Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 5239: C5239: Chương 5239


Giờ phút này, Cung Hỉ Vân không cho phép ai lan truyền cái xấu.

Bạch Họa Thủy biết mình có nói gì thì bọn họ cũng sẽ không nghe lọt, đành lắc đầu, dứt khoát không nói nữa.

Đúng lúc đó…

Rầm!

Tiếng động kịch liệt vang lên.

Sau đó, cả mật thất dưới lòng đất rung chuyển…

Mấy người Cung Hỉ Vân thất sắc, đồng loạt quay qua nhìn. Âm thanh đó được phát ra từ lối vào.

“Không hay rồi…bọn họ…đang phá cửa”, đám thuộc hạ thất kinh, hét lớn.

“Mọi người đừng lo lắng. Cửa này được làm bằng chất liệu đặc biệt, rất dày và nặng, dù có là võ giả cao cường thì cũng không thể nào dễ dàng đập hỏng được”, Cung Hỉ Vân bặm môi.


Mọi người thở phào. Thế nhưng một giây sau.

Rầm! Âm thanh nặng nề vang lên với tần suất dày đặc. Cánh cửa vững chãi bắt đầu rung lên. Cung Hỉ Vân tái mặt: “Mau, mau đi chặn lại”.

“Vâng!”, đám đông đồng loạt lao lên, dùng cơ thể để ép cánh cửa. Cánh cửa trở nên ổn định hơn đôi chút.

Thế nhưng đối phương không có ý định từ bỏ, họ phát lực mạnh hơn. Những người đang chặn cửa cảm thấy cơ thể mình rung lên. Sức mạnh khủng khiếp từ cánh cửa truyền dọc cơ thể khiến không ít người nôn ra máu.

Bạch Họa Thủy quay qua nhìn.

“Đây chính là lúc để rời khỏi đây”, Viêm Hận bước tới, nhìn đám người Cung Hỉ Vân và nói: “Nếu chúng ta ra tay tiêu diệt bọn họ thì có thể thoát ra được. Thế nào? Bạch minh chủ, có muốn ra tay không?”

“Tôi khuyên cậu đừng có làm như vậy mà nên đưa người của Thiên Khải tới giúp đỡ đi”.

“Tại sao?”


“Bởi vì đó là người của Thiên Ma Đạo. Bọn họ tới để giết người diệt khẩu. Một khi họ xông vào đây thì tất cả chúng ta sẽ chết. Bọn họ sẽ không buông tha cho bất kỳ ai đâu. Dù là ai đi chăng nữa”, Bạch Họa Thủy trầm giọng.

Viêm Hận nín thở, nhìn chăm chăm ra cửa. Hắn không nói gì chỉ lao lên giúp chặn cửa lại. Thế nhưng sức mạnh của đối phương càng ngày càng lớn. Số lượng người xông vào đập cửa cũng ngày một nhiều.

Mặc dù cửa được làm từ chất liệu đặc biệt nhưng khi bị tấn công dồn dập thì cũng đã bị biến dạng. Nếu cứ tiếp tục thế này thì họ sẽ không thể cầm cự được.

Cung Hỉ Vân cảm thấy tuyệt vọng, đành phải lấy điện thoại ra cầu cứu.



Hộc! Hộc…

Đêm tối, trên con đường vắng vẻ, Tô Nhu dẫn theo Trương Tinh Vũ, Tô Quảng bạt mạng chạy.

Lúc này, có một chiếc xe taxi chạy tới. Tô Nhu mừng lắm, lập tức bắt xe: “Bác tài, dừng lại bác tài ơi”.

Chiếc xe phanh gấp, dừng lại bên đường. Ba người vội vàng lao tới.

“Cô gái, cô đi đâu?”, người tài xế tò mò nhìn ba còn người đang thở hổn hển và hỏi.

“Mau lái xe, mau lái xe”, Trương Tinh Vũ gầm lên.
 
Chương 5240: C5240: Chương 5240


Người tài xế giật mình, hoàn toàn không hiểu đang xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn đạp chân ga lao đi. Thế nhưng chiếc xe còn chưa thoát ra khỏi con hẻm thì…Một bóng hình đen xì từ trên không trung đáp xuống, đạp vào nắp thùng xe.

Ngay lập tức, lốp xe biến dạng, cả chiếc xe lật lại, đập mạnh vào cột cứu hỏa gần đó. Cột cứu hỏa nổ tung, một cột nước phun thẳng lên trời.

“Hả?”, người đi đường thấy vậy bèn hét lớn.

Mấy người ngồi trong xe do bị đập mạnh nên vùng đầu bị thương. Người tài xế ngất ngay tại chỗ. Tô Nhu thì bị choáng váng. Cô cố gắng giữ cho bản thân được tỉnh táo: “Bố, mẹ…mọi người vẫn ổn chứ?”

“Đau…đau chết đi được..”, Trương Tinh Vũ hét lớn.

“Tô Nhu, con có sao không?”, Tô Quảng vội hét lên.

“Con không sao. Bố, mẹ, mọi người mau chui ra. Chạy đi…”, Tô Nhu bặm môi.

Cánh cửa xe đã bị biến dạng, không đẩy ra được. Ba người đành phải bò ra từ chỗ cửa kính vỡ. Đầu Tô Nhu bị chảy máu, cánh tay bị kính cứa mạnh, máu tươi nhuốm đỏ chiếc áo của cô ấy.


Một chân của Trương Tinh Vũ cũng bị thương. Bà ta khập khiễng bước đi. Tô Quảng vẫn may, chỉ bị trầy xước chút ít. Ông ta dìu Trương Tinh Vũ cùng Tô Nhu chạy tới đầu đường phía bên kia. Đúng lúc này, bóng hình trước đó tấn công xe của họ lại xuất hiện, chặn đường ba người.

“Á!!!”, ba người họ hét lên.

“Anh…anh là ai? Tôi cảnh cáo anh, đừng có làm loạn. Nếu không…đừng trách sao tôi không khách sáo”.

Tô Quảng bặm môi, lấy hết dũng khí kéo vợ và con gái ra phía sau, sau đó làm ra vẻ sẵn sàng liều mạng. Đối phương không nói gì, chỉ rút ra một thanh kiếm màu đỏ máu, giơ lên và định chém về phía Tô Quảng. Tô Quảng trố tròn mắt.

“Bố! Mau tránh ra”, Tô Nhu hét lớn. Thế nhưng đã không còn kịp nữa.

Thanh kiếm giáng xuống vai của Tô Quảng. Sức mạnh bao trùm cơ thể ông ta.Với một người bình thường như ông ta thì căn bản chẳng còn sức mà nhích nổi chân nữa. Ông ta cứng đứng im đó, nhìn thanh kiếm lao về phía mình.

“Á!”, Trương Tinh Vũ hét lớn.


Tô Nhu thất thần. Lẽ nào…tất cả bọn họ sẽ chết ở đây sao?Ba người họ cảm thấy tuyệt vọng. Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợ tóc. Một bóng hình đáp xuống ngay trước mặt họ, đưa một tay lên, năm ngón tay hướng về phía thanh kiếm.

Thanh kiếm lập tức khựng lại. Nó đã bị người vừa xuất hiện kẹp chặt, không thể nhúc nhích.

Ba người Tô Nhu sững sờ. Tô Nhu cũng phải nín thở. Cô cảm giác có gì đó rất quen thuộc và rồi đột nhiên hét lớn: “Lâm Chính”.

“Tô Nhu, cô không sao chứ”, Lâm Chính quay lại, thế nhưng đập vào mắt họ là khuôn mặt của thần y Lâm.

Lâm Chính vội quay về nên chưa kịp đổi lại hình dạng. Tô Nhu giật mình. Là thần y Lâm à?Thế nhưng tại sao…bóng lưng lại giống Lâm Chính nhu vậy?

“Chết đi”, lúc này, người của Thiên Ma Đạo ở phía trước lại phát lực, nhấc con dao lên định chém vào bàn tay của Lâm Chính.

Lâm Chính giơ tay trái, chộp chặt lưỡi kiếm và bẻ mạnh.

Cạch…Thanh kiếm gãy ngay tức khắc. Lâm Chính chộp lấy đoạn kiếm gãy, đâm về phía người của Thiên Ma Đạo.

Hự! Người này run rẩy, hai tay buông thõng xuống. Hắn cúi đầu, nhìn phần kiếm gãy đâm xuyên tim mình.

Lâm Chính buông tay ra. Đối phương mềm nhũn người, chết ngay tại chỗ.
 
Chương 5241: C5241: Chương 5241


“Giết người rồi”, người đi đường thấy vậy vừa kêu toáng lên vừa bỏ chạy.

Tô Quảng, Trương Tinh Vũ cũng sợ tới mất hồn. Tô Nhu vẫn còn may. Dù sao thì người này cũng đã định giết chết cả nhà cô, nên cô hận lắm.

“Tô Nhu, mọi người không sao chứ?”, Lâm Chính vội quay lại hỏi.

“Chúng tôi vẫn ổn. Thần y Lâm, tay của anh…vẫn đang chảy máu kìa…”, Tô Nhu nói.

“Không sao, mọi người đi theo tôi, tôi đưa mọi người tới nơi an toàn”, Lâm Chính trầm giọng, lập tức lấy điện thoại ra và gọi cho Từ Thiên.

Tô Nhu không sao, Lâm Chính như trút được gánh nặng. Lúc này, Thái Thương Long và Cực Lạc Kiếm Quân cũng đã có mặt.

Thấy Lâm Chính vội vàng chạy tới cứu Tô Nhu, ông ta hừ giọng: “Vì một người con gái mà hoảng loạn như thế, nhóc, xem ra cảnh giới của cậu cũng không hề cao nhỉ”.

“Nhân sinh quan của tôi và ông không giống nhau. Tôi trân quý những người bên cạnh mình. Còn ông thì không, vì vậy cuộc đời ông chỉ toàn sự tiếc nuối”, Lâm Chính điềm đạm đáp lại.

“Cậu…”, Cực Lạc Kiếm Quân định phát tiết nhưng khựng lại. Vì dù sao thì Lâm Chính cũng nói đúng. Đây chính là nỗi đau cả đời này của ông ta.


Lúc này, vài chiếc xe lái tới. Đi đầu là Từ Thiên.

“Chủ tịch Lâm”, Từ Thiên bước xuống, thấy Lâm Chính thì ông ta mừng lắm.

“Mọi người vẫn ổn chứ”, Lâm Chính vội hỏi.

“Chúng tôi không sao nhưng các anh em vẫn đang chiến đấu, hơn nữa trang viên…hình như cũng bị tiêu hủy rồi”, Từ Thiên do dự rồi lên tiếng.

“Cái gì? Trang viên bị tiêu hủy rồi sao?”, Lâm Chính khẽ tái mặt.

“Bạch Họa Thủy đâu. Bọn họ thế nào rồi?”

“Chủ tịch Lâm, tôi cũng không rõ. Cậu bảo chúng tôi đi tìm cô Tô nên chúng tôi không dám chậm trễ, bèn đưa người rời đi. Mấy người Cung Hỉ Vân có lẽ đang canh chừng mật thất”, Từ Thiên nói.

“Cửa của mật thất được làm từ chất liệu đặc biệt, có lẽ là cầm cự được một lúc. Chúng ta nhanh chóng đi cứu viện thôi”, Lâm Chính hô lên.


“Vâng”, Từ Thiên đáp lại.

“Tô Nhu cùng với bố mẹ lên xe trước đi”, Lâm Chính lên tiếng.

“Chúng ta đi đâu? Ngoài ra chuyện này là thế nào vậy? Tại sao những người đó lại muốn giết chúng tôi? Đã xảy ra chuyện gì thế?”, Tô Nhu vội hỏi. Cô không thể nào chấp nhận được hiện thực.

“Tô Nhu, cô lên xe trước, tôi sẽ từ từ giải thích cho cô”, Lâm Chính nói. Tô Nhu nín thở nhưng vẫn cố gắng giữ sự mạnh mẽ và đưa bố mẹ lên xe.

Nhưng đúng lúc này. Vụt….vụt…Vô số các bóng đen từ đâu lao tới, vây kín xe của Từ Thiên. Sát khí hừng hực bủa vây.

“Bọn họ tới rồi”, Từ Thiên trầm giọng.

“Kệ họ, cứ thế lái xe đi tới trang viên”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Nhưng…chủ tịch Lâm…”

“Cứ lái xe là được”, Lâm Chính gằn giọng, ngắt lời của Từ Thiên. Từ Thiên hoảng hốt, nhưng vẫn làm theo. Ông ta lao thẳng vào đối phương.

Người của Thiên Ma Đạo sao có thể bỏ qua. Họ lập tức chém tới.

Đúng lúc này…Một đường kiếm lóe sáng. Bốn người của Thiên Ma Đạo lập tức nổ tung, chết ngay tại chỗ. Những kẻ khác tái mặt, đồng loạt nhìn về phía đường kiếm.
 
Chương 5242: C5242: Chương 5242


“Tử Huyền Thiên!”.

“Vậy còn chờ gì nữa? Dẫn ngay người tới đó, bao vây Tử Huyền Thiên đi!”.

Cực Lạc Kiếm Quân trầm giọng quát, đang định triệu tập 72 kiếm sứ xuất phát.

“Kiếm Quân đại nhân hấp tấp quá đấy! Chúng ta hùng hổ đến đó liệu có chắc chắn giết được người đó không?”, Lâm Chính bình thản nói: “Tôi đề nghị chia binh hai hướng!”.

“Chia binh hai hướng? Nghĩa là sao?”.

“Kiếm Quân đại nhân, tôi muốn ông dẫn theo đám phó chưởng môn Thiên Diệp xuất phát theo đường quốc lộ, tập kích người của Thiên Ma Đạo trong Tử Huyền Thiên. Tôi nghĩ với thực lực của ông, muốn đánh bại bọn chúng chắc chắn không thành vấn đề. Một khi không đánh lại được thì bọn chúng sẽ bỏ chạy, tôi sẽ chặn bọn chúng giữa đường. Trước sau kìm kẹp như vậy, bọn chúng mọc cánh cũng không thoát được, chết là cái chắc!”, Lâm Chính bình thản nói.

“Được! Cứ làm theo lời cậu nói đi!”.

Cực Lạc Kiếm Quân sáng mắt lên, lập tức dẫn người rời đi.


Lâm Chính im lặng nhìn bóng lưng rời đi của Cực Lạc Kiếm Quân, ánh mắt hơi lóe lên.

Mọi người bắt đầu hành động, các cao thủ của Giang Thành đều xuất quân, cùng Cực Lạc Kiếm Quân và Thiên Diệp tiến về phía Tử Huyền Thiên.

Còn lúc này, ở Tử Huyền Thiên đang đánh nhau dữ dội.

Mạn Sát Hồng đứng trên một gò đất cao, nhìn Tử Huyền Thiên đang lâm vào chiến hỏa, sắc mặt càng ngày càng lạnh lùng.

Đã tấn công tròn một tiếng rồi, nhưng người của Thiên Ma Đạo… chỉ công phá được sơn môn của Tử Huyền Thiên…

Chậm quá…

“Lũ ăn hại này làm ăn kiểu gì không biết? Sao lâu như vậy vẫn chưa đánh được vào trong? Vô dụng! Một lũ vô dụng!”, Mạn Sát Hồng không nhịn được ngoạc miệng chửi bới.

Người của Thiên Ma Đạo ở bên cạnh nghe thấy, lập tức ôm quyền bước tới: “Ma Nữ đại nhân, người của Tử Huyền Thiên thực lực cao cường, không phải những võ sĩ bình thường, muốn công phá không phải chuyện dễ! Trận này không nên kéo dài quá lâu, thuộc hạ đề nghị bảo bọn họ uống ngay Phong Ma Đan! Tốc chiến tốc thắng!”.


“Phong Ma Đan sao?”, Mạn Sát Hồng gật đầu, lạnh lùng nói: “Được, lập tức truyền lệnh, dùng Phong Ma Đan đi! Tuy sẽ tổn thất những ma nhân này, nhưng chỉ cần kết quả tốt đẹp, bọn họ chết cũng không sao”.

“Thuộc hạ sẽ đi truyền lệnh ngay”.

Ma nhân kia nói, rồi bước mấy bước tới, lấy một máy tín hiệu ra, kéo một cái nhằm vào không trung.

Vèo!

Một luồng khói màu đỏ tươi bay lên trời, sau đó nổ tung.

Người của Thiên Ma Đạo đang đánh nhau bên dưới đồng loạt ngẩng lên nhìn, ai nấy mở to mắt, tỏ vẻ kinh ngạc khó tin.

“Ma Nữ đại nhân có lệnh, mau dùng Phong Ma Đan để quyết thắng, không được kéo dài nữa, ai làm trái lệnh, chém!”, ma nhân kia cao giọng kêu lên, âm thanh vang khắp bốn phía.

“A!”.

“Không!”.

“Hu hu hu…”

Vô số người của Thiên Ma Đạo kêu rên khóc lóc, vẻ mặt suy sụp.
 
Chương 5243: C5243: Chương 5243


Mọi người thậm chí có thể thông qua kẽ hở nhìn thấy những con mắt đỏ máu dữ tợn đáng sợ ở phía bên kia cánh cửa.

Bọn họ đang nhìn vào trong này.

Cung Hỉ Vân không biết võ công, chỉ có thể lấy súng bắn vào khe hở.

Pằng pằng pằng…

Họng súng phun ra lửa.

Nhưng bọn họ mình đồng da sắt, sao lại sợ đạn được?

Dù cô ta đã bắn hết hộp đạn cũng không thấy bọn họ ngã xuống người nào.

Sắc mặt Cung Hỉ Vân trắng bệch, sợ đến mức cả người không còn sức lực.

Ầm!

Cuối cùng, theo tiếng nổ kịch liệt vang lên, cửa lớn bị tông mở.

Người còn chặn cửa ở phía sau đều bị đánh bay ra xa, ai nấy phun ra máu, lập tức ngất xỉu.


Những người còn lại vội vàng lùi về sau, sợ hãi nhìn người của Thiên Ma Đạo chen chúc ùa vào.

Nhiệt độ của cả căn hầm giảm xuống, sát khí đáng sợ tràn ngập trong căn phòng.

Bọn họ run lẩy bẩy, bàng hoàng bất lực nhìn những người đó.

“Giết!”.

Người của Thiên Ma Đạo không hề khách sáo, lập tức quát lên, cầm kiếm xông tới.

Bọn họ kinh hãi, lúc này đã cùng đường, chỉ đành liều mạng chiến đấu.

Nhưng làm sao bọn họ có thể là đối thủ của người Thiên Ma Đạo?

Thuộc hạ của Cung Hỉ Vân vừa đối đầu trực diện với người của Thiên Ma Đạo đã bị người của Thiên Ma Đạo chém tan xác, bị kiếm sắc bén chém thành mấy đoạn.

Máu nhuộm đỏ đám người khủng khiếp mặc áo choàng màu đen.

Bọn họ càng thêm yêu dị đáng sợ.


“Giết!”.

Sau khi giết chết thuộc hạ của Cung Hỉ Vân, người của Thiên Ma Đạo không dừng lại, khẽ quát một tiếng. Tất cả chạy ào về phía đám người Cung Hỉ Vân và Viêm Hận.

Bạch Họa Thủy không biểu lộ cảm xúc nhìn một người của Thiên Ma Đạo chạy về phía mình, vẻ mặt bình tĩnh, không vui không buồn, vô cùng thản nhiên đối mặt.

Đến lúc này, bà ta đã không mong cầu được sống nữa.

Vù!

Người của Thiên Ma Đạo đó nâng lưỡi đao màu đỏ máu trong tay lên, hung ác chém về phía Bạch Họa Thủy.

Hoàn toàn không có chút thương tiếc nào.

Không hề do dự!

Bạch Họa Thủy hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại, lặng lẽ chờ đợi cái chết ập tới.

Dường như bà ta đã cảm nhận được sự lạnh lẽo trên thanh đao đó…

Nhưng trong lúc nghìn cân treo sợi tóc.

Vù…

Một luồng gió mạnh đột nhiên thổi tới.
 
Chương 5244: C5244: Chương 5244


Sau đó, tất cả người của Thiên Ma Đạo đứng sững tại chỗ.

Lưỡi đao màu đỏ máu chém về phía Bạch Họa Thủy cũng dừng ở trên đỉnh đầu bà ta không tới nửa tấc…

Bạch Họa Thủy sửng sốt, chậm rãi mở mắt ra, vẻ mặt ngạc nhiên.

“Đây là… chuyện gì vậy?”.

Không chỉ Bạch Họa Thủy, Cung Hỉ Vân cũng vô cùng khó hiểu.

Những người của Thiên Ma Đạo ở trước mặt đều đứng sững tại chỗ, giữ tư thế vung đao chém, không thể động đậy thêm được nữa.

Dường như là… bị người khác điểm huyệt!

“Đây là… Chẳng lẽ…”.

Bạch Họa Thủy đột nhiên phản ứng lại, vội vàng nhìn về phía cửa.

Ngoài cửa có một nhóm người bước vào.


Cung Hỉ Vân nhìn thấy thì lập tức tuôn trào nước mắt, chạy tới ôm chặt người dẫn đầu, bật khóc.

“Chủ tịch Lâm, cuối cùng cậu cũng đến rồi! Hu hu hu…”.

Cô ta mất kiểm soát cảm xúc, khóc đến mức không biết trời đất gì.

“Không sao rồi, không sao rồi”.

Lâm Chính cười chua chát, lặng lẽ an ủi.

“Thần y Lâm, là cậu làm sao?”.

Bạch Họa Thủy đứng dậy, không tin nổi nhìn Lâm Chính.

“Tôi dùng châm bạc phong tỏa huyệt vị của bọn họ, xem ra bọn họ cũng còn là người, không phải yêu ma quỷ quái gì cả”.

Lâm Chính đi tới, lạnh lùng nói.

Tô Nhu và vợ chồng Trương Tinh Vũ cũng đã đến.


Nhìn thấy tình cảnh thê thảm này, ba người chống tường nôn mửa.

Lâm Chính quay đầu nhìn lướt qua, lên tiếng: “Lập tức xử lý hiện trường, quét dọn sạch sẽ”.

“Vâng, Chủ tịch Lâm!”.

Từ Thiên nhanh chóng sắp xếp người thực hiện.

“Dọn ra hai phòng trống để v… để cô Tô Nhu và người nhà nghỉ ngơi”.

“Vâng”.

“Cô Tô Nhu, mọi người hoảng sợ rồi, đi nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ sắp xếp người xử lý vết thương cho mọi người. Bên ngoài rất loạn, mọi người tạm thời ở lại đây đi!”, Lâm Chính cười nói.

“Cảm… Cảm ơn anh, Chủ tịch Lâm…”.

Tô Nhu gật đầu, đột nhiên cô như nghĩ tới điều gì đó, vội nói: “Chủ tịch Lâm, anh có thể giúp tôi một chuyện nữa không?”.

“Có chuyện gì cô cứ nói”.

“Là thế này, lúc trước tôi nhận được điện thoại của chồng tôi, anh ấy nói tôi phải lập tức rời khỏi chỗ ở, muốn tôi liên lạc với một người tên Trương Thất Dạ. Tôi nghĩ có lẽ anh ấy cũng biết chuyện này, có thể anh ấy đang gặp nguy hiểm, anh có thể… giúp tôi đi tìm anh ấy được không?”, Tô Nhu vô cùng sốt ruột.

Lâm Chính sửng sốt, ngay sau đó cười nói: “Cô Tô Nhu yên tâm, hiện nay chồng cô rất an toàn, tôi đã sai người tìm được anh ta, đồng thời sắp xếp ổn thỏa rồi!”.

“Thật sao?”, Tô Nhu vô cùng kích động, vội vàng cúi người trước Lâm Chính: “Cảm ơn anh!”.
 
Chương 5245: C5245: Chương 5245


“Không cần khách sáo”.

Lâm Chính cười nói.

Mấy người Tô Nhu về phòng nghỉ ngơi, nụ cười trên mặt Lâm Chính dần dần biến mất, toàn thân toát ra sự lạnh lẽo.

Anh chậm rãi quay người lại, nhìn người của Thiên Ma Đạo, không có biểu cảm gì.

Trong đồng tử của anh toàn là sát khí.

Sự dữ tợn đó khiến những người của Thiên Ma Đạo bị điểm huyệt tại chỗ đều cảm thấy sợ hãi.

Những người của Thiên Ma Đạo không sợ trời không sợ đất, nhưng hôm nay bọn họ phát hiện sâu trong nội tâm mình lại có chút sợ hãi…

Đây là cảm giác từ đâu xuất hiện?

Lâm Chính phất tay.

Tất cả mọi người đứng tới phía sau anh.


Từ Thiên đóng cánh cửa thông đến phòng ở lại, đồng thời phái người đứng canh giữ ở lối ra vào.

Bạch Họa Thủy thấy vậy, đầu óc mờ mịt: “Thần y Lâm, cậu định làm gì vậy?”.

“Hỏi chút chuyện”.

Lâm Chính bình tĩnh nói: “Nghe đây, bây giờ tôi sẽ giải huyệt cho các người! Tôi hỏi các người một số vấn đề, tôi khuyên các người tốt nhất hãy trả lời thành thật. Đây là cơ hội tôi cho các người, hi vọng các người có thể trân trọng! Nếu không, hậu quả các người sẽ không muốn nhìn thấy đâu!”.

Nói xong, Lâm Chính vung tay chộp vào không trung.

Vù vù vù…

Tất cả châm bạc giống như là bị một cánh tay to lớn vô hình nắm giữ, đồng loạt bay trở về trong tay Lâm Chính.

“Thần y Lâm! Đừng!”.

Bạch Họa Thủy vội hô lên.


Nhưng… không còn kịp nữa.

Người của Thiên Ma Đạo thoát khỏi ràng buộc giống như hổ xổng chuồng, đồng loạt bổ nhào về phía Lâm Chính.

Trong mắt những người đó lộ ra vẻ hung ác, dữ tợn mà phẫn nộ.

Chưa bao giờ có ai dám đối xử với bọn họ như vậy.

Cũng chưa bao giờ có ai dám nói chuyện với bọn họ như vậy!

Trong mắt bọn họ, những người trước mặt yếu ớt và đáng thương như những con lợn con chó, muốn giết là giết.

Từ lúc nào… một đám chó lợn lại có thể giẫm lên đầu bọn họ?

Giết!

Nhất định phải giết!

Giết đến mức bọn họ kinh hồn táng đảm, sợ hãi biến sắc mới được!

Tất cả đám người của Thiên Ma Đạo đều nghĩ như vậy.

Nhưng ngay khi bọn họ đến gần.

Ầm ầm ầm ầm…
 
Chương 5246: C5246: Chương 5246


Người của Thiên Ma Đạo ở phía trước nhất đột nhiên nổ tung cả người, lập tức biến thành thịt vụn văng tung tóe.

Tất cả người của Thiên Ma Đạo đều biến sắc.

“Đến gần thêm nữa, chết!”.

Lâm Chính lạnh lùng nói.

Có người không phục, lại cất bước, vẫn còn muốn đến gần.

Vèo!

Lại một cây châm bạc đâm lên người kẻ đó.

“A! A! A!”.

Người đó lập tức hét lên thảm thiết, sau đó cả người tan chảy, lại hòa tan thành máu từng chút một, chết rất thê thảm.

Tất cả mọi người nhìn mà kinh hãi.


“Nếu còn có ai đến gần, sống không bằng chết! Tôi không nói lần thứ ba đâu”, Lâm Chính lại quát lên.

Lời này đã đánh vào tim những người của Thiên Ma Đạo ở đây.

Chết không hề đáng sợ!

Người của Thiên Ma Đạo không có mấy ai thực sự sợ chết.

Dù sao bọn họ cũng đi theo con đường giết chóc này.

Nhưng điều này không có nghĩa là bọn họ không sợ gì.

Sống không bằng chết chính là điều mà bọn họ sợ nhất.

Quả nhiên, rất nhiều người của Thiên Ma Đạo trở nên do dự.

Người trước mặt này có thực lực rất mạnh, bọn họ cảm nhận được, nếu còn xông lên thì chắc chắn sẽ chết rất thảm.

Nhưng bọn họ là người Thiên Ma Đạo, sao có thể bị vài ba lời nói của đối phương làm cho sợ hãi chứ?


Do dự một lúc lâu, rất nhiều người đều không dám hành động khinh suất, nhưng vẫn có những người không sợ chết bắt đầu rục rịch.

Lâm Chính vẫn không chút khách sáo, giơ tay vung mấy châm ra.

Vèo vèo vèo…

Châm bạc lại đâm vào người người kia.

Người kia lập tức ngã khuỵu xuống đất, điên cuồng lăn lộn, hai tay cào cấu khắp người.

“A! A! A!”.

Hắn gào rú thảm thiết, quần áo bị cào rách, da thịt cả người bị gãi máu tươi đầm đìa, thoạt nhìn có vẻ rất đau khổ.

Người của Thiên Ma Đạo nhìn thấy thì vô cùng sợ hãi, da đầu tê dại.

Đám người Bạch Họa Thủy cũng ngây người ra.

Không ai biết rốt cuộc hắn đã trải qua những gì, phải chịu nỗi đau đớn như thế nào, nhưng cảnh tượng thê thảm này đủ để khiến bọn họ kinh hồn táng đảm…

“Xin hãy tha mạng! Xin hãy tha mạng!”.

Cuối cùng, người kia của Thiên Ma Đạo cũng không chịu nổi nữa, lồm cồm bò dậy, điên cuồng dập đầu với Lâm Chính.

Bốp bốp bốp…
 
Chương 5247: C5247: Chương 5247


Mặt sàn cũng bị hắn dập phát ra tiếng bôm bốp, vỡ đầu chảy máu nhưng vẫn không chịu dừng lại.

Lâm Chính mặt không cảm xúc, lại phất tay lên.

Vèo vèo vèo.

Những cây châm bạc đâm trên người hắn được thu lại.

Người kia rùng mình một cái, sau đó ngã lăn ra đất bất động, không rõ sống chết ra sao.

Mọi người ngây ra nhìn, ai nấy kinh hoàng tột độ.

“Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện tử tế rồi chứ?”, Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.

Người của Thiên Ma Đạo đưa mắt nhìn nhau, sau đó người đứng đầu tiên lạnh lùng quát hỏi: “Anh muốn hỏi cái gì?”.

“Ai phái các anh tới?”, Lâm Chính nói.

“Chuyện này chúng tôi không thể nói được”.


“Các anh không có quyền chọn, hoặc là nói, hoặc là tôi sẽ cho các anh nếm thử mùi vị mà người ban nãy phải chịu đựng”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Cậu tưởng chúng tôi sẽ bị cậu khuất phục sao? Người của Thiên Ma Đạo kiêu ngạo sẽ không sợ bất cứ sự tồn tại nào, cũng không sợ chết! Người chết thì không thể nếm trải mùi vị đó được!”.

Người kia lạnh lùng hừ một tiếng, biết mình không phải là đối thủ của Lâm Chính, liền giơ đao trong tay lên, nắm chặt chuôi đao rồi đâm thẳng vào tim.

Phập!

Lưỡi đao đỏ xuyên qua tim, miệng hắn phun ra rất nhiều máu tươi.

Đối mặt với sự mạnh mẽ của Lâm Chính, hắn đã lựa chọn tự sát.

“Mạnh tay đấy!”.

Viêm Hận hít vào khí lạnh, ánh mắt đầy vẻ kiêng dè.

Chắc chắn Thiên Ma Đạo sẽ gây uy hiếp cho đại hội, đại hội phải đề phòng.


Trong lòng hắn thầm nghĩ.

Nhưng Lâm Chính lại hừ lạnh.

“Anh tưởng tự sát là xong sao? Trước mặt tôi, ngay cả quyền tự sát các anh cũng không có”.

Lâm Chính lạnh lùng nói rồi giơ tay lên, ném ra mười mấy cây châm bạc, đâm mạnh vào người kia của Thiên Ma Đạo với tốc độ nhanh như chớp.

Nhất thời, đôi mắt ảm đạm của hắn lại sáng lên.

Vẻ mặt hắn đầy đau đớn, mở to đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Lâm Chính, sức lực vốn đã tiêu tán lại khôi phục, nhưng điều khiến hắn không thể chịu nổi lại là nỗi đau đớn đến từ tim.

Dù sao lúc này cũng có một thanh đao đang cắm ở tim hắn.

Lâm Chính đứng thẳng người dậy, đi về phía người của Thiên Ma Đạo kia.

Những người còn lại của Thiên Ma Đạo đều nín thở, vốn định đi tới ngăn cản, nhưng Lâm Chính lại lật bàn tay.

Ầm!

Một luồng khí thế kinh người giáng từ trên trời xuống, đè trên đỉnh đầu những người này.

Bọn họ lập tức không thể động đậy, tất cả đều bị khí thế trấn áp.
 
Chương 5248: C5248: Chương 5248


Ai nấy mở to đôi mắt đỏ ngầu, nhìn Lâm Chính đi tới trước mặt người kia, sau đó giơ tay lên, ấn vào cánh tay hắn, khẽ kéo.

Phựt!

Một cánh tay bị kéo đứt.

“Ư…”

Người kia đau đến mức lùi lại liên tục, sắc mặt trắng bệch.

“Anh yên tâm, đây chỉ là món khai vị thôi, tôi đã nói rồi, nếu không hợp tác với tôi, tôi sẽ khiến các anh sống không bằng chết”.

Lâm Chính lạnh lùng nói, sau đó giơ tay lên, nhanh như chớp điểm vào các huyệt trên người hắn.

Vết thương của người kia lập tức ngừng chảy máu.

Nhưng nỗi đau đớn dữ dội thì lại ập tới.

“Hừ, hự…”


Khuôn mặt người kia dần trở nên vặn vẹo, ánh mắt cũng đầy vẻ khổ sở, cơ thể không ngừng run rẩy.

Cuối cùng, hắn ngã xuống đất, bắt đầu co giật, một tay không ngừng dứt tóc móc mắt mình ra.

“Giết tôi đi! Giết tôi đi! Giết tôi đi!”.

Hắn gào lên, dường như sắp phát điên đến nơi.

Nhưng Lâm Chính không dừng lại, mà tiếp tục điểm lên người hắn.

“A!”.

Cuối cùng, người kia móc cả hai mắt ra, thậm chí còn lột cả da mặt của mình xuống, cuối cùng cầm lấy lưỡi giật mạnh.

Phựt!

Máu tươi tung tóe.

Người kia chết ngay tại chỗ. . Thử đọc t𝐫𝘂𝐲ện không q𝘂ảng cáo tại ( T𝐑U𝑴T𝐑U𝘠 ỆN﹒𝙫n )


Tất cả những người còn lại của Thiên Ma Đạo đều sợ đến ngây người.

Keng! Keng! Keng!

Tất cả người của Thiên Ma Đạo đều buông đao kiếm trong tay, đồng loạt quỳ xuống, run rẩy dập đầu với Lâm Chính.

“Xin… xin hãy tha mạng…”

“Xin hãy tha mạng…”

Bọn họ run rẩy kêu lên.

Vẻ hung thần ác sát trước đó đã biến mất tăm.

Lúc này, nhìn bọn họ chẳng khác gì một đàn chuột đang run lẩy bẩy.

Lâm Chính lạnh lùng đi tới trước mặt những người này, khàn giọng nói: “Tôi biết các anh tấn công Giang Thành cũng chỉ là làm theo sai khiến của người bên trên. Các anh chỉ là đám tiểu tốt, quyền sinh sát không bao giờ nằm trong tay các anh, nên tôi cũng không trách phạt. Bây giờ, tôi hỏi gì các anh trả lời nấy! Tất cả đều phải trả lời, ai không trả lời thì giết! Câu trả lời của ai khác xa những người khác cũng giết! Rõ chưa?”.

Người của Thiên Ma Đạo đều run lên, sau đó đồng thanh hô: “Vâng, đại nhân!”.

“Tốt lắm”.

Lâm Chính lạnh lùng nói: “Bây giờ nói trước cho tôi biết là ai lên kế hoạch cho cuộc tấn công này?”.

“Là… là Ma Nữ đại nhân Mạn Sát Hồng lên kế hoạch cho cuộc tấn công này”.
 
Chương 5249: C5249: Chương 5249


“Lần này tấn công Giang Thành, Ma Nữ đại nhân đã triệu tập 700 ma vệ, 20 ma tướng, ý đồ diệt trừ tất cả mọi thứ liên quan đến anh. Chúng tôi cũng chỉ làm theo lệnh, xin đại nhân bớt giận, tha cho chúng tôi!”.

Mọi người nhao nhao trả lời, câu trả lời cũng na ná nhau.

“Ma Nữ? Mạn Sát Hồng?”.

Lâm Chính nhíu mày, anh bỗng nhớ ra gì đó, sẵng giọng nói: “Mạn Sát Hồng kia trông như thế nào? Có phải rất lùn, nhìn không khác gì một cô bé không?”.

“Đúng vậy”.

“Mấy năm trước Ma Nữ đại nhân tu luyện ma công xảy ra sơ sót, nên cơ thể bị biến dị, cải lão hoàn đồng, dáng vẻ nhìn như trẻ con”.

Người của Thiên Ma Đạo vội đáp.

“Cải lão hoàn đồng?”.


Hơi thở của Lâm Chính như nghẹn lại, nổi lên hứng thú. . Google‎ ngay‎ trang‎ ++‎ 𝑻‎ rUm𝑻ruyện﹒𝚟n‎ ++

Không ngờ trong Thiên Ma Đạo còn có chuyện như vậy.

Nhưng anh không hỏi những người này, bởi vì chắc chắn bọn họ cũng không biết.

“Mạn Sát Hồng ở đâu? Bà ta có đến không?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.

“Mạn Sát Hồng đại nhân không đến, chắc là bà ấy đến Tử Huyền Thiên. Theo bà ấy thì Tử Huyền Thiên khó đối phó hơn Giang Thành, nên dẫn theo rất nhiều cao thủ của Thiên Ma Đạo, định đích thân tiêu diệt Tử Huyền Thiên”, người của Thiên Ma Đạo nói.

“Vậy sao? Xem ra người này vẫn chưa nhận ra bài học”.

Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, bình thản nói: “Nói cho tôi biết lộ trình tấn công Giang Thành của Thiên Ma Đạo các anh! Từ Thiên, lập tức phong tỏa tất cả lối ra vào Giang Thành, những người còn lại theo tôi đi diệt ma!”.

“Vâng, thần y Lâm”.


Hỏi cung xong, Lâm Chính châm cứu cho những người của Thiên Ma Đạo, phong bế tu vi của bọn họ, sau đó nhốt lại.

Rồi dẫn theo một loạt cao thủ của Dương Hoa, men theo tuyến đường tấn công của người Thiên Ma Đạo, bao vây đánh giết.

Trên đường đi, anh không quên bảo Thái Thương Long gửi lộ trình cho Cực Lạc Kiếm Quân.

Cực Lạc Kiếm Quân nhận được lộ trình, lập tức dẫn theo 72 kiếm sứ, bắt đầu thanh lọc thành phố.

Những người Thiên Ma Đạo đang đánh giết khốc liệt với đám người Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương lập tức bị tấn công tối tăm mặt mũi, phải lùi lại liên tục, định rút khỏi Giang Thành.

Nhưng lúc này Giang Thành đã trở thành một chiếc lồng khổng lồ.

Vào thì được nhưng đã không thể ra được.

Đám ma nhân cuối cùng bất đắc dĩ rút tới công viên hồ Lễ Bộ của Giang Thành, phản kháng đến cùng trên hòn đảo ở giữa chiếc hồ trong công viên.

“Giang Thành bỗng có rất nhiều cao thủ ập tới, chúng ta không chống lại được đâu, e là những người khác cũng gặp chuyện bất trắc rồi! Mau báo chuyện này với Ma Nữ đại nhân! Mau lên!”, một ma nhân khẽ gầm lên.

Người của Thiên Ma Đạo ở bên cạnh lập tức lấy thiết bị liên lạc ra, định gọi cho Mạn Sát Hồng.

Nhưng hắn vừa lấy được thiết bị ra.
 
Chương 5250: C5250: Chương 5250


Phập!

Một thanh kiếm lướt tới, chặt đứt cánh tay của hắn.

Phụt!

Máu tươi phun ra.

Người kia của Thiên Ma Đạo đau đến mức lùi lại liên tục, còn cánh tay của hắn không rơi xuống, mà được một luồng khí kình bao bọc, bay ra ngoài hòn đảo.

Người của Thiên Ma Đạo nhìn theo.

Thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng trên mặt hồ bên ngoài hòn đảo.

Người đàn ông khiến cánh tay kia chấn động nát bét, rồi cầm lấy thiết bị liên lạc, bình thản nhìn người của Thiên Ma Đạo.

Anh không ra tay ngay lập tức, mà kết nối thiết bị liên lạc.

“Xử lý xong rồi sao?”.

Đầu bên kia lập tức vang lên giọng nói lạnh lùng của Mạn Sát Hồng.


“E là vẫn chưa”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.

Giọng nói ở đầu bên kia im bặt, một lát sau mới dữ tợn nói: “Cậu là ai?”.

“Sao vậy? Quên tôi nhanh thế hả? Chỉ tiếc là tôi không giết luôn được bà”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Là cậu?”, giọng nói của Mạn Sát Hồng chứa đầy sát khí.

Nhưng trong sát khí vẫn lộ chút sợ hãi.

Bà ta đã nhớ ra chủ nhân của giọng nói này, cũng lập tức nhớ lại cảnh tượng tháo chạy trối chết trong vùng cơ quan.

Nhưng bây giờ bà ta không hề sợ.

Bởi vì đằng sau bà ta là cả Thiên Ma Đạo.

“Tôi sẽ băm vằm xé xác cậu, tôi sẽ móc tim gan của cậu ra ăn! Tôi sẽ khiến cậu chết rất khó coi! Rất khó coi! Tôi thề! Tôi đảm bảo!”, Mạn Sát Hồng gầm lên đầy dữ tợn.

“Bà cứ chờ đấy!”.


Lâm Chính bình thản thốt ra bốn chữ, sau đó bỗng dùng sức bóp nát thiết bị liên lạc trong tay.

Những người của Thiên Ma Đạo ở trên hòn đảo đều nín thở.

“Giết!”.

Lâm Chính khàn giọng nói.

Lập tức có vô số bóng dáng từ bốn phương tám hướng ập tới, chém người của Thiên Ma Đạo.

Một lát sau, thi thể chất đống trên hòn đảo, hồ nước cũng bị máu tươi nhuộm đỏ.

“Nhanh chóng dọn dẹp hiện trường, sau đó điều động nhân thủ, chuẩn bị đến Tử Huyền Thiên! Phó chưởng môn Thiên Diệp đâu? Bảo cả bọn họ nhanh chóng theo chúng ta trở về Tử Huyền Thiên chi viện!”.

Lâm Chính ngoảnh sang hét lên với Nguyên Tinh.

“Vâng, giáo chủ”.

Nguyên Tinh lập tức chạy đi sắp xếp.

“Sao? Người của Thiên Ma Đạo chết hết rồi à?”, hai tay Cực Lạc Kiếm Quân dính đầy máu tươi, lạnh lùng đi tới.

“Chỉ chết mấy kẻ lâu la tiểu tốt, chẳng có tác dụng gì, chủ nhân của bọn chúng còn chưa xuất hiện”, Lâm Chính bình thản nói.

“Chủ nhân của bọn chúng ở đâu”.
 
Chương 5251: C5251: Chương 5251


“Tử Huyền Thiên!”.

“Vậy còn chờ gì nữa? Dẫn ngay người tới đó, bao vây Tử Huyền Thiên đi!”.

Cực Lạc Kiếm Quân trầm giọng quát, đang định triệu tập 72 kiếm sứ xuất phát.

“Kiếm Quân đại nhân hấp tấp quá đấy! Chúng ta hùng hổ đến đó liệu có chắc chắn giết được người đó không?”, Lâm Chính bình thản nói: “Tôi đề nghị chia binh hai hướng!”.

“Chia binh hai hướng? Nghĩa là sao?”.

“Kiếm Quân đại nhân, tôi muốn ông dẫn theo đám phó chưởng môn Thiên Diệp xuất phát theo đường quốc lộ, tập kích người của Thiên Ma Đạo trong Tử Huyền Thiên. Tôi nghĩ với thực lực của ông, muốn đánh bại bọn chúng chắc chắn không thành vấn đề. Một khi không đánh lại được thì bọn chúng sẽ bỏ chạy, tôi sẽ chặn bọn chúng giữa đường. Trước sau kìm kẹp như vậy, bọn chúng mọc cánh cũng không thoát được, chết là cái chắc!”, Lâm Chính bình thản nói.

“Được! Cứ làm theo lời cậu nói đi!”.

Cực Lạc Kiếm Quân sáng mắt lên, lập tức dẫn người rời đi.


Lâm Chính im lặng nhìn bóng lưng rời đi của Cực Lạc Kiếm Quân, ánh mắt hơi lóe lên.

Mọi người bắt đầu hành động, các cao thủ của Giang Thành đều xuất quân, cùng Cực Lạc Kiếm Quân và Thiên Diệp tiến về phía Tử Huyền Thiên.

Còn lúc này, ở Tử Huyền Thiên đang đánh nhau dữ dội.

Mạn Sát Hồng đứng trên một gò đất cao, nhìn Tử Huyền Thiên đang lâm vào chiến hỏa, sắc mặt càng ngày càng lạnh lùng.

Đã tấn công tròn một tiếng rồi, nhưng người của Thiên Ma Đạo… chỉ công phá được sơn môn của Tử Huyền Thiên…

Chậm quá…

“Lũ ăn hại này làm ăn kiểu gì không biết? Sao lâu như vậy vẫn chưa đánh được vào trong? Vô dụng! Một lũ vô dụng!”, Mạn Sát Hồng không nhịn được ngoạc miệng chửi bới.

Người của Thiên Ma Đạo ở bên cạnh nghe thấy, lập tức ôm quyền bước tới: “Ma Nữ đại nhân, người của Tử Huyền Thiên thực lực cao cường, không phải những võ sĩ bình thường, muốn công phá không phải chuyện dễ! Trận này không nên kéo dài quá lâu, thuộc hạ đề nghị bảo bọn họ uống ngay Phong Ma Đan! Tốc chiến tốc thắng!”.


“Phong Ma Đan sao?”, Mạn Sát Hồng gật đầu, lạnh lùng nói: “Được, lập tức truyền lệnh, dùng Phong Ma Đan đi! Tuy sẽ tổn thất những ma nhân này, nhưng chỉ cần kết quả tốt đẹp, bọn họ chết cũng không sao”.

“Thuộc hạ sẽ đi truyền lệnh ngay”.

Ma nhân kia nói, rồi bước mấy bước tới, lấy một máy tín hiệu ra, kéo một cái nhằm vào không trung.

Vèo!

Một luồng khói màu đỏ tươi bay lên trời, sau đó nổ tung.

Người của Thiên Ma Đạo đang đánh nhau bên dưới đồng loạt ngẩng lên nhìn, ai nấy mở to mắt, tỏ vẻ kinh ngạc khó tin.

“Ma Nữ đại nhân có lệnh, mau dùng Phong Ma Đan để quyết thắng, không được kéo dài nữa, ai làm trái lệnh, chém!”, ma nhân kia cao giọng kêu lên, âm thanh vang khắp bốn phía.

“A!”.

“Không!”.

“Hu hu hu…”

Vô số người của Thiên Ma Đạo kêu rên khóc lóc, vẻ mặt suy sụp.
 
Chương 5252: C5252: Chương 5252


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Nhưng bọn họ không còn lựa chọn nào khác.

Bọn họ biết rõ làm trái mệnh lệnh của Ma Nữ sẽ có kết cục gì.

Bọn họ đã lựa chọn con đường này thì sống hay chết đã không còn nằm trong tay họ nữa.

Nhiều người của Thiên Ma Đạo lần lượt lùi lại, lấy một viên thuốc đen sì ra, khổ sở nhét vào miệng.

Những người của Tử Huyền Thiên vẫn đang liều mạng chống trả tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc.

“Bọn họ đang uống cái gì vậy?”.

“Phong Ma Đan? Đó là gì thế?”.

Tất cả mọi người đều không hiểu có chuyện gì xảy ra.

Mấy trưởng lão cảm thấy không đúng lắm, lập tức khẽ quát: “Lùi lại! Lùi vào trong cổng!”.


Mọi người đồng loạt lùi vào trong cổng Tử Huyền Thiên, thiết lập phòng tuyến.

Còn những người của Thiên Ma Đạo sau khi uống Phong Ma Đan thì như lên cơn điên, gầm rú gào thét. Bọn họ lột mặt nạ trên mặt ra, cào gãi va đập như điên, phá hoại tất cả những gì có thể phá hoại.

Ai nấy đều trở nên người không ra người ngợm không ra ngợm.

Lúc này, đôi mắt đỏ ngầu của bọn họ đã không nhìn thấy con ngươi nữa, cả tròng mắt toàn là màu đỏ như máu.

Người của Tử Huyền Thiên ngây ra, kinh hãi nhìn những người này.

“Đám người này… rốt cuộc là quái vật gì vậy?”, một trưởng lão lẩm bẩm.

“Giết! Giết! Giết!”.

“Ta thèm máu! Ta thèm thịt! Ta đói!”.

“Khó chịu quá!”.


Những người của Thiên Ma Đạo này phát ra âm thanh như dã thú, ánh mắt khóa chặt lấy người của Tử Huyền Thiên ở trong cổng, sau đó liều mạng xông về phía bọn họ.

Ma nhân như nước lũ, không thể ngăn cản.

“Chuẩn bị chiến đấu!”.

Các trưởng lão của Tử Huyền Thiên gầm lên, toàn lực ứng chiến.

Nhưng lần này, dường như người của Thiên Ma Đạo đã hoàn toàn mất nhân tính, quên cả đau đớn, bọn họ phớt lờ đao kiếm, bổ nhào tới.

Phòng tuyến do các đệ tử của Tử Huyền Thiên dựng lên nhanh chóng sụp đổ.

Một đệ tử ngã nhào xuống đất, còn chưa kịp giãy giụa phản kháng, đã bị người của Thiên Ma Đạo đè lên người rồi giật đứt tay chân, cuối cùng cắn vào cổ anh ta, giật đứt đầu anh ta xuống.

Máu tươi tung tóe, tiếng la hét không ngớt, máu chảy thành sông, thây chất thành đống…

Cảnh tượng như địa ngục trần gian dần hiện ra.

“Tốt! Tốt! Tốt lắm!”.

Mạn Sát Hồng nhìn cảnh tượng thê thảm trong Tử Huyền Thiên, khóe môi nhếch lên, gật đầu lia lịa: “Phong Ma Đan của Thiên Ma Đạo chúng ta quả nhiên là thần đan! Với sức chiến đấu như vậy, một Tử Huyền Thiên nhỏ bé khác gì con kiến chứ? Tốt lắm!”.

“Phong Ma Đan có thể kích phát cực hạn của cơ thể người, nhưng cái giá phải trả là đánh mất nhân tính, đánh mất lí trí. Hơn nữa, sau khi dược hiệu của đan dược không còn, kiểu gì bọn họ cũng kiệt sức mà chết. Tuy sẽ chết, nhưng có thể đổi lại sức chiến đấu ngắn ngủi như vậy cũng rất đáng”, người Thiên Ma Đạo ở bên cạnh cười nói.
 
Chương 5253: C5253: Chương 5253


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

“Nhanh chóng giải quyết đi, chiến sự phía Giang Thành không thuận lợi, tôi nghĩ chắc là đám người đó đang đổ về đây. Phải tiêu diệt Tử Huyền Thiên trước khi bọn chúng đến nơi”, Mạn Sát Hồng mặt không cảm xúc nói.

“Ma Nữ đại nhân yên tâm, không đến nửa tiếng, Tử Huyền Thiên chắc chắn không còn một mống người”, ma nhân kia vội ôm quyền.

“Vậy sao?”.

Đúng lúc này, một tiếng quát lạnh lùng vang lên.

Sau đó, một luồng khí quang sắc lạnh xông thẳng lên trời, đánh về phía này.

Mạn Sát Hồng nheo mắt nhìn.

Ầm!

Cột sáng va chạm với mặt đất, mặt đất lập tức nổ tung.

Người của Thiên Ma Đạo kinh sợ lùi lại.


Khi cột sáng tản đi, bụi bặm rơi xuống, thì một bóng dáng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Đó là chưởng môn của Tử Huyền Thiên, Lăng Kiếm Phi!

“Tôi còn tưởng ông định làm một con rùa rụt đầu, cả đời không ló mặt ra chứ!”, Mạn Sát Hồng cười nói: “Nếu ông đã tự ra mặt thì tốt quá, tôi đỡ mất công vào để giết ông!”.

“Giết tôi? Bà cũng xứng?”.

Lăng Kiếm Phi lạnh lùng hừ mũi, lại tung người nhảy lên, đánh về phía Mạn Sát Hồng.

Khí kình tàn bạo và uy thế vô tận như dời non lấp bể, vô cùng khủng khiếp, dường như trời đất cũng phải chấn động.

Lăng Kiếm Phi là người đứng đầu Tử Huyền Thiên, thực lực đương nhiên hơn xa người thường.

Huống hồ trước đó Mạn Sát Hồng còn bị Lâm Chính đánh bị thương, vẫn chưa hồi phục, bây giờ đánh với Lăng Kiếm Phi đương nhiên không thể chiếm thế thượng phong.


Nhưng bà ta không hề hoảng hốt, ngược lại còn nhếch môi, lùi lại liên tục, cười nói: “Bây giờ tôi đương nhiên không xứng, nhưng người có thể giết ông thì quả thực quá quá nhiều”.

“Hử?”.

Lăng Kiếm Phi nhíu mày, cảm thấy không ổn.

Vù!

Hai luồng sương đen sì bỗng phun ra từ hai bên, lan tới nhanh như chớp.

Lăng Kiếm Phi hơi biến sắc, lập tức chuyển từ thế công sang thế thủ, đánh hai chưởng sang hai bên.

Bốp! Bốp!

Lòng bàn tay ông ta đánh mạnh vào hai luồng sương đen sì đáng sợ kia, làn sương tan ra, hai bóng người bay từ trong đó ra, rơi xuống đất.

Cơ thể Lăng Kiếm Phi cũng bị chấn động mạnh, sau khi hạ xuống đất phải lùi lại nửa bước.

Ông ta đanh mắt nhìn hai bóng dáng kia, sắc mặt lạnh tanh: “Không ngờ… lần này để tiêu diệt Tử Huyền Thiên, Thiên Ma Đạo các bà mời cả Ma Quái ra! Xem ra tôi đã đánh giá thấp quyết tâm của các bà rồi!”.

“Lăng Kiếm Phi, ông tốt xấu gì cũng là bá chủ một phương, nếu không mời Ma Quái thì làm sao giết được ông? Chỉ tiếc là tôi bị thương, nếu không tôi thực sự rất muốn tự tay lấy đầu ông! Cảm giác đó chắc chắn cả đời khó quên!”, ánh mắt Mạn Sát Hồng lóe lên một tia điên cuồng.
 
Chương 5254: C5254: Chương 5254


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

“Lấy đầu tôi? Hừ, chỉ dựa vào các bà? Chờ tôi lấy được đầu của hai tên Ma Quái này sẽ xử lý bà!”.

Lăng Kiếm Phi lạnh lùng quát, rồi lại xông tới.

“A!”.

“A!”.

Hai tên ma quái hét lên rồi đồng thời ra chưởng.

Vù!

Một luồng khói màu đen sì phun ra từ lòng bàn tay họ, sau đó nhanh chóng ngưng lại, ập về phía Lăng Kiếm Phi.

Lăng Kiếm Phi dường như nín thở, nghe thấy cả tiếng rồng rít gào.

Trong luồng khói đen kia… có một con rồng khí màu đen lao ra…

Con rồng đen được hóa từ ma khí giương nanh múa vuốt, uy võ hung hãn, rít gào lao về phía Lăng Kiếm Phi.

Mặt đất cũng bị con rồng đen đáng sợ này nghiền nát.


Mây trên trời cũng bị xua tan.

Người của Thiên Ma Đạo ở hai bên vội vàng lùi lại, không thể chống nổi uy thế của con rồng khí màu đen sì này.

Thật là khủng khiếp!

Đây chính là thực lực của Ma Quái sao?

Sắc mặt Lăng Kiếm Phi đanh lại, thầm cắn răng. Đã đến nước này thì ông ta cũng không còn đường lui nữa, liền quát to một tiếng, huy động khì kình toàn thân ngưng tụ ở hai cánh tay, rồi lao về phía trước.

Bốp!

Cánh tay va mạnh vào con rồng khí màu đen kia.

Khí kình tàn bạo lập tức men theo cánh tay truyền khắp toàn thân Lăng Kiếm Phi như dòng điện.

Cả người Lăng Kiếm Phi chấn động mạnh.

Nhưng ông ta không lùi lại, mà huy động khí mạch rít gào, bàn tay đang đè ở miệng con rồng đen bỗng chộp lấy miệng nó, sau đó dùng sức.


“A!”.

Cùng với một tiếng gầm phẫn nộ, hai cánh tay ông ta bỗng dang ra, xé rách con rồng khí màu đen này.

Hai tên Ma Quái đang điều khiển rồng khí lập tức bị phản phệ, phun ra máu tươi, lùi lại liên tục.

“Cái gì?”.

Mạn Sát Hồng biến sắc.

Bà ta biết Lăng Kiếm Phi rất mạnh, nhưng không ngờ hai Ma Quái cũng không làm gì được ông ta.

Đúng là mạnh mẽ!

Tử Huyền Thiên này quả thực là một khúc xương khó gặm.

Nhưng Mạn Sát Hồng không nôn nóng, mà lạnh lùng nhìn chằm chằm Lăng Kiếm Phi, khóe môi chậm rãi nhếch lên.

Lăng Kiếm Phi ở bên này không dám thả lỏng, định thừa thắng truy kích, nhưng khóe mắt lại liếc thấy nụ cười quỷ dị của Mạn Sát Hồng.

Ông ta giật thót trong lòng, cảm thấy không ổn.

Bỗng dưng!

Vèo!
 
Chương 5255: C5255: Chương 5255


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Một cái bóng màu đen sì lao tới từ sau lưng Lăng Kiếm Phi, đánh vào lưng ông ta với khí thế sét đánh không kịp bưng tai.

Bốp! . truyện tiên hiệp hay

Lăng Kiếm Phi không kịp phản ứng, cả người bay đi, va vào tảng đá ở bên cạnh.

Ầm!

Tảng đá nổ tung.

Lăng Kiếm Phi ngã lăn xuống đất, phun ra rất nhiều máu tươi và thịt vụn.

Ông ta khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn người đánh lén mình, khàn giọng nói: “Tên Ma Quái thứ ba?”.

“Ha ha ha, Lăng Kiếm Phi, không ngờ tới chứ gì? Ba Ma Quái liên thủ đánh ông, đây là vinh hạnh trước nay chưa từng có đâu!”, Mạn Sát Hồng cười lớn, ánh mắt đầy đắc ý.


“Không ngờ Thiên Ma Đạo các bà lại coi trọng tôi như vậy”.

Lăng Kiếm Phi khó nhọc bò dậy, lau máu ở khóe miệng đi, đanh giọng nói.

“Đương nhiên rồi, Lăng Kiếm Phi, ba Ma Quái đồng thời ra tay thì ông tuyệt đối không có đường sống, mà Tử Huyền Thiên của ông cũng chết là cái chắc! Thế này đi, tôi sẽ cho ông một con đường sống! Chỉ cần ông đồng ý gia nhập Thiên Ma Đạo, uống ma huyết, trở thành ma nhân, thì tôi sẽ không giết ông, được không?”, Mạn Sát Hồng mỉm cười nói.

Nếu có thể khuyên Lăng Kiếm Phi gia nhập Thiên Ma Đạo thì đúng là lập công lớn.

Nhưng Lăng Kiếm Phi lại cười khẩy.

“Làm người không làm lại đi làm quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ? Sao có thể chứ? Thôi bà mau ra tay đi! Hôm nay e là Thiên Ma Đạo các bà sẽ mất ba Ma Quái rồi!”.

“Hừ! Thật là ngông cuồng! Lăng Kiếm Phi, nếu ông đã chán sống, thì cũng đừng trách tôi! Tôi không tin ông có thể thắng được ba Ma Quái này!”, ánh mắt Mạn Sát Hồng lạnh tanh, không chút do dự quát lớn: “Giết!”.


Ba tên Ma Quái đồng thời ra tay, lao tới đánh Lăng Kiếm Phi.

Ma khí tàn bạo lập tức hóa thành đại thế ập về phía ông ta.

Rắc!

Mặt đất dưới chân Lăng Kiếm Phi nứt toác ra, còn bản thân ông ta cũng có chút không gượng nổi, suýt nữa thì quỳ sụp xuống trước sự bức ép của đại thế này.

Thật là khủng khiếp!

Ma quái thường là những thể loại tu luyện nửa người nửa ma. Bọn chúng vì muốn tìm kiếm võ đạo vô thượng mà không từ thủ đoạn, không từ phương pháp để đạt được mục đích.

Những kẻ điên rồ này không ngừng lún sâu vào ma đạo, để cho cả tâm và thân chìm đắm trong đó. Chúng tử bỏ ý thức, trở thành một thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ. Và loại người này được gọi là ma quái.

Thế nhưng…không phải ai cũng có thể trở thành ma quái. Kẻ được gọi là mai quái mặc dù đã mất đi thân và tâm nhưng thực lực thì lại vô cùng khủng khiếp, không phải là thứ mà người thường có thể so sánh được.

Lăng Kiếm Phi tin rằng, đám ma quái này trước khi phát điên thì đều có thực lực ngang ngửa với ông ta. Giờ ông ta vẫn có thể giao đấu được vài chiêu với chúng chẳng qua là vì Mạn Sát Hồng muốn khống chế chúng nên cho chúng dùng một loại thuốc đặc biệt khiến chúng vẫn còn một chút ý thức. Và điều đó cũng khiến thực lực của chúng bị hạn chế.

Mà dù có như vậy thì Lăng Kiếm Phi cũng không thể cầm cự được lâu. Thực lực của Tam Tôn Ma Quái quá đáng sợ. Tuy nhiên Lăng Kiếm Phi không định thoái lui. Nếu như ông ta định bỏ chạy thì đã Tam Tôn Ma Quái cũng không thể nào giữ ông ta lại được. Tuy nhiên đây là Tử Huyền Thiên, ông ta lại là chưởng môn. Nếu ông ta bỏ chạy thì những người sau lưng ông ta phải làm sao?
 
Chương 5256: C5256: Chương 5256


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Lăng Kiếm Phi với đôi mắt âm sầm hét lớn và lao về phía Tam Tôn Ma Quái. Hai bên chém giết. Tên ma quái tạo ra một vùng khí đen xì, bao trùm lấy Lăng Kiếm Phi.

Người ở bên ngoài không nhìn thấy rõ cảnh tượng chiến đấu bên trong nhưng có thể nghe thấy những tiếng bùng nổ và hự hự vang lên.Tần suất của âm thanh dày đặc.

“Ma Nữ đại nhân, xem ra Lăng Kiếm Phi không cầm cự được lâu nữa đâu. Đợi ông ta chết rồi thì Tử Huyền Thiên cũng sẽ hoảng loạn, khi đó ý chí chiến đấu của họ không còn, chúng ta muốn tiêu diệt họ sẽ dễ như lật bàn tay”, một ma nhân mỉm cười nói.

“Đối đầu với tôi chỉ có nước chết. Sau khi giết chết họ, nhanh chóng móc tim ra ngâm rượu, dâng lên cho Ma Quân đại nhân”, Mạn Sát Hồng khẽ mỉm cười.

“Vâng, Ma Nữ đại nhân”.

Bùm! Đúng lúc này, một luồng sức mạnh khủng khiếp bùng nổ trong không gian. Ngay sau đó khói mù tản ra, vài bóng hình loạng choạng lùi lại.

Mạn Sát Hồng thấy vậy thì co rụt đồng tử. Mấy bóng hình đó là Tam Tôn Ma Quái. Bọn họ không hề giết chết được Lăng Kiếm Phi mà ngược lại còn bị đánh lui.

“Sao có thể?”, Mạn Sát Hồng nhìn bằng vẻ không dám tin, đôi mắt ánh lên vẻ sợ hãi.


Mặc dù Lăng Kiếm Phi bị thương đầy mình nhưng có thể nhìn thấy ông ta vẫn có thể chiến đấu tiếp: “Vài tên ma nhân mà đòi giết chết tôi sao?

Lăng Kiếm Phi để lộ vẻ chật vật. Ông ta đưa tay lên, trường kiếm từ ống tay áo của ông ta đâm xuyên ra. Người giống như kiếm, kiếm giống như thần, mang theo khí tức không thể ngăn cản.

“Á!”, Tam Tôn Ma Quái gào lên, lao về phía trước đập mạnh vào thanh trường kiếm. Ánh sáng toát ra từ thanh trường kiếm khiến người khác phải kinh sợ.

Phụt!

Phụt!

Cánh tay của Tam Tôn Ma Quái bị thanh bảo kiếm chém đứt, máu tươi phun ra. Lăng Kiếm Phi nhắm chuẩn thời cơ với ý đồ chém đứt đầu Tam Tôn Ma Quái.

Tam Tôn Ma Quái gầm lên, cơ thể phát ra ma lực khủng khiếp. Dù vậy thì thanh kiếm sắc nhọn vẫn chém lên ngực của chúng.

Tam Tôn Ma Quái đồng loạt lùi lại.


Cảnh tượng đó khiến đám đông ớn lạnh. Tam Tôn Ma Quái mà bị đánh cho thê thảm như vậy sao. Chủ nhân của Tử Huyền Thiên đúng là danh như lời đồn mà.

“Ma Nữ đại nhân…hình như có gì đó…không ổn lắm”, đám ma nhân thất sắc, lầm bầm.

“Thật không ngờ thực lực của người này lại đáng sợ như vậy. Xem ra tôi đã đánh giá thấp ông ta rồi. Nếu đã vậy thì đừng do dự nữa. Lập tức cho Tam Ma Quái dùng Phong Ma Đan đi”, Mạn Sát Hồng bặm môi.

“Cái gì?”, đám đông bàng hoàng.

“Ma Nữ đại nhân. Điều này…không được đâu. Nếu để họ dùng Phong Ma Đan thì họ sẽ chết mất. Đột nhiên bị mất Tam Tôn Ma Quái, chúng ta về biết giải thích thế nào?”, kẻ bên cạnh vội lên tiếng.

Ma quái dù mạnh nhưng số lượng không nhiều, để tổn thất Tam Tôn Ma Quái thì đúng là không phải chuyện nhỏ.

“Kẻ địch khó nhằn như vậy, tôi cũng hết cách rồi. Nếu như không dùng Phong Ma Đan, các người sẽ đều chết hết ở đây đấy. Tới khi đó thì chẳng cần phải giải thích gì nữa đâu. Các người vẫn chưa nhận thức ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề đấy”, Mạn Sát Hồng hét lên. Đám đông không dám phản bác. Chỉ lẳng lặng nhìn theo.

“Giết!”, chỉ nghe thấy Mạn Sát Hồng hét lên với Tam Tôn Ma Quái.

Tam Tôn Ma Quái vô thức làm theo Ma Nữ, giống như không thể chống lại mệnh lệnh của người này.

Lăng Kiếm Phi ý thức được sự bất ổn nên lập tức rút kiếm lao lên.
 
Chương 5257: C5257: Chương 5257


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

“Chặn ông ta lại”, Mạn Sát Hồng hét lớn, lập tức lấy Phong Ma Đan ra nhét vào miệng Tam Tôn Ma Quái. Đám người của Thiên Ma Đạo cũng lao về phía ông ta.

Thế nhưng khí thế của Lăng Kiếm Phi vô cùng hùng mạnh. Phàm là người thường lại gần thì đều bị chèn ép bởi kiếm khí đó, tất cả đều bị chém chết. Khắp nơi là kiếm khí.

Lăng Kiếm Phi nhanh chóng lao về phía Tam Tôn Ma Quái.

“Tử Huyền Pháp Dương Kiếm”, chỉ nghe thấy có tiếng hét dài vang lên, thanh kiếm trong tay phát ra thần quang dài hàng mét, vô số kiếm ảnh phóng ra, giăng kín không gian. Cánh tay ông ta giơ kiếm chém về phía Tam Tôn Ma Quái. Uy thế này khiến cho những ma nhân xung quanh sợ chết khiếp.

Nhưng đúng lúc tình thế ngàn cần treo sợi tóc thì.

Grừ! Tam Tôn Ma Quái đột nhiên ngửa cổ lên gầm, ma khí phát ra hừng hực.

“Cái gì?”, Lăng Kiếm Phi co rụt đồng tử, trong nháy mắt bị sức mạnh của đối phương trấn nhiếp, cả vùng ngực ông ta nứt ra. Ông ta bị đánh bật ra ngoài, đập người lên ngọn núi ở phía sau.

Ngọn núi bị chẻ làm hai, đất đá bay tứ tung, chim muông tán loạn, thú hoang điên cuồng bỏ trốn.Lăng Kiếm Phi nôn ra máu, vùng ngực bấy nhầy. Ông ta khó mà đứng dậy được. Ông ta ho vài tiếng, nhìn Tam Tôn Ma Quái bằng vẻ không dám tin.


Tam Tôn Ma Quái từ từ bước ra từ vùng ma khí màu đen. Tóc chúng biến thành màu trắng, da thịt nứt ra, đôi mắt màu đỏ máu, không còn nhìn thấy đồng tử nữa. Cánh tay bị chém của chúng đã mọc ra cánh tay mới.

“Ăn sống ông ta đi”, Mạn Sát Hồng gầm lên.

“Grừ”, Tam Tôn Ma Quái giống như đám thú hoang, điên cuồng lao về phía trước. Chúng vừa lao lên vừa phóng ra ma khí tới mức ghê người.

Lăng Kiếm Phi vội vàng đứng dậy. Thế nhưng ông ta vừa làm thế thì…

Rầm…Ma khí trên người đối phương đã tạo thành chưởng đánh tấn công ông ta. Lăng Kiếm Phi bị ép xuống, không đứng dậy nổi dù đã cố gắng hết sức.

Tam Tôn ma Quái nhìn ông ta. Chúng há miệng, nước dãi chảy ròng ròng và từ từ tiến tới.

“Á!”, Lăng Kiếm Phi gầm lớn, cố gắng giãy giụa và đứng lên. Ma Khí cuồn cuộn khẽ chuyển động nhưng ông ta vẫn không làm gì được. Ma khí giống như một ngọn núi lớn đè xuống người ông ta.


“Ha ha…”

Tiếng cười của ma nhân từ bốn phía vang lên. Mạn Sát Hồng cũng nheo mắt, nhếch miệng khi thấy cảnh tượng đó: “Đợi mà xem bữa tiệng thịnh soạn đi”.

Cảnh tượng này khiến Ma Nữ cảm thấy vô cùng hứng thú. Đám đông quay qua nhìn, chờ đợi ma quái ăn tươi Lăng Kiếm Phi.

Lăng Kiếm Phi cố gắng giãy giụa. Ông ta nhìn chăm chăm đám ma quái đang tiếp cận mình với vẻ mặt tối sầm.

Ông ta không thể làm gì được nữa. Có lẽ người của Thiên Ma Đạo quyết tâm tiêu diệt ông ta bằng được.

“Chung quy vẫn là do mình khinh suất”, Lăng Kiếm Phi nín thở. Ông ta không định từ bỏ, chỉ nhìn về phía Mạn Sát Hồng và lên tiếng: “Tôi đã không thoát được kiếp nạn này thì các người cùng ở đây với tôi đi”

“Hả?”, Mạn Sát Hồng giật mình, rõ ràng là không biết câu nói này có nghĩa là gì.

Mọi người thấy mặt đất rung chuyển. Đôi mắt Lăng Kiếm Phi phóng ra ánh sáng màu trắng, sau đó là ánh sáng còn được phóng ra cả từ mắt, mũi…

Ánh sáng này kỳ lạ, không thể dùng từ ngữ để miêu tả, nó chứa đựng sức mạnh khủng khiếp. Không ai có thể giải thích được. Đến cả ma khí trước đó Tam Tôn Ma Quái phóng ra cũng bị dịch chuyển. Da của Lăng Kiếm Phi nứt ra, có vẻ như ánh sáng đang phóng xuyên qua những vết nứt đó.

“Tự phát nổ sao?”, Mạn Sát Hồng tái mặt, không dám do dự, lập tức quay đầu bỏ chạy. Đám ma nhân thất kinh, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
 
Chương 5258: C5258: Chương 5258


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Thế nhưng trong lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì…

Vụt…Một đường sáng từ trên trời đáp xuống, đâm vào cơ thể của Lăng Kiếm Phi. Ánh sáng trên người ông ta dần biến mất. Nguồn sức mạnh kia sau một hồi cũng biến mất theo.

“Cái gì?”, Mạn Sát Hồng dừng bước, quay lại nhìn Lăng Kiếm Phi. Ma Nữ có thể cảm nhận được sức mạnh của Lăng Kiếm Phi đã bị kiểm soát.

Là ai vậy? Ma Nữ nhìn bốn phía.

Một đường ánh sáng kiếm từ đám mây phóng về phía Tam Tôn Ma Quái. Ma quái còn chưa kịp tiếp cận Lăng Kiếm Phi thì..

Rầm …rầm…Lực kiếm khủng khiếp ấn xuống người bọn chúng.

“Không hay rồi”, Mạn Sát Hồng tái mặt. . ngôn tình tổng tài

Kiếm khí dội vào người ma quái. Ma khí của chúng không chặn lại được. Chúng cố gắng điều khiển ma khí để chặn lấy kiếm khí kia.

Hai bên va chạm, lực công phá lan ra bốn phía. Đám đông trố tròn mắt.


Tầm hơn mười giây sau.

Bùm…Ma khí lập tức bị đánh nổ, kiếm khí chém về phía cơ thể của Tam Tôn Ma Quái. Trong nháy mắt, Tam Tôn Ma Quái bị chém làm hai, ngã ngay ra đất, bất động.

“Hả?”, đám ma nhân vô cùng hoang mang. Mạn Sát Hồng cũng thất kinh, bèn nhìn lên không trung.

Trên đám mây, có một người đang cầm kiếm như thần binh giáng thế. Người này đáp xuống trước mặt Lăng Kiếm Phi và nhìn chăm chăm đám người Mạn Sát Hồng. Sát ý hừng hực khiến đám đông không lạnh mà run.

“Ông là ai?”, Mạn Sát Hồng hét.

“Tôi là ai không quan trọng, tôi hỏi, có phải các người đã giết chết Thần Nữ Thái Vũ và còn trai bà ấy không?”, người này nhìn chăm chăm Mạn Sát Hồng và hỏi bằng vẻ vô cảm.

“Thần Nữ Thái Vũ sao?”

Mạn Sát Hồng giật mình, mơ hồ đoán ra điều gì đó: “Sao? Ông tới báo thù cho bọn họ à?”


“Phải thì thế nào?”, người vừa có mặt cũng chính là Cực Lạc Kiếm Quân: “Là các người đã giết họ đúng không? Nếu đã vậy thì hôm nay tôi phải lấy đầu các người để cúng cho họ”.

Nói xong, Cực Lạc Kiếm Quân lao về phía Mạn Sát Hồng. Đúng lúc ông ta chuẩn bị hành động thì..

Ba thi thể của ma quái khia nãy nổ tung. Lực phá hủy phóng ra xung quanh Đám ma nhân không kịp phòng bị cũng bị nổ theo.

Cực Lạc Kiếm Quân vẫn còn khá nhanh nhẹn, lập tức đâm kiếm xuống đất.

Vụt…Một đường sáng phóng ra, bao trùm lấy ông ta và Lăng Kiếm Phi. Sau khi vụ nổ dần biến mất cả cả vùng núi cũng đã trở nên tan hoang. Ngoài khoảnh đất họ đang đứng ra thì xung quanh đã bị cào bằng. Mạn Sát Hồng cũng đã biến mất.

“Đúng là đồ hồ ly giảo hoạt”, Cực Lạc Kiếm Quân hừ giọng: “Xem ra tên họ Lâm đó nói không sai. Người của Thiên Ma Đạo quá giảo hoạt. Thế nhưng dù có như vậy thì hôm nay tôi cũng sẽ khiến họ phải chết”.

“Những người khác nghe mệnh lệnh”.

“Thuộc hạ có mặt”, 72 kiếm sử đồng loạt đáp xuống trước mặt Cực Lạc Kiếm Quân. Họ quỳ xuống, cung kính nói.

“Bổn tọa ra lệnh các người lập tức ra tay, giết chết toàn bộ người của Thiên Ma Đạo ở đây. Không được giữ lại một kẻ nào hết!”, Cực Lạc Kiếm Quân hét lớn.

“Tuân lệnh”, 72 kiếm sử lập tức xách kiếm lao ra.

72 người này đều do Cực Lạc Kiếm Quân đích thân bồi dưỡng. Họ đều có thực lực phi phàm. Bọn họ tấn công từ phía sau, cùng người của Tử Huyền Thiên tạo thành vòng vây khép kín để cho đám người của Thiên Ma Đạo không kịp trở tay.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom