Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 60


Chương 60

Bỗng có tiếng còi hú inh ỏi vang lên từ ngoài cửa nhà thuốc, nơi vô số người hiếu kỳ đang tụ tập hóng chuyện.

Thấy hai anh cảnh sát bước vào, Nghiêm Lãng nãy giờ vẫn rúc mình trong góc lập tức nhảy ra, chỉ vào bọn Hắc Hổ mà réo ầm lên: “Đồng chí cảnh sát đến đúng lúc lắm! Mấy thằng du côn này xông vào nhà thuốc của chúng tôi đập phá lung tung, nhờ các anh nhốt chúng nó lại, đừng để đứa nào chạy thoát!”

Đó cũng là lúc hiệu quả tê liệt trên người bọn Hắc Hổ biến mất hơn phân nửa, chân tên nào tên nấy mềm như cọng bún, ngã phịch xuống đất.

Tên nào cũng hoang mang không biết mình vừa bị gì, nhưng bây giờ lại không phải lúc để suy nghĩ việc ấy.

“Mấy anh cảnh sát, tụi em không phải người xấu!”, gã Hắc Hổ mặc áo ba lỗ gào toáng lên nhưng đã bị anh cảnh sát mày rậm mắt to quát lại.

“Lời anh nói không có giá trị với tôi, về đồn một chuyến rồi nói sau!”

Thế là Hắc Hổ, Lạc Thiên, Nghiêm Lãng và Lâm Dương đều bị đưa về đồn cảnh sát, trải qua quá trình lập biên bản tương đối đơn giản.

Sau khi hỏi han một phen, họ rốt cuộc cũng biết được lý do Hắc Hổ dẫn người đến phá nhà thuốc.

Một tuần trước, có một cặp vợ chồng đưa con gái đến chữa bệnh.

Đối tượng họ muốn nhờ vả tất nhiên là ông nội của Lạc Thiên, Lạc Bắc Minh. Tiếc rằng khi ấy ông cụ không có mặt, nhà thuốc do Lạc Thiên và bác sĩ Nghiêm Lãng do cô mời đến trông coi.

Khi ấy nhà thuốc vừa mới khai trương, ngoại trừ khách quen của Lạc Bắc Minh thì rất ít người biết đến, lợi nhuận thu vào không được bao nhiêu. Nghiêm Lãng thấy đôi vợ chồng kia ăn mặc xa hoa quý phái, bèn cố tình kê thêm một số loại thuốc cho con gái họ.

Cô bé kia mắc phải bệnh nan y mà rất nhiều bệnh viện lớn cũng đành bó tay nên cha mẹ cô mới tìm đến Lạc Bắc Minh. Nghiêm Lãng biết vậy thì kê một toa thuốc bồi bổ thân thể nhằm kéo dài thời gian, đợi Lạc Bắc Minh trở lại.

Không ngờ mọi việc lại đổ bể vì toa thuốc này.

Cô bé trước kia chỉ bị khập khiễng ở chân, ai dè uống thuốc theo toa của Nghiêm Lãng được mấy ngày thì hoàn toàn không thể đi đứng gì nữa, hiện đang đối mặt nguy cơ phải cắt chi.

Nghe nói cô bé có một người anh trai thương em vô cùng. Anh ta hay tin thì hết sức phẫn nộ, bèn thuê đám người Hắc Hổ đến đến đập phá nhà thuốc xem như cảnh cáo, nếu cô bé thật sự phải cắt chi thì không ai biết anh ta sẽ còn làm ra những chuyện điên rồ nào nữa.

Sau khi biết rõ ngọn ngành câu chuyện, Lạc Thiên tức giận đến mức thở không thông, quắc mắt trừng Nghiêm Lãng ngồi cách đó không xa khiến anh ta không thể không rụt cổ, dời mắt trốn đi.

Cảnh sát kết luận đây là một vụ tranh chấp ẩu đả, dù sao hậu quả gây ra cũng không có gì to tát, Lạc Thiên cũng chỉ ngã bầm mông mà thôi.

Bên Hắc Hổ cũng có người đứng ra bảo lãnh và chấp nhận bồi thường, vì vậy sau khi hai bên thương lượng dàn xếp xong thì được thả đi.

Nhưng ai cũng biết nếu cô bé kia phải cưa chân thật thì mọi chuyện sẽ không dừng lại ở chút ẩu đả bồi thường này, mà e rằng Lạc Thiên, Nghiêm Lãng và cả nhà thuốc họ Lạc đều sẽ bị liên lụy, thậm chí phải ngồi tù!

Lạc Thiên nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh túa ra như mưa.

Khi họ chuẩn bị đón xe về thì điện thoại của cô ta nhận được cuộc gọi từ một dãy số lạ.

“A lô, Lạc Thiên nghe ạ”, cô ta dè dặt nói.

“Tao là Ninh Long, anh của Ninh Tiểu Uyển”, một giọng trầm khàn đáp lại từ đầu dây bên kia.

“Ninh Tiểu Uyển?” Nhận ra tên của cô bé sắp phải cắt chi, Lạc Thiên vội vã tiếp lời: “Anh Ninh, tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi!”

“Lạc Thiên, còn một ngày nữa là em tao phải bị cưa chân, tao cho mày thời hạn đến lúc đó. Nếu mày có thể mời ông mày tới chữa cho em tao, giữ lại hai chân cho nó thì chuyện này xem như giải quyết xong. Còn nếu chúng mày không cứu được đôi chân cho em tao thì một công hàm luật sư sẽ được đưa đến

Tam Thảo Đường vào ngày mốt. Ninh Long tao cũng thề sống mái với nhà họ Lạc, hy vọng chúng mày tự biết đường mà lo liệu!”
 
Chương 61


Chương 61

Sau đó chỉ còn tiếng tút tút vang lên.

Đầu óc Lạc Thiên trống rỗng.

Nghiêm Lãng đã nghe được toàn bộ cuộc đối thoại, mặt cắt không còn hột máu, cả người run như cầy sấy.

Nếu nhà họ Ninh muốn kiện thì anh ta căn bản không có đường thoát, bồi thường chỉ là chuyện nhỏ, lỡ như phải vào tù thì kiếp này coi như hết.

“Thiên Thiên… Tôi phải làm sao đây?”, Nghiêm Lãng lắp bắp: “Hay là chúng ta mời luật sư đi… mời người tốt nhất…”

“Anh nghĩ tìm luật sư là có thể rũ bỏ trách nhiệm hoàn toàn ư?”, Lạc Thiên vừa khiếp sợ vừa giận dữ, lập tức bấm điện thoại gọi cho Lạc Bắc Minh.

Chuyện đã đến nước này, cô chỉ còn cách cầu cứu ông ra tay.

Nhưng không lâu sau, vẻ ủ dột đã tràn đầy gương mặt cô.

“Sao rồi?”

“Ông nội không đến được…”

“Tại sao? Ông ấy không chịu ư?”

“Không phải, ông đã xuất phát ngay lập tức rồi, nhưng cần ít nhất hai ngày mới về, khi ấy đã không còn kịp nữa”, Lạc Thiên mếu máo nói như sắp khóc.

Nghiêm Lãng cũng mất hết hồn vía.

Hai người cứ thế bần thần mãi trước đồn cảnh sát.

Mà Lâm Chính nãy giờ vẫn đứng đó, lặng im quan sát.

Chuyện này vốn không liên quan đến anh, nhà họ Ninh có muốn kiện thì anh cũng sẽ không phải chịu trách nhiệm gì. Nhưng xét đến mối quan hệ giữa Tô Nhu và Lạc Thiên, khoanh tay đứng xem cũng không thỏa đáng cho lắm.

“Bác sĩ Lạc, cô gọi điện cho Ninh Long, bảo anh ta đưa Ninh Tiểu Uyển đến phòng khám của chúng ta trước đi. Cho dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải thử chữa cho cô bé”, anh lên tiếng.

“Đúng đúng đúng!”, Lạc Thiên giật mình bừng tỉnh, đoạn lập tức tán đồng: “Tôi nhớ ông Tề, bạn tốt của ông nội tôi, vẫn còn ở bệnh viện Đông y. Ông ấy nhất định có cách, để tôi đi mời đến!”

“Ý cô là ông cụ Tề Trọng Quốc ở bệnh viện Đông y?”, đôi mắt Nghiêm Lãng lóe sáng.

“Đúng vậy”.

“Ha ha, nếu là ông Tề thì nắm chắc tám, chín phần mười rồi. Chỉ cần giữ được chân của con bé thì chúng ta sẽ thoát nạn”, Nghiêm Lãng kích động thốt lên, vẻ sợ hãi đã hoàn toàn biến mất khỏi gương mặt anh ta.

Lạc Thiên vội vàng gọi điện, ông cụ Tề cũng thoải mái nhận lời. Dù sao Lạc Thiên cũng là cháu gái của bạn cũ, trước kia ông cũng đã gặp qua nên mới không hề chối từ.

Lâm Chính thấy vậy thì lại cười khổ.

Mà ở một đầu khác, Ninh Long cũng đồng ý lời mời của Lạc Thiên.

Nhà họ Ninh đã làm công tác tư tưởng cho Ninh Tuyển Uyển về việc phải cắt chi, nhưng nếu cô ta muốn thử chữa trị thì anh ta cũng sẽ không từ chối.

Việc cứu người không nên chậm trễ, họ quyết định chọn xế chiều hôm đó.
 
Chương 62


Chương 62

Nhóm Lạc Thiên vội vã chạy về nhà thuốc để chuẩn bị.

Khi kim đồng hồ vừa qua con số một, một chiếc xe sang trọng đã dừng lại trước cửa nhà thuốc. Một người đàn ông điển trai bước xuống, lấy một chiếc xe lăn gấp gọn từ cốp sau, mở nó ra rồi bế một cô bé xinh xắn như búp bê ngọc đặt lên, đẩy vào trong.

Lạc Thiên và Nghiêm Lãng không khỏi rùng minh.

Lâm Dương khi ấy đang quét sân, nhìn thấy cô bé thì khựng lại đầy kinh ngạc.

“Đó là…”

“Ông Tề đâu?”, Ninh Long nhìn một vòng phòng khám, lúc nhìn thấy Lạc Thiên, trong mắt thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên, chỉ là anh ta từng gặp vô số người đẹp, dù Lạc Thiên xinh đẹp, nhưng vẫn chưa đến mức khiến anh ta thất thần.

“Đang trên đường, sắp đến rồi…”, Lạc Thiên trả lời.

Ninh Long nhắm mắt im lặng.

Cô bé trên xe lăn ôm một con búp bê, đôi mắt to đen nhánh nhìn Lạc Thiên với vẻ kỳ lạ, sau đó cười cong mắt: “Chị gái, chị thật xinh đẹp!”

“Cảm ơn”, Lạc Thiên sửng sốt một lúc, ngồi xổm xuống dịu dàng sờ đầu bé gái.

Không thể không nói bé gái trông rất xinh, nghĩ đến việc cô bé sắp phải cắt chi, cô ta không khỏi thấy lo lắng.

Ông trời thật bất công!

Cô ta hung dữ trừng Nghiêm Lãng.

Dù toa thuốc của Nghiêm Lãng chưa chắc là ngọn nguồn khiến hai chân cô bé bị tật, nhưng chắc chắn anh ta không thể thoát khỏi liên quan.

“Anh Ninh anh yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho Tiểu Uyển”, Lạc Thiên gượng cười nói.

Nhưng sắc mặt Ninh Long vẫn vô cùng lạnh lùng, cũng không cất lời.

Tên này làm từ băng à?

Lạc Thiên cạn lời.

Ninh Tiểu Uyển mở đôi mắt đen nhánh nhìn về phía Lâm Chính đang quét sàn, Lâm Chính cũng hờ hững nhìn cô bé như đang quan sát gì đó.

“A…”

Lúc này, Ninh Tiểu Uyển đột nhiên hơi co giật, cau mày, há miệng la lên.

“Tiểu Uyển, em sao thế?”, Ninh Long lo lắng, vội cúi người xuống hỏi.

“Đau! Đau… Anh, em đau…”, Ninh Tiểu Uyển kêu khóc.

Cảm giác đau đớn ngày càng dữ dội, bé gái hít thở ngày càng dồn dập, trên khuôn mặt nhỏ bé đổ đầy mồ hôi.

“Mau chữa bệnh đi!”, Ninh Long hoảng hốt, la lên với Lạc Thiên.

Lạc Thiên và Nghiêm Lãng không dám thất lễ, lập tức chẩn đoán.

Vốn dĩ bọn họ phải đợi ông Tề đến rồi để ông Tề khám, nhưng bây giờ dường như không còn kịp rồi.

Đứa bé được đặt lên giường, Lạc Thiên vội bắt mạch, kiểm tra bệnh tình.

Nhưng cô bé vẫn đau đớn run rẩy, ôm đầu vừa khóc vừa gào.

Lạc Thiên vội ghim kim, quát lên với Nghiêm Lãng: “Mau, lấy mười lăm gam hạnh nhân, mười tám gam hoạt thạch, sáu gam lá trúc… Nấu bằng hai lít nước!”

“Được!”, Nghiêm Lãng vội gật đầu rồi chạy đi.
 
Chương 63


Chương 63

“Thuốc nước Ngũ Nhân không thể ngăn chặn cơn đau, cô bé này cũng không phải bị bệnh viêm, lúc này nên xoa bóp phần lưng của cô bé theo ‘bài Nhuận Mạch Thiên Kim Phương’, giúp tuần hoàn máu huyết của cô bé, đồng thời giúp lưu thông tĩnh mạch của cô bé, mới có thể ngăn chặn cơn đau được”, lúc này, Lâm Chính ở bên cạnh không nhịn được nói.

“Lâm Chính, anh im miệng, tôi không có thời gian làm loạn với anh”, Lạc Thiên đầu đầy mồ hôi quát lên.

Lâm Chính cau mày: “Sở dĩ hai chân của cô bé này dần không thể cử động là vì não bộ của cô bé có máu bầm, chèn ép dây thần kinh”.

“Có phải anh bị ngốc không? Nếu chỉ đơn giản như vậy thì sao trước đó không khám ra được? Lâm Chính, anh đừng làm loạn nữa được không?”, Lạc Thiên bực bội nói.

“Đó là vì máu bầm chèn ép dây thần kinh rất nhỏ!”

Gần như khó nhận ra được!

Nhưng giọt máu đó lại không phải máu của bé gái!

Lâm Chính rất muốn nói ra, nhưng anh biết mình có nói ra cũng không ai thèm tin.

Nghiêm Lãng sắc thuốc xong, sau khi thổi nguội thì vội rót vào miệng đứa bé.

Nhưng uống nước thuốc vào, cô bé càng co giật dữ dội hơn, còn không ngừng nôn mửa, hoàn toàn không có chút tác dụng nào.

“Các người làm gì vậy?”, Ninh Long cuống cuồng, chạy đến đẩy Nghiêm Lãng ra, ôm lấy Ninh Tiểu Uyển.

“Anh, em… em khó chịu quá… Có phải em sắp chết rồi không…”, đầu óc cô bé bắt đầu mơ hồ.

“Sao lại như thế chứ?”

Mặt Lạc Thiên tái mét, cũng không biết nên xử lý thế nào.

Nghiêm Lãng lặng lẽ đi đến gần cửa, chuẩn bị trốn đi.

“Bé Thiên! Ông nội Tề đến rồi đây, thật ngại quá, trên đường bị kẹt xe!”

Lúc này, một ông lão có mái tóc bạc trắng nhưng sắc mặt hồng hào đi vào từ ngoài cửa.

Chính là Tề Trọng Quốc.

Ông lão bước vào phòng khám, lập tức nhìn thấy Ninh Tiểu Uyển đang không ngừng run rẩy.

“Ông nội Tề!”, Lạc Thiên như nắm được cọng cỏ cứu mạng.

Tề Trọng Quốc cũng không rảnh để tâm đ ến chuyện gì nữa, tiến lên kiểm tra.

Nhưng một lát sau, lão thở dài một hơi.

“Ông già, em gái tôi sao rồi?”, Ninh Long lạnh lùng hỏi.

“Trước đây tôi từng khám cho cô bé này, nhưng là một đôi vợ chồng trung niên đến tìm tôi”.

“Đó là bố mẹ tôi!”, Ninh Long nói với giọng điệu nặng nề, trong mắt lại mang theo sự không cam lòng và đau khổ.

Nếu vợ chồng nhà họ Ninh đã đi tìm ông Tề, vậy chứng minh ông Tề hiểu rõ bệnh tình của Ninh Tiểu Uyển, nhưng cũng đã bó tay.

“Tôi đã kiểm tra rồi, đồng thời giáo sư chuyên gia của bệnh viện chúng tôi cũng đã tiến hành phân tích, tình trạng của cô bé này phải đến hiệp hội y tế nước M mới còn có hy vọng!”

“Rốt cuộc em gái của tôi bị gì?”

“Trước mắt chúng tôi phát hiện triệu chứng vô cùng kỳ lạ, mạch máu trên não bộ của cô bé có máu bầm chèn ép dây thần kinh”.

Nghe thấy câu này, Lạc Thiên sửng sốt, nhìn Lâm Chính với vẻ khó tin.

Sao lời ông Tề nói giống hệt lời của Lâm Chính thế?
 
Chương 64


Chương 64

“Vậy không thể xử lý được sao?”

“Vô cùng nhỏ bé!”

“Có ý gì?”

“Ý tôi là máu bầm này rất nhỏ, theo lý thuyết, thể tích như thế không thể tạo thành máu bầm, cũng không thể chèn ép lên dây thần kinh, cho nên chúng tôi không thể phán đoán rốt cuộc đây có phải máu bầm không”.

“Vậy phải làm thế nào? Mổ sọ?”

“Độ nguy hiểm quá cao, tỷ lệ thành công gần như là con số không. Tôi đề nghị cậu vẫn nên dẫn cô bé đến nước M xem sao, có lẽ vẫn còn hy vọng”, ông Tề thở dài.

Ninh Long không nói gì, nhưng sắc mặt cực kỳ lạnh lẽo.

Thật ra mấy ngày trước bố mẹ anh ta đã liên lạc với bên nước M rồi, nhưng khám bệnh bên kia phải hẹn trước, thời gian hoàn toàn không kịp, đợi đến lúc chạy đến nước M, đôi chân này của Ninh Tiểu Uyển cũng không giữ được nữa.

“Ít nhất cũng phải giúp em gái tôi hết đau chứ”, Ninh Long quát khẽ, như một con sư tử nổi điên.

“Không làm được, thần kinh của cô bé rất yếu, tiêm thuốc tê sẽ gây ra ảnh hưởng lớn hơn cho cô bé, chỉ có thể để cô bé cố chịu đựng thôi”.

“Khốn kiếp!”

Ninh Long nổi giận tóm lấy cổ áo của ông Tề muốn ra tay.

“Anh đừng có làm bậy!”, Lạc Thiên nôn nóng, vội khuyên ngăn.

“Anh, đừng… đánh nhau…”, cô bé đang đau đớn cũng khàn giọng nói.

Ninh Long nghe thế thì lập tức buông tay, anh ta ôm lấy cô bé, lặng lẽ rơi nước mắt.

Ông Tề thở dài.

Lạc Thiên tỏ vẻ áy náy, còn Nghiêm Lãng thì hoảng sợ.

Bầu không khí trong phòng khám rất nặng nề.

Đến lúc này, Lâm Chính cầm chổi bên cạnh thật sự không nhịn được lên tiếng.

“Thật ra cô bé vẫn có thể cứu được!”

Nghe thấy câu này, mọi người sửng sốt.

Ông Tề nhìn sang, như mới phát hiện ra Lâm Chính, ngạc nhiên hỏi: “Cậu Lâm? Sao cậu lại ở đây?”

“Vợ tôi sắp xếp cho tôi làm việc ở đây nên tôi đến”, Lâm Chính thuận miệng trả lời.

“Ặc…”, ông Tề thoáng chốc không biết nên đáp lời thế nào.

“Lâm Chính, tôi đã nói rồi, chuyện ở đây không liên quan đến anh, anh mau cút ra ngoài đổ rác đi”, Nghiêm Lãng tức giận, quát lên với Lâm Chính.

Lâm Chính lười phí lời, chỉ trừng Lâm Chính.

Cô ta ngày càng thấy ghét cái tên vô học chỉ biết khoác lác này rồi.

Ngay cả ông Tề cũng bó tay, e rằng ông nội mình cũng thế, sao tên này còn dám nói bậy ở đây?

Đầu óc của anh có vấn đề sao?

Không được, lát nữa phải nhắn tin hỏi Nhu Nhi, mình không thể mời một tên ngốc đến phòng khám làm việc được.

“Cậu Lâm, cậu thật sự có cách sao?”, ông Tề dè dặt hỏi.

Lâm Chính không nói gì, chỉ đi tới cầm lấy một cây ngân châm, sau khi dùng cồn khử trùng thì xoay xoay đâm vào ấn đường của bé gái.
 
Chương 65


Chương 65

Trong nháy mắt, bé gái còn đang đau đớn điên cuồng co giật lập tức yên tĩnh, nhịp thở cũng đều đặn lại.

“Anh, em không đau nữa…”, cô bé từ từ mở mắt ra, yếu ớt nói.

“Cái gì?”, Ninh Long trợn tròn mắt.

Lạc Thiên như bị sét đánh.

“Bản lĩnh châm cứu quá tuyệt vời!”

Ông Tề mở to mắt như chuông đồng, nhìn chằm chằm vào tay Lâm Chính.

Dù Lâm Chính chỉ ghim một kim, nhưng cách thức và cường độ… thật sự rất hoàn hảo, khiến người ta phải ngạc nhiên!

Lão chưa từng gặp người nào có thể châm cứu lưu loát hoàn mỹ, vui tai vui mắt đến thế!

“Để cô bé lên giường, nằm sấp, tay chân thẳng ra”, Lâm Chính nói.

Ninh Long hơi không kịp phản ứng, nhưng vẫn lập tức nghe theo.

Sau đó Lâm Chính dùng hai tay ấn lên phần eo của Ninh Tiểu Uyển, từng chút di chuyển lên trên như đang thúc đẩy thứ gì đó, theo động tác của anh, làn da trắng nõn của Ninh Tiểu Uyển xuất hiện những vòng màu hồng, tập trung l3n đỉnh đầu cô bé.

Sau khi làm đi làm lại mười lần như thế, Lâm Chính nghiêng đầu nói: “Hầm mười hai gam kinh giới, mười lăm gam rễ sắn, mười lăm gam cát cánh, mười hai gam phòng phong, lại thêm sâm rừng ba mươi năm trong một tiếng, sắc thành một bát, mau”.

“Được… Được…”

Lạc Thiên trả lời, vội vàng đi ra khỏi phòng, bắt đầu bốc thuốc sắc thuốc.

Một tiếng sau, Lạc Thiên bưng bát thuốc đi vào.

“Anh ơi, đau…”

“Ngoan, uống đi!”

Ninh Tiểu Uyển che mũi uống vào.

Sau khi uống thuốc xong, Lâm Chính lại xoa bóp lần nữa, mãi đến lúc tất cả dấu đỏ tập trung trên đỉnh đầu cô bé, Lâm Chính đột nhiên rút kim.

Phụt!

Một giọt máu tươi chảy ra từ trong ngân châm.

Lâm Chính nhanh chóng chấm lấy giọt máu, để nó trên ngón tay của mình.

Giọt máu tươi kia nhanh chóng biến mất giữa ngón tay của anh.

“Anh ơi, xong chưa ạ?”, Ninh Tiểu Uyển mở mắt ra dè dặt dò hỏi.

“Em thử cử động hai chân đi”, Lâm Chính nói.

Cô bé gật đầu, chần chừ một lát, cuối cùng nhảy xuống từ trên giường.

Cô bé lảo đảo một chút, suýt ngã nhào.

“Tiểu Uyển!”, Ninh Long vội đỡ lấy cô bé.

Nhưng một lát sau, bé gái chậm rãi đứng lên.

Ninh Long nín thở.

Lạc Thiên, Nghiêm Lãng cũng sửng sốt.

Ông Tề thì đột nhiên xoay người túm lấy cổ áo Lâm Chính, la lên: “Rốt cuộc sao cậu làm được? Rốt cuộc sao cậu làm được vậy…”
 
Chương 66


Chương 66

Lão hoàn toàn phát điên rồi.

Ông Tề hết sức kích động.

Tình huống thế này ai mà bình tĩnh được.

Cả Lạc Thiên cũng thế.

Cô ta tin chắc chắn nhà họ Ninh đã dẫn Ninh Tiểu Uyển đi khắp Giáng Thành, thậm chí là cả tỉnh Giang Nam tìm bác sĩ, nhưng ai cũng bó tay.

Vì sao Lâm Chính vừa ra tay đã có thể hồi phục nhanh đến thế?

Chuyện này thật sự khiến mọi người hoang mang.

Không ai có chấp nhận được.

Nhưng Lâm Chính lại không nhanh không chậm nói: “Thật ra có một vài chứng bệnh cũng không phức tạp như trong tưởng tượng, sở dĩ nó khiến người ta thấy đáng sợ là vì không thể tìm được cách giải quyết nó, nếu biết cách rồi thì sẽ không thấy khó nữa. Ví dụ như bệnh đậu mùa trước đây là bệnh không thể chữa khỏi, nhưng sau khi có cách tiêm chủng, bệnh nan y này đã bị giải quyết hoàn toàn. Chuyện của Ninh Tiểu Uyển cũng thế, các ông chỉ không biết cách chữa trị thôi, nhưng tôi biết”.

Tề Trọng Quốc sửng sốt: “Là cách trên ‘Thiên Kim Phương’ sao?”

“Đúng”, Lâm Chính gật đầu.

“Không đúng, ‘Thiên Kim Phương’ này cũng không phải bản duy nhất, rất nhiều người đều có cất giữ, tôi cũng có đọc, vì sao trong ‘Thiên Kim Phương’ tôi đọc không có cái này?”

“Vì cái tôi đọc là dị bản”.

“Dị… bản?”, Tề Trọng Quốc ngơ ngác.

“Thiên Kim Phương” còn có dị bản sao?

“Cậu Lâm, có thể cho tôi mượn đọc không?”, Tề Trọng Quốc hơi kích động và chờ mong.

Nhưng Lâm Chính lắc đầu: “Đó là quyển sách tôi nhìn thấy trong kho sách ở nhà khi còn rất nhỏ, sau đó bị người nhà phát hiện rồi bị lấy đi. Bây giờ dị bản này ở đâu tôi cũng không biết, nhưng ông Tề muốn học thì tôi có thể dạy”.

“Thật sao? Vậy thì tốt quá”, Tề Trọng Quốc kích động không thôi.

Lạc Thiên ở sau lưng trợn to mắt: “Cho nên những thuật chữa bệnh này của anh đều là tự đọc sách rồi biết?”

“Đúng”.

“Anh chưa từng học trường y à?”

“Chưa từng”.

“Ặc…”, Lạc Thiên nghẹn họng.

Lúc đầu Nghiêm Lãng còn đang ngạc nhiên, sau khi nghe nói thế thì không nhịn được hừ một tiếng: “Hóa ra là làm bừa, trùng hợp mà thôi! Có lẽ trên mấy cuốn sách y học trong nhà anh có ghi cách chữa bệnh này đúng không? Anh đúng là may mắn”.

Lâm Chính không thèm để ý.

Không biết vì sao, anh luôn cảm thấy Nghiêm Lãng này rất ghét mình, anh cũng không nhớ mình từng trêu chọc người này lúc nào nữa…

“Bác sĩ này, cảm ơn anh đã trị khỏi cho chân của em gái tôi”, Ninh Long thở phào một hơi, kích động nói.

“Không cần khách sáo, nhưng thần kinh của cô bé vẫn chưa hoàn toàn ổn định, còn phải tiếp tục trị liệu, nếu không sẽ khiến thần kinh bị tổn thương”.

“Không thành vấn đề, mấy ngày nay tôi sẽ dẫn Tiểu Uyển tới”.

“Không cần, mấy ngày nay cứ để Tiểu Uyển ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, đừng cử động, hai chân không thể chạm đất, tôi sẽ đến nhà chữa cho cô bé, có lẽ sau ba đợt là có thể khỏi hẳn rồi”.
 
Chương 67


Chương 67

“Được, cảm ơn!”

Mắt Ninh Long hơi đỏ lên, dù anh ta không nói nhiều, nhưng cảm xúc trên mặt lại vô cùng rõ ràng.

Sau khi thanh toán tiền khám bệnh xong, Ninh Long dẫn Tiểu Uyển ra về.

Phòng khám bình thường trở lại.

Nghiêm Lãng lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính với vẻ ghen ghét.

Lạc Thiên thì rất tò mò.

Lâm Chính được Tề Trọng Quốc kéo vào một căn phòng nhỏ tâm sự, nói là tâm sự, thật ra là Tề Trọng Quốc có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, đều liên quan đến Thiên Kim Phương.

Lâm Chính cũng không từ chối, hỏi gì đáp nấy.

Mãi đến chạng vạng, Lâm Chính mượn cớ về nhà ăn cơm, Tề Trọng Quốc mới lưu luyến không rời ra về.

Nhưng thấy thái độ của lão, e rằng sau này sẽ thường xuyên chạy đến phòng khám.

Chắc sau này không được yên tĩnh nữa rồi.

Đến giờ, Nghiêm Lãng lái chiếc Huyndai của mình ra về.

Lạc Thiên kiểm kê dược liệu xong mới có thể đi, Lâm Chính thì một mình ngồi xe buýt về nhà.

Trên đường, anh nâng ngón tay mình lên nhìn chăm chú.

Đó là ngón tay dính giọt máu của Ninh Tiểu Uyển.

Thật ra giọt máu đó không phải là máu của cô bé, mà là máu chim Huyền Linh.

Chim Huyền Linh là một loại chim rất hiếm có và quý giá, có linh tính, người hiện đại gần như không thể nhìn thấy, ở cổ đại, nó được tôn sùng là một loài chim thần.

Mà chim Huyền Linh có một đặc tính là mổ máu, nghe nói lúc nó nhìn thấy người có thể chất và huyết thống không tầm thường sẽ không nhịn được mổ một cái lên trán, nó sẽ mổ người kia chảy máu, nhưng cũng sẽ khiến mỏ mình bị thương, truyền một giọt máu này vào trán người kia.

Giọt máu này được gọi là linh huyết bỏ quên.

Nếu linh huyết bỏ quên của chim Huyền Linh có thể thành công dung hợp với người kia thì người kia sẽ trở nên vượt trội về cả IQ và thể chất.

Nhưng nếu không thể dung hợp, giọt máu của chim Huyền Linh sẽ lấy mạng người đó.

Tình huống của Ninh Tiểu Uyển là như thế.

Cô bé có thể chất hoặc huyết thống đặc biệt với Huyền Linh, cũng bị chim Huyền Linh nhìn trúng, tiếc là cô bé không thể dung hợp linh huyết bỏ quên này.

Nhưng… Lâm Chính thì có thể!

Mấy năm nay, anh đã gom được mười ba giọt linh huyết rồi!

“Theo ghi chép trên sách cổ, nếu có thể gom đủ mười lăm giọt sẽ có thể tẩy tinh phạt tủy, có thể lột xác, thật không biết đó là hiện tượng thế nào?”

“Nhà họ Lâm cũng có người đang thu thập nhỉ? Khi mình đi chỉ có hai giọt, không biết bây giờ bọn họ đã có mấy giọt rồi, đến cuộc họp gia tộc, nếu mình xuất hiện trước mặt bọn họ với linh thể với mười lăm giọt linh huyết đã ngưng tụ, không biết vẻ mặt bọn họ sẽ ra sao nhỉ?”

Lâm Chính lẩm bẩm, trong mắt có ánh sáng lóe lên.

Trong lúc vô thức đã đi đến trạm.

Lúc đi vào cổng khu chung cư cũ kỹ, anh nhìn thấy một người đàn ông mặc vest đứng trước cổng.

“Cho hỏi, cậu là cậu Lâm sao?”
 
Chương 68


Chương 68

“Ông là?”

“Tôi là giám đốc cửa hàng 4S của Porsche Giáng Thành, tôi họ Trần”.

“Chào Giám đốc Trần, có chuyện gì thế?”

“À, có người tặng cậu một chiếc Porsche 918, mời cậu ký tên, xe nằm ở vị trí số bốn hàng thứ hai của bãi đỗ xe khu A, đây là chìa khóa xe”, Giám đốc Trần mỉm cười nói.

Lâm Chính giật mình: “Ai tặng đấy?”

“Người đó nói mình họ Từ”.

Người nhà họ Từ?

Lâm Chính bối rối.

Ai hào phóng tặng hẳn siêu xe giá bạc triệu vậy?

Sau khi mơ hồ ký tên xong, Giám đốc Trần ra về.

Lâm Chính nhìn chìa khóa xe, cau mày một cái nhưng cũng không nghĩ nhiều, cho vào túi áo rồi lên lầu.

Nhưng vừa muốn đi vào lại nghe thấy giọng nói của Tô Nhu vang lên từ bên trong.

“Mẹ, con biết rồi”.

“Không nghiêm trọng đến thế chứ”.

“Chuyện này không thể trách Lâm Chính được, thật sự là bên phía bà nội quá đáng”.

“Lần này may là Lâm Chính đọc nhiều sách, biết cách chữa bệnh cho cụ Từ, nếu không thì nhà họ Tô toi đời rồi”.

“Con… Con biết rồi…”

Giọng nói bên trong dần nhỏ lại, Lâm Chính chần chừ một lát mới mở cửa ra.

Lúc này Tô Nhu đang ngồi trên sofa, khuôn mặt xinh đẹp hơi tiều tụy, đôi môi anh đào không còn chút máu, đôi mắt sáng rực như đá quý hơi rũ xuống, trông cực kỳ sa sút.

“Về rồi à?”

“Ừm”.

“Thấy sao?”

“Cũng không tệ lắm… Em sao thế?”

“Không có gì… Bố mẹ đã biết chuyện này rồi”.

“Mẹ nói sao?”

Tô Nhu chần chừ một lát mới nói: “Mẹ nói… sau khi bà ấy về sẽ đưa chúng ta đến cục dân chính…”

Lâm Chính nghe vậy thì mắt hơi mở to, sau đó bình tĩnh trở lại, không nói gì.

Anh biết Tô Nhu không chịu được áp lực.

Chủ của cái nhà này là Trương Tình Vũ, tính cách Tô Quảng mềm yếu, không làm gì được Trương Tình Vũ.

Nếu ngay cả bà cũng muốn Tô Nhu ly hôn, e rằng cô chỉ có thể nghe theo.

Dù sao ngoài ông nội đã chết thì không có ai đứng về phía cô cả.

Cốc cốc cốc!

Lúc này, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.

“Ai vậy?”

Tô Nhu vội thu lại vẻ mặt u sầu, chạy đi mở cửa.
 
Chương 69


Chương 69

Cửa mở ra.

“Tô Trương Dương?”, Tô Nhu sửng sốt.

Tô Trương Dương mặc vest thẳng thớm đi vào, thậm chí còn không cởi giày.

Anh ta liếc Lâm Chính, ngông nghênh ngồi xuống sofa.

“Anh họ, có chuyện gì sao?”, Tô Nhu chần chừ một lúc rồi hỏi.

“Nhà họ Tô chúng ta bị loại khỏi dự án lớn khu Thanh Sơn kia rồi”, Tô Trương Dương để một phần tài liệu lên bàn.

Sắc mặt Tô Nhu thay đổi, lập tức đi qua cầm tài liệu lên xem, sau đó sững sờ.

“Tại sao lại như thế? Không phải đã chắc chắn vị trí của nhà họ Tô chúng ta rồi ư? Đang yên đang lành sao lại loại chúng ta rồi?”

Dự án này rất quan trọng với nhà họ Tô, nó không chỉ là vấn đề lợi nhuận còn là cơ hội để nhà họ Tô bước vào giới thượng lưu Giáng Thành nữa. Dù sao những doanh nghiệp tham gia dự án cải tạo xây dựng lần này không phải công ty đã lên sàn chứng khoán cũng là công ty đa quốc gia, một khi hợp tác thành công, cũng có nghĩa là nhà họ Tô có cơ hội tạo dựng quan hệ.

Nhưng bây giờ mọi chuyện đều tan thành bong bóng cả rồi.

“Vì sao?”

“Vì cô đấy!”, Tô Trương Dương hừ một tiếng, lạnh lùng nói.

“Tôi?”, Tô Nhu sửng sốt.

Lại thấy Tô Trương Dương lấy một cái hợp đồng trong cặp táp ra, để lên bàn.

“Đây là giấy tờ hủy hợp đồng. Tô Nhu, bây giờ cô vẫn còn một cơ hội, đó là tham gia buổi tiệc vào tối mai của Mã thị cùng chúng tôi”, Tô Trương Dương cười nhạt nói.

Sắc mặt Tô Nhu lập tức thay đổi.

“Không phải nói bà nội và mọi người đến là được rồi sao?”

“Cậu Mã nói rõ là muốn cô đi, nếu cô không đi, người nhà họ Tô chúng ta còn không có cửa mà vào, càng không thể tham gia hạng mục khu Thanh Sơn”, Tô Trương Dương nhắm mắt lại: “Bà nội nói, nếu cô không đồng ý thì ký hợp đồng này đi, sau này, cô không còn là người nhà họ Tô nữa”.

Lời nói này khiến Tô Nhu ngơ ngác.

Đây là tối hậu thư!

Cô ngơ ngác nhìn Tô Trương Dương, hai hàng nước mắt chảy xuống trên khuôn mặt có lúm đồng tiền.

Cô không có sự lựa chọn.

Cô không muốn lựa chọn.

Cô không biết nên lựa chọn thế nào.

Đây là đòn sát thủ của Mã Phong, nếu cô đi tham gia tiệc tối còn có thể nguyên vẹn trở về ư?”

“Bà nội thật sự muốn đẩy tôi vào trong hố lửa sao?”, Tô Nhu vô cùng đau khổ.

“Bà nội đã cho cô lựa chọn rồi!”, Tô Trương Dương nở nụ cười lạnh lùng.

Tô Nhu run lên, không thể chịu đựng được nữa.

Cô run rẩy nhìn Lâm Chính, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy nỗi sợ hãi.

Nhưng vào lúc này, Lâm Chính lại đi qua nhẹ nhàng ôm lấy Tô Nhu, sau đó nghiêng đầu lạnh lùng nói: “Nói với bà nội, Tô Nhu sẽ đi”.

“Thật sao?”, Tô Trương Dương nhếch miệng, cười híp mắt hỏi.
 
Chương 70


Chương 70

“Đúng”, Lâm Chính nói tiếp: “Hơn nữa, tôi cũng sẽ đi”.

Lâm Chính muốn đi, Tô Trương Dương cũng không phản đối, dù sao chỉ cần Tô Nhu có thể xuất hiện trên tiệc tối là được.

Buổi tiệc này là nhà họ Mã tổ chức.

Ngoài mặt nói là vì cầu chúc dự án khu Thanh Sơn hoàn thành thuận lợi, nhưng thật ra Mã Phong còn xen lẫn mục đích cá nhân, đó chính là mượn cơ hội tạo áp lực với nhà họ Tô, ép Tô Nhu chịu nghe lời.

Anh ta không cần có thể cưới cô ngay, chỉ cần có thể có được lần đầu tiên của Tô Nhu thì anh ta đã hài lòng rồi.

Là cậu Tư của Giang Thành, Mã Phong có sự kiêu ngạo của mình.

Người phụ nữ anh ta vừa ý thì nhất định phải có được!

Sau khi Tô Nhu đồng ý dự tiệc tối, Tô Trương Dương hài lòng trở về nói với cụ bà Tô.

Ngày hôm sau, Lâm Chính đi làm như thường lệ, còn Tô Nhu thì thấp thỏm làm việc một ngày ở công ty.

Năm giờ chiều, Lâm Chính bắt xe đến công ty của Tô Nhu, sau đó hai người cùng trở về nhà tổ nhà họ Tô.

Buổi tiệc này rất quan trọng với nhà họ Tô.

Lần này không chỉ có cả nhà Tô Thái và Tô Bắc đi, cụ bà Tô cũng sẽ đích thân đến dự.

Lúc hai người về đến nhà tổ thì thấy có hai chiếc Mercedes S-Class đỗ bên ngoài, là nhà họ Mã phái đến.

Người nhà họ Tô đang đứng cạnh xe vui vẻ trò chuyện.

Nhìn thấy xe này, Lâm Chính mới nhớ ra hình như mình còn có một chiếc 918?

Đã có xe rồi còn bắt xe làm cái khỉ gì?

Xe taxi dừng lại trước nhà tổ.

Lâm Chính xuống xe, sờ túi áo, lại phát hiện hình như không đủ tiền, chỉ có thẻ ngân hàng Từ Nam Đống đưa…

Dường như Tô Nhu đã quen rồi, lấy ví tiền từ trong túi xách ra trả tiền.

“Ấy chà, thần y Lâm của chúng ta đến rồi kìa!”

Bên kia vang lên giọng nói khó chịu và chói tai, là giọng của Tô Mỹ Tâm.

“Thần y Lâm, không phải cậu đi làm ở phòng khám à? Sao còn để vợ trả tiền xe thế?”

“Haha, mọi người không biết à? Thần y Lâm của chúng ta đến phòng khám làm lao công, lao công có thể được bao nhiêu tiền?”

“Không phải cậu ta biết chữa bệnh hả?”

“Đọc mấy quyển sách y học cũng gọi là biết chữa bệnh à? Đừng đùa nữa”.

“Ha ha ha…”

Những tiếng cười châm chọc vang lên.

Thân thích của nhà họ Tô cười ầm ĩ.

Tô Nhu không nói một lời, cô đã quen rồi.

Lâm Chính mỉm cười, trong mắt thoáng hiện lên ánh sáng kỳ lạ.

Nếu là lúc trước thì anh sẽ nhịn, còn bây giờ… thì không!

Nhưng anh sẽ không trả thù vào lúc này.

Như vậy quá nhàm chán, muốn làm thì phải làm lớn một chút!

Nhà họ Tô chuẩn bị váy dự tiệc cho Tô Nhu, dù sao cô mới là nhân vật chính của buổi tiệc này, đương nhiên nhà họ Tô sẽ không thất lễ.
 
Chương 71


Chương 71

Cô thay quần áo, sau đó lên xe chuẩn bị đi đến nơi tổ chức tiệc.

Vào lúc Lâm Chính cũng định lên xe.

“Cậu làm gì đấy?”, một tiếng la vang lên.

Lâm Chính hơi khựng lại.

Trương Vu Huệ ở bên kia vội chạy chậm tới, đánh một cái vào bàn tay đang nắm lấy cửa xe của Lâm Chính.

“Một tên rác rưởi như cậu có thể ngồi xe này à?”, Trương Vu Huệ giận dữ nói.

“Bác có ý gì?”, Lâm Chính nhíu mày.

“Đây là xe cậu Mã phái đến đón chúng tôi, có liên quan gì với cậu? Mấy ngày trước không phải cậu rất vênh váo nói đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Tô chúng tôi sao? Bây giờ cậu còn có mặt mũi ngồi xe này à?”, Trương Vu Huệ hừ nói.

“Đúng thế!”, Tô Dư cũng đi tới, khoanh tay khinh thường nói: “Trước đó không phải anh còn không cho bà nội vào nhà anh à, bây giờ còn có mặt mũi ngồi xe chùa ư? Lâm Chính, nếu anh có bản lĩnh thì tự đi tới đó đi!”

“Cậu nhìn xem mình đang mặc cái gì? Cậu có biết đây là tiệc gì không? Loại người như anh có thể tham gia à? Nếu tôi là cậu thì tôi không có mặt mũi đi đâu, đã trốn trong nhà luôn rồi, không ngại mất mặt hả!”, Tô Mỹ Tâm châm chọc.

Mấy người phụ nữ đứng trước mặt Lâm Chính liên tục làm ầm ĩ, giễu cợt anh.

Mấy người đàn ông ở bên kia thì thầm cười khẩy, cũng không nói gì.

Nhưng Tô Nhu ở trong xe lại không chịu được.

“Mỹ Tâm, Tiểu Dư, bác ba gái, nếu mọi người còn làm khó Lâm Chính nữa thì cháu không đi nữ đâu!”, Tô Nhu nói với giọng điệu nặng nề.

Ba người nghe thấy mới chịu thôi.

Nhưng ý châm chọc trong mắt bọn họ vô cùng rõ ràng.

Nếu Lâm Chính ngồi xe này nghĩa là dựa vào phụ nữ, cũng sẽ bị người ta xem thường.

Tô Nhu không lên tiếng còn đỡ, lên tiếng còn phản tác dụng hơn.

Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều.

“Được rồi, Tiểu Nhu, em đi cùng xe với bọn họ đi, tôi đi bắt xe”, Lâm Chính cười nói.

“Nhưng mà…”

Tô Nhu còn định nói gì đó, Tô Mỹ Tâm đã ngồi vào xe, đóng cửa xe lại.

“Tài xế, lái xe!”

“Mỹ Tâm, chị làm gì đấy?”

“Tài xế, lái xe!”

Brừm brừm…

Xe Mercedes chậm rãi chạy đi, thậm chí Tô Nhu còn không kịp nói chuyện với Lâm Chính.

“Nếu tôi là cậu thì tôi sẽ không đến tiệc rượu đâu, tránh khiến mình mất mặt”, Tô Trương Dương vỗ vai Lâm Chính, mỉm cười ngồi vào một chiếc xe khác.

Người nhà họ Tô nghênh ngang rời đi.

Chỉ để lại một mình Lâm Chính đứng trước nhà tổ.

Lâm Chính híp mắt, nét mặt trở nên lạnh lẽo, đi tới đường lớn bắt xe.

Anh không đi thẳng đến nơi tổ chức tiệc mà vòng về cổng tiểu khu nhà mình, xuống bãi đỗ xe.
 
Chương 72


Chương 72

Bãi đỗ xe của khu chung cư này khá cũ kỹ, cũng đã lâu đời lắm rồi, BBA* cũng không nhiều, dù có cũng là đời cũ, Jaguar Land Rover chỉ đếm được trên đầu ngón tay, đẳng cấp cao hơn thì hoàn toàn không có.

*BBA: BWM, BenZ, Audi

Nhưng hai hôm trước lại có một chiếc Porsche màu đỏ đỗ ở đây, khiến mấy chủ xe của khu chung cư bàn tán xôn xao.

Hôm nay còn có người đến chụp ảnh.

Porsche màu đỏ kinh điển, tạo hình bánh xe độc đáo, hệ thống plug-in hybrid, trang bị động cơ 4.6 lít V8, dù ở đâu cũng vô cùng bắt mắt.

Nhìn từ xa chỉ có thể miêu tả bằng hai chữ.

Lẳng lơ!

Lúc này có mấy người ngồi bên cạnh xe, có người trung niên hói đầu, cũng có mấy bác gái dẫn con đến chụp ảnh.

Dù bác gái biết xe này đắt tiền nhưng cũng không quan tâm, nhưng cũng không phải xe nhà mình, bèn tùy tiện leo lên leo xuống trên xe.

“Xin tránh ra một chút”.

Lâm Chính đi qua cười nói.

“Đây không phải tên ăn bám nhà họ Tô sao? Cậu chạy đến đây làm gì, cậu có xe à?”, Bác gái liếc Lâm Chính, cười khinh thường nói.

Lâm Chính ở rể nhà họ Tô, sống ở khu chung cư này ba năm, người của cả khu chung cư đều biết Tô Quảng có một thằng con rể không làm ra tiền, cả ngày ở nhà ăn no chờ chết, đặc biệt là mấy bác gái này, khi rảnh rỗi tụ tập nhiều chuyện các nói các thái quá, cứ thế miêu tả Lâm Chính thành một tên cặn bã chuyện ác nào cũng làm, cho nên các bác gái đều rất ghét Lâm Chính.

“Có, là chiếc xe các bác đang chặn đường đấy.

“Chiếc này? Honda Civic? Được đó Lâm Chính, cậu mua xe hồi nào vậy? Đừng nói là lại xin tiền vợ cậu nhé?”, Người đàn ông trung niên hói đầu kia cười nói, nhưng trong mắt đều là vẻ khinh thường.

Hóa ra bọn họ còn tưởng là chiếc xe bên cạnh chiếc Porsche.

“Honda Civic cũng không tệ, tuy chỉ là xe cấp thấp nhưng cậu vay tiền mua à? Vay cậu trả nổi không? Xe này cũng có giá mấy trăm nghìn, vợ cậu lấy tiền đâu ra?”, người đàn ông đầu hói cười nói.

Ông ta thường xuyên kiếm chuyện với Lâm Chính, không có lý do gì khác, chỉ là ghét thôi!

Dù sao cả khu chung cư này, không có người phụ nữ nào xinh đẹp hơn Tô Nhu cả.

“Xùy, chồng tôi còn chạy BMW 3 Series kìa, hơn nữa còn là trả trong một lần, người như cậu mua một chiếc xe loại thường cũng phải đi vay? Chậc chậc chậc, coi tương lai của cậu kìa?”, bác gái khinh bỉ.

Hai người nói qua nói lại châm chọc anh.

Lâm Chính hờ hững nhìn bọn họ, không nói gì mà lấy điện thoại ra bấm số.

Khoảng mười mấy phút sau, một chiếc xe chạy vào gara, hai người đeo thẻ công tác đi xuống.

Không bao lâu sau lại có một xe cảnh sát chạy vào.

Hai người đeo thẻ công tác đi hai vòng quanh chiếc Porsche, sau đó cảnh sát giao thông cũng đi qua xem thử.

“Ai là cậu Lâm?”

“Là tôi”, Lâm Chính trả lời.

“Giám định sơ bộ thiệt hại khoảng hai trăm nghìn, có cần liên lạc với công ty bảo hiểm không?”

“Không đi, tôi không có trách nhiệm trong chuyện này, liên lạc với công ty bảo hiểm cái gì?”

“Được”.
 
Chương 73


Chương 73

Hai nhân viên gật đầu, sau đó một người đi khỏi, một người khác nói mấy câu với cảnh sát giao thông, sau đó đi nói chuyện với bác gái.

“Cái gì? Hai trăm nghìn? Đây… Đây là chuyện gì vậy? Liên quan gì đến tôi?”

Bác gái sợ ngu người.

“Đứa bé nhà bà làm hư hại xe của cậu Lâm, theo giám định của chúng tôi, nắp capo và sườn đều bị hư hại mức độ không giống nhau, tuy chỉ bị nhẹ nhưng phải thay nhiều. Vừa khéo nơi này có camera, người của chúng tôi đã đi xem camera rồi, lát nữa cảnh sát giao thông sẽ tiến hành giám định sự cố, nếu không có gì bất ngờ xảy ra các người phải chịu trách nhiệm hoàn toàn về chuyện này”.

Nhân viên kia nói.

Bác gái kia nghe vậy thì vô cùng hoảng sợ.

Người đàn ông đầu hói bên cạnh giật mình, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Rõ ràng ông ta đã nhận ra điều gì đó.

“Tôi còn có chuyện, nơi này giao cho các anh xử lý, mấy ngày nữa hẳn lấy xe đi sửa, bàn chuyện bồi thường với bọn họ trước đi, nghe đây, không được bớt một chút nào cả, thiếu chút tiền nào, tôi sẽ gọi điện thoại cho Giám đốc Trần của các anh”.

Lâm Chính từ tốn nói, sau đó mở cửa xe Porsche, ngồi vào.

Thấy cảnh này, bác gái như bị sét đánh.

“Lâm Chính, chiếc… chiếc Porsche này là của cậu ư?”, bác gái há hốc mồm, run rẩy hỏi.

Lâm Chính không nói gì, đạp chân ga chạy nhanh ra khỏi khu chung cư, tiếng động cơ to như muốn làm sập cả tầng hầm đỗ xe.

Nhân viên kia hâm mộ nhìn theo, sau đó xoay người, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

“Tiếp theo chúng ta bàn chuyện bồi thường đi, nếu ông bà không bồi thường, chúng tôi chỉ có thể gửi thư mời luật sư cho các người…”

Bác gái và người đàn ông đầu hói hoàn toàn sững sờ ngay tại chỗ.

Brừm brừm!

Tiếng động cơ hấp dẫn của 918 dần biến mất.

Trước khách sạn Giang Hoa.

Giám đốc nhỏ bên trong chạy ra mở cửa xe cho Lâm Chính.

Nhưng lúc nhìn thấy Lâm Chính xuống xe, giám đốc không khỏi sững sờ.

Không thể phủ nhận việc Lâm Chính rất đẹp trai, nhưng đồ vỉa hè anh mặc trên người… thật sự không hợp với chiếc xe này.

Đừng nói là nhân viên rửa xe lén chạy xe khách nhé?

Giám đốc thầm nói, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười.

“Thưa anh, anh cần gì ạ?”

“Buổi tiệc của tập đoàn Mã thị ở tầng mấy?”, Lâm Chính hỏi.

“Anh là khác của sếp Mã sao? Mời anh đi theo tôi!”, hai mắt giám đốc sáng lên nói.

Chỉ một lát sau, giám đốc đã dẫn Lâm Chính đi tới tầng cao nhất của khách sạn.

Nơi này đang tổ chức một buổi tiệc ngoài trời.

Đây là một trong những nơi ngắm cảnh cao nhất của Giáng Thành, đứng ở đây có thể nhìn thấy cảnh đêm của cả thành phố.

Một ban nhạc violon đến từ Phần Lan đang diễn tấu một bài hát tao nhã.
 
Chương 74


Chương 74

Những nhân vật trong xã hội thượng lưu của Giáng Thành tụ tập với nhau, cử chỉ tao nhã, ăn nói khéo léo, bầu không khí vô cùng hòa thuận.

Nhưng khi Lâm Chính đi vào lại có vẻ không hợp.

Anh mặc áo thun xám kết hợp với quần jean bạc màu, trông rất tương phản với những mặc vest và váy dạ hội này.

Sự xuất hiện của anh khiến không ít người chú ý đến.

Nhưng Lâm Chính chẳng thèm để tâm, nhìn xung quanh, nhanh chóng nhìn thấy người nhà họ Tô.

Mấy người họ được sắp xếp trong góc, người nói chuyện với bọn họ cũng chỉ là vài ông chủ của công ty nhỏ, đều là mượn quan hệ đến tham gia, còn những nhân vật lớn kia, sao có thể xem trọng ông chủ nhỏ của mấy gia tộc nhỏ bé này được?

Nhà họ Tô rất ghét Lâm Chính và Lâm Chính cũng thế, cho nên anh không muốn mặt nóng dán mông lạnh, bèn tự tìm một chỗ ăn uống.

“Anh mới đến sao?”

Một giọng nói trong hờ hững mang theo chút dịu dàng vang lên, là Tô Nhu.

Lâm Chính không quay đầu lại cũng biết là ai.

“Ừm”.

“Chuyện kia… rất xin lỗi”.

“Sao lại xin lỗi?”

“Anh chịu nhiều uất ức rồi”.

“Không nhiều bằng em”.

Lâm Chính bình tĩnh trả lời.

Tô Nhu hơi sửng sốt, mắt ửng đỏ, không nói tiếp nữa.

Đây cũng là lý do vì sao Lâm Chính có thể bao dung nhẫn nhịn, vì sao đến bây giờ anh vẫn không chủ động đề nghị ly hôn.

Ba năm nay, người chịu nhiều uất ức nhất không phải Lâm Chính, mà là Tô Nhu.

Dù Tô Nhu lạnh lùng với anh, nhưng từ đầu đến cuối vẫn làm đúng nghĩa vụ vợ chồng.

Cô rất muốn ly hôn, nhưng chưa từng nhắc đến, Lâm Chính bị trách mắng, cô nhất định sẽ đứng ra bảo vệ, Lâm Chính ham ăn biếng làm, cô cũng vẫn sẽ nuôi anh.

Dù cô không thừa nhận, nhưng cô vẫn luôn đối xử với Lâm Chính như chồng mình.

Cho nên Lâm Chính sẵn lòng im lặng ở bên Tô Nhu, mãi đến khi thời gian hai năm kết thúc.

Đến lúc đó, dù Tô Nhu không ly hôn, anh cũng nên đi rồi.

“Tô Nhu?”

Lúc này, một giọng nói ngạc nhiên vang lên từ bên cạnh.

Tô Nhu nghiêng đầu nhìn sang, một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy xa hoa đi đến cùng một người đàn ông hơi béo mặc vest phẳng phiu.

Người phụ nữ rất đẹp nhưng lại trang điểm quá đậm, váy dự tiệc lộ rất nhiều, mặc lộ quá đem lại cho người ta cảm giác dung tục.

Người đàn ông bên cạnh nhìn chằm chằm Tô Nhu, ánh mắt tham lam như muốn nuốt sống người đẹp này.

So với Tô Nhu, người phụ nữ đi cùng hắn thật sự giống như gái đứng đường vậy.

“Thu Phương?”, Tô Nhu nhận ra người đến, rất bất ngờ.
 
Chương 75


Chương 75

“Tô Nhu, sao cô lại ở đây?”

“À, tôi đến cùng người nhà”.

“Vậy à? Thật trùng hợp quá, tôi đến đây với bạn trai mình”, Lương Thu Phương che miệng cười nói.

Trùng hợp?

Chắc không phải đâu nhỉ? Với cái thái độ kích động này thì chắc đã biết Tô Nhu ở đây từ lâu rồi.

Hơn nữa Tô Nhu vừa nói chuyện với Lâm Chính đã chạy đến, đúng là có ý đồ.

Tô Nhu là người thông minh, đương nhiên phải nhìn thấu.

Đúng như dự đoán, Lương Thu Phương chưa nói với Tô Nhu mấy câu đã chuyển chủ đề sang Lâm Chính.

“Tô Nhu, xin giới thiệu với cô, đây là bạn trai tôi, giám đốc dự án của công ty trách nhiệm hữu hạn cổ phần Tùng Nam, Lưu Khôn!”

“Chào Giám đốc Lưu”, Tô Nhu cười.

“Đã từng nghe Phương Phương nói cô ấy có một bạn cùng phòng đại học là hoa khôi tên Tô Nhu, hôm nay được gặp người thật, xem ra cô ấy không lừa tôi”, Lưu Khôn cười nói.

“Quá khen”.

“Tô Nhu, đây là bạn trai cô sao? Giới thiệu với chúng tôi đi”, Lương Thu Phương híp mắt nhìn Lâm Chính.

“Không phải bạn trai, là chồng tôi, Lâm Chính”, Tô Nhu bình tĩnh trả lời.

“Chào”.

Lâm Chính hào phóng duỗi tay ra.

Lưu Khôn nắm lấy, trong mắt hiện lên chút khinh thường.

Chỉ cần là người làm ăn ở Giáng Thành, ai mà không biết Lâm Chính này chứ?

Con rể của nhà họ Tô!

Một tên vô dụng!

“Tô Nhu, cô kết hôn rồi à? Sao chưa từng nghe cô nói thế?”, Lương Thu Phương biết rõ còn hỏi, chớp mắt cười nói.

“Kết hôn vội quá, không tổ chức tiệc”.

“Vậy à? Thấy chồng cô cũng sáng sủa, bây giờ đi làm ở đâu thế?”, Lương Thu Phương lại hỏi.

“Đi làm ở phòng khám Tam Thảo Đường ở trung tâm thành phố”, Tô Nhu giới thiệu.

“Làm bác sĩ à?”

“À…”

“Không phải, là quét dọn ở đó”, không đợi Tô Nhu nói rõ, Lâm Chính hào phóng trả lời.

“Quét dọn?”

Lương Thu Phương trừng mắt lên, không chút khách sáo bật cười: “Ha ha, Tô Nhu, cậu tìm đâu ra người đàn ông không có tương lai như thế làm chồng vậy?”

Tô Nhu hơi nhíu mày.

“Với khuôn mặt xinh đẹp của cô Tô, đáng lẽ có thể tìm một người đàn ông xuất sắc hơn mới phải, nhưng là bạn bè, tôi rất sẵn lòng giúp đỡ anh Lâm, anh Lâm, sáng mai đến tìm tôi, tôi có thể sắp xếp một công việc có mặt mũi hơn, ít nhất sẽ không để anh đi quét rác”.

Lưu Khôn híp mắt cười nói, trên mặt là vẻ kiêu ngạo và đắc ý.

Tô Nhu vô cùng tức giận, sắc mặt cực kỳ lạnh lẽo.
 
Chương 76


Chương 76

“Thu Phương, nếu không còn chuyện gì thì mời cô và bạn trai cô đi trước, tôi muốn ở riêng với chồng tôi”.

“Tô Nhu, cô có ý gì? Bạn trai tôi tốt bụng giúp cô mà cô còn tỏ thái độ? Nếu không vì nể mặt quan hệ của hai chúng ta, cô tưởng bạn trai tôi sẽ chịu giúp tên vô dụng này à?”, Lương Thu Phương cười châm chọc.

“Chúng tôi không bảo các người giúp đỡ!”

“Xùy, Tô Nhu, giả vờ cái gì chứ, không biết điều. Ai không biết chồng cô là một tên vô dụng! Quét dọn có thể kiếm được bao nhiêu tiền, một tháng chắc được chừng hai nghìn tệ chứ gì? Có thể bằng lương ngày của A Khôn nhà tôi sao?”, Lương Thu Phương cười khẩy.

“Đừng so sánh anh với đồ vô dụng”, Lưu Khôn mỉm cười nói.

Lương Thu Phương nghe vậy thì cười lớn.

Tô Nhu tức đến mức đỏ bừng mặt.

Cô biết Lương Thu Phương đến kiếm chuyện, lúc học đại học Lương Thu Phương này cũng vì ghét cô mà kiếm chuyện với cô khắp nơi, không ngờ tốt nghiệp rồi mà cô ta càng làm quá hơn.

“Lâm Chính, chúng ta đi qua bên kia ngồi đi”, Tô Nhu cắn răng nói.

“Không cần, chó cắn người chỉ sẽ rượt theo cắn em thôi, có chạy cũng vô dụng”, Lâm Chính nói.

“Anh mắng ai là chó hả?”, Lương Thu Phương biến sắc hỏi.

“Anh Lâm, anh nên lịch sự hơn đi”, Lưu Khôn cũng nhíu mày.

“Lịch sự? Cái này nói sau đi, dù tôi chỉ quét dọn ở phong khám nhưng cũng biết chút kiến thức y học”, Lâm Chính bình tĩnh nói: “Anh Lưu, anh có bệnh”.

“Anh mới có bệnh đấy!”, Lưu Khôn nổi giận.

“Tôi không đùa anh, cô tên Lương Thu Phương đúng không? Tôi đề nghị gần đâu cô đừng lên giường với Giám đốc Lưu nữa, nếu không anh ta sẽ lây bệnh cho cô đấy”.

“Anh nổi điên cái gì vậy?”, Lương Thu Phương hừ nói.

“Anh nói tôi có bệnh lậu à? Đúng là buồn cười, đồ lao công như anh thật sự coi mình là bác sĩ hả? Làm ra vẻ cái gì?”, Lưu Khôn khinh thường cười nói.

Lâm Chính lại lắc đầu một cái: “Trước mắt anh vẫn đang trong thời kỳ ủ bệnh, có lẽ hai ngày nữa sẽ xuất hiện, cô Lương Thu Phương, bộ phận sinh dục của anh ta sẽ bị mụn nước, nếu hai người có hành động l@m tình nguy hiểm gì, dù có thể chữa, nhưng virus sẽ theo cả đời, đến lúc đó cô có hối hận cũng muộn rồi”.

Lương Thu Phương sửng sốt một lúc, sau đó không nhịn được bật cười, chỉ vào đầu mình: “Tô Nhu, ai cũng nói chồng cô là một tên vô dụng, lúc trước tôi còn không tin, nhưng bây giờ tôi tin rồi, hình như chỗ này của anh ta còn có vấn đề nữa”.

“Đồ điên!”, Lưu Khôn cũng tức giận nói.

“Lâm Chính, đừng nói nữa”.

Tô Nhu tỏ vẻ xấu hổ, muốn dắt anh đi.

Nhưng vào lúc này, một người đàn ông mặc bộ vest hàng hiệu đi đến.

“Cho hỏi là cô Tô Nhu sao?”

Mọi người sửng sốt, nghiêm đầu nhìn sang.

“Sếp Trương?”, Lưu Khôn sững sờ.

Nhưng rõ ràng người đến không chú ý đến anh ta.

“A Khôn, đây là ai thế?”, Lương Thu Phương dè dặt hỏi.

“Sếp của anh!”

“Sếp? Anh ta là chủ tịch hội đồng quản trị của công ty TNHH cổ phần Tùng Nam à?”, Lương Thu Phương ngạc nhiên.
 
Chương 77


Chương 77

“Xin hỏi anh là?”, Tô Nhu ngạc nhiên hỏi.

“À, là thế này, tôi là bạn của Ninh Long, anh ấy giới thiệu tôi tìm đến thần y Lâm, tôi chưa từng gặp thần y Lâm, nghe nói cô là vợ của thần y Lâm, không biết anh ấy ở đâu, có tiện giới thiệu với tôi không?”, Chủ tịch Trương lễ phép hỏi.

Nghe thấy câu này, Tô Nhu bối rối.

Lương Thu Phương và Lưu Khôn hít sâu.

Lâm Chính bên cạnh hỏi: “Anh là bạn của Ninh Long à?”

“Phải, anh là thần y Lâm sao?”

“Tôi tên Lâm Chính!”

“Thật tốt quá, thần y Lâm, Ninh Long nói tài chữa bệnh của anh có một không hai, tôi muốn nhờ anh khám bệnh giúp tôi, không biết anh có tiện không?”, hai mắt sếp Trương sáng lên, kích động nói.

“Bây giờ e rằng không được”.

“Lúc nào thần y Lâm rảnh thì gọi điện thoại cho tôi, đây là danh thiếp của tôi và hai trăm nghìn tiền hẹn khám bệnh, mong thần y Lâm nhận cho”, Chủ tịch Trương cung kính nói.

“Tôi biết rồi, nếu rảnh tôi sẽ gọi điện thoại cho anh”, Lâm Chính hào phóng nhận lấy.

“Cảm ơn, cảm ơn!”, Chủ tịch Trương kích động không thôi, tâm trạng cũng tốt hơn: “Thần y Lâm, không ngờ chúng ta có duyên thế, cùng uống một ly nhé!”

“Không cần, tôi chỉ muốn ở riêng với vợ tôi thôi”.

“Được, vậy tôi không làm phiền nữa”.

Chủ tịch Trương cười nói, đang muốn đi lại nhìn thấy Lưu Khôn ở bên cạnh, cau mày hỏi: “Lưu Khôn, cậu quen thần y Lâm à?”

“À… có quen, có quen…”, Lưu Khôn vội đáp.

“Xin lỗi, tôi không thân với anh Lưu Khôn này lắm!”, Lâm Chính lạnh nhạt nói.

Sắc mặt của Lưu Khôn và Lương Thu Phương cực kỳ khó coi.

Chủ tịch Trương là một người thông minh, sao có thể không nhìn ra manh mối được.

“Lưu Khôn, nếu thần y Lâm muốn ở riêng với vợ anh ấy thì anh ở đây làm gì? Đừng làm phiền họ nữa, mau đi đi!”, Chủ tịch Trương quát lớn.

“Vâng, vâng… Sếp Trương, tôi đi ngay đây!”, Lưu Khôn sợ đến mức tái mặt, vội gật đầu.

Lúc này hắn thấy rất hối hận.

Nếu biết trước sếp Trương có quen biết với Lâm Chính thì hắn đã không tỏ thái độ như thế rồi.

Một cơ hội tuyệt vời để nịnh bợ sếp cứ thế bị bỏ lỡ rồi, đều tại người phụ nữ chết tiệt Lương Thu Phương này!

Lưu Khôn tức giận không thôi.

“Không hiểu nổi, người như anh có thể đến nơi thế này à?”

Chủ tịch Trương lẩm bẩm một tiếng, lắc đầu rời đi.

Lưu Khôn không dám nói gì, mặt của Lương Thu Phương cũng đen lại.

Khi nãy hai người còn kiêu căng như thế, bây giờ lại bị Chủ tịch Trương chê bai thậm tệ.

Lúc đối mặt với Lâm Chính lần nữa, Lưu Khôn đã thay bằng vẻ tươi cười, sau khi liên tục nói xin lỗi với Lâm Chính và Tô Nhu thì kéo Lương Thu Phương ỉu xìu rời đi.

Tô Nhu thở dài, nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt trách móc.

“Anh thật sự muốn khám bệnh cho Chủ tịch Trương kia à?”
 
Chương 78


Chương 78

“Tiền đã nhận rồi, sao có thể không đi được?”

“Nhưng… anh đâu phải bác sĩ!”

“Yên tâm, tôi tự có chừng mực”, Lâm Chính cười nhạt đáp.

Tô Nhu lại không yên tâm, lo lắng nói: “Nếu thật sự không được thì trả tiền đi, trình độ gà mờ như anh nếu khám người ta thêm bệnh thì nhà chúng ta không đền nổi đâu, hơn nữa trông Chủ tịch Trương kia không phải nhân vật đơn giản gì, anh đừng rước họa vào thân…”

Thấy Tô Nhu lo lắng như thế, Lâm Chính không nhịn được bật cười.

Đúng lúc này, một nhân viên của buổi tiệc đi đến.

“Xin hỏi cô là cô Tô Nhu đúng không?”

“Là tôi, có chuyện gì không?”, Tô Nhu lấy lại tinh thần hỏi.

“À, là thể này, cậu Mã trong phòng VIP chính bên kia muốn mời cô đến một chuyện”, phục vụ mỉm cười nói.

Nghe thấy câu này, sắc mặt Tô Nhu lập tức thay đổi.

“Cuối cùng cũng bắt đầu rồi à?”, Lâm Chính híp mắt.

Nghe thấy lời này, sắc mặt Tô Nhu tái mét, thân thể yêu kiều run rẩy.

Cô biết cụ bà Tô ép mình đến đây là vì chuyện này.

Nhà họ Tô muốn cô đi lấy lòng Mã Phong.

Thật ra cái gì Tô Nhu cũng biết, cô không muốn đến, cũng không nên đến.

Nhưng Lâm Chính lại đồng ý thay cô.

Bây giờ nên làm sao đây?

Chẳng lẽ thật sự phải đi vào à?

Một khi đi vào sẽ có chuyện gì, Tô Nhu hiểu rõ hơn bất cứ ai.

Làm sao đây?

Tô Nhu hoang mang lo sợ.

Nhưng lúc này, Lâm Chính mỉm cười nói với nhân viên phục vụ kia:

“Bảo cậu Mã đợi một lát”.

“Vâng thưa anh”, nhân viên phục vụ gật đầu rồi rời đi.

“Lâm Chính, anh thật sự muốn tôi đến đó à?”, Tô Nhu hỏi với vẻ khó tin.

“Không cần, chúng ta tiếp tục uống rượu, cho tên ngốc Mã Phong kia đợi đi”, Lâm Chính cười nói, sau đó kéo Tô Nhu ngồi xuống.

Tô Nhu sửng sốt.

Hóa ra Lâm Chính muốn chơi Mã Phong?

“Lâm Chính, như thế… không tốt lắm đâu… Dù sao buổi tiệc này cũng do anh ta tổ chức mà”.

“Sợ cái gì? Nếu Mã Phong muốn chúng ta đi thì chúng ta đi là được!”, Lâm Chính ngồi xuống, cầm lấy dao nĩa tao nhã cắt bít tết.

Tô Nhu há miệng, không biết nên nói sao cho phải.

Có lẽ vì lâu quá Tô Nhu chưa đến nên cậu Mã sốt ruột, bảo nhân viên phục vụ đến lần nữa.

“Sắp rồi sắp rồi, bảo cậu Mã đợi thêm lát nữa”, Lâm Chính tiếp tục ăn uống, nói chuyện mơ hồ không rõ.
 
Chương 79


Chương 79

Nhân viên phục vụ bất đắc dĩ chạy vào phòng VIP.

Nhưng đợi thêm hai mươi phút mà Tô Nhu vẫn chưa vào phòng, cậu Mã nổi giận, lập tức bảo người nhà họ Tô đi gọi.

“Tiểu Nhu, cháu làm gì đấy? Cậu Mã còn đang ở bên trong đợi cháu chúc rượu kìa, sao cháu còn ngồi ở đây, mau đi vào với tôi!”, Trương Vu Huệ đi tới, nghiêm túc quát.

“Bác ba gái…”, Tô Nhu hoảng hốt.

“Có thể uống rượu với cậu Mã là phúc của cháu, cháu đừng có ở trong phúc mà không biết hưởng!”

Trương Vu Huệ không thèm quan tâm, nắm tay Tô Nhu muốn kéo cô đi về phía phòng VIP.

Nhưng vào lúc bà ta sắp kéo Tô Nhu đi, một bàn tay to lớn giữ cô lại.

“Hả?’, Trương Vu Huệ sửng sốt, sau khi thấy chủ của cánh tay, bà ta giận tím mặt: ‘Lâm Chính, cậu làm gì đấy?”

“Đi nói với Mã Phong, bảo anh ta từ bỏ ý định đi, Tô Nhu sẽ không vào phòng VIP, càng sẽ không uống rượu với anh ta”, Lâm Chính buông tay ra, uống cạn rượu trong ly.

“Cậu nói cái gì?”, Trương Vu Huệ hừ lạnh, chống nạnh nói: “Nơi này có chuyện của cậu à? Cút sang một bên!”

Nói xong thì nắm lấy cánh tay Tô Nhu.

Nhưng một giây sau, Lâm Chính đột nhiên giơ tay lên, hất tay bà ta ra.

“Cậu? Tên chó chết! Cậu dám làm thế với tôi à?”, Trương Vu Huệ nổi giận muốn tát một cái lên mặt Lâm Chính.

“Bác ba gái! Dừng tay!”, Tô Nhu giật mình.

Nhưng bàn tay này còn chưa đánh trúng mặt Lâm Chính đã bị anh giữ lại.

“Cậu làm gì đấy?”, Trương Vu Huệ kêu lên một tiếng chói tai, muốn cào lên mặt Lâm Chính.

Lâm Chính không phải người dễ bắt nạt, nếu là lúc trước, chắc chắn sẽ nuốt giận vào bụng, nhưng bây giờ thời hạn ba năm đã qua rồi.

Anh không cần phải nhường nhịn nữa.

Lâm Chính vung tay tát một cái lên mặt Trương Vu Huệ.

“Chát!

Âm thanh lanh lảnh vang lên!

Trương Vu Huệ sững sờ, xoay một vòng ngay tại chỗ, sau đó đặt mông ngồi xuống đất, trên mặt xuất hiện một dấu tay đỏ ửng.

“Hả?”

Tô Nhu ngây người.

Tiếng diễn tấu violon dừng lại.

Khách khứa xung quanh đưa mắt nhìn sang.

Người nhà họ Tô ở bên kia nổi điên.

“Không ngờ thằng chó Lâm Chính kia lại dám đánh bác ba gái!”

“Đồ khốn kiếp!”

“Tôi muốn giết cậu ta!”

Người nhà họ Tô nổi trận lôi đình, Tô Bắc giận đỏ cả mặt, muốn xông đến đánh Lâm Chính.

“Đứng lại!”, cụ bà Tô đột nhiên quát khẽ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom