Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Dịch Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 1584: Cha Con Hợp Tác


"Cũng không biết các người dạy con thế nào, đứa trẻ chẳng những học những kẻ bất lương trên xã hội, đánh nhau gây chuyện, còn nói năng lỗ mãng với người lớn, không có một chút lễ phép! Không dạy dỗ là lỗi của cha! Thật không biết cậu dạy con kiểu gì!"

Bà ta nói năng thô lỗ, khiến cô Viên nhíu mày một trận, nhưng mà cô vẫn giữ im lặng, không nói chen vào, miễn cho cả người bị dính bẩn theo!

Bỗng nhiên Hữu Hữu hừ lạnh, hỏi một câu: "Dì này, dì có đọc sách không?"

"Cháu có ý gì?"

Hữu Hữu nói vô cùng lạnh lùng khinh miệt: "Tôi muốn hỏi xem, dì có biết thành ngữ ếch ngồi đáy giếng có ý gì không?"

Mẹ Lâm Phong tức điên rồi.

Hữu Hữu cười: "Nhìn vẻ mặt của dì, chẳng lẽ thật sự không hiểu ý của thành ngữ này sao? Ai, đúng là vô văn hóa!"

"Mày..."

Bà ta nhìn Mộ Nhã Triết: "Còn không quản giáo nó!"

Mộ Nhã Triết giống như không nghe thấy lời của bà ta, cúi đầu, nhéo nhéo khuôn mặt của Hữu Hữu.

"Bé ngoan, đừng nói lời thật lòng."

"..."

"Phụt...".

Hữu Hữu bị chọc cười, trên mặt lại lộ ra biểu cảm ghét bỏ: "Cha à, cô giáo luôn dạy chúng con, bé ngoan không nói dối!"

Dừng một chút, cậu lại nói: "Dì này, là đứa con ngoan của nhà dì ra tay trước! Có một câu là mình không muốn, thì đừng làm với người khác! Dì chỉ trích tôi bạo lực, đánh nhau, dì cũng không nghĩ lại, rõ ràng con ngoan của dì ra tay trước, dù là bạo lực học đường, cũng không phải tôi làm! Pháp luật gọi hành vi của tôi là tự vệ đứng đắn! Hiểu chưa? Tôi nghe nói, cha của Lâm Phong làm thẩm phán phải không...? Nếu chồng dì xuất thân từ khoa pháp luật, thì hẳn dì không phải người thiếu kiến thức pháp luật? Dì luôn mồm muốn cha tôi cho dì một lời giải thích, vậy lúc trước, không phải dì cũng nên giải thích với tôi sao, sao dì dạy ra một đứa con lòng dạ hẹp hòi, treo những từ ngữ tục tĩu trên miệng? Lúc ấy dì không có mặt, đúng sai phải trái trong đó, có thể dựa lời của dì mà phân rõ hả? Còn việc giáo dục của tôi tốt hay xấu, đâu tới phiên dì nhúng tay hỏi đến chứ? Trước khi nói chuyện, hãy nhìn kỹ thân phận của mình là gì, miễn cho mình thành trò cười cho người trong nghề!"

"Đúng là, rõ là... đúng là đại nghịch bất đạo*!" Mẹ Lâm Phong giận phá trời.

*đại nghịch bất đạo: 大逆不道: tội do giai cấp phong kiến gán cho những ai chống lại sự thống trị và lễ giáo phong kiến; ngỗ nghịch,...

Thầm nghĩ, hai cha con này, đúng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!

"Lời hay của tôi, đều đã nói trước rồi! Các người đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Con trai ngạo mạn như vậy, làm cha cũng kiêu căng như vậy, ra ngoài xã hội lăn lộn, không sợ phải chịu khổ sao?"

Bà ta vừa quở trách Mộ Nhã Triết, vừa chửi đổng lên giống như người đàn bà chanh chua: "Tôi lại nói một lần nữa! Cậu có giải thích không? Ha ha! Nhưng mà bây giờ muốn giải thích, tôi không muốn nghe! Tôi muốn các người mang con của mình, tự mình tới cửa nhận lỡi, nếu không, tôi sẽ không bỏ qua chuyện này!"

"Ha...?"

Mộ Nhã Triết cười lạnh, môi cong lên, lộ ra lạnh nhạt vì kiên nhẫn bị hao hết: "Bà Lâm, lời này của bà, là uy hiếp tôi?"

Bà ta lại cười lạnh, bà ta là kẻ nhìn không hiểu sắc mặt người khác, bởi vậy, tự nhiên là không hiểu vẻ mặt của Mộ Nhã Triết, có chứa sự đáng sợ như thế nào, trái lại, bà ta còn tưởng rằng người đàn ông này đang sợ hãi bà ta, bởi vậy, bà ta ra vẻ rộng lượng, như là bố thí ngẩng đầu lên rất cao, nói mà không thèm để ý: "Con người của tôi, nếu thái độ của cậu khách khách khí khí, tất cả mọi người có thể thương lượng! Nhưng mà, tôi thấy cậu còn trẻ quá, hai mươi lăm tuổi chưa? Nhìn bề ngoài của cậu, giày tây, trẻ con không hiểu chuyện, cậu cũng không hiểu chuyện theo sao?"
 
Chương 1585: Chồng À, Cho Bọn Họ Biết Mặt Đi!


Bên này nói xong, bắt đầu nổi hứng lên, bởi vậy, có những lời khó nghe, cũng tuôn ra từ trong miệng."Cái gọi là, không có nguyên tắc thì sao thành vuông tròn, cậu Mộ, lời này hẳn là cậu đã từng nghe! Đã làm sai chuyện, cậu làm cha mẹ, nên chịu nhận lỗi, không phải sao? Tạm không nói con trai của cậu làm bị thương cục cưng nhà tôi, chỉ nói những lời những lời đại nghịch bất đạo con trai của cậu nói, chẳng lẽ cậu không nên dạy dỗ thằng bé sao?"

"Bà dì này, dì cũng biết, con mình đã làm sai chuyện, thì nên dạy! Có giác ngộ này, sao không dạy con mình cho tốt? Còn tôi, thì không cần bà lo lắng."

Mẹ Lâm Phong nghe Hữu Hữu nói mấy câu, tức giận đến phát run, bỗng nhiên bà ta đứng lên, đi ra ngoài cửa, cầm di động, bấm một số điện thoại.

Cách một cánh cửa, bởi vậy, mọi người cũng không biết cuộc điện thoại này, cuối cùng gọi cho ai!

Nhưng mà, lại loáng thoáng nghe thấy giọng nói phẫn nộ của bà ta.

"Anh đến chỗ nào rồi?..."

"Chồng à, anh mau tới đây! Cho này hai cha con không biết trời cao đất rộng này, một bài học nhớ đời!"

...

Thính giác của Mộ Nhã Triết rất nhạy, nghe thấy nói lời của bà ta, khóe môi lạnh lùng cong lên, nở nụ cười.

Lúc mẹ Lâm Phong quay lại văn phòng, dáng vẻ còn ngông nghênh hơn khi nãy, tư thái chân cao khí ngang*, như quan sát chúng sinh, trong ánh mắt có khinh miệt và đùa cợt không nói nên lời.

*chân cao khí nghang/Chỉ Cao Khí Ngang(趾高气昂): miêu tả chân bước nhấc cao, mặt nhếch lên, hừng hực khí thế chỉ dáng vẻ của người dương dương tự đắc; vênh váo đắc ý

"Tôi không thèm nói đạo lý với các người nữa! Chồng tôi sẽ tới ngay thôi! Muốn nói gì, cậu trực tiếp nói với anh ấy đi! Ha ha! Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, chồng tôi, là thẩm phán đấy! Thái độ nên tôn trọng một chút, nếu không... Ha ha!"

Câu này đã lộ ra vẻ uy hiếp rồi.

Nói xong, mẹ Lâm Phong đang muốn đắc ý ngồi xuống.

Thì nghe Hữu Hữu đùa cợt một câu: "Khí chất điển hình của nhà giàu mới nổi nha."

Nghe nói mẹ Lâm Phong tên Vương Quế Miểu, nhà mẹ đúng là nhà giàu mới nổi, trước kia là người của thôn Thành Trung, tổ tiên tích đức, để lại vài mẫu đất cho con cháu, lúc giải tỏa được tiền bồi thường phá bỏ và di dời mấy ngàn vạn, lấy đi buôn bán, coi như là biết nắm bắt thời cơ, bắt đầu phong sinh thủy khởi.*

*Phong Sinh Thủy Khởi tức là gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc, ở đây ý chỉ việc buôn bán tốt đẹp

Nghe nói, lúc cha Lâm Phong yêu đương với bà ta, vẫn chỉ là sinh viên nghèo, sau này được nhà bà ta ủng hộ, một đường đi tới địa vị hiện giờ.

Nhà họ Lâm lại càng vẻ vang hơn!

Hữu Hữu đã sớm điều tra tình hình nhà họ Lâm từ trong ra ngoài, giờ nhìn lại, bà ta đúng là nhà giàu mới nổi điển hình.

Vương Quế Miểu vừa nghe, suýt nữa ngồi không yên, mới vừa muốn phát tác, thì cố gắng nhịn xuống rồi!

Hừ!

Nghiệt chủng!

Chờ chồng bà ta đến đây, sẽ trừng trị bọn họ thật tốt!

Bà ta đã rất muốn, nhìn thấy cha của Hữu Hữu, ngoan ngoãn cúi đầu trước mặt chồng bà ta!

Lại nhìn một cái Mộ Nhã Triết, dáng vẻ không thèm để ý, tao nhã ngồi trên ghế, khí chất tôn quý lộ ra, giống như quý tộc hàng thật giá thật.

Vương Quế Miểu nhìn thoáng qua, trong lòng cười nhạo, người đàn ông này, giả bộ rất giống đó!

Chờ chồng bà ta đến đây, xem anh còn giả bộ nổi không!

Không lâu sau, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân.

Rồi, một người đàn ông trung niên mặc áo bành tô, gõ cửa đi vào.

Người tới là cha của Lâm Phong, Lâm An Quốc.

Lâm An Quốc ước chừng hơn ba mươi tuổi, mặt mũi không sâu, nhưng mà trên người lại lộ ra hơi thở uy nghiêm khó có thể bỏ qua, đôi mắt sắc bén như chim ưng, có lẽ là vì nghề nghiệp của mình, chuyện thứ nhất sau khi ông ta vào, là dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống quét qua mọi người trong văn phòng, sau cùng ánh mắt rơi vào trên người Mộ Nhã Triết và Hữu Hữu, tầm mắt như bị đóng đinh.
 
Chương 1586: Tạo Áp Lực


Một đứng, một ngồi, vậy mà mặc dù ỷ vào ưu thế độ cao, Lâm An Quốc vẫn cảm nhận được cảm giác áp bách khác hẳn bình thường trên người mình!

Cao quý, ưu nhã, kiêu ngạo, không ai bì nổi.

Cho dù là chỉ ngồi một chỗ, không làm gì đặc biệt, ngay đến cái lông mi lãnh đạm cũng không động đậy, nhưng ánh mắt bắn tới của người đàn ông trước mắt, lại chứa đựng một loại khí tràng, mang theo cảm giác bức bách!

Lâm An Quốc, thế mà lại bị ánh mắt của người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú này làm cho cảm thấy áp lực!

Ông ta (1) âm thầm chật vật tránh né ánh mắt Mộ Nhã Triết, ánh mắt lảng sang một bên, lúc này trong lòng lại có chút chột dạ!

Ánh mắt người đàn ông này thật quá khiếp người!

Có điều, ông ta nghi ngờ, nhìn mặt người đàn ông này có vẻ quen quen, giống như đã gặp qua ở đâu rồi!

Tuy nhiên, ấn tượng lại không quá sâu sắc.

Lần này ông ta tới đây, cũng đang trong lúc bận rộn vì một vụ phức tạp, đầu óc còn có chút hỗn độn!

Vừa nhìn thấy ông ta, hiệu trưởng liền đứng lên, vẻ mặt lập tức thay đổi, mặt mũi hồng hào, trong mắt hiện lên vẻ nịnh nọt và nụ cười nghênh đón, mặc dù đã kiềm chế, nhưng vẫn làm người ta cảm thấy một loại khó chịu không nói nên lời như cũ.

“Ai nha, thẩm phán Lâm! Ngài tới rồi!”

Không có chút nào vẻ hách dịch như ở trước mặt Mộ Nhã Triết khi nãy.

Quan cao nhất cấp, áp người nhất đẳng. (Ý nói quan lớn thì có thể tạo áp lực cho người dân thường.)

Câu nói này vẫn thật là đúng đắn.

Lâm An Quốc cũng hàn huyên nói: “Ai nha? Hiệu trưởng, ông cũng đừng xưng hô với tôi như vậy! Bây giờ, tôi cũng không phải đang ở tòa án, thì không thể gọi tôi như vậy được!”

Hiệu trưởng cười gật đầu, nhưng xu nịnh trong mắt vẫn không bớt đi chút nào, vẫn vui vẻ nịnh nọt nghênh trước đón sau như cũ, hầu hạ mời Lâm An Quốc ngồi xuống.

Vương Quế Miểu nhìn thấy ông ta, cũng lập tức đi lên dán người tới: “Chồng à!”

Một tiếng gọi này mang theo tia trách cứ lại có ý làm nũng, bất ngờ làm cho Hữu Hữu choáng váng không kịp đề phòng khiến cả người run lên nổi đầy da gà.

Giọng nói kia thật rợn người!

Buồn nôn muốn chết.

Trên mặt Lâm An Quốc vẫn duy trì vẻ cao ngạo như cũ, dù sao ông ta cũng là chánh án cap cấp của tòa án tối cao, xuất thân cao quý, nhiều năm lăn lộn trong giới quan trường, cho nên phong thái và cách nói chuyện, cũng lộ ra sự hách dịch, có nề nếp, uy nghiêm.

Ông ta hắng giọng một cái, trầm giọng hỏi: “Chuyện gì?”

“Con trai nhà ta ở trường học, bị những đứa trẻ khác bắt nạt!” Vương Quế Miểu tố cáo nói.

“Lâm Phong, tới đây!”

Lâm An Quốc kếu một tiếng, Lâm Phong ngoan ngoãn đi qua.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Cha…” Lâm Phong ủy khuất cúi đầu, mới vừa nói được một tiếng đã nước mắt lã chã rơi xuống.

“Đàn ông con trai, không được khóc!”

Lâm An Quốc làm bộ khiển trách một tiếng, lại ân cần hỏi: “Nói, rốt cuộc là có chuyện gì!”

“Cậu ta… Cậu ta đánh con… Vân Thiên Hữu đánh con…”

Lâm Phong chỉ Hữu Hữu, nước mắt ủy khuất cũng rơi mãnh liệt hơn.

Lâm An Quốc vừa nghe, lập tức kéo người con trai nhìn một lượt từ đầu đến gót chân, cẩn thận kiểm tra một lượt, vốn còn tưởng chẳng qua là trẻ con tranh chấp cãi nhau một chút là cùng, không nghĩ tới trên người còn có vết thương.

Nhìn vết bầm tím trên người Lâm Phong, trong lòng Lâm An Quốc tức giận, chợt ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Nhã Triết.

“Anh chính là cha Vân Thiên Hữu?”

Mộ Nhã Triết cũng chẳng mặn chẳng nhạt gật đầu một cái: “Đúng.”

“Chồng à, em nói cho anh nghe, cha của Vân Thiên Hữu này, không chỉ có thái độ ngạo mạn, nói chuyện còn rất khinh người!...”

Vương Quế Miểu thêm dầu vào lửa nói, ngay sau đó khoanh tay trước ngực, xuống tối hậu thư: “Dù sao, chuyện này, anh xem mà xử lý đi!”

Vân Thiên Hữu lại mang một vẻ mặt chẳng hề sợ hãi, ngồi ở trong ngực Mộ Nhã Triết, hời hợt, như thể hoàn toàn không đặt bọn họ vào trong mắt vậy.

(1) Theo như chương trước có nhắc đến, Lâm An Quốc khoảng hơn 30 tuổi, gọi “anh ta” thì có vẻ hơi trẻ quá, nhưng gọi “ông ta” cũng có chút hơi già so với tuổi được đề cập đến. Nhưng đáng tiếc, ông ta là nhân vật phụ, con trai ông ta dám đánh, dám sỉ nhục Hữu Hữu, lại còn xuất hiện đúng lúc beta-er đang rất không vui, nên mới để “ông ta”.
 
Chương 1587: Thời Gian Của Tôi, Còn Quý Hơn Cả Người Anh Đấy!


Lâm An Quốc lại hỏi: “Là nó đánh con trước hay là con đánh nó trước?”

“Đương nhiên không thể là người có giáo dục ra tay trước rồi! Phong Phong nhà chúng ta trước nay vẫn rất hiểu chuyện, cũng không gây chuyện thị phi! Kết quả thì sao, Phong Phong nhà chúng ta lại bị người ta gây khó dễ, bị vu khống nói ra tay trước! Làm sao có thể chứ? Phong Phong vẫn luôn yêu mến các bạn học.”

Lâm An Quốc gật đầu một cái: “Anh biết rồi.”

Trong lòng Vương Quế Miểu âm thầm đắc ý, chồng bà ta chính là lợi hại nhất, mới vừa đến, đã hoàn toàn áp chế cục diện, nhìn xem cha thằng bé Hữu Hữu kia bị dọa cho sợ đến một tiếng cũng không nói được, sợ là lần này đã bị dọa cho sợ choáng váng rồi!

Bà ta thấy cục diện thay đổi, ngay lập tức xông lên tạo áp lực với hiệu trưởng, nói: “Hiệu trưởng, chuyện như vậy ông cần phải nghiêm túc xử lý bọn họ! Cha thằng bé Hữu Hữu này, hôm nay nhất định phải nói lời xin lỗi với con trai nhà chúng tôi! Sau đó, phải dẫn con trai tôi đi bệnh viện kiểm tra toàn thân! Những thứ như tiền chữa bệnh, phí dinh dưỡng, còn có tiền bồi thường tổn thấy tinh thần cho Phong Phong nhà chúng tôi nữa, những thứ này đều phải thanh toán rõ ràng! Nếu thái độ thành thật một chút, chúng tôi sẽ không so đo nhiều!”

Lâm An Quốc đi tới trước mặt Mộ Nhã Triết, cười lạnh một tiếng hỏi: “Anh này, nói cho tôi biết trước, anh tên là gì?”

Mộ Nhã Triết ngước mắt, chậm rãi nhàn nhạt nói ra ba chữ: “Mộ Nhã Triết.”

Giọng nói trầm thấp, mang theo khí độ ưu nhã của tầng lớp quý tộc.

Vậy mà câu kia vừa nói ra, lại làm Lâm An Quốc giật nảy mình!

Mộ Nhã Triết...?

Cái tên này, quá quen thuộc!

Ba chữ này, là sự tồn tại như thể núi cao, như sấm đánh bên tai, làm sao ông ta có thể chưa nghe qua chứ?

Sẽ không phải là… trùng tên chứ.

Anh sẽ không phải vị “đại nhân vật” ở Mộ thị kia đấy chứ?

Ôm may mắn trong lòng, Lâm An Quốc dè dặt hỏi một câu: “Tên anh, nghe rất quen, giống y đúc tên vị hoàng thái tử kia của nhà họ Mộ!”

“Ha!” Mộ Nhã Triết cười lạnh: “Thành phố này, không có người thứ hai có cái tên này đâu.”

Lời này vừa nói ra, Lâm An Quốc sững sờ lần nữa, sau đó thất kinh, kinh ngạc nhìn anh, mắt không dám chớp, không dám tự mình suy đoán nữa.

Hồi lâu sau, ông ta mới dám dò hỏi mở miệng, cũng đã đổi cách xưng hô: “Ngài là…”

"Cái gì?"

Trong mắt Lâm An Quốc hiện lên vẻ vụng về: “Ngài là vị kia của Mộ thị… Tổng giám đốc Mộ sao?”

Mộ Nhã Triết lại có chút không kiên nhẫn: “Anh (1) hỏi tên tôi, tôi cho anh biết! Có lời gì thì nói thẳng ra, đừng làm trễ nải thời gian của tôi! Thời gian của tôi, còn quý báu hơn cả người anh đấy!”

Vừa dứt lời, hai mắt Lâm An Quốc liền trợn lớn, lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, giữa hai hàng lông mày là vẻ kinh sợ, hoàn toàn sụp đổ!

Xem ra, lần này, bà vợ tóc dài não ngắn của ông ta, đã gài cho ông ta đắc tội với cái vị nhân vật lớn ngàn vạn lần không nên đắc tội rồi!

Vị trước mắt này, chính là người đứng đầu thần bí mà cao quý – hoàng thái tử của Mộ thị kia!

Mới đầu, khi vừa vào đến cửa, Lâm An Quốc đã chú ý tới anh, chỉ cảm thấy khí độ ngạo mạn của người đàn ông này, trên người mang theo khí tức của quý tộc, giống như tư thái thường có của những người nhà quyền thế, chẳng qua là trong lúc nhất thời không thể phản ứng kịp, không nhớ ra đã gặp qua khuôn mặt hoàn mỹ này ở đâu!

Vậy mà nghe lời giới thiệu của Mộ Nhã Triết, ông ta mới nghĩ tới, từng nhìn thấy trên một tờ tạp chí kinh tế hàng đầu mới ra mắt, tổng giám đốc tập đoàn tài chính hàng đầu toàn quốc Đế Thăng, cũng là gia chủ nhà họ Mộ hiện nay!

(1)Mộ Nhã Triết khoảng 28 - 30 tuổi nên xưng hô với Lâm An Quốc là anh - tôi, mặc dù Lâm An Quốc được gọi là “ông ta”, còn Mộ Nhã Triết lại là “anh”. Đấy chính là sự khác biệt giữa hai nhân vật chính - phụ =]]]
 
Chương 1588: Mất Hết Mặt Mũi!


Nhà họ Mộ, ba chữ này, ở thủ đô này, chính là một sự tồn tại đủ lớn để làm biến động cả thị trường tài chính!

Đây chính là gã khổng lồ của toàn quốc, cho tới thời điểm này, sự giàu có của nhà họ Mộ là vô tận, bọn họ còn có cả thế lực cả hai bên hắc bạch đạo, chỉ nghĩ tới đây cũng làm hai chân ông ta mềm nhũn ra!

Đắc tội với ai cũng không thể đắc tội với người nhà họ Mộ, đắc tội với họ, chính là chặt đứt đường lui của mình!

Lâm An Quốc thật sự là khóc không ra nước mắt, bây giờ, ông ta đứng trước mặt Mộ Nhã Triết, mặt mũi vẫn như cũ, nhưng trên mặt đã không còn thấy vẻ diễu võ dương oai lúc trước, lộ ra vẻ đắn đo phức tạp, có thể gọi là hít thở không thông. Cho dù là người trước nay lăn lộn giới quan trường như Lâm An Quốc cũng không biết giải quyết chuyện này như thế nào!

Vương Quế Miểu vừa thấy tình huống có chút quỷ dị này thì ngẩn người, ngay sau đó khoanh tay đi lên phía trước, bà ta hồn nhiên không hề hay biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại thấy bộ dạng mất bình tĩnh của Lâm An Quốc, còn cảm thấy cổ quái.

“Anh à, anh làm sao vậy?”

Thấy sắc mặt ông ta trắng bệch dần, bà ta càng thêm không hiểu ra làm sao, không nhịn được lại đẩy đẩy ông ta một cái: “Rốt cuộc là thế nào vậy?”

Hữu Hữu nhàn nhạt: “Ông ta bị sợ đến choáng váng rồi.”

Vương Quế Miểu vừa nghe thấy, lập tức bốc hỏa, bây giờ không còn giống như lúc trước, Lâm An Quốc đã ở đây rồi, bà ta ỷ vào việc mình có chỗ dựa, vì vậy, nói chuyện cũng không giữ mồm giữ miêng chút nào!

“Thằng ranh con, câm miệng lại! Ở đây không đến lượt mày nói chuyện!”

Mộ Nhã Triết nghe vậy, chợt ngước mắt lên, cuồng phong bén nhọn trong mắt quét tới.

Lâm An Quốc thấy thế cũng sợ bay cả hồn vía, câu này của Vương Quế Miểu, cũng đã dọa cho ông ta sợ đến hít thở không thông!

Ông ta sao có thể ngờ được vợ mình lại không chịu hiểu thời thế gì như vậy, há mồm ngậm miêng lại to gan như thế, nói năng lỗ mãng, cực kỳ tức giận mắng: “Câm miệng! Không được nói càn!”

Người quý thì tự biết mình (ý nói quý tộc, có học thức thì phải tự biết chính mình là ai - Ở đây có ý chơi chữ với tên Vương Quế Miểu), vậy mà Vương Quế Miểu này lại không một chút tự biết điều, còn tưởng rằng Lâm An Quốc thay bà ta dạy dỗ Vân Thiên Hữu, vì vậy phụ họa nói: “Đúng thế! Câm miệng lại!”

Hữu Hữu chợt thấy buồn cười, như nhìn thấy một người đáng thương vậy.

Chỉ là phía sau cậu, sắc mặt Mộ Nhã Triết đã vô cùng khó coi.

Lâm An Quốc khẽ cắn răng, chợt quay đầu, vung tay cho Vương Quế Miểu một cái bạt tai.

"Ba —— "

“Tôi nói chính là cô câm miệng lại!”

Nói xong, Lâm An Quốc quay đầu, mồ hôi lạnh túa ra, nói với Mộ Nhã Triết: “Tổng giám đốc Mộ, thật xin lỗi! Vợ tôi, cô ta… Ở trước mặt ngài nói càn, nói lời không nên nói! Ngài đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, ngàn vạn lần đừng để ở trong lòng! Ngài đừng nhớ cuồng ngôn loạn ngữ (lời lẽ ngông cuồng, nói không nghĩ) của cô ấy!”

Ngữ điệu của ông ta, lộ ra vẻ lấy lòng, lưng Lâm An Quốc đẫm mồ hôi, sợ hãi nhìn anh, thăm dò ý tứ, trong lòng có cảm giác loại ý vị gần vua như gần cọp vậy!

Gặp tình huống như thế trước mắt, tất cả mọi người cả kinh không có động tĩnh, nhất là cô giáo Viên, lúc đầu cô còn tưởng rằng, chờ Lâm Quốc An tới, cha Hữu Hữu sẽ hiểu lời cô nói, sẽ biết cúi đầu trước người ta, bồi thường, xin lỗi!

Lâm An Quốc chính là thẩm phán, làm việc tòa án tối cao, trước tên còn có mấy cái hàm vị (ý nói trước tên còn đi kèm mấy cái chức danh, học hàm học vị), địa vị cao quý, uy nghiêm phải nói là có một không hai.

Vậy mà, một màn trước mắt này?

Lâm An Quốc hoàn toàn ngược lại, nhất nhất ngưỡng mộ cúi đầu trước Mộ Nhã Triết!

Trên mặt hiệu trưởng càng thêm mờ mịt, hoàn toàn không hiểu tình huống trước mặt là xảy ra chuyện gì?

Người ủy khuất nhất, không phải ai khác chính là Vương Quế Miểu.

Không hiểu sao trước mặt bao nhiêu người ngoài như vậy, lại bị Lâm An Quốc cho một cái bạt tai, không còn chút mặt mũi nào nữa.
 
Chương 1589: Không Thể Đắc Tội


Mấu chốt là, cho đến lúc này, bà ta vẫn không hiểu, rốt cuộc một cái tát này là như thế nào!

Tại sao lại đánh bà ta?

Bà ta nói sai cái gì nào?

Lâm An Quốc này, đến tột cùng là đầu óc bị làm sao?

Ông ta điên rồi à?

Sao không giải thích gì lại tát cho bà một cái?

Vương Quế Miểu thở phì phò xoay người, giật lấy cánh tay Lâm An Quốc, mặt sưng đỏ, vừa bất bình vừa sợ hãi hét lên: “Lâm An Quốc, anh bị thần kinh rồi phải không?”

Lâm An Quốc nhìn bà ta một cái như thể bất lực, bất đắc dĩ thở dài, nhìn lên trần nhà một cái, ngay sau đó đỡ trán, xoay người đối mặt với Vương Quế Miểu chỉ chỉ ngón tay, lại giận đến mức không nói được gì.

Vương Quế Miểu càng thêm không giải thích được, ủy khuất rơi nước mắt, kêu lên với ông ta: “Nói chuyện đi? Anh nói đi? Không giải thích được tại sao lại đánh tôi à? Anh bị ma ám à?”

“Đừng nói nữa! Yên tĩnh một chút, ngoan ngoãn ngồi im một chỗ cho tôi! Cái gì cũng đừng có nói, hiểu chưa?”

Nhảy nhót như trẻ trâu làm người ta chê cười thì không nói, Lâm An Quốc chỉ sợ bà ta lại tiếp tục nói linh tinh, hoàn toàn đắc tội với Mộ thị thì trên dưới cả nhà đều không còn đường sống nữa!

Ông ta đi tới được bước này, có được cơ nghiệp như bây giờ, mọi thứ đều không dễ dàng, không hề muốn vì một chuyện nhỏ thế này, lại hủy hoại tiền đồ của mình trong chốc lát!

Ông ta lo lắng điều này cũng không phải là không có căn cứ.

Ở tòa án cũng có người nhà họ Mộ.

Tuy nói Lâm An Quốc là chánh án, quyền cao chức trọng, nhưng chỉ cần một câu nói của người đàn ông này, là có thể đạp đổ tất cả cố gắng của ông ta đến không còn một bọt nước!

Chẳng qua là, sự việc diễn ra đến bước này, ông ta cũng không biết nên xử lý thế nào cho thỏa đáng! Chỉ một lòng mong mỏi, người vợ luôn luôn không an phận này của ông ta, cũng đừng có đổ thêm dầu vào lửa nữa, đừng để đến lúc không thể cứu vãn được!

Vậy mà Vương Quế Miểu lại không hiểu được nỗi khổ của ông ta, còn cáu kỉnh chất vấn lại ông ta nữa, ông ta thấp giọng quát: “Vương Quế Miểu, tôi cũng muốn hỏi cô, cô bị ma ám cái gì vậy?”

“Anh —— "

Lâm An Quốc vô cùng khó chịu nhìn bà ta, trong lúc xúc động chỉ muốn bóp chết bà ta ngay tại chỗ.

Sao lại không biết thức thời như vậy, đây là muốn hại chết ông ta phải không?

Vướng chân, ông ta nhìn bà ta, được việc thì ít hỏng việc thì nhiều!

“Ở đây không có chỗ cho cô nói chuyện! Cút sang một bên cho tôi!”

"Lâm An Quốc, anh đừng quá..."

“Ngồi im đấy!” Giọng điệu Lâm An Quốc chợt nâng cao, ánh mắt sắc bén nhìn qua, đột nhiên Vương Quế Miểu cũng chột dạ, từ đáy lòng cũng rất sợ ông ta.

Ánh mắt cũng như sắc mặt ông ta, rõ ràng là đang tức giận!

Mặc dù trong lòng Vương Quế Miểu còn chưa cam tâm tình nguyện, vẫn không biết bà ta sai chỗ nào, chỉ có thể ủ rũ cúi đầu ngồi một bên, ngoan ngoãn nghe lời.

Lâm An Quốc xoay người, ngay sau đó dùng một thái độ cung kính khó có được nhìn người bên cạnh, tạ lỗi với Mộ Nhã Triết: “Tổng giám đốc Mộ, thật xin lỗi! Là vợ tôi không hiểu chuyện, đã mạo phạm tới ngài, xin ngài lượng thứ!”

"Mạo phạm?"

Mộ Nhã Triết khẽ nhíu hai hàng lông mày anh tuấn, trong giọng nói lại mang theo sự uy nghiêm không thể kháng cự: “Thẩm phán Lâm, tôi làm sao dám để bụng chứ, nhưng là lời nói của các người không coi chúng tôi ra gì!”

Lâm An Quốc bị dọa sợ đến hít thở không thông, lập tức lớn tiếng nói: “Cô ta dám? Tổng giám đốc Mộ, cô ấy cùng lắm cũng chỉ là nói giỡn thôi.”

Hai cánh tay Hữu Hữu khoanh lại trước ngực, cũng không có vẻ nào muốn cho qua: “Nói giỡn, còn mắng tôi là đồ con hoang đấy!”

Tinh thần Lâm An Quốc cũng có chút co quắp run rẩy, túng quẫn không biết làm sao để giảng hòa!
 
Chương 1590: Tức Giận


Hiệu trưởng kinh hồn khiếp vía đứng một bên, thấy Lâm An Quốc cung cung kính kính đối với Mộ Nhã Triết như vậy, ông ta cũng là người biết quan sát, xem xét tình thế, nhìn vẻ khép nép của Lâm An Quốc như vậy, thầm nghĩ trong lòng, đây không biết là nhân vật cao đến mức nào!

Vì vậy, cũng im lặng, không dám lên tiếng nữa!

Mà cô giáo Viên thì không còn vẻ không vui như trước, nhìn về phía Mộ Nhã Triết, trong mắt cũng ánh lên mấy phần kinh ngạc.

Xem ra, người đàn ông này là một nhân vật có thân phận không hề nhỏ.

Lâm An Quốc này chắc là biết được thân phận của anh, nên mới kinh sợ như vậy!

Lại nhớ đến lúc trước, cô ta khuyên anh không nên đắc tội với nhà họ Lâm, mặc dù trên mặt người đàn ông này không thay đổi gì, nhưng đáy mắt là một vẻ uy nghiêm cao quý, vẫn còn rõ như in trong trí nhớ cô ta.

Mới đầu, cô ta còn nghĩ rằng, người đàn ông trước mặt này không biết trời cao đất rộng là gì, vậy mà bây giờ nghĩ lại thì không rét mà run!

Rốt cục là cô ta đã nói bao nhiêu thứ không nên nói trước mặt nhân vật lớn này vậy!

Cũng không biết anh có để ở trong lòng không.

Nghĩ tới đây, cô giáo Viên lại căng thẳng, như thể có một con mèo đang ở trong lòng cào tới cào lui vậy, cô ta thực sự muốn biết, rốt cuộc người đàn ông này có thân phận như thế nào.

"Nếu không... Như vậy đi? Tổng giám đốc Mộ..."

Lâm An Quốc suy nghĩ một chút, bỗng dưng, thấp thỏm dò hỏi: “Tôi để cho vợ tôi và con trai, bồi thường và nói lời xin lỗi trước con trai ngài! Chỉ hy vọng, ngài ngàn vạn lần đừng để trong lòng những lời hàm hồ cuồng ngôn của cô ấy!”

Mộ Nhã Triết không lên tiếng, cũng là lười mở miệng nói chuyện với ông ta.

Nhưng Hữu Hữu lại có nhiều hứng thú hỏi ngược lại: “Bồi thường thế nào? Xin lỗi thế nào?”

Lâm An Quốc sợ run.

Hữu hữu lại nhướng mày, cười hỏi: "Quỳ xuống xin lỗi sao?"

"Cái này...!"

Lâm An Quốc do dự.

Cuối cùng Vương Quế Miểu cũng không ngồi yên được nữa, đứng bật dậy, giận đến không kìm chế được: “An Quốc, anh có phải bị quỷ ám rồi không? Chẳng lẽ thật sự muốn tôi phải quỳ xuống xin lỗi nó? Điều kiện quá đáng như vậy, không phải anh định đáp ứng chứ?”

Điều kiện của Hữu Hữu, Vương Quế Miểu cảm thấy quá vô lý, hơn nữa, chồng bà ta còn do dự có nên đáp ứng hay không?!

Có ý gì!

Thật không thể tin nổi!

Hữu Hữu lại hỏi ngược lại: “Quá đáng sao? Đây không phải là lời cô vừa nói lúc nãy sao? Cô nói muốn cha tôi và tôi quỳ xuống nhận lỗi với cô, chẳng phải khi ấy không hề cảm thấy quá đáng sao?”

Một màn làm nhục trước đó, trong đầu cậu vẫn còn nhớ rõ!

Mặc dù không phải nói trước mặt Mộ Nhã Triết mà là trước khi Mộ Nhã Triết tới, Vương Quế Miểu ở trong phòng làm ầm lên như thế!

Cậu còn nhớ rất rõ ràng.

Mộ Nhã Triết cau mày: “Cô ta nói như vậy?”

Lâm An Quốc sợ bay hồn vía, quay phắt người lại chấn vấn: “Thật sự cô đã nói như vậy?”

Vương Quế Miểu hoảng hốt: “Em…”

Bà ta quả thật đã nói như vậy, nhưng cùng lắm là nói bừa, lúc đó đang tức giận, sao có thể coi là thật được?

Ánh mắt Mộ Nhã Triết càng lạnh hơn: “Ha ha! Thẩm phán Lâm, anh đúng là biết cách quản giáo!”

Dứt lời, anh ôm Hữu Hữu đứng lên, không muốn tốn lời với mấy người này thêm nữa!

Anh tức giận rồi!

Lại suy nghĩ, phải cho nhà họ Lâm một chút dạy dỗ.

Nếu không, còn cho rằng con trai anh là ai? Dù là chó mèo gì cũng có thể bắt nạt à?

Ha ha!

Lâm An Quốc thấy anh đi ra, lập tức hoảng hốt ngăn anh lại, liên tục khẩn cầu: “Tổng giám đốc Mộ, ngài đừng chấp nhặt với vợ tôi! Cô ấy không hiểu chuyện, ăn nói không biết trên dưới, đắc tội với ngài! Tôi vạn lần xin lỗi! Ngài muốn tôi để cho cô ta quỳ xuống xin lỗi cho ngài xem, cũng không phải là không được!”
 
Chương 1591: Còn Ngại Không Đủ Mất Mặt Sao?


Vương Quế Miểu giận điên lên, mắt cũng đỏ ngầu, có điều cho tới hôm nay chưa bao giờ thấy vẻ mặt Lâm An Quốc hốt hoảng như vậy, bà ta cũng không dám nói gì, trong lòng loáng thoáng ý thức được, có lẽ thân phận của người đàn ông này rất cao, chồng bà ta mới một lòng cầu xin tha thứ như vậy.

“Tôi xem? Miễn đi.” Mộ Nhã Triết nói mấy chữ, ánh mắt dừng lại trên cánh tay Lâm An Quốc đang cản anh: “Tránh ra.”

“Tổng giám đốc Mộ…” Lâm An Quốc vẫn cố gắng kiên trì.

Ánh mắt Mộ Nhã Triết lập tức trở nên rét lạnh hơn, chầm chậm liếc lại.

Ông ta cũng không dám đôi co nữa, không thể làm gì khác hơn là hèn mọn tránh sang một bên, vạn phần hối tiếc nhìn theo bóng lưng anh đi xa dần!

Thời điểm Mộ Nhã Triết rời đi, trong phòng làm việc lập tức nổ tung.

Vương Quế Miểu vừa ủy khuất lau nước mắt, vừa không ngừng quở trách Lâm An Quốc. Lúc này, Lâm An Quốc đang tâm phiền ý loạn, vừa nghe thấy Vương Quế Miểu thao thao bất tuyệt nói không ngừng, càng thêm phiền não mắng một câu: “Câm miệng! Còn ngại chưa đủ mất mặt à, huyên náo còn chưa đủ lớn sao? Vương Quế Miểu, cô cứ phải trơ mắt lên nhìn tôi chết mới cam tâm phải không?”

Vương Quế Miểu cả kinh trợn to hai mắt: “Lời này của anh là có ý gì?”

Lâm An Quốc giận đến nói không ra lời.

Bà ta lại tiến lên phía trước, vừa khóc vừa hỏi: “Rốt cuộc là thế nào? Anh ta là ai? Anh thế mà còn bỏ qua cho anh ta, cung kính anh ta? Còn muốn tôi quỳ xuống nhận lỗi? Anh nói rõ ràng đi!”

Lâm An Quốc tức đến phải ngồi xuống, lại nghĩ tới ý vị sâu xa của Mộ Nhã Triết trước khi rời đi, nhịp tim đập như sấm, đứng ngồi không yên.

“Vương Quế Miểu, tôi thấy cô, gây chuyện đến đùa chết tôi mới chịu phải không?”

Vương Quế Miểu nghe vậy, gấp đến độ mặt đỏ tía tai.

Hiệu trưởng ra vẻ thấu tình đạt lý đi lên hỏi thăm: “Anh Lâm, vị vừa rồi… Cha Hữu Hữu, rốt cuộc có thân phận thế nào? Hình như anh… Biết anh ta?”

Lâm An Quốc cười lạnh một tiếng, lại giống như tự giễu mình: “Nếu tôi có thể biết được nhân vật lớn như vậy, mọi chuyện đã dễ nói! Đáng tiếc! Tôi biết anh ta, anh ta lại không hay biết đến nhân vật nhỏ như tôi!”

“Cái này…”

Cô giáo Viên cũng kinh ngạc.

Lại nghe Lâm An Quốc trầm giọng: “Các người có biết, vị này, là tổng giám đốc tập đoàn Mộ thị, Mộ Nhã Triết! Bây giờ tôi đây chính là đắc tội với anh ta, còn không biết anh ta sẽ làm gì tôi đây!”

"Mộ thị... A!" Hiệu trưởng vừa nghe cũng kinh ngạc.

Mộ thị?!

Đó không phải là...

Nhà họ Mộ của thủ đô này!

Trời ạ!

Cái tên như sấm đánh bên tai!

Không thể nào?

“Đứa bé này tên Vân Thiên Hữu, không phải là họ Vân sao? Cha của nó, sao lại có quan hệ với Mộ thị được?” Hiệu trưởng không hiểu lẩm bẩm một câu.

“Tôi làm sao biết được! Tôi mới tới chỉ thấy anh ta có chút quen mặt! Mãi sau mới nhớ ra từng nhìn thấy anh ta trên bìa một cuốn tạp chí kinh tế! Lúc ấy mới biết!” Lâm An Quốc cũng hối tiếc không dứt.

"A ——?"

Vương Quế Miểu nghe vậy thì sửng sốt: “Mộ thị?”

Bà ta có nghe nói qua về gia tộc này.

Nhà họ Mộ ở thủ đô này, chính là quý tộc của quý tộc.

Nhà giàu mới nổi, có thể hình thành chỉ sau một đêm.

Nhưng quý tộc, ít nhất cũng phải ba trăm năm mới xây dựng được danh tiếng này.

Đằng này còn là quý tộc của quý tộc.

Thế mà nhà họ Mộ này, trăm năm giàu có, chính là thâm căn cố đế ở đất này.

Cho dù giàu có như bà ta, mặc dù nói tiền bạc cũng dư thừa, nhưng dốc hết khả năng vẫn chưa thể bước được một chân vào được giới thượng lưu.
 
Chương 1592: Cha Của Hữu Hữu Thật Trẻ Tuổi, Thật Đẹp Trai


Mà gia tộc như nhà họ Mộ vậy, là bóng lưng mà bọn họ nhìn lên như thế nào cũng khó mà thấy được!

Vương Quế Miểu hoàn toàn sợ hãi, dù bà ta kiến thức nông cạn, nhưng cũng hiểu, dù đắc tội ai, cũng không thể đắc tội nhà họ Mộ của thủ đô.

Đó là... nhà giàu trăm năm, quyền thế che trời!

...

Mộ Nhã Triết ôm Hữu Hữu đến lớp cậu đang học, xếp gọn cặp sách, vốn dĩ, buổi họp phụ huynh chiều nay, anh không định tham gia.

Anh quyết định chuyển trường cho con, chuyển tới trường học của Tiểu Dịch Thần.

Lúc này, đang nghỉ giữa giờ, sắp đến thời gian dùng cơm trưa, trong lớp vô cùng ồn ào.

Song khi Mộ Nhã Triết bước vào phòng học, một phòng học to như vậy, yên tĩnh trong nháy mắt!

Một đám nhóc con giương mắt nhìn anh, vô số ánh mắt chăm chú nhìn anh, có tò mò đánh giá, có quan sát kỹ càng!

Còn tưởng là lãnh đạo cao cấp nào trong trường học tới lớp thị sát!

Gần đây bộ giáo dục thường xuyên kiểm tra việc thực hiện nội quy của các trường học thí điểm, bởi vậy, thường xuyên có lãnh đạo cao cấp của bộ giáo dục tới kiểm tra.

Nhưng mà mãi đến lúc Mộ Nhã Triết ngồi trên vị trí của Hữu Hữu, bắt đầu sửa sang cặp sách cho cậu, đám nhóc mới phản ứng kịp, hóa ra, đây là cha của Hữu Hữu!

Trời ạ, thật cao, thật đẹp trai!

Còn đẹp hơn cả minh tinh trên tivi!

Đây là lần đầu tiên Mộ Nhã Triết tới trường học, cũng là lần đầu tiên đi vào lớp học của một đám nhóc, lấy thân phận cha mẹ xuất hiện trong trường học, chuyện này đúng là mới gặp lần đầu.

Bắt đầu sửa soạn cặp sách, chỉ là khi anh ngồi trước bàn thấp, khuôn mặt nhất thời nặng nề.

Thân hình của anh cao ngất thon dài, bàn học trước mặt thì thấp bé, mức chênh lệch như lòng sông so với mặt biển, có vẻ cao vút lên.

Anh khó xử di chuyển tới di chuyển đi, muốn tìm một góc độ thích hợp, nhưng mà phí công rất lâu, mới phát hiện, băng ghế của chỗ này rất kì diệu, cho nên anh bị bao vây trong góc nhỏ hẹp như vậy, có cảm giác lấy trứng chọi đá.

Mà Hữu Hữu vô cùng hưởng thụ quá trình như vậy, cậu đứng bên người Mộ Nhã Triết, không chút khách khí mà hưởng thụ vô số ánh mắt ao ước và kinh ngạc, những tầm mắt kinh diễm này, ai đưa đến cậu cũng nhận, ai đến cũng không cự tuyệt!

Rất nhiều nhóc con đều đang hâm mộ Hữu Hữu có một người cha trẻ tuổi đẹp trai như vậy!

Trẻ con mà, mặc dù ngây thơ, giữa chúng, cũng tồn tại đủ loại ganh đua so sánh.

Nhiều nhất, đại khái là so sánh cha mẹ với nhau.

So xem mẹ ai trẻ tuổi xinh đẹp hơn, so xem cha ai đẹp trai hơn, so xem nhà ai giàu có sung túc hơn.

Đại khái là những chuyện này.

Mộ Nhã Triết liếc Hữu Hữu một cái, thì thấy giờ phút này, bánh bao nhỏ chắp tay sau lưng, vẻ mặt tươi cười kia mặt nói cho anh biết, cậu vô cùng vui vẻ, vô cùng tự hào, quả thực là xuân phong đắc ý*!

*“xuân phong đắc ý” là thành ngữ chỉ xuât hiện trong tiếng Trung Quốc. Nghĩa bóng của nó là, sau khi đỗ tiến, cưỡi ngựa đi trong mùa xuân, chỉ trong một ngày đã ngắm được toàn cảnh đông kinh Tràng an. Chỉ con đường thăng quan tiến chức thuận lợi, hanh thông. Nó có xuất xứ từ bài thơ “Đăng khoa hậu” của thi sĩ Mạnh Giao đời Trung Đường

Nếu là trước kia, cậu chỉ có thể hâm mộ thôi.

Hâm mộ nhìn các bạn học khác được cha đưa đón.

Hiện giờ, nghiễm nhiên cậu đã thành đối tượng được hâm mộ!

Tâm trạng quá sảng khoái rồi!

Mộ Nhã Triết mím môi, bật cười rồi.

Cuối cùng cũng chỉ là đứa trẻ bảy tuổi, tuy thông minh, vẫn ngây thơ, vô cùng đáng yêu!

Lúc Mộ Nhã Triết sửa soạn cặp sách, có mấy người bạn nhỏ lén lút vây quanh, "hỏi han ân cần".

Bạn học A: "Hữu Hữu, chú đẹp trai này là cha của câu hả?"

Hữu Hữu: "Đúng!"

Bạn học A: "Oa! Hữu Hữu, thật hâm mộ cậu! Cha cậu đẹp trai quá đi!"

Hữu Hữu: "Đương nhiên rồi! Cha tớ không đẹp trai, làm sao sinh ra người đáng yêu như tớ chứ?"

Bạn học A ôm mặt si mê.

Mộ Nhã Triết: "..."

Thằng nhóc này, có cần phải đắc ý như vậy không!
 
Chương 1593: Hữu Hữu, Chúng Ta Đổi Cha Đi


Bạn học B: "Hữu Hữu, cha cậu xem ra thật trẻ tuổi, giống như minh tinh trên tivi, tớ có thể chụp một tấm hình với cha cậu hay không?"

Hữu Hữu: "Tùy ý!"

Mấy cây đậu nhỏ: "Oa! Tuyệt quá!"

"Tớ cũng muốn!"

"Còn có tớ nữa!"

Hữu Hữu tự hào, lâng lâng đi tới bên người Mộ Nhã Triết, dán vào bên tai anh nói: "Cha à, phối hợp với con một phen!"

Khóe môi Mộ Nhã Triết hơi hơi co rút.

Lúc này, anh thậm chí có phần muốn ôm Hữu Hữu lại, sợ một giây sau, cậu nhóc này sẽ lâng lâng đến mức bay lên trời!

Nhưng, nhìn bánh bao nhỏ này tự hào như vậy, trong lòng Mộ Nhã Triết, cũng cảm thấy ngọt ngào.

Con anh, kiêu ngạo vì anh.

Điều này khiến anh vui mừng khôn xiết!

Hóa ra, được con trai coi là niềm tự hào, lại là cảm giác tốt đẹp như vậy!

Nghĩ tới đây, Mộ Nhã Triết cũng nổi hứng, nhíu mày, "Con muốn cha phối hợp thế nào?"

"Lát nữa, cha ngồi đừng nhúc nhích là được."

"..."

Vì thế, Mộ Nhã Triết giống như một người mẫu, giữ tư thế ngồi thẳng, sau đó, bị rất nhiều bánh bao nhỏ vây quanh, chen lấn nhốn nháo, chụp vài tấm hình chung.

Anh là không thích bị người ta chụp hình, dù là phóng viên truyền thông thủ đoạn số một, cũng không có cơ hội chụp ảnh chính diện của anh.

Hiện giờ, mấy cây đậu nhỏ này dựa vào quan hệ với Hữu Hữu, chiếm hết lợi ích.

Còn có không ít bé gái hoa si, lợi dụng cơ hội chụp ảnh chung, vụng trộm sờ sờ tay anh.

Mộ Nhã Triết dở khóc dở cười.

Bạn học C: "Hữu Hữu, cha cậu thật tốt! Nếu không, tớ với cậu đổi nha, tớ cho cậu cha tớ, cậu cho tớ cha cậu!"

Hữu Hữu nghe vậy, vẻ mặt nghiêm túc nói."Không được!"

"Vì sao không được?"

"Tớ mới không cần cha cậu đâu! Tớ chỉ có một người cha thôi!"

Nói xong, Hữu Hữu tựa vào bên người Mộ Nhã Triết, ôm cánh tay anh, như là công khai chứng minh chủ quyền một dạng, bảo vệ địa vị của mình không cho ai nghi ngờ.

Mmọi người thất vọng thổn thức một trận.

Mộ Nhã Triết nhìn bánh bao nhỏ sắp bay lên trời, hơi dở khóc dở cười ôm mặt, nhưng mà trong mắt, lại lộ ra cưng chiều vô hạn.

Dù anh cảm thấy, Hữu Hữu lâng lâng như vậy thật là vớ vẩn, khiến người ta bật cười, nhưng lại cảm thấy vô cùng đáng yêu.

Mộ Nhã Triết vừa thay cậu soạn cặp sách, vừa dừng lại, hơi lật xem sách giáo khoa của Hữu Hữu một phen, song khi anh mở bút ký khóa lịch sử của Hữu Hữu, thấy chữ viết xinh đẹp rõ ràng trên sách vở, nhìn rất đẹp, ngay ngắn nắn nót, tất cả các quyển vở đều sạch sẽ, trừ dấu vết gấp trang, có vẻ hoàn toàn mới, giống như sách mới vừa phát xuống vậy.

Xem ra, Hữu Hữu đi học, vô cùng nghiêm túc.

Nhớ lại lúc trước anh lật sách giáo khoa của Tiểu Dịch Thần, tuy nói là hai anh em, nhưng phương diện bài vở và bài tập, chênh lệch giữa hai đứa như trời cách đất.

Xếp túi sách xong, một đám đậu nhỏ thấy Mộ Nhã Triết ôm lấy Hữu Hữu, có vẻ muốn đi, nhao nhao vây lên hỏi.

"Hữu Hữu, còn chưa tan học mà, cậu đi đâu vậy?"

"Hữu Hữu, cậu muốn đi đâu vậy?"

Hữu Hữu nói: "Tớ có việc, phải về nhà, các cậu học tốt nhé!"

Cậu chỉ nói một câu có lệ như vậy, không nói tin tức mình phải chuyển trường, vừa nói ra, sẽ phải đau đầu giải thích với những đứa nhóc này, biết cậu muốn chuyển trường, chắc chắn sẽ líu ríu ầm ĩ không ngừng, quấn lấy cậu không cho cậu đi!

Không thể xem thường sức hấp dẫn của cậu đâu.

Khai giảng hơn một tháng, các bạn trong lớp vô cùng thích cậu.
 
Chương 1594: Ngày Này, Anh Đợi Bảy Năm


Khai giảng hơn một tháng, các bạn trong lớp vô cùng thích cậu.

Nếu biết cậu sắp chuyển trường, chắc sẽ khóc như trời sập đất nứt!

Tình cảm của trẻ con rất chân thật.

"Được rồi!"

Mọi người lưu luyến không rời.

"Tạm biệt Hữu Hữu! Tạm biệt cha Hữu Hữu!"

Mấy cây đậu nhỏ đưa Hữu Hữu và Mộ Nhã Triết đến cửa lớp, nhìn bọn họ đi mất.

Mộ Nhã Triết ôm Hữu Hữu, quay đầu thấy cảnh đưa tiễn nồng nhiệt này, không khỏi vỗ mông nhỏ của cậu một cái.

"Con trai, nhân khí của con trong lớp, đúng là rất cao!"

Hữu Hữu cười trộm: "Cha cũng rất hấp dẫn người ta nha! Mấy nhóc trong lớp, đều vô cùng thích cha đó!"

"Mấy nhóc đó?"

Mộ Nhã Triết bị từ hình dung này của Hữu Hữu chọc cười."Cưng à, con bằng tuổi các bạn đó, mở miệng nói một tiếng mấy đứa nhóc, có vẻ rất chững chạc nha!"

Hữu Hữu nghe vậy, bỗng nhiên ôm cổ của anh, "Bẹp" một phen hôn lên gương mặt anh.

"Cha ơi, hôm nay cha tới, thật tốt!"

Mộ Nhã Triết giật mình, lập tức cười: "Sao lại nói vậy?"

"Hôm nay con rất vui! Bởi vì, cha xuất hiện, chứng minh, con và cách bạn cũng giống nhau, cũng có cha yêu thương!"

Lòng tự trọng nho nhỏ của Hữu Hữu đã được thỏa mãn.

Thật ra, lòng tự trọng của cậu, cũng không khác những đứa trẻ khác.

Trước kia, cậu vô cùng hâm mộ những đứa trẻ khác, có cha, có mẹ, một nhà ba người, vui vẻ hòa thuận.

Hôm nay, cha của cậu giống như thiên thần từ trên trời giáng xuống, xuất hiện bên cạnh cậu.

Hữu Hữu nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh, khóe môi mềm mại hơi hơi cong lên, cười trộm.

"Thật ra, từ khi bắt đầu biết chuyện, con đã ảo tưởng đến ngày này rồi!"

Trước kia cậu từng ảo tưởng, khi cậu đi học trong trường, cha của cậu, cũng sẽ giống như cha của các bạn khác, bỗng nhiên xuất hiện bên cửa sổ phòng học, dịu dàng nhìn cậu, ánh mắt yêu thương dừng lại trên người cậu.

Giờ khắc này, cậu đã đợi thật lâu.

Mộ Nhã Triết ôm cậu, trên cánh tay treo chiếc cặp sách nặng, cũng không cảm thấy nặng nề.

Nghe thấy Hữu Hữu nói thật lòng như vậy, cảm thấy vừa vui mừng, vừa nếm được một tia chua xót trong lòng.

May mắn, anh gặp Vân Thi Thi, là chuyện may mắn nhất trong đời anh.

Nhờ có cô, anh có hai đứa con trai ngoan ngoãn.

Ôm Hữu Hữu lên xe, Mộ Nhã Triết lái xe về công ty, mang Hữu Hữu tới văn phòng, sau đó gọi điện thoại tới phòng làm việc của hiệu trưởng trường tiểu học mà Tiểu Dịch Thần đang theo học, điện thoại vừa được chuyển máy, đã đi thẳng vào vấn đề, nói rõ ý của mình, hiệu trưởng vừa nghe, lập tức nói: "Tổng giám đốc Mộ, chuyện thủ tục nhập học, cũng không phiền anh tự đến, nếu thuận tiện, anh cứ fax tư liệu của cậu nhà và lớp học anh muốn cho cậu theo học qua cho tôi, tôi sẽ lập tức xử lý!"

"Vậy thì làm phiền hiệu trưởng Đổng rồi! Tư liệu, tôi sẽ bảo trợ lý fax cho ông."

Hiệu trưởng Đổng lại khách khí cười: "Ai! Tổng giám đốc Mộ, anh nói gì chứ! Đây là việc tôi nên làm, ha ha!"

Mộ Nhã Triết cúp điện thoại, tựa vào ghế dựa, mà Hữu Hữu, cởi áo khoác tây trang, bên trong là một chiếc áo sơmi quần tây treo, bình tĩnh ngồi trên bàn công tác của anh, vừa nhàn nhã vung vẩy hai chân, vừa tò mò nhìn bày biện xung quanh, đơn giản mà không mất trang trọng, lộ ra sự từng trải và vững vàng của chủ nhân phòng làm việc này.

"Cha, văn phòng của cha thật lớn!"

"Lớn hả?"

Hữu Hữu gật gật đầu: "Dạ! Còn lớn hơn văn phòng của con một chút."
 
Chương 1595: Cưng À, Đây Là Bí Mật Thương Mại


Hữu Hữu gật gật đầu, cho ra một đánh giá có vẻ đúng trọng tâm: "Dạ! Còn lớn hơn văn phòng của con một chút."

Mộ Nhã Triết: "..."

Thằng nhóc này!

Ngạo mạn vô ý lộ ra trong lời nói, tùy tiện, không thèm che dấu.

Đúng là hậu sinh khả úy*!

*Nguyên văn (青出于蓝胜于蓝) thanh xuất vu lam thắng vu lam: đồng nghĩa với Hậu sinh khả úy: Nghĩa là lớp người sau (người trẻ) nhưng lại rất đáng phục, đáng nể, tài giỏi, những bậc thế hệ đi trước không thể xem thường

Con anh, trong độ tuổi mà anh ngày xưa cố gắng học tập, đã quản lý một tập đoàn.

"Nhưng mà! Con không thích thương nghiệp chút nào, cảm thấy có phần trầm lặng, so ra, thì con thích khoa học kỹ thuật hơn!"

Nói xong, bỗng nhiên cậu bị một đống tài liệu trên bàn công tác thu hút, không khỏi đưa tay muốn lấy qua.

Mộ Nhã Triết lại như cố ý đối chọi với cậu, lập tức tay mắt lanh lẹ ngăn cản bàn tay nhỏ bé đang duỗi qua của cậu.

Nhìn ánh mắt nghi ngờ Hữu Hữu bắn tới, Mộ Nhã Triết nhẹ nhàng mở to mắt, ra vẻ bí mật nói: "Cưng à, đây là bí mật buôn bán của tập đoàn tài chính này."

Nói xong, anh híp híp mắt, ra vẻ phòng bị quan sát cậu từ trên xuống dưới.

Khóe mắt Hữu Hữu hung hăng co rút: "Cha à... Cha đề phòng con!"

"Cha đề phòng được con sao? Con có thể thoải mái phá hủy tường lửa của tập đoàn tài chính Đế Thăng, cha muốn đề phòng cũng không đề phòng được."

"Đương nhiên!" Hữu Hữu tự hào nói.

"Cho nên, những bí mật buôn bán này càng không thể cho con xem."

Tươi cười trên mặt Hữu Hữu cứng đờ, lập tức thở phì phì khoanh tay trước ngực nói: "Hừ! Cha thật là nhỏ mọn! Con chỉ xem thôi, đâu có làm gì chứ!"

"Con xem có hiểu không?"

"Đương nhiên rồi! Có lẽ, con còn có thể đưa ra cho cha những đề nghị độc đáo nữa!"

"Giỏi vậy?" Mộ Nhã Triết đùa cậu.

"Đương nhiên rồi!"

"Vậy con, xem mấy tài liệu này cho cha, xem nên xử lý thế nào!"

Hữu Hữu làm động tác ok, lập tức nhận tài liệu qua, cứ ngồi trên bàn làm việc như vậy, đặt tài liệu trên đùi, lật từng tờ một xem.

Thân mình cậu nho nhỏ, mà bàn làm việc của Mộ Nhã Triết thì vô cùng rộng rãi, rất dài, rất lớn, dài chừng hai thước, bởi vậy cậu ngồi xếp bằng trên bàn, khiến dáng người gầy gầy nho nhỏ của cậu trở nên nổi bật.

Cằm của cậu dần dần nhọn ra, trước kia, còn có chút hồng hào, bây giờ, đã hiện ra vẻ đẹp như được cắt gọt tỉ mỉ.

Mắt Mộ Nhã Triết dừng trên mặt của cậu, Hữu Hữu yên tĩnh cúi đầu, từ từ lật xem tài liệu, có lẽ là nhiệt độ trong văn phòng hơi cao, cậu tiện tay thả lỏng cà- vạt, một động tác vô tình, lại có phong độ thân sĩ, tà mị hấp dẫn.

Sau khi lớn lên, người theo đuổi sau lưng nhóc con này, sợ là sẽ trải rộng từ thủ đô đến tận Paris!

Hữu Hữu đang phê duyệt tài liệu giúp anh, mà anh, suy trước nghĩ sau một phen, gọi điện thoại cho Lục Cận Dự.

Lục Cận Dự, một người thần bí dưới tay anh, dựa theo vai vế, Lục Cận Dự gọi anh một tiếng Lão Đại, mà theo vai vế, Mộ Nhã Triết gọi anh ta là "Lão Tứ".

Nhìn vẻ ngoài của anh ta nhã nhặn lịch sự, nhưng mà thủ đoạn thì lại là người ghê gớm nhất dưới tay anh.

Điện thoại được bắt mắy rất nhanh, Mộ Nhã Triết còn chưa nói, Lục Cận Dự nhanh miệng cười nói: "Lão Đại, có dặn dò gì vậy?"

Đi thẳng vào vấn đề, là phong cách trước giờ của anh ta.

Bởi vì anh ta hiểu, thời gian, hiệu suất, là những thứ mà Mộ Nhã Triết theo đuổi, không thích người nói nhiều ra vẻ ta đây!

Mộ Nhã Triết nói: "Cận Dự, thẩm phán Lâm An Quốc của tòa thị chính, điều tra người này, mang đến đây!"

"Ha ha, lão Đại, người tên Lâm An Quốc này, có phải đắc tội anh rồi không?"

Mộ Nhã Triết nói: "Nghe nói, là người có có lai lịch lớn giới chính trị! Cho nên tôi muốn biết tình hình, cuối cùng có bối cảnh thế nào."
 
Chương 1596: Quấy Rầy Cục Trưởng


Lục Cận Dự cười u ám nói: "Tòa thị chính, là cơ quan chính phủ thiết lập, người ở bên trong, đến đây tự nhiên đều đã không đơn giản! Nhưng mà, lão Đại, anh cũng nên biết, người trong tòa thị chính, không người nào tay sạch sẽ đâu! Anh muốn điều tra người này, không chừng, tôi có thể tìm cho anh một đống lớn những thứ hay ho đó!"

"Lâm An Quốc này, luôn ra vẻ ta đây, khí thế rất lớn. Nếu là lúc trước, tôi cũng không thèm chấp nhặt một nhân vật nhỏ như vậy! Nhưng mà, hôm nay, ông ta khiến tôi, có phần mất hứng!"

Nói đến cuối, giọng Mộ Nhã Triết đột nhiên nặng nề, hơn nữa, có ý ám chỉ.

Bên này, Lục Cận Dự đã hiểu ám chỉ của anh, lập tức nói: "Lão Đại, anh cứ yên tâm đi! Những điều anh muốn, muộn nhất là ngày mai, em có thể cho mang tới tay anh rồi! Đến lúc đó, anh muốn xử trí thế nào, cứ tùy ý làm là được!"

"Uh`m! Nhanh chóng đưa tin cho anh."

Lục Cận Dự đồng ý.

Kết thúc cuộc trò chuyện, Mộ Nhã Triết đứng dậy, đi đến bên cạnh Hữu Hữu.

Bánh bao nhỏ đang đang chuyên tâm xem tài liệu, đọc nhanh như gió, thường thường khoanh rồi ghi chú lại bên cạnh mấy số liệu.

Anh cười, nhẹ nhàng mà xoa đầu của cậu, đi sang một bên, cầm một quả táo, ngồi trên ghế sofa gọt vỏ cho cậu.

Gọt xong, anh tỉ mỉ cắt thành mảnh nhỏ, dụng tăm xuyên qua, mang đến chỗ bánh bao nhỏ có thể với tay lấy.

Đi động bỗng nhiên vang lên.

Mộ Nhã Triết cầm di động nhìn thoáng qua màn hình, nhưng là một số điện thoại xa lạ, sau khi bắt máy, đầu kia truyền tới một giọng nói cẩn thận của một người đàn ông xa lạ.

"Chào anh... Xin hỏi, anh là tổng giám đốc Mộ của tập đoàn tài chính Đế Thăng đúng không?"

Mộ Nhã Triết mỉm cười, mặc dù đối phương không nói rõ thân phận, nhưng anh đã đoán được thân phận người này.

"Làm cục trưởng tòa thị chính, thủ đoạn rất ghê gớm, nhưng dùng quyền lợi vào mục đích cá nhân, điều tra số điện thoại của tôi, hành vi như vậy, có phải có chỗ không ổn không?"

Khương Hồng Vĩ kinh ngạc một phen, trong lòng thầm nghĩ, Mộ Nhã Triết này quả thực không đơn giản, ông ta còn chưa nói rõ thân phận, anh đã đoán ra, ông ta là ai rồi!

Đồng thời, trong lòng cũng hơi hoảng hốt, trong tình thế cấp bách, ông ta đã sử quyền lợi vào mục đích cá nhân, dùng mạng nội bộ điều tra số điện thoại tư của Mộ Nhã Triết!

Nhưng mà Khương Hồng Vĩ đã lăn lộn trong quan trường nhiều năm, cũng là một con cáo già, tránh nặng tìm nhẹ, lái câu chuyện sang hướng khác rất nhanh.

"Ha ha! Tổng giám đốc Mộ, chuyện là thế này, vừa rồi, tôi nhận được tin... Nghe nói, người dưới tay anh, đang điều tra một chút tư liệu của Lâm An Quốc! Tôi muốn hỏi xem, tình huống này thế nào? Có phải ông ta... đắc tội anh không?"

Khương Hồng Vĩ đã qua tuổi 50, có thể ngồi vào vị trí cục trưởng tòa thị chính này, cũng không là người thường, dù chỉ có một chút gió thổi cỏ lay, ông ta cũng sợ bóng sợ gió, vô cùng cảnh giác!

Anh vừa hạ mệnh lệnh xuống, Lục Cận Dự vừa hành động một chút, tin tức đã truyền tới lỗ tai Khương Hồng Vĩ!

Người như bọn họ, đối với những chuyện thế này, luôn luôn vô cùng nhanh nhạy, vội vội vàng vàng gọi điện thoại tới, là muốn thử xem anh nói thế nào!

Mộ Nhã Triết không muốn để ý nhiều tới ông ta, miễn cưỡng hỏi lại: "Ông nói xem?"

Ý tứ đó, khiến Khương Hồng Vĩ càng lúc càng lo lắng đề phòng!

"Tổng giám đốc Mộ, anh nói xem, sao Lâm An Quốc lại đắc tội anh rồi?"

"Đắc tội?"

Mộ Nhã Triết đùa cợt: "Lời này, ông hỏi tôi, sợ là không thích hợp lắm."

Khương Hồng Vĩ không phản bác được: "..."
 
Chương 1597: Lâm An Quốc Rơi Đài


Mộ Nhã Triết chậm rãi nói: "Người của tòa thị chính, đều biết nghiêm khắc tự quản bản thân, cục trưởng Khương, nếu ông còn không quản người dưới tay mình, đến lúc đó, người dưới tay ông có chuyện gì, ông cũng khó bảo vệ bản thân đó!"

Lời này, là muốn giết luôn Khương Hồng Vĩ rồi.

Nhân vật lão luyện như ông ta, tự nhiên là có thể nhận thấy sự khác thường từ những lời nói vu vơ này!

Xem ra Lâm An Quốc này, đã đắc tội người không nên đắc tội nhất này rồi!

Nhưng mà, ông ta đã sớm đoán được rồi.

Ông gọi điện thoại, chỉ muốn hỏi thăm một chút, chỉ một Lâm An Quốc, đương nhiên ông không để trong lòng.

Nhưng làm đồng nghiệp nhiều năm, có nhưng loại lợi ích, có cùng gốc gác, Khương Hồng Vĩ lo lắng, sợ Lâm An Quốc không có mắt, khiến Mộ Nhã Triết giận dữ, sau đó trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, tận diệt toàn bộ tòa thị chính này!

Ông ta leo đến vị trí này, không dễ dàng, tâm huyết hai mươi mấy năm, cố gắng nhiều năm trong quan trường mỉm cười giấu dao này, mới có huy hoàng hôm nay.

Ông ta không thể trơ mắt nhìn mình bị người ta liên lụy, bị kéo khỏi vị trí này.

Kiểu người như bọn họ, lợi ích đan xen vào nhau một vòng lại một vòng, bởi vậy, lúc cần thiết, đương nhiên phải lau sạch quan hệ trên người mình đến mức không còn một mảnh, để tránh trượt chân rơi xuống nước, vậy thì mất nhiều hơn được!

"Tổng giám đốc Mộ, xem ra, Lâm An Quốc này nhất định đã khiến anh không hài lòng! Tôi gọi cú điện thoại này, cũng không có ý gì khác! Chỉ muốn hỏi thăm xem, anh định xử lý ông ta thế nào?!... Thuận tiện, tổng giám đốc Mộ, tôi hi vọng, đừng vì một mình Lâm An Quốc, mà gây họa cho người vô tội!"

Nói xong, Khương Hồng Vĩ áy náy cười.

Mộ Nhã Triết cũng cười vài tiếng theo, chỉ là, ngưng cười rất nhanh, giọng nói trầm xuống, mang theo uy nghiêm không thể kháng cự: "Gây họa cho người vô tội? Ha ha! Việc này, phải xem cục trưởng Khương định đứng về bên nào rồi! Dù sao Lâm An Quốc này, làm việc không vững vàng, ỷ vào thân phận của mình, hoành hành ngang ngược! Một kẻ như vậy, ông giữ bên người, cũng chỉ gây họa cho ông thôi. Còn việc tôi xử lý thế nào, ông không cần hỏi nhiều! Nếu ông thức thời một chút, thì ông biết nên làm thế nào!"

Khương Hồng Vĩ bên kia điện thoại yên lặng một lúc lâu, bỗng dưng ngầm hiểu, cười nói: "Tổng giám đốc Mộ, anh yên tâm! Ý của anh, tôi đã hiểu rõ! Sau này, tôi sẽ làm theo cách mà anh thích!"

Nói xong, ngàn cảm vạn ơn, cúp điện thoại.

Không quá nửa phút sau, Lục Cận Dự gọi điện thoại, nói có một bức thư nặc danh gửi phát hòm thư của anh, trong thư, là chứng cứ về Lâm An Quốc!

Người như Lâm An Quốc vậy, trên người sao có thể không có chỗ bẩn?

Tạm thời không đề cập tới việc ông ta tham ô nhận hối lộ, chỉ riêng việc ông ta cấu kết với người buôn bán, ngầm chiếm đoạt tài sản bất lương, thông qua bạn bè, đầu tư xây dựng lại, hơn nữa tiền tham ô lên tới hơn mười triệu, đã đủ đưa ông ta vào ngục giam độ suốt quãng đời còn lại!

Không cần nghĩ cũng biết, bức thư này là ai gửi tới.

Khương Hồng Vĩ không ngốc, sống đã thành tinh, ông ta mắt thấy Lâm An Quốc rơi đài, không thể ngồi xem mặc kệ, càng không thể để mình bị ông ta liên lụy.

Lâm An Quốc là người rất có năng lực, làm quân cờ dưới tay ông ta, cũng giúp ông ta kiếm nhiều lợi ích, nhưng, quân cờ là quân cờ, không còn giá trị lợi dụng, nên bỏ qua thì phải bỏ qua.

Vì bảo vệ mình, ông ta tiêu hủy được không còn một mảnh những lợi ích giữa mình và Lâm An Quốc, hơn nữa, chủ động dâng chứng cứ phạm tội của Lâm An Quốc lên, lấy lòng Mộ Nhã Triết.
 
Chương 1598: Có Phong Độ!


Ông ta là con cáo già, làm việc chung với Lâm An Quốc, tự nhiên có giữ cho mình một đường lui.

Mộ Nhã Triết nói: "Có người chủ động đưa mấy thứ này cho anh, vậy chuyện còn lại, anh biết nên làm thế nào!"

Bên kia, Lục Cận Dự âm thầm bật cười.

"Khương Hồng Vĩ không hổ là cáo già, chuyện giậu đổ bìm leo này, làm không ngượng tay! Người như vậy, cũng không dễ nắm trong tay! May mà, trên tay em, cũng giữ mấy chứng cứ phạm tội của ông ta!"

Mộ Nhã Triết "Ừ" một tiếng, nói nhanh: "Chuyện này cậu xử lý là được, cậu làm việc, tôi rất yên tâm."

"Lão Đại nói đúng quá, em làm việc, chưa từng có sai lầm! Anh cứ hãy chờ tin tức đi."

Nói xong, cúp điện thoại.

Mộ Nhã Triết đứng dậy, đi đến bên người Hữu Hữu.

Đã thấy xấp tài liệu trong tay cậu, đã xử lý xong rồi.

Anh cầm lên, nhìn lướt qua, mắt rơi trên lời phê bình cuối cùng, kinh ngạc nhíu mày.

Hữu Hữu hết sức chăm chú phê duyệt xong một tập tài liệu cuối cùng, ngẩng đầu, thì thấy Mộ Nhã Triết giật mình, nhất thời hơi khó hiểu: "Cha ơi, làm sao vậy?"

"Con..."

Mộ Nhã Triết vẫn còn thẫn thờ như cũ.

Anh vốn cho là, Hữu Hữu nói phê duyệt giúp anh, cũng chỉ qua loa cho xong, lại không nghĩ rằng, nhóc con này giúp anh, khoanh lại tất cả những chỗ không hợp lí, hơn nữa còn chú giải, vừa nhìn là hiểu ngay!

"Cha à! Sổ sách của tập đoàn tài chính, có một chút vấn đề đó nha!" Hữu Hữu nói.

Mộ Nhã Triết cười lạnh một tiếng: "Sổ sách có vấn đề, cha đã sớm biết rồi! Đơn giản là mấy con cáo già của nhà họ Mộ, gây sóng gió dưới mí mắt của cha, muốn chia một chén canh! Nhưng mà, bọn họ nhát gan, không dám làm lớn, ha ha! Còn khờ dại tưởng là cha nhìn không thấu."

Hữu Hữu "Chậc chậc" hai tiếng, lập tức thở dài: "Núi cao tới đâu, cũng là do từng tảng đá xây lên, vấn đề nhỏ, một khi chuyển thành xấu, cũng sẽ vô cùng nghiêm trọng."

"Cha tự có chừng mực!"

Nói xong, Mộ Nhã Triết vui mừng nhìn cậu một cái, nhịn không được chiều chuộng vuốt mũi của cậu một cái: "Trình độ thông minh lanh lợi của con, có phong độ của cha khi xưa!"

"Hừ hừ! Dùng con khoe khoang, cha thật là không biết xấu hổ!" Hữu Hữu nghịch ngợm địa thè lưỡi, lập tức ôm vai của anh, dựa sát vào vào lòng anh, "Cha ơi, con nhớ mẹ quá! Rất nhớ rất nhớ, con cảm thấy, giống như đã mấy trăm năm không gặp mẹ rồi!"

Nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu ấm ức ỉu xìu, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng.

Sắc mặt Mộ Nhã Triết hơi trầm xuống một phen.

Đã nhiều ngày, Vân Thi Thi không tin nhắn tin về.

Mà Hữu Hữu, lần liên hệ cuối cùng với cô, đại khái là tuần trước, hai người gọi video trò chuyện.

Trong video, Vân Thi Thi mặc cổ trang, trang điểm tinh xảo lúc đó thậm chí không kịp tẩy, ăn mặc rất mỏng, đầu mang trâm cài có đuôi, mặt mũi khó nén mỏi mệt.

Lúc trò chuyện video clip với cậu, cô thừa dịp nghỉ quay phim, lén lút trốn trong phòng thay quần áo, giọng nói cũng cực nhỏ, cố ý đè xuống rất thấp.

Sau đó, trừ bỏ mấy tin nhắn ngắn ngủ, thì mất liên lạc.

Hữu Hữu chỉ có thể tội nghiệp theo dõi Microblogging của đoàn phim, dõi theo hành động của Vân Thi Thi, ký gửi nỗi nhung nhớ.

Đã nhiều ngày nay, Tiểu Dịch Thần cũng không hiếu động như trước, có đôi khi, thường xuyên yên lặng trên ghế sofa, xem hành động của tổ phim 《 Khuynh Quốc 》.

Hữu Hữu nói: "Thứ Hai tuần sau, là sinh nhật của mẹ, sinh nhật của mẹ trước kia, đều là con chúc mừng cho mẹ!"
 
Chương 1599: Quỳ Gối Cầu Xin Trong Mưa (1)


Hữu Hữu nói: "Thứ Hai tuần sau, là sinh nhật của mẹ, sinh nhật của mẹ trước kia, đều là con chúc mừng cho mẹ!"

Nói xong, lại nghĩ đến hành trình bận rộn của Vân Thi Thi, dừng một chút, cậu lại u oán nói: "Nhưng mà, sinh nhật năm nay, mẹ trong đoàn phim! Cha, cha có cách gì không?"

Mộ Nhã Triết nghe vậy, lâm vào im lặng.

Vào đêm.

Ngoài Hương Thể Mạn Bộ, xuất hiện khách không mời mà đến.

Hóa ra, Lâm An Quốc nghe thấy tiếng gió, dắt díu con cái, mang theo vợ và con trai, cả nhà xuất hiện trước cửa nhà Hữu Hữu, chỉ hy vọng Mộ Nhã Triết tha thứ!

Lục Cận Dự hành động rất nhanh, Lâm An Quốc cũng nhận được tin rất nhanh, lúc vừa tối, biết tin này, đứng ngồi không yên, vì thế tự mình mang theo vợ, tới cửa nhận lỗi, nếu không, chỉ sợ cả đời này của ông ta, đều bị hủy hết!

Mộ Nhã Triết ở trong phòng sách.

Vì thế, Hữu Hữu mặc áo bành tô, đi ra cửa, thì thấy Lâm An Quốc và Vương Quế Miểu đứng ngoài cửa, vẻ mặt bất an, kinh hồn bạt vía, nhìn thấy cậu đi tới, như là thấy chúa cứu thế vậy, song song đi tới nghênh đón, mặc quần áo phục cổ hoa mỹ, đau khổ cầu xin: "Hữu Hữu! Tổng giám đốc Mộ có ý gì? Để cho tôi gặp tổng giám đốc Mộ, được không?! Có được không?! Coi như là chú cầu xin cháu!"

Lâm An Quốc lúc này, đã không vênh váo hung hăng, kiêu căng tùy tiện như trước, khuôn mặt đầy u sầu, lộ ra sự bất lực nặng nề.

Mà Vương Quế Miểu bên cạnh, sắc mặt rất khó coi, thân thể mập mạp, khuôn mặt u sầu thảm đạm, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, như đã khóc thê thảm.

Bà ta lúc này, đã không còn trang điểm tinh xảo như lúc chiều, vẻ mặt ảm đạm, mây mù che phủ.

Hôm nay sau khi rời khỏi trường học, Lâm An Quốc hung hăng mắng Vương Quế Miểu và Lâm Phong một trận, vẫn chưa hết giận.

Vương Quế Miểu vừa ấm ức vừa không cam lòng, nhưng tính tình bà ta mạnh mẽ, vì thế phản bác một câu, Lâm An Quốc dưới cơn giận dữ, ánh mắt hung hăng đảo qua, trước mặt mọi người trong văn phòng, tát bà ta một bạt tai.

Vương Quế Miểu và Lâm Phong sợ ngây người.

Kết hôn nhiều năm như vậy, hai vợ chồng vẫn rất hòa thuận, Lâm An Quốc có thể có hôm nay, không thể rời khỏi sự giúp đỡ cảu nhà họ Vương, bởi vậy mặc dù trên người Vương Quế Miểu có rất nhiều chỗ khiến ông không hài lòng, nhưng cũng bao dung hết.

Hôm nay, là lần đầu tiên ông ta ra tay đánh bà!

Vương Quế Miểu căn bản không thể tin được, phẫn nộ ấm ức ngập trời, trước mặt nhiều người như vậy, bà ta gào khóc thật to.

Lâm An Quốc không có an ủi bà ta giống như trước kia, nhìn bà ta, chỉ cảm thấy mất mặt xấu hổ!

Ông ta đã sớm không còn kiên nhẫn với bà, Vương Quế Miểu không đọc nhiều sách, vô văn hóa thì cũng thôi, chỉ số tình cảm còn thấp, chọc không ít phiền toái cho ông ta.

Ông ta đã sớm cảnh cáo, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, làm việc bên ngoài, đừng kiêu ngạo ương ngạnh quá, phải biết khiêm tốn nội liễm.

Lập trường, vị trí của ông ta, làm việc phải thật cẩn thận, hơi vô ý, thì là vực sâu vạn trượng!

Làm việc, khiêm tốn một chút, thì không sai.

Biết bao nhiêu người, đều chết vì tác phong kiêu căng!

Nhưng Vương Quế Miểu không hiểu đạo lý này, hôm nay, đã chọc ra họa lớn cho ông ta rồi!

Bởi vậy, bà ta khóc, ông ta cũng chẳng muốn an ủi!

Ông ta còn đang lo lắng!

Trong lòng đang lúc hỗn độn, trước mắt còn không biết làm sao, tiếng Vương Quế Miểu tại khóc ngay bên tai, càng khiến ông ta phiền muộn.

Hai vợ chồng vì thế mà tranh cãi ầm ĩ một trận.

Vương Quế Miểu sượng mặt, tức giận đến mặt đỏ tai hồng với Lâm An Quốc!
 
Chương 1600: Quỳ Gối Cầu Xin Trong Mưa (2)


Trong lúc tức giận, Lâm An Quốc tức giận hỏi bà ta: "Vương Quế Miểu ơi Vương Quế Miểu! Bà có biết hôm nay mà đắc tội ai không hả?! Bà có biết không?! Người hôm nay bà đắc tội, một ngón tay của người ta có thể nghiền chết tôi! Có lẽ một câu của anh ta, tiền đồ của tôi, sẽ bị hủy hết!"

Bà ta lại không cho là đúng mà nói: "Sợ cái gì chứ?! Không còn có nhà tôi sao?! Anh kích động như vậy làm gì?"

Sự đúng lý hợp tình của bà, đúng là không nói lý.

Lâm An Quốc giận quá thành cười, vẻ mặt hung dữ, chưa từng không khống chế được như thế: "Ha ha! Vương Quế Miểu, nói bà ếch ngồi đáy giếng, bà còn không tin! Bà cho là nhà họ Vương của bà giỏi lắm hả?! Tài sản chỉ mấy ngàn vạn, ở trong mắt người ta, nhà họ Vương gia chỉ là nhà giàu mới nổi! Nhà giàu mới nổi bà hiểu không?! Có bản lĩnh gì, đi đối kháng với nhà họ Mộ?!"

"Hẳn là không nghiêm trọng như vậy chứ?!"

"Cái gì là Hẳn là không nghiêm trọng như vậy chứ? Bà không biết tập đoàn tài chính của nhà họ Mộ lớn bao nhiêu, tài sản ngàn triệu, khái niệm gì?! Nhiều mặt lợi ích sau lưng, không nói một tay che trời, thì cũng là nhà số một của thủ đô này! Bà có biết đắc tội nhà họ Mộ là khái niệm gì không! Hệ thống mạng lưới của người ta, có cả hai giới đen trắng, bối cảnh của họ, quản bà là ai?! Tận diệt chỉ là chuyện một câu nói! Tôi thấy bà váng đầu rồi, còn chưa nhận rõ điểm này! Mẹ nó..."

Lâm An Quốc tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ bà ta gằn từng chữ: "Mẹ nó cả đời anh minh của tôi, sớm muộn gì cũng bại trong tay bà!"

"Không!"

Ông ta dừng một chút, lạnh lùng nói: "Nhà họ Lâm, nhà họ Vương, tất cả đều phải bại trong tay bà!"

Lời này, vốn là nói nhảm, đe dọa bà ta mà thôi.

Nhưng mà, cũng không nghĩ tới, một câu thành sấm.

Lâm An Quốc làm thế nào cũng không nghĩ tới, Mộ Nhã Triết có hành động nhanh như vậy..

Bão táp tới vừa đột nhiên vừa mãnh liệt, lúc ông ta biết tin, đại não trống rỗng trong nháy mắt!

Theo tin tức, phía Mộ Nhã Triết đã nắm giữ chứng cứ phạm tội của ông ta, bước tiếp theo, là chuyển giao những chứng cứ phạm tội này cho cơ quan kiểm soát!

Sau nữa, đại khái là ngày tận thế của ông ta rồi!

Nhiều năm như vậy, động tác của Lâm An Quốc cũng không ít, thu gom lớn lớn nhỏ nhỏ, cũng có mười mấy triệu, cái này là chưa tính đầu thu nhỏ khác.

Hơn mười triệu, đừng nói là ngồi từ, phán tử hình cũng dư dả rồi!

Ông ta sợ tới mức phát bệnh tim, Vương Quế Miểu sợ hãi cho ông ta uống hai viên thuốc trợ tim, mới tỉnh lại.

Dựa theo đạo lý, những động tác này của ông ta, vô cùng cẩn thận, hẳn không có tội chứng gì!

Bởi vậy, cũng nửa tin nửa ngờ.

Song khi ông ta gọi điện thoại cho Khương Hồng Vĩ, đầu kia mịt mờ nói một câu: "Ha ha! An Quốc à, việc này, anh chỉ có thể tự cầu nhiều phúc thôi!"

Dứt lời, cúp điện thoại, Lâm An Quốc kinh hồn bạt vía, lúc gọi lại, đã không gọi được nữa!

Khương Hồng Vĩ đã nói như vậy, ông ta nhất thời mất hết can đảm, lập tức xụi lơ, ngã ngồi dưới đất, thẫn thờ một lúc lâu!

Phản ứng đầu tiên, là trốn!

Gom hết tiền bạc, chạy ra nước ngoài, càng xa càng tốt!

Nhưng mà, nghĩ lại tỉ mỉ, dù muốn chạy trốn, có thể trốn đi đâu?!

Mộ Nhã Triết làm như vậy, chắc chắn để lại một tay phía sau, ông ta muốn chạy trốn, lại nửa bước khó đi!

Đây là quyết tâm muốn chơi chết ông ta!

Người đàn ông này, lời đồn nói thủ đoạn của anh vô cùng độc ác, giờ ông ta đã tận mắt nhìn thấy rồi!

Quả thật vô cùng độc ác!

Một đường lui cũng không còn!

Nghĩ đến việc sự nghiệp nhiều năm bị hủy hết, Lâm An Quốc vô cùng đau khổ.
 
Chương 1601: Quỳ Gối Cầu Xin Trong Mưa (3)


Nghĩ đến cơ nghiệp nhiều năm bị hủy trong một chốc, Lâm An Quốc vô cùng khổ sở.

Ông ta gọi điện thoại đi khắp nơi, thế nhưng lại phát hiện ra, chỉ trong một đêm, những mối quan hệ ông ta đã tích lũy nhiều năm như vậy hiện giờ đều không còn để tâm đến ông ta nữa.

Càng vào những lúc như thế này, người ta lại càng cẩn thận, chỉ sợ trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.

Ai cũng không tình nguyện giúp đỡ ông ta, tránh cho bản thân bị liên lụy.

Lâm An Quốc nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc quyết định dẫn theo Vương Quế Miểu đến tận cửa nhận lỗi, có lẽ may ra thì được Mộ Nhã Triết bỏ qua cho!

Vì thế mà có một màn này.

Hữu Hữu không đổi sắc mặt đứng ở cửa, nhìn Lâm An Quốc và Vương Quế Miểu với vẻ mặt khẩn cầu bên ngoài, trong mắt cậu không hề có vẻ gì là bị làm cho cảm động.

"Thật là đáng thương quá!"

Hữu Hữu lạnh nhạt nói một câu như vậy, thế nhưng trên mặt vẫn là vẻ thờ ơ.

Lâm An Quốc nhìn thấy biểu cảm trên mặt cậu thì lại kinh ngạc về tính cách trầm ổn của cậu.

Mấy đứa trẻ cùng tuổi mà nhìn thấy cảnh tượng này thì chắc chắn là đã sợ đến mức chạy đi tìm cha mẹ rồi.

Thế mà lúc này cậu lại đứng im cạnh cửa, hai tay vòng trước ngực, dáng vẻ lạnh lùng.

Vương Quế Miểu nhìn cậu, trên mặt bối rối, trong lòng lại càng vô cùng hối hận!

Bà ta nghĩ mãi không thông, lại càng cảm thấy kỳ quái!

Từ lúc con trai học mẫu giáo, bà ta đã biết đến đứa nhỏ này, nhưng trước giờ đều nghe nói cậu chỉ có mẹ, chưa từng nghe nói cậu còn có cha!

Trong cuộc họp phụ huynh, bà ta nghe nói đứa nhỏ này là con cái một gia đình đơn thân.

Đến giờ mẹ của Hữu Hữu vẫn chưa kết hôn, đứa nhỏ này ra đời như thế nào cũng không có ai biết rõ!

Người ta đều nói cậu là con riêng, mẹ của cậu sinh con năm mười tám tuổi, hơn nữa còn là chưa kết hôn đã có con, việc này truyền ra ngoài khiến bao nhiêu người đều khinh thường!

Vương Quế Miểu lại càng coi khinh Vân Thi Thi.

Trong nhà không có một người đàn ông chống đỡ thì dễ bị người ta lời ong tiếng ve.

Làm mẹ đơn thân lại càng khiến người ta phỏng đoán và đồn đại linh tinh.

Nhưng hôm nay, bên người cậu nhóc này lại tự nhiên nhảy ra một người cha!

Hơn nữa, người cha này lại có thân phận vô cùng cao quý, là nhân vật số một, số hai trong nhà họ Mộ!

Từ lúc biết chuyện đến giờ, Vương Quế Miểu đều có cảm giác khó mà tin được, giống như vẫn đang ở trong giấc mộng.

Nhưng ai bảo bà ta không gặp may cơ chứ!

Có trách thì trách bà ta không nên khinh người quá đáng.

Lâm An Quốc đi lên, vô cùng khẩn khoản nói: "Cậu chủ nhỏ à, xin cháu, xin cháu hãy mời cha cháu ra đây có được không? Chú có việc muốn nhờ!"

"Việc gì? Chú không thể nói với tôi được sao?" Hữu Hữu nhàn nhã nói.

Lâm An Quốc vô cùng xấu hổ, lại càng cảm thấy cậu nhóc này rõ ràng là đang cố tình làm khó ông ta!

Vì vậy, ông ta khẽ cắn môi, "cộp" một tiếng, quỳ trên mặt đất!

Tiếng động vang lên giữa màn đêm càng thêm nặng nề.

Ông ta quỳ thẳng tắp, mang theo đôi chút chần chừ.

Thấy ông ta quỳ xuống, trong mắt Hữu Hữu không hề có chút cảm xúc ngoài dự kiến, chỉ nhìn Lâm An Quốc đầy sâu xa, âm trầm nở nụ cười: "Chú Lâm à, chú đây là có tội gì? Chú làm thế này là muốn làm cái gì?"

"Cậu chủ nhỏ, chú... Chú là vội vàng cùng vợ tới đây tạ tội với cả nhà cháu!"

Lâm An Quốc vừa nói, vừa túm lấy Vương Quế Miểu đang đứng ở bên cạnh.

Vương Quế Miểu bất ngờ không kịp phòng bị, cũng "cộp" một tiếng, quỳ xuống đất.

Đầu gối truyền đến tiếng va chạm đầy đau đớn.

Nhưng bà ta cũng không còn quan tâm nữa.

Dù sao mặt mũi cũng đã mất hết, bây giờ muốn lấy lại cũng không kịp.

Trên đường đến đây, Lâm An Quốc cũng đã nói rõ cho bà ta biết tính nghiêm trọng của sự việc lần này, mặc dù Vương Quế Miểu cái hiểu cái không nhưng cũng đủ kinh hồn bạt vía rồi!
 
Chương 1602: Quỳ Gối Cầu Xin Trong Mưa (4)


Cho dù bà ta không tin thì dựa theo dáng vẻ nóng lòng như bị lửa đốt của Lâm An Quốc, bà ta cũng biết chuyện này đáng sợ thế nào!

Lâm An Quốc nói, nhà họ Mộ đã âm thầm nắm giữ một vài chứng cứ phạm tội của ông ta, nếu như không làm chút chuyện gì đó, cầu xin nhà họ Mộ giơ cao đánh khẽ thì nhà họ Lâm và nhà họ Vương chỉ còn đường chờ chết!

Mấy năm nay, những chuyện Lâm An Quốc làm bên ngoài, Vương Quế Miểu cũng biết chút ít.

Bà ta hiểu rất rõ, nếu những chứng cứ phạm tội này bị người ta nắm giữ thì sẽ bị nhổ sạch gốc rễ!

Vì thế, lúc này bà ta cũng chẳng quan tâm đến mặt mũi nữa, lập tức hiểu ý Lâm An Quốc mà quỳ xuống, bắt đầu dập đầu lia lịa!

"Hữu Hữu! Dì sai rồi! Dì thật sự đã sai rồi... Dì không nên mắng cháu là nghiệt chủng, dì không nên tin vào mấy tin đồn nhảm này mà đi sỉ nhục cháu và mẹ cháu. Dì thật sự biết sai rồi, cháu tha thứ cho dì đi, có được không?"

Nói xong, bà ta lại ra sức dập đầu.

Là thật sự dập đầu xuống đất.

Trán va côm cốp với mặt đất, bởi vì dùng sức quá lớn mà da bị rách ra, máu bắt đầu chảy xuống, nhưng bà ta chính là cố ý làm như vậy cho cậu xem!

Hư hại một chút da cũng không có vấn đề gì!

Có thể khiến nhà họ Mộ nương tay thì hỏng chút da, mất chút máu có tính là gì?

Hữu Hữu lập tức lười biếng nói: "Được rồi, được rồi! Tôi biết rồi, tôi tha thứ cho bà!"

Lâm An Quốc nghe vậy thì lập tức mừng rỡ: "Thật sao?"

Vương Quế Miểu hết sức kinh ngạc, mở to hai mắt ra nhìn, nín khóc mỉm cười, cả người chật vật, tóc tai bù xù, khiến cho người ta nảy sinh cảm giác chán ghét.

Hữu Hữu không thèm liếc nhìn bà ta nữa.

"Tôi không muốn so đo mấy chuyện nhỏ nhặt này. Cho nên bây giờ mấy người thu dọn sạch sẽ chỗ này đi!"

"Vậy..."

Lâm An Quốc vui mừng liếc mắt nhìn nhau với Vương Quế Miểu, không nghĩ rằng việc cầu xin tha thứ lại dễ dàng trót lọt như vậy!

Không thể không nói, trẻ con thật là dễ lừa!

Mới dùng chút khổ nhục kế mà đã bị mềm lòng rồi.

Lâm An Quốc xoa tay, cười hì hì, thăm dò: "Vậy... Mấy cái chứng cớ đó..."

"Chứng cớ gì?" Hữu Hữu nghi hoặc nhìn ông ta, nhíu mày vẻ khó hiểu.

"Là thế này, tổng giám đốc Mộ... Cháu có thể giúp chú cầu xin được không, để cho tổng giám đốc Mộ giơ cao đánh khẽ, tha cho chú một mạng! Đừng có... Đừng có giao mấy chứng cứ đó cho bên ủy ban thanh tra..."

Hữu Hữu lại ù ù cạc cạc không hiểu chuyện gì: "Không biết chú đang nói đến cái gì? Bên ngoài lạnh lắm, tôi phải vào nhà rồi!"

"Đợi một chút!"

Lâm An Quốc giống như người chết đuối, khàn giọng gọi cậu lại, hỏi: "Hữu Hữu, không phải vừa rồi cháu đã đồng ý tha thứ cho chú rồi sao?"

"Đúng vậy!"

"Vậy... Vậy cháu có thể nói với cha cháu hãy buông tha cho chú được không?"

"Chuyện này... sợ là không được!"

"Sao...?"

Hữu Hữu nhếch môi: "Cha tôi cực kỳ ghét ông."

Lâm An Quốc sững sờ.

Vương Quế Miểu ở bên cạnh cũng lập tức ngẩn người, vẻ tươi cười trên mặt bị đông cứng lại, trong mắt xuất hiện vẻ tuyệt vọng.

Hữu Hữu chậm rãi nói: "Một khi cha tôi đã quyết định thì không ai thay đổi được. Chú Lâm à, thật là đáng tiếc."

Nói xong, cậu cười tao nhã như một thân sĩ, xoay người đi vào trong biệt thự.

Cửa đóng "ầm" lại một tiếng, hoàn toàn cách biệt với Lâm An Quốc và Vương Quế Miểu ở bên ngoài.

Một đêm kia, trời đổ mưa xối xả.

Lâm An Quốc và Vương Quế Miểu cũng không dám rời đi, cố ỳ quỳ gối ngoài cửa, một tấc cũng không rời, quỳ trọn cả một đêm.

Hữu Hữu không để ý đến bọn họ.

Đương nhiên Mộ Nhã Triết cũng chẳng quan tâm.
 
Chương 1603: Làm Bánh Sinh Nhật Cho Mẹ


Trời vừa tờ mờ sáng, Hữu Hữu rời giường, xốc rèm cửa lên thì phát hiện hai người họ vẫn quỳ gối trước cửa, Vương Quế Miểu có vẻ đã mất hết tri giác, cả người lung lay sắp đổ, dựa trên người Lâm An Quốc.

Sau đó, hai người họ vì quỳ suốt một đêm mưa nên ngất đi.

Không lâu sau đó thì được xe cứu thương đến đưa vào viện.

Lục Cận Dự hành động nhanh nhẹn, sau khi chỉnh lý xong xuôi giấy tờ thì nộp chứng cứ phạm tội của Lâm An Quốc cho ủy ban thanh tra.

Hồ sơ nhanh chóng được thành lập.

Lâm An Quốc bị đưa đi điều tra, sau đó bị tố cáo tội tham ô công quỹ, liên kết với xã hội đen để chiếm đoạt tài sản, vụ án liên quan tới số tiền lên đến hơn mười triệu, gây ra tiếng vang lớn trong dư luận.

Nhà họ Vương cũng bị liên lụy, tiền bạc đều tiêu tán.

Đương nhiên, đây đều là những chuyện sau này.

...

Thủ tục nhập học còn chưa làm xong, vừa vặn đến thứ sáu nên Hữu Hữu bảo Lý Hàn Lâm lái xe đến siêu thị một chuyến, mua một chút nguyên liệu làm bánh, dự định về nhà sẽ làm cho Vân Thi Thi một cái bánh sinh nhật.

Bánh sinh nhật năm ngoái của cô cũng là do cậu tự tay làm.

Chỉ là khi đó cậu chỉ vừa mới học nướng bánh, tay nghề không được thành thạo cho lắm, bánh cũng không được ngon.

Nhưng mà Vân Thi Thi vẫn cực kỳ thích.

Lần sinh nhật này của mẹ, Hữu Hữu âm thầm quyết định phải làm một cái bánh siêu ngon, đợi đến lúc đến đoàn phim tham quan sẽ đưa cho mẹ!

Về đến nhà, Hữu Hữu lập tức chui vào bếp, thành thạo tách lòng trắng và lòng đỏ trứng, quấy đều lên, dùng máy đánh trứng để đánh bông lòng trắng lên.

Một loạt động tác này cậu làm vô cùng thuần thục.

Trước kia cậu cũng thường xuyên làm bánh ngọt để ăn sáng.

Dùng khuôn để tạo ra phần đế bánh hình trái tim, sau khi bỏ vào lò nướng cậu lại bắt đầu suy xét xem rốt cuộc nên làm cái bánh có dáng vẻ như thế nào.

Nghĩ đi nghĩ lại, cậu tính sẽ vẽ một bức hình gia đình lên trên mặt bánh.

Lúc Mộ Nhã Triết về đến nhà liền nghe được tiếng động từ trong bếp truyền ra, anh lén lút đi vào thì thấy Hữu Hữu đang cúi đầu làm bánh, bởi vì cậu rất tập trung nên không hề phát hiện ra Mộ Nhã Triết ở sau lưng.

Lúc này cậu đã vẽ xong một nửa mặt bánh.

Hữu Hữu làm cực kỳ chuyên tâm, dưới ánh sáng ấm áp, khuôn mặt non nớt của cậu có vẻ vô cùng dịu dàng, khóe mày hơi rũ, ánh mắt hiền hòa, khóe môi hơi cong, dường như đang cười.

Mộ Nhã Triết lại nhìn xuống tay cậu.

Thì ra là đang làm bánh sinh nhật cho Vân Thi Thi.

Trên mặt bánh đã vẽ xong hình ảnh của cậu và Tiểu Dịch Thần rồi.

Sau khi đã vẽ xong Vân Thi Thi, cậu lại bắt đầu vẽ Mộ Nhã Triết.

Mộ Nhã Triết vừa cảm thấy hứng thú vừa có chút tò mò, không biết dưới tay cậu nhóc này thì hình ảnh anh sẽ là như thế nào?

Chỉ thấy Hữu Hữu vẽ một khuôn mặt tròn phúng phính, lại vẽ thêm một thân người tròn vo, sau đó thì phủ thêm một lớp đường cát.

Giống như đang đùa dai, Hữu Hữu cố ý vẽ cho Mộ Nhã Triết một khuôn mặt hung dữ.

Mộ Nhã Triết thấy vậy thì hơi nhíu mày, có phần bất bình mà nói: "Tại sao lại vẽ cha hung dữ như thế..."

"A...!"

Hữu Hữu bị tiếng nói đột ngột vang lên sau lưng làm cho hoảng sợ, tay vẽ ra một đường ngoằn ngoèo trên mặt bánh.

Vì thế, miệng của "Mộ Nhã Triết" bị méo lệch.

Mộ Nhã Triết: "..."

Hữu Hữu: "..."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top