Cập nhật mới

Dịch Full Người Hầu! Anh Yêu Em

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Người Hầu! Anh Yêu Em

Người Hầu! Anh Yêu Em
Tác giả: Ruby Joy
Tình trạng: Đã hoàn thành




[Tác giả Ruby Joy -- Thể loại: Ngôn Tình]

Sau một vài truyện ngôn tình mới gây được sự chú ý và được bạn đọc đón nhận, tác giả Ruby Joy lại vừa giới thiệu truyện mới mang tên Người Hầu! Anh Yêu Em. Lại là câu chuyện ngôn giữa người hầu và cậu chủ nhưng lại được tác giả khai thác dưới một góc nhìn mới mẻ, đầy thú vị.

Nội dung truyện:

Anh - Âu Hoằng Phong chủ tịch của tập đoàn Âu thị chuyên về trang sức đá quý, nói về trang sức đá quý thì ngay lập tức mọi người đều nghĩ đến anh, anh là một người rất đào hoa, anh có vô số bạn gái nhưng những cô bạn gái ấy quen với anh không quá một tháng anh luôn quan niệm rằng sẽ không có gì là mãi mãi kể cả tình yêu cũng vậy nhưng quan niệm ấy cuối cùng cũng đã được phá vỡ khi người con gái ấy xuất hiện.

Cô - Từ Phương Hiểu một cô nàng giúp việc ngây thơ, nhút nhát rất hiền lành, lương thiện cô mồ côi từ nhỏ sống trong cô nhi viện đến khi lớn cô vào giúp việc ở nhà anh. Lần đầu tiên đi cô đã cầm chổi đánh anh tới tấp, lần thứ hai cô khiến anh trượt té khiến anh nhiều lần tức đến đầu muốn bốc khói.

Nhưng anh vẫn không nhịn được mà trêu ghẹo cô anh dạy cô học, lái xe, học cách tự bảo vệ mình dần dần hai người nảy sinh tình cảm với đối phương từ lúc nào không hay cũng từ đó thân thế thật sự của cô dần được hé lộ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: Tưởng ăn trộm


Quán bar Lovers

Trong một căn phòng VIP có năm người đàn ông tuấn mỹ, lịch lãm chân vắt chéo ngồi ở đấy người thì tay cầm cigar người thì cầm ly rượu vang đỏ lắc qua lắc lại không ngừng, ai nấy cũng có khí chất ngời ngời.

"Hoằng Phong! Cậu định sống một cuộc sống buông thả đến bao giờ đây? Hãy mau tìm một cô bạn gái thật sự đi." Lục Dĩ Tường nhìn bộ dạng lêu lỏng, phong lưu của Âu Hoằng Phong rồi lên tiếng.

"Bạn gái? Chẳng phải tôi có đầy sao? Muốn bao nhiêu cô cũng có." Âu Hoằng Phong lắc lư ly rượu nhếch môi nhẹ nói.


Phương Thần ngồi bên cạnh anh cất giọng:"Ý của Dĩ Tường chính là cậu hãy tìm kiếm cho mình một tình yêu đích thực cùng nhau đi đến hết đời."

"Tình yêu đích thực? Tôi không tin vào điều đó đối với tôi trên đời này sẽ không có cái gì gọi là tình yêu đích thực cả, không có cái gì tồn tại vĩnh viễn cả." Âu Hoằng Phong bật cười đôi mắt chứa sự lạnh lùng có sự mỉa mai, khinh bỉ đối với anh anh chưa bao giờ tin vào cái gọi là tình yêu đích thực.

Âu Hoằng Phong lái xe trở về biệt thự của mình, trời đã khuya cả biệt thự ai nấy cũng đã chìm vào giấc ngủ, Âu Hoằng Phong có chút say rượu bước đi loạng choạng vào trong biệt thự.

Bên trong biệt thự một cô gái tóc xõa ngang vai, mặc váy hồng phấn tới đầu gối đi ra từ phòng của người làm, đến nhà bếp rót nước uống. Đang uống cô nghe thấy tiếng động từ bên ngoài người cô ngay lập tức đứng thẳng người, đặt ly nước xuống bước khẽ đi lấy chổi tay cầm chắc từ từ bước ra ngoài cửa.

Cô nhìn thấy cái bóng người cao lớn đang dần dần tiến vào bên trong , cả người cô đều trở căng thẳng, dây thần kinh căng hết cỡ tay cầm chổi giơ lên nhắm chặt mắt đánh loạn xạ vào người đó.

"Á...á..." Âu Hoằng Phong vừa mới bước vào thì đã bị đánh tới tấp khiến anh chưa định hình được gì chỉ biết la lớn lên.

Tiếng la của anh đánh thức những người làm trong biệt thự, tất cả mọi người chạy ra mở đèn lên xem có chuyện gì? Cô thấy mọi người đã thức dậy liền chạy đến chỗ của quản gia nói với bà:

"Quản gia! Người này nửa hôm nửa đêm lén lén lút lút vào trong biệt thự chắc chắn là ăn trộm rồi, chúng ta hãy báo cảnh sát bắt anh ta đi."


"Thiếu gia! Người không sao chứ?" Quản gia Lưu nhìn anh khẽ hỏi.

"Thiếu...thiếu...thiếu...thiếu gia?" Cô nghe quản gia Lưu gọi anh là thiếu gia thì há hốc miệng, mắt không thể mở to hơn nữa, cả người bắt đầu sợ hãi, run lẩy bẩy.

Âu Hoằng Phong cả người đều đau, tức điên người quát vào mặt của cô:

"Não cô có vấn đề hả? Mắt cô để trên trán hay sao? Cô có bao giờ nhìn thấy tên ăn trộm nào ăn mặc cả người toàn đồ hiệu, đẹp trai rạng ngời như tôi không hả?"

Vừa nghe anh quát lớn cả người cô đều rụt lại mắt nhắm chặt, cả người run run rồi cô cúi đầu liên tục:"Thiếu gia! Tôi xin lỗi! Tôi thật sự xin lỗi! Tôi không biết đó là anh."

Âu Hoằng Phong chóng nạnh hít một hơi thật sâu hỏi quản gia Lưu:

"Quản gia Lưu! Cô ta tên là gì?"

Quản gia Lưu cúi người nói với anh:"Thưa thiếu gia! Cô ấy tên là Từ Phương Hiểu là người mới."

Từ Phương Hiểu nghe anh hỏi tên mình liền lo sợ anh sẽ đuổi việc, nước mắt sắp trào ra nhìn anh với ánh mắt đầy đáng thương:


"Thiếu gia! Tôi thật sự biết lỗi của mình rồi anh đừng có đuổi việc tôi mà anh bắt tôi làm gì cũng được miễn sao là tôi được ở lại đây là được tôi thật sự rất cần công việc này."

Âu Hoằng Phong cố nuốt cơn tức giận vào trong người, anh làm sao có thể dễ dàng đuổi cô đi như vậy được, hại anh ra nông nỗi như thế này anh không hành chết thì làm sao hả dạ anh được:

"Cô! Đi theo tôi lên phòng."

Từ Phương Hiểu ngơ ngác không hiểu ý của anh là gì nhưng vẫn đi theo phía sau của anh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: Sống không yên


Âu Hoằng Phong mở cửa bước vào phòng Từ Phương Hiểu đi theo sau anh anh quay người gương mặt lạnh tanh bảo cô:

"Còn đứng đó làm gì? Bước vào đây đóng cửa lại mau lên."

Từ Phương Hiểu ngay lập tức làm theo anh đóng cửa lại rồi đứng khép nép ở cửa nhìn anh, Âu Hoằng Phong ngồi lên giường cởi áo của mình ra cô vội che mắt lại anh nhìn cô thở dài tay chỉ về phía cái tủ bảo:

"Còn đứng ngơ ở đó làm gì lại đằng đó lấy hộp y tế đem đến đây thoa thuốc cho tôi."

Từ Phương Hiểu gật gật đầu vội đi lấy đem đến để trên giường, sợ sệt hỏi anh:


"Tôi phải thoa thuốc sao?"

Âu Hoằng Phong cau mày nhìn cô hỏi ngược lại:

"Không lẽ là tôi sao? Cô là người gây ra cho tôi cô không thoa thì ai thoa? Đừng nói nhiều nữa mau lên đi để tôi còn đi ngủ."

Từ Phương Hiểu một mắt nhắm một mắt mở chậm chạp thoa thuốc cho anh, thoa thuốc cho anh xong cô liền cất hộp y tế chạy khỏi phòng của anh ngay.

Cô vừa bước xuống thì nhìn thấy có rất nhiều ánh mắt đang nhìn cô, một người hầu trong biệt thự cũng là người ngủ cùng cô là Tiểu Cúc vội câu lấy tay của cô hỏi:

"Cô không sao chứ? Thiếu gia có làm gì cô không? Chắc cô không bị đuổi việc chứ?"

Từ Phương Hiểu lắc lắc đầu nhìn mọi người:

"Thiếu gia chỉ bảo tôi lên đó thoa thuốc rồi bảo tôi đi xuống thôi ngoài việc này ra thì thiếu gia không còn nói gì nữa."

Quản gia Lưu tay chắp phía sau lên tiếng:"Thôi đi ngủ hết đi mai còn phải thức sớm để làm việc nữa đừng có ở đây nhiều chuyện."

"Vâng!" Mọi người gật đầu ai về phòng nấy, Tiểu Cúc nhìn cô khẽ lắc đầu:

"Lần này cô chết chắc rồi cô nhất định sẽ sống không yên với thiếu gia đâu."


"Sống không yên là sao chứ? Thiếu gia sẽ làm gì tôi sao?" Từ Phương Hiểu lo lắng hỏi Tiểu Cúc.

Tiểu Cúc nhướng mày kéo cô quay trở về phòng ngủ vừa đi vừa nói với cô:

"Sáng mai cô sẽ biết thôi. Tôi nói vậy là muốn cô chuẩn bị tinh thần trước thôi."

"Ực!" Từ Phương Hiểu nuốt một ngụm nước bọt, rùng mình một cái suốt một đêm cô cứ lo sợ đến gần sáng cô mới ngủ được một chút.

Buổi sáng, Từ Phương Hiểu đang lau cầu thang thì quản gia Lưu gọi cô lại nói với cô:

"Cô đi lên phòng gọi thiếu gia thức dậy đi."

"Hả? Cháu đi gọi sao?" Từ Phương Hiểu tự chỉ vào mình hỏi lại.

"Chứ còn ai nữa hôm nay là đến lượt cô đi gọi thiếu gia thức dậy đó sau khi thiếu gia thức dậy thì cô gắp chăn lại cho ngay ngắn. Còn đứng đó làm gì nữa? Mau lên gọi đi cô muốn thiếu gia trễ giờ làm sao?"

"Vâng! Cháu đi ngay." Từ Phương Hiểu để khăn lau xuống đi rửa tay rồi lật đật lên phòng gọi anh dậy.

Từ Phương Hiểu khẽ mở cửa nhẹ nhàng bước vào nhìn thấy anh còn đang ngủ ngon cô thật sự không dám gọi sợ anh lại mắng nhưng cô không gọi để anh bị trễ thì cô cũng bị mắng làm sao cô cũng bị mắng cả.


"Thiếu gia! Thiếu gia! Đến giờ đi làm rồi." Từ Phương Hiểu cúi người nói khẽ với anh.

"Um...Tránh ra đi đừng ồn ào." Âu Hoằng Phong cau mày đắp chăn qua đầu ngủ tiếp.

Đôi môi đo đỏ của cô mấp máy, khẽ gọi anh một lần nữa:

"Thiếu gia! Anh hãy thức dậy đi trễ giờ làm rồi."

"Bịch!" Âu Hoằng Phong khó chịu thuận tay lấy gói ném vào mặt của cô khiến cô muốn khóc cũng không khóc được. Cô không gọi anh dậy nữa chỉ đứng im ở đó.

Im lặng được khoảng năm phút, Âu Hoằng Phong thức dậy nhìn thấy cô đứng ở đó anh có chút ngạc nhiên anh cứ ngỡ rằng cô đã đi ra ngoài rồi chứ? Anh không nói gì chỉ đứng dậy đi vệ sinh cá nhân. Cô bước đến gắp chăn lại ngay ngắn rồi đi xuống lầu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: Người hầu riêng


Âu Hoằng Phong đi xuống lầu ngồi xuống bàn ăn Từ Phương Hiểu cùng Tiểu Cúc dọn đồ ăn lên cho anh Âu Hoằng Phong dùng cặp mắt sắc lạnh nhìn Từ Phương Hiểu rồi chỉ tay vào cô nói:

"Cô! Bắt đầu từ hôm nay sẽ trở thành người hầu riêng của tôi."

Từ Phương Hiểu nhướng mày kinh ngạc mắt chớp nhìn Âu Hoằng Phong rồi chỉ tay vào chính mình hỏi lại:

"Tôi? Thiếu gia! Từ hôm nay tôi trở thành người hầu riêng của anh? Tôi không nghe lầm đúng không?"

Âu Hoằng Phong nhíu chặt mày nheo mắt lại lạnh lùng nói:


"Tôi không thích nói lại lần hai."

Từ Phương Hiểu rút người lại im lặng không dám nói gì nữa, Tiểu Cúc khều nhẹ cô bảo cô ra ngoài cùng mình, Từ Phương Hiểu cùng Tiểu Cúc ra ngoài, Tiểu Cúc vội nói với cô nhưng không dám nói lớn tiếng:

"Lần này cô chết chắc rồi bây giờ cô có thoát cũng thoát không nổi."

Từ Phương Hiểu ngơ ngác không hiểu lời mà cô đang nói bèn hỏi:

"Tiểu Cúc! Cô nói vậy là sao? Tôi vẫn chưa hiểu."

Tiểu Cúc nói khẽ cho cô biết:"Cô có biết là những người hầu riêng lúc trước của thiếu gia chính vì đã từng đắc tội với thiếu gia nên mới trở thành người hầu riêng sau khi trở thành người hầu riêng của thiếu gia thì không có ai trụ nổi quá một tháng cả có người thì xin nghỉ có người thì đột nhiên biến mất một cách kì lạ."

"Ực!" Từ Phương Hiểu nghe cô nói thế thì nuốt một ngụm nước bọt lo sợ, nhăn nhó nói với Tiểu Cúc:

"Cô có nói quá lên không vậy? Nếu đúng như lời của cô thì anh ta quá đáng sợ rồi người gì mà nhỏ nhen thích trả thù vậy không biết tôi cũng có phải cố ý đánh anh ta đâu. Đó là lỗi của anh ta ai bảo anh ta nửa đêm nửa hôm mới về..."

Tiểu Cúc đột nhiên trợn mắt lắc đầu lia lịa ý bảo cô đừng nói tiếp nữa, Từ Phương Hiểu tròn mắt nhìn Tiểu Cúc mới nhướng mày, tay khẽ giơ lên chỉ chỉ ra phía đằng sau, Từ Phương Hiểu quay lại thì trợn mắt môi mím lại nín thở khi nhìn thấy anh.


Âu Hoằng Phong tỏa ra khí lạnh trừng mắt nhìn cô:

"Cô to gan thật dám nói xấu sau lưng tôi bộ quản gia không nói cho cô biết là tôi ghét nhất là bị người khác nói xấu sau lưng sao? Tháng lương tháng này của cô khỏi nhận."

Vừa dứt lời anh bước lên xe, trợ lý của anh là Tiểu Vỹ nhanh chóng lái xe đi Từ Phương Hiểu đứng ở đó chỉ biết nhìn theo xe của anh không nói được gì khi nghe anh nói là trừ hết lương của cô thì cô như trở thành người mất hồn, được một lúc sau cô mới hoàn hồn lại:

"Tiểu Cúc! Anh ta vừa mới nói là trừ hết lương tháng này của tôi sao?"

Tiểu Cúc gật gật đầu, Từ Phương Hiểu vẻ mặt hoang mang, lo lắng như sắp khóc:

"Như vậy sao được chứ? Nếu trừ hết tháng lương này thì bọn trẻ ở cô nhi viện phải làm sao?"

Tiểu Cúc nắm lấy tay của cô vội vàng nói:"Cô đừng hoảng! Đợi khi thiếu gia đi làm về cô hãy thử năn nỉ xin lỗi thiếu gia thử xem."

Từ Phương Hiểu mếu máo gật gật đầu, Tiểu Cúc cùng cô quay trở vào trong làm việc.

Đến gần trưa, điện thoại trong biệt thự reo lên quản gia Lưu vội đi đến nghe máy bên kia Âu Hoằng Phong cất giọng:

"Quản gia Lưu! Gọi Từ Phương Hiểu đến đây nghe máy đi."


"Vâng!" Quản gia Lưu gật đầu đặt máy xuống bàn đi gọi cô, cô đang lau bàn thì quản gia Lưu bước đến nói:

"Thiếu gia có chuyện muốn gặp cháu hãy mau đi đến nghe máy đi."

Trong lòng vẫn còn sợ nhưng cô cũng vội đặt khăn lau xuống chạy nhanh đi nghe máy của anh:"Alo! Thiếu gia!"

"Cô lên phòng của tôi lấy xấp tài liệu trên bàn làm việc đem đến cho tôi nửa tiếng nữa cô phải có mặt nếu không đừng trách tôi." Vừa dứt lời anh đã tắt máy ngay.

Từ Phương Hiểu ngơ ngác vài giây rồi hoảng loạn chạy lên phòng của anh lấy xấp tài liệu rồi bắt taxi đi nhanh đến tập đoàn Âu thị.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Mượn tiền


Tập đoàn Âu thị

Xuống taxi Từ Phương Hiểu mới chợt nhớ ra là lúc nãy đi gấp quá cô không mang theo tiền, cô hoảng loạn, luống cuống nói với tài xế taxi:

"Chú ơi! Cháu quên mang theo tiền rồi chú ở đây đợi cháu để cháu đem hồ sơ lên cho thiếu gia của cháu rồi cháu sẽ nhờ thiếu gia trả tiền cho chú."

Tài xế taxi kéo cô lại không cho cô đi:

"Không được! Cái tập đoàn rộng lớn như vậy một khi cô đã vào trong đó thì làm sao mà tìm được cô chứ? Gọi điện cho thiếu gia của cô đi ra đi."

Từ Phương Hiểu trong lòng lo sợ sợ sẽ trễ thời gian mà anh đã ra lệnh bắt cô phải đến đúng giờ cô mặt mày nhăn nhó, vặn vẹo:


"Cháu không có điện thoại. Chú hãy cho cháu vào đó trước đi nếu không thiếu gia của cháu sẽ lột da cháu mất, cháu nhất định sẽ trả tiền cho chú mà."

Từ Phương Hiểu loay hoay khắp nơi tìm người giúp cô tình cờ nhìn thấy một người con trai mặc vest đen, cả người đầy khí chất sang trọng cô vội chạy đến cầu cứu:

"Anh gì ơi! Tôi có thể nhờ anh giúp một chuyện được không?"

Người con trai ấy quay người lại khiến Từ Phương Hiểu một phen ngẫn ngơ vì rất đẹp vừa đẹp vừa gần gũi với cô, người con trai ấy nhìn cô cất giọng hỏi:

"Cô muốn tôi giúp chuyện gì?"

"Anh có thể giúp tôi trả tiền taxi được không? Tôi nhất định sẽ trả lại cho anh mà vào bên trong tôi sẽ nói với thiếu gia của tôi là trả tiền cho anh."

Người con trai ấy nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp khẩn trương của cô không giống như là đang gạt người anh bước đến chỗ người tài xế ấy trả tiền giúp cô, cô cúi người cảm ơn rốt riết:

"Cảm ơn anh! Cảm ơn anh rất nhiều! Anh là nhân viên trong tập đoàn đúng không? Anh cứ đi làm đi một lát nữa tôi sẽ kiếm anh để trả lại tiền. Bây giờ tôi còn có việc gấp phải đi làm ngay. Anh yên tâm tôi sẽ không quỵt tiền anh đâu."

Từ Phương Hiểu chạy nhanh vào trong hỏi tiếp tân:

"Cho tôi hỏi phòng làm việc của chủ tịch là ở đâu vậy?"

Tiếp tân cười nhẹ hỏi cô:"Xin hỏi cô có hẹn trước không ạ?"


Từ Phương Hiểu lắc đầu:"Không! Tôi là người hầu của chủ tịch chủ tịch bảo tôi đem hồ sơ quan trọng đến."

"Vậy cô đợi tôi một chút để tôi gọi điện lên thông báo."

"Vâng! Vâng!" Từ Phương Hiểu gật đầu liên hồi.

Tiếp tân gọi điện xong liền chỉ dẫn cô lên phòng làm việc của Âu Hoằng Phong, Từ Phương Hiểu chạy nhanh mong là đến phòng làm việc của anh ngay cô không muốn bị mắng.

Lên đến phòng làm việc, thư kí nhìn thấy cô đến liền tươi cười hỏi cô:

"Cô có phải là Từ tiểu thư không ạ?"

Từ Phương Hiểu tay phải vẫy vẫy, lắc đầu:"Đừng gọi tôi là Từ tiểu thư gọi tôi là Phương Hiểu được rồi tôi chỉ là người hầu của chủ tịch thôi."

"Được! Hiện tại chủ tịch đang họp cô có thể đưa hồ sơ cho tôi."

Từ Phương Hiểu nhìn hồ sơ trên tay của mình rồi nói:

"Không cần đâu! Tôi sẽ ở đây đợi chủ tịch lúc nãy trong điện thoại chủ tịch có bảo hồ sơ này quan trọng nên tôi không dám giao cho ai cả với lại quản gia còn nhờ tôi đem cơm trưa đến nữa nên tôi cứ ngồi ở đây đợi được rồi. Tôi sợ bị mắng."

Cô thư kí bật cười nhẹ nhìn vẻ sợ sệt của cô:

"Được thôi! Để tôi dẫn cô qua bên phòng tiếp khách cô cứ ngồi ở đó đợi chủ tịch."


"Được! Cảm ơn cô."

Từ Phương Hiểu ngồi trong phòng tiếp khách tay vẫn ôm khư khư xấp hồ sơ cơm trưa của anh thì đặt trên bàn xấp hồ sơ không hề rời khỏi tay của cô một giây phút nào.

Hai tiếng trôi qua, Âu Hoằng Phong bước ra từ phòng họp, thư kí của anh là An Na bước đến báo với anh:

"Chủ tịch! Phương Hiểu đã mang hồ sơ đến cho anh rồi cô ấy đang đợi anh ở phòng tiếp khách."

Âu Hoằng Phong cau mày hỏi lại:"Đợi ở phòng tiếp khách?"

"Vâng ạ! Cô ấy bảo là muốn tự tay đưa cho anh."

"Tôi biết rồi!" Âu Hoằng Phong đi đến phòng tiếp khách để gặp cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: giữ lời hứa


Âu Hoằng Phong bước vào phòng tiếp khách nhìn thấy Từ Phương Hiểu đang ngồi ngủ gật trên ghế tay vẫn ôm khư khư xấp hồ sơ ấy anh bước đến gần hắng giọng, Từ Phương Hiểu khẽ mở mắt thức dậy vừa mở mắt nhìn thấy anh cô giật mình đứng thẳng người dậy:

"Thiếu gia! Anh họp xong rồi?"

Ngữ khí vô cùng lạnh lẽo của anh cất lên:"Tại sao không đưa hồ sơ cho An Na rồi đi về đi."

Từ Phương Hiểu cổ hơi rụt lại không dám nhìn thẳng vào mắt anh:

"Tại vì lúc nói chuyện trong điện thoại anh bảo đây là hồ sơ quan trọng nên tôi không dám giao sợ anh mắng với lại anh quên lấy cơm trưa nên tôi mới đem đến đây cho anh luôn."


Âu Hoằng Phong nhìn cô thở dài một hơi, cầm lấy hồ sơ và cơm trưa:

"Thôi được rồi cô đi về đi nếu có lần sao thì cô cứ đưa cho An Na là được rồi."

"Vâng!" Từ Phương Hiểu gật đầu rồi cúi đầu chào anh rời khỏi phòng tiếp khách, tay của cô vừa chạm đến cửa thì cô chợt nhớ ra chuyện mượn tiền cô quay đầu lại thì va vào người cảu Âu Hoằng Phong.

Từ Phương Hiểu xoa xoa trán của mình đầu vẫn cúi xuống không dám ngẩng lên, Âu Hoằng Phong mày nhíu chặt lại hỏi cô:

"Còn có chuyện gì nữa sao?"

"Anh...Anh có thể cho tôi mượn tiền trả tiền cho người ta không?" Giọng nói càng lúc càng nhỏ dần.

"Trả tiền cho người ta? Cho ai chứ?" Âu Hoằng Phong nheo mắt lại không hiểu lời của cô nói.

"Lúc nãy tôi đi gấp quá nên không mang tiền nên tôi đã mượn tiền người ta để trả tiền taxi với lại sẵn tiện anh cho tôi mượn tiền để đi taxi về luôn đi."

Anh thật sự là không biết nói gì với cô nữa, lấy ví ra đưa tiền cho cô:

"Tiền này cô không trả lại dù sao cô cũng là đến đây đưa đồ cho tôi."


Từ Phương Hiểu gật gật đầu nhanh chóng rời khỏi, xuống đến sảnh cô đi tìm người đàn ông mà cho cô mượn tiền lúc nãy, tìm một lúc vẫn không thấy cô đứng đợi ở ngoài tập đoàn.

Hơn nửa tiếng trôi qua, người đàn ông kia bước ra cô nhìn thấy liền vội chặn lại trả tiền cho người đàn ông ấy. Người đàn ông ấy tròn mắt ngạc nhiên nhận ra cô:

"Đừng có nói với tôi là cô đứng ở đây chờ tôi chỉ để trả tiền thôi đó?!"

Từ Phương Hiểu gật đầu nhìn anh:"Tôi đã nói rồi tôi nhất định sẽ trả tôi tìm anh mãi mà không thấy nên tôi mới đứng đây đợi."

Người đàn ông ấy thật sự tự hỏi trong đầu là cô có thật thà quá không? Anh bật cười nói với cô:

"Chỉ là mấy đồng bạc lẻ thôi cô không trả lại cho tôi cũng được không có sao đâu."

Từ Phương Hiểu cầm lấy tay của anh đặt tiền vào tay nét mặt nghiêm túc vô cùng:

"Không được! Cho dù đây chỉ là mấy đồng bạc lẻ nhưng đó vẫn là tiền với lại tôi đã hứa là trả thì nhất định sẽ trả. Nói như thế nào thì tôi cũng xin cảm ơn anh một lần nữa, bây giờ tôi đi về đây."

"Khoan đã! Cô...cô tên gì vậy?"


Từ Phương Hiểu quay lại nở nụ cười trả lời:"Tôi tên là Từ Phương Hiểu."

Dứt lời cô quay người lại tiếp tục đi, người đàn ông ấy nói to tên của mình cho cô biết:

"Tôi tên là Mộ Khánh Dương hy vọng sau này có thể gặp lại cô."

Trước khi lên taxi Từ Phương Hiểu nhìn anh mỉm cười một lần nữa rồi mới vào bên trong xe rời đi.

Mộ Khánh Dương dõi theo cô miệng lẩm bẩm:

"Rất giống! Thật sự rất giống."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6: Mắt mù mới yêu anh


Buổi tối, Âu Hoằng Phong quay trở về biệt thự bước vào trong những người hầu ngay lập tức tập hợp để chào đón anh quay trở về, đi ngang qua Từ Phương Hiểu anh quăng áo khoác của mình vào cô áo khoác phủ lên đầu của cô đợi anh đi cô mới lấy xuống.

Âu Hoằng Phong bước lên bậc thang vài bước thì quay người lại chỉ tay vào cô rồi bảo:

"Cô! Đem đồ ăn lên phòng cho tôi hôm nay tôi không muốn ăn ở dưới lầu."

"Vâng ạ!" Từ Phương Hiểu gật đầu cười nhẹ.

Từ Phương Hiểu nhanh chóng chuẩn bị đồ ăn rồi đem lên cho Âu Hoằng Phong, "cốc!cốc!cốc!" Từ Phương Hiểu gõ cửa nhiều lần mà vẫn không thấy anh lên tiếng cô mở cửa từ từ bước vào đặt thức ăn lên bàn cho anh rồi quay người rời khỏi phòng vừa bước đến cánh cửa cô nghe tiếng mở cửa từ phòng tắm.


Từ Phương Hiểu quay người lại, vừa quay người cô nín thở, mắt mở to hết cỡ khi nhìn thấy Âu Hoằng Phong mặc áo choàng tắm cổ xẻ sâu lộ ra cơ bụng săn chắc của mình, tóc của anh đọng lại những giọt nước bây giờ trông anh rất yêu nghiệt khiến cho cô thẫn thờ một lúc.

Đến khi hoàn hồn trở lại, Từ Phương Hiểu nhắm chặt mắt cúi đầu có chút hoảng sợ giải thích với anh:

"Thiếu gia! Tôi không cố ý bước vào phòng của anh đâu chỉ là lúc nãy...lúc nãy tôi có gõ cửa nhưng không thấy anh trả lời nên tôi mới mở cửa đi vào đặt đồ ăn ở đây cho anh. Tôi xin lỗi vì đã tự tiện vào phòng của anh."

Âu Hoằng Phong nhướng mày ngạc nhiên, anh vẫn chưa nói gì mà? Tại sao cô lại lo sợ như vậy chứ? Đúng là đồ nhát gan:

"Tôi chưa nói gì cơ mà? Tại sao cô lại xin lỗi không ngừng vậy?"

Từ Phương Hiểu không nói gì mắt vẫn nhắm cúi đầu xuống, Âu Hoằng Phong quay đầu nhìn đồ ăn thức uống trên bàn khẽ nhếch môi cười gian tà:

"Cô! Hãy mau đi thay ly sữa này thành ly nước ấm đi hôm nay tôi không muốn uống sữa."

"Vâng ạ!" Từ Phương Hiểu đầu vẫn cúi xuống cầm ly sữa vội vàng chạy xuống thay sữa thành nước ấm rồi lật đật chạy lên đưa cho anh:

" Thiếu gia! Nước ấm của anh đây."

"Đi đổi cái muỗng này cho tôi cái muỗng này bẩn rồi." Âu Hoằng Phong cầm cái muỗng đưa cho cô.

Từ Phương Hiểu cầm muỗng rồi chạy xuống đổi cái muỗng khác cho anh:


"Thiếu gia! Muỗng của anh đây ạ."

"Đi xuống lầu pha cho tôi một ly cà phê."

Từ Phương Hiểu nhìn anh cô đã nhận ra anh là đang cố tình chơi cô muốn đày cô đây mà nhưng cô làm sao có thể nói gì được chỉ lặng lẽ đi xuống pha cà phê cho Âu Hoằng Phong.

Pha cà phê xong cô đem lên cho anh Âu Hoằng Phong cầm tách cà phê lên uống một ngụm rồi đặt xuống mặt mày khó chịu nói với cô:

"Ngọt quá rồi! Mau đi đổi ly cà phê khác cho tôi đi còn nữa đem khay đồ ăn xuống luôn đi tôi ăn xong rồi."

Từ Phương Hiểu cố gắng kiềm chế anh nhất định là cố ý nếu như anh thích uống đắng như thế thì lúc nãy anh đã bảo cô rồi, cô cố gắng nở nụ cười thân thiện cầm khay thức ăn và cà phê xuống lầu.

Tiểu Cúc nhìn thấy Từ Phương Hiểu đi lên đi xuống nãy giờ liền chạy lại hỏi:

"Phương Hiểu! Cô làm gì mà nãy giờ cứ chạy lên chạy xuống hoài vậy? Tôi nhìn thấy cô chạy thôi cũng muốn mệt rồi."

Từ Phương Hiểu rất tức nhưng lại không thể làm được gì chỉ có thể dồn nén ngược vào trong, cô nở nụ cười đáng sợ:

"Không có gì đâu."


Từ Phương Hiểu đem cà phê lên trên phòng cho anh nhìn thấy cô đã bắt đầu mệt anh cảm thấy rất đắc ý, vui vẻ:

"Không tồi! Sức chịu đựng rất tốt, tôi có một nhiệm vụ giao cho cô đây."

Từ Phương Hiểu cảm thấy nhiệm vụ mà anh sắp giao cho cô không hề tốt đẹp gì:

"Là nhiệm vụ gì ạ?"

"Bắt đầu từ ngày mai cô có nhiệm vụ là mang cơm trưa đến cho tôi nhớ không được trễ một giây phút nào nếu không tiền lương của cô không còn đâu."

Từ Phương Hiểu tức đầy một bụng anh chính là thích hành hạ cô mà, cô thầm mắng anh:"Đồ độc ác! Sau này cô gái nào xui xẻo mấy kiếp mới lấy phải anh, cả đời này anh nhất định sẽ không có bạn gái đâu cô gái nào mắt bị mù mới yêu anh."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: không có hứng thú với cô


Sáng hôm sau như thường ngày nhiệm vụ của Từ Phương Hiểu chính là đi lên phòng gọi Âu Hoằng Phong thức dậy, mở cửa phòng cô nhìn thấy chiếc giường trống không không thấy anh đâu. Cô nghe bên trong phòng tắm có tiếng nước chảy cô liền biết anh đã thức.

Từ Phương Hiểu thở phào cô cứ tưởng hôm nay gối lại vào mặt của mình, cô bắt đầu gấp chăn lại, Âu Hoằng Phong mặc áo choàng tắm từ từ bước ra đi đến đứng ở phía đằng sau của cô.

Cô bất chợt quay người lại nhìn thấy anh đang đứng phía sau cô giật mình ngã người ra đằng sau tay nắm vào cổ áo của Âu Hoằng Phong, anh bất ngờ ngã đè lên người của cô tư thế này người ngoài nhìn vào rất là ái muội.

"Hoằng Phong! Hôm nay chúng ta hãy...." Lục Dĩ Tường mở cửa bước vào anh đang nói bỗng nhìn thấy cảnh tưởng đấy liền im bật lại mở to mắt nhìn.

Dạ Thành Đông cùng Tần Đình Danh và Phương Thần cũng bước vào ngay sau đó họ cũng sững sốt, ngạc nhiên mắt mở to hết cỡ.


Âu Hoằng Phong cùng Từ Phương Hiểu quay đầu nhìn thấy bọn họ liền giật mình, Từ Phương Hiểu luống cuống đẩy người anh ra dứng dậy ngay ngắn còn Âu Hoằng Phong thì bình tĩnh đứng dậy.

Anh nheo mắt nhìn bọn người Phương Thần cất giọng hỏi:

" Tại sao các cậu lại đến đây? Có chuyện gì sao?"

Phương Thần dựa người vào cánh cửa cười nhẹ, ngữ điệu đầy sự trêu chọc:

"Nếu bọn tôi không đến đây thì làm sao có thể nhìn thấy cảnh tượng này chứ? Không ngờ cậu đã đổi gu rồi."

Lục Dĩ Tường tiếp tay Phương Thần trêu chọc Âu Hoằng Phong:

"Đổi thành kiểu ngây thơ, dễ thương rồi."

"Đừng có mà hiểu nhầm tôi không có hứng thú với người con gái ngốc như vậy, lúc nãy chỉ là sự cố thôi."

Bọn người Dạ Thành Đông ồ lên một tiếng miệng vẫn cười mỉm, Từ Phương Hiểu cảm thấy tức tối khi đương không bị anh nói ngốc nhưng cô vẫn ráng nhịn cúi đầu chào mọi người:"Tôi xin phép ra ngoài trước."

Không đợi Âu Hoằng Phong cho phép cô đã tức tốc chạy xuống lầu, Âu Hoằng Phong ngồi xuống giường chân vắt chéo hỏi bọn họ:


"Nói đi! Rốt cuộc là các cậu đến đây là có chuyện gì?"

Tần Đình Danh ngồi xuống ghế trả lời anh:

"Hôm nay là cuối tuần bọn tôi muốn rủ cậu đi cưỡi ngựa với chơi bóng rổ."

"Cưỡi ngựa? Bóng rổ? Được thôi các cậu đợi tôi thay đồ đã." Âu Hoằng Phong ngay lập tức đồng ý đi chơi.

"Được! Vậy bọn tôi đi xuống phòng khách ngồi đợi cậu." Lục Dĩ Tường gật đầu nói với anh.

Âu Hoằng Phong gật đầu, bọn người Phương Thần liền đi xuống phòng khách ngồi chờ, rất nhanh Âu Hoằng Phong đã thay đồ xong bước xuống lầu nhìn thấy Từ Phương Hiểu đang lau bàn anh chỉ vào cô ra lệnh:

"Cô! Tôi cho cô ba phút để thay đồ rồi đi với tôi."

Dạ Thành Đông cùng những người khác thấy anh nói như thế thì quay đầu nhìn có chút bất ngờ bởi vì từ trước đến giờ bọn họ đi chơi họ không bao giờ dẫn theo con gái, Từ Phương Hiểu giật mình tự chỉ vào mình hỏi lại:

"Thiếu gia! Anh đang bảo tôi sao?"

"Chứ còn bảo ai nữa hả? Mau lên! Chỉ ba phút thôi trễ một giây thôi cũng không được nếu trễ cô sẽ không xong với tôi đâu. Bắt đầu tính thời gian."


Từ Phương Hiểu hoảng loạn quăng khăn lau xuống chạy nhanh vào trong thay đồ, Phương Thần cau mày, hiếu kì hỏi anh:

"Hoằng Phong! Cậu đừng nói với tôi đây là người hầu riêng của cậu nha?"

"Cậu nói đúng rồi đó cô ta chính là người hầu riêng của tôi." Âu Hoằng Phong khẽ gật gù đáp.

"Tôi dường như đã thấy được kết cục của cô ta rồi không quá một tháng phải rời khỏi đây thôi." Lục Dĩ Tường thở dài, lắc đầu nói.

Vừa đúng ba phút Từ Phương Hiểu đã xuất hiện, cô thở hì hục Âu Hoằng Phong ngữ điệu khá lạnh cất lên:"Đi thôi!"

Từ Phương Hiểu vẫn chưa hiểu ra chuyện gì nhưng vẫn nhanh chóng chạy theo các anh, đầu óc cô cứ mơ mơ hồ hồ chưa định hình được chuyện gì cả.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8: Anh quá ác rồi


Đến trường đua ngựa, Từ Phương Hiểu đứng ở một góc xem mấy người các anh cưỡi ngựa cô không dám đi đâu cả sợ anh lại mắng cô đi lung tung, Dạ Thành Đông cười con ngựa màu đen nhìn Từ Phương Hiểu rồi hỏi Âu Hoằng Phong:

"Hoằng Phong! Cậu định làm gì với cô người hầu đó đây?"

Âu Hoằng Phong nở một nụ cười gian manh đáp:"Một lát nữa cậu sẽ biết thôi."

Đến gần trưa, Âu Hoằng Phong cùng các anh đi vào trong nghỉ ngơi anh bắt đầu ra lệnh cho Từ Phương Hiểu anh đưa tiền cho cô:

"Cô! Đi mua năm ly cà phê đến đây cho bọn tôi."


Từ Phương Hiểu cầm lấy tiền lật đật chạy đi mua cà phê cho các anh gần mười phút sau cô quay về với năm ly cà phê trên tay, cô đưa cho các anh Âu Hoằng Phong bắt đầu làm khó cô:

"Tại sao ly cà phê của tôi lại lạnh tanh vậy? Cô hãy mau đi mua cho tôi ly cà phê khác phải là cà phê nóng."

Từ Phương Hiểu khóe môi giật giật khó hiểu trời nóng như vậy anh lại muốn uống cà phê nóng, cô cũng không hỏi chỉ gật đầu nhanh chóng chạy đi mua, Lục Dĩ Tường cầm ly cà phê uống một ngụm rồi cất giọng:

"Tôi thấy cô người hầu này còn phải chạy tới chạy lui vài lần nữa rồi."

Lần này, Từ Phương Hiểu sau khi mua cà phê xong cô chạy nhanh nhất có thể để đem về cho anh mà còn giữ được độ nóng đưa cho anh cô vừa thở vừa nói:

"Thiếu gia! Cà phê nóng của anh đây."

Âu Hoằng Phong cầm lấy ly cà phê nóng rồi tiếp tục bảo cô:

"Ly cà phê của Đình Danh rất ngọt cậu ấy không thể uống được cô hãy đi mua cho thêm một ly cà phê nữa đi nhớ đừng có ngọt."

Từ Phương Hiểu nhận ra anh chính là đang muốn hành hạ cô giống như lần trước, cô tức đến đầu muốn bốc khói, mím môi nhìn anh rồi ấm ức khó chịu chạy đi mua ly cà phê khác.

Lục Dĩ Tường ngước mặt lên trời nheo mắt lại rồi nhìn Âu Hoằng Phong:

"Này! Trời đã nắng gắt rồi đấy cậu bảo cô ta chạy tới chạy luôn như vậy có khi nào cô ta say nắng rồi ngất xỉu luôn không?"


Âu Hoằng Phong vẫn cứ bình thản từ từ uống ly cà phê của mình, anh nhún nhẹ vai:"Tôi thấy cô ta khỏe như vậy mà chắc sẽ không đến nỗi phải ngất xỉu ngoài đường đâu."

Phương Thần khẽ lắc đầu nhìn anh:"Cậu quá độc ác rồi dù sao người ta cũng là con gái."

"Tần thiếu gia! Cà phê của anh đây." Từ Phương Hiểu sắc mặt đã trắng bệch, mồ hôi đầm đìa cô thở gấp vì rất mệt cô nhìn Âu Hoằng Phong với ánh mắt khẩn cầu đừng bắt cô đi nữa cô chịu không nổi nữa rồi.

Âu Hoằng Phong nhận thấy ánh mắt khẩn cầu của cô nhưng vẫn cố ý không buông tha anh định hành hạ cô nữa thì Hạ Tử Quyên, Clara cùng Bạch Nhã Băng cũng vô tình đi đến cưỡi ngựa gặp mấy người các anh liền đi đến, Clara nhìn Phương Thần cất giọng hỏi:

"Các anh cũng đến đây cưỡi ngựa sao? Trùng hợp thật đó."

Phương Thần vừa nhìn thấy cô vợ của mình mắt liền sáng lên, mỉm cười đi đến đứng gần cô, Bạch Nhã Băng cau chặt đôi mày của mình lại khi nhìn thấy Từ Phương Hiểu:"Cô gái này là...?"

Lục Dĩ Tường không nhanh không chậm trả lời cô:

"Đây là người hầu riêng của Hoằng Phong, cô ta tên là...cô tên gì?" Lục Dĩ Tường di chuyển ánh mắt của mình nhìn Từ Phương Hiểu hỏi.

Từ Phương Hiểu ngay lập tức trả lời:"Tôi tên là Từ Phương Hiểu."

"Từ Phương Hiểu?!" Bạch Nhã Băng ngay lập tức lập lại tên của cô đôi mày vẫn cứ nhíu chặt.

Lục Dĩ Tường quay đầu nhìn Bạch Nhã Băng:"Em quen cô ta sao?"


Bạch Nhã Băng lắc đầu cười nhạt, Clara nhìn sắc mặt của Từ Phương Hiểu không được tốt cô liền bước đến đứng cạnh quan sát rồi hỏi các anh:

"Sao sắc mặt của cô ấy lại trắng bệch thế? Mồ hôi còn đổ liên tục nữa."

Tất cả các anh đều hướng mắt về phía của Âu Hoằng Phong, anh vẫn điềm nhiên không một chút gì gọi là có lỗi, Hạ Tử Quyên bước đến cùng Clara dìu Từ Phương Hiểu đi vào bên trong ngồi, Bạch Nhã Băng lấy nước cho cô uống, cô nhận lấy ly nước:"Cảm ơn tiểu thư."

Clara quay sang trách móc Âu Hoằng Phong:

"Anh cũng quá ác rồi đó dù sao người ta cũng là con gái đừng có hành hạ người ta như vậy chứ?"

Âu Hoằng Phong ngồi im lặng không nói gì, cứ ngồi chống cằm nhìn mọi người.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9: Rất giống một người


Mộ Khánh Dương đi đến nơi cưỡi ngựa thì gặp mọi người anh bước đến chào hỏi, Từ Phương Hiểu nhìn thấy liền đứng dậy ánh mắt bất ngờ, vui vẻ:

"Anh cũng ở đây nữa sao? Thật là trùng hợp đó."

Mộ Khánh Dương cũng rất bất ngờ khi nhìn thấy cô, anh mỉm cười nhẹ nhàng nhìn cô đáp lại:"Chúng ta thật có duyên đó."

"Cô quen Mộ tổng sao?" Âu Hoằng Phong nhướng mày ngạc nhiên hỏi Từ Phương Hiểu, anh rất bất ngờ khi cô lại quen biết với Mộ Khánh Dương.

Từ Phương Hiểu nghe từ miệng anh phát ra hai chữ Mộ tổng thì mắt mở to, tưởng mình nghe nhầm vội vàng hỏi lại:


"Thiếu gia! Anh mới gọi người này là Mộ tổng sao? Đây không phải là nhân viên trong tập đoàn của anh hả?"

"Mộ tổng là người tài giỏi, là chủ tịch của tập đoàn Mộ thị làm sao mà có thể là nhân viên của tôi được chứ? Mộ tổng là đối tác của tôi." Âu Hoằng Phong cau mày đáp.

Từ Phương Hiểu vẻ mặt vặn vẹo khó coi, Lục Dĩ Tường nhìn xung quanh rồi hỏi Mộ Khánh Dương:

"Anh đi cưỡi ngựa chỉ có một mình thôi sao?"

Bạch Nhã Băng cười nhẹ nhìn Mộ Khánh Dương rồi nói với Lục Dĩ Tường:

"Chưa chắc gì Mộ tổng đến đây cưỡi ngựa không chừng anh ấy đến đây là để kiểm tra trường đua của mình thôi."

"Trường đua của mình? Mộ tổng là chủ nhân của nơi này sao?" Lục Dĩ Tường ngạc nhiên, sững sốt hỏi.

"Đúng vậy! Khánh Dương chính là chủ của nơi này." Bạch Nhã Băng gật đầu đáp.

Lục Dĩ Tường nghe Bạch Nhã Băng gọi thẳng tên Mộ Khánh Dương anh nheo mắt gằng giọng hỏi cô:

"Khánh Dương? Em gọi thân mật như vậy sao? Em và Mộ tổng có quen nhau sao?"

Bạch Nhã Băng thản nhiên đáp:"Tất nhiên là có quen biết rồi quen thân là đằng khác không chỉ có em mà còn có Quyên Quyên và Clara nữa."


Tất cả các anh đều đồng loạt nhìn các cô với ánh mắt kinh ngạc, Mộ Khánh Dương không để ý đến chuyện giữa bọn họ mà từ lúc anh thấy Từ Phương Hiểu cũng ở đấy anh luôn chú ý đến cô:

"Thật sự không ngờ thiếu gia của cô lại là Âu tổng, mọi chuyện quá trùng hợp xem ra tôi và cô có duyên lắm đó."

Từ Phương Hiểu cười cười với Mộ Khánh Dương, Bạch Nhã Băng gương mặt có chút lạnh cất giọng:

"Khánh Dương! Em có chuyện muốn hỏi anh chúng ta qua bên kia nói chuyện đi."

Mộ Khánh Dương gật đầu cùng Bạch Nhã Băng đi sang bên kia nói chuyện, ở đây Âu Hoằng Phong quăng khăn lạnh vào mặt của Từ Phương Hiểu:"Lau đi!"

"Cảm ơn thiếu gia!" Từ Phương Hiểu nhận lấy khăn lạnh không quên cảm ơn anh.

Bên kia, Mộ Khánh Dương cất lời trước:

"Có phải em muốn hỏi chuyện liên quan đến Từ Phương Hiểu không?"

Bạch Nhã Băng gật đầu:"Thật sự Từ Phương Hiểu rất giống Tiểu Lam khi vừa mới nhìn thấy em cứ tưởng đó là Tiểu Lam."

"Anh cũng giống như em khi nhìn thấy anh cứ tưởng là Tiểu Lam nhưng rồi anh biết cô ấy không phải là Tiểu Lam."

Bên kia, Âu Hoằng Phong đứng dậy cất giọng lạnh lùng với Từ Phương Hiểu:


"Đi về thôi."

Từ Phương Hiểu đứng dậy, chớp chớp mắt hỏi anh:

"Thiếu gia! Chẳng phải lát nữa anh sẽ đi chơi bóng rổ nữa sao?"

Âu Hoằng Phong quay người lại nhìn cô:

"Không còn hứng chơi nữa. Đừng có hỏi nhiều nữa bây giờ cô có đi về không hay là muốn đi bộ về."

Từ Phương Hiểu nghe anh nói thế liền vẫy tay chào mọi người rồi bước nhanh theo phía sau của anh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10: Tuyệt đối không nghỉ làm


Trên xe, Từ Phương Hiểu ngồi ở ghế lái phụ bĩu môi dáng vẻ đáng thương nhìn Âu Hoằng Phong, Âu Hoằng Phong liếc nhìn cô cất giọng hỏi:

"Cô nhìn tôi với cái dáng vẻ đó là ý gì đây?"

Từ Phương Hiểu hít một hơi thật sâu lấy hết can đảm nói với anh:

"Thiếu gia! Tôi nhất định sẽ không bao giờ nghỉ việc đâu nên cho dù anh hành hạ tôi cỡ nào tôi cũng sẽ chịu đựng quyết không nghỉ việc."

"Két!!!" Âu Hoằng Phong thắng gấp lại khiến cho Từ Phương Hiểu giật mình ngả người ra trước, anh quay đầu áp sát vào mặt của cô khiến cho cô cảm nhận hơi thở của anh rất rõ, Âu Hoằng Phong trầm giọng hỏi cô:


"Tại sao cô lại cho rằng tôi hành hạ cô chính là muốn cô nhanh chóng nghỉ việc?"

Từ Phương Hiểu dần rút cổ lại hai tay nắm chặt dây an toàn, lắp bắp trả lời anh:

"Tôi...tôi...tôi nghe được lúc trước chỉ có những người đắc tội với anh mới trở thành người hầu riêng của anh và bọn họ làm người hầu riêng cho anh không ai quá một tháng cả."

Âu Hoằng Phong khẽ nhếch môi ngồi ngay lại dựa vào ghế nói với cô:

"Cô cũng biết rõ quá nhỉ? Nhưng mà làm sao cô chắc chắn rằng mình sẽ không nghỉ việc cô sẽ không thể chịu đựng được lâu nữa đâu."

"Tôi chịu đựng được bởi vì tôi rất cần công việc này." Từ Phương Hiểu nói với giọng điệu rất chắc chắn kiên quyết.

Anh nhướng mày ngạc nhiên nhìn cô:"Tại sao lại không phải là những công việc khác mà phải là công việc này."

"Đơn giản là vì công việc này nhiều tiền hơn, tôi đang rất cần tiền."

"Cần tiền? Cô cần tiền đến như vậy sao? Để làm gì chứ?" Âu Hoằng Phong có chút bất ngờ trước câu trả lời thẳng thắn của cô.

"Tôi cần tiền để lo cho những đứa trẻ ở cô nhi viện và học đại học."

"Cô nhi viện? Học đại học? Cô muốn học đại học đến như vậy? Cô bao nhiêu tuổi rồi? Còn nữa cô lớn lên ở cô nhi viện sao?" Anh hỏi cô dồn dập với ngữ điệu hiếu kì, tò mò.


"Năm nay tôi 19 tuổi và tôi lớn lên ở cô nhi viện tôi rất muốn học đại học để có một công việc ổn định." Từ Phương Hiểu trả lời ngay khi anh hỏi cô không hề chần chừ, ái ngại khi nói mình sống ở cô nhi viện.

Âu Hoằng Phong khẽ gật gù cười nhạt với cô:

"Tôi không quan tâm cô muốn làm gì bây giờ tôi chỉ quan tâm cô sẽ chịu đựng được bao lâu thôi."

Quay về biệt thự, vừa bước vào trong hai người nhìn thấy ở phòng khách có một cô gái mặc váy màu đỏ ôm sát người vô cùng quyến rũ. Cô gái ấy nhìn thấy Âu Hoằng Phong về liền tươi cười chạy đến ôm lấy anh, Từ Phương Hiểu đứng ở bên cạnh của anh vô cùng bất ngờ mắt tròn xoe nhìn rồi từ từ né ra xa.

Âu Hoằng Phong cau chặt mày lại nhìn cô gái ấy ngữ điệu trở nên lạnh dần:

"Mỹ Mỹ? Tại sao em lại ở đây? Anh đã từng nói với em là không được đến đây rồi còn gì?"

"Thì do em quá nhớ anh nên mới đến đây, mà em đến đây thì cũng có sao đâu chứ?" Cao Mỹ Mỹ nhõng nhẽo với anh mà lại không biết được điều này làm anh càng thêm khó chịu.

Âu Hoằng Phong lôi Cao Mỹ Mỹ ra ngoài rồi lên xe lái đi Từ Phương Hiểu vẫn chưa định hình được chuyện gì cô vẫn đứng ngơ ra đó. Tiểu Cúc chạy đến vỗ vào vai của cô:"Sao cô đứng ngơ ra vậy?"

Từ Phương Hiểu lắc lắc đầu tò mò, hiếu kì hỏi Tiểu Cúc:

"Tiểu Cúc! Đó là bạn gái của thiếu gia sao? Đẹp thật đó."

Tiểu Cúc khẽ cười gật gật đầu:"Vậy là cô chưa thấy những người bạn gái khác của thiếu gia rồi có người còn đẹp hơn cô gái đó nữa thậm chí là thiếu gia có bạn gái là minh tinh nữa, ca sĩ, người mẫu, diễn viên gì thiếu gia cũng từng quen hết rồi."


Từ Phương Hiểu há hốc miệng, kinh ngạc khi biết anh có nhiều bạn gái đến thế:

"Tôi còn một chuyện chưa hiểu là tại sao lúc nãy thiếu gia nhìn thấy bạn gái của mình đến đây mà thiếu gia lại khó chịu như vậy? Chẳng phải chuyện này rất bình thường sao?"

"Cô có biết là thiếu gia chưa từng dẫn bất cứ bạn gái nào về đây không? Thiếu gia cảm thấy bọn họ không xứng đáng để bước vào ngôi biệt thự này. Còn một chuyện cô chưa biết là thiếu gia có thể cặp một lúc rất nhiều cô bọn họ thậm chí là biết nhưng không dám gì." Tiểu Cúc giải thích cho cô hiểu.

"Tại sao chứ? Mà sao tôi càng ngày càng cảm thấy thiếu gia giống như một tra nam vậy? Đùa giỡn trên tình cảm của người khác." Từ Phương Hiểu ngày càng có ác cảm với anh, cô cảm thấy anh như vậy là rất quá đáng.

"Đùa giỡn cái gì chứ những cô gái đó quen với thiếu gia cũng chỉ là vì tiền thôi chính vì lý do đó nên thiếu gia chỉ quen bọn họ cho vui thôi và thiếu gia cảm thấy bọn họ không xứng để bước vào đây."

"Hai người ở đó nhiều chuyện cái gì nữa vậy hả? Thiếu gia như thế nào thì liên quan gì đến hai người mà hai người có tư cách gì mà dám nói này nói nọ thiếu gia hả? Mau đi làm việc đi." Quản gia Lưu từ đâu xuất hiện sau lưng hai người khiến cho hai người các cô giật bắn mình quay người lại.

"Vâng! Chúng tôi đi làm ngay đây." Từ Phương Hiểu cúi đầu rồi cùng Tiểu Cúc nhanh chóng đi làm việc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11: Thắt cà vạt


Gần tối, tiếng chuông điện thoại trong biệt thự vang lên, quản gia Lưu nghe máy bà nghe xong tiến đến nói với Từ Phương Hiểu:

"Phương Hiểu! Thiếu gia vừa mới gọi về bảo là thiếu gia sẽ về trễ muốn cô thức đợi để mở cửa cho thiếu gia."

"Dạ? Cháu sao? Vâng! Cháu biết rồi ạ." Từ Phương Hiểu vừa nghe quản gia Lưu nói thế thì cô đã đoán được Âu Hoằng Phong lại muốn hành hạ cô muốn cô nghỉ việc đây mà nhưng cô có thể làm gì được hơn ngoài việc chấp nhận.

Trời đã khuya, mọi người trong căn biệt thự rộng lớn đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ chỉ còn Từ Phương Hiểu là thức ngồi ở phòng khách đợi Âu Hoằng Phong. Cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến, Từ Phương Hiểu đã bắt đầu ngủ gục trên ghế một lúc sau cô giật mình thức dậy nhìn đồng hồ đã hơn hai giờ sáng rồi mà anh vẫn chưa về.


Nghe tiếng xe, cô ngay lập tức đứng dậy chạy ra mở cửa xe của anh chạy vào anh mở cửa xe bước ra cô cúi người chào anh:"Thiếu gia! Anh đã về rồi."

Âu Hoằng Phong không để ý đến cô mà lạnh lùng bước vào trong đi thẳng lên phòng của mình, cô hếch mũi lê bĩu môi rồi đi vào trong ngủ vừa nằm xuống giường cô đã ngủ ngay lập tức.

Ngủ được vài tiếng ít ỏi trời lại sáng, Từ Phương Hiểu mệt mỏi thức dậy như thường lệ cô vẫn đi lên phòng gọi anh thức dậy. Gõ cửa phòng, bên trong vọng ra tiếng của anh:"Vào đi!"

Được sự cho phép của anh cô bước vào phòng gập người cúi chào anh rồi tiến đến gấp chăn lại. Âu Hoằng Phong đang đứng trước gương thắt cà vạt bỗng anh gọi cô:"Cô để đó đi lát làm tiếp cô qua đây thắt cà vạt cho tôi."

Từ Phương Hiểu bước qua đứng trước mặt của anh sắc mặt vặn vẹo, tay từ từ cầm cà vạt thắt cho anh, thắt mãi vẫn không được Âu Hoằng Phong đen mặt lại cau mày hỏi cô:

"Cô không biết thắt cà vạt?"

Từ Phương Hiểu gục đầu xuống gật gật anh hít vào một hơi cố gắng kìm nén cơn tức của mình, bảo cô:

"Từ hôm nay cô có thêm một nhiệm vụ là thắt cà vạt cho tôi nếu ngày mai mà cô vẫn không thắt được thì có hai sự lựa chọn cho cô một là trừ lương hai là cô tự động xin nghỉ việc đi."

Từ Phương Hiểu thật sự rất tức tối trong người nhưng lại không thể bộc phát cô chỉ đành gật đầu đồng ý với anh rồi bước lại giường tiếp tục làm công việc gấp chăn sắp xếp gối lại.


Buổi trưa, Từ Phương Hiểu đem cơm trưa đến cho anh rất đúng giờ cô ngồi ở đấy đợi anh ăn xong rồi mang về. Ăn xong, cô chuẩn bị mang hộp về thì bị anh gọi lại:

"Cô đưa cho tôi số điện thoại của cô để tôi tiện gọi hơn nếu tôi cứ gọi về biệt thự như vậy sẽ làm phiền quản gia Lưu."

"Tôi không có điện thoại." Từ Phương Hiểu nhìn anh lắc đầu cất giọng.

Âu Hoằng Phong hơi ngạc nhiên, nghi hoặc nhìn cô:

"Thật sự là không có?"

Từ Phương Hiểu gật gật đầu anh không hỏi gì thêm chỉ cất giọng lạnh nhạt:

"Thôi được rồi cô quay về đi."

Cô gật đầu rời khỏi tập đoàn vừa bước ra cô vô tình gặp Bạch Nhã Băng, Bạch Nhã Băng nhìn thấy cô liền cười nhẹ bước đến gần:

"Thật trùng hợp khi gặp cô ở đây, xem như tôi và cô cũng có duyên với nhau tôi có thể mời cô đi uống nước được không?"


Từ Phương Hiểu mỉm cười chào lại cô rồi từ chối lời mời:

"Xin lỗi tôi không thể đi được tôi còn việc ở biệt thự tôi sợ thiếu gia biết được sẽ trừ lương của tôi."

Bạch Nhã Băng bật cười hiểu ý của cô:" Cô cứ đi đi tôi sẽ gọi điện nói với thiếu gia của cô tôi đảm bảo thiếu gia của cô sẽ không trừ lương của cô đâu. Nếu có chuyện gì thôi tôi sẽ gánh vác cho cô."

"Nhưng mà..." Từ Phương Hiểu vẫn sợ không dám đi.

Bạch Nhã Băng kéo tay của cô đi:"Đừng nhưng nhị nữa đến đó tôi sẽ gọi điện cho thiếu gia của cô mà."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12: Phá kỉ lục


Đến một quán cà phê hai người các cô ngồi xuống gọi nước uống Bạch Nhã Băng nhìn thấy nét mặt lo lắng của Từ Phương Hiểu Bạch Nhã Băng bật cười lấy điện thoại ra gọi cho Âu Hoằng Phong bật lo lớn lên, bên kia Âu Hoằng Phong nghe máy cất giọng khá lạnh:"Alo!"

Từ Phương Hiểu vừa nghe thấy giọng của anh thì đã cảm thấy rợn hết cả người, Bạch Nhã Băng nhìn cô khẽ cười nhướng mày:

"Tôi gọi để xin phép anh cho Phương Hiểu đi uống nước và mua sắm với tôi một chút có được không?"

Bên kia Âu Hoằng Phong im lặng một lúc khiến cho Từ Phương Hiểu càng thêm lo lắng, hoảng sợ Bạch Nhã Băng nhìn thấy mặt của Từ Phương Hiểu đã tái xanh, bắt đầu run rẩy Bạch Nhã Băng vội lên tiếng:

"Này! Anh có cho phép không vậy? Anh cho phép hay không thì cũng nên nói một tiếng đi Phương Hiểu đang sợ đây này."


"Tôi cho phép được chưa cô đã mở lời rồi tôi không đồng ý cũng không được." Âu Hoằng Phong lên tiếng khiến cho Từ Phương Hiểu nhẹ nhõm hẳn đi.

Bạch Nhã Băng tắt máy nhìn cô bật cười nhẹ một cái:

"Bây giờ cô đã an tâm chưa? Có thể cùng nói uống nước và đi mua sắm chưa?"

Từ Phương Hiểu vẫn chưa thể cười nổi cô nhăn nhó cất giọng:

"Nhưng tôi không có đem theo tiền nhiều chỉ đem theo vừa đủ đi taxi về."

"Tôi có bắt cô trả tiền đâu chứ? Cô cứ yên tâm đi đi có tôi ở đây mà."

Mặt của cô vẫn bí xị không vui lên nổi, đột nhiên cô nhớ đến chuyện gì đó liền nói với Bạch Nhã Băng:"Bạch tiểu thư! Tôi có một chuyện muốn nhờ cô giúp."

"Cô cứ nói nếu giúp được tôi sẽ giúp." Bạch Nhã Băng khẽ gật gù không suy nghĩ gì liền đáp ngay.

"Cô có biết thắt cà vạt không?" Từ Phương Hiểu khẽ hỏi Bạch Nhã Băng.

Bạch Nhã Băng có chút bất ngờ khi nghe cô hỏi như thế Bạch Nhã Băng gật đầu đáp lại:

"Tôi tất nhiên là biết thắt cà vạt mà tại sao cô lại hỏi như vậy?"


"Thiếu gia bảo tôi bắt đầu từ ngày mai có thêm nhiệm vụ là thắt cà vạt cho thiếu gia mà tôi lại không biết thiếu gia nói với tôi nếu ngày mai tôi mà thắt không được thì tôi có hai lựa chọn một là bị trừ lương hai là nghỉ việc."

Bạch Nhã Băng nghe cô nói thế thì mắt càng mở to, sững sốt, ngạc nhiên:

"Tại sao anh ta lại có thể vô lý như vậy được chứ? Cô yên tâm tôi sẽ giúp cô một lát nữa chúng ta đi mua sắm sẵn đó tôi sẽ hướng dẫn cho cô thắt cà vạt luôn."

Từ Phương Hiểu vui mừng gật gật đầu:"Cảm ơn Bạch tiểu thư! Cảm ơn cô rất nhiều."

Buổi chiều, Từ Phương Hiểu quay về thấy anh vẫn chưa về cô thở phào nhẹ nhõm cô sợ về trễ hơn anh cô nhất định sẽ phải đối mặt với gương mặt lạnh lẽo, đáng sợ của anh.

Hôm nay, anh lại quay về trễ và nhiệm vụ của cô chính là đợi cửa gần 12 giờ anh đã quay về nghe thấy tiếng xe cô nhanh chóng chạy ra mở cửa. Âu Hoằng Phong vẫn cứ như mọi ngày không nói gì mà cứ đi thẳng lên phòng của mình.

Sáng hôm sau, Từ Phương Hiểu đi lên phòng của anh dọn dẹp Âu Hoằng Phong nhìn thấy cô bước vào liền cất giọng:

"Mau thắt cà vạt cho tôi."

"Vâng!" Từ Phương Hiểu gật đầu cung kính đáp tiến đến thắt cà vạt cho anh.

Rất nhanh cô đã thắt xong cho anh khiến anh vô cùng bất ngờ không những thắt nhanh mà cô còn thắt rất đẹp không giống với những người mới biết thắt cà vạt, cô thấy nét mặt bất ngờ của anh trong lòng có chút đắc ý, vui vẻ cô cảm thấy không uổng cho Bạch Nhã Băng ngày hôm qua đã chỉ dạy cô tận tình như vậy.


Âu Hoằng Phong không thể bắt bẻ, nói gì được nữa anh chỉ đành ra lệnh cho cô:

"Cô làm công việc của mình đi."

"Vâng!" Từ Phương Hiểu gật đầu, cười nhẹ đi gấp chăn, sắp xếp những cái gối lại.

Cứ như thế đã hơn một tháng trôi qua, Tiểu Cúc mừng rỡ, thán phục cô khen ngợi cô không ngớt:

"Phương Hiểu! Cô thật là giỏi cô đã phá kỉ lục những người trước rồi cô đã người hầu riêng cho thiếu gia được hơn một tháng rồi."

Từ Phương Hiểu bật cười, một tháng qua cô cảm thấy rất mệt mỏi cô luôn bị anh kiếm chuyện, bắt bẻ mọi thứ cô hy vọng sau một tháng này anh không còn hạnh hạ cô nữa, bây giờ cô nhìn thấy anh thôi đã hoảng sợ, lo lắng rồi trong lòng cô anh chính là nổi ám ảnh không thể quên được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13: Cơn sốt


Cứ như thường lệ đến trưa Từ Phương Hiểu lại mang cơm trưa đến cho Âu Hoằng Phong đang đi trên đường cô cảm thấy chóng mặt, gương mặt đã dần đỏ ửng lên cô bắt đầu đi loạng choạng rồi ngất hẳn đi trên đường.

Quá trưa, Âu Hoằng Phong vẫn chưa thấy cô đem cơm trưa đến anh bắt đầu cau mày khó chịu gọi điện về biệt thự, quản gia Lưu nghe máy anh ngay lập tức hỏi:

"Quản gia Lưu! Sau giờ này Từ Phương Hiểu vẫn trưa đem cơm trưa đến vậy?"

Quản gia Lưu khó hiểu đáp lại:"Sao có thể chứ? Phương Hiểu đã mang cơm trưa đến cho thiếu gia từ hai tiếng trước rồi."

Sắc mặt của Âu Hoằng Phong biến sắc ngay lập tức tắt máy vội gọi A Bân trợ lý của anh vào, A Bân bước vào anh:"Chủ tịch!"


Âu Hoằng Phong vội ra lệnh:"Cậu hãy mau chóng điều tra xem Từ Phương Hiểu hiện tại đang ở đâu? Càng nhanh càng tốt."

"Vâng! Tôi sẽ đi làm ngay." A Bân vội vàng rời đi đi làm những gì anh căn dặn.

Tại một căn biệt thự được thiết kế theo phong cách Châu Âu cổ kính, Từ Phương Hiểu nằm trên một chiếc giường rộng lớn, trên trán đắp một cái khăn. Mộ Khánh Dương ngồi ở ghế sofa từ xa nhìn cô.

Quản gia Ngô bước vào cung kính chào anh:

"Thiếu gia! Chúng ta có nên nói chuyện này cho ông chủ và bà chủ biết không?"

Mộ Khánh Dương khẽ lắc đầu đáp:

"Không cần đâu! Chuyện này vẫn chưa xác định rõ chắc chỉ là người giống người thôi."

"Vâng! Thưa thiếu gia!" Quản gia Ngô gật đầu rồi quay người nhìn Từ Phương Hiểu.

Tập đoàn Âu thị

A Bân bước vào báo với Âu Hoằng Phong:

"Chủ tịch! Đã tra ra được Từ Phương Hiểu hiện tại đang ở đâu?"


Âu Hoằng Phong đang làm việc nghe A Bân báo thế tay liền dừng lại, ngẩng mặt lên hỏi:"Đang ở đâu?"

"Đang ở biệt thự của chủ tịch tập đoàn Mộ thị Mộ Khánh Dương."

Vừa nghe A Bân nói thế anh không nói gì chỉ đứng dậy lấy áo khoác của mình rồi rời khỏi tập đoàn A Bân vội vàng chạy theo anh, lái xe chở anh đến biệt thự của Mộ Khánh Dương.

Đến biệt thự của Mộ Khánh Dương, A Bân bước đến bấm chuông người hầu ra mở cửa cung kính hỏi:

"Xin hỏi hai vị tìm ai?"

Âu Hoằng Phong ngay lập tức đáo lại với giọng nói lạnh lẽo:

"Tôi muốn tìm Từ Phương Hiểu cô hãy mau bảo Mộ Khánh Dương đưa Từ Phương Hiểu ra đây!"

Nữ hầu nhìn thấy sắc mặt lạnh lẽo, u ám của anh thì không dám hỏi nhiều vội vàng chạy vào trong báo với Mộ Khánh Dương:

"Thiếu gia! Bên ngoài có người muốn tìm Từ Phương Hiểu bảo anh hãy mau đưa Từ Phương Hiểu ra cho anh ta."

Nghe người hầu báo thế Mộ Khánh Dương đã đoán được người đó là Âu Hoằng Phong, Mộ Khánh Dương bước ra ngoài gặp Âu Hoằng Phong.

Âu Hoằng Phong vừa nhìn thấy Mộ Khánh Dương liền hỏi:


"Từ Phương Hiểu đâu? Mau bảo cô ta ra đây!"

Mộ Khánh Dương khẽ cau mày khó chịu cất giọng:

"Anh hãy theo tôi vào trong, Từ Phương Hiểu đang ở bên trong."

Âu Hoằng Phong bước vào trong theo Mộ Khánh Dương bước lên lầu ba quản gia Ngô mở cửa cho hai người các anh bước vào. Vừa bước vào anh nhìn thấy cô đang nằm trên giường trán còn đắp khăn anh bước vội đến mày nhíu chặt lại quay người lại hỏi Mộ Khánh Dương:

"Từ Phương Hiểu bị làm sao vậy?"

Mộ Khánh Dương ngồi xuống ghế chân vắt chéo, ngữ điệu điểm lạnh:

"Cái này tôi phải là người hỏi anh mới đúng, cô ấy đã sốt cao như vậy mà anh còn bắt cô ấy đem cơm trưa đến cho anh. Nếu lúc nãy tôi không vô tình nhìn thấy cô ấy ngất xỉu ở ngoài đường thì bây giờ đã không biết cô ấy như thế nào rồi?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14: Chuộc lỗi


Âu Hoằng Phong nhìn Từ Phương Hiểu rồi quay người nhìn Mộ Khánh Dương:

"Cảm ơn anh! Bây giờ tôi xin phép đưa người của tôi về."

Không đợi Mộ Khánh Dương trả lời Âu Hoằng Phong đã bước đến bế Từ Phương Hiểu rời khỏi biệt thự, đặt cô lên xe anh thắt dây an toàn cho cô rồi lấy áo khoác của mình đắp lên cho cô, chiếc xe từ từ lăn bánh rời đi.

Trên xe, Âu Hoằng Phong cứ một lúc lại quay sang nhìn cô anh cau mày trách móc:


"Đúng là ngốc thật mà, nếu đã không khỏe tại sao lại không nói chứ? Tôi chưa thấy ai ngốc như cô. Đợi khi nào cô khỏe lại tôi sẽ cho cô biết tay."

Về đến biệt thự, Âu Hoằng Phong dịu dàng bế cô bước nhanh vào trong, Tiểu Cúc cùng quản gia Lưu nhìn thấy anh bế cô vào thì hốt hoảng anh bế cô vào phòng của cô hét lớn ra lệnh:"Mau mở cửa! Quản gia Lưu! Bà hãy mau gọi bác sĩ đến đây."

Quản gia Lưu nhanh đi lấy điện thoại gọi cho bác sĩ, Tiểu Cúc vội vàng chạy đến mở cửa anh nhìn vào trong thấy căn phòng chỉ có một tấm nệm lót ở dưới gạch lạnh lẽo, anh nhíu chặt đôi mày quay ngược đi thẳng lên phòng của mình.

Nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống đắp chăn cho cô, quản gia Lưu đứng một bên nhìn thấy một phen kinh ngạc, sững sốt. Từ trước đến giờ, bà chưa bao giờ thấy anh cho phép bất cứ cô gái nào bước vào phòng cả cùng lắm chỉ là những người hầu trong biệt thự bước vào dọn dẹp thôi huống chi lần này chính anh lại bế cô vào phòng.

Bác sĩ tức tốc chạy đến, thở muốn không ra hỏi Âu Hoằng Phong vội nói với bác sĩ:"Ông hãy mau khám cho cô ấy đi cô ấy sốt rất cao."

Bác sĩ bước đến khám cho cô trong suốt quá trình khám cho cô anh luôn đứng ở đấy không rời đi nửa bước, quản gia Lưu cùng Tiểu Cúc cũng đứng ở đó quan sát, lo lắng cho cô.

"Âu thiếu! Vị tiểu thư này không sao cả chỉ là do làm việc quá mệt mỏi, lại hay đi giữa trời nắng gắt rồi ban đêm thì thức khuya, chịu lạnh lâu dần mới trở nên chỉ cần nghỉ ngơi, uống thuốc đúng giờ là sẽ không sao."

Nghe bác sĩ nói như thế Âu Hoằng Phong cảm thấy mình có lỗi vô cùng anh đưa cho bác sĩ một tờ chi phiếu rồi bảo quản gia Lưu:

"Quản gia Lưu! Bà hãy đi tiễn bác sĩ đi."


"Tôi xin phép!" Bác sĩ nhận lấy tờ chi phiếu rồi cười nhẹ rời đi cùng với quản gia Lưu.

Quản gia Lưu rời đi Tiểu Cúc cũng không dám đứng ở đó cô vội nhanh chóng đi ra ngoài đóng cửa lại, cô rất sợ vị thiếu gia này đắc tội là không bao giờ được yên ổn.

Âu Hoằng Phong ngồi xuống giường cạnh Từ Phương Hiểu, khẽ cất giọng:

"Tôi xin lỗi!"

Trời tối, Từ Phương Hiểu đã hạ sốt dần cô khẽ mở mắt tỉnh dậy ráng gượng ngồi dậy cô cảm thấy chiếc giường này có gì lạ không phải là giường của cô giường của cô không có êm ái như vậy, căn phòng cũng không có rộng lớn, sang trọng đến như thế? Quần áo của cô cũng đã được thay thành bộ quần áo khác cô giật bắn mình khi nhìn thấy Âu Hoằng Phong đang ngồi làm việc.

"Thiếu...thiếu gia!"

Âu Hoằng Phong quay người lại gương mặt không một chút biểu cảm cất giọng trầm khàn của mình:

"Tỉnh rồi sao? Cô còn chỗ nào không khỏe không?"


Vừa nói anh vừa đi đến chỗ cô, cô khẽ lắc đầu đáp:"Tôi đã khỏe rồi thưa thiếu gia."

Âu Hoằng Phong sờ trán của cô rất tự nhiên khiến cho cô giật người không dám động đậy anh khẽ gật đầu:

"Hạ sốt rồi, cô hãy nằm ở đây đi để tôi cho người đem cháo với thuốc lên cho cô."

"Dạ không cần đâu để tôi tự đi xuống đó ăn được rồi không cần phiền thiếu gia và mọi người đâu." Từ Phương Hiểu ngay lập tức từ chối cô làm sao dám ngồi ở đây để cho thiếu gia của mình chăm sóc được chứ?

"Cô thử bước khỏi giường xem toàn bộ lương tháng này của cô sẽ mất ngay. Cô ngồi im ở đây cho tôi." Chân chưa kịp đặt xuống sàn đã bị anh phun ra một câu khiến cô rút chân lại chỉ biết gật đầu nghe lời.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15: Cấm địa


Thấy Âu Hoằng Phong đã rời khỏi Từ Phương Hiểu vỗ vỗ mặt của mình cứ ngỡ là đang nằm mơ cô không tin người lúc nãy chính là vị thiếu gia ác ma lúc nào cũng hành hạ, luôn kiếm chuyện với cô.

Cánh cửa phòng mở ra Từ Phương Hiểu lại một phen kinh thiên, há hốc miệng khi nhìn thấy anh bưng khay cháo còn có sữa, nước lọc và thuốc cho cô, cô ráng lục lại trí nhớ xem đã đắc tội gì nữa với anh, cô tự hỏi với lòng:

"Chẳng lẽ mình lại đắc tội với thiếu gia sao? Không lẽ đây là bữa ăn cuối cùng hay sao?"

"Cô đang suy nghĩ cái gì vậy?" Âu Hoằng Phong tay cầm chén cháo đưa cho cô.

Từ Phương Hiểu giật mình nhìn anh lom lom khẽ lắc đầu:


"Tôi không có nghĩ gì cả."

"Tôi đã đem cháo lên đến đây cho cô rồi chẳng lẽ cô muốn tôi đút cho cô ăn luôn sao?"

Từ Phương Hiểu lắc đầu lia lịa, vội vàng cầm lấy chén cháo:

"Cảm ơn thiếu gia!"

Từ Phương Hiểu ăn trong sự lo lắng, hoảng sợ khi thấy tính tình của anh thay đổi đột ngột, ăn xong chén cháo anh lại đưa cho cô ly sữa, bảo cô:

"Uống cho hết ly sữa này không được bỏ sót một giọt sữa nào cả."

Từ Phương Hiểu vội cầm lấy ly sữa một hơi uống sạch không dám nói gì cả, uống xong cô đặt ly sữa vào khay anh lại đưa cho cô một ly nước lọc và thuốc, cô lại tiếp tục nhận lấy và uống.

Nhìn thấy cô đã ăn xong, uống thuốc xong anh cất giọng bảo:

"Xong rồi! Cô hãy nằm nghỉ ngơi đi."

Âu Hoằng Phong bưng khay đựng cháo, sữa và nước xuống lầu xong anh quay trở lại phòng thấy cô vẫn ngồi đó gương mặt ngơ ngác, khó hiểu nhìn anh anh biết cô đang khó hiểu chuyện gì anh liền giải đáp cho cô:

"Nếu như tôi không bắt cô đi đem cơm trưa tối lại bảo cô đợi tôi đến khuya thì cô đã không phát sốt, bị bệnh như thế này tôi thấy có lỗi nên mới chuộc lỗi thôi."


"Dạ không sao, đó không phải là lỗi của anh là do sức khỏe của tôi yếu quá thôi." Từ Phương Hiểu làm sao có thể nói rằng đó là lỗi của anh chứ, cho cô mười lá gan cũng không dám nói.

"Cạch! Vị tiểu thư này cô không được vào bên trong." Tiếng mở cửa cùng tiếng của quản gia Trần cất lên.

Một cô gái ăn mặc khá là mát mẻ bước vào phòng của anh, vừa bước vào nhìn thấy Từ Phương Hiểu đang ngồi trên giường, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Từ Phương Hiểu của cô gái kia khiến cho cô rùng mình sợ hãi.

Quản gia Trần lên tiếng nhưng chưa kịp nói thì Âu Hoằng Phong đã bảo:

"Bà hãy đi xuống đi ở đây tôi sẽ giải quyết."

"Vâng!" Quản gia Trần cúi người lặng lẽ rời khỏi đóng nhẹ cửa lại.

Cô gái kia đột nhiên chỉ vào Từ Phương Hiểu quát lớn với anh:

"Hoằng Phong! Có phải anh vì cô ta mà không thèm đến tìm em nữa đúng không? Cô ta thì có gì tốt chứ? Ăn mặc quê mùa cũng không xinh đẹp cô ta thì có gì mà hơn em chứ?"

Bầu không khí trong phòng của anh đột ngột trở nên lạnh lẽo, ngột ngạt Từ Phương Hiểu chỉ ngồi một chỗ không dám lên tiếng chỉ biết nhìn Âu Hoằng Phong. Sắc mặt của Âu Hoằng Phong đã đen đến không thể đen được nữa, ngữ điệu đầy lạnh lẽo của anh cất lên:

"Lúc trước tôi đã nói với cô như thế nào? Cô đã quên hết lời của tôi nói rồi sao?"


Cô gái kia giật mình, bắt đầu run sợ nhưng vẫn cố bình tĩnh trả lời anh:

"Lúc trước anh đã từng nói rằng anh không thích bất cứ ai bước vào biệt thự của anh khi chưa có sự cho phép của anh càng không được bước vào phòng của anh nơi ấy được xem là cấm địa của anh."

"Vậy tại sao cô lại còn bước vào biệt thự, phòng của tôi? Cô to gan thật đấy bước vào nơi mà tôi xem như cấm địa lại còn ở đây lớn tiếng cô không biết chết là gì đúng không?" Từng câu từng chữ của Âu Hoằng Phong đều lạnh như băng có thể khiến người khác run sợ.

Cô gái kia lại chỉ vào cô như muốn lấy cô làm bia đỡ đạn cho mình:

"Nếu nói như vậy thì tại sao cô ta lại vào đây được lại còn ở trên giường của anh nữa chứ?"

Âu Hoằng Phong không muốn giải thích hay gì cả anh lạnh nhạt phun ra một chữ:"CÚT!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16: Không thích phụ nữ bước vào phòng


"Vâng! Tôi sẽ rời khỏi đây ngay hai người cứ nói chuyện với nhau." Từ Phương Hiểu cứ tưởng là Âu Hoằng Phong bảo người cút chính là cô nên cô đứng dậy bước khỏi giường.

Cô gái ăn mặc thiếu vải ấy khoanh tay nhìn cô với gương mặt nghênh ngang, đắc ý, Âu Hoằng Phong nheo mắt nhìn Từ Phương Hiểu, cất giọng hỏi:

"Tôi bảo cô cút khỏi đây từ lúc nào? Mẫn Đồng! Người tôi kêu cút khỏi đây chính là cô đó cô hãy mau cút khỏi đây trước khi tôi nổi điên lên."

Từ Phương Hiểu định đặt chân xuống giường nghe anh nói thế thì rút chân lại ngồi im không dám nói gì, Mẫn Đồng trợn mắt nhìn anh cô ta thật sự không thể tin được anh lại bảo cô ta cút đi chứ không phải là Từ Phương Hiểu.

Định mở miệng nói nhưng khi nhìn thấy sắc mặt như muốn giết người của anh Mẫn Đồng sợ sệt không dám nói gì nữa chỉ đành tức trong người bỏ đi.


Mẫn Đồng vừa đi quản gia Trần đã bước vào cung kính hỏi anh:

"Thiếu gia! Có cần cho người khử trùng, vi khuẩn không?"

Từ Phương Hiểu ngơ ra khi nghe quản gia Trần hỏi như thế. Tại sao lại phải khử trùng, vi khuẩn chứ? Ở trong phòng của anh rất sạch sẽ mà?

Âu Hoằng Phong dứng dậy tiến đến chỗ Từ Phương Hiểu bế thốc cô lên khiến cô giật mình la lên một tiếng, anh nói với quản gia Trần:

"Khử trùng xong căn phòng này sẽ dành cho khách hoặc là người làm gì cũng được tùy ý bà sắp xếp."

"Vâng!" Quản gia Trần gật đầu trả lời anh.

Từ Phương Hiểu lại một lần nữa ngơ ngác không hiểu tại sao lại đổi cả phòng chứ? Còn nữa anh là muốn bế cô đi đâu chứ? Cô có chân cô có thể tự đi được mà?

Âu Hoằng Phong bế cô lên lầu ba bước vào một căn phòng khác căn phòng ấy giống hệt với căn phòng ở lầu hai của anh, anh lại đặt cô lên giường. Sự tò mò, khó hiểu của cô đã lên đến đỉnh điểm cô không thể không hỏi:

"Thiếu gia! Tại sao anh lại đột nhiên đổi phòng khác vậy? Căn phòng của anh ở lầu hai bị bẩn chỗ nào sao? Tôi thấy nó rất sạch sẽ mà?"

Âu Hoằng Phong lấy chai rượu rót vào ly vừa rót anh vừa trả lời cô:


"Lúc đầu thì rất sạch sẽ nhưng khi cô gái lúc nãy bước vào thì nó đã trở nên dơ bẩn rồi. Tôi không thích bất cứ người phụ nữ nào bước vào phòng của tôi cả."

Từ Phương Hiểu thật sự không còn lời nói để nói với anh cô gái kia chỉ mới có bước vào chưa có ngồi hay làm gì hết mà anh đã cảm thấy dơ bẩn rồi. Mà khoan đã, Từ Phương Hiểu cảm thấy có gì đó sai sai ở đây anh bảo là không thích bất cứ người phụ nữ nào bước vào phòng của anh vậy thì cô là như thế nào? Chẳng lẽ anh không xem cô là phụ nữ sao? Xem cô là đàn ông sao?

Âu Hoằng Phong uống một ngụm rượu vang rồi bước đến tủ quần áo lấy áo khoác, quay người nhìn cô cất giọng:

"Tôi đi ra ngoài cô không cần phải như lúc trước thức đợi tôi đâu cô cứ ở đây ngủ đi."

Từ Phương Hiểu như cún con chỉ biết nghe lời không dám nói gì, cô nhìn anh gật gật đầu Âu Hoằng Phong khẽ cười nhạt rồi rời khỏi biệt thự.

Đến quán bar Lovers, Âu Hoằng Phong vừa bước vào đã bị Dạ Thành Đông cất giọng đầy ý trêu chọc:

"Nghe nói hôm nay cậu đã cho người tìm một cô gái rồi còn bế cô gái đó về biệt thự. Không biết cô gái nào lại may mắn như thế được Âu thiếu gia đây để ý đến lại còn được bước chân vào biệt thự nữa chứ?"

"Là Từ Phương Hiểu!" Âu Hoằng Phong ngồi xuống ghế vắt chéo chân, bình thản nói.

"Từ Phương Hiểu?" Dạ Thành Đông, Phương Thần, Lục Dĩ Tường và Tần Đình Danh đồng loạt cất giọng lên với ánh mắt, ngữ điệu khó tin.

Âu Hoằng Phong cầm ly rượu vang đỏ lắc lư giải đáp thắc mắc cho các anh:


"Từ Phương Hiểu bị sốt ngất ngoài đường được Mộ Khánh Dương đưa về biệt thự tôi biết được nên đưa cô ta về thôi."

Lục Dĩ Tường cau nhẹ đôi mày rồi dãn ra ánh mắt có chút nghi hoặc, khó hiểu:

"Mộ Khánh Dương sao? Không biết tại sao tôi lại cảm thấy Mộ Khánh Dương hình như có một sự quan tâm đặc biệt đối với Từ Phương Hiểu thì phải, ánh mắt khi nhìn Từ Phương Hiểu cũng khác với mọi người."

Tần Đình Danh cũng cảm thấy như thế anh cất giọng nói:

"Tôi cũng cảm thấy như vậy chẳng lẽ Mộ Khánh Dương thích Từ Phương Hiểu sao? Nếu thật sự là thích thì chẳng phải Từ Phương Hiểu một bước thành phượng hoàng rồi sao?"

"Còn lâu! Sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu." Âu Hoằng Phong bất giác thốt lớn lên khiến cho mọi người đồng loạt nhìn anh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17: Ngụy biện


"Khụ...khụ..." Âu Hoằng Phong ho nhẹ vài tiếng sờ sờ cái mũi cao của mình đảo mắt nhìn mọi người rồi cười hì hì cho qua.

Phương Thần nheo mắt nhìn Âu Hoằng Phong ánh mắt ý cười hỏi anh:

"Tại sao lại không bao giờ có chuyện đó được chứ? Mà sao cậu lại đột nhiên phản ứng kịch liệt như vậy chứ?"

Âu Hoằng Phong cũng không hiểu tại sao anh lại đột nhiên phản ứng kịch liệt như vậy, anh lắp bắp nói cho qua chuyện:

"Thì...thì bởi vì...bởi vì Từ Phương Hiểu là người hầu riêng của tôi tôi chưa cho phép cô ta làm sao mà dám yêu đương gì."

"Cậu có quá đáng không vậy? Kể cả yêu đương quyền riêng tư cá nhân của người ta mà cậu cũng quản." Dạ Thành Đông không tin được là Âu Hoằng Phong lại quản cả chuyện này.


"Tại sao lại không được quản chứ? Cô ta là người hầu của tôi tôi quản cái gì mà chẳng được." Âu Hoằng Phong mặt nghênh lên nói chuyện như chuyện quản cô là chuyện đúng và hiển nhiên.

Tần Đình Danh uống một ngụm rượu, nhớ ra chuyện gì đó liền đặt ly rượu xuống nói với Âu Hoằng Phong:

"Mà nhắc đến chuyện người hầu riêng mới nhớ hình như Từ Phương Hiểu đã người hầu riêng cho cậu qua một tháng rồi đúng không?"

Âu Hoằng Phong khẽ gật đầu:"Đúng vậy! Cô ta đã làm hơn một tháng rồi."

"Cuối cùng cũng đã có người phá kỉ lục làm người hầu riêng cho cậu, cứ tưởng cũng sẽ như những người khác không qua nổi một tháng chứ. Mà cậu còn hành hạ người ta không vậy? Nếu cậu còn định hành hạ, trả thù thì cậu là người nhỏ nhen, thù dai lắm đó đặc biệt đó là con gái nữa." Dạ Thành Đông tay cầm rượu ngón trỏ chỉ vào Âu Hoằng Phong nói rồi uống rượu.

"Không còn nữa, bắt đầu từ hôm nay đã không còn hành hạ nữa." Từ lúc Từ Phương Hiểu bị sốt Âu Hoằng Phong đã cảm thấy có lỗi lắm rồi làm sao có thể hành hạ cô được nữa chứ?

Bỗng Âu Hoằng Phong đứng dậy cầm lấy áo khoác lên nói với mọi người:

"Thôi tôi phải đi về đây, tôi còn có việc phải xử lý nên phải về sớm."

Mọi người khẽ gật đầu, Âu Hoằng Phong rời khỏi căn phòng Phương Thần bĩu môi phun ra hai chữ:"Ngụy biện!"

Lục Dĩ Tường nhíu mày, không hiểu ý của Phương Thần:

"Thần! Cậu nói vậy là sao? Ngụy biện? Là ý gì chứ?"

Phương Thần cười nhẹ nhìn những người khác Dạ Thành Đông và Tần Đình Danh cũng không hiểu ý của anh anh bèn giải thích cho mọi người hiểu ý:


"Các cậu nên nhớ rằng từ trước đến giờ Hoằng Phong có bao giờ đi về giữa chừng đâu? Đối với cậu ấy công việc là công việc, bạn là bạn không liên quan với nhau nếu như cậu ấy đã đến đây thì công việc không có gì quan trọng hết."

"Đúng rồi! Những lần cậu ấy có công việc quan trọng đều gọi thông báo cho chúng ta chứ không hề đến rồi bỏ về giữa chừng như vậy." Dạ Thành Đông nghe Phương Thần nói mới để ý đến chuyện này.

Phương Thần mỉm cười đầy ẩn ý nói với mọi người:

"Tôi dám bảo đảm với Hoằng Phong quay về sớm là do Từ Phương Hiểu, chẳng phải lúc nãy cậu ấy bảo là cô ta bị sốt sao? Cậu ấy về sớm là để chăm sóc cho Từ Phương Hiểu đấy."

"Cái gì? Thật sao? Cậu không đùa đó chứ? Hoằng Phong mà lại đi chăm sóc cho một cô gái sao? Trừ khi cậu ấy thích nếu không thì không bao giờ." Lục Dĩ Tường nghe Phương Thần nói thế thì không tin được.

Dạ Thành Đông khẽ gật gù tán thành với ý của Phương Thần:

"Thần nói đúng đó, theo tôi thấy Hoằng Phong đã có tình cảm với Từ Phương Hiểu rồi chỉ là không nhận ra thôi."

Tần Đình Danh khẽ nhếch môi mỉm cười cất giọng:

"Tôi thật sự rất mong chờ cặp đôi này đấy, tôi ủng hộ cặp đôi này bởi vì tôi thấy Từ Phương Hiểu không giống như những cô gái khác cô gái này hồn nhiên, trong sáng có nét gì đó khá là đáng yêu cũng không ham hư vinh."

Phương Thần cùng Dạ Thành Đông gật đầu đồng thanh cất lời:

"Tôi cũng ủng hộ cặp đôi này đến với nhau."

Lục Dĩ Tường nhìn ba người các anh mà vẫn chưa thể tin được chuyện Âu Hoằng Phong thích Từ Phương Hiểu, anh quyết tâm phải làm rõ chuyện này.


Về đến biệt thự, Âu Hoằng Phong bước lên phòng nhìn thấy Từ Phương Hiểu vẫn còn thức ngồi xem ti vi anh cau mày hỏi:

"Tại sao giờ này mà cô còn thức vậy? Tại sao lại không nghỉ ngơi đi?"

Từ Phương Hiểu vội tắt ti vi rồi rụt cổ trả lời anh:

"Thưa thiếu gia! Tại vì từ trưa đến giờ tôi đã ngủ nhiều rồi nên bây giờ ngủ không được mà tại sao hôm nay thiếu gia lại về sớm vậy ạ thường thì qua 12 giờ anh mới trở về mà?"

Âu Hoằng Phong đôi mắt không một chút gợn sóng, mặt lạnh đáp:

"Tôi về sớm bộ lạ lắm sao? Đơn giản là vì hôm nay tôi và bạn của tôi uống rượu rồi về sớm thôi, bạn của tôi ai cũng đã có vợ có bạn gái rồi nên việc về sớm là chuyện bình thường."

Từ Phương Hiểu khẽ gật gù hiểu ra, cô không hề nghĩ ngợi gì nhiều.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 18: không được làm gì hết


Từ Phương Hiểu thấy Âu Hoằng Phong trải một tấm nệm ở dưới sàn nhà rồi còn để gối và mền xuống cô định hỏi anh thì anh đã cất lời trước:

"Tối nay cô cứ ngủ ở trên giường của tôi cô tôi sẽ ngủ dưới đất."

Từ Phương Hiểu ngay lập tức luống cuống, cô làm sao dám để anh ngủ dưới đất còn cô lại ngủ trên giường êm như vậy chứ?

"Làm sao có thể được chứ? Thiếu gia làm sao có thể ngủ dưới đất được? Thiếu gia cứ ngủ trên giường đi tôi sẽ ngủ ở dưới đó hay là tôi về phòng của tôi ngủ cũng được."

Từ Phương Hiểu vội vàng xuống giường đi đến cánh cửa vừa định mở ra thì giọng nói anh lại cất lên với ngữ điệu điểm lạnh:


"Cô quay lại cho tôi tôi đếm từ đến ba mà cô không ở trên giường thì tiền lương tháng này của cô sẽ bay theo mây khói. Một..."

Chưa đếm đến tiếng thứ hai Từ Phương Hiểu đã lao nhanh đến nằm ngồi trên giường, cô bĩu môi vẻ mặt ấm ức nghĩ thầm:

"Lúc nào cũng lấy việc trừ tiền lương ra để doạ mình."

Âu Hoằng Phong bề ngoài thì tỏ vẻ trách mắng, lạnh lùng cô nhưng bên trong anh lại quan tâm, lo lắng:

"Cô có bị ngốc không vậy? Ở dưới đất lạnh như vậy cô lại là người bệnh vừa mới hạ sốt cô lại muốn bị sốt lại nữa hay sao? Tôi cho cô nghỉ một tuần một tuần này cô không cần làm bất cứ công việc gì hết chỉ ở trong căn phòng này dưỡng bệnh hạn chế ra ngoài để tránh bị cảm nắng. Nếu cô dám làm trái lời của tôi thì nguyên năm nay khỏi nhận lương."

Vừa nghe anh nói nguyên năm sẽ không được nhận lương cô hoảng hồn gật đầu như băm tỏi răm rắp nghe theo, cô đâu có ngốc đến nỗi chống lại anh để mất tiền lương cả năm với lại cái này là ở không cũng có tiền lương cô dại gì mà không nghe theo.

Âu Hoằng Phong thấy cô gật đầu nghe lời như thế thì hài lòng vô cùng:

"Nếu đã không còn gì để nói thì cô hãy mau ngủ đi."

Anh vừa nói dứt lời Từ Phương Hiểu đã ngay lập tức nằm xuống đắp chăn nhắm mắt ngủ, Âu Hoằng Phong nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời của cô thì bật cười vì quá đáng yêu, anh cũng nằm xuống nhắm mắt ngủ.

Trời gần sáng, Âu Hoằng Phong tỉnh giấc cảm giác trên người của mình có vật gì đó đè nặng lên anh cau mày nhìn thấy có chút giật mình khi nhìn thấy Từ Phương Hiểu không biết từ lúc nào đã lăn xuống đất ngủ cạnh anh.

Nếu như chỉ là ngủ thì Âu Hoằng Phong sẽ không bật cười, tay và chân của cô gác lên người của anh xem anh như là gối mà ôm, anh khẽ lắc đầu bật cười phun ra một câu:


"Con gái gì mà tướng ngủ xấu thế? Lăn xuống đất mà không hay, ngủ say như chết vậy?"

Anh lấy điện thoại xem giờ thì chỉ mới bốn giờ sáng anh nhìn cô nhếch môi mỉm cười, nói khẽ:

"Tôi rất muốn xem thử sau khi cô thức dậy sẽ phản ứng như thế nào?"

Nói dứt lời, anh đắp chăn cho cô rồi ngủ tiếp để mặc cho Từ Phương Hiểu ôm mình, miệng vẫn cười tủm tỉm.

Trời đã sáng hẳn, Từ Phương Hiểu dụi mắt thức dậy như một đứa trẻ cô cảm giác có điều gì đó lạ lạ cô quay đầu nhìn thì thấy bản thân cô đang ôm anh cô hoảng hốt, mắt trợn to lấy tay và chân ra, quay người không cẩn thận đập vào giường.

Từ Phương Hiểu xoa xoa trán đứng dậy chạy ra khỏi phòng, cô đóng cửa nhẹ nhàng sợ anh thức dậy. Âu Hoằng Phong phì cười hai tay của anh kê ra phía sau đầu miệng vẫn cười không ngừng, thật ra anh đã thức cùng lúc với cô nên khi thấy cô hoảng loạn không biết làm như thế nào thì anh đã muốn bật cười nhưng anh cố giả vờ như đang ngủ.

Từ Phương Hiểu bước xuống dưới lầu nhìn thấy Tiểu Cúc đang lau bình hoa cô nhanh bước đến hỏi:

"Tiểu Cúc! Còn công việc gì vậy để tôi làm với?"

Tiểu Cúc lắc đầu nói với cô:"Cô không cần làm thiếu gia đã căn dặn mọi người rồi cô vẫn chưa khỏi bệnh nên không cần làm việc gì hết, cô sẽ không cần làm việc trong vòng một tuần."

Cô quên mất việc này cô chỉ cười trừ với Tiểu Cúc rồi đi lên phòng gọi anh thức dậy, vừa bước lên phòng thì thấy anh đang cầm cà vạt cứ theo thói quen cô bước đến thắt cho anh.


Thắt xong rồi cô mới nhớ đến chuyện anh đã dặn là cô không được làm bất cứ việc gì nếu không sẽ tiền lương cả năm sẽ tan biến, cô rút tay ra khẽ ngẩng đầu lên nhìn anh với ánh mắt hy vọng là anh sẽ không trừ lương.

Âu Hoằng Phong khóe miệng cau lên cười nhẹ, nhướng mày hỏi cô:

"Cô đã nhớ ra tôi đã nói với cô chuyện gì rồi sao?"

Từ Phương Hiểu chớp mắt, gật gật đầu, mếu máo nhìn anh:

"Thiếu gia! Anh đừng có trừ lương của tôi, lúc nãy thấy anh đang chuẩn bị thắt cà vạt tôi chỉ làm theo thói quen mà quên mất chuyện anh căn dặn tôi hứa sẽ không xảy ra những chuyện như thế này nữa, tôi sẽ ngoan ngoãn không làm gì trong một tuần."

Âu Hoằng Phong cứ mỉm cười không nói gì, xoa xoa đầu của cô rồi đi xuống lầu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19: Trường hợp đặc biệt


Từ Phương Hiểu không hiểu ý của Âu Hoằng Phong thấy anh không nói gì lòng cô lại càng lo lắng hơn vừa chuẩn bị rời khỏi phòng tìm anh hỏi thì quản gia Lưu bước vào tay cầm khay đồ ăn sáng đem cho cô.

"Để cháu bưng, sau này bà cứ để cháu tự xuống ăn là được rồi bà không cần phải vất vả đem lên cho cháu đâu. Dù sao thì cháu cũng là người hầu trong đây cháu có tư cách, thân phận gì mà được đãi ngộ như vậy chứ?" Từ Phương Hiểu cầm lấy khay đồ ăn sáng từ tay quản gia Lưu rồi đặt lên bàn.

Quản gia Lưu khẽ mỉm cười nói với cô:

"Đây là do thiếu gia bảo bà mang lên thiếu gia còn căn dặn là khi cháu ở trên phòng đến giờ ăn thì không cần gọi cứ trực tiếp mang lên cho cháu là được rồi."

Từ Phương Hiểu bắt đầu cảm thấy anh không còn đáng sợ như trước nữa bây giờ cô cảm thấy anh rất tốt, rất quan tâm người khác không xấu xa như cô nghĩ:


"Thiếu gia tốt thật những tin đồn lúc trước về những người hầu riêng của thiếu gia chắc là do người khác nói thêm thôi chứ thiếu gia không hề xấu xa đến như vậy đúng không bà?"

Quản gia Lưu gật gật đầu, từ lúc thấy dáng vẻ lo lắng của anh khi bế cô trở về rồi còn cho cô ở trong phòng của mình thì quản gia Lưu đã nhận ra rằng anh đã có tình cảm với cô nên bà cũng không cần phải che giấu điều gì mà nói thẳng với cô, bà muốn cô hiểu rõ anh hơn mong cô cũng có tình cảm với anh:

"Thật ra những người mà thiếu gia chọn làm người hầu riêng lúc trước đều là những cô gái có vọng tưởng muốn lên giường với thiếu gia muốn một bước trở thành phượng hoàng chủ nhân của căn biệt thự này nhưng điều không thành họ bị thiếu gia hành đến muốn điên khiến họ phải tự mình xin nghỉ việc."

Từ Phương Hiểu kinh ngạc vô cùng khi nghe quản gia Lưu kể, quản gia Lưu kéo cô ngồi xuống đưa cháo cho cô ăn:

"Cháu hãy ăn xong đi ăn xong bà sẽ kể cho cháu nghe tiếp."

Từ Phương Hiểu cầm chén cháo lên ăn, quản gia Lưu nhìn dáng vẻ cô ăn bà cười nhẹ bà cảm thấy cô rất tốt nếu như cô có thể thành đôi với anh thì đó là chuyện quá tốt. Bà mong rằng cô chính là người có thể khiến anh gạt bỏ cái suy nghĩ việc tình yêu đích thực không có trên đời.

Ăn xong, cô uống thuốc quản gia Lưu thấy cô đã uống thuốc xong rồi bà mỉm cười nói tiếp với cô:

"Cháu có biết cháu chính là trường hợp đặc biệt không? Từ cách cháu được chọn làm người hầu riêng cho đến công việc cháu làm điều không giống những người lúc trước làm."

"Bà nói thật sao? Vậy những người hầu lúc trước làm những công việc gì mà lại không giống cháu?"

"Những người hầu lúc trước cũng làm những công việc như những người hầu bình thường chỉ là thêm một cái danh là người hầu riêng của thiếu gia thôi nhưng họ hoàn toàn khác cháu họ bị thiếu gia sai khiến, hành hạ đủ chuyện có một số người nửa đêm còn bị thiếu gia gọi thức dậy đi mua đồ ăn nữa nếu không có thì bị đuổi việc hoặc là trừ lương khiến cho chịu không nổi mà xin nghỉ."


Từ Phương Hiểu há hốc miệng cô không ngờ anh lại nhẫn tâm, vô tình đến như vậy dù sao đó cũng là những cô gái thôi mà.

Quản gia Lưu tiếp tục nói cho cô nghe:

"Những người hầu trước chưa bao giờ được bước vào phòng của thiếu gia nữa bước cũng chưa từng được đi xe chung với thiếu gia như cháu. Những công việc những đãi ngộ của cháu từ trước đến giờ bọn họ kể cả người hầu ở đây cũng không được bởi vậy bà mới nói cháu là trường hợp đặc biệt."

Quản gia Lưu đứng dậy bưng khay đi xuống lầu, cô vẫn còn chưa hiểu được ý tứ trong câu nói của bà cô chỉ biết là thiếu gia rất tốt với cô.

Tập đoàn Âu thị

Đến giữa, Tiểu Cúc mang cơm đến cho Âu Hoằng Phong An Na bước vào thông báo với anh:

"Chủ tịch! Có người mang cơm trưa đến cho anh."

Âu Hoằng Phong khẽ mỉm cười, đáp:"Cho vào!"

Đột nhiên anh thu nụ cười lại anh lại trách cô không nghe lời anh đã căn dặn là cô không được đi đâu cả để tránh bị cảm nắng mà cô lại đem cơm trưa đến, cánh cửa mở ra anh định mở miệng trách móc cô thì anh đột ngột cứng miệng lại, cau mày nhìn người đem cơm đến:"Tiểu Cúc?"

Tiểu Cúc cúi người chào anh:"Thiếu gia! Tôi thay Phương Hiểu đem cơm trưa đến cho anh."


Đặt cơm trưa xuống bàn cô cúi người nói với anh:

"Thiếu gia có gì căn dặn không ạ? Nếu không thì tôi xin phép được rời đi."

Tiểu Cúc vừa bước đến gần cánh cửa thì giọng nói của anh cất lên:

"Khoan đã! Từ Phương Hiểu sao rồi?"

Tiểu Cúc quay người lại trả lời anh:"Thưa thiếu gia! Phương Hiểu sau khi uống thuốc xong đã ngủ rồi ạ."

Âu Hoằng Phong khẽ gật đầu bảo:"Được rồi cô đi ra ngoài đi."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom