chút rồi cho gọi A Bân vào rất nhanh A Bân đã có mặt:"Chủ tịch!"

Âu Hoằng Phong không nhanh không chậm nói với A Bân:


"A Bân! Cậu hãy đi điều tra giữa Phương Hiểu và Mộ Khánh Dương rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

"Vâng!" A Bân gật đầu nhanh chóng đi điều tra.

Trong đầu anh cứ thắc mắc mãi không thôi không biết giữa cô và Mộ Khánh Dương đã có chuyện gì xảy ra mà khiến cô mỗi khi gặp Mộ Khánh Dương đều trưng ra vẻ mặt đáng sợ, khó gần, lạnh nhạt nếu như cô đã không nói thì anh chỉ còn có thể tự mình điều tra mà thôi.

Ở trường, đến giờ ăn trưa cô cùng Hoa Châu Châu đi ăn cô cảm thấy cô bạn của mình rất lạ nhiều lúc cứ thần người ra rồi còn cười một mình, cô mím môi nhìn rồi nhéo nhẹ má của Hoa Châu Châu:

"Châu Châu! Rốt cuộc là hôm nay cậu bị cái gì vậy? Cứ ngồi thần người ra đó còn cười nữa chứ? Chẳng lẽ có anh chàng nào đã bắt hồn cậu đi rồi à?"

Hoa Châu Châu đầu gật gù thừa nhận:"Phương Hiểu! Cậu có biết không bây giờ trong đầu tớ toàn là hình ảnh của anh ấy."

"Là anh chàng nào vậy? Tạ Thiên Trình? Hay là Vũ Quân Minh?" Từ Phương Hiểu vô cùng hiếu kì, tò mò người mà Hoa Châu Châu tương tư.

"Người mà tớ đang nhớ chính là Mộ tổng của tập đoàn Mộ thị Mộ Khánh Dương."

"Cái gì? Mộ Khánh Dương? Cậu không nhầm đó chứ?" Cô nhíu chặt đôi mày không thể nào ngờ rằng người mà bạn mình thầm thích lại là Mộ Khánh Dương.


"Không nhầm! Không nhầm! Tớ đã thích anh ấy từ cái lần gặp đầu tiên lận."

"Tớ thật sự không ngờ đấy tớ cứ tưởng người mà cậu thầm thích là Tạ Thiên Trình hay Vũ Quân Minh chứ?"

"Tuy anh Thiên Trình rất đẹp trai nhưng anh ấy không phải là gu tớ thích còn về anh Quân Minh tuy rằng anh ấy chính là anh họ của anh Khánh Dương nhưng nhan sắc lại không bằng nói chung tớ thích anh Khánh Dương hơn."

Từ Phương Hiểu thở dài cô không biết là bạn của mình sẽ thích Mộ Khánh Dương trong bao lâu đây? Cô mong là không lâu hy vọng đó chỉ là cảm giác yêu thích nhất thời.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,899
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: Mời đi ăn


Đang ở trong phòng học, bỗng nhiên cả phòng nhốn nháo, ồn ào Từ Phương Hiểu ngẩng mặt lên nhìn thì thấy Tạ Thiên Trình đang bước về phía của cô:

"Phương Hiểu! Lát nữa học xong anh muốn mời em đi ăn có được không?"

"Hả? Mời tôi đi ăn?" Khóe môi của cô giật giật đưa mắt nhìn xung quanh cả phòng học đang nhìn cô chăm chăm khiến cho cô không biết phải làm như thế nào nếu như từ chối bọn họ sẽ nói cô chảnh chọe này nọ nhưng nếu cô nhận lời cũng không được.

"Thành thật xin lỗi có lẽ là không được rồi bởi vì một lát nữa bạn trai của tôi sẽ đến đón tôi."

Ting! Đúng lúc đấy, Âu Hoằng Phong gửi tin nhắn đến cho Từ Phương Hiểu cô mở lên xem:

"Phương Hiểu! Hôm nay, anh có việc bận nên sẽ về trễ lát nữa anh sẽ bảo A Bân đến đón em."


Tạ Thiên Trình ngó đầu xem thấy tin nhắn mà Âu Hoằng Phong nhắn cho cô Tạ Thiên Trình khẽ nhếch môi cười cất giọng nói:

"Bây giờ, em có thể đi ăn cùng anh được rồi chứ?"

Từ Phương Hiểu nở một nụ cười gượng gạo cô nghĩ đi ăn một bữa chắc sẽ không sao với lại Âu Hoằng Phong cũng sẽ không biết cô đành gật đầu nhận lời:

"Được! Vậy để tôi nhắn lại cho bạn trai của tôi."

Cô nhắn tin lại cho anh:"Không cần phải đến đón em lát nữa em đi ăn với Châu Châu rồi."

Âu Hoằng Phong ngay lập tức nhắn tin lại cho cô:"Được!"

Hết tiết Hoa Châu Châu chạy như bay đến gặp cô vịnh lấy hai bả vai của cô thở rồi hỏi:

"Phương Hiểu! Anh Thiên Trình thật sự đã mời cậu đi ăn sao? Và cậu đã đồng ý?"

Từ Phương Hiểu dáng vẻ chán nản gật gật đầu căn dặn bạn của mình:

"Châu Châu! Nếu như thiếu gia của tớ gọi điện đến hỏi cậu thì cậu giúp tớ nói là tớ đi ăn với cậu nha nếu không là tớ chết chắc."

"Được! Tớ biết rồi! Mà cậu còn gọi là thiếu gia thế? Phải đổi cách xưng hô đi chứ cậu cứ gọi thẳng tên đi."

"Gọi quen miệng rồi để sau này tớ sửa."


Tạ Thiên Trình lái xe đến xuống xe vui vẻ, tươi cười nói với cô:

"Phương Hiểu! Chúng ta đi thôi."

Từ Phương Hiểu cười như không bước lên xe Tạ Thiên Trình nhanh chóng lái xe đi đến nhà hàng. Cô vừa đi Hoa Châu Châu liền lấy điện thoại gọi cho Mộ Khánh Dương.

Đang họp, Mộ Khánh Dương thấy Hoa Châu Châu gọi đến liền đứng dậy bước ra ngoài nghe.

"Anh Khánh Dương! Phương Hiểu mới vừa được anh Thiên Trình mời đi ăn rồi."

Thấy anh bắt máy cô liền nói cho anh biết.

"Thiên Trình? Thiên Trình nào chứ?" Mộ Khánh Dương nhíu chặt đôi mày hỏi cô.

"Là Tạ thiếu gia của tập đoàn Tạ thị Tạ Thiên Trình."

Mộ Khánh Dương vừa nghe thế liền nhanh đáp lại:

"Em có biết Phương Hiểu cùng cậu ta đi ăn ở đâu không?"

"Dạ em biết hiện tại em đang đi theo hai người họ."

"Được! Vậy em gửi địa chỉ cho anh đi anh sẽ đến ngay."


"Vâng!" Hoa Châu Châu vui mừng vì sắp được gặp Mộ Khánh Dương nhanh chóng gửi định vị đến cho anh.

"Hôm nay chúng ta chỉ họp đến đây thôi. Tan họp!" Mộ Khánh Dương bước vào nói nhanh rồi vội vàng đi ngay.

Ở nhà hàng, Hạ Tử Quyên, Clara vô tình nhìn thấy Từ Phương Hiểu đang ăn cùng với Tạ Thiên Trình hai người các cô liền ngồi xuống sát lại gần nhau cầm thực đơn lên che mặt rình, nghe ngóng xem cô và Tạ Thiên Trình đang nói gì?

Clara khom người lén nhìn rồi nói với Hạ Tử Quyên:

"Chị! Anh ta là ai vậy? Sao Phương Hiểu lại đi ăn với anh ta?"

Hạ Tử Quyên khẽ đưa thực đơn xuống nhìn về phía của cô và Tạ Thiên Trình rồi trả lời Clara:

"Cậu ta là thiếu gia của tập đoàn Tạ thị Tạ Thiên Trình lúc trước khi đi dự tiệc chị đã có từng gặp cậu ta rồi."

"Ây da~ Chị hãy nhìn ánh mắt của cậu ta nhìn Phương Hiểu đi xem ra Hoằng Phong lại có tình địch rồi."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,899
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: Có phim hay để xem


Mộ Khánh Dương đi đến bước vào trong anh đảo mắt xung quanh tìm Hoa Châu Châu thấy Hoa Châu Châu đang ngồi nấp một bên nhìn Từ Phương Hiểu và Tạ Thiên Trình anh bước đến vỗ vai Hoa Châu Châu cô quay người nhìn thấy anh liền chỉ chỉ về phía Từ Phương Hiểu rồi kéo anh ngồi xuống.

Mộ Khánh Dương khẽ nói với cô:"Xem ra không chỉ có chúng ta đang rình, nghe lén Phương Hiểu và cậu ta mà còn có người khác nữa."

"Hả? Còn có người khác? Chẳng lẽ là Âu tổng sao?" Hoa Châu Châu giật mình lo lắng người đó chính là Âu Hoằng Phong.

Mộ Khánh Dương lắc lắc đầu nhếch môi cười nhướng mày về phía Hạ Tử Quyên và Clara, Hoa Châu Châu nhìn về phía anh nhướng mày thì nhìn thấy hai người các cô nhưng Hoa Châu Châu lại không biết hai người là ai bèn hỏi anh:

"Hai người họ là ai thế?"

"Người bên trái là Hạ Tử Quyên vợ của chủ tịch tập đoàn Dạ thị Dạ Thành Đông còn người bên phải tên Clara vợ của chủ tịch Phương thị Phương Thần." Mộ Khánh Dương không nhanh không chậm nói cho cô biết.


"Trời ơi ~ Toàn là những nhân vật tầm cỡ không thể động vào không ngờ Phương Hiểu lại quen biết toàn những người ghê gớm."

Nhà hàng Crystal, Âu Hoằng Phong đang ăn cùng đối tác thì nhận được tin nhắn của Clara, anh mở lên xem vừa đọc tin nhắn sắc mặt của anh đen lại trở nên khó coi:

"Hoằng Phong! Có người muốn đào góc tường của anh kìa tôi vừa thấy Phương Hiểu đang ăn với thiếu gia của tập đoàn Tạ thị Tạ Thiên Trình đấy. Mau đến đây đi!"

Âu Hoằng Phong siết chặt điện thoại đứng bật dậy lên tiếng:

"Thành thật xin lỗi! Bây giờ tôi có việc gấp phải đi ngay chúng ta sẽ hẹn lại bữa sau rồi bàn tiếp."

Nói dứt lời, Âu Hoằng Phong rời khỏi lái xe đi anh gọi điện cho Clara:

"Cô hãy gửi địa chỉ nhà hàng đó cho tôi."

Clara nghe giọng nói khẩn trương có chút tức giận của anh thì bật cười nói địa chỉ cho anh rồi tắt máy ngay nhấn ga chạy thật nhanh đến đấy.

"Nghe nói em đang quen với chủ tịch của tập đoàn Âu thị?" Tạ Thiên Trình nhìn cô lên tiếng hỏi.

"Đúng thế!" Từ Phương Hiểu gật đầu thừa nhận.

"Lần đầu tiên gặp em anh đã cảm thấy em có gì đó rất đặc biệt rất đáng yêu không giống như những cô gái khác." Tạ Thiên Trình cất giọng nhẹ nhàng, trầm ấm nói với cô.


Từ Phương Hiểu tự nhìn mình rồi lạnh nhạt đáp lại:

"Mắt anh có vấn đề à? Ý anh là đang chửi xéo tôi sao? Tôi là một người bình thường không đặc biệt chỗ nào cả còn anh nói tôi không giống như những cô gái khác là sao? Ý anh là nói tôi giống đàn ông hay thứ gì khác?"

Hạ Tử Quyên, Clara cùng Hoa Châu Châu, Mộ Khánh Dương ngồi gần đó khẽ bật cười. Đang cười nụ cười của Hoa Châu Châu bỗng tắt đi khi nhìn thấy Âu Hoằng Phong đến.

"Nguy rồi! Sao Âu tổng biết mà đến đây vậy chứ?"

Mộ Khánh Dương quay lại nhìn Âu Hoằng Phong rồi trả lời Hoa Châu Châu:

"Dĩ nhiên là do hai người kia gọi cậu ta đến rồi."

"Kì này Phương Hiểu tiêu là cái chắc rồi." Hoa Châu Châu đang rất lo lắng cho cô bạn thân của mình vừa nói sắc mặt của Hoa Châu Châu vặn vẹo khó coi.

Âu Hoằng Phong lạnh lùng bước đến đứng trước mặt của Từ Phương Hiểu và Tạ Thiên Trình, cô ngẩng mặt lên nhìn thấy anh mắt cô trợn ngược, giật mình, nuốt một ngụm nước bọt hỏi anh:

"Thiếu gia! Tại sao anh lại ở đây?"

Âu Hoằng Phong nhướng mày nhìn cô dáng vẻ dửng dưng như không có chuyện gì hỏi cô:

"Sao hả? Chẳng lẽ anh không được đến đây?"


"Được! Tất nhiên là được rồi." Cô gật đầu như băm tỏi đáp.

"Anh nhớ Châu Châu bạn của em là nữ mà sao bây giờ lại biến thành nam rồi?" Anh híp mắt lại cười như không hỏi cô.

Cô gãi gãi đầu của mình cười trừ không biết phải nói với anh như thế nào? Âu Hoằng Phong nắm lấy tay của cô kéo cô đứng dậy vừa định dẫn cô đi thì cánh tay còn lại của cô cũng bị Tạ Thiên Trình nắm lấy kéo giật lại.

Hoa Châu Châu há hốc miệng, quýnh quáng kéo tay áo Mộ Khánh Dương:

"Nguy rồi! Lần này nguy thật rồi! Phương Hiểu tiêu thật rồi."

Mộ Khánh Dương không nói gì chỉ im lặng quan sát, bên kia Hạ Tử Quyên nhếch môi cười thích thú nói với Clara:

"Có phim hay để xem rồi đây chị thật muốn xem Hoằng Phong sẽ xử lý kẻ muốn đào góc tường như thế nào?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,899
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50: Cậu không phải là đối thủ của tôi


Âu Hoằng Phong nhíu chặt đôi mày của mình lại ngữ điệu lạnh lẽo cất lên trong bầu không khí khá căng thẳng:

"Cậu nắm tay bạn gái của tôi lại là có ý gì đây?"

"Tại đây tôi muốn nói cho anh biết tôi thích Phương Hiểu tôi nhất định sẽ giành lấy cô ấy từ tay của anh." Tạ Thiên Trình nghênh mặt, lớn tiếng tuyên bố.

"Cậu muốn giành cô ấy từ tay của tôi?" Âu Hoằng Phong nhướng mày hỏi Tạ Thiên Trình.


"Đúng vậy! Dù sao hai người cũng chỉ là mối quan hệ bạn trai bạn gái mà thôi vẫn chưa kết hôn mà nên tôi có quyền theo đuổi Phương Hiểu." Tạ Thiên Trình buông tay của cô ra bước đến đứng trước mặt Âu Hoằng Phong nói với giọng điệu thách thức.

"Được! Cậu cứ việc theo đuổi! Nhưng cậu nên nhớ một điều cậu không phải là đối thủ của tôi. Cậu đã định sẵn là người thua cuộc rồi bởi vì trái tim của Phương Hiểu ở chỗ tôi không phải ở chỗ cậu." Âu Hoằng Phong bật cười nụ cười đầy khinh thường, dáng vẻ cùng lời nói không hề lo sợ bởi vì anh tin tưởng cô tuyệt đối.

Mộ Khánh Dương ngồi gần đó nghe tất cả những gì mà bọn họ nói anh nhếch mép cười gian xảo:

"Chỉ có hai người bọn họ thì nhàm chán quá anh cũng phải góp vui thêm một chút cho nó trở nên thú vị."

Hoa Châu Châu ngơ ngác không hiểu ý của anh là sao? Mộ Khánh Dương đứng dậy tiến về phía của ba người họ nở nụ cười đầy gian tà lên tiếng:

"Nếu như hai người đã muốn tranh giành Phương Hiểu như thế thì hai người phải hỏi ý kiến của tôi trước xem tôi có đồng ý không đã."

"Mộ Khánh Dương?" Tạ Thiên Trình chau mày khó hiểu tại sao anh lại ở đây lại còn xen vào chuyện giữa ba người bọn họ.

"Ý anh là sao? Chuyện này thì liên quan gì đến anh?" Âu Hoằng Phong sắc mặt dần trở nên khó coi đôi mày cũng cau chặt lại hết mức.

Mộ Khánh Dương cười đầy gian tà khoác tay qua vai của Từ Phương Hiểu đáp:


"Tất nhiên là có liên quan đến tôi rồi bởi vì tôi cũng là một người rất yêu thương Phương Hiểu trong lòng tôi Phương Hiểu có một chỗ nhất định không ai thay thế được."

Hoa Châu Châu bịt miệng mình lại cố gắng nhịn cười, Clara cùng Hạ Tử Quyên tròn mắt ngạc nhiên không thể ngờ đến Mộ Khánh Dương cũng có tình cảm với Từ Phương Hiểu.

Đang nhịn cười bỗng Hoa Châu Châu ngơ ngác, kinh ngạc khi nhìn thấy Vũ Quân Minh cũng đang bước đến chỗ của bọn họ, cô mỉm cười đầy thích thú:

"Xem ra lần này vui rồi đây, hai người họ đúng là anh em với nhau mà đều thích trêu đùa người khác như thế."

Clara nhìn thấy Vũ Quân Minh đi đến thì khều khều Hạ Tử Quyên khẽ nói:

"Chị! Cậu ta chẳng phải là Vũ Quân Minh sao?"

Hạ Tử Quyên không nói gì chỉ im lặng quan sát, Vũ Quân Minh cũng đi đến gia nhập để tăng thêm phần kịch tính, thú vị:

"Ây da ~ Chuyện này cũng không thể thiếu tôi được bởi vì tôi cũng rất yêu thương Phương Hiểu chắc hẳn mọi người ở đây cũng đều đã thấy tin tức tôi và Tạ Thiên Trình giành giật Phương Hiểu rồi."

"Hai người đang làm cái gì vậy? Đừng có mà gây rối nữa." Từ Phương Hiểu trừng mắt nhìn Mộ Khánh Dương cùng Vũ Quân Minh, cô thừa biết là hai người các anh đang thêm dầu vào lửa, cố tình khiến cho chuyện này trở nên rắc rối hơn.


Âu Hoằng Phong vẻ mặt lạnh lùng chưa từng thấy từ trước đến nay nhìn Vũ Quân Minh cất giọng:

"Nếu như tôi nhớ không nhầm thì cậu và Mộ tổng đây là anh em với nhau mà đúng không? Hai người là anh em mà lại đi công khai đối đầu trở thành tình địch của nhau như vậy sao?"

"Anh em thì sao chứ? Tôi thấy chuyện này bình thường mà." Vũ Quân Minh thản nhiên đáp lại.

Hạ Tử Quyên ngồi ở đây khẽ lắc đầu:"Xem ra chuyện này càng lúc càng thú vị, hay ho rồi."

"Đúng vậy đó! Chuyện tình tay năm luôn mới chết chứ? Không ngờ Phương Hiểu lại đào hoa đến như vậy? Cùng một lúc được bốn chàng trai thích lại còn là những người có thân phận không tầm thường chút nào." Clara cũng rất hóng chuyện giữa Từ Phương Hiểu và các anh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,899
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 51: Đập chết ruồi muỗi bu xung quanh


Ra bãi đổ xe, Mộ Khánh Dương tâm trạng cực kì vui vẻ, hưng phấn tựa người vào xe hỏi Vũ Quân Minh:

"Sao đột nhiên anh lại đến đây vậy? Còn góp vui vào chuyện này nữa chứ?"

Vũ Quân Minh vẻ mặt đầy khoái chí nhướng mày trả lời:

"Thì lúc nãy anh có đến tập đoàn tìm em nói chuyện chơi thôi nhưng khi đến thấy em vội vã đi như thế thì anh cũng đi theo xem thử không ngờ lại chứng kiến được cảnh này anh thấy em góp vui thôi chưa đủ nên cũng tham gia cho thêm phần thú vị."


Ở trên xe, Từ Phương Hiểu im lặng không dám nói gì lâu lâu lại quay sang nhìn Âu Hoằng Phong, anh tay nắm chặt vô lăng chậm rãi cất giọng:

"Phương Hiểu! Em có gì muốn nói với anh không?"

Từ Phương Hiểu cắn môi của mình, cười cười không biết phải nói như thế nào?

"Em...Thật ra em không có cố ý nói dối anh chỉ là nếu như em nói thì anh chắc gì cho em đi chứ? Dù sao cũng chỉ là một bữa ăn thôi."

"Cũng chỉ là một bữa ăn? Em nói nghe đơn giản quá đó nếu như là một bữa ăn đơn giản đến như thế thì anh đâu có đột nhiên xuất hiện thêm nhiều tình địch đến như thế?" Âu Hoằng Phong đột ngột dừng xe lại chòm người sát về phía của cô khiến cho cô giật mình, dựa sát vào ghế.

"Em..." Chưa kịp nói gì cô đã bị anh hôn tuy không sâu và lâu nhưng đủ khiến cô đứng hình không kịp phản ứng, mắt vẫn còn mở to.

Thấy mặt cô ngơ ra anh khẽ cười áp sát vào tai của cô thì thầm:

"Tại sao em lại có thể đào hoa đến như vậy chứ? Nhưng em yên tâm anh nhất định sẽ chặt đứt đào hoa của em đập chết những con ruồi muỗi bu xung quanh của em."

Từ Phương Hiểu ngượng ngùng, mặt đã có chút đỏ cô không nói gì chỉ quay sang nhìn cửa sổ, anh mỉm cười tiếp tục lái xe:"Bạn gái mình đáng yêu thật."


Quán bar Lovers

Bạch Nhã Băng, Đỗ Huệ Di cùng bọn người Dạ Thành Đông đến vào trong phòng VIP ngồi đợi Hạ Tử Quyên cùng Clara đến. Một lúc sau, hai người các cô đến Hạ Tử Quyên ngồi cạnh Dạ Thành Đông, Clara ngồi cạnh Phương Thần, Bạch Nhã Băng lên tiếng hỏi hai người các cô:

"Rốt cuộc là có chuyện gì mà hai người gọi mọi người tập trung ở đây thế?"

Clara không nhanh không chậm đáp:"Lúc chiều tớ cùng Quyên Quyên vừa chứng kiến được một cảnh tượng khá là vui, vô cùng thú vị nhưng đáng tiếc là nhân vật chính của chúng ta lại không có ở đây nếu không nó sẽ càng hay hơn nữa."

Phương Thần choàng tay qua vai của Clara cất giọng hỏi:

"Ý em là chuyện có liên quan đến Hoằng Phong?"

"Đúng vậy! Hôm nay em cùng Quyên Quyên đã chứng kiến một chuyện tình tay năm không?" Đôi mắt chớp nhẹ, gật gù đáp.

"Chuyện tình tay năm?" Bọn người Dạ Thành Đông cùng Bạch Nhã Băng, Đỗ Huệ Di không hẹn đồng loạt thốt lên.

Hạ Tử Quyên tựa vào ghế vẻ mặt thích thú nói cho mọi người biết:


"Hồi chiều, em cùng Clara đi ăn thì nhìn thấy Phương Hiểu đang ăn với thiếu gia của tập đoàn Tạ thị Clara nhắn tin cho Hoằng Phong đến khi anh ấy đến thì anh ấy cùng Tạ Thiên Trình giành giật Phương Hiểu, Tạ Thiên Trình đã lớn tiếng tuyên bố sẽ theo đuổi Phương Hiểu mặc kệ cô ấy đã có bạn trai."

"Chưa hết đâu Mộ Khánh Dương cùng anh họ của anh ấy Vũ Quân Minh cũng tuyên bố sẽ theo đuổi Phương Hiểu trước mặt mọi người." Clara tiếp lời của Hạ Tử Quyên.

"Cái gì? Mộ Khánh Dương? Vũ Quân Minh?" Bạch Nhã Băng cùng Đỗ Huệ Di nghe xong thì có gì đó kì kì, hai người họ làm sao mà có thể theo đuổi cô được chứ?

"Sao mỗi lần nhắc đến hai người họ là hai người lại phản ứng đến như vậy?" Lục Dĩ Tường nhíu chặt mày lại nhìn Bạch Nhã Băng và Đỗ Huệ Di anh đã để ý rất nhiều lần về chuyện này.

"Không có gì đâu! Chỉ tại em và Huệ Di bất ngờ quá thôi không ngờ là hai người bọn họ cũng thích Phương Hiểu." Bạch Nhã Băng cười như không đáp lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,899
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 52: Không bao giờ để cô lái xe


Cuối tuần, Âu Hoằng Phong lái xe chở Từ Phương Hiểu đến mỗi bãi đất trống thấy anh chở đến đấy cô không hiểu tại sao anh lại chở cô đến bãi đất trống liền hỏi anh:

"Tại sao anh lại chở em đến đây?"

Âu Hoằng Phong xuống xe đi vòng qua chỗ cánh cửa phía cô mở cửa đẩy cô sang phía bên ngồi lái, anh ngồi ở ghế lái phụ:

"Hôm nay, anh sẽ tập cho em lái xe sau khi tay lái em cứng rồi anh sẽ tặng em một chiếc xe."

"Hả? Tặng cho em một chiếc xe sao? Không cần đâu! Em không cần." Từ Phương Hiểu lắc đầu từ chối.


"Em không cần anh cũng mua và bây giờ điều quan trọng là anh sẽ tập lái cho em."

Âu Hoằng Phong bắt đầu dạy cô lái xe, anh chỉ rất tỉ mỉ, tận tình được một lúc anh thấy cô đã lái ổn liền nói với cô:

"Bây giờ anh sẽ không nói gì nữa anh sẽ để em tự chạy thử em cứ thực hiện như những gì anh dạy lúc nãy là được rồi."

Từ Phương Hiểu gật đầu khởi động xe lại cho chiếc xe từ từ lăn bánh chạy đi Âu Hoằng Phong khẽ gật gù hài lòng:

"Bây giờ em hãy chạy nhanh hơn một chút đi."

"Được!" Từ Phương Hiểu gật đầu đạp ga.

Cô không từ từ nhấn ga mà đạp mạnh xuống khiến cho anh ngã người về phía sau chiếc xe lao nhanh chạy hẳn ra đường lớn, Âu Hoằng Phong bắt đầu có chút sợ tay giơ lên nắm phía trên môi mấp máy bảo cô:

"Phương Hiểu! Em...em chạy chậm lái một chút đi hoặc là dừng lại luôn cũng được."

"Hả? Dừng lại sao? Được! Em sẽ dừng lại."Từ Phương Hiểu quay qua nhìn anh rồi quay lại tập trung lái.

Từ Phương Hiểu đạp phanh thắng lại nhưng cô lại đạp nhầm thành ga chiếc xe liền lao nhanh như bay khiến anh giật nảy mình, hoảng hốt, rối rít nói với cô:


"Phương Hiểu! Anh kêu em dừng lại chứ đâu bảo em tăng tốc đâu."

Từ Phương Hiểu hoảng loạn không biết đạp phanh ở đâu cô đạp loạn xạ một lần nữa đạp nhầm ga khiến cho càng chạy nhanh hơn nữa làm cho anh cảm thấy mắc nôn toàn bộ những gì mình đã ăn ra ngoài.

Cô bắt đầu thấy rối đạp đại thì lại trúng khiến cho chiếc xe thắng gấp anh và cô chúi người về phía trước rồi bật ngược lại, Âu Hoằng Phong cảm thấy nhẹ nhõm hẳn ra thở mạnh một hơi đặt tay lên ngực của mình:

"Cảm ơn trời đã phù hộ. Phương Hiểu! Em có biết không? Cho dù là dao, súng anh cũng không sợ nhưng cái anh sợ là cho em lái xe một lần nữa. Từ nay trở về sau anh sẽ không bao giờ cho em lái xe nữa đâu anh tởn đến già rồi."

Từ Phương Hiểu chỉ có thể cười trừ cho qua chuyện, Âu Hoằng Phong xuống xe đi sang chỗ ngồi lái cô nhích sang chỗ ghế lái phụ, anh lái xe quay trở về nhà.

Về đến biệt thự, Âu Hoằng Phong đi thẳng lên phòng nằm nghỉ anh nghĩ chuyện này nó sẽ ám ảnh anh đến già thật rồi anh vẫn chưa hoàn hồn được. Quản gia Lưu thấy sắc mặt anh tái mét như thế bèn hỏi cô:

"Phương Hiểu! Đã có chuyện gì xảy ra với thiếu gia sao? Sao nhìn thiếu gia có vẻ không được khỏe vậy?"

Từ Phương Hiểu gãi đầu cười cười với bà:"Dạ không có chuyện gì đâu ạ."

Buổi chiều, Bạch Nhã Băng hẹn cô đi uống trà chiều cô đi đến chỗ hẹn Bạch Nhã Băng liền kéo cô xuống hỏi chuyện:


"Phương Hiểu! Rốt cuộc chuyện giữa cô và thiếu gia của tập đoàn Tạ thị là sao? Còn nữa Khánh Dương và Quân Minh tuyên bố theo đuổi cô là sao? Hai người họ là anh của cô mà?"

"Vừa nhìn là biết hai người bọn họ chỉ là muốn góp vui gây rắc rối thêm thôi." Vừa nhắc đến chuyện này cô lại cảm thấy bực tức trong người.

Bạch Nhã Băng khẽ cười uống một ngụm trà rồi nói với cô:

"Tôi không nghĩ là hai người bọn họ chỉ đơn giản là góp vui thôi đâu theo tôi thấy hai người vừa góp vui vừa bảo vệ em gái muốn tự mình chọn cho em gái mình một người bạn trai thật xứng đáng, thật tốt."

Từ Phương Hiểu bĩu môi đưa mắt sang chỗ khác:"Tôi không có anh trai."

Bạch Nhã Băng mỉm cười lắc đầu vừa nhìn cô đã biết trong lòng của Từ Phương Hiểu đã tha thứ cho gia đình mình chỉ là cô không muốn thừa nhận việc đó thôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,899
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 53: Lời nói thật lòng khi say


Âu Hoằng Phong thức dậy không thấy Từ Phương Hiểu đâu liền tìm kiếm anh hỏi quản gia Lưu:

"Quản gia Lưu! Phương Hiểu đâu rồi?"

"Bạch tiểu thư đã hẹn Phương Hiểu đi uống trà chiều rồi."

Từ Phương Hiểu vừa chuẩn bị đi về thì nhận được cuộc gọi của Hoa Châu Châu nghe bạn mình khóc lóc thảm thương cô nhanh chóng đi đến nơi mà Hoa Châu Châu nói.

Bước vào trong phòng thấy Hoa Châu Châu đang hát cô giật lấy micro cả người Hoa Châu Châu đều đầy mùi rượu:


"Châu Châu! Sao cậu lại uống nhiều rượu đến như vậy? Đã có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?"

Hoa Châu Châu ôm cô khóc nức nở:" Phương Hiểu! Ba mẹ tớ sắp ly hôn rồi họ hỏi tớ muốn đi theo ai. Phương Hiểu! Tớ không muốn họ ly hôn đâu."

"Cậu đừng khóc nữa có chuyện gì thì từ từ tính chắc có lẽ đó là lời nói nhất thời của ba mẹ cậu thôi qua ngày mai thì sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu." Từ Phương Hiểu ôm Hoa Châu Châu vỗ về, an ủi.

"Phương Hiểu! Cậu hãy uống với tớ đi có được không?"

"Được! Được! Tớ sẽ uống với cậu."

Một lúc sau, quán đến giờ đóng cửa nhưng thấy hai người các cô chưa về liền vào trong gọi bước vào thì nhìn thấy hai người các cô đã say đến không biết trời đất gì ngủ một cách ngon lành, nhân viên ở đấy chỉ đành lấy điện thoại của hai người gọi cho người đến đón.

Ở biệt thự, Âu Hoằng Phong chống cằm ngồi đợi cô về ăn tối đang đợi điện thoại của anh reo lên thấy cô gọi anh ngay lập tức mở máy nghe vừa định lên tiếng bên kia vang lên một giọng nói của người đàn ông sắc mặt của anh ngay tức khắc thay đổi đen như đít nồi, lạnh lẽo cất giọng hỏi:

"Anh là ai? Tại sao lại giữ điện thoại của bạn gái tôi?"

"Xin chào! Tôi là nhân viên phục vụ của quán karaoke bạn gái của anh hiện tại đã rất say nên tôi mới gọi điện muốn anh đến đón cô ấy về."

"Gửi định vị nơi đó cho tôi." Âu Hoằng Phong đứng dậy lấy áo khoác rồi lái xe đi ngay.

Đang chuẩn bị đi ngủ, tiếng chuông điện thoại của Mộ Khánh Dương vang lên anh thấy tên hiển thị là Hoa Châu Châu đôi mày anh nhíu lại tại sao giờ này cô lại gọi điện cho anh chứ? Chẳng lẽ Từ Phương Hiểu đã xảy ra chuyện gì? Anh mau chóng nghe máy, bên kia nhân viên phục vụ nói cho anh biết anh liền lái xe đến đó đón Hoa Châu Châu.


Âu Hoằng Phong cùng Mộ Khánh Dương đến nơi cùng một lúc Âu Hoằng Phong vừa nhìn thấy Mộ Khánh Dương liền chống nạnh nghênh mặt hỏi:

"Anh tới đây để làm gì?"

Mộ Khánh Dương nhếch môi cười đáp:"Cậu yên tâm tôi là đến đón Hoa Châu Châu không phải là Phương Hiểu tôi biết bây giờ có giành giật đón Phương Hiểu thì cũng vô ích bởi vì Phương Hiểu ở nhà của cậu."

"Biết vậy thì tốt."

Hai người các anh đi nhanh vào trong nhân viên phục vụ đưa hai người vào trong Âu Hoằng Phong thấy cô nằm ngủ dưới đất liền vội bế cô lên:

"Sao lại nằm dưới đất vậy chứ? Lỡ như bị cảm lạnh thì sao? Còn uống nhiều rượu đến như vậy nữa."

Mộ Khánh Dương đỡ Hoa Châu Châu dậy dìu cô rời khỏi đưa vào trong xe của mình rồi lái đi, Hoa Châu Châu mắt nhắm mắt mở quay sang nhìn thấy Mộ Khánh Dương cô bật cười một cái:

"Không ngờ trong đầu mình bây giờ toàn là hình ảnh của anh Khánh Dương đến nằm mơ cũng thấy ảnh bây giờ mình sẽ nói cho anh biết tình cảm của mình dù sao cũng chỉ là nằm mơ anh ấy sẽ không biết."

Hoa Châu Châu đột ngột nắm lấy cổ áo của anh kéo anh lại gần mình khiến cho anh hoảng hốt thắng gấp lại:

"Châu Châu! Em đang làm cái gì vậy?"


Hoa Châu Châu cố gắng mở mắt nhìn thẳng vào anh rồi nói:

"Anh Khánh Dương! Anh có biết là em rất thích anh không? Ngay từ lúc gặp anh em đã thích anh rồi mới đầu em không biết em còn nghĩ anh thích Phương Hiểu nữa kìa nhưng sau khi biết cậu ấy là em gái của anh anh có biết là em vui đến chừng nào không? Lúc đầu em cứ nghĩ đó chỉ là cảm giác thích thú nhất thời chỉ đơn giản là thần tượng anh thôi nhưng không càng lúc em càng thích anh hình ảnh của anh xuất hiện trong đầu của em càng nhiều hơn."

Mộ Khánh Dương sững sốt, ngạc nhiên khi nghe những lời cô nói chưa kịp phản ứng cô đã kéo anh sát lại gần hơn:

"Em biết là anh không thích em anh làm sao có thể thích một đứa như em được chứ? Anh biết không có nhiều lúc em đã rất muốn tỏ tình với anh nhưng em sợ anh sẽ từ chối và lúc đó em sẽ không gặp được anh nữa vì thế em chỉ có thể giấu đi tình cảm của mình."

Khóe môi của Mộ Khánh Dương cong lên cười mỉm:

"Quả thật em không nói thì anh cũng không biết nhưng bây giờ thì anh biết rồi và anh biết mình nên làm gì rồi."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,899
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 54: Không dám uống rượu lần nữa


Âu Hoằng Phong đưa Từ Phương Hiểu quay về biệt thự bế cô vào phòng đặt nằm xuống anh định đi đến cởi giày cho cô nhưng bị cô kéo lại, anh khòm người xuống hỏi cô:

"Phương Hiểu! Sao em lại kéo anh? Có chuyện gì sao?"

"Aaaa..." Từ Phương Hiểu đột nhiên nắm tóc của Âu Hoằng Phong khiến anh đau phải hét lên.

Anh cầm tay cô kéo ra nhưng không được cô kéo mạnh xuống mắt nhắm miệng mắng:

"Đồ biến thái! Tên dê xồm! Tránh xa tôi ra nếu không một lát nữa thiếu gia tôi đến sẽ đánh anh tơi tả. Biến đi!"


"Bảo anh biến đi mà tay cứ nắm tóc như thế biến kiểu gì? Em phải buông tay ra anh mới biến được chứ?" Âu Hoằng Phong dở khóc dở cười nói với cô.

Từ Phương Hiểu buông tóc của anh ra anh xoa xoa đầu mình vừa định rời đi nhưng đột nhiên anh đứng lại quay người hỏi cô:

"Phương Hiểu! Em nói xem thiếu gia của em có dữ không?"

"Dữ! Rất dữ là đằng khác thiếu gia tôi là một người xấu tính thích ngược đãi người khác, rất đáng ghét lúc đầu tôi còn ghét cay ghét đắng nữa kìa." Từ Phương Hiểu tay chân ôm gối, mắt vẫn nhắm miệng trả lời anh.

Âu Hoằng Phong nghe cô nói thế môi mím lại nheo mắt nhìn trong đầu nhẩm lại lời cô nói:

"Rất dữ? Xấu tính? Thích ngược đãi người khác? Rất đáng ghét? Mình xấu đến như vậy sao? Không có một điểm tốt nào?"

Anh khòm người sát lại cô thêm một chút khẽ hỏi vào tai của cô:

"Vậy thiếu gia em còn có tật xấu gì nữa không?"

"Còn! Thiếu gia của tôi còn thích làm theo ý mình không chịu nghe ai nói nếu đã thích làm theo ý mình như thế vậy còn hỏi người khác làm gì? Tôi nói người xấu tính như thế người nào mắt mù mới yêu thiếu gia của tôi."

Phụt! Âu Hoằng Phong phì cười nhéo má của cô:"Em là đang mắng chính mình sao?"

Âu Hoằng Phong tháo giày cho cô rồi đi đến khẽ hôn lên trán của cô:


"Chúc em ngủ ngon! Ngày mai anh sẽ hỏi tội em sau."

Nói xong, Âu Hoằng Phong bước nhẹ rời khỏi phòng khẽ đóng cửa lại anh sợ mình sẽ đánh thức làm cô giật mình.

Sáng hôm sau, Từ Phương Hiểu thức dậy thấy đây không phải là phòng của mình cô ngồi bật dậy vỗ mặt để cho mình tỉnh táo, cô giật nảy mình khi nhìn thấy anh đang đứng tựa người vào cửa nhìn cô mỉm cười:

"Thiếu gia! Sao anh lại đứng ở đó?"

Âu Hoằng Phong môi vẫn nở nụ cười từ từ bước đến khòm người áp sát vào mặt của cô:"Anh đứng ở đấy để đợi em thức dậy."

Từ Phương Hiểu hơi ngã người về phía sau nhìn anh chăm chăm:

"Đợi em thức dậy để làm gì chứ?"

"Để hỏi tội em em còn nhớ tối qua đã nói những gì không?" Âu Hoằng Phong đột ngột đè cô dưới thân mình thì thầm vào tai của cô.

Từ Phương Hiểu ráng nhớ lại chuyện của tối hôm qua nhớ lại mọi chuyện cô nuốt nước bọt gương mặt dần trở nên vặn vẹo:

"Thiếu gia! Anh sẽ không để bụng những lời nói của kẻ say đâu mà đúng không?"


"Để bụng tất nhiên là để bụng rồi."

"Thiếu gia! Anh hãy bỏ qua chuyện này đi em hứa lần sau sẽ không dám uống rượu nữa." Ánh mắt cầu xin nhưng xen vào trong đó có gì đó rất đáng yêu.

"Được! Lần này anh sẽ tha cho em nhưng nếu còn có lần sau thì anh sẽ không bỏ qua như vậy đâu." Âu Hoằng Phong nói với cô kèm theo đó là một nụ cười đầy ẩn ý, gian tà.

Từ Phương Hiểu cười cười khẽ hỏi anh:"Vậy nếu như lần sau em vẫn tái phạm thì sao?"

Âu Hoằng Phong nở nụ cười khiến cho cô cảm thấy rợn người anh thì thầm vào tai cô những lời nói đó làm cho cô đỏ mặt ngượng ngùng:

"Nếu như lần sau em còn tái phạm thì anh sẽ ăn em ăn sạch luôn."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,899
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 55: Uống rượu hại thân


Đi đến trường, Từ Phương Hiểu đến thư viện ngồi thần người câu nói lúc sáng của Âu Hoằng Phong cứ luôn ám ảnh trong đầu của cô, một lúc sau Hoa Châu Châu đến ngồi xuống cạnh cô vẻ mặt cũng thẫn thờ, ủ rũ.

"Lần sau tớ sẽ không bao giờ uống rượu nữa đâu." Từ Phương Hiểu chống cằm giọng nói kéo dài nói với Hoa Châu Châu.

Hoa Châu Châu mếu máo, chống cằm gật gù:"Tớ cũng vậy! Có đánh chết tớ tớ cũng không dám uống rượu lần nữa."

"Tối qua, tớ đã trải qua một chuyện hơi khủng khiếp." Từ Phương Hiểu vẻ mặt méo mó có chút khó coi.

"Nếu chuyện cậu trải qua hơi khủng khiếp thì chuyện của tớ nó cực kì cực kì khủng khiếp luôn đấy."


"Rốt cuộc là có chuyện gì mà cậu nói nghe ghê thế tớ đã ghê cậu còn ghê hơn sao?"

Hoa Châu Châu thở dài nói cho cô biết:"Tối qua, trong lúc say tớ đã tỏ tình với anh Khánh Dương."

"Hả? Tỏ tình luôn sao?" Từ Phương Hiểu ngạc nhiên vẻ mặt hiện rõ sự bất ngờ, hứng thú.

Hoa Châu Châu gật gật đầu bây giờ cô không biết phải làm sao đối mặt với Mộ Khánh Dương:"Vậy còn cậu tối qua cậu đã làm chuyện gì rồi? Sao mặt mày cũng giống tớ vậy?"

"Tối qua, khi về tớ đã mắng thiếu gia rồi còn nói anh ấy xấu tính này nọ sáng nay anh ấy đã hỏi tớ đấy."

Hoa Châu Châu cùng Từ Phương Hiểu thở dài một hơi nhìn nhau đồng thanh nói:

"Đúng là uống rượu hại cái thân mà."

Đột nhiên, Từ Phương Hiểu nhớ ra chuyện gì cảm thấy có gì đó nó lạ lạ cô nheo mắt hỏi Hoa Châu Châu:

"Châu Châu! Theo cậu nói và trí nhớ của tớ thì người hôm qua đưa cậu về là Mộ Khánh Dương tớ hỏi cậu ở đâu cậu có số của anh ta vậy? Hai người thân thiết với nhau từ lúc nào? Sao tớ không biết gì hết vậy?"

"Ờ...thì...tớ đã thích anh ấy thì tớ phải dùng mọi cách để làm sao có thể thu hút sự chú ý của anh ấy, xin số điện thoại của anh ấy chứ?"

"Vậy cậu đã làm cách nào?" Từ Phương Hiểu nheo mắt hỏi Hoa Châu Châu cô vẫn chưa hoàn toàn tin những lời mà bạn mình nói.


"Bí mật! Sau này tớ sẽ bật mí cho cậu biết." Hoa Châu Châu cười cười trả lời.

"Hai người đang nói chuyện gì vậy? Cho anh nghe với." Tạ Thiên Trình bước đến ngồi xuống bên cạnh của cô cất giọng nói.

"Không có gì! Chỉ là chuyện giữa con gái thôi." Từ Phương Hiểu tỏ vẻ xa cách, lạnh lùng với Tạ Thiên Trình.

Hoa Châu Châu cười mỉm nhìn vẻ mặt của Từ Phương Hiểu, Tạ Thiên Trình nhìn cô bằng ánh mắt rất dịu dàng, anh chống cằm ngắm cô:

"Phương Hiểu! Em cho anh số điện thoại của em đi."

"Không! Tôi và anh cũng không thân thiết gì cả nên không cần cho đâu." Từ Phương Hiểu ngay lập tức từ chối, ánh mắt kiên quyết không cho.

Ánh mắt Tạ Thiên Trình bỗng nhiên thay đổi trở nên gian xảo hơn, anh hỏi cô:

"Em thật sự sẽ không cho anh số điện thoại của em?"

"Đúng vậy! Tại sao tôi lại phải cho chứ?" Từ Phương Hiểu vẫn cứng rắn, kiên quyết không cho.

"Được thôi! Cái này là do em chọn đó đừng trách anh." Tạ Thiên Trình gật gù đứng dậy rời khỏi thư viện.

"Anh ta lại định giở trò gì nữa đây?" Từ Phương Hiểu vẻ mặt tỏ ra vô cùng chán ghét anh nhưng đột nhiên trong lòng của cô cảm thấy có gì bất an, không ổn tí nào.


Một lúc sau, đột nhiên cô nghe thấy tiếng của Tạ Thiên Trình vang lên cô giật mình đi ra ngoài xem thử thì nhìn thấy anh đang cầm loa đứng giữa trường. Thấy cô bước ra Tạ Thiên Trình cầm loa nói cho toàn trường biết:

"Từ Phương Hiểu! Anh thích em! Ngay từ lần đầu gặp anh đã biết em là một cô gái đặc biệt và nhiều lần quan sát em anh không biết mình đã thích em từ lúc nào. Bây giờ, anh rất thích rất thích em."

Cả trường oa lên một tiếng đầy ngưỡng mộ, Hoa Châu Châu tròn mắt thích thú nhìn Từ Phương Hiểu, cô không ngờ anh lại dùng cách này bây giờ toàn bộ ánh mắt đều tập trung vào cô cô hoảng loạn chạy đến nhíu mày, trừng mắt với Tạ Thiên Trình:

"Tạ Thiên Trình! Anh đang làm cái gì vậy? Anh bị điên sao?"

Tạ Thiên Trình mỉm cười nhướng mày khẽ hỏi cô:

"Nếu như em muốn anh không nói nữa dừng việc này lại thì em phải cho anh số điện thoại của em."

"Được! Tôi cho tôi chịu thua anh rồi." Từ Phương Hiểu cầm điện thoại của Tạ Thiên Trình bấm số điện thoại của mình vô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,899
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 56: Người mình thích cũng thích mình


Học xong, Từ Phương Hiểu cùng Hoa Châu Châu bước ra đến cổng Hoa Châu Châu khều khều chỉ cô:

"Bạn trai cậu đến đón cậu kìa."

"Vậy tớ đi về trước nha. Tạm biệt!" Từ Phương Hiểu vẫy tay chào tạm biệt rồi bước vào trong xe.

Hoa Châu Châu đi bộ về nhà đang đi trên vỉa hè đột nhiên xe của Mộ Khánh Dương dừng ở đấy anh bước ra hỏi cô:

"Châu Châu! Sao em lại đi bộ về vậy? Không có ai đến đón em à?"


Hoa Châu Châu vừa nhìn thấy Mộ Khánh Dương thì chuyện tối qua ngay tức khắc xuất hiện trong đầu cô cô cố bình tĩnh cười gượng:

"Vâng! Hôm nay, em muốn đi bộ về nên em bảo gia đình không đến đón."

Vừa nói xong, Hoa Châu Châu bước nhanh đi cô không biết phải đối diện với anh như thế nào? Thấy cô đi Mộ Khánh Dương nắm tay kéo cô lại nhíu mày hỏi cô:

"Châu Châu! Em bị làm sao vậy? Sao đột nhiên lại đi nhanh đến như vậy?"

"Dạ đâu có gì đâu chỉ là em muốn mau về nhà thôi em buồn ngủ quá nên muốn về nhà ngủ." Hoa Châu Châu giả vờ ngáp trước mặt anh.

"Vậy sao? Vậy để anh đưa em về cho nhanh." Mộ Khánh Dương vừa nhìn đã biết là cô đang giả vờ.

"Không...không cần đâu! Em tự về được rồi em không muốn làm phiền anh." Lời nói của Hoa Châu Châu trở nên lắp bắp, từ chối anh ngay.

Mộ Khánh Dương nheo mắt nhìn cô chăm chăm cất giọng hỏi:

"Châu Châu! Anh có cảm giác là em đang tránh né anh đúng không?"

"Làm gì có chứ? Tại sao em phải tránh né anh chứ?" Hai tay của cô đưa trước rồi đưa sau không yên, giả vờ như chưa có chuyện gì.

"Em đang tránh né anh vì chuyện tối qua đúng không? Em nhớ hết những chuyện tối qua có đúng không?"


"Nhớ chuyện gì chứ? Tối qua, em có nói gì sao? Sao em không nhớ gì hết vậy?" Đụng trúng tim đen của mình cô giả vờ không nhớ gì hết bây giờ cô rất muốn chuồn nhanh.

"Vậy sao? Vậy để anh nhắc cho em nhớ nha." Mộ Khánh Dương mỉm cười đầy ẩn ý, anh nhất định sẽ không buông tha cô.

"Không...không cần đâu! Em nhớ rồi! Nhớ rồi!"

"Nếu em đã nhớ ra tại sao em lại tránh né anh? Anh vẫn chưa nói gì mà?"

"Bởi vì em biết anh nhất định sẽ từ chối anh làm sao có thể thích em được chứ?"

Mộ Khánh Dương ồ lên một tiếng mỉm cười, tay chắp phía sau:

"Thì ra là vậy! Châu Châu! Anh nói cho em biết một bí mật."

"Hả? Bí...bí mật gì vậy?" Hoa Châu Châu càng lúc càng không hiểu anh đang nói gì? Sao đột nhiên lại nói bí mật của anh cho cô biết chứ?

"Thật ra anh đã thích một cô gái cô gái ấy rất đáng yêu lúc nào cũng vui vẻ cười hi hi ha ha luôn bảo vệ bạn bè anh định tìm một ngày nào đó thích hợp sẽ tỏ tình với cô áy nhưng không ngờ cô ấy đã tỏ tình với anh trước." Mộ Khánh Dương vừa nói vừa quan sát biểu cảm trên mặt của cô.

"Vậy anh đã trả lời như thế nào? Anh đồng ý đúng không?" Vẻ mặt của Hoa Châu Châu đầy sự buồn bã, dáng vẻ đấy không còn một chút sức sống nào nữa.

"Tất nhiên là anh đồng ý rồi." Mộ Khánh Dương trả lời lại ngay nhưng nhìn gương mặt buồn rười rượi kia của cô anh có chút buồn cười chẳng lẽ là cô không nhận ra là anh đang nói về cô sao?


"Vậy thì em chúc anh và cô gái đó vui vẻ, hạnh phúc." Hoa Châu Châu đau lòng bây giờ cô muốn đi về nhà nằm khóc to không muốn đứng ở đây một phút nào nữa.

Mộ Khánh Dương hoàn toàn khâm phục độ ngốc của cô anh thật sự không hiểu tại sao trên đời này lại có người ngốc đến như vậy đã nói như thế rồi mà còn không biết đó là mình. Anh búng vào trán của cô khiến cho cô giật mình ôm trán nhìn anh:

"Sao anh lại búng em?"

"Sao em lại có thể ngốc đến như vậy chứ? Cô gái đó chính là em người anh thích chính là em đấy."

"Hả? Anh nói sao? Em không nghe nhầm đúng không? Anh nói cô gái mà anh thích chính là em?" Hoa Châu Châu ngớ người ra khóe môi khẽ cong lên vui mừng hỏi anh muốn anh lặp lại một lần nữa.

"Đúng vậy! Người mà anh thích chính là em cô ngốc à." Mộ Khánh Dương bật cười xoa xoa đầu cô.

Hoa Châu Châu vui mừng bây giờ cô không biết phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào nữa? Cô cảm giác như là mình đang nằm mơ vậy cô thật sự không ngờ người mình thích cũng thích mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,899
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 57: Tai nạn


Quán bar Lovers

Phương Thần nhìn thấy Âu Hoằng Phong đến liền mở miệng trêu chọc, móc méo:

"Ây do~ Không ngờ Âu tổng chúng ta lại có thời gian đến đây tôi cứ tưởng cậu đang bận rộn tiêu diệt tình địch của mình chứ?"

Âu Hoằng Phong ngồi xuống rót rượu uống một ngụm rồi mới đáp trả:

"Tình địch đúng là cần tiêu diệt nhưng cứ từ từ bởi vì tôi hoàn toàn tin tưởng Phương Hiểu."


Ở biệt thự, Từ Phương Hiểu mặc áo khoác đi ra ngoài cô đi đến cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn vặt đang đi đột nhiên cô đứng sựng lại khi nhìn thấy người đang đứng trước mặt mình.

"Hân Hân!" Lữ Vũ Ni đang đứng đợi tài xế đến đón thì gặp cô bà ngay lập tức gọi.

Từ Phương Hiểu giở vờ như không nghe thấy cô quay người đi về Lữ Vũ Ni vội vàng chạy theo kéo cô lại:"Hân Hân! Mẹ muốn nói chuyện với con."

"Tôi và bà không có chuyện gì để nói cả." Từ Phương Hiểu hất nhẹ tay bà ra dáng vẻ xa cách, lạnh nhạt.

Từ Phương Hiểu bước nhanh qua đường cô không muốn gặp bà chỉ cần gặp là cô lại nhớ đến cảnh bà bỏ rơi mình. Băng qua đường cô giật mình khi nghe tiếng kèn xe vang inh ỏi, Lữ Vũ Ni hốt hoảng, kinh hãi hét lớn:"Hân Hân!"

Bà chạy nhanh đến đẩy cô ra chiếc xe liền tông thẳng vào bà khiến bà văng ra xa Từ Phương Hiểu chứng kiến cảnh tượng ấy cô gần như chết lặng đầu cô cảm thấy trống rỗng cả người run rẩy chạy đến đỡ Lữ Vũ Ni.

Cả người Lữ Vũ Ni toàn là máu loang ra khắp nơi, cô sợ hãi bật khóc:

"Mẹ! Tại sao mẹ lại làm vậy chứ? Mẹ!"

Được người xung quanh gọi xe cấp cứu Lữ Vũ Ni nhanh chóng được chuyển đến bệnh viện suốt dọc dường đi cả người cô vẫn còn run rẩy, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống:

"Mẹ! Xin mẹ đừng có xảy ra chuyện gì nếu không cả đời này con sẽ không bao giờ tha thứ cho mình được."


Đến bệnh viện, Lữ Vũ Ni được đưa vào phòng cấp cứu ở bên ngoài cô đi qua đi lại lo lắng không ngừng, đột nhiên cô lấy điện thoại ra hoảng loạn gọi cho Hạ Tử Quyên, đổ một hồi chuông Hạ Tử Quyên nghe máy:"Alo!"

"Chị Tử Quyên! Chị đến bệnh viện Ái Tâm ngay bây giờ có được không? Bây giờ em chỉ có thể trông cậy vào chị."

Hạ Tử Quyên đang nằm xem phim nghe giọng nói của cô Hạ Tử Quyên ngồi dậy nhíu mày hỏi:

"Đã có chuyện gì? Em hãy bình tĩnh nói cho chị nghe."

"Bây giờ em không thể nào bình tĩnh được chị đến ngay có được không? Em đang ở phòng cấp cứu." Bây giờ đầu óc của cô rất hoảng, cô không biết làm gì ngoại trừ gọi điện cầu cứu từ Hạ Tử Quyên.

"Được! Chị sẽ đến ngay." Hạ Tử Quyên cầm áo khoác bước nhanh lấy xe lái đi.

Mộ Khánh Dương, Mộ Tần, Đỗ Huệ Di cùng Vũ Quân Minh chạy đến bệnh viện khi nghe tin Lữ Vũ Ni gặp tai nạn. Từ Phương Hiểu nhìn thấy bọn họ chạy đến thì nấp sang một bên bây giờ cô làm sao có thể gặp họ được chứ? Cô cảm thấy tội lỗi không thể nào đối diện với họ được.

Hạ Tử Quyên chạy đến thấy cô đang đứng liền chạy đến hỏi:

"Phương Hiểu! Em bị làm sao vậy? Em bị thương chỗ nào sao?"


"Không! Em không sao cả. Chị Tử Quyên! Chị hãy mau cứu bà ấy đi người đang ở trong phòng cấp cứu bà ấy vì cứu em mà bị xe tông mạnh máu chảy ra rất nhiều. Chị nhất định phải cứu bà ấy đừng để bà ấy xảy ra chuyện gì."

"Được! Được! Chị sẽ cố gắng hết sức." Hạ Tử Quyên gật đầu thay đồ đi vào bên trong phòng cấp cứu.

Từ Phương Hiểu ngã khụy xuống bật khóc thấy Lữ Vũ Ni vì cô mà như thế tim của cô rất đau lúc đấy cô cảm giác như cả thế giới đều tối đen cô rất sợ sợ bà sẽ xảy ra chuyện gì?

Đỗ Huệ Di nhìn thấy cô ngồi khóc ở một góc thì bước đến ôm lấy cô Từ Phương Hiểu ôm lấy nức nở nói:

"Là lỗi của tôi! Tất cả đều là lỗi tại tôi nếu như lúc đó tôi không bỏ chạy thì bà ấy cũng không vì cứu tôi mà bị tai nạn. Tôi đáng chết lắm có đúng không?"

Đỗ Huệ Di vỗ về, trấn an:"Phu nhân sẽ không có chuyện gì đâu cô cũng không đáng chết đó chỉ là tai nạn ngoài ý muốn thôi. Phu nhân là người tốt bà ấy nhất định sẽ không sao đâu."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,899
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 58: Áy náy, cắn rứt


Hơn hai tiếng trôi qua, Từ Phương Hiểu cảm thấy trôi qua rất lâu thấy cánh cửa phòng cấp cứu mở ra cô đứng dậy vẫn nấp ở một góc nghe. Hạ Tử Quyên ra ngoài mở khẩu trang ra nói với mọi người:

"Mọi người yên tâm bây giờ bà ấy đã không sao rồi đã không còn nguy hiểm gì nữa."

"Cảm ơn em Tử Quyên!" Mộ Khánh Dương cùng những người khác mừng rỡ, nhẹ nhõm trong lòng.

"Người mà anh và mọi người nên cảm ơn không là em mà là Phương Hiểu cô ấy đã gọi em đến đây." Hạ Tử Quyên cười nhạt đáp lại.


"Vậy Phương Hiểu ở đâu rồi?" Mộ Tần vừa nghe nhắc đến cô liền phản ứng hỏi Hạ Tử Quyên ngay lập tức.

Hạ Tử Quyên chỉ về phía Từ Phương Hiểu đã đứng lúc nãy nhưng không còn thấy cô đâu. Từ Phương Hiểu sau khi nghe Lữ Vũ Ni không sao thì cô đã rời đi cô đi về như người mất hồn cô vẫn không thể nào quên được cảnh tượng bà bị xe tông thẳng vào nó cứ ám ảnh trong đầu cô mãi.

Âu Hoằng Phong về đến biệt thự không nhìn thấy cô đâu hỏi quản gia Lưu thì bà cho biết cô đã ra ngoài từ ba tiếng trước rồi đến giờ vẫn chưa về anh lo lắng sợ cô xảy ra chuyện gì liền định lấy xe đi tìm vừa ra đến cổng anh đã nhìn thấy cô đi về.

Âu Hoằng Phong mở cổng thấy cả người cô đầy máu anh hoảng hốt, kinh hãi, lo lắng vội vàng hỏi cô:

"Phương Hiểu! Em bị làm sao vậy? Sao cả người em đầy máu vậy? Để anh đưa em đi bệnh viện."

Từ Phương Hiểu lắc đầu gạt tay anh ra:"Không cần đâu! Đây không phải là máu của em."

"Vậy thì là máu của ai? Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra với em? Em hãy nói cho anh biết đi." Âu Hoằng Phong trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng vô cùng đặc biệt là khi thấy cô thẫn thờ như người mất hồn như thế.

"Em đi lên phòng nghỉ ngơi đây em muốn được yên tĩnh." Từ Phương Hiểu đi thẳng vào phòng của mình.


Âu Hoằng Phong nhíu chặt đôi mày lại anh chắc chắn rằng đã có chuyện gì đó rất nghiêm trọng đã xảy ra với cô, anh lấy điện thoại gọi cho A Bân:

"A Bân! Cậu hãy đi điều tra gấp cho tôi xem xem vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra với Phương Hiểu."

"Vâng!"

"Còn nữa chuyện tôi bảo cậu điều tra sao rồi?"

"Anh cứ yên tâm tôi đã cho người điều tra rồi sẽ mau chóng có kết quả thôi."

Âu Hoằng Phong tắt máy đi vào trong đi ngang qua phòng của cô anh khẽ liếc nhìn rồi đi thẳng lên phòng. Suốt một đêm anh không thể nào ngủ được trong đầu anh cứ hiện lên hình ảnh cô thất thần, đôi mắt đỏ hoe khiến cho anh đau lòng, xót xa.

Sáng hôm sau, Từ Phương Hiểu rời khỏi biệt thự từ rất sớm khi anh thức dậy xuống lầu thì quản gia Lưu báo cô đã đi từ rất sớm. Từ Phương Hiểu đi đến bệnh viện hỏi y tá rồi bước vào trong thăm Lữ Vũ Ni.

Thấy bà vẫn còn hôn mê nằm bất động ở trên giường cô lại không thể nào kìm được mà bật khóc cô quỳ xuống nắm lấy tay của bà đặt lên mặt của mình nức nở nói:

"Mẹ! Con xin lỗi! Con không nên bỏ chạy nếu như con không bỏ chạy thì mẹ cũng sẽ không bị như thế này. Mẹ hãy tỉnh lại đi mẹ tỉnh lại đánh con đi, chỉ cần mẹ tỉnh lại mẹ nói gì con cũng nghe hết mẹ muốn con quay về con cũng đồng ý."


Nghe bên ngoài có người cô đứng dậy nhanh chóng rời đi, cô vừa đi Hoa Châu Châu cùng Mộ Khánh Dương đến Hoa Châu Châu vừa nghe tin đã chạy nhanh đến bước vào trong cô nhìn thấy sợi dây tay của Từ Phương Hiểu liền nhặt lên nói với Mộ Khánh Dương:

"Khánh Dương! Anh nhìn xem đây chẳng phải là sợi dây tay của Phương Hiểu sao? Phương Hiểu đã đến đây thăm bác gái rồi."

Mộ Khánh Dương cầm lấy sợi dây tay rồi nhìn mẹ của mình:

"Phương Hiểu còn áy náy, cắn rứt trong lòng nên mới không dám gặp mọi người anh mong em ấy sẽ đến một lần nữa lúc đấy anh sẽ nói mọi người không hề trách cứ gì em ấy cả, đây cũng chỉ tai nạn lỗi cũng không hoàn toàn thuộc về em ấy."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,899
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 59: Giúp anh điều tra


Tập đoàn Âu thị

Hạ Tử Quyên đi đến tìm Âu Hoằng Phong A Bân thấy cô liền dẫn cô lên gặp anh, Âu Hoằng Phong thấy Hạ Tử Quyên đến liền đứng dậy rời khỏi ghế đi đến ngồi chỗ bàn ghế tiếp khách:

"Tử Quyên? Sao em đột nhiên lại đến đây vậy? Tìm anh có chuyện gì sao?"

Hạ Tử Quyên ngồi xuống không nhanh không chậm nói với anh:

"Phương Hiểu sao rồi? Cô ấy không sao chứ?"


"Hả?" Đột nhiên cô hỏi như thế khiến cho Âu Hoằng Phong vẫn chưa kịp định hình chuyện gì?

"Tối qua, Phương Hiểu có gọi điện cho em giọng nói của cô ấy rất hoảng loạn, sợ hãi cô ấy bảo em hãy đến bệnh viện đến khi em đến đó thì cô ấy khóc nức nở cầu xin em hãy cứu mẹ của Mộ Khánh Dương lúc đó em rất ngạc nhiên nhưng thấy cô ấy như thế em cũng không tiện hỏi đến khi em tìm thì không thấy cô ấy đâu nữa cả. Thấy dáng vẻ tối qua của cô ấy em sợ cô ấy lại xảy ra chuyện nên mới trực tiếp đến đây hỏi anh." Hạ Tử Quyên kể lại chuyện tối qua cho anh nghe.

A Bân cũng điều tra ra được chuyện xảy ra tối qua với Từ Phương Hiểu liền báo cho anh biết:

"Chủ tịch! Lúc nãy tôi cũng điều tra ra được là tối qua có một vụ tai nạn xảy ra người bị xe tông là Mộ phu nhân tôi còn được biết bà ấy vì cứu Phương Hiểu tiểu thư mới bị như thế."

Âu Hoằng Phong đôi mày cau chặt lại cảm thấy có gì đó không đúng đôi mắt anh hơi híp lại hỏi A Bân:

"A Bân! Chuyện tôi bảo cậu điều tra sao rồi?"

A Bân lắc đầu trả lời:"Chuyện này tôi vẫn đang cho người điều tra nhưng mãi vẫn không tra ra."

"Anh điều tra chuyện gì?" Hạ Tử Quyên lên tiếng hỏi anh.

"Anh muốn biết giữa Phương Hiểu và Mộ Khánh Dương đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đột nhiên từ bạn trở thành thù mỗi lần Phương Hiểu gặp anh ta đều cứ như là kẻ thù truyền kiếp vậy vả lại thêm chuyện Mộ phu nhân lại đột nhiên cứu cô ấy anh cảm thấy hai chuyện này có liên quan với nhau." Âu Hoằng Phong nói cho cô biết.


"Vậy để em và Thành Đông giúp anh điều tra như vậy sẽ mau hơn nếu như vẫn không được thì em đành phải nhờ mẹ chồng dễ thương của em chỉ cần mẹ chồng em nhúng tay vào nhất định sẽ có tin ngay." Hạ Tử Quyên vừa giúp anh điều tra vừa có thể khoe mẹ chồng.

Ở trường, Hoa Châu Châu đi tìm Từ Phương Hiểu khắp nơi nhưng vẫn không tìm thấy chạy lên sân thượng Hoa Châu Châu nhìn thấy cô đang ngồi thẫn thờ một mình:

"Cuối cùng cũng tìm được cậu rồi chạy khắp nơi tìm cậu cuối cùng cậu lại ở đây."

Từ Phương Hiểu quay người lại vẻ mặt buồn bã hỏi cô:"Cậu chạy khắp nơi tìm tớ là có chuyện gì?"

"Còn chuyện gì nữa thì chính là chuyện mẹ của cậu bị tai nạn đang nằm hôn mê trong bệnh viện đấy." Hoa Châu Châu đi đến ngồi xuống cạnh cô.

Từ Phương Hiểu khẽ cau mày nhìn cô:"Cậu đã biết chuyện của tớ rồi?"

Hoa Châu Châu gật đầu chớp mắt nhẹ đáp:"Đúng vậy! Chuyện của cậu và gia đình cậu tớ đã biết rồi là anh Khánh Dương nói cho tớ biết. Anh ấy nói cho tớ biết mọi chuyện là vì muốn tớ ở trong trường bảo vệ, chăm sóc cậu."

"Vậy lúc mà anh ấy và anh họ của tớ xuất hiện cùng một lúc góp vui có cậu ở đó đúng không?"

"Đúng thế! Tớ là người đã báo cho anh ấy biết nhưng tớ cũng không ngờ là anh ấy lại tham gia góp vui. Mà khoan đã cậu mới vừa nói anh họ của tớ nói vậy là cậu đã tha thứ cho gia đình của mình rồi?"

Từ Phương Hiểu gật đầu, Hoa Châu Châu liền hỏi:


"Vậy tại sao cậu lại không chịu gặp mặt họ?"

"Bởi vì tớ không còn mặt mũi nào mà đối diện với họ tớ cảm thấy tớ không xứng làm con cháu của Mộ gia."

"Cậu đừng nghĩ như thế họ không có trách móc hay gì cậu hết cậu hãy can đảm đi đến gặp mặt họ họ cũng đang rất mong chờ cậu đấy." Hoa Châu Châu khoác tay qua vai của cô khích lệ bạn của mình.

"Được! Tớ sẽ nghe lời cậu tớ sẽ gặp mặt họ." Từ Phương Hiểu im lặng suy nghĩ một lúc rồi mới đưa ra quyết định.

"Như vậy mới là bạn của Hoa Châu Châu này chứ." Hoa Châu Châu nhìn cô nhướng mày tươi cười.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom