Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!
Dịch Full Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 1732: Tô thiếu hiệp uy vũ 15


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Đám sơn tặc kia đi rồi nhưng chân ngựa lại bị thương, cho nên họ cũng không thể tiếp tục lên đường, đành phải dừng lại nghỉ ngơi.

Lý Đại Bạch xem xét vết thương của con ngựa, xác định nó không bị thương đến gân cốt, chờ vết thương đỡ rồi thì lại có thể tiếp tục lên đường.

Lúc nghỉ ngơi, Tô Yên đi bắt hai con thỏ hoang về nướng.

Vốn dĩ nàng còn cho rằng Hiên Viên Quân Ngọc sẽ ghét bỏ.

Kết quả lúc Tô Yên nướng thỏ, hắn vẫn luôn ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm, bộ dáng còn rất hứng thú.

Lúc thỏ được nướng xong, hắn còn cảm thấy ăn không tồi, ăn nhiều hơn một ít.

Lý Đại Bạch thì tốt rồi, hắn ta ăn gì cũng cảm thấy ngon.

Cầm một con thỏ nhai nhồm nhoàm.

Vừa gặm thịt thỏ vừa nói

"Tiểu huynh đệ, không tồi nha."

Một lúc sau lại tiếp tục cảm thán

"Tiểu huynh đệ thật nhiều tài lẻ a."

Lý Đại Bạch đang nói, bỗng từ xa truyền tới tiếng kêu

"Cứu mạng, cứu mạng, a!!"

Là âm thanh cầu cứu của nữ tử.

Nữ tử vừa chạy vừa kêu cứu, cả người chật vật.

Phía sau nàng ta là một đám nam tử cười tục tĩu

"Ha ha ha ha, tiểu nương tử đừng chạy a. Các ca ca sẽ đối xử tốt với nàng mà."

"Ha ha ha ha, mấy người chúng ta, lát nữa ai lên trước?"

"Một cô nương xinh đẹp như vậy, thật là hiếm thấy, khà khà."

Tiếng cười đáng khinh kia càng lúc càng lớn.

Nữ tử đó có vẻ không còn sức nữa, cố gắng chạy tới được chỗ ba người Tô Yên đang nghỉ ngơi, té ngã 'bịch' một tiếng xuống mặt đất.

Hiên Viên Quân Ngọc cũng không buồn nhấc mắt lên.

Nhưng mà, lúc nữ nhân kia té ngã, bụi bắn tứ tung, bắn lên cả miếng thỏ nướng của hắn.

Hắn khựng người, ngẩng đầu nhìn.

Ánh mắt hắn sâu kín buông miếng thịt trong tay mình xuống.

Nữ nhân kia vốn đang muốn kêu cứu.

"Cứu mạng!"

Nhưng vừa mới kịp thốt lên, liền đối diện với ánh mắt của Hiên Viên Quân Ngọc.

Ánh mắt hắn rất lạ, nàng ta sợ tới mức run bần bật.

Cảm thấy mình còn chưa chạy ra được hang sói, lại chạy thẳng vào hang hùm.

Rõ ràng y phục cao quý, toàn thân tuấn lãng tự phụ như vậy, sao ánh mắt của hắn lại dọa người đến vậy?

Nữ nhân kia càng thêm sợ hãi.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Xong đời rồi.

Lý Đại Bạch ném chân thỏ xuống, căm giận rống lên

"Ban ngày ban mặt dám khi dễ con gái nhà lành, một đám vô sỉ!!"

Lý Đại Bạch đứng lên, tay cầm đao, quyết muốn phân cao thấp với những người đó.

Ánh mắt nữ nhân đó sáng ngời

"Cứu mạng, cứu mạng, cầu xin ngài cứu.. cứu ta."

Nói xong liền bò dậy, trốn ra phía sau lưng Lý Đại Bạch.

Vô cùng sợ hãi, cả người run bần bật.

Những người đuổi theo phía sau nữ nhân kia cũng đã chạy tới trước mặt ba người Tô Yên.

Thời điểm hai nhóm người vừa giáp mặt, cả hai bên đều sửng sốt

"Là các ngươi?"

"Sơn tặc?"

Hai bên đồng thời mở miệng.

Lý Đại Bạch 'hừ' lạnh một tiếng

"Sớm đã không vừa mắt các ngươi, cũng dám chiếm núi làm vua cướp đường, hôm nay, để gia gia giáo huấn các ngươi một chút!"

Nói xong liền vọt lên.

Mấy tên sơn tặc cũng vô cùng tức giận

"Cũng chỉ là mấy tên binh sĩ, không hiểu vì sao lão đại lại thủ hạ lưu tình với các ngươi?"

Một tên ngông cuồng nói

"Nếu đã đụng phải lần nữa, cả mỹ nhân, cả bạc, chúng ta đều sẽ lấy, đến lúc đó sẽ mang về cho lão đại xem."

"Đúng!"

"Ha ha ha ha ha"

Năm tên sơn tặc cười sằng sặc.

Hiển nhiên mấy tên này không để Lý Đại Bạch vào mắt.

Bọn chúng ăn muối còn nhiều hơn Lý Đại Bạch ăn cơm, có chuyện gì chưa từng gặp qua?
 
Chương 1733: Tô thiếu hiệp uy vũ 16


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Bọn họ đông người, chiếm ưu thế.

Hơn nữa người nam nhân mặc cẩm y kia chắc chắn là mười ngón tay không chạm vào nước, phỏng chừng đao cũng không cầm nổi.

Nói cách khác, hai đấu với năm, lại còn có hai kẻ yếu ngáng chân.

Phần thắng này bọn chúng ăn chắc.

Mới kịp nghĩ tới đây, Lý Đại Bạch đã xông lên.

Năm đấu với một.

Lúc đầu, bọn chúng nghĩ Lý Đại Bạch này to cao, năm người bọn chúng hợp lực, khẳng định giải quyết được.

Nhưng giao thủ rồi mới phát hiện mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.

Một nén nhang đã trôi qua, hai bên vẫn giằng co.

Nữ nhân bị đuổi theo kia đứng bên cạnh run bần bật, hai mắt tràn đầy hy vọng Lý Đại Bạch đánh thắng năm tên kia.

Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa truyền đến

"Lão đại, bọn họ ở đằng kia."

Sau đó liền có mười mấy người chạy tới hướng này, dẫn đầu là gã râu quai nón được gọi là lão đại.

Nói các khác, mấy người Tô Yên gặp lại đám sơn tặc khi nãy.

Có một tên 'phụt' một tiếng, bị Lý Đại Bạch đâm trúng.

Tên đầu lĩnh tay cầm đao, hằm hằm đi tới, giống như quyết tâm phải giải quyết nhóm người Tô Yên.

Gã nhìn quanh một vòng, sau đó nhìn Hiên Viên Quân Ngọc, nheo mắt

"Huynh đệ, chúng ta đã tha cho các ngươi một lần, các ngươi lại lấy oán trả ơn, làm như vậy không tốt đâu nhé?"

Gã đang nói, nữ nhân kia liền chen miệng vào, giọng nói có chút nghẹn ngào

"Là bọn chúng muốn làm nhục ta, các vị đại hiệp này ra tay cứu giúp mà thôi."

Tên đầu lĩnh dửng dưng.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Chỉ là làm nhục một nữ nhân?

Bọn chúng là sơn tặc, giết người cướp của, phóng hỏa cưỡng ɖâʍ chưa có chuyện gì là chưa làm qua.

Cái việc nhỏ nhặt này thì có là gì?

Huynh đệ của gã muốn làm gì nữ nhân này cũng là việc của bọn chúng.

Liên quan cái quần gì tới mấy tên binh sĩ này?

Vốn dĩ đã tha cho chúng một lần, không nghĩ tới nhóm người này lại không biết điều như vậy.

Gã híp mắt

"Đã không biết điều như vậy thì đừng trách chúng ta không khách khí!"

Nói xong liền giơ tay

"Lên cho ta, bắt lấy chúng!"

"Tuân lệnh!"

"Rõ, lão đại!"

Mười mấy người tay cầm đao hướng tới phía Lý Đại Bạch và Tô Yên.

Gã râu quai nón cười khẩy.

Lúc nãy tha cho bọn người này xong, trở về sơn trại gã liền thấy vô cùng hối hận.

Binh lính thì làm sao?

Đang bận đánh giặc bỏ mẹ, ai rảnh mà tới quản gã?

Lúc đó, gã lệnh cho các huynh đệ rút lui, chỉ sợ khiến các huynh đệ bất mãn, sợ là khiến cho mọi người không đồng lòng.

Hơn nữa, nhìn cái xe ngựa xa hoa như vậy, bên trong chắc chắn có không ít đồ đáng giá.

Nếu thực sự không cướp được thì bọn chúng lại đổi một ngón núi khác, tiếp tục làm sơn tặc.

Chẳng lẽ đến lúc đó, quân doanh sẽ sai người lật tung tất cả các đỉnh núi ở Thịnh Nguyên quốc tìm bọn chúng sao?

Gã vẫn đang hối hận thì lại gặp mặt rồi.

Lần này mà không hạ thủ, vậy thì có lỗi với cơ hội trời cho này quá.

Hiên Viên Quân Ngọc nhìn gã râu quai nón, sâu kín lên tiếng

"Nếu không muốn sống, vậy thì đừng sống nữa. Vừa đúng lúc."

Hắn vừa nói, vừa nhìn con thỏ đã dính bụi đất, tâm tình càng thêm không tốt.

Gã râu quai nón kia đang muốn hừ lạnh, bỗng nhiên thấy một bóng người nho nhỏ lướt đến.

Người nọ không hề vội vã, ngược lại rất nhẹ nhàng bình tĩnh.

Cái loại mà nhẹ nhàng rút đao, đạp một nhát khiến huynh đệ của gã bắn ra ngoài ấy.

Sau đó, một người lại một người ngã xuống, thân ảnh kia trực tiếp đứng trước mặt gã.

Lúc này, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

Ai có thể ngờ một nam tử gầy yếu nhỏ nhắn lại mạnh đến như vậy?
 
Chương 1734: Tô thiếu hiệp uy vũ 17


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Bước mấy bước, Tô Yên đã đi tới trước mặt tên thủ lĩnh sơn tặc.

Nàng liếc mắt nhìn gã ta một cái, không nói thêm lời vô nghĩa, một dao thọc thẳng vào bụng gã.

Gã ta đầu tiên là muốn chống cự, nhưng động tác của gã đối với Tô Yên căn bản giống như muỗi đốt inox.

'Phụt' nổi tiếng, Tô Yên trực tiếp đâm ngập cán dao.

Mấy tên sơn tặc sững người giờ mới phản ứng lại được, rống lên

"Lão đại!"

"Lão đại!!"

Tô Yên quay đầu lại, nghiêm túc hỏi

"Có muốn đưa lão đại của các ngươi đi khám đại phu không? Nếu còn không đi, hắn sẽ chết."

Nói xong liền rút dao ra, máu ộc ra ngoài, chảy như suối

"Khụ khụ"

Gã lão đại che lại miệng vết thương, ngã xuống đất, ý thức bắt đầu mơ hồ.

Nhưng tên kia muốn đến gần nhưng lại không dám, cảnh giác nhìn Tô Yên.

Tô Yên tiến lên một bước, bọn chúng liền lùi về sau một bước.

Lúc trước, ai gặp cũng sợ bọn chúng, cảm thấy bọn chúng vô cùng độc ác, làm việc tàn nhẫn, là đám người vô cùng xấu xa.

Giờ đây mới biết nhân ngoại hữu nhân là như thế nào.

Nhìn tên nam nhân gầy yếu này mà xem, không có lấy nửa điểm giống thổ phỉ, nhưng lại hơn cả đám thổ phỉ bọn chúng.

Lục Vân che miệng, trừng lớn hai mắt nhìn.

Nàng ta đương nhiên rất sợ những trường hợp đổ máu như vậy.

Nhưng lúc này, ánh mắt Lục Vân nhìn Tô Yên hơi sáng lên.

Lục Vân lớn đến từng này, chưa bao giờ gặp qua người hiệp nghĩa như vậy.

Một bàn tay đặt lên trái tim đang nhảy như trống đánh của mình.

Trong lúc nàng ta thất thần, đám thổ phỉ đã chạy trối chết, chỉ còn lại vài người bọn họ và vũng máu ở trêи mặt đất.

Lý Đại Bạch vỗ vỗ bả vai Tô Yên, nhịn không được tán thưởng một tiếng

"Tiểu huynh đệ, làm tốt lắm!"

Giải quyết chuyện này một cách dứt khoát, nhanh nhẹn mà sạch sẽ.

Không trách được một mình hắn có thể băng qua thiên binh vạn mã bắt được Hiên Viên Quân Ngọc.

Tô Yên gật gật đầu, bước sang bên cạnh.

Lý Đại Bạch lúc này mới nhìn tới Lục Vân, cất giọng thô cuồng

"Cô nương, không cần lo lắng nữa, bọn họ sẽ không khi dễ cô được nữa."

Lục Vân đứng lên, không biết có phải bị dọa mất hồn rồi không, bước đi có chút loạng choạng.

"Đa tạ thiếu hiệp ra tay cứu giúp, hiện tại tiểu nữ lại không có gì báo đáp."

Lục Vân hướng về phía Tô Yên thi lễ.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tô Yên nhìn Lý Đại Bạch, sau đó lại nhìn Lục Vân.

Nhàn nhạt lên tiếng

"Cô nên cảm tạ huynh ấy."

Lục Vân vội vàng gật đầu

"Đây là đương nhiên, nhưng hiện tại tiểu nữ không xu dính túi. Chỉ hy vọng vị ân nhân này có thể bình an cả đời, ân tình này kiếp sau tiểu nữ sẽ báo đáp."

Lý Đại Bạch cất đao, xua xua tay

"Không cần, không cần, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ là điều đương nhiên. Huống chi năm người bọn họ khi dễ một nữ tử yếu ớt như vậy, thật sự làm người ta sôi máu!"

Lý Đại Bạch oán giận.

Nói xong hắn ta giống như nhớ ra điều gì đó, lên tiếng hỏi

"Cô nương không bị thương chứ?"

Lý Đại Bạch hỏi xong, cũng không nghe thấy Lục Vân trả lời.

Nhìn sang thì thấy lực chú ý của tiểu cô nương đặt hết lên người Tô Yên rồi còn đâu.

Mà Tô Yên đang làm gì?

Nàng ngồi xuống bên cạnh Hiên Viên Quân Ngọc, vặn cái chân thỏ lúc nãy nàng còn chưa ăn xuống, đưa cho hắn.

Hiên Viên Quân Ngọc liếc mắt nhìn một cái.

Tô Yên nghiêm túc nói

"Ta chưa động vào."

Hiên Viên Quân Ngọc không nhúc nhích, sâu kín nhìn Tô Yên.

Nửa ngày sau mới mở miệng nói một câu

"Ngươi cảm thấy ta sẽ ăn sao?"

Tô Yên đáp

"Chúng ta còn phải đi một đoạn đường dài nữa, không ăn sẽ đói."
 
Chương 1735: Tô thiếu hiệp uy vũ 18


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Hiên Viên Quân Ngọc vẫn bất động mà nhìn nàng.

Hắn vừa muốn nói, Tô Yên liền nhanh tay nhét cái chân thỏ vào miệng hắn.

"Ăn đi."

Nói xong, liền cúi đầu tiếp tục ăn nửa con thỏ hoang còn lại.

Đang ăn, Tiểu Hoa bỗng lên tiếng

"Ký chủ, tất cả mọi người đều đang nhìn chị đó."

Tô Yên nghe xong, ngẩng đầu lên nhìn.

Cả ba người kia đều đang nhìn nàng chằm chằm.

Nàng sửng sốt, lên tiếng

"Nghỉ ngơi đi, nửa canh giờ nữa tiếp tục lên đường."

Tô Yên vừa dứt lời, Lý Đại Bạch mới phục hồi tinh thần, gãi gãi đầu, đi tới gần chỗ Tô Yên tiếp tục ăn.

Vừa ăn vừa nghĩ.

Tình huống vừa nãy là thế nào?

Tiểu huynh đệ bón đồ ăn cho vị Vương Gia khó hầu kia sao?

Hình ảnh vừa rồi còn rất.... hài hòa?

Lý Đại Bạch vừa nghĩ vừa im lặng gặm thịt.

Lục Vân do dự nửa ngày, cuối cùng lấy hết dũng khí đi tới trước mặt Tô Yên.

"Thiếu hiệp."

Hai mắt nàng ta lấp lánh ánh nước, có lẽ vừa rồi quá sợ hãi, hốc mắt vẫn còn đỏ.

Tô Yên nghi hoặc

"Có chuyện gì sao?"

Lục Vân nhẹ giọng nói

"Biên cảnh chiến loạn, phụ mẫu của Lục Vân đều đã qua đời, vốn muốn đi tìm người thân, nhưng lại bị sơn tặc khi dễ, may mắn được thiếu hiệp ra tay cứu giúp."

Tô Yên nhìn Lục Vân, chờ nàng ta nói hết lời.

Lục Vân lại nói tiếp

"Nếu, nếu thiếu hiệp yêu cầu, tiểu nữ không có gì để báo đáp, nguyện ý vĩnh viễn hầu hạ bên cạnh thiếu hiệp, làm trâu làm ngựa."

Tô Yên ngẩn người, sau đó lắc đầu.

"Không cần, cô vẫn nên đi tìm người thân của mình đi."

Nói xong liền cúi đầu tiếp tục ăn.

Lục Vân nghe Tô Yên từ chối, hốc mắt càng thêm đỏ.

Lục Vân lớn lên xinh đẹp, được rất nhiều nam tử yêu thích, lúc phụ mẫu còn chưa qua đời, người tới nhà cầu hôn không lúc nào dứt.

Nhưng Lục Vân cảm thấy những nam tử ngày ngày ngâm thơ toàn thân tỏa ra tính khí cổ hủ cố chấp.

Lục Vân không thích.

Nàng ta không muốn phải gả cho một người cả ngày chỉ biết khua môi múa mép.

Nếu là một người anh hùng cứu dân chúng bảo vệ quốc gia, dù nội liễm có thấp, nhưng sẽ đem lại cảm giác an tâm cho người bên cạnh.

Diện mạo có đẹp hay không, Lục Vân cũng sẽ không để ý.

Hiện giờ, vị thiếu hiệp này cứu mình ra khỏi tình huống nước sôi lửa bỏng, hoàn toàn phù hợp với kỳ vọng của bản thân.

Lục Vân chưa từng động tâm với bất kỳ nam nhân nào.

Nhưng hình như, thiếu hiệp lại chướng mắt nàng ta.....

Hai tay Lục Vân vò vò cái khăn trong tay, cẩn thận nói

"Thiếu hiệp, ta chỉ muốn đi theo bên cạnh chàng, tuyệt đối sẽ không quấy rầy tới sinh hoạt của chàng."

Tô Yên cắn một miếng thịt, nhìn sang Hiên Viên Quân Ngọc.

Ưm, hắn ăn rồi.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Nàng dời ánh mắt, hờ hững lên tiếng

"Không cần."

Trái tim thiếu nữ lại lần nữa bị cự tuyệt, Lục Vân không chốn dung thân thiếu chút nữa khóc thành tiếng.

Cuối cùng, vẫn cố nén lại, đứng sang một góc, cúi đầu.

Không nói thêm một lời.

Bọn họ nghỉ ngơi nửa canh giờ, sau đó chuẩn bị tiếp tục lên đường tới nhà Tô Yên.

Lục Vân đứng ở ven đường, nhìn đám người Tô Yên chuẩn bị rời đi.

Tiểu Hoa lên tiếng

"Ký chủ, chị thực sự định để Lục Vân ở lại đây một mình sao?"

"Cô ấy nói muốn đi tìm người thân."

Tô Yên lên tiếng.

Tiểu Hoa lí nhí

"Mấy tên thổ phỉ kia liệu có về tìm thêm người tới hay không?"

Tô Yên suy nghĩ một lát.

Lý Đại Bạch cũng đang do dự, một cô nương yếu đuối đi một mình trong rừng, sợ là sẽ gặp phải nguy hiểm.

Hiên Viên Quân Ngọc lười biếng ngồi trong xe ngựa.

Thấy Tô Yên thất thần, liền cho rằng nàng đang nghĩ tới cô nương ở bên ngoài.

Chậm rãi cất lời

"Thiếu hiệp thật là nhu tình thiết cốt* a."

*Con người nhìn có vẻ sắt đá nhưng trái tim nhu tình.

Tô Yên liếc hắn một cái, không hiểu được lời của hắn nói.

Nhưng mà vẫn đáp lại

"Ta muốn cho cô ấy đi cùng, nếu không, sợ là cô ấy không thể đi ra khỏi ngọn núi này."

__

Ngân minn: Hoa đào của Chủ thần đại nhân nở rồi nha =)))

____

Huhu chỗ nhà tui đang sửa đường dây mạnh mà kb bao giờ mới xong á.... Hôm nay up bù chương hôm qua luôn nhaaaa!!!
 
Chương 1736: Tô thiếu hiệp uy vũ 19


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Hiên Viên Quân Ngọc giật giật mí mắt, cười nhạt

"Có thể."

Dứt lời, lại nói thêm một câu

"Ta không thích đông người. Nếu cô ta vào trong xe, ta sẽ ném cô ta ra."

Tô Yên sửng sốt, sau đó gật đầu

"Được."

Nói xong, nàng liền xuống xe ngựa.

Khi Lục Vân nhìn thấy Tô Yên, hai mắt liền sáng ngời.

Thẹn thùng nhìn Tô Yên xuống xe ngựa rồi đi tới trước mặt mình.

Không hiểu sao, hốc mắt nàng có chút chua xót.

Hình như ánh nắng mặt trời quá gắt, làm nhức mắt rồi.

Cũng có lẽ bởi vì, vốn dĩ không còn khả năng, nhưng hiện giờ lại có hy vọng.

Tô Yên đứng trước mặt Lục Vân, lên tiếng

"Có muốn đi cùng chúng ta không?"

Lục Vân kϊƈɦ động, nắm chặt khăn lụa trong tay

"Liệu có, có quấy rầy tới thiếu hiệp không?"

Tô Yên nghĩ tới Hiên Viên Quân Ngọc ngồi trong xe, gật đầu

"Có, cho nên cô chỉ có thể ngồi ở bên ngoài."

Ngừng lại một chút rồi nói tiếp

"Nhưng đảm bảo có thể giúp cô đi ra khỏi ngọn núi này."

Lục Vân vội vàng gật đầu lia lịa. TruyenHD

"Được, được, ta nguyện ý."

Tô Yên đỡ Lục Vân lên xe ngựa.

Lý Đại Bạch đánh ngựa, xe chậm rãi rời đi.

Tô Yên ngồi ở trong xe, móc từ trong túi tiền ra một viên kẹo, lột vỏ ăn luôn.

Hiên Viên Quân Ngọc nhìn nàng.

"Thiếu hiệp anh dũng a."

Tô Yên không đáp lại, nàng có chút cảm giác hắn đang muốn cà khịa nàng.

Tô Yên nhìn thẳng vào Hiên Viên Quân Ngọc, cất lời

"Chàng rất muốn giết chết ta sao?"

Hiên Viên Quân Ngọc nở nụ cười, đôi mắt đen nhánh nhìn Tô Yên, giống như đang nghiền ngẫm

"Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta không nên giết chết ngươi?"

Tô Yên đáp

"Ta cho rằng trải qua việc lần trước, chàng sẽ không muốn giết ta."

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép.

(눈_눈) ]

"Lần trước?"

Hắn nhướng mày

"Là lần ta bị ngươi bắt cóc, hay là lần bị ngươi đánh ngất?"

Hiển nhiên, hắn cố ý.

Cố ý nhắc tới việc Tô Yên đánh ngất hắn rồi khiêng về.

Tô Yên cảm thấy nếu còn tiếp tục nói nữa nàng sẽ ăn thiệt.

Nhưng nếu không nói, sợ là càng thiệt hơn.

Nàng lên tiếng

"Chàng không đánh lại ta."

Cho nên dù có muốn, cũng không giết được nàng.

Tô Yên vừa dứt lời, ánh mắt Hiên Viên Quân Ngọc nhìn nàng càng thêm âm trầm.

Vốn dĩ cho rằng nói đến đây là thôi.

Không biết hắn suy nghĩ cái gì, bỗng nhiên duỗi tay kéo nàng tới trước mặt hắn.

Tô Yên theo bản năng muốn giơ tay đánh người, sau đó liền tỉnh táo nhớ tới người này là Quân Vực, không kịp thu quyền, đành đánh thẳng vào ván gỗ sau lưng hắn.

'Bộp' một tiếng, trêи ván gỗ xuất hiện mấy vết nứt, còn có dấu một bàn tay in lên.

Cũng may cái xe này sử dụng loại gỗ tốt, dù sao cũng là đồ của Vương Gia, nếu chỉ là một cái xe ngựa bình thường, sợ là bay cả nóc rồi.

Động tác này của Tô Yên liền đem Hiên Viên Quân Ngọc dồn vào trong góc, một bàn tay nàng chống lên ván gỗ, một bàn tay khác vẫn bị hắn nắm chặt.

Lý Đại Bạch nghe thấy động tĩnh, lập tức vén rèm lên dò hỏi

"Tiểu huynh đệ, xảy ra chuyện gì vậy??"

Kết quả vừa lật mành lên liền thấy cảnh tượng Tô Yên đang đè Hiên Viên Quân Ngọc vào trong góc.

Lý Đại Bạch sửng sốt mất một lúc, sau đó vội vàng buông tay hạ mành xuống.

Ho khan hai tiếng, cố gắng tỏ ra như mình chưa nhìn thấy gì hết

"Tiểu huynh đệ, cậu không sao chứ?"

Khuôn mặt Lý Đại Bạch dần dần đỏ lên.

Tô Yên lấy lại tinh thần, lên tiếng

"Không có việc gì."

Trả lời xong, Tô Yên quay sang nhìn Hiên Viên Quân Ngọc.

Xác định hắn không bị nàng đánh, liền đứng dậy.

Nhưng Hiên Viên Quân Ngọc nhẹ chớp mắt một cái, giống như suy ngẫm, hỏi

"Ngươi không biết ta?"

Tô Yên không hiểu vì sao hắn lại hỏi như vậy, nhưng vẫn đáp lại

"Biết!"
 
Chương 1737: Tô thiếu hiệp uy vũ 20


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Hiên Viên Quân Ngọc, Vương Gia của Kim Ngọc quốc. Đứng dưới một người, trêи trăm triệu người.

Trong tay nắn giữ mười vạn binh mã, được dân chúng sùng bái vô cùng.

Với địa vị như thế, chắc chắn Hoàng đế Kim Ngọc quốc cũng ước gì hắn chết luôn ở Thịnh Nguyên quốc, đừng quay về nữa.

Hắn giữ chặt tay Tô Yên không chịu buông, vẫn bộ dạng lười biếng như cũ nhìn nàng rồi bật cười

"Ngươi biết ta từ trước sao?"

Tô Yên lắc đầu

"Không biết"

"Vậy sau khi ngươi biết ta, rất sùng bái sao?"

"Không hề."

Tô Yên vừa dứt lời, Hiên Viên Quân Ngọc liền ghé sát vào nàng.

Hắn thấp giọng nói một câu

"Để ý tới an nguy của ta như vậy, nếu ai không biết còn nghĩ ngươi là tai mắt ta để ở Thịnh Nguyên quốc đấy."

Hắn nói không chút để ý, ánh mắt mang theo đánh giá nhìn Tô Yên.

Tô Yên trố mắt.

Hai người đối diện với nhau, Hiên Viên Quân Ngọc nhìn nàng, càng tiến sát lại

"Không phải sao?"

Tô Yên thu hồi tay, ngồi xuống, một câu cũng không nói.

Nàng chậm chạp không phản ứng lại, ngược lại càng khiến ánh mắt của Hiên Viên Quân Ngọc không thể rời khỏi nàng.

Lúc đầu hắn vốn chỉ suy đoán, nhưng hiện tại, suy đoán này có vẻ chính xác rồi.

Toàn bộ binh lính Thịnh Nguyên quốc này, làm gì có ai không muốn giết hắn đâu.

Hiên Viên Quân Ngọc vừa nghĩ vừa sờ sờ lên cổ mình.

Băng gạc vẫn còn nguyên, miệng vết thương còn chưa đổi thuốc.

Hình như từ lúc gặp lại, người này vẫn luôn muốn trốn tránh hắn.

Vừa không muốn hắn bị thương, lại vừa không muốn liên quan quá nhiều tới hắn.

Cảm xúc gì cũng có, nhưng lại không hề có sát khí hay địch ý với hắn.

Có chút thú vị nha.

Hắn nghĩ vậy, dọc đường đi cũng không nói thêm điều gì nữa.

Chỉ là đôi khi ngẫu nhiên sẽ liếc qua Tô Yên.

Sau đó nhìn nàng chằm chằm, giống như muốn nhìn thấu tâm can nàng, nghiên cứu triệt để mới vừa lòng bỏ qua.

Tô Yên nhắm mắt nghỉ ngơi, đối với chuyện này cũng không buồn phản ứng lại.

Cho đến khi Tiểu Hoa lên tiếng nhắc nhở lần thứ N.

"Ký chủ, Nam chủ đại nhân lại nhìn chị rồi."

"Ừm"

Tô Yên lên tiếng, tỏ vẻ đã biết.

Tiểu Hoa nghi hoặc

"Ký chủ, chẳng lẽ chị không cảm thấy đây là một cơ hội hay sao?"

"Cơ hội gì?"

"Rõ ràng ngài ấy có hứng thú với chị, chị trực tiếp nói rõ thân phận nữ nhi, cưa đổ ngài ấy!!"

Toàn bộ đầu óc của Tiểu Hoa đều đang suy nghĩ kế hoạch quật khởi cho ký chủ.

Nếu Nam chủ đại nhân không vui, vậy thì ký chủ trực tiếp đánh ngất đi là được.

Tô Yên cự tuyệt

"Hắn vốn không thích ta, chỉ có chút tò mò, hắn muốn tìm được cách để giết ta, với hắn mà nói, ta chính là uy hϊế͙p͙."

Sức chiến đấu của nàng vẫn còn lù lù ở đó.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Thiên binh vạn mã nàng đều không để vào mắt.

Có thể bắt cóc hắn một lần, vậy chắc chắn cũng có thể có lần thứ hai.

Nếu không diệt trừ được nàng, Kim Ngọc quốc muốn tấn công Thịnh Nguyên quốc cũng khó.

Tiểu Hoa nghe xong, không nói nên lời, nhỏ giọng hỏi

"Làm sao ký chủ biết trong lòng Nam chủ đại nhân suy nghĩ như vậy?"

Thân là một cái hệ thống, nó cảm thấy Nam chủ đại nhân.... cũng rất ngoan mà.

Tô Yên trầm mặc nửa ngày, mở miệng

"Dung lượng não của ta lớn."

Tiểu Hoa nghi hoặc

"Chị đang kỳ thị em không có não sao??"

Tiểu Hoa 'hừ' một tiếng

Chỉ số thông minh của nó chỉ bằng giá trị IQ bình quân của con người mà thôi, nó cũng không biết phải làm thế nào cả.

Tô Yên hỏi

"Vậy hoá ra em không có não sao?"

Tiểu Hoa nhỏ giọng

"Người ta, người ta... cũng không muốn thế. Tiểu Hoa lại không phải con người."

Đồ vật thì làm gì có não chứ??

Hiển nhiên, vấn đề đàm luận giữa hai người đã chạy xiên xẹo rồi.

Tiểu Hoa đắm chìm trong cảm xúc bi thương vì bản thân không có não.

Lúc lâu sau, Tô Yên nghe thấy Tiểu Hoa như muốn khóc tới nơi rồi, liền nhẹ nhàng lên tiếng

"Không sao cả, ta không chê em."
 
Chương 1738: Tô thiếu hiệp uy vũ 21


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Nghe được lời này của Tô Yên, Tiểu Hoa vô cùng cao hứng.

Quả nhiên, ký chủ vẫn thương nó nhất.

Xe ngựa vẫn chạy bon bon trêи đường.

Khi mặt trời ngả về phía tây, sắc trời dần tối đi.

Đã đi được hơn nửa quãng đường rồi, tới giữa trưa mai là có thể tới nhà Tô Yên.

Vì thế, bọn họ cố tình dừng lại nghỉ ngơi.

Trêи xe có thêm một Lục Vân, dù không nghĩ tới ba người nam nhân bọn họ thì cũng nên suy nghĩ cho một cô gái nhỏ yếu đuối chứ.

Lý Đại Bạch thầm cân nhắc trong lòng.

Buộc ngựa vào gốc cây bên cạnh.

Tô Yên đi săn thú, Lý Đại Bạch đốn củi nhóm lửa.

Trong lúc nàng đi săn, vô tình phát hiện suối nước nóng.

Dưới ánh trăng, sương khói lượn lờ, nước vô cùng ấm áp, nhìn thôi đã thấy vô cùng thoải mái rồi.

Tiểu Hoa lên tiếng

"Ký chủ, nếu chị muốn tắm thì hãy gọi Tiểu Hồng ra trông ấy."

Ở trong mắt Tiểu Hoa, Tiểu Hồng tuy không được thông minh, nhưng để trông coi thì có thể làm tốt.

Không đúng!!

Tô Yên nghe Tiểu Hoa nói xong, mới sực nhớ ra từ lúc tới vị diện này nàng vẫn chưa thả hai đứa nhóc kia ra.

Tô Yên nâng tay lên.

Tiểu Hồng liền xuất hiện.

Con rắn nhỏ bằng ngón tay út, quấn quanh cổ tay Tô Yên.

Lưỡi rắn đỏ tươi phun phì phì.

"Tê tê tê tê tê"

'Em cũng muốn tắm suối nước nóng.'

Nói xong liền trượt xuống từ tay Tô Yên.

Hiển nhiên nó nghe được những gì Tô Yên và Tiểu Hoa nói với nhau.

Tiểu Hồng có vẻ rất hưng phấn, một giây sau liền nhảy vào trong suối nước nóng, giây tiếp theo liền biến thành hình người.

Hai cái búi tóc tròn tròn, cả người trần trụi ngâm mình trong suối.

Tô Yên thấy nó chơi vui vẻ, nghi hoặc

"Tô Cổ đâu?"

Tiểu Hồng vươn ngón tay chỉ chỉ lên đỉnh đầu

"Ở chỗ này."

Tô Yên nghe vậy liền yên tâm.

Nàng không có yêu cầu cao đối với Tiểu Hồng, chỉ cần vẫn còn sống, không bị thương là ổn rồi.

Không nói thêm điều gì nữa, xoay người trở về.

Lúc trở về, trêи tay còn cầm thêm hai con thỏ hoang.

Tô Yên vừa đi, Tô Cổ liền biến thành người.

Nhưng không tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ giống Tiểu Hồng, Tô Cổ biến thành hình người, liền có một bộ y phục màu trắng mặc sẵn trêи người.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Ánh trăng bang bạc hắt lên người Tô Cổ, khuôn mặt lạnh lùng giống như đi ra từ trong bức họa.

Tiểu Hồng trừng mắt nhìn Tô Cổ, cất tiếng hỏi

"Vì sao ngươi có y phục mà ta lại không có?"

Tô Cổ liếc mắt nhìn nó một cái

"Không chịu nỗ lực tu luyện, trách được người khác sao?"

Tiểu Hồng vừa nghe xong, cảm thấy.... Tô Cổ nói có đạo lý a.

Nó đạp đạp hai chân, dò hỏi

"Thoải mái quá, ngươi có muốn ngâm một chút không?"

"Ngươi còn một nén nhang để tắm."

Tiểu Hồng sửng sốt

"Vì sao?"

"Đói bụng, muốn đi ăn."

Tiểu Hồng nghe xong, sờ sờ cái bụng, một nửa nén nhang cũng không muốn tắm nữa.

Trực tiếp bò lên bờ.

Thân mình mập mạp, tròn trịa, vẫn thả rông chạy thẳng lên nắm tay Tô Cổ

"Đi thôi."

Tô Cổ nhìn nó nửa ngày, duỗi tay.

'Ào' một tiếng, Tiểu Hồng lại bị bay vào trong suối nước nóng.

Tô Cổ lãnh đạm nói một câu

"Mang theo ngươi đi ra ngoài, ngươi không mất mặt nhưng ta mất mặt."

Nói xong, Tô Cổ liền rời đi, chờ đến khi Tiểu Hồng bò được lên bờ, đã không nhìn thấy Tô Cổ đâu nữa.

Tiểu Hồng 'hừ hừ' hai tiếng, nó cũng không dám chạy đi đâu.

Vạn nhất nó không tìm được Tô Cổ, lại bị lạc mất thì làm sao bây giờ?

Nó chỉ có thể chờ ở đây, Yên Yên nói chốc nữa cũng sẽ tới đây tắm.

Nó còn chưa bao giờ được tắm cùng Yên Yên nha, đến lúc đó có thể cùng Yên Yên tắm rửa kỳ cọ rồi ~.
 
Chương 1739: Tô thiếu hiệp uy vũ 22


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tiểu Hồng nghĩ vậy.

Đắm mình trong suối càng thêm vui vẻ.

.........

Ăn xong bữa cơm chiều đơn giản, Lục Vân cần mẫn dọn dẹp.

Chiếc trâm cài trêи đầu nàng ta rơi xuống đất.

Bởi vì xung quanh đều là bùn đất, còn có lá cây khô rơi rụng, nên cũng không có tiếng động phát ra.

Lục Vân cũng không hề phát hiện ra.

Tô Yên nhìn thấy liền đứng lên, nhặt cây trâm đưa tới trước mặt Lục Vân

"Rơi trâm rồi."

Lục Vân quay đầu lại

"Sao, sao cơ?"

Nàng ta lắp ba lắp bắp, hai má ửng hồng, nhưng trời đã tối nên không quá hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Tô Yên lặp lại, giơ tay lên

"Rơi trâm rồi."

Sau đó, thấy trêи tay Lục Vân vẫn còn cầm đồ, nàng liền giơ tay cài lại cây trâm cho nàng ta.

Mặt Lục Vân đỏ ửng như quả cà chua.

Tô Yên phát giác ra Lục Vân có chút bất thường, chỉ cho rằng mình đột nhiên tới gần làm nàng ta không được tự nhiên, liền lui về sau hai bước.

Lục Vân quay đi, tốc độ thu thập càng lúc càng nhanh.

Ăn cơm xong, mọi người không ai nói chuyện.

Lát sau liền tự đi tìm một nơi thoải mái để ngủ.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Đêm dần khuya.

Không biết Hiên Viên Quân Ngọc tỉnh lại từ lúc nào, mở to mắt nhìn theo thân ảnh Tô Yên đi càng lúc càng xa.

Đã trễ thế này rồi, hắn còn đi đâu?

Hiên Viên Quân Ngọc hạ mí mắt.

Một lát sau liền đứng dậy đi theo hướng mà Tô Yên rời đi.

Tiểu Hồng vô cùng hưng phấn, rốt cuộc Tô Yên cũng đã tới.

"Yên Yên, em muốn tắm cùng chị."

Tô Yên đi tới suối nước nóng, nhìn Tiểu Hồng, khẽ lắc đầu.

"Không thể!"

Tiểu Hồng liền héo rũ

"Vì sao? Em muốn tắm cùng chị mà."

Không biết Tô Cổ trở lại từ khi nào, trêи tay còn cầm theo một đống vải.

Hắn kéo Tiểu Hồng ra khỏi suối rồi bọc kín người nó.

Sau đó đặt nó xuống đất, lên tiếng

"Sống bao nhiêu năm trở thành lão yêu quái rồi mà còn không biết vì sao?"

Tiểu Hồng nghe thấy mình bị người ta gọi là lão yêu quái, càng thêm héo.

Đang muốn phản bác, bỗng nhiên phát hiện búi tóc của mình đang bị người ta nắm chặt trong tay, sau đó bị đẩy đi chỗ khác.

"Đi thôi!."

Tiểu Hồng bị đẩy đi nhưng vẫn không quên làu bàu

"Nhưng, nhưng người ta muốn tắm với Yên Yên a."

"Ngươi nghĩ nhiều rồi."

"Nhưng, nhưng,..."

Tô Cổ thấy Tiểu Hồng cứ lải nhải không ngừng, trực tiếp túm lấy một góc vải cuốn tròn nhét vào miệng nó.

Cho đến khi bị kéo ra xa, Tiểu Hồng mới rón rén nhổ đống vải trong miệng ra, lên tiếng

"Yên Yên nói chúng ta trông cho Yên Yên."

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tô Cổ dừng chân, nhìn Tiểu Hồng chằm chằm.

"Vậy ngươi còn thất thần cái gì?"

"Sao cơ?"

Tiểu Hồng mờ mịt

Tô Cổ nói

"Biến thành rắn đi."

"Ồ ồ."

Trong nháy mắt Tiểu Hồng liền trở về thân rắn.

Vì thói quen biến thành con rắn nhỏ để quấn quanh cổ tay Tô Yên, thế cho nên vừa huyễn hóa, nó liền nằm ở trong bàn tay Tô Cổ.

Tô Cổ bóp bóp cái đuôi nó

"Biến lớn một chút đi!"

"Nhưng ta thích như vậy."

Tiểu Hồng vô cùng vừa lòng khi biến thành con rắn nhỏ như thế này.

Tô Cổ lãnh đạm

"Ngươi có thể lựa chọn biến thành con rắn lớn, hoặc là ta bóp chết ngươi."

Tô Cổ nói xong, Tiểu Hồng không tình nguyện mà biến lớn thân thể lên vài lần.

To như bắp tay, dài ngoằng, đen đỏ đan xen, nhìn qua vô cùng dọa người.

Tiểu khả ái biến thành rắn độc đáng sợ.

Tiểu Hồng lắc lắc cái đuôi, đi theo sau lưng Tô Cổ trở về.
 
Chương 1740: Tô thiếu hiệp uy vũ 23


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Lúc hai đứa trở về, Tô Yên đang tắm rồi.

Chuyện tắm rửa cũng không mấy hấp dẫn Tô Yên, nhưng đã mười mấy ngày nàng chưa tắm rửa.

Nhưng dù sao cũng là nữ nhi, không thể cùng một đống nam nhân chạy ra bờ sông tắm được.

Thật vất vả mới phát hiện được một chỗ tốt như vậy, tất nhiên là phải lợi dụng.

Tô Yên đang tắm, Tiểu Hoa dò hỏi

"Ký chủ, ngộ nhỡ về đến nhà bị bại lộ thì làm sao bây giờ?"

Phận nữ nhi của ký chủ mà bị phát hiện, vậy thì cả nhà sẽ bị chém đầu.

Hơn nữa Nam chủ đại nhân một lòng muốn giết ký chủ.

Nghĩ như vậy, Tiểu Hoa càng thêm khẩn trương.

Sau đó, Tiểu Hoa không biết nghĩ tới điều gì, lên tiếng hỏi . TruyenHD

"Ký chủ, vạn nhất Nam chủ đại nhân phát hiện ra thân phận nữ nhi của chị, liệu có yêu chị hay không?"

Tô Yên trầm mặc

"Vậy nếu Tiểu Hồng là giống cái, em có yêu nó không?"

Tiểu Hoa nghĩ đến cái tình huống đó, lắc đầu nguầy nguậy

"Eo...... còn lâu...."

Tô Yên tắm ở bên này.

Cách suối 50 mét, Tiểu Hồng nằm đơ ở đó.

Trời tối, dưới đất lại phủ đầy lá cây, nếu không nhìn kỹ thì không thể nào phát hiện được nó.

Tô Cổ cũng đã khôi phục nguyên thân, nằm ở trêи đầu Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng lắc lắc cái đuôi, câu được câu không nói

"Tê tê tê tê tê?"

'Hình như có con bướm?'

Tô Cổ hỏi

"Rất muốn ăn?"

"Tê tê tê tê tê"

'Đương nhiên, làm gì có con rắn nào không thích ăn bướm đâu.'

Tiểu Hồng kéo luôn cả họ nhà rắn ra làm chống lưng.

Hai người đang nói, Tiểu Hồng nghe được có tiếng bước chân đi tới gần.

Vừa nhấc đầu liền nhìn thấy một nam tử tướng mạo không tồi mặc cẩm y hoa phục đi về phía này.

Tiểu Hồng nhìn

"Tê tê tê tê tê"

'Thật là quen mắt.....ơ, nam nhân đi cùng Yên Yên kìa.'

Nó thuận miệng nói một câu, liền tính toán muốn bò tới cắn chết tên nam nhân này.

"Nằm im, đừng nhúc nhích."

Tiểu Hồng

"Tê tê tê tê tê?"

Vì sao??

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép. (눈_눈) ]

Ngươi xem, ngươi xem, hướng hắn đi rõ ràng là đang muốn tới suối nước nóng. Nếu hắn đi nhìn lén Yên Yên tắm thì làm sao bây giờ?

Nó còn chưa bao giờ được xem Yên Yên tắm đâu nhé!

Tô Cổ đáp

"Chờ một chút, Yên Yên sẽ không bị chiếm tiện nghi đâu."

Hắn đâu có thể đánh lại Yên Yên, một tên nam nhân tùy tùy tiện tiện mà có thể chiếm tiện nghi của Yên Yên sao?

Cũng may Tô Cổ nói gì Tiểu Hồng cũng đều nghe.

Hiên Viên Quân Ngọc đứng cách suối nước nóng mấy mét, nhướng mày.

Không nghĩ tới, ở nơi núi rừng hoang vu lại có một nơi như thế này.

Vốn là muốn đi theo xem xem Tô Yên kia đi làm cái gì, lại gặp phải cảnh này.

Sương khói lượn lờ, ánh trăng chiếu xuống giống như tiên cảnh.

Trong làn sương khói mờ ảo, còn có bóng dáng một thiếu nữ.

Nửa đêm nửa hôm, ở trong rừng sâu vẫn còn có nữ tử sao?

Hắn cúi đầu, câu môi cười nhạt

"Người đâu"

Ba bốn thân ảnh xuất hiện trước mắt hắn.

Hiên Viên Quân Ngọc sâu kín lên tiếng

"Đi xem xem có người hay không, nếu có, giết!"

Vừa dứt lời, trong suối nước nóng vang lên một tiếng 'ào', sau đó thì im lặng như tờ.

Bỗng nhiên, một con rắn độc từ phía sau phóng tới, dùng mười phần sức lực mà tập kϊƈɦ tới phía hắn.

Đám hắc y nhân nhanh chóng tiến lên bảo vệ Hiên Viên Quân Ngọc.

Bốn người cùng một con rắn độc giao chiến.

Con rắn kia quăng cái đuôi, mấy thanh đao sắc bén chém xuống cũng không làm con rắn bị thương.

Hai bên đang giằng co, Tiểu Hồng chơi đến vui vẻ thì Tô Cổ nói với nó

"Được rồi, Yên Yên đi rồi."

Tiểu Hồng lưu luyến không rời vẫn muốn chơi tiếp

"Tê tê tê tê tê"

'Ta muốn chờ thêm một lát. Để Yên Yên tới sẽ thấy ta lợi hại thế nào.'
 
Chương 1741: Tô thiếu hiệp uy vũ 24


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Cổ cố nén cảm xúc muốn đá chết Tiểu Hồng.

Lạnh như băng lên tiếng

"Đói bụng không?"

Vốn dĩ Tiểu Hồng còn chưa thấy đói, nghe Tô Cổ nói vậy, liền thấy bụng réo ùng ục luôn.

"Đi ăn không?"

Tiểu Hồng nghe thấy ba chữ này, mắt liền sáng lên

"Tê tê tê tê tê!"

'Đi!'

Tô Cổ

"Ngươi đi trước đi, chậm một chút là thỏ hoang sẽ chạy hết."

Vừa dứt lời, Tiểu Hồng liền bắt đầu phi như vũ bão.

Lắc lắc cái thân mình, hoàn toàn quên mất chuyện nó muốn show cho Yên Yên xem bản lĩnh của nó. . Truyện Tổng Tài

Cứ như vậy, Tiểu Hồng bị Tô Cổ lừa đi.

Ám vệ bảo vệ Hiên Viên Quân Ngọc ở bên trong.

Xuất kϊƈɦ không hề do dự, lấy thân mình làm lá chắn, chính là muốn dùng sinh mệnh để bảo vệ chủ tử.

Hiên Viên Quân Ngọc nhìn con rắn đã bò đi xa, rời lực chú ý, nhìn sang suối nước nóng.

Yết hầu lăn lộn

"Đi lục soát."

"Tuân lệnh!"

Vừa dứt lời, đám người hắc y nhân liền biến mất.

Nhưng lục soát cả một vòng cũng không tìm thấy bất kỳ người nào.

"Vương Gia, không có ai."

Nói xong, hắc y nhân lại bổ sung thêm một câu

"Nhưng nhìn xung quanh suối nước nóng, hình như mới có người tới đây tắm gội."

Hiên Viên Quân Ngọc không nói một câu.

Nhìn quanh một vòng, khắp nơi đen như mực, không giống như có người xuất hiện ở đây.

Hồi lâu sau mới đáp lời

"Ừm."

Hắc y nhân lại lần nữa biến mất.

Hắn quay đầu về chỗ bọn họ dừng lại nghỉ chân.

Không nghĩ tới, đang đi lại gặp Tô Yên.

Tô Yên cũng không ngờ mình đã đi một vòng thế nhưng vẫn gặp phải hắn.

Hai người đối diện nhau.

Hiên Viên Quân Ngọc nhìn Tô Yên chằm chằm

"Đã trễ thế này rồi, ngươi còn đi đâu vậy."

Tô Yên nhìn hắn

"Tắm!."

Y phục trêи người nàng đã mặc cẩn thận, nhưng tóc vẫn còn ướt nên có chút rối tung.

Tiểu Hoa khẽ meo meo

"Ký chủ, ở trong tiểu thuyết Tiểu Hoa xem, nữ nhân giả trang nam trong tình huống tóc bị tháo xuống sẽ bị phát hiện là nữ nhân."

Tô Yên lên tiếng

"Sẽ không."

Nàng vừa nói, vừa chải chải lại đầu tóc

"Trở về đi."

Nói xong, hai người sóng vai nhau bước đi.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Hiên Viên Quân Ngọc cất lời

"Trước kia ta không để ý, giờ thấy tóc của thiếu hiệp thả xuống, nhìn rất giống một mỹ nhân xinh đẹp."

Tô Yên hờ hững

"Ừm"

Nàng lên tiếng.

Khuôn mặt vẫn lạnh nhạt, lãnh đạm như cũ.

Không có hoảng loạn, cũng không có phẫn nộ.

Hiên Viên Quân Ngọc nhìn nhìn, bỗng nhiên duỗi tay giữ chặt tay nàng

"Không tức giận?"

"Vì sao phải tức giận?"

Hắn nhìn Tô Yên, như muốn nhìn thấu cả nội tâm của nàng

"Tiểu thiếu hiệp thật là độ lượng nha, bị nói giống nữ nhân mà cũng không hề tức giận."

Tô Yên sửng sốt một chút.

Sau đó lên tiếng

"Ừm, quen rồi."

Hiên Viên Quân Ngọc nhướng mày.

Trong lời nói của Tô Yên không có chút sơ hở nào.

Nhưng có chút quái quái.

Ở đâu nhỉ?

Tô Yên hỏi

"Vì sao chàng lại muốn tới quê nhà của ta?"

"Đến xem rốt cuộc là gia đình như thế nào lại có thể nuôi dưỡng ra được một tiểu thiếu hiệp oai hùng như vậy."

Tô Yên nhìn băng gạc trêи cổ hắn, trêи đó đã dính chút máu.

Hai ngày qua vốn đã cầm máu, nhưng chắc vì không kịp thời đổi thuốc, miệng vết thương hình như lại nứt ra rồi.

Nàng trở tay giữ lấy Hiên Viên Quân Ngọc

"Đi, đi bôi thuốc."

Vừa nói vừa kéo hắn về chỗ nghỉ ngơi.

Tóc Tô Yên bị gió thổi bay, một mùi hương thoang thoảng thổi qua.

Sắc mặt Hiên Viên Quân Ngọc càng thêm kì quái.
 
Chương 1742: Tô thiếu hiệp uy vũ 25


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Trách không được, hắn cứ cảm thấy quái quái.

Trêи người Tô Yên có mùi hương rất giống với mùi hương trêи người nữ nhân.

Tuy rằng như vậy, nhưng hắn cũng không nghĩ Tô Yên là nữ nhân.

Dù sao cũng là binh sĩ bước từ chiến trường ra.

Nếu thật sự là nữ nhân, vậy thì Thịnh Nguyên quốc này cũng thật buồn cười.

Hiên Viên Quân Ngọc đang mải nghĩ, Tô Yên đã lôi hắn về tới chỗ nghỉ ngơi.

Nàng tới xe ngựa lấy ra một hòm thuốc sau đó đưa tới trước mặt Hiên Viên Quân Ngọc

"Vết thương của chàng phải đổi thuốc, nếu không sẽ nhiễm trùng."

Hắn nghe Tô Yên nói xong, giống như là nhớ tới điều gì, cười tươi

"Chẳng lẽ là ngươi đã quên, vết thương này của ta từ đâu mà có sao?"

Tô Yên nghe xong, gật gật đầu

"Nhớ, do ta làm."

Vừa nói vừa dùng sức ép hắn ngồi xuống, tháo băng gạc, bôi thuốc cho hắn.

Nàng vừa bôi thuốc vừa nghiêm túc nhìn hắn nói

"Về sau ta sẽ không làm chàng bị thương."

Giọng nói của nàng mềm mại ngọt ngào, dưới ánh trăng bạc, trong rừng cây yên tĩnh, nghe giống như nàng đang lập một lời thề vô cùng quan trọng.

Hiên Viên Quân Ngọc càng thêm suy tư.

Tô Yên này, thật sự rất kỳ quái.

Từ lúc biết hắn là Hiên Viên Quân Ngọc liền bắt đầu trốn tránh, không muốn tiếp xúc nhiều với hắn.

Sau đó hắn tìm người muốn giết chết Tô Yên, rõ ràng người này biết là hắn làm, nhưng không hề có ý định trả thù.

Công phu không tồi, tiếc là lại là một tên ngốc.

Nhưng dọc đường đi, những hành động của người này....

Trong xe ngựa, hắn túm tay hắn ta, hắn theo bản năm muốn đánh mình, nhưng giây cuối cùng lại chuyển hướng đập bể ván gỗ trêи xe, giống như không muốn làm tổn thương hắn.

Hiện tại....

Hiên Viên Quân Ngọc cẩn thận suy nghĩ.

Hắn hỏi một câu

"Nghe nói Hoàng thất Kinh thành của Thịnh Nguyên quốc các ngươi giờ đang thịnh hành một loại đam mê mới."

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép.



(눈_눈) ]

Tô Yên ngơ ngác

"Đam mê gì?"

"Long Dương chi hảo."

Động tác bôi thuốc của Tô Yên khựng lại.

Tiểu Hoa vội vàng giải thích

"Ký chủ, ý của Nam chủ đại nhân là đoạn tụ luyến ái."

Tiểu Hoa cố gắng nói dễ hiểu nhất, sợ Tô Yên không hiểu nổi.

Hiên Viên Quân Ngọc lại nói tiếp

"Chẳng lẽ, Tô thiếu hiệp nhớ thương ta sao?"

Ba phần thật, bay phần nghiền ngẫm.

Vốn tưởng rằng sẽ làm Tô Yên tức giận.

Long Dương chi hảo là chuyện không thể nói ra ngoài.

Nếu ở chỗ đông người bị nói như vậy, không khác gì vũ nhục, so với mắng tổ tông của người ta thì còn quá đáng hơn, sợ là ăn no đòn.

Ai ngờ, nửa ngày sau Tô Yên vẫn trầm mặc không nói một câu, chỉ cẩn thận băng bó lại vết thương cho hắn.

Ý cười trêи mặt Hiên Viên Quân Ngọc cứng đờ.

Thằng nhãi này, thế nhưng thật sự nhớ thương hắn?

Bị một người nam nhân thích???????

Người này quả thật nên bị chém thành ngàn mảnh.

Hắn nhắm mắt lại, che dấu sát khí mãnh liệt trong đáy mắt.

Tô Yên dựa vào một thân cây bên cạnh.

Vừa nhắm mắt lại, Tiểu Hoa đã vội vã lên tiếng

"Hệ thống cảnh báo, Nam chủ đại nhân xuất hiện sát ý mãnh liệt với ký chú. Cảnh báo, cảnh báo!!! Đề nghị ký chủ bảo vệ tốt cho bản thân!"

Tô Yên hé mắt, nhìn người nào đó đang nhắm mắt dựa vào gốc cây đối diện.

Sau đó lại trả lời Tiểu Hoa một câu

"Ta biết rồi!"

Ký chủ bình bình đạm đạm trả lời làm Tiểu Hoa cả kinh.

Đây là lần đầu tiên Nam chủ đại nhân có sát ý mãnh liệt với ký chủ như vậy.

Nhưng có một điều Tiểu Hoa không nói với Tô Yên, sát ý của Nam chủ đại nhân chỉ xuất hiện trong chớp mắt, sau đó liền biến mất, không thể đo được.

Tiểu Hoa bắt đầu cân nhắc, nếu không thì bảo ký chủ cách xa Nam chủ đại nhân một chút??
 
Chương 1743: Tô thiếu hiệp uy vũ 26


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Sáng hôm sau, mọi người tỉnh lại, tiếp tục lên đường.

Dọc theo đường đi, trong xe ngựa vô cùng an tĩnh, hai người còn không giao lưu một câu.

Qua bên kia ngọn núi thì đã quá giờ ngọ, rốt cuộc cũng tới được sơn trấn trong lời kể của Tô Yên.

Xe ngựa chậm rãi chạy, bốn phía xung quanh vô cùng náo nhiệt, người tới người lui không ngừng.

Tiếng rao bán hàng, tiếng người nói chuyện trộn lẫn với nhau.

Lý Đại Bạch vén rèm lên, dò hỏi

"Tiểu huynh đệ, nhà cậu ở đâu?"

Tô Yên dựa theo ký ức của nguyên thân, cẩn thận suy nghĩ

"Đi dọc theo con đường này, ra khỏi thị trấn sẽ có một thôn nhỏ."

Lý Đại Bạch gật đầu, có vẻ vô cùng cao hứng, hiển nhiên cũng rất mong chờ được tới nhà Tô Yên.

Tô Yên xốc mành che cửa sổ lên nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài.

Hiên Viên Quân Ngọc nhìn chằm chằm vào nàng.

Thằng nhãi này rốt cuộc là làm sao?

Hắn nhắm mắt, nửa ngày sau mới lên tiếng nói một câu

"Sao hôm nay ngươi nói ít vậy?"

Tô Yên nhìn hắn

"Không có gì muốn nói!"

Hiên Viên Quân Ngọc nghe xong, ý vị thâm trường cười một tiếng

"Cái loại đam mê này, thật sự không nên nói nhiều."

Tô Yên đáp

"Chàng rất chán ghét sao?"

Mí mắt hắn giật giật, không biết đang nghĩ tới điều gì.

Lời nói ra mang theo một loạt cảm xúc khác thường

"Những người chống lại ý trời đều đáng chết."

Tô Yên nghe xong liền cứng người.

Nàng lên tiếng

"Ừm."

Sau đó không nói thêm gì nữa, quay ra ngoài cửa sổ nhìn khung cảnh náo nhiệt bên ngoài.

Tiểu Hoa dò hỏi

"Ký chủ, chị đang suy nghĩ gì vậy?"

"Trước khi khôi phục thân phận nữ nhi, ta sẽ cách xa hắn một chút."

Tiểu Hoa vỗ tay ầm ầm

"Ký chủ yên tâm! Sức lực của chị lớn như vậy, Nam chủ đại nhân không thể giết được chị đâu!"

Tô Yên lắc đầu

"Nếu hắn muốn giết chết ta thì có quá nhiều thủ đoạn, ta khó lòng phòng bị hết được."

Nàng lại không muốn đả thương hắn.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép.



(눈_눈) ]

Đặt mình vào thế phòng ngự, bị động đã là chiếm hạ phong.

Cho nên, vẫn nên cách xa hắn một chút.

Tiểu Hoa lại hỏi

"Ký chủ, vậy chị định khi nào khôi phục thân phận nữ nhi?"

"Ta không trở về quân doanh."

"Thật sao??"

"Ừm."

Tiểu Hoa không hiểu ý của Tô Yên, nhưng nó tin chắc rằng ký chủ đã có biện pháp rồi.

Xe ngựa tiếp tục chạy xuyên qua thị trấn, dọc theo con đường tới một thôn nhỏ.

Xe ngựa xa hoa vừa xuất hiện liền hấp dẫn không ít người dân chạy tới xem.

Vừa nhìn đã biết lai lịch chiếc xe này không đơn giản.

Thôn dân cũng không dám tiến tới quá gần, chỉ dám đứng từ xa mà nhìn.

Xe ngựa chạy tới hộ dân cuối cùng trong thôn rồi dừng lại.

Tô Yên đứng ở cửa nhìn.

Lý Đại Bạch hỏi

"Tiểu huynh đệ, đây là nhà cậu sao?"

Tô Yên gật đầu

"Ừm"

Trong sân, ba vị phu nhân ngồi ở bàn đá vừa cắn hạt dưa vừa trò chuyện.

Một người nói

"Tô đại nương, số của bà cũng thật tốt nha, nhi tử vừa cưới vợ, đã sắp có cháu nội bế rồi."

Tô đại nương nghe đến nở hoa trong lòng nhưng vẫn giả vờ khiêm tốn nói

"Làm gì có, về sau còn phải nhọc lòng nhiều."

Một vị phu nhân chú ý tới chiếc xe ngựa dừng trước cửa, vỗ vỗ Tô đại nương, nghi hoặc. TruyenHD

"Tô đại nương.... những người này là tới tìm bà sao?"

Tô đại nương ngẩng đầu, nụ cười trêи mặt vẫn còn tươi rói.

Tô Yên đã hờ hững nói một câu

"Mẫu thân! Đã lâu không gặp!"

Tô Yên vừa dứt lời, nụ cười trêи mặt Tô đại nương liền cứng đờ.

'Cạch' một tiếng, chậu rau đang nhặt dở liền rơi đầy đất.
 
Chương 1744: Tô thiếu hiệp uy vũ 27


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Hai vị phu nhân kia cũng vô cùng kinh ngạc

"Tô đại nương, đây là nhi tử đi tòng quân mà bà hay nhắc với chúng tôi sao?"

"Ai da, không tồi nha."

Nói xong, ánh mắt của mấy vị phu nhân đều nhìn về chiếc xe ngựa phía sau lưng Tô Yên.

Hiên Viên Quân Ngọc xuống xe.

Cẩm y ngọc bào toàn thân tự phụ, vừa nhìn thấy đã biết là nhân vật lớn.

Hắn quét một vòng bốn phía xung quanh.

Hai phu nhân kia vội vàng đứng dậy, có chút co quắp.

Đại khái chưa từng gặp qua, cũng không biết phải ứng phó với đại nhân vật như thế nào, bèn giật giật tay áo Tô đại nương, đánh mắt dò hỏi.

Tô đại nương mãi mới phục hồi được tinh thần, mở miệng theo bản năng.

"Sao ngươi lại tìm tới đây?"

Lời nói của bà ta không có chút vui sướиɠ nào, chỉ có chất vấn.

Tô đại nương nói xong, hai vị phu nhân đứng bên cạnh đều thấy vô cùng khó hiểu.

Tô đại nương đang nói cái gì vậy?

Cao hứng đến choáng váng rồi sao?

Tô Yên lên tiếng

"Mẫu thân ở đâu ta cũng có thể tìm được."

Tô Yên vừa nói lời này, sắc mặt của Tô đại nương liền trở nên vô cùng phức tạp.

Đối với sự xuất hiện của Tô Yên, có bài xích, có ngoài ý muốn, có kinh hoảng bất an, nhưng lại không có chút cảm giác cao hứng nào.

Thời gian trước Tô Yên vừa nhập quân ngũ, Tô đại nương đã dẫn theo con trai và con dâu chuyển nhà ngay lập tức.

Chuyển đến Y Sơn trấn, nói với mọi người con trai nhỏ đi tòng quân, tâm tình vô cùng buồn rầu nên muốn chuyển nơi ở, không muốn nhìn vật lại nhớ người, sống khổ sống sở.

Không khí trong nhà có chút xấu hổ.

Tô Yên lại lên tiếng

"Chẳng lẽ mẫu thân không muốn cho chúng ta vào trong ngồi sao?"

Hai vị phu nhân kia đều có mắt, biết là chuyện nhà người ta, đương nhiên không tiện quấy rầy lâu liền nhanh chóng trở về nhà.

Tô đại nương lấy lại tinh thần, nở nụ cười hiền lành nhìn Hiên Viên Quân Ngọc.

Hiển nhiên, trong bốn người này, Hiên Viên Quân Ngọc mới là đại nhân vật.

Ba người còn lại giống như là người hầu.

Tô đại nương lên tiếng

"Các vị đại nhân, mời vào bên trong. Hàn xá thô bỉ, mong các vị không ghét bỏ."

Lý Đại Bạch xua xua tay, cười ha ha nói

"Đại nương nói gì vậy, chúng ta ở quân doanh còn khổ hơn như thế này nhiều. Tất nhiên sẽ không ghét bỏ."

Nói xong, Lý Đại Bạch sóng vai cùng Tô Yên đi vào trong.

Vừa đi, Lý Đại Bạch vừa nhìn Tô Yên, một lúc sau mới rụt rè nói

"Tiểu huynh đệ, sao ta cảm thấy mẫu thân của cậu nhìn thấy cậu trở về lại không hề cao hứng như vậy? Chẳng lẽ là cậu được nhặt về, cho nên quan hệ với mẫu thân ngươi mới không tốt sao?"

Lý Đại Bạch nghĩ gì nói đấy, không hề cố kỵ.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tô Yên hờ hững lên tiếng

"Thân sinh."

"À, à, hóa ra là như vậy a."

Lý Đại Bạch nghĩ, có lẽ mẫu thân nhà người ta đều đối xử với con cái của mình như vậy.

Sau đó hắn cũng không để ý nữa.

Đi vào trong mới phát hiện nơi này không hề tồi.

Tứ hợp viện được quét dọn sắp xếp sạch sẽ, ở trong thôn này đã là khá giả rồi.

Tô đại nương vội vàng lau lau cái bàn

"Mấy vị đại nhân, ngồi đi, ngồi đi, đừng chê nhé!"

Nói xong vội vàng bưng nước cùng quả khô đến.

Chờ làm xong, Tô đại nương ném cho Tô Yên một ánh mắt, sau đó lên tiếng

"Tiểu Yên, ra đây cùng ta."

Tô Yên gật đầu

"Được!"

Nói xong liền đứng dậy đi theo chân Tô mẫu ra ngoài.

Lục Vân nhìn theo bóng Tô Yên rời đi, nhỏ giọng nói

"Vị đại nương này có vẻ không hề thương thiếu hiệp.". ||||| Truyện đề cử: Vai Ác Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa |||||

Trong giọng nói của Lục Vân còn có chút đau lòng, có chút mất mát.

So với Lý Đại Bạch, Lục Vân càng thêm để ý hơn.

Nàng lớn lên trong sự thương yêu của tất cả mọi người trong nhà, tuy rằng phụ mẫu đều đã qua đời, nhưng lúc còn sống song thân đều vô cùng thương yêu nàng, cho nên Lục Vân có thể nhìn thấy sự bài xích trong ánh mắt Tô đại nương dành cho Tô Yên.

Bà ta không hề vui mừng, thậm chí còn mong Tô Yên đừng trở về.
 
Chương 1745: Tô thiếu hiệp uy vũ 28


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên bị Tô đại nương gọi đi.

Vừa vào bên trong một căn phòng nhỏ, vẻ mặt tươi cười của bà ta lập tức biến mất, chớp mắt liền thay đổi.

Ánh mắt bà ta nhìn Tô Yên vô cùng phức tạp.

Một lúc lâu sau, bà ta thở dài một tiếng

"Tiểu Yên, sao lúc này con lại trở lại đây?"

Giọng điệu ngoài bài xích, còn có thêm vài phần bất đắc dĩ.

Nói thế nào thì cũng là miếng thịt rơi từ trêи người mình xuống, lúc trước ép nàng đi tòng quân thay ca ca cũng là bất đắc dĩ.

Chiến trường là nơi nào chứ?

Trăm người đi, may mắn có một vài người còn có thể trở về.

Nếu ca ca nàng chết, vậy thì hương khói liệt tổ liệt tông Tô gia ai sẽ lo liệu đây?

Tô đại nương cũng không còn cách nào tốt hơn, lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt.

Bắt buộc phải giữ một bên, bỏ một bên.

Tô Yên nhìn Tô đại nương, lên tiếng

"Ta trở về nhìn một chút."

Tô đại nương gật gật đầu

"Vậy, vậy sẽ phải đi sao? Liệu có còn phải đánh trận nữa không?". TruyenHD

"Phải đi!"

Tô đại nương nghe đến đây, nhìn nữ nhi của mình, có chút không nỡ.

Lần này rời đi, cũng không biết sau này có gặp lại nữa không.

Nhưng so sánh với việc này, trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm nhiều hơn.

Bà ta còn tưởng rằng Tô Yên trở về là muốn nhi tử đi tòng quân.

Hóa ra đã nghĩ nhiều rồi.

Tô đại nương cố gắng ổn định tâm tình, kéo tay Tô Yên

"Tiểu Yên, những người tới đây cùng con là ai vậy? Hình như, là đại nhân vật đúng không?"

Tô Yên lui về sau một bước, né tránh động tác kéo tay của Tô đại nương.

Lên tiếng trả lời

"Ừm."

Tiểu Hoa lúc này mới nói

"Ký chủ, nguyện vọng của nguyên thân ngoại trừ về nhà, còn có một vấn đề muốn hỏi mẫu thân của mình."

"Vấn đề gì?"

"Nguyên thân muốn hỏi người mẫu thân này có hối hận khi đã đẩy nàng đi tòng quân thay cho ca ca không?"

Khi nguyên thân chết, trong đầu chỉ có hình ảnh của mẫu thân.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Phụ thân đã mất từ lâu, không có gì vướng bận.

Lúc trước nguyên thân đáp ứng cải trang nam tử nhập ngũ, cũng vì mẫu thân nàng khóc lóc kể lể cầu xin.

Cho nên nguyên thân đặc biệt muốn biết điều này.

Tô Yên nghe xong, lên tiếng

"Mẫu thân"

"Ai, sao vậy Tiểu Yên?"

Thái độ của Tô đại nương không hề bài xích như lúc trước nữa, mà đã có chút quan tâm trong giọng nói.

Sự quan tâm này không giống như giả vờ.

Chỉ là ······

Tô Yên lên tiếng

"Nếu cho mẫu thân chọn lại một lần nữa, mẫu thân vẫn sẽ để ta thay ca ca tòng quân sao?"

Tô Yên vừa dứt lời, thân thể Tô đại nương cứng đờ.

Cặp mắt của bà ta mang theo hoảng loạn, nhưng rất nhanh liền khôi phục như cũ

"Hiện giờ ca ca của con đã cưới vợ, tẩu tẩu* của con cũng sắp sinh rồi. Con vẫn sống sót khỏe mạnh, nhắc tới chuyện đó làm gì?"

*tẩu tẩu: Chị dâu

Tô Yên im lặng.

Tô đại nương nhìn đi chỗ khác, muốn trốn tránh ánh mắt của nàng, vội nói

"Được rồi, được rồi, mọi người bên ngoài chắc cũng sốt ruột rồi. Chúng ta đi ra ngoài thôi."

Nói xong liền vội vã đẩy cửa đi ra ngoài.

Tiểu Hoa mê mang

"Ký chủ, bà ta như thế này là hối hận hay không hối hận vậy?"

Nửa ngày sau, Tô Yên mới đáp lại

"Hỏi lại lần nữa sẽ có đáp án."

Tô đại nương bưng trà mời khách quý đường xa tới.

Tô Yên mang chén ra.

Lục Vân thấy thế, liền chạy tới

"Ân nhân, đưa cho ta đi."

Nói xong, vội vàng cầm lấy khay chén trong tay Tô Yên.

Tô Yên kéo chiếc ghế bên cạnh Hiên Viên Quân Ngọc qua, cố ý cách xa hắn, ngồi xuống bên cạnh Lý Đại Bạch.

Hiên Viên Quân Ngọc liếc nhìn Tô Yên một cái.

Lý Đại Bạch ngồi đó chém gió quên sầu với Tô Yên.

Giọng của hắn ta vừa ồm vừa to, hơn nữa lại rất tín nhiệm Tô huynh đệ, nên thoải mái mở máy phát hết cơ.

Cả tứ hợp viện đều vang vọng giọng nói của hắn.
 
Chương 1746: Tô thiếu hiệp uy vũ 29


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Mà mẫu thân của Tô Yên vẫn còn đang nhìn chằm chằm Hiên Viên Quân Ngọc, lời nói hay hành động đều muốn lấy lòng hắn.

Tô đại nương thấy chén trà trước mặt Hiên Viên Quân Ngọc đã cạn, liền vội vàng rót trà.

Vừa rót vừa hỏi

"Tiểu Yên là thuộc hạ của đại nhân sao?"

Hiên Viên Quân Ngọc liếc nhìn Tô Yên một cái, khóe môi câu lên

"Không phải, ta còn phải nghe theo hắn."

Tô đại nương nghe vậy, tỏ vẻ khó tin.

Chỉ cho rằng Tô Yên có quan hệ tốt với vị đại nhân này, cho nên hắn mới nói giỡn một chút.

Tô đại nương nói tiếp

"Đại nhân sao lại đùa như vậy?"

Nói thêm dăm ba câu, Tô Đại Nương không nhịn được nữa, ấp úng cất lời

"Không biết.... bên cạnh đại nhân.... có thiếu người hay không?"

Hiên Viên Quân Ngọc nhìn Tô đại nương

"Sao?"

Tô đại nương nắm chặt tay, có chút khẩn trương

"Trêи Tiểu Yên còn có một vị ca ca nữa, so với Tiểu Yên thì xuất sắc hơn nhiều. Muốn cho nó đi theo đại nhân làm việc."

Tô đại nương nghĩ Tô Yên là nữ nhi, sức yếu lại không khéo ăn nói nhưng vẫn được vị đại nhân này yêu thích, vậy nhi tử của bà khẳng định cũng sẽ ngồi được vào chỗ tốt.

Hiên Viên Quân Ngọc vừa nghe liền bật cười, chống một tay lên trán

"So với con trai nhỏ của bà còn ưu tú hơn sao?"

Tô đại nương gật đầu

"Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi."

Nhưng Tô đại nương nói xong, phát hiện vị đại nhân này vẫn đang cười.

Nhất thời lưỡng lự

"Không biết đại nhân có muốn nhận thêm nữa không?"

"Ít nhất cũng phải cho ta nhìn xem, nhi tử của bà có bao nhiêu ưu tú chứ?"

Vừa nói, Hiên Viên Quân Ngọc vừa uống một ngụm trà.

Nghĩ tới lần đầu tiên hắn gặp Tô Yên, một tay cầm dao găm, biểu tình lạnh nhạt, ánh mắt không hề dao động, vượt qua thiên binh vạn mã bắt hắn đi.

Nhân vật như vậy, cả đời hắn mới chỉ gặp có một người.

Làm hắn bị thương mà vẫn có thể sống hoàn hảo đến vậy, cũng chỉ có duy nhất một người.

Vậy mà mẫu thân của Tô Yên lại nói ca ca của Tô Yên còn ưu tú hơn nữa, khiến hắn có chút hứng thú.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Người đó, liệu có thể có bao nhiêu ưu tú chứ?

Có thể mặt không đổi sắc đánh hắn hôn mê bất tỉnh rồi khiêng đi sao?

Hay là có thể đi ra từ trong mưa tên mà không bị thương lấy một sợi lông tóc?

Trong đầu Hiên Viên Quân Ngọc suy nghĩ không ít, nhưng tất cả đều là hình ảnh của Tô Yên.

Ừm, Tô Yên quả thật làm người ta kinh diễm mà.

Những ký ức ấy như khắc sâu vào đầu Hiên Viên Quân Ngọc.

Nghĩ vậy, hắn lại quay sang nhìn Tô Yên.

Hình như, từ đêm qua tới giờ Tô Yên còn chưa nói với hắn một câu nào.

Hơn nữa có vẻ đang muốn trốn tránh hắn.

Hắn rất đáng sợ sao?

Hay là hắn dọa tên nhóc kia sợ rồi?

Hay là Tô Yên đã nghĩ thông, đam mê đoạn tụ này thật sự không nên tồn tại?

Hiên Viên Quân Ngọc suy tư thật lâu.

Nếu thật sự như vậy thì thằng nhãi này vẫn còn có thể tự mình hiểu lấy.

Suy nghĩ của Hiên Viên Quân Ngọc đã chạy đi xa tít mù tịt rồi.

Còn Tô đại nương đứng bên cạnh vui đến nỗi không khép được miệng lại.

Càng mong nhi tử sớm quay về, biểu hiện thật tốt trước mặt đại nhân.

Nếu được đại nhân coi trọng, có lẽ về sau con đường thăng quan tiến chức sẽ không phải lo nữa rồi.

Màn đêm buông xuống, tần suất Hiên Viên Quân Ngọc nhìn Tô Yên càng lúc càng tăng.

Sau khi ăn cơm chiều, Hiên Viên Quân Ngọc chủ động bắt chuyện với Tô Yên.

Lúc đó Tô Yên đang ngắm sao bên ngoài.

Hiên Viên Quân Ngọc đi một vòng

"Ngươi đang trốn tránh ta sao?"

Thấy hắn chủ động nói chuyện, Tô Yên nhìn về phía hắn.

Trầm mặc.

Đó chính là xác nhận nàng đang trốn tránh hắn.

Hiên Viên Quân Ngọc gợi cánh môi mỏng

"Sao thế? Ngươi cảm thấy đam mê đoạn tụ kia của ngươi nói ra sẽ xấu hổ sao?"

Hắn vừa dứt lời, bỗng nhiên 'vút' một tiếng, một mũi tên xuyên thủng trời cao phóng tới.
 
Chương 1747: Tô thiếu hiệp uy vũ 30


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tốc độ quá nhanh, xuất hiện cũng quá đột nhiên, bỗng nhiên, 'đinh'!

Một chiếc phi tiêu trực tiếp va chạm với mũi tên.

Nhưng không biết người bắn ra mũi tên đã dùng lực lớn đến thế nào.

Mũi tên bị gãy làm đôi, nhưng đầu mũi tên vẫn bay thẳng tắp về phía Hiên Viên Quân Ngọc.

Mà phi tiêu đã găm thẳng vào thân cây.

Những việc này phát sinh chỉ trong nháy mắt.

Phanh!

Tô Yên duỗi tay, bắt lấy mũi tên đã bay tới sát mặt Hiên Viên Quân Ngọc.

Mũi tên xẹt qua tay nàng, khó khăn lắm mới có thể dừng lại.

Khoảng cách với mặt Hiên Viên Quân Ngọc cũng chỉ còn một nắm tay.

Máu tươi đỏ rực chảy xuống từ lòng bàn tay nàng.

Tô Yên rút mũi tên ra rồi ném đi.

Ánh mắt không hề dao động, nhìn xung quanh.

Vừa nhìn vừa hỏi

"Chàng không sao chứ?"

Vừa dứt lời, hơn mười hắc y nhân bay tới, tay cầm đao hướng thẳng tới chỗ Hiên Viên Quân Ngọc.

Đúng lúc này, ba tên ám vệ cũng xuất hiện.

Mười mấy người đánh với ba ám vệ.

Tô Yên giữ chặt cánh tay Hiên Viên Quân Ngọc, kéo hắn vào dưới tàng cây hoè.

Chờ sắp đặt ổn thỏa cho hắn xong, nàng quay đầu đi ra ngoài.

Nháy mắt liền xông vào đánh với đám sát thủ.

Bởi vì có thêm Tô Yên gia nhập, từ tình thế hai bên giằng co, nhanh chóng nghiêng về một phía.

Hiên Viên Quân Ngọc đứng dưới tán cây hòe, nhìn máu dính trêи y phục của mình.

Là vừa rồi bị tay Tô Yên dính vào.

Trong đầu hắn không ngừng tua đi tua lại hình ảnh vừa xảy ra, còn có ngữ khí Tô Yên thấp giọng lo lắng hỏi hắn.

Hắn thấp giọng lẩm bẩm một câu

"Một kẻ đoạn tụ mà thôi."

Dứt lời.

Tiểu Hoa reo lên

"Leng keng, chúc mừng ký chủ, một ngôi sao đã sáng."

Hả? Một ngôi sao đã sáng?

Không phải hắn vô cùng chán ghét chuyện bị một nam nhân thích sao?

Sao đột nhiên lại sáng?

Chẳng lẽ hắn thích nam nhân sao?

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tô Yên càng nghĩ càng liên miên, động tác của nàng cũng càng lúc càng nhanh.

Nàng phụ trách chiến đấu, ba ám vệ phía sau phụ trách thu hoạch.

Chỉ một loáng sau, mười mấy sát thủ đã chết hơn một nửa.

Mấy kẻ còn sống cũng không một ai lành lặn.

Lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau.

Một tên sát thủ dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Tô Yên

"Đây không phải chuyện của ngươi, tránh ra. Chúng ta muốn lấy mạng chó của Hiên Viên Quân Ngọc."

Dứt lời, Tô Yên liền đá thẳng vào ngực hắn.

Hờ hững nói

"Ta cứ muốn xen vào."

Dứt lời, càng đánh hăng.

Lời này của Tô Yên bị Hiên Viên Quân Ngọc nghe thấy.

Hừ, hắn càng muốn giết chết Tô Yên này.

Ánh mắt hắn sâu kín.

Tiểu Hoa vội vã cảnh báo

"Cảnh báo, cảnh báo, sát ý của Nam chủ đại nhân với ký chủ đột nhiên tăng mạnh, ngài ấy muốn giết chết chị."

Tô Yên khựng lại, lùi hai bước.

Những kẻ còn sống đều bị Tô Yên đả thương nặng.

Đã không còn hung hăng như trước, ba ám vệ kia nhanh chóng xông lên, tiếp tục đánh.

Tô Yên liếc mắt nhìn Hiên Viên Quân Ngọc một cái.

Đúng lúc Hiên Viên Quân Ngọc cũng nhìn nàng chằm chằm. ||||| Truyện đề cử: Ông Chồng Bị Bệnh Nan Y |||||

Hai người nhìn nhau.

Tô Yên dời ánh mắt.

Lau máu trong lòng bàn tay, đi tới một hướng khác.

Động tĩnh bên ngoài lớn như vậy, rất nhanh liền hấp dẫn những người ở trong phòng.

Cả đời Tô đại nương đã bao giờ gặp phải tình huống như thế này, vừa nhìn liền sợ tới mức hôn mê bất tỉnh.

Lục Vân đi ra, lúc gặp sơn tặc trong núi cũng đã nhìn qua cảnh máu me, tuy rằng có sợ hãi, nhưng cũng không đến mức như Tô đại nương.

Lý Đại Bạch hùng hùng hổ hổ

"Lão tử ở đây mà dám đuổi giết tới nơi này, tìm chết sao?"

Nói xong liền cầm băng ghế xông lên.

Lục Vân thấy Tô Yên đi sang bên cạnh, dưới ánh trăng thấy bàn tay nàng đang tí tách chảy máu liền hoảng sợ, vô cùng sốt ruột.

"Thiếu hiệp, người bị thương rồi."

Sau đó vội vàng chạy ra chỗ Tô Yên.
 
Chương 1748: Tô thiếu hiệp uy vũ 31


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Một nén nhang sau.

Sát thủ biết không còn cơ hội, nhanh chóng thoát thân.

Ám vệ nhanh chóng dọn dẹp trong viện sạch sẽ, chỉ còn mùi máu tanh bay thoang thoảng trong không khí.

Tô Yên ngồi trêи bậc cầu thang, Lục Vân ngồi bên cạnh nàng đang cẩn thận băng bó.

Bôi thuốc xong, bởi vì không có băng gạc, nên bắt buộc phải dùng khăn tay màu trắng băng bó tạm.

Hai mắt Lục Vân đỏ bừng, hai tay run run.

Lục Vân cố gắng khắc chế nỗi sợ hãi trong lòng, cuối cùng cũng băng xong

"Thiếu hiệp, người có bị thương ở đâu nữa không?"

Tô Yên nhìn Lục Vân, thu tay lại, đáp một câu

"Cảm ơn."

Lục Vân nghe xong, lập tức lắc đầu

"Thiếu hiệp đã cứu Lục Vân, Lục Vân chỉ có thể giúp người một chút việc cỏn con như thế này, lại không thể làm gì hơn."

Hai mắt Lục Vân vô cùng chân thành.

Lúc này, Lý Đại Bạch lên tiếng

"Tiểu huynh đệ, mẫu thân của cậu không có vấn đề gì, đã tỉnh lại rồi."

Nghe thấy Lý Đại Bạch nói vậy, Tô Yên đứng dậy.

Lục Vân cũng đứng lên theo, hai người một trước một sau đi vào bên trong.

Lục Vân bên cạnh vừa đi vừa trấn an Tô Yên

"Thiếu hiệp, bá mẫu* sẽ không sao đâu, người đừng quá lo lắng!"

*Bá mẫu: Bác gái

Tô Yên không để ý, từ khi nàng ngồi ở cầu thang cho đến khi nàng đi vào trong nhà chính, Hiên Viên Quân Ngọc vẫn luôn nhìn nàng chằm chằm.

Tất nhiên, cảnh tượng Lục Vân băng bó cho Tô Yên hắn cũng nhìn thấy rõ ràng.

Hắn nở một nụ cười khó hiểu

"Trốn tránh ta?"

Vừa nghĩ, Hiên Viên Quân Ngọc không vội đi vào nhà chính, mà đi vào trong phòng bên cạnh.

Tô đại nương tất nhiên không bị sao cả, chỉ là bị dọa đến ngất xỉu.

Mấy ngày sau đó vẫn luôn gặp ác mộng, cũng không dám đi ngang qua gốc cây hòe mà chỉ dám đi vòng đường khác.

Nhóm người Tô Yên ở lại đây ba ngày.

Kể từ buổi tối hôm đó, đã ba ngày rồi Tô Yên không nói chuyện với Hiên Viên Quân Ngọc.

Nàng cố ý trốn tránh hắn, cũng chỉ giáp mặt một vài lần.

Nhiều ngày nay vẫn đi cùng Lục Vân lên thị trấn mua đồ.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Cho tới hôm nay, Lục Vân tới tìm Tô Yên, muốn cùng Tô Yên lên thị trấn nghe kể chuyện.

Chân trước Lục Vân vừa đứng ở cửa phòng Tô Yên, chân sau Lý Đại Bạch cũng đã chạy tới nơi.

Lý Đại Bạch đứng chắn ở cửa phòng Tô Yên, không cho nàng đi.

Ấp a ấp úng.

Tô Yên nghi hoặc

"Sao vậy?"

Lý Đại Bạch ậm ừ mãi mới có thể nói ra

"Tiểu huynh đệ, nếu không, để ta bồi Lục Vân đi nghe kể chuyện, còn cậu ở lại trông vị đại gia này đi được không?"

Hai ngày trước Lý Đại Bạch vẫn luôn gọi Hiên Viên Quân Ngọc là tù binh, là kẻ bại trận.

Hai ngày sau, tù binh thăng lên làm đại gia rồi.

Ánh mắt Lục Vân nhìn Tô Yên tha thiết, nàng ta rất muốn đi nghe kể chuyện với Tô Yên.

Cũng không phải là nàng ta thích nghe kể chuyện, mà nàng ta muốn được ở bên cạnh Tô Yên mà thôi.

Tô Yên hỏi lại

"Ngươi không trông được hắn sao?"

Lý Đại Bạch thở dài thườn thượt

"Tiểu huynh đệ, trước kia cậu làm thế nào mà có thể ở chung được với hắn vậy? Hắn đâu có chút tự giác nào của tù binh, rõ ràng coi chúng ta là thuộc hạ mà."

Trước kia khi chưa gặp được Hiên Viên Quân Ngọc, Lý Đại Bạch luôn coi bản thân như một trang nam nhi hảo hán đỉnh thiên lập địa.

Nhưng qua mấy ngày nay, Lý Đại Bạch có chút hoài nghi bản thân.

Hiên Viên Quân Ngọc vừa mở miệng, khẩu khí chính là ra lệnh, hắn ta liền theo bản năng nhấc chân đi làm việc cho tên này.

Ngày đầu tiên trông coi hắn, Lý Đại Bạch bị sai vặt cả một ngày, đến lúc ngồi bệt xuống đất mệt như chó, Lý Đại Bạch mới hoảng hốt nhớ ra mình vốn không phải thuộc hạ của hắn.
 
Chương 1749: Tô thiếu hiệp uy vũ 32


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Đến ngày hôm sau, khi Hiên Viên Quân Ngọc lần nữa mở miệng sai bảo Lý Đại Bạch.

Lý Đại Bạch đương nhiên không mắc lừa thêm lần nữa.

Kết quả là thằng nhãi đó trực tiếp gọi ám vệ ra.

Hoặc là làm việc, hoặc là chết.

Ba người ăn mặc kín mít, hơn nữa còn là sát thủ hàng đầu, giết người không chớp mắt.

Lý Đại Bạch liền cụp đuôi, cun cút đi làm việc.

Tướng quân đã giao phó cho hắn ta trước khi đi, phải bảo đảm Hiên Viên Quân Ngọc hoàn hoàn chỉnh chỉnh, an toàn cho tới khi hắn trở Kim Ngọc quốc.

Lý Đại Bạch cảm thấy tên Hiên Viên Quân Ngọc này chính là một kẻ biến thái.

Kén cá chọn canh, cái này không được, cái kia không được, cho dù Lý Đại Bạch có là trang nam tử hán ở quân doanh thì hai cái chân của hắn ta cũng sắp phế tới nơi rồi.

Không nhịn được nữa liền chạy tới xin Tô Yên giúp đỡ.

Không hiểu trước kia Tô Yên làm thế nào mà có thể hàng phục được tên biến thái này nữa.

Tô Yên

"Nếu hắn cứ luôn sai bảo không ngừng, ngươi trực tiếp đánh ngất hắn là được rồi."

Tiểu Hoa nghe Tô Yên nói xong, cả người phát run.

Ký chủ đối xử với Nam chủ đại nhân càng ngày càng hung tàn.

Chẳng những tự mình hung tàn, lại còn kéo theo cả người khác hung tàn với Nam chủ đại nhân nữa.

Chậc chậc chậc.

Ngoài cửa truyền tới tiếng cười

"Ồ, Thật vậy sao?"

Hiên Viên Quân Ngọc không biết đã đứng ở cửa từ bao giờ.

Tô Yên liếc mắt, hai người nhìn nhau.

Tô Yên liền nhìn đi chỗ khác.

Hiên Viên Quân Ngọc thấy Tô Yên vẫn cứ né tránh hắn, đẩy Lý Đại Bạch đang đứng ra chỗ khác.

Trực tiếp đi thẳng tới chỗ Tô Yên

"Sao ta cảm thấy gần đây Tô đại anh hùng đang trốn tránh ta nhỉ?"

Khẩu khí của hắn vô cùng quái dị.

Lý Đại Bạch thấy ở đây không còn chuyện của mình nữa liền muốn rời đi.

Mấy ngày nay bị tên biến thái này sai vặt, trong lòng đã nảy sinh chút sợ hãi với hắn rồi.

Luôn muốn trốn đi, sợ lại bị hắn bắt làm việc.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Lý Đại Bạch quay sang nói với Lục Vân

"Không phải cô nương muốn đi nghe kể chuyện sao? Ta đưa cô đi. Tiểu huynh đệ còn có việc khác phải làm."

Lục Vân tha thiết nhìn Tô Yên, nhưng cuối cùng vẫn phải lưu luyến không rời đồng ý đi với Lý Đại Bạch.

"Được, vậy phiền huynh."

Nói xong, liền đi theo chân Lý Đại Bạch ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại Hiên Viên Quân Ngọc và Tô Yên.

Hiên Viên Quân Ngọc có rất nhiều điều bất mãn với Tô Yên, thế nên giờ hắn nhìn Tô Yên thế nào cũng không thấy vừa mắt, nhưng hắn không thể hiện trêи mặt mà vẫn nhẹ nhàng cười

"Tô anh hùng quả thật là không hổ là người vì nước vì dân a, còn có thể dạy bạn đánh ta hôn mê bất tỉnh."

Tô Yên đáp

"Ta chỉ đề nghị, làm hay không là do hắn."

"Nói như vậy, là ngươi không hề sai?"

Tô Yên nhìn Hiên Viên Quân Ngọc, có chút khó hiểu

"Ta làm sai điều gì?"

Hiên Viên Quân Ngọc nghe Tô Yên nói, càng cười tươi hơn

"Ngươi cùng cái gì Vân đó, nhìn qua thật sự vô cùng tình chàng ý thϊế͙p͙ nha."

Tô Yên nghiêm túc

"Đó là chuyện của ta."

"Chuyện của ngươi? Ngươi là một kẻ đoạn tụ, hà tất phải làm chậm trễ cô nương nhà người ta? Không sợ làm lỡ nhân duyên tốt của người ta sao?"

Tô Yên liếc hắn một cái,

"Vì sao chàng cứ một mực nói ta là đoạn tụ? Ta không phải đoạn tụ."

Nàng nói rất nghiêm túc.

Đôi mắt trong suốt lại vô cùng nghiêm túc, ngược lại lại làm cho Hiên Viên Quân Ngọc ngây ngẩn cả người.

Không phải đoạn tụ?

Cho nên, chuyện Tô Yên nói thích hắn cũng là giả sao?

Đứng ngốc một lúc mà ngọn lửa trong lòng Hiên Viên Quân Ngọc như muốn thiêu rụi cả cơ thể hắn.

Hắn nhìn Tô Yên chằm chằm, lần này, nụ cười trêи mặt cũng không còn nữa.

Ấn chặt bả vai Tô Yên, gằn giọng

"Ngươi cố ý trêu đùa ta sao?"

Tô Yên nghe xong, nghĩ nửa ngày vẫn không hiểu cái chuyện trêu đùa này từ đâu mà ra.

Không hiểu hắn đang nói cái gì nữa.

Thế cho nên nàng lại im lặng.

Hiên Viên Quân Ngọc nhìn nàng như vậy, càng thêm tức giận.

Hung tợn bóp cằm Tô Yên.

Cái gì mà cả người tự phụ, cái gì mà trích tiên, tất cả đều là mây bay.

Hắn cúi đầu hôn lên môi Tô Yên, còn cắn một cái.

Khẩu khí cứng rắn

"Bổn vương nói ngươi là đoạn tụ thì ngươi chính là đoạn tụ, không phải cũng là phải."
 
Chương 1750: Tô thiếu hiệp uy vũ 33


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên trố mắt nhìn hắn.

Mở miệng

"Chàng, chàng thích nam nhân?"

Nàng vừa hỏi vừa khẽ nhíu mày.

Hiên Viên Quân Ngọc nhìn Tô Yên, hỏa khí vừa tan đi một chút, lại muốn bùng nổ tiếp rồi

"Cái ánh mắt này của ngươi là có ý gì?"

Tô Yên nghiêm túc

"Chàng sẽ không thích nam nhân chứ?"

Nàng càng nói, Hiên Viên Quân Ngọc càng tức.

"Bổn vương thích cái gì còn cần ngươi quản sao?"

Tô Yên lắc đầu, không có nói nữa.

Hiên Viên Quân Ngọc vung ống tay áo rời đi.

Chỉ còn lại một mình Tô Yên ở trong phòng.

Tiểu Hoa vui vẻ

"Ký chủ, Nam chủ đại nhân thích chị đó~~~."

"Ừm."

Nàng lên tiếng.

Tiểu Hoa nhìn, ký chủ hình như không hề cao hứng....

"Ký chủ, chị không sao chứ?"

Tô Yên vuốt phẳng áo ngoài.

"Vẫn nên nhanh chóng trở về thân phận nữ nhi đi."

Tô Yên có chút lo lắng

"Ký chủ, chị có chủ ý gì rồi sao?"

"Ừm, có rồi."

Vốn dĩ Hiên Viên Quân Ngọc cảm thấy lúc đó bị chọc tức đến mất não rồi nên mới đi hôn môi với Tô Yên.

Hắn không phải đoạn tụ.

Bởi vì chút chuyện ngày trước, đối với những kẻ đoạn tụ, hắn vẫn luôn vô cùng chán ghét.

Hắn nghĩ, nếu Tô Yên vì nụ hôn trong lúc không tỉnh táo kia mà muốn dây dưa với hắn, hắn nhốt Tô Yên lại là được rồi.

Nhưng ba ngày sau, đến cả bóng dáng Tô Yên mà hắn cũng không nhìn thấy.

Sắc mặt Hiên Viên Quân Ngọc xám xịt.

Tên này có ý gì đây?

Ghét bỏ hắn sao?

Dưới tàng cây hòe, Hiên Viên Quân Ngọc ngồi im ở đó, nhìn chằm chằm vào cánh cửa, khóe môi rõ ràng có treo một nụ cười nhưng lại làm người ta nổi da gà.

Chỉ một lát sau, ngoài cửa truyền tới âm thanh.

Là Tô đại nương.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tô đại nương vừa vào cửa đã nhìn thấy Hiên Viên Quân Ngọc, ánh mắt sáng ngời

"Đại nhân, đại nhân, nhi tử của ta đã trở về rồi, ngài nhìn một chút."

Nói xong, vội vã chạy vào, phía sau lưng bà ta còn có hai người nữa.

Một nam một nữ.

Nam nhân mặc áo vải thô, thân thể rất cường tráng, trong tay còn cầm theo một túi bạc, sắc mặt có chút không kiên nhẫn

"Mẫu thân, Tô Yên mới tòng quân được bao lâu, liệu có thể gặp được nhân vật gì lớn chứ?"

Còn đưa người kia về nhà nữa.

Vừa nghe đã cảm thấy vô cùng khó tin.

Sau lưng nam nhân là một nữ nhân.

Y phục mặc trêи người cũng không tồi, cũng biết trang điểm.

Vừa đi vào vừa dày vò cái khăn tay, bĩu môi tỏ vẻ ghét bỏ ngôi nhà này của Tô đại nương.

Ả cũng xen vào nói một câu

"Tiểu Thiên, nếu không chàng và mẫu thân đi xem đi, ta đi về trước, con đường này qủa thật quá khó đi, dẫm lên muốn cộm cả chân."

Nói xong liền đưa tay lên bịt mũi, tỏ vẻ ghét bỏ.

Tô đại nương vội vàng nói to

"Nhi tử, ở đây, ở đây, con mau lại đây cho đại nhân nhìn xem."

Nói xong liền lôi kéo nhi tử của mình tới trước mặt Hiên Viên Quân Ngọc.

Hiên Viên Quân Ngọc hờ hững ngước mắt, con ngươi đen nhánh nhìn Tô Thiên, một lúc lâu sau mới lên tiếng hỏi

"Đại nhi tử của ngươi sao?"

Tô đại nương gật đầu lia lịa

"Đại nhân, đại nhi tử của ta thân thể cường tráng hơn tiểu nhi tử. Về sau nếu đi theo hầu hạ đại nhân, khẳng định sẽ tận tâm tận lực."

Tô Thiên vốn còn đang vô cùng khinh thường vị đại nhân trong miệng Tô đại nương.

Liếc mắt nhìn một cái, thái độ lập tức thay đổi 180 độ.

Thật, thật sự vừa nhìn đã biết vị đại nhân này lai lịch không hề nhỏ.

Tô Thiên bắt đầu bán tín bán nghi.

Đứng đơ ở đó để mặc cho Tô đại nương giới thiệu.

Mà Tô tức phụ* lúc nãy còn dè bỉu, giờ hai mắt sáng lấp lánh như đèn pha ô tô nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Quân Ngọc.

*Tức phụ: Con dâu

Vừa nhìn vừa nói với Tô đại nương

"Mẫu thân, sao người có thể để đại nhân ở lại nơi như thế này chứ? Đại nhân đã tới đây nhiều ngày như vậy, sao giờ người mới gọi hai chúng con về?"

Giọng nói của ả ta tràn ngập bất mãn với Tô đại nương.
 
Chương 1751: Tô thiếu hiệp uy vũ 34


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Hai nữ nhân cãi cọ ầm ĩ.

Hiên Viên Quân Ngọc coi như không nhìn thấy mấy người này, đánh mắt nhìn về phía cửa ra vào.

Lúc Lục Vân và Tô Yên về tới nhà, nàng liền nhìn thấy Tô Thiên - vị ca ca trong lời đồn của mình đang châm trà rót nước cho Hiên Viên Quân Ngọc.

Từng hành động, vẻ mặt đều tỏ vẻ lấy lòng.

Vừa bưng nước vừa hỏi

"Không biết đại nhân là quan mấy phẩm, làm gì ở trong triều đình ạ?"

Trong tay Lục Vân cầm không ít đồ, ánh mắt nàng ta nhìn Tô Yên ngập tràn ý xuân, là tình ý nữ nhân dành cho người mình yêu mà xấu hổ không dám nói ra.

Nụ cười trêи mặt Hiên Viên Quân Ngọc lập tức tắt ngúm.

Phản ứng này của hắn làm cho ba mẹ con nhà Tô đại nương ai nấy đều sửng sốt, không dám mở miệng nói thêm một câu.

Nhìn theo ánh mắt của hắn, liền thấy hai người Tô Yên và Lục Vân.

Tô đại nương vội vàng chạy tới bên cạnh Tô Yên, nhẹ giọng trách cứ một câu

"Ai da, sao giờ con mới về vậy? Để đại nhân và ca ca của con chờ lâu như vậy."

Nói xong lại kéo tay Tô Yên tới trước mặt Hiên Viên Quân Ngọc.

Nhỏ giọng nói

"Mặc kệ con làm thế nào, phải chiếm được cho ca ca con vị trí tốt nhất. Đến lúc đó, hai đứa các con có thể giúp đỡ lẫn nhau."

Tô Yên nhẹ đẩy bàn tay Tô đại nương đang kéo tay mình ra, vẫn ngoan ngoãn đi tới trước mặt Hiên Viên Quân Ngọc.

Hiên Viên Quân Ngọc câu khóe môi, như cười như không

"Trốn tránh ta nhiều ngày như vậy rồi, sao lần này không tránh tiếp?"

Tô đại nương vừa nghe xong, đã vội vàng nói

"Đại nhân, làm sao nó dám trốn ngài chứ, khẳng định là không có khả năng, ngài ngàn vạn lần đừng nóng giận nha."

Nói xong, Tô đại nương giật giật tay Tô Yên

"Còn không mau xin lỗi đại nhân đi?"

Tô Yên nhìn một đám ba người sắc mặt nịnh nọt.

Thật sự coi Hiên Viên Quân Ngọc trở thành người triều đình sao?

Cũng đúng, hắn cũng đúng là người của triều đình.

Nói đúng hơn, cũng là một quan lớn.

Đáng tiếc, lại là quân địch.

Còn hiện tại, đang là tù binh.

Tô Yên nhìn Tô đại nương

"Muốn chỗ tốt cho ca ca sao? Không phải ca ca bị bệnh nặng sao?"

Tô đại nương vừa nghe xong liền trợn mắt

"Đứa nhỏ này, nói chuyện kiểu gì vậy? Tại sao lại nguyền rủa ca ca của mày?"

Tô tức phụ lấy khăn tay che mũi, đánh giá Tô Yên từ trêи xuống dưới, tỏ vẻ muốn xem kịch vui

"Vị này, chính là 'tiểu đệ' của Tiểu Thiên sao?"

Ả ta cố ý nhấn mạnh hai từ 'tiểu đệ'.

Dĩ nhiên ả biết, Tô Yên là nữ nhi.

Lúc trước ả vừa mới gả vào Tô gia được hai ngày, mới chỉ gặp mặt vị muội muội này đúng một lần.

Triều đình liền phát lệnh kêu gọi tòng quân.

Để Tô Yên thay thế ca ca đi tòng quân, chính là chủ ý ả nghĩ ra chứ đâu.

Đến lúc đó Tô Yên chết trêи sa trường, ai còn quan tâm đến chân tướng chứ.

Không nghĩ tới vị muội muội này số mệnh cũng tốt nha, đi tòng quân lại có thể quen được một nhân vật lớn như vậy.

Tô Thiên vô cùng bất mãn với lý do thoái thác của Tô Yên.

Đặc biệt gã còn là huynh trưởng, trước kia Tô Yên vô cùng nghe lời hắn.

Hiện giờ như thế này là sao?

"Đừng nghĩ ra ngoài làm được chút việc đời, về nhà liền không tôn trọng huynh trưởng."

Một câu tiếp một câu, đều muốn mắng chửi Tô Yên.

Lục Vân tức giận, nắm chặt làn váy tiến lên phía trước

"Thiếu hiệp là người hiệp nghĩa nhất, các người không được nói chàng ấy như vậy!"

Hiên Viên Quân Ngọc liếc mắt nhìn Lục Vân.

Trước kia hắn không chú ý.

Giờ nhìn kỹ rồi, càng nhìn càng thấy không vừa mắt.

Một nhà này của Tô Yên, càng nhìn lại càng thêm chướng mắt.

Chỉ có Tô Yên còn có chút thuận mắt.

Hắn lên tiếng

"Im miệng, cút!"

Nói xong, chỉ chỉ Tô Yên

"Ngươi ở lại đây!"

Trước khi đi, Tô đại nương còn nháy mắt ra hiệu cho Tô Yên.

Muốn nàng nói vài lời hay cho ca ca trước mặt Hiên Viên Quân Ngọc.

Chỉ một lát, mọi người đã ra ngoài hết.

Chỉ còn lại Tô Yên và hắn.

Bộ mặt âm trầm của Hiên Viên Quân Ngọc giờ mới hòa hoãn dần, lại ôn hòa như trước.

Hắn ngước mắt, chậm rãi nói

"Nhiều ngày nay ngươi trốn tránh ta sao? Ta rất đáng sợ ư?"

Hắn giống như chỉ thuận miệng hỏi.

Nhưng ai đã hiểu rõ hắn thì sẽ biết, đây là khởi nguồn của một trận bão táp cuồng phong.

Tô Yên nghiêm túc đáp lời

"Chàng nói ta là đoạn tụ."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top