Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Dịch Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 1564: Tần Chu Ra Oai


Anh chạy tới vài bước, cuối cùng vẫn là Tiểu Dịch Thần kéo tay anh, về nhà.

Sau khi Mộ Nhã Triết rời khỏi công ty, bị tức giận, không lập tức về nhà.

Anh đi một quán coffee, gọi một ly coffee, lúc cà phê được mang lên, anh không uống ngụm nào, đã đi rồi.

Khi về đến nhà, bật đèn, thì thấy phòng khách vắng lặng, không có chút sức sống nào.

Anh tựa vào cửa, trong ánh mắt sâu sắc xẹt qua một chút mất mác và lạnh lẽo, đi tới trước sofa, suy sụp ngồi xuống, mặc cho người mình chìm vào trong ghế sofa.

Cô không ở nhà.

Hai đứa bé, chắc là ngủ rồi.

Nhưng mà, trong nhà thiếu một người, thì không còn hoàn chỉnh.

Thời gian chậm rãi trôi qua, anh ngồi trên ghế sofa, một chút cũng không muốn nhúc nhích.

Thường xuyên nhìn màn hình đi động, tin nhắn cũng được, thư thoại cũng được, điện thoại cũng được, cái gì cũng không có.

Người phụ nữ này, lạnh lùng bỏ qua anh như thế?!

Cho nên, vì anh gác điện thoại trước, nên cô tức giận?

Cô tức giận, cho nên không quan tâm anh, phải không?

Nếu đúng như thế, vì sao cô không nghĩ, tại sao anh cúp điện thoại của cô?

Cô vừa về, thì đã lại xoay người đi làm tiếp.

Còn anh thì sao.

Cô muốn bỏ rơi anh như thế sao?

Cả người Mộ Nhã Triết chìm vào trong ghế sofa, nhưng mà nghĩ một lát, vẫn quyết định gọi điện thoại cho cô.

Bấm số, reo thật lâu, vậy mà không ai nghe.

Mộ Nhã Triết lại gọi tiếp, lúc này lại nhắc nhở tắt điện thoại.

Trong lòng anh lập tức nổi lên một chút bất an, sao lại nhắc nhở tắt máy?!

Có lẽ nào, đã xảy ra chuyện không?

Anh nghĩ tới đây, đứng dậy, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, lập tức muốn ra cửa.

Trước khi ra ngoài, anh đến phòng nhìn thoáng qua, nhận hai đứa bé đã ngủ say, mới yên tâm đi.

...

Tổ phim dừng chân trong một khách sạn ở Trường quay Hoành Điếm*, bao ba tầng, cho minh tinh và nhân viên công tác ngủ lại.

*Trường quay Hoành Điếm là nơi để quay phim cổ trang ở tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. Hiện nay, đây là trường quay rộng nhất thế giới.

Vân Thi Thi vừa xuống xe, thì nhìn thấy cửa khách sạn có mấy chiếc xe.

Tần Chu nâng valy, mang cô đến phòng của cô, đẩy cửa ra, mới vừa mở đèn lên, mùi nấm mốc trong phòng, xộc thẳng vào mũi khiến Tần Chu nhăn mặt.

Phòng rất nhỏ, một phòng ngủ, dùng cho nghệ sĩ nghỉ ngơi, một phòng sách nhỏ, cho nghệ sĩ ôn kịch bản, thêm một phòng vệ sinh, xem như tiêu chuẩn.

Chỉ là...

Tần Chu nhớ rõ, trước đó anh đã dặn dò tổ phim, muốn phòng lớn một chút.

Tốt nhất là hai giường, bởi vì ngày mai Mộc Tịch sẽ tới, dù sao ở lại tổ phim lâu như vậy, cô cần phải có người chăm sóc chiếu cố.

Nhưng mà trong phòng này, vậy mà chỉ có một chiếc giường 1m5.

Tần Chu nổi giận.

Tình huống gì?

Gọi điện thoại cho nhân viên tổ phim, kêu đến, Tần Chu đứng ngay cửa không ngừng mắng mỏ: "Sao hả? Khi dễ Thi Thi nhà tôi là người mới, mới vào nghề, thì chia cho cô ấy phòng như vậy sao? Nhỏ như vậy? Còn có mùi nấm mốc, nhìn giường đi, đều là bụi bặm! Các người muốn gì?"

Vân Thi Thi thấy Tần Chu nổi giận, nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của anh ta.

Tần Chu đè vai cô lại: "Thi Thi, cô đừng ngăn tôi! Giờ tôi không nói, sau này tôi có việc bận rộn, không có mặt trong tổ phim, không biết cô sẽ bị khi dễ như thế nào! Giờ mà không mắng, họ nhớ không lâu!"

Thấy anh nói như vậy, cô cũng không ngăn nữa.

Thấy nhân viên công tác của tổ phim chạy tới, Tần Chu trừng anh ta quở trách một phen.

"Kinh phí... Kinh phí hơi căng!"

Người nọ bị Tần Chu mắng mặt xám mày tro, cúi đầu khom lưng, giải thích một câu.
 
Chương 1565: Tần Chu Ra Oai (2)


Tần Chu cười lạnh: "Kinh phí hơi căng? Vậy nên có thể đối đãi khác biệt hả? Lâm Chi và Hoa Cẩm đều ở tại phòng năm sao, phòng Thi Thi ở thì là cái gì? Sao nào? Người ta nổi tiếng, người ta tự phụ, Thi Thi nhà chúng tôi thì đáng bị đối xử thế này phải không? Anh đi vào xem, tự mình nhìn bụi bặm trên giường kia, cho anh ở thì anh có ngủ được không?!"

Giương thương múa kiếm một phen, Tần Chu mắng xối xả người kia, mặt đỏ tai hồng.

Vân Thi Thi ở một bên nén cười, thật ra, phòng này cũng không rách nát như thế, tương đối, xem như có vẻ không tốt.

Tần Chu tức giận, là vì nhân viên công tác của tổ phim nâng cao đạp thấp, nâng minh tinh có tiếng, dẫm đạp người mới.

Nên mới nổi bão như vậy.

Người nọ không dám đắc tội Tần Chu, cúi đầu khom lưng, ngoan ngoãn nhận lỗi, tự mình đưa Tần Chu đến chỗ tiếp tân, đổi một phòng xép xa hoa, chuyện này mới xem như ổn thỏa.

Đổi phòng, không nói tới việc xa hoa hay không, nhưng tốt hơn gian phòng lúc nãy không ít.

Vân Thi Thi kéo hành lý vào, ngồi trên ghế sofa, than dài một tiếng.

Vừa xuống máy bay, còn chưa quen giờ, vừa xuống máy bay chạy tới tổ phim rồi chạy về nhà, lại chạy đi, người cô như rã rời từng mảnh.

Tần Chu đi một vòng trong phòng.

Anh ta thường xuyên đi công tác, bay đến các nơi trên thế giới, bởi vậy có cái nhìn đặc biệt với phòng khách sạn.

Vân Thi Thi ước chừng sẽ ở phòng này thật lâu, bởi vậy, tự nhiên anh ta phải giúp cô kiểm tra rõ ràng mới đi.

Tỷ như, điện nước có vấn đề gì, lỡ như có vấn đề, thì rất nguy hiểm.

Hệ thống cung cấp nước ấm có vấn đề không, khóa cửa có bị ai sửa chữa gì không, trong góc có giấu cameras mini hay không, ban công có rèm hay không...

Nhiều chuyện.

Minh tinh ngủ lại, vô cùng quan trọng.

Có một lần, một nữ minh tinh ở lại khách sạn Hongkong, kết quả, buồng vệ sinh cũng được phòng ngủ cũng xong, tất cả đều có camera siêu nhỏ.

Sau này điều tra ra, là các phóng viên của Hongkong lén lút cài vào.

Cho nên, phương diện này riêng tư, Tần Chu càng chú ý.

Kiểm tra một lần không vấn đề gì, Tần Chu đi ra khỏi phòng ngủ, phát hiện cô vậy mà tựa vào ghế sofa, ngủ thiếp đi.

Tần Chu giật mình, trên mặt hiện ra bất đắc dĩ, đi qua, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ khuôn mặt của cô."Thi Thi...?"

"Ưm..."

Vân Thi Thi hừ một tiếng, giọng nói như ruồi muỗi, tựa như một con mèo con, lười biếng rầm rì.

Tần Chu thở dài một tiếng, lại nói: "Tắm rửa một cái rồi ngủ tiếp! Như vậy sẽ cảm lạnh!"

Vân Thi Thi nhíu mày, mở to mắt chớp mắt một cái, trong mắt đầy tơ máu, khiến Tần Chu hoảng sợ.

Cô quá mệt mỏi rồi.

Ở trên máy bay, không thể nghỉ ngơi tốt.

Chênh lệch giờ còn chưa thích ứng!

Mặc dù Tần Chu cũng giống như, nhưng dù sao thể chất phụ nữ không thể so với đàn ông, bình thường anh siêng năng rèn luyện, thân thể cường tráng, bởi vậy, chịu được mệt nhọc.

"Cô tắm rửa một cái, rồi lên giường nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai không có chuyện gì, cô có thể ngủ nướng một giấc."

"Buổi chiều thì sao?"

"Buổi chiều phải đi thử quần áo, thử mấy bộ đồ hóa trang theo yêu cầu."

Những người khác đều đo xong rồi, cô vào tổ sau, cho nên, được đo quần áo một mình.

Vân Thi Thi gật đầu."Được!"

Tần Chu dặn dò vài câu, thì đi mất.

Vân Thi Thi đứng dậy, mở túi xách ra, lại phát hiện đi động hết pin nên tắt rồi, cô cắm sạc, đi phòng tắm tắm rửa, tắm xong phát hiện trên di động có vài cuộc gọi nhỡ.

Đều là Mộ Nhã Triết gọi.
 
Chương 1566: Họp Phụ Huynh (1)


Vân Thi Thi trầm ngâm trong giây lát rồi bấm số gọi đi.

Một hồi chuông vang, cuộc gọi đã được chuyển tiếp.

Đầu bên kia truyền đến giọng nói có chút hờn giận của Mộ Nhã Triết: "Sao em không nghe điện thoại?”

"...Em, điện thoại em hết pin, tắt..."

"Em có biết, gọi không được cho em, anh rất lo lắng?!"

Mộ Nhã Triết suýt nữa thì dùng định vị vệ tinh để tìm vị trí của cô.

Kết quả, cô lại nói với anh điện thoại cô hết pin.

Sợ bóng sợ gió một hồi!

Xem ra, quan tâm quá sẽ bị loạn!

Đỗ xe tại bên đường, Mộ Nhã Triết nắm chặt di động, trong lòng lúc này mới thoáng buông lỏng, ổn định lại.

"Thực xin lỗi... Em không biết điện thoại hết pin! Khiến anh phải lo lắng rồi."

Đầu bên kia truyền đến giọng nói yếu ớt đầy áy náy của Vân Thi Thi, thật cẩn thận giống như đứa bé phạm sai lầm.

Mộ Nhã Triết im lặng một lúc sau, tức giận nhưng không nỡ mắng cô, vì thế, anh đột nhiên nói: "Không có việc gì! Anh chỉ lo em xảy ra chuyện gì thôi."

"Uh`m, em có chút mệt mọi, muốn nghỉ ngơi trước!"

Vân Thi Thi thật sự rất mệt, vì thế cô nhanh chóng lên giường nghỉ ngơi.

Mộ Nhã Triết lại im lặng, lát sau anh nói.

"Được! Em nghỉ ngơi đi."

Nói xong, không đợi cô đáp lại, anh đã cúp máy.

Vân Thi Thi nói một tiếng "ngủ ngon", cúp điện thoại, sau đó cố nâng bước chân nặng trĩu bò lên giường, ngủ.

Vừa đắp chăn xong, đầu đặt xuống gối liền chìm vào giấc ngủ.

Mộ Nhã Triết ngồi ở trong xe, ngớ ra một lúc lâu, lúc này mới khởi động xe quay về Hương Thể Mạn Bộ.

...

Mấy ngày kế tiếp, Vân Thi Thi lại bận đến đầu óc choáng váng.

Làm minh tinh, mặt ngoài nhìn như vẻ vang, phong quang vô hạn, sau lưng lại chất đầy những giọt lệ chua xót!

Hôm sau, khó có được một buổi ngủ thẳng đến giữa trưa mói rời giường, trang điểm.

Trên thực tế, cô không có thói quen trang điểm.

Nhưng hiện giờ ở trong tổ kịch, thời khắc đều có thể có phóng viên truyền thông đến thăm, Tần Chu yêu cầu cô ra cửa phải trang điểm, không trang điểm không cần ra ngoài.

Vân Thi Thi mới vừa ăn cơm trưa liền bị Tần Chu xách đi đo đạc cắt may quần áo.

Mấy bộ quần áo của cô đều có vẻ rườm rà, nhanh cũng cần phải nửa tháng mới xong.

Đo xong quần áo sau đó liền tham gia học vũ đạo.

Vai diễn của cô có vài phân đoạn phải múa.

Vân Thi Thi vốn có tài năng về vũ đạo, nhưng muốn học nhanh vẫn cần có người dậy, tổ kịch mời chuyên viên vũ đạo bậc thầy đến để dạy múa cho cô và Lâm Chi.

Liên tiếp mấy ngày đều bận đến thở cũng không có thời gian.

Trở lại khách sạn, cô liền vội vàng tắm rửa sau đó lên giường đi ngủ.

Vì vậy, Hữu Hữu nhắn tin đến, phải sáng hôm sau tỉnh dậy cô mới nhắn tin lại.

Hôm nay, lúc Mộ Nhã Triết tỉnh dậy, vừa mới mở mắt liền nhìn thấy Hữu Hữu ghé vào bên giường anh, trên má là lúm đồng tiền xinh đẹp, trong mắt đầy nịnh nọt.

"Cha! Cha tỉnh rồi!"

Vừa nói chuyện, Hữu Hữu còn không quên chớp chớp mắt, hàng lông mi vừa đen vừa dài nháy nháy, vô cùng đáng yêu.

Mộ Nhã Triết bị cậu làm cho kinh ngạc.

"..."

"Cha, tối qua ngủ có ngon không?"

Tên nhóc kia ra vẻ vuốt mông ngựa, ân cần hỏi han.

Mộ Nhã Triết cùng cậu mắt to trừng mắt to, giọng nói khàn khàn trầm thấp: "Khi không tỏ ra ân cần, không..."

"Cha nói lời ấy sai rồi! Con không ăn cắp cũng chẳng ăn cướp của cha, chỉ là con có chuyện muốn bàn bạc với cha!"

Ngày hôm qua Mộ Nhã Triết mở hội nghị quốc tế, về trễ, bởi vậy Hữu Hữu không có cơ hội nói chuyện này với anh, cho nên sáng sớm tinh mơ, sợ anh ra ngoài sớm, nên khi trời còn chưa sáng đã chạy vào trong phòng anh.
 
Chương 1567: Họp Phụ Huynh (2)


Thấy cậu nói nghiêm túc như muốn bàn việc lớn với anh, Mộ Nhã Triết nhíu mày.

"Chuyện gì?"

"Cha, là như vầy."

Hữu Hữu nói xong, cơ thể bé nhỏ liền chui vào trong chăn của anh, cười tít mắt nằm úp sấp trên ngực anh, hai tay giữ lấy mặt anh thơm hai cái, sau đó đôi mắt cong cong nói: "Cha, hôm nay cha có rảnh không?"

"Không rảnh."

"Hu hu..."

Hữu Hữu vừa nghe thấy liền tủi thân nhăn mày: "Không thể xin nghỉ sao?"

Mộ Nhã Triết trầm ngâm giây lát: "Có thể, nhưng cũng phải nhìn xem là chuyện gì!"

"À."

Anh nhịn không được nhéo nhéo đôi má hồng hảo của Hữu Hữu, nhíu mày nói: "Con không cần thừa nước đục thả câu! Nói nhanh, có chuyện gì?"

"Xế chiều hôm nay có một buổi họp phụ huynh. Kỳ thật, lúc nhập học, mẹ không đến nên thầy giáo không thể liên lạc được, trong buổi họp phụ huynh lần này yêu cầu nhà mình nhất định phải có một người đến."

"..."

"Cha không đi được à?"

Hữu Hữu có chút lo lắng nói: "Thực ra con cũng biết họp phụ huynh chẳng qua chỉ là một hình thức, không nhất thiết phải đi. Trước kia, khi mẹ chưa tiến vào làng giải trí, một lần họp phụ huynh cũng không bỏ. Nhưng bây giờ thân phận của mẹ rất đặc biệt, không thể lộ mặt, cho nên, chỉ có thể nhờ cha thôi. Được không ạ?"

"Được!" Mộ Nhã Triết đồng ý:"Buổi chiều mấy giờ?"

Hữu Hữu vô cùng vui vẻ đáp: "Buổi chiều hai giờ!"

"Được. Đến chiều, cha sẽ đúng giờ có mặt."

"Dạ! Vậy con ở trường học chờ cha. Địa chỉ trường học cha biết chứ?"

"Biết."

"Chụt! Cha thực ngoan!"

Lúc này Hữu Hữu mới hài lòng hôn anh thêm cái nữa, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

"Có điều, cha tham gia họp phụ huynh, có thể đồng ý với con một điều kiện không?"

"Điều kiện gì?"

Hữu Hữu nháy mắt ra hiệu, phun ra bốn chữ: "Khiêm tốn một chút."

Mộ Nhã Triết thế nhưng lại rất vui vẻ.

"Con muốn cha phải khiên tốn thế nào?"

"Ít nhất, không cần quá rêu rao, không cần lái con xe 18 triệu( NDT) đến, con không muốn để thầy cô trong trường nghĩ con là phú nhị đại*."

*Phú nhị đại: (thế hệ siêu giàu thứ hai) chỉ những cậu ấm cô chiêu, con nhà giàu có.

Mộ Nhã Triết thực bị cậu chọc cười: "Chẳng lẽ không đúng sao?"

"Hừ! Cho dù là vậy con cũng không muốn người ta nhàn rỗi lại đem ra buôn chuyện. Cực kỳ phiền nha!"

Nói xong, Hữu Hữu cười, nói: "Cha, cha ngủ thêm lát nữa đi, con đi làm bữa sáng! Đợi đến 8 giờ, con sẽ gọi cha dậy."

"Tiểu Dịch Thần đâu?"

"Chạy bộ sáng sớm rồi."

Cậu cùng Tiểu Dịch Thần mỗi ngày đều thức dậy rất sớm.

Tiểu Dịch Thần chịu trách nhiệm dắt chó đi dạo, còn cậu chịu trách nhiệm làm bữa sáng.

Phân công rất rõ ràng.

Lúc Mộ Nhã Triết rời giường, hai tiểu gia hỏa đã được tài xế đưa đến trường.

Hôm nay là thứ sáu.

Cách ngày Vân Thi Thi vào tổ kịch đã qua bảy ngày.

Lại thêm một ngày nữa.

Thế mà đã giống như nửa tháng không nhìn thấy cô rồi.

Mỗi ngày một mình ngủ trên giường lớn, anh đều cảm thấy trong lòng như bị thiếu đi nửa.

Không thể để thành thói quen thế được.

Một khi đã thành thói quen ôm một người ấm áp trong lòng ngủ, sẽ không thể chấp nhận cô đơn ngủ một mình nữa!

Sau khi cô đi, anh mới cảm thấy một người ngủ có bao nhiêu trống trải, vắng lặng, cô đơn.

Mỗi lần về đến nhà, anh nhìn căn phòng tối mịt, giường lớn trống không, anh lại cảm thấy bóng tối như bao trùm tất cả, vô cùng áp lực.

Cố kìm nén không chủ động gọi điện cho cô, mà cô cũng không gửi cho anh lấy một tin nhắn.

Có bận đến thế sao?

Bận đến mức gửi cho anh một tin nhắn cũng không có thời gian?
 
Chương 1568: Họp Phụ Huynh (3)


Mẫn Vũ hỏi thăm được tin tức từ tổ kịch, gần đây cô rất chăm chỉ tập luyện vũ đạo, nghe nói, một ngày hơn phân nửa thời gian đều tập luyện ở phòng múa.

Thực bận rộn!

Dưới đáy lòng anh cảm khái một tiếng, cười lạnh một tiếng, trái tim cũng có chút lạnh theo.

Anh có chút dỗi, dặn lòng phải lạnh nhạt người phụ nữ không biết nặng nhẹ này một phen, để cho cô cũng nếm thử tư vị bị người khác lạnh nhạt sẽ như thế nào!

Buổi họp phụ huynh đã được xác định là vào 2 giờ chiều.

Mộ Nhã Triết tính toán một chút thời gian, tập chung xử lý hết mọi việc trong buổi sáng.

Hội nghị có thể tiến hành trước liền tiến hành trước, còn lại để mai lại làm.

Anh nhớ lời Hữu Hữu nói, bởi vậy, anh gọi Mẫn Vũ để anh ta tìm một chiếc xe khiêm tốn đến.

Mẫn Vũ nhíu mi: "Ông chủ, tôi không hiểu ý anh. Anh định làm gì?"

Mộ Nhã Triết lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta: "Tôi bảo cậu tìm cho tôi một chiếc xe khiêm tốn chút."

"... Khiêm tốn?"

"Ví dụ như xe quần chúng phổ thông."

Quần chúng phổ thông...

Khiêm tốn như vậy?!

Mẫn Vũ dò hỏi một chút: "Ông chủ, vì sao anh lại đổi xe?"

Mộ Nhã Triết đáp: "Tôi muốn khiêm tốn một chút."

Mẫn Vũ nghe thấy liền há to miệng, hiển nhiên cực kỳ kinh ngạc, nhưng cũng không dám nói thêm mà đi tìm xe tới cho anh.

Buổi sáng sau khi kết thúc một cuộc hội nghị, anh trở lại văn phòng, phát hiện di động trên bàn có hai cuộc gọi tới, nhưng đều đến từ một dãy số xa lạ.

Trước tiên Mộ Nhã Triết ngồi xuống bàn làm việc, sau đó gọi lại cho dãy số kia.

Điện thoại được chuyển tiếp, đầu bên kia truyền tới giọng nói dịu dàng lịch sự của một người phụ nữ: "Xin hỏi, anh là cha của Hữu Hữu sao?"

Mộ Nhã Triết nghe vậy có chút hốt hoảng, lập tức hỏi lại: "Cô là?"

Người bên kia mỉm cười, vô cùng lễ phép nói: "À..., thật xin lỗi! Đã làm phiền anh rồi! Tôi là giáo viên chủ nhiệm của Hữu Hữu, tôi họ Viên, xin hỏi, hiện tại anh có thể thuận tiện đến trường một chuyến không?”

Mộ Nhã Triết nhăn mày, giơ cổ tay lên nhìn thời gian.

Bây giờ mới có hơn 10 giờ sáng.

Anh không khỏi có chút nghi ngờ, hỏi:"Họp phụ huynh không phải bắt đầu vào 2 giờ chiều sao?"

"Không phải, chuyện này không liên quan đến họp phụ huynh! Ha ha... Anh có thể thuận tiện qua trường một chuyến không? Hữu Hữu cùng bạn có chút xích mích, cần anh qua giải quyết một phen!"

Giọng nói của cô giáo bên kia hết sức khách khí.

Cách một chiếc điện thoại, cô ta có thể cảm nhận được hơi thở sắc bén bức người của Mộ Nhã Triết, bởi vậy rất sợ uy nghiêm của anh, cô ta không dám nói rõ sự việc chỉ sợ anh sẽ tức giận.

Mộ Nhã Triết lại nhìn đồng hồ một chút, nếu cô giáo đã gọi điện nói có việc gấp cần anh qua xử lý thì đương nhiên anh không thể mặc kệ được.

Kế tiếp còn một cuộc hội nghị qua, nhưng anh không thể không đặt sang một bên rồi!

Mộ Nhã Triết nói: "Được! Bây giờ tôi lập tức đến."

"Được! Tôi ở phòng giáo vụ chờ anh."

Mộ Nhã Triết cúp điện thoại, đứng dậy, lấy áo khoác từ trên giá xuống, khoác lên người, mới vừa mở cửa liền thấy Mẫn Vũ đi đến, trong tay anh ta cầm tư liệu cùng đề án của hội nghị đã chỉnh lý xong, lập tức có thể bắt đầu cuộc họp rồi.

Nhưng lúc anh ta ngẩng đầu liền thấy Mộ Nhã Triết muốn ra ngoài, anh ta không khỏi có chút kinh ngạc: "Ông chủ, anh mặc nhiều như vậy không nóng sao? Trong phòng họp có mở điều hòa."

Mộ Nhã Triết lạnh lùng nói: "Tôi muốn ra ngoài, hội nghị hoãn lại chờ tôi về tiến hành!"

"Vậy...Thành viên hội đồng quản trị đã chờ anh trong phòng họp! Lúc này anh lại muốn ra ngoài là có việc gấp sao?"
 
Chương 1569: Họp Phụ Huynh (4)


Mẫn Vũ vội vàng nói: "Nếu có việc gấp, giao cho tôi xử lý là được!"

Mộ Nhã Triết lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta một cái: "Trường con tôi mời cha mẹ đến, cậu đi?"

Mẫn Vũ: "... Không dám."

Mộ Nhã Triết hừ lạnh một tiếng: "Vậy còn không nhanh hoãn hội nghị lại cho tôi."

Mẫn Vũ lập tức đi làm.

Con mẹ nó!

Thì ra là trường cậu chủ mời phụ huynh đến?

Mẫn Vũ còn tưởng là Tiểu Dịch Thần lại gây họa gì ở trường học chứ!

Thật ra, trước kia trường học của Tiểu Dịch Thần từng mời cha mẹ đến họp phụ huynh nhưng Mộ Nhã Triết đều không đi.

Tất cả các buổi họp phụ huynh của Tiểu Dịch Thần, Mộ Nhã Triết luôn vắng mặt.

Bởi vậy, từ một mặt nào đó mà nói, buổi họp phụ huynh của Hữu Hữu chính là buổi hợp đầu tiên trong cuộc đời Mộ Nhã Triết tham gia!

Lúc Mộ Nhã Triết lái ô-tô tới trường học, cổng trường còn đóng chặt, giờ này các lớp vẫn còn đang học.

Anh đỗ xe tại bãi đỗ xe xong liền vào trường học, lúc đến phòng giáo vụ, mặc dù đứng bên ngoài, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng ồn ào bên trong.

Trong tiếng ầm ĩ của mọi người, anh có thể nghe thấy âm thanh bén nhọn đến chói tai của một người phụ nữ tầm trung tuổi.

"Cha mẹ Vân Thiên Hữu? Còn chưa tới sao? Không phải nói lập tức sẽ đến trường à? Tôi nói, đứa bé này trong trường bắt nạt bạn học, kết quả làm cha mẹ còn chậm chạp không tới xử lý mọi chuyện, thật khiến người ta tức giận!"

Một giọng nói ôn nhuận đầy lo lắng khác cất lên: "Bà Lâm, xin bà bớt giận!"

"Chủ nhiệm Ngô, cô còn nói tôi bớt giận, tôi làm sao có thể bớt giận? Làm sao có thể bình tĩnh hòa nhã đây? Nếu là con cô bị đánh thành như vậy, cô còn có thể bình tĩnh sao?! Cô xem trán con tôi bị đánh chảy rất nhiều máu! Ôi giời ơi, cô nói xem, về sau không biết có để lại sẹo không! Chuyện này cũng hơi quá đáng đi! Đứa trẻ bảy tuổi, tuổi còn nhỏ mà đã muốn làm cường hào ác bá trong trường? Hiện tại đã vậy, mai này lớn lên thì sao?! Vân Thiên Hữu này, bên ngoài nhìn vào thì hào hoa phong nhã, bộ dáng lễ phép ngoan ngoãn, không nghĩ tới sẽ làm ra chuyện như vậy! Tôi thấy lớn lên nhất định sẽ thành cặn bã trong xã hội!"

Trong giọng nói của cô giáo kia lại lộ ra chút uy nghiêm: "Bà Lâm, lời này của bà có chút quá phận rồi! Mọi chuyện rốt cuộc như thế nào còn không thể chỉ dựa vào một mình lời nói của bạn học Lâm Phong được! Chuyện rốt cuộc ra sao, bạn học Hưu Hữu còn chưa có giải thích, đợi phụ huynh của cậu bé đến đây, lại nghe cậu bé nói xong, lúc ấy hãng phán xét mọi chuyện!”

Nhưng người phụ nữ kia căn bản không nghe cô giáo nói cái gì đã ngang ngược không nói lý: "Còn cái gì cần giải thích à? Giơ tay đánh người chính là không đúng! Trẻ con tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, tôi cũng không so đo tính toán! Nhưng phụ huynh thằng nhóc đó đến đây nhất định phải cho tôi một lời giải thích! Nếu không, muốn việc này cứ thế mà bỏ qua liền không có cửa đâu!"

Tiếng nói vừa dứt, trong văn phòng liền truyền đến một tiếng vỗ bàn vang dội, hiển nhiên là vô cùng tức giận.

"Bà Lâm, trước tiên bà cứ trật tự một chút, các thầy cô giáo khác còn đang trong giờ giảng, bà đừng gây ảnh hưởng tới việc học của những bạn nhỏ khác! Chuyện này, chúng tôi nhất định sẽ cho bà một lời giải thích công bằng!"

"Ha ha! Các người biết là tốt rồi! Trường học là nơi dạy con người ta thành người, cũng đừng để một con sâu làm rầu nồi canh, khiến cho bầu không khí ngột ngạt, khó chịu! Con tôi tới trường học là để học bài chứ không phải vô duyên vô cớ bị người ta bắt nạt!"

Mộ Nhã Triết đứng ở ngoài cửa, nghe xong liền sắp xếp lại thông tin một chút.

Xem ra, Hữu Hữu gặp rắc rối trong trường rồi.
 
Chương 1570: Họp Phụ Huynh (5)


Theo như lời người phụ nữ kia nói, đại khái là Hữu Hữu đánh nhau với bạn học khác trong trường, chính vì vậy, trong cuộc điện thoại vừa nãy, cô giáo mới mời anh tới xử lý chuyện này.

Làm sao Hữu Hữu có thể vô duyên vô cớ gây rắc rối?

Tính cách thằng bé vốn trầm ổn, không thích gây hấn với người khác, nên sẽ không tự dưng mà đánh bạn học khác bị thương?

Nghĩ tới đây, Mộ Nhã Triết liền gõ cửa.

"Mời vào!"

Mộ Nhã Triết đẩy cửa bước vào, trước mắt chính là cả một phòng giáo vụ to như thế lại đứng đầy người.

Trong đám người xa lạ có một người phụ nữ trung tuổi ôm một đứa bé cuốn băng gạc trên trán, ánh mắt đứa bé sưng đỏ như vừa mới khóc, cả người dựa sát vào lòng người phụ nữ, vẻ mặt đầy oan ức.

Mà Hữu Hữu lại một thân áo sơ mi trắng ngồi bên cạnh cô giáo, so với dáng vẻ sứt đầu mẻ trán của cô giáo thì Hữu Hữu lại thảnh thơi, thoải mái hơn nhiều, vẻ mặt cậu giống như không thèm quan tâm đến chuyện này.

Từ đầu đến cuối, cậu giống như người chẳng liên quan, trầm mặc ít lời, trong bầu không khí đầy náo loạn ầm ĩ, cậu không nói một lời, mặc cho người phụ nữ trung tuổi kia ở trước mặt tất cả các thầy cô giáo, hùng hùng hổ hổ, cậu vẫn mang dáng vẻ chẳng liên quan đến mình, im lặng không nói một câu.

Có thể cậu cho rằng, nói chuyện với một người không có tố chất như bà Lâm kia thật vô nghĩa.

Nếu không, để cậu mở miệng, phòng chừng người phụ nữ kia cũng sẽ bị cậu làm cho phát điên.

Cậu ngồi ở chỗ đó, nhàn hạ thoải mái, có điều trên người cậu cũng có chút chật vật.

Trên bộ đồng phục phẳng phiu đã có mấy vết giày đen, dấu giày giống như dấu vết đã từng bị người ta đạp qua.

Mộ Nhã Triết vừa mới vào cửa, anh mắt tò mò của mọi người đều rơi vào trên người anh.

Anh đi tới cửa, thân cao 1m88 khiến cho phòng giáo vụ vốn dĩ trông rất rộng lớn cũng bị thu hẹp lại.

Hơi thở bức người trong nháy mắt lan tỏa khắp các ngõ ngách trong căn phòng.

Cho dù là người phụ nữ trung tuổi kia khi thấy anh cũng không khỏi sững sờ một phen.

Khi Mộ Nhã Triết mở cửa bước vào, mẹ Lâm Phong vẫn còn ôm rất nhiều tưởng tượng đối với cha mẹ của Vân Thiên Hữu, nhưng vô luận thế nào cũng không nghĩ đến, người đàn ông này tuổi còn trẻ mà lại anh tuấn bức người!

Quá trẻ!

Quá đẹp trai!

Nếu không phải khuôn mặt người đàn ông này có đến 8 phần giống với Vân Thiên Hữu, bà ta sẽ không bao giờ tin, người đàn ông áng chừng hai mươi mấy tuổi trước mắt chính là cha của Vân Thiên Hữu.

"Anh là... Cha của Vân Thiên Hữu?"

Mẹ Lâm Phong trong lúc đánh giá anh, thuận tiện hỏi một câu.

Mộ Nhã Triết lại làm như không nghe thấy lời của bà ta, căn bản không liếc nhìn bà ta lấy một cái liền đi thẳng tới bên người Hữu Hữu, hơi cúi người xuống trước mặt cậu, nhìn thẳng vào khuôn mặt cậu.

Hữu Hữu giương mắt nhìn anh, sự thờ ơ vốn có trên mặt dần biến mất thay vào là vẻ mặt hổ thẹn cùng vài phần bất đắc dĩ.

"Cha, cha tới rồi?"

Mộ Nhã triết "ừ" một tiếng, nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới, dịu dàng hỏi: "Có bị thương không?"

Giọng nói trầm thấp thuần hậu giống như một loại rượu vang đỏ xa xưa, gieo vào lòng người nghe khiến người ta dễ dàng say mê mà rơi vào tay giặc.

Hữu Hữu lắc lắc đầu, nhếch môi cười: "Không bị thương!"

"Hừ! Thằng bé không bị thương nhưng con trai nhà chúng tôi bị thương!"

Mẹ Lâm Phong ở bên kia cực kỳ trơ tráo xen vào một câu.

Mộ Nhã Triết lại không thèm để ý đến bà ta, ôm Hữu Hữu vào trong ngực, ngồi xuống ghế bên cạnh cô giáo.

Anh vừa mới ngồi xuống lại khiến cho giáo viên chủ nhiệm của Hữu Hữu có chút tay chân luống cuống không biết làm sao bèn phải đứng lên.

"Anh hẳn là cha của Hữu Hữu đi?! Chào anh!"
 
Chương 1571: Họp Phụ Huynh (6)


Người đàn ông này khí thế quá mạnh mẽ, so với lãnh đạo sở giáo dục tỉnh đến thị sát còn khiến cô ta khẩn trương hơn.

Rõ ràng tuổi còn trẻ, trên người lại mang theo một loại khí thế bễ nghễ như người đứng trên cao liếc nhìn chúng sinh, toàn thân toát ra hơi thở cường giả.

Cho dù là mẹ Lâm Phong kiêu ngạo hách dịch cũng phải thu liễm thái độ, giật giật khóe môi không nói gì.

Trong đám người, người đàn ông này tồn tại như một vị thần, làm chủ tình huống, khiến cho cả căn phòng rơi vào im lặng, anh không mở miệng thì ai cũng không dám nói.

Mộ Nhã Triết ôm Hữu Hữu vào trong ngực kiểm tra một chút, trên mặt cậu không có tổn thương gì, nhưng khi cởi áo cậu ra, lại thấy chỗ xương quai xanh của cậu có chút bầm tím, không nghiêm trọng lắm nhưng cũng không hề nhẹ.

Như là bị thứ gì đó đánh vào.

Đương nhiên, không có khả năng là bị người ta đấm.

Có chút giống như bị vật nào đó cứng rắn đập phải.

Vết thương vừa mới không lâu còn hơi đỏ nên không lộ rõ.

Chờ thêm một lát nữa hẳn sẽ sưng tấy tạo thành vết bầm tím.

Trừ chỗ đó ra cũng không có chỗ nào quá mức rõ ràng.

So với Hữu Hữu thì đứa bé kia bị thương nặng hơn một chút, thằng bé cũng được mẹ ôm vào trong ngực, ánh mắt nhìn Hữu Hữu đầy oan ức cùng oán hận, người ngoài nhìn vào liền thấy rõ ràng hai tiểu gia hỏa này đã từng xảy ra một trận "quyết đấu" không chút hữu nghị nào, chỉ là trong ‘’trận chiến’’ lần này Hữu Hữu chiếm được nhiều lợi thế hơn thôi

Trong quá khứ, thân thể cậu không được khỏe, cùng bạn nhỏ khác đánh nhau vẫn luôn là người chịu thiệt.

Nhưng mà gần đây cậu đi theo Tiểu Dịch thần học tập một vài chiêu thức phòng thân, về cơ bản Tiểu Dịch Thần chỉ mới dạy cho cậu những động tác cơ bản nhất thôi nhưng với tầm tuổi này của cậu, có được bản lĩnh như thế đã rất cừ rồi.

Anh cẩn thận kiểm tra, vẻ mặt Hữu Hữu không khỏi có chút sửng sốt.

Một chút ấm áp thấm vào trong tim.

Cậu cũng không nghĩ tới cha cậu sẽ xuất hiện tại trường học.

Sau khi xảy ra chuyện, cô giáo chủ nhiệm có hỏi số điện thoại của cha mẹ để yêu cầu phụ huynh đến giải quyết chuyện này, nhưng số điện thoại đầu tiên cậu nói là số điện thoại của Lý Hàn Lâm.

Gọi qua Lý Hàn Lâm lại để lộ sơ hở.

Giáo viên chủ nhiệm nổi trận lôi đình, lần thứ hai bắt cậu phải đưa số điện thoại của cha hoặc mẹ.

Hữu Hữu suy nghĩ vẫn không nên gọi cho Vân Thi Thi.

Hiện tại mẹ còn đang ở tổ kịch, bề bộn nhiều việc. Hơn nữa bây giờ mẹ là người của công chúng, không thể xuất hiện tại trường của cậu được.

Cha thì sao?

Cha cậu lại càng bận rộn!

Liệu cha có đến không?

Biết cậu gây rắc rối, cha sẽ đến xử lý mọi chuyện thay cậu sao?

Kỳ thật chuyện như vậy giao cho Lý Hàn Lâm toàn quyền xử lý là được, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại nói ra số điện thoại của Mộ Nhã Triết.

Có điều cậu chưa từng nghĩ tới, nửa giờ sau cha cậu đã đến.

Hẳn là nhận điện thoại xong liền chạy đến đây.

Trông lòng Hữu Hữu không khỏi cảm thấy ấm áp, cậu nhích người dựa sát vào lòng cha.

Lần đầu tiên trong đời, cậu có cảm giác có thể dựa vào một ai đó!

Trong lòng yên lặng nghĩ, có chỗ dựa như vậy thật tốt!

Mộ Nhã Triết kiểm tra xong, trong lòng mới thoáng buông lỏng, Hữu Hữu không bị thương là tốt rồi.

Rốt cuộc sự việc xảy ra như thế nào anh cũng không quan tâm!

Anh chỉ biết, anh nên tin tưởng con trai mình!

Anh hiểu tính cách của Hữu Hữu, bình thường cậu nhóc sẽ không vô lý gây tranh chấp với bạn học khác.

Bởi vì trong lòng Hữu Hữu những người bạn này vô cùng đơn thuần, non nớt, bởi vậy cậu sẽ luôn biểu hiện ra bên ngoài mình là một người trưởng thành, chín chắn.
 
Chương 1572: Họp Phụ Huynh (7)


Bởi vì trong lòng Hữu Hữu những người bạn này vô cùng đơn thuần, non nớt, bởi vậy cậu sẽ luôn biểu hiện ra bên ngoài mình là một người trưởng thành, chín chắn.

Nhưng, điều đó không có nghĩa là anh sẽ bỏ qua không hỏi.

Mộ Nhã Triết hỏi: "Hữu Hữu, xảy ra chuyện gì? Giải thích một chút."

Không đợi Hữu Hữu mở miệng, người phụ nữ kia liền bắt đầu lảm nhảm: "Còn có thể là chuyện gì? Anh chính là cha Vân Thiên Hữu đi? Anh xem con trai anh đánh con tôi bị thương rồi! Anh xem đi rồi cho chúng tôi một lời giải thích! Cho tôi một câu trả lời thỏa đáng!"

Mộ Nhã Triết có chút không vui nhíu mày, ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo không chút nhiệt độ, ý lạnh thấm vào lòng người.

"Khi người khác nói mà xen mồm vào không phải là một hành vi không lễ phép sao?"

Người phụ nữ kia bất mãn nói: "Không phải anh muốn hỏi là chuyện gì xảy ra sao? Tôi đây liền nói cho anh nghe!"

"Tôi đang hỏi con tôi, không hỏi bà."

Mộ Nhã Triết vẻ mặt không chút thay đổi nhìn bà ta, ánh mắt lạnh băng sắc bén giống như dao nhọn: "Cho nên, bà không cần xen mồm vào."

"Anh - -!!"

Người phụ nữ kia tức đến trợn tròn hai mắt, khó có thể tin nhìn anh, bà ta giận đến mức lập tức quay sang nói với giáo viên: "Cô giáo! Cô xem! Cô xem anh ta đi! Sao anh ta lại không lễ phép vậy!"

Trong lòng giáo viên chủ nhiệm lại oán thầm: Rốt cuộc là ai không lễ phép chứ!

Cha Hữu Hữu vẫn rất bình tĩnh, vừa vào cửa đã khiến cho người ta cảm nhận được phong độ tao nhã lịch sự.

Trái lại mẹ Lâm Phong này lại khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ vô lễ.

Nhưng trước mặt nhiều người ở đây, cô ta chỉ có thể để những lời đó trong lòng.

Giáo viên chủ nhiệm nén giận nói: "Mẹ Lâm Phong, bà bình tĩnh một chút! Từ nãy đến giờ, Hữu Hữu vẫn chưa nói gì! Không ngại thì để cậu bé kể lại xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Tất cả mọi người ở đây, ít nhất cũng nên tôn trọng trẻ con một chút! Hữu Hữu cũng có quyền lên tiếng!"

Người phụ nữ kia nhếch đôi môi đỏ mọng đầy khinh thường, yên lặng nói thầm một câu: "Làm sai còn cần tôn trọng cái gì!"

Giọng nói của bà ta rất nhỏ, nhưng Mộ Nhã Triết lại nghe thấy.

Anh nhìn bà ta, ánh mắt như mũi dao nhọn hoắt đâm vào lòng người, người phụ nữ kia chỉ cảm thấy trên người giống như bị kim đâm, sởn gai ốc, bà ta liếc nhìn Mộ Nhã Triết, đã thấy sắc mặt anh lạnh tanh khiến người ta sợ hãi, sợ tới mức không rét mà run, trong thời gian ngắn cũng không dám lỗ mãng nữa!

Giáo viên chủ nhiệm kiên nhẫn hỏi han: "Hữu Hữu, em nói, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

"Không có việc gì! Em cùng cậu ta đánh nhau, cậu ta ngu ngốc không đánh thắng em."

"Tiểu Phong nhà chúng ta không có khả năng giơ tay đánh người!"

Người phụ nữ kia lập tức lên tiếng thanh minh, một tay chỉ thẳng vào cậu, hung tợn nói: "Cô giáo Viên, Lâm Phong nhà chúng tôi vẫn luôn ngoan ngoãn, ở chung với bạn cùng lớp rất hòa thuận, yêu thương đùm bọc lẫn nhau! Cô xem thằng nhóc kia tuổi còn nhỏ mà đã bắt đầu nói dối gạt người rồi!"

Bà ta vừa dứt lời, Lâm Phong trong lòng liền "oa" lên một tiếng khóc lóc, khổ nhục kế diễn đến vô cùng nhuần nhuyễn.

Hữu Hữu nhíu mày, cũng không nói thêm gì, khóe môi khẽ nhếch, ý cười vô cùng tà mị, nụ cười này giống hệt cha cậu!

"Không có ra tay?"

Cậu dừng một chút, trầm ngâm trong giây lát thốt ra một câu: "Ồ..., không có ra tay, vậy vết thương trên người tôi là do chó gặm rồi."

"Cậu- - "

Cô giáo Viên lập tức ngăn cậu lại: "Hữu Hữu! Không nên nói lung tung."

"À...." Hữu Hữu nhún vai, dáng vẻ ngoan ngoãn, im lặng không nói gì.

Cậu vốn không muốn chấp nhặt với một thằng nhóc.

Dù sao, cậu ra tay, cậu thừa nhận.

Người khác không thừa nhận là chuyện của người ta, không liên quan đến cậu.
 
Chương 1573: Cha, Cái Này Gọi Là Tự Vệ Đúng Đắn!


Từ nhỏ mẹ đã dặn cậu là không thể nói nói dối, đồng thời, làm một người đàn ông, phải biết chịu trách nhiệm với những việc mình đã làm!

Cậu vẫn luôn ghi nhớ điều này không quên.

Mộ Nhã Triết lại hỏi: "Là ai ra tay trước?"

"Cậu ta." Hữu Hữu bĩu môi.

"Thằng nhóc kia ra tay trước?"

"Dạ!"

"Sau đó, con đánh lại hả?"

Hữu Hữu nói cụ thể hơn: "Đúng vậy, cậu ta ra tay trước, lấy hộp bút máy đánh con. Con bị đau nên mới đánh lại."

"Cho nên, con cũng đánh thằng nhóc kia bị thương."

Ánh mắt Mộ Nhã Triết rất thâm thúy, Hữu Hữu lè lưỡi, gật đầu, cậu còn không quên biện minh cho mình: "Cha, cái này là tự vệ đúng đắn!"

Người đàn ông lập tức ngẩng đầu liền thấy mẹ Lâm Phong thề thốt: "Phong Phong nhà chúng ta không có ra tay trước! Rõ ràng con trai anh đánh người trước! Nó đã không thừa nhận còn cố ý ngậm máu phun người!"

Dứt lời, bà ta lại đau lòng xoa xoa hai bên má con trai mình, trên trán mặc dù đã băng bó những vẫn nhìn thấy màu máu đỏ thấm vào băng gạc, gương mặt vô cùng thê thảm.

"Ôi, bảo bối Phong Phong nhà tôi, từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu oan ức như vậy! Cũng không biết vết thương kia khỏi có thể lưu lại sẹo hay không! Đây chính là ở trên mặt đấy!"

Cô giáo Viên nói: "Bà Lâm, vết thương trên trán Lâm Phong không tính là nghiêm trọng, vài ngày nữa liền tốt. Cho nên cũng sẽ không lưu lại sẹo gì cả! Miệng vết thương rất nông. Mọi người cũng không nên làm mọi chuyện trở nên to tát làm gì, dĩ hòa vi quý thôi*?"



"Dĩ hòa vi quý?!"

Bà Lâm lập tức nhăn mày lại: "Cô giáo Viên, cô thật sự đứng nói chuyện mà không biết đau thắt lưng! Dĩ hòa vi quý? Cô nói miệng vết thương rất nông, ai nha..., bị thương không nặng, bị thương không nặng liền không tính nữa sao? Cho nên chuyện này cứ như vậy mà xong?! Tốt thôi! Nếu đã như vậy, gọi con trai anh ta ra đây cho Phong Phong nhà chúng tôi đánh một trận! Việc này liền xong!"

Cô giáo Viên vừa nghe thấy, sắc mặt liền cứng đờ, bà Lâm này cũng thật quá đáng!

Lời này mà cũng nói ra miệng được!

Một đứa bé mà cũng không bỏ qua!

"Đánh con tôi?"

Mộ Nhã Triết nghe thấy liền lạnh lùng nở nụ cười: "Ngược lại tôi rất muốn nhìn xem người nào dám đụng đến một sợi tóc của con trai tôi!"

Lời anh nói không nặng, giọng cũng không cao, trên môi là nụ cười, nhưng cả người lại toát ra khí thế không giận mà nghiêm, lời nói xong mọi người đều thấy da đầu phát run.

"Con cái đã không lễ phép, cha mẹ cũng không hiểu chuyện sao?" Hữu Hữu nói: "Cha, con thực sự không muốn chấp bọn họ!"

"Cậu..."

"Là ai ra tay trước, lớp học nhiều người nhìn thấy rõ ràng, tôi có nói láo cái gì sao! Là Lâm Phong ra tay trước, tôi không chấp cậu ta nhưng cậu ta càng đánh càng hăng, lúc này tôi mới đánh lại! Kết quả, cậu ta đánh tôi trước nhưng còn không thắng nổi tôi, thực không có tiền đồ!"

Cô giáo Viên nghe thấy kinh hồn bạt vía, vội vàng ngăn cậu lại: "Hữu Hữu, em ít nói vài câu!"

Cô ta vẫn luôn biết, đứa bé Vân Thiên Hữu này, tâm tính thành thục, chín chắn có trách nhiệm hơn những đứa trẻ khác, hơn nữa còn rất hài hước, tính theo tuổi thì cậu bé cũng không phải lớn tuổi nhất, những những đứa bé khác đều coi cậu là anh cả.

Bởi vậy, cô giáo Viên vẫn rất có hảo cảm đối với cậu.

Nhưng, mẹ Lâm Phong lại rất khó ở chung.

Theo cô ta được biết, tính tình mẹ Lâm Phong rất cực đoan, không tốt, ngoài miệng nói chuyện rất xảo quyệt, ngang ngược.

Khó ở chung là vì mẹ Lâm Phong tự phụ, coi mình thanh cao, gia thế giàu có, chồng bà ta cũng rất có địa vị.
 
Chương 1574: Cậy Quyền Thế Chèn Ép Người Khác (1)


Nghe nói là làm quản lý ở tòa án, quyền cao chức trọng.

Bởi vậy nên cô giáo Viên cũng không muốn Hữu Hữu đắc tội với nhà quyền quý.

Hữu Hữu lại nói: "Cô Viên, không phải nói là xử lý mọi chuyện sao? Em cũng chỉ nói sự thật thôi. Cô, cô tin em chứ?"

Đương nhiên là tin!

Vẻ mặt cô giáo Viên rất phức tạp, nhìn thoáng qua bà Lâm, rồi lại nhìn Hữu Hữu, cân nhắc mãi rồi đành thở dài một tiếng: "Hữu Hữu, cô tin em."

Hữu Hữu hài lòng cười.

Cô giáo Viên vẫn rất chính trực!

Cậu thích!

Lúc này mẹ Lâm Phong lại có chút bẽ mặt.

Cô giáo Viên lên tiếng nói tin tưởng thằng con hoang kia, thế bà ta thì tính sao? Không ngờ bà ta lại bị coi thành tôm tép nhãi nhép rồi?

Mẹ Lâm Phong không cam lòng cắn chặt răng, uy hiếp một câu: "Cô Viên, cô nói câu này thật đúng là không có trách nhiệm! Không bằng không chứng, lời nói của đứa bé mà cũng tin sao? Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật!"

"Bà nhìn thấy à?" Hữu Hữu hỏi lại.

"Tôi..."

"Vô nghĩa. Bà cũng không thấy thì dựa vào đâu mà nói mấy lời này?"

"Vậy cậu cũng không thể đánh Phong Phong thành như vậy đi!"

Bà Lâm giống như bị bệnh tâm thần hết lên một câu, khiến cho cả căn phòng như muốn vỡ tung.

Cô giáo Viên cũng có chút xấu hổ, nhưng lý do thoái thác của Hữu Hữu lại rất vững chắc! Theo lẽ thường mà nói, giải quyết chuyện này rất đơn giản, hai bên giải thích với nhau, nói lời xin lỗi sau đó liền có thể chấm dứt.

Dù sao, mẫu thuẫn của bọn trẻ cũng chỉ là mây bay, khéo có khi ngày mai lại cười với nhau một tiếng liền xóa hết thù hận cũng nên!

Nhưng mẹ Lâm Phong này lại không dễ nói chuyện, cứ luôn miệng nói đạo lý gì đó, so ra bọn trẻ còn có suy nghĩ tích cực hơn bà ta nhiều.

Có thể hỏi một đứa bé cái gì?

Vì thế, cô giáo Viên nói: "Bà Lâm, thật ra đôi lúc trẻ con cãi nhau cũng là chuyện bình thường, không tính là chuyện gì lớn. Lâm Phong bị thương, Hữu Hữu cũng bị thương. Trước đó tôi cũng biết chút tình huống như lời Hữu Hữu nói, tất cả mọi người đều thấy Lâm Phong ra tay trước, điều này cũng không có gì đáng trách. Trong chuyện này Hữu Hữu không đúng, không nên ra tay nặng như thế. Nhưng Lâm Phong cũng có chỗ sai, không nên ra tay đánh người! Cho nên, chuyện này hai bên xin lỗi nhau rồi dừng tại đây thôi!"

"Không có khả năng!"

Bà Lâm liên mồm trách mắng: "Không có khả năng cứ thế mà xong đâu! Cô giáo Viên, cô rõ ràng rất thiên vị Vân Thiên Hữu! Tôi mặc kệ! Dù sao việc ngày hôm nay, cô nhất định phải để cha Vân Thiên Hữu giải thích một phen! Nếu không để trễ giờ ông xã tôi đến trường học, đừng trách mọi chuyện trở nên khó coi hơn!"

Lời này rõ ràng là uy hiếp.

Trắng trợn uy hiếp cô giáo Viên.

Bà Lâm thật ra không quan tâm ai đúng ai sai, con trai bà ta bị thương, chịu oan ức, đó chính là trời đất không tha!

Huống chi, lúc trước bà ta đã làm một trận ầm ĩ, nhiều ánh mắt nhìn vào như thế sao bà ta có thể chịu thua?

Chịu thua chính là chịu bẽ mặt.

Muốn bà ta nói lời xin lỗi là chuyện không có khả năng.

Cho nên, bà ta ngoan độc uy hiếp.

Cô giáo Viên rơi vào đường cùng liền ném cho cô giáo kia một ánh mắt, cô giáo kia ngầm hiểu, lập tức đứng lên, cùng cô ta kéo mẹ Lâm Phong sang một căn phòng khác từ từ khuyên can.

Cửa phòng đóng lại, trong căn phòng lớn chỉ còn lại mấy thầy cô giáo.

Hữu Hữu vẻ mặt điềm đạm ngồi trong lòng Mộ Nhã Triết, còn Mộ Nhã Triết lại không hề thay đổi nét mặt, từ đầu đến cuối vẫn luôn lạnh lùng nhìn trò cười này.
 
Chương 1575: Cậy Quyền Thế Chèn Ép Người Khác (2)


Hữu Hữu vẻ mặt điềm đạm ngồi trong lòng Mộ Nhã Triết, mà Mộ Nhã Triết lại không hề đổi sắc mặt, từ đầu đến cuối chỉ yên lặng ngồi xem màn kịch này.

Cô giáo Viên ngồi bên cạnh Mộ Nhã Triết, rót cho anh một chén trà, sau đó bắt đầu công tác tư tưởng.

"Cha của Hữu Hữu hẳn là lần đầu tiên đến trường phải không? Lúc khai giảng, tại sao không gặp anh? Cũng không nhìn thấy mẹ của Hữu Hữu."

"Chúng tôi đều khá bận bịu, cho nên hơi sơ suất. Thật có lỗi!"

Mộ Nhã Triết nhíu mày, nói ngắn gọn vài câu.

Tim cô giáo Viên đập thình thịch.

Giọng nói của người đàn ông này thật là êm tai!

Nếu không phải anh là đàn ông đã có chủ, chỉ sợ cô ta đã không nhịn được mà động lòng rồi.

Hữu Hữu ngẩng đầu lên thì nhìn thấy vẻ mặt thẹn thùng của cô giáo Viên, nhịn không được giật giật khóe môi.

Fuck!

Tình huống gì thế này?

"Cha của Hữu Hữu, nếu anh đã đến rồi thì điền tên vào bảng đăng ký chứ?"

Cô giáo Viên đưa danh sách qua, đây là thông tin liên hệ mà nhà trường ghi chép lại, nhưng thông tin về cha mẹ của Hữu Hữu trước kia chưa được đăng ký, bởi vậy nhà trường vẫn thúc giục cậu nhóc gọi cha mẹ đến trường một chuyến.

Trên thực tế, lúc khai giảng Lý Hàn Lâm đã tới.

Nhưng mà bởi vì thông tin không thích hợp để ghi lại ở đây nên vẫn bỏ trống.

Mộ Nhã Triết cầm bút, bàn tay cất nét rồng bay phượng múa trên danh sách thông tin một hồi, cuối cùng ký tên đóng dấu.

Cô giáo Viên nhìn thoáng qua, kinh ngạc một phen.

"Anh họ Mộ?"

"Ừm."

Cô ta có chút ngoài ý muốn, nói: "À, hóa ra Hữu Hữu không theo họ anh sao?"

Mộ Nhã Triết giương mắt lên, hỏi lại: "Theo họ ai quan trọng lắm sao?"

Câu hỏi của anh khiến cô giáo Viên không phản bác lại được, chỉ có thể nói: "Đứa bé theo họ ai, đương nhiên không phải là chuyện quan trọng!"

"Mẹ của thằng nhóc bận nhiều việc, về sau có chuyện gì thì cứ trực tiếp liên hệ với tôi."

"Được!"

Cô giáo Viên dừng một chút, lập tức thăm dò: "Vậy, cha của Hữu Hữu, chuyện này anh định xử lý thế nào?"

"Nên xử lý thế nào thì cứ xử lý như thế."

Cô giáo Viên chần chừ một lúc, sau đó đi tới gần anh hơn một chút, đè thấp giọng mà nói: "Cha của Hữu Hữu, có chuyện này tôi không thể không nói với anh! Cha và mẹ của cậu bạn nhỏ Lâm Phong này đều là người lai lịch không đơn giản! Tôi ấy à, tôi rất thích Hữu Hữu, xảy ra chuyện lần này, tất cả mọi người đều cảm thấy thật đáng tiếc! Chỉ là nếu chuyện đã xảy ra rồi thì chúng ta cũng nên nghĩ cách giải quyết ổn thỏa! Nhưng anh cũng nên hiểu rõ, trên thế giới này làm gì có công bằng thật sự! Thật ra, Hữu Hữu lần này ngàn vạn lần không nên đắc tội mẹ của Lâm Phong! Cha mẹ như thế này chính là chuyện khó xử nhất cho chúng tôi, họ nuông chiều con cái họ quá mức! Gặp phải chuyện như của Lâm Phong liền không nói lý lẽ, họ cứ cố chấp như vậy, tôi cũng hết cách với người ta! Nhưng tôi muốn nhắc nhở anh một chút, nên nhường nhịn người ta thì tốt hơn! Bối cảnh Lâm Phong không tầm thường, mẹ của Lâm Phong là con nhà quyền quý, gia đình nhà chồng lại làm bên tòa án, họ đều là người không dễ chọc! Trong chuyện này mà nói, Hữu Hữu cũng có sai, như vậy cũng nên nhún nhường một chút, trước tiên thừa nhận mình sai, sau đó xin lỗi Lâm Phong, bồi thường chút tiền thuốc men, chuyện này sẽ qua thôi! Việc này đâu có khó khăn gì, cớ sao lại không làm? Chúng ta nên suy nghĩ cho Hữu Hữu, đừng nên làm lớn chuyện này!"

Mộ Nhã Triết lạnh lùng nhếch môi: "Cô là kẻ làm gương cho người khác, vậy mà lại nói những lời này trước mặt một đứa trẻ, cô thấy tốt sao?"

"... A?"

"Cho nên, cô dạy trẻ con rằng, ai đúng ai sai không quan trọng, người nào có quyền có thế hơn thì thắng, cho dù mắc lỗi cũng không cần giải thích sao?"
 
Chương 1576: Cậy Quyền Thế Chèn Ép Người Khác (3)


Mộ Nhã Triết nhã nhặn nói, dừng một chút, cất giọng rất nhẹ: "Cô nói là ý này phải không?"

Anh vừa dứt lời, cô giáo Viên đã đỏ hồng cả mặt, vô cùng hổ thẹn.

"Cha của Hữu Hữu, anh nên biết, tôi không phải là có ác ý gì! Đây... Đây còn không phải là vì nghĩ cho anh sao? Nếu đến lúc đó mẹ Lâm Phong gọi cha Lâm Phong tới, chỉ sợ không khống chế được tình thế."

Hữu Hữu không hề biến sắc nhìn thoáng qua cô giáo Viên.

Vừa rồi cậu vẫn cho rằng đây là một giáo viên chính trực.

Thật sự đã nhìn nhầm rồi.

Cậu kiên quyết không giải thích.

Nếu như bắt buộc phải giải thích, nhận sai rồi xin lỗi thì phải là Lâm Phong xin lỗi cậu trước mới đúng!

Đây là nguyên tắc cơ bản!

Mộ Nhã Triết không hề cho rằng cô giáo Viên nói như vậy là thật lòng muốn tốt cho Hữu Hữu.

Tam quan* méo mó!

* Tam quan gồm thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan.

Chẳng lẽ, cô ta cho rằng nói như vậy là một cách giáo dục tốt cho trẻ con sao?

Làm điều sai trái, tức là muốn thừa nhận cái sai.

Vậy không phải là nói, nhà ai có bối cảnh tốt một chút, cha mẹ có thủ đoạn một cút, như thế là có thể xưng thần xưng thánh bắt người khác cúi đầu sao?

Nào có đạo lý như vậy chứ!

Bởi vậy, Mộ Nhã Triết nhíu mày, lạnh giọng: "Thằng nhóc còn nhỏ, tới trường là để học tập, tôi hy vọng sự giáo dục mà nó được tiếp thu ít nhất cũng phải là tam quan đoan chính. Những lời cô giáo Viên vừa nói e là khiến người ta phải thất vọng rồi."

"Cha của Hữu Hữu à, mong anh đừng hiểu lầm! Tôi là thật lòng thích Hữu Hữu, suy nghĩ cho các anh nên mới nói như vậy..."

Mộ Nhã Triết ngắt lời cô ta: "Cái sự suy xét này của cô không cần thiết rồi!"

"Ấy..."

Trên mặt cô giáo Viên lộ ra vẻ chán nản.

Hữu Hữu cũng nói: "Cô Viên à, em không làm sai cái gì, tại sao bắt em phải xin lỗi? Là Lâm Phong ra tay trước, em chỉ tự vệ đúng đắn, vết thương trên trán cậu ta cũng không phải do em gây ra, vậy tại sao lại bắt em cúi đầu nhận lỗi trước?"

"Hữu Hữu!"

Cô giáo Viên thật sự có chút bất đắc dĩ.

"Vậy Lâm Phong vô duyên vô cớ đánh em sao? Cô nghe các bạn trong lớp nói, là bởi vì em nói lời nặng nề, kích thích Lâm Phong, cho nên em ấy mới không kiềm chế được cơn giận mà ra tay đánh em! Em không nên mắng chửi em ấy, chọc cho em ấy giận!"

"Em không có mắng chửi cậu ta."

Hữu Hữu vô tội nói, biểu cảm rất hiền lành.

Cậu chẳng qua chỉ nói mấy câu hơi độc ác một chút, Lâm Phong thẹn quá thành giận nên mới ra tay.

Nói tới đây, Mộ Nhã Triết chú ý đến trọng điểm: "Tại sao bọn con lại nảy sinh xung đột?"

Hữu Hữu lại bỗng nhiên nhếch môi, không chịu mở miệng.

"Cậu ta vô duyên vô cớ, tự dưng gây chuyện!"

Mộ Nhã Triết ôm lấy vai cậu, dẫn dắt từng bước: "Nói cho cha biết, có được không? Rốt cuộc là vì sao?"

"Được rồi! Nói cho cha biết vậy!" Hữu Hữu bất đắc dĩ hít sâu một hơi, lúc này mới nói: "Bởi vì cậu ta nói năng bừa bãi, sỉ nhục mẹ con."

Vốn dĩ Hữu Hữu dùng lời nói ác độc để chỉ trích Lâm Phong, là bởi vì Lâm Phong nói năng lỗ mãng trước.

Lúc còn ở trường mẫu giáo, Hữu Hữu và Lâm Phong cũng là bạn cùng lớp.

Khi đó, Lâm Phong đã nhìn Hữu Hữu không vừa mắt rồi.

Ở trong lớp, cho dù là bạn học nam hay bạn học nữ đều thích chơi cùng Hữu Hữu, cứ bu quanh cậu nhóc, cả ngày í ới tên "Hữu Hữu".

Thế nhưng không có ai muốn chơi cùng Lâm Phong.

Lâm Phong ở nhà đã được nuông chiều thành thói, bởi vậy tính cách vô cùng ngạo mạn, lại thêm thể trạng cường tráng, rất nhiều đứa trẻ kính sợ nhưng không dám bước đến gần cậu ta.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Hữu Hữu và Lâm Phong đánh nhau, lúc trước ở trường mầm non hai đứa nhóc đã từng động tay động chân, chỉ là khi đó Hữu Hữu không địch nổi Lâm Phong, bị đánh vài cú đã ngã nhào ra đất.
 
Chương 1577: Bởi Vì Cậu Ta Sỉ Nhục Mẹ Con


Trước người to khỏe như Lâm Phong, Hữu Hữu căn bản không hề có lợi thế gì.

Khi đó, tất cả giáo viên ở trường mẫu giáo đều hiểu rất rõ, cha mẹ Lâm Phong không dễ gì đắc tội, nếu so sánh thì Hữu Hữu dễ bị bắt nạt hơn!

Dù sao cũng chỉ là một gia đình đơn thân, có ai để ý chứ?

Mọi người đều thấy hai mẹ con cậu là những người thân phận nhỏ bé, không đáng coi trọng.

Ai sẵn lòng vì một Hữu Hữu mà đắc tội với người không nên đắc tội?

Hàng xóm láng giềng đều lời ra tiếng vào về Vân Thi Thi, không ít lời ác ý, châm chọc khiêu khích, càng khỏi bàn đến mấy giáo viên trong trường mẫu giáo.

Bởi vì đứa nhóc Lâm Phong này có thân phận không tầm thường, cho nên các giáo viên đều không dám thất lễ với cậu ta, tất cả những chuyện cậu ta gây ra, họ đều việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ thì nhắm mắt cho qua.

Hữu Hữu vô cùng tủi thân và oan ức, nhưng không thể nói được gì.

Sau khi bị thương, cậu về nhà cũng không dám để lộ ra cho Vân Thi Thi biết, ngay cả lúc tắm rửa hay xử lý miệng vết thương cũng là tự mình lén lút làm hết.

Thứ nhất là sợ mẹ thấy được thì sẽ đau lòng.

Thứ hai là sợ mẹ sẽ tìm đến tận trường.

Gia cảnh của Lâm Phong có vẻ đặc biệt, với hoàn cảnh nhà mình khi đó, Hữu Hữu biết mình không đọ nổi với nhà người ta.

Cũng là từ đó trở đi mà Hữu Hữu hạ quyết tâm, nhất định phải trở nên mạnh mẽ hơn, như vậy mới có thể có chỗ đứng trong cái xã hội cá lớn nuốt cá bé này!

Cậu đã nghĩ như vậy, cũng thật sự đã làm được.

Hiện giờ, đừng nói là cha cậu, chỉ cần lấy thực lực của cậu ra cũng đủ để không cần phải kiêng kỵ gia thế của Lâm Phong!

Cô giáo Viên này cũng coi như là tốt bụng, sợ cha mẹ Lâm Phong không chịu buông tha, cứ tiếp tục dây dưa làm khó cậu, cho nên mới ra sức khuyên can, muốn chuyện lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không có thì càng tốt. Cô ta là có ý tốt, đáng tiếc lại đụng phải cái đinh Mộ Nhã Triết.

Lúc này cô ta hơi lúng túng, mấp máy môi, vẻ mặt khá khó coi.

"Nó sỉ nhục mẹ con như thế nào?" Mộ Nhã Triết hỏi tới cùng.

Vân Thiên Hữu trầm ngâm một lúc, sau đó nói rõ đầu đuôi mọi chuyện.

Thì ra, lúc đến trường mẫu giáo mẹ của Lâm Phong đã từng gặp qua Vân Thi Thi, hai người đã từng xảy ra tranh chấp trong cuộc họp phụ huynh, bởi vì Lâm Phong ở trước mặt Vân Thi Thi đã từng gọi Hữu Hữu là "nghiệt chủng có mẹ mà không có cha".

Lâm Phong có thể nói ra những lời này chứng tỏ chẳng phải là đứa trẻ được giáo dục tốt.

Trẻ con thì hiểu được cái gì?

Lâm Phong có thể nói mấy lời quá đáng như vậy, đại khái là do cha mẹ dạy.

Mẹ của Lâm Phong biết Hữu Hữu từ nhỏ đã chỉ có mẹ mà không có cha, bởi vậy lúc ở nhà thường xuyên nói với Lâm Phong thế này: "Con đừng có so đo với thằng nhóc có mẹ sinh ra mà không có cha nuôi dạy đó. Trẻ con gia đình đơn thân là như vậy đấy, tính cách cực kỳ biến thái."

Nghe xong lời này, Lâm Phong liền ghi nhớ kỹ trong lòng, ấn tượng đối với Hữu Hữu cũng vì định kiến của mẹ mình mà bị ảnh hưởng, luôn nhớ rõ Hữu Hữu là một đứa trẻ chỉ có mẹ mà không có cha.

Cho nên Hữu Hữu liền mắng: "Hừ! Mẹ của tôi còn tốt hơn bà mẹ nửa tây nửa ta của cậu!"

Lời này là nói trước mặt mẹ Lâm Phong, cố ý nói cho bà ta nghe.

Mẹ của Lâm Phong vừa nghe được thì liền tát cho Hữu Hữu một cái bạt tai.

Vân Thi Thi thấy vậy, đương nhiên không chịu để cho con trai bảo bối của mình phải chịu oan ức, liền trả lại mẹ Lâm Phong một bạt tai.

Hai người ở trước mặt các vị phụ huynh khác, ầm ĩ đến mức đỏ mặt tía tai.

Sau cùng là hiệu trưởng chạy tới, ngăn lại trận xung đột này, nhưng mà mọi chuyện đến đây cũng coi như đã kết thúc rồi.

Sở dĩ hôm nay lại náo loạn thành như vậy là bởi vì buổi chiều nhà trường sẽ tổ chức buổi họp phụ huynh, cho nên Lâm Phong liền tới tìm Hữu Hữu gây chuyện phiền toái.
 
Chương 1578: Hữu Hữu, Con Không Cần Phải Nhận Lỗi!


Trước tiên, cậu ta dùng giọng điệu xấc xược hỏi một câu: "Buổi họp phụ huynh hôm nay, mẹ cậu sẽ tới chứ?"

Hữu Hữu không ngẩng đầu lên, nhưng vẫn hòa nhã trả lời: "Mẹ tôi không đến."

Lâm Phong vừa muốn cười nhạo, Hữu Hữu lại nói: "Cha tôi sẽ đến dự!"

Lúc này Lâm Phong liền mở to hai mắt: "Không phải cậu không có cha sao?"

Mẹ cậu ta vẫn thường nói với cậu ta, Hữu Hữu không có cha, tại sao Hữu Hữu lại nói cha mình sẽ đến dự họp phụ huynh?

Chắc không phải là đang khoác lác chứ?

Hữu Hữu không để ý đến cậu ta, không có ý định nói chuyện với cậu ta.

Kết quả vừa hết giờ học, khắp cả lớp đã lời ong tiếng ve chuyện của cậu.

Mấy đứa nhóc làm tay sai cho Lâm Phong nói, Hữu Hữu chỉ có mẹ, từ nhỏ đã không có cha, Hữu Hữu nói buổi chiều cha cậu sẽ đến dự họp phụ huynh, nếu không phải cậu đang khoác lác thì chính là mẹ cậu ở bên ngoài tìm đàn ông!

Hữu Hữu nghe xong, lập tức tìm Lâm Phong nói lý.

Đương nhiên, Lâm Phong ăn nói thô thiển, không so được với Hữu Hữu nhanh mồm nhanh miệng, tranh luận một hồi thì thất thế, thẹn quá hóa giận nên mới vung tay đánh nhau!

Trước kia, Hữu Hữu tuyệt đối không phải là đối thủ của cậu ta.

Nhưng mà sau một kỳ nghỉ hè, đi theo Tiểu Dịch Thần học không ít chiêu thức, Hữu Hữu đã có thể chế phục được Lâm Phong hung hãn ương ngạnh, đánh cho cậu ta mặt mũi bầm dập!

Mặc dù chính mình cũng bị thương nhưng vẫn không đến nỗi thê thảm như Lâm Phong.

Lâm Phong khóc nháo, gọi cả nhà đến trường đòi nói chuyện.

Mộ Nhã Triết nghe xong thì mặt mũi xám xịt.

Cái gì gọi là có mẹ sinh ra mà không có cha nuôi dạy!

Mộ Nhã Triết không dám tưởng tượng, bảy năm nay, rốt cuộc Vân Thi Thi và Hữu Hữu đã phải trải qua như thế nào.

Chẳng lẽ tuổi thơ của Hữu Hữu vẫn luôn gắn liền với sự châm chọc như thế sao?

Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Mộ Nhã Triết đau như dao cắt.

Những lời khó nghe như vậy lại được thốt ra từ miệng một đứa nhóc, thật khó có thể tưởng tượng được, rốt cuộc đứa nhóc này được giáo dục như thế nào.

Uổng cho vẻ mặt giương giương tự đắc của mẹ Lâm Phong, lại còn cô giáo Viên cứ luôn miệng nói rằng nhà Lâm Phong có quyền có thế, kết quả là dạy ra một đứa nhóc ăn nói lỗ mãng như thế sao?

Một người trưởng thành như anh đương nhiên không thể so đo với một đứa bé không hiểu chuyện.

Trẻ con được giáo dục thành như vậy còn không phải là do phương pháp của cha mẹ có vấn đề sao!

Nghĩ đến đây, Mộ Nhã Triết hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo: "Hữu Hữu, chuyện này con không làm sai."

Lời này chính là nói cho cô giáo Viên nghe, đồng thời cũng là để thể hiện lập trường và thái độ của anh!

Con trai anh không cần phải cúi đầu nhận lỗi với bất kỳ ai cả!

Là người khác sỉ nhục trước, ra tay trước, cho dù là về tình hay là về lý thì con trai anh cũng chỉ là đang phòng vệ chính đáng, làm sai ở chỗ nào chứ?

Cô giáo Viên vừa nghe vậy, trên mặt xanh đỏ lẫn lộn, muốn nói lại thôi, rốt cuộc vẫn không biết nên nói gì mới phải.

"Cha của Hữu Hữu, đứa nhỏ Lâm Phong này cũng chỉ mới bảy tuổi thôi, vẫn còn chưa hiểu chuyện. Nhà họ có quyền có thế, con cái mấy nhà như vậy thường khó tránh khỏi hơi ngạo mạn một chút! Trong chuyện này cũng có sơ suất của tôi, là tôi không xử lý tốt, về sau tôi sẽ hết sức chú ý! Nhưng cũng vì suy nghĩ cho Hữu Hữu cho nên tôi mới hy vọng anh có thể dàn xếp tốt với cha mẹ của Lâm Phong, đừng làm lớn chuyện này lên! Trường tiểu học này là trường dành cho con cái nhà giàu, đối với mấy đứa trẻ con cái nhà quyền thế này tôi luôn rất chú ý đối đãi cẩn thận, nếu không, lấy thân phận của tôi thì sức đâu mà đắc tội với cha mẹ bọn nó chứ? Chuyện này tôi cũng là bất đắc dĩ mà thôi!"
 
Chương 1579: Tội Nghiệp Hữu Hữu


Dừng một chút, cô giáo Viên lại thành khẩn giải thích: "Người ta đều nói trường học là nơi dạy trẻ em nên người, tôi là giáo viên, tôi cần phải làm gương sáng cho người khác, phải, tôi gánh tránh nhiệm dạy dỗ bọn trẻ học hành thành tài! Nhưng cái trách nhiệm này người làm cha làm mẹ cũng cần phải gánh vác. Bọn trẻ ở trường mỗi năm hai kỳ, mỗi ngày bảy giờ, thời gian còn lại đều là ở cùng cha mẹ! Về mặt giáo dục, cha mẹ cũng không thể chối bỏ trách nhiệm của mình! Chỉ là, anh cũng biết đấy, đám trẻ con bây giờ có đứa nào mà không kiêu căng tự phụ, giáo viên ở trên lớp nghiêm khắc một chút, cha mẹ của đám trẻ con được nuông chiều thành tính đó đã muốn đạp đổ cổng trường rồi! Nhất là cha mẹ của Lâm Phong lại còn xảo quyệt hơn nữa, tôi cũng không thể chọc vào bọn họ! Tôi phải giáo dục bọn trẻ như thế nào đây? Chỉ có thể lo cho tốt trách nhiệm của mình! Nhưng nói về phương diện này, tôi rất thích Hữu Hữu, thằng bé còn nhỏ tuổi mà đã rất hiểu chuyện, ở trong lớp luôn ngoan ngoãn nghe lời, tôn trọng thầy cô giáo. Cho nên, là cô giáo của thằng bé, tôi cũng chỉ có thể hy vọng thằng bé đừng phải chịu thiệt thòi quá nhiều, càng không hy vọng anh sẽ đắc tội nhà họ Lâm. Có lẽ anh sẽ nói tôi là kẻ nịnh hót bợ đỡ, nhưng cái xã hội hiện giờ chính là tàn khốc như vậy, tôi cũng không có cách nào! Tôi cũng chỉ là muốn tốt cho Hữu Hữu mà thôi!"

Thao thao bất tuyệt một hồi, nghe qua thì có vẻ chân thành tốt bụng, nhưng Mộ Nhã Triết lại không khỏi cảm thấy quá mức buồn cười, thật là hoang đường!

Đưa ra một cái lý do như vậy, không có chút lập trường nào.

Hữu Hữu cũng lạnh mặt, từ đầu đến cuối im miệng không nói lời nào, chỉ nhìn cô giáo Viên kiên nhẫn khuyên bảo, lại cảm thấy thật sự rất giễu cợt.

Tại sao trước giờ cậu luôn cố gắng như vậy?

Chính là để có thể cách xa những con người ngu muội này một chút.

Hữu Hữu mím môi, giọng nói không vui: "Cô Viên à, cô nói những lời này em cũng không muốn nghe! Thế nào gọi là đắc tội không nổi?"

"Hữu Hữu! Tại sao em lại... không nghe lời?"

Cô giáo Viên chỉ đành bất đắc dĩ trợn mắt nhìn cậu.

Thở dài một tiếng, cô ta quay đầu, nói với Mộ Nhã Triết: "Từ trước đến giờ Hữu Hữu và Lâm Phong vẫn luôn không hợp nhau, nếu như chuyện này có thể giải quyết trong hòa bình, tôi sẽ xem xét để tách hai đứa nhóc ra, đến lúc đó hai đứa học hai lớp thì tốt hơn! Dù sao tôi cũng cảm thấy đứa nhỏ Hữu Hữu này khiến người khác vô cùng yêu thích, cho dù học lớp nào thì cũng sẽ được bạn bè quý mến thôi! Chỉ là thằng nhóc Lâm Phong này, chỉ có thể nói là ngoài ý muốn thôi!"

"Chia lớp?" Mộ Nhã Triết khẽ nhấc khóe môi: "Tôi thấy việc chia lớp không cần đâu!"

Sau chuyện hôm nay, anh sẽ làm thủ tục chuyển trường cho Hữu Hữu, sẽ để cậu nhóc đến học cùng trường với Tiểu Dịch Thần.

Sở dĩ Hữu Hữu học ở trường này là vì hộ khẩu của Hữu Hữu có vấn đề.

Không ngờ ngôi trường này lại dạy dỗ kém như vậy.

Vừa hay để cậu nhóc chuyển tới học cùng trường với Tiểu Dịch Thần, hai anh em làm bạn, kèm cặp lẫn nhau.

So với Hữu Hữu mà nói, Tiểu Dịch Thần ở trong trường thật sự là một đại vương, có thể là vì cậu nhóc có bề ngoài tuấn tú, cho nên bạn học nữ đều yêu thích, cũng có thể là vì thể trạng cậu nhóc cường tráng, bạn học nam trong trường đều rất khâm phục cậu, tình nguyện ủng hộ cậu.

Ngôi trường mà Tiểu Dịch Thần đang học là do Mộ thị hợp tác xây dựng, Mộ thị cũng đầu tư một số tiền lớn để mời giáo viên về, cho nên trình độ giáo dục cực kỳ tốt.

Hơn nữa còn có Tiểu Dịch Thần chiếu cố, Hữu Hữu không cần lo bị ai bắt nạt nữa!

"Anh nói lời này là có ý gì?"
 
Chương 1580: Hữu Hữu, Trước Giờ Con Đều Không Phải!


Trên mặt cô giáo Viên có chút ngoài ý muốn, cô ta có phần nhịn không được, vì thế nói thẳng: " Cha của Hữu Hữu, tôi nói rõ với anh trước vậy! Trước đây cũng từng có một đứa nhóc không hợp với Lâm Phong, hai đứa cũng nháo đến mức phải gọi cha mẹ hai bên tới! Kết quả thế nào, cha mẹ hai bên đều cứng miệng, không ai chịu phục ai, cuối cùng cha của Lâm Phong ra mặt, dùng chút thủ đoạn, kết quả là đứa bé kia bị buộc phải chuyển trường! Cho nên tôi mới nói, ngàn vạn lần không nên lấy cứng đối cứng với người nhà họ Lâm!"

Mộ Nhã Triết không kiên nhẫn nhắm chặt mắt, nghe cô giáo Viên nói chuyện dài dòng, anh có chút khống chế không nổi, muốn phát tác đến nơi rồi.

Cửa bỗng nhiên bị đẩy ra.

Người tới là hiệu trưởng nhà trường.

Không ngờ chuyện này lại kinh động đến cả hiệu trưởng rồi.

Cô giáo Viên vội vàng đứng lên, có chút nơm nớp lo sợ mà nói: "Hiệu trưởng Ngô, tại sao ngài lại tới đây?"

"Vị này chính là..." Hiệu trưởng Ngô nhìn thoáng qua Mộ Nhã Triết, cất tiếng hỏi.

"Vị này chính là cha của Hữu Hữu, anh Mộ."

"A..., xin chào anh Mộ!"

Hiệu trưởng Ngô ôn hòa hỏi một câu, sau đó lập tức khôi phục vẻ nghiêm khắc: "Cô Viên à, cô đến phòng làm việc của tôi một chuyến!"

Nói xong liền xoay người đi thẳng.

Cô giáo Viên lại càng đứng ngồi không yên, cô ta chào Mộ Nhã Triết một tiếng rồi vội vã rời đi.

Cửa vừa đóng, Hữu Hữu liền nắm lấy mu bàn tay Mộ Nhã Triết.

"Cha à, tại sao cha lại đến trường? Con nhớ rõ sáng nay cha có cuộc họp. Nếu không cha cứ về trước đi! Chuyện này tự con xử lý được!"

Hữu Hữu rốt cuộc vẫn là lo lắng cho anh, sợ làm trễ nải công việc của anh.

Mộ Nhã Triết cúi đầu nhìn cậu nhóc một cái, thình lình hỏi: "Vẫn luôn như thế này sao?"

"Sao ạ?"

"Bọn họ đều nói con như vậy sao?"

Hữu Hữu giật mình.

Đại khái là cha đang nói đến chuyện mấy năm nay người ngoài đều gọi cậu là "có mẹ sinh ra nhưng không có cha nuôi dưỡng".

Cậu không muốn nói nhiều, chỉ tóm gọn lại một câu: "Bọn họ đều nói con là con riêng."

"Con riêng?"

Giọng điệu của Mộ Nhã Triết bỗng nhiên có chút buồn bực: "Mẹ con không giải thích sao?"

"Giải thích như thế nào? Rõ ràng là muốn sỉ nhục mẹ con, mẹ còn giải thích chẳng phải là tự rước lấy nhục sao?"

Hữu Hữu thở dài một tiếng.

"Thật ra cũng không thể trách họ được."

"Tại sao?"

"Bởi vì ngay cả bản thân con cũng cảm thấy lời bọn họ nói không sai."

Từ nhỏ Hữu Hữu đã cho rằng mình thật sự là đứa con riêng không thể lộ ra ngoài ánh sáng.

Nhưng cho dù là vậy, cậu cũng không trách mẹ.

Cậu cực kỳ biết ơn, nếu không nhờ có mẹ, làm sao cậu có thể nhìn thấy thế giới đẹp đẽ này?

Mẹ còn nuôi cậu lớn khôn.

Những người khác muốn mắng muốn chửi thế nào mặc kệ bọn họ, cậu không thèm quan tâm!

Điều duy nhất mà cậu quan tâm, chỉ có mỗi mình mẹ.

Chỉ là, giọng điệu của cậu khi nói câu đó cũng khó giấu vẻ mất mát, trong lòng Mộ Nhã Triết bị chấn động mạnh: "Con không phải!"

"..."

Mộ Nhã Triết dịu dàng sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc: "Hữu Hữu, con không phải con riêng! Trước giờ đều không phải!"

Anh vội vàng muốn nói cho thằng nhóc này biết, cậu không phải là đứa con riêng mà anh không thể để lộ ra ngoài ánh sáng!

"Sáu năm nay, cha thật sự không biết đến sự tồn tại của con!"

Mộ Nhã Triết nghĩ đến giọng điệu vừa rồi của Hữu Hữu lúc kể lại những lần cậu bị người ta sỉ nhục, tim anh đau như bị lưỡi dao cứa vào hàng trăm nhát.

Đúng vậy, anh rất đau lòng.

Đau lòng cho những khổ sở mà Vân Thi Thi đã phải chịu đựng.

Đau lòng cho những thiệt thòi mà thằng nhóc này đã phải âm thầm gánh chịu từ trước đến giờ!
 
Chương 1581: Cha Con Hiểu Nhau


Cảm giác tội lỗi trong lòng, khiến anh đau đớn không thôi.

Anh bỗng nhiên cảm thấy, dù làm thế nào không thể bù lại khoảng trống bảy năm này.

Hữu Hữu mới bảy tuổi, rõ ràng nên một tuổi thơ tốt đẹp không lo nghĩ, lại vì thiếu tình thương của cha, mà phải đối mặt với nhiều chuyện như vậy!

Anh không dám tưởng tượng, một đứa bé đối mặt những lời châm chọc khiêu khích thế này, có cảm giác đau lòng ra sao!

Mộ Nhã Triết nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của Hữu Hữu, ngón tay thon dài xẹt qua da thịt vô cùng mịn màng của cậu, lập tức trầm giọng nói: "Cha xin lỗi, cha để con chịu ấm ức nhiều năm như vậy, đều là cha không tốt!"

Hữu Hữu giật mình, ngây ngẩn cả người.

Cậu chưa bao giờ nghĩ tới, Mộ Nhã Triết luôn luôn không giỏi nói chuyện, lại nói ra những lời ấm áp như vậy với cậu.

Trong cảm nhận của cậu, Mộ Nhã Triết luôn có hình tượng lạnh lùng uy nghiêm, giống như, không biết nói những lời kiểu như vậy.

Nhưng mà Hữu Hữu bị những lời nói phát ra từ tim gan này của Mộ Nhã Triết làm cảm động rồi.

Cậu cảm nhận được, mỗi một chữ của Mộ Nhã Triết, đều vô cùng thật lòng.

Thế cho nên, lúc này, cậu quên phản ứng, chỉ biết ngơ ngẩn nhìn anh, giống như không thể tin được.

Đau lòng trong mắt Mộ Nhã Triết, không thể nào là giả.

Hữu Hữu đều thấy trong mắt.

Cha đang đau lòng cho cậu...

Cảm giác như vậy, đúng là rất ấm áp, cả lồng ngực cũng ấm nóng lên!

Cậu cũng không biết nên vui hay buồn, vui vì, cha thật lòng thương cậu, cảm giác như vậy, khiến cậu cảm thấy vô cùng ấm áp, thật tốt!

Buồn vì, tinh thần chán nản trên mặt Mộ Nhã Triế, lại khiến cậu đau lòng.

Bắt đầu đau lòng.

Mộ Nhã Triết lại không biết trong cái đầu nhỏ của cậu đang nghĩ cái gì, mắt đẹp hơi hơi cong lên, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu: "Nghe này, về sau, có cha ở đây, ai cũng không dám khi dễ con."

Hữu Hữu nghe xong, chỉ cười, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lộ ra tươi cười khó có thể che dấu.

Mộ Nhã Triết ngẩn ra.

"Con cười cái gì?"

Hữu Hữu ngừng mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn anh, môi mấp máy, thật là đáng quý mà mở rộng tấm lòng với anh.

"Cha ơi, cha biết không? Hôm nay cha có thể tới, con rất vui vẻ."

Một câu này, khiến Mộ Nhã Triết ngạc nhiên.

"Ừ?"

Cả người Hữu Hữu hơi hơi dựa sát vào ngực anh thêm mấy phần, ghé vào ngực của anh, ở góc độ mà anh không nhìn thấy, mềm mại nơi đáy mắt cơ hồ tràn ra ngoài.

Được cậu chủ động ôm ấp, khiến Mộ Nhã Triết thấy không quen, thân mình hơi hơi cứng ngắc.

Hữu Hữu chủ động ôm anh.

Trước kia thì không.

Trong lòng anh, lại có vài phần tung tăng!

Con anh, chủ động ôm anh rồi!

Đây đại khái là phần thưởng cao nhất mà Hữu Hữu dành cho anh!

Sửng sốt một lúc lâu qua, anh mới phản ứng lại, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy nhóc con trong lòng, ôm cậu thật chặt!

Cái ôm chủ động này, thật là đáng quý!

"Cha, cha biết không? Lúc, con mong cha tới, chứ không phải mẹ."

"Ừ, cha hứa với con, sau này họp phụ huynh của con, cha nhất định sẽ tới."

Lời hứa của anh, trang trọng như đang thề trong hôn lễ, vẻ mặt trang nghiêm.

Lần này, chọc Hữu Hữu vui vẻ muốn nổ tung!

"Cha à, cha nghiêm túc như vậy, thật là đáng yêu!"

Mộ Nhã Triết, "..."

"Thật ra, lúc trước con sống nương tựa với mẹ, luôn bị người ta coi thường, con cũng không thấy ấm ức, con chỉ thấy không cam lòng thôi!"

"Ừ?"

Con đang bày tỏ nỗi lòng với anh, đương nhiên anh phải nghiêm túc lắng nghe.
 
Chương 1582: Cha Sẽ Không Bỏ Qua Người Bắt Nạt Con


Hữu Hữu nói: "Trước kia ông ngoại luôn muốn mẹ tìm người đàn ông tốt, ông ấy nói, nếu trong nhà không có một người đàn ông đội trời đạp đất, thì không được, sẽ bị người ta coi thường! Mẹ vô cùng mạnh mẽ, cũng để ý cảm nhận của con, nên vẫn luôn một mình. Cho nên con nghĩ, vì con không có cha, cho nên con nhất định phải mạnh mẽ lên, bảo vệ cho mẹ, bảo vệ cho nhà này!"

Dừng một chút, trên khuôn mặt đáng yêu của cậu lộ ra nụ cười rạng rỡ.

"Nhưng mà, bây giờ thì khác rồi."

Hữu Hữu ngẩng đầu lên từ trong ngực anh, nghiêm túc nhìn anh: "Cha ơi, con có cha rồi."

Mộ Nhã Triết dịu dàng nhìn cậu.

Bỗng dưng, khẽ vuốt đôi má cậu.

Hữu Hữu cọ lên mu bàn tay anh, "Cha ơi, sau này, cha sẽ luôn luôn ở cùng con và mẹ, đúng không?"

"Sẽ." Mộ Nhã Triết nghiêm túc, "Cha sẽ làm được."

"Thật tốt!"

"Nhưng mà, chuyện hôm nay, có cha, nếu giao cho cha giải quyết thì cha sẽ làm thế nào?"

Hữu Hữu đột nhiên hỏi, cậu rất tò mò cha sẽ xử lý chuyện này thế nào.

Nếu lần này không có anh, theo thủ đoạn của cậu, nhất định sẽ trừng trị nhà họ Lâm thật tốt.

Hiện giờ cậu có thực lực này, cũng có bản lĩnh này, không cần im lặng chịu đựng ánh mắt và sự bắt nạt của người khác!

Nhưng cha ra mặt, tự nhiên là nên giao cho cha xử lý!

Mộ Nhã Triết nghe vậy, vô cùng khí phách nói: "Cha sẽ không bỏ qua cho bất kì ai dám bắt nạt con của cha!"

Hữu Hữu lại bị chọc cười lần nữa: "Giỏi lắm, rất có phong cách nha!"

Nói xong, bỗng nhiên cậu lén lút hỏi: "Cha có biết, vì sao thằng nhóc thúi Lâm Phong kia, không hợp với con như vậy không?"

"Vì sao?"

"Bởi vì, cậu ta thầm mến một bạn nữ trong lớp học, mà suốt ngày bạn ấy luôn luôn dính sau lưng con. Tên đó, có tới tám phần là ghen tị con, cho nên, luôn luôn tìm cách bắt nạt con!"

Hữu Hữu ra vẻ chững chạc, chín chắn giống như người lớn, rất không tương xứng với dung mạo đáng yêu như ngọc của cậu.

Khóe môi Mộ Nhã Triết mạnh mẽ co rút.

Mấy đứa nhóc này còn nhỏ như vậy, cũng đã biết gút mắt yêu hận trong thế giới người trưởng thành rồi!

Trẻ con bây giờ, trưởng thành sớm qua! Vậy mà vì một cô bé, bắt đầu biết học theo người tranh giành tình cảm một cách có nếp có tẻ!

"Bạn nữ thích con trong lớp, rất nhiều?"

Câu này của Mộ Nhã Triết nhắc tới chuyện khiến Hữu Hữu phiền lòng.

Cậu phiền muộn thở dài một tiếng, biểu cảm trên mặt, lập tức vô cùng ảm đạm.

"Phải đó, rất nhiều, vô cùng phiền..."

"Không phải rất tốt sao?"

Mộ Nhã Triết vô cùng hài lòng, "Có phong độ của cha năm đó!"

"Có gì tốt chứ? Những bạn đó luôn luôn vây quanh con nói líu ríu, con không thích như vậy chút nào." Hữu Hữu nói, "Con thích con gái im lặng."

Cậu thích bạn gái dịu dàng ít nói, không thích người luôn luôn vây quanh cậu, không rụt rè chút nào.

Tuy nhiên, mấy đứa bé tuổi có lẽ không biết cái gì là tình tình yêu yêu, chỉ đơn thuần thích, rung động, cho nên muốn chơi đùa cùng cậu.

Nhưng quá nhiều người theo đuổi cậu, cậu không đỡ được!

Bé gái Lâm Phong thích là bạn gái được cả lớp công nhận là người đáng yêu nhất lớp, Lâm Phong đã yêu mến thật lâu, nhưng con gái mà, so với cả ngày Lâm Phong chơi đùa bẩn thỉu dơ dáy, thì càng thích Hữu Hữu ăn mặc tao nhã, giống như một vị hoàng tử bé nhỏ.

Vì thế, mấy bé gái trong lớp luôn tranh giành Hữu Hữu!

Hữu Hữu rất được các bạn nữ hoan nghênh, bởi vậy, mới dẫn tới phiền toái không cần thiết!
 
Chương 1583: Có Phong Độ Năm Đó Của Cha!


Trong lúc hai cha con nói chuyện, cửa bị đẩy ra.

Hiệu trưởng dẫn mẹ Lâm Phong và Lâm Phong đi đến, sau lưng là cô Viên, hai cha con ngẩng đầu, thì thấy tư thế của mẹ Lâm Phong, như hổ rình mồi, hiển nhiên là người đến không tốt!

Xem ra, hiệu trưởng đã thỏa thuận về phương diện nào đó với mẹ Lâm Phong, về cùng một chiến tuyến!

Bởi vậy, mới vừa vào cửa, vẻ mặt của mẹ Lâm Phong so với lúc nãy, lại càng ương ngạnh kiêu ngạo, mà, trong ánh mắt, mang theo chút khiêu khích!

Mới vừa ngồi xuống, bà ta giống như muốn diễu võ dương oai, ngạo mạn thông báo: "Tôi đã gọi điện thoại cho chồng tôi, anh ấy sẽ tới ngay thôi!"

Tư thế này, hình như là chờ chồng bà ta đến, thì có thể làm gì bọn họ vậy.

Ý ở ngoài lời, đơn giản là, bắt anh chờ!

Sắc mặt Mộ Nhã Triết không thay đổi, mặt Hữu Hữu lại lộ ra sự ghét bỏ.

Điển hình của việc dùng quyền thế đè người!

Hiệu trưởng nói vài câu, rồi an ủi một phen, nói với Mộ Nhã Triết rằng: "Anh Mộ, chúng ta có thể thuận tiện nói vài câu được không?"

Lúc trước ông trò chuyện với mẹ Lâm Phong, ý của mẹ Lâm Phong là, chuyện này không thể bỏ qua, nhất định phải có cách giải thích hợp lí, lấy lại mặt mũi cho bà ta!

Hiệu trưởng đồng ý, luôn miệng hứa hẹn, nhất định bắt cha mẹ Hữu Hữu trả lại mặt mũi cho con bà ta, sau đó, nhận lỗi.

Bởi vậy, ông để mẹ Lâm Phong ra oai phủ đầu với bọn họ, muốn tìm lại thể diện cho mẹ Lâm Phong.

Mộ Nhã Triết lại lạnh lùng trả lời: "Không tiện."

Hiệu trưởng ngây ngẩn cả người.

"Có ý gì?"

Mộ Nhã Triết lạnh lùng nói: "Không phải ông hỏi hỏi, có tiện nói vài câu không? Tôi nói, không tiện."

Anh ngạo mạn trả lời, lại khiến hiệu trưởng kinh ngạc mở to mắt há hốc mồm.

Ông ta đương nhiên không biết Mộ Nhã Triết.

Ông chỉ nhậm chức hiệu trưởng trong trường học, lấy thân phận của ông ta, đừng nói gần gũi tiếp xúc anh, gặp qua một lần cũng chưa từng.

Thấy Mộ Nhã Triết tuổi trẻ, còn tưởng rằng là người trẻ tuổi a, vì thế bày ra dáng vẻ người lớn tuổi.

Không nghĩ tới vừa mở màn đã bị chặn lại.

Hiệu trưởng nói: "Anh Mộ, lời của anh, thật là không hợp đạo lý."

Mộ Nhã Triết lạnh lùng cười: "Đạo lý là nói cho con người nghe."

Lời này khiến hiệu trưởng và mẹ Lâm Phong giận không nhẹ.

Hữu Hữu nghe xong, thì không ngừng cười trộm, cuối cùng cậu đã rõ, cách nói chuyện ác độc của cậu là di truyền từ ai!

Hóa ra là di truyền từ cha yêu!

Không nghĩ tới, lúc cha cậu độc miệng, công lực không phải đáng sợ bình thường.

Mẹ Lâm Phong cũng vô cùng không khách khí nói: "Tôi khuyên cậu nên nói chuyện đàng hoàng một chút! Không cần chời đến lúc chồng tôi đến đây, mọi chuyện biến thành khó coi, cậu lại bị sượng mặt!"

Há mồm, lập tức uy hiếp, dáng vẻ vênh váo hung hăng, bà ta làm ra vẻ ăn trên ngồi trước.

Hữu Hữu lập tức cười ra.

Cậu ngẩng đầu, cười trộm: "Cha ơi, bác gái này vậy mà nói muốn cha sượng mặt, thật là giỏi nha!"

Tuy nói là cười trộm, nhưng trào phúng trên mặt cậu, lại không thèm che dấu, giọng nói cũng không nhỏ, bởi vậy mọi người đang ngồi, nghe rất rõ ràng câu là châm biếm của cậu.

Mẹ Lâm Phong thẹn quá thành giận!

Lớn như vậy, vậy mà để cho một đứa nhóc trào phúng, bà ta thở hổn hển nhìn Mộ Nhã Triết kêu gào: "Này! Nhìn con của cậu đi, cậu không biết dạy dỗ thằng nhóc này cho tốt hả? Nhìn tuổi thằng bé còn nhỏ, miệng đã nói những câu vô liêm sỉ gì?"

Bà ta răn dạy một cách nghiễm nhiên, giống như đang đứng trên bục cao giảng đạo đức vậy!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top