Cập nhật mới

Dịch Full Người Hầu! Anh Yêu Em

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 60: Đi thăm


Học xong, Từ Phương Hiểu nhắn tin bảo Âu Hoằng Phong đừng đến đón cô cùng Hoa Châu Châu đi đến bệnh viện Ái Tâm, bước đến trước cửa phòng bệnh của Lữ Vũ Ni cô do dự, chần chừ không bước vào, Hoa Châu Châu quay người hỏi cô:

"Phương Hiểu! Cậu làm sao vậy? Sao lại không vào?"

Vũ Quân Minh mở cửa bước ra gặp Hoa Châu Châu anh có chút ngạc nhiên hỏi:

"Hoa Châu Châu? Em làm gì ở đây vậy?"

"Em cùng Phương Hiểu đến đây để thăm bác gái." Hoa Châu Châu tươi cười chào anh rồi quay người lại chỉ cô nhưng đã không thấy cô đâu?


"Phương Hiểu đến đây thăm dì của anh sao? Em ấy đâu?" Vũ Quân Minh vừa nghe cô đến thăm thì vui mừng vô cùng ngó nghiêng xung quanh tìm cô anh nghĩ cuối cùng cô cũng đã nghĩ thông suốt rồi.

Mộ Khánh Dương bước ra ngoài cau mày hỏi Vũ Quân Minh:

"Sao anh còn chưa đi mua cháo nữa vậy?"

"Không cần mua cháo nữa đâu em mang đến đây rồi." Hoa Châu Châu nét mặt rạng rỡ, cầm hộp cháo giơ lên nói với anh.

"Bây giờ đã có cháo rồi nên em hãy nói cho anh biết Phương Hiểu đâu rồi? Chẳng phải em nói là em ấy đến cùng em sao?" Vũ Quân Minh vội vàng hỏi Hoa Châu Châu.

"Phương Hiểu đến đây sao? Vậy thì em ấy đâu rồi?" Mộ Khánh Dương vừa nghe nói cô đến trong lòng mừng rỡ, vội hỏi Hoa Châu Châu.

Hoa Châu Châu quay người tìm kiếm xung quanh cuối cùng thấy Từ Phương Hiểu đang nấp ở một góc gần đó, cô nhanh chóng đi đến kéo Từ Phương Hiểu ra lôi cô đến trước cửa phòng bệnh, cau mày hỏi:

"Sao đột nhiên cậu lại trốn? Có ai làm gì cậu đâu chứ?"

Từ Phương Hiểu giở vờ lạnh lùng, không quan tâm:"Tớ có trốn ai đâu chứ? Chẳng phải cậu kéo tớ đến đây thăm sao? Vào thăm thôi."

Từ Phương Hiểu bước vào bên trong, Hoa Châu Châu nhìn Mộ Khánh Dương nhướng nhướng mày, nói khẽ vào tai của anh:"Thấy em hay chưa? Chỉ cần em ra tay là mọi chuyện sẽ xong ngay."


Mộ Khánh Dương bật cười xoa xoa đầu Hoa Châu Châu, Vũ Quân Minh nhìn hai người với đôi mắt híp lại anh cảm thấy hai người này có "gian tình".

Lữ Vũ Ni cùng Mộ Tần thấy Từ Phương Hiểu đến liền vui mừng nụ cười ngay lập tức nở trên môi, thấy bà không sao Từ Phương Hiểu nhẹ nhõm trong lòng, rất mừng nhưng cô không biểu hiện ra ngoài.

"Hân Hân! Con đến thăm mẹ sao?" Lữ Vũ Ni tâm trạng phấn khởi, vui mừng không sao tả được cất giọng hỏi cô.

Từ Phương Hiểu đầu chỉ gật gật nhìn bà, Hoa Châu Châu đặt hộp cháo lên bàn chào Lữ Vũ Ni cùng Mộ Tần rồi lên tiếng:

"Bác gái! Bác nhất định phải ăn hết hộp cháo này bởi vì hộp cháo này là do Phương Hiểu mua cho bác."

"Vậy sao? Vậy thì bác nhất định phải ăn hết không bỏ sót cái gì cả." Lữ Vũ Ni cầm hộp cháo lên trong lòng bà cảm thấy đây chính là điều hạnh phúc nhất của mình, bà cảm động nước mắt trực trào.

Vũ Quân Minh ngồi xuống ghế chân vắt chéo đôi mắt nhìn chăm chăm Mộ Khánh Dương và Hoa Châu Châu, sắc mặt anh thay đổi vô cùng sinh động lên tiếng:

"Khánh Dương! Em và Châu Châu đang quen nhau sao?"

Từ Phương Hiểu, Mộ Tần, Lữ Vũ Ni vừa nghe Vũ Quân Minh hỏi thế ngay lập tức đưa mắt nhìn Mộ Khánh Dương cùng Hoa Châu Châu, Từ Phương Hiểu áp sát mặt vào Hoa Châu Châu nheo mắt hỏi:


"Châu Châu! Hai người đang quen nhau thật sao?"

Mộ Khánh Dương khoác tay qua vai của Hoa Châu Châu làm cho Từ Phương Hiểu đứng thẳng người lại sững sờ trố mắt nhìn, Mộ Khánh Dương nhìn mọi người thẳng thắn thừa nhận:

"Đúng thế! Anh và Châu Châu đang quen nhau. Phương Hiểu! Anh nghĩ em phải nhận ra rồi mới đúng chứ? Hoặc là Châu Châu phải nói cho em biết rồi."

"Bạn tốt ghê ha? Có bạn trai cũng không nói một tiếng lúc nãy cậu cũng không nói cho tớ biết luôn nếu như anh Quân Minh không tinh mắt phát hiện thì bây giờ cậu còn định giấu tớ sao?" Từ Phương Hiếu mím môi, nghiến răng vỗ vỗ cánh tay của bạn thân mình.

"Ây da~ Chỉ là tớ muốn cho cậu một bất ngờ thôi với lại chẳng phải bây giờ cậu đã biết rồi sao?" Hoa Châu Châu nắm tay của cô lay lay, làm nũng.

"Quay qua làm nũng với người yêu cậu kìa." Cô bĩu môi vẻ mặt giận dỗi đẩy Hoa Châu Châu vào người của Mộ Khánh Dương.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 61: Tha thứ


Lữ Vũ Ni bỗng nhiên nắm tay Từ Phương Hiểu giọng nói nhẹ nhàng, có chút yếu cất lên:

"Hân Hân! Con đã đồng ý tha thứ cho mẹ rồi đúng không?"

Từ Phương Hiểu nhìn bà đôi mắt đã đỏ ửng, rưng rưng nước mắt khẽ gật đầu:

"Con xin lỗi! Vì đã khiến cho mẹ thành ra như thế."

Từ Phương Hiểu ôm chằm Lữ Vũ Ni khóc nức nở, Lữ Vũ Ni rơi lệ, mỉm cười hạnh phúc vỗ về Từ Phương Hiểu, buông bà ra cô quay sang nhìn Mộ Tần mỉm cười thật tươi, gọi ông:"Ba!"


Mộ Tần ôm lấy cô mừng rỡ vô cùng, ông rất xúc động khi nhận lại con gái:

"Cuối cùng, ba cũng được nghe con gọi một tiếng ba rồi."

Bây giờ, Từ Phương Hiểu cảm thấy mình rất hạnh phúc cô không còn là trẻ mồ côi bị cha mẹ bỏ rơi nữa cô đã có gia đình rồi, cô bỗng nhiên chợt nhớ ra điều gì đó liền nói với mọi người:

"Chuyện con nhận lại mọi người mọi người khoan hãy nói cho thiếu gia của con biết. Sắp tới chính là sinh nhật của anh ấy con muốn cho anh ấy một bất ngờ."

Mộ Khánh Dương thở dài một hơi than thở:"Chỉ mới vừa nhận lại em gái thôi mà chưa gì đã có cảm giác sắp mất em gái rồi."

Quán bar Lovers

Đang ngồi uống rượu cùng bọn người Lục Dĩ Tường, A Bân bước nhanh vào bên trong cúi người chào rồi cất giọng nói với Âu Hoằng Phong:

"Chủ tịch! Tôi mới vừa được nghe tin ngày mai Dương tiểu thư sẽ quay về."

"Cô ta quay về thì mặc kệ cô ta đâu có liên quan gì đến tôi." Âu Hoằng Phong lạnh nhạt đáp lại.

"Này! Cậu vô tình quá đó dù sao đó cũng là bạn gái cũ của cậu." Lục Dĩ Tường cau môi cười một bên lên tiếng.


"Không phải! Ý của tôi chính là nếu như Dương tiểu thư quay về thì rất có thể sẽ đến tìm chủ tịch tôi sợ cô ấy sẽ đến biệt thự tìm anh lúc đó rất có thể sẽ chạm mặt với Phương Hiểu tiểu thư." A Bân giải thích cho anh biết ý của mình.

"Ây cha~ Nếu như Dương Mộc Đồng chạm mặt với Từ Phương Hiểu e là Từ Phương Hiểu khó bảo toàn với tính của cô ta chắc chắn Từ Phương Hiểu sẽ chịu thiệt thòi." Phương Thần khẽ liếc nhìn sắc mặt của Âu Hoằng Phong.

"Cô ta dám?" Âu Hoằng Phong mặt không đổi sắc, nghiến răng nói.

"Dám! Ai thì tôi không chắc nhưng cô ta thì dám đó hơn nữa cô ta sẽ ỷ lại mình là tiểu thư mà xem thường Từ Phương Hiểu." Dạ Thành Đông lên tiếng.

Nghe bọn họ nói thế trong lòng Âu Hoằng Phong bắt đầu có chút sợ, lo lắng căn dặn A Bân:

"A Bân! Ngày mai cậu cho người đi đón cô ta tuyệt đối không được để cô ta đến biệt thự gặp Phương Hiểu."

"Vâng!" A Bân gật đầu rồi đi ra ngoài.

Lục Dĩ Tường nhếch môi cười, chân vắt chéo giọng cất lên:

"Xem ra cậu đã thật sự yêu Từ Phương Hiểu rồi nhớ lúc trước cậu quen Dương Mộc Đồng cũng chỉ là quen chơi quen cho vui thôi nhưng không ngờ cô ta lại đeo bám cậu không tha nếu như không phải ba của cô ta đem cô ta sang Mỹ thì cậu đã không được sống yên cho đến bây giờ."

"Mà từ trước giờ cậu đã quen bao nhiêu cô rồi ? Tôi nghĩ chắc không dưới 10 cô." Tần Đình Danh khẽ cười lên tiếng.


"Hoằng Phong! Cậu thật sự đã xác định Từ Phương Hiểu chính là người sẽ cùng đi với cậu hết quãng đời còn lại?" Phương Thần bỗng trở nên có chút nghiêm túc hỏi anh.

Âu Hoằng Phong gật đầu khẳng định chắc chắn như vậy:

"Đúng vậy! Phương Hiểu là người tôi yêu là người cho tôi biết thế nào là tình yêu thật sự cho nên bằng mọi giá tôi không để bất cứ ai tổn thương cô ấy."

"Với thân phận của cô ấy ba mẹ cậu biết họ có nói gì không?" Phương Thần có chút thắc mắc về việc đấy.

"Bọn họ biết thì đã sao? Tôi không quan tâm họ không có quyền xen vào cuộc sống của tôi họ đã mất cái quyền đó từ lâu rồi." Âu Hoằng Phong bỗng thay đổi sắc mặt ngữ điệu vô tình, lạnh lùng.

"Cũng đúng!" Phương Thần gật gù, uống một ngụm rượu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 62: Dương mộc đồng


Sáng sớm, Từ Phương Hiểu đã thức dậy xuống bếp nấu cháo cho Lữ Vũ Ni sẵn tiện cô nấu bữa sáng cho Âu Hoằng Phong, quản gia Lưu thấy cô dưới bếp liền bước vào nói:"Cháu đang làm gì vậy?"

"Cháu đang nấu bữa sáng cho thiếu gia." Từ Phương Hiểu quay đầu lại, vẻ mặt tràn đầy sức sống đáp lại.

"Nấu bữa sáng? Cháu không cần phải làm như thế? Đây đâu phải là nhiệm vụ của cháu." Quản gia Lưu hơi ngạc nhiên nhìn cô.

Nấu xong, Từ Phương Hiểu để cháo vào hộp rồi nói với bà:

"Cháu đi đây lát nữa thiếu gia có xuống thì bà cứ nói cháu đi học trước rồi hôm nay anh ấy cũng không cần đón cháu cháu có hẹn với bạn rồi."

Dứt tiếng, Từ Phương Hiểu tay cầm hộp cháo chạy đi ra ngoài bà nhìn ra cổng thì nhìn thấy Hoa Châu Châu lái xe đến đón cô.


Âu Hoằng Phong thức dậy đi xuống lầu quản gia Lưu không chờ anh hỏi mà ngay lập tức đi đến nói với anh:

"Thiếu gia! Phương Hiểu đã rời khỏi biệt thự từ sáng sớm rồi còn nói là thiếu gia hôm nay không cần đến đón."

"Từ đây đến trường cũng khá xa cô ấy đi bằng gì chứ? Taxi sao?" Âu Hoằng Phong nhíu chặt đôi mày lại, dạo này anh thấy cô có gì đó rất kì lạ.

"Không! Là bạn của Phương Hiểu đến đó thiếu gia cứ yên tâm đó là nữ."

"..." Âu Hoằng Phong không hỏi gì thêm rời khỏi biệt thự chuẩn bị lái xe đi đến tập đoàn thì quản gia Lưu cất giọng hỏi anh:

"Thiếu gia! Cậu không định ăn sáng sao?"

"Không! Tôi không muốn ăn trên đường đi làm mua đại cái gì đó ăn được rồi." Anh giận dỗi, cảm thấy dạo này mình cứ như bị bỏ rơi.

"Bữa sáng và bữa trưa đều do Phương Hiểu chuẩn bị cho cậu nếu như cậu không ăn thì tôi đem cất vào tủ lạnh vậy."

"Bà mới vừa nói sao? Là do Phương Hiểu chuẩn bị cho tôi sao? Vậy thì mau cho người dọn ra cho tôi." Âu Hoằng Phong vui trong lòng xem như cô vẫn còn chút lương tâm không quên anh.

Sân bay thành phố S

Dương Mộc Đồng kéo vali đi ra ngoài nhìn thấy A Bân cô liền bĩu môi:

"Âu Hoằng Phong! Anh bắt tin tức nhanh thật đấy nhưng đừng tưởng sẽ đón được em em sẽ nhanh chân hơn đến biệt thự chờ anh cho anh một bất ngờ."


Dương Mộc Đồng đeo kính râm nhanh chân lẻn đi tránh khỏi tầm mắt của A Bân, bước nhanh lên taxi đi thẳng đến biệt thự của Âu Hoằng Phong.

Đến biệt thự, Dương Mộc Đồng bước xuống taxi mở mắt kính ra nhìn ngôi biệt thự:

"Vẫn như vậy không thay đổi gì cả."

Cùng lúc đấy, Hoa Châu Châu đưa Từ Phương Hiểu quay về biệt thự để lấy đồ Dương Mộc Đồng nhìn thấy cô hai tay liền khoanh lại, vẻ mặt kênh kiệu, quan sát cô:"Cô là ai?"

Từ Phương Hiểu nhìn từ trên xuống dưới của Dương Mộc toàn đồ hiệu liền biết cô ta chính là một tiểu thư, cô không trả lời ngay mà hỏi ngược lại:

"Còn cô là ai?"

Dương Mộc Đồng hất mặt lên lớn giọng trả lời:"Tôi là bạn gái của Hoằng Phong."

"Cái gì? Bạn gái?" Hoa Châu Châu ở trong xe nghe thế liền ngay tức khắc bước ra, sững sốt, khó tin nhìn Dương Mộc Đồng.

Từ Phương Hiểu nắm tay Hoa Châu Châu đôi mày hơi cau lại, Dương Mộc Đồng lườm lườm hỏi cô:

"Vậy còn cô cô hãy trả lời đi cô là ai?"

"Tôi chỉ là người hầu ở đây thôi." Sắc mặt của Từ Phương Hiểu trở nên lạnh lẽo, Tiểu Cúc bước ra mở cổng vừa thấy Dương Mộc Đồng mắt của Tiểu Cúc trợn lên hết cỡ, há hốc miệng đứng hình vài giây, Từ Phương Hiểu đi thẳng vô trong bước vào phòng lấy điện thoại. Dương Mộc Đồng đi vào bước thẳng lên phòng của Âu Hoằng Phong, Tiểu Cúc chạy nhanh vào báo cho quản gia Lưu bà nghe xong cảm thấy lần này anh tiêu đời rồi.

Tập đoàn Âu thị


A Bân đẩy cửa đi vào trong báo với anh:"Chủ tịch! Tôi đã đến đón Dương tiểu thư nhưng không gặp cô ấy."

Tiếng chuông điện thoại của Âu Hoằng Phong vang lên anh mở máy nghe:

"Thiếu gia! Dương tiểu thư hiện tại đang ở biệt thự cô ta ở trong phòng của cậu."

"Cứ mặc kệ cô ta đi không có tôi ở đó lát nữa cô ta cũng sẽ đi thôi." Âu Hoằng Phong mặt không biến sắc, không quan tâm đến Dương Mộc Đồng.

"Nếu chuyện chỉ như thế tôi sẽ không gọi làm phiền thiếu gia đâu, lúc nãy khi cô ta đến đây đã chạm mặt Phương Hiểu nghe Tiểu Cúc nói hình như hai người họ đã nói chuyện với nhau."

"Cái gì chứ?" Âu Hoằng Phong đứng bật dậy, vẻ mặt lo sợ, bàng hoàng vội tắt điện thoại chạy đi.

"Trời ơi! Lần này chết chắc rồi." Âu Hoằng Phong vừa chạy đến bãi đậu xe vừa lẩm bẩm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 63: Cô ấy là bạn gái tôi


Về đến biệt thự, Âu Hoằng Phong nhanh chân đi lên phòng của mình vừa mở cửa đã nhìn thấy Dương Mộc Đồng nằm trên giường nghịch điện thoại, thấy anh về Dương Mộc Đồng quăng điện thoại sang một bên bước xuống giường đi đến đứng cạnh, tay khoác vào cánh tay của anh:

"Hoằng Phong! Cuối cùng anh cũng về rồi mấy năm qua nhớ anh quá đi."

Sắc mặt của Âu Hoằng Phong lạnh như băng hất mạnh Dương Mộc Đồng ra, ánh mắt sắc bén nhìn Dương Mộc Đồng chăm chăm:

"Dương Mộc Đồng! Lúc nãy cô đã nói gì với Phương Hiểu?"


"Phương Hiểu? Ý anh nói là cô người hầu khó ưa đó sao?"

"Rốt cuộc là cô đã nói gì với cô ấy? Nói mau lên." Âu Hoằng Phong nắm chặt cánh tay của Dương Mộc Đồng giơ lên, mắt trừng trừng vô cùng dữ tợn.

"Cô ta hỏi em là ai thì em trả lời lại em là bạn gái của anh." Dương Mộc Đồng thấy phản ứng của anh như thế liền nghi hoặc, quan sát biểu cảm trên mặt của anh.

"Vậy thì cô ấy nói thế nào? Phản ứng ra làm sao?" Âu Hoằng Phong vừa nghe Dương Mộc Đồng trả lời là bạn gái của anh thì muốn điên lên, ánh mắt càng đầy sát khí.

"Cô ta thì có phản ứng gì chứ? Cô ta chỉ nói cô ta là người hầu trong ngôi nhà này thôi."

"Người hầu cái gì chứ? Cô ấy là bạn gái của tôi còn nữa tôi và cô đã chia tay lâu rồi cô không còn là bạn gái của tôi nữa cho nên cô đừng có mà đi rêu rao nói cô là bạn gái của tôi." Âu Hoằng Phong chỉ thẳng vào mặt của Dương Mộc Đồng nói lớn tiếng.

"Cái gì? Cái con nhở nhà quê nghèo hèn đó là bạn gái của anh sao?" Dương Mộc Đồng không thể nào tin được chuyện này.

"Này! Tôi không cho phép cô nói Phương Hiểu của tôi như thế." Âu Hoằng Phong quát thẳng vào mặt của Dương Mộc Đồng.

"Chắc anh cũng chỉ là quen chơi thôi chứ gì? Anh đã bảo là không bao giờ tin vào tình yêu mà."


"Quả thật lúc trước tôi không tin vào tình yêu nhưng nhờ có cô ấy tôi đã có niềm tin vào tình yêu và cô ấy là người mà tôi đã định cả đời này yêu thương, chung sống với nhau không chia lìa."

"Anh...Rốt cuộc là cô ta cho anh uống bùa mê gì vậy hả?" Dương Mộc Đồng tức tối hét lớn.

"Cô ấy không cho tôi uống gì hết bây giờ cô ra khỏi nhà tôi ngay lập tức tôi không muốn gặp cô nữa và tôi cấm cô không được đến gần hay nói bất cứ gì với Phương Hiểu nếu không cô đừng có trách tôi." Âu Hoằng Phong trợn mắt lần đầu tiên anh tức giận đến vậy.

Dương Mộc Đồng tức điên hai tay siết chặt lại bấu vào da thịt cầm túi xách rời khỏi biệt thự.

Buổi chiều, ở bệnh viện Ái Tâm

Mộ Khánh Dương kéo tay Vũ Quân Minh khẽ hỏi:

"Quân Minh! Anh có chọc ghẹo gì Hân Hân không? Hay ở trong trường có ai làm cho em ấy tức giận sao mà nhìn sắc mặt của em ấy lại khó coi đến như vậy?"

Vũ Quân Minh lắc đầu đáp lại:"Không! Hôm nay, ở trong trường anh luôn đi theo sát Hân Hân với lại tên Tạ Thiên Trình hôm nay cũng không có đến trường nên không có chọc gì em ấy hết anh cũng không có."

Mộ Khánh Dương cùng Vũ Quân Minh kéo Hoa Châu Châu lại, Mộ Khánh Dương hỏi nhỏ cô:


"Châu Châu! Em có biết Hân Hân bị gì không?"

Hoa Châu Châu gật đầu nhìn Từ Phương Hiểu thấy cô bước ra Hoa Châu Châu liền nói cho mọi người nghe:

"Hồi sáng, cậu ấy đem cháo đến cho bác xong trên đường đến trường thì phát hiện mình để quên điện thoại nên cháu mới chở cậu ấy quay về lấy khi quay về thì gặp một cô gái xinh đẹp tự xưng là bạn gái của Âu tổng còn lên mặt, nghênh nghênh khinh thường cậu ấy nữa."

"Đáng ghét! Đúng là cái thói trăng hoa vẫn chưa dứt. Hôm nay tôi sẽ cho cậu ăn giấm cho cậu biết mùi lợi hại để xem cậu ta yêu Hân Hân đến cỡ nào." Mộ Khánh Dương nở nụ cười gian xảo nhìn Vũ Quân Minh.

"Anh hiểu ý của em rồi." Vũ Quân Minh nhướng mày, khóe môi cong lên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 64: Ghen


Âu Hoằng Phong ngồi đợi Từ Phương Hiểu từ trưa trong lòng cứ thấp thỏm, lo âu nghe tiếng xe dừng lại anh ngay lập tức phi nhanh ra ngoài cổng đến cổng anh sựng người lại, đôi mắt híp lại khi nhìn thấy Mộ Khánh Dương cùng Vũ Quân Minh đưa cô về.

Mộ Khánh Dương thấy anh đứng ở đấy liền quay đầu lại tươi cười, xoa đầu Từ Phương Hiểu, Vũ Quân Minh nắm lấy bàn tay của cô hai người khiến cho Âu Hoằng tức đến sôi máu, đỏ cả mặt gân hiện lên hết cả, anh ráng kiềm chế lại không cho bộc phát ra ngoài:

"Phương Hiểu! Em về rồi sao không mau vào trong?"

Từ Phương Hiểu làm lơ anh vẫy tay chào Mộ Khánh Dương và Vũ Quân Minh anh mở cổng nhìn cô chăm chăm, thấy cô đi vào anh bước nhanh đi theo. Vào bên trong, Âu Hoằng Phong kéo cô lên phòng của mình.


Ấn Từ Phương Hiểu ngồi xuống Âu Hoằng Phong lấy cái gì đó từ trong tủ của mình đưa cho cô, cô nhìn anh vẻ mặt ngơ ngác hỏi:

"Cái này là cái gì? Sao anh lại đưa cho em?"

"Đây là nước rửa tay diệt sạch những cái con vi khuẩn trên tay của em anh còn định gội đầu cho em nữa kìa nhưng tối rồi anh sợ em nhức đầu nên sáng mai anh sẽ xử em sau, bây giờ em phải rửa tay cho anh." Âu Hoằng Phong ngồi xổm xuống vừa nói vừa đổ nước rửa tay lên tay của cô kì cọ không ngừng.

Vừa kì cọ mặt anh nhăn nhó, khó chịu hỏi cô:

"Tại sao hai người đó lại đưa em về Hoa Châu Châu đâu sao không đưa em về?"

"Châu Châu có việc nên hai người họ có lòng tốt đưa em về."

"Vậy sao không gọi cho anh để anh đến đón em." Đôi mắt Âu Hoằng Phong híp lại nhìn cô.

"Em sợ sẽ làm phiền anh với lại em đi với hai người họ thì có làm sao?" Từ Phương Hiểu quay đầu sang chỗ khác không thèm nhìn đến anh.


"Thì anh ghen chứ làm sao?" Anh bày ra vẻ mặt giận dỗi với cô.

Từ Phương Hiểu bĩu môi rồi hừ lạnh một tiếng thấy cô chỉ hừ lạnh không nói gì cả Âu Hoằng Phong lên tiếng, giải thích cho cô chuyện lúc sáng:

"Chuyện lúc sáng em đừng có hiểu lầm cô ta chỉ là bạn gái cũ của anh anh đã chấm dứt với cô ta lâu rồi."

"Vậy sao? Nếu đã chấm dứt thì tại sao lại đến đây? Còn tự xưng là bạn gái của anh nữa?" Từ Phương Hiểu chân vắt chéo, chống cằm nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc.

"Anh cũng không biết tại sao cô ta cứ đeo bám anh mãi em cứ mặc kệ cô ta đi đừng để ý đến anh đã cảnh cáo cô ta rồi sẽ không làm phiền anh và em nữa đâu."

Từ Phương Hiểu cười mỉm đầu gật gù nhìn thẳng vào anh, Âu Hoằng Phong đứng dậy lên giường ngồi xuống cạnh cô, trưng bộ mặt đáng thương cho cô thấy, đôi mắt chớp chớp:

"Phương Hiểu! Tại sao dạo này em lại bỏ rơi anh anh đã làm sai chuyện gì sao?"

"Không! Anh không làm sai chuyện gì cả thôi em đi về phòng ngủ đây." Từ Phương Hiểu lắc đầu đứng dậy rời khỏi phòng.

Đi đến cửa cô quay người lại nói với anh:"Có một chuyện em quên nói cho anh biết anh tốt nhất là đừng đắc tội với Mộ Khánh Dương và Vũ Quân Minh nếu không anh có thể cô đơn đến già đấy."


Nói dứt tiếng, Từ Phương Hiểu mở cửa bước ra ngoài ở trong phòng anh vẫn chưa hiểu ý của cô nói anh chỉ hiểu là cô đang cố gắng bảo vệ, cảnh cáo anh là không được đụng đến hai người họ khiến cho cơn ghen của anh lại nổi lên, nghiến răng lẩm bẩm một mình:

"Chẳng phải lúc trước ghét cay ghét đắng bọn họ sao? Sao bây giờ lại bảo không được đắc tội? Mình có nên nhờ Thành Đông hoặc Đình Danh xử luôn không đây? Thật là chướng mắt quá mà nhắc đến là muốn nổi điên."

Bên phòng của Từ Phương Hiểu cô vui vẻ suy nghĩ trong đầu:

"Ngày mốt chính là sinh nhật của thiếu gia rồi thật mong chờ đến đó để nói cho anh biết mình đã tìm được gia đình cho anh ấy một bất ngờ."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 65: Nghi ngờ


Sáng Âu Hoằng Phong đưa Từ Phương Hiểu đến trường cô vừa định xuống xe thì bị anh kéo lại hôn lên má khiến cho cô sững sờ, ngơ ngác nhìn, Âu Hoằng Phong thích thú nhướng mày cất giọng:

"Anh biết nếu anh đề nghị em hôn anh thì sẽ rất khó nên anh đành chủ động thôi. Trưa nay, anh sẽ đến đón em rồi chúng ta cùng đi ăn."

Từ Phương Hiểu gật gật đầu cười nhẹ rồi bước xuống xe đi vào trường Hoa Châu Châu từ phía sau chạy đến câu cổ của cô, cười cười hỏi cô:

"Phương Hiểu! Cậu biết lúc nãy tớ thấy gì không?"

"Cậu thấy cái gì?" Từ Phương Hiểu không nhanh không chậm hỏi lại.


"Tớ thấy một người con trai đang hôn má bạn gái của mình ở trong xe. Haizz~ Sáng chưa gì đã bị thồn cẩu lương vào miệng rồi." Hoa Châu Châu đáp lại bằng ngữ điệu trêu chọc.

"Dám trêu tớ hả? Ở đó mà nói tớ chẳng phải cậu cũng có bạn trai rồi sao? Sau này còn trở thành chị dâu của tớ nữa lúc đó chắc tớ sẽ phải ăn cẩu lương mãi." Từ Phương Hiểu nhéo hai má của Hoa Châu Châu môi chu chu đáp trả.

Hai người các cô đang nói chuyện thì bỗng nhiên Tạ Thiên Trình từ đâu xuất hiện áp sát vào mặt hai người các cô nhìn chăm chăm làm cho cô cùng Hoa Châu Châu giật mình hét toáng lên, nhìn kĩ thấy rõ là anh thì Hoa Châu Châu vuốt ngực thở phào:

"Ôi trời! Anh Thiên Trình! Anh làm tụi em giật hết cả mình."

"Quả thật là rất giống giống như hai giọt nước luôn trên đời này lại có người giống nhau đến như vậy sao?" Tạ Thiên Trình nhìn cô không chớp mắt vừa nhìn vừa nói.

"Giống? Cái gì cơ? Anh đang nói cái gì vậy?" Từ Phương Hiểu không hiểu anh đang nói cái gì hết.

"Thì là bạn gái của bạn anh cô ấy giống hệt em như là cùng một khuôn đúc ra vậy đó. Hôm qua, lúc anh gặp anh giật cả mình cứ tưởng là em nhưng sau đó thì anh phát hiện cô ấy chỉ giống em về ngoại hình còn tính cách thì hoàn toàn khác."

Từ Phương Hiểu cau đôi mày lại:"Vậy anh có thể đưa tôi đến gặp thử không hay anh có hình không? Cho tôi xem thử đi tôi rất tò mò, hiếu kì muốn xem thử giống tôi đến cỡ nào."

Tạ Thiên Trình lấy điện thoại ra cho cô xem hình quả thật là giống cô y như đúc khiến cho Hoa Châu Châu không khỏi thốt lên:"Ôi! Phương Hiểu! Cô gái này giống cậu thật đó."

Từ Phương Hiểu cắn môi đôi mắt hơi híp lại hỏi Tạ Thiên Trình:

"Tôi muốn gặp cô ấy anh có thể giúp tôi được không? Tôi rất muốn trò chuyện muốn biết cảm giác nói chuyện với người giống mình như thế là như thế nào?"


"Được! Nhưng em phải đợi bốn năm ngày nữa bởi vì bạn ấy đã đưa cô ấy đi du lịch rồi." Tạ Thiên Trình gật đầu đồng ý với cô ngay, hiếm khi có thể nói chuyện với cô đàng hoàng như thế anh không thể nào bỏ lỡ cơ hội được.

"Vâng!" Từ Phương Hiểu mỉm cười gật đầu.

Cô cùng Hoa Châu Châu đi lên sân thượng cô lấy điện thoại ra gọi cho Mộ Khánh Dương:"Anh hai! Anh có đang rảnh không? Em có chút chuyện muốn hỏi anh."

"Em mới vừa gọi anh là gì? Gọi lại một lần nữa đi." Mộ Khánh Dương cười tươi cực kì vui khi nghe cô gọi mình là anh hai.

"Đừng đùa nữa sau này anh muốn nghe em gọi bao nhiêu lần chả được bây giờ em có chuyện muốn hỏi anh."

"Có chuyện gì? Em cứ hỏi đi." Nghe giọng cô nghiêm túc anh cũng dần nghiêm túc trở lại.

"Em hỏi tại sao chị Kiều Lam lại chết vậy?"

"Là do lúc trước ba mẹ và anh phản đối chuyện tình cảm của Kiều Lam nên em ấy mới thắt cổ tự tử. Mà sao đột nhiên em lại hỏi chuyện này vậy?"

"Tại em đột nhiên thắc mắc như vậy thôi dù sao cũng lại chị của em nên em mới muốn biết vậy thôi em đi vào học đây." Dứt tiếng, Từ Phương Hiểu nhanh chóng tắt điện thoại.

"Phương Hiểu! Cậu làm sao vậy? Sao đột nhiên cậu lại hỏi chuyện đấy? Chẳng lẽ cậu..." Hoa Châu Châu dường như đã đoán ra được ý nghĩ của cô.

"Châu Châu! Sau khi học xong chúng ta đi đến nghĩa trang."


"Hả? Đi đến nghĩa trang để làm gì chứ?" Hoa Châu Châu đoán ra được cô đang suy nghĩ gì nhưng không dám nói trong lòng cầu mong không phải là những gì cô đang nghĩ.

"Đào mộ của chị tớ lên tớ muốn xác nhận xem chị ấy đã chết thật hay là chưa?" Từ Phương Hiểu cắn khóe môi, ánh mắt nghiêm túc, trong lòng cô cảm thấy chuyện này có gì đó kì lạ.

"Cậu bị điên sao? Nghĩ tới thôi là đã nổi hết cả da gà rồi." Hoa Châu Châu mặt mày vặn vẹo khó coi, sởn da gà.

"Chúng ta thuê người chứ có tận tay làm đâu chứ? Chúng ta chỉ là muốn xác nhận thôi nếu thật là chị ấy đã chết thì thôi chuyện này bỏ qua. Đi với tớ nha! Nha!" Từ Phương Hiểu lay lay tay làm nũng với Hoa Châu Châu

"Thôi được rồi! Tớ đi cùng cậu nhưng cậu nhất định phải bảo vệ tớ đó tớ rất nhát." Hoa Châu Châu thấy cô làm nũng liền xiêu lòng ngay, đồng ý đi với cô.

Từ Phương Hiểu cười nhẹ gật đầu hứa với Hoa Châu Châu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 66: Đào mộ


Tập đoàn Âu thị

Đang chuẩn bị đi đón Từ Phương Hiểu thì anh nhận được tin nhắn từ cô:

"Anh không cần đến đón em đâu bây giờ em có chuyện phải đi với Châu Châu."

Âu Hoằng Phong đọc tin nhắn xong liền quăng điện thoại lên ghế, vẻ mặt giận dỗi anh lại cảm thấy mình bị bỏ rơi:

"Người ta thường hay nói trọng sắc khinh bạn còn trường hợp của mình thì ngược lại trọng bạn khinh sắc từ khi có bạn lúc nào cũng bỏ rơi mình."

Hoa Châu Châu lái xe chở Từ Phương Hiểu đến nghĩa trang mà Mộ Khánh Dương nói, trên xe Từ Phương Hiểu thắc mắc hỏi Hoa Châu Châu:

"Châu Châu! Xe này là của cậu hay là của ba mẹ cậu?"


"Là của tớ ba mẹ mua cho tớ để tớ muốn đi đâu thì đi cho nó tiện hơn." Hoa Châu Châu không nhanh không chậm đáp lại.

"Vậy chuyện chúng ta thuê người kiểm tra mộ như thế nào rồi?"

"Cậu yên tâm tớ đã sắp xếp xong xuôi hết rồi bọn họ cũng đã đến đó trước đợi chúng ta."

Từ Phương Hiểu gật gù cô thật sự cầu mong trong mộ không có xác để có thể chắc chắn một điều rằng chị của cô vẫn còn sống.

Đến nghĩa trang, hai người các cô cùng những người mà Hoa Châu Châu thuê đi đến bia mộ của Mộ Kiều Lam bắt đầu đào.

Một lúc lâu sau, đào xong bọn họ bắt đầu mở nắp quan tài, Hoa Châu Châu nấp sau lưng của Từ Phương Hiểu dáng vẻ sợ sệt, nhắm chặt mắt lại không dám nhìn. Nắp quan tài được mở ra quả thật trong đấy không hề có cái xác nào không có cái gì cả, đôi mày của Từ Phương Hiểu nhíu chặt lại quay đầu nói với Hoa Châu Châu:

"Cậu hãy mở mắt ra đi trong quan tài không có gì hết cậu không cần phải sợ."

Hoa Châu Châu nghe thế liền mở mắt nhìn quả thật trong đó không có gì cả cô quay qua nhìn Từ Phương Hiểu với ánh mắt sững sốt, kinh ngạc:

"Trong đó quả thật là không có gì cả đúng như những gì mà cậu nghi ngờ vậy là chị của cậu Mộ Kiều Lam vẫn còn sống?"

Từ Phương Hiểu gật đầu vẻ mặt rất nghiêm túc:"Tớ muốn chắc chắn rằng bạn gái của bạn anh Thiên Trình chính là chị của tớ hiện tại điều đó vẫn chưa chắc nên cậu khoan hãy nói chuyện này cho anh tớ và mọi người biết."

"Tớ biết rồi!" Hoa Châu Châu gật đầu đồng ý với cô.

"Mọi người hãy đóng lại xây cho nó trở lại như cũ đi." Từ Phương Hiểu cất giọng bảo những kìa đào mộ kia.

Bọn họ liền nhanh chóng làm theo lời của cô, Hoa Châu Châu chuyển tiền cho bọn họ rồi nói:


"Tôi đã chuyển tiền cho các người rồi đó bọn tôi đi trước nhớ xây lại đàng hoàng các người mới được đi đó."

Bọn họ gật đầu, hai người các cô rời khỏi đấy lên xe lái đi trên xe Từ Phương Hiểu suy nghĩ rồi cất giọng nói với Hoa Châu Châu:

"Châu Châu! Nếu như thật sự bạn gái của bạn anh Thiên Trình là chị Kiều Lam thì cậu nghĩ tại sao chị ấy còn sống mà không quay về gặp ba mẹ tớ? Còn nữa theo như anh hai nói thì đã chính tay chôn cất chị ấy vậy thì tại sao chị ấy lại có thể rời khỏi quan tài? Trong đầu tớ hiện tại có rất nhiều thắc mắc khó có thể giải đáp được."

"Chẳng lẽ chị ấy mất trí nhớ sao? Còn về việc rời khỏi quan tài nói không chừng là có người cứu chị ấy đưa chị ấy khỏi đó tớ cũng chỉ phán đoán như vậy thôi trong đầu của tớ bây giờ cũng rất mơ hồ." Hoa Châu Châu cũng khó có thể hiểu rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?

Từ Phương Hiểu lấy điện thoại gọi điện cho Tạ Thiên Trình:

"Alo! Hiện tại anh có rảnh không? Tôi muốn gặp anh hỏi một chút chuyện."

"Anh rảnh! Em đang ở đâu? Anh sẽ đến ngay." Tạ Thiên Trình rất vui khi thấy cô chủ động gọi cho mình ngay lập tức đồng ý gặp cô.

"Tôi sẽ gửi vị trí cho anh." Từ Phương Hiểu tắt máy gửi vị trí cho Tạ Thiên Trình.

"Châu Châu! Cậu hãy đến quán ăn mà lúc trước chúng ta từng tới đi." Cô quay sang nói với Hoa Châu Châu.

Hoa Châu Châu gật đầu lái xe đến đó, quán ăn đấy cũng gần nên rất nhanh hai người các cô đã đến nơi tìm chỗ ngồi đợi Tạ Thiên Trình.

Tạ Thiên Trình nhanh chóng có mặt nét mặt vui vẻ, tươi cười ngồi xuống đối diện với Từ Phương Hiểu. Gọi món xong, Từ Phương Hiểu nhanh đi vào vấn đề hỏi Tạ Thiên Trình:

"Anh Thiên Trình! Lúc sáng, anh có nói bạn của anh có một người bạn gái có gương mặt giống tôi vậy bạn của anh là ai vậy?"

"Bạn của anh là thiếu gia của tập đoàn Dương thị Dương Nguyên Khánh." Tạ Thiên Trình nhanh chóng trả lời cô.


"Tập đoàn Dương thị? Bạn của anh còn có một người em gái đúng không? Tên là Dương Mộc Đồng!" Từ Phương Hiểu khá bất ngờ, ngạc nhiên khi nghe anh nói như thế.

"Đúng vậy! Sao em biết? À anh quên mất Mộc Đồng là bạn gái cũ của Âu Hoằng Phong."

Hoa Châu Châu vừa nghe đến tên Dương Mộc Đồng liền cảm thấy khó chịu, bực mình thay cho cô, Từ Phương Hiểu tiếp tục hỏi Tạ Thiên Trình:

"Vậy anh có biết bạn gái của bạn anh tên gì không?"

"Anh không biết rõ anh chỉ biết cậu ấy thường gọi bạn gái của mình là Tiểu Lam." Tạ Thiên Trình khẽ lắc đầu đáp.

Từ Phương Hiểu quay sang nhìn Hoa Châu Châu như vậy là gần như chắc chắn 90% người đó chính là chị gái của cô Mộ Kiều Lam.

Tạ Thiên Trình nhìn thấy sắc mặt của hai người các cô thay đổi anh có chút khó hiểu:"Sao vậy? Có chuyện gì sao? Sao nhìn mặt của hai em trở nên nghiêm túc như vậy?"

"Không có gì đâu tại đột nhiên tôi hiếu kì vậy thôi mà." Từ Phương Hiểu cười như không nói với anh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 67: Hiền nhưng không dễ bị bắt nạt


Quay trở về biệt thự, Từ Phương Hiểu tạm gác chuyện của Mộ Kiều Lam sang một bên cô bắt đầu chuẩn bị tổ chức sinh nhật bất ngờ cho Âu Hoằng Phong, bước vào phòng của mình định lấy quần áo đi thay thì thấy trong tủ chỉ có quần áo của Tiểu Cúc còn quần áo của cô thì không thấy đâu tất cả mọi thứ của cô đều biến mất.

"Tiểu Cúc! Đồ của tớ đâu hết rồi? Sao lại biến mất hết vậy?" Từ Phương Hiểu chạy ra ngoài hỏi Tiểu Cúc.

"Thiếu gia vẫn chưa nói với cô sao? Cô đã không còn ở chung với tôi nữa cô được chuyển lên phòng cạnh phòng của thiếu gia tất cả đồ của cô đều được chuyển lên đó hết rồi." Tiểu Cúc không nhanh không chậm trả lời cô.

"Hả? Sao đột nhiên lại chuyển phòng chứ?" Từ Phương Hiểu mặt mày ngơ ngác, không hiểu tại sao anh lại làm vậy?

"Tôi không biết nếu cô muốn hỏi thì hỏi thiếu gia đấy." Tiểu Cúc nhún vai đáp lại.

Âu Hoằng Phong biết cô đã về liền đi xuống kéo cô đi lên phòng của mình, Từ Phương Hiểu hơi chau mày lại hỏi anh:

"Tại sao anh lại chuyển hết đồ đạc của em lên phòng cạnh phòng của anh vậy?"


"Anh muốn ở gần em hơn với lại anh muốn em ở thoải mái hơn như vậy việc học tập của em cũng sẽ tốt hơn." Âu Hoằng Phong kéo cô ngồi xuống giường cạnh mình.

"Em biết là anh muốn tốt cho em nhưng dù sao nói ra em cũng chỉ là người hầu nếu cứ như thế thì mọi người nhất định sẽ dị nghị nói ra nói vào như vậy sẽ không hay đâu."

Âu Hoằng Phong nắm hai bả vai của cô quay lại đối diện với mình, giọng nói dịu dàng, ôn nhu ánh mắt yêu thương cô vô cùng:

"Lúc trước em là người hầu riêng của anh nhưng bây giờ em chính là bạn gái của anh những người trong biệt thự cũng biết nên em không cần phải lo ai nói gì cả ai dám nói em thì anh sẽ đuổi việc người đó."

"..." Từ Phương Hiểu im lặng chỉ nhìn anh mỉm cười hạnh phúc.

"Thôi được rồi không nói chuyện này nữa em hãy đi thay đồ đi rồi anh dẫn em đi dạo em không được từ chối đó dạo này em bỏ rơi anh hơi bị nhiều đấy." Âu Hoằng Phong lại bày ra cái vẻ mặt giận dỗi với cô.

Từ Phương Hiểu bật cười gật đầu đứng dậy đi về phòng của mình thay đồ rồi cùng anh đi dạo.

Âu Hoằng Phong chở cô đến trung tâm mua sắm cô nhân dịp lần này mua quà sinh nhật cho anh luôn, đang đi cô gặp Hoa Châu Châu hai người các cô vui vẻ trò chuyện dẫn nhau đi hết chỗ này đến chỗ khác.

Âu Hoằng Phong tức tối, mím môi, hừ hừ dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn Hoa Châu Châu, nghiến răng lẩm bẩm trong miệng:

"Thật là tức chết đi mà sao cứ ám hoài vậy? Đi đâu cũng gặp ở trường đã giành chỉ được buổi tối ở bên cạnh cũng bị giành. Thích làm bóng đèn như vậy sao?"

Âu Hoằng Phong bước đến vỗ nhẹ vai của cô:"Anh đi vào nhà vệ sinh một lát em và bạn của em cứ mua thoải mái đi anh sẽ trả hết."

Từ Phương Hiểu gật gật đầu, Hoa Châu Châu cười cười nhướng mày, khoác tay lên vai của cô:

"Làm bạn với cậu thật là hạnh phúc quá đi chuyến đi tớ đi mua sắm khỏi phải tốn tiền rồi."


"Nhân lúc anh ấy đi vệ sinh cậu hãy cùng tớ chọn quà sinh nhật cho anh ấy đi."

"Được thôi." Hoa Châu Châu vui vẻ, hí hửng cùng cô đi chọn quà.

Từ Phương Hiểu chọn cho anh một cái đồng hồ Hoa Châu Châu có hơi bất ngờ khi lần đầu thấy cô tiêu nhiều tiền đến như vậy xem ra cô đã yêu anh rồi yêu rất nhiều là đằng khác.

Rời khỏi đấy, Từ Phương Hiểu và Hoa Châu Châu chạm mặt với Dương Mộc Đồng, Dương Mộc Đồng vừa nhìn thấy cô liền chặn lại cất giọng mỉa mai, khinh thường:

"Tưởng ai vào đây thì ra là một người hầu thấp kém có mộng trèo cao trở thành phượng hoàng."

Hoa Châu Châu định bước lên đáp trả lại bị cô cản lại, lắc lắc đầu, Từ Phương Hiểu cười khẩy nhẹ nhàng đáp lại:

"Hình như cô có gì đó nhầm lẫn ở đây thì phải lúc đó cô giới thiệu với tôi cô là bạn gái của Hoằng Phong nên tôi mới giới thiệu lại mình là người hầu theo như cách của cô giới thiệu thì cô đang giới thiệu chuyện, thân phận của quá khứ nhưng bây giờ thì khác rồi cô chỉ là bạn gái cũ của Hoằng Phong còn tôi mới chính là bạn gái hiện tại của anh ấy nên tôi mong cô hãy gọi cho chính xác."

"Gà thì vẫn là gà đừng có mà mơ mộng sẽ biến thành phượng hoàng." Dương Mộc Đồng nghiến răng cất giọng chua ngoa.

"Cô đang nói cô đó sao? Bởi vì hiện tại dù tôi là gà hay phượng hoàng thì cũng đã là bạn gái của anh ấy còn cô thì đang cố níu kéo muốn nối lại tình xưa với anh ấy cho nên theo cách nói của cô thì cô mới chính là một con gà đang mộng tưởng trở thành phượng hoàng." Từ Phương Hiểu không hề chịu thua, bình thản đáp trả.

"Cô..." Dương Mộc Đồng nghiến răng tức đến không nói được gì giơ tay lên định đánh cô thì Hoa Châu Châu không nắm lấy tay chỉ chặn lại cánh tay của Dương Mộc Đồng vẫn còn đà nên làm cho cô ta tự đánh vào mặt của mình.

Từ Phương Hiểu cùng Hoa Châu Châu bật cười, Hoa Châu Châu bắt đầu cất giọng châm biếm, vẻ mặt khinh khỉnh:

"Dương Mộc Đồng! Sao cô lại tự đánh mặt mình vậy? Thần kinh của cô có vấn đề hả? Nếu thần kinh đã có vấn đề rồi thì hãy ở nhà đi đừng ra ngoài hại đến người khác."

Âu Hoằng Phong bước đến thấy Dương Mộc Đồng đang ôm mặt của mình anh lên tiếng hỏi:"Đã có chuyện gì vậy?"

Dương Mộc Đồng giả vờ nức nở khóc lóc với anh:"Hoằng Phong! Anh xem cô ta đi cô ta dám đánh em đó."


"Vậy sao? Phương Hiểu! Em đã đánh cô ta sao? Vậy tay của em có đau không?" Âu Hoằng Phong rất tỉnh, quay người lại nắm lấy tay của cô xem xem rồi hỏi.

Hoa Châu Châu bật cười hả hê, cười thật to Từ Phương Hiểu lắc lắc đầu:

"Em không có đánh cô ta là cô ta tự đánh mình đấy."

"Hả? Dương Mộc Đồng! Cô nối lại tình cũ với tôi không được nên đã bị điên rồi sao? Tự đánh vào mặt của mình." Âu Hoằng Phong trưng ra vẻ mặt chán ghét, chế nhạo.

Hoa Châu Châu càng cười lớn hơn nếu không phải ở đây là trung tâm mua sắm chắc cô đã cười lăn cười bò trên sàn, Dương Mộc Đồng tức điên nhưng lại không thể làm gì được Âu Hoằng Phong đưa cô đi sang chỗ khác, Hoa Châu Châu cũng đi theo cạnh cô vừa đi vừa cười không ngừng:

"Ôi mẹ ơi ~ Đau bụng quá cười đến dãn cả mồm rồi. Phương Hiểu! Thường ngày thấy cậu hiền như vậy nhưng thật chất không phải như vậy nha."

Khóe môi Từ Phương Hiểu cong lên đáp lại:"Tớ hiền nhưng không phải thuộc thể loại dễ bắt nạt."

Dương Mộc Đồng hai tay siết chặt lại, trợn mắt nhìn hai người các cô, nghiến răng nói:

"Hai người các cô hãy chờ đó tôi sẽ khiến cho hai người phải hối hận vì đã đắc tội với tôi."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 68: Tai nạn


Sáng hôm sau, Âu Hoằng Phong vẫn đưa Từ Phương Hiểu đến trường như mọi khi nhưng hôm nay khi đến trường đợi anh lái xe đi Hoa Châu Châu nhanh chóng lái xe đến đón cô quay trở về biệt thự.

Cô đã mua và chuẩn bị đầy đủ Hoa Châu Châu cùng những người trong biệt thự trang trí khắp nơi còn cô thì tự tay làm bánh sinh nhật cho anh.

Tập đoàn Mộ thị

Đang làm việc điện thoại của Mộ Khánh Dương rung lên nhìn vào màn hình thấy Lữ Vũ Ni gọi đến anh nhìn nhanh chóng bắt máy:"Mẹ gọi con có chuyện gì không?"

"Cũng không có gì chỉ là sao mẹ gọi cho Hân Hân không được nó không nghe máy thường thì giờ này Hân Hân đã gọi cho mẹ rồi nhưng hôm nay lại không mẹ sợ Hân Hân xảy ra chuyện gì thôi." Lữ Vũ Ni chậm rãi nói.


"Mẹ yên tâm em ấy không có chuyện gì đâu chỉ là hôm nay là sinh nhật của Âu Hoằng Phong nên em ấy mới dành toàn bộ thời gian chuẩn bị sinh nhật bất ngờ cho cậu ta." Mộ Khánh Dương cười nhẹ nói cho mẹ anh biết.

"Vậy thì mẹ yên tâm rồi con cứ tiếp tục làm việc đi." Lữ Vũ Ni nhẹ nhõm trong lòng cúp máy cho anh làm việc.

Đến chiều tối, thấy Âu Hoằng Phong vẫn chưa về Từ Phương Hiểu lại càng hồi hộp hơn và cũng thắc mắc tại sao anh lại chưa về đến. Cô đi kiểm tra lại mọi thứ thì thấy mũ sinh nhật vẫn chưa đủ cô liền cùng Hoa Châu Châu đi mua thêm.

Mua xong, Từ Phương Hiểu bước lên xe cất giọng nói với Hoa Châu Châu:

"Châu Châu! Cậu hãy chở tớ đến tập đoàn Âu thị đi tớ mua xem xem sao đến giờ anh ấy vẫn chưa về?"

"Được!" Hoa Châu Châu gật đầu lái xe chở cô đến tập đoàn Âu thị.

Tập đoàn Âu thị

Từ Phương Hiểu bước xuống xe đi đến gần cổng thì cô đứng sựng lại khi thấy Âu Hoằng Phong và Dương Mộc Đồng đang ôm nhau cô tức giận quay người bỏ đi bước vào lại bên trong xe Hoa Châu Châu hỏi cô:

"Sao vậy? Sao đột nhiên cậu lại tức giận?"

"Không tổ chức sinh nhật gì nữa hết anh ấy có Dương Mộc Đồng ở bên cạnh rồi không cần ai tổ chức sinh nhật cho anh ấy nữa đâu." Từ Phương Hiểu rất giận khi nhìn thấy cảnh đấy.


Âu Hoằng Phong đẩy Dương Mộc Đồng ra đôi mày cau chặt lại:

"Dương Mộc Đồng! Rốt cuộc là cô muốn cái gì đây? Tại sao cô cứ đeo bám tôi hoài vậy?"

"Em chỉ muốn ở bên cạnh anh thôi em không muốn gì nữa cả." Dương Mộc Đồng tỏ vẻ đáng thương nói với anh.

"Cô thôi bày ra cái vẻ mặt đó đi tôi không có xiêu lòng đâu hình như cô đã quên lời cảnh cáo của tôi rồi thì phải cô nên nhớ lời nói của tôi không có nói suông đâu." Âu Hoằng Phong trừng mắt cảnh cáo rồi bước vào trong xe lái đi.

Ở trong xe, Hoa Châu Châu vẻ mặt buồn bã từ từ cất giọng lên:

"Phương Hiểu! Tớ và Khánh Dương đã chia tay rồi."

"Cái gì? Chia tay? Tại sao lại chia tay chứ?" Từ Phương Hiểu trợn mắt kinh ngạc ngay lập tức hỏi nguyên do.

"Tớ là người chủ động chia tay tớ cảm thấy anh ấy không hề thích tớ từ lúc tớ và anh ấy quen nhau bọn tớ chỉ đi chơi với nhau duy nhất hai lần mỗi lần tớ rủ anh ấy đi chơi anh ấy đều nói bận không thể đi được những lần đó tớ đều có thể bỏ qua nhưng lần này hiếm khi ba mẹ tớ hòa thuận với nhau muốn tớ dẫn anh ấy đến để ăn cùng một bữa cơm nhưng anh ấy nói rằng anh ấy rất bận không thể đi được tớ cảm thấy anh ấy yêu công việc hơn yêu tớ." Hoa Châu Châu vừa nói nước mắt cứ rưng rưng sắp tuông ra.

"Cậu đừng buồn chuyện này tớ sẽ hỏi anh ấy cho ra lẽ."

Hôm nay, cả hai người các cô đều có chuyện buồn bên trong xe bầu không khí ảm đạm hơn bao giờ hết đang lái đột nhiên phía trước có một chiếc môtô đang lao về phía đầu xe của hai người.


Hoa Châu Châu hoảng loạn bẻ lái chiếc xe môtô đấy nhanh chóng bẻ sang chỗ khác rồi chạy mất hút, Hoa Châu Châu lạng tay lái đâm thẳng, mạnh vào cây ven đường. Từ Phương Hiểu cùng Hoa Châu Châu cả người đầy máu, đầu chảy máu không ngừng cứ tuông xuống mặt.

Bỗng nhiên, từ đâu xuất hiện một đám người mặc vest đen kéo Hoa Châu Châu ra khỏi xe đưa đi, một người trong số đó thấy Từ Phương Hiểu vẫn còn bên trong xe liền lên tiếng:

"Này! Còn cô gái trong xe thì sao? Có cần cứu ra luôn không?"

Người đàn ông đang bế Hoa Châu Châu nhìn chiếc xe rồi nhìn Từ Phương Hiểu ánh mắt lại chuyển xuống nhìn Hoa Châu Châu cất giọng trả lời:

"Dù sao cũng là bạn thân của tiểu thư các người hãy đưa cô ta ra ngoài luôn đi nhanh lên xăng bị rò rỉ ra ngoài rồi xe sắp nổ."

Từ Phương Hiểu nhanh chóng được đưa ra ngoài đặt xuống đất cách xa chiếc xe những người mặc vest đen kia nhanh chóng rời đi. Bùm! Chiếc xe nổ ngay sau đó tiếng nổ nhanh chóng thu hút nhiều người đến vây quanh xem. Vũ Quân Minh đi ngang qua thấy đông người vây quanh liền bước đến xem thì nhìn thấy Từ Phương Hiểu mặt mày máu me nằm dưới đất anh hoảng hốt, lo lắng bế cô lên xe đi đến bệnh viện.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 69: Người mất người còn


Âu Hoằng Phong lái xe quay trở về thấy cả biệt thự trang trí vô cùng đẹp, bắt mắt anh chỉ vào những thứ trang trí hỏi quản gia Lưu:

"Quản gia Lưu! Mọi người đang làm cái gì vậy? Sao lại trang trí thành như thế?"

Quản gia Lưu trầm mặc hỏi anh:"Thiếu gia! Hôm nay cậu bận việc gì sao? Không nhớ hôm nay là ngày gì luôn sao?"

"Hả? Ngày gì chứ? À tôi nhớ rồi hôm nay là sinh nhật của tôi vậy những thứ này là mọi người chuẩn bị cho tôi sao?" Âu Hoằng Phong suy nghĩ một lúc mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật của mình.

"Những thứ này không phải là do chúng tôi chuẩn bị mà tất cả mọi thứ đều là do Phương Hiểu chuẩn bị chúng tôi chỉ là giúp một tay thôi bánh sinh nhật này cũng là do cô ấy tự tay làm." Quản gia Lưu vừa nói vừa chỉ vào bánh sinh nhật mà cô làm cho anh.


"Vậy cô ấy đâu rồi?" Âu Hoằng Phong cảm thấy có lỗi vội vã hỏi.

"Cô ấy đã đi mua thêm mũ sinh nhật cùng với Hoa tiểu thư nhưng đến giờ vẫn chưa thấy về."

Đôi mày Âu Hoằng Phong nhíu chặt lại trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác bất an, bồn chồn, cứ lo lắng không thôi.

Đang trên đường lái xe quay về nhà, Mộ Khánh Dương nhận được cuộc gọi từ trợ lý của mình:"Chủ tịch! Không xong rồi Kiều Hân tiểu thư cùng Hoa tiểu thư đã xảy ra chuyện rồi."

Vừa nghe thế anh liền thắng gấp lại vội hỏi:"Hai người họ đã xảy ra chuyện gì?"

"Hai người họ đang lái xe thì bị lạng tay lái đâm vào cây ven đường không những như vậy xe của họ cũng đã nổ tung hiện tại vẫn chưa biết sống chết như thế nào? Nghe nói chỉ có một người là còn sống người lại thì không đi ra khỏi xe kịp thời nên cũng đã chết trong xe."

Cùng lúc đấy ở biệt thự, Âu Hoằng Phong nhận được tin thì hoảng hốt, kinh hãi chạy đến đồn cảnh sát ngay lập tức. Đến đồn cảnh sát, anh gặp Mộ Khánh Dương đã ở đấy. Cảnh sát thấy hai người đến liền hỏi:

"Hai người chính là người thân của hai cô gái trong vụ nổ đó?"

"Đúng vậy!" Âu Hoằng Phong cùng Mộ Khánh Dương không hẹn đồng loạt đáp.

Cảnh sát đưa cho hai người các anh xem một sợi dây được đựng trong túi trong suốt hỏi các anh:

"Đây là sợi dây chuyền của một trong hai cô gái còn xót lại trong vụ nổ đấy."


Mộ Khánh Dương vừa nhìn đã nhận ra ngay đó là sợi dây chuyền mà anh đã tặng cho Hoa Châu Châu:"Đây là sợi dây chuyền của Châu Châu."

"Vậy còn Phương Hiểu thì sao? Cô gái còn lại trong xe đấy." Âu Hoằng Phong lòng nóng như lửa đốt thầm cầu mong cô không sao vẫn bình an vô sự.

"Chúng tôi vẫn chưa rõ lúc chúng tôi đến hiện trường thì nghe những người ở đó nói chỉ có một cô gái còn sống nhưng chưa xác định đó là ai và cô gái đó đã được một người đàn ông đưa đi người còn lại thì không rời khỏi xe kịp thời trước khi xe nổ." Cảnh sát lắc lắc đầu đáp lại.

Âu Hoằng Phong cảm thấy mình dường như đã không còn thở được nổi nữa ngồi xuống ghế hai tay đan chặt vào nhau trong lòng cầu nguyện cho cô mong cô không sao.

Còn Mộ Khánh Dương chân đã không còn muốn đứng vững được nữa đầu anh bây giờ trống rỗng gần như suy sụp hoàn toàn trong đầu anh cứ văng vẳng câu hỏi tại sao lại là người mất người còn mà không phải là cả hai đều còn chứ? Cho dù ai mất anh cũng không thể nào chấp nhận được.

Ở biệt thự, Lữ Vũ Ni vừa nghe tin liền ngất lịm đi Mộ Tần cũng đứng không vững ngã xuống ghế. Dạ Thành Đông cùng những người khác hay tin ngay lập tức chạy đến thấy anh đang ngồi gục mặt xuống Phương Thần đi đến vỗ vai, an ủi:

"Cậu đừng lo lắng quá vẫn chưa xác định đó là ai mà? Chúng ta vẫn còn hy vọng bây giờ cậu hãy cùng bọn tôi quay về đi khi nào có tin cảnh sát sẽ cho hay ngay mà."

Âu Hoằng Phong thất thần cùng mọi người quay về, Mộ Khánh Dương cũng như người mất hồn rời khỏi đồn cảnh sát vừa định mở cửa xe bước vào thì tiếng chuông điện thoại của anh vang lên là Vũ Quân Minh gọi đến:

"Em hãy mau đến bệnh viện của Quang Nam đi Hân Hân bị tai nạn anh đã đưa em ấy đến bệnh viện rồi."

"Thật sao? Vậy bây giờ Hân Hân sao rồi?" Mộ Khánh Dương vui mừng khi Từ Phương Hiểu không sao nhưng đột nhiên sắc mặt anh trùng xuống khi nghĩ đến lời của cảnh sát người mất người còn bây giờ Từ Phương Hiểu còn sống vậy thì người chết chính là Hoa Châu Châu.

"Em ấy đã qua cơn nguy kịch rồi đã không sao." Vũ Quân Minh không nhanh không chậm đáp lại.


"Được! Anh sẽ đến đó ngay." Mộ Khánh Dương bước lên xe lái đến bệnh viện trên xe anh gọi báo cho Lữ Vũ Ni và Mộ Tần.

Quay trở về biệt thự, Hạ Tử Quyên ngồi xuống nhìn Âu Hoằng Phong lên tiếng:

"Hoằng Phong! Tôi và Thành Đông đã điều tra ra được mối quan hệ giữa Phương Hiểu và Mộ gia."

Âu Hoằng Phong ngẩng mặt lên nhìn Hạ Tử Quyên anh lắng nghe cô nói, Hạ Tử Quyên tiếp tục nói với anh:

"Năm xưa Mộ phu nhân mang thai song sinh sau khi sinh ra thì bà ấy chỉ giữ một bé còn một bé thì bà ấy bỏ rơi bà đứa bé bị bỏ rơi đó chính là Phương Hiểu nói trắng ra Phương Hiểu chính là thiên kim tiểu thư của Mộ gia có lẽ khi cô ấy biết chuyện nên đã tỏ thái độ với bọn họ và cũng lý giải được tại sao khi Mộ phu nhân xảy ra chuyện cô ấy lại lo lắng đến như vậy."

Âu Hoằng Phong vô cùng bất ngờ khi biết được thân thế của cô nhưng mặt anh vẫn không biến sắc im lặng không nói gì. Mọi người thấy anh im lặng cũng có thể hiểu, biết bây giờ trong lòng anh chỉ lo lắng cho cô không thể suy nghĩ thêm chuyện khác.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 70: Anh xin lỗi


Tiếng chuông điện thoại của Dạ Thành Đông vang lên là Hạo Phú gọi đến cho anh:"Lão đại! Hoa Châu Châu đang ở bệnh viện Ái Tâm hiện tại đã không sao nói như thế thì người ở trong xe không kịp thoát ra trước khi xe nổ chính là Từ tiểu thư."

"Tôi biết rồi!" Dạ Thành Đông nét mặt không hề có một chút cảm xúc gì, chậm rãi đáp lại.

Dạ Thành Đông cất điện thoại, mắt nhìn thẳng vào Âu Hoằng Phong không biết phải nói với anh như thế nào?

"Hoằng Phong! Cậu hãy bình tĩnh lại đừng quá kích động lúc nãy Hạo Phú gọi đến cho tôi nói rằng Hoa Châu Châu đang ở bệnh viện nên người ở bên trong xe không kịp thoát ra chính là Phương Hiểu."

Lời nói của Dạ Thành Đông vừa dứt tất cả ánh mắt đều hướng vào Âu Hoằng Phong. Âu Hoằng Phong không nói gì cả chỉ đứng dậy đi thẳng lên phòng của mình đóng chặt cửa lại tuy anh không nói gì nhưng mọi người có thể thấy được sự đau khổ, đau đớn tột cùng trong ánh mắt của anh.

Âu Hoằng Phong ngồi tựa vào cánh cửa gục mặt xuống nước mắt cứ thể chảy xuống lăn dài trên má của anh, tim anh rất đau đau đến tê tâm phế liệt không thở được, giọng nói tràn đầy bi thương, đau đớn cất lên trong căn phòng lạnh lẽo, ảm đạm:"Anh xin lỗi! Anh xin lỗi!"


Anh ngẩng đầu lên đầu đập mạnh vào cánh cửa liên tục nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, miệng vẫn không ngừng nói:"Anh xin lỗi! Xin lỗi!"

Trong phòng bệnh, Mộ Khánh Dương ngồi một góc gục mặt xuống trầm lặng Vũ Quân Minh bước đến ngồi cạnh vỗ vỗ vai Mộ Khánh Dương an ủi:

"Đừng quá đau lòng dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi trên trời Châu Châu cũng không muốn thấy dáng vẻ này của em đâu."

"Bây giờ đầu óc của em trống rỗng không suy nghĩ được gì cả cảm thấy mình rất có lỗi với Châu Châu em quá vô tâm với cô ấy em vẫn chưa tin được rằng cô ấy đã không còn trên đời này nữa chỉ mới vừa đây thôi cô ấy còn muốn em đi ăn cùng với gia đình cô ấy nhưng vì đang làm việc nên em đã từ chối và cô ấy đã nói lời chia tay với em." Tuy Mộ Khánh Dương gục mặt xuống nhưng Vũ Quân Minh vẫn thấy rõ nước mắt của Mộ Khánh Dương đang rơi xuống.

Lữ Vũ Ni bước đến ôm lấy Mộ Khánh Dương vỗ về an ủi, Yến Quang Nam - bác sĩ cũng là bạn của Mộ Khánh Dương và Vũ Quân Minh bước vào trong lên tiếng:

"Bác trai! Bác gái! Con có một chuyện muốn bàn bạc với hai người."

"Có chuyện gì con cứ nói đi." Mộ Tần lên tiếng đáp lại.

"Con muốn hỏi ý kiến của hai bác về việc chuyển Kiều Hân sang Mỹ con nghĩ ở Mỹ sẽ tốt cho việc hồi phục của Kiều Hân."

"Bác cũng nghĩ vậy dù sao bệnh viện bên đó cũng là bệnh viện chính của con cũng tốt hơn ở đây." Mộ Tần gật đầu đồng ý với ý kiến của Yến Quang Nam.

Yến Quang Nam nhìn sang Vũ Quân Minh, Mộ Khánh Dương cùng Lữ Vũ Ni, ba người họ cũng đồng ý việc chuyển cô sang Mỹ. Yến Quang Nam cười nhạt cất giọng:

"Vậy để con đi chuẩn bị thủ tục tất cả mọi thứ ngày mai chúng ta sẽ sang Mỹ luôn."


Tại căn biệt thự khá lớn, Dương Mộc Đồng nằm dài trên giường cầm điện thoại xem tin tức bật cười hả hê, đắc ý, thỏa mãn:

"Đây chính là hậu quả của việc hai người dám đắc tội tôi đấy nhưng mà hai người các cô lại không chết hết đi chứ? Người sống người chết làm cái gì? Mà cũng không sao người sống sẽ phải đau khổ, dằn vặt suốt đời nghĩ đến cảnh tượng đấy thôi cũng cảm thấy vui sướng vô cùng."

Dương Mộc Đồng tắt tin tức rồi gọi điện cho Dương Nguyên Khánh:

"Anh hai! Anh đi chơi đã chưa vậy? Nếu đi chơi đã rồi thì hãy dẫn bạn gái yêu dấu của anh về ra mắt mọi người đi giấu suốt bao năm nay rốt cuộc thì khi nào anh mới cho mọi người xem mặt bạn gái của anh?"

"Mới đi chơi có vài ngày mà đã hối về là sao chứ? Việc anh dẫn bạn gái về hay không là chuyện của anh em đừng có mà xen vào."

"Mới đi chơi có vài ngày? Anh dẫn bạn gái đi Pháp chơi mới vài ngày là đúng nhưng trước khi đi Pháp anh đã dẫn cô bạn gái của anh đi khắp nơi rồi đi chơi suốt mấy năm liền không đi chơi thì cũng giấu bạn gái mình không cho ai gặp."

"Yên tâm anh nhất định sẽ dẫn bạn gái về ra mắt nhưng hiện tại anh vẫn chưa muốn đưa cô ấy về em chỉ cần biết rằng ngày mà anh dẫn cô ấy về ra mắt chính là ngày anh cầu hôn chuẩn bị đám cưới với cô ấy."

"Ôi trời! Em thật sự rất tò mò muốn biết rằng cô gái đó là ai mà lại có thể khiến cho anh chết mê chết mệt đến như thế."

"Rồi em sẽ biết thôi đảm bảo sẽ không làm em thất vọng."

Bệnh viện Ái Tâm

Hoa Châu Châu nằm trên giường bệnh đầu vẫn còn quấn băng đôi mày hơi chau lại đôi mắt dần dần mở ra nhìn xung quanh, ba của cô Hoa An Hải thấy cô tỉnh dậy môi liền nở một nụ cười vui mừng:

"Châu Châu! Con tỉnh rồi sao? Để ba đi gọi bác sĩ."


Bác sĩ nhanh chóng xuất hiện khám cho cô:"Người nhà có thể yên tâm bây giờ bệnh nhân đã không sao nữa rồi chỉ cần ở lại đây theo vài ngày nữa nếu không có vấn đề gì thì có thể xuất viện ở nhà tịnh dưỡng thêm."

"Cảm ơn bác sĩ." Hoa An Hải vô cùng mừng rỡ lên tiếng.

"Ba! Phương Hiểu sao rồi? Người đã đi cùng với con đó cậu ấy sao rồi?" Hoa Châu Châu đột nhiên nhớ đến Từ Phương Hiểu trong lòng liền lo lắng sợ cô xảy ra chuyện gì liền hỏi ông.

"Con yên tâm trước khi xe nổ vệ sĩ đã đưa bạn của con ra ngoài an toàn có bây giờ cũng đã không sao." Hoa An Hải cười nhẹ trả lời cô.

"Vậy cậu ấy đâu rồi? Đã tỉnh lại chưa?" Hoa Châu Châu bây giờ rất muốn đi gặp Từ Phương Hiểu.

"Ba cũng không biết bây giờ bạn của con đang ở đâu bởi vì lúc đó vệ sĩ chỉ đưa bạn của con ra khỏi xe đặt cách xa chiếc xe thôi còn về việc bạn của con bây giờ nhưng thế nào thì ba không biết."

Đôi mày Hoa Châu Châu nhíu chặt lại trong lòng cầu mong cô không xảy ra chuyện gì vẫn bình an vô sự nếu không e là cả đời này cô sẽ không bao giờ sống được thanh thản, lương tâm bị cắn rứt mãi thôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 71: Mất trí nhớ


Ba tháng sau,

"Thiếu gia sao rồi? Tình hình đã đỡ hơn chưa?" Quản gia Lưu lo lắng, nóng ruột hỏi Tiểu Cúc mắt cứ nhìn về hướng phòng của Âu Hoằng Phong.

Tiểu Cúc lắc đầu sắc mặt vô cùng nghiêm trọng:"Thiếu gia vẫn cứ như vậy mỗi lần ăn chỉ ăn đúng hai muỗng cháo, uống một ngụm nước là xong bác sĩ nói cơ thể của thiếu gia bây giờ đã suy nhược lắm rồi nếu cứ như thế e là không xong."

Quản gia Lưu thở dài, đôi mày càng nhíu chặt hơn:

"Đã ba tháng rồi kể từ khi Phương Hiểu ra đi thiếu gia đã tự hành hạ bản thân mình không chịu đến tập đoàn đến nỗi ông chủ phải quay về thay thiếu gia quản lý bây giờ chúng ta phải tìm cách động viên thiếu gia không thể nào để thiếu gia cứ mãi như thế được."


Tiểu Cúc cắn khóe môi suy nghĩ cách, quản gia Lưu nhớ ra một chuyện ánh mắt hiện lên một tia hy vọng:" Ây da~ Tại sao ta lại quên mất món quà mà Phương Hiểu định tặng thiếu gia lúc sinh nhật chứ? Có lẽ món quà này sẽ giúp ích được cho thiếu gia."

Quản gia Lưu đi nhanh vào phòng lấy hộp quà rồi đi lên phòng đưa cho Âu Hoằng Phong, bước vào trong phòng bà thở dài lắc đầu bất cứ ai khi bước chân vào phòng của anh đều cảm nhận căn phòng mang đầy cảm giác bi thương, đau khổ đến tột cùng.

Âu Hoằng Phong nằm trên giường sắc mặt nhợt nhạt như không còn một giọt máu nào, quản gia Lưu bước đến nhìn anh từ từ cất giọng:

"Thiếu gia! Đây là món quà mà Phương Hiểu vẫn chưa kịp tặng cậu ngay ngày sinh nhật do xảy ra quá nhiều chuyện nên tôi quên mất đưa cho cậu bây giờ tôi đưa món quà này cho cậu."

Chỉ khi nhắc đến Phương Hiểu anh mới quan tâm để ý đến tay anh giơ lên cầm lấy món quà anh từ từ mở ra xem bên trong là một chiếc đồng hồ vô cùng đẹp, nước mắt từ trong khóe mắt anh lại rơi xuống. Quản gia Lưu không nhanh không chậm nói với anh:

"Thiếu gia! Cậu hãy trở lại làm một thiếu gia như lúc trước đi người cũng đã không còn cậu đừng tự dày vò bản thân mình như thế nữa coi như cậu hãy vì Phương Hiểu mà tiếp tục sống. Tôi nghe nói chiếc đồng hồ này là do Phương Hiểu dành hết tiền mà mình tiết kiệm để mua cho cậu chiếc đồng hồ này chính là cả tấm lòng, tình yêu của cô ấy chẳng lẽ cậu muốn phụ tấm lòng, tình yêu mà cô ấy dành cho cậu sao?"

"..." Âu Hoằng Phong im lặng không nói bất cứ lời nào, nước mắt vẫn rơi không có lúc nào mà anh không ngừng nhớ về cô.

Quản gia Lưu cảm giác được những lời nói đấy của bà đã tác động được đến anh bà liền nói tiếp:

"Thiếu gia! Cậu hãy tiếp tục sống thật tốt để cho Phương Hiểu ở trên trời có thể an lòng có được không? Cậu không sống vì mọi người cũng được nhưng tôi mong cậu hãy sống vì Phương Hiểu người mà cậu yêu thương nhất. Có được không?"


Âu Hoằng Phong khẽ quay đầu nhìn bà gật gật đầu đồng ý bà nói đúng anh sẽ sống vì cô anh phải sống thật tốt hoàn thành những tâm nguyện mà cô vẫn chưa hoàn thành được.

Nước Mỹ, bệnh viện lớn nhất nước Mỹ

Từ Phương Hiểu nằm trên giường bệnh gương mặt hốc hác, trắng bệch mọi người vẫn thay phiên nhau vào chăm sóc cho cô cô đã hôn mê ba tháng rồi vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Lữ Vũ Ni cùng Vũ Quân Minh bước vào phòng thấy Mộ Khánh Dương ngồi thần thờ một góc Lữ Vũ Ni bước đến khẽ vỗ vai anh:

"Khánh Dương! Con hãy quay về nghỉ ngơi đi con đã ở đây từ hôm qua đến giờ rồi."

Mộ Khánh Dương gật đầu dáng vẻ bây giờ của anh chỉ có hai từ để hình dung đó chính là hai chữ thê thảm, anh gầy hơn trước rất nhiều, sắc mặt cũng kém không hề có một chút sức sống, râu anh cũng không cạo anh đã không còn chăm chút cho ngoại hình của mình nữa, anh như một người vô hồn lướt qua Lữ Vũ Ni và Vũ Quân Minh.

Lữ Vũ Ni buồn lòng, thở dài nhìn thấy con gái thì nằm hôn mê không tỉnh con trai thì như một kẻ vô hồn tim bà đau như dao cắt, Vũ Quân Minh dìu bà ngồi xuống an ủi:

"Dì đừng buồn lòng quá mà ảnh hưởng đến sức khỏe mọi chuyện rồi sẽ không sao đâu Hân Hân nhất định sẽ tỉnh lại còn Khánh Dương con tin là sẽ mau chóng quay trở về như lúc trước. Khánh Dương bây giờ vẫn còn cắn rứt, đau lòng về chuyện của Châu Châu một thời gian nữa sẽ không sao đâu."

"Dì cũng mong là như vậy." Lữ Vũ Ni đôi mắt dần đỏ hoe, đầu gật gật mong như những lời mà Vũ Quân Minh vừa nói là thật.


Ngón tay của Từ Phương Hiểu khẽ nhúng nhích, đôi mắt của cô từ từ mở ra đôi mày không tự chủ chau lại mắt cô đảo qua đảo lại nhìn xung quanh cô cảm thấy cả người không còn một chút sức lực nào cả.

Vũ Quân Minh quay người lại nhìn thấy cô đã tỉnh lại thì vui mừng vô cùng:

"Hân Hân! Em đã tỉnh lại rồi sao? Dì ơi! Hân Hân! Em ấy đã tỉnh lại rồi."

Lữ Vũ Ni vội vàng đứng dậy bước nhanh đến bên cạnh của Từ Phương Hiểu giọt nước mắt không kìm được mà rơi xuống vì quá hạnh phúc, vui mừng khi thấy cô tỉnh lại:"Hân Hân! Cuối cùng con cũng đã tỉnh lại rồi."

"Hai người là ai vậy?" Từ Phương Hiểu ngơ ngác nhìn Lữ Vũ Ni và Vũ Quân Minh ánh mắt xa lạ không hề nhớ hai người là ai cả, trong đầu cô không còn một chút kí ức gì cả dù chỉ là một kí ức nhỏ cũng không.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 72: Giúp cô điều tra


"Hả? Hân Hân! Em mới vừa nói gì vậy? Em không nhận ra anh và dì sao?" Vũ Quân Minh tròn mắt kinh ngạc nhìn Từ Phương Hiểu.

Từ Phương Hiểu mặt vẫn ngơ ngác nhìn hai người lắc đầu cô hoàn toàn không nhớ được gì hết, Yến Quang Nam nghe tin cô tỉnh liền đi đến kiểm tra cho cô, kiểm tra xong Yến Quang Nam quay người lại nói cho Lữ Vũ Hi và Vũ Quân Minh biết tình hình của cô:

"Bây giờ Kiều Hân đã không sao nữa rồi bác và Quân Minh có thể yên tâm nhưng do lúc tai nạn đầu của Kiều Hân bị va đập mạnh nên dẫn đến mất trí nhớ hoàn toàn."

"Vậy thì con có biết khi nào Hân Hân mới nhớ lại không?" Lữ Vũ Ni lo lắng hỏi.

Yến Quang Nam khẽ lắc đầu chậm rãi đáp lại:

"Chuyện khi nào em ấy hồi phục lại trí nhớ thì phải tùy thuộc vào em ấy thôi có thể một thời gian nữa em ấy sẽ hồi phục lại trí nhớ hoặc là em ấy sẽ không bao giờ nhớ lại nữa."


Mộ Khánh Dương cùng Mộ Tần hay tin cô đã tỉnh lại liền tức tốc chạy đến, bước vào trong phòng Từ Phương Hiểu lại một lần nữa ngơ ngác nhìn không biết hai người là ai? Cô chỉ vào Mộ Khánh Dương và Mộ Tần lên tiếng hỏi:

"Hai người lại là ai vậy?"

Mộ Khánh Dương, Mộ Tần trợn mắt quay sang nhìn Lữ Vũ Ni, Vũ Quân Minh và Yến Quang Nam, Mộ Khánh Dương cất giọng hỏi Yến Quang Nam:

"Quang Nam! Chuyện này là sao? Tại sao Hân Hân lại không nhớ gì hết vậy?"

"Em ấy đã bị mất trí nhớ do đầu bị va đập mạnh." Yến Quang Nam không nhanh không chậm trả lời.

"Rốt cuộc các người là ai? Còn tôi là ai?" Từ Phương Hiểu cau chặt đôi mày lại lên tiếng hỏi.

Lữ Vũ Ni nhìn mọi người cất giọng:"Có lẽ việc mất trí nhớ này cũng tốt cho Hân Hân bắt đầu một cuộc sống mới quên hết tất cả chuyện của quá khứ."

Lữ Vũ Ni ngồi xuống cạnh Từ Phương Hiểu vuốt tóc cô, nở một nụ cười dịu dàng, hiền từ:

"Con tên Mộ Kiều Hân mẹ là mẹ của con còn đây là ba, anh hai và anh họ của con, đây là bạn của anh con cũng là bác sĩ điều trị chính cho con Yến Quang Nam."

Vừa nói bà vừa giới thiệu Từ Phương Hiểu quan sát từng người đầu cứ khẽ gật gù.

Thành phố S

Hoa Châu Châu quay trở lại trường tìm gặp Tạ Thiên Trình Tạ Thiên Trình vừa nhìn thấy cô liền kinh ngạc, sững sốt:

"Châu Châu! Mấy tháng qua em đã đi đâu vậy?"


Hoa Châu Châu cười nhẹ trả lời anh:"Sau khi em tỉnh lại được một thời gian thì em đi sang Anh du học luôn không quay về lần này em quay về chính là tìm anh muốn nhờ anh một chuyện."

"Em cứ nói đi là chuyện gì? Nếu trong khả năng anh nhất định sẽ giúp."

"Em muốn gặp bạn gái của bạn anh anh có thể giúp em hẹn cô ấy được không?"

"Em muốn gặp sao? Tại sao em lại đột nhiên em lại muốn gặp chứ? Chẳng lẽ em muốn nhìn cô ấy để đỡ nhớ Phương Hiểu sao?" Tạ Thiên Trình nhíu mày khó hiểu hỏi cô.

"Vâng...Từ sau khi Phương Hiểu không còn em đã rất buồn nên lần này em về em muốn gặp cô gái đó để cho em đỡ nhớ cậu ấy hơn với lại nếu như có thể kết bạn với cô ấy thì quá tốt rồi coi như có thể bù đắp một phần trong lòng của em." Hoa Châu Châu che giấu mục đích thật sự của mình cô giả vờ khóc, buồn bã nói với Tạ Thiên Trình.

"Anh có thể hiểu được em yên tâm anh sẽ cố gắng giúp em." Tạ Thiên Trình cũng cảm thấy buồn vô cùng trước sự ra đi của Từ Phương Hiểu, anh có thể đồng cảm với cô.

Tạ Thiên Trình lấy điện thoại gọi cho Dương Nguyên Khánh, Hoa Châu Châu ngồi bên cạnh trong lòng cầu mong sẽ được gặp cô gái ấy để có thể điều tra giúp Từ Phương Hiểu.

Được một lúc, Tạ Thiên Trình cất điện thoại nói cho Hoa Châu Châu biết:

"Ok rồi bạn anh đã đồng ý cho em gặp lúc đầu bạn của anh còn do dự bởi vì cậu ta không muốn cho bất cứ ai gặp bạn gái của mình cả nếu như không phải lúc đó anh vô tình gặp cậu ta đi cùng bạn gái thì có lẽ bây giờ anh cũng chưa được gặp mặt bạn gái của cậu ta đâu. Chiều nay, em sẽ được gặp cô ấy."

"Em cảm ơn anh rất nhiều." Hoa Châu Châu gật gật đầu, vui mừng cảm ơn anh.

Hoa Châu Châu lái xe rời khỏi trường cô ghé vào một tiệm cà phê đang gọi cà phê Dương Mộc Đồng đứng phía sau của cô cất giọng khiến người khác khó chịu, đầy chua ngoa:

"Đây chẳng phải là Hoa tiểu thư của tập đoàn Hoa thị sao? Không ngờ lại còn có thể gặp được cô tôi cứ tưởng là cô chết rồi chứ?"

Hoa Châu Châu cầm ly cà phê quay người lại cười như không, đôi mắt lạnh lẽo nhìn Dương Mộc Đồng:


"Ây da~ Đây chẳng phải là mụ điên mà lúc trước tôi đã gặp ở trung tâm mua sắm sao?"

"Cô nói ai là mụ điên hả?" Dương Mộc Đồng trừng trừng mắt, tức tối quát.

"Ai đang trả lời tôi thì người đó chính là mụ điên." Hoa Châu Châu dáng vẻ dửng dưng, ngữ điệu mỉa mai ánh mắt xem thường.

"Cô...Thôi bây giờ tôi không thèm chấp nhất cô làm gì bây giờ tôi phải thương hại cô mới đúng bởi vì bây giờ cô chỉ còn một mình người bạn thân nhất của cô đã chết rồi."Dương Mộc Đồng chính là muốn chạm vào nỗi đau của cô.

"Cô...Haizz~ Tôi quên mất cô là một mụ điên cô muốn nói gì thì nói tôi chẳng quan tâm cùng lắm thì xem như là tiếng chó sủa thôi." Dương Mộc Đồng nhếch môi bật cười khinh bỉ đáp trả.

Dương Mộc Đồng tức điên, nghiến răng muốn nói nhưng thấy những người khác đang nhìn mình nên đành nhịn rời khỏi, ra ngoài xe Dương Mộc Đồng trút giận vào chiếc xe, miệng lẩm bẩm:

"Hoa Châu Châu! Cô hãy đợi đó lúc trước tôi có thể hại chết được Từ Phương Hiểu và cho cô suýt chết thì tôi cũng có thể hại chết cô một lần nữa nhưng lần này tôi sẽ không để cô chỉ suýt chết đâu."

Hoa Châu Châu đứng ở gần đó vô tình nghe được những lời nói ấy đôi mắt trợn ngược lên sững sốt, cô không thể nào ngờ rằng tai nạn của cô và Từ Phương Hiểu không phải là tai nạn bình thường mà là Dương Mộc Đồng hãm hại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 73: Lam lam chính là mộ kiều lam


Tập đoàn Âu thị

Âu Hoằng Phong quay trở lại làm việc bước vào sảnh tất cả nhân viên vui mừng khi thấy anh quay trở lại, anh đi thẳng lên phòng làm việc của mình với dáng vẻ lạnh tựa như băng, xa cách.

A Bân nhìn thấy Âu Hoằng Phong đi làm trở lại trong lòng rất vui nhưng anh có thể nhận ra được Âu Hoằng Phong đã không còn giống như trước trở nên lạnh lùng, khó gần hơn.

"A Bân! Sao tôi nhìn chủ tịch đáng sợ làm sao ấy còn lạnh lùng hơn lúc trước nữa." An Na vẻ mặt sợ sệt rùng mình cảm thấy Âu Hoằng Phong đáng sợ hơn bao giờ hết.

A Bân khẽ gật đầu đôi mắt nhìn về căn phòng làm việc của Âu:

"Có lẽ cái chết của Phương Hiểu tiểu thư đã khiến chủ tịch trở thành như thế này đó là một sự đả kích rất lớn đối với chủ tịch, một vết thương lòng rất lớn."

Nước Mỹ,


Tại một căn biệt thự vô cùng rộng lớn, chiếc xe màu đen sang trọng dừng lại trước cửa vệ sĩ nhanh chóng bước xuống xe mở cửa Mộ Khánh Dương xuống xe đầu tiên tiếp đó là Vũ Quân Minh, Mộ Tần, Lữ Vũ Ni cuối cùng chính là Từ Phương Hiểu.

Từ Phương Hiểu bước xuống xe ánh mắt không ngừng quan sát căn biệt thự cô cảm thấy nó hoàn toàn xa lạ đối với cô. Mộ Khánh Dương cùng Vũ Quân Minh dìu cô đi vào bên trong.

"Hân Hân! Phòng của con ở trên lầu ba để mẹ dẫn con lên đó." Lữ Vũ Ni nói với giọng dịu dàng, yêu thương.

Từ Phương Hiểu khẽ gật đầu cùng bà đi lên phòng bước vào trong phòng của mình cô cảm thấy choáng ngợp nó quá là đẹp, xa hoa giống như là căn phòng của một công chúa.

"Mẹ! Phòng của ba mẹ là ở tầng hai phòng của anh hai thì ở bên trái cạnh phòng của con vậy còn phòng bên phải cạnh phòng con là của ai vậy?" Từ Phương Hiểu thắc mắc cất giọng hỏi bà.

"Phòng đó là phòng của chị con con còn một người chị song sinh nữa nhưng chị con đã mất cách đây hơn hai năm rồi chị của con tên là Mộ Kiều Lam." Lữ Vũ Ni có chút buồn mỗi khi nhắc đến Mộ Kiều Lam.

"Tại sao chị ấy lại chết chứ? Đã có chuyện gì sao?"

"Cũng là lỗi của ba mẹ nếu như năm đó ba mẹ đồng ý chuyện tình cảm của chị con thì có lẽ nó đã không tự sát." Vừa nói đôi mắt của Lữ Vũ Ni đỏ hoe, rưng rưng nước mắt.

"Không ngờ lại có chuyện như thế." Từ Phương Hiểu kinh ngạc nhích lại gần ôm lấy bà an ủi.

Thành phố S

Buổi chiều ánh nắng đã dịu dần, Hoa Châu Châu mặc một cái váy màu xanh lam đơn giản đi đến một quán cà phê đi vào trong cô đưa mắt quan sát xung quanh nhìn thấy một cô gái giống Từ Phương Hiểu y như đúc liền vội bước đến chào:

"Chào! Cô là Lam Lam đúng không?"

Lam Lam đứng dậy gật đầu chào cô lại:"Đúng vậy! Tôi là Lam Lam còn cô chính là Hoa Châu Châu bạn của anh Thiên Trình."


Hoa Châu Châu gật đầu ngồi xuống gọi nước uống xong cô nhanh chóng đi vào vấn đề chính:

"Lam Lam! Chắc cô cũng đã nghe bạn thân của tôi có gương mặt rất giống cô đúng không?"

"Đúng thế! Lúc tôi thấy ảnh của bạn cô tôi còn giật mình vì quá tôi thật không ngờ trên đời này lại có một người giống tôi đến như vậy." Lam Lam gật gật đầu, vui vẻ đáp lại.

Hoa Châu Châu cười nhẹ hỏi Lam Lam:"Lam Lam! Tên đầy đủ của cô là gì vậy? Nhà của cô ở đâu?"

"Tôi không biết tên đầy đủ của tôi tôi chỉ biết bạn trai của tôi gọi tôi là Lam Lam tôi cũng không biết nhà mình ở đâu hơn hai năm nay tôi luôn sống cùng với bạn trai."

"Hơn hai năm trước sao? Vậy chẳng lẽ cô không nhớ những chuyện từ hai năm trở về trước sao?"

"Đúng thế! Tôi hoàn toàn không nhớ bất cứ chuyện gì từ hai năm trở về trước hết, bạn trai của tôi nói rằng tôi mồ côi cha mẹ rồi bị tai nạn nên mất trí nhớ anh ấy thấy tôi đáng thương nên đưa tôi về rồi tôi và anh ấy nảy sinh tình cảm với nhau."

Hoa Châu Châu dường như đã chắc chắn rằng Lam Lam chính là Mộ Kiều Lam chị gái song sinh của Từ Phương Hiểu, cô thấy Lam Lam nhìn đồng hồ liền lên tiếng hỏi:

"Lát nữa cô còn đi đâu sao? Tôi thấy cô nhìn vào đồng hồ hai lần rồi."

Lam Lam gật đầu nói với cô:"Ừm! Năm phút nữa bạn trai tôi sẽ đến đón tôi đưa tôi đi khám bệnh."

"Cô bị bệnh gì vậy?"

"Tôi cũng không rõ chỉ biết là mỗi tháng anh ấy sẽ dẫn đến tôi đến một phòng khám rồi nhưng có một điều tôi cứ thắc mắc mãi mà tôi hỏi anh ấy không trả lời đó chính là sau khi bác sĩ khám cho tôi xong thì tôi không nhớ trong lúc đó đã xảy ra chuyện anh ấy cứ bảo là bác sĩ tiêm thuốc gây mê cho tôi nhưng tôi luôn cứ có cảm giác không phải anh ấy cứ giấu giếm tôi điều gì đó."

Hoa Châu Châu đầu gật gù, Dương Nguyên Khánh xuất hiện mỉm cười chào cô rồi quay sang nói với Lam Lam:"Đến giờ rồi chúng ta đi thôi."

Lam Lam mỉm cười gật đầu đứng dậy chào tạm biệt cô rồi cùng đi với Dương Nguyên Khánh, Hoa Châu Châu cũng đứng dậy đi theo dõi ngay sau đó.


A Bân đi ngang qua đấy vô tình nhìn thấy Lam Lam anh hoảng hốt, miệng há hốc lấy điện thoại gọi cho Âu Hoằng Phong ngay lập tức:

"Chủ tịch! Tôi mới vừa nhìn thấy Phương Hiểu tiểu thư."

"Cậu đang nói cái gì vậy? Cậu quên là cô ấy đã không trên đời này rồi sao? Thấy cái gì chứ? Cậu nhầm với ai rồi đó." Âu Hoằng Phong nhíu mày lại nói với A Bân.

"Không! Tôi thật sự đã nhìn thấy Phương Hiểu tiểu thư tôi không có nhầm đâu để tôi chụp hình lại cho anh xem." A Bân khẳng định là đã nhìn thấy cô lấy điện thoại chụp lại gửi cho anh xem.

Âu Hoằng Phong tròn mắt kinh ngạc quả thật đây là cô anh ngay lập tức gọi cho A Bân:"A Bân! Cậu hãy đi theo dấu của cô ấy có gì gọi cho tôi ngay lập tức sau khi biết cô ấy ở đâu rồi thì gọi cho tôi đến ngay."

"Vâng!" A Bân lên xe lái theo sau xe của Lam Lam.

Chạy được một lúc A Bân mất dấu anh tức đập tay vào vô lăng rồi gọi cho Âu Hoằng Phong:

"Chủ tịch! Tôi xin lỗi! Tôi đã mất dấu xe của Phương Hiểu tiểu thư rồi."

"Không sao! Nếu vậy thì cậu hãy quay về điều tra cho tôi." Âu Hoằng Phong cảm thấy thất vọng nhưng cũng chẳng biết làm thế nào anh chỉ cầu mong đó thật sự là cô bởi vì điều đó có thể chứng minh rằng cô vẫn còn sống.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 74: Theo dõi


Hoa Châu Châu luôn bám sát theo phía sau xe của Dương Nguyên Khánh thấy Dương Nguyên Khánh đưa Lam Lam đến một nơi nơi đấy không phải là phòng khám cô đi theo cố gắng không cho Dương Nguyên Khánh phát hiện.

Dương Nguyên Khánh đưa Lam Lam vào một căn phòng khá lớn, Hoa Châu Châu chỉ có thể đứng ở ngoài áp tai của mình sát vào cánh cửa để nghe chuyện bên trong rất may căn phòng không phải là phòng cách âm.

Đứng một lúc Hoa Châu Châu mới nghe bên trong nói chuyện:

"Sao rồi? Cô ấy có nhớ lại chuyện gì không?" Dương Nguyên Khánh cất giọng hỏi người đàn ông còn khá trẻ đang đứng trước mặt của mình.

Người đàn ông ấy nhìn Lam Lam đang nằm ngủ trên ghế rồi nhìn Dương Nguyên Khánh đáp:

"Cậu yên tâm đi cô ấy không có nhớ gì đâu đến bây giờ cậu vẫn còn hoài nghi thuật thôi miên của tôi sao? Tôi bảo đảm những chuyện trong quá khứ cô ấy hề nhớ dù chỉ là một kí ức nhỏ cũng không."

Bên ngoài, Hoa Châu Châu trợn mắt lên kinh ngạc, sững sốt nói thầm:


"Thôi miên? Anh ta dám thôi miên Lam Lam hèn gì cô ấy không hề nhớ bất cứ chuyện gì của lúc trước."

Hoa Châu Châu nghe thấy Dương Nguyên Khánh chuẩn bị ra liền chạy trốn đợi Dương Nguyên Khánh và Lam Lam lên xe cô mới lên xe chạy theo phía sau. Đã biết nơi ở của Lam Lam Hoa Châu Châu lái xe quay về.

Về đến nhà, Hoa Châu Châu đi nhanh vào bên trong thấy Hoa An Hải đang xem ti vi cô chạy đến làm nũng:

"Ba! Con muốn ba giúp con một việc."

Hoa An Hải vuốt tóc của cô khẽ cười hỏi:"Sao? Con gái của ba muốn ba giúp việc gì?"

"Con muốn ba giúp con điều tra số điện thoại của bạn gái Dương Nguyên Khánh cô ấy tên là Lam Lam."

"Được! Ba sẽ cho người điều tra ngay cho con. À mà chút xíu nữa là ba quên rồi ba đã điều tra được bạn của con đang ở Mỹ đấy nhưng ba chưa biết cụ thể là ở đâu."

"Vậy sao? Vậy con phải chuẩn bị đồ sang Mỹ gặp cậu ấy."

"Nhưng con biết ở đâu mà tìm? Nước Mỹ rộng bao la biết khi nào con mới tìm được chứ?"

"Ba yên tâm đi con có cách của con trước khi con đi con phải có được số điện thoại của bạn gái Dương Nguyên Khánh nên ba hãy mau cho điều tra cho con đó."

"Ba biết rồi sẽ nhanh chóng có cho thôi."

Sáng hôm sau, Hoa Châu Châu thức dậy thì thấy tấm giấy ghi số điện thoại của Lam Lam ở trên tủ gần giường trên đó cô vui vẻ nhập số vào điện thoại nhanh chóng gọi cho Lam Lam, đang ngủ Lam Lam nghe tiếng chuông điện thoại liền mắt nhắm mắt mở nghe máy:"Alo! Ai vậy?"

"Là tôi Hoa Châu Châu bạn trai cô có ở bên cạnh cô không?"


"Hoa Châu Châu? Tại sao cô lại có số điện thoại của tôi? Bạn trai của tôi đi làm rồi không có ở cạnh tôi."

"Vậy được rồi chuyện tại sao tôi lại có số điện thoại của cô không quan trọng bây giờ tôi muốn gặp cô tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cô chúng ta hẹn nhau ở quán hôm qua chúng ta gặp có được không?"

Nghe giọng của Hoa Châu Châu rất nghiêm túc cô liền đồng ý:"Được! Tôi thay đồ rồi đến ngay."

Hoa Châu Châu tắt máy nhanh chóng đi thay đồ lái xe đến quán cà phê Lam Lam cũng nhanh chóng bắt taxi đến đấy.

Đến nơi, Lam Lam thấy Hoa Châu Châu đang ngồi ở phía xa cô bước đến ngồi xuống cất giọng hỏi:"Rốt cuộc là có chuyện gì quan trọng mà cô hẹn tôi ra gấp đến như vậy?"

Hoa Châu Châu ngồi thẳng lưng lên từ ánh mắt đến gương mặt đều trở nên nghiêm túc:"Cô có còn nhớ tôi có một người bạn thân có gương mặt giống cô không?"

"Tất nhiên là nhớ rồi nhưng chẳng phải người bạn đó của cô đã mất rồi sao? Sao đột nhiên cô lại nhắc đến như thế?"

"Trước khi xảy ra tai nạn bạn của tôi có đang điều tra một chuyện chính là nghi ngờ chị gái song sinh của mình còn sống và sau đó biết được cô chính là người chị gái song sinh đã mất của cậu ấy."

"Cái gì chứ? Cô đang nói cái gì vậy? Tôi không hiểu tôi làm sau mà có thể là chị gái song sinh của bạn cô chứ?" Lam Lam vừa nghe thế liền phản ứng ngay cô không hiểu rốt cuộc chuyện này là sao?

"Cô hãy bình tĩnh nghe tôi nói hết đã mới đầu chúng tôi cứ nghĩ cô đã không còn từ hai năm trước nhưng mà có một hôm anh Thiên Trình nói với bọn tôi là có một người rất giống Phương Hiểu giống như hai giọt nước vậy khi thấy hình chúng tôi cũng vô cùng bất ngờ chúng tôi bắt đầu nghi ngờ sau đó đã cho người đi đào mộ người chị song sinh của cậu ấy lên quả thật trong quan tài không có gì cả."

Lam Lam cau chặt đôi mày lại chăm chú lắng nghe cô nói, Hoa Châu Châu tiếp tục nói cho Lam Lam nghe:"Và sau đó cô cũng biết là chúng tôi xảy ra tai nạn và đến bây giờ tôi mới có thể gặp mặt cô tôi giúp Phương Hiểu điều tra việc này. Ngày hôm qua, khi tôi gặp cô nghe cô nói tôi càng khẳng định cô chính là chị gái của Phương Hiểu và ngày hôm qua tôi cũng đã đi theo dõi cô và Dương Nguyên Khánh sau đó tôi phát hiện một chuyện."

"Là chuyện gì?" Lam Lam ngay lập tức hỏi cô.

"Tôi đi theo và nghe được hết cuộc nói chuyện giữa bạn trai cô và bác sĩ chuyện cô mất trí nhớ do tai nạn là chuyện mà bạn trai cô bịa đặt ra thật chất cô bị anh ta thôi miên quên sạch tất cả những chuyện trong quá khứ sở dĩ hàng tháng anh ta đưa cô đi đến đó khám chính là muốn kiểm tra sợ cô sẽ nhớ ra chuyện gì đó."


"Ý của cô nói tất cả mọi chuyện đều là do bạn trai tôi dựng lên để gạt tôi?"

Hoa Châu Châu gật đầu khẳng định với cô, Lam Lam nhìn Hoa Châu Châu bằng ánh mắt đầy nghi hoặc:"Cô có bằng chứng gì chứng minh những lời nói của cô là sự thật? Tại sao tôi lại phải tin những lời cô nói? Còn nữa tại sao anh ấy lại gạt tôi? Chẳng có lý do gì để anh ấy phải gạt tôi cả."

"Đó cũng là những gì tôi thắc mắc tôi còn thắc mắc tại sao cô đã chết rồi lại có thể còn sống rời khỏi quan tài. Tôi biết cô có thể không tin những lời tôi nói nhưng cô hãy nghĩ lại xem ngày mai tôi sẽ sang Mỹ gặp em gái song sinh của cô đưa cậu ấy về đây trong thời gian đấy cô hãy âm thầm đều tra thử xem dù sao nó cũng không gây hại gì đến cô hết."

"Khoan đã bạn của cô vẫn còn sống sao?"

"Đúng thế! Cậu ấy cũng may mắn thoát chết giống như tôi."

"Được! Tôi sẽ nghe theo cô âm thầm điều tra thử xem." Lam Lam suy tư một lúc rồi đồng ý với Hoa Châu Châu là sẽ điều tra chuyện này.

"Còn một chuyện nữa tôi mong cô khi quay về hãy tỏ ra bình thường không biết chuyện gì cả đừng để bạn trai của cô nghi ngờ cũng đừng nói hôm nay tôi và cô gặp nhau."

"Tôi hiểu tôi biết mình phải làm gì." Lam Lam gật gật đầu đáp lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 75: Gặp lại


Tập đoàn Âu thị

A Bân bước vào phòng làm việc của Âu Hoằng Phong báo cáo với anh:

"Chủ tịch! Tôi đã cho người điều tra nhưng không điều tra ra được nhưng hôm qua tôi có phát hiện người đàn ông đi bên cạnh Phương Hiểu tiểu thư chính là thiếu gia của tập đoàn Dương thị Dương Nguyên Khánh."

"Dương Nguyên Khánh? Anh trai của Dương Mộc Đồng sao? Chuyện này thì có liên quan gì đến anh ta chứ? Phương Hiểu đâu có quen biết gì với anh ta." Âu Hoằng Phong càng nghe càng khó hiểu.

"Tôi cũng không biết chuyện này là sao?" A Bân cũng không hiểu mọi chuyện càng lúc càng rối càng khó hiểu.


"Thôi được rồi! Cậu hãy đi ra ngoài làm việc đi." Âu Hoằng Phong chau mày trầm tư vài giây rồi bảo A Bân ra ngoài.

Quán bar Lovers,

"Này! Có chuyện gì mà đột nhiên cậu gọi bọn tôi đến gấp như vậy?" Phương Thần bước vào cất giọng hỏi anh, Dạ Thành Đông, Lục Dĩ Tường và Tần Đình Danh cũng bước vào ngay sau đó.

"Nhìn cậu trông có vẻ ổn rồi lần trước bọn này đi đến thăm lúc đó nhìn cậu như cái xác chết vậy đó." Lục Dĩ Tường quan sát thấy sắc mặt anh tốt hơn cũng an tâm cứ tưởng anh vì quá đau lòng chuyện của Từ Phương Hiểu mà muốn chết theo cô.

"Hôm qua, A Bân đi làm về có đi ngang qua một quán cà phê và cậu ta đã gặp một người các cậu biết là ai không?" Âu Hoằng Phong uống một ngụm rượu rồi cất giọng.

"Là ai?" Dạ Thành Đông quay đầu nhìn anh lên tiếng hỏi.

"Là Phương Hiểu." Âu Hoằng Phong đặt ly rượu vang xuống bàn chậm rãi đáp lại.

"Cái gì? Phương Hiểu?" Bọn người Tần Đình Danh không hẹn đồng loạt thốt lên.

Anh gật gật đầu đôi mắt chăm chăm nhìn vào ly rượu:"Lúc đầu khi tôi nghe tôi không tin tôi bảo cậu ta hoa mắt, nhận lầm người nhưng khi cậu ta chụp hình gửi qua cho tôi xem quả thật người đó là Phương Hiểu."

Vừa nói anh vừa lấy điệnh thoại ra đưa cho mọi người xem, xem xong mọi người nhìn nhau không tin vào mắt mình quả thật đó chính là Từ Phương Hiểu. Dạ Thành Đông nhíu mày khi nhìn thấy cánh tay của người đàn ông xuất hiện trong tấm ảnh:"Hoằng Phong! Bên cạnh Phương Hiểu còn có ai vậy? Hình như là cánh tay của đàn ông."

"Cánh tay đó là của Dương Nguyên Khánh A Bân nói lúc đó cậu ta nhìn thấy Phương Hiểu đi cùng với Dương Nguyên Khánh."


"Dương Nguyên Khánh? Tại sao Phương Hiểu lại đi cùng với anh ta chứ?" Tần Đình Danh hiếu kì lên tiếng hỏi.

"Đây cũng là chuyện mà tôi đang thắc mắc vì vậy tôi mới muốn nhờ cậu và Thành Đông điều tra giúp tôi."

Dạ Thành Đông gật gật đầu đồng ý ngay:"Được! Cậu yên tâm tôi và Đình Danh sẽ giúp cậu điều tra chuyện này."

Âu Hoằng Phong cười nhẹ:"Cảm ơn các cậu."

Nước Mỹ,

Hoa Châu Châu vừa bước xuống máy bay ngay lập tức đã có người đến đón đưa cô về khách sạn do lệch múi giờ nên khi vừa bước vào phòng ngủ cô liền nằm xuống ngủ ngay.

Khi thức dậy đã là buổi chiều tối, Hoa Châu Châu lái xe đi tìm gì đó để ăn bây giờ cô đang rất là đói, Hoa Châu Châu bước vào một cửa hàng gà rán đang gọi món bỗng cô nghe một giọng nói cực kì quen thuộc ở ngay bên cạnh mình, quay người qua Hoa Châu Châu mừng rỡ khi thấy người đứng bên cạnh mình chính là Từ Phương Hiểu.

"Phương Hiểu! Đúng thật là cậu rồi may quá khi gặp được cậu vậy là tớ khỏi phải tốn công đi tìm." Hoa Châu Châu ôm chằm lấy Từ Phương Hiểu cô vui đến muốn nhảy cẫng lên.

"Cô là ai vậy? Tôi và cô chưa từng gặp nhau tại sao cô lại ôm tôi? Chắc cô đã nhận nhầm tôi với ai đó rồi, tôi không phải là Phương Hiểu gì hết." Từ Phương Hiểu ngơ ngác, mày hơi nhíu lại đẩy Hoa Châu Châu ra.

"Tớ làm sao có thể nhận nhầm được chứ? Cậu chính là Phương Hiểu bạn của tớ." Hoa Châu Châu ngơ ra khi thấy cô xa lạ với mình.

Từ Phương Hiểu định quay người bỏ đi thì bị Hoa Châu Châu kéo lại, Hoa Châu Châu một tay cầm đồ ăn một tay kéo cô lại bàn ngồi.


"Rốt cuộc cô là ai? Tại sao lại kéo tôi? Tôi thật sự không hề biết cô." Từ Phương Hiểu bắt đầu cảm thấy khó chịu, mày càng nhíu chặt hơn.

Hoa Châu Châu quan sát cô trong đầu suy nghĩ:"Từ trên xuống dưới của Phương Hiểu đều toàn là đồ hàng hiệu đúng rồi chắc chắn là Khánh Dương và gia đình đã đưa cậu ấy đến đây."

Hoa Châu Châu nhìn cô lên tiếng:"Tớ hỏi cậu cậu có phải tên là Mộ Kiều Hân không? Anh của cậu chính là Mộ Khánh Dương cậu còn có một người anh họ tên là Vũ Quân Minh đúng không?"

"Tại sao cô lại biết? Rốt cuộc cô là ai?" Từ Phương Hiểu tròn mắt nhìn cô đầy nghi hoặc.

"Chẳng phải tớ đã nói rồi sao tớ là bạn của cậu và cũng là bạn gái cũ của anh trai cậu Mộ Khánh Dương."

Từ Phương Hiểu nhin cô với ánh mắt nửa tin nửa ngờ, Hoa Châu Châu đột nhiên áp sát vào mặt của cô nheo mắt hỏi:"Cậu bị mất trí nhớ rồi sao?"

Từ Phương Hiểu khẽ gật đầu mắt vẫn không ngừng quan sát Hoa Châu Châu, Hoa Châu Châu thở dài bắt đầu kể lại cho cô nghe toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra, Hoa Châu Châu tóm tắt lại mọi chuyện ngắn nhất có thể để cho cô hiểu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 76: Vui mừng khi hoa châu châu vẫn còn sống


Từ Phương Hiểu chăm chú lắng nghe Hoa Châu Châu kể lại mọi chuyện cô đã hiểu được đôi chút cất giọng hỏi:

"Vậy ý của cô là lúc trước tôi có bạn trai còn cô là người bạn thân nhất của tôi? Hơn nữa chị gái song sinh của tôi vẫn còn sống nhưng hiện tại không nhớ gì cả bởi vì đã bị bạn trai của chị ấy thôi miên. Điều quan trọng là tôi và cô xảy ra tai nạn đó không phải là tai nạn bình thường mà là do có người hãm hại sao?"

"Đúng vậy! Bây giờ tớ muốn cậu cùng tớ quay về thành phố S chúng ta sẽ giúp chị ấy nhớ lại mọi chuyện và điều tra xem rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra với chị ấy, hơn nữa chúng ta còn phải vạch trần bộ mặt thật của Dương Mộc Đồng kẻ đã hại chúng ta." Hoa Châu Châu gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc đáp lại.

"Được! Tôi tin cô tôi sẽ cùng cô quay về thành phố S bây giờ tôi sẽ quay về nhà thu xếp đồ đạc." Từ Phương Hiểu gật đầu đứng dậy kéo tay của Hoa Châu Châu.

Hoa Châu Châu nhìn xuống cánh tay của cô rồi ngẩng đầu lên hỏi:

"Cậu kéo tay tớ làm gì?"

"Thì cùng tôi quay về chứ gì chẳng lẽ cô ngại gặp anh tôi sao? Yên tâm khi về đến cô cùng tôi đi lên phòng ngay sẽ không gặp anh ấy đâu." Từ Phương Hiểu vẫn còn muốn nghe thêm những chuyện lúc trước đã xảy ra với mình nên nhất định phải kéo Hoa Châu Châu theo.

Hoa Châu Châu bị cô kéo vào trong xe, vệ sĩ của cô cũng nhanh chóng lên xe lái chở hai người các cô về biệt thự. Trên xe, Từ Phương Hiểu nhìn Hoa Châu Châu lên tiếng hỏi:


"Lúc nãy, cô có nói tôi có bạn trai vậy bạn trai của tôi là ai? Tên gì?"

Hoa Châu Châu mày hơi nhíu lại suy nghĩ:"Tại sao mọi người lại không nói cho cậu ấy biết hết mọi chuyện chứ? Mình phải gặp bọn họ hỏi cho ra chuyện mới được có gì mình nói cho cậu ấy biết sau."

Hoa Châu Châu cười nhẹ lắc đầu trả lời cô:"Chuyện này bỏ qua một bên đi nó không quan trọng dù sao lúc đó cậu cũng giận bạn trai của mình vì anh ấy trăng hoa."

Về đến biệt thự, Từ Phương Hiểu cùng Hoa Châu Châu đi vào bên trong những người hầu trong biệt thự thấy cô trở về liền cúi đầu chào, Hoa Châu Châu mắt không quan sát khắp nơi đầu khẽ gật đầu:

"Quả nhiên là Mộ gia giàu không tưởng tượng nổi."

Bước vào bên trong phòng Hoa Châu Châu cũng phải choáng ngợp bởi căn phòng quá đẹp, Từ Phương Hiểu bắt đầu lấy vali lấy quần áo để vào vừa để cô vừa nói với Hoa Châu Châu:

"Cô hãy nghỉ ngơi đi sáng sớm mai chúng ta mới xuất phát còn về phần hành lý của cô tôi sẽ cho người đến khách sạn đem đến đây."

"Nhưng muốn lấy phải có thẻ phòng của tớ chứ? Còn nữa cậu đừng xưng hô cô với tôi nữa nghe xa lạ quá."

"Biết rồi tôi sẽ thay đổi cách xưng hô." Từ Phương Hiểu gật gù đáp lại.

Hoa Châu Châu cười tít mắt nhìn cô cô không nhanh không chậm cất giọng:

"Khách sạn mà cậu ở là khách sạn của gia đình tớ việc lấy hành lý của cậu cũng rất dễ dàng."

Hoa Châu Châu gật gù cười tươi nằm xuống giường:"Vậy tớ đi ngủ trước đây."

Một lúc lâu sau, vệ sĩ của cô đem tất cả hành lý của Hoa Châu Châu về Mộ Khánh Dương ngơ ngác, ngạc nhiên đứng dậy lên tiếng hỏi:

"Đây là hành lý của ai vậy? Sao các người lại đem về đây?"

"Là của bạn gái cũ anh đó. Các người hãy đem hết lên phòng của tôi đi." Từ Phương Hiểu vừa bước xuống lầu vừa cất giọng trả lời anh rồi nói với vệ sĩ.

Vệ sĩ gật đầu đem hành lý lên, Mộ Khánh Dương nhíu mày, không hiểu hỏi cô:


"Bạn gái cũ của anh? Anh có bạn gái cũ lúc nào chứ?"

"Không có bạn gái cũ? Vậy Châu Châu là gì của anh?" Từ Phương Hiểu nhướng mày nhìn anh.

"Châu Châu? Ý của em là Hoa Châu Châu?" Mộ Khánh Dương nhíu chặt mày hơn hỏi cô.

"Chứ còn ai nữa chứ? Chẳng lẽ cậu ấy không phải là bạn gái của anh sao?"

"Châu Châu là bạn gái của anh nhưng cô ấy đã mất rồi mất trong vụ tai nạn em đã sống và cô ấy đã ra đi. Mà em đã nhớ ra chuyện gì rồi sao?" Mộ Khánh Dương buồn bã mỗi khi nhắc đến Hoa Châu Châu.

"Không! Em không nhớ gì hết."

"Vậy tại sao em lại biết chuyện này? Anh đâu có nói cho em biết."

"Là Châu Châu nói cho em biết mà anh nói cậu ấy đã mất rồi là sao? Chẳng lẽ từ chiều đến giờ là em đang nói chuyện với ma sao?"

"Ý của em là sao? Em hãy nói rõ hơn đi." Mộ Khánh Dương hơi hiểu lời cô nhưng anh muốn một lời chắc chắn hơn.

"Thì cậu ấy đâu có chết trong vụ tai nạn đâu chứ? Cậu ấy vẫn còn sống và đang ở trên phòng của em đấy." Từ Phương Hiểu vừa nói vừa chỉ tay về hướng phòng của mình.

Vù...! Mộ Khánh Dương nghe cô nói thế liền chạy nhanh như bay lên phòng của cô, Từ Phương Hiểu đứng hình vài giây:"Mát thật! Xem ra anh hai vẫn còn yêu Châu Châu nếu không đã không chạy nhanh như vậy."

Mở cửa phòng ra, Mộ Khánh Dương vui mừng khôn siết khi nhìn thấy Hoa Châu Châu đang nằm ngủ cô vẫn còn sống đang ở trước mặt của anh anh bước đến gần để có thể nhìn rõ cô hơn.

Từ Phương Hiểu bước vào thấy vẻ mặt hớn hở, vui đến sắp phát điên của anh trai mình thì bật cười, Hoa Châu Châu lúc ngủ mơ màng cảm giác được có ai đang đứng cạnh cô nghĩ đó là Từ Phương Hiểu liền giơ tay lên kéo áo của Mộ Khánh Dương xuống, anh bất ngờ hai tay chống lên khiến cho anh và Hoa Châu Châu ở trong cái tư thế khiến người khác dễ hiểu lầm.

"Phương Hiểu! Cậu nằm xuống ngủ với tớ đi." Hoa Châu Châu mắt vẫn nhắm miệng thì mở ra nói với Từ Phương Hiểu.

Hoa Châu Châu vừa nói vừa kéo Mộ Khánh Dương xuống làm cho anh gồng lên chống đỡ để không đè lên người của cô, Từ Phương Hiểu cười mỉm tay giơ lên che che mắt lại:

"Hai người cứ ở đây đi xem như em chưa thấy gì hết em đi ra ngoài trước đây."


Từ Phương Hiểu quay người nhanh chóng rời khỏi phòng.

Vừa đi xuống lầu Từ Phương Hiểu vừa lẩm bẩm:"Không ngờ mình có một người bạn manh động đến như vậy."

Vũ Quân Minh thấy cô bước xuống liền lên tiếng hỏi:"Hân Hân! Sao giờ này em chưa nghỉ ngơi nữa em vẫn còn chưa khỏe đâu đấy mà Khánh Dương đâu rồi? Sao từ lúc anh về đến giờ không thấy đâu cả."

"Ai nói em vẫn còn chưa khỏe chứ? Em đã khỏe rồi rất khỏe là đằng khác còn nữa anh hai đang ở trong phòng của em đấy." Từ Phương Hiểu đánh nhẹ vào vai của Vũ Quân Minh rồi nhướng mày cười cười với anh.

"Khánh Dương ở trong phòng của em? Để làm gì chứ?" Vũ Quân Minh hiếu kì hỏi cô.

"Thì bạn gái của anh ấy còn sống đang ngủ ở trên phòng của em anh ấy nghe thế liền chạy lên phòng và..." Từ Phương Hiểu dừng lại cười khúc khích không nói tiếp nữa.

"Ý của em là Hoa Châu Châu sao? Hoa Châu Châu vẫn còn sống?"

"Đúng thế! Để em dẫn anh lên đó xem." Từ Phương Hiểu nở nụ cười gian tà dẫn Vũ Quân Minh lên trên phòng của cô.

Bước lên hé mở cửa phòng của cô chỉ vừa đủ để cho Vũ Quân Minh anh vừa thấy liền trợn mắt quay người lại nhìn cô, môi mấp máy:

"Hai...hai người họ..."

"Suỵt! Chúng ta đi xuống thôi cứ để họ làm gì thì làm." Từ Phương Hiểu kéo Vũ Quân Minh đi xuống, miệng vẫn cười không ngừng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 77: Không phải cô ấy


Hoa Châu Châu sờ sờ lưng của Mộ Khánh Dương cô cảm thấy có gì đó kì kì tại sao lưng của Từ Phương Hiểu lại rộng bất thường như vậy mày cô hơi chau lại mở mắt ra. Vừa mở mắt Hoa Châu Châu đã nhìn thấy Mộ Khánh Dương đang đè lên người mình mắt cô trợn ngược hét thất thanh đẩy anh ra:

"Á...áaaa.. Mộ Khánh Dương! Tại sao anh lại ở đây? Đây là phòng của Phương Hiểu mà."

Từ Phương Hiểu, Lữ Vũ Ni, Mộ Tần cùng Vũ Quân Minh nghe thấy tiếng hét của Hoa Châu Châu liền vội vã chạy lên xem.

"Có chuyện gì vậy?" Từ Phương Hiểu mở toang cửa ra hỏi.

Lữ Vũ Ni thấy Hoa Châu không giấu nổi sự ngạc nhiên, sững sốt, khó tin:

"Châu Châu! Là cháu sao? Cháu vẫn còn sống sao?"

"Vâng! Cháu vẫn còn sống." Hoa Châu Châu vẫn chưa hoàn hồn hẳn bởi việc lúc nãy mặt mày cô vặn vẹo khó coi.


"Phương...Hân Hân! Tại sao anh ấy lại ở trong phòng của cậu? Tớ nhớ rõ ràng là tớ kéo cậu mà sao lại thành anh ấy?" Hoa Châu Châu nhăn nhó bước đến đứng cạnh khẽ nói với Từ Phương Hiểu.

"Ây~ Cậu chưa hề kéo tớ nha người mà cậu kéo là anh tớ chứ không phải tớ tớ thấy hai người...ơ...tớ không muốn làm kì đà nên đã đi ra ngoài." Từ Phương Hiểu ấp a ấp úng cười cười nói nhỏ với Hoa Châu Châu.

"Châu Châu! Tại sao cháu lại ở đây? Còn nữa rốt cuộc là có chuyện gì? Sao đột nhiên cháu lại hét lớn như thế? Còn Khánh Dương tại sao con lại ở trong phòng Hân Hân?" Mộ Tần lên tiếng hỏi Hoa Châu Châu và Mộ Khánh Dương.

"Dạ không có gì tại cháu ngủ mớ thôi còn việc tại sao cháu ở đây là vì khi cháu nghe tin Hân Hân ở Mỹ nên cháu đã qua đây tìm cậu ấy thật may vừa qua là gặp cậu ấy ngay." Hoa Châu Châu cười như không lễ phép trả lời.

Mộ Khánh Dương cũng nhanh chóng lên tiếng trả lời:" Lúc nãy con định qua tìm Hân Hân thì nghe thấy tiếng hét nên con mới vội chạy qua xem thử."

"Đúng rồi! Ba! Mẹ! Sáng sớm mai con sẽ cùng với Châu Châu quay về thành phố S." Từ Phương Hiểu cất giọng nói với Lữ Vũ Ni và Mộ Tần.

"Cái gì? Quay về thành phố S? Tại sao con lại muốn về đó chứ? Con đã nhớ lại rồi sao?" Lữ Vũ Ni nhíu mày có chút ngạc nhiên hỏi cô.

"Dạ không! Con không nhớ gì hết chỉ là con muốn quay về nơi đó thôi nghe Châu Châu nói nơi đó có rất nhiều kỉ niệm nên con muốn quay về biết đâu con sẽ nhớ lại gì đó." Từ Phương Hiểu che giấu không cho mọi người biết mục đích thật sự của mình.

"Nhưng con vẫn chưa khỏe ba mẹ không yên tâm để con đi đâu." Lữ Vũ Ni lo lắng cho sức khỏe của cô sợ cô lại xảy ra chuyện gì.

"Con sẽ không sao đâu mà với lại còn có vệ sĩ nữa mà nếu ba mẹ không yên tâm thì anh hai và anh Quân Minh cũng sẽ quay về với con."

"Dạ được con đồng ý quay về với Hân Hân con sẽ chăm sóc em ấy thật tốt sẽ không có chuyện gì đâu." Mộ Khánh Dương vừa nghe thế liền lên tiếng.

"Chăm sóc em? Anh muốn được ở bên cạnh Châu Châu thì có." Từ Phương Hiểu bĩu môi nhìn Mộ Khánh Dương.

"Thôi được rồi ba mẹ đồng ý cho con quay về ngoại trừ Khánh Dương và Quân Minh sẽ cùng con quay về ba còn muốn Quang Nam cùng về với con." Mộ Tần gật đầu đồng ý cho phép cô quay về thành phố S.

"Vâng! Con cảm ơn ba mẹ." Từ Phương Hiểu vui vẻ ôm Lữ Vũ Ni và Mộ Tần.


Thành phố S

Lục Dĩ Tường chở Bạch Nhã Băng đi đến nhà hàng ăn trưa ăn xong hai người vừa chuẩn bị rời khỏi thì nhìn thấy Mộ Kiều Lam đi vào phòng VIP Bạch Nhã Băng vội nói với Lục Dĩ Tường:

"Đó chẳng phải là Phương Hiểu sao? Dĩ Tường! Anh hãy gọi cho Hoằng Phong đến đây ngay còn em sẽ vào trong đó."

"Được!" Lục Dĩ Tường gật đầu vội lấy điện thoại gọi cho Âu Hoằng Phong, Bạch Nhã Băng nhanh chóng chạy theo Mộ Kiều Lam.

Đang làm việc, Âu Hoằng Phong nghe Lục Dĩ Tường gọi đến báo anh ngay lập tức chạy đến ngay.

Bạch Nhã Băng bước vào thấy Mộ Kiều Lam đang ngồi ăn liền bước nhanh đến vui vẻ cất giọng nói:

"Phương Hiểu! Đúng là cô rồi thật may quá cô vẫn còn sống."

Mộ Kiều Lam nhíu mày đẩy Bạch Nhã Băng ra xa:"Cô là ai? Cô đang nói cái gì vậy? Phương Hiểu gì chứ? Cô nhận lầm người rồi."

Bạch Nhã Băng kinh ngạc khi thấy cô đẩy mình ra xa đúng lúc đó Âu Hoằng Phong mở cửa đi vào Bạch Nhã Băng nhìn anh lên tiếng:

"Anh ở trong đấy nói chuyện với cô ấy đi tôi và Lục Dĩ Tường ở bên ngoài đợi."

Âu Hoằng Phong gật đầu Bạch Nhã Băng ra ngoài đóng cửa lại, Âu Hoằng Phong vui mừng khi thấy cô vẫn còn sống đứng trước mặt của mình anh kéo cô lại ôm thật chặt:"Thật tốt quá rồi em vẫn còn sống. Phương Hiểu! Anh rất nhớ em."

Chát! Mộ Kiều Lam đẩy Âu Hoằng Phong ra tát vào mặt anh một cái mặt của cô trở nên khó coi, rất tức giận quát thẳng vào mặt anh:

"Anh bị điên hay sao? Sao đột nhiên lại ôm tôi chứ? Tại sao hết người này đến người khác cứ gọi tôi là Phương Hiểu? Tôi không phải là Phương Hiểu các người nhận lầm người rồi."

Mộ Kiều Lam tức giận bỏ đi Âu Hoằng Phong nắm tay kéo cô lại nhưng khi vừa nắm lấy tay của cô anh đột nhiên buông ra, vẻ mặt thay đổi trở nên buồn bã:

"Phải! Cô không phải là Phương Hiểu của tôi. Xin lỗi! Vì đã nhận nhầm cô thành bạn gái của tôi."


Mộ Kiều Lam khó chịu mở cửa đi nhanh rời khỏi nhà hàng, Bạch Nhã Băng và Lục Dĩ Tường tròn mắt, ngạc nhiên khi thấy Mộ Kiều Lam rời đi hai người nhanh chóng bước vào trong, Lục Dĩ Tường khó hiểu, thắc mắc hỏi Âu Hoằng Phong:

"Hoằng Phong! Sao cậu không giữ cô ấy lại? Cô ấy vẫn còn sống xuất hiện trước mặt của cậu tại sao cậu lại để cô ấy đi như vậy chứ? Còn nữa tại sao Phương Hiểu lại tỏ ra không quen biết chúng ta chứ?"

"Cô ấy không phải là Phương Hiểu." Âu Hoằng Phong lắc đầu đáp.

"Hả? Hoằng Phong! Cậu đang nói gì vậy? Rõ ràng cô ấy là Từ Phương Hiểu mà." Lục Dĩ Tường vẫn không hiểu anh đang nói cái gì?

Âu Hoằng Phong nhìn bàn tay vừa nãy đã nắm tay của Mộ Kiều Lam không nhanh không chậm trả lời Lục Dĩ Tường:

"Lúc nãy khi tôi ôm cô ấy tôi có cảm giác rất xa cách, kì lạ và khi tôi nắm tay của cô ấy tôi không hề có một chút cảm giác gì cả nếu có cũng chỉ là một cảm giác xa lạ còn khi tôi nắm tay hay ôm Phương Hiểu tôi cũng đều sẽ có cảm giác rất dễ chịu tôi cũng không biết phải diễn tả làm sao? Nói chung cô gái lúc nãy không phải là Phương Hiểu tôi chắc chắn là như vậy chỉ là người giống người thôi. Có lẽ tôi phải dần chấp nhận cô ấy đã không còn ở bên cạnh tôi nữa đã rời xa tôi mãi mãi."

"Ấy! Khoan đã! Chẳng phải lúc trước Tử Quyên nói Phương Hiểu còn có một người chị gái song sinh sao? Có khi nào người lúc nãy là chị gái song sinh của Phương Hiểu không?" Lục Dĩ Tường đột nhiên nhớ đến lời của Hạ Tử Quyên.

"Không thể nào! Người đó không thể nào là chị gái song sinh của Phương Hiểu bởi vì người chị gái song sinh đó đã mất hơn hai năm trước rồi." Bạch Nhã Băng lên tiếng nói cho hai người biết.

"Vậy là người giống người rồi." Lục Dĩ Tường nghe thế liền thở dài nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 78: Quay về


Sân bay thành phố S

Buổi tối, Từ Phương Hiểu, Hoa Châu Châu, Mộ Khánh Dương cùng Vũ Quân Minh và Yến Quang Nam bước xuống máy bay vừa bước xuống ngay lập tức đã có người đến đón đưa về biệt thự.

Tại một căn biệt thự ở ngoại ô, Dương Nguyên Khánh dẫn Mộ Kiều Lam về ra mắt với gia đình Dương Mộc Đồng vừa nhìn thấy Mộ Kiều Lam liền hét lên, đứng không vững phải vịnh vào ghế, vẻ mặt hoảng hốt, sợ hãi:

"Từ Phương Hiểu! Tại sao cô lại ở đây? Chẳng phải cô đã chết rồi sao? Cô về đây ám tôi sao?"

"Mộc Đồng! Em đang nói cái gì vậy? Từ Phương Hiểu là ai? Đây là bạn gái của anh cô ấy tên là Lam Lam không phải là Từ Phương Hiểu." Dương Nguyên Khánh nhíu mày hỏi Dương Mộc Đồng.

"Bạn...bạn gái của anh sao? Sao có thể chứ? Sao lại có thể giống đến như vậy được chứ?" Dương Mộc Đồng dần bình tĩnh lại nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào Mộ Kiều Lam vẫn chưa tin được người đứng trước mặt mình không phải là Từ Phương Hiểu.

"Mộc Đồng! Con làm sao vậy? Từ Phương Hiểu là ai? Sao con lại hoảng sợ đến như vậy?" Mẹ của Dương Mộc Đồng hiếu kì cất giọng hỏi.

"Dạ không có gì đâu Từ Phương Hiểu là một người mà con quen cô ta đã chết rồi sở dĩ con hoảng hốt như vậy là bởi vì chị Lam Lam có gương mặt giống hệt với cô ta nên con mới sợ."


"Em đó chưa gì hết đã làm cho chị dâu tương lai của em giật mình, hoảng sợ rồi." Dương Nguyên Khánh chỉ chỉ vào trán của Dương Mộc Đồng trách móc.

Quán bar Lovers

Bọn người Dạ Thành Đông đều chăm chăm nhìn Âu Hoằng Phong anh đang điên cuồng uống rượu, Tần Đình Danh giật chai rượu cau mày lớn tiếng:

"Âu Hoằng Phong! Rốt cuộc là cậu bị cái gì vậy hả? Đến giờ cậu vẫn chưa chấp nhận được là Từ Phương Hiểu đã chết rồi sao? Lúc trước thì tuyệt thực khiến bản thân sống dở chết dở bây giờ lại uống rượu như điên."

Âu Hoằng Phong giật chai rượu lại tiếp tục uống Phương Thần tức tối giật lấy quát lớn:"Đủ rồi đó cậu tính hành hạ bản thân mình tới bao giờ đây? Tới chết luôn sao?"

"Đúng vậy! Bây giờ tôi rất muốn chết tôi cứ tưởng mình sẽ dần dần chấp nhận sự thật rằng Phương Hiểu đã không còn nữa nhưng thật chất tôi lại không thể tôi không thể chấp nhận được." Âu Hoằng Phong lớn tiếng quát ngược lại bọn họ.

Dạ Thành Đông lột đồng hồ trên tay của anh ra cầm giơ lên cao, anh tức giận trừng mắt nhìn Dạ Thành Đông nói lớn tiếng:

"Thành Đông! Cậu trả đồng hồ lại cho tôi cậu tuyệt đối không được đụng vào cái đồng hồ đó. Nếu như đồng hồ đó có bị gì thì cho dù cậu là bạn của tôi tôi cũng sẽ không tha cho cậu."

"Chẳng phải lúc trước khi cậu nhận được cái đồng hồ này cậu đã nói cậu sẽ sống vì Từ Phương Hiểu sẽ sống thật tốt. Bây giờ thì sao? Cậu hãy tự nhìn lại bản thân mình đi như vậy gọi là sống tốt sao?" Dạ Thành Đông cầm đồng hồ đưa trước mặt anh tức giận nói với anh.

Âu Hoằng Phong giật lại đồng hồ im lặng không nói gì mắt anh chỉ nhìn chăm chăm vào chiếc đồng hồ mà Từ Phương Hiểu tặng cho, bọn người Phương Thần thở dài lắc đầu đứng dậy rời đi, Lục Dĩ Tường nhìn anh chán nản:

"Đúng là hết thuốc chữa rồi."

Sáng hôm sau, Hoa Châu Châu bước vào phòng kéo Từ Phương Hiểu thức dậy:

"Hân Hân! Cậu hãy mau thức dậy đi chúng ta phải đi đến gặp một người."

"Gặp ai chứ? Mới sáng sớm mà gặp ai?" Từ Phương Hiểu trong chăn ấm ngủ ngon thì bị kêu thức dậy liền cảm thấy khó chịu, mặt mày nhăn nhó.

"Sáng sớm cái gì nữa chứ? Đã chín giờ sáng rồi đó tớ đã nhắn tin hẹn gặp chị của cậu rồi đó. Cậu mau thức dậy đi." Hoa Châu Châu kéo mạnh tấm chăn ra khỏi Từ Phương Hiểu.


"Được rồi! Được rồi! Tớ thức rồi." Từ Phương Hiểu ngồi dậy mắt nhắm mắt mở đi vào phòng tắm.

Hoa Châu Châu đi xuống lầu Mộ Khánh Dương thấy cô bước xuống liền đi đến tươi cười hỏi:

"Châu Châu! Lát nữa đợi Hân Hân xuống chúng ta cùng nhau đi ăn sáng."

"Không cần đâu! Lát nữa khi Hân Hân xuống tôi và cậu ấy sẽ đi ra ngoài và sẽ ăn sáng ở bên ngoài luôn." Hoa Châu Châu tỏ thái độ xa cách với Mộ Khánh Dương cô vẫn còn giận chuyện của lúc trước.

"Em và Hân Hân đi đâu vậy?" Mộ Khánh Dương hiếu kì, tò mò hỏi cô.

"Tôi dẫn cậu ấy đi những nơi mà lúc trước tôi và cậu ấy đã từng đi có thể sẽ giúp cậu ấy nhớ ra gì đó. Anh không cần phải đi theo đâu tôi chỉ muốn đi cùng với Hân Hân thôi." Hoa Châu Châu đoán trước được anh sẽ xin đi cùng liền chặn lại trước.

Mộ Khánh Dương vừa định mở miệng thì đã bị cô đoán trúng ý nên chỉ đành im lặng không nói gì nữa. Từ Phương Hiểu thay đồ xong cùng Hoa Châu Châu đi đến quán cà phê nơi đã hẹn với Mộ Kiều Lam.

Đến nơi, Từ Phương Hiểu quay người lại nhìn những vệ sĩ đi theo mình:

"Các người cứ đứng ở ngoài đây đợi không cần phải theo vào trong đâu."

"Vâng!" Tất cả vệ sĩ gật đầu đứng bên ngoài đợi.

Đi vào bên trong thấy Mộ Kiều Lam đang ngồi Hoa Châu Châu vẫy tay gọi:

"Lam Lam!"

Mộ Kiều Lam vẫy tay chào lại mắt nhìn chăm chú vào Từ Phương Hiểu đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt nhau, cảm giác có gì đó rất lạ kì, thích thú. Từ Phương Hiểu ngồi xuống nhìn Mộ Kiều Lam tươi cười chào:

"Chào chị! Em là Kiều Hân em gái của chị."

Mộ Kiều Lam mỉm cười đầu gật nhẹ:"Chào em! Quả thật chúng ta rất giống nhau nếu là người bình thường thì khó có thể phân biệt được chúng ta."


"Lam Lam! Trong thời gian này chị đã điều tra ra được gì chưa?"

Mộ Kiều Lam lắc đầu đáp:"Chị không điều tra được gì cả mà có một chuyện chị hơi hiếu kì là khi Nguyên Khánh dẫn chị về nhà ra mắt gia đình em gái của anh ấy là Dương Mộc Đồng khi vừa nhìn thấy chị là hoảng sợ, la hét đứng không vững luôn."

"Tất nhiên là sợ rồi bởi vì cô ta chính là hung thủ đứng đằng sau hãm hại em và Hân Hân chính cô ta đã dàn dựng ra vụ tai nạn đó." Hoa Châu Châu đột ngột thay đổi ánh mắt trở nên sắc lạnh hơn mỗi khi nhắc đến Dương Mộc Đồng.

"Gì chứ? Dương Mộc Đồng là hung thủ đã hại hai người?" Mộ Kiều Lam kinh ngạc, sững sốt thốt lên.

"Đúng vậy! Em đã chính tai nghe thấy cô ta nói thế." Hoa Châu Châu gật đầu nói.

"Về chuyện của Dương Mộc Đồng chúng ta sẽ từ từ điều tra tìm bằng chứng. Lam Lam! Nếu chị đã không điều tra ra được gì thì chúng ta phải đi đến gặp vị bác sĩ thôi miên kia bảo ta trả lại kí ức cho chị." Từ Phương Hiểu nghiêm túc nói với Mộ Kiều Lam.

"Nhưng chị sợ anh ta sẽ không làm đâu không chừng ngược lại anh ta còn đi nói với Nguyên Khánh nữa." Mộ Kiều Lam khẽ lắc đầu đáp lại.

"Nếu đã như vậy thì chúng ta phải điều tra vị bác sĩ đó phải bắt thóp được anh ta như vậy anh ta mới ngoan ngoãn nghe lời chúng ta." Đôi mắt của Từ Phương Hiểu hơi híp lại cất giọng nói.

"Ý này hay đấy vậy chúng ta sẽ thử áp dụng cách này nếu không được chúng ta sẽ nghĩ cách khác." Hoa Châu Châu gật gù tán thành.

"Ừm..." Mộ Kiều Lam cũng khẽ gật đầu tán thành ý này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 79: Đúng người lại tưởng sai người


Ở một nhà hàng gần với quán cà phê của ba người các cô đang ngồi, Âu Hoằng Phong ăn cơm bàn với đối tác xong bước ra chuẩn bị lên xe rời đi thì nhìn thấy Từ Phương Hiểu bước ra, không tự chủ được anh khẽ cất giọng:"Phương Hiểu!"

"Âu Hoằng Phong! Mày lại nhận lầm người nữa rồi làm sao có thể là Phương Hiểu được chứ? Cô ấy đã không còn nữa rồi cô gái đó chắc là cô gái hôm qua."

Từ Phương Hiểu đứng ở cửa vô tình nhìn thấy anh mày cô hơi nhíu lại lẩm bẩm trong miệng:

"Người đàn ông đó...sao mình lại có cảm giác như đã từng gặp ở đâu đó rồi thì phải."

Âu Hoằng Phong bước vào trong xe lái đi, mắt của Từ Phương Hiểu vẫn dõi theo chiếc xe của anh suy tư một lúc, Hoa Châu Châu đi vệ sinh ra thấy cô đứng ngẩn người ra liền vỗ nhẹ lên vai cô:

"Hân Hân! Cậu đang suy nghĩ cái gì mà đứng thần người ra luôn vậy?"

"Hả? Không có gì đâu chúng ta đi mua sắm cho thoải mái rồi hãy bắt đầu vào điều tra." Từ Phương Hiểu giật mình lắc đầu cười nhẹ.


"Được! Chúng ta cùng nhau đi thôi." Hoa Châu Châu phấn khích, vui vẻ đồng ý ngay.

Chiếc xe của cô dừng lại trước một cửa hàng đá quý Từ Phương Hiểu bước xuống xe ngắm nhìn cửa hàng, đầu gật gù thốt lên:

"Lớn thật! Quả nhiên là cửa hàng đá quý của tập đoàn đá quý lớn nhất nước."

Cô cùng Hoa Châu Châu đi vào bên trong hai người các cô thu hút sự chú ý của tất cả mọi người bởi vì phía sau hai người có sáu vệ sĩ gương mặt ai nấy đều đáng sợ.

Hai người các cô đứng chọn trang sức được một lúc thì Hoa Châu Châu ôm bụng mặt mày khó coi nói với Từ Phương Hiểu:

"Hân Hân! Tớ đi vào nhà vệ sinh một lát đây."

"Sao cậu đi nhà vệ sinh hoài vậy?" Từ Phương Hiểu nhíu mày thắc mắc hỏi.

"Tớ cũng không biết nữa tớ đau bụng quá tớ phải đi nhanh thôi sắp không chịu nổi rồi." Hoa Châu Châu ôm bụng chạy đi.

Từ Phương Hiểu nhún vai một cái tiếp tục lựa chọn trang sức cô cầm một sợi dây chuyền lên xem rồi đánh giá:

"Sợi dây chuyền này đẹp thì có đẹp thật nhưng vẫn chưa được gọi là hoàn hảo."

"Xin hỏi sợi dây chuyền này nó chưa hoàn hảo chỗ nào." Âu Hoằng Phong đứng phía sau nghe cô nói thế liền cất giọng hỏi cô.

Từ Phương Hiểu giật mình quay lại nhìn anh đứng sững người lại nhìn cô, cô cũng đứng thần người ra nhìn anh vài giây. Âu Hoằng Phong khẽ nhếch mép cười lẩm bẩm trong miệng:"Sao trên đời này lại có người giống đến như thế lần nào cũng khiến mình nhận nhầm."

Anh mỉm cười nhạt hỏi cô:"Lúc nãy cô nói sợi dây chuyền này vẫn chưa hoàn hảo vậy nó vẫn chưa hoàn hảo chỗ nào? Cô có thể nói cho tôi biết được không?"


"Sợi dây chuyền này vẫn chưa hoàn hảo là bởi vì viên kim cương này với viên kim cương này không đồng nhất với nhau cái lớn cái nhỏ." Từ Phương Hiểu giật mình hoàn hồn lại, vừa chỉ vào viên kim cương vừa giải thích cho anh nghe.

"Tôi thấy những viên kim cương này cũng cùng một kích cỡ mà đâu có lớn nhỏ đâu chứ?" Âu Hoằng Phong hơi nheo mắt lại quan sát tỉ mỉ sợi dây chuyền.

"Không biết! Tôi chỉ là có cảm giác như vậy thôi." Từ Phương Hiểu nhún vai, mày hơi nhướng lên đáp lại.

"Được! Tôi sẽ cho người đi kiểm tra ngay nếu quả thật như cô nói thì tôi sẽ tặng cho cô một món trang sức bất kì xem như là cảm ơn vì đã nói cho chúng tôi biết để sửa chữa và cũng xin lỗi vì sự sơ suất của chúng tôi." Âu Hoằng Phong đưa sợi dây chuyền cho nhân viên, nhân viên hiểu ý nhanh chóng cầm lấy đi kiểm tra.

"Nếu như cảm giác của tôi là đúng thì anh phải tặng tôi hai món chứ? Bởi vì anh vừa cảm ơn vừa xin lỗi." Từ Phương Hiểu khẽ nhếch môi cười, mày nhướng nhướng với anh.

"Được! Chúng tôi sẽ tặng cô hai món nếu như cảm giác của cô là đúng." Anh cười nhạt gật đầu đồng ý.

Rất nhanh đã có kết quả, nhân viên bước ra báo cáo với anh:"Chủ tịch! Đúng như vị tiểu thư này nói quả thật là có sự chênh lệch giữa hai viên kim cương nhưng sự chênh lệch rất rất nhỏ."

"Chủ tịch? Anh là chủ tịch sao?" Cô nghe nhân viên gọi anh như thế trong lòng không giấu được sự kinh ngạc, bất ngờ, tròn mắt nhìn anh.

"Sao? Chẳng lẽ không giống sao?" Âu Hoằng Phong nhướng mày hỏi cô.

"Không! Giống một tay sát gái hơn hoặc cũng chỉ là nhân viên ở đây không ngờ anh lại là chủ tịch luôn." Cô khẽ cười thẳng thắn trả lời.

Anh cứng miệng trước câu trả lời của cô chỉ có thể cười trừ đầu gật gù chịu thua:

"Cảm giác của cô là đúng nên bây giờ cô thể tùy ý chọn hai món trang sức bất kì."

Cô thích thú, vui vẻ chọn một lắc tay và một chiếc nhẫn đưa cho nhân viên gói lại, anh đứng đằng sau đầu hơi nghiêng ngắm nhìn cô trong lòng anh bỗng dâng lên một cảm giác vui vẻ, đột nhiên tiếng chuông điện thoại của cô vang lên là Hoa Châu Châu gọi cho cô, bên kia Hoa Châu Châu vội nói với cô:


"Hân Hân! Tớ không ổn rồi cậu hãy vào nhà vệ sinh dìu tớ ra đi bệnh viện đi."

"Hả? Nghiêm trọng vậy sao? Được rồi! Tớ sẽ đến ngay." Từ Phương Hiểu vội chạy đi thì bị anh nắm lại, cô quay người lại nhìn anh.

"Cô còn chưa lấy hai món trang sức." Âu Hoằng Phong đưa túi đựng hai món trang sức ấy cho cô.

Từ Phương Hiểu cầm lấy rồi chạy nhanh Âu Hoằng Phong đứng thần người bàn tay lúc nãy đã nắm tay của cô nắm hờ lại:"Cảm giác này...Phương Hiểu! Cô ấy chính là Phương Hiểu."

Âu Hoằng Phong nhanh chóng chạy đuổi theo cô khi vừa chạy ra thì thấy cô đang dìu Hoa Châu Châu lên xe, mày anh nhíu lại khi thấy Hoa Châu Châu:

"Hoa Châu Châu? Đúng thật là Phương Hiểu rồi cô ấy vẫn còn sống."

Anh vội vã chạy đến nhưng không kịp chiếc xe đã lăn bánh rời đi nhưng anh không tức tối, khó chịu ngược lại anh còn rất vui, mỉm cười hạnh phúc:

"Thật tốt quá cô ấy vẫn còn sống. Phương Hiểu! Nếu như em vẫn còn sống thì tại sao lại không quay về với anh? Tại sao lúc nãy em lại không nhận ra anh? Em đã quên anh rồi sao? Nhưng không sao cả cho dù em có quên anh đi chăng nữa thì anh cũng sẽ nhất định khiến em nhớ lại chúng ta sẽ còn gặp lại nhau."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom