Cập nhật mới

Dịch Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,546
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1424


Chương 1424

“Có người đến!” Trình Kiêu nói.

“Hay chúng ta trốn đi?” Đặng nhị gia dường như vấn giữ thói quen bị đuổi giết năm đó, vừa nhìn thấy người là muốn chạy trốn.

“Vì sao phải trốn?” Trình Kiêu liếc nhìn ông ta với ánh mắt lãnh đạm.

Mặt Đặng nhị gia đỏ lên. Đúng rồi, vì sao bọn họ phải trốn chứ?

Bây giờ ông ta đã là cảnh giới Tông Sư đại thành, phóng tầm mắt ra cả giới võ đạo Á tộc, có bao nhiêu người có thể địch lại?

Hai người đứng ở trước bức tượng, lắng lặng chờ đợi mấy người.

kia đi đến.

Đám người xuất hiện ở trước mặt hai người Trình Kiêu.

Nhìn trang phục của bọn họ, chắc là người thám hiểm Bốn nam, hai nữ, một người trong đó là ông già đeo kính trông giống như một nhà khoa học được hai người thanh niên đỡ, đi tới.

Mấy người nhìn thấy hai người Trình Kiêu, sắc mặt kinh ngạc.

“Các người cũng tới tìm kiếm Quỷ Thành à?” Ông già kia thở hổn hển, nhìn hai người Trình Kiêu với vẻ mặt kinh ngạc hỏi.

“Các người là ai?” Đặng nhị gia vừa bị Trình Kiêu xem thường, bây giờ trong giọng nói có phần ngạo mạn.

Thái độ của ông già rất hiền hòa, vừa cười vừa nói: “Tôi là Dương Tử Minh của đội khảo cổ Á tộc. Mấy người này là trợ lý của tôi, đi cùng tôi tìm kiếm Quỷ Thành.”

Chẳng qua, mấy người phía sau ông già lại có ánh mắt không thiện cảm. Trong ánh mắt của người đàn ông mập mạp kia đầy vẻ thù địch, không ngừng thì thầm gì đó với một người đàn ông cao gầy khác.

“Chúng tôi cũng tới tìm kiếm Quỷ Thành.” Đặng nhị gia nghiêm mặt nói.

“Vậy các người cũng bị bão cát thổi tới đây à?” Dương Tử Minh hỏi dò.

“Xem là vậy đi!” Đặng nhị gia không biết nên trả lời thế nào. Nếu bọn họ là người bình thường, quả thật sẽ bị bão cát thổi đến đây.

Nhưng bọn họ là võ giả, không bị thổi tới mà tự mình đi tới đây.

“Vậy chúng ta cùng đi chứ? Khắp nơi ở đây đều nguy hiểm, thêm một người sẽ thêm một phần sức lực.” Vẻ mặt Dương Tử Minh nhiệt tình, có thể nhìn ra được là ông ta thật lòng.

“Giáo sư Dương, chúng ta còn chưa biết hai người này có lai lịch thế nào, nhỡ bọn họ là người xấu thì sao? Vấn nên ai đi đường nấy đi!” Người béo mập kia tiến đến bên tai của giáo sư Dương, khẽ nhắc nhở.

Giáo sư Dương tai mềm, nghe người béo mập kia nói vậy, lập tức sửa lời: ‘Nếu hai người không muốn, vậy chúng tôi cũng không miễn cưỡng. Quỷ Thành lớn như vậy, chúng ta ai đi đường nấy vậy: Trình Kiêu nhìn Dương Tử Minh, đột nhiên hỏi: “Ông hiểu rõ về Quỷ Thành sao?”

“Đó là chuyện đương nhiên rồi. Giáo sư Dương chúng tôi là nhà khảo cổ hàng đầu, có kiến thức uyên bác về khảo cổ, anh tìm cả Á tộc cũng không tìm được người thứ hai đâu.” Cô gái trẻ tuổi kia hơi đắc ý nói.

“Chúng tôi đi theo ông.” Trình Kiêu nói mà không hề thay đổi sắc mặt.

Lúc này, giáo sư Dương hơi khó xử.

“Yên tâm, chúng tôi không phải người xấu.” Trình Kiêu nói thêm một câu.

“Vậy được rồi, hoan nghênh hai người gia nhập!” Giáo sư Dương mỉm cười, giơ tay về phía Trình Kiêu.

Trình Kiêu vươn tay nắm nhẹ tay giáo sư Dương một cái.

Sau đó hai bên giới thiệu lân nhau.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,546
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1425


Chương 1425

Đến phiên người mập mạp kia giới thiệu, anh ta có vẻ rất không tình nguyện, Trình Kiêu cũng không để ý, chỉ biết người khác gọi anh ta là Vương Mập Mạp.

Người cao gầy luôn đi cùng anh ta gọi là lão Hồ.

Trong mấy người này có một cô gái vô cùng xinh đẹp, cô ta đi du học ở Mỹ trở về, mọi người gọi cô ta là cô Dương.

Trình Kiêu cũng giới thiệu bọn họ, Đặng Nhị gia tên là Đặng Nhị,ông ta dùng thẳng tên thật.

Hai người xem như chính thức tham gia vào đoàn thám hiểm.

Một người phụ tá hỏi: “Giáo sư Dương, chỗ này có phải tàn tích thành cổ chúng ta muốn tìm không?”

Giáo sư Dương nhìn xung quanh rồi gật đầu đáp: “Đúng vậy, chỗ này chính là tàn tích của nước Bái Nguyệt, một trong hai mươi bốn quốc gia Tây Vực.”

“Các cậu xem tòa kiến trúc kia, đó là kiến trúc được bảo tồn hoàn hảo nhất trong tất cả những kiến trúc mà chúng ta thấy được ở dọc đường. Các cậu xem tòa kiến trúc đó giống cái gì?” Giáo sư Dương chỉ vào thần miếu mà Đặng Nhị gia nói rồi hỏi.

“Giống trăng rằm!” Cô gái kia trả lời “Đúng vậy, căn cứ những gì sách cổ ghi lại, nước Bái Nguyệt lấy trăng rằm làm biểu tượng quốc gia, có lẽ chỗ đó chính là thần miếu của bọn họ.” Giáo sư Dương cười nói.

Trình Kiêu không khỏi liếc nhìn giáo sư Dương, xem ra vị giáo sư này thật sự có bản lĩnh. Chỉ dự vào ngoại hình của kiến trúc mà có thể đoán được chỗ đó là thần miếu.

“Giáo sư, nói chút lịch sử nước Bái Nguyệt cho bọn em đi!” Một phụ tá nói.

Giáo sư Dương cười nói: “Ừ.”

“Nước Bái Nguyệt là một trong hai mươi tư nước lớn của Tây Vực, nổi tiếng ngang với mấy nước Lâu Lan, Tỉnh Tuyệt. Có điều nó cũng chỉ phồn hoa nhất thời, cuối cùng bị chôn ở trong biển cát vàng này.”

“Nhưng nước Bái Nguyệt có một truyền thuyết rất thú vị, truyền thuyết kể rằng nước Bái Nguyệt không phải đất nước do con người thành lập, mà là Nguyệt thần hạ phàm thành lập, cho nên người của nước Bái Nguyệt tôn thờ Nguyệt thần, dù là kiến trúc hay những thứ khác, họ đều thích dùng hình ảnh trăm rằm.”

Vương Mập Mạp cười khinh thường: “Đây đều là người xưa mê tín, thế giới này không có thần quỷ gì cả, không ngờ giáo sư cũng tin cái này”

Người còn lại cũng cười ha ha, hiển nhiên là họ cảm thấy lời Vương Mập Mạp là đúng.

Dù sao xã hội bây giờ cũng theo thuyết vô thần, cho dù có một vài chuyện khoa học không thể giải thích xuất hiện thì cũng sẽ bị chính phủ cố ý che dấu đi.

Giáo sư Dương nói: “Tới giờ nước Bái Nguyệt đã qua đi hơn một nghìn năm, chúng ta không biết tình huống lúc ấy ra sao. Cho nên chúng ta mới cần đi khảo cổ, cố gắng tìm kiếm sự thật của năm đó.

“Đi thôi, nếu tôi đoán không sai thì mộ của nữ vương nước Bái Nguyệt ở ngay dưới thần miếu này.”

“Thì ra đây là lai lịch của thành Quỷ. Trình Kiêu hơi suy tư, sau đó đi đến thần miếu theo đám giáo sư Dương.

Thần miếu là kiến trúc được bảo tồn hoàn hảo nhất của thành Quỷ, giống như bên trong bóng tối có một lực lượng thần bí đang bảo vệ thần miếu, không để bảo cát xâm nhập.

Mọi người đi đến sảnh chính của thần miếu, sảnh chính trống rỗng, có tám cột đá lớn chống đố. Trên mỗi cột đá đều có khắc hoa văn.

“Giáo sư Dương, mấy bức tranh này là gì vậy?” Cô Dương dùng tiếng Á tộc không lưu loát hỏi chuyện.

Mặt trên bích họa là một cô gái bay xuống từ mặt trăng, trên người mặc trang phục cổ, trong tay cầm trường kiếm. Phía dưới có rất nhiều người mặc đồ da thú đang quỳ dưới đất cúng bái.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,546
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1426


Chương 1426

Mấy người giáo sư Dương đến xem bích họa trên cột đá, nói: “Có lẽ nội dung của bức tranh này chính là Nguyệt thần đến Trái đất thành lập nước Bái Nguyệt!”

Sau đó mọi người đi đến bên cột đá thứ hai Bức tranh trên cột đá này vẫn là cô gái mặc cổ trang lúc trước, cô ta cầm phiến trúc rất dài, trên phiến trúc có ký tự kỳ lạ.

Giáo sư Dương nói: “Nội dung bức tranh này chắc là Nguyệt Thần sáng lập chữ viết, dạy bọn họ biết chữ.”

“Xem ra Nguyệt thần này là người hiểu biết sâu rộng.” Lão Hồ nói.

“Ha ha, không băng mọi người nói đám người Bái Nguyệt này là đám mọi rợ chưa được khai sáng nhỉ?” Vương Mập Mạp cười.

khinh miệt.

Mấy người tiếp tục xem phía dưới cột đá, trên cơ bản các bức tranh đều là Nguyệt thần dạy con dân nước Bái Nguyệt một số thường thức cuộc sống.

“Giáo sư Dương, thầy cảm thấy thế này có đúng không. Nguyệt thần kia thật ra là một cô gái bình thường đến từ Trung Nguyên.

Lúc đó nước Bái Nguyệt đang còn ở thời kỳ hoang sơ, cô ấy dạy một ít văn hóa của Trung Nguyên cho người dân Bái Nguyệt.”

“Sau đó, người nước Bái Nguyệt kính sợ thần linh, coi cô ấy là thần.”

Giáo sư Dương nói: “Cũng không phải không có khả năng này.”

Vương Mập Mạp không phục phản bác: “Nếu là chỉ là dạy chữ vẽ tranh, sao có thể được tôn sùng là thần linh? Chắc chắn cô gái kia có tài gì đó!”

“Tôi cảm thấy có lẽ cô ấy là một phù thủy, biết ảo thuật, sau đó lừa đám mọi sợ của nước Bái Nguyệt.” Vương Mập Mạp càng nói.

càng hăng say, tới mức chính anh ta cũng tin.

“Cũng có khả năng này.” Giáo sư Dương nói.

“Được rồi, mọi người không cần đoán mò, chúng ta tìm xem cửa mộ có ở chỗ này không.” Giáo sư Dương như mất kiên nhẫn khi nghe bọn họ đoán mò.

“Đúng, tìm được cửa vào mộ, nhìn thấy lăng mộ nữ vương Bái Nguyệt là sẽ biết rõ mọi chuyện.” Nữ phụ tá nói.

“Lão Hồ, nhìn anh xem!” Vương Mập Mạp huýt sáo với người đàn ông cao gầy, vẻ mặt đắc ý.

Lão Hồ vẫn điềm nhiên đánh giá bốn phía.

*Ở đây ngoài tám cây cột thì chỉ còn lại đàn tế hình tròn ở phía trước. Nếu tôi đoán không sai thì cửa mộ chính ở đàn tế kia”

Lão Hồ nói xong, Vương Mập Mạp lập tức lao như điên đến cạnh đàn tế, nhìn trên nhìn dưới, còn dùng tay gõ thử.

Đám người giáo sư Dương đi qua, lão Hồ hỏi: “Thế nào? Có phát hiện cái gì không?”

“Không nhìn ra cái quỷ gì cả! Đây là một đàn tế bình thường, làm gì có cửa nào!” Vương Mập Mạp thất vọng đáp.

“Đừng nóng vội, nhìn kỹ lại xem, nếu cửa mộ thật sự ở trong tòa thần miếu này, vậy thì nơi duy nhất có thể làm cửa mộ chính là ở đàn tế này.” Lão Hồ khẳng định nói.

“Lão Hồ, trên đàn tế có hoa văn, anh mau đến xem!” Vương Mập Mạp gấp gáp gọi.

Lão Hồ đi qua, nhìn thấy hoa văn bốn con dã thú kỳ quái, chia ra chiếm cứ bốn phía đông tây nam bắc.

Vương Mập Mạp lấy tay xoa hình vẽ dã thú, kết quả thế mà một cái lại di chuyển.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,546
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1427


Chương 1427

“Lão Hồ!” Vương Mập Mạp kinh hãi kêu.

Lão Hồ cũng khẩn trương nói: “Xem ra đây là chìa khóa tiến vào cửa mộ.”

Vương Mập Mạp nói: “Nhưng cái quỷ này phải mở thế nào?”

Lão Hồ nhìn bốn hình vẽ, di chuyển vài cái, miệng lẩm bẩm: “Thiên can địa chi, Càn Khôn khảm đoái…”

“Không đúng! Rốt cuộc phải mở thế nào?”

Lão Hồ nghĩ mãi không ra.

Trình Kiêu đi qua nhìn hình vẽ, tuy anh cũng không biết cái này phải sắp đặt thế nào mới mở được, nhưng lấy ánh mắt của anh, anh có thể nhìn ra dấu vết mà người thường không nhìn được.

Ví dụ như mật mã, nếu mở mật mã trong thời gian dài sẽ để lại dấu vết trên mấy con số thường dùng, sau đó căn cứ vào thói quen ấn phím của con người, trên cơ bản có thể sắp xếp theo thứ tự, như vậy có thể giải mật mã một cách nhanh chóng.

Bốn thứ này cũng như vậy, vì bị người di chuyển thường xuyên nên trên bốn hình vẽ đều có quỹ tích di chuyển chuyển bị lưu lại Chẳng qua phạm vi quỹ tích rất nhỏ, phải dùng kính hiển vi mới nhìn thấy được.

Nhưng Trình Kiêu có mắt phá vọng, có thể nhìn quỹ tích dễ dàng “Để tôi thử xem.” Thấy lão Hồ đang vất óc suy nghĩ, Trình Kiêu thản nhiên nói.

“Cậu?” Vương Mập Mạp và lão Hồ đều ngạc nhiên.

Vương Mập Mạp khinh thường cười lạnh: “Một thằng nhãi vắt mũi chưa sạch như cậu thì mở kiểu gì? Đừng có quấy rối, qua một bên chơi đi!”

“Vô liêm sỉ, sao có thể nói năng như thế với Trình đại sư!” Đặng Nhị gia giận quát, ông ta trợn tròn hai mắt, nhìn có vài phần uy nghiêm.

Vương Mập Mạp bật cười: “Trình đại sư, ông nói cậu ta sao?”

“Không được vô lẽ!” Đặng Nhị gia hét lớn.

“Đệch, ông già, ông quát ai đấy? Không phải nể ông lớn tuổi thì tôi xử ông rồi đấy, tin không?” Vương Mập Mạp gào lại.

Lão Hồ kéo Vương Mập Mạp một phen, ra hiệu với anh ta: “Câm miệng!”

Sau đó lão Hồ nói với Trình Kiêu: “Cậu thử xem đi!”

Tuy rằng anh ta cũng không tin Trình Kiêu có thể mở được cơ quan mà chính anh ta cũng không mở được, nhưng thử một lần cũng không mất gì.

Trình Kiêu đi qua, ngồi xổm xuống đất, di chuyển theo quỹ tích đã có.

Răng rắc răng rắc, tiếng cơ quan khởi động vang lên, đàn tế hình tròn bằng đá chậm rãi di chuyển, để lộ ra cửa động sâu hút.

“Mới Vương Mập Mạp khiếp sợ ra mặt, vui mừng nói: “Nhóc con được đấy!”

“Đừng nhiều lời, tôi xuống thăm dò trước, nếu an toàn tôi sẽ gọi mọi người.” Lão Hồ nói xong bèn lấy đèn pin ra, cẩn thận đi xuống theo cầu thang đá.

Vương Mập Mạp nháy mắt ra hiệu với Trình Kiêu: “Nhóc con, cậu từng học về cơ quan phong thủy à? Cậu là người môn phái nào?”

Trình Kiêu không để ý đến anh ta, một lát sau, chính anh ta cảm thấy nhàm chán, liền không nói chuyện nữa.

Không bao lâu, tiếng lão Hồ truyền ra từ hầm ngầm: “An toàn, xuống đây cả đi, chỗ này chính là cửa vào hâm mộ!”

Giáo sư Dương vui mừng nói: “May quá! Cuối cùng cũng tìm được mộ nữ vương Bái Nguyệt!”

“Giáo sư, cơ thể thầy không tốt, hay là ở lại trên này đi, bọn em xuống chụp ảnh rồi mang lên cho thầy xem!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,546
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1428


Chương 1428

“Không không, tôi tìm thành Quỷ bao nhiêu năm, cuối cùng cũng tìm được, tôi nhất định phải tự mình nhìn thấy mộ nữ vương Bái Nguyệt!” Giáo sư Dương cố chấp nói “Để em đỡ thầy!” Phụ tá nâng tay giáo sư Dương, mọi người cùng nhau xuống hầm ngầm.

Hai người Trình Kiêu đi ở phía sau đội thám hiểm, đi xuống hầm ngầm.

Đi qua cầu thang hẹp dài, tầm nhìn trước mắt mọi người trở nên rộng lớn.

Trước mắt là không gian ngầm lớn, một cái thang đá thủ công được xây ở mép tường.

Đi theo thang đá, mọi người đi tới nơi sâu trong cung điện.

Dọc theo đường đi, không xuất hiện một cơ quan trùng độc nguy hiểm nào, thỉnh thoảng có mấy con sâu nhỏ cũng đều bị mọi người dọa trốn đi.

Cung điện ngầm rất trống trải, có lẽ là được xây trong một ngọn núi, trên đỉnh cung điện là một quan tài đá màu xanh.

“Đó là quan tài nữ vương Bái Nguyệt sao? Thuận lợi hơn tôi nghĩ đấy!” Vương Mập Mạp thầm nói.

Giáo sư Dương kích động nói: “Chắc là đúng rồi, trong sách cổ có ghi nước Bái Nguyệt có tập tục huyền táng(treo quan tài ở nơi cao), cũng chính là treo quan tài ở trên vách đá đen.”

“Hơn nữa xem quy cách của quan tài kia, quý tộc bình thường cũng không thể dùng được.”

“Có lẽ chỗ này chính là mộ của nữ vương nước Bái Nguyệt.”

Nghe được lời khẳng định của giáo sư Dương, ai nấy đều mừng rỡ.

“Vậy còn chờ gì, nhanh lên đi, mở mộ lên nhìn xem có phải nữ vương Bái Nguyệt không!” Vương Mập Mạp vén tay áo muốn tiến lên.

“Chờ một chút!” Lão Hồ kéo anh ta lại, nhỏ giọng nói: “Anh không cảm thấy đoạn đường chúng ta đi quá thuận lợi à?”

Vương Mập Mạp sửng sốt, sau đó gật đầu nói: “Không sai, tôi cũng có cảm giác này, giống như có người đi trước mở đường, nếu không đường đường là mộ của nữ vương Bái Nguyệt, sao có chuyện đến một cơ quan bảo vệ cũng không có!”

“Những ngôi mộ trước mà chúng ta từng xuống, dù là ngôi mộ của một tên quan lại nhỏ như hạt vừng cũng phí hết tâm tư bố.

trí cơ quan, bảo vệ ngôi mộ của mình. Đường đường là nữ vương nước Bái Nguyệt, một trong hai mươi bốn vua chúa Tây Vực. Tại sao trong ngôi mộ của bà ta lại không có cơ quan!” Lão Hồ nghi ngờ nói.

Hai người đang xì xào bàn tán, hai phụ tá đã đỡ giáo sư Dương bắt đầu leo lên bậc thang.

Cô Dương nhìn hai người, đi tới vỗ vai Vương Mập Mạp, hỏi: “Các.

anh có thấy chúng ta vào đây quá thuận lợi không?”

“Có thấy, cô cũng có cảm giác này à?” Vương Mập Mạp hỏi.

Cô Dương gật đầu, cảnh giác nhìn xung quanh: “Tôi cứ có cảm giác có một đôi mắt trong bóng tối đang nhìn mình chẳm chảm.”

Vương Mập Mạp rụt cổ: “Cô đừng có dọa tôi! Nào có ánh mắt Gì.

Lão Hồ quét mắt nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Cứ cẩn thận thì hơn, có đôi khi trực giác của phụ nữ rất chuẩn.”

Hai người Trình Kiêu đứng tại chỗ, nhìn quan tài đá xanh treo ở khoảng không giữa cung điện.

“Đó chính là quan tài của nữ vương Bái Nguyệt à?”

“Không cảm nhận được khí tức của Tiên Thiên Mộc Linh, chẳng lẽ cây quyền trượng được làm từ Tiên Thiên Mộc Linh chỉ là trùng hợp?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,546
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1429


Chương 1429

Không tìm được Tiên Thiên Linh Mộc, Trình Kiêu lại suy nghĩ về quan tài của nữ vương Bái Nguyệt.

“Chỗ này là nước Bái Nguyệt, thờ phụng Nguyệt thần, không biết Nguyệt thần ở đây và Nguyệt thần trong cung Nguyệt thần có.

phải là một người không?”

Suy nghĩ này chỉ thoáng lướt qua, chỗ này và cung Nguyệt Thân không có liên quan gì với nhau, sao có thể là cùng một người?

“Nếu đã đến thì chúng ta cũng đi xem quan tài của nữ vương Bái Nguyệt này đi!”

Trình Kiêu đưa Đặng Nhị gia lên cầu thang đá.

Lúc này, trong cung điện trống rỗng chợt vang lên tiếng cười quái dị.

Tiếng cười kia âm u quỷ dị, thêm bối cảnh cung điện âm u này khiến nó trở nên kinh khủng khó nói thành lời.

“Ai!” Vương Mập Mạp cầm đèn pin soi loạn về phía cung điện, nhưng không nhìn thấy gì cả.

Đám người giáo sư Dương cũng ngừng leo, tụ lại với nhau, cảnh giác nhìn bốn phía.

“Ai đang giả thần giả quỷ ở đây? Đi ra!” Lão Hồ giận quát.

Bốp!

Lão Hồ bỗng nhiên bị người tát một cái, người ngã ra đất.

“Lão Hồ, anh sao thế?” Vương Mập Mạp khẩn trương tiến lên đỡ anh ta dậy, cảnh giác nhìn chăm chăm xung quanh.

“Có người tát tôi một cái.” Lão Hồ kinh hãi ra mặt.

“Sao lại thế được! Rõ ràng vừa rồi không có gì cả, hơn nữa chúng ta đang đứng ở bậc thang đá cao như vậy, ai có thể chạy tới ngay được! Chẳng lẽ gã đó biết bay à?” Vương Mập Mạp liên tục bác bỏ.

“Khặc Khặc…

Tiếng cười âm u kinh khủng kia lại vang lên lần nữa.

Lần này nghe rõ hơn lần trước, Cô Dương bỗng nhiên kinh hãi hét lên, đèn pin rơi xuống đất, lăn xuống dưới theo bậc thang đá.

“Sao đấy!” Vương Mập Mạp lớn tiếng hỏi Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cô Dương.

“Vừa rồi có người sờ mặt của tôi!” Cô Dương còn chưa hết kinh hoàng.

Vương Mập Mạp lấy đèn pin soi lên mặt cô Dương, trên khuôn mặt trắng nốn có một vết ngón tay rất rõ.

“Lão Hồ, có người!” Vương Mập Mạp khẳng định quát to một tiếng.

Lão Hồ đứng lên chắn trước mặt cô Dương, vội nói: “Mọi người lưng tựa lưng đứng ngay ngắn, không cho gã có cơ hội đánh lén”

“Hai người mau lên đây!” Lão Hồ hô với Trình Kiêu.

Trình Kiêu vẫn ung dung đứng lên, anh đứng ở sau lưng mọi người, lắng lặng nhìn một hướng khác.

Sắc mặt Đặng Nhị gia có phần khẩn trương, đoán chừng là bóng ma tâm lý trước kia lại phát tác.

“ÁI Cô Dương lại hét to một tiếng, sau đó cả người bay lên rơi về phía cửa cung điên.

“Cứu mạng!” Cô Dương hét vội.

“Đây là thứ quỷ gì!” Vương Mập Mạp gấp tới mức nhảy lên, “Tôi nhìn thấy trên đầu cô Dương có một bóng đen, nó bắt cô Dương đi!” Lão Hồ chợt chạy xuống bậc thang, kêu lên: “Mập Mạp, mau đuổi theo!”

“Dám giả thần giả quỷ trước mặt ông, ông đây bắt được mày.

tuyệt đối sẽ giế t chết không tha!” Vương Mập Mạp cũng sải bước đuổi theo.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,546
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1430


Chương 1430

Còn lại giáo sư Dương và hai người phụ tá, mấy người nhất thời mất hết hồn vía.

“Giáo sư, làm sao bây giờ? Hay là chúng ta đi theo họ đi! Bọn họ đi rồi, chẳng may thứ kia quay lại thì làm thế nào?” Người phụ tá nữa kia sắc mặt tái nhợt, đã có ý lui bước.

“Ừ, chúng ta đuổi theo Tiểu Hồ và Tiểu Vương đi!” Rõ ràng giáo sư Dương cũng sợ.

Đối với loài người, loại cảm giác sợ hãi với thứ không biết này là kinh khủng nhất.

“Tiểu Trình, các cậu cũng đi theo đi, chỗ này quá nguy hiểm!”

Giáo sư Dương nói với Trình Kiều.

“Được.” Trình Kiêu thản nhiên đáp.

Mấy người giáo sư Dương nhanh chóng rời khỏi cung điện, trước khi đi, ông ta liếc nhìn quan tài nữ vương Bái Nguyệt với ánh mắt không cam lòng.

“Giáo sư, chờ giải quyết bóng đen kia xong, chúng ta quay lại mở quan tài!” Người phụ tá kia như nhìn thấu giáo sư Dương không cam lòng, bèn khuyên ông ta.

“Đúng, an toàn là trên hết!” Giáo sư Dương quyết định, được hai người đỡ rời khỏi cung điện Đặng Nhị gia hơi bận tâm: “Trình đại sư, chúng ta cũng đi thôi!”

“Không gấp.” Trình Kiêu đầu mặt dửng dưng.

“Mới vừa rồi là thứ gì vậy? Cậu có nhìn rõ không?” Đặng Nhị gia nhỏ giọng hỏi.

“Không gấp, lát nữa ông sẽ biết” Trong lòng Trình Kiêu đã có suy đoán.

Một bóng đen âm thầm bay vào.

Trình Kiêu hơi ngước mắt nhìn bóng đen, trong mắt lộ ra chút hứng thú.

“Khặc khặc…

Tiếng cười quái dị lại vang lên lần nữa.

Như là thấy Trình Kiêu đứng yên bất động, một bóng đen lao nhanh về phía Trình Kiêu.

Trình Kiêu đột nhiên chộp tay về phía khoảng không mờ tối.

“Ha?”

Trong khoảng không, một tiếng hô kinh ngạc vang lên, nghe tiếng nói có lẽ là một người thanh niên.

“Đi ra đi, đừng giả thần giả quỷ.” Trình Kiêu lạnh nhạt nói.

Một người thanh niên da trắng cực kỳ anh tuấn, trên người mặc tây trang màu đen, khuôn mặt trắng nõn, sống mũi cao vút, một đầu tóc vàng bất ngờ xuất hiện trước mặt Trình Kiêu.

Thanh niên búng ngón tay thon dài về vị trí Trình Kiêu vừa bắt được, mặt đầu ghét bỏ nói: “Người phương Đông thần kỳ, thế mà cậu lại bắt được tôi!”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Đây quả thực là làm nhục tôi!”

“Tôi, Kano William quý tộc, vương tử Dracula điện hạ, ban cho cậu tử hình!”

Trình Kiêu quan sát tỉ người kỳ quái này, nếu anh đoán không sai, các nước phương Tây trên thế giới này có truyền thuyết về ma cà rồng.

Trong chục nghìn gia tộc tu tiên, huyết tộc để lại đời sau Đồn rằng ma cà rồng đều anh tuấn phi phàm, bọn họ ưu nhã cao quý, là quý tộc trong quý tộc.

Quả đúng như vậy, vương tử Kano William rất lịch lãm và quý phái. Kiểu tóc của anh ta được chăm chút tỉ mỉ, quần áo của anh ta không chút tì vết, hành động và lời nói của anh ấy đều bộc lộ khí chất cao cao tại thượng Nhưng mà, ma cà rồng ở các nước phương Tây sao lại chạy đến nước phương Đông?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,546
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1431


Chương 1431

Hơn nữa, lục tặc trong văn học Trung còn xuất hiện trong mộ của nữ vương Bái Nguyệt.

Cái này khá thú vị.

“Anh đến đây làm gì?” Trình Kiêu lãnh đạm hỏi.

Thanh niên vô cùng chán ghét, anh ta cau mày, dùng giọng điệu ngạo mạn nói: “Cậu rất không có lễ phép, người phương Đông.

Cậu nên gọi tên tôi, Kano William, Dracula vương tử điện hạ!”

“Chứ không phải dùng chữ ‘anh’ này!”

Trong tên của người phương Tây, họ thường đặt ở phía sau, cho nên Dracula có lẽ là họ của anh ta, cũng là gia tộc của anh ta.

Kano Willam đương nhiên chính là tên của anh ta.

Trình Kiêu không để ý đến việc anh ta lải nhải không ngừng, cách tối nhất để đối phó với loại người tự cho là đúng này chính là đánh tới lúc anh ta chịu phục mới thôi.

Cả người Trình Kiêu chợt lóe lên, vung một quyền về phía Kano William.

Vù!

Tốc độ của Kano William rất nhanh, gần như là tiệm cận với dịch chuyển tức thời.

“Ha ha, nhóc con phương Đông, cậu không đánh đến tôi được!”

“Tốc độ của ma cà rồng bọn tôi, không ai có thể so sánh được!”

“Vậy sao?” Trình Kiêu cười khẽ, bỗng nhiên hai tay bao bọc khoảng không, đẩy một cái về phía khác.

“Mười tám thức Đại Đạo, Hư Không Cấm!”

Ở phía mà Trình Kiêu chỉ có một bóng người hiện ra, anh ta đang giấy giua không ngừng, giống như con dơi bị kẹt ở trong bình.

“Đây là cái quỷ gì! Ma thuật hắc ám à? Cậu là pháp sư phương Đông!” Kano William kinh hãi kêu lên, mặc dù đang giãy giụa, anh ta cũng cố gắng giữ vững hình tượng ưu nhã của mình.

Trình Kiêu bình thản bước từng bước về phía anh ta, Kano William ngừng giãy giụa, anh ta biết, tên nhãi phương Đông trước mặt này mạnh hơn anh ta rất nhiều.

Trong lúc bất chợt, Kano William giống như quả bóng da xì hơi, rũ đầu, mặt mày ủ dột nhìn Trình Kiều.

“Thần Quang Minh đáng chết, sao mình lại xui xẻo như vậy, khó khăn lắm mới trốn thoát khỏi tay Dracula, thế mà lại gặp phải pháp sư phương Đông có pháp thuật hùng mạnh!”

“Nhóc phương Đông hùng mạnh, tôi yêu cầu một cái chết có thể diện, tôi là Thân vương điện hạ duy nhất của gia tộc Dracula Thân vương, đây là cấp bậc rất cao trong hệ thống cấp bậc của ma cà rồng Chỉ là người Thân vương này quá trẻ tuổi.

Lực lượng của anh ta có lẽ cũng chỉ tương tương tông sư có chút thành tựu võ đạo.

“Tại sao anh lại xuất hiện ở đây?” Trình Hiểu lạnh nhạt hỏi Kano William.

Kano William ngẩng đầu lên, ngạo mạn đáp: “Tôi từ chối trả lời.”

“Tôi là Thân vương điện hạ cao quý nhất gia tộc Dracula, không phải người hầu của cậu, tôi có quyền giữ im lặng.”

Trình Kiêu cười: “Quả nhiên vẫn là tính tình này, anh không thừa kế thực lực của huyết tộc nhưng thừa kế tính thối tự cho là đúng của họ.”

Nói xong, Trình Kiêu nhấc tay một cái, cấm chế được giải trừ.

Kano William rơi xuống từ không trung, đứng ở trước mặt Trình Kiêu.

Anh ta hoạt động cổ chân, phát hiện cấm chế đã giải trừ, trên mặt Kano William lộ ra vẻ suy tư.

“Cậu nhóc phương Đông hùng mạnh, cậu muốn thả tôi à?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,546
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1432


Chương 1432

“Ừ” Trình Kiêu đạm nhiên nói, chỉ là trong mắt xuất hiện nét ranh mãnh.

Kano William nửa tin nửa ngờ, nhưng chắc chắn bên cạnh mình không có cấm chế.

Bỗng nhiên, Kano William nở nụ cười đắc ý.

“Pháp sư phương Đông, chẳng lẽ giáo viên của cậu không dạy cậu pháp sư sợ nhất là bị chiến sĩ đến gần à?”

Nói xong, Kano William chợt đánh về phía Trình Kiêu.”

“Pháp sư phương Đông, cậu không nên mất cảnh giác. Bị một chiến sĩ huyết tộc vĩ đại đến gần, cậu sẽ cảm nhận được chuyện kinh khủng ngay lập tức.”

Kết quả, Kano William đến nhanh, về càng nhanh hơn.

Bùm!

Trình Kiêu vung quyền đánh bay anh ta.

Kano William phun ra một búng máu, anh ta nhìn Trình Kiêu với vẻ mặt không thể tin nổi.

“Thần Quang Minh đáng chết, ông mở ra cho tôi một trò lừa không có giới hạn! Cậu ta không những là pháp sư mà còn là một chiến sĩ dũng mãnh!”

“A không, dùng cách gọi của người phương Đông các cậu thì gọi là võ giả mới đúng!”

“Còn muốn tiếp tục không?” Trình Kiêu vẫn ung dung hỏi.

Kano William vẫn giữ vẻ mặt đầy ung dung: “Mới vừa rồi là tôi khinh địch, bây giờ tôi sẽ cho cậu thấy sự lợi hại của một Thân vương huyết tộc”

Tốc ộ của Kano William thật sự rất nhanh, nhanh gấp mấy lần tông sư có võ đạo cảnh giới Đại Thành Đây là thiên phú của huyết tộc, cùng với năng lực phòng ngự.

mạnh mẽ của cơ thể, lực lượng và tốc độ đều là thiên phú của huyết tộc.

Dĩ nhiên, lực lượng của huyết tộc đến từ tuổi tác của họ, rõ ràng thanh niên huyết tộc nhìn như chỉ có hai mươi tuổi này nhưng số tuổi thật sự thường là mấy trăm tuổi, Chẳng qua, chủ yếu vẫn là huyết mạch, lực lượng truyền thừa đến từ huyết mạch.

Một huyết tộc cấp bậc Thân vương đương nhiên mạnh hơn Công tước và Hầu tước.

Kano William thật sự quá trẻ tuổi, số tuổi thật sự của anh ta chỉ mới hai mươi, ở trong huyết tộc, tuổi này tương đương với trẻ sơ sinh loài người Nhưng dù vậy anh ta cũng có lực lượng cấp bậc tông sư, có thể thấy huyết mạch Thân vương mạnh mẽ cỡ nào.

Chẳng qua, dù tốc độ của Kano William có nhanh cỡ nào thì vẫn không thể lừa được ánh mắt của Trình Kiêu.

Chỉ một quyền, Trình Kiêu lại đánh Kano William bay ra ngoài lần nữa.

Trình Kiêu cũng không nương tay, dùng hết sức lực để đánh hai cú đấm này.

Ngay cả một Tông sư cảnh giới đỉnh phong cũng bị Trình Kiêu đấm trúng liên tiếp hai lần, đã sớm phun ra máu rồi chết.

Tuy nhiên, Kano William chỉ phun ra một ngụm máu, rồi lại có thể tiếp tục tấn công.

Có thể thấy được cơ thể của Huyết tộc máu tiến bộ như thế nào.

Kano William lại đứng lên, vẻ kiêu ngạo trên mặt cuối cùng cũng biến mất, nhưng mà động tác vẫn tao nhã như cũ, giống như một quý tộc đau khổ đang cố gắng duy trì tôn nghiêm của mình trong tuyệt vọng.

Nhưng mà động tác của anh ta không khiến người khác cảm thấy phản cảm chút nào, thật giống như thể trời sinh anh ta nên tao nhã như vậy.

Cho dù chết ngay lập tức cũng phải tao nhã đi đến bước cuối cùng của cuộc đời.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom