Cập nhật mới

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5219: C5219: Chương 5219


Cô gái ngẩn ra.

Người này không né tránh, chẳng lẽ định đối mặt với một chưởng này của mình ư?

Đùa sao? Anh ta cũng xứng hả?

Cô gái hơi tức giận, phóng ra sát khí, không hề nương tay!

Cô ta dốc toàn lực đánh ra một chưởng như ngọn núi đ è xuống.

Cả vùng cơ quan cũng chấn động.

Nhưng ngay giây sau, Lâm Chính nâng tay tung một chưởng, đánh mạnh ra ngoài.

Thần lực kinh khủng phóng ra!

Thế nào gọi là long trời lở đất?

Thế nào gọi là thần quỷ cũng phải chấn động?


Trước đây Thái Thương Long không hiểu, nhưng sau khi Lâm Chính đánh ra một chưởng, anh ta đã hoàn toàn hiểu được.

Lâm Chính đánh một chưởng, phát ti3t sức mạnh, sức mạnh bá đạo vô tận khuấy động trong tay anh, đánh về cô gái.

Trong chốc lát, khắp nơi đều rung chuyển, không gian điên cuồng lắc lư, thời gian và không gian tựa như đã dừng lại trong khoảnh khắc đó!

Không ai có thể miêu tả được chưởng đó đáng sợ bao nhiêu!

Cũng không ai có thể giải thích cú đánh đó huyền diệu tới mức nào!

Một chưởng đó đã vượt qua sức tưởng tượng của con người! Là một chiêu mà ngay cả người ở hiện trường cũng không thể giải thích được!

Ầm!

Hai chưởng chạm nhau.

Chỉ trong phút chốc, tất cả sức mạnh bá đạo của cô gái đều bị một chưởng Lâm Chính đánh nát hết.


Mọi thứ hoàn toàn sụp đổ.

Mọi thứ đều bị phá hủy.

Sức mạnh của cô gái cứ như thủy tinh, nổ tung từng mảnh, trước mặt thần lực kia, sức mạnh của cô ta như đàn kiến trên mặt đất, bị nghiền thành bột. Cơ thể của cô ta bị một chưởng đó đánh bay, như mũi tên bay ngược, đập mạnh vào bức tường đằng sau.

Ầm!

Cả bức tường cũng nứt toác.

Đất đá văng tung tóe, vùng cơ quan lại rung lên lần nữa, cô gái lăn xuống đất, nằm trên mặt đất bất động.

Thái Thương Long há hốc miệng, cằm sắp rơi xuống đất.

“Cái gì?”

Đột nhiên Thần Nữ Thái Vũ mở mắt, khó tin nhìn một chưởng của Lâm Chính!

Lại thấy Lâm Chính từ từ hạ tay, bình tĩnh nhìn cô gái.

Cô gái cũng đã định thần lại, r3n rỉ một tiếng, nhúc nhích người rồi từ từ đứng dậy.

Cánh tay phải của cô ta đã nát, máu tươi không ngừng nhỏ xuống từ cánh tay trắng nõn mảnh khảnh, bộ dạng cực kỳ thê thảm.

“Sao có thể như vậy? Thần… thần y Lâm! Anh mạnh như vậy từ khi nào thế?”, Thái Thương Long ngơ ngác hỏi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5220: C5220: Chương 5220


Anh ta đã từng đấu với Lâm Chính, tuy thua rất nhanh nhưng anh ta cũng biết ít nhiều về thực lực của Lâm Chính.

Có điều, một chưởng vừa nãy đã gần như vượt ngoài tưởng tượng của anh ta!

Đây cũng không phải trình độ bình thường của Lâm Chính!

Nếu Lâm Chính trước giờ vẫn có thực lực như vậy thì sao có thể cho phép anh ta làm càn? E là Lâm Chính chỉ dùng một ngón tay đã có thể bóp ch ết anh ta!

“Thần y Lâm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, Thần Nữ Thái Vũ cũng tò mò hỏi.

“Đáp án ở đây”.

Lâm Chính cười nhạt, lấy ra nửa cuốn sách cổ.

“Sách cổ của tổ tiên?” Thần Nữ Thái Vũ sững sờ.


“Đúng vậy, sau khi lấy được nửa cuốn sách cổ ở chỗ Vũ Trị, tôi đã có đầy đủ sách cổ của tổ tiên Thái Vũ. Tổ tiên của thần miếu Thái Vũ bà không chỉ là cao thủ võ thuật, mà còn là một thiên tài cực kỳ giỏi y thuật, cuốn sách cổ này ghi lại cực kỳ nhiều phương thuốc bí mật mà nhiều người không tưởng tượng được, phương thuốc tăng cường mà bà đưa cho người tham gia thí luyện cũng ở trong này. Như bà đã biết, trong phương thuốc đó có thuốc độc, cũng có thuốc tăng cường mười năm công lực, còn có tăng cường hai mươi năm, năm mươi năm thậm chí là hơn trăm năm công lực, tôi đã dựa vào phương thuốc trong sách cổ để tăng cường sức mạnh cho mình! Cho nên mới có thể dễ dàng nghiền nát cô ta!”, Lâm Chính cười nói.

“Thế sao? Vậy… cậu tăng được bao nhiêu năm công lực?”, Thần Nữ Thái Vũ vội hỏi.

Lâm Chính do dự một chút, nói: “Một ngàn năm”.

Rầm!

Đầu óc hai người trống rỗng, hoàn toàn choáng váng.

Cô gái bên kia cũng suýt không đứng vững, ngơ ngác nhìn về phía Lâm Chính.

“Anh nói cái gì? Anh… anh tăng thêm một ngàn năm công lực ư?”

“Có vấn đề gì sao?”


Lâm Chính quay sang, thản nhiên nhìn cô ta.

“Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Trên đời này sao lại có chuyện đó? Có thể giúp người ta tăng cường ngàn năm công lực ư? Chuyện này còn hoang đường hơn nghịch thiên đổi mệnh! Tôi không tin! Tôi tuyệt đối không tin!”, cô gái hơi điên dại, cuồng loạn hét lên.

Sao cô ta có thể tin được chứ?

Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Cô không tin thì tôi cũng không có cách gì, trước đó tôi đã cho cô xem sách, nhưng cô lại không xem, không thể trách tôi được”.

“Khốn kiếp! Tôi muốn anh phải chết!”

Cô gái nổi giận, hai mắt đỏ ngầu, toàn thân tỏa ra một màn sương dày đặc, bao lấy cô ta, sau đó cả người hóa thành một đám mây đen đánh về phía Lâm Chính.

“A!”

Trong đám mây đen lại vang lên tiếng kêu la thảm thiết, sau đó trong sương mù, vô số yêu ma dữ tợn xuất hiện phóng về phía Lâm Chính, muốn xé anh thành mảnh nhỏ.

Nhưng Lâm Chính lại bình tĩnh, tung một cú đấm vào không trung.

Ầm!

Thần lực vô tận lại bộc phát lần nữa, hóa thành cầu vồng xuyên thẳng qua sương mù, thậm chí cú đấm khủng khiếp đó còn xuyên thủng trần nhà của vùng cơ quan, thẳng lên tới trời xanh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5221: C5221: Chương 5221


Ầm!

Sương mù tán loạn.

Cô gái rơi thẳng từ không trung, ngã mạnh xuống đất.

Thoạt nhìn, bên phải bụng của cô ta đã bị đấm thủng, máu tươi ngập tràn, vô cùng thê thảm.

Thái Thương Long khiếp vía.

“Công lực ngàn năm! Đây là cường giả có công lực ngàn năm sao? Giơ tay nhấc chân đã giải phóng ra thần lực có thể rung chuyển trời đất! Thật đáng sợ!”, Thái Thương Long lẩm bẩm.

“Tuy là cậu ta chỉ sở hữu được công lực chứ không có chiêu pháp! Nhưng vậy cũng đủ rồi, chỉ bằng nội kình kh ủng bố của cậu ta đã có thể tung hoành khắp nơi, vô địch thiên hạ! Người này, thật đáng sợ!”, Thần Nữ Thái Vũ khàn giọng nói, trong mắt cũng tràn ngập vẻ kiêng dè.

“Đã tới lúc kết thúc rồi!”

Lâm Chính nhìn chằm chằm cô gái nằm trên mặt đất, khẽ nói, sau đó nhấc chân lao tới, định giết cô ta.

Nhưng ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên cô gái cố nén đau đớn, vung tay đánh ra hai luồng khí sắc bén, ra sức chém về phía Thần Nữ Thái Vũ và Thái Thương Long.


Lâm Chính nhướng mày, bất đắc dĩ đổi hướng, chặn hai luồng khí sắc bén như dao lại.

Ầm!

Cùng lúc đó, cơ thể cô gái tỏa ra một lượng lớn sương mù, bao phủ cả ngôi mộ.

Bấy giờ trong ngôi mộ tối tăm, giơ tay ra cũng không thấy được năm ngón.

Lâm Chính vội vàng xua tan sương mù, nhưng cô gái đã biến mất, không biết đã đi đâu.

“Chết tiệt, cô ta chạy thoát rồi! Dù vậy cô ta đã bị thương nghiêm trọng! Thần y Lâm, nếu cậu đuổi theo chắc chắn sẽ kịp! Không thể tha cho cô ta!”, Thái Thương Long vội vàng nói.

Thực lực của cô gái đó xuất sắc như thế, nếu không diệt trừ thì sẽ có rắc rối về sau.

Lâm Chính đương nhiên cũng hiểu đạo lý này, nhưng anh lắc đầu, khàn giọng nói: “Không đuổi được!”

“Tại sao?”

Lâm Chính chưa kịp đáp lời.


Phụt!

Lâm Chính phun thẳng ra một ngụm máu tươi, sau đó ngã xuống đất, khó có thể nhúc nhích.

“Hả?”

Thái Thương Long ngây ngốc.

“Thần y Lâm, cậu làm sao vậy?”

Thần Nữ Thái Vũ khó khăn đứng dậy, vội vàng hỏi.

“Cơ thể tôi không thể chịu được việc công lực đột nhiên tăng vọt ngàn năm, vừa nãy lúc đang đánh nhau thật ra đã bị hao tổn nghiêm trọng! Bây giờ nội tạng tôi đều đã vỡ tan, nếu không dừng lại chắc chắn tôi sẽ chết!”

Lâm Chính thở hổn hển, gấp gáp dùng chút sức lực cuối cùng, đâm vào ngực mình một cây châm bạc.

Khoảnh khắc châm đâm vào.

Vù!

Trên người Lâm Chính tỏa ra một lượng khí kình mênh mông, còn cơ thể đã gầy yếu đi nhanh chóng, có thể nhìn được bằng mắt thường…

Hai người kia cũng có thể hiểu.

Ngàn năm công lực khủng khiếp tới cỡ nào!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5222: C5222: Chương 5222


Ngay cả khi có cơ thể võ thần cũng tuyệt đối không thể chịu được năng lượng kinh khủng tới vậy.

Lâm Chính trong lúc nguy cấp đã dùng ngàn năm công lực, đánh bại cô gái quỷ quái kia là cực kỳ may mắn, nếu là người khác, có lẽ ngay từ lúc ngàn năm công lực tiến vào cơ thể đã nổ tan xác mà chết chứ đừng nói chiến đấu tới bây giờ.

Thần Nữ Thái Vũ vội vàng đeo dây chuyền Phượng Hoàng lên cổ Lâm Chính.

Sau khi được đeo dây chuyền Phượng Hoàng, Lâm Chính cuối cùng cũng đỡ hơn một chút.

Nhưng anh lúc này cực kỳ gầy, tóc héo rũ, hốc mắt trũng sâu, xương gò má lộ rõ, bộ dạng uể oải.

“Thần y Lâm, lần này may mà có cậu!”, Thần Nữ Thái Vũ khẽ nói.

“Không cần khách sáo, tôi cũng chỉ là tự bảo vệ mình!” Lâm Chính mỉm cười, nói tiếp: “Dù vậy tôi vẫn đề nghị nên rời khỏi đây! Tôi sợ cô gái kia sẽ quay lại!”

“Sao cô ta dám chứ?”, Thương Long kinh ngạc: “Cô ta không muốn sống sao? Còn dám quay lại? Chẳng phải là tìm đường chết à?”


“Không, anh sai rồi! Cô gái kia rất thông minh, cô ta biết thực lực của tôi tới đâu, cũng biết cơ thể tôi không chịu nổi công lực ngàn năm, vừa nãy cô ta chỉ là quá kinh ngạc mới vội vã chạy đi! Chờ tới khi cô ta nghĩ lại, dù cô ta không đích thân tới mà phái mấy tay sai tới, với tình hình của tôi với anh bây giờ, e là khó có thể ngăn cản được, cho nên chúng ta vẫn phải ra khỏi đây nhanh lên”, Lâm Chính nói.

Hai người nghe vậy, gật đầu, lập tức nâng Lâm Chính lên, khó khăn chạy ra khỏi vùng cơ quan.

Ra khỏi vùng cơ quan, những người đó đúng là đã rời đi.

Ba người lập tức xuống núi, tới một thôn gần đó, Lâm Chính hỏi mượn điện thoại người qua đường rồi gọi cho Thiên Diệp, chỉ chốc lát sau, Thiên Diệp và đồ đệ của Thần Nữ vội vàng chạy tới thôn đó.

“Cảm ơn trời đất mọi người còn sống! Thật tốt quá!”

Trong nhà nghỉ ở thôn, Thiên Diệp nhìn thấy mọi người, thở phào nhẹ nhõm nói.

“Thiên phó chưởng môn, mau dẫn bọn tôi rời khỏi đây, ở đây cực kỳ nguy hiểm, chúng ta phải lập tức về Tử Huyền Thiên!”, Lâm Chính trầm giọng nói.

“Thần y Lâm yên tâm, đám người Vệ Tân Kiếm đã báo cho Lăng chưởng môn, bây giờ Lăng chưởng môn đã phái rất nhiều cao thủ tới đây, tôi nghĩ bọn họ sắp tới thôn này rồi, có Lăng chưởng môn ở đây thì không cần lo gì hết”, Thiên Diệp cười nói.


“Vậy thì tốt”.

“Nhưng thần y Lâm, mọi người bị sao vậy? Có chuyện gì thế?”, Thiên Diệp dè dặt hỏi.

“Thiên phó chưởng môn, tôi hỏi ông, bây giờ tình hình tu ma ở Long Quốc, ngoại trừ Ám Ma Đạo còn có tông phái khác phải không?”, Lâm Chính nghiêm túc hỏi.

Thiên Diệp ngơ ngác: “Thần y Lâm, sao cậu lại hỏi chuyện đó?”

“Thật ra chúng tôi đã gặp người tu ma đạo, thực lực của kẻ đó cực kỳ khủng khiếp! Tôi suýt nữa không đánh lại được!”, Lâm Chính nở nụ cười cay đắng.

“Là nhóm người mà tôi cảm nhận được sao?”, Thiên Diệp xoa cằm.

“Tám, chín phần là vậy, chúng tôi bị bọn chúng bắt cóc tới chỗ Thần Nữ Thái Vũ, lúc đó ông vừa rời đi”.

“Vậy đúng rồi!”

“Thiên phó chưởng môn biết bọn họ à?”

“Tôi không biết rõ lắm, nhưng tôi nghe chưởng môn từng nói, trên thực tế, trong Hoa Quốc ngoại trừ Ám Ma Đạo còn có một trường phái ma đạo khác cực kỳ ẩn dật. Tông phái nhỏ này ít khi lộ diện trước mặt người khác, do đó bên ngoài cũng rất ít chuyện nói về bọn họ, vì người biết chuyện của bọn họ… đa số đều bị bọn họ giết rồi…”, Thiên Diệp nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5223: C5223: Chương 5223


“Phái ma đạo đó tên là gì?”, Lâm Chính lập tức hỏi.

Thiên Diệp trầm mặc một lúc, chậm rãi đọc ra ba chữ.

“Thiên Ma Đạo!”

“Thiên Ma Đạo?”, Lâm Chính giật mình. Thần Nữ Thái Vũ ở bên cạnh tái mặt.

“Thiên Ma Đạo sao? Hình như tôi từng nghe thấy ở đâu đó rồi?”, Thái Thương Long lầm bầm.

“Mọi người biết những gì?”, Lâm Chính quay qua hỏi.

Thái Thương Long lắc đầu. Nữ Thần Thái Vũ như người mất hồn: “Rắc rối rồi! Rắc rối rồi…Lần này chúng ta không được yên ổn rồi…”

Lâm Chính giật mình: “xem ra Thần Nữ Thái Vũ biết về Thiên Ma Đạo?”


“Không! Tôi không biết. Thần y Lâm, đừng nhắc tới chuyện này nữa. Từ nay về sau, chúng ta đường ai nấy đi. Cáo từ”.

Thần Nữ Thái Vũ khẽ nói, sau đó vội vàng kéo người thanh niên bên cạnh: “Đồ đệ, chúng ta đi thôi”.

“Sư phụ?”, người thanh niên giật mình.

“Mau đi thôi”, Thần Nữ Thái Vũ không chút do dự, kéo người thanh niên đi bằng được. Hai người nhanh chóng rời đi. Lâm Chính chau mày.

“Thần Nữ đại nhân sao thế? Nghe thấy ba từ Thiên Ma Đạo thì như gặp phải ma vậy, đáng sợ đến thế sao?”, Thái Thương Long cảm thấy không hiểu.

“Thiên Ma Đạo rất đáng sợ. Về điểm này thì không cần phải nghi ngờ. Thần y Lâm, tôi khuyên cậu bớt nhắc tới ba từ này. Tôi sợ rằng mọi chuyện sẽ giống như Thần Nữ Thái Vũ Nói, đó là sẽ có họa lớn xảy ra”, Thiên Diệp nhìn Thái Thương Long và lên tiếng.

“Giờ không phải là lúc có nên nhắc tới hay không. Trước đó tôi đã từng giao đấu với người của Thiên Ma Đạo. Mối thù đã được tạo ra rồi, có nhắc hay không thì họ cũng sẽ tìm tôi tính sổ thôi”, Lâm Chính lắc đầu.


Thiên Diệp thở dài. Lúc này, một bóng hình đột ngột bước vào, ngồi xuống trước mặt: “Thiên Ma Đạo sao? Đúng là hơi khó nhằn, thế nhưng tại sao họ lại xuất hiện ở đây chứ?”

Dứt lời, cả ba người giật hết cả mình, vội quay qua nhìn thì phát hiện ra đó là chưởng môn Lăng Kiếm Phi của Tử Huyền Thiên.

“Lăng chưởng môn?”, Thiên Diệp mừng rỡ, vội vàng hành lễ.

“Lăng chưởng môn cuối cùng cũng tới rồi”, Lâm Chính cũng thở phào. Có Lăng Kiếm Phi và những cao thủ khác ở đây thì anh có thể an toàn.

“Thần y Lâm, cảm ơn cậu đã ra tay đầy nghĩa khí, Tử Huyền Thiên chúng tôi có được Thái Vũ Thần Toàn, tránh được họa lớn. Tôi thay mặt cho toàn bộ Tử Huyền Thiên gửi lời cảm ơn tới cậu”, Lăng Kiếm Phi trịnh trọng nói.

“Lăng chưởng môn không cần khách sáo. Thực ra cũng chỉ là một cuộc giao dịch thôi. Hai bên đều có lợi cả”, Lâm Chính mỉm cười.

“Thần y Lâm khách sáo quá rồi. Giữa chúng tôi và cậu không tồn tại giao dịch. Nếu cậu đồng ý, cậu muốn gì thì Tử Huyền Thiên cũng đều có thể cung cấp được cho cậu, bao gồm cả vị trí cao nhất”, Lăng Kiếm Phi điềm đạm nói.

Điều này có nghĩa là gì thì đã quá rõ ràng. Lâm Chính chỉ mỉm cười, không nói gì. Anh biết ý của Lăng Kiếm Phi. Lăng Kiếm Phi một lòng vì Tử Huyền Thiên, đến cả chức chưởng môn cũng không cần, chỉ mong Tử Huyền Thiên có thể ngày một lớn mạnh. Thế nhưng Lâm Chính không bận tâm tới Tử Huyền Thiên.

Lăng Kiếm Phi lắc đầu, không nói tiếp chuyện đó nữa: “Vừa rồi nghe nói người của Thiên Ma Đạo xuất hiện. Thần y Lâm, giữa hai bên có vấn đề gì vậy?”

Lâm Chính thở dài, lập tức thuật lại sự việc. Lăng Kiếm Phi nghe thấy vậy thì trầm mặt: “Nói vậy thì…lần này bọn họ tới đây là vì…Thái Vũ Thần Quan sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5224: C5224: Chương 5224


“Đúng vậy, nhưng bọn họ cần quan tài đó làm gì?”, Lâm Chính hỏi.

“Không hay rồi…không hay rồi!”, Lăng Kiếm Phi tái mặt, giống như đang tưởng tượng ra điều gì đó. Một lúc sau, ông ta mới lên tiếng: “Xem ra Ma Thiên Đạo…muốn hiện thế rồi”.

Nghe thấy Lăng Kiếm Phi nói vậy, đám đông đều giật mình. Lâm Chính cũng chau mày: “Lăng chưởng môn, nghe ông nói vậy thì lẽ nào trước đây Thiên Ma Đại cũng từng nhập thế sao?”

“Đương nhiên, nhưng đó là chuyện của hàng trăm năm tước. Thiên Ma Đạo khác với Ám Ma Đạo. Thiên Ma Đạo là ma đạo đích thực, là một tông môn vô nhân tính. Người của Thiên Ma Đạo đã không được xem là con người nữa rồi, mà phải gọi họ là ma nhân. Những ma nhân này tồn tại chỉ với một mục đích đó là ngày càng trở nên mạnh hơn. Để đạt được mục đích đó, họ không từ thủ đoạn. Việc lấy người sống ra để tu luyện trong Thiên Ma Đạo là việc hết sức bình thường, tàn nhẫn hơn là họ lấy cả bố mẹ ruột, anh chị em ruột của mình ra để tu luyện. Trong mắt họ, máu huyết của người thân là tinh thuần nhất, dùng họ để tu luyện thì hiệu quả sẽ càng cao hơn!”, Lăng Kiếm Phi nói giọng khàn khàn.

“Cái gì?”, đám đông thất kinh.

“Còn có chuyện đó nữa à?”, Lâm Chính cũng vô cùng ngạc nhiên.

“Nghe nói từng có một đạo chủ đã tự tay giế t chết người thân của mình, đồng thời luyện máu thịt của họ thành một nồi canh để phục dùng. Chỉ trong vòng bảy ngày thôi mà đã bước vào được một cảnh giới hoàn toàn mới. Vị đạo chủ đó cũng chính là người mạnh nhất được ghi chép trong lịch sử của Thiên Ma Đạo”, Lăng Kiếm Phi nói.


“Đúng là súc sinh. Đến người thân cũng giết, thì mạnh có tác dụng gì?”, Thiên Diệp thầm chửi.

“Ma nhân của Thiên Ma Đạo đã sớm không còn tính người. Bọn họ làm gì còn cảm xúc, cũng chẳng quan tâm tình bạn, tình thân là gì. Tu vi càng cao thì bọn họ càng là những kẻ vô dục vô cầu. Đương nhiên, không phải vì họ không có nhu cầu mà thứ họ theo đuổi duy chỉ có võ lực vô thượng, trở thành những thiên ma thực sự. Vì mục tiêu đó, bọn họ sẽ dồn toàn lực. Giết người…là chuyện hết sức đơn giản trong mắt họ”, Lăng Kiếm Phi lên tiếng.

Đám đông sợ hãi, họ đâu ngờ trên đời còn những kẻ như thế…

“Vậy thì chưởng môn…chuyện ngày hôm nay…chưởng môn thấy thế nào?”, Thiên Diệp vội vàng hỏi thêm.

“Chẳng có gì phải nghi ngờ nữa, người của Thiên Ma Đạo sẽ còn quay lại. Không chỉ vì Thái Vũ Thần Quan mà còn vì việc diệt khẩu”, Lăng Kiếm Phi nói.

“Diệt khẩu sao?”


“Đúng vậy, người của Thiên Ma Đạo rất để ý đến hành tung của chính mình. Bọn họ không hi vọng bản thân bị người khác phát hiện ra. Vì họ luôn phát triển trong bóng tối, khi đó họ làm gì cũng dễ dàng hơn. Nếu như tôi đoán không nhầm thì bọn họ sẽ nhanh chóng quay lại thần miếu Thái Vũ hoặc là chỗ này thôi. Người của Thiên Ma Đạo không bao giờ hành động đơn độc, mọi người đã đụng độ họ thì tôi nghĩ chắc chắn ở quanh đây vẫn còn người của Thiên Ma Đạo”, Lăng Kiếm Phi nói tiếp.

“Nếu vậy thì chúng ta cũng không thể chậm trễ thêm nữa. Chúng ta mau về Tử Huyền Thiên thôi”, Thiên Diệp nói.

“Đi thôi”

Thiên Diệp hét lớn, lập tức đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này…

Ầm…Một tiếng nổ lớn từ trên núi của một thôn nhỏ vang lên. Cả thôn nhỏ như rung chuyển.

“Á…”, người trong thôn không biết xảy ra chuyện gì mà gào thét, hoảng loạn bỏ chạy.

“Âm thanh này…hình như tới từ miếu thần Thái Vũ”, Lâm Chính đứng bật dậy.

“Lẽ nào..người của Thiên Ma Đạo đã quay lại đó rồi?”, Lăng Kiếm Phi chau mày.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5225: C5225: Chương 5225


“Vậy thì…mấy người Thần Nữ Thái Vũ sẽ gặp nguy hiểm mất”.

Người của Thiên Ma Đạo tới quá nhanh. Ai cũng cảm thấy căng thẳng. Thiên Diệp cũng bất ngờ, vội vàng nói: “Mau sửa soạn, lập tức rời khỏi đây”.

“Vâng, phó chưởng môn”, người của Tử Huyền Thiên chắp tay, chuẩn bị khởi hành.

“Không, chúng ta không rút. Tất cả nên lập tức đi về phía miếu thần Thái Vũ”, Lăng Kiếm Phi trầm giọng.

“Cái gì? Chưởng môn…điều này…”, Thiên Diệp bàng hoàng.


“Người của Thiên Ma Đạo đã xuất hiện ở miếu thần thì có nghĩa là bọn họ từng đi qua thôn nhỏ này và phát hiện ra tung tích của Tử Huyền Thiên. Giờ rút lui cũng vô ích, chắc chắn Tử Huyền Thiên sẽ trở thành một trong những mục tiêu mà bọn họ tiêu diệt. Tới nước này rồi thì bỏ đi làm gì? Chi bằng đi bắt lấy vài tên để có thể hiểu được rõ hơn về Ma Thiên Đạo”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Đám đông nghe thấy vậy bèn quay qua nhìn Lăng Kiếm Phi. Ông ta gật đầu: “Chúng ta đã bị cuốn vào rồi, không thoát được đâu. Mau chóng lên núi xem có thể chặn được người của Ma Thiên Đạo hay không”.

“Vâng…”, người của Tử Huyền Thiên không dám do sự, vội rút kiếm ra chạy về phía miếu thần.

Thế nhưng bọn họ vừa tới chân núi thì thấy miếu thần đã biến mất. Cả không gian nhuốm mùi máu tanh.

Đáng sợ quá. Ai cũng cảm thấy sợ hãi.

Bọn họ nhanh chóng có mặt trước miếu thần. Cảnh tượng phía trước khiến tất cả phải hóa đá. Miếu thần lúc này đã bị phá hủy hoàn toàn, vùng cơ quan xuất hiện một cái hố lớn. Tất cả cơ quan đã bị cho san bằng, những cơ quan nằm sâu dưới đất cũng lộ ra ngay trước mặt mọi người.

Thái Vũ Thần Quan đã không cánh mà bay. Bên cạnh cái hố đó là một xác người. Từ trang phục còn dính lại thì có thể thấy đó chính là người đồ đệ của Thần Nữ Thái Vũ, hay nói cách khác là con trai của bà ta.

Ở phía xa còn một cơ thể khác chỉ còn một nửa. Đó chính là Thần Nữ Thái Vũ. Lâm Chính bước tới, ấn tay lên cổ của Thần Nữ, đồng thời ghim châm lên cổ bà ta.

Khụ khụ…Thần Nữ nôn ra một ngụm máu tươi Bà ta đã bị mù một mắt, một nửa mặt nát bét, trông vô cùng đáng sợ.


Nhát châm của Lâm Chính có thể giữ được chút hơi thở cuối cùng của bà ta, còn linh hồn của bà ta thì đã sắp rời khỏi thân xác rồi. Bà ta cố gắng đưa một tay lên chộp lấy Lâm Chính.

“Thần Nữ đại nhân”, Lâm Chính cầm chặt tay của bà ta.

“Sớm biết thế này đã…không quay lại”, bà ta yếu ớt nói. Máu chảy ra từ mắt: “Không chỉ mất mạng mà còn hại chết…con trai tôi…hại chết…Á….”

“Thần Nữ đừng quá đau lòng, tôi sẽ chữa trị cho bà, có thể giữ được tính mạng”, Lâm Chính trầm giọng, lấy túi đựng châm ra định châm cứu.

“Không cần nữa thần y Lâm. Con trai tôi chết rồi. Tôi sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Đừng chữa trị cho tôi. Tôi không muốn sống trong sự đau khổ. Tôi chịu đựng đủ rồi…đủ rồi”.

Bà ta gào lên, máu từ miệng ộc ra. Lâm Chính không nói gì, chỉ nhìn bà ta bằng ánh mắt bất lực.


“Thần y Lâm…cầu xin cậu…giúp tôi một việc có được không?”, bà ta yếu ớt nói.

“Bà nói đi. Chỉ cần có thể làm được thì tôi nhất định sẽ giúp bà”.

Thần Nữ Thái Vũ giao lại điển tịch của tổ tiên Thái Vũ cho anh. Dù thế nào thì Lâm Chính cũng cảm thấy vô cùng cảm kích. Huống hồ bọn họ vừa cùng nhau vào sinh ra tử, giờ xảy ra chuyện này thì ai mà không cảm khái cho được.

“Con trai tôi bị đám súc sinh của Thiên Ma Đạo g iết chết. Nó chết không toàn thây, tôi cũng bất lực không bảo vệ được nó. Giờ tôi cũng không thể báo thù, tôi cũng không dám nghĩ xa xôi nhờ thần y Lâm có thể làm chuyện đó, vì Thiên Ma Đạo quá đáng sợ. Vì vậy thù này giao cho bố thằng bé. Để cho co người đó đi hoàn thành…”

Thần Nữ Thái Vũ đau đớn nói: “Cậu giúp tôi nói với kẻ đó, tôi ở miếu thần đợi ông ta 20 năm, đúng 20 năm mà ông ta không hề quay lại! Nói với ông ta, người phụ nữ của ông ta đã chết rồi, con trai của ông ta cũng vậy. nếu ông ta còn chút tình người, còn cảm thấy day dứt thì hãy trả thù đám người Thiên Ma Đạo đó. Nếu không…tôi có làm ma cũng không tha cho ông ta! Khụ khụ…”, máu tươi lại phun ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5226: C5226: Chương 5226


“Người đó là ai…”, Lâm Chính vội hỏi.

“Ông ta tên là…Cực Lạc…Kiếm Quân…”, Thần Nữ Thái Vũ kêu lên, sau đó hai tay rơi xuống. Ánh mắt dần trở nên vô hồn.

Bà ta đã chết. Lâm Chính nhìn một hồi lâu rồi thở dài.

“Cả đời này tôi đã cứu sống không biết bao nhiêu người. Chỉ cần họ còn thở là tôi có thể cứu được. Thế nhưng cũng chẳng thể cứu được người đã chết ‘tâm’. Chết ‘tâm’ còn đáng sợ hơn cả cái chết về thể xác”, Lâm Chính nói.

“Xem ra tốc độ của Thiên Ma Đạo nhanh hơn chúng ta tưởng tượng nhiều. Phải rồi thần y Lâm, Thần Nữ Thái Vũ muốn cậu đi tìm ai?”, Lăng Kiếm Phi hỏi.

“Cực Lạc Kiếm Quân! Lăng chưởng môn, ông có nghe qua về người này không?”, Lâm Chính hỏi.

“Cái gì? Cực Lạc Kiếm Quân sao?”, Lăng Kiếm Phi khẽ tái mặt.

“Xem ra Lăng chưởng môn biết người này”.


“Sao tôi lại không biết. Người này tính tình vô cùng cổ quái. Ông ta sở hữu kiếm thuật cao tuyệt, nhưng mà lại đào hoa, đi tới đâu là ‘rắc thính’ tới đấy. Dù là Tử Huyền Thiên của chúng tôi thì cũng từng có một đệ tử nữ bị ông ta lừa gạt. Người này trời sinh cho cái miệng khéo ăn khéo nói, lại vô cùng đẹp trai, nên dù những cô gái kia biết mình bị lừa thì vẫn cam chịu. Dù bị ông ta phụ tình thì họ cũng chỉ biết lặng lẽ chờ đợi. Thật không ngờ, Thần Nữ Thái Vũ cũng sinh một người con vì kẻ này…”, Lăng Kiếm Phi hừ giọng, tỏ vẻ bất mãn.

“Vậy à? Tử Huyền Thiên cũng có người bị hại à?”

“Chính là cô Tằng ở nhà bếp đó!”

“Cái gì? Bà ấy….”, Lâm Chính giật mình.

Anh từng gặp cô Tằng. Mặc dù bà ấy đã tầm 40 nhưng vẫn còn rất đẹp. Nghe nói lúc trẻ, có rất nhiều người theo đuổi mà đều bị bà ấy từ chối. Bà ấy nói là cả đời này đã mệt mỏi lắm rồi, có lẽ cũng là do người đàn ông tên Cực Lạc Kiếm Quân gây ra.

“Tạo nghiệp”, Lâm Chính lắc đầu.

“Chuyện lần này liên quan tới Cực Lạc Kiếm Quân, thì đây cũng là chuyện tốt. Có người này trợ giúp, việc đối phó với Thiên Ma Đạo sẽ dễ dàng hơn nhiều. Giờ tôi lo rằng ông ta sẽ không chịu ra tay. Vì dù sao người này cũng bạc tình lắm”, Lăng Kiếm Phi nói.


“Giờ ông ta đang ở đâu?”, Lâm Chính hỏi.

“Ông ta tự tạo ra cho mình một cung điện, có tên là Cực Lạc Cung. Nhưng không ở Long Quốc mà ở nước ngoài. Dù sao thì đối với loại người quá phong lưu như vậy sống ở nước ngoài sẽ dễ chịu hơn”.

“Nước nào?”

“Nước Việt Tây – hàng xóm của Long Quốc. Cũng không quá xa nơi đây”.

“Nước Việt Tây sao? Đúng là không xa lắm. Ngồi máy bay thì cũng chỉ tầm 3 tiếng đồng hồ”.

Lâm Chính vuốt cằm: “Lăng chưởng môn, tôi nhờ ông một chuyện được không?”

“Cậu nói đi!”

“Tôi muốn nhờ ông cử một nhóm cao thủ tới Long Thành, bảo vệ người của tôi ở Long Thành. Nếu như Ma Thiên Đạo mà gây sự với tôi thì chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua Giang Thành!”

“Cậu định đích thân đi gặp Cực Lạc Kiếm Quân sao?”, Lăng Kiếm Phi hỏi.

“Đây là lời trăn trối của Thần Nữ Thái Vũ, đương nhiên là tôi phải hoàn thành. Huống hồ ông cũng nói rồi, nếu có sự giúp đỡ của Cực Lạc Kiếm Quân thì chúng ta sẽ dễ dàng đối phó với Thiên Ma Đạo hơn. Tôi nghĩ nếu đích thân đi gặp ông ta thì có khi lại được việc”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5227: C5227: Chương 5227


“Xem ra cậu cũng tự tin, cậu có cơ sở gì không?”, Lăng Kiếm Phi hỏi.

Lâm Chính không nói gì, chỉ bước tới cơ thể nát bét bên cạnh Thần Nữ và nói: “Đây chính là cơ sở của tôi”.

Lăng Kiếm Phi im lặng, sau đó gật đầu: “Vậy được. Nếu đã vậy thì tôi sẽ lập tức sắp xếp. Cậu cứ yên tâm. Chúng tôi quay về Tử Huyền Thiên sẽ mời các vị trưởng lão xuất quan, tới Giang Thành làm hàng phòng ngự cho cậu. Nếu người của Thiên Ma Đạo dám tới Giang Thành thì chúng tôi sẽ khiến họ một đi không trở lại. Nếu tình thế cấp bách thì tôi sẽ đích thân tới Giang Thành”.

“Được. Nếu đã vậy thì cảm ơn Lăng chưởng môn”.

Lâm Chính nói xong bèn đi tới cơ quan bị phá nát, lấy ra một cỗ quan tài, sau đó đặt thi thể của Thần Nữ và người con trai vào trong, đóng chặt. Anh khiêng cỗ quan tài đi xuống núi. Thái Thương Long thấy vậy cũng vội vàng đi theo.

Thiên Diệp nhìn theo anh rời đi. Đợi hai người đi khỏi, Thiên Diệp mới quay lại hỏi: “Chưởng môn, chúng ta chuẩn bị khai chiến với Thiên Ma Đạo sao?”

Lăng Kiếm Phi nhìn ông ta: “Đã khai chiến rồi đấy”.

“Ồ…”


“Nghe đây, lập tức cử người đi lục soát ngọn núi, tìm tung tích của Thiên Ma Đạo. Bọn họ vừa giết Thần Nữ Thái Vũ, có thể chưa đi xa đâu. Nếu như có thể bắt được vài tên, nắm được thông tin của họ thì chúng ta sẽ giành được quyền chủ động về tay mình”.

“Vâng, tôi sẽ đi sắp xếp ngay”.

Lâm Chính lập tức gọi điện cho Mã Hải để ông ta bao trọn một chiếc máy bay, sau đó anh đưa quan tài lên và bay tới nước Việt Tây.

Trên đường đi, Lâm Chính không ngừng châm cứu để có thể hồi phục thể trạng. Thế nhưng dù anh đã sử dụng không ít thảo dược thì vẫn không thể nào hồi phục hoàn toàn được thương thế trong một thời gian ngắn.

Ba tiếng đồng hồ sau, máy bay hạ cánh tới Hồ Thị của nước Việt Tây. Thái Thương Long tìm một chiếc xe chở hàng, đưa quan tài tới hồ Hoành Sơn gần biên giới nước Việt Tây.

Hồ Hoành Sơn đã bị tư nhân mua lại. Người mua đương nhiên chính là Cực Lạc Kiếm Quân. Ông ta xây dựng một cung điện vô cùng diễm lệ bên cạnh hồ, nuôi hàng trăm con người tốt, xây cả sân golf. Mỗi ngày có tới vài chục người thay phiên phục vụ, cuộc sống còn nhàn nhã hơn cả một hoàng đế.

Đương nhiên nơi đây đã là khu vực tư nhân nên người bình thường không thể vào được. Ở đây có bảo vệ chuyện biệt do đích thân Cực Lạc Kiếm Quân bồi dưỡng. Không một ai có thể xông vào trong.


Thế nhưng hôm nay thì khác…

Chiếc xe vừa lái tới thì đã bị chặn đường.

“Đây là khu vực tư nhân, mời các anh lập tức rời đi”, một người đàn ông cao to đeo kính đen, mặc vest đen bước tới nói.

“Tôi muốn gặp Cực Lạ Kiếm Quân, phiền anh đi báo cho ông ta một tiếng”, Lâm Chính thò đầu ra ngoài nói.

Cực Lạc Kiếm Quân?

Mọi người nhíu mày.

Người đàn ông mặc Âu phục lập tức hét lên: “Chỗ chúng tôi không có Cực Lạc Kiếm Quân gì hết, xin hãy đi ngay đi. Nếu còn không đi, chúng tôi có quyền nổ súng với anh!”.

Khoảnh khắc người đó dứt lời, tất cả vệ sĩ đều lấy súng ra, đồng loạt nhắm vào Lâm Chính.

“Hả?”.

Tài xế sợ đến mức run lẩy bẩy, vội vàng xuống xe chạy đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5228: C5228: Chương 5228


Lâm Chính thấy vậy dứt khoát ngồi vào ghế lái, nhấn ga tông vào cánh cửa sắt chắn đường, xông thẳng vào trong.

“Khốn nạn!”.

“Đứng lại!”.

“Mau bảo anh ta dừng lại!”.

Đám người kia sốt ruột, thay nhau kêu lên.

Pằng pằng pằng…

Mấy viên đạn bắn vào bánh xe của xe vận tải.

Xe vận tải lập tức thủng lốp, nhưng Lâm Chính không để nó mất khống chế mà cố giữ vô lăng, chòng chành tiếp tục đi về phía trước.

Vài vệ sĩ hét lên, nhảy vọt lên cao ba trượng, sau đó đáp xuống bên cạnh xe vận tải, một tay giữ lấy xe, cùng nhau dùng sức.

Rầm!


Tiếng động lớn vang lên.

Cả chiếc xe bị bọn họ lật nhào.

Sau đó, tất cả vệ sĩ xông tới, giơ súng nhắm vào đầu xe vận tải.

Chốc lát sau, Lâm Chính và Thái Thương Long bò dậy.

“Đại nhân, xem ra không tìm sai! Cực Lạc Kiếm Quân chắc chắn ở đây, nếu không, võ công của những vệ sĩ này là ai dạy?”, Thái Thương Long cười nói.

“Nhưng hình như Cực Lạc Kiếm Quân không muốn bị người ta quấy rầy!”.

Lâm Chính hờ hững nói.

“Hôm nay chắc là ông ta không được yên tĩnh rồi!”.

Thái Thương Long nhếch khóe miệng, đột nhiên di chuyển thân mình, lấy Lâm Chính làm trung tâm hóa thành cơn gió lốc xoay tròn một vòng cực nhanh.


Đám người căng thẳng, lập tức bóp cò.

Rắc rắc rắc…

Giây lát sau, tất cả súng đều gãy làm đôi, chúng lại bị Thái Thương Long dùng khí kình đánh gãy!

“Cái gì?”.

“Những người này cũng là võ giả!”.

“Bắt bọn họ lại!”.

Các vệ sĩ kinh ngạc, lập tức bỏ hết súng, lấy đoản đao đeo bên thắt lưng ra, xông lên định đánh tay đôi.

Nhưng trình độ bọn họ sao có thể là đối thủ của Thái Thương Long? Dù Thái Thương Long đã bị thương nặng từ trước, nhưng chỉ cần phát huy một phần trăm thực lực vẫn có thể giải quyết đám tôm tép này.

Không lâu sau, tất cả vệ sĩ đều bị anh ta hạ gục.

Bọn họ ôm bụng lăn lộn r3n rỉ.

Hiện trường ngập tràn tiếng khóc la!

“Ai dám ngang ngược ở chỗ tôi như vậy?”.

Lúc này, một giọng nói hờ hững vang lên từ trong cung điện.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5229: C5229: Chương 5229


Lâm Chính nghe vậy cũng không do dự, lập tức khiêng quan tài lên xe, đi vào cung điện rộng lớn lộng lẫy nguy nga đó.

Vèo vèo.

Nhưng vừa đến gần, trong cung điện chợt có mấy chục bóng người lao ra nhanh như chớp.

Những người đó đều có nét mặt của người Long Quốc, mặc kiếm phục, tay cầm kiếm bén, ai nấy đằng đằng sát khí bao vây Lâm Chính.

“Cực Lạc Kiếm Quân ở đâu? Tôi muốn gặp ông ta!”.

Lâm Chính hét lên.

“Các người tự tiện xông vào lãnh địa của tôi chỉ có con đường chết. Nếu đã sắp biến thành thi thể, cần gì phải gặp tôi?”, trong cung điện vang lên giọng nói lạnh lẽo của Cực Lạc Kiếm Quân.

Lâm Chính lắc đầu: “Bây giờ tôi chưa biến thành thi thể, nhưng vợ và con trai ông đã là thi thể rồi!”.


Anh nói xong, trong cung điện rơi vào trầm mặc, một lúc lâu sau lại vang lên một tràng cười.

“Ha ha ha ha ha, con người cậu đúng là thú vị! Tôi tung hoành một đời, tuy để lại nhiều mối tình, nhưng vì tu luyện thần công dẫn đến di chứng, từ lâu tôi đã không thể sinh con. Cậu nói vợ tôi chết thì còn được, nhưng tôi lấy đâu ra con trai? Cậu bớt nói bậy!”.

“Ông không tin?”.

Lâm Chính đặt quan tài xuống đất, mặt không cảm xúc, nói: “Thi thể của con trai ông ở trong quan tài này! Ông xem là biết ngay!”.

Nghe vậy, giọng nói trong cung điện lại im lặng một lúc.

Một lúc lâu không nghe tiếng ông ta.

Cũng không biết qua bao lâu mới có tiếng nói truyền ra.

“Không thể nào! Cậu bớt lừa gạt tôi! Tôi… Sao tôi có thể có con trai? Cậu bớt ở đó đùa giỡn tôi! Tôi tung hoành Nam Bắc bao nhiêu năm, chuyện gì chưa gặp qua? Rốt cuộc cậu có mục đích gì?”, Cực Lạc Kiếm Quân không tin, vội vàng hét lên, trong giọng nói lại có chút giận dữ.


“Cực Lạc Kiếm Quân, tôi đã đứng đây rồi, ông còn sợ cái gì? Tôi có lừa ông hay không, ông nhìn một cái không phải rõ rồi sao?”, Lâm Chính nói.

“Được! Vậy cậu vào đây! Tôi nói cho cậu hay! Nếu cậu dám đùa giỡn tôi, tôi nhất định sẽ băm vằm cậu ra làm trăm mảnh, giẫm nát xương cậu, khiến cậu chết không chỗ chôn thân!”.

Cực Lạc Kiếm Quân quát.

Sau đó, những nam nữ cầm kiếm ở phía trước đồng loạt tách sang hai bên, nhường ra một con đường rộng rãi.

Lâm Chính khiêng quan tài vào cung điện.

Mức độ hào hoa bên trong cung điện vượt ngoài sự tưởng tượng của Lâm Chính.

Hoàng kim lót sàng, kim cương thay đèn, khắp nơi tràn ngập khí tức xa hoa cao quý. E rằng xây dựng nên một cung điện này phải tiêu tốn một số tiền khổng lồ.

Lúc này Cực Lạc Kiếm Quân đang ngồi ở phía trên cung điện, xung quanh có bảy tám người đẹp ăn mặc hở hang, bên cạnh bày rượu thịt tuyệt hảo, rất biết hưởng thụ.

Lâm Chính ngẩng lên nhìn, phát hiện bề ngoài của Cực Lạc Kiếm Quân rất trẻ tuổi, nhìn có vẻ chỉ mới hơn ba mươi, nhưng tuổi thực tế của ông ta có lẽ đã hơn năm mươi. Vẻ ngoài trông vẫn rất tuấn tú tiêu sái, oai phong siêu phàm, nhưng sự tang thương trong mắt ông ta vô cùng rõ rệt.

Lâm Chính đặt quan tài xuống.

Cực Lạc Kiếm Quân cho người đẹp bên cạnh mình lui xuống, lạnh lùng nhìn Lâm Chính. Toàn thân ông ta tỏa ra một luồng khí tức đáng sợ đè nặng, giống như núi lớn đ è xuống Lâm Chính.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5230: C5230: Chương 5230


Bên này Thái Thương Long hơi biến sắc, không khỏi lùi về sau nửa bước.

Mặc dù anh ta là thiên kiêu hạng ba, nhưng chỉ là vô địch ở thế hệ thanh niên. Đổi lại là một nhân vật như thế này, anh ta không có chút ưu thế nào.

“Cậu tên gì?”.

Cực Lạc Kiếm Quân lạnh lùng hỏi.

“Lâm Chính!”.

“Ai bảo cậu đến đây?”.

“Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi được Thần Nữ đại nhân của thần miếu Thái Vũ ủy thác đến tìm ông! Tâm nguyện trước lúc ra đi của bà ấy là hi vọng tôi có thể nhắn lại cho ông rằng hãy trả thù cho con trai hai người!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Bà ấy chết rồi sao?”, Cực Lạc Kiếm Quân nhíu mày.

“Phải, đang ở trong quan tài này!”, Lâm Chính bình tĩnh nói. . truyen bac chien


Cực Lạc Kiếm Quân nhíu mày, đứng dậy đi xuống dưới.

“Hi vọng cậu đừng đùa bỡn tôi, nếu không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng! Rất nghiêm trọng!”.

Cực Lạc Kiếm Quân thản nhiên nói, đến trước quan tài dừng lại trong chốc lát, sau đó ầm một tiếng đẩy nắp quan tài ra.

Ngay sau đó, hai thi thể trong quan tài xuất hiện trước mắt ông ta.

Cực Lạc Kiếm Quân không khỏi sửng sốt, dừng mắt trên thi thể của Thần Nữ Thái Vũ, đôi mắt toát ra sự phức tạp.

“Quả nhiên là bà ấy… Hai mươi năm rồi, bà ấy đã già đi nhiều…”.

“Bà ấy đợi ông ở thần miếu Thái Vũ hai mươi năm, nhưng ông mãi không đến tìm bà ấy! Bà ấy không oán không hối, còn nuôi dưỡng con trai của cả hai khôn lớn, truyền dạy cho anh ta tuyệt học của thần miếu Thái Vũ. Bà ấy còn vì con trai ông tổ chức thí luyện Thái Vũ, để con trai ông có thể thu thập được sở trường của bách gia, giúp anh ta trở thành cao thủ tuyệt thế. Nhưng chuyện bất hạnh đã xảy ra, con trai ông mất rồi!”, Lâm Chính lắc đầu nói.

Cực Lạc Kiếm Quân nghe vậy thì cười lớn.


“Thú vị! Thú vị! Chuyện này đúng là thú vị! Mấy chục năm trước tôi vì tu luyện Cực Lạc Kiếm Quyết mà không thể sinh con! Bây giờ cậu lại nói với tôi rằng tôi có một đứa con trai? Thật là nực cười! Thằng nhóc! Cậu coi tôi là kẻ ngốc sao?”, Cực Lạc Kiếm Quân nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười dữ tợn.

“Xem ra ông không tin”, Lâm Chính nói.

“Cậu bảo tôi làm sao tin? Một người không thể sinh con làm sao lại có con trai được? Chẳng lẽ người phụ nữ kia cắm sừng tôi?”, Cực Lạc Kiếm Quân lạnh lùng cười.

Lâm Chính không lên tiếng, đi đến bên cạnh quan tài, khiêng thi thể ở trong đó ra, đặt trước mặt Cực Lạc Kiếm Quân.

Thái Thương Long ở cạnh liếc nhìn, kinh ngạc.

Thi thể đó… lại là thi thể của con trai Thần Nữ Thái Vũ.

Nhưng… đó không phải xác th1t nát vụn, mà là được Lâm Chính dùng kim may lại một cách hoàn hảo!

Tay nghề này đúng là đáng kinh ngạc.

Cực Lạc Kiếm Quân liếc nhìn, hít sâu một hơi, tinh thần chấn động.

Mặc dù thi thể con trai Thần Nữ Thái Vũ là được chắp nối, nhưng vẫn có thể thấy được rõ ràng đường nét vẻ bề ngoài của anh ta.

“Đây không phải… là mình thời trẻ sao?”, Cực Lạc Kiếm Quân lẩm bẩm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5231: C5231: Chương 5231


Đường nét này, mi mày này, sống mũi và khuôn miệng này…

Giống quá!

Thật sự giống quá!

Toàn thân ông ta run rẩy nhè nhẹ, giống như sắp mất kiểm soát.

Nhưng suy cho cùng Cực Lạc Kiếm Quân cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn, ông ta vội vàng ổn định lại tinh thần, vội vàng nhỏ giọng nói: “Chỉ có vẻ ngoài giống tôi mà thôi! Chuyện này chẳng là gì cả! Trên đời này nhiều người như vậy, tìm hai người giống nhau thì có gì khó khăn?”.

“Vậy ông có biết khoa học kỹ thuật bây giờ rất phát triển, muốn giám định con ruột là chuyện đơn giản thế nào không? Tôi là một bác sĩ, nếu ông không tin, tôi sẽ giám định cho hai người ngay lập tức, xem người này có phải con ruột của ông không!”, Lâm Chính nói.

“Làm đi! Làm thì làm! Tôi không tin tôi là người không thể sinh con mà lại có con trai!”.

Cực Lạc Kiếm Quân nổi giận, lập tức quát lên.

Lâm Chính cũng không khách sáo, nói Thái Thương Long đi chuẩn bị.


“Không cần cậu giám định! Tôi có đội y tế riêng, bọn họ sẽ đưa kết quả cho tôi trong vòng một giờ!”.

Cực Lạc Kiếm Quân lạnh lùng nói, ông ta hoàn toàn không tin Lâm Chính, quay sang ra lệnh cho người bên cạnh.

Không lâu sau, một nhóm người mặc áo choàng trắng chạy vào cung điện, lấy mẫu máu của thi thể đó, lại lấy mẫu máu và tóc của Cực Lạc Kiếm Quân, sau đó bước nhanh ra ngoài cung điện.

“Trông coi bọn họ cho tốt! Đợi kết quả giám định! Tôi hi vọng tốt nhất là các người có thể hưởng thụ thời gian cuối cùng này. Nếu kết quả giám định cho thấy người này không phải con trai tôi thì rất xin lỗi, tôi sẽ biến các người thành tiêu bản, trang trí cung điện của tôi!”.

Nói xong, Cực Lạc Kiếm Quân giậm chân.

Ầm!

Một luồng khí ý mãnh liệt vô cùng bá đạo ập đến, đè lên hai người.

Phụt!


Thái Thương Long không kịp đề phòng, lập tức bị luồng khí ý đó đè đến mức nôn ra máu, suýt chút nữa ngã xuống đất.

Lâm Chính cũng không khỏi run rẩy.

Thể lực của anh vốn chưa hồi phục, đâu thể chịu được uy áp đáng sợ như vậy?

Cực Lạc Kiếm Quân lạnh lùng liếc nhìn Lâm Chính, quay người về chỗ ngồi của mình, phất tay: “Gọi người vào đây, tiếp tục tấu nhạc, tiếp tục ca múa!”.

Chẳng mấy chốc, một nhóm các cô gái ăn mặc hở hang đi vào cung điện, lắc vòng eo linh động, biểu diễn màn trình diễn uyển chuyển nhẹ nhàng cho Cực Lạc Kiếm Quân!

Cực Lạc Kiếm Quân không ngừng rót rượu, tuy là đang hưởng thụ, nhưng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Hiển nhiên, trong lòng ông ta không có tự tin.

Lâm Chính và Thái Thương Long đứng ở bên cạnh.

“Thế nào? Còn ổn không?”, Lâm Chính nhìn Thái Thương Long thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch, bình tĩnh hỏi.

“Còn… Còn tạm, nhưng đại nhân… thật sự… không có vấn đề gì chứ?”, Thái Thương Long sợ hãi trong lòng, ánh mắt khiếp hãi, hỏi.

Cực Lạc Kiếm Quân ra đòn phủ đầu, quả thật đã dọa anh ta sợ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5232: C5232: Chương 5232


Bây giờ anh ta chỉ lo Thần Nữ Thái Vũ lừa Lâm Chính, trên thực tế người này không phải con trai của Cực Lạc Kiếm Quân. Nếu thật sự là vậy thì cả đám sẽ tiêu đời.

“Yên tâm, Thần Nữ Thái Vũ không cần phải lừa tôi, nếu bà ta đã nói vậy thì chắc chắn là vậy. Nếu bà ta nhầm lẫn, người này không phải con trai của Cực Lạc Kiếm Quân, tôi cũng có chiêu phía sau!”, Lâm Chính nói.

“Chiêu phía sau là gì?”, Thái Thương Long vội hỏi.

“Chạy!”.

“Chạy?”.

“Đúng, chạy là được”, Lâm Chính mỉm cười nói.

Thái Thương Long lập tức câm nín.

Chạy thoát được không?

Người ta là cao thủ siêu cấp nổi danh mấy chục năm đấy!

Huống hồ, đám nam nữ cầm kiếm dưới quyền Cực Lạc Kiếm Quân cũng không phải hạng tầm thường. Lúc trước bị bao vây, Thái Thương Long đã cảm nhận được cảm giác áp bách toát ra từ trên người bọn họ.


Nhưng bây giờ có vẻ trừ con đường này ra đúng là không còn lựa chọn nào khác…

Một tiếng nói nhanh không nhanh, nói lâu không lâu.

Chẳng lâu sau, đội y tế mặc áo choàng trắng vội vã chạy vào cung điện.

Cực Lạc Kiếm Quân lập tức xua số vũ nữ đó đi, đứng lên lạnh lùng hỏi: “Kết quả thế nào?”.

“Thưa ông, kết quả kiểm tra cho thấy, alen của người chết đều có thể tìm được gốc từ gen của ông!”.

“Nói tiếng người!”.

“Tức là cậu ta đúng là con trai ruột của ông!”, đội y tế nói.

Ầm!

Cực Lạc Kiếm Quân sững sờ.


Ông ta mở to mắt, há to miệng, không tin nổi nhìn quan tài đó, đầu óc trống rỗng.

Người trong cung điện cũng đưa mắt nhìn nhau.

Không ai ngờ chuyện lại biến thành như thế…

“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”.

Cực Lạc Kiếm Quân hoàn hồn, gào lên điên cuồng: “Từ lâu tôi đã không còn khả năng sinh con, vì sao lại có con trai? Đây là chuyện tuyệt đối không thể!”.

Ông ta sắp mất kiểm soát rồi.

Lúc này, đại diện đội y tế lại lên tiếng.

“Thưa ông, không phải ông không thể sinh con, mà là tỷ lệ sinh con cực kỳ thấp! Thực tế ông có cơ hội sinh con, căn cứ theo sự tính toán tỷ lệ của chúng tôi, ông có xác suất một phần nghìn có thể sinh con!”.

Người đó vừa nói xong, Cực Lạc Kiếm Quân ngồi tê liệt trên mặt đất, cả người sững sờ.

Chốc lát sau, ông ta như phát điên lao tới ôm chặt thi thể được chắp vá đó khóc lớn.

“Con trai! Con trai tôi!”.

Tiếng khóc làm nứt cả trần nhà, chấn động toàn bộ cung điện!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5233: C5233: Chương 5233


Cực Lạc Kiếm Quân không phải phó mặc cho số phận, thật ra trước đây ông ta không phong lưu như vậy.

Thế nhưng khi biết mình không thể sinh con, ông ta mới phóng túng bản thân, hưởng lạc khắp nơi, tiêu dao nhân gian, do đó cũng bị người ta gán cho cái danh hiệu Cực Lạc.

Ai có thể biết được, ông ta thật sự khao khát cảnh vợ ở bên cạnh, một gia đình hòa thuận vui vẻ.

Ông ta không ngờ mình đã hoàn toàn bỏ lỡ mất.

Đứa con trai này vốn là một kỳ tích ông trời ban cho ông ta.

Bây giờ… lại trở thành một thi thể lạnh lẽo.

“Không!”.

Cực Lạc Kiếm Quân ngửa đầu cười một tràng dài, sóng âm thanh bén như kiếm, làm trần nhà cung điện rung chuyển, cung điện nứt làm đôi!

“Kiếm Quân xin hãy bớt đau buồn!”.

Người xung quanh đều biến sắc, vội vàng quỳ dưới đất, cao giọng hô.


“Con trai tôi… Con trai tôi…”.

Cực Lạc Kiếm Quân đau khổ không thôi, ôm thi thể của Thần Nữ Thái Vũ khóc như mưa.

“Là tôi có lỗi với bà! Hương Lan! Tôi có lỗi với hai mẹ con bà!”.

Cực Lạc Kiếm Quân như đứt từng đoạn ruột.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, Thái Thương Long thở phào một hơi, nhưng đồng thời cũng cảm thấy rất áp lực.

Cực Lạc Kiếm Quân phóng ra khí ý quá đáng sợ!

Anh ta hoàn toàn không dám tưởng tượng rốt cuộc người này có thực lực thế nào.

Cũng chẳng trách Lăng Kiếm Phi lại nói Lâm Chính kéo người này về đối kháng với Thiên Ma Đạo!

Có người này ở đây, đối kháng với Thiên Ma Đạo đúng là sẽ dễ dàng hơn nhiều.


Cực Lạc Kiếm Quân đau khổ khóc lóc một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Chính gào thét: “Là ai đã giết vợ tôi? Là ai đã giết con trai tôi? Mau nói cho tôi biết! Mau nói!”.

“Người của Thiên Ma Đạo!”.

Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Thiên Ma Đạo?”.

Đồng tử của Cực Lạc Kiếm Quân dao động, sau đó gào lên.

“Giết! Giết! Tôi nhất định sẽ giết toàn bộ người của Thiên Ma Đạo! Trả thù cho con trai tôi! Trả thù cho vợ tôi! Giết!”.

“Cực Lạc Kiếm Quân, vợ ông đã tặng sách cổ của tổ tiên Thái Vũ cho tôi, có ơn với tôi, cho nên tôi đã làm theo di ngôn của bà ấy, đưa hai người họ đến trước mặt ông. Vợ ông nói rồi, hi vọng ông có thể trả thù cho con trai hai người! Bà ấy đã không thể làm gì được, chỉ có thể gửi gắm hi vọng ở chỗ các ông! Bây giờ tôi đã hoàn thành sứ mệnh của tôi, tôi nên cáo từ rồi!”.

Nói xong, Lâm Chính xoay người định đi.

“Đứng lại!”.

Cực Lạc Kiếm Quân hét lên.

“Còn chuyện gì?”, Lâm Chính nghiêng đầu.

“Tôi không ở Long Quốc một thời gian dài, bây giờ tôi không biết gì về Thiên Ma Đạo, càng không biết tung tích của bọn họ. Tôi muốn cậu hãy dẫn tôi đi tìm tung tích người của Thiên Ma Đạo ngay lập tức! Tôi sẽ giết sạch bọn họ, tế linh hồn con trai tôi ở trên trời!”, Cực Lạc Kiếm Quân gào lên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5234: C5234: Chương 5234


Nghe vậy, Thái Thương Long kinh hãi, quay đầu nhìn, lại thấy khóe miệng Lâm Chính chậm rãi giương lên.

“Được!”.



Cực Lạc Kiếm Quân chôn cất hai mẹ con Thần Nữ Thái Vũ, sau đó dẫn theo bảy mươi hai kiếm sứ ở dưới quyền ông ta đến Long Quốc.

Lúc này ông ta đã từ bỏ mọi sự hưởng lạc.

Trong đầu ông ta chỉ có một ý nghĩ!

Đó chính là trả thù!

Cả đội đi đến sân bay, Lâm Chính lấy điện thoại ra gọi cho Mã Hải, định để Mã Hải sắp xếp chuyên cơ đưa bọn họ về Long Quốc, nhưng gọi liên tục mấy cuộc vẫn không có ai nghe máy.


“Đi thôi!”.

Cực Lạc Kiếm Quân đi đến, hạ giọng nói: “Tôi có máy bay tư nhân, đi máy bay của tôi về đi!”.

“Được!”.

Lâm Chính gật đầu.

Bọn họ lên máy bay, bay thẳng đến Long Quốc.

Nhưng giữa đường đi, Lâm Chính vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, suy nghĩ chốc lát lại gọi cho Lăng Kiếm Phi.

“Thần y Lâm, chuyện bên cậu thế nào rồi?”, trong điện thoại vang lên giọng Lăng Kiếm Phi.


“Đã ổn thỏa rồi! Chúng tôi đang chuẩn bị quay về, Giang Thành không có việc gì chứ?”, Lâm Chính hỏi.

Nhưng Lăng Kiếm Phi nghe hỏi lại im lặng.

Khoảng mười mấy giây sau, ông ta mới nói: “Tám giờ tối nay Thiên Ma Đạo tổ chức hai nhóm người, một nhóm tập kích Tử Huyền Thiên, một nhóm… xuất phát đến Giang Thành! Tôi đã phái Đại trưởng lão và Thiên phó chưởng môn dẫn theo cao thủ cấp tốc đến Giang Thành bố trí phòng tuyến, ngăn chặn người của Thiên Ma Đạo vào Giang Thành. Phía tôi vừa mới đánh lui người của Thiên Ma Đạo, phía Giang Thành… tôi cũng không liên lạc được…”.

“Cái gì?”.

Lâm Chính biến sắc.

“Thần y Lâm, cậu yên tâm, bây giờ tôi đang chuẩn bị xuất phát, chi viện cho Giang Thành! Tôi đã hứa với cậu sẽ bảo đảm Giang Thành không xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ làm được!”, Lăng Kiếm Phi nói.

Tút!

Lâm Chính không muốn nghe Lăng Kiếm Phi dài dòng, lập tức cúp máy rồi gọi cho mấy người bên Tô Nhu.

Nhưng sau vài cuộc điện thoại, bên Tô Nhu cũng không ai bắt máy.

Lâm Chính hoảng loạn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5235: C5235: Chương 5235


“Bắt máy đi! Bắt máy nhanh đi!”.

Lâm Chính không bỏ cuộc, liên tục gọi, lòng nóng như lửa đốt.

“Xảy ra chuyện gì rồi?”.

Cực Lạc Kiếm Quân đi đến, nhìn thấy vẻ mặt Lâm Chính không ổn, lập tức hỏi.

“Thiên Ma Đạo đã bắt đầu ra tay với tôi. Kiếm Quân đại nhân, xin hãy cho máy bay lái nhanh hơn chút! Mau mau đến Giang Thành!”, Lâm Chính nói.

“Máy bay sao có thể nói nhanh là nhanh được? Tuyến đường và thời gian đều đã lên kế hoạch sẵn, nếu không chẳng phải sẽ xảy ra tai nạn hay sao? Cậu yên tâm, nếu người của cậu xảy ra chuyện, tôi sẽ giúp cậu trả thù!”, Cực Lạc Kiếm Quân bình tĩnh nói.

“Ông…”.

Lâm Chính không nói nên lời, dứt khoát không quan tâm đến ông ta nữa, tiếp tục gọi.

Đúng lúc này.

“Alo… Lâm Chính, sao vậy?”.


Trong điện thoại vang lên giọng Tô Nhu.

“Tiểu Nhu, em sao rồi?”, Lâm Chính mừng rỡ, vội hỏi.

“Em làm sao? Em… Em tốt lắm mà? Lúc nãy em đi tắm, điện thoại để trong phòng sạc pin không nghe thấy. Sao vậy? Có chuyện gì gấp sao?”, Tô Nhu nghi hoặc hỏi.

“Bây giờ em đang ở đâu?”.

“Ở nhà, chứ còn ở đâu được nữa? Hôm nay bố mẹ em gọi em về nhà ăn cơm, anh có muốn đến đây không?”.

“Không phải, em mau đưa bố mẹ rời khỏi nhà, sau đó gọi cho người này. Anh sẽ gửi số của người đó cho em, ông ta tên Trương Thất Dạ, ông ta sẽ dẫn mọi người đến nơi an toàn! Rõ chưa?”, Lâm Chính sốt sắng nói.

“Nơi an toàn? Lâm Chính, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”, Tô Nhu càng thêm nghi hoặc.

“Đừng quan tâm nhiều vậy, làm theo anh nói là được!”.

Lâm Chính còn muốn nói gì đó, nhưng đúng lúc này, trong điện thoại đột nhiên không còn âm thanh.


Nhìn lại… sóng điện thoại đã mất.

“Mẹ kiếp!”.

Lâm Chính tức giận không nơi phát tiết, buột miệng chửi tục.

Máy bay đã bay lên cao, đương nhiên là mất sóng.

“Đại nhân, anh không cần lo, người của Tử Huyền Thiên đã đến đó ít nhiều cũng có thể ngăn chặn, chúng ta có thể đuổi kịp”.

Thái Thương Long ở cạnh thấy Lâm Chính lo lắng như vậy, không khỏi an ủi.

“Hi vọng là vậy! Nếu không, tôi nhất định sẽ khiến Thiên Ma Đạo máu chảy thành sông!”.

Hai mắt Lâm Chính đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi, sát ý vô tận đang cuộn trào trong lòng.

Giang Thành.

Tô Nhu mặc quần áo tắm quay về phòng ngủ, trong tay cầm điện thoại, không hiểu ra sao.

“Sao lại cúp máy rồi?”.

Cô thử gọi lại, nhưng trong điện thoại lại vang lên tiếng trả lời tự động.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5236: C5236: Chương 5236


“Thuê bao quý khách vừa gọi không nằm trong vùng phủ sóng…”.

“Lâm Chính này, rốt cuộc đang làm gì vậy? Đang yên lành bảo nhà mình đi tìm ai chứ?”.

“Chẳng lẽ anh ấy gặp phải chuyện gì? Nhưng… anh ấy bảo mình đi làm gì?”.

Tô Nhu lẩm bẩm.

Nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ nhắc nhở cô tình hình có vẻ không ổn lắm.

Tô Nhu do dự, cuối cùng vẫn thay quần áo đi ra ngoài.

“Bố, mẹ, chúng ta đi ra trung tâm mua sắm đi dạo đi!”.

Hai ông bà đang xem tivi hơi bất ngờ, nhưng khó có khi con gái đề nghị, cuối cùng vẫn đồng ý.

Ba người mặc quần áo chỉnh tề, lập tức xuống lầu.

Nhưng bọn họ vừa mới đi ra khỏi khu nhà.

Bùm!


Một tiếng nổ dữ dội vang lên từ trên lầu.

Cả tiểu khu dường như đều chấn động.

Ba người kinh ngạc, giật mình khiếp sợ, lập tức ngẩng đầu nhìn, ai nấy mặt cắt không còn giọt máu.

“Là nhà chúng ta?”.

“Nhà chúng ta nổ rồi?”.

Trương Tinh Vũ la lên thất thanh.

Tô Nhu mất cả hồn.

“Chẳng lẽ là chưa khóa bình gas?”.

Tô Quảng tái mặt, vội vàng muốn quay về.

Nhưng Tô Nhu kéo tay ông ta lại, sắc mặt cô trắng bệch, khản giọng hét lên: “Bố, mẹ, chạy mau!”.

Ầm!


Máy bay tư nhân dừng ở sân bay Giang Thành.

Lâm Chính lập tức xuống khỏi máy bay, chạy về phía nhà Tô Nhu.

Thái Thương Long vội vàng đi theo sau.

“Mau lục tìm bóng dáng người Thiên Ma Đạo trong thành, nếu có tung tích phải thông báo cho tôi trong thời gian sớm nhất!”.

Cực Lạc Kiếm Quân hô lên, sau đó cũng chạy theo Lâm Chính.

Bảy mươi hai kiếm sứ lập tức phân tán ra bốn phía, đồng loạt biến mất.

Tốc độ Lâm Chính rất nhanh, gần như không dừng lại, dùng khí kình lơ lửng trên không, lướt qua tòa nhà cao tầng, chạy thẳng đến nhà Tô Nhu.

Một số người dân Giang Thành chỉ nhìn thấy bóng đen lướt qua giữa những tòa nhà, còn tưởng là chim ưng ở đâu bay tới.

Khoảng năm phút sau, Lâm Chính đã đến dưới lầu tiểu khu mà Tô Nhu sống.

Lúc này đã có vài chiếc xe cứu hỏa và xe cảnh sát đậu ở đây.

Người dân trong tiểu khu đều đi ra ngoài, đồng loạt đưa mắt nhìn lên lầu.

Xe cứu hỏa lắp vòi nước phun lên tòa nhà.

Lâm Chính vừa nhìn lên, hai mắt như sắp nứt ra.

Căn nhà mà Tô Nhu ở chìm trong ánh lửa, song cửa sổ cũng nứt ra, hoàn toàn là cảnh tượng sau vụ nổ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5237: C5237: Chương 5237


Lâm Chính không do dự nhảy vọt lên không trung, đạp vách tường xông vào hiện trường hỏa hoạn.

“Wow! Cao thủ võ lâm!”.

“Trời ạ, cậu ta muốn làm gì vậy? Vào trong cứu người sao?”.

Những người dân dưới lầu hô lên, kêu là Spiderman thời hiện đại.

Lâm Chính xông vào hiện trường lập tức khởi động cơ thể võ thần, tìm kiếm khắp nơi trong ngọn lửa, nhưng lại không thấy bóng dáng của ba người trong gia đình Tô Nhu.

Ngay cả thi thể cũng không có.

Tìm tới đó, Lâm Chính thở phào nhẹ nhõm.

Anh lập tức lao ra khỏi hiện trường hỏa hoạn, đến tòa lầu đối diện, lấy điện thoại ra gọi cho Trương Thất Dạ.

“Thần y Lâm, cậu về rồi à?”, Trương Thất Dạ cực kỳ kích động, vội vàng hét lên.


“Tôi hỏi ông, Tô Nhu có đến tìm ông không?”, Lâm Chính vội hỏi.

“Không, cô Tô Nhu thậm chí còn không gọi điện thoại cho tôi!”, Trương Thất Dạ nói.

“Cái gì?”.

Sắc mặt Lâm Chính khó coi, nhìn về phía xa, sau đó nói: “Mau phái người tìm tung tích của Tô Nhu. Nhất định phải bảo đảm sự an toàn của bọn họ, nếu bọn họ mất một cọng lông nào, tôi sẽ hỏi tội ông!”.

Nói xong, anh cúp máy.

Trương Thất Dạ ở đầu dây bên kia muốn khóc.

Trên thực tế, bây giờ ông ta cũng không dễ chịu gì.

Đám người Thiên Ma Đạo đột nhiên xuất hiện ở Giang Thành thực lực không đơn giản, cao thủ trên toàn Giang Thành dốc toàn bộ lực lượng cũng không thể đánh lùi bọn họ. May là cao thủ của Tử Huyền Thiên đến chi viện, mọi người còn có thể giằng co, nếu không, chỉ dựa vào người Giang Thành thì không phải là đối thủ của những người đó!

Bây giờ không phải lúc suy nghĩ những chuyện này.


“Từ Thiên, thần y Lâm có lệnh mau phái người đi tìm tung tích của cô Tô Nhu, cần phải bảo đảm an toàn cho cô ấy. Ông mau mau phái người đi tìm, nơi này tạm thời bỏ đi, rút quân!”.

Trương Thất Dạ hô lên, sau đó nhảy vọt đi, rời khỏi trang viên.

Bên này Từ Thiên đang chỉ huy thuộc hạ đối kháng với người của Thiên Ma Đạo tấn công trang viên còn muốn nói gì đó, nhưng Trương Thất Dạ đã rời đi.

Ông ta không còn lựa chọn nào khác, cắn răng quát khẽ: “Tất cả mọi người mau chóng rút lui! Mau!”.

Tất cả sửng sốt.

Rõ ràng đây là muốn bỏ lại trang viên mà!

Nhưng Từ Thiên đã đưa ra mệnh lệnh, mọi người không thể làm gì, lập tức vừa đánh vừa lùi.

Chẳng mấy chốc, phòng tuyến của trang viên sụp đổ, người của Từ Thiên chật vật chạy đi.

“Đốt trang viên! Ngoài ra, không tha cho bất cứ ai trong đám người này, giết chết tất cả!”, một người của Thiên Ma Đạo đứng ở trên cao, lạnh lùng nhìn chằm chằm quân Từ Thiên đang rút lui, hét lên.

“Vâng!”.

Đám người của Thiên Ma Đạo lập tức ùa vào, thiêu hủy trang viên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5238: C5238: Chương 5238


Ầm ầm…

Những tiếng động vang trời truyền tới từ phía trên.

Đám người Bạch Họa Thủy ẩn náu ở dưới trang viên ngước mắt nhìn lên đỉnh đầu.

“Xem ra xảy ra rắc rối rồi!”, Bạch Họa Thủy nói.

“Ha ha, kẻ ác tự có trời phạt! Tất nhiên là thần y Lâm chọc giận đại năng nào đó, bị người đó diệt trừ! Chúng ta sắp được nhìn thấy mặt trời rồi!”, có người cười lớn.

Nhưng Bạch Họa Thủy lại lắc đầu, không dám tùy tiện đồng tình.

Lúc này Cung Hỉ Vân dẫn theo một nhóm người bước nhanh vào trong.

Những người này mình đầy thương tích, toàn thân đầy máu, sau khi vào mật thất dưới lòng đất của trang viên thì lập tức đóng lối ra vào lại.


Bạch Hỏa Thủy nhìn thấy, lập tức hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”.

“Không nhìn ra sao? Chúng tôi bị người khác tập kích!”, Cung Hỉ Vân nghiến răng nói.

“Thần y Lâm không gì là không thể của các người đâu? Cậu ta đâu?”, Bạch Họa Thủy hỏi.

Bây giờ điều bà ta quan tâm nhất là sự sống chết của thần y Lâm.

“Thần y Lâm đã rời khỏi Giang Thành từ trước, đến nay vẫn chưa trở về! Hiện nay chưa rõ tung tích!”, Cung Hỉ Vân do dự một lúc rồi nói.

“Thế à? Xem ra bọn họ thừa thời cơ lẻn vào… Bọn họ là ai? Tôi thấy Giang Thành cũng không ít cao thủ, sao các người lại chật vật như vậy?”, Bạch Họa Thủy không khỏi cười nói.

Cung Hỉ Vân lắc đầu: “Chúng tôi cũng không biết bọn họ là ai, chỉ thấy bọn họ mặc toàn màu đen, mặt bị che mất không nhìn thấy rõ, hai mắt đỏ ngầu giống như ác quỷ vậy, vô cùng đáng sợ! Thực lực của họ rất mạnh, thuộc hạ của tôi đều là tinh anh tập hợp từ đảo Vong Ưu và Kỳ Lân Môn tới đây, thế mà lại không đỡ nổi một đòn ngay khi vừa chạm mặt đám người đó. Nếu không phải tôi trốn đi nhanh, chỉ sợ cũng phải chết trong tay bọn họ”, Cung Hỉ Vân nói.

“Thế sao?”.


Bạch Họa Thủy hơi kinh ngạc.

Lúc này, lại nghe Cung Hỉ Vân nói: “Tôi nhớ ra rồi, hình như bọn họ tự xưng là người của Thiên Ma Đạo! Bà nghe tới chưa?”.

“Cái gì? Thiên Ma Đạo?”.

Bạch Họa Thủy kinh ngạc, sắc mặt trở nên trắng bệch.

“Xem ra bà biết bọn họ!”, Cung Hỉ Vân nghiêm túc.

“Đương nhiên là tôi biết rồi. Tôi nói thật cho cô biết… các người đắc tội Thiên Ma Đạo thì chỉ có một con đường chết! Tôi đoán lúc này Thiên Ma Đạo tấn công Giang Thành chắc chắn là để giết người diệt khẩu! Các người tiêu rồi! Các người tiêu hết rồi!”, Bạch Họa Thủy khiếp hãi, dường như nghĩ đến chuyện gì đó vô cùng đáng sợ, lời nói cũng hơi run rẩy.

“Bà bớt nói bậy nói bạ dọa dẫm ở đây! Bọn họ là cái thá gì? Chủ tịch Lâm nhất định sẽ giải quyết đám người đó!”, Cung Hỉ Vân phẫn nộ quát.

Cô ta vốn không phải người trong võ đạo, đương nhiên không hiểu biết nhiều, cũng không rõ cái gì là Thiên Ma Đạo.

Bạch Họa Thủy lắc đầu: “Cô không biết Thiên Ma Đạo, tôi cũng không trách cô. Dù gì cô cũng không phải người trong giới này. Tôi là chủ của Thương Minh, tin tức mà tôi nắm giữ các người không thể nào tưởng tượng. Tôi hiểu biết về Thiên Ma Đạo chỉ có nhiều chứ không ít hơn cô! Thiên Ma Đạo bình thường sẽ không xuất hiện, phen này tấn công Giang Thành với quy mô lớn, chém giết các người như phát cuồng, chắc hẳn là muốn diệt khẩu. Tôi nghĩ có lẽ là thần y Lâm của các cô đã đắc tội với người của Thiên Ma Đạo…”.

“Nói bậy!”.

Cung Hỉ Vân nổi giận, phẫn nộ quát: “Bà bớt nói bậy ở đây, thành thật ở yên đó cho tôi! Đừng có tung tin đồn bậy bạ! Chỉ là một vài kẻ lưu manh vô lại, chúng tôi sẽ giải quyết bọn họ nhanh thôi!”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom