Cập nhật mới

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,475
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5059: C5059: Chương 5059


Hai cánh tay của anh được ngọn lửa bao bọc, đôi mắt cũng lập lòe ngọn lửa, khí thế kinh người, khiến tất cả mọi người đều vô cùng sợ hãi.

“Đây chính là thực lực thực sự của cậu sao?”.

Chí Tôn Huyền Thanh Các khàn giọng nói.

“Coi như là thế đi”.

Lâm Chính bình thản nói.

“Xem ra muốn thắng trận chiến hôm nay cũng không dễ dàng gì! Là tôi trách lầm Tử Nghĩa và Tử Hằng rồi!”, Chí Tôn Huyền Thanh Các khàn giọng nói.

“Chí Tôn, ông hãy từ bỏ đi. Bây giờ từ bỏ thì chúng ta vẫn có thể cầu xin thần y Lâm!”.

Tử Nghĩa và Tử Hằng vội nói.

Nhưng Chí Tôn Huyền Thanh Các lắc đầu: “Từ bỏ? Đó chính là đầu hàng! Bản tôn thà chết cũng không chịu nhục!”.


“Chí Tôn…”

Nhiều người bật khóc.

Nhưng đúng lúc này.

Vèo vèo vèo…

Mấy cây châm bạc bỗng đâm vào cánh tay Chí Tôn Huyền Thanh Các, vết thương của ông ta lập tức ngừng chảy máu.

Ai nấy sửng sốt.

Chỉ thấy Thánh Y Giả ở bên kia tung người nhảy tới, hạ xuống bên cạnh Chí Tôn Huyền Thanh Các.

Những người có mặt đều nín thở.

Lâm Chính cũng nhíu mày.


“Hay cho câu thà chết không chịu nhục, nếu đã vậy thì Chí Tôn, tôi và ông hãy cùng giết thằng oắt này đi!”, Thánh Y Giả cười nói.

Thánh Y Giả… đã ra tay!

Những người đang có mặt đều nín thở, cảm thấy da đầu tê dại.

Đây là người đại diện cho sức chiến đấu mạnh nhất của sơn trang Thánh Y!

Vậy là ông ta cũng đã ra tay!

Lần này thì Lâm Chính chết là cái chắc!

Nhưng mọi người cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Nhất là Hình Khánh.

“Thánh Y Giả đại nhân, ông định ra tay hả? Sao vậy? Ông không muốn thu nạp người này nữa à?”, Hình Khánh trầm giọng nói.

Hình Khánh là người biết rõ nhất mưu đồ của sơn trang Thánh Y, thực ra vụ việc này cũng là Thánh Y Giả gây ra, mục đích là vừa muốn liên hôn với Huyền Thanh Các, vừa muốn thu nạp yêu nghiệt như Lâm Chính.

Nhưng lúc này xem ra mọi chuyện đã đổ bể.

“Thu nạp người này? Sao Hình phó các chủ lại có suy nghĩ này nhỉ? Cậu ta phá đám cưới của con gái tôi, còn nhiều lần sỉ nhục sơn trang Thánh Y, bây giờ lại muốn làm hại Chí Tôn, sao tôi có thể bỏ qua được? Hôm nay nhất định phải giết được cậu ta, nếu không sơn trang Thánh Y đâu còn uy nghiêm gì nữa?”, Thánh Y Giả bình tĩnh nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,475
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5060: C5060: Chương 5060


Hình Khánh nghe thấy thế thì thầm mắng.

Đúng là một lão hồ ly giảo hoạt!

Chẳng qua ông ta thấy thực lực của Lâm Chính vượt quá tưởng tượng của mình, lo sợ Chí Tôn không giải quyết được, sẽ trở thành đại họa, nên định kết hợp với Chí Tôn Huyền Thanh Các cùng xử lý Lâm Chính, để diệt trừ hậu họa.

Dù sao những việc làm của sơn trang Thánh Y đối với Lâm Chính đã hoàn toàn chọc giận anh.

Sơn trang Thánh Y vốn muốn để Chí Tôn Huyền Thanh Các dùng võ lực ép Lâm Chính phải cúi đầu, nhưng có vẻ bọn họ đã đánh giá cao võ lực của Huyền Thanh Các, nói cách khác là đã coi thường vị thần y Lâm Giang Thành này.

Nhưng hiện giờ cũng không đáng lo.

Chí Tôn Huyền Thanh Các và Thánh Y Giả cùng ra tay, thì Lâm Chính không hề có phần thắng.

Phải biết rằng, Thánh Y Giả cũng có y thuật rất cao siêu, sở dĩ Lâm Chính có thể đánh Chí Tôn Huyền Thanh Các te tua như vậy hoàn toàn là nhờ khả năng tự hồi phục đáng kinh ngạc của anh. Cho dù khí kình của anh bị cạn kiệt, thì cũng có thể nhờ kỳ hoa dị thảo, linh đan diệu dược hồi phục một cách nhanh chóng. Điều này thì Chí Tôn Huyền Thanh Các không thể bì kịp được.


Vèo vèo vèo…

Đúng lúc này, tiếng châm bạc phá không vang lên.

Sau đó cánh tay bị đứt của Chí Tôn Huyền Thanh Các lại được cắm thêm mười mấy cây châm bạc. Thánh Y Giả đồng thời giơ tay lên, từng hạt bụi phấn như hạt cát màu vàng lơ lửng trong lòng bàn tay ông ta.

Bọn chúng giống như vật sống, nhẹ nhàng bay về phía cánh tay bị đứt của Chí Tôn Huyền Thanh Các, chẳng mấy chốc đã bao bọc nó kín mít.

Mọi người trợn mắt há mồm ra nhìn.

Chỉ thấy máu thịt chỗ được những hạt cát màu vàng bao bọc chậm rãi nhu động, rồi sinh trưởng với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.

“Lẽ nào đây là… phấn hoa Hoàng Tuyền?”, một trưởng lão của sơn trang Thánh Y kinh hãi kêu lên.

“Trời đất, phấn hoa Hoàng Tuyền? Dược vật có thể khởi tử hoàn sinh trong truyền thuyết sao?”.


“Không ngờ Thánh Y Giả lại dùng loại dược này cho Chí Tôn! Đúng là xa xỉ!”.

Mọi người vô cùng cảm khái.

Người của Huyền Thanh Các cũng trợn tròn mắt.

Cho dù là Chí Tôn Huyền Thanh Các cũng không khỏi quay sang nhìn chằm chằm miệng vết thương của mình.

Nhờ tác dụng của phấn hoa Hoàng Tuyền và châm bạc, máu thịt và xương cốt bắt đầu mọc ra ở chỗ cánh tay bị đứt.

Cảnh tượng thần kỳ quỷ dị như vậy khiến tất cả mọi người đều kinh sợ.

Không đến một phút, máu thịt xương ở cánh tay đã mọc xong, một cánh tay mới lại xuất hiện trên người Chí Tôn Huyền Thanh Các.

Ai nấy há hốc miệng.

Đây là thủ đoạn thần kỳ đến mức nào chứ?

“Không tệ! Không tệ!”.

Chí Tôn Huyền Thanh Các giơ cánh tay mới lên, hơi nắm lại, rồi hài lòng gật đầu: “Y thuật của Thánh Y Giả quả nhiên khiến người ta kinh ngạc cảm thán! Khâm phục! Khâm phục!”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,475
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5061: C5061: Chương 5061


“Chí Tôn quá khen! Những lời khách sáo để sau đi, nhanh chóng diệt trừ thằng oắt ngông cuồng này mới là việc cấp bách!”, Thánh Y Giả mỉm cười nói.

Nhưng Chí Tôn Huyền Thanh Các im lặng rất lâu không nói gì.

Cũng không biết đã qua bao lâu, ông ta mới bình thản nói: “Chuyện này thì bỏ đi!”.

“Cái gì?”.

Nụ cười trên khuôn mặt Thánh Y Giả đông cứng lại.

“Chí Tôn, ông nói vậy là sao?”.

“Tôi không phải là đối thủ của người này, chiêu vừa rồi đã khiến tôi mất quá nửa sức chiến đấu, nếu đánh tiếp thì tôi chỉ có đường chết thôi! Từ đây có thể chứng thực những lời Tử Nghĩa và Tử Hằng nói là thật! Tôi nhầm rồi! Tôi nên nghe lời bọn họ, không đối đầu với người này mới phải!”, Chí Tôn Huyền Thanh Các bình thản nói.

“Huống hồ, tôi không đánh lại được cậu ta thì liên thủ với ông để vây giết cậu ta, ông không thấy là vô liêm sỉ sao? Chuyện bỉ ổi như vậy, bản tôn khinh không thèm làm!”.

“Ông…”


Thánh Y Giả trợn mắt há mồm, miệng há ra nhưng không thốt được lời nào.

Sao ông ta có thể ngờ được Chí Tôn Huyền Thanh Các… lại bị Lâm Chính đánh cho tâm phục khẩu phục chứ?

“Thần y Lâm, tôi xin nhận thua! Cậu nói đi, chuyện của chúng ta thì giải quyết thế nào?”, đúng lúc này, Chí Tôn Huyền Thanh Các lớn tiếng nói.

“Nếu ông đã nhận thua thì tôi sẽ nể mặt Tử Nghĩa và Tử Hằng, không làm khó ông! Nhưng có một số chuyện thì vẫn phải có kết quả!”.

Lâm Chính bình tĩnh nói, đưa mắt nhìn về phía Hình Thư Trường vẫn đang ôm Trí Băng Thanh.

“Súc sinh, còn không mau lại đây?”.

Chí Tôn Huyền Thanh Các lập tức hiểu ý, quát với Hình Thư Trường.

Hình Thư Trường rùng mình một cái, ngây ra nhìn Chí Tôn Huyền Thanh Các.


“Bố, bố… bố muốn làm gì?”.

“Bố đã thua thần y Lâm, đương nhiên là phải cúi đầu. Nhưng thần y Lâm không muốn bố cúi đầu, mà muốn con cúi đầu, nên mau lăn lại đây cúi đầu thay bố đi”, Chí Tôn Huyền Thanh Các trầm giọng nói.

“Bố còn chưa thua mà! Bố và Thánh Y Giả đại nhân liên thủ, kiểu gì chẳng giết được người này! Anh ta chết là cái chắc!”, Hình Thư Trường gào lên, ánh mắt đầy vẻ không cam lòng.

“Ỷ lớn hiếp nhỏ bố đã thấy nhục rồi, bây giờ lại còn ỷ đông hiếp ít, cậy thế hiếp người sao? Chuyện này đồn ra ngoài thì Huyền Thanh Các biết để mặt mũi vào đâu? Bố biết để mặt mũi vào đâu?”, Chí Tôn Huyền Thanh Các tức giận mắng: “Đừng nhiều lời nữa, mau lăn lại đây đi!”.

“Bố!”.

“Nhanh lên!”.

Hình Thư Trường bị quát, không còn cách nào khác, sắc mặt sa sầm, cúi đầu đi tới.

Mọi người đều đổ dồn mắt nhìn.

“Thư Trường!”, Trí Băng Thanh hét lên.

Sắc mặt Thánh Y Giả vô cùng khó coi, nắm tay siết chặt.

Hình Thư Trường đi tới, Chí Tôn Huyền Thanh Các trầm giọng nói: “Dập đầu xin lỗi thần y Lâm! Xin cậu ta tha thứ đi!”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,475
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5062: C5062: Chương 5062


Hình Thư Trường chẳng nói chẳng rằng, chậm rãi đi tới trước mặt Lâm Chính.

Ánh mắt hắn hừng hực lửa giận, sự không cam lòng và căm thù.

Hắn chưa bao giờ nghĩ người ép mình đến nước này… lại là bố mình.

“Còn không quỳ xuống?”, Chí Tôn Huyền Thanh Các tức giận gầm lên.

Nhưng đúng lúc này, Hình Thư Trường bỗng ngoảnh lại gào lên: “Bố, con vẫn luôn nghĩ bố là một người đàn ông đầu đạp trời chân đạp đất, nhưng bây giờ xem ra con đã nhầm rồi! Bố là đồ hèn nhát! Là hạng vô dụng nhát gan!”.

Dứt lời, Hình Thư Trường bất ngờ rút một con dao găm trong ống tay áo ra, đâm mạnh vào lồng ngực Lâm Chính.

“Chết đi!”.

Hắn gầm thét, dao găm lóe lên tia sáng bạc rợn người.

“Ngân Long Chủy?”.


“Trời ạ, đó là báu vật truyền các của Huyền Thanh Các đó, nghe nói có thể chém vàng chặt ngọc, xuyên thấu mọi thứ trên đời!”.

Những tiếng kêu kinh ngạc vang lên.

Nhưng khi Ngân Long Chủy đâm trúng lồng ngực Lâm Chính.

Keng keng…

Âm thanh trong trẻo vang lên.

Mũi dao của Ngân Long Chủy dí vào ngực Lâm Chính, nhưng không thể đâm vào nửa phân.

“Cái gì?”.

Hình Thư Trường ngẩn người.

“Bố anh bằng lòng nhận thua thì là đồ hèn nhát, còn anh đánh lén người khác thì là anh hùng sao?”, Lâm Chính mặt không cảm xúc nhìn Hình Thư Trường, sau đó giơ một tay lên, bóp lấy cổ hắn rồi nhấc bổng lên.


Hai chân Hình Thư Trường lập tức rời khỏi mặt đất.

“Ư…”

Hắn vô cùng đau đớn, chiếc cổ biến dạng, dường như có thể bị Lâm Chính bẻ gãy bất cứ lúc nào.

“Dừng tay!”.

“Mau thả thiếu chủ ra, nếu không đừng trách chúng tôi không khách sáo!”.

Người của Huyền Thanh Các cuống lên, ào ào xông tới, rút vũ khí ra bao vây Lâm Chính.

“Dừng tay!”.

Chí Tôn Huyền Thanh Các lập tức quát.

Tử Nghĩa và Tử Hằng cũng bước tới.

“Thần y Lâm, xin cậu hãy thả con tôi ra, tôi xin chịu tội thay nó!”, Chí Tôn Huyền Thanh Các trầm giọng quát.

“Chí Tôn đại nhân! Ông đúng là hèn nhát đến mức hết thuốc chữa! Con trai ông bị đối phương bắt, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, ông không những không nghĩ cách cứu mà còn xin tha! Đúng là đáng thương đáng giận đáng cười! Ngay cả người của Huyền Thanh Các ông cũng muốn dùng võ lực để giải quyết, mà ông lại đớn hèn như vậy! Liên hôn với người như ông đúng là nỗi nhục của sơn trang Thánh Y chúng tôi!”.

Thánh Y Giả bước tới, hừ mũi nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,475
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5063: C5063: Chương 5063


“Thánh Y Giả, tôi thừa nhận về mặt y thuật, ông quả thực là thiên hạ vô địch, nhưng về mặt võ đạo thì ông còn lâu mới bằng tôi. Tôi làm vậy không chỉ vì nguyên tắc cá nhân, mà quan trọng là tôi nhìn thấy rõ hơn ông”, Chí Tôn Huyền Thanh Các trầm giọng nói.

“Đừng nhiều lời nữa! Chư vị Huyền Thanh Các, các cậu muốn làm kẻ vô dụng và khuất nhục như vậy sao?”.

Thánh Y Giả cao giọng hô.

“Không muốn!”.

“Cứu thiếu chủ!”.

“Cứu thiếu chủ!”.

“Bảo vệ uy danh của Huyền Thanh Các chúng ta!”.

“Bảo vệ uy danh của Huyền Thanh Các chúng ta!”.



Mọi người phẫn nộ gào lên.


“Nếu vậy thì các cậu hãy cùng tôi xông lên!”.

Thánh Y Giả kêu lên, lập tức dẫn người ào ào đánh về phía Lâm Chính.

“Dừng tay! Tất cả dừng tay cho tôi!”.

Chí Tôn Huyền Thanh Các nổi giận, lập tức gào lên.

Nhưng lần này không ai chịu dừng.

Bọn họ muốn cùng Thánh Y Giả giết kẻ không biết trời cao đất dày này!

Thánh Y Giả nhếch môi, dẫn các cường giả của sơn trang Thánh Y cùng xông tới, bao vây tiêu diệt Lâm Chính!

Tuy Chí Tôn Huyền Thanh Các không chịu ra tay, nhưng người của Huyền Thanh Các vẫn rất dễ bị lôi kéo.

Có nhiều cường giả hỗ trợ như vậy, muốn giết một thần y Lâm thì dễ như trở bàn tay.


Lần này tôi phải khiến cậu không chỗ chôn thân.

Xử lý xong thần y Lâm, ông ta sẽ nhân chuyện này kéo Chí Tôn Huyền Thanh Các xuống, đưa Hình Thư Trường lên. Như vậy thì ông ta sẽ đồng thời nắm quyền của cả sơn trang Thánh Y và Huyền Thanh Các.

Nghĩ đến đây, Thánh Y Giả vô cùng kích động và hưng phấn.

Mấy trăm cường giả từ bốn phương tám hướng xông tới.

Cục diện đã không thể cứu vãn.

“Khốn kiếp!”.

Chí Tôn Huyền Thanh Các nổi trận lôi đình, ánh mắt lạnh lẽo.

Ông ta không phải là đồ ngốc.

Giờ phút này ông ta coi như hiểu ra, cả quá trình ông ta đã bị Thánh Y Giả lợi dụng.

Nhưng chuyện đến nước này, ông ta cũng đành bó tay. Ông ta đang bị thương, e là khó mà ngăn được nhiều cường giả như vậy.

Nhưng ông ta biết, mình không ngăn được những cường giả này, nhưng thần y Lâm ở đối diện… thì chưa chắc.

Ông ta có giác quan nhạy bén hơn tất cả mọi người.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,475
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5064: C5064: Chương 5064


Khoảnh khắc Lâm Chính tế ra dị hỏa, ông ta đã biết mình tuyệt đối không thể thắng được thần y Lâm.

Không những vậy, thực ra thần y Lâm này… vẫn chưa dùng hết toàn bộ thực lực.

“Lần này Huyền Thanh Các gặp nạn rồi!”.

Tử Nghĩa tỏ vẻ lo lắng, thở dài thườn thượt.

“Thế đã là may lắm rồi, phải biết rằng, sơn trang Thánh Y… e là lần này sẽ bị xóa sổ mất”, Chí Tôn Huyền Thanh Các trầm giọng nói.

Mọi người bao vây tấn công, các loại khí thế dồn về phía Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính vẫn nguy nga sừng sững, mặt không đổi sắc, ném luôn Hình Thư Trường trong tay về phía Chí Tôn Huyền Thanh Các.

Chí Tôn Huyền Thanh Các như muốn nín thở, lập tức đỡ lấy. Thấy Hình Thư Trường tạm thời không gặp nguy hiểm về tính mạng, liền thở phào nói: “Cảm ơn thần y Lâm”.

“Không cần cảm ơn, món nợ của tôi và con trai ông lát nữa tính sau. Bây giờ tôi phải cho đám người này biết bọn họ đã ngu xuẩn đến mức nào”.

Lâm Chính lạnh lùng nói, ngọn lửa trong hai mắt càng hừng hực hơn, nhiệt độ cơ thể cũng ngày càng cao.


Bỗng dưng!

Bụp!

Trên người anh b ắn ra rất nhiều châm bạc quỷ dị.

Những châm bạc này giống như vật sống, xoay tròn giữa không trung một lúc, sau đó ngưng kết thành một con rồng thần rất dài, rơi xuống phía Lâm Chính.

Cảnh tượng vô cùng quỷ dị, khiến mọi người đều cảm thấy khó hiểu.

“Khí tức quen thuộc quá! Số châm bạc này… lẽ nào dùng nước Long Tuyền để rèn ra sao?”, Thánh Y Giả biến sắc, lập tức kêu lên.

“Nước Long Tuyền… là do cậu cắt đứt?”.

Tiếng gầm thét vang lên.

Tất cả mọi người của sơn trang Thánh Y đều nổi giận, đôi mắt đỏ ngầu.


“Cái gì? Hắn chính là hung thủ cắt đứt nước Long Tuyền?”.

“Đó là nơi tập trung khí vận của sơn trang Thánh Y chúng ta! Không thể tha cho hắn được!”.

“Giết! Giết!”.

“Hôm nay tên này phải bỏ mạng ở đây!”.

Mọi người gầm lên, sát khí b ắn ra, mười người đầu tiên đã tế ra đao kiếm lạnh lẽo, chém về phía Lâm Chính.

Thù mới nợ cũ, lần này phải tính hết một thể!

Nhưng đúng lúc này, cơ thể Lâm Chính bỗng được một ngọn lửa đáng sợ bao trùm, anh vung tay lên.

Vù!

Một ngọn lửa hình bán nguyệt lập tức bay ra, nuốt chửng những bóng dáng kia.

Trong chớp mắt, mấy bóng dáng này đều bị thiêu thành tro, mất mạng tại chỗ, thi thể cũng không còn.

“Cái gì?”.

Mọi người kinh ngạc.

Thủ đoạn thật đáng sợ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,475
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5065: C5065: Chương 5065


“Các ông vẫn chưa hiểu sao? Ngay cả Chí Tôn Huyền Thanh Các cũng lựa chọn không giao đấu nữa, các ông dựa vào đâu mà dám đánh với tôi? Các ông nghĩ ông ta là đồ ngốc sao?”.

Lâm Chính lạnh lùng nói, hai mắt bỗng trở nên dữ tợn, cúi người xuống rồi lao bắn về phía trước.

Ngay lập tức.

Ầm ầm ầm…

Anh giống như một chiến xa lửa, xông thẳng vào đám người.

Bất cứ ai chạm vào anh đều hóa thành tro, lần lượt mất mạng.

Đứng trước thần y Lâm, thân xác của bọn họ mỏng manh hơn cả tờ giấy.

“Không!”.

“Hắn là quái vật! Hắn là quái vật!”.


“Cứu tôi với!”.

Người của Huyền Thanh Các bị dọa cho vỡ mật, lùi lại như điên.

Thánh Y Giả cũng trợn tròn mắt, ngây người ra nhìn sự tồn tại đang tùy ý giết chóc các cao thủ của Huyền Thanh Các, đầu óc trở nên trống rỗng.

Người của Huyền Thanh Các không cầm cự được bao lâu đã toàn quân tan rã, bỏ chạy tứ tán.

Người của sơn trang Thánh Y cũng không dám tiến tới.

Bọn họ thử dùng châm bạc tấn công.

Nhưng Lâm Chính được ngọn lửa bao bọc, nhiệt độ cơ thể cực cao, châm bạc vừa bay tới đã bị nung chảy thành nước, sao có thể khiến anh bị thương chứ?

“Anh, bây giờ chúng ta phải làm gì đây?”, Tam Thủ Y cảm thấy da đầu tê dại, chạy tới trước mặt Thánh Y Giả, run rẩy kêu lên.

“Bình tĩnh! Bình tĩnh! Dùng bột Hỏa Độc! Dùng bột Hỏa Độc!”, Thánh Y Giả trầm giọng quát.


“Bột Hỏa Độc? Được! Đây là một cách hay!”.

Tam Thủ Y mừng rỡ, lập tức kêu lên.

“Dùng bột Hỏa Độc tấn công!”.

Người của sơn trang Thánh Y ở xung quanh lập tức vung cánh tay lên, ném rất nhiều bột phấn như ngọn lửa về phía Lâm Chính.

Số bột phấn này hóa thành hình chiếc vòng, ập về phía Lâm Chính.

Vốn tưởng rằng số bột phấn này cũng sẽ bị ngọn lửa nuốt chửng, nhưng nó vừa lại gần liền xảy ra va chạm. Bột phấn nhỏ như hạt cát trở nên to như cái móng tay, hơn nữa càng lại gần thì càng to, đồng thời khí thể phóng ta từ bột phấn cũng trở nên vô cùng đáng sợ.

“Ha ha ha, bột Hỏa Độc gặp lửa sẽ mạnh hơn, lửa cháy càng to, nhiệt độ càng cao, thì độc tính của nó càng lớn! Thần y Lâm, cậu chết chắc rồi!”, Tam Thủ Y cười lớn.

“Vậy sao? Hỏa Độc vớ vẩn này có thể khiến tôi bị thương chắc?”.

Lâm Chính khẽ hừ một tiếng, hít sâu một hơi, há miệng nuốt số Hỏa Độc này.

Ực! Ực! Ực!

Chỉ trong ba bốn giây, tất cả Hỏa Độc ở xung quanh đã bị Lâm Chính nuốt sạch sẽ, không chừa chút gì.

“Cái gì?”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,475
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5066: C5066: Chương 5066


Người của sơn trang Thánh Y như muốn rớt tròng mắt ra ngoài.

“Tên… tên này… còn là người sao?”, Tam Thủ Y trố mắt ra, da đầu tê dại.

“U Minh Sát Khu! U Minh Sát Khu! Tôi quên mất cậu ta là sự tồn tại sở hữu U Minh Sát Khu, Băng Thanh từng nhìn thấy cậu ta nuốt ba giọt thần độc tuyệt thế mà không chết. Hỏa Độc tầm thường sao có thể làm khó cậu ta được chứ?”, Thánh Y Giả run rẩy nói.

“Cái gì? U Minh Sát Khu?”, Tam Thủ Y sợ đến mức ngã ngồi xuống đất.

“Có lửa hộ thể, chấp hết mọi đòn tấn công, có U Minh Sát Khu, không sợ mọi loại độc trên đời! Thảo nào Chí Tôn Huyền Thanh Các từ chối đánh tiếp, hóa ra là vì ông ta biết cho dù tôi ra mặt liên thủ thì cũng chưa chắc là đối thủ của người này! Tôi nhìn nhầm rồi! Nhìn nhầm rồi! Con mắt của tôi không bằng Chí Tôn Huyền Thanh Các!”.

Thánh Y Giả thở dài thườn thượt, siết chặt nắm tay, vô cùng không cam lòng.

Rõ ràng Chí Tôn Huyền Thanh Các nhìn ra được điều này, nhưng lại ra vẻ đại nghĩa.

Đúng là gian xảo!

Đúng là giả dối!


Nhưng bây giờ không phải là lúc chỉ trích Chí Tôn Huyền Thanh Các.

Đến nước này rồi, tên lên dây không thể không bắn! Không giết thần y Lâm thì mọi chuyện đều không thể cứu vãn!

Thánh Y Giả cắn răng, lấy mấy viên đan dược ra nhét vào miệng, đồng thời tế tất cả châm bạc ra, đâm vào người mình.

Khí tức của ông ta lập tức tăng vọt.

Khí ý bá đạo khiến tất cả mọi người đang có mặt đều giật nảy mình.

“Luồng năng lượng này…”, Chí Tôn Huyền Thanh Các mở to mắt, nhìn Thánh Y Giả với vẻ mặt không thể tin được.

“Là thuốc cấm! Thánh Y Giả đại nhân… đã dùng thuốc cấm!”.

“Không! Thánh Y Giả đại nhân! Chúng sẽ tàn phá ông mất!”.

Các cường giả của sơn trang Thánh Y đều đau khổ kêu lên.


Đôi mắt Trí Băng Thanh dại ra, quỳ mọp dưới đất, lặng lẽ rơi lệ nhìn bố mình.

“Đã không còn đường lui rồi! Hôm nay không đánh thì còn chờ đến lúc nào?”.

“Thần y Lâm! Tôi sẽ dùng y thuật cả đời để huyết chiến với cậu đến cùng!”.

“Tôi phải cho cậu biết uy lực thực sự của y thuật sơn trang Thánh Y chúng tôi!”.

“Tôi phải cho cậu biết thế nào mới là chúa tể sinh tử thực sự!”.

Thánh Y Giả gầm lên, năng lượng toàn thân không ngừng tăng lên, đôi mắt cũng trở nên đỏ ngầu, tóc trắng như cước, da thịt vô cùng trơn nhẵn, cả người cao lên thêm một mét, nhìn có vẻ rất uy võ đáng sợ.

Đây… chính là thủ đoạn thực sự của Thánh Y Giả!

Mọi người ngây ra nhìn.

Thánh Y Giả định đi ra. Tới nước này rồi thì ông ta không còn đường lui nữa. Hôm nay không tiêu diệt thần y Lâm thì sơn trang Thánh Y sẽ bị hủy diệt.

Đám đông sợ hãi khi nhìn thấy khí tức ghê người của Thánh Y Giả. Họ vừa kinh sợ nhưng cũng vừa sùng bái.

Đây chính là sức mạnh của kẻ có y đạo tối cao.

Đây chính là chiến lực cao nhất của sơn trang Thánh y. Lúc này, đến cả Chí Tôn của Huyền Thanh Các cũng vô cùng kinh ngạc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,475
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5067: C5067: Chương 5067


“Thật không ngờ Thánh Y Giả lại có thủ đoạn kinh người như vậy. Xem ra trước đây chúng ta đã đánh giá thấp người này rồi”, Chí Tôn Huyền Thanh Các nói bằng giọng khàn khàn.

“Chí Tôn thấy ông ta đấu với thần y Lâm thì ai sẽ thắng?”, một người ở bên cạnh lên tiếng.

Chí Tôn trầm mặt: “Chắc là thần y Lâm sẽ bị thương nặng”.

“Tại sao ạ?”

“Lúc thì đấu với tôi thì cậu ta đã bị tiêu hao rất nhiều sức lực rồi. Đúng vậy, đúng là cậu ta có thể sử dụng châm để gia tăng sức mạnh và giúp bản thân phục hồi tốt nhất nhưng mọi người nghĩ xem, sức mạnh đó dựa vào cái gì? Dựa và khí mạch. Mà sự phục hồi của khí mạch không thể nào chỉ dựa vào vài cây châm được. Vì vậy tôi đoán là với tình hình hiện tại, thần y Lâm đã bị kiệt sức rồi. Thánh Y Giả ôm cây đợi thỏ là quá đúng. Hơn nữa y thuật của ông ấy cũng không hề kém. Ông ta cũng biết cách điều động chân khí để hồi phục thể lực. Hai bên mà chiến đấu thì thần y Lâm không hề chiếm chút ưu thế nào, sao có thể không bại cho được”.

“Vậy thì có phải chúng ta nên chuẩn bị trước không ạ?”, Tử Hằng nói: “Nếu Thánh y Giả đánh bại được thần y Lâm thì sẽ quay qua đối phó với chúng ta mất. Chí Tôn, chúng ta có nên ra tay không?”

“Không! Cứ im lặng quan sát là được, đừng khinh suất. Trước mắt ai thắng ai thua cũng đều không ảnh hưởng gì tới chúng ta hết”, Chí Tôn Huyền Thanh Các nói giọng khàn khàn. Hai người gật đầu.

Thánh Y Giả bước về phía Lâm Chính.


Lúc này mỗi bước đi của ông ta đều khiến mặt đất rung chuyển, cây cỏ rung mạnh. Ông ta dường như liên kết với toàn bộ mọi thứ xung quanh

Một nguồn áp lực vô hình đè lên người Lâm Chính. Thế nhưng anh vẫn đứng bất động, đôi mắt sắc bén với khí thế hừng hực: “Cấm dược à? Thú vị đấy. Thánh Giả, đây là toàn bộ thủ đoạn của ông đấy à?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Đúng vậy! Sao thế, đủ để gi ết chết cậu không?”, Thánh Y Giả trầm giọng. Giọng nói mang theo vẻ chế nhạo.

“Có lẽ không dủ”.

“Không đủ? Hừ, lẽ nào cậu cũng có cấm dược?”, Thánh Y Giả tỏ vẻ khinh thường.

“Đương nhiên là có. Chỉ chút cấm dược sao có thể làm khó được tôi chứ”.

“Vậy à?”, Thánh Y Giả chau mày, nhìn chăm chăm Lâm Chính. Một người còn trẻ như vậy mà có thể luyện ra được cấm dược sao?


Đáng sợ quá. Phải trừ khử người này mới được, nếu không sơn trang Thánh Y sẽ gặp kiếp nạn mất.

Lâm Chính lật bàn tay, lấy ra vài viên thuốc như dạ minh châu và nhét vào miệngTrong nháy mắt, cơ thể anh phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Nhưng khí tức này so với của Thánh y Giả thì còn kém một bậc.

“Đây là cấm dược gì vậy?”, Thánh Y Giả chau mày.

“Thiên Cốt Huyết!”

“Cái gì? Thiên Cốt Huyết sao? Ha ha, đó không phải là cấm dược có uy lực thấp nhất trong các loại cấm dược à? Còn không được xếp vào tốp 100 mà cũng đòi. Cậu có biết cấm dược mà Thánh Giả của chúng tôi dùng là gì không? Là Đại Minh Huyền Thiên Đan? Đúng là châu chấu đá xe mà. Haha..”, Tam Thủ Y bật cười, tỏ vẻ khinh thường.

Đám đông cũng cười theo. Thánh Y Giả nhếch miệng: “Còn trẻ mà đã có thể luyện chế ra được cấm dược như vậy đã là khá lắm rồi”.

“Chỉ đáng tiếc, còn non lắm”, ông ta lẳng lặng lắc đầu.

Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng: “Cấm dược này của tôi là thuốc dẫn thôi”.

“Thuốc dẫn?”, Thánh Y Giả khựng người.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,475
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5068: C5068: Chương 5068


Lâm Chính lấy châm bạc ra ghim lên người mình. Thánh Y Giả nín thở, đột nhiên ý thức được điều gì đó. Ông ta tái mặt.

“Đây là…”

Hàng trăm cây châm lơ lửng trên đỉnh đầu của Lâm Chính. Những cây châm này trông vô cùng thần kỳ, tất cả đều được bao bọc trong một vùng khí đen và phát ra âm thanh quỷ dị như tiếng gầm gừ.

Thật đáng sợ. Châm bạc ghim xuống người Lâm Chính, đầu châm ngập sâu vào cơ thể. Sau khi hàng trăm cây châm được ghim vào người thì các vị trí có vết châm đều bốc ra khói đen. Khói đen bao vây lấy Lâm Chính, tạo ra một hình thù kỳ lạ.

“Thiên Ma Bất Diệt Châm?”, Thánh Y Giả lầm bầm, để lộ vẻ thất kinh. Ông ta có thể cảm nhận được sự khủng khiếp của châm pháp này.

Không thể chỉ dùng ý trí và nghị lực để tạo ra châm pháp này, hơn tất cả cần phải có thiên phú. Nếu không phải có thiên phú thì người bình thường không thể nào tu luyện được tới châm pháp khủng khiếp như thế này.

“Cấm Chấm! Cấm Châm!…Cậu còn biết cả sử dụng Cấm Châm!”

“Hóa ra Cấm Đan Thiên Cốt Huyết chính là thuốc dẫn để cậu sử dụng Thiên Ma Bất Diệt Cấm Châm”, Thánh Y Giả như phát điên.

Thủ đoạn của Lâm Chính đã vượt sức tưởng tượng của ông ta. Lúc này, Lâm Chính đã hoàn thành kế hoạch chuyển hóa. Một hình thù kỳ lạ hòa vào cơ thể của anh. Trên người anh lúc này hiện ra rất nhiều hình thù kỳ dị trông vô cùng đáng sợ.


Vụt! Một ngọn lửa bùng cháy toàn thân anh khiến những hình vẽ kia sinh động giống như thật. Không ai biết được lúc này Lâm Chính khủng khiếp tới mức nào.

Mọi người chỉ nhìn thấy Thánh Y Giả có vẻ như sắp phát điên. Ông ta căn bản không phải là đối thủ của anh. Chỉ cần đụng nhẹ vào anh là sẽ bị thịt nát xương tan, rõ ràng là sự chênh lệch quá lớn.

Thánh Y Giả trố tròn mắt, nhìn Lâm Chính.

Lâm Chính bước tới. Khí thế đó giống như núi Thái Sơn đổ sập xuống Thánh Y Giả vậy.

Áp lực khiến mọi người bị khó thở. Cuối cùng thì…Thánh Y Giả không thể chịu nổi nữa.

“Giết!”, ông ta gầm lên, lao về phía Lâm Chính.

Mặc dù lúc này khí thế của anh rất đáng sợ nhưng ông ta không thể không tấn công. Vì không làm thế sẽ không còn cơ hội nữa. Đối phương càng mạnh thì càng phải chủ động tấn công.

Thánh Y Giả lao lên, phát ra khí tức khủng khiếp có thể khiến cả sắt thép biến dạng.


“Chết đi”, ông ta gầm lên, đưa ngón tay ra xoay mạnh trong không gian.

Đám đông trố tròn mắt, ai cũng cảm thấy khó thở. Ngón tay của ông ta mang theo sức tàn phá cực lớn.

Đúng lúc này Lâm Chính đạp mạnh chân.

Ầm!Nguồn khí tức màu đen phóng ra từ anh như một bông hoa sen màu đen.

“Không hay rồi, mau chạy!”, Chí Tôn Huyền Thanh Các tái mặt, lập tức ý thức điều gì đó bất ổn bèn lùi lại.

“Lẽ nào là Ám Liên sao? Lâm Chính có thể tạo ra được Ám Liên”.

“Hóa ra cậu ta sở hữu U Minh Sát Khu”.

“Cái gì, U Minh Sát Khu?”

“Chạy thôi”, đám đông sợ hãi, hét ầm lên và điên cuồng bỏ chạy. Tam Thủ Y cũng tái mặt, lập tức kéo Băng Thanh vẫn còn đang đơ người bỏ chạy.

Đám đông vừa chạy được một lúc, quay lại nhìn thì đã thấy Ám Liên bao trùm lên cả Lâm Chính và Thánh Y Giả.

“Bố ơi”, Băng Thanh hét ầm lên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,475
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5069: C5069: Chương 5069


Đám đông trố tròn mắt nhìn hai người bị bọc trong Ám Liên. Bọn họ cảm thấy da đầu tê dại và trái tim bóp nghẹt. Ám Liên thu cánh lại, giống như vuốt của ma thần khiến cho mặt đất nứt toác, cuối cùng phát ra tiếng nổ cực lớn từ bên trong.

Tiếng ma quỷ gào thét. Cứ thế âm thanh diễn ra tầm hơn mười giây. Ám Liên nổ tung.

Một cơ thể bay ra ngoài, đập mạnh xuống đất. Đó chính là Thánh Y Giả. Lúc này toàn thân ông ta đẫm máu, thịt nát bấy nhầy trông vô cùng thê thảm. Nhưng may mà ông ta chưa chết, vẫn còn thoi thóp.

“Bố”, Băng Thanh vội thoát khỏi tay Tam Thủ Y, điên cuồng lao về phía trước đỡ lấy Thánh Y Giả.

“Mau. Mau bảo vệ Thánh Giả”, Tam Thủ Y hét lớn, xông về phía trước, lấy ra châm bạc tiến hành sơ cứu cho Thánh Y Giả.

Một lúc sau, vết thương của Thánh Y Giả đã trở nên ổn định. Ông ta từ từ mở mắt ra. Đúng lúc này, ông ta lại nôn ra một ngụm máu tươi. Dịch máu có màu đen, cả người ông ta yếu vô cùng.

“Hả?”, Tam Thủ Y tái mặt.

“Chú hai! Bố cháu…sao thế ạ? Chú mau cứu ông ấy với ạ”, Băng Thanh kêu lên.


“Không phải chú không cứu mà là lục phủ ngũ tạng của ông ấy đã trúng độc. Hơn nữa…không thể nào thải hết độc được.

“Cái gì?”, Băng Thanh bàng hoàng. Lúc này, vùng sương màu đen đã tản ra, Lâm Chính cũng bước tới.

Khí tức khủng khiếp của anh khiến không một ai dám ngăn anh lại. Người của sơn trang Thánh Y cũng lùi lại theo. Người của Huyền Thanh Các cũng không dám lại gần, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt sợ hãi.

Băng Thanh ôm ấy cơ thể yếu ớt của Thánh Y Giả, cô ta run bắn người. Cô ta thật sự rất muốn băm vằm kẻ trước mặt này nhưng bất lực. Cuối cùng, cô ta bặm môi, hét lớn: ‘Thần y Lâm, dừng tay. Tôi đồng ý với yêu cầu của anh”.

“Ồ”, Lâm Chính dừng bước.

“Chuyện thành ra thế này, chẳng phải là anh muốn có được tôi sao, chẳng phải là muốn bảo vệ người của anh ở Giang Thành? Tôi đồng ý với anh, sẽ gả cho anh và sẽ không quấy nhiễu người của anh ở Giang Thành nữa. Như vậy được chưa?”, Băng Thanh đau đớn nói.

Mặc dù lúc này Lâm Chính rất mạnh, cô ta rất hài lòng nhưng bố mình bị người ta đánh bị thương như vậy, bản thân còn phải gả cho người ta nên Băng Thanh cảm thấy không cam tâm.


“Nếu ngay từ đầu anh đã thể hiện thực lực của mình ra như thế này thì tôi đã lấy anh từ lâu rồi. Thần y Lâm là lỗi của tôi”, Băng Thanh cảm thấy vừa đau khổ vừa uất hận.

Nhưng lúc này Lâm Chính chỉ bật cười: “Cô tưởng cô là ai? Muốn lấy thì lấy không muốn thì thôi à? Cô thật sự cho rằng tôi muốn có được cô sao?”

Băng Thanh nghe thấy vậy bèn tái mặt. Lâm Chính chỉ bước tới: “Thế nhưng cô đã nói vậy thì được tôi sẽ đáp ứng. Nào bái đường”, nói xong Lâm Chính lôi Băng Thanh vào trong đại điện.

Băng Thanh hết hồn, nhìn Lâm Chính hằm hằm sát khí mà cảm thấy bất an. Đi tới trước đại điện, Băng Thanh nghiêm túc bái thiên địa. Nhưng Lâm Chính thì không.

Sau khi bái xong cô ta nói: “Giờ chúng ta đã bái đường thành thân, đã là vợ chồng. Anh không thể làm hại người của sơn trang được nữa, biết chưa?”

“Không phải do cô quyết”, Lâm Chính đột nhiên nói.

Băng Thanh giật mình: “Ý của anh là gì?”

“Ý của tôi còn chưa rõ sao? Giờ tôi chính thức tuyên bố, tôi muốn bỏ cô”.

“Cái gì?”, Băng Thanh trố tròn mắt.

Bỏ vợ sao? Vừa mới bái đường thành thân xong mà giờ đối phương đã đòi bỏ vợ?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,475
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5070: C5070: Chương 5070


Sỉ nhục…Đại sỉ nhục. Sự bình tĩnh của cô ta nhanh chóng bị thay thế bằng sự tức giận. Lúc này cô ta đã ý thức được rằng đối phương không hề muốn lấy cô mà chỉ muốn sỉ nhục.

Vừa mới lấy chồng đã bị bỏ. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ trở thành trò cười, cô ta biết sống kiểu gì đây?

“Khốn nạn, tôi sẽ liều mạng với anh”, Băng Thanh hét lên, điên cuồng lao về phía Lâm Chính.

Lâm Chính lật tay, tát cho cô ta một phát.

Bốp! Băng Thanh ngã ra đất, mặt hằn đỏ vết tay, miệng rớm máu. Cô ta tức giận nhìn Lâm Chính. Sự thù hận giống như ngọn lửa muốn thiêu rụi anh.

“Hận tôi không?”

“Tôi chỉ muốn băm vằm, rút gân, lột da anh”.

“Vậy sao? Vậy cô dụ tôi tới đây, làm trái với cam kết, gài bẫy tôi, định mượn tay của Huyền Thanh Các giết tôi thì cô nói thế nào đây?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.


Băng Thanh giật mình, cô ta tái mặt. Nói về độ độc ác thì Lâm Chính làm sao bằng cô ta được?

“Cô được hại tôi, còn tôi không được phản công. Ở đâu ra logic đó vậy?”.

“Tới nước này rồi cũng không cần phải nói nhiều nữa”, Lâm Chính bước tới siết cổ Băng Thanh và nhấc cô ta lên.

“Hự…anh…định làm gì? Dừng tay! Thả tôi ra…”, Băng Thanh đau đớn hớp lấy không khí.

Nhưng Lâm Chính không buồn quan tâm. Anh chỉ phát lực, sát khí phóng ra hừng hực. Giờ thì Băng Thanh đã hiểu. Lâm Chính…muốn giết cô ta.

“Dừng tay”.

“Mau, mau cứu cô chủ”, Tam Thủ Y hét lớn, dẫn theo các cường giả của sơn trang lao tới.

Nhưng bọn họ nào phải đối thủ của Lâm Chính. Chỉ thấy Lâm Chính phất tay.


Vụt! Khí tức màu đen hóa thành châm bạc giống như một cơn mưa bay tới. Các cao thủ tái mặt, vội vàng né qua một bên nhưng không kịp. Phân nửa bọn họ bị trúng Hắc châm ngã ra đất, bất động.

“Hả?”, những người còn lại sợ hết hồn. Họ cảm thấy da đầu tê dại. Lúc này mọi người cũng biết rằng Lâm Chính muốn tiêu diệt tất cả.

Anh muốn diệt cỏ tận gốc. Băng Thanh là người đầu tiên anh muốn giết. Nhìn Lâm Chính hừng hực sát khí, Tam Thủ Y cảm thấy da đầu tê dại. Ông ta đã hoàn toàn không biết phải làm thế nào. Giờ có chỉ huy đám đông lao lên thì cũng chỉ tìm đường chết mà thôi.

Nhưng nếu không chiến đấu thì cũng sẽ phải đứng im chịu chết.

Đằng nào cũng chết…Phải làm sao đây? Giờ phải làm sao? Tam Thủ Y run rẩy, ông ta thật sự mất phương hướng.

Đúng lúc này, một bóng hình lao vào đại điện chắp tay trước Lâm Chính: “Thần y Lâm xin dừng tay, nghe tôi nói”.

Lâm Chính chau mày. Đó là Chí Tôn Huyền Thanh Các. Sự xuất hiện của ông ta khiến cho người của sơn trang cảm thấy có chút hi vọng. Đám đông tưởng rằng ông ta hèn nhát, không dám liều mạng với Lâm Chính nhưng giờ xem ra ông ta là người thông minh.

Người của Huyền Thanh Các cũng nhìn ông ta bằng ánh mắt vô cùng sùng bái. Nếu lúc này Chí Tôn không kịp thời ra tay thì có lẽ cả Huyền Thanh Các cũng bị Lâm Chính tiêu diệt rồi.

“Ông định nói gì?”

“Thần y Lâm tha cho sơn trang một lần. Tôi nguyện thuyết phục bọn họ thần phục cậu”, Chí Tôn Huyền Thanh Các cung kính nói.

“Khuất phục?”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,475
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5071: C5071: Chương 5071


Lâm Chính nhíu mày: “Người trong sơn trang Thánh Y cũng là nhân tài xuất chúng trong y đạo, nếu bọn họ khuất phục tôi, tôi không thể dùng dược khống chế. Nếu không thể dùng dược khống chế thì làm sao bảo đảm sự trung thành của bọn họ, làm sao bảo đảm bọn họ sẽ không phản bội tôi? Vậy nên bỏ đi”.

“Nếu thần y Lâm lo lắng chuyện này thì cậu yên tâm. Tôi có thể bảo đảm bọn họ sẽ không phản bội cậu, vì tôi sẵn sàng đích thân giám sát người của sơn trang Thánh Y thay thần y Lâm!”, Chí Tôn Huyền Thanh Các mỉm cười nói.

“Giám sát?”.

“Thần y Lâm, chẳng lẽ cậu không muốn có một thế lực có thể luyện chế đan dược, thu thập thảo dược cho cậu sao?”.

“Là ông muốn chứ đúng không?”.

Lâm Chính có thể xem là đã nhìn ra ý đồ của Chí Tôn Huyền Thanh Các.

Ông ta muốn hợp tác với Lâm Chính, mượn thế của Lâm Chính để khống chế sơn trang Thánh Y, bắt sơn trang Thánh Y phục vụ cho ông ta. . truyện xuyên nhanh

Trên thực tế, lúc trước ông ta liên hôn với sơn trang Thánh Y cũng vì mục đích đó.

Bây giờ liên hôn không thành, chỉ đành tìm đường khác.


Mà đây chính là cơ hội!

Lâm Chính suy nghĩ trong chốc lát, liếc nhìn người của sơn trang Thánh Y, nói: “Cách nghĩ của ông không tệ, nhưng tôi phải nhắc nhở ông, nếu ông định dựa vào vũ lực trấn áp, sơn trang Thánh Y sẽ là một quả bom hẹn giờ, xử lý không tốt chắc chắn sẽ bị phản phệ!”.

“Thần y Lâm không cần lo lắng, tôi đã có cách!”, Chí Tôn Huyền Thanh Các thản nhiên cười nói: “Chỉ xem ý kiến thần y Lâm thế nào”.

Muốn lợi dụng mình để kìm chế sơn trang Thánh Y?

Cũng là cách hay!

Lâm Chính cười thầm trong bụng, vẻ mặt lại vô cùng bình tĩnh: “Tôi không có hứng thú, nhưng tôi có thể tha cho người của sơn trang Thánh Y!”.

Nói đến đó, Lâm Chính thả tay ra.

Nghe vậy, Chí Tôn Huyền Thanh Các sửng sốt: “Thần y Lâm, cậu…”.

“Thật ra tôi và sơn trang Thánh Y không có thù hận gì sâu nặng, không cần thiết phải diệt môn bọn họ!”, Lâm Chính nói.


“Nhưng… cậu đã cắt đứt Long Tuyền của bọn họ, sao bọn họ… có thể bỏ qua?”.

“Cắt đứt Long Tuyền thì đã là gì? So với mạng sống, những thứ đó chỉ là vật ngoài thân!”.

Lâm Chính thản nhiên nói, ngay sau đó đi đến trước mặt Thánh Y Giả, lấy ra vài cây châm bạc, đâm lên ngực ông ta.

Ngay sau đó, Thánh Y Giả há miệng, nôn ra mấy ngụm máu.

Số máu đó rải đầy đất, sôi lên sùng sục khiến người nghe cảm thấy ghê rợn.

Nhưng người của sơn trang Thánh Y nhìn ra được, Lâm Chính đang giải độc cho Thánh Y Giả!

“Hả…”.

Tam Thủ Y trợn to mắt.

Thánh Y Giả phun ra máu, sắc mặt tốt hơn trước, nằm trên đất thở hổn hển, đôi mắt ảm đạm cũng đã có chút ánh sáng.

“Thánh Y Giả, ông có phục không?”.

Lâm Chính thản nhiên nhìn ông ta, hỏi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,475
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5072: C5072: Chương 5072


“Phục! Tôi phục… Tôi phục rồi…”, Thánh Y Giả nói.

“Nếu đã như vậy, tôi sẽ tha cho sơn trang Thánh Y của các ông một lần. Nhưng hi vọng các ông nhớ rõ, từ hôm nay trở đi đừng chọc giận tôi nữa, nếu không, lần sau sẽ là diệt cả sơn trang!”, Lâm Chính nói.

“Thánh Y Giả nhớ rõ!”.

Thánh Y Giả lập tức đáp lại.

Có thể nhặt lại một cái mạng, Thánh Y Giả đã cảm thấy vô cùng may mắn. Lúc này, dù Lâm Chính đưa ra điều kiện gì, ông ta cũng sẽ đồng ý!

“Trông nom con gái ông cho tốt, quản cho tốt dã tâm của các người!”.

Lâm Chính lạnh lùng nói, sau đó quay người, điểm mũi chân nhẹ nhàng bay đi. . ngôn tình ngược

“Thần y Lâm! Thần y Lâm! Xin hãy đợi đã! Thần y Lâm!”.

Chí Tôn Huyền Thanh Các liên tục hét gọi.


Nhưng Lâm Chính không quay đầu.

“Người thông minh!”.

Bên này Tử Nghĩa khẽ nói.

“Mau đi khuyên nhủ Chí Tôn!”.

Tử Hằng nói.

Nhưng Tử Nghĩa liên tục lắc đầu: “Chí Tôn không nghe khuyên nhủ đâu!”.

Tử Hằng há miệng, thở dài một tiếng,

“Xem ra Huyền Thanh Các… sắp gặp nạn rồi!”.

Lâm Chính vừa đi, Chí Tôn Huyền Thanh Các đã đứng ra.


Ông ta đè nén lửa giận trong lòng, lớn tiếng quát: “Nghe lệnh! Lập tức bắt tất cả người của sơn trang Thánh Y cho tôi!”.

Người của Huyền Thanh Các sửng sốt.

“Chí Tôn, đây… đây là làm gì?”, có trưởng lão sửng sốt, hỏi.

“Đừng hỏi đông hỏi tây! Bảo các người làm thì các người làm mau đi! Lập tức bắt hết!”, Chí Tôn Huyền Thanh Các quát lên.

Người của Huyền Thanh Các không dám làm trái, lập tức ra tay.

Cao thủ của sơn trang Thánh Y người chết người bị thương. Thánh Y Giả đã vô cùng yếu ớt, bị thương khó chống đỡ. Người duy nhất có sức chiến đấu cũng chỉ có mỗi Tam Thủ Y, nhưng ông ta làm sao đối phó được Chí Tôn Huyền Thanh Các?

Không lâu sau, cả sơn trang Thánh Y đã bị người của Huyền Thanh Các kìm kẹp.

“Chí Tôn! Rốt cuộc ông làm gì vậy?”.

Thánh Y Giả nghiến răng, được người ta dìu đứng dậy.

“Thần y Lâm không có mắt, sợ đầu sợ đuôi, không dám dùng các người, vậy thì để tôi! Thánh Y Giả, ông nghe đây, từ hôm nay trở đi, sơn trang Thánh Y của ông sẽ là nô lệ của Huyền Thanh Các chúng tôi, tôi muốn các ông làm gì, các ông phải làm cái đó! Nếu dám phản kháng, giết không tha!”, Chí Tôn Huyền Thanh Các lạnh lùng nói.

“Khốn kiếp! Ông muốn chúng tôi bán mạng cho ông sao? Nằm mơ!”, một cao thủ của sơn trang Thánh Y phẫn nộ hét lên.

Nhưng vừa nói xong, Chí Tôn Huyền Thanh Các bỗng vung tay, tóm về phía đầu của cao thủ đó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,475
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5073: C5073: Chương 5073


Cao thủ đó còn chưa kịp phản ứng đã bị móng vuốt sắc bén đáng sợ đánh nát đầu tại chỗ, lập tức tử vong.

“A!”.

Người của sơn trang Thánh Y đứng xung quanh sợ hãi la lên.

Ngay cả người của Huyền Thanh Các cũng khiếp đảm.

“Còn ai muốn khiêu chiến uy quyền của tôi nữa không?”, Chí Tôn Huyền Thanh Các lạnh lùng quát hỏi.

Tất cả run rẩy, không ai dám lên tiếng nữa.

“Tốt lắm, bây giờ tôi cần biểu hiện của các người, cần sự trung thành của các người. Tin tôi, tôi không giữ kẻ không khuất phục!”. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thư Tình Của Anh: Hội Ngộ Tình Yêu Trong Phòng Nha
2. Tiểu Thư Trưởng Nữ

3. Trộm Một Mùa Xuân
4. Giả Trai Lại Bị Nam Thần Coi Trọng
=====================================

Chí Tôn Huyền Thanh Các bình thản nói, nhìn quanh bọn họ một vòng, cuối cùng dừng ánh mắt trên người Thánh Y Giả.

Sự phẫn nộ và thù hận trong mắt Thánh Y Giả vô cùng sâu đậm, hai mắt tràn ra nước mắt máu, nhưng không có cách nào.

“Vì sao lại như vậy?”.

Trí Băng Thanh thất thần, đột nhiên cô ta nghĩ tới điều gì, vội nhìn sang Hình Thư Trường, nói: “Thư Trường, anh hãy khuyên bố anh, nói ông ấy dừng tay đi! Chúng ta vốn là người một nhà, vì sao lại như vậy? Vì sao?”.

Nhưng Hình Thư Trường lại cười nhạt: “Dừng tay? Não cô có vấn đề à? Huyền Thanh Các chúng tôi có thể khống chế sơn trang Thánh Y thì sao phải dừng tay? Mỡ đến bên miệng còn không ăn thì không phải quá ngu sao?”.

“Thư Trường? Anh…”.


“Trí Băng Thanh! Cô nghĩ tôi thích cô thật à? Ha, trên đời này có rất nhiều người đẹp, cô thì có là gì? Huống hồ, bây giờ cô chỉ là một nô lệ, chỉ là một con ả đê tiện được người ta cưới xong rồi lập tức bỏ! Sao tôi có thể thích cô được? Nếu cưới cô thì chẳng phải danh tiếng của tôi sẽ bị hủy?”.

“Nhưng… anh đã cùng em thề non hẹn biển…”.

“Đó chẳng qua chỉ là nói suông mà thôi! Tôi cưới cô chỉ là để Huyền Thanh Các có thể phát triển tốt hơn, có thể nhờ vào sức mạnh của sơn trang Thánh Y giúp Huyền Thanh Các lớn mạnh hơn! Bây giờ sơn trang Thánh Y đã bị Huyền Thanh Các chúng tôi khống chế, tôi còn phải quan tâm tới con ả đê tiện là cô sao?”, Hình Thư Trường khinh thường nói.

“Anh… Anh…”.

Trí Băng Thanh tức đến mức run rẩy cả người, mở to mắt chỉ vào Hình Thư Trường, cuối cùng phụt một tiếng nôn ra máu, ngất xỉu tại chỗ.

Suy nghĩ của Chí Tôn Huyền Thanh Các là gì, đương nhiên Lâm Chính biết.

Nếu Lâm Chính thật sự hợp tác với Chí Tôn Huyền Thanh Các cùng kiểm soát sơn trang Thánh Y thì sau này cũng sẽ bị đối phương khống chế mà thôi.

Đầu tiên, anh không có thời gian ở đây trấn áp người của sơn trang nên Chí Tôn sẽ phải xen người vào sơn trang, kiểm soát mọi thứ. Lâm Chính không kiểm soát được thì cả sơn trang tự dưng thuộc sở hữu của Huyền Thanh Các và như vậy thì sơn trang cũng chẳng phải là thần phục Lâm Chính. Anh chẳng có chút lợi lạc gì.

Thứ hai, một khi sơn trang mà phản kháng thì có lẽ người đầu tiên mà họ tìm tới là anh. Bởi vì đối với họ Lâm Chính là kẻ gây ra mọi chuyện.

Vì vậy Lâm Chính từ chối thẳng thừng. Hồng Mông Long Châm đã được luyện chế thì tại sao anh không tha cho sơn trang? Như vậy vừa còn chút tình người, mà sơn trang cũng dồn trọng tâm về Huyền Thanh Các, thế thì Lâm Chính sẽ được yên ổn.

“Để họ tự xử với nhau đi”, Lâm Chính mỉm cười rời đi. Đi được tầm một tiếng thì anh mới tới quốc lộ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,475
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5074: C5074: Chương 5074


Lúc này có một chiếc xe việt dã màu trắng đỗ ngay trên đường quốc lộ. Người tài xế đứng dựa vào xe hút thuốc lập tức cúi mình trước Lâm Chính.

“Yết kiến Thần Quân. Tôi đã đợi cậu hai ngày rồi”.

“Nguyên Tinh cử tới à?”

“Vâng Thần Quân. Thần Quân vất vả rồi, để thuộc hạ đưa cậu rời đi”, người này nói.

Lâm Chính gật đầu, mở cửa xe chui vào. Người này vội vàng lái xe đi tới thành phố gần nhất. Đợi đến khi vào trong thành phố thì Lâm Chính lập tức ngồi máy bay về Giang Thành.

Lần này kiếm được món lớn…Hồng Mông Long Châm được luyện chế, điều này đủ để thấy được hời rồi. Có thần binh vô thượng này cộng thêm với dị hỏa trong người thì dù có đối đầu với cao thủ của gia chủ Lâm Thị thì anh cũng có sự tự tin.

Lâm Chính thở phào, tâm trạng của anh khá tốt. Sau khi về tới Giang Thành, mấy người Nguyên Tinh lập tức tới bái kiến Lâm Chính.

“Giáo chủ, cậu vẫn ổn chứ? Chuyến đi lần này có gặp sóng gió gì không?”, Nguyên Tinh căng thẳng hỏi.


“Mọi việc đều thuận lợi. Dù gặp vài điều bất ngờ nhưng không sao”, Lâm Chính mỉm cười. . Cop qua cop lại, t𝑟ở lại t𝑟ang chính ⩵ t𝑟umt𝑟u𝘺 en.Ⅴ𝖭 ⩵

“Xem ra sơn trang cũng không làm gì được thần y Lâm. Bái phục”, Trương Thất Dạ cảm thán.

“Thực ra là do uy lực của thần binh vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi. Nếu không có nó trợ giúp thì khi tôi chiến đấu với Thánh Y Giả đã phải tốn rất nhiều sức rồi. Có nó giúp, dù là ông ta thì cũng không thể làm gì được tôi”.

“Giáo chủ hồng phúc lớn, võ công cái thế, uy lực vô song”, Nguyên Tinh cảm kích hô lên.

“Được rồi được rồi, không cần phải nịnh bợ nữa. Thần binh đã ở trong tay, giờ chúng ta phải gây dựng thực lực lớn mạnh hơn nữa”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Giao đấu với gia chủ Lâm Thị chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Trước mắt Dương Hoa so sánh với đối phương thì cũng còn chênh lệch khá nhiều.

Lúc này cần phải bồi dưỡng tinh lực, biến bản thân trở nê mạnh hơn bao giờ hết, nếu không tương lai mà khai chiến thì Dương Hoa sẽ bị đối phương chèn ép mất.

“Giáo chủ yên tâm! Đông Hoàng Giáo gần đây vẫn luôn chiêu binh. Với đan dược thượng hạng mà cậu cung cấp, không chỉ khiến thực lực của chúng tôi tăng vọt mà còn thu hút rất nhiều cao thủ có thiên phú gia nhập. Đông Hoàng Giáo rất mong chờ vào một ngày huy hoàng trong tương lại”, Nguyên Tinh mỉm cười.


“Việc chiêu binh không được gấp gáp. Nhớ là phải chọn những người có phẩm chất. Còn những kẻ đi theo tà đạo tâm thuật thì không nhận”, Lâm Chính trầm giọng.

“Vâng giáo chủ”, Nguyên Tinh vội vàng nói.

“Mọi người ra ngoài đi, tôi muốn bế quan”, Lâm Chính lên tiếng.

“Vâng…”, đám đông cáo lui. Lâm Chính đóng cửa từ chối khách, chỉ tĩnh tâm tu luyện.

Lúc này anh không chỉ có được Hồng Mông Long Châm mà cơ thể cũng thay đổi rất lớn bởi Long Tuyền.

Vì thứ hấp thụ được toàn bộ tinh túy từ Long Tuyền không phải chỉ có Long Châm mà còn cả cơ thể của anh nữa.

Trong cơ thể Lâm Chính vốn ẩn chứa hơn mười loại năng lượng dị hỏa, sau khi hấp thu Long Tuyền, năng lượng này cùng nhau tràn vào, va chạm với năng lượng của dị hỏa.

Lâm Chính bắt buộc phải hấp thu riêng từng loại.

Nếu không, khi hai luồng năng lượng này hoàn toàn đổ về một chỗ, năng lượng nước và lửa sẽ triệt tiêu lẫn nhau.

Đến lúc đó Lâm Chính không chỉ mất năng lượng Long Tuyền mà ngay cả dị hỏa cũng sẽ biến mất, không bao giờ… tồn tại nữa…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,475
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5075: C5075: Chương 5075


Như vậy, nỗ lực của Lâm Chính sẽ đổ sông đổ biển.

Cứ thế yên ổn qua mấy ngày, cuối cùng Lâm Chính cũng ra ngoài.

Bây giờ, mặt anh sáng như ngọc, hai mắt như có tia điện lóe sáng, tỏa ra nét trong sạch, tóc đen nhánh, khí chất thần bí. Khác nhau một trời một vực so với người ngày trước ở rể nhà họ Tô.

Loại thay đổi này không thể dùng châm bạc để che đậy được.

Lâm Chính soi gương, khẽ thở dài.

Nếu Tô Nhu nhìn thấy chắc chắn sẽ nghi ngờ.

Mấy ngày không gặp sao chồng mình lại biến thành bộ dạng này?

“Vẫn phải nghĩ cách thay đổi diện mạo thôi”.

Anh lẩm bẩm tự nói.

Ngay lúc này.


Ù ù ù…

Điện thoại rung lên.

Nhìn tên người gọi Lâm Chính không khỏi cười khổ.

Vậy mà lại là Tô Nhu gọi tới.

Quả nhiên là sợ cái gì thì xuất hiện cái đó.

Anh lập tức bắt máy.

“Tiểu Nhu, sao vậy?”

“Lâm Chính, công ty của chúng ta sắp được niêm yết! Chuẩn bị được đưa lên thị trường chứng khoán, anh có rảnh không? Chúng ta cùng đi ra mắt quảng bá nhé!”, Tô Nhu cực kỳ kích động.

“Niêm yết ư?”


Lâm Chính hơi kinh ngạc.

“Sau khi anh giúp em gia nhập Thương Minh, công ty Quốc tế Duyệt Nhan phát triển nhanh như tên lửa, ngày nào cũng có vài đơn lớn tìm tới cửa, giá trị công ty Quốc tế Duyệt Nhan tăng lên điên cuồng!”

“Vậy sao? Chúc mừng em! Tiểu Nhu, cuối cùng em cũng thành công”, Lâm Chính cười nói.

“Đừng đùa nữa, nếu không có anh hỗ trợ, sao em có thể làm được chứ? Lâm Chính, anh cũng có một phần trong công ty này, anh mau tới đây đi, chúng ta phải đi Thượng Hỗ! Ra mắt mọi người!”

“Đúng lúc anh cũng rảnh, chúng ta đi một chuyến”.

Lâm Chính vừa dứt lời, thay một bộ quần áo mới rồi vội vàng đi tìm Tô Nhu.

Quả nhiên, vừa gặp Tô Nhu, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy đã tràn ngập vẻ kinh ngạc.

“Sao vậy?”

Lâm Chính mỉm cười ngại ngùng.

“Lâm Chính, anh… anh phẫu thuật thẩm mỹ sao? Sao anh lại… biến thành bộ dạng này?”, Tô Nhu ngơ ngác hỏi.

“Tiểu Nhu, em hoa mắt à? Anh vẫn vậy mà!”, Lâm Chính tìm bừa một cái cớ qua loa cho có.

“Vậy sao?”

Mắt Tô Nhu lộ vẻ hoang mang, nhưng nhìn kỹ thì đúng là khuôn mặt của Lâm Chính không có thay đổi gì, chỉ là da và tóc anh ấy… cả ánh mắt cũng trở nên có hồn…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,475
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5076: C5076: Chương 5076


Mình bị ảo giác thật sao?

Cô âm thầm tự hỏi trong lòng.

“Tiểu Nhu, em đặt vé lúc mấy giờ?”

“Em không đặt vé, có trực thăng tới đón!”

“Trực thăng?”, Lâm Chính giật mình.

“Phải, tập đoàn Giang Lâm ở Thượng Hỗ phái người tới đón em! Tập đoàn Giang Lâm này chuẩn bị hợp tác với công ty chúng ta, lần này được niêm yết cũng nhờ tập đoàn Giang Lâm ra sức giúp đỡ, không thì em cũng không xử lý được hết chuyện!”, Tô Nhu cười nói.

“Nghe cũng khá tốt”.

Lâm Chính gật đầu, trong đầu cũng lưu ý.

Bíp bíp!

Lúc này, tiếng còi xe vang lên.


Sau đó một người đàn ông ăn mặc như tài xế bước ra khỏi chiếc Bentley màu đen đỗ bên đường.

“Cô Tô, tôi là người phụ trách lái xe cho cô, mời lên xe”, tài xế mỉm cười nói.

“Lâm Chính, chúng ta đi thôi!”

Tô Nhu cười nói, kéo tay Lâm Chính lên xe.

Chiếc Bentley chạy thẳng tới sân bay, sau đó hai người lên một chiếc máy bay tư nhân loại nhỏ, tới thẳng Thượng Hỗ.

Thủ tục niêm yết cũng không có gì thay đổi, không ít người từ các phương tiện truyền thông đã tới hiện trường chứng khoán, liên tục chụp ảnh Tô Nhu.

Danh tiếng của công ty Quốc tế Duyệt Nhan không phải lớn, nhưng giá trị nhan sắc của Tô Nhu có thể nói là người đẹp tổng tài đỉnh cao, luôn là đối tượng để mọi người chú ý thảo luận.

Lần này đi niêm yết, Tô Nhu coi như chính thức ra mắt đông đảo mọi người.

Chỉ một lúc sau, vô số người khen ngợi cô giám đốc xinh đẹp, vô cùng ngưỡng mộ cô.


Trên mạng cũng có rất nhiều lời bàn tán về cô.

Nhưng Tô Nhu cũng không để ý tới mấy chuyện này.

Xong việc cô dẫn Lâm Chính đi chọn lễ phục, nói là tham gia tiệc chúc mừng.

“Tiệc chúc mừng? Không phải nên tổ chức ở Giang Thành sao?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.

“Tiệc chúc mừng lần này là do Giang Tử Ức – cậu chủ của tập đoàn Giang Lâm tổ chức cho em, đồng thời cũng là tiệc để ký hợp đồng, ở tiệc tối nay em và anh ta sẽ ký một đơn đặt hàng lớn, đơn hàng này đáng giá năm tỷ đấy!”, Tô Nhu hăng hái nói.

“Thì ra là thế”, Lâm Chính gật đầu. Xem ra Dịch Tiên Thiên vẫn cố gắng giúp đỡ Tô Nhu, đơn lớn như vậy cũng giao cho cô.

“Không nói nữa, em đi trang điểm đây, tối nay gặp ở đại sảnh”.

Dứt lời, Tô Nhu chạy vào phòng khách sạn.

Lâm Chính lắc đầu, ra hành lang hút điếu thuốc.

Nhưng lúc này, anh đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, nhìn về cuối hàng lang.

Ở đó có một bóng người đang trốn, núp kỹ ở góc.

“Theo dõi thật vụng về”.

Lâm Chính nhíu mày, nhưng mình tới tận Thượng Hỗ rồi, còn ai muốn theo dõi?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,475
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5077: C5077: Chương 5077


Anh muốn đuổi theo hỏi cho rõ, nhưng nhìn Tô Nhu trong phòng, cuối cùng vẫn bỏ qua.

Nếu là kế điệu hổ ly sơn thì không xong rồi.

Tô Nhu trang điểm cũng không chậm.

Vì cô không trang điểm đậm, chỉ trang điểm nhẹ nhàng với trang sức trang nhã đã đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

“Đi thôi!”

Tô Nhu cười nói, ôm tay Lâm Chính bước ra ngoài khách sạn.

Người tài xế lần trước cũng đã đứng chờ sẵn, sau đó hai người tới khách sạn Wilson ở trung tâm Thượng Hỗ.

Tiệc chúc mừng hôm nay không nhỏ, nghe nói Giang Tử Ức đã bao hết cả khách sạn này.

Tới khi hai người đi vào bữa tiệc thì nơi này đã xuất hiện không ít người nổi tiếng ở Thượng Hỗ.


“Ái chà chà, bà hoàng giới thương nhân của chúng ta tới rồi! Mọi người mau chào mừng! Chào mừng chủ tịch Tô của chúng ta đã đến!”

Một người đàn ông mặc vest giơ ly rượu đỏ, tủm tỉm cười đi tới.

Quan khách ở hiện trường lập tức vỗ tay, vẻ mặt tươi cười chào đón.

Tô Nhu cực kỳ xúc động, vẻ mặt tươi cười.

Có lẽ tới tận hôm nay, cô mới cảm nhận được thế nào gọi là thành công.

Dù vậy Lâm Chính đứng cạnh lại nhanh chóng bắt được vẻ không vui xẹt qua đáy mắt anh ta.

Nhưng người này cũng che giấu rất sâu, vẻ không vui nhanh chóng biến mất, chỉ để lại khuôn mặt tươi cười nhiệt tình.

“Chào mừng, chào mừng chủ tịch Tô! Đến đây đến đây, hôm nay chúng ta phải uống một ly thật đã”, anh ta cười nói.

“Đừng vội, cậu chủ Giang, tôi giới thiệu với anh một người, đây là chồng tôi, tên là Lâm Chính! Lâm Chính, anh này là cậu chủ Giang Tử Ức, người thừa kế tập đoàn Giang Lâm, bố của cậu chủ Giang là chủ tịch của tập đoàn Giang Lâm, nhưng ông ấy tuổi đã cao, cậu chủ Giang sắp tiếp quản công ty! Cũng là người trẻ có triển vọng!”, Tô Nhu mỉm cười nói.


“Cậu chủ Giang, xin chào!”, Lâm Chính đưa tay ra.

“Xin chào anh Lâm! Anh Lâm thật có phúc, cưới được một người vợ xinh đẹp tới vậy! Chúng tôi ngưỡng mộ chết mất!”, Giang Tử Ức cười ha hả nói.

“Đúng vậy! Ai cũng ngưỡng mộ tôi, đúng là tôi tốt số!”, Lâm Chính cười nhạt.

“Đừng đùa nữa”, Tô Nhu âm thầm nhắc nhở.

Giang Tử Ức thấy thế, vẻ không vui trong mắt càng đậm hơn.

Nhưng anh ta vẫn không biểu hiện ra ngoài, cười nói: “Lại đây, lại đây, chúng ta ra bên đó vừa uống rượu vừa nói chuyện”.

“Mời!”

Mọi người tới bàn ở giữa sảnh tiệc rồi ngồi xuống.

Tô Nhu không thích uống rượu lắm, cũng may Lâm Chính ngồi bên cạnh, chỉ cần rượu tới thì Lâm Chính sẽ đỡ.

Giang Tử Ức nhíu mày, nhìn Lâm Chính uống một ly rồi lại một ly, hơi bồn chồn.

Giang Tử Ức cũng biết một vài thông tin về Lâm Chính.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,475
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5078: C5078: Chương 5078


Một người ở rể, đâu có bản lĩnh gì? Lê la cả ngày, nếu không có vợ hỗ trợ thì sao anh ta có thể ngồi ở đây?

Giang Tử Ức cực kỳ kinh thường những người như vậy. Vì vậy anh ta lặng lẽ dặn dò người bên cạnh chuốc rượu Lâm Chính. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thư Tình Của Anh: Hội Ngộ Tình Yêu Trong Phòng Nha
2. Tiểu Thư Trưởng Nữ
3. Trộm Một Mùa Xuân
4. Giả Trai Lại Bị Nam Thần Coi Trọng
=====================================

Nhưng Lâm Chính ra vẻ như ngàn chén không say, làm mọi người bị dọa sợ.

Đã có sáu nhóm người tới.

Một mình Lâm Chính đã uống hết ba chai rượu, nhưng cũng không có vẻ đã say.

Quá kinh khủng nhỉ?

“Được rồi Lâm Chính, anh uống ít thôi”, Tô Nhu cũng ngồi không yên, vội nói.

“Được, cậu chủ Giang, bảo bọn họ chúc rượu sau đi, cho tôi nghỉ chút”, Lâm Chính cười nói.


“Chuyện này… không thành vấn đề… không thành vấn đề…”

Giang Tử Ức gượng cười, sắc mặt hơi khó coi.

Nhưng cũng may Tô Nhu đã phá vỡ bầu không khí gượng gạo, tán gẫu với anh ta về chuyện hợp tác.

Hai người nói chuyện vui vẻ, ăn khớp, hợp đồng cũng ký ngay tại chỗ.

Tô Nhu cực kỳ vui mừng, nhìn hợp đồng mà phấn khích muốn nhảy cẫng lên.

“Chủ tịch Tô, sau này tôi phải nhờ vào cô rồi, hợp tác vui vẻ!”, Giang Tử Ức nâng ly.

“Cậu chủ Giang khách sáo rồi! Hợp tác vui vẻ!”, Tô Nhu cuối cùng cũng nâng ly rượu vang, khẽ nhấp một ngụm.

Chỉ một lát sau, hai má cô đỏ ửng, ánh mắt mê ly, đẹp đẽ động lòng người, khiến trái tim Giang Tử Ức suýt nhảy khỏi cổ họng.

Ngay lúc đó, một tên bồi bàn bước nhanh tới cạnh Giang Tử Ức, nói nhỏ vài câu.

Hai mắt Giang Tử Ức sáng rực, mừng rỡ vội vàng hỏi: “Người đâu? Người đang ở đâu rồi?”

“Ngay ở ngoài thôi!”


“Còn ngây ra đó làm gì? Chạy ra mời vào!”, Giang Tử Ức quát.

“Vâng! Thưa cậu chủ!”

Bồi bàn vội vàng chạy ra ngoài.

“Sao vậy cậu chủ Giang, có khách quý tới sao?”, Tô Nhu hoang mang hỏi.

“Chủ tịch Tô, hôm nay cô rất may mắn! Tôi có biết một vị đại sư! Hôm nay vừa khéo lại tới Thượng Hỗ, tôi đã mời ông ấy tới đây, vị đại sư này tinh thông xem tướng số, thầy tướng số cực chuẩn! Bây giờ có thể mở rộng tầm mắt!”, Giang Tử Ức cười nói.

“Ồ? Đại sư xem tướng số ư?”

Tô Nhu hơi sững sờ, mày liễu cau lại: “Chắc không phải bọn giang hồ bịp bợm đâu nhỉ?”

Cô luôn phản cảm với chuyện này.

Nhưng người của Giang Tử Ức đồng thời nhìn nhau, cười lớn.

Tô Nhu thấy vậy, không hiểu gì.

Giang Tử Ức cười nói: “Cô Tô! Có phải lừa đảo hay không, cô xem sẽ biết!”

“Vậy sao?”, Tô Nhu không nói nhiều.

Ngay lúc đó, có người kinh ngạc hô lên.

“Đại sư Tây Môn tới rồi!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom