Cập nhật mới

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5079: C5079: Chương 5079


Vừa dứt lời, quan khách ở hiện trường đều nhìn về phía cửa, thấy một ông lão mặc áo đạo sĩ, khuôn mặt để râu dài, bước nhanh vào trong.

Phong cách đó đúng là có vài phần như thần tiên.

“Hình như đúng là đại sư Tây Môn!”

“Trời ạ, không ngờ hôm nay lại gặp ông ấy ở đây”.

“Đại sư, ông xem cho tôi một quẻ đi”.

“Đại sư, gần đây vận khí tôi không tốt, ông xem cho tôi đi!”

“Đại sư, không biết dạo gần đây ông có rảnh không? Tôi muốn mời ông ăn một bữa cơm!”

“Đại sư…”

Rất nhiều quan khách chen chúc, liên tục nịnh nọt lấy lòng ông lão.

Nhưng đại sư kia cũng liên tục lắc đầu xua tay, miệng lẩm nhẩm: “Mọi người lùi ra! Mọi người lùi ra!”


Mọi người đều sờ mũi.

Đại sư Tây Môn lập tức đi tới bàn giữa sảnh tiệc.

“Giang Tử Ức tôi đã nghe đến phong thái của đại sư, hôm nay được gặp, thật sự là vinh hạnh ba đời!” Giang Tử Úc kích động đứng dậy cúi đầu.

Tô Nhu và Lâm Chính sửng sốt.

Có vẻ Giang Tử Ức cũng lần đầu gặp đại sư Tây Môn gì đó…

“Đâu có, đâu có! Tôi quen với bố cậu, hôm nay vừa khéo tới Thượng Hỗ, lại nghe tin cậu mời cơm nên tôi tới đây! Bây giờ tôi đói rồi, rượu đâu? Thịt đâu?”, đại sư Tây Môn lạnh nhạt hỏi.

“Người đâu! Đưa lên rượu ngon nhất, thịt ngon nhất!”

Giang Tử Ức vội gọi món.

Đại sư Tây Môn ngồi xuống ăn như hổ đói, phàm ăn tục uống như đói khát lâu lắm rồi.

Tô Nhu cau mày, không nói nên lời.


Giang Tử Ức hơi lúng túng, đang định mở lời.

Ngay lúc đó, đại sư Tây Môn đột nhiên nuốt hết đồ ăn trong miệng, lau miệng nói: “Không cần nói nhiều, tôi biết rồi, vừa nãy cô đây hẳn là đang nói tôi là bọn giang hồ bịp bợm phải không?”

“Cái gì?”

Tô Nhu ngây người theo bản năng nói: “Ông… sao ông biết?”

Nhưng vừa dứt lời cô lập tức bụm miệng.

“Sao lại không biết? Tôi có thể biết hết mọi chuyện ở đây, sao có thể giấu được tôi chứ?”

Đại sư Tây Môn lạnh nhạt nói: “Tôi không chỉ biết cô vừa nói gì, tôi còn biết cô là ai! Cô họ Tô, tên Nhu, người Giang Thành, người bên cạnh cô là chồng cô, họ Lâm tên Chính, là người ở rể nhà họ Tô của cô… Thế nào? Tôi nói không đúng?”

Vừa dứt lời, Tô Nhu lập tức phục sát đất, gật đầu liên tục: “Đúng, đều đúng, đại sư, thật sự xin lỗi, vừa nãy Tô Nhu có mắt như mù, mạo phạm ông, xin đại sư thứ tội”.

Nói xong cô đứng dậy cúi mình vái chào.

Lâm Chính khẽ nhíu mày.

Mấy thông tin đó… ai cũng có thể biết mà.

Chứng tỏ được gì chứ?

Nhưng Lâm Chính cũng không hé răng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5080: C5080: Chương 5080


Thật ra anh cũng không biết đại sư này có lai lịch gì, cho tới bây giờ anh cũng chưa nghe nói đến.

Nhưng có thể biết rằng, đại sư này rất nổi tiếng trong giới thượng lưu Thượng Hỗ.

“Cô Tô, người không biết không có tội, tôi không trách cô, nhưng… Tôi nên nhắc cô một câu, sắp tới e là cô sẽ gặp nhiều tai nạn!”, đột nhiên, đại sư nhìn chằm chằm vào mặt Tô Nhu một lúc rồi nói.

Tô Nhu sửng sốt: “Nhiều tai nạn ư? Đại sư, ông nói vậy là ý gì?”

Đại sư Tây Môn đứng dậy, cực kỳ trang trọng nhìn Tô Nhu, sau đó trầm giọng nói: “Cô Tô, cho tôi xem lòng bàn tay cô”.

“Được”.

Tô Nhu vội vàng mở bàn tay.

Đại sư Tây Môn nhìn chằm chằm lòng bàn tay, một lát sau trầm giọng nói: “Cô Tô! Sắp tới cô sẽ dính phải tai ương! Hơn nữa tai ương này rất khó tránh khỏi!”


“Cái gì?”, Tô Nhu biến sắc: “Đang yên đang lành sao lại có tai ương chứ?”

“Cô đừng sốt ruột, tai ương này thật ra không phải của cô, mà là do bị người khác làm liên lụy, nếu cô rời xa người đó thì cô sẽ bình an vô sự!”, đại sư Tây Môn nói.

“Người đó là ai?”, Tô Nhu buột miệng hỏi.

“Người bên cạnh này!”, đại sư Tây Môn lãnh đạm nói.

Tô Nhu căng thẳng, nhìn sang bên cạnh.

“Chồng tôi? Lâm Chính sao?”…

Tô Nhu kinh ngạc nhìn về phía Lâm Chính.

Lâm Chính nhíu mày, không nói gì.


“Đại sư, ông có nhầm lẫn gì không vậy? Chuyện này thì có liên quan gì tới chồng tôi chứ?”, Tô Nhu khó hiểu hỏi.

“Chồng cô đúng là sao chổi! Ai ở cùng cậu ta đều sẽ gặp xui xẻo! Cô cũng không ngoại lệ! Nhìn cậu ta đi, ấn đường tối đen, gò má xám xịt, giữa trán cũng u ám, cả người toát ra một luồng khí xui xẻo, như vậy, ở cùng người này lâu không phải sẽ rất xui xẻo sao?”, đại sư Tây Môn lắc đầu, vẻ mặt u ám nói.

Tô Nhu liếc nhìn Lâm Chính, cau mày.

Ấn đường của Lâm Chính không tối, gò má cũng không xám xịt… chỉ là do ánh đèn chiếu rọi, vậy cũng được tính là đặc điểm tướng số sao?

Cô hơi khó hiểu, nhưng vừa nãy cô đã từng thấy thực lực của đại sư Tây Môn, tuy rằng nghi ngờ, nhưng cũng có phần bị thuyết phục.

“Vậy đại sư, tôi nên làm gì bây giờ? Có cách nào để giải trừ tai họa cho chồng tôi không?”, Tô Nhu vội vàng nói.

Ông lão lại lắc đầu liên tục.

“Không thể giải trừ hết! Không thể giải trừ hết! Chỉ có một cách để cô có thể tránh khỏi tai họa! Đó là tránh xa người này! Cách cậu ta càng xa càng tốt!”

“Cái này…”

Tô Nhu không biết phải nói gì.

Giang Tử Ức ở bên cạnh cười nói: “Anh Lâm, anh đã nghe thấy đại sư nói gì chưa? Tôi thấy nên tin tưởng chuyện này thì tốt hơn, để tốt cho vợ của anh, tôi nghĩ anh nên trở về khách sạn nghỉ ngơi trước đi, tạm thời đừng ở bên cạnh vợ anh, để tôi cùng đại sư Tây Môn bàn bạc xem có cách nào giải trừ vận xui của anh không, anh thấy sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5081: C5081: Chương 5081


“Về khách sạn thì nhớ phải thuê thêm phòng, tối nay hai người chia phòng ngủ đi!”, đại sư Tây Môn lại nói.

“Đúng vậy, phải chia phòng ngủ! Anh Lâm, anh mau đi làm đi”, Giang Tử Ức cười nói.

Sắc mặt của Tô Nhu không được tự nhiên lắm.

Không biết vì sao, cô luôn cảm thấy kỳ quái, nhưng lại không biết kỳ quái ở chỗ nào.

Lúc này, Lâm Chính đột nhiên mở lời.

“Thuê hai phòng ư? Bảo tôi rời đi hả? Thế nào? Các người định chuốc vợ tôi say rồi đưa cô ấy về khách sạn để giở trò sao?”

Vừa dứt lời, mọi người ở xung quanh bàn đều sững sờ.

Lâm Chính này nói chuyện quá thẳng thắn rồi nhỉ?

“Anh Lâm! Anh đang nói gì vậy? Tôi đâu phải loại người đó?”, Giang Tử Ức nhíu mày.


Tô Nhu cũng cau mày, nhỏ giọng nói: “Lâm Chính, đừng nói bậy nữa!”

“Tiểu Nhu, em còn chưa nhận ra sao? Đây chỉ là một trò lừa bịp thôi, đại sư Tây Môn này chẳng qua là do Giang Tử Ức tìm tới để bày trò, anh đoán những vị khách ở đây nhiệt tình chào đón đại sư Tây Môn cũng đều do Giang Tử Ức sắp xếp từ trước! Mục đích là làm cho em tin tưởng đại sư Tây Môn, sau khi em tin tưởng đại sư này, anh ta sẽ bảo vị đại sư này tẩy não em! Khiến em phải nghe lời ông ta! Bằng cách này, anh ta sẽ được như ý nguyện!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

Giang Tử Ức vừa nghe vậy, sắc mặt trở nên lạnh lùng.

“Họ Lâm kia, anh thật quá đáng! Lại dám ngậm máu phun người! Cô Tô! Hóa ra phẩm chất của chồng cô là như thế này sao? Tôi hy vọng cô có thể bảo anh ta xin lỗi tôi!”

“Thật xin lỗi, cậu chủ Giang, chồng của tôi nói năng thiếu suy nghĩ, tôi thay mặt anh ấy xin lỗi anh”, Tô Nhu vội vàng đứng dậy cúi người, sau đó trừng mắt nhìn Lâm Chính.

“Tiểu Nhu, em cho rằng lời anh nói là giả sao?”, Lâm Chính thờ ơ hỏi.

“Đây cũng chỉ là suy nghĩ chủ quan của anh mà thôi!”, Tô Nhu âm thầm nghiến răng.

“Suy nghĩ chủ quan sao? Vậy được rồi, để anh lấy bằng chứng cho em xem!”

Lâm Chính bình tĩnh nói.


“Bằng chứng ư?”

Vài người sửng sốt.

Lâm Chính nhìn chằm chằm đại sư Tây Môn, bình tĩnh nói: “Vị đại sư này, tôi hỏi ông mấy câu, nếu như ông có thể trả lời được, tôi sẽ nghe lời các người, trở về khách sạn thuê phòng, được chứ?”

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Giang Tử Ức nhíu mày.

Nhìn thấy Lâm Chính thề hứa đảm bảo như vậy, anh ta có một dự cảm xấu.

“Sao thế? Không dám để tôi đặt câu hỏi sao? Nếu vậy chứng tỏ trong lòng các người có mưu đồ xấu”, Lâm Chính cười nói.

“Cái gì mà trong lòng có mưu đồ xấu chứ? Đừng nói nhảm ở đây nữa! Đại sư Tây Môn! Nếu anh ta đã nói như vậy thì ông để cho anh ta hỏi đi!”, Giang Tử Ức không chịu nổi đả kích, lập tức hừ nói.

“Hả?”

Đại sư Tây Môn sửng sốt, há hốc mồm nhìn Giang Tử Ức, không biết nên nói gì.

“Vậy được, tôi lập tức đặt câu hỏi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5082: C5082: Chương 5082


Lâm Chính mỉm cười nói: “Đại sư Tây Môn được mệnh danh là thần tiên sống, chỉ cần búng ngón tay là có thể nhìn thấy tương lai! Biết gió biết mưa biết chuyện thiên hạ, nếu đúng là như vậy thì chắc ông rất thành thạo việc xem bói đúng không? Xin hỏi đại sư Tây Môn, ông có biết xem bói là gì không? Làm thế nào để xem bói?”

Câu hỏi này vừa được nói ra, đại sư Tây Môn há hốc mồm, không nói nên lời.

Tô Nhu lập tức hiểu ý Lâm Chính!

Nếu vị đại sư Tây Môn này là thật thì nhất định phải biết những điều cơ bản này!

Nếu là giả, chỉ cần hỏi vài câu cơ bản, đối phương chắc chắn sẽ không trả lời được!

Lâm Chính đang thăm dò!

Đúng như dự đoán, đại sư Tây Môn há miệng cả nửa ngày cũng không trả lời được.

“Sao cơ? Đại sư Tây Môn lại không biết à?”, Tô Nhu hơi tức giận, lạnh lùng hỏi.


“Sao lại không biết chứ?”

Đại sư Tây Môn hơi do dự, giả vờ tức giận nói: “Đúng là một câu hỏi ngây thơ! Sao có thể làm khó được tôi? Nhưng tôi không muốn trả lời! Không phải ai cũng có thể đặt câu hỏi cho tôi! Cậu là cái thá gì? Lại dám đặt câu hỏi cho tôi? Cậu đang coi thường tôi hả?”

Giang Tử Ức vừa nghe vậy, lập tức bắt lấy thời cơ, vội vàng nói: “Nói không sai! Họ Lâm kia, anh tưởng anh là cái thá gì, cũng xứng để đặt câu hỏi cho đại sư Tây Môn à? Không nhìn lại mình xem? Tôi khuyên anh nên nhanh chóng cút ra khỏi đây! Đừng ở đây làm mọi người không thoải mái nữa!”

Lâm Chính nghe vậy, cười khúc khích: “Xem bói là hoạt động dự đoán tương lai thông qua một số phương tiện nhất định. Ví dụ như “Kinh Dịch”, thực ra là được thiết kế để xem bói. Bản thân việc xem bói có một hệ thống để giúp mọi người giải thích nhiều vấn đề khác nhau mà họ gặp phải. Một số người sử dụng cỏ thi để xem bói, có người sử dụng tre và gỗ làm phương tiện trung gian giúp mọi người hiểu được các cách sắp xếp khác nhau. Đại sư Tây Môn, vấn đề này vô cùng đơn giản, đến người ngoài nghề như tôi cũng biết! Theo tôi thấy, không phải ông không muốn trả lời, mà căn bản là ông không hề biết, đúng không?”

“Cậu… cậu cậu… Sao tôi có thể không biết chứ? Chẳng qua là tôi không thèm trả lời mà thôi! Nhóc con, tôi cảnh cáo cậu! Nếu như cậu còn dám nói nhảm trước mặt tôi! Tôi sẽ xé miệng cậu!”, đại sư Tây Môn bị ép đến mức sốt ruột, liên tục chỉ vào Lâm Chính gào thét.

Nhưng dáng vẻ nóng nảy này của ông ta đã làm Tô Nhu mau chóng tỉnh ngộ.

“Tiểu Nhu, thấy chưa?”

“Ừ, xem ra cái gọi là tiệc chúc mừng này còn có ý đồ khác… Lâm Chính, chúng ta trở về thôi”.


“Được!”

Lâm Chính gật đầu, đứng phắt dậy, chuẩn bị rời khỏi bữa tiệc với Tô Nhu.

“Cô Tô, cô đi đâu vậy?”

Giang Tử Ức vội vàng ngăn Tô Nhu lại.

“Cậu chủ Giang, tôi không khỏe lắm, tôi muốn trở về nghỉ ngơi, các người cứ từ từ uống đi”, Tô Nhu thấp giọng nói.

“Không khỏe ư? Tôi thấy cô không tin tưởng đại sư Tây Môn thì đúng hơn, chẳng lẽ cô cũng không tin tưởng tôi?”, Giang Tử Ức nhíu mày nói: “Tôi và cô đã là cộng sự, điều quan trọng nhất là tin tưởng lẫn nhau! Nếu cô không tin tôi như vậy…. thì sao chúng ta có thể tiếp tục hợp tác được?”

Dứt lời, hô hấp của Tô Nhu lập tức trở nên dồn dập.

Giang Tử Ức đưa hợp đồng lên cao khiến Tô Nhu không kịp phản ứng.

“Cậu Giang, cậu muốn thế nào?”

“Ngồi xuống nào, cùng uống rượu với tôi. Hôm nay buổi tiệc này được tổ chức vì cô mà. Cô bỏ đi sớm thì tôi phải biết làm sao? Tôi sẽ mất mặt lắm. Cô không nghĩ cho tôi chút nào sao?”, Giang Tử Ức nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5083: C5083: Chương 5083


Tô Nhu nghe thấy vậy bèn lẳng lặng gật đầu. Đúng là như vậy thật. Nhưng giờ xem ra Giang Tử Ức còn có ý đồ khác.Nếu cứ tiếp tục ở đây thì sẽ xảy ra chuyện không hay mất.

“Cậu Giang, tôi thật sự không được thoải mái. Cậu để tôi về có được không?”, Tô Nhu lên tiếng, nhưng vẫn quyết định rời đi.

“Sao thế? Cô không nể mặt tôi à? Vậy thì đơn hàng này, cô cũng không muốn hợp tác nữa đúng không?”, Giang Tử ức tỏ ra tức giận.

“Xin lỗi anh, nếu như anh làm khó tôi thì…đơn hàng này tôi không làm nữa”.

Tô Nhu trầm giọng. Mặc dù cô rất hi vọng vào đơn hàng này nhưng không muốn vì nó mà bản thân phải chịu uất ức. Cô cũng là người có lòng tự trọng, hà tất phải chịu như vậy.

“Cậu Giang, xem ra chúng ta không hợp rồi. Rất xin lỗi, tôi xin cáo từ”, Tô Nhu khẽ nói. Cô không muốn tiếp tục ở đây nữa, bèn kéo Lâm Chính định rời đi.

Đúng lúc này, Giang Tử Ức hét lớn: “Tô Nhu, cô cho rằng đây là đâu mà muốn đến thì đến muốn đi thì đi thế?”

Dứt lời, toàn bộ quan khách đều chặn lối đi của Tô Nhu. Tô Nhu khựng người, nhìn bọn họ bằng vẻ không dám tin. Lâm Chính cũng nheo mắt. Từ sâu trong đôi mắt anh ánh lên vẻ kỳ dị.


“Anh định làm gì vậy?”, Tô Nhu bặm môi.

“Một điều. Cô chỉ cần làm một điều thôi thì tôi sẽ để hai người rời đi. Nếu không, dù hôm nay cô có ra được khỏi nhà hàng này thì tôi cũng đảm bảo là cô không ra khỏi Thượng Hỗ nổi đâu”, Giang Tử ức nheo mắt.

“Anh…”, Tô Nhu tức giận. Thế nhưng cô cũng biết địa vị của Giang Tử Ức ở Thượng Hỗ. Đối đầu với anh ta thì sẽ chẳng thể có kết cục đẹp được.

“Anh nói điều kiện ra đi”, Tô Nhu nén giận.

“Rất đơn giản”, Giang Tử Ức cười thản nhiên, cầm ly rượu lên xếp thành hàng, sau đó lấy ra một chai rượu nặng rót đầy ba ly: “Cô tới đây, uống cạn ba ly rượu này. Tôi sẽ để cô rời đi và không truy cứu chuyện của hai người nữa”.

Dứt lời, sắc mặt Tô Nhu trở nên vô cùng khó coi. Ba ly rượu nặng sao? Dù cô uống một ngụm thôi thì cũng đã say rồi. Ba ly khác nào bảo cô ngã luôn ra đất.

“Tô Nhu, mặc kệ anh ta, chúng ta đi thôi. Em yên tâm, đám người này không cản nổi chúng ta đâu”, Lâm Chính thản nhiên nói. Anh chẳng coi những kẻ này ra gì.

Tô Nhu chỉ lắc đầu: “Để em uống”.


“Cái gì?”, Lâm Chính giật mình.

“Lâm Chính, em biết anh đánh nhau giỏi nhưng dù thoát ra được khỏi đây thì sao chứ? Nhà họ Giang ở Thượng Hỗ khá lớn, nếu chúng ta đối kháng họ thì sẽ không về nổi Giang Thành đâu. Đã vậy thì để em uống”.

“Thế nhưng…em có biết uống đâu?”

“Ngốc ạ, không phải là có anh ở đây sao? Em say thì anh đưa em về là được”, Tô Nhu cười.

Lâm Chính giật mình nhưng cuối cùng điềm đạm nhìn cô và suy nghĩ: “Được, em đã muốn uống thì cũng được, nhưng trước khi uống thì em lại đây”.

“Sao thế?”, Tô Nhu tò mò hỏi.

Lâm Chính lấy ra một cây châm ghim lên cổ cô.

“Đau quá”, Tô Nhu run bắn người, ôm cổ lùi lại, trố tròn mắt nhìn Lâm Chính: “Anh làm gì vậy?”

“Anh không làm gì cả, chỉ là ghim một châm cho em”, Lâm Chính nói.

“Anh ghim châm cho em làm gì?”, Tô Nhu tức giận nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5084: C5084: Chương 5084


“Lát nữa em sẽ biết. Đi đi Tô Nhu, đi uống hết ba ly rượu”, Lâm Chính cười nói.

Tô Nhu lầm bầm, vẫn còn tức giận nhưng giờ không còn so đo với Lâm Chính nữa. Cô quay người, đi về phía chiếc bàn. Giang Tử Ức thấy vậy bèn nheo mắt, mỉm cười.

“Cậu chủ, xem ra ok rồi”, đại sư Tây Môn ở bên cạnh mỉm cười, cúi đầu khẽ nói

“Đúng vậy, cô gái này gục xuống thì lập tức đưa vào phòng của tôi, đội nhiếp ảnh đều chuẩn bị cả rồi chứ?”, Giang Tử Ức mỉm cười.

“Đều sắp xếp ổn cả rồi ạ”.

“Rất tốt. Đợi lát nữa chụp vài tấm, quay vài đoạn, có thứ này rồi thì có thể khống chế cô gái này rồi. Tới khi đó tập đoàn Duyệt Nhan cũng sẽ nằm dưới sự kiểm soát của chúng ta mà thôi”, nghĩ tới đây, ánh mắt anh ta ánh lên vẻ kỳ dị.

Thực ra ngoài thích vẻ đẹp tuyệt mỹ của Tô Nhu thì anh ta càng để ý nhiều hơn tới công ty Duyệt Nhan. Một công ty mới thì tiềm lực cũng rất lớn. Nếu có thể nuốt gọn công ty này thì thực lực của tập đoàn Giang Lâm ở Giang Thành sẽ mạnh hơn nhiều.

Thân phận của cậu chủ Giang Lâm cũng không sợ bị lung lay nữa, nhất định nhà họ Lâm sẽ cách nhìn khác về anh ta, bố anh ta cũng không còn phàn nàn nhiều.


“Tô Nhu, tương lai của tôi dựa vào cô cả rồi”, Giang Tử Ức nheo mắt, nhìn chăm chăm Tô Nhu và lầm bầm.

“Cậu chủ, vậy chồng của cô gái này thì làm thế nào?”, lúc này đại sư Tây Môn bèn hỏi.

“Chuyện này còn phải hỏi tôi sao? Lát nữa Tô Nhu gục xuống thì đánh gãy chân gãy tay của anh ta, vứt ra ngoài được là được”, Giang Tử Ức hừ giọng. Anh ta cũng rất khó chịu với Lâm Chính

“Vâng cậu chủ”, đại sư Tây Môn vội vàng gật đầu.

Lúc này Tô Nhu tới trước bàn, nhìn ba ly rượu đầy ắp, đôi mắt ánh lên vẻ sợ hãi.

“Tô Nhu quả nhiên hào sảng mà. Uống nào Tô Nhu, chỉ cần uống hết là cô và chồng sẽ không sao nữa rồi”, Giang Tử Ức mỉm cười.

“Anh đừng có nuốt lời đấy”, Tô Nhu bặm môi.

“Yên tâm đi, ở đây đông người thế này tôi lại nuốt lời được sao?”, Giang Tử Ức nhún vai.


“Vậy được, tôi uống”, Tô Nhu trầm giọng, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu và chộp lấy một ly rượu đưa lên miệng.

Mùi rượu xộc lên mũi. Thế nhưng…rượu vừa đi vào họng thì Tô Nhu không còn cảm thấy có mùi rượu nữa, giống như cô đang uống nước vậy, hoàn toàn không có cảm giác.

Chuyện gì vậy? Tô Nhu ngạc nhiên. Đợi đến khi cô đặt ly rượu xuống thì ly rượu đã được uống cạn. Và cô không hề có dấu hiệu bị say. Nhìn thấy cảnh tượng đó, Giang Tử Ức giật mình.

“Tửu lượng tốt đấy”, Lâm Chính lập tức vỗ tay. Tô Nhu đỏ mặt.

“Cậu chủ, tửu lượng của cô gái này…hình như không tệ, một ly rượu mà có vẻ như không xi nhê gì. Không phải cô ta nói uống một ly là bị gục sao?”,

“Đừng vội, có thể là do rượu chưa phát huy tác dụng, đợi cô ta uống hết ly thứ hai rồi tính”, Giang Tử Ức nói.

Đại sư Tây Môn gật đầu, không nói gì nữa. Lúc này, Tô Nhu bèn cầm ly rượu thứ hai lên. Cô vẫn nhắm mắt, hít một hơi…Và rồi cô uống cạn.

Lại là nước. Tô Nhu trố tròn mắt.

Mùi vị phát ra đúng là mùi rượu nhưng khi đi vào cổ họng thì không khác gì uống nước.

Chuyện gì vậy? Tô Nhu từ từ đặt ly xuống, ợ một tiếng, rõ ràng là hơi ngà ngà say nhưng mặt vẫn không hề đỏ linh căng…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5085: C5085: Chương 5085


Tất cả đều bàng hoàng: “Người phụ nữ này là thế nào thế…”

“Tửu lượng này có phải là khủng khiếp quá không?”

“Có khi đến cả tôi còn không bằng cô ta”.

“Uống cạn hai ly như vậy sao…”

“Cứ thế bị uống hết sạch à?”, đám quan khác đều trố tròn mắt. Họ dụi mắt liên tục.

Tô Nhu cũng bàng hoàng. Cô nhìn số ly rượu đã được uống cạn, đột nhiên ý thức được điều gì đó và quay đầu lại nhìn Lâm Chính. Cô thấy Lâm Chính mỉm cười nhìn cô.

“Chắc chắn là tên này giở trò rồi”, Tô Nhu sờ cổ, nghĩ tới lúc trước Lâm Chính ghim châm vào cổ mình và lầm bầm. Cô không dám do dự, lập tức cầm ly rượu thứ ba lên và uống cạn.

Cả ba ly rượu chảy vào bụng. Tô Nhu chẳng hề hấn gì, mặt cũng không hề biến sắc, cứ như cô miễn dịch với cồn vậy. Giang Tử Ức trố tròn mắt.

“Cậu Giang, ba ly rượu uống xong rồi, giờ chúng tôi có thể đi được chưa?”, Tô Nhu thở phào.


Giang Tử Ức giật mình, bừng tình. Mặt anh ta lúc đỏ lúc trắng. Anh ta bặm môi: “Cô Tô, cô thâm hậu thật đấy. Rõ ràng biết uống rượu mà lại giả vờ không biết, cứ để chồng cô uống. Xem ra cô khinh thường chúng tôi rồi”.

“Chúng tôi không hề có ý đó, chỉ là…”, Tô Nhu không biết phải giải thích như thế nào.

“Được rồi, cũng không cần phải nói nhiều. Tôi đã hứa thì sẽ không nuốt lời, hai người đi đi”, Giang Tử Ức phất tay.

“Cảm ơn cậu Giang”, Tô Nhu mừng lắm, lập tức quay người cùng Lâm Chính rời đi.

Nhưng đúng lúc này đại sư Tây Môn lên tiếng: “Từ từ đã”.

Tô Nhu khựng bước: “Sao thế?”

Đại sư Tây Môn điềm đạm nói: “Cậu Giang nói là thả hai người nhưng bổn thiên sư không đồng ý. Vừa rồi chồng của cô lăng mạ bổn thiên sư”.

“Các người muốn thế nào?”

“Không muốn thế nào cả, bảo chồng của cô quỳ xuống, dập đầu nhận tội thì bổn thiên sư sẽ tha mạng cho”, đại sư Tây Môn bật cười.


“Đừng hòng…”, Tô Nhu hét lên.

“Vậy thì đừng trách tôi nhé. Người đâu, đánh gãy tứ chi của tên chó đó”, đại sư Tây Môn chỉ về phía Lâm Chính.

“Vâng”, những ngừời bảo vệ yên lặng nãy giờ lập tức lao lên.

Tô Nhu tái mặt” Lâm Chính, mau chạy đi”.

“Không cần”, Lâm Chính phát ra sát khí lạnh như băng. Anh siết chặt nắm đấm, định ra tay.

Đúng lúc này…

Vụt…Một bóng hình nhanh như điện xẹt lao về phía đại sư Tây Môn.

Đám đông chỉ cảm thấy tái mặt. Họ còn chưa nhìn rõ đó là ai thì đại sư Tây Môn đã bay bật ra ngoài, miệng phun ra máu tươi. Đại sư ôm ngực, gào lên đầy đau đớn.

Đám đông quay qua nhìn. Họ thấy một người đàn ông trung niên để râu dê, mặc áo bào đứng đó.

Người đàn ông chắp tay sau lưng, nhìn đại sư bằng vẻ khinh thường “Dám mạo phạm tới tôi à?”

Người đàn ông trung niên đột nhiên xuất hiện
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5086: C5086: Chương 5086


Quan khách hét lớn. Đám bảo vệ chạy ra, vậy chặt người đàn ông trung niên.

“Ông…ông là ai mà dám làm loạn ở đây? Ông có biết tôi là ai không?”, Giang Tử Ức vừa tức giận vừa chỉ vào người đàn ông và gầm lên.

“Sao thế? Đến cả tôi mà cậu cũng không biết, còn dám cho người giả dạng tôi. Cậu cũng to gan gớm nhỉ?”, người đàn ông trung niên nói bằng vẻ vô tình.

Giang Tử Ức thất thanh: “Lẽ nào…ông chính là đại sư Tây Môn”.

“Chính là tôi”, người đàn ông trung niên lên tiếng.

“Sao ông có thể là đại sư Tây Môn được. Chắc chắn ông là giả, đừng có lừa tôi”, Giang Tử Ức tái mặt, lập tức hét lên.

Anh ta nào dám thừa nhận. Vì thừa nhận thì khác gì là nói rằng anh ta bỏ tiền ra thuê hàng giả để lừa chủ tịch của tập đoàn Duyệt Nhan. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì danh tiếng của anh ta sẽ bị hủy hoại mất.

“Người đâu, lôi kẻ này ra ngoài cho tôi”, Giang Tử Ức hét lớn.


Bảo vệ lao lên, định ra tay. Nhưng đúng lúc này một giọng nói khác vang lên.

“Để xem ai dám động vào đại sư Tây Môn”, đám đông khựng người, quay qua nhìn thì thấy một nhóm người mặc vest chạy vào trong.

Đi đầu là một người đàn ông với tóc bên mai màu trắng. Người đàn ông có mặt chữ điền trông vô cùng nghiêm túc. Người này bước vào với khí thế hừng hực.

“Bố?”, Giang Tử Ức trố tròn mắt.

“Sao thế, lẽ nào vị này chính là CEO của tập đoàn Giang Lâm, là ông Giang Thiên Hưng sao?”, Tô Nhu thất thanh.

Giang Thiên Hưng lạnh mặt, bước tới nhìn chăm chăm Giang Tử Tức. Anh ta run rẩy, không dám động đậy.

“Người đó là ai?”, Giang Thiên Hưng liếc nhìn đại sư Tây Môn giả mạo đang nằm dưới đất.

“Là …là diễn viên do con thuê…”, Giang Tử Tức lắp bắp.


Giang Thiên Hưng tát cho anh ta một bạt tai. Một bên mặt của anh ta sưng vù. Anh ta vội lùi về sau, không dám lên tiếng nữa.

“Súc sinh! To gan gớm, đến cả đại tư Tây Môn mà cũng dám giả dạng, mượn uy của ông ấy để lừa người khác. Mày chán sống rồi đúng không?”, Giang Thiên Hưng tức giận gầm lên.

“Bố ơi con biết sai rồi”, Giang Tử Ức vội vàng quỳ xuống.

“Nhận sai với tôi thì có tác dụng gì?”, Giang Thiên Hưng đạp ngã Giang Tử Ức.

Giang Tử Ức vội vàng quay qua đại sư Tây Môn: “Đại sư, Tử Ức biết sai rồi. Do Tử Ức hồ đồ, đã mạo phạm đại sư, xin đại sư tha cho Tử Ức”.

Đại sư Tây Môn lạnh lùng liếc nhìn Giang Tử Tức: “Nếu không phải nể tình bố cậu thì tôi đã cho cậu đẹp mặt rồi. Đứng dậy đi”.

“Cảm ơn đại sư. Cảm ơn đại sư”.

“Thu dọn hiện trường và giải tán người đi”, Giang Thiên Hưng gầm lên.

“Vâng thưa bố, con làm ngay”, Giang Tử Ức run rẩy, ra hiệu với những người bên cạnh.

Đám đông lập tức lao lên. Thế nhưng Tô Nhu vẫn không cam tâm. Cô bặm môi.

“Ông Giang, vậy việc hợp tác giữa công ty Duyệt Nhan và quý công ty…giờ tính thế nào?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5087: C5087: Chương 5087


Đã là lúc nào rồi mà còn bàn chuyện hợp tác?

Giang Tử Ức chỉ muốn tát cho Tô Nhu một cái.

Nhưng bố anh ta và đại sư Tây Môn đang đứng đó, dù có cho anh ta mười lá gan, anh ta cũng không dám.

Ngược lại, Giang Thiên Hưng không khỏi liếc nhìn Tô Nhu, thắc mắc: “Hợp tác gì?”.

“Xin chào Chủ tịch Giang, tôi là Tô Nhu, Chủ tịch của Quốc tế Duyệt Nhan ở Giang Thành, rất vui được gặp ông!”, Tô Nhu hơi cúi người, khách sáo nói.

Giang Thiên Hưng gật đầu: “Quốc tế Duyệt Nhan? Tôi đã nghe nói tới, hình như hôm nay đã đưa ra thị trường thông qua thị trường chứng khoán Thượng Hỗ. Chủ tịch Tô trẻ tuổi như vậy mà có thể tạo dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, đúng là hậu sinh khả úy!”.

“Chủ tịch Giang khách sáo rồi! Đây đều nhờ mọi người chiếu cố tôi”.

“Vậy hợp tác là ý gì?”.

“Chủ tịch Giang không biết sao? Là đơn hàng một tỷ mà cậu Giang đã đàm phán với tôi!”, Tô Nhu lập tức nêu nội dung cho Giang Thiên Hưng nghe.


Giang Thiên Hưng nghe xong thì nhíu mày.

Ông ta liếc nhìn Giang Tử Ức, sau đó hạ giọng nói: “Chủ tịch Tô, tôi nói thật với cô, đơn hàng này thật ra không thể nào giao cho Quốc tế Duyệt Nhan được. Tôi đoán chắc là đứa con trai không ra gì của tôi cố ý dùng nó để lừa cô. Thằng này nó hay mượn danh tiếng của công ty chúng tôi để lừa gạt nhiều cô gái! Tên súc sinh này!”.

“Thế à? Nhưng… lúc nãy chúng tôi đã ký hợp đồng rồi”, Tô Nhu cảm thấy hơi mất mát.

Thật ra cô nhắc tới đơn hàng này là vì cô không cam tâm!

Giang Tử Ức lại lừa gạt cô, điều này khiến cô cảm thấy tâm lý không cân bằng. Nếu có thể tranh thủ được đơn hàng đó, ít nhất cũng không tính là lỗ.

“Có thể cho tôi xem hợp đồng không?”, Giang Thiên Hưng hỏi.

Tô Nhu vội vàng đưa hợp đồng tới.

Giang Thiên Hưng xem qua một lượt, lại lắc đầu.


“Tôi biết ngay! Chủ tịch Tô, hợp đồng này thật ra vô hiệu! Đây là một mánh khóe mà con trai tôi hay dùng. Nó ký tên là Giang Tử Ức phó chủ tịch Tập đoàn Giang Lâm, thực ra con trai tôi không phải phó chủ tịch của công ty chúng tôi, cho nên hợp đồng này không liên quan gì đến công ty chúng tôi”.

Tô Nhu nghe vậy, vẻ mặt vô cùng mất mát.

Cô thở dài, âm thầm lắc đầu: “Hóa ra là vậy…”.

“Chủ tịch Tô, thật sự xin lỗi, nhưng cô không cần phải nản lòng, sau này chúng ta có cơ hội cũng có thể hợp tác”, Giang Thiên Hưng nói.

“Được, cảm ơn ông, Chủ tịch Giang!”, Tô Nhu nặn ra nụ cười.

“Ừm”.

Giang Thiên Hưng không nói thêm nữa.

Ngay lúc này Lâm Chính ở cạnh lại lên tiếng.

“Tiểu Nhu, mặc dù hợp đồng này không liên quan đến Tập đoàn Giang Lâm, nhưng lại có quan hệ mật thiết với Giang Tử Ức. Chúng ta báo cảnh sát đi, hợp đồng này chính là chứng cứ. Chúng ta có thể kiện Giang Tử Ức tội lừa đảo, cho anh ta vào tù ngồi một năm sáu tháng hoàn toàn không thành vấn đề!”.

Nghe vậy, Tô Nhu sửng sốt.

Giang Thiên Hưng biến sắc, ánh mắt trở nên âm trầm hơn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5088: C5088: Chương 5088


“Lâm Chính, anh đang nói gì vậy? Không cần thiết phải vậy đâu…”, Tô Nhu vội nói: “Làm thế chẳng phải sẽ đắc tội với Tập đoàn Giang Lâm hay sao?”.

“Đắc tội với bọn họ thì sợ cái gì? Bọn họ trêu đùa em, hoàn toàn không coi em ra gì, đã vậy thì dựa vào đâu chúng ta không thể đắc tội bọn họ?”, Lâm Chính nói.

“Cái đó…”, Tô Nhu hơi câm nín.

“Cậu thanh niên, tôi thừa nhận con trai tôi làm chuyện này không đúng, tôi thay mặt nó xin lỗi hai người, tôi hi vọng chuyện này dừng ở đây! Nếu nhất quyết muốn làm lớn chuyện, tôi lo rằng hai người sẽ thua thiệt đấy!”, Giang Thiên Hưng hạ thấp giọng nói, hàm ý sâu xa.

“Ông có thể thử xem, xem xem đến lúc đó là chúng tôi thua thiệt, hay là các ông thua thiệt!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

Giang Thiên Hưng nổi giận!

Đây là Thượng Hỗ!

Địa bàn của ông ta!

Thế mà lại có người dám nói những lời như vậy với ông ta!


Lại còn là một người ngoại tỉnh!

Hoàn toàn không xem ông ta ra gì!

Trong mắt Giang Thiên Hưng lóe lên sự phẫn nộ, nhưng trên mặt không có biểu hiện gì. Ông ta đang định lên tiếng thì đại sư Tây Môn đột nhiên tiến lên, ngăn cản ông ta.

“Đạo trưởng?”, Giang Thiên Hưng ngạc nhiên.

Đại sư Tây Môn nháy mắt ra hiệu với ông ta, nhỏ giọng nói: “Người này có tự tin như vậy, tôi nghĩ cậu ta có chỗ dựa, ông đừng tùy tiện đắc tội thì tốt hơn. Suy cho cùng, bọn họ cũng là người từ Giang Thành đến”.

“Giang Thành?”.

Giang Thiên Hưng nhíu mày, đột nhiên ông ta ý thức được điều gì, nhỏ giọng nói: “Ông đang ám chỉ… thần y Lâm?”.

“Ông đối phó được thần y Lâm không?”, đại sư Tây Môn hỏi.

“Sao… sao có thể đối phó được? Thần y Lâm là người thế nào, đó là nhân vật siêu phàm, tôi có tài đức gì?”, Giang Thiên Hưng biến sắc, nói.


“Vậy thì đúng rồi! Nếu bọn họ có liên quan đến thần y Lâm, ông vô tình đắc tội với thần y Lâm chẳng phải sẽ hỏng bét sao?”, đại sư Tây Môn nói.

“Đạo trưởng, ông nói phải làm sao đây?”, Giang Thiên Hưng hỏi.

“Giao đơn hàng mà cô gái kia nói cho cô ấy làm!”.

“Hả… Được thôi! Nếu đạo trưởng đã nói vậy, tôi đồng ý!”.

Giang Thiên Hưng hít sâu một hơi, khẽ nói: “Chủ tịch Tô, anh bạn trẻ, chúng ta mỗi người lùi một bước được không? Hai người cũng đừng gây khó dễ cho con trai tôi! Tôi sẽ giao đơn hàng cho phía các cô làm, hai bên chúng ta hợp tác, chuyện này dừng ở đây, được không?”.

“Hả… Chủ tịch Giang, như vậy sao được?”.

Tô Nhu vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, đồng thời lại cảm thấy cực kỳ quái lạ.

Lâm Chính vừa dọa một cái người ta đã đồng ý… như vậy phải chăng không hay cho lắm?

“Không sao, không sao! Chủ tịch Tô, thật ra tôi luôn rất tán thưởng doanh nhân trẻ tuổi như các cô, dù sao thế giới sau này là của các cô!”, Giang Thiên Hưng cười nói, nhưng trong lòng rất phức tạp.

“Vậy thì cảm ơn ông!”.

Tô Nhu kích động nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5089: C5089: Chương 5089


“Thế này, sáng ngày mai cô hãy đến trụ sở chính của Tập đoàn Giang Lâm một chuyến, tôi nói thư ký tiếp đãi cô, cô và thư ký của tôi ký đơn hàng này đi!”.

“Được! Cảm ơn ông, Chủ tịch Giang!”.

Tô Nhu vội đáp.

Công ty vừa đưa ra thị trường đã nhận được đơn hàng lớn, điều này sẽ giúp ích rất lớn cho tương lai của công ty.

Giang Tử Ức đứng sau Giang Thiên Hưng cực kỳ không vui, nhưng không dám lên tiếng.

Đúng lúc đó, một bóng người đột nhiên vội vã xông vào sảnh tiệc, hô to với Giang Thiên Hưng: “Sư thúc! Sư thúc! Không hay rồi! Bọn họ giết đến nơi rồi!”.

Giang Thiên Hưng căng thẳng, sắc mặt trắng bệch: “Bọn họ đến rồi à?”.

“Phải, sư thúc! Xin sư thúc hãy mau nghĩ cách! Nếu không, chúng ta sẽ tiêu đời thật đấy!”, người đó chạy đến trước mặt Giang Thiên Hưng, quỳ dưới đất, run giọng khóc la.

“Sư thúc?”.


Tô Nhu và Lâm Chính đều mờ mịt.

Giang Tử Ức cũng không hiểu ra sao, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Anh ta ngơ ngác nhìn người đàn ông áo tím quỳ trước mặt Giang Thiên Hưng, đột nhiên nhớ ra điều gì, kinh ngạc kêu lên: “Bố, chẳng lẽ người này là…”.

“Im miệng!”.

Giang Thiên Hưng quát lên, ngắt lời Giang Tử Ức.

Giang Tử Ức run rẩy cả người, không dám lên tiếng.

“Sư điệt! Không phải lo, hôm nay có đại sư Tây Môn ở đây, bọn họ tới bao nhiêu người cũng không làm gì được chúng ta!”.

Giang Thiên Hưng bực bội nói, sau đó quay đầu nói với Tô Nhu: “Hai người hãy rời khỏi đây mau đi. Vài kẻ thù của tôi tìm tới cửa rồi, nếu còn không đi e là sẽ liên lụy đến hai người!”.

“Được… Được, chúng tôi đi đây!”.


Tô Nhu nào dám do dự, lập tức gật đầu, kéo Lâm Chính đi.

Vèo vèo vèo…

Đúng lúc đó, mấy bóng người bay tới, chui vào sảnh tiệc, khóa cửa lại.

“Hả?”.

Tô Nhu sợ đến mức la lên thất thanh, nhìn về phía những bóng người đó.

Đó lại là những người đeo mặt nạ ác quỷ, mặc áo màu nâu, tay cầm cây chĩa.

Nhìn bộ dạng bọn họ là biết không phải người tốt.

“Tiểu Nhu, không cần sợ, em đứng sau anh, anh sẽ bảo vệ em an toàn”, Lâm Chính an ủi.

“Lâm Chính, tất cả là do em không tốt, sớm biết sẽ xảy ra chuyện này, em nên rời đi sớm, còn để tâm đơn hàng gì nữa”, Tô Nhu vừa sợ vừa tự trách.

“Nếu trên thế giới này ai cũng biết được chuyện tương lai thì thế giới này đâu còn nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy?”, Lâm Chính cười đáp.

“Mặc kệ, chúng ta báo cảnh sát trước!”.

Tô Nhu cắn răng, lấy điện thoại ra gọi cảnh sát.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5090: C5090: Chương 5090


Đột nhiên!

Vù!

Một đoạn dây thép lặng lẽ len tới, khóa chặt điện thoại của Tô Nhu, sau đó xoắn lại.

Rắc!

Điện thoại lập tức vỡ tan nát.

Tô Nhu kinh hãi, toàn thân run rẩy.

Sắc mặt Lâm Chính lạnh đi, nghiêng đầu nhìn.

“Gọi cảnh sát? Con nhóc, tôi khuyên cô tốt nhất đừng gây rắc rối cho chúng tôi, nếu không, tôi lo rằng trước khi cảnh sát đến, cô đã đầu lìa khỏi xác đấy!”, một trong số những người đeo mặt nạ ác quỷ cao gần hai mét cười dữ tợn.

Tô Nhu sợ đến mức nhào vào lòng Lâm Chính, run rẩy.


“Anh đang dọa vợ tôi đấy à?”.

Lâm Chính lạnh lùng hỏi.

“Phải thì đã sao? Thằng nhóc, tôi khuyên cậu thành thật một chút, nếu không hôm nay chúng tôi đại khai sát giới, các người đều không sống nổi!”.

Người đó cười nói, sau đó hét lên với Giang Thiên Hưng: “Ông già, giao đồ vật ra đây! Đừng để chúng tôi khó xử!”.

“Cái này e là không được, thứ này là đồng môn của tôi liều cả mạng sống để lấy về, sao có thể dễ dàng đưa cho các người? Nếu không, tôi làm sao xứng với máu và mồ hôi đã chảy xuống của đồng môn? Tôi làm sao có mặt mũi đi gặp bọn họ?”, Giang Thiên Hưng không biểu lộ cảm xúc, nói.

“Nói vậy là ông rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt?”, ánh mắt gã đàn ông cao to lạnh băng.

“Nếu ông muốn làm theo quy tắc, chúng ta đấu tay đôi, thắng rồi thì đồ vật thuộc về ông, thua thì các người cút đi! Nếu ông không dám một chọi một theo quy tắc, vậy thì các ông cứ dùng súng, nhưng đừng nói tôi không cho ông cơ hội! Ông tự chọn đi!”, gã đàn ông đó cười nói.

“Đương nhiên là làm theo quy tắc! Vậy thì ai cũng tuân phục, mọi chuyện đều dựa vào bản lĩnh!”.

Giang Thiên Hưng bình tĩnh nói.


“Bố có ý gì? Chẳng lẽ bố… bố định đánh với ông ta?”, Giang Tử Ức ngạc nhiên không thôi, hỏi.

Anh ta biết bố mình từng luyện một chút võ, nhưng chút võ khoa chân múa tay đó sao có thể là đối thủ của gã đàn ông đáng sợ kia?

“Tử Ức, thật ra có vài chuyện mà bố luôn giấu con! Đến lúc này rồi, bố cũng nên cho con biết. Thật ra bố không những là Chủ tịch của Tập đoàn Giang Lâm, mà còn là chấp sự của tông môn cổ Tử Huyền Thiên!”, Giang Thiên Hưng nói, trong mắt toát ra ánh sáng bén nhọn. . Truyện Kiếm Hiệp

Giang Tử Ức sửng sốt nhìn bố mình, đầu óc trống rỗng.

“Chấp sự… Tử Huyền Thiên? Đó là gì?”.

Anh ta hoàn toàn không thể chấp nhận nổi.

Bên này Lâm Chính lại nhíu mày.

Giang Thiên Hưng lại là người của Tử Huyền Thiên?

Đúng là khiến người ta ngạc nhiên.

“Lâm Chính, Tử Huyền Thiên là gì?”, Tô Nhu run giọng hỏi.

“Gần giống với Thiếu Lâm, Võ Đang”, Lâm Chính giải thích.

Cách giải thích này thông tục dễ hiểu, nhưng nếu đám người Giang Thiên Hưng nghe được chỉ sợ là dở khóc dở cười.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5091: C5091: Chương 5091


“Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa! Chúng ta bắt đầu đi!”.

Gã đàn ông kia mỉm cười nói.

“Được! Tới đi!”.

Giang Thiên Hưng cởi áo khoác ngoài ra, bày tư thế!

Mọi người nhìn mà há hốc miệng.

Ai có thể ngờ được CEO Giang Thiên Hưng của Tập đoàn Giang Lâm, doanh nhân ở Thượng Hỗ nổi tiếng xa gần lại là một cao thủ cổ võ…

Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì không ai dám tin.

Nhưng gã đàn ông cao to không giao đấu với Giang Thiên Hưng, mà mỉm cười lùi về sau.

Đám người kia tản ra, sau đó một bóng người nhỏ bé đội nón lá, che mặt bằng lụa đen đi tới.


Giang Thiên Hưng và đại sư Tây Môn kinh ngạc.

“Sao… Không phải cậu đấu với tôi?”, giọng Giang Thiên Hưng hơi run rẩy.

“Ai nói tôi sẽ đánh với ông? Người giao đấu với ông là vị đại nhân này!”, gã mỉm cười nói.

Sắc mặt Giang Thiên Hưng rất khó coi.

Bọn họ nhìn người phụ nữ đội nón lá, trên mặt đeo tấm lụa đen, ai nấy đều có vẻ mất tự nhiên.

Người phụ nữ mặc một thân đen tuyền, thân hình đường nét rõ ràng, cực kỳ thon thả. Mặc dù gương mặt giấu dưới lớp khăn che mặt, nhưng ngũ quan tinh xảo thoắt ẩn thoắt hiện dưới tấm lụa màu đen vẫn đủ để chứng tỏ dung mạo cô ta cực kỳ xinh đẹp.

Tuy vậy, điều khiến người ta chú ý không phải dung mạo của cô ta, mà là thực lực của cô ta!

Từ khi cô ta xuất hiện, khí tức của cả sảnh tiệc trở nên nặng nề hơn.


Những người không biết gì như Tô Nhu ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

“Chủ tịch Giang, cẩn thận! Người này… vô cùng đặc biệt!”, đại sư Tây Môn đã nhìn ra manh mối, hạ giọng nói: “Lát nữa ông cố gắng giữ khoảng cách với người đó, không thể giao đấu chính diện với cô ta, nếu không, tôi lo rằng ông sẽ thất bại thê thảm!”.

“Nói vậy là tôi không phải đối thủ của cô ta?”, Giang Thiên Hưng có vẻ mặt khó coi, nói.

“Có lẽ là vậy, nhưng ông yên tâm, có tôi ở đây, ông chỉ cần giúp tôi tiêu hao thể lực của cô ta là được. Đợi cô ta kiệt sức, tôi sẽ lên đánh bại cô ta. Cô ta thua rồi, những kẻ còn lại chỉ là tôm bình tướng tép, tôi có thể dễ dàng giải quyết!”.

“Được! Đạo trưởng, lần này nhờ vào ông đấy!”.

Giang Thiên Hưng hô khẽ, sau đó hai mắt lóe sáng, nhìn chằm chằm người phụ nữ đội nón lá, nói: “Cô có thể ra tay rồi!”.

“Tôi khuyên ông nên ra tay trước đi, nếu không, trận đấu thoáng cái đã kết thúc chỉ sẽ cảm thấy tẻ nhạt!”, cô ta thản nhiên nói, tỏ ra không quan tâm.

Giang Thiên Hưng nổi giận.

Cô ta hoàn toàn không xem ông ta ra gì!

“Mặc dù tôi là người Tử Huyền Thiên điều phái tới giới thế tục, nhưng tốt xấu gì cũng là chấp sự của Tử Huyền Thiên! Cô dám coi thường tôi như vậy, được, tôi sẽ cho cô biết sự lợi hại của tôi!”.

Giang Thiên Hưng quát lên, hai tay hóa thành trảo, phóng ra uy thế sấm chớp. Ông ta gào lên một tiếng, lao về phía người phụ nữ bằng tốc độ sánh ngang với âm thanh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5092: C5092: Chương 5092


“Hả?”.

Giang Tử Ức kinh ngạc.

Bố mình… lại lợi hại như vậy?

Anh ta cảm thấy tam quan sụp đổ.

Tô Nhu thì còn tạm ổn. Cô cũng từng thấy nhiều cảnh, nhưng cảnh tượng như vậy vẫn khiến cô sợ hãi gấp bội. Dù sao cô cũng chỉ là người bình thường.

Mọi người nhìn mà mắt lấp lánh.

Trong khi mọi người nghĩ rằng đòn tấn công đó có thể làm khó người phụ nữ đội nón lá, bóng người phụ nữ đột nhiên nhoáng lên.

Rầm!

Tiếp đó, cơ thể Giang Thiên Hưng bay đi như quả bóng, đâm vỡ vách tường sảnh tiệc, sau đó ngã xuống đất lăn mấy vòng. Đợi khi ông ta dừng lại thì nôn ra mấy ngụm máu, không đứng dậy nổi nữa.


“Hả?”.

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

“Bố!”.

Giang Tử Ức gào lên thảm thiết, xông tới.

Ai có thể ngờ được Giang Thiên Hưng lại không đỡ nổi một chiêu dưới tay người kia…

Sức mạnh của người phụ nữ đội nón vượt ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người.

Tô Nhu trợn tròn mắt. Đại sư Tây Môn cũng tái mặt, hét lớn: “Giang chấp sự, ông không sao chứ?”

“Tôi…không phải là đối thủ…đại sư Tây Môn…chắc phải nhờ vào ông…”, Giang Thiên Hưng ôm ngực, yếu ớt nói.

“Bọn họ có sự chuẩn bị khi tới đây. Xem chừng hôm nay phải có một chiến đẫm máu rồi”, Đại sư Tây Môn lạnh lùng nói, sau đó bước tới, chắp tay sau lưng nhìn đám người kia.


“Ra tay đi. Yên tâm, tôi sẽ không giết các người đâu, vì dù sao thì đồ vẫn nằm trong tay các người”, người phụ nữ đội nón thản nhiên nói với vẻ khinh thường.

“Ngông cuồng. Các người muốn lấy đồ thì cũng phải xem có bản lĩnh không đã, đánh bại tôi rồi hãy nói”

Đại sư Tây Môn không dám do dự, lập tức lao về phía trước, hai tay ông ta vung ra như điện xẹt, tạo ra các tàn ảnh tấn công người phụ nữ đội nón lá.

Thế lực quá kinh người. Tô Nhu tái mặt, co cụm trong lòng của Lâm Chính. Người phụ nữ đội nón cũng không hề tỏ ra sợ hãi, chỉ phấtt tay, đồng thời cũng tạo ra những tàn ảnh khắp không gian.

Bùm…bùm…Hai chưởng ảnh va chạm, tiếng nổ lập tức phát ra. Mọi người ở xung quanh đều thất kinh, lùi lại.

“Tô Nhu, cẩn thận”, Lâm Chính khẽ quát lớn, lập tức ôm Tô Nhu lùi lại. . Kiếm Hiệp Hay

Tô Nhu sợ hãi, cộng thêm việc Lâm Chính đột ngột ôm chặt khiến cô trở nên khó thở, mặt cũng đỏ bừng.

“Lâm Chính, em bị khó thở…sợ quá…Chúng ta mau rời khỏi đây thôi”, Tô Nhu run rẩy nói. Cô cảm thấy bất lực.

“Được, anh đưa em rời đi”, Lâm Chính trầm giọng, mặc kệ tất cả, cứ thế định đưa Tô Nhu rời đi.

Nhưng đúng lúc này…Bùm! Bùm…Một loạt tiếng nổ vang lên. Đèn chùm trong phòng rơi xuống. Cả bức tường xuất hiện vết nứt. Những đường nứt đáng sợ lan rộng

“Á”, Tô Nhu hét toáng lên, ôm chặt Lâm Chính hơn, anh dùng lưng cản những thứ đang lao tới. Thế nhưng một giây sau, Tô Nhu đang ở trong lòng anh phải kêu lên: “Cẩn thận”.

Cô định lao ra chặn vào vị trí bên phải của Lâm Chính. Đó là hướng có một mảng tường đang đập tới.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5093: C5093: Chương 5093


Tô Nhu lo Lâm Chính bị thương nên mới dùng cơ thể để chặn lại.

“Tô Nhu”, Lâm Chính gầm lên, kéo Tô Nhu quay lại, dùng một đấm đẫm vỡ vật thể đó.

Rầm…Anh vội vàng nhìn Tô Nhu, phát hiện cô đã ngất lịm do quá sợ hãi. Anh đanh mặt, bắt mạch cho cô.Có lẽ là không có vấn đề gì.

Lúc này Lâm Chính đã thực sự rất tức giận.

Bùm bùm…Lại là những tiếng nổ đinh tai nhức óc.Một bóng hình lùi ra, miệng phun ra máu. Đó chính là đại sư Tây Môn.

Miệng ông ta lúc này đầy máu, vùng ngực hõm sâu, một bên tay đã bị gãy. Rõ ràng ông ta không phải là đối thủ của người phụ nữ đội nón kia. Thế nhưng có vẻ ông ta vẫn chưa chịu thua, vẫn định ra tay.

“Không!”, Giang Thiên Hưng hét lớn: “Đại sư Tây Môn đừng đánh nữa, giao đồ cho họ đi”.

“Giang chấp sự, ông làm vậy sẽ có lỗi với đồng môn của mình đấy”, đại sư Tây Môn nói.


“Nhưng nếu tiếp tục thì ông sẽ chết. Đồ cũng không giữ được, hà tất phải mất đi một mạng người như thế”, Giang Thiên Hưng bặm môi, gầm lên.

Tới nước này rồi thì Giang Thiên Hưng cũng chẳng còn hi vọng gì nữa. Đánh thì chắc chắn đánh không lại rồi.

Giờ chỉ cố gắng giữ được mạng sống thôi. Nếu cứ cố chấp, tình hình sẽ càng trở nên tệ hơn.

Đương nhiên đại sư Tây Môn cũng biết điều đó. Thấy Giang Thiên Hưng đã nói vậy thì ông ta cũng chỉ biết lựa chọn từ bỏ.

Lúc này, Giang Thiên Hưng được Giang Tử Ức đỡ dậy. Ông ta từ từ bưới tới chỗ của đại sư Tây Môn: “Đại sư Tây Môn, chuyện ngày hôm nay do Thiên Hưng tôi bất tài. Ân tình của ông, tôi khắc kghi trong lòng, phiền ông quay về Tử Huyền Thiên, báo tin thay tôi, nói là nếu tôi có thể sống sót quay về thì tôi sẽ đích thân nhận tội”

“Thôi được…”, Đại sư Tây Môn thở dài.

Sau đó Giang Thiên Hưng quay người chuẩn bị giao đồ cho người phụ nữ đội nón. Thực ra ông ta đã cân nhắc tới việc tấn công lén. Thế nhưng hai bên luân lưu chiến đấu, mọi thứ đi theo đúng trình tự, rất quang minh chính đại nên nếu giờ ông ta mà đánh lén thì sẽ trở thành trò cười cho người đời sau.

Ông ta không thể để Tử Huyền Thiên mất mặt được. Đại sư Tây Môn để lộ vẻ bất lực. Ông ta lắc đầu.


Giang Thiên Hưng cũng run rẩy, lấy ra một cái túi nhỏ. Nhìn thấy thứ đó, hai mắt người phụ nữ kia sáng rực.

“Cầm đi đi”, Giang Thiên Hưng nói giọng khàn khàn.

“Tốt quá rồi”, người phụ nữ đội nón bật cười, lập tức bước tới định lấy. Đúng lúc này một giọng nói lạnh lẽo vang lên.

“Mấy người tới đây cho tôi”, gghe thấy vậy, người phụ nữ kia khẽ khựng người. Tất cả quay qua nhìn thì thấy Lâm Chính đang ôm Tô nhu, nhìn chăm chăm người phụ nữ đội nón: “Các người dọa vợ tôi ngất rồi, có biết không?”

“Vợ của cậu?”

Người phụ nữ đội nón cũng giật mình: “Thế à? Thế thì sao?”

“Lập tức quỳ xuống, tát vào mặt mình, sau đó cút hết ra ngoài cho tôi”,Lâm Chính đanh giọng.

Dứt lời, đám đông bật cười: “Gã này đang nói gì vậy?”

“Có lẽ bị doạ tới mất hồn nên đầu óc cũng không bình thường nữa rồi”.

“Ha ha, buồn cười chết đi được”.

Giang Thiên Hưng cũng giật mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5094: C5094: Chương 5094


“Tên ngốc này còn không ngậm miệng lại. Anh chán sống hay gì?”, Giang Tử Ức hét lớn. Nhưng Lâm Chính không quan tâm, anh vẫn nhìn chăm chăm người phụ nữ đội nón lá.

Người phụ nữ cảm thấy thú vị, chỉ nheo mắt cười: “Nếu như tôi không làm theo thì sao…”

“Vậy thì đó sẽ là một quyết định hết sức ngu ngốc đấy”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.

“Vậy à! Ha ha, tôi muốn biết các hạ định khiến tôi hối hận như thế nào”, người phụ nữ đội nón nói bằng vẻ khinh khỉnh.

Người này không cảm nhận được bất kỳ khí tức nào từ Lâm Chính. Có vẻ như anh là một người bình thường. Một kẻ bình thường thì có gì phải sợ.

Thế nhưng một giây sau…Vụt…Lâm Chính biến mất. Người phụ nữ nín thở, trố tròn mắt với vẻ thất kinh và vội vàng lùi lại. Một chân xuất hiện và đạp thẳng vào eo người phụ nữ.

Rầm…Người phụ nữ bay bật ra xa, đạp mạnh vào tường, ngã đập mặt và lăn tới tận mấy vòng.

“Hả?”, đám đông bàng hoàng.

Người phụ nữ choáng váng, vội đứng dậy. Một giây sau, thêm một đạp nữa đạp lên lưng đối phương. Đối phương nín thở, lăn lộn như phát điên.


Bùm….Cú đạp khiến mặt đất rung chuyển. Cả tầng nhà như đổ sụp xuống.

Người phụ nữ vội bò dậy và gầm lên: “Rốt cuộc cậu là ai?”

“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là các người dọa sợ vợ tôi!”.

Sắc mặt Lâm Chính lạnh lẽo, đôi mắt đỏ ngầu, nhìn những người này với vẻ dữ tợn, toàn thân tỏa ra sát khí.

Những người đeo mặt nạ ác quỷ này đều sửng sốt.

Đại sư Tây Môn và hai bố con Giang Thiên Hưng ở phía sau đều kinh ngạc.

“Hóa ra… hóa ra người này là một cao thủ tuyệt thế!”, đại sư Tây Môn ngạc nhiên nói.

“Tiểu ẩn ẩn vu dã, đại ẩn ẩn vu thị! Nhìn nhầm rồi! Nhìn nhầm rồi!”, Giang Thiên Hưng vô cùng cảm khái, sau đó ngoảnh sang nhìn Giang Tử Ức đang tái mặt ở bên cạnh, khàn giọng nói: “Súc sinh! Vừa nãy… mày định nhòm ngó vợ của chàng trai này sao?”.

“Bố, con… con…”


“Mày đúng là ăn gan hùm mật báo! Dám chọc cả vào người như vậy!”.

“Bố, con… con không biết anh ta lợi hại như vậy… Nếu không cho con một trăm lá gan, con cũng không dám!”, Giang Tử Ức sắp khóc đến nơi.

“Lát nữa lăn lại đây dập đầu với vị cao nhân này cho tao. Nếu cậu ta không tha thứ, thì mày hãy dập đầu đến khi được tha thứ thì thôi, nếu không tao cũng không bảo vệ được mày đâu!”, Giang Thiên Hưng lạnh lùng hừ mũi nói.

“Vâng… vâng…”, Giang Tử Ức gật đầu như gà mổ thóc.

Người phụ nữ đội nón lá ở bên kia thấy thế, liền biết người này không dễ đối phó.

Nhưng cô ta vẫn chưa chịu từ bỏ.

Nếu không đồ đã đến tay còn phải chắp tay dâng cho người khác, thì chẳng phải mọi nỗ lực của cô ta đều trở nên công cốc sao?

“Không được! Tuyệt đối không được!”.

“Tôi không cam lòng!”.

Ánh mắt người phụ nữ đội nón lá chứa đầy sự căm thù và phẫn nộ, cắn răng rồi lao bắn về phía Lâm Chính.

“Chết đi!”.

Người phụ nữ đội nón lá gầm lên, tung một nắm đấm tới.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5095: C5095: Chương 5095


Nhưng Lâm Chính vẫn đứng bất động, mặc kệ nắm đấm kia.

Bốp!

Rắc!

Nắm đấm của người phụ nữ đội nón lá nện vào lồ ng ngực Lâm Chính, lập tức phát ra âm thanh nặng nề. Nhưng âm thanh này mới vang lên chưa bao lâu, thì tiếng xương gãy cũng vang lên.

Người phụ nữ đội nón lá không những không khiến Lâm Chính bị thương, mà còn bị cơ thể rắn chắc của Lâm Chính làm cho chấn động bị thương, xương tay gãy lìa.

“Cái gì?”.

Mọi người kinh ngạc kêu lên.

Người phụ nữ đội nón lá cũng ngây người, nỗi đau đớn dữ dội ở chỗ gãy xương khiến cô ta có chút không đứng thẳng được.

Ngay sau đó.


Vù!

Lâm Chính vung tay chộp tới, bóp cổ cô ta.

Người phụ nữ đội nón lá không kịp trở tay, bị anh nhấc bổng lên.

Cô ta điên cuồng giãy giụa, đấm túi bụi vào người Lâm Chính.

Nhưng dù cô ta dùng sức mạnh đến đâu, cũng không thể khiến Lâm Chính bị thương mảy may.

Dường như cơ thể của người trước mặt này được làm từ thứ c ứng rắn nhất trên đời này…

Không những vậy, cô ta cảm thấy lực tay đang bóp cổ mình càng ngày càng mạnh, dường như muốn bóp cô ta chết tươi.

“Dừng… dừng tay…”

Người phụ nữ đội nón lá cảm thấy mình sắp tắt thở đến nơi, cánh tay tấn công Lâm Chính cũng yếu ớt rũ xuống, khuôn mặt xinh đẹp dưới lớp sa màu đen của chiếc nón lá ngày càng trắng nhợt.


Cứ tiếp tục thế này, e là cô ta sẽ bị Lâm Chính bóp gãy cổ mất.

“Đại nhân! Xin hãy dừng tay!”.

“Chúng tôi nhận thua! Nhận thua!”.

Đúng lúc này, những người đeo mặt nạ ác quỷ cũng không nhìn được nữa, nhưng bọn họ không lựa chọn tấn công Lâm Chính, mà quỳ mọp xuống đất, không ngừng dập đầu xin tha.

Lâm Chính nhíu mày, ngoảnh sang nhìn.

Chỉ thấy những người kia không ngừng dập đầu nói: “Đại nhân, chúng tôi xin lỗi vì đã dọa vợ anh, chúng tôi tội đáng muôn chết. Chúng tôi không lấy đồ nữa, bây giờ chúng tôi sẽ đi ngay, xin đại nhân giơ cao đánh khẽ, tha cho đại nhân của chúng tôi!”.

Lâm Chính vốn muốn giết người phụ nữ đội nón lá, nhưng thấy đám người này thành khẩn như vậy thì có chút do dự.

Anh suy nghĩ một lát rồi lạnh lùng hừ mũi nói: “Thôi được rồi, nể tình vợ tôi không bị gì nghiêm trọng, tôi tạm tha cho các anh một mạng!”.

Dứt lời, anh liền thả tay ra.

Mọi người thấy thế thì vô cùng mừng rỡ.

“Cảm ơn đại nhân, cảm ơn đại nhân!”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5096: C5096: Chương 5096


Người phụ nữ đội nón lá kia ngã nhào xuống đất, ho sù sụ, nhưng ánh mắt vẫn chứa đầy thù hận.

Nhưng lần này cô ta không kích động nữa.

Bởi vì hai lần vừa rồi khiến cô ta hiểu ra khoảnh cách thực lực giữa mình với người này là quá lớn, mình không thể thắng được đối phương.

“Cậu là người của Tử Huyền Thiên sao? Không ngờ Tử Huyền Thiên lại có sự tồn tại mạnh mẽ như cậu! Xem ra chúng tôi đã sơ suất rồi! Nhưng các cậu đừng đắc ý! Chúng tôi sẽ không bỏ cuộc đâu! Sớm muộn chúng tôi cũng lấy lại thứ đó!”.

Người phụ nữ đội nón lá phẫn nộ nói, sau đó xoay người rời đi.

“Đại nhân cáo từ!”.

Đám người kia cũng không dám chậm trễ, vội vàng chào Lâm Chính rồi đi.

Thấy bọn họ rời đi, đám người Giang Thiên Hưng mới thở phào nhẹ nhõm.

Đại sư Tây Môn không nói lời nào, lập tức chạy tới quỳ lạy Lâm Chính.

“Tây Môn Xuyên khấu kiến thần y Lâm! Thần y Lâm vạn an!”.


Giang Thiên Hưng và Giang Tử Ức nghe xong đều há hốc miệng.

“Thần… thần y Lâm?”, Giang Thiên Hưng ngây người nhìn đại sư Tây Môn, kinh ngạc nói: “Đạo trưởng, ông… ông không nhầm đấy chứ? Vị đại nhân này… chính là thần y Lâm của Giang Thành sao?”.

“Sao lão đạo có thể nhầm được? Ở Giang Thành còn ai có được thực lực như vậy chứ? Ngoài thần y Lâm ra thì không còn ai cả!”, đại sư Tây Môn nghiêm túc nói.

Giang Thiên Hưng run rẩy.

Đúng vậy.

Trước đó hai người này cũng nói mình đến từ Giang Thành.

Mà thực lực Lâm Chính thể hiện lại đáng sợ như vậy, anh không phải là thần y Lâm thì là ai chứ?

Giang Thiên Hưng nghĩ đến đây liền kích động đến mức toàn thân run rẩy, nước mắt như mưa.

Ông ta vội xông tới vái lạy Lâm Chính, tâm trạng kích động nói: “Giang… Giang Thiên Hưng bái kiến thần y Lâm! Thần y Lâm, vậy là tôi được gặp cậu rồi! Súc sinh, còn không mau lại đây tạ tội với thần y Lâm?”.


Giang Thiên Hưng trừng mắt, gào lên với cậu con trai đang ngây như phỗng ở bên cạnh.

Giang Tử Ức đã bị dọa cho phát điên.

Chẳng phải người này là thằng chồng vô dụng của Tô Nhu sao?

Tại sao thoắt cái lại biến thành thần y Lâm nổi tiếng như cồn vậy?

Toi rồi!

Toi rồi!

Hai chân Giang Tử Ức nhũn ra, run rẩy đi tới quỳ xuống, dập đầu xuống đất.

“Thần y Lâm tha mạng, thần y Lâm tha mạng…”

Lâm Chính bình thản nhìn anh ta, cũng không bảo dừng, mà quay sang nhìn Giang Thiên Hưng, nói: “Ông là người của Tử Huyền Thiên?”.

“Đúng… đúng vậy thần y Lâm, chưởng môn và phó chưởng môn… thường hay nhắc đến cậu, bọn họ nhớ cậu lắm đấy!”, Giang Thiên Hưng kích động nói.

“Nhớ tôi làm gì? Tôi có phải là người của Tử Huyền Thiên đâu”, Lâm Chính bình thản đáp.

“Thần y Lâm không biết đấy thôi, chưởng môn và phó chưởng môn rất tán thưởng cậu, luôn miệng nhắc đến cậu. Nhất là chưởng môn, ông ấy thường nói nếu thần y Lâm có thể gia nhập Tử Huyền Thiên, thì đảm bảo Tử Huyền Thiên trăm năm không lo, thậm chí có thể khiến Tử Huyền Thiên phồn vinh lớn mạnh. Thế nên tháng nào ông ấy cũng phái người đến Giang Thành, hi vọng có thể mời được cậu vào Tử Huyền Thiên. Thậm chí ông ấy còn nói, nếu cậu đồng ý gia nhập Tử Huyền Thiên, thì ông ấy sẽ để cậu làm chưởng môn, lãnh đạo Tử Huyền Thiên”, Giang Thiên Hưng kích động nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5097: C5097: Chương 5097


Lâm Chính hơi sửng sốt.

Lăng Kiếm Phi kia… coi trọng anh vậy sao?

“Thần y Lâm, xin cậu hãy lãnh đạo Tử Huyền Thiên chúng tôi!”, Giang Thiên Hưng kêu lên, tâm trạng lại càng kích động hơn.

Nhưng Lâm Chính vẫn lạnh lùng lắc đầu.

“Xin lỗi, tôi không có chút hứng thú gì với Tử Huyền Thiên, cũng không muốn dây dưa với nó. Tôi nghĩ chắc các ông cũng biết trước kia tôi là người của thiên cung Trường Sinh. Tử Huyền Thiên và thiên cung Trường Sinh vốn không đội trời chung, các ông bảo tôi lãnh đạo Tử Huyền Thiên, cho dù các ông đồng ý, nhưng các đệ tử của Tử Huyền Thiên biết chuyện thì sao có thể cam lòng? Sao có thể phục tôi?”, Lâm Chính bình thản nói.

“Việc này…”, Giang Thiên Hưng có chút á khẩu.

Đúng vậy, chỉ có chưởng môn và phó chưởng môn tán thưởng Lâm Chính, các đệ tử bên dưới không biết bản lĩnh của Lâm Chính, sao có thể phục anh chứ?

“Nể tình Tử Huyền Thiên từng giúp tôi, hôm nay tôi không chấp nhặt các ông, các ông đi đi! Còn con trai ông thì sau này trông chừng cẩn thận, nếu còn động đến tôi, tôi sẽ giết không tha!”, Lâm Chính lạnh lùng hừ mũi.


“Vâng! Vâng! Thần y Lâm! Súc sinh, còn không mau cảm ơn thần y Lâm đi?”.

“Cảm ơn thần y Lâm! Cảm ơn thần y Lâm!”.

Giang Tử Ức dập đầu bôm bốp, đến mức rách đầu chảy máu, nhưng không dám than vãn câu nào, cố nặn ra nụ cười nói.

“Cút đi!”.

Lâm Chính ôm Tô Nhu, đang định rời đi.

“Thần y Lâm…”

Giang Thiên Hưng vẫn không cam lòng, không nhịn được gọi một tiếng.

Lâm Chính khựng lại, ngoảnh sang nhìn.


Giang Thiên Hưng há miệng, muốn nói nhưng không biết nói gì cho phải, ông ta chỉ đành nhìn sang đại sư Tây Môn với ánh mắt van nài.

Sao đại sư Tây Môn lại không hiểu ý của ông ta chứ? Đại sư Tây Môn suy nghĩ một lát rồi lập tức ôm quyền nói: “Thần y Lâm, vợ cậu bị kinh hãi ngất xỉu, cần được nghỉ ngơi ngay. Chỗ này đã bị phá hoại, tôi sẽ lập tức sắp xếp phòng cho các cậu. Trời đã tối rồi, các cậu tạm thời ở lại nghỉ ngơi đi, sáng sớm mai về Giang Thành cũng không muộn”.

Giang Thiên Hưng nghe thấy thế thì vô cùng mừng rỡ, liên tục giơ ngón tay cái với đại sư Tây Môn.

Đúng vậy, cứ giữ chân thần y Lâm lại đã, rồi tùy cơ ứng biến, tiếp tục tìm cơ hội.

Quả nhiên, Lâm Chính nhìn khuôn mặt đầy mệt mỏi của Tô Nhu, gật đầu: “Mau sắp xếp đi!”.

“Vâng”.

Giang Thiên Hưng vội đáp, rồi giục Giang Tử Ức đi chuẩn bị.

Cả sảnh tiệc đã tan hoang, hiển nhiên không thể ở được nữa, thậm chí tầng trên tầng dưới cũng có vết nứt, cần phải sửa chữa, không phù hợp để ở.

Thế nên Lâm Chính và Tô Nhu được đưa đến một khách sạn khác.

Sau khi sắp xếp xong xuôi cho Lâm Chính và Tô Nhu, Giang Thiên Hưng và đại sư Tây Môn lập tức đi xử lý vết thương.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5098: C5098: Chương 5098


“Đại sư Tây Môn, may mà có ông”, Giang Thiên Hưng hưng phấn nói: “Tôi sẽ lập tức báo với tông môn, để phó chưởng môn đích thân đến đây một chuyến. Nếu có thể khuyên được thần y Lâm, thì nguy cơ của Tử Huyền Thiên chúng ta sẽ được dễ dàng hóa giải, mọi vấn đề chỉ là chuyện nhỏ”.

“Bảo phó chưởng môn đến đây? Hừ, Giang chấp sự, ông nghĩ đơn giản quá đấy! Cho dù bây giờ phó chưởng môn đi ngay, thì cũng không thể đến Thượng Hỗ trong sáng mai được! Sáng sớm mai là thần y Lâm về Giang Thành rồi, không thể kịp được!”, đại sư Tây Môn lạnh lùng nói.

“Vậy làm sao bây giờ?”, Giang Thiên Hưng vội hỏi.

“Chỉ có thể dựa vào ông thôi”.

“Dựa vào tôi? Trước đó tôi đã nói rồi, nhưng thần y Lâm không có hứng thú…”

“Vậy thì ông phải dùng nhiều thành ý hơn nữa để đả động cậu ta”.

“Cái này… có tác dụng không?”, Giang Thiên Hưng thấp thỏm hỏi.

“Còn hơn là không làm gì cả, ông yên tâm, tôi sẽ cố gắng tranh thủ thời gian cho ông, đây là cơ hội cuối cùng của Tử Huyền Thiên các ông”, đại sư Tây Môn khàn giọng nói.

Đương nhiên Giang Thiên Hưng hiểu những lời đại sư Tây Môn nói.

Ông ta lấy một cái bọc trong người ra, lặng lẽ nhìn chằm chằm.


Vì thứ này mà không biết Tử Huyền Thiên đã phải đổ bao nhiêu máu.

Tuy hôm nay giữ được, nhưng chỉ dựa vào nó thì chưa đủ. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Một Đời Trầm Luân
2. Cá Không Ăn Muối Cá Ươn
3. Nghi Gia Nghi Thất
4. Anh Ấy Cuồng Nhiệt Như Vậy
=====================================

“Đây đúng là cơ hội cuối cùng của Tử Huyền Thiên chúng tôi, nếu như không thành công thì Tử Huyền Thiên… cũng hết hi vọng hoàn toàn”.

“Nếu vậy thì tôi sẽ cố gắng đánh liều một phen!”.

“Đạo trưởng, lúc nào thì tôi qua đó?”.

Giang Thiên Hưng hít sâu một hơi, đôi mắt sáng rực hỏi.

“Sáng sớm mai”.


Đại sư Tây Môn nhỏ giọng nói: “Càng sớm càng tốt”.

“Được”.

Giang Thiên Hưng nặng nề gật đầu.

Trong khách sạn.

Nhờ việc mát xa xoa bóp và châm cứu của Lâm Chính, Tô Nhu đang hôn mê phát ra một tiếng rên rất khẽ, sau đó chậm rãi mở mắt.

“Em đang ở đâu vậy?”.

Cô khó hiểu hỏi.

“Đồ ngốc, em đang ở khách sạn, vừa nãy em bị ngất, nên anh đưa em đến đây nghỉ ngơi”, Lâm Chính cười đáp.

“Vậy sao? Em bị ngất?”, Tô Nhu sửng sốt, dường như nhớ ra gì đó, cô kinh sợ kêu lên: “Lâm Chính, những… những người kia đâu? Bọn họ đâu rồi?”.

“Bọn họ đi rồi”.

“Bọn họ không làm gì chúng ta đấy chứ?”, Tô Nhu lo lắng hỏi.

“Đồ ngốc, có chồng em ở đây, bọn họ dám làm gì chúng ta sao?”, Lâm Chính không khỏi nhéo cái mũi tinh xảo của Tô Nhu, cười nói.

Tô Nhu khẽ hừ một tiếng, quan sát Lâm Chính một lượt, khinh bỉ nói: “Tuy anh đánh đấm không tệ, nhưng những người kia đều biết võ công, bọn họ sợ anh chắc?”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom