Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông
Chương 400: Mưa đúng lúc


"Vì đêm trăng sáng, không dễ bắt được người trộm lúa mạch kia, chỉ có thể để chính hắn chạy ra ngoài."

"Nhưng mà chuyện này cũng không đúng nha..." Bạch Trúc Diệp nhíu mày: "Nếu như lúa mạch nhà Thành thúc công không có độc, vì sao Tôn bá nương với Thuận bá bá lại thấy đau họng, giống như bị lửa thiêu như vậy?"

Chuyện Bạch Thổ Thuận ôm Tôn Thị đi giải độc ngày hôm đó huyên náo cực lớn, bốn người bọn họ, cũng cùng nhau đi.

Lúc ấy, dáng vẻ kia của Bạch Thổ Thuận và Tôn Thị, trông cào tim xé gan, rất khó chịu.

"Đây gọi là tác dụng tâm lý."

Tô Mộc Lam giải thích: "Cũng là một loại ám chỉ tâm lý, lấy một ví dụ để nói, chính là khi con mặc một bộ quần áo, người khác đều nói bộ quần áo này xấu, con nghe nhiều hơn cũng sẽ cảm thấy nhìn chỗ nào cũng đều không bình thường."

"Tôn bá nương với Thuận bá bá của các con cũng vậy, lúc đầu không có chuyện, nhưng người khác bảo họ đã ăn phải độc, chắc chắn cũng sẽ hoài nghi mình đã ăn phải độc, cũng sẽ cảm thấy đâu đâu cũng đều không bình thường."

"Loại tình huống này, càng rõ ràng hơn trên người của những người không phân biệt rõ sự vụ, vốn Tôn bá nương của các con đã chột dạ vì chuyện này, lại được tin này, chắc chắn đã bị doạ đến mất mật nên đã suy nghĩ lung tung."

"Giống như có những người suy nghĩ lung tung rồi nói mình thấy quỷ đồ đấy hả?" Bạch Lập Hạ hỏi.

"Gần giống như ý này." Tô Mộc Lam gật đầu: "Có điều chuyện này đây, nếu lý chính thúc của các con không có giải thích với bên ngoài, xem chừng cũng muốn mượn chuyện này để cảnh cáo người khác, tránh cho lại có người muốn được chiếm món lợi nhỏ."

"Cho nên nương chỉ giải thích với các con, các con biết là được rồi, đừng nói ra với người ngoài là được."

"Nương yên tâm, chúng con biết rồi."

Bốn đứa bé Bạch Thuỷ Liễu nặng nề gật đầu.

Vốn bốn đứa bé vô cùng hiểu chuyện, lại rất nghe lời Tô Mộc Lam, bây giờ đã đến tộc học được nửa năm, Bạch Học Văn vô cùng chú ý đến hành vi và cử chỉ, sau khi dạy bọn nhỏ đọc sách viết chữ, còn dạy thêm đạo lý làm người nữa.

Mà trong đạo lý làm người này, Bạch Học Văn nhiều lần nhấn mạnh ba loại, kiệm lời, thiết thực, trung thực.

Cho nên bốn đứa bé đều ghi nhớ lời dặn dò bấy giờ của Tô Mộc Lam.

Mà Tô Mộc Lam thấy thế, cũng là mỉm cười khẽ gật đầu.

Vốn bốn đứa bé đã sớm biết lo liệu việc nhà, chín chắn chững chạc hơn mấy đứa bé cùng tuổi nhiều, bây giờ lại càng khiến cho người ta cảm thấy có thể tin tưởng.

Tô Mộc Lam chợt có cảm giác vui mừng vì đứa con yêu của mình sắp trưởng thành, trên mặt đều tràn đầy nụ cười của di mẫu.

Mấy ngày nay trời liên tiếp mưa hai trận.

Thời tiết đã vào hè, trời mưa cũng là chuyện vô cùng bình thường, hơn nữa đều là mưa rào, đến nhanh mà đi cũng nhanh, nhưng lượng mưa cũng đủ lớn.

Hai trận mưa này có thể nói là mưa đúng lúc.

Vừa mới thu lúa mạch, là lúc đang muốn trồng cây nông nghiệp mùa thu, nước mưa tưới đều vào đất, có thể nói là đúng thời điểm.

Các nhà các hộ đã thu lúa mạch về kho, bắt đầu vội vàng gieo hạt bắp, các loại hoa màu, hạt vừng các loại vào trong ruộng.

Không có máy móc hiện đại, phải khống chế số lượng hạt bắp, đậu phộng, đậu nành các loại khi gieo xuống để đạt được sản lượng cao, lại cũng không thể gieo hạt quá nhanh như máy gieo hạt, chỉ có thể dùng xẻng đào hố, vừa đào vừa bỏ hai hạt giống vào đấy, tiếp theo lại lấp đi.

Cứ như vậy, hoàn toàn đều do sức người làm, vả lại lúc này buổi trưa nóng bức, chỉ có thể thừa dịp sáng sớm và buổi chiều mà làm, thời gian vô cùng gấp gáp.
 
Chương 401: Trứng Muối


Đặc biệt trong nhà mà nhiều ruộng thì càng không ngừng đẩy nhanh tốc độ, thậm chí còn huy động cả nhà ra đồng.

Con nít thì không thể làm công việc tốn quá nhiều sức lực, chỉ có thể phụ trách việc ném hạt giống, hoặc chôn mầm khoai lang đỏ, hoặc là đi bới những con sâu đáng ghét đang ăn cây bông đã được trồng một khoảng thời gian ở luống đất bên cạnh...

Tóm lại, lúc này là công việc tiếp theo sau khi thu hoạch lúa mạch, lại một quy trình bận rộn.

Tô Mộc Lam cũng dẫn bọn nhỏ trồng một ít ngô và khoai lang đỏ.

Năm ngoái mảnh đất khoai hoang vẫn được chăm bón cẩn thận, khi tới mùa xuân còn dành một quý để đất được nghỉ, vậy mà lúc này đã có diện mạo khác hẳn.

Dựa theo diện mạo này mà nói, năm nay thu hoạch khoai lang đỏ sẽ tốt hơn năm ngoái một chút.

Vì bận việc nên kì "nghỉ thu lúa mạch" cũng coi như kết thúc, lớp học trong tộc tiếp tục bắt đầu đi học.

Ba chị em Bạch Thủy Liễu tiếp theo đi tới lớp học trong tộc nghe giảng bài viết chữ, còn Tô Mộc Lam thu xếp bắt đầu phơi khoai lang đỏ khô.

Hiện tại phần lớn thức ăn ở cửa hàng Ngô Ký đều do hai vợ chồng Ngô Trác Viễn cùng Ngụy thị làm, chỉ có món khoai lang đỏ khô này sau khi Tô Mộc Lam thương nghị cùng bọn họ thì quyết định để lại.

Thứ nhất là trên thị trấn đất đai của vợ chồng Ngô Trác Viễn có hạn, điều kiện phơi nắng khoai lang đỏ khô thật sự không tốt, chi bằng Tô Mộc Lam ở nhà phơi nắng thì thiên thời địa lợi nhân hoà hơn.

Thứ hai là, Tô Mộc Lam thu mua khoai lang đỏ, phơi khoai lang đỏ khô coi như là một chuyện rất quan trọng trong việc gắn bó quan hệ trong tộc.

Chung quy lại nhà nàng là cô nhi quả phụ, rất nhiều chuyện còn phải trông cậy vào người ở trong thôn ra tay giúp đỡ một phen.

Thừa dịp lúc này thời tiết nắng nóng, phơi khoai lang đỏ khô rất nhanh, cho nên nàng muốn phơi nhiều một chút, đến lúc đó thì gói kỹ cất đi, cũng có thể đảm bảo tới mùa thu và mùa đông vẫn có hàng hóa để bán.

Ngoài việc phơi khoai lang đỏ khô, sự kiện quan trọng nhất mà Tô Mộc Lam sắp tới cần làm là triển khai món "Trứng Muối".

Cái gọi là "Trứng Muối", kì thật ở xã hội hiện đại gọi là món "Trứng Hổ phách", cách làm không khác gì trứng bắc thảo, lấy trứng tươi lăn vào vôi, muối, lá trà rồi quậy với "Bùn nhão", sau đó rắc lên một tầng mùn cưa, bảo trì ở nơi khô ráo, đặt ở những nơi râm mát thông gió, để yên tĩnh qua mười ngày sau thì có thể ăn.

Chỉ

Chẳng qua món trứng bắc thảo sử dụng trứng vịt, nơi này là chỗ phương bắc, không nuôi được nhiều vịt, hơn nữa sản lượng trứng vịt cũng ít, Tô Mộc Lam liền lựa chọn trứng gà để dùng.

Hơn nữa khi làm trứng gà thành món "Trứng Muối", hoàn toàn là màu hổ phách, màu sắc thoạt nhìn càng tươi sáng hơn, nhưng trình độ thơm nồng kém hơn trứng vịt một chút.

Nhưng nơi này trứng bắc thảo đã không tồn tại, cho nên món trứng gà làm thành "Trứng Muối" cũng đủ để hấp dẫn mọi người.

Mà món "Trứng Muối" này sau khi chế tác thành công, dưới sự bao bọc của vôi, mặc dù bảo tồn ở nhiệt độ bình thường vẫn có thể để từ ba đến sáu tháng, thời gian còn dài hơn cả việc cất giữ trứng gà thông thường.

Vào ngày hè, làm việc ngoài đồng ruộng mệt mỏi, khi tạm nghỉ ở bờ ruộng, lột một quả trứng muối ra ăn, hoặc cả ngày bận rộn, buổi tối ăn với rau trộn, lại kết hợp với một ngụm rượu, có thể nói là sự hưởng thụ tuyệt hảo, ăn vào cảm thấy đỡ thèm hơn ăn thịt.

Giá cả của "Trứng Muối", tạm thời quyết định là bốn đồng một cân.

Hàng ngon giá rẻ, đồ vật tươi ngon và hiếm thấy, khi cửa hàng Ngô Ký bắt đầu bán liền vô cùng sôi nổi.

Mua về nhà ăn, hoặc là đi tặng thân thích, lại là đồ vật không dễ bị hỏng, nhìn thế nào cũng cảm thấy vô cùng thích hợp.

Mà không chỉ có mỗi cửa hàng Ngô Ký, Tô Mộc Lam còn tặng một ít "Trứng Muối" đến cửa hàng Thất Lý Hương.

Thời tiết nóng bức, Thất Lý Hương bán thịt dê kho tộ, hiện tại đã biến thành thịt dê nguội, bỏ đi than lửa đun nóng, càng thích hợp để ăn vào mùa này.

Cắt "Trứng Muối" thành miếng nho nhỏ như hình trăng khuyết, như cánh hoa bày đầy ra đĩa, tưới lên một ít nước sốt tỏi ớt băm nhỏ, khi ăn mùi vị đậm đà, dư vị đầy đủ, rất thích hợp nhắm rượu.
 
Chương 402: Nghĩ cách


Món rau trộn "Trứng Muối" rất nhanh trở thành đồ ăn chiêu bài của cửa hàng Thất Lý Hương.

Nhưng số lượng Trứng Muối cung ứng có hạn, chỗ cửa hàng Thất Lý Hương mỗi ngày chỉ có thể đưa lên số lượng không nhiều.

Người nào tới trước thì được, có người thường xuyên không được ăn món này...

Có người nhớ món này của Thất Lý Hương, tình nguyện tới ăn cơm sớm, được ăn trứng muối dĩ nhiên là chuyện tốt, nhưng bất luận chuyện gì để có lợi và hại, người không được ăn cũng sẽ có vài câu oán hận.

Gặp được những loại người tính tình hơi xảo quyệt, nhưng lại là khách quen thì Lục Văn Tình cũng nghĩ tới cách bảo lưu để giải quyết, có điều cứ như vậy cũng càng khiến nhiều người bất mãn hơn.

Hắn khó tính không dễ nói chuyện mà ngươi giữ lại một phần cho hắn, ta thông tình đạt lý vậy mà ngươi lại không quan tâm tới ta.

Đây rõ ràng là định ức hiếp người thật thà.

Vì thế Lục Văn Tình cũng hơi đau đầu, chỉ có thể đặc biệt tới tìm Tô Mộc Lam một chuyến, thương lượng có thể hay cung cấp số lượng Trứng Muối nhiều hơn cho Thất Lý Hương được không.

Đặc biệt, chờ đến sau mùa hè, Lục Văn Tình cũng muốn mở cửa hàng Thất Lý Hương ở phủ thành, nhu cầu món Trứng Muối này cũng sẽ nhiều hơn một chút.

Tô Mộc Lam là một cổ đông của cửa hàng Thất Lý Hương, cửa hàng kiếm thêm tiền, số tiền được chia cho nàng đương nhiên sẽ nhiều hơn, cho nên nàng rất để bụng tới lời đề nghị của Lục Văn Tình, cũng đồng ý làm nhiều hơn một chút.

Chẳng qua cứ làm theo như vậy thì …

Tuy trình tự làm món Trứng Muối này rất đơn giản, cho trứng gà ngâm vào bùn vôi, lại lăn qua mùn cưa, vỏ trấu rồi cuộn lại, chờ hơi khô một chút thì lấy ra cho vào phòng ủ là được.

Hiện tại căn phòng phía tây hoàn toàn trống rỗng, đặt cái giá ở chỗ đó để phơi trứng vẫn được.

Nhưng sau khi số lượng trứng muối tăng đột biến, thể lực của Tô Mộc Lam có thể nói là không chịu đựng nổi.

Mặc dù kiếm tiền là tốt, nhưng thân thể lại càng quan trọng hơn.

Đặc biệt là ở thời đại mà trình độ chữa bệnh tương đối thấp này, việc hằng ngày bảo dưỡng và nghỉ ngơi điều độ trở nên đặc biệt quan trọng.

"Nếu Tô tẩu tử quá nhiều việc không lo liệu xuể thì ta điều hai nha hoàn chăm chỉ, chín chắn từ trong nhà tới đây, giúp đỡ Tô tẩu tử làm việc nhé?" Lục Văn Tình đề nghị, "Tiền tiêu vặt ta sẽ chi, ở nhà tẩu tử chỉ xin miếng cơm ăn là được."

"Ngày thường khi nào không bận rộn thì cũng có thể giúp đỡ Tô tẩu tử làm cơm, làm chút việc ngoài đồng ruộng, Tô tẩu tử cũng sẽ nhẹ gánh việc hơn."

"Lục chưởng quầy có ý tốt, nhưng mà tóm lại không được tiện lắm." Tô Mộc Lam há miệng dùng lời lẽ uyển chuyển từ chối.

Khi nàng vừa tới nơi này đã mất rất nhiều công sức mới từ từ hòa hợp được với bốn đứa trẻ.

Căn nhà này cũng dọn dẹp xử lý khiến diện mạo ra hồn một chút, nghiễm nhiên đây là khoảng không gian riêng tư của nàng.

Một không gian tương đối riêng tư như vậy, nếu có hai người ngoài tới thì tóm lại rất bất tiện.

Hơn nữa đều là người trưởng thành, nửa đường đi theo nàng làm việc, tính tình bản tính đều không quen thuộc, đến lúc đó nói nặng nhẹ, làm nhiều làm ít ngược lại rất dễ xảy ra xích mích.

Trước mắt Tô Mộc Lam hợp tác với Lục Văn Tình buôn bán coi như thoải mái, không muốn có thêm bất cứ phiền não gì từ chuyện này.

Còn nữa, nếu doanh số của món Trứng Muối không tồi thì cũng có thể cân nhắc một chút.

"Chuyện này để ta nghĩ cách đã, Lục chưởng quầy cứ yên tâm đi." Tô Mộc Lam nói.

Lục Văn Tình thấy Tô Mộc Lam dường như có dự định của chính mình liền cất tiếng đáp lời, sau đó cùng nhau nói về việc buôn bán sôi động của cửa hàng Thất Lý Hương hiện giờ cho Tô Mộc Lam nghe.

Chờ Lục Văn Tình đi rồi, Tô Mộc Lam đem những quả trứng gà còn dư lại ngâm vào bùn vôi, sau đó lăn qua mùn cưa, sắp xếp gọn gàng, sau đó vào trong căn phòng phía tây, lục tìm một ít lại từ tây trong phòng, lục tìm mấy quả trứng theo dự định, cho vào giỏ tre, xách tới nhà Phùng thị.
 
Chương 403: Bồi thường tiền


Phùng thị đang ở trong nhà phơi đậu xanh.

Trong nhà đậu xanh đã sớm được trồng, lúc này đã có một số cây già phát triển thành vỏ đen, sau khi hái xuống đem về phơi nắng một lúc, vỏ đỗ sẽ tự động bung ra, dùng cái cào đập rụng quả đậu, chỉ còn lại hạt đậu xanh rơi ra, phơi thêm ba, bốn ngày nữa thì có thể cất kỹ vào hồ lô, chờ sau này lúc nào cũng có thể nấu thành món chè đậu xanh để uống.

"Sao chỉ có một mình tẩu ở nhà thế, chẳng phải Kim Bắc ca đã từ bên ngoài về rồi sao?"

Chỉ cần Bạch Kim Bắc ở nhà thì tuyệt đối sẽ không cho Phùng thị làm những việc này.

Khi Tô Mộc Lam nói chuyện, buông giỏ tre nhỏ trong tay ra, giúp đỡ Phùng thị nhặt vỏ đậu xanh ra.

Đậu xanh đã phơi được một lát khiến vỏ khô rất dễ để hạt đậu xanh bong tróc ra.

"Haiz, đừng nói nữa." Phùng thị hơi hờn dỗi mà đáp một câu, cũng không có tâm trạng cầm cái cào nữa, đặt mông ngồi xuống ghế đẩu "Chuyện này chẳng phải bắt đầu từ năm ngoái hay sao, tự dưng Kim Bắc lại vội vàng buôn bán dược liệu, mới buôn bán được một năm, nhưng việc buôn bán này thật sự rất khó làm, tiền đâu chẳng thấy, cả ngày chạy hết chỗ nọ đến chỗ kia, uổng phí mấy đôi giày và mấy bình trà."

"Hai ngày trước chàng ấy về, thương lượng một chút với cha mẹ, nói việc buôn bán này thật sự không dễ làm, cho nên muốn bỏ dở không làm nữa, đỡ phải hao tổn tinh thần và sức lực, cuối cùng lại chẳng thu được gì, cha mẹ cũng đồng ý, Kim Bắc liền đi ra ngoài một chuyến, xử lý những hàng hóa còn tồn đọng."

"Nhân dịp lúc này thời tiết còn đẹp, tránh đến mùa hè vừa nóng vừa ẩm, chất lượng dược liệu biến đổi không tốt, lại không bán được giá."

"Ta nói muội nghe, trong nhà nhiều đất như vậy, cũng không có chỗ nào phải chi nhiều, nhà mình có hai mẫu, những mẫu đất còn lại đều cho thuê, việc ăn uống cũng không lo, cũng đừng phí sức lực đi ra bên ngoài tranh đoạt việc buôn bán với người khác, đâu có dễ dàng chứ?"

"Kim Bắc ca cũng là muốn kiếm nhiều tiền hơn một chút." Tô Mộc Lam cười nói, "Không nói những cái khác, chỉ cần nói đến chuyện đọc sách của Vĩnh Hòa thôi, hiện tại học ở đây, chờ sau này có tiền đồ, muốn đi lên huyện học.

Tuy học phí nhập học ở trên huyện rẻ, nhưng ngày thường phải hiếu kính với tiên sinh, hơn nữa còn có bạn bè giao lưu với nhau, e là tiền giấy và bút mực đều đắt hơn nhiều so với hiện tại"

"Hơn nữa còn các kì thi hàng năm nữa, còn cả sau này cưới vợ, cần phải chi rất nhiều tiền đó, bây giờ phải tính toán hết một thể mới ổn."

"Tẩu xem muội cũng đang trong tình trạng như vậy? Mỗi tháng cửa hàng Ngô Ký cùng Thất Lý Hương bên trong huyện thành có thể kiếm được không ít tiền, nhưng sau này bốn đứa bé trong nhà nếu đứa nào muốn học cái gì thì không thiếu phải chi tiền, muội cũng coi như sớm có sự chuẩn bị một chút, tránh cho đến lúc đó bị luống cuống."

Nghe Tô Mộc Lam nói như vậy, Phùng thị mới thở ngắn than dài việc thiếu rất nhiều tiền, gật gật đầu, "Đúng là có chuyện như vậy."

Nàng cũng cảm thấy Tô Mộc Lam làm việc rất vất vả vì bốn đứa trẻ này, vẻ mặt lập tức trở nên trịnh trọng "Cũng thật là khó cho muội."

"Haiz, chuyện này cũng không phải là làm khó hay không, nếu đã được gọi một tiếng nương thì phải làm tròn bổn phận của một người nương thôi." Tô Mộc Lam mím môi cười, "Chuyện này nói cho cùng thì cũng là niềm hi vọng của muội.

Sau này bọn nhỏ trưởng thành có tương lai thì sau này muội cũng có người hầu hạ phải không?"

"Muội nuôi bọn nó lớn lên, bọn nó hầu hạ muội khi về già, đây là chuyện đương nhiên mà?" Phùng thị cũng cười cười, hỏi, "Haiz, sao hôm nay muội lại rảnh rỗi tới chỗ của ta thế, hai ngày trước không phải nói còn bận làm món Trứng Muối hay sao, ngay cả ta gọi muội đi chợ dạo một chút mà muội cũng không rảnh".

"Muội đến đây vì chuyện Trứng Muối đó."
 
Chương 404: Đi ngang qua sân khấu


Tô Mộc Lam cầm giỏ tre nhỏ lại, "Lần trước tẩu nói ăn không tệ, đây là số trứng vừa mới làm mấy hôm trước, hôm nay có thể ăn được, buổi trưa vừa vặn trộn với rau trộn mà ăn."

"Đúng, ta đang nhớ đến mùi vị này đó, may quá muội lại mang đến đây..."

Đối với Tô Mộc Lam, Phùng thị không hề khách sáo, thu hồi toàn bộ lại, sau đó lúc lắc cái giỏ trả lại cho Tô Mộc Lam.

"Số Trứng Muối này ăn quả nào thì bóc vỏ quả ấy, nếu không bóc ra, quả này cũng có thể bảo quản trong một hai tháng." Tô Mộc Lam dặn dò một câu.

Phùng thị nghe thấy câu nói ấy, bĩu môi nói "Thôi đi, những thứ mà muội đưa, e là chưa đến năm ngày đã hết, còn trông cậy vào ta cất đám nhãi con này đi sao?"

"Thật đúng là … suýt nữa đã quên cái miệng của tẩu là ham ăn nhất." Tô Mộc Lam cười khanh khách.

"Đâu phải muội mới quen ta đâu." Phùng thị tức giận mà liếc nhìn Tô Mộc Lam một cái, "Cứ lôi chuyện này ra trêu ghẹo ta mãi, chẳng có sáng ý mới mẻ nào cả."

Tô Mộc Lam mím môi cười, "Không nói đùa với tẩu nữa, có một chuyện nghiêm túc, muốn sau khi Kim Bắc ca trở lại thì tẩu thương lượng với Kim Bắc ca nhé?"

"Chuyện nghiêm túc gì thế?" Phùng thị vừa nghe thấy điều này, lập tức lên tinh thần, ngồi thẳng lưng hơn để nghe.

"Chính là chuyện Trứng Muối này."

Tô Mộc Lam nói, "Món Trứng Muối này không chỉ bán chạy ở cửa hàng Ngô Ký mà bên trong cửa hàng Thất Lý Hương ở huyện thành cũng cung không đủ cầu, trước khi muội đến đây, Lục chưởng quầy của Thất Lý Hương đã tới nhà một chuyến, nói là có thể làm thêm món Trứng Muối để bán hay không, còn nói muốn mở cửa hàng ở phủ thành, cho nên món Trứng Muối này cần số lượng lớn hơn nữa."

"Chỗ của muội bận rộn chắc chắn sẽ không lo liệu hết được quá nhiều việc, hơn nữa muội cũng có ý định làm nhiều Trứng Muối hơn một chút, bán ra bên ngoài nhiều hơn, cho nên nghĩ muốn mở một xưởng Trứng Muối ở trong thôn chúng ta có được hay không."

"Thu mua trứng gà, làm Trứng Muối, bán Trứng Muối, muội không thể nói rằng xưởng Trứng Muối này có thể kiếm được rất nhiều tiền, nhưng có lẽ vẫn có thể kiếm đủ tiền tiêu vặt trong ngày thường, chẳng qua Phùng tẩu tử cũng biết muội rồi đó, tay nghề làm thức ăn của muội còn tạm được, chứ nếu quản lý một xưởng sản xuất thì thực sự làm khó muội."

"Muội nghĩ tẩu và Kim Bắc ca có đồng ý hợp tác với muội xây dựng một cái xưởng sản xuất đầu tiên trong thôn này hay không, hai nhà chúng ta mỗi nhà chi một nửa tiền, muội đưa ra công thức, tẩu cùng Kim Bắc ca quản lý xưởng, lợi nhuận chia nhà tẩu sáu phần, nhà muội bốn phần, tẩu xem có được không?"

"Được chứ, chờ Kim Bắc trở về, ta sẽ nói với chàng ấy chuyện này." Phùng thị gật đầu trả lời, "Món Trứng Muối này ăn ngon, chắc chắn cũng bán tốt, xưởng này có thể kiếm được tiền thì Kim Bắc nhất định sẽ đồng ý."

"Tẩu vẫn nên thương lượng với Kim Bắc ca xong rồi hãy nói." Tô Mộc Lam nói, "Tuy việc kinh doanh buôn bán không lớn, nhưng vẫn là một mô hình buôn bán, dù sao cũng phải suy nghĩ một chút xem có hợp nhau không."

"Vậy thì nghe muội, đi lướt qua vậy." Phùng thị gật gật đầu.

Đi lướt qua…

Sao câu nói này nghe có vẻ gượng gạo vậy.

Chẳng qua tính tình của Phùng thị thế nào Tô Mộc Lam cũng hiểu rõ nên nàng không nói thêm gì nữa, chỉ bàn thêm mấy chi tiết về việc lập xưởng trong chốc lát.

Phùng thị cảm thấy rất hứng thú đối với chuyện này, mỗi một câu Tô Mộc Lam nói đều nghiêm túc ngồi nghe.

Chờ đến trưa, bên ngoài đã truyền đến tiếng cười nói nô đùa của bọn trẻ con.

"Có lẽ lớp học trong tộc đã tan lớp rồi, muội phải về trước để nấu cơm trưa cho bọn nhỏ đây." Tô Mộc Lam đứng lên.

"Được rồi, muội đi về trước đi, chờ Kim Bắc trở lại, ta sẽ nói với chàng ấy chuyện này, ta đoán sớm nhất cũng nửa đêm nay, còn muộn thì sáng ngày mai chàng ấy sẽ trở về."

Phùng thị tiễn Tô Mộc Lam ra cửa, chờ nàng đi xa, lúc này mới vào trong nhà chuẩn bị sửa soạn làm cơm trưa.
 
Chương 405: Chuyện vui


Cơm trắng, mùi thịt cá băm thơm lừng, rau trộn Trứng Muối và dưa chuột.

Tô Mộc Lam cùng bốn đứa trẻ cùng nhau ăn bữa cơm trưa thơm ngào ngạt...

Đến buổi chiều, bọn nhỏ từng người đi tới học đường, Tô Mộc Lam ở nhà tìm giấy, ghé vào bàn đầu bắt đầu vẽ xưởng Trứng Muối.

Nếu muốn mở xưởng thì trước hết phải chuẩn bị tốt cơ sở vật chất, nguyên vật liệu.

Nếu không chờ đến khi xưởng bắt đầu đi vào hoạt động mới cải tạo thì rất phiền phức.

Cho nên khi vẽ kiến trúc cái xưởng này cần hết sức cẩn thận và tỉ mỉ mới được.

Sinh sống ở nơi này lâu như vậy nên hiện tại Tô Mộc Lam cũng đã có thói quen sử dụng bút lông.

Hiện tại lúc thì chấp bút, khi thì trầm tư suy nghĩ, khi thì múa bút vẩy mực, ngay cả khi chóp mũi đổ mồ hôi nàng cũng không có thời gian để lau khô.

Bên này, trên trán của Trịnh thị cũng toát ra mồ hôi lấm tấm, bà vội vàng lấy một cái khăn ra lau đi.

Hôm nay trời càng ngày càng nóng, bà vội vã lên đường, lúc này phía sau lưng đều bị ướt một mảng, chẳng qua cũng may, bà không ngừng đẩy nhanh tốc độ nên vẫn tìm được nhà của Trương Lê Hoa.

Cha mẹ chồng của Trương Lê Hoa biết Trịnh thị tới tìm Trương Lê Hoa, lại biết được là vợ của Bạch Khang Nguyên của thôn Bạch Gia nên càng tôn trọng hơn, mời vào bên trong nhà chính, bưng nước trà, sau đó mới gọi Trương Lê Hoa tới.

Lúc này Trương Lê Hoa đã mang thai đến tháng thứ tám.

Bụng nhô ra phía trước, nhìn bụng hơi nhọn, cả người cũng bởi vì thời gian mang thai mà béo hơn một chút, hiện tại đi đường không thể không có thói quen muốn đỡ bụng lên.

Mẹ chồng của Trương Lê Hoa là Thẩm thị đỡ Trương Lê Hoa ngồi xuống chiếc ghế có lót đệm, cười nói với Trịnh thị "Hai người các ngươi cứ nói chuyện đi, có chuyện gì thì gọi ta, ta ở ngay phòng ở phía đông kia."

"Cảm ơn Thẩm tẩu tử." Trịnh thị nói cảm ơn.

Chờ Thẩm thị rời khỏi nhà chính, Trương Lê Hoa nở nụ cười với Trịnh thị và nói "Chào thím Trịnh, vừa rồi cháu nghe mẹ cháu nói, thím Trịnh là người của thôn Bạch Gia, không biết thím Trịnh đặc biệt tới tìm cháu là có chuyện gì thế?"

Trương Lê Hoa không nhớ rõ chính mình có giao lưu qua lại gì với người của thôn Bạch Gia.

"Hai nhà chúng ta ít qua lại với nhau, cho nên có lẽ ngươi không có ấn tượng nhiều, dì út nhà ngươi gả đến nhà em họ thứ tư của nhà mẹ đẻ ta, nếu xét về khía cạnh này thì chúng ta coi như cũng là thân thích phương xa."

Mấy thôn gần đây, liền kề nhau hay không liền kề, chuyện con gái thôn này lấy chồng ở thôn kia đều là chuyện bình thường, cho nên có quan hệ họ hàng cũng không có gì lạ.

Trương Lê Hoa nhớ rõ dì út nhà mình đúng là được gả tới thôn Trịnh Gia.

"Chào thím, thật không ngờ còn có quan hệ họ hàng này." Trương Lê Hoa cũng thấy hơi ngoài ý muốn.

"Đúng thế mà, cũng vì mối quan hệ này mà làm ta nhớ đến một chuyện lớn." Trịnh thị cười tủm tỉm mà nói rõ ý đồ của mình khi tới đây cho Trương Lê Hoa nghe.

ên phía Trương Lê Hoa cũng cẩn thận nghe.

"Thím đi thong thả." Chờ đến khi mặt trời lặn xuống phía tây, Trương Lê Hoa mới tiễn Trịnh thị ra ngoài.

Chờ đến khi Trịnh thị đi xa, Thẩm thị mới bước lại gần, đỡ thân mình cồng kềnh của Trương Lê Hoa, "Nói chuyện lâu như vậy, có phải có chuyện rất quan trọng hay không?"

"Thân thể con không tiện, nếu có chuyện gì cứ để mẹ và cha con đi làm là được, nếu chúng ta tay già chân yếu không thể giúp gì thì sẽ gọi nhị thúc con ở bên kia hỗ trợ."

"Nương, là chuyện vui." Trên mặt của Trương Lê Hoa tràn đầy ý cười.

Chuyện vui?

Thẩm thị hơi kinh ngạc.

"Đúng là chuyện vui." Trương Lê Hoa ngồi xuống ghế dựa, nhìn về phía Thẩm thị cười nói, "Thím Trịnh này là người thôn Bạch Gia, cũng là chị họ của dượng út nhà con, thím ấy nhớ Môn Nghĩa hiện tại đang độc thân, nên muốn giới thiệu cho một mối hôn nhân."

"Ồ, chuyện này đúng là chuyện vui." Thẩm thị nở nụ cười, "Chẳng trách con lại nói như vậy."
 
Chương 406: Phiền phức


"Thằng bé Môn Nghĩa này cũng là đứa thật thà, còn rất hiểu chuyện, không khiến người ta phải lo lắng bất cứ điều gì, nếu bây giờ có một mối hôn sự phù hợp, có người chăm sóc cho hắn, cũng coi như là một chuyện tốt."

"Cũng không biết thím Trịnh nói việc hôn nhân này với con là nhà ai, tính cách như thế nào, có đáng tin cậy hay không?"

"Thôn Bạch Gia, là một quả phụ, họ Tô..." Trương Lê Hoa cười đáp, "Có điều Tô thị kia còn trẻ tuổi, mấy năm trước chồng chết ở bên ngoài, một mình dẫn dắt bốn đứa trẻ, tính cách cũng hiền huệ, nghe nói chỉ một mình mà xử lý việc trong nhà ngoài nhà đều gọn gàng ngăn nắp."

"Đúng vậy, nghe nói Tô thị còn có tay nghề nấu ăn rất ngon, đồ ăn trong cửa hàng Ngô Ký trên thị trấn kia chính là nàng ta làm, là người có bản lĩnh."

"Thức ăn trong cửa hàng Ngô Ký kia mùi vị rất tốt, lúc trước cha con mua đậu phụ vàng và bánh đậu phộng đều là từ trong cửa hàng Ngô Ký đó, ta ăn thấy ngon hơn cả đồ ăn mua ở huyện thành."

Thẩm thị cười nói, "Nếu sự thực đúng như lời đồn như vậy thì cũng coi như xứng đôi, Môn Nghĩa hiểu chuyện, làm việc cũng rất chắc chắn.

Nếu Tô thị kia cũng là người hiền huệ chăm chỉ, hai người kết thành đôi, cuộc sống sau này nhất định sẽ sung túc cho mà xem."

"Haiz, bây giờ chưa phải thời điểm để nói cái này, phải xem ý của đôi bên đã."

Trong việc dựng vợ gả chồng, có cuộc hôn nhân mù quáng, cha mẹ quyết định trực tiếp thì không nói, nhưng cũng có trường hợp tình nguyện để bọn nhỏ gặp nhau, tự đưa ra ý kiến, tránh cho lúc gần đến ngày kết hôn, hoặc sau khi thành hôn lại xuất hiện những chuyện khác, làm ầm ĩ không yên.

Đặc biệt giống trường hợp của Trương Môn Nghĩa và Tô thị như hiện tại, tuổi tác cũng không nhỏ nữa, trước đó đều đã từng kết hôn.

Bên phía Tô thị lại dắt díu thêm trẻ con, phải quan sát xem xét kỹ càng, cẩn thận một chút cho ổn thỏa.

"Ý của thím Trịnh là, trước hết để con trở về nói chuyện này với Môn Nghĩa, để xem Môn Nghĩa suy nghĩ thế nào, nếu Môn Nghĩa không có ý định gì thì không nhắc đến chuyện này nữa.

Nếu Môn Nghĩa cũng có ý định này thì chúng ta báo tin lại cho thím Trịnh, thím Trịnh lại đi tìm Tô thị kia nói chuyện." Trương Lê Hoa nói.

"Ừ." Thẩm thị gật gật đầu, "Ngẩng đầu gả con gái, cúi đầu cưới vợ cho con trai, cho dù là tái hôn tái giá, cũng phải làm theo trình tự này, bên phía nhà trai phải tỏ thái độ trước mới được, nếu không, có vẻ như người nhà gái vội vàng theo đuổi, như vậy cũng khó coi" "Thím Trịnh của con đã làm bà mối, đương nhiên là đến để nói chuyện với hai bên, chỉ có thể xác định trước bên phía con đã thì mới đi tìm Tô thị kia nói, đây là cái hành động bình thường, con cũng đừng cảm thấy là coi thường Môn Nghĩa nhà ta gì đó."

"Nương yên tâm, con hiểu."

Trương Lê Hoa nhoẻn miệng cười, "Có điều chúng ta cũng chỉ nghe thím Trịnh của con nói như vậy, một khi bà mối đã làm mai, mặc dù tính nết có thế nào thì người ta cũng chỉ nghiêng về câu nói tốt, con nghĩ vẫn nên hỏi thăm một chút thì hơn cho thực tế."

"Chờ đến khi hỏi thăm xong mà không có chuyện gì thì con sẽ lựa lời nói chuyện này với Môn Nghĩa, bảo Môn Nghĩa nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này."

"Nói vậy cũng có lý." Thẩm thị gật đầu, "Có điều lúc này con đang có thai, đi hai ba bước đã hụt hơi rồi, lại bận tâm thêm chuyện này thì càng không thích hợp dưỡng thai."

"Chuyện này không được, cứ để ta và cha con đi hỏi thăm xem sao, nếu ít nữa chyện này không thành thì hai ta đi hỏi thăm có lẽ người khác cũng sẽ không nói thêm điều gì, tránh cho đến lúc đó cả hai bên đều bị mang tiếng."

"Vâng, nếu thế thì việc này làm phiền nương và cha." Trương Lê Hoa nhoẻn miệng cười nói.

"Haiz, giữa con với hai vợ chồng già chúng ta còn khách sáo với nhau làm gì, đây là chuyện bình thường mà?" Thẩm thị cười nói.
 
Chương 407: Nói mấy câu


Trong nhà vốn chỉ có một đứa con độc nhất là Tả Lập Nghiệp này.

Từ nhỏ Tả Lập Nghiệp vốn thông minh lanh lợi bẩm sinh, trong nhà gửi gắm rất nhiều hi vọng vào hắn, chỉ tiếc là một lần Tả Lập Nghiệp bị sốt cao, biến thành người ngu dại...

Vì thế vợ chồng Thẩm thị cũng suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt.

Cũng may về sau cưới được Trương Lê Hoa vào nhà, mà Trương Lê Hoa rất mắn đẻ, vào cửa mấy năm mà đã liên tiếp sinh được hai đứa nhỏ, trước mắt lại mang thai lần thứ ba.

Nhìn cái bụng bầu này có dáng nhòn nhọn, đoán chừng phần lớn là mang thai bé trai.

Lúc này, nhà họ Tả cũng coi như con cháu đầy nhà, có người kế nghiệp.

Đây đều là hồng phúc mà Trương Lê Hoa mang đến, Thẩm thị đương nhiên trao công lao này lên đầu Trương Lê Hoa.

Nếu đây là việc kết hôn của em trai nhà mẹ đẻ Trương Lê Hoa thì nhà họ Tả của bà đương nhiên sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ và thu xếp.

Thẩm thị lại nói thêm một lúc với Trương Lê Hoa, sau đó mới thu xếp đi làm cơm chiều, để nàng ăn sớm một chút rồi tranh thủ ngủ một lát.

Hai ngày nay Tô Mộc Lam đặc biệt rất bận.

Trước khi thu xếp được việc lập xưởng Trứng Muối mà cửa hàng Thất Lý Hương đã gặp phải tình huống nguồn cung ứng Trứng Muối không đủ thì chỉ có thể tạm thời dựa vào sức lực của chính nàng để làm nhiều thêm một chút.

Thu mua trứng gà, tạm thời đủ để sử dụng.

Không chỉ có người trong thôn biết nhà nàng thu mua trứng gà mà tình nguyện mang tới nhà nàng bán để đổi ít tiền, ở trên thị trấn vợ chồng Ngô Trác Viễn cũng thu xếp thu mua một ít trứng gà, bảo đảm cho chỗ của Tô Mộc Lam đủ trứng gà làm Trứng Muối.

Điều Tô Mộc Lam cần làm là quá trình chế tác.

Bốn đứa bé thấy thế, sau khi tan học liền tiến tới phụ giúp một tay.

Bạch Thủy Liễu học nhanh, đã là có thể thuần thục giúp đỡ Tô Mộc Lam.

Cô bé dùng cái môi nhỏ tự chế bỏ trứng gà vào thùng gỗ chứa đầy vôi bùn để cho dính vào vỏ, sau đó lấy một nửa ra, cho vào ống trúc làm ván trượt, để trứng gà dính đầy bùn vôi được lăn đều qua một lớp mùn cưa và trấu, thành lớp vỏ bao bọc bên ngoài.

Còn về phía Bạch Lập Hạ và Bạch Mễ Đậu thì phụ trách đem trứng gà dính đầy mùn cưa cùng vỏ trấu sang một bên, chờ trứng khô rồi nhặt và tiếp tục mang vào phòng ủ trong nhà.

Bạch trúc Diệp thì phụ trách dùng cái khăn sạch sẽ lau trứng gà được thu mua về, lau đi lau lại, đảm bảo mặt ngoài của vỏ trứng được sạch sẽ.

Trong lúc cả nhà năm người đang bận rộn làm việc thì Bạch Đào Chi tới.

Giỏ tre trong tay đựng trứng gà nặng trĩu.

Bạch Đào Chi đã tới bán trứng gà hai lần, hơn nữa tính nết của Bạch Đào Chi cũng thật thà, không thích nói nhiều, tính cách tốt hơn nhiều so với Bạch Thanh Táo.

Ngay cả Bạch Lập Hạ, người không thích nhìn điệu bộ của Bạch Thanh Táo cũng cảm thấy phải tách biệt hai chị em nhà này ra để đối đãi.

Lúc này nhìn thấy Bạch Đào Chi tới, Bạch Lập Hạ liền đứng lên, "Đào Chi tới bán trứng gà à"

"Ừ." Bạch Đào Chi hơi thẹn thùng, "Trong nhà tích cóp trứng gà được năm sáu ngày rồi, nương ta bảo ta đến đổi tiền, Lập Hạ tới cân một chút đi."

"Được rồi." Bạch Lập Hạ đi sang một bên cầm cân bước tới.

Cân trọng lượng xong, tính tiền, thanh toán tại chỗ.

"Cảm ơn Lập Hạ." Bạch Đào Chi cất tiền đi, sau đó nói cảm ơn, nhưng cũng không lập tức đi, mà do dự một lát, sau đó đi tới trước mặt Tô Mộc Lam, "thím Tô, cháu có thể nói mấy câu với thím không?" Hả?

Tô Mộc Lam hơi kinh ngạc nhìn về phía Bạch Đào Chi.

Lần trước nói chuyện với Bạch Đào Chi là lúc chúc tết.

Trong khoảng thời gian ngắn Tô Mộc Lam không nghĩ ra được Bạch Đào Chi muốn nói lời gì với nàng, nhưng nhìn khuôn mặt cô bé tràn đầy chân thành tha thiết, liền buông việc trong tay ra, đi tới bên cạnh Bạch Đào Chi.
 
Chương 408: Hâm mộ


Bạch Đào Chi không lập tức mở miệng, mà ngồi xổm xuống, lột một lớp lúa mạch trong giỏ tre ra, lộ ra mấy cây dưa chuột bên trong, cô bé lấy dưa chuột ra, nhét vào trong tay Tô Mộc Lam.

"Thím Tô, cái này cho thím..."

"Đây là muốn làm gì?" Tô Mộc Lam cuống quít ngăn cản lại.

"Thím Tô cầm đi, số dưa chuột này cha mẹ cháu không đếm tới, cháu tích góp mất hai ba ngày mới được ngần này đó." Bạch Đào Chi nói.

Bạch Hồng Phú là người cực kì trọng nam khinh nữ, Bạch Đào Chi cùng Bạch Thanh Táo ở nhà ăn không đủ no, cho nên Bạch Đào Chi này tuy đã trưởng thành nhưng lúc này nhìn chỉ cao hơn Bạch Thủy Liễu một chút, thân thể cũng rất gầy gò.

Ngày thường cơm không cho ăn đủ, phòng ngừa hai chị em ăn vụng, ngoài ruộng có đồ ăn gì, đặc biệt là những thứ có thể ăn trực tiếp như dưa chuột, cà chua......thì trong lòng cơ bản là nắm rõ.

Lập tức muốn hái nhiều dưa chuột như vậy chắc chắn sẽ dễ dàng bị phát hiện, có lẽ mỗi ngày Bạch Đào Chi tích cóp trước một hai quả, đề phòng bị phát hiện.

Thấy bộ dạng này của Bạch Đào Chi, Tô Mộc Lam chợt cảm thấy hơi chua xót một chút.

"Đứa trẻ ngoan, lấy về chia cho Thanh Táo ăn đi." Tô Mộc Lam định nhét dưa chuột kia vào giỏ của Bạch Đào Chi.

"Thím Tô, đừng..."

Bạch Đào Chi vội vàng duỗi tay che chắn giỏ tre, "Thím Tô đừng chê cười cháu, cháu không có đồ gì để cho thím, chỉ có mấy quả dưa chuột này, thím Tô đừng ghét bỏ."

Tô Mộc Lam ngừng lại một chút, nhìn về phía Bạch Đào Chi, "Vậy cháu nói xem vì sao cháu lại cho ta dưa chuột?"

"Cháu …" Bạch Đào Chi cắn môi cúi thấp đầu, một lúc lâu sau mới đáp, "Thím Tô là người tốt, đặc biệt còn đối xử rất tốt với đám Thủy Liễu, cháu cảm thấy thím Tô là người hiểu biết, tấm lòng lại lương thiện, trong lòng cháu vô cùng kính trọng, nhưng lại không biết nên tỏ vẻ thế nào, liền…… liền đưa mấy quả dưa chuột, coi như là cháu bày tỏ sự kính trọng đối với thím Tô vậy."

"Sau hơn một tháng nữa cháu phải gả chồng rồi, đến lúc đó gả cho người khác sợ là khó mà gặp thím Tô nữa, cho nên cháu nhân cơ hội lần này tới bán trứng gà thì mang dưa chuột cho thím Tô.

"Cháu thật sự kính trọng thím Tô, không hề có ý gì khác…"Bạch Đào Chi cuống

quýt giải thích, khuôn mặt hơi ửng đỏ.

Cô bé thật sự thích Tô Mộc Lam.

Đối xử với bốn đứa trẻ tốt như vậy, còn tốt hơn cả với con đẻ.

Chẳng những chi cái ăn cái mặc, mà còn tình nguyện đưa đến lớp học trong tộc đọc sách.

Nếu bọn họ không phải sống từ nhỏ ở trong thôn, biết Tô Mộc Lam là mẹ kế, e là sẽ nghĩ nàng là mẹ ruột.

Mỗi lần Bạch Đào Chi nhìn thấy đều hâm mộ không thôi.

Có đôi khi cô bé nghĩ, nếu Tô Mộc Lam là nương của cô bé thì tốt quá.

Chỉ tiếc là, hâm mộ thì hâm mộ, Bạch Đào Chi cũng biết, chính nàng không có số mệnh tốt như vậy, có thể gặp được một người nương như Tô Mộc Lam.

Cho nên sự kính trọng và yêu thích này cô bé chỉ có thể giấu kín ở trong lòng, lén bày tỏ tôn kính.

Nhưng hiện tại cô bé sắp xuất giá, coi như nhân dịp này để nói ra nỗi lòng của mình.

Sau khi Tô Mộc Lam nghe xong lời nói của Bạch Đào Chi thì lâm vào trầm mặc.

Nàng đại khái có thể hiểu rõ ý của Bạch Đào Chi, cũng mơ hồ có thể lý giải nguyên do hành động này của Bạch Đào Chi.

Nếu nói đây là một phần kính trọng, chi bằng nói đây là niềm khao khát và hi vọng của Bạch Đào Chi về phía ánh sáng khi đang ở trong hoàn cảnh tăm tối thì đúng hơn.

Đoán chừng nàng đã trở thành tín ngưỡng trong lòng Bạch Đào Chi.

"Nếu cháu đã nói như vậy, ta sẽ nhận lấy."

Tô Mộc Lam cười nói, "Có điều nếu cháu đã bày tỏ kính trọng với ta, mà ta là trưởng bối của cháu, nếu chỉ ngồi không nhận đồ của tiểu bối thì cũng vô lý."
 
Chương 409: Lão không biết xấu hổ


Nói chuyện, Tô Mộc Lam đi vào nhà bếp, cầm bánh bao nhân thịt vừa mới hấp ban trưa ra đưa cho Bạch Đào Chi, "Thứ này coi như quà đáp lễ của ta cho cháu nhé."

Dưới tình huống của Bạch Đào Chi, Tô Mộc Lam cảm thấy, bánh bao nhân thịt này có thể ăn no bụng, hơn nữa sau khi ăn xong sẽ không để lại dấu vết thức ăn, cái này thích hợp nhất.

"Không không không, nếu như vậy thì có vẻ cháu cố ý làm thế mất." Bạch Đào Chi cuống quít xua tay, xách theo giỏ tre mà chính mình cầm tới, chạy vèo ra xa như một cơn gió.

Khi Tô Mộc Lam phản ứng lại thì chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng Bạch Đào Chi đã chạy xa.

"Haiz …" Tô Mộc Lam nhấc chân muốn đuổi theo, nhưng sau khi ra phía sau cửa sân thì ngẫm lại, nếu người bên ngoài mà nhìn thấy lại truyền tới tai của Bạch Hồng Phú thì sẽ không tốt cho Bạch Đào Chi, nàng đành phải lắc đầu, tạm thời cất bánh bao nhân thịt đi.

"Chờ lần tiếp sau có cơ hội, các con lén nhét thức ăn cho Bạch Đào Chi nhé." Tô Mộc Lam ngồi xuống tiếp tục làm Trứng Muối, thuận tiện dặn dò bọn nhỏ một câu.

Nương, sợ là không được." Bạch Thủy Liễu nói, "Con biết tính nết của Đào Chi tỷ, tỷ ấy không thích lợi dụng người khác, nói không cần chính là không cần, mặc kệ là lén cho, tỷ ấy cũng sẽ trả lại."

"Đến lúc đó nếu mà để Phú bá bá nhìn thấy, ngược lại sẽ có rắc rối."

"Nói vậy cũng đúng." Tô Mộc Lam gật gật đầu, ngẫm lại ánh mắt tràn đầy chân thành tha thiết của Bạch Đào Chi, thân thể lại gầy ốm, lập tức thở dài.

Buổi trưa ngày hôm sau, Bạch Kim Bắc bước vào nhà.

"Nhìn bộ dạng này của chàng chắc là những dược liệu còn sót lại đã được bán giá tốt rồi hả?" Phùng thị nhìn khuôn mặt Bạch Kim Bắc tràn đầy ý cười, hỏi.

"Cũng không hẳn, dược liệu được thu gom lại vừa bán vừa cho, cuối cùng tiền vốn chắc chắn là không thu lại được, đại khái tính toán sơ lược thì hẳn là lỗ hai phần, nhưng mà nếu tính tới số tiền kiếm lúc trước thì cũng coi như quay vòng được, không lãi cũng không lỗ."

Phùng thị trợn mắt lườm Bạch Kim Bắc một cái, "Chàng chạy việc suốt một năm, cuối cùng rơi vào cảnh quay vòng tròn, trông thì mệt, nhưng ta thấy bộ dạng của chàng nhe nhởn như vậy, chẳng giống như mệt chút nào, ngược lại giống như nhặt được thỏi vàng ấy."

Haiz, chẳng phải ta nghĩ sau này không phải bôn ba khắp nơi nữa hay sao, có thể ở nhà chăm sóc bảo vệ nàng và cha mẹ, còn có Vĩnh Hòa, trong lòng cũng vui vẻ mà."

Bạch Kim Bắc cười nói, "Có tiền hay không, cái này không quan trọng nữa."

"Thôi đi, ta thấy chàng mất tiền, sợ ta mắng chàng nên cợt nhả ở chỗ này, chẳng dám biểu hiện ra cảm xúc thật của chính mình thì có."

Phùng thị duỗi tay gõ gõ vào trán của Bạch Kim Bắc, "Nhưng mà bây giờ mất tiền cũng không sao, không lôi thôi nhiều với chàng nữa."

Bạch Kim Bắc gãi lỗ tai, cười hì hì, "Biết ngay là vợ thương ta mà."

Vừa dứt lời, Bạch Kim Bắc thấy trong san không có ái, nghiêng đầu muốn hôn Phùng thị.

"Già rồi không biết xấu hổ." Phùng thị trốn sang một bên, "Đừng làm loạn nữa, có chuyện đứng đắn muốn nói với chàng đây."

"Chuyện đứng đắn gì?" nhìn nét mặt Phùng thị hiến khi trở nên nghiêm túc, Bạch Kim Bắc cũng trở nên nghiêm túc.

Hôm qua nương của Thủy Liễu tới tìm ta, nói muốn hợp tác với nhà chúng ta buôn bán, bảo ta sau khi chờ chàng về thì thương lượng việc này với chàng."

"Buôn bán cái gì?"

"Nương của Thủy Liễu dự định mở xưởng làm Trứng Muối……" Phùng thị nói lại toàn bộ những lời mà ngày đó Tô Mộc Lam nói không sót một câu cho Bạch Kim Bắc nghe.

Sau khi Bạch Kim Bắc nghiêm túc nghe xong, gãi gãi đầu, "Nghe cũng không tệ lắm."

"Ta cảm thấy không tệ, hôm qua ta cũng nói với cha mẹ rồi, cha mẹ cũng nói tốt, còn nói tay nghề của nương Thủy Liễu không chê vào đâu được, về phía chàng thì lại biết quản lý người."
 
Chương 410: Tính toán


"Hai cửa hàng Thất Lý Hương cùng Ngô Ký kia cũng có sẵn nguồn tiêu thụ, nếu hai nhà hợp tác với nhau mở xưởng thì nhất định có thể làm tốt, không nói mỗi ngày có thể hốt bạc, nhưng ít nhất có thể kiếm thêm được tiền, còn khá hơn là việc chàng bôn ba buôn bán dược liệu."

"Đúng thế..." Bạch Kim Bắc gật gật đầu, "Thế thì ngày mai ta sẽ nói cụ thể với nương của Thủy Liễu việc này mới được."

"Ngày mai cái gì? Chàng đúng là lười biếng thật!"

Phùng thị lại trợn to mắt lườm Bạch Kim Bắc một cái, "Chuyện kiếm tiền như thế này mà phải chờ đến ngày mai sao?"

"Vốn dĩ ta đã nói với nương của Thủy Liễu là hôm qua chàng sẽ trở về, nhưng chàng lại về muộn hơn một ngày, nếu chờ đến ngày mai, biết đâu sẽ khiến nương của Thủy Liễu cảm thấy nhà chúng ta không có ý định hợp tác làm xưởng, có vẻ ta không tình nguyện, như thế rất khó chịu."

"Nghe lời ta, chàng đi ngay bây giờ đi."

Phùng thị nói xong liền túm tay áo Bạch Kim Bắc đi ra ngoài.

"Này, này, này, ta còn chưa ăn cơm đâu." Bạch Kim Bắc sờ sờ bụng, có chút uất ức "Lúc đi ngang qua thị trấn cũng muốn ăn chút cơm, nhưng nhìn đi nhìn lại chẳng thấy cái gì có thể ăn, liền nghĩ về nhà ăn sau."

Phùng thị không dự đoán được Bạch Kim Bắc chưa ăn cơm trưa, vì vậy liền ngừng bước chân, chui vào trong bếp nấu nướng.

Buổi trưa nóng nực làm bánh rán hành, lại nhanh chóng quấy một bát bánh canh thật lớn, lấy món Trứng Muối mà Tô Mộc Lam đưa tới trộn với rau, sau đó chộp lấy quả dưa chuột, thúc giục Bạch Kim Bắc mau chóng ăn.

Bạch Kim Bắc cũng hơi đói bụng, lúc này cũng bất chấp bánh canh đang nóng, thổi phù phù ăn từng ngụm.

Chờ đến khi ăn uống no nê, bụng no đến mức há miệng ợ một tiếng mới tự mình đi rửa sạch bát đũa, vội vàng đi theo Phùng thị đi tìm Tô Mộc Lam, thương lượng việc lập xưởng Trứng Muối.

"Vốn dĩ nói là ngày hôm qua trở về, kết quả là tứ này không xử lý tốt, làm chậm thêm một ngày."

Trước hết Bạch Kim Bắc biểu đạt xin lỗi, nói tiếp, "Nương thằng nhỏ đã nhắc đến chuyện mở xưởng Trứng Muối mà đệ muội đề nghị với ta rồi, ta liền mau chóng tới đây bàn chuyện với đệ muội."

"Kim bắc ca, muội định làm như thế này …"

Tô Mộc Lam nói lại phương thức hợp tác mà ngày ấy nàng đã đề cập tới cùng Phùng thị.

Lần này bởi vì tiến thêm một bước thương lượng hợp tác nên Tô Mộc Lam mang bản vẽ xưởng ra, thương nghị bố cục bên trong xưởng, yêu cầu thuê số lượng người làm việc, thậm chí đã đại khái tính ra mức vốn đầu tư giai đoạn đầu.

Tất cả đều nói cho hai vợ chồng Bạch Kim Bắc và Phùng thị vợ một cách tỉ mỉ và cẩn thận.

Vốn đầu tư giai đoạn đầu cho xưởng cũng không quá lớn.

Xưởng không cần xây dựng phức tạp, chỉ cần quây một mảnh đất, dựng hàng rào, xây mấy chỗ làm nhà, bảo tồn Trứng Muối là xong.

Sau đó lại dựng mấy cái lán đơn giản nhưng đủ rắn chắc, lại rộng rãi thông thoáng để mùa xuân, hạ, thu đều có thể làm Trứng Muối ở bên trong, càng thoáng càng tốt, hơn nữa đảm bảo thông gió để trứng gà dính vôi bùn lúc đầu dễ được đông đặc lại.

Tới mùa đông thì có thể dịch lán vào trong nhà, đốt một ít lò sưởi để đảm bảo độ ấm.

Ngoại trừ những thứ này, Tô Mộc Lam còn đặc biệt vẽ ra nơi nuôi bò cùng với chỗ để xe bò ở bên trên bản vẽ xưởng.

Nếu là xưởng Trứng Muối, việc vận chuyển hàng hóa ra bên ngoài là không thể thiếu được, bên trong xưởng mua một con bò, thuê một người đánh xe tiện thể nuôi bò, đồng thời làm một chút việc di chuyển cũng rất thuận tiện.

Mà chu kì chế tác ra món Trứng Muối hiện tại ước chừng là trên dưới mười ngày, trước mắt về cơ bản là trạng thái xuất kho là bán luôn, hiệu suất tiền quay vòng cũng rất cao.

Có thể nói, đây là ngành kinh doanh có thể hồi sinh nhà xưởng với mức vốn đầu tư thấp nhất.

Nếu tính toán kỹ, một nhà bỏ ra hơn năm mươi lượng bạc thì có thể bắt tay vào xây cái xưởng này ngay lập tức.
 
Chương 411: Đưa ra quyết định


Việc này còn tốt hơn nhiều so với trước đây Bạch Kim Bắc chi mấy trăm lượng bạc để đi đầu tư kinh doanh dược liệu mà không biết có được lãi lời gì hay không.

Bạch Kim Bắc và Phùng thị cơ hồ là không có bất kì do dự gì, đồng ý chuyện này ngay tại chỗ, hai nhà thương lượng ký tên, Tô Mộc Lam cầm tiền ra giao cho Bạch Kim Bắc...

Chuyện lập xưởng coi như đã quyết định xong.

"Chuyện lập xưởng này muội cứ yên tâm giao cho ta, hôm nay ta sẽ bắt đầu thu xếp, chuyện này phải làm gấp, chúng ta cũng tranh thủ hoàn thành xong xưởng sớm một chút để bắt tay vào việc."

Trong khi Bạch Kim Bắc nói chuyện còn vỗ ngực cam đoan, sau đó lại nói, "Chẳng qua việc mở xưởng này là lần đầu tiên ta làm, chúng ta cũng phải thương lượng nhiều hơn mới được." "Được." Tô Mộc Lam cười tủm tỉm gật đầu.

Nói xong chuyện lập xưởng, Bạch Kim Bắc cùng Phùng thị đi về phía nhà mình.

Bạch Kim Bắc vuốt túi bạc nặng trĩu trong lồng ngực như ngẫm nghĩ điều gì đó.

Tô Mộc Lam hợp tác mở cửa hàng Ngô Ký ở trên thị trấn, còn cả quán Thất Lý Hương ở trong huyện thành, đều kiếm được rất nhiều tiền, chỉ cần một cửa hàng Ngô Ký, Bạch Kim Bắc đoán chừng một tháng phải có mười mấy lượng bạc.

Quán Thất Lý Hương kia càng không cần phải nói, việc kinh doanh còn khá hơn nhiều.

Cả hai cửa hàng này mỗi tháng chia tới tay đoán chừng cũng phải có mấy chục lượng bạc.

Chỉ cần nhìn sự nhanh nhẹn của Tô Mộc Lam khi lấy bạc ra vừa rồi cũng đủ biết trong tay nàng lúc này nhất định là vô cùng dư dả.

Nếu cứ tiếp tục theo tình huống này thì chuyện một mình Tô Mộc Lam muốn mở ra xưởng Trứng Muối này cũng không khó khăn lắm.

Chung quy lại là đã có đủ bạc, nếu nói tới năng lực quản lý thì nhìn vào cách Tô Mộc Lam có thể xử lý mọi chuyện trong nhà gọn gàng ngăn nắp như vậy, bên cạnh đó lại chăm lo cho bốn đứa trẻ rất tốt, việc đối nhân xử thế ở trong thôn cũng không có bất cứ sai sót nào.

Tất cả điều này đều đủ chứng minh nàng có thể quản lý tốt một cái xưởng.

Nhưng Tô Mộc Lam không tự mình mở xưởng này ra, lại muốn tìm nhà hắn.

Ngoài việc sợ trứng gà để trong một rổ sợ sẽ vỡ nát hết ra thì cũng có thể là vì có quan hệ tốt với Phùng thị, nghĩ rằng mình có tiền cũng muốn nhà chị em tốt của mình cũng có thể kiếm được một ít.

Càng quan trọng hơn là Bạch Kim Bắc hắn ngoài việc có kinh nghiệm buôn bán ở bên ngoài thì ở trong thôn cũng có uy vọng nhất định, làm những chuyện như thế này sẽ thuận tiện và dễ dàng hơn.

Hơn nữa nếu xưởng Trứng Muối có thể mở ra buôn bán phát đạt thì sẽ tương đương với việc buộc chặt lợi ích của hai nhà lại với nhau, mẹ con cô nhi quả phụ Tô Mộc Lam càng có chỗ đứng vững chắc ở trong thôn hơn.

Không thể không nói, Tô Mộc Lam rất thông minh.

Nhưng sự thông minh này cũng có nguyên nhân, và nó được sử dụng đúng cách, đặc biệt quan trọng nhất là vì trải sẵn đường cho bọn nhỏ đi sau này, coi như là vất vả suy đi tính lại để mọi chuyện hoàn hảo.

Người thông minh lại lương thiện là người đáng để kết giao và tin tưởng nhất.

Bạch Kim Bắc không nhịn được gật gật đầu.

"Chàng suy nghĩ cái gì thế, sao cứ gật gù như giã tỏi thế." Phùng thị thấy cử chỉ nhỏ của Bạch Kim Bắc như vậy liền lấy khuỷu tay huých vào hắn.

"Càng nghĩ càng cảm thấy xưởng này có thể làm được." Bạch Kim Bắc cười nói, "Vừa nãy trở về vốn vừa buồn ngủ vừa mệt, bây giờ ngược lại tinh thần lại rất phấn chấn, nàng tạm cầm bạc về trước đi, ta đi xem địa bàn lập xưởng một chút."

Nói xong, Bạch Kim Bắc đưa túi tiền kia cho Phùng thị, rảo bước về phía đông của thôn.

Hầu hết đất nông nghiệp trong nhà cùng với đất xây nhà cửa đã được quây lại đều ở phía đông của thôn.

Từ ngày xưa, cha của Bạch Kim Bắc nghĩ nếu có nhiều con cháu thì quy hoạch thêm mấy chỗ xây nhà, chờ đến khi nhóm con cháu lấy vợ thì cũng có chỗ để xây nhà.

Nhưng mà Phùng thị chỉ sinh được mỗi một đứa con là Bạch Vĩnh Hòa, cánh đồng bên kia liền để không, lúc này cũng coi như có tác dụng.
 
Chương 412: Chuyện tốt


Phùng thị nhìn Bạch Kim Bắc tràn đầy nhiệt tình liền cười, tạm cầm bạc đi về nhà trước.

Mà bên phía Tô Mộc Lam thấy chuyện lập xưởng coi như đã được thông suốt liền bắt đầu cầm bút viết một vài quá trình chế tác trong xưởng Trứng Muối...

Sản xuất có tiêu chuẩn, hoạt động tinh gọn là chìa khóa để các phân xưởng nâng cao hiệu quả sản xuất và đảm bảo chất lượng sản phẩm.

Cho nên giai đoạn đào tạo công nhân trước khi làm việc là giai đoạn đặc biệt quan trọng.

Những chuyện khác về xưởng cần Bạch Kim Bắc bận tâm, còn việc này thì nàng phải nghiên cứu cẩn thận.

Sáng sớm mùa hè, trên cỏ xuất hiện những giọt sương trong suốt lấp lánh.

Lúc này là thời điểm thích hợp nhất để các hộ nhà nông ra đồng làm việc, đặc biệt là ngoài ruộng vừa mới gieo trồng xong cây cối sau vụ thu hoạch.

Lúc này cây cối đã bắt đầu nảy mầm, phải nhổ cỏ, tỉa cây, trừ sâu bệnh… Ngoài đồng ruộng chỗ nào cũng có bóng dáng của những người nhà nông đang làm việc.

Hiện tại là thời điểm nhàn rỗi nhất của Trương Môn Nghĩa.

Cây cỏ có giọt sương không thích hợp cho dê ăn, sáng sớm cắt cỏ về còn phải phơi sương, hơn nữa cỏ còn đọng sương cũng sẽ trở nên nặng hơn, cho nên không phải thời cơ tốt để cắt cỏ.

Vì vậy Trương Môn Nghĩa dọn dẹp một chút, đi về phía thôn Tả Gia.

Hôm qua có người báo tin về, nói là Trương Lê Hoa có việc muốn tìm hắn, bảo hắn tới đó một chuyến.

Trương Lê Hoa chỉ còn một tháng nữa là sinh nở, Trương Môn Nghĩa hơi lo lắng cho tỷ tỷ nhà mình một chút, vì vậy liền đi mua một ít thịt rồi mới đi.

Trước khi đi cũng thay một bộ quần áo mới.

Mặc quần áo cũ khiến tỷ tỷ hắn lo lắng một mình hắn sống không tốt, mặc đẹp một chút cũng có thể khiến tỷ ấy yên tâm hơn.

Đến khi tới nhà họ Tả, Thẩm thị ân cần hỏi han, sau đó lại bưng trà và mang hạt hướng dương ra mời vô cùng nhiệt tình.

Chờ đến khi chào hỏi xong xuôi mới đi ra ngoài để hai chị em nói chuyện với nhau.

"Tỷ, tỷ cho người báo tin cho đệ tới đây, có phải là xảy ra chuyện gì hay không." Trương Môn Nghĩa hỏi.

"Có việc, chuyện tốt."

Trương Lê Hoa cười nói, "Mấy ngày hôm trước thím Trịnh - đường tỷ của dượng út tới đây một chuyến, nói là trong thôn của bọn họ có một quả phụ, ít tuổi hơn đệ một chút, vừa hiền lành lại có bản lĩnh, rất xứng đôi với đệ."

"Chỉ có một vấn đề không được tốt lắm đó là trong nhà nàng ấy có hơi nhiều trẻ con một chút, ba đứa con gái, một đứa con trai, sau này cuộc sống trong nhà sẽ hơi vất vả, có điều nàng ấy cũng có thể kiếm tiền, cho nên cũng không lo lắng nhiều về chuyện này."

"Hơn nữa, người này chắc chắn không phải là người có dã tâm, ta cảm thấy người như vậy cũng không tệ, đệ thử xem đệ có ý định này không, nếu có thì để ta nói lại một câu với thím Trịnh, để thím ấy đi tới nhà gái để đề cập đến chuyện này."

"Tỷ…"

Trương Môn Nghĩa lập tức cau mày lại "Không phải đệ đã nói rồi còn gì, một mình đệ cũng có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân mình, tỷ nhìn này, mấy ngày nay đệ còn béo hơn một chút đó."

Trong lúc nói chuyện, Trương Môn Nghĩa rũ rũ quần áo mới đặc biệt mặc cho hôm nay.

Quần áo vừa khít người, sạch sẽ và gọn gàng, kết hợp với dáng người cao lớn của Trương Môn Nghĩa cũng trở nên rất phong độ.

"Lại nói những lời này." Trương Lê Hoa liếc Trương Môn Nghĩa một cái, "Bây giờ thân thể của đệ còn khỏe mạnh, nhưng một mình sinh hoạt đâu có tiện.

Thỉnh thoảng đau đầu nhức óc mà chẳng có ai ở bên cạnh chăm sóc."

"Ta cũng biết đệ vẫn nhớ thương đệ muội, nhưng người này đã chết rồi không thể sống lại, đệ muội dưới suối vàng mà biết thì cũng muốn đệ có cuộc sống tốt hơn một chút.

Hễ đệ chỉ có một đứa con thì tỷ tỷ cũng chẳng cần nhọc lòng về chuyện này nữa, tóm lại sau này đệ cũng có người để nương tựa và trông cậy vào."

"Nhưng nhiều năm như vậy đệ cứ đơn côi lẻ bóng, càng về sau tuổi tác càng lớn, trải qua cuộc sống cô đơn như thế, tỷ tỷ cảm thấy giữa vợ chồng với nhau có tình nghĩa là một chuyện, nhưng kết đôi sinh sống với nhau, hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau mới càng quan trọng hơn."
 
Chương 413: Có sẵn bà mối


Trương Môn Nghĩa mím môi không nói gì.

Lời nói của Trương Lê Hoa đương nhiên hắn hiểu rõ, có điều …

"Tỷ, đệ …"

"Đệ cứ nghe theo lời khuyên của tỷ một lần đi?" Trương Lê Hoa thở dài, "Cha mẹ chúng ta mất sớm, tỷ cũng coi như là dắt díu đệ trưởng thành, ngày thường tỷ cũng không nói gì đệ, nhưng bây giờ đệ nghe lời tỷ việc này nhé?"

"Cha mẹ ta ở đây cũng đi ra ngoài hỏi thăm rồi, nói Tô thị kia đúng là người hiền lành, mặc dù là mẹ kế, nhưng đối xử với bọn nhỏ rất tốt, hai người các ngươi sau này nhất định có thể…"

"Là Tô thị sao?"

Trương Môn Nghĩa vẫn luôn cúi đầu không hé răng, bất chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt cũng trợn to lên "Là Tô thị ở thôn nào?"

"Thôn Bạch Gia..." Trương Lê Hoa trả lời đúng sự thật, "Trượng phu đã mất của Tô thị hình như có tên là Bạch Thạch Đường, hắn ta cũng là người trung hậu thật thà, tấm lòng lương thiện." Tô thị của thôn Bạch Gia?

Thế chẳng phải là…

Trương Môn Nghĩa xoắn xuýt ngón tay lại, vội vàng gật đầu không ngừng, "Được, đệ nghe lời tỷ."

"Lúc này, coi như tỷ cầu……"

Trương Lê Hoa nói một nửa, chợt dừng một chút, cái bụng vốn ưỡn ra khiến thân thể ngửa ra sau lập tức đứng thẳng lại "Ý đệ là, đệ có ý định này sao?"

"Vâng." Trương Môn Nghĩa gật đầu nói, "Nếu Tô thị là người có tính tình hiền lành thì đệ cảm thấy lời của tỷ cũng đúng, việc hôn nhân cũng khá tốt."

"Chẳng qua là chuyện này đệ cũng không hiểu lắm, có lẽ phải khiến tỷ để ý nhiều hơn, nhìn xem nên làm thế nào, hiện tại tỷ có thai không tiện, cần đệ làm gì thì cứ nói với đệ, để đệ tự làm."

"Chuyện muốn cầu hôn này, có phải là nên tìm bà mối trước hay không?"

"Thím Trịnh chính là bà mối có sẵn." Trương Lê Hoa thấy Trương Môn Nghĩa đồng ý chuyện này, hơn nữa thái độ rất để tâm nên nàng hết sức mừng rỡ, cười híp cả mắt lại như một sợi chỉ, "Nhà chồng của thím Trịnh này lại là lí chính của thôn Bạch Gia, ta đoán thím ấy có quan hệ tốt với Tô thị nên mới nghĩ cách giúp nàng ấy thu xếp chuyện này."

"Có điều tỷ thấy thím Trịnh có ý định là tạm thời xem ở chỗ chúng ta có ý đồ này hay không đã.

Nếu có thì bà ấy sẽ tới nhà Tô thị nói chuyện.

Nếu đệ đã đồng ý thì tỷ sẽ nhờ cha mẹ giúp đỡ truyền lời một câu, báo cho thím Trịnh đi hỏi ý định của Tô thị."

"Chờ sau khi hỏi thăm bên kia, nếu bên ấy cũng nhận lời thì mới tới cửa làm mai mối, chung quy lại đệ và Tô thị cũng coi như tái hôn, nếu tùy tiện tới cửa cũng không thích hợp, nhà chúng ta thì không có vấn đề gì, nhưng nếu bên phía Tô thị không có ý định tái giá mà chuyện này lại truyền ra trước thì sẽ khiến trước cửa nhà nàng ấy nhiều thị phi."

"Đúng thế." Trương Môn Nghĩa liên tục gật đầu, "Vậy cứ làm theo lời của tỷ đi, trước hết báo tin về cho thím Trịnh một câu." "Được rồi." Trương Lê Hoa cười gật gật đầu.

"Đúng rồi, tỷ à." Trương Môn Nghĩa nói tiếp "Khi đáp lời cũng làm phiền thím Trịnh để ý một chút tới chuyện này, nói đỡ cho đệ vài câu."

"Tỷ cũng biết rồi đó, con người của đệ có đôi khi tính tình hơi bướng bỉnh một chút, cũng không phải là người linh hoạt nhưng trong công việc đệ làm rất cẩn thận, mọi việc lớn nhỏ trong nhà cũng có thể thu xếp được."

"Hơn nữa… Ta cũng rất thích trẻ con…"

"Yên tâm đi, tỷ biết rồi." Trương Lê Hoa lại gật gật đầu, nhưng ánh mắt nhìn về phía Trương Môn Nghĩa hơi tỏ ra nghi ngờ.

Chỉ thấy Trương Môn Nghĩa mở miệng hỏi, "Tỷ cứ nhìn đệ mãi như thế làm gì?"

"Không có gì." Trương Lê Hoa nhoẻn miệng cười.

Đệ đệ này nhà mình thật là kì quái, trước đó nhìn thì bộ dáng hết sức bất mãn không vui, nhưng bây giờ lại muốn nhờ thím Trịnh thay hắn nói chuyện này với Tô thị.
 
Chương 414: Mang lại lợi ích


Chung quy lại cảm thấy thái độ từ trước đó đến sau này chuyển biến khá nhanh.

Trong lòng Trương Lê Hoa hơi có nghi hoặc một chút, nhưng không dám hỏi nhiều...

Rốt cuộc vất vả lắm Trương Môn Nghĩa mới đồng ý muốn kết hôn, nếu hỏi nhiều, đệ ấy ngượng ngừng lại không bằng lòng nữa thì đúng là sẽ mất nhiều hơn được.

Trương Lê Hoa ép xuống sự tò mò ở trong lòng, chỉ mở miệng đồng ý với những lời dặn của Trương Môn Nghĩa.

Hai chị em lại nói chuyện với nhau một lúc nữa, đến khi không còn sớm nữa thì Trương Môn Nghĩa mới nhanh chóng chạy về nhà, chuẩn bị chăn thả đàn dê.

Về phía Trương Lê Hoa thì vui rạo rực đi tìm Thẩm thị, thương lượng việc đáp lời cho Trịnh thị.

"Mấy năm trước Môn Nghĩa vẫn luôn không chịu gật đầu, lúc này miễn cưỡng mở lòng ra, đúng là rất hiếm thấy." Thẩm thị cười nói, "Để ta bảo cha con chiều nay đi tới thôn Bạch Gia một chuyến, nói chuyện này cho Trịnh thị nghe."

Những chuyện thế này lẽ ra Thẩm thị nên đi, chung quy lại những chuyện của đàn bà trong nhà thì đàn bà đi sẽ dễ nói chuyện hơn một chút.

Có điều Trương Lê Hoa đã mang thai lớn, nhìn có vẻ sắp lâm bồn, lúc nào cũng có khả năng sinh con, cho nên lúc này Thẩm thị hận không thể trông giữ ngày đêm, thật sự không yên tâm chính mình ra cửa, để lại Trương Lê Hoa ở trong nhà.

Một mặt để nam nhân nhà mình đi, Thẩm thị cũng dặn dò rõ ràng, mặt khác lại mang theo một ít hạt dưa, đường......, để bày tỏ lời xin lỗi.

Chỗ Bạch Kim Bắc triển khai công việc ào ào như sấm rền gió cuốn, đã chọn được cánh đồng có lợi thế để làm xưởng, diện tích đại khái cũng thương lượng rõ ràng với Tô Mộc Lam, chuẩn bị muốn dựa theo bản vẽ để bắt đầu tu sửa.

Tô Mộc Lam đi theo Bạch Kim Bắc đến tận nơi quan sát, thực tế xác nhận một chút vị trí cụ thể của các nhà ở, sau đó lại vẽ thêm hai bản vẽ nữa.

Bản vẽ lần này càng tỉ mỉ và kỹ càng hơn, đánh dấu kích cỡ cụ thể của mỗi căn phòng, hơn nữa còn có cả các công cụ liên quan tới việc làm Trứng Muối.

Sợ nhìn công cụ trên bản vẽ lý giải ra có lệch lên Tô Mộc Lam cầm vật thật có hình dáng giống nhau để Bạch Kim Bắc tìm người làm, dựa theo vật ấy mà làm, tránh bị sai sót.

Bạch Kim Bắc cầm thứ này, tiếp tục bận rộn làm việc.

Mua sắm tu sửa xưởng phải dùng gạch xanh, mái ngói và các loại nguyên liệu khác, việc tìm thợ thủ công làm các loại công cụ càng quan trọng hơn, đi tìm Bạch Khang Nguyên nói tu sửa xưởng, muốn có người tới giúp làm việc.

"Nếu trong nhà mình tu sửa phòng ở mà gọi người tới hỗ trợ cũng là việc bình thường và nên làm, mọi người cũng sẽ không có ý kiến gì, vả lại sẽ vui vẻ hỗ trợ."

Bạch Khang Nguyên nhíu mi nói, "Có điều lúc này tu sửa xưởng lại là vì để buôn bán, ta đoán nếu để mọi người góp không công thì có thể trước mặt mọi người không nói, nhưng sợ sau lưng sẽ có người bàn tán."

"Chuyện này ta thấy vẫn phải nói rõ ràng với cháu, kẻo đến lúc đó cháu thấy vậy lại cãi cọ khó chịu, chuyện này mọi người có muốn giúp hay không là một chuyện, ta vẫn phải đặt vị trí của mình vào họ mới được."

"Chuyện này Lý chính thúc yên tâm, nhất định sẽ không thể mọi người vất vả làm không công, mỗi ngày làm dạng việc gì thì sẽ được tiền công tương ứng, đều ghi hết vào sổ sách, chờ khi nào xưởng hoàn thành thì thanh toán là được."

Bạch Kim Bắc nói, "Cái xưởng này là vừa bắt đầu mở ra, sau này nếu xưởng đi vào hoạt động thì còn phải sử dụng nhân lực nữa, đến lúc đó nhất định sẽ ưu tiên dùng người trong thôn chúng ta trước."

Có thể làm việc tại đất đai và nhà của mình là chuyện tốt nhất, chỉ cần tiền công không quá thấp, người trong thôn nhất định đều tình nguyện tới làm.

"Vậy lúc này coi như cháu mang lại lợi ích cho người trong thôn chúng ta đó." Bạch Khang Nguyên dựng ngón tay cái về phía Bạch Kim Bắc.
 
Chương 415: Thu xếp


"Lý chính thúc đừng khen cháu như vậy, cháu cũng có tính toán riêng của mình mà."

Bạch Kim Bắc cười nói, "Cây to đón gió, một cây khó thành rừng, sau này xưởng hoạt động, việc buôn bán nhất định sẽ rất tốt, đến lúc đó biết đâu sẽ có người dán mắt vào nhìn, khi ấy còn phải trông cậy vào chính quyền thôn của chúng ta làm chỗ dựa nữa đó..."

"Lý chính thúc yên tâm, sau này xưởng trả tiền công làm việc cho người trong thôn chúng ta sẽ nhiều chứ không ít hơn bên ngoài, để mọi người cùng nhau kiếm một ít tiền, trợ giúp mua một số đồ dùng trong gia đình."

"Cháu tưới nước cho cây, cây lớn lên tỏa bóng mát che cho cháu, đây là những việc đương nhiên mà." Bạch Khang Nguyên thấy Bạch Kim Bắc là người nhìn xa trông rộng, rất nhiều chuyện không cần ông phải nhắc nhở nhưng Bạch Kim Bắc đều nghĩ đến và hiểu rõ, cũng suy nghĩ chu đáo, trong lòng ông rất vui mừng.

Thôn Bạch Gia trong vòng hơn trăm năm tới nay cũng không phải không có người nào đi ra ngoài có tương lai xán lạn.

Chẳng qua là rất nhiều người đi ra ngoài có ý định giúp đỡ người trong tộc, nhưng tấm lòng có thừa mà sức lực lại không đủ.

Cũng có rất nhiều người sau khi đi ra ngoài có tương lai xán lạn liền cảm thấy chính mình đã bay cao vươn xa trở thành phượng hoàng rồi nên không muốn tiếp tục làm bạn với gà mái nữa, cho nên chẳng bao giờ hỏi han bất kì điều gì đối với người trong tộc.

Chỉ có mỗi một mình con trai thứ hai của nhà Bạch Khang Nguyên là Bạch Tử Thực, sau khi được ngồi ở vị trí chủ bộ thì vẫn luôn nghĩ đến việc giúp đỡ người trong tộc.

Chốn quan trường khó mà trà trộn vào được, dòng tộc nhà người khác cường thịnh, các mối quan hệ rắc rối phức tạp, giúp đỡ lẫn nhau thì có thể một bước lên mây, thẳng đường thăng quan tiến chức, Bạch Tử Thực lại thận trọng nhiều năm, chẳng qua chỉ duy trì sự ổn định mà thôi.

Bạch Tử Thực biết rõ xuất thân nghèo khó của mình, đi đâu cũng không có người chuẩn bị và nâng đỡ cho mình, con đường làm quan lắm gian truân, cho nên đã nghĩ đến việc mở đường cho thế hệ con em trong tương lai.

Lớp học trong tộc của thôn, giếng nước ngoài đồng ruộng, cổng làng nối thẳng với đường cái …

Ngay cả khi tuyển phu lao dịch, Bạch Tử Thực cũng lo lót khắp nơi, chỉ vì giúp thôn Bạch Gia giảm bớt số lượng người, tránh cho thanh niên trai tráng lao động bị tổn hại quá mức.

Nhưng mà dòng tộc lớn như vậy, hắn cũng chỉ là một chủ bộ nho nhỏ, chức quan cực thấp, bổng lộc ít ỏi, những việc có thể làm được chỉ hữu hạn mà thôi.

Đặc biệt là vấn đề làm người dân trong thôn có cuộc sống giàu có để làm dòng tộc trở nên cường thịnh, hai cha con Bạch Khang Nguyên và Bạch Tử Thực thật sự không có biện pháp gì, cũng luôn đau đầu vì việc này.

Nhưng hiện tại, Bạch Kim Bắc rõ ràng có thể làm được điều này, hơn nữa cũng có suy nghĩ y như bọn họ.

Trong lòng Bạch Khang Nguyên lúc này cảm thấy thật sự xúc động, không biết nên nói điều gì nữa, chỉ duỗi tay vỗ vỗ vào bả vai của Bạch Kim Bắc, sau một lúc lâu mới mở miệng nói, "Làm cho tốt, ta sẽ nói một tiếng với thằng hai nhà ta, cố gắng thu xếp giúp cháu chuyện này."

"Sau này nếu chỗ của cháu cần hỗ trợ cái gì thì cứ việc mở miệng nói với ta, đừng khách sáo."

"Vậy thì sau này làm phiền Lý chính thúc quan tâm nhiều hơn." Bạch Kim Bắc cười khà khà "Nhưng mà xưởng này cũng không phải là một mình cháu muốn dựng lên, mà còn cả vợ của Bạch Thạch Đường nữa, sau này nếu thật sự có thể mang lại lợi ích cho thôn Bạch Gia chúng ta, trong sổ ghi công cũng phải có tên của vợ Bạch Thạch Đường mới được."

"Đó là lẽ đương nhiên rồi." Bạch Khang Nguyên liên tục gật đầu.

Bên phía Tô Mộc Lam suốt hai ngày nay vẫn không ngừng đẩy nhanh tốc độ làm Trứng Muối.

Một ngày Phùng thị tới hai chuyến để hỗ trợ, mỗi một chuyến tới thì ở lại nửa ngày, chờ đến khi nấu cơm mới về.

Trên danh nghĩa là ở nhà nhàm chán không có việc gì làm, tới chỗ của Tô Mộc Lam để tâm sự giết thời gian, trong lòng Tô Mộc Lam thừa biết tất cả, biết Phùng thị thấy nàng bận rộn nên muốn tới để hỗ trợ.

Nhưng bề ngoài Phùng thị thản nhiên nói dối, rõ ràng là không muốn nói ra, Tô Mộc Lam thấy vậy nên cũng không nói toạc ra.

Chỉ có thể chờ đến khi Phùng thị đi về nhà, nàng mới lấy những đồ ăn mà mình tận dụng những nguyên liệu trong nhà làm ra đưa cho Phùng thị, để nàng ấy mang về đưa cho mọi người trong nhà ăn.
 
Chương 416: Nói việc hôn nhân


Cứ như vậy, Phùng thị chỉ cảm thấy chính mình cầm đồ ăn của Tô Mộc Lam làm mà tự giác thấy tay và miệng của mình đều kém cỏi, trong lòng tự nhủ phải giúp đỡ Tô Mộc Lam nhiều hơn, vì thế càng chăm chỉ chạy qua chạy lại hơn.

Hai người, một bên làm việc, một bên nói chuyện phiếm, vừa không cảm thấy buồn, cũng không cảm thấy mệt, chung quy lại thấy vô cùng thích hợp...

Tới hôm nay khi vừa qua buổi trưa, bọn nhỏ đều đi tới học đường để học thì Trịnh thị tới nhà.

"Thím Trịnh tới à." Tô Mộc Lam vội vàng kéo chiếc ghế dài tới, rót đầy nước vào ly trà.

"Đang bận à." Trịnh thị nhìn Tô Mộc Lam, khuôn mặt đều tràn đầy niềm vui.

"Vâng, mấy ngày nay phía cửa hàng muốn đặt hàng số lượng lớn, cho nên cháu hơi bận một chút." Tô Mộc Lam thấy Trịnh thị muốn nói lại thôi, đặc biệt là ánh mắt lại thường thường ngó về phía Phùng thị, nàng nở nụ cười hỏi "Thím Trịnh có việc muốn tìm cháu sao?"

"Đúng là có chút việc." Trịnh thị gật gật đầu, chung quy lại cũng không bận tâm lắm việc Phùng thị có mặt ở hiện trường chỗ này.

Rốt cuộc Phùng thị có quan hệ tốt với Tô Mộc Lam, đây là chuyện mà tất cả những người trong thôn đều biết.

Tuy Trịnh thị không muốn tiết lộ ra chuyện này, nhưng Phùng thị nhất định sẽ suy nghĩ cho Tô Mộc Lam mà không đi rêu rao khắp nơi.

Hơn nữa chuyện này cũng là vì tốt cho Tô Mộc Lam, vừa hay Phùng thị ở đây cũng có thể cùng bà khuyên nhủ một câu.

Như vậy nghĩ, Trịnh thị liền mở miệng, "Chuyện này, nói chung cũng có chút khó nói, đúng là cũng hơi đường đột, chẳng qua ta cũng chẳng biết thời cơ nào tốt để nói, cũng sợ ngộ nhỡ bỏ lỡ mà không nói ra thì khó tránh khỏi tiếc nuối."

Trịnh thị nói như vậy, Tô Mộc Lam cảm thấy đầu óc mờ mịt chẳng rõ đâu vào đâu, "Thím Trịnh, rốt cuộc là chuyện gì vậy …" "Ta muốn nói về việc hôn nhân của cháu." Trịnh thị cười nói.

Chuyện mai mối cho nàng sao?

Tô Mộc Lam vừa mới bỏ trứng gà vào muôi, nghe thấy vậy liền buông tay làm muôi rơi "Lạch cạch" một tiếng, rơi vào bên trong thùng gỗ ở trước mặt.

Cũng may bên trong thùng gỗ cũng có nhiều bùn vôi, lúc Phùng thị vớt trứng gà lên thì phát hiện ra toàn bộ trứng gà vẫn hoàn chỉnh, không bị vỡ.

"Nhìn muội kìa, kích động đến mức cầm muôi vớt cũng không xong?" Phùng thị trêu ghẹo một câu, hỏi Trịnh thị, "Thím Trịnh, đó là nhà nào đấy?"

"Cách nơi này của chúng ta không xa, là thôn Trương gia, người đó có tên là Trương Môn Nghĩa."

Trịnh thị cười nói, "Ta nhớ rõ nương của Thủy Liễu lúc trước đã từng mua thịt dê của Trương Môn Nghĩa, chắc là cũng quen biết, đoán chừng cũng biết tình huống của Trương Môn Nghĩa rồi."

"Thằng bé này nhìn lớn lên cao lớn thô kệch, nhưng mà tính cách lại thật thà, làm việc chân tay cũng cẩn thận, mọi người ở thôn Trương gia đều nói hắn rất tốt bụng."

"Cha mẹ của Trương Môn Nghĩa mất sớm, chỉ có một tỷ tỷ đã xuất giá, gia đình chồng nhà tỷ tỷ cũng lương thiện, thường xuyên lo lót giúp đỡ, không cần lo lắng về việc quan hệ giữa cha mẹ chồng và chị em dâu."

"Đúng đúng đúng, Trương Môn Nghĩa còn nói, hắn cũng rất thích con nít, cũng tình nguyện giúp đỡ cùng cháu nuôi dưỡng bốn đứa trẻ đó, đây cũng coi như là chuyện hiếm thấy."

"Nương của Thủy Liễu à, cháu xem cháu có bản lĩnh, lại biết kiếm tiền, Trương Môn Nghĩa kia mặc dù chỉ nuôi dê, có phần không cao sang lắm, nhưng mỗi năm hắn nuôi được đám dê ấy cũng kiếm được không ít tiền đâu."

"Bên phía cháu thì sao, một mình nuôi dưỡng bốn đứa trẻ cũng rất vất vả, nếu có người có thể giúp đỡ cháu, có lẽ cuộc sống của cháu cũng nhẹ nhàng hơn một chút."

"Sau này trong nhà có thêm một người ở bên cạnh đỡ đần cho cháu cũng tốt hơn là tình cảnh cô nhi quả phụ như hiện tại, như thế rất tiện, ta cảm thấy việc hôn nhân này cũng rất thích hợp, cho nên lại đây nói với cháu một câu."

"Chẳng qua việc này có được hay không thì vẫn phải xem ý của cháu thế nào.

Nếu cháu đồng ý thì ta sẽ trả lời đối phương một câu, nếu cháu không muốn thì ta cũng sẽ lựa lời nói với đối phương."
 
Chương 417: Người còn chưa chết


"Có điều cháu cũng cứ yên tâm, chuyện này chính ta và tỷ tỷ của Trương Môn Nghĩa đã thương lượng với nhau rồi, người ngoài cũng không biết, mặc kệ cháu có đồng ý hay không thì sẽ không ai đồn đại bàn tán gì cả."

"Chuyện này, cháu cẩn thận suy xét kỹ càng xem sao?" Trịnh thị dứt lời, nhìn về phía Tô Mộc Lam...

Trong ánh mắt kia có thể nói là tràn đầy hi vọng.

Tô Mộc Lam nghe xong những lời này, hiện tại mới coi như đã hoàn toàn phục hồi tinh thần lại, nhưng cũng không lập tức đáp lời, chỉ mím môi, cầm muôi vớt trong tay đặt sang bên cạnh cái chậu gỗ.

"Nghe cũng không tệ, muội cân nhắc suy nghĩ một chút xem?" Phùng thị lấy khuỷu tay chạm vào Tô Mộc Lam.

"Đúng vậy, nương của Thủy Liễu, cháu cứ cân nhắc suy nghĩ đi?" Trịnh thị bồi thêm một câu.

Nhìn vẻ mặt của Trịnh thị và Phùng thị đều tràn đầy sự quan tâm, hơn nữa còn tràn đầy hi vọng chờ nàng gật đầu, lập tức Tô Mộc Lam cảm thấy nghẹn họng.

Cân nhắc suy nghĩ?

Cân nhắc suy nghĩ cái gì……

Hiện tại có thể nói là nàng không hề có ý định muốn kết hôn.

"Thím Trịnh." Tô Mộc Lam suy nghĩ trong chốc lát, mở miệng trả lời, "Cháu biết Thím Trịnh cũng có lòng tốt, sợ một mình cháu nuôi đám trẻ quá vất vả."

"Nhưng mà chuyện này thực sự cháu không thể đồng ý được."

Trịnh thị thấy Tô Mộc Lam trả lời nhanh như vậy, lại khuyên nhủ, "Cháu có cần suy nghĩ lại hay không? Thím biết chuyện này không phải việc nhỏ, nghĩ nhiều mấy ngày cũng không có vấn đề gì."

"Chuyện này nghĩ tới nghĩ lui đều như nhau cả, thật sự cháu không thể đồng ý được." Tô Mộc Lam lại nhấn mạnh một lần nữa, trả lời càng dứt khoát hơn vừa nãy.

Trịnh thị thở dài, "Việc hôn nhân đúng là phụ thuộc vào duyên phận do ông trời an bài, nếu cháu không tình nguyện thì có lẽ hai đứa cháu cũng không có duyên phận gì, chuyện này không thể gượng ép được."

"Nếu cháu chỉ không thích mối hôn nhân này thì sau này gặp mối tốt hơn, thím lại lưu ý một chút cho cháu."

"Thím Trịnh." Tô Mộc Lam đứng thẳng người dậy, "Sau này thím không cần lưu ý giúp cháu nữa, cháu cũng không vòng vo, sẽ nói thẳng với thím, cháu cảm thấy Thạch Đường nhà cháu chưa chết".

"Lúc trước mọi người đều nói Thạch Đường nhà cháu vì chạy thoát khỏi đám thổ phỉ cướp tiền mà ngã từ trên vách núi xuống, cũng nói núi kia rất cao, sau khi ngã xuống chắc chắn sẽ mất mạng, nhưng nếu căn cứ vào thực tế mà nói thì từ đó đến nay vẫn chưa tìm được thi thể của Thạch Đường nhà cháu."

"Có câu sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nhưng không thấy người, thi thể cũng không phát hiện được, rốt cuộc không thể nói là nhất định đã chết, ngộ nhỡ ngã xuống mà vẫn còn sống, được người khác cứu thì có lẽ vẫn còn sống cũng nên."

Sau khi Trịnh thị nghe xong, lập tức mở to hai mắt nhìn, "Nhưng nếu Thạch Đường thật sự còn sống thì dù sao cũng phải nhớ mà về nhà chứ.

Bây giờ đã nhiều năm rồi mà không thấy trở về."

"Ngộ nhỡ bị chuyện gì ràng buộc, bất đắc dĩ nên không về, hoặc là lúc bị rơi xuống bị đập vào đầu, không nhớ rõ chuyện trước đó cũng nên …"

"Dù sao cháu vẫn cảm thấy Thạch Đường nhà cháu còn sống, hắn không chết, cháu cũng không phải quả phụ." Tô Mộc Lam lại nói một lần nữa, mỗi một câu đều nhấn mạnh một lần.

Thế cũng đúng.

Nghe nói khi đọc sách và xem kịch cũng không phải là không gặp hải đoạn tình tiết như thế này.

Sau khi được người ta cứu, bị ân nhân cứu mạng gửi gắm con gái trước khi lâm chung, cho nên không thể không có lỗi với vợ cả ban đầu, hoặc là mất ký ức, không nhớ nổi bất kì kẻ nào và bất cứ chuyện gì, cho dù đối mặt ngồi với người nhà cũng không hề quen biết …

Trường hợp của Bạch Thạch Đường cũng không phải là không có khả năng xảy ra như vậy.

Có điều theo nhìn nhận của Trịnh thị, mọi người đều đã nhìn thấy người rơi từ trên cao xuống như vậy thì đại khái sẽ không sống được.

Hiện tại Tô Mộc Lam nói như vậy, đại khái là không muốn tái giá.
 
Chương 418: Thật hay giả


Một nữ tử mà không muốn gả đi, nguyên nhân đầu tiên là còn vướng bận con trẻ, mặt khác vẫn còn tình cảm với chồng cũ.

Đặc biệt là trường hợp của Tô Mộc Lam, trước đó lì lợm la liếm gả cho Bạch Thạch Đường, đoán chừng là trong lòng rất thích Bạch Thạch Đường cũng nên...

Thích đến mức không ngần ngại nói ra chồng mình chưa chết, bản thân mình không phải quả phụ, triệt để phá hỏng con đường tái giá của mình.

Có điều nếu Tô Mộc Lam đã nói trắng ra Thạch Đường không chết, mặc kệ là nói thật hay giả, với Tô Mộc Lam mà nói nàng không hề coi bản thân là quả phụ, đương nhiên chẳng có lý nào lại nói đến chuyện kết hôn.

"Là thím hấp tấp rồi." Mặc kệ Tô Mộc Lam có nói thật hay không, nhưng nếu nàng đã kiên quyết như thế thì hiện tại Trịnh thị chỉ có thể nói là bản thân mình có lỗi để đền bù thất lễ cho Tô Mộc Lam.

"Thím cũng đừng nói lời khách sáo như thế, chẳng qua thím muốn tốt cho cháu, có điều chuyện như thế này cháu vẫn luôn không nói ra ngoài, sợ mọi người cảm thấy cháu tâm thần."

Tô Mộc Lam nói, "Hiện tại nếu thím đã làm người mai mối cho cháu, cháu cũng không thể giấu được nữa, ít nữa vẫn phải làm phiền thím nói lại chuyện này với nhà họ Trương."

"Chuyện này cháu cứ yên tâm, ta nhất định sẽ nói ổn thỏa với người nhà họ Trương." Trịnh thị liên tục gật đầu, "Thôi được rồi, bây giờ cháu cũng đang bận rộn làm việc, ta cũng không ở đây ồn ào làm phiền các cháu nữa, các cháu cứ làm việc đi, ta cũng mau chóng phản hồi lại cho nhà người ta."

"Làm phiền thím." Tô Mộc Lam vội vàng đứng lên, lấy cái niêu lẩu từ nhà bếp ra nói "Đây là món vịt quay do đích thân cháu làm, lấy nước sốt để ướp, ăn vào mùi vị cũng tạm được, thím mang về cùng Lý chính thúc nếm thử xem sao."

Trịnh thị biết Tô Mộc Lam vì cự tuyệt chuyện này mà cảm thấy có lỗi với bà, khiến bà phải bận rộn chạy đi chạy lại, cho nên đưa một ít thức ăn cho bà.

Để Tô Mộc Lam an tâm hơn, Trịnh thị liền không cự tuyệt nữa, mỉm cười nhận lấy, "Món này đúng là chưa từng ăn, vậy ta mang về nếm thử vậy".

"Thím mang về nếm thử, cảm thấy ăn ngon thì lại đến lấy." Tô Mộc Lam vừa nói vừa tiễn Trịnh thị ra cửa.

Chờ đến khi quay trở lại sân, bản thân thở dài một hơi.

Trong lòng còn thầm xin lỗi Bạch Thạch Đường đã mất.

Không để người chết an giấc ngàn thu, còn bị nàng lấy ra làm lá chắn, thật đúng là tạo nghiệt.

Nhưng đây cũng là chuyện không còn cách nào khác, chung quy lại chuyện thành thân này thật sự không nằm trong phạm vi cân nhắc suy nghĩ của nàng.

Ít nhất là trước mắt không có.

Thứ nhất, việc kiếm tiền nuôi gia đình bản thân nàng cũng có thể làm được.

Thứ hai, nếu Tô Mộc Lam nàng thật sự muốn thành thân thì nàng càng hy vọng là vì tình yêu, chứ không phải là vì trách nhiệm hoặc là vì những dự định cho tương lai.

Nhưng hiện tại nàng chưa nhìn thấy cái mà nàng gọi là tình yêu.

Cho nên, chuyện này nàng không hề do dự mà muốn cự tuyệt.

Có điều, Trịnh thị đã khơi mào chuyện này, chứng tỏ trong lòng bà đã có ý tưởng này, thậm chí là ăn sâu bén rễ.

Lần này nàng cự tuyệt, nhưng chắc chắn sẽ còn có lần sau.

Vả lại lúc này là Trịnh thị, lần tới có thể là những người khác, sẽ rất phiền phức khó chịu.

Nhưng những người này cũng coi như có ý tốt, có đôi khi nói nhẹ không được, nói nặng lời cũng không xong.

Có thể nói là một chuyện đặc biệt phiền phức.

Dứt khoát lấy lý do Bạch Thạch Đường có lẽ vẫn còn sống để ngụy trang, hoàn toàn chặt đứt niệm tưởng của mọi người, đổi lấy sự thanh tĩnh lâu dài.

Tô Mộc Lam chớp mắt một cái, một lần nữa lại ngồi xuống ghế, tiếp tục làm Trứng Muối.

"Muội cảm thấy Bạch Thạch Đường còn sống sao?" Phùng thị mở miệng hỏi.

"Vâng." Tô Mộc Lam gật gật đầu.

"Thật hay giả……" Phùng thị gãi gãi lỗ tai.
 
Chương 419: Không thích hợp


Nàng vẫn cảm thấy không thể tin tưởng nổi.

Kia chính là vách núi, không thể nào vẫn còn sống được...

"Mặc kệ chuyện này là thật hay giả, quan trọng nhất là ở chỗ muội tình nguyện tin tưởng cái gì, chỉ cần muội tin tưởng Bạch Thạch Đường còn sống là đủ rồi."

Phùng thị nghe xong lời nàng nói, lại gãi gãi lỗ tai, tiếp đó lại gật đầu, "Được rồi."

Thấy Phùng thị rõ ràng không quá tin tưởng, nhưng vẫn nhẫn nại không hề cất tiếng phản bác hay truy vấn, trong lòng Tô Mộc Lam lập tức vô cùng áy náy.

Chẳng qua những chuyện như thế này không phải là nàng không muốn thẳng thắn thành khẩn chia sẻ với Phùng thị, nàng chỉ sợ ngộ nhỡ có một ngày, Phùng thị quan tâm nàng cũng sẽ gia nhập vào phe phái thúc giục kết hôn.

Có một số việc nếu đã làm thì phải tính toán làm một cách toàn diện, triệt để cho ổn thỏa.

Như vậy mới có thể đảm bảo tình hữu nghĩ bền lâu giữa hai nhà.

"Cái gì mà nói được rồi, nói như vậy giống như là rất khó xử ấy." Tô Mộc Lam chạm vào cánh tay của Phùng thị "Muội thật sự cảm thấy Thạch Đường nhà muội còn chưa chết mà." "Biết rồi." Phùng thị cười hì hì.

Tô Mộc Lam nói thế nào thì là thế ấy.

Bên này, Trịnh thị về tới nhà.

Thời tiết nóng bức, bà chạy một chuyến ra cửa như vậy, lúc này cũng cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, chỉ muốn rót nước trà ra uống.

Ừng ực ừng ực, bà uống một mạch hai chén, sau đó mới buông chén trà xuống.

"Khát như vậy sao." Bạch Khang Nguyên thấy ấm trà đã trơ đáy, đang định múc nước để cho vào bếp lò đun, khi quay người lại nhìn thấy Trịnh thị ngồi ở trong nhà chính không nói một lời, ông liền mỉm cười hỏi "Nét mặt cũng cau có thế."

"Sao, làm bà mối không suôn sẻ à?"

"Đúng là không suôn sẻ tí nào."

Trịnh thị thở dài, "Có điều ta chỉ phỏng đoán vợ Thạch Đường có lẽ sẽ hơi do dự một chút, những lời khuyên nhủ ta đều đã nghĩ kỹ rồi, thậm chí còn nghĩ chờ thêm mấy ngày nữa cũng không có vấn đề gì, nhưng mà thật không ngờ, vợ Thạch Đường nói ra những lời này…"

Nghe Trịnh thị nói xong những lời này, Bạch Khang Nguyên hết sức kinh ngạc mà mở to hai mắt, "Vợ Thạch Đường này …"

Ông do dự trong chốc lát rồi nói tiếp, "Cái này có chắc là lý do hàng đầu hay không."

"Thật không, ta cũng suy nghĩ thế, ông xem nói như vậy có phải là vì con bé không vừa mắt Trương Môn Nghĩa kia, lấy lý do này để cự tuyệt, hay là vì con bé thật sự cảm thấy Bạch Thạch Đường chưa chết, vẫn có thể trở về?"

Trịnh thị nhíu mày thật chặt.

Bạch Khang Nguyên lại suy nghĩ một hồi lâu, trầm giọng nói, "Ta cảm thấy thế này, không quan tâm đến chuyện hiện tại con bé cự tuyệt việc hôn nhân này hay là thật sự cảm thấy Bạch Thạch Đường còn ở nhân thế.

Cả hai đều không quan trọng, quan trọng là chắc chắn vợ Bạch Thạch Đường không muốn tái giá."

"Sau này cũng đừng lo lắng chuyện này không xảy ra, nếu vợ Bạch Thạch Đường đã nói những lời như vậy thì con bé chính là phụ nữ có chồng chứ không phải là quả phụ, nếu cứ đề cập đến chuyện này thì không thích hợp."

"Ừ." Trịnh thị gật đầu, "Cái này ta tự nhiên biết, ngày mai ta sẽ nói rõ ràng cho nhà họ Trương."

Dứt lời, bà lại thổn thức nói, "Có điều may mà chuyện này không có nhiều người biết, cho nên cũng không đến mức quá xấu hổ, coi như vẫn còn ổn."

"Ừ, chuyện này coi như vẫn còn may mắn." Bạch Khang Nguyên gật gật đầu, sau đó lại nói, "Có điều bà cũng đừng vui mừng quá sớm, chuyện này có đôi khi cũng chưa chắc đã tốt như mình nghĩ, ngộ nhỡ Trương Môn Nghĩa không đến được với vợ Bạch Thạch Đường mà hai nhà trở nên bất hòa cũng là chuyện phiền phức, đến lúc ấy lòng tốt sẽ biến thành chuyện xấu."

"Tóm lại chuyện này không phải là do người khác cầu xin chúng ta hỗ trợ, là tự chúng ta đưa ra quyết định, chẳng thể trách người khác được.

Sau này cũng không được vì chuyện này mà tức giận với vợ Bạch Thạch Đường."

"Ừ." Trịnh thị lên tiếng, liếc Bạch Khang Nguyên một cái, "Ta là người đã nửa thân nằm xuống mộ rồi, chẳng lẽ chút đạo lý này mà cũng không rõ nữa sao? Ông cứ yên tâm đi, ta vẫn biết rõ điều này."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top