Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Dịch Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Chương 680


Chương 679:





Cô ngước mắt nhìn trần nhà màu trắng, thẫn thờ, qua mấy phút, cô vén chăn xuống giường, đi ra ngoài.





Lê Hương ra khỏi bệnh viện, đứng trên đường gọi một chiếc taxi, tài xế hỏi: “Cô gái, cô muốn đi đâu?”






“Đến khách sạn Hào Đình.”





Lam Yên nghe điện thoại xong quay về liền phát hiện trên giường trống không, Lê Hương không thấy đâu.





Chết rồi?





Lê Hương vẫn là đi tìm Mạc Tuân rồi?







Lê Hương đến khách sạn Hào Đình, lễ đính hôn được cử hành trên sân cỏ của khách sạn, phàm là người vào được bên trong đều là đại nhân vật có mặt mũi ở Đề Đô, khắp nơi đều có bảo vệ, trật tự ngay ngắn xép hàng kiểm tra vé mời.





Lê Hương nhìn lễ đính hôn thanh thế lớn như vậy, lúc ấy cô mới chính thức ý thức được Mạc Tuân là thật sự muốn đính hôn với Lệ Yên Nhiên.





Cô không có vé mời, không thể đi vào, kỳ thực cô cũng không biết tại sao mình lại tới, cô đã ở trong lòng một ngàn một vạn lần nhắc nhở mình, anh không phải là Mạc tiên sinh của cô nữa rồi, anh chỉ là Mạc Tuân, nhưng, cô vẫn muốn tới.





Lúc này bên tai vang lên tiếng hô hoảng loạn: “Mau nhìn, Mạc tổng tới rồi!”





Một đám vệ sĩ áo đen xuất hiện, kéo ra một khoảng cách nhất định, Lê Hương bị ép thối lui đến bên ngoài vòng vây, sau đó chiếc Limo Rolls-Royce xe dừng lại.





Chiếc Limo Rolls-Royce màu đen tỏa ra vẻ sáng bóng lạnh lùng, như là đế vương chậm rãi ngừng lại, đón lấy cung phụng của mọi người.





Cửa kế bên ghế lái mở ra, bí thư riêng Nghiêm Kiên của Mạc Tuân đi ra, anh ta tới cửa sau xe, kéo cửa ra.





Lê Hương ngước mắt nhìn, lúc này trong tầm mắt xuất hiện đôi giày da được cọ sáng bóng.





Hướng mắt đi lên là quần tây dài đen được cắt tỉa sắc như dao, đi lên nữa là áo vest đen được may thủ công, được là phẳng không chút nhăn, Mạc Tuân lửng thững đi xuống, toàn bộ phần tóc mái mềm mại được vuốt lên cao, gương mặt điển trai của anh hoàn toàn in sâu vào mắt, ưu nhã sang trọng.





Mạc tiên sinh của cô.





Lê Hương lập tức liền đỏ cả vành mắt, trong đôi mắt đen láy dâng lên tầng hơi nước trong suốt.





“Chủ tịch, mời bên này.” Nghiêm Kiên cung kính nói.





Mạc Tuân nhấc chân dài đi lên trước, bước đi của anh ồn định thong dong, nếp quần sắc bén uốn lượn theo từng bước đi như thổi qua trên không trung một trận gió ác liệt.





Bên cạnh Lê Hương có rất nhiều cô gáo vây xem, trong mắt bọn hỏ đều ửng hồng, kích động nói: “Wow, Mạc tổng đẹp trai quá, đẹp trai quá đi mắt, tớ cứ như bị điện giật muốn xïu luôn này!”





“Thật muốn nhập vào người Lệ Yên Nhiên, gả cho anh ấy!”





“Mau tỉnh lại đi, đừng có mơ nữa, người như vậy chúng ta có mơ kiếp sau cũng không có được!”





Đám con gái này si mê đến thế, nhìn anh thét chói tai liên tục.





Dư quang của Mạc Tuân không hề quét qua đây dù chỉ một chút, tựa như anh đã quá quen với sự si mê sùng bái ấy, anh ung dung đi về phía trước.





Lê Hương căn bản không khống chế được bước chân mình, cô nhanh chóng đi lên trước.





Thế nhưng lúc này cô không cần thận đụng phải một cô gái, Lê Hương nhanh chóng xin lỗi: “xin lỗi.”





Cô gái kia hung dữ: “Xin lỗi có ích à, cô đi đứng không có mắt hả?”


















';
 
Chương 681


Chương 680:





Không ít cô gái chú ý tới Lê Hương, các cô xì xào bàn tán: “Sao cô ta mặc quần áo bệnh nhân chạy ra ngoài vậy, chắc không phải cũng là đến xem Mạc tổng đấy chứ?”





“Dẹp ý niệm này đi! Mạc tổng căn bản sẽ không nhìn đến cô.”






“Chúng ta chỉ có thể bại dưới tay thủ phủ thiên kim Lệ Yên Nhiên mà thôi!”





Gương mặt Lê Hương quá đẹp, trời sinh chính là tình địch của phụ nữ, nên đám con gái này chỉ trỏ bàn tán cô.





Lê Hương không hề để ý những thứ này, cô ngước mắt, Mạc Tuân đã đi xa, đã lên sân cỏ nơi tổ chức lễ đính hôn.







Anh không chú ý tới đây.





Lúc này một dáng người từ trong sân cỏ đi ra, là nữ chính tối nay Lệ Yên Nhiên xuắt hiện.





“Anh Tuân, anh tới rồi?” Tối nay Lệ Yên Nhiên mặc chiếc váy lụa mỏng màu hồng được thiết kế riêng, trên đầu đội vương miện nhỏ, cô ta chầm chậm đi đến, gió đêm lay động làn váy, mềm mại loá mắt, giai nhân một thời.





Lệ Yên Nhiên đi lên trước, đưa tay khoác lên cánh tay rắn chắc của Mạc Tuân.





Mạc Tuân nhìn khuôn mặt xinh đẹp chói mắt của Lệ Yên Nhiên, khuôn mặt tuấn tú trên không biểu lộ cảm xúc, nhàn nhạt lên tiếng: “Ừ.”





“Anh Tuân, chúng ta vào thôi.”





Lệ Yên Nhiên kéo tay Mạc Tuân đi vào.





Lê Hương thẫn thờ nhìn bóng người anh tuần của Mạc Tuân và Lệ Yên Nhiên đi vào tiệc đính hôn, trong tiệc ăn uống linh đình, tiếng cười nói vui vẻ, nhân vật chính trình diện rất nhanh thì dấy lên tiếng ồn ào.





“Mạc tổng, chúc mừng chúc mừng, chúc anh và Yên Nhiên tiêu thư trăm năm hòa hợp.”





“Mạc tổng, đêm nay là tiệc đính hôn của hai người, anh thay chúng tôi hôn Yên Nhiên tiểu thư đi!”





“Hôn một cái! Hôn một cái!”





Lê Hương chỉ tự trách mình thị lực quá tốt, cô có thể xem hết những gì xảy ra ở đó, dưới ngọn đèn sáng chói, Lệ Yên Nhiên e lệ mến mộ nhìn về phía Mạc Tuân, đợi anh hôn.





Rất nhanh, Mạc Tuân cúi dáng người cao lớn xuống, nhẹ nhàng hôn lên gò má Lệ Yên Nhiên.





Hơi thở sạch sẽ mát lạnh tràn ngập vào khoang mũi Lệ Yên Nhiên, trên gương mặt là sự lành lạnh mềm mại, là môi của anh, khuôn mặt xinh đẹp của Lệ Yên Nhiên nhanh chóng ửng hồng.





Đây là lần đầu tiên Mạc Tuân chủ động hôn cô ta.





Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay như sắm, tất cả mọi người đều hoan hô, Lệ Yên Nhiên ngọt ngào mỉm cười với Mạc Tuân.





Lê Hương đứng ở bên ngoài nhìn một màn này, anh hạ mắt hôn lên gò má Lệ Yên Nhiên, tim cô lập tức co rút.





Tầng hơi nước trong suốt trong tròng mắt trong vắt kia ngưng kết thành từng hạt châu nhỏ, nháy mắt sẽ giáng xuống.





Hàng mi dày khẽ run rẩy, Lê Hương ngừng nghẹn ngào, cô nhanh chóng ngước mặt, nỗ lực không để nước mắt chảy xuống.





Như vậy vô cùng tốt, anh tìm được hạnh phúc thuộc về mình.


















';
 
Chương 682


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh














CHương 681:





Cô và anh vốn chính là người của hai thế giới, cuộc gặp gỡ ngắn ngủi ở Hải Thành đã khiến họ chệch khỏi trục hoành của mình, hiện tại anh đã quay lại quỹ đạo của cuộc sống mình, kế thừa gia sản kếch xù, trong lòng có mỹ nhân như hoa, mở ra nhân sinh rực rỡ nhất của đệ nhất hậu duệ quý tộc thương giới Đề Đô.






Cô nên vui vẻ.





Lê Hương cong đôi môi củ ấu xinh đẹp, nở rộ mỉm cười, nhưng cười cười, nước mắt vẫn chảy xuống.





Trong quãng thời gian này cô không hề dám hồi tưởng, cô đã niêm phong đoạn ký ức ở Hải Thành cất vào kho, nhưng bây giờ hồi ức như thủy triều, mạnh mẽ dâng đến, bao trùm đánh ập cô.







Từng thước ảnh lướt nhanh trong trí óc như cuộn phim, đều là từng khoảnh khắc anh cùng cô ngọt ngào trong nháy mắt.





Là lúc, anh lần đầu tiên gọi cô là Mạc phu nhân.





Là lúc, anh lần đầu tiên ép cô vào góc tường hôn.







Khi anh cùng cô ở trong thôn núi nhỏ kia, anh leo lên cây thận trọng lầy ba hòn trứng chim đưa cho cô, anh móc súng ra, mặc dù toàn thế giới đã từng báo cho cô lúc anh phát bệnh sẽ thương tổn cô, nhưng anh không mảy may tổn thương cô, anh chỉ là cầm súng nhắm vào đầu mình Lê Hương, đừng đi.





Anh yêu thảm cô.





Lê Hương lập tức lệ rơi đầy mặt, cô nhớ tới sinh nhật 20 tuổi năm ngoái, tâm nguyện cô ước chính là hôm nay của năm sau, Mạc tiên sinh vẫn bên cạnh cô như cũ.





Lê Hương đã biết, nguyện vọng này sẽ không thực hiện.





Về sau mặc kệ cuộc đời của cô viên mãn như thế nào, đều sẽ vì anh mà khiếm khuyết.





Một khắc như thế, bờ vai Lê Hương run lên, vừa khóc vừa cười như một đứa ngốc.





Lê Bang và Lam Yên hỏa tốc chạy đến, bọn họ vừa xuống xe liền thấy Lê Hương đứng bên ngoài, cô gái mặc quần áo bệnh nhân màu xanh lam rộng thùng thình, chân xỏ dép, cô không kềm chế khóc nức nở.





Lam Yên nhanh chóng chạy lên trước, choàng chiếc áo khoác lên vai Lê Hương, kéo cô vào trong ngực mình, bà đưa tay võ lưng Lê Hương, sờ đầu nhỏ của cô: “Không sao Lê Hương, khóc lên đi con! Khóc lên rồi hết thảy rồi cũng sẽ ổn thôi.”





Lê Bang vẫn là lần đầu tiên thấy Lê Hương khóc, ông không biết dỗ dành con gái, nhất là khi con gái khóc: “Lê Hương, con khóc cái gì, có phải vì thằng Mạc Tuân kia không, con chờ đấy cho bó, bồ liền triệu tập đám anh em xông vào, cướp thằng đó ra, nếu nó nguyện ý thì tốt, mà không muốn cũng phải nguyện ý, tối nay bố sẽ để các con bái đường thành thân, đưa vào động phòng, để nó làm áp trại tướng công của con!”





Nói rồi Lê Bang liền lấy di động ra, chuẩn bị gọi anh em của mình qua, sau đó cùng nhau xông vào, cướp Mạc Tuân bên trong ra.





Ai dám chọc giận khuê nữ của ông rơi nước mắt, nhất định ông không để yên?





Lê Hương lúc đầu khóc rất thương tâm, thấy Lê Bang đã bắt đầu hành động, cô nhanh chóng ngắng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Lê Bang: “Bố Hạ, bố đừng làm loạn!”


















';
 
Chương 683


Chương 681:





“Sao bố lại làm loạn, Lê Hương, con không phải thích thằng nhóc Mạc Tuân kia sao, bố để nó làm con rẻ bố!”






*“…” Lê Hương nhanh chóng dùng tay nhỏ bé lau qua loa nước mắt: “Bố Lê, bố hiểu lầm rồi, con không thích Mạc Tuân, bố đừng cướp anh ấy đi!”





Lê Bang cảm thấy cô gái này trở mặt còn nhanh hơn lật sách, vừa rồi ông còn thấy cô nhìn về phía bóng lưng Mạc Tuân khóc nhè đó, khóc đến là thương tâm.





“Bố Lê, mẹ Lam, chúng ta về nhà đi.” Lê Hương kéo tay Lam Yên đi về.





Lam Yên dù sao cũng là phụ nữ, có thể hiểu Lê Hương, bà liếc mắt Lê Bang: “Bỏ đi, dưa hái xanh không ngọt, dưa này chúng ta bỏ, về tìm quả khác ngọt hơn!”







Đối mặt với đôi vợ chồng thô bạo như vậy, Lê Hương: “…





Lê Hương theo Lê Bang và Lam Yên lên xe rời khỏi, lúc này một chiếc xe bảo mẫu dừng lại, Lệ lão phu nhân xông ra: “Lê Hương? Lê Hương!”





Vừa rồi Lệ lão phu nhân ở trong xe thấy được Lê Hương, tuy chỉ là thoáng qua rồi biến mắt, nhưng bà dám khẳng định chính mình không nhìn lầm.





Thật sự là Lê Hương?





Bốn tháng trước Lệ lão phu nhân nghe tin Lê Hương bất hạnh qua đời, bà bị đả kích lớn, suốt đêm liền mang theo người lên chùa trên núi siêu độ cầu phúc cho Lê Hương, hiện tại vì đính hôn của cháu gái Lệ Yên Nhiên mới trở về, nào biết vừa qua liền thấy Lê Hương.





Lê Hương chưa chết?





“Lão phu nhân, bà chậm một chút, đừng để ngã mà.” Lúc này người hầu vội vã chạy tới.





“Bà ngoại, bà sao vậy, bà ở đây tìm ai thế?” Từ Thiếu Nam tới.





Lệ lão phu nhân nhanh chóng bắt được tay Từ Thiếu Nam: “Bà vừa mới nhìn thấy Lê Hương, Lê Hương chưa chết, Lê Hương còn sống khỏe re, hơn nữa còn tới Đề Đôi”





Lê Hương tới? Từ Thiếu Nam nhìn bốn phía một chút, không thấy được bóng người nhỏ nhắn của Lê Hương: “Bà ngoại, bà chắc nhìn lầm rồi, Lê Hương sao có thể tới đây chứ, nhưng Lê Hương thật sự chưa chết, cô ấy là cô con gái bị thất lạc của Lê gia Đề Đô, lúc trước đã tìm về được rồi.”





“Thực sự? Xảy ra chuyện lớn như vậy mà cháu không nói với bà?” Lệ lão phu nhân trách cứ nhìn Từ Thiếu Nam.





Từ Thiếu Nam rất vô tội: “Bà ngoại, cháu cũng là mới vừa biết được Lê Hương chưa chết, hơn nữa bà ở trên núi không cho phép bắt luận kẻ nào quấy rối, cháu cũng không thấy được mặt của bà, làm sao nói cho bà được chứ, nhưng ngoại này, Lê Hương tới Đề Đô chỉ một tháng ngắn ngủi, mà đã xảy ra rất nhiều chuyện thú vị, có muốn cháu kể bà nghe không?”





Lệ lão phu nhân hai mắt sáng ngời: “Vậy cháu mau kể đi.”





Từ Thiếu Nam kể hết chuyện xảy ra dạo gần đây cho Lệ lão phu nhân, khi nghe lấy Lê Hương vào Đại học A, chẳng những dẫn theo người Đại học A giành được giải quán quân bóng rõ, còn dẫn Đại học A tiến vào top 5 trường đại học, bản thân cô còn đạt trọn 750 điểm, Lệ lão phu nhân dùng sức vỗ vỗ bắp đùi mình, chỉ hận mình không thể tận mắt chứng kiến những điều này: “Được được được đấy, bà không nhìn lầm bé con Lê Hương kial”





Kế tiếp Từ Thiếu Nam kể chuyện vừa xảy ra hai ngày nay, khi nghe Lê Hương bị mấy tên áo đen bắt đi, bây giờ còn đang trong bệnh viện, bên ngoài còn bịa đặt bôi đen cô, Lệ lão phu nhân tức giận xù lông: “Thực buồn cười, rốt cuộc ai dám động đến Lê Hương, là bắt nạt bé con Lê Hương không ai bảo vệ sao? Bà muốn nhận bé con Lê Hương thành cháu gái bà, đợi bé con Lê Hương mang họ Lệ, bà muốn con bé đi ngang ở Đề Đô luôn!”





Từ Thiếu Nam dựng lên ngón tay cái cho Lệ lão phu nhân: “Không được bà ngoại, bà nhận Lê Hương làm cháu gái, cháu lại là cháu ngoại ruột của bà, vậy cháu với cô ấy làm sao bây giờ?”





Lệ lão phu nhân võ lên ót Từ Thiếu Nam: “Bé con Lê Hương không thích cháu, chính cháu tự nhìn đức hạnh mình, bà cũng không nhìn nổi đây này, về sau không cho phép đánh chủ ý lên bé con Lê Hương!”


















';
 
Chương 684


Chương 683:





Lúc ở Hải Thành, Lệ lão phu nhân là muốn rao bán Từ Thiếu Nam cho Lê Hương, nhưng Lê Hương không có ý đó, lúc đó Lệ lão phu nhân đã muốn nhận Lê Hương làm cháu gái của mình rồi, nghe nói Lê Hương muốn tới Đề Đô, bà tự mình đến sân bay đón, ai biết chỉ nghe được tin dữ của Lê Hương.





Hiện tại biết được Lê Hương chưa chết, Lệ lão phu nhân lo ngay lập tức sẽ muôn nhận cô cháu gái này vê nhà.






Từ Thiếu Nam xoa xoa đầu mình, anh ta lại một lần nữa hoài nghỉ, anh ta không phải cháu ruột?





Lúc này Mạc Tuân và Lệ Yên Nhiên đi ra, Lệ Yên Nhiên đã chạy tới khoác lên cánh tay Lệ lão phu nhân, thân mật làm nũng: “Bà nội, rốt cục bà đã về, cháu nhớ bà muốn chết.”





Lệ lão phu nhân sờ sờ đầu Lệ Yên Nhiên: “Yên Nhiên, cháu đã đính hôn, là vị hôn thê của người khác, phải học trưởng thành.”





“Cháu biết rồi nội, được rồi bà nội, vừa rồi bà và anh họ Thiếu Nam nói gì thế ạ, cháu thấy dáng vẻ hai người trò chuyện rất vui vẻ.” Lệ Yên Nhiên tò mò hỏi.







*À, cũng không có gì, chính là bà chẳng máy chốc sẽ nhận một cô cháu gái về, đến lúc đó Yên Nhiên cháu chính là chị, cháu phải quan tâm em gái cháu đấy, biết không?” Lệ lão phu nhân giao phó nói.





Cái gì? Lệ Yên Nhiên cứng đờ, cô ta chẳng thể ngờ rằng bà nội nhận một cô cháu gái về, cô ta không cần, cô ta là con gái duy nhất của Lệ gia, độc chiếm cưng chiều yêu thương cùng ánh hào quang kia, cô ta sao phải nhường cho kẻ khác? Lúc này rất nhiều người vây quanh, mọi người cười nói: “Lệ lão thái quân, bà coi trọng cô gái nhà ai vậy?”





“Cô gái đó thực sự là gặp may rồi, lại được lão thái quân nhận cháu gái, mang họ Lệ.”





“Tôi cảm thấy được cô gái này nhất định là Huệ chất Lan tâm(*), nên mới có thể được lão thái quân yêu thương như vậy.”





(°) Huệ chất Lan tâm: Phẩm chất của hoa Huệ, tắm lòng của hoa Lan, ý chỉ những trái tim cô gái thuần khiết như hoa Huệ, cử chỉ ưu nhã thanh cao như hoa Lan.





Lệ lão phu nhân cười rất vui vẻ: “Tôi thích cô bé này, là tiểu tiên nữ của tôi, mọi người đừng gấp, đến lúc đó tôi sẽ tổ chức yến hội mời mọi người đến uống rượu.”





Mọi người thấy Lệ lão phu nhân yêu thích cô gái kia như thế, quả thực muốn vượt mặt Lệ Yên Nhiên rồi, ai nấy đều hận không thể hiện tại biết được cô gái kia là ai, bọn họ đi chuẩn bị trước một chút, kết giao bạn bè gì đó.





Tâm trạng đang bay cao của Lệ Yên Nhiên trực tiếp chìm đến đáy, cô ta vậy mà vô duyên vô cớ có thêm một đứa “em gái”, cô ta chưa từng thấy được bà nội thích một người như thé.





Cô gái kia rốt cuộc người nào? Thế nhân đều thích gió chiều nào theo chiều nấy, đám người này đều mài dao soàn soạt rồi, hận không thể sẽ đi ngay bây giờ nịnh bợ cô gái kia, trong lòng Lệ Yên Nhiên như có con kiến đang gặm nhắm.





Lúc này Lệ lão phu nhân mới nhớ tới chính sự, bà hướng đến Mạc Tuân đứng cạnh vẫn không lên tiếng: “A Đình, bà giao Thản Nhiên cho cháu, sau này cháu phải sống tốt với Yên Nhiên đấy.”





Mạc Tuân không có biểu tình gì, anh gật đầu: “Dạ.”





“Vậy được, không có chuyện gì bà đi về trước, Thiếu Nam, đi.”





Lệ lão phu nhân gọi Từ Thiếu Nam, xoay người rời đi.





Lệ Yên Nhiên cứng ở tại chỗ, cô ta đột nhiên có cùng câu hỏi với Từ Thiếu Nam, cô ta là cháu ruột, bà nội đến nhìn một chút liền đi sao? Vừa rồi dáng vẻ bà nội đối với cô gái kia cũng không phải như vậy, bà nội còn nói muốn tổ chức yến hội chiêu đãi mọi người?





Lễ đính hôn thuận lợi kết thúc, Mạc Tuân lái xe đưa Lệ Yên Nhiên về.





Trong chiếc Rolls-Royce Phantom sang trọng, Lệ Yên Nhiên ngồi cạnh ghế lái nhìn người đàn ông bên cạnh, anh đã cởi áo vest bên ngoài, trên người bây giờ là áo sơ mi trắng kèm áo may-ô, loại chính trang tinh anh này càng tôn thêm vẻ anh tuấn như ngọc ấy, nỗi bật bất phàm, ánh đèn ven đường xuyên qua cửa xe hất lên gương mặt điển trai ấy, anh tuấn bức người.





Lệ Yên Nhiên cũng là nhan khống(*), hiện tại đã bị khí chất thành thục và gương mặt điển trai của Mạc Tuân hấp dẫn, răng cắn môi, cô ta nhỏ giọng hỏi: “Anh Tuân, đêm nay…





chúng ta ở đâu vậy ạ?”





(*) Nhan khống: Ý chỉ những người si mê với người đẹp, vẻ đẹp bên ngoài.





Đã là vị hôn phu hôn thê, hẳn là ở chung nhỉ?


















';
 
Chương 685


Chương 684:





Bạn học bên cạnh Lệ Yên Nhiên cũng có đính hôn, theo lý thuyết đính hôn không phải kết hôn, sau đính hôn nhà gái vẫn ở tại nhà mẹ đẻ, nhà trai cũng ở lại chỗ của mình.






Nhưng thời đại bây giờ đã rất cởi mở rồi, mọi người đều là thanh niên, đính hôn thì tương đương với lấy được một tắm thẻ mở cửa phòng, phần lớn ai ai cũng bắt đầu ở chung.





Lệ Yên Nhiên không biết dự định Mạc Tuân thế nào, hiện tại cô ta thử hỏi dò, kỳ thực cô ta rất mong đợi với tối hôm nay.





Trước đính hôn, Mạc Tuân nói với cô ta, anh không thích cô ta, nhưng giờ thì sao, cô ta lúc này đã là người của anh, anh đã là của cô ta?





Mạc Tuân mắt nhìn thẳng nhìn về phía trước đang lái xe, bàn tay to mang chiếc đồng hồ đắt tiền vắt lên tay lái, tăng tốc, đánh lái, rẽ làn, động tác lưu loát mây bay nước chảy, anh nhấp môi mỏng, trầm thấp nói: “Tôi đưa em về nhà.”







Đưa cô ta về nhà? Tất cả chờ mong của Lệ Yên Nhiên đều giống như bị một chậu nước lạnh dập tắt, anh vậy mà không hề có chút dự định thân mật với cô ta, việc này đối với một cô gái mà nói rất khó chịu.





Lệ Yên Nhiên đối với mình rất có tự tin, cô ta xinh đẹp loá mắt, dáng người chuẩn, lại còn đang độ tuổi mơn mỏn, đàn ông sỉ mê cô ta quá nhiều, nhưng bây giờ cô ra dấu hiệu ám chỉ anh, anh vậy mà chả buồn phản ứng.





“Anh Tuân, chúng ta bây giờ đã đính hôn, về sau sẽ kết hôn, chúng ta là không phải nên chuẩn bị một phòng cưới?”





Bất động sản dưới danh Mạc Tuân rất nhiều, chuẩn bị phòng cưới rất dễ dàng: “Ừ.”





Lệ Yên Nhiên hai mắt sáng ngời, cô ta tranh thủ nói: “Kỳ thực nhà có nhiều hơn nữa, cũng cần chuẩn bị một phòng cưới, là loại trong hôn phòng chỉ có hai người chúng ta, ý nghĩa không như nhau, lúc nào lúc rảnh rỗi anh Tuân dẫn em đi xem phòng cưới nha, em muốn chọn phòng em thích, hơn nữa nội thất gia dụng cũng phải nghe theo em.”





Mạc Tuân không biểu cảm, khuôn mặt tuần tú lãnh đạm xa cách, nếu đã cùng Lệ Yên Nhiên đính hôn, ở phương diện vật chất trên anh cũng nên thỏa mãn cô ta: “Được.”





Chiếc Rolls-Royce Phantom sang trọng rất nhanh đã dừng trên sân cỏ Lệ gia, Lệ Yên Nhiên mở dây an toàn: “Anh Tuân, em về nhé.”





Mạc Tuân nhìn cô một cái: “Ừ.”





Lệ Yên Nhiên có chút thất vọng, tối nay đính hôn ai về nhà nấy cũng được đi, trước khi chia tay anh cũng không định làm gì ư? Lệ Yên Nhiên quyết định chủ động một chút, cô ta nhào qua thật nhanh, dùng hai tay nhỏ bé ôm cổ Mạc Tuân: “Anh Tuân, hôn hôn.”





Cô ta muốn hôn.





Một khuê nữ hơn 20 tuổi, xinh đẹp chói mắt ôm anh, làm nũng muốn hôn, đổi thành bát kỳ người đàn ông nào cũng sẽ không từ chối, nhưng Mạc Tuân vô thức tránh đi, ngày hôm nay Lệ Yên Nhiên có trang điểm, trên người còn có mùi nước hoa, nói chung là loại mùi hương nhân tạo làm tăng thêm mùi thơm, khiến anh chán ghét.





Mạc Tuân đột nhiên nhớ tới mùi hương cơ thể thiếu nữ trong veo của Lê Hương, hương thơm khiến anh yêu thích trầm mê.





Anh sao lại nhớ đến Lê Hương? Mạc Tuân có hơi phiền muộn, anh đẩy Lệ Yên Nhiên ra: “Không còn sớm nữa, mau trở về đi.”





Lệ Yên Nhiên bị đả kích lớn, môi chu lên, lên án nhìn anh, nhưng Mạc Tuân lộ ra vài phần sốt ruột, dường như kiên nhãn tối nay đã đều đã tiêu hao hết, nếu như cô ta không đi nữa, chỉ sẽ càng thêm khó chịu.





“Anh Tuân, em đi thật đấy, anh lái xe cần thận.” Lệ Yên Nhiên lòng không phục xuống xe.





Mạc Tuân đạp chân ga, chiếc Rolls-Royce Phantom phóng đi, không có chút nào quyền luyến.





Lệ Yên Nhiên tức giận giậm chân tại chỗ, cô ta đường đường thủ phủ thiên kim, có khi nào bị lạnh nhạt như vậy, người đàn ông có thể khiến cô ta ở địa vị tôn quý như vậy lấy lòng, chỉ có duy nhất mỗi Mạc Tuân.


















';
 
Chương 686


Chương 685:





Lê Hương về bệnh viện, bác sĩ đến xem, ngày mai cô có thể xuất viện.





Tâm trạng Lê Hương rất xấu, ăn một chút cháo rồi liền nằm ngủ, lần này là thực sự ngủ.






Lê Bang và Lam Yên ngồi cạnh nhau, vẻ mặt nghiêm túc thương lượng chuyện hôn nhân đại sự của Lê Hương.





Lam Yên nói: “Mạc Tuân là cái thằng lăng nhăng mê gái, chúng ta không thể để cho Lê Hương đau lòng như vậy nữa, đều nói cách tốt nhất để quên một người chính là bắt đầu một đoạn tình cảm mới, chúng ta thật sự phải giúp Lê Hương làm ra một hồi thịnh thế chọn phu rồi!”





Lê Bang: “Nhưng với tính cách Lê Hương, tuyệt đối sẽ không đồng ý chọn chồng.”







Lam Yên: “Anh đần à, hai ngày nữa chính là đại thọ năm mươi của anh, chúng ta phát thiệp rộng rãi cho cánh mày râu, ngoài mặt để cho mọi người tới chúc thọ cho anh, thật ra chính là giúp Lê Hương chọn chồng.”





Lê Bang nghỉ ngờ: “Vợ à, hai ngày nữa không phải đại thọ của anh mà.”





Lam Yên: “Em nói anh đại thọ thì anh cứ yên tâm mà đón đại thọ đi.”





Lê Bang: “À! Vợ anh thực sự thông minh, chủ ý được lắm, bên ngoài bây giờ đều đang bàn tán bôi nhọ Lê Hương nhà ta, cho rằng Lê Hương không có mặt mũi gặp người, chúng ta liền oanh oanh liệt liệt tổ chức một bữa tiệc đại thọ, viết thiệp mời, mong mọi người mang theo công tử nhà mình đến dự, hung hăng vả mặt lũ người đó, để bọn họ biết Lê Hương nhà ta chọn chồng đấy, để bọn nó ước ao ghen ty luôn!”





Lam Yên: “Chồng, anh cuối cùng cũng thông minh được một „ lần.





Lê Bang: “Không phải, đều là do vợ dạy tốt!”





Lê Hương xuất viện, cô mới vừa trở lại Lê gia, Lam Yên đã kéo cô lên xe: “Lê Hương, đi, mẹ Lam dẫn con đi shopping, mua cho con vài chiếc váy đẹp.”





“Mẹ Lam, con có quần áo rồi, không cần mua nữa đâu ạ.” Lê Hương từ chối.





“Vậy không được, Lê Hương, ngày mai sẽ là đại thọ năm mươi của Bố Lê con đấy, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người tới chúc thọ bố con, chúng ta là không phải là nên trưng diện thật đẹp để Bố Lê nở mày nở mặt sao?”





Lê Hương vừa nghe như thế, quả thật cũng có lý, cô gật đầu: “Vậy được ạ.”





Lam Yên mặt mày rạng rỡ: “Đi trung tâm mua sắm, chúng ta đến trung tâm lớn nhất của Đề Đô!”





Lê Hương và Lam Yên đến trung tâm mua sắm lớn nhát Đế Đô,đến quầy nữ trang, Lê Hương rất nhanh đã thấy được người quen, là Phạm Điềm.





Bên cạnh Phạm Điềm còn có một người, là Lệ Yên Nhiên.





Cuộc tuyển chọn của viện khoa học, Lệ Yên Nhiên và Phạm Điềm còn có một nữ sinh trường khác cùng nhau được chọn vào.





Nhìn Phạm Điềm trước đây luôn luôn thân thiết lại đâm dao nhọn sau lưng, hiện tại lại ở cạnh Lệ Yên Nhiên, Lê Hương quét đôi mắt sáng nhìn sang.





Phạm Điềm và Lệ Yên Nhiên cũng nhìn thấy Lê Hương, Phạm Điềm đụng phải đôi mắt kia của Lê Hương, ánh mắt cô rất an tĩnh, lằng lặng nhìn cô ta, thế nhưng trong con ngươi cô chảy nước suối róc rách, lạnh buốt đến tận xương.





Phần hàn ý này, khiến Phạm Điềm không khỏi rùng mình một cái.





“Áy, trùng hợp như vậy, Lê Hương, Phạm Điềm này trước đây không phải là bạn tốt của con sao, thì ra có vài người không muốn làm người, chỉ thích làm cái đuôi nhỏ của người khác, chó vẫy đuôi mừng chủ.” Lam Yên đi tới liền tức giận nói móc Phạm Điềm một trận.





Sắc mặt Phạm Điềm lúc này rất khó nhìn, thế nhưng cô ta vẫn ẩn nhẫn không nói gì.





Lúc này Lệ Yên Nhiên đi lên trước, xinh đẹp cười nói: “Lê Hương, tôi đã đính hôn với anh Tuân, thật tiếc là cô chưa tới tham gia party đính hôn của chúng tôi.”


















';
 
Chương 687


Chương 686:





Lệ Yên Nhiên nhanh chóng ở trước mặt Lê Hương khoe khoang tiệc đính hôn của mình và Mạc Tuân, dùng việc này hung hăng đâm vào tim Lê Hương.






Lê Hương vẫn không nói gì, Lam Yên liền hừ lạnh một tiếng: “Lê Hương nhà tôi cũng không có thời gian rảnh rỗi tham gia tiệc đính hôn của mấy người, ngày mai là đại thọ lần thứ năm mươi của bố Lê Hương, sẽ có rất nhiều danh môn công tử đến, đến lúc đó Lê Hương tôi sẽ xem đến hoa mắt.”





Lệ Yên Nhiên đương nhiên cũng nghe nói tiệc đại thọ của Lê Bang, Lê gia đều đã phát thiệp mời, thực ra tất cả mọi người đều biết đây là tiệc rượu ra mắt, để Lê Hương chọn chồng.





Chỉ là, hiện tại danh tiếng Lê Hương thật không tốt, bên ngoài đều đang đồn cô đã bị mấy gã áo đen chơi qua, thứ quan trọng nhất với một cô gái chính là danh dự, cô ta đã mắt hết thanh danh, đại thọ ngày mai chắc cũng chẳng có danh môn công tử nào dám lộ diện?





Lệ Yên Nhiên cùng Phạm Điềm liếc nhau một cái, kỳ thực ngoài miệng bọn họ không nói, trong lòng đều đang đợi xem kịch vui ngày mai của Lê gia, Lê gia làm ra động tĩnh lớn như vậy, nhưng ngày mai không có tên nào nguyện ý tới dự thò Lê gia sẽ gây ra cái chuyện cười này đủ để toàn bộ Đề Đô cười hơn cả năm.







Lê Hương không biết chuyện chọn chồng, lúc này bên tai đột nhiên truyền đến tiếng mèo nhỏ kêu lên meo meo…





Là… Tiểu Viên Viên?





Lê Hương nhanh chóng nghe được tiếng Tiểu Viên Viên, cô xoay người, dáng người anh tuấn đứng cạnh cửa kia cứ như vậy xông vào tầm mắt cô.





Mạc Tuân tới?





Mạc Tuân không biết từ lúc nào đã đến, anh thân cao chân dài đứng lặng ở cạnh của, trên tay ôm Tiểu Viên Viên.





Lê Hương liếc Mạc Tuân, chỉ thấy cặp mắt thâm thúy của anh cũng rơi lên mặt cô, bốn mắt nhìn nhau, Lê Hương dời mắt đi trước, cô nhìn Tiểu Viên Viên.





Tiểu Viên Viên gầy quá, lúc cô rời khỏi Tây Uyễn Tiểu Viên Viên còn mập mạp lắm, nhưng bây giờ Tiểu Viên Viên đã gầy hơn nhiều, tỉnh thần Tiểu Viên Viên nhìn cũng rất tệ.





Tiểu Viên Viên bị gì thế này? “Anh Tuân, anh tới rồi?” Lệ Yên Nhiên vui vẻ chạy tới: “Mang Tiểu Viên Viên khám bác sĩ rồi ạ? Bác sĩ nói như thế nào, Tiểu Viên Viên gần đây không chịu ăn cái gì, cũng không biết bị gì nữa.”





Mạc Tuân nhìn Lê Hương, anh đã vài ngày không thấy cô rồi, hôm nay cô mặc chiếc áo khoác ngoài màu trắng, vạt áo rũ trên đầu gồi, trên chân xỏ một đôi boots nhỏ màu đen, dáng vẻ thanh thuần như nước.





Mái tóc đen nhánh xõa tán lạc, lộ ra cô khuôn mặt tuyệt sắc lớn chừng bàn tay, nước da trắng ngần như sữa bò, đôi môi củ ấu đỏ bừng, trắng trắng, đen đen, đỏ đỏ, đan xen trên một gương mặt tạo nên kích thích sâu đậm va vào tròng mắt người.





Mạc Tuân không phủ nhận mình thích cô, sẽ bị sắc đẹp của cô hấp dẫn, tỷ như bây giờ nhìn cô, anh vẫn rất động tâm như cu.





“Tiểu Viên Viên, để chị ôm cái nào!” Lệ Yên Nhiên đưa tay ôm Tiểu Viên Viên.





Tiểu Viên Viên đột nhiên đứng lên, nó vươn móng vuốt nhỏ cào Lệ Yên Nhiên.





Lệ Yên Nhiên sợ đến lui về phía sau, cô ta rất sợ bị động vật cào cắn.





Mạc Tuân nhìn về phía Lệ Yên Nhiên: “Cào em rồi?”





Lệ Yên Nhiên lắc đầu: “Không có, cũng may em tránh kịp.”





Lệ Yên Nhiên rất nản lòng, mặc kệ cô ta lấy lòng Tiểu Viên Viên thế nào, mua đồ ăn đắt đỏ cho Tiểu Viên Viên ăn, Tiểu Viên Viên cũng không cảm kích, rất bài xích cô ta, cũng không để cô ta tới gần.





Lệ Yên Nhiên là cảm thấy con mèo Tiểu Viên Viên cần cho nắc thang đi xuống lại không thèm đi, nếu như nó không phải thú cưng của Mạc Tuân, Mạc Tuân vô cùng cưng chiều nó thì cô ta sẽ chẳng phải lấy lòng một con mèo.


















';
 
Chương 688


Chương 687:





Lúc này Tiểu Viên Viên dường như tâm linh tương thông, nó ngắng đầu, lập tức liền thấy Lê Hương trước mặt.






Meo…





Meo meol Tiểu Viên Viên nhanh chóng phốc xuống từ tay Mạc Tuân, cứ như thể sống lại, trực tiếp chạy tới bên chân Lê Hương, À ;IÁ ` ˆ ˆ mêm mại lây lòng kêu lên meo…





Một màn này quả thực làm cho Lệ Yên Nhiên chấn kinh, cô ta hoàn toàn không giải quyết được Tiểu Viên Viên, ban nãy còn suýt chút nữa bị Tiểu Viên Viên cào, vậy mà Tiểu Viên Viên nhanh chân chạy đến bên chân Lê Hương làm nũng bán manh(*) là ý gì? () Bán manh: Làm điệu bộ dễ thương, đáng yêu để được người khác vuốt ve cưng chiều.





Điều này sao có thể? Lê Hương thấy Tiểu Viên Viên gầy đi, rất đau lòng, cô ngồi xốm xuống, vươn cánh tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của Tiểu Viên Viên.







Tiểu Viên Viên rất hưởng thụ, dụi dụi mặt mèo vào lòng bàn tay Lê Hương, kêu lên meo meo…





Tiểu Viên Viên nói, chủ nhân, em đói rồi.





Lê Hương đứng lên, cô nhìn Mạc Tuân: “Viên Viên không ăn bao lâu rồi?”





Mạc Tuân nhìn cô: “Đã mấy ngày.”





“Vậy tôi có thể đút nó ăn một chút không?” Lê Hương hỏi ý anh.





Mạc Tuân gật đầu: “Có thẻ.”





Lê Hương đi ra ngoài, đi vào quầy bán thức ăn vặt xuất nhập khẩu, Tiểu Viên Viên phe phẩy cái đuôi, hoàn toàn không đêm xỉa đến Mạc Tuân, hấp ta hấp tấp chạy theo Lê Hương.





Rất nhanh, Lê Hương đã trở về, cô mua một túi bánh bích quy cá nhỏ, mở túi ra, cô cầm một cái bánh đút cho Tiểu Viên Viên.





Tiểu Viên Viên a ô mở miệng ăn, mặt nó hiện lên vẻ “ô, đây là mỹ vị thần tiên gì thế này”, vừa ăn vừa ngoắc ngoắc đuôi.





Lệ Yên Nhiên cứng đờ tại chỗ, sắc mặt vô cùng xấu, Tiểu Viên Viên là thú cưng của Mạc Tuân, con thú cưng này rất giống với nam chủ nhân của nó, hết sức lạnh lùng cô quạnh, không gần nữ sắc.





Lệ Yên Nhiên không thu phục được Tiểu Viên Viên, nhưng tâm lý cô ta vẫn rất thăng bằng, cô không thu phục được, đám phụ nữ khác cũng không thu phục được.





Nhưng bây giờ Lê Hương xuất hiện, cô đã thu phục được Tiểu Viên Viên.





Lệ Yên Nhiên nhìn bánh bích quy cá nhỏ trong tay Lê Hương, bánh bích quy này cũng không phải rất cao cấp, hoàn toàn kém với đồ ăn cho mèo cô ta tỉ mỉ chọn lựa, nhưng Tiểu Viên Viên lại thích ăn.





Hai tay Lệ Yên Nhiên xuôi ở bên người hai nhanh chóng siết thành quyền, cô ta sao lại cảm giác mình bị người ta mạnh mẽ vả một bạt tail Mạc Tuân rũ mắt nhìn Lê Hương nửa ngồi trên đất, cô đang đút mèo ăn, trên khuôn mặt tuyệt sắc nhộn nhạo ý cười mềm mại, anh đột nhiên cảm thấy cô rất giống Tiểu Viên Viên, hiện tại cô mềm mại vô hại chính là một chú mèo sữa nhỏ.





Bỗng Lam Yên ho khan một tiếng, bà đi tới trực tiếp ngăn ánh mắt Mạc Tuân, không cho anh nhìn nữa, một tên đàn ông đã đính hôn còn muốn dán mắt chăm chú vào Lê Hương nhà bà, cũng không biết trong lòng có ý định gì? Lam Yên nâng làn chiếc váy dài trong tay: “Lê Hương, đừng nựng mèo nữa con, chúng ta đi làm chính sự, mẹ chọn cho con bộ váy, con mau vào thử một chút.”





Lê Hương nhìn thoáng qua chiếc váy dài kia, là chiếc váy lụa dài màu rượu, phía trước là kiểu cỗ treo băng đô, kiểu dáng rất đẹp, kiểu dáng rất đẹp, chỉ là… phía sau lộ lưng.





Lê Hương mặc quần áo khá bảo thủ, chưa từng mặc váy lộ lưng: “Mẹ Lam, cái váy này không thích hợp lắm ấy ạ!?”





“Sao mà không thích hợp, Lê Hương, ngày mai con sẽ là nhân vật chính, phải xinh đẹp đè áp toàn trường, mẹ thấy họp, mau vào thay cho mẹ xeml” Lam Yên không nói lời nào nhét chiếc váy vào ngực Lê Hương, còn đẩy cô tới phòng thay đô.


















';
 
Chương 689


Chương 688:





Phòng thay đồ đã đóng lại, Lam Yên thoải mái thở ra một hơi, bà nhìn nhân viên trong quầy: “Cô bé, tôi còn muốn mua vài chiếc váy, cô qua đây cho tôi.”






Nhân viên nhiệt tình đi tới: “Phu nhân, con gái bà thiên sinh lệ chất, dung nhan như hoa như ngọc, cô ấy hợp với mọi phong cách, tất cả váy vóc trong tiệm chúng tôi cô ấy đều có thể mặc hợp, nhưng ánh mắt phu nhân rất tốt, chiếc váy dài màu rượu vừa rồi rất hợp với con gái bà. Máy loại màu sắc ấm nền nã, ví dụ như màu tím nhạt, màu vàng nhạt, màu xanh biếc, con gái bà mặc vào giống như người có thể bóp ra nước vậy.”





Lam Yên rất đắc ý, gần như hừ một tiếng: “Vậy lấy hét mấy cái váy ở đây xuống, đọt lát nữa để Lê Hương mặc thử từng cái, ngày mai sẽ có rất nhiều tân khách tới, nhất là các công tử danh môn, bọn họ thấy Lê Hương nhà tôi, chắc chắn sẽ vô cùng chấn động, bọn họ đều rất tinh mắt, không giống như một số người, ánh mắt kém cỏi!”





Những lời này là Lam Yên cố ý nói cho Mạc Tuân nghe, cũng là ở châm chọc anh, Lam Yên thiếu điều chạy đến trước mặt Mạc Tuân chỉ vào mũi anh mắng, tự tin một chút, kẻ có ánh mắt kém cõi chính là cậu?







Lệ Yên Nhiên đương nhiên cũng nghe được, hai từ “kém cỏi”





trong miệng Lam Yên nói chính là cô ta, kỳ thực Lệ Yên Nhiên thật sự sợ phải chạm trán với Lam Yên, bởi vì Lam Yên có thể làm người đàn bà chanh chua chửi đồng, nhưng cô ta lại không thể trở như vậy.





Về đại thọ năm mươi ngày mai, Lệ Yên Nhiên khinh thường châm chọc nhếch môi, nhỏ giọng nói: “Anh Tuân, cho anh xem thứ này.”





Lệ Yên Nhiên đưa thiệp mời của Lê gia cho Mạc Tuân.





Mạc Tuân nhìn thoáng qua, thiệp mời đỏ thẫm, phía trên là dòng chữ Lê gia mời tất cả những công tử chưa có hôn phối đến tham gia thọ yến.





Tắm thiệp này sặc mùi giang hồ, mấu chốt nhất là ở dòng chữ “những công tử chưa có hôn phối” còn phòng đại, sợ rằng người khác không hiểu được quyết tâm của Lê gia gả con gái chọn chồng.





Hàng mày kiếm anh khí của Mạc Tuân chau lại, môi mỏng mím thành một đường cung trắng bệch.





Lệ Yên Nhiên cười nói: “Anh Tuân, thọ yến ngày mai của Lê gia cả thành phố đều biết, mọi người đều biết Lê gia là muốn cho Lê Hương xem mắt chọn chồng, nên Lam Yên mới vội vã dẫn Lê Hương tới đây mua quần áo.”





Mạc Tuân không biết chuyện này, bây giờ hiểu ra được, cô muốn xem mát chọn chồng rồi? Lễ nào cô còn cảm giác đàn ông bên người mình không đủ nhiều sao? Lúc này phòng thay đồ mở ra, bên tai vang lên giọng nói mềm mại: “Mẹ Lam, con thay xong rồi. “





Mạc Tuân ngước mắt, lập tức liền thấy Lê Hương từ phòng thay đồ đi ra, đôi mắt thâm thúy của anh hung hăng co rụt.





Lê Hương thay chiếc váy lụa dài màu đỏ rượu, sắc đỏ này vô cùng kén da, chỉ cần da hơi đen một chút sẽ càng thêm tối hơn, nhưng nước da Lê Hương trắng nõn, bây giờ còn được màu đỏ rượu ấy tôn lên đến phát sáng, thêm chất lụa mềm mại, càng tôn lên dáng người lả lướt yêu kiều, bụng dưới bằng phẳng không có chút mỡ thừa, tứ chỉ tinh tế, dáng người hình chữ S trước lồi sau lõm câu hồn đoạt phách.





Mạc Tuân nhìn cô, lúc này trong con ngươi anh tràn đầy đều hình bóng cô.





Wow…





Lam Yên hô lớn tiếng, bà kéo tay Lê Hương: “Lê Hương, con mặc cái váy này đẹp quá, mẹ cũng bị con chuốc mê luôn rồi, mau mau xoay người để mẹ xem nảo.”





Lê Hương bị Lam Yên kéo xoay người lại, lộ ra tắm lưng xinh đẹp.


















';
 
Chương 690


Chương 689:





Mạc Tuân cũng nhìn thấy tắm lưng nhỏ nhắn xinh đẹp kia của cô, đây là kiểu váy lộ lưng, cho nên nửa phần lưng xinh đẹp đều lộ ra, tắm lưng thiếu nữ lưng trắng lóa như tuyết, mềm mại trắng mịn lại láng bóng như ngọc, khiến người ta phải hít sâu hơi thở.






Mạc Tuân từ trước tới nay chưa từng thấy cô mang chiếc váy sexy đến vậy, ánh mắt anh lưu luyến trên tắm lưng xinh đẹp của cô, sau đó dời lên phía trước, cổ váy yếm móc qua cổ cô, rồi dần dần nhìn về phía cánh tay trần, yết hầu anh khẽ lăn, rất muốn vươn tay che đi tắm lưng đẹp đẽ ấy, sau đó… ở trên cánh tay trần vói vào…





Cổ họng Mạc Tuân giống như lăn qua than lửa, nhiệt độ cơ thể cả người trong nháy mắt thiêu đốt tăng lên.





*Trời ạ Lê Hương, body con đẹp quá đấy, mai mà con vừa xuất hiện ở thọ yến, bao nhiêu người vì con mà chao đảo, cái này ok đấy, chúng ta mua!” Lam Yên giải quyết dứt khoát nói.





Lê Hương nhìn chính mình trong gương, kỳ thực cô không thích chiếc váy dài này, luôn cảm thấy quá lộ rồi, mặc dù bây giờ con gái đi tiệc đều mặc kiểu đầm lộ lưng như thế, nhưng trong chốc lát cô rất khó tiếp thu.







Chọt Lê Hương ở trong gương chạm phải ánh mắt Mạc Tuân, anh đang đứng ở phía sau, nhìn cô chằm chằm.





E rằng nhận ra được cô phát hiện, Mạc Tuân nâng mắt, di mắt sang khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của cô, anh không hề có chút mắt tự nhiên khi bị cô bắt gặp, ngược lại còn tùy ý nhìn cô, ánh mắt lại tỉnh rụi ở du ngoạn một vòng trên người cô, dùng ánh mắt đàn ông ngắm nhìn phụ nữ.





Lê Hương khế run hàng mi, cô và anh lại không xa lạ gì, cô đương nhiên biết anh là kiểu người nào, anh bên ngoài nhìn nghiêm trang, kỳ thực bên trong rất… sắc tình.





Hiện tại ánh mắt đen tối âm trầm nhìn cô chằm chằm, bên trong như bừng lên hai ngọn lửa đỏ sậm, cô đương nhiên biết điều này có ý vị gì.





Trước đây, anh rất thích cô mặc váy ngủ màu đỏ rượu.





Anh thích phụ nữ đẹp, là kiểu càng xinh đẹp càng tốt, còn có gu thảm mỹ của thẳng nam, thích vẻ đẹp thanh thuần, sở thích của anh cũng chưa từng thay đổi.





Cô có chút lớn lên trong gu thẳm mỹ của anh, ăn mặc thế nào cũng dường như là kiểu anh thích, có chút cố ý câu dẫn anh, cũng không trách anh luôn hiểu lầm.





Lê Hương thu mắt, không nhìn anh nữa.





Lệ Yên Nhiên ở cạnh nhìn Mạc Tuân, từ lúc Lê Hương từ phòng thay đồ trong đi ra, ánh mắt Mạc Tuân vẫn luôn đặt trên người cô chưa từng dời đi.





Đều là con gái, Lệ Yên Nhiên cũng thừa nhận Lê Hương mặc chiếc váy lụa màu rượu này thực sự là quá đẹp, đẹp đến cướp đoạt hô hấp người ta.





Nhưng Mạc Tuân vẫn luôn rất cắm dục, sinh hoạt cá nhân rất sạch sẽ, cám dỗ bên người anh chưa từng ngừng, nhưng anh hệt như Đường Tăng thỉnh kinh, hoàn toàn lạnh nhạt thờ ơ.





Đêm đính hôn đó cô ta ở trong xe chủ động, anh cũng không chẳng có tính thú gì, Lệ Yên Nhiên cho là anh là thật sự ăn chay, đối với nữ nhân cũng không có cảm xúc gì.





Thế nhưng giờ khắc này Lệ Yên Nhiên biết mình sai rồi, bởi vì ánh mắt Mạc Tuân bây giờ nhìn Lê Hương rất giống là… muốn lột chiếc váy trên người cô xuống.





Lệ Yên Nhiên lần đầu tiên nếm được tư vị hâm mộ và ghen ghét.





Lúc này nhân viên cũng trầm trồ cười nói: “Phu nhân, con gái bà mặc chiếc váy dài này thực sự quá đẹp, trước giò tôi chưa từng gặp ai xinh đẹp như thé, bây giờ tôi sẽ giúp bà gói đồ.”





Lam yên muốn chiếc váy này, nên nhân viên đã chuẩn bị gói hàng lại.





“Chờ một chút!” Lệ Yên Nhiên đột nhiên lên tiếng.





Lê Hương và Lam Yên quay đầu nhìn về phía Lệ Yên Nhiên, chỉ thấy Lệ Yên Nhiên cong môi cười nói: “Thật ngại quá, chiếc váy này màu rượu này, tôi muốn mual”


















';
 
Chương 691


Chương 690:





Lệ Yên Nhiên đột nhiên nửa đường xông ra, tranh chiếc váy lụa đỏ rượu này với Lê Hương.






Lam Yên vừa nghe liền nỏi trận lôi đình: “Lệ Yên Nhiên, có hiểu tới trước tới sau không, cái váy này là chúng tôi thấy trước, cô dựa vào cái gì tranh với chúng tôi?”





Lệ Yên Nhiên vươn tay, trực tiếp khoác lên cánh tay Mạc Tuân làm nững: “Anh Tuân, em muốn cái váy kia, có thể không mà…”





Nhân viên thấy Mạc Tuân nhanh chóng cung kính gọi một tiếng: “Ông chủ.”





Lam Yên: Mẹ nó! Bà đã quên trung tâm mua sắm lớn nhất Đề Đô này là dưới trướng Mạc thị, Mạc Tuân lại là ông chủ của nơi này, tắt cả mọi người phải nghe anh.







Lệ Yên Nhiên đắc ý nhìn về phía Lê Hương: “Lê Hương, cô còn không biết sao, anh Tuân là ông chủ ở đây, chiếc váy trên người cô anh Tuân nói không bán cho cô sẽ không bán! Anh Tuân, em chỉ muốn muốn cái váy kia, anh mua cho em nhat”





Lệ Yên Nhiên lại dán trên người Mạc Tuân nhõng nhẽo làm nũng vòi vĩnh.





Lê Hương liếc sang Mạc Tuân, nhìn thẳng anh: “Mạc tổng, làm ăn có quy tắc làm ăn, anh chắc sẽ không vì cô vợ cưng của mình mà xâm phạm quyền lợi của khách hàng chúng tôi chứ?”





Cô vợ cưng…





Mạc Tuân biết mình đã đính hôn, nhưng từ trong cái miệng nhỏ của cô nghe được ba chữ “cô vợ cưng” này, anh vẫn cảm thấy rất chói tai, cô quả nhiên không chút nào quan tâm anh, cô cũng sẽ không vì anh mà ghen với Lệ Yên Nhiên?





Anh và Lệ Yên Nhiên đính hôn, đối với cô một chút ảnh hưởng cũng không có, hơn nữa, cô còn chuẩn bị đi xem mắt chọn chồng gì gì đó.





Mạc Tuân chỉ cần nghĩ đến ngày mai cô sẽ mặc chiếc váy dài màu đỏ rượu này xuất hiện trước mặt đám đàn ông kia, mê hoặc những gã kia thần hồn điên đảo, anh đã cảm thấy nơi lồng ngực khó chịu, như bị một tảng đá lớn đè xuống, thở không thông.





Anh không muốn để cho những gã kia thấy cô tắm lưng trần của cô, cô chỉ có thể mặc cho anh xem.





Mạc Tuân nhấp môi mỏng, thâm thúy nhìn Lê Hương: “Tôi buôn bán không nói quy tắc, tôi muốn làm thế nào liền làm như thế.”





*“…” Lê Hương nhìn anh, cái này tên tư bản đại gian đại ác này: “Cho nên, Mạc tổng là có ý gì?”





Mạc Tuân vươn tay ôm vai Lệ Yên Nhiên: “Vị hôn thê của tôi chính là ý tứ của tôi.”





Lệ Yên Nhiên nhanh chóng nở nụ cười, cười như một đóa hoa, ngước khuôn mặt xinh đẹp chói mắt nhìn Mạc Tuân: “Anh Tuân, cám ơn anh.”





Lê Hương rũ mắt, không nhìn tư thế thân mật mặn nồng của hai người kia, kỳ thực cô đã đoán được đáp án của anh, hiện tại Lệ Yên Nhiên là vị hôn thê của anh, anh đương nhiên nghe theo vị hôn thê của mình.





Cô đã sớm chớ nên ôm hy vọng gì với anh, nhưng mỗi một lần gặp anh, tim cô vẫn sẽ vì anh mà rung động.





Lam Yên đã sớm không nhịn được, bà xông thẳng ra: “Mạc Tuân, mày…”





“Mẹ Lam…” Lê Hương kéo Lam Yên lại: “Bỏ đi, một bộ y phục mà thôi, chúng ta lại chọn cái khác, con đi thay ngay bây giờ.”





Lê Hương đã nói như vậy, Lam Yên chỉ đành nhịn xuống, nhưng bà hung dữ trợn mắt nhìn Mạc Tuân, muốn dùng ánh mắt chọc thủng cái lỗ trên người Mạc Tuân.





Lê Hương rất nhanh đã thay váy ra, cô đưa váy cho Lệ Yên Nhiên: “Váy của cô.”





Lệ Yên Nhiên kiêu ngạo hắt cằm lên, đưa tay nhận lấy váy dài, sau đó đưa cho nhân viên: “Giúp tôi bọc váy lại, Lê Hương, cám ơn cô nhé, cám ơn cô đã nhịn đau bỏ chiếc váy yêu thích cho tôi.”


















';
 
Chương 692


Chương 691:





Lê Hương hơi nhướng chân mày lá liễu tinh xảo: “Không cần khách khí, ngược lại cái váy này tôi đã mặc qua, thì ra Lệ tiểu thư thích nhặt đồ người khác đã dùng qua như thế.”





Phụt.






Lam Yên bật cười.





Cái tay đang cầm váy của Lệ Yên Nhiên cứ như vậy cứng lại ở giữa không trung, vươn không được, lùi về cũng không được, cô ta nào ngờ đến miệng mép Lê Hương lợi hại như thế, trực tiếp đưa ván cờ lại về thế hòa nhau? Lê Hương không nhìn Lệ Yên Nhiên nữa, Lam Yên cầm mấy vài cái váy dài qua: “Lê Hương, con thích cái váy nào, chúng ta lại thử một lần.”





“Này ạ!” Lê Hương chọn chiếc váy đen dài.





Lam Yên gật đầu: “Cũng được, Lê Hương cậu mau đi thay đi.”







Lê Hương cầm cái váy đen trong tay, nhàn nhạt liếc mắt Lệ Yên Nhiên: “Lệ tiểu thư, tôi lại vào trong thử đồ đây, cô mở to hai mắt xem thật kỹ một chút, nói không chừng cô lại thích nữa đó.”





Nói xong, Lê Hương hướng sang Mạc Tuân khuôn mặt, liếc mắt rất nhẹ: “Ngược lại Mạc tổng cũng có sở thích lột quần áo trên người người khác đưa cho Lệ tiểu thư, hai người quả thật xứng đôi vừa lứa lắm.”





Dứt lời, Lê Hương cũng không quay đầu lại đi vào phòng thay đồ.





Nhân viên đứng cạnh trọn to hai mắt, khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn bóng người đã biến mắt của Lê Hương, trời ạ, cô thật sự gan to ghê đấy, chỉnh cả vị hôn thê của ông chủ rồi cả ông chủ, khí thế lại vừa mạnh mẽ xinh đẹp đền thế.





Lệ Yên Nhiên mặt đã đen như đít nồi, cô ta nhìn Mạc Tuân: “Anh Tuân, anh xem Lê Hương kìa!”





Trên khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tuân cũng không có bắt cứ biểu cảm nào, anh biết cô, cô tức giận sẽ cắn người, giống như một chú mèo con xù lông.





Rất nhanh Lê Hương lại đi ra, Mạc Tuân ngước mắt nhìn, Lê Hương đổi sang chiếc váy dài màu đen, dáng người thiếu nữ lả lướt của cô mặc cái gì đều đẹp, kiểu váy cúp ngực làm lộ ra toàn bộ dải xương quai xanh, có một sơi dây vắt trên vai cô thắt hình nơ bướm. Chiếc váy lụa đỏ ban nãy lên người cô lại có vẻ yêu điệu như sắp bóp ra nước, còn chiếc váy đen này lại càng tôn thêm máy phần quyến rũ yêu dã.





Mạc Tuân rất hiếm thấy cô mặc quần áo đen, bây giờ thấy được liền thấy cô là sự hợp thể của thanh thuần và quyến rũ, style nào đều có thể ung dung hold được.





“Trời ạ Lê Hương, cái váy này con mang cũng đẹp quá, quả nhiên người đẹp mặc cái gì cũng đẹp, chúng ta mua cái này.”





Lam Yên lên tiếng nói.





Lê Hương cũng rất hài lòng với chiếc váy này: “Mẹ Lam, mua cái này đi ạ.”





Nhân viên đóng gói chiếc váy dài màu đen lại, đưa cho Lam Yên.





Lệ Yên Nhiên thấy ánh mắt Mạc Tuân lại dừng lại trên người Lê Hương, cô ta tức giận ghỉm ngón tay vào lòng bàn tay, lúc này nhân viên cũng đã gói xong chiếc váy lụa màu đỏ đưa cho cô: “Lệ tiểu thư, váy của cô đây ạ.”





Lệ Yên Nhiên nhìn chiếc váy màu đỏ rượu bị Lê Hương mặc qua, dường như thấy được nét khó chịu cùng nực cười của chính mình, cô ta hận không thể cầm dao xé rách chiếc váy này.





“Lê Hương, chúng ta đi thôi.” Mua xong quần áo, Lam Yên kéo tay Lê Hương rời đi.





“Dạ.” Lê Hương gật đầu.





Meo…





Meo meo…





Lúc này Tiểu Viền Viền luyến tiếc đi theo ra ngoài, đi theo phía sau Lê Hương, muốn cùng Lê Hương về nhà.





Lam Yên sợ Lê Hương luyến tiếc con mèo con này, liền cúi người bề Tiểu Viên Viên lên, nhét cho Mạc Tuân: “Mạc tổng, trông chừng mèo của cậu, tôi thấy mèo của cậu cứ nhìn chằm chằm vào Lê Hương nhà tôi, trông thèm khát lắm, đúng là tiểu sắc quỷ!”


















';
 
Chương 693


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh














Chương 692:





Nói xong, Lam Yên liền đi.






Thân hình cao lớn của Mạc Tuân cứng đờ tại chỗ, anh biết Lam Yên nói bóng nói gió anh, người nhìn chằm chằm vào Lê Hương là anh, thèm khát cũng là anh, sắc quỷ cũng chính là anhI Mạc Tuân 28 năm trong đời chưa từng có bị người khác bình phán như vậy, anh là thiên chỉ kiêu tử, là hậu duệ quý tộc thương giới, đàn bà vây quanh anh vô số kể, nhưng bây giờ anh lại bị định nghĩa thành sắc quỷ?





Mạc Tuân sa sầm mặt.





Meo…







Meo meo…





Tiểu Viên Viên trong ngực đạp lung tung, muốn thoát khỏi ngực anh chạy đến chỗ Lê Hương.





Tâm trạng Mạc Tuân rất tệ, hạ mắt nhìn Tiểu Viên Viên, nghiêm túc không vui: “Biết điều cho anh một chút, cô ấy không cần eml”





Meo…





Tiểu Viên Viên bị anh mắng run lẫy bẩy cuộn tròn, nói bậy, cô ấy rõ ràng không cần anh?







Lê Hương mới vừa nói tôi sẽ đến viện khoa học tìm cô?





Phạm Điềm lại nhanh chóng phủ định, Lê Hương không vào được viện khoa học, bởi vì viện trưởng viện khoa học Dạ lão không cho cô vào, cô sao còn vào được chứ? Nhưng Phạm Điềm lại rất lo lắng, rất rõ ràng lời Lê Hương vừa rồi bỏ lại đã để cho cô ta suy đoán cùng sợ hãi trong lo sợ bất an.





Lê Hương thật sự là một đối thủ rất mạnh mẽ?





Lần này Lệ Yên Nhiên chạm trán với Lê Hương gần như là thất bại thảm hại, cô ta đi tới bên người Mạc Tuân: “Anh Tuân, hai mẹ con Lam Yên và Lê Hương này thật đúng là kiêu ngạo, bây giờ cứ để họ kiêu ngạo thế đi, rồi mai cũng khóc thôi à, theo em được biết, ngày mai đám danh môn công tử một người cũng không đến dự, Lê Hương đã bị mấy tên áo đen chơi qua, không người nào nguyện ý xem mắt với cô ta ca.





Lệ Yên Nhiên vừa dứt lời, cô ta cảm giác được ánh mắt lạnh lẽo không vui dán lên người mình, vừa ngước mắt nhìn, Mạc Tuân đang nhìn cô ta chằm chằm.





Cặp mắt Mạc Tuân sâu thẳm như nét mực đen phảy lên, đậm đặc không thể thấy đáy, anh âm u lạnh lùng nhìn Lệ Yên Nhiên: “Em từ khi nào giống với đám người ngậm máu phun người vừa ngu xuẫn lại lắm miệng kia rồi? Chửi bới người khác chính là tu dưỡng của thiên kim Lệ gia em?”





Mặt Lệ Yên Nhiên đột nhiên trắng nhợt, anh đang phê bình cô ta, hơn nữa nói rất nặng, như vả chan chát vào mặt cô ta, để cô ta thấy nhục nhã khó chịu.





Vì sao? Cũng là bởi vì ban nãy cô nói xấu Lê Hương? Anh vậy mà che chở Lê Hương kia như vậy?





“Anh Tuân, em…” Lệ Yên Nhiên vô tội uất ức nhìn anh.





Mạc Tuân lại không còn kiên nhẫn nghe cô ta nói một câu nào nữa, dù cho một chữ cũng không được, anh trực tiếp nhắc chân dài rời khỏi nơi này.





Anh đi, ném cô ta lại ở đây, cô ta đã là vị hôn thê của anh rồi, trong mắt anh cô ta đến tột cùng là thứ gì? Trong hai mắt Lệ Yên Nhiên dâng lên tầng hơi nước mông lung.


















';
 
Chương 694


Chương 693:





Lúc này Phạm Điềm đã đi tới: “Yên Nhiên, đừng vì Lê Hương mà giận dỗi với Mạc tổng, trước hết cứ để Lê Hương đắc ý, ngày mai đại thọ năm mươi của Lê Bang, nếu như không có công tử nào tham dự, cô ta chắc chắn trở thành chuyện cười lớn nhất ở Hải Thành.”





Lệ Yên Nhiên nhanh chóng thu hồi hơi nước trong mắt, đúng vậy, ngày mai sẽ có kịch vui đặc sắc để xem, cô ta muốn thấy Lê Hương biến thành tên hề làm trò cười cho thiên hạ?






Tây Uyễn.





Mạc Tuân mang theo Tiểu Viên Viên về, vì Tiểu Viên Viên thích ăn mấy túi bánh bích quy cá nhỏ Lê Hương mua cho kia, anh liền ra lệnh người làm mua máy túi về.





Trong phòng ngủ, Mạc Tuân xắn ống tay áo áo sơ mi lên vài vòng, lộ ra cánh tay tráng kiện và chiếc đồng hồ thép quý giá trên cỗ tay, anh quỳ một gối, cầm trong tay một chiếc bánh bích quy đưa cho Tiểu Viên Viên: “Mở miệng.”





Meo…







Tiểu Viên Viên kêu một tiếng, không ăn.





Mạc Tuân nhướng mày kiếm, uy hiếp nói: “Nếu em không ăn thì không có cái gì ăn được đâu?”





Meo…





Tiểu Viên Viên quay người sang, chỗng mông về phía anh.





Mạc Tuân: “…”





Lê Hương đút là bánh bích quy cá nhỏ, người của anh cũng mua y đúc, nhưng lúc Lê Hương đút Tiểu Viên Viên, Tiểu Viên Viên ngoắc cái đuôi, mặt tràn vẻ đây là mỹ vị thần tiên gì, đến lúc anh đút nó, Tiểu Viên Viên trực tiếp chỗng mông về phía anh.





Mạc Tuân nhíu chặt mày, anh không rõ Tiểu Viên Viên vì sao lại phân biệt đối xử như vậy, anh cũng không hiểu chính anh phát điên cái gì, mang con mèo này từ Hải Thành về còn hầu hạ nó như vậy.





Lúc này một chuỗi chuông di động du dương vang lên, điện thoại tới.





Là Mạc Từ Tước gọi.





Mạc Tuân ấn nhận: “Alo.”





Chất giọng trầm tháp của Mạc Từ Tước từ bên kia truyền tới: “A Đình, ngày mai con có đi Lê gia chúc thọ không?”





Anh đi Lê gia chúc thọ làm cái gì, cũng không có ai mời anh?





Mạc Tuân động môi mỏng: “Không đi.”





“Vậu tối mai về dùng cơm, em trai Tử Tiễn của con đã về, nó nói muốn dẫn vị hôn thê của mình về.”





Mạc Tuân giật giật mí mắt, anh biết Mạc Tử Tiễn đã tìm được cô bé kia, nhưng anh không ngờ Mạc Tử Tiễn nhanh như vậy đã mang cô bé đó về Mạc gia.





“Được.” Mạc Tuân đáp một chữ, sau đó cúp điện thoại.





Tối mai anh sẽ trở về, anh cũng muốn nhìn cô bé kia trưởng thành sẽ như thế nào, tuy là cô đã bị Mạc Tử Tiễn đoạt đi, đã là vị hôn thê Mạc Tử Tiễn, thế nhưng dù sao cô cũng là nàng dâu nhỏ mà mẹ đã hứa gả cho anh.





Ngày hôm sau, Lê gia.





Đại thọ năm mươi của Lê Bang rầm rằm rộ rộ, toàn bộ Lê gia giăng đèn kết hoa, làm lão đại ca giới giang hồ, tất cả mọi người đều tới dự, quà cáp chồng chất như núi.





“Lê Đại đương gia, chúc ngài phúc như Đông Hải, thọ như Nam Son.”


















';
 
Chương 695


Chương 694:





“Lê Đại đương gia, chúc ngài cả nhà hạnh phúc, vạn sự như y.





Lê Bang cười toe toét, vội vã bắt chuyện với mọi người: “Mọi người đều là anh em, đến cứ đến, mang quà cáp làm gì, mau vào nhà uống chút trà.”






Rất nhanh Lam Yên đã phát hiện không bình thường, bà lặng lẽ kéo ống tay áo của Lê Bang, nhỏ giọng nói: “Lê Bang, vì sao những người này đều mang theo vợ và con gái tới, con trai một thằng cũng không thấy.”





Gay rồi?





Lê Bang ngắng đầu nhìn lên, trong đám người quả thật không thấy công tử nào, một kẻ cũng không, cái bóng cũng cẳng thấy.







Lê Bang nhanh chóng kéo một tân khách đến: “Cậu Tứ, công tử nhà cậu đâu, không phải đã nói hôm nay thọ yến phải dẫn theo công tử nhà cậu tới dự sao?”





Tân khách kia cười mïa hai tiếng: “Lê Đại ca, thực sự ngại quá, tối hôm qua con em ăn đau bụng, bây giờ còn nằm trên giường không dậy nỗi.”





Lê Bang tặc lưỡi, mặt đầy mất hứng, ông nhìn về phía một…





tân khách khác: “Chú Tam, công tử nhà chú đâu?”





“Con trai nhà em xui xẻo, ngày hôm nay lúc đầu vốn đi cùng, nhưng vừa ra cửa đã bị xe đụng phải, gãy cả hai chân, bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện đấy kìa.” Tân khách kia bụm mặt mà bắt đầu gào khóc.





Lê Bang chắp tay sau lưng, lại nhìn một tân khách khác: “Vậy của nhà anh đâu, sẽ không phải cũng vào bệnh viện đấy chứ!?”





“Lê Đại đương gia, nhà tôi… mẹ tôi sáng nay đột nhiên qua đời, con tôi mặc đồ tang đi rồi, mẹ ruột của tôi đó, mẹ sao lại bỏ con lại một mình liền đi trước rồi.” Tân khách lúc này bắt đầu kéo giọng ï ôi khóc lóc.





Lê Bang rất không vui, anh nhìn về phía Lam Yên: “phu nhân, đám người này chẳng ai nói thật, anh thấy bọn họ không muốn con trai đến dự!”





Lam Yên lòng tràn đầy đang mong đợi ngày này, chờ Lê Hương xem mắt chọn chồng, nào biết ngày hôm nay một công tử cũng không tới.





Lam Yên nhìn những tân khách chung quanh, đám tân khách này cứ liếc trộm bà, thấy bà liếc mắt sang đây, đám tân khách này liền chột dạ dời mắt đi, rất sợ bà sẽ mang người xông đến nhà họ cướp con trai ấy.





Lam Yên hừ lạnh một tiếng: “Những người này nhất định cũng là nghe nói những lời bậy bạ về Lê Hương bên ngoài, nên mới không dám mang theo con trai tới!”





“Phu nhân, vậy hôm nay một công tử cũng không tới, chúng ta nên làm gì bây giờ, nếu là truyền đi, mọi người lại càng chê cười Lê Hương!”





Sắc mặt Lam Yên cũng rất ngưng trọng, bà hơi hối hận, cô chớ nên vọng động phát thiệp mừng như vậy ở Đề Đô, cái này toàn bộ Đề Đô nhất định đều đang đợi trò cười của Lê Hương?





Lúc này bên tai truyền đến giọng nói thanh lệ: “Bố Lê, mẹ Lam, sao hai người lại đứng đây ạ?”





Lê Hương tới.





Lam Yên nhanh chóng đi lên trước, miễn cưỡng cười vui nói: “Lê Hương, chúng ta đang tiếp tân khách, người ở đây nhiều lắm, con mau nghỉ ngơi đi.”





Lê Hương cái gì cũng không biết, hoàn toàn không biết chuyện xem mắt chọn chồng này, đôi mắt sáng của cô nhìn Lam Yên, tự nhiên phóng khoáng nói: “Mẹ Lam, con không phiền, con ở đây cùng đón khách với bố mẹ nhé.”





Giới công tử Đế Đô không tới, thế nhưng thiên kim danh viện tới không ít, hiện tại mọi người tụ chung một chỗ, chê cười Lê Hương: “Anh cậu sao không tới thế?”





“Anh tớ nào dám tới chứ, việc Lê Hương bị chơi qua đã truyền khắp toàn bộ Đề Đô rồi, ai nguyện ý đội cặp sừng này chứ, anh cậu nguyện ý đến dự hả?”





“Lần này Lê gia thực sự tạo ra màn kịch nực cười nhất thiên hạ, tớ nhìn Lê Hương kia cũng thấy đau lòng giùm ấy.”


















';
 
Chương 696


Chương 695:





*Tớ phải quay video cho Yên Nhiên Minh Châu xem, để bọn họ cũng vui chung luôn.”






Đám danh viện thiên kim nhóm lấy điện thoại ra chụp lén rồi quay video, gởi cho Lệ Yên Nhiên.





Hiện tại Lệ Yên Nhiên đang ở cùng Dạ Minh Châu,Lệ Yên Nhiên nhận được video cũng nhanh chóng chia sẻ với Dạ Minh Châu, Dạ Minh Châu khinh thường cong môi: “Yên Nhiên, sao cậu lại xem con ả Lê Hương này thành đối thủ cạnh tranh, cậu xem nó bây giờ pha trò thế nào kìa, thọ yến kia quả nhiên không có một tên công tử nào đến dự, thể diện đều vứt xuống đất.”





Lệ Yên Nhiên rất vui vẻ, vui như mở cờ, hôm qua lúc mua quần áo hậm hực phẫn nộ đều tan biến, cô ta chờ mãi trò hề của Lê Hương, quả nhiên Lê Hương không để cô ta thất vọng.





“Minh Châu, cậu cũng có thể vui mà, nghe nói Mạc Nhị thiếu hôm nay về Đề Đô rồi, đợi Mạc Nhị thiếu hay tin Lê Hương bị chơi rồi, lại còn buỏi tiệc mừng thọ như trò hề này, Mạc Nhị thiếu nhất định sẽ chán ghét cô ta, cậu càng đỡ tốn công theo đuổi anh ấy hơn, đều nói khoảng cách phụ nữ theo đuổi đàn ông như mỏng màn sa, Mạc Nhị Thiềểu rất nhanh sẽ là vật trong túi của cậu.”







Dạ Minh Châu vô củng tán thành cách nói này của Lệ Yên Nhiên: “Yên Nhiên, một thiên chi kiêu tử tễ nguyệt phong hoa chắc sẽ không thực sự coi trọng Lê Hương, anh ấy chỉ là nhất thời bị khuôn mặt hồ ly tinh kia của Lê Hương làm mê mắt mà thôi, Mạc Tử Tiễn là của tớ!”





Lệ Yên Nhiên gật đầu: “Minh Châu, về sau chúng ta là chị em dâu rồi, hai chàng thiên chi kiêu tử của Mạc gia đều bị hai chúng ta thu phục, về sau chúng ta phải tương thân tương ái đấy.”





Hai người dường như đã thấy tương lai tốt đẹp, Lệ Yên Nhiên gả cho Mạc Tuân, Dạ Minh Châu gả cho Mạc Tử Tiễn, cuộc đời các cô ta viên mãn không gì sánh được.





“Được rồi Yên Nhiên, bà nội cậu đâu, sao chẳng thấy bà nội cậu đâu?” Dạ Minh Châu đột nhiên hỏi.





Nhắc tới cái đề tài này, sắc mặt Lệ Yên Nhiên liền lạnh xuống: “Bà nội tớ sáng sớm đã ra ngoài, nói đi nhận cháu gái!”





“Cái gì? Yên Nhiên, cậu là con gái duy nhất của Lệ gia, là thiên kim mà, bà nội cậu muốn đi nhận cháu gái nào chứ?” Dạ Minh Châu khiếp sợ hỏi.





Lệ Yên Nhiên không muốn nói đề tài này: “Chắc từ lúc tớ sinh ra, bố tớ và mẹ tớ liền ở riêng, còn thiếu một lần hôn chứng, cho nên mấy năm nay đều là bà nội tớ tọa trấn Lệ gia, chuyện bà ấy quyết định không ai có thể thay đổi, nhưng tớ cũng muốn xem thử con nhỏ được bà nội tớ thích rốt cuộc là thần thánh phương nào!”





Lê gia.





Lê Hương và Lê Bang Lam Yên đứng chung một chỗ chiêu đãi tân khách, thế nhưng rất nhanh cô liền phát hiện điểm dị thường, các tân khách này đều tránh cô rất xa, còn len lén xì xào bàn tán sau lưng cô.





Lê Hương có chút nghỉ ngờ, cô hỏi Lam Yên: “Mẹ Lam, Bố Lê, có phải hai người có chuyện gì gạt con không?”





Lam Yên có chút chột dạ, nhanh chóng phủ nhận nói: “Không có, tuyệt đối không có!”





“Thật không?” Lê Hương càng nghỉ ngờ.





Ngay lúc Lam Yên sắp khai ra, đột nhiên có thủ hạ vội vã chạy tới: “Đại đương gia, phu nhân, tiểu thư, không xong, bên ngoài có người tới!”





“Người nào?” Lê Bang nhanh chóng đứng dậy: “Hôm nay là thọ yến của tôi, chẳng lẽ có người muốn đến quậy?”





“Không phải… không phải… là… là…





Lúc này tất cả mọi người tụ tới, nghỉ ngờ nói: “Đại đương gia, đây tột cùng là ai tới, nhìn cậu ta sợ thế kia, nói lắp luôn rồi.”





“Tôi ra xem thử!” Lê Bang dẫn theo mọi người vừa định đi ra.





Thình lình có người đi vào rồi, bên tai vang lên tiếng cười sang sảng: “Lê Đại đương gia, không cần lo, là tôi, nghe nói hôm nay là thọ yến của cậu, tôi mặt dày tới muốn uống một chén rượu.”


















';
 
Chương 697


Chương 696:





Mọi người ngắng đầu nhìn lên, nhanh chóng quất hít vào một tiếng, người tới không ai khác, chính là Lệ lão phu nhân?






Lệ lão phu nhân mang theo người hầu của mình đến.





Trời ạt Lão thái quân tới?





Mọi người không thể tin được nhìn Lệ lão phu nhân, bọn họ làm sao có thể ngờ tới Lệ gia của tứ đại hào môn Đề Đô vậy mà lại xuất hiện ở thọ yến Lê gia.





Có người nhanh chóng cung kính lên tiếng nói: “Lão thái quân, sao ngài lại tới đây ạ?”







Lệ lão phu nhân cười nói: “Làm sao, chỉ cho phép các người tới Lê Đại đương gia chúc thọ, tôi lại không được?”





Lời này hạ xuống, toàn trường náo động, Lệ gia lão thái quân vậy mà lại đến chúc thọ Lê Bang?





Lệ lão phu nhân nhìn về phía Lê Bang và Lam Yên: “Lê Đại đương gia, Lê phu nhân, tôi không có thư mời, không mời mà tới, hai vị sẽ không không chào đón tôi, đuổi tôi ra ngoài chứ?”





Lê Bang và Lam Yên liếc nhau một cái, bọn họ cũng không có nghĩ đến Lệ lão phu nhân lại đột nhiên “giá lâm”, Lê gia là lăn lộn giang hồ, mặc dù là ở địa vị đại ca, nhưng tứ đại gia tộc trứ danh của Đề Đô khinh thường lui tới với bọn họ, đây cũng là nguyên nhân Lê Hương vào không được giới mỹ nữ quyền quý Đề Đô.





Lê gia và tứ đại hào môn Đề Đô vẫn luôn là nước sông không chạm nước giếng, hai bên thái bình, hôm nay Lệ lão phu nhân đột nhiên tới, tất cả mọi người đều rất khiếp sợ.





Nhưng người ta là khách, Lê Bang ôm quyền hoan nghênh: “Lão thái quân, hoan nghênh hoan nghênh.”





Lệ lão phu nhân cười híp mắt lệnh cho người hầu đưa quà đến, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Lê Hương, không kịp chờ đợi nhào tới: “Tiểu tiên nữ, bà tới rồi!”





“.” Lê Hương nhanh chóng đưa tay đỡ cánh tay Lệ lão phu nhân: “Lệ lão phu nhân, sao bà lại tới đây?”





Lệ lão phu nhân quan sát Lê Hương trên dưới một lượt, tràn đầy thương yêu cười nói: “Bốn tháng tìm mãi không thấy, tiểu tiên nữ nhà ta thực sự là càng ngày càng thêm tiên khí rồi, bà hỏi cháu, cháu tới Đế Đô vì sao không tìm bà chơi, cháu không tìm bà, bà chỉ có thể tới tìm cháu để chơi thôi.”





Mọi người trợn to hai mắt, tròng mắt đều sắp rớt xuống, quan hệ giữa Lệ lão phu nhân và Lê Hương là như thế nào? Bọn họ hiểu, thì ra Lệ lão phu nhân tới Lê gia chúc thọ là vì Lê Hương mà tới, đây là tình huống gì thế này? Lệ gia là trâm anh thế gia Đế Đô, phú khả địch quốc, người đảm nhiệm Lệ gia chính là đế vương Lệ Quân Mặc con trai của Lệ lão phu nhân. Lệ gia giậm chân một cái, toàn bộ Đề Đô đều chấn động, cho nên mỗi một động thái của Lệ gia đều khiến giới thượng lưu quý tộc này chao đảo theo.





Hiện tại Lệ lão phu nhân thân mật lôi kéo Lê Hương, luôn miệng gọi tiêu tiên nữ, ánh mắt mọi người nhìn Lê Hương nhanh chóng khác đi.





Lê Bang và Lam Yên đều ngắn ra, Lam Yên nhanh chóng mở miệng nói: “Lê Hương, con và Lệ gia lão thái quân có quen biết nhau à?”





Lệ lão phu nhân hòa ái nhìn về phía Lam Yên: “Lê phu nhân, hôm nay là đại thọ năm mươi của Lê Đại đương gia, việc vui một thể, không biết hai vị có muốn mừng vui gấp bội không?”





“Lão thái quân, lời này là thế nào?”





Lệ lão phu nhân đi tới liền kéo tay Lam Yên, ân cần cười ha hả nói: “Lê phu nhân, cô thực sự sinh một đứa con gái ngoan, tôi rất thích Lê Hương, tôi muốn nhận Lê Hương làm cháu gái của tôi, cô và Lê Đại đương gia sẽ không phản đối nhỉ?”





Lê Bang và Lam Yên cứng đờ, bọn họ làm sao cũng không ngờ tới Lệ lão phu nhân là tới nhận Lê Hương làm cháu gái, nói cách khác, bọn họ đột nhiên nhảy ra một “bà mẹ”?





Mọi người có mặt ở hiện trường hít một hơi sâu, bọn họ quả thực không thể tin vào tai mình, Lệ lão phu nhân muốn nhận Lê Hương làm cháu gái? Nhanh chóng có người nói: “Lão thái quân, hai ngày trước người ở lễ đính hôn Mạc Lệ đã nói muốn nhận một tiểu tiên nữ làm cháu gái, tiểu tiên nữ này chính là Lê Hương?”





Lệ lão phu nhân gật đầu: “Đúng vậy!”





Nhóm danh viện Đế Đô đều sợ ngây người, thật lâu không hoàn hồn, các cô lúc đầu muốn nhìn trò hề của Lê Hương, nhưng bây giờ trò hề biến thành Lệ gia lão thái quân đáp xuống thọ yến Lê gia cướp nhận Lê Hương làm cháu gái?


















';
 
Chương 698


Chương 697:





“Đây là tình huống gì, Lê Hương đến tột đã bỏ bùa mê gì cho lão thái quân?”






“Lê Hương đây là muốn mang họ Lệ sao? Vậy cô ta thành chim sẻ bay lên đầu cành thành phượng hoàng rồi!”





“Việc này Yên Nhiên biết không?”





Đám thiên kim danh viện nhanh chóng gửi tin nhắn cho Lệ Yên Nhiên.





Lúc này Lệ Yên Nhiên vẫn đang ở cùng Dạ Minh Châu, cô ta mở tin nhắn ra, ngụm nước trái cây trong miệng suýt chút nữa phun ra ngoài.







“Yên Nhiên, đã xảy ra chuyện gì, Lê Hương kia lại làm thêm trò hề gì?” Dạ Minh Châu lấy điện thoại qua vừa nhìn, khi thấy bóng người Lệ lão phu nhân, sắc mặt cô ta đột nhiên đại biến.





Dạ Minh Châu trực tiếp nhảy lên: “Yên Nhiên, bà nội cậu đến chỗ Lê Hương? Cháu gái mà bà ấy muốn nhận chính là Lê Hương?”





Đây đối với Lệ Yên Nhiên và Dạ Minh Châu mà nói đều là sắm sét giữa trời quang, các cô một giây trước còn bơi trên thiên đường tâm trong nháy mắt ngã vào đáy cốc.





Các cô tuyệt đối không ngờ rằng người này là Lê Hương?





Tại sao là Lê Hương? Sắc mặt Lệ Yên Nhiên trắng bệch, trong hai mắt cô ta nhanh chóng lộ ra uất ức đố kị oán hận: “Khi còn bé bà nội hình như không thích tớ, chẳng thân thiết gì với tớ, những thứ này tớ đều nhịn, nhưng bà không nói không rằng chạy đến Lê gia đi nâng đỡ con nhỏ Lê Hương đó, Lê Hương lại đối đầu với tố, bà ấy lại nhận Lê Hương về nhà, chia sớt vinh quang của tớ”





Dạ Minh Châu cũng tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Yên Nhiên, chuyện nhận Lê Hương làm cháu gái này tuyệt đối không được, tuyệt đối không thể để cho Lê Hương vào Lệ gia, cậu yên tâm, toàn bộ Dạ gia cũng đứng về phía cậu, ông ngoại cậu còn có mẹ cậu sẽ vì cậu làm chủ, bọn họ tuyệt đối sẽ ngăn cản bà nội cậu!”





Mẹ Lệ Yên Nhiên chính là Đại tiểu thư Dạ gia, cũng chính là con gái ruột của Dạ lão, là dì ruột của Dạ Minh Châu.





Lệ lão phu nhân có một trai một gái, con trai Lệ Quân Mặc là đệ nhất thủ phủ toàn cầu, năm đó cưới con gái Dạ gia, con gái thì gả vào Từ gia, sinh ra con trai Từ Thiếu Nam.





Cho nên tứ đại hào môn Đề Đô này, ràng buộc giữa ba nhà Lệ Dạ Từ khá sâu, đều là quan hệ cưới hỏi.





Trong hai mắt Lệ Yên Nhiên dấy lên ngọn lửa hừng hực, cô ta sẽ không để cho Lê Hương vào cửa, cô ta còn muốn cha và mẹ làm lành, nếu như mẹ biết chuyện này, nhất định sẽ tìm bà nội, mẹ sẽ làm loạn?





Lê gia.





Lê Bang và Lam Yên trong chốc lát không thể nào quyết định, bởi vì quá đột ngột, Lê Hương lại tỉnh táo, tuy cô không hỏi, thế nhưng đại khái cũng có thể đoán ra Lệ Yên Nhiên chính là cháu gái Lệ lão phu nhân, với quan hệ giữa cô và Lệ Yên Nhiên như nước lửa không dung, sẽ chỉ làm khó dễLệ lão phu nhân kẹp ở giữa mà thôi.





Lê Hương mỉm cười: “Lệ lão phu nhân, cám ơn bà đã coi trọng cháu, nhưng cháu không nghĩ qua việc nhận bà nội, cho nên chuyện này sau này hãy nói nhé ạ!”





Đáp án này Lệ lão phu nhân cũng không hề ngoài ý muốn, bà cũng không muốn ép Lê Hương: “Tiểu tiên nữ, vậy cháu suy nghĩ thật kỹ đi nhé, nhận bà làm bà nội tuyệt đối sẽ không sai, rất nhiều chỗ tốt, ngược lại từ hôm nay trở đi bà đã xem cháu thành cháu gái của bà, về sau nếu ai dám bắt nạt cháu, nói cho bà nội, bà nội thay cháu trừng trị bọn đó!”





Mọi người thấy vị Lệ lão phu nhân này thực sự tuyệt đối không khách khí, đã tự cho mình là “bà nội” rồi?





Lúc này thủ hạ lại vội vội vàng vàng chạy vào: “Đại đương gia, phu nhân, không xong, bên ngoài… bên ngoài lại có người tới!”





Lê Bang vừa định tiến lên, lúc này Lệ lão phu nhân đã giành trước một bước đứng dậy, bà nhìn thủ hạ kia khiển trách: “Hoảng cái gì, đứng thằng người lên, duỗi thẳng lưỡi(*) ra rồi nói lại!”





() Ý chỉ thủ hạ sợ đến nói lắp, duỗi thẳng lưỡi để nói rành mạch.


















';
 
Chương 699


Chương 698:





Lê gia 4g âu Lê Bang: “…





Đây hình như… là nhà của Lê gia mà, không sai chứ? Lê Bang nhìn Lệ lão phu nhân đứng ra, khóe miệng giần giật.






Lệ lão phu nhân làm Lệ gia đương gia chủ mẫu nhiều năm như vậy, hiện tại một thân khí tràng sắc bén bức người, thủ hạ bị rầy kia sợ đến hai chân mềm nhữn, suýt chút nữa tê liệt.





Lúc này một thân ảnh tuấn mỹ tà mị xuất hiện: “Đùng hù dọa cậu ta, bà ngoại ơïi, là cháu tới!”





Mọi người ngắng đầu nhìn lên, dĩ nhiên là Từ gia thiếu chủ Từ Thiếu Nam, là vị thái tử gia không sợ trời không sợ đất ở Đề Đô này.





Anh ta vậy mà cũng tới?







Lệ lão phu nhân nhìn Từ Thiếu Nam, vẻ mặt không hoan nghênh, thực sự đem nơi đây thành nhà của mình: “Sao cháu lại tới đây?”





“Bà ngoại, cháu đương nhiên là vì…” Cặp mắt đào hoa kia của Từ Thiếu Nam rơi trên khuôn mặt nhỏ xinh của Lê Hương: “Lê Hương mà tới!”





Vị thái tử gia này vang danh ở bên ngoài là thay bạn gái như thay áo, Lê Bang và Lam Yên nhanh chóng kéo Lê Hương ra phía sau mình: “Từ thiếu, Lê Hương nhà tôi không đắc tội cậu mà nhỉ?”





“Đương nhiên không có, cháu tới là muốn cưới Lê Hương!”





Cái gì? Từ Thiếu Nam muốn cưới Lê Hương? Mọi người bị quả bom nặng ký này kinh động, sau khi Lệ lão phu nhân muốn nhận Lê Hương làm cháu gái sau, Từ Thiếu Nam liền “hạ kiệu”, lại muốn cưới Lê Hương làm vợ?





Lúc này Từ Thiếu Nam thần bí vỗ tay một cái, rất nhanh đã có rất nhiều người hầu đi ra, những người hầu kia đem từng cái rương lên.





Mọi người hết sức hiếu kỳ: “Từ thiếu, có thứ gì trong rương V ậy?”





Từ Thiếu Nam mở cái rương ra: “Trong cái rương này là vàng, trong cái rương này là trân châu mã não, trong cái rương này là tơ lụa…”





Một cái rương rồi một cái rương được mở ra, bên trong đều là vật quý, mọi người thấy mắt cũng hoa, thật nhiều thật nhiều tiền?





Từ Thiếu Nam đi tới trước mặt Lê Hương, anh ta nhếch môi thành đường cung tà mị: “Lê Hương, những thứ này đều là sính lễ của anh, anh muốn cưới em làm vợ!”





Trời ạt Phóng nhãn ra toàn bộ Đề Đô, có thể nghênh ngang đem từng rương bảo vật này đến làm sính lễ, chắc cũng chỉ có Từ Thiếu Nam thôi.





Mọi người khẳng định, đây không phải là nằm mơ, Từ Thiếu Nam thật sự muốn cưới Lê Hương?





Từ Thiếu Nam tính cách phong lưu khắp nơi đều lưu lại nợ đào hoa, tất cả mọi người đều đoán sau này cô gái nào thu phục anh, lãng tử quay đầu vàng không đổi, hiện tại cái cô gái này đã xuất hiện, vậy mà là… Lê Hương?





Đôi mắt trong vắt của Lê Hương nhìn Từ Thiếu Nam, trực tiếp từ chói: “Từ thiếu, tôi xem anh chỉ là đang nói đùa, những cái rương này anh đưa về đi, tôi sẽ không gả cho anh.”





“Lê Hương, vì sao em không gả cho anh?” Từ Thiếu Nam hỏi.





Lê Bang cùng Lam Yên muốn chặn Từ Thiếu Nam, nhưng Lệ lão phu nhân ra tay trước rồi, Lệ lão phu nhân đưa tay xách lỗ tai Từ Thiếu Nam, hung dữ mắng: “Tai cháu điếc à, Lê Hương nói không gả là không gả, không cần bát kỳ lý do gì!”





Nói xong Lệ lão phu nhân cười híp mắt nhìn về phía Lê Hương: “Lê Hương đừng sợ, bà nội ở đây làm chủ cho cháu!”





Lê Hương: “…”





Mọi người: “…”





Lúc này thủ hạ lại vội vã chạy tới: “Đại đương gia, phu nhân, không xong, bên ngoài… bên ngoài lại có người tới!”





Cái gì, còn có người tới? Mọi người tối nay ăn hết quả dưa này đến dưa kia, đã ăn không nổi nữa, bọn họ thực sự nghĩ không ra lúc này lại là ai.


















';
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top