Cập nhật mới

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20


Chương 20

Anh không ngờ Tô Cối lại có tiếng tăm đến thế.

Kẽo kẹt.

Cửa bị đẩy ra.

Tô Nhu về nhà.

Nhưng… nét mặt của cô không được tự nhiên lắm.

“Sao thế?”, Lâm Chính cảm thấy không đúng lắm, hỏi thăm một câu.

Tô Nhu chần chừ một lúc mới nói: “Hôm nay người của đài truyền hình thành phố đến bệnh viện tuyên truyền Đông y, viện trưởng lấy ví dụ về bệnh của bà nội đưa lên tin tức”.

Chẳng trách ông Tề vội đi, hóa ra là bị gọi đi tiếp đón người của đài truyền hình…

“Sau đó thì sao?”, Lâm Chính thuận miệng hỏi.

“Bà nội nói là bác hai chữa khỏi cho bà ấy! Bây giờ cả Giáng Thành đều biết!”, Tô Nhu nhìn anh chằm chằm, thở hổn hển nói: “Bác hai cướp công của anh rồi!”

“Cô chỉ vì chuyện này mà rầu rĩ không vui à?”, Lâm Chính hơi sửng sốt, sau đó thấy buồn cười: “Tôi còn tưởng là chuyện gì, thật ra người châm cứu cho bà nội không phải tôi. Nếu nói đến công lao thì bác hai cũng có, huống hồ có nhiều bác sĩ ở đó như vậy, cô cảm thấy bà nội có thể không biết rốt cuộc là ai cứu mình ư?”

Vẻ mặt Tô Nhu cứng đờ: “Ý anh là bà nội biết anh cứu mình, nhưng vẫn nói đây là công của bác hai?”

“Chuyện này là một cơ hội với bác hai, đài truyền hình thành phố ra sức tuyên truyền, bệnh viện cũng xem trọng ông ta, ông ta có công lao này sẽ mang lại lợi ích lớn hơn, có công lao này, không phải tương lai của bác hai sẽ rất xán lạn sao? Bà cụ đó đúng là thông minh”, Lâm Chính lắc đầu.

Tô Nhu im lặng, sau đó hỏi: “Anh cứu bà nội bằng cách nào?”

“Tùy tiện ấn xuống thôi”.

“Ấn?”

“Xoa bóp, hiểu không? Lúc trước khi rảnh rỗi tôi từng đọc mấy quyển sách xoa bóp, tự học”.

“Chỉ thế thôi ư?”, Tô Nhu tỏ vẻ khó tin.

Lâm Chính cười, không giải thích thêm.

Tô Nhu nửa tin nửa ngờ, nhưng không nghĩ nhiều, dù sao cô thật sự từng thấy Lâm Ẩn cầm mấy quyển sách cũ đọc lúc rảnh rỗi.

“Dù nói thế nào, chuyện hôm nay xem như đã qua, à đúng rồi, sáng nay bố mẹ ra ngoài, có lẽ hai ba ngày nữa mới về”.

“Ừm”.

Lâm Chính tùy ý trả lời một câu.

Tô Nhu hơi khó hiểu.

Không biết tại sao, cô cứ cảm thấy hôm nay Lâm Chính là lạ.

Đến giờ cơm, Lâm Chính nấu một bữa ăn đơn giản.

Nhìn món ăn ngon miệng, Tô Nhu tỏ vẻ ngạc nhiên, cái miệng nhỏ há thành hình chữ “O”, gần như không thể khép lại.

Khi nếm thử một miệng, cô càng ngạc nhiên, hoảng sợ hơn.

“Ăn ngon quá, đây… là anh nấu à?”, Tô Nhu khó mà tin nổi nhìn Lâm Chính.

Lúc trước mấy món Lâm Chính nấu gần như đều chỉ miễn cưỡng có thể nuốt trôi, nếu không vì Tô Nhu thật sự không có thời gian, cô thà rằng ra ngoài ăn cũng không muốn ăn một miếng cơm Lâm Chính nấu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21


Chương 21

Nhưng bây gờ… có chuyện gì thế này?

Vì sao chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà tài nấu nướng của Lâm Chính lại tiến bộ vượt bậc như thế?

Thật sự có thể so với bếp trưởng của khách sạn năm sao.

“Mau ăn đi”, Lâm Chính vừa ăn vừa nói, nghe không rõ ràng.

Tô Nhu cực kỳ ngờ vực ăn từng miếng, nhưng hoàn toàn không dừng lại được.

Bình thường cô chỉ có thể ăn một bát nhỏ, bữa nay lại ăn tận hai bát, cô cũng bắt đầu lo lắng cho cân nặng của mình rồi.

Có phải tên này có gì giấu diếm mình không?

Tô Nhu càng thấy khó hiểu hơn, nhưng không biết nên hỏi thế nào.

Lúc này, điện thoại của Tô Nhu đột nhiên reo lên.

Cô thờ ơ nghe máy, để bên tai, nhưng sau đó, sắc mặt liên tục thay đổi.

“Sao vậy?”, Lâm Chính xem TV bên cạnh nghiêng đầu hỏi.

Tô Nhu buông điện thoại xong, đôi mắt đờ đẫn, ngơ ngác nói: “Nhà họ Tô… Xong rồi…”

Lâm Chính không ngờ chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi, Tô Cối lại gây ra chuyện lớn như thế.

Hóa ra sau khi chữa bệnh cho cụ bà Tô, người của đài truyền hình thành phố vừa khéo đến thăm, cũng tiện thể đăng một ca bệnh Đông y này lên mạng, tuyên truyền phối hợp với chính quyền thành phố. Kết quả trùng hợp là nhà họ Từ ở Nam Thành nhìn thấy tin tức này, mà chứng bệnh của cụ Từ rất giống với cụ bà Tô. Vì vậy nhà họ Từ vội vàng đưa cụ Từ đến Giáng Thành mời Tô Cối chữa trị.

Tô Cối nghe tin thì mừng rỡ.

Nhà họ Từ ở Nam Thành!

Đây là gia tộc đứng đầu Nam Thành!

Nhà họ Tô so với nhà họ Từ thật sự là trăng sáng và đom đóm.

Đây là một cơ hội tuyệt vời để làm quen với nhà họ Từ!

Cũng là cơ hội trời cho để Tô Cối một bước lên mây!

Vì thế dưới sự cổ vũ của cụ bà, Tô Cối châm cứu cho cụ Từ theo cách làm của Lâm Chính ban ngày.

Ông ta còn nhớ huyệt vị của một kim cuối cùng, ông ta cảm thấy mình đã hiểu rõ “bài Linh Thủ” một cách hoàn mỹ rồi.

Nhưng… khi châm cứu, không ngờ cụ Từ đáng ra còn xem như có tinh thần hôn mê ngay tại chỗ, hai phút sau đưa vào phòng cấp cứu, đến bây giờ vẫn chưa biết sống chết.

Nhà họ Từ nổi giận.

Tô Cối bối rối.

Tình hình một lần nữa mất khống chế.

Tô Cối bị nhà họ Từ bắt lại, bác sĩ chuyên gia được mời đến.

Trải qua mấy tiếng cấp cứu, bệnh tình của cụ Từ tạm thời ổn định, nhưng vẫn còn nguy hiểm đến tính mạng, được đưa về trong đêm, để bác sĩ riêng của nhà họ Từ chăm sóc.

Nhưng chuyện này chưa xong, nhà họ Từ và nhà họ Tô cũng vì thế mà kết thù!

Nhưng mà… nhà họ Tô lấy gì đấu với nhà họ Từ đây?

E rằng một ngón tay của nhà họ Từ cũng có thể gi ết chết nhà họ Tô rồi!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22


Chương 22

Người nhà họ Tô hoang mang.

Tô Nhu bị gọi đến biệt thự của cụ bà Tô ngay trong đêm để bàn đối sách.

Đợi khi cô trở về từ chỗ cụ bà Tô đã là mười hai giờ đêm.

“Chuyện sao rồi?”, Lâm Chính còn ngồi trên sofa, dường như đang đợi cô.

“Không… Không có gì…”, sắc mặt Tô Nhu không được tự nhiên lắm, cũng không nhìn Lâm Chính, nói nhỏ một câu rồi vội trở về phòng.

Lâm Chính hơi nhướng mày.

Dáng vẻ này chắc chắn là có chuyện.

Nhưng ở trong mắt Tô Nhu, Lâm Chính là một tên vô dụng, nói với anh chẳng khác nào đàn gảy tai trâu, vì thế gặp phải chuyện gì, Tô Nhu hoặc là tự giải quyết, hoặc là bàn bạc với bố mẹ Tô Quảng, Trương Tình Vũ của mình.

Tô Nhu không nói, Lâm Chính cũng lười hỏi.

Kết hôn ba năm, Lâm Chính vẫn luôn ngủ ở phòng khách. Vừa qua mười hai giờ, Lâm Chính đã nằm trên sofa ngủ say như chết.

Không biết khi nào, bên tai vang lên tiếng động.

Lâm Chính mở mắt ra theo bản năng, mới phát hiện Tô Nhu muốn ra ngoài.

Mới bảy giờ?

Không phải tám giờ rưỡi Tô Nhu mới phải đi làm sao?

Hơn nữa trông vẻ mặt mệt mỏi của cô, hình như tối qua hoàn toàn không ngủ.

Cô gái này muốn đi đâu?

Lâm Chính thầm tự hỏi, nhanh chóng mặc đồ đàng hoàng đi theo.

Sau khi ra ngoài, Tô Nhu gọi xe rời khỏi Giáng Thành, Lâm Chính cũng gọi một chiếc taxi đuổi theo sau.

“Đây là đường đến Nam Thành?”

Lâm Chính mơ hồ đoán ra manh mối.

Tô Nhu xuống xe ở một khu biệt thự.

Cô nhìn điện thoại, theo địa chỉ đi đến trước một căn biệt thự sang trọng ở trung tâm khu biệt thự.

Tô Nhu hít sâu một hơi, giơ tay lên run rẩy muốn nhấn chuông, nhưng mãi không dám…

Mãi đến lúc một bàn tay to duỗi tới từ bên cạnh, nhấn chuông thay cô.

Đính đong!

Tô Nhu sửng sốt, mới phát hiện Lâm Chính đứng bên cạnh từ lúc nào.

“Sao anh lại đến đây?”

“Ai ở bên trong?”, Lâm Chính nhìn căn biệt thự trước mặt, hỏi.

“Bác hai”, Tô Nhu ấp úng nói: “Sau khi xảy ra chuyện, bác hai cũng bị dẫn đi, người nhà họ Từ không thả ông ấy ra. Bà nội mong tôi có thể thay nhà họ Tô đến xin lỗi nhà họ Từ, bàn cách giải quyết, đưa bác hai về, cố hết sức xử lý chuyện này trong hòa bình”.

“Cho nên mục đích cuộc họp của nhà họ Tô tối qua là muốn bảo cô đi làm con cừu thế mạng?”, Lâm Chính hỏi.

Tô Nhu không đáp.

Cô hiểu rõ cụ bà Tô chỉ muốn dùng mình thăm dò thái độ của nhà họ Từ.

Cô không có quyền lựa chọn, vì đây là yêu cầu của cụ bà Tô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23


Chương 23

Nhìn từ trạng thái tối qua, tình trạng của cụ Từ rõ ràng rất gay go, nếu không cũng sẽ không bắt Tô Cối lại, lúc này còn có ai dám đi trêu vào nhà họ Từ chứ? Ngay cả vợ con Tô Cương và Lưu Diễm của Tô Cối cũng không dám đến đã đủ hiểu nhà họ Từ đáng sợ đến mức nào rồi.

Ai cũng không muốn đi, cụ bà chỉ có thể bảo Tô Nhu đi.

Dù sao người cụ bà Tô không quan tâm nhất cũng là Tô Nhu, hơn nữa cả nhà Tô Quảng vẫn luôn yếu đuối, đẩy chuyện này cho Tô Nhu, chỉ cần cụ bà không phản đối, Tô Nhu sẽ không thoái thác được.

“Nhà họ Tô đúng là vô tình! Rốt cuộc mấy người họ có xem em như người nhà không vậy?”, Lâm Chính hừ lạnh một tiếng, cực kỳ không vui.

Khóe mắt Tô Nhu ươn ướt, nhìn chằm chằm anh nói: “Vậy anh có biết vì sao bà nội không xem trọng nhà chúng ta, vì sao nhà chúng ta lại không có quyền lên tiếng trong nhà họ Tô không?”

Lâm Chính im lặng một lát rồi bình tĩnh nói: “Tiểu Nhu, em yên tâm, sau này sẽ không ai xem thường em, cũng sẽ không có ai bắt nạt em nữa, dù là nhà họ Tô hay là ai cũng thế”.

“Lời an ủi buồn cười này anh vẫn nên nói cho mình nghe đi!”, Tô Nhu lau nước mắt nơi khóe mắt, nghiêng đầu lạnh nhạt nói.

Ba năm, Tô Nhu đã tuyệt vọng với Lâm Chính từ lâu rồi!

“Cho hỏi hai cô cậu có chuyện gì?”

Lúc này, một giọng nói già nua cắt ngang tình thế căng thẳng giữa hai người.

Hai người nhìn về phía đối diện, không biết một ông lão mặc sườn xám nam tóc bạc trắng đã đứng sau cổng sắt của biệt thự từ lúc nào.

Đây chắc chắn là quản gia của nhà họ Từ.

“Chào ông, tôi tên Tô Nhu, là cháu gái của Tô Cối…”, Tô Nhu vội nở nụ cười.

Nhưng đối phương vừa nghe thấy chữ “Tô” thì sắc mặt đã thay đổi.

“Nhà họ Tô các người còn có mặt mũi đến đây à? Cậu hai đã dặn dò sẽ không gặp người nhà họ Tô, cút!”

Quản gia già hừ lạnh, phất tay áo muốn đi về.

“Xin đợi đã!”, Tô Nhu sốt ruột: “Lần này nhà họ Tô chúng tôi mang theo thành ý rất lớn đến đây, cho dù ra sao cũng mong cho tôi gặp cậu Từ một lần!”

“Muốn giải thích? Nhà họ Tô các người xứng sao? Trong vòng mười giây, nếu không cút, tôi sẽ cho người ném các người ra ngoài!”, quản gia già kia quát to.

Đúng lúc này.

Kẹt!

Một chiếc xe con màu đen thắng gấp trước cổng biệt thự.

Một cô gái trẻ ăn mặc thời thượng đi xuống, cô gái có làn da trắng nõn, ngũ quan xinh xắn, trang điểm kiểu khói nhạt, vô cùng đáng yêu, sau lưng cô ta còn có hai vệ sĩ mặc đồ đen đi theo.

“Cô chủ, cô đến rồi ạ?”

Quản gia vội vàng mở cổng.

“Hai người này là ai?”, cô gái trẻ nhìn Tô Nhu và Lâm Chính.

“À…”, quản gia già muốn nói lại thôi.

“Bọn họ là người nhà họ Tô sao?”, cô gái trẻ đột nhiên hỏi.

“Chào cô, tôi tên Tô Nhu, đại diện nhà họ Tô đến thăm cụ Từ”, Tô Nhu cười nói.

“Thăm? Các người còn có mặt mũi đến đây hả? Nếu không vì các người, ông nội tôi sẽ trở thành thế này sao?”, sắc mặt cô gái trẻ thay đổi, giận dữ nói: “Nếu các người đã đến thì đừng đi nữa! Hai người dẫn cô ta vào cho tôi! Nếu ông nội xảy ra chuyện, tôi muốn bọn họ quỳ trước mặt ông nội xin lỗi!”

“Vâng, cô chủ!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24


Chương 24

“Cô chủ, cô đừng làm loạn!”, quản gia già la lên.

“Bác Lý, sao thế? Bác còn muốn bênh vực bọn họ à? Bình thường chẳng lẽ ông nội không tốt với bác sao?”, cô gái trẻ tức giận chất vấn.

“Ông chủ có ơn rất lớn với tôi, nhưng cô chủ…”

“Dẫn vào!”, cô gái trẻ quát lên, không muốn nghe quản gia nói nhảm.

Hai tên vệ sĩ to con lập tức tiến lên.

Tô Nhu sợ đến mức run lẩy bẩy.

Cô biết chuyến đi này sẽ rất khó khăn, chắc chắn sẽ bị người nhà họ Từ làm khó.

Nhưng cô không ngờ người nhà họ Từ hoàn toàn không nói lý lẽ với mình!

Phải làm sao đây?

Tô Nhu khóc không ra nước mắt.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên.

“Đợi đã!”

Là Lâm Chính!

“Anh cũng là người nhà họ Tô à? Vậy đi vào chung luôn đi”, cô gái trẻ nhìn Lâm Chính một cái.

“Cô Từ, nếu cô động vào chúng tôi, thì e rằng… cụ Từ thật sự không cứu nổi đâu!”

“Anh nói cái gì?”, cô gái trẻ sững sờ.

“Tôi có thể cứu cụ Từ”, Lâm Chính nghiêm túc nói.

“Lâm Chính, anh lại nói bậy cái gì đó?”, Tô Nhu lo lắng.

Nhà họ Từ không phải bà nội, nếu lại xảy ra sai sót, chẳng phải Lâm Chính sẽ phải chịu tội sao?

Nhưng Lâm Chính không quan tâm đ ến cô mà nhìn cô gái trẻ đợi câu trả lời.

Cô gái trẻ nhíu mày: “Anh thật sự có thể chữa trị cho ông nội sao? Hôm qua đã mời mười bác sĩ chuyên gia đến rồi, người nào cũng bó tay với bệnh của ông nội! Anh có thể chữa à?”

“Tôi đã đến tận cửa rồi, sao không để tôi vào thử xem?”, Lâm Chính cười nhạt.

Cô gái trẻ cảm thấy khá có lý, bèn gật đầu.

Nhưng vào lúc cô ta đồng ý, bên ngoài vang lên một tiếng cười khinh bỉ.

“Thử xem? Ha ha, một tên vô dụng có thể cứu cụ Từ à? Buồn cười chết đi được, cô Thu Huyền, nếu cô tin anh ta là đang hại cụ Từ đấy!”

Mọi người nhìn sang.

“Anh Mã?”, cô gái trẻ ngạc nhiên nghiêng đầu.

Tô Nhu nhìn người đến, sắc mặt thay đổi như bị sét đánh.

Lâm Chính hơi nhướng mày.

Một người đàn ông đẹp trai mặc vest phẳng phi đầu vuốt keo đi xuống từ một chiếc xe mui trần, mỉm cười gật đầu với cô gái, sau đó nhìn về phía Tô Nhu bằng ánh mắt thâm tình, sải bước đi tới.

“Nhu Nhi, đã lâu không gặp, em… có khỏe không?”

Lâm Chính không hề thấy cái tên anh tuấn tóc vuốt ngược này lạ lẫm.

Anh ta tên là Mã Phong.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25


Chương 25

Ba năm trước, anh ta và Tô Nhu là một đôi kim đồng ngọc nữ được cả Giáng thành thừa nhận, gần như tất cả mọi người đều cho rằng cô sẽ cưới cậu chủ của nhà họ Mã.

Lúc ấy Tô Nhu gần như là hy vọng của cả nhà họ Tô.

Từ già đến trẻ trong nhà họ Tô, đến cả cụ bà cũng yêu thương cô vô cùng.

Ai cũng nghĩ rằng cô sẽ đưa cả nhà họ Tô phất lên.

Nhưng nào ngờ không ngờ cụ Tô đang bệnh nặng ấy lại bất chấp sự phản đối của mọi người mà gả Tô Nhu cho Lâm Chính.

Nói một cách chính xác là, Lâm Chính đột nhiên về nhà họ Tô ở rể, trở thành con rể của Tô Quảng.

Có thể nói chuyện này đã gây chấn động một thời.

Cả nhà họ Tô đều sững sờ.

Mã Phong là người như thế nào? Cậu chủ của nhà họ Mã, là người thừa kế tập đoàn, tốt nghiệp đại học Califorina, tiền tài nhan sắc cái gì cũng không thiếu.

Anh ta là người đàn ông mà biết bao nhiêu cô gái khao khát.

Cụ Tô từ bỏ như vậy sao?

Chôn vùi tương lai của cả nhà họ Tô?

Phải biết rằng, hành động này không chỉ là từ bỏ cây hái ra tiền như nhà họ Mã mà còn đắc tội với cả nhà họ Mã nữa!

Rất nhiều người mắng cụ Tô hồ đồ, nhưng gạo đã nấu thành cơm, có mắng cũng chẳng ích gì.

Tô Nhu là nữ thần được cả Giáng Thành công nhận.

Cho dù cả đêm qua không ngủ, buổi sáng lại đi một cách vội vàng, còn chưa kịp trang điểm nhưng cô vẫn đẹp đến mức làm rúng động lòng người như thế, đến Từ Thu Huyền trang điểm tinh tế bên cạnh vẫn thua kém một bậc.

Cũng chính vì vậy, sau khi Tô Nhu kết hôn, Mã Phong vẫn không ngừng theo đuổi cô.

Dù gì trong Giáng Thành này cũng chẳng còn người phụ nữ nào xinh đẹp tuyệt trần như thế nữa.

Mã Phong giở thủ đoạn tìm hiểu nội tình gia đình nhà họ Tô, Tô Nhu không hề yêu Lâm Chính, thậm chí còn đề nghị ngủ riêng với Lâm Chính vì không tài nào chấp nhận nổi cuộc hôn nhân đột ngột này, điều khiến người khác kinh ngạc chính là Lâm Chính lại đồng ý.

Suốt ba năm ròng, người đàn ông ấy có vợ đẹp như thế nhưng lại chẳng hề đụng đến một cọng tóc của cô.

Có thể nói, đây là một niềm vui bất ngờ với Mã Phong.

Chỉ có điều rốt cuộc thì Tô Nhu cũng không giống với những người con gái khác, mặc dù cô không yêu Lâm Chính, thậm chí còn đang suy tính đến chuyện ly hôn, nhưng trước lúc ly hôn, cô sẽ không tiếp xúc riêng với bất kỳ một người đàn ông nào.

Cho dù Mã Phong theo đuổi cô điên cuồng, cô cũng không hề động lòng.

Cô là một người phụ nữ có nguyên tắc.

Chồng mình vô dụng thì vô dụng đấy, nhưng cô sẽ không phản bội anh.

Cũng chính vì thế, Lâm Chính mới ở lại.

Đồng thời… Anh còn tình nguyện cho đi vì Tô Nhu.

Còn chuyện ly hôn, nếu như Tô Nhu kiên quyết muốn làm như thế thì anh cũng sẽ không phản đối.

“Cậu Mã, chào anh”, Tô Nhu cười gượng.

“Xưng hô xa lạ với tôi như thế để làm chi? Em cũng có thể gọi tôi là anh Mã… Tiểu Nhu à, gần đây tôi phải ra nước ngoài một chuyến, tôi nghe nói hôm qua có một nhà hàng Michelin mới mở trong Giáng Thành, cũng khá ngon, đêm nay chúng ta đi ăn đi!”, Mã Phong nói một cách lịch thiệp.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26


Chương 26

Đôi mắt anh ta rất đỗi dịu dàng.

“Xin lỗi cậu Mã, đêm nay tôi không rảnh”, Tô Nhu lúng túng.

Nhưng cậu Mã lại chẳng hề bỏ cuộc.

“Đêm nay không được, đêm mai thì sao?”

“Đêm mai cũng bận rồi”.

“Đêm kia? Kia không được nữa thì đêm tới? Tiểu Nhu, tôi không tin đêm nào em cũng bận”, cậu Mã tràn tràn khí thế.

Tô Nhu thở gấp, cảm thấy hơi lúng túng.

Cậu Mã thừa thế bước lên trước, nắm lấy tay của Tô Nhu.

Lần này anh ta trở về từ nước ngoài là để chinh phục người phụ nữ đã khiến anh ta bốn hết ba năm!

Anh ta mất sạch kiên nhẫn rồi!

Anh ta không muốn chờ đợi nữa!

Nhưng vào lúc cậu Mã chìa tay ra, đột nhiên có một bàn tay nắm chặt cổ tay anh ta lại.

Là Lâm Chính!

Cậu Mã bất ngờ.

Trong ký ức của anh ta, Lâm Chính là một thằng vô dụng yếu đuối bất tài, là hạng người bị mắng hay bị đánh cũng chỉ biết đứng im chịu trận.

Sao hôm nay cậu ta lại dám ra mặt!

Gương mặt cậu Mã trở nên gượng gạo, cảm thấy dường như tay của mình bị một gọng kìm kẹp chặt lấy vậy, vô cùng khó chịu.

“Buông tay mau”, cậu Mã nghiến răng.

“Ồ? Làm đau anh Mã à? Xin lỗi nhé!”, Lâm Chính vội vàng buông tay, làm ra vẻ có lỗi, rồi sau đó anh sấn đến hỏi một cách dè dặt: “Thế, ban nãy anh nói muốn mời một bữa cơm… Có phải là thật không?”

Cậu Mã sững sờ, anh ta đáp trong vô thức: “Là thật…”

“Ồ, thế thì Tô Nhu nhà chúng tôi rảnh, đêm nay rảnh lắm”, Lâm Chính vội vàng cười nói.

“Thât à?”, cậu Mã trừng mắt, gương mặt anh ta toát ra vẻ bất ngờ.

Tô Nhu quay phắt đầu lại, nhìn Lâm Chính với vẻ kinh ngạc.

“Ha ha ha, Lâm Chính, người khác nói cậu vô dụng, bây giờ vừa nhìn là đã biết đám người ấy vu oan cho cậu rồi, ít nhất thì mắt nhìn người của cậu rất tốt, cũng biết thức thời đấy!”, cậu Mã sực tỉnh táo lại, anh ta phá ra cười lớn.

Anh ta cho rằng cái đồ vô dụng này đã dâng vợ của mình lên giường anh ta rồi.

Ha ha, muốn kết giao với tôi à? Xem như là có não.

Cậu Mã thầm cười lạnh, nhưng ánh mắt anh ta nhìn Lâm Chính lại đong đầy vẻ khinh bỉ.

Cũng bao gồm Từ Thu Huyền ở bên cạnh.

Từ trước đến nay chẳng có ai xem trọng một kẻ lên đời nhờ phụ nữ cả.

“Lâm Chính!”, Tô Nhu tức đến mức ứa nước mắt: “Anh câm miệng cho tôi, ai cho anh quyết định thay tôi đấy?”

“Người khác mời một bữa cơm mà không tốt sao?”, Lâm Chính nhìn cô với vẻ hiếu kỳ.

“Anh…”, Tô Nhu tức giận đến nỗi không nói nên lời.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27


Chương 27

Mã Phong có mục đích gì, ai ai cũng biết, chỉ có một mình Lâm Chính giả vờ ngu ngốc.

Lâm Chính quay đầu lại cười với cậu Mã: “Cậu Mã, đừng để ý đến cô ấy, phải rồi, là nhà hàng Michelin trong trung tâm thành phố sao?”

“Đúng thế! Tôi sẽ đặt bàn trước”, cậu Mã híp mắt cười.

“Được rồi, bảy giờ tối, tôi và Tô Nhu sẽ đến đúng giờ”, Lâm Chính đáp một cách nhanh chóng.

“Được rồi, tôi sẽ đợi hai người”.

Cậu Mã mỉm cười gật gật đầu.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên anh ta ý thức được có điều gì đó là lạ bèn nhìn Lâm Chính với vẻ ngơ ngác: “Đợi đã, ý gì đây? Cậu với Tô Nhu?”

“Đúng thế!”, Lâm Chính mông lung: “Lẽ nào không phải cậu Mã muốn mời nhà tôi đi ăn sao?”

Mời bà nội nhà mày!

Cậu Mã thầm chửi lớn trong lòng, đến bây giờ mới nhận ra Lâm Chính đang đùa bỡn mình.

Tô Nhu và Từ Thu Huyền sực hiểu ra ý anh.

“Tôi chỉ mời một mình Tô Nhu thôi…”, cậu Mã cắn răng mà nói.

“Thế Tô Nhu không đi đâu”.

“Tại sao?”

“Bởi vì vợ tôi nói chỉ khi ngồi ăn chung với tôi thì mới nuốt trôi cơm”, Lâm Chính cười cười đáp lại anh ta.

“Cậu…”, cậu Mã nổi trận lôi đình, gân xanh lồi lên trên gương mặt anh ta nhưng không biết làm sao để phản bác, chỉ đành nói: “Thế… Để tối rồi tính, biết đâu tối nay tôi bận…”

“Thế thì tiếc quá, tôi còn muốn nói chuyện với anh Mã nữa mà”, gương mặt Lâm Chính đượm vẻ tiếc nuối.

“Yên tâm đi, sẽ có cơ hội đấy thôi”, cậu Mã nói một cách đầy ẩn ý, vẻ hung tợn thoáng hiện lên trong mắt anh ta.

Nếu như không có ai ở bên cạnh, chắc chắn anh ta sẽ cầm cục đá đập lên đầu Lâm Chính luôn rồi.

“Ê! Mấy người đủ chưa đó? Tôi không có thời gian nghe mấy người nói nhảm đâu!”

Từ Thu Huyền ho vài tiếng, hai tay chống hông, trừng mắt nói với Lâm Chính: “Tôi hỏi anh, anh Mã nói thật không? Rốt cuộc anh có thể cứu ông nội không?”

“Đương nhiên là có thể”, Lâm Chính đáp.

“Anh là bác sĩ à?”

“Không phải”.

“Không phải bác sĩ? Thế mắc gì anh nói cứu được ông nội tôi?”

“Tôi từng học y”.

“Chỉ thế thôi à?”

Từ Thu Huyền trừng mắt.

“Anh từng học y à? Sao tôi lại không biết?”, Tô Nhu ngẩn người.

“Lúc còn nhỏ tôi từng được gia đình dạy Đông y, sau khi đến Giáng thành, tôi vẫn luôn nghiên cứu sách Đông y”, Lâm Chính nói.

“Thảo nào hay thấy anh ôm sách đọc, hóa ra là sách y học hả?”, Tô Nhu như bừng tỉnh đại ngộ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28


Chương 28

Cậu Mã phá ra cười: “Đọc vài cuốn sách rách thì dám bảo sẽ chữa khỏi bệnh cứu được người sao? Lâm Chính, có phải đầu óc cậu có vấn đề không? Hay là cậu coi cụ Từ là chuột bạch?”

“Anh gạt tôi hả?”, Từ Thu Huyền tức đến nỗi gương mặt đỏ bừng, cô ta nổi nóng: “Các người… hay lắm! Hôm nay có khách đến nhà, tôi tạm thời không đụng đến các người, cút đi!”

“Cô Từ, tôi cảm thấy thử trước sẽ tốt hơn!”, Lâm Chính ngập ngừng.

“Coi tính mạng ông nội tôi là trò đùa sao? Đừng mơ!”

“Cô thật sự không muốn tôi khám cho cụ Từ à?”

Lâm Chính nhíu mày, anh không thích thái độ của Từ Thu Huyền.

Rất không thích.

“Cút đi ngay cho tôi!”, Từ Thu Huyền gào lên thêm lần nữa.

Giọng nói và gương mặt của cô ta đều có vẻ rất nghiêm nghị.

“Lâm Chính, đi thôi…”, sắc mặt Tô Nhu trắng bệch, cô nhẹ nhàng kéo cánh tay anh.

Lâm Chính thở dài, anh quay lưng cùng Tô Nhu rời khỏi nơi này.

Két.

Vào lúc này, một chiếc xe taxi đậu trước cửa biệt thự.

Một ông lão tóc bạc trắng bước xuống xe.

“Cụ Tần! Cụ đến rồi! Ha ha ha…”

Hai mắt cậu Mã sáng bừng, anh ta vội vàng bước đến đón.

“Tôi cứ ngỡ mình đi nhầm rồi chứ”, cụ Tần nhìn biệt thự trước mặt rồi nói: “Là ở đây à?”

“Đúng thế, nào nào nào, mời cụ sang bên này”, cậu Mã cầm va li của cụ Tần rồi nói một cách nhiệt tình.

“Người này là?”, Từ Thu Huyền thắc mắc.

“Cô không biết cụ Tần, Tần Bách Tùng của hiệp hội Đông Y Giang Nam sao?”, cậu Mã vội vàng giới thiệu.

“Tần Bách Tùng? Đây là cụ Tần Bách Tùng có danh Diêm Vương sống sao?”, Từ Thu Huyền cảm thấy như sét đánh ngang tai, cô ta vô cùng phấn khởi, giọng nói run run rẩy rẩy: “Cụ Tần, sao cụ lại đến đây?”

“Ha ha, bố tôi và cụ Tần có quen biết với nhau, lần này cụ Từ gặp chuyện, bố tôi lập tức liên hệ với cụ Tần ngay! Vốn dĩ tôi muốn ra sân bay đón cụ ấy, nhưng cụ Tần kiên quyết tự mình đến đây, cụ Tần, cụ đi đường vất vả rồi”, cậu Mã cười nói.

“Không có gì, thời gian gấp rút, người bệnh ở đâu đấy?”, cụ Tần hỏi.

“Ở bên trong, ở bên trong, để cháu dẫn cụ đi”, Tần Thu Huyền nói một cách kích động.

Diêm Vương sống?

Cô ta từng nghe đến danh tiếng của cụ ta!

Vào hôm cụ Từ gặp chuyện, một vị cao nhân mà nhà họ Từ quen biết nói rằng nếu như có thể mời được Diêm Vương sống Tần Bách Tùng, có lẽ có thể cứu được cụ Từ từ cõi chết.

Nhưng… Diêm Vương sống nghỉ hưu mất rồi còn đâu.

Cụ ta chỉ treo tên mình ở hiệp hội Đông Y, hơn nữa không còn khám bệnh cho ai khác. Người bình thường chẳng mời nổi cụ ta, dù nhà họ Từ đến tận nhà cũng bị sập cửa vào mặt.

Nhưng chưa từng nghĩ đến việc lần này cậu Mã có thể mời vị phật lớn này đến đây.

Nhà họ Mã không hổ danh là một trong bốn gia tộc lớn ở Giáng Thành!

Có Diêm Vương sống ở đây, chắc chắn cụ Từ sẽ bình an thôi.

Từ Thu Huyền vô cùng phấn khởi, quản gia già cũng vội vàng chạy đi thông báo với cậu cả có khách quý ghé nhà.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29


Chương 29

Nhưng vào lúc này, đột nhiên cụ Tần dừng bước, cụ ta vội vàng phớt lờ Từ Thu Huyền và cậu Mã mà vội vàng chạy lên trước mấy bước.

“Cụ Tần?”, cậu Mã và Từ Thu Huyền đồng loạt cất tiếng gọi.

Nhưng cụ Tần không hề quay đầu lại, cụ ta gọi với theo Lâm Chính và Tô Nhu, hai người đang chuẩn bị rời khỏi nơi này ấy: “Xin hỏi cậu có phải là thầy Lâm không?”

“Hửm?”

Lâm Chính ngẩn người, anh quay đầu lại.

Cụ Tần nhìn thấy anh bèn kích động đến mức cơ thể run rẩy, vội chạy đến bên cạn anh: “Thầy Lâm! Đúng là thầy rồi? không ngờ lại có thể đụng mặt thầy ở nơi này? Chúng ta có duyên quá! Ha ha ha…”

“Ông là… Tần Bách Tùng?”

Lâm Chính nhìn ông ta với vẻ ngạc nhiên.

Cảnh tượng này khiến cho cậu Mã và Từ Thu Huyền hóa đá triệt để.

Vị thần y đỉnh cao có danh là Diêm Vương sống ở Giang Nam, vị Phật vô số người không thể mời đến khám nổi ấy lại gọi Lâm Chính… là thầy?

Một tiếng thầy này của Tần Bách Tùng khiến cậu Mã và Từ Thu Huyền trợn mắt há mồm.

Diêm Vương sống là ai?

Là vị thầy thuốc Đông y có thể nói là nổi tiếng nhất Giang Nam, sở hữu y thuật không đứng nhất thì cũng nhì tỉnh, được vô số người quyền cao chức trọng mời đến chữa bệnh mà không được.

Nghe nói Tần Bách Tùng từng được đón vào Kinh Thành chữa bệnh cho một vị tai to mặt lớn. Điều ấy đủ để chứng minh cảnh giới siêu phàm cũng như địa vị được tôn sùng hết mực của cụ ta.

Một người như vậy lại gọi Lâm Chính là thầy?

Anh ta xứng đáng với xưng hô này ư?

Nét mặt cậu Mã vặn lại.

“Anh Mã, không phải anh từng nói tên Lâm Chính này chỉ biết ăn không ngồi rồi thôi ư? Sao cụ Tần lại gọi anh ta là thầy?”, Từ Thu Huyền kinh ngạc hỏi.

“Chắc là… Chắc là tên vô dụng này đã gặp cụ Từ ở đâu đó. Cụ ấy chỉ thuận miệng gọi bừa thôi, không có gì đâu”, cậu Mã qua quýt đáp lại, cũng là để tự an ủi bản thân.

Từ Thu Huyền bán tín bán nghi mà gật đầu.

Hai người không dám bước lên quấy rầy, đành đứng một chỗ mà nhìn.

“Từ biệt nhau đã ba năm, không ngờ lại gặp được thầy Lâm ở nơi này, đúng là duyên phận! Ha ha, chốc nữa chúng ta phải cùng nhau cạn ly ôn chuyện mới được!”, cụ Tần kích động thốt lên với vẻ mừng rỡ hiện rõ trên gương mặt.

“Lâm Chính, ông cụ này là?”, Tô Nhu đứng bên cạnh hỏi.

“Một người bạn”.

“Bạn ư? Sao tôi lại không biết?”

“Tôi quen biết khi còn ở Yên Kinh”.

Câu trả lời đơn giản đến qua loa của Lâm Chính khiến Tô Nhu nhíu mày.

Cô nhớ anh đến từ Yên Kinh nhưng lại không biết rõ hoàn cảnh gia đình anh thế nào, đó là điều mà Lâm Chính cũng chưa từng đề cập đến.

Thôi, dù sao cũng sẽ đến lúc phải ly hôn, hỏi nhiều cũng không được gì.

“Thầy Lâm à, cô bé này là ai vậy?”, lúc này cụ Tần mới để ý đến Tô Nhu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30


Chương 30

“Vợ tôi”.

“Xin chào cụ, cháu là Tô Nhu”, cô mỉm cười tự giới thiệu.

“Xin chào, xin chào”, ông cụ cười khà khà, tiếc rằng nỗi vui mừng ấy lại không chạm được đến đáy mắt: “Không ngờ chỉ mới ba năm thôi mà thầy Lâm đã lập gia đình rồi… Ôi, cháu gái tôi mà biết thì sẽ giật trụi râu tôi mất!”

“Cháu gái?”, Tô Nhu nghi hoặc hỏi lại.

“Khụ!”, Lâm Chính nghe vậy thì vội vàng hắng giọng.

Cụ Tần ngẩn ra, đoạn cười xòa: “Không có gì, không có gì cả. À phải rồi, sao các vị lại đến đây?”

“Có công chuyện thôi”, Lâm Chính thuận miệng đáp: “Cụ Tần còn đang bận việc đúng không? Ông cứ làm tiếp đi, chúng tôi phải trở về rồi”.

“Được”, cụ Tần nặng nề gật đầu: “Vậy tối nay chúng ta hẹn nhau đi uống mấy ly nhé thầy Lâm?”

“Đến lúc đó rồi tính”.

“Tôi sẽ gọi điện cho thầy nhé!”, cụ ta giả vờ như không nghe được lời từ chối khéo của Lâm Chính, nở nụ cười rộng tới mang tai, sau đó vui vẻ chạy vào biệt thự nhà họ Từ.

Cậu Mã và Từ Thu Huyền kinh ngạc nhìn theo.

“Cụ Tần biết người kia ạ?”

Anh ta hấp tấp tiến lên, dò hỏi với nụ cười trên mặt nhưng cụ Tần đã trở lại bộ dáng nghiêm túc như trước, lạnh nhạt đáp: “Đưa tôi đến chỗ bệnh nhân trước đã”.

“À, vâng… Vâng ạ… Mời cụ theo lối này”, cậu Mã vội nói.

Lâm Chính và Tô Nhu rời khỏi biệt thự nhà họ Từ, đón xe trở về nhà họ Tô.

Dọc đường đi, nét mặt Tô Nhu không có chút nào là thư giãn, trông căng thẳng vô cùng.

Ngược lại, Lâm Chính tỏ vẻ bình chân như vại.

“Anh về nhà trước đi, tôi ghé sang bà nội một chuyến”, bỗng Tô Nhu lên tiếng.

“Tôi đi cùng em”, Lâm Chính đáp nhưng bị cô nhíu mày gắt nhẹ.

“Không cần đâu, anh về trước đi”.

“Tôi đã hứa sẽ không để em chịu thiệt thòi nữa, cũng sẽ không để em phải đối mặt với những chuyện này một mình”, vẻ mặt bỗng trở nên kiên quyết của anh khiến Tô Nhu sững sờ.

Cô chưa từng nghe Lâm Chính nói những lời này.

Hai ngày gần đây, Lâm Chính luôn mang đến cho cô cảm giác kỳ quái, dường như anh đã trở thành một người khác, nhưng cô lại không thể chỉ ra khác biệt ở chỗ nào.

“Nếu anh muốn đi theo tôi để nghe mắng thì cứ việc, dù sao một khi anh xuất hiện thì hẳn tôi sẽ ít bị mắng hơn”, Tô Nhu cũng không thèm khuyên nữa, nói với chút muộn phiền.

Lâm Chính nghe vậy chỉ cười mà không đáp.

Anh thật sự không muốn để cô phải một mình đối mặt với mọi chuyện nữa.

Trước kia, anh còn phải nghe theo lời trăn trối của mẹ, nhưng hiện giờ thì không cần nữa, đã đến lúc anh nên đi trên con đường của chính mình rồi!

Chiếc xe dừng lại ở ven hồ Lễ trong Giáng Thành.

Tô Nhu ngước mắt nhìn cánh cửa chính cổ kính trước nhà họ Từ, nặng nề bước vào.

Toàn bộ người trong họ đều có mặt ở đây, từ gia đình Tô Bắc đến vợ con Tô Cối là Lưu Diễm và Tô Cường, ngoài ra còn có con trai cả của bà cụ Tô, Tô Thái.

Họ ngồi quanh bàn ăn, ai nấy đều mang theo vẻ bất an trên mặt.

“Bà nội ơi, Tô Nhu về rồi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31


Chương 31

Tiếng hô đột ngột của Tô Mỹ Tâm khiến mọi người đồng loạt quay lại.

Họ thấy Tô Nhu và Lâm Chính đi tới, nhưng Tô Cối lại không theo cùng.

“Tô Nhu, bác hai của cô đâu?”, Lưu Diễm bỗng bật dậy, cao giọng chất vấn.

Tô Nhu khẽ mấp máy môi, không biết nên trả lời thế nào.

“Xem ra không thuyết phục được”, Tô Bắc nhíu mày.

“Cháu xin lỗi bà, cháu… cháu còn không vào được cửa nhà họ Từ. Bọn họ vốn không muốn gặp mặt chúng cháu…”, thấy nét mặt cụ bà nhuốm màu nghiêm trọng, Tô Nhu vội vã cúi đầu.

“Thứ ăn hại!”, Tô Cương đập bàn quát lên: “Có chuyện cỏn con này mà cũng không làm được! Tô Nhu, cô đúng là quá thất vọng!”

“Đúng vậy! Ông ấy là bác hai của cô đấy! Cô không đưa được bác mình về mà còn có mặt mũi trở lại à?”, Lưu Diễm cũng nổi cơn tam bành, quát thẳng vào mặt Tô Nhu: “Người nhà họ Từ không cho cô vào thì cô không biết xin hả? Không biết quỳ xuống hả? Cô làm ăn kiểu gì vậy?!”

Giọng nói chát chúa, thô ráp như xé vải của bà ta khiến mọi người đều khó chịu.

Tô Nhu cũng không phải tượng đất, làm sao có thể nhịn cho nổi.

“Bác, anh Tô Cương, sao hai người có thể trách cháu? Việc này rõ ràng là do bác hai gây ra trước cơ mà! Hơn nữa hai người mới là ruột thịt với bác hai, sao lại không tự mình đến gặp nhà họ Từ mà lại bắt cháu đi? Làm vậy là có ý gì?”, những giọt lệ tủi hờn dâng lên trong mắt Tô Nhu.

Tô Mỹ Tâm khẽ nhíu mày, nhưng Lưu Diễm đã hoàn toàn bùng nổ.

“Cô hay nhỉ Tô Nhu! Bố mẹ cô không dạy cho cô biết cách nói chuyện với người lớn à?”, bà ta gầm lên dữ tợn như một ngọn núi lửa phun trào, sấn sổ tới trước như muốn tát Tô Nhu.

Lâm Chính nheo mắt, nắm lấy tay Tô Nhu, toan kéo cô ra sau lưng mình.

“Đủ rồi!”

Đúng lúc này, cụ bà bỗng gạt phăng tách trà trên bàn xuống đất.

Tiếng xoảng giòn tan khiến mọi người đều rùng mình.

Lưu Diễm lập tức co rúm lại.

Cơn giận của cụ bà không phải thứ có thể xem thường.

Cụ bà lạnh lùng quát: “Chuyện này vốn không phải lỗi con bé Nhu, huống chi người nên đi gặp nhà họ Từ cũng phải là Tô Cương và cô mới đúng, Lưu Diễm!”

“Thưa cụ, Tô Nhu là nữ, nhà họ Từ ít nhất sẽ không làm gì nó. Nếu đổi thành Tô Cương chỉ e đã phải nhập viện rồi”, Lưu Diễm cuống quít thanh minh.

Đây là lý do bà ta dùng để thuyết phục cụ bà ép Tô Nhu đến nhà họ Từ, lại quên rằng chính bản thân bà ta cũng là phụ nữ.

Nhưng rốt cuộc cụ bà vẫn còn đủ tỉnh táo để nói mấy câu công bằng.

“Bây giờ nói những chuyện này cũng vô ích, chi bằng thương lượng cách trả lời với nhà họ Từ, cứu chú hai về đã”, bà buồn bực nói.

Ai nấy đều im như thóc.

“Bà ơi, nếu không được nữa thì… chúng ta báo cảnh sát đi ạ”, Tô Trương Dương dè dặt phát biểu.

“Báo cảnh sát? Con nghĩ cảnh sát làm gì được gia tộc đứng đầu Nam Thành ư?”, Trương Vu Huệ quắc mắt trừng con trai.

“Vậy phải làm sao bây giờ?”, Tô Trương Dương nghẹn lời.

Bỗng nhiên, tròng mắt Tô Bắc khẽ đảo, mở miệng nói: “Thưa mẹ, mẹ có còn nhớ ai là người đã cứu mẹ sau sự cố hôm qua không ạ?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32


Chương 32

“Không phải là chú hai sao?”, chân mày cụ bà nhíu chặt.

Tô Bắc cười cười: “Không chỉ là chú ấy mà còn có cháu rể của mẹ, Lâm Chính nữa”.

Cụ bà liếc nhìn Lâm Chính, người mà bà không vừa mắt nhất trong cả nhà họ Tô.

Tất nhiên nhà bọn họ vốn chẳng ai thích anh, người đã khiến tương lai xán lạn của Tô Nhu và viễn cảnh được bám lên cây cổ thụ họ Mã của họ sụp đổ hoàn toàn, cả.

Chuyện hôm qua được cụ bà Tô quy thành công lao của một mình Tô Cối, không liên quan gì đến Lâm Chính.

“Chú ba, ý chú là gì?”, Tô Thái, người vẫn bảo trì im lặng nãy giờ, bỗng trầm giọng hỏi.

“Ý em là bệnh của mẹ thật ra do Lâm Chính chữa hết mới phải”.

“Chuyện này có quan trọng không?”, cụ bà tỏ vẻ không vui.

Tô Bắc nở nụ cười xảo trá: “Sao lại không ạ? Chẳng lẽ mẹ quên người nhà họ Từ tìm đến chúng ta là vì họ thấy tin anh hai chữa khỏi cho mẹ rồi ư? Mà triệu chứng của ông cụ Từ giống hệt với triệu chứng của mẹ”.

Lời vừa dứt, cụ bà ngẩn ra, những người còn lại cũng không ngoại lệ.

Tô Nhu lúc này mới ý thức được điều gì đang xảy ra, vội biến sắc.

Sau đó Tô Bắc lập tức chĩa mũi dùi sang Lâm Chính: “Con cho rằng phương pháp anh hai dùng để chữa bệnh cho cụ Từ chính là phương pháp do Lâm Chính dạy, vì vậy cụ ta gặp chuyện không phải lỗi của chúng ta, mà là của cậu ta mới đúng. Lâm Chính, tất cả là tại cậu!”

Lâm Chính không nói lời nào, chỉ bình tĩnh nhìn Tô Bắc.

Những người khác lập tức hiểu ra.

Nếu thương lượng thất bại, nhà họ Tô buộc phải cho nhà họ Từ một câu trả lời.

Mà ý kiến của Tô Bắc chính là đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Lâm Chính!

Biệt thự nhà họ Từ.

Trong căn phòng cổ kính, một ông lão sắc mặt trắng bệch tóc bạc da mồi đang nằm trên giường.

Trên mu bàn tay cụ ta đang ghim kim truyền nước, hai mắt nhắm chặt không động đậy, dường như đã hôn mê.

Hơi thở của cụ ta rất yếu, mạch đập cũng rất yếu.

Nhưng dù yếu cũng chưa từng ngừng lại.

Cụ Tần đang cầm mấy cây ngân châm dài nhỏ phát sáng châm cứu cho ông lão.

Cụ ta châm cứu rất chậm, cũng rất cẩn thận, mỗi một kim đều đâm chính xác vào trung tâm huy3t vị.

Sau mười mấy cây kim, cụ ta bắt đầu hơi th ở dốc, sắc mặt ngày càng khó coi.

Một tiếng sau, cụ Tần ra khỏi phòng.

“Cụ Tần, bố tôi sao rồi?”

Một đám người xúm lại, một người đàn ông trung niên tiến lên dò hỏi.

Cậu Mã cũng đứng bên cạnh, vẻ mặt quan tâm.

“Rất tệ”, sắc mặt ông Tần nặng nề, chợt hỏi: “Bác sĩ chữa trị cho Từ Diệu Niên là ai? Có thể mời cậu ta đến không? Tôi muốn hỏi cậu ta mấy vấn đề”.

“Được, ông đợi một lát”.

Người đàn ông trung niên gật đầu, sau đó liếc mắt ra hiệu cho người bên cạnh.

Một lát sau, Tô Cối với vẻ mặt chán chường bị kéo tới.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33


Chương 33

“Các người mau thả tôi ra, tôi cho các người biết, các người tự tiện khống chế sự tự do của tôi là vi phạm pháp luật…”, Tô Cối căng thẳng la to.

“Chúng tôi cũng không khống chế sự tự do của ông, chúng tôi chỉ mời ông tới chữa trị cho ông nội tôi thôi, ông là bác sĩ của ông nội tôi, ở chỗ chúng tôi không phải là hợp tình hợp lý à?”, Từ Thu Huyền hừ nói.

Tô Cối còn muốn nói gì đó, nhưng vẫn đành im miệng.

Nơi này là Nam Thành.

Nhà họ Từ có nhiều thủ đoạn, đừng nói giam ông ta, dù có giết ông ta… với năng lực của bọn họ cũng chưa chắc không thể làm được.

“Cậu là bác sĩ Tô đúng không?”, cụ Tần đi tới.

“Ông là?”

“Tôi tên Tần Bách Tùng”.

“Tần Bách Tùng? Diêm Vương Sống kia sao?”, Tô Cối vô cùng khiếp sợ.

“Tôi hỏi cậu, cách cậu châm cứu cho Từ Diệu Niên có phải là ‘bài Linh Thủ Thiên Kim Phương’ của Tôn Tư Mạc không?”, cụ Tần nghiêm túc hỏi.

“Cụ Tần, ông cũng từng xem sao?”

“Trước đây từng mượn của bạn để đọc, còn cậu, cậu nhìn thấy nó ở đâu?”

“Tôi bỏ tiền ra nhờ người tìm quan hệ để xem”, Tô Cối khóc không ra nước mắt: “Mẹ tôi bị bệnh nhồi máu não, cao huyết áp, nên tôi muốn chữa cho bà ấy bằng cách này”.

“Vậy mẹ cậu đâu?”

“Đang ở nhà”.

“Bà ấy không sao à?”, Tần Bách Tùng tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Không sao hết”.

“Sao có thể? Tôi thấy cách châm cứu của cậu hoàn toàn không đúng, theo lý mà nói, đáng lẽ mẹ cậu phải giống Từ Diệu Niên! Sao bà ấy có thể không sao, còn Từ Diệu Niên lại trở thành thế này?”, Tần Bách Tùng cau mày nói.

“Cách châm cứu không đúng?”, Tô Cối bối rối.

“Một kim cuối cùng của cậu rõ ràng là sai, chính xác là làm bừa, Từ Diệu Niên xảy ra vấn đề cũng vì một kim này”, Tần Bách Tùng lạnh nhạt nói.

Một kim cuối cùng thật sự là lấy mạng người.

Vị trí đó là huyệt đạo có thể gây chết người, theo dấu kim, Tô Cối hoàn toàn là đang cố ý g iết chết Từ Diệu Niên.

Cho nên cụ Tần cũng không thấy dáng vẻ chật vật của Tô Cối lúc này đáng thương hại.

Một người đàn ông cao to bên cạnh nghe thấy vậy thì đấm một cú lên mặt Tô Cối.

“Ui da!”

Tô Cối bị đánh ngã xuống đất, nửa khuôn mặt sưng lên.

“Tên khốn kiếp này!”, người đàn ông kia đỏ mắt quát: “Đồ lang băm, ông muốn hại ông nội tôi sao? Tôi g iết chết ông!!”

Nói xong lại muốn xông lên đánh Tô Cối.

“Từ Phấn!”, lúc này, người đàn ông trung niên nghiêm túc quát to một tiếng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34


Chương 34

Người Từ Phấn run lên.

“Lùi sang một bên!”, người đàn ông trung niên lại nói.

Từ Phấn chỉ có thể chỉ có thể cúi đầu lùi qua một bên: “Vâng, bố”.

Người đàn ông trung niên là con trai út của cụ Từ, nhưng lại có quyền lực tuyệt đối ở nhà họ Từ, ở cả Nam Thành ai cũng phải gọi ông ta một tiếng “chú Thiên”.

Ông ta nâng mắt kính trên mũi, không quan tâm đ ến Tô Cối, lễ phép hỏi: “Cụ Tần, tình huống của bố tôi sao rồi?”

“Nếu tôi đến muộn hơn chút nữa, e rằng chỉ có thể nhặt xác cho Từ Diệu Niên thôi, bây giờ bệnh tình của cụ đã được tôi ổn định lại rồi, trong vòng năm tiếng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sau năm tiếng… chỉ có thể nghe ý trời!”

“Cụ cũng không thể chữa khỏi sao?”, Từ Thiên ngạc nhiên.

Nếu không có một kim này thì tôi còn có lòng tin, nhưng kim này đã hoàn toàn làm rối loạn mạch tượng trên người Từ Diệu Niên, còn có thể sống được đã là kỳ tích rồi, muốn kéo ông ta về từ Quỷ Môn Quan, tôi không chắc chắn được”, Tần Bách Tùng thở dài.

Tất cả người nhà họ Từ đều kinh sợ, khi nhìn về phía Tô Cối, đều chỉ muốn ăn tươi nuốt sống ông ta.

Tô Cối sợ đến mức cả người không ngừng run rẩy.

“Nếu cụ ông thật sự xảy ra chuyện bất ngờ gì, Tô Cối, tôi cho phép ông mời luật sư, tôi sẽ truy cứu trách nhiệm của ông theo quy định của pháp luật, việc này ông yên tâm, nhưng tôi đảm bảo chắc chắn ông sẽ chết rất khó coi!”, Từ Thiên lạnh lùng nói.

Tầm quan trọng của cụ Từ với nhà họ Từ vô cùng rõ ràng.

Bây giờ nhà họ Từ còn có thể ngồi vững vị trí gia tộc đứng đầu Nam Thành đều vì cụ Từ còn sống, nếu cụ ta xảy chuyện ngoài ý muốn gì, nhà họ Từ chắc chắn sẽ gặp đả kích rất lớn.

Trước giờ chú Thiên của Nam Thành luôn nói lời giữ lời.

Nghe vậy, đầu óc Tô Cối trở nên trống rỗng, một lúc sau ông ta như nhớ ra điều gì đó, vội biện minh: “Cậu Từ, thật ra tôi… tôi… tôi vô tội, trách nhiệm này không thể đổ hết lên đầu tôi được…”

“Trách nhiệm không phải của ông chẳng lẽ của nhà họ Từ chúng tôi?”, Từ Phấn giận dữ nói.

Tô Cối nơm nớp lo sợ, đột nhiên như nghĩ đến điều gì, vội la lên: “Thật ra cháu rể của tôi mới là người phải chịu trách nhiệm cho chuyện này!”

“Cháu rể của ông?”

“Đúng đúng đúng, vốn dĩ tôi không biết cách châm một kim cuối cùng, đều là cháu rể tôi dạy tôi làm như thế”, Tô Cối vội nói: “Nếu nói đến trách nhiệm, mọi người nên tìm cậu ta mới đúng, tôi là vô tội!”

Nghe thấy lời này, người nhà họ Từ đều vô cùng tức giận.

Cậu Mã sửng sốt, thầm lẩm bẩm: “Lẽ nào là Lâm Chính?”

“Cậu ta cũng là bác sĩ Đông y à?”, Từ Thiên hỏi.

“Xem như là… thế đi!”, Tô Cối không chắc lắm.

“Gọi điện thoại cho nhà họ Tô, bảo đứa cháu rể kia lăn đến đây, nếu cụ ông xảy ra vấn đề, những người liên quan đừng hòng chạy thoát!”, Từ Thiên nghiêng đầu ra lệnh.

“Vâng”, người bên cạnh chạy đi.

Cậu Mã nghe vậy thì cong môi, không nói gì.

Có lẽ Lâm Chính kia quen Tần Bách Tùng, nhưng bây giờ nhà họ Từ muốn ra tay với anh, cậu Mã là anh ta cũng không có nghĩa vụ ra mặt.

“Lâm Chính, tự cầu phúc đi!”, cậu Mã cười thầm.

Tần Bách Tùng tỏ vẻ khó hiểu: “Các người làm gì vậy? Tôi cũng đâu có nói Từ Diệu Niên không cứu nổi”.

“Hả?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 35


Chương 35

“Ông nội Tần, ông nội cháu còn có thể cứu được sao?”

Mấy người Từ Thu Huyền vội hỏi.

“Tôi không cứu được, nhưng tôi gặp một người quen ở đây, tôi nghĩ với tài chữa bệnh của cậu ấy mới có thể chữa khỏi cho Từ Diệu Niên”, Tần Bách Tùng cười nói.

“Thật sao?”, Từ Thiên kích động tiến lên.

“Đương nhiên”, Tần Bách Tùng sờ râu cười.

Nghe thấy câu này, người nhà họ Từ vô cùng vui mừng.

Tô Cối cũng hơi sửng sốt, sau đó thở phào một hơi.

Nếu cụ Từ có thể sống tiếp, vậy ít nhất ông ta có thể thoát được một kiếp.

Nhưng chắc chắn vẫn sẽ bị phạt.

Gia tộc lớn như nhà họ Từ đâu có khoan dung như vậy.

“Cụ Tần, người quen cũ kia của ông ở đâu? Tôi lập tức sắp xếp xe đi đón người đó!”, Từ Thiên vội hỏi.

“Không vội, thật ra tôi cũng không biết cậu ấy ở đâu, tôi vừa gặp được cậu ấy, tôi đoán không ở Nam Thành thì cũng ở Giáng Thành, để tôi gọi cho cậu ấy”.

Tần Bách Tùng cười, cầm điện thoại đi sang một bên.

Từ Thiên thầm thở phào, nhưng trong đôi mắt dưới mắt kính vẫn ẩn chứa sự tàn ác.

“Nếu cụ ông có thể khỏe lai, hai ngày này cứ gọi cháu rể kia của Tô Cối đến hầu hạ cụ ông!”

“Bố, đã gọi người đến nhà họ Tô rồi”.

“Được!”



Nhà tổ nhà họ Tô.

Lời nói của Tô Bắc khiến Tô Nhu sững sờ.

Người nhà họ Tô hoặc là im lặng, hoặc là cười khẩy, còn có người lên tiếng ủng hộ Tô Bắc.

So với Lâm Chính, rõ ràng Tô Cối có giá trị hơn nhiều, huống hồ Tô Cối còn là đứa con cụ bà yêu thương nhất, Lâm Chính thì là cháu rể khiến cụ bà chán ghét, nên suy xét thế nào vô cùng dễ hiểu”.

Cụ bà Tô ngẫm nghĩ một lát, gật nhẹ đầu: “Tiểu Bắc nói đúng, Lâm Chính, chuyện này cháu thật sự có trách nhiệm, hơn nữa còn là người trách nhiệm nhất”.

“Bà nội!”, Tô Nhu lo lắng.

Nhưng cụ bà Tô lại giơ tay lên ngắt lời cô.

“Cụ bà Tô, bà muốn tôi làm thế nào?”, Lâm Chính lạnh nhạt hỏi.

Anh còn không gọi là bà nội.

Anh đã rất thất vọng với nhà họ Tô rồi.

Trước đây khi anh vờ vô dụng, nhà họ Tô chê cười, anh có thể nhịn, dù sao lúc đó anh vô dụng thật.

Vì anh, Tô Nhu không thể gả vào nhà họ Mã, nhà họ Tô không thể kết thông gia với gia tộc lớn là nhà họ Mã.

Vì thế, dù người nhà họ Tô chế giễu hay chửi rủa anh, anh cũng nhịn.

Nhưng bây giờ!

Việc làm của nhà họ Tô thật quá đáng.

Bọn họ hoàn toàn không để ý đến tình thân!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 36


Chương 36

Bọn họ chỉ biết đến lợi ích, chỉ lo giữ mình!

Lâm Chính không muốn nhịn nữa!

Cụ bà Tô không hề nổi giận, bà đứng dậy nghiêm túc nhìn Lâm Chính, cất lời: “Cậu bé, bà nội biết hành động của cháu trước đó là xuất phát từ lòng tốt, cũng là vì cứu bà nội, nhưng sai là sai, điều này không thể thay đổi, nếu không vì cháu, bác hai cháu cũng sẽ không như thế, cho nên bà nội mong cháu có thể đến nhà họ Từ một chuyến, nhận hết trách nhiệm để cứu bác hai cháu, hiểu không?”

“Không được!”

Tô Nhu gần như lập tức la lên.

Cô không yêu Lâm Chính!

Nhưng!

Suy cho cùng Lâm Chính cũng là chồng của cô!

Ai ngờ cô vừa nói câu này, Lâm Chính cũng cất lời.

“Được! Tôi đi đổi Tô Cối về!”

Người nhà họ Tô bối rối.

Đồng ý sảng khoái thế?

“Thật sao?”, cụ bà Tô vô cùng bất ngờ.

“Được nhiên là thật”, lại nghe Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Nhưng từ nay về sau, tôi không nợ gì nhà họ Tô của các người nữa, hiểu chưa?

Câu này của Lâm Chính khiến người nhà họ Tô sửng sốt.

Không nợ?

Nếu thật sự nói nợ, đứa con rể này thật sự nợ nhà họ Tô, dù sao sau khi anh ở rể nhà họ Tô chưa từng làm ra một đồng, đều sống dựa vào Tô Nhu.

Một kẻ ở rể như cậu lấy đâu ra tự tin nói câu này vậy?

Người nhà họ Tô khịt mũi coi thường.

“Đi đây!”

Lâm Chính không đợi người nhà họ Tô lấy lại tinh thần đã quay đầu đi ra ngoài.

“Đợi đã!”, cụ bà la lên.

Lâm Chính hơi dừng chân lại.

“Tô Cương”.

“Bà nội!”, Tô Cương đứng lên.

“Cháu đi cùng Lâm Chính đi, cháu là con trai của Tiểu Cối, chắc cháu biết nên nói sao, đừng để cậu ta nói bậy, tránh chọc giận người nhà họ Từ, dẫn đến tai họa cho nhà chúng ta”, cụ bà Tô nặng nề nói.

Nghe vậy, sắc mặt Tô Nhu tái mét.

Cụ bà Tô không tin tưởng Lâm Chính thì thôi đi, lại còn đề phòng anh, sợ anh nói lung tung với người nhà họ Từ, khiến hai nhà Tô Từ kết thành mối thù không đội trời chung!

Rốt cuộc cụ bà Tô có xem Lâm Chính như người nhà không vậy?

Nhưng nghĩ thấy cũng phải, dù sao lần này cụ bà Tô cũng đẩy Lâm Chính đi gánh tội!

Nếu là người bình thường, ai mà không hận nhà họ Tô chứ?

“Bà nội, sao… sao bà có thể làm thế?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 37


Chương 37

Tô Nhu rưng rưng nước mắt, tỏ vẻ khó tin.

“Nhu Nhi, cháu yêu người đàn ông này sao?”, cụ bà Tô lạnh lùng hỏi.

Tô Nhu sửng sốt.

Yêu?

Sao có thể!

Nhưng dù không yêu, ít nhất về mặt pháp luật anh cũng là chồng mình!

Tô Nhu vẫn luôn là một người phụ nữ có nguyên tắc, trước khi ly hôn, cô không thể mặc kệ Lâm Chính được.

Cụ bà Tô thở dài: “Nhu Nhi, ba năm nay cháu đừng cảm thấy nhà họ Tô chúng ta mắc nợ cháu cái gì, chuyện này muốn trách phải trách ông nội cháu, nếu không vì ông nội đã chết của cháu cố chấp gả cháu cho Lâm Chính, bà và mọi người cũng sẽ không đối xử với cháu như vậy. Bà nội biết cháu rất không thích người đàn ông này, thậm chí ba năm nay hai đứa vẫn chưa vượt khỏi giới hạn, nếu đã không thích thì quan hệ của hai đứa nên kết thúc ở đây. Lâm Chính đã gánh trách nhiệm này rồi, sau khi xong chuyện của Tiểu Cối, hai đứa đi đến cục dân chính làm đơn ly hôn đi. Nhu Nhi, bà nói sẽ sắp xếp cho cháu một người chồng tốt hơn, đảm bảo cháu sẽ hài lòng!”

Những lời này đã làm mất luôn chút tình cảm cuối cùng của Lâm Chính với nhà họ Tô.

Đồng thời cũng khiến Tô Nhu ngạc nhiên đến mức nói không nên lời.

Hóa ra cụ bà Tô lại có suy nghĩ như vậy.

Chẳng trách bà muốn xa lánh Lâm Chính.

Chẳng trách bà cay nghiệt với Tô Nhu như thế.

Không chỉ vì bà cho rằng Lâm Chính làm ảnh hưởng tương lai của nhà họ Tô còn vì bà muốn cho Tô Nhu biết không có một nhà chồng tốt sẽ như thế nào, để Tô Nhu nghe lời bà!

Tô Nhu chưa từng bị Lâm Chính động vào, với vẻ ngoài xinh đẹp của cô, cần phải sợ không thể lấy chồng sao?

Cụ bà Tô đúng là cụ bà Tô, quả nhiên nhìn xa trông rộng.

Mà chuyện lần này nhìn như do Tô Cối gây ra, nhưng lại thành cái cớ để bà đuổi Lâm Chính đi.

Lâm Chính thầm cười châm chọc.

Căn phòng thoáng chốc trở nên yên tĩnh.

Người nhà họ Tô thầm khâm phục sự thông minh của cụ bà Tô, cũng nhìn về phía Tô Nhu, đợi cô quyết định.

Tô Nhu cúi đầu, vẻ mặt đau khổ.

Lâm Chính không nói một lời.

Không biết đã bao lâu trôi qua, cuối cùng Tô Nhu vẫn cất tiếng.

“Ông nội nói với cháu, nếu cháu muốn ly hôn thì nhất định phải đợi năm năm”.

Mấy người nhà họ Tô đều nhíu mày.

“Ông nội cháu chết rồi, hơn nữa cháu chỉ nghe lời ông nội mà không nghe lời bà nội à?”, cụ bà Tô hơi tức giận.

“Nhưng đây cũng là suy nghĩ của cháu”, Tô Nhu nhỏ giọng trả lời.

“Nhu Nhi, ba năm qua, Lâm Chính là loại người thế nào cháu hiểu hơn chúng tôi, cháu để tay lên ngực tự hỏi, đi theo cậu ta sẽ hạnh phúc sao? Ba năm qua cháu bị bàn tán, chịu đựng sự khinh thường của biết bao nhiêu người, người đàn ông như vậy, không xứng với cháu!”, Tô Thái hiếm khi lên tiếng.

Ở nhà họ Tô, Tô Thái rất ít khi nói chuyện với Lâm Chính, lời này của ông không phải nhằm vào anh, mà là sự thật khách quan.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 38


Chương 38

“Nhưng mà…”, Tô Nhu còn muốn nói gì đó.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ bên cạnh.

“Nếu em muốn ly hôn, tôi sẽ không phản đối”.

Nghe thấy thế, Tô Nhu như bị sét đánh, nhìn về phía người nói.

Là Lâm Chính!

Biểu hiện của anh rất bình tĩnh.

Không vui không buồn, giống như đã chấp nhận tất cả rồi vậy.

“Haha, coi như còn chút lương tâm”, Lưu Diễm cười khinh thường.

“Nghĩ như thế sớm hơn một chút thì tốt biết bao? Ba năm thanh xuân quý giá của Nhu Nhi nhà chúng tôi lãng phí trên người cậu, không đáng chút nào!”, Trương Vu Huệ cũng chen miệng vào, giọng nói hơi chanh chua.

“Cuối cùng tên vô dụng này cũng thông suốt”.

“Em họ, cuộc sống khổ cực của em sắp kết thúc rồi!”

Tô Mỹ Tâm và Tô Trương Dương cũng đồng loạt ủng hộ.

Biết chuyện Tô Nhu sắp ly hôn, thái độ của mấy người họ cũng thân thiện hơn, dù sao bọn họ cũng không biết sau này Tô Nhu sẽ tìm được một nhà chồng thế nào, lỡ như leo lên cành cao thì bọn họ còn phải ôm đùi Tô Nhu nữa đấy.

Tô Nhu bị lời nói của mấy người này làm đầu óc mơ hồ, mà sau khi nghe thấy lời Lâm Chính nói, cô càng bối rối hơn.

Cô ngơ ngác nhìn anh.

Hai hàng nước mắt tuôn rơi.

Cô hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Để cháu nghĩ lại”.

Lâm Chính bên cạnh khẽ thở dài.

Anh biết Tô Nhu muốn ly hôn, nhưng vì lời trăng trối của cụ Tô nên cô sẽ không nói ra, bây giờ bà nội cũng khuyên, cả nhà đều khuyên, khiến cô bắt đầu hoang mang.

Thật ra Lâm Chính cũng không có bao nhiêu tình cảm với Tô Nhu, sỡ dĩ giúp Tô Nhu là vì anh tôn trọng cô.

Dù sao sống ba năm với một người giả vờ vô dụng như anh cũng không dễ dàng, nếu là những người phụ nữ khác thì đã sớm đá Lâm Chính sang một bên rồi.

Nhưng tuy Tô Nhu ghét anh, lại không bỏ anh.

Xã hội bây giờ, có mấy người phụ nữ có thể làm được? Hơn nữa còn là người phụ nữ xinh đẹp như vậy.

“Được, bà cho cháu thời gian suy nghĩ thêm”, cụ bà biết dục tốc bất đạt, cũng không nói gì thêm.

Cốc! Cốc! Cốc!

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Người trong phòng giật mình.

“Ai vậy?”

Tô Trương Dương mở cửa nhà tổ.

“Ai là Lâm Chính?”, một người đàn ông mặc vest đứng trước cửa lạnh lùng hỏi.

“Anh là ai?”

“Nhà họ Từ”, người đàn ông nói ra ba chữ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 39


Chương 39

Sắc mặt những người trong nhà đều thay đổi.

“Cậu tìm Lâm Chính làm gì?”, cụ bà Tô dè dặt hỏi.

“Chú Thiên muốn nói chuyện với Lâm Chính”, người kia không nhiều lời.

“Vậy sao?”, mắt cụ bà Tô sáng lên, nói với Lâm Chính: “Lâm Chính, cháu đi với cậu ta đi! Cậu nói ít thôi, để Tô Cương nói là được, hiểu không?”

Nhưng Lâm Chính chẳng thèm quan tâm đ ến cụ bà Tô, đi thẳng ra ngoài.

Tô Cương vội đuổi theo.

Khiến Lâm Chính bất ngờ là Tô Nhu cũng đi theo.

“Em đi làm gì?”

“Anh là chồng tôi, sao tôi có thể không đi theo được?”, Tô Nhu khàn giọng nói.

“Khi nãy chỉ cần em gật đầu, hai chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa”.

Tô Nhu không nói gì, chỉ quay mặt sang một bên.

Đây là áy náy sao?

Tuy là nói thế, nhưng e rằng cũng sắp gật đầu rồi đúng không?

Lâm Chính thầm cười khổ.

Ba người lên xe của nhà họ Từ, đi nhanh đến nhà họ Từ.

Trên đường Tô Nhu vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, Tô Cương khá căng thẳng, nhưng lúc nhìn Lâm Chính đều sẽ tỏ vẻ khinh bỉ.

Anh ta thích vinh hoa phú quý, trong mắt anh ta, nhà họ Tô và nhà họ Mã không thể kết thông gia là lỗi của Lâm Chính, cho nên anh ta rất hận Lâm Chính.

“Biết lúc đến nhà họ Từ nên làm thế nào rồi chứ?”, Tô Cương nhỏ giọng nói.

Lâm Chính nhắm mắt lại, không thèm quan tâm.

“Hừ, hôm nay cho cậu đẹp mặt”, Tô Cương thầm thấy bực bội.

Lúc này, điện thoại của Lâm Chính rung lên.

Anh nghe máy.

“Thầy Lâm, thầy ở đâu? Chỗ tôi có một bệnh nhân gặp chuyện rất khẩn cấp, tôi cũng phải bó tay, nếu thầy rảnh thì có thể đến đây một chuyến không? Có lẽ cả tỉnh Giang Nam chỉ có thầy trị được thôi”, đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói nôn nóng của cụ Tần.

“Cụ Tần, bây giờ tôi có chút việc gấp, có lẽ không đến được”, Lâm Chính hờ hững đáp.

“Việc gấp gì? Không thể trì hoãn một chút sao? Mạng người quan trọng hơn”, cụ Tần cất cao giọng.

“Bên phía tôi cũng liên quan đến mạng người, đợi tôi xử lý xong rồi sẽ sang đó, bệnh nhân của ông bên kia có thể chịu đựng được bao lâu?”, Lâm Chính hỏi.

“Năm tiếng”.

“Đủ rồi”.

Lâm Chính cúp máy.

Bình thường anh sẽ không ra tay cứu người, trừ khi có người quen nhờ vả, hoặc anh cho rằng người này có giá trị.

Dù sao anh cũng không phải thánh nhân hành y cứu thế.

Mà ở trong biệt thự.

Cụ Tần buông điện thoại xuống, thở dài.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom