Cập nhật mới

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5099: C5099: Chương 5099


“Anh cũng biết võ mà, hơn nữa võ thuật của anh rất lợi hại”.

“Anh cứ chém gió đi!”.

Tô Nhu đương nhiên không tin, nhưng trong lòng vẫn rất cảm động.

Ít nhất lúc gặp nguy nan, Lâm Chính không hề bỏ chạy mà ra mặt thay cô, hơn nữa còn bình an vượt qua.

“Được rồi Tiểu Nhu, cũng không còn sớm nữa, mau nghỉ ngơi đi! Sáng mai chúng ta về Giang Thành”, Lâm Chính cười nói.

“Vâng”.

Tô Nhu gật đầu.

Hai người ôm nhau ngủ.

Lâm Chính có chút xao động, nhưng nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Tô Nhu, cuối cùng vẫn kiềm chế sự kích động trong lòng lại, nhắm mắt ngủ.

Nếu anh còn giày vò Tô Nhu nữa thì e là cô không đi nổi mất.


Ngày hôm sau.

Hai người dậy rất sớm, mặc quần áo chỉnh tề định rời khỏi khách sạn, đi ăn sáng rồi đến sân bay.

Nhưng bọn họ vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Giang Thiên Hưng mặc vest đang đứng ở cửa.

“Chào cậu Lâm, chào Chủ tịch Tô!”.

Giang Thiên Hưng vội cúi người chào.

Vành mắt của ông ta hơi thâm, hiển nhiên trời chưa sáng đã chờ sẵn ở đây.

“Chủ tịch Giang?”.

Tô Nhu có chút ngạc nhiên: “Sao ông lại ở đây? Trời đất, tôi nhớ hình như hôm qua ông còn bị thương mà. Ông không sao chứ?”.

“Cảm ơn Chủ tịch Tô quan tâm, hôm qua đúng là xảy ra chút chuyện không vui, tôi xin lỗi vì không tiếp đãi cô chu đáo”.


“Chủ tịch Giang khách sáo quá”.

Tô Nhu lại càng kinh ngạc hơn.

Cô phát hiện Giang Thiên Hưng có vẻ khách sáo một cách thái quá.

Khách sáo đến mức… có chút cung kính.

“Mới sáng ra Chủ tịch Giang đến tìm chúng tôi có chuyện gì không?”, Lâm Chính hơi nhíu mày hỏi.

“À, cậu Lâm, cậu đừng hiểu lầm, cũng không phải chuyện gì to tát, tôi chỉ là… chỉ là có mấy dự án muốn bàn bạc với Chủ tịch Tô. Cậu yên tâm đi, sẽ không làm mất nhiều thời gian của các cậu đâu. Chủ tịch Tô, cô xem, đây là mấy dự án tôi muốn hợp tác với quý công ty”.

Thấy dáng vẻ kích động của Tô Nhu, sắc mặt Lâm Chính lại càng mất tự nhiên hơn.

Giang Thiên Hưng này thấy không làm gì được anh, nên ra tay với Tô Nhu sao?

Cũng thông minh đấy.

“Đương nhiên rồi Chủ tịch Tô! Quý công ty vừa lên sàn, tiềm lực rất lớn, hơn nữa thực lực cũng mạnh, cộng thêm lãnh đạo doanh nghiệp thiên tài như cô, tôi cảm thấy hợp tác với quý công ty là lựa chọn vô cùng chính xác”, Giang Thiên Hưng cười nói.

“Chủ tịch Giang quá khen rồi”, Tô Nhu cười không khép được miệng.

“Được rồi, nếu em muốn hợp tác với bọn họ thì hợp tác đi. Cũng không còn sớm nữa, chuyện hợp tác em phái người bàn bạc là được, chúng ta còn phải lên máy bay về nữa”, Lâm Chính giục.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5100: C5100: Chương 5100


“Lâm Chính, anh đổi ngay vé đi, chiều chúng ta về”, Tô Nhu nói.

“Chiều về?”, Lâm Chính sửng sốt.

“Đương nhiên, em vừa nhìn qua mấy dự án này, đây đều là những dự án lớn trị giá mấy trăm tỷ tệ đấy! Sao có thể ký tên tùy tiện được chứ? Em phải nói chuyện kĩ càng với Chủ tịch Giang, nếu không chẳng phải là quá hời hợt sao? Lâm Chính, chúng ta cũng không vội về Giang Thành, đổi vé sang buổi chiều đi! Không sao đâu!”, Tô Nhu cười nói.

Lâm Chính há miệng, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.

Anh nhìn về phía Giang Thiên Hưng.

Nhưng Giang Thiên Hưng không dám nhìn anh, cho dù cảm nhận được ánh mắt của Lâm Chính, thì cũng chỉ có thể cố gắng kiềm chế sự sợ hãi và áp lực, mỉm cười bàn bạc với Tô Nhu.

“Hai người vẫn chưa ăn sáng đúng không? Tôi sẽ lập tức bảo người sắp xếp, cô Tô, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nhé?”, Giang Thiên Hưng cười nói.

“Không vấn đề gì”.

“Vậy được, mời hai cô đi bên này”, Giang Thiên Hưng cười nói.


“Chủ tịch Giang, mời!”.

Tô Nhu cười nói, mấy người ra khỏi cửa.

Trên đường đến nhà ăn, Lâm Chính liếc mắt nhìn Giang Thiên Hưng, nhân lúc Tô Nhu không chú ý liền nhỏ giọng nói: “Không cần dùng kế viện binh đâu, tôi đã nói rồi, tôi không có hứng thú với Tử Huyền Thiên! Ông làm gì cũng tốn công vô ích thôi!”.

Nhưng Giang Thiên Hưng lại tỏ vẻ kinh ngạc nói: “Thần y Lâm, cậu đang nói gì vậy? Tôi làm vậy không phải vì muốn cậu gia nhập Tử Huyền Thiên, tôi thực sự chỉ muốn… chỉ muốn hợp tác với cô Tô Nhu thôi! Mong cậu đừng hiểu lầm!”.

Khóe miệng Lâm Chính giật giật, rất muốn ngoạc miệng ra chửi, nhưng anh kìm lại được.

Nếu Giang Thiên Hưng nói như vậy thì anh cũng chẳng có lời nào để phản bác được.

Lâm Chính chỉ có thể im lặng ngồi ăn sáng.

Còn Tô Nhu và Giang Thiên Hưng nói chuyện rất vui vẻ.


Giang Thiên Hưng không ngừng hùa theo Tô Nhu, lần hợp tác này về cơ bản là nhường hết cô, ông ta gần như không quan tâm gì đến lợi ích.

“Chủ tịch Giang, làm vậy liệu có không ổn không… Nếu vậy thì chẳng phải tập đoàn Giang Lâm các ông may áo cưới cho công ty Quốc tế Duyệt Nhan chúng tôi, uổng công vô ích sao?”.

Tô Nhu cũng không phải người bị lợi ích che mờ mắt, sau khi tỉnh táo lại liền hỏi.

“Thế thì Chủ tịch Tô không hiểu rồi! Tuy chúng tôi không nhận được lợi ích thực về mặt kinh tế, nhưng lại có quy hoạch lâu dài về bố cục chiến lược thị trường. Lần hợp tác này có thể giúp chúng tôi khai thác thị trường mỹ phẩm làm đẹp, giúp ích rất lớn cho tương lai của tập đoàn Giang Lâm chúng tôi! Sao có thể nói là chúng tôi không nhận được lợi ích gì chứ?”, Giang Thiên Hưng cười nói.

“Vậy sao…”

Tô Nhu thở phào, tiếp tục nói chuyện với ông ta.

Nhưng đúng lúc này, một bóng dáng bỗng đi tới, cười nói.

“Chủ tịch Giang, đã lâu không gặp!”.

Lâm Chính ngẩng đầu lên, sắc mặt đanh lại.

Thấy dáng vẻ kích động của Tô Nhu, sắc mặt Lâm Chính lại càng mất tự nhiên hơn.

Giang Thiên Hưng này thấy không làm gì được anh, nên ra tay với Tô Nhu sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5101: C5101: Chương 5101


Cũng thông minh đấy.

“Đương nhiên rồi Chủ tịch Tô! Quý công ty vừa lên sàn, tiềm lực rất lớn, hơn nữa thực lực cũng mạnh, cộng thêm lãnh đạo doanh nghiệp thiên tài như cô, tôi cảm thấy hợp tác với quý công ty là lựa chọn vô cùng chính xác”, Giang Thiên Hưng cười nói.

“Chủ tịch Giang quá khen rồi”, Tô Nhu cười không khép được miệng.

“Được rồi, nếu em muốn hợp tác với bọn họ thì hợp tác đi. Cũng không còn sớm nữa, chuyện hợp tác em phái người bàn bạc là được, chúng ta còn phải lên máy bay về nữa”, Lâm Chính giục.

“Lâm Chính, anh đổi ngay vé đi, chiều chúng ta về”, Tô Nhu nói.

“Chiều về?”, Lâm Chính sửng sốt.

“Đương nhiên, em vừa nhìn qua mấy dự án này, đây đều là những dự án lớn trị giá mấy trăm tỷ tệ đấy! Sao có thể ký tên tùy tiện được chứ? Em phải nói chuyện kĩ càng với Chủ tịch Giang, nếu không chẳng phải là quá hời hợt sao? Lâm Chính, chúng ta cũng không vội về Giang Thành, đổi vé sang buổi chiều đi! Không sao đâu!”, Tô Nhu cười nói.

Lâm Chính há miệng, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.


Anh nhìn về phía Giang Thiên Hưng.

Nhưng Giang Thiên Hưng không dám nhìn anh, cho dù cảm nhận được ánh mắt của Lâm Chính, thì cũng chỉ có thể cố gắng kiềm chế sự sợ hãi và áp lực, mỉm cười bàn bạc với Tô Nhu.

“Hai người vẫn chưa ăn sáng đúng không? Tôi sẽ lập tức bảo người sắp xếp, cô Tô, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nhé?”, Giang Thiên Hưng cười nói.

“Không vấn đề gì”.

“Vậy được, mời hai cô đi bên này”, Giang Thiên Hưng cười nói.

“Chủ tịch Giang, mời!”.

Tô Nhu cười nói, mấy người ra khỏi cửa.


Trên đường đến nhà ăn, Lâm Chính liếc mắt nhìn Giang Thiên Hưng, nhân lúc Tô Nhu không chú ý liền nhỏ giọng nói: “Không cần dùng kế viện binh đâu, tôi đã nói rồi, tôi không có hứng thú với Tử Huyền Thiên! Ông làm gì cũng tốn công vô ích thôi!”.

Nhưng Giang Thiên Hưng lại tỏ vẻ kinh ngạc nói: “Thần y Lâm, cậu đang nói gì vậy? Tôi làm vậy không phải vì muốn cậu gia nhập Tử Huyền Thiên, tôi thực sự chỉ muốn… chỉ muốn hợp tác với cô Tô Nhu thôi! Mong cậu đừng hiểu lầm!”.

Khóe miệng Lâm Chính giật giật, rất muốn ngoạc miệng ra chửi, nhưng anh kìm lại được.

Nếu Giang Thiên Hưng nói như vậy thì anh cũng chẳng có lời nào để phản bác được.

Lâm Chính chỉ có thể im lặng ngồi ăn sáng.

Còn Tô Nhu và Giang Thiên Hưng nói chuyện rất vui vẻ.

Giang Thiên Hưng không ngừng hùa theo Tô Nhu, lần hợp tác này về cơ bản là nhường hết cô, ông ta gần như không quan tâm gì đến lợi ích.

“Chủ tịch Giang, làm vậy liệu có không ổn không… Nếu vậy thì chẳng phải tập đoàn Giang Lâm các ông may áo cưới cho công ty Quốc tế Duyệt Nhan chúng tôi, uổng công vô ích sao?”.

Tô Nhu cũng không phải người bị lợi ích che mờ mắt, sau khi tỉnh táo lại liền hỏi.

“Thế thì Chủ tịch Tô không hiểu rồi! Tuy chúng tôi không nhận được lợi ích thực về mặt kinh tế, nhưng lại có quy hoạch lâu dài về bố cục chiến lược thị trường. Lần hợp tác này có thể giúp chúng tôi khai thác thị trường mỹ phẩm làm đẹp, giúp ích rất lớn cho tương lai của tập đoàn Giang Lâm chúng tôi! Sao có thể nói là chúng tôi không nhận được lợi ích gì chứ?”, Giang Thiên Hưng cười nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5102: C5102: Chương 5102


“Vậy sao…”

Tô Nhu thở phào, tiếp tục nói chuyện với ông ta.

Nhưng đúng lúc này, một bóng dáng bỗng đi tới, cười nói.

“Chủ tịch Giang, đã lâu không gặp!”.

Lâm Chính ngẩng đầu lên, sắc mặt đanh lại.

Người mới đến chính là người quen cũ.

Phó chưởng môn của Tử Huyền Thiên, Thiên Diệp!

Xem ra tối hôm qua Giang Thiên Hưng đã báo với Tử Huyền Thiên.

Sao Thiên Diệp có thể bỏ qua cơ hội này chứ? Ông ta lập tức lên đường đến Thượng Hỗ ngay trong đêm, vừa mới xuống máy bay đã đến ngay khách sạn.


Cuối cùng ông ta cũng gặp được thần y Lâm.

Nhưng ông ta biết Tô Nhu ở đây, mà hình như thần y Lâm đang che giấu thân phận, nên không chào hỏi luôn Lâm Chính.

“Chà, Thiên phó chưởng môn đến đấy hả? Nào nào nào, mời ngồi, mời ngồi!”, Giang Thiên Hưng vội đứng lên chào hỏi.

“Phó chưởng môn?”.

Tô Nhu ù ù cạc cạc.

Giang Thiên Hưng vội giới thiệu: “Cô Tô, chẳng phải trước đó tôi đã nói với cô rồi sao? Tôi từng tham gia một môn phái, võ công của tôi cũng học được từ môn phái đó. Người này chính là phó chưởng môn Thiên Diệp của môn phái đó”. . Truyện Hot

“Hóa ra là thế”, Tô Nhu gật đầu.

“Đây chính là cô Tô Nhu sao? Đúng là quốc sắc thiên hương, trời sinh tài khí”, Thiên Diệp cười ha hả nói.

“Thiên phó chưởng môn quá khen rồi”, Tô Nhu mỉm cười.


“Chủ tịch Tô, lần này tôi bảo Phó chưởng môn Thiên đến cũng là vì chuyện dự án. Phía trước môn phái của chúng tôi có một mảnh đất không tệ, có núi có sông, phong cảnh hấp dẫn. Tôi nghĩ nếu biến nó thành một địa điểm du lịch, thì chắc chắn sẽ kiếm bộn tiền”, Giang Thiên Hưng cười nói.

“Phương án này quả thực rất khả thi, nhưng vẫn phải khảo sát thực địa trước đã. Làm địa điểm du lịch thì vốn đầu tư giai đoạn đầu quá lớn, nếu không thu hút được du khách thì lỗ to”, Tô Nhu nói.

“Đúng đúng đúng, nhất định phải khảo sát thực địa! Chủ tịch Tô, tôi nghĩ cô nhất định phải đi xem. Tin tôi đi, mảnh đất bên ngoài môn phái chúng tôi chắc chắn có giá trị rất lớn, khai thác nó thành địa điểm du lịch chắc chắn sẽ kiếm ăn được”, Thiên Diệp vội vỗ ngực nói.

“Nếu đúng như vậy thì tôi cũng muốn đi xem thế nào. Chủ tịch Giang, ông thấy chúng ta đi lúc nào thì được?”, Tô Nhu nổi hứng, lập tức hỏi.

“Chọn ngày không bằng gặp ngày, chúng tôi có thể sắp xếp luôn trong hôm nay”, Giang Thiên Hưng vội nói.

“Hôm nay sao?”.

Tô Nhu hơi do dự, nhìn về phía Lâm Chính: “Lâm Chính, anh thấy sao?”.

“Anh thì thế nào cũng được, nếu em muốn đi xem thì chúng ta đi”, ánh mắt Lâm Chính khẽ động, đáp.

“Vậy được, Chủ tịch Giang, chúng ta đi luôn hôm nay đi”.

“Tốt quá, Chủ tịch Tô yên tâm, chúng tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa vấn đề ăn ở của cô và cậu Lâm”, Giang Thiên Hưng vô cùng kích động.

Thiên Diệp cũng tỏ vẻ mừng rỡ.

Lâm Chính đương nhiên biết tỏng bọn họ có ý định gì.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5103: C5103: Chương 5103


Được lắm, không lay chuyển được anh thì ra tay với Tô Nhu.

Đúng là gian xảo!

Lâm Chính biết, cho dù bây giờ cưỡng chế đưa Tô Nhu rời khỏi Thượng Hỗ, thì những người này cũng sẽ không từ bỏ. Nếu đã vậy thì cứ đi xem sao.

Dù sao Lâm Chính cũng đã quyết định sẽ không nhúng tay vào.

Cũng khiến bọn họ hết hẳn hi vọng đi.

Ăn sáng xong, Giang Thiên Hưng lập tức sắp xếp xe sang đỗ ở tầng một khách sạn.

Mấy người lên xe đến sân bay.

Trên đường đi, Thiên Diệp và Giang Thiên Hưng phát huy tài ăn nói đến mức tối đa, khoe khoang chém gió với Tô Nhu, nói cứ như miếng đất kia là đất vàng đất bạc gì đó.


Tuy Tô Nhu đã lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm, nhưng cũng không cưỡng lại được sự thổi phồng của những người này, nhất thời trong lòng nở hoa, lại càng tò mò về mảnh đất kia hơn.

Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng, lặng lẽ nhìn màn biểu diễn của hai người họ.

Hai người chém gió một hồi, cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa, nói cách khác là không chịu nổi ánh mắt của Lâm Chính…

Thực ra hai người cũng biết chút thủ đoạn này chẳng giấu nổi Lâm Chính. Nếu còn tiếp tục thì Lâm Chính sẽ càng lúc càng bất mãn hơn mà thôi.

Nếu như để thần y Lâm không vui, anh mà uất hận lên thì được lại chẳng bằng mất. Nhân lúc Tô Nhu đi nhà vệ sinh, Thiên Diệp vội vàng cung kính hành lễ với Lâm Chính.

“Thần y Lâm, lần này đắc tội với cậu nhiều rồi, mong được lượng thứ”.

“Tử Huyền Thiên của các người đắc tội với tôi không chỉ một, hai lần đâu đấy. Tôi đã nói là không có hứng thú với việc gia nhập vào Tử Huyền Thiên rồi. Tại sao các người vẫn còn làm như vậy? Các người cho rằng tôi tốt tính lắm hay gì?”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm. Dứt lời, Thiên Diệp và Giang Thiên Hưng lại cúi gập người.


“Thần y Lâm bớt giận!”

“Thần y Lâm, lần này chúng tôi cũng không còn cách nào khác mà”, Thiên Diệp khổ sở nói.

“Đường đường là Tử Huyền Thiên mà bị ép tới mức độ này cơ à? Thú vị đấy? Sao? Các người đã động phải vị cao nhân nào thế?”, Lâm Chính nói.

“Nói cho cùng thì cũng chỉ có thể trách số mệnh của Tử Huyền Thiên. Thật không giấu gì cậu, Tử Huyền Thiên lúc mới thành lập, đúng là đã đắc tội với một nhân vật phi phàm. Vốn tưởng bao năm qua đi, người đó đã chết, thật không ngờ vẫn còn sống. Hơn nữa, không lâu trước đó còn đòi chúng tôi một thứ”.

“Thứ gì?”, Lâm Chính nói.

“Đèn Tử Lăng”, Thiên Diệp nói.

“Đó là gì vậy?”, Lâm Chính không hiểu. Anh chưa từng nghe nói về thứ đó.

“Đó là thần vật truyền thừa của Tử Huyền Thiên nhưng hơn 50 năm trước do sự cố mà bị phá hỏng rồi. Người đó nói, đèn đó là của ông ta, ép chúng tôi giao ra. Chúng tôi đã nói là hỏng mà người đó không chịu. Sau khi thương lượng với chưởng môn, người đó nói nếu không giao được đèn Tử Lăng thì lấy Thái Vũ Thần Toàn ra thay thế. Thế là nhiệm vụ hàng đầu lúc này của tông môn là có được Thái Vũ Thần Toàn. Nếu không, không thể đuổi được người đó đi. Một khi người đó mà tức giận thì không một ai ở Tử Huyền Thiên có thể địch lại hết”, Thiên Diệp lắc đầu thở dài.

Lâm Chính khá bất ngờ. Trên đời này còn có người có thực lực như vậy sao? Có thể đơn độc tiêu diệt Tử Huyền Thiên?

“Vậy Thái Vũ Thần Toàn ở đâu?”, Lâm Chính hỏi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5104: C5104: Chương 5104


“Trong miếu Thái Vũ Thần. Miếu Thái Vũ Thần ba năm khởi động một lần, vài ngày nữa sẽ là lần mở cửa tiếp theo của ngôi miếu”, Thiên Diệp nói.

“Vậy các người tới đó lấy là được rồi, hà tất tới làm phiền tôi?”,Lâm Chính tò mò hỏi.

“Thần y Lâm, cậu không biết về miếu Thái Vũ Thần sao?”, Thiên Diệp trố tròn mắt.

“Chưa từng nghe qua. Sao thế?”, Lâm Chính hoang mang.

“Miếu Thái Vũ Thần còn được gọi là tiểu đại hội, muốn lấy được Thái Vũ Thần Toàn thì phải hoàn thành yêu cầu của Thần Nữ Thái Vũ. Mà Thần Nữ Thái Vũ chỉ cho phép những thanh niên dưới 30 tuổi tham gia thi đấu. Thanh niên của Tử Huyền Thiên chúng tôi thì không it nhưng về võ thuật thì chẳng là gì khi ở tiểu đại hội cả”, Thiên Diệp thở dài.

Lâm Chính nín thở: “Tiểu đại hội sao? Quy tắc của miếu Thái Thần Vũ..cao vậy cơ à?”

“Không cao sao được. Những người tham gia muốn đoạt Thái Vũ Thần Toàn đều cần phải có Thái Vũ Lệnh, nếu không thì không thể”, Thiên Diệp nói.


Giang Thiên Hưng cũng lập tức lấy ra một chiếc túi và mở ra. Bên trong là một lệnh bài màu đen kịt, bên trên có khắc hình rồng, mặt trăng và mặt trời.

“Đây chính là Thái Vũ Lệnh mà đệ tử của chúng tôi đã liều mạng lấy được”.

“Liều mạng mới có được sao”, Lâm Chính giật mình.

“Đúng vậy”, Thiên Diệp nói giọng khàn khàn: “Mỗi lần sau khi tiểu đại hội kết thúc, miếu Thái Vũ Thần sẽ chia 17 tấm Thái Vũ Lệnh cho các nơi ở Long Quốc. Người tìm được Thái Vũ Lệnh sẽ đủ tư cách có được quyền tham gia vào tiểu đại hội. Trước mắt những Thái Vũ Lệnh khác đã lần lượt được phát hiện hết rồi, chỉ còn tấm này thôi. Chúng tôi có được nó ở núi Thủy Miểu. Đã phải chịu không ít sự tấn công của các gia tộc khác mới giành được. Người của chúng tôi cũng hi sinh không ít”.

“Hóa ra là như vậy…”

“Mặc dù có được Thái Vũ Lệnh nhưng trước mắt không có ai phù hợp tới miếu Thái Vũ Thần hết. Nghĩ tới nghĩ lui thì thần y Lâm, nếu cậu có thể đại diện cho Tử Huyền Thiên tới đoạt Thái Vũ Thần Toàn thì chúng tôi nghĩ chắc chắn là ổn. Thần y Lâm, xin cậu hãy giúp Tử Huyền Thiên chúng tôi. Chỉ cần cậu chịu giúp thì đưa ra yêu cầu gì chúng tôi cũng đều đáp ứng cho cậu”, Thiên Diệp đứng dậy, chắp tay cúi người trước Lâm Chính một lần nữa. Ông ta nhìn anh bằng ánh mắt kỳ vọng.


Thế nhưng Lâm Chính một lần nữa vẫn lắc đầu.

“Thiên phó chưởng môn, thật xin lỗi. Tôi nói rồi, tôi không có hứng thú với Tử Huyền Thiên. Chuyện của các ông không có liên quan gì tới tôi hêt. Tôi cũng có cả đống việc, sao có thể giúp các ông được. Vì vậy các ông tự xử lý đi”.

“Thần y Lâm, cậu cân nhắc thêm được không? Chỉ cần cậu giúp chúng tôi thoát kiếp nạn này, cậu muốn chúng tôi làm gì cũng được”, Thiên Diệp vội vàng nói.

Nhưng lần này thì Lâm Chính từ chối rất dứt khoát. Anh thực sự không có chút hứng thú nào. Hơn nữa anh cũng không có thời gian. Bản thân còn cả đống việc, làm gì có thể lo được cho chuyện của người khác.

Đến khi đó chuyện không giải quyết xong lại tăng thêm một đống rắc rối thì được chẳng bằng mất. Thấy Lâm Chính từ chối như vậy thì Thiên Diệp và Giang Thiên Hưng cảm thấy vô cùng thất vọng.

Xem ra mọi nỗ lực của họ đều công cốc rồi. Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Dù sao thì đúng là họ chẳng có lý gì để ép buộc Lâm Chính cả.

Lúc này, Tô Nhu quay lại: “Mọi người đang nói gì vậy”, cô mỉm cười hỏi.

“À, không có gì. Chủ tịch Tô, có lẽ cũng sắp tới rồi, chúng ta chuẩn bị hạ cánh thôi”.

“Được”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5105: C5105: Chương 5105


Máy bay hạ cánh. Tử Huyền Thiên đã sắp xếp xe đợi ngoài sân bay. Bọn họ lên xe, tới nơi ở của Tử Huyền Thiên.

Tử Huyền Thiên nằm sâu trong một ngọn núi. Ở đây phong cảnh nên thơ, hoa cỏ xanh mướt, đẹp đến nao lòng.

Nhìn thấy vậy Tô Nhu không khỏi cảm thán: “Đúng là một nơi quá đẹp. Những nơi thế này thích hợp cho việc đi nghỉ dưỡng lắm. Nếu mà làm truyền thông tốt thì chắc chắn sẽ là một mảng kinh doanh có lời”.

“Đúng vậy, nhiệt độ bên trong mát hơn bên ngoài nhiều. Ý của tôi là xây thêm vài khu vực dành cho người già và trẻ nhỏ. Chỉ cần có hai đối tượng này thì không sợ nhưng đối tượng khác không bỏ tiền ra tiêu xài”, Giang Thiên Hưng mỉm cười.

Thế nhưng rõ ràng là ông ta đang không tập trung. Chỉ là Tô Nhu không phát hiện ra.

Đúng lúc này, đột nhiên có âm thanh lạ vọng tới…Chiếc xe phanh gấp.

“Á!”, Tô Nhu không kịp phản ứng. May mà cô có thắt dây an toàn, nếu không đã bị văng ra ngoài rồi.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Đang yên đang lành sao lại phanh gấp như thế”, Thiên Diệp tức giận hỏi.


“Phó chưởng môn, có người cản đường”, người tài xế quay qua nói.

“Cái gì?”

Đám đông giật mình.

Cản đường sao? Đây đã gần tới địa bàn của Tử Huyền Thiên rồi cơ mà?

Rốt cuộc là ai mà dám chạy tới đây làm loạn thế? Còn dám chặn cả xe của phó chưởng môn Tử Huyền Thiên. Đúng là ăn gan hùm rồi đây mà.

Bọn họ tức giận bước xuống xe. Họ phát hiện ra cản đường họ là một tảng đá lớn. Bên cạnh tảng đá là vài người nam nữ cầm kiếm, mặc đồ cổ trang.

Họ nhìn mấy người Thiên Diệp bằng vẻ thản nhiên và bước tới. Thấy cảnh tượng đó, Giang Thiên Hưng khẽ tái mặt: “Phó chưởng môn. Lẽ nào họ tới vì Thái Vũ Lệnh?”

“Bất luận là gì, chỉ cần dám làm loạn ở Tử Huyền Thiên thì đều không thể tha thứ được. Cô Tô, cậu Lâm, mọi người lên xe đợi, chúng tôi đuổi đám người này thì mình đi tiếp”, Thiên Diệp trầm giọng, sau đó bước lên.


Tô Nhu cảm thấy lo lắng. Cô quay lại xe.

“Lâm Chính, chắc là không sao chứ”, cô thận trọng hỏi.

“Yên tâm, không sao đâu. Đây là phó chưởng môn. Có thể ngồi được vào vị trí đó thì đâu phải người bình thường. Không sao đâu”, Lâm Chính mỉm cười.

Tô Nhu khẽ gật đầu, không còn lo lắng như trước đó nữa. Đúng vậy. Thiên Diệp là phó chưởng môn cơ mà. Đây lại là địa bàn của Tử Huyền Thiên, ở đây có thể xảy ra chuyện gì được chứ?

Hơn nữa những người cản đường này nhìn khá trẻ, thực lực chắc cũng chẳng đến đâu. Nhưng đúng lúc này có vẻ như hai bên nói chuyện không được vui vẻ cho lắm.

Một lúc sau, những người thanh niên này không nhịn được nữa đã ra tay với Thiên Diệp và Giang Thiên Hưng.

“Không hay rồi”, Tô Nhu kinh hãi kêu lên. Cô vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho cảnh sát.

“Tô Nhu bình tĩnh, những nơi như này gọi cảnh sát cũng không có tác dụng gì đâu. Những người đó không phải là đối thủ của phó chưởng môn. Chúng ta chỉ cần đứng ngoài quan sát là được”.

Lâm Chính ngăn Tô Nhu lại.

“Thế nhưng…”, Tô Nhu vẫn còn định nói gì đó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5106: C5106: Chương 5106


Lúc này, màn chiến đấu đã kết thúc. Quả không hổ danh là phó chưởng môn. Vừa ra tay thì đám thanh niên kia đã không thể làm gì được. Ngay lập tức, tất cả bị thần phục.

Nhưng ông ta cũng không cậy thế bắt nạt, chỉ đoạt vũ khí của họ chứ không gây nguy hại gì tới tính mạng của đối phương.

“Bổn tọa không muốn mất thời gian với các người. Thái Vũ Lệnh nào phải thứ các người có thể động vào được. Mau biến”, Thiên Diệp hừ giọng, vứt vũ khí trong tay

Rầm rầm…Tất cả đám vũ khi rơi xuống đất…Thế nhưng đám thanh niên vẫn không chịu rời đi, ai cũng nhìn chăm chăm Thiên Diệp và vẫn còn muốn lao lên.

“Cái gì?”

“Khốn nạn. To gan lắm. Cho cơ hội rời đi mà không chịu. Rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt à?”, Giang Thiên Hưng tức giận, đấm thẳng về phía người trước mặt.

Rầm…Người kia bị đánh bay, ngã rầm ra đất, nôn ra một ngụm máu tươi, không dậy nổi.

“Đúng là không biết điều”, Giang Thiên Hưng hừ giọng.


Thiên Diệp cũng nghĩ như vậy. Đúng lúc này, đám đông không còn lao lên nữa mà dừng lại nhìn người nằm dưới đất.

Thiên Diệp cảm thấy có gì đó không ổn…

Lúc này một tiếng nói lạnh lùng vang lên: “Được lắm Tử Huyền Thiên…dám làm hại đệ tử của tôi”.

Ngay sau đó một luồng khí tức ập tới.

Nghe thấy giọng nói này, tất cả đề bàng hoàng. Hóa ra đám thanh niên này không phải tới để đoạt Thái Vũ Lệnh.

Mà mục đích thật sự của họ là kiếm cớ. Họ kiếm cớ để có thể ra tay với Tử Huyền Thiên không chút kiêng dè.

Thiên Diệp chột dạ. Thực ra ông ta có cân nhắc tới điểm này, nhưng không nghĩ rằng có ai lại to gan tới mức dám dùng thủ đoạn này với Tử Huyền Thiên.


Vụt…Luồng khí tức ập tới. Sau đó là một người đàn ông để tóc dài với cơ thể vạm vỡ xuất hiện.

“Bái kiến sư tôn”, đám thanh niên ở xung quanh lập tức chắp tay hành lễ.

Thiên Diệp thấy vậy thì khẽ tái mặt: “Bá Lực Quân”.

“Thiên Diệp, Ý của ông là gì? Tại sao vô duyên vô cớ ông lại đánh đệ tử của tôi”, người đàn ông tên Bá Lực Quân chất vấn với vẻ tức giận.

“Bá Lực Quân, hà tất phải giả bộ như thế? Mục đích của ông là gì chẳng lẽ tôi lại không biết. Chẳng qua là ông lợi dụng đệ tử của mình khiêu khích rồi làm ra vẻ bị hại thôi”, Thiên Diệp lạnh giọng. Ông ta biết dù giờ có nói gì thì đối phương cũng sẽ không tha cho ông ta nên nói thẳng luôn.

“Nếu đã vậy thì tôi cũng không nói nhiều nữa. Đưa Thái Vũ Lệnh cho tôi. Như vậy, tôi sẽ thả các người rời đi. Còn không hôm nay, e rằng các người sẽ không bước vào nổi Tử Huyền Thiên đâu”, Bá Lực Quân thản nhiên nói.

“Vậy à? Tôi muốn xem xem Bá Lực Quân trong truyền thuyết mạnh tới mức nào nào”, Thiên Diệp giận lắm, bất luận thế nào thì ông ta cũng phải chiến đấu với Bá Lực Quân.

Một khi hai thế lực cùng ra tay thì đương nhiên là trời long đất lở. Tô Nhu cảm thấy sợ hãi. Lâm Chính mở cửa xe, kéo cô về phía sau. Sức công phá mà hai người này gây ra không phải thứ mà một người thường có thể chịu đựng được.

Lâm Chính và Tô Nhu lùi ra xa hàng trăm mét vẫn còn cảm thấy được sức rung. Bọn họ vừa đi khỏi thì đám thanh niên lập tức để ý thấy và lao về phía họ: “Định chạy à? Không đơn giản như vậy đâu”.

“Đứng lại cho tôi, ai cho phép các người bỏ đi”, tiếng gầm vang lên. Đối phương rút kiếm, chĩa về phía hai người.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5107: C5107: Chương 5107


Tô Nhu mặt cắt không ra máu, co rúm người lại.

Lâm Chính mặt tối sầm. Hôm qua Tô Nhu đã bị sợ hết hồn rồi, hôm nay lại nữa.

“Các vị, tôi không phải là người của Tử Huyền Thiên. Hi vọng các vị đừng làm loạn, nếu không sẽ phải hối hận đấy”.

Lâm Chính lạnh giọng. Tới nước này rồi thì anh không thể nhịn được nữa. Cùng lắm thì lộ thân phận trước mặt Tô Nhu.

“Không phải người của Tử Huyền Thiên thì sao. Các người định chạy tới Tử Huyền Thiên báo tim đúng không. Tôi nói cho các người biết, không giao đồ ra thì đừng hòng rời khỏi đây”, một người hừ giọng.

“Vậy các người muốn thế nào?”, Lâm Chính hỏi.

“Bắt chúng, ép Thiên Diệp giao đồ”, đối phương hét lên và định ra tay.

“Đồ chán sống”.

Lâm Chính tức giận: “Tô Nhu, em đợi ở đây, anh xử lý bọn họ”.

“Lâm Chính! Anh…”, Tô Nhu cuống cả lên. Thế nhưng cô không cản anh lại được.


Lâm Chính nhanh như cắt lao ra, đạp trúng một người đàn ông khiến người này bay bật ra. Anh lật tay siết cổ một người phụ nữ khác khiến người này ngất ngay tại chỗ. Chưa tới vài phút mà anh đã xử lý xong cả đám.

Tô Nhu trố tròn mắt: “Anh…lợi hại như vậy sao?”, Lâm Chính,

Tô Nhu biết rằng Lâm Chính có thể đánh nhau, nhưng không ngờ anh lại đánh giỏi như vậy!

Anh cứ như cao thủ luyện võ cổ đại!

Bây giờ Tô Nhu là bà chủ của một công ty đã được niêm yết, tầm nhìn của cô cũng được mở rộng, cô biết những người này khác với những người luyện võ mở võ quán ở bên ngoài để kiếm sống, những người này học võ cũng không phải để rèn luyện thân thể, mà đơn thuần là để giết người!

Những người có thể làm được như vậy đều không phải là những nhân vật tầm thường.

Nhưng chồng mình… lại xử lý bọn chúng một cách nhẹ nhàng.

Tô Nhu cảm thấy thế giới quan của cô đã sụp đổ.

“Không sao chứ, Tiểu Nhu!”


Lâm Chính phủi tay đi tới.

“Không… không sao… không sao…” Tô Nhu nuốt nước bọt.

Lúc này.

Rầm!

Một âm thanh truyền đến!

Sau đó một bóng người vội vàng lùi lại.

Hai người họ liếc nhìn, thấy người đó là Thiên Diệp!

Sau khi tiếp đất, ông ta bước đi rất nhanh, lòng bàn chân in vài dấu chân rất sâu trên mặt đất, mãi lâu sau mới lùi lại.

Dường như ông ta đang ở trong tình trạng rất tồi tệ, hai tay che ngực, máu chảy ra từ khóe miệng.

Rõ ràng, ông ta không phải là đối thủ của Bá Lực Quân!

“Phó chưởng môn!”

Giang Thiên Hưng sốt sắng, vội vàng chạy đến đỡ Thiên Diệp.

“Yên tâm, tôi không sao!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5108: C5108: Chương 5108


Thiên Diệp khàn giọng nói, nghiêm túc nhìn chằm chằm Bá Lực Quân, lạnh lùng hừ một tiếng: “Không ngờ đã lâu không gặp, thực lực của ông lại tiến bộ nhiều đến vậy! Xem ra ông đã có được không ít cơ duyên, Bá Lực Quân!”

“Cơ duyên ư? Ông sai rồi! Đây đều là thực lực tôi có được nhờ sự nỗ lực của bản thân! Trong thiên hạ làm gì có nhiều cơ duyên để người ta truy tìm như vậy chứ? Chẳng qua là dựa vào việc bản thân bước về phía trước không ngừng nghỉ mà thôi! Ví dụ như lần này, những lợi ích trong thần miếu Thái Vũ là cơ duyên với rất nhiều người, nhưng bọn họ không nỗ lực, những lợi ích đó bọn họ sẽ mãi mãi không có được, tôi thì không giống vậy! Tôi sẽ đi tranh giành, sẽ không từ mọi thủ đoạn để nắm được nó trong tay! Chỉ những thứ nắm trong tay mới là thứ thuộc về mình! Ông hiểu đạo lý này chứ?” .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Một Đời Trầm Luân
2. Cá Không Ăn Muối Cá Ươn
3. Nghi Gia Nghi Thất
4. Anh Ấy Cuồng Nhiệt Như Vậy
=====================================

Bá Lực Quân lạnh lùng nói, trong mắt lóe lên sự tàn nhẫn: “Thiên Diệp, nếu bây giờ ông giao Thái Vũ Lệnh cho tôi thì có lẽ tôi sẽ không làm gì ông, nhưng nếu ông tiếp tục chống đối tôi thì tôi chỉ có thể giết ông!”

“Thái Vũ Lệnh này là thứ mà đệ tử Tử Huyền Thiên liều mạng mới đoạt được! Nếu mất ở trong tay tôi, còn ở trong địa bàn của Tử Huyền Thiên thì ông nói xem tôi còn mặt mũi gì mà sống ở thế giới này nữa? Đối mặt với người của Tử Huyền Thiên thế nào đây? Ông muốn thứ này đúng không? Được thôi, cứ giết tôi trước, nếu không, ông chắc chắn sẽ không thể chạm tay vào!”, mặt Thiên Diệp không chút cảm xúc nói.

“Nếu ông muốn chết thì tôi sẽ cho ông được toại nguyện”.

Bá Lực Quân hoàn toàn nổi giận, gầm lên một tiếng rồi lao tới.


Sức mạnh bá đạo vô tận bộc phát ra.

Khoảnh khắc đó, giống như một ngọn núi Thái Sơn đang lao về phía Thiên Diệp.

Tô Nhu đâu thể chịu được áp lực này? Ngay lập tức, hơi thở cô như đông cứng lại, mạch máu và da thịt khắp người cô như sắp bị nghiền nát.

Lâm Chính vội vàng xua tay xóa tan áp lực đáng sợ từ đối phương, lập tức ôm lấy Tô Nhu.

“Tiểu Nhu, em không sao chứ?”, Lâm Chính lo lắng hỏi.

“Vừa nãy… em suýt chút nữa không thở nổi, sao vậy nhỉ?”, Tô Nhu thở dốc.

“Không sao, chúng ta tránh ra xa một chút là được”.

Lâm Chính nói.


Nhưng anh không biết rằng, anh chỉ tùy ý vẫy tay, lại khiến sắc mặt Bá Lực Quân biến đổi, ông ta đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm Lâm Chính.

Thiên Diệp cũng nhận ra điều gì đó, liếc nhìn Lâm Chính, đăm chiêu suy nghĩ.

“Không ngờ ở đây còn có cao thủ!”, Bá Lực Quân khàn giọng nói.

Nếu chỉ là Thiên Diệp, Bá Lực Quân chắc chắn dư sức để đối phó!

Nhưng nếu tính cả Lâm Chính thì sẽ khác.

Cái vẫy tay tùy ý vừa nãy trông như không có gì, nhưng lại dễ dàng đánh tan khí thế của Bá Lực Quân!

Quá kinh khủng!

Phải biết rằng, sức mạnh của Bá Lực Quân là sức mạnh hàng đầu!

Sức mạnh mà ông ta sở hữu không chỉ đơn giản là ngoại lực bá đạo đơn giản mà cón có cả nội lực và áp lực!

Sức mạnh của ông ta là thuần khiết nhất, tuyệt đối không phải là sức mạnh phóng ra để đầu cơ trục lợi!

Tuy nhiên, đối mặt với loại sức mạnh này… đối phương lại có thể dễ dàng nghiền nát!

“Cậu là ai?”, Bá Lực Quân lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính hỏi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5109: C5109: Chương 5109


Tô Nhu sợ hết hồn, thấy đối phương nhìn về phía mình, cô vội vàng muốn kéo Lâm Chính rời đi.

Nhưng sao có thể thoát được đây?

“Chúng tôi là ai không quan trọng, bây giờ tôi hy vọng ông mau chóng rời đi! Bằng không ông tự gánh lấy hậu quả”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Lâm Chính, anh điên rồi! Người đó chắc chắn rất lợi hại, chúng ta đừng nên chuốc phiền phức vào mình!”, Tô Nhu vội vàng nhỏ giọng nói.

“Phiền phức đã ở trước mặt rồi, tránh không được đâu”, Lâm Chính lắc đầu.

“Nhưng…” Tô Nhu còn muốn nói thêm gì đó, Bá Lực Quân liếc nhìn những nam nữ đang nằm dưới đất xung, lạnh lùng nói: “Đám đồ đệ này của tôi đều do cậu đánh bị thương à?”

“Ừ”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.

Tô Nhu sắp sốt ruột đến mức phát điên.

“Được! Được lắm! Chàng trai trẻ giỏi lắm! Hôm nay tôi sẽ xử lý cả cậu và Thiên Diệp luôn!”


Ánh mắt Bá Lực Quân đằng đằng sát khí và vẻ điên cuồng!

Ông ta chưa từng thấy ai dám khiêu khích mình như thế!

Ngay lập tức, Bá Lực Quân bước lên trước, chuẩn bị ra tay!

Cho dù đối mặt với hai vị cao thủ hàng đầu, ông ta cũng không hề sợ hãi!

“Thật ngông cuồng! Bá Lực Quân, ông cho rằng mình là ai? Dám đánh với hai người chúng tôi? Hôm nay tôi muốn ông phải chết ở chỗ này!”, Thiên Diệp hét lên, trong lòng vui mừng khôn xiết.

Có thần y Lâm ra tay, trận này thắng chắc!

Nhưng Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng: “Ông muốn đánh cả hai à? Tôi nghĩ ông nên giữ sức đi, đánh thắng Thiên Diệp trước rồi nói”.

Thiên Diệp sửng sốt, sau đó đột nhiên quay đầu, kinh ngạc nhìn Lâm Chính.

“Sợ rồi à? Hừ, không thành vấn đề, Thiên Diệp không chống đỡ được bao lâu nữa, nếu cậu đã nói như vậy thì tôi trước xử lý Thiên Diệp trước, sau đó sẽ xé xác cậu thành tám mảnh!”


Bá Lực Quân cười khẩy, gầm lên điên cuồng, lao về phía Thiên Diệp.

Sắc mặt Thiên Diệp trở nên căng thẳng, ông ta không có thời gian để nghĩ nhiều, tung nắm đấm về phía Bá Lực Quân.

Ông ta không biết mình có ngăn cản được Bá Lực Quân hay không!

Đôi mắt của Thiên Diệp mở to, nhìn chằm chằm vào nắm đấm sắt của Bá Lực Quân đánh tới.

Còn chưa chạm vào, ông ta đã cảm nhận được sức mạnh cuộn trào của đối phương!

Quá kinh khủng!

Đây là sức mạnh mà con người có thể tu luyện được sao?

Trái tim của Thiên Diệp đập thình thịch.

Càng tới gần, càng có thể cảm nhận được đối phương mạnh đến mức nào!

Cuối cùng, tâm lý của Thiên Diệp suy sụp.

Ông ta nhận ra rằng mình hoàn toàn không thể ngăn được Bá Lực Quân!

Thực lực của người này quá đáng sợ! Hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng, e rằng chỉ có chưởng môn mới có thể chống lại!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5110: C5110: Chương 5110


Xong đời rồi!

Thiên Diệp thở dài, nhưng bây giờ không thể rút lui, chỉ đành liều mạng chiến đấu.

Rầm!

Sức mạnh của cả hai va chạm với nhau.

Nhưng lúc này Thiên Diệp kinh hãi phát hiện cơ thể của mình hoàn toàn không có phản ứng, thậm chí… còn không có cảm giác đau.

“Hả?”

Thiên Diệp đột nhiên mở mắt ra, lúc này, ông ta hoàn toàn chết lặng.

Bá Lực Quân phía trước bay thẳng ra ngoài, giống như một viên đạn đại bác đánh vào một gò đất nhỏ ở phía xa, đập nát gò đất đó thành từng mảnh…

“Chuyện… chuyện này là sao?”

Thiên Diệp trợn mắt há mồm, ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mặt, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Thậm chí ngay cả sức mạnh của ông ta cũng kém xa, không phải là đối thủ của Bá Lực Quân! Kiểu đối đầu trực diện này là tự tìm đến cái chết!


Nhưng bây giờ… Bá Lực Quân lại bị mình đánh bay!

Còn mình… lại bình an vô sự! Không hề hấn gì!

Sao có thể chứ?

Đầu Thiên Diệp ong ong, nhìn cánh tay của mình, phát hiện trên đó không có bất kỳ vết thương nào.

Tất cả sức mạnh của Bá Lực Quân đều bị xem thường!

“Phó chưởng môn, ông không sao chứ?”, Giang Thiên Hưng ngơ ngác hỏi.

“Tôi… Tôi không sao, tôi chưa bao giờ cảm thấy tốt như vậy…” Thiên Diệp do dự nói.

“Thật sao?”, Giang Thiên Hưng cũng hơi kinh ngạc.

Lúc này, Bá Lực Quân bò dậy từ trên sườn núi, chật vật đứng lên, kinh ngạc nhìn Thiên Diệp, trên mặt đầy vẻ không thể tin được.

Ông ta biết rõ thực lực của Thiên Diệp thế nào!


Tuy nhiên, trong đòn đánh vừa rồi, ông ta thực sự đã bị Thiên Diệp đánh bay!

Bá Lực Quân cũng cảm thấy khó tin.

Ông ta cau mày, không hiểu tại sao, tiếp đó ông ta lại lao về phía Thiên Diệp với một tiếng gầm nhẹ, tung ra nắm đấm thép.

Lần này, ông ta sử dụng sức mạnh càng thêm đáng sợ và bá đạo, nắm đấm còn chưa tới, áp lực kinh khủng đã nghiền nát mặt đất bên dưới Thiên Diệp.

Tô Nhu hét lớn, liên tục lùi lại, nếu không phải Lâm Chính dùng khí tức của anh để bảo vệ cô thì áp lực đáng sợ đó có khả năng đã nghiền nát cơ thể cô thành bột!

Tô Nhu hoàn toàn không biết cô đang chứng kiến một trận đấu của cao thủ đáng sợ đến mức nào.

Đối mặt với cú đấm bá đạo, Thiên Diệp phát hiện tâm trạng của mình lại bình tĩnh chưa từng thấy.

Cứ như thứ công kích ông ta không phải nắm đấm sắt, mà là lá cây, lông vũ!

Chuyện này là sao?

Thiên Diệp bối rối.

Nắm đấm đó rõ ràng rất mạnh, tại sao khi chạm vào mình lại có vẻ dịu dàng mềm mại như vậy?

Ông ta vô thức giơ tay lên, tung quyền về phía nắm đấm của Bá Lực Quân.

“Cái gì?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5111: C5111: Chương 5111


Bá Lực Quân hít một hơi thật sâu, không thể tin vào mắt mình!

Thiên Diệp lại có thể dùng tay không để đón lấy nắm đấm của mình!

Ông ta bị điên sao?

Ánh mắt Bá Lực Quân đanh lại, con ngươi dữ tợn, ông ta nghiến răng nghiến lợi, sức mạnh toàn thân cuối cùng đều dồn vào cú đấm này này.

“Đừng coi thường người khác! Thần quyền bá đạo!”

Bá Lực Quân điên cuồng gầm lên, nắm đấm của ông ta như bộc phát ra ánh sáng vô tận, xé nát vạn vật trên đời!

Nhưng giây kế tiếp, ánh sáng trên nắm tay đột nhiên tắt lịm!

Thoạt nhìn! Nắm đấm của Bá Lực Quân… đột nhiên bị lòng bàn tay của Thiên Diệp bao trùm.

Con ngươi của Bá Lực Quân trợn tròn như sắp rớt ra khỏi hốc mắt, dường như giờ phút này thứ bị bắt gọn không phải nắm đấm mà là trái tim của ông ta!

Sau khi nắm đấm bị bao bọc, tất cả sức mạnh trên đó đều vỡ nát, tất cả sức mạnh hủy diệt đều biến mất dưới bàn tay của Thiên Diệp.


Sau đó, Thiên Diệp hất mạnh.

Vút!

Cơ thể Bá Lực Quân lại bay ra ngoài, nặng nề rơi trên mặt đất cách đó không xa.

Mặt đất rung chuyển và vỡ vụn…

“Sư phụ!”

Các nam nữ thanh niên sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Bao gồm cả Giang Thiên Hưng.

Ông ta không thể tin nhìn Thiên Diệp, lẩm bẩm nói: “Phó chưởng môn, ông trở nên lợi hại như vậy… từ khi nào thế?”

“Tôi… tôi cũng không biết…”


Thiên Diệp ngơ ngác nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của mình.

Đột nhiên, như thể ông ta nhận thấy điều gì đó, ông ta xoay cánh tay của mình lại.

Khoảnh khắc đó, Thiên Diệp sững sờ.

Ông ta nhìn thấy một vài chiếc châm bạc lắc lư trên cánh tay…

“Đây là… châm bạc?”

“Là Thần y Lâm! Thần y Lâm đã dùng châm bạc để nâng cao thực lực của mình sao?”

Hơi thở của Thiên Diệp trở nên gấp gáp, đầu óc tê dại.

Ông ta đột nhiên quay đầu lại nhìn Lâm Chính ở đằng kia.

Nhưng Lâm Chính chỉ liếc nhìn ông ta với khuôn mặt không chút cảm xúc.

Thiên Diệp định mở lời, nhưng khi nhìn thấy Tô Nhu, ông ta lại ngại lên tiếng, chỉ đành gật đầu với Lâm Chính, rồi quay người lại.

Ông ta cẩn thận quan sát cơ thể mình một lần nữa.

Lại phát hiện không chỉ hai cánh tay bị đâm đầy châm bạc, mà châm bạc còn có ở lưng và cổ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5112: C5112: Chương 5112


Những chiếc châm bạc này rất thanh mảnh và hết sức kín đáo.

Thực sự không biết thần y Lâm đã châm khi nào!

Phương pháp khéo léo, khiến người khác khó mà phát giác như vậy thực sự đáng sợ!

Ông ta thở hổn hển, lại nhìn Bá Lực Quân, trong lòng cảm thấy bình tĩnh hơn.

“Không thể nào! Không thể nào! Vô duyên vô cớ sao ông lại trở nên lợi hại như vậy? Tuyệt đối không thể nào!”

Bá Lực Quân chật vật bò dậy, miệng phun ra máu, gầm lên một tiếng điên cuồng và không cam lòng.

“Bá Lực Quân, ông không phải là đối thủ của tôi! Thái Vũ Lệnh này, e rằng ông không lấy được đâu!”, Thiên Diệp hờ hững nói.

“Khốn kiếp!”

Bá Lực Quân gào mồm lên, vẫn muốn lao tới lần nữa.

Đúng lúc này.

Vèo vèo vèo…

Một âm thanh chói tai vang lên từ xa.


Mọi người liếc nhìn, lại thấy vô số cường giả của Tử Huyền Thiên đang lao tới.

“Sư phụ, người của Tử Huyền Thiên tới rồi!”

“Chúng ta không thể đánh tiếp nữa! Phải nhanh chóng rời đi, nếu không, bị đối phương bao vây thì tất cả sẽ xong đời!” .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trời Sinh Thích Em
2. Vật Cưng Của Đế Vương
3. Một Đời Trầm Luân
4. Cá Không Ăn Muối Cá Ươn
=====================================

“Sư phụ! Đi thôi!”

Đám nam nữ thanh niên vội vàng vây quanh Bá Lực Quân, sốt sắng hét toáng lên.

Sắc mặt Bá Lực Quân nhợt, siết chặt nắm đấm, răng sắp bị nghiến nát.

Nhưng cuối cùng ông ta vẫn giữ vững lý trí, hung tợn gầm gừ: “Rút lui!”


Nói xong, ông ta quay người nhảy vọt đi.

“Muốn đi hả? Không dễ dàng vậy đâu!”

Thiên Diệp khịt mũi, muốn đuổi theo ngay lập tức.

Nhưng Lâm Chính đột nhiên nói: “Thiên Diệp phó chưởng môn, để chúng đi đi! Sức mạnh của ông không duy trì được lâu đâu”.

Thiên Diệp sửng sốt, hiểu được ý của Lâm Chính.

Sức mạnh được nâng cao từ châm bạc của Lâm Chính không thể kéo dài quá lâu, nếu hiệu quả của châm bạc bị giảm đi sau khi đuổi theo thì Thiên Diệp đang đi tìm cái chết.

“Tôi hiểu rồi! Cảm ơn cậu Lâm, cậu Lâm, cô Tô, hai người không sao chứ?”, Thiên Diệp cười nói.

“Chúng tôi không có gì đáng ngại”.

“Thiên Diệp phó chưởng môn, hình như ông bị thương rồi, không sao chứ?”, Tô Nhu quan tâm hỏi.

“Vết thương này không là gì với tôi cả, không sao, không sao”, Thiên Diệp cười nói.

Cường giả Tử Huyền Thiên đã đến, mọi người cũng coi như an toàn.

Lâm Chính và Tô Nhu được Thiên Diệp đưa vào trong địa bàn Tử Huyền Thiên.

Nhìn nơi giống như chốn bồng lai tiên cảnh trước mặt, Tô Nhu vừa phấn khích vừa kinh ngạc.

“Trời ạ, đây chính là Tử Huyền Thiên sao? Nó giống các môn phái lánh đời trong phim truyền hình cổ trang! Thật không thể tin được!”

Tô Nhu thốt lên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5113: C5113: Chương 5113


“Chưởng môn của chúng tôi chuyên tâm luyện võ, không muốn bị giới thế tục quấy rầy, cho nên đã dẫn theo môn phái đến ẩn cư ở chốn này, nói chúng tôi là môn phái lánh đời cũng không sai!”

Thiên Diệp bước cùng Giang Thiên Hưng, cười nói: “Cô Tô, cô đã vất vả suốt chặng đường rồi, tôi đã bảo chủ tịch Giang sắp một nơi nghỉ ngơi và dùng cơm trà cho cô, cô hãy ăn cơm và dùng trà trước đã, sau đó chúng tôi sẽ đưa cô đi xem mảnh đất đó”.

“Được! Được! Phiền các ông quá rồi”.

Tô Nhu gật đầu lia lịa, vô cùng kích động.

Nơi tọa lạc của Tử Huyền Thiên đều là những vùng đất phong thủy quý giá, phát triển và mở rộng vùng đất như vậy thì còn chê vào đâu được?

“Không uổng công đi chuyến này!”, Tô Nhu phấn khích ngẫm nghĩ.

Sau khi hai người ăn cơm xong, vừa nghỉ ngơi một chút thì Tô Nhu đã được người của Tử Huyền Tiên dẫn đi xem mảnh đất phong thủy.

Về phần Lâm Chính, anh không được báo trước, tới khi biết Tô Nhu đã hào hứng đi xem đất anh mới hiểu đây là kế điệu hổ ly sơn của Tử Huyền Thiên.

Quả nhiên.


Lâm Chính vừa định ra cửa thì có người đi vào sân.

“Thần y Lâm, chúng ta nói chuyện chút đi!”

Một giọng nói cực kỳ dễ nghe truyền tới.

Nhìn kỹ hơn thì có một bóng người vô cùng thần thánh ngồi trong sân.

Đó là chưởng môn của Tử Huyền Thiên.

Lăng Kiếm Phi!

“Lăng chưởng môn sao lại đích thân tới đây?”, Lâm Chính bước ra, hờ hững nói.

“Tôi nghe nói Thiên Hưng và Thiên Diệp đều không mời được cậu! Nên đích thân tới bày ra bộ mặt của mình, xem liệu có được cậu nể mặt chút nào không!”, Lăng Kiếm Phi vừa rót trà vừa nói, rót xong trà lại làm động tác mời.

Lâm Chính cũng không khách sáo, đi tới ngồi xuống.


“Tôi nghĩ bọn họ cũng đã kể lý do tôi từ chối cho ông biết, Lăng chưởng môn cần gì tới hăm dọa bức ép chứ?”

Lâm Chính uống ngụm trà, bình tĩnh nói.

“Thần y Lâm, mọi việc đều có thể thương lượng, cậu giúp Tử Huyền Thiên tôi vượt qua cửa ải này, Tử Huyền Thiên của tôi sẽ cho cậu tất cả những gì cậu muốn, hỗ trợ nhau đạt được mục đích của mình không tốt sao?”, Lăng Kiếm Phi khàn giọng nói.

“Nhưng bây giờ tôi cũng không muốn có thứ gì cả”, Lâm Chính cười nói.

Lăng Kiếm Phi lại lắc đầu lia lịa.

“Không! Cậu có muốn! Cậu luôn muốn có nó, chỉ là… Cậu không phát hiện ra thôi!”

“Ồ?”

Lâm Chính hơi kinh ngạc, hỏi: “Tôi muốn cái gì?”

“Sức mạnh”.

Lăng Kiếm Phi thản nhiên nói: “Cậu luôn luôn tìm kiếm sức mạnh! Tìm kiếm sức mạnh cực hạn, tìm kiếm một sức mạnh tối cao vô hạn!”

Vừa dứt lời, Lâm Chính không nhịn được cười phá lên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5114: C5114: Chương 5114


“Lâm chưởng môn nói chuyện thật thú vị! Tôi chỉ là người học y, tôi hứng thú với y thuật! Nếu ông nói tôi liên tục tìm kiếm y thuật thì còn đúng! Nhưng ông nói tôi tìm kiếm sức mạnh? Thật buồn cười! Tôi không quan tâm tới võ công này nọ của các người, vậy thì tôi tìm kiếm sức mạnh gì chứ?”

Lăng Kiếm Phi lắc đầu, ghé sát vào một chút, nhìn chăm chú vào mắt Lâm Chính nói: “Y thuật mạnh nhất… Không phải sức mạnh sao?”

Vẻ tươi cười của Lâm Chính lập tức đông cứng lại.

“Y thuật mạnh nhất, nắm giữ sinh tử của con người! Châm bạc vô song, biến ảo đa dạng, có khả năng vô hạn… Không phải đều là sức mạnh sao? Thần y Lâm, tuy cậu không thừa nhận, nhưng đây là sự thật, mà trong lòng cậu cũng hiểu rõ! Cậu là một y sĩ, nhưng cậu có khác gì võ sĩ chúng tôi?”

Lăng Kiếm Phi trầm giọng nói.

Mỗi một câu đều nói trúng đáy lòng Lâm Chính.

Lâm Chính trầm mặc.

Đúng vậy, thứ anh tìm kiếm là y thuật mạnh nhất, có khác gì với võ thuật?

Anh thật sự vì muốn cứu giúp chúng sinh nên mới nghiên cứu y học sao?


Chuyện đó ngay cả Lâm Chính cũng không tin.

Anh làm vậy vẫn chỉ vì muốn nắm trong tay tất cả sức mạnh thôi!

“Ông muốn nói gì?”

Lâm Chính hít một hơi thật sâu, khàn giọng hỏi.

Vẻ mặt Lăng Kiếm Phi cũng đột nhiên chăm chú hơn, khàn giọng nói: “Thần y Lâm! Thứ cậu tìm kiếm là y thuật mạnh nhất, là sức mạnh vô hạn, vậy nếu tôi cho cậu thứ mà cậu hứng thú, thì cậu sẽ đồng ý giúp Tử Huyền Thiên chúng tôi vượt qua mối nguy này chứ?”

“Thứ mà tôi có hứng thú ư? Thứ gì?”, Lâm Chính ngơ ngác hỏi.

“Sách y học tối cao!”, Lăng Kiếm Phi ghé sát vào nói.

Lăng Kiếm Phi đúng là hiểu thấu tất cả.


Có rất nhiều thứ, Lâm Chính không hề có hứng thú, nhưng với sách y tối cao thì anh sẽ không kiềm chế được.

“Ông nói thật sao?”, Lâm Chính trầm giọng nói.

“Tử Huyền Thiên chúng tôi luôn giữ quan hệ với thiên cung Trường Sinh, tuy chúng tôi đều không phải người tu y đạo, nhưng với phương diện này thì cũng có tìm hiểu. Thiên cung Trường Sinh từng phái người thăm dò một nơi bí mật của tổ tiên, nhận được tin tôi đã đích thân dẫn đội tập kích nơi bí mật đó, đi theo người của thiên cung Trường Sinh rồi cướp một chút lợi ích. Bây giờ mấy thứ đó đang được giấu kín trong phòng của tôi. Thần y Lâm, nếu cậu đồng ý ra tay thì mấy thứ đó đều sẽ là của cậu”, Lăng Kiếm Phi lạnh nhạt nói.

“Vậy ông cũng không biết đồ đó rốt cuộc là thứ gì, cấp độ phẩm chất thế nào phải không?” Lâm Chính nhíu mày nói.

“Chắc sẽ không kém. Nếu cậu lo lắng tôi có thể dẫn cậu đi xem”, Lăng Kiếm Phi nói.

Lâm Chính suy nghĩ một lát, trầm giọng nói: “Được, ông dẫn tôi đi xem”.

“Đi theo tôi”.

Lăng Kiếm Phi lập tức đứng dậy bước ra ngoài.

Lâm Chính theo sau.

Chỗ ở của Lăng Kiếm Phi cũng không xa hoa, cực kỳ mộc mạc mà sạch sẽ.

Đẩy cửa vào thấy bên trong cực kỳ rộng rãi, có thể thấy bên trong bày rất nhiều kệ sách.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5115: C5115: Chương 5115


Nhưng những giá sách đó đều được khóa chặt, không mở được khóa thì giá sách cũng không thể mở được.

Lăng Kiếm Phi dẫn Lâm Chính đi tới giá sách ở trong cùng, lúc này mới phát hiện giá sách được làm từ đá Huyền Cương, xích sắt cũng phủ nhiều lớp xung quanh, xem cấu tạo của nó còn có thể thấy có cả cơ quan, bảo mật cực kỳ nghiêm ngặt.

Lâm Chính khẽ nhíu mày, càng thêm tò mò.

Rốt cuộc vật thế nào mới có thể khiến Lăng Kiếm Phi cất giữ kỹ càng tới vậy?

Lăng Kiếm Phi lấy ra một cái chìa khóa, mở tất cả các dây xích trên đó, tổng cộng có bảy dây xích, sau đó kéo ra một ngăn ẩn bên cạnh giá sách.

Rắc rắc!

Ngăn kéo ẩn được kéo xuống, lộ ra một khung nhỏ có tay cầm bên trong, Lăng Kiếm Phi nhanh tay nắm lấy rồi vặn nó.

Cách!

Cuối cùng giá sách làm từ đá Huyền Cương này cũng mở ra.


Nhưng giá sách to như vậy cũng chỉ có có vài quyển sách, nhìn rất có phong cách cổ xưa, ngoài ra còn có một lọ thuốc nhỏ và giỏ thuốc, bên cạnh có một tấm da dê cũ nát.

“Chỉ có những thứ này thôi à?”, Lâm Chính ngơ ngác hỏi.

“Đúng, chính là những thứ này!”, Lăng Kiếm Phi nói.

“Ông có hơi làm lố không?”

Lâm Chính không nhịn được nói.

Mấy thứ này trông có vẻ cũng không có gì!

“Thần y Lâm nhìn kỹ là có thể biết đây có phải vật đơn giản hay không”, Lăng Kiếm Phi nói.

Lâm Chính gật đầu nhưng cũng không ôm nhiều hy vọng.

Anh cầm lên nhìn, những quyển sách đó mang phong cách cổ xưa, rõ ràng là một quyển sách viết tay.


Nhưng bên trên sửa chữa tô xóa, nội dung viết trên đó cũng loạn cào cào, Lâm Chính đọc mấy trang của quyển sách cũng không hiểu gì.

“Thần y Lâm! Sao rồi?”

Lâm Kiếm Phi vội hỏi.

Lâm Chính trầm ngâm một lúc, lắc đầu: “Hoàn toàn chỉ là một quyển sách viết nguệch ngoạc linh tinh gì đó, thậm chí tôi còn nghi ngờ không biết tác giả của quyển sách này rốt cuộc có hiểu y thuật hay không!”

“Cái gì?”

Lăng Kiếm Phi sửng sốt, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc.

“Thần y Lâm, cậu chắc chắn không nhìn nhầm chứ? Những quyển sách này sao có thể là rác vụn được? Nếu vậy sao thiên cung Trường Sinh lại điều động nhiều người chém giết để lấy được mấy thứ này?”

Lăng Kiếm Phi hơi sốt sắng.

Lâm Chính thấy vậy, khẽ nhíu mày: “Thế nào? Ông không tin à?”

“Đương nhiên là không tin! Có lẽ cậu không biết, Tử Huyền Thiên chúng tôi và thiên cung Trường Sinh đã chết bao nhiêu người vì những thứ này! Nếu đây thật sự chỉ là rác rưởi thì tại sao thiên cung Trường Sinh lại tranh giành với chúng tôi?”, Lăng Kiếm Phi nói.

Nghe được câu nói đó, Lâm Chính im lặng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5116: C5116: Chương 5116


Có thể khiến thiên cung Trường Sinh xem trọng như vậy, nhất định không phải thứ tầm thường.

Lâm Chính lại lật xem lần nữa, thật sự không tìm thấy chỗ nào đặc biệt. Những ghi chép này cứ như một người mới học y thuật vẽ bậy vẽ bạ.

“Lăng chưởng môn, có phải bảo bối bị người của thiên cung Trường Sinh đánh tráo mà ông không biết không?”, Lâm Chính nói.

“Đánh tráo? Không thể nào! Dù sao lần đó cung chủ thiên cung Trường Sinh cũng đến!”, Lăng Kiếm Phi nói.

“Cái gì?”.

Lâm Chính ngạc nhiên, không tin nổi: “Cung chủ thiên cung Trường Sinh… cũng tham gia tranh đấu nơi bí mật đó?”.

“Phải, nếu không vì sao tôi lại đích thân ra trận?”.

Nghe đến đó, vẻ mặt Lâm Chính trở nên nghiêm túc hơn.

Nếu nói ngay cả cung chủ thiên cung Trường Sinh cũng không ngồi yên thì thứ này chắc chắn không phải tầm thường…

Chỉ cần không bị đánh tráo thì chắc chắn không tầm thường.


Lâm Chính nhíu mày, đường nhìn dừng trên mấy lọ thuốc, gùi thuốc ở bên cạnh, lấy ra quan sát kỹ càng.

Lâm Chính đột nhiên nhìn thấy hai chữ mờ mờ trên lọ thuốc, kinh ngạc.

“Câu Trần?”.

“Cái gì?”.

Lăng Kiếm Phi sửng sốt.

Lâm Chính cẩn thận lấy tay áo lau qua vết bùn đất bên ngoài lọ, hai chữ bị mờ đó trở nên rõ ràng hơn.

Đó chính là hai chữ “Câu Trần”!

“Quả nhiên là Câu Trần! Đây là đồ của Quỷ Y Câu Trần! Nói cách khác, những bản chép tay này đều là bản chép tay của Quỷ Y Câu Trần?”.

Nói đến đó, cả người Lâm Chính lại run rẩy, tay cầm cuốn sách cũng không ngừng run lên, người khác nhìn vào nghi hoặc không thôi.


Lăng Kiếm Phi chẳng hiểu ra sao.

Phản ứng của thần y Lâm lớn đến vậy sao?

“Thần y Lâm, cậu có ổn không?”, Lăng Kiếm Phi hỏi.

“Chuyện thần miếu Thái Vũ tôi đồng ý, thứ này thuộc về tôi!”.

Lâm Chính ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói.

“Xem ra đây quả nhiên là bảo bối”, Lăng Kiếm Phi nói.

“Trước kia tôi có mắt không tròng, suýt chút nữa đã bỏ lỡ bản chép tay của cao nhân! Thật hổ thẹn”, Lâm Chính cười nói.

Nhìn thấy Lâm Chính kích động như vậy, Lăng Kiếm Phi hơi do dự, cảm giác cuộc giao dịch này mình hơi bị lỗ.

Nhưng nghĩ lại, ông ta cũng không hiểu y thuật, thế là nhìn thoáng ra, nói: “Nếu vậy thì cứ quyết định vậy đi. Thần y Lâm, thời gian này cậu và vợ cậu tạm thời nghỉ lại Tử Huyền Thiên của tôi, đợi ngày thần miếu Thái Vũ mở ra, Thiên phó chưởng môn sẽ đi cùng cậu!”.

“Được!”.

Lâm Chính thuận miệng đáp, cầm theo những thứ đó vội vã đi ra ngoài.

“Thần y Lâm…”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5117: C5117: Chương 5117


Lăng Kiếm Phi còn định nói gì đó, nhưng Lâm Chính không quan tâm đến ông ta. Anh về đến chỗ ở thì chỉ chăm chăm lấy bản chép tay ra nghiên cứu.

Không lâu sau, Tô Nhu quay về.

Trên mặt cô nở nụ cười đầy kích động.

“Lâm Chính! Lần này chúng ta phát tài rồi!”.

Vừa vào phòng, Tô Nhu đã phấn khởi nói.

“Phát tài? Phát tài gì?”, Lâm Chính tùy ý liếc nhìn cô, sau đó lại quay về với sách.

“Anh không biết mảnh đất này tốt thế nào đâu, dựa núi gần sông, bên cạnh còn có suối nước nóng tự nhiên, quan trọng là khí hậu ở đó bốn mùa đều như mùa xuân! Em định hợp tác với Chủ tịch Giang, cùng nhau xây dựng nơi đó thành một khu nghỉ mát! Hơn nữa, phải xây thành khu nghỉ mát quy cách cao nhất. Thời gian đầu có lẽ phải đầu tư nhiều một chút, nhưng ở đây có nhiều cơ sở hạ tầng như vậy, thu hồi vốn là chuyện rất đơn giản!”, Tô Nhu cười nói.

“Thế à? Vậy thì đúng là công trình lớn đấy. Em phải nghiên cứu kỹ mảnh đất này, phải cẩn thận trong mọi việc”, Lâm Chính cười nói.

“Vừa rồi Chủ tịch Giang nói với em, nếu đã quyết định thì tốt nhất là thi công ngay. Em định quay về một chuyến, lập tức mở cuộc họp, vạch ra phương án, sau đó bắt tay thực hiện. Lâm Chính, ở đây phải có người trông coi, hay là anh tạm thời ở lại đây hai ngày, hai ngày sau em nghĩ xong phương án sẽ dẫn người đến đây khảo sát quy hoạch, sau đó thi công luôn, thế nào?”, Tô Nhu kích động nói.

Nhìn dáng vẻ cô như vậy, Lâm Chính ngầm hiểu, chắc chắn Tô Nhu đã bị đám người Giang Thiên Hưng lừa một vố.


Nhưng nói lừa cũng không phải, dù sao Tử Huyền Thiên quả thật sắp nhượng ra mảnh đất này cho Tô Nhu khai thác.

Đương nhiên, không phải bọn họ mưu lợi, mà là để bày tỏ tấm lòng với Lâm Chính.

Tô Nhu không hề biết chân tướng việc này.

Lâm Chính không phản đối kế hoạch của Tô Nhu, lập tức đồng ý.

Tô Nhu cực kỳ vui vẻ.

Thế là chiều hôm ấy, Tô Nhu vội vã quay về Giang Thành. Lăng Kiếm Phi đặc biệt sắp xếp bốn nữ đệ tử hộ tống cô quay về. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trời Sinh Thích Em
2. Vật Cưng Của Đế Vương
3. Một Đời Trầm Luân
4. Cá Không Ăn Muối Cá Ươn
=====================================


Còn Lâm Chính, anh tiếp tục nghiên cứu bản chép tay của anh, không quan tâm ai cả.

Người của Tử Huyền Thiên cũng không tới quấy rầy.

Dù vậy, Lâm Chính lại không phân tích giải nghĩa được nội dung trong bản chép tay.

Anh hoàn toàn xem không hiểu.

Hoàn toàn không biết Quỷ Y Câu Trần đang viết cái gì.

“Tư duy của Quỷ Y Câu Trần… đúng là khiến người ta nổi cáu, người bình thường ai mà hiểu được?”.

“Chẳng lẽ đây chỉ là Quỷ Y Câu Trần tùy tiện viết ra thôi sao? Thực tế ông ta hoàn toàn không làm ghi chép gì cả?”.

“Không thể nào! Ông ta không cần thiết phải làm vậy!”.

“Rốt cuộc là sao?”.

Lâm Chính có rất nhiều nghi vấn chưa được giải đáp.

Cộc cộc cộc.

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5118: C5118: Chương 5118


“Ai đấy?”.

Lâm Chính đang trầm tư hơi buồn bực, quay đầu hỏi.

Người ngoài cửa cung kính nói: “Thần y Lâm, đệ tử đến thông báo, một tiếng nữa chúng ta sẽ xuất phát đến thần miếu Thái Vũ rồi! Chưởng môn sai tôi đến hỏi cậu, cậu đã chuẩn bị xong chưa?”.

“Chuẩn bị?”.

Lâm Chính ngẩn ra, lúc này mới ý thức được hôm nay đã là ngày lên đường đến thần miếu Thái Vũ.

Bất tri bất giác anh đã nghiên cứu cuốn sách những mấy ngày.

Nhưng mấy ngày này lại không có thu hoạch gì.

Lâm Chính thở dài, đứng dậy ra mở cửa: “Tôi có thể xuất phát bất cứ lúc nào, đi thôi!”.

“Vậy được, đệ tử sẽ lập tức đi thông báo cho chưởng môn, nói cả đội chuẩn bị lên đường!”, đệ tử đó cung kính nói, sau đó chạy đi.

Lâm Chính thu thập đồ đạc sơ qua, sau đó đi đến điện trước của Tử Huyền Thiên.


Lúc này, lãnh đạo cấp cao của Tử Huyền Thiên đã tụ tập một chỗ, chuẩn bị tiễn đội ngũ lên đường.

Lăng Kiếm Phi, Thiên Diệp và Giang Thiên Hưng đều đã đến.

Lâm Chính còn nhìn thấy vài bóng người quen thuộc.

“Bái kiến thần y Lâm!”.

Chấn Hám Sơn bước tới hành lễ.

“Đồ đệ bái kiến sư phụ!”.

Vệ Tân Kiếm kích động, chạy tới quỳ trước mặt Lâm Chính, khấu đầu hô lên.

Lúc trước hai người họ ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, biết được Lâm Chính trở về vốn muốn đến thăm hỏi từ sớm. Nhưng Lâm Chính đang nghiên cứu bản ghi chép của Quỷ Y Câu Trần, không cho bất cứ ai quấy rầy, cho nên hai người mới trì hoãn đến bây giờ mới chào hỏi Lâm Chính.

Lâm Chính khẽ gật đầu với Chấn Hám Sơn, sau đó kéo Vệ Tân Kiếm đứng dậy, quan sát anh ta từ trên xuống dưới một lượt, nói: “Xem ra thời gian này anh không làm biếng. Tốt! Tốt”.


“Sư phụ đã hướng dẫn đồ đệ, sao đồ đệ dám phụ ân tình của sư phụ? Nếu không có sự phụ thì đã không có Tân Kiếm của ngày hôm nay, sao Tân Kiếm dám lười biếng được chứ?”, Vệ Tân Kiếm vội nói.

Anh ta cảm kích từ tận đáy lòng. .

||||| Truyện đề cử: Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương) |||||

Từ khi ma xui quỷ khiến nhận Lâm Chính làm thầy, địa vị của anh ta ở Tử Huyền Thiên như diều gặp gió. Toàn bộ người trong Tử Huyền Thiên không ai dám đắc tội với anh ta, thậm chí cả chưởng môn, phó chưởng môn cũng coi trọng anh ta hơn.

Điều này khiến Vệ Tân Kiếm vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.

Rõ ràng thiên phú của anh ta không cao, không phải thiên tài tuyệt thế gì đó, nhưng tài nguyên mà Tử Huyền Thiên dành cho anh ta không hề thua kém những thiên tài khác.

Vệ Tân Kiếm biết, đây không phải vì nguyên nhân gì khác, mà chỉ vì anh ta là đồ đệ của thần y Lâm!

Đây chính là vốn liếng lớn nhất, chỗ dựa tốt nhất của anh ta!

Đương nhiên, mặc dù Vệ Tân Kiếm được Lâm Chính che chở, ở Tử Huyền Thiên như cá gặp nước, nhưng anh ta cũng không cậy thế hiếp người, kiêu căng ngạo mạn, mà là lợi dụng tài nguyên quý giá này để cần cù tu luyện, luyện công vững chắc.

Tuy thiên phú anh ta không cao, nhưng vì anh ta cần cù phấn đấu, thực lực hiện nay cũng không thua kém gì những đệ tử tinh nhuệ.

Lâm Chính gật đầu, nhìn thấy anh ta cũng đeo túi trên người, bèn hỏi: “Sao? Lần này anh cũng đi đến thần miếu Thái Vũ à?”.

“Phải, hãy để đệ tử chăm sóc sư phụ trên đoạn đường này!”, Vệ Tân Kiếm cung kính nói.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom