Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Dịch Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Chương 622


Chương 622:

 

Nếu là lúc trước, cô tuyệt đối sẽ không tin Mạc tiên sinh của cô sẽ đến kiểu tiệc rượu tư nhân này, nhưng Mạc Tuân bây giờ khiến cô nghi hoặc, anh lại chơi bao nuôi rồi lại đến tìm vui, vậy mà dính vào mấy thói hư tật xấu, phóng đãng hư vậy, cô sắp không nhận ra anh nữa rồi.

 

Hiện tại bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Mạc Tuân thâm thúy dán vào trên người cô, mang theo vài phần lạnh lùng mỉa mai nhìn cô, dùng tư thế cao ngạo nhìn xuống, cứ như ang đang nhìn cô chê cười.

 

Gương mặt tươi cười của Lê Hương lúc này có chút, cô nhớ tới bản thân đang bắt chuyện với tên giám đốc kia, vừa rồi anh ở trong xe nhát định đều thấy hết rồi!

 

Loại chuyện này là lần đầu tiên cô làm, vậy mà lần đầu tiên đã bị anh nắm thóp, trong lòng Lê Hương đang có hàng vạn ^ m „” À ^ cậu “cmn” chạy râm rập.

 

*Tiểu mỹ nhân, em nhìn gì đấy?” Ánh mắt Lê Hương dán chặt lên Mạc Tuân trên, tên giám đốc kia cũng nghỉ ngờ.

 

Lê Hương nhanh chóng thu mắt, trong lòng cô có hơi xấu hỗ và giận dữ, chính anh tới nơi này tìm thú vui, dựa vào cái gì còn nhìn cô như vậy?

 

Quên đi, cô và anh đã không có quan hệ, hiện tại cùng lắm bọn họ chỉ là người dưng, cô bây giờ không cần phải để anh ảnh hưởng đến chính mình.

 

Cứu Diệp Linh, đây mới là chuyện trọng yếu nhất.

 

Lê Hương nhìn tên giám đốc kia, mềm mại nói: “Tôi không nhìn gì cả, giờ chân tôi đau quá, anh có thể mang tôi vào nghỉ ngơi một chút không?”

 

Lão giám đốc kia đã bị Lê Hương làm mê muội: “Đương nhiên là có thể, anh mang em vào ngay đây!”

 

Lê Hương hai mắt sáng ngời, thành công rồi!

 

Cô thu lại dáng vẻ nịnh hót, xoay người, để lại bóng lưng thẳng tưng lại mềm mại cho Mạc Tuân, nhìn rất giống một chú gà trống nhỏ.

 

Lúc này đột nhiên có người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt đi tới: *“Daddy, em vừa đi một chút, anh lại bị ai câu mắt thế hả?”

 

Lê Hương sửng sốt, người phụ nữ này là ai?

 

Không phải nói không mang theo bạn gái ư?

 

Người phụ nữ diêm dúa kia đi tới hung dữ trợn mắt nhìn Lê Hương, sau đó đưa tay xách lỗ tai lão giám đốc kia: “Daddy, anh muốn dẫn ai vào hả?”

 

Lão giám đốc kia nhanh chóng xin tha: “Bảo bối, mau buông tay, anh không mang ai theo cả, người này anh không biết, cô ta là ai vậy, chúng ta vào đi thôi.”

 

Lão giám đốc ôm người phụ nữ diêm dúa nghênh ngang tiến vào.

 

Lê Hương trực tiếp cứng đờ ở tại chỗ, trời ạ, chuyện gì xảy ra thế này?

 

Vì sao người khác vào đơn giản như vậy, đến tay cô lại không theo kịch bản thế này?

 

Mạc Tuân còn ở đó, đay chả phải là dịp để anh cười nhạo cô sao?

 

Lê Hương chưa từng xấu hỗ như thế, cô hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống.

 

Phụt…

 

Lê Hương nghe được có người đang cười cô, cô nhanh chóng xoay người, là Sùng Văn sau lưng Mạc Tuân che miệng cười.

 

Đôi mắt đen láy của Lê Hương trừng mắt nhìn sang, bộ dáng vừa cáu kỉnh vừa đáng yêu: “Anh cười cái gì?”

 

Sùng Văn: “Xin lỗi, nhịn không được, ha ha…”
 
Chương 623


Chương 623:

 

Lê Hương: “…”

 

Lúc này Mạc Tuân nhấc chân dài lên đi qua, anh trầm thấp mở miệng: “Lại tìm một người khác à?”

 

Cái gì?

 

Lê Hương hiểu ý anh, ngón tay hơi túm góc áo mình, cô trả lời một câu: “Liên quan gì tới anh?”

 

Thấy cô mạnh miệng, Mạc Tuân mím môi lại trắng bệch: “Cô bản đến thế sao?”

 

Cô bản đến thế sao?

 

Những lời này khiến đầu Lê Hương ong lên, trước đây anh chưa bao giờ nỡ nói nặng với cô cô như vậy, lời vừa rồi như con dao cắm vào tim cô, hung hăng xoáy sâu vào, cô thấy rất đau rất đau.

 

Lê Hương xoay người rời đi.

 

Mạc Tuân hối hận, lúc lời ra khỏi miệng anh liền hối hận, chỉ là vừa mới thấy dáng vẻ cô mềm yếu đi quyến rũ người khác, còn dùng cái giọng rên rĩ kia của phái nữ, anh đã thấy tức giận.

 

Trong lồng ngực tỏa ra tầng lệ khí, lúc cô quyến rũ anh, cũng chưa từng làm nũng như thế.

 

So với trước đây, anh cảm thấy cô rất tệ, lúc câu dẫn anh cũng không làm hết khả năng, quá qua loa lấy lệ với anh.

 

Cô lại bướng bỉnh cứng đầu chống đối anh, cho nên anh mới nói lời khó nghe như thề.

 

Hiện tại thấy cô xoay người rời đi, Mạc Tuân vươn bàn tay to kéo cổ tay trắng mảnh khảnh của cô lại: “Cô có ý gì, nói cô vài câu đã không vui, ngươi bây giờ là trưng cái vẻ mặt ấy cho tôi xem?”

 

Lê Hương bị ép dừng bước, cô ngoái đầu lại nhìn anh, khuôn mặt tuấn tú kia của người đàn ông âm trầm, cô nỗ lực rút cổ tay trắng noãn của mình về: “Mạc tổng, anh mau buông ra! Đỡ phải làm bản tay anh!”

 

Mạc Tuân bị cô phản kích lại, ngón tay thon dài đột nhiên dùng sức, trực tiếp lôi cơ thể nhỏ xinh của cô vào ngực mình: “Tôi mang cô vào.”

 

Hàng mi cánh bướm của Lê Hương khẽ run lên, anh nói cái gì, anh muốn dẫn cô vào?

 

Nhưng một giây trước anh vẫn còn đang sỉ nhục cô.

 

Lê Hương phát hiện tính tình anh sáng nắng chiều mưa, ai nói phụ nữ lật mặt nhanh như lật sách chứ, cô muốn giới thiệu Mạc Tuân cho người đó ngay và luôn.

 

“Anh tốt bụng vậy sao?” Lê Hương nghỉ ngờ nhìn anh.

 

Mạc Tuân buông lỏng ra tay mình: “Tôi có thể mang cô vào hay không thì nhìn bản lĩnh của cô, lúc nãy không phải cô diễn rất được sao?”

 

Có ý gì, anh muốn cô lấy lòng anh? Giống như lúc nãy cô nịnh hót lão giám đốc kia ư?

 

Lê Hương có chút nghỉ ngờ có phải bị dở hơi không, nhưng nếu anh đã đưa ra cành ô-liu, vậy cô sẽ nắm chặt, không thể chậm trễ nữa, cô phải đi vào tìm Linh Linh!

 

Lê Hương vươn cánh tay nhỏ bé, chủ động khoác lên cánh tay tráng kiện của anh, cô ngẹo cái đầu nhỏ, áp sát gương mặt nhỏ xinh đến gần mặt anh: “Mạc tổng, trước đây đều là lỗi của tôi, anh đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tha thứ cho tôi nhé.”

 

Mạc Tuân nhìn cô, đôi mắt trong veo cô như hồ nước mùa xuân, còn chớp chớp, dáng vẻ tuyệt đối khác xa với bộ dáng lạnh lùng khi nãy, hiện tại cô đối với anh mặt cong mày cười, ngoan ngoãn mềm mại lấy lòng anh.
 
Chương 624


Chương 624:

 

Mạc Tuân biết rõ đây hết thảy đều là giả, cô muốn cầu cạnh anh, mới lấy lòng anh như vậy, nhưng tim anh vẫn mềm nhũn.

 

“Mạc tổng, sao anh không lên tiếng thế, Mạc tổng, anh mang em vào đi mà, Mạc tổng…”

 

Cô không ngừng gọi anh, từng tiếng Mạc tổng, giọng nói tinh tế trong veo, lộ ra vài phần hờn dỗi, Mạc Tuân chỉ cảm thấy thắt eo mình tê rần, cô gọi đến hồn phách anh cũng bay theo Ài rÖi.

 

“Ngoại trừ gọi Mạc tổng, cô không biết gọi cách khác à?”

 

Gọi cách khác?

 

Lê Hương suy nghĩ một chút, nhón chân lên tiến đến bên tai của anh, nhỏ giọng kêu lên: “Mạc tiên sinh…”

 

Mạc tiên sinh…

 

Tim Mạc Tuân bị ba chữ này mạnh mẽ siết chặt lại, tia lửa nỗ đùng đoàng trong óc, dường rất nhiều hình ảnh lướt qua trong não anh.

 

Thế nhưng, những hình ảnh kia lướt qua quá nhanh, thoáng đã biến mắt, khiến anh không kịp bắt lại.

 

“Mạc tiên sinh…” Lê Hương lại kêu một câu.

 

Mạc Tuân mắp máy môi mỏng, yết hầu nhô ra khẽ động, rõ ràng là anh cho cô cơ hội, để cô hiện tại quyến rũ anh, nhưng người đầu hàng đầu tiên lại là anh, cô còn tiếp tục gọi như vậy, anh chắc chắn không khống chế được mình, nếu như ngay cả thỏa thuận cô cũng không muốn ký, anh đương nhiên có biện pháp giam giữ cô lại, kim ốc tàng kiều.

 

“Câm miệng, tôi mang cô vào!” Anh đột nhiên hung dữ rống lên.

 

*..” Lại nữa rồi, tính tình anh quả thực giống như lốc xoáy vậy, Lê Hương siết chặt quyền, bỏ đi, vì Linh Linh tạm thời nhịn!

 

Lê Hương theo Mạc Tuân vào tiệc rượu, vừa đi vào Lê Hương liền rút bàn tay nhỏ bé của mình, xoay người rời đi.

 

Cô là kéo cánh tay tráng kiện của anh đi vào, Mạc Tuân cảm thấy cánh tay nhẹ bẫng, quay đầu nhìn bóng lưng mềm mại của cô gái, anh nhếch đôi môi mỏng, mẹ kiếp, cô thật đúng là thực tế, thấy anh không có giá trị lợi dụng liền một đạp anh đi!

 

Lê Hương không muốn lãng phí thời gian nữa, cô đã vào được, dĩ nhiên phải đi tìm diệp linh rồi.

 

Linh Linh có trên lầu không nhỉ?

 

Lê Hương chuẩn bị lên lầu, thế nhưng lúc này có người gọi cô lại: “Mỹ nhân mang mặt nạ mèo nhỏ kia, mời đứng lại.”

 

Lê Hương dừng bước, là đàn ông gọi cô, trên mặt người kia cũng mang một mặt nạ chú mèo nhỏ.

 

Chủ nhân của cô tới rồi.

 

“Tôi bây giờ là chủ nhân của cô, cô là người hầu của tôi, tôi muốn cô làm một chuyện, đó chính là… Cô ở đây chỗ này chọn người hôn nồng nhiệt, nếu không, để những người ở hiện trường này hôn cô, ha ha ha.”

 

Động tĩnh của nơi này nhanh chóng hấp dẫn chú ý rất nhiều người, Từ Thiếu Nam đeo mặt nạ hồ ly lười biếng tựa vào góc phòng, khi ánh mắt anh ta rơi vào trên người Lê Hương, anh ta nhanh chóng nhận ra cô, con nhỏ xấu xí?

 

Từ Thiếu Nam không nghĩ tới con nhỏ xấu xí vậy mà không chết, còn lặng yên không tiếng động đi tới Đề Đô.

 

Mạc Tuân cũng đeo lên mặt nạ, thấy được Lê Hương bị đám phú nhị đại quấn lấy, anh tuấn mi tâm trực tiếp trầm xuống, lạnh lẽo.

 

“Thiếu chủ, có cần giúp một tay không ạ?” Sùng Văn hỏi.
 
Chương 625


Chương 625:

 

Mạc Tuân nhìn thân ảnh nhỏ nhắn của Lê Hương: “Trước cứ đứng xem đã.”

 

Lê Hương bị quần chúng ăn dưa bao vây, mọi người nhịn không được thúc giục, “Tiểu mỹ nhân, anh ta chính là chủ nhân của cô, cô phải nghe lời chủ nhân.”

 

“Phàm là vào tiệc rượu này rồi, cái gì cũng có thể, tiểu mỹ nhân, cô sẽ không không chơi nỗi đấy chứ?”

 

Lê Hương cười nhạt: “Được, tôi chọn.”

 

“Vậy cô chọn ai đây?” Tất cả mọi người rất chờ mong.

 

Lê Hương quét mắt qua trên mặt từng người, sau đó rơi vào trên người Mạc Tuân phía trước.

 

“Tôi chọn…” Lê Hương đi tới hướng Mạc Tuân.

 

Mạc Tuân nhìn cô xuyên qua đoàn người, từng bước một đến gần anh, cô không hề hoảng loạn chút nào, dáng người yêu điệu nhỏ nhắn đi tới, mang theo khí thế nhàn nhạt, giống như là một cái nữ vương đang lật thẻ, đang chọn người đêm TP Ê DI liên nay cô muôn sủng hạnh.

 

Mạc Tuân không nhúc nhích, chỉ là hai tròng mắt đen trầm nhìn cô chằm chằm.

 

Sùng Văn “khụ” một tiếng, anh ta nhìn thấy gì vậy này, có thể để cho nhà mình thiếu chủ đứng tại chỗ chờ đấy bị sủng hạnh, xưa nay chưa từng thấy.

 

Lê Hương đi từ từ qua đây, lúc sắp đến gần Mạc Tuân cô đột nhiên dừng bước, động tác rất nhanh như tia chớp hôn lên mặt một cô bé.

 

Cô bé kia lại càng hỏang sợ, thét lên tránh ra.

 

Lê Hương quay đầu nhìn về phía công tử mang mặt nạ con mèo nhỏ kia, thanh lệ cười nói: “Yêu cầu của anh tôi đã làm được, có thể đi được chưa?”

 

Tên công tử kia trợn tròn mắt, cái… cái gì, nụ hôn nóng bỏng đâu?

 

“Đây không tính, cô căn bản cũng không làm được…”

 

Lê Hương trực tiếp cắt đứt lời anh ta: “Lúc nãy khi anh yêu cầu tôi đâu có bảo phải chọn đàn ông?”

 

“Không có… Không có…”

 

“Vậy tôi chọn một cô gái không thành vấn đề chứ? Vừa rồi tôi hôn rồi, dựa theo yêu cầu của anh, hôn rất nồng nhiệt.”

 

“Nhưng… nhưng mà cô ta tránh ra mà…”

 

“Cô ấy né tránh, đâu liên quan tới tôi, tôi chỉ là làm chuyện tôi phải làm.”

 

Tên công tử kia tức giận run rầy chỉ tay, ai nấy đều thấy được Lê Hương lách luật: “Không được, tôi muốn đổi yêu cầu.”

 

Ánh mắt Lê Hương lạnh lùng liếc tên kia: “Có thể, để lần „ sau.

 

Nói xong Lê Hương cũng không quay đầu lại, đi thẳng lên lầu.

 

“Cô… cô cô…” Tên công tử kia tức đến mức nói không nên lời Người bên cạnh nhanh chóng vỗ vỗ bả vai công tử: “Tiểu mỹ nhân người ta nói không sai a, mọi người đều vui chơi, mà đã chơi thì phải chịu.”

 

“Vừa rồi tiểu mỹ nhân thật đúng là thần kì, rất biết chơi.”

 

Mạc Tuân nhìn bóng người nhỏ nhắn của Lê Hương dần biến mắt trong mắt mình, vừa rồi cô đùa anh, cô căn bản là không có dự định chọn anh.

 

Nhưng, những tên đàn ông này cô cũng không muốn chọn, không có hứng thú.
 
Chương 626


Chương 626:

 

Cô thật đúng là giảo hoạt như chú hồ ly nhỏ, Mạc Tuân nhếch môi mỏng thành đường cung nhàn nhạt.

 

Từ Thiếu Nam đứng bên cũng nhìn thấy màn này, thú vị đấy, con nhỏ xấu xí này chưa từng khiến anh ta thất vọng, anh ta có cảm giác, con nhỏ xấu này tới, toàn bộ Đề Đô đều sắp náo nhiệt lên rồi.

 

Lê Hương lên lầu, chợt thấy được hai người hầu gái từ trong phòng đi ra: “Mỹ nhân này thật sự xinh đẹp quá, tôi từ trước tới nay chưa từng gặp qua cô gái nào xinh đẹp như vậy.”

 

“Nhanh đi, đừng tám nữa, sắp đến lúc đấu giá rồi, mỹ nhân kia phải bị bắt đi đấu giá, chúng ta lẹ tay lẹ chân một chút, tránh cho bị mắng đấy.”

 

Hai người hầu gái vừa nói chuyện vừa rời đi.

 

Lê Hương nhanh chóng đẩy cửa phòng ra, cô tìm được Diệp Linh rồi.

 

Diệp Linh đang nằm trên giường, vẫn còn đang hôn mê, ban nãy người hầu gái đã thay cho cô chiếc váy lụa mỏng tanh, mái tóc tựa rong biển xõa tán loạn, Diệp Linh môi hồng răng trắng, sáng đẹp đến động lòng người y hệt như mỹ nhân đang say ngủ.

 

Lê Hương nhanh chóng lấy ra châm bạc, đâm Diệp Linh một cái.

 

Hàng mi tựa lông vũ của Diệp Linh khẽ run lên, cô đã tỉnh.

 

“Lê Hương, sao cậu lại ở đây? Chúng ta bây giờ đang ở đâu?” Diệp Linh cảm thấy đau đầu, toàn thân mềm nhữn vô lực.

 

Lê Hương đưa tay đỡ Diệp Linh lên: “Linh Linh, chúng ta bây giờ đang ở trong tiệc rượu tư nhân, có người bắt cậu qua đây, chuẩn bị bán đấu giá.”

 

“Cái gì?” Diệp Linh đầu óc mơ hồ: “Ai làm, mục đích là gì?”

 

“Linh Linh, chuyện này nói rất dài dòng, sau này rồi bàn, cậu mau chóng chạy đi.” Lê Hương đầy Diệp Linh ra ngoài.

 

Diệp Linh kéo tay nhỏ bé của cô: “Lê Hương, cậu không đi theo tớ hả?”

 

“Trước tiên tớ không đi, thay cậu bán đấu giá.”

 

“Không được!” Diệp Linh lúc này từ chối: “Tớ ở lại với cậu!”

 

“Linh Linh, chuyện này là nhắm về tớ, hiểu ý tớ không, cậu chạy trước ra ngoài, mấy buổi này đấu giá hội một khi đã bắt đầu, ánh mắt mọi người liền bị hấp dẫn, đây là thời cơ tốt nhất để cậu chạy ra ngoài, trước khi tới tớ đã thông báo bố Hạ và mẹ Lam rồi, bọn họ đang ở bên ngoài tiệc rượu đón cậu. Linh Linh, tớ tự có tính toán, cậu đừng ở lại vướng chân tớ, mau đi nhanh đi!”

 

Lê Hương đã thông báo cho Lê Bang và Lam Yên, nhưng cô cũng không kể hết từ đầu đến đuôi mọi chuyện cho bọn họ biết, Lê gia là người trong giang hò, tính tình vô cùng táo bạo, một khi nói cho bọn họ biết, bọn họ sẽ mang theo dao xông vào Mạc gia vào tiệc rượu tư nhân này mát.

 

Giới quyền quý Đề Đô tập hợp, dù cho là Mạc gia hay là người có tiền tụ tập ở tiệc rượu này, đều là rút dây động rừng, Lê Hương cũng không muốn để Lê gia liên luy, bọn họ không có nghĩa vụ vì cô mà bán mạng, đây là quy tắc làm người của cô.

 

Cô hiện tại chỉ cần đồng đội nghe lời!

 

Diệp Linh đã quen Lê Hương nhiều năm như vậy, đương nhiên là người hiểu cô nhất, cô nhanh chóng quyết định gật đầu: “Được, Lê Hương, tớ đi, cậu phải cẩn thận đấy!”

 

Diệp Linh thay bộ váy lụa mỏng trên người thành trang phục hầu gái, đeo mũ lên, sau đó nhanh chóng rời khỏi căn phòng này.

 

Diệp Linh biết hiện tại điều nhất bản thân phải làm chính là bảo đảm an toàn của chính mình.

 

Diệp Linh vừa đi, thần kinh đang căng thẳng của Lê Hương hoàn toàn buông thỏng, cô đưa tay cởi bỏ quần áo trên người, mặc chiếc váy lụa mỏng dài lên, tháo buộc tóc xuống, mái tóc đen thanh thuần xõa tung.

 

Cô bắt đầu quan sát căn phòng này, sau đó kéo ra ngăn kéo.
 
Chương 627


Chương 627:

 

Rất nhanh, cô tìm được một bức tranh trong ngăn kéo.

 

Đây là tranh gì?

 

Lê Hương chậm rãi mở tranh ra, một tiên nữ tuyệt sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên xông vào tầm mắt của cô.

 

Trên tranh là một vị tuyệt đại mỹ nhân!

 

Chuyện này cũng không kỳ lạ, tửu trang tư nhân vốn cũng không phải là nơi đứng đắn gì, chủ nhân nơi này còn có đam mê bắt cóc mỹ nhân, nhưng điều Lê Hương khiếp sợ là, tuyệt đại mỹ nhân này cô có quen biết, là Liễu Chiêu Đệ.

 

Không phải, chắc là đệ nhất mỹ nhân chân chính của Đề Đô hơn 20 năm trước, là mẹ ruột của Mạc Tuân, Liễu Anh Lạc!

 

Đây là Lê Hương lần đầu tiên thấy được bức họa về Liễu Anh Lạc, cô gần như giây đầu tiên đã nhận ra đây là Liễu Anh Lạc, trong bức họa chính là giai đoạn cảnh xuân tươi đẹp thiếu nữ của Liễu Anh Lạc, bà mặc chiếc váy trắng, trong lòng ôm hai quyển sách, gió thổi qua, bà khẽ ngắng đầu nhìn bầu trời, bức tranh kia phỏng theo ngũ quan tuyệt sắc mà vẽ lên, khí chất càng thêm trong trẻo lạnh lùng xuất trần, còn lộ ra vẻ tài khí thi thư(*).

 

() Ý chỉ vẻ thông minh, thi thư là kinh thi và thư kinh.

 

Đây chính là Liễu Anh Lạc năm đó quan nắp mãn kinh hoa, cũng là người sáng lập trang sức Fly, một đời truyền kỳ Liễu Anh Lạc.

 

Lê Hương bị rung động sâu sắc, cô vươn tay, ngón tay trắng xinh của cô nhẹ nhàng xoa lên gương mặt Liễu Anh Lạc, thì ra bà là một cô gái tuyệt sắc trong trẻo lạnh lùng như thé.

 

Có lẽ, đây cũng là điểm khác biệt lớn nhất giữa Liễu Anh Lạc và Liễu Chiêu Đệ! Cả đời nàyLiễu Chiêu Đệ cũng không thể trở thành Liễu Anh Lạc.

 

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân: “Mau mau lên, nhanh chóng đặt người vào quan tài thủy tinh, buổi đấu giá bắt đầu rồi!”

 

Lê Hương nhanh chóng cất bức tranh vào, sau đó nằm xuống trên giường, hai mắt nhắm nghiền.

 

Trong đại sảnh tiệc rượu.

 

Chủ nhân tửu trang tư nhân này đứng lên trên, hướng về phía microphone nói: “Các vị quý khách, hoan nghênh các vị tối nay tới tham gia tiệc rượu này, kế tiếp đã đến thời khắc kích động nhất, tôi đã nhặt được một mỹ nhân tuyệt sắc, hiện tại đem ra bán đấu giá, vẫn là quy tắc cũ, người trả giá cao sẽ có được.”

 

Phía dưới nhanh chóng có người hô, “Mỹ nhân tuyệt sắc? Tôi hôm nay lại muốn xem thử có bao nhiêu tuyệt sắc!”

 

“Sẽ không gạt người chứ, hiện tại đệ nhất mỹ nhân Đề Đô là thiên kim Lệ gia Lệ Yên Nhiên, thực ra tôi thấy cũng có chừng đói”

 

“Muốn nói mỹ nhân tuyệt sắc, phải nói đến con gái Liễu gia hơn hai mươi năm trước oanh động Đế Đô, đó mới tuyệt sắc khuynh quốc!”

 

“Nhắc đến con gái Liễu gia, tôi đã từng gặp qua, cô ấy thật như tiên nữ từ trời cao giáng xuống, trong trẻo nhưng lạnh lùng, khiến người ta cảm thấy nhìn nhiều một chút đều là khinh nhòn.”

 

“Chỉ tiếc, vị này đệ nhất mỹ Đế Đô này từ rất sớm đã bị đế vương Mạc gia Mạc Tư Tước cất mất, Mạc Tư Tước xây phòng A Kiều(*), kim ốc tàng kiều luôn rồi, thực sự như giết bọn tôi luôn rồi.”

 

(*) phòng cất giấu mỹ nhân.

 

Nơi đây vốn chính là nơi đàn ông tìm thú vui, ai nấy đều trải qua phong hoa tuyết nguyệt, nhan sắc như Lệ Yên Nhiên trong mắt bọn họ không tính là kinh diễm gì.

 

Bọn họ đa số đều đều trải qua phồn hoa Đế Đô hai mươi năm trước, gặp được đệ nhất mỹ nhân Đề Đô năm đó là Liễu Anh Lạc, không phải, bọn họ gọi là Liễu Chiêu Đệ.
 
Chương 628


Chương 628:

 

Trên đời này đã không còn con người mang tên Liễu Anh Lạc nữa.

 

Chủ nhân tửu trang tư nhân này tuy là mỗi lần đều nhặt được một chút mỹ nữ cao cấp, thế nhưng bọn họ thực sự không hài lòng lắm, tuy là giải thèm còn được, nhưng mỹ nhân tuyệt sắc chân chính trong lòng bọn họ phải là cỡ như Liễu Anh Lạc năm đó.

 

Chỉ tiếc, mỹ nhân như vậy trăm năm chắc chỉ có một vị.

 

Sùng Văn thấy đám đàn ông này đều đang nghị luận mẹ ruột thiếu chủ nhà mình, anh ta thấp giọng: “Thiếu chủ, anh có muốn tôi khiến đám người này câm miệng không?”

 

Khuôn mặt tuấn tú Mạc Tuân ẩn sau lớp mặt nạ kia cũng không có biểu cảm gì, nhưng cả người tỏa ra sương lạnh, anh cũng không thích người khác bàn tán về mẹ anh, một lúc sau, anh đạm mạc nói: “Cứ đứng xem.”

 

“Vâng.” Sùng văn yên lặng lui sang một bên.

 

Lúc này chủ nhân tửu trang khoác tay áo, vẻ mặt tự tin nói: “Các vị, bình tĩnh chớ nóng vội, tôi và các vị giống nhau, năm đó cũng có diễm hạnh gặp được con gái Liễu gia, còn đích thân vẽ cô ấy một bức họa, luôn cất giữ như bảo vật vậy, mỹ nhân hôm nay đến tột cùng có phải tuyệt sắc không, các vị xem thì biết.”

 

Chủ nhân thần bí vỗ tay một cái, đèn tiệc rượu “tạch” một tiếng tắt hết toàn bộ, ở vũ đài chính giữa sáng lên vô số đèn thủy tinh, sau đó một chiếc quan tài thủy tinh chậm rãi nâng lên, vọt vào tầm mắt mọi người.

 

Mọi người toàn bộ đều nín thở chờ mong, vô số con mắt đều nhìn chằm chằm trên quan tài kính.

 

Lúc này quan tài kính mở ra, cô gái bên trong xộc vào mắt.

 

Mọi người rối rít hít lấy hít để, gần như ngay ánh mắt đầu tiên đã bị cô gái này hút mắt hồn, quên cả hít thở.

 

Lê Hương an tĩnh nằm trên đó, mái tóc đen thanh thuần xõa tung, hàng chân mày lá liễu cong cong, hàng mi dài như lông vũ, cánh mũi thanh tú như thanh ngọc, miệng nhỏ đỏ bừng, ngũ quan xinh đẹp kia gom góp trên huôn mặt nhỏ lớn chừng bàn tay kia, tựa quỷ phủ thiên công, khiến người ta kinh tâm động phách.

 

Trên người cô mặc chiếc váy lụa mỏng manh, bắp thịt trắng như bò sữa, cơ thể mềm mại như không xương, khí chất càng như viên minh châu, tản ra ánh sáng rực rỡ, cô vừa lên vũ đài, vạn vật thế gian đều như ảm đạm phai mờ.

 

Tất cả mọi người nhìn đến ngây người, nhìn đến ngây dại, đẹp quá.

 

Cặp mắt thâm thúy Mạc Tuân rơi vào trên người Lê Hương, đáy mắt cũng lóe lên tia kinh diễm nhàn nhạt, anh đột nhiên hiểu vì sao đã biết mình sao lại trở nên khác thường, lại bị cô quyến rũ, anh chính là một người trần mắt tục, thích con gái xinh đẹp, hơn nữa còn là càng xinh đẹp càng tốt.

 

Từ Thiếu Nam lội qua đoàn người đi lên trước, anh ta khiếp sợ nhìn Lê Hương lúc này, mẹ nó, đây là con nhỏ xấu kia hả?

 

Lúc ở Hải Thành, Lê Hương mang mạng che mặt, hiện tại cô tháo mạng che mặt xuống lộ ra ngũ quan, khí chất cả người ở sau khi sống lại càng thêm tiên khí động người, Từ Thiếu Nam trong chốc lát cũng không dám nhận cô.

 

Chủ nhân tửu trang thấy được Lê Hương liền giật mình, không đúng, đây không phải là mỹ nhân trước kia!

 

Mỹ nhân trước kia minh diễm động nhân, như một đóa hồng đỏ kiều diễm ướt át, mời người đến hái, mà mỹ nhân lúc này lại tiên khí tỏa sáng, giống như một tiểu tiên nữ, làm người ta thất hồn phách lạc.

 

Hai vẻ đẹp khác nhau, đều đẹp đến mức tận cùng.

 

Chủ nhân tửu trang không hiểu chuyện gì xảy ra, bất quá nhìn vẻ mặt sợ ngây người của mọi người ông ta hết sức thoả mãn, lầm thì cho lầm luôn: “Các vị khách quý, mỹ nhân này các vị cũng được chiêm ngưỡng rồi đấy, đến cùng có đúng là tuyệt sắc không?”

 

Mọi người chậm rãi hoàn hồn, bọn họ đều máu nào sục sôi, “Có, mỹ nhân này có thể xứng với hai chữ tuyệt sắc!”
 
Chương 629


Chương 629:

 

“Mỹ nhân này mới đúng là mỹ nhân tuyệt sắc chứ, là tuyệt sắc như con gái Liễu gia hai mươi năm trước.”

 

“Đã như vậy, vậy mọi người bắt đầu ra giá đi! Mang một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy về kim ốc tàng kiều, cũng noi theo cuộc đời của đế vương thương giới Mạc gia Mạc Tư Tước năm đó, vậy cuộc đời này cũng không uỗng nữa.”

 

Chủ nhân tửu trang vừa nói như vậy, tất cả mọi người trở nên kích động hưng phấn, bọn họ hận không thể hiện tại đã mang Lê Hương về cất giữ.

 

“Tôi ra hai chục triệu!”

 

“40 triệu!”

 

“80 triệu!”

 

Tiệc rượu này được tổ chức rất nhiều, mỹ nhân bị bán đấu giá cũng có rất nhiều, thế nhưng Lê Hương khởi điểm trực tiếp là hai chục triệu, độ chỉ tiền xa hoa này làm người ta líu lưỡi.

 

Rất nhanh thì có người thét lên rồi 90 triệu,chủ nhân tửu trang khoát tay một cái, cười híp mắt nói: “Các vị, giá cả của chúng tôi phải đột phá 100 triệu rồi, bạn bè nhắc nhở, kế tiếp hô giá phải cần thận, nhìn ví tiền lượng sức mà ra đấy nhé.”

 

Mọi người cũng không có nghĩ lần đấu giá này kịch liệt như thé, dễ dàng đã đột phá mức giá 100 triệu, tất cả mọi người bắt đầu nghị luận, “Anh có muốn hô giá tiếp không? Tiêu mấy trăm triệu mua một người phụ nữ về, mối mua bán này hình như có hơi kích động.”

 

“Như vậy đi, để vị mỹ nhân tuyệt sắc mở mắt ra trước, giá cả cô ấy cao như vậy, cũng phải để cho chúng tôi xem thật kỹ cô có đáng giá hay không chứ.”

 

Tất cả mọi người đều nhát trí, để Lê Hương tỉnh lại trước, chủ nhân tửu trang gật đầu đồng ý, lấy một bình thuốc nhỏ ra, đặt dưới mũi Lê Hương.

 

Lê Hương cũng không hôn mê, khi cô ngửi được thuốc đông y gay mũi bên trong bình thuốc nhỏ, cô liền thuận thế mở mắt ra.

 

Lê Hương chậm rãi đứng lên, đôi mắt đen láy mang theo vài phần nhập nhèm mờ mịt nhìn thoáng qua, khi thấy nhiều người đàn ông nhìn chằm chằm như vậy, cô lại càng hỏang sợ, hàng mi nhỏ dài bất an rung động, như chú nai kinh sợ yếu đuối chạy loạn.

 

“Các anh… các anh là ai, đây là đâu?” Giọng nói cô yêu kiều mềm mại, vô cùng sợ sệt.

 

Một màn này lại làm đám đàn ông phía dưới hứng khởi, lòng chinh phục nhất trong xương tủy bọn họ đều bị kích phát ra, không ngờ một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy là một tiểu bạch thỏ đơn thuần yếu đuối, đưa cô về dạy dỗ cẩn thận, nhất định rất tình thú.

 

“Các ông đừng hô giá, tôi phải hô, tôi nói với các ông này, tiểu mỹ nhân này chính là một vưu vật, xem tư thái cô ấy, mềm mại như không xương ấy, rất thích hợp để vuốt ve.”

 

“Nào chỉ có chừng đó, nhìn dáng vẻ cái gì cũng không hiểu của cô ấy, bắt nạt ra sao cũng được hết đấy ha ha ha.”

 

Mạc Tuân nghe đám đàn ông bên người bàn tán, anh đột nhiên nheo lại cặp mắt hẹp kia, anh không biết Lê Hương đang chơi trò gì, cô cũng không phải là tiểu bạch thỏ đơn thuần yếu đuối gì, cô sẽ cắn người.

 

Hiện tại ngón tay anh còn lưu lại dấu răng nho nhỏ, là do cô cắn.

 

Từ Thiếu Nam cũng hiểu được thú vị, vừa rồi con nhỏ xấu này đeo mặt nạ mèo nhỏ, dễ dàng vượt mặt tên công tử kia, đùa bốn người ta, bây giờ cô lại trưng ra dáng vẻ bạch liên hoa không biết hại người?

 

Từ Thiếu Nam tìm một vị trí ngồi xuống, nhàn nhã uống trà xem cuộc vui.

 

“Tôi ra 100 triệu!”

 

“300 triệu!”

 

“B00 triệu!”
 
Chương 630


Chương 630:

 

Lê Hương nhìn đám đàn ông phía dưới đỏ mặt tranh nhau đấu giá, ai ai đều muốn mua cô về, không nghĩ tới giá cô lại chẳng thấp.

 

Cô hờ hững cong môi đỏ mọng, lúc này đột nhiên thấy được Mạc Tuân phía dưới, chạm phải đôi mắt sắc bén như chim ưng kia.

 

Hiện tại anh đang nhìn chằm chằm cô, thờ ơ, mang theo vài phần nghiền ngẫm quan sát, hệt như tia X quang vậy, xem thấu trò vặt trong nội tâm cô.

 

Lê Hương khóe miệng giật một cái, nhanh chóng dời đi ánh mắt, không nhìn anh.

 

Một giây kế tiếp, bên tai liền vang lên giọng nói trầm thấp từ tính của Mạc Tuân: “Tôi ra một tỷ hai!”

 

Mạc Tuân hô giá, trực tiếp hô một tỷ hai.

 

Hàng mi dài của Lê Hương run lên, dán mắt lên người anh, anh làm cái gì thế, anh hô giá gì hả, sao anh lại chặn ngang chân cô?

 

Lúc này lại vang lên một giọng nói: “Tôi ra một tỷ ba!”

 

Ánh mắt Lê Hương theo giọng nói nhìn sang, lập tức liền thấy… Từ Thiếu Nam.

 

Từ Thiếu Nam tuy là trên mặt mang mặt nạ, nhưng Lê Hương vẫn liếc mắt đã nhận ra anh, vị thái tử gia làm trời ở Đế Đô đây mà.

 

Anh ta cũng tới đây?

 

Lê Hương hoàn toàn không ngờ rằng cô lại ở chỗ này chạm mặt Từ Thiếu Nam, hơn nữa anh ta cũng hô giá, cùng Mạc Tuân công khai cạnh tranh!

 

Khóe mắt hẹp dài Mạc Tuân liếc đến Từ Thiếu Nam, Sùng Văn thấp giọng báo cáo: “Thiếu chủ, đó là thiếu chủ Từ gia, Từ Thiếu Nam.”

 

Từ Thiếu Nam?

 

Ánh mắt Mạc Tuân trầm xuống, bên trong rét lạnh như vực sâu vạn trượng, Từ Thiếu Nam vậy mà hô giá mua Lê Hương, thằng nhóc đó có quan hệ gì với Lê Hương?

 

Mạc Tuân nhếch môi, trong lồng ngực nhanh chóng dâng lên cơn tức giận, anh thật sự không biết cô quen bao nhiêu thằng, còn phải cho anh bao nhiêu bắt ngờ.

 

Từ Mạc Tử Tiễn đến Từ Thiếu Nam, đàn ông phủ phục dưới TC NA DA váy cô nhiêu vô số kê.

 

Nghĩ đến cuộc gọi Cố Dạ Cần gọi cho anh, nói cô tới tiệc rượu hoang dâm này, anh liền bon bon chạy tới, Mạc Tuân cảm thấy mình là đúng là thằng ngu.

 

Chủ nhân tửu trang cầm lên búa nhỏ: “Một tỷ ba có ai trả giá không, một tỷ ba lần một, một tỷ ba lần hai, một tỷ ba thỏa thuận!”

 

Chủ nhân tửu trang giải quyết dứt khoát, Lê Hương với cái giá cao ngất ngưỡng một tỷ ba bán cho Từ Thiếu Nam!

 

Lê Hương rất không hài lòng kết quả này, cô cũng không muốn bán cho Từ Thiếu Nam!

 

Lê Hương nhìn về phía Mạc Tuân, anh chỉ hô xong một tỷ hai liền ngưng, rất không hợp tác phong phách lối kia của anh, anh phải là kiểu nào, tới đây đấu, chứ không phải là loại tiếc tiền, anh không thiếu tiền.

 

Thế nhưng Lê Hương chỉ thấy được bóng lưng anh tuấn mà mỏng lạnh của Mạc Tuân, bởi vì anh không có hứng thú chút nào với chuyện tiếp theo, nên đã đứng dậy rời đi.

 

Lê Hương bị đưa đến trong phòng sang trọng của tửu trang, cô chờ một hồi, cửa phòng bị đẩy ra, Từ Thiếu Nam đi đến.

 

Từ Thiếu Nam nheo lại cặp mắt đào hoa kia quan sát trên dưới cô một phen, khóe môi cong lên tà mị lười biếng: “Nhỏ xấu, thì ra cô thê này à.”
 
Chương 631: -632


Chương 631:

 

Nếu đã bị nhận ra, Lê Hương cũng hào phóng thừa nhận, cô tinh nghịch nháy mắt cười nói: “Từ thiếu, lần này cảm ơn anh ra tay giúp đỡ, ngày khác tôi mời anh đi ăn, tôi còn có việc, đi trước.”

 

Lê Hương nghênh ngang chuẩn bị rời đi.

 

Nhưng Từ Thiếu Nam chặn đường đi của cô: “Nhỏ xấu, đừng có trưng dáng vẻ này chơi với tôi, tôi bỏ một tỷ ba mua cô về cũng không phải là nghe cô nói một tiếng cám ơn, cô cảm ơn lại chẳng dễ nghe chút nào.”

 

Lê Hương không hiểu nhìn anh: “Từ thiếu, vậy là anh có ý gì?”

 

Từ Thiếu Nam nhìn dáng vẻ cô giả vờ ngớ ngắn, đột nhiên tiến lên hai bước, lấn đến gần cô: “Lên giường, không hiểu à, lẽ nào cô với chồng cô chưa từng lên giường?”

 

Lê Hương lui về phía sau, đầu gối bị đụng đầu mép giường, lập tức ngã ngồi trên giường lớn mềm mại, lúc ở Hải Thành, cô từng nói với Lệ lão phu nhân cô đã kết hôn rồi, nhưng bọn họ cũng không biết chồng cô là ai, sau này Mạc Tư Tước lại xóa đi tất cả vết tích về cô.

 

Đôi mắt sáng của Lê Hương nhìn khuôn mặt tuấn tú Từ Thiếu Nam đang lấn đến gần, nhanh chóng giơ tay lên đẩy anh: “Từ thiếu, anh đã biết tôi có chồng, vậy chắc anh sẽ không có hứng với đàn bà đã có chồng chứ nhỉ?”

 

“Tôi có chút tò mò, chồng cô là ai, anh ta không có tiền tiêu, nên đưa cô đến tiệc rượu này tới bán?”

 

Không phải!

 

Mạc tiên sinh của cô trước đây có tiền, hiện tại càng là siêu cấp có tiền đó!

 

Nhưng Lê Hương chắc chắn sẽ không nói cuộc hôn nhân ngắn ngủi của cô và Mạc Tuân cho anh biết: “Từ thiếu, hôm nay tôi là tới cứu bạn tôi, cho nên gặp chuyện xui, tôi thực sự rất cảm ơn anh có thể ra tay cứu giúp, nhưng tôi rất yêu chồng tôi, không định ngoại tình.”

 

Từ Thiếu Nam quỳ một chân trên giường, vây cơ thể nhỏ nhắn của cô vào ngực mình: “Vậy cô ly hôn trước đi, ly hôn rồi ngủ cùng tôi.”

 

*…” Vị Từ thiếu này bị điên rồi.

 

Lê Hương rất muốn thoát thân, không muốn dây dưa đại nhân vật như Từ Thiếu Nam, cô dứt khoát nằm uych xuống giường, nhắm hai mắt lại: “Từ thiếu, nói thật cho anh biết nhé!

 

Tôi đã ly hôn, đó là chồng cũ rồi, nên tôi chỉ một thân một mình tới Đề Đô, tôi không muốn nợ anh, anh tới ngay bây giờ đi!”

 

“Nhỏ xấu, đừng chơi phép khích tướng với tôi, vô ích thôi.” Từ Thiếu Nam vươn tay, ngón tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Nói thật cho cô biết, từ Hải Thành trở về, tôi không quên được cô, cô đã ly hôn, về sau liền theo tôi đi.”

 

Anh ta đưa tay xé chiếc váy mỏng trên người Lê Hương.

 

Trong một căn phòng xa hoa khác, Mạc Tuân thân cao chân dài đứng lặng trước cửa sổ sát đất, giữa hai ngón tay thon dài kẹp một điều thuốc, hút sâu một hơi.

 

Trong phòng rất yên lặng, tĩnh lặng đến mức khiến lòng người kiềm nén.

 

Sùng Văn trở nên thận trọng, rất sợ thiếu chủ nhà mình coi anh là thành bao trút giận: “Thiếu chủ, anh thực sự không tính đến phòng cách vách xem thử sao, Từ thiếu đã vào rồi, tôi thấy đã hơn nửa tiếng rồi, lỡ như bọn họ thực sự…”

 

Lúc này Mạc Tuân đột nhiên nghiêng người, cặp mắt hẹp u trầm nguy hiểm bén nhọn không gì sánh được quét mắt liếc mắt Sùng Văn: “Gần đây anh nói rất nhiều.”

 

“„” Sùng Văn nhanh chóng câm miệng, không, tôi là người câm!

 

Mạc Tuân lại hút một hơi thuốc, sau đó phả ra làn khói trắng, mùi ni-cô-tin cũng không thể tê dại nỗi phiền muộn trong lòng anh, anh đầy đầu đều là khuôn mặt nhỏ xinh kia của Lê Hương, lúc này cô đang cùng Từ Thiếu Nam ở trong phòng làm cái gì?

Chương 632:

 

Ngón tay dí đầu mẫu thuốc lá tắt trong gạt tàn thuốc, Mạc Tuân xoay người đi ra ngoài.

 

Sùng văn nhanh chóng theo sau, nhỏ giọng nói: “Thiếu chủ, chuyện nhỏ này liền giao cho Thượng Võ đi làm đi ạ! Tôi bảo Thượng Võ trộm Lê tiểu thư về, sau đó tắm rửa thơm tho đưa đến trong chăn mền của anh nhé.”

 

Mạc Tuân dừng bước chân lại, trong môi mỏng phun ra chữ lạnh như băng: “Cút!”

 

*.” Thiếu chủ anh cứ đoan chính thế đi! Một ngày nào đó anh sẽ bảo Thượng Võ làm vậy!

 

Mạc Tuân ra cửa, đi tới phòng sát vách.

 

Cô đang ở gian phòng cách vách, hai người cách nhau một bức tường, nếu như cô làm ra động tĩnh gì, phản kháng giãy giụa gì đó, anh sẽ xông vào cứu cô ra.

 

Thế nhưng anh ở trong phòng đợi mãi, bên trong một chút động tĩnh cũng không có.

 

Anh nhìn ra được, cô và Từ Thiếu Nam là người quen cũ, nhưng anh không biết quan hệ giữa cô và Từ Thiếu Nam là thế nào.

 

Mạc Tuân đi tới phòng cách vách, đứng ngoài cửa, nhanh chóng nghe được âm thanh không bình thường phát ra từ bên trong.

 

Bên trong giường lớn vang lên tiếng “két két”, giọng nói thanh lệ Lê Hương trở nên kiều mị mềm yếu: “Từ thiếu, anh chậm một chút… anh làm tôi đau quá…”

 

Rất nhanh, tiếng thoở doốc nặng nề của Từ Thiếu Nam cũng truyền đến: “Nhỏ xấu, đừng nhúc nhích… Lê Hương…”

 

Thân hình cao lớn của Mạc Tuân đột nhiên cứng đờ, trong khóe mắt hẹp dài nháy mắt dâng lên màu máu đỏ tươi đáng sợ, anh siết chặt quyền, giữa các đốt ngón tay kêu lên “lớp cớp”.

 

Cô và Từ Thiếu Nam ở bên trong…

 

Cô cũng dám!

 

Mạc Tuân đang đứng sát cửa, muốn một cước đá tung cửa, nhưng mí mắt anh tuần nhanh chóng hạ xuống, anh khắc chế cơn thở gấp kịch liệt phập phồng nơi lồng ngực, không để mình gây ra động tĩnh.

 

Không phải anh vẫn biết cô là cô gái như thế nào sao, anh sao lại ôm mộng tưởng với cô chứ?

 

Gân xanh trên trán Mạc Tuân đều nỏi lên, anh hận cô, hận cô tự cam thấp hèn, có thể lên giường với bắt cứ loại đàn ông nào.

 

Nhưng anh càng hận chính mình, bởi vì anh lại đưa chính mình tới cửa để cho cô nhục nhã để cho cô chà đạp, hiện tại đứng ở chỗ này nghe tiếng keêu reên trên giưuờng của cô, anh chỉ có thực sự hết hy vọng!

 

Mạc Tuân không muốn biến bản thân thành một “người đàn bà chanh chua”, hiện tại yên lặng rời đi, là kiêu ngạo cùng tôn nghiêm lớn nhất anh đề lại cho mình.

 

Sau này, anh sẽ không bao giờ bị cô lừa nữa!

 

Mạc Tuân xoay người rời đi.

 

Trong phòng xa hoa, Từ Thiếu Nam nằm một mình trên giường, hai gò má anh ta ửng hồng, đã trúng mê tình hương do Lê Hương điều chế .

 

Lê Hương ngồi ở bên giường, dùng chân đạp giường, làm cho giường phát ra tiếng ken két làm người ta mặt đỏ tim đập, vì để diễn như thật, cô còn làm bộ kêu vài tiếng.

 

Rất nhanh Từ Thiếu Nam trên giường đã cúi đầu hừ một tiếng, ngủ.

 

Rốt cuộc cũng xử lý xong tên này rồi, Lê Hương nhanh chóng đứng dậy, rời khỏi đây.

 

Khí Lê Hương rời khỏi tửu trang, ra ngoài liền thấy Lê Bang và Lam Yên, hai người họ ngồi trong xe, rất nghe lời không xuống xe, nhưng bọn họ đã đợi rất sốt ruột, rõ ràng rất lo lắng cho cô.
 
Chương 633


Chương 633:

 

“Bồ Hạ, mẹ Lam.” Lê Hương nhanh chóng chạy tới.

 

Lê Bang và Lam Yên mở cửa xe đi xuống, hai người khẩn trương lôi kéo tay cô: “Lê Hương, con không sao chứ, con có phải vào cái tửu trang này rồi không, nơi này cũng không phải là chỗ tốt đẹp gì, con là gái nhà lành sao lại vào đây, nếu không phải con không cho phép chúng ta xuống xe, chúng ta đã sớm xông vào.”

 

Lê Hương sớm biết bọn họ sẽ lo lắng, nên ở trong điện thoại hạ rõ chỉ thị, không cho phép bọn họ xuống xe, hai người kia ở trong xe sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.

 

“Bố Hạ, mẹ Lam con không sao, Linh Linh đâu ạ, bố mẹ đón được cô ấy chưa?”

 

“Đã sớm đón được, Diệp Linh bị Cố Dạ Cẩn đến đón đi rồi, Diệp Linh không chịu đi, Có Dạ Cẩn cưỡng chế đưa con bé đi rồi.”

 

Lê Hương triệt để yên tâm, Diệp Linh ở chỗ Có Dạ Cần là an toàn nhất.

 

“Lê Hương, có phải có người bắt nạt con, con mau nói cho chúng ta biết, chúng ta xả giận cho con.” Lê Bang hỏi.

 

Lê Hương lắc đầu: “Bố Hạ, cho dù có người bắt nạt con, con cũng không cần bố giúp con trút giận, tự con có thể giải quyết, con là con gái Lê gia mà.”

 

Cô vừa dứt lời, Lê Bang và Lam Yên đều cảm thấy rất kiêu ngạo, bọn họ đều hiểu, người trẻ bây giờ rất cần tự do và không gian, bọn họ muốn tôn trọng Lê Hương.

 

“Lê Hương, vậy chuyện nào con không giải quyết được nhất định phải nói cho chúng ta biết, chúng ta vĩnh viễn là hậu thuẫn kiên cường nhất của con.”

 

“Dạ vâng ạ!”

 

“Lê Hương, chúng ta về nhà thôi.”

 

“Bố Hạ, mẹ Lam…” Lê Hương đột nhiên gọi lại hai người: “Lát nữa rồi con về nhà sau, mọi người đưa con đến một nơi nhé ạ.”

 

“Nơi nào?”

 

“Mạc gia!”

 

Mạc gia.

 

Mạc Tư Tước xử lý tài liệu trong thư phòng quản gia tư nhân của ông là Tống Minh cũng ở trong, thông thường lúc này dù là kẻ nào cũng không có thể đi vào quấy rày.

 

Liễu Chiêu Đệ tự tay pha ly cà phê, đi tới trước cửa thư phòng, giơ tay lên gõ cửa thư phòng.

 

Một lát sau, bên trong truyền đến giọng trầm thấp của Mạc Tư Tước: “Vào.”

 

Liễu Chiêu Đệ đầy cửa đi vào.

 

Mạc Tư Tước mặc chiếc áo sơ mi đen, quần tây cùng màu ngồi trên ghế làm việc, Tống Minh cung kính đưa phần tài liệu cầm trong tay đến, Mạc Tư Tước hạ mắt nhìn, vẻ mặt chuyên chú cùng Tống Minh ở nói nhỏ gì đó, Tống Minh trả lời vài câu.

 

Thấy Liễu Chiêu Đệ vào, lời nói của Tống Minh chợt dừng lại, ông ta thu hồi tài liệu, lễ phép gật đầu về phía Liễu Chiêu Đệ rồi rời đi.

 

Chủ tớ hai người đang nói chuyện rất riêng tư, thế nhưng bà ta tới, bọn họ lại dừng nói.

 

Vừa rồi Liễu Chiêu Đệ nghe được Tống Minh nói hai chữ phu nhân, giọng Tống Minh tuy rất khẽ, nhưng Liễu Chiêu Đệ dám khẳng định mình tuyệt đối không nghe lầm.

 

Chính là phu nhân.
 
Chương 634


Chương 634:

 

Tống Minh chưa từng kêu bà ta là “phu nhân”, Liễu Chiêu Đệ biết “phu nhân” trong mắt Tống Minh chỉ có mỗi mình Liễu Anh Lạc.

 

Liễu Chiêu Đệ đi lên trước, chỉ có trước mặt Mạc Tư Tước, bà ta mới có thể buông vẻ cao cao tại thượng, cả vú lắp miệng em kia, lộ ra nét thẹn thùng: “Tư Tước, em pha cho anh một ly cà phê này.”

 

Mạc Tư Tước nhìn tài liệu trong tay, cũng không ngẳng đầu nhìn Liễu Chiêu Đệ, ông lãnh đạm nhấp môi: “Để đó đi.”

 

Liễu Chiêu Đệ đặt tách cà phê xuống, sắc mặt bà ta dần dần có chút cứng ngắc, bởi vì Mạc Tư Tước hoàn toàn không có phản ứng ý của bà ta, bà ta hệt như không khí, xấu hỗ lại khó chịu.

 

Nhưng Liễu Chiêu Đệ cũng không đi, mà là đến bên người Mạc Tư Tước: “Tư Tước, anh nhất định rất mệt rồi, em đắm bóp cho anh nhé.”

 

Tay Liễu Chiêu Đệ rơi xuống bờ vai mạnh mẽ phẳng rộng của Mạc Tư Tước, bắt đầu nhẹ nhàng nắn bóp, rất nhanh, tay bà ta liền theo vai Mạc Tư Tước đi xuống…

 

Mạc Tư Tước đưa tay, đè xuống cái tay đang sờ loạn của bà ta: “Tôi còn làm việc, đừng quậy, quay về nghỉ ngơi sớm chút đi.”

 

“Tư Tước, ngày mai anh làm cũng được mà, đêm nay… chúng ta cùng nhau nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Liễu Chiêu Đệ đưa tay ôm cỗ ông ta.

 

Mạc Tư Tước lánh đi, không để bà ta đụng tới, ông đứng dậy, thân cao chân dài đứng lặng ở bên cửa số sát đất, nhìn ngoài ánh đèn trăm nhà ngoài cửa sổ.

 

Liễu Chiêu Đệ đi tới, từ phía sau ôm lấy ông, cuốn lấy ông thật chặt: “Tư Tước, anh có phải vẫn đang tìm kiếm… Anh Lạc không?”

 

Năm đó Liễu Anh Lạc từ trên cao nhảy xuống, nhảy vào trong đại dương mênh mông, đến nay cũng không tìm được xác của bà.

 

Mạc Tư Tước không nói gì, đôi con ngươi u trầm kia dường như đang dâng trào thứ gì, nhưng khi nhìn kỹ lại không có gì cả: “Tôi không muốn nghe đến tên cô ta, sau này đừng nhắc lại nữa.”

 

Mạc Tư Tước muốn đẩy bà ta ra.

 

Thế nhưng Liễu Chiêu Đệ ôm thật chặt, không chịu buông tay: “Tư Tước, cuộc sống như thế em đã chịu đủ rồi, nhiều năm như vậy chúng ta tuy ngủ cùng phòng, nhưng cho tới bây giờ anh chưa từng chạm vào em, cũng sắp hai mươi năm rồi, anh đã khiến em cô đơn nhiều năm như vậy!”

 

“Tư Tước, nhiều năm như vậy anh không có chút dục vọng nào sao, em không tin, Liễu Anh Lạc biến mắt bao lâu anh liền cắm dục chừng đó, chúng ta kết thúc cuộc sống như thế đi! Đừng Á TY NI NG 3 ^ SƯ sông dưới cái bóng của cô ta nữal Năm đó lúc Liễu Anh Lạc rời đi Mạc Tư Tước mới là ba mươi tuổi, là độ tuổi phong độ nhất của người đàn ông, nhưng bên cạnh ông một người phụ nữ cũng không có, ông không động vào bà ta, bên ngoài cũng không có ai, không giống đám giám đốc bao nuôi gái bên ngoài, cuộc sống riêng tư của ông rất sạch sẽ.

 

Quá khứ chớp mắt đã qua nhiều năm như vậy, Liễu Chiêu Đệ không biết người đàn ông này là sống thế nào, ông mỗi ngày đều canh suông nước nhạt như hòa thượng, ông luôn sâu không lường được như vậy, trên đời này cũng có người trần mắt thịt có thể tỉnh táo khắc chế bản thân, dường như trời sinh liền đã hết sức lãnh đạm với tình ái nam nữ.

 

Thế nhưng, những thứ này đều là giải Năm đó ông cao xây phòng A Kiều, đem Liễu Anh Lạc kim ốc tàng kiều, lúc Liễu Anh Lạc mang thai đứa con trai Mạc Tuân này tuổi còn rất nhỏ, chỉ mới 20 tuổi.

 

Đêm đó bà ta đến phòng A Kiều, khi đó Liễu Anh Lạc mang thai đã năm tháng rồi, bà ta nhìn Liễu Anh Lạc, đêm đó Mạc Tư Tước đã ở, bọn họ ở trong phòng.

 

Liễu Chiêu Đệ vĩnh viễn nhớ kỹ một màn kia, cửa phòng không đóng kín, bà ta đứng ngoài cửa xuyên qua tắm màn nhìn trộm, Mạc Tư Tước đè trên người Liễu Anh Lạc, bàn tay xuyên vào mái tóc đen của bà, hung hăng hôn bà.
 
Chương 635


Chương 635:

 

Ông dường như rất si mê loại chuyện hôn môi với Liễu Anh Lạc này, rất nhanh đã hôn đến Liễu Anh Lạc sắc mặt ửng hồng, hít thở không thông.

 

Liễu Anh Lạc hung dữ cắn khóe môi ông, cắn không thả, muốn cắn rách miếng thịt ông, ông bị đau, ở trên người bà kêu lên.

 

Ông thực sự ở trên người bà kêu lên, tiếng hừ trầm thấp quyền rũ kia khiến người nghe được mặt hồng tai đỏ.

 

Liễu Anh Lạc liều mạng đập ông, muốn đẩy ông ra, còn chửi bới ông: “Cút, anh tên cầm thú này, giờ tôi đang mang thai đấy, muốn phát tiết thì ra tìm người phụ nữ khác đi, đừng chạm vào tôi!”

 

Mạc Tư Tước không chịu, một tay chống bên người bà, tránh vùng bụng nhô ra thật cao của bà, tay kia xoa lên khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của bà: “Hôm nay không phải mới vừa khám thai xong sao, bác sĩ nói hết thảy đều tốt, anh hỏi qua rồi, có thể chạm vào, chỉ cần nhẹ nhàng một chút.”

 

“Chát” một tiếng, Liễu Anh Lạc giơ tay lên thì tát ông: “Anh vậy mà hỏi bác sĩ vấn đề này, Mạc Tư Tước, anh không biết xấu hỗ hả?”

 

Lúc đó bà ta ở bên ngoài nghe được hết hồn, người đàn ông này là ai, ông chính là Mạc Tư Tướ!

 

c Ai dám tát ông chứ, trên đời này sợ rằng chỉ có một mình Liễu Anh Lạ!

 

c Mạc Tư Tước bị đánh trật mặt, lúc quay sang, trong con ngươi u trầm đã nhiễm một tầng màu đỏ tươi, bàn tay ông nắm khuôn mặt nhỏ của bà cười lạnh một tiếng: “Dám đánh anh lại thử xem? Có phải muốn anh trói em lại không?”

 

Những lời này rất có uy hiếp, Liễu Anh Lạc nhanh chóng ngừng tất cả giãy dụa, rõ ràng cho thấy bị ông dọa sợ.

 

Thấy bà ngoan ngoãn thuận theo, sắc mặt Mạc Tư Tước mới dễ nhìn đi một chút, ông đưa tay kéo chăn đắp lên thân thể hai người, lại bắt đầu hôn bà.

 

Liễu Anh Lạc bị đè nặng, lúc đó bà ta đứng ở bên ngoài nhìn không thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của bà, thế nhưng rất nhanh, bà ta nghe thấy được tiếng khóc thút thít.

 

Liễu Anh Lạc khóc.

 

Liễu Chiêu Đệ chưa từng thấy Liễu Anh Lạc khóc, tính tình Liễu Anh Lạc rất lãnh đạm, là một nữ tài nhân trong trẻo nhưng lạnh lùng phong hoa một đời, 18 tuổi đã thành lập ra thương iệu trang sức Fly, khí chất xuất trần như tiên giáng trần, đây là lần đầu tiên bà ta nghe thấy Liễu Anh Lạc khóc.

 

Còn khóc thương tâm như vậy.

 

Loại khóc thút thít nức nở này, như là cắn chặt bàn tay mà nín nhịn tuyệt vọng khóc, quanh quần trong màng nhĩ người ta, khiến người rã rời.

 

Thân hình cao lớn Mạc Tư Tước đột nhiên cứng đờ, ông dừng động tác lại, tròng mắt nhìn người phụ nữ bên dưới, sau đó vươn hai bàn tay nâng lấy rồi khuôn mặt nhỏ của bà, trong giọng nói khàn khàn của ông lộ ra một chút hoang mang, lo lắng, ngỗn ngang: “Bé cưng, sao lại khóc, hửm?”

 

Hai từ “bé cưng” này mềm nhẹ mà cưng chìu, khiến tim người như nhữn ra.

 

Liễu Anh Lạc đẩy bàn tay ông ra, cứ khóc mãi, không đề ý tới ông.

 

“Khóc cái gì?” Mạc Tư Tước hôn từng hạt châu rơi trên mặt bà, khàn khàn hỏi: “Gả cho anh, theo anh uất ức đến vậy?”

 

Liễu Anh Lạc không ngừng đẩy ông, tiếng khóc rắm rứt: “Anh đè tôi đau quá… đi ra…”

 

Mạc Tư Tước bắt động, tư thế của ông vẫn là trên cao nhìn xuống, tuy vây bà dưới thân, nhưng đã thận trọng tránh được bụng của bà.

 

Bà kêu đau chẳng qua chỉ là mượn cớ, không thích ông chạm vào bà.

 

Liễu Anh Lạc vùi khuôn mặt nhỏ vào trong gối, không ngừng khóc.
 
Chương 636


Chương 636:

 

Gương mặt anh tuấn của Mạc Tư Tước cũng dần lạnh xuống, bị bà khóc sốt ruột, cũng có chút tâm phiền ý loạn, ông dứt người dậy.

 

Vào phòng tắm xối nước lạnh.

 

Rất nhanh ông liền đi ra, trên người mặc đồ ngủ lụa màu đen, đai lưng buông thỏng, lộ ra vài phần thành thục gợi cảm.

 

Liễu Anh Lạc ngủ trên giường, ông lật cả người bà lại, để bà ghé vào lồng ngực tráng kiện của ông.

 

Bàn tay chế trụ ót bà, ấn môi bà hướng lên mặt mình: “Hôn anh, nha?”

 

Liễu Anh Lạc không chịu.

 

“Anh định bỏ qua cho em, nhưng nếu em không nghe lời nữa, cũng đừng trách anh đúng không khách khí, anh đã nhịn quá lâu rồi, đêm nay không để anh thoải mái, chuyện này anh nhớ kỹ trong lòng đấy!”

 

Liễu Anh Lạc nâng hàng mi dài ẩm ướt khẽ run lên, bị ông uy hiếp, uất ức hôn lên môi ông.

 

Mạc Tư Tước ôm bà, được bà hôn mà vui vẻ, ông cong môi, lại dỗ ngon dỗ ngọt, dỗ bà: “Được rồi đừng khóc, muốn cái gì thì cứ nói, cái gì anh cũng cho em được, dù là cả biển trời sao, anh cũng nghĩ cách hái xuống cho em.”

 

Liễu Anh Lạc tựa lên ngực ông, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn ông, nghẹn ngào: “Anh có thể thả tôi ra không, tôi không thích anh, không muốn ở cùng anh ở đây… sớm muộn cũng có một ngày tôi sẽ chạy trốn ra ngoài, để anh không tìm được tôi.”

 

Yết hầu Mạc Tư Tước chuyển động, hai mắt nhắm nghiền: “Em không thích anh không sao cả, anh thích em, em phải chịu, đừng luôn nghĩ cách chạy thoát, em chạy thoát, anh sẽ đưa con của em cho chị Liễu Chiêu Đệ của em nuôi nắng, để con trai em gọi cô ta là mẹ, em cũng luyến tiếc đứa con trai trong bụng chứ, đúng không?”

 

Hai mắt đẫm lệ của Liễu Anh Lạc đột nhiên co rụt lại, tay nhỏ bé đặt trên bụng đang nhô ra thật cao của mình, quyến luyến không thôi: “Mạc Tư Tước, không cho phép anh đụng đến con trai tôi.”

 

“Vậy em cũng đừng chọc tức anh, địa vị con trai em hoàn toàn quyết định bởi thái độ của em với anh!”

 

Liễu Chiêu Đệ nhắm hai mắt, thoát mình khỏi hồi ức xa xôi kia, bà ta đỗ mồ hôi lạnh cả người.

 

Ở trong ấn tượng của bà ta, trong ấn tượng của tất cả mọi người, vị đế vương Mạc gia Mạc Tư Tước này từ nhỏ đã là thiên chỉ kiêu tử, ông nhận được giáo dục chính thống nhát, trong cốt nhục chảy xuôi khí tức quý tộc, đã trải qua bao lắng đọng năm tháng, nêng càng toát lên vẻ cao thâm mà thâm trầm, trên người ông, hoàn toàn không thấy lửa khói gì, càng nói gì đến…

 

ham muốn.

 

Ông rất lạnh nhạt với bà ta, chưa từng nói câu yêu thương nào.

 

Thế nhưng chỉ có Liễu Chiêu Đệ biết đây hết thảy đều là biểu hiện giả dối, Mạc Tư Tước cũng thích phụ nữ.

 

Ánh mắt ông nhìn Liễu Anh Lạc rất trần trụi, những năm kia tối nào ông cũng ngủ lại phòng A Kiều, mặc kệ Liễu Anh Lạc mang thai bị bệnh hay đến chu kì hành kinh, một người đàn ông tràn đầy ham muốn kia sẽ đòi hỏi Liễu Anh Lạc như người thường.

 

Liễu Anh Lạc vẫn luôn mắng ông là cầm thú.

 

Nếu như không phải tận mắt chứng kiến, e rằng bà ta cũng sẽ bị thân phận quý tộc ưu nhã không ai bì nổi của người đàn ông này lừa gạt, nhưng ông triệt để lột ra lớp mặt nạ bên ngoài, không khác gì đám đàn ông kia, ông ở trên giường cũng hung hãn ác liệt.

 

Mạc Tư Tước chỉ có duy nhất một người phụ nữ là Liễu Anh Lạc, ngủ cực kỳ lâu, cũng không chán, hoa xinh cỏ lạ bên ngoài nhiều như vậy ông chưa bao giờ liếc đến, ông không thể rời bỏ cái phòng A Kiều kìa, cuộc sống của ông mấy năm đó là con đường chỉ có hai điểm đến, là ở công ty và trong phòng A Kiều, còn có một chút công tác cần thiết phải đi.

 

Tất cả thứ này cũng làm cho Liễu Chiêu Đệ sâu đậm đồ kị, đó kị đến phát cuồng, mấy năm nay bà ta tuy là đương gia chủ mẫu cao quý của Mạc gia, bên ngoài người người ước ao được tốt số như bà ta, cho là bà ta đã có hết tất thảy những mơ mộng của đám phụ nữ, nhưng có ai hằng đêm bà ta đơn chiếc trong chính căn phòng ngủ vợ chồng, ròng rã hai mươi năm như thế.
 
Chương 637


Chương 637:

 

“Tư Tước, em biết em nói như vậy anh sẽ không vui, nhưng Anh Lạc thực sự không thích anh, đêm tân hôn của hai người năm đó, người để em động phòng với anh chính là cô ta, người muốn chạy trốn cũng là cô ta, để em thay thế trở thành Mạc phu nhân cũng chính là cô ta!”

 

Mạc Tư Tước vẫn không có biểu tình gì, ông đã đến độ ngũ tuần rồi, tâm tình đã sớm không bộc lộ ra ngoài, nhưng nhắc tới đêm tân hôn năm đó, ông hạ mắt.

 

Ông biết Liễu Anh Lạc không thích ông.

 

Là ông bức hôn bà.

 

Năm đó Liễu gia và tập đoàn Mạc thị có mối làm ăn qua lại, chuyện làm ăn này xảy ra vấn đề, Liễu gia cần phải bồi thường mắy tỷ mỹ kim cho tập đoàn Mạc thị.

 

Ngày kia trời đổ tuyết lớn, chỉ có cô gái 19 tuổi mặc chiếc váy ngắn màu trắng, quỳ gối trước cửa Mạc gia, bà quỳ thật lâu, hai tay nhỏ bé cóng đến đỏ bừng, đã đông cứng, nhưng bà vẫn quỳ, bờ lưng nhỏ nhắn vẫn thủy chung thẳng tắp.

 

Lúc đó ông đứng nơi lan can khắc hoa từ lầu hai nhìn xuống, nhìn cô gái đang quỳ gối trong tuyết.

 

Bà không biết ông.

 

Nhưng ông rất sớm đã biết bà.

 

Tất cả ký ức đều quay về rất nhiều năm trước, khi đó Mạc Tư Tước hai mươi tuổi, Liễu Anh Lạc mười hai tuổi.

 

Lần đầu tiên ông thấy bà, là ở trong bệnh viện.

 

Bà nhất định không biết, bà lúc mười hai tuổi, ông đã từng gặp bà.

 

Ngày đó mẹ của bà ở trong bệnh viện, cần phải mổ, cần có một khoản tiền rất lớn.

 

Mẹ Liễu Chiêu Đệ tới, dùng sức ném một xấp tiền vào cơ thể yếu ớt ấy, mắng bà là tiểu tiện nhân do tiện nhân sinh ra.

 

Đống tiền giấy kia tán lạc đầy đất, bà cúi thấp lưng nhặt lại.

 

Trong hành lang rất nhiều người vây xem, chỉ trỏ về phía bà, bà lại mặt không chút thay đổi, trong trẻo nhưng lạnh lùng nhặt từng tờ tiền trên đất lên.

 

Trong đám người, bà rất đặc biệt.

 

Ông chăm chú nhìn nhiều hơn, ngày đó bà mặc một chiếc váy trắng, lúc cúi người nhặt tiền, mái tóc đen bà xõa xuống, ông thấy được bà lộ ra nửa sườn mặt, còn non nớt nhưng đã mang vẻ tuyệt sắc.

 

Khi đó Mạc Tư Tước đã 20 tuổi, chàng trai 20 tuổi đã trưởng thành, bạn bè ông cũng bắt đầu hẹn hò, còn lén lén lút lút đưa phim cắm cho ông xem, nhưng, ông không hề có hứng thú.

 

Mãi đến khi gặp phải bà, là khuê nữ Liễu Anh Lạc này.

 

Ánh mắt ông lưu luyến nơi sườn mặt bà, bà còn rất nhỏ, nhưng ngũ quan non nớt đã thanh lệ tuyệt sắc, mặc dù ông thường thấy mỹ nhân, trong hai tròng mắt cũng hiện lên ý kinh diễm.

 

Lúc đó có một tờ tiền rơi bên chân ông, bị ông dẫm lên, bà đi qua, tư thế nửa ngồi nhặt tiền lên, bà nâng gương mặt nho nhỏ lên, đôi mắt trong trẻo ấy tựa như hồ nước tiết thu sang: “Anh gì ơi, anh đạp lên tiền tôi rồi.”

 

Đây là câu nói đầu tiên bà nói với ông.

 

Ông dời chân đi, bà lượm tiền, sau đó liền đi, lúc đó bà lướt qua ông giữa đám đông, thế nhưng ánh mắt của bà không hề dừng lại thêm một giây trên người ông.

 

Đề vương Mạc gia Mạc Tư Tước, đứng ở đâu cũng đều là tiêu điểm được chú ý nhất của đám phụ nữ, con gái nhìn ông hai mắt liền đỏ hồng, nhưng bà nắm chặt tiền trong tay, không ngắng đầu liền bỏ đi.
 
Chương 638


Chương 638:

 

Lần đầu tiên gặp mặt, bà cũng chẳng buồn liếc mắt đến ông quá nhiều, trong mắt bà đều là xấp tiền giấy ít đến đáng thương kia.

 

Thế nhưng, bà phảng phát đã gieo một hạt giống trong lòng ông, lúc ông trở về đã bảo quản gia đi hỏi thăm, quản gia nói bà tên là Liễu Anh Lạc.

 

Liễu Anh Lạc.

 

Chứ không phải là Liễu Chiêu Đệ.

 

Mạc Tư Tước khi đó cũng biết Liễu gia có hai cô con gái, bọn họ đã thay thế cuộc đời nhau.

 

Mẹ đẻ Liễu Anh Lạc là một ca sĩ nữ bán nghệ không bán thân, bị bố Liễu sau khi say rượu cưỡng hiếp, lúc đó đã hoài thai, sinh ra Liễu Anh Lạc.

 

Mẹ đẻ Liễu Anh Lạc bị bệnh tim, quanh năm nằm viện, vì mẹ, bà vào Liễu gia, trở thành cái bóng và bình máu di động cho Liễu Chiêu Đệ, Liễu gia cho bà tiền, chữa bệnh cho mẹ bà.

 

Liễu Anh Lạc.

 

Tên thật đẹp.

 

Tên như người.

 

Sau đó, khi ông 26 tuổi, đã một tay sáng lập lên tập đoàn Mạc thị thần thoại, quanh năm ở Los Angeles, có một ngày, người anh em kia chia sẻ bộ phim cắm năm nào kia tìm ông đi chơi, hai người ở trong bao sang trọng của quán bar.

 

“Tư Tước, anh đã mấy năm chưa về nước rồi, tôi kể anh cái này nhé, mấy năm nay Đế Đô rất náo nhiệt, Đế Đô xuất hiện một vị đệ nhất mỹ nhân tuyệt sắc, vị đệ nhất mỹ nhân này còn là một thiếu nữ thiên tài, mới vừa sáng lập ra hãng trang sức Fly đây.

 

“Tên của vị thiếu nữ thiên tài này chính là con gái Liễu gia…

 

Liễu Chiêu Đệ.”

 

Liễu Chiêu Đệ?

 

Đã sáu năm trôi qua, ông lần thứ hai nghe được tên của bà.

 

Ông biết Liễu Chiêu Đệ chính là Liễu Anh Lạc.

 

So với bất luận kẻ nào, ông đã sớm biết được sự tồn tại của bà.

 

“Cho anh xem một chút ảnh chụp con gái Liễu gia này, cô ấy hiện tại quan nắp mãn kinh hoa, đã trở thành người tình trong mộng của tất cả cánh mày râu đấy.”

 

Người bạn thân kia đưa ảnh chụp cho ông xem, ông nhìn thoáng qua, cô gái trong hình trong lòng ôm một quyền sách, váy trắng dài, dung nhan khuynh thành tuyệt sắc.

 

“Tư Tước, hiện tại Liễu Chiêu Đệ nồi lắm đấy, rất nhiều cô gái phẫu thuật thẳm mỹ để thành dáng vẻ của cô ấy, trở thành mục tiêu săn đuổi bao nuôi của đám phú nhị đại, tôi có một tắm ảnh, cũng là dựa theo dáng vẻ của Liễu Chiêu Đệ mà chỉnh mặt đấy, cho cậu xem này.”

 

Người bạn thân kia mở tắm ảnh ra, ông nhàn nhạt nhìn lướt qua, sau đó vươn bàn tay sạch sẻ trắng nõn, ném vào trong ly nước.

 

Sau đó ba ngày, tất cả viện phẫu thuật thầm mỹ hạ giá tất cả mô hình làm phỏng theo nhan sắc của bà, tắm ảnh này cũng bị phong sát không thấy tăm hơi.

 

Sau lại ông nhận được một chiếc điện thoại, lão phu nhân yêu cầu ông về nước.

 

Ngày đó ông đang ở phòng tổng thống xa hoa nhất ở Anh Quốc, dáng người lười biếng dựa vào cửa sổ sát đất thượng nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài trên độ cao mấy ngàn thước Anh, choáng đầu trong tâm trí ông đều là dung nhan thanh lệ tuyệt sắc kia.

 

Ông cảm giác mình phát điên rồi.
 
Chương 639


Chương 639:

 

Muốn gặp bà.

 

Ý niệm này một khi đã sản sinh, liền ở trong lòng ông điên cuồng nảy nở, ông muốn nhìn dáng dấp khi bà lớn lên. Vì vậy, ông trở về Đề Đô.

 

Có đôi khi duyên phận luôn là không hẹn mà gặp, ngày đó trong màn mưa như trút nước, khi chiếc xe ông lướt qua, ông xuyên qua cửa số xe liếc mắt thấy được Liễu Anh Lạc mười tám tuổi đang ở trạm xe buýt ven đường.

 

Bà đứng ở nơi đó, đang sốt ruột đón xe.

 

Sáu năm chảy trôi, gương mặt thanh lệ tuyệt sắc ấy lần thứ hai xông vào tầm mắt của ông, bà đã trưởng thành, nảy nở rồi, rất đẹp, thật sự rất đẹp.

 

Ông quỷ thần xui khiến bảo tài xế lái xe đi qua, tiễn bà một đoạn đường.

 

Lúc đó ông ngồi phía sau, bà ngồi ở ghế cạnh tài xế, bà không nhìn ông, nhưng ông có thể ở phía sau ngắm nhìn bà, bà không ngừng nói cảm ơn tài xế, rằng bà phải đi bệnh viện, trời lại đỗ mưa, đồng phục học sinh của bà bị nước mưa xối ướt, đồng phục ướt sũng dán lên dáng người nhỏ xinh của bà, đôi chân đặt phía dưới, vừa trắng vừa dài, ông nhìn rất lâu, sau đó lại nghĩ đến… để đôi chân ấy quần trên thắt lưng mình.

 

Ông bị chính ý niệm trong đầu dọa sợ, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ông có dục vọng.

 

Đàn ông nên có dục vọng.

 

Đến trường học, bà đi xuống, tài xế đột nhiên nói: “Thiếu gia, VN DANH 1 Ử 15 Ä đc (T1 .

 

CIÊP vừa rôi cô gái làm bân ghê ngôi rôi.

 

Ông kéo tắm ngăn cách lên nhìn, nơi ghế ngồi thấm đỏ một mảng.

 

Bà tới chu kỳ rồi.

 

Trở lại Mạc gia, ông liền vào phòng tắm tắm gội, đó là lần đầu tiên ông lấy tay giải quyết ham muốn của mình, đầy đầu ông là vệt máu bà để lại trên ghế, còn có đôi chân trắng dài kia.

 

Ông không biết mình trúng phải tà ma gì, bà như khối nam châm mạnh mẽ hấp dẫn ông.

 

Bà rất thông tuệ, không phụ cái danh tài nữ, đám đàn ông tụ tập chủ đề bàn luận luôn là con gái, trở về Đế Đô, ông nghe được bên chủ đề trọng điểm của đám đàn ông kia đều vây quanh bà, đều nói sinh con trai không tốt bằng sinh con gái, Liễu gia nhờ cô con gái Liễu Chiêu Đệ này, mà danh tiếng vang vọng khắp Đề Đô.

 

Mỗi người đều sẽ động tâm với cô gái xinh đẹp cùng tài ba như vậy.

 

Cho nên khi nhìn bà quỳ gối trước cửa Mạc gia, không biết qua bao lâu, ông giẫm đôi bốt đen vừa dày vừa nặng đi xuống, từng vết chân đều ở trong tuyết phát ra tiếng “lập bập”, ông từng bước một đi tới trước mặt bà, trên cao nhìn xuống bà, nói cho bà biết: “Tôi có thể cho Liễu gia một con đường sống, nhưng, em phải gả cho tôi, làm Mạc gia Thiếu phu nhân.”

 

Ông nghĩ đây là thời cơ rất tốt, cưới bà, bà đã 18 tuổi, đã trưởng thành, nhiều năm như vậy, ông như không đợi, nhưng một mực lại chờ đợi bà lớn lên.

 

Đóa hoa này nếu như ông không hái, sớm muộn cũng sẽ bị người khác ngắt.

 

Mạc Tư Tước ông không cần môn đăng hộ đối gì, ông cần chính là cô gái mình thích, nắm tay nhau đến trọn đời, từ từ già đi bên nhau.

 

Ông cùng bà kết hôn một năm kia, ông 27 tuổi, bà 19 tuổi, đều là độ tuổi đẹp nhất trong cuộc đời, ông vì bà xây phòng A Kiều, mang bà kim ốc tàng kiều, đã một thời thành giai thoại của Đế Đô.

 

Thế nhưng ông biết, bà không muốn gả cho ông.

 

Một đêm tân hôn kia, ông bây giờ vẫn còn nhớ kỹ, nhớ rõ ràng, đêm kia đã xảy ra chuyện gì, hết thảy đều như mới xảy ra ngày hôm qua.
 
Chương 640


CHương 640:

 

Bà bị đưa vào phòng tân hôn, ông ở bên ngoài xã giao với khách, trong phòng ông đột nhiên xuất hiện một cô gái, là cô gái làm cho ông động tâm, trở thành vợ ông, ở trong tân phòng chờ ông, ông xã giao với khách cũng không yên lòng.

 

Lệ Quân Mặc chê cười ông một câu: “Tư Tước, có phải cậu nhớ nàng dâu nhỏ của anh rồi không, đêm nay sắp khai bao rồi, rất kích động chứ gì?”

 

Ông liếc Lệ Quân Mặc: “Nơi đây giao cho cậu, tôi đi.”

 

Trong tiếng chê cười của Lệ Quân Mặc, ông trực tiếp trở về tân phòng.

 

Đẩy cửa phòng ra, đi vào, ông liền thấy Liễu Chiêu Đệ đã bị đánh tráo.

 

Liễu Chiêu Đệ xuất hiện trong tân phòng ông.

 

Hai chị em Liễu Anh Lạc và Liễu Chiêu Đệ là song sinh, khuôn mặt giống nhau như đúc, nhưng ông liếc mắt liền nhận ra, đây không phải là Liễu Anh Lạ!

 

c Dưới cơn thịnh nộ, Liễu Chiêu Đệ khóc sướt mướt nói cho ông biết, Liễu Anh Lạc không muốn gả cho ông, bởi vì Liễu Anh Lạc đã có người trong lòng, bà đã cùng mình mối tình đầu của mình bỏ đi.

 

Lúc này ông mang theo tâm phúc của mình, khẩn cấp chạy tới bến tàu, ông ở bến tàu bắt được Liễu Anh Lạc, lúc đó bà ở trong ngực một tên đàn ông khác, hai người đang ôm ấp ở cùng nhau.

 

Đồng tử ông trong nháy mắt đỏ bừng, một tay đánh tên đàn ông kia, ông cưỡng chế mang bà về.

 

Đêm hôm đó, bà không chịu, ông trói chặt bà lại, trực tiếp đòi hỏi bà.

 

Sau đó ông cắt đi đôi cánh bà, giam giữ bà trong phòng A Kiều.

 

Những năm kia, bà không nghe lời, ông luôn luôn có biện pháp khiến bà nghe lời, dần dần bà cũng sợ thủ đoạn của ông.

 

Nhưng bà ở trên giường của ông luôn khóc mãi, gương mặt thanh lệ thắm đẫm nước mắt, chọc giận ông, khiến ông không Vui.

 

Mạc Tư Tước nhắm mắt, thu lại tất cả hồi ức, lúc này tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, cửa thư phòng bị đẩy ra mạnh mẽ: “Tiên sinh, phu nhân…”

 

Người hầu nữ đứng cạnh cửa cứng đờ, không nghĩ tới sẽ thấy một màn này, người đàn ông hơn năm mươi tuổi mặc áo sơ mi đen đứng lặng bên cửa sổ sát đất, anh tuấn tôn quý, mà Liễu Chiêu Đệ được bảo dưỡng rất tốt hệt như rắn nước từ phía sau ôm lấy ông rất chặt, giữa ánh hoàng hôn tràn đầy vẻ mập mờ, nhất là người đàn ông đã từng tuổi này, lại đặc biệt khiến người ta mặt đỏ tới mang tai.

 

Người hầu nữ nhanh chóng cúi đầu thấp xuống, không dám nhìn nữa.

 

Có người quấy rối, Liễu Chiêu Đệ bát đắc dĩ buông lỏng Mạc Tư Tước ra, bà không vui trừng mắt về phía người hầu nữ kia: “Có chuyện gì mà hốt hoảng như vậy, một chút quy củ cũng không hiểu sao?”

 

Lúc này ngoài cửa truyền đến giọng nói trong veo mềm mại: “Mạc phu nhân, là tôi, đừng làm khó các cô ấy, là tôi kiên quyết xông vào!”

 

Cửa thư phòng bị triệt để đẩy ra, dáng người nhỏ xinh của Lê Hương lọt vào mắt.

 

Lê Hương tới!

 

Con nhỏ kia sao lại tới chứ?

 

Mắt Liễu Chiêu Đệ chợt lóe.

 

Máy cô hầu nữ ngăn Lê Hương lại: “Tiên sinh, phu nhân, xin lỗi, chúng tôi đã ngăn cản, nhưng ngăn không được…”

 

Mạc Tư Tước nhìn Lê Hương, trong con ngươi u trầm cũng không có sóng lớn, ông nhấp môi mỏng: “Không có việc gì, đi xuống đi.”

 

“Vâng, tiên sinh.”
 
Chương 641


Chương 641:

 

Nhóm hầu gái lui xuống hết.

 

Liễu Chiêu Đệ lạnh lùng nhìn Lê Hương cạnh cửa: “Lê tiểu thư, cô thực sự rất to gan, cô lại dám giữa đêm hôm xông vào Mạc gia?”

 

Lá gan Lê Hương thực sự rất lớn, từ khi ra khỏi tiệc rượu tư nhân , một người một ngựa trực tiếp giết đến Mạc gia, toàn bộ Đề Đô cũng không có ai dám làm như vậy.

 

Lê Hương chớp chớp đôi mắt trong vắt, bên trong đều là sao sáng, thông tuệ thong dong, cô nhấc chân đi vào, nhàn nhạt liếc mắt với Liễu Chiêu Đệ, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Mạc Tư Tước: “Đã trễ thế này tôi mạo muội tới quấy rày, không phải tìm bà, mà là tìm Bác Mạc.”

 

Liễu Chiêu Đệ khẽ ngưng đọng, nhìn về phía Mạc Tư Tước: “Tư Tước, anh quen với Lê Hương này?”

 

Mạc Tư Tước không trả lời, vẻ mặt ông nhàn nhạt, trông trầm ổn uy nghi, chỉ tay đến sô pha, ông mở miệng nói: “Lê tiểu thư, mời ngồi.”

 

“Không cần, hôm nay tôi tới tìm Bác Mạc, là bởi vì tôi đến một tửu trang tư nhân, thấy được một bức tranh được cất kỹ, nên cố ý đưa cho Bác Mạc nhìn thử.”

 

Liễu Chiêu Đệ khẽ giật thon thót, vì Lê Hương không lạnh không nhạt nhắc tới bốn chữ “tửu trang tư nhân” này.

 

Quả nhiên, đuôi lông mày anh khí Mạc Tư Tước khẽ nhướng, bắt được trọng điểm: “Lê tiểu thư sao lại đến tửu trang tư nhân?”

 

“Tôi cũng không biết, vấn đề này Bác Mạc có thể hỏi Mạc phu nhân của bác một chút!” Lê Hương thản nhiên cười nói, thế nhưng trong nét mặt ánh lên tia sáng sắc lạnh.

 

Liễu Chiêu Đệ triệt để cứng đờ, bà ta tuyệt đối không ngờ rằng Lê Hương lại phản kích nhanh như vậy, sự phản kích của cô nhanh chuẩn ngoan, dĩ nhiên hướng về phía Mạc Tư Tước đã tới rồi!

 

Lúc này Liễu Chiêu Đệ đã cảm thấy một ánh mắt dán lên mặt bà ta, bà ta ngắng đầu, đụng phải cặp mắt hẹp dài sâu như hố băng kia của Mạc Tư Tước.

 

Mạc Tư Tước chậm rãi híp mắt, một ánh mắt thờ ơ, khiến Liễu Chiêu Đệ tê cả da đầu.

 

Liễu Chiêu Đệ sắc mặt trắng nhọt, tay chân đều lạnh.

 

“Bác Mạc, trước đây chúng ta hợp tác rất vui vẻ, tôi vẫn luôn tuân thủ lời hứa, chẳng bao giờ vượt qua ranh giới, tôi hy vọng bác cũng thế, quản tốt vợ của mình, đừng để bà ta chọc tới tôi, bằng không… Bác Mạc hẳn rất rõ ràng con người tôi, nếu có người can đảm dám ra tay với bạn bè người thân tôi, vậy tôi sẽ liều mạng với kẻ đó!” Giọng Lê Hương oanh oanh có lực nói.

 

Liễu Chiêu Đệ trợn tròn mắt, bà ta hoàn toàn không biết Lê Hương đang nói cái gì, mà cô chỉ là một cô gái 20 tuổi, đã dám nói chuyện cùng Mạc Tư Tước như vậy.

 

Phản ứng Mạc Tư Tước cũng rất vi diệu, ông tuyệt không tức giận, chỉ nhàn nhạt hạ mắt: “Lê tiểu thư, sẽ không có lần sau.”

 

“Vậy thì tốt, được rồi, bức họa này vẫn nên Bác Mạc xem thử.”

 

Lê Hương giao bức tranh cuộn tròn cầm trong tay cho Mạc Tư Tước.

 

Mạc Tư Tước mở ra, ngón tay hơi khựng lại.

 

Liễu Chiêu Đệ dĩ nhiên cũng nhìn thấy, bà ta kinh hãi trợn to hai mắt, khiếp sợ nhìn Lê Hương, ban đêm xông vào Mạc gia còn chưa đủ, còn đưa bức hoạ cuộn tròn của Liễu Anh Lạc tới, cô gái này, thực sự là to gan lớn mật!

 

“Năm đó Bác Mạc xây cao phòng A Kiều, kim ốc tàng kiều mỹ nhân, không ngờ lần này tôi lại có diễm hạnh ngắm được dung nhan vị đệ nhất mỹ nhân tuyệt sắc phong hoa Đề Đô hơn hai mươi năm trước này, bức tranh này vẫn bị chủ nhân tửu trang kia cất kỹ, nói vậy chắc vị kia cũng là fan cuồng của đệ nhất mỹ nhân nhỉ?”
 
Chương 642


Chương 642:

 

Nói rồi đôi mắt sáng ngời của Lê Hương rơi lên người Liễu Chiêu Đệ, hai tay nhỏ bé chắp sau lưng, quan sát Liễu Chiêu Đệ trên dưới một phen, sau đó chậc chậc hai tiếng: “Đệ nhất mỹ nhân Đế Đô năm đó ở đây à, nhưng sao tôi cứ cảm giác Mạc phu nhân một chút ý vị cũng không có, bà cùng vị đệ nhất mỹ nhân Đề Đô này chênh nhau vạn dặm, sẽ không phải là hai người khác nhau chứ?”

 

*..” Liễu Chiêu Đệ hít một hơi, bà ta không thể tin nhìn Lê Hương, cô biết được thứ gì, cô làm sao biết được những chuyện này?

 

“Mạc phu nhân, bà tên là Liễu Chiêu Đệ, vị này đệ nhất mỹ nhân Đề Đô này tên là Liễu Anh Lạc mà nhỉ?” Lê Hương tiếp tục nói.

 

Đồng tử Liễu Chiêu Đệ đột nhiên co rút, hoảng sợ nhìn Lê Hương.

 

Thực ra Lê Hương biết không nhiều, có chút là Mạc Tuân nói cho cô biết, có chút là chính cô tự đoán, cô nhìn Liễu Chiêu Đệ sắc mặt chọt tái nhọt, cười một tiếng: “Năm đó người Bác Mạc cưới nhất định là Liễu Anh Lạc, trên giấy hôn thú trên chắc là tên của Bác Mạc cùng Liễu Anh Lạc, cũng không biết sau khi Mạc phu nhân gả vào, tên trên tờ giấy hôn thú có hay không biến thành Liễu Chiêu Đệ!”

 

Liễu Chiêu Đệ cảm giác như có một mũi dao xoáy sâu vào tim bà, khiến bà ta đau tê tâm liệt phế. Đây vẫn luôn là cái gai trong họng bà ta, tuy bà ta đã là Mạc phu nhân, nhưng bà ta và Mạc Tư Tước chưa từng lĩnh giấy hôn thú!

 

Hiện tại trên giấy hôn thú vẫn là tên Mạc Tư Tước và Liễu Anh Lạ!

 

c Lê Hương đoán được những thứ này, vừa rồi mới chứng thực được, nhưng bây giờ nhìn khóe mắt Liễu Chiêu Đệ, cô biết mình đã đoán đúng.

 

Lê Hương từng bước một đi tới trước mặt Liễu Chiêu Đệ: “Hai cô con gái Liễu gia hoán đổi cuộc sống của nhau, bà tưởng Liễu Anh Lạc là cái bóng của bà, kỳ thực, cái bóng chân chính là bà cơ, mấy năm nay, bà cũng chỉ là vật thay thế của bà ấy, ngay cả danh phận cũng không có, nếu có một ngày Liễu Anh Lạc trở về, tắt cả bây giờ bà có sẽ vật quy nguyên chủ(*)!”

 

(*) Vật về với chủ cũ.

 

“Mạc phu nhân, tôi lập lại lần nữa, ngàn vạn lần đừng trêu chọc đến tôi, tôi cũng không phải là loại người mặc cho người ta xoa nặn chèn ép, lần sau bà cẩn thận cho tôi một chút!”

 

Nói xong, Lê Hương trực tiếp xoay người rời đi, rời khỏi Mạc gia.

 

Cả người Liễu Chiêu Đệ dường như bị đẩy vào trong vực sâu, vừa rồi từng câu từng chữ của Lê Hương đều đâm đến nỗi đau của bà ta, để bà kinh sợ, khủng hoảng, bắt an.

 

Bà ta ngay từ đầu chỉ tưởng Lê Hương chỉ là con nhóc có chút tâm cơ, bà vô cùng tự tin tuyên chiến với cô, cũng không đặt cô vào mắt.

 

Nhưng không ngờ đến khí thế cô hùng hổ như thế, căn bản cũng không phải cô gái hiền lành gì.

 

Cô biết rất nhiều, cô nhìn thấu bà ta, cô hiểu bà ta đang sợ cái gì, cô chỉ cần động miệng động mép đã có thể bà đối mặt với vực sâu.

 

Cô thật sự rất đáng sợ!

 

Liễu Chiêu Đệ nhìn về phía Mạc Tư Tước, bà ta khô khốc giật môi: “Tư Tước, chuyện này anh nghe em giải thích, em…”

 

Mạc Tư Tước không nhìn bà, mà là nhìn bức họa trong tay, nhìn Liễu Anh Lạc trong tranh: “Cô là vì Tử Tiễn?”

 

“Đúng vậy Tư Tước, em tra được Tử Tiễn ở cùng Lê Hương này, bọn nó ở trên đường cái ôm ấp lẫn nhau, Tử Tiễn còn muốn lái xe đến Đại học A tìm Lê Hương này, Tử Tiễn chúng ta là thiên chỉ kiêu tử đó, ánh mắt nó rất cao, cũng rất dễ bị lừa, người làm mẹ như em nhất định phải kiểm định thay nó, em không thích Lê Hương này, con nhỏ đó tuyệt đối không thể trở thành con dâu em, em chỉ muốn con gái của Lâm Thủy Daol”

 

Liễu Chiêu Đệ ngay cả Dạ Minh Châu vẫn luôn ton hót bà cũng không thích, bà tâm tâm niệm niệm muốn con gái Lâm Thủy Dao làm con dâu mình.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top